Chương 31 Cái hang kinh hoàng hìn ánh mắt màu xanh lục dị như đám lửa ma ấy, tôi đột nhiên nghĩ ra, phàm là các loài mèo hay chồn, khả năng nhìn trong bóng tối cực tốt, đôi mắt sáng thua gì bóng đèn cỡ . Đồng tử của động vật họ mèo có thể thu hay phóng to tùy theo ánh sáng nhiều hoặc ít, còn những con hoàng bì tử thành tinh càng ở chỗ tối, ánh tinh quang trong mắt lại càng sáng bừng. Lần trước bị trúng phải phép mê hồn của con Hoàng tiên trong miếu Hoàng đại tiên, chúng tôi suýt chút nữa tự treo cổ chết trong căn hầm tối ấy, đặc biệt, đôi mắt xanh leo lét của con Hoàng tiên trong căn hầm tối om đèn lửa, đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Tới đây, bỗng nhiên quầng sáng xanh ấy chớp chớp lóe lên mấy lượt, tôi kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vội hỏi Tuyền béo: “Con Hoàng tiên mà cậu đem đổi kẹo hoa quả ấy, cuối cùng thế nào hả?” Chỉ nghe Tuyền béo vừa đập bồm bộp lên cái đèn công binh đeo trước ngực vừa đáp: “Tôi tận mắt xem người ta lột da nó, sao lại...” ràng cậu ta cũng trông thấy đôi mắt màu xanh lục lóe lên trong cái hang cây chật hẹp, lập tức nghĩ ngay đến trường hợp con hoàng bì tử ấy chết nhắm mắt từ chốn gian bò lên đòi mạng, dẫu có gan lớn bằng trời cũng khỏi phen kinh hãi. Tuyền béo còn chưa dứt câu, trong hang cây tối mù, lại xuất đôi mắt sáng như lửa ma nữa. Hai đôi mắt chớp chớp mấy lượt, liền nghe phía đối diện phát ra tràng cười the thé cổ quái. Tiếng cười chói tai cực kỳ khó nghe, toát lên vẻ gian tà khó tả, khiến ai nấy nổi hết cả da gà. Tôi than thầm hay, hồi đó chỉ hại chết có con Hoàng tiên thôi, sao giờ bỗng dưng lại xuất hai đôi mắt như bốn ngọn đèn xanh thế này, rốt cuộc là thứ gì ám quẻ chúng tôi đây? Tôi chợt nhớ đến bức bích họa cổ hình vẽ hoàng bì tử thành tinh chiêu hồn cho các xác đàn bà trong huyệt động bên ngoài kia. Trong cái thời đại vẫn còn chưa được khai hóa, thuật bói toán phù thủy hoành hành ấy, việc sùng bái thần thánh, tô tem có từ viễn cổ vẫn rất phổ biến, ở vùng Đại Hưng An Lĩnh và thảo nguyên gần đó, đều tồn tại quan điểm coi chồn lông vàng là hóa thân của Tử thần chốn tào Địa phủ. Nhưng từ thời Tống, phong tục này dần mất . Có nhiều lúc, tôi cảm thấy nhận thức của người xưa đối với thế giới tuy rất nguyên thủy, nhưng cũng thể phủ nhận, lĩnh ngộ của họ với tự nhiên và sinh mệnh, về mặt nào đó còn thuần túy và trực quan hơn người đại chúng ta nhiều. Chuyện hoàng bì tử chiêu hồn cho người chết chưa chắc là lời đồn vô căn cứ, chẳng qua là, với thế giới quan và giá trị quan của chúng ta rất khó để nắm bắt được chân tướng của việc thông qua cách biểu đạt của người xưa mà thôi. Tinh thần tôi lúc ấy vô cùng hoảng hốt, đối với loại uy hiếp nhìn thấy được, chạm vào được như cương thi, vẫn còn gắng sức liều mạng phen được, chứ với cái thứ vong linh này lại chẳng biết bắt tay từ đâu, nhất thời cũng thúc thủ vô sách, đành mở mắt nhìn bốn ngọn lửa ma ấy bay lượn bên cạnh mình, trong lòng rối như tơ vò, định kéo Tuyền béo và Đinh Tư Điềm cướp đường bỏ chạy, nhưng đừng là tìm được lối ra, mà cả chút ánh sáng cũng chẳng hề có nữa. Rốt cuộc, tôi cũng chỉ biết sốt ruột khan, chẳng thể nghĩ ra được cách gì hết. Lúc này, đoạn quan đằng che mất cửa hang cây đột nhiên sụt xuống thêm chút nữa, thân dây mây và cửa hang hé ra hai khe hở. Bên ngoài tuy có sương mù, nhưng dẫu sao cũng là ban ngày ban mặt, tia sáng yếu ớt len lỏi qua khe hở ấy chiếu vào bên trong. Tình cảnh xung quanh chúng tôi, từ tối om giơ năm ngón tay lên trước mặt cũng thấy gì, trở thành có thể mờ mờ trông thấy đường nét của vật. Trong hang có thể lờ mờ nhìn thấy các thứ, bốn ngọn lửa ma và tiếng cười hung ác gian tà kia lập tức cùng lúc biến mất, tôi vội vàng dụi dụi mắt, định thần nhìn lại. Lão Dương Bì ngã cách chỗ tôi khoảng hai bước chân, dường như bị đập phải đầu, nằm sõng soài dưới đất nhúc nhích gì, biết sống chết thế nào. Đinh Tư Điềm và Tuyền béo ngồi ở hai bên cạnh tôi, cũng bị ngã khá đau. Ngay phía sau lão Dương Bì, cái bao ông đeo lưng đổ tung tóe ra, đồ vật bên trong rơi lăn lóc dưới đất, có hai con chồn vàng hình dáng kỳ dị ngồi chồm hỗm người ông, lấm la lấm lét nhìn chúng tôi, bộ mặt hết sức cổ quái. Hai con hoàng bì tử này tiếng là chồn vàng nhưng toàn thân lại có lấy cọng lông vàng, mà trắng toát như loài cáo bạc, có điều, gương mặt hoàng bì tử được đẹp như cáo, vừa xấu lại vừa tà ác, nhìn là thấy ghét rồi. Vả lại, thể hình của mấy giống này có đặc trưng rất ràng, có đổi màu lông thế nào cũng vẫn là hoàng bì tử thôi. Tương truyền giống hoàng bì tử này cứ sống được tháng là lưng lại mọc ra sợi lông trắng, đôi hoàng bì tử toàn thân lông bạc này, biết là do sống lâu quá mà thành tinh? Hay thuộc giống hoàng bì tử đặc biệt nào đó, sinh ra có lông trắng như tuyết rồi? Chỉ thấy hai con hoàng bì tử ấy dường như bị ánh sáng bất ngờ rọi xuống qua kẽ hở làm cho kinh hãi, tứ chi vươn ra, nửa chồm hỗm nửa sõng soài người lão Dương Bì, cái đuôi kéo lên phía sau. Tôi vừa thấy động tác ấy của hai con chồn vàng, trong đầu lập tức như có sấm nổ giữa trời quang, tức thời tỉnh ngộ ra. Ở cửa tòa nhà đốt xác, hai cánh tay lên ô kính ra chính là do đôi hoàng bì tử này giở trò giả thần giả quỷ. Tứ chi của chúng cộng thêm cái đầu áp vào bên ô kính, thoạt trông khá giống bàn tay với năm ngón tay, thêm vào cái đuôi to xù đầy lông kia, chẳng phải rất giống cánh tay người hay sao? Nghĩ đoạn, tôi liền thầm mắng mình giữ được ý chí kiên định, đúng là “ma quỷ ở tại lòng ta”, lúc ấy ngờ lại để hai con súc sinh lông lá này dọa cho khiếp hãi. Chỉ có điều, biết đôi hoàng bì tử lông trắng này tại sao lại muốn dồn ép chúng tôi vào tuyệt cảnh như vậy. Từ xưa đến nay, hoàng bì tử và cáo được dân gian công nhận là những loài giảo hoạt và thông hiểu tính người nhất. Những truyền thuyết về việc chúng tu luyện thành tinh nhiều kể xiết, điều này cũng phải ngẫu nhiên. thực, cái gọi là thành tinh ấy phải chỉ khả năng biến hóa thành người, những truyền thuyết kiểu như hồ ly thành tinh hóa thành , hoàng bì tử hóa thành ông già đều chỉ là thêm mắm dặm muối bịa tạc phét lác mà thôi. Chồn cáo thành tinh, chẳng qua chỉ có thể thông hiểu tính người, biết được xã hội loài người là như thế nào, có thể hiểu và mô phỏng những hành vi của loài người, vì vậy số người tinh thông phương thuật vẫn thường hay : “Con người là vạn vật chi linh, những loài súc sinh ấy biết phải trải qua bao nhiêu kiếp, gặp bao nhiêu nạn, cuối cùng đắc đạo, cũng chẳng qua chỉ đạt đến tiêu chuẩn của phàm nhân bình thường, tiếc thay cho những kẻ sinh ra làm người, mà đến hết đời cũng thể tận dụng được cái thân này.” Cách này, từ góc độ nào đấy, cũng chứng tỏ thực rằng loài chồn cáo có thể thông hiểu được lòng người. Hoàng bì tử có thể đoán được tâm tư con người, nhưng tôi lại thể đoán ra hành vi và động cơ mục đích của chúng, chỉ cảm giác, khả năng lớn nhất là, đôi hoàng bì tử này phỏng chừng có quan hệ gì đó rất sâu xa với động Bách Nhãn. Bọn chúng ép chúng tôi vào gian đốt xác, rồi hiểu lại luồn qua đường nào chui vào bên trong, gây ra cho chúng tôi vô số phiền phức, đồng thời dọc đường luôn bám theo đến tận gian bí thất của người Nga kia. Có lẽ vì úy kỵ sát khí của thanh bảo đao Khang Hy, nên chỉ những lúc chúng tôi mệt mỏi, thần trí tỉnh táo, bọn chúng mới có thể trực tiếp giở trò hãm hại, còn đâu chỉ toàn là mấy mánh khóe xấu xa, mượn đao giết người. Những ý nghĩ ấy lần lượt lóe lên trong óc, giờ tôi hiểu được bảy tám phần rồi. Vì kiện bất ngờ, khiến chúng tôi ngã xuống khỏi dây mây quan đằng, rơi vào hang cây này, rồi cửa hang lại vừa khéo bị bít kín. Trong gian chật hẹp có bất cứ chỗ nào nấp, bấy giờ mới phát ra được hành tung của chúng, bằng chẳng biết còn bị chúng bám đuôi đến lúc nào nữa. Đièu duy nhất, cần thiết nhất, nhưng lại nghĩ mãi cũng thông, đó là tôi đề cao cảnh giác như thế rồi, hai con quái này rốt cuộc làm thế nào mà bám theo cách thần hay quỷ biết như thế? Lúc này, hai con hoàng bì tử lộ mặt giặc ra, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi với thái độ bất hảo. Bị ánh mắt chúng chiếu vào, tôi lập tức nhớ đến cả chặng đường khốn khổ vì hoảng sợ kinh hãi, lửa giận tức bùng lên ngùn ngục, lại nhớ đến lời hiệu triệu thời Hồng vệ binh: “Cầm bút lên làm đao làm kiém, tập trung hỏa lực đánh lũ xấu xa, bọn ngưu quỷ xà thần dám nhúc nhích, đập nát cái đầu xấu xa, giết giết giết...” lúc này còn dùng vũ lực, thử hỏi còn đợi đến bao giờ? Cảm giác ham muốn giết chóc trong tôi trỗi dậy, mặc xác nó là cái gì, chỉ cần phải là bóng u linh thể bắt được cứ làm thịt trước rồi tính, tránh để sau này lại thêm phiền phức. Nhưng tôi chưa kịp ra tay, Tuyền béo từ nãy giờ cáu tiết lắm rồi, cậu ta lao bổ lên, nghiến răng nghiến lợi : “Thực đúng là hiếp người quá đáng mà! Tiên sư cha chúng mày, tao phải bắt hai con hoàng bì tử thối tha chúng mày vò nát ra chùi đít mới được…” Tuyền béo thể hình to lớn, ở trong hang cây chật hẹp này chẳng khác nào bức tường, mà tay chân cậu ta cũng rất nhanh nhẹn, muốn bắt hai con chồn lòng vàng trong chỗ kín mít thế này đâu phải việc gì khó. Nhưng ngờ, cậu ta lại vồ hụt mấy phát liền. Hai con hoàng bì tử kia cũng đều già sắp rụng hết cả lông, chúng phải né tránh rất nhanh, mà dường như có thể đoán được động tác của Tuyền béo, trước khi cậu ta ra tay, chúng biết trước mà né tránh rồi. trán Tuyền béo đầm đìa mồ hôi, cứ tiếp tục thế này, có khi chết mệt rồi cũng bắt được bọn chúng. Cậu ta nổi điên lên, chẳng còn để ý gì nữa, rút luôn khẩu Nambu 14 ra bắn liền hai phát. Động tác rút súng bóp cò của Tuyền béo nhanh đến mức tôi còn kịp nhìn , vả lại, tôi vẫn nhớ hồi ở quân khu, cậu ta bắn bia chưa lần trượt đích, ít nhất là tôi cũng chưa thấy cậu ta bắn trượt bao giờ, chỉ cần súng nổ là chắc chắn trúng mục tiêu. Tôi thầm nhủ, hai phát súng này coi như giải quyết vấn đề rồi, cuối cùng cũng bớt được phần gánh nặng, ngờ cả hai viên đạn của Tuyền béo đều trật lất. Khoảng cách ngắn như vậy, mục tiêu lại quá ràng, ngờ cậu ta lại bắn trượt. Đừng là Tuyền béo đần thối mặt ra, cả tôi cũng dám tin vào mắt mình cho lắm, tự đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác buốt giá. Hai con hoàng bì tử ấy chẳng khác nào hai bóng ma màu trắng, đến dấu vết, trong tình huống gần như thể vậy mà vẫn tránh được phát súng chí mạng đó của Tuyền béo. Hai viên đạn súng lục trượt mục tiêu ghim chặt vào rễ cây. Tuyền béo còn tưởng khẩu súng có vấn đề, cả người bần thần trong thoáng chốc. trong hai con hoàng bì tử liền thừa cơ nhảy đến trước mặt cậu ta, xì hơi phát. Tôi và Đinh Tư Điềm đều ở sau lưng Tuyền béo, tầm nhìn bị cậu ta che khuất, chỉ thấy luồng khói xanh thốc vào mặt. Trong cái hang cây tức thối om cả lên. Tuyền béo ở vị trí đứng mũi chịu sào, liền bị hơi thối hun cho xanh lè cả mặt, chẳng còn để ý gì đến khẩu poọc hoọc tay mình nữa, lập tức đổ người ngã lăn xuống bên cạnh lão Dương Bì, ho sù sụ ngừng, hai chân đạp lia lịa xuống đất. Hai con hoàng bì tử kia nấp vào góc, ánh mắt lập lòe, gương mặt lộ nụ cười hiểm. Tôi trông thấy cặp mắt đầy tà khí của hai con hoàng bì tử, lập tức hiểu ra, đôi mắt này của chúng dường như có thể nhìn thấu lòng người, đọc được cả tâm tư, tựa hồ như nhất cử nhất động của mình đều bị bọn chúng đoán biết cả vậy. Ở vùng núi nơi chúng tôi tham gia lao động sản xuất, cũng thường hay nghe người ta bọn hoàng bì tử thành tinh chỉ có thể nhiếp hồn, mà còn có thể thông hồn, cũng chính là thuật đọc tâm và thuật thôi miên mà người đại chúng ta vẫn hay . Nhưng hoàng bì tử thành tinh có thể đọc được tâm tư con người đến mức độ nào chẳng ai biết , có lẽ nó chỉ thông qua cảm ứng điện trong ánh mắt, mà dự đoán ra hành động của con người. Cũng có thuyết tà dị hơn, hoàng bì tử thành tinh thậm chí còn nhìn thấu được tâm can, đừng là thất tình lục dục, đến cả lục phủ ngũ tạng đại não tiểu não nghĩ cái gì cũng đều bị nó nhìn thấy hết. Tới đây, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra chính vì hai con hoàng bì tử này có thể đọc được tâm tư con người, vì vậy cho dù luôn bám sát theo sau chúng tôi, bọn chúng cũng có thể mình giấu tích như thường. Vả lại, chúng còn luôn tìm cách tạo ra các gánh nặng tinh thần và áp lực tâm lý cho chúng tối, vì trạng thái tinh thần của con người càng kém càng dễ bị chúng xuyên thấu tâm tư, cỗ cương thi người Nga bị bọn tôi đốt chỉ còn lại đống xương vụn, chúng còn len lén mang mấy khúc xương cháy đen ấy đặt lên bàn, như vậy dù thể giết được chúng tôi trong mơ cũng khiến chúng tôi ngỡ rằng có ma quỷ làm loạn, vì thế lại càng căng thẳng hơn. Hệ thần kinh con người cũng có cực hạn chịu đựng, cứ như vậy chẳng mấy chốc, cần chúng nó ra tay, bọn tôi cũng gần như suy sụp hết cả rồi. Dụng tâm của bọn hoàng bì tử này là thâm độc, hai con súc sinh lông lá thế này vậy mà tâm cơ còn giảo hoạt hơn cả con người, chỉ nghĩ thế thôi, tôi thấy toàn thân mình lạnh buốt từ đầu tới chân. Lúc này Đinh Tư Điềm thấy Tuyền béo bị hơi thối của con hoàng bì tử làm cho ho sặc sụa, bèn cố chịu dựng mùi xú khí trong hang cây định bước đến đỡ cậu ta dậy. Nhưng tôi biết hơi thối của bọn chồn này tuy có thể khiến người ta bị sặc, nhưng đến nỗi nguy hiểm tính mạng. Lúc này là cục diện giằng co, hoàng bì tử tạm thời có chỗ nào náu, muốn trực tiếp giết chết chúng tôi lại càng thể. Còn chúng tôi, hành động và suy nghĩ đều bị chúng đoán trước, tự nhiên cũng chẳng thể làm gì được chúng nó. Song phương đều đợi chờ thời cơ để đưa đối phương vào đất chết, trong tình hình này, ngàn vạn lần được lỗ mãng hành động. Tôi định ngăn Đinh Tư Điềm lại, nhưng khốn nỗi, tôi lại liệu như thần được giống bọn hoàng bì tử khốn kiếp kia, lúc phát nhích động muộn mất nửa bước. Bàn tay Đinh Tư Điềm vừa nắm lấy cánh tay Tuyền béo, liền thấy bốn con mắt của hai con hoàng bì tử màu trắng bạc ấy sáng lóe lên cái. Lão Dương Bì nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất đột nhiên bật người dậy, ánh mắt đờ đẫn thất thần, nhưng hai cánh tay tựa như đôi gọng kìm sắt nhằm vào Đinh Tư Điềm mà bóp chặt. Tôi thấy ánh mắt lão Dương Bì thẫn thờ ngơ ngẩn, biết rằng mười phần chắc tám là ông bị bọn hoàng bì tử thôi miên mất rồi. Con người khi mất tỉnh táo, chẳng hạn như lúc hôn mê hay ngủ say rất dễ rơi vào trạng thái tinh thần thất thường, tựa như người trúng phải ma thuật, vừa biết đau đớn cũng nhận ra ai là bạn ai là thù. Chẳng những thế, những người khống chế được bản thân ấy đều cực kỳ khỏe, nếu để ông lão bóp trúng cổ Đinh Tư Điềm, khéo bẻ gẫy cả xương cổ của mất. Tôi thấy Đinh Tư Điềm gặp nguy, đành phải từ bỏ chiến thuật lấy bất biến ứng vạn biến, vươn tay đẩy lão Dương Bì ra. Cơ bắp toàn thân lão Dương Bì bỗng nhiên cứng rắn dị thường, sức khỏe vô biên, tôi phải dồn hết sức lực mới đẩy ngã được ông. Vì cái hang cây này quá chật hẹp, cả tôi, lão Dương Bì lẫn Đinh Tư Điềm đều lăn tròn dưới đất. Lúc tôi ngã từ sợi dây mây quan đằng khổng lồ xuống, gân cốt toàn thân như muốn gãy lìa ra, mới vừa đẩy lão Dương Bì cái, dùng sức quá mạnh, làm cả người lại đau nhói lên chặp. Lúc lăn kềnh ra đất, tôi thuận thế liếc về phía cái góc có hai con hoàng bì tử, chỉ thấy chúng nó ngồi chồm hỗm khúc rễ cây phía xa, trợn mắt lên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của chúng tôi. Thấy thế, tôi chợt động tâm: “Bọn hoàng bì tử này giảo hoạt hiểm ác, nếu nó thông qua mắt để đự doán hành động của chúng ta, vậy chỉ cần bịt mắt lại là được rồi.” Nhưng ngay sau đó, tôi lại thấy kế này tuyệt đối khả thi chút nào: “Nếu mình thấy gì có khác nào người mù đâu, lại càng chẳng thể làm gì được nó, nhưng mà...” Trong óc vừa lóe lên ý tưởng, liền nghe tiếng đao lút khỏi vỏ vang lên sát bên tai. ra lão Dương Bì ngã bổ nhào ra đất, vừa khéo lăn đúng vào chỗ cây bảo đao Khang Hy rơi ra. Ông già liền lẳng lặng rút đao, nhằm thẳng vào tim Đinh Tư Điềm mà đâm tới. Đinh Tư Điềm vốn tên cúng cơm là Đinh Lạc Lạc, sau đến thời đại “ức khổ tư điềm” mới đổi tên thành như bây giờ. Tôi luôn cảm thấy cái tên ban đầu thích hợp với hơn, thích thích cười, hát hay múa giỏi, tuy rằng sau này có tham gia Hồng vệ binh, nhưng cũng khiến trở thành chiến sĩ chân chính dám đấu tranh, giỏi tranh đấu. Sâu thẳm trong vẫn là văn nghệ mà thôi, bao giờ phải mặt đối mặt với những chém chém giết giết đâu. Vả lại, đối phương lại là lão Dương Bì mà thân thiết. Ông lão Dương Bì ấy bình thường hiền hòa ít , lại biết kéo đàn đầu ngựa, lúc nào cũng bảo bọc cho , ngờ lại như biến thành con người khác, đao vung lên chém xuống chẳng hề nương tay chút nào. Tình cảnh ấy, nhất thời khiến Đinh Tư Điềm kinh hoảng há hốc cả miệng ra, thêm nữa còn bị sốt, thân thể hư nhược, đến nỗi còn quên cả né tránh nhát đao chí mạng đó. Tôi thấy Đinh Tư Điềm ngẩn ra tại chỗ, lưỡi đao toát lên khí lạnh ghê người đâm tới trước ngực rồi mà còn biết né tránh. Bấy giờ, muốn ngăn lão Dương Bì lại cũng được, đành phải lại chồm người lao đến đẩy Đinh Tư Điềm ngã sang bên. Cây đao trong tay lão Dương Bì đâm mạnh tới, sướt qua vai tôi cắm thẳng vào khúc rễ cây sau lưng, lưỡi đao lắc lắc cái, quần áo và cả da thịt vai tôi đều rách toác ra, máu tuôn như suối. Tôi chẳng kịp để ý đến vết thương chảy máu và cảm giác đau đớn giày vò, vội vàng giữ chặt hai tay cầm đao của lão Dương Bì để đề phòng ông lại ngộ thương người khác. Nhưng lão Dương Bì vội rút đao ra, mà dùng cả hai tay đè xuống. Lưới đao đâm vào khúc rễ cây ngập hơn lóng tay, liền chuyển từ thế đâm sang bổ dọc từ xuống. Tôi biết, thanh đao này mà đè xuống được chỉ khúc rễ cây sau lưng, mà cả tôi và Đinh Tư Điềm đằng trước đều bị cắt ra làm hai khúc. Tôi và đều phải dồn hết sức lực vào hai vai và cánh tay giữ chặt lưỡi đao và cán đao ấn xuống. Tuy hai chúng tôi dốc hết sức, nhưng lưỡi đao dài kia vẫn cứ nhích xuống từng chút, từng chút . Bàn tay đỡ lấy lưỡi đao của chúng tôi đều bị cắt rách, máu tươi giọt rơi xuống đất, hoặc chảy dọc theo cán đao rơi lên bàn tay lão Dương Bì. Trong tiếng cười gian ác của hai con hoàng bì tử, ba con người tranh đoạt thanh đao đều đầm đìa những máu.
Chương 32 Thuật đọc tâm ây đao trong tay lão Dương Bì chặt vào rễ cây, tiếp tục đè xuống vai tôi. Tôi nửa ngồi nửa nằm dưới đất, lưng dựa vào vách hang cây, phía trước bị Đinh Tư Điềm chắn mất, đương khi bối rối, chỉ đành tay giữ chặt lưỡi đao, tay vòng qua người Đinh Tư Điềm gắng sức đẩy hai bàn tay cầm đao của lão Dương Bì lên. Nhưng đây ràng chỉ là hành vi uổng công vô ích, lưỡi thanh bảo đao Khang Hy cứ chầm chậm nhích dần xuống. Đinh Tư Điềm cũng muốn giúp tôi nâng lưỡi đao lên, hy vọng hai người có thể thoát hiểm, nhưng là sức đủ, thứ nữa là trong cái hang cây chật hẹp này có chỗ nào để xoay chuyển. Chân tôi cũng bị Đinh Tư Điềm đè lên, muốn giơ chân đạp lão Dương Bì văng ra cũng thể làm được. Trong cái hang cây chỉ còn lại tiếng nghiến răng kèn kẹt vì căng thẳng và dùng sức quá độ, lúc này, kẻ bị hơi thối của hoàng bì tử hun cho xanh mặt là Tuyền béo mới loạng choạng bò dậy được. Cậu ta thấy tôi và Đinh Tư Điềm cùng lão Dương Bì khắp người đầm đìa máu tươi giằng co quyết liệt, hai mắt lập tức vằn lên đầy tia máu, trong lòng hiểu sao lại nảy ra ý muốn sát nhân. Khẩu Nambu 14 chẳng biết rơi đâu mất, lúc nhổm người bò dậy, tay cậu ta vừa khéo chạm phải khẩu súng săn cổ lỗ sĩ của lão Dương Bì, liền cầm lên luôn, giương súng nhắm vào ông lão thần trí mê loạn ấy chuẩn bị bóp cò. Đinh Tư Điềm thấy Tuyền béo định hạ thủ, phỏng chừng là muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lúc này lưỡi đao kề sát thân mình, khắp người đầy những máu, khiến căng thẳng đến độ cổ họng cứng đờ, cứ há miệng ra mà cất lên được thanh nào hết. Áp lực tinh thần quá lớn cuối cùng cũng vược ra khỏi phạm vi có thể chịu đựng, hai mắt Đinh Tư Điềm tối sầm lại, cả người liền ngã gục xuống đất. Còn tôi lúc này cũng cực kỳ bối rối, biết Tuyền béo chỉ cần nhảy bổ lên đè ngã lão Dương Bì, giải thoát chúng tôi khỏi hoàn cảnh này là được, định lên tiếng ngăn cản cậu ta lại, nhưng tôi cũng chẳng khác gì Đinh Tư Điềm, toàn bộ sức lực đều dồn ra ngăn cản cây đao đè xuống vai, thân thể hoàn toàn còn cảm giác gì nữa, cả người như thể ở trong trạng thái bấp bênh chỉ cần chạm vào là lập tức sụp đổ, hệ thần kinh căng ra đến cực điểm, muốn lên tiếng mà mồm miệng lại chịu nghe theo, chỉ biết nghiến chặt răng, thể thốt lên lời nào. Lão Dương Bì hoàn toàn biến thành cái xác sống có tâm trí; nhưng hai con hoàng bì tử thành tinh kia thấy hành động của Tuyền béo, ánh mắt liền sáng rực lên. Lão Dương Bì tựa hồ như có cảm ứng gì đó, đúng lúc Tuyền béo giương súng lên chuẩn bị bóp cò, đột nhiên rút đao chém ngược lại cú. “Cách cách” tiếng, tia sáng lạnh lóe lên, khẩu súng săn trong tay Tuyền béo bị cắt lìa ra làm đôi. Tuyền béo thấy súng săn gẫy, liền gầm lớn tiếng lao bổ nhào lên người lão Dương Bì. Lão Dương Bì cũng phải dốc hết toàn bộ sức lực mới chặt gẫy được nòng súng, bảo đao Khang Hy thuận đà chém luôn vào khúc rễ cây phía mé bên, trong lúc gấp gáp khó mà rút ra được, liền bị Tuyền béo ôm lăn kềnh ra đất. Ông già chợt há miệng cắn vào cổ Tuyền béo, lập tức giựt ra mảng cả thịt lẫn da. Tuyền béo cậy da thô thịt chắc, vả lại, cậu ta trời sinh càng thấy máu càng hung hăng, nghiến răng nghiến lợi ấn chặt lão Dương Bì xuống, hai người cứ thế quấn chặt lấy nhau. Tuyền béo thường hay đánh nhau với người khác, xưa nay hiếm khi gặp phải đối thủ. Vì về cơ bản, rất ít người có sức khỏe ngang cơ với cậu ta. Tôi còn nhớ, hồi Tuyền béo to béo như bây giờ, cũng chẳng ai gọi cậu ra là “Tuyền béo” hay “thằng béo” cả. Hồi học lớp , cậu ta bị bệnh viêm thận, thời bấy giờ, phương pháp trị bệnh viêm thận ở bệnh viện chỉ toàn là uống thuốc, thậm chí còn cần phải tiêm phát nào, sau khi uống cái thứ thuốc chuyên trị viêm thận ấy vào, bệnh cậu ta đúng là khỏi , nhưng người cũng theo đó mà béo lên. Có điều, vào cái thời đó, “béo” tuyệt đối là tượng tốt, xưa nay chẳng bao giờ nghe thời bấy giờ có ai lại muốn giảm béo cả. Béo là biểu thị giàu có sung túc, khỏe mạnh, các thời đó cũng đều muốn lấy người béo, giống như xu thế “nghèo béo giàu gầy” như bây giờ. Vả lại, từ sau khi béo ú béo nần lên như thế, Tuyền béo ta được rất nhiều điểm lợi. Hồi trước chỉ được mỗi cái miệng chứ toàn là bị bắt nạt, đánh nhau với lũ lớn tuổi hơn bao giờ cũng chịu thiệt thòi, nhưng từ sau khi béo lên, sức mạnh cũng tăng, cu cậu liền gặp đứa nào bắt nạt đứa ấy, nhìn thấy đứa nào thuận mắt là bụp luôn. Tuyệt chiêu của cậu ta là trò dùng thân thể nhào đến đè ngã đối phương, sau đó ở bên dùng cả tứ chi đập xuống. Chính vì thế mà lũ trẻ ở các trường bên cạnh mỗi lần nhắc đến Tuyền béo đều sợ tái mặt hết cả. Nhưng Tuyền béo tuy có sức khỏe cường tráng cộng với máu sôi lên sùng sục, lại nhất thời cũng kiềm chế được lão Dương Bì. Lúc này, lão Dương Bì hoàn toàn còn khống chế được bản thân, ánh mắt đờ đẫn tựa như con chó điên, há miệng cắn bừa bãi, hai tay như hai gọng kìm sắt, chỉ cần tóm trúng là chết cũng buông, móng tay đâm sâu cả vào da thịt. Vừa nãy tôi sém chút nữa làm quỷ dưới đao của lão Dương Bì, bên vai bị thương khá nặng, nhưng vẫn còn tri giác, phỏng chừng cũng chưa vào đến xương. Lão Dương Bì rút đao chém sang hướng khác, coi như tôi cũng lấy lại được hơi, vội vàng xé vạt áo ra bịt chặt lên vết thương tuôn máu như suối. Lúc này Tuyền béo và lão Dương Bì quấn chặt lấy nhau, thực phải là liều mạng với nhau chính xác hơn, cứ thế này chắc chắn có án mạng. Vả lại lão Dương Bì thần trí tỉnh táo, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị Tuyền béo ngộ sát, lúc về chúng tôi cũng thể nào ăn được. Đương nhiên, tất cả đều tại hai con hoàng bì tử kia giở trò ma giáo. Lão Dương Bì chẳng qua chỉ vì ngã đập đầu ngất xỉu mới trở thành công cụ cho chúng mượn đao giết người mà thôi, nhưng nhất thời cũng khó nghĩ ra cách để đối phó với hai con hoàng bì tử có thể đọc được suy nghĩ của người ta này. Nghĩ đoạn, tôi quyết định ra tay giúp Tuyền béo ấn chặt lão Dương Bì xuống. Tôi vừa bò lên bước, vươn tay về phía lão Dương Bì, bỗng cảm thấy chỗ tóc phía huyệt Thái dương bị ai đó giật mạnh từ phía sau. Tóc người vốn mọc theo xoáy đầu, trong đó tóc ở đỉnh đầu và hai bên mai mọc theo những hướng khác nhau, nếu giật tóc thuận theo hướng mọc ấy còn đỡ, nhưng lúc ấy tôi bò nhoài đất vươn người ra phía trước, lại bị cánh tay ở phía sau vươn tới giật ngược tóc lên phía , thiếu điều chỉ giật tung luôn cả da đầu ra nữa, đúng là đau thấu cả xương. cần ngoảnh đầu tôi cũng biết là ai giật tóc mình, chẳng phải Đinh Tư Điềm vừa mới bị hôn mê còn ai vào đây được nữa. cũng bị bọn hoàng bì tử khống chế thần trí, giờ chẳng còn biết phân biệt địch ta nữa rồi. Tôi căn nguyên cụ thể của tà thuật này thế nào, nhưng theo lý mà suy, bọn chúng chỉ có thể khống chế những người ở trong trạng thái hôn mê, dường như khá giống với thuật điều khiển xác chết trong dân gian. Đó là loại dị thuật có thể thôi miên xác chết, nghe ông nội tôi kể, ở dưới quê nhà chúng tôi, trước giải phóng cũng hay có những kẻ sử dụng thuật tà giống như thế. Người ở trong trạng thái ngủ say nhưng ngã xuống, cũng thể khống chế được mình, hồn phách đều bị chấn nhiếp. Đại để là vì khi ở trong trạng thái hôn mê, tam muội chân hỏa trong người đều tắt hết, dẫn đến ba ngọn chân hỏa ở đỉnh đầu và hai vai đều rất yếu ớt, thần trí rất dễ bị thu phục. Con Hoàng tiên mà chúng tôi gặp phải trong miếu Hoàng đại tiên, hoàn toàn thể so sánh được với hai con hoàng bì tử toàn thân trắng như tuyết này. Đạo hành của hai con chồn tinh này quá cao, căn bản thể tìm đâu ra nhược điểm gì nữa. giờ nhất cử nhất động của chúng tôi đều bị hai con hoàng bì tử ấy dự đoán trước, nhất thời cũng có cách nào tổn thương đến bọn chúng dù chỉ cọng lông. Vả lại, trong bốn chúng tôi có hai người mất thần trí, cơ hồ ai nấy cũng bị thương khắp mình mẩy, có người chết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho dù vùng vẫy tranh đấu thế nào cũng chỉ có người phe mình đổ máu, thực là hoàn toàn có chút phần thắng nào. Nghĩ tới đây, tôi khỏi rơi vào trạng thái tuyệt vọng và khủng hoảng sâu sắc, thậm chí còn mất cả lòng tin để tiếp tục kháng cự nữa. Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị cảm giác đau đớn đánh tan, người càng đau đớn, lòng càng phẫn hận, bèn nổi máu điên lên quyết định liều đến cùng. Tôi chỉ thấy đầu bị Đinh Tư Điềm nắm tóc buốt đau như có lửa đốt, kịp gỡ tay ra, đành thuận thế hất đầu lên cho bớt đau đớn. Vừa nghiêng đầu chút, nơi huyệt Thái dương bỗng có cảm giác lạnh lẽo của kim loại... hiểu từ lúc nào, Đinh Tư Điềm nhặt khẩu súng lục Nambu 14 rơi dưới đất lên. Tôi nghiêng đầu sang bên, huyệt Thái dương vừa khéo đụng trúng nòng súng ấn xuống. Tim tôi như thắt lại, ngờ ông cha tôi tám năm kháng chiến, khó khăn lắm mới giành được thắng lợi, đến ngày hôm nay, cách mạng thế giới cũng sắp thành công đến nơi rồi, vậy mà tôi lại bị khẩu súng lục Nambu 14 của quân phát xít Nhật chế tạo bắn chết. Chẳng những vậy, người bóp cò lại còn là chiến hữu thân thiết Đinh Tư Điềm của tôi nữa, cái chết này đúng là vừa uất ức vừa bi thảm, cái chết bất thình lình đúng lúc ta ngờ nhất, lại phát triển theo chiều hướng ta mong muốn nhất. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tự hỏi mình, lẽ nào đây chính là số mệnh hay sao? Từ lúc nòng súng lạnh lẽo cứng đờ ấy dí lên huyệt Thái dương, đến lúc nghe thấy tiếng kéo cò, khoảng thời gian ấy thực tệ chỉ khoảng hai giây đồng hồ, nhưng trong cảm giác của tôi lại dài đằng đẵng dị thường. Thời gian và những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tựa hồ như đều bị kéo cho chậm lại trong vô hình, biến thành hình ảnh quay chậm màu đỏ, nhích từng chút từng chút . thanh xung quanh cũng dường như đều im bặt, trong tai tôi chỉ còn nghe thấy tiếng khẩu poọc hoọc lấy cò sau khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng chết chóc cả thanh ấy cũng đột nhiên biến mất. Cò súng được bóp hết, khẩu Nambu 14 mô phỏng theo thiết kế của Luger Parabellum nhưng cấu tạo còn tồn tại nhiều khuyết điểm, vừa nãy lại bị Tuyền béo đánh rơi cú khá mạnh, vào thời khắc sinh tử này lại bị kẹt đạn. Súng poọc hoọc được công nhận là loại súng tự sát, vì chiến trường mà súng kẹt đạn chẳng khác nào tự sát cả. Nhưng khẩu súng đè lên huyệt Thái dương của tôi bị kẹt đạn, cứu cái mạng này. Vừa nãy cuống quá kịp sợ, lúc này cũng chẳng kịp hoảng hồn hay thấy mình may mắn nữa, tôi vội vươn tay lên chụp lấy nòng súng, định kéo cho Đinh Tư Điềm ở phía sau mình ngã nhào ra. ngờ Đinh Tư Điềm lại nhằm vào vết thương vai tôi đấm mạnh mấy cú. Vừa nãy tôi xé áo băng vội băng vàng vào chỗ ấy, nhưng căn bản thể cầm máu được, giờ bị đánh trúng, lập tức đau đến thấu xương thấu cốt, máu tươi lập tức thấm ra ngoài vạt áo, nhuộm đỏ cả phần vai. Phía bên kia Tuyền béo cũng vừa đè được lão Dương Bì xuống, miệng ông già vẫn còn cắn chặt miếng thịt cậu ta, hai mắt trợn trừng lên như muốn vỡ, liều mạng vùng vẫy, nhưng lại kêu lên tiếng nào. Lúc này, cả bốn người chúng tôi đều toàn thân đẫm máu, chẳng khác nào vừa mới mổ lợn xong, ai nhìn mặt ai nữa. Tình cảnh lúc ấy, phải là cực kỳ khủng khiếp. Hai con hoàng bì tử trong góc kia đều men theo dám rễ cây leo lên nóc hang, ràng là lo lắng trận ác đấu đẫm máu trong hang ảnh hưởng đến chúng nó, nên cố gắng tránh càng xa càng tốt. Hai con quái vật ấy nép mình lên lớp vỏ cây khô khốc, ngoảnh đầu lại nhìn chúng tôi với ánh mắt của kẻ cười nỗi đau người khác, trong mắt chớp chớp quầng sáng xanh dị ác độc. Tôi vừa nhịn đau ấn chặt Đinh Tư Điềm, vừa ngẩng nhìn hai con hoàng bì tử, lập tức bị thứ ánh sáng xanh ấy chiếu tướng, cảm giác thân tâm mệt mỏi rã rời lại lan tỏa khắp từng sợi dây thần kinh. Tôi dám nhìn vào mắt lũ hoàng bì tử nữa, trong lòng thầm mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà chúng nó lên. Lúc này máu chảy ngừng, tôi dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, nếu mau chóng giải quyết nguy cơ trước mắt tuyệt đối chẳng còn hy vọng sống sót gì nữa. Tôi đồ rằng thuật nhiếp hồn và thuật đọc tâm của hoàng bì tử đều phải thông qua đôi mắt của chúng để quấy nhiễu thần trí con người, chỉ cần tìm cách cho mắt chúng nhìn được nữa, vậy chúng tôi có thể thoát khỏi tình cảnh khốn quẫn trước mắt này. Nhân thoáng rảnh tay, tôi bốc nắm bùn cát lên, nhằm vào hai con hoàng bì tử ném mạnh. Chỉ thấy mấy cái bóng trắng loáng lên, bọn hoàng bì tử dễ dàng né tránh, nhưng tôi vốn cũng chẳng mong nắm cát ấy thu được hiệu quả gì, chỉ hy vọng có thể gây rối loạn được hành động của chúng, để tôi và Tuyền béo có thể tạm thời rảnh rang đối phó với tình thế trước mắt. Tuy rằng hai con khốn kiếp này có thể dự đoán được động tác của con người, nhưng bên trong hang cây địa hình chật hẹp, nếu tôi và Tuyền béo đồng thời ra tay, tận dụng địa thế cũng có cơ hội bắt được chúng nó. Hai con hoàng bì tử giảo hoạt dường như nhìn thấu được ý đồ này của tôi, liền áp sát lại, điệu bộ ngạo nghễ như thể giễu cợt. Thấy vậy, tôi chỉ biết chửi thầm trong bụng: “Con súc sinh lông lá, là hiếp người quá đáng rồi.” Nhưng biết dù mình vươn tay ra tóm nó, dẫu động tác có mật đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ tóm vào khoảng mà thôi, đành coi như thấy vậy. Tuyền béo lấy thắt lưng ra trói chặt hai tay lão Dương Bì lại, thấy tôi cũng đè được Đinh Tư Điềm xuống, liền định qua giúp tay. Nhưng cậu ta vừa nhổm người lên, lão Dương Bì hai tay bị trói cũng đứng bật dậy, đầu húc rầm vào bụng Tuyền béo. Tuyền béo nhất thời thiếu cảnh giác, lão Dương Bì tuy già nua khô héo, nhưng mất trí, sức lực chẳng hiểu ở đâu dồn về mà rất khỏe, dẫu có hai ba gã trai tráng ở đây cũng chưa chắc đè được ông lão xuống. Cú húc đầu ấy thực là rất mạnh, Tuyền béo ngã chổng kềnh ra sau, lưng đập thẳng vào vách hang cây, như muốn làm sập cả cái hang đến nơi vậy. Đoạn dây mây quan đằng kẹt miệng hang lại thụt xuống thêm chút, khe hở giữa rìa hang cây và đoạn dây mây nhờ đó mà rộng thêm, tầm nhìn trong hang động được nâng lên rệt. Khe hở tuy lớn hơn chút, nhưng vì thân dây mây có rất nhiêu gai cứng, dù hai con hoàng bì tử thể hình như con mèo cũng thể chui ra được. Bọn chúng và cả chúng tôi, vẫn ở trong gian chật hẹp gần như kín mít. Trong cơn hỗn loạn ấy, tôi bỗng phát ra, khi bên trong hang cây mỗi lúc sáng hơn, bọn hoàng bì tử kia lại dường như cực kỳ kinh hãi, vội vàng chạy tót vào trong góc tối nằm náu. Đôi mắt như lửa ma trơi kia của chúng ảm đạm nhiều, còn khiến người ta nhìn mà lạnh hết cả sống lưng như trước nữa. Đầu óc tôi tức sáng bừng lên, ra hai con hoàng bì tử này sợ ánh sáng, ánh sáng càng mạnh, đôi mắt như lửa ma của chúng càng yếu, Đinh Tư Điềm bị tôi đè chặt cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Rất có thể vì ánh sáng thay đổi, khiến tà thuật khống chế tâm trí của bọn hoàng bì tử yếu . Tay chân tôi mỗi lúc mềm nhũn ra, nhưng biết thời cơ trời ban này chẳng khác nào tuyệt cảnh phùng sinh, nếu tranh thủ giết chết hai con súc sinh lông lá khốn kiếp đó sợ rằng mãn đời chúng tôi cũng thể sống yên ổn được. Nghĩ tới đây, tôi mặc kệ máu vẫn chảy ngừng, vươn tay chộp lấy thanh đao kẹt khúc rễ cây, định giật ra lao lên giết chết hai con hoàng bì tử ấy, nhưng chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi đó thôi, hai con chồn lông vàng đáng ghét vốn ở trước mặt biến mất đâu , đoạn dây mây quan đằng phía lại sụt xuống, lần này bít kín miệng hang, chắn hết cả ánh sáng rọi xuống. Bên trong hang cây lại tối om nhìn thấy gì nữa.
Chương 33 Cổ vật nghìn năm ay tôi vừa nắm lấy thanh đao, trước mắt bỗng tối sầm, mới đầu còn tưởng là do mất máu quá nhiều gây ra, nhưng ngay sau đó lập tức phát đoạn dây mây quan đằng khổng lồ đè cửa hang cây sụt xuống. Trong hang giờ còn tia sáng nào nữa, lúc này lão Dương Bì và Đinh Tư Điềm đều như quả bóng da bị xì hơi, nằm thẳng cẳng nhúc nhích gì. Tôi vội lên tiếng gọi Tuyền béo, bảo cậu ta tìm bao diêm đốt cái quần cái áo nào đấy lên chiếu sáng, xem rốt cuộc là chuyện gì, tại sao hai con hoàng bì tử kia lại đột nhiên biến mất như thế? Tuyền béo đốt cháy món đồ của người Nga kia, ngọn lửa liền lần nữa mang ánh sáng đến cho cái hang cây tối om. Chỉ thấy cả hang đều bị máu tươi bắn lên tung tóe lốm đa lốm đốm, lão Dương Bì và Đinh Tư Điềm nằm lăn dưới đất, đoạn dây mây quan đằng phía sụt xuống kẹt cứng hai con hoàng bì tử máu me đầm đìa ở miệng hang. Phỏng chừng là hai con chồn này sợ sát khí thanh bảo đao Khang Hy, thấy thanh đao này rơi vào tay người thần trí tỉnh táo, bọn chúng hoảng hồn lên mấy phần, thêm nữa là tôi nhìn ra được đôi mắt quỷ nhiễu loạn lòng người của chúng yếu theo biến đổi của ánh sáng, khiến chúng càng thêm cuống cuồng sợ hãi, bèn quyết định trốn ra ngoài qua khe hở phía . ngờ quan đằng bị chúng va phải, liền sụt xuống, gai cứng đoạn dây mây vừa khéo ghim chúng lại chỗ miệng hang, toàn thân còn mảnh da nào lành lặn. Tuy nhất thời chúng chưa chết được, nhưng khắp mình mẩy đều là vết thương, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ lông trắng như tuyết rồi. Tôi nhìn căn nguyên, lòng thầm nhủ bọn hoàng bì tử này dầu sao cũng chỉ là hạng súc sinh lông lá, lúc đắc thế hung hăng càn quấy lắm, nhưng khi bị người ta nhìn thấu trò quỷ liền trở lại bản tính của lũ chồn hôi, lập tức chỉ muốn chạy tháo mạng. Kỳ thực, lúc đó chúng tôi hoàn toàn ở thế yếu, nếu hai con súc sinh này có thể kéo dài cục diện giằng co ấy thêm lúc nữa thôi, cũng chưa biết hươu chết về tay ai. Cổ Tuyền béo bị lão Dương Bì cắn đứt miếng thịt, máu chảy khá nhiều, cậu ta cũng chẳng buồn để ý xem vết thương lớn thế nào, có điều, cảm giác đau đớn khiến cậu ta nổi giận lôi đình, cả bụng tức chẳng biết phát tiết đâu, nay thấy hai con hoàng bì tử bị kẹt ở cửa hang, liền lập tức kéo xuống con. Con hoàng bì tử ấy bị quan đằng đè cho sống dở chết dở, bị người tóm cũng chẳng còn sức phản kháng. Tuyền béo tay bóp chặt đầu con chồn, tay giữ lấy người, rồi vặn xoắn lại theo hai hướng khác nhau, cứ thế vặn vặn lại mấy lượt liền, tiếng xương gẫy “răng rắc” vang lên trong gian tăm tối, cái đầu con hoàng bì tử ấy bị cậu ta vặn đứt lìa ra. Tuyền béo vẫn chưa hả giận, vứt xác con vật xuống đất giẫm lên mấy phát, sau đó lại tóm nốt con còn lại đè lên lưỡi đao Khang Hy kéo mạnh đường, xẻ nó ra làm hai mảnh. Trong hang cây máu tươi tung tóe, chúng tôi còn phân biệt được đâu là máu mình, đâu là máu hoàng bì tử nữa rồi. Tôi thấy cuối cùng cũng giết được hai con súc sinh như bóng ma ấy, cả người như trút được gánh nặng, ham muốn cầu sinh nãy giờ vẫn chống đỡ cho cả thân thể lẫn tinh thần hoàn toàn tan rã, tay chân nặng như đeo chì, hai mí mắt chuẩn bị đánh giáp lá cà, chẳng còn muốn nhúc nhích gì nữa, đầu óc u u mê mê, đau như búa bổ, chỉ mong có thể lập tức nằm vật ra đất ngủ giấc. Nhưng tôi biết, giờ tuyệt đối phải là lúc thả lỏng mình, nếu giờ mà hôn mê, chỉ riêng mấy vết thương chưa cầm máu cũng đủ lấy mạng chúng tôi rồi. Tôi và Tuyền béo dám chậm trễ, cũng chẳng kịp mừng vì vừa vượt qua được ải thập tử nhất sinh, vội vàng xem xét thương thế của Đinh Tư Điềm và lão Dương Bì. Sắc xanh xám gương mặt Đinh Tư Điềm ngưng kết lại, tình hình cực kỳ nguy hiểm, còn lão Dương Bì dường như tổn thương đến nội tạng trong cuộc vật lộn với Tuyền béo, mũi miệng đều ri rỉ chảy máu. Chúng tôi chưa bao giờ gặp phải tình trạng thế này, đều biết phải làm sao, trong lòng hết sức hỗn loạn, bàn bạc hồi mà vẫn nghĩ ra cách gì hay ho. Tôi với Tuyền béo: “Cần phải nhanh chóng tìm ít cỏ hương hoa đốt lên, xử lý vết thương bên ngoài trước , dùng tro ấy có thể cầm máu được đấy.” Tuyền béo lấy thanh đao chặt bớt khúc dây mây quan đằng chắn ở cửa hang, gần đó có rất nhiều cỏ hoang, thiếu loại cỏ hương hoa rất thường thấy. Chúng tôi từng theo cánh thợ săn vào rừng, biết loại cỏ này có thể cầm máu, bọn thú hoang bị thương chảy máu, thường tìm bụi cỏ hương hoa ở gần đó lăn lộn ngừng, lâu sau vết thương khép miệng và thôi chảy máu, trăm lần hiệu nghiệm cả trăm. Loại cỏ này mọc ở vùng núi ẩm ướt, cao khoảng bảy tám phân, đếm số cây của bụi nào cũng luôn là số lẻ, mọc ra như hình nan quạt, thời gian giao mùa thu đông màu sắc chuyển từ xanh sang đỏ, đầu ngọn cỏ có những vảy bé li ti như quả thông, đốt thành than hiệu quả cầm máu trị thương càng thêm rệt. Chúng tôi đốt cỏ cầm máu, rồi xé những chỗ sạch đống quần áo của người Nga kia để lại thành dải băng, băng bó các vết thương, vết đao chém vai tôi , cũng may chưa phạm đến xương, cầm máu xong cần lo lắng nữa. Vết cắn cổ Tuyền béo khá to, lại là răng cắn nên vết thương lỗ chỗ đều, rịt bột cỏ lên, băng bó rồi mà vẫn có máu rỉ ra, làm cậu ta đau đến nỗi cứ hít hà mãi. Chẳng bao lâu sau, lão Dương Bì cũng tỉnh lại. Ông lão này tuy già nhưng vẫn rất gân guốc, tuy bị thương song còn cử động được, nhổ ra mấy ngụm nước bọt lẫn máu, thấy xung quanh loang lổ vết máu, sắc mặt liền lộ vẻ hoang mang thất thần, hoàn toàn nhớ những chuyện xảy ra sau khi ngã xuống cái hang cây này. bàn tay của Đinh Tư Điềm lúc nãy nắm chặt lưỡi đao, bị cắt vào vết sâu hoắm, miệng vết thương bạnh ra như miệng trẻ con. Tôi nhìn thấy, nghiến răng rắc lên nắm bột than cỏ hương hoa rồi băng lại hộ . Đinh Tư Điềm vốn hôn mê, bị cơn đau dữ dội làm cho tỉnh lại, trán rịn ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu xanh. thấy tôi và Tuyền béo đều có vẻ lo lắng, liền cố nhịn đau với tôi: “Dùng cỏ hương hoa đốt thành than để chữa vết thương à? Nhân dân mới bồi dưỡng bạn tốt nghiệp cấp III, làm sao biết nhiều thứ thế? Có phải được huấn luyện bí mật làm đặc vụ ở đâu rồi ?” Tôi và Tuyền béo thấy Đinh Tư Điềm vẫn còn tâm trạng đùa, đều cảm thấy yên tâm hơn nhiều, có điều vết thương bên ngoài xử lý xong, chất độc vẫn chưa trừ được, nếu mau chóng giúp giải độc, chẳng mấy nữa ắt nguy đến tính mạng. Đợi Tuyền béo chữa xong hai cái đèn công binh, bốn chúng tôi liền dắt díu đỡ nhau khó nhọc bò ra khỏi hang cây. Khu vực này được gọi là động Bách Nhãn, chắc hẳn những cái hang cây, hốc đất thế này thể ít được, cứ nghĩ cái hang cây hoàn toàn nhìn chẳng bắt mắt chút nào thế này mà ban nãy suýt thành mồ chôn thây cả bọn, ai nấy đều khỏi lạnh người. Có điều, nếu có trận ác đấu ấy, cũng biết hai con hoàng bì tử kia còn giở ra trò khốn nạn gì để mưu hại chúng tôi nữa. Chẳng những vậy, từ đầu chí cuối chúng cứ nấp riệt trong chỗ tối, thủ đoạn khiến người ta biết đâu mà cảnh giác phòng bị, cả bọn suýt tí nữa chết ngỏm trong cái hang cây ấy, nhưng lại cũng xong được mối phiền phức to tướng, có điều, chúng tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy tính được mất lợi hại trong đấy, chỉ biết bước nào hay bước ấy, lò dò tiến lên giữa màn sương mù biến ảo bất định trong khu rừng. Đường càng càng dốc lên, độ cao so với vị trí của dây mây quan đằng tuy chênh lệch chưa đến mười mét, nhưng sương mù mỏng hơn nhiều, có thể lờ mờ trông thấy cảnh vật ở xung quanh. Phía Nam là nơi sương mù dày nhất, đông đặc như thể quanh năm suốt tháng lúc nào tan nổi, phía Bắc khắp rừng toàn hang hố, có cái bị vùi lấp dưới đám cành lá khô rụng, có cái há miệng lồ lộ nhìn thấy sâu thăm thẳm, người rơi xuống e khó mà sống nổi. Hai bên đường tùng, bách cổ thụ mọc cao ngất, cây nào cây nấy to lớn thẳng tắp, làm rường cột xây nhà mới gọi là chúa trùm, vỏ cây dày phải đến nửa mét, màu trắng như thạch, hoa văn có hình ráng mây cuồn cuộn. Nghe , cổ tùng sống vạn năm mới có được thứ hoa văn ráng mây như thế. Rừng tùng này, so với khu rừng già nhất ở vùng Đại Hưng An Lĩnh mà chúng tôi từng thấy còn xa xưa hơn nhiều, sợ rằng có từ thuở hồng hoang, trải qua ngàn vạn năm sinh trưởng mới hình thành được khí tượng như vậy. Vùng đất cổ xưa này biết còn chứa bao nhiêu điều bí mật nữa đây. Ở phía Bắc, núi đồi sụt xuống khoảng, lộ ra hang động lớn đen ngòm, phía trước núi có dấu vết bị nước xói mòn, cửa hang có vũng nước đọng, băng lạnh trong veo khiến người ta khỏi ngẩn ngơ hoảng hốt. Phía Nam Hulunber có rất nhiều hang động nước ngầm chằng chịt cắt nhau, có lẽ xưa kia ở đây từng có mạch nước ngầm như thế, hệ thống cống ngầm khổng lồ mà chúng tôi vừa chui ra, chính là để thay đổi dòng nước, hòng giúp quân Nhật có thể thuận lợi đào khoét ở mặt phía Bắc ngọn núi. Nhưng vì nguyên nhân nào đó, dòng nước bị chắn, bùng lên thành cơn lũ quét cuốn qua khu rừng, những loài thực vật rễ ăn sâu xuống mặt đất như dây mây quan đằng khổng lồ đều qua khỏi kiếp nạn ấy. Con trăn vảy gấm kia, rất có thể chính là nhân cơ hội nước lên mà thoát ra khỏi nơi giam giữ. Các công trình chủ yếu của viện nghiên cứu này hầu hết từng bị ngập nước, dưới sườn núi chằng chịt những hang động như lỗ sâu đùn, có tòa nhà hai tầng rộng rãi. Giữa rừng sâu rậm rì cỏ hoang, tòa nhà bằng gạch lạnh lẽo hề tỏa ra chút dấu vết của sống, u như vùng mộ địa. Tôi đẩy cửa bước vào trước, giơ đèn pin quét vòng bên trong, vài chỗ tường lở sụt, dưới đất lăn lóc mấy cái xác người, tử trạng cực kỳ khủng khiếp. Toàn thân người chết mọc đầy lông chim lông thú, rất giống với tình trạng của người Nga chúng tôi thấy trong tầng ngầm, nhưng những người ở đây chết được thoải mái như thế, ràng trước khi tắt thở còn trải qua phen vùng vẫy đau đớn, tường vẫn còn dấu vết móng tay cào cấu. Tôi phỏng đoán rất có khả năng cái chết của những người này liên quan đến chiếc rương đồng mang từ vùng núi Đại Hưng An Lĩnh đến. Có thể, vào khoảnh khắc cái rương ấy được mở, xảy ra chuyện gì cực kỳ đáng sợ, tất cả người sống đều chết hết. Có điều, ở khu xung quanh động Bách Nhãn này nhung nhúc du diên và chuột hoang, xem chừng cũng đều từ cái viện nghiên cứu này chạy ra rồi sinh sôi nảy nở, tại sao chết hết cả? Lẽ nào, cái thứ ở trong rương đồng đó chỉ có thể lấy mạng người? Nhưng gì , chúng tôi có thể sống mà đến tận đây, chứng tỏ kiếp nạn cái rương đồng đó mang đến qua rồi, về điểm này cũng cần phải quá lo lắng. Mà dù có lo lắng cũng chẳng tác dụng gì, chuyện cần đến sớm muộn cũng đến, thậm chí có khi nó đến rồi, chẳng qua là chúng tôi chưa phát giác ra đấy thôi. Tôi nghĩ ngợi linh tinh nữa, vẫy tay gọi ba người ngoài cửa, ra hiệu mọi thứ bên trong đều an toàn, có thể tiến vào rồi. Tuyền béo cõng Đinh Tư Điềm, lão Dương Bì theo đỡ phía sau, bước vào thấy trong nhà ngổn ngang cả đống xác chết, bất giác cùng chắt lưỡi xuýt xoa. Tôi với họ, đây phải cương thi, chẳng có gì phải lo lắng cả, xác chết biến đổi như vậy đều do hoàn cảnh đặc thù của động Bách Nhãn gây ra, nơi này rất có thể là “quy miên địa” được nhắc đến trong các sách phong thủy, còn phải giải thích góc độ khoa học thế nào lúc bấy giờ tôi cũng chịu. Xác chết trong hành lang mỗi lúc nhiều, đám người chúng tôi cả đời cộng lại chắc cũng chưa thấy nổi lắm người chết đến thế, mà nguyên nhân cái chết của bọn họ xem ra cũng kỳ bí. Rốt cuộc là thứ gì có thể giết chết cả đống người thế này mà lưu lại dấu vết gì? Chúng tôi đều khỏi nghi ngờ, rất có khả năng xảy ra cố vi khuẩn bị lọt ra ngoài, nên mới biến cả viện nghiên cứu trở thành khu vực chết. Từ bức di thư của người Nga kia, chúng tôi biết rằng, trong những hạng mục quan trọng của viện nghiên cứu chính là lợi dụng thứ vật chắc nào đó của vùng động Bách Nhãn này để giải độc của loài trăn vảy gấm, đây cũng là hy vọng duy nhất để cứu mạng Đinh Tư Điềm. Ngoài ra, chúng tôi cũng cần tìm ít thuốc men khác nữa. Tôi thấy Đinh Tư Điềm cứ thiêm thiếp nửa tỉnh nửa mê, chỉ sợ bị độc khí công vào tim, khi hôn mê là thể tỉnh lại nữa, cứ phải cố chuyện luôn mồm, bảo tuyệt đối được ngủ. Bản thân tôi cũng chưa biết trong tòa nhà này có thuốc giải độc hay , nếu có để ở nơi nào, nên phải để ý xung quanh mà còn tìm kiếm, nhiệm vụ chuyện này đành giao lại cho lão Dương Bì. chuyện lại vốn là món lão Dương Bì có sở trường, tôi đành bảo ông lão hát cho Đinh Tư Điềm nghe, dù sao cũng phải tìm đủ mọi cách để Đinh Tư Điềm giữ được đầu óc tỉnh táo. Lão Dương Bì đành hát lên khúc dân ca mới: “Cưỡi ngựa trắng, vung súng Tây, Ba ăn cơm quân Bát Lộ, muốn về nhà thăm em, hây dồ hây dô, đánh bọn Nhật kịp về...” Giọng lão Dương Bì nghe thê lương bi thiết, vang lên trong tòa nhà tĩnh mịch, cảm giác rung động lạ thường. Tôi thầm nhủ, thà chẳng để ông già hát cho xong, cái gì là ma tru sói rú cơ chứ? Đây ràng chính là ma tru sói rú còn gì, có điều, tiếng hát chói cả lỗ tai ấy đích thực có tác dụng làm tinh thần người ta phấn chấn. Thần trí Đinh Tư Điềm cũng theo đó mà tỉnh táo lại phần nào. Chúng tôi lần lượt lục soát kỹ từng tầng, nhưng trong tòa nhà chỉ có mẫu vật và tiêu bản các bộ phận trong cơ thể người, cùng với những cái xác tử trạng thảm khốc ấy, phòng nào cũng chỉ đánh dấu bằng chữ số, cuối cùng, cả bọn đành vòng xuống tầng hầm. Mùi phoóc môn nồng nặc, bao năm rồi vẫn tan. Phần xây ngầm bên dưới của tòa nhà toàn bộ đều là nền xi măng lạnh lẽo, khí lạnh thấu xương, ở cuối lối chính có cánh cửa sắt màu đen to tướng, sau cánh cửa dường như là phòng chứa đồ, đủ các loại vật phẩm bày biện giá, dưới đất còn có rất nhiều rương gỗ được đánh số cẩn thận nữa. Tôi muốn xem trong này có thuốc men gì hay , liền cùng Tuyền béo chia nhau ra bới tung các thứ lên. Trong cột ánh sáng vung vẩy của ngọn đèn công binh, tôi chợt nhác thấy sâu giá để đồ lóe lên tia sáng xanh lạnh. Tưởng quanh đây vẫn còn những con hoàng bì tử khác, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng, vai phải bị thương, nên tôi chỉ dùng tay trái cầm đao rảo nhanh chân bước lại gần quan sát. Đến gần xem mới phát , ra trong căn phòng chứa đồ này có cái rương bằng đồng, chất đồng hút khí của căn phòng ngầm dưới lòng đất, bị ánh đèn chiếu phải, liền ánh lên sắc xanh lét. Cái rương ấy toàn màu xanh như phỉ thúy, Tuyền béo và lão Dương Bì cũng trông thấy, lập tức “a” lên tiếng, ngỡ là thần vật, lại còn tưởng cái rương này làm bằng ngọc phỉ thúy nữa. Nhưng tôi biết , cái rương này tuy có chút màu đồng nào, nhưng nó lại phải là ngọc mà toàn bộ đều là đồng. Hồi trước nhà tôi cũng có con Chu tước bằng đồng xanh làm rất khéo léo, đấy là cổ vật của ông nội tôi sưu tầm được, về sau bị coi là đồ thuộc hạng “tứ cựu” nên bị hủy mất. Tôi từng nghe ông giảng cách quan sát đồ đồng cổ, nhưng bấy giờ để ý lắm, nên cũng biết giờ nhớ có chính xác nữa. Nghe bảo rằng, đồ đồng ngâm trong nước nghìn năm, biến thành thuần sắc xanh, mà lại sáng bóng như ngọc, chưa được nghìn năm, hoặc món đồ quá nặng nề to lớn, chỉ chuyển sắc xanh chứ bóng, những chỗ lốm đốm bề mặt cũng vậy, đó là bởi tính đồng của món đồ vật ấy vẫn chưa tiêu tán hết, trọng lượng cũng chỉ giảm được phần ba mà thôi. Nếu đồ đồng bị ngâm trong nước, vùi trong đất, tính chất đồng của nó bị nước và đất làm hao dần, còn thấy màu đồng nữa, chỉ còn màu xanh phỉ thúy, hoặc toàn bộ đều màu xanh chỉ còn lại mảng đồ như chu sa, gõ vào vẫn có tiếng đồng, cũng là cổ vật cực kỳ hiếm thấy. Đồ đồng cổ chưa từng nhập thủy hạ thổ, lưu truyền trong dân gian đến ngày nay đều là màu tím sẫm, dưới đáy có đốm chu sa, đôi khi gồ hẳn lên. Nếu là hàng thượng đẳng, bỏ vào trong nồi nước đun sôi lên, càng đun lâu, vết đốm càng . Còn nếu là đồ giả, thử như vậy, vết đốm biến mất, vì vậy rất dễ phân biệt. Tôi thấy cái rương đồng này xanh bóng, chiếu đèn pin vào, dưới luồng ánh sáng lưu chuyển trông tựa như trong suốt, liền đoán đây rất có thể là món đồ cổ từ thời thượng cổ, được chôn sâu dưới lòng đất hoặc vớt dưới nước lên. Lẽ nào, đây chính là cái rương đồng trong miếu Hoàng đại tiên đó sao? Chỉ tính riêng những gì tôi nghe được, truyền thuyết về vật này cực kỳ nhiều rồi, nhưng dường như chẳng được ngọn ngành gì cả. Nghĩ tới đây, tôi khỏi ngẩn người ra thoáng. Tuyền béo lấy làm hiếu kỳ, định thò tay mở rương nhòm thử. Thâm tâm tôi thực ra cũng rất muốn xem cho , nhưng biết đây phải trò đùa, có trời mới biết được cái rương đó giấu thứ đại họa gì, nên vội đè tay lên nắp cái rương đồng, : “Phải tìm thuốc men trước , cái thứ đồ của xã hội cũ này có gì đáng xem đâu, chớ quên bao nhiêu con người trong viện nghiên cứu này chết minh bạch rồi, tốt nhất nên đụng vào hơn.” Nhưng trong lúc ấn tay lên nắp rương, tôi lại cảm thấy cái rương đồng đó rất , vừa ấn cái đẩy nó lắc la lắc lư mấy lượt. Điều này chứng tỏ cái rương rỗng , thứ ở trong đó thoát ra, rất có khả năng đến giờ vẫn còn lưu lại trong tòa nhà này.
Chương 34 Phiên hiệu số “0” ôi ấn tay lên cái rương đồng xanh ngắt như ngọc phỉ thúy lắc khẽ, chất đồng vốn bốc hơi hết trong đất và nước rồi, cốt đồng còn lại chỉ bằng phần mấy thuở ban đầu, thành ra cái rương bẫng, cảm giác bên trong rỗng , căn bản vốn chẳng có gì hết. Điều này cũng nằm ngoài dự đoán của tôi, người Nhật Bản tìm bọn phỉ Nê Hội đào cái rương cổ này lên, làm gì có chuyện để niêm phong giấu , mà chắc chắn là hàng vừa đến tay lập tức mở ra luôn rồi. Trong viện nghiên cứu có rất nhiều người đột tử, dựa theo lá di thư của người Nga kia để lại mà đoán, thời điểm xảy ra cố trọng đại ấy vừa khéo đúng lúc bọn phỉ Nê Hội mới vận chuyển cái rương đồng từ trong núi đến chưa được bao lâu. Tuy vẫn chưa thể xác định nguyên nhân cái chết của những người này có liên quan đến nó hay , nhưng phần nhiều là khó mà tránh khỏi can hệ. Tuy bên trong tòa nhà, mọi thứ đều tĩnh lặng im lìm, bọn hoàng bì tử muốn hại tính mạng chúng tôi cũng bị xử lý, nhưng gì , chúng tôi vẫn còn phải ở lại đây thời gian nữa, tuyệt đối thể qua loa đại khái được. Có lẽ trong cái rương này còn lại đầu mối gì đó, thôi cứ xem cho ràng, để sau này dù có gặp phải thứ gì tâm lý cũng được chuẩn bị sẵn rồi. Nghĩ tới đây, tôi bèn ngăn Tuyền béo nữa, để cho cậu ta mở nắp rương lên, giơ đèn pin chiếu vào trong, đúng thực là chẳng còn gì cả. Thấy dưới đáy rương chỉ còn vương vãi lại ít mạt gỗ màu đen, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết gì, cũng đoán nổi rốt cuộc đó là cái thứ gì? Tuyền béo thuận chân đá văng cái rương đồng sang bên. Chúng tôi còn muốn tiếp tục tìm kiếm trong phòng chứa đồ này xem có thuốc men gì , bèn bảo Đinh Tư Điềm ngồi cái rương gỗ gần cửa nghỉ tạm, lão Dương Bì cũng ở lại đó trông chừng . Lão Dương Bì đúng là quá sức cẩn thận. Tôi bảo ông hát cho Đinh Tư Điềm tỉnh táo từ lúc nãy, đến giờ ông vẫn còn ngâm nga hát ư ử ngừng. Trong tiếng hát khàn khàn, “cưỡi ngựa trắng, chạy bãi cát, tôi có vợ, em chẳng có chồng, hai người rổ rá cạp lại, hây dồ hây dồ...,” của ông, tôi và Tuyền béo soi đèn lục lọi, mở hết cái rương này đến cái rương khác, những thứ phát bên trong ấy toàn bộ đều khiến chúng tôi giật mình kinh ngạc. Kỳ lạ nhất phải kể đến cái tráp gỗ đen bóng đựng trong cái rương. Trong tráp để bình thủy tinh, thoạt trông sáng bóng như mới, nhưng xem ra có vẻ là đồ cổ. Trong bình đựng cái đầu lâu to tướng màu xanh, đường kính miệng bình chỉ khoảng bảy tám xăng ti mét, còn đường kính của cái đầu lâu kia dễ phải đến gần ba chục xăng ti mét, chẳng hiểu làm sao mà nhét lọt vào được bên trong, lại cũng chẳng thể nào biết cái bình này rốt cuộc dùng để làm gì. Lại còn cái vại sành cổ màu đen, thân khắc nhằng nhịt đủ các loại bùa chú cổ của Trung Quốc, nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, nhưng được gói bọc cực kỳ cẩn thận, cứ như là món bảo vật vô cùng trân quý vậy. Cái vại sành này làm tôi nhớ đến chuyện nghe kể lâu. Trước giải phóng, ở Bắc Kinh có tay buôn đồ cổ, trong lần về miền quê gom hàng, vô tình mua được cái bình màu đen của nhà nông dân, chỉ thấy thân bình khắc đầy chữ Triện cổ, thoạt trông có vẻ là lời nguyền hay bùa chú gì chẳng . Món đồ đó nhà chủ đòi giá cũng cao lắm, thành thử chỉ là tiện tay nhặt thêm trong lúc mua các món khác mà thôi. Cái bình cổ này nhìn hết sức đơn giản, chẳng có hoa hòe hoa sói gì, màu sắc đen kìn kịt, niên đại cũng chẳng đoán được, nhưng tay buôn đồ cổ kia lại rất kết, nỡ bán , mà giữ lại làm của riêng, để trong nhà đổ nước vào cắm hoa. năm nọ, trời lạnh đến nỗi giọt nước ra liền đông cứng thành băng ngay. Tay buôn đồ cổ kia gặp lúc bận buôn bán tíu tít, quên bẵng đổ hết nước trong bình , đến khi nhớ ra, cứ tưởng cái bình ấy chắc là phải nứt rạn mất rồi. Ai dè ngày hôm sau về nhà xem lại, mới thấy trong sân mấy chỗ có nước đều đóng băng hết cả, duy chỉ có nước bên trong cái bình sành đen ngòm đò vẫn sao. Tay buôn đồ cổ lấy làm kỳ lạ, lấy nước đổ vào lần nữa thử nghiệm xem sao, kết quả là để cả ngày nước vẫn đóng băng, thậm chí đem ra giữa trời băng đất tuyết thò tay vào bình, còn cảm thấy nước bên trong hề có chút hơi lạnh. Nếu rót nước canh nóng, trà nóng vào cái bình ấy, cứ tha hồ để cả ngày trời, lúc nào cũng như vừa nhấc ở bếp lò ra vậy. Từ đó, tay buôn đồ cổ ấy mới biết đó là báu vật cực quý. Nhưng có lần uống rượu say, ông ta chẳng may hất cái bình cổ ấy từ bàn rơi xuống đất vỡ choang làm mấy mảnh, mới phát ra chất gốm cũng chẳng có gì khác với đồ sành sứ thông thường, chỉ đặc biệt là có thêm lớp, nghĩa là cái bình này gồm hai lớp vỏ, lớp trong khắc hình “Quỷ công thôi hỏa đồ”[31], con quỷ mặt mũi dữ tợn, răng nanh lởm chởm đầy mồm, tay cầm củi tay cầm quạt quạt thổi lửa, nét khắc cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ. Nét khắc ấy, tựa hồ như con người khó mà điêu khắc ra được, chỉ có thể dùng cụm từ “quỷ phủ thần công” để hình dung mà thôi. Nhưng lúc đó, cũng chẳng ai biết được cái bình cổ ấy rốt cuộc là sản vật của thời đại nào. Thấy bảo về sau có người rằng, loại đồ vật ngoài chạm phù chú trong khắc ma quỷ này đều là sản phẩm bí truyền của vùng Thần Châu ở Tương Tây, công nghệ thất truyền từ xa xưa, giờ gần như gặp được món nào còn nguyên vẹn hoàn chỉnh, có mảnh vỡ chăng nữa cũng toàn là đào trong các cổ mộ ra cả. Thời đó, tôi nghe nghe vậy, nghĩ chắc cũng chỉ là kiểu chuyện cổ tích về hồ lô báu vậy thôi, giờ tận mắt thấy cái bình sành này, ngờ rất giống với những gì tả trong câu chuyện ấy, các chi tiết nhất nhất đều trùng khớp, xem ra rất nhiều công nghệ và trí tuệ của cổ nhân bị thất truyền, người thời nay đúng là chỉ còn biết thán phục mà thôi. Lúc bấy giờ, tuy khá hiếu kỳ, nhưng tôi nghĩ mấy món cổ vật này có giá trị gì cho lắm, đằng nào cũng toàn là tàn dư của chế độ cũ, chỉ xem qua lượt rồi cất lại. Trong lúc đó, Tuyền béo bới ra được đống thứ lung tung, cứ gãi đầu gãi tai, tỏ ý thu hoạch được gì. Tuyền béo nhìn đống đồ, lấy làm kỳ quặc, thắc mắc với tôi: “Chỗ này toàn cất giữ những thứ ly kỳ cổ quái gì đâu, chẳng ăn cũng chẳng uống được, rặt mấy món vô dụng cả.” Tôi : “Mấy thứ này dường như đều là trộm trong các mộ cổ ra, quá nửa phần là ‘chuyện tốt’ do bọn Nê Hội kia làm rồi, phỏng chừng có ít chắc là của nả lục soát cướp đoạt trong dân gian, dù gì cũng là cổ vật. Tôi còn phát ra mấy thứ cũ kỹ cổ xưa này đều có đặc điểm chung. Chắc chắn bọn chúng muốn tìm thứ gì đó rất quan trọng, đó rất có thể là cái rương đồng chiêu hồn được vẽ bức bích họa trong huyệt động mà chúng ta thấy. Cậu nhìn xem, các thứ đa phần đều được để trong rương đồng, hộp gỗ, thậm chí còn có cả mấy cỗ quan tài bằng đồng, phỏng chừng đều bị tưởng lầm là cái rương đồng kia nên mới đào lên. Trong đây chắc là có thứ chúng ta muốn tìm đâu.” Thấy trong phòng chứa đồ chẳng thu hoạch được gì, bọn tôi đành sang chỗ khác tìm thuốc men. Lúc này, bốn người mình mẩy đều đầy thương tích, lại mệt mỏi rã rời, sắp nhấc chân lên nổi đến nơi. Tuy ai nấy trong lòng như có lửa đốt, nhưng cũng chỉ có thể lê chậm từng bước hành lang. Các tầng trong tòa nhà này đều có cáp điện, nhưng có điện, chúng tôi biết những kiến trúc này vốn dùng nguồn điện nào nữa. Vả lại, thuốc giải độc và thuốc trị thương cần gấp hơn nhiều, chẳng có thời giờ đâu mà tìm thiết bị phát điện, may có hai cái đèn pin lúc sáng lúc tịt này, cũng đến nỗi phải hoàn toàn lần mò trong bóng tối. Đinh Tư Điềm nằm vật lưng Tuyền béo, u u mê mê hỏi tôi tòa nhà này có ma hay ? Tôi khuyên đừng nên nghĩ ngợi lung tung, mấy chuyện ma quỷ lúc trước, chắc đều do hai con hoàng bì tử kia gây ra cả thôi. vậy, nhưng tôi cũng khỏi chột dạ, tòa nhà này vừa khéo xây ngay bên dưới hang động ở sườn núi kia, nhìn từ phía ngoài, có thể trông thấy ở chỗ dốc núi có mấy pho tượng thú đá rất lớn, rất giống những gì được miêu tả trong truyền thuyết về Quỷ nha môn, mà tương truyền, đó chính là lối vào của Quỷ môn quan. Nghĩ tới đây, tôi lại liên tưởng đến cái bình cổ màu đen lúc nãy, cảm thấy có số truyền thuyết chỉ là lời đồn vô căn cứ, có lửa làm sao có khói được? Gọi là Quỷ nha môn, lẽ nào trong cái hang núi ấy có ma quỷ ? Tôi thầm nhủ, tốt nhất nên nhắc đến nữa, cứ thắc mắc có ma quỷ hay mãi dù có ma có quỷ cũng thành ra có cho xem. Bên trong tòa nhà tuy có ánh sáng, nhưng thiết nghĩ, giờ trời cũng sáng rồi, ban ngày ban mặt lấy đâu ra có ma quỷ. Tôi vừa cố kiếm lý do để ổn định tinh thần, vừa lục lọi tìm kiếm trong từng phòng . Tòa nhà này có hai tầng ngầm, quy mô tầng dưới lớn hơn tầng rất nhiều, các hành lang đều đánh ký hiệu bằng sơn đỏ, có lẽ đây thuộc về khu vực được bảo mật, nếu có những ký hiệu này rất dễ lạc đường. Giờ vào đến khu vực hạch tâm của toàn bộ viện nghiên cứu, cứu được Đinh Tư Điềm hay , đều phải dựa vào đây cả, chúng tôi chỉ còn cách triển khai tìm kiếm theo phương thức rải thảm. Tôi vẫn còn thắc mắc chưa giải được. Đó là, quân Nhật xây dựng cơ sở nghiên cứu bí mật quy mô lớn thế này, sợ rằng đơn giản chỉ để nghiên cứu chất độc và vi khuẩn, trong đây e là còn những bí mật và hạng mục nghiên cứu kinh người hơn nữa, có điều những việc này quá phức tạp, vả lại chúng tôi mới chỉ thấy được phần nổi của tảng băng chìm, căn bản là có đầu mối gì cả, càng nghĩ sâu lại càng thấy đau đầu, tựa như có rất nhiều rất nhiều con sâu bò lúc nhúc cắn lung tung bên trong vậy. Tôi cứ vừa vừa nghĩ miên man, bất giác cùng ba người kia đến cuối lối rộng rãi, thấy có cánh cửa lớn hình tròn, bên có vẽ số “0” màu đỏ rất chói mắt. Cửa sắt chỉ khép hờ chứ khóa, cánh cửa này khác hẳn những cánh cửa chúng tôi thấy ở quanh đây. Các phòng dưới tầng hầm này có lớn có , mục đích sử dụng cũng khác nhau, dọc đường vừa vừa kiểm tra xem xét, tôi thấy gần như là chẳng có quy luật gì hết. Tôi giơ đèn pin quét lượt vào bên trong, chỉ thấy tối om, có vẻ như rất sâu, gian còn lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi quyết định vào xem thử, nhưng tình hình bên trong chưa ràng, biết có nguy hiểm gì hay , bèn bảo Tuyền béo đứng ở ngoài cửa tiếp ứng, để tôi mình vào thăm dò. Vết thương của Tuyền béo lại đau nhói, cậu ta ôm cổ bảo tôi: “Cậu còn cử động được có cánh tay thôi mà vẫn muốn theo chủ nghĩa hùng cá nhân phỏng? Phải biết sức mạnh tập thể mới là vô địch chứ, tôi thấy hai chúng ta nên cùng vào, để bác già ở đây chăm sóc Tư Điềm, chắc chả có gì đáng lo cả đâu.” Từ lúc ở bên ngoài vào đến đây, tuy gặp vô số xác chết, nhưng thấy nguy hiểm gì, đằng sau cánh cửa số “0” này vạn nhất có gì bất trắc, với tình trạng của tôi lúc này thể nào ứng phó nổi. Nếu Tuyền béo mình vào trong, cậu ta bộp chà bộp chộp như thế lại càng nguy hiểm hơn, để tôi và cậu ta tiếp ứng cho nhau có lẽ tương đối ổn thỏa, vì vậy, tôi nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu đồng ý. Chúng tôi đưa bảo đao Khang Hy cho lão Dương Bì, dặn ông để ý Đinh Tư Điềm, bên trong bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng tiến vào, chúng tôi cũng xa quá, thăm dò tình hình xong lập tức trở ra. Sau đó, tôi cầm cái vỏ đao, Tuyền béo cầm khẩu poọc hoọc còn hai viên đạn, kéo cửa sắt, trước sau tiến vào. Vừa đặt chân vào, cảm giác bên dưới mềm mềm, giơ đèn pin chiếu xuống, thấy bên dưới quả nhiên phải nền xi măng, mà phủ đầy lớp đất bùn màu đỏ. Tôi cầm vỏ đao chọc chọc mấy cái, lớp đất quá dày nên chọc xuống đáy được, bề mặt cũng bằng phẳng mà thành từng rãnh từng rãnh hơi giống ruộng trồng rau. Bên trong vừa ẩm vừa lạnh, hơn nữa trong khí hình như có rất nhiều tạp chất, tuy hít thở cảm thấy gì, nhưng làm lệch cả cột ánh sáng của ngọn đèn pin, phạm vi chiếu sáng rút ngắn lại chỉ còn hơn nửa. Bóng tối tựa như sắp nuốt trọn toàn bộ ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn. Chúng tôi dám tùy tiện vào sâu bên trong, chỉ men theo cánh cửa sắt có ký hiệu số 0, lần dò đến sát tường. Điều nằm ngoài dự liệu của tôi là, vách tường ở đây toàn bộ đều bằng gạch đất, hơn nữa lại nối liền với trần thành mái vòm, tạo thành gian hầm cao ở giữa, thấp ở hai bên, hình dáng khá giống với nhà hầm ở khu vực cao nguyên hoàng thổ. Tôi và Tuyền béo đoán đây có lẽ là kho chứa rau của bọn Nhật, nhưng nghĩ kỹ ra, lại thấy có gì đó ổn, bề mặt vách tường có rất nhiều mấu gồ lên, nối thành mảng, giống như có người lấy bùn đất trát lên tường làm gì đó. Xem tới đây, tôi đoán cũng chẳng tìm được thuốc men gì rồi, chỗ này có vẻ cũng chẳng phải đất lành, có trời mới biết là để làm trò quỷ quái gì, chi bằng quay lại rồi nghĩ cách chỗ khác tìm còn hơn. Tôi và Tuyền béo định rút ra, đột nhiên cảm thấy đầu có tiếng động, cơn gió lạnh ập tới. Chúng tôi vội cúi rạp đầu tránh, trong cột sáng ngắn ngủn của ngọn đèn pin, chỉ thấy bóng người trắng toát từ trần nhà buông thõng đầu xuống, cũng chẳng nhìn chân của người đó móc ở nơi nào, chỉ có hai cánh tay và cái đầu đeo ngược ngay trước mặt chúng tôi, đung đưa qua lại như muốn vươn tay ra chộp. Tôi và Tuyền béo vội cùng lấy vỏ đao chặn vào đầu đối phương, đè gí lên tường, đèn công binh trước ngực vừa khéo chiếu đúng vào mặt kẻ ấy. Gương mặt ấy chắc chắn thể nào thuộc về người sống được, trắng cách lạ lùng, vả lại còn khô héo đến độ bắt đầu hõm vào, móng tay dài uốn cong, rung lên khe khẽ từng chập . Người chết treo chúng tôi gặp rồi, nhưng người chết treo lộn ngược cắm đầu xuống đất thế này tôi chưa từng gặp bao giờ. Cái xác ấy, chỉ lộ nửa thân , khắp người dính bùn đất, trông như thể vừa mới bò ra khỏi mộ, mũi và miệng gần như thối rữa, cằm rụng mất miếng lớn, chỗ trăng trắng mặt toàn là giòi bọ, duy chỉ đôi mắt là vẫn có thần. Nhưng đôi mắt ấy phải mắt của người sống, đôi mắt người chết này chuyển động, tuy có lóe lên dưới ánh đèn, nhưng ánh mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Tôi và Tuyền béo giật bắn cả mình, tuy bắp chân cả hai đều sắp nhũn ra đến nơi, nhưng vẫn nghiến răng dùng vỏ đao ghì chặt đầu của cái xác treo ngược ấy lên tường. Trong cơn hoảng loạn, Tuyền béo định rút súng bắn, tôi vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt tử thi, vừa cuống cuồng quát cậu ta: “Mau nhìn thẳng vào mắt nó, tuyệt đối được chớp mắt.” Chú thích [31] Bức tranh lũ quỷ thổi lửa.
Chương 35 Xác chết trong hầm đất ỗ cương thi trần nhà buông rủ xuống tỏa ra mùi tanh tanh mằn mặn hôi thối như thể đống cá ươn, hai cánh tay như hai cành cây khẳng khiu vươn ra muốn vồ lấy người sống. Tôi và Tuyền béo vội dồn sức dùng vỏ đao ấn cái đầu nó lên tường, nhưng sức nó rất mạnh, chúng tôi vận hết cả công lực lên rồi mà cũng chỉ tạm thời đè chặt được nó xuống. Đầu và mặt cái xác này thối rữa chỉ còn chưa đến nửa, giòi bọ trăng trắng bò ra bò vào trong cái miệng rơi mất cằm, mắt nó tuy đờ đẫn, nhưng dưới ánh sáng của ngọn đèn pin công binh, đột nhiên sáng bừng lên, sức mạnh bỗng nhiên tăng vọt. Tuy ở giữa còn cách cái vỏ đao, nhưng móng tay vừa dài vừa cong của nó đặt lên vai Tuyền béo rồi. Tuyền béo hoảng hốt: “Nhất ơi là Nhất, cậu chẳng bảo tôi à có ma quỷ cơ mà, tiên sư cha nhà nó, thế cái gì đây hả?” Tôi đáp: “Làm sao tôi biết được, nhìn quần áo nó giống như tù nhân bị giam trong đây, xem chừng là bóng ma của chủ nghĩa quân phiệt mượn xác hoàn hồn rồi.” Hai chúng tôi đều vô cùng hốt hoảng, Tuyền béo vừa kêu toáng; lên vừa định rút khẩu Nambu 14 ra nhả đạn. Gặp phải tình hình này, tôi cũng biết rốt cuộc mình phải đối mặt với cái gì nữa. Cái đầu chỉ còn lại nửa, làm sao có thể là người sống được? Vả lại nhìn cái xác đầy bùn đất và giòi bọ, trông như mới vừa bò ra khỏi mộ phần vậy. Thế nhưng ánh mắt nó thoạt trông có vẻ đờ đẫn, đến lúc ánh sáng chiếu vào lại sắc hơn cả ánh mắt người sống, cứ như thể mắt mèo ban đêm. Tôi dồn hết sức lực đè cái vỏ đao, thấy Tuyền béo định dùng súng, thầm nhủ thứ quái dị này chỉ còn nửa cái đầu vẫn vồ người được, dẫu có gí súng vào đầu nó khoan thêm hai lỗ xuyên từ bên này qua bên kia sợ rằng cũng chẳng ích gì. Đây chắc chắn là cương thi bị thi biến chứ chẳng nghi ngờ gì nữa, nghĩ đoạn, tôi vội vàng bảo Tuyền béo đừng dùng súng poọc hoọc nữa, thứ ấy căn bản chẳng có tác dụng gì, phải mau mau nhìn thẳng vào mắt nó, tuyệt đối được chớp mắt cái nào. Ở vùng núi Đông Bắc, truyền thuyết về xác chết đội mồ sống dậy kiểu này nhan nhản, tìm bừa người cũng có thể nghe được vài phiên bản khác nhau, nguyên nhân gì cũng có, cách ứng phó cũng khác nhau, giả biết đâu mà lần. Theo các truyền thuyết về cương thi tôi biết được, cương thi tổng cộng có thể chia làm mấy loại khác nhau: loại mọc lông khắp người gọi là hung thi. Loại này thường mọc lông mao rất dài, có trường hợp trông như bờm thú, dân gian còn gọi là “sát”, kỳ thực “sát” cũng có nghĩa là hung ác vậy thôi. Loại này là do hoàn cảnh đặc biệt của địa tầng gây ra thi biến, chạm phải người sống là liền bật dậy vồ bắt người. Còn loại rất giống với loại đầu tiên. Khắp người xác chết mọc lên lớp lông măng giống như cái bánh bao để lâu, vừa ngắn vừa dày. Thực tế đây chưa thể xem là cương thi được, mà sinh ra do mộ phần của người chết cố ý đào thông với động hồ ly già. Đây là thủ đoạn để phòng trộm mộ, trong mộ có chôn bùa chú, khi có người đào mồ quật mả lên trộm các món bồi táng quý giá, hồ tiên được đạo bùa đó dẫn đến nhập lên xác chết. Dẫu cho tên trộm mộ có chạy được lúc ấy, hồ tiên cũng nhập vào người chết đuổi theo, hành hạ tên trộm ấy đến chết mới thôi. Chiêu này cực kỳ độc, muốn đối phó nhất thiết phải mang theo rượu hùng hoàng, chặt đầu gà trắng, dọa cho con hồ ly tinh ám người xác chết chạy mất. Ngoài ra còn loại thường gặp nhất, đó là xác chết có màu tím sẫm, toàn thân cứng như sắt đá. Trước khi nhập liệm, nếu xác chết xuất biến hóa như thế, phải đốt đèn trường minh, phái người canh giữ, ngoài ra, còn phải dùng dây thừng đỏ trói chặt chân cái xác lại, gọi là “thừng vướng chân”. Nếu đèn trường minh bị tắt, hoặc có mèo hoang chạm vào tử thi, lập tức xảy ra thi biến, cương thi sức khỏe vô cùng, mười ngón tay có thể cắm sâu vào da thịt người ta. Muốn đối phó với loại cương thi này, chỉ có cách dùng gậy tre chống đỡ, rồi lấy lưới cá trùm lên đốt . Các Mô Kim hiệu úy trộm mộ, nhất thiết phải mang theo móng lừa đen để đối phó với cương thi. Nhưng chúng tôi đây đừng là móng lừa đen, mà cả lưới cá với gậy tre cũng chẳng có, tuy đến nỗi tay bắt giặc, nhưng cũng chỉ có mỗi cái vỏ đao mà thôi. Dẫu tạm thời ấn được cái xác thối rữa ấy lên tường, nhưng để lâu hơn chắc chắn thể cầm cự nổi. Cỗ cương thi mà chúng tôi gặp phải đây, dường như thuộc loại cương thi xác rữa mà mắt nhắm, trước lúc chết trong lòng ắt hẳn có oán niệm chưa tan. Tôi thấy cái xác rữa ấy trợn mắt lên nhìn chằm chằm, liền nhớ lại phương pháp cổ xưa. Tương truyền cương thi mở mắt là để mượn hơi người sống bật dậy, nó trừng mắt lên, nếu người sống cũng trừng mắt chọi lại, dùng dương khí khắc chế khí, hơi xác lạnh của nó bị áp chế thể phát tác được. Nhưng nếu lúc đó, mắt người sống chỉ chớp chớp hoặc giả ánh mắt tán loạn, dương khí bị phân tán suy yếu, cương thi lập tức thừa thế vùng lên. Sực nhớ ra chuyện đó, tôi mới vội vàng trừng mắt lên nhìn vào mắt cái xác thối ấy. Nhưng người trợn mắt lên chớp thể cầm cự được bao lâu, nên tôi vội bảo Tuyền béo cũng làm theo cách này, hai người cứ thế lần lượt trợn mắt lên nhìn con cương thi, dám lơ là sơ sẩy chút nào. Cục diện liền rơi vào thế giằng co, muốn tiến được mà muốn thoái cũng chẳng xong. Nhưng sức lực của cái xác thối rữa toàn thân đầy giòi bọ này chẳng hề giảm chút nào, nó chĩa những móng tay trắng phớ về phía chúng tôi. Tôi và Tuyền béo đối diện với góc tường, thấy tình thế khẩn cấp cũng chẳng lo đấu mắt với người chết nữa, nhất loạt cúi đầu né tránh. Mấy cái móng tay của xác chết tựa như móc sắt, soạt cái lướt qua đỉnh đầu hai thằng, vạch mấy vết sâu hoắm bức tường đất. Tôi bảo Tuyền béo: “Cách trợn mắt này ổn rồi, cái của nợ này tám chín phần đếch phải cương thi, đẩy nó ra rồi chạy thôi...” Nhưng chỉ cần buông tay, cái xác thối rữa ấy lập tức vồ lên người hai chúng tôi ngay lập tức, nhất thời khó mà thoát được. Vả lại, sức người ấn nó xuống nổi, muốn ra ngoài lấy thanh đao cũng xong, chỉ giây lát sau, trán tôi và Tuyền béo đều túa mồ hôi. Thường có câu rằng: “Người nhờ khí thế, hổ nhờ oai”, mới đầu tôi và Tuyền béo tâm thần rối loạn, khí thế tự giảm nửa phần, nhưng giằng co với nó khoảng chừng nửa phút, hai bọn tôi bắt đầu dần dần định thần lại. Chỉ thấy cái xác thối đó cũng phải vừa, nó bị vỏ đao nạm bạc ấn chặt lên đầu, đầu vỏ đao lõm cả vào, nhưng bộ da của cái xác lại vừa cứng vừa dai như da thuộc, bọn tôi ấn mấy cũng xuyên vào được cái đầu của nó. Mấy vết thương vốn được cầm máu người tôi và Tuyền béo vỡ toác ra vì dùng sức quá độ. Tôi thấy cứ tiếp tục mất sức thế này chỉ có con đường chết, nhưng cũng khó mà quay người bỏ chạy được, trong đầu chợt lóe lên kế sách. Tôi và Tuyền béo lợi dụng địa hình chật hẹp trong góc tường, lật ngang đoạn vỏ đao nắm trong tay cái, kẹt chặt vào giữa góc hẹp tạo bởi hai mặt tường đất. Như thế, cái xác thối từ trần nhà buông xuống kia liền bị ấn chặt vào góc tường, tuy nó có thể giằng ra được, nhưng cũng phải tốn chút thời gian. Chúng tôi thừa cơ hội ấy, thoát khỏi cục diện giằng co, nào còn dám chần chừ thêm giây phút nào nữa, lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng vừa mới nhấc chân lên, trong lớp đất dày phủ dưới nền căn hầm đất bỗng nhiên thò ra mấy cánh tay người trắng hếu, vươn ra chụp vào gót chân tôi và Tuyền béo. Trong gian tối như hũ nút ấy, hai chúng tôi đều đề phòng dưới chân, liền lập tức bị kéo cho ngã bổ nhào xuống, mồm miệng đầy những đất. Quay lại nhìn những cánh tay vươn lên từ lòng đất ấy, cũng thấy khô héo trắng ởn, giòi bọ nhung nhúc, móng tay dài thượt ngừng quơ loạn cả lên. ra, bên trong căn hầm lớn này toàn bộ đều là người chết cả. Tôi ngã lăn ra đất, đành dùng chân đạp những cánh tay đó ra xa, đồng thời mượn lực nhích dần về phía cửa sắt, nhưng dưới đám đất mủn chẳng hiểu rốt cuộc chôn vùi bao nhiêu xác chết thối rữa kiểu ấy nữa. Lúc này, phỏng chừng gặp được dương khí của chúng tôi, toàn bộ đều lổm ngổm bò dậy khỏi bùn đất. Trong lúc hỗn loạn ấy, tôi phảng phất còn nghe thấy sâu bên trong hầm đất vẳng ra tiếng động rất lớn, tựa hồ như có thứ gì to lớn đến độ khó thể tưởng tượng bị chôn vùi đội đất chui lên. Bọn tử thi rữa nát này tuyệt đối thể phát ra thứ thanh như thế được, tiếng động càng lúc càng lớn, nghe chói tai như tiếng xé vải. Tôi và Tuyền béo có muốn đứng dậy cũng nổi, chỉ còn biết vùng vẫy cả tay lẫn chân giẫm đạp lên đầu và cánh tay của những cái xác đó, nhích người bò ra phía ngoài. Hai bọn tôi gần như bò tới sát cửa sắt rồi, tưởng chừng thoát ra đến nơi, nhưng cứ bò được hai bước lại bị những cánh tay vươn lên khỏi lớp đất kia kéo lại ba bước, càng lúc lại càng cách xa lối thoát sống còn kia. Chúng tôi muốn hò hét gọi lão Dương Bì bên ngoài cửa sắt, nhưng mọi thanh đều bị tiếng động lớn phía sau nhấn chìm, những cảm giác tuyệt vọng bắt đầu cuồn cuộn dâng trào lên từ tận đáy lòng. Cái hầm này tựa hồ như nối liền với cửa địa ngục, khi bước chân vào thể trở ra, từ từ bị lũ quỷ đói kéo xuống mười tám tầng A Tỳ địa ngục. Nghĩ tới những chuyện ấy, toàn thân tôi như bị ngâm vào nước đá, lạnh buốt thấu tâm can. Xem tình hình này, chắc rằng chúng tôi thể nhìn thấy ngày chiến thắng của nhân dân cách mạng thế giới mất rồi. lúc tuyệt vọng ấy, trước mắt chúng tôi bỗng lóe lên tia sáng. ra, lão Dương Bì đứng ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong căn hầm có vẻ ổn, vội xách đao cầm nến bước vào xem xét. Ông vốn kỵ nhất là những chuyện quỷ thần quái dị, nhưng thấy tôi và Tuyền béo gặp nạn, cũng thể buông tay đứng nhìn, đành nghiến răng trợn mắt vung thanh đao lên chém tạt đường. Bảo đao Khang Hy lướt qua, tức chặt bay mấy cánh tay quấn chặt lấy chân tôi. Hai chân vừa được rảnh nợ, tôi lập tức chống tay đứng bật dậy, sau đó kéo xốc Tuyền béo lên. Lão Dương Bì bị tiếng động khủng khiếp vẳng ra từ sâu bên trong làm kinh hãi đến bần thần cả người, cứ đứng đờ ra đó như thể còn định xem xem rốt cuộc đấy là thứ gì. Tôi muốn bảo ông chạy cho mau, nhưng cứ há miệng ra mà chẳng thể cất lên thành tiếng, đành cùng Tuyền béo vừa kéo vừa đẩy ông lão. Ba người hốt hốt hoảng hoảng đẩy cửa sắt chạy ra bên ngoài, chỉ nghe sau lưng có tiếng ầm ầm dứt như thể cây cổ thụ bật rễ. thanh trong hầm ấy lại còn rất vang dội, chấn động đến độ cả lối bên ngoài cũng rung lên bần bật, nhưng đèn công binh của chúng tôi chỉ chiếu xa được vài bước, vì vậy chỉ có thể nghe tiếng thôi chứ khó mà quan sát được vật thể ấy. Có điều, lúc này chúng tôi cũng chẳng thể nào tốn thời gian suy đoán hay quan sát rốt cuộc có vật thể khổng lồ gì đội đất chui lên, giờ đây ai nấy đều bị thương, thể chạy nhanh chạy xa được, chỉ còn cách đóng chặt căn hầm số “0” này lại, hy vọng cánh cửa sắt dày nặng dị thường ấy có thể ngăn cản được cái thứ kia. Bên cánh cửa sắt có ký hiệu số “0” có cái khóa xoay hình tròn. Lão Dương Bì và Tuyền béo dùng lưng chống cửa, dồn sức vào hông và chân, cố gắng đóng cánh cửa sắt hơn hai chục năm nay chưa từng mở ra đóng vào này lại. loạt những thanh “kẽo kẹt cạch cạch” vang lên trong hành lang tối. Tôi nắm chặt cái chốt xoay, chuẩn bị dùng trọng lượng thân thể mình đè xuống làm nó chuyển động, khóa trái cánh cửa lại. Mắt thấy cửa sắt chỉ còn chút nữa là đóng chặt, nhưng bên trong có mấy cánh tay trắng ởn thò ra, đều bị kẹt ở khe cửa. Ngón tay của những người chết ấy cào cửa sắt, thanh móng tay ma sát vào vỏ thép vang lên trong lối rộng rãi, khiến người ta nghe mà sởn hết gai ốc, chỉ hận thể bịt chặt hai tai lại, muốn thứ thanh ghê rợn ấy truyền vào trong não bộ. Tuyền béo giật lấy thanh đao trong tay lão Dương Bì, tiện tay vung lên chém nhầu, chặt đứt mấy cánh tay và cái đầu lâu thò ra qua khe cửa. Chỗ tay và cái cổ bị đao chém chảy ra rất nhiều chất lỏng dinh dính màu đen kịt, mùi vị tanh tưởi tởm lợm, làm cho người ta chỉ muốn nôn mửa. Tuyền béo chém vài đao, nhưng tay chân của những xác chết thối rữa bên trong hầm đất thò ra mỗi lúc nhiều, cánh cửa sắt vốn sắp khép chặt lại, giờ bị đẩy bật ra thêm mấy phân. Đằng sau cánh cửa dường như có sức mạnh thần bí vô cùng vô tận, sức mạnh ấy vượt ra ngoài phạm vi mà loài người có thể đối kháng. Đinh Tư Điềm thấy ba chúng tôi có vẻ ổn, cũng gắng gượng chạy đến giúp tay. Bốn người nghiến răng nghiến lợi dốc toàn bộ sức lực, nhưng cửa sắt chẳng những đóng vào, mà khe hở ngược lại càng lúc càng rộng thêm. Cuối cùng, trước sức mạnh khổng lồ dồn dập như sóng thủy triều ấy, chúng tôi đều bị hất văng xuống đất, cánh cửa sắt số “0” rốt cuộc cũng mở tung ra.