1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Man Cô nhi - (Hồ Điệp Seba) (9c) (hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 9



      ra ta cũng biết là mình có. Đương nhiên Tiên Tâm cũng biết. vừa đậu Trạng nguyên, lúc hứng chí bừng bừng, nếu phải Nhị tẩu cùng bốn tiểu thiếp chính thức đấu võ, phải Chiết Giang trấn thủ công việc kinh doanh ở đó để Nhị ca trở về cứu hỏa, còn luyến tiếc rời .

      Công việc ở Chiết Giang khó khăn là vì châu phủ Chiết Giang chẳng những tham lam mà còn tham cách rất sĩ diện nữa. Người như thế khó đối phó. Quản biết làm sao, đổi tới đổi lui vài người cũng có cách nào. Công việc kinh doanh ở đây lại như Giang Tô, đành phải để Nhị ca vất vả di chuyển tới lui, mới miễn cưỡng xem như ổn định được.

      Vốn Đại ca muốn tự mình , nhưng nếu phải bắt đầu lại từ đầu công tác xã giao lo lót với quan phủ. Nhưng Tiên Tâm thành vấn đề. là Tân khoa Trạng nguyên Tam nguyên cập đệ, Hoàng đế khâm ban chức Đại học sĩ, cho quyền tham tấu từ xa (đương nhiên tuyệt đối biết dùng quyền này), rất được lòng Thánh thượng.

      Hoàng đế cảm thấy có được Tiên Tâm, thành tựu to lớn về văn hóa giáo dục của rốt cuộc cũng viên mãn. Cho dù Ngự sử có dâng tấu Tiên Tâm bạc lãng có đức hạnh, chuyên bỏ công sức lợi dụng nữ nhân (bán đồ trang điểm), Hoàng đế cũng chỉ ý tứ mắng hai câu rồi "phạt" đưa hai xe đồ trang điểm vào cung tiến ́ng, sau đó chắc là Hoàng hậu dùng thấy tốt, lại càng tốt cho .

      Đây đúng là Hoàng gia quảng cáo miễn phí a! Đồ trang điểm này vốn chỉ làm ra cho ta dùng, nay bán với giá ngất trời, càng thể Hoàng đế che chở cho vị Trạng nguyên lang Tam nguyên cập đệ hiếm mà có được này cỡ nào a!

      Vì thế châu phủ Chiết Giang đột nhiên nịnh nọt ra mặt, hề đề cập đến khoản “hiếu kính nên có”, ngược lại lão lại hiếu kính Tiên Tâm. Tên Mặc Dư quân lòng dạ đen tối hơn mực kia đến Trảo Oa quốc đương nhiên cũng thành thạo như một vị quan chơi. Công việc kinh doanh bế tắc đình trệ ở Chiết Giang lập tức lên như diều gặp gió, như thuyền gặp nước.

      bận rộn công việc ở Chiết Giang, còn ta phải ở lại theo khuyên can Nhị tẩu và nhóm tiểu nhị tẩu, cũng rất bề bộn đủ điều. Trước nay Tiên Tâm cho ta thường xuyên lui tới với nhóm thiếp thất này, nhưng giờ phải là lúc ta lưỡng lự có nên lui tới hay . Mà là Nhị tẩu Lâm muội muội náo loạn đòi tuyệt thực, nhóm tiểu nhị tẩu náo loạn lớp đòi thắt cổ, lớp sinh bệnh, cả nhà loạn cả lên. Vương Hi Phượng bận rộn gia vụ cũng vội vàng đàn áp nhóm tiểu đại tẩu có mòi rục rịch, chỉ còn lại ta có thể làm người rảnh rỗi khuyên hai câu.

      Tiên Tâm có bên cạnh, quả ta nhàn rất nhiều. Ta có thời gian luyện viết chữ, đọc sách thuốc. Ở với Tiên Tâm lâu ngày, ta găp mặt đại phu xem bệnh cho nhiều hơn, cũng học lỏm được chút ít. tại ta cũng biết bắt mạch, chỉ là xem chuẩn mấy mà thôi.

      Hôm nay ta tự bắt mạch chơi giải sầu cảm thấy có chút kỳ lạ. Mạch đập nhanh và mạnh hơn bình thường rất nhiều, làm sao lại có cảm giác mãnh liệt như có như vậy chứ?

      buồn bực khó hiểu đúng lúc đại phu đến thăm bệnh cho tiểu thiếp của Nhị ca ngang qua, ta gọi lão lại “Đại phu, mạch tượng của ta dường như có chút quái lạ”. Lão là đại phu trong nhà của Vương gia, lĩnh tiền lương hàng năm, ngoài ra mỗi lần mời đến cũng có trả phí lại. Nhưng ai biết lão họ gì tên gì, mà lão cũng chỉ xem bệnh cho người nhà Vương gia. Nghe là vì tổ tiên Vương gia có ân với lão, nên lão ở lại báo ân.

      Lão nhăn nhó nhìn nhìn ta hoài nghi, chắc là vì mặt mày ta quá hồng hào. Nhưng bởi vì ta “biết sơ” qua y học thường thức, nên quan hệ giữa ta và lão cũng quá tệ. Lão cũng lười thỉnh ta đưa tay ra để bắt mạch, chỉ sơ sài bắt lấy cổ tay ta, cách lớp tay áo mà chẩn mạch.

      Lão ngây người ra hồi lâu, lại thỉnh ta đến lương đình gần đó, tỉ mỉ cẩn thận bắt mạch lại.

      “Hiếm lạ a, hiếm lạ!” Lão sợ hãi than thở “Lão phu đến Vương gia này hơn năm năm nay, lần đầu tiên chẩn ra hỉ mạch ở Vương gia này! Chúc mừng Tam phu nhân, ngươi có thai!” Ta trừng mắt nhìn lão, nổi nên lời.

      Ta nghĩ, chắc ngươi biết khái niệm “có” ở Vương gia này là như thế nào đâu?

      Vương gia có vài đặc điểm sau đây: điểm băng thấp (độ bình tĩnh), điểm cười thấp (rất thận trọng, tùy tiện chọc chút cười rồi), và tỷ lệ sinh con vô cùng thấp.

      Mấy đời đơn truyền, cũng đủ cho ngươi thấy đường sinh dục dẫn của nhà này là thê thảm cỡ nào. Đơn truyền chính là đơn độc truyền lại trai mà thôi, ngay cả con cũng có.

      Nhị ca lớn hơn Tiên Tâm mười tuổi, Đại ca hơn Tiên Tâm con giáp. Đại ca thê ba thiếp, Nhị ca thê bốn thiếp. Tất cả đều kết hôn mười lăm, mười sáu năm nay, mà đến giờ, con gián cũng chưa sinh ra nổi.

      phải là vì sinh non hay vì xảy thai, mà là hoàn toàn có động tĩnh gì.

      Cho nên hai ca ca của nuôi như con ruột của mình, thê thiếp ngay cả đấu cũng có khí lực mà đấu.

      Ta đoán có lẽ là do di truyền của gia tộc, chứng tinh trùng thưa thớt linh tinh gì đó? Đáng tiếc chứng tuyệt dục di truyền, mà lại di truyền chứng này... ra ta sớm nghĩ đến điều này, nhưng cảm thấy cũng chẳng sao. Ngược lại, đỡ phải nghĩ cách tránh thai, ai biết lại may mắn (hay bất hạnh) trúng thưởng như vậy.

      Kết quả là nội đấu trong viện của Nhị ca nhanh chóng bị vũ lực trấn áp, Vương Hi Phượng cầm thái đao vọt vào sân viện của Nhị ca, uy hiếp bất luận kẻ nào cũng được làm loạn trong nhà nữa, nếu gà chó cũng yên kinh động đến bà mẹ mang thai, thì sẽ lập tức đem người đó băm ra tiếp tế cho Tam muội muội ăn.

      ...Ta biết ba xe lông thú kia khiến nàng kiếm ít lời, nhưng cũng nên khoa trương như vậy chứ?

      Điều khiến ta càng giật mình là, ta mang thai bốn tháng nay, chỉ là có dấu hiệu nào. Ta chỉ cảm thấy gần đây mập lên ít, ăn càng ngày càng nhiều. Tính theo thời gian, chắc là có lúc ở kinh thành rồi.

      Tiên Tâm vốn tính trở về tổ chức lại hôn lễ lần nữa, ra roi thúc ngựa trở về, còn sợ xấu hổ, để cho gã gia đinh cõng vào, trừng mắt nhìn ta hồi lâu “... có hả?” Mấy ngày nay ta quen bị quấy rầy bởi đám ca ca và tẩu tẩu mừng đến phát điên ( hiểu các ngươi cao hứng như vậy để làm gì, thật xứng là người của Vương gia nha...), ta bình tĩnh trả lời “Bốn tháng rồi!”. Sau đó làm chuyện khiến ta mây đen nổi lên đầy đầu.

      Tiên Tâm thâm tình chân thành vuốt bụng của ta “Con a, mau kêu cha !” Ta phải công nhận là giáo dục về sức khỏe rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Cho dù sinh ra cũng phải , hai năm mới biết , còn ở trong bụng mà ngươi bảo kêu, nếu thực kêu chắc chắn là quái đầu thai rồi?

      Thấy vui như vậy, ta cũng rất bất đắc dĩ mở miệng thay con “Cha!”. cười lăn lộn khắp cả giường, lần này ta xác định phải bởi vì điểm cười của thấp.

      Đây là lần đầu tiên Vương gia “có” trong vòng hai mươi năm qua.

      Khi ta biết số liệu chính xác này, ta im lặng thời gian. Tiên Tâm sao cũng chịu Chiết Giang, Nhị ca cũng chịu , nếu được thấy cháu sinh ra làm sao?

      (Nhị ca, còn năm tháng nữa a, năm tháng! Hơn nữa ngươi muốn ở lại lúc cháu ngươi sinh ra để làm gì? Ngươi biết đỡ đẻ sao?). Ba huynh đệ đùn đẩy qua lại, cuối cùng phái quản đến Chiết Giang trông coi, mỗi tháng Tiên Tâm đến đó kiểm tra lần.

      Ta biết ở Vương gia này, hài tử là bảo bối hiếm lạ, nhưng cũng đến mức hiếm lạ như thế chứ? Ba đại nam nhân suốt ngày túm tụm lại chỗ cười ngây ngô, bàn xem đặt tên là gì. Đại ca bùi ngùi , sau khi sinh được , mới sinh được Nhị đệ, Tam đệ, cho nên vấn đề nối dòng của hai huynh đệ bọn họ chắc chắn có hy vọng rồi.

      Nhị ca , nữ hài tử là tốt nhất, nên đặt tên là Chiêu Đệ, nhất định có thể chiêu đến lục súc thịnh vượng...(ngay sau đó bị Đại ca gõ lên đầu). Ba đại nam nhân đều đứng ở gian ngoài lớn giọng chuyện vô cùng hưng phấn. Mà người to tiếng nhất chính là Tiên Tâm.

      Aizz, nam nhân mà, có thể làm cho nữ nhân mang thai chứng tỏ mình có bản lĩnh nam nhi, là đại vô cùng quan trọng. Sợ là tại tự cao đến mức đáng sợ.

      Nhưng ngày nọ ta ngủ trưa tỉnh lại nửa chừng, tiếp lấy chén canh ngân nhĩ Bạch Quyên đưa qua nghe thấy tiếng Tiên Tâm đắc ý dào dạt “...Đương nhiên là ta vét hết tinh hoa đầy người cho Lâm Lang, cho nên mới...” Ta cố gắng lắm mới phun ra hớp canh ngân nhĩ. Rèn luyện lâu, ta dùng tu vi cả đời của mình mới cố gắng nuốt vào ngụm canh ngân nhĩ kia, ngay cả ho cũng chưa ho tiếng.

      Ta bình tĩnh hỏi Bạch Quyên “Tam gia chuyện với ai vậy?” Bạch Quyên bình tĩnh trả lời ta “ với Đại gia và Nhị gia” Ta gật gật đầu, uống hết chén canh ngân nhĩ. " với Tam gia tiếng, trời lạnh, gian ngoài lại có chậu than sưởi ấm, lạnh đến phát sợ. Thỉnh vào phòng tiểu thư chuyện , ở đây ấm hơn." Bạch Quyên bình thản trả lời, "Dạ, nương!" Nàng liền vén rèm ra ngoài.

      May là Bạch Quyên luôn luôn bình tĩnh giống như ta, vẫn bảo tồn được truyền thống bình tĩnh của Vương gia. Năm nay người Vương gia còn là người Vương gia nữa.

      Ngươi tưởng Đại tẩu, Nhị tẩu bình tĩnh lắm sao? hề. Các nàng giờ bỏ hết tất cả ân oán, tận sức cống hiến hết mình cho thời trang trẻ em Dreamworks, quần áo nam nữ gì cũng đều có, còn thêu rồng vẽ phượng nữa. Ta nghĩ dù sinh sáu, mặc rách hai mươi cái vẫn còn có cái để thay, ta thực sợ các nàng ngay cả áo liệm cũng đều may luôn.

      Vương Hi Phượng càng canh giữ phòng bếp chặt chẽ hơn để đề phòng có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn ( biết ai gây ra chuyện ngoài ý muốn...), mỗi bữa cơm đều phải dùng chiếc đũa bạc thử trước, vô cùng khoa trương, ta biết gì, chỉ có thể tự hỏi ông Trời.

      Nếu ta giả vờ buồn ngủ, chỉ sợ một ngày đến mấy lần, cả nhà đều loạn cả lên.

      Cả đời Tiên Tâm cũng chưa từng nhẫn nhịn khắc chế đến như vậy...ý ta là kể từ sau khi bọn ta hôn môi lần đầu tiên. nhịn làm cho cả người ta uể oải.

      Ta cảm thấy nhất định là ta vừa mập vừa già lại vừa xấu, thế nên mới quy củ như vậy.

      Phụ nữ có thai mà, luôn luôn đa sầu đa cảm. Ta với , nước mắt rưng rưng, hoảng hốt chỉ lên trời thề thốt, ôm ta dỗ dành lâu “...Đại phu là song bào thai” vừa vui vừa lo .

      “Song bào thai song bào thai” Ta cực kỳ u buồn “Ta biết mà, chàng còn thương ta nữa. Con a, ba mẫu tử chúng ta đáng thương, giờ cha ngươi ta nữa...” “Làm gì có, làm gì có!” vặn vẹo nửa ngày mới thẹn thùng "Vì hễ chạm vào nàng, ta..., ta nhịn được..." quả dám làm gì cả, sau sáu tháng, bụng của ta tròn như quả khinh khí cầu. Chỉ có thể thân ái ôm cái. Sau đó, lại Chiết Giang kiểm tra cửa hàng, mới chưa đầy ba ngày, ta càng nghĩ càng u buồn, khóc hồi rồi viết phong thư cho .

      Ta với , chắc lúc này dục vọng của quá cường mãnh, sức lực lại dồi dào, lại trẻ tuổi. Nếu có nhịn nổi mà trộm hương, là nữ tử ta cũng có thể hiểu được, nhưng được phụ bạc tình cảm nữ tử con nhà đàng hoàng, cũng phải biết giữ gìn bảo trọng thân mình. Ta là biển dấm chua, nếu thực nạp thê thiếp, ta tranh giành tình cảm, nhưng cũng thể ở chung được nữa, ta nuôi con cho lớn rồi trả lại cho Vương gia...Càng viết càng khó chịu, còn khóc lớn hồi. Đợi thư được gửi , ta nằm giường cả ngày, cơm cũng muốn ăn.

      Kết quả là thư của hỏa tốc hồi , trong thư cũng chỉ viết có vài chữ, cũng có chi, hồ, giả, dã gì đó... “Để về ta móc tim ra cho nàng xem. Vô lương tâm!”. Thế là hôm đó ta ăn thêm được ba chén cơm lớn.

      Lúc trở về quả nghiến răng nghiến lợi, vì bụng ta lớn như vậy nên thể bắt ta ra đánh đòn. Nhưng đêm đó “tử hình” ta ngay tại chỗ, “trọng chấn phu cương”.

      Nhưng bởi vì thân thể của bọn ta đều có chỗ bất tiện cho việc này, nên chân tay lục đục hồi lâu đầy đầy mồ hôi, đa phần là cười khúc khích. Đến cuối cùng cũng thành công, mồ hôi đổ vật vã nhìn nhau, ta cảm thấy là người đẹp nhất tốt nhất thế gian này, mà vẻ mặt của cũng cho ta biết, bà bầu mập mạp, sưng phù thảm đến giống hình người này, là nữ nhân đẹp nhất trong mắt .

      “Còn muốn ta móc tim ra cho nàng xem ?” dán mặt lên gáy ta, giọng .

      “Sao ta nỡ chứ?” Ta mệt mỏi vỗ về lên mặt phải nó cũng nằm trong ngực ta sao?” “Đúng vậy, hai chúng ta có cùng quả tim.” cắn cắn lỗ tai của ta “Vậy mà còn cố ý chọc giận ta...Đồ vô lương tâm!” Ôm chặt , ta gì nữa.

      Ta cũng hiểu tại sao mình lại trở nên yếu đuối như vậy. Ta nghĩ có lẽ là vì ta mang thai, ba cái nội tiết tố quỷ quái gì đó quá thừa. Cũng có thể là vì ta quá sợ việc sinh đẻ.

      Có lẽ vì trong lòng có người rất quan trọng, nên ta mới nao núng sợ chết như vậy.

      “Ta chàng, Tiên Tâm, phu quân!” Ta cúi đầu .

      Sắp ngủ Tiên Tâm nhàng trả lời "Ta cũng nàng, Lâm Lang, nương tử." Trời gần sáng, ta bắt đầu đau bụng đẻ. Mà ta mang thai cũng vừa tròn chín tháng. Song bào thai đủ tháng.

      Chương 10



      Chính xác mà , xảy ra chuyện gì ta cũng biết, từ đầu đến cuối ta vẫn đều mơ mơ màng màng.

      Cơn đau xé nát cả người ta, ta rất cố gắng nhưng ta sinh được. Ta biết nhất định có chỗ nào đó đúng, có lẽ là thai vị bất chính hay gì đó đại loại vậy...Nhưng cả ba bà đỡ đều thúc thủ vô sách.

      Ta chỉ còn nhớ là Tiên Tâm để ý gì đến cấm kỵ vọt vào phòng, trong cơn đau bụng đẻ, ta nắm tay chặt, hy vọng có thể lấy thêm chút dũng khí.

      rất luyến tiếc ...Nhưng nếu quyết định nhanh, có lẽ ba cái mạng đều mất.

      “Gọi đại phu đến ” Ta thều thào, kê sát tai lại gần “Mau gọi đại phu đến” “...Để làm gì?” Sắc mặt kịch biến.

      “Mổ bụng đẻ...” Điều kiện y học ở thời đại này quá kém, nếu cứ như vầy, sợ rằng cả ba đều chết. “Con cầu xin chàng...” “! được!” Gương mặt vặn vẹo “Nàng đừng hòng bỏ ta lại! Lâm Lang! An Bình!” Đây là lần đầu tiên gọi tên kiếp trước của ta...Sau đó ta cũng nhớ chuyện gì, chỉ biết là rất đau, rất đau, rất rất đau...Cuối cùng, ngay cả đau cũng còn sức để mà đau. Mãi đến khi thân hình ta nhàng, còn cảm thấy gì nữa.

      Cảnh tượng này rất quen thuộc.

      Ta đứng bên ngoài thân xác của mình, nhìn xuống khuôn mặt tím ngắt hôn mê của Man nhi. Tiên Tâm bị lôi ra ngoài.

      Ta hơi cảm thấy an ủi. Ta thực muốn ở đây đau đớn đến tê tâm liệt phế, ta lại có cách nào.

      Vừa xoay đầu lại, ta sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

      Cái người cao to lực lưỡng người dưới rồng lúc xưa đứng bên cạnh ta, mái tóc đen dài xõa rối tung, đầu đội vương miện ngũ sắc...Nhìn kỹ mới nhận ra là Nhân Xà.

      “Ta tìm ngươi rất lâu rồi!” Thanh của xa xăm phiêu miễu, giống thực, nhưng cảm giác có chút ôn hòa hiền hậu ”Ngô An Bình, ta hại ngươi phải theo đến đây. Giờ ta đến sửa lại sai lầm này...” ”Khoan !” Ta lớn tiếng ” "Làm gì có chuyện như vậy, sai là sai, sửa lại sao nữa à? Nếu chỉ sửa sai rồi là yên chuyện, vậy thế giới này còn cần cảnh sát để làm gì ?!" Ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc "Vậy phải làm như thế nào?" "Thân xác của ta còn, phải ?" Ta cò kè mặc cả với .

      “Phải” thở dài “Nhưng ta có thể đưa ngươi về thời đại, tìm xác dương thọ chưa tận mà hồn phách lìa cho ngươi”

      “...sửa lại sai lầm này..." "Cầu xin ngươi cứ sai tiếp..." ta lập tức cự tuyệt "Ta ở nơi đây sống rất tốt. Nhưng hài tử sinh ra, ngươi có cách gì hay ?" trừng ta trong chốc lát "Ngươi quay về sao? Thời đại của ngươi hòa bình, sống thoải mái hơn nhiều so với niên đại này." Liếc liếc gương mặt Man nhi càng ngày càng tím ngắt lại "Cũng cần phải vì mang song bào thai, sinh được mà chết" “ cần lo chuyện đó!" Ta dứt khoát kiên quyết "Cùng lắm sau khi sinh lần này xong sinh nữa" "Cho dù có muốn sinh nữa cũng được, ngươi bị thương quá nặng." bình tĩnh .

      “Vậy càng tốt!” Ta chẳng hề để ý “Đỡ phải tránh thai” nhìn chằm chằm ta như muốn đục hai cái lỗ người ta “Vị hôn phu của ngươi tứ chi đầy đủ!” "Vậy sao?" Ta cười nhạt "Chẳng qua nam nhân khác có nhiều hơn chân, phải phu quân ta thiếu chân." "Đàn ông thế gian này đều bạc bẽo." Ánh mắt lạnh lùng.

      Ta lia mắt đánh giá từ xuống dưới, tuy nửa là người, nửa dưới là rồng nhưng ta vẫn nhìn ra...Ặc...nhưng nhìn cơ ngực bằng phẳng hùng tráng của , chắc là nam chứ?

      “Ta phải nam tử phàm tục” Ánh mắt lạnh hơn.

      “Có lẽ nam tử đều bạc bẽo...” Ta sảng khoái trả lời “...Nhưng giờ tình của bọn ta lúc cuồng nhiệt, nhau cách dị thường. Cũng có thể có ngày nhiệt tình của hai bên mất, di tình biệt luyến người khác, ai mà biết được? Nhưng tại sao phải than khóc khi chuyện còn chưa xảy ra? Chi bằng tập trung vào tại, từng bước nối tiếp từng bước, chừng có thể bước đến vĩnh hằng." chăm chú nhìn ta lâu, cũng gì. Ta mất kiên nhẫn thấy Tiên Tâm lại xông vào.

      Tâm của ta cực kỳ đau.

      tóc tai bù xù, ánh mắt cuồng loạn, nhào vào người ta lấm lem máu, nửa dưới trần trụi, ngửa đầu phát ra tiếng khóc than bi tuyệt, điên cuồng.

      “An Bình, nàng trở về ! Ta cần gì cả, con cái và công danh, ngay cả cái chân còn lại của ta cũng vậy...” dường như nổi điên ngừng hôn “ta”, thân thể kia dần dần lạnh như băng “Ở lại ...nếu dẫn ta theo luôn!” Phải rồi, ta còn chưa kể cho nghe hết về bộ phim Hải Giác Thất Hào. Ta còn rất nhiều chuyện muốn kể với , rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều.

      Ta muốn chạm vào nhưng được. thương tâm thống khổ như vậy, như bị xé thành từng mảnh , ta lại thể chịu đựng thay . Lúc này ta mới biết, nỗi thống khổ chân chính phải là về thể xác, mà là chứng kiến người mình bi thương đến điên cuồng, mà mình có cách nào an ủi , ôm lấy .

      “Bởi vì bị thương quá nặng...” gã đàn ông to lớn vạm vỡ rốt cuộc mở miệng “...cho nên ngươi thể lại trong thời gian rất lâu”

      “...như vậy, ngươi còn muốn trở lại hay ?” mỉm cười, giọng có chút mỉa mai “Nếu ta đưa ngươi về, ta cam đoan ngươi vẫn có thân thể vô cùng khỏe mạnh, áo cơm lo, mỹ mạo thanh xuân” Vậy còn lo lắng gì nữa? Ngươi cho là ta chưa bao giờ bị liệt hay sao? Đương nhiên, nằm giường bệnh lâu ngay cả con cái cũng bất hiếu với cha mẹ, huống hồ là vợ chồng. Nhưng ta nguyện ý tin tưởng Tiên Tâm, cho dù tương lai thể trước sau như , ta cũng oán .

      Chỉ cần có thể ngừng cơn bi thống đến phát điên của là được.

      cười khẽ tiếng, vẻ mặt dịu lại, gương mặt ôn nhuận như ngọc “Nhân loại dường như cũng bạc tình, vô cảm như thế. Nếu như ngươi và có thể trước sau như , vẫn còn nhau như thế đến năm ngươi được sáu mươi hai tuổi mà chết, ta tặng cho các ngươi lễ vật." Thanh của thấp dần "Đền đáp các ngươi để ta mất lòng tin đối với con người...Tin rằng nỗi khổ sở của nàng ấy cũng có lúc hết..." Cơ thể của ta dần dần trôi bồng bềnh lên, ta biết ta có thể trở về rồi.

      “Vị đại ca này...” ta chợt nhớ lại hỏi nhanh “Nữ bác sĩ kia đâu?” Ấy vậy mà ta còn đầu óc để quan tâm đến...kết quả thần tiên quyến thuộc này.

      “Chắc vừa tròn ba tuổi?” thản nhiên “Hy vọng ở niên đại này, nàng ấy phải sống độc đến già...Ta nguyện trả bằng mọi giá...” Ngươi tự buông tha cho chính mình, đó gọi là trả giá sao?

      Cái gì gọi là trả giá? Giống như Tiên Tâm vậy. Là kêu gào than khóc bi tuyệt đến phát cuồng của Tiên Tâm làm vị nam tử cao to lực lưỡng này động lòng.

      Vừa nhập hồn vào thân xác, cũng chỉ thấy...đau đau, đau, rất đau...Ta thở dốc to, dùng hết khí lực toàn thân kêu “Tiên Tâm!”. Sau đó ta hồ đồ mơ màng sinh hài tử ra. trai , vừa vặn được gọi là “tốt”. phòng tràn ngập tiếng khóc la vô cùng náo nhiệt, ta vừa mệt nhọc vừa buồn ngủ nhìn hai hài tử há to miệng khóc oa oa...Thoáng cái mà đã có hai đứa con, thật kỳ diệu.

      Nhưng Tiên Tâm lại quơ tay đuổi hết mọi người ra ngoài “An Bình! An Bình...Lâm Lang, nương tử...” vừa nhào lên người ta vừa ôm cổ ta mà khóc.

      Ta sai rồi, là ba hài tử.

      Chỉ sợ cả đời sau ta bị sủng ái đến tột cùng, hai đứa con có nhũ mẫu trông nom. Ngoài ra phải còn có các ca ca, tẩu tẩu nữa hay sao? Con a, đừng oán ta, muốn oán oán người cha chưa trưởng thành của các ngươi.

      “Luyến tiếc chàng, cho nên trở lại!” Ta nắm tay , dần dần chìm vào giấc ngủ ”Ta luyến tiếc chàng nha, dù bị liệt cũng muốn trở về. Tiểu thiếu niên trong sáng của ta...” Thấy chàng khóc ta rất đau lòng.

      Cho dù phải đổi lại đôi chân tật nguyền của kiếp trước, chỉ cần Tiên Tâm rơi lệ...Ta cảm thấy thực đáng giá.

      ***

      Ta đoán chắc vị nam tử cao to lực lưỡng đó là thần tiên, giống như Phục Hi, Nữ Oa gì gì đó...Nếu , làm gì có năng lực xuyên như vậy.

      Nhưng ta biết thần tiên mà cũng biết hù dọa người.

      Ta chuẩn bị tâm lý phải nằm liệt giường cả đời, ai ngờ ” thời gian rất lâu” của lại chỉ có ba ngày.

      Thần tiên mà cũng gạt người, biết làm sao, chỉ có thể ngửa mặt hỏi trời.

      Nghe ta sinh ngày đêm, có lúc ngừng hô hấp, tim cũng hết đập. Đại phu muốn vào mổ bụng cứu đứa bé ra...Nhưng Tiên Tâm chống quải trượng canh cửa đuổi hết , ngay cả bà đỡ cũng đuổi nốt, khóa trái cửa.

      Những chuyện tiếp theo sau đó, ta đành lòng nhớ lại. Ngẫu nhiên mỗi lần mơ thấy, tỉnh lại đều khóc.

      Tiên Tâm có thời gian rất bình thường. Hoàn toàn cự tuyệt chịu nhìn con, thời điểm ta ở cữ đáng lý ra được ở chung phòng với , nhưng lại nổi điên, đập bát đập đĩa, điệu bộ lạnh nhạt ung dung hoàn toàn biến mất.

      gầy yếu tái nhợt, còn thê thảm hơn so với cơn bệnh nặng trước kia. Ngày đêm gì cũng đều canh ta, đột nhiên đêm còn tỉnh lại khóc, vuốt ve ta xem tim còn đập , còn thở hay .

      Ta biết rất sợ hãi. Nam nhân mà, suốt đời đều cần có nữ nhân bên cạnh, đặc biệt là Tiên Tâm.

      Ta ôm như ôm hài tử, hết an ủi rồi lại an ủi, luôn miệng cam đoan. Ta còn kể cho nghe về đoạn kinh nghiệm phấn khích lúc gần chết kia.

      “Ta sống đến sáu mươi hai tuổi” Ta với “Nếu muốn kiểm nghiệm xem hai ta có trước sau như hay , hẳn là phải cùng nhau làm”. dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào ta “Như thế đủ rồi” “Nhưng ta thể có con được nữa...” Sắc mặt đại biến, quả thực thảm giống sắc mặt con người, lớn tiếng , " cần!" dọa .

      Bọn ta trải qua cuộc sống hôn nhân vô cùng thuần khiết, vẫn thân thiết đối với ta, nhưng thà khó chịu lăn qua lộn lại giường, cũng dám ”như thế” với ta nữa. Cho đến khi con tròn tuổi, gọi là cha, mới tỏ ra hòa nhã với đứa bé. Nhưng khi con đeo dính lấy ta, lại tỏ vẻ vô cùng mất mát.

      Từ sau khi vì sinh đẻ mà suýt mất mạng, thể lực của ta cũng trở nên kém , đến lượt ta ăn có nửa chén cơm mà cũng nuốt vô. Đổi lại, đến phiên Tiên Tâm phải luôn dỗ ta ăn cơm.

      Còn về phần dỗ làm sao, tuy chướng ngại tâm lý của được giải trừ nhưng trở nên hung dữ hơn “Cút ra ngoài! Ai cũng được phép vào đây!” Ta nghĩ nên ngồi chiếc ghế cao chờ đút cơm cho ăn.

      xong rồi, xong rồi, quá tệ. Sao có thể dùng cái ghế hỏng bét kia được.

      Cặp song sinh này vô cùng đáng . Mẫu thân mà, tình mẫu tử sâu nặng, mẫu thân luôn là người đứa bé nhìn thấy đầu tiên khi sinh ra. Hình dáng đứa bé trai giống ta, có vẻ thanh tú, nhưng cá tính lại giống hệt cha, bề ngoài lạnh nhạt lại thông minh dị thường, rất có tiềm chất phúc hắc. Cá tính của đứa bé lại giống ta, mở miệng là khiến người ta cười, bề ngoài lại rất giống cha, tuy chỉ ngũ quan đoan chính mà thôi, nhưng cười rộ lên lại sáng lạn như bầu trời đầy sao.

      Nguy hiểm, nguy hiểm, rất nguy hiểm.

      Tương lai nó đến tuổi cập kê biết gả cho người ra sao, thực phiền não...Tuy giờ nó chỉ mới hai tuổi mà thôi.

      Về phần Tiên Tâm, phụ tính phát triển chậm, mãi đến khi bọn chúng gần hai tuổi mới thương sâu sắc. đặt tên cho bọn chúng, khiến ta cười cả thời gian.

      tên là Vương Lâm, bé trai tên là Vương Lang. Nhưng kiên trì cho bé trai làm ca ca, là phải trân trọng bảo vệ muội muội, có vẻ cưng chìu Lâm nhi hơn.

      “Chàng ngay cả đặt tên cho con mà cũng lười!” Ta oán giận cười .

      phải vậy!” cãi lại “Đây là cái tên xinh đẹp nhất đời. Nếu phải bọn chúng là con của chúng ta, ta luyến tiếc cho bọn chúng cái tên này”. Bọn ta thành thân bốn năm năm nay, con cái cũng lớn như vậy rồi, nhưng mỗi lần gương mặt dần dần trở nên thành thục của nở nụ cười, ta vẫn cảm thấy là tiểu thiếu niên trong sáng như trước, là đại tướng quân của ta.

      Ta nghĩ cho dù mặt mày nhăn nheo, râu ria bạc trắng, ta cũng vẫn cảm thấy như vậy?!

      cười, ta liền cảm thấy cuộc sống sáng lạn huy hoàng, vô cùng đáng . Nụ cười của như chiếu sáng cả sinh mệnh ta.

      ...Cảm giác phàm phu tục tử, nhưng ta thích.

      Thường thường nguyện ý cho bọn quấn quýt theo, chỉ có khi tản bộ vào sáng sớm cho ai theo cùng, bọn vẫn thường oán giận . Nhưng luôn hợp tình hợp lý ”Cả ngày nương đều chăm sóc các ngươi, khi đến phiên ta buồn ngủ rồi. Nên giờ nương chỉ là của mình ta thôi”, xong rồi còn thực ngây thơ nhăn mặt với bọn .

      Ta im lặng gì. Coi như đời này ta có ba đứa . Đứa lớn nhất này mới khó đối phó nhất.

      vẫn luôn choàng lên vai ta, chống quải trượng chậm rãi tản bộ trong vườn. Bị ta chọc cười ha hả, hoặc là chọc ta cười ngừng.

      Tuy điểm cười vẫn thấp như xưa, nhưng khiếu khôi hài của càng ngày càng cải thiện, khiến cho ta có cảm giác rất thành công.

      Đa số thời gian bọn ta chỉ chậm rãi bước , chậm rãi bước . Ôm , nhìn dịu dàng chuyện, đôi môi mỏng mấp máy, vẻ mặt chăm chú khi cài trâm cho ta.

      Như trong đất trời này chỉ có hai người bọn ta, chậm rãi bước trong mưa bụi Giang Nam.

      thở dài nhàng “Cả đời này của ta rất mãn nguyện rồi”. Ta nhón chân, nhàng hôn lên môi . Dưới cơn mưa bụi đầu xuân tinh tế mông lung như mây như sương, hoa nhài rơi vương đầy áo bọn ta, hương thơm vấn vít quanh quẩn lâu vẫn tan.

      ôn nhu nhìn ta, nở rộ nụ cười tươi đẹp khiến người ta phải hoa mắt.

      Ta cũng nở nụ cười theo.

      (Hoàn)

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Phiên ngoại thời đại



      Thế kỷ thứ hai mươi mốt - World of Warcraft.(thế giới game online)

      người có biệt danh "Mặc Dư Quân", nam nho sinh ở giới nhân loại dụng tâm buông câu bên bờ sông Hoàng Hà. Vì để câu được con rùa chết tiệt kia làm thần thú để cưỡi, kiên nhẫn câu mười ngày nay.

      Lễ Tình nhân gì đó cũng có tâm trạng xem...Phải , Lễ Tình nhân chẳng có liên quan gì đến cả.

      lên máy tính là siêu mẫu nam, ít ra bạn bè đồng lứa của đều gọi như vậy. Nhưng trong lòng tự hiểu, nhân vật manga được gọi là siêu mẫu nam này ngũ quan chỉ bình thường mà thôi, nhưng đơn giản là có khí chất, lại biết cách ăn mặc. năm nay là sinh viên năm thứ ba, chiều cao hơn mét tám, là chủ tịch câu lạc bộ Anime của trường, bởi vì thân hình thon dài nhưng lộ vẻ gầy yếu, nên là đối tượng hotboy mà bọn con trong câu lạc bộ hâm mộ.

      cũng rất buồn bực tại sao mình lại gia nhập vào câu lạc bộ Anime này, ra thích viết lập trình và xây dựng chương trình điện tử (Multimedia programming) hơn nhiều so với vẽ truyện tranh, hoạt hình. Thường có người sùng bái là nhân vật cấp đại thần, vừa có thể viết chữ đẹp, vừa có thể hát hay, tuy rằng chỉ hát lần duy nhất tại lễ chào đón tân sinh viên của trường. . . Lập tức tạo thành scandal ồn ào. là sinh viên chính quy xuất sắc của Khoa Lập Trình Điện Tử, mới năm thứ hai được công ty lớn trong nước ký kết hợp đồng tuyển dụng.

      Hơn nữa, chơi game rất khá, là nhân vật cấp thần thủ.

      Nhưng cảm thấy những thứ này đều đáng là gì cả. “Ông trời thưởng cho Mãn Hán toàn tịch”...chợt câu như thế thoáng qua trong đầu . Đối với , rất nhiều bài thơ và lời kịch đều vô tự thông, căn bản thấy có gì khó khăn đối với môn Anime Multimedia này.

      Chỉ là biết đó, hiểu đó, hơn nữa vận dụng rất lưu loát, nhưng biết giải thích tại sao lại có khả năng này.

      cảm thấy Câu lạc bộ Anime này nhàm chán...vào lâu rồi còn thử thách mới lạ gì nữa. Có lẽ chỉ để hướng dẫn, đào tạo cho bọn thành viên dốt mà thôi... buổi chiều có thể chỉnh lý xong ấn bản chuyên san Anime của trường, nhưng bọn họ mặt mày lấm lem hì hục cả học kỳ cũng chỉ mới được vài trang.

      Phao động, kéo câu, rốt cuộc câu được con rùa. Nhưng cũng chẳng có cảm giác vui vẻ gì. Vì câu con rùa này, bố trí mưu kế, tính toán qua tỉ lệ xác suất thả mồi. Câu được cũng có gì bất ngờ.

      Ngay tại khi cưỡi con rồng chiến tiêu sái bỏ ... thấy được cái tên.

      An Bình.

      lập tức bỏ thần thú, chật vật từ cao ngã vào trong hồ. Kinh ngạc nhìn nữ mục sư trong giới nhân loại tên là An Bình, rảnh rỗi đứng bên bờ vung vẩy cần câu câu cá.

      đúng. phải là như vậy. Phải là mưa bụi Giang Nam, phải là dưới tàn liễu rũ. Phải là nàng với mái tóc bồng bềnh như mây xõa xuống vai, thoảng mùi hoa nhài. phải là trong khung nền quá sặc sỡ như vầy, phải là, phải là. . .phải là nền tranh sơn thủy, thủy mặc của Trung Quốc. Nhất định phải là...khi viết cho nàng câu "Ảo não, ám ước. . ." Man nhi, nàng mắc cỡ đỏ mặt cười ngớt, tiếng cười thanh thúy đinh vang lên như tự Lâm Lang. . ."Nương tử!" chẳng những gõ ra chữ, mà còn muốn kêu to lên với màn hình máy tính.

      Mục sư thu cần câu lại, ngỡ ngàng trong chốc lát, "Phu quân?" ra sức bơi về phía nàng, sợ nàng biến mất. Mang theo tâm tình kích động đến rơi lệ mà chính bản thân cũng thể hiểu tại sao, đến bên nàng, làm vô số lần động tác hôn môi và ôm ấp, vẫn thể biểu lộ hết khát vọng của .

      Vẫn đợi, vẫn đợi...Có lẽ chính cũng vì sao luôn luôn muốn có bạn , luôn luôn mơ hồ cảm thấy có chút gì đó đúng, cảm thấy nên làm như vậy.

      Giờ biết.

      "Nương tử" vừa gõ xuống bàn phím vừa rơi nước mắt, "Ta chờ được nàng..." ". . . Chàng lại gõ chữ sai nữa rồi. Phải là Mặc quân mới đúng chứ?" kích động ban đầu trôi qua, bọn họ quen nhau, lại cảm thấy như mơ, đều hiểu tại sao lại như vậy. Nhất là An Bình (nàng vốn phải tên này ). . .cảm thấy phản ứng của bản thân mình vô cùng kỳ lạ, có chút như bị bệnh thần kinh. Thân là nữ sinh năm nhất, là mới vừa tốt nghiệp trung học, tất nhiên là vô cùng e lệ bảo thủ, nhưng lại đối với Mặc Dư quân trước sau hết sức tự nhiên.

      dạy nàng chỉnh sửa lại ấn bản, đảm nhận nhiệm vụ đưa đón nàng, vì nàng đổi lại chuyên ngành, chở nàng chơi chiếc xe gắn máy. có nàng chỉnh sửa ấn bản, thậm chí đảm nhiệm chức vụ chủ tịch câu lạc bộ gì đó. Kéo nàng vào trong lòng, gọi nàng là nương tử, buộc nàng phải hét to tiếng phu quân.

      Như muốn chuyển đổi thế giới văn minh đại thành bối cảnh mưa bụi Giang Nam cổ xưa.

      An Bình hề có chút kinh nghiệm nào bị loại chiêu "Nước lạnh nấu ếch" và chiêu Băng hỏa cửu trọng thiên này "mãnh liệt công kích" đến đầu óc choáng váng, còn bị Mặc Dư quân lấy lý do "dạy nàng viết lập trình" hẹn hò.

      Lần đầu tiên nhìn thấy nàng biết người đó chính là nàng.

      Chính là nữ tử dung mạo trong bức tranh thủy mặc kia, người ngẩng mặt lên nhìn , nở rộ nụ cười, thanh vang lên như tiếng vàng ngọc va chạm nhau thánh thót, cho dù cách màn hình cũng có thể cảm ứng được . . . Nương tử.

      Nàng nhìn . Ánh mắt của nàng tuôn trào tình cảm nồng nàn vô cùng quen thuộc, chỉ hàm chứa tia xác định.

      bước qua, nhàng "Nương tử, ta đợi nàng lâu." Nàng bối rối chỉ vào đồng hồ "Nhưng mà ta mới tới trễ có 5 phút." " bậy, nàng tới trễ hai mươi mốt năm, bắt ta chờ hai mươi mốt năm lẻ 5 phút." nhàng khiển trách.

      "Hai mươi mốt năm?" Vẻ mặt nàng mơ hồ "Ta đâu có lớn dữ vậy, phải hai mươi mốt năm a. . ." Thừa dịp nàng hồ đồ nhẩm tính, lặng lẽ choàng ôm vai của nàng.

      Đúng là như thế.

      Nàng khẽ cứng đờ người, nhưng chỉ cúi đầu, khóe miệng cười ". . . Đại ca, tiến độ hơi bị nhanh quá a?" "Ta chờ hai mươi mốt năm lẻ 5 phút, tiến độ như vầy quá chậm rồi, cần tăng tiến độ..." Rầm tiếng, cơn mưa hè giữa trưa ào ạt trút xuống. tay bung dù lên, tay kéo nàng vào lòng. . . xem con đường đại ở Đài Bắc này là yên vũ Giang Nam của Đại Minh triều.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :