1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mang Em Trở Lại - Sharon Sala

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13





      Họ tới được biên giới tiểu bang Arkansas trước khi trời tối, đậu xe qua đêm tại bãi cắm trại dành cho xe RV[1] ở ngay bên kia đường ranh giới. Đối với Tory đó là trải nghiệm mới, còn với Brett đó lại là khơi gợi kỷ niệm cũ. Trong lúc đóng các khớp nối, cứ nghĩ về những kỷ niệm tuyệt vời mình có khi du lịch như thế này. Đó là những lần cắm trại cùng bố mẹ ở các công viên và cùng quay xúc xích ngọn lửa ngoài trời. Đó là những lần ngủ chung giường với Ryan và dọa cho Celia hét lên, nhưng bao giờ đến mức phải khóc. Đó là những lần tỉnh giấc nhờ mùi cà phê mới pha và thịt hun khói mới rán. Đó là những lần nghe tiếng cười vui vẻ của cha và tiếng khúc khích dịu dàng của mẹ.

      [1] Viết tắt của Recreational Vehicle: Chỉ những chiếc xe buýt có gắn các tiện nghi như ngôi nhà di động, chuyên dùng để du lịch đường dài.

      Trong khi Brett có nhiều kỷ niệm đẹp về việc du lịch bằng RV, đây là chuyến đầu tiên của Tory, và khi nó kết thúc, ký ức mang theo chẳng tốt lành gì. thể kiểm soát được những chuyện xảy ra sau khi họ tới Calico Rock, nhưng làm cho chuyến này dễ chịu hết mức có thể. Họ mang theo kha khá thực phẩm để tự nấu nướng, nhưng ngay bên kia đường cũng có nhà hàng. Tốt lắm. Điều hay nhất mà có thể làm cho tối nay là khiến thôi nghĩ ngợi về nơi họ đến vào ngày mai.

      mở cửa và ló đầu vào trong. “Này cưng ơi, tối nay nấu ăn.” Tory trồi lên từ phía sau xe với nụ cười mặt. “Tuyệt vời! Chúng mình ăn gì?”

      Brett chỉ vào quán cà phê bên kia đường. “ chưa biết, nhưng theo cái mũi của đó là món nướng.”

      Tory cười phá lên và để Brett giúp mình xuống bậc thang. “ có mang theo thuốc tiêu hóa đấy?”

      buồn cười,” Brett và vỗ vào mông quần . “Em rảo cái mông bé lên tí nào. đói lắm rồi.”

      Đường cao tốc phía trước bãi đỗ xe RV tuyệt đối yên tĩnh. Thi thoảng có chiếc ô tô qua, nhưng nó nhanh quá nên thanh của nó thể đánh thức Brett dậy. Tory quá quen với thanh thành phố, nên im lặng thanh bình này lại làm điếc tai. Nó khiến có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, và quá nhiều thời gian để nhớ lại. xoay người liên tục, cố tìm vị trí thoải mái giường, nhưng được. Đêm nay kể cả vòng tay thân thuộc của Brett cũng thể giúp bình tĩnh lại.

      Lúc này là cuối tháng Chín. Nhưng Tory nhớ lại, đêm tháng Chín khác của nhiều năm về trước, và những đêm sau ngày được tìm thấy. rùng mình và quay sang Brett, cần nhìn thấy mặt , để biết mình đơn.

      Bên ngoài, khí ban đêm rất mát mẻ. Những chú dế nhảy nhót trong đám cỏ, cất tiếng gáy. Ếch kêu ộp ộp trong cái hồ ở dưới chân đồi nơi họ dừng xe, và nếu lắng nghe kỹ, nghe được tiếng cành cây cọ lên nóc xe họ.

      Chắc gió nổi.

      Quá mệt mỏi, Tory nhắm mắt lại, cầu cho giấc ngủ đến. Nhưng nó chịu đến. cứ thấy mình trốn trong căn nhà trống và chờ người mẹ bao giờ trở lại.

      Đừng nghĩ về nó, Tory. hơn hai mươi lăm năm rồi. Bà đâu cả.

      Nhưng nhu cầu nhanh chóng tìm ra thi hài mẹ mình và để chuyện này trôi qua ngày càng tăng lên.

      Con tìm thấy mẹ, mẹ ạ, và con chăm sóc mẹ. Y như mẹ chăm sóc con.

      Bên ngoài, gió bắt đầu thổi mạnh, Tory núp dưới cánh tay Brett, lấy gần gũi làm nguồn an ủi. thể tin được họ lại xui xẻo đến thế. Dường như thời tiết khắc nghiệt thường thấy ở Oklahoma theo họ. Quả vậy, lát sau, mưa bắt đầu rơi, kêu lộp độp nóc xe và đưa Tory vào giấc ngủ vật vã.

      Người phụ nữ quỳ trước cây thông Noel rồi cầm gói mầu đỏ bên dưới các cành cây lên. Đôi mắt tràn ngập tình khi quay sang đứa bé háo hức nhảy múa ở bên cạnh.

      “Quà của con ở đây,” . “Mừng Giáng sinh!”

      bé nhận gói quà, xé vỏ bọc và vứt cái nơ cùng lớp giấy đỏ tươi sang bên mà hề nghĩ ngợi gì đến công sức gói ghém chúng. Ở tuổi lên ba, những ưu điểm của nó là hết sức ràng. Nhưng khi mở nắp hộp, bé đờ người ra. Đôi mắt nó mở to và cái miệng xíu há ra thành hình chữ O khi với tay vào trong.

      “Xem này,” người phụ nữ . “Búp bê của con đấy. Và nhìn xem… nó có mái tóc dài màu vàng và đôi mắt xanh lơ, giống hệt con.”

      Người phụ nữ mỉm cười trước phản ứng của con , rồi lấy búp bê ra khỏi hộp và đặt nó vào tay bé.

      “Con cầm . Giờ Búp bê Cưng của mẹ cũng Búp bê Cưng cho riêng mình rồi nhé.”

      bé cúi xuống con búp bê với tất cả bản năng của người mẹ bẩm sinh, ấp nó vào người và đung đưa nó tay mình.

      “Búp bê Cưng,” nó ngâm nga, lập tức nhận thấy mối gắn kết với đôi mắt lớn bằng khuy và đôi môi được thêu hình nụ cười vĩnh cửu.

      Nhìn con mình đu đưa búp bê, trái tim người phụ nữ chan chứa thương. nghĩ về tất cả khoảng thời gian hy sinh để bí mật khâu vá sau khi Tory ngủ, nhưng giờ đây, niềm vui mặt là phần thưởng xứng đáng.

      “Con nghĩ sao về nó hả Tory?”

      Tory nhìn xuống con búp bê tay mình, nghiêm nghị :

      “Con em ạ.”

      Người phụ nữ mỉm cười. “Em cần có tên. Con nghĩ chúng ta nên gọi em là gì nào?”

      Câu trả lời của Tory đến cách trơn tru như thể nó biết từ nhiều năm rồi.

      “Búp bê Cưng ạ. Con gọi em là Búp bê Cưng.”

      Người phụ nữ cười lớn và bế con lên tay, ôm chặt tay mình.

      “Nhưng con là Búp bê Cưng của mẹ, nhớ ? Chúng ta thể có hai bé cùng chung tên được.”

      Tory cười khúc khích rồi chỉ vào mình. “Con là Búp bê Cưng của mẹ. Kia là Búp bê Cưng của con.”

      Người phụ nữ lại cười lớn. “Được rồi. Được rồi. Con thắng. Vậy gọi em là Búp bê Cưng .”

      Tory bật dậy ngay khi cơn gió tạt nước mưa vào cửa sổ gần đầu .

      Lòng bỗng tràn ngập nỗi buồn sao gạt được. biết giấc mơ kia chẳng phải là mơ mà là ký ức cũ trở lại – y như trở về nhà. Tory liếc ra ngoài qua rèm cửa. Mặc dù trời vẫn còn mưa và tối, biết bình minh còn xa nữa.

      Brett thở dài trong giấc ngủ rồi xoay người, kéo nằm lại với rồi hôn vào tai trước khi trở lại với nhịp ngáy khe khẽ, đều.

      Tory nhắm mắt, tận hưởng cảm giác an toàn và được thương. Trong giây phút ấy, nhớ lại rằng trước đây mình cũng thế - vào buổi sáng Giáng sinh nhiều năm trước, trong vòng tay mẹ. giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt trong lúc rúc vào gần Brett hơn. Vài ngày tới rất khó khăn, nhưng đó là những việc tối thiểu phải làm, vì là con của mẹ.





      Mới hơn chín giờ sáng, Brett lái xe vào cùng ngoại ô thị trấn Calico Rock. Họ mới thoát khỏi những cơn mưa được lúc, nhưng nhìn trời ở đây có vẻ như lại sắp có cơn mưa nữa rồi.

      Viễn cảnh được bước ra ngoài và duỗi chân duỗi tay lôi cuốn. Nhưng khi họ đến sở cảnh sát địa phương và đỗ xe lại, Tory đột nhiên thấy sợ. Đây là bước cuối cùng, nhưng cần phải làm. đến lúc phải kết thúc việc bị bỏ dở từ rất lâu rồi. Brett trông chừng phản ứng của Tory suốt những kilomet cuối cùng. Hai bàn tay co lại thành nắm đấm, khuôn mặt nhợt nhạt. Dáng ngồi của có vẻ cứng đơ khác thường và hơi thở trở nên gấp gáp. ràng đó là những dấu hiệu của hoảng loạn.

      Đời Tory phải trải qua quá nhiều chuyện tồi tệ. Brett muốn mọi thứ kết thúc luôn . muốn nghe tiếng cười để biết rằng thế giới của hoàn toàn yên ổn. Nhưng chừng nào họ chưa tìm được thi thể mẹ , việc đó xảy ra.

      “Em , nghĩ chúng ta nên ghé vào đây trước khi xa hơn. Chúng ta cần thông báo cho tất cả các nhà chức trách có liên quan và xem họ định làm gì .”

      Tory gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, càng căng thẳng hơn khi trông thấy chiếc ô tô tải màu trắng đậu bên kia phố. Logo sơn bên xe lẫn vào đâu được. KEIO, Kênh 5. quay lại. chiếc xe tải khác ở cuối phố, đậu ngay bên ngoài con đường . KITA, Kênh 4 cũng ở đây.

      “Brett, nhìn kìa,” Tory , chỉ vào mấy chiếc xe tải.

      thấy rồi,” Brett . “ may, vào thời điểm này, em và cảnh ngộ của em lại là tin tức sót dẻo. Mọi chuyện qua thôi mà.”

      Tory thở dài. “Em biết. Nhưng thế này kinh khủng quá. Những người em quen biết đào xới cuộc sống riêng của em trong khi chính em chỉ mới nhớ lại nó cách đây lâu. Cứ như là cởi quần áo trước cả phòng đầy người lạ vậy. Dù ta có thích hay mọi người cũng trố mắt ra nhìn.”

      Brett ghé người sang và hôn lên môi . “Hình ảnh mới hay ho làm sao.” Tory cười toe. Mục đích của đạt.

      “Ổn chưa?” hỏi.

      cầm lấy tay . “Rồi ạ”

      “Vậy hãy bắt đầu thôi. Càng khởi động sớm chúng ta càng kết thúc được sớm.”





      Denton Washburn, cảnh sát trưởng thị trấn Calico Rock ngán mấy ông cảnh sát liên bang đến tận mang mang tai. Sáng nay các điệp vụ của Cục Điều tra Liên bang tại Arkansas đến văn phòng trước cả ông. Nửa giờ sau, hai điệp vụ FBI từ tổng hành dinh mang theo chiến lược riêng của họ đến, chẳng khác nào họ tịch thu nhân viên và bàn làm việc của ông. may vì ông là người kiên nhẫn. Thế nhưng khi nghe thấy tiếng náo loạn bên ngoài văn phòng và phải ra điều tra, kiên nhẫn của Denton đến giới hạn.

      Ông nhận ra hai người chắn lối vào sở cảnh sát. Họ đều là phóng viên của đài truyền hình địa phương. Và ông khá chắc người phụ nữ mặc váy đỏ với chiếc micro và cái mũ kia ở đài truyền hình Oklahoma, đoán vừa mới đến đây tối qua. Điều ông biết, và vào lúc đó quan tâm, là việc làm của họ khiến cả sở ông náo loạn.

      “Có chuyện quái gì ngoài kia thế?” Denton quát lên.

      Đám đông tách ra, như biển Đỏ tách đôi trước mệnh lệnh của Chúa trời, rồi ông thấy ấy, bị kẹt giữa đám đông và cố giấu mặt vào chiếc áo khoác của người đàn ông to lớn nhất, cáu tiết nhất ông từng gặp suốt nhiều năm qua. Denton hiểu tức giận của ta. Chính ông cũng phải kiềm chế ít nhiều cơn giận của mình kể từ khi mọi chuyện bắt đầu. Nhưng điều làm ông bực nhất là Victori Lancaster phải chịu đựng những chuyện đâu này trong chính văn phòng của ông. Denton chỉ muốn chạy ra đuổi hết đám người kia cách xa bốn mươi dặm, rồi tìm cho mình chai rượu mạnh. Thế nhưng ông lại hít hơi sâu và chẳng làm gì cả.

      Vào đúng tháng này hai mươi lăm năm trước, ông là tay lính mới trong lực lượng cảnh sát của Calico Rock. Trong ngần ấy năm, có nhiều ngày hầu như chẳng có việc gì xảy ra, nhưng cũng có những ngày ông tưởng như cuộc sống của mình chẳng thể trở về bình yên được nữa. Tuy nhiên, thi thoảng khi để cho mình nghĩ lại, ông vẫn nhớ đến cái ngày tới ngôi nhà cũ của gia đình Lancaster để đón bé ấy. Lúc đó ông hết sức hăng hái và chắc chắn rằng mình có thể xử lý mọi tình huống. Rồi ông và cảnh sát trưởng lái xe đến đó. Họ nghe thấy tiếng bé gào thét trước cả khi chiếc xe kịp dừng lại. thanh ấy còn ám ảnh ông suốt nhiều ngày sau. Thỉnh thoảng vẫn có những đêm gió thổi qua các ngọn đồi tạo thành thanh như thế. Và vào những đêm ấy, tiếng gió điên dại, ngừng nghỉ nhắc nhở ông tới tiếng khóc của – cao chói và ai oán, như con thú bị dồn đến chân tường chờ chết.

      Bất chất diện của ông, cánh phóng viên tiếp tục thúc ép hai người kia, gí những chiếc micro vào mặt họ và hét ầm lên các câu hỏi để được họ nghe thấy. Denton đẩy bao súng cho chiếc khóa thắt lưng được thả lỏng bụng mình, rồi đặt bàn tay lên súng. Quá lắm rồi.

      “Này!”

      Tiếng quát của ông có kết quả. Mọi người đều im bặt. “Tôi cho các người đúng ba giây để ra cửa, rồi tôi bắt tất cả những ai làm mất trật tự xã hội.”

      “Nhưng cảnh sát trưởng, công chúng có quyền…”

      Denton cầm lấy còng tay và bắt đầu về phía tay phóng viên vừa mới nêu ý kiến.

      “Đừng có với tôi về công chúng” ông gầm ghè. “Tôi làm việc cho công chúng đây. Và ngay lúc này cản trở tiến trình điều tra vụ án đấy.”

      Rồi Denton gạt người quay phim sang bên và nhìn thẳng vào mặt Brett Hooker.

      cùng ấy hả?” ông hỏi, chỉ vào Tory.

      Brett gật đầu.

      “Vậy vào phòng tôi,” Denton . “Tôi vào ngay khi giải quyết xong đám nhặng xanh này.”

      Hàm ý so sánh việc giới truyền thông luôn bu quanh câu chuyện như ruồi bu quanh xác thối của Denton quá ràng. Brett đưa Tory về phía cuối sở cảnh sát. Mừng vì được giải thoát, cả hai lách vào trong rồi đóng cửa văn phòng lại, để mặc cho ông cảnh sát trưởng giải quyết công việc theo cách của mình.

      Brett nắm hai vai Tory, “Em ổn chứ?”

      lùa tay vào tóc, vuốt những sợi rối ra khỏi mặt rồi gật đầu.

      “Nhờ và ông cảnh sát dữ dằn kia, em sao,” Tory . Rồi cố nặn ra nụ cười méo mó, “Em thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.”

      Ngay lúc ấy Denton Washburn ào vào trong văn phòng, đột ngột như lúc ra, rồi đóng sầm cánh cửa lại sau lưng. Khuôn mặt ông ửng đỏ, đôi mắt long lên giận dữ, nhưng ở ông vẫn có bình tĩnh mà Brett thấy đáng tôn trọng hơn cả phù hiệu lẫn súng.

      “Cảnh sát trưởng. Tôi là Brett Hooker, còn đây là…”

      Denton gật đầu. “Chúng tôi gặp nhau rồi,” ông cục cằn, nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của Tory. “Nhưng chắc ấy còn nhớ tôi đâu.” Ông đưa tay ra cho Tory. “Tôi là Denton Washburn, Cảnh sát trưởng thị trấn Calico Rock.”

      Tory đỏ mặt. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi e là nhớ ông .”

      Denton gật đầu. “ lâu rồi. Tôi nghĩ khoảng hai mươi lăm năm trước. Và lúc ấy tôi phải cảnh sát trưởng. Tôi chỉ là lính mới, còn trong tình trạng tồi tệ khi chúng tôi đưa ra khỏi căn nhà đó.”

      Đôi mắt Tory càng mở lớn hơn nữa vì ngạc nhiên. Lại thêm người dự phần vào quá khứ của nhớ nổi.

      “Tôi xin lỗi. Tôi nhớ được nhiều về khoảng thời gian đó.”

      Denton liếc nhìn Brett, rồi nhìn lại Tory. “Vậy nhớ được bao nhiêu về ngày đó?”

      Tory đầu hàng nỗi tuyệt vọng trong lòng mình. “Chẳng nhớ gì cả.”

      Brett vòng tay quanh người . “Cho đến vài ngày trước, điều duy nhất ấy còn nhớ về thời thơ ấu là chuyện bị đưa hết từ nhà bố mẹ nuôi này đến nhà bố mẹ nuôi khác.”

      Washburn cau mày. “Tệ . Mẹ người phụ nữ tốt bụng. Tất cả mọi người trong thị trấn đều quý mến bà ấy và Danny. Ai cũng cũng buồn khi ông ấy qua đời.”

      Tory cau mày. “Ai là Danny?”

      Lông mày Denton nhướng lên. “Bố . Tôi nghĩ cả hai người nên ngồi xuống . Theo tôi thấy chúng ta cần chuyện chút trước khi bàn tới các kế hoạch.”

      Họ vừa mới ngồi xuống có tiếng gõ cửa, rồi người đàn ông vào mà đợi mời, Washburn cau mày.

      Lancaster. Hooker. Đây là điệp vụ liên bang Rickshaw.”

      Darrel Rentshaw để mất nụ cười trong lúc chỉnh lại cách phát của vị cảnh sát trưởng.

      “Rentshaw mới đúng,” ta , chìa tay ra cho cả Brett và Tory.

      “Gì chả được,” Denton . “Tôi có thể làm gì cho được nữa?”

      ai nhận ra trọng kém tinh tế Denton đặt vào chữ nữa. Brett nén cười. Đây phải lần đầu tiên gặp cảnh các nhà chức trách địa phương và giới chức liên bang hằm hè nhau.

      Rentshaw lờ tịt châm chích của ông cảnh sát trưởng. “Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên thẳng cho Lancaster đây biết những gì chúng ta trông đợi ở ấy.”

      Lần này Brett là người bực mình. Nụ cười mặt hề chạm đến mắt, và chen ngang vào câu chuyện.

      Nghe này Rentshaư. Theo tôi hiểu mới là người cần được nghe thẳng. Lancaster ở đây vì mục đích. Dù có khó chịu đến thế nào tất cả chúng ta cũng đều biết đó là gì. ấy quan tâm ai là người phụ trách. ấy cần biết ai giẫm chân lên lãnh địa của ai. Tất cả những gì ấy muốn là tìm được thi thể của mẹ mình và tổ chức cho bà đám tang tử tế. ấy có mặt ở trường cho đến khi nào xác của bà Ruth Lancaster được tìm thấy, và ấy là người đưa ra mọi quyết định về việc sau này đưa bà ấy đâu.”

      Rentshaw thầm đánh giá Hooker và tự cá cược với mình ta là cựu cảnh sát, tay cứng cựa là đằng khác. Nhưng ta mệt mỏi với việc cứ phải xác định lại thẩm quyền vốn được giao cho mình.

      “Tôi rất tiếc, Lancaster, nhưng phải hiểu vị trí của chúng tôi. Chúng tôi còn chưa biết chắc có cái xác nào để tìm hay . Theo những thông tin tôi có, vị bác sĩ chứng kiến lời thú tội của Oliver Hale hoàn toàn bị thuyết phục về tính xác thực của nó. Ông ta nghiêng về giả thuyết là ông già bị mất trí vì số thuốc dùng.”

      Denton Washburn đứng thẳng hết chiều cao mét bảy mươi hai của mình. “Vậy các vị làm cái quái gì trong thị trấn của tôi nếu vẫn nghĩ tất cả chỉ là thông tin trời ơi đất hỡi?” Rồi ông liếc sang chỗ Tory, “Xin thứ lỗi vì cách ăn của tôi.”

      Mặt Rentshaw bắt đầu đỏ lên. “Tôi có thẩm quyền phán quyết. Tôi ở đây theo lệnh. Chuyện có tìm được thi thể nào hay còn phải xem . Nếu có, các thủ tục hợp pháp phải được tuân thủ, bất kể cái xác bao nhiêu năm. Và trường hợp này được đưa vào hệ thống, như tất cả các vụ giết người khác.”

      Tory mệt và đói lả, và nghe đủ rồi. đứng đậy, đẩy Brett sang bên để tự chuyện.

      “Vậy hãy cho tôi biết điều. xử tội ai khi tìm được mẹ tôi? Lời thú tội của Oliver Hale loại trừ khả năng có phiên tòa. Ông ta sắp chết, và ông ta tù rồi. Hãy giải thích cách hợp lý việc đòi thi thể trong khi có ai để xét xử .”

      Denton Washburn chen vào. “ Lancaster, thực ra Hale ở trong tù đâu… ít nhất là còn nữa.”

      Tory quay sang đối mặt với ông cảnh sát trưởng và hiểu ngay điều ông chưa kịp . “Ông ta chết rồi à?”

      “Đúng, chết rồi. Khoảng sáu giờ ba mươi phút sáng nay.”

      Tory thở dài. Đối với Hale, công lý được thực thi. quay lại trở Rentshaw.

      “Vậy cần giữ thi thể khi còn kẻ sát nhân nữa, tôi đúng chưa?”

      Hai vai Rentshaw chùng xuống. ta ghét nhất là việc được kiểm soát tình huống.

      “Nghe này Lancaster, nếu chúng ta tìm được thi thể, và đây là nếu, hãy tính tiếp.”

      “Tôi ngáng đường , nhưng tôi định trước khi tìm được mẹ tôi.”

      Rentshaw giơ hai tay lên trời. “Tôi có vấn đề gì với chuyện đó, nhưng tôi biết định ở đâu. Mọi phòng trọ trong bán kính năm mươi kilomet quanh đây đều có người thuê rồi.”

      “Đó phải là vấn đề với chúng tôi,” Tory . “Chúng tôi là những con rùa biết tự mang mai của mình lưng.”

      Rentshaw nhớ lại ngôi nhà lưu động đẹp đẽ đậu ở cửa trước, và chỉ trong giây ta ước gì họ có giường trống. Rồi ta liếc nhìn mặt Hooker và sửa ngay ý nghĩ đó.

      “Thế được rồi.” Rentshaw liếc nhìn cảnh sát trưởng, rồi nhìn lại Brett và Tory. “Khi nào hai vị xong việc ở đây, tôi rất vui lòng được chỉ cho các vị địa điểm.”

      “Cám ơn . Chúng tôi ở lâu.” Tory quay lại và ngồi xuống.

      Rentshaw có cảm giác mình vừa mới bị đuổi khéo. ta lườm vị cảnh sát trưởng, gật đầu với Hooker rồi bỏ đột ngột như lúc đến.

      Denton cau mày khi cánh cửa đóng lại. “ chàng kia cần kỳ nghỉ phép.”

      Brett cười toe. Càng lúc càng thích ông cảnh sát trưởng này hơn.

      “Để xem nào,” Denton lẩm bẩm. “Tôi đến đâu khi bị cắt ngang cách thô lỗ ấy nhỉ?”

      Tory vươn người tới. “Bố tôi. Ông sắp kể chuyện về bố tôi.”

      Denton ngồi xuống với tiếng cằn nhằn, “Đúng là như thế thưa .”

      “Cảnh sát trưởng?”

      “Vâng, thưa ?”

      “Vì chúng ta từng quen biết nên cháu nghĩ chú gọi cháu là Tory hơn.”

      Denton suýt mỉm cười, “Như chú … bố cháu là người liều lĩnh. Ông ấy có đua mô tô chút ít và lái xe tải cho công ty dầu lửa. Ông ấy chết khi chiếc xe tải bị chệch bánh ra khỏi con đường đóng băng và lao xuống núi. Gần tháng sau cháu ra đời.”

      “Vậy là cháu chưa bao giờ được gặp bố cháu?”

      “Đúng vậy.”

      “Cháu có cảm giác mơ hồ là Hale từng sống trong nhà cháu. Đúng ạ?”

      Cảnh sát trưởng gật đầu. “ ai chấp nhận ông ta. ai nghĩ ông ta xứng đáng với mẹ cháu, nếu cháu hiểu ý chú. Nhưng bà ấy sống mình lâu, gần năm năm, trước khi Hale bước vào đời bà ấy. Ông ta ngon ngọt để bà ấy cho về ở cùng. Sau đó, chẳng ai biết được chuyện gì xảy ra.” Denton cau mày. “Tất cả mọi người trong thị trấn đều nghĩ là bà ấy bỏ trốn cùng Hale và bỏ rơi cháu. Chú rất tiếc phải rằng mình cũng là trong số ấy.”

      Đôi mắt Tory ứa lệ, nhưng giọng vẫn bình tĩnh. “Chú có gì phải xin lỗi cả. Chính cháu còn nghĩ như thế, trong khi bà là mẹ cháu.”

      Brett với lấy tay Tory, rồi đan những ngón tay mình vào tay , an ủi theo cách duy nhất mà biết.

      “Còn điều gì khác chúng tôi cần biết trước khi gặp Rentshaw ?” Brett hỏi.

      Denton nhún vai. “Tôi nghĩ là . Nhưng nếu nhớ ra chuyện gì tôi biết phải tìm hai người ở đâu rồi.”

      Brett nắm tay Tory chặt hơn. “Giờ chúng tôi , cám ơn ông vì giúp đỡ.”

      Lần này thể lầm được nụ cười của Denton Washburn. “Đó là vinh hạnh của tôi,” ông . “Hơn nữa, nếu thế Lacey nhai sống tôi rồi ném cho cá.”

      “Don Lacey… ở thành phố Oklahoma à?” Brett hỏi.

      “Tôi học chung với ông ấy. Lúc nào cũng cứng đầu cứng cổ. khi có ý tưởng gì trong đầu tài nào mà lôi kéo ông ấy nghĩ khác được. Ông ấy nhờ tôi để mắt đến hai người. Tôi bảo đó là vinh dự của mình.” Rồi Denton liếc nhìn Tory. “Rất tiếc về chuyện của mẹ cháu, Lancaster.”

      “Cám ơn chú.”

      “Và chú rất tiếc vì hệ thống hành chính đối xử với cháu như vậy.”

      “Cháu phải là đứa trẻ duy nhất bị bỏ bê, và chắc cũng phải đứa cuối cùng.”

      Denton Washburn gật đầu. “Dù sao đáng lẽ chúng tôi cũng phải chú tâm hơn khi chuyện như vậy xảy ra với người của mình. Theo cách của riêng mình, chúng tôi làm cháu thất vọng còn hơn cả hệ thống hành chính.”

      Tory chỉ lắc đầu. “Cách tốt nhất để chú có thể đền bù cho cháu là đảm bảo chuyện đó bao giờ xảy ra cho đứa trẻ nào nữa.”

      “Lancaster, chú hứa là như thế.”





      Rentshaw lãng phí thời gian chời đợi. ta ra lệnh cho người của mình dọn sạch đám phóng viên, rồi đảm bảo là người chủ nay của mảnh đất nhà Lancaster có mặt ở trường chờ họ đến. Khi trông thấy Hooker và nhà Lancaster ra khỏi sở cảnh sát, ta ra khỏi xe ô tô để tới gặp họ.

      “Hai người sẵn sàng làm việc chưa?” Rentshaw hỏi.

      Brett gật đầu.

      “Vậy theo tôi,” Rentshaw ra lệnh.

      “Tôi cần mua xăng trước khi rời thị trấn.”

      Rentshaw thở dài. “Có trạm xăng đường ra. Tôi dẫn đường.”

      “Cảm ơn ,” Brett và họ lên đường.





      Brett đổ đầy bình xăng còn Tory lại lại giữa bốn hàng kệ trong cửa hàng. tay cầm chai nước ngọt, tay kia cầm vài thanh kẹo. Thỉnh thoảng lại đặt chúng lên kệ để lấy xuống vài thứ vừa nhìn thấy. Rồi khi nào thể quyết định được, lấy cả hai. Ngay bây giờ phân vân giữa Milky Way và Snickers để ăn chung với Baby Ruth và Payday mà có.

      “Này, trông quen quá!”

      Giật mình, Tory nhìn lên. Người thu ngân đằng sau quầy chỉ vào , vì thế lôi kéo thêm chú ý của ba người khách khác. Vụ lộn xộn ở sở cảnh sát còn quá mớ mẻ trong đầu Tory, liếc ra ngoài cửa sổ nhìn Brett, ước rằng mình chờ rồi mới vào trong này.

      “À, tôi nghĩ…”

      , đúng rồi! Tôi biết !” người đàn ông . “Hôm nọ lên ti vi. chính là đó. từng sống ở đây, đúng ?”

      Tory nhìn chằm chằm vào người đàn ông qua các dãy hàng. đứng gần cửa hơn ta. Nếu cần thiết, lúc nào cũng có thể bỏ chạy.

      “Vâng, lúc tôi còn .”

      ta gật đầu. “Tôi biết mà. Tôi chẳng quên mặt ai bao giờ.”

      Tory với lấy thanh Snickers.

      “Tôi cá với vợ tôi là nhìn thấy kia khi nào ấy tới Calico Rock. Tất cả mọi người tới thị trấn đều ghé qua đây trước tiên.”

      Tory liếc ra ngoài cửa sổ rồi nhặt luôn cả thanh Mily Way. Nếu Brett nhanh lên, tiêu hết tiền và chẳng còn tay nào cầm đồ.

      “Điều họ ti vi có đúng ? Có phải gã đó giết mẹ…”

      “Vì Chúa, Clarence, sao im miệng và để tội nghiệp được yên?”

      Tory nhìn lên. khuôn mặt mới tới gần. biết đó là ai, nhưng cực kỳ vui mừng vì chị ta đến.

      “Này, Tootie, tôi chỉ muốn biết có đúng là…”

      Tootie đập vào cánh tay người đàn ông rồi gạt ta ra sau quầy.

      “Thức ăn của nguội hết rồi đất. Ra khỏi đây và ăn suất của mình , là tôi ném cho chó hết đấy.”

      Clarence làm theo lời chị ta, dành cho Tory cái nhìn tiếc nuối cuối cùng rồi ra cửa sau.

      Tory nén cười. Tootie chắc hẳn là “người vợ” mà ta nhắc đến.

      thứ lỗi cho Clarence nhé,” chị ta . “Chỉ là ấy bẩm sinh tò mò. có ác ý gì đâu.”

      Tory gật đầu. “ sao,” rồi trông thấy Brett vào và bắt đầu thả lỏng. thêm Butterfinger vào đống hàng khi bước qua cửa, và khi trả tiền xăng đặt đống kẹo lên mặt quầy.

      Brett nhìn vào chồng kẹo rồi nhướng bên chân mày. “Để em mình quá lâu có lợi cho lắm nhỉ, em ?”

      Tory cười toe.

      Rồi Tootie chọn ngay lúc ấy để chen vào.

      biết gì ? làm tôi nhớ đến chàng diễn viên Mel Gibson đây.” Chị ta nhìn sang Tory. “ có nghĩ thế ?” Rồi nhìn trở lại Brett. “ giống ấy lắm đấy.” Rồi chị ta nghiêng đầu. “ phải… đúng ?”

      Tory cười lớn, cầm chỗ kẹo và lẻn ra chiếc RV, bỏ lại Brett đằng sau với phiên bản nữ của Clarence.




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14





      Nhìn từ đám bụi bốc lên dưới gầm xe Rentshaw, Brett thấy rõ ràng cơn mưa qua bãi đỗ xe RV đêm qua tới được Calico Rock. Hai hàng cây và bụi rậm dày dặn bên đường được phủ lớp đất Arkansas dày. Tuy thể nhìn được các ngôi nhà, đôi lúc họ vẫn qua chiếc hòm thư gỉ sét ở đầu ngõ, như cột mốc chỉ đến nơi mọi người sinh sống, các ngọn đồi.

      Tory lặng lẽ, ánh mắt tập trung vào khung cảnh lướt qua họ, và Brett biết là tìm kiếm điều gì đó quen thuộc. Cách Calico Rock khoảng năm kilomet, đột nhiên ngồi thẳng dậy và chỉ về phía con đường quanh co bên tay trái họ.

      “Em nghĩ có người nào đó tên là Wiggins từng sống ở kia. Họ có đứa con tên Mary Ellen. Đó là người bạn thân đầu tiên của em.” Và cũng là cuối cùng.

      Tory thở dài. Việc từ nhà bố mẹ nuôi này sang nhà khác giúp ích cho việc kết bạn và duy trì tình bạn. Nhưng cần phải . cần phải nhắc lại điều mà Brett biết rồi.

      “Em biết sao cưng?”

      “Sao?”

      “Em mừng vì giờ lại nhớ được ấy à?”

      Tory ngồi thừ lúc, hơi ngạc nhiên vì thấu hiểu của Brett, cũng như chuyện chính nghĩ đến điều đó. bị bao quanh bởi cái xấu nhiều đến nỗi quên cảm tạ những điều tốt đẹp. mỉm cười.

      “Có, Brett ạ, em mừng lắm.”

      cười khùng khục thành tiếng khi nhớ lại điều gì đó từ hồi học lớp .

      “Người bạn thân đầu tiên của thằng bé tên Charlie. Mẹ nó cho nó nuôi rắn như nuôi thú cưng, và nó có thể ợ to hơn bất kỳ đứa nào khác ở lớp . Đối với đứa trẻ mới lên sáu Charlie lớn vượt tuổi.”

      Tory cười phá lên, đúng như Brett dự đoán, và giây phút ấy trôi qua. Họ tiếp tục theo vệt xe bụi bặm của Rentshaw mà bình luận thêm câu nào và bị bất ngờ khi ta phanh kít lại rồi rẽ ra khỏi đường chính, Brett thấy chính mình căng thẳng. Nếu Rentshaw dừng xe chắc hẳn họ đến nơi.

      Tory cúi người tới trước khi Brett theo Rentshaw, ánh mắt dính vào ngôi nhà , xập xệ ở cuối con đường mà họ . cánh cửa sắt rộng chắn lối, và người ta có thể trông thấy bầy gia súc gặm cỏ ở nơi từng là khoảng sân nhà. Nhưng chính ngôi nhà mới là thứ giữ chặt ánh mắt . Điều gì đó van xin ở ngưỡng cửa tâm trí , nài nỉ được vào trong. càng ngồi đây lâu nó càng gõ cửa mạnh hơn.

      chiếc xe buýt. Tory về nhà chiếc xe buýt của trường học! gần như có thể cảm nhận lần nữa hơi nóng da mình khi bước xuống xe để về nhà. vệt màu sượt qua những ý nghĩ của , rồi vụt biến mất như con bướm từng lần đuổi theo từ lâu lắm rồi, và trong đầu mình, vô tư nhảy chân sáo về nhà, hề biết hủy diệt đợi mình ở đó.

      Tory nín thở, chờ nỗi hoảng loạn đến tiếp sau nhưng cảm xúc duy nhất của lúc này là nỗi buồn choáng ngợp đối với những điều mình đánh mất.

      “Ôi, Brett.”

      Brett vươn tay về phía , chạm vào mặt, vào tay, rồi vào tóc , ước gì tình của mình đủ sức để xua mọi thứ xấu xa, nhưng vẫn biết điều đó là thể, cho dù đến thế nào nữa. Đôi mắt Tory mở lớn và nhìn đăm đăm vào cảnh vật trước mặt họ, chớp mắt lia lịa để ngăn dòng lệ chực trào ra.

      ở đây, Tory. Chỉ cần em nghĩ như thế.”

      nắm tay chặt tay , ra lệnh cho trái tim mình đập chậm lại để về với nhịp thường lệ. Nhưng việc đó là thể. Đâu đó trong cảnh làng quê yên bình trước mặt họ, thi thể mẹ vẫn nằm trong nấm mộ người thăm viếng. Riêng chuyện đó chắc chắn. Và điều ám ảnh tâm trí Tory nhiều nhất là quãng thời gian ba ngày ở lại ngôi nhà đó, hề biết người mẹ mà mình chờ đợi dần dần thối rữa.

      Khi họ ngồi nhìn chằm chằm vào nhà và chờ Rentshaw hành động trước, chiếc xe bán tải thình lình đổi hướng ra khỏi con đường đằng sau họ, đỗ lại gần ghế hành khách của chiếc RV. Tory nhìn vào gương chiếu hậu khi người lái xe bước ra. ta cao, tóc đỏ, bụng hơi phệ. Điều gì đó khiến với tay lấy nắm đấm cửa, và lời nào với Brett, bước ra gặp ta.





      Khi ấy bước ra khỏi chiếc RV, Art Beckham đột ngột dừng chân. Bụng ta thắt lại, cổ họng khô khốc. Khi ấy mỉm cười với , muộn màng giật mũ ra khỏi đầu. nhiều năm rồi trông thấy , và nếu ảnh của được chiếu truyền hình suốt hai ngày qua, nhận ra . Nhưng giờ nhận ra, trong trạng thái hồi hộp này, hề nghĩ đến tình trạng trớ trêu ấy.

      “Victoria? Victoria Lancaster à?”

      Tory nghe tiếng cánh cửa xe đóng lại và biết Brett ở ngay sau mình, nhưng lần này cần bảo vệ. Khuôn mặt người đàn ông này quá đỗi thà.

      “Tôi biết phải ?”

      cúi đầu, ngại ngần dám gặp ánh mắt , rồi hít hơi dài và nhìn lên.

      Cố gượng cười, Art gật đầu. “Tôi cho là vậy. Tôi từng chọc phá quá trời xe buýt đến trường.” Rồi từng nụ cười trượt . “Và tôi xin lỗi vì chuyện đó.”

      căng thẳng bay vèo ra khỏi người Tory. “Arthur Beckham!”

      Arthur cười. “Còn ai vào đây nữa. Nhưng giờ là Art thôi.”

      “Vậy chào Art Beckham.”

      Nụ cười của rộng mở hơn. “Chào Tory Lancaster.”

      Brett nhanh chóng đến bên Tory, ký ức về đám phóng viên lộn xộn trong văn phòng cảnh sát trưởng vẫn còn quá mới mẻ đối với , nhưng Tory quay lại nhìn và mỉm cười.

      “Brett, đây là Art Beckham. Khi còn bé chúng em từng chung chuyến xe đến trường.”

      Hai người đàn ông bắt tay nhau, rồi Art bắt đầu tỏ ra bồn chồn, hết nhìn xuống chân lại nhìn ra đường chân trời ở ngay phía vai Tory. Cuối cùng nhìn thẳng vào mắt .

      “Tory, có chuyện đè nặng lương tâm tôi bao lâu nay, và tôi tạ ơn trời vì cuối cùng có cơ hội xin lỗi .”

      “Chuyện gì vậy?” Tory hỏi.

      “Ngày mà xuống xe buýt ấy…”

      Tory nhún vai. “Xin lỗi , Art, nhưng tôi nhớ lắm về những ngày còn . đến ngày nào vậy?”

      bắt đầu cạy những hạt bùn khô vành mũ, cần tập trung vào cái gì đó để nốt điều cần .

      biết đấy… ngày cuối xe buýt.”

      Tory chợt hiểu ra. “Ý là ngày tôi về nhà và phát ra mọi người đều mất?”

      Art nhìn vào , đánh giá giọng của so với biểu mặt. Khi hài lòng vì khá bình tĩnh tiếp:

      “Ừ. biết đấy, tôi lớn hơn vài tuổi, nhưng lúc đó tôi là đứa trẻ. Tôi có ác ý, nhưng suốt nhiều năm nay tôi cứ ăn năn vì hôm ấy đã trêu chọc . Sau này, khi tôi nghe bố mẹ nói về chuyện đã xảy ra với , và người ta đã đưa ra thành phố như thế nào, tôi cảm thấy tội lỗi, giống như tôi là một phần của việc đó.”

      Tory đặt tay lên cánh tay . “Art, thế thì ngốc quá. Hơn nữa, như vừa nói đấy, chúng ta chỉ là trẻ con thôi mà.”

      “Dù vậy tôi vẫn xin lỗi vì đã làm thế. Và tôi rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra với .” Art hít một hơi rồi cười toe. “Chắc biết là hồi ấy tôi đã thích . Đó là lý do vì sao lúc nào tôi cũng trêu .” Rồi lo lắng nhìn sang Brett, giật mình vì đã để lộ một điều riêng tư như thế trước mặt người đàn ông của Tory. “Tôi đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc rồi.”

      Brett cười lớn rồi nháy mắt với Tory. “Chính tôi lên kế hoạch theo hướng đó.”

      Tory đỏ mặt và sự căng thẳng giữa họ trôi qua. Nhưng trước khi chúng tôi kịp chuyện tiếp, Rentshaw bước vòng qua chiếc RV.

      là Beckham hả?” ta hỏi.

      Art gật.

      “Tốt. Tôi rất biết ơn nếu có thể cho chúng tôi vào. Và làm gì đó với mấy con bò,” ta thêm. Chúng tôi cần hạ cổng này xuống cho đến khi làm xong.”

      Tory cau mày. “Có chuyện gì vậy?”

      Art thở dài. lời thú nhận cuối cùng. tự hỏi đón nhận tin tức này như thế nào. vẫy tay về phía căn nhà.

      “Nơi đây là đất của tôi,” . “Tôi mua nó sáu năm trước. Bầy gia súc thấy là của tôi, và tôi dùng ngôi nhà nơi lớn lên làm chuồng trại. may, trước khi bất kỳ ai có thể chọc ngoáy bên trong, tôi phải di chuyển khoảng 2 tấn cỏ khô và 1 tấn thức ăn chăn nuôi.”

      Thảng thốt, Tory nhìn lại ngôi nhà cũ, chỉ đến lúc này mới nhìn thấy cỏ khô qua những cánh cửa sổ để hở.

      “Ôi trời ơi,” thốt lên.

      “Đúng thế đấy,” Rentshaw . “Phải mất ngày lôi hết đống đó ra chúng ta mới bắt đầu được.”

      “Vậy làm thôi,” Brett . “Tôi sẵn sàng trợ giúp.”

      Art cau mày. “ ạ. Thế sao được. Tôi gọi mấy người rồi.” hất đầu về phía chiếc RV. “ định ở đó trong thời gian lưu lại đây à?”

      Brett gật đầu.

      “Hai người cứ thoải mái nối nó vào mấy vật dụng tiện ích ở sau nhà. Lúc tôi mới mua chỗ này có ngôi nhà lưu động cũ ở đằng sau, vì thế vẫn còn mấy mối nối. và tôi vẫn giữ điện cho chuồng gia súc, à, ý tôi là ngôi nhà. Chúng ta chỉ cần lắp cái công tắc cho máy bơm nước.

      hào phóng,” Brett . “Chúng tôi rất biết ơn.”

      Art dành cho Tory cái nhìn hối hận cuối cùng, “Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm.”





      hàng rào tạm được dựng lên giữa ngôi nhà cũ và con đường, ngăn đám gia súc của Art khỏi sân nhưng vẫn cho chúng tự do gặm cỏ phần đất còn lại. Khối cỏ khô từng để trong nhà giờ được mang ra sân, chất lên cao tới mái nhà. Art kéo những bao thức ăn chăn nuôi về nhà mình. Mặc dù mới đầu giờ chiều, tất cả mọi người đều mất, ngoại trừ vài điệp vụ liên bang, vài người vẫn còn ở lại để chụp ảnh và vẽ bản đồ đường cũng như các ngôi nhà lân cận. Ngày mai mọi việc mới lại bắt đầu.

      Brett quan sát từ chiếc ghế trong bóng râm trong lúc Tory vẩn vơ quanh khu đất, nhặt cành cây và chọc lung tung trong đám cỏ dại. biết làm gì. tìm kiếm ký ức. Và chừng nào còn trông thấy , phải lo lắng. Đây là việc cần phải làm mình.

      Nhưng mặc dù lang thang gần như hết cả khu đất, Tory vẫn chưa đặt chân vào trong nhà, và Brett biết tại sao. Trong ấy có những bóng ma mà còn chưa sẵn sàng đối mặt, như thế cũng sao. Nhưng khi sẵn sàng, đời nào để vào đó mình.

      lát sau, hai điệp vụ lái xe , hứa trở lại vào sáng mai. Giờ chỉ còn lại Brett và Tory.

      Khoảng giờ sau, chiếc ô tô vào đường lái xe rồi dừng lại chỗ họ đậu RV vài mét. Brett nhìn thấy nó từ cửa sổ và ý nghĩ đầu tiên của là có phóng viên nào đó đủ gan vượt qua người cảnh sát mà Denton Washburn đặt ở cổng vào.

      có thể nhìn thấy cảnh sát cúi xuống cửa xe, chuyện với người phụ nữ bên trong, nhưng khi chị ta ra và bắt đầu chỉ vào chiếc RV, Brett ra ngoài tìm Tory, mong bị làm phiền.

      Tory ở phía bên kia ngôi nhà nghe có tiếng người phụ nữ gọi mình. Trước khi trông thấy chị ta, phản ứng đầu tiên của là hoảng sợ. phóng viên khác? người lạ khác mà thể xử lý được?

      Rồi trông thấy người phụ nữ thấp bé, tóc cắt ngắn màu đỏ, mặc chiếc quần soóc rộng màu đen và áo phông kẻ ca rô đen trắng đứng ở cuối đường. Trông chị ta giống như vị trọng tài hơn là khách ghé qua.

      “Tory Lee. Tory Lee.”

      Do giọng người phụ nữ hay do chị ta gọi Tory bằng cả tên lẫn đệm của , ai biết nhưng Tory chợt nhớ ra điều gì đó. bắt đầu chạy lên đường lái xe, quên mất chuyện lo lắng hay sợ hãi.

      Khi Brett trông thấy , kêu to bảo chờ, nhưng Tory cứ bước tiếp, như là nghe thấy .

      “Lại cái gì nữa đây?” Brett lẩm bẩm và ra đằng sau .

      Khi đến gần cuối đường lái xe, Tory cứ có cảm giác như mình từng làm tất cả những việc này.

      chú thằn lằn phóng lên chặn đường , và dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm vào những dấu vết bé tý nó để lại bụi đất.

      “Tory Lee. Này này, Tory Lee.”

      nhìn lên và lại cất bước. Cảm giác mình lặp lại chuyện cũ càng tăng lên.

      Ở nơi nào đó trước đây, Tory từng nghe thấy giọng này gọi tên mình. Nhìn thấy chú thằn lằn chắn ngang đường. Cảm nhận hơi nóng mặt và gió thổi vào tóc mình, y như thế này. Nghe thấy tiếng tim của mình đập. Cảm giác ấy sống động theo cách mà chỉ những người hiểu bản thân mới có. đến gần hơn, và khuôn mặt tròn trịa mỉm cười kia làm tim thắt lại. Chúa ơi, biết khuôn mặt này. từng ngủ chung với ấy. Cười với ấy.

      “Mary Ellen?”

      “Thấy chưa!” người phụ nữ kêu lên, đẩy tay cảnh sát ra và tới. “Tôi bảo ấy biết tôi mà.”

      Mary Ellen vòng tay quanh eo Tory và ôm lấy , thiếu chút nữa nhảy lên vì vui sướng.

      “Đúng là cậu rồi!” Tory , rồi ôm Mary nồng nhiệt như cái ôm vừa được nhận.

      Rồi nghe tiếng Brett gọi tên mình và quay phắt lại.

      sao,” gọi. “ ấy là bạn em.”

      Brett dừng lại cách đó quãng. “Em sao chứ?” kêu.

      Tory gật đầu. “Bọn em ở đây thêm vài phút nữa được ?”

      vẫy tay rồi trở lại chiếc RV, sẵn sàng cho mọi khoảng cần.

      sao đâu ,” Tory với người cảnh sát, trông vẫn có vẻ lo lắng. “Chúng tôi học cùng với nhau. Phiền trông chừng xe ấy cho chúng tôi bộ lát nhé?”

      “Vâng, chắc chắn là được rồi thưa ,” ta , gảy vào vành mũ, mỉm cười nhõm khi hai người phụ nữ bắt đầu ngược trở lại.

      “Làm sao cậu biết mình ở đây?” Tory hỏi.

      Mary Ellen cười khúc khích, và đó là thanh ngọt ngào nhất Tory từng nghe thấy.

      “Ôi cưng ơi. Ai mà chẳng biết cậu ở đây. Cậu là ngôi sao mà, biết hả?”

      Tory lắc đầu, “Mình phải là ngôi sao gì cả, và đây là cơn ác mộng.”

      Tiếng cười của Mary Ellen ngừng hẳn, và vô thức trượt tay mình vào tay bạn, y như hồi họ còn bé.

      “Mình rất tiếc vì mọi chuyên.” . “Mình khóc suốt mấy ngày sau khi họ mang cậu . Bố mẹ chả chịu kể gì với mình. Mình chỉ biết là cậu mất.” Mary thở dài và nhìn Tory bẽn lẽn. “Cậu là người bạn thân đầu tiên của mình.” khẽ .

      Tory siết chặt tay . “Cậu cũng thế.”

      Mary Ellen mỉm cười. “Mình nhớ cậu lắm, Tory Lee.”

      Tory thở dài. “Mình cũng nhớ cậu, nhiều hơn là cậu biết.”

      Họ tới chiếc RV. Tory kéo tay Mary Ellen. “Vào gặp Brett nhé.”

      ấy là chồng cậu à?”

      Tory lắc đầu. “Chưa.”

      Mary Ellen cười khúc khích. “Nếu là mình chẳng chần chừ đâu. ấy là người đàn ông tuyệt vời.”

      Tory cười toe. “Mình bảo ấy là cậu vậy.”

      “Ôi đừng!” Mary Ellen ré lên. “Cậu được làm thế. ấy nghĩ gì chứ?”

      Nụ cười của Tory rộng hơn. “Có lẽ ấy nghĩ cậu là người phụ nữ thông minh nhất mà ấy từng gặp.”

      Mary Ellen lại cười. “Thế mình phải gặp ấy mới được.”

      Brett thò đầu ra khỏi cửa. “Hình như có ai đó gọi tên ?”

      Tory lắc đầu. “ nghe lỏm.”

      Brett cười toe toét. “Tội lỗi quá!” Rồi cười với bạn của Tory. “Hay em vào uống chút gì mát lạnh nhé?”

      Mary Ellen cầm tay Tory. “Mình có ý này hay hơn… và phải thú điều nữa,” thêm. “Đến nhà mình . Có mấy người bạn cũ của cậu ở đó, chờ để chào mừng cậu.” nhìn vào căn nhà đổ nát, nhận thức ràng vì sao họ ở đây. Nhưng chùn bước trước nhu cầu nối lại quan hệ với người bạn cũ. “Đây phải là tiệc tùng gì cả. Mình biết giờ phải lúc thích hợp. Nhưng bọn mình đều rất cậu Tory Lee ạ. Hãy để bọn mình giúp cậu vượt qua chuyện này theo cách của bọn mình.”

      Brett bước khỏi chiếc RV. “Em có muốn , em ?”

      Tory nhìn Brett, rồi nhìn lại bạn mình. “Mình thể nghĩ ra việc gì muốn làm hơn,” khẽ .

      “Tốt lắm,” Mary Ellen . “Theo mình nào. Mình hứa mang cậu trở lại ngay khi sẵn sàng.”

      Vài phút sau, họ hết. Và ngoại trừ người cảnh sát đứng gác ở cuối đường lái xe, ngôi nhà cũ của gia đình Lancaster lại bị bỏ trống.

      Mary Ellen huyên thuyên suốt. Vài điều bao giờ thay đổi, Tory nghĩ. Nhưng trái tim nảy lên vì háo hức. liên tục nhìn lại ghế sau nơi Brett ngồi, cảm nhận vững chãi của trong lúc mong chờ điều sắp đến.

      Khi Mary Ellen bắt đầu chạy chậm lại, Tory nhìn lên ngạc nhiên. “Đây chẳng phải nơi cậu từng sống à?” hỏi.

      Nụ cười của Mary Ellen nở rộng. “Mình thừa kế trang trại này sau khi bố mẹ mình mất. David, chồng mình, làm việc ở cửa hàng chăn nuôi trong thị trấn. Hai đứa mình có ba con, chúng ở nhà bà nội Miller. Bọn mình bị mấy chú chuột nhắt làm phiền đâu.”

      Brett cười phá lên. bắt đầu thích người phụ nữ bé này, dẫu ấy biết khi nào nên ngừng .

      “Nghe giống như nhà thế,” . “ phút nào bình yên.”

      Mary Ellen gật đầu. “Đúng thế đấy.” Rồi phanh lại. “Rồi, chúng ta đến nơi. Nhảy ra và chào hỏi thôi.”

      Khoảng sân chật cứng ô tô. Tory trông thấy gần chục chiếc xe. Mặc dù rất háo hức vào trong, vẫn thấy rùng mình căng thẳng, và có cảm giác như đàn bướm bay lượn trong dạ dày. Rồi Brett nắm tay và mọi thứ đều trở về đúng chỗ.

      “Sẵn sàng chưa?” hỏi.

      Tory nhìn lên và mỉm cười. “Rồi.”

      Brett cười toe. “Dù sẵn sàng hay chưa, mình cũng vào thôi.”

      Mary Ellen dẫn đường, mở cửa rồi bước vào trong trước họ.

      “Bọn mình về rồi,” gọi và hơn mười người quay lại nhìn.

      Vài người mỉm cười. Vài người nhổm đứng dậy. Và vài người trông có vẻ hồi hộp, mà trong trường hợp này là có thể hiểu được.

      “Mọi người, đây là vị hôn phu của Tory, Brett Hooker. Tory, mình biết cậu nhớ hết bọn mình, nhưng chắc chắn bọn mình nhớ cậu.”

      “Tôi trông thấy vài bức ảnh của bạn tờ phụ trương ngày chủ nhật,” chàng rồi cười toe. “Bạn là nhiếp ảnh gia rất cừ.”

      Mary Ellen giới thiệu thêm. “Đó là Edward Bailey. Cậu nhớ bạn ấy … lễ Halloween hồi bọn mình năm tuổi, bạn ấy đặt con dê vào xe của ông Pilzner đấy.”

      Tory cười toe toét, phải vì điều Edward Bailey làm từ nhiều năm trước, mà vì nhớ ra việc đó.

      “Tất cả chúng tôi đều rất tiếc về chuyện của mẹ cậu.”

      Ánh mắt Tory di chuyển đến chỗ người phụ nữ vừa chia buồn.

      “Cảm ơn bạn. Mình nhớ hết mặt các bạn. Các bạn phải giúp mình.”

      ấy mỉm cười, “Mình là Mavis Candy, trước là Ellie. Bố mình là chủ cửa hàng thực phẩm cạnh rạp chiếu phim.”

      Và cứ thế, lần lượt từng người , những người cùng chia sẻ cuộc sống với đứa trẻ sáu tuổi ngày xưa tới để chia buồn và chào hỏi.

      Khuôn mặt Tory phản chiếu niềm vui của khi họ tụ tập bên cạnh , mỗi người đều bày tỏ cảm thông theo cách họ có thể… bằng diện của mình.

      Brett muốn ôm tất cả mọi người. Họ thể biết được với Tory, hòa mình vào đám đông cách thoải mái là việc khác thường đến thế nào. dành bốn năm theo dõi thu mình lại trong những kiện giống y như thế này, nhưng giờ, được nhìn thấy với đôi mắt sáng ngời và nụ cười nở môi, điều hiếm hoi.

      Mary Ellen đóng vai trò chủ nhà với năng khiếu bẩm sinh. Các cuộc chuyện bao giờ đứt mạch, và bữa tiệc buffet dường như bao giờ hết món. Brett cố tình ngồi ở vòng ngoài, luôn dõi mắt tìm kiếm những dấu hiệu căng thẳng ở Tory. Nhưng chúng xuất , và tạ ơn trời vì điều đó.

      “Nào tất cả mọi người,” Mary Ellen đột nhiên tuyên bố. “Hẳn là bụng các bạn đầy và hàm mỏi vì chuyện rồi. Nếu cũng đến lúc. Mình thấy như thế đấy. Giờ khuya rồi mà Tory và Brett còn ngày dài phía trước. Tuy nhiên…” Rồi cười khúc khích, và bởi nụ cười ấy rất dễ lây, mọi người đều cười theo. “Tuy nhiên,” nhắc lại, “chúng ta có thứ đặc biệt dành cho Tory trước khi ấy , đúng nào?”

      dàn đồng thanh “đúng” và “chắc chắn rồi” vang lên khắp phòng.

      “Được rồi, Tory Lee. Cậu ngồi đây,” Mary Ellen ra lệnh, chỉ vào chiếc sofa vừa được bỏ trống. “Còn , chàng đẹp trai, ngồi bên cạnh ấy nhé.”

      Brett cười toe và làm như được bảo, ngồi xuống bên cạnh Tory rồi khẽ ôm trước khi buổi lễ ngẫu hứng bắt đầu.

      Tory cảm thấy mình như bay. thể nhớ ra lần nào trong đời mình được mọi người mến như thế. mỉm cười với Brett và với đám đông, ước sao mình có thể đóng chai cảm xúc này và lưu giữ nó mãi mãi.

      “Nào, Mavis, cậu để cái gói ấy ở đâu? Chạy lấy . Nhanh lên nào. Mình chờ nổi khi nhìn mặt Tory Lee.”

      “Các cậu cần mua gì cho mình đâu,” Tory . “Nối lại tình bạn của chúng ta là món quà tuyệt vời nhất mà mình được tặng rồi.”

      “Ồ, bọn mình có mua đâu,” Mary Ellen . “Trừ quyển album. Ồ mình làm lộ mất rồi.” đảo mắt rồi lại cười khúc khích. “Các bạn đáng bị như vậy vì cho mình biết nó là cái gì. Mọi người đều biết mình giữ nổi bí mật mà.”

      Họ cùng cười khi Mavis đưa ra chiếc hộp, Tory liền mở nó nó ra. Nụ cười của tươi hơn nữa khi đưa bàn tay lên lớp da đẹp viền quanh album.

      album ảnh. Với nghề chụp ảnh của mình, món quà các bạn chọn hơn cả tuyệt vời.”

      “Ôi, ngốc ơi, bọn mình có mua quyển trắng cho cậu lấp đầy đâu. Cái này có sẵn ảnh ở trong rồi,” Mary Ellen kêu lên rồi giở trang bìa ra cho , chờ nổi Tory tự làm.

      “Bọn mình nghĩ vì mọi đồ đạc của cậu đều bị mất từ khi còn nên cậu chẳng có mấy ảnh này. Mà cậu biết người dân ở Calio Rock này nặng tình thị tộc thế nào rồi đấy.” Mary Ellen nhìn vào Brett, cho rằng cần lời giải thích. “Gia đình rất quan trọng đối với người dân ở đây.”

      “Nếu bạn chẳng có người thân nào dù ở đâu nó cũng quan trọng.” Tory .

      Cả căn phòng im phắc. Lời nhắc nhở lặng lẽ của về lý do tại sao trở về quá đủ để làm giảm hưng phấn của họ.

      Mary Ellen suýt khóc và gắng chặn đứng nước mắt trước khi nó tuôn trào.

      “À, giờ cậu có bọn mình rồi. Và còn cả chàng đẹp trai ngồi bên cạnh kia nữa, vì thế đừng có mong mình thương hại cậu. Nào, xem thứ bọn mình làm cho cậu .”


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tory nhìn xuống và phải chớp mắt để tập trung nhìn. hai mươi lăm năm nay mới trông thấy khuôn mặt này, nhưng ngay giây phút nhìn thấy nhớ ra. Đó là mẹ .

      “Đó là bố mẹ của bạn,” Mavis Candy . “Bọn mình lấy bức ảnh từ tờ báo. Nó chỉ là bản copy đen trắng, nhưng nó có báo khi họ kết hôn. Mình nghĩ là cậu muốn có bản.”

      Tory di bàn tay theo hình khuôn mặt bố mẹ, lưu luyến lâu hơn đường viền má mềm mại của mẹ. Tim thắt lại, nhưng vì lý do tích cực. Khi cánh tay Brett vòng qua vai, dựa vào , cần sức lực của bởi đánh mất sức mạnh của chính mình.

      Brett chỉ vào bức ảnh. “Trông em giống mẹ, nhưng nghĩ em có đôi mắt và màu tóc của bố.”

      Edward Bailey . “Đúng vậy. Mẹ tôi chú Danny Lancaster có màu mắt xanh nhất và màu tóc nhạt nhất mà bạn từng thấy ở người đàn ông. Bà vào mùa hè nó nổi bật đến nỗi gần như thành màu trắng. Nhưng chú ấy ẻo lả chút nào. Khi làm việc chú ấy cũng mạnh mẽ như ai. Cái chết của chú ấy đúng là kỳ lạ. Chắc chắn nếu còn sống chú ấy người cha tốt.”

      Và chắc mẹ vẫn còn sống.

      Tory ra, nhưng ý nghĩ vẫn ở đó. Và khi nhìn lên, hiểu rằng mọi người đều chia sẻ ý nghĩ ấy với mình.

      “Có nhớ bữa tiệc đồ ngủ của mình ?” Mary Ellen hỏi. “Nhớ mẹ mình cứ chạy quanh nhà chụp ảnh bọn mình bằng chiếc camera Brownie cũ ? Mình rửa vài tấm cho cậu giữ. Cậu còn ảnh chụp chung nữa.” chỉ ra. “Nhìn xem này. Cậu đấy. Mái tóc dài màu vàng này lẫn đâu được.”

      Hết tấm này đến tấm khác, Tory xem hết quyển album với từng người bạn của mình, lắng nghe họ chia sẻ những ký ức đằng sau bức ảnh họ đóng góp. sợ rằng mình khóc mất. Nhưng khi Mary Ellen đột ngột cúi xuống và hôn vào má , Tory chợt nhận ra là mình cần phải cố kiềm chế nữa. Đây là bạn bè . Họ chấp nhận bất kể thế nào. Vì thế để niềm vui và nỗi đau tuôn trào.

      Rất lâu sau khi Mary Ellen đưa họ về nhà, Tory vẫn ngồi với quyển album để đùi, nghiền ngẫm từng bức ảnh. Nhờ có những người quen biết từ lâu tái được phần đời mất của mình.

      “Em , nấu ít đồ ăn tối.”

      “Nhưng em chỉ muốn…:

      cầm quyển album và đặt nó lên bàn. “Nó vẫn ở đây vào sáng mai. Sao em ăn chút, rồi chúng mình ra ngoài dạo nhỉ? Mình ở trong này khá lâu rồi đấy.”

      Tory gật đầu.

      Chập tối, Brett ngồi ngưỡng cửa, nhìn Tory dạo trong sân. lùa tay qua tóc, xoa nắn điểm đau nhức ở sau cổ. Căn nhà di động của Ryan rất tuyệt, nhưng giường ngắn quá. rất muốn được về nhà và ngủ trong chiếc giường cỡ lớn của mình.

      Brett nhìn lên, tập trung chú ý vào Tory rồi lại tiếp tục thư giãn. Chừng nào còn trông thấy , có gì phải lo lắng. liếc nhìn ra ngoài đường. Người đứng gác thay ca, nhưng nhờ Denton Washburn, lúc nào cũng có người ở đó. Ngay bên kia hàng rào, ba chiếc xe tải tin tức đến nơi. Rồi khẽ huýt sao. trong ba chiếc thuộc về kênh tin tức quốc gia. Câu chuyện của Tory nổi tiếng quá rồi.

      nhớ lại bữa tiệc ở nhà Mary Ellen và niềm vui Tory có. Lý do khiến trở về đây tồi tệ, nhưng chuyện nối lại được quan hệ với những người bạn cũ lại là điều tuyệt vời nhất từng đến với .

      biết là mình bị theo dõi, Tory dừng lại bên cạnh ngôi nhà và xòe bàn tay ấp vào mặt gỗ cũ kĩ, mục nát. Mặc dù ngôi nhà ở trong bóng râm, lớp gỗ vẫn còn lưu hơi ấm ban ngày. mảng màu gần móng nhà bắt mắt , và quỳ xuống, dùng gậy chọc lớp đất cho đến khi lôi được vật ấy lên. Nhìn xuống, thấy niềm vui trào lên trong lồng ngực. Đó là chiếc cốc tý hon trong bộ đồ chơi uống trà của trẻ con. Và biết, trước cả khi nhặt đất ở bên trong nó ra, rằng đáy cốc có bông hoa màu hồng.

      “Tory?”

      quay người lại, chiếc cốc vẫn nắm chặt trong tay.

      “Em tìm được kho báu đấy à?”

      Chuyện Brett chưa từng can thiệp vào những chuyến loanh quanh của lọt khỏi mắt Tory. biết hiểu những điều cảm thấy mình cần buộc phải làm. Nhưng cũng biết ơn vì ở đây khi sẵn sàng chia sẻ. mở lòng bàn tay ra.

      “Nhìn này.”

      Brett cúi xuống thấp hơn, nhìn mảnh sứ bé tí lấm đất bẩn. “Của em à?”

      Đôi mắt Tory sáng rỡ. “Nếu ở đáy cốc có bông hoa hồng chắc chắn là của em.”

      Brett nhìn , nhìn vào niềm hy vọng và trông đợi mặt , muốn ôm vào lòng. cầm chiếc cốc từ tay lên và nghiêng nó về phía ánh sáng nhạt dần.

      “Muốn biết ?” hỏi.

      “Có chứ!”

      “Vậy chúng mình rửa nó xem sao.”

      Tory nắm tay Brett và họ cùng đứng dậy, trái tim nhõm hơn bao giờ hết. Có nhiều chuyện trông đợi xảy ra ở đây. gồng mình đón nhận tuyệt vọng nhưng hề chuẩn bị tinh thần cho những điều còn lại. Mỗi giờ trôi qua, càng cảm nhận được bình yên trong lòng mình, như thể trở về với con người của mình vậy.

      Bên trong chiếc RV, Brett giơ cái cốc ra dưới dòng nước, nhàng chà lớp đất bẩn đóng ở đó nhiều năm, rồi dùng cái tăm để lôi chỗ đất bên trong ra ngoài. Khi cái khối ấy rơi ra, Tory đứng sát bên tay , nôn nóng muốn nhìn vào.

      Brett đặt cái cốc dưới vòi nước lần nữa để rửa nốt chỗ đất còn lại, rồi đưa nó cho .

      “Của em đây, cưng. mảnh gia đình.”

      Tory nhìn vào trong, và căng thẳng trong bắt đầu giảm dần. Hình ảnh bông hồng sơn bằng tay dù ngả màu thành gần như trắng, nhưng vẫn ràng.

      “Ôi trời.”

      Có cả biển ý nghĩa nắm trong hai chữ bé ấy. Brett có gì để thêm vào ngoài cái ôm. Và trong lúc họ đứng ôm nhau, mặt trời lặn xuống, theo sau nó là đêm trăng sắp tròn đầy.

      Mặt đất phủ dày lớp tuyết mới, và vẫn còn nhiều băng tuyết tiếp tục rơi. Ngoài tời, gió rú rít như thể quật lên những mái hiên nhà, nhưng bên trong, những bức tường cũ vẫn lưu giữ được tốt hơi ấm từ chiếc lò đun củi.

      quỳ ghế, cạnh bàn bếp, cần mẫn đặt những đôi mắt, cái mũi và rốn bằng quả nho khô lên những chú bánh gừng chưa được nướng.

      Bên ngoài vẫn là mùa đông, nhưng trong ngôi nhà này mùa xuân tới. Người phụ nữ lăn và cắt phần bột cuối cùng, biết rằng khi đưa cho con khay bột để trang trí, rất vui mừng. Khay bột này toàn là thỏ, hoa tulip và trứng Phục sinh, chỉ chờ bé chạm vào.

      “Con chong rồi, mẹ ơi.”

      “Bé ngoan. Thêm khay nữa là mẹ con mình xong.”

      Khi nhìn thấy hình dạng của những chiếc bánh quy mới, bé cười khúc khích và vỗ tay, tin chắc rằng mẹ mình là người vui tính nhất đời.

      Mẹ bé đứng trước lò nướng. Những lọn tóc của mẹ bị rơi ra và rủ xuống trán. Mặt mẹ hồng hào và đỏ ửng vì hơi nóng, vạt váy trước phủ lớp bột mỏng.

      “Mẹ ơi, nhớn nhên con có chinh như mẹ ?”

      Người phụ nữ mỉm cười và thảy hạt nho khô vào miệng con . “Con xinh lắm rồi, Búp bê Cưng, xinh lắm rồi.”

      Tory tỉnh dậy với cảm giác quặn thắt ở bụng và đau nhói trong tim. quay sang nhìn Brett ngủ ngon lành bên cạnh mình. Ánh trăng soi tỏ qua phần tấm rèm, nhảy múa bụng tạo nên những đường nét mảnh và trắng, và làm nổi bật vết sẹo ngực.

      lăn về phía , cần được cảm nhận hơi ấm cơ thể để xua giá lạnh trong tâm hồn mình. Chiều nay lại lại khắp sân và lên xuống đường xe chạy hàng chục lần, lần nào cũng cố tình lờ cánh cửa mở toang của căn nhà. Ý nghĩ vào bên trong đáng sợ. Nhưng thể lờ nó mãi mãi. Ngày mai họ bắt đầu tìm kiếm thi thể mẹ . Họ hỏi những điều mà muốn nhớ. Họ trông đợi vào nhà. Và vào. Nhưng phải với họ. Lần đầu tiên, cần làm mình.

      Vậy là Tory nằm đó, mắt mở trừng trừng và run rẩy chờ ánh sáng đầu tiên của ngày mới hoàn tất cuộc hành trình của mình. Brett mang trở lại nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng phải mình bước những bước cuối cùng về nhà.





      Lớp cỏ đẫm sương làm ướt gấu quần jeans của Tory. về phía ngôi nhà, hai tay nắm chặt chiếc đèn pin như thể nó là thanh gươm của Jedi[1]. Mặc dù khí ban đêm vẫn còn mát mẻ, bắt đầu đổ mồ hôi dưới lớp áo khoác. Căng thẳng. Chỉ có thể. Chỉ là căng thẳng mà thôi.

      [1] Biệt danh dành cho nhân vật Jaina Solo trong loạt phim truyền hình nổi tiếng Star War (Chiến tranh giữa các vì sao).

      con chim đớp muỗi cất tiếng từ cái cây gần đấy, và đâu đó bên phải Tory, bạn tình của nó trả lời. Vào giây phút ấy, thôi thúc trở lại với Brett bùng lên. Nhưng vẫn bước tiếp, đôi mắt tập trung vào ngưỡng cửa tối om. khí im ắng, thanh hay cử động nào. Mọi thứ quanh dường như đều chờ đợi. Nhưng chờ cái gì? Những con ma xưa cũ nằm yên ư? Những ký ức cuối cùng ra? Hay những vết thương cũ mở miệng… hoặc biết đâu là được chữa lành?

      Rồi Tory ở đó, đứng trước ngưỡng cửa và nhìn chằm chằm vào bóng tối. Thứ gì đó vụt qua sàn nhà ở bên trong. xoay đèn pin, bắt được thoáng hình chú chuột chạy hối hả trước khi nó biến mất vào trong cái lỗ sàn nhà. hít hơi sâu rồi thả lỏng.

      Tao biết mày sợ mà, bạn . Mày cũng làm tao sợ nữa đấy.

      Rồi ngẩng cao đầu và bước vào quá khứ.

      công tắc đèn ở tường gần cửa. bật lên. Ánh sáng đột ngột của ngọn đèn bốn mươi watt treo lơ lửng từ trần nhà xuống quá đủ với chỗ này.

      Bên ngoài, khí đột ngột xáo trộn khi làn gió sớm mai bắt đầu thổi, đưa gió vào ngôi nhà cũ và làm bay tóc gáy Tory. rùng mình rồi khẽ rên rỉ khi những ngón tay ma quái của gió chạm vào mặt mình.

      Ôi Chúa ơi, Chúa ơi, xin hãy giúp con vượt qua chuyện này.

      sâu hơn trong phòng, rồi nhắm chặt hai mắt, để cho mình nhớ lại, để cho mình bước .

      Brett biết cái gì đánh thức dậy, nhưng ngay khi vừa quay sang và nhận ra còn có mình giường, biết Tory đâu. lăn ra khỏi giường và trong cơn hoảng hốt, bắt đầu tóm lấy quần jeans và giày.

      lao ra ngoài, chỉ đến lúc đó mới nhận ra tia sáng đầu tiên vẽ nên khác biệt giữa những cái cây và những cái bóng mất rồi. Suốt đường tới ngôi nhà, ngừng nhắc nhở mình rằng Tory là người phụ nữ mạnh mẽ. dũng cảm xa đến thế này. cũng có thể nốt hành trình còn lại mình. Nhưng càng đến gần cửa nhà càng trở nên lo lắng, mặc dù chẳng nghe thấy gì đáng báo động, Brett vẫn nhớ tới sợi dây kiềm chế mong manh của vài tuần trước đây.

      Khi vòng qua góc nhà, thấy ánh đèn chiếu qua ngưỡng cửa và tự dặn mình giữ bình tĩnh. cần phải lao vào trong và làm sợ. Nhưng nóng ruột chiến thắng, và nhảy qua bậc đầu tiên, gọi tên :

      “Tory?”

      Chỉ có tiếng gió trả lời . Gió kêu gào qua cửa sổ mở toang như người đàn bà than khóc. Tóc gáy Brett đột nhiên dựng đứng cả lên khi nghĩ rằng đứa trẻ 6 tuổi ấy phải trở về với trống trải này.

      “Tory? đây. Em ở đâu?”

      Cái gì đó vụt chạy bên phải , cào vào lớp gỗ cũ như tiếng ủng cát, và nghĩ đến khẩu Glock để trong hộp đựng găng của chiếc RV.

      “Tory, cưng ơi, có phải em ?”

      Rồi Brett nghe thấy tiếng thở dài, giống như hơi cuối thoát ra khỏi chiếc bóng bay mừng sinh nhật, và quay lại, chỉ đến khi đó mới nhận ra chiếc tủ quần áo bên tay phải. Cánh cửa hơi hé mở. Khi nhìn vào trong, nghĩ mình thấy cử động nào đó.

      Giây phút ấy, tâm trí chợt lóe lên hình ảnh Tory, khi trở lại căn hộ cũ của họ và tìm thấy ngồi xổm trong tủ quần áo ở phòng ngủ, tay ôm chặt con búp bê. Trái tim chùng xuống.

      Xin Chúa hãy giúp ấy bình an.

      Khi bắt đầu về phía đó, nỗi sợ hãi trước điều mình có thể tìm thấy làm chùn bước chân Brett. Nhịp đập tim loạn, nó thình thịch lao từ bên này sang bên kia lồng ngực.

      Xin Chúa, cầu xin Người.

      Brett nghe thấy tiếng nấc nghẹn của Tory, và hơi thở ngưng lại. Với những ngón tay run rẩy, nắm tay cầm và kéo, để ánh sáng lọt vào nội tâm u ám của Tory Lancaster.





      Tory từ phòng này sang phòng kia, ngạc nhiên vì kích thước của chúng. Trong tâm trí , các căn phòng đều to lớn và rộng thênh thang. Giờ nó bé tí và chật chội. Khi đứng ở hành lang, nhìn vào phòng mình, Tory phải chấp nhận rằng thứ duy nhất thay đổi là nhận thức sau hai mươi lăm năm.

      trở lại ngưỡng cửa. cần thiết phải xa hơn. Bất kể bỏ lại phần nào của bản thân, nó cũng có ở đây. cánh cửa mời gọi ở cuối hành lang, nhưng về phía nó. thấy từ chỗ mình đứng là các đồ vật trong phòng tắm bị chuyển từ lâu. Và lát nữa đây cả sàn nhà cũng được dỡ ra. Sau đó là…

      Tory rùng mình và quay ngoắt lại, trở về đằng trước nhà. Con ma của nằm dưới sàn phòng tắm trong ngôi nhà này. Nếu nó vẫn còn ở đây biết nó ở đâu. Trong cái tủ quần áo ấy.

      Vài phút sau đứng trước mặt nó, tranh luận với chính mình về việc sắp làm. Và trong lúc phần lý trí bảo trở lại với Brett, những ký ức cũ chịu buông tha . Với tiếng thở dài đầu hàng, vươn tới tay cầm và mở cửa ra.

      cái mạng nhện giăng trong góc, chồng bao thức ăn gia súc cũ chất sàn. Chúng được gấp gọn ghẽ với nhau rồi buộc bằng dây thừng bện. Art là người ngăn nắp.

      Tory chuyển ánh đèn pin lên từng bên thành tủ , vẽ lại từng phân chiếc quan tài dùng để chôn vùi sáu năm đầu đời của mình. Thôi thúc bỏ chạy càng lớn hơn nữa. Chạy trước khi nỗi sợ cũ quay lại. Nhưng Tory vẫn đứng vững, chịu đầu hàng, chịu bỏ trốn. Thay vào đó, kiên quyết bước lên bước, rồi bước nữa, bước nữa. Khi ở sâu bên trong, quay lại, nhìn vào căn phòng trước mặt. Rồi hít hơi sâu, tắt đèn pin và vươn tay ra cửa.

      Tory ngồi xổm trong góc, cằm đặt hai đầu gối, và khi Brett trông thấy lần đầu, tim lỡ nhịp. dám cử động, gọi tên .

      “Tory?”

      ngẩng đầu nhìn lên.

      “Brett. Em biết là tới.”

      thở ra hơi run rẩy rồi vươn tay. Khi Tory quấn ngón tay quanh cổ , trái tim Brett mới đập lại nhịp bình thường.

      “Nào em. cá là em đói ngấu rồi. làm ít bánh kếp nhé?”

      Mượn sức , Tory kéo mình đứng dậy rồi bước ra khỏi tủ quần áo để rơi vào vòng tay Brett. ôm , chiến đấu với thôi thúc mang bỏ chạy.

      “Em ổn cả chứ?”

      Tory thở dài. “Chưa… nhưng rồi ổn. Em thực nghĩ là em ổn cả.”

      Mắt Brett mờ khi nhìn khuôn mặt , rồi cúi xuống để hôn viền môi run rẩy.

      của .”

      Nỗi đau trong tim Tory sau từng hơi thở, nhưng điều phát ra trong tủ quần áo còn hơn cả trông đợi. Giờ khi đối mặt với nó, muốn để nó lại phía sau. Và để làm thế, biết mình cần phải ra.

      “Em trông thấy khi vào.” .

      Brett đông cứng người. biết Tory định gì, nhưng chen ngang bằng cách cầu giải thích. Nếu cần thiết, hỏi sau.

      “Em ở trong tủ áo, và em nghĩ nếu mình cử động trông thấy. Cánh cửa chỉ hơi he hé, nhưng em có thể thấy lại lại. liên tục nguyền rủa Ollie vì nợ tiền. Rồi em thấy dừng lại. Em thấy dừng lại. Em thấy nhìn về chỗ em trốn.” Tory nhìn lên, cần được thấy mặt Brett khi điều này: “Khi trông thấy em, nhe răng cười.”

      ! Chúa ơi! ! Điều gì đó bên trong Brett bắt đầu mất kiểm soát. nỗi kinh hoàng lớn dần tới mức thể lờ được nữa. muốn ngăn ra những điều mà biết. Nhưng chối bỏ quá khứ nhiều năm rồi. đến lúc đối mặt với nó, bất kể nó là gì. cúi xuống, đặt trán mình lên trán và cảm nhận hơi thở của mặt.

      “Được rồi, em . Cứ .”

      Nước mắt Tory chảy dài xuống má. Giọng chuyển sang tông hơn, cao hơn, như giọng trẻ con.

      “Em đái ra quần và bắt đầu gào lên.” rùng mình hít vào. “Rồi lấy lại những gì Ollie còn nợ từ chỗ em.”

      Ôi chúa ơi! Brett bế lên và ôm , tài nào di chuyển được.

      hiếp em, Brett ạ. Em chỉ là đứa bé, thế mà hiếp em.”

      em, Tory.”

      nức nở nghẹn ngào và giấu mặt .

      Nỗi căm giận với những gì Tory phải chịu khiến buồn nôn, nhưng nếu Brett đầu hàng cảm xúc của mình, làm tổn thương . Và bị tổn thương quá nhiều lần trong đời rồi.

      “Đừng quay mặt khỏi , em . Đừng bao giờ ngoảnh mặt khỏi tình . rất buồn, những điều đó thay đổi cảm xúc dành cho em. điều gì có thể thay đổi nó, em có hiểu ?”

      Tory vòng tay quanh cổ Brett và dụi đầu vào dưới cằm .

      “Brett, cám ơn .”

      với giọng tràn đầy cảm xúc khi hôn lên đỉnh đầu . “Vì cái gì?”

      “Vì chung thủy.”

      Brett xốc tay rồi ra phía cửa. “ có gì… và cảm ơn em.” thêm khi bước ra ngoài.

      Lần này đến lượt Tory khó hiểu. “Vì cái gì?”

      “Vì trở về với , hết lần này đến lần khác.”

      thở dài. “ là tất cả những gì em có. Em sao dám buông tay.”

      “Tạ ơn Chúa vì những ân huệ .”

      Brett đặt Tory xuống ngay bên ngoài cửa chiếc RV, lôi từ trong túi ra chiếc khăn tay và bắt đầu lau nước mắt cho .

      “Tory… em ?”

      “Vâng?”

      “Em bao giờ kể cho ai nghe chuyện đó chưa?”

      Tory lắc đầu. “Chưa.”

      Brett ôm bên mặt , đẩy cằm lên để buộc phải nhìn vào mắt .

      “Tại sao ?”

      Vai Tory so lại.

      “Vì mãi đến tận sáng nay em mới nhớ ra.”

      Brett đỏ bừng mặt. nhớ lại điều đọc trong hồ sơ của . Về những ngày bị kích động và nhiều tháng bị câm. Chẳng trách. Thế giới của bị hủy hoại còn chưa đủ. Thân thể lại còn chịu giày vò tương đương, thậm chí là tệ hơn. Nỗi tức giận trào lên, nổ ra thành câu chửi thề ngắn gọn, nhưng chính xác.

      “Thằng con hoang.” Khi Tory rúm người lại, Brett hít hơi sâu rồi ôm . “ xin lỗi, em . chỉ giận dữ thay cho em, chứ phải giận em.”

      “Em biết.”

      “Em có nhớ tên ?”

      Tory lắc đầu. “Em chưa bao giờ biết.”

      căm hận trong lại sùng sục. “ tìm ra tên , đến lúc đó …”

      Tory ấn ngón tay lên miệng Brett, nhàng chặn lại lời hứa bao giờ có thể thực được.

      “Đừng,” . “ cần phải thế. Chúa xử lý những kẻ như vậy theo cách của mình. Như Oliver Hale. Ông ta thể thoát khỏi công lý, gã đàn ông kia cũng vậy. Em chấp nhận điều đó, cũng có thể làm thế.”

      Brett nắm tay trước khi Tory kịp rút tay lại rồi luồn ngón tay mình vào đó.

      “Tình của , em đúng là quý .” cúi đầu xuống và đưa bàn tay lên môi.

      Tory nhìn vào những lọn tóc đen đỉnh đầu Brett. nhớ mình suýt mất thế nào, và tim thắt lại vì tình .

      “Này . Thế còn bánh kếp sao?”

      Brett ngẩng đầu lên. “Ừ nhỉ!” rồi mở cửa và giúp bước lên bậc thang vào trong xe.

      “Để em rửa ráy , rồi em giúp ,” Tory vào phòng tắm. Brett nhìn theo cho đến khi khuất dạng. hề nghĩ ngợi, xoay khóa cửa, nhốt họ bên trong xe tránh xa cả thế giới. Ngay lúc này, đó là điều duy nhất làm được.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương mười lăm





      Tory đứng ở hành lang khi họ dỡ tấm ván đầu tiên sàn nhà. Ngay khi miếng gỗ bị kéo ra, thanh như tiếng súng đanh gọn xuyên qua khí, co rúm người. Và với mỗi miếng ván được lôi ra, lại nghe văng vẳng tiếng Oliver Hale.

      Tôi để ấy dưới bồn tắm.

      rùng mình. Người mẹ tội nghiệp của . Hai mươi lăm năm chờ đợi được yên nghỉ. Rồi Brett bước tới sau lưng, vòng cánh tay ôm .

      “Tory, em có sao ?” hỏi

      khẩn thiết trong giọng của khó mà lầm được, và sau khám phá của sáng sớm nay, thể đổ lỗi cho . Có lẽ chờ đợi suy sụp tinh thần.

      Tory cảm thấy cằm Brett đặt đỉnh đầu mình, cảm thấy ngón cái của vuốt ve mạch đập cổ tay mình. Ổn ư? Chừng nào còn bên cạnh , luôn luôn ổn.

      “Vâng, Brett, em sao.”

      Những người đàn ông mặc áo bảo hộ vàng xuất ở khắp nơi. Họ kéo đinh, dỡ ván, tháo các bức tranh. Hai lần phải tránh sang bên để người ta qua, nhưng lần nào cũng trở lại chỗ ngay, chịu từ bỏ nơi mình đứng. Đây là nhà và cơn ác mộng của . Hơn bất kỳ ai khác, có quyền ở đây.

      Trong khi việc phá dỡ căn phòng tiếp tục, Denton Washburn ló đầu qua cánh cửa sổ để mở bên tay phải họ và chào.

      “Chào , Lancaster. Hooker. Lộn xộn quá nhỉ.”

      “Vâng.” Tory .

      Đúng lúc đó Rentshaw bước ra khỏi nhà tắm và vẫy . “ Lancaster, chúng tôi chuyện với phút được ?”

      hoảng sợ nhanh chóng trỗi dậy, nhưng Tory buộc mình phải bình tĩnh. Nếu họ tìm được gì họ rồi.

      “Muốn cùng ?” Brett hỏi.

      “Tory lắc đầu. “, em sao.’’

      chạm vào tóc rồi hôn lên bên má, chăm chú nhìn theo cho đến khi tới cuối hành lang và bắt đầu chuyện với Rentshaw. Hài lòng vì Tory ổn cả, lại chỗ cửa sổ nơi ông cảnh sát trưởng đứng, rồi ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với ông ấy.

      “Ông có rảnh ?” Brett hỏi.

      Khi Hooker hạ giọng xuống, mức độ quan tâm của Washburrn tăng lên. ràng dù điều Hooker muốn hỏi là gì, ta cũng muốn quảng bá nó.

      “Có chuyện gì?”. Vị cảnh sát trưởng hỏi.

      “Hôm qua ông kể với chúng tôi rằng ông tham gia giải cứu Tory.”

      Washburn gật đầu. “Nếu có thể gọi việc đó là giải cứu. Tôi luôn nghĩ nó là giải thoát. Chúng tôi có cứu được bé đó ra khỏi cái gì đâu.” Ông cau mày khi nhớ lại tình trạng của Tory lúc được tìm thấy.”Mọi chuyện đều kết thúc trước khi chúng tôi tới đây, nhưng đúng, tôi là trong những cảnh sát tới mang bé ra khỏi nhà.”

      “Được rồi.” Brett . “Chúng tôi biết ông đến đón ấy, nhưng biết người ta bảo cho các ông như thế nào? Ai gọi cho ông? Ai bảo với ông là ấy ở đây?”

      thoáng tò mò mặt Washburn. “ biết đấy, chuyện lâu lắm rồi. Tôi phải nghĩ .”

      “Vậy ông hãy nghĩ ,” Brett . “Chuyện này quan trọng đấy.”

      Washburn quay lại và nhổ nước bọt, ông nhìn chăm chăm xuống đấy lúc, lông mày nhíu lại. Cuối cùng ông nhìn lên.

      phải hiểu rằng để chắc chắn chuyện này, tôi phải đào xới những hồ sơ rất cũ, nhưng tôi nghĩ là mình nhận được cú điện thoại nặc danh. Hình như người đó rằng lúc xe qua nghe thấy tiếng thét, hay cái gì đại loại là như thế.”

      “Chết tiệt.” Brett đột ngột đứng dậy. lo sợ chuyện như thế

      Giờ Washburn còn hơn cả tò mò. chờ được mời, ông vòng ra cửa trước, vài phút sau đến đứng với Brett trong căn phòng trống đầu hành lang.

      “Giờ trả lời tôi câu hỏi.” Washburn .

      Brett hứa trước. “Nếu có thể.”

      “Điều tôi vừa mới với ý nghĩa nào đó mà tôi biết, đúng ?’’

      Brett gật.

      “Chuyện gì vậy? Chúng tôi bỏ sót điều gì?”

      Brett từ từ hít vào. “Khi ông mang Tory trở về thị trấn, ấy có được bác sĩ nào khám ?”

      “Có chứ.” Washburn . “Chính tôi đưa bé đến bệnh viện. Thậm chí còn phải phụ tay đè bé xuống cho bác sĩ khám.” Khi nhận ra điều mình nghe kinh khủng, ông tỏ vẻ hối hận. “ phải hiểu… rất kích động. Thực tế là, khi tôi trông thấy Tory ngày hôm đó, tôi chắc chắn trở lại bình thường được nữa.” Rồi ông lắc đầu và thở dài. “Trừ vài vết xước cũ đầu gối và bị mất nước ít nhiều, cơ thể bé đó vẫn ổn. Nhưng đó là tình huống rất xấu. Tôi còn nghĩ thể làm bé bĩnh tĩnh lại được.”

      “Và làm sao ông là được?” Brett hỏi “Theo tôi còn nhớ, chính y tá làm nên điều kỳ diệu. Cuối cùng ấy bảo tất cả đàn ông chúng tôi ra ngoài, kể cả bác sĩ. Rồi ấy bế Tory lên tay và bắt đầu đung đưa. Việc đó làm cho Tory ngừng khóc, nhưng ngừng hét.” Washburn rùng mình, “Chết tiệt, nhưng tiết hét kinh khủng lắm. hét đến vỡ cái cổ họng ra.”

      “Vậy là ngừng hét khi tất cả đàn ông ra ngoài, có phải ông thế ?”

      Washburn gật đầu. “Ừ, cũng gần như …” rồi ông chợt hiểu ra điều vừa . Nhiều năm trước ông bỏ sót các đầu mối, nhưng giờ ông trải qua nhiều buổi hội thảo về lạm dụng trẻ em đến nỗi thể nhận thấy mối liên hệ. Ông bước lùi lại, mặt tái nhợt.

      “Ôi chết tiệt.” Washburn vã mồ hôi khi tưởng tượng những gì đứa trẻ phải chịu đựng. “ có chuyện gì với bé vậy?”

      Brett thở dài. Việc này quá phức tạp. Liệu Washburn có hiểu ? Nhưng cần câu trả lời, và để có được chúng, phải tin cậy ai đó.

      “Ông phải hiểu là cho mãi đến gần đây. Tory nhớ gì về quá khứ của mình trừ chuyện bị chuyển từ nhà bố mẹ nuôi này sang nhà bố mẹ nuôi khác. Và tuần trước ấy bắt đầu gặp ác mộng, nhưng khi tỉnh lại bao giờ nhớ được chúng là thế nào.”

      Washburn gật đầu. “Dễ hiểu thôi, Đó là phản ứng trì hoãn do gặp phải khủng hoảng cùng cực. Kiểu như bệnh rối loạn thần kinh sau thảm họa mà các cựu chiến binh mắc phải.” Giọng ông bắt đầu run run, và gần như thầm: “Chuyện gì xảy ra cho bé, Hooker?”

      ràng Hale nợ kẻ nào đó số tiền. tới để tìm Hale, nhưng chỉ thấy Tory trốn trong tủ quần áo. lấy lại món nợ người ấy.” Rồi giọng Brett bắt đầu run lên vì giận dữ, và lại lại trong phòng. “Nhưng tôi cứ nghĩ mãi cố ấy thoát khỏi bị giết như thế nào. Nếu có kẻ bệnh hoạn đến mức cưỡng hiếp đứa trẻ, chuyện giết ấy để bịt miệng đúng là điều kỳ diệu.”

      Ai đó đứng ở ngoài ngưỡng cửa, liếc nhìn họ, rồi tiếp về chỗ cái hố đào. Washburn chờ đến khi tiếng bước chân mất hẳn mới tiếp:

      “Căn cứ vào tình trạng của Tory lúc đó, có thể nghĩ răng tỉnh táo trong suốt phần đời còn lại, và bất kể biết gì cũng ra được. Theo cách nào đó, nghĩ đúng. Bất kể là ai, cũng trốn thoát từ lâu rồi.”

      “Tôi cũng đoán thế,” Brett nói.

      Washburn thấy ân hận và nghĩ mình phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng lúc đó ông còn non nớt quá. Mới vào nghề, ông chỉ biết làm theo những mệnh lệnh mà thôi.

      “Nếu có gì tôi giúp được thì cứ hỏi,” ông nói.

      Brett lắc đầu. “Với những thông tin ít ỏi mà chúng ta có, thể nào đoán được kẻ đã gây ra chuyện này. Người duy nhất biết sự việc có lẽ là mẹ Tory và Hale, nhưng cả hai đều đã chết. Tory đã sẵn sàng bỏ qua. Tôi có lựa chọn nào khác ngoài làm theo ấy. Tất cả đều là do ấy quyết ̣nh.”

      Và ngay khi nghĩ về , Brett nghe tiếng Tory gọi mình.

      “Brett! ở đâu?”

      quay ngoắt lại. Giọng hơi hoảng hốt khiến giật nảy người.

      “Trong này,” kêu và chạy ra.

      Tory gặp Brett ở ngưỡng cửa, xin lỗi trước khi kịp nói. “Em xin lỗi,” nói. “Chỉ là khi nhìn thấy , em…”

      ôm . “ sao, em . Lúc nào cần em cứ việc hét váng tên lên. Thế trong kia có chuyện gì?”

      Tory trông thấy Washburn nhìn mình rồi quay chỗ khác, trong giây phút ấy, cần hỏi cũng biết họ nói về chuyện gì. Kỳ lạ thay, quan tâm nữa.

      “Họ gặp chút trở ngại,” nói. “Trừ vài miếng ván ở ngoài cửa, sàn nhà chẳng còn gì cả.”

      “Và…?”

      Hai đồng tử trong mắt Tory giãn rộng, như thể vừa mới nhìn vào một hố đen.

      “Mẹ có ở đó, ạ. Họ đã lôi cả sàn nhà lên, nhưng mẹ có ở đó.”

      Bụng dạ Brett thắt lại. Trời ạ. Lại về con số .

      “Cưng ơi, đã hai mươi lăm năm rồi. Chắc chắn họ nghĩ là một thi thể vẫn nằm nguyên tại chỗ chứ. Vì sự phân hủy và động vật, thật kỳ diệu nếu…”

      để lửng câu nói.

      Tory gật đầu. “Họ cũng bảo như thế. Họ ̣nh sau bữa trưa sẽ bắt đầu đào. Chuyên gia giám ̣nh dựng một chỗ để kiểm tra tất cả chỗ đất họ vừa đưa lên. ta nói dù chỉ còn những mẩu xương, ta cũng sẽ tìm được.”

      “Vậy thì được rồi,” Brett nói. “Nào, mình khỏi đây thôi. Cả và em đều cần khí trong lành và ánh nắng, phải ?”

      Tory gật đầu rồi nhìn vào cảnh sát trưởng Washburn. “Chú đến chỗ chiếc RV với bọn cháu . Bọn cháu có nhiều đồ ăn lắm.”

      Washburn hài lòng vì được mời, nhưng ̉ họng ông nghẹn ứ, thức ăn trôi qua nổi. Ông chỉ có thể nhìn và nén khóc. Sau những điều vừa biết, có lẽ ông sẽ bao giờ còn thấy đói nữa.

      , nhưng cảm ơn cháu. Chú phải trở lại thị trấn và kiểm tra vài thứ ở văn phòng. Nếu cháu ̣nh picnic bên ngoài chiếc RV thì chú khuyên là nên chọn chỗ xa một chút. Đám phóng viên chết tiệt cắm trại đường chính, lượn lờ như một lũ kền kền. Rất có thể bọn họ dùng ống kính tele để theo dõi cháu từ xa đấy.”

      “Cháu sợ bị lên hình,” Tory nói. “Nhưng cháu thích gian riêng bị xâm phạm.”

      “Chúng tôi sẽ cẩn thận,” Brett nói. “Và cảm ơn vì lời cảnh báo, nhưng tôi cũng cảnh báo lại ông. Nếu bọn họ còn lao vào Tory một lần nữa thì sẽ có người phải về nhà với bên mắt tím bầm, và đó sẽ phải là tôi.”

      Washburn cười. “Tôi sẽ chuyển lời cảnh báo của khi gặp họ.”





      Tory gần như đụng đến chỗ bánh sandwich của mình. chỉ cắn vài miếng chiếu lệ rồi cầm máy ảnh lên và lang thang về phía lũ bò bãi cỏ đằng sau chiếc hàng rào tạm bợ.

      Brett đứng nhìn chụp hết ảnh này đến ảnh kia, nhưng khi bò xuống dưới hàng rào và bắt đầu về phía bầy gia súc, quyết ̣nh phải can thiệp. muốn phải giải cứu khỏi lũ bò điên tiết.

      “Tory! Chờ đã!” Brett chạy về phía Tory.

      dừng bước và quay đầu, chờ bắt kịp. Khi Brett tới chỗ hàng rào, cười toe và nâng máy ảnh lên, chĩa ống kính chụp cảnh trèo qua hàng rào thép gai ba tầng. đã quá lớn thể bò ở dưới và chân quá dài trèo ở giữa được. Chỉ còn thiếu vài phân là chạm đến người, quăng một chân qua sợi dây cùng của hàng rào, rồi cẩn thận quăng chân còn lại. Và đã bắt được tất cả phim.

      Brett nhìn lên ngay khi vừa chụp một tấm, và nụ cười của xứng đáng được chụp thêm tấm khác.

      “Đến sáng mai có phải hối hận vì việc này ?” Brett hỏi.

      Tory cười lại với . “Có thể. Nhưng em hứa là em vẫn sẽ tôn trọng .”

      Ngạc nhiên vì sự hóm hỉnh ngờ của , Brett ngửa đầu ra sau cười phá lên. Tiếng cười làm động mấy con bò. Chúng cụp đuôi và bỏ chạy trối chết ra sau bãi cỏ.

      “Xem đã làm gì này,” Tory rên lên.

      Brett chỉ vào con bò Angus to lớn chạy sau chót. “Thế còn hơn là phải đặt em lên cái cây trước mặt con bò đó.”

      Tory trông có vẻ ngạc nhiên. “Em đã nghĩ đến.”

      Brett vòng cánh tay quanh vai và xoay người về phía ngôi nhà.

      “Chúng mình nên trở lại. Họ sắp đào rồi.”

      Tory theo , đột nhiên im lặng sau giây phút vui sướng.

      Gió chiều cứ như trêu ngươi, chẳng khác nào một bé ngồi ghế sau bao giờ thực hiện lời hứa. Mồ hôi chảy xuống lưng Tory khi họ đến chỗ hàng rào. Ngay khi Brett bắt đầu trèo qua, tóm lấy tay .

      “Nhỡ mẹ có ở đó thì sao?”

      Chính Brett cũng tự hỏi như vậy. Nhưng nghe giọng nói, những nghi ngờ của càng mạnh hơn, bởi có câu trả lời mà muốn nghe.

      “Nhỡ bác sĩ nói đúng thì sao?” Tory nói tiếp. “Nhỡ đâu Oliver Hale bị điên? Nhỡ mẹ em vẫn còn ở đâu đó ngoài kia?”

      Brett ôm má Tory bằng cả hai tay, kéo mặt lên cho đến khi buộc phải nhìn vào mắt .

      “Đó có phải suy nghĩ của em ? Người mẹ mà em đã nhớ ra có thể bỏ rơi em như vậy được sao?”

      Trong một lúc, những bối rối cuối cùng của Tory biến mất. nhìn vào . Đôi mắt mở lớn và tập trung vào người đàn ông đã neo giữ với thế giới này.

      . Người mẹ mà em nhớ thà chết còn hơn để em .”

      Câu nói sáo rỗng xưa cũ vụt ra khỏi miệng Tory trước khi kịp suy nghĩ, nhưng ngay khi nói ra, biết mình đã tự trả lời được câu hỏi .

      Nụ cười của Brett rất dịu dàng, nụ hôn đặt lên khóe miệng cũng vậy.

      “Em hiểu rồi đấy,” khẽ nói.

      Tory thở dài. “Em sẽ rất mừng khi mọi việc xong xuôi.”

      Brett ôm , nhấc lên và đặt xuống mặt đất ở bên kia hàng rào rồi trèo qua nó như lúc nãy.





      một ai sẵn sàng nhìn vào Tory Lancaster và nói với điều họ nghĩ trong đầu nhiều giờ qua. Đến bốn giờ, tất cả những gì họ lôi ra khỏi ngôi nhà cũng là một đống đất, một mũi tên, hai đồng xu trước thời nội chiến và một cái lọ Mason chứa hai viên đá và một chú thằn lằn ngay đơ. Tất cả mọi người đều tin rằng họ có thể tìm được dù chỉ một chút dấu vết của bà Ruth Lancaster, chưa nói đến thi thể bà.

      Rentshaw đã sẵn sàng nhổ rễ, nhưng mệnh lệnh dành cho ta là rất rõ ràng. Một người đã thú nhận vụ giết người rồi phi tang xác chết. Trách nhiệm của ta là nạy sàn tất cả các căn phòng trong nhà trước khi bỏ cuộc. ta là một người tỉ mỉ. Ngày mai họ sẽ kết thúc công việc. Khi đó, chỉ đến khi đó, ta mới bãi bỏ cuộc đào bới. Tory đã buồn nản đến mức bỏ cuộc và chẳng còn trông mong gì đến điều kì diệu. đã về chiếc RV, đóng cửa và kéo rèm.

      Brett thất vọng gấp đôi. vẫn còn đau đớn vì biết người phụ nữ mình đã bị cưỡng hiếp. Cho dù việc đó xảy ra đã hai mươi lăm năm, đối với nó chỉ như vừa xảy ra hôm qua. Thêm vào đó là thực tế họ trắng tay với mỗi xẻng đất xúc lên. muốn nghĩ về nó, nhưng khả năng Hale bị mất trí và nói dối trắng trợn đã xuất hiện trong đầu óc . Rồi tự hỏi mình, tại sao một người sắp chết lại phải nói dối? Nếu Hale tin vào quyền năng của đấng tối cao, ông ta sẽ thấy là mình đạt được gì và mất mọi thứ.

      , Brett tin chắc rằng Oliver Hale nói dối, mặc dù khả năng ông ta bị ảo giác là có thật. Và nếu thế thì số phận thể độc ác hơn được nữa, khi đưa hy vọng cho người này và lừa mị kẻ khác vào cõi chết.

      Cho đến lúc này họ chỉ có thể chờ đợi.

      “Nào, con , mang hoa đến cho mẹ nào.”

      Người phụ nữ chỉ vào chiếc rổ nông chứa đầy hạt giống mà vừa mua ở cửa hàng, rồi mỉm cười khi nhìn sự tập trung mặt con gái bé nhỏ, lúng túng giữa con búp bê kẹp dưới cánh tay và những chậu hoa nhỏ cần phải mang.

      “Có lẽ nếu đặt Búp bê Cưng xuống con sẽ mang chúng dễ hơn.”

      bé cau mày. “Ôi mẹ ơi, được đâu. Búp bê Cưng giúp con. Chúng con sẽ trồng trong chậu và nhìn chúng lớn.”

      Người phụ nữ cứu được rổ hạt giống ngay trước khi nó bị đổ ra đất. Rồi bé đứng bên cạnh trong lúc mẹ chuyển từng chậu hoa một vào cái thùng gỗ cũ đã bị vỡ một nửa, lấp đầy khoảng trống bằng những bông hoa màu vàng và da cam nền lá xanh.

      “Mình xong chưa?”

      Người phụ nữ vỗ đống đất quanh cây cúc vạn thọ một lần cuối rồi đứng dậy, sung sướng nhìn thành quả của mình.

      “Ừ, Búp bê Cưng, mình xong rồi. Con thấy sao?”

      bé chuyển con búp bê của mình sang tay kia rồi cau mày, như thể suy nghĩ câu trả lời lung lắm. Một chú ong đã vục đầu vào chỗ mật bông hoa gần đó, còn bông khác thì có một chú bướm rập rờ. Bé chỉ vào đó.

      “Bọn chúng tích… con chũng tich.”

      “Cũng thích,” mẹ bé nói, nhẹ nhàng chỉnh lại đôi câu chữ còn ngọng nghịu của con gái. Nhưng quên luôn nhiệm vụ khi bé nhìn lên và mỉm cười.

      “Nếu hai mẹ con đều thích, thì mình xong việc rồi.”

      Khuôn mặt người phụ nữ lộ vẻ ngạc nhiên, rồi sung sướng. vươn tay cho con gái và kéo bé lên đùi mình, ôm bé thật chặt.

      “Con là bé tuyệt vời nhất mà một người mẹ có được, con có biết thế . Tory Lee?”

      “Có, con biết ạ.” bé nói, rồi cười khúc khích.

      Người phụ nữ gạt một lọn tóc ra khỏi đôi mắt bé gái rồi hôn vào lông mày ướt mồ hôi của bé.

      “Và ai nói cho con biết con là bé tuyệt vời nhất của mẹ?” hỏi.

      bé ghé sát, thì thầm vào tai mẹ.

      “Búp bê Cưng nói với con. Cái gì em cũng biết.”

      Một con bò rống lên bãi cỏ đằng sau chiếc RV. Cách đó một quãng, chú bê con trả lời bằng tiếng kêu ai oán. Vài phút sau, bãi cỏ trở lại yên ắng khi con bò cái đã ̣nh vị được chỗ của con mình.

      Brett lăn người giường rồi ngồi dậy, thắc mắc biết mình đã nghe thấy gì. Tory ngủ bên phía sát tường, và trông có vẻ như chưa hề động đậy từ lúc đắp chăn cho .

      Bầu khí tĩnh lặng, oi bức, làm nghĩ đến chuyện đóng cửa sổ để bật điều hòa. Nhưng việc đó chắc sẽ đánh thức Tory tỉnh dậy, và điều đó là điều muốn tránh. Chưa cần mất ngủ đã vật vã và mệt mỏi đủ rồi.

      Brett trượt ra khỏi giường, tìm đường đến chỗ tủ lạnh trong bóng tối. Có lẽ uống thứ gì đó thật lạnh sẽ làm mát mẻ hơn, rồi có thể thư giãn để ngủ trở lại. mở cửa, lấy một lon nước ngọt rồi lại đặt vào thay vào đó chọn hộp nước cam. Caffeine thì chắc chắn là cần rồi.

      Sau khi uống hết hộp nước, ném cái vỏ rỗng vào thùng rác rồi mở cửa nhìn ra ngoài. Sương đêm lá cỏ sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như những viên kim cương trắng mặt vải nhung. bước ra, dừng lại ở bậc thang và hít vào thật sâu. Bình yên đến trong giây phút ấy, làm dịu những căng thẳng đã khiến thức giấc và mang lại sự thanh thản để thấy biết ơn nơi mình ở. Và rồi, như một lời thì thầm trong gió, mùi đất mới đào thoảng vào mũi , nhắc nhớ ra nó đã từng ở đâu và tại sao lại phải đào nó lên.

      Brett nhìn về ngôi nhà cũ, và đây phải lần đầu tiên suy nghĩ xem có nên phóng hỏa đốt trụi nó để tẩy uế thay cho Tory . thể giúp xua đuổi những con quỷ của mình, nhưng có thể xóa sạch những thứ gợi nhắc đến chúng. Rồi sự tỉnh táo trở lại với trước khi biến ý nghĩ thành hành động. quay lưng lại với quá khứ và bước vào trong, khóa cánh cửa lại sau lưng.

      Một chiếc lò xo giường kêu cọt kẹt. Brett vội rảo bước, đột nhiên thấy lo là Tory sẽ thức dậy một mình.

      dừng ở ngưỡng cửa, lắng nghe. Hơi thở của vẫn đều. Tốt. vẫn ngủ say.

      Khi Brett lại chiếc giường. Tory xoay người nằm sấp, một tay hất ra, tay kia kẹt dưới ngực. đứng ở chân giường nhìn ngủ, tự hỏi làm sao một người lại có thể thay đổi toàn bộ cuộc sống của người khác như thế. thể tưởng tượng ra thế giới có .

      Khao khát được chạm vào , Brett trèo lên giường, khẽ nằm xuống bên cạnh Tory rồi trượt tay quanh ̉ . Trong lúc làm thế, Tory lại xoay người để dùng ngực làm gối. Brett mỉm cười với chính mình, nhìn xuống và ngắm trong ánh trăng mờ mờ. Rồi nụ cười của đông cứng lại và nhạt , trái tim nảy lên đau đớn khi đưa tay lên má , dùng đầu ngón tay vẽ một đường lặng lẽ theo dòng nước mắt của .

      Jesus.

      Đó là một lời cầu nguyện chứ phải nguyền rủa. Brett kéo Tory vào lòng, muốn mang tránh xa nỗi đau, nhưng vẫn biết rằng điều duy nhất mình làm được là ở bên cạnh khi cần tới.





      Rentshaw giấu nổi nỗi bồn chồn. Họ chỉ còn một phòng nữa chưa đào, rồi mọi thứ sẽ kết thúc. Nếu họ xới cái sàn đó lên mà vẫn tìm thấy mảnh xương nào của Ruth Lancaster, sẽ dừng mọi hoạt động lại.

      Art Beckham vui vẻ gì với những việc họ đã làm sàn nhà và trong chuồng gia súc của ta. ta đã giành được một thỏa thuận với cấp của Rentshaw để có một sàn nhà mới trước cuối tuần này.

      Cảnh sát trưởng Calio Rock đã biến mất tăm mất tích, để cho Rentshaw đóng vai trò ông chủ cũng như giải quyết giới truyền thông. Đám phóng viên liên tục đòi những câu trả lời có, còn Tory Lancaster thì nhìn chằm chằm vào bằng đôi mắt mở to, đầy ám ảnh. Vào lúc đó, ước gì mình đã kinh doanh đồ gia dụng với bố vợ. Vào lúc này, bán máy rửa bát ̃a có vẻ hấp dẫn hơn nhiều so với ở đây.

      Tory đã mang theo máy ảnh, rút lui vào thói quen cũ bằng cách nhìn thế giới qua con mắt tách biệt thứ ba. chịu tin là họ sẽ thất bại. thể đương đầu với sự thật, bởi sự thật sẽ đẩy trở lại điểm xuất phát.

      Có chú chim đậu hàng rào thép gai, mỏ ngậm một con sâu. nâng máy ảnh lên, tập trung vào chú chim và bấm máy ngay khi nó ghim con sâu vào gai thép.

      Chắc ăn quá nhỉ, Tory nghĩ và chỉnh phim tiến lên để chụp tấm tiếp theo.

      Cái gì đó lạo xạo trong cỏ phía bên trái, quay ngoắt lại, nhìn qua ống kính máy ảnh thấy một chú thỏ nâu nhảy ra.

      “Nhanh quá, mình kịp chụp,” Tory lẩm bẩm rồi lau vệt mồ hôi, về phía bóng râm.

      Cỏ ở đây mát hơn, đá giày ra khỏi chân, cảm nhận những nhánh cỏ trượt ngón chân mình và cù gan bàn chân. tháo máy ảnh khỏi ̉ và dựa vào thân cây, nheo mắt trước ánh sáng mặt trời. Làm thế nào giống như nhìn cả thế giới qua một khe rèm, chỉ tập trung vào khoảng hẹp của cuộc sống trước mặt mình chứ còn gì khác nữa.

      Và đó là lúc Tory trông thấy chiếc thùng gỗ vỡ một nửa, nằm dựa vào chồng cỏ khô của Art. Vài miếng ván đã bị rơi mất, và cái vòng trong sắt ở giữa đã gỉ sét. Nhưng phần còn lại của chiếc thùng vẫn đủ để nhớ lại… và nhớ nó đã từng ở đâu. đứng dậy, tim đập thình thịch.

      “Brett!”

      Tory cất tiếng gọi trong lúc chạy, lờ cơn đau ở bàn chân để trần, lao qua sân về phía đống cỏ khô.

      Giờ thì gào thét . Vài người ra khỏi ngôi nhà, một số tò mò, những người khác tròn mắt đầy lo sợ, tìm kiếm một mục tiêu vô ̣nh.

      Brett ở trong nhà thì nghe Tory gọi, chỉ mất một giây để quay người và chạy. cảm giác như tim mình đã ngừng đập rồi khởi động lại hàng chục lần. lao ra khỏi cửa, ánh mắt lập tức tụ lại chỗ đám đông bên đường, nhưng khi thấy ở đó, quay lại sau nhà, vừa gọi tên vừa chạy.

      Có một nhóm người đứng cạnh đống cỏ, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mà họ tin là đã phát điên. Tory quỳ và ôm chặt chiếc thùng gỗ cũ như thể đó là hũ vàng ở cuối cầu vồng trong câu thành ngữ. Và liên tục lẩm bẩm một câu:

      “Cái chậu. Ông ta đã chôn mẹ ở dưới cái chậu.”

      Brett gạt đám người sang một bên, quỳ thụp xuống bên cạnh Tory.

      “Tory. đây. Nói cho biết có chuyện gì.”

      Giọng vỡ òa khi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn .

      “Cái chậu. Đó là thùng trồng hoa của mẹ. Chúng ta đã tìm sai chỗ rồi. Ông ta đã đặt mẹ dưới bồn tắm. Mà là cái chậu này. Ôi Chúa ơi, Brett, mẹ ở dưới giếng.”

      Tất cả mọi người đông cứng tại chỗ khi Tory đứng dậy, thúc giục Brett theo mình. Dường như đã quên hết mọi người xung quanh. vượt qua đống cỏ để về phía hàng cây, rồi dừng lại đột ngột đến nỗi Brett suýt thì giẫm vào chân . Khi bắt đầu nhổ cỏ, Brett tóm lấy cánh tay , hạ bớt nhiệt huyết của với việc làm.

      “Tory, em nói năng lung tung đấy. Em đã thấy…”

      Rồi cũng nhìn thấy nó. Nó đã bị che khuất bởi đám cỏ độc cao tới tận thắt lưng mà cả lũ bò cũng chịu gặm. Thứ gì đó đã che mất nắp giếng bằng bê tông.

      Ôi Chúa ơi… có thể nào?

      “Tory, nói cho biết em nhớ ra điều gì!”

      nhìn lên , rồi nhìn lại đám người kia. Mùi cỏ bị vặt lên và hơi nóng tràn ngập trong mũi , gan bàn chân bắt đầu đau. Nhưng sẽ chăm sóc bản thân sau, sau khi chỉ cho họ nơi mẹ nằm. chỉ vào cái nắp bê tông.

      “Cái chậu kia. Mẹ con em luôn trồng hoa trong cái chậu kia. Và nó nằm ở đó… nắp cái giếng cũ đã cạn. Oliver nói dối. Chúng ta chỉ hiểu nhầm ông ấy thôi[1].”

      [1] Nguyên văn là chữ “tub”, vừa có nghĩa là bồn tắm vừa có nghĩa là chậu.

      Rentshaw đổi chiến thuật ra lệnh cho tất cả mọi người tập trung tại chỗ. Trong vòng vài phút, một đội thợ đã quỳ xuống, cùng nhau đẩy và nín thở khi tấm bê tông bắt đầu trượt .

      Brett cầm tay Tory, nhưng lần này ai giúp được . Từng phân một, cái hố bên dưới bắt đầu lộ ra, và khi lỗ hổng rộng hơn ba mươi centimet, Tory tìm đường đến miệng giếng, nhìn vào trong.

      Ai đó bật đèn pin và tất cả những người khác làm theo cho đến khi một luồng sáng tương đối rộng chiếu thẳng xuống giếng. Ánh sáng nhấp nháy giống như một loại đèn hiệu, trượt trong bóng tối và soi tỏ một bộ xương nhỏ nhắn, hoàn chỉnh ở đáy giếng. Phần còn lại của chiếc thắt lưng da vẫn vòng quanh eo, một bên chân giày còn chân kia thì .

      Những người xung quanh đều ồ lên, nhưng Tory nghe, thấy gì hết. nhìn thế giới qua màn nước mắt. Khi bắt đầu đung đưa hai đầu gối, lặng lẽ khóc như một đứa trẻ đã tan nát trái tim, còn ai cầm được nước mắt nữa. cúi xuống, hề biết Brett giữ mình chặt. Bằng giọng nói ngọt ngào, trong veo, gọi người phụ nữ bên dưới.

      “Mẹ ơi… mẹ… con đã về.”





      Đoạn kết





      Brett nằm dài giường. Ngoài chiếc áo sơ mi còn vắt ghế gần cửa, đã ăn vận chỉnh tề và sẵn sàng . Quần jeans của đã cũ, đôi giày tennis sạch sẽ. Còn áo sơ mi của , cái mà vẫn chưa mặc vào, thì cùng tuổi với bé ngồi vắt vẻo đầu gối .

      Những lọn tóc đen uốn quanh mặt bé, và cái nơ nhỏ mà Tory vừa mới kẹp vào tóc bé vài phút trước giờ lủng lẳng ở tai. Bé trèo từ chân này sang chân kia của bố, xin xỏ một chuyến “cưỡi nhựa” nữa, thi thoảng dừng lại xem mẹ bé làm gì. Ở tuổi lên ba, bé đã có sự quyến rũ với tất cả những phụ kiện nữ tính. Dù có thêm nước hoa hay ruy băng, son môi hay ngọc trai, Bonnie Ruth Hooker vẫn chỉ có khuôn mặt là thiên thần, tính khí thì rõ là một tiểu .

      Brett liếc nhìn lên ảnh bìa của một tạp chí được đóng khung và gắn minh họa ở tường. Một khuôn mặt trong đám đông. nhớ lại cảm giác tự hào khi trông thấy nó được lên quầy báo. Một người khác đứng tên bài báo bên trong, giải thích chuyện bức ảnh Tory chụp đã trở thành công cụ để giải mã một vụ án kéo dài hai mươi lăm năm liên quan đến quá khứ của như thế nào, nhưng bức ảnh thì đứng tên Tory. Vợ đã trở thành một ngôi sao trong ngành. phải nhìn trở lại con gái vì Bonnie đá vào khoeo chân lúc bò ngang qua đùi. Brett với tay xuống và nâng con lên quá đầu, cười phá lên và đung đưa bé.

      “Làm ơn Tory. Em chưa xong cơ à? Priss làm thâm tím hết cả.”

      Tory nhìn vào trong gương, mỉm cười với hình ảnh phía sau lưng . “Con vừa mới ăn một que kem,” cảnh báo chồng. “Cẩn thận nhận lại nó vào mặt đấy.”

      Brett hoảng hốt hạ con gái xuống giường rồi cười toe với gương mặt đỏ lựng nhỏ bé. “Con làm thế đâu nhỉ?” lẩm bẩm, ́ gắng chỉnh lại chiếc nơ tóc con nhưng thành công.

      “Một phút nữa em sẽ chỉnh lại nó. Ngay khi em tết xong tóc.”

      Brett vui mừng vì thoát nhiệm vụ, nhìn Tory kéo tóc ra và chia thành ba lọn to.

      “Ngày lễ Tưởng niệm[1] ở nhà mẹ lúc nào cũng vui nhưng mà nhốn nháo lắm đấy. Em nhớ năm ngoái ?”

      [1] Nguyên văn: Memorial Day một ngày lễ quốc gia của Hoa Kì được tổ chức vào thứ Hai cuối cùng của tháng năm để tưởng nhớ những người phục vụ trong quân đội.

      Tory nhướng một bên chân mày. Khi ấy Bonnie mới chưa đầy hai tuổi, mà bé đã thả chú mèo Cynthia ra sân cùng với con chó nhà hàng xóm. Những gì xảy ra tiếp theo là ̣a ngục.

      cười toe toét. “Khi nào có cặp đôi nhà Celia và Bonnie thì nhốn nháo đã là nói giảm rồi.”

      “À, mẹ là người đã làm hư chúng. Sau khi Celia và cả nhà ấy chuyển tới Tulsa, mẹ chỉ còn cách bán căn nhà ở Denver và chuyển tới Oklahoma để gần tất cả chúng ta.”

      “Bà nội,” Bonnie nói, và quay lộn nhào giường, Brett tóm được bé trước khi bé lao đầu xuống.

      “Cẩn thận nào,” lẩm bẩm, đặt bé con vào giữa hai chân mình, một lần nữa ́ đưa chiếc nơ về chỗ cũ.

      “Đừng lo,” Tory nói. “Em chỉnh nó ngay đây mà.”

      Bonnie nằm ép lên bụng bố, đột nhiên nhận ra mẹ làm một việc thú vị với tóc.

      “Làm cho con,” bé xin, chỉ vào đoạn tóc Tory tết.

      được con ạ. Tóc con chưa đủ dài,” Tory nói.

      “Đáng lẽ là đủ rồi nếu nó dán cái mà ai cũng-biết-là-gì ấy lên đầu tháng trước.”

      Tory cười toe. “Vâng, và nếu để cái ai cũng-biết-là-gì ấy ở chỗ con bé với tới được thì đã có chuyện gì xảy ra.”

      Brett nhăn nhó. “Có phải là ở trong tầm với đâu,” nhắc nhớ lại. “Chúng ở trong tủ đấy chứ.”

      Tory đảo mắt. “Và con bé cũng ở trong tủ.”

      Brett cười. “Con gái bé bỏng xinh xắn của bố. Đáng lẽ ra chúng mình nên đặt tên con là Tarzana, chứ phải Bonnie.”

      Bonnie chuyển sự chú ý từ mái tóc mẹ sang con búp bê cũ ngồi cái giá trong góc.

      “Búp bê của mẹ à?” bé hỏi, chỉ vào cái giá.

      Tory với lấy dải băng buộc tóc. Bonnie đã hỏi câu đó cả ngàn lần, và Tory nghĩ bé sẽ còn hỏi thêm một ngàn lần nữa trước khi đủ lớn để bỏ qua chuyện đó.

      “Ừ, búp bê của mẹ đây,” nói.

      “Nó bẩn quá,” Bonnie nói.

      Tory mỉm cười. Những câu hỏi của Bonnie bao giờ thay đổi. “Ừ, nó bị bẩn, bởi vì mẹ đã lạc mất nó.”

      “Nhưng mẹ đã tìm lại được,” Bonnie nói.

      “Ừ, mẹ tìm được,” Tory nói.

      “Rồi mẹ tìm thấy con,” bé kêu lên rồi giơ hai tay ra hiệu chiến thắng, như thể bé vừa mới cán ́ch và chiến thắng trong cuộc đua.

      Brett lăn bé ra khỏi đùi mình và đặt bé xuống sàn, cười khùng khục khi khẽ vỗ mông bé. “Ừ, đại loại là sau đó bố mẹ đã tìm thấy con.”

      “Con lấy hoa đây,” bé kêu lên và lao ra khỏi phòng trước khi có ai kịp phản đối.

      Brett ̣nh theo, Tory lắc đầu. “ sao. Em đã cắt chỗ hoa mang ra nghĩa trang rồi. Em cho con một bông hoa nhựa. Chắc chẳng tai hại gì nhỉ?”

      Brett kéo Tory vào vòng tay mình, ôm hai hông và kéo lại gần. Khi vòng tay quanh ̉ , thế giới của lại trở nên bình yên. thơm tho và càng ngọt ngào hơn khi nếm thử.

      em.” Brett khẽ nói. “Rất nhiều”

      Tận hưởng nhịp đập trái tim bên dưới tai mình, Tory thở dài, ước gì họ có thể cứ như thế và mãi mãi. “Em cũng .” thì thầm. “Nhiều hơn biết.”

      Một tiếng choang phá vỡ giây phút của họ. Hai người nhìn nhau rồi cùng lao ra ngoài.





      Tory ra khỏi xe và vươn vai trong lúc Brett khóa ́p. Nghĩa trang đông đúc quá. nhìn về phía Bonnie, đảm bảo là bé vẫn trong tầm mắt trước khi để những suy nghĩ của mình lang thang.

      Những tháng tiếp sau ngày tìm được thi thể của mẹ thật điên rồ. Những giấy tờ cần thiết để bốc mộ bố mẹ rồi chôn lại ở Oklahoma dường như bao giờ xong. Có vẻ như ai thích thay đổi cả. Nhưng Tory thì khác. thích thú với thay đổi. Và nhờ có sự kiên quyết của Brett, những buổi tư vấn cho nạn nhân bị cưỡng hiếp mà tham dự đã hàn gắn được những vết thương cũ. Giờ đã ổn về mọi mặt.

      Tory cảm thấy có thứ gì đó chạm lên tay và quay lại. Brett đưa cho bó hồng và một bó cúc vạn thọ nhỏ hơn.

      “Em có sao ?”

      “Em ổn,” nói, trông thấy sự nhẹ nhõm mặt trước khi bước . bất giác gọi lớn: “Brett.”

      quay lại.

      “Em .”

      Tia nhìn của ôm trọn khuôn mặt và Tory trông thấy sự thật, trước khi cả khi nói.

      cũng em.”

      Rồi con gái họ chen ngang và giây phút ấy trôi qua… nhưng hề bị lãng quên.

      “Mẹ, sao mình lại đặt hoa mặt đất?”

      Tory đưa cho con gái mấy bông hồng. Bonnie ở độ tuổi gì cũng muốn biết, và Tory sẵn lòng trả lời mọi thứ bé cần biết, nhưng hơn.

      “Chúng mình trang trí nấm mộ này.”

      “Mộ là gì ạ?”

      Brett nghe thấy câu hỏi và nhìn Tory cảnh giác. “Em có muốn mang con lại xe ?”

      Tory lắc đầu. “. Con chỉ tò mò thôi mà.”

      Rất may Bonnie đã quên mất câu hỏi cuối và chuyển sang câu khác.

      “Cái gì kia ạ?” bé hỏi, chỉ vào hàng chữ khắc bia mộ ở bên cạnh.

      “Nó ghi là ‘Ruth Ann Lancaster.’ Còn cái kia là ‘Danny Lee Lancaster.’ Đó là bố và mẹ của mẹ. Cả hai đều đã lên thiên đàng khi mẹ còn bé như con.”

      Bonnie cau mày. “Con thích thiên đàng.”

      Tory quỳ xuống và ôm bé, ngay lập tức hiểu ra.

      “Mẹ bỏ rơi con đâu, con . Mẹ ở ngay đây, cả bố cũng thế.” Rồi đứng dậy và quay sang tấm bia bên cạnh.

      Bonnie nhìn lên mặt mẹ và nhăn trán khi họ đặt hoa lên mộ.

      “Mẹ buồn à?”

      “Hơi hơi,” Tory nói.

      “Con cầm tay mẹ nhé,” Bonnie nói.

      cũng thế,” Brett nói thêm.

      “Cám ơn, các tình ,” khẽ và cầm tay hai người.

      Khi họ trở lại xe, Tory liếc nhìn lại chỗ hoa mình vừa mới đặt lên mộ: hoa hồng cho bố, hoa kia cho mẹ. Những bông hoa màu vàng và da cam trông so với vài bó hoa khác quanh chúng. Nhưng kích cỡ của bó hoa quan trọng, quan trọng là ý nghĩa đằng sau chúng.

      Năm này qua năm khác, bà Ruth Lancaster đánh dấu trở lại của mùa xuân bằng cách trồng những bông hoa bé kia trong cái thùng gỗ cũ, cho nên chỉ có chúng mới thích hợp để đánh dấu nơi bà an nghỉ vĩnh hằng


    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :