1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanhvan110191

      thanhvan110191 Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      40
      Có khi nào Lăng yên trước đây là thần rồi đoạ ma
      Esky147, Trúc Khải, hikari20883 others thích bài này.

    2. Nguyệt Lạc Vân Yên

      Nguyệt Lạc Vân Yên Active Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      184
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209
      CHƯƠNG 11:
      đường quay về Lăng Yên đổi lại diện mạo, gấp gáp chạy về An Nhạc trấn, đến khi vào trong trấn chợt dừng lại trước cửa nhà, sửa sang quần áo đầu tóc cho chỉn chu rồi mới nhàng mở cửa viện.

      Nhưng trong viện là mảnh im lặng, bóng người, duy nhất tiếng lá rơi xuống lại hết sức ràng.

      Lăng Yên chỉ giật mình trong phút chốc xoay người vào phòng, liền thấy chăn mền giường như được Đường Lam gấp lại ngay ngắn, đồ đạc gì cũng đều vẹn nguyên tại chỗ như chưa hề có người đến ở. Xem ra đối phương ra ngoài nhưng lại biết là đâu. Lăng Yên nhìn chòng chọc trong phòng lúc, bỗng lại trở ra ngoài, có điều vừa đến cửa chính liền đụng mặt hai người tiến vào sân.

      Trầm Ngọc cũng chạy mạch đến đây, chẳng qua đường còn phải tìm Xích Diễn về cùng, cho nên mới tới chậm hơn chút.

      Họ chạm mặt nhau ở cửa chính, phút chốc hai bên đều chần chừ. Lăng Yên nghĩ có lẽ buổi sáng chàng thấy mình nên mới chạy ra ngoài tìm, vì thế nàng liền bước tới giải thích: “Ta vừa ra ngoài có việc.”

      Trầm Ngọc nghe thế mới biết Lăng Yên cũng vừa mới trở về, vì vậy cũng có chút yên tâm, khẽ đáp: “Ừ.”

      Nghe được giọng Trầm Ngọc, Lăng Yên chỉ thấy cuộc đại chiến ban nãy cách xa mình lắm rồi, khỏi dâng lên cảm giác an tâm, nàng cười, tiếp đó lại nhíu mày : “Vậy tiếp theo …”

      “Chúng ta thành thân.” Trầm Ngọc nghiêm túc .

      Lăng Yên gật đầu cười: “Được.”

      Trong mắt hai bên chỉ có đối phương, bỏ mặc luôn Xích Diễn đứng bên cạnh. nhịn được cảm thán trong lòng, tiểu Thần tôn nhà mình dường như trưởng thành rồi, ngày xưa ngũ phương chiến thần chăm sóc tiểu Thần tôn có lẽ hoàn toàn thể tưởng tượng nổi, Thần tôn lại là người lập gia đình sớm nhất trong số bọn họ.

      Mặc dù thành thân phải chuyện đùa nhưng họ cũng định tổ chức buổi lễ quá long trọng, dù gì đây cũng chỉ là hình thức mà thôi. Song điều ngờ là chẳng mấy chốc đám người đến cửa viện của bọn họ.

      Những người mới tới Lăng Yên đều gặp, tại nơi này họ đều là láng giềng của nhau. Thông thường khi tới trấn nàng có chuyện với họ vài câu nhưng mấy thân thiết, chỉ ngờ lúc này họ lại cùng đến đây.

      Dân An Nhạc trấn bản tính thà chất phác, người nào cũng nhiệt tình thôi. Vừa đến đây chúc mừng đôi giai ngẫu ở sau tiểu viện, lại vừa bắt tay vào trợ giúp họ phen. Tiểu viện vốn vắng vẻ bỗng chốc tràn ngập tiếng người huyên náo, nhộn nhịp vô cùng, làm Trầm Ngọc xưa nay luôn thích yên ắng cũng cảm thấy nở mặt nở mày.

      Có đôi khi náo nhiệt chút cũng tệ cho lắm.

      “Sao nào, cảnh tượng sống động này có phải rất tuyệt đúng hôn?” Ngay lúc Trầm Ngọc ngẩn người nhìn đám đông phía trước giọng từ bên cạnh bỗng truyền đến.

      Trầm Ngọc quay đầu liền thấy Bộ Duyên Khê, chẳng biết ở đỉnh núi kia trở lại đây hồi nào mà hí hửng vỗ vỗ vai Trầm Ngọc mạnh. Trầm Ngọc ngạc nhiên tột độ: “Những người này do ngươi mời đến à?”

      “Cũng hẳn, ta chỉ với họ chuyện các ngươi thành thân thôi mà. Hàng xóm láng giềng với nhau cả, đương nhiên là phải gặp hai ngươi để chúc mừng rồi.” Bộ Duyên Khê nở nụ cười, xuyên qua đám đông nhộn nhịp nhìn Lăng Yên bị vài nương kéo vào trong nhà để đổi sang hỉ phục, lại nghiêng đầu giọng bên tai Trầm Ngọc: “Thành thân là chuyện cả đời, càng náo nhiệt càng tốt, có nương nào mà muốn xuất giá cách trang trọng đâu.”

      Lần đầu Trầm Ngọc gặp phải chuyện này, nghe Bộ Duyên Khê giải thích, trong mắt lại càng thêm mờ mịt: “ sao?”

      “Gạt ngươi làm gì, nương nhà ngươi tuy nhưng khẳng định trong lòng rất muốn.” Bộ Duyên Khê tiếp: “Nhưng mà dù có gì nàng vẫn gả cho ngươi đó thôi, chắc chắn là nàng …”

      “Sao?” Trầm Ngọc hiểu.

      Bộ Duyên Khê cười khằng khặc tiếng, lại vỗ vai Trầm Ngọc cái: “Chắc chắn nàng thích ngươi rồi, là loại thích hết sức đặc biệt đó.”

      Trầm Ngọc còn ngớ người vì lời giải thích của Bộ Duyên Khê ở hướng khác, có vài tên nam tử tiến đến gần hai người, đều là những người sống gần đây, hằng năm khi Lăng Yên tới trấn đều chuyện với họ nhiều nhất, thấy nàng cuối cùng cũng lập gia đình đương nhiên hết sức hiếu kì với Trầm Ngọc – chồng sắp cưới của Lăng Yên. Mọi người cứ người người tiếp tán gẫu với nhau, làm Trầm Ngọc cũng thu lại thói quen ở Thần giới, khéo léo trong từng lời cử chỉ, rất nhanh hòa hợp cùng đám đông. Riêng chỉ có người là Xích Diễn bên cạnh than ngắn thở dài, biết là nên vui hay nên sầu nữa.

      Lại đợi hồi lâu, cuối cùng cũng vang lên tiếng hô hoán rất lớn của mấy nương bên kia: “Tân nương tử ra rồi đây!”

      Mấy trang nam tử dừng ngay cuộc trò chuyện, nhao nhao nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt ở bên kia.

      Đương lúc mọi người chăm chú dõi theo, cánh cửa bên trong được đẩy ra, mấy nương trấn chậm rãi dắt tân nương tử từ trong phòng bước ra ngoài.

      Lăng Yên mặc hỉ phục thêu hoa văn tinh xảo, đầu phủ chiếc khăn đỏ tiến đến trước mặt Trầm Ngọc bị vây xung quanh.

      Trầm Ngọc nhìn nữ tử trước mắt mình, tim bỗng dấy lên cảm xúc chân thực.

      Lần đầu tiên trong đời có cảm giác như vậy, tựa như ở trung tâm của đất trời, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi nàng, từ nay về sau cũng chỉ có người là nàng.

      Trầm Ngọc chớp mắt, dịu dàng nắm lấy tay nàng.

      Khăn trùm đầu che khuất tầm nhìn, Lăng Yên đành để tay mình cho Trầm Ngọc nắm, thuận theo bước chân của về phía trước. Giữa những lời chúc của đám đông, hai người liền bái đường thành thân. Xích Diễn chăm chú nhìn đến tận khi buổi lễ kết thúc, giằng co khổ sở cả buổi trời mới cùng mọi người cười tản hết, sau cùng chỉ còn lại Lăng Yên và Trầm Ngọc.

      Lăng Yên đội khăn hỉ đầu bị đưa vào phòng từ lâu, lúc nàng buồn thiu ngồi chỗ Trầm Ngọc bước vào. Nghe được tiếng mở cửa, nàng liền quay đầu, tuy bị khuất tầm nhìn nên thấy người trước mặt, nhưng nàng vẫn nở nụ cười: “Trở lại rồi sao?”

      Hô hấp Trầm Ngọc cực kỳ , cảm thấy có chút lo lắng. làm Thần tôn nhiều năm như vậy, kể cả ở Thần giới đối mặt với nhiều vị thần cũng chưa bao giờ căng thẳng như lúc này.

      bước chậm đến trước mặt Lăng Yên, giọng : “Ta xin lỗi.”

      Lăng Yên vốn chờ Trầm Ngọc đến vén khăn tân nương, lại nghĩ việc đầu tiên đối phương làm là thốt ra câu như vậy. Nàng vừa cười vừa phát ra giọng mềm mại: “Xin lỗi chuyện gì?”

      “Buổi thành hôn này, quá vội vàng rồi.” Trầm Ngọc nghĩ đến những lời Bộ Duyên Khê ban nãy, lúc này mới nhận ra đúng là suy xét kỹ, bèn : “Đáng lý ta phải cho nàng hôn lễ long trọng, đáng lý phải ...”

      “Như vầy còn chưa náo nhiệt à?” Lăng Yên ngắt lời Trầm Ngọc, nghiêm túc cân nhắc câu chữ lúc mới tiếp, “Thiếp rất thích, cũng rất vui.”

      Ánh mắt Trầm Ngọc phát sáng như ngôi sao bầu trời đêm yên tĩnh. Sống chín trăm năm, chưa bao giờ nghe được lời nào tuyệt vời hơn thế. muốn dâng ra nhiều nhiều thứ cho nàng, hy vọng người trước mắt có thể thân thiết với mình hơn chút, cũng hy vọng những ngày thế này kéo dài hơn chút.

      Giờ khắc này, Trầm Ngọc chợt cảm thấy, có lẽ có thể ít chuyện cho nàng biết.

      Ngay lúc Trầm Ngọc còn nghĩ ngợi, Lăng Yên muốn chờ thêm nữa, nàng nhích người ở bên giường, níu vạt áo Trầm Ngọc, kéo kéo: “ muốn nhìn nương tử của mình chút sao?”

      Lông mi Trầm Ngọc khẽ rung động, vô cùng cẩn thận nâng tay, vén khăn hỉ màu đỏ đầu Lăng Yên xuống.

      Ánh nến lan tỏa ấm áp, mỹ nữ với gương mặt tinh tế, đáy mắt hệt như chất chứa hết thảy những gì tốt đẹp nhất thế gian.

      Trầm Ngọc nhìn nàng, đưa tay vuốt ve lông mày của nương tử, lại chậm rãi xuống hai má, mô phỏng dung mạo của đối phương rồi chợt cong khóe môi mỉm cười.

      Trầm Ngọc hiếm khi cười, khi cười nét mặt xinh đẹp uốn cong theo đường vòng cung hoàn mỹ, bên má xuất hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, hơi giống đứa trẻ con, rất khác biệt so với hình tượng trầm tĩnh nho nhã thường ngày. Lúc này nàng nhìn Trầm Ngọc, nén được cầm tay , cười : “Chàng đó, phải cười nhiều mới tốt.”

      Lời này làm gò má Trầm Ngọc có chút ửng đỏ, hệt như thực tâm suy xét đến vấn đề này, nhưng chỉ lát lại buồn bực đáp: “ được.”

      Thực ra, thích cười là thói quen mà sau này tập mãi mới được. Thân là Thần tôn cần phải duy trì uy nghiêm của Thần giới, nhất quyết thể tùy tiện để lộ cảm xúc mặt. thực tế đây cũng phải nguyên nhân chính, bởi vì Thần tôn tiền nhiệm của năm đó – Thanh Quang chính là người thích cười, chỉ là khác Thanh Quang. Trước đây Xích Diễn cũng từng dặn ngàn vạn lần đừng cười trước mặt người ngoài, bất cứ lúc nào cũng được.

      Lúc đó Trầm Ngọc có hỏi nguyên nhân nhưng nét mặt Xích Diễn rất quái lạ, câm nín nửa ngày mới giải thích là vì rất đáng sợ, cho nên đừng có cười.

      Trầm Ngọc vẫn luôn nhớ đến giờ, lúc này nghe Lăng Yên lên tiếng mới khẩn trương : “Ta dọa nàng sợ chứ?”

      Lăng Yên: “…” Nàng đến mức bị dọa bởi tướng công của mình như vậy chứ.

      Trầm Ngọc lại tiếp: “Đại ca ta cười lên rất ghê.”

      Lăng Yên nhịn được bật cười.

      “Chàng cười lên rất đẹp, dọa người được đâu.” Lăng Yên đứng dậy, nhàng nâng mặt Trầm Ngọc, hôn phớt lên môi chàng.

      Lăng Yên chỉ đúng , những đáng sợ mà còn rất dễ nhìn, trông giống như đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

      Mùi trầm hương tỏa khắp phòng, Lăng Yên ôm chặt Trầm Ngọc, đối phương vụng về đáp lại, hai người hôn nhau biết trời trăng gì, được lúc mới chịu buông ra. Lăng Yên chớp mắt cười cười, nhàng choàng tay qua cổ đối phương, dịu dàng : “Cởi mũ phượng, thoát y phục giúp thiếp.”

      Trước khi thành thân, Trầm Ngọc thăm dò Xích Diễn rất lâu, hiển nhiên biết tiếp theo làm gì, khẽ mím môi “Ừ” tiếng làm theo, cởi mũ phượng của Lăng Yên, tức khắc mái tóc đen tuyền như thác đổ xuống, nhàng phất qua đầu ngón tay Trầm Ngọc.

      Trầm Ngọc thoáng chựng lại, Lăng Yên ôm lấy cổ , mắt đầy ý cười, cũng biết động tác của nàng thế nào, nhày mắt đưa Trầm Ngọc vào bên trong, đẩy chàng xuống giường.

      Lăng Yên nhận ra kiên nhẫn của mình là có giới hạn, nhất là khi đối phương cứ dùng cặp mắt đơn thuần kia dán chặt vào nàng, lại còn dùng vẻ mặt đầy nghiêm túc cởi quần áo nàng ra. Nàng bất đắc dĩ than tiếng, khẽ phất tay qua lỗ tai đối phương, thấp giọng nhắc: “Còn chưa cởi xong nữa?”

      Xem ra Trầm Ngọc rất cẩn trọng rất nghiêm túc : “Sắp xong rồi...”

      “Ừm.” Lăng Yên lên tiếng, ngẫm nghĩ hồi rồi vẫn nắm lấy tay Trầm Ngọc, tự mình cởi đồ. Hai mắt Trầm Ngọc vẫn luôn dính chặt người nương tử, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, ngừng chút, mở miệng : “A Tinh, ta muốn ...”

      Lăng Yên cười, muốn mở miệng, tầm mắt chợt nhìn thấy hoa văn thêu hình phượng hoàng cổ áo , nhịn được lẩm bẩm : “Xiêm y đẹp thế này sao tự dưng lại có hình con phượng hoàng?”

      Nghe thấy hai chữ “phượng hoàng”, Trầm Ngọc lập tức nuốt lại lời mới vừa rồi, giọng hỏi: “Nàng thích phượng hoàng sao?”

      thích.” Lăng Yên trả lời chút suy nghĩ, từng bị phượng hoàng cắn sao mà thích cho được, huống chi mới hôm qua còn thoải mái ở cùng suốt đêm. Nàng dừng lại chút, sau đó liền huơ tay múa chân diễn tả: “Nhất là con phượng hoàng lớn cỡ này này.”

      Trầm Ngọc: “…”

      Thành thân mới ngày đầu tiên, Thần tôn đại nhân phải nhận ngay quả đắng.

      --- hết chương 11 ---
      Last edited: 16/6/17

    4. thanhvan110191

      thanhvan110191 Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      40
      Mình chỉ thắc mắc, biết Lăng yên xưa kia chắc là thând, nhưng chân thân là gì nhỉ?
      Nếu là phương hoàng cũng tốt thôi, nhưng nếu phải con sinh ra giống ai.
      Cơ mà nếu là phượng hoàng chị già thế, chân thân chắc to gấp mấy lần chồng rồi

    5. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      ghét của nào trời trao của đấy đó thôi. thanks nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :