1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ma Tôn - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 49

      “Oán linh?” Nam nhân kia sờ cằm một lúc rồi bật cười, “Nếu ngươi nói vậy thì người cứ coi như ta là Oán linh của hắn .”

      Hoa Lan nhỏ nhìn răng của hắn, khỏi run rẩy.

      Nghe những lời của Oán linh này ban nãy, hắn sinh ra từ oán khí trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, dần dần phát triển theo ngàn vạn năm phiêu lãng trong hư vô của Đông Phương Thanh Thương. Nhìn dáng vẻ của Oán linh hiện giờ là biết, lúc thần thức của Ma Tôn phiêu lãng, hắn cam và căm hận chuyện mình bại dưới tay Xích ̣a nữa tử đến dường nào.

      Sinh từ oán khí, lớn lên nhờ căm hận. Bởi vậy, “Đông Phương Thanh Thương” này càng khó đoán mừng giận, thích chém giết đấu đá và... biểu lội cảm xúc hơn Đông Phương Thanh Thương mà Hoa Lan nhỏ biết.

      “Ngươi... ngươi bắt ta lại làm gì?” Hoa Lan nhỏ run rẩy nhẹ giọng hỏi, chỉ sợ mình lớn tiếng một chút sẽ chọc giận Oán linh, “Ta chỉ là một Lan hoa tiên linh, còn tiên linh được trợ sinh nữa, hiện giờ... ngay cả cơ thể ta dùng cũng là cơ thể nặn từ đất sét, ngươi ăn thịt ta... tiêu đâu.”

      Cánh tay Oán linh dùng sức, cho dù hai tay Hoa Lan nhỏ đã dùng hết sức mạnh đẩy hắn ra, nhưng tất cả ́ gắng của nàng trước mặt Oán linh hiển nhiên vô cùng nhỏ bé, chỉ thoáng chốc hắn đã giữ Hoan Lan nhỏ trước ngực, sau đó hai tay vòng qua eo siết chặt nàng: “Hoa Lan nhỏ, lời ngươi thật khiến người ta đau lòng, tại sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ ăn thịt ngươi chứ.”

      Hoa Lan nhỏ gian nan chui đầu ra khỏi vòng tay Oán linh, đặt đầu lên vai hắn hít thở: “Nếu... nếu thì ngươi muốn siết... siết chết ta sao...”

      Oán linh bật cười: “Ngươi vì cứu “ta”, tiếc đẩy mình vào nguy hiểm, ngươi có biết đời này của Ma Tôn, chưa có ai từng làm chuyện này vì hắn .” Bàn tay hắn ôm lưng Hoa Lan nhỏ, thương vuốt ve tóc nàng, “Ta chỉ muốn thương ngươi thôi.”

      Hoa Lan nhỏ vừa nghe liền đờ người.

      Tên... tên từ oán khí sinh ra này nói gì vậy?

      Thương ?

      Cảm thấy cơ thể Hoa Lan nhỏ cứng đờ, động tác của Oán linh càng nhẹ nhàng hơn, hắn còn khẽ cong lưng, kề miệng bên tai Hoa Lan nhỏ, “Nhìn ngươi sợ chưa kìa, thời gian rồi cùng Đông Phương Thanh Thương nhất ̣nh bị hắn hành hạ ít nhỉ, nhưng mà sao, sau này ra sẽ thay thế Đông Phương Thanh Thương, ta sẽ thương ngươi, bảo vệ ngươi.”

      Ngón tay hắn mọc ra móng tay bén nhọn, nhưng hắn chỉ dùng mu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má Hoa Lan nhỏ: “Ngươi nói có được ?”

      Hoa Lan nhỉ ngây người lâu thật lâu, cuối cùng cũng nắm bắt được trọng điểm: “Ngươi muốn... thay thế Đông Phương Thanh Thương?”

      Oán linh bật cười, kéo Hoa Lan nhỏ ra một khoảng, sau đó quẹt quẹt mũi nàng: “Ngươi đúng là nhanh trí. Thật khiến người ta thích.”

      Nhìn gương mặt này, nghe những lời này, Hoa Lan nhỏ vẫn thích ứng được. Đông Phương Thanh Thương xưa nay chỉ mắng nàng ngốc nghếch, nào khen nàng nhanh trí bao giờ. Hoa Lan nhỏ nói: “Nhưng ngươi... nhưng ngươi... ngươi vốn phải là Đông Phương Thanh Thương, ngươi chỉ phân ra từ hắn thôi...”

      Oán linh nghe vậy, mắt khẽ lóe ánh sáng đỏ thẫm, ́t lan vẫn luôn yên lặng tay Hoa Lan nhỏ bỗng nhiên cử động!

      Nó lập tức phân ra mười mấy nhánh chọn, cắm vào tim Oán linh như một mũi tên, nhưng mỗi mũi nhọn đến gần Oán linh chừng một tấc đều bị một sức mạnh chặn lại, thể xuyên qua.

      Oán linh đảo mắt, nhìn ́t lan đeo ̉ tay Hoa Lan nhỏ.

      “Bảo vật chuyển động theo sát khí.” Oán linh bật cười, “Là Đông Phương Thanh Thương tặng ngươi à?”

      Hắn vừa cười, sát khí xung quanh đều rút hết, ́t lan co lại.

      Hoa Lan nhỏ dám đáp. Oán linh coi như nàng ngầm thừa nhận. “Hiếm có quá nhỉ, Đông Phương Thanh Thương lại tặng đồ cho nữ nhân.” Hắn nheo mắt, “ ngờ trong cơ thể hắn vẫn coòn sắc dục...”

      “Là... là ý gì?”

      “Đông Phương Thanh Thương thích đấu đá, phiêu bạt trong hư vô ngàn năm vạn năm, hắn đã có chấp niệm với chuyện chiến bại thời Thượng ̉. Lúc người của Ma giới hồi sinh Ma tôn, thần thức của hắn chỉ đưa chấp niệm này , sắc dục, quyền dục vốn nhiều trong cơ thể hắn đều bị vứt lại trong hư vô đương nhiên cũng bao gồm cả ta, ta hấp thu tình dục, quyền dục vốn nhiều trong cơ thể hắn đều bị vứt lại trong hư vô, đương nhiên cũng bao gồm cả ta, ta hấp thu tình dục, quyền dục của hắn, bởi vậy mới trở thành ta mà ngươi thấy hiện giờ. Ta phí hết pháp lực, nhân lúc Ma Tôn mới hồi sin trong khi hắn giao đấu với kẻ khác, ngưng tụ thành một mảnh vụn ở một góc trong hư vô, lúc Khổng Tước suy bại ra đã rơi vào áo hắn.”

      Oán linh cười nói: “Bởi vậy, cho dù ta là một phần trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương cắt ra. Nhưng hiện giờ ta hoàn chỉnh hơn hắn, hắn khoét rỗng cơ thể mình, hắn là Ma tôn, nhưng có dục vọng lấp đầy nội tâm trống rỗng, chỉ dựa vào chấp niệm làm sao có thể chống đỡ cơ thể chí tôn vô thượng của hắn.”

      Hoa Lan nhỏ sửng sốt nhìn Oán linh: “Là ngươi... thi chú với hắn sao?”

      “Đúng vậy.” Oán linh cười nhẹ, “Hắn vứt bỏ quá nhiều, đã còn là Đông Phương Thanh Thương thật sự nữa, ta thu nạp tất cả dục vọng, cảm xúc của hắn. Bởi vậy nếu bây giờ muốn nói ai mới là Đông Phương Thanh Thương thật sự, thì đó là ta. Ta thay thế hắn chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”

      “Ngươi muốn thay thể hắn... để làm gì?”

      Oán linh nghe vậy cười híp mắt nhìn Hoa Lan nhỏ: “Nắm quyền sinh sát, hưởng thụ sùng bái tối cao, làm tất cả những chuyện vui vẻ trong thiên hạ...”

      Nếu để hắn thay thế Đông Phương Thanh Thương, chỉ e lúc đó Tam giới mới thật sự xui xẻo...

      “Hoa Lan nhỏ, ngươi Đông Phương Thanh Thương đến vậy, nhưng hắn có tình dục, thể tác thành cho ngươi, đến lúc đó ta nhất ̣nh tác thành cho ngươi...”

      Vừa dứt lời, bỗng có một luồng sát khí chém tới.

      Oán linh lập tức lui ra thật xa.

      Một thanh trường kiếm lửa đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Hoa Lan nhỏ, nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, một bóng người màu đen, mái tóc dài màu bạc, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt nàng. Hắn quay đầu, thậm chí buồn cho Hoa Lan nhỏ một ánh mắt xác nhận, chắn trước mặt nàng, đối diện với Oán linh cười lạnh: “Thay thế bổn tọa, dựa vào ngươi à?”

      Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này, trong phút chốc đã khiến trái tim thấp thỏm bất an của Hoa Lan vì những lời của Oán linh lắng xuống.

      Oán linh bên kia cười, “Đông Phương Thanh Thương, ta muốn gặp ngươi lâu lắm rồi.” Ánh mắt hắn nhìn Đông Phương Thanh Thương vừa điên cuồng vừa si mê.

      Hoa Lan lẳng lặng áp sau lưng Đông Phương Thanh Thương, sau đó kéo áo hắn: “Lúc bị người ta dòm ngó cơ thể, người ta sẽ dùng ánh mắt này nhìn ngươi, ngươi có cảm nhận được sự điên cuồng này ...”

      Lúc này Đông Phương Thanh Thương mới quay đầu, lạnh lùng liếc Hoa Lan nhỏ.

      Tiếp xúc với ánh mắt này, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình lập tức trở nên thoải mái giống như mắc bệnh gì đó...

      Đúng rồi! Đây mới đúng là ánh mắt Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng! Ánh mắt quái gở khiến nàng khó chịu nói lên lời vừa rồi tích tắc bị ánh mắt lạnh lùng này đánh tan.

      Hoa Lan nhỏ thật thà ngoan ngoãn lui ra phía sau Đông Phương Thanh Thương.

      “Đông Phương Thanh Thương ngươi luôn vướng bận chuyện Thượng ̉, dễ gì mới hồi sinh, nhưng vẫn muốn kéo Xích ̣a nữ tử ra đánh một trận nữa, thích đấu đá, tầm nhìn hạn hẹp như vậy ta cũng nóng lòng thay ngươi. Nếu ngươi biết dùng sức mạnh và cơ thể mình, chi bằng giao cho ta , ta tự sẽ giúp ngươi phát huy tác dụng nhiều hơn ngươi tưởng tượng.”

      Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn Oán linh, chẳng hề có vẻ nổi trận lôi ̀nh, chỉ nhẹ bật cười mỉa mai: “Chẳng qua chỉ là phế vật bổn tọa vứt mà cũng dám kiêu căng vậy sao.”

      Trường kiếm trong tay Đông Phương Thanh Thương bùng lên ánh lửa, chói mắt hơn cả tinh tú đầy trời.

      thế gian này cần Đông Phương Thanh Thương thứ hai.” Nói xong hắn nâng kiếm lên, chém thẳng về phía Oán linh.

      Oán linh cũng sợ hãi, nhếch mép lộ ra hàm răng sắc nhọn, giọng cười trở nên the thé: “Ngươi vứt bỏ tình dục quyền dục nhưng lại chẳng vứt bỏ được tính tự phụ! Lúc này ngươi cẫn còn dám đánh với ta sao?”

      Nói xong Oán linh lắc người, tránh được trường kiếm Đông Phương Thanh Thương chém tới.

      đứng cách Đông Phương Thanh Thương ba bước, chỉ cần Đông Phương Thanh Thương vung tay lên lần nữa là có thể chém được Oán linh, nhưng lúc này Đông Phương Thanh Thương lại dừng động tác.

      Hoa Lan nhỏ ngoái đầu lại, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương dùng tay phải ôm ngực trái, ở đó là tim hắn. Hoa Lan nhỏ đảo mắt, kinh ngạc phát hiện biết từ lúc nào, trong tay Oán linh cũng có một trái tim.

      Nhưng nhìn kĩ lại, trái tim đó trọn vẹn mà chỉ có một nửa...

      “Tim làm chủ tình cảm, Đông Phương Thanh Thương, ngươi vứt bỏ dục vọng tức là vứt bỏ nửa trái tim. Nửa trái tim của ngươi ở trong tay ta, ngươi còn có thể làm được gì nữa? Ngoan ngoãn giao cơ thể cho ta .”

      Hoa Lan nhỏ giật mình, chả trách Oán linh có thể thi chú với Đông Phương Thanh Thương, cũng chả trách Đông Phương Thanh Thương lại đau đến mức đó, thì ra...

      Hoa Lan nhỉ thầm lo lắng, chăm chăm nhìn Đông Phương Thanh Thương, nhưng lại biết mình có thể làm gì.

      Nhưng lúc nàng và Oán linh đều tưởng rằng Đông Phương Thanh Thương thể đứng thẳng, hắn bỗng bật cưới: “Nửa trái tim cỏn con...” Giọng hắn tựa như đè nén đau đớn cực độ, “... mà còn muốn khống chế bổn tọa?”

      Nghe thấy lời này, Oán linh sửng sốt, Hoa Lan nhỏ giống như đoán được hắn muốn làm gì, nàng trợn mắt, còn chưa kịp nói “Đừng mà”, đã thấy hắn bóp khói thịt máu me đầm ̀a trong tay.

      Hoa Lan nhỏ kinh hãi.

      Oán linh cũng kinh ngạc nói nên lời.

      Đông Phương Thanh Thương vứt trái tim đầy máu trong tay hề để tâm, gương mặt tái nhợt chút biểu cảm: “Nếu phải tìm được căn nguyên của chú thuật, bổn toạ há để ngươi thi chú người bổn tọa lâu đến vậy?”

      Tay phải máu me đầm ̀a của hắn cầm trường kiếm, tựa như hề cảm giác được tim mình chảy máu, nhìn Oán linh cười xấu xa như ác quỷ ̣a ngục: “Có bản lĩnh thì giờ ngươi tới lấy cơ thể bổn tọa .”

      Hoa Lan nhỏ cảm thấy so với Oán linh, nghĩ suy trong đầu của Đông Phương Thanh Thương hình như mới là sự tồn tại hung hiểm độc ác nhất thế gian...

      Nhưng mà... ông nội nó chứ đó là trái tim của ngươi mà!
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 50

      chờ Oán linh hồi thần, Đông Phương Thanh Thương đã cầm kiếm chém tới.

      Oán linh hốt hoảng tránh , nhưng vẫn bị Đông Phương Thanh Thương thoáng dừng lại, nheo mắt nhìn làn khí đen đó. Lúc này Oán linh đã sực tỉnh, lại tiếp tục đấu chí, cong khóe môi: “Đông Phương Thanh Thương, ngươi giết được ta đâu”, rồi nói tiếp, “Ta là một phần của ngươi, là khí tức của ngươi ngưng tụ thành trong thời gian vô tận, ta vô hình vô thể, cho dù trường kiếm lửa của ngươi có thể chém tất cả mọi thứ trong Tam giơới, ngươi cũng chém nổi ta đâu.”

      Oán linh nhếch môi cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn, vứt nửa trái tim đã còn tác dụng trong tay , để nó cùng trái tim Đông Phương Thanh Thương vứt ban nãy biến mất trong hư vô.

      Oán linh nói: “Ta cũng như ngươi, thuộc về Tam giới, Ta chính là ngươi.”

      Đồng tử màu máu của Đông Phương Thanh Thương nhìn Oán linh, bị chú thuật trói buộc khiến hắn có thể sử dụng pháp thuật chút kiêng dè.

      “Ngươi là bổn tọa?” Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, “Đúng là hỗn xược.”

      Ma Tôn đại nhân nổi giận, lửa giận của hắn khiến Hoa Lan dù nhỏ hiện giờ chỉ như người phàm cũng cảm nhận được khí tức này trong hư vô xao động, tai nàng ong ong từng hồi, thậm chí có cảm giác tức ngực, sau khi chui vào cơ thể đất sét này nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

      Nàng nhìn về phương xa, có lẽ là ảo giác của nàng, dường như nàng nhìn thấy tinh tú trời cũng chực như sắp sửa rơi xuống.

      ́t lan ̉ tay thầm mọc ra, bao bọc cơ thể Hoa Lan nhỏ, thậm chí bò lên đầu nàng, dùng những cành nho nhỏ bọc đầu nàng, bịt tai nàng, ngay cả mắt cũng giúp nàng che lại.

      Hoa Lan nhỏ nén nổi hiếu kỳ, vạch cành cây trước mặt ra, nàng có một sự hiếu kỳ nén nổi đối với dáng vẻ Đông Phương Thanh Thương khi giận...

      Tuy nàng thường chọc giận hắn, nhưng sự tức giận của hắn lúc này có vẻ... khác với mỗi lần hắn tức giận đối với nàng?

      Oán linh rõ ràng cũng cảm nhận được khí tức Đông Phương Thanh Thương, nụ cười môi khỏi chợt tắt, nhưng vốn có cơ hội mở miệng, kiếm khí trường kiếm lửa của Đông Phương Thanh Thương bùng lên, trong hào quang cơ hồ chói đến lòa mắt, sát khí của Ma Tôn chuyển động. Oán linh nhắm mắt nghiêng người tránh , khí tức trong tay cũng chuyện động, một luồng khí đen hóa thành một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Oán linh.

      Oán linh mở mắt, dựa vào cảm giác đưa tay lên đỡ, trường kiếm màu đen chặn lại ngọn lửa của Đông Phương Thanh Thương, nhưng chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đốt cháy lưỡi kiếm, chỉ nghe “rắc” một tiếng, trường kiếm Oán linh ngưng tụ từ khí tức lặp tức bị chém gãy!

      Có điều trường kiếm này giống như vạt áo ban nãy, tức hóa thành một luồng khí đen, vẫn bao vây bên cạnh Đông Phương Thanh Thương và Oán linh.

      Đông Phương Thanh Thương vốn hề nhìn khí tức xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo hơn thêm, chút lãng phí thời gian, tức thì chém lên vai Oán linh.

      Khí đen trào ra từ vết thương vai Oán linh giống như máu ̉ người phàm tuôn trào khi bị đao cứa, Oán linh hự một tiếng, rút về phía sau muốn tránh, nhưng Đông Phương Thanh Thương đã từng trải bao chinh chiến, nào để đối thủ mình kịp rút lui. Hoa Lan nhỏ chỉ nghe Đông Phương Thanh Thương lạnh lẽo cười nói: “Xương ngươi cứng nhỉ.”

      Vừa dứt lời, Hoa Lan nhỏ vẫn quan sát bên ngoài chợt thấy hào quang của trường kiếm trong tay Đông Phương Thanh Thương tối . Ban đầu nàng vẫn chưa nhận ra được đã xảy ra chuyện gì, đến khi nhìn kĩ mới lại phát hiện Đông Phương Thanh Thương đã đâm kiếm vào đối phương!

      Ngọn lửa nóng rực bùng cháy trong cơ thể Oán linh, Hoa Lan nhỏ nghe Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, thoáng sau, hào quang trường kiếm lại chiếu sáng mắt Hoa Lan nhỏ.

      Đông Phương Thanh Thương đã chém Oán linh kia thành hai mảnh.

      Tựa như... chặt dưa rau.

      Dù sao cũng là người giống hệt mình... vậy mà đại ma đầu cũng ra tay được, có điều... Hoa Lan nhỏ nghĩ lại, hắn đối với trái tim trong cơ thể mình cũng nói vứt là vứt, còn mong hắn đối với người khác thế nào nữa...

      Nghĩ đến đây, Hoa Lan nhỏ bất giác ngây người, nếu như... có một ngày nàng về Thiên giới, đứng ở phía đối đầu với Đông Phương Thanh Thương, vậy lúc đối diện với nàng, hắn có hề nương tay như ban nãy...

      Chém nàng thành hai mảnh... ?

      Hoa Lan nhỏ còn chưa nghĩ ra được kết quả thế nào, mặt Oán linh bị Đông Phương Thanh Thương “giết chết” kia cong lên một nụ cười quái dị.

      Nụ cười vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ, “Đông Phương Thanh Thương... đưa cơ thể cho ta.”

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương tối lạnh, cơ thể Oán linh như bị nổ tung, hóa thành khí đen khắp trời bao vây Đông Phương Thanh Thương bên trong.

      Hoa Lan nhỏ ở xa, nàng kinh ngạc phát hiện khí đen vây quanh Đông Phương Thanh Thương biến thành hình đầu lâu, mà Đông Phương Thanh Thương đứng trước cái miệng há ra của đầu lâu kia!

      Đồng tử Hoa Lan nhỏ co lại, nàng nghe thấy mình thể khống chế hét lên rất to: “Đại ma đầu! Cẩn thận!”

      Tiếng nàng vừa đứt thì đầu lâu bỗng khép miệng, Đông Phương Thanh Thương bị ngậm bên trong, khí đen xung quanh lập tức tụ thành một quả cầu, hoàn toàn che lấp bóng Đông Phương Thanh Thương.

      Hoa Lan nhỏ bất giác muốn chạy về phía trước, cho dù nàng biết mình xông lên có thể làm được gì...

      Lúc này ́t lan ̉ tay đã bao lấy nàng, Hoa Lan nhỏ cử động được, chỉ đành trơ mắt nhìn quả cầu do khí đen ngưng tụ lăn nhanh .

      Trong lúc khí tức chuyển động, Hoa Lan nhỏ thỉnh thoảng cũng nhìn thấy trong khí đen có ánh lửa chui ra. Có lúc thậm chí giống như kiếm xuyên qua bề mặt khí đen, nhưng lúc nàng tưởng chừng Đông Phương Thanh Thương sắp sửa toàn thắng, ánh lửa lại bị khí đen nhấn chìm.

      Gió bão của ngọn lửa và khí đen va chạm kịch liệt, cho dù thấy giao đấu của hai người bên trong, nhưng Hoa Lan nhỏ cũng có thể tưởng tượng được, hai “Đông Phương Thanh Thương” này chém giết tranh đoạt kịch liệt nhường nào.

      Hoa Lan nhỏ thót tim nhìn, chờ đợi kết quả, nhưng khí đen và ngọn lửa vẫn ngừng giao đấu, Hoa Lan nhỏ chờ đợi lâu thật lâu, cảm thấy mắt mình cũng mỏi mệt, sau đó nàng ngáp một cái. Chờ thêm một lúc nữa vẫn chưa thấy kết quả, nàng chép miệng, ngủ thiếp dưới sự bảo vệ của ́t lan.

      Sống chung với Đông Phương Thanh Thương lâu dần, dường như tâm trạng của nàng khi nhìn thấy các kiểu giao tranh kì quặc đã bình thản hơn một cách bất thường...

      Đến khi Hoa Lan nhỏ ngủ một giấc tỉnh lại, cảnh tượng vẫn như cũ...

      Nàng cảm thấy hết sức vô vị, chép miệng nói: “Rốt cuộc các ngươi còn ̣nh đánh bao lâu nữa...”

      Câu này của nàng vừa dứt, tốc độ xoay chuyển của khí đen bên kia chậm lại.

      Biết là sắp đến hồi kết, Hoa Lan nhỏ lấy tinh thần, nàng chớp mắt nhìn về bên kia, thấy quả cầu từ khí đen dần thu nhỏ, nhỏ dần, cuối cùng lộ ra mái tóc bạc của Đông Phương Thanh Thương, tiếp đó là đầu và chân, chân và ̉, cuối cùng khí đen hoàn toàn biến mất trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương.

      Xung quanh lặng ngắt như tờ.

      Hoa Lan nhỏ ngây người nhìn cơ thể Đông Phương Thanh Thương lơ lửng trong trung, toàn thân hắn dường như mất hết sức lực, nhắm mắt lặng lẽ bềnh bồng như một chiếc lá rơi.

      ́t lan quanh Hoa Lan nhỏ dần dần rút về, Hoa Lan nhỏ biết trong khí còn sát khí nữa, nàng về phía Đông Phương Thanh Thương mấy bước.

      “Đại ma đầu?”

      Nàng khe khẽ gọi tên hắn, nhưng nghe thấy tiếng đáp lại.

      Ai thắng vậy? Trong lòng Hoa Lan nhỏ ngừng suy đoán, yên lặng như vậy, lẽ nào... chết hết rồi?

      Chết chung với nhau rồi?

      Hoa Lan nhỏ ngây người. Trong lòng nàng biết rõ cho dù là Đông Phương Thanh Thương oán linh hay Đông Phương Thanh Thương thật sự, tồn tại của họ đều là một uy hiếp đối với Thiên giới. Tốt nhất là cả hai ở đây đấu đến một mất một chết chung với nhau, như vậy Tam giới mới khôi phục sự bình yên, đám người có dã tâm của Ma giới mới tạm thời ngưng nghỉ.

      Nhưng mà... lúc này Hoa Lan nhỏ lại vứt lập trường của mình qua một bên.

      Nàng muốn Đông Phương Thanh Thương sống, muốn Đông Phương Thanh Thương ra khỏi đây, nàng...

      ... hề muốn Đông Phương Thanh Thương chết.

      Hắn vẫn nhắm mắt, ngũ quan tinh tế đến mức hại nước hại dân vẫn cũ như xưa, rèm mi vẫn dài như lần đầu tiên nàng nhìn thấy, cơ thể hắn, ngoài vết thương tự hắn móc tim ra cũng thấy nơi nào khác chảy máu.

      Như vậy... chắc sao rồi nhỉ?

      Hoa Lan nhỏ dè dặt thò tay ra thăm dò hơi thở mũi Đông Phương Thanh Thương.

      Yếu ớt, nhưng vẫn còn.

      chết, còn sống.

      Tảng đá treo trong lòng nàng bỗng rơi xuống đất, nhưng chưa được mấy chốc, tảng đá lại bị treo lên, cơ thể vẫn còn sống, nhưng người bên trong... là ai?

      Nàng nhìn gương mặt Đông Phương Thanh Thương, lại thì thào gọi mấy tiếng, thật sự có tiếng đáp, Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ, cuối cùng lấy dũng khí, run rẩy đưa tay ra bóp mũi hắn.

      Ừm... Mũi rất đẹp, bóp cũng thoải mái lắm.

      Nàng chờ Đông Phương Thanh Thương nhịn thở được nữa sẽ buông tay ra, nhưng nàng bóp hồi lâu cũng thấy hắn có ý tỉnh lại, vậy là Hoa Lan nhỏ bắt đầu hoảng sợ biết có phải mình đã bóp chết Ma tôn thượng ̉ rồi .

      Nhưng đến khi nàng buông tay, thăm dò hơi thở mũi Đông Phương Thanh Thương nữa, khí tức của hắn vẫn còn, hơi thở vì lúc nãy bị nàng bịt quá lâu mà càng nhanh hơn.

      Như vậy coi như hắn vẫn còn sống chứ?

      Có điều... sống như một người chết...

      Nếu Đông Phương Thanh Thương cứ ngủ mãi như vậy... thì phải làm sao?

      Hoa Lan nhỏ nhìn xung quanh, ngoài bầu trời đầy sao thì chẳng có thêm gì, đến khi tĩnh tâm lại, nàng nghe nhịp tim mình trong yên lặng kỳ dị này, còn có hơi thở yếu đến mức sắp mất của người bên cạnh.

      Thật sự quá yên tĩnh...

      Nhìn tinh tú xoay chuyển, Hoa Lan nhỏ bỗng bắt đầu sợ hãi, nếu cứ xoay, xoay mãi, Đông Phương Thanh Thương biến mất, một mình nàng ở đây phải làm sao? Vậy là nàng ôm đầu hắn, để hắn yên lặng ngủ trong lòng mình.

      biết trải qua bao lâu, kiên nhẫn của Hoa Lan nhỏ gần như sắp bị tinh tú vô tận mài mòn hết thảy.

      Bỗng nhiễn nhớ trước đó Oán linh nói với nàng, Đông Phương Thanh Thương đã xoay chuyển trong hư vô thế này ngàn năm vạn năm.

      Ngàn vạn năm... là thời gian dài bao lâu, Hoa Lan nhỏ vốn có khái niệm. Nhưng nàng ở đây chỉ một lúc đã cảm thấy buồn chán vô cùng, chả trách Đông Phương Thanh Thương ở đây lại sản sinh oán khí nhiều đến vậy, hợp thành được cả Oán linh, cũng chả trách...

      Hắn ́ chấp đối với cuộc chiến thời Thượng ̉.

      Thời gian hắn phiêu lãng ở đây nhất ̣nh khắc nào tiếc nuôi lần bại trận đó của mình. Hơn nữa Đông Phương Thanh Thương nhỏ nhen như vậy, nhất ̣nh nằm mơ cũng muốn đòi món nợ của Xích ̣a nữ tử.

      Chắc... đây là lý do hắn muốn hồi sinh Xích ̣a nữ tử.

      Cũng chả trách lúc đó Đông Phương Thanh Thương muốn nặn cơ thể Xích ̣a nữ tử thành một nam nhân... Chắc là muốn đánh nhau với nữ nhân nữa...

      Hoa Lan nhỏ nhìn tay mình, cuối cùng vẫn cảm thấy lúc này nàng nên chiếm giữ cơ thể này thì hơn.

      Dù sao thì ân oán của Đông Phương Thanh Thương và Xích ̣a nữa tử chẳng liên quan gì tới nàng, nàng vẫn nên ăn vạ, bắt hắn tìm được cơ thể cho mình rồi mới .

      Trong lúc suy nghĩ lòng vòng, Hoa Lan nhỏ bỗng nghe thấy hơi thở Đông Phương Thanh Thương nặng hơn trong gian cực kỳ yên tĩnh.

      Hoa Lan nhỏ liền ngừng suy nghĩ, nhìn vào mắt Đông Phương Thanh Thương, thấy hắn chậm rãi mở mắt, vẫn là đồng tử đỏ tươi, biến thành đỏ sẫm, cũng đáng sợ.

      Hoa Lan nhỏ biết, hắn thua, nhất ̣nh đã thắng Oán linh của mình.

      Đông Phương Thanh Thương mở mắt nhưng nhìn Hoa Lan nhỏ, chỉ nhìn tinh tú đầu trời. Hoa Lan nhỏ chưa kịp lên tiếng, hắn lại nhắm mắt. Sau đó cong môi phát ra một tiếng cười lạnh cơ hồ hề nghe thấy.

      Hoa Lan nhỏ nhìn đến ngây người.

      Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy gương mặt ngông cuồng chẳng bao giờ thay đổi của Đông Phương Thanh Thương...

      Có biểu hiện chán nản như vậy.

      Giống như cam phận, giống như bất lực, càng giống như...

      Mất hết hi vọng đối với bản thân, bất lực.

      “Đại... đại ma đầu?” Hoa Lan nhỏ dịu dàng gọi, nghe thấy giọng nàng, Đông Phương Thanh Thương lại mở mắt, lần này ánh mắt dừng mặt Hoa Lan nhỏ, hắn nhìn nàng, có mấy phần kinh ngạc quên cả che giấu.

      Giống như hỏi tại sao ngươi lại ở đây.

      ngờ...” Đông Phương Thanh Thương ngây người nói, “Lại chẳng phải mơ...”

      Hoa Lan nhỏ sửng sốt: “Chẳng phải mơ gì?”

      Đông Phương Thanh Thương đảo mắt, nhìn tinh tú khắp trời: “Ta tưởng ta đã từng rời khỏi nơi quỷ quái này chỉ là một giấc mơ.”

      Hoa Lan nhỏ ngờ Đông Phương Thanh Thương lại trả lời câu hỏi của mình, càng ngờ hắn lại đáp như vậy.

      Câu trả lời này khiến Hoa Lan nhỏ cảm thấy, Đông Phương Thanh Thương dường như... quên đeo mặt nạ đề phòng trước mặt nàng, thậm chí cởi bỏ áo ngoài gai góc của hắn.

      Hắn nói ra lời trong lòng mình.

      Nhưng Hoa Lan nhỏ ngẫm lại câu này, trong lòng bắt đầu cảm thấy... biết là mùi vị gì...

      Thì ra lúc Đông Phương Thanh Thương phiêu lãng trong hư vô, hắn tuyệt vọng với bản thân đến vậy sao, thì ra hắn...

      Cũng có lúc yếu đuối khiến người ta... thương xót.
      Shironeco, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 51

      Nhìn gương mặt Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ cũng biết mình đột nhiên lấy đâu ra can đảm, nàng bóp mặt, kéo miệng hắn há ra.

      Đông Phương Thanh Thương ngẩng đầu nhìn tinh tú khắp trời, vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên bị Hoa Lan nhỏ bóp mặt, sắc mặt hắn lập tức đen sì, ánh mắt chếch sang, lạng lùng nhìn nàng, “Tiểu hoa , muốn chết, hử?”

      “Đại ma đầu. Ngươi đừng sợ.” Hoa Lan nhỏ buông mặt hắn ra nói, “Đúng là ngươi đã được hồi sinh rồi.”

      Đại ma đầu nào đó ngây người.

      “Tuy hiện giờ xung quanh vẫn như vậy, nhưng chúng ta nhất ̣nh có thể ra ngoài... phải , chắc là...” Hoa Lan nhỏ gãi đầu, “Nhưng mà tính lui một bước, nếu chúng ta ra ngoài được... vậy... vậy cũng còn có ta ở trong này với ngươi mà.”

      mặt Hoa Lan nhỏ có vẻ đùa giỡn, nghiêm túc đến mức khiến Đông Phương Thanh Thương bất giác thất thần.

      “Ngươi sẽ ở đây một mình đâu.”

      Hắn nghe vậy cũng vẫn im lặng, nhưng đồng tử đỏ tươi của hắn khắc sâu bóng Hoa Lan nhỏ, tinh tú sau lưng nàng khiến bóng nàng sáng lấp lánh như tinh tú ở xa xa kia.

      Hoa Lan nhỏ nói xong, đảo mắt vòng vòng, bắt đầu tự ngẫm lại tất cả, lúc thì chau mày, lúc thì lẩm bẩm thành tiếng: “Nếu như chúng ta ra ngoài được, phải ở mãi trong này mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau tới già, cơ thể này của ta có thể chống chọi được lâu vậy ? Ngươi bất tử bất diệt, còn ta thì sao? Tuy tình hình như ta cần ăn... Nhưng lỡ như cơ thể Tức nhưỡng này hết sinh khí, vậy ta...”

      đâu.” Đông Phương Thanh Thương bỗng nói, “Cơ thể Tức nhưỡng sẽ mất sinh khí, chúng ta cũng ở mãi trong này.”

      Nghe thấy lời này của Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ lập tức sửng sốt, vì điều gì khác, chỉ vì hắn nói ra hai chữ “chúng ta”. Đây là lần đầu tiên Đông Phương Thanh Thương gom nàng và thành “chúng ta”.

      Nhưng chờ Hoa Lan nghĩ thêm, cơ thể Đông Phương Thanh Thương bỗng cử động, ngực lập tức chảy ra càng nhiều máu, tái mặt ôm ngực, Hoa Lan thấy bàn tay lóe lên ánh sáng đỏ, dường như điều trị vết thương người mình.

      tìm ”.

      Hoa Lan ngơ ngác hỏi lại: “Tìm cái gì?”

      Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, thờ ơ : “Tim của bổn tọa”.

      Nghe giọng điệu này của , Hoa Lan biết vứt ký ức ngắn ngủi ban nãy, bước ra khỏi hư vô, lại biến thành Ma tôn chém giết quyết tuyệt kia.

      Nhưng mà...

      Hoa Lan xoay đầu vòng, trợn mắt hỏi: “Ta phải đâu tìm tim cho ngươi đây?”

      “Ở ngay đây”.

      Ha ha, tốt quá, nghe ra dễ dàng, ở ngay đây.

      “Ngươi vẫn muốn trái tim này, lúc đó tại sao lại móc ra phóng khoáng qua vậy?” Hoa Lan nổi giận đùng đùng lải nhải mắng, sau đó thấy Đông Phương Thanh Thương tái mặt phớt lờ mình, nàng bật hừ mấy tiếng, giọng điệu cũng bình tĩnh lại: “Hơn nữa ở đây đừng là Đông Tây Nam Bắc, ngay cả trái phải ta cũng phân , ngươi bắt ta tìm tim ngươi? Khoan ta có tìm được , cho dù đến lúc tìm được, chắc ta cũng có cách nào đem về cho ngươi đâu, ngươi định chút nữa ôm ngực tìm ta như ta tìm tim ngươi sao?”

      Đông Phương Thanh Thương mở mắt, chỉ dùng tay cầm tay Hoa Lan , sau đó đan móc vào năm ngón tay của nàng.

      Mười ngón đan vào nhau hành động mờ ám, Hoa Lan sửng sốt trước hành động đột ngột này, nàng đỏ mặt, giãy dụa muốn rút tay ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn: “Ngươi... ngươi... ngươi làm gì vậy?”

      Lúc Hoa Lan dùng sức, buông tay nàng ra.

      “Để pháp ấn của bổn tọa người ngươi”. Đông Phương Thanh Thương , “Cho ngươi khỏi lạc”.

      Hoa Lan ngẩng đầu nhìn lên, lòng bàn tay quả nhiên có ấn ký ngọn lửa nho , nhìn thêm lúc, Hoa Lan phát ấn ký ngọn lửa này vẫn lờ mờ phát ra ánh sáng đỏ, ánh sáng đỏ ngưng tụ thành sợi dây, hướng về lòng bàn tay Đông Phương Thanh Thương.

      Đây là pháp lực của Ma Tôn.

      Nhưng lại giống như tơ hồng trong điện Nguyệt Lão, tơ hồng Nguyệt lão thắt cho người phàm.

      Lúc trước Ty Mệnh từng cho Hoa Lan biết, người phàm nào cũng có tơ hồng của mình, lúc đó nàng rất ngưỡng , hỏi chủ nhân tơ hồng của nàng ở đâu. Ty Mệnh cười , nàng là chậu lan, chỉ cần có ong mật là được, cần tơ hồng.

      Cho dù đến giờ Hoa Lan cũng hiểu ý câu này, nhưng trước khi hiểu nàng lại có...

      Chủ nhân à, hình như sai rồi, hoa lan cũng có thể có tơ hồng của mình mà.

      theo sợi dây này là ngươi có thể quay về. tìm ”. Đông Phương Thanh Thương dùng những lời lạnh lẽo kéo Hoa Lan về thực.

      Nàng bĩu môi, đáp tiếng rồi quay người bay , bay được lúc, nàng lại yên tâm quay đầu lại: “Đại ma đầu, nếu có nguy hiểm gì ngươi nhất định phải kéo ta về đó”.

      Đông Phương Thanh Thương đáp.

      Hoa Lan chờ lúc, biết buồn trả lời mình, nàng hậm hực mắng: “Lại ngó ngàng tới ta, đồ hũ nút, đồ nhen”. Nhưng cuối cùng vẫn tự mình quay người .

      Hoa Lan kéo sợi dây đỏ càng càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng tối, lúc này Đông Phương Thanh Thương mới mở mắt, nhìn sợi chỉ đỏ trong lòng bàn tay mình, lại nhìn tinh tú ở phương xa. Dùng bàn tay khác phủ lên vùng ngực thiếu mất trái tim, chau mày.

      “Khác thường sao...”

      Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, đè nén tất cả các cảm xúc quen thuộc.

      ổn định tâm thần, để đầu óc trống rỗng, im lặng điều tức. Tìm lại được cảm xúc và dục vọng mất khiến thích ứng lắm, khí tức trong cơ thể va đập khiến từng tấc xương thịt đau đớn như bị xé rách.

      Nhưng vẻ mặt của lại chút dao động vì đau đớn này.

      biết tĩnh tâm trong bóng tối bao lâu, bỗng nhiên pháp ấn tay khẽ cử động, Đông Phương Thanh Thương mở mắt, thấy Hoa Lan ôm trái tim máu me đầm đìa về, máu nhuộm đỏ cả áo nàng, tôn lên vẻ mặt hốt hoảng của nàng.

      Xưa nay nàng đều như vậy, sợ chết sợ đau, gặp chuyện bao giờ bình tĩnh, chút sợ hãi cũng khiến nàng tái mặt.

      Đông Phương Thanh Thương xưa nay luôn xem thường kẻ yếu, trong quan niệm của , kẻ yếu đương nhiên phải bị chà đạp dưới chân, nhưng đối với Tiểu hoa trước mặt, lại có thể nhân nhượng để nàng đứng bên cạnh mình cách kỳ lạ, mang theo vẻ dè dặt cẩn thận, dùng ánh mắt hoảng hốt bất định suy đoán cảm xúc của , sau đó trong ranh giới sinh tử, đôi lúc lại có suy nghĩ lệch lạc.

      Đối với Hoa Lan , quen dung túng nàng đến mức bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.

      “Đại ma đầu, tim tim tim...” Hoa Lan chạy đến bên cạnh Đông Phương Thanh Thương liền vội vã buông tay, vứt trái tim lên ngực , sau đó thần hồn nát thần tính chùi mạnh tay lên vạt áo, “Sợ chết được, sao móc ra rồi vẫn còn đập vậy, dọc đường về đây cứ đập ngừng, khiến tim ta cũng biết làm thế nào đập thình thịch theo luôn...”

      Đông Phương Thanh Thương liếc nàng: “Ngươi vứt tim bổn tọa như vậy đó sao?”

      Hoa Lan ngây người: “Nếu sao? Ngươi còn muốn bắt ta bỏ vào giúp ngươi nữa à?”

      Đông Phương Thanh Thương lập tức nhướng mày: “Nếu muốn ngươi giúp bổn tọa bỏ vào sao?”

      Mắt Hoa Lan lồi ra, nhìn trái tim vẫn còn đập rồi lại nhìn ngực , sau đó vội vã lắc đầu nguầy nguậy: “ được, ta làm đâu! Lỡ như làm được để nhầm vị trí tim ngươi phải làm sao, đưa tay vào đụng phải thứ gì nên đụng sao... Ngươi tự làm ...”

      “Kém cỏi”. Đông Phương Thanh Thiên bật cười, “Vốn cũng chẳng mong ngươi làm được”.

      Nghe vậy, Hoa Lan ngây người, câu “Ngươi đùa ta đó à?” còn chưa hỏi, Đông Phương Thanh Thương đảo mắt buồn ngó đến nàng.

      đưa tay cầm lấy trái tim áp lên ngực, ánh sáng đỏ lóe lên, trái tim biến mất trong phút chốc.

      Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt.

      Hoa Lan nghiêng đầu chăm chú nhìn .

      Nàng nhìn thấy cơ thể Đông Phương Thanh Thương dần dần bắt đầu có biến hóa, tóc trở nên trắng hơn chút, ấn ký màu đỏ như đường kiếm ở mi tâm thoắt thoắt , móng tay vốn bén nhọn của mọc ra càng bén nhọn hơn. Trong cơ thể đôi lúc lại có ánh lửa đỏ quét qua.

      Hoa Lan chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, pháp ấn Ma Tôn để lại cho nàng ban nãy cũng nóng hơn trước đó mấy phần.

      Đông Phương Thanh Thương...

      Biến thân rồi sao?

      Thoáng sau, Đông Phương Thanh Thương khẽ hé môi, phả ra luồng hơi nóng bỏng.

      mở mắt, đồng tử màu máu càng đỏ tươi hơn, tựa như có ngọn lửa cháy mãnh liệt, khiến gương mặt lạnh lùng nhuốm đầy sát khí càng thêm lạnh lùng và sắc bén hơn.

      “Đại... đại ma đầu?”

      Hoa Lan bỗng nhiên dám lớn tiếng gọi .

      Đông Phương Thanh Thương đảo mắt nhìn nàng, chỉ trong thoáng chốc này, ấn ký trường kiếm mi tâm còn mờ nữa mà hiển ràng.

      Hoa Lan bất giác rụt về phía sau.

      Đây mới là... dáng vẻ hoàn chỉnh của Ma tôn thượng cổ.

      Đông Phương Thanh Thương động tay, khớp ngón tay kêu răng rắc, đứng thẳng người trong trung, mái tóc bạc tung bay theo động tác của : “Tiểu hoa ”. , giọng điệu vẫn như cũ, nhưng đôi mắt đỏ tươi ngập tràn sát khí lạnh lẽo khiến gương mặt càng rợn người đáng sợ hơn trước.

      “Bổn tọa , cho ngươi ra ngoài”.

      Hoa Lan ngơ ngác gật đầu: “Ờ... ngươi có ...”

      bật cười, khóe môi là độ cong Hoa Lan quen thuộc, nhưng răng nanh bén nhọn lại bén hơn trước đó Hoa Lan nhìn thấy chút.

      “Vậy chúng ta ra ngoài thôi”.

      xong xòe năm ngón tay, dường như có khí tức gì đó tỏa ra từ người, mái tóc dài của bỗng tung bay.

      Nhưng Hoa Lan lại cảm nhận được chấn động gì cả, nàng đưa tay lên nhìn, phát quanh người mình lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ khe khẽ, giống như trước đó vì ngăn để nàng bị sét đánh, Đông Phương Thanh Thương cố ý bày kết giới người nàng.

      ... bảo vệ nàng.

      “Bổn tọa nhìn cảnh sắc này chán lắm rồi”.

      Vừa dứt lời, năm ngón tay khép lại.

      Bỗng nhiên, tựa như trời đất rung chuyển, tinh tú ở xa xa rào rào vụn vỡ rơi xuống như đồ chơi trong tay trẻ con. Khí tức cả gian xao động, kéo theo tóc và áo Đông Phương Thanh Thương.

      “Ầm” tiếng cực lớn, Hoa Lan vô thức ôm đầu, đến khi nàng mở mắt, bóng tối bốn phía tan rã, tinh tú còn.

      Dưới chân là mặt đất nàng quen đứng, đầu là bầu trời nàng quen nhìn thấy. Còn bên cạnh là người chưa từng cong lưng...

      Họ...

      Ra ngoài rồi...
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 52

      Hoa Lan vẫn còn ngây người, Đông Phương Thanh Thương trở tay là có thể khiến họ thoát ra khỏi chỗ đó sao?

      Nàng nhìn quanh, phát họ đứng trong cái hố lớn, xem ra cái hố này là do tạo nên khi họ thoát ra.

      Hoa Lan bất giác giọng hỏi: “Đại ma đầu, đây là đâu vậy?”

      “Chúng ta từ đâu vào từ đó ra thôi.” xong, Đông Phương Thanh Thương cất bước, dưới chân đạp mảnh kính vụn, mặt kính còn, chỉ còn lại vành kính bên ngoài.

      nhìn vành kính lấy lần, ôm eo Hoa Lan kéo nàng nhảy lên khỏi hố.

      Quả nhiên như Đông Phương Thanh Thương , họ vẫn còn ở Ma giới, con đường bị phá hủy gần hết, xa xa là Tế điện và kim thân bị lật đổ trước đó.

      Phía trước Hoa Lan và Đông Phương Thanh Thương xa còn có sát thủ dùng dây thừng trói Đại Dữu, buộc chặt nó dưới đất.

      Đuôi Đại Dữu ngừng vùng vẫy, như giãy giụa lần cuối, nghe thấy động tĩnh bên này nó bèn quay ngoắt đầu lại, khi nhìn thấy Ma Tôn chiếc đuôi lớn vẫn còn vùng vẫy của nó lập tức đập lên đập xuống, giống như : “Cứu tôi...”

      Hoa Lan thấy Đại Dữu như vậy, lòng thầm , rắn khổng lồ của Ma giới khi sợ hãi cũng chẳng khác gì nàng...

      Nhưng ngoài Hoa Lan ai chú ý tới Đại Dữu nữa.

      Tất cả sát thủ của Ma giới đường đều ngơ ngác nhìn về phía họ, toàn bộ ánh mắt tập trung vào Ma Tôn.

      Khổng Tước ngã ngồi bên đó, Thừa tướng Thương Khuyết đứng bên cạnh Khổng Tước, họ nhìn Ma Tôn, vẻ mặt đều giấu nổi sợ hãi.

      Khổng Tước lạc giọng : “ thể nào... Sao có thể...”

      “Ha” Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, vẻ mặt như Tà thần...

      Hay phải giờ chính là Tà thần.

      “Hậu bối to gan, khiến bổn tọa kinh ngạc hơn cả tiền nhân của Ma giới.”

      Lúc này vết thương bị trường kiếm lửa của Ma Tôn đâm bụng Khổng Tước vẫn còn cháy, tay ôm vết thương, tựa như gắng sức cầm máu. Gã nghiến răng, đưa tay ra phía sau như muốn Thương Khuyết dìu mình đứng lên.

      Nhưng nào để Thương Khuyết hành động, Đông Phương Thanh Thương lắc người, chớp mắt đáp xuống trước mặt Khổng Tước, ai nhìn ra tay thế nào, chỉ tích tắc Thương Khuyết bị lực đạo đẩy ra xa, ngã thẳng lên bức tường bên kia đường, xuyên qua tường rơi vào trong căn nhà gạch đá ngổn ngang, khí tức biến mất. Còn Khổng Tước bị Ma Tôn bóp cổ xách lên.

      Lòng bàn tay Đông Phương Thanh Thương cháy lên ngọn lửa.

      Gương mặt mị của Khổng Tước tái nhợt, đầy vẻ đau đớn.

      “Ngươi dám to gan tính kế bổn tọa, có từng nghĩ đến hậu quả ?”

      Khổng Tước còn hơi sức trả lời. Nhưng Hoa Lan sau lưng Đông Phương Thanh Thương thầm giật mình, nghiêm túc tính lại, hình như nàng cũng tính kế ít lần đâu...

      giờ Đông Phương Thanh Thương thu lại oán linh và những dục vọng hỗn tạp của vào cơ thể, hận tình thù của chắc chắn càng mãnh liệt hơn, tuy trước đó có ý định sau này tính nợ cũ với nàng, nhưng chừng bây giờ có ý định đó sao?

      Nàng mang cơ thể đất sét cần, có gì phải lo lắng, nhưng sau này...

      Hoa Lan bóp cằm suy tư, có nên nhân thời gian sắp tới lấy lòng ... chừng khiến vui, sau này tính nợ cũ với nàng nữa.

      Trong lúc Hoa Lan còn thầm suy ngẫm, Khổng Tước bên kia giãy giụa trong tay Ma Tôn : “Bọn ta hồi sinh Tôn thượng... phải... để Tôn thượng... chìm đắm trong chuyện Thượng cổ...”

      “Bổn tọa hành thế nào cần gì kẻ khác xen vào” Ánh mắt màu máu của Đông Phương Thanh Thương bừng bừng sát khí, nụ cười môi vừa mỉa mai vừa ngông cuồng, “Nếu ngươi phục đến chiến với bổn tọa.”

      Vừa dứt lời, vung tay vứt Khổng Tước ra.

      Ở cuối con đường, bậc thang trước Tế điện bỗng nhiên từ dưới đất mọc lên tấm kia dài màu đen, chĩa thẳng lên trời như thanh kiếm.

      Thân hình Khổng Tước như mũi tên, bị ném mạnh lên tấm bia đá màu đen đó. Lúc cơ thể gã gần va vào bia, bia bỗng nhiên mọc ra mấy thanh gai nhọn, đâm xuyên qua cơ thể Khổng Tước, treo gã lên .

      Máu tươi tí tách, nhanh chóng chảy thành ấn ký máu tấm bia màu đen.

      Khổng Tước cúi đầu, biết chết hay là ngất .

      Hoa Lan còn kinh ngạc nhìn, Đông Phương Thanh Thương bước lên phía trước, ngẩng đầu , giọng lớn nhưng truyền tới mọi ngóc ngách của Ma giới: “Bổn tọa quay lại thế gian, vương quyền của Ma giới chính là của bổn tọa, nếu có ai bất mãn, giết.”

      Mọi thứ im lặng như tờ.

      ai dám cử động.

      Khi ánh mắt của Ma Tôn lướt qua, áp lực trong khí nặng dần khiến tất cả mọi người đều cong gối, đồng loạt phủ phục dưới đất.

      Dây thừng trói Đại Dữu tựa như bị lưỡi đao trong trung cắt đứt, phát ra tiếng “phựt” rồi bung ra, nhưng Đại Dữu đứng thẳng mà cũng phủ phục dưới đất như những người khác, cúi đầu khấu bái với vua của họ.

      Ma Tôn bước tới phía trước, mỗi bước của đều khiến vùng đất của Tế điện Ma giới ở xa xa rung chuyển.

      Đá nhọn dưới đất mọc lên, giống như tấm bia màu đen lúc nãy, từng thanh từng thanh vươn lên, hất tung gạch đá của Tế điện sụp đổ, lật lại kim thân của Ma Tôn bị ngã trước đó. Từng thanh từng thanh đá cứng màu đen ghép lại, tạo thành cung điện màu đen vùng đất của Tế điện cũ.

      Hoa Lan kinh ngạc đến đờ người.

      Nếu nàng đoán lầm, những thanh đá đen đó chắc chắn là từ pháp lực của Đông Phương Thanh Thương ngưng tụ thành...

      Dùng pháp lực tạo thành vương cung, những chuyện Ma Tôn làm ... hoàn toàn nằm trong phạm vi tưởng tượng của người bình thường!

      Ma Tôn huơ tay, kim thân bị hất ngã bên cạnh hóa thành bột vụn, bay lả tả mặt đất, hờ hững : “Bổn tọa chẳng thèm trở thành tín ngưỡng của các ngươi, bổn tọa chỉ cần các ngươi thần phục tuyệt đối.”

      Cả Ma giới dường như đều im lặng như tờ.

      bước lên bụi đất, tiến về phía trước.

      Hoa Lan nhìn mái tóc bạc và vạt áo phấp phới của , ngây người hồi lâu mới nhớ ra mình cũng nên biết điều mà theo. Nhưng có lẽ áp lực vừa rồi quá lớn, cũng có lẽ trong lòng nàng suy tính chuyện gì khác.

      Nàng cuống lên, chân trái vướng vào chân phải ngã “bịch” xuống đất.

      Hoa Lan nhìn mặt đất lúc, định đứng dậy nhưng kỳ quặc phát , chân mình nhũn ra...

      ... là vì bị hành động vừa rồi của Ma Tôn... dọa đến nhũn chân...

      Nàng cựa quậy muốn đứng dậy, bỗng nhiên bóng đen tới trước mặt nàng, Hoa Lan ngây người, ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy Ma Tôn nghiêm mặt im lặng quay người lại.

      “Sao... sao vậy?” Hoa Lan ngơ ngác hỏi.

      đáp, nhưng lại chìa tay tới trước mặt nàng.

      Hoa Lan sửng sốt.

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “ muốn đứng dậy à?”

      Hoa Lan vội lắc đầu: “ , muốn chứ.” Nàng đưa tay ra, thấp thỏm đặt tay mình vào lòng bàn tay , lòng bàn tay nóng lên, kéo nàng dậy.

      Thấy Hoa Lan đứng dậy được, Ma Tôn phất tay bỏ , nhưng vừa mới buông ra, ai đó lại loạng choạng, do đó buông tay ra nữa.

      cúi đầu nhìn Hoa Lan muốn thừa nhận mình sợ đến nhũn chân, khẽ hít hơi, cuối cùng túm chặt tay nàng kéo về phía trước.

      đến bên cạnh Đại Dữu, Ma xà thò mặt ra phía trước Ma tôn, nhưng thẳng buồn nhìn nó.

      Hoa Lan lại mềm lòng, trước khi bị Đông Phương Thanh Thương kéo , nàng tranh thủ xoa lên mặt Đại Dữu, kịp an ủi, nhưng dường như đủ khiến nó vui lắm rồi, đuôi nó ngoe nguẩy trái phải, mãn nguyện bò dưới đất.

      Lúc ngang qua bên cạnh các sát thủ, Đông Phương Thanh Thương dừng lại, lên tiếng ra lệnh, vì kéo theo hoa linh loạng choạng mà giọng điệu dịu chút nào: “Giờ Ngọ ngày mai, bá quan của Ma giới khấu đầu trước điện của bổn tọa.”

      Lạnh lùng ra lệnh xong, kéo Hoa Lan bước vào vương điện mình vừa xây.

      Đến khi bóng Ma Tôn biến mất, Đại Dữu ngẩng đầu lên trước, nhìn các sát thủ rồi ngoe nguẩy về phía vương điện.

      Đại Dữu rồi, các sát thủ mặt đất mới dám cử động, ai nấy nhìn nhau thương lượng hồi, cuối cùng tản bốn phía.

      Tin tức truyền khắp Ma giới.

      Đêm nay Ma Tôn quay lại Ma giới, vừa ra khỏi nguy khốn lập tức xử trí hai người đứng đầu của Ma giới, thủ đoạn cứng rắn của Ma Tôn khiến tất cả mọi người của Ma giới đều hoảng hốt khiếp sợ.

      Cũng vào đêm này, Hoa Lan ở trong cung điện Đông Phương Thanh Thương tự xây cũng hoảng hốt khiếp sợ.

      Vì trong vương điện đâu đâu cũng là pháp lực của Ma Tôn, nơi nào Ma Tôn cũng nhìn thấy, Hoa Lan lâm vào cảnh khốn khó vô cùng.

      Đến đêm, nàng tất tả chạy tìm Đông Phương Thanh Thương : “Ta muốn tắm.”

      Đông Phương Thanh Thương lúc này biết tìm đâu ra mấy quyển sách, chong đèn đọc, nghe thấy lời này của Hoa Lan , nhướng mày nhìn nàng: “Cố ý tới với bổn tọa lời này, ngươi muốn bổn tọa tắm cùng ngươi à?”

      Hoa Lan đỏ mặt, sau đó thẹn quá hóa giận: “Ta thể tắm trong điện của ngươi được!”

      Ánh mắt lại quay nhìn trang sách, thờ ơ : “Có nhà tắm.”

      “Ta biết.”

      “Biết .”

      Hoa Lan nghiến răng: “Ngươi cố ý! Chỗ nào ngươi cũng đều nhìn thấy hết, làm sao ta tắm?”

      Đông Phương Thanh Thương liếc nàng, dùng lời trước đó rất lâu Hoa Lan với để trả lại nàng: “ người ngươi còn chỗ nào bổn tọa chưa nhìn thấy đâu.”

      “...”

      “Bổn tọa có hứng thú với ngươi.”

      Biết mình thể đấu khẩu thắng nổi Ma Tôn đại nhân, Hoa Lan nghiến răng, hậm hực bỏ . Cuối cùng... nàng vẫn tắm.

      Mặc quần áo tắm...
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 53

      Hoa Lan tắm xong nằm giường.

      Giường vừa sạch vừa mới, so với thời gian ngủ đá ngầm ở hoang đảo biết tốt hơn đến dường nào. Nhưng Hoa Lan vừa nghĩ tới nơi này đều do pháp lực của Ma Tôn ngưng tụ là lại thấy cả người thoải mái.

      Dường như nằm giường tức là nằm ngay dưới tầm mắt Đông Phương Thanh Thương.

      Nhưng nàng quá buồn ngủ, Hoa Lan nằm giường bứt rứt được bao lâu bèn mơ màng thiếp .

      Lúc nàng sắp vào mộng cảnh, Hoa Lan cảm thấy Cốt lan tay dường như đâm mình cái, nhưng nàng quá buồn ngủ nên cũng buồn mở mắt ra nhìn, mê man thiếp .

      Trước khi chìm vào mộng cảnh, lòng nàng bỗng ràng nảy ra ý nghĩ kỳ quặc.

      Nếu có gì bất ngờ, chắc nàng nhìn thấy Xích Địa nữ tử nhỉ?

      Nhưng tối nay hình như nàng nhìn thấy Xích Địa nữ tử như mình tưởng tượng.

      Nàng ở trong bóng tối hỗn độn, đôi lúc nghe thấy giọng yếu ớt khản đặc của nữ nhân gọi: “A Hạo, A Hạo!” Đôi lúc lại nghe thấy xa xa có người : “Ta nguyện vứt bỏ thân này, đọa vào luân hồi, vĩnh viễn chịu nỗi khổ phiêu bạt long đong...”

      Nhưng đến cuối cùng, tất cả thanh đều hóa thành tiếng thở dài, như có như khẽ khàng gọi bên tai Hoa Lan : “Lan hoa tiên linh, Lan hoa tiên linh...”

      Là ai?

      Hoa Lan nghe suốt buổi tối cũng biết là ai.

      Đến hôm sau mở mắt, trời bên ngoài sáng.

      Hoa Lan nằm giường, cảm thấy nhịp tim mình hình như nhanh hơn bình thường mấy phần, cơ thể cũng mềm nhũn rã rời. Ngoại trừ mấy ngày lúc mới bắt đầu chui vào cơ thể Tức nhưỡng, nàng chưa bao giờ có cảm giác này.

      Hoa Lan đặt tay lên ngực, cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào tối qua... hồn nàng thoát xác sao?

      Đông Phương Thanh Thương tìm lại được pháp lực, bởi vậy giữ lời hứa lúc trước là tìm cho nàng cơ thể, lại giở mưu quỷ kế, muốn nhân lúc nàng ngủ hay biết đuổi hồn nàng ra khỏi cơ thể này sao?

      Hoa Lan nhìn quanh, nhưng tìm được chút khí tức nào chứng tỏ từng đến.

      Nàng khoác áo ra khỏi tẩm điện của mình, vừa khéo nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương từ phòng đối diện bước ra.

      Trong cung điện đá đen này, để phòng mình đối diện với phòng nàng. Hoa Lan đoán được ý đồ của , nhưng trải qua chuyện cơ thể mệt mỏi sáng nay, ánh mắt nàng nhìn ai đó càng thêm nghi ngờ.

      “Đại ma đầu!” Nàng lớn tiếng quát: “! Tối qua có phải ngươi làm gì ta ?”

      Đông Phương Thanh Thương nhàn nhã chỉnh chéo áo, quay đầu nhìn Hoa Lan , thấy y phục người nàng bừa bộn, tóc tai rối bù, đảo mắt từ xuống dưới, sau đó chỉ hừ lạnh tiếng.

      buông lời chê bai, ngược lại chứng tỏ còn muốn chê bai nhiều hơn thế nữa.

      Hoa Lan sững sốt trước tiếng hừ lạnh này, nàng hậm hực : “Ngươi đừng hòng chối cãi, nếu tại sao sáng nay ta lại mệt như vậy?”

      Nghe vây, Đông Phương Thanh Thương đảo mắt, giọng điệu vẫn hờ hững, nhưng còn khinh bỉ như ban nãy: “Mệt lắm à?”

      Hoa Lan gật đầu: “Đúng vậy, giống như linh hồn bị đẩy ra...” Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ xoay, gì, lại nghe Hoa Lan : “... Có phải lúc ta ngủ ngươi lại làm chuyện gì nên làm ?”

      Đông Phương Thanh Thương thu lại cảm xúc, thu luôn ánh mắt: “Giờ ngươi chuyện với bổn tọa câu nào cũng mờ ám. xấu hổ à?”

      Hoa Lan ngây người, nghĩ lại... hình như... đúng là vậy.

      Nhân lúc nàng đỏ mặt, Đông Phương Thanh Thương chỉnh áo xong, sải bước ra ngoài điện mặc kệ Hoa Lan vẫn còn đuổi theo muốn gì đó.

      Lúc này là chính Ngọ.

      Trước vương cung mới xây của Ma Tôn, bá quan của Ma giới đều phụng mệnh đến, trước khi Ma Tôn xuất , bá quan nhìn Khổng Tước còn bị ghim bia đá, vẻ mặt ai nấy đều khó coi, sợ toát mồ hôi lạnh.

      Phong cách Vương cung nào khác Tế điện trước kia càng khiến bá quan cảm thấy có áp lực vô hình, họ ở trước vương cung khỏi bất giác, cẩn trọng lời , thỉnh thoảng có hai ba người quen gặp nhau mới dám kề tai giọng bàn luận đôi câu.

      Đứng trước bá quan bậc thềm của vương cung là Thừa tướng Thương Khuyết của Ma giới, Thương Khuyết đứng hàng đầu bên trái. Theo lý ông ta là người đứng đầu bá quan, đứng bên trái cũng là chuyện thường, nhưng lúc này điều khiến mọi người kinh ngạc là tuy Thương Khuyết đứng, nhưng dưới chân có luồng khí đen quẩn quanh, sắc mặt ông tái nhợt, khóe môi vẫn còn vết máu. Có vài quan viên to gan bước lên nhìn mới phát ra, Thương Khuyết trong trạng thái hỗn loạn.

      Ông ta bị luồng khí đen dưới chân cố định ở đó...

      Bá quan ngạc nhiên.

      Vào lúc này, mọi người bỗng nhiên nghe tiếng “két”, Ma Tôn mở cửa vương điện, thân mặc hắc bào lạnh lùng từ trong bước ra.

      ai nghe thấy tiếng mỗi nhịp bước chân , nhưng dường như bước nào cũng khiến mặt đất Ma giới chấn động.

      Chúng nhân bất giác khuất phục dưới oai lực của Ma Tôn, rần rần quỳ xuống khấu đầu bái lạy. Thương Khuyết thần trí bất minh cũng bị khí đen kéo quỳ xuống đất.

      “Cung nghênh Ma Tôn.”

      Ba quan hô lớn.

      Tất cả mọi người đều phủ phục dưới đất khấu đầu, vậy nên ai phát sau khi Ma Tôn ra khỏi đại điện, có bóng người trốn sau cửa điện, thò đầu ra, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát mọi người dưới thềm.

      Đông Phương Thanh Thương đương nhiên có thể phát giác ánh mắt sau lưng mình, nhưng buồn phí tâm để ý, chỉ nhìn chúng nhân Ma giới khấu bái, cũng cho họ đứng dậy mà lạnh lùng : “Bắt đầu từ hôm nay, người của Ma tộc đều phải nghe lệnh bổn tọa. Nếu ai phục cứ đứng ra đây.”

      Đại điện hoàn toàn im lặng như chốn người.

      Đông Phương Thanh Thương cong môi cười, phô bày hết vẻ ngông cuồng xấu xa: “Nếu có ai phục, bổn toạ giữ vương quyền của Ma giới là chuyện đương nhiên, sau này chỉ cần có kẻ mưu đồ bất chính, kết cuộc như nghịch tặc này.”

      vừa dứt lời mấy thanh đá nhọn xuyên qua cơ thể Khổng Tước bia đá thình lình xoay chuyển, chúng nhân dám ngẩng đầu lên nhìn rốt cuộc đó là cảnh tượng thế nào, nhưng chỉ thanh xé thịt và tiếng máu tí tách cũng đủ khiến người ta tưởng tượng liên hồi.

      Cảnh tượng chết chóc rợn người này ai dám nhìn, ngay cả tiếng hít thở họ cũng cố thu lại.

      Hoa Lan trốn sau cửa cũng nhịn được mà nín thở.

      Khi tiếng máu người Khổng Tước chậm dần, Ma Tôn mới tiếp tục , lời lại càng khiến chúng nhân biết đâu mà lần: “Mấy tháng trước, cùng thoát ra khỏi tháp Hạo Thiên của Thiên giới với bổn tọa còn có Đọa tiên tên là Xích Lân, là khải giáp hóa linh mà thành.”

      Chúng nhân nghe vậy nhìn nhau, biết Ma Tôn đại nhân đột nhiên nhắc tới người này làm gì.

      “Bắt đầu từ hôm nay, dốc hết sức lực của Ma giới, tìm kiếm tung tích người này trong Tam giới cho bổn tọa.” Ma Tôn đảo mắt, lập tức có sức mạnh từ trung đánh xuống võ tướng quỳ ở dưới.

      Võ tướng bị đánh nghiêng sang bên, nhưng cũng dám ngẩng đầu nhìn Ma Tôn, chỉ vội vã bò dậy, ngoan ngoãn quỳ lại, thân hình run rẩy như cái nia.

      “Chuyện này do ngươi phụ trách.”

      Ma Tôn tùy tiện , giọng điệu hề che giấu chỉ tùy tiện chọn đại người...

      Võ tướng cả kinh, vội vã khấu đầu: “Tôn... Tôn thượng... Mạt tướng... Mạt tướng có tài đức gì mà làm được chuyện lớn thế này! Hơn nữa... Chức quyền của mạt tướng có hạn, có quyền điều động binh lực của Ma giới! Vẫn mong Tôn thượng chọn...”

      “Ngươi muốn có quyền lợi gì, hôm nay bổn tọa cho người quyền lợi đó. Người của Ma tộc ai được phép cản trở ngươi hành .” Đông Phương Thanh Thương : “Nhưng ngươi hãy nhớ kĩ, ba ngày sau, nếu người tìm được người bổn tọa cần, bổn tọa lấy đầu ngươi.”

      Võ tướng sợ đến nhũn chân, quỳ dưới đất toát mồ hôi, đến khi Ma Tôn hỏi: “Có nghe thấy chưa?”

      Lúc này võ tướng mới run rấy đáp: “Dạ, dạ. Mạt tướng tuân... tuân mệnh.”

      Ma Tôn vẫy tay: “ .”

      xong phẩy tay áo, quay về lại trong đại điện. Cửa khép lại, bá quan bên ngoài ngây người hồi lâu mới phản ứng được, lần... lần đầu Ma Tôn dạy dỗ kết thúc như vậy đó sao?

      Ra oai vừa đơn giản vừa thô bạo, còn có nhiệm vụ biết đâu mà lần?

      So với Ma Tôn thay đổi xoành xoạch sáng nắng chiều mưa lúc trước, Ma Tôn này hình như chỉ thay đổi cách phát bệnh thôi...

      So với giờ, họ thích Ma Tôn mừng giận khó đoán lúc trước hơn, ít ra khiến người ta cảm thấy lúc nào cũng có thể lấy đầu như bây giờ.

      Trong đại điện, Đông Phương Thanh Thương cất bước về tẩm điện của mình, Hoa Lan răm rắp theo sau, suy nghĩ lúc, cuối cùng nghĩ ra cách vòng vèo nào nên đành thẳng: “Ngươi muốn tìm Xích Lân kia vì có liên quan tới Xích Địa nữ tử? là khải giáp của ấy hóa linh à?”

      Đông Phương Thanh Thương chả buồn nghe nàng . Nhưng Hoa Lan quen bị phớt lờ, vậy là nàng tự nguyện theo bên cạnh mình: “Nhưng đúng, đồ của Xích Địa nữ tử đều có thần khí, khải giáp thấm thần khí hóa linh, tại sao lại biến thành Đọa tiên chứ? Chắc ngươi lầm rồi đó.” Nàng nhìn vẻ mặt Đông Phương Thanh Thương rồi lại : “Thôi được rồi,ta biết là ta lầm. Nhưng tại sao lại ở trong tháp Hạo Thiên? Tháp Hạo Thiên phải chỉ nên nhốt đại ma đầu như ngươi mới đúng sao?”

      Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, Hoa Lan dừng kịp, đâm sầm vào lưng .

      Hoa Lan cũng quen với việc va chạm như vậy, nàng lùi mấy bước như có chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn, thấy dùng đôi đồng tử máu nhìn mình.

      Hoa Lan chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”

      nheo mắt: “Ngươi phát giác được trong mắt bổn tọa có sát khí à?”

      “Có chứ.” Hoa Lan : “Ánh mắt ngươi nhìn ta luôn có sát khí mà.”

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “ sợ à?”

      “Quen rồi.” Hoa Lan : “Ngươi nhìn , ngay cả Cốt lan ngươi tặng ta cũng quen rồi, bày tư thế phòng ngự với ngươi nữa, chứng minh ngươi phải thực muốn giết ta.”

      nhìn Hoa Lan đưa tay lên, ánh mắt đảo qua Cốt lan tay nàng, đồng tử màu máu tối sầm lại.

      Cuối cùng vần im lặng quay đầu .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :