1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Ủa chế hint này bàn từ mấy tập trước trước rồi mà. Tội nghiệp cho toàn thể ma tướng và con dân ma giới nổi loạn, chế bực mình nhìn đâu cũng ngứa mắt nhé nhé
      La Thùy Dương thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Hôm nay là thứ mấy?
      Chắc chắn là thứ ba
      Hôm nay liệu vẫn dỗi?
      Chắc chắn là nhớ nhau
      Chàng ơi chàng ơi đừng lo thiếp cứu chàng :040:
      Diệp Nhược GiaiLa Thùy Dương thích bài này.

    3. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Chym sát:
      Hôm nai ngày vào thu

      Khán giả bè:
      U u u... tha thu

      Chym sát:
      Ngọc đây bức rứt Ngọc u Ngọc sầu

      Khán giả bè:
      Sầu ầu ầu... suốt canh thâu ấu

      Chym sát:
      Đích to chơi ngầu quá ngầu

      Khán giả bè:
      Ngầu ấu ầu ầu âu.... dé

      Chym sát:
      Nàng dâu giận dỗi, Chym rầu Chym đau

      Khán giả đập bàn:
      Đau au au... quớ quơ dè dé. Ai ghim đích to đen ai kèn sê ê ề. Ai ghim đích to thim hai lần nữa nhé. Ai ghim đích to đen ài ken sê.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Warning: chương này bạn Giai bé bỏng làm trong tình trạng cắm tai nghe bật tình đơn côi hòa vs đét pa xi tồ mồm nhai tay gõ vừa ét vừa chửi lộn với con dê @La Thùy Dương đồng thời làm xong ko kịp đọc lại vì mị sợ diếm nữa bị thông đích vì vậy nếu trong chương này có điều gì sơ sót hoặc có những từ ngữ hợp với thuần phong mĩ tục mong các bạn thông cảm mở ngoặc hết oan ning đóng ngoặc

      Chương 52: Ba vạn năm trước nàng trông như thế nào?
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tháp Vân Lạc Thiên là nơi mà mọi người Thần giới dùng để bế quan tu luyện, đồng thời cũng là trong những nơi quan trọng nhất tại đây.

      Những người vào đây bế quan đều là những thiên thần có tu vi cao nhất của Thần giới, mà đứng đầu những người đó chính là Triều Lâm thượng thần.

      Lai lịch của Triều Lâm thượng thầncực lớn, gần như có thể sánh cùng với ba vị lão tổ tông ngụ tại Thần điện kia. ai biết người này bao nhiêu tuổi, cũng ai biết được tu vi của người này rốt cuộc đạt đến trình độ nào, mọi người chỉ biết, dường như từ khi tháp Vân Lạc Thiên xuất Triều Lâm thượng thần ở trong đó tu luyện rồi.

      Mà có vẻ như Triều Lâm thượng thần cũng chưa từng rời khỏi tháp Vân Lạc Thiên lần nào, kiến thức của mọi người về người cũng chỉ dừng lại tại khái niệm “tu vi sâu lường được”, còn về lý do vì sao người lại tu luyện, và muốn tu luyện đến khi nào, ai biết .

      Thi thoảng có vài thần tiên vào tháp tu luyện đến bái kiến Triều Lâm thượng thần, nhưng hầu hết đều bị người từ chối gặp. Vì vậy tuy tất cả chúng thần đều thuộc nằm lòng truyền thuyết về Triều Lâm thượng thần, nhưng hiếm ai biết được hình dạng của người ra sao.

      Đối với Thần giới mà , Triều Lâm thượng thần là người cực kỳ thần bí.

      Nhưng đối với Trầm Ngọc hoàn toàn phải vậy.

      Từ khi Trầm Ngọc sinh ra, người mà nhìn thấy đầu tiên chính là Triều Lâm thượng thần. Tiếp đó, trong quãng thời gian dài dài, khi mà Trầm Ngọc vẫn chưa đủ sức mạnh để hóa thành hình người, khi vẫn chỉ là con chim non bé xíu, vẫn luôn được Triều Lâm thượng thần ôm trong ngực, chăm sóc trông nom.

      Vì vậy, trong ấn tượng của Trầm Ngọc, Triều Lâm thượng thần hoàn toàn hề thần bí như mọi người vẫn nghĩ, thậm chí còn ngược lại, đó là người thân với nhất cõi đời này.

      Sau khi bị ba vị lão tổ tông tống vào tháp Vân Lạc Thiên để tự kiểm điểm, chuyện đầu tiên mà Trầm Ngọc làm khi vừa đặt chân vào đây chính là đến chỗ mà Triều Lâm thượng thần bế quan.

      Ngồi chiếc ghế đá ngoài phòng, Trầm Ngọc ôm bình Túy quỳnh tiên lộ mà Xích Diễn đưa trước đó, nhưng cũng chỉ ngồi ôm như vậy chứ có độc tác nào khác, ngẩn người nhìn làn nước trong vắt bên trong bình, tận đến khi có đóa hoa màu hồng nhạt nhàng rơi vào bình, chạm lên mặt nước tạo thành từng tầng sóng gợn.

      Bấy giờ Trầm Ngọc mới ngước mắt lên nhìn, phát hoa đào quanh đây đều nở rộ hết cả, mùi hương dịu ngọt vất vít trong gian, cảnh vật nơi đây như vừa được thay sang bộ váy áo mới.

      “Lần này gặp lại ngươi có vẻ thay đổi ít.”

      Trước mặt Trầm Ngọc có lầu gác với cánh cửa đóng chặt, giọng trầm lặng ấm áp kia vừa phát ra từ đó.

      Người ở trong đó chính là người thần bí khó lường trong lời của chúng thần -- Triều Lâm thượng thần.

      Trầm Ngọc dời mắt khỏi những cách hoa rơi tán loạn đầy trời, quay sang nhìn bóng dáng hắt cửa sổ của tiểu lâu đối diện.

      Giọng điềm tĩnh của người nọ lại vang lên lần nữa: “Những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, Xích Diễn kể hết cho ta nghe rồi.”

      Nghe được lời này, Trầm Ngọc mới rốt cuộc buông bình nước trong tay xuống, vẻ mặt như muốn gì đó lại biết mở lời thế nào.

      Triều Lâm trầm mặc, khuôn mặt Trầm Ngọc đầy vẻ phức tạp, cuối cùng khép mắt lại, nhưng chợt nghe được tiếng phì cười của người kia, cười đến vui vẻ, thậm chí còn mang theo chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

      Trầm Ngọc sững sờ, vốn tưởng rằng bản thân mình phải chịu thêm trận càm ràm giáo huấn nữa nhưng cuối cùng lại chẳng có gì.

      Triều Lâm thượng thần vất vả lắm mới ngừng cười được, ho tiếng : “Ta tình bao giờ ngờ đến, ngày nào đó ngươi với Lăng Yên cùng đường.”

      Trầm Ngọc khó hiểu nhìn chăm chú vào bóng hình in cửa sổ kia, thấp giọng hỏi: “Người biết nàng à?”

      “Biết chứ, đương nhiên là biết.” Triều Lâm đáp xong lại bất chợt cười phá lên, “Ngươi có thấy rừng hoa đào bên ngoài đó ?”

      Giọng của Triều Lâm vẫn dứt: “Ba vạn năm trước đó phải hoa đào mà là hoa lê, tất cả những cây lê được trồng tại đây đều do tay Thu Linh tiên tử chăm sóc, Lăng Yên thường hay chạy tới đây tìm Thu Linh, cho nên ta cũng thường hay gặp nàng.”

      Trầm Ngọc dời mắt nhìn sang, chỉ thấy hoa đào phiêu tán múa lượn khắp nơi, đỏ rực như lửa. Tâm hồn của dường như bay theo những lời của Triều Lâm thượng thần, quay trở về mốc thời gian ba vạn năm trước, thời điểm mà bản thân còn chưa từng tồn tại, ngắm nhìn phong cảnh mà chính bản thân chưa từng được thấy lần nào.

      Đôi mắt phượng cụp xuống, thào hỏi: “Ba vạn năm trước... nàng trông như thế nào?”

      Triều Lâm miêu tả lại: “Là tiểu nương ngây ngô biết gì nhiều, thường hay chạy chơi loanh quanh cùng với Thu Linh, mỗi lần gây chuyện đều trốn đến chỗ của ta.” đến đây, Triều Lâm lại nhịn được bật cười, “Khi đó nơi này suốt ngày có người ghé qua để tìm nàng, nhộn nhịp hơn bây giờ nhiều.”

      Trầm Ngọc chăm chú lắng nghe, đến khi phục hồi lại tinh thần mới cúi đầu : “Nhưng bây giờ nàng khác rồi.”

      Lúc ra lời này, trong lòng Trầm Ngọc như bị khoét mất mảng lớn, hụt hẫng vô cùng. cũng cảm thấy đáng tiếc, tiếc vì mình được sinh ra quá muộn, được nhìn thấy Lăng Yêncủa quá khứ.

      Lăng Yên mà còn cơ hội được gặp lại trong tại.

      Trong lòng , Hạ Dung Tinh cùng Lăng Yên vốn là hai người hoàn toàn khác biệt, ấn tượng của đối với hai người bọn họ hề giống nhau, thái độ của dành cho bọn họ cũng khác hẳn.

      Mãi cho đến ngày ấy, ở đỉnh núi ngoài An Nhạc trấn, tận mắt nhìn thấy Hạ Dung Tinh biến thành Ma tôn Lăng Yên.

      Bao ngày qua, bóng hình của hai người bọn họ vẫn liên tục ngay trước mắt , cho đến lần cuối cùng, khi hai bóng dáng chồng lên nhau, hóa thành hình ảnh duy nhất, rốt cuộc mới từ trong giấc mơ hoang đường ấy tỉnh lại.

      Nhưng giấc mơ ấy lại cũng là thực.

      Hạ Dung Tinh chính là Lăng Yên, Lăng Yên chính là Hạ Dung Tinh, bất kể cố gắng trốn tránh đến thế nào, đó cũng vẫn là .

      Ngay trong lúc hai người chuyện với nhau, Xích Diễn đến đứng tại chỗ cách đó xa, vẻ mặt do dự muốn tiến lên lại lưỡng lự muốn thêm nữa. Trong lúc còn giãy dụa đấu tranh Triều Lâm mở miệng: “Xích Diễn, có chuyện gì?”

      Xích Diễn bị điểm danh đến, chỉ đành thở dài hơi rồi chần chừ đến trước mặt Trầm Ngọc: “Thần tôn, Thiên quân tìm người.”

      Trầm Ngọc ở trong tháp Vân Lạc Thiên này được hơn nửa tháng, cứ tưởng là với tính khí của ba vị lão tổ tông chắc là phải bị giam lâu hơn mới đúng, ngờ lại được gọi ra sớm vậy. Nhưng mặc kệ thế nào, Thiên quân gọi đến chắc chắn phải là việc tốt lành gì, trong lòng Xích Diễn lo lắng, quá hy vọng Thần tôn đến đó.

      Nhưng khi vừa nghe thấy lời của Xích Diễn, Trầm Ngọc gật đầu lập tức: “Chúng ta thôi.”

      “Thần tôn, người...” Xích Diễn rất lo, trước đó vài ngày Trầm Ngọc vẫn còn thẫn thờ như mất hồn mất vía, quả thực thích hợp rời khỏi tháp Vân Lạc Thiên vào lúc này.

      Trầm Ngọc lại khe khẽ lắc đầu, thong thả đứng dậy, chỉ trong chớp mắt khôi phục lại tư thái ung dung bình tĩnh xưa kia, thản nhiên : “Ta thể cứ ở đây mãi được.” đoạn, đưa mắt nhìn sang bóng người mờ ảo phía sau cánh cửa khép kín kia, nhàng gật đầu.

      Phía sau cánh cửa, Triều Lâm thượng thần hàm chứa ý cười : “ , bản thân ngươi tự biết mình làm gì, thế là đủ.”

      Trầm Ngọc khe khẽ ừ tiếng rồi xoay người cùng với Xích Diễn, rời khỏi tháp Vân Lạc Thiên.

      .

      “Ma tôn, nghe mấy ngày nay Thần tôn Trầm Ngọc bế quan xong, ra khỏi tháp rồi.”

      Nhận được tin tức nóng hôi hổi này, Thanh Minh ba chân bốn cẳng phi đến báo cho Lăng Yên.

      Khi ấy, Lăng Yên ngồi yên lặng lau chùi Danh Lưu đao trong tay, lời bẩm báo vừa lọt vào tai, Lăng Yên chém đao qua, ánh mắt bén nhọn liếc sang.

      Thanh Minh vội vã nhảy lùi về sau, ho tiếng, lại : “Ô Dạ thế.”

      “Ai thèm nghe.” Lăng Yên trầm mặt, lạnh lùng cắt đứt những lời Thanh Minh sắp xổ ra tiếp, bẻ ngoặt đề tài sang hướng khác: “Người ta bảo ngươi tìm tìm được chưa?”

      Thanh Minh lắc đầu : “Vẫn chưa, hình như cố ý lẩn trốn rồi, bọn ta lật hết cả An Nhạc trấn lên mà vẫn tìm được.”

      “Tìm ra tìm tiếp. Tên tiểu hồ ly đó chính là con trai của vương đời trước, dứt khoát thể để lọt vào tay kẻ khác. giới được, Thần giới cũng được.” Lăng Yên trầm giọng phân phó, định tiếp thấy vẻ mặt Thanh Minh quá kỳ lạ, nén được đành dừng lời lại hỏi thăm: “Sao thế?”

      “Ma tôn, ngài có thể mặc kệ cái... con chim kia à?” Thanh Minh do dự lúc lâu, rốt cuộc vẫn hỏi ra.

      Khi nghe được câu hỏi này, Lăng Yên gần như chút suy nghĩ mà theo quán tính trực tiếp chém Danh Lưu đao về hướng Thanh Minh.

      Trường đao xẹt qua áo giáp của Thanh Minh, cuối cùng đâm sâu vào cây cột trụ ngay đằng sau .

      Thanh Minh run rẩy lau mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu, nghe Lăng Yên cắn răng : “Đừng nhắc .”

      giờ trong lòng Lăng Yên khá là hỗn loạn, cho dù nàng tính toán đủ đường, cũng tính được kẻ hoàn toàn hề có ý định muốn thành thân như mình lại có ngày sinh ra ý nghĩ đó, mà cũng chính lần duy nhất ấy đẩy nàng đến với Thần tôn Trầm Ngọc hóa thân thành phàm nhân.

      Mà Thần tôn Trầm Ngọc này... lại còn là con chim mới chỉ 900 tuổi.

      Cái tên oắt con đáng lẽ phải nằm nhà cầm bình tiên lộ mà bú kia sao lại có thể...

      Lăng Yên càng nghĩ những cảm xúc trong lòng lại càng hỗn độn khó tả, chỉ hận thể lôi toàn bộ chiến tướng của Ma giới ra tẩn thêm trận nữa, để nàng cần phải suy nghĩ đến nữa, có thể quên tất cả những chuyện rắc rối này.

      Vẫn còn miên man suy nghĩ, Thanh Minh bất chợt hít vào hơi sâu rồi bỗng nhiên bật cười: “Thấy Ma tôn như vậy, ta an tâm rồi.”

      Lăng Yên im lặng gì, Thanh Minh cụp mắt tiếp tục lải nhải: “Hồi trước thấy Ma tôn thích Đường Lam đến thế, ta còn tưởng là ngài bao giờ buông tay ra được. Thần Ma chung lối, nếu ngài buông được người khổ chỉ là ngài thôi.”

      “Từ giờ đừng nhắc đến con phượng hoàng ... đến Trầm Ngọc nữa.” Lăng Yên nghiêng người , né tránh ánh mắt của Thanh Minh, che giấu những cảm xúc phức tạp ra trong mắt mình, giọng điệu trầm xuống: “Ta cần biết.”

      “Vâng.” Thanh Minh lập tức đáp ứng.

      Lăng Yên xong lời này, rốt cuộc nhàng nhắm mắt lại giống như vừa trút được gánh nặng, hỏi tiếp: “Người mà hôm nọ ta mang về giờ ở đâu?”

      “Biệt uyển đằng sau Ma cung.”

      “Ta gặp .” Lăng Yên đứng dậy, thấy Thanh Minh vội vàng bám theo : “Ngươi cần theo.”

      Thanh Minh gật đầu, nhưng sau đó lại khó hiểu hỏi: “Ma tôn đại nhân, vì sao ngài phải mang tên phàm nhân kia về đây?”

      Lúc này Lăng Yên đến cửa lớn, nghe vậy dừng chân, quay đầu lại đáp lời: “Sư phụ từng cầu ta chuyện, ta đáp ứng, nên bây giờ phải hoàn thành thôi.” đoạn, nàng cười khẽ, tiếp tục: “Huống chi, ta còn nợ môn phái bọn họ vài thứ.”

      Người mà bọn họ nhắc đến, hiển nhiên là Bộ Duyên Khê.

      Ngày ấy, sau khi mọi chuyện ở An Nhạc trấn được bình ổn, Lăng Yên liền sai người tha Bộ Duyên Khê về Ma giới, sắp xếp cho ở lại trong Ma cung.

      Lăng Yên từng đồng ý giúp tu luyện, giúp giành chiến thắng trong cuộc tỷ thí giữa các môn phái tại Nhân giới lần này. Nhưng từ sau cái ngày ba giới Thần Ma tranh chấp với nhau ấy, thân phận của nàng bị tiết lộ, nàng vẫn chưa từng đến gặp Bộ Duyên Khê.

      , là do công chuyện bị ứ đọng tại Ma giới quá nhiều, nàng bận bịu đến nỗi chân chạm đết, nên cũng có thời gian rảnh mà đến gặp .

      Hai, Bộ Duyên Khê chính là nhân chứng sống chứng kiến hết thảy mọi chuyện tình cảm giữa Hạ Dung Tinh và Đường Lam. Nay thân phận của cả hai người bọn họ bỗng nhiên thay đổi, Lăng Yên biết mình phải dùng tâm trạng gì để đối mặt với Bộ Duyên Khê.

      Vì vậy, sau hơn nửa tháng, khi Lăng Yên cuối cùng cũng có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, chôn giấu tất cả những cảm giác cam lòng vào tận dưới đáy, quay về làm Ma giới chí tôn của ngày xưa, nàng mới có đủ dũng khí để gặp Bộ Duyên Khê.

      Khi Lăng Yên bước vào biệt uyển, Bộ Duyên Khê ngồi trước cửa sổ đọc sách. Thấy Lăng Yên tiến vào, đứng phắt dậy, há hốc mồm nhìn chằm chằm Lăng Yên lâu mà vẫn thốt ra được lời nào.

      Lăng Yên nhướng mày qua, vứt thanh kiếm mà nàng vừa đoạt từ trong tay Ma tướng đến trước mặt Bộ Duyên Khê: “Chỉ còn tháng nữa là đến cuộc tỷ thí, ngươi còn chịu tu luyện cho tốt ?”

      “... Mấy ngày nay ta vẫn luôn tu luyện, nhưng thấy tiến bộ gì cả.” Rốt cuộc Bộ Duyên Khê cũng tìm lại được khả năng chuyện của mình, đau khổ vò vò đầu, nhặt thanh kiếm kia lên, sau đó cẩn thận dè dặt lén lút nhìn Lăng Yên: “Ta nên gọi ngài là Ma tôn... hay là A Tinh?”
      HoanHoan, Viclu520, SiAm13 others thích bài này.

    5. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Cái đọn bú bình tiên lộ mị đề xứt là mớm hay mút gì cho nó mềm mại nhàng chẹo cứ hai phải đòi bú mới chẹo! Các nàng ai ai có cảm thấy từ ngữ hợp với thuần phong mỹ tục xin cái lai quăng dô nhà bà @Diệp Nhược Giai đè chết bà Giai đừng cho bã đẻ chứngg:059::059::059:

      @levuong tuyên dương đồng chí vì nắm bắt lịch trình đường của động nhà này là t3 hàng từn kiểu gì cũng có chương. :ngu nuong: nhưng đắng nòng là thíp k cíu chàng đâu dì thíp chưa dượt qua được cú sock tinh thần phải thằng nhóc bằng tuổi con cháu mình nên giờ nàng hờn mát cả thế dới :tam:

      @Vy RuRi nhờ bà Giai mị mới nghịm được đây là bài hát huyền thọi hồi xưa bơi ở Tản Đà hay nghe lắm nà i lớp du mo đen ai ken sây tức là ai bớp dú mỏ đen ai cần sấy nà :eye_wide: Biết mà! Hồi xưa hay nghe nên mị lắm bài này là về này trễ 25' và ngậm ngùi hối hận nhìn ngừi iu bước vô nhà thờ hấp hôn với khác bửi dì troen ti phai mi nịt tù lay ~ nè có đúng hôn đúng luôn mị biết mà!

      Thoy chap típ theo hát bài biu ti phun inh quai chế. Cái bài dì mà chúng ta đừng dới nhao nữa như chúng ta từng chúng ta đừng chơi dới nhao nữa quát quợt gió lớp ít pho đó! đó bài đó đó! cho hợp dới hoàn cảnh đôi dợ chồng giặn dỗi nhaoo:th_16:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :