Ma thổi đèn - Thiên hạ bá xướng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 49

      Châu mẫu hải

      [​IMG]
      inh Thúc nhắc đến cái xác mồi, sắc mặt bất giác tái nhợt, dân mò ngọc biển cơ hồ ai cũng biết cái xác nữ có gân mà chẳng có xương này lợi hại nhường nào. Nó phải loại mồi ngọc bình thường, có thể dễ dàng sử dụng, nhưng nếu dùng đến nó, lợi dụng khí tinh tích tụ bên trong tuyệt đối thể dẫn dụ trai cụ trai tổ náu cả nghìn năm dưới đáy biển mở miệng.

      Minh Thúc với chúng tôi: “Minh Thúc này là kẻ từng trải, lênh đênh phiêu bạt nửa đời biển, gặp biết bao nhiêu là sóng to gió lớn rồi, kinh nghiệm của tôi phong phú hơn mấy mấy cậu nhiều lắm. Tôi sớm nhìn ra Cổ Thái phải là hạng tầm thường rồi, chỉ có cậu ấy mới đủ bản lĩnh cõng xác mồi lặn xuống dụ châu mẫu thân thôi, sau đó, chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực giết trai lấy ngọc là được rồi.”

      Lúc nãy tôi cũng thấy dưới khe sâu có dòng chảy ngầm đáng sợ nhường nào, sợ rằng chỉ có mỗi Cổ Thái tinh thông thủy tính mới đủ khả năng bơi vào, nhưng những lời này để lão Minh Thúc ra chẳng lọt tai chút nào. Tôi nhủ thầm: “Lão khọm già Hồng Kông chỉ biết lo giữ lấy thân, xưa nay chẳng bao giờ để ý sống chết của người khác. Đối với lão, ngoài chính bản thân ra, ai lão cũng có thể sẵn sàng hy sinh được.”

      Nghĩ đoạn, tôi nghiêm sắc mặt : “Tôi thấy bản lĩnh dưới nước của Cổ Thái tuy rất khá, nhưng cậu ta còn chưa đủ kinh nghiệm, trong nhóm chúng ta, chỉ có bác Minh Thúc đây mới xứng với bốn chữ ‘đức cao vọng trọng’, đời này tôi khâm phục nhất chính là những bậc lão thành cách mạng vừa có phẩm đức cao thượng lại vừa có tài năng thực như bác đấy, chi bằng để bác cõng xác mồi dụ trai tổ mở miệng. Theo tôi, cũng chỉ có khả năng cộng với thông thuộc địa hình đáy biển của bác, mới xứng đáng gánh vách trọng trách này thôi.”

      Tuyền béo nghe thế liền phá lên cười hô hố, vỗ vai Minh Thúc mà rằng: “Bác Minh Thúc, ngộ nhỡ bác có gặp phải điều gì bất trắc mà trở về được ở dưới chốn cửu tuyền cũng cứ yên tâm mà an cư lạc nghiệp nhé. Tôi với cậu Nhất đây tuyệt đối tôn trọng hy sinh của bác, chúng tôi đem bán hết mấy thứ hàng quý giá vớt được, mỗi khi đến dịp Thanh minh tảo mộ, dù ở nước Mỹ xa xôi hay mải chơi du thuyền với đẹp, cũng nhất định quên thắp hương đốt giấy tiền vàng bạc cho bác đâu.”

      Minh Thúc tuy là kẻ từng trải, kinh qua ít sóng to gió lớn biển, nhưng lão này khí độ hẹp hòi, chẳng qua cũng chỉ là thần tiên nơi miếu , hương hỏa lớn quá là chịu nổi ngay. Lúc này, thể xác và tâm thần đều mệt mỏi khôn cùng, làm sao đỡ nổi mấy câu chọc ngoáy xóc xỉa của Tuyền béo. Chúng tôi vừa dọa cho chặp, lão khọm già suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Shirley Dương thấy Minh Thúc tái mét cả mặt mày, lại nỡ nhẫn tâm, liền lên tiếng khuyên can, bảo giờ phải lúc để đùa nữa, châu mẫu hình dạng thế nào ở đây chưa ai được tận mắt chứng kiến, lại còn cái xác mồi kia nghìn năm nay chưa từng được sử dụng lần nào, toàn là những vật trong truyền thuyết, cũng chỉ có thể tin được nửa mà thôi, nên mạo hiểm vô nghĩa, tốt nhất cứ nghĩ cách khác hơn. Tôi lắc đầu với cả bọn: “Trước mắt trang thiết bị và vật tư của chúng ta về cơ bản tổn thất toàn bộ, người chỉ còn lại ít ‘thanh đầu’ ăn được cũng chẳng uống được, giờ phóng tay liều mạng phen còn đợi đến lúc nào nữa? Chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng hai phương án, nhóm xuống nước dẫn dụ trai tổ mở miệng, nhóm còn lại tìm kiếm chốt lẫy bên dưới cây san hô. Nếu kế hoạch thể thực được, đành liều chết xuyên qua dòng chảy hỗn loạn, tìm kiếm lối ra bên trong động san hô chằng chịt phức tạp này thôi vậy, cách ấy chắc chắn gì cả, sống hay chết đều phải nghe theo số mệnh thôi.”

      Cả bọn đều biết tình hình nguy khốn trước mắt, cần phải dốc hết sức lực mới có cơ hội thoát thân, bèn ai năng gì nhiều nữa, mỗi người tự sắp xếp trang bị đồ đạc người, phân phối lại số bình lặn, cuối cùng quyết định để tôi và Cổ Thái lặn xuống khe sâu dẫn dụ châu mẫu, những người khác đưa người đồng và khay ngọc xuống mai phục ở gần hóa thạch cây san hô, chuẩn bị giết trai lấy ngọc.

      Tôi nhắc nhở mọi người mang ba cái xác trẻ sơ sinh dị hình theo bên người, lũ giao nhân dưới nước cực kỳ hung hãn tàn ác, nhưng lại rất sợ nguyệt thực, có xác trẻ sơ sinh tàn phế vì nguyệt phá bên cạnh, bọn cá dữ ấy dám liều lĩnh xâm phạm. Ngoài ra, cái bình ngọc tìm được trong vỏ ốc đựng toàn mỡ nhân ngư, bôi lên người có thể phòng ngừa các triệu chứng bệnh khí ép rất hiệu quả, màu sắc và mùi vị đều có gì lạ thường, chỉ là biết trải qua bao nhiêu năm như thế có còn công hiệu . Có điều, có còn hơn , mỗi người cứ bôi ít đề phòng bất trắc cũng hại gì.

      Ngoài ra, ở bên kia cây san hô, phía đối diện với khe sâu, còn hang động lớn tối đen, bên trong dường như có loài hải thú rất hung ác, cả Cổ Thái cũng nhìn ra được rốt cuộc là thứ gì, tôi dặn dặn lại cả bọn được mạo muội lại gần, bằng ắt gặp chuyện chẳng lành.

      Khoảng chừng thời gian ăn bữa cơm, mọi người đều chuẩn bị xong xuôi, Đa Linh và Minh Thúc giúp Cổ Thái buộc cái xác nữ chẳng còn hình dạng kia lên lưng. Cổ Thái kiểm tra lại xem dây thừng buộc chắc chưa, rồi cùng tôi lặn xuống. Vừa xuống nước, tôi liền thấy bộ châu y cái xác mồi mặc bị khí cảm nhiễm, phát ra những tia sáng lạnh lẽo ghê người. Trong quầng sáng băng lạnh dị thường ấy, cái xác có gân mà chẳng có xương cứ dập dềnh chuyển động theo sóng nước, mặt mũi mơ hồ chừng như nhích động, thực chẳng khác gì người sống.

      Cái xác mồi xuống nước dường như có chút lực nổi nào, buộc lên lưng Cổ Thái bằng sợi dây bện, kéo như thả diều, trong làn nước dập dềnh, thoạt nhìn thực chẳng khác nào bóng ma đáng sợ. Nếu biết nội tình, e là có người tưởng Cổ Thái bị ma quỷ ám quẻ, lưng có con ma vặn vẹo bám dính lấy nữa cũng chừng. Tôi thực hiểu tổ tiên của bọn họ làm sao lại nghĩ ra được cái phương pháp kỳ dị tà quái thế này nữa.

      Tôi buộc cái xác trẻ con bình dưỡng khí, bám theo phía sau Cổ Thái, trông thấy cái xác mồi có biến hóa, liền vỗ lên vai cậu ta, rồi cùng lặn thẳng xuống khe sâu dưới cây san hô hóa thạch. Lũ mực quỷ đông kể xiết dưới nước vẫn vây quanh cây san hô ấy mà nhảy múa ngừng, từng quầng sáng màu lam nhạt thoắt cuộn vào rồi lại thoắt bùng ra, ánh sáng lan tỏa theo làn nước bập bềnh, khiến động san hô thoạt trông như tòa thủy tinh cung.

      Tôi lặn xuống chỗ bia đá cổ bên cạnh khe sâu, cảm thấy những dòng chảy hỗn loạn cuồn cuộn tụ lại, nếu ôm chặt bia đá, sợ rằng có thể bị cuốn trôi bất cứ lúc nào, muốn lặn xuống sâu nữa, e có chút lực bất tòng tâm.

      Tôi và Cổ Thái ôm chặt bia đá, ngoảnh đầu lại nhìn bọn Shirley Dương và Minh Thúc. Bọn họ đưa tượng người bằng đồng xuống đáy nước, ở chỗ cây san hô đợi tín hiệu của chúng tôi. Cổ Thái đánh tay ra hiệu, hỏi tôi có tiếp tục lặn sâu xuống được hay .

      Tôi giơ ngón tay cái lên dứ dứ, dòng chảy ngầm ở đây tuy rất xiết, nhưng phải xoáy nước hút xuống ngừng, cách lúc lại có khoảng lặng, chỉ lựa đúng thời cơ, bám vào vách đá cố định trọng tâm chắc lặn sâu xuống cũng phải vấn đề gì quá lớn.

      Hai chúng tôi ôm cái bia đá vỡ nát, nhìn xuống khe sâu, chỉ thấy tối om như mực, hề thấy nguồn sáng dù là mong manh nhất, chỉ có những con cá quái dị đầu nhọn đuôi nhọn ngo ngoe bơi vào bơi ra. Cái xác mồi tuy tỏa ra quầng sáng lành lạnh u, nhưng thể sử dụng như nguồn phát sáng được, mà khốn nỗi, trong môi trường đặc thù này, đèn pin thợ lặn của chúng tôi cũng phát huy được mấy tác dụng.

      Cổ Thái bẩm sinh có cặp mắt như mắt cá vàng, có thể nhìn địa hình dưới đáy nước tối đen. Tôi có cái bản lĩnh ấy, đành lấy viên minh châu chuẩn bị từ trước cầm tay. Ngọc trai ở vùng vực xoáy San Hô hấp thụ tinh hoa hải khí, phải loại Nam châu bình thường, viên ngọc to tròn, ánh sáng lan tỏa, khiến đáy nước sáng như ban ngày, chiếu xa đến mấy chục bước. Tôi vừa lấy viên minh châu ra, xung quanh liền như có lớp sương bàng bạc bao phủ, tầm nhìn tức thời mở rộng theo làn ánh sáng đó.

      Ánh sáng của minh châu như ánh trăng, chiếu lên cái xác mồi, khiến bộ da người chết rỗng ruột kia càng thêm phần dữ tợn tà dị. Tôi vừa mới liếc cái, cảm giác lạnh thấu tâm can lập tức cuộn lên. Tôi mượn ánh sáng từ viên ngọc, cố can đảm lần theo những khối đá lởm chởm bên dưới, chầm chậm nhích từng mét .

      Cổ Thái kéo theo sợi dây thừng, lướt qua tôi lặn xuống trước. Cậu ta lách mình giữa những dòng chảy ngầm hỗn loạn, lúc nghiêng bên này lúc né bên kia, khi lên khi xuống, động tác nhanh nhẹn chẳng kém gì loài cá, chỉ thoáng cái xuống sâu bên dưới.

      Tôi chợt cảm thấy sợi dây trong tay căng ra rồi thắt lại, biết là tín hiệu của Cổ Thái, liền bám vào vách đá bên cạnh, gắng hết sức xuyên qua mấy dòng chảy ngầm dữ dội. Vừa vào được bên trong, trước mắt sáng bừng lên, chỉ thấy gian trong khe sâu này lớn hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều, cá mực bơi lội tung tăng, hai bên là vách đá cao ngất, bách hợp biển có rễ ăn sâu vào đá bám kín khắp các khe kẽ.

      Các loại hoa đá biển đủ màu sắc rực rỡ trong khe sâu ngừng dập dờn theo dòng chảy, cảnh tượng gây kinh ngạc quá đỗi, khiến tôi bất giác ngẩn ngơ, cảm giác như lạc bước đến sơn cốc muôn hoa đua nở lục địa vậy. Những đàn cá lượn qua lượn lại kia chính là lũ bướm dập dờn múa giữa các khóm hoa. Có điều, giữa những khóm hoa đá biển màu sắc kỳ dị này mọc lên mấy nấm gò lớn.

      Mấy nấm gò ấy đều do rất nhiều mai rùa chồng chất lên nhau tạo thành, bên số mai rùa còn buộc dây xích, khóa chặt những quách đá, quan tài đá cổ xưa. Cổ Thái bám bên dưới cỗ quách đá. Tôi men theo dây thừng bơi lại gần, thấy quách đá và mai rùa rất giống cỗ quan tài thạch kính chúng tôi vớt được biển. Chắc những quan quách này đều rỗng, phải đợi đặt cương thi Nam Hải vào, để dòng chảy ngầm đưa lên mặt biển, mặc cho nó trôi nổi rồi chìm xuống, thông qua quá trình này, linh hồn từ khúc cây thần Kiện Mộc bay lên cung trăng tìm thuốc trường sinh bất tử.

      Cổ Thái chỉ tay về phía trước, tôi nhìn theo, liền thấy bên dưới vách đá cổ lão chất đống ngọc cổ bị nước biển xâm thực, hình như đều là tế phẩm của người xưa đặt ở nơi này. Trong đó, có khá nhiều người ngọc, rùa ngọc, cùng với những vật dụng để bói toán, xin quẻ... Chỉ có điều, tất cả bị ăn mòn đến mức gần như còn nhận ra được hình dạng ban đầu nữa.

      Tôi gật đầu với Cổ Thái, xem chừng châu mẫu hải quả tầm thường. Nơi này địa hình phức tạp, gian lại rộng lớn, biết châu mẫu náu ở chỗ nào nữa? Nếu đúng là có trai cụ trai tổ còn sống, mà nó lại mình trong sào huyệt châu mẫu hải, dẫu là Long hộ cũng chẳng dễ gì lấy được minh châu của nó. Chỉ dựa vào con dao găm lưỡi cong căn bản là thể làm gì được những con trai cỡ lớn kiểu vậy. Cứ tùy tiện tấn công, ngược lại còn rất dễ bị nó kẹp cho phát toi luôn mạng chứ chẳng chơi. Cách duy nhất khả thi, chính là lập mưu dụ nó ra khỏi khe sâu này rồi mới động thủ.

      Độ dài của dây thừng bảo hiểm chỉ kéo đến chỗ quan tài đá xác rùa là hết cỡ, vì sau khi dẫn dụ được trai tổ, chúng tôi còn phải dùng đến sợi dây này hòng trở về theo đường cũ, nên tôi đành ở lại giữ đầu dây, để Cổ Thái mình tiếp tục tiến lên tìm kiếm châu mẫu. Cổ Thái hễ xuống nước là gan to bằng trời, đeo lưng cái xác mồi lạnh lẽo phát kinh lên được mà chẳng hề sợ hãi. Trong khi đó, tôi toát mồ hôi thay cho cậu ta, ở phía sau chăm chú quan sát nhất cử nhất động, chỉ cần có gì bất trắc là lao tới tiếp ứng ngay.

      Chỉ thấy Cổ Thái cầm ngược con dao găm, sấn sổ bơi về phía trước. Trước mặt có vách đá, chính giữa khoét ba cánh cửa đá, cửa khảm đầy châu ngọc, nước từ bên trong đổ ra, xô vào dòng chảy ngầm trong động san hô, khiến thế nước càng thêm dữ dội, bọt nước bắn tung, Cổ Thái liên tiếp mấy lần đều bị dòng nước xiết ngăn cản, chẳng những thể xông vào, mà cái xác mồi sau lưng còn bị dòng nước giằng giật làm đứt cả sợi dây thừng bện bằng gân cá voi.

      Cổ Thái hành động cực nhanh, tức ngoặt tay ra tóm lấy cổ cái xác mồi, giật ngược trở lại, rồi buộc chặt lên người. Cậu ta dùng “khí loa” đổi hơi mấy lượt, thấy lối này thông, đoán rằng trai tổ hẳn phải náu mình ở nơi khác, bèn xoay người ra hiệu với tôi, rồi tiếp tục bơi chênh chếch vào phía trong.

      Cổ Thái càng bơi sang mé bên, ánh sáng lạnh lẽo của cái xác mồi tựa như bóng u linh sau lưng cậu ta càng hơn, càng lúc càng giống người sống. Tôi ở cách đó xa, nhìn thấy mồn , biết từ lúc nào, trong làn nước xuất quầng sáng bảy màu như cầu vồng, di động theo xác mồi lưng Cổ Thái. Nhất thời, cả vùng châu mẫu hải chìm ngập trong bầu khí thần bí khó tả.

      Tôi chợt rùng mình sợ hãi, dường như có từ trường sinh vật cực mạnh vừa sinh ra dưới nước, lông tóc dựng ngược lên hết cả thế này, sợ rằng con trai tổ náu ở quanh đây sắp lộ diện rồi. Châu mẫu là linh vật trong trời đất, hấp thụ tinh khí của mặt trăng, tu luyện dưới vạn năm. Khoảng nghìn năm trở lại đây, chưa từng có ai tận mắt trông thấy châu mẫu bao giờ. Nó chỉ tồn tại trong những truyền thuyết của dân chài và dân mò ngọc mà thôi. Trong những truyền thuyết ấy đều , châu mẫu có thể biến hóa thành hình người, nuốt được cả thuyền bè.

      Thời cổ, dân gian hay đồn đại chuyện cá lớn khổng lồ truy đuổi châu mẫu. Thậm chí đến những năm đầu thời Dân Quốc, vẫn còn nghe đồn rằng rất nhiều thủy thủ ở vùng biển Phật Đường Khẩu tận mắt trông thấy có con cá lớn như quả núi trồi lên mặt biển đuổi theo vầng trăng sáng suốt ngày đêm, vậy mà cũng chỉ thấy đầu thấy đuôi của nó đâu, sau đó nó lặn xuống đáy biển, biết đâu. Những thủy thủ trông thấy dị tượng đó, đều rằng con cá to như quả núi kia bị ánh tinh quang của châu mẫu thu hút nên mới nổi lên mặt nước.

      Ngoài ra, tương truyền ở số vùng biển, trai ngọc bị khai thác triệt để, thịt trai vỏ trai chất cao như núi, vậy mà đêm đêm, ánh tinh quang ứng nguyệt vẫn sáng bừng lên nơi đáy nước. Dân mò ngọc biết tình, cứ ngỡ đáy biển vẫn còn ngọc, ngày hôm sau lại tiếp tục lặn xuống mò vớt, nhưng toàn chỉ có có về. Nghe , họ đều bị trai cụ thành tinh báo thù. Nó ăn thịt người sống, tiêu hóa sạch cả xương cốt, song cho dù lật tung cả vùng biển ấy lên cũng khó dò ra được tung tích của nó. Vì vậy, đám dân mò ngọc liều mạng phiêu bạt biển mỗi khi nhắc đến những truyền thuyết này, ai là giật mình biến sắc. Lúc trai tổ bị động đến, thậm chí còn xảy ra lốc xoáy biển, thể tóm lại hết sức tà dị. Tuy nhiên, cũng dễ gì mà động được đến trai tổ, nếu có bảo vật của Ngư chủ bất luận thế nào cũng đừng hòng dẫn dụ được nó xuất .

      Lúc này, bóng nước chập chờn biến ảo, tôi còn thấy Cổ Thái đâu nữa, trong lòng càng thêm lo lắng, định tiến về phía ấy tìm cậu ta, bỗng chợt thấy cát bùn phía dưới cuộn lên mù mịt. Liền sau đó, quang lóe lên, đằng sau quầng sáng hỗn độn ấy thấp thoáng cái bóng đen khổng lồ, xung quanh tuôn ngầu máu. Cổ Thái toàn thân đẫm máu, lưng cõng cái xác mồi, cuống cuồng bơi ra. Nhưng dòng nước cuộn mù như làn khói dị phía sau cậu ta dường như có sức hút rất mạnh, Cổ Thái mới bơi được dăm ba mét, bị hút ngược, trong nháy mắt lại biến mất vào màn sương.

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 50

      Giết trai lấy ngọc

      [​IMG]
      hâu mẫu dưới đáy nước vừa nhích động, khí thể tựa như đảo hải di sơn, chỉ thấy quầng sáng bảy màu biến ảo bất định kia bị bùn cát cuộn lên che khuất, xung quanh mù mịt, khiến tôi thể nhìn con trai tổ bên trong trông bộ dạng thế nào. Cổ Thái cậy vào bản lĩnh dưới nước hơn người, dùng xác mồi dụ con trai vạn năm tuổi phải mở vỏ. Cái xác nồng nặc khí rất quyến rũ đối với con trai cụ, nó há mồm định nuốt miếng mồi ngon, lực hút tức tạo nên dòng xoáy khủng khiếp. Cổ Thái chậm mất nửa bước, liền bị níu chặt, vùng vẫy suýt thoát ra được lại bị kéo tuột vào giữa màn bùn cát mịt mù.

      Tôi chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng nóng như lửa đốt, vội cho tay vào bọc lấy thuốc nổ, định xông tới cứu Cổ Thái. Trước mắt, cứu người là quan trọng nhất, tôi chẳng còn kịp nghĩ liệu có thể dụ con trai tổ ra khỏi khe sâu được hay . Nhưng đúng khoảnh khắc đó, chợt có dòng nước từ trước mặt phun thẳng tới, Cổ Thái nương theo, vùng thoát ra khỏi tấm màn bùn cát cuồn cuộn.

      ra, châu mẫu nuốt cái xác mồi có gân mà chẳng có xương kia xong, nhất thời cũng chịu nổi khí nồng đậm quá mức, lại tách vỏ, phun ngay ra. Cổ Thái lúc bị hút vào trong ruột con trai khổng lồ, tiện tay cắt liền mấy nhát, khiến máu tanh cũng theo dòng nước phun bắn ra ngoài.

      Tôi vội nắm chặt cánh tay Cổ Thái, kéo cậu ta ra khỏi dòng chảy hỗn loạn. Lúc này, Cổ Thái vẫn chưa định thần hẳn, dẫu sao cũng bị con trai tổ hút vào trong vỏ dưới ba lần, ai cũng vậy cả thôi. Hai bọn tôi thấy dụ được trai tổ, liền dám ở lại nữa, vội bám dây thừng gắng sức bơi lên phía .

      Đường nét hình dáng con trai tổ ấy chỉ lên lờ mờ trong tầm mắt, tuy chúng tôi nhìn cho lắm, nhưng với thế nước phun ra cuồn cuộn mãnh liệt đó, cũng đủ đoán được nó to khủng khiếp đến cỡ nào rồi. Con trai tổ bám vào vách đá chầm chậm di chuyển, đuổi theo khí tỏa ra từ cái xác mồi, cứ thế bò ra khỏi châu mẫu hải.

      Chuyện dân mò ngọc đặt mồi dụ trai ốc ra vốn rất bình thường, mồi ngọc loại phổ thông thậm chí còn chẳng có ngư châu, chỉ cần lựa số loại thức ăn ưa thích của bọn trai ốc (chẳng hạn như thịt vụn trộn thêm ít dược vật phối chế), dụ cho chúng mở lớp vỏ khép kín ra, thừa cơ hạ sát rồi đoạt lấy minh châu bên trong. Còn loại xác mồi chế từ da người này, chỉ có tổ tiên của Đản nhân mới biết sử dụng.

      Tôi và Cổ Thái đều ngờ xác mồi lại linh nghiệm đến thế, con trai tổ bị khí thu hút, thình lình chui ra, khiến cả hai chúng tôi đều chưa kịp chuẩn bị, luống cuống bỏ chạy, chẳng kịp ngoảnh nhìn lại nữa. Chỉ thấy, đằng sau bỗng nhiên xuất lực hút cực mạnh, sợ rằng chỉ khẽ lơi tay khỏi sợi dây thừng là bị dòng nước xiết hút ngược vào ngay.

      Chưa ra đến miệng khe sâu, những dòng chảy hỗn độn va nhau, cộng thêm lực hút của con trai khổng lồ bên trong, hình thành nên thế trước sau cùng ập tới. Chúng tôi ở giữa luồng xung kích ấy, chân tay mềm nhũn, cảm thấy như trời xoay đất chuyển, đầu óc bắt đầu hơi biêng biêng, tự chủ được mà nảy sinh ra cảm giác muốn buông tay khỏi sợi thừng bảo hiểm.

      Đúng khoảnh khắc ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ đó, sống lưng tôi đột nhiên lạnh toát, cảm giác ma mị lạnh lẽo xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng, khiến tôi bất giác quay đầu nhìn. Chỉ thấy gương mặt phụ nữ khá xinh xắn, nhưng đường nét vặn vọ quái dị tột cùng, áp sát vào mặt kính lặn.

      Đó chính là cái xác mồi lưng Cổ Thái, bị dòng chảy ngầm cuốn , dây buộc mắc vào cái xác trẻ con sau lưng tôi. Tuy tôi biết đó là do xác mồi nở phình ra, khuôn mặt ngâm nước càng lâu đường nét càng giống người sống, nhưng thình lình trông thấy bộ mặt như thế ở sát sàn sạt, lại còn như mỉm cười với mình nữa, dẫu là ai cũng phải rùng mình lạnh buốt thấu xương là cái chắc. Thần trí mơ hồ lập tức tỉnh táo hẳn, tôi thoáng kinh hãi giây lát rồi chợt cảm thấy luồng sức mạnh, vội dồn hết sức bình sinh, theo sợi dây thừng bơi lên phía , cố gắng thoát khỏi cái khe sâu dẫn vào châu mẫu hải.

      Châu mẫu tham luyến khí của xác mồi, song cũng rất sợ tượng phá nguyệt. Có điều nó sống quá lâu, mà cái xác trẻ con trong mộ cổ nằm phơi suốt nghìn năm, khí phá nguyệt chẳng còn lại là bao, dọa giao nhân họa may còn có tác dụng, chứ đối phó với trai tổ thành tinh chẳng ích gì. Bởi vậy, con trai tổ hoàn toàn phớt lờ cái xác trẻ con tàn tật buộc bình dưỡng khí của tôi, cứ lừ lừ bò ra khỏi khe sâu, mỗi lúc đến gần.

      Gần miệng khe, hóa thạch san hô hình dạng kỳ quái dày đặc, con trai tổ ra tới đây còn bị bùn cát dấy lên che mất diện mạo nữa. Sau lưng chợt sáng rỡ như ban ngày, trong lúc cuống cuồng tôi vẫn ngoái nhìn cái, chỉ thấy con trai to đại tướng toàn thân phủ đầy dây leo ngụy trang lù lù xuất ra. Đây đích thị là con trai tổ trong lời đồn lưu truyền suốt nghìn năm của dân mò ngọc rồi. Kích thước của nó cũng đến mức “lớn như quả núi”, đại khái chắc bằng cái xe tải, bề ngoài rất giống loại trai ngọc hình chậu khá hiếm gặp, lớp vỏ hình sóng lượn bám đầy các trầm tích đáy biển, ràng là rất nhiều năm nó hề di chuyển.

      Cái vỏ của con trai này vô cùng kỳ dị, phải hai miếng ghép lại, cũng giống vỏ ốc, mà có sáu lá bản lề, dưới trái phải đều có thể mở ra được. Bên trong cái vỏ ấy vươn ra những mảng thịt to tướng, vỏ trai khi đóng khi mở, thân thể dẫu bằng sắt thép mà bị nó kẹp phải, sợ rằng cũng tan xương nát thịt. Tuy vừa nãy Cổ Thái bị hút vào mà sao, nhưng e là cũng chỉ có Long hộ như cậu ta mới đủ khả năng thoát nạn thôi.

      Tôi nhìn thấy con trai, mắt hoa lên. Trai tổ khác hẳn lũ trai ốc bình thường, túi ngọc của nó lớn dị thường, mỗi khi vỏ trai khép mở, ánh sáng lại chớp lóe chói lọi. Các tia sáng chiết xạ qua sóng nước, hóa thành dải cầu vồng rực rỡ, khiến ai nhìn cũng lóa cả mắt, khỏi giật mình sợ hãi. Ánh sáng xanh lam của lũ mực quỷ lập tức bị át , cả vùng xung quanh hóa thạch cây san hô tràn ngập thứ ánh sáng phát ra từ trăm viên minh châu trong vỏ con trai. Có điều, con trai tổ mình dưới đáy sâu, quanh năm thấy mặt trăng, minh châu nó mang trong mình so với loại Nam châu chúng tôi mò được ở vực xoáy San Hô lạnh nặng nề hơn rất nhiều lần.

      Tôi ngờ con trai tổ đuổi gần mình đến thế rồi, chỉ thấy quầng sáng chói mắt lấp lóa, khí hàn và lực hút đột ngột mạnh lên, vỏ trai khổng lồ bất thình lình mở bật ra. Tôi và Cổ Thái lập tức cảm thấy lực hút khủng khiếp tác động tới. Sáu miếng vỏ trai kia mà khép lại, bọn tôi nếu bị kẹp chết ngay tại chỗ cũng rơi tọt vào trong cái túi ngọc to tướng.

      Cổ Thái hễ xuống nước là trở nên hung hăng khát máu lạ thường, thấy vậy liền định giở lại chiêu cũ, lấy tiến làm lùi, rúc vào trong vỏ trai, thừa cơ cắt cho con trai thành tinh này thêm vài nhát nữa.

      Nhưng tôi nhận thấy, sau vài lần bị phun ra oán khí bên trong cái xác đàn bà ấy tiêu tan bớt phần nào, chỉ sợ lần này bị con trai kia nuốt lại, khí của cái xác hết sạch. Như thế, con trai nuốt luôn cái xác vào túi ngọc, chứ dễ gì nhả ra nữa. Chỉ dựa vào con dao găm của Cổ Thái, muốn giết chết con trai lớn như vậy từ bên trong, e là chưa chắc thành công. Lúc này, tuyệt đối thể đem tính mạng ra liều được, ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, tôi thấy Cổ Thái vung dao bổ ngược người trở lại.

      Tôi vội vươn tay ra kéo cậu ta, nhưng ở dưới nước, chẳng hiểu sao Cổ Thái trơn như con lươn, động tác nhanh nhẹn tột cùng. Tôi chộp được cánh tay cậu ta, cảm giác cứ như chộp phải con rắn nước trơn nhẫy, cứ thế tuồn tuột chuội mất. Cũng còn may, tôi vẫn kịp níu được sợi dây thừng buộc xác mồi lưng cậu ta, ra sức kéo mạnh, làm Cổ Thái lộn hẳn nửa vòng.

      Đúng lúc ấy, lớp vỏ nặng nề của con trai tổ đột nhiên khép lại, chỉ cách nửa phân là kẹp cứng hai chân Cổ Thái. Nhưng cái xác mồi kéo theo như thả diều dưới nước bị con trai tổ nuốt vào. Tôi và Cổ Thái bị sợi dây thừng buộc cái xác quấn lấy, trong lúc cuống cuồng cũng khó mà thoát thân ra nổi, còn con trai khổng lồ lập tức khép chặt vỏ, nằm im bất động, chỉ thấy chỗ mép vỏ khẽ rung rinh, tựa hồ như hưởng thụ khí của cái xác phụ nữ xương cốt đó.

      Tôi tay đẩy lớp vỏ khép chặt khít của con trai, tay rút thanh đoản kiếm màu đen, cắt đứt sợi dây buộc sau lưng, bấy giờ mới cùng Cổ Thái giằng thoát ra được. Trong lúc nguy cấp, bọn Shirley Dương ở bên dưới cây san hô cũng trông thấy tất cả, ai giật mình kinh hoảng, đều muốn bơi đến giúp sức, nhưng việc diễn ra quá bất ngờ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi căn bản thể có động thái gì. Rất may là chúng tôi bị thương vong, còn dẫn dụ được con trai tổ ra khỏi sào huyệt. Xong xuôi rồi, mấy người kia mới ùa tới bao vây con trai khổng lồ.

      Châu mẫu hải còn được gọi là “doanh hải.” Doanh là từ cổ chỉ núi tiên biển, cũng có ý chỉ tiên cảnh Bồng Lai. Nhưng thực tế, dân mò ngọc cũng gọi những vùng biển có nhiều trai ngọc là doanh hải. Trong phong thủy học, những nơi được gọi là “doanh hải” hoặc “doanh thụ” đều là đất lành sinh khí bao giờ cạn, cũng là nơi hải khí dồi dào nhất ngoài biển. Bản thân con trai tổ châu mẫu và doanh hải là chỉnh thể thể tách rời. Châu mẫu náu mình trong doanh hải, lợi dụng hấp nạp khí dưới đáy biển vào mình, có thể sống rất lâu. Dân gian có câu: “Rùa sống vạn năm, nhím trăm năm”, nhưng thực tế, rùa biển sống vạn năm chắc là có, con rùa thọ nhất mà người ta phát được cũng mới chỉ sống được đến tám trăm năm mà thôi.

      Tuổi thọ của sinh vật biển cao hơn sinh vật lục địa rất nhiều, nhưng là nghìn năm vạn năm cũng được phù hợp với thực tế cho lắm, đa phần đều vì thể phán đoán, nên mới dùng “vạn năm” để hình dung. Con trai tổ này tuổi chắc khoảng ba đến bốn nghìn năm gì đó, song chỉ cần nó rời khỏi châu mẫu hải, được sinh khí dồi dào bù đắp nữa, ắt như ngọn nến tàn sau tấm màn mong manh trong gió, tuy rằng lập tức lão hóa chết , nhưng còn sức sống, cơ thịt bên trong bắt đầu co rút, sau khi tiêu hao hết ảnh khí của minh châu trong cơ thể, nó tử vong.

      Con trai tổ sau khi nuốt xác mồi, liền đóng chặt vỏ lại nằm im bất động, như thể gật gù thiếp , chứ còn hung hãn mạnh mẽ như lúc ở bên trong doanh hải. Phỏng chừng, từ giờ nó còn uy hiếp bọn chúng tôi được nữa rồi.

      Tôi vòng ra phía sau con trai to bố tướng ấy, đặt tay lên vỏ nó, thầm nhủ: “Trai tổ là linh vật của Nam Hải, ngưng tụ tinh khí của đất trời, nay tài nguyên khắp thế giới đều bị khai thác quá độ, trân châu thiên nhiên càng ngày càng ít, tổng số châu mẫu còn sống khắp toàn cầu lúc này cộng lại có lẽ cũng chỉ được hai ba con thôi. Mà tuổi của cả lũ chúng tôi cộng lại, sợ rằng bằng được số lẻ của nó. Tuy chúng tôi thực lòng muốn giết chết nó, nhưng ở dưới nước lại có cách nào lấy ngọc trong miệng con trai còn sống lớn như thế cả, xem ra đành phải ‘Vô độc bất trượng phu’ thôi vậy.” Nghĩ đoạn, tôi bèn đánh tay chặt mạnh xuống, bảo ba kẻ mò ngọc chuyên nghiệp là Minh Thúc, Cổ Thái và Đa Linh ra tay. Người nào việc nấy, giết trai mò ngọc dĩ nhiên phải cậy vào mấy chuyên gia như họ rồi.

      Minh Thúc vẫy vẫy tay với chúng tôi, ý bảo, cần giết con trai tổ này làm gì, cứ dùng bảo vật của Ngư chủ truyền lại mà cắt túi ngọc, rồi để nó tự tự sinh tự diệt ở đây thôi. Sau đó, lão đón thanh đoản kiếm trong tay tôi, cùng Đa Linh và Cổ Thái bắt tay dùng lưỡi kiếm cạo lớp trầm tích bám vỏ trai.

      Mò ngọc dưới biển, có lúc phải bứng cả con trai to lên, lấy ngọc của nó, thịt trai cũng lãng phí. Kiểu dùng dao lóc hết thịt trai ra khỏi vỏ ấy, gọi là “cạo trai”. Nhưng Đản nhân lại có cách riêng, thủ pháp của họ cũng gọi là “cạo trai”, nhưng lóc thịt theo cách của dân mò ngọc bình thường. Để giết trai lấy ngọc, Đản nhân dùng thứ dụng cụ bằng đồng xanh, liên tục cọ bên ngoài vỏ trai, rồi dùng lưỡi kiếm hoặc lưỡi dao kéo vòng lớp vỏ gợn sóng, liền con trai bên trong vỏ bị chấn động liên hồi.

      Phương pháp của Đản nhân dường như là loại phù chú cổ xưa, dùng đồ đồng xanh để thực , và chỉ có loại dao, kiếm đồng có chạm khắc totem rồng hay cá mới khiến lũ trai trong vỏ bị chấn động. Lưỡi dao hay lưỡi kiếm đồng càng cổ, tác dụng càng rệt. Con trai tổ bị lưỡi kiếm cọ cho chặp, liền như xiêu hồn lạc phách, tê liệt, sức lực hoàn toàn tiêu biến, vỏ tự động bung ra, mặc cho người ta lấy túi ngọc, thể phản kháng chống cự.

      Tôi và Tuyền béo, Shirley Dương vốn chẳng hiểu bí ảo bên trong, lúc này chỉ biết ở bên cạnh trố mắt nhìn Minh Thúc “cạo trai”. Lúc bình thường, chúng tôi đều cảm thấy lão khọm già này chỉ biết ba hoa bốc phét, đánh rắm thối biết đỏ mặt, nhưng lão ta đích thực cũng có những điểm hơn người, kinh nghiệm biển lẫn trong nghề buôn bán xác chết đều cực kỳ phong phú, các loại mẹo hay thuật lạ khi mò ngọc lại càng nắm như lòng bàn tay. Vì có đôi kiếm đồng cổ xưa này, chúng tôi cũng cần cúng bái Ngư chủ thêm nữa. Với thủ pháp kỳ dị của Minh Thúc, tốn bao nhiêu thời gian, cái vỏ sặc sỡ của con trai tổ lộ ra, bề mặt mọc đầy gai đỏ tươi, trông như khóm san hô khổng lồ rực rỡ. Con trai như bị thôi miên, run rẩy hé mở dần cái vỏ khép chặt.

      Tinh khí trong vỏ trai tỏa sáng lóng lánh như trăng rằm, khiến bọn giao nhân ở xa xa quanh đó ló hết đầu ra dòm ngó. Chúng tôi cũng bắt đầu thấy lo lắng, biết ba cái xác bị nguyệt phá dị hình này duy trì được công hiệu xua đuổi lũ ác ngư ấy bao lâu nữa, bởi ba cái xác này ở trong môi trường ẩm ướt quá lâu, được xử lý phòng ngừa thối rữa, chỉ dựa vào chút hàn khí từ viên ngọc trong miệng cái xác nữ mà duy trì được đến bây giờ thôi.

      Ba cái xác hai lần bị mang xuống nước, mặt mũi cũng hơi rữa, hình hài còn giống chất ngọc như lúc ban đầu, sợ rằng có thể bị hòa tan bất cứ lúc nào. khi xảy ra cơ ấy, đàn giao nhân tràn lên, chẳng đầy mấy phút, chúng tôi bị chúng cắn xé cho chỉ còn lại đống xương trắng. Vả lại, trong lúc quan sát ba người bọn Minh Thúc “cạo trai”, tôi phát lũ giao nhân ấy có vẻ như bắt đầu mon men tiến lại gần hơn. Trong làn nước, chỉ thấy bọn giao nhân tụ tập thành vòng xoáy đen ngòm. Tôi và Tuyền béo lập tức cảnh giác, dao găm lăm lăm tay, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với trận chém giết tàn khốc có thể ập xuống đầu ngay trong khoảnh khắc tiếp theo.

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 51

      Vầng trăng ma quỷ

      [​IMG]
      ũ giao nhân trong động san hô tham lam dán mắt vào quầng sáng như ánh trăng trong vỏ con trai khổng lồ. Nếu phải sợ mấy cái xác “phá nguyệt”, có lẽ chúng sớm nhao nhao xông lên rồi. Nhưng ba cái xác trẻ con mà chúng tôi dựa dẫm vào ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, bọn giao nhân lượn lờ chầu chực thời cơ, bầu khí căng thẳng như thể tên lắp lên cung. Lúc này, chỉ cần hai con giao nhân hung ác bị tinh hoa đáy biển hấp dẫn đến mức kiềm chế nổi mà liều mạng lao tới cướp đoạt, lũ còn lại ắt cũng bất chấp sống chết ùa lên theo ngay.

      Tôi thấy tình hình khẩn cấp lắm rồi, bèn giục Minh Thúc tăng tốc hành động, nơi này thể ở lâu được. Minh Thúc cũng dám chần chừ, vội chỉ huy Cổ Thái và Đa Linh nhanh chóng nạy vỏ con trai run rẩy ra. Chỉ thấy bên trong khí mù mịt, cái xác mồi bị hút chặt vào khối thịt trai trắng xám. Con trai khổng lồ này sống vạn năm thành tinh, khác biệt hẳn so với lũ trai kích thước lớn bình thường khác, vẫn còn ngo ngoe vươn được mấy cái chân thịt ra cuốn lấy xác mồi để nhét vào túi ngọc.

      Túi ngọc của con trai gồ lên vô số bướu thịt, từng chùm từng chùm, kiểu như tuyến lim pha bị biến chứng nổi hạch, miệng túi phập phồng khép mở, phát ra ánh sáng lạnh lẽo kỳ dị chớp tắt lập lòe, minh châu bên trong quả nhiên rất nhiều. Dân mò ngọc đều cho rằng trai ngọc hấp thu tinh hoa của mặt trăng, từ vô hình hóa thành hữu chất, ấp ủ ra minh châu, cũng có quan điểm trai bệnh mới sinh ngọc, ý là bọn trai ốc sống lâu, bị dị vật lọt vào, cơ thể sinh bệnh, túi ngọc mới ngừng tiết ra chất tạo ngọc, bao bọc dị vật, lâu dần mà thành châu ngọc. Ngọc trai có thể cũng là loại nội đơn, tương tự như các loại kết thạch dạng “ngưu hoàng, mã thạch, cẩu bảo”, phàm những thứ này, đều có giá trị rất lớn về mặt y dược.

      Có điều, trước mắt bọn chúng tôi chỉ nôn nóng muốn mau chóng lấy được minh châu để khởi động hệ thống chốt lẫy dưới nước, còn thời gian đâu mà nghiên cứu xem túi ngọc của con trai tổ quái dị như thế nào. Minh Thúc muốn đích thân ra tay, liền ra hiệu cho Cổ Thái tiến lên trước. Cổ Thái xưa nay vẫn luôn hăng hái thực những hành vi nguyên thủy tanh máu kiểu như vậy, lập tức giắt “khí loa” vào thắt lưng, lấy con dao lưỡi cong ngậm miệng xuống, tay giữ chặt cái túi ngọc to như bao tải, tay vung dao lên chém tạt vào.

      Con trai tổ rời khỏi châu mẫu hải, linh khí giảm sút đáng kể, lại mấy lượt bị Cổ Thái đâm chém, sớm hồn phi phách tán từ lâu, lớp thịt ngừng run rẩy co giật, mặc cho Cổ Thái cắt lìa túi ngọc, hoàn toàn thể vẫy vùng phản kháng. Có điều, đến tận lúc này, nó vẫn dùng nốt chút sức lực cuối cùng hút chặt cái xác mồi nhất quyết buông.

      Tôi thấy cảnh tượng đó, khỏi thầm lắc đầu cảm thán. Người đời há chẳng phải cũng vậy hay sao? Những hạng đổ đấu mò ngọc, vì lợi lộc mà bất chấp mạo hiểm xông lên phía trước, dẫu chết đến nơi, sợ rằng cũng nhìn thấu được chữ “lợi” ấy. Bọn trai ốc ở vùng biển này, xưa nay làm gì hại cho người, vậy mà lại phải chịu nỗi khổ cắt thịt phanh thây, tất cả cũng bởi trong cơ thể chúng có ngọc quý, đấy gọi là “thất phu vô tội, mang ngọc có tội” vậy. Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người mò ngọc phải mất tính mạng vì những viên minh châu này rồi? Chúng tôi cắt túi ngọc của con trai tổ, cũng bằng như lấy thứ cám dỗ dân mò ngọc nhất, có thể coi như hành động “cứu rỗi”. Bởi vậy, xét theo góc độ nào đó, chúng tôi làm chuyện tốt.

      Tôi nghĩ ngợi vẩn vơ, trong lòng chợt dấy lên niềm chua xót thương cảm hết sức chân thực, dường như cảm nhận được con trai tổ trước mắt khổ sở van cầu xin tha mạng. Còn nhớ, Shirley Dương từng , trong dạ minh châu có loại vật chất phóng xạ. Con trai tổ này mang đến cả trăm viên trong túi ngọc, từ trường sinh vật cực mạnh, mạch xung tần số thấp do nó phát ra có thể gây nhiễu loạn thiết bị điện tử, có lúc cũng khiến người ta nảy sinh ảo giác nữa. Đó là do sóng não bị ảnh hưởng, xuất tượng phóng điện.

      Tôi biết cảm giác kỳ dị trong óc mình có liên quan đến chuyện ấy hay , nhưng những người xung quanh đều đột nhiên ngừng tay cả, ràng cũng có cảm nhận giống tôi. Nhưng thân thể con trai trong vỏ co rút mỗi lúc chậm hơn, cảm giác thương xót đồng cảm trong lòng chúng tôi cũng theo đó mà từ từ biến mất.

      Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy thuyết trai tổ thành tinh đúng là chẳng hề bịa đặt, dường như nó cũng biết mệnh mình tận, khó thoát khỏi kiếp nạn, liền dùng chút năng lượng cuối cùng còn sót lại mà khổ sở van cầu. Loài kiến còn ham sống, huống chi là linh vật sống mấy nghìn năm như nó.

      Tôi thấy mọi người cứ ngẩn ra tại chỗ, liền vội vẫy vẫy tay thúc giục họ tiếp tục hành động. Tình hình trước mắt vẫn là cửu tử nhất sinh, cần phải nhanh nhẹn quyết đoán, ngàn vạn lần được mềm lòng nương tay. Có điều, con trai tổ này náu mình dưới đáy biển, đích thực là xưa nay chưa từng đụng đến ai, Cổ Thái cắt túi ngọc của nó, cũng đến mức dồn nó vào chỗ chết, vì vậy, càng việc gì phải do dự cả.

      Đồng thời, tôi cũng sực tỉnh ngộ, cho dù chỉ có cách giết trai mới lấy được ngọc, cũng tuyệt đối được ra tay hạ sát con trai tổ này, vì nó sớm dung nhập thành thể với hải khí trong Quy Khư, khi hải khí mất cân bằng, Quy Khư tất xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất. Tới lúc ấy, tổ lật rồi, thử hỏi còn được cái trứng nào nguyên vẹn hay ?

      Cổ Thái gật gật đầu, vung dao lên, tiếp tục cắt cái túi ngọc. Túi ngọc của con trai khổng lồ to bằng người, phải dễ gì mà cắt lìa ra khỏi thân thể nó được. Đa Linh từng theo Nguyễn Hắc mò ngọc nhiều năm, lúc này cũng tới giúp sức, cùng Cổ Thái lôi túi ngọc ra ngoài vỏ trai. Bên trong cái túi bằng thịt ấy toàn là dạ minh châu sáng ngời, đếm sơ qua thấy ít nhất cũng phải trăm rưỡi, trăm sáu chục viên chứ thể kém hơn.

      Con trai này có tới mấy túi ngọc, song duy chỉ có cái này là lớn nhất, số còn lại có cái thậm chí còn chẳng có minh châu. Shirley Dương chắc là cảm thấy nếu mang hết toàn bộ số minh châu thành hình này , con trai tổ lập tức toi mạng, đằng nào cũng dùng hết nhiều như thế, nên bèn để lại gần nửa. Minh Thúc trố mắt nhìn hành động ấy của Shirley Dương, tuy trong lòng xót lắm, nhưng cũng dám lên tiếng ngăn trở.

      Tôi thấy lũ giao nhân tiềm phục xung quanh có dấu hiệu chộn rộn muốn nhao lên, tuy chúng vẫn chưa dám vượt qua giới hạn, nhưng ba cái xác trẻ con kia bắt đầu tan, biết thời gian của chúng tôi chắc còn mấy nữa. Tôi vội kéo Shirley Dương bỏ hơn ba chục viên minh châu trở lại vỏ trai, rồi cả bọn lập tức lặn xuống bên dưới hóa thạch cây san hô.

      Lúc nãy, nhóm của Shirley Dương đặt tượng người đồng bên dưới cây san hô, chỉ thấy tượng đồng kỳ dị tay nâng khay ngọc dùng để luận quẻ tượng ấy thoạt trông như thể muốn bay lên mặt trăng vậy. Tôi liếc mấy cái đầu giao nhân bố trí khắp người tượng đồng màu xanh lục, thầm nhủ: “Có tìm được dòng chảy ngầm để thoát ra khỏi đây hay , toàn bộ phải dựa vào thứ này rồi. Thứ khó bảo tồn nhất trong các hệ thống chốt lẫy trong mộ cổ, di tích chính là động lực để khởi động. Thậm chí cả các loại bẫy như bắn tên, phun lửa, chất độc, đá đè nếu niên đại quá lâu cũng bị hao mòn, dược tính bay hơi, thể duy trì mãi mãi. Dưới đáy biển này lấy đâu ra động lực và năng lượng để đưa Nam Hải cương nhân bị trễ nải nghìn năm chưa được an táng này thăng thiên nhỉ?”

      Vấn đề này, trước đó tôi nghĩ nghĩ lại mấy lần, cũng từng có ý nghĩ cầu may, cho rằng hải khí ngưng tụ trong trăm viên minh châu dẫn động dòng chảy ngầm phun trào. Có điều, chính bản thân tôi cũng dám tin tưởng vào suy đoán ấy. Minh châu Nam Hải được ấp ủ nghìn năm trong cơ thể trai tổ tuy còn sáng rỡ hơn cả mặt trăng trời cao, nhưng bảo nó có thể khiến dòng chảy ngầm dưới lòng đất xuất sợ rằng chỉ là si nhân vọng tưởng mà thôi.

      Lúc trước còn nghĩ liều phen, coi vận may của mình thế nào, nhưng khi đến chỗ dưới cây san hô hóa thạch, tôi mới thấy mình chẳng nắm chắc chút nào cả, trong lòng lại thoáng do dự, khỏi ngẩn ra giây lát, bị Tuyền béo ở phía sau thúc cho cái, mới giật mình định thần lại. Tôi biết, lúc này chẳng thể nghĩ gì được nữa, thôi đành nghe theo số trời, nếu kế sách thành, ắt phải lập tức rời khỏi vùng đáy nước hung hiểm tột cùng này. Nghĩ đoạn, tôi giơ tay lên phẩy về phía trước, cả bọn cùng dấn lên, chia nhau lấy minh châu trong túi ra, nhét vào miệng lũ giao nhân bằng đồng.

      Dùng gần hết trăm viên minh châu mới nhét đủ số đầu giao nhân nhô ra, trong túi chẳng còn mấy viên. Ánh sáng của những hạt minh châu làm tượng đồng trở nên rực rỡ, kết tụ thành quầng sáng trong miệng giao nhân, chiếu lên khay ngọc, ngờ lại hóa thành vầng trăng tròn. Vầng trăng đó sáng như gương, tỏa chiếu khắp hang động.

      Tôi đứng bên cạnh quan sát, tượng người bằng đồng và cái khay ngọc như thể hóa thành vầng sáng, khác gì trăng trong nước. “Thiềm cung”[62] đối với người Hận Thiên, chính là nơi chốn để vong hồn người chết trở về, từa tựa như tào địa phủ trong quan niệm của chúng ta vậy. Vầng trăng trong nước này tuy rất sáng, song phải là trăng , ánh sáng có mấy phần quỷ khí lạnh lẽo rợn người, khiến chúng tôi có cảm giác như trông thấy “vầng trăng ma quỷ” thuộc về cõi nhân gian, tóc gáy dựng hết lên, lòng dạ nôn nao bất an khó tả.

      Nhưng ngoài tượng ra phát sinh biến hóa gì đặc biệt. Tim tôi như chùng xuống, quẻ Chấn lên mồn trong vầng trăng ma quỷ ấy, nhưng ràng chẳng có cơ quan để khởi động dòng chảy ngầm gì hết.

      Hơn nữa, ánh sáng từ trăm viên minh châu rực rỡ quá, lũ giao nhân hung hăng rập rình xung quanh chắc chắn bị kích động phát cuồng. Mà ba cái xác trẻ sơ sinh bị nguyệt phá ngấm nước biển chầm chậm tan ra, so với lúc đầu teo mất gần nửa, mặt mũi mỗi lúc mờ nhạt mơ hồ hẳn . Bây giờ, dù bọn tôi muốn rút lui lên tìm lối thoát khác, sợ rằng quá muộn mất rồi.

      Shirley Dương đột nhiên đánh tay ra hiệu, chỉ ra phía sau. Cả bọn cùng ngoảnh nhìn, trong lòng thầm kêu lên tiếng: “Hỏng bét!” ra lũ giao nhân như dòng nước đen ngòm ùa tới, tách vỏ con trai tổ khổng lồ, chỉ trong chớp mắt cắn nát thân thể bên trong lớp vỏ cứng, thịt trai vụn nát hòa với máu tươi ngầu đục cả vùng nước. Mấy chục viên minh châu bọn tôi để lại đều bị lũ quái ngư trông như ác quỷ tranh nhau nuốt sạch. Đáng thương thay cho con trai tổ sống mấy nghìn năm, vừa rời khỏi sào huyệt trong doanh hải liền mất hết sức mạnh, cách nào giữ nổi kho báu của biển khơi ở trong lòng. Những viên minh châu đó, đúng là chỉ có đám dân mò ngọc muốn cướp đoạt, mà cơ hồ mọi loài thủy tộc đều dòm ngó. Chúng tôi hơi sơ ý, dẫn nó trở về châu mẫu hải, rốt cuộc để cho lũ quái ngư kia hưởng lợi, xúm xít cắn xé, làm con trai chỉ còn trơ vỏ rỗng.

      Máu đỏ theo sóng nước dập dềnh loang rộng, con trai tổ chỉ còn lại cái vỏ rỗng, cái xác mồi mất khí ngâm đẫm nước phình ra to dị thường, nom như con lợn thịt bị chọc tiết chết ngoẻo rồi bơm phồng tướng lên, cứ thế dập dềnh trôi nổi bên cạnh. Bọn giao nhân tranh giành thịt trai và ngọc trai, tham lam đến nỗi bơi túa ra đuổi theo đớp cả những mẩu vụn bé tí tẹo. Số lượng chúng quá nhiều, gần như vây đặc xung quanh hóa thạch san hô.

      Tôi chứng kiến cảnh tượng đó, chỉ thấy trong đầu nổ “ong” tiếng, thầm nhủ: “Tiêu đời rồi!”, phải là cảm thán thay cho con trai tổ kia, mà vì nó bị cắn xé chết toàn thây cái mạng của chúng tôi cũng khó mà giữ nổi. Quy Khư bị người nước Hận Thiên cổ khai thác khoáng thạch và long hỏa, đào bới thủng lỗ chỗ khắp nơi, theo lý mà long khí sớm bị diệt rồi, nhưng hải khí biến ảo khó lường đến nay vẫn chưa hề tiêu tán. Con trai tổ ấy là tinh hồn của Quy Khư này, cũng là “hóa vật” mà thuật phong thủy dương thường nhắc đến. Trai tổ chết, hải khí trong hải nhãn mất cân bằng vi diệu suốt mấy nghìn năm, dẫn đến tai họa trời long đất lở, quả này lớn chuyện rồi...

      Tôi chưa kịp nghĩ xa hơn, cảm thấy sóng ngầm cuồn cuộn ập đến làm cả bọn chao đảo, vội vươn tay chộp bám vào tượng đồng bên cạnh. Chỉ thấy đủ loại cá lớn cá bé nhao nhao bơi dạt hết , cứ như cảnh tượng trước cơn đại nạn vậy. Tôi thầm nhủ, thế này hình như hơi nhanh quá phải, sao con trai tổ kia vừa ngỏm long trời lở đất luôn rồi thế này?

      Nhưng ngay sau đó tôi lại phát phải do động đất núi lở gì, mà là dưới đáy biển có con thú khổng lồ xuất , mới khiến sóng ngầm cuộn lên kiểu ấy. Chấn động chính là bắt nguồn từ cái hang sâu đáy ở phía rặng san hô. Cái khay ngọc vẫn rạng rỡ như vầng trăng, ánh sáng lan tỏa vừa khéo rọi tới tận cửa hang động. Trong bóng tối, có hai con mắt to như cái đấu chớp chớp, rồi mở bừng, chòng chọc chiếu vào vầng trăng ma quỷ ở bên cạnh chúng tôi.

      Bọn tôi dùng cái xác mồi dụ con trai tổ ra khỏi chỗ nấp nhiều năm, tước đoạt được cái túi ngọc của nó. Còn lúc này, gần trăm viên minh châu như vầng trăng lạnh lẽo nơi đáy biển, cũng đồng thời là thứ mồi câu, dẫn dụ Tử thần tiềm phục dưới động sâu đáy kia mò ra. cơn lạnh toát lan khắp cơ thể, tôi dự cảm được, thứ mà chúng tôi sắp phải đối mặt lần này, e rằng chính là thứ quái vật đáng sợ nhất ở vùng Nam Hải. Dưới ánh sáng ma mị của trăm viên minh châu, chỉ thấy sóng nước cuồn cuộn, trong hang ló ra cái thuyền lớn trang trí bằng hình tượng ác quỷ hung hăng. Bóng đen loáng lên, mũi thuyền tới trước mặt chúng tôi rồi.


      Chú thích
      [62] Cung trăng.

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 52

      Giao lão

      [​IMG]
      húng tôi đều ngờ trong hang động tối đen dưới đáy nước lại chui ra con tàu, vừa liếc thấy khối đen lù lù, mũi tàu điêu khắc hình quỷ biển đến trước mặt rồi. Cái đầu tàu hình mặt quỷ gỉ hoen gỉ hoét ấy, hóa ra chỉ là phần mũi của xác con tàu lớn, bọn tôi vừa nhìn qua tiêu ký đầu quỷ hung ác kia liền biết ngay đây là tàu hải tặc bị đắm. Cả bọn ôm chặt cây san hô, nào kịp tránh, bị luồng nước từ đáy sâu cuộn lên xốc thẳng vào người. Mảnh xác tàu lướt sát sàn sạt qua phía đầu chúng tôi, húc thẳng vào hóa thạch san hô phía sau, rồi rơi ầm xuống, làm dấy lên thêm trận bùn đất mịt mù, phen nữa khiến lũ tôm cá ở xung quanh kinh hãi bơi túa .

      Tôi thấy tình cảnh ấy, hiểu ngay rằng mảnh vỡ tàu hải tặc chôn vùi ở đây biết bao nhiêu năm rồi ấy, bất thình lình bị luồng sức mạnh khổng lồ đẩy bắn ra ngoài. Nhưng nhân vật chính vẫn chưa xuất đầu lộ diện. còn thời gian đâu mà hồi tưởng lại khoảnh khắc kinh hồn bạt vía lúc nãy nữa, tôi vội hướng ánh mắt về phía hang động đen ngòm. Hai con mắt khổng lồ phản chiếu ánh sáng của trăm viên minh châu, trông tựa như hai ngọn đèn đường, chớp chớp tắt tắt, từ trong hang động tối tăm dịch chuyển ra ngoài.

      Con quái thú hung hăng mình trong hang động ấy lớn đến độ khiến người ta phải trợn mắt kinh hoàng, cặp mắt đục ngầu của nó quét qua quét lại, thân thể khổng lồ nhích động, cuốn theo những luồng sóng ngầm mạnh mẽ, khiến cả khu rừng san hô nơi đáy nước như rung chuyển.

      Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trong các hang hốc chi chít như lỗ tổ ong cây san hô hóa thạch, lốc nhốc giao nhân đen kịt ra ra vào vào, số lượng đếm xuể, che kín cả mặt nước rồi. Ba cái xác trẻ con tàn khuyết của bọn tôi lúc này chẳng còn giữ được hình dạng ban đầu, có thể xua được lũ ác quỷ kia hay nữa.

      Hệ thống quẻ Chấn ràng còn công hiệu, chúng tôi lại còn gây họa khiến trai tổ mất mạng, làm con quái vật kia xông ra đoạt minh châu khảm tượng người đồng. Cứ tiếp tục thế này, ngoài tự đâm đầu vào chỗ chết ra, chúng tôi cũng chẳng còn làm được gì nữa, đành tranh thủ lúc hỗn loạn đột phá vòng vây liều mạng lên mặt nước, thông qua đường hầm trong cây gỗ Kiện Mộc trở lại phía bên ngoài, còn làm thế nào thoát ra khỏi Quy Khư, giờ phải là vấn đề cấp bách trước mắt. tại, nơi này loạn cào cào như ong vỡ tổ, bất luận thế nào cũng thể ở lâu nữa

      Nghĩ tới đây, tôi đưa tay làm động tác gọi cả bọn bỏ chạy. ngờ Tuyền béo tự tung tự tác, thấy con hải quái kia vẫn chưa bò ra khỏi hang, liền gài luôn thuốc nổ ở cửa hang, nhắm đúng lúc nó chui ra lập tức cho nổ. Có điều, hóa thạch san hô cực kỳ kiên cố, sóng xung kích từ vụ nổ thể phá sập được cửa hang, mà chỉ hất văng được mấy con giao nhân ở gần, và làm sụt vài tảng đá mà thôi.

      Lũ giao nhân ở quanh đấy đều bị vụ nổ bất ngờ làm kinh hoảng, cuống quýt chạy túa , cảnh tượng hỗn loạn tột cùng. lúc bát nháo như vậy, nếu chúng tôi nổi lên mặt nước, cho dù bọn giao nhân chủ động tấn công, cũng thể tránh khỏi bị va chạm. Giao nhân có môi ngoài, mấy cái răng sắc nhọn như những lưỡi dao xen kẽ của chúng chìa cả ra ngoài, chỉ cần cọ cho phát, đảm bảo cả mảng thịt lớn cũng bị lóc ra như chơi.

      Mấy người chúng tôi đành phải chôn chân tại chỗ, giơ ba cái xác trẻ con ra trước để phòng lũ giao nhân bơi loạn xị gần đó. Tôi còn phải tay giữ chặt lão khọm già Hồng Kông cuống lên muốn bỏ chạy, ra hiệu bảo cả bọn ai được liều lĩnh hành động, phải nắm bắt đúng thời cơ mới được nổi lên mặt nước. Đột nhiên nước trong động san hô sôi trào lên, vật thể khổng lồ từ trong hang động tối tăm đội bùn cát chui ra. Ánh sáng trắng nhàn nhạt từ những viên ngọc hắt lên màn nước đục ngầu tạo thành những mảng xam xám lấp lóa, khiến tôi thể nhận ra con quái thú kia rốt cuộc là loài gì, chỉ lờ mờ trông thấy khối đen lù lù to tướng, lỗ chỗ rất nhiều vệt trăng trắng, từa tựa giác hút.

      Cảnh tượng đó làm bọn tôi kinh hoảng, song cũng lại sao nén nổi tò mò. Tôi thầm nhủ, lực cản của những dòng chảy hỗn loạn mạnh như thế, vậy mà con quái này có thể dễ dàng hất văng cả mảnh xác tàu nặng đến hàng tấn trong hang động ra ngoài, chẳng lẽ là con mực khổng lồ nữa? Hay là con cua khổng lồ thích mình trong các hang sâu dưới đáy biển? Có điều, chỗ này tuy ở dưới đáy biển , nhưng độ sâu chưa đến năm chục mét, nếu nó có quanh năm ru rú trong động san hô , dường như phải thứ sinh vật khổng lồ vẫn dật tít đáy biển sâu thi thoảng mới nổi lên lần kia.

      Rốt cuộc Minh Thúc vẫn là người thông hiểu những chuyện biển nhất, mặc dù cát bùn cuộn lên mù mịt, ánh sáng từ trăm hạt minh châu khảm tượng người đồng bị che khuất, cảnh tượng trước mắt mơ hồ mờ mịt, song vừa nhìn con quái thú khắp mình toàn vảy đen, giác hút màu trắng ấy, lão dường như đoán ra được điều gì đó, vội chỉ tay vào lũ giao nhân bơi loạn xạ ngầu, rồi lại vỗ vỗ lên bụng mình, làm động tác như sinh con. Trong lúc hoảng loạn, cả bọn hiểu ý lão cho lắm, biết có phải ý lão muốn bảo chúng tôi, rằng lũ giao nhân màu đen kia, đều sinh ra ở trong hang động tối tăm hay ?

      Nghĩ vậy, tôi chợt giật nảy mình, sống lưng lạnh toát, lẽ nào Minh Thúc muốn : “Thứ ở bên trong hang động tối tăm ấy, phải hải quái gì, mà là mẫu thể của lũ giao nhân?”

      Lũ ác ngư xuất ở vùng Nam Hải này, toàn thân đầy vảy thịt màu đen, vây trước có ngón tay bén nhọn, nên được gọi là giao nhân. Nhưng chúng phải giống nhân ngư được nhắc đến trong các thư tịch cổ. Nhân ngư Nam Hải chung rất hiếm, hầu như tồn tại ở những nơi khác. Nhân ngư nhắc đến trong sách cổ thực ra là loài cá có bốn chân ở vùng Đông Hải.

      truyền thuyết cổ xưa, rằng giao nhân bái nguyệt mà hoài thai. Những lúc trăng tròn, chúng nổi hết lên mặt biển, hấp nạp tinh hoa của trăng sáng mà thụ thai. Nhưng sau khi chúng tôi tiến vào vực xoáy San Hô, phát dưới đáy vùng biển này thế núi quây tròn, hải khí ngưng tụ, bầu trời lúc nào cũng có mây đen che phủ, sương mù lan tỏa khắp mặt biển, căn bản thể nào trông thấy trăng sao gì hết. Chỉ khi nào hải khí trào lên, tạo thành xoáy nước lớn, hút hàng nghìn vạn tấn nước vào trong, mây trời mới bị ảnh hưởng của dòng khí lưu mà để lộ ra vầng trăng sáng như gương bầu trong giây lát. Lũ trai ốc ở đây hấp thụ ánh trăng sinh ngọc, mà toàn mượn ánh sáng từ hỏa để thành châu. Thứ ánh sáng từ hỏa lãnh dị thường, so với vầng nguyệt lại còn sáng hơn, nên ngọc trai hình thành bên trong Quy Khư này còn sáng hơn, tròn hơn, giá trị vượt xa so với minh châu Nam Hải mà chúng tôi mò được.

      Truyền thuyết về sinh sôi nảy nở của bọn giao nhân ở vùng duyên hải có vô khối, mỗi chuyện mỗi khác, xưa nay chưa từng có kết luận chính xác. Nhưng trong cả nghìn năm, bọn chúng gần như tuyệt tích, thành thử ra đến giờ cũng có học giả nào thực nghiên cứu vấn đề này. Lúc tôi trông thấy giao nhân ùn ùn chui từ những hang hốc hóa thạch cây san hô khổng lồ, ngoài kinh ngạc, cũng có thoáng nghĩ hiểu chúng từ đâu sinh ra. Bây giờ lại thấy Minh Thúc chỉ chỉ trỏ trỏ vào con quái vật biển đen ngòm trong hang tối, tôi sực nhớ, còn truyền thuyết khá ít người biết đến về sinh sôi nảy nở của cái giống giao nhân này. Những cái giác hút màu trắng trong màn cát bùn mù mịt kia, có lẽ chính là cuống rốn của lũ giao nhân, còn con đại quái vật trong hang tối tăm, chính là mẹ tổ sống nghìn năm của cả đàn giao nhân này: Giao lão.

      Thời xa xưa, những kẻ mò ngọc mưu sinh cũng thường bị lũ giao nhân hung tàn ăn sống nuốt tươi. Tương truyền, giao nhân từng độ trở thành đại nạn của vùng Nam Hải, uy hiếp đối với những kẻ mò ngọc tuyệt đối thua gì cá mập. Những người mất mạng trong miệng chúng thực nhiều kể xiết. Theo truyền thuyết ấy, sào huyệt của lũ giao nhân nằm bên trong hang động san hô. Trong hang động ấy, có con giao lão toàn thân đều là cuống rốn. Giống này cực kỳ quái dị, tử cung cuống rốn đều ở bên ngoài cơ thể, lũ giao nhân thông thường đều do nó sinh ra cả. Ở số miếu thờ Hải thần cổ, vẫn còn bảo tồn được vài di tích liên quan đến truyền thuyết này.

      Minh Thúc chỉ chỉ trỏ trỏ hồi, bọn chúng tôi cũng hiểu , phen này đúng là khéo quá hóa vụng, cái khay ngọc thể khởi động được dòng chảy ngầm đưa chúng tôi ra khỏi Quy Khư, ngược lại còn dụ con hải quái khổng lồ ra khỏi sào huyệt. Trước nay có ai trông thấy con giao lão bao giờ đâu, bây giờ đột nhiên đụng phải, cả bọn chúng tôi đều biết phải ứng phó thế nào.

      Những dòng chảy ngầm hỗn loạn càng lúc càng thêm mãnh liệt, nếu phải ôm chặt hóa thạch cây san hô, sợ rằng chúng tôi sớm bị nước xiết cuốn trôi mất rồi, lấy đâu ra cơ hội mà thoát khỏi chốn hiểm nguy này. Chỉ có vầng trăng trong nước kia vẫn tỏa ra thứ ánh sáng băng lạnh, lấp lóa biến ảo, bóng nước chập chờp như muốn khiến người ta mắt hoa đầu váng, cảm giác khác nào ở trong cơn ác mộng vĩnh viễn bao giờ chấm dứt vậy.

      Để giảm bớt áp lực của dòng nước và ánh sáng nhập nhèm biến ảo, mỗi người chúng tôi cùng nắm chặt cánh tay của người bên cạnh, áp mặt vào cây san hô. Tuy chấn động từ bên trong hóa thạch truyền ra khiến toàn thân tê chồn, song cảm giác đầu óc quay cuồng như muốn vỡ tung rốt cuộc cũng bớt phần nào. Tôi liếc số đo khí áp kế, dưỡng khí trong bình lặn gần hết, phen này nếu bị con giao lão kia nuốt sống cũng chết đuối ở đây, xem ra thế nào cũng khó lòng thoát chết rồi.

      Tôi tuyệt vọng vì tình cảnh trước mắt, đắn đo biết có nên sử dụng thuốc nổ cho cả bọn cái chết nhanh gọn thống khoái hay , thân thể to lớn dị thường của con quái kia bò ra khỏi hang, kéo theo rất nhiều mảnh tàu đắm và đồ đồng cổ, trong các cuống rốn trắng hếu chảy ra những dòng nước đen kỳ quái. Tôi khỏi thoáng ngẩn người, cái hang động sâu thấy đáy này ở tận bên dưới Quy Khư, sao lại có xác tàu đắm thời xưa được chứ? Lúc này, con trai tổ chết, các loại trang bị định hướng như la bàn đều trở lại hoạt động bình thường. Tham chiếu theo la bàn gắn đồng hồ thợ lặn, có thể hang động này thông với khu phế tích nơi chúng tôi đụng độ con rắn biển khổng lồ. Thông đạo này trước giờ vẫn bị con giao lão chắn mất, chỉ cần nó chuyển mình nơi khác, vậy là chúng tôi có thể vòng qua lặn trở về chỗ rừng san hô phía kia rồi.

      Có điều, ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong đầu tôi trong giây lát rồi lập tức tan biến, dẫu rằng thứ bí dược có thể phòng ngừa chứng khí ép vẫn chưa hết hiệu lực, dưỡng khí trong bình lặn cũng khó mà duy trì được lâu nữa. Chúng tôi lại biết đoạn đường hầm này dài bao nhiêu, chỉ sợ chưa được nửa cả bọn chết ngạt ở trong đó rồi cũng nên.

      Chúng tôi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết ôm chặt cây san hô hóa thạch, mở mắt trừng trừng ra nhìn con giao lão đội bùn cát chui ra khỏi hang ổ. Bùn cát xám xịt cuộn lên tạo thành tấm màn đục ngầu, mình nó vẫn còn vô số giao nhân chưa ra khỏi bào thai, khá nhiều con bị chấn động ép bật ra ngoài. Lũ con chưa thành hình vùng vẫy giãy chết, nhưng con giao lão hề để ý, cứ mạch tiến thẳng về phía cái khay ngọc phát sáng rực rỡ.

      Cây san hô hóa thạch dưới đáy nước chấn động dữ dội, con quái vật khổng lồ kia húc thẳng vào cái đỉnh đá khổng lồ. Chỉ thấy trong làn nước đục ngầu lộ ra bộ mặt quái dị đầy những vảy thịt nhăn nheo, hai con mắt màu xám đục tựa như hai cái túi hơi, ánh lên những tia lạnh lẽo chút sinh khí. Thân mình con quái vật mọc đầy những móc câu và gai thịt. Người ta thường , những giống quái vật dưới đáy biển sâu đều to như trái núi, con giao lão mình dưới hang động này tuy to đến mức ấy, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn này, chúng tôi cũng chẳng thể nào trông thấy toàn bộ hình dáng của nó được.

      Đa Linh kinh hãi tột cùng, bộ mặt quái đản ghê rợn của con giao lão khiến run bần bật, bàn tay mềm nhũn, thanh cổ kiếm tuột ra chìm luôn xuống đáy nước. Tuyền béo nhanh tay nhanh mắt, nỡ để mất món đồ cổ giá trị, vội theo cây san hô dịch chuyển xuống dưới, cố vươn tay chộp thanh kiếm trước khi nó rơi vào cái miệng khổng lồ của con quái thú.

      Hành vi này của Tuyền béo chẳng khác nào bẻ răng cọp, con giao lão chỉ cần hơi nhích về phía trước chút là có thể đớp cho cậu ta phát rồi. Dưới nước tuy có lực nổi, nhưng dòng chảy ngầm rất xiết, khi buông tay ra khỏi cây san hô, chưa chắc có thể nổi lên được, mà có khi còn bị dòng chảy cuốn lấy, đẩy dạt theo phương ngang, vô cùng dễ lâm vào cảnh tự mình cắm đầu vào cái miệng to như chậu máu của con quái thú. Vì vậy, Tuyền béo dám buông tay ra khỏi cây san hô, chộp được cổ kiếm, liền tức khắc bám leo lên như bị lửa đốt đít.

      Tôi thấy Tuyền béo quá liều lĩnh, vội cúi xuống tiếp ứng. Nhưng chậm, việc diễn biến lại quá nhanh, con giao lão kia hơi ngẩng đầu lên, nhằm Tuyền béo mà hút mạnh. Những dòng chảy ngầm tán loạn xung quanh đều bị hút về phía cái miệng đầy răng ghê tởm của nó. Mấy người bọn tôi bám cây san hô, cũng bị dòng nước cuốn chặt, tựa như mấy lá cờ rách buộc dây phơi quần áo, phấp pha phấp phới cơ hồ như sắp bị cuồng phong cuốn bay mất.

      Lúc này, tôi chợt phát ra con giao lão bám vào bên cạnh cái đỉnh đá khổng lồ, tuy cách cái khay ngọc tỏa sáng và cả chúng tôi rất gần, song nó lại chẳng thể nhích thêm dù chỉ phân tấc. Dường như thân thể khổng lồ ấy bị khóa chặt xuống đáy biển, thể di chuyển quá xa, nên nó chỉ ra sức hút nước, định cuốn cả người lẫn khay ngọc vào trong miệng. Nó dồn hết sức lực để di chuyển, song cũng chỉ có thể nhích động chậm chạp bên mép đỉnh đá, mãi vẫn thể nào chạm đến quầng sáng tựa như vầng trăng ma quỷ ấy.

      Khó khăn lắm tôi mới tóm được Tuyền béo, song bám cây san hô lại thình lình tuột tay, lập tức bị dòng nước hút theo. Đúng lúc ấy, bỗng thấy đau nhói lên, ra Shirley Dương kịp vươn tay ra kéo quai đeo cái túi vai tôi lại. Ba người bị dòng chảy ngầm xô đẩy dữ dội, sống chết cũng phải cố, dám buông tay. Trong thoáng hoảng hốt đó, tôi chợt trông thấy cái đỉnh đá khổng lồ chầm chậm chuyển động, bất giác sực hiểu ra tất cả: cái chốt khởi động, hóa ra chính là con giao lão mình sâu bên trong hang động tối tăm kia.

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 53

      Tuyệt cảnh

      [​IMG]
      hân thể khổng lồ của con giao lão dường như bị xích ở trong hang, nó rục rịch muốn nuốt số minh châu tỏa ra ánh sáng lành lạnh như ánh trăng gắn tượng người đồng, song lại cách mấy mét, sao chạm tới được. Con quái vật vịn vào đỉnh đá khổng lồ, vươn cổ hút nước. Cái đỉnh đá trông như thể cái cối xay khổng lồ từ từ chuyển động, cứ nhích chút, con giao lão vùng vẫy nhoi ra thêm chút, tượng người đồng nâng khay ngọc kia lại dâng cao lên chút. Tất cả cuống rốn khắp thân thể con giao lão liên tục rỉ nước đen, càng cố nhích lên phía trước, nó lại càng tốn sức.

      Mấy cái xác trẻ con cụt chân cụt tay sớm tan hết vào nước biển từ lúc nãy, tôi và Shirley Dương, Tuyền béo níu chặt lấy nhau, cùng bị dòng nước xiết xô đẩy chới với khó mà đứng yên được. Nhưng cũng chính trong tình cảnh đặc biệt ấy, tôi mới phát ra hệ thống quẻ Chấn tượng người đồng được dùng để dẫn dụ con giao lão rời hang. Sức mạnh kinh hồn bạt vía của con giao lão làm đỉnh đá chuyển động, xích đồng quấn đỉnh đá dần xoắn lại, khiến mấy phiến đá nặng hàng tấn trông tựa như nắp cửa cống bên cạnh cây san hô từ từ nhích ra khe . Dòng chảy ngầm mạnh mẽ từ bên trong lập tức xoay chuyển các dòng nước hỗn loạn theo chiều kim đồng hồ, bao nhiêu cá tôm trong động san hô đều bị nó cuốn theo, vô số vật bồi táng chìm dưới đáy lần lượt nổi lên như thể mất trọng lượng, ào ào biến vào xoáy nước.

      Địa hình trong Quy Khư giống con cá voi cực lớn, đầu hướng về phía Tây, đuôi hướng về phía Đông, thân mình nằm phục dưới đáy biển Nam Hải, lỗ thở chính là đảo u linh bên cây thần mộc. Dựa theo phương hướng mà phán đoán, hướng mấy phiến đá kia mở ra chính là đối ứng với miệng con cá voi. Thi thể của cương nhân Nam Hải đặt trong cỗ quan quách đá khóa chặt vào cái mai rùa hoặc con rùa còn sống. Hải khí quanh năm cách tuyệt đột nhiên thông thoát, khiến sinh ra dòng xoáy tương tự như hải nhãn. Khi phiến đá chặn cửa mở ra, quan tài đá bị dòng xoáy vừa xuất hút ra khỏi miệng cá voi, vĩnh viễn chìm xuống đáy biển, nghi thức “hải táng” hoàn thành. Nhưng để dẫn dụ được con giao lão náu trong hang sâu ra, nhất thiết phải có trăm viên minh châu làm mồi, có đủ minh châu Nam Hải, nghi thức hải táng ly kỳ này chắc chắn thể thực được. Hơn trăm viên minh châu Nam Hải, nào phải thứ mà hạng người tầm thường dễ có trong tay, chẳng biết là mấy năm hay mấy chục năm mới kiếm đủ. Từ đây có thể thấy, người xưa coi trọng chết hơn cả sống, để được vĩnh sinh sau khi chết, họ sẵn sàng trả giá cực lớn mà hề tiếc nuối.

      Lúc trước, chúng tôi cứ tưởng khi trăng tròn dòng chảy ngầm trào lên, đưa quan tài lên mặt biển, nhưng xem ra suy nghĩ ấy là hoàn toàn sai lầm rồi. Người Hận Thiên cho rằng sau khi chết, linh hồn lên mặt trăng, sau đó sinh mệnh tiếp tục tồn tại trong hình thái khác. Đường hầm trong cây gỗ Kiện Mộc được xây dựng chính là để cho vong hồn sử dụng mà đến cõi mới, còn thi thể vẫn thuộc về biển cả mênh mông. Quẻ Chấn là hệ thống đưa thi thể ra biển, sợ rằng phương pháp siêu độ vong linh này thích hợp cho người sống sử dụng, chúng tôi muốn lợi dụng nó để thoát khỏi Quy Khư, thực tình là chẳng có phần trăm hy vọng nào sất.

      Đầu óc mù mịt cả đống ý nghĩ, đột nhiên tôi cảm thấy cánh tay mỏi nhừ tê cứng, dần dần níu nổi cánh tay Tuyền béo nữa. Tuyền béo nhận ra mình sắp bị con giao lão hút vào miệng, cũng chẳng còn tiếc gì thanh cổ kiếm, nhân lúc dòng nước chảy mạnh, liền thình lình buông tay. Thanh kiếm đồng lao chẳng vào mồm con giao lão, lưỡi kiếm sắc xuyên qua đầu lưỡi, dòng máu bẩn tuôn chảy hòa vào nước biển, song con giao lão vẫn hoàn toàn để ý, hướng về phía quầng sáng tiếp tục ra sức hút mạnh.

      Tuyền béo ném bỏ thanh kiếm đồng, rảnh được cánh tay nữa, vội ôm chầm cánh tay tôi, rốt cuộc cũng bám được vào cây san hô hóa thạch. Tôi và Shirley Dương cũng bám chặt vào thân cây, chỉ thấy dòng chảy cuồn cuộn đẩy mảnh vụn xác tàu và xương cốt dưới đáy nước lên, cơ hồ như trận vòi rồng, thế mà tượng người đồng nâng khay ngọc tỏa sáng kia vẫn hết sức vững chãi, gần như hề lay chuyển. Cả bọn chúng tôi lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn biết bám chặt cây san hô, mở mắt trân trân nhìn con giao lão bám vào cái đỉnh đá khổng lồ từ từ nhích dần lên cao cùng với vầng trăng ma quỷ cũng mỗi lúc dâng cao, chẳng có cách gì ngăn chặn tình thế càng lúc càng thêm xấu , chỉ mong con hải quái nhanh chóng hút được minh châu rồi rút trở về hang động nơi nó náu thân, đóng mấy cửa cống kia lại, bằng , chúng tôi ắt bị dòng nước càng lúc càng thêm dữ dội kia cuốn vào cõi chết.

      Tôi muốn chờ chết, bèn tính liều phen bám xuống dưới gốc cây san hô, phá hủy cái khay ngọc kia . Kỳ thực, lúc này người ở gần tượng đồng nhất chính là Minh Thúc, nhưng lão khọm già ấy sớm kinh hoảng đến nỗi run như cầy sấy, chẳng thể mong chờ được. Tôi nghiến răng, lấy hết can đảm bám vào thân cây, tuột dần xuống giữa dòng chảy ngầm cuồn cuộn. Nhưng đúng lúc ấy, tình hình bỗng dưng biến chuyển bất ngờ, thông qua cây san hô hóa thạch, tôi có thể cảm nhận được những chấn động dị thường truyền lên từ đáy biển.

      Mượn ánh sáng tỏa ra từ chiếc khay ngọc, tôi trông thấy xoáy nuớc phía sau cửa cống bằng đá đột nhiên biến mất. ra, con trai tổ chết , cũng bằng như phá hỏng thế phong thủy của Quy Khư, chút hải khí còn sót lại dần tiêu tan. Hang động san hô chằng chịt phức tạp dưới này, cùng với cái hang như bụng cá voi ở phía kia vốn luôn được hải khí bao bọc, khiến nước biển lúc lên lúc xuống, biến hóa vô thường. Nay hải khí mất , số động san hô tương đối yếu ớt mau chóng sụp đổ, mở đầu cho chuỗi tai họa khủng khiếp sắp giáng xuống toàn bộ Quy Khư.

      Lúc này, bọn giao nhân hung dữ kia, chẳng phải bị hút vào dòng xoáy cũng bỏ chạy thục mạng rồi. Hóa thạch san hô quả nhiên bắt đầu đổ sập, đá rơi xuống bít cả cửa cống. Tôi vội vàng từ bỏ ý nghĩ phá hủy cái khay ngọc, quay sang huých hai người hốt hoảng cuống cả tay chân là Đa Linh và Minh Thúc, nhắc họ ngàn vạn lần được buông tay khỏi cây san hô lớn nhất. Trong biến cố trời long đất lở sắp xảy đến, người nào lo thân người nấy còn chưa xong, dù có lòng muốn ứng cứu lẫn nhau, e cũng lực bất tòng tâm mà thôi.

      Chỉ thấy xung quanh chấn động như muốn đổ ụp xuống ngay, cái hang sâu chỗ con giao lão trú nứt toác ra, rặng san hô đè lên thân thể nó đồng thời cũng lỏng ra. Nhân cơ hội ấy, con giao lão liền trườn mình ra ngoài, lê thân thể nặng nề bám lên cái đỉnh đá, chẳng ngờ dùng sức quá mạnh, làm đứt mấy sợi xích. Tượng người bằng đồng bên trong cái đỉnh đung đưa như muốn đổ vật ra.

      Tôi vẫn còn muốn nhln cho hơn bên dưới đỉnh đá lại nứt toác ra vệt lớn, tạo ra xoáy tròn hút nước biển vào trong. Thấy thế, tôi vội lách người né, chợt nước từ dưới lại phụt lên, phỏng chừng có dòng chảy ngầm vừa mới bùng phát. Tượng đồng chịu mấy lực tác động cùng lúc, dù chắc chắn mấy cũng thể chịu nổi nữa, cả trăm hạt minh châu to như mắt rồng bắn tóe ra như tiên nữ rải hoa.

      Tôi cũng sao bám vào thân cây san hô hóa thạch được nữa, thân thể bị đẩy lên phía , áp lực nước khủng khiếp khiến người ta cảm giác như thể hồn lìa khỏi xác vậy. Sau mấy phen trời xoay đất chuyển, rốt cuộc tôi cũng ló đầu lên khỏi mặt nước, suýt nữa bị sặc chết. Vừa trồi lên, tôi tức khắc giật tung ống thở và kính lặn, nhanh chóng đảo mắt tìm những người còn lại. Cũng may, cả bọn đều giỏi bơi lặn, cũng biết mượn dòng nước phun trào nổi lên, ai bị thương gì cả, song khó tránh khỏi phen kinh hãi, người nào người nấy há miệng thở hổn hển, thốt lên được tiếng nào.

      Chốn Quy Khư này có cửa sổ trời, dưới có dòng chảy ngầm. Dòng chảy bên dưới động san hô trào lên liên tục, chúng tôi chưa kịp thở lấy hơi, thế nước lại dâng cao cuồn cuộn, nhấn chìm cả bộ xương cá voi để xác cương nhân Nam Hải, thoắt cái nước dâng quá cửa hang bên dưới cây Kiện Mộc, xem ra sắp ngập tận nóc hang đến nơi rồi.

      Trong động san hô tối om như mực, cả trăm viên minh châu tản văng ra sớm bị dòng nước xiết cuốn còn tăm tích. Tôi bám lấy lớp vỏ cây thần mộc sần sùi, hét lên với cả bọn: “Hết dưỡng khí rồi, thể ở lại đây nữa, mau chui vào hang cây...”

      Những người còn lại lập tức hiểu ý: nước ngầm dâng lên nhanh chóng ngập đầy hang động, còn mau rời khỏi mộ cổ trong động san hô này, cả bọn chết vì bị dòng nước cuốn xuống đáy biển cũng chết đuối chết ngạt mất thôi. Chỉ có cách chui vào thông đạo bên trong cây gỗ Kiện Mộc, theo đường cũ bò về di tích cổ thành, may ra mới thoát được kiếp nạn này. Vậy là, ai còn thời gian để suy nghĩ, quyết định dốc nốt chút sức tàn bơi đến cửa hang ngay, chuẩn bị lấy hơi lặn vào.

      Minh Thúc chỉ cuống cuồng lo chạy tháo mạng, hụp xuống đầu tiên. Tôi hít sâu hơi, cũng định lặn xuống, nhưng mới hít được nửa, động san hô ầm ầm rung chuyển. ra, hải khí là cỗ sinh khí bất diệt của mạch Nam Long, sau khi nó yếu và biến mất, số rặng đá ngầm và san hô hóa thạch lập tức trở nên giòn xốp mủn nát. Chỉ thấy, đầu như có con rồng lướt qua trung, tảng nham thạch bị cây Kiện Mộc xuyên qua nhanh chóng tách làm hai nửa sập xuống. Lúc này, mực nước ở cổ thành thấp, nên có nhiều nước đổ xuống, ngược lại còn tạo ra lối thông giữa động san hô và hang động Quy Khư ở phía .

      Chúng tôi tái mét mặt mày trước thanh thế kinh thiên động địa của vụ chấn động, chỉ biết ôm riết lấy cây thần mộc ngây ngẩn ra, quên cả kế hoạch lặn xuống chui vào cửa hang. Ngước mắt nhìn lên, lờ mờ trông thấy hỏa lập lòe, tựa như những con rồng lửa cuồn cuộn chuyển động tầng nham thạch.

      Minh Thúc ló đầu lên mặt nước, kêu toáng lên: “ xong, con giao lão dưới đáy nước cũng bị dòng chảy ngầm đẩy lên, nó ôm lấy thần mộc, chặn mất lối vào rồi.” Lão khọm già cuống cà kê, kêu xong lại định hụp xuống trốn chạy, nhưng thực lão cũng chẳng biết có thể chạy theo đường nào nữa.

      Tôi nhao ra chộp cánh tay Minh Thúc giữ lại, cũng chẳng buồn giải thích, cứ thế đẩy lão dựa sát vào thân cây thần mộc. Việc đến nước này rồi, thôi đành tùy cơ ứng biến, đánh liều chui qua chỗ vừa đổ sụp kia để trở lên di tích Quy Khư, sau đó leo lên đỉnh khúc cây để tránh dòng chảy ngầm và con hải quái trồi lên vậy.

      Ngay sau đó, tôi đẩy Đa Linh và Cổ Thái, Minh Thúc trước, như con sói già nhanh nhẹn, mau chóng dẫn theo hai chị em Cổ Thái bò lên cao. Tôi cũng để Shirley Dương lên trước. Dòng chảy ngầm thúc lên mỗi lúc mạnh hơn, tôi giữ chặt Tuyền béo, hét lớn: “Tuyền béo, cậu được ?”

      Tuyền béo vuốt nước mặt hét lại: “Vì bia miễn phí và đẹp đảo Miếu San Hô... con bà nó, ông mày xông ra đây.” đoạn, cậu ta ưỡn cái bụng béo lên, cả tay lẫn chân quắp chặt cây thần mộc, nhích dần lên. Chuyến này vớt được rất nhiều đồ tốt, tuy rằng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, song Tuyền béo vẫn hết sức phấn khích, sức lực tăng lên đột biến, cách khác, chính là “tiền đốt đít”, đến cả bệnh sợ độ cao xưa nay cách nào trị nổi, cu cậu cũng quên béng rồi.

      Tôi bám cây gỗ Kiện Mộc, theo sát Tuyền béo, những phải chú ý đến thân cây gỗ trơn tuột dưới chân, mà còn phải ngừng né đá vụn, nhưng chẳng có thời gian mà sợ nữa, chỉ cần leo lên xong là coi như nhặt lại được cái mạng trở về, vạn nhất trượt chân rơi xuống hoặc bị đá đè chết, cũng đành chấp nhận số mệnh mà thôi.

      Khó khăn lắm cả bọn mới qua được tầng nham thạch sụp đổ, bên cạnh toàn là những tượng nô lệ bằng đồng nghiêng ngả, bốn phía vẫn vang động ầm ầm dứt. Tôi tranh thủ cúi nhìn bên dưới, mặt nước cuồn cuộn đục ngầu như sôi, thấp thoáng cái bóng đen khổng lồ, cặp mắt hung tàn xám xịt to như hai ngọn đèn chòng chọc trông lên.

      Tôi vừa kinh hoảng vừa lấy làm nghi hoặc, “vầng trăng” dưới nước do trăm viên minh châu tạo thành tan biến, con giao lão ấy sao vẫn chưa chịu quay về sào huyệt? Nó quyết ý phải xơi thịt chúng tôi bằng được chắc? Nhưng ngay sau đó, khi ngẩng đầu lên nhìn bầu , tôi lập tức hiểu ra nguyên cớ, khỏi thầm than tiếng “chó cắn áo rách”. ra nguyên nhân là ở lỗ hổng đảo u linh mà cây gỗ Kiện Mộc trỏ thẳng tới kia, lúc này hải khí tan, mây mù quanh năm che phủ mặt biển cũng còn nữa, lại lúc nửa đêm, trăng sao sáng rỡ, vằng vặc rọi vào Quy Khư. Con giao lão dưới đáy biển trông thấy trăng sáng, làm sao lại chịu quay về hang ổ cơ chứ?

      Chỉ thấy sóng nước cuốn lên, con giao lão thân đầy vảy thịt đen đúa ấy rẽ nước trườn lên thân cây Kiện Mộc. Những ổ trứng và cuống rốn khắp mình nó chứa toàn niêm dịch, giúp nó bám vào thân cây, rồi nhích cả thân thể nặng nề leo lên. Tôi chửi thầm tiếng, rút dao lặn cắt đứt dây buộc cái bình dưỡng khí trống rỗng, ném xuống con quái vật. Nhưng làm thế phỏng có ích gì đâu?

      Tôi vừa thúc giục vừa đẩy bọn Tuyền béo nhanh leo gấp hơn, ngàn vạn lần được ngoảnh đầu nhìn xuống. Lên đến đây, coi như bị ép đến cùng đường mạt lộ rồi, cả bọn đều ném bỏ bình dưỡng khí sạch trơn, sử dụng dao lặn đâm vào thân gỗ, dốc toàn bộ sức lực còn sót lại mà leo. Tuyền béo leo được đoạn, chân tay bỗng mềm nhũn ra, cúi đầu liếc xuống phía dưới cái, tức hoa mắt váng đầu, trượt luôn khỏi thân cây trơn tuồn tuột. Tôi thấy vậy, vội vươn tay ra chộp lấy, song cũng bị đà rơi của cậu ta kéo theo, hai tên cùng lăn lông lốc xuống dưới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :