1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ma Tôn - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 44

      Hoa Lan cảm thấy kể từ khi có được cơ thể Tức nhưỡng này, nàng giống như tấm bia, đến đâu cũng có người chĩa mũi tên, chỉ chờ nàng hơi lơ là đến bắn chết nàng ngay lập tức.

      Hoa Lan lẳng lặng dịch ra sau lưng Đông Phương Thanh Thương, cúi đầu nhìn xuống đất, nhìn Chủ nhân chợ lấy lần.

      Vỏ Sóc Phong kiếm dùng vây rắn chế tạo xong, thợ của chợ tay nghề rất khá, mỗi tấm vảy rắn đều được mài bóng nhẵn.

      Nhưng đạo hạnh của xà ngàn năm quá thấp, địch nổi hàn khí của Sóc Phong kiếm. Trong khe hở của vảy rắn tầng tầng lớp lớp vẫn có hàn khí tỏa ra, khiến bề mặt vỏ kiếm kết thành hạt băng.

      Đông Phương Thanh Thương rút kiếm ra khỏi vỏ đánh giá hồi, lúc tra kiếm vào vỏ, Chủ nhân chợ : “ thế gian này há có vật nào có được hàn khí như Sóc Phong kiếm, Ma tôn cả nghĩ rồi.” xong y tự đẩy xe lăn ra ngoài viện, “Ta đưa hai vị ra ngoài.”

      Hoa Lan trốn sau lưng Đông Phương Thanh Thương quan sát Chủ nhân chợ , phát giác được ánh mắt nàng y cũng tránh, lúc ngang qua Đông Phương Thanh Thương còn ngẩng đầu nhìn nàng, khi ấy ngũ quan thờ ơ của y khẽ dịu lại, cười với nàng.

      Nụ cười dịu dàng như hoa xuân nở rộ bên ngoài.

      Hoa Lan thoáng sửng sốt.

      Chủ nhân chợ đẩy xe lăn ra ngoài viện, dọc theo con đường bên ngoài đoạn rồi dừng lại bên đường, “Tại hạ còn muốn ngắm hoa ở đây lát nữa, hai vị theo con đường này thẳng là có thể quay lại thành Thủy Tinh dưới đáy hồ băng.”

      Đông Phương Thanh Thương nghe vậy khẽ nhíu mày.

      Chủ nhân chợ ngẩng đầu nhìn , “Ma tôn cũng muốn ở lại đây ngắm hoa với ta sao?”

      “Bổn toạ rãnh đến vậy.”

      “Nếu vậy tại hạ giữ nữa.” Chủ nhân chợ quay đầu, chỉ trong chốc lát, bươm bướm tím phát ra ánh sáng khẽ lập tức bay khắp trời như hoa xuân, “Chỉ đáng tiếc, phụ nắng xuân rực rỡ này.”

      Nhìn thấy ánh mắt Chủ nhân chợ dừng người họ nữa, Đông Phương Thanh Thương cũng dây dưa, theo con đường cất bước về phía trước.

      được lúc, Hoa Lan kéo tay áo giọng hỏi: “Chủ nhân chợ này có cảm giác kỳ quái . Có phải y có ý đồ xấu gì ?”

      Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, “Binh đến tướng chặn, phường vô danh tiểu tốt cần phải sợ.”

      Lúc đến con dốc , Hoa Lan nén được quay đầu nhìn lại, nàng thấy thảm cỏ xuân, Chủ nhân chợ ngẩng đầu, để mặc con bướm tím đậu mi tâm mình.

      Cách xa như vậy, theo lý Hoa Lan thể nhìn thấy mặt y, nhưng kỳ quái là gương mặt Chủ nhân chợ tựa như hiển trong đầu nàng, nàng có thể cảm giác được ràng rèm mi rung rung, còn có hơi thở nhàng mùi y...

      Hoa Lan thất thần nhận ra gương mặt Chủ nhân chợ vẻ đẹp mê hoặc mị cực độ, giống như huyễn cảnh mà y tạo ra này có sức mạnh bí mật thu hút tâm trí...

      “Đại ma đầu.” Hoa Lan khỏi hốt hoảng, Huyễn trận này hoàn toàn khác với Mê trận dưới đáy biển Thiên , ở đó tăm tối đầy sát khí, còn ở đây giống như giấc mộng tuyệt đẹp, khiến người ta muốn bước ra, “Ở đây đẹp quá, ta muốn khỏi đây nữa... “

      ”Sau đó chờ chết ở đây à?”

      Lời Đông Phương Thanh Thương giống như khối sắt, đập Hoa Lan tỉnh táo khỏi mê hoặc của chim hót hoa thơm, nàng bị xách áo kéo ra ngoài.

      thanh ồn ào của chợ lại vang lên bên tai, hoa thơm chim hót hoàn toàn biến mất, trước mặt Hoa Lan chỉ còn lại cánh cửa đen sì.

      Hoa Lan sực tỉnh, “Ở lâu trong đó... có chết ?”

      “Ngươi muốn quay lại thử à?”

      Hoa Lan vội lắc đầu, ai kia cũng chẳng màng đến nàng, quay người bỏ . Hoa Lan vội bám theo.

      Hai người quá nhanh, ai nhìn thấy sau lưng họ có con bướm màu tím muốn theo họ xuyên qua cánh cửa đen nhưng chỉ kịp lộ ra đôi cánh chớp mắt giống như bị lực hút khổng lồ hút lại rồi biến mất.

      Cánh cửa đen vẫn im lìm như cũ, còn chợ cũng vẫn ồn ào như trước.

      “Ngươi muốn chạy à?”

      Hương hoa vấn vít, bướm bay phấp phới khắp trời, trong lòng bàn tay Chủ nhân chợ con bướm đậu, y thổi hơi lên con bướm, cánh bướm va đập mãnh liệt rồi rơi xuống đất, dần dần nó phát ra tiếng người, kinh hoàng đau đớn kêu la.

      Cánh nó to dần to dần rồi từ từ hoá thành hình người.

      nữ nhân, giống hệt những nữ nhân do bướm tím biến thành, nàng ta có gương mặt y hệt họ, cơ thể trần trụi nằm cỏ, hoảng sợ nhìn Chủ nhân chợ xe lăn.

      Trong đôi mắt hờ hững của Chủ nhân chợ in bóng cơ thể nàng ta, y quan sát kĩ lúc, sau đó thở dài: “Bao nhiêu lâu như vậy mà ngươi vẫn học giống. Người bao giờ có vẻ mặt ngươi. “Chủ nhân chợ thờ ơ , “Thu lại nước mắt .”

      Cơ thể nữ nhân run rẩy kịch liệt, nàng ta vội vàng đưa tay chùi nước mắt, cúi đầu cắn răng, dám phát ra thanh nào.

      Chủ nhân chợ lại nhìn nàng ta, lúc sau lắc đầu, “Điệp Y.” Y vừa gọi, bên cạnh lập tức có nữ nhân áo tím xuất : “Dạ.” Gương mặt nữ nhân áo tím này giống hệt người dưới đất, nhưng đuôi mắt có mấy nếp nhăn khiến nàng ta trông già hơn mấy phần.

      ta học giống.” Chủ nhân chợ xua tay, “Ép cạn máu giống như mẹ ta .”

      “Dạ.”

      Điệp Y tiến lên, tóm lấy cơ thể nữ nhân sợ hại giãy giụa muốn trốn chạy như con rắn dưới đất. định lôi ta , Chủ nhân chợ bỗng : “Điệp Y, ngươi theo ta bao lâu rồi?”

      Điệp Y xách nữ nhân có gương mặt giống hệt mình vẫn còn vùng vẫy, vẻ mặt vô cảm đáp : “ tám ngàn năm rồi.”

      Chủ nhân chợ nhìn nàng ta, cong môi cười : “Chả trách ngươi cũng già rồi.” quay đầu nhìn về phương xa, bùi ngùi :” Nhưng người già. Nếu người vẫn còn sống, người bao giờ già. Dù sao.... Ngươi cũng phải là người.”

      Điệp Y nghe vậy, tay run lên, bóp chặt hơn khiến nữ nhân kia đau đớn kêu thảm.

      Chủ nhân chợ xua tay, “Đưa ta , khóc lóc phiền quá.”

      “Dạ.”

      Chủ nhân chợ đưa tay, con bướm tím đậu ngón tay y, y vẫy tay, cánh bướm lập tức hoá thành bóng người đứng trước mặt, y nhìn người trước mặt mình, đưa tay cầm tay người đó, “Nếu Ma tôn có thể nhanh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa thôi... ta có thể gặp được người rồi.”

      Y ngẩng đầu nhìn người trước mặt, “Kỳ lạ , ràng ngày nào cũng có thể nhìn thấy người...” Chủ nhân chợ nhìn nữ nhân kia, nhưng giống như xuyên qua nàng ta nhìn người khác, sau đó ánh mắt dần dần mơ hồ, “ ràng ngày nào cũng được nhìn thấy người, nhưng hình như con ngày càng nhớ được dáng vẻ người rồi... Sư phụ...”

      Vào lúc này, Hoa Lan lại quay về trước quầy binh khí bỗng nhiên hít hơi lạnh: “Ối...” Nàng cúi đầu nhìn Cốt lan tay, sau đó ngẩng đầu hỏi Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, trước đây ngươi cũng thường bị Cốt lan đâm sao, hôm nay nó đâm ta từ sáng đến tối, đau quá.”

      Đông Phương Thanh Thương thờ ơ : “Chẳng qua là nó cảm nhận được sát khí trong tiệm binh khí thôi.”

      giở rèm bước vào, Hoa Lan theo, “Ngươi lấy lại Sóc Phong kiếm rồi, còn quay về quầy binh khí làm gì nữa?”

      Ai đó liền quay đầu nhìn nàng, “Chủ nhân ngươi từng dạy ngươi sử dụng vũ khí gì?”

      Hoa Lan ngây người hiểu ra, dám tin nhìn hỏi: “Ngươi muốn mua vũ khí cho ta hả?”

      Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, “ muốn à?”

      Hoa Lan đảo vòng quanh các loại binh khí treo trong tiệm, sau đó ánh mắt dừng mặt Đông Phương Thanh Thương, “Chủ... chủ nhân ta là quan văn Cửu trùng thiên, là người lý lẽ, chủ nhân dạy ta vung đao mua kiếm.”

      Ma Tôn đại nhân ra vẻ chê bai lời giải thích này, “Chả trách ngốc nghếch như vậy, ra là Hoa do thư sinh nuôi...”

      “Ta là tiên linh!” Hoa Lan khựng lại, “Hơn nữa chủ nhân của ta cũng phải là thư...”

      Chưa hết câu rút bên cạnh ra thanh đao đưa tới trước mặt Hoa Lan , nàng vô thức đón lấy, khi rút tay về, lưỡi đao “keng” tiếng rơi xuống đất.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, Hoa Lan đỏ bừng mặt: “Nặng... nặng quá...”

      Vậy là ai đó bèn đổi đao thành hồng thương đặt vào tay Hoa Lan . Hoa Lan hai tay cầm thương, để nó đứng dưới đất. Đông Phương Thanh Thương nheo mặt, phát cây thương này vừa tay , nhưng khi đưa cho Tiểu hoa cây thương này cao hơn đầu nàng rất nhiều, nàng cầm thương đứng giống như sắp chém giết mà giống như trèo lên cây sào...

      Thế là lại đổi thương thành kiếm cho nàng.

      Hoa Lan cầm kiếm, lần này thích hợp, lớn , dài ngắn, cũng vừa ý gật đầu, “Múa vài chiêu cho bổn toạ xem thử.”

      Hoa Lan bày vẻ mặt khổ não.

      Nàng là Lan hoa tiên linh, còn là Lan hoa tiên linh được trợ sinh, chuyện nàng làm nhiều nhất trong đời là nằm bò lan can phơi nắng xem chủ nhân viết mệnh cách. Ngay cả tiên căn cũng phải do nàng tự tu thành, toàn bộ đều nhờ tiên khí của chủ nhân mới được sinh ra.

      Nàng đâu có cơ hội học kiếm chiêu gì đó chứ.

      Hoa Lan nhìn quanh vòng, các đại hán trong tiệm đều rèn sắt nữa, toàn bộ đều nhìn nàng như xem náo nhiệt.

      Người đến chợ mua binh khí đa phần đều là nam nhân, cho dù có nữ nhân những người này cũng tay thô eo tròn, hoặc là những người vừa nhìn lạnh người. Họ chưa từng gặp tiên hoa đường, mà chỉ cần lát là nằm lăn giống như Hoa Lan .

      Nụ cười môi các đại hán khỏi có phần dung tục.

      Hoa Lan trả kiếm cho Đông Phương Thanh Thương, “Ta biết.”

      Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào của các đại hán.

      Hoa Lan ái ngại, Đông Phương Thanh Thương nghe thấy những thanh này lạnh lẽo đảo mắt, sau đó nhét kiếm vào tay nàng. Bước ra sau lưng ôm eo Hoa Lan và nắm lấy tay nàng, “Bổn toạ dạy ngươi.”

      Vừa dứt lời, kéo tay Hoa Lan huơ kiếm, kiếm khí mãnh liệt vừa phát ra tiếng “ầm” nóc tiệm binh khí bị lật tung.

      Hoa Lan vẻ mặt cứng đờ nhìn căn phòng bỗng nhiên sáng trưng.

      Vẻ mặt các đại hán xem náo nhiệt trong phòng đều cứng đờ.

      Ma Tôn đại nhân ném thanh trường kiếm mới dùng gãy trong tay, lạnh giọng : “Hàng kém chất lượng, lấy món tốt nhất ra cho bổn toạ.”

      Lập tức ai dám xem náo nhiệt nữa, tất cả vội vàng giấu hết kiếm mình rèn xong.
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 45

      Ánh mắt Ma Tôn đảo vòng quanh phòng, tất cả các đại hán đều sợ hãi bảo vệ đao kiếm của mình, sau đó mồm năm miệng mười góp ý : “Đại nhân, tôi thấy tiểu nương này thích hợp vung đao múa kiếm, hay ngài cho ấy sợi roi .”

      Người làm roi lập tức đen mặt : “Roi khó học lắm, tiểu nương tự đánh trúng mình phải làm sao, hay mua nhuyễn kiếm ấy.”

      Người rèn nhuyễn kiếm vội xua tay : “Nhuyễn kiếm được đâu! Lưỡi vừa bén lại có vỏ, eo tiểu nương thon như vậy, quấn hai vòng cũng lỏng, lỡ như cắt phải ấy sao, hay là lấy chủy thủ nhé.”

      Người bán chủy thủ giật mình : “Chủy thủ có ích gì đâu! Người ta dài tấc nào mạnh tấc ấy, tiểu nương để chủy thủ người, sau này người ta làm hại ấy, chủy thủ còn chưa kịp lấy ra, ta thấy mua ám khí hơn.”

      Đề nghị này nhất loạt được tất cả đồng ý, vì... trong tiệm binh khí này đâu có ám khí, bên ngoài mới có...

      Đông Phương Thanh Thương im lặng, trong lúc chúng nhân chờ Ma Tôn lên tiếng, Hoa Lan trước: “Ám khí được đó.” Nàng quay đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn , nhón chân áp vào bên tai , nhưng Đông Phương Thanh Thương đứng thẳng nên Hoa Lan nhón đến thẳng chân mà vẫn còn thiếu chút, nghiêng mắt nhìn nàng, sau đó khẽ cong eo, để miệng Hoa Lan kề bên tai nàng.

      “Đại ma đầu, dù sao ngươi cũng muốn mua vũ khí cho ta, ta thấy vũ khí đánh mà uy là tốt nhất.” Hoa Lan , “Ta nhìn yếm Thiên hương bán bên ngoài lâu rồi, thấy cũng được lắm, hay là...”

      Ma Tôn đại nhân bèn quay đầu, cũng kề bên tai nàng : “Bổn toạ sắp về Ma giới, người Ma giới dám thi chú với bổn toạ, chắn chắn tránh khỏi ác chiến.”

      Giọng tốt xấu, “Tiểu hoa , ngươi muốn mặc chiếc yếm, trơ mông cùng bổn toạ chém giết à?” cong môi, “Ngươi đúng là dũng cảm hơn cả bổn toạ!”

      Hoa Lan đờ mặt, vẻ mặt cứng lại, nhìn Đông Phương Thanh Thương đứng thẳng lên, kinh ngạc : “Ngươi... ngươi muốn... ngươi muốn ta cùng ngươi tới Ma giới đánh... đánh nhau?”

      “Bổn toạ rồi, thời gian tới đây, ngươi phải ở bên cạnh bổn toạ, đương nhiên ta đâu ngươi phải đó, bổn toạ xuống Địa ngục, ngươi làm sao có thể sống mình ở Nhân giới hả?”

      Hoa Lan cảm thấy câu này quá quen, nhưng trước đó nàng chỉ nhìn thấy trong sổ mệnh cách của chủ nhân thôi, trong đó luôn ghi lại tình cảnh người với người như sau: “Chàng đâu ta đó, chàng xuống Địa ngục, làm sao ta có thể sống mình ở Nhân giới...”

      Câu này... từ miệng Ma tôn ra, chẳng qua chỉ đổi vị trí hai chữ “chàng ta” nhưng đủ khiến cảm xúc Hoa Lan từ cảm động biến thành hoảng sợ.

      Nàng vội lắc đầu, “ được được, ngươi đánh nhau nhất định lo tới ta, ta bị người ta đâm chết ở đó mất thôi.”

      Đông Phương Thanh Thương thu lại vẻ mặt đùa cợt, “Bởi vậy bổn toạ mới kêu ngươi chọn vũ khí vừa tay.”

      “... Ta thể để Cốt lan bọc ta lại, sau đó chờ ngươi đánh nhau xong tới đón ta sao...” Đón lấy ánh mắt khinh bỉ của ai đó, Hoa Lan dựng ngón tay thề, “Ta giở trò thừa cơ chạy trốn đâu...”

      Ai đó hừ lạnh, tới bên cạnh đại hán rèn chủy thủ, tay cầm mảnh huyền thiết còn bị nung nóng trong lò ra.

      Chúng nhân nhìn đến trợn mắt há miệng ra, Ma Tôn cầm miếng huyền thiết xem tới xem lui, trong mắt loé ánh sáng đỏ, ngọn lửa trong tay lập tức bùng lên thiêu mảnh huyền thiết đỏ hồng. xem xét trong chốc lát rồi đặt huyền thiết vào lại trong lò: “Bổn toạ lấy thanh chủy thủ này.”

      “Ầy.... nhưng vẫn chưa rèn xong mà...”

      Đông Phương Thanh Thương đưa hết ngân phiếu thu được chỗ quầy hàng trước đó cho đại hán rèn chủy thủ, “Bổn toạ chờ ở khách điếm bên ngoài chợ thành Thủy Tinh đêm, ngày mai đem tới cho ta.”

      Nhìn thấy chồng “tiền chợ ” mắt đại hán liền đờ ra, sau đó chộp lấy hết, quên cả nhận lời mà chỉ lo đếm tới đếm lui mấy lần, đến khi ngẩng đầu lên Ma Tôn tóm lấy kia ra khỏi quầy binh khí.

      Hoa Lan vẫn vùng vẫy, “Ngươi đưa quá nhiều! Nhất định là quá nhiều! Ngươi nhìn ánh mắt của đám người bên cạnh ! Nhất định ngươi đưa quá nhiều!”

      Đông Phương Thanh Thương xách Hoa Lan ra ngoài thành Thuỷ Tinh, cho phép kháng nghị : “Bổn toạ vui.”

      Hoa Lan căm hận : “Đưa nhiều chi bằng đưa cho ta! Chắc chắn ta cần tiền hơn gã đó!”

      Đông Phương Thanh Thương nghe vậy, cuối cùng liếc nhìn nàng, “Lấy tiền mua yếm à?” Đôi mắt Hoa Lan sáng lấp lánh nhìn người trước mặt, cười, “Được, bổn toạ mua cho ngươi, mua hết cho ngươi.” Ánh mắt liền trở nên nóng bỏng nhưng nụ cười ôn hòa mặt dần dần trở nên nham hiểm, “Nhưng mà từ nay về sau mỗi ngày ngươi đều chỉ có thể mặc yếm. Mỗi ngày chiếc, được trùng lặp.”

      “...”

      “Còn muốn ?”

      “... muốn nữa.”

      Nhìn Hoa Lan ỉu xìu như quả cà hứng sương, cụp tai ủ rũ bước , biết trong đầu nghĩ tới điều gì, Đông Phương Thanh Thương bỗng cong môi cười, lúc này vừa khéo tới rìa kết giới của thành Thuỷ Tinh, kết giới như có như in hình gương mặt .

      Nhìn nụ cười khoé môi mình, Đông Phương Thanh Thương thoáng ngây ngươi rồi lại chớp mắt, liền giấu nụ cười ngay tích tắc, để bất kỳ ai phát .

      Ra khỏi thành Thuỷ Tinh lên bờ. Hồ băng sau lưng bỗng truyền tới tiếng “ào”.

      Hoa Lan quay đầu nhìn, là Đại Dữu thò đầu ra khỏi hồ băng, vẫn như lúc trước, nó đặt đầu bờ, nghiêm chỉnh nằm phủ phục, giống như chờ Ma Tôn giẫm lên đầu mình.

      Nhưng Đông Phương Thanh Thương buồn nhìn nó, chỉ về hướng chợ phía trước, hề quay đầu.

      Đại Dữu chờ lúc, nghe tiếng bước chân Đông Phương Thanh Thương xa dần, nó khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng Ma Tôn, có hơi....

      Tội nghiệp?

      Hoa Lan cảm thấy vậy....

      Xem ra bị giẫm lên đầu như kỳ vọng, khiến nó cảm thấy tổn thương lắm...

      “Ngày mai bọn ta mới .” Hoa Lan bất giác với Đại Dữu, “Ngươi xuống hồ băng chơi trước .”

      Đại Dữu nghe vậy cũng có gì bất mãn, yên lặng rụt đầu xuống hồ băng, nhìn bóng nó mặt hồ, Hoa Lan biết nó bơi xa.

      Ma vật khi xuất khơi dậy trận mưa máu gió tanh trong truyền thuyết... trước mặt Đông Phương Thanh Thương lại ngoan ngoãn như con cún Tiên quân nhà bên nuôi... khiến Hoa Lan quá mức bất ngờ.

      Đông Phương Thanh Thương tìm khách điếm trong chợ ở lại, chẳng bao lâu trời sập tối. Hoa Lan cảm thấy hôm nay rất mệt mỏi, sau khí tắm rửa bèn nhanh chóng trèo lên giường ngủ thiếp .

      Hoa Lan ngủ bao lâu bắt đầu nằm mơ, nhưng kỳ quặc là nàng ý thức ràng là đây là giấc mơ, vì cảnh tượng nhìn thấy khiến nàng có cảm giác xa vời cách kỳ dị.

      Nàng như bị nhốt trong chiếc lồng trong suốt, trong chiếc lồng này, nàng nhìn thấy cảnh tượng gặp hôm nay...

      Huyễn cảnh của Chủ nhân chợ .

      Cỏ xuân hoa dại, nắng ấm gió .

      Nhưng cảnh tượng này khác với huyễn cảnh nàng thấy hôm nay, ở đây khiến nàng có cảm giác mê hoặc kỳ dị, tất cả đều tự nhiên, gần gũi với thế giới hơn huyễn cảnh.

      Nàng nhìn thấy trong ngôi nhà đơn sơ có nữ nhân áo tím ra, dung mạo y hệt nữ nhân áo tím đưa họ tới gặp Chủ nhân chợ , có điều vẻ mặt linh động hơn, giữa đôi mày toát ra khí mà người khác thể bắt chước được.

      Nàng ấy vươn vai, ánh mắt nhìn về phương xa, biết nhìn thấy gì bất chợt môi nở nụ cười, vẫy vẫy tay về hướng đó, khẩu hình như : “... Tới đây.”

      Kêu ai tới đây...

      Từ xa dường như có bóng người mỗi lúc mỗi tới gần hơn, nụ cười mặt nàng ấy cũng mỗi lúc ôn hòa hơn.

      "A Hạo...”

      “Dậy .”

      Tiếng gọi lạnh lùng cắt ngang mộng cảnh của Hoa Lan , nàng mở mắt, ngoài cửa sổ ngập tràn ánh sáng. Đông Phương Thanh Thương đứng bên giường hờ hững nhìn nàng, “Ngươi ở thiên giới cũng ngủ giấc tới trưa như vậy sao?”

      ... trưa rồi sao...

      Hoa Lan ngơ ngác ngồi dậy, “Ta thấy ràng ta chỉ ngủ lúc thôi mà... Còn mơ giấc mộng kỳ quái nữa.”

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dao động, “Ồ? Mơ thấy gì?”

      Hoa Lan nhớ lại, sau đó gãi đầu, “Vừa rồi bị ngươi kêu hình như ta quên mất rồi...”

      Đông Phương Thanh Thương đánh giá Hoa Lan lúc, thêm gì khác, chỉ ném thanh chủy thủ mới tinh lên giường, “Chủy thủ của ngươi, cất .”

      Hoa Lan ngây người, vẻ mặt sầu não cầm chủy thủ lên, “Ngươi bắt ta cùng ngươi giết địch sao...”

      Ma Tôn đại nhận liền đáp, “ mong ngươi giúp được gì. Nhưng Ma giới dù sao cũng dễ đối phó như núi Thiên , Cốt lan chưa chắc có thể bảo vệ ngươi an toàn, chủy thủ có pháp lực của bổn toạ, lúc nguy cấp có khi giúp ngươi tìm được cơ hội sống sót.” quay người , “Sau này đừng bổn toạ bảo vệ ngươi.”

      Nghe thấy lời này, Hoa Lan cũng hơi sững sốt.

      Chủy thủ này... cũng giống như Cốt lan, đều dùng bảo vệ nàng.

      “Thay y phục , hôm nay phải khởi hành Ma giới.”
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 46

      Ngồi lưng Đại Dữu, lúc Ma giới ánh nắng ban trưa rất gay gắt, Hoa Lan phơi nắng đỏ hồng đôi má, nàng nhìn bóng Đông Phương Thanh Thương phía trước, để mặc những sợi tóc bạc của phất phơ loà xoà dính lên mặt mình, Hoa Lan : “Đại ma đầu, ngươi cho ta che nắng nhờ chút được ?”

      Đông Phương Thanh Thương còn chưa gật đầu đồng ý Hoa Lan vén tóc, kế tràn vào lưng , sau đó phủ tóc lên đầu mình, thở phào nhõm : “Cứ phơi nữa ta nghĩ mặt mình nứt ra thành từng mảnh như đất hạn đó.”

      Động tác này của Hoa Lan quá đỗi lưu loát, thậm chí quá mức tự nhiên, khiến Ma Tôn đại nhân sửng sốt lúc mới phản ứng được - Tiểu hoa này dám dùng tóc và bóng để che nắng...

      Đúng là hỗn xược!

      Nhưng cuối cùng Ma Tôn đại nhân ấy cũng chỉ hừ lạnh tiếng, đẩy kẻ hỗn xược ra, để mặc đầu nàng tựa lưng mình như ngủ, sau đó hơi thở dần trở nên đều đặn.

      “Đại ma đầu.”

      Nhưng trong lúc Đông Phương Thanh Thương tưởng nàng ngủ, Hoa Lan lại lên tiếng, hỏi : “Tại sao ngươi phải hồi sinh Xích Địa nữ tử bằng mọi giá vậy?”

      Đông Phương Thanh Thương khẽ đảo mắt, chỉ nhìn mây bay bên cạnh mình, nhìn Hoa Lan , lặng thinh đáp.

      “Ngươi vừa hồi sinh là nghĩ ngay tới việc Minh phủ tìm chuyển thể của Xích Địa nữ tử, sau đó đến Ma giới liền nóng lòng cho người tìm kiếm ấy, rồi từ chợ ngừng nghỉ tới Nhân giới lấy hồn phách của ấy. Sau đó...” Hoa Lan khựng lại, “Còn gạt ta muốn nặn nhục thân cho ta, thực tế là vì ấy...”

      Câu này của Hoa Lan vẫn chứa đựng tức giận chưa tan, nhưng tức giận này của nàng hề được ai đó coi trọng, vậy là nàng đành tự mình xoa dịu cảm xúc,tiếp tục : “Lẽ nào... thời Thượng cổ ngươi cố ý ra tay nương tình nên mới bị người ta đánh lén thành công, sau đó thua ấy?”

      “Ra tay nương tình?” Đông Phương Thanh Thương bật cười, “Tại sao bổn toạ phải ra tay nương tình?”

      “Vì ngươi ấy...”

      “...”

      Hoa Lan nghe thấy đáp, thầm nghĩ là ngầm thừa nhận, cảm xúc trong lòng dâng trào, nhưng đột nhiên : “ là thứ gì.” Giọng đầy khinh miệt, “Đừng dùng tình cảm của con người đo lòng bổn toạ.”

      Nghe thấy đáp án này, Hoa Lan thoáng im lặng, nàng mấp máy môi nhưng biết nên tiếp lời thế nào.

      Hoa Lan thầm ngẫm lại, cũng cảm thấy mình có bệnh, ngờ nàng lại gắn đại ma đầu với từ ngữ đẹp đẽ như là “”....

      Đầu óc nàng bị hỏng chỗ nào phải.

      Xứng với Ma Tôn chẳng phải là những từ ngữ đầy ý nghĩ xấu xa như là gian ác, nham hiểm, khát máu sao?

      Hoa Lan lặng thinh, xung quanh bắt đầu có tiếng gió vù vù.

      Hai người đều im lặng suốt chặng đường, tận khi đến Ma đô Cửu Ư.

      có ai dẫn đường, Hoa Lan vốn nhìn thấy lối vào Ma giới, cơ thể Tức nhưỡng của nàng chỉ như người phàm, càng cảm nhận được những ma khí tà khí kỳ lạ đó. Đến khi Đại Dữu dừng mặt đất, Đông Phương Thanh Thương đứng dậy, giẫm lên đầu Đại Dữu bước xuống lưng nó, sau đó dặn dò: “Bảo vệ ta.”

      Đại Dữu gật đầu, đuôi cuốn lại bảo vệ Hoa Lan .

      Vừa có Cốt lan vừa có chủy thủ, giờ còn kêu Ma xà bảo vệ nàng, xem ra lần này trở về Ma giới, lòng Đông Phương Thanh Thương ắt hẳn dự liệu xảy ra trân ác chiến khó phân...

      Đại Dữu chở Hoa Lan lui về phía sau đoạn, nàng thò đầu ra, nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương đứng trước khu rừng, đưa tay lên, khí quanh người biến hoá khuấy động khiến lá khô mặt đất xoay vòng quanh chân, tốc độ từ chậm đến nhanh, cuối cùng hoá thành cơn gió mạnh theo cái vẫy tay của , xông thẳng về nơi nào đó trong trung.

      Mặt đất lập tức rung chuyển, trong trung truyền tới tiếng “rắc”.

      thanh này khá quen thuộc, lúc trước vì để tới Minh giới tìm Đông Phương Thanh Thương, nàng dùng cơ thể Ma Tôn phá phong ấn Tam giới, khi đó trong trung cũng truyền tới thanh này.

      Hoa Lan ngây người, lúc sau đột nhiên nhớ ra, phong ấn của Ma giới là do người của Thiên giới xây dựng ở đây để đề phòng ma xâm nhập vào Nhân giới, nếu lúc này Ma Tôn xé phong ấn của Thiên giới đối với Ma giới, há chẳng phải bất lợi với Thiên giới sao?

      Cho dù cùng Ma Tôn lăn lộn bao lâu nay, nhưng Hoa Lan chưa bao giờ quên lập trường của mình, nàng lập tức hét lớn: “ được xé! Đây là phong ấn Thiên giới lập cho Ma giới!”

      Đông Phương Thanh Thương chẳng màng để ý tới nàng, chỉ nghe ngày càng có nhiều tiếng nứt vỡ truyền tới, trong trung xuất khe nứt màu đen, Hoa Lan nhìn thấy trong khe nứt toát ra khí đen đục ngầu. Sau đó trước khi khe nứt ngày càng mở rộng, luồng sáng loé lên, trong khí dường như có cánh cửa mở ra.

      ung dung bước vào trong cửa.

      Đại Dữu theo sau.

      Hoa Lan nằm bò lưng Đại Dữu, ngơ ngác nhìn cánh cửa cách mình ngày càng gần, nàng được Đại Dữu chở vào bóng tối.

      Ma Tôn... phong ấn Thiên giới đặt ở Ma giới?

      Vì sau khi sử dụng pháp lực, cơ thể rất đau sao... Nhưng giống lắm, Đông Phương Thanh Thương sử dụng pháp lực, trước sau gì cũng đau, chắc chắn chọn cách dứt khoát triệt để hơn mới đúng. Hoa Lan nhìn theo bóng , đột nhiên nghĩ ra, lẽ nào là vì người của Ma giới sử dụng chiêu trò với Ma Tôn, bởi vậy Ma Tôn cũng nhen để người của Ma giới có được lợi ích từ chỗ sao...

      Nghĩ tới tính cách nhen hẹp hòi của đại ma đầu, Hoa Lan cảm thấy có lẽ là vậy...

      về phía trước trong bóng tối lâu, ánh sáng mờ mờ của Ma giới xuất trong tầm mắt Hoa Lan .

      Khi Đông Phương Thanh Thương tiến vào đất của Ma giới, bóng tối xung quanh lập tức biến mất, Hoa Lan quay đầu nhìn lại, nơi họ vừa qua biến thành con sông đen ngòm xuyên qua mảnh đất Cửu Ư cằn cõi.

      Phía trước xuất bốn năm binh sĩ Ma giới thân mặc khải giáp, nom thấy Ma Tôn xuất , tất cả đều sửng sốt, sau đó dường như mới sực tỉnh, lập tức chĩa mũi thương về phía nhưng miệng họ vẫn gọi: “Tôn... Tôn thượng...” Trông vừa đề phòng vừa căng thẳng.

      Bỗng bên cạnh có người bột miệng : “Sao có thể để tự mình quay về...”

      Còn chưa dứt lời, Đông Phương Thanh Thương hiểu được ý, mắt loé sáng, miệng cong lên nụ cười lạnh lẽo, “Sao có thể tự mình quay về à... Ha. Các ngươi nghĩ bổn toạ phải quay về thế nào?” Chữ cuối cùng vừa dứt, đất bằng nổi gió, thổi bọn người kia loạng choạng, có người thậm chí ngã thẳng ra đất.

      Đông Phương Thanh Thương thu lại nụ cười, sắc mặt lạnh , cất bước về phía trước, tất cả mọi người đều vội vã lui về phía sau, nhưng vì chức trách nên vẫn phải lấy thương chặn lại, tuy nhiên còn chưa kịp ra tay Đại Dữu sau lưng liền vươn dài cổ, thè lưỡi ra, tiến tới mấy bước rít lên tiếng dài.

      Hoa Lan nghe thấy gì cả, nhưng mấy binh sĩ kia lại bịt tai ngã xuống, thất khiếu chảy máu, đau đớn toàn thân co giật.

      Nàng kinh ngạc đờ người, ra... con rắn khổng lồ thích bị giẫm lên đầu này... cũng lợi hại đến vậy sao!

      Đông Phương Thanh Thương tiếp tục về phía trước hề ngoảnh đầu.

      Đại Dữu cuốn Hoa Lan theo phía sau, ngẩng đầu vươn cổ, sát khí bừng bừng. Cốt lan cổ tay Hoa Lan mọc ra mấy sợi mây, chủy thủ eo nàng cũng bắt đầu phát nóng.

      Tất cả mọi thứ đều ở trong tư thế phòng bị, chỉ có Hoa Lan dường như vẫn ở ngoài trạng thái này.

      Vì được bảo vệ quá nghiêm ngặt, bởi vậy... nàng cảm nhận được chút nguy cơ nào!

      Ma Tôn vốn chẳng buồn tránh né người của Ma giới, bước con đường lớn, toàn thân đầy sát khí, thu hút ngày càng nhiều binh sĩ.

      Tuy nhiên các binh sĩ chỉ nhìn Đại Dữu đủ sợ hãi, ai nấy từng bước lui về phía sau, vây thành hình vòng cung trước mặt Ma Tôn và Đại Dữu, ràng Ma Tôn chưa hề làm gì cả, nhưng ai dám lại gần bước.

      Lui mãi về phía sau, đến khi đến con đường thông tới Tề điện của Ma giới, Đông Phương Thanh Thương dừng bước.

      đưa mắt nhìn, ở cuối con đường rộng rãi bằng phẳng là cung điện cao lớn nguy nga nhất mà người của Ma giới xây cho , trong chính điện thờ kim thân của , đó là nơi người của Ma giới cử hành lễ tế tuyên thệ.

      Đông Phương Thanh Thương nhìn đại điện, bỗng nhiên bật cười lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắc, “Cách biệt Tam giới lâu, con cháu đời sau lại nghĩ bổn toạ chỉ là kim thân được thờ trong Tế điện, đúng là kiến thức nông cạn.”

      xong, các binh sĩ xung quanh đều trở nên xao động.

      Hoa Lan hề cảm thấy gì cả, nhưng Đại Dữu chở nàng lại cúi đầu, phủ phục dưới đất, giống như bị khí thế gì đó đè lên đầu.

      Tiếp đó, Hoa Lan nghe thấy có tiếng mấy cây thương rời rạc rơi xuống đất, binh sĩ quanh Ma Tôn bỗng lần lượt ném thương trong tay xuống đất, giống như cam tầm tình nguyện mà giống như bị sức mạnh gì đó áp chế.

      Bọn họ ai nấy đều quỳ xuống phủ phục dưới đất như Đại Dữu.

      Trong cảnh tượng này, chỉ có Hoa Lan còn ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Thanh Thương áp chế tất cả mọi người như quân vương cao quý nhất thế gian.

      Hoa Lan từng gặp đế vương, mà đó còn là Thiên đế, chủ nhân của Tam giới, nhưng lúc này nàng lại lục lọi được trong ký ức mình có ai đó có khí thế hơn Ma Tôn .

      Khí thế trong trời đất chỉ có mình ta này, nếu người khác biểu ra là trò cười, nhưng nếu đặt người Ma Tôn... điều này lại trở thành hiển nhiên.

      tự tin tuyệt đối, cũng có thực lực tuyệt đối đó.

      Cho dù Ma Tôn bị thi chú, cho dù sau khi sử dụng pháp thuật đau đến mức thất khiếu chảy máu thần trí tỉnh táo.

      Nhưng trước mặt người khác, để cho bất kỳ ai biết.

      Đông Phương Thanh Thương bước tới từng bước, dưới mặt đất truyền tới tiềng ầm ĩ trầm thấp. Con đường đá bằng phẳng tựa như bĩ đẩy từ dưới đấy, đột ngột phồng lên, sức mạnh của Ma Tôn giống như con rồng dạo chơi dưới đất, bay thẳng về phía đại điện, sau mấy tiếng động lớn dưới đất, đại điện ở xa xa ầm ầm sụp đổ.

      Bậc thang cao ngất như ngọn núi nứt vỡ từng tấc, chỉ trong phút chốc cả đại điện nát tan.

      Đại điện sụp đổ, kim thân của Ma Tôn trong điện vẫn đứng sừng sững, phẩy tay áo, kim thân phút chốc cũng nứt vỡ tan tành.

      Từ trong những ngôi nhà bai bên đường truyền tới tiếng kêu hốt hoảng. Người của Ma giới vô cùng hoảng sợ trước sụp đổ của Tế điện.

      Nhưng Hoa Lan nhìn thấy cảnh này lại rất điềm tĩnh, dù sao nàng cũng từng chứng kiến tận mặt cảnh Đông Phương Thanh Thương khiến tám vạn binh mã biến mất trong tích tắc, khiến nước biển chia đôi, khiến nguyên cả hòn đảo chìm xuống đáy biển, so với những chuyện đó, hất đổ toà cung điện vốn chẳng đáng nhìn tới...

      Có những chuyện cứ quen dần là được.

      Trong lúc Hoa Lan điềm tĩnh nhìn Ma giới chó sủa gà kêu, toán người từ trong bụi đất mù mịt hốt hoảng chạy ra.

      Hoa Lan nhìn ra, là Thừa tướng Thương Khuyết của Ma giới và... nam nhân bệnh tật nhan sắc tuyệt đẹp...

      Nàng vô thức chau mày, nam nhân này đẹp có đẹp, nhưng khí chất quá mị, bằng phần vạn của Ma Tôn.
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 47

      Phía sau Thương Khuyết và Khổng Tước còn có mấy quan võ, nhìn cách ăn mặc là biết ở Ma giới họ có địa vị thấp.

      Nhìn thấy người này Hoa Lan đều cảm thấy quen mặt. Khi nàng còn ở trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, lúc mới tới Ma giới, người ở đây bày tiệc tẩy trần cho Ma Tôn, mấy người này còn tới kính rượu , những lời chúc mừng.

      Mấy viên quan cấp cao cùng ở chung chỗ, vừa nhìn là biết nhất định mật mưu chuyện gì đó hay.

      Hoa Lan nhìn thấy họ, Ma Tôn đương nhiên cũng nhìn thấy họ, nhếch môi cười, cất bước về phía trước.

      Lúc này gạch con đường lớn bị sức mạnh dưới đất ép nát, bùn đất xới lên, binh sĩ của Ma giới lui ra hai bên đường bị sức mạnh của Ma Tôn ép ngẩng đầu lên nổi. Theo bước chân của Đông Phương Thanh Thương tiến về phía trước, những người ở đầu kia của con đường đều biến sắc.

      Thương Khuyết vô cùng kinh hãi, quay đầu hỏi người sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Chẳng phải trúng chú thuật rồi sao, tại sao vẫn hề tổn thương...”

      Khổng Tước được quan võ sau lưng dìu, đôi mắt chăm chăm nhình Ma Tôn, “Đúng đó, trúng chú thuật...” khí quanh người Đông Phương Thanh Thương chuyển động mãnh liệt, khiến bóng cũng hơi mơ hồ. Nhưng Khổng Tước vẫn nhạy bén phát giác được tai rỉ máu tươi, dọc theo cằm chảy xuống cổ, sau đó chìm vào chéo áo màu đen.

      Khổng Tước cười mấy tiếng khó nghe, “ giờ chẳng qua Ma tôn phô trương thanh thế thôi.” lệnh cho người bên trái: “Lộc Kỳ tướng quân, Ngũ quan của Ma tôn cực kỳ nhạy bén, dùng thanh để rối loạn tâm trí , gọi hết sát thủ ra đây, trận này nếu khiến Ma tôn thần phục sau này nhất định góp sức cho Ma giới ta.”

      “Quân sư...” Lộc Kỳ tướng quân thoáng ngập ngừng, “ giờ pháp lực của Ma tôn vẫn còn, đánh với chỉ e...”

      “Sợ cái gì!” Giọng Khổng Tước nghiêm lại, “ giờ bị chú thuật vây khốn, lẽ nào còn có bản lĩnh bằng trời chăng? Chẳng qua chỉ là gắng gượng ra vẻ thôi. Chỉ cần lần này thu phục được Ma tôn, sau này ước nguyện quay về Tam giới của Ma tộc ta nhất định trở thành thực.”

      Lộc Kỳ thoáng im lặng, nghiêm mặt ôm quyền đáp phải.

      Bóng biến mất bên cạnh Khổng Tước, chẳng mấy chốc, sát khí cả con đường bỗng trở nên nặng nề.

      Khổng Tước quay đầu nhìn Thương Khuyết, giọng : “Cho dù thắng được Ma tôn, trận này nhất định cũng phải giết nữ nhân lưng Ma xà kia .”

      Thương Khuyết giật mình, “Đó là...”

      “Nếu ta đoán sai, đó chính là cơ thể Ma tôn tìm cho Xích Địa nữ tử,” Sắc mặt Khổng Tử trầm, “ sao cũng thể để Ma tôn thành công.”

      nóc nhà, có số bóng đen thoắt thoắt chuyển động. Họ dọc mái hiên nhà hai bên đường theo bước Đông Phương Thanh Thương.

      khí bỗng nhiên trở nên hơi quái dị.

      Trong sát khí miên man hương thơm kỳ lạ, trong lúc đảo mắt, Hoa Lan tựa như như nhìn thấy rất nhiều nam nhân ăn mặc hở hang, để trần vùng ngực rắn chắc, chắn con đường phía trước, họ chăm chăm nhìn Hoa Lan , sau đó dùng tay vuốt ngực mình.

      Hoa Lan sửng sốt nhìn họ, sau đó gương mặt của họ dần dần biến thành...

      Ma Tôn...

      Dường như có thanh khản đặc vang lên bên tai nàng: “Tiểu hoa , ngươi sờ ngực của bổn toạ có thấy rắn chắc ?” Lời khiến gương mặt Hoa Lan đỏ bừng, “Ngươi có muốn... sờ xuống dưới chút nữa ? Nào...”

      Cứu...

      Cứu mạng...

      Hoa Lan cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, dù mặt đỏ đến nóng hổi, nàng vẫn cảm nhận được ràng dục vọng trong lòng mình, nàng nghe thấy trong lòng mình có thanh : “Đúng, ta muốn sờ, lấy tay ra...”

      “Hừ, thuật dùng thanh mê hoặc nhoi mà cũng muốn quấy rối tâm trí bổn toạ.”

      Bỗng nhiên tiếng cười lạnh như gió ngày đông lạnh lẽo xua những giọng thầm lầm bầm bên tai Hoa Lan . Nàng lắc đầu, nhìn thấy mình vẫn còn lưng Đại Dữu, còn Đại Dữu vẫn theo Ma Tôn về phía trước.

      Đông Phương Thanh Thương mỉa mai người của Ma giới: “Hậu bối vô tri.”

      Hoa Lan thoáng im lặng.

      Sau đó nhớ lại điều mình vừa nhìn thấy nghe thấy, nàng vội dùng hai tay ôm mặt, trời ạ, đây là chiến trường mà, trong mê thuật của kẻ địch, nàng nhìn thấy...

      Nàng điên rồi!

      Trong lúc Hoa Lan còn vùi đầu ão não, Đại Dữu chở nàng bỗng tăng tốc, Hoa Lan ngây người, lập tức tỉnh táo lại, cho dù nàng biết Đại Dữu nhìn thấy gì, nhưng nàng vẫn cảm nhận được khác thường của Ma xà này. Nó rất nhanh, thậm chỉ đầu nó sắp vượt qua Đông Phương Thanh Thương...

      Điều này hợp lý.

      Con rắn nịnh bợ này... làm sao dám tự mình trước mặt chủ nhân chứ...

      Nàng vỗ lưng Ma xà, gọi tên nó để nó tỉnh táo, nhưng Đại Dữu vẫn hề dao động, mãi đến khi đầu nó vượt qua Đông Phương Thanh Thương, bỗng liếc mắt sang bên cạnh, phẩy tay áo phất tát thẳng lên mặt nó.

      Lực đạo mạnh đến mức khiến đầu nó lệch , xoay tròn tại chỗ hai ba vòng mới tỉnh lại.

      Nó uất ức kêu lên tiếng, sau đó dường như hiểu ra mình trúng kế của kẻ địch nên mới khiến Ma Tôn đánh mình, nó lập tức phẫn nộ khác thường, dùng chót đuôi quấn lấy Hoa Lan , kêu to tiếng, nửa thân hình đè lên phòng ốc hai bên đường, há miệng cắn vào trung.

      Hoa Lan tưởng nó cắn được gì cả, nhưng chỉ trong chớp mắt liền có máu tươi bắn ra. Hoa Lan nhìn lại mới phát trong miệng Đại Dữu xuất hai bóng đen!

      ra sát thủ xung quanh đều dùng thuật thân.

      Tay chân bóng đen vẫn còn giãy giụa, Đại Dữu ngẩng đầu nuốt chửng hai người.

      Hoa Lan hít hơi lạnh, nàng lập tức vỗ lưng Ma xà : “Dơ chết được dơ chết được, đừng ăn bừa bãi, mau nhả ra!” Động tác nuốt chửng của Đại Dữu khựng lại, sau đó cúi đầu, lắc cổ, phun hai bóng đen bất động ra đất.

      Sau đó giống như chờ được khen, quay đầu nhìn Hoa Lan .

      Hoa Lan lại kịp khích lệ nó.

      Nàng nhìn về phía trước Đại Dữu, hắc y nhân bốn phía biết thuật Mê hoặc thể nào ảnh hưởng đến Ma Tôn liền đổi chiến thuật, có người nhảy xuống khỏi mái hiên chắn trước mặt Đông Phương Thanh Thương, rút đao chém về phía .

      Những người này bị ảnh hưởng bởi khí thế của Ma Tôn, thiết nghĩ là lợi hại hơn binh sĩ thường của Ma giới nhiều lắm.

      Đông Phương Thanh Thương nheo mắt, cánh môi mỏng lạnh lẽo thốt ra hai chữ: “Muốn chết.” vừa dứt lời, sát khí cuồn cuộn toàn thân bùng lên, xé tan mấy người xông tới thành mảnh vụn.

      Máu họ rải đầy mặt đất, nhuộm đỏ khoảng đất trước mặt Đông Phương Thanh Thương.

      Nhưng sát khí của Ma Tôn thể cản bước các sát thủ, vài người khác lại liên thủ xông lên, chẳng chút bất ngờ lại biến thành vũng máu khác dưới đất, tiếp đó người phía sau lại xông lên.

      Đông Phương Thanh Thương phát giác có điều ổn, nhưng lúc này vị trí đứng đều rải đầy máu tươi của sat thủ.

      Ngay cả bụng của Đại Dữu cũng trườn máu tươi.

      Sát thủ giống như thực thi mệnh lệnh, vây Đông Phương Thanh Thanh thành hình vuông ngay ngắn, trong tay mỗi người đều dùng máu kết ấn, miệng niệm chú.

      Hoa Lan bỗng kỳ quái cảm thấy có sức mạnh như có như như kéo nàng. Cốt lan cổ tay nàng lập tức xao động, nó bỗng mọc ra mấy nhánh, bọc lấy ngực Hoa Lan trước, sau đó nhanh chóng mọc ra mấy cành như những mũi tên đâm về phía sát thủ gần nhất. Nhưng trước khi sợi mâu đâm vào ngực sát thủ bị bình phong vô hình bảo vệ sát thủ cản lại.

      Cốt lan thành công, chạc cây lập tức mọc ra hai bên, nhưng tất cả các nhánh đều bị bó buộc trong phạm vi, nó vươn lên trời, nhưng cũng bị cản lại trong trung.

      Nhìn theo hành động của Cốt lan, Hoa Lan phát dường như họ bị nhốt trong chiếc hộp vô hình.

      giống kết giới, vì kết giới chỉ bảo vệ, có sát khí khiến Cốt lan toả ra bốn phía như vậy.

      “Lại là... Sát trận?” Hoa Lan nhìn thấy các sát thủ ngừng niệm chú xung quanh, vô cùng bất lực, “Đại ma đầu...”

      Đông Phương Thanh Thương bật cười: “Bút cùn tài mọn.”

      đạp bước về phía trước, mặt đất chấn động, mái tóc bạc của bay múa cuồng dã, khoảnh khắc tóc tung bay, Hoa Lan dường như nhìn thấy mấy lọn tóc bạc của nhuốm máu tươi.

      Hoa Lan ngây người, còn chưa kịp hỏi nghe thấy tiếng vọng ầm ầm, bình phong do các sát thủ xung quanh ngưng tụ thành bị đẩy ra từ bên trong, sát thủ bên ngoài ngã rạp, ai nấy đều ôm ngực phun máu tươi.

      Nhưng Hoa Lan lại vui nổi, vì nàng nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương chùi khoé mắt, trước khi buông tay xuống giấu bàn tay trong tay áo to rộng, nàng nhìn thấy vết máu mu bàn tay .

      Là chú thuật...

      Phải đánh nhanh thắng nhanh.

      Hoa Lan ngẩng đầu, nhìn thấy Thừa tướng Thương Khuyết dìu nam nhân bệnh tật kia về phía bên đường như muốn trốn.

      Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh , vào lúc này, trước mặt họ bỗng nhiên lại xuất rất nhiều sát thủ, xông lên từng đợt từng đợt, muốn tiêu hao hết pháp lực và thể lực của Ma Tôn.

      Đuôi Đại Dữu cuốn lấy Hoa Lan , chỉ có thể vừa rít gào vừa dùng miệng cắn xé những hắc y nhân kia, chiếc đuôi vừa to vừa mạnh mẽ hoà toàn chỉ để trang trí.

      Hoa Lan thầm suy nghĩ, nàng vỗ đuôi Ma xà muốn kêu nó thả nàng xuống, nhưng Đại Dữu chịu, vậy là Hoa Lan thò tay gãi lên chiếc vảy mềm nhất đuôi nó, Đại Dữu dường như thể chịu nhột, lập tức buông Hoa Lan ra.

      Lần này đuôi Ma xà được giải phóng, nó hú lên quét đuôi về phía trước, quật loạt sát thủ ngã rạp dưới đất.

      Để tránh bị ngộ thương, Hoa Lan ôm chặt chủy thủ Đông Phương Thanh Thương cho, xem tình thế rồi nhanh trí trốn về phía có người.

      Tất cả mọi chú ý đều dồn về Ma Tôn và Ma xà, nhất thời ai ngăn nàng, Hoa Lan cảm thấy trong lúc then chốt mình vẫn còn có ích, bỗng nhiên Cốt lan tay nàng cử động, chỉ nghe sau lưng truyền tới tiếng “rắc”.

      Hoa Lan đờ người quay đầu, nhìn thấy Cốt lan chặn lại thanh hàn kiếm, còn người cầm kiếm chính là Quân sư Khổng Tước ban nãy còn ở phía trước!

      Trong phút chốc di chuyển tới đây sao...

      có thời gian suy nghĩ vấn đề này, Hoa Lan cong chân chạy về phía Đại Dữu, nhưng chạy được bước, Khổng Tước phía sau liền dùng kiếm quấn lấy sợi mây thò ra từ Cốt lan cổ tay nàng, mũi kiếm cắm xuống đất khiến bước chân của Hoa Lan bị cản lại.

      Chỉ trong nháy mắt, Khổng Tước chặt được mũi nhọn Cốt lan, xoay tay đâm vào vai Hoa Lan .

      Vai Hoa Lan nhói đau, nhưng trong cơ thể nàng có máu chảy ra, Khổng Tước thấy vậy khẽ nheo mắt. Hoa Lan nhịn đau, nghiến răng rút chủy thủ trong tay áo ra khỏi vỏ, nhanh nhẹn cắt đao lên cổ tay Khổng Tước.

      Khổng Tước bị đau thu tay lại, Hoa Lan thừa cơ trốn chạy, nhưng vừa quay người lại va vào vòm ngực.

      Nàng thầm kinh hãi, lúc này Cốt lan tựa như mất linh nghiệm, đẩy người trước mặt ra, cũng hình thành vòng tròn bảo vệ nàng. Hoa Lan nghĩ hôm nay nàng phải biến thành cục đất ở đây rồi, nhưng bỗng nhiên tay nàng bị kéo căng, người đó dùng sức kéo nàng ra phía sau mình.

      Hoa Lan cảm thấy mắt hoa lên, bóng đen vừa rồi kéo tay nàng mang theo khí tức mãnh liệt giết về phía Khổng Tước.

      Nàng kinh ngạc ngơ ngác quay đầu nhìn lại, phát vừa nãy mình va vào ngực đại ma đầu!

      Đại ma đầu lúc này cầm thanh trường kiếm lửa vang danh thiên cổ của đâm xuyên qua bụng Khổng Tước, ghim ta cột nhà phía sau. Tiếp đó, cột nhà bị kiếm của Đông Phương Thanh Thương đốt cháy.

      Ma Tôn đứng sừng sững phía trước ngọn lửa cháy rực, đồng tử trong đôi mắt đỏ tươi màu máu.

      “Quân sư Ma giới?” Lúc Đông Phương Thanh Thương lẩm bẩm bốn chữ này, trường kiếm trong tay xoay bụng Khổng Tước, khiến sắc mặt ta tái nhợt. Ma Tôn u ám , “Ngươi có biết bổn toạ phải phí bao công sức mới chế tạo được cơ thể của ta ?”

      Nghe Đông Phương Thanh Thương vậy, Hoa Lan khỏi sửng sốt: “Haiz...” Lẽ nào nên nhưng câu như là “Ngươi khiến bổn toạ phí ít công phu.” Sao, tại sao lại về... cơ thể của nàng trước...

      “Ngoài bổn toạ, ai có thể động vào ta.”

      Cho dù Hoa Lan biết, trong câu này chắc Đông Phương Thanh Thương còn ai có thể động vào cơ thể của ta”, nhưng lúc này, vì Đông Phương Thanh Thương thêm ba chữ đó, thế nên cho dù vai Hoa Lan vẫn bị sợi mây đâm đau nhói, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên...

      hơi ấm ngay cả nàng cũng thể ...

      “Ha...” Khổng Tước bật cười, phun ra ngụm máu, “Ma tôn... để tâm chuyện... của Xích Địa nữ tử đến vậy sao?” Khổng Tước khàn giọng , “Chuyện này thời Thượng cổ, chấp niệm của Ma tôn... quá sâu...”

      Trường kiếm lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương càng cháy dữ dội hơn.

      Miệng Khổng Tước trào ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.

      Khoé mắt Đông Phương Thanh Thương cũng có máu chảy xuống.

      Khổng Tước thấy vậy vẫn cười: “Người giết được ta đâu...” Vừa dứt lời, bỗng đưa tay.

      Đông Phương Thanh Thương chau mày, rút trường kiếm ra, nhưng lúc này kịp, chỉ thấy chiếc kính trong tay Khổng Tước chiếu lên mặt , bàn chân Đông Phương Thanh Thương cử động, lập tức hòa thành luồng khí đen bị hút vào trong kính.

      Hoa Lan thấy vậy kinh hãi, lập tức đuổi theo hề suy nghĩ: “Đại ma đầu!” Nàng cất tiếng gọi, nhìn thấy gương mặt mình trong kính, tiếp đó trời đất xoay chuyển.

      Sau cảm giác đau đớn như cơ thể bị xé nát, nàng chìm vào hôn mê...

      Giới thiệu chương sau của tác giả:

      Hoa Lan : “Đại ma đầu, đừng sợ.”

      Đông Phương Thanh Thương: “_”
      trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 48

      Hoa Lan cảm thấy dường như mình rơi vào trong giấc mộng.

      Nàng ràng biết mình nhắm mắt, nhưng kỳ lạ là nàng có thể nhìn thấy cảnh tượng quái dị trong đầu.

      Bươm bướm và hoa bay, cỏ xanh và con suối, cánh cửa trải qua mưa gió trở nên cũ kĩ, còn có lu nước được ánh nắng chiếu lấp lánh trong sân. Có nữ nhân dựa vào gốc lê trong sân im lặng nghỉ ngơi, lúc này hoa lê nở rộ, phủ lên người nàng như tuyết trắng.

      Nữ nhân này xinh đẹp, nhưng người nàng có sức mạnh khiến người ta yên lòng, cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp cách kỳ lạ.

      “Sư phụ.” Hoa Lan nghe thấy có người ở cửa sân nhàng gọi, sau đó nam nhân áo tím bước vào, y nhìn nữ nhân yên lặng ngủ say dưới gốc cây trong sân, khẽ ngây người rồi bước tới bên cạnh nàng, khom xuống trước mặt nàng.

      “Sư phụ.” Y gọi.

      Nữ nhân đáp.

      Vừa khéo đầu nữ nhân có cánh hoa lê rơi xuống, đáp cánh môi nàng ấy, trước khi gió thổi cánh hoa , nam nhân áo tím bỗng cử động thân hình, cúi xuống trước mặt nữ nhân, áp lại gần mặt nàng rồi khẽ hé môi, ngậm lấy cánh hoa môi nữ nhân kia, đôi môi đỏ khẽ chạm vào góc môi tươi hồng của nàng ấy.

      Y rời khỏi mặt nữ nhân, đưa tay bắt lất cánh hoa bị y ngậm lấy, tiện tay vứt xuống đất mà đặt cánh hoa vào lòng bàn tay, sau đó lẳng lặng cất .

      Thời gian tiếp đó y làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn nữ nhân say ngủ, nghiêm chỉnh quỳ bên cạnh giống như chăm chú nhớ kỹ dung nhan nàng ấy.

      Bỗng nhiên nữ nhân chau mày tỉnh lại, trong đôi mắt trong suốt in gương mặt nam nhân.

      ”A Hạo, về rồi à, có thuận lợi ?”

      Nam nhân áo tím gật đầu, cụp mắt giọng đáp: “Thử được giải quyết, sư phụ yên tâm.”

      Nữ nhân cong môi cười , sau đó đưa tay xoa đầu nam nhân áo tím, “A Hạo làm việc đương nhiên vi sư yên tâm.”

      Nam nhân áo tím yên lặng nhìn nàng , ánh mắt dịu dàng như nước.

      Hoa Lan nhìn đến ngây người, là nàng cảm thấy mặt mũi nam nhân này trông khá quen, hai là nam nhân này đối với sư phụ mình lại...

      tiếng nổ “bốp” vang lên bên tai Hoa Lan .

      Hoa Lan giật mình choàng mở mắt, trong khoảng khắc này, nàng lập tức kinh ngạc đờ người trước cảnh tượng trước mắt. Lúc này nàng lơ lửng trong bầu trời sao mênh mông, xa xa là những ngôi sao màu sắc đẹp đẽ đến kì dị, đẹp hơn bầu trời sao nàng nhìn thấy trong đời từ đó đến giờ.

      Hoa Lan nhìn xuống chân, thấy dưới chân mình cũng là bầu trời sao. Nàng kinh ngạc quay đầu, phát nàng mình được cả khung trời sao bao bọc!

      “Đẹp quá...” Nàng lẩm bẩm thành tiếng, thân hình xoay về phía sau, sau đó phát bóng người xuất trong tầm mắt mình.

      Hoa Lan ngây người nhìn ta lúc rồi mới thoát khỏi cảm xúc kinh ngạc do cảnh tượng lạ lùng xung quanh: “Đại ma đầu!” Phải rồi, trước đó họ vẫn còn chiến đấu với đám người của Ma giới... sau đó bị chiếc gương kỳ dị trong tay Quân sư Khổng Tước hút vào, nếu vậy, ở đây...

      “Ở đây là trong gương sao?”

      Nàng , nhưng thấy Đông Phương Thanh Thương đáp.

      Hoa Lan thu lại ánh mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương, nhưng thấy đưa tay bóp cằm, dùng ánh mắt quan sát chưa từng có nhìn nàng.

      Hoa Lan bị nhìn nên mất tự nhiên, vội sờ y phục người mình nhìn thử, chỉ sợ y phục mình lại biến mất trước mặt đại ma đầu. Nhưng sờ lúc, Hoa Lan cảm thấy người mình có chỗ nào kỳ lạ.

      Nàng ngẩng đầu nhìn , “Làm sao vậy?”

      Đông Phương Thanh Thương nheo mắt, “Tại sao ngươi cũng vào đây?”

      Hoa Lan ngây người, “Ta theo ngươi vào mà.”

      “Tại sao ngươi lại theo ta vào?”

      Hoa Lan lại sửng sốt, “Ta kéo ngươi nhưng kịp, rồi bị chiếc gương kia hút vào luôn.”

      Đông Phương Thanh Thương bật cười, “Ồ, vậy tại sao ngươi phải kéo ta?”

      Hoa Lan mấp máy môi, ba chữ “Muốn cứu ngươi” nghẹn trong cổ, nàng ngơ ngác nhìn lúc, miệng lại cử động, cảm thấy mình thể mấy chữ đó ra. Nàng là hoa linh của Thiên giới, đây là Ma tôn của Ma giới, số mạng của bọn họ là kẻ địch, nhưng giờ nàng lại vô thức cứu ...

      chẳng ra gì...

      Cuối cùng Hoa Lan đảo mắt nhìn tinh tú bốn phương tám hướng, định cùng Đông Phương Thanh Thương tiếp tục chuyện này nữa, “Chuyện đó... ra chẳng phải chúng ta bị hút vào trong gương sao, tại sao ở đây lại thế này...”

      chờ nàng hết, Đông Phương Thanh Thương bỗng đưa tay, dùng ngón trỏ nâng cằm Hoa Lan , ép nàng ngẩng đầu nhìn mình.

      Hoa Lan nhìn , ba phần hoảng ba phần kinh ngạc, đáy lòng tích tắc cuộn lên vô số xấu hổ ràng khiến mặt đỏ bừng, thân hình cứng đờ. Nàng cảm thấy tai mình dường như ong ong, nhưng giọng Đông Phương Thanh Thương vẫn chui vào trong đầu cách ràng.

      “Hoa Lan , ngươi bất chấp lập trường, bất chấp an nguy của bản thân, vô thức tới cứu ta...” đưa mặt mình lại gần mặt nàng, hơi thở như cây bút lông mềm mại quét ngang má nàng.

      Thoáng chốc ấy Hoa Lan nghĩ ngay tới cảnh tượng trong đầu ban nãy, nụ hôn cẩn thận dè dặt lén lút của nam nhân kia khiến người ta khỏi đỏ mặt.

      Đông Phương... Đông Phương Thanh Thương... cũng định làm chuyện đó với nàng sao?

      Hoa Lan hoàn toàn kinh ngạc quên mất tất cả, chỉ nghe giọng Đông Phương Thanh Thương bên tai như ma chú: “Hoa Lan , trong lòng ngươi lẽ nào ta sâu sắc rồi? Ngươi khiến ta cảm động quá.”

      Môi chậm rãi từ tai dịch chuyển về phía môi nàng, cơ thể ấm nóng hơn người thường rất nhiều nên hơi thở cũng nóng bỏng hơn. Chỉ là hơi thở nóng bỏng của thôi cũng khiến Hoa Lan cảm giác hoảng sợ khôn cùng.

      “Khoan! Khoan... khoan !”

      Lúc Đông Phương Thanh Thương há miệng sắp cắn lên môi nàng, Hoa Lan bỗng nhiên cử động, đưa tay đẩy ra, mặt tuy vẫn đỏ bừng, nhưng ánh mắt trở nên tỉnh táo hơn: “Ngươi... ngươi là Đông Phương Thanh Thương?”

      Cách Hoa Lan chừng cánh tay, Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng cười : “Ta phải sao?”

      “Ngươi gọi ta là Hoa Lan ...”

      đúng sao?”

      “Ngươi ngông cuồng tự xưng là bổn toạ nữa... Chỉ khi nào giả vờ giả vịt trước mặt người khác ngươi mới như vậy. giờ có ai hết.”

      “Ồ, vậy à...”

      “Ngươi cười ta như vậy... Bình thường chỉ khi nào ngươi chê bai hoặc tính kế ta mới cười với ta...”

      Đông Phương Thanh Thương bĩu môi, ánh mắt ra vẻ đồng tình: “Ta đối với ngươi vậy sao?”

      “Ngươi ghét nhất là bĩu môi...”

      hết những câu rời rạc này, Hoa Lan bỗng phát , ra bất tri bất giác nàng hiểu Đông Phương Thanh Thương nhiều đến vậy.

      Nàng vừa vừa quan sát Đông Phương Thanh Thương trước mặt, sau đó phát , đồng tử vẫn màu đỏ nhưng đậm hơn bình thường, sắc mặt lại tái cách bất thường còn môi ỉ sắc đen, khiến cả gương mặt trở nên kỳ dị dưới ánh sao khắp trời.

      “Ngươi phải là Đông Phương Thanh Thương.” Hoa Lan , nàng muốn lui về phía sau, nhưng bỗng phát eo bị “Đông Phương Thanh Thương” ôm lấy, cổ tay như thép khiến nàng thể vùng ra được.

      “Đông Phương Thanh Thương” nheo mắt cười, vừa nhếch môi, cả hàm răng bén nhọn liền lộ ra, Đông Phương Thanh Thương ràng chỉ có răng nanh bén nhọn hơn người thường nhưng người này cả hàm răng đều như loài thú ăn thịt, nhìn mà lạnh người.

      Ban nãy cũng há miệng như vậy, suýt chút cắn lên miệng nàng.

      Hoa Lan vẫn còn thấy sợ.

      Nàng nghe người phía trước cười : “Ngươi đúng là thông minh, ta đích thực phải là Đông Phương Thanh Thương, nhưng vậy cũng đúng, vì ta cũng là Đông Phương Thanh Thương, ta là phần của .”

      “Ngươi... ngươi là phần nào của ?” Hoa Lan run giọng hỏi.

      Nam nhân nghe vậy, nhíu mày thoáng suy nghĩ: “Lời ngươi nghe sao kỳ lạ vậy.”

      Hoa Lan .

      Nam nhân tiếp lời: “Ta có thể trả lời ngươi, nhưng ngươi phải cầu xin ta trước.”

      Nghe thấy câu này, Hoa Lan cảm thấy nàng cần phải ray rứt người này là phần nào của Đông Phương Thanh Thương nữa, vì xấu xa y hệt Đông Phương Thanh Thương...

      Hoa Lan đáp, nhưng hề ảnh hưởng đến chuyện nam nhân kia tự mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, sắp xếp lời , sau đó đáp: “Nếu từ đầu, ta vốn dĩ là luồng khí trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương. Từ thời Thượng cổ luôn nắp trong người . Trước lúc đó, ta cảm nhận được tồn tại của mình, sau khi bại dưới tay Xích Địa nữ tử, bị chư thần giết chết, thần tức bất diệt của phiêu lãng trong trời đất, chắc cũng vào lúc đó, ta dần dần lớn lên.”

      “Ngươi có biết Đông Phương Thanh Thương biến mất trong gian bất tận này, ở đâu, nhìn thấy cảnh sắc gì ?”

      Nam nhân đưa tay, chỉ lên tinh tú mênh mông: “Ngươi nhìn , là vậy đó.” mặc kệ Hoa Lan có bằng lòng , kéo tay nàng bắt đầu xoay chuyển trong trung, lúc nhanh lúc chậm, ngừng xuyên qua giữa các vì sao, “Mỗi ngày đều như vậy.”

      “Ngươi có biết tại sao phải như vậy ?” Nam nhân tóm lấy Hoa Lan bị xoay mồng mồng, “Vì chỉ có thần thức, còn gì khác nữa.”

      “Bắt đầu từ đó, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi khắc ta đều có thể nghe thấy thanh trong hư vô, trong thanh đó có lời , nhưng ta có thể cảm nhận được cam, phẫn nộ và oán hận dần dần tích lũy của . Giọng khiến ta vô cùng vui vẻ, ta cùng dần qua mỗi ngày mỗi đêm trong hư vô này, ta dần dần lớn lên, dần dần lớn lên, sau đó biến thành như giờ.”

      nhìn Hoa Lan , “Ngươi xem, giờ ta và Đông Phương Thanh Thương có phải y hệt ?”

      “Ngươi...” Hoa Lan nhìn người trước mặt, run rẩy thốt ra mấy chữ, “Ngươi là... Oán linh của Đông Phương Thanh Thương.”
      Shironeco, trangtrongnuocB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :