1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Manh hậu xinh đẹp, lãnh hoàng khom lưng - Túy Mộng Điện Hạ (C161) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 145 Dạ Quân Minh luống cuống


      Khi thấy nam tử cao lớn chẳng biết từ lúc nào đứng ở bên giường mình, Nhạc Đồng Đồng mở mắt lớn, khỏi hít ngụm khí lạnh.

      Thân thể căng thẳng liền từ giường ngồi dậy

      Nhưng mà, bởi vì Nhạc Đồng Đồng quá mức kích động, lại cẩn thận động đến vết thương sau lưng, trong nháy mắt, cơn đau liền cấp tốc từ phía sau lưng lan đến toàn thân.

      "Á! Đau!"

      Phía sau lưng đau nhức, làm khuôn mặt Nhạc Đồng Đồng nguyên bản khôi phục ít huyết sắc, trong nháy mắt thoáng cái trắng bệch . Khuôn mặt nhắn tinh xảo lúc này vo thành nắm. trán là mồ hôi nhễ nhại.

      Nhìn khuôn mặt Nhạc Đồng Đồng bởi vì bị đau mà tái nhợt lại, Dạ Quân Minh mày kiếm nhíu chặt, mặt có thêm mấy phần thương tiếc mà chính cũng nhận ra.

      "Ngươi sao rồi! ? Cẩn thận chút, phía sau lưng ngươi còn có vết thương!"

      Dạ Quân Minh mở miệng, giọng điệu có mấy phần ảo não, như là trách cứ Nhạc Đồng Đồng vừa kích động cử động.

      Chỉ là, lại nhận thấy được, giọng điệu mình so với trước đây hơn mấy phần ôn nhu.

      Dạ Quân Minh khôg hề phát , Nhạc Đồng Đồng lại càng thể phát .

      Lúc này, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy phía sau lưng mình đau muốn chết, giống như có người cầm chủy thủ sắc bén đâm phía sau lưng nàng, nỗi đau kia quả thực khó có thể dùng bút để hình dung !

      như thế nào, nàng cũng là người từng chết lần, chỉ là, trước đây nàng chết cách mơ hồ, điểm đau đớn cũng có.

      Thế nhưng bây giờ, nàng lại đau sống bằng chết.

      Như vậy, bằng nàng bất tỉnh cho rồi.

      Chỉ tiếc, cho dù nàng đau như thế nào cũng thể ngất , đây mới là phiền muốn chết !

      Trong lòng suy nghĩ, phía sau lưng đau rát, Nhạc Đồng Đồng nhịn được, nước mắt liền tuôn rơi.

      "Ô ô, đau quá..."

      Dạ Quân Minh nguyên bản đứng ở bên giường, nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng cư nhiên khóc, lập tức có chút tay chân luống cuống .

      Dù sao, trước đây nhìn quen nữ nhân này lãnh huyết vô tình, nhưng nghĩ tới nàng cũng có bộ dạng đáng thương như thế.

      Chỉ thấy nữ tử trước mắt lúc này khóc đáng thương, nước mắt óng ánh trong suốt kia càng ngừng từ khóe mắt nàng chảy xuống, chảy xuống hai gò má tái nhợt, làm nàng thoạt nhìn chọc người thương tiếc!

      Còn có thân thể đơn bạc kia của nàng lúc này khóc đến run lên, như đóa hoa ngừng bị cuồng phong thổi quét, Dạ Quân Minh nhìn lại cảm thấy đau lòng!

      Trong lòng thương tiếc lo lắng, Dạ Quân Minh hướng phía ngoài điện hô to .

      "Người tới! Ngự y làm sao còn chưa tới! ? cần đầu nữa sao! ?"

      Theo tiếng rống nồng đậm tức giận của Dạ Quân Minh, bóng dáng Lý ngự y vội vội vàng vàng hướng phía Nhạc Đồng Đồng bên này chạy tới .

      "Hoàng Thượng vạn tuế!"

      " tại ngươi còn bảo trẫm vạn tuế! ? Chẳng lẽ ngươi thấy Thái hậu bị đau sao! ?"

      Nhìn lúc này Lý ngự y còn quên hành lễ với , Dạ Quân Minh chỉ cảm thấy trong lòng 'bùng' tiếng, xông lên mạt nồng đậm lửa giận.

      Lại thấy Nhạc Đồng Đồng ở giường bởi vì đau đớn mà khóc như đứa , Dạ Quân Minh cắn chặt quai hàm, hận thể nhận hết nỗi đau kia.

      Nghĩ lại, nữ tử này bây giờ sở dĩ như vậy hoàn toàn là vì cứu !

      Đối với ánh mắt nồng đậm tức giận cùng sát khí kia của Dạ Quân Minh, khiến Lý ngự y nhìn trong lòng giật mình, chấn động.

      Trong lòng càng kinh ngạc ngớt.

      Dù sao, Lý ngự y ở hoàng cung lăn lộn ít thời gian , đối với tình hình hậu cung cũng thanh thanh sở sở .

      Cho tới bây giờ, Thái hậu ngang ngược, Hoàng Thượng lãnh khốc, hai người trừ quan hệ bối phận, căn bản chính là tám cây gậy đánh cùng chỗ .

      Hơn nữa Thái hậu lãnh huyết vô tình, tất cả mọi người trong hậu cung đều nhìn ở trong mắt.

      Hoàng Thượng ngoài mặt mặc dù gì, thế nhưng, đối với hành động của Thái hậu, Hoàng Thượng cũng vô cùng chán ghét.

      Lại , lần trước Thái hậu cũng từng bị thương, thế nhưng cũng thấy Hoàng Thượng lo lắng như thế.

      Thế nhưng bây giờ, nhìn nam tử thái sơn áp đỉnh trước mắt mà mặt đổi sắc, lúc này lại vẻ mặt nóng nảy giận dữ, tựa như muốn giết người. Lý ngự y thực vô cùng nghi ngờ.

      Từ lúc nào Hoàng Thượng lại quan tâm Thái hậu nương nương như vậy! ?

      Trong lòng mặc dù kinh ngạc, chỉ là Lý ngự y cũng dám suy nghĩ nhiều, chỉ là cấp tốc vì Nhạc Đồng Đồng bắt mạch kiểm tra.


      Sau khi kiểm tra, Lý ngự y khỏi thay đối sắc mặt, vẻ mặt lo lắng nhìn Dạ Quân Minh mở miệng .

      "Hồi bẩm Hoàng Thượng, vết thương của Thái hậu nương nương lại bị vỡ, thần tại liền lập tức vì nương nương xử lý vết thương!"

      "Vậy còn mau chút!"

      Nghe thấy lời Lý ngự y , Dạ Quân Minh khỏi nhíu mày quát.

      Ánh mắt nhìn phía Lý ngự y càng mang theo vui.

      Dù sao, nữ tử giường khó chịu thành cái bộ dạng kia, mà Lý ngự y này còn chậm rì rì.

      Chẳng lẽ bị thương phải là nên mới lạnh nhạt như vậy sao! ?

      Trong lòng khí phẫn , ánh mắt Dạ Quân Minh nhìn phía Lý ngự y càng sắc bén như đao.

      Nhận thấy ánh mắt sắc bén kia của Dạ Quân Minh, Lý ngự y sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng chấn động ngớt.

      ngừng vén ống tay áo lau mồ hôi trán, trong lòng kêu khổ ngớt.

      Trời ạ!

      Hoàng đế này là thế nào! ! ?

      là quá đáng sợ!

      Nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ chỉ sợ sớm bị lăng trì ! ! !

      Trong lòng khóc ra nước mắt, Lý ngự y khỏi đối với Dạ Quân Minh ở bên giường mở miệng .

      "Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần phải xử lý vết thương phía sau lưng cho Thái hậu nương nương, thỉnh Hoàng Thượng tránh chỗ khác!"

      Nghe thấy lời Lý ngự y , vẻ mặt Dạ Quân Minh vốn giận dữ, khỏi sửng sốt.

      Nghĩ lại hành động luống cuống vừa rồi của mình, Dạ Quân Minh khỏi nhàng nhíu mày lại.

      Trong con ngươi khỏi xẹt qua tia ảo não.

      Phượng mâu xinh đẹp lại nhìn nữ tử nức nở nằm ở giường, môi mỏng mở ra, nhàn nhạt .

      "Vậy ngươi trị liệu cho Thái hậu !"

      xong lời này, Dạ Quân Minh khôi phục lãnh khốc dĩ vãng .

      Dường như nóng nảy luống cuống vừa rồi chưa từng xuất !

      Bước ra khỏi phòng, Dạ Quân Minh đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài.

      Chỉ thấy trời sấm chớp lóe ra ngừng, hạt mưa lớn ngừng rơi xuốg làm cho người ta thể thấy cảnh vật phía trước .

      giống như tâm tình lúc này , cũng thể thấy .

      Sinh ra trong hoàng thất, hưởng thụ tôn vinh thường nhân có, thế nhưng lại chịu những gông xiềng mà thường nhân thể biết được.

      Cho nên, cho tới bây giờ, đều giấu mình dưới chiếc mặt nạ băng lãnh, nỗ lực làm người hỉ nộ ra mặt , làm cho người ta nhìn thấu tâm tư của .

      Thế nhưng hôm nay, vì sao bởi vì nữ nhân kia mà luống cuống! ! ?

      "Trẫm... Rốt cuộc làm sao vậy! ?"

      Dạ Quân Minh mở miệng, giờ khắc này, chính cũng hiểu ...

      Last edited by a moderator: 4/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 146: Bắt cá


      "Ôi, ta đói, ngươi bắt được cá chưa! ?"

      Thanh mang theo ảo não oán giận ngừng vang lên, làm Dạ Quân Lăng vốn vừa mệt vừa đói bắt đầu nóng nảy.

      Tuấn mày nhíu chặt, liền quay đầu hướng phía nữ tử ngồi ở bờ rống lên.

      "Ngươi tưởng ta đói sao! ? Có bản lĩnh tự ngươi xuống bắt !"

      Dạ Quân Lăng rống lớn, trong lòng vừa ảo não vừa tức giận.

      Hôm qua còn cho là bọn họ là hẳn là phải chết, nên mới tung mình nhảy xuống vách núi.

      Ai biết, vách núi nhìn sâu thấy đáy, phía dưới lại là đầm nước!

      May mắn thủy tính tốt, vừa rơi xuống nước lập tức bơi lên bờ. Thuận tiện cứu Bình An biết bơi lên.

      Chỉ là, thời điểm Bình An rơi xuống vách núi bị cành cây va quệt bị thương, tiện hoạt động.

      Sau khi hai người ở bơi lên bờ cũng thấm mệt, liền hôn mê, đợi sau khi tỉnh lại trời bắt đầu mưa tầm tã.

      May mắn bốn phía có nhiều cây đại thụ che chắn, cứ như vậy, bọn họ ở dưới gốc cây vượt qua buổi chiều đầu tiên.

      Đợi sau khi tỉnh lại, mưa tạnh. Hơn nữa hôm nay dương quang chiếu khắp, vạn lý trời quang.

      Xung quanh núi cao san sát, đại thụ chọc trời, san sát phi điểu bay vào bay ra, là tiên cảnh nhân gian.

      Nếu bụng kêu gào, vậy càng tốt hơn.

      Người phải ăn ngũ cốc hoa màu, đói bụng rồi, đương nhiên phải tìm đồ ăn.

      Chỉ là tại là mùa xuân, cây hoa cũng có! Lấy đâu ra trái cây ăn! ? Thế nên Dạ Quân Lăng liền sắn ống quần xuống nước bắt cá.

      Thế nhưng tại, ở dưới nước canh giờ, ngay cả con cá cũng bắt được.

      Bụng vốn đói, lại thêm bắt được cá, Dạ Quân Lăng cũng bực bội. Thế nhưng bờ còn có nữ tử ngừng hô to, làm Dạ Quân Lăng càng thêm tức giận , thế nên có màn tại.

      Hai tay chống nạnh, hai mắt nén giận, hung hăng trừng nữ tử ngồi bờ.

      Chỉ thấy bởi vì chuyện tối hôm qua, nữ tử nguyên bản trang điểm xinh đẹp, lúc này toàn thân chật vật. Búi tóc sớm rối loạn, y phục cũng bẩn thỉu , nhìn qua như bà điên.

      Lúc Dạ Quân Lăng hai tay chống nạnh trừng mắt Bình An, Bình An ngồi ở bờ mở miệng hừ lạnh .

      "Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao! ? Nếu phải chân ta bị thương, sớm xuống bắt cá rồi!"

      "Hừ! Biết mình bị thương là được, đừng có ở đó la hét, phiền muốn chết, ngươi còn kêu loạn như vậy, cho dù có cá cũng bị ngươi dọa chạy!" Dạ Quân Lăng sinh khí .

      Nghĩ lại hôm qua mình cư nhiên cảm thấy nữ tử này đáng , thực là gặp quỷ!

      Nữ nhân này chính là kẻ phiền phức!

      Trong lòng ảo não, sau khắc, Dạ Quân Lăng lại thấy Bình An đột nhiên hai mắt mở lớn, vẻ mặt kinh hãi.

      Lập tức, tay chỉ phía sau , vẻ mặt kinh hãi kinh hô lên.

      "A! Ở phía sau ngươi có rắn! Chạy mau!"

      "Cái gì! ? Rắn! ?"

      Vừa nghe đến Bình An lời này, lại thấy bộ dạng nàng tựa như gặp quỷ, Dạ Quân Lăng sợ đến toàn thân rùng mình, lập tức, quay đầu lại chạy thẳng về phía trước.

      Phải biết, tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, rắn độc mãnh thú bô cùng nhiều.

      Tối hôm qua nhảy xuống vách núi chết, cũng muốn bị rắn độc cắn chết!

      Dạ Quân Lăng trong lòng kinh hãi , liền sử xuất ra khí lực từ khi bú sữa, liều mạng chạy về phía trước.

      Ai biết, lúc sắp tới bờ, chân biết giẫm phải cái gì, chân đau xót, sau khắc 'Ùm' tiếng, Dạ Quân Minh hung hăng nhào tới trong nước .

      Trong nháy mắt, bọt nước văng khắp nơi, làm Bình An ngồi ở bờ kịp đề phòng, cả người đều là nước.

      Tự nhiên lại bị ướt, Bình An đen mặt lại.

      "Đáng chết! Ngươi là cố ý ! Cả người ta đều ướt hết rồi!"

      Bình An ảo não ngớt. Nhưng mà, ngược lại với Bình An ảo não ngớt, Dạ Quân Lăng ở trong nước đột nhiên 'ào' tiếng, từ trong nước nhô ra, tay vuốt nước mặt, từng ngụm từng ngụm thở, Dạ Quân Lăng quên hướng phía sau nhìn lại.

      Đôi môi mở ra, còn quên hoang mang hô to .

      "Rắn đâu! ? Rắn ở nơi nào! ?"

      Phải biết, từ đến lớn, sợ nhất là rắn !

      Nhìn Dạ Quân Lăng toàn thân chật vật, tóc còn nước, vẻ mặt hoang mang sợ hãi, Bình An nguyên bản ảo não ngớt, nhịn được bật cười, mở miệng .

      "Trông ngươi có tiền đồ! Rắn chạy xa rồi!"

      Nghe thấy lời Bình An, Dạ Quân Lăng nguyên bản hoang mang ngớt, mới hoàn toàn thả lỏng.

      Lại thấy vẻ trêu chọc mặt Bình An, khuôn mặt tuấn tú khỏi ảo não .

      "Cái gì có tiền đồ! ? Chẳng lẽ ngươi sợ rắn sao! ?"

      "Hừ! Cho dù ta sợ thế nào! ? Ta là nữ tử, sợ mấy thứ côn trùng chuột kiến là quyền lợi của nữ nhân !"

      "Ngạch... ! ?"

      Nghe thấy lời Bình An, lại thấy nàng bộ đương nhiên, Dạ Quân Lăng lập tức gì.

      "Chẳng trách phu tử đều , nữ tử cùng tiểu nhân khó dưỡng! Ngươi là nữ tử, lại là tiểu nhân, chẳng trách phiền phức như vậy!"

      "Ngươi cái gì! ?"

      Nghe thấy Dạ Quân Lăng , Bình An lập tức khí đôi mắt đẹp mở lớn.

      Nhưng mà, đợi Bình An gì, lại thấy Dạ Quân Lăng đột nhiên cả người hướng phía nước lần nữa lặn xuống.

      Thấy vậy, Bình An lập tức che lại, cũng biết Dạ Quân Lăng muốn bắt cái gì.

      Sau khắc, khi thấy Dạ Quân Lăng khắp mặt vui mừng ôm con cá lớn, Bình An lập tức kích động mặt mày rạng rỡ .

      "Nha! Ngươi rốt cuộc bắt được cá, cá lớn !"

      "Ha ha, đó là tất nhiên! Ta là ai! ? Bắt cá mà thôi, còn làm khó được ta sao! ?"

      Nghe thấy Bình An kinh hô, Dạ Quân Lăng hai tay bắt được con cá lớn nặng chừng năm sáu cân, cũng quên vừa rồi cùng Bình An đối chọi gay gắt, lúc này đắc ý dào dạt, mặt mày rạng rỡ .

      Dù sao vẫn là tiểu hài tử, đâu biết thù dai! ?

      Hai người đều đói bụng ngày đêm .

      Lúc này rốt cuộc tìm được đồ ăn , tự nhiên vui mừng.

      Vậy nên, sau khi Dạ Quân Lăng ôm cá lên bờ, liền lập tức lấy ra bội kiếm tùy thân làm vẩy cá, mổ bụng cá các loại .

      Nhìn Dạ Quân Lăng thủ pháp thuần thục, liền biết phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này .

      Thấy vậy, mặt Bình An lên mấy phần kinh ngạc.

      "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết trà đến nhận, cơm đến há mồm, ngờ đối với việc này cũng quen tay như vậy!"

      Bình An mở miệng , ràng là khen ngợi nhưng vẫn muốn châm chọc mấy câu.

      Nghe vậy, Dạ Quân Lăng cũng lười cùng nàng tính toán, bên thủ pháp thuần thục xử lý cá lớn, bên câu môi đắc ý .

      "Ha ha, ngươi muốn ! Ngươi cho ta cái gì cũng biết sao! ?" Dạ Quân Lăng tràn đầy đắc ý.

      Chỉ là, cũng gì. Kỳ thực, nếu là tháng trước, muốn chính làm những chuyện này, đúng là .
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 147 Ngươi rốt cuộc là nữ nhân như thế nào


      Điều này đều là công lao của Nhạc Đồng Đồng. Nhớ tới lần trước ở ngự hoa viên cùng Nhạc Đồng Đồng xuống nước bắt cá, cùng nhau tự làm cá nướng, cho nên, đối với việc này, Dạ Quân Lăng chút cũng xa lạ gì .

      Bận rộn hồi lâu, rốt cuộc xử lý xong con cá lớn, Dạ Quân Lăng liền bắt đầu cầm cây đánh lửa, xiên cá vào cành cây, lại đặt phía đống lửa chậm rãi nướng.

      Lúc Dạ Quân Lăng bận rộn ngừng, Bình An khỏi len lén đánh giá thiếu niên đầy người chật vật bên cạnh này.

      Chỉ cảm thấy, thiếu niên học vấn nghề nghiệp, chỉ biết bắt nạt nàng trước đây, kỳ thực cũng vô dụng như nàng tưởng...

      Ngay lúc Bình An len lén quan sát Dạ Quân Lăng, nguyên bản Dạ Quân Lăng nghiêm túc nướng cá, như là nhận thấy cái gì, con ngươi đen vừa nhấc, vừa lúc chống lại ánh mắt Bình An nhìn tới.

      Thấy vậy, Dạ Quân Lăng sửng sốt, lập tức như là nghĩ đến cái gì đó, đôi môi mở ra, câu môi cười .

      "Sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy! ? Có phải cảm thấy ta lớn lên đẹp trai mê người, bị ta mê đảo hay ! ?"

      "Ngạch..."

      Nghe thấy Dạ Quân Lăng tự kỷ biết xấu hổ, Bình An lập tức gì, làm ra bộ muốn nôn mửa, mở miệng .

      " biết xấu hổ, lời như vậy cũng có thể ra miệng, ta nghe còn muốn ói!"

      Bình An mở miệng, ánh mắt nhìn phía Dạ Quân Lăng càng tỏ ra khinh thường.

      Dạ Quân Lăng thấy vậy, chỉ là môi đỏ mọng phiết, thèm để ý tới Bình An.

      Cho nên nhìn thấy trong mắt Bình An xẹt qua tia ngượng ngùng...

      ...

      Đại thụ che trời tế nguyệt, gió núi nhàng thổi trúng ngọn cây ngừng phát ra thanh xào xạc. Chim chóc ngừng bay qua bay lại.

      Nhạc Đồng Đồng về phía trước trong vô định, nhìn quét bốn phía, chỉ cảm thấy trước mắt vô cùng quen thuộc, như từng thấy ở nơi nào.

      Trong đầu có chút trống rỗng, Nhạc Đồng Đồng biết mình rốt cuộc muốn đâu, chỉ là ngừng về phía trước.

      Bốn phía có người làm nàng cảm thấy sợ hãi. Dần dần, Nhạc Đồng Đồng nhớ lại, rừng cây này nàng từng tới .

      Đây phải hậu sơn miếu Nguyệt Lão sao! ? Chỉ là, vì sao tại nàng lại ở đây mình! ? Dạ Quân Lăng, Dạ Quân Minh và Bình An bọn họ đều nơi nào! ?

      Trong lòng lo lắng thôi, Nhạc Đồng Đồng nhịn được mở miệng hướng bốn phía hô to .

      "Quân Lăng, Bình An, các ngươi ở nơi nào! ?"

      Nhạc Đồng Đồng hô lâu cũng ai đáp lại nàng. Trong lòng bắt đầu nghi hoặc bất an .

      Nhưng mà, vừa lúc đó, trận thanh đao kiếm chạm vào nhau đột nhiên từ phía trước truyền đến.

      Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng lập tức bước nhanh hơn, hướng phía thanh nhìn lại.

      Khi thấy màn trước mắt, Nhạc Đồng Đồng sợ đến cả người đều ngây ra.

      Chỉ thấy, trong rừng cây có hai phe tranh đấu kịch liệt. bên là Dạ Quân Minh và đại nội thị vệ mang đến, bên là hắc y nhân che mặt.

      Song phương tranh đấu vô cùng kịch liệt.

      Lại thấy mười mấy hắc y nhân cầm vũ khí sắc bén trong tay đâm tới Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, sợ đến tái mặt.

      Sau khắc, môi mọng mở ra, liền la lớn.

      " được! ! Dạ Quân Minh cẩn thận! Dạ Quân Minh! !"

      " được..."

      Nhạc Đồng Đồng ngừng mở miệng hô to, chỉ là, cho dù như vậy, nàng vẫn trơ mắt nhìn hơn mười thanh kiếm đồng thời cắm vào người Dạ Quân Minh.

      Màu máu đỏ tươi lập tức từ người Dạ Quân Minh phun ra, cuối cùng, thân hình cao lớn của Dạ Quân Minh lảo đảo mấy bước cuối cùng ngã xuống trong vũng máu ...

      "Đừng! Dạ Quân Minh! Ngươi được chết! ! !"

      ...

      Nhìn Nhạc Đồng Đồng nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, hơn nữa ngừng mớ, Dạ Quân Minh đứng ở bên cạnh mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng chặt mân.

      Phượng mâu từ khi nhìn nữ tử giường chưa từng dời .

      cũng biết mình rốt cuộc ở đây ngây người bao lâu.

      ràng còn có nhiều chuyện phải xử lý, thế nhưng, hai chân của lại thể rời bước.

      Đặc biệt khi biết nàng phát sốt, mơ mơ màng màng, thần chí , tâm tình Dạ Quân Minh liền phi thường bực bội.

      Là bởi vì nữ nhân này đỡ ám khí cho , cho nên mới có thể áy náy, mới có thể lo lắng, quan tâm như thế sao! ?

      Có lẽ là như vậy !

      Dạ Quân Minh trong lòng suy nghĩ, ánh mắt nhìn phía Nhạc Đồng Đồng càng thêm phức tạp.

      Nguyên bản, ở thư phòng phê duyệt tấu chương, lại nghe người đến bẩm báo, Thái hậu nương nương phát sốt, hơn nữa thần chí , hôn mê bất tỉnh, biết được việc này, liền lập tức bỏ tất cả mọi chuyện xuống, chạy tới nơi này.

      Từ chỗ Lý ngự y biết được, nữ nhân này sở dĩ như vậy hoàn toàn là bởi vì vết thương phía sau lưng nàng, mới khiến cho sốt cao.

      Hơn nữa, sốt cao vô cùng nghiêm trọng, nếu qua đêm nay nữ nhân này tỉnh, biến thành kẻ ngốc, nặng có lẽ là ngủ mãi tỉnh.

      Sau khi biết được việc này, tâm Dạ Quân Minh như bị khối đá lớn đè nặng, cơ hồ thở nổi.

      Đặc biệt nhìn thấy nữ tử giường bệnh tình nghiêm trọng như vậy. Mồ hôi lạnh chảy thành ròng, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua như đóa hoa sen bị mưa gió vùi dập, chọc người thương tiếc.

      Dạ Quân Minh vô cùng nghi hoặc, vì sao trong tình huống nguy hiểm đó, nữ tử vẫn luôn hòa hợp với mình lại lao tới chặn ám khí trí mạng kia cho mình! ! ? thực rất muốn biết đáp án.

      Thế nhưng, nếu nữ nhân này chết, liền vĩnh viễn biết đáp án.

      Chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này chết, tim Dạ Quân Minh gặp hung hăng co giật, như vạn tiễn xuyên tâm! ! Cảm giác như thế, là lần đầu tiên cảm nhận được.

      cũng buồn cười, nếu trước đây có người vì nữ tử này bỏ xuống đại triều đình đếm xỉa đến, nhất định chẳng thèm ngó tới.

      Dù sao, nữ nhân này ở trong mắt của vẫn luôn là nữ nhân tâm địa rắn rết, thủ đoạn tàn nhẫn.

      Đặc biệt, khi biết được nữ nhân này bắt đầu tiếp xúc Dạ Quân Lăng, chỉ cảm thấy nữ nhân này là diễn trò, tâm hoài bất quỹ mà thôi.

      Thế nhưng bây giờ, thực bắt đầu nghi ngờ.

      Nếu nữ nhân này là tâm hoài bất quỹ mới tiếp cận Dạ Quân Lăng, như vậy, vì sao thời điểm nguy hiểm lại tiếc tính mạng mình chặn lại ám khí trí mạng kia cho ! ? ?

      Nỗi nghi hoặc này ngừng quanh quẩn trong lòng, làm Dạ Quân Minh mày kiếm nhíu chặt, tâm sinh nghi hoặc.

      "Ngươi rốt cuộc là nữ nhân như thế nào! ! ! ?"
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 148 Uống thuốc


      Khi Nhạc Đồng Đồng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, còn khí lực để nhấc tay lên.

      Tư vị sống bằng chết như vậy thực khó chịu. Đặc biệt chỗ cổ họng như bị hỏa thiêu.

      Trong lúc khó chịu, Nhạc Đồng Đồng khỏi vô thức mở miệng .

      "Nước, nước..."

      Nghe tới Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha vẫn hầu hạ bên cạnh, thấy Nhạc Đồng Đồng rốt cuộc cũng tỉnh lại, lập tức vui đến phát khóc.

      "Thái hậu nương nương, ngài rốt cuộc tỉnh! ? Ô ô, tốt quá, tốt quá..."

      Thúy Nha bên hoan thiên hỉ địa hô, bên rót tới ly trà nóng cho Nhạc Đồng Đồng .

      Cẩn thận hầu hạ Nhạc Đồng Đồng uống nước, Thúy Nha khỏi mở miệng hỏi.

      "Thái hậu nương nương, ngài tại cảm thấy thế nào! ?"

      Nghe thấy Thúy Nha , Nhạc Đồng Đồng có trả lời ngay.

      Sau khi uống xong nước trà, Nhạc Đồng Đồng cảm thấy cổ họng còn đau như trước nữa.

      Chỉ là mới vừa tỉnh lại, đầu Nhạc Đồng Đồng vẫn còn có chút mơ hồ.

      Đợi lúc lâu sau mới mở miệng hỏi.

      "Ai gia hôn mê mấy ngày! ?"

      Thân thể mệt mỏi, xương cốt đau nhức, trong đầu cũng đục ngầu mảnh, Nhạc Đồng Đồng phỏng đoán, mình khẳng định hôn mê mấy ngày .

      Thúy Nha vừa nghe Nhạc Đồng Đồng hỏi, lập tức mở miệng .

      "Thái hậu nương nương, người biết, ngày hôm trước người phát sốt, hôn mê đến sáng sớm hôm nay mới hạ sốt. Lúc đó Lý ngự y còn , nếu nương nương hạ sốt, chỉ sợ tỉnh dậy nữa..."

      đến đây, Thúy Nha đột nhiên 'Oa' tiếng khóc to.

      Nơm nớp lo sợ mấy ngày, vẫn sợ Nhạc Đồng Đồng cứ như vậy chết , Thúy Nha cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      Cho dù tại Nhạc Đồng Đồng thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là, trong lòng Thúy Nha vẫn còn sợ hãi.

      Tâm trạng căng thẳng mấy ngày, sau khi thả lỏng rốt cuộc cũng bạo phát.

      Nhìn Thúy Nha khóc thương tâm khổ sở, lại là chân tình, làm Nhạc Đồng Đồng thấy cảm động ấm áp.

      Ở chung với Thúy Nha lâu như vậy , đối với tính cách của Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên ràng.

      Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng khỏi mở miệng .

      "Ngươi nha đầu này, Ai gia cũng tỉnh lại, ngươi còn khóc cái gì! ?"

      "Ô ô, nhưng nô tỳ vẫn thấy sợ hãi, mấy ngày nay nương nương sốt cao lợi hại, nô tỳ vẫn luôn lo sợ, sợ nương nương cứ như vậy mà bỏ , ô ô..." Thúy Nha khóc nước mắt nước mũi tứ tung .

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, chỉ tùy ý để nàng phát tiết.

      Thúy Nha khóc lúc lâu mới biết mình luống cuống, lập tức nín khóc, vừa lau nước mắt vừa mở miệng .

      "Xin lỗi, để nương nương chê cười!"

      "Ha ha, sao có thể, Ai gia biết, ở trong hoàng cung này chỉ có Thúy Nha là tâm đối tốt với Ai gia!" Nghe thấy Thúy Nha , Nhạc Đồng Đồng lập tức câu môi cười .

      Đối với Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng là tâm cảm kích .

      Nhưng mà, Thúy Nha vừa nghe đến Nhạc Đồng Đồng , lập tức mở miệng .

      "Nương nương, lời ấy sai rồi, Hoàng thượng cũng phi thường quan tâm nương nương ! Người cũng biết, mấy ngày nương nương hôn mê, Hoàng thượng cơ hồ cực nhọc ngày đêm, thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố nương nương, mỗi ngày sau khi Hoàng thượng thượng bãi triều sớm đều tới đây, ngay cả tấu chương, Hoàng thượng cũng xử lý ở trong này. Đến lúc vừa rồi nương nương hạ sốt, Lý ngự y nương nương còn đáng ngại, rất nhanh tỉnh lại, Hoàng thượng mới trở về tắm rửa thay y phục..."

      "Cái gì! ?"

      Nghe thấy lời Thúy Nha , Nhạc Đồng Đồng mở mắt lớn, miệng há ra, vẻ mặt chấn động.

      Sau khắc, lại như nghĩ đến cái gì, Nhạc Đồng Đồng mở miệng hỏi.

      "Ai gia nhớ lúc mình hôn mê hình như có người uy Ai gia uống nước mấy lần..."

      "Đó cũng là Hoàng thượng! Mấy ngày nương nương hôn mê đều là Hoàng thượng chiếu cố nương nương!"

      Thúy Nha mở miệng , mặt càng đầy vẻ kích động hưng phấn.

      "Nương nương cũng biết Hoàng thượng quan tâm người nhiều như thế nào! Hoàng thượng đối xử với người khác đều là lạnh như băng, nô tỳ đúng là chưa từng thấy Hoàng thượng đối xử ôn nhu với người như vậy!"

      "Lại là ..."

      Nghe thấy Thúy Nha , Nhạc Đồng Đồng chấn động ngớt.

      Mấy ngày nay, nàng mặc dù vẫn luôn hôn mê, chỉ là cũng có lúc thỉnh thoảng thanh tỉnh.

      Chỉ nhớ lúc nàng bệnh mơ mơ màng màng, vẫn cảm giác được hình như có người ở bên cạnh nàng.

      hồi vì nàng đổi khăn ướt đầu, hồi bón nước cho nàng.

      Trước nàng còn tưởng là Thúy Nha hầu hạ nàng! ngờ, lại là Dạ Quân Minh...

      Điều này là chuyện thể tưởng tượng nổi! ?

      Nghĩ lại thời điểm mình hôn mê, Dạ Quân Minh vẫn luôn chiếu cố mình.

      Hơn nữa, Thúy Nha còn cái gì! ?

      Dạ Quân Minh ôn nhu! ?

      phải là do nàng ấy quá mức lo lắng cho nàng, cho nên trong lúc nhất thời nhìn lầm rồi ! ?

      Nghĩ đến Dạ Quân Minh như tòa băng sơn vạn năm cũng ôn nhu sao! ? Gặp quỷ!

      Chỉ là, Dạ Quân Minh lại đích thân chiếu cố nàng. Suy nghĩ chút, có lẽ là muốn báo đáp nàng !

      Dù sao, sở dĩ nàng bị thương sốt cao lùi như vậy, hoàn toàn là vì Dạ Quân Minh. Mặc dù, cứu là mình vô ý.

      Còn nhớ lúc đó, khi nàng nhìn thấy Dạ Quân Minh bị thập diện vây công, phía trước còn có người sử dụng ám khí ám toán.

      Trong lòng nàng là lo lắng cho Dạ Quân Minh, thế nhưng nàng cũng vĩ đại đến mức đếm xỉa đến tính mạng của mình để cứu . Về phần chặn ám khí cho , hoàn toàn là ngoài ý muốn.

      Có quỷ mới biết lúc đó nàng giẫm phải cái gì, cư nhiên lại nhào tới. Lại vô cùng trùng hợp chặn ám khí cho Dạ Quân Minh.

      Bây giờ suy nghĩ chút, Nhạc Đồng Đồng cũng cảm thấy thực thể tưởng tượng được.

      Chỉ là tại, nàng cũng nên cảm thấy may mắn vì mình có chết. Coi như là mình mạng lớn !

      Mặc dù tại phía sau lưng còn đau, mới từ quỷ môn quan vòng trở về, chỉ là, Nhạc Đồng Đồng suy nghĩ chút, cũng hối hận. Ít nhất, mình cũng chưa chết.

      Hơn nữa, nếu lúc đó nàng chặn lại cho Dạ Quân Minh, có lẽ mạng Dạ Quân Minh lớn như vậy, nhất định đời nhà ma ...

      Suy nghĩ chút, Nhạc Đồng Đồng cũng cảm thấy lần ngoài ý muốn này, kỳ thực cũng đáng giá .

      Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng nghĩ xuất thần, cung nữ bưng chén thuốc còn bốc khói nhàng vào.

      Trong nháy mắt, mùi khó nghe liền cấp tốc lan tràn toàn bộ trong phòng.

      Ngửi thấy thứ mùi làm cho người buồn nôn, Nhạc Đồng Đồng hoàn toàn tỉnh giấc.

      Mày lập tức nhăn lại, trong con ngươi đều là vẻ chán ghét.

      Nàng lớn như vậy, ghét nhất chính là mùi vị thuốc đông y này.

      Trước đây nếu nàng bị ốm, nàng tình nguyện tiêm thuốc tây cũng chịu uống thứ thuốc đắng ngắt này.

      Trong lòng nghĩ ngợi, Thúy Nha tiếp nhận chén thuốc cung nữ đưa tới, dùng thìa nhàng khuấy mấy cái, thấy vẻ mặt chán ghét của Nhạc Đồng Đồng, khóe miệng khỏi nhàng nhất câu, mở miệng cười .

      "Nương nương, người phải thuốc thôi! Người vừa mới hạ sốt, phía sau lưng còn bị thương, nhanh chút uống bát dược này nhanh lành bệnh !"
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 149 Uống thuốc 2


      Thúy Nha mở miệng, giọng điệu ôn nhu, như dỗ tiểu hài tử uống thuốc.

      Hầu hạ bên cạnh Nhạc Đồng Đồng lâu ngày, Thúy Nha sớm biết Nhạc Đồng Đồng ghét uống thuốc đông y.

      Mỗi lần Thúy Nha đều bỏ ra sức lực lớn mới có thể làm cho nàng uống thuốc .

      Bây giờ cũng ngoại lệ!

      Chỉ là, thuốc này so với trước đây càng thêm đắng, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, thế nào cũng muốn uống .

      "Ngạch, Lý ngự y là cố ý muốn chỉnh Ai gia sao! ? Chuyên tìm ít dược khó ngửi cho Ai gia uống! Ai gia ngửi mùi này muốn ói còn uống thế nào ! ?"

      "Này..."

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha nhíu chặt mi, còn muốn mở miệng gì đó.

      Nhưng mà, lúc này, đạo tiếng trầm thấp thuần hậu từ cửa phòng phút chốc truyền đến ——

      "Thuốc đắng giã tật, mẫu hậu vẫn là ngoan ngoãn uống thuốc !"

      Theo thanh trầm thấp kia, đạo bóng dáng cao lớn liền từ cửa sải bước đến.

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, mặt khỏi sửng sốt.

      Chỉ thấy nam tử long hành hổ bộ tiến đến.

      Cẩm bào màu tím càng tôn lên vẻ uy nghiêm cùng khí phách trắc lậu của nam tử!

      Mái tóc dài đen nhánh như nước dùng cây bảo thạch màu tím cột đỉnh đầu, còn lại toàn bộ xõa tung phía sau, nhiễm mực hai vai, làm nam tử càng thêm cương nghị tuấn mỹ!

      Mày như đao cạo, mũi cao môi mỏng, phượng mâu lấp lánh hữu thần, mỗi độ cong đều như tỉ mỉ tạo hình mà thành.

      Nam tử hiển nhiên là mới vừa tắm rửa xong, bởi vì thời điểm tới trước người, cỗ hương bạc hà nhàn nhạt thơm ngát liền xông vào mũi.

      Nhìn nam tử trước mắt tinh thần phấn chấn, chỉ là, nếu có quầng thâm dưới mắt kia càng thêm hoàn mỹ.

      Nghĩ lại mấy ngày nay Dạ Quân Minh liên tiếp cực nhọc ngày đêm, thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố chính mình, ban ngày còn phải xử lý chuyện của triều đình, thực vất vả.

      Nếu đổi lại là mình sớm trụ được.

      Trong lòng nghĩ ngợi, bên tai liền truyền đến thanh trầm thấp thuần hậu của Dạ Quân Minh.

      "Sắc mặt Mẫu hậu vẫn còn rất kém, người tới, mau truyền ngự
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :