1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Manh hậu xinh đẹp, lãnh hoàng khom lưng - Túy Mộng Điện Hạ (C161) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 122: Người tốt



      Cho nên, mới có này vừa !

      Lại , ngàn lượng bạc đối với nàng cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi.

      Nếu có thể giúp đôi tiểu tình nhân số khổ này cũng đáng giá !

      Trong lòng nghĩ ngợi, Phượng tỷ đứng ở lầu hai nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này liền sửng sốt.

      Bất quá, hổ là người lăn lộn nhiều năm ở nơi phong nguyệt, cái đại cảnh gì chưa từng thấy qua, cho nên rất nhanh liền phục hồi tinh thần.

      Đôi mắt lộ ra tinh quang dao động người Nhạc Đồng Đồng vòng.

      Cuối cùng, như là xác định cái gì, khóe miệng cong lên, chanh chua mặt lập tức còn sót lại cái gì, biến sắc mặt cực nhanh, giống như lật sách!

      "Ha ha, vị công tử này lớn lên là tuấn a! Ngươi vừa mới lời kia là muốn chuộc thân cho Như Ngọc sao! ?"

      "Phải!"

      Nghe thấy Phượng tỷ lời này, Nhạc Đồng Đồng hề nghĩ ngợi liền mở miệng .

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, mọi người lập tức sửng sốt, Dạ Quân Lăng đứng ở bên cạnh Nhạc Đồng Đồng cũng ngoại lệ.

      Chỉ là, Dạ Quân Lăng chỉ hơi sững sờ liền phục hồi tinh thần lại .

      Tựa như đối với cách làm của Nhạc Đồng Đồng, chút cũng ngoài ý muốn!

      "Nơi này có ngàn lượng, khế bán thân của Như Ngọc đâu! ?"

      Nhạc Đồng Đồng làm việc rất nhanh gọn.

      Từ trong ngực lấy ra ngân phiếu ngàn lượng liền hướng phía Phượng tỷ vẫy vẫy tay ý bảo.

      Phượng tỷ thấy vậy, lập tức mặt mày rạng rỡ .

      Cấp tốc từ lầu hai lắc eo xuống, liền cấp tốc thân thủ hướng phía ngân phiếu tay Nhạc Đồng Đồng tìm kiếm, lại bị Nhạc Đồng Đồng tránh được.

      "Này... ! ?"

      "Khế bán thân trước!"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Phượng tỷ đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền thân thủ từ trong ngực lấy ra khế bán thân.

      Nhạc Đồng Đồng cúi đầu nhìn, là khế bán thân của Như Ngọc mới đưa ngân phiếu ngàn lượng tới.

      Sau khi Phượng tỷ ở tiếp nhận ngân phiếu ngàn lượng kia liền cười đến híp mắt .

      Mà lúc này, Như Ngọc và Lương Thanh phục hồi tinh thần lại cũng tới trước mặt Nhạc Đồng Đồng .

      Đối với hành động của Nhạc Đồng Đồng, hai người đều hiểu.

      "Vị công tử này..."

      Chẳng lẽ vị công tử này coi trọng nàng! ? Cho nên mới muốn chuộc thân cho nàng! ?

      Ngay lúc Như Ngọc suy nghĩ, Lương Thanh đứng ở bên cũng nghĩ giống với Như Ngọc!

      Sợ nữ nhân mình thích bị người khác cướp , hơn nữa thiếu niên này lớn lên xuất sắc như vậy, vừa nhìn cũng biết là công tử nhà giàu.

      Nếu Như Ngọc bị người khác cướp ...

      Nghĩ tới đây, Lương Thanh tâm lý lo lắng , lập tức cũng bất chấp dưới đầu gối nam nhi có hoàng kim, liền 'Phù phù' tiếng quỳ gối trước mặt Nhạc Đồng Đồng.


      "Cầu công tử phát thiện tâm, đừng cướp Ngọc Nhi , Ngọc Nhi là nữ tử ta âu yếm, chúng ta từ là thanh mai trúc mã, cũng lập lời thề non hẹn biển, đời này kiếp này, bạch đầu giai lão, vĩnh viễn chia lìa! Chỉ hận ta bây giờ năng lực chuộc thân cho Ngọc Nhi, chỉ là, Lương Thanh ở đây van cầu công tử, đừng mang Ngọc Nhi , tiền công tử chuộc thân cho Ngọc Nhi, Lương Thanh cho dù là làm trâu làm ngựa cũng trả cho công tử!"

      Lương Thanh mở miệng khẩn cầu , trong con ngươi lệ lóng lánh, nhìn ra được tâm quan tâm Như Ngọc.

      Như Ngọc thấy vậy, trong lòng tự nhiên cảm động ngớt.

      Ngay sau đó, cũng quỳ gối trước mặt Nhạc Đồng Đồng, đau khổ cầu khẩn.

      "Cầu công tử động lòng từ bi, tiền chúng ta thiếu công tử nhất định mau chóng hoàn trả, cầu công tử!"

      Nhìn hai người quỳ ở trước mặt mình, Nhạc Đồng Đồng lập tức mở miệng .

      "Các ngươi đứng lên ! Ta cũng có ý muốn chia rẽ các ngươi!"

      "Ý của công tử là! ?"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Lương Thanh và Như Ngọc đều sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn nhau, đều là hiểu.

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, lập tức mở miệng giải thích.

      "Ta chỉ là thấy quen người hữu tình lại phải phân ly thôi!"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, hai người Như Ngọc đều nghe hiểu được, trong lòng vui vẻ, lập tức dập đầu với Nhạc Đồng Đồng!

      "Cảm ơn công tử! Cảm ơn công tử! Công tử ngươi là người tốt! Người tốt nhất định có hảo báo!"

      Đối với Như Ngọc bọn họ ngừng đối với mình thiên ngôn vạn tạ, lại quỳ lại bái, như đem chính mình trở thành Bồ Tát, Nhạc Đồng Đồng khỏi sờ mũi, có chút gì.

      Thế nào những người cổ đại này động chút là quỳ lạy ! ?

      May mắn nàng xuyên qua là Thái hậu, cho dù là Hoàng Thượng thấy nàng cũng chỉ có đối với nàng hành lễ!

      Trong lòng nghĩ ngợi, cuối cùng, Nhạc Đồng Đồng liền vươn tay đỡ hai người quỳ mặt đất dậy.

      "Được rồi, các ngươi đừng quỳ nữa, ta chẳng qua là nhấc tay chi lao mà thôi! Chỉ là, ta giúp người, cũng phải giúp !"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, hai người Như Ngọc và Lương Thanh đều sửng sốt, lập tức mở miệng .

      "Ơn cứu mạng hôm nay của công tử, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình!"

      Nghe thấy hai người Như Ngọc Lương Thanh chuyện ăn ý như vậy , Nhạc Đồng Đồng chỉ câu môi cười, đối với hai người Như Ngọc và Lương Thanh mở miệng .

      " cầu của ta rất đơn giản, chính là, các ngươi phải thề, nhất định được phụ đối phương, hảo hảo quý trọng đối phương, thực lời hứa của các ngươi, sống đến bạch đầu giai lão."

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Như Ngọc và Lương Thanh đều sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn nhau, mặt mày giao tiếp, tình ý kéo dài.

      "Chúng ta nhất định phụ ân tình của công tử!"

      ...

      "Hắc hắc, Nhạc Đồng, ngươi đúng là người tốt!"

      Chuyện của Như Ngọc xong, hai người Nhạc Đồng Đồng và Dạ Quân Lăng liền hướng phía đường cái chậm rãi dạo .

      Dạ Quân Lăng ở bên cạnh Nhạc Đồng Đồng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, lại nhịn được mở miệng khen Nhạc Đồng Đồng.


      Đối với Nhạc Đồng Đồng, càng thưởng thức thôi.

      Dù sao, đối với người chưa từng gặp mặt lại có bỏ ra thiên kim, chuyện như vậy phải ai cũng có thể làm được !

      Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, Nhạc Đồng Đồng chỉ hơi cau mày lại, mở miệng cười .

      "Ha ha, người tốt sao! ? Kỳ thực, ta cũng cảm thấy vậy!"

      xong lời này, Nhạc Đồng Đồng cũng nhịn được cảm thấy da mặt dày ngửa đầu cười ha ha.

      Nhìn Nhạc Đồng Đồng ngửa đầu cười vui vẻ.

      Mặt mày cong cong, cười tươi như hoa, tiếng cười sang sảng kia dường như có thể lây nhiễm sang những người khác.

      Dạ Quân Lăng nghe , cũngcười rộ lên .

      "! Hôm nay vui như vậy, sao Phượng Lai lâu hảo hảo uống mấy chén! ?"

      Đối với đề nghị của Dạ Quân Lăng, Nhạc Đồng Đồng cau mày lại, mở miệng .

      "Chỉ là uống mấy chén sao được! ? Ít nhất cũng phải uống mấy bình ! ?"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Lăng khong khỏi sửng sốt, nghĩ lại lần trước bọn họ cùng Nhạc Đồng Đồng uống rượu với nhau, chính mình cư nhiên bị quá chén .

      Thiếu niên này, tửu lượng cũng phải là tốt bình thường!

      Nghĩ tới đây, tâm muốn chịu thua của Dạ Quân Lăng.

      Môi đỏ mở ra, lập tức cười .

      "Được! Lần này, ta nhất định phải chuốc say ngươi!"

      "Xem ai chuốc say ai!"

      Đối với khiêu khích của Dạ Quân Lăng, Nhạc Đồng Đồng cũng lấy ánh mắt khiêu khích.

      Dạ Quân Lăng nghe vậy lập tức câu môi .

      "Vậy còn nhiều như vậy làm cái gì! Chúng ta !"

      ...

      bữa tối vô cùng phong phú, mười rau canh, cuối cùng toàn bộ rơi vào trong bụng Nhạc Đồng Đồng và Dạ Quân Lăng.

      mặt bàn bày rất nhiều bầu rượu.

      hồi chè chén vô cùng nhuần nhuyễn, cuối cùng Dạ Quân Lăng quang vinh gục xuống.

      Nhìn Dạ Quân Lăng uống đến bất tỉnh nhân , Nhạc Đồng Đồng buồn cười ngớt.

      Tiểu tử thối này thời thời khắc khắc muốn chuốc say nàng, thế nhưng lại sai bước!

      Phải biết, nhà nàng mở xưởng rượu! Từ uống rượu cũng giống như uống nước sôi!

      ngờ tại xuyên đến cỗ thân thể này, tửu lượng cũng là tệ!

      Bây giờ, Nhạc Đồng Đồng ăn uống no đủ , thấy Dạ Quân Lăng uống bất tỉnh nhân liền lập tức đứng dậy, để cho những người hầu hạ Dạ Quân Lăng vẫn theo phía sau bọn họ tiến vào đỡ Dạ Quân Lăng trở về.

      Sau khi Dạ Quân Lăng được người đỡ trở về, Nhạc Đồng Đồng mới cho người lần nữa bày ít cơm nước.

      Cuối cùng, đối với cửa gỗ chạm hoa khép hờ mở miệng nhàn nhạt .

      " tại chỉ có hai chúng ta, còn tiến vào! ?"

      Theo Nhạc Đồng Đồng lời này, cửa gỗ nguyên bản khép hờ liền bị người từ bên ngoài nhàng đẩy ra.


      Thúy Nha thân nam trang cúi đầu liễm mâu chậm rãi đến gần.

      Khi thấy Nhạc Đồng Đồng ngồi nhàng phẩm trà, Thúy Nha khỏi cắn cắn môi dưới, yếu ớt .

      "Thái hậu nương nương..."

      Thấy bộ dạng Thúy Nha bất an, Nhạc Đồng Đồng mở miệng tố câu.

      "Người nhát gan! Lá gan ngươi thế nào lại như vậy! ? Trước đây xem ti vi, cung nữ hầu hạ bên người Thái hậu nương nương đều phải là ỷ thế hiếp người, mắt bay lên trời hay soao ! ? Ngươi nhát như vậy, sau này còn thế nào theo ta! ?"

      Nhạc Đồng Đồng mở miệng bất đắc dĩ .

      Hồi tưởng lại vừa rồi cùng Dạ Quân Lăng ra khỏi hội đấu giá, Thúy Nha vẫn đợi dưới tàng cây vừa nhìn thấy Dạ Quân Lăng cùng nàng, lập tức sợ như chuột thấy mèo, liền dám đuổi theo.

      Chỉ là xa xa theo đuôi .

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, biết Thúy Nha nhát gan liền phất tay cái ý bảo nàng xa xa theo là được.

      Tuy là như thế, Nhạc Đồng Đồng vẫn còn có chút bất đắc dĩ Thúy Nha nhát gan.

      Thúy Nha nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, khuôn mặt nhắn cúi thấp hơn, mặt đều là vẻ ủy khuất, mở miệng giọng .

      "Thế nhưng người nọ là Thất vương gia a! Nô tỳ sợ..."

      Nhìn thấy bộ dạng Thúy Nha như tiểu tức phụ bị người bắt nạt, cho dù trong lòng Nhạc Đồng Đồng có giận nhiều hơn nữa cũng phát ra được .

      Vừa lúc này, trận thanh 'Ùng ục ùng ục' truyền đến, vào lúc này càng ràng.

      Nhạc Đồng Đồng nhĩ lực lại rất tốt, tự nhiên nghe được ràng.

      Thấy Thúy Nha vẻ mặt thẹn thùng, Nhạc Đồng Đồng khỏi cười khúc khích, làm Thúy Nha ngượng ngùng hận thể trực tiếp tìm cái động mặt đất để chui vào.

      Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng cười càng vui vẻ .

      Ha ha, tiểu nha đầu này, như thế nào lại khả ái như vậy! ?

      Mà thôi mà thôi, nhát gan liền nhát gan, tổng so với những cung nữ ỷ thế hiếp người, có tâm kế tốt hơn nhiều.

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng mở miệng .

      "Đói bụng rồi ! ? Mau ngồi xuống ăn cơm !."

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha lập tức sửng sốt.

      Lập tức, lại như nghĩ đến cái gì đó, mặt hoảng hốt, lập tức lắc đầu xua tay mở miệng .

      "Thái hậu nương nương, cần, nô tỳ hồi cung ăn là được!"








      Last edited by a moderator: 11/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 123: Lại gặp thiếu niên


      Thúy Nha mở miệng , tuy Thái hậu nương nương đối với nàng rất tốt, chỉ là nàng thời thời khắc khắc cũng dám quên thân phận mình là gì.

      Chẳng qua là nô tỳ thân phận hèn mọn mà thôi, đâu đáng để Thái hậu lo lắng như vậy! ?

      Nhạc Đồng Đồng tự nhiên biết tâm tư của Thúy Nha.

      Nàng cũng , thái độ mình đối với Thúy Nha phải rất tốt sao! ?

      Thế nào nha đầu này lại thể quên vấn đề thân phận này! ?

      Trong lòng có chút bất đắc dĩ, Nhạc Đồng Đồng mở miệng .

      "Vừa ròi Ai gia ăn no, những thức ăn này đều là Ai gia cho người chuẩn bị riêng cho ngươi, ngươi nếu ăn, Ai gia ném !"

      "A! được, nô tỳ, nô tỳ ăn là được mà! ?"

      Vừa nghe đến Thúy Nha lời này, Nhạc Đồng Đồng mới mím môi chút, biết trước nha đầu này lãng phí.

      Bất quá cũng khó trách, Thúy Nha từ gia cảnh tốt mới bán mình tiến cung.

      Phượng Lai lâu lại là tửu lâu số số hai kinh thành, ở đây ăn bữa cơm cũng đủ dân chúng bình thường chi tiêu mấy tháng.

      Trong lòng nghĩ ngợi, Thúy Nha cũng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

      Nhạc Đồng Đồng vừa rồi ăn rất no, cũng muốn ngồi nữa, nếu ăn no an mà ngồi nhiều bị béo !

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền bảo Thúy Nha ở tại chỗ này tiếp tục ăn cơm, chính mình xuống dạo chút, rất nhanh trở lại.

      Thúy Nha nghe , tính toán theo, chỉ là dưới ánh mắt cảnh cáo của Nhạc Đồng Đồng đành phải lưu lại .

      Nhạc Đồng Đồng ra khỏi Phượng Lai lâu liền chậm rãi lại ở đường cái kinh thành.

      Lúc này, mặt trời lặn.

      Chỉ cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua nhanh, mới nháy mắt thấy mặt trăng bầu trời!

      hổ là dưới chân thiên tử, cho dù là ban đêm đường đèn đuốc vẫn sáng trưng, người đến người , ngựa xe như nước, tấp nập ngừng.

      Tiếng người bán hàng rong ngừng vang lên, tiếng người đường, tiếng xe ngựa đan vào cùng chỗ, thành hình ảnh phi thường náo nhiệt!

      Nhìn khung cảnh cổ kính, Nhạc Đồng Đồng biết là do vừa rồi uống uống quá nhiều rượu hay là thế nào, trong lòng khỏi có chút cảm khái.

      Nàng là xuyên qua!

      Xuyên đến triều đại có trong lịch sử này!

      Sau này, nàng phải ở chỗ này đời, thể quay về đại !

      Suy nghĩ chút, nàng hy vọng tất cả chỉ là giấc mộng.

      Có lẽ là nàng uống say, đợi sau khi tỉnh lại, tất cả trở lại bình thường.

      Nàng vẫn là học sinh cấp ba vô ưu vô lự, có thể thường xuyên cùng bạn bè chơi đùa ăn uống, thường xuyên bồi ở bên người cha mẹ, làm nũng với bọn họ...

      Càng nghĩ, Nhạc Đồng Đồng chỉ càng thêm phiền muộn.

      Cuối cùng, Nhạc Đồng Đồng hung hăng lắc lắc đầu, xua những thứ thực ấy.

      nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều chỉ càng thêm bi thương mà thôi.

      Thúy Nha tại hẳn là ăn xong, nàng cũng nên hồi cung thôi!

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền tính toán xoay người, hướng Phượng Lai lâu đến.

      Nhưng mà, vừa lúc đó, tiếng kinh hô liền từ đằng xa phút chốc vang lên ——

      "Nha, bắt trộm! Người tới! Bắt trộm a!"

      Theo trận tiếng kinh hô kia, Nhạc Đồng Đồng đôi mắt đẹp đảo qua, liền hướng phía thanh nhìn lại.

      Chỉ thấy, ở đường có hai người trước sau chạy trốn.

      đường có vô số người, chỉ là, mọi người vừa nghe đến động tĩnh phía sau đều nhao nhao né tránh, dám ra tay tương trợ!

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, đôi mắt đẹp khỏi chăm chú quan sát hai người hướng phía nàng chạy tới.

      Chạy ở phía trước là đại hán hơn ba mươi tuổi, vẻ mắt dữ tợn, ở tay đại hán còn cầm túi tiền.

      Ánh mắt lại nhàng đảo qua, khi ánh mắt Nhạc Đồng Đồng rơi vào thiếu niên đuổi theo đại hán kia, mặt khỏi sửng sốt.

      Bởi vì, thiếu niên này cũng xa lạ gì, là thiếu niên hôm nay cùng nàng mua chao!

      Mặc dù mới chỉ gặp thiếu niên này lần, chỉ là xét thấy hai người đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Nhạc Đồng Đồng tự nhiên đối với chuyện này mắt lạnh quản!

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền yên tĩnh đứng ở nơi đó, đợi đại hán chạy điên cuồng cách mình càng ngày càng gần, cuối cùng, lúc sắp vượt qua chính mình liền yên lặng vươn chân...

      Theo tiếng 'Bịch' lớn, đại hán nguyên bản điên cuồng chạy trốn, cả người bị vứt lên trung, lập tức lại bị lực hút của trái đất giữ lại, hung hăng té lăn đất.

      Theo 'Ai da' tiếng, mọi người bốn phía cả kinh nhao nhao chú ý tới bên này.

      Chỉ thấy đại hán kia lúc này mặt đất, vẻ mặt thống khổ.

      ràng cú ngã vừa rồi cũng !

      Nhạc Đồng Đồng chậm rãi qua, khom lưng nhặt hà bao trong tay đại hán lên.

      Chỉ thấy hà bao này làm rất tinh xảo, phía thêu hai đóa hoa sen trông rất sống động.

      Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng tinh tế quan sát hà bao, bóng trắng chợt lóe trước người, đạo thanh thở dốc liền từ bên cạnh nàng vang lên ——

      "Cảm ơn công tử xuất thủ đoạt lại hà bao cho ta!"

      Nghe thấy lời người tới, Nhạc Đồng Đồng khỏi nâng mắt hướng tới thiếu niên phía trước nhìn lại.

      Chỉ thấy thiếu niên trước mắt bởi vì vừa rồi chạy nhanh, hai gò má tuyết trắng sớm ửng đỏ mảnh.

      trán mồ hôi đầm đìa.

      Tóc cũng hơi toán loạn.

      Tuy là như thế, nhưng chút cũng ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của !

      Trái lại làm cho nhìn qua càng thêm sức sống.

      Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng quan sát thiếu niên trước mắt, thiếu niên nhìn thấy người nhặt được hà bao lại là người vừa gặp ban ngày, đôi mắt đẹp khỏi mở lớn, kinh hô .

      "Nha! ra là ngươi!"

      "Ha ha, ngờ! ? Nghĩ đến chúng ta cũng rất có duyên! Sáng sớm chúng ta cùng nhau ăn chao, bây giờ ta lại đoạt lại hà bao cho ngươi!"

      Nhìn thấy kinh ngạc mặt thiếu niên này, Nhạc Đồng Đồng môi mọng nhất câu, nhếch miệng cười .

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, thiếu niên lập tức mở miệng cười .

      " phải sao! ? Lần này thực phi thường cám ơn ngươi, nếu phải ngươi, hà bao của ta nhất định bị đoạt rồi!"

      Nhìn bộ dạng thiếu niên lo lắng như vậy, Nhạc Đồng Đồng lập tức đem hà bao tay đưa tới, hơn nữa mở miệng .

      "Nha, vật quy nguyên chủ, nhanh xem chút nhìn nhìn đồ vật bên trong hà bao có còn hay ! ?"

      "Ân."

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, thiếu niên cấp tốc tiếp nhận hà bao Nhạc Đồng Đồng đưa tới, lập tức mở ra ngay trước mặt Nhạc Đồng Đồng.

      Khi thấy ở trong hà bao chỉ là lá bùa bình an nho , Nhạc Đồng Đồng khỏi sửng sốt, trong mắt xẹt qua mấy phần kinh ngạc.

      Cơ hồ là hề nghĩ ngợi, liền mở miệng .

      " ra trong hà bao chỉ có lá bùa bình an này!"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, thiếu niên biết Nhạc Đồng Đồng kinh ngạc, lập tức liền khẳng định gật gật đầu, mở miệng .

      "Lá bùa bình an này trong mắt người khác có gì đáng giá, chỉ là, lá bùa này là mẫu thân qua đời cầu cho ta khi ta vừa sinh ra, mẫu thân muốn ta bình bình an an lớn lên, cho nên, lá bùa này đối với ta mà vô cùng quan trọng!"

      Thiếu niên mở miệng nhàng , có lẽ là nghĩ tới điều gì, mặt mang theo vài phần đau thương.

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy lập tức hiểu được.

      Dù sao, bọn họ cũng là đồng bệnh tương liên!

      Thiếu niên này mẫu thân mất xớm, mà phụ mẫu nàng lại ở thế kỷ hai mươi mốt, sợ rằng kiếp này cũng cách nào gặp lại.

      Suy nghĩ chút, trong lòng Nhạc Đồng Đồng cũng khỏi nảy lên mấy phần buồn bã đau thương.

      "Cảm xúc của ngươi, ta hiểu! Vậy ngươi sau này nhất định phải hảo hảo cất giữ lá bùa này , đừng để bị người cướp lần nữa!"

      "Uh, cảm ơn..."

      Thiếu niên nghe , lập tức mở miệng cảm ơn.

      Nhưng mà, còn đợi thiếu niên thêm cái gì, sau khắc, liền thấy đôi mắt của thiếu niên mở lớn, vẻ mặt kinh sợ nhìn về phía sau Nhạc Đồng Đồng.


      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền cấp tốc xoay người, hướng phía phía sau nàng nhìn lại.

      Chỉ thấy, đại hán nguyên bản bị nàng ngáng chân té lăn đất, lúc này tay cầm chủy thủ sắc bén, hướng phía bọn họ bên này vọt tới.

      Khuôn mặt vốn xấu xí, bởi vì sát khí càng trở nên dữ tợn làm cho người ta sợ hãi!

      Nghĩ đến người này bị Nhạc Đồng Đồng ngáng chân, cộng thêm nỗ lực lâu như vậy, cướp tới chỉ là cái bùa bình an đáng giá, trong lòng giận dữ, liền nổi lên sát tâm!

      Thấy vậy, trong lòng Nhạc Đồng Đồng hoảng hốt, lập tức thấy đại hán kia giơ chủy thủ hướng phía mình đâm tới.

      Thân thể lập tức chợt lóe, tránh thoát khỏi công kích của đại hán.

      Chỉ là, đại hán kia thấy đao làm được gì, ngừng cố gắng, lần này giơ đao hướng tới bạch y thiếu niên còn ngây ngốc ở nơi đó .

      Nghĩ đến thiếu niên là bị hành động của đại hán dọa sợ, trong lúc nhất thời quên mất phản ứng.

      Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng hề nghĩ ngợi, thân thủ lôi kéo thiếu niên kia qua bên mình, hiểm hiểm né tránh thế công sắc bén của đại hán.

      Sau khắc chân dài duỗi ra liền hướng phía đại hán hung hăng đá vào.

      Nguyên bản, Nhạc Đồng Đồng là tính toán đem đại hán đá bay.

      Bất đắc dĩ, thân thể mình lớn lên cao, đại hán này lớn lên trâu cao mã đại , cho nên, Nhạc Đồng Đồng cước này cư nhiên đá trúng phía dưới của đại hán...

      Theo 'A' tiếng, tiếng vang thê thảm như giết lợn, lượng to lớn, vang lên tận trời.

      Bốn phía mọi người sợ đến kinh hồn táng đảm .

      Ánh mắt nhìn về phía đại hán hai tay bưng khố, té mặt đất kịch liệt lăn, đều cảm giác sâu sắc đồng tình.

      Dù sao mọi người đều như ban ngày, thiếu niên cước kia đá .

      Nhìn bộ dáng đại hán lúc này lăn đầy đất, miệng sùi bọt mép, chắc hẳn sau này đại hán cũng khác thái giám trong cung .

      ...

      Ngược lại với vẻ đồng tình của mọi người, đối với màn trước mắt, Nhạc Đồng Đồng chính mình lại bị dọa ngã.

      Bởi vì nàng căn bản ngờ cước của mình uy lực lớn như vậy.

      Chỉ là vừa rồi tình huống nguy cấp, nàng cũng chỉ xuất phát từ tự vệ.

      Chỉ là, nàng cũng nghĩ ra, cước của mình lại đá trúng chỗ đó của đại hán.

      Bây giờ nhìn đại hán vẻ mặt thống khổ, miệng sùi bọt mép, trong lòng khỏi cả kinh.

      Trái lại thiếu niên đứng ở bên cạnh nàng thấy vậy lập tức mở miệng .

      " là tự làm bậy, thể sống! Người nọ là đáng đời! Công tử ngươi cước này đá vô cùng tốt!"
      Last edited: 28/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 124: Hoàng Thượng thích nam nhân



      "... ! ?"

      Nghe thấy thiếu niên đối với cước này tán thưởng dứt, Nhạc Đồng Đồng chỉ đưa tay sờ sờ mũi, cũng biết có nên tiếp thu tán thưởng của nàng hay .

      Bây giờ nhìn đại hán té mặt đất này, kỳ thực đáng thương .

      ngờ hao hết tâm tư cướp lại cướp được lá bùa đáng giá.

      Bây giờ còn bị cước của nàng đá đoạn tử tuyệt tôn .

      Chỉ là, suy nghĩ chút đại hán này cũng là đáng đời, ai kêu cướp được lại nổi lên sát tâm.

      Nếu phải xuất thủ trước nàng cũng ra chân.

      Nàng ra chân, cũng đoạn tử tuyệt tôn .

      Nghĩ đến, thế giới này, đúng là có nhân mới có quả !

      Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng suy nghĩ liền nhìn thấy quan binh đẩy đoàn người ra, hướng phía bọn họ bên này tới .

      "Mới vừa rồi là ai báo quan có người cướp đồ! ?"

      "Quan sai đại nhân, chính là người này vừa rồi trộm đồ!"

      Nhìn thấy bộ khoái đến đây, nam tử trong đám người vừa chỉ đại hán nằm lăn mặt đất, vừa mở miệng .

      Bộ khoái kia nhìn thấy đại hán ngừng lăn mặt đất, hơn nữa miệng sùi bọt mép, người trong đó như là nhận ra đại hán kia, lập tức mở miệng .

      "A, này phải lão cửu sao! ? Lão cửu, lá gan ngươi rất lớn, hay là ăn cơm tù quen rồi, vừa mới thả ra lại muốn vào ! ?"

      bộ khoái trong đó xong lời này, thấy lão cửu vẫn ngừng lăn mặt đất .

      Thấy vậy, mặt sửng sốt, liền đối với nam tử đến báo án hỏi.

      " là thế nào! ?"

      Nam tử nghe , lập tức đem toàn bộ chuyện vừa phát sinh ra.

      Nghe vậy, ánh mắt mấy bộ khoái kia nhìn về phía Nhạc Đồng Đồng càng mang theo vài phần tán thưởng, và vẻ đồng tình đối với lão cửu .

      " ngờ tiểu huynh đệ này thân thủ tốt như vậy!"

      "Ngạch, quá khen, chỉ là trùng hợp mà thôi..."

      Đối với bộ khoái tán thưởng, Nhạc Đồng Đồng chỉ nhàn nhạt .

      Lại cùng bộ khoái mấy câu, Nhạc Đồng Đồng thấy sắc trời còn sớm, liền tính toán trở lại Phượng Lai lâu tìm Thúy Nha.

      Cũng biết ra ngoài lâu như vậy, Thúy Nha ở Phượng Lai lâu có phải rất lo lắng chờ nàng hay ! ?

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền đối với bộ khoái kia có việc ly khai.

      Bộ khoái kia thấy vấn đề hỏi xong liền gật đầu.

      Nhưng mà, lúc này, thiếu niên đứng ở bên cạnh Nhạc Đồng Đồng nhìn thấy Nhạc Đồng Đồng phải ly khai, lập tức mở miệng .

      "Ta cùng với công tử hôm nay gặp nhau cũng coi như có duyên, biết có thể biết đại danh của công tử! ? Nga, ta tự trước giới thiệu chút, ta kêu Bình An!"

      Thiếu niên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Đồng Đồng càng lấp lánh .

      Nhạc Đồng Đồng nghe , khóe miệng nhất câu, khỏi mở miệng cười .

      "Ta kêu Nhạc Đồng! Bình An, rất vui có thể nhận thức ngươi, chỉ tiếc ta tại có việc phải , nếu , đúng là muốn cùng ngươi sảng khoái uống mấy chén!"

      "! ?"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, hai mắt Bình An lập tức sáng ngời, dường như trong nháy mắt châm lên ngọn nến, vui sướng trong con ngươi chút nào che giấu.

      "Ta cùng Nhạc Đồng huynh đệ đúng là vừa gặp thân, có lẽ, sau này chúng ta còn gặp lại !"

      "Ha ha, hữu duyên ắt tương kiến! Được rồi, ta trước, sau này còn gặp lại!"

      xong lời này, Nhạc Đồng Đồng liền hướng Bình An phất phất tay, lập tức xoay người hướng phía Phượng Lai lâu bên kia bước .

      Rất nhanh, bóng dáng Nhạc Đồng Đồng liền biến mất trong biển người mờ mịt.

      Nhưng mà ánh mắt Bình An thủy chung chưa từng thu hồi.

      Nhìn bóng dáng như ngọc kia biến mất trong biển người, Bình An khỏi thào tự .

      "Nhạc Đồng, ngươi rốt cuộc là người nào! ?"

      ngờ vừa đến Thương Minh quốc liền gặp được nam tử tuấn mỹ như ngọc hăng hái làm việc nghĩa như vậy.

      Trước đây nàng cảm thấy ca ca là nam tử tuấn mỹ nhất đời này, ngờ hôm nay nàng lại gặp người có thể so sánh cùng ca ca!

      Thiếu niên này cùng ca ca tuấn mỹ khác nhau. Lại đều chói mắt, làm cho người ta vừa thấy khó quên!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Bình An khỏi nảy lên tia khác thường.

      Cũng có loại dự cảm mãnh liệt, bọn họ sau này còn gặp lại!

      nghĩ ngợi, đột nhiên, mấy nam tử đeo bội kiếm bên hông vội vã hướng phía Bình An bên này chạy tới.

      Nhìn thấy Bình An bình yên vô đứng ở nơi đó, mặt chúng nam tử đều là nhả ra khí.

      Lập tức đồng thời cúi đầu liễm mâu, đối Bình An mở miệng, mực cung kính .

      "Bình An công chúa, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh Bình An công chúa thứ tội!"

      Nghe thấy lời chúng nam tử, Bình An chân mày mang theo vài phần khí lập tức nhăn lại, trong con ngươi xẹt qua tia vui, lạnh giọng .

      "Ta phải , bên ngoài được gọi ta công chúa sao! ?"

      Nghe thấy Bình An lời này, chúng nam tử nhao nhao gật đầu.

      "Dạ!"

      "Được rồi, ta mệt mỏi, trở về !"

      ...

      "Thái hậu nương nương, nô tài hôm nay nghe thấy các cung nhân khác , Lăng Ngọc quốc công chúa muốn đến hoàng cung Thương Minh quốc chúng ta ở vài ngày!"


      Tiểu Quế Tử giống như thường ngày, đem tin tức vừa nghe được cho Nhạc Đồng Đồng nghe.

      Nhạc Đồng Đồng ngồi ở trước bàn trang điểm, tùy ý để Thúy Nha trang điểm cho mình, vừa nghe đến lời của Tiểu Quế Tử, chân mày khỏi giãn ra, lập tức cảm thấy hứng thú.

      "Nga, Lăng Ngọc quốc công chúa! ? Lăng Ngọc quốc công chúa này yên lành, tại sao lại tới Thương Minh quốc chúng ta, còn muốn ở hoàng cung mấy ngày! ?"

      tới nơi này thời gian dài, cho nên Nhạc Đồng Đồng đối với cái triều đại này biết cũng nhiều.

      Trong ngày thường thích cho người ít tin tức bát quái các loại bên ngoài cho nàng.

      Tiểu Quế Tử nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, lập tức đem những chuyện mình biết từ đầu chí cuối ra.

      Nguyên lai Lăng Ngọc quốc cùng Thương Minh quốc có mối tương giao rất tốt, Lăng Ngọc quốc là đại quốc tài vật phong phú, cùng Thương Minh quốc hữu hảo.

      Nghe hoàng đế lúc trước sáng lập Lăng Ngọc quốc và Thương Minh quốc chính là hảo huynh đệ ra sống vào chết, ở bọn họ phân biệt sáng lập hai nước, vì hai nước các đời giao hảo lập ra ước định.

      chọn ra vị hoàng tử công chúa để hòa thân, củng cố quan hệ hữu hảo hai nước.

      Khi nghe đến đó, mặt Nhạc Đồng Đồng hơi sững sờ, mở miệng hỏi.

      "Hòa thân! ? Vậy lần này Lăng Ngọc quốc công chúa tới nơi này cũng là vì chuyện hòa thân sao! ? Vậy ngươi có biết, muốn cùng Lăng Ngọc quốc công chúa hòa thân là người nào ! ?"

      Nếu như Tiểu Quế Tử , trong mỗi hoàng tử công chúa đều phải chọn người hòa thân, như vậy, biết lần này kết thân cùng công chúa rốt cuộc là người nào.

      Căn cứ vào hiểu biết của nàng, sau khi Dạ Quân Minh đăng cơ, những hoàng tử trước từng tranh đoạt hoàng vị, phải chết chính là bị giam cầm.

      Như vậy tại, chỉ còn lại có hai huynh đệ Dạ Quân Minh và Dạ Quân Lăng .

      Cũng biết vị công chúa này phải gả cho Dạ Quân Minh, hay là Dạ Quân Lăng.

      Nhạc Đồng Đồng hiếu kỳ, Tiểu Quế Tử nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, lại nhíu chặt chân mày, vẻ mặt biết, mở miệng .

      "Này, nô tài cũng biết. Bất quá nô tài phỏng đoán, Hoàng Thượng bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, hậu cung phi tần cũng có, có lẽ là Hoàng Thượng nạp vị công chúa này làm phi cũng chừng!"

      Nghe thấy Tiểu Quế Tử lời này, Thúy Nha bên cạnh khỏi xen vào .

      "Có lẽ là Thất vương gia cũng chừng đâu!"

      Nghe thấy Thúy Nha lời này, Nhạc Đồng Đồng khỏi nhíu nhíu chân mày, mở miệng hỏi.

      "Nga, vì sao như vậy! ?"

      "Ngạch, này nô tỳ chỉ là phỏng đoán mà thôi..."

      đến đây, mặt Thúy Nha khỏi mang theo vài phần hoảng loạn.

      Tựa như che giấu chuyện gì dám .

      Nhạc Đồng Đồng nghe , trái lại cảm thấy hiếu kỳ.

      Thấy Thúy Nha có chỗ cố kỵ, liền vung tay bảo Tiểu Quế Tử lui ra, lập tức mở miệng hỏi.

      "Được rồi, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, ngươi còn biết chuyện gì, mau cho Ai gia !"

      Bát quái chi tâm người người đều có, bộ dạng Thúy Nha lúc này muốn lại thôi, càng làm Nhạc Đồng Đồng hiếu kỳ.

      Thúy Nha nghe vậy, thấy Nhạc Đồng Đồng bộ phải hỏi đến cùng, khỏi thầm cắn cắn môi, vẻ mặt ảo não.

      Nàng nên lắm miệng a...

      Thấy Thúy Nha bộ dáng nhíu mày khổ não, Nhạc Đồng Đồng càng hiếu kỳ .

      " mau! Ai gia thứ cho ngươi vô tội, ngươi có thể rồi ! ?"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha đầu tiên là do dự chút, cuối cùng, mới mở miệng .

      "Này, nô tỳ cũng là nghe những người khác ! Trong cung ít người thường ngày rảnh rỗi đều nghị luận. Hoàng Thượng năm nay hơn hai mươi tuổi, nam tử khác ở cái tuổi này, người nào phải thê thiếp thành đàn! ? Chớ chi là Hoàng Thượng, hậu cung mỹ nữ vô số! Chỉ có đương kim Hoàng Thượng chúng ta đến nay hậu cung trống rỗng, hơn nữa, ở trong cung hầu hạ phải thái giám chính là thị vệ, cho nên, cung nhân phía dưới đều nghị luận, , ..."

      "Những người khác cái gì ! ?"

      Thấy Thúy Nha đến đây lại đột nhiên dừng lại, bộ dám , Nhạc Đồng Đồng khỏi mở miệng giục.

      Thúy Nha nghe , cuối cùng mân chặt môi, lấy hết dũng khí, mở miệng .

      "Bọn họ đều , Hoàng Thượng thích nam tử!"

      "Phốc..."

      Nghe thấy Thúy Nha lời này, Nhạc Đồng Đồng lập tức liền phun nước.

      Thích nam tử! ? Này... phải đoạn tụ sao! ?

      Nhạc Đồng Đồng trong lòng chấn động.

      Chỉ là lại ngẫm nghĩ chút, tính tình Dạ Quân Minh trầm mặc ít lời, cùng ở chung tới nay, đúng là có phát ở bên cạnh có nữ tử xuất .

      Cũng chưa từng nghe sủng ái người nào.

      Cho dù gặp ngoài cung, vẫn đều cùng Sở Quy Trần và Dạ Quân Lăng cùng chỗ.

      Chẳng lẽ là đúng như Thúy Nha , Dạ Quân Minh thích nam tử! ?

      Nếu là như thế, như vậy Dạ Quân Minh rốt cuộc thích người nào! ?

      Trong lòng hiếu kỳ, Nhạc Đồng Đồng nhịn được mở miệng hỏi.

      "Vậy những người khác còn cái gì, tỷ như, Hoàng Thượng thích nam tử nào các loại ! ?"

      "Này..."

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha đôi mi thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt khó xử.

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, khỏi kiên nhẫn .

      "Ôi, ngươi ngay cả lời nên cũng , còn sợ chút như vậy sao! ?"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, Thúy Nha cảm thấy có lý, thế là cũng giấu giếm nữa, mở miệng .

      "Nô tỳ có nghe những người khác , Hoàng Thượng đối với Sở thừa tướng rất là bất đồng!"

      Mặc dù ói trắng ra, chỉ là ý tứ rất ràng.

      Nghe vậy, Nhạc Đồng Đồng đôi mắt đẹp lập tức mở lớn, chu cái miệng , vẻ mặt kinh ngạc.

      Sở Quy Trần là người Dạ Quân Minh thích ! ?
      Last edited by a moderator: 28/12/15
      Nga Nhithienbinh2388 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 125 Nhi thần biết sai rồi

      là như thế sao! ?

      Nhạc Đồng Đồng trong lòng kinh ngạc .

      Dù sao, Sở Quy Trần là người đầu tiên làm nàng cảm thấy thân thiết từ khi nàng tới nơi này.

      Nghĩ đến Sở Quy Trần là người có tài có mạo, tài hoa hơn người, tuấn mỹ phi phàm, ôn hòa nho nhã, quả thực thế gian hiếm gặp.

      Thế nhưng, Sở Quy Trần thực là người Dạ Quân Minh thích sao! ?

      Trong lòng kinh ngạc, trong đầu Nhạc Đồng Đồng khỏi bắt đầu tưởng tượng.

      Sở Quy Trần tao nhã bị Dạ Quân Minh lãnh khốc trầm tĩnh áp dưới người, hai người tuấn mỹ, lãnh khốc.

      như gió xuân tháng ba, phảng phất gió lạnh tháng chạp.

      Thiên nam địa bắc, giống nhau chút nào! Thế nhưng, tụ cùng chỗ lại hài hòa như vậy...

      A a a a a a a a...

      thể suy nghĩ, còn nghĩ nữa, máu mũi của nàng cũng phải chảy ra!

      Trời ạ! Hình ảnh kích động ...

      Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng trong lòng kích động , Thúy Nha bên cạnh thấy trong mắt Nhạc Đồng Đồng lóe sáng, vẻ mặt hèn mọn, như sói hoang đói bụng nhìn thấy đại bạch thỏ mập mạp .

      Thấy vậy, Thúy Nha tràn đầy nghi hoặc.

      "Thái hậu nương nương, ngài nghĩ gì! ?"

      Bộ dạngThái hậu nương nương tại quá mức quái dị.

      Ngay lúc Thúy Nha trong lòng nghi hoặc .

      Nguyên bản Nhạc Đồng Đồng như vào cõi thần tiên , lập tức hoàn toàn tỉnh giấc.

      Chỉ là, nàng còn chưa kịp mở miệng gì, đột nhiên, có cung nữ từ ngoài cửa vội vã đến.

      "Hồi bẩm Thái hậu nương nương, Thất vương gia cầu kiến bên ngoài, là tới thỉnh an Thái hậu nương nương !"

      Nghe thấy lời cung nữ , Nhạc Đồng Đồng chỉ nhíu mày.

      Nghĩ đến, nàng tới nơi này thời gian dài như vậy, còn chưa từng thấy hai 'Nhi tử' kia tới thỉnh an nàng đâu!

      Trong lòng biết Dạ Quân Lăng là đến đây tạ lỗi vì chuyện ngày hôm trước, Nhạc Đồng Đồng cũng sớm biết đến .

      Kỳ thực, ngày hôm qua nàng tha thứ .

      Chỉ là hôm qua nàng là Nhạc Đồng, hôm nay nàng là Thái hậu.

      Nếu đơn giản tha thứ , chung quy có vẻ quái dị.

      Vậy nên Nhạc Đồng Đồng chỉ để cung nhân đáp lời, trước hết để Dạ Quân Lăng ở bên ngoài chờ.

      Chính mình lại để Thúy Nha tiếp tục vì mình trang điểm.

      Quay quay lại cũng qua canh giờ.

      Trong lúc đó, cung nữ tới tới lui lui mấy lần, đều là Dạ Quân Lăng dò hỏi Nhạc Đồng Đồng đến chưa.

      Nhạc Đồng Đồng chỉ là báo Dạ Quân Lăng tiếp tục chờ .

      Đợi nàng dùng qua đồ ăn sáng, thời gian cũng còn sớm, mới mang theo Thúy Nha đến chính điện.

      qua hành lang tinh xảo hoa lệ kia, xa xa , Nhạc Đồng Đồng liền nhìn thấy Dạ Quân Lăng kiên nhẫn tới lui trong chính điện.

      Dạ Quân Lăng là người kiên trì , học được trầm tĩnh của Hoàng huynh .

      Chỉ là, người tâm tư đơn thuần như vậy làm bằng hữu thực thỏa đáng.

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng liền giẫm bước liên tục, chậm rãi tới.

      Lúc này trong chính điện, Dạ Quân Lăng biết ở trong đại điện lại bao nhiêu lần.

      Lúc cơ hồ giẫm phá đá xanh mặt đất, tròng mắt đảo qua, khi thấy đạo bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ tới kia, thân thể như bị người điểm huyệt, lập tức sững lại.


      Khuôn mặt tuấn tú sửng sốt, ánh mắt mang theo kinh ngạc gắt gao rơi người nữ tử xinh đẹp từ từ vào.

      Tóc dài như bộc, nửa được nhàng vén lên, phía cắm châu hoa tinh xảo, còn lại toàn bộ xõa tung ở sau người. Khuôn mặt nhắn tựa như cánh sen, tinh xảo vô cùng.

      Mày cong cong, mũi như ngọc, cái miệng nhắn đỏ tươi. Đôi mắt đẹp dài , lông mi vừa dài vừa rộng tựa như cánh bướm, chớp chớp, rất là động lòng người!

      Đôi mắt long lanh nước kia như chứa muôn vàn quang ảnh, thiên ngôn vạn ngữ, lúc nhìn quanh , mâu quang lưu động, hồn xiêu phách Nhạc...

      Lại theo phía khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia nhìn xuống. Là chiếc vòng hồng ngọc thủy tinh đường nét ưu mỹ mảnh khảnh, theo ánh mặt trời chiếu tới tạo ra nhiều màu sắc, vô cùng lóa mắt!

      người nữ tử mặc, chính là y phục thịnh hành nhất.

      Thêu hoa mẫu đơn trước ngực, đem khỏa tuyết trắng hoàn mỹ của nữ tử càng thêm ưu mỹ.

      Cánh tay ngọc được lụa mỏng che lấp, như như , rất là câu hồn!

      Mà làn váy tầng tầng lớp lớp kia, thoạt nhìn chút cũng rườm rà. Trái lại theo bước chân nhàng của nữ tử lại như sóng biển màu trắng, chậm rãi dập dờn, vô cùng đẹp mắt!

      Nhìn nữ nhân này ràng trải qua phen tỉ mỉ trang điểm, Dạ Quân Lăng lúc đó liền nhìn dại ra.

      Cái miệng nhắn há to , đủ để bay vào con chim sẻ.

      Mà con ngươi đen chớp cũng chớp cái, lại dập dờn chút nào che giấu kinh diễm!

      Trước đây biết nữ tử này rất đẹp!

      Chỉ là, hôm nay nàng trải qua phen tỉ mỉ trang điểm , càng đẹp đến kinh người.

      Trong nháy mắt, Dạ Quân Lăng chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.

      Trong mắt, trong lòng, chỉ có nữ tử tuyệt sắc trước mắt chậm rãi hướng phía tới.

      Người và vật xung quanh sớm cách xa ...

      Nếu có thể, hy vọng giờ khắc này là vĩnh hằng...

      Toàn bộ thế giới, chỉ có và nàng...

      Ngược lại với Dạ Quân Lăng tâm trì dập dờn, ngây ra như phỗng.

      Khi Nhạc Đồng Đồng chậm rãi vào chính điện, nhìn Dạ Quân Lăng đứng ở trước mặt mình, bộ nghẹn họng nhìn trân trối, mục trừng khẩu ngốc, ngốc hồ hồ nhìn nàng, nhịn được cười khúc khích.

      Theo tiếng cười này của Nhạc Đồng Đồng, cung nhân đứng ở bốn phía hầu hạ cũng nhịn được nữa hé miệng cười trộm .

      Dù sao, lúc này bộ dạng Dạ Quân Lăng ngốc hồ hồ, thực quá buồn cười.

      Nhạc Đồng Đồng cũng biết, hôm nay nàng thân trang điểm , thoạt nhìn minh diễm chiếu người.

      Lòng thích cái đẹp người người đều có, gần đây nghe Tiểu Quế Tử , kinh thành mới mở phường làm y phục, làm y phục phi thường dễ nhìn, khiến cho thiên kim tiểu thư phu nhân trong kinh thành nhao nhao đến đặt làm y phục.

      Nghe Tiểu Quế Tử đem phường tơ lụa kia lợi hại như vậy, Nhạc Đồng Đồng liền cho người đặt làm bộ.

      Chỉ là Nhạc Đồng Đồng thích màu sắc diễm lệ, thích thanh lịch chút .

      Khi y phục này được đưa tới, Nhạc Đồng Đồng vừa thấy lập tức liền thích.

      Bây giờ, nhìn thấy Dạ Quân Lăng dùng ánh mắt kinh diễm nhìn nàng.

      Nếu mình có hư vinh, đó là giả .

      Dù sao thích đẹp là thiên tính của nữ nhân, phải sao! ?

      Nhạc Đồng Đồng trong lòng buồn cười , lại thấy bộ dạng Dạ Quân Lăng kia ngốc hồ hồ nhìn mình, trong nháy mắt, ngoạn tâm nổi lên.

      Nhạc Đồng Đồng chậm rãi tới trước mặt Dạ Quân Lăng , lập tức hướng phía tai Dạ Quân Lăng hét to.

      "Này!"

      Theo tiếng sư tử hống của Nhạc Đồng Đồng, nguyên bản Dạ Quân Lăng kinh diễm ở trong sắc đẹp của nàng, lập tức giật mình.

      Hai chân lảo đảo bước, cơ hồ té lăn đất.

      Nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Dạ Quân Lăng, Nhạc Đồng Đồng muốn cười ha ha.

      Chỉ là, nàng lại nắm chặt hai tay, cố gắng nhịn xúc động cười to .

      mặt càng làm làm ra bộ lạnh nhạt, đuôi mắt cũng chưa từng nhìn Dạ Quân Lăng cái.

      Nhanh chóng vượt qua Dạ Quân Lăng bị khiếp sợ, sau đó hướng phía chủ vị đến. Lại ưu nhã ngồi xuống.

      Bên cạnh cung nữ thấy vậy, lập tức đưa lên trà vừa ngâm lên.

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, chỉ là thân thủ nhàng tiếp nhận, tay nhấc nắp trà lên nhàng nhấp miếng.

      Ngược lại với Nhạc Đồng Đồng ung dung tự tại, Dạ Quân Lăng vừa phục hồi tinh thần lại, thấy Nhạc Đồng Đồng tựa như chưa từng nhìn thấy , chỉ ở nơi đó chậm rãi nếm trà, còn tưởng rằng Nhạc Đồng Đồng còn giận .

      Lập tức từ ống tay áo lấy ra hộp gấm tinh xảo, hướng phía Nhạc Đồng Đồng bên kia đưa lên.

      "Mẫu hậu, hôm qua ở đấu giá hội ta thấy vòng tay này phi thường thích hợp với ngươi, cho nên liền mua, hi vọng mẫu hậu thích."

      Dạ Quân Lăng mở miệng , lời có chút cứng ngắc, có chút bất an và thấp thỏm.

      Cứng ngắc chính là, trước đây cực kỳ ghét nữ nhân này, chớ chi là chủ động gọi nàng mẫu hậu .

      Bất an và thấp thỏm chính là sợ nữ tử trước mắt còn giận , mà chịu tiếp thu phần lễ vật đưa này.

      Ngay lúc Dạ Quân Lăng trong lòng do dự bất an , Nhạc Đồng Đồng chỉ ưu nhã phẩm trà, đuôi mắt cũng chưa từng nhìn Dạ Quân Lăng cái.

      Trong nháy mắt, trong đại điện người chuyện, trở nên lặng ngắt như tờ, dường như thanh kim chạm đất cũng có thể nghe thấy .

      Thấy vậy, Dạ Quân Lăng trong lòng bất an càng phát ra nồng đậm .

      Trong lòng biết lúc trước mình làm quá phận, nữ tử trước mặt này sinh khí là bình thường.

      Chỉ là, lớn như vậy, thân phận tôn quý, chưa từng đối với người ăn khép nép như vậy! ?

      Nếu là người khác, sớm vung ống tay áo để ý tới!

      Chỉ là đối mặt với người con trước mắt này, liền phát mình hoàn toàn có biện pháp để ý tới.

      Có đôi khi, chính suy nghĩ chút cũng thể lý giải được. Lúc trước mình ràng ghét người con trước mắt này, ghét muốn chết.

      Thế nhưng bây giờ, nữ tử này chẳng biết lúc nào mọc rễ nảy mầm ở trong lòng mình,làm thể nghĩ đến nàng.

      Từng nụ cười, nhất cử nhất động của nàng.

      Thời gian ở cùng nàng thoải mái vui vẻ, làm luyến tiếc mất .

      Cho nên tại, vô luận như thế nào, nhất định phải làm nàng vui vẻ, làm cho nàng còn tức giận. Mặc kệ sử dụng biện pháp gì!

      Nghĩ tới đây, Dạ Quân Lăng thấy Nhạc Đồng Đồng vẫn để ý tới mình, lập tức môi đỏ mọng biển, làm làm ra bộ đáng thương, đối Nhạc Đồng Đồng mở miệng cầu khẩn.

      "Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi, trước đây đều là nhi thần đúng, nên chọc ghẹo mẫu hậu, thỉnh mẫu hậu đại nhân đại lượng, tức giận nhi thần!"

      Nguyên bản Nhạc Đồng Đồng giả vờ lạnh lùng, cúi đầu phẩm trà , đột nhiên nghe thấy lời Dạ Quân Lăng mang theo nồng đậm làm nũng, đôi mắt đẹp đảo qua, khi thấy Dạ Quân Lăng trước mắt đáng thương nhìn nàng, lập tức phá công .

      Chỉ thấy lúc này Dạ Quân Lăn dùng đôi con ngươi đen long lanh nước nhìn nàng.

      Môi đỏ mọng biển biển , bộ dạng kia giống như là chú chó sợ chủ nhân vứt bỏ, vừa đáng thương vừa đáng .

      Nguyên bản, Nhạc Đồng Đồng còn giận , bây giờ, thấy bộ dạng ngừng làm nũng liền nhịn được phù tiếng, bật cười.

      Dạ Quân Lăng vừa thấy Nhạc Đồng Đồng cười, lập tức mặt mày giãn ra, câu môi cười.

      "Nha! Mẫu hậu, ngươi rốt cuộc cười! ? Ngươi cười , có phải đại biểu tha thứ nhi thần hay ! ?"

      Dạ Quân Lăng mở miệng, mặt che giấu được vẻ vui thích.

      Thiếu niên làm người thích như thế, cho dù ai thấy cũng đều thích, ai còn nguyện ý giận đâu!
      Last edited by a moderator: 14/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương126: Trúng độc



      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng cũng cùng Dạ Quân Lăng bực bội , chỉ là môi đỏ mọng mân, mở miệng .

      "Lần này Ai gia liền tha thứ ngươi! Thế nhưng, lần sau được viện lý lẽ này nữa!"

      Nghe thấy Nhạc Đồng Đồng lời này, biết nàng còn giận mình , Dạ Quân Lăng lập tức cười từ mặt đất nhảy lên.

      Bộ dạng kia như là tiểu hài tử vui vẻ vô lo, rất là đáng !

      "Mẫu hậu, nhi thần đáp ứng ngươi, lần sau viện lý lẽ này nữa!"

      Cẩn thận từng li từng tí lấy vòng tay vân thạch bên trong hộp gấm ra, Dạ Quân Lăng liền mở miệng .

      "Mẫu hậu, để nhi thần mang cho người!"

      Nghe thấy Dạ Quân Lăng lời này, Nhạc Đồng Đồng quản cái khác.

      Hơn nữa, nàng cũng thực thích vòng tay vân thạch này, lập tức gật gật đầu mở miệng .

      "Được!"

      xong lời này đưa cánh tay bé tuyết trắng cho Dạ Quân Lăng.

      Dạ Quân Lăng thấy vậy, trong lòng vui vẻ, lập tức cẩn thận từng li từng tí cầm vòng tay vân thạch mang lên cho Nhạc Đồng Đồng.

      Khi vòng tay vân thạch kia đeo vào tay Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Lăng càng kinh diễm ngớt.

      Chỉ cảm thấy trước mắt này chỉ bộ dạng đẹp, ngay cả cánh tay bé cũng đẹp gì sánh nổi.

      Da dẻ nõn nà, vô cùng mịn màng.

      Mười ngón hành hành, thon thon dài.
      Ngay cả móng tay cũng đều được cắt sửa chỉnh tề, nhìn làm cho người ta muốn cầm chặt, vĩnh buông tay.

      Trong lòng nghĩ ngợi, tâm Dạ Quân Lăng dường như bị người quăng vào hòn đá , khơi dậy tầng tầng rung động...

      Nhạc Đồng Đồng biết tâm tư của Dạ Quân Lăng.

      Lúc này, nàng chỉ ngừng thưởng thức vòng tay vân thạch cổ tay.

      biết, vòng tay vân thạch này ở cổ tay nàng tản ra ánh sáng màu gì! ?

      Trong lòng chờ mong, chỉ thấy, vòng tay vân thạch kia ở cổ tay nàng bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, chậm rãi biến hóa màu sắc .

      Thấy vậy, bốn phía mọi người đều mở to hai mắt, dám bỏ lỡ màn hiếm lạ này.

      Nhạc Đồng Đồng tự nhiên ngoại lệ!

      Chỉ thấy, vòng tay vân thạch này dần dần từ màu vàng sáng chuyển thành thanh sắc.

      Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng trong lòng nghi hoặc.

      A, chẳng lẽ là nàng bị cảm! ?

      Vì sao vòng tay lại trở thành thanh sắc! ? Chỉ là, nàng cảm thấy thân thể ổn nha! ?

      Trong lòng còn nghi hoặc, Dạ Quân Lăng bên cạnh thấy vậy, tuấn mày lập tức nhăn lại, liền tính toán gì đó.

      Nhưng mà, sau khắc liền thấy vòng tay kia thành lục sắc!

      Thấy vậy, Dạ Quân Lăng lập tức nhịn được kinh hô .

      "Người tới, thỉnh ngự y, các ngươi là thế nào hầu hạ mẫu hậu ! ? Mẫu hậu phát sốt , các ngươi cũng biết! Cẩn thận đầu của các ngươi!"

      Dạ Quân Lăng nhíu mày hô to, mặt đều là vẻ giận dữ!

      Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, trong lòng lại nảy lên cỗ nghi hoặc bất an.

      Bởi vì thân thể là của nàng, rốt cuộc có sinh bệnh hay , chẳng lẽ nàng còn sao! ?

      Thế nhưng, từ khi nàng rời giường đến bây giờ, đều cảm thấy thân thể khỏe mạnh, vì sao tại vòng tay lại biến thành...

      "A! ?"

      Nhạc Đồng Đồng còn chưa kịp suy nghĩ, đột nhiên, Thúy Nha đứng ở bên như là nhìn thấy cái gì, hạnh mâu mở lớn, vẻ mặt kinh hãi.

      tay chỉ hướng vòng tay vân thạch tay Nhạc Đồng Đồng kinh hô.

      "Nha! Thái hậu nương nương, vòng tay kia... Thành màu đen!"

      "Cái gì! ?"

      Nghe thấy Thúy Nha lời này, Nhạc Đồng Đồng lập tức quay đầu nhìn lại.

      Khi thấy vòng tay vân thạch đeo cổ tay mình cư nhiên biến thành màu đen, đôi mắt đẹp lập tức mở lớn.

      Trời ạ!

      Vì sao lại như vậy! ?

      Nàng... Là trúng độc! ?

      Nhìn vòng tay mang nơi cổ tay, từ màu sắc minh hoàng đến bây giờ đen như mực, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy dám tin, kinh hồn táng đảm .

      Dạ Quân Lăng đứng ở bên thấy vậy, mặt đầu tiên là sửng sốt, sau khắc lập tức lo lắng hô to.

      "Người tới! Nhanh truyền ngự y! Nhanh!"

      Cung nhân hầu hạ bên cạnh nghe vậy, lập tức vội vội vàng vàng hướng phía bên ngoài chạy .

      Lúc này, Dạ Quân Lăng vẻ mặt lo lắng bất an như kiến bò chảo nóng, vây quanh Nhạc Đồng Đồng ngừng lo lắng .

      "Mẫu hậu, nhi thần cho người thỉnh ngự y, mẫu hậu người đừng lo lắng, người nhất định có việc gì!"

      Dạ Quân Lăng mở miệng ngừng lời an ủi, chỉ là nhìn thần sắc vội vã, lo lắng bất an, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy người lo lắng nhất khẩn trương nhất ở đây là chứ phải là mình.

      Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy cảm động ngớt.

      ngờ Dạ Quân Lăng này lại quan tâm mình như vậy, sao làm cho nàng cảm động đâu! ?

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng lập tức câu môi cười.

      Mặc dù, bởi vì vừa khiếp sợ, nụ cười kia mang theo tia tái nhợt.

      "Ngươi cần lo lắng, Ai gia có việc gì."

      "Sao có thể có việc gì! ? Vòng tay vân thạch này cũng biến thành màu đen, mẫu hậu ngươi trúng độc, biết ! ? Rốt cuộc là người nào to gan như vậy, cư nhiên dám hạ độc Thái hậu!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :