1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Manh sủng: Lãnh vương sủng ác phi - Tô Tiểu Đan(25/72c+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Lần thứ hai thất thủ, bị đè!

      Ngắn ngủn trong thời gian ba ngày, cả kinh thành đề phòng sâm nghiêm, chung quanh đều dán bố cáo có bức chân dung Mạch Trục Vân.

      Mười vạn hai hoàng kim, đủ để nhiều người điên cuồng lao vào, cũng khiến cho Mạch Trục Vân bước khó khăn.

      Nếu là ba ngày trước, ai biết diện mạo của nàng, cần sợ hãi, nhưng mà tại, nơi nơi đều có bức họa nàng, tiền thường lại cao gấp bội, chỉ cần mặc nam trang xuất , nhất định bị người vây bắt.

      Ai, rơi vào đường cùng, nàng đành phải diện nữ trang, cả ngày ở đường cái lung tung, hỏi thăm chuyện liên quan tới Sở Tùy Phong, chờ đợi thời cơ trộm về giải dược cùng ngọc bội.

      Tân hoàng đăng cơ năm năm, Sở Tùy Phong làm tướng quân, ở đây cũng năm năm, vẫn đóng tại Nam Ninh và biên cảnh Dục vương triều, lĩnh quân tác chiến, hai năm mới trở về lần. Lần này trở về là phụng mệnh hoàng thượng Sở Lâm Uyển, thú công chúa Phượng Ảnh quốc.

      Nghe tin này, Mạch Trục Vân nhất thời như sương đánh quả cà tím: Nguyên lai phải đoạn tay áo a!

      Qua tuổi hai mươi, cho dù mực ở trong quân đội, cũng có thể đón dâu a, sau khi quay về kinh, tỏng vương phủ ngay cả nha hoàn cũng có, nàng đúng là cho rằng đoạn tay áo, nguyên lai chuẩn bị thành thân…

      Nhưng mà, sắp cưới công chúa, vì cái gì còn muốn cùng nàng thầm giao dịch? Này hai việc có quan hệ sao? Trong hồ lô của bán cái dược gì?

      Ngay sau đó, nghe được tin của mọi người, nàng lập tức bỏ qua vấn đề khiến người ta đau đầu này.

      Cái gì? Phong vương đêm nay muốn vào cung?

      Cơ hội tốt!

      Mạch Trục Vân phấn khởi phất tay áo, cực kì hứng trí: Đêm nay, nhất định phải thừa dịp Sở Tùy Phong ở trong vương phủ, đem đồ trộm !

      Hai ngày trước, tại cửa bố trang, nàng cố ý té ngã, tranh thủ lục soát người Sở Tùy Phong, nhưng có tìm được giải dược và ngọc, nghĩ thầm, đồ hẳn bị giấu trong vương phủ . Hơn nữa, mấy đêm này nàng cũng trốn vào vài lần, trừ bỏ Li Tâm cư, những địa phương khác đều tìm qua nhưng có.

      Ân, mục tiêu đêm nay chính là Li Tâm cư!

      Ngủ giấc thẳng đến khi bầu trời tối đen, lúc đứng lên muốn tới giờ Tý, Mạch Trục Vân xoa xoa mắt lim dim, thầm cười nhạo, từ khi bị bắt ăn “Nhất tuyến khiên”, cảm giác thân nhiệt giảm ít, cũng bắt đầu buồn ngủ.

      Xem ra, vẫn là nên nhanh chóng lấy được giải dược!

      Thay nam trang, nhân lúc nguyệt hắc phong cao, lặng lẽ lẻn vào vương phủ.

      giống như lần đầu cố ý gây chú ý đám thị vệ, mà tránh bị mọi người phát , lập tức vào Li Tâm cư.

      Trải qua mấy ngày dò đường, nàng biết được phòng của Sở Tùy Phong là gian thứ hai bên tay trái.

      Vào sân, nhìn trong phòng mảnh tối đen, nàng thầm cao hứng: Xem ra tiến cung còn chưa trở về, vừa đúng lúc động thủ!

      trận gió thổi quá, Mạch Trục Vân trở mình nhảy vào, vững vàng tiếp đất, có phát ra chút tiếng vang.

      Nhưng mà, nàng có chú ý tới, sau bình phong Cẩm Tú, hơi thở mịt mờ dần thu liễm, đạo ánh mắt sắc bén lạnh như băng gắt gao khóa người nàng.

      Nương theo ánh trăng mỏng manh, Mạch Trục Vân đánh giá căn phòng: Chỉ có cái bàn, cái tủ gỗ, tấm bình phong và cái giường lớn, còn có ít bức bích họa giá trị xa xỉ trang trí tường.

      Căn phòng to như vậy, lại bài trí rất ít, trông có vẻ trống trải, nhìn cái sót thứ gì.

      Bất quá có vẻ sạch đơn giản, khí thoáng đãng.

      Lấy ví dụ như cái tủ gỗ trước mặt mà , vừa thấy chính là chế tác bằng gỗ trầm hương chất lượng tốt nhất, tay nắm đều chạm vàng khảm ngọc, ngăn dưới cùng còn chạm hình vũ long trời tráng lệ.

      Cảm thán lúc lâu, Mạch Trục Vân bắt đầu lục tung, tìm tức góc ngách trong phòng.

      Đầu tiên là trong ngăn tủ, nàng mỗi chỗ đều cẩn thận kiểm tra, sợ bỏ sót những nơi cất bị che đậy.

      Tiếp đến là vách tường, chung quanh đơn giản gõ chút, nghe tiếng vọng xem có mật thất linh tinh hay khong, xốc bích họa lên, nhìn mặt sau xem có nút mật nào đó .

      Vẫn là có!

      Mạch Trục Vân hơi bĩu môi, có chút nhụt chí!

      Chẳng lẽ ở trong này? Nhưng mà những nơi khác cũng tìm a!

      Đảo mắt tới bình phong, xuyên qua tấm lụa mỏng nhìn thấy cái giường phía sau, đây là hi vọng duy nhất!

      Rón ra rón rén, vào trước giường.

      Đẩy ra duy trướng, bắt đầu tìm tòi, đụng đến vật thể ấm áp, Mạch Trục Vân cả kinh: Có người!?

      Đỉnh đầu như có đàn quạ đen bay qua.

      Xấu hổ hơn là, tay nàng đặt lưng áo người này!

      Chết tiệt, nhất định sớm biết, còn miễn phí xem diễn nửa ngày!

      Làm sao bây giờ?

      Trong đầu lóe lên, Mạch Trục Vân lúc này như mù, hai tay dần hướng về phía , dán lên áo lót nhẵn bóng, theo thắt lưng gầy gò, sờ mạch thân thể cường tráng của , thầm: “Ván giường cứng như vậy, còn có thể nóng lên?”

      Nguyên bản Sở Tùy Phong nằm giường, nín thở, muốn nhìn biểu cảm quẫn bách của thần trộm hành bị người ta bắt được, nhưng lại bị nàng sờ hai sờ cũng thấy xấu hổ, muốn bắt người, lại nghe nàng như vậy, nhất thời cảm thấy trán có mồ hôi lạnh toát ra.

      Mạch – Trục – Vân!!!

      Nhưng mà đợi phát tác, Mạch Trục Vân tay trái như trước đặt người , ngón tay phải hơi gấp lại, gõ lên ngực , làm như : “Ân, có ngăn mật!”

      Sở Tùy Phong trận run rẩy, thực dám xem bổn vương như ván giường?

      Cảm giác được thân thể cứng đờ, Mạch Trục Vân co giò, nhanh chóng bỏ chạy.

      ngờ, bị Sở Tùy Phong phản ứng nhanh nhạy đuổi theo.

      “Muốn chạy?”

      hừ lạnh tiếng, xoay người ngồi dậy, bàn tay to bắt lấy vai Mạch Trục Vân.

      Phía sau kình phong đột kích, nàng dừng cước bộ, phản lại chưởng, hất bàn tay Sở Tùy Phong.

      Biết phải đối thủ của , chưởng này xuống, chính mình nhiều hay ít thể đả thương , nhưng mà, nghĩ đến có thể lui về phía sau đào tẩu, Mạch Trục Vân gian trá cười, chút do dự thu hồi nửa phần nội lực, che chở chính mình.

      Thế nhưng, Sở Tùy Phong cũng đánh cùng nàng, tránh chưởng, bàn tay vươn ra, kiềm trụ cổ tay nàng.

      Giãy ra, tay bị nắm đau nhức, lập tức giận dữ, dùng lực đá vào chân .

      Sở Tùy Phong chặn chân nàng, ra sức chút, nàng lảo đảo xong, hơn nữa tay lại bị tóm được, thân thể đổ về phía .

      Lúc trước ôm Mạch Trục Vân ở đầu đường khiến rất căm tức, giờ phút này cảnh tượng tương tự sắp phát sinh, liền thả tay nàng, hướng về phía giường tránh qua.

      tay bị buông lỏng, thấy mình sắp té ngã giường , Mạch Trục Vân muốn, trái lại bắt Sở Tùy Phong…

      Mạch Trục Vân ngã mạnh giường, Sở Tùy Phong bị nàng giữ chặt cũng ngã tới, còn chưa đứng dậy, lại bị đè giường.

      “A!”

      Tiếng kêu bén nhọn giữa gian tĩnh lặng vang vọng ngừng.

      Chóp mũi hai người đụng chạm, hô hấp đồng thời, tư thế mờ ám, nàng nhất thời quát to tiếng, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nhưng mà ở trong đêm tối, cũng thấy được ràng. Xuống núi hơn năm, chưa lần thất thủ, lần này cư nhiên…cư nhiên bị nam nhân đặt ở dưới thân!!

      Sở Tùy Phong chỉ cảm thấy như có hoa nở trong lòng, chóp mũi đều là hương thơm son phấn nữ tử, nghe được bên tai tiếng thét chót tai, nhất thời cảm thấy được ôn hương nhuyễn ngọc dưới thân….nữ nhân!

      đột nhiên liền hiểu được hàm ý của ván giường: So với thân hình mềm mại của nàng thân thể cường tráng của đích thị giống cái ván giường….Gương mặt lạnh như băng hơi chuyển hồng, lập tức xoay người, tránh sang bên.

      vốn ít lời, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết cái gì cho phải.

      Ai mà nghĩ đến, “Tà công tử” nổi danh thiên hạ cư nhiên lại là nữ tử?

      Mạch Trục Vân hai tay đẩy mạnh, vừa lúc Sở Tùy Phong tránh ra, cơ hồ tốn chút lực, người nàng được buông lỏng. Hung hăng trừng mắt nhìn cái, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ chịu nổi, vội vàng hướng ra phía ngoài bỏ chạy.

      Thấy nàng phải , Sở Tùy Phong lúc này mới nhớ tới mục đích lần này của nàng. Cầm lấy ngọc chẩm giữ cất gì đó, hướng nàng ném tới: “Bắt lấy!”

      Sau lưng có gì đánh úp lại, Mạch Trục Vân thân thủ, xoay chuyển, đồ vật gì đó rơi vào trong tay áo bào rộng thùng thình, chạm phải bình sứ lạnh lẽo, lại phất tay áo hướng Sở Tùy Phong ở sau, cước bộ ngững, tới trước cửa sổ, thân hình chợt lóe, bóng người biến mất thấy, lời hơi hoảng hốt mới hạ xuống.

      “Ta còn quay trở lại!”

      Tiếp được thứ bị nàng ném trở về, Sở Tùy Phong nguyên bản khóe miệng bình thản đổi thế nhưng nổi lên tia biến hóa.

      Ngay sau đó, ngoài cửa tiếng bước chân thêm nhiều, thị vệ nghe tiếng ồn tìm tới cửa.

      Nhìn thấy cửa sổ mở, Tề Cần mệnh lệnh : “Truy!”

      “Lui ra!” Thanh lạnh như băng quát tiếng.

      Nhưng mà Tề Ân, Tề Cần cũng hơi ngây người: Đối với kẻ đột nhập vương phủ, vương gia khi nào nhân từ như vậy?

      Hết Chương 11

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Bản công tử tâm tình tốt [Thượng]

      Từ sau khi sư phụ qua đời, nàng trở thành kẻ có nhà để về, xuống núi hơn năm, cũng có lấy bằng hữu…Nửa năm trước quen biết Bạch Lộng Ảnh, nhưng tại muốn bắt nàng thử nghiệm thuốc, giang hồ vốn có chỗ cho nàng sống yên ổn, vừa rồi còn…

      Sở Tùy Phong hẳn có phát bí mật của nàng

      Mạch Trục Vân trong lòng thầm mắng chính mình chỉ vì chịu thua kém, cư nhiên chạy trối chết, lại biết nàng là nữ nhân, sợ cái gì chứ?

      Thở dài hơi, hoàn hảo để biết được thân phận nữ nhi, bằng về sau có cách nào tiếp tục sống ở Nam Ninh này.

      Nghĩ đến bản thân cả ngày bị người đuổi giết, nàng cảm thấy cực kì ủy khuất, chu miệng nức nở, thanh mỏng manh nhưng vẫn nghe ra được: Đều là do Sở Tùy Phong ra cái chủ ý quỷ quái kia, nếu vì mười vạn hai hoàng kim, còn có ai muốn bắt nàng?

      vì tiền mà bắt nàng?

      Trong đầu nhất thời xuất gương mặt nam tử tuấn dật, đôi mắt hoa đào mị hoặc lòng người.

      Nàng đột nhiên ngẩng đầu, qua loa chùi nước mắt lem nhem mặt, hướng thành Bắc phóng .

      bao lâu, tòa trang viên xuất ở trước mắt, nàng trực tiếp trèo tường vào, như ngựa quen đường cũ ở trong trang mà , tránh được phòng hộ của thủ vệ, bay tới hướng Tây Nam.

      Trong căn phòng được bố trí tinh xảo thanh lịch, quần áo hỗn độn rơi đầy mặt đất, duy trướng hồng nhạt hạ xuống, che khuất màn xuân sắc giường, có thể thấy được bóng người dây dưa, tiếng rên rỉ dứt bên tai.

      lúc sau, nam tử ra sức đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào liếc nóc nhà.

      “Trang chủ, làm sao vậy?” Nữ tử vương cánh tay trắng nõn, cuốn lấy gáy nam tử, môi đỏ mọng no đủ kiều diễm hơi chu, giống như oán trách, lại giống như làm nũng.

      Nam tử cúi đầu cười, thanh khàn khàn: “ có việc gì! Chúng ta tiếp tục….” Lời còn chưa dứt liền che lại môi của nữ tử.

      Trong phòng tối thanh càng thêm dễ nghe.

      Nhưng mà, chưa được nén nhang, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó tiếng đập cửa vang lên, cắt ngang tình cảnh mãnh liệt trong phòng.

      “Trang chủ… tốt!” Quản trong trang vội vàng thông báo.

      Nam tử hờn giận dừng lại động tác, dục vọng trong mắt dần dần thối lui, cỗ tức giận tiếng động bốc lên, quát: “Làm sao vậy!”

      “Tàng bảo các…có người xông vào Tàng bảo các…”

      Nam tử ninh mi, bất mãn quát: “ biết, để trộm , về sau chuyện như vậy cần đến làm phiền ta!”

      Người tới là ai, sao lại biết được!

      Dám ở Lạc Thủy sơn trang của làm càn, trừ bỏ người kia, còn ai vào đây nữa?

      Tàng bảo các cơ quan vô số, còn có ai trong thời gian ngắn như vậy phá giải được, hộ vệ báo lại nhưng vẫn chưa bắt được người, kẻ đó cũng chỉ có thể là Mạch Trục Vân.

      Bất quá, cũng để ý, Mạch Trục Vân chỉ trộm cần, qua vài ngày lại đem mấy thứ trộm trả về thôi!

      Ngoài cửa quản xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, trang chủ còn bận ”việc”, nhưng tình nghiêm trọng, phải lại đây thông báo a!

      “Trang chủ…”

      Hưng trí lại bị đánh gãy, lửa giận trong mắt nam tử càng lúc càng sâu, phen đẩy mỹ nhân ra, lui thân, bực mình : “Còn có chuyện gì?” Phủ thêm quần áo, lười nhìn đến mỹ nhân giường.

      “Mạch Trục Vân phải tới trộm, mà là đập bể….” Quản cũng là vẻ mặt đau lòng.

      Phải biết rằng, trang chủ giấu trong Tàng bảo các rất nhiều báu vật, mỗi thứ đều là vô giá a, cư nhiên lại bị người phá thương tiếc.

      Tuy rằng làm hỏng ”chuyện tốt” của trang chủ khiến tức giận, nhưng mà nếu chuyện này, chỉ sợ sau đó nổi trận lôi đình.

      Quả nhiên, thời điểm nghe thấy chữ ”đập bể” này, cửa phòng đột nhiên mở ra, đạo bóng dáng màu vàng trước mặt quản vụt .

      Trang chủ tức giận!

      “Mạch – Trục – Vân!”

      Người ở phòng ngoài Tàng bảo các, nghe thấy thanh nổi giận xuyên thấu vách tường dày, trực tiếp trốn vào phòng trong.

      lát sau, trang chủ Lạc Thủy sơn trang – Nam Truy Nguyệt mặc trường bào cẩm tú màu vàng, sắc mặt xanh mét xuất tới Tàng bảo các.

      Các thông đạo trong cơ quan đều bị phá giải, đường thông suốt, nhìn thấy độc tiễn (*tên độc), ngân châm rơi đầy dưới chân, cửa mật thất toàn bộ mở rộng, tức giận của càng sâu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở lớn, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa bên trong.

      Đối với người gầm lên giận dữ phía trước, Mạch Trục Vân tựa hồ nghe thành thói quen, nhàn nhã ngồi cái thùng lớn, hai chân nhàng lắc lư, tiếp tục làm thủ thuật .

      Bên cạnh người nàng là cái hòm chứa đầy dạ minh châu mở ra, chuỗi ổ khóa liên hoàn bất lực nằm nắp hòm

      Hòm đựng dạ minh châu, mỗi khỏa đều như trứng chim lớn có có, trong suốt sáng người, dưới ánh lửa chút tỳ vết, ở bên trong mật thất hơi tối tăm tản ra sắc xanh, chiếu sáng khắp các góc.

      Nàng chút để ý cầm lấy viên, ném xuống mặt đất đầy mảnh vỡ, từ trong đám nát vụn có đó có thể nhìn ra cái bình sứ thanh hoa màu nước biển có hình bạch long tám hướng, xương gốm nhẵn nhụi trắng noãn, màu men sáng dịu, màu sắc và hoa văn đậm rực rỡ, vừa thấy biết là bảo vật giá trị xa xỉ.

      “Choang” tiếng, viên dạ minh châu vỡ tan.

      Sau đó, lại cầm lên viên, muốn ném tiếp nhưng từ cửa truyền đến tiếng quát nồng đậm sát khí: “Mạch Trục Vân!”

      Mạch Trục Vân tay run lên, hơi nghiêng chút, dạ minh châu nặng nề rơi xuống đất, “choang”.

      Vừa tiến vào mật thất, Nam Truy Nguyệt liền thấy màn kinh hãi thôi: Đồ sứ thanh hoa của nở rộ như đóa hoa, mảnh cánh hoa đứt ra, rơi rụng mặt đất, cùng với đống vỡ nát mặt đất hợp lại làm , mà mấy chục viên dạ minh châu rơi theo mảnh gốm, khiến mặt đất sáng rực lên màu trắng chói mắt.

      Ánh mắt hừng hực lửa giận, chậm rãi từ mặt đất chuyển tới người kẻ khởi xướng.

      Mạch Trục Vân chột dạ, vẻ mặt vô hại cười : “Ngươi vừa mới kêu ta sao? Ngượng ngùng, tay hơi run chút!”

      Nhìn thấy nàng bộ dáng chút quan hệ, Nam Truy Nguyệt giận dữ: “Mạch Trục Vân, ngươi nổi điên cái quái gì hả?”

      Phẫn nộ tới cực điểm, giơ tay đánh chưởng.

      Chưởng phong sắc bén mang theo mười thành nội lực, Mạch Trục Vân mặt vẫn chút bối rối, khóe miệng hơi nhếch lên : “Bản công tử tâm tình tốt, nghĩ muốn tìm chút việc vui!”

      Hết Chương 12

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Bản công tử tâm tình tốt [Trung]

      xong, bóng dáng chợt lóe, đứng ở chỗ xa hơn vài bước, lại nghe "phanh'' tiếng.

      Bởi vì nàng né tránh mà vài cái bình thấp bé phía sau dưới chưởng phong của Nam Truy Nguyệt toàn bộ nổ tung, mảnh vỡ bay tán loạn.

      Nhìn thấy thứ mình thích bị người khác tính kế phá hủy, Nam Truy Nguyệt mặt trận co rút, trong lòng đau đớn thôi, cắn răn, xiết chặt nắm đấm, nhìn tên thần trộm vô lương trước mặt.

      "Tâm tình tốt? Mạch Trục Vân, ta xem ngươi là muốn chết!!"

      Phá hư ''chuyện tốt'' của còn chưa tính thôi, tại đập phá bảo bối của , còn dám tính kế...Này đó còn chưa hết, cư nhiên dám ở trước mặt dõng dạc dùng ba chữ ''bản công tử''?

      kẻ trộm vạn ác tha, dựa vào cái gì được xếp trong ''Công tử bảng'', cùng Chiến thần Sở Tùy Phong, thần y Bạch Lộng Ảnh và Nam Truy Nguyệt nổi danh?

      Dám để cùng loại tiểu nhân này đứng ngang hàng, là vũ nhục thân minh tuyệt thế Nam Truy Nguyệt này!

      Sau khi chút hình tượng rống những lời này, Nam Truy Nguyệt lửa giận bốc lên, xông tới chỗ Mạch Trục Vân, đêm nay nhất định phải bắt được người, rửa mối hận bấy lâu nay.

      "Nam Truy Nguyệt, ta thấy ngươi tâm tình so với ta còn kém hơn, muốn hay đập thêm vài cái bình a? Ta ngại nga!" Mạch Trục Vân thà xong, dưới chân như có gió đẩy, ở trong mật thất chơi trò đuổi bắt với .

      Nàng đương nhiên ngại, cũng phải đồ của mình a.

      "Ngươi muốn chết!" Nam Truy Nguyệt hét lớn tiếng, tốc độ cũng nhanh hơn.

      Mạch Trục Vân nghiêng đầu, tâm tình vô cùng thư sướng tiếp tục : "Nguô xác định muốn ở trong này đánh nhau với ta?" Cước bộ cũng nhanh thêm, thủy chung cùng duy trì khoảng cách mấy trượng.

      Cũng may mật thất này rất lớn, đủ để nàng đùa giỡn .

      Trình độ khinh công khác biệt, phải chỉ cần lửa giận là đủ. Thấy thế nào cũng đuổi kịp mình, đánh lại tới nơi, bao nhiêu sinh khí của Mạch Trục Vân ở chỗ Sở Tùy Phong cũng dần tiêu tán.

      Nàng cố ý châm ngòi lửa giận của , giả bộ mệt mỏi, tốc độ chậm lại, dừng ở cái bình sứ thanh hoa cao ngất có hình mẫu đơn văn ngọc hồ xuân.

      thầm ra sức chút, cái bình chịu nổi áp lực, nháy mắt bị nàng đập tan tành.

      "Ai nha, ngượng ngùng, mệt mỏi nên đứng lại!"

      Cực kì đáng chết công, Nam Truy Nguyệt tuấn nhanh nháy mắt biến thành màu gan heo, từ khi tiến vào tới giờ, nàng ở trước mặt cố ý hủy ....bảy bảo vật. Hoàn toàn bị nàng chọc giận, Kiêu phong tử nổi tiếng lúc này chút phong độ, hai mắt đục ngầu, toàn thân ngừng phát ra lệ khí.

      "Mạch Trục Vân, ta muốn giết ngươi!!!!"

      "Nam Truy Nguyệt, ta tặng ngươi câu: Thế gian tốt đẹp như vậy, mà ngươi lại bạo lực thế này, tốt tốt!" Mạch Trục Vân kiên nhẫn khuyên nhủ, bên lại rung đùi, vẻ mặt đắc ý.

      Lại hét to tiếng: “Mạch Trục Vân, ta giết ngươi!”

      Người dưới cơn thịnh nộ, luôn dễ dàng làm chuyện điên rồ.

      Theo sau thanh giận dữ của , ở ngoài mật thất, vài hắc y cao thủ phụng mệnh xong vào, chia ra các phương, bao vây lấy Mạch Trục Vân.

      Nhìn bộ dáng chưa từ bỏ của , nàng thở dài hơi: "Nam Truy Nguyệt, ngươi nên sớm đổi người , đám bại tướng này, bản công tử có hứng thú a!"

      xong liền lấy tay che miệng, ngáp cái.

      để ý nàng cười nhạo, vung tay lên, vài người đồng loạt xông tới, hướng Mạch Trục Vân nhàn hạ ngáp dài.

      Nàng chút để ý, lại '' cẩn thận'',"phanh!'' cái....nàng bị người ngáng chân, ngã mạnh về phía trước, tránh được vây kích của đám người.

      Nhưng mà cái thùng châu báu kia đổ mặt đất, từng hạt trân châu sáng bóng lăn ra...

      Bốp..choang....thanh vang lên rất lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh, Nam Truy Nguyệt nhìn Tàng bảo các bị phá hủy, trong lòng đau đớn thôi.

      “Mạch Trục Vân, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Vẫn là tiếng hét to.

      Mạch Trục Vân vẻ mặt mệt mỏi nhìn , ngược lại trách : “Ngươi sớm hỏi phải tốt sao? từ trước, bản công tử tâm tình tốt, vốn là muốn tìm ngươi uống rượu, nhưng mà..."

      xong vẻ mặt đau lòng nhìn mặt đất.

      Hoàng kim, ngọc thạch, trân châu....phủ kín, thủ phủ Nam Ninh, quả nhiên xứng danh a!

      Nhưng mà, khóe miệng lên chút tươi cười, cũng tiết lộ toàn bộ tâm tình của nàng: Vàng bạc tài bảo, đồ cổ trân quý, sảng khoái!

      Nam Truy Nguyệt khóe miệng hung hăng co giật: Tìm ta uống rượu? Ta xem ngươi chính là đến gây chuyện!

      Mắt hoa đào hơi đảo, tức giận cũng vơi bớt, trầm nhìn nàng, có ý tốt lớn tiếng : "Ngươi sợ ta đem ngươi chuốc say, tống vào thiên lao lĩnh thưởng?"

      Nàng híp mắt, tựa như ngủ: "Người ngoài ai cũng như vậy, nhưng ta biết, ngươi tuyệt ! Đường đường thủ phủ của Nam Ninh lại thiếu chút tiền mọn ấy sao?"

      "Vậy đưa ngươi đến chỗ Bạch Lộng Ảnh sao? Nghe tìm ngươi thử thuốc phải ?" cao giọng .

      Mạch Trục Vân nghe vậy liền hứng trí, liếm liếm môi khô khốc, mị cười: "Vậy ngươi cũng nghe hay chưa, Sở Tùy Phong bắt được ta, cũng hạ độc, nhưng vẫn trốn được tới chỗ ngươi. Còn hiệu thuốc của Bạch Lộng Ảnh tối hôm đó cũng bị người phá hủy...Ngươi nếu muốn cũng có thể thử!"

      Dừng chút, nheo mắt lại, hơi hiểm tiếp: "Theo ta được biết, Lạc Thủy sơn trang giống như Tàng bảo các phỏng chừng còn có năm cái ? Ngô, để ta xem xem nào, dưới đáy hồ Tịnh Nguyệt có ....trong Thủy Tạ các cũng có ..."

      Vừa vừa giơ đầu ngón tay, đếm từng cái .

      Hết Chương 13

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Bản công tử tâm tình tốt [Hạ]

      Nam Truy Nguyệt nghe vậy liền biến sắc, trước kia, mỗi lần Mạch Trục Vân đều đến Tàng bảo các, còn tưởng rằng nàng biết những địa phương khác, thế nhưng lại hiểu như vậy…Vẫn chưa tới những nơi đó quấy rối cũng coi như người này còn có chút lương tâm.

      Hơi suy nghĩ trong chốc lát, lại thở dài hơi, đem bất mãn trong lòng dẹp hết, trừng mắt liếc nàng cái, hờn giận : “Theo ta ra!”

      Dứt lời nhón chân hướng bên ngoài rời , nếu còn tiếp tục ở trong này nhìn đống hỗn độn, chỉ sợ kiềm chết được. Mạch Trục Vân thầm đắc ý, xoa xoa cái đầu có hơi đau, hứng trí bừng bừng theo ra ngoài.

      Nửa mảnh trăng ở giữa trung, mấy vì sao điểm sáng chung quanh, chiếu lên mặt hồ, từng đợt sóng gợn lăn tăn, nhàng xô đẩy hình ảnh ngược của hai bóng người tuấn tú.

      Gió đêm khe khẽ, truyền đến hương rượu mát lạnh cam thuần, từ chính diện phất tới, khiến người ta thần thanh khí sảng, nhịn được hít hơi.

      Vài ly rượu đổ ra, men say cùng khốn ý ập tới, Mạch Trục Vân lấy tay nhu nhu đầu, hơi nheo mắt, mông lung nhìn Nam Truy Nguyệt đối diện.

      cử chỉ nhã nhặn, cả người tản ra hơi thở cao quý, vật liệu may mặc cùng phục sức người đều là tốt nhất. Diện mạo cũng tầm thường, khuôn mặt tuấn tú như khắc, mày kiếm cao ngất, bên trái mi tâm là nốt chu sa như như . Ánh mắt như hoa đào hơi trừng nàng, gương mặt tức giận càng thêm tuấn dật.

      Đúng là xinh đẹp!

      Cũng phải, lúc trước “Tam đại công tử” đều là nhân trung chi phượng, dung mạo xuất chúng, mà nàng phẫn thành nam trang bộ dáng cũng tệ, cho nên cũng miễn cưỡng xứng với nhã danh “công tử”.

      Nhưng mà, nhìn nhìn, mặt đất ngày càng mờ ảo, nàng nặng nề kéo lên mi mắt.

      “Nam Truy Nguyệt, ta mệt mỏi!”

      Mạch Trục Vân thêm gì nữa, vẻ mặt mỏi mệt chút che giấu.

      Nhìn cặp mắt tinh thuần của nàng dần dần khép lại, có chút tâm tư phòng bị, tức giận mặt Nam Truy Nguyệt cũng dần tiêu tán, hơi nghiêng đầu, lạnh giọng ho khan, khách khí : “Mệt mỏi liền ra thiên lao ngủ!”

      Mạch Trục Vân có đáp lời, gục đầu xuống, thân mình cũng đổ về phía.

      Thấy thế, Nam Truy Nguyệt bất đắc dĩ, hai tay duỗi ra đỡ lấy nàng, phen nhấc lên, khiêng vai hướng sương phòng gần nhất mà , cước đá văng cửa, trực tiếp quăng nàng lên giường.

      “Nặng muốn chết!”

      Mặc dù có đệm giường dày đỡ lấy, nhưng Mạch Trục Vân vẫn bị quăng tỉnh, mờ mịt mở mắt ra, đưa tay xoa thắt lưng, nghiến răng mắng: “Chết tiệt, ngươi biết thương hoa tiếc ngọc sao, biết chút a!”

      Nam Truy Nguyệt xoay người, cười lạnh tiếng: “Thương hương tiếc ngọc? Dùng ở người đại nam nhân như ngươi? Ngươi cũng phải nữ nhân!”

      Hừ, cho dù là nữ nhân, với tính cách như vậy cũng đáng để thương tiếc!

      “Ngươi…nếu ta là nữ nhân sao?” Mạch Trục Vân vẻ mặt trầm hỏi.

      “Ha ha ha!” Nam Truy Nguyệt cười lớn, trừng nàng: “Ngươi mà là nữ nhân? Nếu ngươi phải, vậy xem như ông trời phạt ta thú ngươi!”

      Cưới phải loại nữ nhân này, nhất định là cực hình lớn nhất của nam nhân!

      “Thú ta làm tiểu thiếp của ngươi?” Mạch Trục Vân cầm lấy ngọc chẩm cạnh người, ném qua “Ta mới gả cho loại sắc lang bại hoại như ngươi, ngươi có nhiều tiểu thiếp như vậy, còn sợ “tính” chết? Tam đại công tử các ngươi đều phải thứ tốt đẹp!”

      “Cho dù ngươi muốn gả cho ta làm tiểu thiếp cũng cần!” Nam Truy Nguyệt phen ôm lấy ngọc chẩm vào trong ngực, trào phúng “Mạch Trục Vân ngươi có gì tốt? Hở chút là ăn cướp, lật ngói nhà người ta…”

      Người như vậy, nếu là nữ nhân, đừng đến kẻ được đồn đại là gần nữ sắc như Sở Tùy Phong, hay Bạch Lộng Ảnh trích tiên xuất trần, mà đến ngay cả người phóng túng như cũng chướng mắt!

      Nghe câu này của , Mạch Trục Vân lập tức thanh tỉnh ít, mơ màng trong mắt thối lui, hóa thành mảnh đen nhánh ràng. Ngồi xuống, trừng mắt uy hiếp : “Ngươi cái gì? Có gan lặp lại lần nữa?”

      Nàng khi nào ăn cướp?

      Nam Truy Nguyệt tiến lên từng bước, khiêu khích : “Ta ngươi hở chút là ăn cướp, lật ngói nhà người ta, làm những chuyện táng tận lương tâm… , người như vậy cũng có thể xưng là “công tử”, đứng ngang hàng với chúng ta…A….”

      xong đột nhiên kêu thảm thiết, hai tay ôm hạ khố, gương mặt đỏ bừng, dùng ánh mắt giết người trừng nàng.

      “Mạch Trục Vân, ngươi muốn làm ta đoạn tử tuyệt tôn à!!” Dứt lời tay phải giơ lên, đánh về phía nàng.

      Mạch Trục Vân tao nhã thu chân, nhàng móc cái, màn trướng chậm rãi hạ xuống, cỗ nội kình truyền đến, đem nàng và Nam Truy Nguyệt ngăn cách.

      Nàng vặn thắt lưng, chậm rãi nằm xuống: “ sớm cảnh cáo ngươi, bản công tử tâm tình tốt, cần chọc ta, đây là ngươi tự mình tìm đến. Tốt lắm, ta muốn ngủ, ngươi là muốn tự mình ra ngoài hay là để ta ném ngươi ra?”

      “Ngươi…Mạch Trục Vân, ngươi tốt nhất nên rơi vào tay ta!” Nam Truy Nguyệt hung tợn những lời này, lập tức phất áo rời .

      Nghe được tiếng cửa đóng nặng nề, Mạch Trục Vân mỉm cười, hai mắt khép lại, ha ha, tuy rằng Nam Truy Nguyệt mỗi lần đều kêu gào muốn bắt nàng giao nộp quan phủ, nhưng lại có khả năng tính kế nàng, chỉ có thể chờ đến ngày có thể quang minh chính đại đánh bại nàng, đem nàng bắt lấy.

      Có lẽ đây là Kiêu công tử kiên trì !

      …..

      Giường cao gối êm, quả nhiên thoải mái!

      Vừa mới tỉnh ngủ, bên ngoài vẫn đêm.

      Mạch Trục Vân xoa đầu, nhàng ấn vài huyệt đạo, suy tính thời gian. Nàng lần này, ngủ tới vài ngày?

      Cởi quần áo ra, theo lòng bàn tay xuất cái tơ hồng thập phần chói mắt, kéo tới xương quai xanh.

      Nàng bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là ngủ mấy ngày liền. Xem tình huống này, giờ Tý ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng.

      Xoay người xuống giường, tìm ít đồ ăn, có nhìn thấy bóng dáng Nam Truy Nguyệt, nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước, nàng thầm cười trộm, sau đó liền rời khỏi Lạc Thủy sơn trang.

      Lần này có nhiều cố kị như vậy, nàng ra phía sau trang, đó là hướng Phong vương phủ, đêm nay phải trộm được đồ!

      Hết Chương 14

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Đắc thủ

      Lần trước, biết vì nguyên nhân gì mà Sở Tùy Phong đem giải dược cho nàng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lương tâm đột nhiên trỗi dậy? Đáng tiếc, quá coi thường nàng, Mạch Trục Vân nàng mới nhận “bố thí”!

      Lại trèo tường vào, thấy bị người phát giác, nàng lập tức hướng Li Tâm cư mà . Thế nhưng, thời điểm ngang qua thư phòng, nàng kinh ngạc phát , Sở Tùy Phong vẫn còn ở bên trong. Đèn đuốc sang trưng, Tề Ân, Tề Cần hề canh giữ ở cửa, mà lại là hai gương mặt xa lạ.

      gần tới giờ Tý, còn chưa nghĩ? Bất quá, ở trong tẩm điện, này đối với Mạch Trục Vân mà chuyện tốt, chỉ vần giải dược còn ở trong phòng, khả năng nàng cố thể trộm được là rất lớn. Nhưng quan trọng là, Sở Tùy Phong còn có thể cất đồ ở đó sao?

      Tránh đám thị vệ tuần tra, lẻn vào Li Tâm cư, bên trong số thủ vệ tăng lên ít, xem ra Sở Tùy Phong biết đề phòng nàng. Bố trí nhiều người như vậy, khả nàng đồ còn ở đây còn lớn hơn nữa. Mạch Trục Vân trốn sau tảng đá lớn, cười cười, cầm cục đá ném ra xa xa, gây ra động tĩnh, chờ sau khi đám người được nửa liền tránh những người còn lại, mở cửa sổ nhảy vào.

      Hắc, chỉ ít người như vậy cũng tưởng có thể ngăn nàng? Mạch Trục Vân thầm trào phúng.

      Sau đó, nàng lập tức vòng qua bình phong, tới trước gương, đốt cây mồi , chiếu lên giường. Quả nhiên, ở bên cạnh bạch ngọc chẩm là hai cái lọ chứa giải dược, còn có khối ngọc kia. Mạch Trục Vân cười thầm, đem toàn bộ thu hết, thổi tắt ánh lửa, chuẩn bị lui ra ngoài lại nghe loạt bước chân đến.

      “Mau, trong phòng vương gia có động tĩnh!”

      Lời vừa dứt, ánh lửa sáng ngời chiếu khắp phòng, bóng người bên ngoài cửa sổ cảm thán, nhân số ít a!

      Đám hộ vệ này tồi, cư nhiên nhanh như vậy phát ra nàng.

      Mạch Trục Vân hơi nheo mắt, sắc mặt trầm, chưởng đánh văng đại môn, xuất trước mặt thị vệ vương phủ.

      Nhưng mà, người dẫn đầu là hai cái hộ vệ bên người Sở Tùy Phong – Tề Ân, Tề Cần, còn lại có ở nơi này, cả mười hai ám vệ lúc trước cùng nàng giao thủ cũng tới.

      “Bắt sống, được phép làm bị thương!” Tề Ân phân phó.

      Tất nhiên, đây là phụng mệnh Sở Tùy Phong! Chính là, biết vương gia vì sao lại có lệnh “long tóc vô thương”?

      Tuy rằng lần trước Mạch Trục Vân trốn khỏi thiên lao, vương gia phải tiến cung thỉnh tội, nhưng là hoàng thượng cũng có trách ngài, chỉ hạ lệnh nhất định phải bắt được người, lấy công chuộc tội!

      Vương gia bình thường them để ý đến những chuyện như vậy, vì sao đối với tên tiểu tặc Mạch Trục Vân này đặc biệt chiếu cố?

      “Dạ!” Mọi người vâng mệnh lập tức thu hồi binh khí rút ra. Thấy tình huống như vậy, Mạch Trục Vân hử lạnh tiếng, quát: “Phách lối, chỉ bằng các ngươi tưởng có thể làm bị thương bản công tử?”

      Nàng tuy rằng bị trúng độc, công lực bị tổn hao ít, nhưng đối phó với đám người này, hẳn rơi vào thế hạ phong.

      Nhấc chân xông vào, đám người xung quanh lập tức bao vây, nàng cầm kiếm đánh tới, cước lại đem người trước mặt đá , trường kiếm trong tay uyển chuyển lay động, hung hăng đánh tới.

      Nhìn đám người bị thương ngừng, Mạch Trục Vân khóe miệng khẽ nhếch, mắt lạnh nhìn Tề Ân Tề Cần cùng nàng giao chiến. Trong lòng càng thêm nghi hoặc: Đến nước này rồi, Sở Tùy Phong vẫn xuất sao?

      Nàng cũng hiểu được, chỉ cần ra tay, hoặc mười hai cái ám vệ kia xuất thủ, nàng chắc chắn thua…Chẳng lẽ có chuyện trọng yếu hơn, rảnh để ý tới nàng?

      Đột nhiên, nàng nâng trướng kiếm, đâm thẳng về phía hai người Tề Ân Tề Cần , kiếm pháp nhàng phiêu dật, mang theo tia ôn nhu, giống như múa kiếm đơn thuần, nhìn như chút kiếm khí cùng sát ý, lại có thể ở lúc đối thủ bất ngờ kịp phòng bị, chiêu mất mạng.

      Tề Ân nghiêng thân mình, trường kiếm tút ra, ánh sáng mờ mờ chợt lóe qua, đạo kiếm khí sắc bén xuyên gió mà đến, khí thế như chẻ tre.

      bên, Tề Cần cũng rút kiếm tương trợ, song kiếm hợp bích, uy lực càng tăng thêm bậc.

      Mạch Trục Vân giơ kiếm, ra chiêu, tiếp đến lại lộn ngược ra sau, tránh được kiếm khí của bọn họ, nhưng mà nàng lại tiếp tục dây dưa, cao giọng : “ cho Sở Tùy Phong, đồ ta lấy được, thua!”

      Xoay người, hướng nóc nhà bay .

      Hai người Tề Ân Tề Cần đầu tiên là tránh được đường kiếm của nàng, muốn đuổi theo, còn thấy bóng người Mạch Trục Vân.

      to gan, thế nhưng dám hô thẳng tục danh của vương gia, hiển nhiên là đại bất kính, tốt nhất đừng để bọn họ bắt được, bọn họ cho dù có làm trái lệnh vương gia cũng muốn trừng phạt Mạch Trục Vân.

      Ở trong lòng bọn họ, vương gia chính là thần, tuyệt chấp nhận bất luận kẻ nào tuân theo hay bất kính!
      Hai người tức giận thu hồi kiếm , đối với thuộc hạ quát: “Đều đứng lên, hình phòng lĩnh tội!”

      xong, nhanh chóng vòng qua bọn họ, hướng thư phòng mà tới, là để báo cáo tình huống cho Sở Tùy Phong, cũng là tới thỉnh tội!

      Mạch Trục Vân rời xa vương phủ, tùy ý tìm khách điếm, gọi phòng trống, sau khi vào phòng mới ngồi xuống, lấy ra đồ vật trong lòng.

      Giải dược tới tay, tự nhiên còn sợ hãi, nàng tùy ý để ở bên, hừ Mạch Trục Vân nàng muốn thứ gì, nhất định phải quang minh chính đại trộm được, mà phải do người ta bố thí! Bằng nàng chẳng phải làm mất mặt danh hiệu “Thần trộm”?

      Đắc ý vênh mặt, cầm lấy khối thiên phật ngọc, ở dưới ngọn đèn tinh tế đánh giá.

      Ân, hảo ngọc!

      Trân tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Mạch Trục Vân khóe miệng dần cong lên, nhìn thân hình phi long trong tay trong suốt sáng ngời, nàng thế nhưng nghe được thanh rồng gầm thét.

      Là loại cảm giác này! Long uy áp!

      Nhưng mà, nàng đột nhiên nhíu mày, nhìn phía ngọc bội có điểm đen khó có thể nhận ra, dùng sức xoa xao, cũng vẫn sạch đươc.

      Này phải là vết bẩn, mà là tạp chất bên trong ngọc!

      Hừ! Cư nhiên gạt ta?

      Mạch Trục Vân tức giận vỗ bàn, đứng lên, đem ngọc và giải dược nhét vào trong tay áo, nổi giận đùng đùng rời khỏi khách điếm.

      Sở Tùy Phong, thất vọng thay ngươi được coi là Nam Ninh Chiến thần, cư nhiên làm loại chuyện như vậy!

      giống ngày thường vào phủ phải cẩn thận, Mạch Trục Vân đường thẳng về phía trước, gặp người liền đánh.

      “Cút ngay cho ta, bằng , đêm nay Mạch Trục Vân ta ngay tại Phong vương phủ đại khai sát giới!”

      Mắt lạnh nhìn thị vệ chặn đường phía trước, nàng gầm lên .

      Thấy nàng đường phá tan phòng vệ của vương phủ, này thị vệ cũng có chút sợ hãi, cùng Mạch Trục Vân tới cước bộ lui về phía sau, binh khí trong tay là chỉ vào nàng, chính là, bọn họ sớm nhìn quen cảnh chém giết nơi chiến trường, căn bản là sợ những lời này của nàng.

      “Bắt lấy!” Thị vệ đầu lĩnh quát tiếng, Phong vương phủ làm sao đến phiên cái tiểu tặc tiến tới giương oai.

      Mạch Trục Vân nổi nóng, có người tiến đến chịu chết, như vậy cũng đừng trách được nàng tâm ngoan thủ lạt!

      Nhìn thị vệ lại xông tới, nàng tiên phát chế nhân, gót chân đảo qua, tấn mãnh mà hữu lực, chính là cước, vòng người bổ nhào ra, miệng phun ra búng máu tươi.

      Mắt lạnh liếc bọn họ, lập tức vượt qua, hướng thư phòng Sở Tùy Phong mà .

      Càng tới gần thư phòng, gặp được ngăn trở càng ít, Mạch Trục Vân cũng có để ý,
      mang theo đầy người lệ khí, tay rút kiếm, nắm chặt bàn tay.

      Nàng muốn nhìn xem, Sở Tùy Phong có thể im lặng đến khi nào?

      Trong thư phòng vẫn là mảnh sáng ngời, nhưng giống lúc trước, lại có ai canh giữ

      Ngươi rốt cuộc giở trò gì?
      Mạch Trục Vân khóe mắt trầm xuống, đảo qua bốn phía, cũng có phát mai phục.

      “Sở Tùy Phong, ngươi là có ý gì?” cước đá văng cửa thư phòng, Mạch Trục Vân đứng ở ngoài, tức giận lớn giọng chất vấn.

      Hết Chương 15.


      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :