1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ma Tôn - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34

      Lúc chiều tối, Thiên lang quân đưa tới cho Hoa Lan cơ thể mới.

      Nhưng từ khi được Đông Phương Thanh Thương cho biết điểm kỳ quái của núi Thiên , Hoa Lan thể nào dùng biểu bình thường để đối diện với nụ cười ôn hòa của y nữa.

      Nàng nhìn cơ thể đất sét Thiên lang quân đưa tới hồi lâu rồi vòng vèo hỏi: “Tóc cũng dùng đất sét nặn thành sao?”

      Thiên lang quân cười dịu dàng đáp: “Phải, tốn ít công phu.”

      “Cơ thể tinh xảo như vậy, chắc dễ gì mới làm được nhỉ, nhưng mà người của Lang quân làm cũng nhanh quá...”

      “Vì trước đó có hình người nặn sẵn, chỉ cần sửa đổi chi tiết chút là được.”

      Câu trả lời thẳng thắn của Thiên lang quân khiến Hoa Lan phản ứng lại được, nàng sửng sốt nhìn y. “Trước đó có hình người? Trước đó ngài nặn những hình người đất sét này làm gì? Lẽ nào...” Hoa Lan giọng ra suy đoán của mình. “Ngài còn hồn phách khác định bỏ vào trong đó sao?”

      Hỏi xong câu này, Hoa Lan lạnh người.

      Nếu đúng như nàng đoán, há chẳng phải đảo này có hồn ma trôi giạt ở thế gian sao? Đó chẳng phải là... ma sao...

      Thiên lang quân nghe vậy thoáng im lặng, chốc sau cười : “Ta làm gì có hồn phách khác để bỏ vào. A Lan cả nghĩ rồi.” Y khựng lại rồi tiếp, “A Lan có thích cơ thể này ? Hay là trước khi Đông Phương huynh nặn xong cơ thể, nàng hãy ở tạm trong bình nạp hồn ?”

      Đông Phương là tên Hoa Lan cho Thiên lang quân biết, nàng dám tên đầy đủ của Đông Phương Thanh Thương. Cho dù người của nhân giới rất ít ai biết tên họ Ma Tôn, nhưng Hoa Lan vẫn cẩn thận.

      Nàng nghe Thiên lang quân vậy, lập tức lắc đầu.

      Bình Nạp hồn vừa tối vừa , ánh sáng cũng thấy bao nhiêu, Hoa Lan muốn vào đó chút nào. Hơn nữa ở trong bình Nạp hồn, chừng ngày ngày còn bị Thiên lang quân xách , nàng muốn mưu bí mật gì đó với đại ma đầu cũng được.

      So với Thiên lang quân, dù sao Hoa Lan cũng tin Đông Phương Thanh Thương hơn chút.

      So sánh đôi đường, Hoa Lan vội : “ , cơ thể này tốt lắm, đẹp hơn cơ thể ta dùng giờ nhiều.” xong nàng chui vào cơ thể mới như làn khói.

      Lúc hồn phách Hoa Lan chui vào cơ thể đất sét, đất sét trắng xám cứng đờ bắt đầu dần dần mềm ra, da có cảm giác mịn màng, mắt dần dần trở nên có thần, khí tức bắt đầu đều đặn lưu chuyển mũi nàng, sau đó ngón tay nặn từ đất sét cử động.

      Hoa Lan há miệng, “Phù... có tay có chân vẫn tiện hơn.”

      Thiên lang quân chứng kiến cả quá trình, cười . “Đương nhiên rồi.” Trong đôi mắt nheo lại của y chuyển động những cảm xúc kỳ lạ.

      Lúc Hoa Lan tập trung thích ứng với cơ thể mới, Thiên lang quân bên cạnh hờ hững hỏi: “ giờ Đông Phương huynh đầu rồi?”

      “Trước đó ra ngoài dạo.” Hoa Lan cong cánh tay bóp bóp quyền, bỗng như hiểu ra, đảo mắt đáp, “Ngài yên tâm, phải là người tham lam bảo vật tiền tài, lấy bảo vật của ngài... đâu...” Trán Hoa Lan toát mồ hôi, vì nàng cũng chắc đại ma đầu có làm những chuyện kỳ quái .

      Ai kêu là đại ma đầu chứ, hành vi cử chỉ chẳng có chút nguyên tắc nào...

      Thiên lang quân bật cười, “Với khí độ của Đông Phương huynh, đương nhiên cần lo dòm ngó bảo vật núi Thiên ta. Nhưng mà...”Ánh mắt Thiên lang quân nóng bỏng nhìn Hoa Lan , “Ta lại hiếu kỳ, nàng là Lan hoa tiên linh, tại sao lại chung với người của Ma giới?”

      Hoa Lan chầm chậm suy nghĩ rồi thở dài, “Lúc ban đầu ta bị chiếm cơ thể...”

      “...”

      Cho dù thản nhiên như Thiên lang quân, lúc nghe thấy câu này cũng khỏi sửng sốt.

      Hoa Lan thấy vẻ mặt y, nghỉ lại ý câu mình vừa , sau đó vội vã xua tay, “ phải, ngài hiểu lầm rồi, phải như ngài nghĩ đâu. Quan hệ giữa ta với Đông Phương... ra rất đơn thuần.”

      Tuy Hoa Lan đơn thuần, nhưng dáng vẻ nàng rất mơ hồ , Thiên lang quân bất giác cười, “Theo ý của A Lan, nàng và Đông Phương huynh phải là quan hệ giữa bạc tình lang và nương si tình.”

      “Hả?” Hoa Lan ngây người, tim bỗng đập nhanh nhịp, “À... Chuyện đó à... Chuyện đó ta chơi thôi. Ta và ... so với quan hệ đó, bọn ta giống kẻ thù hơn.”

      “Nếu vậy... Ta có thể yên tâm rồi.”

      “Cái gì?”

      Thiên lang quân cúi người, dịu dàng giọng thầm bên tai Hoa Lan , thổi lay tóc mai của nàng, “Nếu vậy ta vẫn có cơ hội giữ nàng bên cạnh, giống như những bảo vật kia.”

      Hoa Lan ngây người nhìn Thiên lang quân.

      Lời y... có ý gì...

      “Ta là... bảo vật sao?” Giọng nàng run rẩy.

      “Đúng vậy.”

      “Bảo vật gì...”

      “Có lẽ là bảo vật có thể đạt thành ước nguyện của ta.” Thiên lang quân xoa đầu Hoa Lan , “Tối nay ngủ sớm , thời gian rồi ở trong Mê trận nhất định khiến nàng sợ hãi lắm.”

      giờ nàng mới sợ hãi đó...

      Nàng tài nào ngủ được, sau khi Thiên lang quân rời khỏi phòng mình, Hoa Lan vội vã chạy tìm Đông Phương Thanh Thương. Nhưng đến sân viện của , Hoa Lan mới phát lúc này vẫn chưa về, nàng đành khoanh tay đứng nhìn ở cửa.

      Cứ chờ, chờ mãi rồi ngủ thiếp lúc nào chả hay.

      Lúc Đông Phương Thanh Thương mình quay về trong đêm thấy cảnh tượng Hoa Lan tựa đầu ngủ ở cửa.

      tới bên cạnh nàng, Hoa Lan hề phát giác, vừa há miệng chóp chép vừa ngủ, tựa như trong mơ ăn được thứ gì rất ngon. Đông Phương Thanh Thương dừng bên cạnh nàng lúc vẫn thấy Hoa Lan tỉnh lại, đẩy mạnh cửa vào phòng.

      Hoa Lan dựa cửa ngủ liền ngửa đầu về phía sau, ngã thẳng vào trong phòng.

      “Ối!” Nàng kêu đau oai oải, ôm đầu tỉnh lại.

      Hoa Lan ngồi dậy xoa xoa đầu, ngoẹo cổ nhìn vào trong phòng, Đông Phương Thanh Thương ngồi bên bàn rót ly trà lạnh bắt đầu uống. Nàng nổi giận chất vấn: “Ngươi đánh thức ta rồi mở cửa được sao?”

      “Tính phòng bị quá thấp, còn trách ai được?”

      Biết tính tình Ma Tôn đại nhân, Hoa Lan ôm đầu lầm bầm mấy câu nhưng giận . Nàng nhìn ra ngoài cửa, chui vào trong phòng đóng chặt cửa lại.

      “Đại ma đầu, bên ngoài có người ?”

      Đại ma đầu bèn uống hớp trà, thờ ơ trả lời: “.”

      Có lời đáp này, Hoa Lan mới vội vã tới ngồi bên cạnh , vẻ mặt sầu khổ : “Đại ma đầu, hay rồi, Thiên lang quân kia định giữ ta lại! Giống như những bảo vật khác của y. Y ta có thể giúp y đạt thành ước nguyện gì đó.”

      Đông Phương Thanh Thương ngẩng đầu nhìn Hoa Lan nhưng vội bày tỏ ý kiến mà tiếp tục nghe nàng kể lể: “Nếu ta là bảo vật gì đó, tại sao ta biết? Cho dù ta biết, trước đây chủ nhân ta cũng phải biết chứ, nhưng chủ nhân hề đối xử với ta như bảo vật. Cho dù chủ nhân ta cũng biết, đại ma đầu này, ngay cả ngươi cũng nhìn ra sao?”

      Đông Phương Thanh Thương bật cười, “Vội cái gì, y giữ ngươi lại tất có chỗ dùng, lúc dùng ngươi ngươi chẳng biết rồi sao?”

      “Làm sao được! Chờ đến lúc đó ta nhất định chết rất khó coi.” Hoa Lan thoáng suy nghĩ rồi lại , “Nhưng cũng kỳ lạ, nếu y muốn gây bất lợi cho chúng ta, tại sao còn bằng lòng giao Tức nhưỡng cho chúng ta chứ? Ta có cơ thể đối với y cũng có giúp ích gì sao?”

      Nghe Hoa Lan dùng hai chữ “Chúng ta” để khái quát nàng và , Đông Phương Thanh Thương định lên tiếng, Hoa Lan lại ngắt lời , “Cũng sao, dù sao ngươi lấy Tức nhưỡng nặn cơ thể cho ta xong chúng ta ngay, mặc kệ y muốn làm gì.” đến đây, Hoa Lan khựng lại, “Đại ma đầu, ngươi đưa ta chứ?”

      đảo mắt, thấy Hoa Lan mở to mắt nhìn , đôi mắt đen láy được ánh nến bàn chiếu sáng, trông càng lung linh hơn.

      Đông Phương Thanh Thương thôi nhìn nàng nữa, lắc lắc ly trà trong tay, nhìn ánh sáng phản chiếu trong nước trở nên vỡ vụn, lơ đãng đáp “Ừ”.

      Hoa Lan yên lòng, cụp mắt nằm bò bàn lầm bầm: “Ngươi ước nguyện của Thiên lang quân là gì? Rốt cuộc y muốn làm gì ta? Kể từ khi theo ngươi chạy khắp nơi, ngày càng gặp phải nhiều người và chuyện kỳ quặc, khiến đầu óc ta xoay chuyển kịp.”

      Ánh mắt dừng bóng lá trúc được ánh trăng bên ngoài in lên cửa sổ giấy, nhìn bóng trúc lung lay, lặng thinh gì.

      lâu sau, bỗng nghe hơi thở đều đều của Hoa Lan từ bên cạnh truyền tới, cúi đầu nhìn xuống thấy nàng ngủ thiếp .

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, véo mặt Hoa Lan thẳng thừng đuổi, “Dậy , về phòng mình mà ngủ.”

      Hoa Lan mở mắt, tự nhiên đẩy tay ra, dịch sang bên cạnh, “, về phòng ta ngủ được.” Nghĩ tới bên ngoài đều là những chiếc bóng kỳ quái bò khắp nơi là Hoa Lan lại ớn lạnh, nàng điều chỉnh tư thế, định cứ nằm bò bàn mà ngủ.

      “Đó là chuyện của ngươi.” Đông Phương Thanh Thương vừa vừa kéo cánh tay Hoa Lan , còn chưa dùng lực thấy Hoa Lan nhíu mày, vừa cầu xin vừa nũng nịu : “Ta đâu có giành giường của ngươi, ta ngủ ở đây.”

      Nàng bổ sung thêm: “Chỗ ngươi an toàn.”

      Chỗ an toàn?

      Đông Phương Thanh Thương có thoáng cảm giác là chắc mình nghe lầm.

      là Ma Tôn thế nhân tránh còn kịp, nhưng theo lời tiểu hoa này, bênh cạnh lại trở thành nơi an toàn nhất.

      Nhất thời Ma Tôn đại nhân biết mình nên dùng biểu gì ứng phó với tiểu hoa này, nhưng lúc định phớt lờ cảm giác kỳ quái trong lòng để vứt nàng ra ngoài, Hoa Lan bỗng cọ mặt lên mu bàn tay , sau đó ngủ càng ngon hơn.

      Ma Tôn đại nhân vô thức bất động.

      nhìn đầu Hoa Lan lúc lâu lâu, sau đó hề khách sáo rút tay ra, quay về giường nằm xuống nhưng đuổi nàng nữa.

      Hoa Lan lại bị làm cho giật mình, bĩu môi lẩm bẩm càu nhàu mấy tiếng rồi lại nằm bò xuống ngủ say.

      Nàng rất mệt, phải nghỉ ngơi cho tốt.

      Nhưng có liên quan gì tới ? Tại sao lại nhân nhượng cho tiểu hoa nhoi này chiếm lĩnh phòng mình?

      Ma Tôn thượng cổ đỉnh đỉnh đại danh vang khắp Tam giới cảm thấy đầu óc mình có bệnh gì đó biết được.

      Bóng trúc ngoài cửa sổ đong đưa, nhưng chỉ có bóng trúc đong đưa, có tiếng gió thổi lá trúc kêu rào rạt.

      Trong đình viện rải đầy ánh trăng, Thiên lang quân ngửa đầu nhắm mắt đón trăng, lặng lẽ tắm mình dưới ánh trăng sáng. Sau lưng y, bóng đen tường thuật lại lời Hoa Lan vừa với Đông Phương Thanh Thương sót chữ nào.

      Thiên lang quân cong môi mỉm cười, “Tiểu tiên linh tính tình vô cùng thẳng thắng.” Nghe thấy bóng đen gì thêm. Thiên lang quân mới hỏi, “Hôm nay người đó những chỗ nào đảo?”

      “Chỉ quanh bờ biển vòng.”

      “Ồ?” Thiên lang quân mở mắt, “Tuy người người này thăm dò được chút pháp lực nào, nhưng khí tức kỳ dị, sau khi giao Tức nhưỡng cho phải quan sát thêm. có bất kỳ hành vi cử chỉ nào cũng được bỏ qua.”

      “Dạ.”

      “Ừ, có chuyện gì lui xuống .”

      Bóng đen ngập ngừng lúc, “Lang quân, giao hết Tức nhưỡng cho người của Ma giới đó sao? Nếu thất bại...”

      “Nếu thất bại, ta cũng chỉ cần ăn mặc giống như ngươi giờ là được. Nhưng nếu thử, bất luận thế nào ta cũng cam lòng.” Y đưa tay sờ lên má, mặt y có mảnh da bong ra, rơi xuống biến thành bụi đất. Y cúi đầu nhìn đất sét dưới đất, “ thôi, ta lại phải thay cơ thể mới rồi.”

      Ba ngày sau, Thiên lang quân giao hết Tức nhưỡng cho Đông Phương Thanh Thương. Đông Phương Thanh Thương cho phép bất kỳ ai tới quấy rầy, bao gồm Hoa Lan .

      Sau đó đem Tức nhưỡng luôn biến đổi hình dạng ấy vào phòng, đóng cửa lại, liên tiếp mấy ngày thấy bóng dáng đâu.

      ra Hoa Lan vô cùng hiếu kỳ, ngày nào cũng chờ ngoài viện, nàng nóng lòng muốn thấy hình dáng cơ thể mới của mình, càng muốn biết Đông Phương Thanh Thương có pháp lực rốt cuộc làm thế nào để nặn Tức nhưỡng thành hình.

      So với nàng, Thiên lang quân kìm nén giỏi hơn nhiều. Y dường như hề quan tâm Đông Phương Thanh Thương lấy Tức nhưỡng làm gì, ngày nào cũng chỉ lo mời Hoa Lan dạo chơi đảo, tuy nhiên Hoa Lan chưa nhận lời lần nào. Nàng thà mỗi ngày chờ đợi trước cửa Đông Phương Thanh Thương chứ muốn đâu cả.

      Chính Ngọ, Hoa Lan áp tai vào cửa viện lắng nghe động tĩnh bên trong, bỗng nghe phát ra tiếng “ầm” to. Nàng giật mình, lập tức màng gì nữa, đẩy cửa vào trong, sau đó xông vào phòng.

      hai chiếc bàn ghép lại trong phòng có tượng đất phủ vải trắng, Hoa Lan nóng lòng muốn giở tấm vải trắng lên, nhưng bên cạnh bỗng truyền tới tiếng quát ngăn cản: “ được.”

      Hoa Lan nhìn sang bên cạnh, lúc này mới thấy Đông Phương Thanh Thương gục dưới đất, mái tóc dài của xõa bung, cơ thể cuộn lại, bàn tay ôm ngực, giọng đè nén như nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt.

      Hoa Lan cũng nóng lòng nhìn tượng đất nữa, vội sang dìu lên. Lúc này mới thấy mắt khôi phục lại màu máu như lúc trước, móng tay cũng mọc trở lại, “Đại ma đầu, ngươi... hồi phục pháp lực rồi sao?”

      “Pháp lực của bổn tọa... chưa hề biến mất.” Đông Phương Thanh Thương , “Chẳng qua chỉ tạm bỏ lại trong đầm nước thôi.”

      Đúng rồi, trước lúc Đông Phương Thanh Thương vẫn còn bị thiên lôi đánh, cũng đột nhiên đau đớn như vậy. Còn người của Ma giới hạ chú thuật với , bắt nàng cõng tới đầm nước núi Lộc Minh, lúc đó mới giải được chú thuật, hết đau đớn. Nhưng cũng vào lúc đó, mắt biến thành màu đen, có lẽ... pháp lực của bị vứt lại vào lúc đó ư?

      Bây giờ tìm lại pháp lực, vậy cơn đau do chú thuật mang tới cũng theo về rồi sao...

      “Ngươi đau lắm sao?” Hoa Lan hỏi, “Do chú thuật kia gây ra phải ? Có cách nào để ngươi đau ?” Nàng vừa sốt ruột lại vừa áy náy, “Xin lỗi nhé, vì phải chế tạo cơ thể cho ta nên mới như vậy...”

      Đông Phương Thanh Thương chỉ : “Thôi ngay cái giọng khóc lóc của ngươi cho bổn tọa.”

      Bị quát, Hoa Lan vội cắn miệng. Nàng dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn nghe Ma Tôn đại nhân dặn dò, dìu lên giường.

      “Cơ thể Tức nhưỡng còn chưa thành hình, bổn tọa... hôn mê chốc lát.” Ma Tôn đại nhân nhắm mắt, trán toát mồ hôi, ra lệnh: “Trong thời gian này, cho phép bất kỳ ai vào.”

      Hoa Lan gật đầu liên tục: “Được.”

      Giọng dần dần yếu , “Ngươi cũng được... tới xem...”

      Hoa Lan gật đầu: “Được.”

      Đông Phương Thanh Thương mê man. Hoa Lan canh chừng cho lúc, sau đó ánh mắt rơi cơ thể phủ vải trắng. Nàng vốn định tới xem, nhưng nghiên cứu hồi lâu, nàng dần dần phát tuy cơ thể này định hình, nhưng dường như hơi kỳ lạ...

      Trước ngực sao có hai cái bánh bao lên vậy... Cơ thể dường như cũng hơi rộng...

      Hoa Lan quay đầu nhìn người nhắm nghiền mắt, rồi lại nhìn cơ thể bàn. Sau đó quanh bàn vòng, lúc tới thân thể đó, Hoa Lan cảm thấy khác lạ bèn ngồi xổm xuống, he hé kéo ra góc nhìn hình người bên trong, lòng nghĩ coi thử chút cũng sao đâu.

      Thế là nàng nén nổi hiếu kỳ nên làm vậy.

      Hoa Lan dở góc tấm vải trắng, nhìn vào bên trong, sau đó nghệch mặt ra.

      Nàng nhìn thấy cái gì vậy nhỉ?

      Từ hai chân nhìn lên, ở giữa hai chân là cái gì kia...

      Hoa Lan cảm thấy đầu mình nóng ran, sau đó “soạt” tiếng giở tấm vải ra.

      Nàng nhìn cơ thể nam nhân ngực bằng phẳng, eo thô chân bự vai rộng tay to trước mặt, im lặng hồi lâu, sau đó giận đến nghiến nát răng: “Đông Phương Thanh Thương, cục phân khốn kiếp!”

      Chả trách cho nàng nhìn! ra nặn nàng thành nam nhân!

      Cục phân khốn kiếp này thích trêu chọc nàng đến vậy sao?

      Hoa Lan tức tối chộp lấy cục Tức nhưỡng giữa hai chân, kéo mạnh nó xuống, chia thành hai phần, vo thành hình cầu đặt trước ngực, sau đó nàng thè lưỡi làm mặt quỷ với Đông Phương Thanh Thương mê man: “Ta bao giờ trông chờ ngươi nữa! Ta tự làm!”
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 35

      Hoa Lan lấy bớt đống đất sét tượng đất nặn, nàng bóp cánh tay và chân tượng đất, nặn eo nó thon lại, nắn lại đường cong mặt, sau đó đồng loạt sửa lại mắt mũi, cuối cùng nhìn thành quả của mình rồi đắc ý cười rộ.

      Thân hình rất đẹp, mặt mũi rất tuyệt, đây là cơ thể sau này của nàng, Hoa Lan nghĩ thôi cũng cảm thấy rất đỗi hạnh phúc.

      Nàng đứng bên bàn nhìn cơ thể “mình” lâu lâu, từ từ ướt dần đến khi khô lại. Hoa Lan chạm ngón tay vào tượng đất, phát sắp khô như cơ thể đất sét Thiên lang quân cho nàng.

      Hoa Lan nghĩ chắc cơ thể này rất khó sửa đổi hình dạng nữa, chắc đây chính là “thành hình” mà Đông Phương Thanh Thương trước khi hôn mê.

      Nàng bỗng nhiên trở nên yên tâm.

      Nhưng vào lúc này, Hoa Lan bỗng nghe hơi thở giường nặng thêm, nàng bừng tỉnh, vội vàng lấy vải đắp lên tượng đất, khi quay đầu lại Đông Phương Thanh Thương giường ngồi dậy.

      xoa xoa trán, giống như điều chỉnh trạng thái của mình. Móng tay bén nhọn tay lại biến mất, đôi mắt mở ra cũng lại biến thành màu đen.

      Chắc lại tạm thời bỏ pháp lực rồi?

      Bởi vậy quả nhiên vì chế tạo tượng đất này mới tạm tời tìm lại pháp lực, cho dù phải nhẫn nhịn đau đớn đến cả bản thân cũng chịu đựng nổi...

      Trong lòng Hoa Lan ra cũng có mấy phần cảm động nên lời, vì người như lại bằng lòng chịu khổ vì nàng. Nhưng sau khi nghĩ đến việc nặn mình thành nam nhân, cảm động này lại tiêu tan hết.

      “Ngươi tỉnh rồi à.” Hoa Lan , như là chào hỏi.

      Đông Phương Thanh Thương đảo mắt, dừng lại người tượng đất phủ vải trắng sau lưng nàng, rồi lại nhìn ánh mắt xoay vòng của Hoa Lan . nheo mắt bước xuống giường, sải bước tới bên cạnh Hoa Lan , chộp lấy tấm vải trắng...

      Hoa Lan kéo tay lại, “Hay là ta vào trong cơ thể này trước, mặc quần áo xong rồi ngươi hẳn xem?”

      đến nước này Đông Phương Thanh Thương còn gì hiểu nữa, nghiến răng, trán nổi gân xanh, Hoa Lan cơ hồ nghe thấy tiếng máu trong cơ thể dồn lên.

      Đông Phương Thanh Thương giật tấm vải ra, đồng thời hất Hoa Lan sang bên, lực đạo mạnh tới mức khiến nàng loạng choạng ngã lăn ra đất.

      Nhìn cơ thể nữ nhân ngực to eo thon mông vểnh trước mặt, sắc mặt Ma Tôn đại nhân u ám hơn bao giờ hết, đưa tay sờ lên bụng tượng đất, cảm giác được độ cứng của đất, khóe miệng lại sa sầm thêm mấy phần.

      quay đầu nhìn Hoa Lan : “Người đúng là coi bổn tọa ra gì.”

      Hoa Lan nhìn thấy sát khí ỉ trong mắt Ma Tôn, nàng sợ đến lạnh người. Vốn còn muốn chế tạo nàng thành nam nhân, động cơ tốt, nhưng nhìn vào đôi mắt , nàng được câu nào.

      Nghĩ kĩ lại, ra ít lần nàng bị Đông Phương Thanh Thương nhìn với sát khí lạnh lẽo như vậy. Sức mạnh giữa họ cách biệt quá xa, chưa bao giờ nghiêm túc coi nàng là kẻ địch, mà chỉ trêu đùa nàng như trêu đùa vật cưng.

      Nhưng hôm nay ... nổi giận rồi.

      Rốt cuộc giận cái gì? Vì nàng biến cơ thể này trở lại thành nữ nhân sao?

      Hoa Lan còn chưa nghĩ ra kết quả bị tóm áo xách lên, nàng sửng sốt nhìn vào mắt , trong khoảnh khắc đó, nàng cơ hồ tưởng Đông Phương Thanh Thương muốn giết nàng.

      Nhưng rốt cuộc giết nàng, chỉ lạnh lùng ném nàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại : “ được vào đây.” Sau đó chốt cửa lại.

      Hoa Lan đứng bên ngoài ngơ ngác hồi lâu, bỗng nhiên phản ứng lại được, lẽ nào đại ma đầu vẫn muốn cố thay đổi giới tính của cơ thể đó?

      Nàng cả kinh, vội vàng đập cửa, nhưng phòng của Thiên lang quân quá chắc chắn, cánh cửa này Hoa Lan có đập thế nào cũng chả hư được.

      Hoa Lan cuống lên, vội chọc lỗ giấy dán cửa, nhìn vào bên trong, lần này kinh ngạc đến đờ người.

      Đông Phương Thanh Thương vẽ trận pháp bàn, lấy trong tay áo ra chiếc bình . Hoa Lan nhận ra chiếc bình đó, lúc Tạ Uyển Thanh chết, dùng chiếc bình đó thu hồn phách của nàng ấy lại.

      Trong chiếc bình chầm chậm bay ra hồn phách màu trắng, Đông Phương Thanh Thương dùng sức của trận pháp, dẫn hồn phách của nàng ấy vào trong cơ thể kia!

      Hoa Lan kinh ngạc trợn to mắt, Đông Phương Thanh Thương... Đông Phương Thanh Thương làm cơ thể này phải cho nàng!

      Lòng Hoa Lan trong phút chốc trống rỗng, bụng lạnh , máu trong người dường như cũng lạnh trong khoảnh khắc này, nàng phản ứng lúc mới tiêu hóa được – Đông Phương Thanh Thương gạt nàng.

      chế tạo cơ thể vốn phải vì cứu nàng.

      muốn cứu nữ nhân khác!

      Hiểu được chân tướng, Hoa Lan lại cảm thấy lửa giận bốc lên đầu, mang theo cam lòng ngay cả nàng cũng hiểu , giống như bão táp mưa sa giữa mùa hạ cuốn trôi tâm linh nàng xa xa.

      Nàng giận đến run tay, thậm chí cũng hiểu tại sao mình lại giận đến vậy, “Mở cửa!” Nàng đập mạnh cửa, “Đông Phương Thanh Thương! Tên khốn kiếp!”

      Người bên trong hề dao động.

      Nhìn hồn phách kia sắp chui vào trong cơ thể nàng vất vả nặn thành, Hoa Lan liền đập đầu vào cửa, khiến cơ thể này ngất , hồn nàng thoát xác, vùng vẫy ra khỏi cơ thể đất sét, xuyên qua cửa xông thẳng về phía tượng đất.

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương trở nên lạnh lẽo, cắn rách ngón tay máu lên trận pháp bàn, lập tức trận pháp bùng lên ánh sáng, hồn phách Hoa Lan đập vào kết giới trận pháp kết thành. Sức mạnh của kết giới hóa thành ánh sáng đỏ, cuốn lấy hồn phách Hoa Lan , khiến nàng đau đớn kêu thảm, trong giọng còn có tiếng khóc, “Đông Phương Thanh Thương, tên lừa bịp!”

      Giọng Hoa Lan chứa ba phần phẫn nộ, ba phần cam, còn có uất ức biết là gì.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng lấy lần, kiên trì đưa linh hồn màu trắng của Tạ Uyển Thanh vào trong cơ thể kia.

      Hoa Lan liều mình đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, bắt bản thân dùng lý trí suy nghĩ, nàng thầm , Tức nhưỡng dùng hết để chế tạo cơ thể này. Nếu nàng giành được cơ thể này, sau này nàng phải đành nhờ vào chút Tức nhưỡng còn sót lại, sống tiếp bằng cơ thể đất sét, nếu cũng chỉ có thể bị chứa trong bình Nạp hồn...

      Những ngày tháng thê thảm như vậy nàng muốn đâu!

      Hoa Lan nghiến răng, mặc kệ ánh sáng đỏ người vẫn tiếp tục xé rách linh hồn mình, nàng quyết tâm hét to lên, tiếp tục đâm vào kết giới.

      Ánh sáng đỏ quấn lấy linh hồn nàng như muốn khiến linh hồn nàng tan .

      Đông Phương Thanh Thương nghe thấy tiếng khóc bị đè nén của Hoa Lan .

      Ánh mắt khẽ động, bỗng nhiên nhớ lại tối đó, Hoa Lan áp lên bàn tay nhắm mắt ngủ, giọng mềm mại của nàng như vẫn còn vang bên tai : “Chỗ ngươi an toàn.”

      nhìn Hoa Lan giờ thảm hại vô cùng, tâm thần khẽ động.

      Chỗ hề an toàn chút nào.

      là ác ma lòng dạ xấu xa nhất thế gian này.

      Trong khoảnh khắc Đông Phương Thanh Thương thoáng thất thần, những chiếc bóng bàn trong phòng đột nhiên cử động cách kỳ dị, có cái bám lấy chân , có cái bò lên bàn, có cái che trận pháp vẽ bàn.

      Kết giới ánh sáng đỏ lập tức yếu , Hoa Lan chui được vào trong phạm vi kết giới, mang theo khí tức hung ác, đẩy linh hồn màu trắng chui vào được nữa cơ thể kia ra, ngang ngược chui vào trong cơ thể đó.

      Sau đó xâm lược, chiếm hữu, hề cho người khác cơ hội.

      Giờ này khắc này, mạnh mẽ như mong muốn sống tiếp của Hoa Lan là mong muốn được nhìn thấy gương mặt Đông Phương Thanh Thương đanh lại.

      Sắc mặt càng khó coi càng tốt! Biểu càng tệ hại càng tốt!

      cho nàng sống yên, cũng đừng hòng sống yên!

      Ngược lại với kỳ vọng của Hoa Lan , nàng ở trong cơ thể này lúc, nhưng thể tìm thấy nơi nên đặt tứ chi. Khác với cơ thể đất sét lúc trước, sau khi vào cơ thể này, nàng chỉ nhìn thấy mảng tối tăm, trong bóng tối, Hoa Lan cảm thấy có lực đạo gắng sức đẩy nàng ra ngoài.

      phải là sức mạnh của Đông Phương Thanh Thương, mà là cơ thể này... chống lại nàng.

      Giống như Tức nhưỡng muốn đón nhận nàng, gắng sức bài xích nàng. Lực đạo này mạnh tới nỗi cơ hồ khiến Hoa Lan cảm thấy linh hồn nàng sắp nổ tung.

      Phải rồi, Hoa Lan nhớ trước đó Thiên lang quân từng , Tức nhưỡng có sinh khí. từ góc độ khác nó là vật sống, nó phải là vật chết như đất sét, chắc chắn nó bài xích sinh vật khống chế mình.

      Cơ thể trước đó đều dùng đất sét bỏ thêm Tức nhưỡng để tạo thành, Tức nhưỡng quá ít, sức kháng cự đương nhiên lớn. Còn cơ thể này toàn bộ dùng Tức nhưỡng tạo thành, đương nhiên dễ gì bị áp đặt.

      Nhưng nàng thể bị đẩy ra ngoài.

      Đại ma đầu ở bên ngoài mà!

      Nếu lúc này nàng bị đẩy ra, vậy chẳng phải đại ma đầu bóp cổ nàng cho nàng hồn phi phách tán trong trần thế luôn sao!

      Trong giây phút sinh tử, Hoa Lan thoáng chốc phân tích tình rất ràng.

      Khoảnh khắc Đông Phương Thanh Thương cất giữ hồn phách Tạ Uyển Thanh vào tay áo, có lẽ bắt đầu muốn tạo cho Tạ Uyển Thanh cơ thể mới.

      muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử.

      Tuy biết vì mục đích gì mà hồi sinh Xích Địa nữ tử thành nam nhân, nhưng điều cần nghi ngờ là, lên kế hoạch tất cả mọi chuyện.

      Tuy nhiên kế hoạch của bị nàng quấy rối. Nếu nàng chiếm hữu được cơ thể này, vậy tình hình khác.

      giờ cơ thể Tức nhưỡng chỉ có , Tức nhưỡng còn lại quá ít, hoàn toàn đủ chế tạo cơ thể mới. Đông Phương Thanh Thương muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử, nhất định dám tùy tiện làm hư cơ thể này, nàng ở trong cơ thể này, chỉ có thể nổi giận phồng mang trợn má với nàng, còn nàng có thể chống nạnh cười nhìn Ma Tôn nổi giận!

      Bởi vậy, cho dù cơ thể Tức nhưỡng này kháng cự nàng mạnh tới đâu nữa, nàng cũng phải chống chọi được thua, vì nếu thua ở đây, nàng còn tương lai nữa.

      Hoa Lan nghiến răng, giằng co với sức mạnh của Tức nhưỡng.

      Trước khi đau đớn nhấn chìm tất cả cảm quan, nàng loáng thoáng nhớ lại rất lâu về trước, Ty Mệnh với nàng: “Con người sống đời dễ, tiểu hoa linh ở trong chậu như ngươi là hạnh phúc nhất đó.”

      giờ nàng cũng cảm nhận sâu sắc là những ngày tháng ở trong chậu trước đây là hạnh phúc nhất.

      Bóng tối ập tới, Hoa Lan còn sức tranh đấu nữa, chìm vào bóng đen sâu thẳm.
      Phương Lăng, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 36

      Hoa Lan cảm thấy hình như mình nằm mơ.

      Trong mơ nàng gặp phải Ma Tôn thượng cổ vô cùng hung ác.

      hủy cơ thể nàng, ức hiếp linh hồn nàng, sau đó lợi dụng nàng, lừa gạt nàng. Nàng mơ thấy mình và đại ma đầu kia cùng nhau gặp rất nhiều người kỳ quái, trải qua vô số chuyện kỳ quái. Nàng bắt đầu tin , hơn nữa thể khống chế mà dựa dẫm vào , nàng tưởng tuy đại ma đầu đó sắc mặt lạnh lùng, nhưng lúc nguy cấp vẫn luôn cứu mạng nàng.

      Đến cuối cùng lại dùng kết giới màu đỏ, khiến nàng suýt chút hồn phi phách tán.

      Ánh sáng đỏ đó quấn lấy nàng, muốn xé nàng thành từng mảnh.

      Nàng cảm thấy giấc mơ này quá đáng sợ. Chờ nàng tỉnh lại, nàng nhất định phải khóc lóc kể lể với chủ nhân, chủ nhân nhất định dịu giọng an ủi nàng, dịu dàng tưới nước cho nàng, tỉ mỉ dọn cỏ trong chậu cho nàng, sau đó ôm nàng ra sân phơi nắng...

      tia nắng chói mắt chiếu vào bóng tối.

      Hoa Lan thích ứng lúc mới dần dần mở mắt.

      Bên ngoài, bóng chiều chênh chếch về Tây, ánh sáng soi nghiêng xuyên qua cửa sổ vào phòng, vừa khéo rơi mặt nàng, khiến đường nét mặt nàng càng trở nên góc cạnh. Nàng nằm chiếc giường gỗ cứng, chỉ nhìn thấy xà nhà đỉnh đầu.

      Nàng muốn xoay cổ, nhưng lại phát cổ cứng đờ.

      Khoảnh khắc này, nàng tưởng mình dường như vẫn là Hoa Lan thể tự mình di chuyển, được trồng trong chậu ở tiểu viện của Ty Mệnh tinh quân Thiên giới. Nàng đảo mắt, nhìn thấy bóng đen đứng bên cạnh mình: “Chủ nhân?”

      “Ha.”

      Tiếng cười lạnh tựa như ngân châm cắm vào huyệt Thái dương đánh thức thần trí nàng, Hoa Lan cảm thấy cả đầu nổ tung, lập tức sực tỉnh, mộng cảnh ảo ảnh gì cũng tan biến trong phút chốc.

      “Đông Phương Thanh Thương!”

      Hoa Lan nghiến răng bốn chữ này.

      Đông Phương Thanh Thương tiến tới bước, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rơi mặt , nhưng hề thất vọng như Hoa Lan mong muốn được thấy. Sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, chỉ là đôi mắt đen tỏa hàn quang lạnh lẽo hơn thường ngày mấy phần.

      Nhưng nàng có gì phải sợ chứ. Hoa Lan nghĩ, nàng chiếm được cơ thể này có gì phải sợ nữa.

      Đông Phương Thanh Thương đưa tay gõ lên đầu Hoa Lan mấy cái: “Ra đây.”

      Hoa Lan muốn tránh, nhưng cơ thể quá cứng, khiến ngay cả động tác ngồi dậy nàng cũng làm được, đành đờ người, giận dữ nhìn , “Ngươi mơ !”, nàng , “Đây là cơ thể của ta! Tên khốn kiếp ngươi đừng hòng bắt ta ra!”

      Đông Phương Thanh Thương nheo mắt.

      Hoa Lan nhìn thấy mặt khỏi nghĩ tới dáng vẻ trước đó thi pháp cho mình, lập tức nổi giận, nghiêm giọng chỉ trích: “Đông Phương Thanh Thương, ngươi là tên bịp bợm giữ lời! nặn cho ta cơ thể gì đó, ngay từ đầu người có mưu đồ bất chính, lòng dạ xấu xa! Lúc nào ngươi cũng muốn ta hòn phi phách tán thành tro bụi! Khốn kiếp!”

      Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan , hơi thở thoáng nặng nề, nhẫn nhịn cảm xúc, trầm giọng, “Bổn tọa chưa bao giờ muốn ngươi hồn phi phách tán.”

      gọi là muốn ta hồn phi phách tán gọi là gì hả? Cho ta cơ hội tự diệt vong à?” Hoa Lan hậm hực , “Bụng ngươi toàn ý đồ xấu xa! Tìm được cơ hội là giở trò với ta, ta bao giờ tin ngươi nữa đâu.”

      Gân xanh trán Ma Tôn đại nhân giật giật, “Bổn tọa tìm cho ngươi cơ thể, cơ thể này được.”

      Hoa Lan nhắm mắt buồn nhìn Ma Tôn gì đó nữa: “Vậy ta ở trong cơ thể này, chờ ngươi nặn được cơ thể khác rồi tính.”

      Tưởng nàng ngốc à?

      Hoa Lan thầm nghĩ, Tức nhưỡng hết rồi, nếu Ma Tôn xấu xa này còn cách khác để nặn cơ thể, vậy ngay từ đầu cần phí công chạy tới núi Thiên quỷ quái này.

      “Ngươi ra ngoài , giờ ta muốn nhìn thấy ngươi.”

      Vừa dứt lời, mặt Hoa Lan bị bóp lại, Đông Phương Thanh Thương bẻ cổ nàng, kéo đầu nàng lại.

      Hoa Lan trợn mắt, nhìn gương mặt gần trong gan tấc của , cuối cùng cũng thấy để lộ cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt tối tăm, “Tiểu hoa , ngươi cho là giờ bổn tọa làm gì được ngươi sao?”

      Hoa Lan vẫn luôn sợ hãi dáng vẻ này của Đông Phương Thanh Thương, mỗi lần nhìn thấy như vậy nàng đều nhịn được rùng mình ớn lạnh, chỉ chê gối mình nhũn ra đủ nhanh. Nhưng hôm nay biết làm sao, Hoa Lan cảm thấy có cục tức dồn ở ngực, lên được xuống xong, ngay cả khi Đông Phương Thanh Thương hù dọa cũng khiến nàng nuốt cục tức này xuống được.

      Nàng buột miệng: “Được thôi, ngươi muốn hủy cơ thể này cứ hủy .” Hoa Lan tiếp, “Dù sao ta cũng lấy cơ thể này làm bình phong, nếu ngươi coi trọng cơ thể này thể trở thành bình phong của ta. Nếu như ngươi coi trọng cơ thể này, đương nhiên bất luận thế nào cũng làm tổn hại nó. Ta có cầu xin ngươi hay , có sợ ngươi hay trong lòng ngươi tự có tính toán. Vậy thôi ta chẳng cầu xin, cũng sợ nữa, ta phải làm đóa Hoa Lan có cốt khí, để chủ nhân ta mất mặt! Ngươi cứ tùy tiện xử trí ta . Cùng lắm ta hồn phi phách tán, Xích Địa nữ tử mà ngươi muốn hồi sinh cũng còn chỗ trú chân thế gian này đâu!”

      Vừa dứt lời, trong phòng lại thoáng im lặng.

      Hoa Lan cứ như bị lời của mình dọa đến ngây người.

      Đông Phương Thanh Thương khẽ nheo mắt, lực đạo tay cũng .

      Hoa Lan nghiến răng, nhắm mắt, chỉ hận thể cắn đứt lưỡi mình.

      Câu cuối cùng giống như ăn giấm chua vậy, sao nàng lại ra chứ...

      Trong lúc hai người căng thẳng, ngoài viện bỗng truyền tới tiếng bước chân người.

      Hoa Lan lập tức mở mắt, mắt nàng sáng lên, Thiên lang quân tới, tuy đối với nàng y phải là người tốt, nhưng đối với Ma Tôn chắc chắn là kẻ địch. Hơn nữa Thiên lang quân coi nàng như “bảo vật” cho dù biết bảo vật y rốt cuộc là bảo vật gì, nhưng nếu so với Đông Phương Thanh Thương, Thiên lang quân nhất định bảo vệ nàng.

      Y tới đấu với Đông Phương Thanh Thương còn hơn giờ người “nằm liệt giường” như nàng đấu với đại ma đầu này.

      Ai biết với tính tình của đại ma đầu này có hủy cơ thể của nàng trong lúc giận dữ chứ...

      Tuy vừa rồi rất quyết đoán, nhưng dù sao nàng vẫn muốn sống về gặp chủ nhân...

      Đương nhiên Đông Phương Thanh Thương cũng nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt khẽ sầm xuống, buông cằm Hoa Lan ra, dùng vải trắng bọc cơ thể Hoa Lan lại, ném nàng lên giường rồi lấy chăn đắp lên. Vừa khéo tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc ấy.

      chờ được Đông Phương Thanh Thương hai chữ “Vào ”, có người đẩy cửa phòng. Thiên lang quân bước vào, vẻ mặt y tuy có gì khác thường ngày, nhưng từ hành động này cho thấy y nôn nóng.

      “Cơ thể... cơ thể A Lan chế tạo được chưa?”

      Đông Phương Thanh Thương ngồi bên cạnh Hoa Lan , nghiêm túc nhìn Thiên lang quân tiến tới, “Được rồi, nhưng trước mắt tứ chi còn cứng, cần thời gian thích ứng.”

      Thiên lang quân nhìn lấy lần, ánh mắt dừng mặt Hoa Lan , nhìn làn da trắng hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt ươn ướt động lòng của nàng, y tựa như kinh ngạc đờ người, lẩm bẩm thành tiếng: “ ... thành công rồi.”

      Đông Phương Thanh Thương khẽ nheo mắt: “Ồ? Nghe ý ngươi là, ngươi dự tính chuyện này thành công à?”

      Sắc mặt Thiên lang quân thoáng thất thần trong chớp mắt, lúc Đông Phương Thanh Thương hết câu này, y thu lại cảm xúc, mỉm cười ôn hòa như thường, “... chỉ là tại hạ quá kinh ngạc. Dù sao... chuyện nặn nhục thân quá sức hư ảo, từ xưa đến nay chưa từng nghe có ai thành công. ngờ Đông Phương Thanh Thương huynh lại có bản lĩnh này.”

      Y ân cần hỏi han Hoa Lan : “A Lan có cảm thấy trong người khỏe chỗ nào ?”

      Nhìn ánh mắt y, Hoa Lan biết tại sao có cảm giác lạnh người, cơn giận khi đối diện với Đông Phương Thanh Thương ban nãy trong phút chốc tắt lụi. Nhớ lại hai chữ “bảo vật” y giọng thốt bên tai nàng mấy hôm trước, Hoa Lan cảm thấy có con rắn lạnh lẽo chui vào sống lưng nàng, bò lên cổ nàng, khiến nàng cảm thấy nguy cơ trùng trùng: “ có... chỉ là tạm thời cử động được thôi...”

      Thiên lang quân chau mày, “Vì hồn phách vẫn chưa thích ứng với cơ thể sao?”

      “Chắc... là vậy.”

      Thiên lang quân gật đầu như suy nghĩ điều gì, “Nếu vậy ta ra lệnh cho người tới phòng A Lan sửa soạn giường nệm cho nàng, bố trí cho mềm mại thoải mái hơn.”

      cần đâu.”

      Hoa Lan còn chưa lên tiếng, Đông Phương Thanh Thương ngắt lời Thiên lang quân trước: “ ta ngủ chỗ ta.”

      “Hả?” Hoa Lan sửng sốt, “Cái...”

      Đông Phương Thanh Thương vốn chẳng buồn nghe kháng nghị của nàng, với Thiên lang quân, “Ta cũng là lần đầu tiên thử nặn Tức nhưỡng thành nhục thân, biết sau này còn có cố gì , bởi vậy ta phải giữ ta bên cạnh để tiện quan sát mọi lúc. Hơn nữa giường quá mềm cũng tốt cho cột sống, ta ngủ giường ta là được rồi.”

      Lúc này ánh mắt Thiên lang quân mới dừng người Đông Phương Thanh Thương, “Đông Phương huynh phải trông coi A Lan nhé, giờ ấy là chí bảo của thế gian đó.”

      Đông Phương Thanh Thương cũng nheo mắt cười, “Đương nhiên ta biết.”

      Thiên lang quân rời , Hoa Lan co người trong chăn quan sát Đông Phương Thanh Thương, “Ngươi giữ ta ở đây phải vẫn còn muốn kéo hồn phách ta ra khỏi cơ thể này, sau đó đổi Xích Địa nữ tử vào đó chứ?”

      “Im miệng.” quát khẽ, sau đó nhắm mắt, tai động đậy, nghe thấy Thiên lang quân ra khỏi viện, giọng : “Tối mai hãy ra tay với người đó.”

      Giọng y lạnh lẽo, “ dễ đối phó đâu, mọi chuyện cẩn thận.”

      “Đại ma đầu?” Hoa Lan lấy làm lạ nhìn Đông Phương Thanh Thương mở mắt, sau đó môi cong lên nụ cười quỷ quyệt gian tà.

      Hoa Lan chớp mắt lia lịa, “Quả nhiên ngươi vẫn muốn làm chuyện xấu với ta!”

      Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn nàng, cười vô cùng gian tà, “Ở đây có ai muốn làm chuyện tốt với ngươi hết.”
      Shironeco, Phương LăngB.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 37

      Đêm, trời tối om như mực.

      núi Thiên tối tăm, Đông Phương Thanh Thương đốt đèn bàn, ngồi lên bàn, ánh nến đổ bóng xuống đất dài.

      giường sau lưng , Hoa Lan hơi bất an muốn cử động. Nhưng giờ, thích ứng cả ngày mà động tác của nàng cũng chỉ giới hạn ở đưa cánh tay, xoay xoay cổ, chân và eo vẫn chưa chịu khống chế của nàng.

      Điều này dễ dàng khiến Hoa Lan cảm thấy lo lắng và thất bại, đặc biệt là trong tình huống mình chung phòng với Đại ma đầu...

      “Đừng xoay nữa”. Đông Phương Thanh Thương quay đầu, hờ hững uống trà, “Theo ta thấy chưa đủ ba ngày ngươi thể hoàn toàn thích ứng với cơ thể này và hoạt động linh hoạt đâu.”

      Miệng Hoa Lan bật hừ, tại mỗi khi Đông Phương Thanh Thương chuyện với nàng, nàng liền cảm thấy trong lòng có cơn giận chưa tan, bất giác đấu khẩu với , “Ngươi đừng có khoe khoang vậy chứ. Chế tạo cơ thể mà khiến ngươi vào đó ở phải cứng đờ như xác chết mấy ngày.”

      Đông Phương Thanh Thương nghe lời này nhưng cứ như hề nghe thấy, hớp ngụm trà. Đến khi đặt ly trà xuống, ngẫm lại rồi mới nhíu mày. Lòng lấy làm lạ, bắt đầu từ bao giờ lại nhân nhượng mạo phạm của của tiểu hoa kia đến mức này...

      Cứ như là... quen lắm luôn rồi.

      đẩy ly trà ra, uống hớp nước súc miệng, sau đó phẩy tay áo, quạt tắt ánh lửa bàn khiến trong phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

      Tim Hoa Lan lập tức bị xách lên.

      Nghe tiếng nhịp chân Đông Phương Thanh Thương dần bước về phía nàng, Hoa Lan chìm vào hoảng sợ: “Ngươi muốn làm gì?”

      Tuy mắt nàng nhìn thấy gì cả trong gian tối om này, nhưng lúc Đông Phương Thanh Thương tới ngồi bên giường, sức nóng khác thường và cảm giác đè nén người vẫn vô cùng ràng.

      Hoa Lan cảm thấy nếu nàng có thể cử động, nàng kéo chăn lên che ngực, co vào góc giường hét lên “Dâm tặc”.

      Nhưng là Hoa Lan thể cử động, “Đông Phương Thanh Thương, ngươi muốn làm gì!” Nàng trợn mắt nhìn bóng tối vô tận, hét lên: “Ngươi muốn sàm sỡ nữ nhân yếu đuối cơ thể chưa tan mùi bùn còn nằm liệt giường sao? Ngươi đúng là bệnh hoạn điên cuồng!”

      “Bổn tọa xưa nay vốn là người bệnh hoạn điên cuồng, hôm nay ngươi mới biết à?”

      Trong lúc nàng sửng sốt, cánh tay quét qua trước ngực nàng, khủy tay cong lại, lòng bàn tay ấm nóng áp lên má nàng. Sau đó nàng cảm thấy dùng sức, đầu nàng bất giác nghiêng sang bên cạnh, hơi thở nóng hổi phả bên tai, “Nhắm mắt ngủ .”

      Bị Đông Phương Thanh Thương ôm với tư thế mờ ám như vậy bảo nàng sao mà ngủ đây? Nàng ngoẹo đầu muốn giãy dụa, nhưng ngón trỏ của vẽ gì đó bên tai nàng.

      Hoa Lan ngẩn người, bên tai có cảm giác nong nóng truyền tới, trong đầu vang lên giọng của Đông Phương Thanh Thương: “Nhắm mắt lại.”

      Là thuật Truyền nhập mật...

      Ngay cả pháp thuật Truyền nhập mật thấp kém này mà Ma Tôn phải vẽ trận pháp bên tai người ta mới thực được sao... Vì bị thi chú thuật, để lại chút pháp lực nào người sao...

      Hoa Lan vừa thầm suy nghĩ vừa nhắm mắt lại, kinh ngạc phát , lúc nàng nhắm mắt, hình bóng Đông Phương Thanh Thương lại xuất trong mắt nàng, Hoa Lan giật mình vội vàng mở mắt.

      Nhưng sau khi mở mắt trước mặt vẫn là bóng tối hư vô, nhất thời nàng phân đâu mới là thế giới mắt nàng nhìn thấy.

      Đông Phương Thanh Thương hiển nhiên bực tức, bóp tai nàng, “Kêu ngươi ngủ .”

      Hoa Lan biết nhất định có chuyện muốn với nàng, lúc này mới thấp thỏm nhắm mắt lại. Trong bóng tối, Đông Phương Thanh Thương đứng trước mặt nàng, vẻ mặt lãnh đạm, cất tiếng hỏi: “Ngươi còn muốn khỏi núi Thiên này ?”

      Nàng phải tìm chủ nhân, đương nhiên phải rời khỏi núi Thiên . Hoa Lan chau mày, “Nếu ta ở đây làm gì?”

      “Qua ngày mai, cho dù ngươi muốn ở đây nữa, e là cũng bị ép buộc ở lại đây”.

      Hoa Lan sửng sốt.

      “Có ý gì?”

      “Trước đó bổn tọa kêu ngươi chú ý những chiếc bóng ở đây, ngươi vẫn chưa hiểu ra sao?” tiếp, “Những chiếc bóng ở đây đều có linh khí, người núi này toàn bộ đều là Ảnh , Thiên lang quân kia cũng ngoại lệ. Khiếm khuyết trời sinh của Ảnh là cho dù tu đạo vạn năm cũng chưa chắc có được cơ thể. Cơ thể đó của khác gì với cơ thể của ngươi dùng mấy hôm trước, tất cả đều dùng đất sét nặn thành.”

      Hoa Lan giật mình, “Vậy tại sao còn bằng lòng lấy Tức nhưỡng chế tạo cơ thể cho ta...” cần hết, Hoa Lan liền hiểu ra liền tái mặt, “... quả nhiên cũng là con sói ác.”

      Thiên lang quân kia cũng giống như đại ma đầu, dòm ngó cơ thể này của nàng như hổ rình mồi.

      “Nhưng mà...” Hoa Lan bỗng nghĩ tới chuyện kỳ lạ, “Trước đó tại sao lại ta là bảo vật, nếu y muốn lấy cơ thể Tức nhưỡng kia, y phải Tức nhưỡng là bảo vật, hay ngươi là bảo vật mới đúng chứ.” Hoa Lan nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Dù gì ngươi mới là người khiến Tức nhưỡng biến thành cơ thể.”

      Đông Phương Thanh Thương nheo mắt cười, “Phải, tại sao y lại vậy chứ.”

      Hoa Lan nhìn nụ cười mặt , vô thức định lui về phía sau, nhưng ở trong bóng tối, nàng thể lui đâu được.

      “Khoan tới những chuyện kia nữa.” chuyển sang chuyện khác, “Vừa rồi bổn tọa nghe , tối mai chúng định trừ khử bổn tọa...”

      Mắt Hoa Lan sáng lên, “Bọn họ có giết được ngươi ?” Giọng điệu nghe có mấy phần kích động.

      Đông Phương Thanh Thương liếc nàng, “Ngươi nghĩ bổn tọa chết rồi có ích lợi gì cho ngươi?” hừ lạnh, “Ngươi chỉ có thể trở thành chim trong lồng của Thiên lang quân, về sau đừng hòng quay lại Thiên giới nữa, chờ cướp được cơ thể Tức nhưỡng kia, ngươi phải dùng cơ thể đất sét nặn mà sống, đến khi dùng hết Tức nhưỡng còn lại, ngươi như những bảo vật ngoài kia...”

      Hoa Lan kinh ngạc, “Những bảo vật kia cũng có tình sao?”

      “Trong mỗi bảo vật đều chứa đựng chiếc bóng, Thiên lang quân kia rất thông minh, mượn linh khí của bảo vật để giúp tiểu Ảnh thành hình.” liếc nhìn Hoa Lan , “Còn ngươi, rơi vào tay Thiên lang quân, sau này hãy tự cầu phúc cho mình trong bình Nạp hồn .”

      có ánh sáng có tự do.

      Hoa Lan thoáng suy nghĩ rồi kiên định , “Ngươi vẽ trận pháp đem ta vào đây, nhất định muốn mưu chuyện xấu, ngươi , ta nghe thử có được .”

      mong ngươi làm được chuyện gì lớn.” Đông Phương Thanh Thương , “Nhớ cách vẽ đạo bùa này.” xong, trong bóng tối hư ảo bỗng xuất luồn sáng, giống như chiếc bút vẽ đạo bùa trong trung.

      Hoa Lan mới nhìn cách vẽ đạo bùa này thôi chau mày, “Bùa này tà khí quá.”

      “Bùa bổn tọa vẽ đương nhiên phải tà khí.” Đông Phương Thanh Thương tiếp, “Nước trà còn trong ly bàn có huyết khí của bổn tọa, chiều mai, để dụ bổn tọa , Thiên lang quân nhất định tới đây khống chế ngươi, đến lúc đó ngươi cứ chấm ít nước trà, tìm cơ hội vẽ đạo bùa này lên người Thiên lang quân.”

      Hoa Lan thoáng suy nghĩ rồi quan tâm tới vấn đề rất quan trọng, “Cơ thể Tức nhưỡng của ta chắc giống như cơ thể đất sét kia, được đụng vào nước chứ? Ngón tay đụng vào nước có tan rã ?”

      Ma Tôn đại nhân bật cười, “Ngươi nghĩ ngay cả cơ thể bổn tọa cũng nặn xong sao?”

      Có được đáp án này, Hoa Lan gật đầu, sau đó mới hỏi: “Vẽ đạo bùa này người Thiên lang quân có tác dụng gì?”

      “Khiến nổ tung mà chết.”

      Lúc Ma Tôn đại nhân những lời này, giọng điệu hoàn toàn trầm bổng mà lạnh lẽo như gió từ U Minh địa ngục thổi tới.

      Hoa Lan nhìn , “Đại ma đầu, phải trước đó ngươi chịu thiệt trong Mê trận, trong lòng vẫn còn căm phẫn đó chứ...”

      lên tiếng nữa, thân hình dần dần nhạt rồi biến mất, sau đó hoàn toàn khỏi thế giới của Hoa Lan .

      Hoa Lan bĩu môi lẩm bẩm, “Đúng là... nhen hẹp hòi.”

      Lẩm bẩm xong, Hoa Lan mình im lặng lâu lâu. Sau khi bị Đông Phương Thanh Thương dối gạt, nàng cảm thấy mình nên đánh giá lại . Ma Tôn thượng cổ này đúng là từng cứu nàng rất nhiều lần, cũng từng giúp nàng, nhưng cũng có rất nhiều lần, giúp nàng cũng là giúp bản thân, hay đúng hơn là buộc phải giúp nàng. Bản tính của ma đầu này trước sau hề thay đổi, gian trá, xảo quyệt, giỏi lừa gạt, chuyên báo thù, ...

      phải là người đáng để tin tưởng dựa dẫm.

      Nhưng nàng phải trả giá vì quá dễ dàng tin tưởng .

      dùng thực như tát vào mặt nàng hề do dự.

      Có vết xe đổ, Hoa Lan cảm thấy mình thể hoàn toàn tin lời Đông Phương Thanh Thương nữa, nàng phải có dự tính của mình.

      Giống như Đông Phương Thanh Thương vừa , nếu nàng rơi vào tay Thiên lang quân, kết cuộc khá bao nhiêu, nhưng nếu rơi vào tay , kết cuộc có khá hơn ? cần suy nghĩ Hoa Lan cũng biết, nhất định có kết quả gì tốt.

      Đông Phương Thanh Thương sớm muộn cũng có ngày vì đạt mục đích của mình mà đẩy nàng ra khỏi cơ thể này, đến lúc đó nàng vẫn là hồn dã quỷ, chừng còn thảm hơn ở trong tay Thiên lang quân.

      Nàng phải tự động não...

      Chỉ khi Thiên lang quân và Đông Phương Thanh Thương đối đầu, cơ hội sống sót của nàng mới có khả năng xuất ...

      Nàng phải tính toán cho kĩ để đảm bảo tính mạng mình.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 38

      Hôm sau, núi Thiên mưa phùn rả rích, khí trong phòng u ám nặng nề.

      Hoa Lan có thể xuống giường, có điều động tác của tứ chi vẫn còn cứng nhắc, nàng vịn vào bức tường trong phòng tới lui. Đông Phương Thanh Thương quá nhàn rỗi buồn chán, tùy tiện lựa quyển sách kệ xuống, tựa cửa sổ xem.

      Nhìn thấy đại ma đầu đọc sách khiến Hoa Lan thoáng kinh ngạc. Trong đầu nàng, cho dù là trong truyền thuyết chủ nhân kể nàng nghe trước đó, hay là Ma Tôn nàng tận mắt nhìn thấy trong thời gian qua, nàng đều cảm thấy người: khi vui dùng vũ lực ngang ngược giải quyết vấn đề, khi tức giận giết chết người ta. Người như vậy cũng đọc sách thánh hiền cũng hiểu à? Cũng biết học nhân nghĩa đạo đức à?

      Chỉ e ...

      Bỗng nhiên Ma Tôn đại nhân bên cửa sổ nhìn mấy hàng chữ trong sách liền bật cười lạnh, bày vẻ mặt khinh miệt, xem thường.

      Khóe miệng Hoa Lan giật giật, lập tức hiểu ra, ra ... xem người viết sách ngu xuẩn đến mức nào, sau đó thầm mỉa mai họ thôi. Đối với người chuộng vũ lực tuyệt đối như , đạo lý trong sách giống như vũng bùn dưới đất, đáng xu.

      Nàng nhìn nữa, chăm chú tập .

      ra trong lúc Hoa Lan quan sát Đông Phương Thanh Thương, cũng đôi lúc ngẩng đầu liếc nhìn nàng.

      giờ cơ thể Hoa Lan vẫn cứng đờ, bước chân lảo đảo, mấy bước vẹo cái, mỗi khi Hoa Lan bên kia vững ngã xuống đất, Đông Phương Thanh Thương đảo mắt nhìn nàng chút, nhưng thấy nàng tự bò dậy tiếp tục , ánh mắt lại đặt sách.

      Giống như trông chừng đứa trẻ...

      Chiều tối, lúc Thiên lang quân tới nhìn thấy cảnh tượng im lặng nhưng lại hài hòa cách quái lạ này.

      Y tới gần căn phòng thêm mấy bước, đến khi mặt đất hoàn toàn còn vết nước mới rút lại kết giới người.

      xuất của y đánh tan im lặng trong phòng, Hoa Lan lê bước cố gắng tránh xa y, dựa vào bàn trà đứng vững rồi mới : “Sao Thiên lang quân lại tới đây?”

      “Đương nhiên ta tới thăm nàng.” Y vậy, nhưng lại nhìn Đông Phương Thanh Thương trước, sau đó ánh mắt chuyển sang Hoa Lan , quan sát nàng lúc mãn nguyện : “A Lan có thể bắt đầu hoạt động được rồi sao, xem ra thích ứng rất khá.”

      Nghĩ tới hàm ý sâu xa trong lời của y, Hoa Lan cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội tiếp lời: “Còn chưa thích ứng đâu, lại lúc nào cũng té ngã.”

      “Nếu vậy phải luyện tập thêm nhiều mới được, tiếc là hôm nay trời mưa, thể mời nàng tới hoa viên tản bộ, đành buộc phải để nàng thiệt thòi lại trong phòng này thôi.”

      Hoa Lan im lặng, Đông Phương Thanh Thương bên kia cứ như hề nghe thấy đối thoại của hai người này, thờ ơ đọc sách, mãi đến khi Thiên lang quân lãng sang chuyện khác: “Hôm nay Đông Phương huynh dường như rất nhàn nhã.”

      Đông Phương Thanh Thương còn chưa đáp, Thiên lang quân tiếp: “ ra hổ thẹn, núi Thiên ta có mười mấy thợ thủ công, nghiên cứu Tức nhưỡng mấy chục năm nhưng ai có thể nặn Tức nhưỡng thành cơ thể. Tức nhưỡng giờ tuy đủ làm cơ thể nữa, nhưng các thợ thủ công lại rất hiếu kỳ với chuyện này, biết Đông Phương huynh có chịu giải mối nghi ngờ giúp thợ thủ công của núi Thiên ta ?”

      “Bọn họ biết pháp thuật của ta.” Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng vứt ra câu, dưới ánh mắt thâm trầm của Thiên lang quân, bỏ sách đứng dậy, môi vẫn treo nụ cười cao ngạo, “Nhưng ta ngại giúp họ.”

      xong, về phía cửa: “Dẫn đường.”

      Thiên lang quân khẽ nheo mắt, nhìn theo bóng Đông Phương Thanh Thương lời nào, quay đầu nhìn y, “Sao, à?”

      Thiên lang quân cười , “Đương nhiên là , A Ảnh.” Y lên tiếng gọi, ngoài cửa xuất bóng đen vẫn luôn theo y, “Đưa Đông Phương huynh tới chỗ thợ thủ công.”

      “Tiểu Lan.” Trước khi rời khỏi cửa, Đông Phương Thanh Thương bỗng dừng bước, quay đầu, trong ánh sáng ngược của màn mưa bên ngoài, vẻ mặt chăm chú nhìn Hoa Lan , “Ngoan ngoãn chờ ta về nhé.”

      quay , mái tóc bạc óng ánh quét lên đường cong phiêu dật tuyệt đẹp, thân hắc bào đen tuyền, hề do dự bước vào trong màn mưa.

      Nhìn bóng đen đưa Đông Phương Thanh Thương xa. Hoa Lan khẽ thất thần. Lúc này giọng Thiên lang quân vang lên bên tai nàng, “Đông Phương huynh tuy là nam nhân, nhưng phong thái dung mạo khiến bọn ta đều thể thẫn thờ.”

      Phải, chuyện thể tha thứ nhất của đại ma đầu chính là, tuy trái tim gian ác nhất đời, nhưng lại có dung nhan khuynh thành nhất đời.

      Lòng Hoa Lan thoáng nặng nề, cơ thể Đông Phương Thanh Thương tuy sợ núi đao biển lửa, nhưng vừa nghĩ tới việc ngay cả thuật Truyền nhập mật mà hôm qua cũng phải vẽ trận pháp mới thực được, Hoa Lan bỗng nhíu mày.

      Trong lòng nàng phải lo lắng cho , nàng chỉ sợ chống chọi được bao lâu, liên lụy tới kế hoạch của nàng...

      Thiên lang quân ngồi bên bàn, “A Lan, nàng ngồi xuống nghỉ ngơi lúc sao?”

      Nghe Thiên lang quân câu này, Hoa Lan mới sực tỉnh, nàng chống lên bàn ngồi xuống, sau đó bưng ly trà đến trước mặt mình.

      Thiên lang quân thấy vậy, ánh mắt khẽ động, “A Lan uống nước được rồi sao?”

      “Ừm.” Hoa Lan gật đầu, “Đại... Đông Phương ta có thể uống nước, ra biển khơi cũng thành vấn đề.”

      Thiên lang quân cúi mắt, “Đúng là cơ thể dùng Tức nhưỡng nặn thành có khác.” Ngón tay y gõ lên bàn, tựa như cân nhắc điều gì, bỗng mặt đất truyền tới cơn chấn động, nước trong ly trà bàn gợn lên những con sóng lăn tăn.

      Trong phòng yên lặng lúc, chờ Thiên lang quân lên tiếng, Hoa Lan bỗng : “Người của ngài bắt đầu ra tay với rồi sao?”

      Ngón tay nhịp của Thiên lang quân khựng lại, y ngẩng đầu nhìn Hoa Lan , nheo mắt cười, “A Lan gì vậy?”

      “Đừng giả vờ nữa, ta biết hết rồi.” Hoa Lan , “Ngài là Ảnh , muốn lấy cơ thể Tức nhưỡng của ta.”

      Vừa dứt lời, khí trong phòng bỗng chốc nặng nề.

      Nụ cười ôn hòa mặt Thiên lang quân dần lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén của y nhìn Hoa Lan , “Ồ? Làm sao A Lan biết được? Theo ta quan sát mấy hôm nay, có lẽ Đông Phương huynh có phát giác và đề phòng, nhưng cũng biết đến vậy, cũng có cơ hội với nàng mới đúng chứ.”

      “Luận về diễn kịch, các người ai diễn hơn đâu, các người là kẻ lừa bịp, là kẻ đại bịp.”

      Hoa Lan , mặt đất lại truyền tới hồi chấn động, chấn động càng mạnh mẽ hơn trước mấy phần, ly trà bàn và bàn đều phát ra tiếng động “thình thịch”. Tuy nhiên vì ở chung với Đông Phương Thanh Thương thời gian, đối diện với khí trần lắng bức bối này, còn có hoảng sợ do mặt đất chấn động mang tới, nhưng vẻ mặt Hoa Lan vẫn rất trấn tĩnh.

      Nàng từng chữ từng câu, “Hơn nữa nếu luận về đánh nhau, các người cũng đánh lại .”

      Thiên lang quân nhìn Hoa Lan , “Trong lòng A Lan, Đông Phương huynh là người lợi hại đến vậy sao?” Y cười, “Hay phải là trong mắt A Lan, tại hạ là người vô dụng đến mức đó?”

      phải trong lòng ta cho là vậy, mà vốn dĩ rất lợi hại.” Hoa Lan bất lực, nàng thoáng khựng lại rồi tiếp, “Ta biết, ngài có thể bày được Mê trận lớn như vậy dưới đáy biển núi Thiên , nhất định có bản lĩnh khôn cùng, nhưng các người phải là đối thủ của đâu.”

      Giống như xác nhận lời Hoa Lan , chấn động càng mạnh hơn truyền tới, từ cửa sổ trong phòng nhìn ra, chỉ thấy phương xa chim chóc chí chóe ồn ào, rần rần bay lên trời chạy trốn.

      Mặt Thiên lang quân tối xầm.

      Hoa Lan vờ như quan tâm, mặt nàng tối lại, “Ta biết Ảnh vạn năm cũng khó có được cơ thể, ngài nhất định vô cùng khát vọng cơ thể này của ta, nếu cũng phí bao công sức như vậy để lấy được nó. Ta có thể giao cơ thể này cho ngài.”

      Thiên lang quân nheo mắt, “Nhất định A Lan giao cơ thể này cho ta vô điều kiện đúng ?”

      sai.” Hoa Lan đáp, “Ta muốn giao dịch với ngài.”

      Thiên lang quân cười , vẻ mặt dường như hề quan tâm tới chuyện xảy ra bên kia núi Thiên , y hỏi: “ biết A Lan muốn giao dịch với ta thế nào?”

      “Trước đây chủ nhân ta thường , muốn làm ăn phải bình đẳng. Ta thẳng thắn kể hết những chuyện ta biết cho ngài rồi, ngài cũng phải thẳng thắn kể hết cho ta những chuyện ngài biết. Nếu ngài muốn có được cơ thể này, bước đầu tiên phải cho ta biết, ngài luôn ta là bảo vật, rốt cuộc ta là bảo vật gì?”

      Thiên lang quân cười cười, “Đông Phương huynh cho nàng biết sao?”

      Hoa Lan im lặng.

      “Buồn cười , chúng ta chẳng ai tin tưởng nhau.” Thiên lang quân , “ tại hạ biết A Lan là bảo vật gì, nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt, A Lan còn nhớ cơ thể đó của nàng thối rữa đến mức nào ?”

      Đương nhiên còn nhớ, dáng vẻ thảm hại lúc đó suốt đời Hoa Lan cũng quên.

      “Đúng như nàng , ta đích thực là Ảnh , là vật sống gần với linh hồn nhất trong thiên hạ này. ai hiểu cảm nhận linh hồn phải nương tựa vào cơ thể như bọn ta. Bởi vậy ta biết, trong tình trạng đó, nương tựa vào cơ thể đó lại trong thế gian là chuyện khó khăn dường nào, linh hồn bình thường tuyệt đối làm được. Nhưng hồn phách nàng lại có thể yên ổn ở trong cơ thể thối rữa đó, nếu phải nàng tự ra ngoài, cũng có thể nương tựa vào cơ thể đó kiên trì thêm vài ba ngày.”

      Hoa Lan chau mày, “Ngài vì ta sợ chết nên sức mạnh bộc phát mới đặc biệt mạnh mẽ sao?”

      Thiên lang quân bật cười, “Nếu là lúc đó có thể vậy, nhưng giờ nàng vẫn yên ổn ở trong cơ thể này, tuyệt đối vì nàng “sợ chết” nên mới bộc phát ra sức mạnh to lớn, mà là vì sức mạnh của hồn phách nàng vốn dĩ to lớn.”

      Hoa Lan sửng sốt, từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên có người khen nàng có sức mạnh to lớn.

      “Hình dạng Tức nhưỡng biến hóa liên tục, hơn nữa lại có sinh khí, nhiều năm nay người của núi Thiên ta dùng Tức nhưỡng làm cơ thể thành. là vì Tức nhưỡng thể thành hình, hai là vì cho dù Tức nhưỡng thành hình, cũng có hồn phách nào đối kháng được sinh khí có trong Tức nhưỡng. Cho dù là Đại la kim tiên, hồn phách cũng chịu nổi tàn phá của lực đạo đó.” Ánh sáng trong mắt Thiên lang quân cháy bỏng, “Nhưng nàng lại có thể chế ngự cơ thể này, khiến nó dần dần trở nên linh hoạt, dần dần thần phục hồn phách nàng.”

      “A Lan, nàng nàng phải bảo vật là gì?”

      Hoa Lan ngây người nhớ lại, “Bởi vậy lúc ta muốn chui vào cơ thể này, những chiếc bóng dưới đất chuyển động che trận pháp của Đông Phương là vì ngài muốn giúp ta, để ta chui vào cơ thể đó trước, để ta làm vật thí nghiệm xem thử có thành công ...”

      Thiên lang quân gật đầu, giấu giếm nữa, “Sau đó chờ nàng biến cơ thể này trở nên linh hoạt, ta tìm cách dẫn hồn phách nàng ra. Lúc đó sức kháng cự của Tức nhưỡng nhất định hơn giờ rất nhiều.”

      Hoa Lan ngây người lúc lâu, “Quả nhiên các người đều là ổ lừa đảo, mưu quỷ kế bịp bợm.”

      Thiên lang quân lời nào.

      Mặt đất càng chuyển động mãnh liệt hơn, Hoa Lan ổn định tâm thần, hít hơi sâu , “Được, ta truy cứu những chuyện đó nữa, chuyện cấp bách giờ là ta muốn Thiên giới, ngài muốn có cơ thể ta ?”

      Thiên lang quân nhíu mày, “Nàng muốn Thiên giới?”

      “Ta là Lan hoa tiên linh, đương nhiên phải về Thiên giới. Nếu ngài có thể đưa ta tới Nam Thiên môn, để ta trở về bên cạnh chủ nhân ta, ta trả cơ thể này cho ngài. Nếu ...” Hoa Lan bưng ly trà bàn, chấm nước trà bên trong, “Ở đây có máu của Đông Phương, dạy ta đạo bùa.” Hoa Lan vừa vừa vẽ đạo bùa đó lên bàn, nơi ngón tay nàng vẽ qua ban đầu có dấu vết xuất , nhưng đến cuối cùng, khoảnh khắc ngón tay nàng rời , mặt bàn lóe sáng, luồng tà khí ùa ra từ trong đạo bùa.

      Thiên lang quân thấy vậy nhíu mày, đạp đất nhảy lên, chiếc ghế gỗ ngồi lập tức trượt ra xa, lúc này tà khí bao trùm chiếc bàn gỗ, chỉ trong chốc lát, chiếc bàn gỗ cứng chắc bị luồng tà khí nồng nặc kia nghiền thành từng mảnh vụn, phút chốc hóa thành tro bụi.

      Bóng của chiếc bàn dưới đất lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, sau đó hoàn toàn tan biến.

      Mảnh gỗ rơi đầy mặt đất. vươn đầu gối Hoa Lan .

      Nàng nhìn tro bụi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, sửng sốt.

      Nàng biết đồ của Đông Phương Thanh Thương cũng đều chứa tà khí, nhưng ngờ tà khí lại mạnh đến mức này, nếu vẽ lên người Thiên lang quân, giờ phút này đầu gối nàng chỉ e đều là bụi đất.

      Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Thiên lang quân cách nàng rất xa, vẻ mặt y nghiêm túc, ánh mắt sắc bén. “Chú thuật này là Đông Phương dạy nàng sao?”

      Hoa Lan đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, “ sai.”

      Sắc mặt Thiên lang quân lần đầu tiên trở nên khó coi, “Rốt cuộc Đông Phương là ai?”

      “Ta rồi, các người đấu lại đâu, giờ con đường duy nhất của ngài là đưa ta Thiên giới.” Hoa Lan , sắc mặt nàng hơi tái nhưng biểu trấn tĩnh lại. Nhìn thấy Thiên lang quân vẫn hành động, cuối cùng nàng nghiến răng, sau đó dưới ánh nhìn của y, nàng giơ tay trái bưng ly trà, tay phải chấm nước trà trong ly, đặt ngón tay lên ngực mình.

      “Nếu chúng ta đừng hòng ai sống yên ổn được.”

      cho nàng đường sống, vậy nguyện vọng của cả hai đừng mong đạt thành.

      Ánh mắt Thiên lang quân trong phút chốc u ám hệt như thời tiết bên ngoài.
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :