1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mandarin của tôi - Mặc Bảo Phi Bảo

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Ngoại truyện

      Lúc sinh em bé, Sơ Kiến nếm trải đủ mọi đau đớn, mãi đến tối mới sinh xong, cả người kiệt sức rã rời nằm giường, nhìn đau đáu vào đứa con dấu nằm trong chiếc nôi nhựa trong suốt, thỏ thẻ với Kiểm Biên Lâm: "Là em sinh đấy à...?".

      Kiểm Biên Lâm đau lòng suốt cả ngày dài, đến giờ phút này mới có lòng dạ đưa mắt nhìn đứa trẻ bé bỏng với làn da đỏ hỏn đầy nếp nhăn, khẽ : "Em sinh đấy!".

      "Bế đến giường cho em ngắm con !"

      Trong ánh sáng được chỉnh êm dịu, Kiểm Biên Lâm nâng em bé bằng cả hai tay, dịu dàng đặt con nằm bên cạnh Sơ Kiến.

      Sơ Kiến càng cảm thấy thần kỳ hơn, ngắm nhìn tỉ mỉ gương mặt của bé con: "Em sinh con rồi ư...?".

      "Ừ!”

      Quá đỗi kỳ diệu, cảm giác như thể hôm trước, hai người vẫn còn ngồi bên chiếc bàn vuông trong căn nhà cũ của Sơ Kiến, ai nấy tự làm bài tập của mình, còn tranh thủ liếc mắt đôi lần để nhìn trộm bài của , qua hôm sau hai người cùng nhau sinh ra em bé rồi...

      2.

      Lúc con trai được hai tuổi, Sơ Kiến và Kiểm Biên Lâm lần đầu đưa cậu nhóc du lịch. Vì muốn tránh bị người khác chụp ảnh mình và con trai nên Sơ Kiến chung với Kiểm Biên Lâm. Lúc qua khu vực kiểm tra an ninh, Kiểm Biên Lâm đội mũ và đeo kính râm như thường lệ, làm dậy lên bầu khí sôi trào từ mấy nhóm fan chờ đợi phía sau và xung quanh. ngừng có người kinh ngạc hô lên: "Kiểm Biên Lâm kìa!", "Người đẹp trai quá, đẹp ngây ngất luôn!", "Ôi, Kiểm Bảo kìa!", "Mẹ kiếp, điện thoại di động của tôi đâu, điện thoại di động cúa tôi đâu rồi!"...

      Con trai cưng hoàn toàn hiểu những việc này, cất bước chạy lạch bạch mạch qua cửa kiểm tra an ninh tiến về phía Kiểm Biên Lâm: "Ba ơi, bế con!". 

      Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, Sơ Kiến vội lấy áo che kín gương mặt mình, sải bước nhanh, lao đến ôm lấy con trai vào lòng rồi bỏ chạy trối chết.

      "Xin lỗi mọi người!" Kiểm Biên Lâm rất sợ Sơ Kiến giận mình vì khiến con trai cưng bị đưa lên mặt báo, bèn tự giác cởi mũ và tháo kính ra, hắng giọng hai tiếng vẻ ngại ngùng rồi lại tỏ ra khéo hiểu lòng người, cởi hai chiếc cúc cùng của áo sơ mi ra: "Vẫn là chụp tôi ạ...".

      3.

      Sơ Kiến thích nhất là thủy cung. Lúc đưa con chơi, bế cậu bé xem từng khu vực , vừa xem vừa dạy con trai đọc tên từng loại cá. Kiểm Biên Lâm theo sau hai người họ, luôn tay chụp ảnh như thể có vô vàn khung cảnh đẹp đẽ chụp mãi hết. Cuối cùng, Sơ Kiến bắt đầu tỏ vẻ bất mãn, quay đầu lại nhìn rồi giọng nhắc nhở: "Sao chơi với con? Con trai phải theo ba nhiều chút, như thế mới có ích cho phát triển thể chất lẫn tinh thần của con".

      Kiểm Biên Lâm kiềm chế sở thích chụp ảnh Sơ Kiến của mình, bước đến gần rồi chăm chú nhìn lũ cá trong bể hồi lâu mới thầm chỉ cho con trai: "Đó là cá ba, kia là cá mẹ, đây là cá con".

      Ớ? Sơ Kiến ngớ người, sao mà nhìn ra được như thế nhỉ?

      Lại qua trái hai bước, người rất có quan niệm về gia đình như Kiểm Biên Lâm lại chịu khó khẽ giọng : "Đó là tôm hùm ba và tôm hùm mẹ, con nhìn xem, cái con lớn chút kia là tôm hùm con đấy!".

      Sơ Kiến chẳng biết sao: "Thôi, cứ chụp ảnh vậy!".

      Người đàn ông hoàn toàn đắm chìm vào hạnh phúc hôn nhân gia đình, tài nào truyền thụ kiến thức khoa học được là đáng sợ mà!

      4.

      Cứ có dịp ra ngoài là Sơ Kiến thích dạo vòng các cửa hàng để mua sắm, lấy việc "dạo phố" làm thú vui. Thế là hai người đẩy xe, Sơ Kiến ngừng bỏ vào xe đủ thứ, nào là miếng dán hạ sốt cho trẻ, thuốc cảm dành cho trẻ con, rồi nước rửa tay cho trẻ con, vòng tay đuổi muỗi cho trẻ con...

      Kiểm Biên Lâm cũng ngừng bỏ những món đồ y hệt vào trong xe. Sơ Kiến thích lấy gì, cũng lấy thêm phần hệt như vậy. Tóm lại, chỉ cần là thứ muốn mua mua thêm chút cũng tốt.

      Có lần trước khi du lịch, Sơ Kiến cầm tờ danh sách dài dài liệt kê những món đồ thích của ba Kiểm Biên Lâm và ba mẹ . Bao nhiêu thứ cần chuẩn bị mua cho họ như nồi cơm điện, nước súc miệng, kem chống nắng, dầu gội đầu, miếng rửa bát đĩa... Sơ Kiến nhìn thấy danh sách dài như thế liền buồn rầu, thầm nghĩ toàn là đồ dùng có thể mua trong siêu thị, lại còn thêm nhiệm vụ giao cho Kiểm Biên Lâm, thế mà hoàn thành cách vô cùng xuất sắc.

      Chỉ là sơ suất chuyện, mấy khu du lịch thế này bao giờ cũng có nhân viên hướng dẫn mua sắm, lại quá chủ quan, coi mức độ nổi tiếng của Kiểm Biên Lâm. Vậy là tối hôm đó, instagram liền đăng đầy ảnh kem chống nắng Kiểm Biên Lâm thích dùng nhất, miếng xốp rửa bát đĩa Kiểm Biên Lâm hay mua, dầu gội đầu Kiểm Biên Lâm thường dùng, nưóc súc miệng Kiểm Biên Lâm thích, loại sữa bột con của Kiểm Biên Lâm thích uống...

      6.

      dạo, con trai cưng rất lệ thuộc vào ba. Buổi tối ngủ thường hay giật mình tỉnh giấc, bò từ giường trẻ con sang giường lớn tìm ba. Cũng chính vì vậy mà gần hai tuần liền, Kiểm Biên Lâm hầu như có cơ hội chạm đến đầu ngón tay của Sơ Kiến. hôm nọ, Kiểm Biên Lâm khó khăn lắm mới chờ được con trai ngủ say, tranh thủ vài giây ngăn ngủi để đến phòng vệ sinh súc miệng, rửa tay sạch rồi mới xoay người Sơ Kiến ngủ sang và kề người đến.

      Vốn cầm lòng được, bỗng nghe thấy Sơ Kiến ôm cổ rồi lẩm bẩm: "Đừng cởi... làm luôn !".

      Tim liền đập thình thịch. Sơ Kiến lại hề hay biết mình ra lời cám dỗ gì. Chưa kịp làm gì cả chiếc giường trẻ con lắc lư, con trai ngồi bật dậy, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hai ngưòi họ. Cậu bé gì cả mà chỉ chăm chú nhìn thôi.

      Kiểm Biên Lâm chột dạ, quay đầu lại nhìn con trai, lo sợ rằng nếu mình tiếp tục làm thêm động tác nào nữa gây ảnh hưởng tốt đến tâm hồn trẻ thơ của con trai mất.

      Cuối cùng, Sơ Kiến trở mình dưới người tiếp tục ngủ thiếp , riêng vẫn tiếp tục nhìn con trai trân trối. 

      7.

      Lúc bắt đầu học đếm số, con trai thích nhất số tám. Có lầb Sơ Kiến công tác, sữa bột hết, Kiểm Biên Lâm đành phải mình lái xe chở con trai đến siêu thị mua. Sau khi tính tiền xong, lúc loay hoay cho đồ vào cốp xe sau con trai chạy vụt , bắt đầu cuộc hành trình nhận biết con số dài đằng đẵng. Cậu bé tìm được số tám biển số chiếc xe kế bên xe của Kiểm Biên Lâm, liền cười reo lên, cất giọng non nớt với Kiểm Biên Lâm: “Tám!".

      Con trai vừa hiếu kỳ lại còn vô cùng kiên nhẫn, cất bước chạy đến phía sau chiếc xe thứ ba, yên lặng nhìn vài giây rồi lại tìm thấy con số thích: “Tám!".

      Kiểm Biên Lâm mỉm cười đồng tình, gật đầu: "Đúng rồi, tám!".

      Con trai vui vẻ cười khanh khách rồi lại chạy đến chiếc xe tiếp theo...

      Tối hôm đó, Kiểm Biên Lâm cứ thế theo con, mũ kéo thấp hơn ai hết, ngừng che mặt mình và con trai, tìm từng con số tám biển số xe trong hơn nửa khu tầng hầm. Gặp phải chủ xe, bị nhận ra nên đành chụp ảnh và ký tên cho người ta, chỉ cầu đối phương đừng chụp mặt con trai mình.

      Thế là trong tình huống hề hay biết, con trai cưng tạo phúc cho tất cả mọi người trong tầng hầm để xe. Cậu bé chú động dẫn đường, tổ chức buổi lễ ký tên cả đêm cho ba mình.

      Lúc về đến nhà, Kiểm Biên Lâm gọi điện cho Sơ Kiến, giọng đầy cảm thán: " thấy tính cố chấp và kiên nhẫn của con... giống hệt đây mà!".

      8.

      Lúc con trai mới bập bẹ học , biết nhiều từ, chuyện gì vừa ý cũng đều "xấu xấu", ý muốn rằng cậu bé thích, tắt , hỏng mất rồi... Vì thế, trong ngày Kiểm Biên Lâm trông con, từ sáng đến tối đều chỉ nghe thấy từ “xấu xấu” này.

      xem ti vi giữa chừng tắt , con trai liền chỉ vào màn hình tối đen và "xấu xấu". đưa con tiêm vắc-xin, con trai chỉ vào chỗ bị tiêm mu bàn tay và "xấu xấu". rửa mặt xong tắt vòi nước, con trai chỉ vào vòi nước và ngay "xấu xấu". Ngay đến nửa đêm phát sốt, con trai cũng vừa khóc vừa "xấu xấu"... Hơn nữa, con trai rất hay tự ái, mỗi lần cậu bé điều gì đó cũng đều bắt ba Kiểm Biên Lâm lặp lại ba lần.

      tuần sau, lúc Kiểm Biên Lâm và Tạ Bân bàn công việc, nghiêm túc cầm bút máy định ký tên phát bút hết mực, câu buột miệng của cũng là: "Xấu xấu".

      Tạ Bân húng hắng ho khan, gì cả. Kiểm Biên Lâm cũng tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, đưa hai tay che mặt rồi khẽ : "Con trai mới dạy em đấy!".

      * * *
      KhaiDoanh_347, chjchj1001, Dinhloan3 others thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      HẬU KÝ

      Mandarin của tôi bắt đầu được đăng mạng từ tháng Mười năm 2015, kết thúc vào tháng năm 2016, đúng ba tháng lạnh lẽo nhất. Đây cũng là tác phấm về chuyện tình thanh mai trúc mã đầu tiên của tôi.

      Từ bé đến lớn, tôi có đến năm, sáu bạn trúc mã, quan hệ đôi bên vẫn luôn rất tốt. Những người từng có bạn thanh mai trúc mã đều hiểu rằng thứ tình cảm này rất kỳ diệu, hệt như tình thân vậy. Từ thuở ba, bốn tuổi quen biết nhau, khi đó còn phân biệt nam nữ, cùng nhau lớn lên, đọc sách, cãi nhau, sau này trưởng thành bắt đầu đương, thất tình, nhìn bọn họ đến học viện quân đội rồi kẻ trời nam, người đất bắc. Sau bao năm dài gặp lại, ồ, thay đổi thế này rồi sao? là thần kỳ!

      Chúng tôi họp mặt cùng nhau, ăn uống vui đùa vẫn như hồi bé, hề khoác lên vẻ thận trọng và chín chắn của người trưởng thành. Vì vậy, trong thâm tâm tôi luôn muốn viết câu chuyện về kiểu tình cảm này, phần chính là để giữ làm kỷ niệm.

      Thời gian thầm lặng đưa tất cả chúng ta lớn dần lên, biết bao chuyện tình cảm và tình chẳng hề liên quan gì đến nhau nhưng lại rất đáng để nhớ đến. Chuyện tình cảm vốn chir nảy sinh với ai đó đặc biệt mà còn nảy sinh với cả khoảng thời gian tươi đẹp đặt biệt nào đó. Những tháng ngày tuổi thơ ấy qua, quãng thời gian với những tình cảm thanh mai trúc mã cũng cứ thế trôi .

      Ban đầu, tôi rất tham vọng khi viết câu chuyện này, thậm chí từng với bạn bè chí cốt rằng: "Hừ hừ, tôi viết ra tác phẩm sến sẩm miêu tả sống động giới showbiz với bao biến đổi thăng trầm cho mà xem!". Nếu liên quan đến công việc hằng ngày nhất định viết ra những dòng vô cùng đặc sắc.

      Lúc đầu, tôi nghĩ rằng bởi vì thấu hiểu nên mới chân , mà những thứ chân mãi mãi luôn là đẹp nhất. Thế nhưng, cuối cùng mới phát ra tôi đánh giá cao bản thân mình quá rồi, đến khi viết ra lại đột nhiên muốn viết gì phức tạp cả. Vì thế, như các bạn thấy đấy, tác phẩm này ngoại trừ thêm vào vài chuyện vụn vặt trong giới showbiz ra hoàn toàn có gì khác cả. cho cùng tôi vẫn thích những câu chuyện đơn thuần hơn.

      Thế giới này, tôi hiểu nó như thế nào, cũng biết rằng có đôi khi nó khiến người ta thất vọng rất nhiều, nhưng những việc này phải là thứ mà tôi muốn biểu đạt qua tác phẩm của mình. Có những điều xấu xí đáng để tôi sau khi làm xong công việc cực nhọc còn phải phí công viết ra nó dưới ánh đèn bàn, trước máy tính, thậm chí thức đến nửa đêm để hoàn thành. Với cương vị là biên kịch, đương nhiên tôi biết tình tiết thế nào tạo nên kịch tính. Nhưng là nhà văn, tôi vẫn muốn trong thời gian hữu hạn này, có thể viết nên điều mà bản thân mình lòng trân trọng với những nhân vật và câu chuyện thích.

      Tôi vẫn thường rằng, bạn đọc là nguồn năng lượng khiến tôi kiên trì tiếp tục nghiệp viết lách. Bởi vì vào những lúc tôi muốn đặt bút xuống, chính các bạn lại kéo tôi trở lại. Nhưng mỗi tác phẩm nhất định đều phải là tôi viết cho mình, khi viết ra được chữ đầu tiên của câu chuyện này chắc chắn là vì tôi muốn hoàn thiện nó và thích nó. Vậy nên xét về mặt ý nghĩa nào đó, tác phẩm tôi viết ra cũng chính là món quà tôi dànhtặng cho chính bản thân mình. Mỗi quyển sách đều là quá trình trị liệu tâm hồn của tôi.

      Cảm ơn J&C xuất vào mùa đông năm 2015, để rồi từ đó vĩnh viễn tồn tại. Cuối cùng, lời hát kết thúc trong chính văn của tác phẩm cũng là món quà tôi muốn tặng cho mình và cho tất cả các bạn: "Bạn còn nhớ giấc mộng thời niên thiếu hay ? Nó tựa như đóa hoa mãi mãi bao giờ úa tàn".

      Có chông chênh, có trắc trở, vì ai mà chưa từng lần vấp ngã, nhưng tôi vẫn kiên trì tiến về phía ánh nắng cùng với ước mơ thời niên thiếu, đến chết cũng thay đổi.

      Mặc Bảo Phi Bảo

      * * *

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @Nhộng Béo, truyện dễ thương quá. Bạn edit cũng mượt lắm.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      @Chris Cảm ơn bạn quan tâm nhưng truyện ko phải m edit m chỉ post thôi ạ

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :