1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ma Tôn - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19

      Ở Ma giới, trong căn phòng tối đen, Thương Khuyết đứng bên giường : “Thám tử truyền tin về, thông báo hôm kia nhìn thấy Ma Tôn ở chợ Côn Luân.”

      Người uống thuốc giường khựng lại,” Ma Tôn chợ Côn Luân?” Tuy người là nam nhân, nhưng giọng điệu lại khiến người ta có cảm giác mị quỷ dị, “ đến đó làm gì?”

      Thủy tinh thành, chắc là mua vũ khí, nhưng có chuyện kì quái.” Thương Khuyết chau mày,” Thám tử báo, trước khi Thủy tinh thành, người có đeo kiếm, hơn nữa sau khi đến Thủy tinh thành, lời cử chỉ của Ma Tôn… có hơi đáng ngờ.”

      “Ồ? Đáng ngờ thế nào?”

      “Hình như… rất có hứng thú với yếm và thuốc to ngực của nữ nhân…”

      “… … “

      Thương Khuyết xoa xoa ấn đường , “Khổng Tước, có đó là Ma Tôn thượng cổ ? Mấy ngày lúc mới tỉnh, cử chỉ ở Ma giới cũng vô cùng quái dị, suốt ngày thầm thầm, lẩm bẩm lẩm bẩm mình, còn… thích nam sắc nữa…”

      “Ma Tôn thượng cổ khó tránh khỏi có chút tà tính, nhưng truyện này ảnh hưởng đến đại , có điều…” Khổng Tước đặt chén thuốc xuống, ánh mắt lạnh , “Tháp Hạo Thiên, núi Côn Luân, còn muốn tìm nữ phàm nhân nữa.”

      “Có điều gì kì quái chăng?”

      “Thương Khuyết, để phục sinh Ma Tôn, chúng ta tìm đọc biết bao sách vở, ông quên nhanh vậy sao, điểm chung của ba điều này là gì?” Khổng Tước xuống giường, đến trước gương đồng nhìn mình bên trong, ông ta xoa xoa đôi môi tái nhợt, “Có thần thượng cổ, trước khi biến mất vô duyên vô cớ liên quan đến hai điểm này.”

      Thương Khuyết ngây người, “Xích Địa nữ tử…”

      “Trong sách vở thượng cổ có quyển nào ghi chép trước khi Xích Địa nữ tử biến mất đâu, nhưng theo suy đoán của ta, người như ta cũng như Ma Tôn thôi, trường sinh bất tử, vĩnh viễn trường tồn. Sau khi Ma Tôn chết có ai có thể giết được ta, trong tam giới ngũ hành, ta chỉ đến Minh giới Địa phủ luân hồi hết lần này đến lần khác, nếu biến mất hoàn toàn như vậy.” Khổng Tước dùng ngón tay vân vê môi đến đỏ hồng, khiến màu sắc dễ nhìn hơn đôi chút, “Chắc Ma Tôn tìm Xích Địa nữ tử.”

      Thương Khuyết kinh ngạc, “ cách đời lâu như vậy, làm sao biết được lúc sinh tiền Xích Địa nữ tử từng đến hai nơi đó?”

      “Ma Tôn thích đả đấu, từ thời thượng cổ, chỉ cần là vật bị nhắm trúng, nhất định tìm ra, huống gì đó là Xích Địa nữ tử từng đánh bại .” Khổng Tước dừng lại, “Cũng giống như chúng ta phục sinh Ma Tôn, phục sinh Xích Địa nữ tử.”

      Thương Khuyết cả kinh,” Phục sinh Xích Địa nữ tử nhất định bất lợi đối với Ma giới chúng ta.”

      Gương mặt Khổng Tước trầm ngâm, “Có lẽ chưa chờ đến lúc ta gây bất lợi đối với Ma giới chúng ta có quả ngọt rồi.” quay đầu nhìn Thương Khuyết, “Trận chiến giữa Đông Phương Thanh Thương và Xích Địa nữ tử khiến tinh tú đảo điên, gian thời gian đảo loạn, truyền thuyết đó thổi phồng chút nào đâu. Thiên giới thể chịu thêm trận đấu nào của họ nữa, chúng ta cũng vậy.”

      Thương Khuyết nuốt nước bọt, “Vậy bây giờ chúng ta phải khuyên Ma Tôn sao…”

      “Người cao ngạo như vậy ai mà khuyên được.” Khổng Tước thở dài, “Nếu Ma Tôn bớt để tâm đến chuyện thời thượng cổ, bớt hiếu thắng chút tốt rồi.” đưa tay đặt lên gương đồng, chiếc gương đồng trông giống bình thường kia bỗng dâng lên làn sóng kì quái, bàn tay Khổng Tước chầm chậm thò vào trong, tựa như chạm được thứ gì, vẻ mặt bỗng có chút đau đớn.

      tức tốc rút tay lại, trước khi mặt gương đồng khôi phục lại như bình thường, có luồng khí đen theo ngón tay bay ra, chỉ là chút khí tức chui ra khiến Thương Khuyết đứng bên cạnh cứng đờ, tựa như có cảm xúc phẫn hận kì lạ dâng trào. Thương khuyết vội đè nén tâm thần, hỏi:
      “Đây là cái gì?”

      “Là thứ có thể khiến Ma Tôn nghe lời chúng ta.”

      Lúc này, Đông Phương Thanh Thương ở ngoài ngàn dặm bỗng dưng ngừng bước, chân trái của Hoa Lan bước tới nhưng thấy chân phải bước theo, nàng cũng đứng lại, kì quái hỏi:
      “Làm sao vậy?”

      Đông Phương Thanh Thương nhin về phía chân trời lúc, thèm trả lời Hoa Lan , tiếp tục về phía trước.

      Hoa Lan nén nổi hiếu kì, hỏi : “Rốt cuộc là ngươi có cách gì để họ vui vậy?”

      Đông Phương Thanh Thương đáp đơn giản lạnh nhạt: “Giải quyết phiền não của họ.”

      “Hả?”

      nhảy lên giữa tường thành, lúc này, cửa Lộc thành khép chặt, bên ngoài trăm trượng là doanh trại của phản quân. Tám vạn binh mã tập kết tại đây, hình như bọn họ định bắt đầu công thành, chiến mã dàn hàng, đội ngũ ngay ngắn, sát khí chiến trường cuồn cuộn xộc vào khiến Hoa Lan cảm thấy nặng nề.

      Đông Phương Thanh Thương giương ánh mắt khinh bỉ, chầm chậm đưa tay phải.

      Hoa Lan bỗng lóe lên dự cảm may, “Đại ma đầu, tâm mà ngươi phải là…”

      Lời chưa thành câu, tựa như sấm giữa trời quang, đạo pháp lực ngưng tụ thành bức màn vây trước cửa Lộc thành mười trượng, màn pháp lực cắt sâu xuống đất khiến mặt đất hõm sâu xuống thành con hào rộng chừng mười trượng.

      Hoa Lan nhìn đến trợn mắt há miệng.

      Mặt đất chấn động chỉ khiến chiến mã của phản quân hoảng sợ, ngay cả các binh sĩ cũng loạng choạng. Binh sĩ trấn giữ Lộc thành cũng cảm giác được chấn động, họ hiếu kì nhìn ra phía xa xa, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Tai truyền đến giọng trấn định của Tạ Uyển Thanh: “Xảy ra chuyện gì? “

      Nàng vừa dứt lời, Đông Phương Thanh Thương lại vung tay, đất bằng nổi gió. Bên ngoài màn pháp lực của Lộc thành, gió to dần, nhanh dần trở thành cuồng phòng, cuốn tung lều trại, thổi bay lương thảo của phản quân. Trong lúc tất cả mọi người còn kinh ngạc, cuồng phong bỗng như con rồng vút tận mây xanh, từng con từng con chiến mã bị cuốn theo, các binh sĩ cũng bay tứ tán trong trung.

      Cuồng phong quấn tung bụi đất, như gió thu thổi bay lá vàng chỉ trong chớp mắt khiến tám vạn phản quân phía trước Lộc thành biến mất tăm mất tích.

      Bao gồm tất cả binh tướng, lẫn thủ lĩnh phản quân...

      Hoa Lan kinh ngạc lên lời, giương ánh mắt đờ đẫn nhìn khoảng đất trơ trọi đến ngọn cỏ cũng bị vặt sạch phía trước Lộc thành.

      Đông Phương Thanh Thương lại đưa tay lên,màn pháp lực biến mất, chỉ còn con hào sâu hoắm dưới đất chứng minh rằng từng ra tay,” Giải quyết xong rồi.” ,” Chiều mai là thời khắc Tạ Uyển Thanh phải bỏ mạng, bổn tọa chờ đến lúc đó lấy mạng ta.”

      Hoa Lan như sắp phát điên, tay trái cào cấu trong trung lúc, cuối cùng nắm cổ áo mình: “Ngươi chơi ta à! Ngươi chơi ta à!Ngươi tưởng ta tuổi vô tri là có thể tùy ý đùa bỡn sao! Ngươi làm gì đây hả?”

      Đông Phương Thanh Thương kéo tay trái ra, “Đây là chuyện tốt hiếm khi bổn tọa làm lần.”

      “Việc tốt! Đây là việc tốt của ngươi sao?”

      “Chẳng phải ngươi muốn chúng vui sao?” Đông Phương Thanh Thương lạnh nhạt , “Tình hình quân địch còn nguy cấp ta có thể vui vẻ sống đến khi ta lấy mạng ta, ta cũng có thể cho chúng được như những gì phàm nhân mong muốn, chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

      Giọng ngập tràn khinh bỉ, vì hiểu phàm nhân mong muốn cùng chết bên nhau rốt cuộc có ý nghĩa gì. Tất cả các phàm nhân khi chết đều phải đầu thai, họ cũng thể cùng nhau nắm tay xuống Minh phủ, uống xong canh Mạnh bà ai đường nấy. Có khi Diêm vương sắp xếp cho họ kiếp sau thành huynh muội ruột, cũng có khi kiếp sau đầu thai thành giống loài khác nhau.
      Đông Phương Thanh Thương quá bình thản khiến Hoa Lan gào thét, “Rốt cuộc ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta ? ràng có cách đơn giản để họ được vui vẻ mà, chỉ cần sửa đổi chỗ trong mệnh cách của họ là được nhưng ngươi…ngươi.. ngươi lại thổi bay mất tám vạn binh mã của người ta! Đám binh tướng kia đâu rồi, thủ lĩnh phản quân kia đâu rồi? Nếu số mạng của người ta định sẵn sau này làm Hoàng đế sao? Là vận mạng của đất nước đó? Vận mạng đất nước là thiên mệnh đó! Ngươi làm loạn thiên mệnh bị trời đánh đó!”
      Ma Tôn đại nhân nhếch môi cười, vẫn ngông cuồng như trước: “Cứ đánh , bổn tọa chịu nổi mấy đạo sấm sét cỏn con đó sao?”
      Hoa Lan chỉ cảm thấy cơn rã rời cùng cực dâng trào trong lòng, nàng nới cổ áo, nửa thân trái của Ma Tôn nhũn ra như chết rồi, “Thôi ta đời rồi, ta làm gì đây, nếu chủ nhân mà biết, đem ta cho heo ăn đúng là thẹn với mặt trời mọc lên ngày mai, ta đời rồi..”
      Tận mắt thấy tám vạn binh mã sống sờ sờ biến mất ngay trước mặt, phàm nhân tường thành còn kinh ngạc hơn Hoa Lan gấp bao nhiêu lần, ngay cả Tạ Uyển Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên, nàng vịn vào tường thành nhìn ra xa, dám tin chớp mắt mấy cái.

      “Ông trời hiển linh sao?”

      Bỗng có binh sĩ : “Là ông trời hiển linh!”

      Ông trời Ma Tôn vô cùng điềm tĩnh trước tiếng hoan hô của binh sĩ, có điều lúc lê nửa thân trái ngang qua Tạ Uyển Thanh, bỗng dừng lại.

      “Sắp rồi.” Đông Phương Thanh Thương lẩm bẩm, “Sắp tới rồi.”

      “Ngươi gì vậy?” Hoa Lan cố ép mình bình tĩnh hỏi , “Ngươi lại muốn làm gì?”

      Đông Phương Thanh Thương đáp. Vì có gương, bởi vậy Hoa Lan chỉ cảm giác được nhếch môi, nhìn thấy trong đôi mắt đỏ sẫm của lóe huyết quang chứa sát khí.
      Phương Lăng, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20

      Kể từ lúc Đông Phương Thanh Thương thổi bay tám vạn binh mã, bầu trời Lộc thành bắt đầu phủ mây đen, đó là sức mạnh của thiên lôi tích tụ.

      Hoa Lan được chủ nhân điểm hóa thành tiên, đời nàng chưa từng trải qua lôi kiếp, huống hồ thiên lôi này chỉ nhìn thôi cũng đáng sợ đến dường nào, nàng vô cùng lo lắng, “Đại ma đầu, hay chúng ta rời khỏi Lộc thành trước , ta biết ngươi mạnh mẽ, nhưng mà bá tánh Lộc thành đâu có được như ngươi, lỡ đánh trúng họ sao,...”

      Ma Tôn đại nhân chỉ hờ hững : “Liên quan gì đến bổn tọa.”

      Hoa Lan nổi giận, “Chủ nhân , nguyên tắc đối nhân xử thế đầu tiên là gây phiền phức cho người khác, sao ngươi cứ suốt ngày suốt đêm gây phiền phức cho người ta vậy, vậy còn ra vẻ đương nhiên nữa chứ!”

      Nghe vậy, Đông Phương Thanh Thương khựng lại, đôi mắt khẽ nhíu, “Tiểu hoa , ngươi câu này mà thấy ngại à?”

      Hoa Lan nghẹn lời.

      , Nghị điện bên cạnh bỗng mở cửa, quan viên bên trong lần lượt bước ra, mọi người tuy thể lý giải chuyện xảy ra hôm qua, nhưng nay nguy cơ thành bị thất thủ được cởi bỏ, những chuyện khác cũng phải lần lượt tiếp tục an bài. Chức quan của Tạ Uyển Thanh tương đối cao, coi như là người quyết định ở đây, bởi vậy nàng ấy vẫn luôn bận rộn, đến giờ mới được rảnh rỗi.

      Chờ tất cả các quan viên ra khỏi phòng, Tạ Uyển Thanh mới chậm rãi ra, nàng ấy nhắm mắt, ngẩng đầu hít thở sâu, tâm trạng dường như rất vui vẻ. Hoa Lan nhìn thấy môi nàng ấy cong lên nụ cười , lúm đồng tiền ngọt ngào thoáng gương mặt.

      Nếu Tạ Uyển Thanh thay quân trang bằng áo váy, chắc chắn là nương xinh đẹp đáng . Chỉ đáng tiếc ...

      Hoa Lan nhìn giờ, lúc này sắp đến chính Ngọ, mệnh số của Tạ Uyển Thanh chỉ có thể tới đây thôi.

      Nếu có Đông Phương Thanh Thương, chắc Tạ Uyển Thanh liều mình trong tuyệt vọng giữa thiên binh vạn mã ... sau đó chiến tử sa trường. Nhìn nụ cười gương mặt nàng ấy, Hoa Lan cũng có vài phần cảm khái.

      “Đại ma đầu, tại sao ngươi phải giết ấy?”

      Đông Phương Thanh Thương cứ như nghe thấy lời Hoa Lan hỏi, im lặng chậm rãi bước theo Tạ Uyển Thanh, con đường này hướng về tiểu viện của nam nhân bệnh tật kia, nàng ấy muốn tìm .

      “Ngươi xuống Địa phủ tìm sổ Vận mệnh rồi lại cho người của Ma giới tìm, sau khi nghe được tin tức của ấy bèn đến đây ngay... Rốt cuộc ngươi có thù gì với ấy? Ngươi ...”

      Hoa Lan nhìn bóng lưng của Tạ Uyển Thanh phía trước, trong khoảnh khắc đó, hình dáng Tạ Uyển Thanh dường như chồng lên tượng băng của Xích Địa nữ tử sừng sững trong động băng. Hoa Lan đột ngột dừng bước. Đông Phương Thanh Thương quen với việc chân trái cứ đôi lúc lại bị tê liệt, mặt đổi sắc tiếp tục về phía trước.

      ấy là ... là Xích Địa nữ tử sao?”

      Đông Phương Thanh Thương đáp.

      “Khoan Đại ma đầu! Khoan ...” Hoa Lan muốn kéo Đông Phương Thanh Thương lại, nhưng biết ra tay từ đâu. Chân trái đờ ra cũng ngăn nhảy về phía trước, nàng đành phải hét lên, “Sao ngươi lại ấu trĩ như vậy! ấy xuống Hạ giới đầu thai thành phàm nhân, đâu còn nhớ chuyện Thượng cổ, ngươi giết ấy có ý nghĩa gì chứ? Ngươi báo thù kiểu này quá ấu trĩ.”

      “Ai bổn tọa muốn báo thù?” Đông Phương Thanh Thương nhịn nổi, “Nếu ngươi muốn sau khi có được cơ thể đó đến mức hồn phải phi phách tán ngay lập tức, bây giờ ngoan ngoãn chút .”

      Miệng Hoa Lan mấp máy, nhưng được thêm lời nào.

      Nghĩ cũng phải, bây giờ nàng cản Đông Phương Thanh Thương làm gì, thổi bay tám vạn binh mã để khiến Tạ Uyển Thanh vui, nghĩ lại, chắc cũng thù hận Tạ Uyển Thanh lắm, hơn nữa số mạng của nàng ấy vốn cũng phải chết...

      Sắp đến giờ Ngọ, nhưng Lộc thành lại bị mây mù bao phủ đen kịt, thấy mặt trời.

      Tạ Uyển Thanh vào con hẻm , Hoa Lan nhìn bước chân nhanh nhẹn của Tạ Uyển Thanh, cảm giác được rằng tâm trạng giờ của nàng ấy khác hẳn với sắc trời cao kia.

      Tạ Uyển Thanh đẩy cửa bước vào tiểu viện, tay Đông Phương Thanh Thương ngưng tụ pháp lực. Hoa Lan gần như nỡ nhìn.

      “A Nhiên, sao chàng lại ngồi dậy?” Bên trong truyền ra giọng Tạ Uyển Thanh. Hoa Lan bước đến trước cửa sân, nhìn thấy nam nhân bệnh tật kia đứng bên trong, y nhìn sắc trời rồi lại nhìn Tạ Uyển Thanh, thần sắc nặng nề cách kỳ lạ.

      “A Nhiên, phản quân biến mất.” Mắt Tạ Uyển Thanh rực sáng nhìn nam nhân kia, từng chữ từng câu, “Chúng biến mất rồi, Lộc thành được cứu rồi, Đại Tần được cứu rồi. Tạ gia quân ở Tây Bắc xa xôi cũng có cơ hội trở về.”

      Nam nhân đọc được khẩu hình của Tạ Uyển Thanh nhưng thần sắc càng nặng nề hơn.

      Tạ Uyển Thanh xoa mặt y, sau đó ôm eo, áp mặt vào ngực y: “A Nhiên...”

      Lời nàng ấy khựng lại ngay trong khoảnh khắc khi thanh chùy thủy bén nhọn cứa qua cổ.

      Máu tươi phun trào.

      Nhưng phải Đông Phương Thanh Thương ra tay.

      Hoa Lan ngây người nhìn nam nhân tên A Nhiên, tay y cầm chùy thủ cứa đường sâu hoắm cổ Tạ Uyển Thanh. Vẻ mặt Tạ Uyển Thanh cứng đờ.

      Ngay cả Đông Phương Thanh Thương làm khách bên cạnh cũng bất giác nhướng mày.

      Máu tươi ngừng chảy ra, nhuộm đỏ nửa người Tạ Uyển Thanh. Cánh tay nàng ấy rũ rượi thõng xuống, sau đó cả người mềm nhũn, mặt áp xuống đất, miệng sặc sụa máu tươi: “...Nhiên...”

      Nam nhân quỳ bên cạnh Tạ Uyển Thanh, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng ấy, sau đó nắm tay Tạ Uyển Thanh, viết trong lòng bàn tay nàng ấy rằng “Tần phải vong, Tạ gia quân phải chết.”

      Tạ Uyển Thanh bỗng xoay lại nắm lấy cổ tay nam nhân kia, tựa như dùng hết tất cả sức lực, nắm chặt tay y, đến khi móng tay cào rách da nam nhân kia, nàng nhìn y, máu và nước mắt ướt đẫm vạt đất.

      Nam nhân kia chỉ lặng lẽ nhìn nàng ấy, đến khi máu cổ Tạ Uyển Thanh dần dần bớt chảy, lực đạo tay cũng , nhưng từ đầu chí cuối nàng ấy cũng chưa từng nhắm mắt.

      Đông Phương Thanh Thương : “Hồn ta sắp lìa khỏi xác đấy. Ngươi mau vào , chỉ có chốc này thôi.”

      Hoa Lan lúc này vô cùng kinh ngạc, nghe Đông Phương Thanh Thương mới ngơ ngác sực tỉnh.

      Tay Tạ Uyển Thanh trượt qua tay nam nhân, luồng khí trắng bốc ra từ người nàng ấy, Đông Phương Thanh Thương xoay tay phải, khí tức kia chầm chậm bay vào lòng bàn tay : “Ngươi còn ?”

      chưa dứt lời, bỗng cảm thấy ngực đau nhói, tựa như tim bị bàn tay bóp nghẹt, như sắp nổ tung.

      Hiển nhiên Hoa Lan cũng cảm nhận được cơn đau này, nàng rên rỉ: “Đại ma đầu, ngươi…ngươi làm gì vậy?”

      đâu có làm gì…

      có lấy cơ hội phản ứng, ngực Đông Phương Thanh Thương lại co thắt, đau đến mức khiến bất giác khẽ cong người.

      Hoa Lan chịu được nữa, hét lớn: “Ta đây! Chỉ là ở chung với ngươi nên hồn phách hơi khó chia ra thôi mà! Chậm trễ có chút xíu mà ngươi làm gì mà phải đuổi người ta như vậy chứ?”

      Vừa dứt lời, cơ thể bỗng bẫng, hồn phách của Hoa Lan chui vào trong cơ thể Tạ Uyển Thanh.

      Nhưng sau khi Hoa Lan , cơn đau trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương hề tan biến chút nào, ngược lại còn đau đớn hơn. nghiến răng, dùng pháp lực cố trấn áp cơn đau, tay ngưng tụ linh hồn màu trắng của Tạ Uyển Thanh thành quả cầu, bỏ vào trong chiếc bình chuẩn bị sẵn trong tay áo.

      Đau đớn từ ngực lan toả khắp lục phủ ngũ tạng, tựa như có sức mạnh tuỳ ý cắn xé trong cơ thể , Đông Phương Thanh Thương đẩy pháp lực khắp trong cơ thể, để mặc hai luồng sức mạnh va chạm tranh đấu với nhau trong người mình.

      Lúc này Hoa Lan vào trong cơ thể Tạ Uyển Thanh, nàng cảm giác được lòng bàn tay ngưa ngứa, là nam nhân tên A Nhiên kia tái mặt viết lên tay nàng: “Ta ở bên nàng.”

      Hoa Lan lập tức nổi giận, ngồi bật dậy đẩy ra, “Ngươi có tư cách gì mà ở bên ấy, chẳng phải ngươi vừa cứa ở đây đao sao?” Hoa Lan đưa vết thương đầm đìa máu tươi cơ thể mình cho nam nhân kia xem.

      Nam nhân kinh ngạc đờ người, trợn tròn mắt nhìn Hoa Lan .

      “Ngươi xem, tại ngươi mà máu me bê bết đến vậy nè!” Hoa Lan bất mãn chùi máu cổ, máu vốn dĩ sắp chảy cạn, vì động tác của Hoa Lan nên lại càng chảy ra nhiều hơn.

      Hoa Lan chùi hồi vẫn sạch, nàng biết đao này cắt đứt mạch máu cổ của Tạ Uyển Thanh. Nàng nhớ lại nụ cười môi Tạ Uyển Thanh lúc mới bước ra khỏi Nghị điện, còn có bước chân nhàng khi vào con hẻm, nàng bỗng sinh lòng đồng tình, hết đồng tình lại chuyển sang phẫn nộ.

      Đúng là kẻ bạc tình đáng băm vằm!

      Nàng xé vạt áo nhuộm đỏ máu, vứt vào mặt nam nhân kia, “Ngươi nếm ! Đây là nợ mái ngươi phải gánh đó! Ta cho ngươi biết, Thiên đạo luân hồi, ngươi độc ác tàn nhẫn như vậy, chủ nhân ta tha cho ngươi đâu! Đời còn lại của ngươi coi chừng bị trời đánh đó!”

      Hoa Lan vừa dứt lời, trong mây đen cuồn cuộn bỗng loé ánh sáng màu trắng, có tiếng sấm như núi đổ truyền tới.

      Hoa Lan sởn gai ốc, đến giờ mới nhớ lại là thiên lôi do Đông Phương Thanh Thương gọi tới sắp giáng xuống trần!

      Nàng ngước đầu nhìn lên, trong mây đen có đạo sấm sét thế như chẻ tre giáng xuống, Hoa Lan tưởng đạo thiên lôi này đánh xuống tiểu viện, nhưng kỳ quái là sấm sét tựa như va phải bức màn gì đó bầu trời Lộc thành, tản mác ra bốn phía rồi biến mất.

      Là kết giới của Đông Phương Thanh Thương?

      muốn bảo vệ bá tánh Lộc thành? Nhưng chút nghi ngờ gì cả, Hoa Lan phủ định suy đoán này ngay tức khắc. Với tính cách của Đông Phương Thanh Thương, bày kết giới lớn như vậy, có lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện bảo vệ điều gì, chắc chỉ đơn thuần là khinh thường Thiên lôi, thuận tiện bung chiếc dù to để sấm sét của thiên lôi ảnh hưởng đến hành động của

      Đúng là vừa ngang ngược vừa ngông cuồng.

      Nhưng mà, lại

      Đông Phương Thanh Thương đâu?

      Hoa Lan mặc kệ nam nhân kia té ngã dưới đất mất thần trí vì kinh hãi quá mức. Nàng nhìn xung quanh, giờ nàng là phàm nhân, thể nhìn thấy Ma Tôn thi triển thuật thân, nhưng theo vị trí của lôi kiếp, chắc Đông Phương Thanh Thương vẫn ở đây.

      lấy hồn phách của Tạ Uyển Thanh rồi nhưng vẫn chưa sao? Hoa Lan suy đoán, lẽ nào Đông Phương Thanh Thương muốn ở lại để giết nàng? Nhưng nếu muốn giết nàng, tại sao lại kéo dài lâu như vậy vẫn chưa ra tay?

      Nhớ lại cơn đau trước khi rời khỏi cơ thể Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan bỗng có chút bất an. Ở bên bao lâu nay, tuy mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng dù sao cũng có chút xíu tình bằng hữu cùng chung hoạn nạn.

      “Đại ma đầu?” Nàng rảo vòng quanh sân, “Đại ma đầu?”

      trời lôi kiếp vẫn cuồn cuộn, lại đạo sấm sét nữa giáng xuống, lần này sấm sét cũng tan biến, nhưng hình như Hoa Lan nghe thấy kết giới trời phát ra tiếng”rắc”.

      Nàng trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn lên, lại là luồng sấm sét giáng xuống, nhằm vào chỗ nứt kết giới, sau tiếng nổ, kết giới lập tức sụp đổ hoàn toàn.

      Hoa Lan giương mắt nhìn sấm sét như mưa nối đuôi nhau giáng xuống, như trả thù rửa hận.

      Thôi rồi…

      Đây là ý nghĩ duy nhất của Hoa Lan .

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21

      Sấm sét chói mắt bổ xuống Hoa Lan như tên bắn.

      Nàng vô thức ôm đầu ngồi xuống, nhưng khi tiếng sấm nổ bên tai vang rền, Hoan Lan cảm thấy cơ thể hề đau đớn. Nàng len lén mở mắt, nhìn sang bên cạnh, tiểu viện vẫn còn, cây cỏ hề tổn hại, tất cả vẫn bình yên.

      Nàng xoay xoay đầu, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương lúc này đứng sau lưng mình. Tay kết ấn, dựng lên kết giới hơn trước rất nhiều. Cùng lúc này, trong phạm vi cách Đông Phương Thanh Thương hai trượng vuông, nóc nhà bị sét đánh sập, con hẻm cũng bị đốt cháy đen thui.

      Hoa Lan tưởng muốn cứu mình, nhưng nhìn kĩ lại nàng mới phát , Đông Phương Thanh Thương hề di chuyển, vẫn đứng ở nơi nàng rời khỏi cơ thể .

      phải bảo vệ nàng, chỉ bảo vệ mình nên mới dựng lên kết giới này.

      Đại ma đâu chỉ luôn tiện bảo vệ nàng và nam nhân ngây ngốc bên cạnh này thôi.

      Hoa Lan bò dậy, phủi mông nhìn Đông Phương Thanh Thương, thấy trán toát mồ hôi, nàng : “Đại ma đầu, tim ngươi vẫn còn đau à? Đau quá nên ngươi phát huy được sức mạnh sao?”

      Dựa theo những chuyện Ma Tôn thường làm, chắc số lần ứng phó với Thiên lôi cũng bằng số lần Hoa Lan ăn cơm. Bởi vậy theo lý mà , bất luận thế nào cũng bị mấy đạo Thiên lôi đánh ra nông nỗi này…

      Nhưng bây giờ thực là – kết giới lớn của còn, thuật thân cũng mất, miễn cưỡng dựng được kết giới , tuy nhiên xem ra cũng vất vả lắm.

      đứng đây giống muốn động đậy mà giống thể động đậy hơn.

      Hoa Lan cảm thấy, ngoài cảm giác quặn đau chịu nổi khi nàng rời khỏi cơ thể , chắc còn chuyện gì bỗng nhiên khiến đại ma đầu trở nên yếu ớt thế này.

      Thiên lôi giáng xuống từng hồi, sắc mặt Đông Phương Thanh Thương càng lúc càng khó coi, Hoa Lan cuống cuồng chạy lòng vòng trong sân, “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy, ta mới lấy được cơ thể này, còn chưa ấm chỗ nữa đấy, ta muốn bị Thiên lôi đánh chết lần nữa ngay bây giờ đâu…”

      “Có người yểm bùa bổn tọa.” Đông Phương Thanh Thương nghiến răng nhẫn nhịn : “Đưa bổn tọa lên núi.”

      “Yểm bùa?” Hoa Lan ngạc nhiên, “Ai yểm bùa ngươi? Ai có thể yểm bùa ngươi được?”

      Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương u ám lạnh lùng, “Ta tự biết là ai, ngươi cần hỏi nhiều, cứ đưa bổn tọa lên núi là được. Phương vị ở đó tà, có lợi cho việc bổn tọa bày trận.”

      núi?” Hoa Lan đưa mắt nhìn ra xa, lờ mờ thấy ở phía đông của Lộc thành có bóng ngọn núi xanh, có điều chỉ là… môt cái bóng…

      Hoa Lan lắc đầu nguầy nguậy, “Xa quá xa quá. Ngọn núi đó ít nhất cũng cách đây hai mươi dặm! Bây giờ ta là phàm nhân, thể cưỡi mây thể độn thổ, Thiên lôi này lại đánh xuống liên tục, ngươi kêu ta làm sao đưa ngươi lên núi?”

      Đông Phương Thanh Thương đảo mắt, dừng lại người Hoa Lan .

      Hoa Lan dùng cơ thể lâu, ngoài lần đầu tiên gặp mặt khi nằm dưới đất, nàng ở bên cạnh biết gì mà xem xét ngũ quan của , còn lại Hoa Lan chưa từng nhìn kĩ mặt Đông Phương Thanh Thương bao giờ. Dù sao … cho dù là lúc trước họ hoán đổi cơ thể, hay sau đó dùng chung cơ thể, trong tình cảnh đó ai mà có tâm tư lấy gương nghiên cứu xem mặt mũi hay biểu của đối phương.

      Bởi vậy, tại Hoa Lan bị Đông Phương Thanh Thương nhìn bằng ánh mắt u ám, khiến lòng nàng như gió thu thổi qua mặt đất, lạnh lẽo hoang phế. Hoa Lan cảm thấy nếu trước đó mỗi người dùng cơ thể của mình để đấu khẩu, chắc vài câu hỏi thôi là nàng bại trận.

      Vì ánh mắt của Ma Tôn… quá sức đáng sợ.

      Đồng tử màu đỏ như máu mang theo sát khí trời sinh, ánh mắt sắc bén chỉ hờ hững liếc nhìn cũng khiến người ta cảm giác như kiếm chém vào tận xương.

      Hoa Lan kém cỏi run chân.

      Ma Tôn đại nhân thấy vậy, lòng thầm , cuối cùng họ cũng quay về cách thức đối thoại bình thường, tất cả mọi người đều sợ , tiểu hoa này đương nhiên cũng phải sợ. Thời gian trước đó chẳng qua chỉ là khúc nhạc đệm trong cuộc đời .

      Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng cong môi, cười muôn phần nham hiểm, “Ngươi giúp bổn tọa cứ ở đây . Bổn tọa là thân bất tử, cho dù kết giới tiêu tan cũng vạn kiếp bất tử. Còn ngươi…” Giọng điệu rất đỗi khinh miệt, “ đạo Thiên lôi cũng đủ để ngươi hồn phi phách tán.”

      Hoa Lan nghe vậy bèn ngây người, lát sau nghiến răng : “Ngươi! Ngươi lại gây phiền phức cho người khác mà còn làm ra vẻ đương nhiên nữa!”

      Đông Phương Thanh Thương chỉ cười lạnh.

      Hoa Lan thèm nhìn , hậm hực nhìn quanh quẩn khắp nơi, trông thấy trong sân có cái giếng vẫn còn được kết giới vây quanh, nàng cắn môi, sau đó xắn tay áo, “Ta tin tình trạng ngươi thế này mà còn uy hiếp được ta.”

      Nàng vừa kéo chiếc thùng phía dưới lên, vừa cột dây vào eo, vừa thò chân xuống giếng, quay đầu nhìn lại, thấy trong sân vẫn còn người sống, là nàng tới trước mặt người đó, cột dây vào eo .

      phải ta muốn cứu ngươi đâu, chủ nhân ta cứu mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, bây giờ ta cứu ngươi coi như làm việc thiện, lúc Thiên lôi đánh xuống nhất định nghĩ cho ta chút.” Hoa Lan trước mặt nam nhân kia, biết y có hiểu , hay nàng chỉ cho mình nghe.

      Cột dây cho nam nhân kia xong, Hoa Lan đẩy y xuống giếng, sau đó làm mặt quỷ với Đông Phương Thanh Thương rồi hề do dự mà nhảy xuống theo.

      Bị người ta khiêu khích như vậy, sắc mặt Ma Tôn đại nhân tối đen lại, thế nhưng lại u ám : “Ngươi đến cầu xin bổn tọa cho mà xem…”

      Hoa Lan nhảy xuống giếng, nổi mặt nước đối diện với nam nhân kia, thấy y vẫn thất thần, nàng đưa tay huơ huơ trước mặt y: “Ngươi vẫn còn sống đó chứ?”

      Thấy Hoa Lan huơ tay trước mặt mình, tròng mắt y cuối cùng cũng động đậy, đưa tay chộp tay nàng lại. Nam nhân kia vì bệnh tật nên sắc mặc tái nhợt, trong giếng tối tăm, khiến y trông giống hồn ma đầu thai. Hoa Lan nuốt nước bọt, cố gắng hất tay y ra: “Đừng động tay động chân với ta, ta đánh lại tên kia, còn đối phó với ngươi giờ vẫn thừa sức.”

      Lúc này nam nhân kia bỗng nhiên mạnh mẽ khác thường, ho mấy tiếng, khóe miệng rỉ máu, nhưng vẫn liều mình nắm tay Hoa Lan , nhìn nàng chăm chăm, viết chữ tay nàng. Nhưng vì Hoa Lan giãy dụa quá mạnh nên nam nhân kia viết được chữ nào, cảm xúc dâng trào trong lòng, y buông lỏng Hoa Lan ra, bắt đầu ho kịch liệt, tiếng ho của y át cả tiếng sấm bên ngoài.

      Hoa Lan thấy y ho quá dữ dội, cuối cùng ngừng huơ tay múa chân, dè dặt nhìn, “ phải ngươi sắp bệnh chết đó chứ?”

      Nam nhân kia nghe thấy, đến khi y hơi bớt ho mới quay đầu sang nhìn Hoa Lan , đưa tay ra hiệu, tỏ ý muốn viết lên lòng bàn tay nàng.

      Hoa Lan do dự hồi, cuối cùng vẫn đưa tay ra.

      phải Uyển Thanh.” Y viết rất nhanh, “ là ai?”

      “Ta đương nhiên phải là ấy.” Lúc Hoa Lan , phát nam nhân kia chăm chú nhìn khẩu hình của mình, vậy là nàng chậm lại chút, “ tình rất phức tạp, ta cũng biết thế nào, nhưng là Tạ Uyên Thanh chết, ngươi giết ấy. Sau đó ta nhặt thi thể ấy để dùng.”

      Nam nhân ngây ra, sau đó buông tay, sắc mặt càng tái hơn lúc nãy.

      Hoa Lan hỏi: “Tại sao ngươi phải giết ấy? ấy tốt với ngươi đến vậy kia mà.”

      Ngón tay nam nhân khựng lại trong lòng bàn tay Hoa Lan rất lâu, cuối cùng viết bốn chữ: “Ta là nội gián.”

      Hoa Lan giật mình: “Nội gián của phản quân?” Nàng lẩm bẩm, “ ra là an bài như vậy…”

      Tiếp đó là chuỗi yên lặng.

      Tiếng sấm bên vẫn ngừng giáng xuống. Hoa Lan cứ chờ, chờ trong giếng mãi vẫn thấy tiếng sấm ngừng lại, nàng vốn còn hứng chí đếm, nhưng sau khi nàng đếm đến tiếng sấm thứ ba trăm sáu mươi hai, đầu nàng ngoẹo sang bên ngủ khò khò.

      Đến khi tỉnh lại, Hoa Lan nhìn lên trời tối, nhưng Thiên lôi vẫn giáng sấm sét xuống ngừng nghỉ.

      Hoa Lan bất giác mắng: “Đại ma đầu khốn kiếp, tạo nghiệt nhiều quá!”

      Nàng nhìn sang bên cạnh, có Thiên nhãn của đại ma đầu, trong giếng tối đen như mực, trước mắt Hoa Lan cũng là màu đen, ngay cả nam nhân gần trong gang tấc cũng thấy. Nhớ lại đối diện là người bệnh tật, ở trong giếng ẩm ướt lạnh giá cả ngày, nàng có hơi lo lắng thò tay ra hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ?”

      Hoa Lan mò mẫm hồi lâu cũng chỉ mò được sợi dây thừng. Nàng lấy làm lạ, theo vị trí lúc xuống đây hôm nay, ràng nàng có thể dễ dàng chạm được nam nhân đó mới đúng chứ.

      Vậy là nàng kỳ quái kéo sợi dây, mãi đến khi sờ được điểm cuối…

      Y… biến mất rồi…

      Da đầu Hoa Lan tê dại, nhìn xuống chân, phía dưới ngoài nước giếng đen sì ra còn gì cả, nhưng hình như có gương mặt bị ngâm nước trương phình trắng bệch nhìn nàng…

      “Hức…” Nàng nén được hoảng sợ, thoăn thoắt trèo lên phía như chú khỉ con.

      Lúc này Đông Phương Thanh Thương vẫn đứng yên hứng sét, kết giới của lại thu thêm chút, nhưng cũng may vẫn còn bao gồm giếng nước.

      Hoa Lan bò ra khỏi giếng, tóc tai rũ rượi lăn lê bò toài chạy về phía Đông Phương Thanh Thương. “Đại ma đầu! Đại ma đầu! Có ma!” Nàng ôm chặt eo .

      ngờ Ma Tôn lại bị nàng làm cho loạng choạng, Thiên lôi xuyên qua kết giới, đánh “đùng đoàng” xuống giếng.

      Hoa Lan giật mình hét lớn: “Ma ma ma!” Đầu nàng cọ mạnh vào ngực .

      Ma Tôn đại nhân nổi giận: “Ngươi mình đó à? Buông bổn tọa ra!”

      thôi thôi! Ta đưa ngươi lên núi!”
      Phương LăngB.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22

      Hoa Lan vừa vừa kéo Đông Phương Thanh Thương , nhưng kéo hồi vẫn động đậy, nàng quay lại hỏi: “Chẳng phải ngươi muốn lên núi sao? chứ!”

      Đông Phương Thanh Thương nghiến răng lườm Hoa Lan , “Nếu bổn tọa tự được cần gì sai khiến của nợ như ngươi?” sầm mặt , “Qua đây, cõng ta.”

      Hoa Lan ngây người, “Đại ma đầu, ngươi giờ… vô dụng đến mức này rồi hả?” Nàng nhìn sắc mặt lạnh lùng u ám của Đông Phương Thanh Thương, đứng thẳng trước mặt , so sánh chiều cao của hai người, “Ngươi cao hơn ta cả cái đầu, làm sao ta cõng ngươi được trước?”

      “Ngươi biết động não à?” Đông Phương Thanh Thương chán ghét cùng cực.

      Hoa Lan nổi cáu, “Não này có phải của ta đâu!”

      Ma Tôn đại nhân hít hà mấy hơi nhưng vẫn nghĩ ra còn có thể gì với Tiểu hoa này nữa.

      Hoa Lan nhìn ngọn núi ở xa xa rồi lại nhìn góc trán toát mồ hôi của Đông Phương Thanh Thương, nghiến răng : “Thôi kệ, liều vậy.” Nàng ôm eo , dùng sức ba bò chín trâu kéo ra cửa, nhưng Hoa Lan vặn vẹo kéo hồi cũng chỉ nhích được từ trong sân đến cửa sân.

      như vậy chắc phải tới sang năm quá!”

      Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt chuyên tâm ứng phó với thiên lôi, hiển nhiên muốn đưa ra bất kỳ bình luận gì đối với Hoa Lan .

      Hoa Lan rất nản lòng, trong lúc nàng đảo mắt bỗng nhiên thấy ngoài cửa có chiếc xe kéo bánh dùng để kéo hàng đậu ở đó. Chiếc xe này đặt sát tường, vừa khéo được kết giới của Đông Phương Thanh Thương bao bọc.

      Hoa Lan rằng, dứt khoát ấn lên ván gỗ.

      “Ngươi chống vững kết giới nhé.” Hoa Lan vừa vừa nghiến răng, dùng sức kéo chiếc xe bánh này .

      Chiếc xe kéo này chỉ có bánh, phía tấm gỗ, có thứ gì khác để bảo vệ che chắn, lúc mới bắt đầu Hoa Lan giữ được thăng bằng, khiến Đông Phương Thanh Thương xe nghiêng tới ngã lui rơi xuống đất mấy lần. Sau khi mặt mũi lấm lem cả người bê bết đất, nàng mới miễn cưỡng nắm được bí quyết, lê lết kéo Đông Phương Thanh Thương về phía núi cách hết sức khó nhọc.

      Hoa Lan cảm thấy đời này nhất định mình nợ đại ma đầu này ít, nếu lưu lạc đến bước đường phải làm trâu làm ngựa cho

      Đến trước cửa Lộc thành, binh sĩ thủ thành bị thiên lôi dọa chạy mất dạng, cửa thành khép chặt, Hoa Lan rầu rĩ hỏi: “Chúng ta làm sao ra đây?”

      Hoa Lan chú ý điều gì khác, nghe theo lời , thẳng qua cửa thành chưa mở.

      Nhưng lúc chạy vào tường thành, đạo thiên lôi giáng xuống, nàng nghe bên ầm ầm rung chuyển, thành lâu tường thành lập tức đổ sụp. Còn chưa chờ thành lâu sụp hết, lại đạo thiên lôi nữa đánh xuống thế là tường thành sụp đổ, cửa thành bị đè đến biến dạng. Hoa Lan nhờ vào kết giới của Đông Phương Thanh Thương, xông ra khỏi Lộc thành trong màu bụi đất tung tóe.

      Đến khi chạy xa, Hoa Lan ngoái đầu nhìn lại, cửa Lộc thành sụp xuống thành đống đổ nát.

      Nàng nghe tiếng sấm đì đoàng, nước mắt đầy mặt, “Sau khi ta xuống Hạ giới làm xằng làm bậy gì vậy chứ…”

      Suốt ngày, Hoa Lan như con ngựa kéo Đông Phương Thanh Thương , cuối cùng cũng lết đến chân núi Lộc Minh. Nhưng từ khi lên đường núi, chiếc xe bánh này rất khó sử dụng, đường núi chật hẹp ngoằn ngoèo nên thể nào kéo xe qua được.

      Suy tính lại, Hoa Lan quyết định vứt xe.

      “Tiểu hoa , nhớ kĩ lời bổn tọa.” Đông Phương Thanh Thương bỗng lên tiếng, giọng yếu ớt hơn bao giờ hết, “Vừa rồi ta dùng thần thức tìm khắp ngọn núi này lượt, ngươi theo con đường núi này, về phía Tây ba dặm đầm nước sâu. Sau khi thấy đầm nước hãy đâm rách ngực ta, đến khi có máu chảy ra đặt ta vào trong đó, sau đấy ngươi đến bốn phía Đông Tây Nam Bắc của đầm nước, mỗi phía đặt đoạn móng tay của ta.”

      “Hả?”

      “Ta thu lại kết giới, chìm vào hôn mê.” Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan , “… Tốt nhất là nhanh nhẹn chút.”

      Vừa dứt lời, lúc Hoa Lan chưa kịp phản ứng nhắm mắt, kết giới xung quanh đột nhiên biến mất. Nàng giật mình, thiên lôi trời chẳng mảy may nương tình vẫn tiếp tục giáng xuống.

      Hoa Lan ôm đầu hét lớn nhưng lại cảm thấy đau đớn.

      Hoa Lan mở mắt nhìn, người nàng phát ra ánh sáng le lói, giống như kết giới của Đông Phương Thanh Thương trong trung vừa nãy. Còn bên cạnh… Hoa Lan quay đầu, Đông Phương Thanh Thương hôn mê dưới đất, đất quanh người cháy đen.

      … dùng sức mạnh còn lại dựng kết giới bảo vệ nàng, để bản thân lại bên ngoài sao?

      Hoa Lan kinh ngạc ngây người, “ ngờ đại ma đầu lại bảo vệ…”

      đúng! Hoa Lan vỗ vỗ mặt mình, bảo vệ nàng để nàng làm việc cho có!

      Hoa Lan vững lòng, với bản thân mình rằng Đông Phương Thanh Thương là tên xấu xa từ đầu đến chân, thể vì bảo vệ cho nàng chút xíu mà coi là người tốt.

      Lại đạo thiên lôi nữa giáng xuống, đánh mạnh lên người , Hoa Lan giật mình bất giác bịt tai. Đông Phương Thanh Thương dưới đất chẳng có phản ứng gì, giống như chết.

      Hoa Lan nhìn xung quanh đột nhiên nảy ra ý nghĩ, giờ đại ma đầu đặt kết giới người nàng, chìm vào hôn mê, cũng tức là giờ nàng an toàn, bị sét đánh trúng, con ma to này cũng thể bò dậy bắt nàng lại.

      Vậy chắc chắn là nàng có thể chạy trốn!

      Dù sao lúc này đây nàng cũng cơ thể mới, còn dính lìu gì với Đông Phương Thanh Thương nữa, thế tạo sao nàng còn phải cứu chứ, đại ma đầu như phải bị thiên lôi đánh chết mới trả lại yên ổn cho thế gian!

      Nhưng mà…

      Lại tiếng sấm nữa vang lên, đôi mắt Đông Phương Thanh Thương nhắm nghiền, sắc mặt còn khó coi hơn bị trọng thương lúc nàng gặp lần đầu.

      Hoa Lan nghiến răng, xoay bước lại, cuối cùng vẫn đến bên cạnh Đông Phương Thanh Thương, vác lên vai. Nhưng Hoa Lan đánh giá cao sức chịu đựng của cơ thể con người này, vừa kéo Đông Phương Thanh Thương lên vai, trọng lượng của đè nặng khiến Hoa Lan khuỵu xuống.

      Thiên lôi trời lại đánh xuống, Hoa Lan đành nằm bẹp dưới đất.

      Nàng bò dậy, vuốt mồ hôi. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Đông Phương Thanh Thương phía sau, rồi lại thầm kéo lên vai, sau đó cứ quỳ như vậy mà cõng lên đường núi.

      Coi như báo đáp ơn giết của sau khi nàng tìm được cơ thể vậy.

      Ba dặm đường, xa cũng xa, dù vậy vẫn khiến Hoa Lan rách da đầu gối, lúc nhìn thấy đầm nước sâu thẳm kia, Hoa Lan mừng đến suýt nhảy cẫng lên. Nàng lật Đông Phương Thanh Thương lại để nằm dưới đất, sau đó ngồi lên bụng , nhờ kĩ lại những lời từng với nàng trước khi hôn mê.

      Trước tiên phải làm sao nhỉ, phải rạch ngực

      Khoan !

      Rạch… ngực?

      Đời nàng chưa từng giết ai. Nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương lâu lâu, cuối cùng quyết lòng, rạch rạch thôi, là do kêu nàng rạch mà. Nàng nhìn trái nhìn phải, nhưng nhìn thấy thứ gì có thể dùng làm dao.

      Lẽ nào phải dùng móng của đại ma đầu rạch ngực ?

      Hoa Lan kéo tay trái của lên, đúng lúc này, tay Đông Phương Thanh Thương tự động rơi xuống bốn móng tay.

      Đúng rồi, chút nữa còn phải đặt bốn móng tay này ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.

      Hoa Lan nhặt hết bốn móng tay, lấy trong số đó ra nhìn hồi, sau đó cởi áo ra, trông thấy vòm ngực rắn chắc, nàng bèn nuốt ngụm nước bọt.

      Ký ức về lần say rượu đó lên trong đầu, Hoa Lan nhớ rất ràng, vòm ngực của đại ma đầu này sờ vào cũng thoải mái lắm…

      Nàng lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc lại, dùng móng tay của Đông Phương Thanh Thương rạch đường lên ngực .

      Máu tươi trào ra, chảy thành đường mê hoặc quỷ dị ngực .

      Hoa Lan lại nuốt nước bọt, sau đó đẩy Đông Phương Thanh Thương vào trong đầm nước.

      Dòng máu ngực lan ra trong nước, trời thiên lôi vẫn chưa ngừng, đánh “đùng đoàng” xuống đầm nước. Tia sấm tiếp xúc với mặt nước tựa như thắp sáng dòng máu của Đông Phương Thanh Thương bên trong, làm cho máu tươi lan tỏa trong nước biến thành những tia sáng lấp loáng, chiếu rọi đầm nước, khiến đầm nước tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp. Mái tóc màu bạc của Đông Phương Thanh Thương trong nước xõa tung trông như u linh, dần dần chìm xuống đầm nước sâu trong từng tầng từng tầng ánh sáng rực rỡ.

      Hoa Lan đột nhiên cảm thấy, cho dù Ma Tôn có sức mạnh to lớn cũng có thể gây họa cho tam giới…

      Mãi đến khi còn thấy bóng dáng Đông Phương Thanh Thương trong đầm nước, Hoa Lan mới sực tỉnh, vội vàng định vị bốn hướng xung quanh, đặt móng tay của ở đó.

      Hoa Lan làm hết những việc Đông Phương Thanh Thương giao phó vậy mà thiên lôi vẫn làm việc “đùng đoàng”, như hề có biến hóa gì. Bốn phía dần dần nổi gió, Hoa Lan nhìn thấy cỏ xanh bên cạnh mình bỗng nhiên bắt đầu khô héo, trở nên vàng vọt với tốc độ mắt thịt cũng có thể nhìn thấy được. Tiếp đó cây cối bên cạnh cũng bắt đầu rụng lá, chẳng mấy chốc chỉ còn trơ lại cành khô trọc lóc.

      Hoa Lan nhìn đến ngây người.

      Lẽ… lẽ nào đại ma đầu hút linh khí của ngọn núi này?

      Đầm nước trong suốt bắt đầu trở nên đục ngầu. Hoa Lan cảm nhận được ràng xao động của khí xung quanh.

      Sau đó đầm nước bắt đầu sủi bọt, nàng cũng đứng ngồi yên nhìn đầm nước.

      đợt sóng lan tỏa, mái tóc màu bạc của Đông Phương Thanh Thương nổi lên mặt nước, sau đó chầm chậm bước ra từ trong đầm nước. Mái tóc màu bạc dính lên má , nước theo bước chân tí tách xuống, có giọt trượt qua cổ , có giọt trượt qua vòm ngực lõa lồ, biến mất ở nơi có y phục che lại.

      Sắc mặt vui nhìn Hoa Lan , “Tiểu hoa , động tác của ngươi có thể chậm hơn được nữa ?”

      Hoa Lan nghe thấy giọng , vừa ngẩng đầu lên liền kinh ngạc phát : “Đại ma đầu… mắt ngươi sao lại biến thành màu đen rồi?”
      Phương Lăng, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 23

      Hoa Lan xem xét kỹ Đông Phương Thanh Thương từ xuống dưới, phát chỉ có mặt biến thành màu đen, sát khí ngông cuồng tùy tiện cũng giảm rất nhiều. Tựa như ...

      “Đại ma đầu, ngươi bị Thiên lôi đánh hoàn lương rồi sao?” Hoa Lan ngây ngốc lên tiếng hỏi, đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Thanh Thương.

      Đông Phương Thanh Thương chưa câu nào thiên lôi cuồn cuộn trời lại giáng xuống, đánh lên người . Ánh chớp mất hút, nhưng nước người vẫn còn lập lòe ánh sáng lam, lúc lâu sau mới dần dần biến mất.

      Hoa Lan ngẩng đầu nhìn trời, “Sao thiên lôi vẫn còn vậy, đại ma đầu, chẳng phải ngươi bày trận rồi à?”


      Ma Tôn đại nhân hừ lạnh, “Bổn tọa bày trận phải để đối phó với mấy đạo thiên lôi cỏn con này, muốn đánh cứ đánh”. Vừa dứt lời, lại đạo thiên lôi nữa đánh xuống người Ma Tôn, nhưng chẳng chút mảy may thương tổn.

      Hoa Lan ngơ ngác nhìn , vô cùng khó hiểu, “Vậy vừa rồi tại sao ngươi lại tập trung bày kết giới để đối phó với thiên lôi? Ta còn phải vất vả cõng ngươi núi xuống nữa! Ngươi nhìn đầu gối ta này!”

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lướt qua đầu gối rách da của Hoa Lan nhưng lại hề chê bai nàng vô dụng, ngược lại còn im lặng cách hiếm thấy, sau đó : “Trước đó bổn tọa rồi, có người yểm bùa, thiên lôi phải là chuyện lớn, nhưng nếu kết hợp với chú thuật kia rất phiền phức.”

      Hoa Lan chớp mắt, lập tức di chuyển chú ý, “Chú thuật đó vẫn còn sao?”

      “Còn.” Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn đầm nước vốn dĩ trong suốt, nay lại trở nên đục ngầu, “Có điều còn người bổn tọa nữa.”

      Ý dời chú thuật đối phương thi triển người mình xuống đầm nước à ...

      Chả trách nước lại đục, cây cỏ cũng khô héo. Có thể khiến sinh linh núi điêu tàn trong phút chốc, nhất định là chú thuật cực kỳ tà môn.

      Nhớ lại cơn đau xé tim xé phổi trước lúc rời khỏi cơ thể Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan vẫn còn sợ hãi. Theo cảm nhận của nàng, chú thuật đó hình như khiến người ta ngày càng đau đớn, bởi vậy thời gian lâu dần, cho dù là Ma Tôn cũng chịu nổi.

      Hoa Lan ngoẹo đầu nhìn , “Ngươi lợi hại như vậy sao bị người ta giở trò được? Từ khi ngươi hồi sinh đến nay gần như ta luôn ở bên cạnh ngươi, có thấy ai ra tay với ngươi đâu.”

      Ma Tôn đại nhân nhìn Hoa Lan , “Nếu ngươi cũng có thể phát giác, bổn tọa há để ra tay được? Cơ hội duy nhất để thi triển chú thuật này người bổn tọa, đó là lúc bổn tọa hồi sinh.”

      Hoa Lan hiểu ra, “Là người của Ma giới! Nhưng mà ... tại sao họ lại phải đối phó với ngươi? Chẳng phải các ngươi cùng là giuộc người xấu sao? À, đúng rồi, bắt đầu từ thời Thượng cổ ngươi chẳng thích chung hàng ngũ với ai cả.”

      Ma Tôn trong truyền thuyết là ma đầu độc lai độc vãng, tính cách lạnh lùng, cực kỳ ham đả đấu, Hoa Lan gật đầu, “Chả trách họ lại yểm bùa ngươi để chừa đường lui, nếu là ta ta cũng làm vậy.”

      Đông Phương Thanh Thương bật cười, “Nếu là ngươi? Vậy ngươi mất mạng lúc thi triển chú thuật.” xong, khóe môi cong lên nở nụ cười nham hiểm gian trá, “Cũng to gan lắm mới dám thi triển chú thuật với bổn tọa. Nếu dùng chú thuật này thêm thời gian nữa chúng cũng có kết cuộc tốt đẹp đâu.”

      trời thiên lôi vẫn cuồn cuộn, lại mấy đạo thiên lôi nữa nối tiếp nhau giáng xuống người Đông Phương Thanh Thương, tuy bị thương, nhưng lại nhíu mày, “Ồn ào phiền phức quá, xuống dưới có hang động, theo bổn tọa nghỉ lúc.” xong, tự nhiên chìa tay cho Hoa Lan .

      Hoa Lan thấy vậy ngây ra, nhìn gương mặt họa nước hại dân của Đông Phương Thanh Thương tim bỗng giật thót, má bỗng ửng hồng. Nàng “Ờ” rồi ngoan ngoãn bước tới nắm bàn tay to còn mang hơi lạnh của .

      Ma Tôn đại nhân bất động.

      Hoa Lan ngẩng đầu, phát nhíu mày nhìn nàng.

      Hoa Lan ngẩn người, “Sao vậy?”

      “Kêu ngươi dìu bổn tọa.”

      “... ...” Hoa Lan thẹn quá hóa giận, hất tay ra, “Ngươi tự mình bò dưới nước lên được, tại sao còn phải bắt ta dìu?”

      “Vì mệt.”

      “... ...”

      Hoa Lan đen mặt dìu người bị mệt về phía hang động .

      Mò mẫm trong bóng tối, dựa vào ánh sáng le lói từ kết giới Đông Phương Thanh Thương để lại người mình, lại nghe sai khiến “qua trái, qua phải, lên phía chút ...”, cuối cùng nàng cũng dìu được Đông Phương Thanh Thương đến nơi muốn.

      Hoa Lan rút tay về, hậm hực : “Ta giúp ngươi đến đây thôi, bây giờ ta phải sống cuộc đời mới, chúng ta hẹn ngày gặp lại nhé. À , đừng gặp lại nữa hơn.”

      Kết giới người Hoa Lan phát ra ánh sáng lấp loáng chiếu rọi gương mặt Đông Phương Thanh Thương dựa vào hòn đá. Lúc này môi nở nụ cười hiếm khi xen lẫn chút gian ác nham hiểm, : “ .”

      Giọng khàn khàn dừng bên tai Hoa Lan , mang theo thoáng dịu dàng khiến nàng mặt đỏ tim đập.

      Hoa Lan đè nén cảm xúc trong lòng, dám nhìn , quay người lại sờ vào tường, lần theo đường lúc đến chầm chậm ra phía ngoài.

      Sau khi vòng qua mấy ngã rẽ, ánh sáng le lói người nàng hoàn toàn biến mất. Đông Phương Thanh Thương tựa đầu vào hòn đá, hít hơi sâu, nhắm mắt lại, nhưng chỉ yên lặng trong chốc lát. Sau đó tựa như liệu được, ánh sáng kia lại điên cuồng chạy về với vận tốc nhanh gấp ba lần lúc rời , miệng kêu gào chửi bới: “Đông Phương Thanh Thương! Tên khốn kiếp!”

      Đông Phương Thanh Thương lại mở mắt, ung dung nhìn Hoa Lan thở hồng hộc giận dữ đứng trước mặt mình, cười, “ nữa à?” Lời lại thoáng lộ ra vẻ tà ác.

      Hoa Lan lớn tiếng hạch hỏi: “Tại sao ta đến ngoài động kết giới biến mất? Suýt chút nữa ta bị thiên lôi đánh cháy đen rồi!”

      Tên nào đó họ Đông Phương hờ hững đáp: “Hình như là vì sau khi ngươi rời xa ta quá năm trượng kết giới biến mất phải.”

      Lời này còn vang to hơn tiếng thiên lôi đánh vừa nãy, nổ đến tận đáy lòng Hoa Lan . Nàng ngây người nhìn tên nào đó, chả trách ... chả trách lúc đó con ma này bằng lòng đặt kết giới người nàng, còn thản nhiên hôn mê ...

      Uổng cho nàng ngây thơ tưởng rằng tin tưởng nàng nữa chứ! ra là vậy!

      Hoa Lan nghiến răng ken két, “Đông Phương Thanh Thương ... ngươi đúng là ...”

      Ma Tôn đại nhân nhàn nhã tiếp lời, “Bổn tọa đương nhiên đúng là cơ trí.”

      Hoa Lan nổi cáu, “Bây giờ chúng ta nợ nần gì nhau nữa, ngươi còn nhốt ta ở đây làm gì?”

      “Đương nhiên là làm trâu làm ngựa, phòng lúc cần thiết.”

      ràng là ngươi báo thù!” Hoa Lan mắng, “Ngươi cảm thấy trước đó ta ở trong cơ thể ngươi làm quá nhiều chuyện mất mặt, bởi vậy tâm lý cân bằng! Bây giờ tìm được cơ hội nên liều mình báo thù ta!”

      “Hiếm .” Đông Phương Thanh Thương từ tốn , “Coi như ngươi cũng sống thông minh được lần.”

      Hoa Lan bị thái độ của chọc giận, “Ta liều mình với ngươi luôn!” Nàng nhào tới phía trước, giơ hai tay bóp cổ .

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương sầm xuống, nghiêng đầu nhàng tránh được chiêu thức của Hoa Lan , tay chỉ khẽ động là bóp cổ Hoa Lan nhào tới như bóp con vịt con, sau đó thân hình chuyển động.

      Hoa Lan cảm thấy trời đất xoay chuyển, nháy mắt bị đè mạnh xuống đất, lưng cọ xuống nền đá cứng đờ, cũng may cơ thể Tạ Uyển Thanh vốn mặc khải giáp, khải giáp và tảng đá xù xì ma sát phát ra thanh chói tai.

      Đến khi thanh hoàn toàn biến mất, Hoa Lan cảm nhận được sức nặng của Đông Phương Thanh Thương đè người mình.

      đè nàng xuống, bóp cổ nàng, hơi thở phả bên tai nàng, mái tóc màu bạc từ hai bên tai trượt xuống, giống như hai bức rèm thủy tinh, ngăn ra khoảng chật hẹp giữa hai người.

      “Tiểu hoa .” Giọng bẫng, “Ngươi hãy nhớ lấy, đừng vọng tưởng có thể dùng chút võ lực hèn mọn của ngươi để tấn công ta.” Ngón tay vuốt qua cổ Hoa Lan , vết thương khiến cơ thể này tử vong vẫn còn ở đó chưa lành lại, thậm chí sau mấy ngày bôn ba bắt đầu thối rữa.

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương đảo qua vết thương của nàng, có hơi phân tâm, trong khoảnh khắc phân tâm ấy, Hoa Lan bỗng giơ hai tay ôm lấy cổ , ngẩng đầu lên , thả sức cắn mạnh lên cổ Đông Phương Thanh Thương như báo thù rửa hận.

      Có thể cảm giác được nàng dùng hết sức mạnh toàn thân, liều mình cắn .

      Cơ thể của Ma Tôn cho dù bị thiên lôi đánh cũng thấy thủng lỗ nào, huống gì giờ Hoa Lan chỉ là phàm nhân, dù nàng dùng hết sức cắn đối với có khi còn hơn cả muỗi cắn.

      Đông Phương Thanh Thương đau nhưng lại ngẩn người đến thất thần.

      đối địch chém giết dưới vạn lần, địch thủ mạnh có yếu có, cũng thiếu gì nữ nhân, nhưng chưa bao giờ có ai ... dùng chiêu cắn để đối phó ...

      Mà còn là cắn vào cổ ...

      Ma Tôn đại nhân nhất thời ngạc nhiên đến mức quên kéo Hoa Lan ra khỏi cổ mình.

      Nhưng Hoa Lan cắn đến mỏi miệng, răng nàng buông lỏng khỏi cổ Đông Phương Thanh Thương, còn tay vẫn vòng qua cổ , đầu vô thức chống lên cằm .

      Khoảnh khắc yên lặng bất chợt này khiến Đông Phương Thanh Thương có cảm giác bị người ta làm nũng.

      chớp mắt, tìm lại thần trí, định lạnh lùng kéo Hoa Lan ra, bỗng nghe tiếng sụt sùi.

      Trước khi ra tay, Hoa Lan buông ra nằm dưới đất, lấy cánh tay che mặt, khóc rất đau lòng, “Ta có lỗi với ngươi chỗ nào, sao ngươi cứ luôn ức hiếp ta như vậy?”

      Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, đôi mắt đen như gương phản chiếu ánh sáng từ kết giới người Hoa Lan .

      “Lúc mới bắt đầu ngươi đổi cơ thể ta là đổi luôn, những tai nạn sau đó, có lần nào phải vì ngươi muốn giết ta nên ta mới buộc phải gây ra đâu. Bây giờ ta dễ gì mới có được cơ thể, định nghĩ cách quay về tìm chủ nhân, tại sao ngươi lại ức hiếp ta nữa? Sớm biết từ lúc ngươi hôn mê dưới núi, ta nên cõng ngươi lên núi, dù sao ngươi cũng để ta sống, ta nên chạy trốn cho xong, cho dù bị thiên lôi đánh chết cũng để ngươi được lợi! Để ngươi nằm đó, tiếp tục tranh đấu với thiên và chú thuật gì đó cho rồi ... hức hức ... hu hu ...”

      Đông Phương Thanh Thương im lặng, sóng mắt khẽ động.

      biết.

      Lúc đó hôn mê nhưng thần thức vẫn còn, có thể nhìn thấy Hoa Lan cõng lên núi thế nào.

      Tiếng sụt sùi của Hoa Lan cứ kéo dài mãi, khi gần thấy sắp biến thành òa khóc hu hu, Đông Phương Thanh Thương chau mày : “Nếu phải lúc đó ngươi ngoan ngoãn cõng bổn tọa lên núi giờ ngươi hồn phi phách tán từ lâu.” xoay người lại ngồi sang bên, “Dậy . Vừa nãy lúc ra khỏi đầm nước bổn tọa giết ngươi sau này cũng chả buồn giết.”

      Tiếng khóc của Hoa Lan nín bật, nàng chớp đôi mắt ươn ướt nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Sau này ngươi giết ta nữa sao?”

      “Sau khi thiên lôi ngừng ngươi có thể .”

      Mắt Hoa Lan sáng lên, sau đó lại rưng rưng muốn khóc, “Nếu ngươi định thả ta tại sao bây giờ thả luôn, kéo dài kết giới người ta lâu chút được sao...”

      Ma Tôn đại nhân liếc nhìn nàng, nhắm mắt lại, định trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ : “Bổn tọa phải tĩnh tọa điều tức. Đừng ồn ào.”

      Hoa Lan bĩu môi, nhích xa chút, sau đó ôm gối ngồi xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :