1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Manh hậu xinh đẹp, lãnh hoàng khom lưng - Túy Mộng Điện Hạ (C161) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Như thế nào bất tử như vậy



      Hoàng đế ra lệnh tiếng, mọi người nghe lệnh.

      Kết quả là Nhạc Đồng Đồng lập tức bị Thúy Nha cùng vài tiểu cung nữ khác cẩn thận đỡ về phía trước.

      Nhưng mà, ngay lúc này, đạo thanh rất lại nhàng truyền vào trong tai nàng, làm cho lòng nàng chấn động ——

      "Hừ, nữ nhân ác độc này, như thế nào mà vẫn chưa chết . . . . . ."

      Thanh này rất rất , nếu là Nhạc Đồng Đồng trước đây hẳn nghe được.

      Bất quá, biết thể chất khối thân thể này có vấn đề, hay là nhĩ lực quá tốt, cư nhiên đem lời này chữ cũng thiếu.

      Nghe vậy, trong lòng Nhạc Đồng Đồng chấn động, lập tức liền hướng tới nơi phát ra thanh , chống lại lại là khuôn mặt tuấn mỹ.

      Là thiếu niên áo lam kia, thất vương gia, cũng là nhi tử của mình . . . . .

      cư nhiên hận mình như thế! ?

      Như thế, thái hậu này, tới cùng là chết như thế nào! ?

      Chẳng lẽ, là thất vương gia này hại chết ! ? ?

      Trong lòng vừa rung động vừa nghi hoặc, khiến cho Nhạc Đồng Đồng quên che dấu suy nghĩ trong mắt mình, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên áo lam lại càng mang theo nồng đậm chấn động.

      Chống lại đôi mắt tràn đầy chấn động của Nhạc Đồng Đồng, khuôn mặt tuấn mỹ của thất vương gia - Dạ Quân Lăng khỏi sửng sốt, trong lòng rung động.

      Chính mình vừa rồi chuyện như thế, nữ nhân ác độc này hẳn là nghe được, nhưng, vì cái gì nàng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ! ?

      Ngay lúc Dạ Quân Lăng nghi hoặc, có lẽ là nhận thấy được cái gì, Nhạc Đồng Đồng lập tức thu hồi ánh mắt chấn động của mình, lập tức thay bộ mệt mỏi khó chịu, tùy ý Thúy Nha đỡ về phía trước, giống như chấn động vừa rồi kia chỉ là vô ý . . . . . .

      Thấy vậy, Dạ Quân Lăng tuấn mi khỏi nhàng nhăn lại, lập tức cũng nghĩ nhiều.

      Có lẽ là nghĩ nhiều thôi! ?

      . . . . . .

      Bắt mạch cho Nhạc Đồng Đồng là lão thái y năm mươi tuổi.

      Chỉ thấy lão thái y kia sau khi bắt mạch cho Nhạc Đồng Đồng chỉ cho ra kết luận.

      Đó chính là ——

      "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái hậu chỉ là thân thể suy yếu mới đẫn đến hôn mê. Chỉ cần uống mấy thang thuốc có việc gì."

      Nghe lão thái y lời này, nếu phải nhiều người ở đây như vậy, Nhạc Đồng Đồng khẳng định có thể là lang băm!

      Thái hậu này ràng chết, như thế nào chỉ là thân thể suy yếu! ?

      Là lão thái y này dối, hay là có tình khác! ?

      Đối với nghi hoặc trong lòng Nhạc Đồng Đồng, mặt lại có biểu ra cái khác, chỉ là đối với lão thái y nhếch môi gật gật đầu, nhàng cười.

      Đối với Nhạc Đồng Đồng lễ phép mỉm cười, lão thái y ràng bị kinh hách.

      Nét mặt già nua che kín nếp nhăn có chút ngạc nhiên.

      Thái hậu này, như thế nào có phần giống như trước đây! ?

      Trái ngược với ngạc nhiên của lão thái y, Dạ Quân Minh nghe đến lời này của , phượng mâu xinh đẹp chỉ nhàng lóe lên, tuấn mi hơi hơi nhăn lại, mâu trung xẹt qua tia nghi hoặc.

      Bất quá rất nhanh, mặt Dạ Quân Minh khôi phục thần sắc bình tĩnh đạm mạc, đối với lão thái y gật gật đầu, mở miệng .

      " khi như vậy, vậy ngươi liền xuống sắc thuốc !"

      "Vâng"

      Lão thái y tuân lệnh khom lưng cung kính lui xuống.

      Trong lúc này, bên trong Mộng Nguyệt điện chỉ còn lại mấy người Dạ Quân Minh, Dạ Quân Lăng cùng Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha.

      Nghe được thân thể Nhạc Đồng Đồng ngại, Dạ Quân Minh hiển nhiên muốn tiếp tục ở lại chỗ này.

      Môi mỏng mở ra, lạnh giọng .

      "Nếu Mẫu hậu vô , nhi thần còn có rất nhiều tấu chương phải phê duyệt, phải về trước."

      Chương 9: Ai gia rất đáng sợ


      Nghe được lời này của Dạ Quân Minh, cảm nhận được đối với mình lãnh mạc xa cách, Nhạc Đồng Đồng tại lại muốn làm tình hình, tự nhiên muốn Dạ Quân Minh bọn ở lại chỗ này.

      Lại thêm nữa, nam tử này vừa thấy liền biết là loại người đặc biệt thông minh lanh lợi, ví như để cho ở lại chỗ này, chừng bị nhận ra cái gì.

      Ở trong này, có trí nhớ của Thái hậu trước đây, cuộc sống quen, lại có người tín nhiệm, lại dám ra thân phận chân , Nhạc Đồng Đồng đúng là sợ người khác coi nàng như quái mà đem thiêu sống!

      Hơn nữa, từ khi nàng mở mắt ra đến bây giờ, thái độ của mọi người đối với mình nàng cũng nhìn ra chút.

      Những người này có sợ mình, có chán ghét mình, có đối với mình lạnh nhạt, tóm lại chính là nhìn ra người tình quan tâm mình.

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng khỏi vì Thái hậu lúc trước cảm thấy bi ai.

      Nghĩ đến tính tình thái hậu trước kia có bao nhiêu làm cho người thích. . . . . .

      Trong lòng cảm thán, Nhạc Đồng Đồng chỉ là đối với Dạ Quân Minh gật gật đầu, mở miệng dùng thanh trấn định .

      " khi như vậy, các ngươi lui xuống trước !"

      Nghe được Nhạc Đồng Đồng như vậy, Dạ Quân Minh cùng Dạ Quân Lăng hai người cũng thêm cái gì, chỉ là xoay người nhanh chóng ly khai.

      Kết quả là cả căn phòng chỉ còn lại hai người Thúy Nha cùng Nhạc Đồng Đồng.

      Hiển nhiên, Thúy Nha phi thường sợ hãi chính mình! Thời điểm Nhạc Đồng Đồng mở mắt ra nhìn thấy nữ tử này biết .

      Bởi vì, Thúy Nha này, khi vừa nhìn thấy chính mình, ánh mắt nhìn mình luôn luôn bộ tất cung tất kính, khúm núm.

      Giống như mình là hồng thủy mãnh thú, làm cho Nhạc Đồng Đồng nhìn liền cau chặt mày.

      Vì thế, môi đỏ mọng mở ra, hề nghĩ ngợi, mở miệng hỏi.

      "Ai gia rất đáng sợ! ? ?"

      "A! ?"

      Nghe được Nhạc Đồng Đồng đột nhiên ra câu, tuy Nhạc Đồng Đồng nhàng giống như chuyện thời tiết hôm nay, lại làm Thúy Nha sợ tới mức cả người ‘bùm’ tiếng quỳ gối mặt đất băng lãnh.

      để Nhạc Đồng Đồng thêm cái gì nữa, Thúy Nha liền bộ tiêu chuẩn nô tài, dập đầu đối với Nhạc Đồng Đồng, vừa dập đầu, lại vừa hốt ha hốt hoảng mở miệng .

      "Thái hậu tha mạng, thái hậu tha mạng. . . . . ."

      "Ngạch. . . . . ."

      Nhìn bộ dáng Thúy Nha đúng chuẩn nô tài, Nhạc Đồng Đồng bày tỏ phi thường nhàm chán, nếu như nàng có trứng mà . . . . . . -_-|||

      Tuy Thúy Nha nhát gan, bất quá, Nhạc Đồng Đồng tại có rất nhiều nghi hoặc, vì thế, vùi đầu nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn được, mở miệng với Thúy Nha.

      "Ngươi trước đứng dậy , Ai gia có vài chuyện muốn hỏi ngươi."

      Nghe được Nhạc Đồng Đồng , nghe ra nàng có ý tức giận, Thúy Nha mới khúm núm từ mặt đất đứng lên.

      Chỉ là khuôn mặt nhắn thanh tú kia vẫn trắng xanh thôi, dư kinh chưa tiêu. Nhạc Đồng Đồng khỏi bất đắc dĩ thở dài hơi.

      Trong lòng cảm thán, trong lòng Nhạc Đồng Đồng cân nhắc phen, lập tức liền mở miệng với Thúy Nha.

      "Ngươi tiến cung bao lâu, hầu hạ Ai gia bao nhiêu thời gian ! ! ?"

      "Thúy Nha là năm trước tiến cung, hầu hạ Thái hậu chưa tới mười ngày."

      Tuy nghi hoặc Nhạc Đồng Đồng vì sao hỏi như vậy, bất quá Thúy Nha vẫn tất cung tất kính chi tiết .

      Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, khỏi cúi đầu nghĩ nghĩ, môi đỏ mọng bĩu cái, thào .

      "Còn chưa tới mười ngày. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 18/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Thương Minh quốc

      Chỉ là, có cung nữ đơn thuần biết dối như vậy ở bên người so với những cung nữ có dã tâm tốt hơn nhiều.

      Vì thế, Nhạc Đồng Đồng hỏi thêm nhiều nữa, chỉ là để cho Thúy Nha tuyệt đối thể cho những người khác việc mình ‘mất trí nhớ’.

      Thúy Nha nghe vậy lại càng dùng giọng điệu phi thường kiên định, thề đảm bảo tuyệt đối ra chuyện Thái hậu nương nương ‘mất trí nhớ’.

      Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng mới phóng tâm.

      . . . . . .

      Nơi Thái hậu ở là Mộng Nguyệt điện, phi thường hoa mỹ quý khí! Hoa văn trang sức tinh mỹ, tứ phương mái vòm màu tím nhạt, trong phòng bày đầy các loại ngọc khí, mỗi dạng xem ra đều là vô giá. Phía trước giường lớn lại đặt bình phong bách điểu triều phượng. Tủ quần áo bằng gỗ trầm hương khắc hoa tinh xảo. . . . . .

      Nhìn căn phòng cổ kính, tinh mỹ hoa lệ, cực độ xa hoa này, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy mình như là nằm mơ!

      Trời ạ!

      Nếu như ngày trước có người với nàng, nàng hôm nay xuyên qua, nàng khẳng định hội hừ mũi!

      Cái gì xuyên qua! ?

      Tình huống kia chỉ có thể xuất TV có được hay , nàng là người đại tiếp thu nền giáo dục đại mới tin chuyện xuyên qua vừa .

      Nhưng tại, nhìn khung cảnh cổ kính này, tâm tình Nhạc Đồng Đồng biết nên dùng từ gì để hình dung.

      Kích động! ? Hưng phấn! ? Sợ hãi! ? Hoảng sợ! ?


      Sau cùng, kỳ quái nhất là, Nhạc Đồng Đồng lại đột nhiên cảm thấy toàn bộ việc này, nhìn nhìn, cảm thấy có gì xa lạ, giống như vốn dĩ nàng thuộc về chỗ này.

      là ý nghĩ kỳ quái.

      Chẳng lẽ, mình bị những việc trước mắt này làm sợ tới mức chập mạch ! ?

      Ai, muốn nghĩ nữa, trời sinh voi sinh cỏ !

      . . . . . .

      Thời gian nháy mắt qua.

      Bất tri bất giác, Nhạc Đồng Đồng tới cái triều đại này nửa tháng.

      Tại đây trong nửa tháng, theo chính mình từ từ mò mẫn, Nhạc Đồng Đồng cũng hiểu biết chút về triều đại này.

      Thương Minh quốc, tên cái quốc gia này.

      Nghe , tổ tiên Thương Minh quốc là hùng lưng ngựa, mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, mới sáng lập Thương Minh quốc.

      Chỉ là tới nay, hoàng đế đều chết sớm.

      Vị Hoàng đế trước, cũng chính là lão công của mình, mới hơn sáu mươi tuổi chết.

      Bất quá, đối với Nhạc Đồng Đồng mà , lão công này chết là tốt.

      Bằng , nàng xuyên qua tới, bên người có lão công như vậy, lại còn mỗi ngày cùng thị tẩm, ngạch, ngẫm lại, Nhạc Đồng Đồng toàn thân nổi da gà.

      Nhạc Đồng Đồng lạc quan từ , đối với chuyện mình xuyên qua thành quả phụ, vẫn rất vui.

      Trong hoàng cung, nhiều người nhiều miệng, nhiều chuyện là thiên tính của mỗi người, cho nên, Nhạc Đồng Đồng chỉ cần tùy tiện dạo, liền có thể vơ vét rất nhiều tin tức bát quái.

      Mà ở bên trong hoàng cung, những cung nhân này thảo luận nhiều nhất có bốn người.

      Người đầu tiên, chính là đương kim hoàng thượng.

      Nghe , đương kim hoàng thượng Dạ Quân Minh này, năm nay hai mươi tuổi, mới vừa đăng cơ nửa năm. Võ công cao cường, công tích hiển hách, tuấn mỹ vô song, bày mưu nghĩ kế, thông minh cơ trí!

      Thời điểm Dạ Quân Minh vẫn là Nhị hoàng tử, đó là nhân vật phong vân, được quân thịnh sủng, nghe là nhi tử tiên đế đắc ý nhất!
      Last edited by a moderator: 20/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Được nàng, được thiên hạ



      Người thứ hai chính là Tam hoàng tử.

      Nghe , tiên đế tổng cộng có mười mấy nhi tử.

      Bỏ qua mấy người chết yểu, những người khác đều là tư chất bình thường, tiên đế coi trọng bất quá có hai người, là Nhị hoàng tử Dạ Quân Minh.

      người là Tam hoàng tử Dạ Quân Dực.

      Nghe , Dạ Quân Dực này kỳ chẳng qua sinh ra chậm hơn so với Dạ Quân Minh ngày, lại bị người đặt ở đầu.

      Truyền văn, bộ dáng Dạ Quân Dực này phi thường xinh đẹp mị hoặc.

      khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, so với nữ nhân vẫn còn xinh đẹp dễ nhìn hơn.

      Chỉ cần nhàng ngoắc ngoắc ngón tay, cũng đủ để cho nữ tử thiên hạ vì điều này mà điên cuồng thét chói tai, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới hai chân của . . . . . .

      Hơn nữa, Dạ Quân Dực này tính tình phong lưu thành tánh, tại thời điểm còn là Tam hoàng tử thê thiếp thành đàn, nữ nhân trong phủ hoàng tử quả thực kém hậu cung là bao!

      Bất quá, người phong lưu uổng thiếu niên, đối với nhi tử truyền thừa tính phong lưu của mình, đối với đứa con thứ ba này cũng là coi trọng có thêm!

      Chỉ là về sau, Hoàng đế qua đời, Nhị hoàng tử Dạ Quân Minh lại đăng cơ làm đế, Tam hoàng tử Dạ Quân Dực lại mất tích vào ngày Dạ Quân Minh đăng cơ, đến nay sinh tử chưa biết.

      Có người , Dạ Quân Dực bị Dạ Quân Minh bí mật xử tử, bởi vì lúc ấy lưỡng long đoạt vị, Thành Hoàng bại khấu, là tất nhiên vương đạo!

      Còn có người là Dạ Quân Dực cam tâm để Nhị hoàng tử đăng cơ hoàng đế nên rời khỏi Thương Minh quốc.

      Đối với những lời đồn về Dạ Quân Dực rất nhiều, Nhạc Đồng Đồng cũng truy cứu, dù sao Dạ Quân Dực này mình biết, về sau khả năng gặp mặt.

      Hơn nữa, nam nhân đẹp mắt hơn so với nữ nhân, kia phải nhân sao! ?

      Ngạch, nghĩ lại Nhạc Đồng Đồng đều toàn thân được tự nhiên.

      Làm cho nàng thích nhất chính là loại nam ra nam, nữ ra nữ này!

      Còn nhân vật phong vân thứ ba, chính là đương triều Thừa tướng Sở Quy Trần.

      Sở Quy Trần là Thừa tướng trẻ tuổi nhất, tuấn mỹ như ngọc, thái độ, tướng mạo phi phàm, kinh tài phong dật, là trượng phu lý tưởng tha thiết ước mơ của tất cả nữ tử trong toàn bộ kinh thành!

      Năm nay mới mười chín tuổi, bà mai tới cửa cầu thân chỉ kém đạp nát cửa nhà .

      Chỉ tiếc, Sở Quy Trần đến nay chưa lập gia đình.

      Hơn nữa, Sở Quy Trần từ là thư đồng của Dạ Quân Minh, Dạ Quân Minh đối với nghe là quan hệ vừa là quân thần vừa là bằng hữu.

      Nhân vật cuối cùng đó là đương kim thái hậu, cũng là nàng giờ! Nhạc Đồng Đồng!

      ba nhân vật phong vân phía trước, mặt mọi người đều lộ ra các loại hâm mộ ghen tị khát khao, chỉ riêng đối với người sau cùng, mặt mọi người lại có chỗ nào mà lộ ra nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng tức giận bất bình, hận thể cước đạp chết nàng.

      Mọi người khi nhắc tới nàng đều lộ ra bộ dáng tức giận ai oán ngoan độc.

      Cho dù nàng sớm có chuẩn bị tâm lý chủ nhân thân thể này trước đây được lòng người lắm cũng thể tưởng được là hận nàng như vậy.

      Hận ý đối với nàng giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên ngừng.

      Bất quá, mọi người thống hận nàng như vậy cũng lạ.

      Nghe , thái hậu nương nương này là con duy nhất của hộ quốc Đại tướng quân.

      Hộ quốc Đại tướng quân cả đời hộ quốc, sau cùng lại vì nước quên mình.

      Con của lại càng có hoàng thất chăm sóc.

      Sau cùng, sai biệt lắm hai năm trước, thời điểm tiên đế còn tại vị, ngày kia quốc sư kết chỉ tính toán, tính ra bát tự nữ tử, chính là mệnh tướng mẫu nghi thiên hạ. Được nàng, được thiên hạ! ! !

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Thái hậu ác độc





      Tuy là vua của nước địa vị cao quý cao cao tại thượng, nhưng cho dù là thiên tử nhưng trong lòng tất cả hoàng đế đều lo lắng.

      Kết quả là, sau khi quốc sư tính ra việc này, hoàng đế Lão Tử liền cho thân tín của mình tìm kiếm người này.

      quên nhờ vã, cuối cùng rốt cục tìm được con của hộ quốc Đại tướng quân chính là chân long Thiên nữ trong thiên mệnh!

      Kết quả là, lão hoàng đế cảm thấy thẹn lập Nhạc Đồng Đồng làm hậu.

      Bất quá, biết là trùng hợp hay là chuyện quốc sư .

      Sau khi lão hoàng đế lập Nhạc Đồng Đồng làm hậu, tứ hải thái bình, cái gì thiên tai nhân họa đều so với những năm qua ít ít.

      Kết quả là, lão hoàng đế đối với Hoàng hậu tuổi trẻ này lại càng sủng ái có thêm.

      Nữ nhân hậu cung người nào chịu được tịch mịch! ? đám lại càng phải là kẻ dễ bắt nạt.

      Vì thế, các loại tranh thủ tình cảm hãm hại diễn ra bất tận.

      Cả đám đều chỉ hướng Hoàng hậu nương nương, muốn dụ dỗ Hoàng hậu nương nương!

      Chỉ là, Hoàng hậu nương nương này tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn lại cao.

      Muốn tích vinh quang của Hoàng hậu nương nương này, quả thực ba ngày ba đêm đều xong.

      Nghe , khi lão hoàng đế còn chưa chết, có người gọi là Thục phi nương nương am hiểu luật, nàng trước kia chính là dùng giọng hát êm tai giống như chim vàng của mình để chinh phục lão hoàng đế, cũng được sủng vài ngày.

      Chỉ là lão hoàng đế phong lưu, sau khi sủng ái nàng vài ngày liền bị người mới đoạt phong đầu.

      Về sau Thục phi nương nương bị lão hoàng đế vắng vẻ, mỗi ngày đều ca hát những đoạn đường lão hoàng đế phải qua.

      Tiếng ca động lòng người kia lại đả động lão hoàng đế, đêm đó lão hoàng đế liền sủng hạnh Thục phi nương nương.

      Lúc ấy Thục phi nương nương kia đắc ý, lại được lão hoàng đế sủng ái, liền lập tức ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mang theo trâm cài đỏ thắm mà lão hoàng đế mới ban thưởng, tính toán đến trước mặt hoàng hậu lên mặt.

      Ai biết, cho dù nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ở trước mặt Hoàng hậu nương nương diện dung băng lãnh, toàn thân quý khí, giống như con chim trĩ khoe khoang trước mặt Phượng Hoàng cao quý, làm trò cười cho thiên hạ.

      Sau cùng, Thục phi nương nương xấu hổ nhịn được mắng Hoàng hậu nương nương câu, cái gọi là họa từ miệng mà ra, đừng nhìn bộ dáng Hoàng hậu nương nương này tuyệt sắc, trẻ tuổi, xuất thủ cũng kém phần tàn nhẫn.

      Chỉ là nhàng câu, cho người cắt đầu lưỡi của Thục phi lúc trước vẫn lấy làm tự hào.

      màn kia, tất cả nữ nhân hậu cung đều khiếp sợ, hoàng hậu này cũng phải là dễ chọc.

      Cho dù sau cùng Thục phi nương nương đến khóc lóc trước mặt lão hoàng đế muốn tố khổ, kể ra ác độc của hoàng hậu lại ra miệng.

      Lại , khi lão hoàng đế nhìn thấy Thục phi bị cắt đầu lưỡi, đầy người chật vật, diện dung hung dữ lại càng sinh lòng chán ghét, lập tức tống vào lãnh cung. Sau cùng, Thục phi bị cắt lưỡi lại có người chăm sóc nên chết đói.

      Việc này sợ tới mức làm nữ nhân hậu cung an phận vài ngày.

      Chỉ là, sau khi qua mấy tháng, mọi người dần dần quên chuyện này. Lại có phi tử cố ý cầm tượng gỗ viết ngày sinh tháng đẻ của lão hoàng đế, muốn giá họa hại Hoàng hậu nương nương. Sau cùng lại bị Hoàng hậu nương nương biết được, vì chấn nhiếp hậu cung, nàng triệu tập mọi người trong hậu cung, sau đó tự mình đem phi tử dám hãm hại mình đẩy vào trong cái hố chứa đầy độc xa.

      Nhìn phi tử kia bị vô số độc xà quấn lấy, cắn chết, nương nương tuổi trẻ mỹ mạo liền đứng ở phía hố ha ha cười.

      Tiếng cười kia ngọt ngào thanh thúy như thế, giống như hoàng xuất cốc, nhưng nghe vào trong tai mọi người lại giống như rắn rết. . . . .
      Last edited by a moderator: 24/4/15
      Dion, người qua đường, PhongVy2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14+15+16: Xuất cung




      Sau khi nghe các thủ đoạn của thái hậu trước đây Nhạc Đồng Đồng nghe được cũng kinh hồn táng đảm, cũng dám nghe tiếp.

      Ngồi ở trước gương đồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tại này của chính mình, Nhạc Đồng Đồng quả thực khó có thể tin khuôn mặt mỹ lệ này trước đây lại có tâm địa ác độc như vậy. . . . . .

      Khó trách người trong cung, mặc kệ là ai nhìn thấy nàng đều giống như chuột thấy mèo, thở cũng dám thở mạnh.

      Cho dù là Thúy Nha hầu hạ bên người nàng, mỗi ngày nhìn thấy nàng đều cảnh giác mười phần, sợ mình làm sai chuyện gì trừng phạt.

      Mỗi khi nhìn đến đây, Nhạc Đồng Đồng bày tỏ phi thường bất đắc dĩ.

      Có thể được quyền lực tối thượng, tất nhiên là điều mọi người tha thiết ước mơ.

      Nhạc Đồng Đồng bất quá cũng chỉ là thiếu nữ mới mười tám tuổi, xuyên đến khối thân thể này chỉ có mười sáu tuổi, nàng cũng cần bằng hữu, nàng cũng cực kỳ buồn chán.

      Ở bên trong hoàng cung hoa lệ này, Nhạc Đồng Đồng từ hiếu kỳ, sau khi nhìn thấy tất cả mọi người đều khúm núm với nàng liền mất tất cả cảm giác tươi mới.

      Mỗi ngày, sau khi nàng tỉnh lại đều là ăn điểm tâm, giữa trưa dạo hoàng cung, buổi tối ăn cơm, tắm rửa, ngủ.

      Ngày qua ngày, nàng quả thực rất buồn bực!

      Nhạc Đồng Đồng đề nghị xuất cung chơi phen!

      Nghĩ lại, cảnh vật ngoài hoàng cung khẳng định phi thường đặc sắc, mới mẻ.

      Đường phố cổ kính, người đến người , ngựa xe như nước, ngẫm lại, Nhạc Đồng Đồng giống như đánh máu gà, tràn ngập sức sống.

      Nhưng mà, nghe tới nàng muốn xuất cung du ngoạn, Thúy Nha liền câu giống như chậu nước lạnh triệt để dập tắt nhiệt tình tràn đầy trong lòng Nhạc Đồng Đồng.

      "Thái hậu nương nương, từ xưa đến nay, Thái hậu nương nương cùng phi tử hậu cung nếu được Hoàng Thượng cho phép được phép xuất cung!"

      "Ngạch. . . . . ."

      Nghe được Thúy Nha lời này, Nhạc Đồng Đồng triệt để hết chỗ .

      Còn tưởng rằng chính mình xuyên qua thành Thái hậu nương nương cao cao tại thượng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ là chuyện xuất cung như vậy lại khó khăn như thế! ?

      Phải được Hoàng thượng cho phép! ?

      Nghĩ tới đây, trong đầu Nhạc Đồng Đồng khỏi ra khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, lại băng lãnh giống như huyền băng ngàn năm.

      Nhớ lại ‘nhi tử’ kia của mình phi thường thích mình, tuy gì nhưng từ thái độ lạnh nhạt của đối với mình cũng đủ để nhìn ra.

      Hơn nữa, sau khi mình tới cái hoàng cung này, trừ ngày đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế trẻ tuổi kia ra vẫn chưa từng gặp lại, cũng thấy tới thỉnh an.

      Về sau nghe Thúy Nha , trước đây chính mình Hoàng đế kia nếu tình gì cần tới thỉnh an.

      tại, nàng muốn xuất cung, cư nhiên phải được Hoàng đế kia cho phép mới có thể! ?

      Ngẫm lại, Nhạc Đồng Đồng đều cảm thấy bực tức.

      Tuy là như vậy, bất quá, Nhạc Đồng Đồng vẫn nhịn được muốn xuất cung, nhìn xem vật bên ngoài tới cùng là như thế nào.

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền phái người tìm Hoàng đế, với chuyện mình muốn xuất cung. Nhưng mà, người trở về lại Hoàng đế xuất cung, biết khi nào trở về.

      Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng bày tỏ phi thường nhàm chán.

      Người khác muốn xuất cung liền xuất cung, tiêu dao tự tại biết bao, dựa vào cái gì mình muốn xuất cung còn phải xin người khác! ?

      như thế nào mình cũng là mẫu hậu !

      Càng nghĩ, Nhạc Đồng Đồng càng tức giận.

      Kết quả là, Thúy Nha dám tin nhìn Nhạc Đồng Đồng toàn thân nam trang tuyết trắng, đem đầu tóc đen tuyền như tơ lụa trát thành cây đuôi ngựa. Nhìn bộ dáng Thúy Nha nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm Nhạc Đồng Đồng lại học hành động ăn chơi trác táng thường có tivi.

      Cầm quạt giấy tay nhàng nâng cằm Thúy Nha lên cười vô lại, mở miệng dáng vẻ lưu manh .

      "Ha ha, tiểu mỹ nhân, cười với gia cái."

      Nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt phong lưu phóng khoáng lại thần tình ngả ngớn, Thúy Nha triệt để rung động.

      Môi đỏ mở ra, lắp bắp mở miệng .

      "Thái, Thái hậu nương nương! ?"

      Trời ạ!

      Là nàng hoa mắt hay là xuất ảo giác! ?

      Thiếu niên tuấn mỹ như ngọc trước mắt này là Thái hậu nương nương tâm ngoan thủ lạt, tâm địa rắn rết trước kia sao! ?

      Này này này. . . . . . Khác biệt cũng quá lớn ! ?

      Chỉ là, từ khi Thái hậu nương nương ‘mất trí nhớ’ cùng lúc trước quả thực tựa như hai người!

      Đối với biến hóa của Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha kinh hãi rất nhiều, kỳ trong lòng là vui mừng.

      Trước kia, nếu phải bất đắc dĩ nàng cũng đến Mộng Nguyệt điện hầu hạ Thái hậu nương nương mà người người kinh sợ này.

      Mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, sợ mình cẩn thận đắc tội với Thái hậu nương nương, hậu quả đúng là thể tưởng tượng nổi.

      Nhưng tại, từ khi Thái hậu nương nương ‘mất trí nhớ’, nàng bắt đầu trở nên bất đồng. Nàng trở nên còn đáng sợ giống như trước đây.

      Hơn nữa, tại Thái hậu nương nương toàn thân nam trang phong lưu phóng khoáng như thế, cho dù mặt có nụ cười ngả ngớn, cũng cảm thấy rất đáng . Còn có hành động lưu manh kia càng làm cho Thúy Nha nhịn được xấu hổ mặt.

      Thoáng đỏ hồng, lại càng nhanh chóng lan ra khuôn mặt nhắn trắng nõn của Thúy Nha.

      Người đẹp như hoa đào, kỳ , bộ dáng Thúy Nha này dễ nhìn.

      Thấy khuôn mặt Thúy Nha khó xử, Nhạc Đồng Đồng lại ngừng cố gắng học động tác ăn chơi trác táng đùa giỡn con nhà lành, tới sát khuôn mặt nhắn đáng ửng đỏ của Thúy Nha.

      Lập tức dùng tốc độ nhanh như chớp hôn trộm lên mặt Thúy Nha cái.

      Nhìn bộ dáng Thúy Nha thần tình kinh sợ, Nhạc Đồng Đồng lại nhịn được cười lên ha hả.

      "Hô hô, Thúy Nha, ngươi là quá đáng !"

      "Thái hậu nương nương, người như thế nào như vậy. . . . . ."

      Nhìn bộ dáng Nhạc Đồng Đồng cười ha ha, Thúy Nha da mặt mỏng, khỏi đứng mặt đất hung hăng chà chà chân, bộ dáng tràn đầy khó xử hờn dỗi.

      Chỉ là tuy mặt Thúy Nha ảo não, trong lòng cũng khỏi nảy lên vui mừng.

      tại Thái hậu nương nương là đáng a. . . . . .

      hy vọng Thái hậu nương nương vĩnh viễn như vậy. . . . . .

      biết tâm tư của Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng tiếp tục đùa Thúy Nha rất lâu mới mở miệng đắc ý .

      "Thúy Nha, như thế nào! ? Ai gia mặc như này có được ! ?"

      "Vâng, Thái hậu nương nương khuynh quốc khuynh thành, bất kể mặc cái gì cũng đều đẹp! Vừa rồi Thúy Nha thoạt nhìn còn tưởng là công tử phấn điêu ngọc trác ở đâu ra!"

      Thúy Nha ăn ngay , nhất điểm nhìn ra thần sắc vuốt mông ngựa.

      Nghe vậy, trong lòng Nhạc Đồng Đồng đắc ý, lập tức tràn đầy tự kỷ sờ sờ đôi má phấn nộn của chính mình, mở miệng ảo não .

      "Ôi, làm sao bây giờ, Ai gia là thiên sinh lệ chất quả rất khó che giấu!"

      Lời tự kỷ như thế, phối hợp với biểu tình tràn đầy ảo não kia lại càng làm cho Thúy Nha nhịn được nâng bụng cười lên ha hả.

      Trời ạ!

      Thái hậu nương nương này khi nào trở nên đáng như thế! ? Đùa chết nàng!

      Ngay lúc Thúy Nha cười hết sức, Nhạc Đồng Đồng nhìn thấy bộ dáng Thúy Nha ôm bụng cười lăn lộn, mâu trung khỏi xẹt qua ý cười.


      "Ha ha, rốt cục cũng cười! ? Ngươi tại mới có điểm nhân khí, trước bộ tiểu tức phụ, người khác nhìn còn tưởng rằng ai gia thường xuyên khi dễ ngươi!"

      "Ngạch, Thái hậu nương nương. . . . . ."

      Nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, mặt Thúy Nha sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ.

      ra Thái hậu nương nương vừa rồi cố ý làm như vậy là vì muốn đùa nàng vui vẻ!

      Nàng chẳng qua chỉ là nô tài thân phận hèn mọn mà thôi, tài đức gì để cho Thái hậu nương nương tôn quý như vậy hao tổn tâm tư đùa nàng vui vẻ! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Thúy Nha lại càng cảm động thôi.

      Ngay cả Thúy Nha cũng biết sợ hãi ban đầu đối với Nhạc Đồng Đồng dần dần xảy ra biến hóa. . . . . .

      Nhạc Đồng Đồng tự nhiên cũng nghĩ vậy, khi thấy Thúy Nha dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn mình như vậy, Nhạc Đồng Đồng chỉ nhếch môi cười.

      "Được rồi, đừng dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết như vậy nhìn Ai gia, bằng Ai gia còn tưởng ngươi ai gia!"

      "Ngạch. . . . . ."

      Đối với Nhạc Đồng Đồng biết xấu hổ, Thúy Nha bày tỏ phi thường gì.

      Chỉ là, nàng thích!

      Ngay lúc Thúy Nha khó xử Nhạc Đồng Đồng xoay người, hướng tới phía ngoài Mộng Nguyệt điện .

      Thúy Nha thấy vậy, khỏi mở miệng hỏi.

      "Thái hậu nương nương, ngươi tại muốn đâu! ?"

      "Ngu dốt nha, ngươi xem toàn thân Ai gia này tự nhiên là muốn xuất cung !"

      Đối với Thúy Nha mà , Nhạc Đồng Đồng chỉ là nhàng điểm điểm đầu, mở miệng .

      Nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha lập tức kinh hô.

      "A! ? Xuất cung! ? Nhưng là, chúng ta còn chưa được Hoàng Thượng cho phép! Làm sao có thể xuất cung! ! ?"

      "Đều ngươi ngu dốt ! Hoàng thượng cho chẳng lẽ Ai gia liền thể xuất cung sao! ? Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta trèo tường !" Lời ra tràn đầy đắc ý.

      Ha ha, vẫn là nàng thông minh nhất!

      Trái ngược với Nhạc Đồng Đồng tràn đầy đắc ý, mặt Thúy Nha lại triệt để thành khổ qua.

      Ai, gặp phải chủ nhân an phận như vậy, nàng cũng biết là họa hay phúc . . . . . .

      . . . . . .

      Bên trong hoàng cung cảnh vệ sâm nghiêm, chỉ là, địa phương sâm nghiêm nhất có đôi khi cũng có thời điểm sai sót.

      Hơn mười ngày ở tại hoàng cung, trong lúc Nhạc Đồng Đồng vô ý lạc lại trong họa gặp phúc, phát cung điện hoang vắng cách lãnh cung xa.

      Chỉ là ngăn cách bằng bức tường cao, bên ngoài đó là phố xá kinh thành.

      Cho nên bây giờ Nhạc Đồng Đồng càng để ý dáng vẻ, thừa dịp người phát , liền dẫn Thúy Nha trèo lên cây đại thụ, sau đó từ tường cao nhảy xuống.

      ngờ cách bức tường lại là thế giới hoàn toàn khác biệt! !

      Đối với dáng vẻ bất cần, phù hợp thân phận tác phong của Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha bày tỏ phi thường rung động.

      Chỉ an phận theo phía sau Nhạc Đồng Đồng, Nhạc Đồng Đồng nơi nào, nàng liền tới nơi đó.

      Tái thuyết, niên kỷ của Thúy Nha cùng Nhạc Đồng Đồng đều là xấp xỉ nhau, nguyên bản bàng hoàng bất an, dần dần khi nhìn thấy đường phố kinh thành phồn vinh liền hoàn toàn tiêu thất hầu như còn.

      Đặc biệt khi Nhạc Đồng Đồng nhìn đến khung cảnh cổ kính trước mắt, lại phồn vinh náo nhiệt triệt để rung động.

      hổ là ở dưới chân thiên tử! ! !
      Dion, người qua đườngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :