Q.2 - Chương 7: Đường hầm trộm mộ Mái ngói của Ngư Cốt miếu rung rinh trong cơn gió núi, phát ra những tiếng kẽo kẹt, nghe đến rợn người, thế nhưng chúng tôi quan sát hồi lâu, phát hiên ra ngôi miếu này tàn tạ rách nát nhưng lại rất chắc chắn, có lễ phần cũng tại nhờ rui mè kèo cột của nó là cả bộ xương cá hoàn chỉnh. Tượng Long Vương trong miếu chỉ còn lại chưa đến phần năm, phần phía hiểu bay đâu từ đời nào rồi, phần dưới ban thờ được tạo thành hình đài san hô lớn, cũng đắp bằng đất, màu sắc mờ hết, trông rất khó coi. Theo tôi suy đoán, nếu trong miếu có đường hầm, rất có thể ở ngay bên dưới bệ đất này. Tuyền béo hỏi tôi có căn cứ gì , tôi trả lời, bởi linh cảm của tôi là nhờ mấy bộ truyện luyện chưởng rất sốt thời đó. Tôi bỏ hết đồ đạc người xuống đất, xắn tay áo cùng Tuyền béo ra sức dịch chuyển bệ thờ, bùn đất bệ thờ bị chúng tôi làm bong ra cũng kha khá, nhưng bệ thờ và phần sót lại của pho tượng hề chuyển động. Tôi thầm nhủ cứ hùng hục thế này cũng ổn, liệu có chốt mở nào nhỉ? Nhưng Tuyền béo mặc xác cần biết có chốt chiếc gì, máu nóng nổi lên, cậu ta vung xẻng công binh đẩy mạnh xuống bệ thờ, cái bệ này tuy đắp bằng đất song rất chắc, Tuyền béo vừa đập vừa chặt, mệ đến đẫm mồ hôi. Cũng chỉ đập được nửa cái bệ để lộ ra phần đế bằng đá trắng bên dưới. Điều này cho thấy dưới bệ thờ có đường hầm nào, tốn công sức từ nãy giờ mà chẳng thu hoạch được gì, ai nấy đều tránh khỏi có đôi chút nản lòng. Răng Vàng vẫn luôn đứng cạnh phụ giúp, khi Tuyền béo đập bệ liền đứng tránh ra đằng xa, đề phòng đất đá văng trúng người, bỗng : “ Nhất, Tuyền ơi! Hai thử xem phía sau bệ thờ xem có đường hầm , có khi người ta xây ở mé bên chứ phải kiểu thẳng xuống như mình nghĩ đâu.” Răng Vàng vừa nhắc, tôi cúi người quan sát mặt sau bệ, bệ thờ cao bằng người, hình chữ nhật, nằm sâu trong miếu, khoẳng trống sau bệ rất hẹp, chỉ vừa đủ cho người lách vào. Ban nãy tôi cũng ngó qua phía sau, nhưng lại tưởng nó gắn liền với bệ thờ, hơn nữa, tôi mắc phải tật vào trước làm chủ nhân, cứ mực cho rằng cửa vào phải ở nền đất, đâm ra hề để ý đến điểm này. Giờ quan sát tỉ mỉ, lấy tay gõ lên mặt sau bệ thờ, ngờ tay vừa mới ngõ, phát ra tiếng vọng lại, mà cảm nhận nơi đầu ngón tay cho thấy đằng sau lớp bùn đất là lớp ván gỗ dày dặn. Tôi co chân lên đạp, sau vài tiếng cọt kẹt, ván gỗ hé ra, đằng sau bệ thờ là của hang. ra đường hầm quả nằm ngay bên dưới bệ thờ, tuy nhiên bên lại dùng gạch vữa xây rất chắc, hề làm dối, lối vào ở mặt sau có của bằng ván gỗ, bên ngoài phết bùn đất giống như ở bệ tượng, sau đó lên màu, ván gỗ thực ra có thể chuyển động, từ trong hay ngoài đều có thể đóng mở, có điều ở bên ngoài thể nhận ra. Tôi với Răng Vàng: “Được đấy Răng Vàng ạ, đây đúng là lời làm tỉnh người trong mộng, sao nghĩ ra được thế?” Răng Vàng cười toe toét để lộ cả cái răng giả vàng chóe: “Tôi cũng chỉ buột miệng ra thế thôi, ai ngờ lại trúng phóc, xem ra hôm nay chúng ta số đỏ, chuẩn bị vớt được mẻ lớn rồi.” Ba chúng tôi đều nén được nỗi sung sướng trong lòng, hối hả khuân đồ đạc chuyển ra phía sau của đường hầm. Tôi bật đèn pin mắt sói chiếu vào trong, đường kính của đường hầm này lớn chẳng lớn bảo cũng , Tuyền béo bò vào cũng vẫn thoải mái, song với tạng người ấy cậu ta thể quay người được, giả như giữa đường muốn quay trở ra, chỉ còn cách bò giật lùi mà thôi. Tôi buột miệng trầm trồ: “Đỉnh quá các cậu ạ, Tuyền béo Răng Vàng lại xem đường hầm này, vuông thành sắc cạnh, chỗ nào tròn tròn xoe như quay pa ấy, lại còn các vết xẻng vách nũa chứ, nhát này nối tiếp nhát kia, đều chằn chặn ấy!” Răng Vàng xuất thân trong gia đình dòng dõi, chắc cũng nhận ra bẳn lĩnh của người đào hang, nên cũng ngớt lời khên ngợi, chỉ mỗi Tuyền béo là hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cậu ta ôm đôi ngỗng : “Đến lúc cho hai chú này ra trận rồi nhỉ, để chúng trinh sát dò đường?” Tôi : “Chớ vội, đường hầm bị bịt kín lâu năm, chờ lúc cho tan bớt uế khí bên trong hẵng thả ngỗng vào dò đường. Chúng ta cũng vất vả cả buổi rồi, ngồi đây ăn uống chút rồi tính tiếp!” Tuyền béo lại nhốt hai con ngỗng vào lồng, lấy thịt bò khô, rượu trắng ra, dù sao miếu Long Vương này cũng chỉ là thứ giả mạo, bọn tôi chẳng cấn phải kiêng kị điều gì, ba thằng ngồi ngay mặt bệ mà ăn uống. Chúng tôi vừa ăn vừa bàn chuyện chui vào đường hầm, Răng Vàng vẫn thắc mắc điều, nếu các ngọn núi ở đây đều rỗng truột cả, vậy sao còn phí công đào đường hầm trong miếu Ngư Cốt thế này?tìm hang động nào đấy rồi đào luôn từ đó có phải tốt hơn ? Tôi chưa hẳn vậy, vùng này tuy nhiều hang động đá vôi, nhưng dựa những tin tức mà chúng ta nghe ngóng được mà phân tích, có thể phán đoàn thế này: “Dân bản địa gọi vùng này là gì chăng nữa, Long Lĩnh cũng được mà Bàn Xà cũng được, địa danh quan trọng, quan trọng là để hình dung phức tạp của địa hình nơi đây.” Điểm mấu chốt nhất là, những người biết chuyện đều hang đá vôi trong lòng núi là mê cung, cái tên mê động Long Lĩnh cũng từ đấy mà ra. Vì vậy tôi cho rằng vùng động đá vôi này phải là chỉnh thể mà là quần thể nhiều hang động to rời rạc. Có chỗ trong lòng núi đặc kín, có chỗ bên trong lại rỗng, các hang động nông sâu dài ngắn khác nhau, lại đan xen nối liền, hết sức rắc rối, cho nên người nào rơi vào đây khó lòng thoát ra được. Vị Mô Kim hiệu úy xây Ngư Cốt miếu kia, có thể tìm ra chính xác vị trí cổ mộ trong vùng núi mà cái “thế” ban đầu bị phá vỡ, nhất định phải là bậc tài cao hơn người, bản lĩnh nhìn hình đọc thế vô cùng cao cường. Đường hầm này dốc xuống dưới, nghề đổ đấu trộm mộ cũng rất chú trọng bốn phép “vọng, văn, vấn, thiết”, “vọng” chính là nhìn, ý là đôi mắt quan sát phong thủy, tìm kiếm vị trí cụ thể của cổ mộ, đây là bước khó khăn nhất; “văn” trỏ ý ngửi đất mà đoán chất, nghĩa là phải nắm được thông tin về kết cấu địa chất của cổ mộ; “vấn” tức là lân la lại gần, lừa lấy lòng tin, thông qua những cuộc chuyện phiếm với bà con bản địa, moi thông tin về cổ mộ, cuối cùng là “thiết”, trong thủ pháp đào đường hầm trộm mộ, có kỹ thuật chuyên nghiệp gọi là thiết, nghĩa là phải xác định từ trước các yếu tố phương hướng, góc độ, địa hình cách chính xác, sau đó chọn chỗ xa xa, đào đường hầm dẫn thẳng đến nơi đặt quan tài của chủ mộ. Đoạn đường hầm trước mặt chúng tôi đây hơi dốc xuống, e rằng chính là dạng đường hầm cắt kiểu ấy, chỉ cần tính kỹ cự ly theo đường thẳng, cho dù nửa đường rơi vào hang động đá vôi, cũng có thể dựa vào phương hướng tính sẵn ban đầu, cắt ngang qua hang, rồi tiếp tục thẳng tới đại cung tiến hành khai quật, chứ đến nỗi sa vào mê động Long Lĩnh để rồi lạc hướng. Tôi hết sức khâm phục vị cao thủ đào đường hầm này, đây có thể coi là tuyến đường vàng đẹp nhất dẫn thẳng đến cổ mộ, tiếc rằng chẳng sinh cùng thời, chẳng thể cùng vị tiền bối này đàm đạo trao đổi kinh nghiệm. Tôi với Răng Vàng và Tuyền béo: “Đường hầm này rất có thể xuyên qua các hang động đá vôi trong dãy Long Lĩnh, hang động ở đây nối liền thông suốt, bên trong còn có cả nước, như vậy chúng ta phải lo chuyện thiếu khí nữa rồi, còn nếu là đường hầm thẳng tuột sau mỗi lần hít thở, nồng đọ cacbonic tăng lên…” Răng Vàng lo lắng : “Vậy nguy hiểm quá, chưa trang bị đầy đủ các thiết bị phòng khí độc chúng ta thể liều lĩnh vào đó được. Dù sao cũng tìm thấy của đường hầm, chi bằng cứ lấp lại , đợi chuẩn bị xong xuôi hẵng ra tay, ngôi mộ này cũng chẳng thể nào mọc cánh mà bay được.” Tôi : “ cần lo chuyện này, tôi trước mở đường, đeo khẩu trang phòng độc, cứ đoạn thắp cây nến ở giữa đường hầm, nếu nến tắt, chứng tỏ lượng khí độc thích hợp cho cháy vượt quá giới hạn cho phép, khi đó chúng ta lập tức quay trở lại là được; ngoài ra có thể lấy dây buộc vào chân hai con ngỗng, xua chúng trước, nếu thấy bọn ngỗng lừ đừ, ta cũng quay về; huống hồ tuy mấy bộ khẩu trang phòng độc ta mang theo bì được với mặt nạ phòng độc chuyên dụng, nhưng cũng ứng phó được phần rồi.” Răng Vàng thấy tôi hợp tình hợp lý, cũng bắt đầu động lòng, nằng nặc đòi theo tôi và Tuyền béo vào đại cung xem thử. Người làm nghề này thường có cái tật, cho người ta biết mộ nằm ở đâu đành, nhưng khi biết rồi, hơn nữa lại ở ngay gần đấy nếu vào tận nơi thấy tận mắt quyết chịu thôi. Đừng là bọn phàm phu tục tử như Răng Vàng, ngay như số tác giả lớn và các nhà khảo cổ học cũng từng nhiều lần liên danh đệ đơn lên thủ tướng, cầu mở của Càn Lăng, ngoài là lo lắng vì Càn Lăng xây dựng vùng địa chấn, khi động đất xảy ra văn vật bên trong bị hủy hoại hết, thực ra đám học giả ấy cũng chỉ mong lần trong đời được tận mắt nhìn thấy các bảo vật trong đại cung mà thôi, họ theo đuổi nghề này cả đời rồi, tuổi nghề càng cao. Tính hiếu kỳ càng lớn, chỉ cần nghĩ đến bút tích của Vương Hy Chi trong đống đồ tùy táng, ruột gan bứt rứt khó chịu như có lửa đốt bên trong, cuối cùng thủ tướng gửi công văn trả lời: “Trong mười năm được động đến”, họ mới chịu thôi. Bởi thế nên tôi rất hiểu tâm trạng của Răng Vàng, làm cái nghề đồ cổ này nếu có dịp vào địa cung trong mộ lớn tham quan, trở về có vốn chuyện kể kể, thân phận cũng tăng lên vài bậc. Tôi lại khuyên nhủ vài câu, thấy vẫn mực đòi , bèn đưa cho chiếc khẩu trang chống độc, sau đó để Tuyền béo trước mở đường, tay dắt theo hai con ngỗng bò vào đường hầm trộm mộ. Tôi theo sát phía sau, tay cầm cây nến, Răng Vàng bám sau cùng, ba người từ từ bò về phía trước. Trong lòng hầm cứ cách mỗi đoạn lại có rầm đỡ bằng gỗ, tuy lo sập hầm, nhưng phía trong u ám nặng nề, bò thêm đoạn nọa lại cảm thấy cay mắt, tôi vội châm nến, nến bị tắt, chứng tỏ chất lượng khí vẫn còn cho phép chúng tôi tiếp tục tiến vào. Càng bò vào sâu càng thấy ngột ngạt. Tôi lồm cồm bò, bỗng Răng Vàng phía sau đập đập vào chân tôi, quay lại nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại, miệng thở hồng hộc, biết mệt, tôi gọi Tuyền béo dừng lại, tiện tay cắm nến xuống đất, định hỏi thăm tình hình Răng Vàng thế nào, còn bò tiếp được nữa hay , ngọn nến vừa cắm xuống đất bỗng nhiên tắt lịm. Chẳng lẽ lại gặp ma thổi đèn? quái đản đến vậy chứ, vả lại đến giờ bọn tôi vẫn bò trong đường hầm dài vẫn còn cách xa địa cung, chắc phải tại hơi thở hay cử động của tôi làm tắt nến. Hay là trong đường hầm có gió lùa, tôi tháo găng tay, xem xét bốn phía, nhưng phát ra luồng khí mạnh nào, thôi kệ nó , cứ thắp nến nên xem sao. Tôi đánh qua diêm, định châm lại ngọn nến, đột nhiên phát dưới đất trống , ngọn nến cắm xuống ban nãy giờ mất tăm mất tích. Đầu tôi lúc này như muốn phát khùng lên, vốn tưởng rằng cứ lần theo đường hầm cũ là mò được vào đại cung, dễ như trở tay, bận này đúng là gặp ma rồi, chỉ trong giây lát lơ đãng, cây nến trước mặt tôi dưng biến mất. Tôi đưa tay lần mò chỗ vừa cắm nến, chạm tay vào thấy rất chắc chắn, hóa ra là phiến đá bằng phẳng, phiến đá này từ đâu ra chứ! Tôi nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức kéo khẩu trang xuống, vỗ vào đùi Tuyền béo : “Mau quay lại thôi hang này quái lắm!” Răng Vàng vật vã nằm ở đằng sau thở hồng hộc, nghe tôi vây, vội vàng co người, quay đầu bò ngược trở ra. Bận này khổ cho Tuyền béo, cậu ta thể trở mình được, chỉ còn cách giật ngược sợi dây thừng buộc đôi ngỗng trở lại, cùi chỏ chống đất, bò ngược về phía sau. Chúng tôi bò ra chưa được năm mét, Răng Vàng ở phía trước đột ngột dừng lại, tôi ở phía sau liền gọi với lên: “Sao vậy Răng Vàng, cố gắng gượng chút nữa bò ra ngoài rồi hẵng nghỉ, giờ chưa phải lúc nghỉ đâu!” Truyện "Ma Thổi Đèn " Răng Vàng quay đầu lại nhìn tôi lắp bắp: “ Nhất à…phía trước có cánh của đá…bịt kín đường rồi, được nữa.” Mặt lúc này cắt còn giọt máu, mở miệng ra được kể cũng như kỳ tích. Tôi rọi đèn pin qua người Răng Vàng, quả nhiên có tảng đá vuôn vắn chặn ngang lối . Lúc qua đây mỗi bước tiến lên tôi đều quan sát kĩ lưỡng, nhưng hoàn toàn phát ra bất kỳ chốt bẫy kiểu máng đá nào, vách đường hầm luôn luôn là đất bằng phẳng, cũng chẳng hiểu phiến đá to tướng kia từ đâu ra, nằm chềnh ềnh ngay trước mặt. Tôi thấy còn đừng rút ở nguyên tại chỗ cũng làm được gì, đành đưa tay ra hiệu cho Răng Vàng quay đầu, sau đó lại đẩy Tuyền béo từ phía sau, để cậu ta tiếp tục bò về phía trước. Tuyền béo hiểu chuyện gì xảy ra, thấy lúc bảo lùi lại lúc bảo tiến lên đâm ra phát cáu: “Mẹ kiếp, cậu định hành tôi đến chết đấy hả? Hết bố nó hơi rồi, muốn cứ việc bò qua xác thằng này mà .” Tôi biết chúng tôi gặp phải thứ gì đó bình thường, nhưng cụ thể là gì, giờ tôi vẫn chưa thể được, nhưng tuyệt đối thể dừng lại ở đây, cũng có thời gian giải thích cho Tuyền béo, liền luôn miệng hối thúc: “Sao cậu lắm lời thế? Bảo bò lên cậu cứ bò lên, mau mau, phục tùng mệnh lệnh .” Tuyền béo nghe giọng tôi khác thường, cũng biết là có biến, liền thôi càu nhàu nữa, vội xua hai con ngỗng chạy lên phía trước. Cậu ta hối hả bò về phía trước chúng tôi hai trăm mét, rồi đột nhiên dừng lại. Tôi tưởng cậu béo này mệt rồi nên dừng lại lấy hơi, nào ngờ lại nghe cậu ta với ra sau: “Đ…mẹ, Nhất ơi, phía trước có ba cái hang chui vào cái nào hở?” “Ba cái hang á” xưa nay đường hầm trộm mộ chỉ đào có lối thẳng tuột, chưa từng nghe có lối rẽ bao giờ, giờ mà tôi có mọc thêm hai cái đầu nữa cũng chẳng thể nào hiểu nổi chuyện gì xảy ra nữa. Tôi bảo Tuyền béo bò vào cái hang thẳng trước mặt, để chừa ra khoảng trống chỗ phân nhánh đường hầm, tiện cho tôi lên quan sát. Lúc tôi bò đến giữa ngã rẽ, Răng Vàng cũng theo kịp đến nơi, mệt mỏi đến độ, tôi tỏ ý bảo chớ lo lắng, cứ ngồi đấy nghỉ ngơi, chờ tôi xem xét ràng ba cái hang này rồi tính tiếp. Tôi qua sát kĩ càng ba cái hang phía trước, ba cái đường hầm này cùng với đường hầm chúng tôi vừa chui vào giống như ngã tư, vách tường trong đường hầm thẳng trước mặt giống như đoạn trước, gọn gàng bằng phẳng, chứng tỏ người đào rất ung dung thoải mái. Nhưng hai cái kia lại làm rất cẩu thả, hẳn là người đào hai nhánh hầm lúc ấy vô cùng vội vã, song xét về thủ pháp, cơ bản giống như đường hầm bằng phẳng kia. Đoạn đường hầm này chất đầy bùn đất, là bao nhiêu đất đá đào hai lối thông kia đều chất cả ở đây. Tôi thầm nghĩ hiểu hai nhánh hầm này có phải do vị tiền bối bỏ tiền xây miếu Ngư Cốt kia đào . Lẽ nào sau khi ông ta đào thông đường hầm đến lăng mộ, vào trong địa cung lấy được bảo vật, đường quay về gặp phiến đá bị bịt kín lối ra, ra được nên đào hầm sang hai bên tìm lối thoát thân? Suy luận suông như vậy cũng chẳng được kết quả gì, tôi quay sang bảo Răng Vàng và Tuyền béo cứ ở nguyên tại chỗ nghỉ ngơi chờ đợi, còn mình buộc sợi dây thừng quanh eo, bò vào hang bên trái do thám trước, ngộ nhỡ có chuyện gì thổi còi báo hiệu, để hai người bọn Tuyền béo kéo trở lại . Tôi chuẩn bị chui vào, Răng Vàng bỗng đưa tay kéo lại, tháo sợi dây chuyền hộ thân mặt phật cổ xuống, đưa cho tôi: “ Nhất, đeo cái này vào , được yểm rồi đấy, vạn nhất gặp phải thứ dơ dáy gì, cũng có cái phòng thân.” Tôi nhận sợi dây chuyền đưa lên nhìn, thứ này cũng có niên đại rồi, đúng là cổ vật, liền lắc đầu với Răng Vàng: “Tượng Phật vàng này rất quý, hay cứ để lại cho hai người phòng thân . Cái đường hầm này rất ghê gớm nhưng giống là có ma đâu, có thể là loại bẫy chốt chúng ta chưa thấy bao giờ thôi, tôi phải vào cái hang đó xem xét thế nào, có chuyện gì đâu đừng lo.” Răng Vàng còn kinh hoàng như ban nãy nữa, lôi ra hơn hai chục món trang sức, toàn là Đức Phật, Bồ tát quan , lại còn có vài cái bùa giấy của Đạo giáo, các món kia có cái bằng vàng có cái bằng ngọc, bằng ngà, bằng phỉ thúy, chẳng cái nào giống cái nào, Răng Vàng : “Tôi ở đây còn cả đống này, được yểm hết cả rồi, mẹ kiếp nhiều thứ dơ dáy hơn đến đây cũng đừng hòng tôi sợ.” Tôi bảo sao mà thằng ôn này đòi xuống địa cung mà chẳng sợ hãi gì, ra có cả đống bảo bối này yểm trợ, đoạn liền đáp lời: “Chính xác, sợ ma đổ đấu, đổ đấu sợ gì ma, chẳng qua tôi chỉ lo chúng ta gặp phải thứ nằm ngoài thường thức, như vậy mới khó giải quyết. Có điều trước mắt vẫn chưa thể khẳng định được điều gì, cứ đợi tôi vào trong hang xem xét ra sao .” xong tôi đón lấy sợi dây chuyền mặt Phật, quàng vào cổ trong bụng thầm nhủ: “Dạo này mình tiếp xúc với ít cổ vật, con mắt nhìn đồ cũng khác trước kia, cái mặt dây chuyền yểm giống như đồ giả, mẹ kiếp đừng trả nó vội. Hai lá bùa Mô Kim nó tặng mình và Tuyền béo lần trước, toàn là hàng Tây Bối cả, chừng mấy phi vụ trước thuận lợi là do đeo bùa rởm, khiến sư tổ vui cũng nên, thứ đồ rỏm ấy thà có còn hơn, chẳng đeo có khi còn tốt hơn là đeo bên mình, đợi Răng Vàng tìm cho mình hai lá bùa về rồi hẵng trả lại, món này coi như là khoản đặt cọc cũng được.” Trong nhánh hầm này có thể cảm nhận được gió cách ràng, luồng khí rất mạnh, xem ra là có thể thông tới đâu đó rồi, vậy phải lo vấn đề về chất lượng khí nữa, tôi dặn dò Tuyền béo cứ y như ám hiệu mấy lần trước. Để Răng Vàng và Tuyền béo ở lại chỗ nghỉ ngơi, tôi rẽ sang trái dò đường, có dây buộc vào thân chắc đến nỗi lạc đường, nếu trong hai bên gặp phải chuyện gì, có thể kéo mạnh sợi dây cũng có thể thổi còi báo tin. Dặn dò xong xuôi tôi đeo khẩu trang lên, rọi đèn mắt sói soi đường, khom người chui vào đoạn đường hầm bên trái, đường hầm này ràng được đào rất qua quýt, vừa vừa hẹp, chỉ đủ chỗ cho người chui lọt, tâm lý mà vững chắc rất có thể bị chật chội nới đây gây ức chế, cảm giác như kiểu bị chôn sống dưới đất vậy, dẫn đến tinh thần suy sụp. Truyện "Ma Thổi Đèn " Tôi lo khí ở bên trong được thông suốt nên dám nán lại quá lâu, suy cho cùng khẩu trang phòng độc cũng chỉ có thể ngừa miệng mũi hít phải khí độc, còn mắt và tai che chắn được, nếu có loại khí độc như chướng khí hay móc mù xâm nhập qua ngũ quan thất khiếu, đôi mắt lộ ra ngoài càng dễ trúng độc. Đường hầm chật hẹp làm tôi hoàn toàn mất cảm giác về phương hướng cũng như khoảng cách, bằng trực giác, tôi đoán mình cũng chưa được bao xa, phía trước lại đụng phải phiến đá nặng nề. Khó mà đoán được phiến đá này dày thế nào, dường như nó gắn liền với bùn đất xung quanh thành khối, giống loại được người ta chôn xuống sau này, cũng thể xác định được kích cỡ của nó,cả lối hoàn toàn bị bịt kín. Đoạn cuối của đường hầm bỗng nhiên rộng hẳn ra, ràng người kia muốn đào từ phía dưới hoặc bốn phía xung quanh để mở đường thoát ra, xung quanh đào đều rất sâu, song tảng đá khổng lồ lớn đến mức dường như thấy tận cùng, muốn tìm ra mỏm đầu để đào đường hầm quả là việc tưởng. Tôi cũng phải chỉ bị mắc kẹt có hai lần, chuyện này tuy kỳ quái song đủ để khiến tôi nản lòng, tôi nhanh chóng quay lại đường cũ bò ngược trở ra, Tuyền béo và Răng Vàng vừa thấy bóng tôi liền vội hỏi han xem là có chuyện gì, đường hầm thông tới nơi đâu. Tôi kể qua tình hình ở cuối đường hầm, cả hai đều buồn thỉu buồn thiu, sao hiểu nổi, lẽ nào phiến đá này ban đầu có sẵn trong lòng đất? Mà lại còn phẳng phiu như thế, dựa vào sức người đục đẽo khối đá mấy nghìn cân như vậy cũng cực kỳ khó khăn nữa là. Truyện "Ma Thổi Đèn " Nhưng cha mẹ nhà nó, quái nhất là khi chúng tôi chui vào đường hầm, sao lại hề phát ra khối đá này, khi quay lại mới thấy nó chình ình mọc ra. Tương truyền trong các mộ cổ có rất nhiều cạm bẫy nhưng cũng thể nào lợi hại như vậy được, mà , thể là lợi hại chỉ có thể là quá kỳ quái mà thôi. giờ trước mắt chúng tôi còn lại hai cái hang, hang xuống phía dưới, cái còn lại cũng giống như cái ban nãy tôi chui vào, tôi đoán bên trong cũng na ná như cái hang ấy, phiến đá chặn ngang lối thể vòng qua được. Nhưng tôi lại là loại người chưa đến Hoàng Hà chưa bỏ cuộc, vậy cũng hơi độc mồm, nơi này cách Hoàng Hà chẳng bao xa, thế chẳng phải sắp bỏ cuộc rồi hay sao? Thôi chỉ gọi là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ vậy”, nhưng đây là đường hầm của dân đổ đấu, cách địa cung trong cổ mộ xa, mà trong mộ đương nhiên phải có quan tài, lần này đúng là cùng đường, cả Hoàng Hà lẫn quan tài đủ cả. Tôi dám nghĩ tiếp nữa, lúc này đáng sợ nhất chính là tự mình nạt mình, nghỉ ngơi vài phút tôi lại tiếp tục chui vào đường hầm bên phải như ban nãy, bên trong có đá bị chặn hay , dù sao cũng phải xem mới biết được, đường này mà bị chặn nốt phải tính cách khác vậy. Tôi mò mẫm bò vào tận cùng đường hầm, quả nhiên cũng có phiến đá lớn, tôi nhịn được nữa, đành gào lên chửi bới, nhưng rồi đột nhiên phát ra ở đây có điều gì đó khác thường
Q.2 - Chương 8: Minh Điện Tôi lấy đèn pin mắt sói chiếu lên bề mặt phiến đá chặn cuối đường hầm, khác với đường hầm bên trái, chỗ này được đào men theo tường đá lên phía , xem ra người bị kẹt ở đây trong hoàn cảnh còn con đường nào khác lựa chọn biện pháp khó khăn nhất. Đường hầm trong Ngư Cốt miếu vốn nằm trong hẻm núi. Dốc nghiêng xuống dưới, chạy xuyên qua các hang động đá vôi thiên nhiên giữa các ngọn núi, nếu đào giếng thoát hiểm thẳng đứng lên , quãng đường là dài nhất, đồng thời cũng tốn công sức nhất, hơn nữa vùng đồi núi này bị xâm thực nghiêm trọng, lòng núi lỗ chỗ như tổ ong, rất dễ sụt lở, đến lúc vạn bất đắc dĩ, chắc người kia cũng ra hạ sách này. Tôi ngẩng đầu nhìn lên , nhưng vừa nhìn lên, tuyệt vọng luôn, cách chừng mười mấy mét cũng có tẳng đá chặn kín, những phiến đá lớn dưng xuất này như thể cỗ quan tài đá khổng lồ, bưng bọc kín mít bốn phía xung quanh, người bị nhốt bên trong, tựa hồ lên trời lối xuống đất đường. Truyện "Ma Thổi Đèn " Thấy hết đường tôi đành quay lại chỗ đường hầm phân nhánh, kể lại tình hình cho Răng Vàng và Tuyền béo, tôi và Tuyền béo từng nhiều lần vào sinh ra tử, tình cảnh lúc này tuy có quái gở, song chúng tôi đến nỗi qua căng thẳng. Răng Vàng thấy chúng tôi hoảng loạn cũng trấn tĩnh phần nào. Con người là giống sinh vật kỳ lạ, hoảng loạn là căn bệnh dễ lây lan nhất, thế nhưng chỉ cần đại đa số giữu được bình tĩnh, bằng như tạo nên bức tường lửa ngăn hoảng loạn lây lan. Hoảng loạn thái quá chỉ làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, những lúc thế này đáng sợ nhất chính là tự mình dọa mình, theo kinh nghiệm của tôi, chúng tôi chỉ hiểu những phiến đá kì dị kia ở đâu chui ra, chỉ cần có được chút manh mối, là tìm được lối ra, bị chôn sống tại đây. Răng Vàng tự trách: “Ôi, đều tại tôi tò mò qua cứ đòi cùng cách cho bằng được, nếu tôi chịu ở ngoài canh chừng ít nất cũng có người tiếp ứng, giờ ba chúng ta đều bị kẹt trong này biết làm sao đây?” Tôi an ủi Răng Vàng: “ Răng Vàng cần lo lắng quá, giờ chưa đến lúc đường cùng mạt lộ, hơn nữa cho dù ở ngoài kia, cũng chẳng giúp được gì đâu, phiến đá đó dễ chừng nặng cả ngàn cân chứ chẳng chơi, trừ phi sử dụng thuốc nổ, bằng đừng hòng mở được nó ra.” Răng Vàng thấy tôi bình tĩnh ung dung, bèn hỏi: “Nhìn Nhất đủng đà đủng đỉnh thế kia, phải chăng có kế thoát thân! Mau cho tôi còn yên tâm với, thực chẳng dám giấu tôi sắp són ra quần rồi, giờ gắng nhịn đó thôi!” Tôi nở nụ cười tự giễu: “Làm mẹ gì có kế thoát thân, đến đâu hay đến đó thôi, nếu ông trời muốn lấy mạng chúng ta lấy ở sông Hoàng Hà rồi, cần gì đợi đến lúc này. Tôi thấy mạng của ba chúng ta chưa tới lúc tuyệt đâu, chắc chắn tìm được cách ra khỏi đây.” Truyện "Ma Thổi Đèn " Tuyền béo : “Tôi thà làm mồi cho cá ở Hoàng Hà còn hơn là phải chết chui chết lủi ở đây với lũ chuột!” Tôi với Tuyền béo và Răng Vàng: “Hai người đừng hoảng loạn, bốn ngả đường, ba ngả bị chặn, vẫn còn ngả chắc thông thẳng đến minh điện trong cổ mộ đời Đường. Ngoài ra, căn cứ vào tình hình quanh đây, vị Mô Kim Hiệu úy xây miếu Ngư Cốt đào đường hầm kia, nhất định là sau khi vào minh điện trở ra mới bị mắc kẹt, giờ chúng ta vẫn chưa thấy hài cốt ông ta, chừng ông ta tìm thấy lối thoát ở nơi nào đó rồi cũng nên. Rốt cuộc thế nào ta cứ vào minh điện xem sao mới được!” Nghe tôi xong Răng Vàng và Tuyền béo đều đồng tình, đường hầm này còn đoạn khá dài nữa mới đến minh điện, việc thể chậm trễ, cứ vào trong ấy xem cho ràng rồi hẵng tính tiếp. Liền sau đó Tuyền béo lại tiếp tục dẫn đôi ngỗng đầu, tôi và Răng Vàng theo sau, chui vào trong đường hầm trước mặt. Tôi vừa lom khom bò trong đường hầm vừa rủa thầm trong bụng: “Mẹ kiếp hôm nay gặp phải vận đen mới chui vào cái đường hầm này, cứ tưởng con đường do vị cao thủ phái mô Kim dò ra mấy chục năm trước đảm bảo có vấn đề gì, nào ngờ đường hầm này lại có lắm thứ quái quỷ đến thế. Chuyến này mà thoát ra được, nhất định phải nhớ cho kỹ, thể manh động như vậy nữa.” Thực ra làm việc hấp tấp vôi vàng chính là nhược điểm lớn nhất trong tính cách của tôi, tự tôi cũng biết nhưng vẫn tài nào sửa được, với tính cách như vậy tôi chỉ hợp làm gã sĩ quan quèn trong quân đội mà thôi, thực ra hợp làm Mô Kim Hiệu úy chút nào. Trong cổ mộ hung hiểm vô cùng, có nhiều cái ta chẳng thể tưởng tượng ra nổi, dường như nơi nào cũng đều chứa hiểm nguy, “thận trọng” là phẩm chất thể thiếu của Mô Kim Hiệu úy. Đột nhiên tôi nghĩ, nếu Shirley Dương ở đây, chắc chắn để chúng tôi manh động như vậy, đùng cái chui hết cả vào đường hầm, chỉ tiếc nàng lại là người giàu, đời này chắc phải chủi lủi trong đường hầm như lũ chuột này đâu. Chẳng biết giờ này, ở bên Mỹ nàng thế nào, bệnh tâm thần của giáo sư Trần khỏi hay chưa? (NV nam chính bắt đâu nhớ NV nữ chính rồi Tôi vẩn vơ suy nghĩ, Tuyền béo ở phía trước gọi với lại: “Nhất ơi! Đọan này phải xuyên qua hang động đá vôi rồi!” Tôi nghe có tiếng nước chảy, liền vội bò lên phía trước, thấy Tuyền béo chui khỏi đường hầm, tôi cũng chui ra theo, lia đèn pin rọi lượt, thấy ngay dưới chân là đống đất đá vụn, có thể là đất vị tiền bối kia đào hai đường hầm mé bên đổ ra. Lúc này Răng Vàng cũng chui ra, chúng tôi quan sát xung quanh, phát ra đây chỉ là cái hang hẹp trong lòng núi chứ phải là hang động đá vôi gì, tiếng nước chảy vọng từ đằng xa lại, xem ra bên đó mới đúng là Mê Động Long Lĩnh trong truyền thuyết. Đường hầm xuyên qua hang này kéo dài về phía đối diện ở góc độ hoàn toàn giống với đoạn trước, Răng Vàng chỉ tay về hướng có tiếng nước chảy : “Các nghe xem, có phải bên đó có hang động đá vôi rất lớn nhỉ? Tại sao người xây miếu Ngư Cốt kia nghĩ cách tìm đường ra trong hang động này mà lại tốn sức đào đường hầm làm gì?” Tôi với Răng Vàng: “Dân quanh vùng đều gọi những hang động này là mê cung, ở đây ngay đến phương hướng còn xác định nổi, mà sao tìm được đường ra? Có điều vẫn chưa thấy xác của vị tiền bối kia, biết đâu ông ta thấy còn hi vọng thoát thân bằng đường hầm nên vào mê cung, nếu đúng vậy, có thể thoát được hay cũng khó lắm.” Tuyền béo ngắt lời: “Kệ xác nó , chui đến tận cùng đường hầm này đâu? Tôi thấy chúng ta cứ vào minh điện xem trước , nếu thực còn đường hầm hãy tính chuyện qua đây.” Tôi cười: “Cậu cứ vòng vo Tam Quốc làm quái gì, bao giờ tôi thấy cậu tích cực chủ động thế đâu, chắc chỉ muốn vào minh điện mò báu vật thôi đúng , nhưng sao cậu nghĩ cho thông nhỉ, bọn mình mà thoát ra được báu vật phỏng có ích gì?” Tuyền béo vặc lại: “Tôi xem xét vấn đề bằng con mắt chiến lược đấy, cậu nghĩ mà xem, giờ chưa thể biết chắc được chúng ta có thoát được hay , nhưng trong minh điện có minh khí là chuyện mười mươi. Kệ mẹ là có ra được hay , cứ mò minh khí nhét đầy túi trước , sau đó hẵng tìm cách thoát, thoát được chuyến này phát tài to, còn như thoát ra được, ôm mấy món minh khí đáng tiền này trong tay mà chết, còn hơn là đến lúc chết vẫn là thằng khố rách áo ôm.” Tôi xua tay cắt ngang lời Tuyền béo: “Được rồi đừng nữa tôi mới có câu mà cậu tuôn ra tràng, tiết kiệm hơi sức nghĩ cách thoát thân có được ? Chúng ta cứ theo lời cậu , vào minh điện trước .” Tuyền béo xua hai con ngỗng vào đường hầm, rồi định chui vào luôn, tôi vội kéo lại, bảo cậu ta và Răng Vàng đeo khẩu trang phòng độc lên, lúc nào cũng phải theo dõi động tĩnh của hai con ngỗng. Đoạn đường hầm đầu tiên thông với khe hẹp trong lòng núi, đằng xa lại dường như có hang động đá vôi, nên phải lo về chất lượng khí. Nhưng đoạn đường hầm cuối này lại thông đến minh điện trong mộ cổ, tôi đoán chắc cuối cùng có đoạn dốc lên, tiến vào từ phía dưới minh điện, nếu trong cổ mộ chỉ có lối ra này, vậy thời gian khí bị ngừng trệ lại vượt xa thời gian hoán khí, thế nên cần phòng ngừa cho cẩn thận. Truyện "Ma Thổi Đèn " Chúng tôi đeo khẩu trang phòng độc, đổ nước trong bình ra tẩm ướt khăn bông, rồi quấn quanh cổ, Răng Vàng cũng đưa cho Tuyền béo sợi dây mặt hình Quan đại sĩ, còn tôi đưa cho con dao găm của lính dù để phòng thân. Chuẩn bị qua loa xong xuôi, chúng tôi lần lượt chui vào đoạn đường hầm thứ hai, đoạn đường hầm này rất ngắn, bò được hơn năm chục mét đường bắt đầu dốc dần lên , chừng hơn mười mét nữa, quả nhiên là xuyên qua tầng gạch xanh. Gạch xanh trong mộ cổ thời Đường dày khoảng ba bốn gang tay, là loai gạch lát nền trong các lăng mộ, dùng xẻng hay xiên sắt có thể bậy lên được. Loại gạch này chỉ lát bên dưới minh điện, còn nền ở các nơi khác và bốn vách mộ đều là những khối đá lớn được cố định bằng đai sắt, các kẽ hở cũng được đổ sắt lỏng bịt lại, nhất loạt đều kín như bưng, chỉ có duy nhất chỗ ở chính giữa minh điện là “hư vị” tương đối lỏng lẻo. Về sau từ thời Nguyên trở , hình thức để lại “hư vị” tàng phong này có những thay đổi lớn, nguyên nhân là vì “hư vị” này rất dễ bị phá vỡ, nhưng truyền thống để lại “hư vị” này vẫn được giữ cho đến thời Thanh, chỉ có điều kích cỡ bị thu lại, chỉ bằng mấy lóng tay, người thể chui lọt được. Song xét về tổng thể, trong lịch sửu Trung Quốc, mộ cổ thời Đường vẫn thuộc loại kiên cố và xa hoa nhất, dưới đường vào mộ đều có mấy lần cảu đá khổng lồ, xung quanh lại được gia cố bằng các bức tường đá vừa dày vừa nặng, độ vững chắc ấy, dùng “vững như bàn thạch” cũng khó mà hình dung cho hết. Phía hư vị của mộ cổ thời Đường, đều có hoặc nhiều cạm bẫy giấu ngay bên trong nền gạch của minh điện, chỉ cần phá vỡ nền gạch nơi có hư vị là các chốt bẫy lập tức kích hoạt, theo như bố trí trong mộ cổ thời Đường, thường có các loại bẫy như cát lún, đạn nổ, cọc đá, còn có thể có phiến đá lật, triệt để bịt kín minh điện lại, thà phá hủy hư vị tàng phong tụ khí, còn hơn là để minh khí bồi tang rơi vào tay bọn trộm mộ. Trước khi chúng tôi đến, những cạm bẫy này bị vị Mô Kim Hiệu úy vào trước kia phá hủy hết rồi, cho nên bớt được khá nhiều việc, cần phải tốn công động tay chân vào máy cái chốt bẫy kia nữa. Tuyền béo ôm hai con ngỗng đặt vào cửa hầm đỉnh đầu, đẻ chúng thử nghiệm chất lượng khí trong minh điện, còn chúng tôi ở lại trong đường hầm chờ đợi. Tôi cứ nghĩ mãi về bức tường đá bịt kín đường hầm, gần như là chúng đột nhiên ra trong khí vậy, xưa nay tôi chưa từng nghe về loại cạm bẫy nào lợi hại như vậy, lẽ lại là ma dựng tường? Nhưng ma dựng tường trong chuyện kể phải như thế này. Trong cổ mộ này rốt cuộc có điều gì cổ quái? Chủ mộ là ai? Vị tiền bối kia có tìm được lối thoát hay ? Lúc này tuyền béo lôi hai con ngỗng trở lại, thấy có gì bất thường, liền kéo tôi cái, ba người liền chui ra khỏi đường hầm vào minh điện, minh điện này thực chút nào, phải đến hai trăm mét vuông, chúng tôi rọi đèn pin nhìn xung quanh, rồi buộc miệng thốt lên: “Trong minh điện…sao lại có quan quách?”
Q.2 - Chương 9: Nội Tàng Oan Từ xưa tới nay minh điện luôn là nơi đặt quan quách của chủ mộ, trong sách Tàng Kinh có ghi rất , minh điện còn gọi là Từ Ninh đường, là phần trung tâm của lăng mộ, bất luận là hợp táng hay đơn táng, chủ mộ đều phải mặc đồ khâm liệm, nằm yên nghỉ trong quan tài đặt trong quách, cho dù vì lý do nào đó thi hài cảu chủ mộ thể đặt trong quan quách cũng phải lấy quần áo giày mũ lúc sinh thời của chủ mộ chi vào bên trong an táng. Tóm lại có thể có thi thể nhưng quan quách bất luận thế nào cũng ở trong minh điện, vả lại bao đời nay các Mô Kim Hiệu úy xẻ núi xẻ đồi đổ đấu, cũng quyết đổ cả quan quách ra ngoài, huống hồ gian đường hầm chật hẹp, dù quan quách lớn, cũng chẳng thể theo đường này mà ra ngoài được. Thế giới quan của tôi lại lần nữa đảo lộn, nghĩ nát óc cũng chẳng đưa ra được lập luận nào khả dĩ, lẽ nào quan quách của chủ mộ biến thành hơi nước, bốc rồi chắc? Cả ba đều rất kinh ngạc, Răng Vàng đầu óc nhanh nhẹn, đứng sau lưng tôi nhắc khẽ: “ Nhất này, xem trong minh điện ngoài có quan quách ra, còn có điều gì bất thường nữa ?” Tôi rọi đèn pin soi xét kỹ càng lượt từ xuống dưới từ trái qua phải, trong minh điện này chỉ thiếu quan quách, mà có thể là chẳng có thứ gì hết cả, dưới đất trống trơn, đừng đến đồ tùy táng, ngay đến đá thừa cũng chẳng có lấy cục. Thế nhưng nhìn quy mô kết cấu của minh điện này, đây chắc là mộ của Vương công nhất đẳng thời Đường, kết cấu kiến trúc tròn dưới vuông, phía dưới vuông thành sắc cạnh, bằng phẳng ngay ngắn, phần giống lều Mông Cổ, mái vòm cong lên, đây gọi là trời tròn đất vuông, hoàn toàn phù hợp với quan niện về vũ trụ của con người vào thời ấy. Trong minh điện còn có sáu bệ đá, bên hoàn toàn trống trơn, đặt thứ gì, song tôi và Răng Vàng đều biết , đó là nơi đặt sáu loại ngọc Tông, Khuê, Chương, Bích, Hổ, Hoàng dùng để tế sáu phương, phải là người trong hoàng tộc mới nhận được đãi ngộ này. Bốn vách tường trong minh điện cũng phải là có gì, nhưg chỉ là các bức bích họa, đều là vẽ nét, chứ còn chưa lên màu, nội dung tranh vẽ có nhật nguyệt tinh tú, nổi bật nhất là mười ba cung nữ. Những cung nữ này có người bưng hộp gấm, có người đỡ bình ngọc, có người ôm nhạc khí, ai nấy đều đầy đặn phúc hậu, bày ra cuộc sống cung đình thời nhà Đường. Tất cả bích họa đều mới chỉ vẽ phác, chưa tô màu sắc, tôi chưa thấy loại bích họa này bao giờ, liền quay ra hỏi Răng Vàng, với kinh nghiệm mấy chục năm lặn ngụp trong ngành đồ cổ, có lẽ nhìn ra được điều gì đó cũng nên. Răng Vàng cũng lắc đầu nguây nguẩy : “Thế này kỳ lạ ! Nhìn những bức họa này mà xét, có thể chắc chắn được dùng để an táng nhân vật rất quan trọng trong cung đình, mà còn là đàn bà nữa, là quý phi hay công chúa cả gì đó, nhưng số bích họa này…” Tôi thấy Răng Vàng nửa chừng rồi trầm ngâm suy nghĩ, biết rằng cả cũng dám chắc bèn hỏi: “Bích họa chư hoàn thành? Vẽ phần mở đầu rồi dừng luôn sao?” Thấy tôi cũng vậy, Răng Vàng liền gật đầu: “Đúng thế, chính xác là chưa được hoàn thành, thế nhưng vậy cũng hợp lẽ thường cho lắm, trắng ra là hợp tình hợp lý chút nào!” Lăng mộ của Hoàng đế cực kì hiếm thấy trong trường hợp nào xây dở lại đình công, cho dù trong cung phát sinh biến cố, chủ mộ trở thành vật hy sinh cho chính trị nữa, hoặc có ý đồ mưu phản mà được ban cho cái chết, đa phần cũng bị bêu riếu ầm ĩ, sau khi chết vẫn được mai táng theo nghi thức của hoàng tộc. Ngôi mộ lớn thế này hẳn chỉ có thành viên trong hoàng thất mới tương xứng, các bậc vua chúa cũng biết thể vạch áo cho người xem lưng, những chuyện trong chốn thâm cung chẳng dễ gì mà lộ ra ngoài, kẻ nào đáng chết cho chết là xong, sao đó cần chôn cất thế nào cứ theo đó mà làm. Tôi nghĩ cứ chôn chân ở đây cũng chẳng luận ra được điều gì, bèn rút ra cây nến, châm lên đặt ở góc Đông Nam minh điện, ánh nến yếu ớt nhưng ngọn lửa thẳng đứng, hề có vẻ muốn tắt, tôi nhìn ngọn nến cũng cảm thấy yên lòng đôi chút, liền gọi Tuyền béo cùng Răng Vàng ra tiền điện xem sao. Để tiết kiệm năng lượng chúng tôi chỉ bật chiếc đèn pin, cũng may trong hầm mộ trống , lo giẫm phải cái gì, ba người dắt theo hai con ngỗng trắng qua cánh cửa đá của minh điện, bước vào tiền điện. Theo cách bố trí trong lăng tẩm cổ đại Trung Quốc, minh điện được coi trọng nhất, sau đó đến tiền điện.Tiền điện được bày biện theo quan niệm truyền thống “sống sao thác vậy”, tiền triều có lệ, đời sau cứ vậy noi theo, đến cuối thời Thanh cũng vẫn như vậy, điểm khác biệt chỉ là quy mô mà thôi. Chủ mộ sinh thời nơi ăn chốn ở như nào, tiền điện phải y như vậy, nếu chủ mộ sinh thời sống trong cung đình tiền điện cũng phải được xây dựng giống hệt cung điện . Tất nhiên, ngoài lão hoàng đế ra, các thành viên khác trong hoàng thất chỉ có thể giữ được khu vực của người đó ở lúc sinh thời thôi, thể thành viên nào trong hoàng thất cũng xây y nguyên cung điện trong lăng mộ của mình, chỉ có bậc đế vương từng đăng cơ, ngồi lên đế vị mới xứng với quy cách ấy làm thôi. Cả tôi, Răng Vàng và Tuyền béo tuy theo cái nghề này, nhưng thực ra vẫn chưa thực thấy lăng mộ lớn đâu, hôm nay cũng là tình cờ đến chỗ này, nếu quả bảo bọn tôi khai quật, chúng tôi cũng chẳng dám động vào cổ mộ lớn thế này, cùng lắm chỉ dám tìm ngôi mộ của vương công quý tộc thôi. Điều này cũng bởi trình độ của chúng tôi chưa được cao siêu đến mức có thể trực tiếp đào đường hầm phá hư vị đột nhập vào bên trong, ngoài ra còn nguyên nhân khác là thực lòng chúng tôi cũng muốn đựng vào ngôi mộ lớn như thế này, tùy tiện lấy trong đây món đồ nào đấy cũng có thể gây nên chấn động, mà tiếng vang càng lớn càng dễ chuốc vạ vào thân. Hôm nay khéo gặp cơ duyên, gặp được ngay đường hầm có sẵn nên mới vào được bên trong ngôi mộ lớn này, trước đó chảng thể ngờ rằng trong minh điện lại trống rỗng như vậy, rồi cả đường hầm chúng tôi chui vào cũng bị bịt kín cách kì quái, ra tiền điện xem xét chẳng qua là tìm kiếm chút manh mối, nghĩ kế thoát thân mà thôi. Ba chúng tôi vừa đặt chân vào tiền điện, lại bị chấn động phen nữa, chỉ thấy tiền điện còn lớn hơn cả minh điện thế nhưng lầu gác minh điện chỉ thi công nửa, rồi bỏ mặc đấy cho đến tận ngày nay. Tiền điện quả thực được xây dựng hệt như cung điện thời xưa, nhưng số phần quan trong đều chưa hoàn thành, mà mới chỉ dựng lên cái khung đại khái mà thôi, cảu đá đại cung bị bịt kín, bốn vách tường đều được xây bằng những phiến đá khổng lồ xếp chồng lên nhau, giữa các kẽ hở được đổ sắt nấu chảy vào, lại gia cố thêm bằng xích sắt to như quả trừng vịt, nền tiền điện, có hồ phun nước , nước vẫn òng ọc phun ra từ đó. Tôi chỉ mạch suối với Răng Vàng: “ nhìn cái suối phun nước này nhé, đây chính là vũng quan tài dân gian hay tới đấy. Trong mộ ở huyệt báu phong thủy, nếu có nguồn suối như thế này quả là tuyệt đỉnh. Long mạch cũng cần phải nương tựa vào hình thế, lúc mới đến ở bên ngoài tôi có xem phong thủy của ngôi mộ cổ này, thấy rằng tuy đây là long mạch, nhưng bị mưa gió ăn mòn phá vỡ hình thế của núi non, vốn là long mạch đại cát giờ trở thành long mạch tầm thường gì che chở. Nhưng giờ xem lại, thấy hình thế trong đây là “nội tàng oan” hiếm có, trong huyệt có nguồn suối, hơn nữa dòng nước cứ vĩnh viễn ổn định thế này, trào ra ngoài, cũng khô cạn, huyệt này xét theo góc độ phong thủy có tướng gom tụ. Bắt nguồn từ trời, giống như song nước, loại huyệt “nội tàng oan” này cực kỳ thích hợp mai táng nữ giới, con cháu đời sau ắt được hưởng phúc ấm.” Nghe vậy Răng Vàng trầm trồ: “ ra đây là vũng quan tài mà tục ngữ vẫn tới đó hả? Tôi mới chỉ nghe qua chứ chưa từng được thấy, xem ra hình thế của huyệt vị phong thủy này là hoàn hảo rồi, thế càng kỳ quái, vì sao công trình chỉ làm có nửa? Hơn nữa, chủ mộ cũng còn chưa nhập niệm?” Tôi : “Việc lạ năm nào chẳng có, nhưng hôm nay đặc biệt nhiều hơn. Đến cả tiền điện cũng chưa hoàn công quả khó mà lý giải cho được!” Tuyền béo : “Tôi thấy cũng chẳng có gì lạ cả, chừng đúng lúc ấy có choảng nhau, hay là lại tiêu nhiều tiền quá, ngân khố thu bù chi, cho nên lăng mộ lớn thế này thể xây tiếp được nữa.” Tôi và Răng vàng cùng lúc lắc đầu, tôi : “Tuyệt đối thể, lăng mộ xây dựng nửa chừng đình, hoặc thay đổi địa điểm, điều này cực kỳ bất lợi cho chủ mộ, mà cả người chọn huyệt vị cũng bị tru di cửu tộc. Thứ nhất huyệt báu này xét từ góc độ phong thủy hoàn toàn có vấn đề gì, náu mà chẳng lộ, rất khó bị trộm mộ phát , thêm vào đó lại còn là “nội tàng oan” hiếm gặp, quyết phải vì tìm được vị trí đẹp hơn mà bỏ lăng mộ xây dựng dang dở này, cũng thể vì tai họa chiến tranh, nếu vậy cần bịt kín địa cung lại, mà bên trong này cũng chẳng có thứ gì, chắc phải để phòng Mô kim Hiệu úy đổ đấu đâu.” Răng Vàng cũng tán thánh quan điểm của tôi: “Từ tình trạng bịt kín của cửa đá và vách mộ, hẳn sau khi dừng thi công, người ta hề vội vã bỏ , mà trái lại còn rất ung dung phong bế địa cung vào, và cũng có ý định quay trở lại tiếp tục thi công nữa, nếu riêng việc mở cửa đá ra thôi cũng tốn rất nhiều công sức rồi, hơn nữa ngoài lớp cửa đá này ra, chí ít còn bốn lần cửa kích cỡ y như thế này nữa.” Thế nhưng những người xây dựng lăng mộ này rút cuộc vì sao lại bỏ nó chứ? Chắc phải có nguyên nhân nào đó bất đắc dĩ lắm, nhưng chúng tôi nghĩ mãi ra, quả thực tài nào đoán nổi. Xem ra vị tiền bối xây Ngư Cốt miếu ngụy trang rồi đào đường hầm vào minh điện kia, cũng giống như bọn tôi, bị ngôi mộ trống rỗng này đánh lừa. Song ở đây thấy thi thể ông ta, chừng ông ta tìm được đường thoát ra bên ngoài rồi. Chúng tôi thu hoạch được gì ở tiền điện, đành theo đường cũ quay về, sau đó vào hậu điện và hai gian điện thờ phụ ở hai bên xem sao, nếu phát được gì, vậy chỉ còn cách quay lại đường hầm, tiến vào Mê Động Long Lĩnh tìm đường thoát thân mà thôi. Ba người vừa vừa bàn bạc, tất cả đều thấy ngôi mộ này kỳ quặc khác thường, có quá nhiều điểm hợp tình hợp lý. Tôi với hai người còn lại: “Từ xưa có thuyết về mộ giả, xưa kia Tào Tháo và Chu Hồng Vũ (Chu Nguyên Chương) đều sử dụng chiêu này, nhưng ngôi mộ thời Đường này nhất quyết phải là mộ giả, bởi bên trong…” Trong lúc trò chuyện cả bọn quay lại minh điện, nửa chừng đột nhiên Tuyền béo cắt ngang, Răng Vàng cũng đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở góc Đông Nam minh điện, phía sau ánh nến mập mờ, xuất người. Ánh nến trong góc minh điện leo lét chập chờn, góc tường lập lòe sang tối, ở vùng giáp ranh giữa ánh nến và bóng tối ra khuôn mặt trắng nhợt to tướng, phần thân khuất lấp trong khoảng tối ngoài phạm vi chiếu sang của ánh nến. Tôi, Răng Vàng, Tuyền béo đứng ở cạnh cửa đá giáp minh điện và tiền điện, diện tích minh điện rất lớn, đèn pin mắt sói của tôi rọi được đến đó, khoảng cách khá xa, nên gương mặt kia càng trở nên mơ hồ bí và cực kỳ ma quái. Lúc chúng tôi mới tiến vào minh điện, tôi quan sát kỹ càng từng ngóc nghách, lúc đó trong minh điện hoàn toàn trống rỗng có gì ngoài bốn bức tường với những bức bích họa còn chưa nên màu, trong tranh toàn vẽ các cung nữ nở nang đầy đặn, tuyệt đối có khuôn mặt người to lớn này. Đôi bên cứ hầm hè lúc, thấy đối phương có chút động tĩnh gì, Tuyền béo hạ giọng khẽ hỏi tôi: “Nhất này! Tôi thấy thằng cha kia chẳng tử tế gì đâu, nơi này cũng tiện nán lại lâu, mình chuồn thôi.” Tôi cũng tiếng bảo Tuyền béo và Răng Vàng: “Đừng manh động, để xem là người hay là ma rồi hẵng tính.” Tôi tài nào phân biệt được chủ nhân gương mặt kia là nam hay nữ, già hay trẻ. Trong minh điện này có quan quách, tự nhiên cũng chẳng thể có bánh tông, có khả năng đối phương nhân lúc chúng tôi ở trong tiền điện, lần theo đường hầm chui vào, đường hầm ấy phải ai cũng dám chui vào, chừng đối phương cũng là Mô Kim HIệu úy cũng nên. Vừa nghĩ đến Mô Kim Hiệu úy tôi lập tức nghĩ ngay đến vị tiền bối xây miếu Ngư Cốt năm xưa. Lẽ nào… ông ta vẫn chưa chết? Hay là ông ta mãi tìm được lối ra, rồi bỏ mạng ở đâu đó quanh đây, hình ảnh chúng tôi nhìn thấy lúc này là vong linh của ông ta? Nếu là ma chẳng có gì ghê gớm cả, chúng tôi đều có Phật vàng, Quan ngọc hộ thân, hơn nữa nếu đối phương đúng là Mô Kim Hiệu úy, cũng coi như có chút tình đồng nghiệp với chúng tôi, chừng còn chỉ đường cho chúng tôi thoát ra cũng nên. Mặc kệ đối phương là người hay ma, cũng phải phá vỡ cục diện bế tắc này , cứ giằng co thế này, chẳng có lợi gì cho chúng tôi cả. Nghĩ đến đây, tôi dùng tiếng lóng lớn giọng với người ở góc Đông Nam minh điện kía: “Mở lối tìm Rồng nâng nắp báu, dời non phạt núi thấy thiên đàng, áo giăng trời chợt tỏ, Bắc Đẩu tụ Nam quang.” Tôi giọng hết sức khách khí, nội dung đại khái là cùng là dân đổ đấu mưu sinh, đụng đầu nhau ở đây, tất có người trước kẻ sau, chúng tôi đến sau, dám tranh phần, những mong tiền bối bỏ qua, chúng tôi xin phép cáo lui ngay. Tục ngữ có câu: “Ba trăm sáu mươi ngành, ngành ngành xuất trạng nguyên”, ba trăm sau mươi ngành này chỉ các nghề nghiệp thế gian, người sống ở đời phỉa có lấy ngón nghề, mới có chỗ đứng trong xã hội, dựa vào bản lĩnh kiếm miếng cơm manh áo, sợ chết đói chết rét nơi xó chợ. Ngoài ba trăm sáu mươi nghề này ra, còn có tám nghề khác, liệt vào biệt loại, tức là những nghề ngoài lề, phân loại ngành nghề chính đáng, chẳng thuộc sĩ, nông, công, thương, nghề đổ đấu là trong tám nghề ngoài lề này. Quốc có quốc pháp, ngành có ngành quy, ngay từ đầu bọn ăn mày cũng có bang chủ Cái bang quản hạt, cái nghề cơ mật và đầy thần bí như đổ đấu quy đinh luật lệ lại càng rối rắm, ví như ngôi mộ, mở nấm ra rồi, là tiến vào tìm vàng bạc châu báu, sau đó ra, nhiều nhất cũng chỉ được lần vào và lần ra, tuyệt đối cho phép Mô Kim Hiệu úy ra ra vào vào nhiều lần cùng ngôi mộ. Suy cho cùng mồ mả là nơi yên nghỉ của người ta, chứ đâu phải sân sau nhà mình. Những quy tắc kiểu như vậy kể mãi hết. Trong đó có điều chính là giữa những đồng nghiệp với nhau, hai người cùng nhòm ngó ngôi mộ, cùng muốn đổ đấu, vậy ai đến trước là của người ấy, kẻ đến sau cũng có quyền vào, những đồ vật trong minh điện người đến trước được quyền lựa chọn. Vì giới luật của Mô Kim hIệu úy rất nghiêm ngặt, như loại trộm mô thông thường, ngôi mộ chỉ được lấy đến hai đồ vật hơn, hơn nữa đồ tùy táng trong mồ mả quý tộc thời xưa đều rất phong phú, cho nên người đến trước đến sau đều có mâu thuẫn gì quá lớn. ngôi mộ chỉ được phép lấy hoặc hai món đồ, nguồn gốc của quy định này, là trách làm lớn quá, số mệnh chứa nổi nhiều của cải thế mà mạng họa vào thân, nguyên nhân thứ hai quan trọng hơn, cổ mộ trong thiên hạ nhiều đến mấy cũng có ngày khai quật bằng hết, ở đời làm việc gì cũng nên quá tuyệt tình, bản thân phát tài rồi, cũng phải để lại cho các đồng nghiệp khác đường sống. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa các Mô Kim Hiệu úy chuyên nghiệp và bọn trộm mộ thông thường, bọn trộm mộ có thể chỉ vì hai món minh khí mà chém giết lẫn nhau huynh đệ tương tàn, bởi bọn chúng rất ít khi tìm được mộ lớn, cũng thể hiểu được lợi hại bên trong, biết rằng minh khí cũng đồng nghĩa với tai họa, quá tham lam tất phải chịu báo ứng. Thời Tam Quốc, Tào Mạnh Đức để bổ sung quân lương, đặt hai chức Phát khưu và Mô kim. Thực tế quân hàm Hiệu úy Trung Lang Tướng đúng là do Tào Tháo đặt ra, thế nhưng danh hiệu Mô kim, Phát khưu, hay như Ban sơn, Xả lĩnh thực ra là tứ đại môn phái tồn tại vào cuối đời nhà Tần đầu thời Hán, song đệ tử của các môn phái này hành bí hiểm, người đời ít ai hay biết, trong sử sách cũng mấy ghi chép, cho đến thời tông Nguyên, ba môn phái là Phát khưu, Ban Sơn, Xả lĩnh cơ bản thất truyền, chỉ còn lại duy nhất phái Mô kim. Trong phái Mô Kim phải cứ có sư phụ truyền dạy được coi là đệ tử, phái này có bộ hoàn chỉnh những ám hiệu, mật khẩu, kĩ thuật riêng biệt, chỉ cần hiểu được những thuật ngữ quy tắc của nghề, đều là đồng môn cả. Ví như loại đường hầm cắt xuyên qua hư vị đâm thẳng vào minh điện này, chỉ có các cao thủ trong các Mô kim Hiệu úy mới làm được. Những việc này ngày trước biết phần từ lời kể của ông nội, cũng có phần tôi học hỏi từ Shirley Dương trong quãng đường trở về từ sa mạc dạo nọ. Vì thế tôi nghĩ là đồng môn đồng đạo với nhau, có chuyện gì là thương lượng được, đương nhiên đấy là trong trường hợp đối phương vẫn là người sống, nếu là hồn u linh, chắc cũng đến nỗi trở mặt thành thù, cùng lắm chúng tôi đem thi thể của ông ta an táng trịnh trọng là xong. Tôi xong liên đợi đối phương hồi đáp, thông thường gặp phải tình huống này, nếu cùng là dân sành sỏi trong nghề đổ đấu, tôi nể mặt đối phương như thế, chắc hẳn người ta cũng giằng co gì với chúng tôi, cho dù đấy là vong linh của vị Mô kim Hiệu úy vào đây từ mấy chục năm trước, chắc cũng làm khó gì nữa. Vậy mà đợi lúc sau vẫn thấy đối phương phản ứng, nến cháy hết quá nửa, người ở góc Đông Nam minh điện ấy vẫn y như lúc ban đầu, hề vận động, tựa như bằng đất đắp hay đá tạc vậy. Tôi nghĩ bụng đừng có mà là dân ngoài ngành, hiểu tiếng lóng nhé, nghĩ đoạn liền lớn tiếng lại bằng tiếng phổ thông, nhưng đối phương vẫn có phản ứng gì. Lúc này chúng tôi bắt đầu thấy rợn gai ốc, đáng sợ nhất chính là trầm mặc như vậy, hiểu rốt cuộc đối phương có ý tứ gì. Muốn ra khỏi đây theo lối minh điện, vậy buộc phải tới lối vào đường hầm ở giữa minh điện, nhưng khuôn mặt sau ánh nến cứ chằm chằm nhìn chúng tôi, định làm gì, chúng tôi nắm bắt ý đồ của đối phương, nên cũng dám mạo hiểm tiến lại. Truyện "Ma Thổi Đèn " Truyện "Ma Thổi Đèn " Tôi chợt nghĩ lẽ nào kia phải là Mô Kim Hiệu úy mà là chủ ngôi mộ? Nếu vậy khó xử rồi đây, tôi hướng về góc Đông Nam của minh điện hét lên: “Này! Ai ở đằng kia ơi! Người là thần thánh phương nào đấy, chúng tôi chỉ ngang qua đây thôi, thấy có đường hầm, chui vào tham quan chuyến, hề có ý trục lợi gì đâu.” Tuyền béo thấy đối phương có động tĩnh gì, cũng sốt ruột gào lớn: “Bọn tôi đến từ đâu giờ về đó đây, ngài mà gì nữa, coi như chấp thuận rồi nhá, đến lúc ấy ngài đừng có hối hận đấy nhá…!” Răng Vàng từ đằng sau thầm với bọn tôi: “ Nhất , Tuyền, tôi bảo này, kia có khi nào là nhân vật trong bích họa mà ban nãy chúng ta chưa nhìn kỹ ? Ánh nến leo lét mờ mờ ảo ảo thế này, tôi thấy dễ bị hoa mắt lắm.” Nghe Răng Vàng vậy, bọn tôi càng thấy hoang mang, nhất thời nghi ngờ chính trí nhớ của mình. Mẹ kiếp! Nếu quả như vậy mất mặt quá, mấy phút từ nãy đến giờ suýt chút nữa làm tôi sợ chết khiếp lên được, nhưng mà gương mặt kia quả thực hề giống tranh vẽ chút nào. Minh điện và toàn bộ ngôi mộ cổ này rất tà quái, lúc mới vào minh điện quả thực chúng tôi trông thấy gì, nhưng khi vào đường hầm quả thực có phiến đá nào chặn đường hay sao? Khó mà đảm bảo trong minh điện này tự dưng mọc ra thứ gì đó, rốt cuộc là người, hay là ma, là quái hay chỉ qua là bức tranh được vẽ tường như Răng Vàng ? Ngọn nến nơi góc phòng cháy gần hết, lúc này thể kéo dài thêm được nữa, tôi ngấm ngầm rút con dao lính dù ra cầm trong tay. Loại dao này là hàng tuồn từ Nga, chuyên dùng cắt dây thừng, ví dụ lính nhảy dù xuống, nếu dây dù bị mắc vào cây, người treo lơ lửng, có thể dùng loại dao đặc chế này cắt đứt dây dù. Con dao này gọn mà sắc ngọt, chuôi dài, lưỡi ngắn, bén gọn vô cùng, mang theo mình rất thuận tiện. Chuyến này Thiểm Tây, chúng tôi dám mang dao găm, cho nên chỉ mang mấy con dao lính dù này theo. Tay kia tôi cầm chặt mặt dây chuyền Phật vàng, liếc mắt ra hiệu cho Răng Vàng và Tuyền béo, cùng ra đó xem rốt cuộc đối phương là cái gì, Tuyền béo rút phăng cây xẻng công binh ra, trao hai con ngỗng cho Răng Vàng dắt. Ba người hợp thành đội hình tam giác ngược, tôi và Tuyền béo trước, Răng Vàng kéo đôi ngỗng tay cầm đèn pin soi đường sau, chậm rãi từng bước lại gần ngọn nến nơi góc Đông Nam minh điện. Truyện "Ma Thổi Đèn " Mỗi bước , lòng bàn tay nắm chắt con dao của tôi lại thêm chút mồ hôi lạnh, lúc này tôi cũng thể là hồi hộp hay sợ hãi. Tôi thậm chí còn mong đối phương là bánh tông, nhảy ra đánh nhau với tôi trận cho sướng, chứ rằng lừng lững đứng trong góc tối thế kia, mẹ kiếp, còn làm người ta khiếp hơn là loại bánh tông mọc đầy lông nhẩy bổ lên đấy chứ. Đúng lúc cái người đối diện kia sắp ở trong phạm vi chiếu sáng của đèn pin, cây nến ở góc phòng cũng cháy hết, đột ngột tắt ngúm chỉ để lại làm khói xanh bay lên từ ngọn bấc. Ngọn nến vụt tắt, gương mặt sau ánh nến ngay lập tức biến mất trong bong đen đặc quánh
Q.2 - Chương 10: Khuôn Mặt Ngọn nến vừa tắt, theo bản năng tôi bỗng thấy lạnh người, song lập tức tự nhắc nhở bản thân: “Đây là tượng vật lý thông thường, nến cháy hết, chẳng có gì đáng sợ cả, nếu như nến cháy đến chân rồi mà vẫn sáng, mới là có ma chứ.” Đúng lúc ấy bỗng nghe tiếng “bịch bịch” vang lên sau lưng, tôi và Tuyền béo lo đằng sau xảy ra cố, vội vàng tách ra quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Răng Vàng ngồi ngây dưới đất mắt rời chỗ chỗ ngọn nến tắt, mặt cắt còn giọt máu. Chuyện này đều tại Tuyền béo ngày thường ngồi tán phét với Răng Vàng, thêm mắm thêm muối khiến chuyện “ma thổi đèn” khiếp đảm như cơn ác mộng. Răng Vàng xưa nay chỉ là tên gian thương, chưa từng trải qua thử thách gì, lúc này lại ở bên trong địa cung tăm tối lạnh người, đột nhiên trông thấy ngọn nến tắt lịm, làm sao mà sợ cho được, cả người co rúm lại. Tôi giắt con dao vào bên hông, đưa tay kéo Răng Vàng đứng dậy, an ủi: “Ông làm sao thế? có gì đâu, chẳng phải có tôi và Tuyền béo ở đây sao? Có chúng tôi ở đây, chẳng ai dám đụng đến sợi lông của ông đâu, đừng sợ!” Răng Vàng thấy phía trước ngoài cây nến dã cháy dến hết nến tắt lịm ra, cũng chẳng có gì bất thường, liền thở phào : “ đáng xấu hổ, tôi… tôi ra phải là… sợ hãi gì, mà chẳng qua… tôi bỗng nhớ đến ông bà già cùng mấy đứa trẻ ở nhà, tất cả đều trong cậy vào tôi, cho nên tôi hơi… hơi…” Tôi xua tay ngăn Răng Vàng lại, giờ phải lúc tâm , tôi châm cây nến khác đặt xuống đất, sau đó ba người tiếp tục tiến lên phía trước, đến lúc này cái “người” ở góc Đông Nam minh điện dã lọt vào phạm vi chiếu sáng của đèn pin rồi, ra cái “thứ” nãy giờ thấp thoáng sau ánh nến phải người ngợm gì, nhưng đúng là có gương mặt, cũng là mặt người, chỉ bất ngờ ở chỗ nó là bức tượng đá. Gương mặt được chạm nổi quách đá khổng lồ, cái quách này rất lớn, tôi dám thề có trời đất rằng, lúc mới chui ra từ đường hầm, minh điện này hoàn toàn trống rỗng, nhất định là thể có quách đá khổng lồ này được, nó cũng như những bức tường đá chặn trong đường hầm, dường như tất cả đều đột nhiên mọc ra từ trong khí vậy. Tôi, Tuyền béo và cả Răng Vàng đứng đằng sau, thấy minh điện bỗng dưng có thêm quách đá to tướng, đều như bước vào trong làn sương mù, lại tiếp tục tiến lên mấy bước lại gần quách đá quan sát. Quách đá dài độ ba mét rưỡi, cao tầm mét bảy, toàn bộ đều bằng đá, ngoại trừ đế quách bốn phía xung quanh và nắp quách đều chạm nổi mặt người lớn, cả quách đá màu xám tro, trông đến nặng nề. Có vẻ gương mặt người là họa tiết trang trí cho quách đá, ngũ quan ràng, chẳng khác gì so với mặt người thường, chỉ có điều đôi tai hơi to, hai mắt nhìn thẳng, khuôn mặt hoàn toàn biểu cảm, tuy chỉ là khuôn mặt được khắc đá, nhưng lại chứa vẻ đẹp quái đản lạnh lùng. Lúc đầu chúng tôi đứng ở cửa thông minh điện với tiền điện, từ xa nhìn qua ánh nến lúc mời lúc tỏ, nên nhận ra đó là gương mặt khắc đá, cũng chẳng nhìn thấy quách đá khổng lồ chìm trong bóng tối phía sau. Đến khi nhìn mồn cả rồi, ngược lại còn cảm thấy gương mặt quách đá này còn đáng sợ hơn cả bọn hồn cương thi nữa, bởi chúng tôi đều chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với các loại ấy rồi, chứ bất kể ra sao chúng tôi cũng ngờ rằng mọc ra thứ như thế này. Tuyền béo : “Nhất này, mẹ cha nó, đây là thứ quái quỷ gì thế? Tôi thấy công nghệ chế tác của nó cũng có tuổi rồi đấy, có khi nào thành tinh rồi chăng? Chứ nếu sao có thể đột nhiên xuất như vậy. chúng ta nhớ nhầm hình vẽ tường còn được, nhưng cả tảng đá to thế này cơ mà, lúc vừa vào minh điện ba chúng ta quan sát rất kỹ mọi ngóc ngách mà có thấy gì đâu, thế này gặp ma cả lúc rồi à?” Tôi bảo Tuyền béo: “Cậu đừng linh tinh, đây có vẻ như là quách đá liệm quan tài gỗ. Trong ngôi mộ cổ này quả thực đâu đâu cũng toàn cổ quái, tôi cũng chẳng cái của nợ này chui ra ở đâu nữa.” Tôi lại hỏi Răng Vàng đứng phía sau: “ Răng Vàng, học rộng hiểu nhiều, có nhận ra được gì từ quách đá này ?” Răng Vàng nãy giờ vẫn nấp sau lưng tôi và Tuyền béo lên tiếng: “ Nhất ạ, theo tôi quách đá này thuộc thời kỳ Thương Chu.” đoạn liền rọi đèn pin vào đế quách: “Các nhìn xem đây còn có hoa văn Vân Lôi thời Tây Chu này, tôi dám đem đầu ra dảm bảo, thời Đường chắc chắn thể có thứ này.” Dù tôi buôn đồ cổ thời gian, song cũng chỉ đánh vài món thời Minh Thanh, cơ hội tiếp xúc với đồ vật trước thời Đường cũng nhiều, chưa bao giờ thấy cổ vật thời Ân Thương, Tây Chu cả. Nghe Răng Vàng quách đá này là vật thời Tây Chu, tôi lại càng thấy kỳ quái, lại hỏi Răng Vàng: “Nếu tôi nhớ nhầm, đáng nhẽ ra chúng ta ở trong minh điện của ngôi mộ cổ thời Đường cơ mà? Trong mộ thời Đường sao lại có quách đá thời Tây Chu được?” Răng Vàng đáp: “Ừm… đừng , ngay đến tôi cũng bắt đầu lú lẫn mất rồi, chúng ta đảo trong cổ mộ này vòng rồi, từ kết cấu địa cung mộ thất, rồi bích họa vẽ cung nữ nở nang đầy đặn, ngoài mộ lớn thời Đường ra, làm gì còn chỗ nào phô trương như vậy, thế nhưng… lại, quách đá này tôi cá chắc trăm phần trăm nó phải đồ thời Đường.” Tuyền béo lên tiếng: “Thôi được rồi, thể nhớ nhầm được, nếu nhớ nhầm cũng thể có chuyện ba người cùng nhầm được. Tôi thấy cái quách... đá gì gì này cũng chẳng phải thứ đáng giá, tôi ở trong cái minh điện này thấy khó chịu lắm rồi, chúng ta mau tìm đường thoát ra khỏi đây thôi, còn cái quách kệ xác muốn là đồ thời nào là đồ thời ấy, chẳng liên can gì đến bọn mình.” Tôi phải đối: “ ổn, tôi thấy chất đá của cái quách này rất giống với những phiến đá chặn ngang trong đường hầm, hơn nữa chúng đều đột ngột xuất cách bí hiểm thần chẳng biết quỷ hay, nếu muốn tìm lối thoát ra, nhất định phải làm sáng tỏ vụ này .” Răng Vàng : “ Nhất ạ, tôi cũng thấy là xem hơn, thể thoát bằng lối đường hầm, phải vẫn còn cách xuyên qua hang động đá vôi đó sao? Tôi nghĩ vị Mô kim Hiệu úy vào đây trước chúng ta chắc cũng tìm đường thoát ra từ mê động Long Lĩnh thôi, tuy rằng người ta vẫn đồn nơi đó mê cung lớn, nhưng chúng ta dã có la bàn ở đây mà, đâu cần lo lạc đường.” Tôi gật đầu: “Tôi biết, ngoài la bàn ra, chúng ta còn có gạo nếp và dây thừng dài, những thứ này đều có thể dùng làm dấu đường, chỉ có điều biết những động đá vôi ấy nông sâu thế nào, chỉ sợ muốn tìm lối ra cũng phải việc dễ dàng. Tôi lo nhất là cả con đường đó cũng lại mọc ra những thứ quái quỷ như tường đá, quách đá kiểu này, mẹ kiếp, mấy cái của nợ thời Tây Chu này rốt cuộc mọc ra từ đâu cơ chứ?” miên mang , tôi sực nhớ ra chuyện, trong ngôi làng ở dốc Bàn Xà, hai vợ chồng cho chúng tôi ngủ nhờ , trong dãy núi này có lăng mộ thời Đường, mà chỉ nghe kể có cổ mộ thời Tây Chu, quách đá mặt người này lại đúng thực là đồ thời Tây Chu, quách đá chúng tôi đứng đây phải là mộ cổ thời Đường mà là mộ cổ thời Tây Chu. Nếu như vậy, bích họa và bố cục lăng tẩm thời Đường phải giải thích sao đây? Nghĩ đến đau cả đầu cũng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, những chuyện này dù có nhiều kinh nghiệm đổ đấu hơn nữa, cũng khó mà lý giải nổi, ở trước mắt chúng tôi lúc này, trăm phần trăm là tượng thể giải thích, trong cổ mộ thời Đường sao xuất quách đá mặt người thời Tây Chu cho được…? Răng Vàng vẫn phập phồng lo lắng, vốn coi tiền bạc hơn tất cả, là tín đồ trung thành của chủ nghĩa sùng bái kim tiền, mê tín lắm, xưa nay cũng tin tưởng vào thuyến quỷ thần cho lắm, giả như bắt chọn lựa giữa thần thánh và tiền bạc, dù có bảo chọn chọn lại trăm lần, cũng chọn ngay tiền bạc mà chút do dự gì. Suy cho cùng, ai theo ngành buôn cổ vật, đặc biệt là đánh hàng minh khí, thể mê tín quá, cổ Răng Vàng có đeo bùa mặt Phật hay Quan chẳng qua cũng chỉ là hình thức tìm kiếm thăng bằng tâm lý mà thôi. Vậy mà lúc này, khi đối mặt với tình huống khó bề lý giải, Răng Vàng cũng hàm hồ, nhịn được mà buộc miệng hỏi tôi: “Tường đá đột ngột chặn giữa đường hầm, lẽ nào lại là… ma dựng tường?” Tôi vừa nghĩ đến đầu mối, chưa kịp định hình ràng bị Răng Vàng cắt ngang, tôi quay ra với : “Ma dựng tường? Cái này chúng ta chưa gặp bao giờ, xong nghe kể giống như bị ma quỷ mê hoặc, cứ xoay vòng vòng tại chỗ cơ mà. Tuy trong đường hầm đột ngột xuất bức tường đá, nhưng có lẽ phải ma dựng tường đâu.” Tuyền béo đứng bên cạnh bỗng thúc giục: “Nhất ơi, nhanh nhanh giùm tôi cái được , nếu cậu bảo rút lui, ta đừng nấn ná mãi ở đây nữa; còn nếu cậu thấy cần phải xem xét cái rương đá mặt người kia rốt cuộc là thứ gì, vậy hai chúng ta mau tìm cách bẩy nó ra .” Tôi vội trả lời câu hỏi của Tuyền béo, thận trọng đưa tay đẩy quách đá cái, bên trong có chêm mộng đá, đóng chặt khít kẽ hở, dẫu có dùng xà beng cũng khó mà bậy được len, thêm vào đó chẳng may có bánh tông, thả ra rồi cũng dễ đối phó. Tôi lại quan sát kỹ khuôn mặt quái dị quách đá hồi, cảm thấy nên động vào vẫn hơn. Ban đầu chúng tôi chỉ định vào đây kiếm chác chúng đỉnh, chẳng kiếm chắc được thôi, chứ cố gắng đừng sinh , chỉ cần có đường thoát ra là tốt rồi, sau khi cân nhắc lợi hại, tôi thấy cứ coi như thấy cái quách đá mặt người cổ quái là tốt hơn cả. Quyết định xong, tôi quay qua bảo Tuyền béo và Răng Vàng đừng bận tâm đến quách đá mặt người đó nữa, cứ lần theo đường cũ trở ra, cùng lắm tìm đường qua mê động Long Lĩnh, chứ tiếp tục nán lại đây, chừng lại nảy sinh biến cố gì đấy. Răng Vàng ngay từ đầu có ý này, chỉ mong cách xa cái quách đá ấy càng nhanh càng tốt, ba chúng tôi lập tức quay người trở ra, Răng Vàng dắt theo đôi ngỗng, nhảy xuống cửa hàm ở giữa minh điện trước tiên, tiếp đó Tuyền béo cũng nhảy xuống, tôi ngoái đầu nhìn theo ngọn nến ở góc Đông Nam minh điện, hai tay chống hai bên cửa hầm nhảy xuống bên dưới. Lúc chúng tôi bò vào thăm dò kỹ lưỡng đoạn đường hầm này, nghiêng dốc khoảng bốn mươi lăm độ, dẫn thẳng vào trung tâm minh điện. Chúng tôi vào đường hầm rồi bò ngược trở xuống, nhưng bò mãi bò mãi, cả bọn bắt đầu thấy bất ổn, đường hầm nghiêng dốc sao bỗng chốc trở nên bằng phẳng? Chúng tôi bật đèn pin quét vòng, đều tròn mắt há hốc miệng ra, ngờ chúng tôi bò sàn mộ thất, xung quanh đều là những bức tranh đá mặt người kỳ dị cổ quái, hoàn toàn phải là đường hầm chúng tôi chui vào lúc nãy. Ba chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ như ai cũng muốn hỏi: “Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ con mẹ nào vậy?” Nhìn quanh bốn phía trong gian mộ thất quái gở, đến cả Tuyền béo xưa nay bao giờ để ý chuyện gì cũng bắt đầu sợ hãi, cậu ta hỏi tôi: “Nhất à, đây là đâu thế?” Tôi liếc Tuyền béo, : “Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai. Tôi vẫn nhớ như in, chúng ta nhảy vào cửa hầm ở chính giữa minh điện, đáng lý chỗ đó phải là miệng hố sâu lắm nối liền với đường hầm dốc bên dưới, làm sao mà đến được đây cơ chứ?” Răng Vàng cắn chặt cái răng vàng : “Nhầm sao được cơ chứ, nền minh điện chỉ có mỗi cái cửa hầm nằm ngay chỗ hư vị, bên cạnh đáng nhẽ phải là quan quách của chủ mộ. Chúng ta loanh quanh trong minh điện này cũng đến ba vòng, ngoài cửa hầm ấy ra, mặt đất làm gì còn lối thông nào khác. Nhưng… đúng là gặp phải ma dựng tường rồi.” Tôi xua tay ngăn Tuyền béo và Răng Vàng lại, giờ có nghi thần nghi quỷ cũng chẳng ích gì, hơn nữa chuyện này nhất quyết đơn giản chỉ là ma dựng tường. Trong minh điện cổ mộ thời Đường xuất quách đá thời Tây Chu? Nhìn những bức nham họa vách mộ, thấy gì khác ngoài những gương mặt thần tình dị hợm, mộ thất chật hẹp này, hoặc cũng có thể là đường hầm vào mộ gì gì đó, chắc chắn có liên quan gì đó với quách đá mặt người trong minh điện kia. Để tiết kiệm năng lượng, sau khi vào minh điện ngôi mộ cổ thời Đường, ba chiếc đèn pin, chúng tôi chỉ dùng chiếc của Răng Vàng, lúc này Răng Vàng đưa chiếc đèn pin ấy cho tôi, tôi thắp cây nến ngay tại chỗ rồi bật đèn pin quan sát quan cảnh xung quanh. Chỗ chúng tôi đứng bây giờ có lẽ là đường hầm dẫn vào cổ mộ, hai bên tường vẽ đầy những bước nham họa cổ màu đỏ chói. Những hình vẽ này nhất loạt đều đỏ thẫm như máu, đường nét tươi tắn diễm lệ, nếu con đường này mà thời Tây Chu, cho dù được giữ gìn tốt hơn nữa, cũng thể có hiệu quả thế này. Những bức tranh đá này xem ra cùng lắm cũng chỉ cách đây khoảng hai trăm năm đổ lại mà thôi. Truyện "Ma Thổi Đèn " chỉ tranh vẽ, ngay cả những phiến đá dùng xây đường vào mộ cũng hề có vết tích bào mòn của thời gian, tuy giống vừa mới hoàn thành, song cũng tịnh phải công trình của mấy nghìn năm trước, vài chỗ còn lộ ra phôi đá màu tro. Mộ đạo này rộng chừng vào mét, hai đầu kéo dài thẳng tắp thấy điểm tận cùng, gạch xây mộ đều là những phiến đá núi to kềnh, cổ phác nặng nề, có cái vẻ hào hoa tinh tế của mộ cổ thời Đường, nhưng cũng toát lên khí chất vương giả trầm ổn mạnh mẽ. Răng Vàng biết tôi am hiểu bố cục sắp xếp lăng mộ của các triều đại, liền lên tiếng hỏi về mộ đạo này. Tôi lắc đầu, với : “Bây giờ tôi chưa dám khẳng định, nếu quách đá chúng ta phát trong minh điện đúng là cổ vật thời Tây Chu như ông , con đường vào hầm mộ này rất có khả năng có cùng xuất xứ với nó, đều là thứ từ thời Tây Chu, đặc biệt là hình vẽ vách, có rất nhiều điểm tương đồng với quách đá kia.” Tuyền béo : “Tôi dám đánh cược đấy, tuyệt đối là cùng giuộc với nhau. Mẹ nó, cái mặt ấy, nhìn lần là nhớ cả đời, cái bộ mặt lạnh lùng dị hợm, cười chẳng ra cười này, cứ như cùng khuôn đúc ra cả.” Tôi với Tuyền béo: “Tuyền béo, cậu cũng có lý, chỉ có điều cậu quan sát chưa kỹ, quách đá chúng ta thấy trong minh điện, có cả thảy năm khuôn mặt khắc đá, nét mặt giống hệt nhau, ông thử nhìn kỹ lại hình vẽ ở chỗ này, nét biểu cảm chỉ có .” Truyện "Ma Thổi Đèn " Trong các bức tranh vẽ vách, là những khuôn mặt hơi méo mó, giống hệt khuôn như gương mặt quách đá. Năm khuôn mặt quách đá đều có biểu cảm, trong vẻ lạnh lùng lộ ra chút quái đản, còn mỗi khuôn mặt vách mộ đạo này, đều hơi khác nhau, vui có, buồn có, giận dữ có, đau thương có, kinh ngạc có, song bất kể là nét biểu cảm gì, cũng đều giống với người bình thường. Dưới ánh nến bập bùng, Tuyền béo quan sát vài gương mặt vẽ vách, quay ra với tôi và Răng Vàng: “Nhất này, tôi nhìn kỹ, cảm thấy những khuôn mặt này có điều gì đó ổn, bất kể là nét mặt nào, cũng đều… biết sao đây nhỉ, tôi biết là ổn ở chỗ nào, nhưng thể hình dung nổi thành lời, nét biểu cảm những gương mặt này đều toát lên vẻ… vẻ…” Tôi cũng nhìn ra điều dị thường trong những bộ mặt này, thấy Tuyền béo cứ ngắc ngứ mãi, bèn thay cậu ta: “Đều là rất giả dối, chân thành, bất kể là vui hay buồn, mẹ kiếp trông đều giả tạo, cứ như cố tỏ ra như vậy, chứ phải tình cảm xuất phát tự đáy lòng.” Nghe tôi vậy, Răng Vàng và Tuyền béo đều tỏ ý tán đồng, Tuyền béo : “Đúng rồi, chính là giả tạo! Nhất này, mắt cậu tinh đấy, ra tôi cũng nhìn ra rồi, nhưng bụng nhiều chữ quá, mắc chẹn lại, nhất thời nghĩ ra.” Răng Vàng thêm vào: “Quả đúng như thế, trong nụ cười lại gian tà, phẫn nộ lại kèm theo vẻ giễu cợt. Con buôn chúng ta khi chuyện giá cả với khách, cũng buộc phải giả bộ chân thành, giả bộ những lời tự đáy lòng, tôi thấy nét mặt chúng ta lúc đó cũng đủ giả dối lắm rồi, nhưng so với những gương mặt vẽ ở đây, chỉ là hạng tôm tép thôi, thần thái giả dối sau những nét biểu cảm này… cơ bản… thể do con người tạo ra được.” Câu cuối cùng của Răng Vàng khiến tôi khôngkhỏi toát mồ hôi lạnh, tôi ngước nhìn những gương mặt vẽ vách đá, đoạn với Tuyền béo và Răng Vàng: “Tôi cũng có cảm giác ấy, nhưng tôi vẫn nghĩ thông, loại người nào mà nét mặt lại kỳ quái đến vậy? Con hát trong các đoàn kịch cũng chẳng thể có khuôn mặt ấy được! Tôi thấy tình huống chúng ta hải đối mặt lúc này, nhất định có liên hệ nào đó với những khuôn mặt này, nhưng… chúng tượng trưng cho điều gì chứ nhỉ?” Mặc dù tôi vẫn luôn rêu rao mình là Mô kim Hiệu úy chính hiệu, nhưng cũng chỉ thành thạo việc xem phong thủy kiếm long mạch tìm điện ngọc, thứ đến nhờ vào những thứ học được trong “Thập lục tự dương phong thủy bí thuật” mà nắm bố cục huyệt mộ của các triều đại. Còn đề cập tới các yếu tố như văn hóa, bối cảnh lịch sử, giám định văn vật, tôi cũng chỉ hiểu biết lơ mơ, mà cái lơ mơ ấy, đa phần cũng đều là tự mình đoán bừa cả, hề có chút căn cứ nào. Bây giờ gặp phải quách đá mặt người, rồi những gương mặt có nét biểu cảm kỳ lạ vẽ vách đá, ngoài chút cảm nhận trực quan ra, tôi cũng tối như hũ nút, về mặt này tôi thua xa Răng Vàng. Tuy phải chuyên gia trong ngành khảo cổ, nhưng chí ít cũng có kinh nghiệm nhiều năm lặn ngụp trong giới buôn đồ cổ rồi. Tôi : “Tuyền béo, Răng Vàng này, tôi thấy ngôi mộ cổ này có quá nhiều điều vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta, cứ tiếp tục mò mẫm lung tung thế này phải cách hay, nếu làm bừa, ai dám chắc gặp thêm những điều dị hợm khác, bây giờ chúng ta phải tìm ra đối sách trước .” Tuyền béo liền hỏi tôi: “Có phải cậu nghĩ ra cách gì ? Có mau ra , đừng úp úp mở mở như thế, chẳng giấu gì cậu, mẹ cha nó, giờ tôi cũng bắt đầu thấy sờ sợ rồi đấy.” Tôi biết Tuyền béo phải là kẻ nhát gan, cậu ta ra chữ sợ, đó là vì cục diện chúng tôi phải đối diện lúc này, biết phải bắt đầu từ đâu, tuy tính mạng chưa bị uy hiếp, song tinh thần chúng tôi đều sắp suy sụp đến nới cả rồi. Vậy nên tôi liền đáp: “Giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì. Muốn tìm ra phương án đối phó với tình thế nay trước tiên là phải làm xem đây rốt cuộc là chuyện gì, giờ cũng giống như chiến trường gặp phải mai phục vậy, ta ở ngoài sáng địch trong tối, chỉ có cách bị động chịu đòn, có cơ hội đánh trả.” Tuyền béo với vẻ cam chịu: “Bây giờ ba chúng ta có khác gì ba con chuột bị sập bẫy đâu, bị người ta quay như quay dế mà vẫn hiểu rốt cuộc là có chuyện gì. Lần sau mà mang theo vũ khí thuốc nổ, tôi quyết chui vào cổ mộ nữa đâu.” Tôi cười gượng: “Nếu còn có lần sau hẵng .” Tôi lại hỏi Răng Vàng: “ Răng Vàng này, tôi thấy tuy chúng ta ở trong hoàn cảnh cực kỳ quái đản, nhưng tạm thời cũng chưa nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần bình tĩnh lần ra manh mối, muốn thoát ra ngoài cũng phải là vấn đề to tát. Dù sao cũng uổng bao năm lăn lội với đồ minh khí, có thể nhìn ra quách đá mặt người kia là đồ thời Tây Chu, có thể hơn được ? Chúng ta cùng phân tích, chừng lại nghĩ ra cách gì cũng nên.” Lúc này, Răng Vàng lại đến nỗi căng thẳng như Tuyền béo, và Tuyền béo là hai loại người khác nhau, Tuyền béo chẳng sợ các loại hùm béo ma quỷ, độc trùng, bánh tông, cậu ta chỉ sợ những vịêc dùng đến sức lực, hay trắng ra là ngại động não; còn Răng Vàng lại sợ nhất những uy hiếp trực tiếp. Tuy trong cổ mộ thời Đường bỗng dưng mọc ra vô số thứ từ thời Tây Chu, nhưng chỉ có quái lạ kỳ, chứ đến nỗi chết người hoặc có thể thành… lập tức uy hiếp đến tính mạng, cho nên mặc dù Răng Vàng cũng thấy căng thẳng sợ hãi, song tạm thời vẫn có thể ứng phó với áp lực tinh thần này. Nghe tôi hỏi, Răng Vàng ngẫm nghĩ lúc, rồi : “ cũng biết rồi đấy, trong đám đồ cổ chúng ta buôn ở Bắc Kinh, thông thường đều từ thời Minh Thanh, trước đấy nữa giá rất cao, đều là giao dịch ngầm, ai dám mang ra chợ đồ cổ mà chuyển nhượng. Còn như minh khí thời Đường Tống, trong nghề của chúng ta được coi như cực phẩm rồi, còn như những cổ vật trước đấy nữa, về cơ bản có thể đều là quốc bảo, buôn bán những của ấy dễ mất đầu như chơi. Tôi làm nghề này lâu như vậy, cố nhất cũng chỉ mới qua tay vài món đồ thời Đuờng mà thôi.” Tôi thấy Răng Vàng toàn những chuyện đâu, liền hỏi lại lần nữa: “ như vậy tức là cũng chắc quách đá mặt người kia là đồ thời Tây Chu?” Răng Vàng trả lời: “Đương nhiên là tôi chưa được chạm vào thứ minh khí cổ xưa như thế, loại quách đá Tây Chu này, nếu về giá cả, có thể là giá trị liên thành đấy, vấn đề là ai dám mua, bán cho Tây chúng ta mang tội phản quốc rồi, cho nên đối với chúng ta thực ra nó đáng giá xu nào. Mặc dù tôi chưa đánh hàng Tây Chu bao giờ, nhưng cũng có lúc muốn tăng thêm kiến thức, tăng chút nhãn lực, nên hay xem sách về mặt này, cũng hay tham quan viện bảo tàng, nâng cao trình độ nghiệp vụ, thành thử cũng có thể coi là chuyên gia nửa mùa về cổ vật rồi. Quách đá trong minh điện là đồ Tây Chu, tôi nhìn nhầm đâu, riêng về khoản này tôi đảm bảo, hình thức dùng mặt người làm họa tiết trang trí cho đồ vật từng rất thịnh hành vào thời Ân Thương, rất nhiều các đồ tế lễ quan trọng, đều được chạm khắc mặt người cả.” Tôi lấy làm lạ hỏi: “Ban nãy phải vừa quách đá mặt người kia là từ thời Tây Chu sao, nếu tôi nhớ nhầm, thời Ân Thương chắc là trước thời Tây Chu cơ mà, vậy rốt cuộc quách đá này thuộc thời Tây Chu hay Ân Thương?” Răng Vàng : “ Nhất ơi là Nhất, nghe tôi xong nào, hình thức trang trí này rất thịnh hành thời Ân Thương, cho mãi đến thời Tam Quốc vẫn xuất số đồ vật dùng trong các kiện lớn, nhưng thời đại khác nhau, đặc điểm của mặt người cũng khác nhau, quách đá mà chúng ta trông thấy, có đặc điểm, có biết đấy là đặc điểm gì ?”
Q.2 - Chương 11: Vết Mẻ Hình Trăng Khuyết Tôi bảo Răng Vàng: “Ông mỉa bọn tôi đấy à, tôi mà biết rồi, còn cần hỏi ông làm gì nữa?” Răng Vàng đáp: “Ối trời ơi, cái mồm tôi thành phản xạ tự nhiên rồi, cái gì cũng bộ tịch như lúc buôn đồ cổ, ra vẻ cao siêu, làm khách hàng hoa mắt chóng mặt, phục sát đất luôn.” Tuyền béo ở bênh cạnh lên tiếng: “Phải đấy, ông cũng hay nhỉ, xem xem giờ là lúc nào, ở trong cái hoàn cảnh này đừng vòng vo trời biển nữa, có nột, có hai hai, thẳng vào vấn đề cho em nhờ.” Răng Vàng gật đầu lia lịa, rồi tiếp tục chuyện ban nãy dở: “Tôi làm khảo cổ, nếu là chuyện khác cũng dám khẳng định, nhưng đặc điểm của tượng mặt người thời Tây Chu rất nổi bật, tôi từng đọc qua giới thiệu sơ lược về nó trong bảo tàng Lạc Dương, ấn tượng rất sâu sắc, cho nên tôi dám chắc quách đá mặt người kia là đồ thời Tây Chu!” Đặc điểm lớn nhất trong nghệ thuật điêu khắc mặt người thời Tây Chu là các đường nét khuôn mặt hài hòa thuận mắt, có đặc điểm giới tính, chỉ có hai tai hơi to hơn bình thường, nếu nhìn gương mặt thôi phân biệt được nam nữ già trẻ. Hơn nữa trong lịch sử Trung Quốc duy nhất có thời Tây Chu là chuộng hoa văn vân lôi, phần chân đế quách đá trong minh điện tầng tầng lớp lớp đều là những hoạ tiết ấy, đấy có thể coi là căn cứ rệt nhất. Nhìn lại trước thời Tây Chu, trong các cổ vật thời Ân Thương được khai quật, cũng thiếu các thứ có chạm khắc mặt người hoặc hoạ tiết hoa văn trang trí, nhưng đều rất cổ phác gân guốc mà thiếu hài hòa trôi chảy, thêm vào đó là đặc điểm giới tính khá nét, mắt to lông mày sâu róm, mũi lớn miệng rộng tức là nam giới, đặc điểm này cũng từ truyền thuyết Hoàng Đế bốn mặt mà ra. Từ thời Hán, tượng điêu khắc và họa tiết mặt người lại càng thể đặc điểm giới tính hơn, gương mặt nam giới có râu quai nón. Tôi hiểu ý Răng Vàng, từ thời Ân Thương có kỹ thuật điêu khắc mặt người rồi, nhưng duy chỉ có thời Tây Chu là đột nhiên xuất phong cách tạo hình khuôn mặt phân biệt giới tính, sau đó quan niệm thẩm mỹ và nghệ thuật lại trở về phong cách thuở ban đầu, tôi hỏi tiếp: “Tại sao chỉ mỗi thời Tây Chu là xuất đột biến như vậy?” Răng Vàng bảo cũng , phải tìm hỏi các chuyên gia mới biết được, mặc dù nhận ra khuôn mặt khắc quách đá là tạo hình thời Tây Chu, những cũng thể được nguyên nhân và bối cảnh lịch sử nào dẫn đến việc điêu khắc bộ mặt đá kỳ dị như thế. Tôi lại hỏi Răng Vàng: “Thế còn truyền thuyết Hoàng Đế bốn mặt là thế nào?” Truyền thuyết này được lưu truyền rất rộng, hầu hết các nhà nghiên cứu lịch sử và cổ vật thời kỳ đầu đều ít nhiều biết đến, Răng Vàng đáp: “Nghe tên biết nghĩa rồi, chính là Hoàng Đế có bốn khuôn mặt, phải trái trước sau, mỗi phía đều có khuôn mặt chia ra quan sát các hướng khác nhau; ngoài ra còn có thuyết khác, là chỉ việc Hoàng Đế phái bốn vị sứ giả thị sát bốn phương.” Tôi gật gù: “ ra là vậy, nhưng chuyện này có vẻ liên quan đến quách đá trong minh điện, quách đá ấy tổng cộng có năm khuôn mặt, gương mặt khắc nắp quách hướng thẳng lên , liệu có khả năng tạo hình gương mặt ấy liên quan đến chủ mộ hay ?” Truyện "Ma Thổi Đèn " Tôi biết hỏi vậy cũng bằng thừa, ba chúng tôi giờ như ở giữa năm dặm sương mù, chẳng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc. Suy đoán dựa lời Răng Vàng, quách và bức tường cổ quái này là vật từ thời Tây Chu, song ngay cả điều này cũng chưa đủ căn cứ để xác nhận nữa. Răng Vàng thấy tôi bán tín bán nghi, liền bổ sung thêm: “Nếu tìm được cái đỉnh cái vạc quanh đây, hoặc là chỗ nào đó có khắc minh văn (1) có thể khẳng định chắc chắc hơn.” (1) Minh văn: văn tự khắc đồ đồng, còn gọi là “kim văn”, chủ yếu được sử dụng vào khoản thời gian từ thời Xuân Thu trở về trước. – theo tác giả. *** Tuyền béo hỏi: “Ông còn đọc được cả minh văn cơ à? Ngày thường sao chẳng thấy kể, ngờ ông lại học vấn uyên thâm như vậy, trông cái kiểu đầu tóc này xứng với học vấn trong bụng ông chút nào, đúng là chẳng thể xem mặt mà bắt hình dong được.” Mái tóc dài thượt, hàng ngày phải phết cả đống dầu bóng của Răng Vàng trước nay luôn bị Tuyền béo đem ra giễu cợt, lúc này nghe cậu béo nhà ta đem chuyện đầu tóc ra trêu ghẹo, mới nhớ ra cả ngày trời mình chưa chải chuốt lại đầu tóc, vội vàng nhổ ít nước bọt xoa xoa vào lòng bàn tay, đưa lên vuốt ngược mái tóc ra sau, rồi nhe cái răng vàng ra : “Hiểu tôi dám nhận, nhưng nếu tìm thấy minh văn, tôi nhìn qua lượt cũng nhìn ra được nó có phải đồ thời Tây Chu hay !” Ba chúng tôi bàn bạc hồi, cũng chẳng bàn ra được cái gì, đường hầm này thông cả hai phía, nhưng dẫn tới đâu ai biết, phía đầu có lỗ hổng, bên chính là gian minh điện có quách đá mặt người. Tôi với Răng Vàng và Tuyền béo: “Tình cảnh giờ của chúng ta rất khó xử, thậm chí chúng ta còn biết mình ở đâu nữa, nhưng nếu mộ đạo này đúng là kiến trúc thời Tây Chu như Răng Vàng , tôi cũng đoán ra được bố cục đại thể. Cổ mộ thời Thương Chu xa hoa như thời Đường, nhưng quy mô tương đối lớn, xây theo kiểu chất đá lớn dựng lên đại diện, còn phân thành nhiều tầng, phải kết cấu phẳng. Lúc chúng ta mới bò vào đường hầm, bị phiến đá lớn chặn ngang, bức tường đá vừa lớn vừa dày đó rất có khả năng là tường ngoài của cổ mộ thời Tây Chu, cách mộ chính xa. Chỉ có điểm tôi vẫn chưa , là làm cách nào bức tường đó đột ngột mọc lên như vậy, mẹ kiếp, chuyến này xem ra khó thoát đây.” Tuyền béo : “Nhất ạ, theo tôi cậu cũng đừng nghĩ làm gì nữa, chuyện này phải chuyện chúng ta cứ nghĩ mà hiểu được, tôi vẫn tưởng cái nhóm ba người chúng ta, về cơ bản là có thể xử lý đủ các loại mộ cổ rồi, cần kỹ thuật có cậu, muốn kinh nghiệm có ông Răng Vàng, còn cần đến sức mạnh, phét chứ, sức tôi ít nhất cũng hơn sức hai ông cộng lại…” Răng Vàng chen vào: “Kỹ thuật, kinh nghiệm và sức khỏe, nhóm chúng ta đều thiếu, nhưng lại thiếu mất cái đầu.” Tuyền béo : “Ông Răng Vàng chưa bao giờ nghe ba thợ da bằng Gia Cát Lựơng à? Ba chúng ta chẳng hơn đứt ba thằng thợ da ấy chứ lại?” Tôi với cả hai: “Theo tôi kỹ thuật, kinh nghiệm hay thể lực, chúng ta đều thiếu, nhưng chúng ta vẫn còn thiếu vị nữ thần, nữ thần may mắn, vận số chúng ta kém quá, trở về phải nghĩ cách giải đen mới xong. Mà chúng ta cũng đừng lần chần mãi ở đây nữa, mẹ kiếp càng nghĩ càng lẩm cẩm, theo kết cấu cổ mộ Tây Chu, mộ đạo tầng dưới cùng này thông với rãnh tuẫn táng, có lối ra đâu, tôi thấy chúng ta cứ quay lại minh điện ở tầng rồi tiếp tục tìm lối vào đường hầm lúc đầu hơn.” Tuyền béo chợt : “Gượm , trong rãnh tuẫn táng có bảo bối gì nhỉ? Hay là tiện đường qua đó kiếm vài món rồi quay lại cũng chưa muộn, tay trở về đâu phải tác phong của chúng ta, bằng lại chẳng phải công cốc chuyến hay sao.” Răng Vàng : “Thôi bỏ Tuyền ạ, vai u thịt bắp biết mệt, chứ hai chân tôi như đeo thêm chì rồi đây này. Chúng ta nên mua việc vào người nữa, cứ theo lời Nhất, quay lại tìm lối ra mới là thượng sách. Hơn nữa nơi này cổ quái như vậy, ai dám đảm bảo đường hầm này có bẫy rập gì, đến lúc đấy có hối hận cũng chẳng kịp đâu.” Tuyền béo thấy tôi và Răng Vàng đều mức đòi trèo lên tầng , bất đắc dĩ đành dắt đôi ngỗng theo, đột nhiên lại : “Này, tôi thấy hay là chúng ta bật cái quan tài đá ấy ra, xem thây ma bên trong trông thế nào, liệu có phải cũng có gương mặt cổ quái thế kia ? chừng còn có mặt nạ mặt niếc gì đấy, nếu mà bằng vàng cũng đáng tiền đấy.” Tôi và Răng Vàng chẳng ai thèm để ý đến cậu ta nữa, trong hoàn cảnh này lấy đâu ra tâm trí mà lo chuyện đó, tôi đỡ Răng Vàng, đẩy chui lên minh điện, rồi tôi và Tuyền béo cũng lần lượt chui lên. Minh điện thay đổi gì, quách đá khắc mặt người quái dị kia vẫn nằm im lìm nơi góc phòng, chúng tôi bật hết cả ba chiếc đèn pin, tìm kiếm lối vào đường hậm trộm mộ sàn gian đại điện. Ngoài sáu bệ đá chuẩn bị để bày sáu lọai ngọc và quách đá góc phòng ra, cả gian minh điện trống hơ trống hoác, còn gì khác nữa, trong mộ thời Đường lại đặt quách đá thời Tây Chu, sao tưởng tượng nổi. Tuyền béo chỉ vào chỗ chúng tôi vừa chui ra : “Ở đây làm gì còn lối nào khác, chỗ chúng ta vừa chui ra, phải chính là đường hầm ban đầu đó sao?” Tôi bật đèn pin, cúi đầu quan sát dưới chân, quả chính là đường hầm chúng tôi bò vào lúc ban đầu, nhưng tại sau nhảy xuống đấy lại là mộ đạo khác? Chưa để tôi kịp suy nghĩ, Răng Vàng cũng phát ra điều gì đó: “ Nhất, nhìn xem bên cạnh quách đá lại có thêm … cái cầu thang này!” Tôi và Tuyền béo nhìn theo hướng Răng Vàng chỉ, quả nhiên bên cạnh quách đá, chẳng biết từ lúc nào xuất những bậc đá dẫn lên phía , bậc thang khá rộng, mỗi bậc đều do cả khối đá lớn xếp chồng lên mà thành. Tôi bước tới bên dưới chiếu đèn pin lên, ánh đèn dường như bị bóng tối nuốt chửng, ngoài tầm mười mấy mét, tất cả đều chỉ là màn đen dày đặc, thể nhìn được phía . Tôi còn bình tĩnh được nữa, bèn quay ra với Tuyền béo và Răng Vàng: “Chó chết , ngôi mộ này như bị ma ám vậy, đường hầm trộm mộ biến thành mộ đạo, minh điện của lăng mộ thời Đường lại xuất quách đá thời Tây Chu, giờ lại mọc ra cái cầu thang đá này. Tôi thấy chúng ta cứ mặc xác nó , chơi chơi đến cùng, đường hầm trộm mộ chắc thông rồi, nếu đây là cổ mộ thời Tây Chu, cái cầu thang bên cạnh quách đá này dẫn lên tầng cùng của lăng mộ, ở đó thông với khảm đạo, có lẽ là thoát ra được.” Tuyền béo vội : “Vậy còn chần chừ gì nữa, để tôi lên trước, hai người theo sau. Chưa dứt lời, Tuyền béo đặt chân lên bậc thang, được hai bước, đột nhiên lại sực nhớ ra chuyện gì, quay đầu hỏi tôi: “À Nhất này, ban nãy cậu vừa cái đạo gì ấy nhỉ? Nó dùng để làm gì?” Tôi và Răng vàng cùng bước lên theo, tôi vừa nhấc chân vừa : “Khảm đạo, trắng ra cũng là cái đường hầm thôi, khi xây cổ mộ người ta chẳng phải khoét cả lòng núi ra đó sao, đất đá khoét ra ấy được chuyển ra ngoài theo lối khảm đạo, sau khi chủ mộ nhập liệm, bít khảm đạo lại, chôn sống toàn bộ thợ thuyền nô lệ bên trong, nếu may mắn, chừng chúng ta có thể tìm thấy mật đạo những người thợ lén lút để lại, như vậy có thể rời khỏi cái chỗ quỷ tha ma bắt này rồi.” Ba người vừa vừa trò chuyện được chừng năm phút, tôi bỗng phát có điều ổn, lúc mới bước lên, tôi để ý thấy ở mép bậc thang thứ hai có vết mẻ hình trăng khuyết, có thể là bị sứt mẻ lúc xây dựng, thế nhưng cứ leo được hai mươi ba bậc, là lại xuất vết mẻ hình trăng khuyết hệt như thế, thoạt đầu tôi cũng để ý mấy, sau đó cẩn thận đến lại, cứ mỗi hai mươi ba bậc thang lại có vết mẻ. Đây tuyệt đối phải là trùng hợp, rất có thể chúng tôi lòng vòng tại chỗ, tôi vội hô Răng Vàng và Tuyền béo chớ tiếp lên nữa, cứ leo thế này mãi, chỉ sợ mệt chết cũng lên được tới nơi. Chúng tôi lập tức chuyển hướng xuống, nhưng đường xuống dường như cũng có điểm tận cùng, bước xuống bậc thang, vừa nhanh hơn lại vừa mấy tốn sức, song chúng tôi mãi mãi, lâu hơn nhiều so với lúc leo lên, vậy mà vẫn tài nào trở về được minh điện. Cả ba đều mệt đứt cả hơi, Răng Vàng vốn được khỏe mạnh cho lắm, hơi thở vừa gấp vừa nặng nề, khọt khà khọt khẹt, tưởng như cái ống bễ hỏng vậy. Tôi thấy nếu cứ tiếp tục leo xuống thế này, chắc phải bảo Tuyền béo cõng Răng Vàng mới xong, mà cõng lưng con người xuống cầu thang đâu có đơn giản, cái chính là còn biết có thể quay lại minh điện được hay nữa, cứ xuống như vậy cũng giải quyết được chuyện gì, thế là tôi bảo Răng Vàng và Tuyền béo ngồi tại chỗ nghỉ ngơi lúc. Tuyền béo ngồi phệt xuống đất, lấy tay quệt mồ hôi trán, rồi bảo tôi: “Ôi trời đất ơi, Nhất ơi là Nhất, nếu cứ lăn qua lăn lại thế này, cùng lắm chỉ vài giờ nữa là chúng ta chết đói ở cái chốn quỷ tha ma bắt này mất.” Khi chúng tôi đến miếu Ngư Cốt cũng mang theo khá nhiều đồ ăn, nào thịt nào rượu, nhưng muốn dành chỗ đựng bảo vật trong lăng mộ, lại còn phải mang số trang bị đơn giản, nên thức ăn đều bỏ lại hết trong miếu mà mang theo bên mình, mỗi thằng chỉ cầm theo bình nước. Mặc dù trước khi chui vào đường hầm, cả ba đánh chén bữa no nê, nhưng đánh song đánh nọc bao nhiêu lâu như vậy, bụng ba chúng tôi đều bắt đầu réo lên lục bục, giờ Tuyền béo vừa nhắc đến chữ đói, cả ba thằng lập tức cồn hết cả ruột lên. Lúc này tình cảnh còn nguy hiểm hơn nữa, liều lĩnh xông lên cầu thang, để rồi bị khốn ở này như bị ma dựng tường ám, lên chẳng được xuống cũng chẳng xong, biết trước thế này thà ở trong minh điện nghĩ cách khác còn hơn, giờ mới thấy thấm thía câu của Răng Vàng với Tuyền béo lúc nãy, đến lúc hối cũng muộn. Tôi thở vắn than dài, thầm chửi mình quá lỗ mãng xốc nổi, năm xưa trong quân ngũ, nếu mắc phải cái tật này, giờ tôi cũng đâu đến nỗi phải làm cái ngón kinh tế cá thể này, lòng chỉ muốn tự tát vào mặt mình mấy cái. Tuyền béo an ủi tôi: “Nhất à, giờ cậu tự trách mình cũng vô ích thôi, dù chúng ta bước lên cái cầu thang này, cũng bị vây khốn ở chỗ nào khác thôi, cậu tiết kiệm chút hơi sức, nghĩ xem còn cách nào khác .” Tôi nghĩ lúc rồi : “Cầu thang này, hình như cứ mỗi hai mươi ba bậc lại trùng lặp tuần hoàn lần, lên hay xuống đều như thế, bất luận giờ chúng ta lên hay xuống, đều thể đến đích…” Tuyền béo thở dài: “Toi rồi, đây chính là ma dựng tường đấy, chắc chắn là thế, mãi mãi thể thoát ra được, chỉ còn cách nằm đây chờ chết mà thôi, thôi đợi hội đổ đấu đợt sau tới đây lượm xác chúng ta vậy.” Răng Vàng nghe lời Tuyền béo, đau quặn trong lòng, sao ngăn nổi hai giọt lệ thương tâm: “Tội nghiệp bà cụ tám mươi nhà tôi, lại còn bồ mới mười tám tuổi đầu nữa chứ, ôi… cả đời này sao gặp lại nữa rồi… nếu còn có kiếp sau, ôi tôi… tôi… thà chết cũng làm cái nghề này nữa…” Tuyền béo thấy rên rỉ mà phát bực, liền : “Khóc lóc nhặng xị cái gì, giờ hối hận hả, sao từ bỏ sớm ! Có chết cũng phải chết cho đáng cái mặt thằng đàn ông, thút tha thút thít, tôi lại bẻ gãy cái răng vàng của ông bây giờ.” Truyện "Ma Thổi Đèn " Răng Vàng coi cái răng ấy như báu vật, quan trọng chẳng kém gì mái tóc, nghe Tuyền béo định bụng bẻ răng mình, cuống cuồng lấy tay bịt miệng lại: “Ối ối, Tuyền béo, tôi trước với rồi nhé, chúng ta đều là người sắp chết, phải để tôi chết toàn thây chứ, đừng có nhân lúc tôi đói bải hoải mà đục nước béo cò bẻ chiếc răng vàng của tôi đấy nhé!” Tôi với cả hai tên: “Hai người đừng có nhăng cuội nữa , dù thế nào nữa chúng ta cũng thể chết đói ở cái nơi quái quỷ này được, chết như vậy ngu quá, có chết cũng phải chết sao cho sảng khoái mới được.” Tuyền béo : “Biết là thế, nhưng muốn chết sảng khoái ở cái nơi như thế này cũng đâu có dễ.” đoạn liền rút con dao ra hướng về phía tôi : “Tôi thấy cũng có hai cách, là lăn từ đây xuống ngã chết, dù sao cầu thang này cũng có điểm tận cùng, chừng bên ngoài thực xong bốn đại hóa (1) rồi, chúng ta vẫn chưa lăn tới đáy ấy chứ; còn cách thứ hai là cắt cổ tay, cậu dám ra tay, tôi giúp cho mỗi nguời nhát, máu chảy cũng gần kề cái chết rồi, tôi thấy đây là cách sảng khoái nhất đấy.” Răng Vàng nhăn nhó nhìn Tuyền béo : “ béo trở nên thà như thế từ khi nào đấy, nghe ra ý của Nhất ư? Nếu như tôi hiểu nhầm, ấy muốn ngầm bảo rằng: chúng ta vẫn chưa đến bước đường cùng, chưa thể chết được.” rồi quay lại hỏi tôi: “ Nhất nhỉ?” Truyện "Ma Thổi Đèn " Tôi với Răng vàng: “Những lời tôi vừa quả đúng là lời lúc tức giận, có điều hình như tôi đột nhiên tìm ra được đầu mối gì đó rồi, các cậu giữ yên lặng chút, để tôi suy nghĩ xem sao.” Tuyền béo và Răng Vàng thấy tôi khó khăn lắm mới tìm ra được chút đầu mối, chỉ sợ rầy rà thêm khiến tia hy vọng sống sót mong manh này đứt mất, liền cùng lúc im thít, đến thở cũng dám thở mạnh. Tôi sắp nghĩ ra cách, thực ra cũng chỉ là buột miệng bừa, cốt để hai ông bạn thôi cãi vã nữa. lúc này khi xung quanh trở nên yên lặng, tôi bắt đầu sắp xếp lại những tình tiết từ lúc cả bọn bước chân vào miếu Ngư Cốt cho đến lúc bị vây khốn cầu thang đá này, phát lại trong đầu như chiếu phim, hoàn chỉnh đầy đủ, cố gắng bỏ sót chi tiết nào. Miên man suy nghĩ biết bao lâu, tôi bỗng hỏi Răng Vàng: “Chúng ta ở trong ngôi mộ này, giống như gặp ma dựng tường vậy, cho dù lối nào, cũng dưng mọc ra những thức kỳ quặc, ông nghe chuyện ma dựng tường bao giờ chưa?” Răng Vàng : “Nghe rồi, nhưng chưa thấy. Năm xưa ở phố Địa An Môn cũng có vụ, hại người dân quanh khu ấy cứ đến mười hai giờ đêm là ai dám bén mảng qua đấy, nếu cứ loanh quanh mãi cho đến sáng cũng tài nào ra khỏi con đường đó được, tôi còn nghe số tin đồn ở nơi khác nữa, song chắc chúng ta gặp phải ma dựng tường chứ hả? Nghe gặp ma dựng tường là lòng vòng chỗ, sao lợi hại thế này được, hơn nữa chúng ta còn đeo bao nhiêu bùa chú hộ thân như vậy, sao có thể bị ma dựng tường ám được?” Tuyền béo thêm vào: “Cậu quên rồi à, cậu chẳng phải từng , đất báu phong thủy, tàng phong tụ khí, thể có hồn vương vấn, cũng thể có cương thi bánh tông được cơ mà, sao giờ lại nghĩ đến ma dựng tường thế?” Tôi lắc đầu: “Tôi chúng ta bị ma dựng tường, chẳng qua chỉ muốn xác minh lại thôi, xác minh chắc chắn tình trạng của chúng ta nay phải là la dựng tường, như vậy tôi mới phân tích chính xác được.” Tuyền béo đề nghị: “ người nghĩ bằng hai người nghĩ được, cậu cứ , tôi và Răng Vàng giúp cậu phân tích xem thế nào.” Tôi nghĩ lúc, rồi với Tuyền béo và Răng Vàng: “Hình như tôi biết chúng ta đụng phải cái gì rồi, chỉ có điều… tôi ra rồi, hai người đừng sợ đấy nhé.”