1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ma Tôn - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14

      đường tới khu rừng ngoài chợ , Hoa Lan cứ bước dừng bước.

      Ma Tôn đại nhân hết nhẫn rồi lại nhịn, nhưng sau lần chấn trái vướng chân phải, cuối cùng nhịn được nữa, sầm mặt lạnh lùng quát: “Lại có chuyện gì nữa? Rừng này ngươi cũng thấy mới lạ à?”

      Hoa Lan khó chịu kéo kéo cổ áo, “Đại ma đầu, ngươi thấy nóng sao?”

      Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, “Chút thuốc đó cũng khiến tâm ngươi rối loạn, có là ngươi tu tiên hả?”

      “Thuốc?” Hoa Lan vừa vừa định kéo cổ áo, khẽ nhíu mày, hất tay trái ra, còn chưa kịp chỉ trích, Hoa Lan sốt ruột , “Ngươi cho ta mở cổ áo thở chút , ta sắp nóng chết rồi đây này.”

      Hiển nhiên Đông Phương Thanh Thương chút động lòng, “Vậy ngươi chết .”

      Hoa Lan tức tối nghiến răng, “Chẳng qua chỉ là lột áo thôi, ngươi là nam nhân mà xấu hổ nỗi gì, có nhìn thấy gì cũng là ta thiệt mà!” Hoa Lan khựng lại rồi bổ sung thêm, “Hơn nữa người ngươi còn chỗ nào ta chưa nhìn thấy đâu!”

      Nghe thấy câu này từ miệng mình ra, Ma Tôn đại nhân còn hơi sức để vỗ trán nữa.

      muốn đốp chát hơn thua với Hoa Lan thêm lời nào nữa mà cất bước về phía trước, nhưng chân trái ì ra tại chỗ, chịu di chuyển. Lửa giận tích tụ trong lòng Đông Phương Thanh Thương bùng lên, giọng cũng trở nên lãnh lẽo: “Ngươi tưởng rằng bổn tọa làm gì được ngươi sao?”

      Chưa dứt lời, Hoa Lan dùng miệng thở dốc: “ phải… Ta cảm thấy kỳ quái lắm.” Nàng cắn môi, lấy tay trái xoa xoa bụng dưới, “Ở đây…” ràng là dùng tay Đông Phương Thanh Thương chạm vào cơ thể , nhưng khi bàn tay xoa lên bụng, cảm giác ấm áp bỗng dâng lên đầu. cảm giác chưa từng xuất gào thét trong linh hồn nàng, “Đại ma đầu, cơ thể ngươi… kỳ lạ quá.”

      Đông Phương Thanh Thương càng nhíu chặt mày.

      Đạo hạnh và định lực của tiểu hoa này còn kém hơn tưởng tượng của nhiều lắm, chỉ có chút thuốc kích thích phản ứng thôi khiến tiểu nha đầu rối loạn đến mức ấy. Đông Phương Thanh Thương tỏ ra vô cùng bất mãn với chủ nhân nuôi dạy linh vật này. Nhưng trong tình trạng giờ, cảm thấy nếu ra tay, để mặc cho dược tính hoành hành trong cơ thể, e là lát nữa đây nha đầu này gây ra tai họa gì đó mà ngờ tới.

      sầm mặt chậm rãi lên tiếng, “Ổn định tâm thần, cảm giác của ngũ quan chẳng qua chỉ là hư ảo, giữ vững nguyên tâm, vứt…” Còn chưa dứt lời, Hoa Lan lột áo ngoài.

      “Chúng ta quay lại tuyết sơn Côn Luân cho mát nhé.”

      Ma Tôn đại nhân nghẹn lời, tâm trạng vẫn vui như lúc chuyện với Hoa Lan thường ngày, “Bổn tọa chịu mở lời chỉ điểm tâm pháp là phúc phận bao nhiêu người cầu còn được, ngươi lắng nghe lời của bổn tọa còn có ích hơn cả mười ngọn Côn Luân.”

      Hoa Lan lại càng nóng nực hơn, buồn chuyện với Đông Phương Thanh Thương nữa, chỉ dùng tay xoa xoa bụng dưới, vui sướng dâng trào trong cơ thể và cảm giác trống trãi khiến cũng hơi bất ngờ - Đây chỉ đơn thuần là mê dược của giới.

      điều chỉnh khí tức trong người, định ép thuốc ra khỏi cơ thể nhưng vào lúc này, bỗng nghe tiếng “soạt” từ bên hông truyền đến, chân trái có dị vật quét qua, cảm giác trơn nhẵn khiến Hoa Lan bất giác rên thành tiếng.

      “Công tử, sao lại mình đơn trong rừng vậy, biết đường phía trước thế nào sao?”

      Giọng khàn khàn quyến rũ vang lên bên tai, hơi thở thổi vào trong tai Đông Phương Thanh Thương truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Chân trái Hoa Lan kìm được run rẩy.

      Đông Phương Thanh Thương vẫn lạnh lùng đứng đó, đến khi xà thò mặt ra trước mặt , thè lưỡi muốn hôn lên miệng , Đông Phương Thanh Thương cong khóe môi, biểu vừa gian xảo vừa ngông cuồng. đưa tay gỡ nữ nhân đầu người thân rắn quấn người mình xuống, năm ngón hóa thành trảo, bóp đầu nàng ta như bóp quả cầu, khiến cơ thịt mặt nàng ta biến dạng.

      oai oái kêu đau, thân rắn dám quấn lấy Đông Phương Thanh Thương nữa mà đau đớn xoắn lại trong trung, đuôi rắn quật tới quật lui giãy dụa dưới đất, “Công tử… Ái da, công tử… Nô gia đau quá.”

      “Dám dòm ngó đến bổn tọa, đúng là gan to bằng trời.”

      Xuyên qua kẽ tay của Đông Phương Thanh Thương, xà nhìn thấy nửa mặt trái và nửa mặt phải của nam nhân trước mắt có biểu hoàn toàn khác nhau. Nửa mặt trái của đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, giống hệt những nam nhân bình thường trúng thuốc do mẹ nàng ta bào chế. Nhưng nửa mặt bên phải hoàn toàn khác biệt, mắt phải rực sáng, ánh mắt sắc bén chứa sát khí, nụ cười môi đáng sợ như Câu hồn sứ giả của Địa ngục.

      Phản ứng trái ngược này khiến nữ quái đầu người thân rắn vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, nhưng càng khiến nàng ta thất kinh hồn vía hơn là sức mạnh của bàn tay bóp chặt đầu mình. Chỉ mới khẽ chạm chút mà dù nàng ta dốc toàn lực giãy dụa cũng chưa thoát ra được, xà biết thực lực của mình và người trước mặt này đây như cách biệt bùn mây, “Đại nhân! Đại nhân! Nô gia… tiểu biết sai rồi…”

      Đông Phương Thanh Thương gật đầu, lạnh lùng , “Được, nếu biết sai hãy thử ngươi đáng nhận trừng phạt gì.”

      “Chuyện này…”

      “Ngươi …” Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương lạnh , “Vậy để bổn tọa phạt cho xong.” Vừa dứt lời, năm ngón tay của bùng lên ngọn lửa màu đỏ, chỉ nghe thấy tiếng “xì xì” vang lên, gương mặt xà lập tức cháy lên dấu ấn năm ngón, nàng ta kêu la thảm thiết, thanh tựa như vang vọng đến tận mây xanh, khiến chim chóc trong rừng bay tứ tán.

      Đông Phương Thanh Thương vứt nàng ta ra, cơ thể của xà đau đớn cuộn thành khối, nàng ta có tay, chỉ đành dùng đuôi che mặt mình, toàn thân run rẩy, dám ngước đầu nhìn người trước mặt mình. Nhưng cho dù cúi đầu, nàng ta cũng nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương lê chân chầm chậm bước tới trước mặt mình, xà cười nổi, cảm thấy khi khoảng cách giữa mình và người kia ngắn dần khí quanh người nàng ta bắt đầu trở nên vừa nóng vừa nặng nề, tựa như muốn xé rách da thịt. Xà chưa từng cảm nhận được khí thế kinh hãi như vậy bao giờ,chỉ biết cúi đầu phủ phục dưới đất, ngay cả kêu đau cũng dám, cứ thế im lặng thể thần phục.

      Đông Phương Thanh Thương chìa tay ra, “Thuốc giải.”

      “Đại… đại nhân, đấy là thuốc mẹ tiểu mới điều chế, thuốc này có thuốc giải.”

      nghe vậy bèn nhướng mày, “Nếu vậy giữ ngươi lại có ích gì?”

      !” Xà vội vã xin tha, “Tiểu có thể kêu mẫu thân điều chế thuốc, bây giờ kêu mẫu thân điều chế thuốc giải ngay lập tức, xin đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng!” Nàng ta sợ hãi khóc lóc. Nhưng tiếng khóc lại khiến Ma Tôn đại nhân chau mày, “Gần đây bổn tọa phiền nhất là tiếng khóc.”

      Ngọn lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương lại bùng lên, nhưng vào lúc này, tay trái của bỗng dưng cử động, đột ngột áp vào bụng dưới, sau đó chộp cái!

      Toàn thân cứng đờ. Trong khoảnh khắc ngây người này, miệng phát ra tiếng rên rỉ khàn đặc vừa trầm thấp vừa lâng lâng, sau đó còn thêm mấy tiếng thở dốc.

      Ngọn lửa trong tay tắt lụi tức , Đông Phương Thanh Thương tựa như giật mình đờ người ra.

      bò dưới đất càng đoán được tình hình, tròng mắt nàng ta đảo tới đảo lui, lòng vô cùng khó hiểu, tình trạng của nam nhân này… rốt cuộc là thế nào vậy, rốt cuộc… có trúng thuốc đó

      Biểu của … sao giống như bị bệnh vậy?

      trường lạnh ngắt như tờ rất lâu, mãi đến khi từ xa có tiếng gió vù vù truyền tới, nữ nhân chạy đến hét lơn: “Đừng hòng làm hại con ta!” đạo lực chém về phía Đông Phương Thanh Thương.

      Đông Phương Thanh Thương vô thức bày kết giới, đập tan lực, lực đạo tản mát ra bốn phía khiến cây to xung quanh đều bị chém ngang.

      lực tản tứ phía, tin tức trong rừng có người giao đấu nhất định dẫn dụ nhiều kẻ tò mò đến xem. Thanh xà đứng trước mặt Đông Phương Thanh Thương, ánh mắt trầm xuống xem xét : “Chúng tôi có mắt biết Thái sơn, đắc tội với đại nhân, mong đại nhân thứ tội, Dạ dạ sênh tiêu này có thuốc giải, thuốc giải chính là máu của nô gia. Nô gia bằng lòng lấy máu đền tội, chỉ mong đại nhân đừng truy cứu.”

      Đông Phương Thanh Thương mím môi, giống như vừa rồi bị giật mình nên dám tùy tiện lên tiếng nữa.

      Đường đường là Ma Tôn mà cũng có lúc dám mở miệng! Đông Phương Thanh Thương cảm thấy thời gian này mình làm hết những chuyện trước kia chả bao giờ làm.
      Phương Lăng, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15

      Đông Phương Thanh Thương kéo bàn tay Hoa Lan bóp chặt bụng dưới của mình, để đề phòng nàng vùng ra lấy mười ngón tay phải đan vào mười ngón tay trái, cuối cùng Hoa Lan thể làm những động khác thường nào thêm.

      Nhưng như vậy thể khiến cơn nóng trong cơ thể tiêu tan, thể giải tỏa được dục vọng trong người, Hoa Lan càng nôn nòng hơn, ngón tay trái cào cấu mu bàn tay phải của Đông Phương Thanh Thương.

      Đông Phương Thanh Thương chau mày, quay về phía Thanh xà lên tiếng: “Đưa đây.”

      Thanh xà vội cắn rách ngón tay, dùng thuật pháp biến ra chiếc ly sứ, máu vào trong ly, máu chảy đầy nửa ly, Thanh xà khép miệng vết thương, dè dặt bưng ly dưng cho Đông Phương Thanh Thương.

      Đông Phương Thanh Thương đón lấy, lắc lắc máu tươi trong ly, máu rắn lạnh nhưng ảnh hưởng đến mùi tanh lan tỏa, ngửi được mùi này bỗng ham muốn trong hồn phách Hoa Lan bớt đôi chút.

      “Hổ mang da xanh ba ngàn năm đúng là bổ dưỡng.” hơi uống cạn máu rắn trong ly, liếm máu dây môi rồi lại ngước mắt lên, ánh mắt đó khiến Thanh xà kinh hãi lạnh người, bất giác lui về phía sau bước.

      Nhìn thấy sát khí trong mắt Đông Phương Thanh Thương đậm dần thêm, Thanh xà kéo con liên tiếp thoái lui: “Ở địa giới của chợ rất trọng lời hứa, bất kể là mua bán gì cũng như vậy, vừa rồi đại nhân hứa tha cho mẹ con tôi , nay lại nuốt lời, làm vậy chuốc ít phiền phức đâu.”

      “Vậy sao?” Uống xong máu rắn, hồn phách của Hoa Lan trong cơ thể của Đông Phương Thanh Thương tựa như sức cùng lực kiện thiếp , hoàn toàn yên lặng. Do đó nửa cơ thể bên trái của gần như trở thành tàn phế. Đông Phương Thanh Thương trong lòng vui, nhớ lại thường ngày, ngay cả cũng phải phí tâm phí sức đấu trí dũng với tiểu hoa này, nay nàng lại bị ly thuốc X dễ dàng đánh gục như vậy, há chẳng phải cho thấy có chút bản lĩnh nào sao?

      Ma Tôn đại nhân nghĩ ngợi, lòng lại càng vui.

      Nhưng chỉ giấu vui này ở sâu trong nội tâm, ngoài mặt vẫn nhếch môi cười, hờ hững với Thanh xà : “Nhưng bổn tọa cứ muốn chuốc phiền phức sao?”

      Vừa dứt lời, Thanh xà bỗng cảm thấy áp lực quanh người càng thêm nặng nề, tựa như có bàn tay vô hình trong trung, cho dù bà ta liều mình kháng cự thế nào, bàn tay đó vẫn kéo bà ta lôi về phía người kia.

      Đông Phương Thanh Thương đưa tay, móng tay bén nhọn lóe hàn quang như được bôi độc, nhàng rơi cổ Thanh xà , tựa như luồng khí lạnh cắm vào da thịt bà ta khiến bà ta thể giãy dụa.

      Mãi cho đến lúc này, bà ta mới ý thức được mình dây vào người hoàn toàn nên trêu chọc.

      Thanh xà cảm thấy uất ức, ràng vừa nãy trò chuyện trong lúc rót trà, lời lẽ của người này khiến bà ta nhận ra tên quái lợi hại như vậy.

      Nếu sớm biết thế này, có cho mười lá gan bà ta cũng dám ra tay với !

      Tận đáy lòng Thanh xà cảm thấy mình bị bức hiếp, nhưng bây giờ nào còn kịp để tâm uất ức trong lòng, bà ta vội cầu xin: “Đại nhân, đại nhân, tha cho tiểu , tiểu khổ sở tu luyện ba ngàn năm, trải qua mười mấy Thiên kiếp rồi, đại nhân giết tiểu rất dễ dàng, nhưng tiểu sợ tổn hại ám đức của ngài!”

      Ma Tôn đại nhân cười lạnh, “Chờ ngươi gặp được Diêm vương, cứ việc kêu trừ đức của bổn tọa , e là sổ sách của có chất đầy Minh phủ cũng đếm hết tội nghiệt của bổn tọa đâu.”

      xong, ngón tay rạch cổ Thanh xà , vết thương rất , máu tươi chầm chậm chảy ra, Thanh xà sợ hãi tái mặt, Đông Phương Thanh Thương chút động lòng trước sợ hãi của bà ta, đặt ngón tay thấm máu rắn lên môi. Nhưng chưa kịp nếm thử, bỗng cảm thấy bên cạnh có luồng gió mạnh cuộn lên, hóa thành những lưỡi dao tựa như phiến lá, hất bàn tay bắt giữ Thanh xà của ra, khiến Thanh xà vùng ra được.

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ lạnh, quay đầu nhìn lại, từ bên kia của khu rừng phát ra thanh đạp lên lá khô sột soạt đặc biệt ràng.

      Chẳng bao lâu, thân hình của người đến ra thông đạo từ khu rừng đến hồ băng.

      Nhìn thấy người đến, Đông Phương Thanh Thương khẽ nheo mắt, chỉ vì người đến chỉ là kẻ tàn phế ngồi xe lăn, mà còn vì toàn thân người này vấn vít luồng khí tức thần bí, thân là Ma Tôn nhưng cũng khó lòng nhìn thấu lai lịch đạo hạnh của người này.

      Thanh xà vừa vùng ra khỏi gọng kìm của Đông Phương Thanh Thương tựa như lại rơi vào thảm cảnh tồi tệ hơn, nhìn thấy người cứu mình nhưng bà ta trốn đến bên cạnh người đó mà lui về bên cạnh con , quỳ dưới đất ôm chặt con mình: “Điện hạ…”

      Chủ nhân của chợ ?

      Đôi mày Đông Phương Thanh Thương khẽ động.

      “Gần đây chợ thường có những nam nhân mình mất tích, quả nhiên là do mẹ con ngươi gây ra.” Con của Thanh xà run cầm cập trong lòng bà ta, dám ngẩng đầu lên nhìn người đó. Nam nhân kia che miệng ho hủng hẳng, “Xuống dưới hồ băng nhận phạt.”

      “Điện hạ…” Thanh xà muốn cầu xin, nhưng vừa chạm phải ánh mắt băng lạnh của chủ nhân chợ , bà ta vội cúi đầu vâng dạ, bịt vết thương cổ, vội vàng định .

      Đông Phương Thanh Thương bỗng hừ lạnh, luồng sát khí tức tốc lướt ngang mặt Thanh xà , chém xuống khoảnh đất trước mặt bà ta.

      “Thức ăn của bổn tọa há có thể ?”

      Thanh xà dám đáp lời, chỉ len lén liếc nhìn chủ nhân chợ .

      Chủ nhân chợ ngồi xe lăn, sau lưng người hầu nào, đối diện với Ma Tôn đại nhân cố ý áp chế khí tức, chủ nhân chợ chỉ mỉm cười: “Ma Tôn đại giá, nghênh đón từ xa, mong được thứ tội.”

      Thanh xà nghe vậy, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.

      Ma… Ma Tôn?

      Hôm nay bà ta bỏ… gì gì đó cho Ma Tôn trong truyền thuyết?

      Đông Phương Thanh Thương nhíu mắt, “Làm sao ngươi nhận ra thân phận của bổn tọa?”

      ra hổ thẹn, tại hạ cũng có chút giao tình với Ma giới, coi như cũng biết về hoàn cảnh của ma giới. Nay trong tam giới, người có được ma lực mạnh mẽ như vậy ngoài Ma Tôn mới vừa phá hủy tháp Hạo Thiên ít ngày trước còn ai nữa?” Chủ nhân chợ cười , “Chỉ trách tại hạ quản lý nghiêm, khiến thủ hạ gây ra chuyện thất lễ như vậy với Ma Tôn, để bồi thương Ma Tôn cứ tùy ý dạo chợ , nếu cần vật gì cứ việc lấy vật ấy.”

      Đông Phương Thanh Thương chỉ vào Thanh xà , “Lấy mạng ả trước .”

      “Ma Tôn đùa rồi, làm sao có thể đem sinh mạng ra mua bán.”

      cho à?” Ma Tôn đại nhân mỉm cười, “Để bổn tọa tự lấy.”

      Thanh xà vừa nghe mấy lời đối thoại này, kinh hãi dám động đậy. bà ta có thể cảm giác được ràng biến đổi của khí tức quanh người mình, hai người trước sau ai thêm lời nào nữa, nhưng lá cây trong khu rừng xung quanh lại bắt đầu lay động cách quỷ dị. Trong lúc Thanh xà tưởng hai người sắp ra tay, bỗng nhiên Ma Tôn phía sau bà ta ư a mấy tiếng nghe như cực kỳ khó chịu.

      Khí tức tranh đấu xung quanh đột nhiên biến mất.

      Thanh xà liều chết ngoái đầu nhìn lại, nom thấy Ma Tôn đại nhân bụm miệng, mặt sa sầm xuống đen sì, bà ta cực kỳ khó hiểu, yên lành, sao đột nhiên Ma Tôn này làm như hờn dỗi vậy…

      “Người trong chợ có đúng hay sai, trừng phạt thế nào đều do tại hạ quyết định, phiền đến Ma Tôn.” Trong lúc Đông Phương Thanh Thương im lặng, chủ nhân chợ lên tiếng, “Còn về những chuyện khác… Ít ngày nữa trong Thủy tinh thành dưới hồ băng bán đấu giá rất nhiều pháp khí bảo vật, Ma Tôn có thể tùy ý lựa chọn.”
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16

      Nghe thấy đề nghị của chủ nhân chợ , Đông Phương Thanh Thương hề lay động, buông bàn tay bịt miệng, tìm lại khí thế kinh người ban nãy: “Chưa có ai dám bất kính với bổn tọa mà vẫn có thể nguyên vẹn… ư ư…”

      Nghe thấy hai tiết cuối cùng phát ra từ miệng mình, gân xanh huyệt thái dương của Ma Tôn đại nhân giật giật, đưa tay ấn lại: “… Chưa ai có thể nguyên vẹn rút lui… ư a!”

      Hồn phách của Hoa Lan say ngủ trong cơ thế Đông Phương Thanh Thương như bị giọng của quấy rầy, ngừng phát ra tiếng ư a. thể bịt miệng lần nữa.

      Hành vi cử chỉ của khiến ba người bên cạnh đều nhìn đến ngây người.

      Gân xanh trán của Đông Phương Thanh Thương lại kìm được co giật, trong lúc nhẫn nhịn, xung quanh im lặng, Thanh xà bỗng nảy ra ý, bà ta ôm con định chạy trốn, đuôi rắn lê dưới đất phát ra thanh xíu xiu.

      Tà hỏa của Đông Phương Thanh Thương biết phát tiết đâu, nghe thấy thanh này, ngước mắt lên, bốn bề sát khí tăng vọt, chủ nhân chợ còn chưa kịp ngăn cản luồng khí cắt “xoạt” trong trung, chém đứt đuôi Thanh xà đoạn dài bằng cánh tay!

      Thanh xà cất tiếng kêu thảm, đoạn đuôi cụt máu tươi đầm đìa, bà ta đau đớn lăn lộn dưới đất mấy vòng.

      Ánh mắt của chủ nhân chợ khẽ trầm xuống.

      Đông Phương Thanh Thương đen mặt, đưa tay chộp lấy đoạn đuôi rắn cầm tay: “Bổn tọa nể mặt ngươi giữ mạng cho ả, bổn tọa có hứng thú với bảo vật của chợ , tìm cho bổn tọa người chế tạo bảo vật.” Giọng điệu ra lệnh này ra rất nhanh, tựa như chậm thêm chút nữa lại phát tiếng ư a…

      Thanh xà kêu la thảm thiết, con của bà ta quấn bên cạnh nhìn mẫu thân hoảng hốt gào khóc. Nghe những thanh này, chủ nhân chợ yên lặng nhìn Đông Phương Thanh Thương lâu, nhưng cũng hề nổi giận. Ánh mắt đảo qua Sóc Phong trường kiếm giắt eo Đông Phương Thanh Thương, cất tiếng ôn hòa: “Nếu vậy mời Ma Tôn hãy xuống Thủy tinh thành dưới hồ băng trước.” Chủ nhân chợ đưa tay, ngọn đèn màu trắng lơ lửng trong trung, bềnh bồng bay về phía hồ băng.

      Đông Phương Thanh Thương mím chặt môi, lời nào theo ngọn đèn trắng ấy.

      Mãi đến khi khí tức của Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn bị nước hồ nhấn chìm, đôi mắt đen của chủ nhân chợ bỗng lóe sáng, nhìn sang Thanh xà vẫn còn oai oái kêu đau dưới đất: “Các ngươi giết ít người, hành ngày càng lão luyện, gan cũng ngày càng to ra, dám động đến cả Ma Tôn.”

      “Tiểu vô tri, tiểu vô tri…” Thanh xà bò dưới đất run cầm cập, con bà ta càng dám ngước lên nhìn.

      “Các ngươi biết xưa nay ta thích phạt ai, nhưng quy tắc vẫn phải giữ.”

      Thanh xà tái mặt, dám lên tiếng.

      “Hổ mang vẩy xanh ba ngàn năm rất bổ…” Ánh mắt của chủ nhân chợ dõi về phía chân trời xa xa, đó là hướng của núi Côn Luân, “Vậy giữ lại .” giọng gọi, “Điệp Y.” cánh bướm màu tím lập tức bay ra từ sau xe lăn của , đáp bên phải phía sau xe lăn, hào quang xoay chuyển, biến thành nữ nhân áo tím đứng cúi đầu.

      “Ép cạn máu bà ta cất lại.” rất nhàng, nữ nhân bên cạnh cũng đáp gọn gàng dứt khoát, bất kể Thanh xà dưới đất giãy dụa cầu xin thế nào, nữ nhân áo tím chỉ lạnh lùng bước tới trước mặt bà ta, chìa tay ra.

      “Điện hạ! Điện hạ, tiểu xin tha cho mình, chỉ xin Điện hạ tha cho tiểu nữ…”

      Ánh mắt của chủ nhân chợ hờ hững rơi người nữ đầu người đuôi rắn: “ ta à, tạm thời ta vẫn được sống, còn có công dụng khác.”

      Hoa Lan biết mình mơ màng ngủ trong bống tối bao lâu, đến khi nàng dần dần khôi phục tinh thần tỉnh giấc, cảnh vật xung quanh hoàn toàn biến đổi.

      Đáy nước, có ánh sáng, chỉ có ngọn đèn quỷ dị bay trước mặt, đong đưa dẫn đường.

      “Đây là đâu?” Hoa Lan lên tiếng, tròng mắt đảo lung tung, Đông Phương Thanh Thương vẫn chưa đáp ánh mắt Hoa Lan bỗng dừng tay phải của , cầm đoạn đuôi cụt của Thanh xà , đuôi rắn vẫn ngừng nhúc nhích, miệng vết thương đầm đìa máu tươi. Hoa Lan giật thót, muốn ném đuôi rắn , nhưng tay phải chịu khống chế của nàng, nàng chỉ đành gắng sức nghiêng đầu về phía sau: “Đây là cái gì? Thứ này ghê tởm quá! Đông Phương Thanh Thương, ngươi đừng có nhặt đồ bừa bãi chứ!”

      Đông Phương Thanh Thương gắng sức nghiêng đầu lại, vừa mở miệng phải nhẫn nhịn tức giận: “Im miệng lại.”

      Hoa Lan tiếp tục ngửa cổ về phía sau: “Ngươi vứt thứ gì đó !”

      Ma Tôn đại nhân nhắm mắt hít hơi, tựa như muốn cùng chết chung với nàng: “Ngươi còn ồn ào nữa bổn tọa cho ngươi uống thuốc X.”

      Hoa Lan đờ người, sau đó hoảng hốt: “Lòng dạ ngươi độc ác.”

      tin à?”

      Hoa Lan nghiến răng, nàng cảm thấy với tính tình của Đông Phương Thanh Thương, chừng làm những chuyện như vậy. Hoa Lan nhớ cụ thể sau khi mình uống thuốc X làm những gì, nhưng cảm giác nóng rực thể giải tỏa đó khiến nàng rất khó chịu, nàng muốn phải chịu thêm lần thứ hai. Vậy là nàng dám cứng cổ nữa, hậm hực quay đầu lại, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Ngươi cầm đuôi rắn để dọa ta chứ gì, đồ xấu xa!”

      Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, chẳng muốn để ý đến nàng nữa.

      Trong lúc họ tạm ngừng tranh cãi, ngọn đèn lơ lửng trước mặt bỗng dừng lại, chỉ nghe “két” tiếng, tia sáng lóe lên trong bóng tối, cửa mở ra, thanh náo nhiệt tràn vào tai, ngoài thanh náo nhiệt còn có luồng khí tức kì quái xộc tới. Hoa Lan tu vị đủ, chưa bao giờ cảm nhận được khí tức này, nhưng Đông Phương Thanh Thương biết, đây là đấu khí.

      Là khí tức lạnh lùng hùng hậu chỉ có những binh khí từng nhuốm đẫm máu tươi.

      Máu toàn thân Đông Phương Thanh Thương bất chợt chảy nhanh hơn, “Chủ nhân chợ đúng. Ở đây đích thực có rất nhiều bảo bối.”

      Hoa Lan nghe chủ nhân từ lâu, Ma Tôn Đông Phương Thanh Thương rất thích đả đấu. Năm xưa đấu hết với người ở Ma giới lại đấu đến Thiên giới, phàm là võ tướng có chút danh tiếng, ai chưa bị Đông Phương Thanh Thương đánh bại. Mãi đến khi tự nhận khắp tam giới còn địch thủ, đến Diệm sơn làm Độc Cầu Bại, cuối cùng bại dưới tay Xích Địa nữ tử.

      Hoa Lan vẫn hiểu tại sao Đông Phương Thanh Thương lại như vậy, đến khi cảm nhận được khí tức sục sôi trong cơ thể , Hoa Lan mới biết, có thứ gọi là bản tính trời sinh.

      Thủy tinh thành dưới hồ băng ra là cung điện dưới nước, cung điện dường như làm bằng thủy tinh, có bày kết giới, khiến giọt nước nào thấm được vào trong điện.

      Trong cung điện rộng lớn có đủ các loại quái mua bán trao đổi, cũng giống như chợ mặt đất. Nhưng nơi này nhộn nhịp hơn, các quái rất ít dùng vàng bạc thanh toán giao dịch mà chỉ dùng những kì trân dị bảo như bảo trâu, ngọc trấn hồn để trao đổi.

      Ngọn đèn màu trắng vẫn bay trước mặt Đông Phương Thanh Thương, đưa đến nơi của người chế tạo bảo vật, tuy nhiên lúc này Hoa Lan bị bảo vật bên đường hấp dẫn, chịu theo ngọn đèn trắng kia nữa.

      quấy hàng bên cạnh này bày biện trang sức lấp lánh vô cùng bắt mắt, còn trong cửa tiệm trước mặt có ám khí tinh xảo, đặc biệt thích hợp để nữ nhân mang theo phòng thân lúc cần. Còn cái kia nữa!

      Ánh mắt Hoa Lan bất chợt bị thu hút bởi cửa tiệm trao đầy yếm. Nàng gần như cưỡng ép, lê nửa thân phải của Đông Phương Thanh Thương khậm khiệng lếch tới bên cạnh cửa tiệm, sờ lên chiếc yếm đỏ thêu hoa tinh xảo, lộ ra ánh mắt “muốn mua.”

      Bà chủ bán yếm nguyên hình là cá nheo tinh, hai sợi râu cá dài của bà ta thòng xuống, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Đông Phương Thanh Thương, bà ta liền nhiệt tình dùng râu gở chiếc yếm treo quầy đưa cho , miệng đon : “Tiểu ca, mua mặc hay mua cho nương tử?”

      Đông Phương Thanh Thương nghe thấy câu này sắc mặt đen nửa, nửa còn lại là Hoa Lan xán lạn hân hoan, “Mua mặ…c” bịt miệng mình lại đánh “bốp” khiến người đường xung quanh đều kinh ngạc.

      Bà chủ cười đầy thâm ý: “Tiểu ca, làm ăn bao nhiêu năm nay ta hiểu mà, hôm nay nam nữ gì ta cũng bán được ít. Ta nhé, thời buổi này chỉ mua được yếm Thiên hương ta dệt ở Thủy tinh thành này à, chả trách tiểu ca lại bị hấp dẫn. Yếm của ta là đồ tốt, nhìn màu sắc tươi sáng chưa, sờ vào chất liệu cũng thoải mái, quang trọng nhất là yếm này bình thường ngửi thấy mùi gì hết, nhưng đến khi cơ thể hơi ấm lên chút, trong vải này có hương thắm, ôi chao! Đúng là câu hồn đoạt phách! Mà quan trọng hơn nữa là…”

      Bà chủ xoa xoa vào y phục lập tức mùi hương lạ bay ra. Hoa Lan ngửi thử, quả nhiên là câu hồn đoạt phách, ngay cả Đông Phương Thanh Thương cũng nhướng mày vì mùi thơm này.

      Bà chủ cười gian, “Tiểu ca chỉ cần xoa chút thôi câu hồn rồi, nếu vò mạnh chút nữa lấy mạng người ta cũng chừng. Thủy tinh thành của bọn ta chỉ bán vũ khí, yếm này cũng là vũ khí phòng thân đó!”

      Mắt Hoa Lan kìm được mà sáng rực, bất chấp tay phải của Đông Phương Thanh Thương bịt miệng chặt dường nào, nàng vẫn rít ra chữ từ khe hở: “Mua!” Nàng , “Mua mua!”

      Mặt Ma Tôn đại nhân hoàn toàn đen sì.

      đường đường là Ma Tôn, nếu việc mua yếm đỏ của nữ nhân ở chợ này truyền ra ngoài còn mặt mũi gì nữa! gắng sức kéo nửa thân trái của mình , Hoa Lan cũng liều mình đứng lại quầy yếm, hai hồn phách giằng co khiến cơ thể như muốn rách thành hai nửa.

      Nhưng vào lúc này, mùi thơm quyến rũ bỗng truyền đến mũi Hoa Lan , là mùi thức ăn!

      Hoa Lan nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn thấy ông chủ dùng xẻng xào thuốc viên màu trắng, lớn tiếng rao: “Ăn viên máu toàn thân biến thành máu độc đây! Vũ khí phòng thân ai dám đụng vào, ai dám cắn đây! Có thêm tác dụng phụ to ngực đẹp da bồi bổ dưỡng sinh đây! Mua tặng đây!”

      To ngực đẹp da!

      Mắt Hoa Lan lại sáng lên, nghị lực bùng phát trong tích tắc, kéo cả cơ thể Đông Phương Thanh Thương tới đứng trước quầy bán thuốc, nàng hào sảng đập bàn, học theo giọng Ma Tôn : “Bán cho bổn tọa viên!”

      Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh, biết đây là lần thứ mấy Ma Tôn đại nhân danh vang Tam giới cảm giác xấu hổ muốn chết quách cho xong…
      Phương Lăng, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17

      Rốt cuộc Đông Phương Thanh Thương vẫn cho Hoa Lan ăn viên thuốc đó, đen mặt, gần như khập khiễng chân nhảy ra khỏi khu vực náo nhiệt nhất của Thủy tinh thành.

      Bám theo ngọn đèn trắng vẫn chưa xa phía trước, Ma Tôn đại nhân nhất thời màng đến việc xung quang có người, bắt đầu lạnh giọng dạy dỗ Hoa Lan : “Bổn tọa quá nhân từ với ngươi nên ngươi càng ngày càng biết chừng mực nhỉ?”

      mua được yếm, cũng mua được thuốc, Hoa Lan vốn có chút vui, nhưng nghe câu u của Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan đột nhiên nhớ ra nàng vẫn dùng cơ thể của Ma Tôn , nàng…

      Nhớ lại lúc nãy, Hoa Lan thầm nuốt nước bọt, trong mắt người ngoài, hình như là nàng làm chuyện gì đó ghê gớm lắm…

      “Những chuyện như vậy nếu còn có lần sau, bổn tọa nhất định quay về Nghiệp thành, phá vỡ phong ấn tam giới, chờ sau này tìm được cơ hội, bổn tọa nhất định lên Thiên giới, khiến chủ nhân ngươi và đám tiên nhân kia muốn chết cũng được.” Năm chữ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi , tựa như có lĩnh hội sâu sắc, “Đồ cứng đầu nhà ngươi có nhớ lời bổn tọa chưa?”

      Hoa Lan biết mình làm sai, đuối lý nên im lặng nghe mắng, ngoan ngoãn sải chân theo nhịp bước của Đông Phương Thanh Thương.

      Mãi đến khi ngọn đèn dẫn đường phía trước dừng lại, tà hỏa trong bụng mới nguôi ngoai.

      Hoa Lan ngước lên, trông thấy trước cửa căn nhà tối đen có treo hai chữ “Tượng phòng(*)”, bên trong truyền ra thanh đục đục đẽo đẽo. Đông Phương Thanh Thương bước vào trong, căn phòng lớn, có năm ba người thợ làm việc, cửa sau mở toang, bên ngoài là hán tử tráng kiện thổi lửa rèn thanh trường kiếm.

      (*) Tượng: thợ.

      Đông Phương Thanh Thương vừa bước vào, ánh mắt của mọi người liền hướng về phía . Ma Tôn đại nhân chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ đảo khắp phòng, sau đó lấy đuôi rắn vừa nãy giắt eo xuống, ném tới trước mặt chuột tinh bào gỗ trong số đó.

      Bỗng nhiên nhìn thấy chiếc đuôi rắn máu me đầm đìa vẫn còn ngọ nguậy, chuột tinh sợ hãi kêu “chít chít”, sau đó hoảng hốt bất an ngước lên nhìn người vừa mới tới.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn chuột tinh lấy lần, lại rút trường kiếm Sóc Phong eo ra, “xoẹt” tiếng, cắm nó xuống đất. Trong phút chốc, khoảng đất đó “rắc rắc” đóng thành lớp băng dày, hơi lạnh tỏa ra xung quanh hai thước mới dừng lại.

      “Lấy da rắn làm vỏ kiếm cho kiếm này, mấy ngày mới xong?”

      Những người thợ đều nhìn Sóc Phong kiếm, nhất thời ánh mắt bị cuốn hút, mắt người nào cũng ánh lên hào quang tán thưởng kinh ngạc, vây lại xem kĩ.

      Hoa Lan cảm thấy Ma Tôn đại nhân pháp lực cao cường.

      Vừa rồi lúc Sóc Phong kiếm còn người Đông Phương Thanh Thương, nó hề tản ra chút hàn khí nào, có thể thấy vẫn luôn dùng pháp lực áp chế nó. Thanh kiếm này là kiếm linh, còn là thần kiếm Xích Địa nữ tử từng dùng, thuộc tính cũng tương khắc với Đông Phương Thanh Thương, nhưng lúc áp chế nó lại chẳng tốn chút sức lực nào…

      Hoa Lan cảm thấy mấy ngày nay chắc do mình ở nơi quá an toàn, bởi vậy những chuyện nàng làm cũng bắt đầu quá đáng, đến lúc nàng nên hối lỗi sâu sắc những hành vi gần đây của mình. Nàng phải nghĩ xem sau khi họ tách ra, có cách nào để nàng đến mức phải chết dưới móng vuốt mình từng dùng này

      Trong lúc đầu óc Hoa Lan ngừng suy nghĩ lung tung, các người thợ trả lời Đông Phương Thanh Thương là vỏ kiếm khoảng chừng bảy ngày xong.

      Đông Phương Thanh Thương cũng keo kiệt về mặt thời gian, chỉ uy hiếp đe dọa mấy người thợ này hồi, bắt họ làm cho tốt, chỉ chế tạo vỏ kiếm, được dòm ngó đến Sóc Phong, sau đó ra khỏi Tượng phòng.

      Hoa Lan vẫn yên tâm, quay đầu lại nhìn: “Để kiếm ở đó sao, nếu họ trộm mất thanh kiếm sao hả?” Nàng , “Đó là kiếm chúng ta vất vả lấy ra mà.”

      Nghe thấy hai chữ “Chúng ta”, Đông Phương Thanh Thương lại buồn bực hừ lạnh, “Dựa vào chúng vẫn chưa thể đến gần Sóc Phong quá thước đâu. Để kiếm đó cho chúng đo kích thước.”

      Hoa Lan bỉu môi trước câu trả lời ngạo mạn cuả , Ma Tôn đại nhân vốn thích ứng với động tác nàng kéo cơ mặt mình, buồn ngăn cản nữa mà sang chuyện khác, “Bổn tọa cách đời mấy vạn năm, còn chuyện của Nhân giới lắm.”

      Đông Phương Thanh Thương ra những lời như vậy khiến Hoa Lan kinh ngạc. Trong thời gian tiếp xúc, luôn ra vẻ làm được, chứng minh đích thực là vậy. Chuyện gì cũng dám , chuyện gì cũng dám làm, đối với việc bại dưới tay Xích Địa nữ tử, “chết” ở thời Thượng cổ, Đông Phương Thanh Thương chưa từng nhắc đến, tựa như những chuyện đó hề ảnh hưởng đến cuộc đời của sau khi sống lại.

      Nhưng câu này lại khiến cho Hoa Lan phát giác Đông Phương Thanh Thương rất để tâm đến chuyện năm xưa, từ khi sống lại, luôn tránh nhắc đến chuyện này, xem ra đúng là rất để tâm…

      “Trước đây từng nghe ngươi , chủ nhân ngươi biết hết chuyện trong thiên hạ. Vậy có khi nào chủ nhân ngươi nhắc đến lai lịch của chủ nhân chợ kia ?”

      Hoa Lan chớp mắt, “Chưa từng nhắc đến, ta tới chợ mới biết ở đây có chủ nhân.”

      Đông Phương Thanh Thương cụp mắt im lặng.

      Giao dịch trong Thủy tinh thành vẫn tiếp tục. Hoa Lan đứng trước Tượng phòng rất buồn chán, tròng mắt lại bất đầu đảo theo tiếng rao náo nhiệt. Ma Tôn đại nhân cũng phát giác, nhìn về phía chợ, thoáng suy ngẫm: “ xem cũng được, nhưng mà phải nghe lời bổn tọa!” Đông Phương Thanh Thương lên tiếng, giọng điệu như với trẻ con, “ được chạy nhảy lung tung, hò hét ầm ĩ.”

      Đối với việc đại ma đầu cho mình dạo chợ, Hoa Lan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, nàng lại gật đầu liên tiếp, “Được được được. Nghe theo ngươi hết.”

      cất bước về phía trước, ánh mắt Hoa Lan còn chưa kịp nhìn xem quầy hàng bên cạnh có đồ gì bước vào căn nhà băng.

      Hoa Lan im lặng… ra là do bản thân Đại ma đầu… muốn xem.

      Đấu khí trong phòng mạnh mẽ hơn bên ngoài rất nhiều khiến Hoa Lan cảm thấy cửa tiệm này rất nặng nề, trong góc có hai ba quái áo mão hoa lệ lựa trường kiếm, người làm trong tiệm : “Kiếm này chưa tà khí lệ khí oán khí… gì cũng có, chỉ thiếu sát khí, đến chiến trường ở Nhân giới là có thể hút được rất nhiều…”

      Hoa Lan quay đầu xem xét vòng xung quanh nhà, ra khác nhiều so với binh khí bên ngoài, có điều món nào trông cũng tinh xảo hơn nhiều.

      Chủ tiệm là ông lão râu bạc ngồi trong góc tính toán sổ sách, Đông Phương Thanh Thương vừa bước vào, ông ta đảo mắt sang, sau đó buông bàn tính vàng trong tay bước tới.

      “Công tử cần gì?” Nhìn bề ngoài, Hoa Lan biết nguyên hình của ông chủ là gì, nhưng ắt là ông lão này đạo hạnh rất cao.

      Đông Phương Thanh Thương buồn ngó đến ông ta, ánh mắt cao ngạo đảo vòng quanh nhà, sau đó dừng lại ở bó hoa giữa tường.

      “Bổn tọa muốn lấy nó.” lên tiếng, đổi lại là ánh mắt già dặn lối đời lóe tinh quang của ông chủ râu bạc.

      “Công tử, đó chỉ là hoa giả tường của bổn tiệm, bán đâu.”

      Ma Tôn đại nhân cười lạnh, “Bổn tọa có hỏi ngươi bán hay sao?”

      Ông chủ khẽ biến sắc, “Công tử có ý gì?”

      “Nghe hiểu à?” Bổn tọa muốn lấy nó, cần biết ý ngươi thế nào.”

      Ông chủ im lặng nhìn Đông Phương Thanh Thương hồi lâu, lên tiếng: “Công tử, chỗ ta là nơi mua bán.”

      mỉm cười, khẽ xoay bàn tay phải, viên đá màu vàng được ném tới trước mặt ông lão. Hoa Lan biết đó là tinh thạch pháp lực do ma lực của Đông Phương Thanh Thương ngưng tụ thành. viên nho này có lẽ tiêu hao bao nhiêu pháp lực của Ma Tôn, nhưng đối với chợ này, hay đối với Tan giới, đây là dị bảo!

      Có tinh thạch của Ma Tôn có thể dùng pháp lực của Ma Tôn, tập pháp thuật của Ma tộc thượng cổ, cho dù tập, chỉ hấp thụ nó thôi cũng đủ để pháp lực tăng vọt trong phút chốc. Đến lúc đó, trường sinh bất lão còn là giấc mộng, ngay cả tung hoành tam giới cũng còn là giấc mộng nữa.

      Hoa Lan muốn giật viên tinh thạch kia lại, dù sao đó cũng là thứ có thể khiến trật tự của Nhân giới đảo điên.

      Nhưng trước khi Hoa Lan ra tay, ông lão râu bạc chớp lấy viên tinh thạch của Đông Phương Thanh Thương. Ông ta nhìn viên đá, lại nhìn , sắc mặt thoạt đỏ thoạt tái, đến cuối cùng chỉ biết run giọng : “Ma Tôn? Ma Tôn?”

      Ma Tôn đại nhân liếc nhìn lên tường, “Lấy nó xuống.”

      Thái độ của ông lão râu bạc lập tức thay đổi, gật đầu khom lưng lấy đóa hoa tường xuống, đặt vào tay . Đông Phương Thanh Thương chộp lấy tay trái do Hoa Lan khống chế, sau đó đặt đóa hoa lên cổ tay, liền nghe hồi tiếng động sột sột soạt soạt, đóa hoa biến mất, chỉ để lại sợi dây leo quấn cổ tay trái.

      buồn nhìn thần sắc vui mừng như điên của ông chủ sau khi có được viên tinh thạch, Đông Phương Thanh Thương quay người ra khỏi cửa tiệm.

      “Khoan… đại ma đầu…”

      “Đây là Cốt lan,” Đông Phương Thanh Thương , “Nó bảo vệ chủ nhân hết lòng, mang nó theo lúc nguy hiểm chỉ cần đưa tay trái lên là được. Bổn tọa muốn để nửa cơ thể chút đề phòng.”

      “À… cảm ơn, nhưng mà đại ma đầu…”

      “Đeo vào, chợ quỷ dị, chủ nhân chợ thần bí khó đoán, có lẽ có mưu, bổn tọa tuy là thân bất tử nhưng giờ rảnh phí thời giờ ở đây.”

      “Ồ… nhưng mà đại ma đầu…”

      Đông Phương Thanh Thương chau mày, “Còn chuyện gì nữa?”

      Hoa Lan : “Chẳng phải ngươi tìm người tên Tạ Uyển Thanh sao, ta vừa nghe hai người mua kiếm trong tiệm , Tạ Uyển Thanh chiến trường đó…”

      Bước chân của Đông Phương Thanh Thương khựng lại, quay đầu nhìn cửa tiệm kia, ánh mắt bỗng sáng thêm mấy phần, Hoa Lan lập tức cảm giác được khí huyết sục sôi trong cơ thể lại xuất .
      Phương Lăng, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18

      Hoa Lan bao giờ ngờ rằng, trường kiếm Sóc Phong mà Đông Phương Thanh Thương muôn vàn cực khổ lấy về, vứt là vứt ngay…

      vứt trường kiếm lại Thủy tinh thành ở chợ cho mấy người thợ làm vỏ kiếm, sau đó cưỡi mây đến Lộc thành.

      Lộc thành là trọng địa quân then chốt của Đại Tấn, tòa thành này sừng sững trong mưa gió ba trăm năm, nhưng nay lại lung lay. Nguyên nhân ngoài điều gì khác, Đại Tấn sưu cao thuế nặng, cứ ba năm lại hạn hán lần, bá tánh khổ kể xiết. Chẳng những thế Đế vương còn màng triều chính, ngày đêm xa hoa hưởng lạc, cuối cùng khiến bá tánh khắp nơi giương cờ tạo phản.

      Phản quân gặp phải quân triều đình hủ bại, thế như chẻ tre, giết thẳng đến Lộc thành.

      Tuy nhiên Lộc thành dù sao cũng là trọng địa quân , phản quân công đánh thành nên đào hào vây quanh, định giam hãm quân ở Lộc thành đến chết, ép tướng giữ tường thành ra đầu hàng. Nhưng Lộc thành quanh năm tích trữ lương thực, tướng giữ thành chịu đầu hàng.

      Mãi đến hôm nay, phản quân cắm trại trước Lộc thành tám ngày, cứ tiếp tục như vậy, chỉ e lương thảo của phản quân có vấn đề.

      “Ngày kia họ nhất định thành công.” Hoa Lan đứng tường thành của Lộc thành, cúi đầu nhìn đại quân xa xa phía ngoài : “Thường chủ nhân viết là mười ngày sau công thành.”

      Đông Phương Thanh Thương hiển nhiên hứng thú với những chuyện này, quay người lên tường thành phòng bị nghiêm ngặt. thi triển thuật thân, dù ngang trước mặt các binh sĩ thủ thành nhưng ai phát giác.

      Ánh mắt của Đông Phương Thanh Thương đảo vòng quanh gương mặt các binh sĩ thủ thành, “Tạ Uyển Thanh có ở đây.” xong, nhảy xuống tường thành, vào trong thành.

      Trong thành giới nghiêm ban đêm, đường bóng người, ngay cả tiếng chó sủa cũng nghe thấy, khí như vậy khiến Hoa Lan cảm thấy nặng nề, nàng tìm đề tài chuyện để giải tỏa cảm xúc, “Đại ma đầu này, ngươi vội vàng tìm Tạ Uyển Thanh có phải vì ngươi ấy ?”

      Đông Phương Thanh Thương chả buồn nghe nàng hỏi.

      Hoa Lan bỉu môi, “Ta đoán chắc là phải đâu.” Hoa Lan : “Theo quan sát của ta trong thời gian này, ngươi ấy à, mọn xấu xa, nhớ đến người như vậy nhất định phải vì người ta, ngươi giống như kẻ trộm nhớ của cải, chó nhớ bánh bao hơn…”

      Đông Phương Thanh Thương: “… …”

      Hoa Lan tiếp lời: “Ta cảm thấy nhất định là ngươi tìm ta báo thù có.”

      Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, “Bổn tọa hành thế nào cần ngươi hỏi đến à? Đến lúc bổn tọa giết ta, ngươi tự mình lấy cơ thể của ta dùng …”

      “Ngươi muốn giết ấy!” Hoa Lan ngắt lời , trợn mắt , “Vậy sao được! Nếu dương thọ của ấy chưa tận, ngươi giết người ta phạm Thiên điều đó. Đến lúc đó ta vào trong cơ thể người ta, coi như là cướp đồ của người ta, điều này hoàn toàn khác với chuyện chờ dương thọ ấy tận rồi nhặt xác.”

      Đông Phương Thanh Thương chỉ hừ mũi với luận điệu của Hoa Lan , định phản bác nàng bỗng thấy bên cạnh có toán quân vội vàng tới, cầm đầu là nữ nhân có thân hình duyên dáng thân mặc khải giáp.

      Nàng ấy lệnh cho người canh giữ đầu hẻm, chỉ đưa đại phu cùng vào con hẻm, qua hai ba ngôi nhà đẩy cửa bước vào.

      Ánh mắt của Đông Phương Thanh Thương đảo theo bóng nữ nhân đó, sau đó hề do dự mà theo nàng ấy vào tiểu viện.

      “Đây là Tạ Uyển Thanh à?” Hoa Lan hỏi, “Sao ngươi biết là ấy?”

      đáp, nhưng Hoa Lan cảm nhận được cảm xúc trong lòng ngầm sục sôi.

      Bước vào tiểu viện, mùi thuốc nồng nặc xộc ra, Đông Phương Thanh Thương vào từ cửa mà xuyên thẳng qua bức tường vào trong. Trong nhà, nam nhân sắc mặt tái nhợt ngồi giường, nữ nhân mặc khải giáp đứng bên cạnh y, thân hình thẳng tắp lão luyện hiếm thấy ở nữ nhân bình thường, nhưng lúc này đây giữa đôi mày nàng ấy đậm đầy nét u sầu.

      Đại phu bắt mạch cho nam nhân, sau đó vuốt râu lắc đầu.

      Nữ nhân lên tiếng, cho đại phu ra ngoài kê đơn rồi ngồi bên cạnh nắm tay nam nhân, vuốt ve lòng bàn tay y.

      Nam nhân kia mở mắt lặng lẽ nhìn nữ nhân, gương mặt tái nhợt nở nụ cười, sau đó nắm lại tay nữ nhân, viết mấy chữ trong lòng bàn tay nàng ấy. Nữ nhân nhìn thấy, im lặng hồi lâu rồi cũng viết mấy chữ vào lòng bàn tay y, nhưng viết giữa chừng, hình như muốn viết tiếp nữa, cúi đầu bất động, tựa như vô cùng chán nản.

      Nam nhân vẫn nắm tay nữ nhân, mười ngón đan chặt vào nhau, dường như thầm khích lệ nàng ấy.

      khí giữa hai người tuy nặng nề nhưng lại tràn đầy tình cảm khiến Hoa Lan vô cùng cảm động, “ ra là nam nhân câm điếc bệnh tật và nữ tướng quân, hai người này nhất định vô cùng thương nhau.. Này này này! Đông Phương Thanh Thương! Ngươi muốn làm gì?”

      Nàng chỉ thấy tay phải của Đông Phương Thanh Thương hóa thành trảo, móng tay lóe hàn quang định chộp vào lưng nữ tướng quân. Hoa Lan giật mình kéo tay phải của lại, siết chặt vào ngực , “Lúc này mà ngươi lại muốn giết ấy sao?”

      Ma Tôn đại nhân hiển nhiên rất bực tức, “Sớm muộn gì ta cũng phải chết, bổn tọa giúp ta giải thoát có gì tốt?”

      “Dù sao sớm hay muộn gì cũng chết, ngươi chờ mấy ngày nữa có sao đâu!” Hoa Lan , “Nếu ấy là Tạ Uyển Thanh vậy chắc sống được mấy ngày nữa, vỏ kiếm Sóc Phong cũng chưa làm xong, ngươi ở đây chờ .”

      Sắc mặt Ma Tôn đen sì, “Buông ra.”

      buông.”

      “Còn gây rối nữa bổn tọa cho ngươi uống thuốc X.”

      Hoa Lan ngây người, nổi cáu, “Nếu ngươi cho ta uống ta tìm nam nhân đó.”

      Toàn thân Ma Tôn đại nhân cuồn cuộn sát khí.

      “Ai đó?” Nữ nhân mặc giáp đột nhiên đứng dậy, rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn chằm chằm về hướng Đông Phương Thanh Thương.

      Hoa Lan giật mình, suýt chút tưởng rằng nữ nhân này nhìn thấy Đại ma đầu. Nhưng nàng nhanh chóng phát , nữ nhân mặc khải giáp ấy chỉ nhìn về hướng Đông Phương Thanh Thương chứ thấy được .

      Nghĩ cũng phải, chỉ là phàm nhân sao có thể nhìn thấu thuật thân của Ma Tôn, nhưng có thể cảm giác được sát khí là điều dễ dàng rồi, nữ nhân này hề bình thường… Hoa Lan nhíu mày, trong ánh nến chập chờn, nàng bỗng cảm thấy thân hình nữ nhân này khá quen thuộc, nhưng lại nhớ ra từng gặp ở đâu.

      khí trong phòng trầm lắng hồi, nam nhân bệnh tật sau lưng kéo tay nàng ấy, nữ nhân quay đầu lại, mỉm cười với y, chậm rãi : “Tại ta căng thẳng quá thôi.” Đọc được khẩu hình, nam nhân thầm hiểu lòng nàng ấy, nắm tay nàng ấy cười .

      Nữ nhân thu kiếm lại ngồi xuống cùng nam nhân kia, trong lúc Hoa Lan tưởng suốt đêm nay họ yên lặng ngồi nhìn nhau như vậy, nữ nhân kia bỗng cúi đầu : “Mấy ngày nữa chắc người bên ngoài công thành, bọn họ định quyết trận phá Lộc thành, nên khí thế chắc rất hung mãnh, còn phe ta thủ thành quá mệt mỏi… E là chống đỡ nổi.” Nàng ấy quá nhiều, nhưng y vội, chỉ cười nhìn nàng ấy. Nữ nhân kia cũng cười , ánh mắt kiên định nhìn y, tựa như những lời âu yếm chứ phải những lời biệt ly.

      “Tiên hoàng có ơn với Tạ gia, cho dù chiến tử, ta cũng thể đầu hàng phản quân. Hôm nay chắc ta quay về được nữa.” Nàng nhàng vuốt ve mắt mũi, gò má, bờ môi nam nhân kia, “Ta biết, có ta chàng cũng uống thuốc, sống cho tốt, vấn vương quá khứ, vứt bỏ bản thân, đúng ?”

      Hai chữ cuối cùng, nàng ấy rất chậm rãi ràng, nam nhân kia gật đầu.

      Nữ nhân im lặng lúc, sau đó ôm lấy nam nhân, vùi đầu vào hõm cổ lâu lâu mới buông ra, “Trong quân còn có việc, ta trước đây.”

      Khi nữ nhân kia bước ra khỏi phòng, Đông Phương Thanh Thương định di theo, Hoa Lan quay đầu nhìn nam nhân trong phòng. Sau khi nàng ấy , dường như tiêu hao hết tất cả tinh lực, rã rời nhắm mắt, hơi thở yếu ớt, là dáng vẻ sắp chết.

      Hoa Lan có chút nỡ, nhưng lại nghĩ, đây là chuyện của phàm nhân, nàng thể can thiệp.

      “Ngươi đồng tình với họ à?” Đông Phương Thanh Thương lên tiếng. Ánh mắt nhìn sang chiếc gương trang điểm tủ, trong gương lên hai khuôn mặt, , là Hoa Lan .

      Hoa Lan trong gương cúi đầu, hiếm khi có khoảnh khắc yên lặng như lúc này, “Chủ nhân từng , sinh lão bệnh tử thiên đạo luân hồi, kiếp trước có nhân kiếp sau có quả, chuyện thế gian vốn có gì đồng tình hay .”

      Đông Phương Thanh Thương cười mỉa mai: “Nhưng ngươi vẫn đồng tình với họ.” Giọng điệu rất khẳng định.

      Hoa Lan yên lặng.

      “Nếu ngươi cản bổn tọa giết ta, bổn tọa có thể cho họ chết vui vẻ chút.”

      Hoa Lan ngước lên, ánh mắt long lanh nhìn thần sắc cao ngạo của Đông Phương Thanh Thương trong gương, giả vờ lo lắng cho , “Nhưng làm vậy phạm Thiên điều…”

      Ma Tôn đại nhân ra vẻ khinh bỉ, câu Hoa Lan rất muốn nghe: “Bổn tọa phạm vô số Thiên điều, có thêm chuyện này cũng chả là gì.”

      Vậy là Hoa Lan mừng rỡ, “Ta cản ngươi nhưng cản được, chủ nhân trách ta đâu.”

      Đông Phương Thanh Thương phì cười.

      Hoa Lan rất vui. Trong gương, nàng dùng mặt cọ cọ vào má , “Đại ma đầu, ngươi cũng còn có lương tâm.”

      ra bị Hoa Lan cọ vào mặt, Đông Phương Thanh Thương chỉ nhìn thấy chứ cảm giác được gì, nhưng nhìn Hoa Lan cọ mặt vào má mình cười ha ha, Ma Tôn đại nhân bỗng thất thần, quay đầu , nhìn hai bóng người trong gương nữa, “Đừng hòng cản trở bổn tọa hành , nếu sau khi ngươi vừa rời khỏi cơ thể bổn tọa, bổn tọa nhất định khiến ngươi hồn phi phách tán.”

      Nhắc đến chuyện này, Hoa Lan lại tâm trùng trùng, nhưng ngẫm kĩ lời Đông Phương Thanh Thương, nàng chớp mắt trái hỏi: “ vậy tức là nếu ta cản trở ngươi hành , sau này rời khỏi cơ thể ngươi, ngươi giết ta phải ?”

      Đông Phương Thanh Thương bật hừ, buồn đáp lời.
      Phương LăngB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :