1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      @Vy RuRi truyền cho tớ ít bí kíp quánh nhiều chữ với, lúc tối ngồi bấm hồi, mỏi tay, ngủ mất. hehe. đọc bài văn của nàng ngưỡng mộ:yoyo45: Đội trưởng @Diệp Nhược Giai vừa đăng xong sau đó bạn cùng tiến @La Thùy Dương cũng đăng luôn chương kế. mừng quá:yoyo45:
      trời ngồi nhớ giới ma,
      người chín nhớ mười mong ngườị
      Gió mưa là bệnh của giời,
      Tương tư là bệnh của tôi nàng.
      ....
      Tương tư thức mấy đêm rồi,
      Biết cho ai biết, ai người biết cho !
      Bao giờ bến mới gặp đò ?
      Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ?

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      em lạy mấy chị :nod: Cái com mờn lần này của bà @Vy RuRi là dài kỷ lục ròii. :yoyo58:Tại xao bà có thể tuôn ra lai láng như vậy hả Rờ ơi Rờ:yoyo20:, viết dài như chùm nho chi ròi bị chuột rút hả Rờ . Còn gọi hồn cả Sứ Đồ 2 ra nữa :027:. Thôi lỡ rồi lần sau kể dề A Lam hãy chơi 1 bài toàn phim Tê Dê Bê cho nó độc lạ :057:

      @levuong các hạ từ chế nhạc dạo tới chế thơ dạo, tại hạ bái phục bái phục! Lần sau khỏi Tương Tư nữa, chơi luôn bài Sóng lun người :048:
      linhdiep17, Vy RuRi, Cuồng Soái Ca2 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      @La Thùy Dương các hạ quá khen rồi, tớ phịa đc 1 câu thôi, mấy câu sau là bê nguyên bản gốc đấy. Thơ trong truyện tớ đọc chưa thấm nên k chế, dùng mấy câu thơ quen dễ chế hơn.
      Trầm ơi sao mãi cho Yên ngồi suy tư
      Để Yên ôm nỗi nhớ theo người lạ
      Vì Yên trót đắm say
      Vì Yên nhớ mong bóng ai
      Giờ đây Yên biết đau thêm lần

    4. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 55:

      Hàng ngàn ngôi sao bầu trời lập lòe ánh sáng, hai người trầm mặc đứng nhìn nhau dưới đêm lạnh, mãi cho đến khi …

      Người trong phòng được lời bỗng nhiên khép lại cửa sổ.

      Lăng Yên: “…”

      Phản ứng này hình như nằm ngoài dự đoán của nàng rồi.

      Nàng nhếch môi cười thành tiếng, muốn cử động lần nữa đột nhiên bóng người trong phòng khẽ nhúc nhích. lát sau cửa sổ kia lại được người bên trong mở ra, lần nữa.

      “Ngươi làm gì vậy?” Đường Lam ngửa đầu nhìn nàng, đêm khuya mọi người xung quanh đều ngủ, giọng của được đè nén rất nhưng lại vừa đủ để Lăng Yên có thể nghe được ràng.

      Lăng Yên ngồi đầu tường, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc bên dưới, lúc sau cũng lên tiếng trả lời. Cũng may nửa người của nàng lọt thỏm trong bóng cây, đèn đuốc và ánh sao đều chiếu tới nên thể thấy được cảm xúc khó mà che giấu trong đáy mắt nàng. Ánh mắt nàng lặng lẽ ghi tạc đường nét gương mặt người nọ, lúc sau mới lên tiếng: “Hóng gió.”

      Trong mắt Đường Lam lộ vẻ mờ mịt, cũng nhiều lời mà chỉ ‘Ừm’ tiếng nhàn nhạt, ngẫm nghĩ lại : “Ban đêm gió lớn, ngươi sớm về phòng nghỉ ngơi .”

      Lăng Yên lại hỏi: “Ta quấy rầy ngươi sao?”

      Đường Lam ngẩn ra, lắc đầu.

      Lăng Yên cười đáp: “Vậy ngươi cũng cần để ý đến ta.”

      Thế là, Đường Lam đứng bên cửa sổ nhìn chòng chọc vào Lăng Yên lúc lâu, quả nhiên để ý đến nàng nữa, rất biết nghe lời khép cửa sổ lại.

      Mãi cho đến cửa sổ đóng lại thể thấy được mặt của người trong phòng nữa, Lăng Yên mới thu lại nụ cười, dường như hồn phách đều bay biến thất lạc, chỉ đứng lặng yên chỗ nhúc nhích.

      Nàng muốn trở về quấy rầy hai người Bộ Duyên Khê và Hoa Nhạn, cũng biết phải đâu, mà vì sao bản thân lại đến nơi này, ngay cả nàng cũng thể .

      Hóa ra đến lúc này, nàng mới phát giác chính mình vẫn còn suy nghĩ nực cười muốn được nhìn thấy Trầm Ngọc, có điều giờ đây thân phận lập trường giữa hai người khác biệt, vĩnh viễn cũng thể ở bên nhau. Nếu có ngày gặp lại, chỉ sợ trận chiến ngươi chết ta sống.

      Đột nhiên Lăng Yên cảm thấy mình nên đến nơi sơn trang này làm gì, để rồi gặp lại ‘Đường Lam’ nguyên bản, gặp vì vậy mà suy nghĩ vẩn vơ như lúc này. Nàng chỉ mong đêm dài trước mắt có thể nhanh chóng trôi qua, ngày mai chớp mắt đến, mọi chuyện lộn xộn giờ đều kết thúc.

      Ngồi ngẩn ngơ đầu tường được nửa canh giờ, gió lạnh cỡ nào Lăng Yên cũng hứng đủ. Nhưng rồi vào lúc này, trong phòng kia lại chợt phát ra tiếng động.

      Lăng Yên rất cảnh giác, nhanh chóng cúi đầu nhìn, bắt gặp lần này nơi được mở ra phải cửa sổ, mà là cửa chính.

      Cửa chính được mở cũng hé ra ánh đèn mờ nhạt bên trong, Đường Lam khoác áo mỏng bước ra từ trong phòng, đảo mắt cái xác định được vị trí của Lăng Yên, hơi nhíu mày : “Hay là, ngươi vào trong ngồi lát .”

      Lăng Yên lướt qua lá cây lắc lư trước mắt, cười với người nọ: “Được.”

      Quả nhiên nàng hề khách khí thẳng vào phòng Đường Lam. Đường Lam theo phía sau khép cửa lại, rồi xoay người châm ngay ly trà cho Lăng Yên. Thoạt nhìn tâm trạng của có vẻ phức tạp, dáng vẻ như muốn gì đó nhưng Lăng Yên trước bước: “Có phải lúc trước ngươi ngụ ở bên cạnh An Nhạc trấn hay ?”

      Đường Lam quay lưng về phía Lăng Yên, tay chân loạt xoạt như tìm kiếm gì đó trong tủ phòng, nghe nàng hỏi liền tiện đà gật đầu. Đợi trong chốc lát mới thấy xoay người lại đưa chén trà đến trước mặt Lăng Yên: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

      Từ lúc bước vào phòng đến giờ ánh mắt Lăng Yên vẫn rời khỏi từng nhất cử nhất động của , đến lúc này, nàng mới thấp giọng : “Ta nghĩ đến vài chuyện.”

      “Chuyện gì?” Đường Lam khẽ hỏi, đôi mắt chuyên chú nhìn Lăng Yên.

      Lăng Yên lắc đầu.

      Nàng nhìn Đương Lam trước mặt, bỗng nhiên lại nghĩ đến vài trường hợp khác thường. Ban đầu chính Trầm Ngọc giải cứu Đường Lam tại An Nhạc trấn, sau đó lại dùng thân phận của Đường Lam lẻn vào huyệt động quái kia, cuối cùng lại đội lốt thân phận Đường Lam mà quen biết gặp gỡ nàng. Vậy nếu giả sử lúc trước, Trầm Ngọc cứu Đường Lam chuyện ra sao?

      Nếu vậy người nàng gặp hôm đó là Đường Lam , người cùng nàng thành thân, làm tâm nàng động cũng chính là Đường Lam chứ phải ?

      Lăng Yên cẩn thận nhìn người trước mắt, đột nhiên lại cảm thấy suy nghĩ này của mình quá mức hoang đường.

      Khoảng thời gian dài như vậy, nàng sớm biết con người của Trầm Ngọc. Nàng biết người nào có thể thay thế được kẻ nào.

      “Chỉ là hai người các ngươi thực rất giống nhau.” Lăng Yên chuyên chú nhìn Đường Lam, lẩm bẩm câu, nếu sớm biết người này là Đường Lam có lẽ giờ đây nàng nhận lầm người mất.

      Đường Lam hiểu hỏi: “Cái gì?”

      Lăng Yên quay mặt , : “Ngươi rất giống người.”

      “Là ai?” Sắc mặt Đường Lam có chút khựng lại, lại lên tiếng hỏi.

      Lăng Yên cười đáp: “Phu quân ta.”

      Đường Lam giống như giật mình cái, ánh mắt mờ mịt nhìn sang Lăng Yên. Tất nhiên Lăng Yên cũng biết lời này của mình có hơi làm người khác sửng sốt chút, nhưng nàng cũng để ý cho lắm. Nàng cất giữ những lời này trong lòng quá lâu rồi, thể với ai ở Ma giới, cũng cách nào được với những người thân quen, chỉ đành phải dồn nén trong lòng cho đến tận ngày hôm nay.

      Nhìn khuôn mặt của Đường Lam, nàng nhướn mày : “Ngươi và rất giống nhau.”

      …” Thần sắc Đường Lam bất chợt thay đổi, vẻ như do dự hoặc e dè dám mở miệng, chần chừ giây lát mới : “Ngươi và …”

      “Ta và còn bất cứ quan hệ nào nữa.” Lăng Yên sầm mặt , “Người kia chính là tên hỗn đản, chưa được bao nhiêu tuổi có thể cắn người, lúc nào cũng tỏ vẻ chững chạc như ông lão giàu kinh nghiệm, lúc nào cũng che giấu thân phận của mình, còn làm những chuyện lộn xộn sau lưng ta. Lại còn luôn miệng lo lắng ta, nhưng lúc ta rời câu giữ lại cũng chịu …”

      Càng Lăng Yên càng cảm thấy uất nghẹn khó chịu, nhịn được gật đầu, cuối cùng khẳng định câu: “Đúng, là tên hỗn đản.”

      Đường Lam ở bên hoảng hốt nhìn nàng, lúc sau cũng đủ sức mở miệng đáp lại.

      Lăng Yên mím môi, thấp giọng : “ tiểu tử như vậy có chỗ nào tốt chứ.”

      Trong lúc chuyện, Lăng Yên lại đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ như nàng có ý muốn tiếp chuyện về Trầm Ngọc nữa, chỉ xoay chuyển đề tài hỏi Đường Lam: “Thư viện Chân Võ là nơi như thế nào?”

      Đường Lam ngờ Lăng Yên lại thay đổi đề tài nhanh như vậy, chỉ lặng lẽ ngồi xuống trước mặt người vừa mới trút giận ban nãy, sau đó hai người cùng bàn với nhau câu được câu mất về chuyện của thư viện Chân Võ và chuyện của các môn phái trong Cửu Đại tông môn. Lăng Yên chống má nghe, lại chợt nghĩ đến Bộ Duyên Khê tham gia tỷ thí lần này liệu có bao nhiêu phần thắng.

      Hàn huyên được lúc, những chuyện cần lĩnh giáo Lăng Yên đều lĩnh giáo hết, rốt cuộc cũng rời phòng, dự định trở về tìm bọn người Bộ Duyên Khê.

      Mà Đường Lam đứng trước cửa, tận sau khi đưa mắt nhìn bóng Lăng Yên khuất dần, rốt cuộc mới chịu khép cửa phòng lại.

      động tĩnh này kéo theo ánh nến trong phòng lay động lóe lên, Đường Lam gắt gao đè chặt cánh cửa bằng lưng, tái mặt giơ tay phải lên, lòng bàn tay nhàng mở ra.

      vầng sáng đột ngột xuất hóa thành quả cầu mang màu sáng vàng lơ lửng trước mặt , từ phía trung tâm luồng sáng kia truyền đến thanh gấp gáp của Xích Diễn: “Thần tôn, rốt cuộc người làm sao vậy? Vừa rồi ta mở trận tìm người nhưng làm thế nào cũng thấy phản ứng?”

      Lăng Yên hề biết, Đường Lam của hôm nay thực chất chính là Thần tôn Trầm Ngọc.

      “Xích Diễn.” Đường Lam che giấu vẻ mặt bên dưới bóng tối, đột ngột ngắt lời Xích Diễn, trong lời chứa đựng cảm xúc nặng nề, “Ta rất tuổi à?”

      Xích Diễn ở đầu bên kia lập tức sửng sốt: “Hả?”

      Tuy rằng 900 tuổi được xem là trưởng thành, chỉ là nếu so với những kẻ mấy ngàn mấy vạn tuổi Thần giới chút tuổi này đúng là chẳng bõ bèn gì.

      Vào lúc Xích Diễn ngập ngừng biết có nên ra chân tướng cho Thần tôn nhà mình nghe hay , lúc này Trầm Ngọc lại trực tiếp bỏ qua câu hỏi của mình, chỉ khẽ lắc đầu, lần nữa lại cắt ngang ý nghĩ của Xích Diễn: “Ngươi tìm ta có việc?”

      Xích Diễn phục hồi tinh thần, vội vàng : “Thần tôn, chúng ta tra được mục đích của lần tỷ thí lần này của Cửu Đại tông môn thực chất là muốn chọn ra thủ lĩnh của đạo tông, thống lĩnh Cửu Đại tông môn để chống lại phe tà giáo Ám Vân điện. Ám Vân điện này chính là thế lực nằm trong tầm khống chế của bọn giới.”

      Trầm Ngọc hiểu gật đầu, chuyện này cũng từng nghe Đông Cẩm nhắc đến, lại hỏi tiếp: “Đông Cẩm bên trong Cửu Đại tông môn có tay trong, ngươi có tra ra được kẻ đó rốt cuộc là ai ?”

      Xích Diễn ngập ngừng lát rồi đáp: “Cụ thể chúng ta vẫn chưa thể khẳng định ràng, vì thế dù là người của môn phái nào cũng thể tin tưởng được. Người thắng trong trận chiến này chỉ có thể là người của thư viện Chân Võ.”

      Mỗi tông môn đều tôn thờ vị thần linh khác nhau, trong đó linh vật mà thư viện Chân Võ tôn sùng, chính là phượng hoàng lửa bay lượn chín tầng mây.

      Thần giới vốn có quy định thể tự tiện nhúng tay vào việc của Nhân giới, vì thế dĩ nhiên người của Thần giới có quyền hành thao túng các tông phái tu đạo dưới nhân gian. Nhưng nay những kẻ tu hành mang pháp lực cao cường dưới Nhân giới ngày càng nhiều, thế lực phe tà giáo lại càng lúc càng bành trướng, tứ phương tám hướng đều quy tụ về đây như hổ rình mồi. Nếu như có ngày nhân gian bị thế lực của giới và Ma giới chiếm đoạt, vậy đây là mối đe dọa vô cùng khủng khiếp với tất cả mọi người. Chính vì Thần giới phải ngăn ngừa để chuyện này xảy ra, thế cho nên mới xảy ra tình huống như ngày hôm nay.

      Trầm Ngọc trầm ngâm Xích Diễn chợt lên tiếng: “Thần tôn nhìn ra được kẻ nào chưa? Trong thư viện Chân Võ, rốt cuộc là ai có thể thắng được cuộc tỷ thí lần này?”

      “Quý Tang, tiểu sư đệ Quý Tang của thư viện Chân Võ.” Trầm Ngọc đáp, “Tư chất của cực cao, thiên bẩm có căn cốt, tương lai ắt làm nên chuyện lớn. Ta nhân lúc trong khoảng thời gian này mà chỉ điểm tu hành, còn chuyện sau đó đành phải dựa vào bản thân .”

      Dứt lời, Trầm Ngọc lại sực nhớ đến chuyện, lập tức hỏi: “Còn Đường Lam đâu?”

      Xích Diễn đáp: “Tạm thời ta đưa đến chỗ của Đông Cẩm. Tiểu tử kia lần đầu đặt chân đến Thần giới, bây giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh táo nổi.”

      Nghe vậy, Trầm Ngọc cũng hỏi nữa, chỉ tiếp: “Ngươi tiếp tục theo sát vụ của gián điệp, còn có ---“ ngừng chút, quay đầu nhìn ra hướng ngoài cửa, thấp giọng , “Phải chú ý động tĩnh của Ma giới.”

      “Hở?” Xích Diễn khỏi cả kinh, có chút mờ mịt hỏi, “Ma giới làm sao? Thần tôn người phát người của Ma giới xuất ở đâu à, nhiều ? Chúng có hết thảy bao nhiêu người?”

      Trầm Ngọc: “ người.”

      Xích Diễn nhõm thở phào hơi, Trầm Ngọc lại gấp gáp tiếp: “Là Ma tôn.”

      Luồng hơi thở phào kia còn chưa kịp ra hết lập tức bị nuốt ngược trở về, Xích Diễn kinh ngạc bật thốt: “Cái gì?”

      Xích Diễn mấp máy môi tựa như muốn gì đó nhưng lại cố kỵ dám , sau hồi đấu tranh vẫn được câu nào, Trầm Ngọc liền xen vào: “Ta tự có chừng mực, Xích Diễn! Ngươi cần lo!” Giọng của cực thấp, thanh mang theo chút buồn bã: “Nàng nhận ra ta.”

      .
      Sau khi Lăng Yên rời khỏi chỗ của Đường Lam, còn chưa kịp nhìn thấy Bộ Duyên Khê bắt gặp được bóng người quen thuộc.

      “Thanh Minh?” Lăng Yên tuyệt đối thể ngờ người này lại đột nhiên đến đây, nàng cau mày hỏi, “Ma giới xảy ra chuyện?”

      phải Ma giới.” Thanh Minh vội lắc đầu giải thích, “Là Ô Dạ cử ta tới đây. Trước đó chúng ta vốn cho rằng chỉ có giới tham gia trận tỷ thí lần này, cùng lắm là quấy rối từ bên trong mà thôi nên cũng mấy để ý. ngờ ngày hôm qua chúng ta tra ra được Thần tôn cũng đến tận nơi này, thế cho nên mới thấy trong chuyện này hẳn là có điểm kỳ quái.”

      Lăng Yên chăm chú nghe Thanh Minh báo cáo, vốn dĩ ban đầu còn thực nghiêm túc suy xét cẩn thận, đến câu cuối cùng, thân thể nàng bất giác cứng đờ, quay đầu lại: “Ngươi vừa mới gì?”

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Hai vợ chồng đồng lòng dễ sợ. Xuống là xuống nguyên cặp, dắt theo hai ông thần bắn hint kia nữa, biến thái sư huynh và làm thinh sư đệ ấy, Minh Diễn ấy.​
      A Lam thốn khổ lắm, thốn chứ ko phải thống, vì thốn từ ruột qua bao tử trồi lên hai thận xuống bàng quang xẹt ngang dịch tuỵ cuối cùng về tim, nó mới diễn tả hết nỗi đắng lòng của A Lam lúc này. Khi người ngồi trước mặt là người mỗi đim đều thấy ác mộng doạ tỉnh, người mỗi ngày đều ngóng đều trông. Ấy mà, nàng.. nàng chửi chông cũ xối xả, chửi như con ghẻ, trong khi ta - A Lam là con chim cơ mà. chửi xong còn chưa phải nhấn mạnh gạch đích bằng bút đỏ cái từ hỗn đản nữa. Trời ơi, quỳnh tiên lộ cái beep... beep. Uống 900 năm mà lông còn chưa mọc, chim chưa phát triển để người ta bảo là gà, rồi để nàng chửi ta như con thú, trong khi ta - A Lam là con chim cơ mà. Nàng bảo A Lam là tiểu tử, nhưng đời trai chưa nhớn của A Lam là do nàng cớp đấy thôi. Á huhu, vắt chanh bỏ hột, lột tôm bỏ đầu, ăn dưa hấu bỏ vỏ. nàng mần A Lam thân tàn ma dại, bậy, thân tàn chim dại xong nàng phất áo mà . A Lam về nhà mẹ đẻ bị bắt nhốt vô chuồng quỳ thấy má luôn à. Nhưng nỗi đau thể xác, bậy, nỗi đau xác chim đâu đau bằng nỗi đau tinh thần. Nay, người ngồi trước mặt, muốn nhào tới, muốn vồ lấy, muốn cởi hết, cởi hết tâm tình này để nàng thấu nhưng lưỡi cứng ngắt, vì nàng mở đài chửi như con ở, trong khi ta - A Lam là con chim cơ mà. A Lam rồi phải làm gì, ra sao, thế nào giữa dòng đời bất lực này đây??? Vì sao nhau mà hông đến được với nhau, vì sao Tinh trót lỡ vô tình, thương Lam như thằng cháu ngoại. Vì sao??
      Đừng hỏi Tinh vì sao, làm sao Lam vẫn hỏi
      Đừng hỏi Tinh làm sao, vì sao... vì biết
      Đừng hỏi Tinh tại sao, vì... ai biết được
      Nhưng nếu cứ hỏi nữa, Tinh cũng ko biết vì sao.
      Lam vẫn cứ hỏi vì sao, vì sao là như thế nào
      Tinh vẫn làm ngơ, bảo là biết.
      Lam vẫn tiếp tục hỏi Tinh,Lam cứ ngoan cố đến vậy
      Tinh chửi sang ngày mơi, cũng hiểu làm sao...
      .
      .
      Lam hỏi thêm câu nữa, Tinh tiễn Lam thành gà quay...​
      Last edited: 3/11/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :