1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ma Tôn - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 59

      Hoa Lan trả lời câu hỏi bằng giọng điệu lạnh lẽo này của Đông Phương Thanh Thương, hai tay nàng ôm mặt, tiếng khóc và tiếng nhập nhằng truyền qua kẽ tay.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan , mọi tính toán và kế hoạch trong lòng nhất thời trở nên mơ hồ, thể nghĩ kĩ càng chuyện gì nữa, định tạm thời gác chuyện này, chộp lấy cánh tay Hoa Lan , kéo nàng đứng dậy: “Theo ta về trước .”

      Hoa Lan vung tay, chỉ nghe tiếng “bốp” giòn giã, nàng hề do dự hất tay ra.

      Đông Phương Thanh Thương sửng sốt. sống bao lâu nay, đây là lần đầu tiên bị người ta hất tay ra như vậy, nhưng kỳ lạ là trong lòng lại nổi giận... Càng kỳ quái hơn là, dù bị hất ra nhưng lại đặt tay lên cánh tay nàng, kiên nhẫn : “Đừng làm mình làm mẩy.”

      xong câu này, Đông Phương Thanh Thương cứng đờ như ngây ngốc vì những lời mình .

      Lẽ nào Ma Tôn gặp ma? tiểu hoa nhoi, lúc hất tay ra phải chuẩn bị chết rồi. Nhưng vẫn còn tốt tính với nàng: “Đừng làm mình làm mẩy”?

      Lẽ nào ... dỗ dành nàng?

      Ý thức được điều này, Đông Phương Thanh Thương chưa từng sợ hãi điều gì ngây ngốc...

      Hầm rượu yên tĩnh cực độ, mùi rượu quanh quẩn đầu mũi khiến người ta càng ngửi càng thấy say. Cả căn phòng dưới đất này chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của Hoa Lan . Cơ thể nàng run rẩy vì khóc lóc, đôi lúc vì thở được mà hít hà mấy hơi, trông rất thảm .

      Hai người cứ ở vậy trong hầm rượu lúc lâu, cuối cùng Đông Phương Thanh Thương cảm thấy tiếp tục như vậy quá ngu ngốc, đứng dậy, định dứt khoát dùng pháp lực khiêng Hoa Lan , nhưng lúc đứng dậy, tay áo dài của bị bàn tay kéo chặt.

      Lực đạo mạnh đến mức khiến vạt áo vai trượt xuống dưới, lộ ra xương đòn.

      Đông Phương Thanh Thương cúi đầu nhìn xuống, hai mắt Hoa Lan sưng húp, như con thỏ đáng thương nhìn .

      Đông Phương Thanh Thương cảm thấy lòng mình bất lực xiết: “Lại sao nữa?”

      Hoa Lan bĩu môi, miệng mở ra lại là tiếng khóc: “Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”

      Câu này nghe ra hình như có chỗ nào đúng... nhìn nàng: “Bổn tọa phải chịu trách nhiệm gì với ngươi?”

      “Ngươi chiếm cơ thể ta!”

      “...” Đông Phương Thanh Thương im lặng hồi lâu rồi : “Chuyện đó qua lâu rồi.”

      “Ngươi khiến tất cả mọi người đều ghét ta, sợ ta, ngay cả khi ta đến uống rượu họ cũng tránh xa ta.” Hoa Lan vừa khóc vừa : “Lúc trước ta ở Thiên giới phải như vậy, hu hu...”

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Nếu ngươi muốn vậy, chút nữa bổn tọa kêu họ quỳ trước mặt ngươi, nhìn ngươi uống rượu là được.”

      Hoa Lan chỉ lo phần mình, nào có nghe gì đâu, lại khóc lóc chỉ trích: “Ngươi ăn hiếp ta.”

      “Bây giờ có.”

      “Ngươi còn gạt ta nữa.”

      “Bổn tọa gạt ngươi điều gì?”

      “Ngươi muốn ta ở bên cạnh ngươi.”

      sai.”

      “Ngươi ngươi ta.”

      khựng lại, ánh mắt nhìn lu rượu lớn bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đó là ngươi tự đoán thôi.”

      Hoa Lan cắn môi, nhìn hồi lâu, sau đó giống như quá giận, kéo tay áo mượn lực đứng dậy, nhưng cơ thể mất thăng bằng, chúi đầu vào ngực .

      Đông Phương Thanh Thương chưa kịp làm gì, nàng tự chống lên ngực , ôm cổ hậm hực mắng: “Sao ngươi lại xấu xa như vậy! Sao ngươi có thể lợi dụng chuyện này để gạt ta?”

      “Bổn tọa gạt ngươi, chỉ giấu giếm...”

      “Ngươi là đồ xấu xa.” Hoa Lan muốn nên còn sức cắn nữa, nàng áp mặt lên cổ thào: “Đồ xấu xa...”

      Hơi thở dịu mang theo hương rượu phả lên cổ , Đông Phương Thanh Thương cúi đầu nhìn nàng, Hoa Lan đặt tay sau gáy, xuyên qua mái tóc bạc, ôm lấy đầu , đôi mắt say rượu mơ màng, màu sắc môi nàng dưới ánh nến tờ mờ tường trong hầm rượu dường như kiều diễm thêm gấp bội phần.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt đen của Hoa Lan , phát ánh mắt mình thể khống chế mà trở nên rất đỗi dịu dàng.

      “Đồ lừa đảo...” Hoa Lan : “Ngươi biết là lúc ngươi vậy, ta vui đến mức nào đâu... Vui đến mức... khiến bản thân ta... cũng thể nào tha thứ cho mình.”

      Ánh sáng trong mắt Đông Phương Thanh Thương sẩm xuống, môi Hoa Lan áp lên môi , lẩm bẩm: “Nhưng ngươi lại gạt ta.”

      Đông Phương Thanh Thương cảm thấy giọt lệ lấp lánh trong mắt Hoa Lan vẫn vương hơi ấm, rơi bờ môi nàng, sau đó từ môi nàng chảy vào miệng .

      Mặn, đắng, chát.

      Mùi vị ngon chút nào. nhíu mày.

      Lời chưa xong, Hoa Lan dường như quá tức giận, há miệng cắn .

      Vừa rồi nàng kéo áo , bây giờ cắn lên người .

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương co lại, nhưng người vẫn đứng yên.

      Răng Hoa Lan vốn bén, giờ uống rượu nên càng mềm nhũn có sức, cắn như vậy đối với Đông Phương Thanh Thương giống như hôn hay liếm hơn, hề mang lại cho cảm giác đau đớn, ngược lại còn mềm mềm nhột nhột, khiến bất giác cảm thấy nơi bị nàng cắn giống như đốt lên ngọn lửa, chậm rãi từ tốn nhưng cách nào chặn lại được, đốt vào tận tim .

      thể chống đỡ, mạnh mẽ hơn hết thảy tất cả công kích gặp phải trong đời.

      Hoa Lan nào biết cảm nhận của Đông Phương Thanh Thương lúc này, nàng gặm cắn xương đòn của như con thỏ ăn cỏ, giống như mình dùng hết tất cả sức lực toàn thân.

      Cuối cùng, bên tai nàng khẽ khàng truyền tới câu: “Tiểu hoa , ngươi dụ dỗ bổn tọa ở đây đó à? Hửm?” Giọng khàn khàn trầm ấm mà thường ngày chưa bao giờ nàng nghe được.

      cảm thấy hình như thích mặt tiểu hoa này xuất thứ như vậy.

      “Sao ngươi có thể như thế chứ...” Nước mắt Hoa Lan vẫn tí tách rơi, ra nàng đứng vững nữa, nhưng môi vẫn áp môi Đông Phương Thanh Thương, vì say nên Hoa Lan biết sau lưng nàng có đôi tay lẳng lặng ôm mình, hay có lẽ... ngay cả bản thân Đông Phương Thanh Thương cũng ý thức được...

      “Ta ngươi rồi, sao ngươi vẫn có thể đối xử với ta như vậy...”

      Nàng uất ức vô cùng, nhưng lời chưa hết, tất cả thanh bị nhấn chìm vào miệng người khác.

      phải tiếp xúc, phải lướt qua rồi thôi, dịu dàng triền miên mà tràn ngập mùi vị chiếm hữu, xâm lược của Đông Phương Thanh Thương.

      Công thành chiếm đất, đốt phá cướp bóc, hề để lại cho Hoa Lan đường lui.

      Thậm chí giống như muốn cướp đoạt quyền hít thở của nàng. Xâm nhập sâu, sâu, cho phép nàng từ chối, cho phép nàng vùng vẫy.
      Phương Lăng, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 60

      Nụ hôn này dường như khi bắt đầu thể nào ngừng lại, Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn làm chủ, nhưng Hoa Lan lại là bông hoa an phận.

      Khi tạm ngừng công kích nàng nhón chân, cho rời khỏi, nàng theo cách của mình, gặm cắn bừa bãi chút kiêng dè, lúc cắn môi , lúc đòi lưỡi , cuối cùng cắn luôn lưỡi mình, Hoa Lan vẫn biết đau, nàng hự tiếng rồi bắt đầu giống trống rút lui.

      Nàng muốn lui về phía sau, nhưng Đông Phương Thanh Thương nào có thể dung thứ cho “kẻ địch” khiêu khích mình rút , ôm chặt nàng, cố định đầu nàng, cho nàng xê dịch mảy may. Hoa Lan muốn lui về phía sau, nhưng nàng lui bước, bèn tiến tới bước, từng bước từng bước như vậy, cuối cùng lưng Hoa Lan bị áp vào vách tường thô ráp của hầm rượu.

      còn đường lui nữa.

      Khóe mắt Hoa Lan ngân ngấn nước, Đông Phương Thanh Thương ngửi được mùi nước mắt, sau đó giống như hoàn toàn thả lỏng, buông chậm tiết tấu, liếm láp vết thương của Hoa Lan , dùng pháp lực khép kín miệng vết thương, ngăn lại đau đớn của nàng, nụ hôn lúc ban đầu tựa như xâm lược, ban nãy lại giống như báo thù, đến phút cuối cùng lại dịu dàng quá đỗi.

      Họ chậm rãi từ tốn thưởng thức mùi vị của nhau.

      Mùi máu của Hoa Lan dần dần tan biến trong hương rượu, cuối cùng mùi rượu xâm chiếm tất cả cảm quan của hai người, dường như trở nên ngọt ngào, khiến người ta thể ngừng lại mà muốn tiếp tục thưởng thức.

      Khí tức của Đông Phương Thanh Thương vấn vít bên cạnh Hoa Lan . Nàng cảm thấy thế giới bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, nụ hôn của chầm chậm khuấy đảo cả thế giới của nàng.

      Giống như lúc ban đầu khi Đông Phương Thanh Thương xuất trong cuộc đời nàng, hề khách sáo chen vào cuộc đời nàng, sau đó đảo loạn cuộc sống bình lặng của nàng, lật tung thế giới luôn hài hòa ngập tràn ánh nắng của nàng.

      cứ như thuốc độc, ràng khiến nàng trở nên quen thuộc với máu tanh và chém giết, lừa dối và phản bội, nhưng nàng vẫn nghiện .

      .

      “Đại ma đầu...” Hoa Lan lẩm bẩm thành tiếng: “Đồ xấu xa.”

      Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn thể đánh trả tiếng mắng này. biết, chính là kẻ xấu xa. Nhưng cũng biết bắt đầu từ lúc nào, muốn trở nên tốt hơn chút trước mặt nàng.

      Ít ra để nàng tưởng là tốt.

      Hoa Lan cảm thấy ý thức của mình dường như thoát ly đến thế giới khác, nàng dần dần nhắm mắt, sau đó ngất .

      Đông Phương Thanh Thương lần nữa khống thế cảm xúc của mình, lúc dừng lại, Hoa Lan trong lòng hoàn toàn mất hết ý thức, mềm nhũn.

      nhìn gương mặt yên ngủ của nàng, màu sắc cánh môi tươi hồng, Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng. giống như uống say, trong miệng vẫn còn vương hương rượu, tựa như hòa thành thể với khí tức trong hầm rượu, khiến người ta say đắm.

      cảm thấy hình như mình... phát điên rồi.

      chưa bao giờ quên mục đích ban đầu chế tạo cơ thể này là gì, nếu phải do Hoa Lan quấy rối, cơ thể này giờ phải là nam nhân hoàn chỉnh, là đối thủ của .

      Nhưng bây giờ lại làm gì cơ thể này đây?

      khống chế được xao động trong nội tâm, đè nén được dục vọng trong lòng. Cơ thể bị kích động như những thiếu niên người phàm mà thường ngày xem thường. Nhưng điều khiến Đông Phương Thanh Thương thể lý giải bản thân nhất là... cảm thấy mình làm như vậy... rất khá.

      Đúng là...

      Gặp ma rồi.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan lúc, sau đó vòng qua eo ôm nàng lên, vốn định vô thức vác nàng lên vai, nhưng đột nhiên nhớ lại những lần trước, lúc nàng bị vác vai hình như thoải mái lắm, động tác của Đông Phương Thanh Thương bỗng nhiên khựng lại, sau đó cánh tay dừng sức, tay xuyên qua tóc Hoa Lan , ôm lấy lưng nàng, tay xuyên qua gối, ôm nàng lên.

      Sải bước ra khỏi hầm rượu.

      Ông chủ và tiểu nhị quán rượu vẫn còn ngồi xổm sau quầy run cầm cập, Đông Phương Thanh Thương ngang qua quầy, bước chân khẽ khựng lại, sau đó quay đầu nhìn ông chủ và tiểu nhị, hai người bị nhìn thấy giống như bị kim châm, lập tức rụt đầu chui xuống quầy, cứ như hận đời này thể biến thành con kiến.

      Đông Phương Thanh Thương : “Rượu ủ khá lắm.” Giọng khó phân mừng giận, khiến người ta biết khen hay ngược, dù sao cũng chẳng ai đoán được tính khí của Ma tôn.

      Ông chủ và tiểu nhị run rẩy dám đáp lời.

      lại : “Chút nữa khiêng hết tới vương điện của bổn tọa.” xong cất bước ra khỏi cửa quán rượu, giẫm lên đầu của Đại Dữu, để Đại Dữu đưa họ về vương điện.

      Mãi đến khi Đông Phương Thanh Thương lúc lâu, tiểu nhị và ông chủ vẫn còn mơ hồ, ý là... thích rượu của họ sao?

      Lúc này, ai nhìn thấy Ma Tôn ngồi lung Đại Dữu liếm môi.

      Hoa Lan hôn mê mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh. Ngủ giấc yên lành nhất trong thời gian dài vừa qua, nàng cảm thấy sáng nay tràn đầy tinh thần, nằm giường vươn vai, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng.

      Tất cả đẹp đẽ như lúc nàng vẫn còn ở Thiên giới.

      Mở mắt ra là có chủ nhân bên cạnh, ánh nắng hòa với những giọt nước trong suốt rửa sạch đêm say ngủ mơ hồ của nàng.

      Hoa Lan ngáp xong ngồi dậy, sau đó phát ...

      “Hả?”

      Sao nàng... chỉ mặc chiếc yếm ngủ vậy...

      Hoa Lan túm dây yếm sửng sốt lâu rất lâu, sau đó nhớ kĩ lại, ký ức tối qua tựa như cánh cửa chầm chậm bị đẩy ra, những cảnh tượng màu sắc sặc sỡ, còn có những thanh kỳ quái lạ lùng, hệt như con ngựa hoang phi vào trong cánh cửa ký ức mở toang của nàng.

      Vẻ mặt Hoa Lan như bị vạn con ngựa đạp qua, hoàn toàn cứng đờ, sau đó biết phải làm sao...

      Hôm... hôm qua hình như nàng gì đó rất ghê gớm với Đông Phương Thanh Thương, sau đó làm chuyện gì đó rất ghê gớm...

      Nàng...

      Hoa Lan túm tóc mình, cơ hồ phát điên: “Trời ạ, hôm qua... mình... rốt cuộc mình làm gì vậy... Sao mình lại...” Đầu nàng bắt đầu ong ong...

      Nàng với Đông Phương Thanh Thương: “Ta ngươi rồi, sao ngươi vẫn có thể đối xử với ta như vậy...”

      Nàng rồi!

      Trời ạ, Hoa Lan ôm ngực mình, há miệng muốn điều chỉnh hơi thở, nhưng vừa há miệng, vừa hít thở lại như ngửi được hơi thở của Đông Phương Thanh Thương, trong ngực, trong mũi toàn là mùi vị của nụ hôn mà trao cho nàng.

      Hoa Lan cảm thấy mình gượng nổi nữa, nàng ngã về phía sau nắm lên giường.

      Nàng bày tỏ với , hôn nàng, sau đó hôm nay nàng chỉ mặc chiếc yếm nằm giường...

      Xem ra nàng ...

      Suy nghĩ của Hoa Lan hoàn toàn hỗn loạn, đầu nhói đau từng cơn, lúc lâu sau nàng cũng thể tỉnh táo lại, mãi đến khi nghe thấy cửa phòng phát ra “két”, Đông Phương Thanh Thương bước vào.

      Hoa Lan nhìn ra cửa, sau đó cả người lập tức có tinh thần.

      Nàng ôm chăn cuộn mình vào trong góc.

      Đông Phương Thanh Thương vừa bước vào thấy Hoa Lan giống như tiểu nương tử bị ăn hiếp, run rẩy co mình trong góc giường, nàng kéo chăn, vẻ mặt vừa uất ức vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.

      còn chưa gì cả, khóe mắt Hoa Lan tích tụ đầy nước mắt.

      Đông Phương Thanh Thương lên tiếng, giọng bất lực đến mức ngay cả cũng thấy bất ngờ: “Sao? Lại sao nữa?”

      “Xấu xa!” Nước mắt nàng từ má chảy xuống. “Ngươi tự , ngươi làm gì ta rồi! Ngươi!” Hoa Lan cắn môi, dáng vẻ xấu hổ muốn chết, nhưng lời mắng ra lại mềm nhũn có sức: “Xấu xa!”

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, trong phút chốc hiểu ngay nàng hiểu lầm điều gì. lạnh lùng : “Bổn tọa xưa nay vốn phải là người tốt, ngươi biết mà.”

      vậy khiến sắc mặt Hoa Lan xanh ngắt, nước mắt rơi càng nhanh hơn.

      Thấy Hoa Lan khóc như vậy, Đông Phương Thanh Thương lập tức còn tâm tư trêu chọc nàng nữa, chau mày chỉ sang bên cạnh: “Hôm qua làm người tốt lần ngươi lại hiểu lầm bổn tọa như vậy đó sao?”

      Theo hướng tay chỉ là đống y phục mặt đất, bên tỏa ra mùi rượu kỳ dị, qua đêm hương thơm hoàn toàn mất hết, biến thành mùi rượu hôi. Hoa Lan nhìn thoáng qua, sau đó im lặng.

      Nàng sờ lên người mình, cảm thấy đúng là có gì khác thường, sau đó chùi nước mắt. Khôi phục lại vẻ bình thường, nàng lẩm bẩm mấy câu: “Cũng đâu có hiểu lầm ngươi, ngươi nhân lúc người ta uống say...”

      Nhắc đến chuyện này, khí trong phòng thoáng im lặng cách kỳ dị.

      Sau đó Hoa Lan đỏ mặt cúi đầu, vùi mặt xuống.

      “Tiểu hoa .” Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, Đông Phương Thanh Thương lạnh nhạt lên tiếng: “Chờ đợi bổn tọa hồi đáp tình cảm của ngươi là chuyện hư ảo. Ngay cả ta cũng tin.”

      Hoa Lan cúi đầu, nhìn vẻ mặt của Đông Phương Thanh Thương, nhưng nàng nghe được từ giọng , nghiêm túc, còn , bản thân nàng cũng biết rất .

      Đối với Đông Phương Thanh Thương, phong ấn Tam giới, Thiên đạo tuần hoàn đều để tâm, huống gì chỉ là nụ hôn nhoi hôm qua, đối với , chắc là... vừa khéo có hứng thôi?

      Ráng chiều mặt dần dần rút , cảm xúc thể nào bình lặng trong lòng Hoa Lan sau câu của Đông Phương Thanh Thương lập tức bình lặng lại.

      “Hôm nay bổn tọa tới là muốn hỏi ngươi.” Đông Phương Thanh Thương tiếp tục : “Hôm qua ngươi bổn tọa muốn hại ngươi. Có ai cho ngươi biết gì rồi?”

      Nàng cúi đầu, cố gắng bình tĩnh lại.

      Như , chút chuyện vớ vẩn trong lòng kia nàng tự biết là được, nàng thể chờ đợi hồi đáp, thậm chí bản thân nàng ngay từ đầu nên gây ra chuyện này. Nàng muốn sống, còn Đông Phương Thanh Thương giờ muốn lấy mạng nàng.

      muốn nàng làm cho cơ thể này trở nên linh hoạt, sau đó hóa thành dải sinh cơ trong cơ thể. Nếu nàng muốn như vậy, nhất định phải vứt bỏ cơ thể này. Ở Ma giới, dưới tầm mắt của Ma Tôn làm được. Bởi vậy nàng phải thoát khỏi , nàng thể chờ mong giúp điều gì, nàng phải bắt đầu tự tiến hành kế hoạch của mình.

      Với sức mình nàng, có lẽ cách nào thoát khỏi mắt Ma Tôn được, nhưng giờ nàng đâu chỉ có mình.

      Kẻ thù của Ma Tôn quá nhiều, Xích Lân và Sóc Phong kiếm trong đại điện, sóng ngầm cuồn cuộn ở Ma giời, còn có Xích Địa nữ tử.

      Đông Phương Thanh Thương vẫn chưa biết chuyện Xích Địa nữ tử có thể vào mộng cảnh của nàng, còn Xích Địa nữ tử là ai chứ... là Thiên Địa chiến thần đó, nàng đấu lại , lẽ nào Xích Địa nữ tử đấu lại sao...

      Bởi vậy giờ nàng phải bảo vệ Xích Địa nữ tử trong Cốt lan, thể để Đông Phương Thanh Thương lấy Cốt lan , thậm chí thể để phát ra hồn phách của Xích Địa nữ tử trong Cốt lan giở trò. Nàng phải giấu vũ khí bí mật này để đấu trí đấu dũng với đại ma đầu này. Đến khi nàng thắng, thoát khỏi Ma giới, quay về Thiên giới tìm chủ nhân, chủ nhân nhất định có cách cứu nàng, sau đó nàng có thể...

      Trở mình trong tuyệt cảnh.

      Hoa Lan sắp xếp suy nghĩ trong đầu, ngước mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương : “Ngươi muốn hại ta còn cần ai khác cho ta biết sao?”
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 61

      Nghe Hoa Lan vậy, Đông Phương Thanh Thương nheo mắt.

      Hoa Lan thôi nhìn , chỉ cúi đầu nhìn hoa văn chăn : “Cơ thể này ngươi nặn cho Xích Địa nữ tử, lúc đó chúng ta ở trong bóng tối, ta từng gặp Oán linh của ngươi, ta biết chấp niệm của ngươi đối với Xích Địa nữ tử sâu đến dường nào, nhưng giờ ngươi lại kêu ta ở trong cơ thể này, tìm cho ta cơ thể khác, cho ta rời khỏi đây, còn bắt ta ở lại bên cạnh ngươi...”

      Hoa Lan ôm gối, nàng những lời này là muốn kể cho nghe, nhưng cứ , mãi, bản thân nàng cũng khỏi uất ức, đặt cằm lên gối, vẻ mặt vô cùng ủ rũ chán chường.

      “Ta ngươi rồi.” Hoa Lan thào: “Vì ta ngốc nên mới ngươi.”

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động, nhìn tóc trước trán nàng trượt xuống, che mất đôi mắt, ngón tay bất giác khẽ đưa lên, bỗng có thôi thúc muốn vén lọn tóc nghịch ngợm ấy ra sau tai nàng.

      Nhưng kịp làm, Hoa Lan tự vén tóc mình.

      Nàng tiếp: “Nhưng ngươi đâu có ngốc, ngươi là Ma Tôn Thượng cổ, oai phong bá đạo, đương nhiên ngươi ngốc đến mức ta, làm sao ngươi có thể cho ta dùng cơ thể này được.”

      Đông Phương Thanh Thương siết chặt quyền, phản bác lời Hoa Lan .

      “Bởi vậy, từ tất cả việc ngươi làm đều cho thấy, ngoài việc ngươi muốn hại ta, tính kế ta, lợi dụng ta còn có gì nữa.” Nàng bĩu môi: “Đại ma đầu, giờ đây ta nhìn thấu ngươi rồi.”

      Câu cuối cùng tuy rất ngắn nhưng lại chất chứa đầy ắp thoái chí nản lòng.

      Từ xưa đến nay, Đông Phương Thanh Thương vẫn luôn nghĩ mình bách độc bất xâm, nhưng bỗng nhiên nghe Hoa Lan câu này, nhìn ánh mắt thất vọng chán chường của nàng, nhìn cái đầu cụp xuống kia, có cảm giác tim mình như bị kim châm.

      phần trái tim mềm mại trong lồng ngực bị câu này của Hoa Lan cắt “xoẹt”, rách ra chảy máu, mang theo cảm giác nhói đau.

      bỗng nhiên nhớ lại tối hôm đó, nàng giương đôi mắt lấp lánh, ánh mắt nóng bỏng nhìn , nàng tin . Bất chợt biết tại sao lại hơi giận, khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng, dùng ánh mắt chê bai thường ngày liếc nàng: “Ồ, mới hôm trước ai với bổn tọa là tin bổn tọa?”

      Lời vừa dứt, Hoa Lan như bị đánh gậy, thân hình cứng đờ. Nàng ngẩng đầu lên.

      Bốn mắt giao nhau, Hoa Lan gì, chỉ nhìn , trong mắt chỉ trích, nhưng lần đầu trong đời Đông Phương Thanh Thương cảm thấy mình sai. Cho dù sức mạnh của có to lớn đến đâu, pháp lực cao thâm đến dường nào, trời này dưới đất này, trong Tam giới này, điều duy nhất thể làm được là làm cho thời gian quay lại, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi thôi.

      Bởi vậy lời ra thể nào thu về được.

      Hoa Lan nhìn lúc rồi lại cúi đầu: “Đúng vậy.” Nàng : “Ta ta tin ngươi, nhưng sau khi ta bình tĩnh suy nghĩ lại, phát mình tin lầm người. Ta ngốc mà...” Ngón tay Hoa Lan vẽ vòng tròn chăn: “Bởi vậy ta mới ngươi, mới tin ngươi. Nhưng con người trở nên thông minh, bây giờ ta bắt đầu trở nên thông minh rồi, ta tin ngươi nữa, sau này nhất định cũng dần dần dần dần ngươi nữa.”

      Đông Phương Thanh Thương im lặng.

      “Nhưng đại ma đầu... Sao ngươi lại xấu xa như vậy chứ...” Hoa Lan vùi đầu xuống, Đông Phương Thanh Thương nhìn được vẻ mặt nàng, nhưng nghe được cảm xúc trong giọng mơ hồ truyền ra từ trong chăn, nàng rất đau lòng, thậm chí còn phát ra tiếng khóc: “Xấu đến mức lợi dụng chuyện người ta tin ngươi để mỉa mai...”

      Nhất thời Đông Phương Thanh Thương cảm thấy mình thể nghĩ ra được điều gì để .

      Trong phòng im lặng lúc, cuối cùng Hoa Lan lên tiếng: “Ngươi ra ngoài .” Giọng nàng yếu ớt, nhưng đuổi .

      Thế là y lời ra ngoài, hề phản kháng, ngoan ngoãn đến mức ngay cả cũng cảm thấy giật mình...

      Đông Phương Thanh Thương hồi lâu, Hoa Lan mới cử động, nàng chậm rãi chui vào trong chăn nằm xuống, sau đó quệt nước mắt, hít thở sâu lúc để bình ổn cảm xúc.

      Nàng đắp chăn lại, len lén đưa tay sờ Cốt lan dưới gối.

      Cốt lan vẫn còn, Đông Phương Thanh Thương đem nó .

      Hoa Lan yên tâm, sau đó nhắm mắt, cố ép mình ngủ.

      Nàng muốn tìm Xích Địa nữ tử, cho dù là ở bên cạnh Đông Phương Thanh Thương hay là ở Ma giới này, nàng đều muốn ở nữa.

      Nàng chịu đủ rồi.

      biết nhắm mắt đếm hết bao nhiêu con thỏ, cuối cùng Hoa Lan cũng dần dần chìm vào mộng cảnh.

      Trong mơ vẫn tối đen như trước, Hoa Lan gọi Xích Địa nữ tử ngay mà theo khí tức lơ lửng trong bóng tối lúc, sau đó cổ nàng nhói đau, có cảm giác chảy máu truyền tới.

      Hoa Lan biết là Xích Địa nữ tử đến.

      Quả nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, khói trắng trước mặt nàng dần dần ngưng tụ. Hình dạng của Xích Địa nữ tử mờ ảo giống như lần trước mà ràng hơn, ngay cả ngũ quan mặt cũng hiển ràng.

      “Hoa Lan .” Xích Địa nữ tử gọi nàng: “ quyết định chưa?”

      Hoa Lan gật đầu: “Ta nghe , rời khỏi cơ thể này, ta bằng lòng liên thủ với ...” Hoa Lan khựng lại: “Đối phó với Đông Phương Thanh Thương.”

      Xích Địa nữ tử thoáng im lặng, sau đó lên tiếng: “Ta muốn liên thủ với ta đối phó Đông Phương Thanh Thương.” Nàng ấy : “Ta chỉ muốn quay lại nhân thế mà thôi.”

      “Tại sao?”

      “Chuyện Thượng cổ nhắc đến nữa.”

      Hoa Lan nhìn gương mặt trầm tĩnh của nàng ấy: “Vậy hôm nay có thời gian cho ta biết rốt cuộc ta là bảo vật gì ? Lần trước ta hỏi Đông Phương Thanh Thương, ta sợ làm bị lộ nên dám hỏi.”

      Xích Địa nữ tử giọng kể: “Thời Thượng cổ, khắp thế gian đâu đâu cũng có hoa lan mọc khắp chốn, nhưng có loại hoa lan giống những hoa lan khác, nó sợ sinh khí, phàm là những nơi có người, hoa lan ấy tuyệt tích, sau đó dân chúng thiên hạ ngày càng đông, loại hoa lan này hoàn toàn biến mất trong Tam giới.”

      Hoa Lan gật đầu: “Lúc trước hình như chủ nhân cũng kể với ta, ngày xưa từng có thứ hoa lan ấy.”

      “Nhưng ai biết, tuy hoa lan này sợ nhân khí nhưng lại có công hiệu trị liệu hồn phách thần kỳ. Hồn phách nương nhờ hoa lan ấy, cho dù sắp hồn phi phách tán cũng dần dần lành lại. Đây cũng là loài hoa mềm yếu nhất mỏng manh nhất thế gian này.”

      Hoa Lan sửng sốt: “Là... ta sao?”.

      “Là nguyên thân của .” Xích Địa nữ tử đáp: “Vì số chuyện nên ta lấy ít hoa lan Thượng cổ về trồng, nhưng cho dù ta tốn biết bao nhiêu tâm tư, dùng biết bao nhiêu pháp lực cũng thể đụng vào bất kỳ chậu lan nào. Chỉ có , Hoa Lan , chỉ có là thành công.”

      “Ta là... hoa lan Thượng cổ trồng?”

      sai, sau khi ta đọa vào Luân hồi, phiêu bạt nhiều nắm, biết trong thời gian này chuyển dời qua bao nhiêu chỗ mới hóa thành tiên linh như giờ, giờ đây có thể gặp lại , có mối liên hệ này coi như cũng là duyên phận của chúng ta.”

      Hoa Lan cúi đầu: “Lúc xưa trồng nhiều hoa lan như vậy là để trị liệu hồn phách cho ai sao?”

      "Cho đồ đệ của ta.”

      Hoa Lan gật đầu: “ ra sứ mệnh ban đầu của ta là trị liệu hồn phách cho người khác.” Hoa Lan lại lắc đầu: “Bất kể trước đây công dụng của ta là gì, nhưng giờ chủ nhân ta điểm hóa ta thành tiên linh, dù sao ta cũng là sinh mạng. Đông Phương Thanh Thương có tư cách dùng ta để khiến cho cơ thể trở nên linh hoạt, lót đường cho quay lại Tam giới, cũng có tư cách lấy ta luyện thuốc cho đồ đệ đâu nhé.”

      Xích Địa nữ tử bật cười: “Đương nhiên rồi, ta phải Ma Tôn, sau có thể dùng tính mạng để cứu người khác.”

      Hoa Lan gật đầu: “ biết lý lẽ hơn đại ma đầu nhiều.”

      Xích Địa nữ tử thoáng im lặng: “Ma Tôn phải người thích hợp, hãy nhớ kĩ, đừng bao giờ trao trái tim cho .”

      “Ta biết chứ, ta từng chịu khổ rồi, ta ngốc như vậy nữa đâu, chịu khổ hai ba lần, còn đợi để chịu khổ lần thứ tư nữa sao...”

      Hoa Lan đếm kĩ, từ đầu đến cuối nàng bị Đông Phương Thanh Thương gạt ba lần, chủ nhân nàng thường bất quá tam, bất luận thế nào nàng cũng để cho mình mắc lừa lần thứ tư.

      “Bởi vậy ta muốn rời khỏi Ma giới, đến khi quay về Thiên giới, ta tìm chủ nhân ta, ấy nhất định có cách đưa ta ra khỏi cơ thể này, cũng có thể đưa quay lại Luân hồi, sau đó nhất định thể Đông Phương Thanh Thương phát ra , quấy nhiễu Luân hồi của . Xích Địa nữ tử, có thể giúp ta ?”

      Xích Địa nữ tử bật cười: “Đương nhiên rồi.”

      Xích Địa nữ tử nàng là Chiến thần Thượng cổ, cho dù giờ thân trong ngục tù cũng đầy bá khí, hề suy giảm.

      Xích Địa nữ tử thu lại nụ cười, bắt đầu bàn luận với Hoa Lan : “ giờ Ma Tôn vẫn chưa biết ta có thể vào mộng cảnh của , sau này cũng đừng bao giờ để phát , nếu , với sức của Ma Tôn, sau này những thể rời khỏi Ma giới, ta và cũng còn cơ hội gặp nhau nữa.”

      “Đương nhiên.” Hoa Lan cắn môi: “Điều ta lo là giờ có cách nào rời khỏi Ma giới. Cửa Ma giới có phong ấn của Thiên giới, hơn nữa trong Ma giới đâu đâu cũng có pháp lực của Ma Tôn, ta đâu cũng biết. Cho dù tới cửa ta cũng ra được.”

      “Phong ấn của Thiên giới đáng ngại. Trận pháp của hậu bối đều bắt chước thuật cũ thời Thượng cổ, phàm là pháp thuật của Thiên giới ta đều có cách phá giải. Còn pháp lực của Ma Tôn...” Xích Địa nữ tử trầm ngâm đoạn, tiếp đó : “Quân sư Khổng Tước của Ma giới treo bia đá trước điện vẫn còn hơi tàn, là kẻ đối địch với Đông Phương Thanh Thương, giờ trong Ma giới tuy trông có vẻ bình lặng, nhưng dưới áp chế của Ma Tôn nổi dậy sóng ngầm, ta đoán lâu nữa Ma giới chắc chắn đại loạn, đến lúc đó nhất định của thể phân tán chú ý của Đông Phương Thanh Thương. nhân lúc đó mang Cốt lan chạy trốn có lẽ thành công.”

      Hoa Lan nhíu mày: “Nhưng chúng ta đâu biết người của Ma giới rốt cuộc bao lâu nữa mới có thể phản lại Ma Tôn, chúng ta còn phải chờ ở Ma giới bao lâu nữa? cũng ta dần dần hóa thành dải sinh cơ trong cơ thể này, giờ ta khiến cơ thể này linh hoạt như người bình thường rồi, nếu thời gian lâu dầu...”

      Xích Địa nữ tử cười: “Vậy phải xem có thể làm họa thủy .”

      Hoa Lan hiểu: “Họa thủy? Họa thủy gì?”

      “Trong mắt chúng nhân Ma giới, là nữ nhân của Ma Tôn, nếu trong thời gian tới đây ngang ngược hống hách, khiến dân chúng Ma giới oán thán sục sôi, hai là khiến bá quan Ma giới bất mãn.” Xích Địa nữ tử cười: “ cứ làm hết những chuyện cơ vong quốc làm, xem thử ngày Ma giới đại loạn còn bao lâu nữa.”

      Hoa Lan bị dọa ngơ ngác chớp mắt: “Muốn ta làm nội gián sao?”

      “Ta muốn làm hồng nhan họa thủy.”

      Hồng nhan họa thủy, bốn chữ này nàng từng nhìn thấy trong sổ mệnh cách của chủ nhân rất nhiều lần, lần nào nhìn thấy bốn chữ này, phía sau nhất định kèm theo bốn chữ khác – Khuynh quốc khuynh thành.

      Hoa Lan sờ mặt mình, khổ não : “Vốn dĩ ta nặn gương mặt này đẹp lắm, nhưng sau này càng ngày càng giống mặt mình, ta sợ ta đủ đẹp phải làm sao?”

      Xích Địa nữ tử bật cười: “Việc làm họa thủy liên quan gì tới dung mạo, quan trọng là ngang ngược khó chịu bao nhiêu, khiến người ta chán ghét dường nào, đem về cho Đông Phương Thanh Thương bao nhiêu căm hận nguyền rủa.”

      Hoa Lan thoáng im lặng: “Ta thấy ta có đáng ghét đến đâu cũng thể đáng ghét bằng Đông Phương Thanh Thương, nhưng nếu vậy, vì kế sách này, ta cố gắng làm nữ nhân đáng ghét.”

      Nàng có gương mặt để làm cơ, nhưng ít ra nàng cũng có lòng làm cơ!

      Đông Phương Thanh Thương gì đó Ma giới gì đó, nếu muốn chơi chúng ta hãy chơi cho lớn !
      Shironeco, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 62

      Gây họa.

      Nếu là trước đây, Hoa Lan luôn hết sức tránh hai chữ này, nhưng lại luôn tránh khỏi gây ra chuyện. Lần nào gây họa, chủ nhân Ty Mệnh của nàng đều phải chịu trách nhiệm thu xếp cho nàng, vừa đánh vừa mắng cứ như nàng là kẻ chuyên gây họa.

      Bởi vậy đến giờ Hoa Lan vẫn cảm thấy, kĩ năng của mình đối với chuyện này chắc cũng thạo việc quen đường.

      Nhưng đến khi bảo nàng yên tâm to gan gây họa, Hoa Lan đột nhiên mất phương hướng, so với họa của những cơ vong quốc mà Xích Địa nữ tử , những chuyện vặt trước đây nàng làm đáng nhắc tới.

      Gây họa thế nào, gây họa gì là vấn đề khiến Hoa Lan đau đầu nhức óc.

      Hoa Lan cố gắng nhớ lại những cơ vong quốc từng nhìn thấy trong sổ mệnh cách của Ty Mệnh trước đây, nhưng vì nàng thích những nữ nhân mị đó, bởi vậy chẳng nhớ nổi ai, vậy là nàng bắt đầu đột phá từ hướng khác.

      Gây họa chẳng phải là làm chuyện người ta thích sao.

      Bất kể là thần tiên hay ma đều như nhau, thù và hận cũng chỉ có mấy chuyện, chặn đường tiền tài hoặc cướp nữ nhân.

      Nàng cố gắng ức hiếp bá quan, trong mắt bá quan cũng chính là Ma Tôn ức hiếp họ, còn Đông Phương Thanh Thương tính tình ngạo mạn, coi ai ra gì quen, cũng thể nào vì mấy quan viên Ma giới liên quan đến bị ăn hiếp mà dạy dỗ nàng.

      điều gì khác, nhưng cơ thể của nàng trong mắt Đông Phương Thanh Thương vô cùng quý giá. lui bước, cho dù Hoa Lan chọc giận, cũng tuyệt đối dám làm hỏng cơ thể này.

      Đây cũng là trong số các nguyên nhân Xích Địa nữ tử kêu Hoa Lan yên tâm to gan hành động.

      Nếu nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên nàng muốn làm thế nào làm thế ấy.

      Xác định phương hướng, bắt đầu từ hôm sau Hoa Lan dắt Đại Dữu ra ngoài, Đông Phương Thanh Thương chưa bao giờ cản nàng, chỉ tưởng nàng ra ngoài cho khuây khỏa nên cũng để mặc nàng .

      Hoa Lan ra khỏi đại điện, quay đầu nhìn cơ thể Khổng Tước còn treo bia đá, ràng vô cùng tàn tạ, nhưng ngờ vẫn còn sống... Người của Ma giới đúng là kiên cường...

      Nàng nhìn vào mắt Khổng Tước, chỉ hi vọng người “nghe ” vẫn còn sống này có thể hay biết những phiền phức do nàng gây ra để làm lớn chuyện, giống như Xích Địa nữ tử .

      Hoa Lan tìm đường tới nhà các trọng thần trước, vào nhà thèm gõ cửa, cho Đại Dữu xô tường vào, sau đó vào đến trong sân cũng xuống khỏi lưng nó mà tìm đường ra hậu viện.

      Chủ nhân tới cản, Ma xà sột soạt thè lưỡi với người ta, đến Ma giới bao lâu rồi, có ai lại biết đằng sau nữ nhân trông có vẻ bình thường này là ai, thế nên cho dù là đại thần hô mưa gọi gió ở Ma giới cũng ai dám gì Hoa Lan .

      Chỉ khi tới nhà tướng quân, tướng quân đó vốn là đại tướng của Ma giới, tính tình trung trực lại nóng nảy, vô cùng bất mãn với hành động vừa vào nhà là lấy mất bình hoa ông ta đặt trong đại sảnh, tướng quân ấy liền cướp lại bình hoa Hoa Lan lấy , rút đao đòi chém nàng.

      Hoa Lan giật mình, vội chạy quáng chạy quàng ra ngoài. Chạy đến cửa, Đại Dữu cuốn đuôi bảo vệ nàng, sau đó sát khí bừng bừng thè lưỡi với tướng quân.

      Nhưng tướng quân này sợ khí thế của Ma xà, vung đao chuẩn bị đánh nhau với nó.

      Nhưng đúng vào lúc này, áp lực trong khí đột nhiên gia tăng.

      Đại đao của tướng quân “keng” tiếng rơi xuống đất.

      Hoa Lan vẫn còn ngơ ngác, bỗng thấy người trong cả sân lập tức quỳ xuống, ngay cả tướng quân vẻ mặt phục cũng bị đè quỳ hai gối xuống đất, thể nào phản kháng.

      Sát khí trong khí tựa như ngưng tụ thành ngọn roi, chỉ nghe “bốp” tiếng, khinh giáp người tướng quân lập tức nứt vỡ, rách da nứt thịt: “Đưa cho ta.” Trong trung là giọng lạnh lùng trầm thấp của Đông Phương Thanh Thương.

      Tướng quân bị áp lực bốn phía đè nén đến thất khiếu chảy máu, ông ta nghiến răng nhẫn nhịn, cuối cùng tựa như nhịn được nữa, tay buông lỏng, bình hoa ban nãy ông ta giật từ tay Hoa Lan bị ném xuống đất, lăn lông lốc đến bên chân nàng.

      miệng bình, Hoa Lan nhìn thấy có ba dấu tay máu, là do tướng quân dùng sức quá mạnh nên in lên...

      Hoa Lan cảm thấy nàng dường như cũng biến thành kẻ xấu xa, kẻ xấu xa ức hiếp người khác hệt như Đông Phương Thanh Thương.

      Hoa Lan nghiến răng, đè nén bất an trong lòng, nàng cảm thấy cơ vong quốc dễ làm chút nào cả, phải khắc phục tâm lý này của mình cũng dễ.

      Nàng dám lấy bình hoa dưới đất, vội vàng leo lên lưng Đại Dữu, giục nó ra khỏi sân viện của tướng quân, sau khi rời nàng quay đầu nhìn tướng quân bị áp chế dưới đất, đôi mắt chảy máu đỏ tươi của ông ta nhìn nàng cứ như con rắn độc muốn bò tới cắn nàng phát.

      Hoa Lan cảm thấy lần này chắc chắn nàng gây họa cho Đông Phương Thanh Thương rồi...

      Tuy mồi lửa cuối cùng vẫn do tự thêm vào... Đông Phương Thanh Thương giúp nàng sao...

      Quả nhiên hệt như nàng tưởng tượng, vốn quan tâm người Ma giới nhìn mình thế nào, cũng quan tâm việc mình làm có đắc tội ai , muốn gì làm nấy, hoành hành bá đạo quen đường quen lối.

      giúp nàng, thậm chí hỏi tại sao nàng đột nhiên hứng chí muốn cướp đồ của người ta, chắc cũng vì nổi hứng thôi nhỉ.

      Sau đó Hoa Lan lại ghé thăm nhà hai ba đại thần nữa.

      Nhưng đến khi lưng Đại Dữu chở đầy bảo vật, nàng cũng gặp người nào như tướng quân ban nãy nữa.

      Những đại thần sau này tuy tổn thất tài sản nhưng dường như cũng giận mấy, có người còn ra cửa tiễn nàng . Hoa Lan biết, trong lòng những người này căm hận nhưng thể ra ngoài, đồ nàng cướp cũng phải đồ sống còn của người ta, bởi vậy người ta quan tâm nhưng loạn căn cơ. Quan viên chịu được giống như tướng quân kia quá ít.

      Hoa Lan suy nghĩ lúc rồi nghiến răng tới phường vải trong Hoàng thành.

      Phường vải này trước đây do Quân sư Khổng Tước đích thân giám sát, Khổng Tước cái đẹp, vải may mỗi chiếc áo đều phải đẹp cách phù phiếm, tất cả đều xuất phát từ đây.

      Nhưng thời Thượng cổ, Ma giới bị đẩy vào vùng đất Cửu U cằn cỗi, tài nguyên thiếu thốn cực độ, đối với họ thức ăn và vải vóc vô cùng hiếm có, sau khi dâng cho Quân sư vải vóc tốt nhất, phường vải còn phải sản xuất vải may áo cho bá tánh bình dân.

      Phường vải này là nơi sản xuất vải nhiều nhất Ma đô hằng năm, cũng là nơi sinh nhai của rất nhiều người trong Ma giới.

      Hoa Lan ngồi lưng Đại Dữu, vô cùng thấp thỏm đối với việc mình sắp làm.

      Trong lúc Hoa Lan thấp thỏm, vì xuất của nàng và Đại Dữu, người phụ trách trong phường vải cũng cảm thấy thấp thỏm vô cùng. Người phụ trách và hàng hộ vệ lực lưỡng đồng thời bước ra, nhìn thấy Hoa Lan bày mặt tươi cười, thậm chí còn có ý nịnh bợ, hỏi nàng: “Hôm nay nương tới là muốn lấy vải hay muốn tới may áo?”

      Gã vừa vừa liếc nhìn Đại Dữu, thấy lưng nó chở những bảo vật thường ngày hiếm thấy, mồ hôi mặt gã thể nào khống chế được.

      Hoa Lan hắng giọng, học dáng vẻ của Đông Phương Thanh Thương thường ngày, lạnh lùng : “Hôm nay ta muốn nghe tiếng xé vải.”

      Trong đầu nàng, chuyện cơ vong quốc từng làm duy nhất mà nàng nhớ được chính là chuyện này.

      Gã nghe vậy mồ hôi mặt như tắm, vội vã : “Xé vải.. Tiếng xé vải chính là tiếng nứt vỡ, may mắn, sao lại để cho nương nghe được, tiểu nhân biết về phía Đông ba con đường nữa có phường nhạc, tiếng nhạc dập dìu, nhất định có khúc nhạc nương thích...”

      “Ta thích nghe nhạc, chỉ muốn nghe tiếng xé vải thôi.” Hoa Lan vừa vừa nhảy lưng Đại Dữ xuống.

      Đại hán bên cạnh cử động, nhưng bị ngăn lại, gã vuốt mồ hôi: “Được, tiểu nhân đem vải tới cho nương, xé cho nương nghe ngay.”

      “Tự ta chọn.” Hoa Lan ngẩng đầu, tiện tay chỉ bừa: “Ta muốn nghe tiếng xé loại vải này, còn tiếng xé loại vải kia nữa, biết tiếng xé vải tốt và vải xấu có gì khác biệt , hôm nay ta muốn nghe hết lượt.”

      Người phụ trách phường vải biến sắc: “ nương, được đâu, vải này tháng sau phải dùng rồi...”

      “Ông xé cho ta nghe ta tự xé.” Nàng vỗ vỗ Đại Dữu, đuôi Ma xà cử động, pháp lực theo chiếc đuôi quét tới, chỉ nghe “lộp bộp” hồi, trong phút chốc, nơi phơi vải của phường vải bị đập hết nửa.

      Hoa Lan nghiêm giọng : “Xé hết vải này cho ta!”

      Sắc mặt gã phụ trách rất khó coi, nhìn Hoa Lan lúc, nụ cười mặt biến mất, nhưng lúc sau vẫn : “Hôm nay nương nghe xé vải xong rồi về à?”

      Hoa Lan gật đầu.

      Gã liền vẫy tay, cho các đại hán xé hết chỗ vải bị hất đổ đó.

      Lập tức tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên dứt bên tai, ai nấy đều đen mặt, Hoa Lan nghe thấy nhưng mặt vô cảm, thanh này hề khiến nàng thấy vui. Nhưng cơ vong quốc phải làm như vậy đó.

      Đến khi xé sạch rồi, gã phụ trách định , Hoa Lan lại vỗ vỗ Đại Dữu: “Chưa nghe đủ, nghe bên kia nữa.” Nàng vừa dứt lời, bất chấp sắc mặt mọi người khó coi đến dường nào, Đại Dữu hất đuôi, đống vải bên kia cũng đổ hết xuống.

      Người cả phường vải đều dừng động tác.

      Chỗ vải này tốt hơn chỗ vải ban nãy rất nhiều, nếu ngoài dự đoán, đây toàn bộ là vải cho các quan lớn.

      Gã phụ trách nổi giận đùng đùng nhìn Hoa Lan : “ nương, hiếp người quá đáng!”

      Lòng Hoa Lan còn hơi rụt rè, nhưng bị Đông Phương Thanh Thương ức hiếp bao lâu nay, nàng cũng học được tám chín phần cao ngạo của , bèn ngẩng lên gât đầu : “Ta vừa mắt người của Ma giới các người, ức hiếp các người sao!”

      Các đại hán bên cạnh vừa cử động, Đại Dữu lập tức há miệng gầm lên với họ, thổi mấy người đó lật nhào, nhưng gã phụ trách đứng gần Đại Dữu nhất lại hề lay chuyển, mặt biến sắc, đôi mắt bắt đầu có biến hóa: “Đông Phương Thanh Thương kiêu căng thôi, ngay cả nữ nhân cũng hiếp người như vậy, thể nhịn nổi nữa!”

      Đại Dữu cuốn đuôi, chừng như sắp đánh với gã, nhưng người kia lại lắc mình, tránh được công kích của Đại Dữu.

      Đại Dữu lại xuất chiêu, nhưng hề bất ngờ, người kia lại tránh được.

      Hai ba đòn liên tiếp, người đó ngày càng tới gần Hoa Lan được Đại Dữu bảo vệ, bỗng dưng trong lúc Đại Dữu sơ hở, gã bỗng nhiên biến mất, đến khi xuất ở phía sau lưng nàng, trảo của người này sắc bén như con thú hung ác, vung lên cào cổ Hoa Lan .

      Nhưng gã làm sao có thể đắc thủ được.

      Cuồng phong thình lình quét qua, Hoa Lan quay đầu, thấy người kia bị cơn gió vừa rồi quật ngã, đầu đập xuống đất, dù cho có gắng hết sức chống người dậy, nhưng dường như đòn vừa rồi khiến gã bị thương rất nặng, bò dậy nổi.

      Nàng ngơ ngác quay đầu nhìn lại, đuôi Đại Dữu có người đứng, hắc bào và tóc bạc của Đông Phương Thanh Thương theo gió tung bay, nhìn người khác, chỉ chăm chăm nhìn nàng.

      “Muốn nghe tiếng xé vải à?” : “Vừa khéo bổn tọa cũng muốn nghe thử.”

      xong, nhìn khắp phường vải: “Đem hết tất cả vải ra đây xé cho bổn tọa. chừa cây nào.”

      Giọng điệu kiên quyết khiến người nghe thể cho rằng, Ma Tôn sủng ái Hoa Lan cách vô nguyên tắc.

      Hôm đó Đông Phương Thanh Thương cho người xé hết vải trong phường, bất kể là vải cho quan cao hay cho bá tánh. đường và Hoa Lan cùng về vương điện, hai người đều . Khi về đến vương điện, Đông Phương Thanh Thương mới liếc nhìn nàng: “Ngươi chuốc thêm oán hận cho bổn tọa đó à? Thế nào, muốn mượn tay kẻ khác giết bổn tọa sao?”

      Hoa Lan lặng thinh.

      cười lạnh: “ cần ngươi làm, bổn tọa làm gọn gàng đẹp đẽ hơn ngươi nhiều.”

      Điều , Hoa Lan có khả năng gây được họa vong quốc. Ngược lại khả năng gây họa của Đông Phương Thanh Thương cao hơn nàng rất nhiều. So với nàng, Đông Phương Thanh Thương mới là... cơ vong quốc... hàng giá .

      lâu sau khi Hoa Lan gây chuyện, bá tánh oán thán Ma Tôn ngày càng nhiều, chẳng qua chỉ nhen nhóm hai ngày bắt đầu có người muốn cứu Khổng Tước trước bia đá xuống, nhưng những người đó đều bị Đông Phương Thanh Thương vô tình giết sạch, hề bất ngờ.

      Dần dần người tới cứu Khổng Tước ngày càng nhiều.

      Giống như tất cả bức bối bất mãn đều tích lũy đến điểm giới hạn, vào buổi sáng Hoa Lan vẫn còn say ngủ, nàng bỗng nghe thấy tiếng động lớn, vừa mở mắt nhìn ra cửa sổ, thấy bên ngoài bụi đất đầy trời.

      Hoa Lan vô thức mang Cốt lan theo, nàng đến cửa sổ nhìn ra, Ma đô...

      xảy ra bạo loạn...

      “Chính là hôm nay.” Nàng nghe thấy giọng Xích Địa nữ tử vang lên trong đầu.

      Thời gian này thỉnh thoảng Xích Địa nữ tử dùng Cốt lan đâm vào cổ Hoa Lan , máu của Hoa Lan thấm ướt Cốt lan khiến hồn phách lơ lửng bất định của Xích Địa nữ tử dần dần trở nên ổn định. Đây là chuyện tốt, vì Xích Địa nữ tử có thể ở trong mộng cảnh của nàng lâu hơn, góp ý cho nàng nhiều hơn, thậm chí có lúc giống như giờ, lúc ban ngày trong trạng thái Hoa Lan vẫn tỉnh táo, Xích Địa nữ tử cũng có thể trực tiếp truyền lời vào tai nàng.

      Đối với Hoa Lan đây là tin mừng.

      Tựa như nàng có thêm trợ thủ đắc lực mà bị người ngoài phát giác.

      Lúc này, nghe Xích Địa nữ tử vậy, Hoa Lan vẫn chưa phản ứng được: “ giờ chúng ta tới cửa kết giới, quay về Thiên giới sao?”

      Xích Địa nữ tử : “Chờ thêm lúc, đến khi Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn bị bạo loạn thu hút tâm trí rồi .”

      Hoa Lan gật đầu.

      Lúc họ vừa thương lượng xong, cửa phòng Hoa Lan bị đẩy phát ra tiếng “két”, Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng đứng ở cửa như thường ngày, vẻ mặt chút rối loạn vì bạo động bên ngoài: “Hôm nay đừng ra khỏi vương điện.” với Hoa Lan .

      Hoa Lan ngây người, sau đó gật đầu: “Ừm.”

      Đông Phương Thanh Thương lại nhìn nàng thêm đoạn rồi quay người, đóng cửa lại bỏ .

      Chỉ đến .. .để xác nhận an toàn của nàng thôi sao?

      Giống như nàng quen dựa dẫm vào Đông Phương Thanh Thương, giờ cũng quen bảo vệ nàng rồi sao...

      Nhưng nàng thể rời khỏi “bảo vệ” của , nàng phải tự bảo vệ mình.
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 63

      Hoa Lan tựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chưa được bao lâu, nàng bỗng nghe tiếng “ầm” từ xa truyền tới, nhìn về phía thanh đó, ở phía Đông của Ma đô cũng có bóng người màu đen khổng lồ đứng dậy.

      Nó đứng lên, từ góc nhìn của Hoa Lan bóng đen khổng lồ này cũng cao chừng năm sáu trượng, nó ngửa đầu lên trời hú dài, thanh chấn động Ma vực, Hoa Lan nhìn đến trợn mắt há miệng: “Đó là... thứ gì vậy?

      Giọng Xích Địa nữ tử vang lên trong đầu: “Là quái vật người của Ma giới dùng ma lực ngưng tụ thành. Bao nhiêu ngày nay có động tĩnh, ra họ mưu tính chuyện này.”

      “Cái này... có lợi hại ?”

      “Quái vật do ma lực ngưng tụ thành, chỉ cần ma lực tan chết, nhất định họ bày trận ở nơi nào đó, chỉ cần Đông Phương Thanh Thương tìm được pháp trận, ma vật này bị đánh bại. Đây có lẽ là cách tốt nhất mà họ làm được để đối phó với Ma Tôn.”

      Nghe vậy, Hoa Lan bất giác siết chặt quyền.

      Nàng nhìn ma vật kia cất bước, từng bước từng bước tiến về vương điện, mỗi bước đều khiến mặt đất rung chuyển, giống như bước chân khổng lồ của ma vật kia chẳng bao lâu tới đây...

      Hoa Lan kinh hoàng khiếp đảm, bỗng trận gió nổi lên thổi thốc về phí ma vật kia, bước chân ma vật liền bị khựng lại, nhưng hề bị gió quật ngã, cánh tay khổng lồ của nó huơ mạnh trong trung, gió lớn bị sức mạnh này hất ngược trở lại. Xích Địa nữ tử vội : “Đóng cửa sổ, ngồi xuống!”

      Trong lúc sinh tử, phản ứng của Hoa Lan luôn rất nhanh, nàng khóa cửa sổ lại, ôm đầu ngồi sụp xuống.

      Chỉ nghe “ầm” tiếng, gió mạnh thổi ngược lại mang theo ma lực đập vào cửa sổ, Hoa Lan bị động tĩnh này dọa vội vàng nhắm mắt.

      lúc sau đó, bên ngoài còn động tĩnh nữa, Hoa Lan mở mắt, len lén đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, nhà cửa trước vương điện của Ma Tôn biến thành đống hoang tàn, chỉ còn lại bia đá đen ở giữa vẫn lặng lẽ đứng sừng sững.

      Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kêu mang theo sát khí của Đại Dữu, bóng trắng lập tức xông về phía ma vật ở xa xa, Hoa Lan nhìn lại, phát Đông Phương Thanh Thương đứng lên đầu Đại Dữu.

      Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Đại Dữu bay về phía ma vật, tay Đông Phương Thanh Thương lên trường kiếm lửa, Xích Địa nữ tử trong đầu Hoa Lan : “ khi họ bắt đầu giao thủ chúng ta chạy, chạy về cửa kết giới của Ma giới, đừng quay đầu lại.”

      Hoa Lan nín thở chờ đợi, thời gian dường như bị kéo dài vô tận, lúc ma vật kia gào thét với Đông Phương Thanh Thương, rung trường kiếm, vung kiếm chém đầu ma vật.

      Xích Địa nữ tử hét lớn trong đầu Hoa Lan : “.”

      Hoa Lan nghiến răng, thể dời mắt, nhìn Đông Phương Thanh Thương giao đấu với ma vật nữa mà đẩy cửa xông ra ngoài. Chạy thẳng đến cửa vương điện, nàng vốn tưởng vương điện do pháp lực của Ma Tôn ngưng tụ cản trở hoặc đề phòng với nàng. Nhưng hề có gì cả, nàng vẫn thoải mái xông ra khỏi đại điện như thường ngày, Hoa Lan lướt qua người của Ma tộc, người đó vung đao chém về phía nàng, Hoa Lan nghiêng đầu tránh được lưỡi đao của người đó, lưỡi đao dừng, lại tiếp tục chém tới, nhưng trước khi lưỡi đao chém vào đại diện, bỗng nhiên ánh sáng bạc lóe lên, lực đạo đẩy lưỡi đao ngược lại, hất mạnh người đó bay .

      Hoa Lan liếc nhìn người bị đánh bay, lòng có ý nghĩ thoáng qua, ra... chỉ để phòng nàng thôi sao...

      Nàng tiếp tục chạy, nhưng lại kiềm được mà ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương giao đấu với ma vật trong trung, đúng như Xích Địa nữ tử , chỉ cần có ma lực chống đỡ, ma vật kia chết. Nó cũng đủ mạnh mẽ, ít ra giờ nó vẫn có thể tiếp chiêu với Đông Phương Thanh Thương, hơn nữa... cũng hề e sợ khí thế và sức mạnh của .

      Có thể tạo ra được ma vật này, người của Ma giới chắc là ghét Ma Tôn tới mức tột cùng rồi.

      Hoa Lan thầm suy nghĩ trong lòng, bước ngang qua đống đổ nát, bỗng nhiên trời bay tới luồng sát khí, nàng nhạy bén dừng bước, sát khí trước mặt đánh xuống đất, đè lên mặt đất thành đường sau hoắm đen sì.

      Hoa Lan nhìn đến đờ người, ngẩng đầu nhìn lên, tuy cách rất xa, tuy bóng Đông Phương Thanh Thương vẫn ngừng giao đấu với ma vật trong trung, nhưng nàng dường như có trực giác nhạy bén phát giác, trong khoảnh khắc ngừng nghỉ nào đó, ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng lại người nàng, sát khí bừng bừng.

      Hoa Lan lạnh người, nàng biết lần này trốn chạy thể bị Đông Phương Thanh Thương bắt lại, đại ma đầu tâm cao khí ngạo như vậy, trong vương điện đề phòng nàng cho thấy tuyệt đối tin tưởng nàng, nhưng giờ nàng lại “phụ” tin tưởng của , nhân lúc hỗn loạn mà trốn chạy,nếu như bị bắt được, chết cũng mất nửa mạng...

      thể chậm trễ nữa.

      Hoa Lan lui lại mấy bước, mượn đà cố gắng nhảy qua rãnh sâu, ngay cả thân hình chưa kịp đứng vững loạng choạng chạy về phía trước.

      Sát khí đầu ngày càng nhiều, đường rất loạn, người bạo loạn vốn dĩ rất đông, nhưng theo sát khí của Đông Phương Thanh Thương chém xuống, người ngoài sáng ngày càng ít , Hoa Lan cũng chui rúc tránh vào những nơi có che chắn, lăn lê bò toài tìm đủ cách trốn, nhìn thấy sắp tới kết giới của Ma giới, Hoa Lan mặt mũi đầy bụi đất, còn chưa kịp nở nụ cười an ủi, bỗng nhiên đầu có luồng sát khí mạnh mẽ đập xuống.

      Mang theo ngọn lửa của riêng Đông Phương Thanh Thương, ác độc đốt vào lòng đất, vẽ trước mặt Hoa Lan đường rãnh thể vượt qua.

      Cùng với sát khí hạ xuống còn có tiếng kêu đau đớn của ma vật.

      Hoa Lan dừng sát bên cạnh hố sâu, nhìn xuống dưới, mồ hôi lạnh chảy ra đầy người.

      Rãnh sâu thấy đáy, nhảy xuống biết có thể bò lên được , nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, phạm vi của rãnh sâu thấy điểm dừng, biết phải chạy bao lâu mới vòng qua được.

      Trong trung, tiếng gào thét đau đớn của ma vật dứt bên tai, nhìn kết giới của Ma giới ở trước mặt, Hoa Lan chỉ hận cơ thể của nàng giờ hề có chút pháp lực, ngay cả động tác bay đơn giản cũng bay được...

      Nàng thầm hỏi Xích Địa nữ tử có cách nào để nàng có pháp lực ngay lập tức , Xích Địa nữ tử trấn tĩnh hơn nàng nhiều, cho nàng biếng tâm pháp ngắn gọn, nhưng lòng Hoa Lan lúc này rất rối loạn, cho dù nàng vô cùng cố gắng để nhớ nhưng cũng nhớ nổi.

      Nhưng cũng vào lúc này, tiếng hừ lạnh như ác quỷ vù vù chui vào tai nàng.

      “Tiểu hoa .”

      Ba chữ tựa như thanh chỉ trong ác mộng mới xuất , lạnh lùng vang lên sau lưng nàng.

      Hoa Lan dám quay đầu, nhưng lại thể quay đầu.

      Sau lưng nàng, bầu trời của Ma giới bị nhuộm đỏ như máu, vì toàn thân ma vật được chúng nhân Ma giới dùng pháp lực ngưng tụ thành bị đốt cháy, ngọn lửa màu đỏ này giống như ngọn lửa mà Đông Phương Thanh Thương hay sử dụng, dường như nó nóng và đỏ tươi hơn.

      Màu đỏ này đầy ắp trong mắt Đông Phương Thanh Thương, khiến khi Hoa Lan đối diện với ánh mắt trái tim nặng nề sa sầm xuống.

      “Ngươi muốn chạy à?”

      Đông Phương Thanh Thương lên tiếng, giọng khó phân mừng giận.

      Hoa Lan nuốt ngụm nước bọt, lúc có mặt Đông Phương Thanh Thương, Xích Địa nữ tử chưa bao giờ lên tiếng trong đầu nàng, vì chỉ cần chút dao động có khi cũng khiến chú ý, nàng ấy chưa bao giờ mạo hiểm như vậy.

      Bởi vậy trong trường hợp này chỉ đành giao cho Hoa Lan mình đối diện.

      Hoa Lan há miệng, hít hơi sâu trước: “Ta... ta ra ngoài dạo, dạo...”

      “Bổn tọa nhớ là dặn ngươi được ra khỏi vương điện.”

      Hoa Lan đảo mắt sang bên cạnh, trong đầu còn suy nghĩ, với tình huống này còn có cách gì để thoát khỏi tay Đông Phương Thanh Thương hay , nàng nhớ kĩ lại tâm pháp Xích Địa nữ tử dạy mình ban nãy. thầm đọc trong lòng, bỗng Đông Phương Thanh Thương lạnh mặt bước về phía nàng.

      Cảm giác bức bối áp tới, Hoa Lan vô thức lui về phía sau.

      Nhưng giờ sau lưng nàng là rãnh sâu do sát khí của Đông Phương Thanh Thương chém xuống, nàng vừa lui, đất đá liền lăn xuống rãnh sâu, thân hình nàng liền cứng lại, dám lui nữa, nhưng đất đá dưới chân bị nàng đạp lên khiến Hoa Lan trượt chân, tiếp đó cảm giác chông chênh ùa tới, nàng lập tức trợn to mắt, rơi xuống hố sâu.

      Hoa Lan vô thức đưa tay với, ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động, bước tới phía trước hề do dự, chộp lấy tay nàng, nhưng túm lại thôi còn chưa đủ, kéo cả cơ thể nàng vào lòng, tay kia xuyên qua mái tóc dài đến eo của nàng, ôm lấy eo nàng.

      phải là lần đầu tiên hai cơ thể áp sát nhau, nhưng vẫn khiến Hoa Lan cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

      Nàng vội đẩy ra, Đông Phương Thanh Thương cũng giận, chỉ hừ lạnh rồi buông tay theo lực vùng vẫy của nàng, cảm giác chông chênh lại truyền tới lần nữa, Hoa Lan sợ hãi vội bấu víu vào , dám làm bừa thêm.

      “Chạy?” Giọng Đông Phương Thanh Thương mỉa mai: “Dựa vào ngươi à?”

      Hoa Lan xấu hổ im lặng dám lên tiếng.

      Tay Đông Phương Thanh Thương dùng sức, Hoa Lan cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó nàng phát mình được dùng tư thế quen thuộc... vác lên vai.

      gì với nàng, vì tình cảnh xung quanh cũng cho cơ hội thêm.

      Hoa Lan vốn muốn chỉ trích thô lỗ, nhưng đến khi nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, lúc này mới phát , biết từ lúc nào, trong đất của Ma giới mọc lên rất nhiều bóng đen, giống hệt như ma vật khổng lồ bị lửa đốt...

      “Đây... là cái gì nữa?”

      Đông Phương Thanh Thương nhếch môi cười, vẻ mặt khinh miệt lơ đãng: “Đây chính là thứ mà người của Ma giới tạo ra, tự cho rằng có thể giết được bổn tọa.”
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :