1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ma Tôn - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 54

      Tuy Đông Phương Thanh Thương làm gì nàng, nhưng mấy đêm nay càng ngày nàng càng ngủ ngon.

      chỉ là trong mơ có giọng nữ nhân gọi nàng: “Lan hoa tiên linh, Lan hoa tiên linh...”

      Ngay cả lúc nằm giường thần trí vẫn còn tỉnh táo, Hoa Lan cũng có thể nghe thấy có giọng nhàng gọi bên tai: “Hoa Lan ...” Ngày càng ràng, ngày càng chân thực hơn.

      Kỳ dị đến mức giống như chuyện gặp ma mà chủ nhân kể với nàng trước đây.

      Nhưng đây là Ma giới, là vương điện Ma Tôn dùng pháp lực ngưng tụ, đừng là ma, e là Diêm vương cũng dám lại gần cung điện sát khí bừng bừng này.

      Đến đêm thứ ba, Hoa Lan vừa nhắm mắt, giọng này lại xuất , nàng thể nhịn được nữa liền tung chăn muốn xuống giường tìm Đông Phương Thanh Thương lý luận. Ban ngày bị khinh bỉ chê bai thôi, đến đêm còn hành hạ cho nàng ngủ, đây ràng là hiếp người quá đáng!

      Nhưng lúc dùng tay phải tung chăn, Hoa Lan bỗng phát tay mình cử động được nữa!

      Nàng muốn mở mắt, nhưng mí mắt như có treo huyền thiết ngàn cân, khiến nàng vùng vẫy thế nào cũng thể tỉnh táo được.

      Đây... đây lẽ nào là bóng đè trong truyền thuyết?

      “Đừng tìm Đông Phương Thanh Thương.” Giọng nữ xoay chuyển trong đầu gọi tên nàng như các đêm trước mà câu khác, “ hại ...” Giọng người đó ràng trầm thấp, nghe chẳng có chút khí tức tà mà tràn đầy chính khí.

      Hoa Lan giật mình, thôi vùng vẫy, nàng đè nén nỗi sợ dâng lên trong lòng, giọng hỏi: “... là ai? muốn... làm gì ta?”

      Nhưng nàng có được lời đáp.

      Dường như hai câu vừa rồi hao tốn hết tất cả sức lực của nữ nhân kia, xung quanh hoàn toàn yên lặng, ngay cả tiếng gọi “Hoa Lan ” thường ngày cũng có nữa.

      Tay lỏng ra, Hoa Lan bừng mở mắt.

      Vẫn là phòng nàng, nàng đắp chăn nằm giường, xung quanh có ai cả.

      Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Hoa Lan nhìn qua rèm lòng đầy nghi hoặc. Nếu đến giờ nàng vẫn thể phát giác kỳ dị của người trong mộng, vậy uổng phí nỗi khổ nàng phải chịu đựng trong những ngày theo Đông Phương Thanh Thương chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

      Đó phải là ảo giác của nàng, mà có ai đó thông qua cách nào đó liên lạc với nàng.

      Theo lời người đó “Đông Phương Thanh Thương muốn hại ” mà suy đoán, người này chắc cùng giuộc với , như vậy nếu người này trốn được trong cung điện Ma Tôn dùng pháp lực tạo thành, sao lại biết?

      Hoa Lan đưa tay phải lên, nhìn cổ tay mình, Cốt lan có phản ứng, chứng minh vừa rồi có sát khí, người trong mộng muốn hại nàng. Rốt cuộc người đó là ai? Người đó muốn nàng làm gì...

      Sáng sớm, Hoa Lan tinh thần uể oải đẩy cửa phòng, nàng muốn ra bên ngoài phơi nắng, nhưng vừa tới cửa chính thấy bóng Đông Phương Thanh Thương chặn trước cửa điện.

      đứng chắp tay, bóng lưng vẫn thẳng như cán bút.

      Hoa Lan tới gần mới nghe thấy bên ngoài có tiếng người truyền tới, là tướng quân mà Ma Tôn tùy ý chọn ba ngày trước về hồi báo, cần nghe nội dung của , chỉ cần nghe mức độ run rẩy trong giọng là Hoa Lan biết, tướng quân này làm hỏng chuyện Ma Tôn giao phó.

      “Ty chức tìm được nơi Xích Lân náu thân, khổ nỗi nơi đó có kết giới tự nhiên trời đất hợp thành, ty chức dùng hết mọi cách cũng thể phá. Bởi vậy... Bởi vậy...”

      “Ồ, chỗ đó ở đâu?” Giọng Ma Tôn vẫn hờ hững hề thấy nổi giận, nhưng càng như vậy càng khiến người ta đoán được tâm tư . biết lúc nào ra những lời gì khiến Ma Tôn ra tay giết mình.

      Tuy nhiên rốt cuộc cũng thể kéo dài, dưới ánh mắt của Ma Tôn, tướng quân kia đành chầm chậm : “Ở... ở phía Tây Nam của Ma giới, đồng cỏ.”

      “Ồ.” Ma Tôn lên tiếng, tay ngưng tụ pháp lực, vào lúc này bỗng nghe thấy tiếng hít hơi.

      Là Hoa Lan phía sau nhịn được mà phát ra tiếng, phải vì sát khí quanh người Đông Phương Thanh Thương mà vì cổ tay bỗng nhói đau, nàng nén được mà hít hơi lạnh.

      Nàng cúi đầu nhìn xuống mới phát Cốt lan mọc ra nhánh, mũi nhọn đâm lên tay nàng trong lúc nàng , lần này đâm nàng chảy máu.

      Hoa Lan ôm cổ tay, ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt giao nhau, Đông Phương Thanh Thương làm gì cả, thế nhưng trong đầu Hoa Lan bỗng vang lên câu mà nàng nghe thấy trong mơ, “ muốn hại ”.

      Câu này tựa như cứa vào tim nàng phát, khiến Hoa Lan nén được mà thôi dám nhìn, cắn môi vô thức lui lại bước, rồi nàng lại nhìn Đông Phương Thanh Thương, dám phát ra thêm tiếng động nào.

      Nhìn thấy nỗi sợ Hoa Lan gắng sức che giấu trong mắt, trong đầu Đông Phương Thanh Thương bỗng nảy ra ý nghĩ hoang đường, “ làm nàng sợ rồi”, cảm thấy ý nghĩ này hoang đường vì kể từ thời Thượng cổ, Ma Tôn chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.

      Làm cho ai đó sợ chẳng phải là chuyện thường làm sao...

      Cung kính sợ hãi, đó mới là thái độ mọi người nên đối với .

      Cho dù Đông Phương Thanh Thương nghĩ vậy, nhưng lúc này thể thừa nhận mình còn tâm trạng giết người nữa. Đông Phương Thanh Thương lại quay đầu , giọng điệu lạnh nhạt: “Bổn tọa nhớ trước đó có nếu tìm được người xách đầu tới đây.”

      Thân hình tướng quân run lẩy bẩy, “Ty... ty... ty chức vô năng...”

      “Đúng là vô năng, dẫn đường cho bổn tọa, để bổn tọa xem thử kết giới trời đất hợp thành kia.”

      Tướng quân ngây người, thân hình còn run nữa, nhưng giống như nghe hiểu lời của Ma Tôn, chỉ khấu đầu dưới đất mãi mà ngẩng lên.

      Đông Phương Thanh Thương nheo mắt: “Xem ra so với dẫn đường ngươi thích rơi đầu hơn nhỉ?”

      Tướng quân vội dập đầu, “Ty chức ngu đần, ty chức ngu đần, ty chức dẫn đường cho Tôn thượng.”

      Đông Phương Thanh Thương gật đầu, bước ra khỏi đại điện. được mấy bước, khựng lại, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Hoa Lan , thấy kẽ tay nàng chảy máu, nheo mắt, búng tay.

      Hoa Lan cảm thấy cổ tay nóng lên, Đông Phương Thanh Thương dùng pháp lực trị lành vết thương cho nàng.

      Nàng ngơ ngác nhìn , nghe thờ ơ : “Ở yên trong điện, đừng chạy lung tung. có bổn tọa, người của Ma giới khách sáo với ngươi đâu.”

      Lời... lời này là có ý đưa nàng theo sao?

      Hoa Lan sững sờ.

      “Đại Dữu canh chừng trước cửa điện.” Vừa dứt lời, Đại Dữu từ bên cửa thò đầu ra nhìn Hoa Lan gật đầu, nếu nó có thể biểu , Hoa Lan cảm thấy chắc là nó cười nịnh nọt...

      “Nếu có biến động cứ trốn vào phòng bổn tọa là được.”

      Trong lúc mấy lời này, tướng quân bên cạnh nén nổi hiếu kỳ, ngẩng đầu lên len lén quan sát Hoa Lan , nhưng còn chưa nhìn mặt nàng áp lực vô hình đè đầu xuống, ấn đầu mặt đất, cho ngước lên.

      Đông Phương Thanh Thương cất bước xuống bậc thềm, Hoa Lan bất giác theo mấy bước.

      Tuy thường bị chê bai, tuy thời gian rồi đối với nàng cũng tốt bao nhiêu, tuy lời cảnh cáo của nữ nhân trong mơ tối qua vẫn còn vang bên tai, nhưng dù sao cũng cứu mạng nàng mấy lần. Đối với Hoa Lan , người Đông Phương Thanh Thương có cảm giác dựa dẫm mà nàng diễn tả được, đặc biệt là trong hoàn cảnh bất an, dựa dẫm của nàng đối với như kết thêm ấn, thể nào vứt bỏ.

      Nàng cảm thấy tâm trạng của mình như vậy giống như là mắc bệnh, nhưng cho dù có tâm trạng như vậy nàng cũng đâu còn cách nào khác.

      “Đại ma đầu...”

      Nàng lên tiếng, Đông Phương Thanh Thương liền dừng bước.

      “Lúc... lúc nào ngươi về?”

      nhìn ánh mắt bất an của Hoa Lan , chỉ hai chữ: “Ngày mai.”

      Chưa biết lộ trình, chưa biết hoàn cảnh. Nhưng đáp án của Đông Phương Thanh Thương lại rất ràng mạnh mẽ, hơn nữa càng khiến người ta thể nghi ngờ.

      “Vậy... ta ở trong phòng ngươi nhé.”

      “Giỏi.” xong liền bỏ hề quay đầu.

      nghe tiếng cự tuyệt, Hoa Lan coi như đồng ý.

      Nàng dõi mắt theo bóng đến khi nhìn thấy nữa, sau đó mới quay về bên cửa, xoa mặt Đại Dữu: “Ngươi canh cửa cẩn thận nhé.”

      Đại Dữu ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay Hoa Lan .

      Đêm đó, đúng là Hoa Lan ở trong phòng Đông Phương Thanh Thương.

      Phòng rất sạch , có điều kệ sách còn bày ít thư quyển cũ kĩ, Hoa Lan tới nhìn thử mới phát chữ đó nàng đọc hiểu, nhưng nàng vẫn biết đây chắc là thư quyển Thượng cổ, vì trong phòng Ty Mệnh cũng có mấy quyển.

      Đại ma đầu đọc những thứ này là vì... nhớ chuyện xưa?

      Hoa Lan chui lên giường Ma Tôn, khách sáo cuộn chăn ngủ. Dù sao cơ thể Đông Phương Thanh Thương nàng cũng từng chiếm rồi, những thứ khác còn ngại gì nữa chứ...

      Đêm đó, cho dù ở trong phòng Ma Tôn nhưng Hoa Lan vẫn nằm mơ, trong mơ chỉ có giọng nữ nhân xuất mà còn lờ mờ có khuôn mặt người đó, người đó : “Hoa Lan , phải rời khỏi cơ thể này.”

      Giống như lúc trước, lặp lặp lại chỉ câu này.

      Hôm sau lúc Hoa Lan thức dậy lại cảm thấy tim mình đập nhanh, nàng mặc y phục tới đại điện, phát Đông Phương Thanh Thương quay về.

      Hơn nữa lúc này quỳ trước vương tọa của còn có nam nhân áo đỏ, Hoa Lan nhớ người này, đây chính là nam nhân họ từng gặp trong tháp Hạo Thiên – Xích Lân.

      Đông Phương Thanh Thương chỉ dùng ngày bắt được người về.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 55

      Lúc Hoa Lan tới, vừa khéo nghe thấy Xích Lân với Đông Phương Thanh Thương: “Muốn giết muốn chém tùy ý, ta làm việc cho ma đầu ngươi đâu.”

      Đông Phương Thanh Thương nghe vậy cười lạnh: “Ai bổn tọa muốn giết ngươi?” Vừa dứt lời, năm ngón tay cong thành trảo vẫy cái, dưới chân Xích Lân lập tức mọc ra mười thanh chắn to bằng ngón tay cái, giống như chiếc lồng nhốt y bên trong.

      Đông Phương Thanh Thương huơ tay, chiếc lồng lập tức dời về góc đại điện, Hoa Lan quay đầu nhìn mới phát , trong góc đó còn có Sóc Phong kiếm.

      Xích Lân thấy Sóc Phong kiếm cũng vô cùng kinh ngạc, y nhìn Đông Phương Thanh Thương, gương mặt cợt nhả hiếm khi xuất vẻ nghiêm túc: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

      “Bổn tọa muốn làm gì cần cho ngươi biết.”

      “Lấy Sóc Phong kiếm, bắt giữ ta...” Xích Lân nhìn cười mỉa mai: “Lẽ nào... Chấp niệm của Ma Tôn khó tan, nhớ mãi trận chiến Thượng cổ, bởi vậy đến hôm nay vẫn muốn nghĩ cách hồi sinh chủ nhân ta, tái chiến trận để rửa nhục xưa?”

      Ma Tôn bị vạch trần cũng giận, ngược lại còn cong môi: “Phải sao?”

      Xích Lân thấy Đông Phương Thanh Thương dễ dàng thừa nhận suy đoán của mình, đầu tiên y hơi sửng sốt, tiếp đó liền nghiêm mặt: “Ngươi thành công đâu.”

      “Ồ?”

      “Thời Thượng cổ, chủ nhân tự vứt bỏ thân phận và pháp lực, biến mất khỏi Thiên giới, giờ nếu muốn ấy quay lại Tam giới, chỉ cần chủ nhân còn phần thần thức tồn tại thế gian, ấy cũng để ngươi thành công đâu.”

      Đông Phương Thanh Thương bật cười: “Vậy bổn tọa cũng phải thử xem rốt cuộc có thành công .”

      vừa dứt lời, bỗng thấy có bóng người lướt qua cửa, là Hoa Lan đứng ở cửa, vẻ mặt nàng có hơi kỳ lạ. Đông Phương Thanh Thương nheo mắt quan sát nàng.

      Trước mặt , lời và hành động của tiểu hoa này xưa nay đều thẳng thừng ràng như tờ giấy trắng, thậm chí cần đoán cũng biết nàng nghĩ gì, bước tiếp theo muốn làm gì, nhưng hôm nay kỳ lạ là hiểu được vẻ mặt nàng.

      Nàng đứng ở cửa nhưng nhìn , ánh mắt đặt người Xích Lân.

      Xích Lân quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Lan , y nhướng mày: “Là à?”

      Hoa Lan ngây người, khóe môi cử động, nhưng sau khi liếc nhìn Đông Phương Thanh Thương bèn im lặng .

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động: “Lại sao nữa?”

      Hoa Lan cúi đầu: “Ta chỉ đến xác nhận thử ngươi về chưa thôi, người của Ma giới bên ngoài cứ nhìn vương điện này như hổ rình mồi, khiến người ta cảm thấy bất an... Nếu ngươi về rồi sao nữa. Ta về phòng trước đây.” xong nàng hấp tấp chạy về phòng mình.

      Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương thoáng sầm xuống, trong cung điện do pháp lực của xây nên này, mỗi viên gạch viên ngói đều chứa thần thức của . có thể nhàng thoải mái nhìn thấy được nàng quay về phòng, đóng cửa lại, sau đó tới ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu lấy lược chải tóc, xem ra dường như chỉ tới xác nhận xem về chưa.

      rút lại thần thức, để ý tới Hoa Lan nữa, cũng chắc chắn rằng tiểu hoa này khơi dậy được sóng gió gì. Sau đó lại nhìn Xích Lân, “Bổn tọa lại rất hiếu kỳ, nguyên cớ gì có thể khiến đường đường là Thiên Địa chiến thần phải tự bỏ pháp lực, vứt tiên thân, đọa vào Tam giới luân hồi, trở thành người phàm bé?”

      Ánh mắt Xích Lân tối lại, im lặng gì.

      Đông Phương Thanh Thương cử động ngón tay: “ cũng sao, đối với bổn tọa, những nguyên nhân này cũng quan trọng.”

      Hoa Lan về tới phòng, nhìn mình trong gương, nàng khẽ ngây người.

      Vì đối với chuyện lúc đầu Đông Phương Thanh Thương nặn cơ thể đất sét này thành nam nhân khiến nàng rất giận, bởi vậy Hoa Lan nhớ rất lúc sửa đổi cơ thể đất sét, nàng tốn ít công phu, nặn gương mặt khác xa với mình lúc trước.

      Nhưng ngày ngày soi gương nàng lại phát , mặt mình lại ngày càng giống mình lúc trước.

      Nếu phải ban nãy Xích Lân vừa nhìn thấy nàng liền ngay hai chữ “Là ”, e là đến giờ Hoa Lan vẫn biết được. gương mặt ngày càng giống “mình”, ai có thể nhạy bén phát giác được chứ.

      Còn có...

      Hoa Lan sờ cổ tay phải, hôm qua nàng bị Cốt lan đâm trúng, hơn nữa còn đâm chảy máu... Sau đó được Đông Phương Thanh Thương chữa lành, nhưng mà trước đây cơ thể này bị thương ràng chảy máu, chỉ biến thành màu xám trắng như đất sét thôi.

      Vì hồn phách của nàng tồn tại trong cơ thể này, bởi vậy dần dần thay đổi cơ thể này từng chút sao...

      Cơ thể này là Đông Phương Thanh Thương chế tạo để hồi sinh Xích Địa nữ tử. Nhưng lại giương mắt nhìn cơ thể này dần dần trở nên giống người khác ngay trước mắt mình mà hề có phản ứng gì.

      Với tính cách của , nếu phải có bệnh chính là lại bắt đầu có tính toán gì đó với nàng rồi...

      Nhận ra được điều này Hoa Lan thấy đau lòng thôi. Vì thời gian rồi nàng cảm thấy mình trở nên thân thiết với Đông Phương Thanh Thương, nàng cảm thấy tuy thích nàng, nhưng ít ra hại nàng.

      Nhưng giờ xem ra dường như đây chỉ là ảo giác mà thôi...

      Còn có điểm, Hoa Lan bắt đầu nghi ngờ, giọng nữ trong mơ của nàng có lẽ là Xích Địa nữ tử. Hồn phách của Xích Địa nữ tử bị Đông Phương Thanh Thương giấu , nếu đó là Thiên Địa chiến thần, cũng chả trách có thể tránh được thăm dò của Ma Tôn trong vương điện này.

      Nhưng kỳ lạ ở chỗ, lúc nãy Xích Lân còn , Xích Địa nữ tử tự vứt bỏ tiên thân đọa vào luân hồi, nàng muốn quay về nhân thế nữa. Nếu giọng đó là của Xích Địa nữ tử, tại sao nàng ấy lại cho nàng biết trong mơ rằng hãy rời khỏi cơ thể này, tại sao lại Đông Phương Thanh Thương hại nàng...

      Nếu muốn hồi sinh, nàng ấy phải bảo nàng bám chặt lấy cơ thể này cho Đông Phương Thanh Thương tức chết mới đúng chứ.

      Hoa Lan suy nghĩ trong đầu, cảm thấy nàng suy nghĩ lại chi bằng dứt khoát tìm người trong mộng hỏi ngọn ngành.

      Nàng đặt chiếc lược trong tay xuống, cởi áo ngoài nằm lên giường nhắm mắt muốn mình ngủ , đúng là ngủ được, khi tỉnh lại quá trưa nhưng nàng nghe thấy giọng nữ kia trong mơ.

      Đến chiều, Đông Phương Thanh Thương khách sáo đẩy cửa vào phòng nàng.

      đến bên giường nàng, khẽ nhíu mày nhìn nàng hỏi: “Bệnh rồi à?”

      Hoa Lan cố gắng ngủ, nghe thấy giọng này lập tức mở mắt, túm chặt chăn rụt vào trong giường đề phòng như con thỏ . Nàng chớp mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương, khiến im lặng hồi.

      Mãi lúc sau, đến khi thấy có hành động gì khác, Hoa Lan mới rụt rè buông lỏng chăn chút, nhưng chỉ lộ ra nửa đầu nhìn , giọng hỏi: “Sao... sao vậy?”

      Đông Phương Thanh Thương khoanh tay: “Ngươi sợ bổn tọa?”

      “Ờ...” Hoa Lan đáp tiếng, nhưng thấy Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, nàng lập tức , “Đây là kính sợ!”

      phì cười, cũng buồn vạch trần trò nịnh bợ của Hoa Lan , chỉ : “Ngươi nằm giường suốt ngày rồi.”

      “Ờ.”

      Đông Phương Thanh Thương chờ lúc, chờ được Hoa Lan câu tiếp theo, vui chau mày: “Ngươi nằm giường suốt ngày rồi.”

      Hoa Lan hiểu đầu đuôi: “Đúng, đúng vậy...”

      liếc nàng, vẻ mặt chê bai: “Ngươi có gì khỏe cũng biết tự giác báo với bổn tọa sao?”

      Hoa Lan kéo chăn giọng ấp úng: “Ta có gì khỏe hết...”

      Đông Phương Thanh Thương buồn nghe lời nàng , đột nhiên cúi người, lật mí mắt nàng, sau đó đưa tay sờ cổ nàng, cuối cùng thò tay vào trong chăn, dùng tay ấn lên ngực nàng.

      Hoa Lan biết mình có giãy giụa cũng vô ích, nhưng giờ phải vì thỏa hiệp mà nàng giãy giụa, nàng chỉ vì... ngây người nên quên giãy giụa thôi... Hoa Lan ngoan ngoãn nằm giường, lúc Đông Phương Thanh Thương áp tay lên ngực nàng, Hoa Lan cảm thấy tim đập nhanh thêm mấy phần rệt.

      Nàng hơi hoảng hốt ngước mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương, chỉ sợ cũng phát giác được chút tâm tư dám của mình, nhưng hiển nhiên...

      phát giác được.

      Vì lúc này Đông Phương Thanh Thương cũng ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau, Hoa Lan trợn to mắt, xấu hổ đến mức thậm chí quên dời mắt .

      Nhưng ai kia ấn hồi cũng làm gì cả, vẻ mặt vô cảm thu tay lại, kéo chăn lên cho nàng, lạnh giọng : “Cơ thể ngươi có vấn đề.”

      Cơ thể này của nàng có vấn đề gì được chứ.

      Hoa Lan cảm thấy giờ chắc đầu óc nàng mới có vấn đề... Nếu tại sao lúc biết Đông Phương Thanh Thương có mưu gì đó với mình mà tim vẫn đập nhanh vì tiếp xúc với .

      “Ta chỉ muốn ngủ thôi.” Hoa Lan kéo chăn, nàng nhìn rèm đầu giường, muốn để mình đối diện với ánh mắt Đông Phương Thanh Thương, chờ lúc, thấy có ý rời , Hoa Lan nghiến răng, cuối cùng nhịn được hỏi, “Đại ma đầu, ngươi tìm cho ta cơ thể, giờ chúng ta chạy khắp nơi nữa, ngươi cũng tìm được Xích Lân rồi, lúc nào ngươi mới tìm cho ta cơ thể đây?”

      Đại ma đầu kia gì.

      Hoa Lan nhịn lúc, nhưng dù sao tuổi nàng cũng còn trẻ, đạo hạnh còn thấp, cơn giận ùa đến bèn nhịn được, ánh mắt rơi mặt Đông Phương Thanh Thương, hơi uất ức : “Có phải ngươi lại tính kế gì ta, muốn tìm cơ thể cho ta nữa ?”

      Có lẽ bản thân Hoa Lan cũng biết, lúc nàng cảm thấy uất ức, làn sương trong đôi mắt và độ cong xuống của khóe môi khiến người ta mềm lòng đến mức nào.

      Đông Phương Thanh Thương ngồi bên giường, nhìn nàng, trong đôi mắt màu máu hiển bóng nàng: “Ngươi muốn rời khỏi bổn tọa đến vậy sao?”

      phủ nhận, cười lạnh, cũng mỉa mai.

      Mà là... câu thế này.

      Hoa Lan sửng sốt.

      đưa tay vén lọn tóc hỗn loạn trán nàng: “Ở trong cơ thể này thêm lúc nữa, được sao?”

      Có lẽ là ảo giác của Hoa Lan , nàng cảm thấy giọng Đông Phương Thanh Thương... dịu dàng đến bất ngờ. Cũng có lẽ phải dịu dàng, chỉ là người nghe hi vọng người dịu dàng mà thôi...

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 56

      “Đại ma đầu...” Hoa Lan nhìn Đông Phương Thanh Thương lúc lâu mới ngây người , “Ngươi mới... có bệnh phải ?”

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động, lập tức bóp mặt nàng, khách sáo kéo sang bên cạnh: “Bổn tọa lời này với ngươi mà ngươi lại bổn tọa có bệnh? Ngốc đến mức nghe hiểu nữa à. Hửm?”

      Hoa Lan vùng vẫy, để mặc kéo lúc, ngây người : “ phải nghe hiểu, ta chỉ... hiểu những lời từ miệng ngươi ra thôi.”

      buông mặt Hoa Lan , sắc mặt lạnh nhạt, “Ở lại bên cạnh bổn tọa.”

      Sáu chữ, chút tình cảm, Đông Phương Thanh Thương dùng giọng điệu ra lệnh, hoàn toàn cho người ta đường thương lượng.

      Hoa Lan trợn to mắt, trong đồng tử màu đen toàn là bóng của Đông Phương Thanh Thương.

      “Như vậy nghe hiểu rồi chứ?”

      Hiểu rồi.

      “Nhưng mà...” Hoa Lan cố giữ cho mình tỉnh táo, nhưng vẻ mặt bắt đầu thể khống chế mà trở nên lơ lửng, “Tại sao?”

      tại sao hết.” , “Ngươi chỉ cần biết, bổn tọa muốn ngươi ở lại.”

      Hoa Lan nhìn vào mắt Đông Phương Thanh Thương ngây người hồi lâu, sau đó mới giọng : “Ngươi kiểu này vừa gian ác vừa xảo quyệt.” Nàng túm chăn, che miệng mình lại, cơ thể co vào trong chăn dường như có thể khiến nàng cảm thấy an toàn hơn chút. Cũng chính vì vậy, được chăn che lại nên giọng nàng trở nên mập mờ, càng có chút đáng thương bơ vơ, “Ngươi như vậy... khiến ta tưởng là ngươi ta.”

      Đông Phương Thanh Thương khựng lại: “Bổn tọa cho ngươi tưởng vậy.”

      Hoa Lan nghe vậy trợn to mắt, vẻ mặt dám tin: “Đại... đại ma đầu... ngươi...”

      sao? vậy thừa nhận nàng sao?

      Đông Phương Thanh Thương, Ma Tôn Thượng cổ này ... nàng?

      “Đừng ngủ mãi giường, bổn tọa về Ma giới, ngươi có thể yên tâm to gan ra ngoài, dắt theo Đại Dữu, đâu cũng được.” Vứt lại câu này, Đông Phương Thanh Thương bèn đứng dậy, tới cửa, khựng lại: “Nếu Cốt lan thường xuyên đâm ngươi cũng có thể tháo xuống.”

      Nhưng lúc này, Hoa Lan nào còn quan tâm chuyện Cốt lan nữa, nàng chỉ sửng sốt nhìn theo, đến khi ra khỏi phòng cũng tỉnh táo lại.

      Đông Phương Thanh Thương nàng? Đông Phương Thanh Thương... muốn nàng ở bên cạnh ...

      Hoa Lan ôm ngực mình, xấu hổ thào: “Đừng đập nữa...” Nàng , “Đập nữa bị nghe thấy đó...”

      Mấy ngày tiếp đó, trong đầu Hoa Lan toàn là vẻ mặt và giọng điệu Đông Phương Thanh Thương lúc chuyện với nàng. Chuyện này quá tốn đầu óc, bởi vậy buổi tối lúc ngủ Hoa Lan mơ thấy nữ nhân đó nữa.

      Nàng y lời Đông Phương Thanh Thương, dắt Đại Dữu ra khỏi vương điện, đến đường phố của Ma giới, con đường thông tới vương điện được sửa xong, nhưng Hoa Lan chỉ nửa bèn rẽ sang con đường khác, đây là nơi mua bán giao dịch của Ma giới.

      Ở đây náo nhiệt như chợ , thậm chí thoải mái như chợ ở Nhân giới, người nào cũng khoác áo đen thần bí, rất ít chào hỏi ai, ai nấy đều mình. Nhưng ngoại lệ, những người nhìn thấy Hoa Lan , ai tránh xa nàng.

      Có lẽ phải họ sợ nàng, họ chỉ sợ Đại Dữu thôi.

      Vậy là Hoa Lan để Đại Dữu cách xa nàng chút, như vậy nàng dạo cũng thoải mái vui vẻ hơn nhiều.

      Nàng tới quầy khắc gỗ , nhìn món đồ ông chủ khắc trong tay, xem ra sắp khắc thành đóa hoa.

      Hoa Lan thò đầu vào hỏi: “Ông chủ, ông sắp khắc thành hoa lan à?”

      Ông chủ nhìn Hoa Lan : “Đúng vậy, muốn xem ?” xong ông ta xòe tay ra, đưa vật khắc tới trước mặt nàng, Hoa Lan thò đầu xem, bỗng nhiên vật đó lóe ánh sáng đen, nàng ngây người, bỗng nhiên cảm thấy có lực hút từ trong vật đó ập tới.

      Hoa Lan muốn tránh, nhưng tóc bị hút vào, Đại Dữu theo phía sau thấy vậy nổi giận, nhưng còn chưa chờ nó ra tay, khí tức trong khí biến động, thanh kiếm lửa từ trung rơi xuống, chỉ nghe “xoẹt” tiếng, thanh kiếm xuyên qua đầu người bán đồ gỗ, ngọn lửa bùng lên, lập tức thiêu rụi cơ thể ông ta thành tro bụi.

      tình chỉ xảy ra trong thoáng chốc, người xung quanh còn chưa phản ứng được.

      Hoa Lan vẫn còn túm tóc mình sửng sốt, giọng Đông Phương Thanh Thương chợt vang lên trong trung: “Còn ai dám hỗn xược nữa?”

      Đông Phương Thanh Thương xuất , nhưng giọng khiến tất cả mọi người kinh sợ, khiến họ biết rằng pháp lực của Ma Tôn có mặt ở khắp mọi nơi trong Ma giới. Mà Ma Tôn dùng sức mạnh ở khắp mọi nơi này để bảo vệ nữ nhân ngay cả pháp lực cũng có.

      Mọi người càng tránh xa Hoa Lan thêm chút nữa.

      Hoa Lan nhìn trái nhìn phải, lập tức còn tâm trạng đâu hết.

      Nàng ngồi lên đầu Đại Dữu, để nó chở nàng về vương điện.

      Có lẽ vì vậy Đông Phương Thanh Thương với nàng, về Ma giới, nàng có thể chơi khắp nơi, là vì bảo vệ toàn bộ hành trình cho nàng sao? Nếu như chỉ nhìn ở góc độ này, để tốt cho nàng, Đông Phương Thanh Thương làm rất nhiều chuyện thể tưởng tượng nổi, hình như đúng là nàng...

      Hoa Lan bình tĩnh suy nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này... có tình gì đó...

      Lại mấy ngày nữa trôi qua, thời gian này Đông Phương Thanh Thương ở suốt trong phòng, biết rốt cuộc nghiên cứu cái gì. Hoa Lan sợ ra khỏi vương điện dạo chơi bên ngoài lại xảy ra chuyện gì đó, bởi vậy nàng cũng suốt ngày dạo chơi trong vương điện.

      Nhưng vương điện chỉ có chừng này, chơi lâu dần, Hoa Lan chuyển tâm tư đến chỗ Xích Lân bị nhốt trong đại điện. Vừa khéo, nàng cũng có chuyện muốn dụ y ra.

      ra đối với chuyện Xích Lân bóp ngực cơ thể trước đây của mình trong tháp Hạo Thiên lúc trước, Hoa Lan vẫn rất để tâm.

      Nhưng muốn dụ dỗ người ta phải hối lộ, Hoa Lan bèn đem đùi gà tìm y.

      Đứng trước lồng nhốt Xích Lân, nàng cảm thấy phong thủy đổi dời, lần trước trong tháp Hạo Thiên, nàng mới là người bị nhốt trong lồng.

      Xích Lân nhìn thấy Hoa Lan tới, y chỉ liếc nàng cái rồi nhắm mắt im lặng.

      Hoa Lan đưa đùi gà vào trong lồng: “Ăn ?”

      Xích Lân cười lạnh: “Ta cần những thứ này sao?”

      Hoa Lan bĩu môi, y ăn, vậy nàng gặm đùi gà trước mặt y, nhóp nhép gặm rất ngon, Xích Lân nhíu mày, mở mắt nhìn Hoa Lan mắng: “Trước đó đường đường là tiên tử, tại sao lại chung hàng với ma đầu này, tại sao lại phải tu luyện ma pháp, giờ khiến mình mất hết pháp lực, chắc cũng là tự làm tự chịu, đáng kiếp.”

      Mấy lời này của y hề có lực sát thương nào với Hoa Lan , nàng ném xương , : “Vậy ngươi đường đường là khải giáp của Chiến thần, tại sao giờ lại biến thành Đọa tiên?”

      Xích Lân hừ mấy tiếng: “Ta bất đắc dĩ mới phải tới bước đường này thôi.”

      Hoa Lan đáp trả: “Ta cũng bất đắc dĩ mới phải tới bước đường này thôi, nhưng ta tốt hơn ngươi, ta ở bên ngoài lồng.”

      “...”

      Hoa Lan dịch lại gần Xích Lân thêm chút, với y: “Ngươi muốn ở trong lồng đâu nhỉ, ta có thể cứu ngươi ra.” Hoa Lan mặt đổi sắc dối, “Chỉ cần ngươi trả lời ta ba vấn đề.”

      Xích Lân nhìn nàng, sau đó cong môi mỉa mai: “Cũng đúng, từ lúc trong tháp Hạo Thiên ma đầu kia si mê ngươi rồi, thấy ta lợi dụng ngươi chút nhảy nhót như con khỉ.”

      Hoa Lan mắng: “Ngươi mới giống khỉ ấy!”

      Xích Lân cười lạnh: “ thích nghe người ta mắng à? Nếu ngươi tốt với Đông Phương Thanh Thương như vậy, há phải vì biết tin từ miệng ta mà trao đổi điều kiện với ta?”

      Hoa Lan hắng giọng: “Ngươi mặc kệ là tại sao, ta chỉ hỏi ba điều, thứ nhất, Xích Địa nữ tử trông thế nào, thứ hai, trong trận chiến giữa Xích Địa nữ tử với Đông Phương Thanh Thương năm xưa, người đánh lén sau lưng Ma Tôn là ai, thứ ba, Xích Địa nữ tử là người thế nào? Chỉ ba câu thôi, ngươi trả lời ta, có lẽ... e hèm, ta có thể thả ngươi ra.”

      Xích Lân nghe vậy sửng sốt nhìn Hoa Lan : “Tại sao ngươi biết thời Thượng cổ...” Chưa xong y cắn môi nữa.

      Sau đó cho dù Hoa Lan dụ dỗ thế nào, Xích Lân cũng thêm câu nào nữa.

      Nàng chán nản, đành quay về phòng mình, tới cửa phòng, đột nhiên cửa phòng Đông Phương Thanh Thương ở đối diện mở ra, lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Tại sao bỗng dưng lại có hứng thú với Xích Địa nữ tử?”

      Đến giờ Hoa Lan cũng dám nhìn thẳng vào mắt , nàng đảo mắt sang trái rồi lại sang phải, sau đó xoắn tay: “Chỉ muốn biết phong thái của nữ Chiến thần, sau này kể cho chủ nhân biết thôi.” xong nàng đẩy cửa vào phòng.

      Hoa Lan biết cánh cửa ngăn được tầm mắt Đông Phương Thanh Thương, nhưng cần mặt đối mặt với cũng khiến nàng dễ chịu hơn nhiều.

      Tối đó, Hoa Lan lại mơ giấc mơ lâu gặp.

      Lần bắt đầu, trong mơ chưa có tiếng người , nhưng Hoa Lan biết nàng nằm mơ, thế là mở lời hỏi: “ có phải là Xích Địa nữ tử ?”

      thanh xoay chuyển trong bóng tối rất lâu nhưng nghe thấy tiếng trả lời, lúc Hoa Lan sắp bỏ cuộc, tiếng trả lời chợt vang lên trong bóng tối: “Phải.”

      Hoa Lan lập tức hỏi tiếp: “Rốt cuộc muốn ta làm gì?”

      “Đông Phương Thanh Thương gạt .” Xích Địa nữ tử , “Hoa Lan , rời khỏi cơ thể này . gạt .”

      Lòng Hoa Lan lạnh , nhưng cuối cùng cho dù nàng hỏi thêm điều gì, Xích Địa nữ tử trong mơ chỉ vẻn vẹn có câu, gạt .

      Sáng ra tỉnh dậy, toàn thân Hoa Lan toát mồ hơi, tóc mai bên tai cũng ướt đẫm.

      Nàng ngây người nhìn đầu giường.

      Đông Phương Thanh Thương muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử, nhưng muốn nàng ở lại. Xích Địa nữ tử muốn hồi sinh, nhưng trong mơ lại kêu nàng rời khỏi cơ thể này.

      tình... hình như trở nên rối rắm phức tạp quá đỗi.

      Nhưng bất kể thế nào, giữa Đông Phương Thanh Thương và Xích Địa nữ tử phải có người dối nàng.
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 57

      Trong lúc Hoa Lan lâm vào cảnh bối rối hết đường xoay xở và biết nên tin ai, Ma giới chào đón ngày lễ truyền thống, ngày Thánh giáng, tức là ngày Ma Tôn ra đời trong truyền thuyết.

      Trong ngày này người của Ma tộc cúng bái tế tổ, quỳ lạy thánh tượng Ma Tôn, kể lể năm qua mình gây rối cho Thiên giới thế nào, tạo phúc cho bao nhiêu con dân Ma tộc, tương tự như ngày bắt đầu năm mới ở Nhân giới vậy.

      Ngày này hàng năm dùng để tế bái Ma Tôn, nhưng giờ vì tồn tại của Ma Tôn mà mọi người mọi thứ đều phải kiềm chế.

      Đông Phương Thanh Thương xây cung điện của mình vùng đất Tế điện cũ, bề ngoài cung điện vẫn bừng bừng sát khí đen tuyền, vì ngày lễ mà có bất kỳ thay đổi nào. Chỉ tấm bia đá đen trước điện vẫn còn treo Khổng Tước thôi đủ khiến con dân Ma giới theo lệ cũ tới khấu bái hoảng sợ bỏ .

      Tuy dấu vết Ma Tôn và Khổng mỹ nhân giao đấu để lại con đường trước điện thời gian trước được san bằng, nhưng người ở hai bên đường hiển nhiên vẫn chưa hết hoảng sợ.

      Trước cửa nhà nào cũng chẳng thấy hỉ khí đón lễ, người có thể ở hai bên con đường này đều là người ít nhiều có quan hệ với triều đình của Ma giới. Đông Phương Thanh Thương vừa về bèn xử lý Thừa tướng và Quân sư, người giờ còn bị treo bia đá đen trước điện, người kia từ đầu đến cuối đóng cửa ra ngoài.

      Còn Ma Tôn đại nhân chỉ lo làm chuyện của mình, hề quan tâm đến vụ thường ngày của Ma giới, cả triều đình cơ hồ tê liệt, người trong Ma đô ai có tâm tư chúc mừng ngày “Ma Tôn ra đời” nữa.

      Hoa Lan nhìn bầu trời đêm đen sì của Ma đô, lòng thầm cảm thấy người của Ma đô giờ chắc hận thể nhét Ma Tôn vào lại trong bụng mẹ.

      Nhưng đáng tiếc Đông Phương Thanh Thương trời sinh trời nuôi, ngay cả mẹ là ai cũng chả ai biết được, chắc cũng vậy...

      dễ gì mới chết lần, nhưng lại được người của Ma giới cứu sống...

      Trong cung điện của Ma Tôn yên lặng tột độ. Hay phải là vẫn luôn yên lặng chết chóc như ngày thường. Buổi tối Hoa Lan lại mặc áo tắm rửa xong, lúc này tóc ướt đẫm thể ngủ, nàng lại cảm thấy gần đây mình rất bức bối, trong đầu khoảnh khắc nào suy nghĩ về vận mệnh của mình, nhất thời hứng chí bèn ra khỏi cửa vương điện.

      bậc thềm trước cửa, Ma xà cuộn mình bên cửa ngủ, thấy Hoa Lan đẩy cửa ra, nó ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng, giống như hỏi tối thế này mà nàng muốn làm gì nữa.

      Hoa Lan kêu Đại Dữu đặt đầu xuống đất, sau đó giẫm lên mặt leo lên lưng nó: “Đại Dữu, ngươi đưa ta bay cao chút hóng gió được ?”

      Tuy Đại Dữu cảm thấy cầu này rất kỳ quặc, nhưng cũng từ chối Hoa Lan , thân rắn bay lên, đưa Hoa Lan lên phía vương điện.

      Đứng cao, Hoa Lan đưa mắt nhín ra xa. Lúc này nàng mới thấy trong các thành trấn xung quanh vẫn có người ăn mừng ngày lễ. Xa xa từng đóa từng đóa pháo hoa nở rộ, chỗ nàng tuy xa đến mức thể nghe thấy thanh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên đó.

      Gió thổi tung mái tóc ướt của nàng, Hoa Lan nằm bò lưng Đại Dữu, dùng hai tay chống đầu lẩm bẩm: “Đẹp .”

      “Trò tầm thường này cũng vừa mắt à?”

      Nghe giọng này, Hoa Lan ngây người, quay đầu nhìn lại, thấy Đông Phương Thanh Thương đừng đuôi Đại Dữu từ lúc nào rồi.

      Hoa Lan vội ngồi dậy, kéo y phục vì nằm bò nên hơi nhàu nhĩ, sau đó vuốt vuốt mái tóc ướt của mình, gặp Đông Phương Thanh Thương trong trung với mái tóc ướt thế này khiến nàng cảm thấy ngại quá...

      Nàng liếc , sau đó nhìn ra xa lẩm bẩm: “ vừa mắt trò này ngươi đứng cao như vậy làm gì?”

      “Bổn tọa muốn biết ngươi muốn chơi trò gì?”

      Hoa Lan ngây người, bĩu môi: “Ngay dưới mắt ngươi ta còn chơi được trò gì. Ngươi là Ma Tôn đại nhân, ngươi ghê gớm như vậy, muốn chơi cũng là ngươi chơi cho ta xem.”

      Lời này tuy giễu cợt, nhưng Đông Phương Thanh Thương nghe lại giận, ngược lại còn cong khóe môi: “Vậy chơi cho ngươi xem đây.”

      xong, trong tay cháy lên ngọn lửa xông thẳng về phía chân trời, nổ tung trong trung như pháo hoa ở phía đằng xa, có điều khác với pháo hoa lụi tàn trong khoảnh khắc, ngọn lửa này xua hết mây mù trời, sau đó gom những đốm sáng trời lại với nhau thành hình hai con rồng đỏ!

      Hai con rồng lửa khổng lồ sống động như , đuổi giết nhau trong trung, phun lửa rít gào, thanh hệt như rồng gầm trong truyền thuyết ngày xửa ngày xưa.

      Hoa Lan nhìn bầu trời đêm, miệng khẽ há quên cả khép lại, nhìn đến xuất thần.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, nhìn gương mặt được ánh lửa vẽ ra, bỗng dưng nghĩ tới khoảnh khắc tỉnh lại trong hư vô, tưởng rằng phiêu bạt trong cảnh sắc đó đến tận cùng của thời gian, nhưng vào lúc đó nhìn thấy tiểu hoa này, gương mặt kiên định, nàng ôm , vẫn chờ bên cạnh : “Ta ở đây với ngươi.”

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động.

      Hai búng ngón tay, hai con rồng hòa vào nhau, trong chớp mắt hóa thành phụng hoàng, ngân tiếng dài, phụng hoàng tung cánh bay lên cao, ngậm lấy viên châu lửa trong trung, xoay mình lại. Trong chớp mắt bay tới trước mặt Hoa Lan , nhưng thân hình nó trở nên dần, lúc đáp xuống trước mặt nàng như con chim bồ câu bình thường, nó đặt viên hỏa châu vào lòng bàn tay nàng, sau đó hóa thành hoa lửa theo gió biến mất. Còn viên hỏa châu trong lòng bàn tay Hoa Lan cũng nhanh chóng hóa thành đó hoa lan, từ nụ hoa chuyển sang nở rộ, cuối cùng hóa thành tro bụi, tích tắc tản mát trong trung.

      Bầu trời đêm khôi phục vẻ tĩnh lặng, tựa như vừa rồi hề xảy ra gì cả.

      Trong gian tĩnh lặng, chẳng bao lâu Hoa Lan nghe thấy bên dưới truyền tới tiếng kêu kinh ngạc, người của Ma đô cũng nhìn thấy “trò” này của Ma Tôn.

      Hoa Lan thu tay lại, lòng bàn tay tựa như vẫn còn hơi ấm của hoa lan lửa nở rộ ban nãy.

      “Đại ma đầu.” Nàng , “Nếu ngươi bằng lòng, chắc ngươi cũng có thể làm tình lang hoàn mĩ nhất thế gian mà chủ nhân ta từng .”

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Tình lang?” liếc Hoa Lan , “Ngươi nhục mạ bổn tọa đó à?”

      Hoa Lan đáp lời , nàng cúi đầu ngồi rất lâu, trong gió thổi qua, từng lọn từng lọn tóc dần dần chầm chậm biến thành từng sợi từng sợi tóc tung bay, nàng tựa như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương đứng thẳng như cán bút: “Đại ma đầu, ngươi với ta , có phải ngươi gạt ta điều gì ?”

      Mây mù trời bị ngọn lửa vừa rồi của Đông Phương Thanh Thương xua tan, nàng và lưng Đại Dữu, tắm mình trong ánh trăng bàng bạc.

      Mái tóc bạc của Đông Phương Thanh Thương tung bay, trong đôi mắt đỏ tươi phân mừng giận: “ có.”

      Hai chữ này vẫn kiên định như giọng điệu thường ngày của , Hoa Lan ngước nhìn, trong đôi mắt đen tuyền của nàng phản chiếu mái tóc bạc sáng lấp lánh: “Ngươi có, vậy ta tin ngươi.”

      Lúc này Hoa Lan ngồi quỳ, Đông Phương Thanh Thương nhìn vào mắt nàng, bỗng nhiên nghĩ rằng, ắt là thế gian có đôi mắt nữ nhân nào khiến có ấn tượng sâu sắc như tiểu hoa này.

      Bất luận là nhìn nàng vào lúc nào, trong mắt nàng dường như luôn có ánh nước, đáng thương tội nghiệp, khiến người ta thương xót. Lúc đầu cảm thấy chán ghét, vì nàng cũng dùng gương mặt để làm vậy, sau đó trở nên quen dần, đến bây giờ, đôi lúc cảm thấy nàng đáng thương. Nhưng nàng lại đáng thương mãi như vậy, tiểu hoa này thỉnh thoảng cũng kiên cường, đôi lúc cũng khiến nén nổi...

      Rung động.

      Ví như khoảnh khắc này đây.

      Lúc nàng tin .

      “Ta biết đại ma đầu ngươi phải là người tốt lành gì.”

      Đông Phương Thanh Thương: “...”

      Hoa Lan cúi đầu, “Ta với ngươi, ngươi đừng cười ta.” Nàng , “Ta cảm thấy với ngươi bao lâu nay, tuy dọc đường chúng ta trở mặt biết bao nhiêu lần, nhưng đến giờ, tận đáy lòng ta cảm thấy ngươi hại ta. Bởi vậy giờ tận đáy lòng ta hi vọng ngươi gạt ta, tuy trước đó ngươi làm vô số chuyện ác... Nhưng lần này, đại ma đầu, ngươi gạt ta, ta tin ngươi gạt ta.”

      Đông Phương Thanh Thương im lặng nhìn Hoa Lan .

      Hoa Lan túm tóc, “Tóc khô rồi, ta muốn về ngủ.” Nàng vỗ vỗ đầu Đại Dữu, ra hiệu cho nó xuống.

      Lúc Ma xà đáp xuống đất, Hoa Lan nhảy xuống đầu nó, Đông Phương Thanh Thương cũng nhảy xuống khỏi thân nó: “Tiểu hoa .” bỗng gọi, “Ở Ma giới ngươi cần đeo Cốt lan.”

      Bỗng nhiên nghe thấy câu này khiến Hoa Lan hơi sửng sốt, nàng quay đầu muốn hỏi tại sao nhưng vừa quay lại biến mất.

      Hoa Lan nghiêng đầu suy nghĩ hồi vẫn nghĩ ra nguyên cớ. Nhưng khi nằm giường, nàng do dự lúc cuối cùng vẫn nghe lời Đông Phương Thanh Thương, tháo Cốt lan xuống. giường có chỗ để, Hoa Lan tiện tay đặt Cốt lan dưới gối.

      Nàng nhắm mắt, lòng thầm nghĩ mình phải chuyện tử tế với Xích Địa nữa tử.

      Chẳng bao lâu Hoa Lan chìm vào mộng cảnh, trong mơ vẫn tối đen như thường, lần này nàng cảm giác được phương hướng của mình rất ràng. Hoa Lan về phía trước trong bóng tối, giọng gọi: “Xích Địa nữ tử?”

      Bỗng nhiên nàng cảm thấy cổ nhói đau, giống như bị vật gì đó đâm trúng liền bất giác ôm cổ, biết mình bị vật gì đó đâm nhưng vẫn thể tỉnh lại, trong mộng có giọng truyền thẳng vào tai nàng.

      “Đừng tin .”

      Là giọng của Xích Địa nữ tử.

      Hoa Lan quay đầu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng, nàng nhìn thấy có luồng khí trắng dần dần ngưng tụ thành hình ở phía trước, nhưng chỉ là hình người có mặt mũi lên trong bóng tối.

      “Hoa Lan , đừng tin .”

      Hôm nay giọng Xích Địa nữ tử ràng hơn bao giờ hết, trong giọng lờ mờ giấu lo lắng và nôn nóng hơn thường ngày rất nhiều, “ gạt .”

      Hoa Lan lắc đầu: “Đông Phương Thanh Thương gạt ta. Ta bằng lòng tin lần này.”

      Bóng trắng khẽ lung lay, “ chỉ lợi dụng thôi.” Xích Địa nữ tử , “Vì có thể khiến cơ thể này trở nên linh hoạt.”

      Hoa Lan cứng người, nhớ lại lúc Cốt lan đâm cổ tay nàng chảy máu, còn có gương mặt dần dần trở nên giống dung mạo vốn có của mình, Hoa Lan gật đầu: “Ta cũng đoán được rồi.” Nàng , “Nhưng đại ma đầu , muốn ta ở trong cơ thể này thêm lúc nữa, có thể... muốn cho ta cơ thể này...” đến đây, bản thân Hoa Lan cũng chắc chắn, vì ai hơn nàng nguyện vọng được tái chiến với Xích Địa nữ tử của Đông Phương Thanh Thương bức thiết đến nhường nào.

      ở trong cơ thể này cuối cùng chỉ hóa thành dải sinh cơ trong cơ thể thôi.”

      Lời này của Xích Địa nữ tử khiến Hoa Lan sửng sốt, lúc sau cũng hiểu được hàm ý trong đó, cuối cùng vẫn là Xích Địa nữ tử tự vạch trần: “Hoa Lan , xin lỗi, nhưng Đông Phương Thanh Thương muốn giết .”

      Lòng Hoa Lan đột nhiên lạnh toát, giống như bị Sóc Phong kiếm hóa thành kim châm đâm vào, để lại trăm ngàn lỗ thủng người nàng, gió lạnh sột soạt thả sức lùa vào.

      Nàng sửng sốt hồi lâu mới ngơ ngác : “Nhưng vừa rồi với ta là gạt ta. Ta tin .”

      “Lúc chế tạo cơ thể Tức nhưỡng gạt lần rồi.”

      Hoa Lan siết chặt quyền. Nếu trong mơ có thể tái mặt, Hoa Lan cảm thấy sắc mặt mình lúc này chắc vô cùng khó coi.

      ra Xích Địa nữ tử biết, đâu phải chỉ lúc chế tạo cơ thể Tức nhưỡng Đông Phương Thanh Thương mới gạt nàng, từ trước đó nữa, lúc tìm cho nàng cơ thể là gạt nàng, vốn định tìm cơ thể cho nàng mà chỉ muốn lấy hồn phách của Xích Địa nữ tử, sau đó luôn tiện nhét cho nàng cơ thể, để nàng tự sinh tự diệt.

      Hoa Lan lắc đầu: “Ta chưa từng gặp , ta cũng thể tin .”

      Xích Địa nữ tử im lặng hồi lâu: “ từng gặp ta rồi.” Nàng ấy , “Rất lâu về trước, ta từng gặp , cũng từng gặp ta. giờ có thời gian kĩ với , nếu Đông Phương Thanh Thương gạt , có thể hỏi nguyên thân của là gì.”

      Hoa Lan ngây người, thấy bóng trắng trước mắt bắt đầu dần dần mờ , dần dần sắp biến mất, chỉ còn giọng của Xích Địa nữ tử yếu ớt vang lên trong bóng tối: “Đông Phương Thanh Thương đặt ta trong Cốt lan...”

      xong, bóng trắng hoàn toàn biến mất, bóng tối lui dần, Hoa Lan bừng mở mắt.

      Trước mắt là rèm giường, nàng nằm nghiêng.

      Cổ ỉ truyền tới cảm giác đau nhói, Hoa Lan nhíu mày, sờ vào nơi bị đau, ngón tay bỗng có cảm giác ươn ướt, lấy tay ra xem, có giọt máu đầu ngón tay.

      Hoa Lan lập tức giở gối lên.

      Cốt lan dưới gối vẫn yên lành ở đó, có điều Cốt lan có sợi mây như cây kim, đó cũng có vết máu.

      Xích Địa nữ tử gạt nàng.

      Đông Phương Thanh Thương đặt hồn phách Xích Địa nữ tử trong Cốt lan...

      Đây có lẽ là phát lớn, nhưng nghĩ kĩ lại, Hoa Lan cảm thấy lưng toát lớp lớp mồ hôi lạnh.

      Sau khi rồi khỏi núi Thiên , Đông Phương Thanh Thương tặng Cốt lan cho nàng, đó là vì học được từ chỗ Thiên lang quân, đặt hồn phách trong Cốt lan để bảo quản sao... Sau khi nàng đeo Cốt lan mới dần dần bắt đầu nằm mơ, lúc đó Đông Phương Thanh Thương tặng Cốt lan cho nàng phải vì bảo vệ nàng mà vì giấu hồn phách Xích Địa nữ tử trong đấy, để linh hồn của Xích Địa nữ tử và cơ thể của nàng như hình với bóng...

      Đông Phương Thanh Thương...

      Hoa Lan nghiến răng, cảm thấy làm sao khống chế được hơi lạnh toát ra từ sống lưng. Trong đầu nàng lặp lặp lại lời của Xích Địa nữ tử.

      muốn giết .”
      Phương Lăng, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 58

      Hoa Lan thể nào ngủ được nữa, nàng ngồi giường co vào trong góc, ôm gối vùi đầu trong gối.

      Cách cuộn mình như vậy khiến nàng cảm thấy an toàn. Đặc biệt là ở nơi xung quanh toàn là khí tức của Đông Phương Thanh Thương.

      Nàng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, nàng phải liên hệ chuyện nghe được đêm nay với chuyện xảy ra ở thời gian trước rồi sắp xếp lại. Dù rằng chuyện Đông Phương Thanh Thương muốn hại mình khiến Hoa Lan đau lòng, nhưng nàng cố gắng để tâm trí mình bị chuyện này quấy nhiễu.

      Nàng với bản thân, làm vậy mới là Đông Phương Thanh Thương . Nham hiểm, gian trá, lừa gạt và dụ dỗ đều là trò quen thuộc của . Lúc bắt đầu, Đông Phương Thanh Thương hề kiêng dè thể trò này trước mặt nàng, chính là ma đầu như vậy.

      Là nàng sai, trong thời gian tiếp xúc hết ngày này qua ngày khác, nàng nghĩ về quá tốt...

      Hoa Lan đập đầu lên gối để mình vứt chuyện này , muốn phí thời gian nghĩ tới Đông Phương Thanh Thương nữa, mà suy nghĩ chuyện khác khiến nàng bị đả kích bội phần...

      Nàng phát có thể mình phải là mình như nàng nghĩ...

      Trước đó Thiên lang quân từng , ra hồn phách của nàng rất mạnh mẽ, nàng có thể hòa vào cơ thể Tức nhưỡng này, sau khi Thiên lang quân chuyện đó với nàng, mọi thứ lập tức thoát khỏi tầm khống chế, nhưng nàng có thời gian nghĩ kĩ lại. Tuy nhiên vừa nãy Xích Địa nữ tử lại , nàng có thể khiến cơ thể này trở nên linh hoạt...

      Nghĩ kĩ lại, có lẽ rất lâu về trước nàng thể bất thường.

      Ví như nàng có thể bám lấy cơ thể Đông Phương Thanh Thương, sợ uy hiếp của Ma Tôn Thượng cổ, ngang ngược chiếm lấy nửa cơ thể , còn khiến thể đẩy nàng ra.

      Rồi lại ví như lần trước, nàng và Đông Phương Thanh Thương tới núi Côn Luân, hồn phách họ rời khỏi xác trong núi, muốn giết nàng, nàng lấy hạt băng tường đánh lên mặt .

      Lúc đó nàng là hồn phách nhưng có thể cầm nắm đồ Nhân gian, cho dù lúc đó tay nàng bị băng đông lạnh đến sắp hỏng, nhưng cuối cùng vẫn khỏi lại.

      Nàng là cái gì?

      Hoa Lan nghĩ ra, trong ký ức, nàng chẳng qua chỉ là đóa hoa lan được Ty Mệnh tinh quân của Thiên giới nuôi trong vườn hoa.

      Lúc chủ nhân vô tâm của nàng khi quá bận rộn còn quên cả tưới nước cho nàng. Có lúc chuyện hợp, còn uy hiếp muốn nhổ nàng cho heo ăn. Chỉ là loài hoa bé tầm thường, lớn dần trong đối đãi qua loa như vậy, nàng nào dám cho rằng mình là bảo vật động trời gì...

      Nhưng Xích Địa nữ tử lại , lúc trước họ từng gặp nhau.

      Phải biết lúc Thiên Địa chiến thần này chưa biến mất khỏi Tam giới thế gian vẫn còn là thời Thượng cổ!

      Hoa Lan luôn cảm thấy mình là thiếu nữ, ngờ nàng ...già nua đến vậy rồi sao...

      Hôm sau, Hoa Lan muốn ra ngoài phơi nắng, lúc đẩy cửa ra, vừa khéo chạm mặt Đông Phương Thanh Thương. Suốt đêm nàng ngủ ngon, tinh thần vốn uể oải, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy lại như bị đâm cái, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Hoa Lan muốn nhìn thấy tình, nhưng mệt mỏi gương mặt lại tài nào che giấu được.

      Đông Phương Thanh Thương đảo mắt qua cổ tay nàng, thấy bóng dáng Cốt lan, lúc này ánh mắt mới dừng mặt Hoa Lan : “Tối qua ngươi gặp ma à?”

      Nàng đâu chỉ tối qua mới gặp ma, mấy hôm nay hầu như đêm nào cũng gặp ma...

      Nhưng lời này nàng thể cho biết.

      Nàng cảm thấy giờ tâm trạng mình ổn lắm, trong lòng nàng với bản thân vạn lần là phải bình tĩnh, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương phải vờ như có chuyện gì, phải như bình thường, nhưng vừa nghĩ tới câu “Đông Phương Thanh Thương muốn giết ”, lòng nàng lại nén nỗi lạnh lẽo đau đớn, nén nổi uất ức cam.

      Kìm nén hồi lâu, Hoa Lan dời mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương nữa, cúi đầu mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh : “Đại ma đầu, lúc trước ngươi kêu ta ở lại bên cạnh ngươi...” Nàng khựng lại, nhớ đến tâm trạng mình khi nghe Đông Phương Thanh Thương câu đó, chỉ cảm thấy vừa mỉa mai vừa đau đớn. Ngoài việc muốn tát mình lúc đó mấy cái, nàng cũng muốn tát mấy cái.

      Tên lừa đảo này...

      Hoa Loan hít hơi: “Nếu ta ta muốn ở bên cạnh ngươi, ta muốn về Thiên giới, muốn ngươi giúp ta tìm cơ thể... Vậy ngươi có tìm cho ta ?”

      Đông Phương Thanh Thương đáp, Hoa Lan chờ lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn, thấy chớp mắt, tựa như thu lại cảm xúc gì đó, lạnh mặt trở lại như thường ngày, sau đó lạnh lùng : “ tìm.”

      Lòng Hoa Lan cuống lên, có hơi nén được cảm xúc: “Tại sao tìm, chẳng phải ngươi với ta vậy sao. Tại sao bây giờ làm nữa?”

      Đông Phương Thanh Thương đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi nhất định phải về Thiên giới?”

      Hoa Lan nghẹn lời, lại quay đầu : “Ta muốn về tìm chủ nhân ta.”

      Lại là chủ nhân.

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương sầm xuống, nhìn Hoa Lan lúc, tiếp đó khoanh tay, vẻ mặt cao ngạo: “Ty Mệnh tinh quân chứ gì, bổn tọa bắt về là xong.”

      Hoa Lan lập tức nhảy lên như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Ngươi dám!”

      Nàng cau mày quắc mắt, tựa như muốn nhảy lên cắn .

      Nhìn dáng vẻ bảo vệ người khác của Hoa Lan , Đông Phương Thanh Thương chỉ cảm thấy trong lòng bừng cháy lên ngọn lửa, nheo mắt nguy hiểm, giọng điệu khó phân mừng giận: “Ồ? Ngươi cảm thấy bổn tọa dám à?”

      chung với bao lâu nay, đương nhiên Hoa Lan biết có chuyện gì đại ma đầu này dám làm.

      Nàng nghiến răng, cuối cùng cũng nén cơn giận xuống. Nàng biết, thể để Ma Tôn đánh lén Thiên giới vào lúc này...

      Hoa Lan cúi đầu : “Tóm lại, ngươi muốn ta ở lại... bên cạnh ngươi chứ gì?” Ở trong cơ thể này, giống như Xích Địa nữ tử , biến thành dải sinh cơ trong cơ thể, sau đó tan biến khỏi thế gian.

      Đông Phương Thanh Thương gật đầu: “ sai.”

      Uất ức và lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng trào, nhưng lập tức bị Hoa Lan đè xuống, trong khoảnh khắc này nàng cảm thấy mắt mình nóng ran.

      Hoa Lan siết chặt quyền lúc, sau đó quay đầu , giọng để lại sau khi vứt cơn giận hiển nhiên trở nên trầm thấp lạnh nhạt: “Ta ra ngoài phơi nắng.”

      Đông Phương Thanh Thương cản nàng, nhìn Hoa Lan xa, sa sầm mắt, dường như cũng có cơn giận gì đó thể ra, chỉ hừ lạnh rồi về phía đại điện. còn rất nhiều chuyện phải xử lý, sóng ngầm cuồn cuộn dưới vẻ ngoài bình lặng của Ma giới, Thừa tướng Thương Khuyết đóng cửa ra ngoài, còn có Khổng Tước bị treo bia đá bên ngoài, họ mưu tính điều gì, phải biết.

      Ty Mệnh tinh quân gì đó...

      Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, trong đôi mắt đỏ tươi lên sát khí.

      Hoa Lan ra khỏi cung điện đá đen, hậm hực giẫm lên đầu Đại Dữu, ngồi lên đầu nó : “Ta muốn tới quán rượu!”

      Ma xà thè lưỡi, dĩ nhiên nó cảm thấy nghi hoặc. Hoa Lan đánh lên đầu nó: “Ngay cả ngươi cũng muốn chống đối với ta phải !” Hống hách đến mức người ta thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ sợ hãi của nàng khi lần đầu nhìn thấy nó.

      Đại Dữu bị đánh nhưng đau, có điều bị mắng nên uất ức, nó chở Hoa Lan bò tới phường rượu trong phố chợ.

      Đến phừng rượu, khi Hoa Lan vừa xuống khỏi lưng Đại Dữu, người trong quán rượu đều nối đuôi chạy mất, ngay cả ông chủ và tiểu nhị cũng trống dám nhìn nàng.

      Hoa Lan thấy vậy, lòng càng giận dữ. Nhớ lại lúc xưa ở Thiên giới dù sao nàng cũng là chậu hoa lan ai thấy cũng , bây giờ đến đây lại bị Đông Phương Thanh Thương biến thành kẻ ma thấy cũng sợ.

      Đông Phương Thanh Thương chỉ muốn lấy mạng nàng mà còn hủy hết thanh danh của nàng!

      Hoa Lan càng nghĩ càng thấy nghĩ thông, đập bàn kêu người đem lên hai bình rượu, ban đầu cầm ly rót, sau đó cảm thấy ly bèn cầm bình uống, sau đó nữa cảm thấy bình bèn ôm vò uống, ôm vò rượu còn to hơn cả đầu nàng, ừng ực nốc vào bụng.

      Đầu của Đại Dữu quá lớn nên ở bên ngoài vào trong cửa được, nó áp mặt lên cửa nhìn, sau đó thò đuôi vào trong len lén chọc lên lưng Hoa Lan .

      Hoa Lan hất đuôi nó ra: “ ! Mi cũng cùng giuộc với đại ma đầ, mi tránh xa ta ra!”

      Đại Dữu rụt đuôi, cuộn mình ở cửa, gác đầu lên bục cửa lo lắng nhìn nàng.

      Hoa Lan uống đợt rượu đầu tiên đến no, nấc cái đặt vò rượu xuống, bắt đầu hơi choáng váng. Nàng hậm hực mắng: “Đại ma đầu khốn khiếp! Đại ma đầu khiến người ta bực bội! Đồ đáng ghét! Đồ xấu xa! Đồ vô lại!”

      Nàng kích động mắng ngừng, ném vò rượu xuống đất, lại kêu tiểu nhị sợ hãi run cầm cập ôm lên vò nữa. Nàng mở nắp, nhưng lần này tay mềm nhũn ôm nổi vò rượu, bèn cắm mặt vào vò rượu, uống đến khi nàng uống được nữa.

      Sau đó chùi mép, lại chỉ lên xà nhà mắng: “Ngươi là đồ khốn kiếp! Lòng lang dạ sói! tim phổi!”

      Nhìn thấy nàng như vậy, Ma xà ở cửa cũng sợ hãi rụt về phía sau.

      Hoa Lan vừa tức Đông Phương Thanh Thương bạc tình bạc nghĩa với mình, vừa giận mình nghĩ ra cách phản kháng , nàng rót rượu vào chén, rót nửa đổ nửa, y phục người ướt đẫm, sau đó bưng chén rượu, mặc kệ vò rượu có rơi xuống đất . Cuối cùng phát rượu bàn hết sạch, Hoa Lan cũng gọi tiểu nhị nữa, tự mình xiêu vẹo vào hầm rượu, vừa vừa lẩm bẩm, nhưng ai nghe nàng lẩm bẩm gì...

      Đại Dữu chặn ở cửa, tìm thấy Hoa Lan , nó thầm sốt ruột, định quay về tìm Đông Phương Thanh Thương, nhưng vừa quay đầu, phát Ma Tôn sa sầm mặt đứng ngoài quán rượu.

      xuất của Ma Tôn lập tức đem tới cho quán rượu áp lực cực lớn.

      Nhưng nhìn ai hết, chỉ theo bước Hoa Lan vào hầm rượu.

      Hầm rượu tối om như ban đêm, lúc Đông Phương Thanh Thương nhìn thấy Hoa Lan , nàng cắm mặt vào lu rượu, nửa người thò vào trong, trong lu rượu còn có bọt khí ùng ục nổi lên, thấy vậy khẽ ngây người, chân thoáng bước nhanh về phía trước, kéo người nàng ra ngoài.

      Mặt Hoa Lan đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm, tóc vắt lên mặt.

      Rượu khiến Hoa Lan mở mắt nổi, Đông Phương Thanh Thương thổi lên mặt nàng, mặt nàng lập tức sạch , có điều mùi rượu toàn thân vẫn tan hết.

      khinh bỉ : “Ngươi muốn biến thành viên cơm rượu à?”

      Hoa Lan hất đầu đáp, thân hình ngã về phía trước, nhào vào lòng Đông Phương Thanh Thương.

      Cơ thể trong lòng mềm mại, còn cảm giác cứng đờ của đất sét, ai ngờ rằng nàng được nặn thành từ mấy viên đất sét... Cơ thể này được nàng nặn rất khéo, lồi đúng chỗ lõm đúng nơi vô cùng thú vị, vô cùng mê hoặc, ngay cả ...

      Người trong lòng bỗng nhiên cọ cọ vào ngực , sau đó thình lình nhảy lên, đầu va vào cằm .

      kêu đau, nhưng Hoa Lan hai tay ôm đầu khóc òa lên: “Đau chết được... Hu hu...”

      Đông Phương Thanh Thương: “...”

      Hoa Lan ôm đầu ngồi xổm xuống, khóc rất đau lòng.

      Đông Phương Thanh Thương hít hơi : “Đứng lên.”

      “Móp rồi...”

      Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng rồi bất chợt khom xuống, khách sáo kéo bàn tay ôm đầu của nàng ra, nhưng lực tay mạnh vì thấy Hoa Lan kêu đau, nhìn lên đỉnh đầu nàng, hỏi: “Ở đâu?”

      Hoa Lan khóc lúc, mãi đến khi mất kiên nhẫn hỏi lần thứ hai, nàng mới chỉ vào ngực mình: “Tim móp rồi. Đau chết được...”

      Đông Phương Thanh Thương liền nhướng mày: “Ngươi mượn rượu phát điên đó à?”

      Hoa Lan ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt treo những hạt lệ lấp lánh nhìn . Đông Phương Thanh Thương ngây người trước ánh mắt này, đột nhiên nhớ lại ánh trăng tuyệt đẹp tối qua in trong mắt nàng, tối qua nàng cũng nhìn như vậy, giống như trong mắt nàng chỉ có hình bóng , nàng nàng tin .

      thế gian này chưa có kẻ ngốc nào với rằng tin .

      Nhưng kẻ ngốc này như vậy, mà dường như trong khoảnh khắc đó cũng biến thành kẻ ngốc, bỗng nhiên mềm lòng cách chưa từng có.

      Còn giờ, kẻ ngốc này với lời nào, chỉ dùng ánh mắt này nhìn , mà phát mình lại mềm lòng như kẻ ngốc. Đông Phương Thanh Thương thu lại giọng điệu lạnh lùng, dịu dành : “Ngươi uống say rồi, theo ta về nhé.”

      Hoa Lan bĩu môi, cứng đầu nhìn như đứa trẻ: “Ta theo ngươi về đâu.”

      “Tại sao?”

      Nàng nức nở, nước mắt rơi xuống như những hạt châu: “Vì ngươi gạt ta, ngươi phải là người tốt, ngươi muốn hại ta.”

      Đông Phương Thanh Thương nheo mắt: “Ai với ngươi?”
      Shironeco, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :