Ma thổi đèn - Thiên hạ bá xướng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.4 - Chương 31: ĐỒNG HỒ TỬ VONG ĐẾM NGƯỢC





      Tôi và Shirley Dương đứng bên hố hành hình hình thân người quan sát cảnh tượng nghi lễ được ghi chép lại cách vách tường, càng xem càng rùng rợn. Những hình khắc cổ xưa kia tuy chỉ là những nét phác đơn giản, song lại sinh động như , nhìn chẳng khác nào chứng kiến tận mắt nhưng người sống sờ sờ trước mặt bị lột da róc thịt, từng nét vạch trong bích họa dường như đều đẫm máu.


      Tuy nhiên thực mà chúng tôi buộc phải đối mặt còn tàn nhẫn vô tình hơn cả nghi thức giết người trong tranh. Giờ đây, muốn tiến hành nghi thức ấy, ít nhất cần phải có người làm vật hiến tế, có linh hồn của kẻ hiến tế, cũng giống như khí, nến cháy được.


      Qua hình vẽ thô phác giản đơn bích họa, có thể phân biệt được ràng "vật tế" và "thầy cúng". Cả quá trình cúng tế "xà cốt" đều do hai thầy cúng thực . Bọn họ mặc quần áo kỳ dị, đeo mặt nạ, đầu tiên cố định nô lệ lên vách tường, dùng dụng cụ sắc nhọn lột da nô lệ từ đỉnh đầu, nhân lúc người nô lệ còn chưa chết hẳn, lại đặt người đó vào rãnh đá hành hình mặt đất để giết chết, sau đó "thầy cúng" ôm vật hiến tế chết tiến vào đàn tế nơi có hai hồ nước, chỗ đó mới là nơi cúng tế xà cốt, bất luận tiến hành nghi lễ theo phương thức nào, đều phải ngâm người chết và mật Phượng hoàng vào hai hồ nước tương ứng, dường như để tạo cân bằng nhằm duy trì sức mạnh nào đó.


      Rãnh và vách tường dùng để tiến hành nghi thức lột da giết người, quả thực khiến người ta nỡ nhìn lâu. Chúng tôi quay vào đại sảnh nơi có hai hồ nước, chỉ thấy A Hương ngồi bên Minh Thúc ổm cổ tay đứt khóc thút thít. Minh Thúc đôi mắt vô hồn, cúi đầu dựa vào tường. Tuyền béo ngồi xổm mặt đất, đăm chiêu nhìn cái bát thủy tinh. Cậu ta thấy tôi và Shirley Dương trở ra, bèn vẫy gọi lại xem.


      Chiếc bát thủy tinh trong suốt này tôi nhìn thấy lúc mới vào, cũng chú ý lắm, lúc này trong nó có chút cổ quái, mới lại gần nhìn, lấy làm lạ : "Cái này trông hao hao đồng hồ đếm giờ nhỉ."


      Cái bát thủy tinh trông giống vại nước loại , bên gắn với núi ngọc, nhưng liền khít, nhìn thấy mối nối. từ bao lâu, từ phía sợi cát thủy tinh mảnh mịn màu xanh sẫm tuôn chảy xuống thành đống nho vun cao trong lòng bát. Tôi theo dòng cát chảy ngước nhìn lên, thấy ở chỗ gắn vào thân núi có bức bích họa ác quỷ màu đen, nét mặt mờ nhìn còn nữa, nhưng có vẻ hết sức giống cái ngữ "Đại hắc thiên" trong địa đạo. Cái bát thủy tinh có dòng cát tuôn xuống ngừng này là chiếc đồng hồ cổ chăng? Nó được đặt ở đây như vậy để làm gì? Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Tuyền béo : "Từ lúc mới vào, tôi phát ra cái này bắt đầu có cát chảy vào rồi, dựa vào khả năng giám thưởng cổ vật và cảm hứng thẩm mỹ của tôi, có thể thấy vật này cũng có chút kỳ xảo đấy, đem ra Phan Gia Viên chắc chắn bán được giá hời, hay chúng ta... khuân về làm đồ lưu niệm ."


      Tôi hết sức ngờ vực, liền nhìn Tuyền béo lắc đầu, rồi lại gật đầu, vẫn chưa biết nên làm thế nào, Shirley Dương đột nhiên : "Có thể sau khi chúng ta vào đàn tế, vô tình chạm phải cơ quan nào đó, và chiếc bát thủy tinh này trở thành chiếc đồng hồ đếm ngược thời gian, khi cát chảy đầy mà chúng ta vẫn chưa hoàn thành nghi thức, ... " đoạn liền đưa mắt về phía bức bích họa ác quỷ trông như bóng đen kia.


      Tôi tức thời thông tỏ việc. Đúng rồi, đàn tế dưới lòng đất này là thánh địa trong lòng người Ác La Hải, họ dám tùy tiện vào, và nếu như đến thời điểm nào đó mà vẫn chậm trễ tiến hành nghi thức, "Đại hắc thiên" núi Kích Lôi từ địa đạo trắng lập tức được thả vào đàn tế, mà chúng tôi vẫn còn chưa biết bóng đen kia rốt cuộc là cái thứ gì. tại chúng tôi còn lại bao nhiêu thời gian?


      Với tốc độ chảy của cát và kích cỡ chiếc bát thủy tinh, có thể đoán thời gian còn lại của chúng tôi quá hai tiếng rưỡi đến ba tiếng, và "nghi thức lột da giết người" tàn nhẫn kia bắt buộc phải hoàn thành trong khoảng thời gian này.


      Đối mặt với chiếc đồng hồ tử vong đếm ngược chưa giây ngưng nghỉ này, tim chúng tôi bắt đầu đập nhanh hơn, dường như thứ chảy ra phải "cát thủy tinh", mà là những linh hồn ngừng tuôn ra khỏi xác. Shirley Dương thời gian vẫn còn dư dả, có điều nếu cứ nán lại trong đàn tế ngây nhìn dòng cát chảy này chỉ càng khiến lòng sinh hoảng hốt, chúng ta hẵng tạm rút ra cây cầu đá phía ngoài kia, bàn bạc xem phải ứng phó với việc này như thế nào.


      Tôi và Tuyền béo đều có ý như vậy, bèn dắt theo A Hương và Minh Thúc, tạm thời rời khỏi sơn động có đàn tế ác nghiệt kia, ngồi dưới pho tượng đá gần cây cầu, ai cũng bận bịu với mớ tâm tư riêng của mình, rơi vào trạng thái trầm mặc lúc lâu.


      Cuối cùng vẫn là tôi mở miệng trước, dọc đường ngừng tiếp xúc với "quỷ động", "xà cốt", " gian số ảo" cùng các loại truyền thuyết tôn giáo chưa từng nghe đến, tôi dần dần có khái niệm sơ lược về Quỷ động đáy, bèn những điều mình nghĩ cho Shirley Dương nghe.


      Dân tộc Quỷ động trong thành Tinh Tuyệt gọi động đáy có chôn xà cốt là "quỷ động", còn người Ác La Hải lại gọi như vậy, mà gọi thẳng là "xà cốt". Những xương cốt này đến từ gian số ảo, tuyệt đối nên hy vọng nó tồn trại trông thế giới thực của chúng ta, còn động huyệt như vực sâu là ký ức trong lão của các hài cốt đó. Người Ác La Hải cho rằng các thế giới theo vòng sinh tử luân hồi, sau khi thế giới này hủy diệt, thế giới khác sinh ra, tuần hoàn triền miên đứt đoạn, mọi thế giới đều là nhất thể, và trong mỗi thế giới tiếp theo "xà cốt" đều hồi sinh. Người Ác La Hải thờ phụng xà cốt bằng sinh mạng các vật hiến tế, bằng cách đó họ thực ước mong cũng được hồi sinh trong thế giới kia của mình.


      Nếu lý giải từ góc độ khác phát ra rằng truyền thuyết về quỷ động và bí thuật phong thủy cổ xưa của Trung Quốc có những nét giống nhau đến kinh ngạc, và gốc gác của phong thủy vốn phải là tìm "Long sa huyệt thủy hướng", mà rốt ráo chính là theo đuổi cảnh giới "Thiên nhân hợp nhất". Thế nào là thiên nhân hợp nhất? "Thiên" tức là thiên địa, thế giới; "nhân" tức là nhân loại, bao gồm các loại sinh linh, sinh mệnh. Trong khái niệm "Thiên nhân hợp nhất", tất cả hề tồn tại độc lập, mà cùng chung thể, là chỉnh thể, theo lời của Shirley Dương đó giống như "thuyết vũ trụ toàn tức" của đời sau.


      Lý luận của "Thiên nhân hợp nhất" rằng hai khí dương tuy phân làm hai cực, nhưng vì vẫn chung thể, nên vẫn có điểm dung hợp, điểm ấy chính là "long đan" của địa mạch rồng tổ, nằm sâu trong lòng núi Côn Luân, là nơi sinh khí hội tụ, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy các mạch thủy tinh đỉnh đầu, có mạch trở nên đen tuyền, có mạch vẫn còn sáng lấp lánh; khi long mạch chấm dứt tuổi thọ, long mạch mới xuất , nên mới gọi là sinh tử giao hoán. Toàn bộ thế giới này, e là chỉ có dưới Long đỉnh ở Kelamer mới có tượng địa chất hãn hữu này, là nơi "" và "dương" giao hòa, vị trí giao thoa trọng yếu, cho nên người Ác La Hải mới xây đàn tế ở đây. Tư duy của cổ nhân tuy có vẻ hết sức nguyên sơ mông muội, nhưng nhận thức về vạn vật trong tự nhiên của họ e là sâu sắc hơn người đại chúng ta nhiều.


      Lời nguyền của Quỷ động đáy, bất luận là thông qua virut truyền nhiễm vào đôi mắt, hay đến từ lời oán nguyền của Tà thần, đều có cách xóa bỏ trực tiếp nhất, hiệu quả nhất là đem xác chết hiến tế chịu lời nguyền và mật Phượng hoàng thả xuống hai hồ nước trong long đan để cắt đứt mối liên hệ bên trong. Bức bích họa trong đàn tế còn thể , thông đạo này chỉ lần bị đóng lại. Khi thông đạo bị đóng lại, Quỷ động và thành Ác La Hải ảnh ảo, kể cả những dấu ấn mình chúng tôi tuy mất , nhưng biến thành những vật thực hữu, cũng tức là còn nguy hại nữa, cho đến khi nào nghi thức cúng tế mới lại được tiến hành. Chỉ có điều, thể nào hủy hoại đàn tế này, bơi nếu làm điều đó, hình thế núi sông trong thiên hạ chịu tác động rất lớn, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Tôi nhìn lại thời gian, bất giác bàn bạc với Shirley Dương tiếng đồng hồ rồi, mà rốt cuộc chẳng có gì khác với kết luận lúc đầy, người hy sinh, mọi người đều chết.


      Tuyền béo đứng bên cạnh hóng suốt, chen câu nào, tuy chưa hoàn toàn hiểu việc cụ thể nhưng cũng biết được đại khái, bây giờ mới lên tiếng: "Người hy sinh ấy hả, chẳng phải quá đơn giản sao? Có sẵn rồi đấy thôi, hẹp hòi cóc quân tử, độc **** trượng phu... " rồi liếc Minh Thúc cái, ý tứ rất , lời bỏ ngỏ cũng hiểu: nếu cần người phải chết, ai thích hợp bằng lão khọm Hồng Kông, dù sao cũng do lão tự chuốc vạ, đến trăm ngàn lần bảo đừng có theo chúng ta rồi mà cứ bám theo, huống hồ giờ óc lão đơ rồi, cộng thêm tuổi tác lại cao hơn ta nhiều, Quỷ động nguyền thằng nào nhiều tuổi hơn thằng ấy chết trước, cho nên mới giờ lão khọm cũng chẳng khác thằng chết rồi là bao, chúng ta phải nêu cao tinh thần nhân đạo cách mạng đâu, theo kiểu của chúng ta, cái này gọi là xả thân xuống địa ngục để cứu thế nhân thành chính quả đấy, rất đáng khen, rất đáng mừng vậy.


      A Hương nghe mấy lời lẽ đó, sợ xanh mặt, khóc nổi, cứ ôm chặt lấy Shirley Dương khẩn khoản cầu xin: "Chị Dương ơi em xin chị và hai đừng giết cha nuôi em, đời này chỉ có cha em thương em thôi, em còn người thân nào nữa rồi!"


      Shirley Dương khuyên bé đừng lo lắng, rồi bảo tôi: " thể làm vậy được, biết tôi là người theo đạo, tôi thà để mình chết, chứ muốn làm việc vô nhân đạo. Tuy rất có thể bác Minh sống được quá tầm này ngày mai, nhưng nếu chúng ta hạ thủ giết bác ấy, làm sao mà đối mặt được với lương tâm mình, Chúa dạy chúng ta rằng... "


      Tôi với Shirley Dương: "Chúa của toàn những lời đâu, tôi chẳng buồn nghe đâu. Nhưng rất đúng, chúng ta lắm lúc vì cuộc sống bức bách, phải làm số việc có lỗi với đạo đức lương tri. Việc khác , riêng quy củ của nghề Mô kim Hiệu úy, cứ đếm , việc nào có thể phạm ta đều phạm cả rồi, nếu ví đạo đức là lớp giấy dán song cửa, bị chọc thủng từ lâu rồi. Tuy nhiên chuyện chọc ngón tay, với chuyện chui cả người qua song cửa là có khác nhau. Những việc độc ác ám muội kiểu này tôi cũng làm được, xuống tay được."


      Shirley Dương nghe tôi vậy mới cảm thấy yên tâm, bèn : "Nếu như bắt buộc phải có người chết, tôi... "


      Tôi biết trong việc tới Quỷ động ở sa mạc, từ đầu chí cuối Shirley Dương đều nghĩ mình làm liên lụy đến nhiều người, trong lòng cứ dằn vặt suốt, lúc này e rằng định chết trong đàn tế cho chúng tôi sống sót. Thế nên tôi chẳng đợi cho hết, bèn vội ngắt lời, mọi người đều nhìn cả vào tôi, tưởng rằng tôi có chủ ý gì khác. Lòng tôi rối như tơ vò, nhìn vẻ mặt ngây dại của Minh Thúc, trong lòng sao nén nổi ý nghĩ giết người, nhưng lý trí vẫn cố ghìm lại. Các ý nghĩ xung đột, rối rắm thành mớ, sôi lên sùng sục, cảm giác đau như muốn nổ tung cả đầu. Tôi nhìn lại đồng hồ, dòng thời gian chết chóc mảnh dẻ ngừng co ngắn lại. Thấy Tuyền béo tâng tâng "mật Phượng hoàng" trong tay chơi, tôi bèn giật lại: "Cẩn thận kẻo rơi xuống cầu đấy, dưới đó nước sâu, viên ngọc này mà chìm xuống đừng hòng có ai trong chúng ta sống sót, có phải đồ chơi đâu chứ?"


      Tuyền béo bất mãn : "Làm sao mấy người hôm nay tự dưng mềm lòng thế? Quả thực là tôi thấy lão khọm Hồng Kông này giờ sống có khác nào đày đọa, ngờ ngờ nghệch nghệch, trông mà xót hết cả lòng dạ. Hôm này ta nhân cơ hội này, mau chóng giúp lão ta sớm thành chính quả mới phải. Mà em Hương à, em đừng quyến luyến bố nuôi quá, em để bác ấy chết tức là kéo chân bác ấy đấy, lỡ hết việc của bác ấy ra, bỏ lỡ cơ hội này là có lại lần hai đâu. Nếu mai mới chết còn là chết vì cứu nhân độ thế nữa, thế chẳng thành chính quả được, có khi kiếp sau bị đầu thai thành con gì gì sao. Vả lạ... vả lại còn có nguyên nhân quan trọng nhất, các vị chớ quên, lão ta bị chấn thương sọ não, ngớ ngẩn rồi, còn biết gì nữa, thà cứ... "


      A Hương nghe những lý luận của Tuyền béo, chẳng biết lại thế nào, định khóc, đột nhiên nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Minh Thúc nãy giờ vẫn im re: "Ái giời ôi... đau quá mất, cái mạng già này vẫn còn sống sao?"


      A Hương thấy Minh Thúc hồi phục ý thức, vừa mừng vừa ngạc nhiên. Lão có vẻ hết sức suy kiệt, ánh mắt rối loạn, rằng vừa nãy va phải đá thủy tinh ở dưới đáy lớp mây, văng mất cả mũ leo núi, đụng phải vật gì đó rất cứng, thế là biết gì nữa, rồi lại hỏi đây là đâu.


      A Hương kể lại tình hình cho lão nghe. Minh Thúc xoa đầu con nuôi, thở dài tiếng: "Chao ôi... đứa con số khổ... Nhất đâu rồi con? Bố... bố có lời muốn với ấy."


      Minh Thúc lại xin xỏ Shirley Dương và Tuyền béo lánh tạm chỗ . Hai người họ biết là lão này lại định về hôn của A Hương, đành lui về phía sau mấy bước, Minh Thúc nước mắt nhạt nhòa bảo tôi: "Thực ra từ khi nghe đến cái tên núi Kích Lôi là tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, lần này hình như bị nội thương rồi. Đó là ý trời, tất cả đều là ý trời chú ạ! Nếu như người chết, ai có thể sống sót rời khỏi đây... thôi cũng phải chấp nhận số phận thôi... song con bé Hương này, tôi vẫn sao yên tâm được chú ạ, chú nhất định phải hứa với tôi, sau này chăm sóc em nó cẩn thận!" đoạn tay lão yếu ớt nắm lấy bàn tay của A Hương, định bắt tôi nắm chắc bàn tay ấy.


      Tôi thấy lão có vẻ như chim sắp chết tiếng kêu ai oán, người sắp lời chân thành, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, bèn nắm chặt tay A Hương, mồm lúng búng đáp: "Việc này bác cứ yên tâm, tuy chưa chắc là tôi cưới em Hương, nhưng tôi mãi mãi chăm sóc cho Hương như em ruột tôi, tôi được ăn cơm chắc chắn để cho em Hương phải húp cháo!"


      Trong ánh mắt Minh Thúc lộ ra vẻ yên tâm khi được an ủi, muốn bắt lấy bàn tay kia của tôi, trong giờ phút sinh tử ly biệt, lòng tôi cảm động vô cùng, định đưa nốt bàn tay kia cho lão nắm, trong nỗi thảng thốt xót xa bỗng thấy ảnh mắt lão khọm gợn lên tia nhìn quái lạ dễ gì phát giác, tôi nghĩ phắt đến viên mật Phượng hoàng cầm trong tay, trong đầu như có tia sét chạy vụt qua: "Mả thằng cha này, diễn trò y như , định lừa ông Nhất nhà mày hả!"


      Có điều phản ứng của tôi vẫn chậm nửa nhịp. Chỉ chưa đến giây, Minh Thúc đoạt được mật Phượng hoàng, xoay người lăn đất. Tôi vội quăng A Hương ra, định tóm lấy hai chân lão, nhưng chỗ này gần mép cầu quá, phía dưới là dải đá thủy tinh như mê cung gương kính, viên mật Phượng hoàng có can hệ đến sinh tử tồn vong của cả đoàn rất có thể bị rơi xuống cầu khi đôi bên giằng co. Tôi sợ ném chuột vỡ đồ quý, nên dám dùng lực, kết quả vồ được lão.


      Minh Thúc giống như con khỉ già, bật khỏi mặt đất, giẫm lên chiếc âu đá phía trước tượng người đá, nhảy hai phát leo tót lên đỉnh đầu pho tượng, giơ mật Phượng hoàng lên : "Đứa nào dám động vào tao, tao ném đây, cùng lắm chết cả với nhau. Thằng Nhất, thằng Tuyền, hai thằng yểu mệnh chúng mày đừng tự cho mình thông minh, bắt Lôi Hiển Minh tao phải chết thay cho chúng mày. Có mà nằm mơ, tao có việc gì chưa kinh qua, lần nào chẳng là người sống sót cuối cùng. Mả mẹ chúng mày, đừng hòng giết được tao nhé!"

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.4 - Chương 32: LÁ THĂM SINH TỬ





      Dải cầu đá vốn là cả thân cây hóa thạch cổ xưa được cải tạo mà thành, dài hơn ba mươi mét, rộng chừng năm mét, hết sức chắc chắn, phần dưới cầu lẩn trong mây trắng, đầu nối liền với khoảnh đất phảng nhô ra trước địa đạo trắng, đầu còn lại bắc thẳng tới cửa hang có đàn tế núi ngọc, bên la liệt người đá cổ màu trắng, tương tự như Thiên trát đồ trong mộ Hiến Vương.


      Minh Thúc cưỡi vai pho tượng đá, giơ cánh tay cầm mật Phượng hoàng lên, thò ra phía ngoài. Tôi và Tuyền béo dám manh động. Lão này cho dù ai động vào cũng cái tật hễ căng thằng là tay bắt đầu run, cầm chắc thứ gì cả, vạn nhất để rơi ngọc xuống mê cung gương kính dưới kia, trong giờ nửa tiếng chắc chắn thể tìm lại được. Thời gian của chúng tôi chẳng còn lại được bao nhiêu, cứ như thế này chẳng khác nào lão ta ôm bom nổ chậm, khi xảy ra chuyện, cả năm người khó tránh khỏi thịt nát xương tan.


      Minh Thúc đầu quấn bông băng, nghiến răng trợn mắt, tâm trạng kích động. phẫn nộ, căm hận khiến con người lão trở nên bấn loạn. Lúc này là nguy hiểm nhất, có lẽ chỉ cần gây cho lão thêm chút áp lực, sợi dây bảo hiểm trong đầu thế nào cũng bị đứt, tinh thần lão hoàn toàn sụp đổ.


      Lão gào lớn xé cả giọng, bắt mọi người lùi lại phía sau, ai dám nghe, lão ném mật Phượng hoàng xuống dưới. Tôi hết sức bất lực, đành lui lại vài bước, trong bụng ngớt chửi thầm cụ kụ tám đời nhà lão. Lão khọm Hồng Kông này tâm địa quả thực quá thâm hiểm, trượt ngã xuống mạch thủy tinh phía dưới, đầu tuy bị thương, mất bao nhiêu máu, nhưng đều chỉ là vết thương ngoài, ngất lịm lúc mà thôi. Khi chúng tôi thảo luận về "nghi thức giết người", lão tỉnh như sáo rồi, nhưng thoạt nghe tình thế có vẻ ổn, bèn giả ngây giả ngô, sau đó lại biết được mức độ quan trọng của viên mật Phượng hoàng, bèn giở trò cướp đoạt. Chúng tôi bấy giờ tâm trạng rối bời, lại thiếu phòng bị, đâm ra mới bị trúng kế. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Bất luận thế nào, phải trấn an lão này trước . Tôi giơ tay ra hiệu cho Tuyền béo và Shirley Dương đứng sau được khinh suất manh động. khi ra tay là phải thành công, chứ thể mạo hiểm khiến mật Phượng hoàng rơi mất được. Sau đó tôi với Minh Thúc cưỡi người đá rằng: "Bác hà tất phải làm như vậy? Chúng ta đều là cá thớt cả, tôi chạy được, bác cũng đừng mong tẩu thoát. Tôi từ trước tới giờ hề có ý định bắt ai đó phải hy sinh, ban nãy Tuyền béo vậy, cũng chỉ là trong trường hợp bác sống thực vật rồi kia, may bác khỏe lại rồi, tôi khuyên bác đừng giày vò nhau thêm nữa, mau xuống đây cùng mọi người bàn tính cách khác!"


      Lão già cười nhạt, chửi: "Tao nhổ vào! Mấy thằng nhãi chúng mày cứ ra vẻ thông minh , việc đến nước này còn định lừa tao nữa hả. Tôi Lôi Hiển Minh này này, là Tiểu Gia Cát, mười ba tuổi tao chặt đầu gà hóa vàng, mười bốn tuổi nhảy tàu chạy xuống Nam Dương, mười lăm tuổi tự tay giết người, vào rừng gặp cọp cản đường, xuống sông thấy cá ăn thịt, cả đời tao lăn lộn kinh qua mưa bom bão đạn sóng to gió lớn, tao lại dễ dàng để mấy thằng chúng mày lừa bịp hại tao hả?"


      Tôi lại : "Bác vậy là ngược đấy, sao lại bảo chúng tôi ra vẻ thông minh? Ngay từ đầu nếu phải do bác quá đa nghi, chịu tin lời khuyến cáo của tôi, lại còn bảo có chết cũng xa rời, sa vào cái bước cùng quẫn này, lời ngay chối tai mà! Đáng tiếc bác còn làm liên lụy đến cả em Hương, bác xem em ấy trêu ai chọc ai? Giờ tranh luận mấy việc này đều vô ích cả, chúng ta phải đồng tâm hiệp lưc, bằng tất cả chết đất chôn thân đâu."


      Tuyền béo đùng đùng nổi giận, xắn ống tay áo, trợn trừng mắt lên như muốn giết người: "Cậu phí lời với lão này làm cái mẹ gì, lão muốn ép ta, chứng tỏ lão cũng thẳng thiết cái mạng già của lão nữa rồi, tôi **** tin lão khọm này dám ném ngọc xuống đâu, tôi với cậu giờ lao vào xé lão thành tám mảnh, cái gì đem tế được tế, vứt hết !"


      Minh Thúc bị Tuyền bèo dọa cũng sợ . Thời gian vừa qua lão hiểu con người cậu ta, thuộc cái loại mềm cũng chẳng nắn, rắn cũng chẳng buông, nóng lên rồi việc gì cũng làm sất, như lời của Tuyền béo là "ông hứng lên, ông sẵn sàng vô mông cả Vương Mẫu." Lão hơi căng thẳng, tay run run, vội lắp bắp: "Đừng đừng... đừng có qua đây! Có gì bàn bạc ! Đừng tưởng tao dám ném, thằng béo nhà mày mà ép tao, tao ném cho mày xem, chết cả nút cũng được."


      Tôi biết Minh Thúc tuy sợ Tuyền béo, song chó cùng rứt giậu, con người ta khi cuống lên bất cần tất cả. Đương nhiên Minh Thúc muốn chết, dù rằng số trời chẳng cho sống qua ngày mai, tại sống được phút nào vẫn hay phút ấy, cũng thể trách lão ích kỷ bỉ ổi được. Ngay đến con kiến cũng còn muốn sống lần lữa qua ngày, người dám hy sinh bản thân vì mọi người là bậc hùng rồi, còn giống người chung quy đều là những kẻ phàm trần, xác thâ chỉ là máu là thịt, chín mươi chín phần trăm giác ngộ cao như vậy, đó là chưa tron phần trăm số người kia, cũng có ít kẻ bất đắc dĩ mà thành hùng, chẳng ai có tư cách đòi người khác chết vì mình cả, huống hồ là với cái chết tàn nhẫn thế kia. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Ngoài ra còn điểm nữa, tâm lý của con người hết sức tinh diệu, ví như người biết mình bị bệnh hiểm nghèo, thuốc nào chữa được, thời gian còn sống nhiều, nỗi đau khổ phải gánh trong lòng to lớn biết nhường nào, song giá như lúc ấy người đó bỗng nhiên biết rằng người toàn thế giới đều mắc chứng bệnh y như thế, dẫu thế nào mặc lòng, người đó vẫn cảm thấy được an ủi phần nào, cảm giác suy sụp độc bơ vơ giảm , âu điều này cũng gần giống như câu xấu đều còn hơn tốt lỏi ấy vậy.


      Chợt nghe Minh Thúc tiếp: "Tất cả đều bị ám bùa ma quỷ rồi, nhưng tao biết vẫn còn đường sống, chỉ là bắt buộc phải có người chết mới được, theo tao... chúng bay... chúng bay giết luôn cái Hương là được, tao vất vả nuôi nó bao năm nay, giờ cũng đến lúc nó trả ơn tao rồi."


      Chẳng cần phải , lúc này tôi năm được ý đồ của Minh Thúc. Trong lòng lão hiểu hơn ai hết, ở đây cả thảy có năm người, nếu giết chết bầy kỳ ai trong ba người tôi, Tuyền béo và Shirley Dương, lão cũng đừng hòng mong sống sót thoát khỏi đây. Thành ra muốn thoát khỏi gian dưới lòng đất quay về Kelamer, trong tình huống này, chỉ còn cách hy sinh A Hương, con nuôi của lão. Nếu như chúng tôi bằng lòng với điều kiện này, nếu lão chết, lão kéo tất cả mọi người xuống phủ làm đệm lưng cho lão.


      Từ lúc ra khỏi đàn tế, chẳng ai quay lại xem cát thủy tinh trong đồng hồ kia chảy đến đâu, nhưng đoán chừng thời gian cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Tôi nắm được ý đồ của Minh Thúc, biết lão khọm cũng chưa muốn cạn tàu ráo máng, liền có ngay cách. Tuy còn cơ hội đoạt lại mật Phượng hoàng, song có thể đánh cuộc với số phận, vậy là tôi liền với lão: "Hổ dữ ăn thịt con, nếu bác giết em Hương để được sống, có khác nào lũ cầm thú? Bác có thể nhẫn tâm làm vậy, nhưng chúng tôi thể nào làm cái việc chẳng bằng chó lợn ấy đâu, chi bằng thế này, bác, tôi và Tuyền béo ba thằng đan ông cùng bốc thăm sinh tử. Nghe theo ý trời là được!"


      Minh Thúc thấy đây là cơ hội sống sót cuối cùng, có điều xác suất tử vong phần ba quả thực quá lớn, bèn nghiến răng nghiến lợi : "Vận may của ta xưa nay vẫn tốt, ta cao số mà, có thể đánh cuộc với các người phen. Nhưng nếu bốc thăm cả năm người đều phải bốc, đừng hòng ai ngồi mát ăn bát vàng, bằng cùng nhau chết!"


      Chưa đợi chúng tôi đồng ý, lão ra điều kiện. Mỗi người đều phải thề độc, sống chết do trời, ai bốc được lá thăm chết là do số mệnh ngắn ngủi, được hối hận trở mặt. Còn đòi chúng tôi phải đưa lão khẩu súng, kẻo đến lúc có người trở mặt muốn giết lão.


      Tôi nhìn Shirley Dương, gật đầu với tôi, tôi nghĩ bụng súng có thể cho lão được, bởi lão dám tùy tiện nổ súng, bởi nếu làm bừa hậu quả ra sao lão cũng hiểu rất . Vậy là tôi lấy khẩu M1911 chỉ còn viên đạn của Shirley Dương, định đưa qua cho lão, cũng muốn nhận cơ hội này lôi lão rời khỏi tượng đá. Nhưng Minh Thúc quyết để tôi đến gần nửa bước, bảo phải đưa súng cho A Hương, rồi chuyển qua cho lão.


      Minh Thúc vừa cầm được súng, liền giơ mật Phượng hoàng lên, giục chúng tôi mau thề độc, thời gian còn nhiều nữa rồi, vạn nhất có người bốc phải "lá thăm chết" mà chưa kịp tiến hành nghi thức, tất cả cũng bằng . Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Tôi nghĩ bụng, cũng chỉ là câu thề thôi mà, mà thề chốt có hai loại "thề sống" và "thề chết", "thề sống" tức là những lời kiểu như tôi mà nuốt lời trời đánh thánh vật, hoặc giả tám kiếp được hồi sinh, hay như mồm mép chút, tuy thề thốt hết sức lẫm liệt khí thế, nhưng ra nội dung lại mập mờ chẳng , ý nghĩa đâu, như nước lã, vô thưởng vô phạt; "thề chết" tức là thề độc thực , thậm chí liên quan đến cả tính mạng toàn gia đình, gia tộc, cho dù là người tin vào những chuyện báo ứng, cũng dám tùy tiện ra những lời như vậy.


      Tôi chẳng bận tâm, song bản thân chưa từng vái lạy ai, cũng chưa từng thề thốt điều gì, nên mấy thông thuộc những lời kiểu ấy, bèn giơ nắm đấm lên thề: " chuẩn bị, thời khắc này chuẩn bị... "


      Minh Thúc liền kêu lên: " được như thế, chú là lấp liếm cho qua, tôi trước, mọi người phải lại theo lời của tôi!" Đoạn liền dẫn đầu buông lời "thề chết" độc địa. Chúng tôi bất lực, đành nhắc lại theo lão cách hàm hồ.


      Còn như vật dùng để bốc thăm sinh tử, đành tự chế tại chỗ, tìm túi kín , rồi lấy năm viên đạn vừa tháo trong khẩu M1911 ra, bôi vạch màu đỏ lên đầu viên, tượng trưng cho "lá thăm chết", lần lượt từng người thò tay vào trong túi kín rút, ai mà rút được "lá thăm chết", phải thế mạng cho bốn người còn lại, được có nửa lời oán thán.


      Minh Thúc vẫn cảm thấy chưa thỏa đáng, lại cầu mọi người phải đeo găng vào bàn tay bốc thăm, tôi thầm chửi thằng khọm già gian xảo, cuối cùng cũng đưa ra cầu, bắt buộc phải để A Hương và Shirley Dương bốc trước, điểm này tuyệt đối ko thỏa hiệp. Tổng cộng chỉ có năm lá thăm, càng bốc đầu, khả năng bốc phải "lá thăm chết" càng . Tuy nhiên điều này cũng còn phải trông vào vận may, mỗi khi bốc ra được viên đạn có đánh dấu, xác suất tử vong lần lượt được công thêm vào những viên đạn còn lại, như vậy cũng giống như dùng khẩu súng chỉ lắp viên đạn, gí vào đầu lần lượt bóp cò, khác nhau ở đây là số người tham gia đông hơn mà thôi.


      Lão khọm già nghiến răng chấp nhận cầu này. Cũng có thể người bốc thăm đầu tiên phải chìa đầu ra trước súng, nhưng thời gian vẫn trôi qua từng giây phút, thể chậm trễ hơn nữa. Trong tình thế quan hệ đến sinh tử này, có cách nào làm dối, chơi bẩn được, tôi đành nhắm mắt lao vào cá cược sinh tử với lão khọm già Hồng Kông, để xem rốt cuộc Mô kim Hiệu úy cao số, hay là bọn "cõng xác nhảy tường" mạng lớn. Shirley Dương bảo A Hương bốc trước. A Hương từ lúc nghe thấy cha nuôi bảo muốn giết mình, liền rơi vào trạng thái hoảng loạn, được Shirley Dương giúp đỡ, thò tay bốc thăm trong túi kín cách máy móc. A Hương lấy ra viên đạn, cũng chẳng them nhìn xem thế nào, liền vứt luôn xuống mặt đất, đó là viên đạn có đánh dấu.


      Minh Thúc cưỡi tượng đá cũng nhìn rất , ra sức nuốt nước bọt khan, xác suất tử vong chuyển thành phần bốn, bầu khí dường như sắp đóng băng. Shirley Dương từ tốn lấy viên đạn thứ hai trong túi kín, dường như nàng chuẩn bị tâm lý từ trước, sớm coi chuyện sống chết, từ từ xòa bàn tay nắm viên đạn ra, găng tay là viên đạn có ký hiệu. Shirley Dương thở phào, song hề có cảm giác như vứt bỏ được gánh nặng.


      Tôi đón lấy túi kín, nhìn Tuyền béo, giờ chỉ còn lại ba người, người có thể hy sinh, chắc chắn trong ba, nếu như Minh Thúc bốc phải lá thăm chết, vậy giết lão cũng là việc danh chính ngôn thuận, nếu như tôi và Tuyền béo trong hai người bốc phải, tôi phải lừa lấy mật Phượng hoàng vào tay , sau đó tùy cơ ứng biến, nghĩ đến đây tôi hỏi lão có muốn bốc trước ? Lão đắn đo hồi lâu, tự thấy có gan thò tay vào bốc trong ba viên đạn, song nếu bốc, mà người tiếp theo lại vẫn bốc trúng "lá thăm chết", khả năng tử vong lại tăng thành năm mươi phần trăm. Mãi lúc lâu lão với nhìn chúng tôi lắc đầu, để tôi và Tuyền béo bốc trước.


      Tuyền béo chửi câu, rồi vung tay vào túi rút ran gay viên đạn, thoạt nhìn liền lặng cả người : "Mả mẹ nó, ra đường gặp , hay là vào chùa quên đốt nhanh, mà sao lại để ông mày vớ phải chứ?"


      Minh Thúc thấy Tuyền béo bốc phải lá thăm chết, cũng chẳng thèm đắc ý, mặt mày bỗng nhiên lộ ra vẻ muốn giết người, giơ súng nhằm vào Tuyền béo chửi: "Thằng mập chết tiệt, mày còn gian ác hơn thằng Nhất nhiều, mày chết !" đoạn liền bóp cò.


      Tuyền béo cầm súng trong tay, vừa mới bốc phải lá thăm chết, tưởng là phải chết , trong lòng khó tránh khỏi hoảng loạn, cầu lại hẹp, cũng ngờ Minh Thúc đột nhiên nổ súng, vì dẫu muốn giết người cũng phải đợi khi vào đàn tế mới có thể giết, chết ở đây có tác dụng gì. Nhưng lão khọm gần như hóa điên, lúc này lại bất chấp bất trách định ra tay luôn. Tuyền béo đành cuống cuồng nhảy phắt ra phía sau pho tượng đá, bấy giờ mới phát ra khẩu súng trong tay Minh Thúc nổ.


      Minh Thúc thấy đạn nổ, lặng cả người, buột miệng chửi Hồ Bát Nhất là thằng khốn nạn chết yểu dám sử dụng gian kế, ngầm gỡ đế đạn ra, được đấy, thế cả lũ chế cùng nhau cho xong. Lão vung tay ném mật Phượng hoàng ra, mật Phượng hoàng rơi thẳng xuống làn mây mờ dưới gầm cầu.


      Tuy tôi giở trò trước, nhưng cũng hoàn toàn ngờ lão khọm Hồng Kông lại nổ súng vào lúc này, bây giờ thấy mất thời cơ, bèn định lao ra ngăn lại, nhưng rốt cuộc vẫn cách lão sáu bảy bước chân, lôi được lão từ tượng đá xuống, muộn rồi.


      Tình hình cầu rối loạn, trong lúc đó tôi thấy Shirley Dương lao ra rìa cầu, chuẩn bị nhảy theo xuống tìm mật Phượng hoàng, đột nhiên dừng chân lại : " xong, hết thời gian rồi!" Vừa dứt câu, ánh sáng phát ra từ mạch thủy tinh đỉnh đầu tức tốc tối sầm lại, bóng tối bắt đầu bao phủ khắp mọi nơi

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.4 - Chương 33: VẬT HIẾN TẾ





      Ánh sáng trong động bắt đầu biến đổi, ánh sáng yếu ớt phát ra bề mặt đá quặng lúc này bất ngờ tối , xung quanh cũng tối theo, tuy tối om đến mức nhìn thấy gì, nhưng bóng người gần trong gang tấc trở nên mờ mờ ảo ảo. Tôi nhìn phản ứng của mọi người, biết rằng đầu mình chắc chắn có gì đó xảy ra. Tôi thầm than xong, đoạn dúi chặt Minh Thúc xuống, ngước mắt lên nhìn, trong mạch thủy tinh dày như vách băng, nhô ra vô số những mũi lởm chởm đâm tứ tung xuống dưới, từng chùm từng chùm trông như những cây dùi đá nhọn hoắt. Trong đám tinh thể quái dị này có bóng người màu đen to lớn, chập chờn chuyển động ở sâu bên trong, phát ra những chuỗi tiếng nổ trầm đục như sấm. xuất của bóng đen khiến gian trong động mỗi lúc thêm sầm tối.


      Tình cảnh giống như mây đen ùn ùn giăng kín làm cho khu vực đàn tế vốn dĩ hết sức chật hẹp, lại càng có khí u uất. Nghe những tiếng ầm ầm bên , tôi khỏi cảm thấy kỳ quái :" Mẹ kiếp, rốt cuộc là thứ gì vậy?"


      Tôi vốn lẩm bẩm mình, ngờ Minh Thúc bị tôi đè phía dưới đột nhiên ứng tiếng đáp lại :"Chú Nhất à, đây là ... là tà linh bị nhốt trong vách đá đấy, nó sắp chui ra rồi, lần này e là chết , chúng ta sống nổi đâu!"


      Bấy giờ tôi mới nhớ ra vụ việc của lão khọm này, lão lại còn vác mặt ra chuyện với tôi chứ, tôi tức thời cáu tiết, thầm chửi mả mẹ thằng khọm già Hồng Kông xảo quyệt ăn cả vào máu. Vốn dĩ tôi bàn bạc với Shirley Dương và Tuyền béo về chuyện đàn tế, tuy tình thế khẩn cấp, nhưng vẫn còn ít giờ để nghĩ cách. Nghi thức giết người tuy quá mức thần bí cổ lỗ, nhưng xét cho ngọn ngành, chẳng qua là để thay đổi cân bằng giữa và dương điểm giao thoa của dây và cung mà thôi, nếu như có tình tiết lão khọm Hồng Kông trở mặt, trong khoảng thời gian hơn tiếng ban nãy, có lẽ có cơ hội tìm ra bí mật trong đó, chứ hẳn chỉ có kết cục là cái chết. Lần vào Tây Tạng này, bất luận đối diện với khó khăn gì, tôi vẫn kiên trì cố gắng, bởi lời tiên liệu của Trương Doanh Xuyên chỉ , gặp nước đắc Trung đạo, tôi hoàn toàn tin tưởng điều này. Nhưng trong nghi thức hiến tế này phải như thế nào mới "gặp nước đắc Trung đạo" đây? Nhất thời khó lòng ngộ ra được. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Có điều giờ hết cơ hội để ngộ ra chân ý trong lời tiên đoán kia, bởi thằng khọm già này lại tự cho mình là thông minh, muốn giữ cái mạng già mà giở trò xảo trá cướp mật Phượng hoàng uy hiếp mọi người, lãng phí hết số thời gian quý báu vốn ít ỏi của chúng tôi, quả thực đáng ăn đòn lắm lắm, thế là tôi vung nắm đấm lên định táng lão.


      Minh Thúc thấy tôi đấm là đấm, đột nhiên sợ hãi mềm oặt cả người. Tôi đối xử với kẻ địch, nhất là những kẻ tâm địa xảo trá, xưa nay luôn tàn khốc vô tình, có chuyện tơ hào cảm động, nhưng nắm đấm còn chưa nện xuống, Minh Thúc đột nhiên quay ngoắt thái độ, vẻ mặt ngơ ngác, nhìn tôi :"Ơ ... tôi ở đâu đây? Chú Nhất ... vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? có cái tật, thỉnh thoảng bị tâm thần phân liệt, ràng là việc vừa làm, lời vừa , thế mà nhớ ra nổi điều gì, vừa nãy có chỗ cư xử đúng mực phải ?"


      Tôi hừm tiếng, dừng tay lại đấm lão nữa, trong lòng khỏi nể phục lão khọm này ứng biến rất nhanh, khả năng vờ vịt giỏi hơn tôi với Tuyền béo nhiều, lão đóng phim quả thực tiếc cho nền điện ảnh nước nhà quá. Tôi cũng chẳng buồn làm gì lão ta nữa, có đấm đau cũng chẳng giải quyết được việc gì, vả lại lúc này cũng rảnh để ý đến lão nữa.


      Tôi lại ngẩng đầu lên quan sát tình hình phía . Bóng người màu đen trong mạch thủy tinh mỗi lúc , di chuyển hơi rung rinh, tiếng sấm vọng ra càng lúc càng chói tai hơn, quả thực giống y như con ác ma bị nhốt trong vách đá vùng vẫy ra ngoài vậy.


      Tôi còn bận tâm chuyện lão khọm giả vờ giả vịt nữa, gọi Tuyền béo lại :" Đấy, giao cho cậu đấy, nhưng mà răn đe thôi, đừng có gây án mạng ... À còn nữa, lão mà dám mon men đến mật Phượng hoàng thêm nửa bước, cần gì, cứ nổ súng bắn chết luôn!".


      Tuyền béo nghiến răng trợn mắt, ngồi đánh phịch cái bàn tọa lên người Minh Thúc, đè lão dưới mông mình, vừa chọc vào mạng sườn lão, vừa chửi :"Kinh nghiệm của lịch sử này, bài học của quá khứ này, lần nào cũng nhắc bọn ông, mả mẹ thằng nào dám cắt đứt với dân, mả mẹ thằng ấy chỉ có chết!". Chửi xong câu lại bấu xương sườn lão cái.


      Tôi nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết như ma rên sói rú vừa đau vừa nhột của Minh Thúc cảm thấy rất hả dạ. dạy lão bài học, sau lão lại nhiễu , vậy là tôi mặc kệ Tuyền béo chỉnh đốn lập trường sai lầm của lão, vội chạy tới bên Shirley Dương :" Tuy chúng ta biết Đại hắc thiên rốt cuộc là thứ gì, nhưng cái thứ phía kia mà thoát ra khỏi đá thuỷ tinh , thực lực của chúng ta nay tuyệt đối thể đối phó được đâu. Có điều với tình hình này, có lẽ chúng ta còn có chút thời gian cuối cùng, tôi xuống dưới tìm lại mật Phượng hoàng trước rồi tính tiếp!".


      Tôi tuy vậy, nhưng địa hình phía dưới làn khói đá như biển mây mênh mông này ra làm sao khó tưởng tượng, rặt là những khối kết tinh thể đa lăng như gương kính, căn bản có cách nào phân biệt được phái trái trước sau, viên ngọc bé như mắt vịt rơi xuống, chắc chắn thể tìm lại được chỉ trong giây lát, thậm chí khả năng tìm thấy cũng rất thấp, nhưng nếu tìm phần trăm cơ hội cũng có.


      Shirley Dương dìu A Hương ngồi phệt dưới đất khóc thút thít dậy, lập tức ngăn cản tôi :" kịp nữa đâu, muộn quá rồi, bát thủy tinh đựng đầy cát mịn, vả lại tìm được về làm sao nữa? định giết bác Minh hay sao?"


      Tôi mặc kệ Shirley Dương khuyên can, cố chấp toan nhảy xuống, nhưng đột nhiên trước mắt xuất cảnh tượng thể nào hiểu nổi, vội với Shirley :"Mau nhìn khói đá phía dưới này, hình như có biến đổi?"


      Trong ánh huỳnh quang mờ ảo thảng thốt, làn sương trắng dần dần hạ xuống. Hình như bóng người màu đen đỉnh đầu to ra chút, làn khói đá này lại mỏng chút.


      Chính trong làn sương dần giảm bớt độ dày ấy, vật tròn màu đen nổi lên ở giữa, đúng vào vị trí mật Phượng hoàng ban nãy rơi xuống, mà vật này nào phải cái gì khác, chính là viên mật Phượng hoàng can hệ đến đại cục kia. Chuyện này nghe khó tin, lẽ nào thực lại vừa khéo đến thế? Tôi dám tin chúng tôi lại may mắn nhường ấy, song thực bày ra trước mắt, thể nào tin được.


      Tôi véo mạnh vào đùi mình, phải mơ, Shirley Dương cũng nhìn mồn , ràng có cánh tay khô đét ngả đen nâng viên mật Phượng hoàng. Phần cánh tay lộ ra lớp xương khô kiệt, chỉ còn lại lớp da mỏng đét bọc lấy xương.


      Theo phản xạ, tôi thò tay vào trong túi mò móng lừa đen, nhưng bấy giờ mới nhớ ra những thứ đó đánh mất đường từ lâu rồi. Những thứ hãi hùng dưới lớp mây mù lộ ra mỗi lúc nhiều, đây đó là những cái đầu người, đây đó nhô lên những cẳng tay cẳng chân, tất cả đều trần trụi, da tím đen khô đét, trông chi chít chẳng đếm ra được rốt cuộc có bao nhiêu.Tôi và Shirley Dương xem đến đây, trong lòng hiểu, những cái xác khô này đều bị vứt xuống quanh núi ngọc sau khi hoàn thành nghi lễ hiến tế năm xưa. Năm này qua năm khác, thi thể nhiều lên, cuối cùng chất cao như núi, người chết có lẽ được khử nước theo cách đặc biệt, hoặc do tác dụng của hoàn cảnh địa lý mà trở nên khô đét. Tuyền béo và Minh Thúc ban nãy rơi xuống gần cửa vào địa đạo, nhưng chỉ thấy vô số mảng thủy tinh lóng lánh kỳ lạ, vậy ràng những cái xác khô bị đem làm vật tế kia đều bị ném xuống hai bên núi ngọc.


      Tôi thấy viên mật Phượng hoàng rơi bàn tay của cái xác khô nhô cao hơn, quả thực vừa mừng vừa kinh ngạc, liền lập tức nhảy xuống, định giẫm lên đống xác để lấy ngọc về. Cách mặt cầu chưa đến mét xác khô dâng đầy, giẫm xuống là lún. Những cái xác lèn chặt bị tôi giẫm lăn tuột xuống phía dưới, tôi căn bản chẳng thèm để ý đến, mắt chăm chăm dõi theo mật Phượng hoàng, chỉ sợ nó lăn từ đỉnh núi xác xuống, vạn nhất rơi vào cái kẽ khỉ gió nào đó khó gấp trăm lần so với việc tìm ở trong dải đá thủy tinh.


      Đột nhiên, tôi giẫm phải hộp sọ của cái xác khô, đạp văng nó ra. Cái sọ vừa khô vừa cứng lại còn rất trơn, tôi nhất thời mất trọng tâm, ngã bổ nhào, vồ vào cái xác đàn bà khác.


      khuôn mặt cái xác đàn bà khô đét có hai hốc mắt đen ngòm rất to, tôi thót tim, thầm chửi sao số mình đen đủi, bèn bấu víu vào đám xác khô chất ngổn ngang định tiếp tục leo lên lấy mật Phượng hoàng, nhưng mắt lại sao rời nổi cái xác đàn bà kia, bởi đột nhiên tôi nghĩ : đúng! Những cái xác khô này phải đồ hiến tế, da của họ có bị lột ra đâu!


      Cả đống xác khô chất cao như núi, bất kể là già trẻ trai, đều có chung đặc điểm, đương nhiên phải là mặc quần áo, mà đều bị móc mất mắt.


      Tiếng sấm đỉnh đầu dần dồn dập, giống như từng tràng phù chú đòi mạng, tôi biết thời gian dành cho chúng tôi còn nhiều nữa. May mà sau khi cát thủy tinh chảy hết, Đại hắc thiên còn cần quãng thời gian nữa mới hình xong, điều này đồng nghĩa với việc tử thần để lại cho chúng tôi tia hy vọng sống sót, việc cần làm lúc này là chạy đua với tử thần.


      Nhìn hai hốc đen sâu hoắm mặt xác chết đàn bà, tuy cũng cảm thấy vướng mắc, song đầu óc tôi bị xâm chiếm hoàn toàn bởi ý muốn gấp rút leo lên lấy lại mật Phượng hoàng, căn bản có chỗ nghĩ xem những cái xác này có gì kỳ dị, cũng chẳng để ý đến tởm lợm khi mò mẫm bấu víu vào núi xác mà trèo lên nữa.


      Song càng sốt ruột, tôi càng leo lên được, cả tay lẫn chân tài nào gồng sức được vì bị lún vào giữa tầng tầng lớp lớp xác khô, cuống đến vã mồ hôi. Đúng lúc ấy, Shirley Dương cầu nhảy xuống, đỡ tôi đứng lên. Tôi với :" Bấy nhiêu xác khô này, đều phải vật tế đâu, họ bị lột da mà".


      Shirley Dương :" phải đâu, họ đều bị cắt mí mắt, khoét hai con ngươi, vậy là có thể hoàn thành nghi thức tế lễ Quỷ động rồi".


      Câu này của Shirley Dương, chẳng khác nào lời gợi nhắc quan trọng, tôi lập tức để ý xuống cái xác dưới chân, thấy từ xương lông mày trở xuống quả nhiên mí mắt bị cắt, liền tỉnh ngộ. cần phải chi tiết, tôi hiểu ý của Shirley Dương, bức bích họa khắc nghi thức giết người tức tốc lên trong đầu tôi từng màn từng cảnh tựa như chiếu phim. Trong bức "lột da" đầu tiên đó, thầy cúng ấn chặt đầu kẻ hiến tế, dùng vật sắc nhọn bắt đầu hành hình từ trán trở xuống. Do trước đây tôi hay nghe người ta lột da người cũng dùng dao sắc lột từ đầu lột xuống, cho nên khó tránh khỏi suy nghĩ chủ quan, vả lại hố hành hình quả thực quá đẫm máu, nhìn thêm lúc là lợm giọng buồn nôn, trong lúc luống cuống, tôi lầm tưởng bức bích họa kia là diễn tả động tác lột toàn bộ da người. Còn sau khi nhìn kỹ các xác khô chất thành gò thành núi này mới thấy bức bích họa chỉ tả việc cắt mí mắt, có manh mối này rồi, nội dung sau đó tự nhiên gỡ giải được hết. Hành động làm trong rãnh đá hình người chỉ là moi toàn bộ con mắt của kẻ hiến tế, còn cảnh thầy cúng bưng xác chết lên đặt vào đàn tế xác chết rất mờ nhạt khiến chúng tôi lầm tưởng rằng đó là cơ thể nhày nhụa máu me, giờ nghĩ lại có thể đoán hình vẽ mơ hồ của cái xác kia chắc là tượng trưng cho sinh mạng nhập vào nhãn cầu. Còn những kẻ hiến tế bị khoét mắt, sát hại tàn nhẫn rồi ném xuống gần quanh đàn tế tích tụ lại bao nhiêu năm chất thành núi xác quy mô choáng ngợp như nay.


      Chỉ cần hy sinh đôi mắt bị Quỷ động đồng hóa, là có thể cởi bỏ lời nguyền ám vào người, song từ lúc chúng tôi tiến vào địa đạo trắng, bị bịt mắt mò mẫm, biết rằng khi mất thị lực người ta rơi vào nỗi khủng hoảng bất lực trong bóng tối vô biên như thế nào, nên nếu bị khoét mắt chi bằng chết luôn ở đây cho nợ. Ngoài Shirley Dương ra, chẳng ai dám bỏ đôi mắt của mình, đương nhiên tôi thể nào để làm vậy được,cùng lắm cho Minh Thúc lập công chuộc tội, nhưng Shirley Dương chắc chắn đồng ý cho tôi làm như vậy. Có điều nếu so với lột da giết người, khoét mắt có thể coi như là khuyến mãi nửa giá rồi, nghĩ đến đây tinh thần cũng thấy phấn chấn hơn. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Những ý nghĩ này vụt qua trong đầu, trong khi cơ thể tôi vẫn tiếp tục leo bám ngừng, cuối cùng cũng tiếp cận được mật Phượng hoàng rơi tay xác chết, nhưng vì quá vội vàng, phạm vào điều đại kỵ "dục tốc bất đạt", thành thử cuối cùng khi sải bước lao ra định tóm lấy gò núi xác bất ngờ sụt như núi lở, mảng lớn ở ven rìa trôi ào xuống. Cái xác khô có mật Phượng hoàng tay cũng nghiêng ngả như muốn trôi cùng đống xác xung quanh. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Tôi hét lên tiếng, nhao người vồ thẳng tới, vừa kịp tóm được mật Phượng hoàng cả người cũng lăn ào xuống dưới cùng những cái xác mất điểm tựa. Chỗ này cách lớp quặng thủy tinh phía dưới quá xa, tôi lăn xuống độ sâu năm sáu mét dừng lại được, chưa kịp bò dậy kiểm tra ngay mật Phượng hoàng trong tay, nắm chặt rồi, bấy giờ mới thở phào nhõm.


      Khói đá màu trắng quanh tôi mỏng , chỉ lởn vởn như làn mây tan tác,mạch thủy tinh có ánh huỳnh quang nhợt nhạt, địa hình gần như đối xứng với mạch thủy tinh đỉnh đầu, kiểu như chiếu qua tấm gương vậy. Mặt đất xung quanh rải kín các xác khô từ rơi xuống, tôi ngẩng nhìn lên đỉnh đầu, thấy tựa như trời đất đảo điên, phong vân biến sắc, cái bóng đen trũi khổng lồ quằn người kéo dài thân mình, căng giãn hết cỡ, còn nhìn ra hình dáng của con người nữa, mà hình dạng trở nên rất giống hốc mắt đen liên tục phồng to, tựa như sắp nước xuống núi ngọc.


      Shirley Dương đứng bên rìa núi xác, ra sức tri hô mọi người rời khỏi cây cầu ngay. Tuyền béo kéo A Hương và Minh Thúc nhảy xuống núi xác khô bên dưới, vừa chạy lật đật vừa hét :" thể ở lại đàn tế được nữa đâu, mau chuồn thôi các đồng chí ơi..."


      Tôi vẫn chưa hiểu rốt cuộc họ nhìn thấy thứ gì, nhưng chợt ớn lạnh. Dù tìm được mật Phượng hoàng, nhưng tôi vẫn chậm bước, có lẽ hết cách để quay lại đàn tế rồi. Tôi đột nhiên cảm thấy kích động, định mạo hiểm lao về đàn tế, nhưng còn hai con mắt, phải tính làm sao? Lấy mắt ai bây giờ? Khoét mắt Minh Thúc hay dùng mắt mình?


      Bỗng tôi nghe thấy tiếng nước vỗ vào vách đá, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy trong mạch thủy tinh quãng xa, có miệng cống ngầm khá lớn, nước bên trong loang máu, con cá già râu trắng chúng tôi từng gặp ở hồ phong hóa lờ đờ ở đó. Các mạch nước dưới đáy sâu này chằng chịt đan xen như mạng nhện, quả thực ngờ có thể gặp lại nó ở đây.


      Con cá già râu trắng thoi thóp nằm phơi rìa nước nông, tuy còn sống, song sớm muộn gì cũng toi đời. Toàn thân nó nham nhở vết thương do bị cắn xé, bị va đập, miệng ngáp ngáp, bọt máu ngừng trào ra, rồi từ trong miệng nó có hai thứ trông như viên ngọc theo dòng máu tươi trôi ra, lăn lông lốc mặt đất.


      Tuy thứ đó dính máu đầm đìa, tôi vẫn nhận ngay ra được, đó chính là con ngươi của Băng xuyên thủy tinh thi, có đồ hiến tế nào thích hợp hơn nó, quả thực trời tuyệt đường người vậy. Tôi đứng bật dậy, định chạy tới lấy đôi nhãn cầu lăn mặt đất, nhưng thủy tinh dưới chân còn trơn hơn mặt băng, cứ ngã chổng vó lia lịa. Hai con ngươi thủy tinh của Quỷ mẫu lăn xuống nước, tuy tôi cách chúng chỉ bước chân, nhưng đứng dậy kịp, ngồi nguyên tại chỗ với tay ra tới, phải trơ mắt nhìn chúng lăn khỏi rìa nước, khi rơi xuống chẳng còn gì nữa.


      Trong tình hình khẩn cấp chỉ có thể mạo hiểm, tôi tiện tay rút cuốc chim leo núi ra, đặt mặt thủy tinh đẩy lên chặn đầu, như vậy tuy có hơi mạo hiểm song hề sai sót li, cuối cùng cũng chặn được đôi nhãn cầu lại trước khi chúng lăn xuống nước. Nhưng chưa kịp thở phào thấy chúng từ từ lăn qua phía dốc hơn, từ khe hở giữa hai dải đá quặng thủy tinh, con giao long vằn đen trắng thò cái miệng lớn đỏ lòm như chậu máu, trừng trừng đôi mắt tham lam, ra sức hít hà hòng hút đôi con ngươi vào bụng

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.4 - Chương 34: KẺ ĐỊCH TÀNG HÌNH





      Con giao long vằn chắc chui vào hang đàn tế từ cống nước khác, dải thủy tinh như vách băng ngăn cản đường tấn công của nó, phần nữa cơ thể nặng nề khiến nó khó mà phóng qua được vách băng cao hơn mấy mét. Nó từ trong khe hở giữa hai tảng thủy tinh lớn nhao ra, mõm kẹt bên ngoài, tứ chi to ngắn giãy đạp điên cuồng phía sau, nhưng thể phá vỡ được khối thủy tinh cản bước.


      Phàm những động vật sống lâu năm đều ưa thích "nội đan", đặc biệt là loài thủy tộc, giao long, cá, sò, ba ba. Những viên châu ngọc trơn nhẵn tròn bóng chính là thứ nội đan chúng thích nhả nuốt nhất dưới ánh trăng. Theo ghi chép trong thư tịch cổ, có rất nhiều quan điểm cho rằng đây là biểu thông linh, thu nạp khí tinh hoa.


      Tôi vận hết sức, gắng với cuốc chim ra mới chặn được đôi nhãn cầu thủy tinh sắp sửa rơi xuống nước, song trời đất mênh mông mà oan gia ngõ hẹp, hoàn toàn thể ngờ rằng con giao long vằn chộp ngay cơ hội đó há mõm hút mạnh, luồng hơi tanh ngấy trùm lên nhãn cầu thủy tinh, cuốn hai viên ngọc lăn vào trong miệng nó. Mặc dù tôi nóng ruột như thiêu, nhưng cũng biết bây giờ để nhãn cầu rơi vào mồm nó quá dễ, lấy ra mới khó. Con giao long nhòm ngó ngọc quý từ lâu, chẳng biết tranh đấu bao nhiêu năm với con cá già râu trắng chỉ vì cái thứ này, khi bị nó nuốt vào rồi đừng hòng mà lấy ra được.


      Hai con giao long bị tảng đá ngàn cân đè chết trong di tích thành cổ, nhưng chúng tôi cũng chẳng có cách nào đối phó với con còn lại này. Cái ngữ này da thịt rắn chắc, lại khỏe kinh dị, súng đạn cũng bó tay. Tôi chịu thể nhúc nhắc gì được mặt thủy tinh trơn bóng, chỉ biết trơ mắt nhìn, tuyệt vọng đến cùng cực.


      Trong khoảnh khắc con giao long hút nhãn cầu thủy tinh vào mồm, tôi nghe thấy sau lưng có tiếng nháo nhác, chắc là do Minh Thúc và Tuyền béo dắt A Hương cầu nhảy xuống, giẫm lên đống xác khô chồng chất, cả người lẫn xác lăn nháo nhào. Tôi còn chưa kịp quay lại xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra bị húc mạnh vào lưng, cũng chẳng bọn Tuyền béo lăn vào hay là mấy cái xác bị bọn họ đạp phải văng ra. Cú huých vừa rồi rất mạnh, cả người tôi tức thời bị xô trượt về phía trước.


      Tôi nằm sóng soài mặt thủy tinh, hoàn toàn bất lực điều khiển được thân mình, vừa vặn chúc đầu về phía cái miệng to tướng của con giao long vằn, trong chớp mắt khoảng cách chỉ còn mặt đối mặt, mà vẫn ngừng trượt tới. Mùi tanh tưởi từ miệng con giao long phả thốc vào mặt tôi, xộc lên tận óc, hàm răng nhọn hoắt lởm chởm của nó gí sát khiến tôi ớn hết cả người. Nhưng đúng lúc ấy đột nhiên tôi nhìn thấy hai viên ngọc tròn nhẵn từ từ lăn trong mồm con giao long, trông như sắp rơi tọt xuống cổ họng. Con quái vật tham lam thành bản tính, thấy tôi tự mò đến, đương nhiên chẳng thể bỏ qua, liền ngoác mõm hết cỡ, chuẩn bị đớp đầu tôi nuốt thể với đôi ngọc nhãn cầu.


      Tôi dám nghĩ đến hậu quả, chỉ dựa vào dũng khí nhất thời đột ngột trào lên, nhân lúc cơ thể trượt về phía trước liền thuận tay tóm lấy chiếc cuốc chim leo núi bên cạnh, tức tốc văng lên, dựng thành cột chống, nhét thẳng vào giữa mồm con giao long. Miệng con quái tức thời bị gang ra, tài nào ngậm lại được. Đầu tôi đụng phải lợi của con giao long, chiếc mũ leo núi kêu đánh cộp tiếng. Tôi tay đẩy hàm của con vật, tay kia thò hẳn vào miệng nó, tóm hai viên nhãn cầu, rồi rụt tay lại trong chớp mắt. Cái miệng khổng lồ của con giao long bập mạnh xuống, chiếc cuốc chim leo núi chống trong miệng nó bị nhổ phụt ra, rơi bắn xuống quãng nước phía xa.


      Bấy giờ tôi mới thấy kinh hãi, chỉ chậm nửa giây thôi là đứt cánh tay. Tôi xòe bàn tay ra nhìn, hai vật thể tròn xoe tuy bị dịch vị, nước bọt và máu bao phủ nhầy nhụa nhưng vẫn lộ ánh đỏ sậm bên trong. Đây phải thứ gì khác, chính là nhãn cầu của xác thủy tinh được Luân Hồi tông đặt ở hồ phong hóa để cúng tế thành Ác La Hải. Lúc trước, chúng tôi đoán có khả năng bộ óc của Quỷ mẫu được chôn dưới tòa thành ảo, còn đôi mắt đặt trong thần điện dưới nước của di chỉ thành cổ, hoặc giả ở nơi nào đó dưới đáy hồ. Vì tranh đoạt thứ được chúng coi là nội đan, đôi giao long vằn ngừng tấn công bầy cá ở hồ phong hóa, nhưng ngờ con cá râu trắng bị trọng thương nhả nhãn cầu ra trong động này. ràng thần may mắn rời bỏ chúng tôi, giờ phút này hai món tế phẩm nằm gọn trong tay tôi rồi.


      Tôi còn chưa kịp ngẫm lại cú mạo hiểm thò tay vào mồm giao long cướp viên nhãn cầu, phát ra con giao long ở sau kẽ đá nổi con thịnh nộ điên cuồng, hiển nhiên nó thể chấp nhận được hành vi cướp đoạt của tôi. Nó lùi về phía sau vài thước, rồi lao lên húc mạnh đầu vào hai tảng đá thủy tinh lớn chặn đường. Tảng đá quặng sáng như gương này gắn liền với lớp mạch thủy tinh bên dưới rất vững chắc, mặt ngoài trơn bóng lạ thường, con quái khó mà đủ sức công phá. Nhưng cái khe này có hình tam giác ngược, dưới hẹp, rộng, con giao long vằn trông vậy mà lại chui vào được phần khe tương đối rộng bên , cơ thể to chắc của nó vừa quẫy vừa lách, trông chừng có khả năng bò ra được.


      Tôi ngầm thấy bất ổn, quyết định phải mau chóng rời khỏi đống xác khô chất cao như núi này quay trở về đàn tế, lập tức nhét luôn hai món tế phẩm vào túi đeo người. Đồng thời lúc này tôi mới nhận ra tiếng sấm trầm đục nổ uỳnh uỳnh đầu dứt từ khi nào , trong hang động chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của người và mãnh thú. Bất ngờ có tiếng súng vang lên, hóa ra Tuyền béo nhìn thấy tình hình nguy ngại, nổ súng chi viện. Đạn tuy bắn trúng đầu con giao long vằn, nhưng chẳng gây được thương tích gì, chỉ khiến nó càng thêm thịnh nộ mà thôi.


      Tôi nhân lúc nó còn chưa lách ra khỏi kẽ đá, vội bấm chân vào mặt nham thạch kết tinh, mượn sức lùi về phía sau, lúc chạm vào đống xác khô chồng chất đằng sau mới phát ra kẻ đụng vào tôi lúc nãy chính là Minh Thúc. Lão lăn từ đống xác xuống bên cạnh tôi, vẻ mặt tả tơi não nuột, bị con giao long hung dữ làm cho sợ xanh mắt, chẳng biết xoay xở thế nào. Tôi thấy vậy bèn tóm lấy cánh tay lão, hùng hục leo lên đống xác khô. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Tuyền béo đứng phía ngừng nổ súng, Shirley Dương cũng muốn xuống tiếp ứng, song đứng đống xác quả thực rất khó hành động, càng cố dùng sức lại càng chẳng ăn thua. lúc chợt nghe thấy tiếng Shirley Dương hét lên đầy lo lắng :" Cẩn thận đằng sau kìa..."


      Tôi chẳng cần quay đầu lại cũng biết có việc hay. Chắc chắn con giao long vằn chui ra. khi đụng độ với nó, bất kể là bị cắn hay bị húc, chết là cái chắc. Tuy nhiên nhưng đống xác này rất lộn xộn, khó mà leo lên, tôi đành thôi cố nữa, mà kéo tay Minh Thúc lăn sang mé bên, phát ra ở đó lại có tảng nham thạch kết tinh như vách băng có thể tạm thời lẩn tránh được.


      Lúc này Minh Thúc cũng định thần lại, cùng tôi lẩn ra phía sau tảng đá thủy tinh lớn. Chúng tôi còn chưa đứng vững, con giao long húc mạnh vào tảng đá. Cái húc như cú chạm của quả lắc đồng hồ ngàn cân, rầm tiếng ầm vang xong là có cả loạt tiếng uỳnh uỳnh ngớt vọng lại. Chúng tôi đều cảm giác như mình mẩy rệu rã, đầu óc quay cuồng, trước mắt nhòa nhạt hết cả , phải mấy giây sau mới bình thường trở lại.


      Tảng đá thủy tinh che chắn chúng tôi hứng chịu cú húc như trời giáng, trong khoảnh khắc chúng tôi thất thần, con giao long lại tiếp tục mở đợt tấn công thứ hai. Lần này tôi rút kinh nghiệm, mau chóng rời lưng khỏi tảng đá kết tinh, quay người lại nhìn xem sao, thấy tảng thủy tinh trong suốt to lớn bị rạn mấy vệt lớn, cùng lắm sau hai cú huých nữa, con giao long có thể phá vỡ tường xông vào.


      Tôi thấy mình sa vào bước đường cùng, bốn phía lối thoát, trước mặt sau lưng là những mạch thủy tinh đâm lởm chởm, bên tay phải đống xác khô chồng chất, tụt xuống dễ, leo lên khó, trong lúc cấp bách lại càng nan giải, bên tay trái là cống nước cách con cá già thoi thóp xa, nhưng trong tình thế này mà nhảy xuống nước há chẳng phải tự tìm đến cái chết hay sao.


      Minh Thúc lại bắt đầu hoảng loạn :" Ôi Nhất ơi, chặn nổi nữa đâu, mau thoát thân thôi..". Tôi nom cử chỉ của lão, lần này chắc phải là diễn kịch nữa. Đột nhiên lão ba chân bốn cẳng chạy, chúi đầu vào cái hang thủy tinh rất nông, có thể cái hốc bị ăn mòn bề mặt thủy tinh, chỉ to cỡ thùng nước. Lão khọm chui vào được nửa người là chạm tới đáy cái hốc, hai chân và mông còn lộ cả ra ngoài, miệng lẩm bẩm :"Chỗ này đủ an toàn rồi,động não chút là mọi việc OK thôi". Nhưng lão cũng lập tức phát ra nửa thân dưới còn thò ra ngoài, biết là vì lẩm cẩm hay sáng suốt mà lại tự an ủi mình rằng :" Cùng lắm là bỏ bố nó chân ".


      Shirley Dương dắt A Hương, cùng Tuyền béo từ đống xác khô leo xuống tập trung lại với tôi. Trông dáng vẻ và thần sắc bất an của họ, e là thể nấn ná lâu hơn được nữa ở khu vực đàn tế và cầu đá. Tôi nãy giờ theo dõi được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra phía đầu mình, nhưng cuối cùng mọi người tập hợp lại được chỗ, tiến hay lui cũng dễ trông chừng nhau hơn.


      Chúng tôi thấy Minh Thúc bắt đầu nhảm, định kéo lão ra khỏi hốc thủy tinh khối tinh thể đằng sau lưng đột nhiên sụp xuống. Con giao long sau cú húc thứ ba rốt cuộc húc đổ khối thủy tinh dày gần nửa mét. Mọi người cuống cuồng sấp người né tránh. Con giao long theo quán tính lao vụt lên, băng qua đầu chúng tôi, đâm thẳng vào vách thủy tinh đối diện. Lại tiếng rầm lớn vang lên, hạt thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe. Cơ thể dị hợm của con giao long rơi uỵch xuống đất, lăn hai vòng sang mé bên rồi mới dừng lại.


      Sau lưng tôi là đầm nước. Tôi thấy quả này chuột chạy cùng sào rồi, có mọc thêm cánh cũng chẳng thoát được, liền quyết sống mái với con quái phen. Nghĩ đoạn tôi liền rút khẩu MI911 ra định bắn, bất thình lình lại thấy con giao long đột nhiên giãy mạnh mặt đất, những tiếng xương cốt răng rắc gãy nát vang lên, từ lỗ mũi và mắt nó tứa ra dòng máu tươi. Con mãnh thú hung dữ bậc nhất trong phút chốc ngờ nằm đơ ra giống như đống thịt mềm nhũn.


      Tất cả chúng tôi đều đứng ngây người, ai dám tin việc diễn ra trước mắt là . Nội tạng và xương cốt của con giao long nát bét, thân thể bên ngoài tuy có vết tích gì, nhưng biến dạng còn trông ra cái gì nữa. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng hai giây, cơ thể con vật vâm váp nhường ấy, thể chỉ vì va đập vài cái mà nát nhừ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Nếu như nó bị thứ gì đó tấn công, sao chúng tôi lại nhìn thấy chứ? Nghĩ đến đây, tự dưng tôi ớn lạnh, lẽ nào đó là kẻ địch vô hình mà người trần mắt thịt nhìn thấy? Chẳng lẽ "Đại hắc thiên" trong dải đá quặng là có sao?Ngay cả con giao long cũng bị nó giải quyết nhanh gọn trong chớp mắt, vậy việc xử lý mấy con người này có khác nào cái búng tay chơi.


      Cả lũ chúng tôi ai cũng sững sờ, nhưng rất nhanh chóng phát ra lớp thủy tinh bên dưới thi thể nhát nhũn của con giao long chuyển thành màu đen. Cái sắc đen quánh ấy cho dù ở trong môi trường thiếu sáng vãn cứ lên mồn , giống như dòng mực tàu chảy trong dải đá thủy tinh, từ từ tiến gần lại chỗ chúng tôi.


      Quá nửa lớp thủy tinh trong hang động chuyển sang màu đen, những phần chưa bị nhuốm sắc chẳng còn lại là bao, bên trong mỗi lúc mờ mịt, "Đại hắc thiên" quả nhiên ra. Tuy chúng tôi biết nó là thứ gì, cũng chẳng rốt cuộc nó làm thế nào mà giết chết con giao long, song ai cũng hiểu chỉ cần chạm vào thủy tinh đen là cầm chắc chết mà chẳng biết vì sao mình lại chết, giống như con giao long xấu số kia.


      Minh Thúc náu mình dưới hốc chỉ thò chân ra ngoài, cách dải thủy tinh dần dần nhuốm đen gần nhất. Tôi và Tuyền béo thấy tình hình ổn liền chia nhau tóm lấy chân lão lôi ra. Shirley Dương cũng kéo A Hương rồi cùng rút lại phía sau náu. Có điều bốn phương tám hướng chỗ nào cũng giống như bị loang mực, vây bủa trùng trùng như vậy làm gì còn đường nào thoát thân?


      Chúng tôi có bất kỳ lựa chọn nào khác đành nhảy xuống chỗ có con cá già râu trắng. Đây là đầm nước nhưng rất sâu. Trong tinhf trạng thiếu dưỡng khí, ai có thể bơi xuống dưới, mà dù cho có bình dưỡng khí cũng chẳng biết mạch nước trôi chảy về đâu, rất có thể bị lạc tìm được lối ra, cuối cùng chết vì thiếu oxy, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đành phải đạp nước nổi người lên. Trong khoảnh khắc mọi người nhảy xuống nước, toàn bộ hang động bị thứ vật chất tựa như mực tàu trong lớp thủy tinh kia nuốt trọn.


      Chúng tôi bất lực nhảy xuống nước, chẳng vì sao thứ vật chất kia hình như chỉ có thể ở trong tinh thể và nham thạch, lan được xuống nước. Vậy là dưới hồ nước tạm coi như tương đối an toàn. Nhưng xét toàn cục, chúng tôi có lương thực lại chẳng có đường lui, bị vây khốn thế này, liệu có thể chịu đựng được bao lâu, sống thêm hai tiếng có nghĩa lý gì?


      khí im lìm chết chóc bao phủ cả lòng hang hắc ám, chưa đến nửa phút sau, giơ bàn tay lên là còn thấy năm đầu ngón tay nữa. Chúng tôi bật đèn gắn mũ leo núi, cột sáng của ngọn đèn chìm trong bóng đen rợn ngợp, tuy chỉ yếu ớt như ánh đom đóm nhưng trong cảnh cùng đường tuyệt vọng cũng khiến con người ta cảm thấy yên tâm hơn.


      Tôi nhìn xung quanh để chắc chắn chất đen trong dải thủy tinh lan xuống nước, rồi cười khổ, quả này vui rồi, tốn bao công sức mới tìm được mật Phượng hoàng và nhãn cầu thủy tinh, cứ ngỡ có thể dỡ bỏ được cái gánh nặng to kềnh này rồi, nhưng lại chậm bước, giờ canh nguội cơm vữa cũng đành chịu, chưa đến ngày mai chắc chết trương cả với nhau thôi.


      Tuyền béo càu nhàu , muốn trách phái trách Minh Thúc, làm mất giờ của mọi người, chúng ta thực xóa bỏ giai cấp, cho nên càng thể tha cho lão, phí tổn thất tinh thần lão nợ ta dẫu có xuống tào địa phủ vẫn phải trả. Nhất, cậu thấy món nợ này ta phải giải quyết thế nào?


      Minh Thúc sợ tôi và Tuyền béo vô cùng, bất lực đành cầu xin Shirley Dương giúp đỡ. Shirley Dương bảo chúng tôi :" Thôi được rồi, hai đừng dọa bác Minh nữa, bác ấy có tuổi rồi, cũng chẳng dễ dàng gì, mau nghĩ cách thoát thân thôi, cũng thể ngâm mình vữa trong nước cho đến tận mai như Nhất được..."


      Tôi định trả lời A Hương đột nhiên kinh hãi thốt lên "ối giời ôi". Hóa ra trong cơn hoảng loạn ban nãy, chẳng hiểu ai đá văng cánh tay khô xuống nước, lúc này nó trôi đến bên A Hương, khiến em giật nảy mình.


      Tôi vớt cánh tay khô bập bềnh mặt nước lên, với A Hương :" Em Hương này, cái thứ này tốt đấy, em xem tuy nó khô đét ra rồi nhưng da thịt nào có bị tan, chứng tỏ đây là cương thi, em mang về Hồng Kông luộc lên mà ăn, tác dụng tốt lắm!" Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Shirley Dương và những người còn lại đều lắc đầu tin, giờ là lúc nào mà còn bụng dạ năng hươu vượn. Tuyền béo bảo :"Nhất ạ, giờ coi như tôi phục cậu rồi, trước đây tôi cứ cảm thấy hai ta to gan lớn mật như nhau thôi, song trong tình huống này rồi mà cậu vẫn còn cợt nhả được?Thái độ này của cậu quả thạt chẳng phải ai cũng có đâu, song cậu hươu vượn gì hươu vượn, chứ nhảm được, ấm đầu hay sao mà muốn ăn cả cương thi?" Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Tôi với bọn họ, các vị đúng là chẳng biết gì, thịt cương thi là vị thuốc đấy, trong cổ thư có ghi chép ràng, đặc biệt có thể trị liệu vết thương ở chỗ tàn khuyết cơ thể, năm xưa Hà Nam Đào sa quan 1 - thuộc hạ của Lưu Dự - đổ đấu của hoàng đế Tống Triết Tông, thấy ngài vua biến thành cương thi, da thịt trắng sạch long lanh như đẫm nước, thế là mỗi người xẻo miếng thịt để khi nào bị thương do đao tên sắc uống, ngay người nước ngoài cũng phải thừa nhận rằng xác ướp có giá trị dược liệu rất lớn, vậy sao lại bảo tôi năng hươu vượn được?


      Tôi vốn dĩ cách vô tâm, chủ đích là muốn mọi người bớt căng thẳng, nhưng Shirley Dương lại như nghĩ ra điều gì đó, liền đón lấy cánh tay khô tôi cầm, :" Có cách rồi, có lẽ chúng ta còn có cơ hội quay trở lại đàn tế bên !"


      Shirley Dương , "Đại hắc thiên" trong truyền thuyết cổ là loại tà linh có thể khống chế đá quặng, song A Hương lại nhìn thấy trong động này có thứ gì nhơ bẩn, còn về cái chết của con giao long kia, dường như nó bị giết bởi cộng chấn của dạng "thứ thanh" hoặc "rung rạn tinh thể". Cái thứ mang tên Kích lôi sơn Đại hắc thiên chắc chắn hình thù như bóng đêm và có liên quan đến thanh, nhất định là lợi dụng loại thanh nào đó ta nghe thấy để giết người, rất có thể đó chính là"rung chấn tinh thể". Nếu có thể chất xác khô thành đống, rồi giẫm lên đó tiến vào đàn tế, tiếp xúc với đá quặng trong động, hẳn có thể triệt tiêu được rung chấn tới mức còn lực sát thương nữa. Lúc trước chúng ta đứng bên nhìn xuống dải thủy tinh, bao gồm cả cây cầu, đâu đâu cũng nhuốm màu đen cả nên mới chạy từ đống xác khô xuống, giờ nghĩ lại, có lẽ đống xác đó mới lại là nơi an toàn nhất.


      Nghe Shirley Dương xong, tôi và Tuyền béo bàn bạc hồi, cả hai đều nghĩ nếu cứ ngâm mình trong nước đợi cái chết đến từ từ chẳng bằng mạo hiểm thử xem sao, may ra có con đường sống sót. Tuy nhiên đống xác khô ở cách chúng tôi quãng, đành phải dùng cách làm ban nãy, nối các dây chịu tải lại, đầu buộc cuốc chim leo núi, quăng ra xa kéo lại, biến những cái xác bị móc mắt thành gạch lót chân, miệng ngớt lầm rầm cầu khấn mong họ chớ quở trách vì đắc tội, có điều lát sau lại nghĩ chắc gì bọn họ thông hiểu ngôn ngữ của chúng tôi, nên đành mặc kệ, cứ tiếp tục kéo đống xác lại, trải thành từng lớp dày. Chiêu này hết sức khả thi, chỉ có điều tốn sức, lại được sơ suất dù chỉ tí chút, kẻo mà chạm phải mặt thủy tinh chắc chắn tèo đời.


      Chúng tôi vội xê dịch những cái xác, lại nghe thấy những tiếng nứt gãy răng rắc vọng xuống từ phía vốn yên ắng. Mọi người đều bất giác ngơi tay, bên tối om thấy gì, nhưng nghe thanh vọng xuống có vẻ như dải thủy tinh lởm chởm đỉnh đầu rạn nứt, và sập xuống trong giây lát.


      --------------------------------


      1 chức danh trộm mộ ở Trung Quốc thời xưa.

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Q.4 - Chương 35: HUYẾT TẾ





      Dải tinh thể trong hang động lởm chởm chọc xuống, phải hình dùi đục cũng là hình lăng giác, các mạch liên tiếp tựa như tầng tầng lớp lớp giáo mác sắc nhọn treo ngược đỉnh đầu, khi rơi xuống có khác nào đao to kiếm nặng từ trời xỉa xuống đâu. Nghe thấy những tiếng nứt vỡ inh tai, ai nấy đều hết sức kinh sợ.


      Trong phút bần thần, trước mắt hoa hết cả lên, chỉ thấy mười mấy mét phía trước tựa như có vệt sao băng rơi, ngon thủy tinh cứng chắc cắm phập xuống đất, trong khoảnh khắc từ đỉnh hang rơi xuống, nó trở lại sáng bóng long lanh đến kỳ lạ. Ngọn thủy tinh sắc nhọn mang theo thanh xé khí, cắm thẳng xuống mặt đất, sau tiếng vang lớn, ánh huỳnh quang phát ra lập tức lại bị bóng đen nuốt gọn.


      Tiếng ngọn thủy tinh rơi phập khiến chúng tôi định thần lại sau giây lát bàng hoàng sửng sốt. ra ban nãy "Đại hắc thiên" ngừng phát ra những tiếng sấm nổ trầm đục là nó tích lũy năng lượng rung chấn thủy tinh trong lòng tinh thể. Giờ đây lớp thủy tinh trong hang đàn tế quá tải, bắt đầu nứt rạn, những ngọn thủy tinh nhọn hoắt chi chít bên liên tiếp rơi gãy, ngoài chỗ trốn trong lòng núi ngọc ra, còn bất kỳ đâu an toàn nữa, vả lại nếu có xác khô đệm bên dưới, chỉ cần giẫm chân ra ngoài là chết chắc.


      Tất cả chúng tôi lâm vào tình thế trốn cũng được mà trốn cũng xong, những ngọn giáo bằng thủy tinh kia phi xuống có bất cứ quy luật nào, chạy thôi, chứ mà hễ chạy là chạy vào chỗ chết ngay, hơn nữa cũng thể nào nhìn cho rồi mới trốn được, các ngọn tinh thể sắc nhọn lao vút như những tia chớp, tốc độ quả thực kinh người.


      Sau khi ngọn thủy tinh đầu tiên lìa ra, tiếp sau đó trong bóng đen đỉnh đầu lại có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, mấy tia sáng buốt tựa như sao băng rớt xuống. Tôi vừa vặn nhìn thấy tia xuất ngay đỉnh đầu Tuyền béo, còn chưa kịp tri hô bảo tránh nghe "roẹt" tiếng, vệt sáng cắm thẳng trước mặt Tuyền béo rồi. Đống xác khô dưới chân Tuyền béo căn bản thể đỡ được tảng thủy tinh to cỡ nửa cái mặt bàn, lại vừa mỏng vừa sắc như lưỡi dao. Ngọn thủy tinh hình lăng giác nhọn sắc phập vào đống xác khô mà hề ngừng lại, xuyên lút xuống dưới, mất tăm mất tích.


      Tim tôi thiếu chút nữa nảy vọt ra ngoài, chỉ thấy Tuyền béo vẫn bàng hoàng đứng im tại chỗ. Ngọn thủy tinh gần như rơi sát mặt cậu ta, đèn gắn mũ leo núi bị cắt lìa. Tuyền béo đưa tay sờ lên đầu, há miệng cười, may quá, cái đầu vẫn còn.


      Song mặt Tuyền béo hình như thiếu thứ gì đó, nụ cười của cậu chàng trông ngờ nghệch cả , tôi thấy cậu ta vô , định quay người lại bảo Shirley Dương mau tránh , mới đột nhiên phát ra mũi Tuyền béo rỉ ra chút máu tươi, rồi máu chảy xối ra như suối, đầu mũi bị cắt mất miếng thịt lớn. Cũng may đống xác nghiêng nghiêng, để giữ thăng bằng Tuyền béo hơi ngả người về phía trước, chứ nếu đứng thẳng người, có khi bụng cậu ta cũng bị xoẹt mất miếng, lúc ấy e là sổ gan lòi ruột. Tuyền béo thấy đau, mãi đến khi nhận ra máu chảy xối xả mới biết mũi mình bị thương, liền gào ầm ĩ lăn vào trong đống xác khô ở chỗ thấp hơn, lôi luôn cả Minh Thúc đứng sau lưng xuống theo.


      Tôi định lao ra giúp, nhưng vừa dợm bước lên nửa bước, lại có cây thủy tinh đa giác phi thẳng xuống trước mặt, cách chưa đến nửa mét. Đống xác khô được rải thành bốn tầng dẫn lên cầu đá bị những ngọn thủy tinh cắm phập xuống trông như xâu kẹo hồ lô, nửa sau của cây thủy tinh phải dài tới bốn, năm mét, chặn cả lối . Tiếng sấm đỉnh đầu mỗi lúc mau, ngọn thủy tinh rơi xuống mỗi lúc nhiều, cũng may tôi vừa phát ra ở những chỗ có thủy tinh chuẩn bị rơi, mạch tinh thể phát ra tiếng rắc rắc liên hồi, vậy nên chỉ cần bình tĩnh cũng đến nỗi tránh được. Thế nhưng tôi cũng biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, những ngọn thủy tinh kia mới khởi động, cứ đà này, chỉ trong chốc lát nữa chúng phi như hàng vạn mũi tên, mặt đất còn chỗ để đặt chân.


      Tuyền béo ngã xuống đống xác ở tầng dưới leo lên, mặt mũi be bét những máu, vừa ôm mũi vừa chửi luôn mồm, than rằng khuôn mặt phúc hậu tướng đại phát của cậu ta thế là toi rồi. Tôi vội gọi Minh Thúc và A Hương, bảo lấy ít bột mai rùa trong ba lô của Tuyền béo ra giúp cậu ta bôi vào mũi. Minh Thúc dám giở trò gì nữa, vội kéo A Hương và Tuyền béo lánh vào trong góc chết dưới cầu, liệu thương cho cậu ta.


      Tôi thấy chỗ họ tương đối an toàn, định bảo Shirley Dương qua đó tránh tạm. Shirley Dương thấy những cụm thủy tinh trong động rung mạnh, nếu có lớp thủy tinh lớn hơn nữa bong ra, đừng là đống xác khô dưới cầu, mà ngay cả lòng núi ngọc cũng an toàn nữa, chỉ còn cách lập tức đem mật Phượng hoàng và mắt thủy tinh mang ký ức của Quỷ mẫu đặt vào đàn tế mới ngăn được Đại hắc thiên. Thời gian để giải thích lôi thôi còn nữa, chỗ Shirley Dương đứng cách hồ đàn tế rất gần, tôi đành phải bảo nàng mạo hiểm thử xem sao. Tôi quăng túi hành lý có chứa đồ tế ra. Shirley Dương đón lấy, đầy vài cái xác khô gần mình về phía trước. Chỗ đứng cách khu hồ trông như hai hốc mắt chỉ có mười mét. Tôi tưởng Shirley Dương định đứng đấy ném luôn nhãn cầu vào đàn tế. Diện tích hai khoảnh hồ rất , tôi tin tưởng Shirley Dương mạo hiểm vô ích, làm như vậy nhất định có cái lý của , nhưng suy cho cùng được mất đều trông vào phút này, tôi cũng khỏi toát mồ hôi thay cho . Truyện "Ma Thổi Đèn " Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Nhưng Shirley Dương hành động ngay từ khoảng cách xa như vậy, ràng là vẫn chắc chắn. Thoạt tiên dùng đèn pin mắt sói soi vị trí khoảnh hồ, rồi đẩy tiếp mấy cái xác khô về phía trước. Vừa lúc đó lại có khối thủy tinh phía đỉnh rơi xuống, đập trúng pho tượng đá cách trong gang tấc, bụi thủy tinh bắn tung tóe. Tảng đá thủy tinh rơi xuống dưới cầu, còn pho tượng lung lay đổ đánh rầm xuống, chặn đứng lối tiến lên của Shirley Dương.


      Tôi đứng phía sau hoàn toàn quên mối nguy hiểm rình rập bên mình, vô cùng căng thằng theo dõi nhất cử nhất động của Shirley Dương. Chỉ thấy đứng từ bên này pho tượng đá chăm chú nhìn sang hồ nước bên kia lát, lưng và vai nhô lên vài lần trông vừa làm vài động tác hít thở sâu. Trong tiếng sấm dày đặc tựa như có cơn dông bão lớn đỉnh động, Shirley Dương vẫn hoàn toàn tập trung, xác định vị trí tương phản của mật Phượng hoàng và mắt thủy tinh so với nghi thức vẽ trong bích họa, rồi vung tay ném chúng xuống hồ nước.


      Mật Phượng hoàng và mắt thủy tinh lần lượt tượng trưng cho hai dạng năng lượng của thế giới quỷ động, còn hai hồ nước hình hốc mắt trong long chu kia là nơi giao hòa của dương sinh tử, trời người hợp nhất, và cũng chính là điểm giao thoa giữa dây và cung trong "vũ trụ toàn tức luận". Cái khí dương sinh tử ở nơi tận cùng của long mạch giống như hai xoáy nước đều tập trung ở đây, năng lượng tương phản có thể thực hóa vật chất trong Quỷ động, khiến nó dừng lại cách chân thực ở thế giới của chúng ta, cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt đường thông đạo của gian số ảo trong Quỷ động, lời nguyền phía sau lưng coi như chấm dứt, ai còn bị quỷ động hút dần hồng cầu, mặc dù dấu ấn bị coi là vật tế của Quỷ động này cho đến chết cũng biến mất.


      Đại đa số những điều cơ mật trong tôn giáo cổ xưa này đều rất khó lý giải, thêm nữa tất cả cũng chỉ là ức đoán căn cứ, việc đến nước này thực cũng chưa chắc ăn tí nào. Tôi thấy Shirley Dương cuối cùng cũng ném mật Phượng hoàng và mắt thủy tinh xuống hồ, vậy mà hề cảm thấy nhõm giải thoát chút nào, trái lại trong lòng bỗng thấy hụt hẫng khó tả. Shirley Dương quay lại nhìn tôi, ý như muốn khi nãy quá căng thẳng, người hơi run. Lúc này khói đen xối từ dải tinh thể trong hang động bớt dần, ánh huỳnh quang lạnh lẽo bắt đầu le lói trở lại, các chấn động ngưng lại, mặc dù vẫn có vài ngọn thủy tinh có nguy cơ rơi còn treo lơ lửng ở cao.


      im ắng lúc này khiến tôi có đôi chút chưa quen, tôi lau những vạt mồ hôi lạnh chảy trán, với Shirley Dương :" Cũng coi như xong rồi nhỉ? Chúng ta kiên trì đến phút chót, vượt qua được bóng đêm trước buổi bình minh, xui xẻo nửa đời người, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy ánh sáng thắng lợi được lần".


      Vẻ rầu rĩ từ đầu tới giờ gương mặt Shirley Dương lúc này tan biến như làn khói đen trong dải thủy tinh, tuy khóe mắt long lanh nước nhưng đó chỉ là nước mắt chảy vì rũ bỏ được gánh nặng :" Ừm, cuối cùng cũng kiên trì được đến cuối cùng, cám ơn Chúa cho tôi quen , nếu tôi quả thực dám tưởng tượng nổi mình phải đối diện với tất cả những việc này thế nào, giờ chúng ta có thể nghĩ đến việc nhà thế nào rồi.."


      Lời chưa dứt bị tiếng súng nổ cầu cắt ngang, trong tiếng súng trường còn văng vẳng tiếng tri hô của Tuyền béo và Minh Thúc. Tôi nghĩ thôi lại bỏ mẹ rồi, chẳng chuyện gì xảy ra. Sắc mặt Shirley Dương cũng thay đổi, xong rồi, lẽ nào làm sai phương thức cúng tế? Lại có biến cố gì đây?


      Chúng tôi dám lần khân nghĩ ngợi, cũng chẳng cần phải giẫm lên xác mò mẫm nữa, tức tốc lần theo tiếng súng chạy thục mạng về chỗ đống xác dưới cầu. Khi chạy tới nơi, thình lình có thứ trong suốt như khối mạt băng từ đống xác tím đen nhào tới, như thể tảng thủy tinh trong suốt bỗng nhiên có sống. Tôi cứ tưởng mắt mình hoa, nhìn kỹ lại quả thực có thứ trong suốt lao tới phía chúng tôi, chỉ có thể thấy đại khái vóc dáng của nó vừa bẹp vừa dài, tốc độ di chuyển rất nhanh. Tôi lập tức giương khẩu MI911 lên bắn luôn, nhưng sau khi nổ súng, đống xác khô chẳng để lại dấu vết gì, cái thứ trông như ma quỷ ấy trong nháy mắt mất tăm mất tích. Truyện "Ma Thổi Đèn "


      Tôi và Shirley Dương bất chợt đồng thanh hỏi nhau :"Cái gì vừa ra vậy?". Bỗng nhiên tôi cảm thấy phía sau có tiếng vang khe khẽ, chẳng kịp quay lại nhìn ngã bổ chửng xuống đống xác. Chỉ cảm thấy sau lưng bị lô xích xông lưỡi dao cùng lúc chém tới, áo bị rách mất mảnh, mắt hoa lên, đống vật chất trong suốt mơ hồ từ phía sau ập tới chớp nhoáng, tiến vào gần vùng đá thủy tinh rồi như bốc hơi, còn nghe bất kỳ tiếng động nào nữa.


      Cái thứ trong suốt mơ hồ ấy chỉ có , ở mé bên cũng xuất hai ba cái tương tự, nhìn nên rất khó ngắm cho chuẩn xác, mà đạn có hạn, chắc chắn thể bắn bừa được, đành phải rút ngay về phía sau. Biết đâu đứng cây cầu hẹp lại có thể bắt gọn được mục tiêu.


      Tôi và Shirley Dương theo đường cũ rút về trước cửa hang đàn tế ở tận cùng cây cầu đá. Tiếng súng của Tuyền béo và Minh Thúc dứt, chẳng biết bọn họ có gặp gì bất trắc , còn chúng tôi sao thoát thân khỏi chốn này được, càng nghĩ trong lòng lại càng thêm lo lắng.


      Đột nhiên Shirley Dương bảo tôi mau bắn lên phía đỉnh đầu.


      Hóa ra lúc này xuất mười mấy vật thể lờ mờ trong suốt bám sát chúng tôi leo lên cầu đá, hình dạng trông vừa giống rắn lại vừa giống cá. Tôi lập tức hiểu ý Shirley Dương, dám chần chừ, giương súng bắn thẳng vào dải thủy tinh cao, khiến mấy ngọn thủy tinh vốn lung lay ào ào phi xuống, tiếng rơi rầm rầm nặng trịch ầm vang, mặt đất xuất mấy mảng máu nhơ loang lổ, mà vẫn nhìn ra được đám kia là cái thứ gì. Hơn nữa mấy phát súng vừa rồi còn gây ra chuỗi phản ứng dây chuyền, khiến hàng đống đá thủy tinh rơi rào rào xuống lòng thông đạo, bịt cả lối quay về.


      Tuy nhiên trước mắt chúng tôi cũng chưa hơi đâu mà để tâm đến chuyện đó. Lại chợt nghe thấy tiếng Tuyền béo đứng phía dưới gọi lên, tôi đáp trả tiếng, xem xung quanh có động tĩnh gì, liền cùng Shirley Dương tìm đường xuống, thấy mũi Tuyền béo dán băng dính, vết máu nhòe nhoẹt mặt vẫn chưa khô, Minh Thúc và A Hương cũng ở đây cả.


      Tình cảnh bọn Tuyền béo lúc nãy cũng giống tôi và Shirley Dương, nhờ có A Hương nhìn thấy trước nên mới đối phó được. Phát súng của họ cứu mạng tôi và Shirley Dương, bởi vì lúc đó chúng tôi hoàn toàn phòng bị gì, giờ nghĩ lại mới thấy quá may, sóng to gió lớn qua, suýt nữa lật thuyền trong khe hẻm, song rốt cuộc vật thể kia là thứ gì?


      Tuyền béo mũi bị dán chặt, thành thử giọng nghe ồm ồm, chỉ vào đống be bét máu thịt, hóa ra cậu ta dùng cả súng lẫn xẻng đập chết mấy con trông giống như .... cá, vừa đá đá vào vừa :" Mẹ kiếp trông hơi giống người các vị ạ, các vị ra xem xem nó là người hay là cá nào?"


      Tôi nghe lấy làm lạ :"Nửa giống người lại nửa giống cá? Chẳng phải quái ngư cũng là quái nhân, phải nữa là người cá, mà sao màu sắc nó trông như kính mờ thế này nhỉ?". Tôi ngồi xổm xuống lật cái đống Tuyền béo vừa giết, do máu me be bét dính khắp toàn thân, nên có thể nom ra được hình dạng nó. Con vật dài hơn mét, đầu phẳng dẹp, cũng biết do sinh ra thế hay tại bị Tuyền béo đập bẹp, phần giữa cơ thể to thô, đuôi dài , khắp mình phủ kín vảy li ti trong suốt như thủy tinh phát ánh dạ quang nhờn nhợt. Nếu thân mình nó chảy be bét máu thế này, quả thực rất khó nhìn được trong hang động toàn thứ ánh sáng kỳ dị thế này. Tôi sờ vào đám vảy, ngón tay lập tức bị cứa cho miếng, xem ra vảy của nó còn sắc hơn cả lưỡi dao. Con vật có chân, hai bên thân có thứ gì đó vừa tựa vây cá vừa giống hai cánh tay có cả bàn tay, nhìn chẳng khác gì bàn tay người, nhưng tỉ lệ quá bé so với thân hình, cả cánh tay chỉ có độ dài cỡ bàn tay của người bình thường mà thôi.


      Tôi nhìn nhìn lại mấy lần, rồi với mọi người :" Trông con này hơi giống cá cóc mọi người ạ, lẽ nào đây lại là loài lưỡng thế 'diệt đăng ngân oa oa', tương truyền có khả năng tắt đèn kỳ dị, cực kỳ hiếm có, thân hình to như đứa trẻ sơ sinh, chuyên ăn rắn con và tép. Ngày xưa các nhà giàu có, quan to có quyền thế thường thích nuôi con sống trong bồn lưu ly bằng ngọc, tối đến nó làm tắt hết đèn trong phủ, quý hiếm như vậy, có nó bày trong nhà còn khoe khoang hơn cả bày viên dạ minh châu. Có điều sau khi bị bắt về, cùng lắm nó chỉ sống được mấy chục ngày, chết lại gây oán khí rất nặng, nếu có thứ gì trấn trạch người thường chẳng ai dám nuôi trong nhà. Tuy nhiên tôi chưa từng nghe loài vât này có thể trực sát thương con người".


      Shirley Dương lắc đầu tỏ ý tin là vậy, rồi dùng dao lính dù nạy cái mồm to của con vật ra. Trong mồm con vật có lưỡi, mà lồi lõm rất nhiều những mấu xương nổi gồ lên, lạ chi chít hàng trăm cái ông hút thịt, xem ra nó chyên hút tinh huyết để sống.


      Shirley Dương có thể các nô lệ là vật tế khi bị móc mắt bị lũ này hút hết máu. Chẳng tế máu có phải là phần của nghi thhức tế nhãn cầu trong Quỷ đông hơn nữa.


      Minh Thúc chen vào :"Loài này quả thực rất giống 'diệt đăng ngân oa oa'. Cách đây mấy năm tôi có mua được hai con, nhưng đều là tiêu bản. Về sau đem bán lại cho người Ấn Độ, quả thực cũng chưa nhìn vào mồm nó bao giờ".


      Tôi ngẩng đầu bảo lão ": Vừa nãy bác khong cắm đầu cắm cổ chạy tháo thân, xem ra chẳng uổng công chúng tôi giúp bác, tinh thần giác ngộ của bác có phần nâng cao, tôi thấy linh hồn bác thoát khỏi bóng đêm trở về bình minh ánh sáng rồi đấy".


      Rốt cuộc đại xong, tôi cũng thấy cả người, muốn đá đểu Minh thúc thêm mấy câu, nhưng đến đó chợt phát ra bên cạnh chỉ có Tuyền béo, SHirley Dương mà thiếu mất người. A Hương biến mất tăm thấy đâu cả. Tôi vội đứng dậy nhìn quanh. Đống xác khô ở đây hồi nãy bị chúng tôi chuyển lên cầu, thủy tinh lộ ra lác đác bên dưới cùng với hàng vết chân vấy máu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :