1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      Nàng @Diệp Nhược Giai ơi nàng Giai, bộ này drop rồi hả nàng, nhớ cặp Chim Tôn quá nàng ơi.
      Mong nàng tái xuất.
      levuong thích bài này.

    2. LinhLan601

      LinhLan601 Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      175
      Edit: LinhLan601

      Chương 74: Thương Lan châu

      ra, mắt Trầm Ngọc giờ tuy mù nhưng lại yếu ớt như nàng nghĩ. Vậy mà, nàng vẫn xem Trầm Ngọc là người ngay cả đường cũng thể được bình thường mà chiếu cố. Trầm Ngọc từng nàng vài lần nhưng nàng cũng chưa từng tin tưởng. tại nghĩ đến, là chính mình quá mức xem thường .

      “Nhưng thời điểm ta gặp được , đôi mắt còn……” Lăng Yên rất nhanh lại nghĩ đến chuyện này, do dự .

      Xích Diễn lại thở dài, lúc này mới giải thích: “Ngươi có từng nghe qua về Thương Lan châu?”

      Lăng Yên từ sinh ra ở Thần giới, tuy rằng về sau rời khỏi Thần giới thời gian, nhưng tình về Thương Lan châu, lại thập phần ràng.

      Chuẩn xác mà , ngay cả đối với Thần giới, Thương Lan châu cũng là truyền thuyết.

      Trung tâm Thần giới gọi là Vân La Thiên tháp, nơi đó là địa phương mà nhóm thượng thần lựa chọn bế quan. Bởi vì ở trong tháp, có thiên địa linh khí tinh thuần nhất, có thể khiến cho tu luyện giả làm ít công to[1].

      [1] Làm ít công to: sức lực bỏ ra ít nhưng thành quả nhận lại nhiều.

      Địa phương quan trọng như thế, Thần giới tự nhiên là mười phần coi trọng. Giống như Thiên Ngô Sơn có Trần thượng thần trông coi, Vân La Thiên tháp cũng có người thực lực sâu lường được trấn giữ. Vị thượng thần kia đến tột cùng sống bao lâu thế gian, tu vi tới loại trình độ nào, người khác hoàn toàn thể biết. Mọi người chỉ biết là tồn tại, Vân La Thiên tháp liền tồn tại.

      Người này được chúng thần tôn kính, thậm chí mỗi đời Thần Tôn, đều cần phải thông qua khảo nghiệm của .

      Tên của người nọ là Triều Lâm.

      Khi còn , Lăng Yên cũng là kẻ có tính tình sợ trời sợ đất, có mấy phần biết trời cao đất dày. Người khác càng kính, càng sợ, nàng càng muốn đến, càng muốn chạm vào. Vì vậy, cho dù là Thiên Ngô Sơn hay là Vân La Thiên tháp, đều là nơi nàng thường xuyên tới.

      Nàng ở Thiên Ngô Sơn nhận thức Trần thượng thần, giữa Vân La Thiên tháp lại nhận thức Triều Lâm. Khi đó, mỗi lúc rảnh rỗi có việc gì làm, nàng liền chạy đến hai nơi này, còn mang theo Thu Linh tiên tử cùng tới chơi đùa. Hai người ở trong tháp chọc ít phiền toái, nhưng cũng may thượng thần Triều Lâm là người tính tình hiền hoà, so đo với hai người bọn họ.

      Triều Lâm si mê tu hành, cũng si mê với việc trợ giúp người khác tu hành. Cho nên thời điểm nhàn rỗi, xách Lăng Yên lại đây, chỉ điểm, dạy dỗ cho nàng rất nhiều tình tu hành.

      Thời gian lâu dần, Lăng Yên tuy chú ý, nhưng tu vi sớm vượt qua đại đa số tiên nhân cùng tuổi, được xếp vào hàng ngũ chiến thần của Thần giới.

      Lăng Yên vẫn luôn nhớ ràng, khi đó mọi nơi trong Vân La Thiên tháp nàng đều có thể , nhưng chỉ có duy nhất chỗ được, đó chính là đỉnh tháp Vân La Thiên.

      Nàng từng ở bên dưới, đứng ở rất xa nhìn qua, đỉnh tháp có thứ gì đó sâu kín tản ra quang mang. Đó là loại vầng sáng vạn phần xinh đẹp. Giữa đầy trời lưu vân, sắc thái khó phân, như mộng như ảo.

      Triều Lâm với nàng, đó là thứ mà tốn mấy chục vạn năm thời gian, vẫn luôn muốn làm.

      muốn thử lợi dụng linh khí thiên nhiên, chế thành viên bảo châu. Viên bảo châu này có được thần lực hơn mười vạn năm tinh thuần nhất, là vật thuần tịnh nhất, sạch tia tì vết, chứa hạt bụi nào của thế gian.

      Triều Lâm , nếu có ngày luyện chế thành công bảo châu này, gọi nó là Thương Lan.

      Đó là đồ vật mà tâm huyết cả đời Triều Lâm ngưng tụ thành.

      Trong lời miêu tả sinh động của Xích Diễn, Lăng Yên nhớ tới chuyện này. Nàng chợt ngước mắt, thanh khô khốc, mở miệng : “Thương Lan châu luyện thành?”

      “Đúng vậy.” Xích Diễn gật đầu, lại : “Triều Lâm thượng thần đối đãi với tiểu Thần Tôn như con cái mình sinh ra. Thấy sinh ra yếu ớt, vẫn luôn muốn giúp . Về sau, khi tiểu Thần Tôn thông qua thí luyện của Vân La Thiên tháp, ngày chính thức trở thành Thần Tôn cũng trùng hợp là ngày Thương Lan châu ngưng thành. Triều Lâm thượng thần lập tức đem hạt châu kia tặng cho Thần Tôn”.

      “Thương Lan châu quả là kỳ vật. Sau khi Thần Tôn có được hạt châu này, đôi mắt mới có thể nhìn mọi vật giống như người thường.”

      Nhưng giờ, Trầm Ngọc lại thể nhìn thấy. như vậy, Thương Lan châu hẳn là còn ở người .

      Lăng Yên nghĩ tới điểm này, lại nhớ đến dị trạng mấy ngày qua của chính mình, khỏi ngưng mắt nhìn về phía Xích Diễn.

      Xích Diễn bất đắc dĩ gật đầu, xác định suy nghĩ trong lòng nàng: “ sai, Thần Tôn đem Thương Lan châu cho ngươi.”

      Vì vậy, thương thế khi phá trận lần trước của Lăng Yên mới có thể nhanh chóng tốt lên như vậy, thậm chí nàng còn khôi phục lại thần lực. Tất cả điều này đều là bởi Thương Lan châu, bởi Trầm Ngọc đưa nó cho nàng.

      Lăng Yên xoay người ra ngoài, Xích Diễn sửng sốt, vội vàng gọi nàng lại: “Ngươi muốn đâu?”

      “Trả lại Thương Lan châu cho .” Lăng Yên chút do dự .

      Xích Diễn cười khổ, lắc đầu : “Nếu có thể dễ dàng như thế, chúng ta cũng cần lo lắng đến vậy.”

      “Vốn dĩ, chúng ta cũng muốn thu hồi lại Thương Lan châu cho Thần Tôn, nhưng Thần Tôn , sớm dự liệu chuyện này, cho nên thời điểm đưa Thương Lan châu cho ngươi, đem bảo châu hòa nhập thành thể với ngươi, vô pháp lấy ra.”

      Nghe được lời này của Xích Diễn, Lăng Yên rốt cuộc nhăn mày lại. Lúc trước nàng nghĩ tới vô số loại nguyên nhân, Trầm Ngọc đến tột cùng làm thế nào mới khiến nàng khôi phục nhanh như vậy. Ngàn vạn lần nghĩ tới, lại dùng phương pháp này. Thương Lan châu là chí bảo Thần giới, giờ Trầm Ngọc lại tiếc dùng biện pháp như vậy chữa khỏi cho nàng, nàng....còn cái gì mà ràng?

      Thấy thần sắc của Lăng Yên, Xích Diễn than : “Ta là người nhìn Thần Tôn lớn lên. Từ , so với ai khác đều ràng việc bản thân muốn làm hơn cả. Đây là lần duy nhất tùy hứng làm ra loại chuyện này. Chỉ là, việc này quan hệ trọng đại, chúng ta là……”

      Lăng Yên tự nhiên biết chuyện này có bao nhiêu lớn. Trầm Ngọc đưa chí bảo Thần giới cho người khác, mà người này lại còn là Ma Tôn. Loại chuyện như vậy, xem như là đem con át chủ bài cuối cùng của chính mình giao vào tay địch nhân. Nếu nàng muốn dùng Thương Lan châu đối phó với Thần giới, đối phó với Trầm Ngọc hai mắt mù vì mất bảo châu, như vậy, hết thảy hậu quả, đều do Trầm Ngọc người gánh vác.

      Nàng đột nhiên nhớ tới ngày Trầm Ngọc cứu nàng từ Thúy Tú Sơn Trang, những lời hai người trong sơn động khi ấy.

      Trầm Ngọc hỏi nàng, nếu lại có lần lựa chọn, nàng chọn như thế nào?

      suy nghĩ rất lâu, biết nàng phải người tội ác tày trời. muốn bồi ở bên cạnh nàng. Khi đó Lăng Yên lại đáp ứng , nàng khăng khăng phải về Ma giới. Trầm Ngọc tuy mất mát, lại chưa từng nhiều lời nửa câu, cứ thế đưa nàng về Ma giới.

      Nghĩ đến lúc ấy Trầm Ngọc hạ quyết định này, muốn ở bên cạnh nàng, nhưng lại làm như vậy, đó là bởi vì thể.

      Lăng Yên biết ban đêm trong sơn động kia, đến tột cùng Trầm Ngọc trằn trọc như thế nào.

      Những việc đó, nàng chưa từng biết..

      Mãi cho đến sau này, khi nàng gặp gỡ Tích Hàn ở ma cung, Trầm Ngọc cứu nàng, đem Thương Lan châu cho nàng.

      Nàng biết, đó là loại tín nhiệm. Loại tín nhiệm này ép tới khiến lòng nàng có chút chua xót. Nàng làm sao cũng nghĩ đến, Trầm Ngọc vì nàng mà làm ra chuyện như vậy. Nàng chưa từng nghĩ, ngày, sau khi bị Thần giới ruồng bỏ, thân là ma loại như nàng, vẫn còn có thể nhận được tin tưởng chút nghi ngờ ấy.

      Ánh mắt Lăng Yên buông xuống, quay đầu lại ra ngoài: “Ta tìm Trầm Ngọc.”

      Xích Diễn vốn dĩ còn có chuyện muốn , nhưng thấy Lăng Yên quay đầu lại mà ra ngoài, chỉ có thể từ bỏ. Cánh tay vươn ra của cũng đành thu lại, nhàm chán sờ sờ mũi, rốt cuộc theo Lăng Yên qua đó.

      *

      nhiều ngày ở ma cung, sau khi Lăng Yên và Trầm Ngọc vất vả mới hòa hảo trở lại, sáng sớm Lăng Yên luôn tới chỗ Trầm Ngọc ở. Hai người cho dù là làm gì, nhưng nàng cũng nhất định phải nhìn chằm chằm Trầm Ngọc, đem hết thảy xung quanh đều chiếu cố tốt mới thôi.

      Mà hôm nay, bởi vì xuất của Xích Diễn, hai người lại chuyện với nhau hồi, mãi cho đến lúc này, nàng mới tới chỗ Trầm Ngọc.

      Trầm Ngọc đứng ở bậc thang ngoài cửa phòng, bóng của mái hiên rơi xuống, phủ lên người . đỡ tường, lẳng lặng chờ đợi, tựa như bức họa trong gió xuân, khóe mắt, đuôi mày đều ánh lên hơi thở ấm áp.

      Lăng Yên đến nửa đường liền dừng lại, đứng ở xa xa nhìn người nọ. Nàng nhớ thời điểm mới gặp gỡ Trầm Ngọc, vẫn là con phượng hoàng ánh vàng rực rỡ, người lập loè năm sắc hoa quang, so với thái dương bầu trời kia còn chói mắt hơn.

      Đó mới là bộ dáng vốn có của Trầm Ngọc, mà phải giống như tại, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi dưới bóng râm.

      Cõi lòng Lăng Yên phức tạp, rốt cuộc vẫn bước về phía .

      Nghe thấy động tĩnh, Trầm Ngọc lập tức quay đầu về hướng Lăng Yên, nhàng gọi: “A Tình?”

      “Ân.”

      Lăng Yên cảm thấy thanh của chính mình có chút nghẹn ngào, nàng khỏi bước nhanh hơn. Trầm Ngọc còn chưa hiểu phía trước có chuyện gì, Lăng Yên đâm vào trong lồng ngực .

      Sức lực nàng , Trầm Ngọc bị nàng đâm đến ngẩn ra, thân hình nhoáng lên. chút do dự, lập tức nâng tay, gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực. Lăng Yên vùi đầu trước ngực , trầm tĩnh lúc lâu vẫn mở miệng. Trầm Ngọc phát đúng, khẽ hỏi: “ xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao vậy?”

      Lăng Yên lắc đầu, .

      Trầm Ngọc thấy nàng như vậy, cũng tiếp tục hỏi, chỉ nhàng vỗ lưng nàng, chút lại chút, vô cùng cẩn thận, tựa như trấn an động vật bị thương.

      Tâm tình Lăng Yên vốn trầm trọng, cảm giác được động tác của đối phương, lại bất giác nín khóc mỉm cười.

      Nàng khẽ nâng mắt, mổ lên khóe môi Trầm Ngọc.

      Động tác của dừng lại, khó hiểu chớp chớp mắt.

      Lăng Yên rời khỏi lồng ngực Trầm Ngọc, lại nắm lấy tay . Ấm áp trong lòng bàn tay tựa hồ làm bình phục tâm tình của nàng. Nàng nhàng kéo tay người nọ, thấp giọng : “Chàng đem Thương Lan châu cho ta, sợ ta gây bất lợi với Thần giới sao?”

      Nghe được lời này của Lăng Yên, Trầm Ngọc mới hiểu được vì sao cảm xúc của nàng bất chợt xảy ra biến hóa.

      Trầm Ngọc yên lặng trong chốc lát, mới lắc đầu : “Ta nghĩ được nhiều như vậy.”

      Lăng Yên ngẩn ra.

      tình trọng đại, ân oán liên lụy phức tạp trong mắt nàng, ở trong lòng Trầm Ngọc, bất quá chỉ là câu ngắn gọn như vậy mà thôi.

      Trầm Ngọc giải thích việc này, mà tiếp: “Xích Diễn trở lại sao? tình cổ độc tra đến đâu rồi?”

      trở lại, cũng đem những việc năm đó cho ta.” Lăng Yên biết Trầm Ngọc muốn nhiều lời, rất nhanh cũng thu thập tốt tâm tình. Đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Ngọc, mở miệng tiếp: “Xích Diễn , giờ Nhân giới chỉ có Miêu Cương ở Tây Nam sử dụng cổ thuật, mà trong đó, cổ thuật cao cường nhất, là thôn Bạch thị nhất tộc. Mà Bạch thị nhất tộc, giờ ở trong tà giáo Ám Vân điện.”

      “Ám Vân điện?” Trầm Ngọc lập tức liền minh bạch: “Là tà giáo mà tám đại tông môn của Nhân giới phải đối phó?”

      “Đúng vậy.”

      tại, cùng Ám Vân điện lui tới cực mật, là giới.

      “Ta phái người tới Ám Vân điện bắt người. Chỉ cần bắt được tộc nhân Bạch thị, nhất định có thể hỏi ra biện pháp giải độc người Phong Hoa.” Lăng Yên .

      Trong lúc nàng chuyện, ở cách đó xa, Thanh Minh nhanh chóng chạy tới đây.

      “Ma Tôn! Bên trong địa lao xảy ra chuyện!” Thanh Minh vội vàng, bất chấp cảnh tượng lúc này, thấy Lăng Yên liền : “Đột nhiên thần lực Phong Hoa bạo trướng, phá vỡ phòng thủ địa lao, chạy ra ngoài!”
      nancy1986, Tôm ThỏHằng Lê thích bài này.

    3. LinhLan601

      LinhLan601 Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      175
      Chương 75: Dốc lòng cổ

      Edit+beta: LinhLan601


      Tình hình Phong Hoa quả nhiên thích hợp.

      Lăng Yên cùng Trầm Ngọc nghe được lời này của Thanh Minh, lập tức chạy đến nơi giam cầm Phong Hoa, liền thấy biết từ khi nào phá vỡ phòng thủ Ma giới. đám Ma binh đối diện chống lại từng đòn công kích của . Mà ở bốn phía, Ma binh bị thương nằm ngang dọc, miệng vết thương người vô cùng dữ tợn, rất dễ nhìn ra Phong Hoa là hạ tử thủ.

      Mắt thấy tình hình này, thần sắc Lăng Yên đột biến, lập tức đẩy Trầm Ngọc tới chỗ Thanh Minh, chính mình vọt đến chỗ Phong Hoa.

      Thần chí Phong Hoa sớm còn ràng, thấy Lăng Yên xông tới, khóe miệng phát ra tràng tiếng cười cổ quái. Ngay sau đó, là hồi công kích theo kết cấu. Phong Hoa đứng hàng Ngũ phương chiến thần, thực lực tất nhiên là yếu. giờ lại bị cổ độc khống chế, ra tay phi thường tàn nhẫn. Lăng Yên vội vàng né tránh, đem đao Danh Lưu gọi ra, đỡ đợt công kích cuối cùng.

      Lăng Yên mấy phen lui về phía sau, nhưng Phong Hoa lại chưa từng có chút ý tứ lưu thủ, thậm chí màng tất cả, liên tiếp phát ra sát chiêu đáng sợ nhất, giống như muốn cùng Lăng Yên đồng quy vu tận!

      Trong lòng Lăng Yên trầm xuống. Nàng biết đến tột cùng là người phương nào thầm thao túng Phong Hoa, mục đích của đối phương là gì. Nhưng xem tình hình này, nếu nàng sử dụng toàn lực, công kích trước mắt chắc chắn dừng lại!

      Nghĩ đến đây, Lăng Yên hừ lạnh tiếng, đao ý phát ra, người hóa thành đạo tàn quang, nhắm thẳng tới mặt Phong Hoa!

      Nàng biết an nguy của thập phần mấu chốt. Nếu nàng đáp ứng Thần giới điều tra tình cổ độc, liền thể để Phong Hoa xảy ra chuyện gì ở Ma giới. Nếu , quan hệ giữa hai giới về sau, khó mà trước được.

      Lần này Lăng Yên ra tay cũng phải là hạ sát thủ. Trong lòng nàng sớm tính kế, muốn nương theo đao thế bức lui Phong Hoa. Chờ đến khi hơi lộ ra sơ hở, liền chưởng đánh vào cổ , lần nữa trói lại.

      Trong lòng Lăng Yên cân nhắc ràng, thấy có bất luận vấn đề gì. Phong Hoa cũng xác thực bị đao này của nàng bức lui. Nhưng Lăng Yên lại ngờ tới, sau khi nàng vỗ chưởng mạnh cổ , lại vẫn có thể êm đẹp đứng đó.

      Trong lòng Lăng Yên cả kinh. Ngay lúc này, mặt Phong Hoa mang theo ý cười quỷ dị, phen chế trụ cổ tay Lăng Yên, sau đó làm ra động tác cổ quái.

      bàn tay khác của nhàng vươn ra, hai ngón tay đánh úp về phía ngực nàng.

      cỗ hơi thở tràn ngập huyết tinh từ tay truyền đến. Lăng Yên muốn bứt khỏi Phong Hoa, lại bởi vì động tác của mà vô pháp thoát ra!

      Mắt thấy ngón tay Phong Hoa sắp chạm tới ngực nàng, đột nhiên, trận sóng nhiệt dâng lên, đôi mắt Lăng Yên trầm xuống, mượn bức tường nhiệt nóng rực, tránh thoát khỏi ta. Nàng vội vàng thối lui mấy bước, nhìn về phía sau.

      Cách đó xa, tay áo Trầm Ngọc quét, nguyên bản bức tường nhiệt trước mặt Phong Hoa lập tức bùng lên ánh lửa, đem vây lại trong đó.

      “A Tình!”

      Trầm Ngọc gọi Lăng Yên, Lăng Yên hiểu ý, tuyết quang lưỡi đao thoáng , đem ngọn lửa kia bổ ra vết rách. Thân hình Lăng Yên như điện, đến gần Phong Hoa, khó khăn thay đổi phương hướng lưỡi đao, sống dao lập tức đánh xuống đầu vai . Cả người Phong Hoa chấn động, thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn về phía Lăng Yên. Lúc này lại muốn vươn tay tới, nhưng ý thức lâm vào hôn mê, thân mình thẳng tắp đổ xuống mặt đất.

      Lăng Yên ngưng mắt nhìn người nằm đất, hai hàng lông mày nàng nhíu lại. biết vì sao, nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó vô cùng cổ quái.

      Ngọn lửa bốn phía bỗng nhiên tiêu tán. Lúc này Trầm Ngọc chạy tới đây, chuẩn xác bắt được cổ tay Lăng Yên, lo lắng hỏi: “Có bị thương chỗ nào hay ?”

      Lăng Yên ngước mắt nhìn , phải đến lúc này, nàng mới tin tưởng người này dù nhìn thấy, nhưng so với tưởng tượng của mình lại mạnh hơn rất nhiều lần.

      Chỉ khi quen với hắc ám, dưới tình huống đó mới có thể chuẩn xác phán đoán ra vị trí của bọn họ, cũng ra tay tương trợ nàng. Lăng Yên khó có thể tưởng tượng được, Trầm Ngọc đến tột cùng trải qua tình gì trong quá khứ, lại làm thế nào ở dưới hoàn cảnh đó có thể tu luyện đến trình độ này.

      Lăng Yên nhàng lắc đầu, cầm lấy tay , : “Ta có việc gì.”

      Nàng thầm nghĩ, mặc kệ như thế nào, nàng cũng nghĩ cách chữa khỏi đôi mắt .

      Hai người cùng ra tay, cuối cùng mới chế trụ được Phong Hoa phát cuồng. Sợ sau khi tỉnh lại vô pháp khống chế, Lăng Yên phái người trói lại chặt chẽ, thậm chí còn dùng vài đạo trận pháp, lúc này mới đem người khóa lại trong phòng, để trọng binh trông coi.

      Nhưng dù là như vậy, Thanh Minh vẫn thể yên tâm. nhìn chằm chằm Phong Hoa hôn mê, lắc đầu nhíu mày : “Ma Tôn, chỉ sợ mấy thứ này khóa được .”

      Vừa rồi Lăng Yên mới giao thủ qua cùng Phong Hoa, tự nhiên biết người này khi phát cuồng có bao nhiêu đáng sợ. Cấm chế bình thường với có lẽ có tác dụng gì. Muốn coi chừng , chỉ sợ còn phải có người chuyên môn thủ tại đây mới được.

      Chỉ là lúc ta phát cuồng, dù cho là Thanh Minh, chỉ sợ cũng phải đối thủ của . Mà tại, Lăng Yên cần phải tới Ám Vân điện ở Nhân giới điều tra phương pháp giải cổ độc, tất nhiên là thể phân thân.

      Ngay tại thời điểm Lăng Yên suy nghĩ như vậy, Trầm Ngọc tựa hồ hiểu được chần chờ của nàng. chủ động mở miệng : “Để ta thủ ở chỗ này .”

      Lăng Yên hơi hơi chần chờ. Tuy nàng biết để Trầm Ngọc lưu lại nơi này là lựa chọn tồi, so với việc để tới giới cùng nàng chính diện đối kháng, chi bằng giữ ở ma cung trông coi Phong Hoa.
      Nhưng trong lòng Lăng Yên lại chút yên tâm. Dù nàng biết, tuy nhìn thấy nhưng thực lực tuyệt đối kém hơn so với bất luận kẻ nào.

      Lúc này, Trầm Ngọc lại : “Để những người khác tới canh giữ Phong Hoa ta cũng thể yên tâm, bằng để cho ta tự mình đến đây .”

      Trầm Ngọc kiên trì như vậy, rốt cuộc Lăng Yên cũng thêm gì nữa. Nàng nhàng gật đầu, bất đắc dĩ : “Vậy tốt. Ta nhanh chóng tìm được biện pháp giải thứ cổ độc này. Chàng hảo hảo ở đây chờ ta.”

      xong lời này, Lăng Yên dừng lại chút, ngay sau đó lại : “Ta để Thanh Minh lưu lại nơi này với chàng. Ở bên ngoài còn có người Ma giới, có chuyện gì bọn họ lập tức tới đây.”

      Trầm Ngọc nghiêm túc nghe lời Lăng Yên . Chờ đến khi nàng xong, mới dịu dàng đáp: “Được.”

      Lăng Yên lại đem mọi việc phân phó xuống, thậm chí còn tự mình trói Phong Hoa thêm Phong Hoa vòng, kiểm tra lại cấm chú trong phòng lần nữa. Lúc này, nàng mới vạn phần muốn mà rời khỏi ma cung.

      *

      Lần này Lăng Yên tiến vào Nhân giới, tất nhiên là kế hoạch chu toàn. Nàng mang theo ít binh mã Ma giới, mà Thần giới, dưới dẫn dắt của Xích Diễn cũng có ít người.

      Nhân mã hai phương nhiều năm như vậy mới liên thủ với nhau, mặc kệ là ai, ít nhiều đều có chút mất tự nhiên. Vì thế, giữa khí xấu hổ như vậy, binh mã hai bên dường như bắt đầu thi đấu tốc độ. Mọi người cưỡi đụn mây, chỉ thấy tầng mây điên cuồng kích động, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa phương cần đến.

      Mấy ngày qua, Thần Ma hai giới khắp nơi điều tra, sớm khiến người trong Ám Vân điện sinh ra cảnh giác. Chỉ là đám người Lăng Yên cũng sớm có chuẩn bị. Vài người còn chưa kịp trốn quá xa, bị bọn họ tìm được tung tích.
      Người của Bạch thị nhất tộc chạy trốn tới giới, muốn tìm kiếm che chở của Vương. Nhưng thời điểm bọn họ còn chưa tìm được giới, binh mã hai giới Thần Ma đuổi tới nơi.

      Xa xa nhìn hai lão nhân râu bạc thân hình thấp bé, Lăng Yên có chút kinh ngạc, dự đoán được người chế ra loại cổ độc quái dị này có bộ dáng như vậy.

      “Các ngươi còn tính toán nơi nào?” Bắt mấy lão nhân nhân này cần hao phí sức lực, thậm chí đơn giản đến mức Lăng Yên cũng có chút ngoài ý muốn. Nàng kêu vài tên Ma Binh đem người áp lại, chính mình đến trước mặt bọn họ, cẩn thận quan sát đối phương phen, mới : “Các ngươi chính là người hạ cổ Phong Hoa.”

      Thủ hạ của mình làm việc, Lăng Yên tất nhiên là thập phần tín nhiệm. Tin tức Ma giới vô cùng chuẩn xác, cho nên khẩu khí Lăng Yên cũng mười phần chắc chắn.

      Hai lão nhân biết mình chọc phải người nào, tự nhiên cũng có thể đoán được thân phận của Lăng Yên. Hai người bọn họ liếc nhau, mở miệng, chỉ trừng mắt đề phòng Lăng Yên.

      Lăng Yên khẽ cười tiếng, gì, nhưng Xích Diễn phía sau lại nhịn được, lên tiếng: “Cổ độc kia có biện pháp giải hay ?”

      Hai lão nhân dường như muốn trả lời, gắt gao mím môi . Xích Diễn cau mày, quay đầu nhìn về phía Lăng Yên.

      Lăng Yên : “Trước mang người về rồi sau.”

      Xem ra cũng chỉ có biện pháp này. Xích Diễn gật đầu, đoàn người trói gô hai người kia lên, trở về Ma giới. Trong lòng Lăng Yên nhớ Trầm Ngọc, tất nhiên là động tác cực nhanh. Ai biết bọn họ còn chưa kịp trở lại Ma giới, Thần giới lại mở ra trận pháp, là có chuyện quan trọng muốn gọi Xích Diễn trở về.

      “Làm sao vậy?” Lăng Yên bất giác tò mò. Thời điểm Thần giới sốt ruột như vậy là vô cùng hiếm thấy, thoạt nhìn hẳn là xảy ra đại gì.

      Xích Diễn cũng rất nghi hoặc khó hiểu, chỉ nhàng lắc đầu, khó xử nhìn Lăng Yên.

      “Ngươi về trước .” Lăng Yên biết yên lòng, vì thế : “Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta ăn mất Thần Tôn nhà ngươi?”

      xong, Lăng Yên ngơ ngẩn, lời này quá mức hố người, vì thế liền ho tiếng, sửa lời: “Ta khi dễ tiểu Thần Tôn nhà ngươi, mau trở về thôi.”

      Xích Diễn đường nhìn Lăng Yên và Trầm Ngọc, tự nhiên hiểu được Lăng Yên đối đãi với Trầm Ngọc như thế nào. lắc đầu : “Ta lo lắng chính là Phong Hoa……”

      Lăng Yên nghe được lời này, rốt cuộc nghiêm mặt : “Việc của Phong Hoa, ta cùng với Trầm Ngọc tự nghĩ cách. Nhất định có thể hỏi ra phương pháp giải cổ.”

      Xích Diễn gật đầu, liếc mắt nhìn hai lão nhân bên cạnh, khẽ thở dài: “Chỉ hy vọng như thế.”

      Sau khi Xích Diễn rời khỏi, Lăng Yên liền mang theo hai gã Bạch thị tộc nhân về tới Ma giới.

      Cổ thuật Nhân giới là đồ vật cổ quái, Thần Ma cũng chưa từng có quá nhiều tiếp xúc. Trong lúc nhất thời, mọi người cũng biết nên làm như thế nào. Cũng may bọn họ sớm gọi người từ Nhân giới vơ vét đống lớn thư tịch về cổ thuật. Sau khi xác định Phong Hoa còn chưa tỉnh lại, tâm Lăng Yên rốt cuộc buông xuống chút.

      Nàng cũng vội tìm Trầm Ngọc. Trước đem hai lão nhân đưa tới địa lao, lại gọi người đem những thư tịch có liên quan tới cổ thuật ôm đến, mặt lật xem, mặt dò hỏi hai người kia.

      Trong lúc này, Lăng Yên sử dụng ít biện pháp khảo vấn hai gã tộc nhân Bạch thị, hai người rốt cuộc phải là người xương cứng, lăn lộn trong chốc lát liền chịu nổi.

      Vì thế, Lăng Yên lật tờ thư tịch trước mặt, liếc mắt nhìn bọn họ cái, lại : “ giới bất quá là coi các ngươi như quân cờ mà thôi. Nếu bọn họ muốn giữ các ngươi, chỉ sợ sớm phái người che chở, làm sao các ngươi lại bị ta chộp tới nơi này?”

      “Các ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận. Dù các ngươi chịu cho ta cũng được, cùng lắm đem đám tộc nhân Bạch thị tới đây khảo vấn, chắc hẳn có người chịu ra biện pháp giải cổ, có phải hay ?”

      Nghe thấy lời này của Lăng Yên, sắc mặt hai người xanh mét, càng thêm khó coi. Lăng Yên thấy thời gian sai biệt lắm, liền gấp thư tịch lại, cười như cười, : “Như thế nào, chịu sao?”

      lão nhân than tiếng, gục đầu xuống, người còn lại liếc cái, rốt cuộc mới cắn răng, nhìn về phía Lăng Yên.

      Lăng Yên vốn tưởng rằng hai người ra phương pháp giải cổ, ai ngờ người nọ lại lắc đầu, : “Cổ trong cơ thể người kia là Dốc lòng cổ.”

      “Dốc lòng cổ?” Lăng Yên muốn mở miệng hỏi lại, đột nhiên lại nghĩ đến thư tịch mình vừa mới lật qua. Nàng vội vàng lấy lại cuốn thư tịch, mở ra tìm kiếm phen. Trong chốc lát, nàng liền tìm thấy tờ đánh dấu Dốc lòng cổ.

      Lăng Yên nhấp môi nhíu mày nhìn, giọng khàn khàn của lão nhân vang lên giải thích: “Dốc lòng cổ mang kịch độc, nhưng lần đầu nhập cổ, người nọ trúng độc, mà chỉ bị khống chế khiến thần chí ràng mà thôi.”

      Lăng Yên có mở miệng, vẫn nghiêm túc nhìn những gì trang sách ghi lại, càng xem thần sắc càng khó coi. Nàng lẩm bẩm : “Lần đầu nhập cổ là có ý tứ gì?”

      Lão nhân kia có chút chật vật, ho tiếng mới hừ lạnh : “Cổ này lợi hại ở chỗ là độc của nó. Lần đầu tiên nhập cổ chỉ là đem độc dưỡng ở người mà thôi. Về sau, khi cổ trùng thành thục, nó mới có thể thoát ly khỏi ký chủ đầu tiên, tự chui ra từ đầu ngón tay, tìm kiếm mục tiêu thứ hai.”

      Ánh mắt Lăng Yên ám trầm, đột nhiên nhớ tới thời điểm chiến đấu cùng Phong Hoa.

      Khi đó, chưởng của nàng bổ xuống cổ Phong Hoa vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại hề hôn mê, mà ngược lại, làm động tác cổ quái —— vươn hai đầu ngón tay hướng về ngực nàng.

      Khi đó, nàng ràng cảm nhận được hơi thở huyết tinh dày đặc, còn có trận sát khí hàn.

      Chỉ là thời gian lúc ấy quá mức ngắn ngủi, nàng cũng chưa kịp hoài nghi điều gì. tại nghĩ đến, rốt cuộc nàng mới hiểu được, động tác khi đó của Phong Hoa, hẳn là có quan hệ với cổ trùng.

      Cổ trùng tìm kiếm ký chủ tiếp theo.

      “Người thứ hai bị cổ trùng kí túc như thế nào?” Thanh Lăng Yên trầm thấp.

      Lão nhân vừa rồi còn chưa lời nào, lão nhân khác lại nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng : “Nếu là người thường, cổ trùng nhập thể tức là mất mạng. Dốc lòng cổ là tâm huyết trăm năm của Bạch thị nhất tộc chúng ta, mặc kệ là như thế nào, chỉ cần nó có thể được dùng ở người chí cường, dù cho là giới muốn lợi dụng chúng ta, ta cũng cam nguyện.”

      Yết hầu phát ra tiếng cười “Hô hô”, lại : “Cổ trùng tại hẳn là thành thục.”

      "Vậy Thần dính độc, có thể sống được bao lâu?"

      Gương mặt Lăng Yên tái nhợt, thậm chí chưa kịp hỏi thêm điều gì, nàng chợt đem thư tịch trong tay ném cho Ma Binh bên cạnh, người hóa thành đạo tàn quang chạy tới chỗ Phong Hoa và Trầm Ngọc.

      Thứ cổ độc kia, thực tế phải là để hạ độc Phong Hoa, mà là muốn ra tay với người bên cạnh .

      giờ, người canh giữ ở bên cạnh Phong Hoa, là Trầm Ngọc!


      ------------------------------

      LinhLan601: Xin chào mọi người, mình là editor mới. Từ hôm nay mình tiếp tục edit bộ truyện này. Mong nhận được ủng hộ của mọi người ^^~ Xia xìa
      Zai, Ngọc Ngốc Nghếch, levuong4 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      @LinhLan601 mừng nàng đến với hố, đợi mỏi mòn cuối cùng nàng cũng đến. đặt lại dấu chân nơi này hóng hớt:tungtung:

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Cảm ơn nàng @LinhLan601 tiếp tục lấp hố! Tung bông! Tung hoa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :