Ma thổi đèn - Thiên hạ bá xướng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.2 - Chương 2: Vượt Sông





      Bàn chuyện cương thi nguồn cơn cũng khá dài dòng, người làm nghề đổ đấu gọi cương thi là bánh tông bự, cũng phải tùy tiện mà đặt cái tên như vậy.


      Người ta vẫn , con người chết có nhập thổ vi an, phàm mà nhập thổ yên, ắt hóa thành cương thi.


      huyệt mộ có phong thủy tốt, chỉ khiến người chết được an nghỉ, mà còn tích phúc cho con cháu đời sau, khiến gia tộc hương vượng, ăn nên làm ra, mọi bề yên ổn.


      Nhưng cũng có những vùng thích hợp cho viêc mai táng, chôn cất ở đấy, người chết yên, mà còn để họa cho người thân cận. “Nhập thổ bất an” có thể phân làm hai trường hợp.


      Thứ nhất là ở những chốn rừng thiêng nước độc, hình thế hỗn loạn, những nơi như vậy cực kỳ thích hợp để chôn người, bởi khi an áng tổ tiên ở đó trong nhà ắt loạn, vợ con dâm tà, cháy nhà sập kho, nặng bệnh tật tù tội, con cháu chết tiệt.


      Loại thứ hai đến mức hại đên con cháu trong nhà, mà chỉ khiến cho người chết yên, thi thể trải qua trăm ngàn năm mục rữa, hóa thành cương thi gây họa vô cùng, đương nhiên chuyện này phải do kỹ thuật chống phân hủy mà liên quan đến vị trí và môi trường xung quanh mộ huyệt.


      Trong phong thủy học, quan trọng nhất là “hình” và “thế”, “hình” là chỉ hình đất hình núi nơi đặt huyệt mộ, “thế” là chỉ trạng thái mà hình đất hình núi ấy thể ra.


      “Hình” và “thế” mà xung khắc, địa mạch thông, sinh ra tượng trái quy luật tự nhiên, xác chết chôn dưới đất phân hủy mà hóa cứng chính là tượng điển hình nhất.


      Tuyền béo cười : “Thú vị ra phết nhỉ, hình như cũng có lý luận hẳn hoi, ra dáng ra trò!”


      coi đây là chuyện cười như Tuyền béo, Răng Vàng có vẻ rất hứng thú với việc này, hỏi thêm vài chi tiết nữa rồi thở dài cảm thán: “Những nơi phong thủy tốt chẳng dễ tìm chút nào, mà hễ có nơi nào hội tụ được các yếu tố hình thể khí chất tốt đẹp, người ta đều chiếm hết cả rồi, Trung Quốc có năm nghìn năm văn hiến, biết bao triều đại, cứ đem cả đống vua chúa gom lại, chừng cũng được đại đội tăng cường rồi, cộng thêm hoàng thân quốc thích có bao nhêu long mạch nữa cũng chẳng đủ chỗ mà chôn.”


      Tôi giải thích với Răng Vàng, long mạch ở Trung Quốc này nhiều vô số kể, nhưng loại long mạch có thể táng người chết nhiều, trong bí quyết tìm long mạch tầm long quyết có câu: Đại đạo long hành tư hữu chân, phiêu hốt thị long chân. Rồng sinh chín con, mỗi con mỗi vẻ, tính nết, diện mạo tài năng, chẳng con nào giống con nào. Long mạch cũng giống như vậy, nhưng khác vói chuyện rồng sinh chín con, long mạch còn phức tạp hơn nhiều. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Núi Côn Luân có thể coi là căn nguyên của long mạch trong thiên hạ, mọi sơn mạch đều có thể xem như hệ nhánh của dãy Côn Luân. Các phân mạch tách ra từ đấy, đều có thể coi là long mạch độc lập. Địa mạch nhấp nhô tức là “long”, long chỉ hình của núi non, thiên hạ bao la. Địa mạch hình rồng nhiều vô số, song dự vào khác biệt giữa “hình” và “thế”, mà phân chia nhiều loại long mạch, có loại hung loại cát, có loại dữ loại lành, mỗi loại mỗi khác.


      Dựa theo “hình” đều là long mạch song nếu phân tích theo thế có thể chia làm các thế trầm long, tiềm long, phi long, đằng long, tường long, quần long, hồi long, long… (rồng chìm, rồng lặn, rồng bay, rồng lượn, rồng may mắn, rồng tụ, rồng quay đầu, rồng nằm, rồng chết, rồng mình…)


      Chỉ có mạch đầu rồng đại cát, hình tựa cái đỉnh lõm, thế như song thần ập tới, mới có thể táng được bậc vương giả, thứ mạch thấp hơn bậc có thể an táng tôn thất chư hầu, còn lại tuy vẫn thuộc về long mạch song lại thích hợp để an táng hoàng thân quý tộc, còn có vài mạch thuộc loại hung long ngay đến chôn cất dân thường cũng hợp.


      Răng Vàng lại hỏi: “Quả là ảo diệu vô cùng, Nhất, xem, long mạch này có tác dụng nhỉ? Thử nghĩ Tần Thủy Hoàng mà xem, bậc đế vương thiên cổ, Tần lăng của ông ta chắc chắn phải ở nơi có phong thủy cực tốt, có sao chỉ truyền đến Tần Nhị Thế là thay đổi triều đại rồi?”


      Tôi đáp: “Hình thế của long mạch chỉ là mặt vấn đề, nếu xét ở góc độ tự nhiên , rất có lý, song tôi thấy áp dụng vào xã hội loài người hợp lắm. Dòng chảy lịch sử phải điều phong thủy định đoạt được, nếu miễn cưỡng dùng nguyên lý trong phong thủy mà , cũng giải thích được, dân gian chẳng phải có câu, phong thủy luân phiên đó sao? Sông núi đại ngàn đều là sản phẩm của tự nhiên sinh ra bởi tự nhiên, thuận theo tự nhiên. Xây dựng lăng tẩm với quy mô lớn, nhất thiết phải huy động lức lượng lớn nhân công, xẻ núi quật đồi thể coi là chuyện lớn nhất con người thời ấy có thể làm rồi. Song biến đổi của tự nhiên, nhân lực thể thay đổi được, như động đất lũ lụt, sông đổi dòng chảy, hay như nở núi sạt đất… những tượng này đều tác động mạnh mẽ đến hình và thể, thậm chí làm đảo lộn cục diện ban đầu. Hồi ấy là vùng thương cát, nhưng sau đó thế nào chẳng ai biết được, có thể qua vài năm, chỉ cần cơn địa chấn, hình thể chuyển đổi, tử huyệt lành lại hóa thành huyệt dữ. Đó là tạo hóa trêu ngươi, phải chuyện con người có thể thao túng được.”


      Ba chúng tôi vừa ăn vừa uống, dông dài hết mấy tiêng đồng hồ lúc nào chẳng hay, thực khách đến ăn mỗi lúc đông, những người đến đây ăn lẩu dê đều khoái cái khí quán xá náo nhiệt, ăn khí là chính, khách đến đông chút là quán hơi ầm ĩ.


      Chúng tôi cũng ăn gần xong rồi, bèn quyết định tạm thời buôn bán gì ở khu chợ đồ cổ nữa, dành hai ngày thu xếp rồi cùng Thiểm Tây thu mua đồ cổ chuyến.


      Lần này mặc dù là đến huyện thành thôn trấn ở vùng sâu vùng xa, song suy cho cùng cũng phải chốn thâm sơn cùng cốc, hơn nữa chúng tôi còn dự định vòng đường chơi Sơn Tây nữa, nên cũng phải chuẩn bị nhiều cố gắng mang đồ đạc gọn . Ba người ngồi tàu hỏa mạch tới Thái Nguyên.


      Ở Thái Nguyên thăm thú được dăm ba hôm, tôi tính ghé qua quê của Lý Xuân Lai trước, nhưng nghe ngóng được số thông tin báo năm nay mưa lớn, nước sông Hoàng Hà dâng cao, gây nạn lụt, mạn Trang Lăng ở bờ tây bị lũ xối ra biết bao nhiêu là mộ cổ. Chúng tôi bàn bạc lại, rồi quyết định thay đổi kế hoạch, tới bờ Tây sông Hoàng Hà trước .


      Vậy là chúng tôi bắt xe khách đường dài, dặn bác tài là muốn sang sông đến huyện Cổ Lam, ai ngờ xe giữa đường gặp cố, nhỡ mất bốn năm tiếng, thêm đoạn nữa tài xế cho xe dừng lại tại chỗ ven sông rồi bảo chúng tôi: “Muốn đến Cổ Lam phải qua sông , chỗ này cách bến đò phía trước còn khá xa, giờ trời sắp tối rồi ra đến bến sông chắc cũng còn thuyền đâu. Năm nay nước lớn khúc sông ở đây lại hẹp, trước vốn dĩ cũng là bến đò , các muốn qua sông có thể thử vận may, xem còn thuyền đậu hay , nếu may mắn ba có thể sang sông trước khi trời tối đấy.”


      Tôi nghĩ vậy cũng hay, dù sao đỡ mất công đến bến đò phía trước trời tối qua sông được, lại nhỡ thêm ngày, tôi bèn cùng Tuyền bếo và Răng Vàng xuống khỏi xe khách ra bờ sông ngồi chờ thuyền.


      Xe rồi ba chúng tôi hối hận, cái nơi khỉ ho cò gáy này hoang lanh quá, xung quanh vắng tanh vắng ngắt, nhưng hối hận cũng muộn rồi, giờ chỉ còn cách tìm thuyền mà qua sông thôi.


      Còn cách bờ sông khoảng khá xa, nghe thấy tiếng nước vỗ như sấm, lại gần, ba chúng tôi đều điếng người, lúc trước chỉ hay tin lượng mưa năm nay lớn, ai ngờ quãng sông này lại mênh mông đến thế, sóng đục ngầu ngầu, nước sông trông như thứ bùn nhão màu vàng chảy cuồn cuộn, chẳng biết trước kia có bến đò hay , mà dù có chăng nữa giờ bị con nước nhấn chìm rồi.


      Chúng tôi tìm chỗ tương đối khoáng đạt để ngắm cảnh Hoàng Hà, lúc này trời mây đen cuộn lại từng đám, mưa rơi lất phất, ba chúng tôi đều mặc phong phanh, tôi và Tuyền béo có da có thịt, chứ Răng Vàng bắt đầu rét run.


      Tuyền béo lôi trong ba lô ra chai rượu trắng, bảo Răng Vàng uống vài ngụm cho nóng người, kẻo lạnh quá lại sinh bệnh, sau đó tôi lấy thịt bò khô với mấy thứ đồ mua trước ra ăn, vừa nhấm nháp vừa chửi rủa thằng cha tài xế thất đức, chắc chắn thấy ba thằng lắm mồm khó chịu, chưa đến nơi lừa chúng tôi xuống xe, mẹ kiếp cái chốn này lấy đâu ra thuyền mà qua sông chứ.


      Tôi nhìn sông Hoang Hà cuộn chảy dưới chân, khỏi rầu cả người, năm đó lính ở quân khu Lan Châu tôi từng thấy bà con nơi ấy dùng bè da trâu vượt sông, nhưng quanh đây đến bóng thằng chăn dê còn chẳng thấy huống hồ là bè da dê.


      Trước mắt chỉ còn cách đội mưa chờ ở đây, tôi cũng uống hai ngụm rượu trắng, người bớt lạnh nhiều, chiều muộn dần buông, bầu trời mặt đất tối tăm vô biên vô tận, mưa bụi tung bay bị gió thổ bạt thành vô số những đường xiên xẹo. Tôi chợt nhớ đến những chiến hữu thuở xưa, chỉ thấy nước sông bỗng mỗi lúc trào dâng sôi sục, càng nhìn trong lòng càng ủ dột phiền muộn, còn chịu được hơn nữa, tôi xé giọng hét ầm lên tiếng với sông Hoàng Hà.


      Bản thân cũng mình hét cái gì, chỉ biết được là hét được lên trong lòng cũng thấy thống khoái.


      Tuyền béo và Răng Vàng cũng bắt chước tôi, khum tay lên miệng hét ầm hét ĩ, ba người đều thấy tức cười, cảm giác phiền muộn mà cơn mưa mang đến bớt rất nhiều, chốc sau hai chai rượu trắng cạn đến đáy.


      Tuyền béo có vẻ hơi quá chén, gật gù đề nghị: “Nhất này, giờ đến được sông Hoàng Hà, chúng ta có nên hát vài đoạn ‘Tín thiên du’ nhỉ?”


      Tôi giả giọng dân bản địa với Tuyền béo: “Cu béo bay biết cái giề, chỉ được cái nỡm, chăn dê bay hát làm sao, nghe tao hò vài điệu tần xoang đây.”


      Tuyền béo cuối cùng cũng nắm được thóp tôi, liền tranh thủ châm chọc: “Hồ Bát Nhất cậu biết cái quái gì, ở đây tần xoang cái gì, cậu chưa nghe uống gàu nước sông Hoàng, hát khúc Tín Thiên Du sao? Nhập gia tùy tục, đến vùng nào hát nhạc vùng ấy chứ".


      Tôi tức tối: “Gom đâu ra lắm từ văn thơ thế? Cái gì mà uống nước sông Hoàng, nước này cậu dám uống ? Mẹ kiếp tôi đây chỉ biết uống nước máy Trường Sa, ăn cá Vu Xương thôi.


      Răng Vàng vội nhảy vào dàn hòa: “Thôi mấy bố ơi, mỗi bố hát câu, ai thích hát gì hát. Chỗ này người qua lại, đỡ nhiễu dân.”


      Tuyền béo liền cất giọng: “Sau đây tôi xin hát hai câu ‘lệ bùi ngùi, cát sụt sùi’, hai ông lắng nghe thấy hay cho tôi tràng pháo tay cổ vũ.”


      Tôi hỏi: “Cậu say đấy chứ?”


      Tuyền béo thèm để ý xem có ai muốn nghe , thản nhiên cầm chai rượu rỗng đưa lên miệng làm micro, đúng lúc định cất giọng, chợt nghe từ xa vọng lại tiếng động cơ chạy rì rì, con thuyền từ phía thượng lưu xuôi xuống.


      Cả ba chúng tôi lập tức đứng bật dậy chạy ra mép sông, khoa chân múa tay gọi người lái thuyền đứng lại.


      Người thuyền hiển nhiên thấy chúng tôi, song lại xua tay quầy quậy, tỏ ý thể dừng thuyền lại quãng này được. Chờ lúc lâu, khó khăn lắm mới có con thuyền qua, chúng tôi sao chịu từ bỏ, bằng lại phải tiếp tục chờ đợi trong mưa lạnh, mà cũng biết phải dợi đến bao giờ nữa.


      Tuyền béo vội rút ra xấp tiền, giơ lên cao huơ tay vẫy người lái thuyền quả nhiên có tiền mua tiên cũng được, khúc sông phía trước có quãng ngoặt, nước chảy chậm rãi song qua lớn, lái thuyền liền cho thuyền dừng lại ở đó.


      Tuyền béo chạy lại mặc cả mới biết thuyền chở toàn linh kiện máy móc, họ vội xuôi xuống hạ du để sửa chữa cho con tàu lớn, độ này con nước lớn, nếu phải tình thế khẩn cấp cũng dám mạo hiểm khởi hành. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      thuyền ngoài tay chủ thuyền,còn có con trai ta, thằng nhóc độ mười lăm tuổi, chúng tôi phải hứa trả gấp đôi tiền nhà thuyền mới đồng ý chở đến gần huyện Cổ Lam bên kia sông.


      Khoang thuyền chất đầy các loại linh kiện máy, chẳng còn chỗ nào trống, ba chúng tôi đành ngồi boong. Coi như tìm được thuyền rồi, qua sông phải tìm quán trọ tắm nước nóng cho sảng khoái, ăn bát mỳ kiều mạch nóng hổi, rồi nghỉ ngơi cho thỏa, ban nãy chồm hổm bên sông hai tiếng đồng hồ người ngợm tê buốt hết cả.


      Nước sông chảy xiết, thoắt cái được quãng xa, chúng tôi nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp, đột nhiên thân thuyền rung lên dữ dội, hình như va phải thứ gì đó rất lớn, tôi bàn với Tuyền béo xem nên gọi món gì cho bữa tối, giật thót mình suýt cắn phải lưỡi.


      Trời còn gió mưa lất phất, chỉ thấy mây đen đùn lại dày đặc, sấm chớp vang giật liên hồi, cơn mưa như trút ập xuống, chủ thuyền vội vã chạy lại phía mũi thuyền kiểm tra, xem rốt cuộc va phải vật gì.


      Chỗ nước sâu này có lẽ phải đụng đá ngầm, hơn nữa thuyền xuôi dòng, tự dưng va phải vật có kích thước lớn như vật quả là chuyện bất thường.


      Chủ thuyền vừa ngó ra mũi thuyền, con thuyền lại lần nữa chao đảo, mọi người hốt hoảng bám chặt vào các thanh chắn, chỉ sợ thuận đà văng luôn xuống sông. Thuyền vẫn liên tục lắc mạnh, nước sông hất vào, người nào cũng nốc phải ngụm ‘canh bùn vàng’ ấy.


      Lúc bờ tôi cũng uống kha khá rượu, đầu óc chếnh choáng, giờ bị té nước vào người, tỉnh táo hẳn ra, vội vàng nôn búng nước sông trong miệng ra,cảm giác kinh tởm khó mà tả được thành lời, bấy giờ mới thấy tay chủ thuyền sợ co rúm co ro lại. ta là người lái thuyền, giờ thất thần như vậy, thuyền biết làm sao?


      Tôi định kéo ta dậy, nhưng chủ thuyền mực chịu đứng lên, nét mặt lộ vẻ hãi hung tột độ. Tôi vội hỏi: “Ông làm sao vậy? Dưới sông có vật gì à?”


      Chủ thuyền run như cầy sấy chỉ tay xuống sông lắp bắp: “Ối…Ối…Thần sông hiển linh! E là ngài muốn lấy con thuyền này của chúng ta rồi.”


      Răng Vàng say sóng, ban nãy nôn ra mật xanh mật vàng, nằm ôm chặt sợi dây thừng cột ở boong nhúc nhích. Con thuyền dường như bị vật gì đó dưới sông chặn đứng lại, mặc cho nước sông chảy xiết, thuyền vẫn đứng yên tại chỗ.


      Cứ bị lắc mạnh dữ dội liên tục thế này, con thuyền có thẻ bị lật bất cứ lúc nào, cần phải xem thử dưới lòng sông rốt cuộc có thứ gì chặn lại. Bấy giờ tôi và Tuyền béo phạm hơi men, chẳng thấy sợ hãi mấy, hiềm nỗi dưới chân cứ như dẫm lên bông, thuyền lại hơi dốc, thành thử cứ bước mãi bước hoài mà vẫn cứ loạng choạng tại chỗ.


      Con thuyền bị sóng nước xối mạnh, đột nhiên ngoặt sang ngang, Tuyền béo bị hất sang bên kia boong, thân mình đập vào mạn thuyền, cú va chạm làm hơi men trong người cậu ta bay phân nửa, vừa quay đầu nhìn xuống lòng sông, con thuyền lại lắc mạnh lần nữa, hất Tuyền béo ngược trở lại, cũng may đây là thuyền máy, chứ thuyền gỗ va đập hai phát có lẽ vỡ tung từng mảnh rồi.


      Tôi vội bám chặt sợi dây thừng chỗ Răng Vàng, nhưng cũng quên ngước lên hổi Tuyền béo, xem cậu ta có thấy thứ gì dưới nước .


      Tuyền béo chửi lớn tiếng: “Mả bu nó, chưa nhìn , đen trùi trũi to như cái xe tải, trông giống con ba ba cụ ấy!”


      Dù là thứ quái quỷ gì nữa, cứ để cho nó húc thêm mấy nhát đến lật thuyền chứ chẳng chơi, tôi hét lên với Tuyền béo: “Vác súng ra, bắn chết bà nó !”


      Tuyền béo hét trả: “Cậu vẫn chưa tỉnh rượu à? Lấy đâu ra súng ống gì chứ?”


      Đúng là tôi uống hơi nhiều đâm lú, lại còn đòi kiếm khẩu tiểu liên nữa chứ, nghe Tuyền béo vậy mới chợt tỉnh ra, chốn này vẫn là nội địa, lấy đâu ra vũ khí chứ.


      Trời mưa như trút nước, khắp người ướt như chuột lột, tôi tiện tay chạm phải chiếc xẻng công binh gấp đeo bên hông, liền hét bảo Tuyền béo: “Lấy xẻng công binh ra, mặc mẹ nó là ba ba hay cá, cứ băm !”


      như tôi vẫn chưa tỉnh hẳn rượu, đầu óc Tuyền béo vẫn coi như tỉnh táo, vẫn biết cần phải có thiết bị bảo vệ, bèn lấy sợi dây thừng quấn hai vòng quanh thân tôi, lúc này men rượu trong tôi tan tám chín phần, nhân lúc con thuyền vững tôi nhảy hai bước tới mạn thuyền bên trái bị húc phải, thò cổ ra nhìn xuống lòng sông.


      Trời lúc này tối hẳn, lại có mưa lớn, lòng sông đen như mực, nhờ ánh sang lóe lên từ tia chớp trong đám mây đen, tôi lờ mờ trông thấy trông làn nước đục ngầu kia có vật nổi ụ lên như cái gò, nửa nhô lên khỏi mặt nước,còn lại phần lớn chìm dưới lòng sông, nom ra bộ dạng gì, chỉ cảm thấy nó giống động vật dưới nước, rốt cuộc là cá hay ba ba, tôi cũng dám chắc.


      Sinh vật khổng lồ dưới nước kia bơi ngược dòng lao về phía chúng tôi với tốc độ kinh hoàng, tôi vội bám chặt vào sợi dây thừng, nhìn thấy con vật bơi lại gần, liền vung xẻng bổ xuống, xong xẻng công binh quá ngắn thể chém trúng nó được.


      Con thuyền lại bị húc cho phát nữa, làm cả người tôi bắn lên cao, chiếc xẻng công binh tuột khỏi tay mất hút dưới lòng sông đen tối, cũng may có Tuyền béo giữ dây, bằng tôi cũng bay theo cái xẻng rồi. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Lúc này tôi tỉnh hẳn rượu, mồ hôi lạnh và vã ra như tắm, đầu óc tỉnh táo hẳn lên nhiều, thân thuyền vẫn rung, tôi loạng choạng vấp phải tay lái thuyền nãy giờ vẫn ngồi thu lu góc, tôi vội : “Giờ thuyền bị quật ngang ra rồi, mau nghĩ cách vòng ngược trở lại bằng con trai cũng khó mà sống được đấy.”


      Tay lái thuyền vốn rất mê tín, cứ mực bảo “cái thứ” dưới sông kia là hình dáng thực của thần sông, vốn định nhắm mắt chờ chết, nghe tôi nhắc đến thằng con trai mới sực nhớ ra, thằng con mình trong khoang thuyền, thôi đằng nào cũng chết, vì con vì cái đánh liều phen, đoạn cố gượng dậy, định xông vào khoang diều khiển bánh lái.


      Tay chủ thuyền vừa lảo đảo đứng dậy, đột nhiên lại chỉ tay xuống sông hét lớn: “ xong, lại đến rồi!”


      Tôi nhìn theo hướng tay ta chỉ, ần này có thêm ánh đèn thuyền rọi xuống, trông mồn , cái thứ màu xanh sẫm ấy thoắt thoắt hiên giữa lòng sông, phần nổi lên mặt nước cứ phải cỡ chiếc xe tải, con thủy quái lượn lờ quanh thuyền, có vể như muốn lật ngược con thuyền này.


      Cũng kịp nhìn kỹ, tôi đẩy mạnh tay chủ thuyền vào trong khoang lái, của vừa bật mở, vừa hay nhìn thấy lẫn trong đống linh kiện máy móc có bó ống sắt dài.


      Lúc đó chính tôi cũng hiểu sao mình khỏe đến thế, lập tức vẫy gọi Tuyền béo lại rút ống sắt ra làm lao, nhằm thẳng quái vật dưới nước mà phóng liên tiếp.


      Trong bong tối, chẳng có phóng trúng phát nào , hiệu quả sát thương ra làm sao, chỉ biết sau khi phóng mười mấy thanh sắt, cảm thấy tăm hơi quái vật đâu nữa, hẳn là nó bị xua rồi.


      Cơn mưa ngớt dần, gió yên sóng lặng, mấy người thuyền vừa thoát khỏi cơn thập tử nhất sinh, ai nấy mặt mày đều trắng bợt. Răng vàng dùng dây thừng buộc chặt mình vào boong thuyền, mỗi khi con thuyền rung lắc mình mẩy lại bị giày vò tưởng chết sống lại, cũng may phạm phải bệnh hen, từ đầu chí cuối chỉ nhe cái răng vàng ra lầm bầm khấn vái Bồ Tát phù hộ.


      Có nhiều việc thể cứ nhắm mắt chờ chết được, cần phải gắng sức mà nghĩ ra lối thoát. Mặc dù quần áo người ướt sũng cả, nhưng cũng may vì trời mưa suốt từ đầu nên chúng tôi sớm cất kỹ ví tiền và giấy tờ tùy thân vào trong ba lô du lịch chống nước. Vừa nãy tuy rằng tình huống quá gấp gáp bất ngờ, nhưng Răng Vàng vẫn giữ chặt ba lô trong tay, bị rơi xuống nước, kẻ buôn bán chỉ được mỗi điểm này, thà bỏ mạng chứ bỏ tiền, trời có sập xuống túi tiền vẫn phải giữ khư khư.


      Tôi với Răng Vàng, lát nữa đến nơi, phải tìm ngay nhà nghỉ rồi tắm nước nóng, nếu thế nào cũng cảm lạnh cho xem.


      Thằng con tay chủ thuyền ở trong khoang bị đập đầu vào vách, máu chảy ra ngừng, phỉa cấp tốc đưa vào viện ngay, xa phía trước chính là huyện Cổ Lam, thuyền tạt đỗ vào đó. Tôi ngẩng đầu dõi mắt nhìn, ở phía xa tối đen hun hút, quả nhiên có ánh đèn li ti như những vì sao rải rác bầu trời, đó chính là huyện thành Cổ Lam mà chúng tôi hướng đến.


      Thế nhưng, đúng vào lúc mọi vừa mới ổn định, đột nhiên con thuyền lại bị luồng sức mạnh khổng lồ tông phải, cú đâm lần này mạnh hơn nhiều so với mấy cú trước, lại thình lình ập tới, khiến chúng tôi kịp đề phòng, cả bọn đều ngac bổ nhào xuống dưới boong thuyền.


      Con thuyền ngiêng hẳn sang mộ bên, Tuyền béo nhanh tay bám chặt lấy sợi dây thừng, tôi và Răng Vàng kẻ bám thắt lưng, người ôm chặt lấy đùi Tuyền béo khiến phải quát lên: “Ấy đừng… mẹ nhà các cậu… đừng… đừng có tụt quần tôi…”


      Chưa hết câu thuyền ngả sang bên kia, tôi toan vào khoang thuyền nhặt thêm mấy thanh sắt ra, nhưng thuyền chao đảo dữ quá, sao bò dậy được, đừng nhìn tình hình xung quanh, giờ giữ được cái đầu khỏi bị va đập vỡ toác cũng là kỳ tích rồi.


      Thuyền trôi lên hụp xuống giữa dòng nước xiết, boong thuyền đầy những nước là nước, cả đám người đều ướt sũng sĩnh như chuột lột.


      Chủ thuyền vì để đưa con trai vào viện cấp cứu, còn điều thần sông lão gia hai điều Long Vương tổ tông gì nữa, cứ cắm mặt liều mạng đưa con thuyền cập bến tàu Cổ Lam.


      Sông Hoàng hà quanh co chín khúc, sau khi qua Long Môn, khúc quanh này nối tiếp khúc quanh kia, đoạn sông gần huyện Cổ Lam là khúc tương đối bằng phẳng, thuyền vừa đến khúc rẽ, cái thứ suốt từ nãy cứ truy kích chúng tôi bỗng dừng lại đuổi tiếp nữa.


      Ánh đèn phía trước mỗi lúc sáng , tay chủ thuyền cập vào bến, ba chúng tôi đặt chân xuống đất rồi mới hơi định thần lại. Tuyền béo rút tiền ra trả đúng theo giá mặc cả ban đầu, rồi lại bồi dưỡng thêm cho ta chút. Chủ thuyền quen biết với ông công nhân ở bến sông, liền gọi vài người đến giúp, cuống cuồng đưa con trai vào bệnh viện huyện.

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.2 - Chương 3: Truyền Thuyết





      Lịch sử Cổ Lam có thể truy ngược đến thời Ân Thương, tường thành giữ gìn được đến ngày nay là di tích thời Minh, vùng này lịch sử lâu đời, song danh tiếng lớn, quy mô huyện thành cũng , thành thử rất ít khách du lịch tới đây.


      Tôi, Răng Vàng, Tuyền béo, ướt như chuột lột, kiếm người hỏi đường, rồi chui vào quán trọ, cũng khéo, quán trọ này mỗi ngày chỉ cung cấp nước nóng cho khách đúng tiếng đồng hồ, lúc chúng tôi đến vừa vặn còn ba mươi phút nữa.


      Tắm qua loa trận, ba người mới như hoàn hồn, hỏi nhân viên phục vụ xem có gì ăn . Nhân viên phục vụ chỉ có mỗi mì, vậy là đành gọi vài bát, đổ nhiều ớt, ăn vã hết cả mồ hôi.


      ăn dở bữa, ông già lo việc đun mì trong nhà bếp cảu quán trọ lân la bắt chuyện, hỏi xem chúng tôi có phải từ Bắc Kinh tới ?


      Tôi nghe giọng ông già thấy giống người Tây Bắc,vậy là cũng tùy tiện đáp bừa mấy câu. Ông già này họ Lưu, quê vốn ở huyện Thông, Bắc Kinh, sống ở Cổ Lam mấy chục năm nay rồi.


      Ông Lưu hỏi chúng tôi sao bộ dạng nhếch nhác thế này, trông cứ như vừa vớt ra khỏi nồi vậy, tôi liền kể lại đầu đuôi chuyện gặp phải sông Hoàng hà, dưới sông rốt cuộc có thứ gì, sao nó lại ghê gớm đến thế, cũng chẳng là cá hay ba ba, hoặc có thể là loài động vật khác, trước nay chưa bao giờ nghe dưới sông Hoàng Hà có giống nào to đến vậy. Cũng may con thuyền ấy chắc chắn, nếu là thuyền gỗ, có lẽ giờ này chúng tôi chìm ngỉm dưới sông lâu rồi.


      Ông già Lưu đáp: “Chuyện này tôi cũng gặp rồi, dân sông nước gọi đó là thần sông. Năm nay chẳng phải có nước lớn sao, nước hễ dâng cao, dưới sông lại xuất nhiều vật quái đản. Tôi sống ven sông Hoàng Hà này nửa đời người rồi, nhớ hồi chưa giải phóng, tôi chỉ độ mười năm tuổi, từng có người bắt được con sống hẳn hoi, bấy giờ tôi tận mắt thấy nó. Nếu các thực muốn xem, tôi chỉ cho nơi, có dịp đến đó mà xem.” Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Trong đầu tôi chợt nẩy ra ý nghĩ, ba thằng chúng tôi mới chân ướt chân ráo đến huyện Cổ Lam lần đầu, muồn thu mua cổ vật quanh huyện thành đâu phải dễ. Ông già họ Lưu này sống ở Cổ Lam mấy chục năm, nghe cách ông ta chuyện có thể đoán ông này nắm tình hình trong vùng như lòng bàn tay, sao bảo ông ta kể cho vài chuyện về nơi này, ví như ở vùng này có khai quật mộ cổ, đồ cổ nào , những thông tin này đối với chúng tôi hết sức hữu ích.


      Vậy là tôi ngăn ông Lưu đừng kể vội, lấy cớ là trời vẫn còn sớm, để Tuyền béo ra mua vài chai rượu và ít đồ nhắm về, mời ông lên phòng chúng tôi uống rượu nhàn đàm, kể chuyện phong vật vùng này.


      Vốn rất ưa nhậu nhẹt, lại thích tụ tập ồn ào, nghe có rượu uống, ông già lập tức cung kính bằng tuân mệnh luôn.


      Tuyền béo thấy lại phải làm chân chạy, trong lòng ấm ức lắm, song cũng thèm rượu, bèn thay bộ đồ tươm tất, chạy ra quán ngoài đường mua hai chai rượu trắng cùng ít đồ hộp mang về.


      Ngoài trời mưa rả rích mãi chịu ngớt, bốn người ở trong phòng đóng cửa lại, lấy giường làm bàn, ngồi quây lại với nhau uống rượu. Ông già Lưu này vốn cũng lắm lời, nốc vào hai chén rượu, đầu mũi đỏ gay, đài phát thanh mở lên sao tắt được.


      Răng Vàng cung kính hỏi ông già: “Lưu sư phụ, ban nãy bác bảo độ trước tận mắt trông thấy cái thứ mà hồi chiều bọn con đụng phải sông, thế rốt cuộc nó là giống gì vậy? Là ba ba thành tinh chăng?”


      Ông già Lưu lắc đầu: “ phải ba ba tinh thực ra là con cá lớn đấy. Tôi cũng chẳng biết tên khoa học gọi là cái gì, ở đây nhiều người trông thấy rồi, họ gọi nó là Long Vương đầu sắt, người làm nghề sông nước ai chẳng mê tín, họ bảo chúng là do thần sông biến ra, thường ngày chẳng thấy, chỉ khi có nước lớn “ngài” mới xuất .”


      Tuyền béo lên tiếng: “Bác nghe mơ hồ qua, thế con cá ấy to cỡ nào hả bác?”


      Ông già đáp: “To cỡ nào à để tôi cho các cậu nghe. Năm đó, tôi nhìn thấy con như vậy bên bờ sông, dạo ấy nước dâng nhanh, mà rút cũng nhanh, với lại khúc sông chảy qua Cổ Lam này lại nông lắm, khiến con Long Vương đầu sắt ấy mắc cạn. Hồi đó còn chưa giải phóng, nhiều người mê tín định đưa ngài trở lại Hoàng Hà, nhưng chưa kịp làm gì Long Vương ấy chầu trời rồi. Người ta ra hết bờ sông thắp hương khấn vái, đúng là người đông như biển, quang cảnh nhộn nhịp chưa từng thấy bao giờ, tôi hồi đó cũng chạy ra xem cho rôm rả thôi.”


      Tôi hỏi: “Lưu sư phụ này bác kể xem con cá ấy có hình dạng ra sao?”


      Ông già Lưu liền kể: “Con cá lớn ấy à, mình có bảy lớp vảy xanh, đầu đen kịt cứng hơn sắt thép, chỉ tính đầu cá thôi cũng phải to cỡ đầu cái xe tải giải phóng rồi.”


      Bọn tôi nghe vậy đều luôn miệng trầm trồ kinh ngạc, nếu vậy cũng na ná con cá voi loại rồi, dưới sông sao lại có loài cá lớn đến thế nhỉ? đời quả thực chuyện cổ quái nào cũng có. Rồi chúng tôi lại hỏi sau đó thế nào, con Long Vương đầu sắt ấy bị đem chôn hay bị xẻ thịt ăn.


      Ông Lưu cười : “ phải cá voi, song cá lớn như thế hiếm gặp lắm, ngày thường chẳng bao giờ có đâu, mấy chục năm cũng chưa chắc thấy lần, gần như là thành tinh rồi, người mê tín bảo nó là do ngài Long Vương biến ra, nếu sao lại đặt cái tên như vậy! Mà nghe dù bắt được cũng phải phóng sinh, thịt ấy vừa cứng vừa dai ai dám ăn chứ. Ngày đó con Long Vương đầu sắt chết bờ sông, lại nhằm đúng vào đợt nắng nóng, trời như đổ lửa ấy, chưa được hôm xác cá bắt đầu rữa nát, mùi thối bốc lên tận trời, người ở đó cách mấy dặm vẫn còn ngửi thấy. Tình hình đó rất dễ gây nên ôn dịch ở vùng phụ cận, thành thử mọi người phải họp nhau lại nghĩ cách giải quyết, sau cùng quyết định lóc thịt cá ra đem đốt còn bộ xương cứ vất ở ven song.”


      Nghe đến đây Răng Vàng liền thở dài: “Dào ôi, tiếc, giờ mà đưa được bộ xương quái ngư khổng lồ ấy vào viện bảo tàng, làm tiêu bản, đảm bảo rất đông người đến xem.”


      Ông già Lưu : “Lại còn phải , nhưng hồi đó chẳng ai có gan ấy, sợ Long Vương giáng tội, khó mà tránh được trận lũ lớn nữa.”


      Tôi lại hỏi: “ Lưu sư phụ này, ban nãy bác có với bọn con, có nơi xem được Long Vương đầu sắt, chính là chỉ con này phải ? Lẽ nào qua bao nhiêu năm, bộ xương vẫn còn nguyên vẹn hay sao? Đến giờ vẫn được giữ bên bờ sông à?”


      Ông Lưu gật đầu: “Đúng thế, nhưng còn đặt ở ven sông nữa, hồi đó vì để đề phòng dịch bệnh, dân trong vùng đem thịt cá và nội tạng ra đốt tế thần sông, bàn bạc xem xử lý bộ xương ra sao. Đúng lúc ấy có người ở tỉnh khác đến, ông này là người làm ăn phải. Tay lái buôn này cũng hết sức mê tín, ông ta bỏ tiền ra, xây ngôi miếu, gọi là Ngư Cốt miếu, ở dãy Long Lĩnh cách đây xa.”


      Răng Vàng hỏi: “Ngư Cốt miếu? Ở Thiên Tân cũng có loại này, có phải dùng xương cá làm rường, đầu cá làm của, bên trong thờ thần sông ?”


      Ông Lưu ngạc nhiên: “Thiên Tân cũng có à? Tôi chưa nghe thấy bao giờ. Có điều đúng là gần giống , tay lái buôn kia là phải thường xuyên qua sông vượt biển, lênh đênh tàu bè, nên mới bỏ tiền xây ngôi Ngư Cốt miếu này. Diện tích miếu lớn lắm, chẳng có sân vườn gì cả, chung khác gì miếu thờ Long Vương thông thường, chỉ có điều dùng xương cá làm rường nhà, xương đầu làm cửa, chỉ có mỗi gian điện, thờ tượng Long Vương bằng đất. Hồi mới xây xong, cũng có người ốm đau bệnh tật hay gặp vận hạn gì đến miếu ấy thắp hương cầu khấn. Kể ra cũng buồn cười, mà cũng quái , cầu khẩn bao nhiêu mà chẳng linh nghiệm gì cả, vào miếu cầu mưa cầu còn đỡ, đằng này càng cầu càng hạn, cho nên chảng bao lâu còn hương khói gì nữa. Tay khách buôn quyên tiền dựng miếu, từ bấy giờ cũng chưa từng xuất trở lại.”


      Tôi tò mò hỏi: “Thế ngôi Ngư Cốt miếu ấy vẫn còn chứ bác?”


      Ông già gật đầu: “Phải, song bỏ hoang lâu lắm rồi, tượng Long Vương bằng đất chưa được hai năm sụp rồi. Có người đồn rằng tại gã lái buôn kia thành tâm, hoặc làm chuyện gì thất đức lắm, nên Long Vương chịu về thụ hưởng hương hỏa của y. Thêm nữa, Ngư Cốt miếu này xây dựng ở tận trong hõm núi Long Lĩnh, đường khó khăn, dăm ba bận lai vãng rồi chẳng còn ai buồn đến đó nữa, thậm chí nhiều người còn quên khuấy chuyện này . Thời cách mạng văn hóa, cả Hồng vệ binh còn chẳng nhớ ra mà đập ngôi Ngư Cốt miếu ấy, thực ra dù có đến đó, cũng còn gì nữa đâu. Có điều khung miếu và xương cá vẫn còn, có dịp nào các cứ lên đó thăm thú chuyến cho vui.”


      Tuyền béo cười chửi: “Mẹ còn có cái quái gì đáng xem cơ chứ, hôm nay sém chút nữa là làm mồi cho cá cả rồi, xem còn hơn.”


      Nhưng Răng Vàng lại nghĩ khác, bàn bạc qua với tôi, rồi quyết định hai ba hôm nữa nghỉ ngơi lại sức rồi đến Long Lĩnh xem Ngư Cốt miếu, chừng bộ xương cá to ấy có thể mang bán lấy tiền, chí ít cũng bán được cho viện bảo tàng tự nhiên bù lại chút tiền lộ phí.


      Chúng tôi thay nhau chuốc rượu ông Lưu, hỏi dò xem thời gian gần đây có đào được mộ cổ hay cổ vật gì .


      Ông Lưu lúc này say mờ mắt, năng cũng hơi bốc, song lời say thường là lời , quả là lòi cho chúng tôi vài thông tin mật trong vùng.


      Đợt trước Cổ Lam bị nước lũ càn quét lộ ra mấy ngôi mộ cổ, đều là mộ thời Tống cả, song chẳng phải là mồ mả quý tộc gì, ngoài mấy bộ xương sắp tan hết ra, chỉ có dăm ba cái bình cái vò sứt mẻ.


      Còn như món quý nhất phát ở vùng này, phải kể đến năm trời hạn hán, khúc sông Hoàng Hà nơi đây cạn gần thấy đáy, lúc nạo vét lòng sông, người ta đào được 3 con khỉ sắt trong bùn, mỗi con phải nặng tới mấy trăm cân, đem gột rửa lớp gỉ sét bên , phát ra hoa văn chạm khắc thân tượng hết sức tinh xảo, lớp ngoài còn được mạ vàng nữa, đến giờ hình như vẫn chưa tìm hiểu được ba con khỉ sắt này dùng để làm gì. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Có người chúng là pháp vật trấn thời Đường, cũng có người cho là đồ tế thần sông, sau đó chúng được đưa đến viện bảo tàng nào, hay bị đưa vào lò luyện thép chẳng ai biết cả.


      Nhưng quái lạ nhất là, trước khi tìm được ba pho tượng khỉ sắt kia, có nhiều người kể mơ thấy ba ông già râu tóc bạc phơ, khóc lóc van xin tha mạng. việc càng đồn xa càng thêm huyền hoặc, nhiều người còn bảo là ba ông già đó chính là ba pho tượng khỉ thành tinh.


      Tết năm đó, nhà nào có người tuổi khỉ, đều mặc quần đỏ thắt vải đỏ quanh bụng, đề phòng ba pho tượng khỉ đến báo thù, kết quả là mấy vùng lân cận đều chẳng xảy ra việc gì lớn, đương nhiên cũng có vài kẻ làm ăn bất chính mà chịu quả báo, song vạ ấy đều do họ tự chuốc lấy cả.


      Dưới sông Hoàng hà có biết bao món đồ cổ, điều này chúng tôi nghe đến từ lâu, tượng trâu sắt Hoàng hà trưng bày ở viện bảo tàng Hà Đông, là ví dụ về vật trấn sông. Cuối thời Nguyên, tương truyền còn vớt được ở Hoàng Hà pho tượng người đá mắt, thời đó khởi nghĩa nông dân nổ ra khắp nơi, có câu đồng dao hát rằng: “Chớ nom tượng đá ngươi, khuấy sông sùng sục khua trời ngả nghiêng”. Tuy chỉ là lời đồn đại đáng tin, nhưng nó chứng minh cho thần bí thuở xa xưa của sông Hoàng Hà, trong lớp bùn sông nhão nhoét, chẳng biết che lấp bao nhiêu điều bí mật.


      Có điều chúng tôi có hứng thú với những con khỉ sắt, trâu sắt hay tượng đá mắt, nên chỉ mực vặn hỏi về các di tích và cổ mộ quanh vùng, và ai có cổ vật buôn bán.


      Ông Lưu nghĩ ngợi lát rồi , ra hội các buôn đồ cổ, giá như các đến sớm vài năm, thu hoạch lớn lắm, nhưng giờ người ta thu gom gần hết lâu rồi, chỉ dân buôn đồ cổ tư nhân, mà ngay cả Chính phủ cũng thu mua, năm mười mấy lần, nhiều mấy cũng đủ.


      Từ mấy năm trước, vùng phụ cận Cổ Lam liên tiếp xảy ra các vụ trộm mộ, rất nhiều người trong vùng cũng tham gia, mỗi lần vào thu gió lớn, các cứ trông mà xem, dưới đất toàn là hố đào bới, cẩn thận bị thụt xuống như chơi, khu vực tập trung nhiều mộ cổ phía ngoài còn thảm hơn, mặt đất lỗ chỗ như than tổ ong cả rồi.


      Ông Lưu : “ đến đây tôi chợt nhớ từng được nghe người ta kể thế này, mà tôi cứ kể , các cứ ngồi nghe nhé. Tôi từng nghe ông cụ người ở đây kể, trong dãy Long Lĩnh có ngôi mộ cổ thời Đường, tương truyền quy mô lớn lắm, hai năm có rất nhiều dân trộm mộ muốn tìm, nhưng trước nay vẫn chưa ai tìm thấy cả, dãy Long Lĩnh núi non chằng chịt quá, cổ mộ lại được chôn rất sâu, thậm chí có mộ hay , mỗi người cũng phách. Dù sao chuyện này cũng truyền miệng từ bao nhiêu năm trước rồi, chưa chắc . Mấy cái thứ truyền thuyết về cổ mộ này ở chỗ chúng tôi nhiều lắm, mà hơn nữa hầu như là lời của cá nhân, có người bảo trong dãy Long Lĩnh có mộ cổ thời Đường, có người lại bảo là mộ cổ của triều đại khác. Dù sao cũng chỉ là lời đồn đại, chưa ai tận mắt nhìn thấy cả.”

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.2 - Chương 4: Lên kế hoạch





      Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Từ câu chuyện của ông già Lưu, tôi lờ mờ nghe ra được điều gì đó, tay lái buôn bỏ tiền ra xây miếu Ngư Cốt ở Long Lĩnh, thờ Long Vương, bản thân chuyện này là hơi lạ, miếu Long Vương sao dựng ở ven sông? Mà cứ nhất thiết phải xây giữa chốn núi Long Lĩnh chằng chịt thác ghềnh?


      Theo như ông Lưu , quy mô miếu lớn điều này lại càng cổ quái, chỉ là ngôi miếu , cần gì phải mất công như thế, lẽ nào trong dãy Long Lĩnh lại có huyệt phong thủy gì đó, thích hợp xây chùa xây miếu?


      Ngoài ra ông Lưu cũng trong dãy Long Lĩnh có chôn dấu mộ cổ thời Đường, thế càng thêm rắc rối, tôi thầm cười gằn trong bụng, mẹ kiếp chừng thằng cha quyên tiền xây miếu kia lại cùng nghề với mình, xây miếu là giả trộm mồ mới là . Xây miếu thờ là để che tai mắt thiên hạ, còn ý đồ thực của là đào đường hầm thông vào mộ cổ để mò kho báu.


      Nhưng có điểm tôi vẫn chưa , dãy Long Lĩnh này địa hình hiểm trở lại ít người lai vãng, cần gì phải mất công vẽ chân rắn, giặm lông lươn như thế?


      Song ngẫm ngẫm lại, lại thấy phải, ngôi mộ ấy chắc hẳn phải sâu lắm, thể sớm chiều mà đào được đường hầm thông vào tới tận trong minh điện, thằng cha kia nhất định là coi chuẩn phương vị của ngôi mộ, nhưng nghĩ thấy phải tốn khá nhiều thời gian, cảm thấy cả ngày cứ ra ra vào vào ở dãy Long Lĩnh, khó tránh khỏi đụng phải dân bản địa, người ta thấy sinh nghi, bèn dựng lên ngôi Ngư Cốt miếu, rồi ngấm ngầm đào địa đạo trong miếu, như vậy cho dù ngẫu nhiên có người nghé qua, cũng phát ra được quả là cao chiêu!


      Song đây chỉ là giả thuyết, cần phải đích thân đến Long Lĩnh chuyến, mới xác định được, hiểu tay Mô Kim Hiệu úy giả dạng lái buôn kia tìm ra ngôi mộ trong truyền thuyết chưa nữa. Dù thế nào tôi cũng muốn đến Ngư Cốt miếu ở Long Lĩnh tham quan chuyến.


      Tôi lại hỏi ông Lưu đường cụ thể đến Long Lĩnh, cũng như địa hình địa mạo trong vùng.


      Ông Lưu trả lời: “Ngư Cốt miếu nằm triền núi Long Lĩnh, các đến xem Ngư Cốt miếu cũng được, nhưng nhớ kỹ nhất thiết được sâu vào trong dãy Long Lĩnh. Dãy núi đó địa thế hết sức nguy hiểm, hố sâu hun hút rải rác khắp nơi, ở bên ngoài cách nào nhìn ra nổi, bên ngoài như đụn đất, nhưng giẫm lên là sụt ngay, rơi xuống là trèo lên được đâu, nghe dưới lòng đất toàn là hang động, ngoắt ngoéo phức tạp vô cùng, người ở đây gọi nó là Mê động Long Lĩnh, cứ nghe theo lời khuyên của tôi ngàn vạn lần chớ có vào trong đó!” Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Ông Lưu còn kể câu chuyện về năm người làm công tác địa chất đến khảo sát các hang động trong dãy Long Lĩnh, rốt cuộc cả đội đều mất tích, dân tình trong huyện đồn nháo cả lên, bảo họ gặp phải quỷ dựng tường trong dãy Long Lĩnh, chẳng phải đến giờ vẫn sống thấy người chết thấy xác đó ư? Chuyện này thoắt cái cũng hơn hai năm rồi.


      Tôi luôn miệng cảm ơn, rồi trấn an ông già: “Bọn con đáo qua Ngư Cốt miếu xem cho biết thôi, nom xem xương sọ con Long Vương đầu sắt nó thế nào, chứ cái dải rừng thiêng nước độc ở Long Lĩnh bọn con vào làm gì, bác cứ yên tâm!”


      Ông Lưu uống say khướt rồi về, tôi ra khóa chặt cửa lại, rồi bí mật bàn bạc với Răng Vàng và Tuyền béo thống nhất đến mê động Long Lĩnh chuyến, xem xem có kiếm được thứ gì tốt tốt , cho dù mộ cổ bị trộm chăng nữa, chừng vẫn thu mua được dăm ba món ở những ngôi làng gần đấy, có vậy cũng coi như uổng công Thiểm Tây chuyến này.


      Tuyền béo hỏi tôi: “Nhất này ông chắc được mấy phần hả? Dù gì nữa đừng lặp lại cái vụ Dã Nhân Câu nhé. Tốn công sức, lại suýt tí nữa mất mấy mạng người, kết quả cũng chỉ có hai mảnh ngói vỡ, chẳng giống ngọc chút nào.”


      Tôi : “Lần này cũng chẳng có gì chắc chắn, chẳng qua là hay tin ở Long Lĩnh có mộ lớn, đến giờ vẫn chưa ai tìm được, tôi nghe ngứa ngáy chân tay thôi. Chưa biết chừng ông tròi mở mắt cho chúng ta đánh mẻ lớn này, vậy từ sau có thể trả đứt tiền cho ả người Mỹ, sau này ngẩng đầu lên trước mặt ả được đâu. Có điều ngôi mộ cổ trong dãy Long Lĩnh có còn giữ được đến giờ hay vẫn phải xét , theo suy đoán của tôi, gã thương nhân quyên tiền xây Ngư Cốt miếu hồi trước giải phóng kia rất có khả năng là tay cao thủ đổ đấu, xây Ngư Cốt miếu chính là để đào đường hầm vào địa cung của Long Lĩnh mộ cổ, nếu thành công chúng ta xem như chẳng còn hi vọng gì nữa. Tóm lại là nên chuẩn bị tinh thần trước, đến đó xem sao rồi hẵng tính!”


      Răng Vàng nghe sắp đổ đấu, cũng rất hưng phấn. vốn thích cái trò này lâu lắm rồi, chỉ hiềm mỗi khi trời sang xuân bệnh hen suyễn lại tái phát, xưa nay chưa được thực tham gia vụ đổ đấu nào, mà đám trộm mộ thường hay tiếp xúc khi làm ăn đều là bọn trộm vặt đào bới lung tung ở mấy vùng nông thôn, toàn móc lên những thứ giời ơi đất hỡi chẳng ra gì, Răng Vàng vẫn luôn đau đáu hận thể lần đích thân đánh mẻ lớn song mãi vẫn có dịp nào cả. Giờ là cuối hè, bệnh của lại là loại hen suyễn do quá mẫn cảm, thời điểm này hay phát tác lắm, lại có tôi và Tuyền béo hai tay Mô Kim Hiệu úy có kinh nghiệm thực địa, nên càng thấy yên tâm hơn.


      Thế nhưng tôi vẫn khuyên Răng Vàng nên vào minh điện, cứ đứng ngoài canh chừng cho tôi và Tuyền béo, chúng tôi ở bên dưới, để người bên , ngộ nhỡ xảy ra điều gì bất trắc còn có người tiếp ứng.


      Tiếp đó tôi sắp xếp công việc ngay tại chỗ, thực ra chuyến này chúng tôi hi vọng tìm được mộ lớn, lẻ là vì vùng này ở trong nôi địa, lẻ khác là vì cổ mộ quanh đây bị người ta đào bới gần hết cả rồi.


      ngờ trong Long Lĩnh này còn có khả năng có mộ lớn từ thời Đường, điều này quả thực là nằm ngoài dự liệu, bởi thế chúng tôi mang theo nhiều công cụ lắm, loại vừa có thể dùng làm vũ khí phòng thân vừa có thể đào đất như xẻng công binh đương nhiên là vật bất ly thân, chỉ có điều rơi mất chiếc xuống sông Hoàng hà giờ chỉ còn chiếc của Tuyền béo.


      Hành động dưới hang động trong lòng núi, còn cần đầy đủ trang thiết bị chiếu sáng, chúng tôi có ba chiếc đèn pin mắt sói. Loại đèn này là hàng của Đức sản xuất, phạm vi chiếu sáng ba mươi mét, khả năng tụ quang rất mạnh, thậm chí có thể làm vũ khí tự vệ, gặp phải dã thú hay kẻ địch dùng đèn mắt sói chiếu thẳng vào mắt chúng ở cự ly gần, có thể khiến đối phương mất thị lực trong giây lát. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Loại đèn mắt sói này là trong những trang thiết bị tân tiến do Shirley Dương cung cấp khi chúng tôi cùng mấy người bọn họ vào sa mạc Tân Cương, khi về nước nàng để lại cho chúng tôi phần lớn số trang thiết bị còn lại, tôi thực thà khách sáo nhận hết sạch. Thôi đằng nào cũng nợ nàng món tiền lớn, thậm chí còn được nàng cứu mạng lần trong miệng rắn, đến giờ vẫn còn nợ người ta mạng sống, chấy rận nhiều cũng hết ngứa, nợ chất chồng ngược lại hóa lo, thêm món nợ tình nữa cũng có nhằm nhò gì.


      Đau đầu nhất là mang theo mặt nạ phòng độc, chỉ có vài cái khẩu trang phòng độc đơn giản. Ở thị trấn như Cổ Lam này đâu dễ tìm ra được mặt nạ phòng độc cơ chứ, đành dùng những phương pháp cổ truyền tránh khí độc mà các vị Mô Kim hiệu úy truyền từ bao đời nay, đầu tiên là thả lồng chim, cách này chúng tôi dùng lần ở Dã Nhân Câu; cách nữa là dùng nến, đây là vật dụng thể thiếu của các Mô Kim Hiệu úy, chỉ cần có khí độc hóa học khẩu trang phòng độc cũng đủ để đối phó rồi.


      Tôi kê ra danh sách, bảo Tuyền béo loanh quanh tìm mua, cái gì mua được mua, tìm cách khác. Chúng tôi cần hai con ngỗng lớn, tôi đặc biệt nhấn mạnh là phải mua hai con còn sống, nếu rất có thể tuyền béo lại mua hai con ngỗng quay mang về cũng chừng.


      Ngoài ra còn cần nến, dây thừng, móc câu, găng tay, đồ hộp, thịt khô, rượu trắng… rồi ra bưu điện xem xem có tấm bản đồ chi tiết cả vùng phụ cận , tốt nhất là mua thêm ít sôcôla để bổ sung năng lượng, những thứ khác chúng tôi đều có sẵn bên người, tạm thời chỉ cần mua những thứ đó thôi.


      Tuyền béo hỏi: “ có chỗ nào mua súng à? có súng làm sao bây giờ? có súng trong tay thấy bạo dạn cho lắm.”


      Tôi : “Quanh đây có dã thú gì, chẳng cần gì đến súng, dù có gặp phải riêng xẻng công binh cũng đủ đối phó rồi. Nếu ở mạn biên giới hoặc mấy vùng xa xôi hẻo lánh, còn tìm mấy tay thợ săn mà mua súng được, chứ ở nội địa này khó kiếm súng ống lắm, mà có súng cũng chẳng để làm gì, chúng ta mới lên kế hoạch thế thôi, mà kế hoạch sao theo kịp biến hóa bất ngờ được, chừng mộ cổ trong mê động Long Lĩnh sớm bị moi sạch cũng nên!”


      Răng Vàng gật đầu đồng ý: “ Nhất phải, ban nãy nghe ông Lưu kể dưới đáy Long Lĩnh có nhiều hang động đá vôi, đây là loại địa mạo Karst điển hình, dạng kết cấu địa chất này phần lớn đều nằm trong vùng địa chấn, nếu quả có mộ cổ từ thời Đường, từ bấy đến giờ bao nhiêu năm rồi, có khi xảy ra thay đổi gì đó. Chúng ta có chuẩn bị đầy đủ, song cũng nên ôm quá nhiều hi vọng làm gì.”


      Tôi bỗng sực nhớ ra, Thiểm Tây có rất nhiều vùng đất dưỡng thi, ngộ nhỡ gặp phải bánh tông phải xử lý làm sao, nhắc đến chuyện này chỉ muốn bợp cho thằng Răng Vàng mấy cái, đem hai lá bùa Mô Kim giả ra bịp bọn tôi, làm mấy lần suýt toi mạng.


      Răng Vàng thấy nhắc đến chuyện này chỉ biết cười xòa giải thích lại: “ Nhất Tuyền, hai ngàn vạn lần chớ có nổi nóng nhé, hồi ấy tôi cũng có biết đâu, năm xưa ông tổ nhà tôi cũng có đeo bùa Mô Kim này mà có làm sao đâu. Tôi thấy ra đó cũng chỉ là do tác động tâm lý mà thôi, hai ví như chưa tận mắt thấy lá bùa , cứ tin rằng hai lá bùa tôi tặng là đồ xịn, cũng đến nỗi mất tự tin như bây giờ đâu, sau vụ này ta nghĩ cách tìm hai lá bùa xịn về, tiền nong cứ để tôi thanh toán. Bùa Mô Kim này tuy cũng là cổ vật đấy, song chỉ cần bỏ công sức vẫn mua về được.”


      Tôi cười cười : “Thế đành nhờ Răng Vàng tốn chút công sức, mang về cho hai em tôi hai lá bùa . Thực lòng mà đổ đấu mà đeo cái thứ này, trong lòng cứ cảm thấy thấp thỏm yên. Khi tác nghiệp mà tự tin nguy hiểm vô đối ông ạ.”


      Ba người lên kế hoạch xong xuôi, liền lên giường ngủ. Mấy ngày tàu xe mệt mỏi, rồi lại chén chú chén , cả ba ngủ mạch đến tận chiều hôm sau mới dậy. Tuyền béo và Răng vàng lên phố mua các đồ cần thiết, còn tôi kiếm ông Lưu tìm hiểu thêm thông tin về mê động Long Lĩnh.


      Nhưng ông già lại, vẫn chỉ là những chuyện tối qua, vùng này có rất nhiều truyền thuyết về mê động Long Lĩnh, nhưng toàn những chuyện vu vơ bóng gió căn cứ, rất ít thông tin chính xác. Những người khác cũng đều vậy cả, hễ nhắc đến mê động Long Lĩnh ai nấy dè dặt biến sắc, đều bảo rằng ở đó có lắm oan hồn ác quỷ, trừ phi là vạn bất dắc dĩ, bằng hiếm người dám bén mảng tới đó.


      Tôi thấy dò hỏi thêm cũng chẳng được gì, bèn tặc lưỡi bỏ qua, rồi nghỉ ngơi thêm ngày ở Cổ Lam, sau đó lần theo đường ông Lưu chỉ, địu chiếc lồng tre nhốt hai con ngỗng, lên đường tới Miếu Ngư Cốt trong dãy Long Linh

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.2 - Chương 5: Dốc bàn Xà





      Long Lĩnh rộng ra là dư mạch của dãy Tần Lĩnh, kỳ thực chính là dải đồi núi chằng chịt. Đồi đất này nối tiếp đồi đất khác, độ nhấp nhô lên xuống rất lớn, khoảng giữa những gò đồi bị mưa và gió lớn xói mòn tan tác, hình thành vô số rãnh sâu, còn có chỗ nhìn bên ngoài cứ ngỡ là đụn đất, nhưng chỉ cần dẫm lên là sụt, bên dưới sụt xuống hang sâu. Nhìn khoảng cách giữa hai bả núi theo đường chim bay thấy rất gần nhưng muốn từ bên này sang bên kia, cũng phải vòng vèo đến cả ngày trời.


      Địa danh này thấy chép trong sách vở, thậm chí cả cái tên thống nhất cũng có,người dân ở huyện thành Cổ Lam gọi là Long Lĩnh, nhưng những người dân nông thôn cư trú quanh đây, gọi là dốc bàn Xà.


      Đương nhiên tên dốc bàn Xà có khí thế như Long Lĩnh, nhưng nếu dùng để miêu tả địa danh địa mạo, cái tên đầu trực quan hình tượng hơn cái tên sau nhiều.


      Đúng chin giờ sáng, ba chúng tôi rời khỏi huyện thành Cổ Lam, đoạn nào xe được chúng tôi bắt xe , xe được xe số 11( bộ ý mà), vừa vừa mò mẫm hỏi đường, đến được Long Lĩnh trời nhá nhem tối.


      Dưới chân dãy Long Lĩnh có ngôi làng , cả làng ước chừng dưới hai chục hộ dân. Giờ cũng muộn, muốn tìm đến Ngư Cốt miếu chẳng phải chuyện dễ, đường núi hiểm trở, bất cẩn rời xuống rãnh sâu, chưa nóng nước đỏ gọng nhục lắm, chi bằng cứ tá túc trong làng đêm, có gì sớm mai tính tiếp.


      Chúng tôi liền gõ của ngôi nhà ở ngay đầu làng, ý định với chủ nhà, bảo bọn tôi ngang qua đây, giờ qua muộn mà trước chẳng thấy làng sau chẳng thấy tiệm, chúng tôi ở chùa mà trả ít tiền gọi là.


      Chủ nhà là cặp cợ chồng già, thấy chúng tôi tay sách nách mang gói lớn gói , lại địu theo đôi ngỗng trắng nhẩy choi choi trong lồng, cũng hơi ngờ vực, hiểu bọn tôi làm cái trò gì.


      Thấy vậy Tuyền béo vội toét miệng cười với hai ông bà: “Dạ thưa, tụi cháu thăm lại đồng đội cùng đơn vị ngày trước, ngang qua đây trời sập tối. Hai bác trông bọn cháu đường xa tới đây cũng chẳng dễ gì, ai xa mà chẳng vác hết đồ đạc của căn nhà theo, hai bác rủ lòng thương, cho ba em chúng cháu cái chỗ qua đêm, hai mươi tệ này hai bác cứ nhận lấy ạ!”


      xong, cũng chảng cần biết xem chủ nhà có chịu nhận hay , rút tiền ra nhét vào tay hai ông bà già.


      Đôi vợ chồng già thấy chúng tôi có vẻ gì giống quân trộm cướp, nên vui vẻ đồng ý, thu xếp cho chúng tôi căn buồng, bên trong dường như mấy năm có người ở.


      Tuyền béo thấy trong sân có thùng nước và đòn gánh, bèn với tôi: “Nhất ơi mau gánh đầy hai thùng nước lại đây.”


      Tôi ngạc nhiên hỏi: “Múc nước làm gì, trong bình cậu phải vẫn còn đầy nước đó sao?”


      Tuyền béo giải thích: “Quân giải phóng các cậu vào ở nhờ nhà dân, chảng phải đều gánh nước đổ đầy chum, lại còn quét sân, rồi lợp lại mái nhà cho bà con hay sao?”


      Tôi đáp lại: “Mẹ cha cậu chỉ được cái lắm chuyện, tôi có thông thuộc gì vùng này đâu, làm sao biết được giếng nước ở chỗ nào, với lại trời tối thế này tôi lạc đường quay trở lại được sao? Còn nữa lát tôi đến gặp người ta hỏi han tình hình quanh đây. Đến lúc ấy cậu đừng có lắm lời đấy, bớt được câu nào bớt mẹ nó câu đó , hương năng thắp năng khói, người năng năng lỗi, đừng có mà quên đấy!”


      lúc chuyện, hai vợ chồng già rán cho chúng tôi mấy quả trứng, nướng hai cái bánh mạch, đem vào trong phòng. Tôi rối rít cảm ơn, vừa ăn vừa lân la trò hỏi chuyện, hỏi xem căn phòng này trước đây ai ở?


      ngờ mới hỏi được câu hai ông bà nước mắt lưng tròng. Căn phòng này vốn là phòng của đưa con trai độc nhất của hai người, năm trước con trai ông bà vào dốc Bàn Xà tìm con cừu lạc của nhà, cho đến giờ vẫn thấy trở ra. Người trong làng tìm kiếm suốt mấy hôm trời, đến cái xác cũng ai tìm được, hẳn là dẫm phải đụn đất thụt xuống hố sâu, rơi vào mê động trong núi rồi, đứa con trai duy nhất vậy là xong đời. Cả chỗ dựa tuổi già, người đưa tiễn lúc qua đời cũng còn nữa, bấy nhiêu năm nay hai ông bà đều nhờ vào bà con làng xóm giúp đỡ mà sống gắng gượng qua ngày.


      Chúng tôi nghe kể đều cảm thấy xót thương, lại biếu ông bà thêm chút tiền, hai ông bà cứ cảm ơn mãi ngớt suýt xoa mình gặp phải người tốt.


      Tôi lại hỏi thăm số chuyện khác, hai ông bà đều dốc bàn Xà chảng có mộ thời Đường nào cả, chỉ nghe người đời trước nhắc đến ngôi mộ cổ lớn từ thời Tây chu, hơn nữa ngôi mộ này có nhiều ma quỷ ghê gớm lắm, thậm chí giữa thanh thiên bạch nhật còn có người thấy ma dựng tường dốc, rồi cứ thế lạc, nếu may mắn gặp người nào còn cứu được, còn đen đủi chỉ còn nước chết mục trong đó.


      Dân trong vùng này gọi nơi đây là “Bàn Xà”(con rắn cuộn tròn) chính là chỉ đường quanh co phức tạp dễ bị lạc đường, còn mê động Long Lĩnh để chỉ hang động nằm trong núi, trăm đường nghìn lối, dọc ngang chẳng khác nào mê cung tự nhiên cả.


      Còn như Ngư Cốt miếu, đích thực là vẫn còn, có điều bỏ hoang mấy chục năm rồi, ra khỏi làng vòng qua hai ngọn núi tới hẻm núi sâu. Ngư Cốt miếu nằm ở tận cùng hẻm núi ấy, năm xưa khi xây Ngư Cốt miếu, gã thương nhân quyên tiền rằng nơi đó là huyệt vị phong thủy, dựng miếu Long Vương ở đó được mưa thuận gió hòa, Nào ngờ miếu xây xong, mọi chẳng có gì thay đổi, ông trời muốn làm mưa làm mưa, muốn làm mưa cho hạn hán ròng rã mấy năm, có thắp hương thờ cúng cũng vô tác dụng, thế nên hương hỏa trong miếu cũng ngừng luôn, chẳng còn có ai tới đó nữa.


      Tôi : “Lúc qua sông Hoàng Hà, chúng cháu suýt nữa bị Long Vương đầu sắt làm cho lật thuyền, cho nên cũng tò mò muốn đến Ngư Cốt miếu xem cái đầu con Long Vuong đầu sắt ấy ra làm sao.”


      Hai ông bà bảo chúng tôi đến xem Ngư Cốt miếu được nhưng chớ có dại sâu vào dốc bàn Xà, ngay đến dân bản địa còn dễ bị lạc đường trong đó, huống chi ba kẻ từ phương xa đến như chúng tôi.


      Tôi gật đầu cảm ơn, bấy giờ ăn uống hòm hòm, liền đứng dậy dọn dẹp chén đĩa bê ra ngoài, ra đến sân Răng Vàng bỗng thầm vào tai tôi: “ Nhất à, vườn nhà này có món hời đấy!”


      Tôi quay lại nhìn, Răng Vàng chỉ tay vào tảng đá lớn nằm trong sân: “Đây là tấm bia, cũng có tuổi rồi đấy!”


      Tôi gì, chỉ gật đầu ra hiệu hiểu, sau đấy tiếp tục phụ giúp dọn dẹp bát đĩa cho xong. Chờ đến khi hai ông bà già vào phòng ngủ, ba thằng mới tụ tập ngoài sân giả vờ hút thuốc tán gẫu, rồi ngấm ngầm quan sát tấm bia đá mà Răng Vàng tới.


      Nếu phải Răng Vàng mắt cú vọ, chúng tôi chẳng thể nào phát ra được, tấm bia đá hình chữ nhật này bị mài mòn hư tổn nghiêm trọng, ở giữa có khắc rãnh rất sâu xem chừng để cột gia súc.


      Tấm bia chỉ còn nửa, đỉnh vẫn còn sót lại nửa cái đầu thú sứt mẻ, văn tự và hoa văn trang trí bia mờ hết, chẳng thể nom ra được đây lại là tấm bia đá.


      Tuyền béo hỏi Răng Vàng: “Đây là món hời mà ông tới đấy hả? Tôi thấy ngày xưa có lẽ còn đáng giá, chứ bây giờ cũng chỉ là tảng đá thường thôi, hai người nhìn xem, mấy thứ bên đều bị mài nhẵn hết cả rồi, chả biết dùng được bao nhiêu năm rồi nữa.”


      Răng Vàng rít hơi thuốc : “ Tuyền, tôi có bảo tấm bia này đáng tiền nhỉ, tấm bia sứt mẻ thế này chắc chắn chẳng được bao nhiêu, chỉ còn lại mỗi nủa cái đầu thú, cả chút giá trị nghiên cứu cũng còn nữa, kể hơi tiếc ! Nhưng các đừng quên ông nội nhà tôi cũng làm nghề đổ đấu này đấy, tôi tấm bia này là món hời cũng có lý của nó, dựa vào nửa cái đầu tấm bia thú này, tôi dám chắc ở Long Lĩnh nhất định có mộ cổ thời Đường, còn về vị trí cụ thể thế nào, mai chúng ta phải xem Nhất ra tay rồi.”


      Tôi đưa tay sờ lên đầu thú bia đá, đoạn hỏi Răng Vàng: “Ông bảo đây là tấm bia mộ?”


      Răng Vàng đáp: “Cứ coi là bia mộ , tuy phần đầu thú ko còn nguyên vẹn, nhưng tôi vẫn nhận ra được, con vật này có tên là Nhạc Lị. Thời Đường đất nước phồn vinh, vua chúa đều cho xây dựng lăng tẩm trong núi, xẻ núi làm mộ, mặt đất cũng có những kiến trúc tương ứng, thế nên người ta dựng số tượng đá, bia đá như tượng lạc đà, tương truyền nó là linh thú ở Tây Thiên, tiếng kêu truyền cảm như tiếng nhạc cõi tiên, từ đó mà suy ra, nội dung bia đá hẳn là ca ngợi công đức gì đó. Trước làng mười lăm dặm, cứ cách dặm lại có đôi bia, bia có hình con Nhạc Lị là đôi đứng thứ hai.” Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Tôi trầm trồ: “ Răng Vàng ạ, bác hiểu thuật phong thủy , nhưng kiến thức về lịch sử văn hóa cổ đại của ông , tôi đây xin cúi đầu bái phục thôi. Mà chúng ta cũng đừng đứng ở đây nữa, vào trong nhà bàn tiếp .”


      Chúng tôi về phòng lại tiếp tục tính toán, giờ coi như đến được địa phận Long Lĩnh, từ những đầu mối có được lúc này, có thể kết luận ở đây chắc chắn có cổ mộ, nhưng ngôi mộ này rốt cuộc là của thời Đường hay Tây Chu xem ra có hơi mâu thuẫn.


      Nếu dựa vào tấm bia ngôi mộ chắc chắn là ngôi mộ thời Đường, điều này cũng trùng khớp với những điều ông Lưu trong nhà nghỉ ở huyện Cổ Lam , thế nhưng người dân trong làng sao lại bảo đấy là ngôi mộ cổ có từ thời Tây Chu nhỉ? Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Răng Vàng bỗng hỏi tôi: “ xem liệu có khả năng cùng mảnh đất phong thủy đẹp, có thể có nhiều huyệt vị dựng lăng hay ?”


      Tôi : “Chuyện này cũng phải là có, nhưng cả địa mạch phải chỗ nào cũng đều tốt, các huyệt vị cũng có phân biệt cao thấp quý hèn, vị trí tốt nhất thường chỉ đủ để xây ngôi mộ mà thôi, có điều cũng thể loại trừ trường hợp cổ mộ của hai triều đại khác nhau cùng nằm huyệt vị được.”


      Tôi bảo Tuyền béo và Răng Vàng tối nay nghỉ ngơi cho lại sức, rạng sáng hôm sau, kệ xác là Long Lĩnh hay dốc Bàn Xà gì nữa, cứ đến tận nơi xem cho biết. Ngoài ra trong làng này chừng còn khá nhiều cổ vật chưa bị ai phát , lúc nào quay lại nhất định phải chịu khó vào nhà người dân thăm thú

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.2 - Chương 6: Ngư Cốt miếu





      Ngày hôm sau chúng tôi đều dậy rất sớm, thu dọn đồ đạc xong xuôi, rồi theo những gì nghe ngóng được từ hôm trước, ra khỏi làng, vòng qua hai sườn núi, tìm kiếm Ngư Cốt miếu.


      Vượt qua hai sườn núi, nghe có vẻ đơn giản, đường chim bay có thể rất ngắn, nhưng đến khi thực khởi hành rồi mới biết thực dễ chút nào. Hôm qua được đến đây trời tối om, chẳng ai nhìn quanh cảnh xung quanh ra làm sao, bây giờ có ánh bình minh chiếu rọi dõi mắt nhìn ra xa, mới thấy ngòi rạch đan xen ngang dọc, các gò dất, bãi đất, hào đất dựng đứng bao bọc hết cả ba bề bốn bên.


      Nơi đây tuy phải là cao nguyên hoang thổ, song lại chịu ảnh hưởng của sông Hoàng Hà, mặt đất có lớp bùn vàng rắn chắc, gió chính là lưỡi dao trổ của tạo hóa, cắt gọt chạm trổ những ngọn núi vốn dĩ chập chùng vươn trải, tạo nên vô số những khe rãnh, hốc động, có nhiều khe hun hút nhìn mà rợn tóc gáy.


      Môi trường tự nhiên ở đây vô cùng khắc nghiệt, đất rộng người thưa, gió lùa qua khe núi u u thành tiếng, nghe như ma hờn quỷ khóc, dọc sườn núi lỗ chỗ đầy những đống đá vôi sâu thấy đáy, nhìn từ đằng xa, trông dốc núi như mọc đầy mụn ruồi vậy.


      bộ gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy miếu Ngư Cốt trong khe núi. Ngôi miếu còn hoang tàn hơn những gì chúng tôi tưởng tượng. Chúng tôi nghe kể ngôi miếu thờ Long Vương này ngưng hương hỏa mấy chục năm, trước khi đến cũng chuẩn bị tâm lý sẵn, ngờ đến thực địa quan sát, mới biết ngôi miếu này tàn tạ đến độ sắp rụng ra đến nơi rồi.


      Miếu Ngư Cốt chỉ có duy nhất gian thờ, cũng chẳng hề phân cửa trước của sau, gian Đông, gian Tây, cổng miếu sập từ lâu, có điều cũng coi như trông thấy xương sọ của con Long Vương đầu sắt, miệng cá chính là cửa ra vào của ngôi miếu.


      Tuyền béo cầm xẻng công binh gõ gõ vào xương cá “keng keng” khúc xương này vẫn còn rắn chắc . Chúng tôi quan sát kĩ hơn, thấy loại xương cá này hoàn toàn khác biệt với loại xương cá thường, tuy còn da thịt, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được dáng vẻ ghê rợn xấu xí. chưa từng thấy loài cá nào như vậy cả, phải cá voi mà cũng chẳng phải cá sông bình thường, to đến rợn người khiến chẳng ai dám nhìn lâu.


      Tượng đất Long Vương trong điện chẳng biết thất lạc nơi đâu, mặt đất và cột kèo phủ kín bụi bặm, mạng nhện, song vào đến bên trong miếu, chúng tôi lại nhìn ra rường xà làm bằng xương cá, có lẽ đều được bọc bên trong gạch ngói hết cả rồi.


      Tường miếu cũng chưa hoàn toàn tróc lở, gắng gượng vẫn có thể nhận ra bốn chữ đại tự: “Phong điều vũ thuận” đó, dưới đất có mấy ổ chuột, trông thấy có người bước vào, cả lũ liền chạy nháo nhác khắp nơi.


      Chúng tôi dám ở lại lâu trong Ngư Cốt miếu, ngôi miếu rách này có thể sập bất cứ lúc nào, chỉ cần trận gió lớn, chừng cũng hất phăng cả mái nhà cũng nên.


      Trước cửa miếu, Răng Vàng , loại miếu thờ Long Vương xây bằng xương cá này cũng có vài ngôi ở vùng duyên hải, trong nội địa đích thực rất hiếm thấy, thời Dân Quốc, ở Tĩnh Hải, Thiên Tân cũng có ngôi miếu thế này, cũng là cá lớn chết dạt vào bờ, có người tốt quyên tiền đem xương cá xây miếu Long Vương, hương hỏa thịnh lắm, sau rồi đầu những năm bảy mươi bị đập , từ đó đến giờ chưa thấy ngôi nào như vậy nữa.


      Tôi quan sát kỹ địa hình của Ngư Cốt miếu trong tổng quan hình thể của khe núi chung quanh,rồi cười rằng: “Vị trí của ngôi miếu này mà là huyệt vị phong thủy, tôi về đem cuốn thập lục tự dương phong thủy bí thuật đốt quách cho rồi.”


      Tuyền béo ngây ngô hỏi: “Chỗ này phải rất tốt hay sao? Gió thổi vi vu suốt ngày, như vậy trong phong thủy có “phong” rồi, ừm… mẹ kiếp, chỉ tiếc là thiếu chút nước, chỉ cần có lạch nước, là cũng hòm hòm coi như huyệt báu phong thủy rồi còn gì!”


      Tôi giải thích: “Xây dựng miếu điền chùa chiền cầu kỳ kiểu khác với nhà cửa, mồ mả, chùa chiền là nơi cầu phúc, thể tùy tiện xây đâu cũng được, đất xây chùa phải rộng mát thoáng đạt, sông núi trùng trùng.” Ngoài cái miếu Ngư Cốt này, ông bao giờ thấy cái miếu nào trong khe núi chưa? Ngay cả miếu Thổ Địa cũng được xây trong hẻm núi sâu thế này đâu, đúng như câu: “Sơn cốc hiểm sâu họa xuyên tâm, xây chùa dựng mộ họa thêm nhân.”


      Răng Vàng liền hỏi: “ Nhất! Câu cuối cùng nghĩa là gì? Có phải là ý nên dựng miếu trong khe núi hay ?”


      Tôi gật đầu: “Đúng vậy, ông xem những khe những rãnh này, ngoằn nghèo như rắn bò rồng cuộn, đồi núi chung quanh khô cằn xơ xác, có cây che suối chở, tạo nên bề nên thế, thêm vào đó lại ằm hõm sâu trong núi, khí nặng nề.”


      Nếu như cây cối núi xanh tươi um tùm chút còn đỡ thế gọi là “Dải tiên thấp thoáng trong màn gấm, đấng chủ vun che phúc lộc dày”. Hẻm núi điêu tàn này, xét theo nguyên lý phong thủy Trung Hoa cổ, chớ xây miếu, táng người chết cũng chẳng hợp nữa, nên tôi đoán việc dựng miếu ở đây chắc chắn có điều khuất khúc, nhất định là các chiêu bài của các Mô Kim hiệu úy dùng che đậy chuyện đổ đấu hôm nay tận mắt quan chiêm quả nhiên ngoài dự liệu.


      Tuyền béo lại : “Cho dù che mắt thiên hạ, cũng đâu cần phải gọi làng gọi nước như vậy, tôi thấy chỉ cần dựng cái lều cỏ là đủ rồi. Hơn nữa trong cái hẻm núi này lấy đâu ra ma nào, cùng lắm thỉnh thoảng có thằng chăn dê tạt qua, nghe dân làng bảo, qua cái sườn này là mê động Long Lĩnh, bên trong ma quỷ rập rình, người thường chẳng thể nào lai vãng, cho nên e cũng chẳng mấy ai tới đây chăn dê đâu.”


      Tôi đáp: “Chuyện này chủ yếu vẫn là để lấy lòng dân bản địa thôi, khách ngoại tỉnh bỏ tiền xây miếu Long Vương, cầu cho cả vùng bình yên no ấm mưa thuận gió hòa, người trong vùng thắc mắc gì, chứ đến thẳng đây dựng chòi, có phải khiến người ta cảm thấy bất bình thường, thấy kỳ quái khó hiểu , bỗng dưng lại vào trong khe núi dựng nhà làm gì chứ? Vậy là dễ bị người ta hoài nghi rồi, chi bằng bảo đây là huyệt phong thủy dẹp, xây ngôi miếu lên , vậy còn dễ gạt người hơn, hồi trước còn có kẻ giả vờ làm ruộng, cây cối lên xanh um rồi mới hành động, tất cả đều có tông chỉ, chính là để người khác biết mình làm gì…”


      Nghe tôi phân tích, cả Tuyền béo và Răng Vàng đều đồng tình, người vùng khác đến xây miếu trong khe núi đúng là dễ ngụy trang hơn xây nhà nhiều.


      Thực ra Tuyền béo phải có lý, chỉ có điều phải lên triền núi quan sát hình thể Long Lĩnh rồi mới có thể sâu thêm bước phán đoán nguyên nhân xây miếu ở đây. Tôi đoán khoảng cách giữa ngôi mộ cổ và Ngư Cốt miếu xa lắm, nếu tốn rất nhiều công sức đào đường hầm.


      Cuối cùng cũng đến chân dốc Long Lĩnh, tôi có hai việc lo lắng nhất, là dãy Long Lĩnh liệu có mộ cổ , bây giờ xem ra có thể chắc chắn đáp án là trăm phần trăm khẳng định.


      Việc thứ hai là, ngôi mộ cổ lớn như thế, lại bị gã lái buôn giả mạo kia nhòm ngó từ lâu, ta có thành công hay cũng khó , song chỉ xem tính toàn và hành động như vậy, ắt hẳn là quyết đổ cái đấu này cho được.


      Nhưng dù cổ mộ Long Lĩnh này bị đổ đấu chăng nữa, tôi nghĩ chúng tôi cũng nên vào đó thăm quan chuyến, xem các cao thủ khác làm thế nào, chừng ta cuỗm hết, vẫn còn sót lại vài món sao.


      Quy định của cái nghề Mô Kim Hiệu úy này rất nghiêm ngặt, khi đổ đấu, chỉ được lấy vài món, nhiều hơn là phá hoại quy củ, tay lái buôn bỏ tiền dựng Ngư Cốt miếu này tìm được ngôi mộ cổ trong Long Lĩnh mà biết bao nhiêu kẻ khác tìm ra nhất định phải là cao thủ lão làng.


      Càng là cao thủ lão làng, người ta lại càng coi trong quy củ, có lúc thậm chí còn xem trọng quy định của nghề nghiệp còn hơn cả mạng sống, song những truyền thống tốt đẹp đó đến nay cũng chẳng còn ai đoái hoài đến nữa, đám trộm mộ bây giờ chẳng khác gì bọn Nhật ngày xưa, về cơ bản toàn chơi trò “ba sạch” hết cả.


      Chúng tôi quanh ngôi miếu đến mấy vòng, nhưng phát ra được vị trí đường hầm, xem chừng được che đậy cực kỳ kín đáo, khó mà tìm ra được, thậm chí còn có khả năng vị Mô Kim Hiệu úy bịt chặt lối vào lại sau khi đổ đấu xong cũng chừng.


      Răng Vàng quay qua hỏi tôi xem liệu có thể xác định vị trí cụ thể của cổ mộ , tôi ở trong khe nhìn ra, phải leo lên sườn núi, từ đó phóng mắt nhìn mới ra được.


      Răng Vàng ngày thường cờ bạc rượu chè liên miên, sức khỏe tốt lắm, chịu nổi dặm dại bôn ba, cuốc bộ đến được miếu Ngư Cốt mệt nhừ tử, giờ bảo trèo lên núi rồi quay xuống, thực quá sức chịu đựng của . Vậy nên tôi bảo Răng Vàng và Tuyền béo ở lại miếu, tiếp tục tìm kiếm đường hầm, đồng thời dặn dò nếu hai người có vào trong miếu phải hết sức cẩn thận, chớ để bị đè bẹp bên trong.


      Mình tôi men theo dốc núi, tay bấu chân đạp, chẳng mấy chốc leo lên sườn núi, chỉ thấy bên dưới ngòi lạch chằng chịt, mặt đất như bị bàn tay ai đó vẽ nặn, vô số những nếp gấp cao thấp ngang dọc, địa hình vô cùng phức tạp.


      Đặc điểm địa mạo vùng Thiểm Tây hai phía nam bắc cao, ở giữa thấp, tây bắc cao, đông nam thấp, địa hình dốc từ tây sang đông. Phía bắc là cao nguyên Hoàng Thổ, phía nam là dãy Tần Bà, ở giữa là đồng bằng Quan Trung. Còn nơi đây là miền đồi núi thấp hiếm thấy do dãy Long Lĩnh kéo dài hình thành, núi non đều cao lắm, từ cao nhìn xuống, có thể cảm thấy như vệt sẹo mặt đất.


      Tôi giơ tay che ngang tầm mắt, quan sát kỹ lưỡng hình dạng của từng ngọn núi phía trước, Long Lĩnh quả nhiên danh bất hư truyền, địa mạch cài xen chằng chịt, phân chí nối tiếp, “tầm long quyết” có câu: “Sông suối đại ngàn trăm dải, lầu rồng điện ngọc muôn tòa.”


      Trong dãy Long Lĩnh này có tòa “lầu rồng điện ngọc” giấu cực sâu, hình thế nương nhau, đan xen hoàn tụ, những dãy núi nhấp nhô trải dài kia chính là cái thế ra từ tòa “lầu rồng điện ngọc” bên tròn. “Thế rồng” nơi đây phải “thế” mai táng được các bậc đế vương, “thế” của lăng mộ hoàng đế phải vững chắc, phải như những nơi có núi non cao ngất, sông suối lượn vòng, tạo nên thế tựa núi đạp sông, hùng cứ thiên hạ, còn thế ra từ dãy Long Lĩnh là thế ngọa cư nơi xa xôi, yên bình tích tụ.


      Hình thế này có thể mai táng quốc thích, nhũng người thân cận trong hoàng tộc, tỷ như hoàng hậu, thái hậu, công chúa thân vương, chôn ở đây vương thất yên ổn hưng thịnh, trong cung bình lặng yên hóa, trắng ra như kiểu trấn yên vườn sau nhà mình vậy.


      Nhưng cái thế này bị môi trường tự nhiên phá hoại, mưa gió cắt gọt, núi lở động đất, thủy thổ biến hết sức nghiêm trọng, lớp đất bề mặt vỡ vụn, còn đâu khí tượng của năm xưa nữa rồi.


      Mặc dù vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi nhận ra được ngay “tòa lầu rồng điện ngọc” ở Long Lĩnh nằm chính ngay dưới sườn núi nơi tôi đứng. Dốc núi này bị tự nhiên tàn phá nặng nề, những sườn dốc hay hẻm sâu gần đó đều từ đây trải dần ra, cổ mộ thời Đường hẳn nằm trong lòng núi.


      Tôi đứng sườn núi, ngắm nhìn khí mạch của sông núi ghập ghềnh, lấy bút đánh dấu những vị trí có thể có mộ cổ lại, ghi khoảng cách phương vị, sau đó quay người lại nhìn sang phía Răng Vàng và Tuyền béo.


      Hai ông tướng quanh quẩn ở Ngư Cốt miếu tìm đường xuống địa đạo, tôi cho tay lên miệng huýt sáo gọi bọn họ.


      Hai người bọn Tuyền béo nghe thấy tiếng huýt, liền ngước lên nhún vai tỏ ý vẫn chưa tìm thấy lối vào, sao đó lại tiếp tục cúi đầu mò mẫm, dòm ngó mọi ngóc nghách trong ngoài miếu hết lần này đến lần khác. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Lên núi dễ, xuống núi khó, tôi ngoảnh lại nhìn lối vừa nãy leo lên, đường dốc quá, khó mà quay lại theo đường cũ được, bèn quan sát bốn phía, thấy triền núi bên tay trái cách chỗ đứng xa lắm bị mưa gió xâm thực, vách đá sụt tróc từng mảng lớn, từ đó mà leo xuống tương đối dễ hơn.


      Tôi men theo sườn núi về phía trái đoạn, dẫm lên những đất đá gồ ghề lụt sụt mà từ từ xuống, đoạn dốc này vẫn rất khó trụ chân, giẫm xuống là trượt ngay, tôi thấy gần đó có chỗ trống có vẻ bằng phẳng dễ đặt chân, liền nhảy qua.


      ngờ vừa mới đứng vững, còn chưa được hai bước, dưới chân đột nhiên sụt xuống, chỉ chớp mắt nửa thân dưới hẫng xuống, tôi thầm như hay, mình sa chân vào đụn đất rồi.


      Người dân trong làng gần đây bảo dốc Bàn Xà đầy những đụn đất bẫy người này, tôi cứ tưởng ở vùng ngoài rìa này vẫn an toàn, nào ngờ hóa ra quá bất cẩn. Đến lúc này từ phần bụng đổ xuống ngập trong đất, tôi cũng biết lúc này tuyệt đối được giãy giụa, kết cấu địa chất ở đây cũng gần giống cát lúc trong sa mạc, khác chăng cũng chỉ là có ít cát mà nhiều đất mủn mà thôi, càng gắng sức giãy giụa, càng chìm xuống nhanh, gặp phải trường hợp thế này chỉ còn cách chờ người tới cứu, còn nếu chỉ có mình đành chờ chết mà thôi.


      Tôi cố gắng giữ cơ thể bất động, đến thở cũng dám thở mạnh, sợ rằng chỉ hơi nhúc nhích chút là lại lúm sâu thêm khúc nữa, đất mà ngập qua ngực rắc rối to.


      Tôi khẽ nắm hai tay, cố giữ cơ thể được cân bằng, đợi khỏang mười giây sau, thấy người lún xuống nữa, mới đưua tay tháo chiếc còi treo cổ ra, đưa lên miệng chuẩn bị thổi tiếng gọi Tuyền béo đến cứu.


      Nhưng thổi còi lồng ngực phải dùng lực, giờ tôi lại ở trong trạng thái thăng bằng hất sức mong manh, cơ thể dàm cử động dù chỉ là chút, bằng bất cứ lúc nào dốc đất này cũng có thể sụt xuống chôn sống tôi ở đây; tất nhiên cũng chắc rơi xuống phía dưới là bị chôn sống, cũng có khả năng bên dưới là hang đá vôi lớn, xui xẻo nhất là chỉ rơi vào chỗ lưng chừng, thấy trời dưới thấy đất, chết ngạt trong đó cảm giác ấy mới thực khó chịu. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu, nhưng rồi tôi vãn quyết định thổi còi báo hiệu, bằng đợi đến khi Tuyền béo và Răng Vàng nhớ ra, con bà nó, chắc tôi cũng sang tiểu cành rồi, hy vọng hai ông tương nghe còi tức tốc đến ngay, bằng chuyến này Hồ Bát Nhất tôi phải về chầu ông vải mất thôi. Phong ba bão táo còn vượt qua được vậy mà phải chết kiểu này cam lòng chút nào.


      Tôi thổi vang tiếng còi báo hiệu , lồng ngực hơi phập phồng, thân thể hơi chao chút, lại lún thêm xuống đoạn nữa, vừa vặn chẹt đến ngực, hít thở càng lúc càng khó khăn. Thông thường nếu muốn chôn sống ai đó, chẳng cần thiết phải lấp đất đến tận đỉnh đầu, đất ngập qua ngực đủ để khiến người ta ngạt thở rồi. Tình huống của tôi lúc này chính là như vậy, hai tay vươn ra phía ngoài, ràng là thấy ngột ngạt khó chịu lắm, song lại dám vùng vẫy thoát ra. Giờ là lúc thử thách khả năng nhẫn nại của con người, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, thể vì lồng ngực bức bối đến ngạt thở mà khua khoắng chân tay tìm cách bò ra ngoài, như vậy chỉ càng chết nhanh hơn.


      Xét hoàn cảnh của tôi lúc này, giây dài còn dài hơn cả năm , con bà nó, thằng Tuyền béo chết giẫm kia sao vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, nhỡ hai thằng kia nghe thấy tiếng còi, tôi coi như ô hô ai tai ở đây mất rồi.


      Tôi nín thở, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, thấy bóng Tuyền béo và Răng Vàng lững thững tiến lại, vừa vừa trò chuyện rôm rả,


      Nhìn thấy tình cảnh của tôi, cả hai đều thất kinh, vội co giò chạy lại. Tuyền béo vừa chạy vừa tháo cuộn dây thừng người ra, cậu ta vẫn còn đeo cái giỏ ngỗng, hai con ngỗng bên trong thấy Tuyền béo đột ngột tăng tốc liền hoảng hốt kêu nháo nhác.


      Tuyền béo và Răng Vàng thấy gần đó có đụn đất khác, dám lại gần quá, dừng lại cách chỗ tôi độ mười mấy bước, quăng dây thừng ra, cuối cùng tôi cũng bắt được sợi dây cứu mạng, vội quấn lấy hai vòng quanh cổ tay.


      Đôi bên cùng lúc dùng sức, kéo tôi ra khỏi đụn đất, lúc leo được lên, đụn đất bị hai chân tôi làm thụt xuống hết, dốc núi lộ ra cái hố lớn, đụn đất rơi xuống như mưa.


      Tôi há miệng thở hồng hộc, vặn bình nước ra, uống ừng ực mấy ngụm, rồi đổ hết chỗ còn lại lên đầu, hai tay vuốt mặt, quay đầu nhìn lại cái hố ở đằng sau, bản thân tôi cũng đây là lần thứ bao nhiêu mình lượn vòng qua Quỷ môn quan rồi, quả thực là hú hồn, dám nghĩ nhiều thêm nữa.


      Tuyền béo châm cho tôi điếu thuốc để lấy lại tinh thần, tôi bây giờ vẫn hồn xiêu phách lạc, rít được hai hơi liền ho sặc sụa, việc lần này giống với những lần trước, mọi lần sinh tử chỉ quyết định trong chớp mắt, nhưng lần này thần chết lại chậm rãi thả từng bước , đời này chắc chẳng còn chuyện gì giày vò thần kinh người ta như thế.


      Ba hồn bảy vía của tôi chừng bay phân nửa, phải đến hai mươi phút sau, phần hồn bay mới chịu trở về nhập xác.


      Răng Vàng và Tuyền béo thấy tôi mặt mũi trắng bệch, cũng dám lên tiếng hỏi han, lúc sau thấy mắt tôi còn ngây ra nữa, mới hỏi xem tôi thế nào rồi.


      Tôi bảo Tuyền béo lấy chai rượu trắng, ngửa cổ uống mấy ngụm, giờ mới tạm xem như hoàn toàn hồi phục.


      Ba thằng quay lại nhìn cái hố ban nãy tôi dẫm phải, Răng Vàng hỏi: “Đây có phải hố đào trộm mộ ?”


      Tôi đáp: “! Ven rìa hố đào trộm mộ rã ra như thế, cái này là kết quả của ăn mòn đá vôi trong lòng núi, bên ngoài chỉ còn lại lớp vỏ rỗng, chỗ dày chỗ mỏng, xem ra quy mô của hang đá vôi bên dưới dãy Long Lĩnh này thực chút nào!”


      Tôi kể lại tình hình vừa quan sát được sườn núi cho Răng Vàng và Tuyền béo nghe, trong lòng núi khẳng định mười mươi là có mộ lớn, chỉ cách Ngư Cốt miếu chừng cây số theo đường thẳng thôi.


      Nếu trong miếu có đường hầm dẫn đến ngôi mộ cổ kia, vậy khoảng cách và phương hướng này là hoàn toàn hợp lý, đối với cao thủ trong nghề, đào đường hầm dài cây số phải chuyện khó, chẳng qua hơi tốn chút thời gian mà thôi.


      Tuyền béo thắc mắc: “Thằng cha này ăn no rửng mỡ hay sao, tính chuẩn được vị trí của mộ, việc quái gì phải chạy ra mãi xa đào hầm!”


      Tôi với Tuyền béo: “Vị tiền bối dựng nên Ngư Cốt miếu này, từ việc quan sát đến đo đạc, đều hơn đứt cậu, tất nhiên phải có lý riêng, tôi đoán chắc là ông muốn vào địa cung từ phía dưới đây.”


      Răng Vàng vội hỏi: “Hả? vào từ phía dưới? Có phải vì bốn phía ngôi mộ đều quá kiên cố chắc chắn, thể ra tay chỉ có cách đâm từ dưới lên? Tôi nghe chiêu này gọi là ‘đình cung’ phải.”


      Tôi trả lời: “Chắc là như vậy, thời Đường lăng tẩm toàn được xây trong lòng núi, nhất là thời thịnh Đường quốc lực dồi dào đứng đầu thiên hạ, lăng tẩm nhất định được xây dựng kiên cố, địa cung đều được xây dựng bằng đá lớn, gia cố bằng các thanh ngang dài, rất khó phá tường đột nhập. Nhưng lăng mộ dẫu được xây tường đồng vách sắt chăng nữa, cũng thể như quả trứng gà có vết rạn được, lăng mộ nào cũng đều có chỗ trống, nhìn theo góc độ phong thủy học, chỗ đó dùng để tàng phong tích tụ khí, trong mộ có hư vị này, huyệt bầu phong thủy có tốt đến mấy chăng nữa cũng vô nghĩa.”


      Tuyền béo liền hỏi: “Nghĩa là để cái cửa phía sau ư?”


      Tôi lắc đầu: “ phải, “hình dừng khí mới tụ”, để giữ được hình và thế của huyệt vị phong thủy, khiến cho đất báu phong thủy cố định, kết cấu của lăng tẩm được kín mít, khí cần tụ mà vẫn lưu thông, thường con đường lát gạch trong lăng mộ hoặc hậu điện chính là nơi thông khí, những chỗ như vậy được xây quá chắc chắn, nếu tốt cho chủ mộ.”


      Ngoài ra còn có thuyết khác, lăng tẩm quy mô lớn khác cung điện là mấy, cuối cùng sau khi bịt cửa lăng, để bảo tồn các bí mật trong địa cung, tốp thợ xây cuối cùng đều bị chôn sống trong đó, những người thợ có kinh nghiệm, trong quá trình thi công, đều ngấm ngầm xây lối bí mật để làm lối thoát cho mình, những mật đạo này thường được xây kín đáo phía dưới địa cung.


      Song cái lối thoát hiểm do đám thợ xây nên vì sống còn này, hoàn toàn dựa vào kiến thức phong thủy, giấu được thế nào xây theo thế ấy, thành ra ảnh hưởng lớn đến bố cục lăng mộ, song cũng chẳng thể nào ngăn chặn được.


      Cho nên khi gặp những ngôi mộ lớn bốn bên đều kiên cố cách lạ thường, sau khi tìm hiểu thông tin, các Mô kim Hiệu úy thường chia phương án khai quật theo hướng đào từ dưới lên.


      Ba chúng tôi thương lượng chút, đều cảm thấy đáng bỏ công bỏ sức vào mộ cổ Long Lĩnh này chuyến, bởi vì vị trí của ngôi mộ cổ này hết sức đặc biệt, hình thế núi còn diện mạo ngày xưa nữa.


      Người phát ra nơi đây có mộ cổ, nhất định phải là cao thủ trong các Mô kim Hiệu úy, ông ta nhất định tuân thủ quy định của nghề này, lấy hết đồ, huống chi ngôi mộ lại lớn đến thế, đừng ông ta chỉ lấy hai món bảo vật, dù có mang hàng trăm món, phần còn lại chúng tôi tùy ý lấy vài món vẫn coi là hời rồi.


      Chúng tôi quyết định bắt đầu bằng đường hầm trộm mộ trong miếu Ngư Cốt, như vậy đỡ tốn thời gian công sức hơn, là địa đạo trong núi bỏ hoang đến giờ cũng chỉ mấy mươi năm, chắc có quá nhiều thay đổi, dù có thể có đoạn bị sập, chúng tôi đào lối khác vòng qua là được, hai là dãy Long Lĩnh có vô số đụn đất sụt lún, lại trong núi hết sức nguy hiểm, ban nãy tôi cũng thiếu chút nữa là chết ngạt rồi, đường hầm tránh được những rủi ro này.


      Kế hoạch được lên xong chúng tôi trở lại miếu Ngư Cốt, lúc nãy Răng Vàng và Tuyền béo tìm kiếm hồi lâu mà vẫn phát được gì. Ngôi miếu này xây dựa núi nhìn sông, cũng chẳng có kết cấu bố cục gì, nhìn từ bên ngoài rất khó phán đoán vị trí của đường hầm trộm mộ. Nhưng địa đạo này thực rất quan trọng, tôi bèn ngồi đưa ra tất cả các suy luận có thể, tiền đề ngôi miếu này được vị Mô Kim Hiệu úy xây nên.


      suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu, tôi gọi Răng Vàng và Tuyền béo lại bảo: “Chúng ta cần phải kiểm tra bệ thờ đặt tượng Long Vương, nếu có đường hầm trộm mộ, rất có thể nó nằm bên dưới bệ thờ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :