1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Manh sủng: Lãnh vương sủng ác phi - Tô Tiểu Đan(25/72c+1PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6:phong vương đêm thăm địa lao [Hạ]

      Sở Tùy Phong hơi nhếch môi, : “Ân!”

      Mạch Trục Vân nhìn , như thế nào nở nụ cười a?

      Nhưng mà, ý cười khóe miệng Sở Tùy Phong chớp mắt biến mất, phảng phất như thể có gì khác thường.

      Mạch Trục Vân ra sức chớp mắt mấy cái, lại nhìn nhìn, vẫn chỉ thấy đạm mạc lạnh như băng.

      Bị người nhìn chằm chằm như vậy, Sở Tùy Phong cũng chút thấy xấu hổ, cúi đầu, vừa lúc cùng ánh mắt thăm dò của Mạch Trục Vân gặp nhau, con ngươi nàng trong trẻo tia cảm tình khác, nhiễm chút bụi, chỉ cần chớp cái, lại khiến người ta dời tầm mắt được.

      Ánh trăng chậm rãi dâng lên, luồng trắng sáng chiếu lên bên tường, khiến cho địa lao yên tĩnh khác thường.

      Nhưng giờ phút này, ở nơi khác, có người hưng trí như vậy.

      Đại điện rộng lớn, bóng người màu vàng ở dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu thong thả bước , khuôn mặt tuấn mỹ lại tức giận tối sầm xuống.

      chính là hoàng đế Nam Ninh, hoàng huynh cùng cha khác mẹ của Sở Tùy Phong – Sở Lâm Uyên.

      “Ba”

      chưởng vỗ xuống ngự án bên cạnh, trước mặt là cái quan viên tầm bốn mươi tuổi lập tức cung kính cúi đầu, hô: “Hoàng thượng bớt giận!”

      “Hừ!” Sở Lâm Uyên lạnh giọng hừ “Tư Lăng thừa tướng, lúc trước là ngươi đề nghị trẫm làm như vậy, còn Phong nhất định đáp ứng chuyện này, tại sao, chỉ dứt khoát chấp nhận, ngay cả người cũng bắt được…Mạch Trục Vân kia là mấu chốt thành bại, ngươi xem, trẫm nên làm cái gì bây giờ?”

      Tư Lăng Thanh cũng chút bối rồi, giọng điệu ôn hòa lại chân đáng tin: “Hoàng thượng chớ gấp, việc này dù thế nào cũng có đường lui. Mạch Trục Vân tuy là bị Phong vương bắt được, nhưng cũng từng trộm qua bảo vật hoàng cung, là khâm phạm của triều đình, Hoàng thượng chỉ cần ra đạo thánh chỉ đem người tống vào thiên lao, lại giảo hoạt như hồ ly, chỉ cần chạy thoát….”

      hơi ngẩng đầu, nét tuấn dật gương mặt già nua cũng xuất đạo biểu tình khó hiểu.

      Sở Lâm Uyên bừng tỉnh đại ngộ, tức giận mặt tiêu tan, vẻ mặt lập tức trở nên trầm: “Hảo, nghĩ ý chỉ!”

      Mạch Trục Vân ở đại lao cùng Sở Tùy Phong cũng biết mưu diễn ra tại hoàng cung lúc này, hơn nữa, còn tính kế hai người bọn họ.

      Hai người vẫn là đối diện, có chút nhượng bộ, giống như đây cũng là loại so đấu!

      Nhìn thấy trong mắt thâm thúy mờ mịt, Mạch Trục Vân có loại cảm giác bị người nhìn thấu, vội ho tiếng, phẫn nộ vuốt vuốt cái mũi, cúi đầu nhìn nhìn tay của mình.

      Bàn tay trắng nõn nhắn ở dưới ánh trăng càng thêm xinh đẹp, nhưng mà, điểm màu hồng ở chính giữa kia cũng có thể thấy , còn có khuynh hướng lan ra phía trước.

      Nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Sở Tùy Phong, hỏi: “Ngươi hạ dược gì cho ta?”

      “Nhất tuyến khiên!” Ngữ điệu vẫn là chút biến hóa.

      Nghe vậy, Mạch Trục Vân hai tay nhanh chóng nắm thành quyền, cắn răng : “Dược của Bạch Lộng Ảnh?”

      Cái tên tao nhã như vậy, vừa nghe biết là do bàn tay của cái tên nghiệt kia tạo ra, hơn nữa, nàng tựa hồ đối với loại dược này có chút ấn tượng.

      Nhất tuyến khiên, tơ hồng theo tay phải dệt ra, kéo dài cho tới ngực, đương nhiên thời điểm kia, chính là lúc độc phát, khi chết ngực phiền muộn, tựa như tim đập nhanh, thất khiếu (*) đổ máu ngưng, toàn thân run rấy, cái gọi là đường cắt đứt sinh mạng!

      Bỗng nhiên nghĩ tới trước lúc xuống núi, Bạch Lộng Ảnh từng : “Bất quá ta trước đó nhắc nhở, thiếu tay hay mất chân, trúng độc bị thương, đừng tới tìm ta, nhất quyết chữa!”

      sớm biết mình hội trúng độc, nên mới cố ý khích tướng, tốt! Tốt lắm!

      Bạch Lộng Ảnh, ngươi chờ đó!

      Nhìn khuôn mặt thanh tú dần dần tức giận, Sở Tùy Phong gì, xoay người, rời khỏi nhà lao, đem cửa đóng lại.

      “Này, ngươi rồi, ta làm sao bây giờ?” Mạch Trục Vân hô.

      Đầu cũng quay lại, Sở Tùy Phong lạnh giọng : “Ngươi là kẻ trộm!”

      Ngay khi bước chân vang lên bao lâu, đạo bóng dáng vội vàng chạy tới, dùng huyền thiết khóa cửa lại. Sau đó liền theo sát ra ngoài.

      lúc sau, đại lao trống trải vang lên tiếng vọng có thể đông chết người của Sở Tùy Phong: “Xem trọng phạm nhân!”

      Mạch Trục Vân cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy nghẹn khuất, thể tưởng tượng được những bị rơi vào trong tay lãnh khốc vô tình Phong vương, cư nhiên còn bị Bạch Lộng Ảnh đùa giỡn, hừ, sau khi ra ngoài, nhất định phải tìm bọn họ tính sổ.

      Tĩnh hạ tâm, nĩn thở liễm thanh, nghe được cửa có động tĩnh, từ trong tay áo rộng thùng thình xuất ra sợi nhuyễn tơ dài , lấy tay kéo thằng, hướng ổ khóa bằng huyền thiết đảo qua đảo lại vài cái, liền gỡ bỏ được, rón ra rón rén ra, lại lần nữa đem ổ khóa lên, khóa kỹ.

      Rất nhanh đến được cửa, kề sát tường, lấy ra mấy khối bạc vụn, nhắm ngay mấy người lính gác, vô cùng chuẩn xác bắn vào huyệt ngủ của bọn , lát, những người đó vẫn là đứng ở chỗ cũ bất động, bất quá, chỉ cần quan sát kí, dễ dàng phát ra bọn ngủ.

      Ra cửa, Mạch Trục Vân lắc mình quẹo vào khắp ngõ ngách, tùy tiện nhặt lên mấy cục đá, giải huyệt đạo cho đám người kia.

      “Sao lại thế này? Vừa mới giống như ngủ…”

      Mấy thủ vệ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng mà bọn họ cũng quên chức trách của mình.

      cái lão binh có chút kinh nghiệm chỉ vào người, : “Vào xem, người còn hay ? Mạch Trục Vân là trọng phạm triều đình, nếu xảy ra chuyện, chúng ta gánh nổi!”

      “Vâng!” Người nọ nhanh chóng chạy vào trong.

      Muốn nhìn chút biểu khiếp sợ của bọn họ, Mạch Trục Vân có lập tức rời , mà núp ở chỗ tối, quan sát động tĩnh. Nhưng cũng được bao lâu, vẫn là bắt gặp Sở Tùy Phong tới.

      lát, người vào địa lao nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, lắp bắp: “…. tốt, người chạy…chạy!!!”

      “A? Chẳng lẽ gặp quỷ!” Lão binh cúi đầu mắng tiếng “Mau báo cho hai vị Tề đại nhân, những người còn lại tìm kiếm chung quanh, hy vọng người còn chưa chạy xâ….”

      Hơn mười người nhanh chóng tản ra, trong đó có người hướng thư phòng bên kia chạy .

      Lúc sau, Sở Tùy Phong mang theo hai gã hắc y thị vệ, lại tới trước cửa địa lao.

      Thế nhưng, ánh mắt của lại hướng về địa phương Mạch Trục Vân thân liếc chút, đáy mắt được ánh sáng ngọn đèn dầu chiếu tới, giống như bảo thạch rực rỡ trong đem đen.

      Hai gã thị vệ cũng nhìn theo tầm mắt Sở Tùy Phong, chính là cái gì cũng phát .

      Bọn họ chính là Tề đại nhân trong miệng lão binh kia , Mạch Trục Vân thầm nghĩ.

      Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Sở Tùy Phong : “Tề Ân, Tề Cần, nhanh chóng dẫn người phong tỏa vương phủ!”

      “Dạ, vương gia!” Hai người cung kính lĩnh mệnh, mang theo người nhanh chóng tản ra.

      Nhưng mà, lúc này có tiếng bước chân tiến gần địa lao, Mạch Trục Vân cùng Sở Tùy Phong cũng đồng thời nhìn về phía đó.

      Người tới là tiểu thái giám bên người Sở Lâm Uyên, mang theo phía sau ít người, dưới dẫn dắt của thị vệ Phong vương phủ, tới trước mặt Sở Tùy Phong, cung kính hành lễ, : “Tham kiến vương gia, Hoàng thượng có chỉ, thỉnh Phong vương tiếp nhận!”

      Thời điểm tuyên chỉ, Sở Tùy Phong cũng chỉ hơi hơi cong người, hề quỳ xuống, mà vị công công kia cũng thêm cái gì, tựa hồ sớm thành thói quen!

      “Hoàng thượng khẩu dụ, Phong vương có công bắt được kẻ trộm, ngày mai lâm triều luận công ban thưởng; Nghịch tặc Mạch Trục Vân áp giải vòa thiên lao, phán quyết chém đầu thị chúng để răn đe!”

      Sở Tùy Phong thoáng ngẩng đầu, trầm giọng : “Người muốn chạy, bổn vương như thế nào tiến cung!”

      Mạch Trục Vân mỉm cười, rồi xoay người cái, biến mất giữa trung.

      Nhận ra được động tĩnh bên kia, Sở Tùy Phong khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhìn qua rất chân !

      Hết Chương 6

      —–

      *Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Tà công tử trả thù [Canh hai]

      đường thông suốt rời khỏi Phong vương phủ, Mạch Trục Vân mí mắt trầm xuống, trực tiếp vượt qua cửa thành, hướng tới sườn núi năm dặm ngoài thành mà đến.

      Bạch Lộng Ảnh, bản công tử trở lại!

      Nhưng mà, tình cảnh trước mắt lại khiến cho Mạch Trục Vân cực kì kinh ngạc.

      Ngọn đèn chiếu sáng cả góc lớn triền núi, ngay bên đám cỏ, trước khu rừng u, gian nhà tranh đơn sơ bị vây ở chính giữa.

      Phía trước nhà tranh, có khoảng sơn lớn nhưng rất đẹp đẽ, trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ, đỏ rực như lửa, xanh tựa như biển, trắng tinh màu tuyết, ở dưới ánh lửa càng thêm dị.
      ,
      Nhưng mà, mọi người đều cách sân khoảng mấy trượng, như nhau đều kiêng kị độc vật, thấp đầu, cảnh giác nhìn cửa trúc ở trong viện dần dần mở ra, cảm giác hồi hộp cùng thanh tim đập nhanh bên tai.

      Ánh trăng từ trong cánh rừng ra, khiến cả triền núi nổi lên loại thanh tĩnh, Mạch Trục Vân như xem kịch vui nhìn đám người nín thở liễm thanh, bĩu môi, cười cợt, chuẩn bị tiến lên, định hỏi chút xem chuyện gì xảy ra.

      Lúc này, trong khu rừng truyền đến tiếng ma sát kỳ dị, nhãn tình sáng lên, nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn thấy được phía sau gốc đây đại thụ mấy người ôm, vài đạo bóng dáng lén lút chạy trốn.

      Thu liễm hơi thở, xoay người nhảy cái, lập tức lách mình di chuyển, tới giữa cánh rừng, vụt lên thân cây phía trước bọn người kia, ngồi ở đó, lẳng lặng nghe bọn họ đối thoại.

      “Hư…” Thôi Táng gian, đạo thanh quen thuộc truyền đến “Điểm , đừng để người phát …”

      “Làm sao bây giờ a?” người khác thấp giọng hỏi “Khỉ ốm, tiền thưởng xem ra là lấy được!”

      Lúc này, Mạch Trục Vân nghe đến đây, liền nhận ra là năm nam nhân này chính là lúc hoàng hôn, đụng phải đường.

      Nam tử gầy gò vừa nghĩ vừa gãi cằm, cân nhắc : “Tất cả mọi người đều dám xông vào, quà có chút khó khăn.”

      Mạch Trục Vân cố ý lắc lắc chân, đá vào nhánh cây bên người, phát ra tiếng vang .

      “Ai?” Năm người lập tức lui về phía sau, rút vũ khí, cảnh giác nhìn thấy người ở phía .

      Nhảy xuống “Hư!”

      Mạch Trục Vân làm ra cái dấu chớ có lên tiếng, cười : “Người nhà, ta cũng là tới kiếm tiền thưởng!”

      Khỉ ốm kinh hãi: “Ngươi là vị tiểu huynh đệ ở đường kia?” Trong lời che dấu được chột dạ.

      Bởi vì lúc đó giải tán, là vì muốn thoát khỏi Mạch Trục Vân, độc chiếm phần tiền thưởng hấp dẫn kia.

      Chính là, bọn họ ngờ được, lúc vào trong nhà tranh, Bạch Lộng Ảnh căn bản thèm nhìn đến bọn họ, ở trong phòng trực tiếp phun ra chữ “Cút!” ….Thập phần bất đắc dĩ, bọn họ thể kêu thêm nhiều người tới.

      Mạch Trục Vân cũng có so đo tâm tư của bọn họ, điều để ý chính là tình thế phát triển tới tại.

      Đắc tội bản công tử, nhảm, Bạch Lộng Ảnh, ta liền phát nhà ngươi, đêm nay gà chó đều yên!

      Cặp mắt hơi nheo lại, cười : “Ân! Là ta! tại tình huống như thế nào?”

      Thấy hỏi chuyện khác, khỉ ốm an tâm chút, kêu tiếng, cùng mọi người thu binh khí, : Tiểu huynh đệ biết a, đám nhân sĩ giang hồ cũng tin tưởng Mạch Trục Vân ở bên trong, lại ngại thanh danh Ngạo công tử, dám…” dám xông vào, cũng dám ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào.

      Có lý, cũng giải thích được hoài nghi lúc trước của Mạch Trục Vân.

      Mạch Trục Vân tà ác cười, những người này, dám chọc Bạch Lộng Ảnh, nhưng cũng muốn buông tha cơ hội phát tài. Nào có chuyện tốt như vậy: cần trả giá, nghĩ muốn kiếm được nhiều bạc.

      ‘Việc này là ta tận mắt nhìn thấy, Mạch Trục Vân cùng Bạch Lộng Ảnh cùng bị thương nặng…Bằng , các ngươi có thấy qua Bạch Lộng Ảnh ra sao?”

      Năm người kia nhìn nhau, đúng vậy, Bạch Lộng Ảnh thủy chung đều có lộ diện, chẳng lẽ thể động đậy?

      Nhìn thấy biểu tình có chút hiểu ra của bọn họ, Mạch Trục Vân thầm bật cười, Bạch Lộng Ảnh kia tính tình cao ngạo, để ý đến những người này mới là lạ, có trực tiếp phóng độc, nhường nhịn lớn nhất rồi.

      Thu liễm ý cười, tiếp tục giả bộ : “ tại nhất định tránh ở trong hiệu thuốc chữa thương, chúng ta phải nắm chặt cơ hội này, nếu , chờ công lực hồi phục, năm vạn lượng hoàng kim kia tuyệt tới tay!”

      “Tiểu huynh đệ đúng, Bạch Lộng Ảnh là kéo dài thời gian.” Khỉ ốm bộ dáng hiên ngang lẫm liệt , xoa tay, chuẩn bị lao , lại đột nhiên dừng bước, nghi hoặc : “Nhưng mà chúng ta nhân lực dường như đủ a! Tiểu huynh đệ cảm thấy việc này nên làm sao cho phải?”

      Mạch Trục Vân mí mắt giật giật, này xung quanh đây cũng có hơn trăm người , còn đối phó được cái Bạch Lộng Ảnh? “Yên tâm, người đủ rồi!”

      Khỉ ốm nuốt xuống sợ hãi trong lòng, : “Độc của Bạch Lộng Ảnh quá lợi hại, sân của đều là hoa cỏ kịch độc, nhóm người chúng ta vào nhiều lắm cũng chỉ có thể sống nửa…”

      Những người này, nguyện ý dẫn đầu xông vòa, đều là nghĩ thừa dịp sau khi người khác động thủ, mới ở giữa đắc lợi, cho nên nhất thời, đều ở nơi này lưỡng lự.

      Mạch Trục Vân nhức đầu, độc của Bạch Lộng Ảnh quả vấn đề, ánh mắt vừa chuyển, nhất thời nảy ra ý hay: Cần phải khiến cho nơi này càng hỗn loạn càng tốt, bọn họ phải vào như thế nào, hiển nhiên cùng nàng quan hệ.

      “Như vậy, các người lại kêu thêm ít người tới . Đến lúc đó, mọi người cùng nhau xông vào, kẻ nào lui ra sau, chính là bị mọi người phỉ nhổ.

      Khỉ ốm lắc đầu, lấy làm khó khăn : “Chúng ta đâu có dễ dàng triệu tập nhiều người như vậy lập tức được…” Ngẩng đầu nhìn lá cây trong rừng toát ra ánh bạc trong trẻo mà lạnh lùng “ muốn tới nửa đêm, phụ cận cũng thể tìm thấy người!”

      “Ngu ngốc! Báo quan a!” Mạch Trục Vân trắng mắt liếc bọn cái, ở trong đêm tối, nhất thời thấy được.

      Khỉ ốm có chút ủy khuất : “ được a, Bạch Lộng Ảnh là ngự y đích thân đương kim hoàng thượng khâm điểm, quan phủ thể bắt giữ a!” Hơn nữa, để quan phủ bắt được người, phải bọn họ đến chuyến tay sao.

      Mạch Trục Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nhóm người này, quả nhiên là ngu ai bằng!

      “Bạch Lộng Ảnh ngang nhiên kháng chỉ, chịu đảm đương chức ngự y, tại lại chứa chấp khâm phạm của triều đình, các ngươi quan phủ có thể để yên cho sao? Đến lúc đó, cũng thành trọng phạm triều đình, cac ngươi còn sợ bắt được sao? Hơn nữa, các ngươi đem chuyện này báo cho quan phủ, tuy rằng lấy được toàn bộ tiền thưởng, nhưng cũng đến mức phải tay quay về…

      Nghe được câu cuối cùng, đám người khỉ ốm ánh mắt nhất thời sáng ngời.

      Mạch Trục Vân trong mắt lên ý cười, nhìn nhìn bốn phía, làm bộ cảnh giác đè thấp thanh : “Mạch Trục Vân phải trộm chén ngọc lưu ly của Phong vương sao? Ta biết nó ở đâu, chỉ cần các ngươi có thể vào, ta liền giúp các người tìm.”

      Cố ý dừng chút, gợi lên dục vọng tò mò của bọn họ, lại : “Bất quá, các ngươi phải cùng ta chia đều tiền thưởng! Bằng , ta cho các ngươi.”

      “Lời này là sao?” Vừa nghe Mạch Trục Vân nhắc tới chén tục lưu ly, đám người hai mắt tỏa sáng, vội vàng hỏi.

      Phong vương mât trộm bảo vậy, nếu bọn họ tìm được, về sau giang hồ, còn ai dám xem thường? Nghĩ đến đây, mấy người đột nhiên vươn thẳng lưng, tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng được người người cúng bái.

      Mạch Trục Vân ra vẻ cam đoan gật đầu: “Đương nhiên!”

      “Hảo! Hai người các ngươi lập tức thông tri người của quan phủ đến!” Khỉ ốm chỉ huy hai người phía sau, thấy họ rồi, liền quay đầu, vẻ mặt cảm kích nhìn Mạch Trục Vân. “Tiểu huynh đệ là giúp việc lớn, ta vô cùng cảm kích!” Chắp tay hành lễ.

      Mạch Trục Vân xua tay : “Ta cũng chỉ vì muốn phần tiền thưởng kia thôi, cần phải tạ ơn. Đúng rồi, chén ngọc lưu ly giấu ở trong cơ quan của hiệu thuốc. Biện pháp phá giải, chính là đem trong những bình dược ném xuống đất, nếu đúng, cơ quan tự nhiên mở ra!”

      Dứt lời, cố nén cười, hướng cánh rừng bên ngoài tới.

      biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?” thầm nhớ kỹ phương phát mở cơ quan, khỉ ốm theo sau .

      Mạch Trục Vân phiền chán, cười : “Ân, cứ kêu ta Tà Vân công tử!”

      Tuy rằng thấy quen tai, khỉ ốm lại có gì hoài nghi, chắp tau: “Đa tạ Tà Vân công tử chỉ giáo!”

      Hết Chương 7

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Gặp quỷ, lại bị phát !

      Mạch Trục Vân có lưu lại lâu, cười xấu xa phen, tránh khỏi tầm mắt mọi người, hướng chân núi mà .

      đường, bắt gặp mấy bộ khoái thân đao kiếm cùng cấm vệ quân nhưng có cùng bọn họ đối mặt. Vất vả buổi tối, cũng có ít mệt mỏi, sau khi vào thành trực tiếp vào cái khách điếm, thuê phòng ngủ mạch tới tận giờ Ngọ.

      Ra khỏi phòng, xuống lầu ăn cơm, tiểu nhị vẻ mặt tò mò đánh giá Mạch Trục Vân: Vị khách quan này lúc nào đến thuê phòng, sao chút ấn tượng cũng đều có vậy?

      Bất quá, cũng có hoài nghi nhiều lắm, rất nhanh đem đồ ăn cùng rượu của khách bưng tới.

      lâu sau, ít người lục tục vào khách điếm

      Trà dư tửu hậu [*], bọn họ tự nhiên là muốn đến những chuyện lớn phát sinh gần đây.

      Mạch Trục Vân chăm chú lắng nghe, nước trà trong tay lạnh vài phần.

      Thời điểm ban đầu, nghe được đều là tin tức về “Tà công tử?”, nàng thản nhiên cười, những chuyện đó đều biết.

      Nhưng mà, câu kế tiếp cái lại so với cái khiến người ta kích động.

      “Ngươi có nghe sao ? Hiệu thuốc của Ngạo công tử đêm qua bị người phá…” cái miệng rộng bằng ba người .

      A?

      Mạch Trục Vân tay khẽ run, khỉ ốm bọn họ làm được? Dùng nội lực làm nóng lại ly trà trong tay, nhấp ngụm .

      Những người chung quanh kinh ngạc há to miệng, trong lúc nhất thời, cả khách điếm đều im lặng.

      “Sao lại như vậy?” Mọi người đồng thanh hỏi.

      Miệng rộng tiếp: “Tối hôm qua, quan phủ thu được tin, Mạch Trục Vân giấu đồ trộm được ở ngôi nhà tranh sườn núi cách đây năm dặm, liền phái người tới…Nghe , có người nhân đó lẻn vào, đập phá tất cả dược trong hiệu thuốc a! đáng tiếc!

      “Phốc!” Mạch Trục Vân nghe đến đó, phun hết cả nước trà ra, cười đến run rẩy.

      ——

      Cầm lấy bình sứ , tò mò nhìn nhìn, ném xuống, mảnh văng tứ phía, dược đổ đầy mặt đất, mà bọn họ, lại an tĩnh chờ phản ứng.

      có? Hảo, tiếp tục!

      Thẳng đến khi dược giá đều bị phá hết, đầy đất đều là thuốc, bột phấn, vẫn là có dấu hiệu cơ quan nào khởi động, đám người khỉ ốm có phải tức giận đến ngay cả cái giá cũng đẩy ngã?

      Bạch Lộng Ảnh nhìn cửa hiệu đống hỗn độn, có thể hay phát điên? Cảnh thượng nghiệt kia tức giận đến hộc máu, ha ha ha, nhất định xem rất vui ——

      Mạch Trục Vân cười đến nước mắt cũng chảy ra, sớm biết phấn khích như vậy, lưu lại xem náo nhiệt rồi …

      Mọi người nghi hoặc nhìn Mạch Trục Vân cười như động kinh: Đây chính là cái gọi là “Vui sướng khi người gặp họa”?

      hề để ý tới hành động điên cuồng bên kia, mọi người tiếp tục: “Kế tiếp sao? Ngạo công tử hẳn rất tức giận ?”

      Miệng rộng mặt tiếc hận đổi thành khó hiểu : “ có, tên côn đồ chỉ bị chút khiển trách nho : Nghe tay chân kinh mạch đứt đoạn, võ công hoàn toàn bị phế!”

      Mọi người vô cùng kinh ngạc, Ngạo công tử khi nào trở nên nhân từ như vậy?

      Loại trừng phạt này, so với đồn đãi Bạch Lộng Ảnh “Giết người thấy máu, xác chất đầy đất” vẫn có chút .

      “Bất quá a..” Miệng rộng tiếp tục “Ngạo công tử có , nếu ai bắt được Mạch Trục Vân, liền trực tiếp đưa đến đó, để thử dược, tám vạn hai hoàng kim liền trực tiếp tới tay!

      Mọi người càng thêm khó hiểu: Phá đồ đạc ràng là người khác, Ngạo công tử vì cớ gì phải giận chó đánh mèo Mạch Trục Vân?

      Nhưng mà, sau khi nghe được năm chữ “tám vạn hai hoàng kim” này, bọn họ mắt trừng lớn đến nỗi muốn trồi ra, mắt trợn lớn, lộ vẻ tham lam chút che giấu.

      Tám vạn hoàng kim, đủ cho bọn họ tiêu xài tới mấy đời! Có ai thèm dãi?

      Nghe vậy, Mạch Trục Vân đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đến liền ôm bụng cười to: Bạch Lộng Ảnh cảnh cáo nàng, chẳng lẽ biết nàng từ trước tới nay là làm, hay là cũng ngờ được, nàng có thể sống sót từ Phong vương phủ trở ra?

      Nhưng mà, thời điểm Mạch Trục Vân còn đắc ý, vài cái nhân sĩ giang hồ mang theo đao kiếm ở lầu hai, nhìn thấy người bên có hình tượng cười to, trong lúc nhất thời cũng có chút tò mò, nhìn chằm chằm lúc, lắc đầu, xoay người về chỗ.

      bao lâu, lòng hiếu kì vẫn là chưa giảm, tiếp tục nhìn chằm chằm Mạch Trục Vân. Hơn nữa, bọn họ đám bảy người, đều là nghiêng đầu đánh giá nàng, tựa hồ lấy nàng cùng người nào đó so sánh.

      bao lâu, ánh mắt của tất cả người lầu hai liền tập trung mặt kẻ cười ngây ngô đó.

      Bị chung quanh nhiều ánh mắt như vậy xoi mói, Mạch Trục Vân cũng là cảnh giác đứng lên, ý cười mặt hơi thu lại.

      Tới khi ngũ quan trở lại vị trí cũ cũng là lúc thấy bảy năm tử kia mắt đột nhiên lộ kim quang, nhất tề chỉ vào thân nam trang là nàng, la lớn: “Mười vạn hai….Bắt lấy !”

      Mười vạn hai? Kêu ai vậy?

      Mạch Trục Vân nhất thời có phản ứng, kinh ngạc quay lại nhìn bọn họ.

      Mọi người cũng trừng mắt nhìn, hiểu mấy người này cái gì, chẳng lẽ vị công tử trước mặt này, họ “Mười” tên “Vạn Lượng”?

      Cái tên kì quái!

      Bảy nam tử kia quýnh lên, vô cùng ăn ý hướng Mạch Trục Vân chưa có phản ứng đánh tới, trăm miệng lời hô: “Tiền thưởng lại tăng….Mạch Trục Vân…Triều đình treo thưởng mười vạn hai….”

      Gặp quỷ, lại bị phát ?!

      Bọn họ chưa xong, Mạch Trục Vân kinh hãi: Đêm qua Phong vương phủ, lại bị Sở Tùy Phong bắt được, cấu, cào, thấy qua mặt của nàng…Hơn nữa sau đó Hoàng Thượng cũng biết chuyện này, khẳng định là rất tức giận để người chạy thoát, cho người vẽ diện mạo, tăng tiền thưởng, dán khắp nơi bắt người.

      Vừa nghe thấy ba chữ “Mạch Trục Vân”, mọi người liền hiểu ra, lập tức cầm binh khí, hướng nàng xúm lại.

      Nàng nhanh tay lẹ mắt, vơ đám đĩa bàn còn chưa ăn hết, hướng bọn họ ném ra, mở ra lỗ hổng, đề khí, thả người nhảy, đạp mặt bàn cùng đầu mấy người kịp tránh, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

      Động tĩnh trong khách điểm sớm bị mọi người đường nghe được, bên trong đủ loại võ công, nghe thấy ba chữ kia, mắt lộ vẻ tham lam, lúc này còn có người vọt vào khách điếm.

      Những người còn lại, thấy thanh y bay ra, dung mạo cùng bức họa khác là bao, mà phía sau người này còn có vài đạo nhân cùng đuổi theo, nhất thời hiểu ra, lập tức chặn lại.

      Mạch Trục Vân biết, mình bị người nhận ra, hơn nữa tiền thưởng kia quả khiến người ta đỏ mắt phát cuồng, ở đường cái gây chuyện chỉ sợ càng rắc rối, càng tiếp tục, chỉ đưa tới thêm nhiều người.

      Kế tốt nhất tại, thoát thân quan trọng hơn, thể cùng bọn họ dây dưa, phải nhanh chòng rời .

      Lúc đầu, số người còn chưa tới mấy chục, Mạch Trục Vân còn có thể mở đường thoát, nhưng mà, chưa tới lát, đường phía trước bị chặn, người phía sau càng nhiều, chỉ có thể xoay đầu, lại thi triển khinh công, hướng nơi khác lao .

      Nhất thời, đường cái nơi nơi đều là bóng người đấu đá lung tung, từ phố này chuyển sang phố khác, phía sau tuy binh giảm, ngược lại số lần bị nhận ra lại càng nhiều, thời gian chưa tới nén nhang, Mạch Trục Vân đau đầu nhìn thấy mấy trăm hào nhân phía sau bám riết tha, nhân mã đều có, cảm thấy phiền phức.

      Theo ngã rẽ ra, tới đường lớn khác, mới chạy vài bước, bắt gặp đại bố trang quy mô hùng hậu, Mạch Trục Vân như gặp được cứu tinh, lắc mình vọt vào.

      lát, đại môn bố trang chật như nêm cối, ít người trực tiếp chạy vào hậu viện, vây quanh cửa sau, ôm cây đợi thỏ!

      Giang hồ nhân sĩ ồ ạt tiến vào, liền thấy trưởng quầy bị đánh bất tỉnh, tiểu nhị cùng ít khách nhân nằm vật ra mặt đất.

      Bọn họ tách ra bốn phía, rút binh khí, tìm kiếm bóng dáng Mạch Trục Vân.

      Lầu hai, phía sau vài tấm màn tinh xảo, bóng người xinh đẹp thoáng , những người này vừa tới gần, lập tức, tiếng gào bén nhọn của nữ nhân vang lên.

      “A…”

      Khụ khụ khụ, ít người cầm theo đao kiếm, đỏ mặt lao : Có người thay quần áo!

      Trừ bỏ phía sau tấm mành ra, cả bố trang cơ hồ đều bị bọn họ lục soát, nhưng cũng có tìm được Mạch Trục Vân.

      Nhiều người cho rằng nhân muốn chạy, lập tức chia ra, tới phụ cận tìm kiếm.

      Nhưng mà, cũng có người chưa hết hi vọng, canh giữ ở bố trang, kiên nhẫn chờ người sau tấm màn ra, lại vào tìm tiếp. Mạch Trục Vân tránh có thể tránh ở bên trong phải có, dù sao cũng là kẻ trộm, có lẽ dể ý tới danh tiết kẻ khác.

      bao lâu, mấy phụ nhân ăn mặc sang trọng hung hăng mắng những người này vài lần, nang dậy những người té xíu, hốt hoảng ly khai.

      lúc sau, ra cái tiểu nương thanh lệ thoát tục, nàng kinh hoàng ngẩng đầu nhìn bọn họ vài lần, ôm thân thể lạnh run, hướng bên ngoài chạy

      “Đứng lại!”

      Còn chưa ra khỏi cửa, phía sau người hô…

      Hết Chương 8

      —-

      [*] Giờ rỗi rãi sau khi ăn cơm

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Trêu chọc Phong vương.

      Nghe được tiếng quát, tiểu nương run rẩy, lệ nóng quanh mi, tội nghiệp nhìn đám người kia. Nhất là lúc nhìn thấy binh khí trong tay bọn họ lóe hàn quang, khuôn mặt nhắn co thành đoàn, sợ tới hoa dung thất sắc. Hai tay ngừng nắm chặt vạt áo dài màu hoa sen, hai chân run run, đứng yên nhúc nhích.

      nương tựa hồ có chút quen mặt a!”

      Tựa hồ gặp qua ở nơi nào, chẳng lẽ là bà con thân thích?

      Người này ôm ý nghĩ như vậy trong đầu, tới gần Mạch Trục Vân. Bất quá, đánh chết cũng nghĩ ra, người này chính là Mạch Trục Vân! giang hồ, ai cũng biết thần thâu Mạch Trục Vân là nam nhân, lại có thể cùng tam đại công tử nổi danh – “Tà công tử”!

      Nếu là giống ‘đực’, như thế nào có thể là nữ nhân

      Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, Mạch Trục Vân trong lòng khỏi khẩn trương: lẽ lại bị phát ?

      Hô hấp đột nhiên căng thẳng, hai chân run rẩy hướng về phía cửa, chuẩn bị xông ra. Nhưng mà, đường xuất trận tiếng bước chân có trật tự hướng tới nơi này, lại đồng đều, phát ra thanh vang dội. Hỏng, là quan binh! Nghe tiếng ít nhất cũng hơn trăm người a! Mạch Trục Vân nhất thời đánh mất ý niệm chạy trốn trong đầu, nhiều người như vậy, cho dù chắp cánh cũng khó chạy thoát!

      Tiếng vang này cũng kinh động đến mọi người trong phòng, tất cả đều thu hồi ánh mắt đánh giá nữ tử trước mặt này, ngược lại nhìn ra đường. Đội quan binh chia ra, lập tức xông vào, phân thành hai đội đem bố trang vây quanh. Ngay sau khi bọn họ nghiêm chỉnh xếp hàng, ba đạo bóng dáng tuấn lãng cũng xuất trong tầm mắt mọi người.

      Nhìn thấy người vận áo choàng đen trước mặt, Mạch Trục Vân rùng mình, trong lòng khỏi thở dài: “Oan gia ngõ hẹp a!”

      Hắc kim long trường bào, khuôn mặt tuấn tú chút độ ấm, hàn ý phát ra càng sâu. Sở Tùy Phong chậm rãi bước đến, phía sau vẫn là hai hắc y hộ vệ, hai người nhìn có chút tương tự nhau, ôn hòa là Tề Ân, nghiêm túc là Tề Cần.

      “Vương gia có lệnh, được quấy nhiễu dân thường!” Tề Cần phân phó: “Những ai liên quan, lập tức rời !”

      Mạch Trục Vân ở trong lòng phen khinh bỉ: “Nhiễu cũng nhiễu, còn vô nghĩa làm gì?” Ngay sau đó, nhận thấy ánh mắt mang theo hàn ý dừng ở người mình, lập tức làm ra bộ thẹn thùng, hơi hơi cúi đầu, khẽ cắn môi, tay ngừng vò vò vạt áo, ngẫu nhiên giương mắt, trộm ngắm người tới gần.

      Sở Tùy Phong tới, sắc mặt chút cũng đổi, chính là nhìn chằm chằm mặt nàng.Trong mắt mang theo lệ quang, giống như đưa tình, lại giống như chịu ủy khuất, hướng nhân hết, cái miệng nhắn hơi hơi mở ra, lông mi nhàng chớp chớp, mặt cười ửng hồng, rất giống tư thái khuê trung nữ nhân thẹn thùng. Thân mình rụt rè, xương quai xanh tinh mĩ, góc cái yếm màu phấn hồng hơi lộ ra, đai ngọc ôm lấy thắt lưng, lưng áo tinh tế, dáng người lả lướt, váy dài chấm đất, giống như đóa thanh liên nở rộ.

      Sở Tùy Phong vẫn là mắt lạnh nhìn nàng: Mạch Trục Vân phẫn thành nữ nhân, ra cũng có vài phần tư sắc! Bất quá, cũng có tính toán vạch trần nàng! lúc sau, tầm mắt hơi chuyển, nhìn giang hồ nhân sĩ bên trong bố trang. Những người đó thấy Phong vương hoành tráng như vậy tới bát người, tâm sinh sợ hãi, hơn nữa trời sinh thân khí thế kinh người, cả đám người khó khăn hít thở, lại càng dám cử động nhiều. Nhưng mà, thời điểm Sở Tùy Phong còn cách Mạch Trục Vân có nửa bước, Tề Cần nhìn lướt qua mọi người, quát: “Còn mau ?”

      “Nga…”

      Mạch Trục Vân như được đại xá, nhấc chân hướng ra phía ngoài , lại cúi đầu cười thầm chút, bỗng nhiên, thân thể nghiêng cái, nhào vào người Sở Tùy Phong tới.

      “A…”

      Sở Tùy Phong chỉ cảm thấy bóng người phía trước thoáng cái hướng bên này dựa vào, sắc mặt trầm xuống, thân mình hướng sang bên, tránh . Nhưng mà, Mạch Trục Vân cũng có lòng tốt như vậy, làm sao lại để cho như nguyện? Hơn nữa, khoảng cách giữa hai người lúc đó cũng lớn, thân thể nàng nhanh hơn đổi hướng, vươn hai tay, vây lấy thắt lưng , cả người lập tức dán lên, dính người .

      Ngay sau đó, hơi thở nam tử xông vào mũi, mùi thơm nhàng khoan khoái người quanh quẩn, Mạch Trục Vân hai tay vòng lấy hông , thân thủ xoa phía sau lưng… Người này vóc dáng tệ!! Mạch Trục Vân nhịn cười đến đỏ mặt, tà tà mím môi.. Nàng như ý nguyện thấy được sắc mặt lạnh như băng của càng thêm trầm.

      Sở Tùy Phong còn chưa kịp tránh , mùi phấn son thản nhiên tản ra, thân mình ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, thân mình cứng đờ, lập tức quay mặt ra chỗ khác, hàn mâu chợt lóe, mang theo cảnh cáo cùng vài phần nguy hiểm. Mạch Trục Vân giống như có thấy, liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào dung nhan tuấn mỹ của , thẹn thùng cười, trong mắt sáng ngời, hai tay rất nhanh ở lưng rút trở về, thân thể cả hai vẫn chưa dứt ra. Mắt đẹp linh động, lông mi khép hờ, cái miệng nhắn thoáng nhếch lên. Hả? người ?

      “Còn buông tay?”

      Thanh mang theo tức giận truyến tới bên tai. to gan, cư nhiên giả nữ nhân tới gần , còn muốn trộm giải dược cùng ngọc bội? Nhận thấy ý đồ của Mạch Trục Vân, vận chuyển chân khí, cỗ kháng cự tản ra. Cảm giác được lãnh ý người Sở Tùy Phong tăng thêm, nội lực đánh tới, Mạch Trục Vân phối hợp hướng phía sau lui lại mấy bước, nhưng biểu ra ngoài, là loại cảm kích hùng cứu mĩ nhân. Trong lòng khỏi thấp giọng mắng: dùng lực lớn như vậy làm chi? đúng là hiểu phong tình, biết thương hương tiếc ngọc! Hừ!

      Thấy quan binh phía trước đều lấy ánh mắt kinh hãi rồi lại đồng tình nhìn mình, nàng nhất thời muốn cúi mặt thấp. mặt vẫn đỏ bừng, ánh mắt mang theo sùng bái cùng ái mộ, hơi nghiêng đầu, đúng là kiều thái tiểu nữ nhân. Nghĩ đến người trước mặt này chính là Mạch Trục Vân, Sở Tùy Phong chỉ cảm thấy trận ghê tởm: ràng là nam tử, lại làm ra bộ dáng như vậy, ghê tởm tới cực điểm! Hàn quang trong mắt chợt lóe, liếc mắt cảnh cáo Mạch Trục Vân cái, muốn mở miệng bắt người, lại nghe thấy thanh nũng nịu vang lên.

      “Dân nữ tạ ơn vương gia cứu giúp!”

      Dứt lời, còn hướng nháy mắt mấy cái, cực kì ngượng ngùng cùng ái mộ. Sở Tùy Phong trong lòng buồn nôn, khí quanh thân đều đông lạnh, phía sau tấm áo choàng đen rung động. Phát giác hơi thở đúng, Tề Ân Tề Cần đỉnh đầu giăng đầy hắc tuyến: Cứu? nương ràng nhào tới! Ngang nhiên quyến rũ vương gia của chúng ta, quả là tìm chết! Vương gia ở trong quân ngũ nhiều năm, gần nữ sắc, khi nào để cho người ta tới gần? Ngay cả bọn họ cũng phải bảo trì khoảng cách trượng với người.

      Nếu biết nữ nhân này chính là thần thâu Mạch Trục Vân đại danh lừng lẫy, mà nàng “quyến rũ” vương gia bọn , mục đích chính là trộm đồ này nọ, chỉ sợ mặt có biểu tình càng thêm sinh động.

      Trò đùa tựa hồ quá mức! Ý thức được nguy hiểm tới gần, Mạch Trục Vân thoắt cái lui ra sau vài bước, lộ ra nịnh nọt tươi cười: “ quấy rầy vương gia, dân nữ cáo lui!” Nhất thời hóa thành trận gió, bỏ chạy! Nhìn thấy người nhanh như chớp liền thấy bóng dáng, Sở Tùy Phong lạnh giọng quát: “ vào khám xét!” Tự mình mang theo binh lính, tiến vào bố trang.

      Tề Ân, Tề Cần khóe miệng giật giật: Như vậy liền buông tha nàng? Vương gia khi nào biết thương hương tiếc ngọc?

      Nhận thấy phía trước hàn quang phóng tới, thu hồi tâm tư, lập tức chạy theo. bị chặn lại, trốn ra xa, rẽ vào cái ngõ tắt người, Mạch Trục Vân trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực. Hổi tưởng lại những chuyện vừa làm, nhịn được cười ha hả. Lúc này hẳn là Sở Tùy Phong cũng chưa nhận ra nàng ! Ha ha ha!

      Sau khi cười xong, cũng cảm thấy cam lòng, cầm váy xoay vòng, lại sờ sờ mặt mình, hài lòng gật gật đầu: Làn da coi như bóng loáng, nhẵn nhụi, bộ dáng cũng tệ a! Chính là, tại sao thời điểm nàng ôm , chút phản ứng bình thường cũng có? chỉ động tâm, ngược lại càng sinh khí, chẳng lẽ sức quyến rũ của nàng đủ? Suy nghĩ lát, Mạch Trục Vân đánh mất ý niệm này trong đầu, tỉ lệ quá thấp!

      Ách, rốt cuộc là vì sao đây?

      Trước mắt lại ra gương mặt băng sơn kia, hồi tưởng tình cảnh tối qua ở Phong vương phủ, mắt hạnh trợn lên, giống như triệt để hiểu ra: Phong vương phủ nữ nhân cũng đều có, phải đoạn tay áo ? Nàng nhớ rất ràng ở hậu viện vương phủ, mảnh tối lửa tắt đèn, những nơi khác, ngay cả nha hoàn bà mụ cũng có, làm hại nàng có cơ hội xuống tay, nên mới bị những người này phát sớm như vậy… Nam nhân tốt như vậy, cư nhiên lại đoạn tay áo!

      Như thể phát bí mật trọng đại, Mạch Trục Vân biểu tình biến hóa ngừng, kinh hỉ, cuối cùng lại thở dài tiếng: “Ai!”

      Tất cả tâm tư đều hóa thành chữ này….

      Hết Chương 9.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Thần y đào hầm.

      Cảm khái hồi lâu, cởi trang phục nữ nhân, thay thân trường bào màu đen rộng thùng thình, mang theo mũ rộng vành gắn hắc sa che mặt, hướng ngoài thành .

      Mạch Trục Vân giả dạng như vậy, khiến vài người cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng ai tiến lên ngăn cản.

      đường thuận lợi tới cửa thành, nàng ở trong lòng cảm thán: Quả nhân vẫn là lúc trước chưa bị người nhận ra tốt, dáng vẻ phải như tại, lén la lén lút, khác gì kẻ trộm.

      Nàng tựa hồ quên, chính mình cũng là kẻ trộm!

      Cửa thành có hai mươi, ba mươi quân lính canh giữ, kiểm tra những người ra vào thành, bên cầm bức họa Mạch Trục Vân đối chiếu, sợ để trọng phạm triều đình chạy mất.

      “Đứng lại!” quan binh tới, quát Mạch Trục Vân dừng lại, nghiêng đầu đánh giá hắc sa mặt nàng, nghi hoặc hỏi: “Ra khỏi thành làm gì?”

      “Bị bệnh, tìm Bạch thần y!” Nàng đè thấp thanh .

      Cái quan binh kia cũng tin tưởng lắm, tiến lên từng bước, thân thủ muốn dỡ hắc sa che mặt của nàng: “Bệnh gì mà cần che mặt?”

      Mạch Trục Vân cười thầm tiếng, rất nhanh vươn hai ngón tay, điểm trụ huyệt đạo của , người nọ liền duy trì tư thế giơ tay, nàng chậm rãi tiến lên từng bước, nhân lúc ai chú ý tình hình bên này, hỏi: “Có thể rồi ?”

      Người nọ mở to hai mắt nhìn nàng, lại thể động đậy: “Ngươi…”

      Mạch Trục Vân nhanh chóng điểm á huyệt, thấy có mấy người nhìn đến, lập tức linh hoạt đem thân thể người này xoay chuyển, đối diện là phương hướng sườn núi cách thành năm dặm, mà tay của cũng là chỉ nơi đó.

      “Đa tạ quan sai đại ca chỉ đường!”

      xong, cúi đầu hành lễ tỏ vẻ biết ơn, lại trộm nhìn phản ứng của người khác, thấy ai nghi ngờ liền nhanh chóng ra khỏ thành.

      Phía sau có truy binh đuổi theo, Mạch Trục Vân mặt lộ vẻ đắc ý, lấy chiếc mũ đầu ném xuống, hướng “Nhược Nhiên mao lư (*nhà tranh)” đến.

      Nhà tranh dần rơi vào tầm mắt, Mạch Trục Vân từ từ cười: Khỉ ốm bọn họ coi như cũng phúc hậu, có đem chỗ ở của hủy , tối hôm qua nếu theo lời của nàng, nhất định phải đem nơi này san bằng!

      Bất quá, nếu hiệu thuốc của Bạch Lộng Ảnh bị phá nát, liền quên .

      Bản công tử hào phóng, cùng chấp nhặt!

      Mạch Trục Vân tay phải vỗ ngực, hơn nữa, tấm lòng nàng vô cùng bao la, cần cùng Bạch Lộng Ảnh so đo.

      Nàng lập tức vào trong sân, ngạc nhiên nhìn thấy hoa trong viện tất cả đều thay đổi, trận pháp cũng có rất nhiều biến hóa, đất dường như được đổi, nhưng vẫn lộ ra ít màu đen cháy sém.

      Chẳng lẽ, khỉ ốm bọn họ tối qua nhân lúc Bạch Lộng Ảnh cũng những người khác dây dưa, phóng hỏa đốt độc hoa trận trong sân, sau đó vào hủy hiệu thuốc của ?

      Mạch Trục Vân nhếch miệng cười to: lớn mật!

      Thu lại ý cười, vẫy vẫy áo choàng, rảo bước tiến lên sân, cũng là tiến vào trong trận pháp.

      Hoa và cây cảnh khẽ run lên, cơn gió lạnh vụt tới, Mạch Trục Vân nín thở, hướng chính giữa đám hoa cỏ đến.

      thẳng ba bước, quẹo trái, tiến trước hai bước, lại quẹo trái, từng bước , sau đó quay phải, tiến lên bốn bước, vượt qua gốc cây mở ra bụi hồng xinh đẹp, bay thằng đến trúc môn.

      Nhưng, nàng cũng trực tiếp vào cửa, mà là đứng đó, đề khí vận công, bức động trong cơ thể, lúc này mới vào.

      Tuy nhiên, nàng lại nhìn thấy .

      Hiệu thuốc lý gì đó tất cả đều cánh mà bay, mặt đất được quét tước sạch , thấy chút mảnh vỡ hay thuốc men, nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua, Mạch Trục Vân lại nở nụ cười sảng khoái, lúc này mới ra ngoài tìm người.

      Trong khí đều là mùi bùn đất cùng hương vị cỏ dại thơm ngát.

      mảnh đất trống, bóng dáng màu trắng phen tao nhã nắm cái cuốc, tốn chút khí lực đào hầm. nội lực thâm hậu, đào hầm với , quả như đĩa thức ăn nho !

      Bên cạnh hầm muốn nhô lên núi đất .

      người , vắt cái bọc màu lam.

      Mạch Trục Vân khó hiểu qua, phát phía sau , muốn đào cái hố to, dài chừng bảy thước, sâu cỡ ba thước, tựa hồ cùng cái bọc màu lam của tương tự.

      “Bạch Lộng Ảnh, ngươi làm gì vậy?” Mạch Trục Vân tò mò hỏi.

      phải vì hiệu thuốc bị nàng phá, nên phát điên ? Đường đường thế hệ thần y, nếu là bị nàng bức thành như vậy, quả là có chút nghiệp chướng

      Bạch Lộng Ảnh ngẩng đầu, chẩm ãi dùng tay áo lau mồ hôi khuôn mặt nghiệt, lộ ra nụ cười quỷ dị, mà lại phải tức giận.

      “Chờ ngươi a!”

      cười, như ở dưới ánh mặt trời ấm áp, thế nhưng lại khiến người ta phát lạnh.

      Mạch Trục Vân chấn động, kinh ngạc tới gần chút, nhìn từ xuống dưới, thấy áo bào trắng tinh thuần của dính đầy bùn đất, hỏi: “Ngươi phải điên rồi ?’

      đặt cái cuốc dựng ở bên, hai tay giao nhau, nghiêng đầu nhìn nàng: “Yên tâm, ta sao, người có việc, là ngươi!”

      Mạch Trục Vân lắc lắc tay áo, khinh thường nới: “Chỉ bằng ngươi? Phong vương võ công so với ta cao hơn, ta cũng thoát được, huống chi là ngươi? Ngươi đáng lại ta, độc dược đều bị người hủy, ngươi có năng lực gì?” xong còn cố ý quơ quơ thân mình.

      “Hừ!” Bạch Lộng Ảnh đầu tiên là hừ lạnh, sau đó chỉ cái hố to, giải thích: “Thấy ? Đó chính là chuẩn bị cho ngươi! Bảy ngày sau, nó phát huy công dụng tối đa!”

      Chỉ cần nhìn thoáng qua, biết nàng trúng “Nhất tuyến khiên”.

      “Ta thu hồi câu lúc trước, thấy ngươi nhà người thân, có lấy người bằng hữu, ta đành giúp ngươi nhặt xác!” còn tình .

      Nghe , trong lòng Mạch Trục Vân chính là trong mắt lên tia thoải mái, bằng hữu, nàng cần, thứ khiến nàng đau xót chính là: nhà, người thân…

      Rất nhanh thu lại cảm xúc, nàng cười: “Ngươi so với ta sao? Trừ bỏ gian nhà tranh này, lúc đó chẳng phải hai bàn tay trắng? Ngự y bày đặt làm, còn muốn đến cái ngọn núi hoàng dã này làm dã lang trung…”

      “Như vậy tốt, càng tiêu diêu tự tại….Ngươi tìm ta, trừ bỏ chế giễu còn muốn làm gì?”

      Mạch Trục Vân ý đồ: “Ngươi cùng Sở Tùy Phong có quan hệ gì?”

      Bạch Lộng Ảnh lắc đầu cười: “ quên ngươi lá gan lớn hơn người, dám hô thẳng tên của !” Dừng chút “Cùng ngươi giống nhau, là địch, cũng là bạn!”

      Lúc trước tam đại quan hệ đều là như vậy, là địch, cũng là bạn! Bất quá, bọn họ đều lựa chọn lại phương thức ở chung: Người phạm ta, ta phạm người!

      Chẳng qua, Mạch Trục Vân gần đây phá vỡ phương thức này, người đánh nàng, nàng cũng chủ động ra tay!

      “Vậy ngươi vì cái gì “Nhất tuyến khiên” giải dược cũng đưa cho ?”

      Bạch Lộng Ảnh tay vuốt cẳm, nhìn nàng: “Quy củ! Mạch Trục Vân, đây cũng là trong những nguyên nhân ngươi hủy thiệu thuốc của ta : Nơi này có giải dược của ngươi!”

      Bị nhìn thấu, Mạch Trục Vân cười, lộ ra hàm răng , gật đầu đáp: “ tồi a, ai kêu ngươi viên độc dược chỉ có viên giải dược, hơn nữa còn ở chỗ Sở Tùy Phong. Ta làm như vậy, chính là phòng ngừa ngươi lại hại người!”

      “Ân!” Đối với lời xạo của nàng, cũng để ý, gật đầu đáp ứng, : “Vậy ngươi nhớ cẩn thận, cần tìm đến chỗ ta, cách khác, kết cục của người biết rồi!”

      xong, theo hầm tới, đem bọc màu xanh nhắc lên, bỏ vào hầm. Trong này tất cả đều là thuốc hôm qua bị phá.

      Mạch Trục Vân chậm rãi cười: “Ngươi cứ thử xem, có thể hay bắt được ta?”

      thể!” Bạch Lộng Ảnh thẳng, cũng nhắc nhở: “Thủ đoạn đê tiện, ta khinh thường, bằng , liền trở thành cùng loại người với ngươi. Bất quá, sau khi trúng phải “Nhất tuyến khiên”, tinh thần hoảng hốt, thèm ngủ! Ngươi cũng, nhưng đừng dễ dàng bị người khác tính kế, nếu sao có thể làm dược nhân của ta!”

      Mạch Trục Vân hừ lạnh tiếng, xoay người rời , vừa vừa lẩm bẩm: “Bản công tử còn có đối phó dễ dàng như vậy!”

      Kể từ khi xuống núi tới này, nàng là lần đầu tiên thua ở trong tay người khác.

      Sở Tùy Phong!

      Chỗ này, bản công tử nhất định tìm trở về!

      Hết Chương 10

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :