1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ma Tôn - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29

      Nàng cảm thấy dáng vẻ đại ma đầu cứ như đến lúc xem tuồng hay.

      Đúng là vui sướng khi người ta gặp tai họa!

      Nhưng Hoa Lan vẫn dám giận , nàng im lặng theo lúc sau đó kéo tay áo .

      Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt Hoa Lan sáng lấp lánh nhìn ,” đại ma đầu này, bao nhiêu lâu ở chung với ngươi, ta biết ra ánh mắt ngươi kiên định hơn người khác nhiều lắm, ngươi hề xấu như trong truyền thuyết, trong lòng ngươi chứa dịu dàng ai nhìn thấy…”

      “Ngươi điên rồi à, từ đâu ảo tưởng ra những điều đó vậy.”

      Đông Phương Thanh Thương thẳng thừng vạch trần lời dối của Hoa Lan , “Để dành sức lực, trân trọng thời gian còn chiều nay .”

      Hoa Lan : “...”

      Đông Phương Thanh Thương cất bước tiếp. Hoa Lan cơ hồ như muốn ôm chân , “Đại ma đầu, ngươi thể thấy chết cứu! Dù sao chúng ta cũng cùng vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần! Cũng có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn chứ!”

      “Tình nghĩa?” Ma Tôn đại nhân chọn ra hai chữ trong lời Hoa lan để lặp lại, giọng điệu vô cùng mỉa mai.

      Hoa Lan nghiến răng, đảo mắt : “Được, ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi, ngươi đừng hòng ra khỏi Mê trận này!”

      Đông Phương Thanh Thương như nghe được chuyện cười, phì cười thành tiếng, “Tiểu hoa , ngươi sợ chết đến mức ăn bừa bãi à?”

      Hoa Lan lại :”Ta từng nghe chủ nhân kể chuyện về ngươi, truyền thuyết ngươi trời sinh có đôi ma nhãn, xưng rằng thế gian này có thứ gì ngươi nhìn xuyên qua được. Theo lý ngươi rơi vào trong Mê trận này, lẽ ra có thể nhanh chóng nhìn ra được mắt trận, phá trận mà ra.

      Nhưng trước đó lúc ta ở ngoài nghe thấy hộ vệ báo cáo với Thiên lang quân có người xông vào Mê trận ngoài núi Thiên , ngoài ngươi ra chắc còn ai khác đâu. Từ lúc đó tới giờ, qua thời gian dài như vậy ngươi vẫn chưa tìm được mắt trận, đại ma đầu…”

      Hoa Lan khựng lại, những lời nàng đều là suy đoán trong lòng, hề chắc chắn, nhưng muốn Đông Phương Thanh Thương cứu mạng nàng, nàng đành phải liều chết giả vờ.

      Giả vờ cao thâm và trấn định.

      “Ta nghĩ nhất định là ngươi chưa tìm ra được mắt trận. Còn nguyên nhân nhìn ra chắc là … do ngươi mất pháp lực …”

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh , liếc Hoa Lan cái. Sát khí chứa trong ánh mắt này khiến Hoa Lan rụt về phía sau. Nhưng ra tay với nàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, giống như chờ nàng tiếp.

      Hoa Lan dù sao cũng chột dạ với việc dối gạt người, nàng bừa mấy câu lấy can đảm: “Nếu ngươi cứ nghĩ , với tính tình của ngươi, nếu pháp lực ngươi vẫn còn, Thiên sơn nào được như giờ, chỉ e núi và biển đều bị ngươi lật ngược, giống như ba vạn binh mã kia, ngươi phẩy tay áo là khiến người ta biến mất, đâu để mình chịu thiệt từng bước từ từ trong bóng tối. “

      “Ngươi hiếm khi cũng được lúc thông minh.”

      Xem ra nàng đoán bừa đúng hết luôn, Hoa Lan hớn hở trong lòng, nghiêm túc tiếp: “Bởi vậy ngươi phải cứu ta!”

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày.

      “Ta biết mắt trận ở đâu.”

      Sau đó Ma Tôn đại nhân bật cười, “Tiểu hoa , ngươi coi bổn tọa là trẻ con ba tuổi à?” lạnh lẽo , Trước khi bổn tọa cho ngươi biết nơi này là Mê trận, ngươi cơ hồ ngu xuẩn đến mức biết bản thân rơi vào trong Mê trận. Bổn tọa há lại tin những lời cớ vẩn của ngươi?”

      “Ta có vớ vẩn hay ngươi nghe biết. “Hoa Lan , “Ta được Thiên lang quân đưa về núi Thiên , Thiên lang quân thích sưu tầm bảo vật, còn chủ nhân ta lúc xưa là Ty Mệnh tinh quân trời từng viết mệnh cách của vô số người, nghiên cứu ít về những vật hiếm có thế gian. Ta gần đèn sáng, cũng nhận biết được ít bảo vật, lúc chuyện với Thiên lang quân khiến ngài ấy vô cùng kích động đối với việc ta nhận ra được những bảo vật này, bởi vậy đưa ta vào mật thất trong thư phòng.”

      Những chuyện này đều là , Hoa Lan rất thản nhiên, Đông Phương Thanh Thương dị nghị gì khác.

      “Trước khi từ đường hầm trong thư phòng vào mật thất chứa bảo vật, ngài ấy xách đèn lồng đưa ta qua con đường tối rất dài rất dài.” Hoa Lan chỉ phía trước, “Giống hệt như giờ.”

      Đông Phương Thanh Thương khoanh tay, ánh mắt khẽ trầm ngâm.



      “Khi tới mật thất chứa bảo vật, ta nhận diện bảo vật, ngài ấy lấy đồ cho ta ăn nên mất. Ta xem bảo vật trong phòng xui xẻo bất cẩn trúng phải cơ quan, bị rơi xuống chỗ gặp ngươi lúc nãy.”

      Hoa Lan nhìn ánh mắt khẽ sáng lên của Đông Phương Thanh Thương, “Ngươi đoán được rồi chứ. Nơi ta ở là trong đảo núi Thiên , hơn nữa lại là vị trí cực kỳ bí mật, bên trong còn giấu bảo vật, vốn thể nào bày Mê trận, lý do duy nhất chính là nơi đó là mắt Mê trận. Những bảo vật kia phải giấu ở nơi cực kỳ bí mật, còn mắt trận đương nhiên cũng phải giấu ở nơi cực kỳ bí mật, bởi vậy tốt nhất giấu hai thứ này cùng chỗ cho xong.”

      “Chỗ ta rơi xuống chắc chính là mắt trận, trong Mê trận, sai ly dặm, cách mắt trận càng gần càng khó tìm, đoạn đường vừa rồi chúng ta e là cách xa mắt trận. So với mắt trận, đại ma đầu, lối vào lúc ngươi bước vào Mê trận chắc chắn dễ tìm hơn.”

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mắt, “Bởi vậy?”

      Hoa Lan bắt chước dáng vẻ thỉnh thoảng lộ ra biểu cao thâm khó lường của Ty Mệnh khi viết mệnh cách, “Động huyệt ở đây có cảm giác giống hệt con đường ngầm Thiên lang quân đưa ta qua trước đó, cứ như đường ngầm khác trong gương. Bởi vậy, đại ma đầu, ngươi đưa ta tới của vào, ta có thể tiện đường tìm được mắt trận.”

      Giọng Đông Phương Thanh Thương hơi quái lạ, “Ngươi nhớ đường à?”

      Hoa Lan khẳng định đáp: “Ta nhớ đường.”

      “Tiểu hoa , chưa có ai dám gạt bổn tọa.”

      Đó chẳng phải vì muốn sống sao! Ai muốn gạt ngươi chứ!

      Lòng Hoa Lan nghẹn ngào cay đắng nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh, cười : “Đại ma đầu, tiên tử trời đều có tâm địa lương thiện, hơn nữa lại rất thành .”

      Hai người trong bóng tối giằng co trong im lặng, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền tới tiếng vù vù.

      Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương nặng nề, Hoa Lan cũng vội điều chỉnh trạng thái, vô thức trốn sau lưng , “Đó là tiếng gì vậy?”

      Đông Phương Thanh Thương khẽ chau mày, “Sát khí trong trận động rồi.”

      Trong trận này còn có sát khí nữa! Hoa Lan than thầm trong lòng, Thiên lang quân ra cũng nham hiểm độc ác quá! Đây chỉ là Mê trận mà còn là Sát trận nữa! Chả trách ai có thể bước ra…

      “Ầm” tiếng, ở ngã rẽ phía trước lóe lên ánh lửa, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, cháy lan về phía Đông Phương Thanh Thương và Hoa Lan sửng sốt.

      Ngũ hành của Ma Tôn là Hỏa, thế gian này có ngọn lửa nào ghê gớm hơn bản thân Ma Tôn . Đông Phương Thanh Thương thấy vậy hề sợ hãi, còn Hoa Lan lại sợ đến sắp chết, tốc độ của ngọn lửa cực nhanh, thậm chí cho Hoa Lan tóm lấy đốt cháy váy nàng.

      Nàng kinh hô liên tiếp, tưởng như là mình sắp bị thiêu sống trong ngọn lửa này, nhưng nhịn lúc cũng thấy cơ thể truyền tới cảm giác bỏng rát.

      Hoa Lan sửng sốt lâu lâu mới phản ứng lại được, đúng rồi nhỉ, cơ thể giờ của nàng là dùng đất sét nặn thành, lúc chế tạo cơ thể biết dùng lửa nung qua bao nhiêu lần. Vì thế cần phải sợ ngọn lửa này, Thiên lang quân chỉ dặn dò nàng đề phòng nước thôi.

      Hoa Lan biết mình chết nên yên lòng, cụp mắt nhìn xuống, trái tim mới bình yên lập tức lại bị xách lên trăm tám mươi lần.

      Y Phục! Y Phục!

      Y Phục của nàng làm từ đất sét! Cũng được Ma giới cung phụng như đại ma đầu! Đó chỉ là y phục bình thường! Lần này bị đốt cháy hết sạch!

      Váy, tất, áo lót quần lót, ngay cả yếm cũng tha!

      Đại ma đầu vẫn còn đây mà!

      Tuy cơ thể này làm từ đất sét! Nhưng bắt nàng trần trụi đối diện với đại ma đầu cũng xấu hổ lắm đó! Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý để nam nhân nhín đâu! Cháy hết! Cháy hết rồi! A…
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30

      Ngọn lửa như sóng ùa tới, lúc sắp quét qua hết, người Hoa Lan cơ hồ còn mảnh vải che thân.

      Nàng hoảng sợ “Òa” lên, ôm chầm ngực mình.

      Đông Phương Thanh Thương đứng trước mặt nàng nghe thấy động tĩnh này định quay đầu, Hoa Lan hề do dự chào hỏi gáy bằng cái tát: “ được quay lại!” Cái tát này mạnh tới nỗi khiến đầu lệch sang bên.

      Trán Đông Phương Thanh Thương nổi gân xanh.

      Lúc này ngọn lửa qua, trong động khôi phục lại vẻ chết chóc, Ma Tôn đại nhân lạnh lùng quay đầu lại, “Tiểu hoa , ngươi ngày càng được đằng chân lân đằng…”

      Ánh nhìn của thoáng dừng lại, giọng chợt tắt.

      Hoa Lan trần trụi cuộn mình ngồi xổm dưới đất, hai tay vòng kín ngực, có thể nhìn ra được nàng gắng sức che chắn cơ thể mình. Nhưng cho dù là vậy, Đông Phương Thanh Thương vẫn nhìn thấy da thịt trắng bóng sau lưng, xương bướm thoắt thoắt của nàng, vì ngồi xổm nên sống lưng vẽ thành đường cong tuyệt đẹp, loáng thoáng đường nét giấu dưới sống lưng.

      biết vì lạnh hay căng thẳng, cơ thể nàng run khẽ.

      Hoa Lan cắn chặt môi, lúc lâu sau mới khóc lóc : “ được quay lại mà…”

      Ma Tôn đại nhân nhìn nàng, giọng điệu lạnh nhạt, “Bổn tọa có hứng thú với ngươi.”

      Phải rồi, đừng đây là cơ thể dùng đất sét nặn thành, mà cơ thể vốn có của nàng cũng từng bị Đông Phương Thanh Thương “dùng” rồi, có hứng thú gì được chứ. Hơn nữa trong thế giới ma, nữ ma cơ thể trần trụi đâu đâu cũng thấy. Nghe thời Thượng cổ, các nữ ma cởi mở hề kiêng dè, ắt là Ma Tôn nhìn quen mắt từ lâu lắm rồi. Hôm nay cho dù để nhìn thấy hết cơ thể này, e rằng cũng thèm hóa thân thành sói làm chuyện mờ tối gì đó với nàng.

      Nhưng mà…

      Nàng rất xấu hổ!

      Hoa Lan cúi mặt, “Đại ma đầu, ngươi cởi y phục ra …”

      Ma Tôn đại nhân nhướng mày, “Ngươi định dụ dỗ bổn tọa đó à?”

      “Ta chỉ muốn mượn chiếc áo bào đen của ngươi thôi!” Hoa Lan cuộn mình thành khối, sau đó chìa tay với Đông Phương Thanh Thương, “Áo bào…”

      Ma Tôn đại nhân thờ ơ, “Nếu bổn tọa cho ngươi định thế nào?”

      Bàn tay của Hoa Lan cứng đờ trong trung, sau đó lặng lẽ rụt về. Lâu lâu lên tiếng nữa.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy cơ thể nàng ngày càng run rẩy, cuộn lại ngày càng chặt hơn, đầu càng vùi sâu hơn, giống như con nhím bị trêu chọc, chỉ biết cuộn mình ôm chặt tim gan tội nghiệp, hoảng sợ bất an.

      quay đầu , nhìn Hoa Lan nữa.

      Hoa Lan cảm thấy Đông Phương Thanh Thương nhất định buồn cười lắm khi nhìn thấy nàng như vậy, cảm giác bất an xen lẫn tủi nhục và xấu hổ trong lòng ngừng lan rộng. Nhưng bỗng nhiên, mảnh vải còn hơi ấm phủ lên đầu nàng, giống như đạo Thanh tâm chú, lập tức trấn áp mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng nàng xuống.

      Nàng vô thức chộp lấy y phục phủ xuống đầu mình.

      Là hắc bào của Đông Phương Thanh Thương.

      Hoa Lan dám tin Ma Tôn khốn kiếp này cũng có lúc tốt bụng đến vậy, nàng mở to mắt ngước đầu nhìn . Bốn mắt giao nhau, trong Mê trận tối tăm chỉ có Dạ quang châu dưới đất phát ra ánh sáng mờ mờ, còn trong đôi mắt đen tuyền của chỉ có hình bóng của nàng.

      lấy à?” .

      Hoa Lan vội túm lấy hắc bào, “Lấy!” Nàng buồn khách sáo với Đông Phương Thanh Thương, tựa như sợ bị trêu chọc, vội vàng lấy áo cuộn chặt lên người, mặc kệ tay áo còn chưa mặc, tóm lại cứ che ngực và mông trước.

      Đến khi nàng tay chân luống cuống khó khăn lắm mới mặc được chiếc áo xong, ngẩng đầu nhìn lên, Đông Phương Thanh Thương đứng bên cạnh xoay lưng lại, chẳng thèm nhìn nàng lấy lần.

      Hoa Lan đột nhiên có cảm giác xấu hổ khi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng vội sửa lại áo, hắng giọng: “Đại ma đầu…” Đông Phương Thanh Thương đáp, Hoa Lan tiếp: “Đa tạ…”

      “Ta còn cần thắt lưng của ngươi nữa…”

      Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, quay đầu nhìn Hoa Lan mặc áo bào của mình. Chiếc áo vừa vặn với mặc người Hoa Lan giống như trùm cho nàng miếng vải đen to to, vạt áo phết dưới đất , ngay cả tay áo to rộng cũng sắp phết đất.

      Ma Tôn đại nhân thẳng thừng chê bai: “Lùn.”

      Trán Hoa Lan cũng nổi gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nhịn lại. Túm lại đoạn y phục thừa eo, “Ta đâu thể vừa xách áo vừa chứ… Thắt lưng của ngươi…” Hoa Lan nhìn Đông Phương Thanh Thương, mặc áo trong màu đen, sợi thắt lưng đó dùng để cột quần bên trong. Nếu tháo thắt lưng ra, chắc đại ma đầu phải trơ mông bước quá…

      Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi Hoa Lan im lặng…

      “Thôi ta cứ xách vậy…”

      Hoa Lan còn chưa dứt lời, phía trước lại truyền tới tiếng “Ầm”.

      Mặt Hoa Lan tái , nàng nghe được thanh này, là… tiếng nước tuôn trào!

      Sau bài học bị lửa thiêu lần trước, lần này Hoa Lan nhào tới bên cạnh Đông Phương Thanh Thương, tóm chặt chân tay , “Làm sao đây, đại ma đầu!” Mặc kệ chau mày, nàng hoảng loạng : “Thiên lang quân cơ thể của ta làm bằng bùn, thể xối nước, nước xối vào rã ra!”

      Đông Phương Thanh Thương nghe vậy vẫn hết sức thản nhiên, “Vậy à, để bổn tọa xem thử rã ra như thế nào.”

      Hoa Lan cả kinh, “Lòng dạ ngươi sao lại độc ác quá vậy!”

      Trong lúc tranh cãi, tiếng nước ầm ầm ngày càng gần, Hoa Lan sợ đến mức cả gương mặt còn huyết sắc, ôm chặt cổ Đông Phương Thanh Thương trèo lên lưng . Hai chân kẹp lấy eo , Ma Tôn đại nhân đen mặt quát: “Xuống ngay cho ta!”

      Hoa Lan có ngốc cũng leo xuống!

      Giây phút sinh tử, nàng cũng mặc kệ có tay giữ áo , chi khoác hắc bào lên lưng, cả thân hình trần trụi áp vào lưng Đông Phương Thanh Thương, ôm chặt lấy như con mực, lớn tiếng : “ là ngươi cho ta vào trong cơ thể ngươi, nghĩ cách khác !”

      Ở tư thế này mà câu này quá mờ tối, khiến người ta thể tưởng tượng xa vời.

      Nếu đổi lại người khác bò lên lưng Ma Tôn lời này, chỉ e người đó chết mất xác từ lâu. Nhưng Hoa Lan ra, cảm giác bất lực trong lòng Đông Phương Thanh Thương dường như còn mạnh hơn cả tức giận, đanh mặt đưa tay lên gỡ cánh tay ôm mình, “Xuống ngay!”

      Nhưng tay còn chưa chạm vào Hoa Lan nghe nàng kinh hô: “Gãy rồi gãy rồi!”

      Đầu Hoa Lan áp vào mặt , vùi hõm cổ , nước cuồn cuộn phía trước vòng qua ngã rẽ, như hổ như sói ập tới Đông Phương Thanh Thương.

      Trong nước có pháp lực.

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh hơn, lắc cốt lan trong tay, chạc cây tức tốc mọc ra, kết thành vòng tròn như kết giới bên cạnh và Hoa Lan . Bên trong chạc cây ngày càng nhiều nhánh, ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài. Phía bên ngoài, cành khô thô dài đâm sâu vào vách đá bên cạnh, cố định quả cầu làm từ sợi mây lên vách đá.

      “Ầm”, cốt lan dưới chân chao đảo, là nước bên ngoài va vào phần ngoài của cốt lan.

      Hoa Lan cảm thấy cơ thể bị ướt nàng mới dám ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, vừa nhìn bèn ngây người: “Đại ma đầu, vòng tay đó lợi hại đến vậy sao…”

      Đông Phương Thanh Thương chả buồn nhìn tới nàng, chỉ : “Nơi này là Sát trần ngũ hành, mượn sức ngũ hành để giết người trong trận, ở trong trận càng lâu Sát khí Ngũ hành càng mạnh. Lửa ban nãy chỉ là lửa phàm, nhưng nước này lại có xen lẫn pháp lực, công kích tiếp theo càng khó ứng phó hơn.”

      Hoa Lan nghe vậy ngây người.

      “Tiểu hoa , tốt nhất là ngươi cầu nguyện cho mình nhớ đường tìm ra mắt trận.”

      “…”
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 31

      Bóng tối tựa như vô cùng vô tận, Hoa Lan biết mình trong này bao lâu, nhưng nàng có tâm trạng than mệt, cũng có tâm trạng suy nghĩ trong Sát trận ngũ hành này còn có công kích gì đánh tới nữa. Nàng nhìn theo bóng Đông Phương Thanh Thương phía trước im lặng lời nào.

      Có lẽ ánh mắt nàng quá chăm chú khiến Đông Phương Thanh Thương thể tiếp tục phớt lờ, nghiêng mắt liếc nhìn Hoa Lan . Hoa Lan cũng tránh ánh mắt , giương đôi mắt lấp lánh nhìn .

      Ma Tôn đại nhân quay .

      Hoa Lan vẫn chăm chú nhìn .

      Đông Phương Thanh Thương cố nhịn nhưng nhịn được, “Ngươi lại muốn thế nào?”

      “Đại ma đầu.” Hoa Lan nghiêm túc , “Ta hỏi ngươi câu nhé, ngươi thử chúng ta chung lâu vậy rồi, nếu ngươi nhẫn tâm giết ta, chắc ta cũng chạy thoát, nhưng tại sao ngươi lại nhẫn tâm giết ta?”

      Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, quay đầu nhìn Hoa Lan , ánh mắt sâu thẳm, “ ra ngươi muốn chết à?” , “Bổn tọa tác thành cho ngươi.” đưa tay, móng tay bén nhọn lóe lên sát khí dưới ánh sáng của Dạ quang châu.

      Hoa Lan nhìn đến lòi mắt, vội xua tay, “ , ngươi hiểu lầm rồi, bình tĩnh …”

      Hoa Lan lui về phía sau bước, nhưng cảm thấy vùng đất vừa rồi còn cứng đờ bỗng hơi mềm. Nàng ngây người, cúi đầu nhìn xuống, phát con đường mình qua trở nên nhão như bùn, mềm như bông, gót chân nàng lún vào trong đầm lầy.

      Là Thổ! Thổ trong Sát trận ngũ hành!

      Hoa Lan dám la hét nữa, phản ứng đầu tiên là kéo cánh tay Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, kéo ta ra.”

      Ma Tôn đại nhân vô cảm lên tiếng: “Chẳng phải vừa rồi ngươi còn chê bổn tọa đủ nhẫn tâm sao?”

      “Lúc này là lúc tính toán những chuyện nhặt đó sao!” Hoa Lan sắp phát điên, “Sao gần đây ngươi tính toán chi li quá vậy!” Ánh mắt nàng nhìn về phía chân Đông Phương Thanh Thương, kinh hãi , “Ngươi còn kéo ta lên ngươi cũng chìm xuống luôn đấy!”

      Đông Phương Thanh Thương nhìn xuống, ánh mắt sa sầm, cốt lan cổ tay cử động, mọc ra sợi mây, tựa như lưới nhện phân thành vô số nhánh, đâm sâu vào vách đá bốn phía.

      tóm lấy cánh tay Hoa Lan , kéo nàng lên nhưng kéo được.

      Chân Hoa Lan chìm vào trong bùn, hơn nữa bùn nhão khiến đôi chân làm từ đất sét của Hoa Lan trở nên mềm nhũn, gần như sắp hòa vào đất.

      Hoa Lan kinh hô liên tiếp: “Mạnh lên, mạnh lên!”

      Đông Phương Thanh Thương dùng tay kéo mạnh, “phực” tiếng, kéo đứt cánh tay của Hoa Lan .

      Mọi thứ cứng đờ trong tích tắc.

      Ngay cả Ma Tôn xưa nay quen với sóng to gió lớn cũng sững sốt, nhìn màu sắc cánh tay từ trắng như ngọc biến thành màu bùn đất, dần dần trở nên cứng ngắc xám xịt, tan rã vào trong bùn đất dưới chân.
      Hoa Lan ngạc nhiên nhìn hồi lâu, lát sau tựa như mới phản ứng được, dùng bàn tay khác ôm chỗ gãy kêu lên đau đớn.

      Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chậm trễ này, nửa cơ thể của Hoa Lan tan vào trong bùn, nàng tự biết dù thế nào mình cũng bò ra được, huống hồ cho dù bò ra được, cơ thể đứt tay cụt chân kia cũng thể dùng được nữa! Nàng vội chìa bàn tay còn lại về phía Đông Phương Thanh Thương, hoảng hốt bất an nhìn , “Đại ma đầu, mau mau mau, cho ta vào trong cơ thể ngươi …”

      Nếu có nước mắt, chắc chắn bây giờ nàng nước mắt đầm đìa. Đông Phương Thanh Thương nhìn vẻ mặt Hoa Lan mà nghĩ vậy.

      “Ngươi thể thấy chết cứu! Chẳng phải tìm được cửa vào Mê trận ta đưa ngươi tìm mắt trận sao? Ta tìm được đường mà! Ngươi cho ta vào trong cơ thể ngươi ! Ta chỉ ở lúc thôi, chút nữa chúng ta ra ngoài Thiên lang quân kia nặn cho ta cơ thể khác …”

      ngực nàng cũng chìm vào trong bùn.

      “Đại ma đầu …” Hoa Lan cảm thấy lần này chắc Đông Phương Thanh Thương thấy chết cứu.
      Cũng phải, Ma Tôn thượng cổ như sao có thể cho phép tiểu hoa linh bỗng nhiên tùy ý thao túng cơ thể mình, nhất định muốn nếm trải thêm lần nào nữa những chuyện mất mặt lúc trước …

      Bùn ngập mũi Hoa Lan , nàng tuyệt vọng nhắm mắt.

      Vì thế nàng kịp nhìn thấy bàn tay Đông Phương Thanh Thương khẽ đưa lên …

      Nhưng đúng lúc ấy, Đông Phương Thanh Thương bỗng cảm thấy cốt lan truyền tới hồi chấn động khác thường, ngẩng đầu nhìn lên, vách đá cả hang động cũng hóa thành bùn, ập xuống đầu như tuyết lở, cốt lan vẫn chưa kịp hình thành thế phòng ngự, Đông Phương Thanh Thương bị chôn vùi bên trong.

      Bùn đất lặng ngắt dần dần hóa thành mặt đất cứng đờ, tựa như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.

      Hoa Lan nghe thấy thanh vô cùng ồn ào, giống như núi đất lở, giống như sông lớn nứt toạt, giống như sinh linh vạn vật đau đớn rên la. Nàng nhíu mày, mở mắt ra, tất cả những điều đập vào mắt càng khiến Hoa Lan kinh hãi vô cùng.

      Nàng giống như bị sức mạnh gì đó kéo lên trung, mặt đất ở dưới chân nàng, nhưng hoàn toàn khác với những gì nàng thấy ban nãy. Núi sông vụn vỡ, sinh linh đồ thán, mặt đất toàn là những vết thương sâu thấy đáy, nham thạch cháy cuồn cuộn bên dưới cũng có thể thấy ràng, trông như đất chảy máu, khiến người ta giật mình khi nhìn thấy.

      Hoa Lan vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, bỗng nổi lên cơn gió lớn, trong gió như có lưỡi đao xé rách khí, gió chém tan mây đen trời. còn ở hướng gió truyền tới là hai bóng người ngừng gia đấu, Hoa Lan biết trong số đó là Đông Phương Thanh Thương.

      Nhưng Đông Phương Thanh Thương này dường như rất khác với Đông Phương Thanh Thương nàng nhìn thấy.
      Màu mắt như máu, mi tâm có ấn kí đỏ tươi như kiếm, giao đấu với nữ nhân, toàn thân bùng lên sát khí, mặt là nụ cười gian xảo, ngông cuồng chẳng mảy may quan tâm đến núi sông vụn vỡ. So với Đông Phương Thanh Thương mà Hoa Lan nhìn thấy, dường như người này tàn nhẫn và ác hơn.

      Trường kiếm đỏ lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương mang theo thế sấm sét ngàn cân, chém về phía nữ nhân trước mặt, trong tiếng hét của , nữ nhân kia nâng kiếm lên đỡ, Hoa Lan biết trong tay nữ nhân đó là trường kiếm Sóc Phong.

      Lúc hai kiếm giao nhau, cơn sóng khổng lồ quét ngang sinh linh bốn phía khiến Hoa Lan đột nhiên bừng tỉnh, nữ nhân đó chính là Thiên Địa chiến thần trong truyền thuyết. Còn lúc này cảnh tượng nàng nhìn thấy ắt hẳn là trận chiến từ xưa giữa Đông Phương Thanh Thương và Xích Địa nữ tử thời Thượng cổ.
      Nhưng … tại sao nàng lại nhìn thấy cảnh này?

      phải nàng ở trong Sát trận ngũ hành dưới núi Thiên sao? phải nàng bị bùn đất vùi lấp trước mắt Đông Phương Thanh Thương sao? Tại sao nàng …

      “Qua đây.”

      Hoa Lan còn chưa nghĩ ra nguyên do, bỗng lưng bị siết lại, nàng bị người ta tóm sang bên, vừa rời khỏi nơi đó, ở đó bỗng có luồng sát khí quét qua, xé rách gian thủng lỗ. Hoa Lan ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương đứng sau lưng nàng.

      “Đại … đại ma đầu?”

      Hoa Lan hoàn toàn tình cảnh lúc này, nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương giao chiến với Xích Địa nữ tử bên kia, lại nhìn Đông Phương Thanh Thương mắt đen tóc trắng chỉ mặc áo trong màu đen sau lưng, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Trận trong trận” Đông Phương Thanh Thương , “Thổ trong Sát trận ngũ hành chính là trận trong trận.”
      Hoa Lan đờ người, “Trận trong trận … Tại sao ta lại nhìn thấy cảnh ngươi và Xích Địa nữ tử đánh nhau thời Thượng cổ? Đây là trận gì? Làm sao phá được?”

      Đông Phương Thanh Thương sầm mắt, lúc trả lời cố ý phớt lờ hai câu hỏi trước của Hoa Lan : “Trận pháp trong thiên hạ, bất luận là trận gì đều có mắt trận, tìm được mắt của trận này đương nhiên công cũng tự phá.”

      “Vậy mắt trận ở đâu?”

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng ở chỗ hai người ngừng giao đấu. Hoa Lan cũng nhìn theo ánh mắt , sau đó tái mặt, “Ngươi … hai người ngừng đánh nhau kia là mắt trận à?”
      đáp, coi như ngầm thừa nhận.

      Hoa Lan nhìn xung quanh, “Đánh kịch liệt như vậy, chúng ta làm sao lại gần họ được? Vừa rồi ngươi kéo ta ra là vì sát khí trong trận này có thể gây thương tổn đúng ?”

      Đông Phương Thanh Thương gật đầu, “Sát khí này có vẻ như sinh ra từ giao đấu của họ, nhưng ra phải, đó là sát khí trong trận tự sinh ra.” ngạo mạn , “Trận chiến giữa bổn tọa với ta thời Thượng cổ há chỉ có chút uy lực như thế này.”

      Nghe ra … dường như cũng còn kiêu ngạo lắm …

      “Nhưng sát khí của trận này tổn hại được ta, còn ngươi, bám chặt lấy thân xác này , bổn tọa tự nhiên để ngươi chết quá nhanh.”

      Thân xác này?

      Hoa Lan lấy làm lạ, cúi đầu nhìn xuống, bấy giờ mới hoảng hốt cảm giác được, chả trách vừa rồi nàng vẫn luôn cảm thấy tứ chi rã rời! ra tay chân nàng đều mất hết rồi, chỉ còn lại ngực và đầu vắt mảnh vải rách, bị Đông Phương Thanh Thương xách trong tay.

      “Trời ạ! Thảm quá nỡ nhìn!” Hoa Lan kinh hô, “Ta hận ngươi!” Nàng , “Vừa rồi nếu ngươi chịu dời chỗ trong cơ thể cho ta, ta đâu có như thế này đâu!”

      Ma Tôn đại nhân nheo mắt nhìn nàng, “Nếu phải bổn tọa kéo thân tàn của ngươi trong bùn ra, có lẽ ngươi hồn phi phách tán trong Sát trận rồi chừng.”

      Hoa Lan tức tối, “Nếu ngươi muốn cứu ta, tại sao dứt khoát cho ta mượn nửa cơ thể dùng chung!”

      “Tại sao bổn tọa phải cứu ngươi?”

      Câu này khiến Hoa Lan nghẹn lời.

      “Ngươi ngươi tìm được mắt trận, bổn tọa miễn cưỡng tin ngươi, chỉ cần giữ được cho ngươi hồn phi phách tán là nhân từ lớn nhất rồi, còn về những thỉnh cầu khác của ngươi phải xem tâm trạng của bổn tọa.”

      Hoa Lan nghiến răng nhưng cũng dám trở mặt, sai, rời khỏi Đông Phương Thanh Thương trong này, có lẽ ngay cả hồn phách mình nàng cũng giữ nổi.

      Nhưng nàng thấy uất ức, nghĩ kĩ lại, nàng ở chung với bao lâu đâu, vậy mà trước sau hư hết mấy cơ thể!

      Nếu phải đầu óc nàng thông minh cơ trí, hồn phách nàng mạnh mẽ, e là nàng hóa thành làn khói tan biến trong thế gian này từ lâu rồi.

      “Chắc chắn là số mạng chúng ta khắc nhau.” Hoa Lan thầm lẩm bẩm.

      Đông Phương Thanh Thương nghe vậy chỉ hừ lạnh, chẳng buồn so đo với Hoa Lan .
      B.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 32

      Thân hình Đông Phương Thanh Thương khẽ động.

      Hoa Lan lấy làm lạ, Đông Phương Thanh Thương có pháp lực sao có thể bay lên trong trận này? Nàng ngoẹo đầu quan sát phía sau , lúc này mới phát ra cốt lan sau lưng kết thành đôi cánh khổng lồ, vẫy cánh đưa họ bay về phía trước.

      Hoa Lan ngây người, “Chẳng phải ngươi cái này chỉ có tác dụng phòng ngự thôi sao?”

      “Cốt lan ăn sát khí mà sống, nơi này đâu đâu cũng là sát khí, đương nhiên bổn tọa muốn dùng thế nào dùng.” Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng Hoa Lan nhạy bén phát giác được giọng điệu căng thẳng.

      Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh ràng của Đông Phương Thanh Thương, hỏi : “Đại ma đầu, hình ảnh trong trận này có liên quan tới ngươi phải ?”

      Trong trận này chỉ có nàng và Đông Phương Thanh Thương, hình ảnh thời Thượng cổ này Hoa Lan chỉ từng nghe , chưa từng nhìn thấy. Nhưng cảnh tượng sống động ngay trước mặt họ lúc này đây như mới xảy ra hôm qua, ngoài việc trận pháp này khơi ngợi hồi ức trong lòng chắc còn cách giải thích nào khác.

      “Ngươi và Xích Địa nữ tử ...” Hoa Lan còn chưa hết, bỗng bên kia lóe lên ánh sáng tím.

      Khí tức của Đông Phương Thanh Thương chuyển động, đôi cánh do cốt lan kết thành sau lưng bỗng giật mạnh, tựa như biểu đạt dao động cảm xúc của chủ nhân.

      Hoa Lan nhìn về phía hai người giao đấu, thấy biết từ lúc nào, bên đó xuất bóng người màu tím, y nhân lúc Đông Phương Thanh Thương giao đấu với Xích Địa nữ tử, chém mạnh lên lưng Đông Phương Thanh Thương khiến nổi giận, quay đầu dùng trường kiếm đâm vào tim kẻ đánh lén. Trong phút chốc ngọn lửa bùng lên người kẻ đánh lén.

      Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là kẻ đánh lén kia chết ngay lúc ấy, y dường như dốc hết toàn bộ sức lực kéo cánh tay Đông Phương Thanh Thương lại, để rút kiếm ra khỏi ngực mình.

      Vào lúc này, trường kiếm Sóc Phong trong tay Xích Địa nữ tử bừng lên hào quang, từ phía sau Đông Phương Thanh Thương đâm xuyên qua người .

      Trúng ngay giữa tim, hàn khí của trường kiếm Sóc Phong khiến ngực Ma Tôn lập tức kết thành những hạt băng, như những hạt băng màu lam Hoa Lan nhìn thấy trong động băng núi Côn Luân lúc trước, nhiệt độ cực lạnh, giống như dây leo phủ khắp người Đông Phương Thanh Thương.

      Trường kiếm lửa trong tay Ma Tôn lỏng ra, lưỡi kiếm do pháp lực ngưng tụ thành tan biến trong tích tắc, kẻ đánh lén áo tím từ trung rơi xuống, thân hình biến mất. Xích Địa nữ tử tựa như muốn rút kiếm đuổi theo, nhưng lúc này Đông Phương Thanh Thương lại giữ chặt trường kiếm Sóc Phong đâm xuyên ngực mình, mặc kệ hàn khí kiếm khiến tay kết băng.

      Hoa Lan kinh ngạc há miệng: “Đại ma đầu ... đây ... đây đều là sao?”

      ra ...

      Trong trận chiến thời Thượng cổ, phải mình Xích Địa nữ tử đánh bại Đông Phương Thanh Thương, lúc đó còn có người khác ... Nhưng tại sao, trong tất cả các sách cổ liên quan đến trận chiến này chưa bao giờ có ghi chép về tồn tại của người này. Thậm chí ngay cả Ty Mệnh tinh quân chủ nhân nàng cũng biết chuyện này ...

      Hoa Lan ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, trông thấy ánh mắt thoạt sáng thoạt tối, gió từ đôi cánh cốt lan sau lưng càng cuồng bạo hơn, khiến người ta bất an.

      “Đại ma đầu?”

      Hoa Lan biết trận trong trận xuất cảnh tượng này nhất định có nguyên nhân, Sát trận huyễn cảnh mượn khe hở tối tăm trong lòng người để mai phục, sau đó chờ thời cơ hành động, lúc lòng người lạc lối thời cơ giết người đó.

      Huyễn cảnh Hoa Lan nhìn thấy trước đó cũng vậy, huyễn cảnh này cũng vậy.

      Đời Đông Phương Thanh Thương chỉ chiến bại lần duy nhất, trong lòng nhất định cực kỳ cam, nhưng bây giờ Hoa Lan nhìn thấy được, vì bị người ta đánh lén sau đó mới bị chư thần giết chết. Với tính cách của Ma Tôn , oán hận bất mãn trong lòng đối với chuyện này nhất định rất mãnh liệt.

      Nếu Đông Phương Thanh Thương bị tình này cảnh này mê hoặc tâm trí, chìm vào phẫn hận, vậy chỉ dựa vào mình nàng làm sao phá trận?

      Hoa Lan liền lấy đầu húc vào eo Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, ngươi thể bị huyễn cảnh này mê hoặc mất lý trí, ngươi bị nhốt ở đây cũng sao, nhưng ta còn phải ra ngoài nữa!”

      Ma Tôn đại nhân mặc kệ nàng lải nhải.

      Hoa Lan chỉ còn cách dùng đầu húc liên tiếp vào eo Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, đại ma đầu, ngươi tỉnh táo lại mau!”

      Húc hồi lâu mà Đông Phương Thanh Thương có phản ứng, Hoa Lan thoáng suy nghĩ, hết cách rồi, nàng há miệng cắn lên eo . Răng nghiến chặt, chẳng hề tiếc sức chút nào.

      Cơ thể Đông Phương Thanh Thương dường như bất giác khẽ chấn động. Hoa Lan nhả ra, ngẩng đầu nhìn lên thấy cúi đầu xuống, ánh mắt tối tăm nhìn mình, Hoa Lan toét miệng cười, “Đại ma đầu, cơ thể ngươi đao thương bất nhập, nhưng ngờ lại sợ nhột ... Ư ...”

      Mặt Hoa Lan bị Ma Tôn đại nhân bóp lại, ánh mắt lạnh lẽo, “Tiểu hoa , ngươi còn dám cắn cơ thể bổn tọa nữa à?”

      Mặt Hoa Lan bị bóp đến biến dạng, nàng chu miệng nhưng ra được chữ nào.

      Vào lúc này, hình ảnh trong huyễn cảnh bỗng nhiên rung chuyển. Sát khí trong trận sụt giảm, đôi cánh kết từ cốt lan sau lưng Đông Phương Thanh Thương run rẩy. Ánh mắt khẽ sầm xuống.

      Hoa Lan cựa quậy quay đầu nhìn về phía trước, sau đó kêu lên thành tiếng: “Biến mất rồi!”

      Ma Tôn và Xích Địa nữa tử được Sát trận kéo ra đều biến mất.

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, “Trận bị phá rồi.”

      “Hả?”

      Trận bị phá rồi? Nhưng ràng họ chưa làm gì hết mà!

      Hoa Lan còn ngơ ngác cảm giác mất trọng lượng đột ngột ùa tới, nàng hoảng loạn quay đầu, thấy đôi cánh lớn do cốt lan kết thành sau lưng Đông Phương Thanh Thương cũng biến mất! Họ nhanh chóng rơi xuống dưới, Hoa Lan muốn bám lấy Đông Phương Thanh Thương nhưng nàng có tay!

      “Đại ma đầu!” Hoa Lan hoảng hốt hét to, “Ngươi phải giữ chặt ta đó nhé!”

      Đông Phương Thanh Thương đáp.

      Khi Hoa Lan sợ hãi vì bị mất trọng lực, thình lình cảm thấy có bàn tay vòng qua cổ nàng, ôm nàng vào lòng.

      Vòm ngực ấm nóng có sức mạnh khiến nàng yên lòng.

      Nàng chết. Trong lòng Hoa Lan bất chợt kiên định trào dâng ý nghĩ này, nàng chết, vì có đại ma đầu ở đây.

      Bỗng nhiên thân hình nàng trĩu xuống, Hoa Lan cảm thấy mình rơi xuống đất nhưng hề đau đớn. Nàng mở mắt, trước mặt tối đen, cảm giác được mặt mình hình như vùi trong bùn.

      Trong ánh sáng sắp lụi tàn, nàng lờ mờ nhìn thấy tia sáng.

      “Coi như cũng kịp lúc.” Giọng Thiên lang quân vang lên bên tai nàng, “A Lan, nàng vẫn bình yên chứ?”

      Hoa Lan xoay xoay đầu, chớp đôi mắt để tầm nhìn của mình đần dần trở nên ràng. Nàng nhìn thấy người quấn vải đen thần bí kia xách đèn lồng đứng bên cạnh, còn lúc này người cúi xuống nhíu mày quan sát nàng chính là chủ nhân bày ra lớp lớp Sát trận này - Thiên Ân lang quân.

      Vẻ mặt như vô cùng ân hận, “Tại ta sơ suất, để nàng phải thảm hại thế này, đúng là lỗi của ta.”

      Hoa Lan ngơ ngác nhìn lúc rồi mới đảo mắt sang bên cạnh, ở đây vẫn là địa đạo tối đen như trước, chỉ khác ở chỗ khí tức kỳ dị trong địa đạo hoàn toàn biến mất, “đại ma đầu đâu?”

      Nàng hỏi mấy chữ này, thần trí bỗng nhiên tỉnh táo, “đại ma đầu đâu rồi?” Vẻ mặt nàng có hơi hốt hoảng.

      “Cút khỏi người bổn tọa.”

      tiếng mắng trầm trầm từ dưới người Hoa Lan truyền tới.

      Lúc này Hoa Lan mới cảm nhận được cảm giác là lạ dưới ngực mình, vùng ngực vẫn còn nguyên vẹn của nàng đè lên mặt Đông Phương Thanh Thương ...

      Nhận ra tư thế này quá mức mờ ám, Hoa Lan khỏi hoa dung thất sắc, hoảng hốt la lớn: “Á! Lưu manh!” Nàng muốn trở mình nhưng thân hình tay chân, chỉ còn cách dùng đầu chống lên cựa quậy dịch sang bên cạnh.

      Có lẽ cảnh tượng thảm hại này khiến người bên cạnh nỡ nhìn nữa, Thiên lang quân : “Thất lễ.” Sau đó cởi y phục mình bọc Hoa Lan lại, ôm nửa cơ thể tàn tạ của nàng lên khỏi mặt Đông Phương Thanh Thương.

      Trở ngại trước mặt biến mất, Ma Tôn đại nhân vẫn còn nằm trong bùn đối diện với Thiên lang quân.

      Thiên lang quân cười cười với Đông Phương Thanh Thương, sau đó liếc nhìn cốt lan tay , lát sau thu lại ánh mắt, vội vã dùng tay áo lau bụi đất mặt Hoa Lan , dáng vẻ như vô cùng thương xót: “Đau ?” Giọng vừa nhàng vừa dịu dàng, giống như sợ lớn tiếng chút khiến Hoa Lan bị đau, “Hay là A Lan vào bình Nạp hồn ở lúc trước nhé?”

      A Lan?

      Ma Tôn đại nhân nheo mắt. Vậy mà cũng gọi được sao.

      Hoa Lan cũng cảm thấy quan tâm của Thiên lang quân đối với mình khiến nàng hơi khó xử. Tuy trước đó y tốt với nàng cách có nguyên do, nhưng lần này ... là ảo giác của nàng sao? Sao nàng lại cảm thấy Thiên lang quân ...

      Hình như càng coi trọng nàng hơn chút nữa phải?

      Là vì ... nàng nhận biết được bảo vật sao? Vì thế mới đích thân vào Mê trận tìm nàng?

      Hoa Lan còn thầm suy nghĩ, Đông Phương Thanh Thương bên cạnh đứng dậy từ trong bùn. Tuy lúc này cũng nhếch nhác, nhưng ánh mắt vẫn cao ngạo chẳng chút giảm suy, “Ngươi chính là chủ nhân núi Thiên ?”

      Nghe thấy câu này, ánh mắt Thiên lang quân dời khỏi mặt Hoa Lan , quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương. “Đúng vậy.” Y quan sát Đông Phương Thanh Thương từ xuống dưới, “Nhìn khí chất của huynh đài, nếu tại hạ đoán lầm, chắc huynh là người của Ma giới.”

      Thiên lang quân này cũng nhìn ra thân phận của Đông Phương Thanh Thương sao?

      Hoa Lan quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, nàng hiểu ra.

      Bụi đất đầy mình, toàn thân có pháp lực, mặt mũi xúi quẩy, bất kỳ ai cũng thể ngờ tới là Ma Tôn thượng cổ hô mưa gọi gió.

      Hoa Lan bỗng cảm thấy thời gian này ra Đông Phương Thanh Thương sống cũng dễ dàng gì lắm.

      “Núi Thiên ta hề có quan hệ với Ma giới, biết huynh đài tới đây vì chuyện gì?”

      “Tức nhưỡng.”

      Hai chữ ngắn gọn Đông Phương Thanh Thương thốt ra khiến khí trầm thêm mấy phần, tay bóng đen khẽ động, cốt lan cổ tay lập tức có phản ứng, khí căng thẳng cứ như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.

      “A Ảnh.” Thiên lang quân hờ hững ngăn cản động tác của người sau lưng.

      Bóng đen tựa như yên tâm, nhưng sau lúc im lặng vẫn thầm lui lại bước, cốt lan của Đông Phương Thanh Thương cũng ngoan ngoãn lại.

      Nụ cười của Thiên lang quân đậm hơn mấy phần, “Huynh chính là kẻ phụ bạc, bạc tình lang mà A Lan với ta nàng phải lên núi Thiên tìm đó à?”

      Đầu Hoa Lan cứng lại.

      Sau đó nàng nghe giọng mừng giận khó phân của Ma Tôn đại nhân: “Ồ, đúng vậy, hình như ta chính là kẻ phụ bạc, bạc tình lang mà ta đó.”
      B.Cat thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 33

      Nghe Đông Phương Thanh Thương đơn giản nhàng ra những lời như vậy, Hoa Lan cảm thấy gai ốc sau cổ dựng hết lên. Nàng nghĩ cũng biết, giây phút này đại ma đầu nhất định thầm nghĩ cách hành hạ nàng.

      Thiên lang quân nhìn Hoa Lan rồi lại nhìn Đông Phương Thanh Thương, hiểu ra quan hệ của họ còn phức tạp hơn những gì Hoa Lan miêu tả nhiều lắm. Vậy là y cười cười với , “Huynh là bằng hữu của A Lan, núi Thiên ta tất nhiên phải quan tâm chăm sóc.”

      Chưa dứt lời, bóng đen sau lưng y lại phát ra động tĩnh kháng nghị, nhưng ngoài dự tính lại bị Thiên lang quân phớt lờ.

      Hoa Lan cảm thấy bóng đen này dường như lúc nào cũng phản đối quyết định của Thiên lang quân. Cho dù là lúc y đưa nàng về đảo, hay là lúc đưa nàng tới phòng ngầm chứa bảo vật. Có lẽ bóng đen cũng luôn đề phòng phản đối khi nghe Đông Phương Thanh Thương và Thiên lang quân đối thoại với nhau, nhưng lần nào bị Thiên lang quân trấn áp phớt lờ...

      Nghĩ cũng tội nghiệp ...

      Ánh mắt Hoa Lan vượt qua vai Thiên lang quân quan sát bóng đen sau lưng, nhưng dưới lớp vải đen che chắn, Hoa Lan nhìn thấy được gì. Nàng bĩu môi, định quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy trong lớp vải đen có đôi mắt màu đỏ quay sang nhìn nàng.

      Hoa Lan sợ đến cứng cổ, vừa chớp mắt thấy đôi mắt mặt bóng đen kia đâu nữa.

      Là... ảo giác sao?

      Nàng ngơ ngác nhìn sang bên khác, nghe thấy Thiên lang quân bên cạnh tiếp lời Đông Phương Thanh Thương: “Tức nhưỡng đúng là vật của núi Thiên ta, có điều biết tại sao huynh đài lại đặc biệt tới lấy Tức nhưỡng? Theo ta biết, đối với người của Ma giới, Tức nhưỡng hề có chút tác dụng nào.”

      Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng, liếc nhìn Hoa Lan , “Để chế tạo cơ thể.”

      Hoa Lan nghe vậy mắt lập tức sáng lên, nàng ngẩng đầu lên vừa khéo đối diện với ánh mắt Đông Phương Thanh Thương nhìn mình. Tim Hoa Lan như bị vật gì đó va phải, giống như có luồng khí nóng ùa vào tim nàng, khiến cơ thể vẫn luôn lạnh lẽo từ nãy đến giờ lại phát nóng lên.

      Đại... đại ma đầu muốn chế tạo cơ thể khác cho nàng sao?

      Bởi thế nên ngại gian khổ vạn dặm tìm tới núi Thiên , xông vào Mê trận chỉ để chế tạo cho nàng cơ thể thôi sao? Hoa Lan cảm thấy mình thể nào bình tĩnh lại được, nhưng trong lúc kích động, nàng vẫn nén được cảm giác chuyện này có khúc mắc.

      Nếu Đông Phương Thanh Thương vì chế tạo cơ thể cho nàng mới tới núi Thiên , vậy sao khi có được tin tức núi Thiên sao đưa nàng theo luôn?

      sợ đến lúc chế tạo được cơ thể mới cho nàng, quay lại tìm được hồn phách nàng ư?

      Hay phải cơ thể mà định chế tạo vốn dành cho nàng?

      Hoa Lan càng nghĩ càng thấy lòng lạnh , hơi ấm vừa xông lên ban nãy dần dần nguội lạnh. Nàng lẳng lặng nhìn Đông Phương Thanh Thương, chế tạo cơ thể cho nàng cho ai đây chứ?

      “Ồ?” Thiên lang quân giống như hiểu ý Hoa Lan , lên tiếng hỏi thay nàng, “Vì chế tạo cơ thể cho A Lan sao?”

      Đông Phương Thanh Thương im lặng, Hoa Lan bỗng căng thẳng nhìn . thoáng sau, khóe môi cong lên, cười đáp: “ còn ai nữa?”

      Hoa Lan nghe được đáp án sửng sốt nhìn Đông Phương Thanh Thương lâu lâu. Nàng hình dung được tâm trạng mình lúc này, nhưng nàng cảm giác được má mình nong nóng, ngay cả cơ thể giờ có trái tim cũng nong nóng.

      Đại ma đầu đối với nàng... tốt quá...

      Thiên lang quân cũng ôn hòa cong mắt, nhìn Đông Phương Thanh Thương cười, “Xem ra huynh đài phải là kẻ phụ bạc như A Lan . Nhưng tiếc là phải khiến huynh đài thất vọng.” Y ra hiệu cho người áo đen đốt đèn lồng trước còn mình ẵm Hoa Lan theo sau, xem ra định đưa họ ra khỏi Mê trận.

      “Cơ thể của A Lan do ta lấy Tức nhưỡng bổ trợ cho đất sét nặn thành cơ thể. Nhưng tiếc rằng cho dù là vậy, cơ thể này cũng quá ba ngày là dần dần cứng lại, thể hoạt động được nữa. Nguyện vọng muốn lấy Tức nhưỡng nặn cơ thể của huynh đài e là thể thực .”

      “Đất sét là vật chết, cơ thể nặn thành sau mấy ngày cũng tự nhiên đông cứng.” Đông Phương Thanh Thương hờ hững , “Cơ thể toàn bộ bằng Tức nhưỡng được.”

      Bước chân Thiên lang quân khựng lại, ngọn lửa trong chiếc đèn lồng phía trước in bóng trong đôi mắt y, “Huynh đài có điều biết, Tức nhưỡng là vật ngừng sinh trưởng, nếu bỏ thêm đất sét, hình dạng biến đổi, vốn thể nào nặn thành hình người. Cho dù nhập hồn phách vào cũng thể khiến nó sinh tứ chi mặt mũi, nó vẫn chỉ là bùn đất mà thôi.”

      Đông Phương Thanh Thương liếc nhìn Thiên lang quân, vẻ mặt cao ngạo, “Ta tự có cách khiến nó thành hình người, chỉ cần ngươi đưa Tức nhưỡng cho ta là được.”

      Bóng đen dẫn đường phía trước dừng bước, quát lên: “Ngông cuồng!”

      Đông Phương Thanh Thương chỉ cười, buồn để ý, giống như nghe lời khen.

      Thiên lang quân quan sát hồi lâu rồi : “Số lượng Tức nhưỡng có hạn, cho dù dùng toàn bộ cũng chỉ đủ chế tạo cơ thể. Nếu chế tạo cơ thể thành, sau này e là A Lan phải ở trong bình Nạp hồn. Huynh đài, huynh có hoàn toàn chắc chắn ?”

      Hoa Lan nghe vậy lòng cũng căng thẳng, vội chớp mắt nhìn Ma Tôn đại nhân.

      Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, “Chế tạo cơ thể thôi mà, lẽ nào lại thất bại được sao?”

      Cũng phải, so với những chuyện khác Ma Tôn làm, chế tạo cơ thể nghe ra dường như rất đơn giản, huống hồ vốn dĩ có thuật chỉ vật thành người. Giống như lúc trước ở Ma giới, nàng cùng Đông Phương Thanh Thương... dùng cơ thể tắm rửa, tùy tiện hất giọt nước là có thể tạo ra hai hình người. Tuy người đó sống được bao lâu, nhưng có pháp thuật của , thêm vào vật thần kỳ như Tức nhưỡng, chế tạo con người chắc cũng rất dễ dàng...

      là Ma Tôn mà.

      Nhưng khoan ...

      Hoa Lan bỗng phát chuyện vô cùng đáng sợ...

      Ma Tôn ... chẳng phải giờ có pháp lực sao?

      Chẳng mấy chốc cuối cùng cũng bước ra khỏi Mê trận giam giữ nàng và Đông Phương Thanh Thương.

      Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu xuống, Hoa Lan cảm giác cuối cùng mình cũng sống lại, thở phào hơi.

      Nàng nhìn xung quanh, phát đây là nơi lúc đầu Thiên lang quân đưa nàng di chuyển lên đảo, sau lưng nàng chính là núi Thiên , phía trước chính là bãi cát trắng và biển cả mênh mông.

      ra thời gian qua nàng và Đông Phương Thanh Thương đều quanh quẩn trong Mê trận núi...

      Thiên lang quân đưa Hoa Lan và Đông Phương Thanh Thương đến sân viện. Y sắp xếp phòng cho Đông Phương Thanh Thương, sau đó cho người quét dọn, trong thời gian này để tới phòng Hoa Lan ngồi chờ.

      Y đặt “cơ thể” của Hoa Lan lên bàn, xoa đầu nàng, an ủi nàng hồi: “Bây giờ ta sai người chế tạo cơ thể mới cho nàng, cố gắng đưa đến cho nàng tối nay.”

      Hoa Lan sửng sốt, “ phải số lượng Tức nhưỡng có hạn sao...”

      “Cơ thể dùng đất sét nặn thành tốn nhiều Tức nhưỡng đâu.” Thiên lang quân cười , “Huống chi xưa nay ta để tất cả Tức nhưỡng chung chỗ mà phân bố khắp nơi đảo, tìm lại tất cả Tức nhưỡng có lẽ phải mất hai ba ngày, mấy hôm nay A Lan vẫn phải cần cơ thể mới. Nàng yên tâm, ta tự có tính toán.”

      Thiên lang quân lại xoa đầu Hoa Lan rồi mới rời .

      Hoa Lan ngoẹo đầu nhìn Ma Tôn đại nhân ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, hỏi : “Thiên lang quân rất dịu dàng, đúng ?”

      “Dịu dàng?” Ma Tôn đại nhân nhấp trà, “Ngươi vậy là vậy.”

      Hoa Lan sửng sốt nhìn vẻ mặt , “Là ý gì?”

      Đông Phương Thanh Thương liếc nhìn chế giễu Hoa Lan , sau đó đưa mắt ra ngoài cửa sổ, “Đá dương, Thượng trì thủy, ở đây khắp nơi đều là bảo vật, nhưng khí tức của bảo vật nào cũng đều quái dị.”

      “Khí tức...”

      “Tuy ngươi nhận biết được những bảo vật này, nhưng chỉ biết hình dạng chứ biết trái tim, chủ nhân trong truyền thuyết của ngươi uổng công dạy ngươi.”

      Hoa Lan theo ánh mắt Đông Phương Thanh Thương nhìn ra ngoài, trông thấy những kỳ hoa dị thảo kia nở rộ dưới ánh nắng, lòng nàng bỗng có cảm giác kỳ quái, “Đại ma đầu, trái tim mà ngươi ... là cái gì?”

      Ánh mắt lại lần nữa dừng mặt Hoa Lan , “Cái bóng.”

      “Cái bóng?”

      “Cái bóng thuộc về chúng.”

      Được Ma Tôn đại nhân nhắc nhở, Hoa Lan đưa mắt nhìn ra xa. Dưới ánh nắng chiếu rọi, bóng của loài hoa màu hồng tường viện bỗng cử động cách quái dị, tuy độ cong rất , nhưng nó cử động, hơn nữa lúc này có gió cũng có người, đóa hoa cũng động đậy.

      Cái bóng... tự mình cử động...

      Hoa Lan cảm thấy toàn thân lạnh toát, “Đại... đại ma đầu... đó là cái gì?”

      Đông Phương Thanh Thương vẫn nhàn nhã uống trà, “Chắc là bảo vật mà Thiên lang quân dịu dàng của ngươi đó.”

      Hoa Lan bỗng nhớ lại những lời Thiên lang quân với mình lúc ngồi trong sân viện ăn bánh. Sau đó nàng cảm thấy mặt mình tái , “Đại ma đầu ơi... Làm sao đây?”

      “Yên lặng quan sát.” Đông Phương Thanh Thương , “Cho dù y giữ chúng ta lại có mục đích gì, chỉ cần y lấy Tức nhưỡng ra, những chuyện khác cần phải sợ.”

      ...” Hoa Lan cảm thấy miệng mình run, “Ta trước đó Thiên lang quân với ta, ta cũng là bảo vật... Ngươi có ý gì?”

      Ma Tôn đại nhân nhướng mày nhìn Hoa Lan , “Ồ? Bảo vật à?”

      Hoa Lan sợ hãi trừng mắt vô tội cầu cứu .

      buông ly trà trong tay, cười đầy hứng thú, “Chả trách lại đối với ngươi tốt như vậy. Khiến ta hiếu kỳ...” nheo mắt, “Rốt cuộc ngươi là bảo vật gì?”

      Hoa Lan nhìn nụ cười khóe môi người trước mặt mình lúc này, nàng bỗng cảm thấy có lẽ mình nên cho biết những lời của Thiên lang quân .

      Vì nếu Thiên lang quân là con sói dữ, vậy trước mắt nàng...

      Có lẽ chính là thú thượng cổ cực kỳ hung ác...
      ShironecoB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :