1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LinhLan601

      LinhLan601 Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      175
      Chương 76: Cổ trùng cũng chỉ là...sâu

      Edit+beta: LinhLan601

      Bên ngoài tựa hồ có thanh cãi cọ ầm ĩ truyền đến. Trầm Ngọc ngồi ở trong phòng, cảm giác được tiếng gió gào thét thổi vào. Phong Hoa hôn mê bên cạnh hàm răng lập cập va vào nhau, giống như cực kỳ khó chịu.

      Trầm Ngọc lắng tai nghe lát, đứng lên, hề trở ngại tới cửa sổ, giơ tay đóng cửa lại, ngăn cản gió lạnh ngoài phòng.

      Trước khi Lăng Yên rời , thiết hạ rất nhiều cấm chế. Tuy rằng Trầm Ngọc nhìn thấy, nhưng dường như vẫn có thể phát ra, mỗi bước đều rất cẩn thận tránh né những trận pháp này, về lại bên người Phong Hoa.

      Cũng vào lúc này, người vốn hôn mê khẽ "Hừ" tiếng, giống như là dần dần tỉnh lại.

      Trầm Ngọc yên tĩnh chờ lúc lâu, lại nghĩ tới Phong Hoa giống như còn biểu phát cuồng lúc sáng. Người ở bên cạnh có vẻ rất an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến Trầm Ngọc cũng có chút kinh ngạc.

      “Phong Hoa?” Im lặng lát, Trầm Ngọc mở miệng hỏi.

      biết có phải Phong Hoa bởi vì động tĩnh này hay , bắt đầu kịch liệt ho lên, như muốn ho cả tim phổi ra ngoài. Trầm Ngọc nao nao, đưa tay ra, nhàng vỗ lên sống lưng đối phương.

      Dù Trầm Ngọc thể nhìn thấy bộ dáng giờ của Phong Hoa, nhưng vẫn có thể cảm giác được thân hình gầy ốm đến đáng thương dưới tay mình. thu tay lại, khẽ hỏi: “Ngươi tỉnh?”

      Bởi vì thể ho khan, thân hình rung động của người bên cạnh đột nhiên dừng lại, sau đó là giọng cố nén tiếng ho, khàn khàn đến cực điểm: “Thần Tôn.”

      Giọng này tuy mệt mỏi mà xa lạ, nhưng là giọng của Phong Hoa, là khẩu khí quen thuộc của .

      mặt Trầm Ngọc nhìn ra thần sắc, thanh bình thản lại có vài phần giận tự uy: “Là ai làm ngươi bị thương?”

      Lời này của Trầm Ngọc, tự nhiên phải hỏi về tộc nhân Bạch thị hạ cổ Phong Hoa.

      Thực lực Phong Hoa cao cường, người thường căn bản là vô pháp tổn thương đến . Lần này rơi vào trong tay tộc nhân Bạch thị của Nhân giới, bị bọn họ hạ cổ độc, nguyên nhân phía sau tuyệt đối đơn giản.

      Nghe được câu hỏi của Trầm Ngọc, Phong Hoa bỗng nhiên bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Cả người bị xiềng xích cột lấy, dưới động tác như vậy, xích sắt rung động, leng keng va vào nhau, phủ lên tiếng thở dốc suy yếu của .

      Trong lúc nhất thời, Trầm Ngọc khó có thể phân biệt, muốn hỏi lại, bàn tay lạnh băng, dính nhớp đặt lên cổ tay .

      “Thần Tôn…… Ngươi phải cẩn thận……”

      Giọng của Phong Hoa giống như là liều mạng ra. dùng sức túm chặt lấy tay Trầm Ngọc, lại trận ho khan qua , rốt cuộc mới : “Ngươi phải cẩn thận Thần giới…… Có người muốn……”

      đến đây, bất chợt dừng lại, giống như bị người ta bóp chặt lấy yết hầu. Mọi ngôn ngữ đều thể phát ra, chỉ có tràng tiếng rên cổ quái.

      Trầm Ngọc vốn dĩ chờ đợi đáp án của Phong Hoa, lại dự đoán được đối phương đột nhiên phát điên như vậy. Phong Hoa càng giãy giụa kịch liệt, thanh xích sắt đong đưa càng lúc càng lớn, ngừng quất vào vách tường cùng mặt đất. Phong Hoa giống như mất lý trí, lăn lộn quay cuồng mặt đất. Trầm Ngọc nhíu chặt mày, cuối cùng giữa thanh hỗn độn trong phòng, phán đoán ra vị trí của Phong Hoa.

      Trầm Ngọc đưa tay bắt lấy Phong Hoa, muốn đánh ngất , Phong Hoa lại giống như đột nhiên bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm : “Thần Tôn.”

      Trầm Ngọc cảm thấy Phong Hoa có chuyện muốn , khỏi dừng động tác lại.

      Nhưng Trầm Ngọc lại nhìn thấy, đáy mắt Phong Hoa có mạt ám sắc cùng giãy giụa, thống khổ chợt lóe qua. Ngay sau đó, Phong Hoa đem thân mình cuộn thành tư thế vặn vẹo, tay phải bỗng dưng thò ra, chỉ thẳng vào giữa lưng Trầm Ngọc. trận huyết quang đỏ tươi đột nhiên lên đầu ngón tay !

      *

      Sau khi nghe được những lời từ miệng hai lão nhân về Dốc lòng cổ, Lăng Yên cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời nàng chạy tới chỗ Trầm Ngọc.

      Trong lòng nàng trống rỗng, chỉ có duy nhất ý niệm.

      Tuyệt đối thể để Trầm Ngọc xảy ra chuyện gì.

      Lăng Yên biết chính mình đến tột cùng chật vật đuổi tới chỗ giam giữ Phong Hoa như thế nào. Nàng chỉ biết là khi chạy tới ngoài cửa phòng, nghe thấy bên trong truyền đến thanh ầm ầm chấn động, cơ hồ toàn bộ sống lưng nàng đều lạnh xuống. loại khủng hoảng trước nay chưa từng có lan tràn từ đáy mắt nàng tới khắp mọi nơi thân thể. Lăng Yên lập tức lao vào phòng. mảnh khói mù mịt cùng khung cảnh lộn xộn đập vào mắt nàng.

      Căn phòng tựa hồ vừa mới trải qua phen hỗn chiến. Trận pháp trong phòng cũng đều bị dẫn phát, toàn bộ căn phòng hỗn độn nhìn ra bộ dáng vốn có. Gạch ngói cùng đá vụn rơi đầy mặt đất. Mà ở giữa đống hỗn độn này, Lăng Yên liếc mắt cái liền tìm được thân ảnh Trầm Ngọc và Phong Hoa.

      Phong Hoa nằm mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, mất ý thức, mà Trầm Ngọc lại ngã vào người . Lăng Yên nhìn thấy khuôn mặt Trầm Ngọc, chỉ thấy quần áo nguyên bản sạch của lúc này vô cùng dơ bẩn, chật vật thôi.

      Tâm Lăng Yên gắt gao thít lại. Ma Tôn ngày thường sợ trời sợ đất, thế nhưng lúc này lại vô cùng sợ hãi, bước cũng dám tiến lên.

      Nàng đến chậm.

      Cho dù là dùng hết sức lực của nàng chạy tới, chung quy vẫn là đến chậm.

      Xem tình cảnh giờ, chỉ sợ cổ độc người Phong Hoa sớm chui vào trong cơ thể Trầm Ngọc. Cổ trùng kia dùng ở thân thể người thường, lập tức bị mất mạng. Vậy nếu đó là Thần sao?

      Trầm Ngọc như thế nào?

      Lăng Yên ngay cả tưởng tượng cũng dám nghĩ tới. Khuôn mặt nàng tái nhợt, hai tròng mắt mở to phiếm hồng. Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, đến gần người nọ.

      Nhưng tại thời khắc đầu ngón tay Lăng Yên sắp chạm vào Trầm Ngọc, người ngã mặt đất lại chống thân mình, chậm rãi ngồi dậy.

      Sau đó, khẽ quay đầu, hướng về phía Lăng Yên, thanh mềm hỏi: “A Tình?”

      Lăng Yên dường như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, chớp chớp mắt, thấp giọng đáp: “Ta ở đây.”

      Giọng Lăng Yên còn mang theo cảm xúc khẩn trương cùng nghẹn ngào chưa kịp tan . giờ hai mắt Trầm Ngọc thể nhìn thấy, cho nên giác quan của cực kỳ mẫn cảm. nghi hoặc hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

      có việc gì.” Lăng Yên khẽ đáp. Trong lúc chuyện, nàng cẩn thận xem xét toàn thân Trầm Ngọc, thấy xác thực là bị thương, rốt cuộc nàng mới thở ra hơi, ôm chặt lấy Trầm Ngọc, dùng ngữ khí xác định : “ có việc gì.”

      Cái ôm này thập phần ngắn ngủi, bởi vì Lăng Yên quên còn có người vô cùng nguy hiểm nằm bên cạnh. Rất nhanh, nàng buông Trầm Ngọc ra, đứng dậy đỡ lên. Lúc này, tầm mắt Lăng Yên mới đặt lên người Phong Hoa, nàng thấp giọng hỏi: “ ra tay với chàng?”

      Trầm Ngọc nhàng gật đầu. Tâm Lăng Yên trầm xuống, lại : “Cổ trùng kia……”

      “Cái gì cổ trùng?” Trầm Ngọc khó hiểu, mở miệng hỏi.

      Mắt thấy Phong Hoa trong lúc nhất thời hẳn là vô pháp tỉnh lại, lúc này Lăng Yên mới đem tình bản thân tra khảo được từ hai gã tộc nhân Bạch thị cho Trầm Ngọc, cuối cùng mới lại hỏi: “Chàng có từng thấy cổ trùng kia chui ra hay ?”

      Lăng Yên càng càng yên tâm, nhịn được lại hỏi: “Chàng có việc gì chứ? Vậy cổ trùng kia nơi nào?”

      Trầm Ngọc nghe thấy lời này của nàng, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, vươn tay ra. Lúc này, Lăng Yên mới phát , tay phải của vừa rồi vẫn luôn nắm chặt, tới lúc này mới chậm rãi mở bàn tay ra, đưa đồ vật trong tay đến trước mặt Lăng Yên.

      “Là cái này sao?” Trầm Ngọc xác định hỏi nàng.

      Ở trong tay , con sâu màu xanh lục đậm lớn bằng móng tay cái cuộn tròn. Con sâu này dường như cực kỳ sợ hãi, nằm ở trong lòng bàn tay Trầm Ngọc giống như là bị nướng trong lửa, nhịn được mà vặn vẹo cái đuôi, quay cuồng giãy giụa.

      Lăng Yên: “……”

      Sắc mặt Lăng Yên xanh mét, dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại hai bước lớn, chỉ muốn cách con vật đáng sợ này càng xa càng tốt.

      Trầm Ngọc nhìn thấy biểu tình của Lăng Yên, nghe thấy nàng lui về phía sau, lập tức muốn tiến lên dò hỏi nguyên nhân. Nhưng mà trong tay vẫn cầm con sâu xanh xấu xí kia, đợi tiến lên, Lăng Yên lại cấp tốc lùi ra xa, cự tuyệt : “Chàng đừng tới đây!”

      Trầm Ngọc lập tức đứng tại chỗ, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Lăng Yên : “Chàng…… Chàng mau thu hồi thứ kia lại .”

      Lúc này Trầm Ngọc cũng nghe ra thích hợp trong giọng của Lăng Yên. theo lời nàng, lần nữa thu tay lại. muốn mở miệng, Lăng Yên lại yên tâm, tiếp: “Chàng đừng chạm vào nó!”

      Trầm Ngọc biết nên xử lý vật này như thế nào, chỉ đành tìm cái góc phòng, dùng phượng hoàng chân hỏa vây nó lại, lúc này mới tới bên cạnh Lăng Yên.

      Lăng Yên nhìn chằm chằm cổ trùng run bần bật giữa vòng lửa, sau đó mới đem ánh mắt đặt lên người Trầm Ngọc. Nàng duỗi tay, thay lau tro bụi dính mặt, lẩm bẩm hỏi: “Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

      Trầm Ngọc đem tình giải thích lần. Lúc này Lăng Yên mới biết được, vừa rồi Phong Hoa xác thực là ra tay với Trầm Ngọc. Sau khi cổ trùng kia rời khỏi thân thể Phong Hoa, lập tức hướng về phía Trầm Ngọc. Nhưng biết vì sao, thời điểm sắp sửa tới gần , lại đột nhiên thay đổi phương hướng, muốn chạy khỏi . Trầm Ngọc cảm giác được động tĩnh, tự nhiên là theo bản năng liền duỗi tay tóm lấy con sâu này.

      Ai ngờ, trong lúc Trầm Ngọc bắt lấy cổ trùng, Phong Hoa vì cổ trùng ly thể mà tiên lực cuồn cuộn trong người bị kích phát ra, chỉ thoáng chấn vỡ cơ quan trận pháp trong phòng, làm cho toàn bộ căn phòng đều sụp xuống. Trầm Ngọc sợ Phong Hoa bị thương, liền đem bảo vệ, lúc này mới có màn Lăng Yên tiến vào trông thấy.

      Nghe Trầm Ngọc giải thích xong, ánh mắt Lăng Yên cổ quái nhìn chằm chằm , sau đó lại liếc mắt về phía cổ trùng trong góc phòng, nghe là phải dùng huyết tinh nhiều thế hệ trong Bạch thị nhất tộc luyện chế mà thành.

      Chỉ là, cổ trùng này dẫu lợi hại đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là con sâu. Mà sâu trời sinh chính là sợ điểu.

      Tuy rằng tại Trầm Ngọc mang bộ dáng con người, nhưng thể phủ nhận, chân thân của chính là phượng hoàng, vua của muôn loài chim.

      Lăng Yên nhớ tới chính mình đường khủng hoảng chạy tới đây, lại nghĩ đến tình cảnh giờ, nhịn được trầm mặc xuống.

      Trầm Ngọc sau lúc lâu vẫn nghe thấy động tĩnh từ Lăng Yên, khỏi nghi hoặc nghiêng đầu. an tĩnh như vậy hồi lâu, bất giác lại bắt đầu chú ý tới động tĩnh của cổ trùng trong góc.

      Lăng Yên phát tâm tư của Trầm Ngọc, lại nghĩ tới chân thân của , lập tức nghi hoặc hỏi: “Chàng ăn sâu chứ?”

      Trầm Ngọc ngẩn ra, lắc đầu.

      Lăng Yên nhàng thở ra, Trầm Ngọc lại : “Khi còn muốn ăn sâu Thiên Ngô Sơn, ta liền bị Trần gia gia giáo huấn trận. tại ta chỉ được phép chơi chứ được ăn.”

      Lăng Yên: “…… Chơi cũng được!”

      Trầm Ngọc an tĩnh lại, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ Lăng Yên mở miệng. Lăng Yên bất giác liếc mắt nhìn cái. Vừa rồi tâm tư nàng căng chặt, giờ vất vả mới buông lỏng xuống, nàng rốt cuộc cũng nhớ tới bên cạnh còn có người hôn mê.

      Nàng tới bên người Phong Hoa, xem xét kỹ tình huống đối phương, rốt cuộc mới : “Cổ trùng ly thể, Phong Hoa có việc gì. Tu dưỡng thời gian là có thể khỏi hẳn.”

      Cũng may, lần này kế hoạch của Ám Vân Điện rơi vào khoảng . Đám người kia hẳn là thể dự đoán được, cổ trùng đối với Trầm Ngọc hề có tác dụng.

      Nàng xong lời này lại đứng lên, muốn mở miệng, lại nghe Trầm Ngọc : “A Tình, mới vừa rồi Phong Hoa có với ta chút tình.”

      “Cái gì?” Lăng Yên quay đầu nhìn lại, mới phát thần sắc Trầm Ngọc ngưng lại, xuất nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
      Phong nguyet, nancy1986, Bé Bi4 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Haiz.làm hốt cả hềnh. sâu độc có nguy hiểm đến mấy đều sợ chim :hoho::hoho:

    3. LinhLan601

      LinhLan601 Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      175
      Chương 77: Hóa minh vì ám

      Edit & Beta: LinhLan601

      “Giống như Ma giới, Thần giới cũng có nội quỷ[1].” Trầm Ngọc nhíu mày .

      [1] Nội quỷ: nội ứng, gián điệp,...

      Lăng Yên hiểu , gật đầu: “Thời điểm Phong Hoa xảy ra chuyện, ta cũng hoài nghi. Thân phận bình thường, thực lực cũng vậy, tuyệt đối thể bị người khác dễ dàng đắc thủ như thế. Nhất định là có kẻ ở giữa làm khó dễ.”

      Nàng dừng chút, lại hỏi: “Rốt cuộc là kẻ nào hãm hại Phong Hoa?”

      Trầm Ngọc lắc đầu: “Phong Hoa , thời điểm người nọ ra tay với , chưa từng thấy mặt, nhưng xác thực là kẻ này sử dụng thần lực”

      Việc này đến cũng phiền toái. Hai giới Thần Ma đều có nội ứng, cũng khó trách giới đối với hành tung của bọn họ như lòng bàn tay. Tuy rằng nội ứng ở Ma giới tìm được, nhưng ai biết liệu có còn người khác hay . Mà Thần giới lại càng khó khăn. Nếu muốn rút dây động rừng, há lại dễ dàng như vậy?

      Thấy Lăng Yên trầm tư, Trầm Ngọc lại : “Ta đoán rằng, lần này người bọn họ muốn dùng cổ độc đối phó phải là ta. Ngày thường Phong Hoa đều ở Vân La Thiên tháp, cùng với thượng thần Triều Lâm đều thích hoa cỏ. Hai người nhàn rỗi có việc gì làm ở trong tháp luyện công, dưỡng hoa. Lần này bị cổ độc khống chế, Bạch thị nhất tộc vốn dĩ muốn để trở lại Thần giới, nhưng Phong Hoa chịu làm theo sai khiến của bọn họ, cho nên mới liều mạng dùng tia thần trí còn sót lại đào tẩu. Cuối cùng lại trời xui đất khiến chạy tới Ma giới.”

      Lăng Yên chỉ thoáng cũng hiểu ý tứ của Trầm Ngọc: “Dốc lòng cổ là để xuống tay với người thân cận nhất bên cạnh Phong Hoa. Như vậy mục đích của bọn họ chẳng phải là……”

      “Là Triều Lâm.” Trầm Ngọc tiếp lời nàng.

      Lăng Yên khó hiểu: “Vì sao bọn chúng lại muốn xuống tay với thượng thần Triều Lâm?”

      Ở trong mắt Lăng Yên, nếu hỏi tới hai vị gia hỏa màng thế giữa Thần giới nàng có thể chắc chắn, đó chính là Triều Lâm cùng Trần thượng thần. Hai người này, người say mê với tu luyện, người lại si mê nuôi dưỡng chim chóc, đều là kiểu người để ý đến chuyện bên ngoài. Cho dù lúc trước tam giới đại chiến như vậy, cũng có ai trông thấy hai người bọn họ. Thậm chí ngay cả cửa nhà, bọn họ cũng ra bước. Mọi người cũng theo thói quen xem hai người này. Nhưng giờ, giới lại bày ra mưu như thế, rốt cuộc là có mục đích gì?

      “Xem ra tình cần phải lưu ý ít.” Lăng Yên nhíu mày.

      Trầm Ngọc hơi hơi gật đầu, cuối cùng lại : “A Tình, ta phải trở về.”

      Lăng Yên bỗng nhiên nở nụ cười, thấp giọng đáp: “Ân.”

      giờ Thần giới yên ổn, ta muốn mang Phong Hoa trở về, còn muốn đem tình nội quỷ điều tra ràng. Có lẽ…có lẽ là thời gian rất lâu có biện pháp đến tìm nàng.” Tuy rằng muốn, nhưng Trầm Ngọc vẫn mở miệng ra.

      Lăng Yên làm sao lại ý tứ của . Nàng bình tĩnh : “Ta biết, ta cũng có ý này.”

      Thấy trầm mặc, Lăng Yên lại tiếp: “Hai giới Thần Ma đánh nhau mấy năm, giờ Thần Tôn và Ma Tôn lại có loại quan hệ này, Thần giới tất nhiên là dung, mà ở Ma giới, mọi người cũng cao hứng. Đến lúc đó, hai giới tất đại loạn.”

      Nghe thấy lời này của Lăng Yên, ánh mắt Trầm Ngọc ảm đạm, muốn chút, Lăng Yên lại bước đến bên người : “Cho nên, ta và chàng tạm thời thể để người khác nhìn ra quan hệ giữa chúng ta.”

      Thời điểm nàng ra lời này, đôi tay nhàng nắm lấy bàn tay .

      Trầm Ngọc vốn mất mát, lúc này mới hiểu được ý tứ của Lăng Yên: “Hóa minh vì ám[2]?”

      [2] Hóa minh vì ám:
      -Nghĩa dịch thô: Biến sáng thành tối/Biến chính diện thành núp.
      -Nghĩa : Biến công khai thành thầm, lặng lẽ.
      *Ở đây, câu này mang đại ý là: giờ hai giới Thần Ma đối nghịch nên thay vì công khai nhau hai người chơi trò đương ngầm.


      “Đúng vậy.” Lăng Yên cong khóe môi, khẽ cười, : “Nếu bọn chúng ngấm ngầm bày trò giở mưu, sao chúng ta lại dùng kế sách đối ứng? giới có nội quỷ ở Thần giới, chúng ta liền tương kế tựu kế, khiến bọn họ tin rằng, quan hệ giữa hai giới Thần Ma trở nên quyết liệt. Như vậy, chúng ta vừa diễn cho bọn họ xem, vừa có thể thầm quan sát hành động của bọn họ.”

      “Chàng nghe ta .” Lăng Yên như vậy, liền chớp mắt cười, thấp giọng chuyện cùng Trầm Ngọc.

      *

      Hôm sau, Thần Tôn liền mang theo Phong Hoa bị thương rời khỏi Ma giới.

      Hơn nữa, bởi vì Phong Hoa đánh trọng thương rất nhiều Ma binh, mà Ma giới lại là duyên cớ hại Phong Hoa bị thương, hai phương cãi vã hồi.

      Hai giới Thần Ma nhiều năm như vậy mới có lần hợp tác, lại nghĩ đến nháo tới mức này.

      màn như vậy cứ thế phát sinh trước mặt Thanh Minh. dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Lăng Yên từ xuống dưới. Cho đến khi thân ảnh Trầm Ngọc và người của Thần giới hoàn toàn biến mất, vẫn có phản ứng.

      Lăng Yên nhướng mày nhìn Thanh Minh, : “Ngươi cảm thấy đúng chỗ nào?”

      Thanh Minh ho tiếng, chuyện, ánh mắt lập loè nhìn Lăng Yên: “ có gì thích hợp.”

      thực tế, cảm thấy chỗ nào cũng đều thích hợp.

      Vừa rồi, Thần Tôn cùng Ma Tôn cãi nhau, hình ảnh này là có chút quỷ dị. mình Ma Tôn quở trách người Thần giới, trong khi Trầm Ngọc an tĩnh đứng nghe, ngẫu nhiên mở miệng phản bác lại. Chỉ là còn chưa kịp nhiều lời, bị Lăng Yên ngụm mắng trở về. Hai người tranh chấp tới tới lui lui nửa canh giờ, cư nhiên lại tranh tới cổ trùng người Phong Hoa, đến tột cùng là lưu lại trong tay ai.

      Trầm Ngọc cổ trùng kia thập phần quan trọng, phải đưa về Thần giới để điều tra. Lăng Yên lại mực chắc chắn Trầm Ngọc mang cổ trùng với mục đích khác, sống chết chịu đáp ứng. Hai người cứ tranh chấp như vậy, đến cuối cùng, rốt cuộc vẫn là Ma giới giữ cổ trùng lại. Người Thần giới cũng vui vẻ gì, cho rằng Ma Tôn bụng dạ khó lường, hai phương tan rã trong vui.

      Thanh Minh nghĩ ra, hôm qua ràng hai người còn tình chàng ý thiếp, hôm nay lại thể bình tĩnh chuyện với nhau. Tính tình Ma Tôn ai cũng dám cân nhắc, nhưng nếu Ma Tôn suy nghĩ cẩn thận, quyết định nhất đao lưỡng đoạn[3] với Thần giới, như vậy càng thể tốt hơn.

      [3] Nhất đao lưỡng đoạn ( 一 刀 兩 斷 ): đao cắt đôi.
      Chỉ đoạn tuyệt quan hệ.


      than tiếng, lại hỏi: “Ma Tôn, vậy người giữ cổ trùng kia lại là để làm gì?”

      Lăng Yên nhíu mày, lắc đầu : “ có tác dụng gì, ngươi phái người đem cổ trùng này xử lý, ngàn vạn lần đừng cho nó có cơ hội chui ra hại người.”

      Cổ trùng này đối với nàng quả thực là có tác dụng gì khác. Nàng làm như vậy, chỉ là muốn tìm cơ hội để nháo lên với Thần giới mà thôi. Đương nhiên còn có nguyên nhân càng quan trọng hơn là, nàng sợ Trầm Ngọc sau khi trở về liền đem cổ trùng kia ra chơi. Chuyện này so với tình tam giới đại chiến còn đáng sợ hơn.

      Thanh Minh biết suy nghĩ trong đầu Lăng Yên, vội vàng đáp ứng, chỉ là trong lòng vẫn có chút khó hiểu. Vì thế, chần chờ : “Ma Tôn, người và tiểu phượng hoàng Thần giới, liền……”

      “Như thế nào?” Lăng Yên nghe được ba chữ “tiểu phượng hoàng”, lập tức liếc mắt nhìn Thanh Minh cái, trong mắt tràn đầy vui.

      Thanh Minh dám hỏi lại, lắc lắc đầu, chạy nhanh làm việc Lăng Yên giao phó.

      “Từ từ.” Trước khi Thanh Minh rời , Lăng Yên lại : “Ngươi tìm người đem tình hai giới Thần Ma tranh chấp truyền ra .” Khóe mắt nàng cong cong, thanh trầm thấp : “Truyền càng lợi hại càng tốt.”

      Thanh Minh ngẩn ra, chợt gật đầu, rốt cuộc lúc này mới lui xuống.

      Kể từ ngày đó, Ma giới liền khôi phục lại yên tĩnh vốn có.

      *

      1 tháng trôi qua kể từ khi Trầm Ngọc rời khỏi Ma giới.

      Đến tận lúc này, Lăng Yên rốt cuộc mới nhớ ra, bên trong ngọn núi đằng sau Ma cung còn có con tiểu hồ ly.

      giờ, Lăng Yên ở giữa Ma cung hỏi về hướng của các thế lực khác. Đột nhiên nhớ tới việc này, nàng ngắt lời Thanh Minh, mở miệng hỏi: “Lúc này Hoàn Ly làm cái gì?”

      Thanh Minh đáp: “Còn ở trong núi, là... Cùng Thiên Hồi chơi đến vui vẻ.”

      Lăng Yên: “Thiên Hồi?”

      Lăng Yên ngờ được, Ma tướng như lại có thể lăn vào chỗ chơi đùa cùng tiểu hồ ly kia.

      Thanh Minh gật đầu, cười khổ tiếng, : “Thiên Hồi thích Trăm Tú, nhưng người Trăm Tú thích là Ô Dạ, mà Ô Dạ lại là người hiểu tình cảm, chưa từng biết đến tâm tư của Trăm Tú. Thiên Hồi nhìn đến khó chịu liền muốn cho Trăm Tú hết hy vọng với Ô Dạ. nghe ở phương diện tình , hồ ly tinh vô cùng lợi hại. Vì thế nên Thiên Hồi mới quấn lấy Hoàn Ly, muốn Hoàn Ly dạy cách để Trăm Tú có thể thích mình.”

      Lăng Yên: “……”

      Nàng cực cực khổ khổ ở bên này làm việc, chẳng ngờ được trong hậu viện lại có đám người ngày ngày trình diễn tuồng truy thê oanh oanh liệt liệt.

      Thanh Minh lại : “Ma Tôn muốn gặp tiểu hồ ly kia?”

      cần.” Lăng Yên chút do dự liền cự tuyệt đề nghị của Thanh Minh. Nàng chút cũng muốn bị Hoàn Ly quấn lên người.

      Sau khi hỏi xong tình của Hoàn Ly, Lăng Yên lại hỏi tình huống lúc này của giới. hồi lâu sau, thời điểm Thanh Minh cảm thấy Lăng Yên tiếp tục hỏi nữa, rốt cuộc nàng mới ho tiếng, : “Lần trước Ma giới và Thần giới đại náo hồi, ta để ngươi truyền tin tức , giờ thế nào rồi?”

      Thanh Minh gật đầu, rất nhanh liền báo tình huống bên ngoài cho Lăng Yên.
      Lại , tình nàng phân phó, Thanh Minh hoàn thành mười phần thỏa đáng. Đặc biệt là câu kia của nàng: “Truyền càng lợi hại càng tốt”.
      Thanh Minh xác thực đem chuyện này truyền rất lợi hại. Nguyên bản chỉ là vài câu tranh chấp về cổ trùng, khi truyền tới tai người trong tam giới rất nhanh liền trở thành: Ma Tôn và Thần Tôn trở mặt. Ma Tôn vì lấy tính mạng Phong Hoa, vung tay đại chiến ba ngày ba đêm cùng Thần Tôn. Hai người đánh đến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang[4].

      [4] Nhật nguyệt vô quang: mặt trời, mặt trăng mất ánh sáng.

      Thanh Minh kể lại chuyện xưa này vô cùng sinh động. Thậm chí cảnh tượng hai người đánh nhau cũng chân thực như từng xảy ra.
      Lăng Yên nghe chuyện xưa giống như thuyết thư này, cuối cùng còn nhịn được, hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai thắng?”

      Thanh Minh: “…… Hòa nhau.”

      Lăng Yên đối với kết quả này rất là bất mãn.

      Chỉ là, sau khi nghe xong lời này, Lăng Yên lại : “Thần giới bên kia phản ứng như thế nào?”

      Thanh Minh lắc đầu : “Thần giới có phản ứng gì.”

      Lăng Yên khó hiểu nhíu mày. Trong khoảng thời gian này, nàng vì đóng kịch cho ra hình ra dạng nên vẫn luôn chịu đựng, chưa từng tìm hiểu tin tức liên quan đến Trầm Ngọc. Lúc này, khi nghe Thanh Minh vậy, rốt cuộc nàng mới hỏi đến: “Đây là có chuyện gì?”

      Thanh Minh có chút chần chờ, biết có nên nhắc tới tiểu phượng hoàng trước mặt Lăng Yên hay .

      Lăng Yên hiểu băn khoăn của , cho ánh mắt.

      Lúc này, Thanh Minh mới giải thích: “Nghe sau khi Thần Tôn trở lại Thần giới, bị ba gã tư thần đưa tới Vân La Thiên tháp bế quan, tạm thời có cách nào để ý tới tình Thần giới. giờ mọi vụ của Thần giới đều do ba gã tư thần xử lý. Ba người này tại chưa có động tĩnh gì, vì vậy chúng ta cũng .”

      Thần sắc Lăng Yên khẽ biến, mở miệng hỏi: “Vì sao bọn họ phải đưa tiểu phượng hoàng tới đó?”

      Thanh Minh trầm ngâm : “Là bởi vì đánh mất Thương Lan châu. Đó là đại của Thần giới, dù cho là Thần Tôn cũng bị phạt. Ma Tôn, ngươi có biết việc này ?”

      Nàng ngẩn ra.

      “Ma Tôn?” Thanh Minh bất giác lạ hỏi.

      Lăng Yên im lặng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

      *

      Màn đêm buông xuống, Lăng Yên mình bước ra khỏi Ma cung, biến mất trong bóng đêm.

      lâu sau, tại Thần giới.

      đỉnh cao ngất của Vân La Thiên tháp, Trầm Ngọc thân bạch y, an tĩnh nhắm mắt tu luyện. Đàn hương lượn lờ giữa điện, bất thình lình bị trận gió lạnh đảo loạn. Trầm Ngọc cảm giác được hơi thở bốn phía có biến hóa, bỗng nhiên quay đầu lại.

      “Ai?” Giọng thanh lãnh mang theo xa cách vạn dặm.

      Lăng Yên ngồi ở bên cửa sổ, nghe thấy ngữ khí bất đồng với ngữ khí quen thuộc của Trầm Ngọc, bất giác im lặng.

      ra, bộ dáng ở trước mặt người ngoài của chính là như vậy, Lăng Yên thầm nghĩ.


      -------------------
      LinhLan601: xin lỗi mọi người, khoảng thời gian trước gia đình mình có chút chuyện nên mình thể tiếp tục việc edit. giờ mọi chuyện qua, mình quay trở lại với công việc. Hứa lấp xong 2 hố mình cầm. Mong mọi người vẫn ủng hộ
      Cao Hang, Phong nguyet, hoaibt5 others thích bài này.

    4. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      vẫn đợi nàng. thanks nàng edit.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Mong chờ chương mới! Chào mừng nàng @LinhLan601 khơm bách!
      Sao chương này dài nhỉ? Mình chỉ thắc mắc là giờ mắt của tiểu phượng hoàng sáng ra chưa thôi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :