1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209
      CHƯƠNG 9

      Lúc Lăng Yên đuổi đến, mỏm núi ở kia vốn có bầy quái dừng chân lập trại còn nhìn hình dạng.

      Cả mỏm núi bị bốc lên mảng lớn, cây cối xốc xếch bị gãy nghiêng bên, bốn phía là mớ hỗn độn. Mà ở khu vực vốn bị hư hỏng nặng ở gần kia, có hai nam tử tiên đứng.

      Trong đó, người thân khoác chiến giáp, phòng thủ kết ấn ở phía trước, cả người tràn đầy tiên lực bủa vây, đúng là làm lũ xung quanh cách nào nhúc nhích.

      Mà người đối diện với bọc bộ đồ cổ quái bên trong áo choàng, đầu mũ kéo thấp dưới trán, giấu mặt bên trong làm người khác nhìn diện mạo.

      Nhưng mặc dù thế, Lăng Yên vẫn có thể đoán được thân phận đối phương.

      chính là vua của giới giờ, Phi Ảnh.


      Thân là Ma giới chí tôn, Lăng Yên từng trải qua rất nhiều việc, giao chiến cùng giới vốn hề ít nên nàng cũng từng thấy vương vài lần. Nhưng hai người lại chưa từng giao chiến trực diện với nhau, thậm chí số lần chuyện với đối phương cũng cực ít. Giới cùng Thần Ma hai giới khác biệt, mấy vạn năm trước vì trận chiến làm nguyên khí giới bị tổn thương nặng nề. Qua nhiều năm như vậy, trước sau giới còn dám có bất kỳ động tác nào nữa.

      Mãi cho đến khi…

      “Xem ra ta tới đúng lúc rồi, ngươi có đúng , vương?” Thân thể Lăng Yên thoắt cái, người xuất ngay giữa sân. Nàng cười liếc mắt về hướng vương Phi Ảnh, chợt quay đầu về phía người mặc chiến giáp nọ, chào hỏi: “Xích Diễn thượng thần, đúng là lâu gặp!”

      Xích Diễn còn đợi thần tôn nhà mình đến nơi, nhưng tên vương Phi Ảnh này xuất còn sớm hơn bọn tưởng tượng. Trầm Ngọc còn chưa đến, đành phải tự mình ra tay ngăn cản hành động của đối phương trước. Đến tột cùng sức lực của Phi Ảnh mạnh mẽ cỡ nào, Xích Diễn tuyệt muốn lĩnh giáo. Càng thể chỉ dựa vào mỗi mình có thể ngăn trở được, chỉ có thể trông chờ Trầm Ngọc mau đuổi tới kịp để cùng mình đối phó Phi Ảnh. Nhưng mà dù thế nào cũng nghĩ tới trong thời điểm quan trọng như thế này, còn chưa chờ được thần tôn đến, nhưng ma tôn xuất trước rồi.

      Thần ma hai giới xưa nay có oán, Xích Diễn cũng ma tôn tới đây có mục đích gì, khỏi phát sầu trận. Đúng là tình càng ngày càng phức tạp rồi.

      Nhưng mà Lăng Yên ngay cả nhìn cũng hề nhìn Xích Diễn nữa. Mục đích lần này nàng tới, cũng chỉ có Huyền Cốt Châu.

      Từ đầu chí cuối, ánh mắt Lăng Yên vẫn rời vương Phi Ảnh.

      Phi Ảnh là kẻ vô cùng quái đản, ngày thường lúc nào cũng đem mặt giấu dưới mũ, trông khép kín trầm mặc, với bất cứ chuyện gì cũng mang theo bộ dáng hứng thú, dù bất kì kẻ nào cũng nhìn ra tâm tư của . Đối với Lăng Yên mà càng là kẻ nhìn thấu, càng nguy hiểm.

      “Để Huyền Cốt Châu lại đây!” Lăng Yên có ý định nhiều lời, chỉ ngăn ở trước mặt Phi Ảnh, trầm giọng .
      Bốn phía mơ hồ phát ra tiếng động, Lăng Yên biết nơi này có ít quái mai phục đối phó. Nếu vương tới, tất nhiên phải có chuẩn bị rồi. Nhưng Lăng Yên xưa nay sợ những phiền toái này, nếu có đánh nhau , nàng cũng sợ gì.

      Ánh lửa doanh trại chiếu rọi lên người Phi Ảnh, nhìn toàn thân hắc bào có chút mơ hồ bất định. nghênh đón Lăng Yên, tiến về phía trước bước.

      Mới vừa rồi, lúc cùng Xích Diễn giao thủ hay lúc Lăng Yên xuất cũng mở miệng. Đến bây giờ, mới dùng thanh lạnh như băng : “Đáng tiếc, ngươi lấy được.”

      Lông mày Lăng Yên nhếch lên đầy hứng thú, hiếm khi có người dùng khẩu khí này chuyện trước mặt nàng.
      Bóng đêm bốn phía càng nặng nề, ánh trăng đỉnh đầu bị mây đen bao phủ chồng chất, trong bóng tối quanh quẩn vô số luồng gió của quái, những chiếc bóng lay động, sát khí lan rộng ngừng. Trong đêm, ma giới chí tôn và vua của giới ở giữa giằng co, khí tức thân hai người như cuồng phong hung bạo thổi quét bốn phía, cây cối thưa thớt lại bung cành đung đưa, lá cây rơi đầy đất.

      Cũng vào lúc này, giọng khác từ trong bóng đêm xa xôi truyền đến.

      “Nàng lấy được Huyền Cốt Châu, vậy ta sao?”

      Thanh chỉ vừa xảy ra trong nháy mắt, người lướt qua ngay trước mặt.

      Lăng Yên trong lòng khẽ kinh ngạc, đối phương xuất mà ngay cả nàng cũng hề phát giác.

      Đột nhiên nhìn lại, nàng hướng mắt về phía người mới xuất , liền thấy nam tử trẻ tuổi, thân mặc bộ trường bào màu sáng, đứng chắp tay nghiêm nghị trong gió đêm, toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lùng.

      “Thần tôn!” Mắt thấy người nọ xuất , Xích Diễn mới vừa rồi bị hơi thở hai người kia dồn ép thể di chuyển rốt cuộc thở hơi nhõm, khẩn trương vọt tới trước mặt .

      Mà nghe được xưng hô trong miệng Xích Diễn, Lăng Yên nhịn được lại nhếch mày.

      “Thần tôn?” Lăng Yên lẩm bẩm đọc ra cái tên này, trong đầu nàng lại ra hình ảnh của Thanh Quang từng giao chiến với mình ít năm, mà bây giờ nhắc tới hai chữ thần tôn nàng chỉ thấy phượng hoàng vừa xấu nết vừa mọn.

      Nghĩ đến đây Lăng Yên lại nở nụ cười, có điều giờ phải lúc cười nhạo đối phương. Nàng nén cười, mở miệng : “ ra hình người của phượng hoàng là như vầy?” Nàng còn tưởng rằng hình người của phượng hoàng tiểu tử cao chỉ tới đầu gối mình, nghĩ rằng đối phương lại là thanh niên diện mạo tuấn tú.

      Lại lần nữa nghe được xưng hô “phượng hoàng ”, đôi mắt của Trầm Ngọc hơi trầm xuống, Lăng Yên đón mắt nhìn lại.

      Ánh mắt hai người giao nhau, lát sau liền dời .

      Mục đích của bọn họ đều vì Huyền Cốt Châu, bất luận là người nào xuất đối với họ cũng đều phải tin tốt.

      Gió đêm vẫn càn quét lá rụng rơi đầy đất, trong làn gió đêm lạnh gào thét dội ra thanh vỡ vụn, nơi yên tĩnh biết bao nhiêu năm nay dường như trở nên mất bình tĩnh.

      Mấy vạn năm trôi qua, lần đầu tiên người đứng đầu của tam giới giằng co với nhau. Rốt cuộc dưới làn gió rét thấu xương chứa đựng bao nhiêu sát khí, ai nắm chắc được. Chỉ là đỉnh núi bao quanh bắt đầu tích tụ càng nhiều mây đen, tiếng gầm của sấm sét như xa như gần, đem toàn bộ hơi thở của đỉnh núi vây quanh lại.

      Ngay tại đây, vào lúc ai chịu động thủ trước, vương Phi Ảnh chợt nở nụ cười.

      tiếng cười vô cùng ngắn ngủi, sau khi dứt, thân người liền động.

      Có điều lần này, Lăng Yên và Trầm Ngọc ở giữa cũng sớm dự đoán được, ngay lúc động tĩnh của Phi Ảnh diễn ra trong chớp mắt, Lăng Yên và Trầm Ngọc cùng lúc đuổi theo hướng phóng . Hai thân ảnh người phiêu dật như ma quỷ, người tựa như luồng sáng, trong chốc lát chặn ở trước mặt Phi Ảnh.

      Bởi vì động tác quá nhanh, phương hướng đến lại khớp nhau đến lạ, nên hai thân ảnh tránh khỏi đâm sầm vào nhau.

      Lăng Yên và Trầm Ngọc còn chưa kịp trợn mắt nhìn nhau, Phi Ảnh đổi hướng phóng về phía ngược lại. Và lần này đúng là còn nhanh hơn so với ban nãy.

      Hai người lại đuổi quanh lần nữa, ba thân ảnh ngắn ngủi giao thủ, chớp mắt cuồng phong nổi loạn, núi đồi rung chuyển. Nhưng cuộc chiến này chỉ diễn ra trong chốc lát, sau khi hạ chiêu xuống, Phi Ảnh đột nhiên thoái lui, quay lại hướng về phía Trầm Ngọc và Lăng Yên dõi theo. Sắc mặt nàng trầm xuống, lại muốn tiến lên, bước chân vừa cử động ngay lập tức ngẩn người.

      Lại tia chớp xẹt qua, nghe tiếng sấm rền vang trong khí, Phi Ảnh hơi nhếch khóe môi, lạnh giọng :
      “Để tu luyện Huyền Cốt Châu, ta vạch kế hoạch hơn vạn năm rồi.”

      Mới vừa rồi Phi Ảnh vẫn luôn trầm mặc , bây giờ vừa mở miệng, Lăng Yên cùng Trầm Ngọc liền thấy có chỗ đúng.

      Quả nhiên, Phi Ảnh lại tiếp:”Các ngươi nghĩ ta tại sao phải ở nơi này mở ra trận pháp luyện chế Huyền Cốt Châu?”

      Nghe khẩu khí của Phi Ảnh, đáp án dường như . Trong lòng Lăng Yên trầm xuống, chợt : “Chỗ này có biến!”

      phải có biến, mà đây là cạm bẫy.” Giờ đây giọng của Phi Ảnh có chút bẫng, quay về phía hai người cười khẽ, lại chợt : “Ta tìm suốt ba ngàn năm chỉ để có thể vẽ được trận pháp luyện chế Huyền Cốt Châu, lại tốn thêm ba ngàn năm, hòng vẽ thêm tầng trận pháp bên ngoài mỗi trận pháp Huyền Cốt châu.”

      “Chính vì để bao vây các ngươi.” Phi Ảnh , “Ngay vị trí các ngươi đứng chính là trận pháp đó.”

      Lời Phi Ảnh vừa dứt, đồng thời luồng sáng rực của cây đao cũng phóng ra cùng lúc, ánh lên bừng bừng, nhắm thẳng về phía Phi Ảnh, nhưng chút cũng chạm vào được . Vào lúc luồng đao bị đánh bật trở về, đồng thời luồng khói màu tím từ chỗ Lăng Yên và Trầm Ngọc chợt dâng lên, bao phủ cả hai người ở bên trong. Mà ánh đao trong chớp mắt tiếp xúc với vầng sáng, kịch liệt phá thủng nhưng vẫn cách nào đâm xuyên được nó.

      Lăng Yên nắm chặt đao trong tay, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra mất kiên nhẫn: “Trận này là …”

      “Tỏa Thần trận.” Phi Ảnh cười lạnh tiếng, tiếp tục , “Mời hai ngươi tiếp tục ngây ngốc ở trong đó thời gian .” Và cứ thế, thân hình chợt biến thành làn khói đen, tiêu tan dưới sương ảnh nặng nề trong đêm.

      Trong trận pháp, Lăng Yên và Trầm Ngọc nhìn người trước mắt tự cho là đúng chạy thoát khỏi, liền muốn đuổi theo nhưng Tỏa Thần trận lại dễ dàng vây hai người ở giữa, thành ra trong lúc này họ cách nào nhúc nhích.


      Trầm Ngọc thấy thế liền với Xích Diễn: “Mau đuổi theo!”

      Xích Diễn nghe vậy, chần chừ trong chốc lát: “Nhưng thần tôn, trận pháp này …”

      “Ngươi đuổi theo trước, về trận pháp ta tự nhiên có cách.” Đối với Trầm Ngọc, nếu đem so với trận pháp Huyền Cốt Châu dĩ nhiên quan trọng hơn. Xích Diễn nhận được chỉ thị của thần tôn liền gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng hướng về nơi Phi Ảnh biến mất, vội vàng đuổi theo.

      Cuộc truy đuổi hỗn loạn lướt qua trong chớp mắt, bóng dáng Phi Ảnh cùng Xích Diễn rất nhanh liền biến mất. Mà sau đó, trận chiến hỗn độn mở ra gian giữa, chỉ để lại trận pháp bất khả xâm phạm. Ở giữa trận là ma tôn mang bộ mặt khó chịu và người mang bộ dáng bình tĩnh phòng vệ Thần tôn, trừng mắt nhìn nhau.

      Tỏa Thần trận là trận pháp được lưu truyền từ thời thượng cổ, đây là trận pháp chỉ dùng để trừng trị những vị thần, phải tốn thời gian rất dài để bố trí, để mở được là vô cùng khó khăn. Nhưng nếu mở, dù bất kì ai bị giam ở bên trong, ngay cả người có năng lực tựa trời cũng có cách nào tháo gỡ.

      Bọn họ chỉ có thể đợi đến mười ngày sau, trận pháp mất hiệu lực tự động mở.

      Nhưng bất luận là Lăng Yên hay Trầm Ngọc, đều ai muốn mình chờ ở đây hết mười ngày.
      Last edited: 14/6/17

    2. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209
      CHƯƠNG 10
      Bao nhiêu năm qua, Lăng Yên từng trải qua ít trận chiến ác liệt nhưng chưa lần nào phải chịu cảnh chật vật giống như bây giờ.

      Lăng Yên muốn chờ mòn mỏi giữa Tỏa Thần trận, đao trong tay chém vào trận pháp trước mặt, đao khí sắc bén vừa chạm quầng sáng kia liền bắn trở về, Lăng Yên nhanh chóng lùi lại vài bước né tránh. Những luồng khí vây quanh trận địa kia nhanh chóng dấy lên trận cuồng phong mù mịt. Nhìn thấy đòn đánh của mình vô tác dụng, hai hàng chân mày Lăng Yến gắt gao nhíu lại, cắn răng thu trường đao vào vỏ.

      Ngay lúc nàng dự định dùng biện pháp khác, tiếng rét lạnh từ bên cạnh truyền đến: “Lỗ mãng!”

      Chỉ hai chữ tóm tắt cho hành động của nàng.

      Lăng Yên hừ lạnh tiếng, quay đầu nhìn lại, Trầm Ngọc ở bên kia cũng vừa lúc né được luồng khí bị đánh bật về của Lăng Yên, nhàng phủi sạch bụi bặm áo trắng, dùng ánh mắt thản nhiên nhưng chứa đựng độc lạnh lẽo bẩm sinh để nhìn nàng, thản nhiên : “Ma loại đúng là ma loại.”

      Đao trong tay Lăng Yên vốn thu vào vỏ, nghe đến đây, ánh đao đột nhiên tái lần nữa, chớp mắt tia sáng vừa xoẹt trung liền thấy mũi đao đặt ngay cổ Trầm Ngọc.

      Trầm Ngọc bình tĩnh rũ mắt, hai đầu ngón tay kẹp lấy mũi đao, ánh mắt rét lạnh.

      Hai người ở giữa thế trận giằng co với nhau, ai nhúc nhích nửa bước, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm động tĩnh của đối phương trong tư thế phòng vệ.

      Bây giờ bị vây trong Tỏa Thần trận, bọn họ đều biết việc trước mắt phải làm là rời khỏi đây, về ân oán giữa Thần Ma đợi sau khi rời được giải quyết tiếp cũng chưa muộn. Nhưng dù như vậy, họ vẫn cách nào xác định được đối phương có hành động hay . Hai người tiếp tục “liếc mắt đưa tình” hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lăng Yên mở lời trước:

      tại ta hứng thú đánh với ngươi.” Lăng Yên học bộ dáng mặt lạnh của Trầm Ngọc, trầm giọng : “Buông tay.”

      Trầm Ngọc chưa vội thả tay ra, dù chưa mở miệng nhưng trong mắt lại bán tính bán nghi.

      Nếu phải đánh nhau hao tổn sức lực, Lăng Yên rất muốn dạy dỗ cái tên này trận. Nàng tức giận buông tiếp câu: “Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, dư sức đánh nhau với ngươi. Buông ra!”

      Chẳng biết là có tin Lăng Yên hay mà sau hồi trầm mặc, cuối cùng Trầm Ngọc cũng nới lỏng hai ngón tay kẹp lấy mũi đao kia.

      Lăng Yên thu đao lại vào vỏ, đồng thời xoay người tiếp tục nghiên cứu trận pháp từ bốn phía.

      Song từ trước đến nay, đối với loại trận pháp này Lăng Yên mấy để ý. Trải qua thời gian mấy vạn năm với thanh đao nắm trong tay, vốn có thứ gì là nàng giải quyết được. Chỉ riêng trận pháp trước mắt . Nàng đứng ở vầng sáng phía trước, lại dùng chiêu khác thử vài lần nhưng cũng có biện pháp.

      Mắt thấy mây đen đỉnh đầu tản dần theo bóng Vương rời , lộ ra những chấm li ti trong đêm đen, Lăng Yên chợt có cảm giác ưu sầu hiếm có trong đời.

      Nàng cách nào hình dung được cảnh mọi người phát tân nương lại có mặt trong lễ thành thân ngày mai là dạng gì nữa.

      Đường Lam còn chờ nàng, nhất định nàng phải về sớm chút. Muốn nàng ở nơi quỷ quái này chờ suốt 10 ngày, có đánh chết cũng làm được.

      Huống chi …

      Nghĩ đến đây, Lăng Yên nhịn được liếc Trầm Ngọc ở bên cạnh cũng quan sát mình.

      Huống chi còn cùng tên phượng hoàng cáu kỉnh lại còn ra vẻ lão luyện này bị nhốt cùng chỗ.

      Chỉ là liếc mắt cái, Lăng Yên liền phát giác được cái tên phượng hoàng kia chẳng biết lúc nào ngồi xếp bằng dưới đất, chăm chú cúi xuống, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay vẽ ra bức tranh chữ, giống như chơi đùa thứ gì đó.

      Thực chất dù nàng muốn giao tiếp với người của Thần Giới nhưng trước mặt ngoài tên phượng hoàng này làm gì còn ai nữa. Nhưng Lăng Yên chỉ chần chừ trong chốc lát, liền hướng về phía Trầm Ngọc đằng trước ngồi xổm xuống, mặt đối mặt, dùng giọng điệu như dụ dỗ tiểu hài nhi: “ trét bùn hả?” Theo như nàng thấy, tiểu tử 900 tuổi có nghịch bùn cũng mất mặt cho lắm.

      Trầm Ngọc ngẩng đầu lên, sắc mặt cực kì khó coi, trông như rất muốn chuyện với nàng.

      Lăng Yên khi cúi đầu nhìn xuống chỗ Trầm Ngọc vẽ ban nãy, lúc này mới phát giác ra đối phương vẽ ra cách giải trận pháp.

      “Ta là tìm biện pháp phá trận.”

      Hướng mắt về phía trận pháp đằng kia, Trầm Ngọc nhàn nhạt câu.

      Lăng Yên hơi có chút kinh ngạc: “Ngươi phá được trận này sao?”

      Trầm Ngọc cũng ngẩng đầu lên: “Đông Cẩm thượng thần, vị thần tinh thông trận pháp nhất Thần giới chính là sư phụ của ta.” Thực tế chỉ có vậy, toàn bộ ngũ phương chiến thần cũng đều được coi là sư phụ Trầm Ngọc, có điều dạy các môn học khác nhau mà thôi. Còn thứ Trầm Ngọc theo học ở Đông Cẩm thượng thần, đúng là học thuật trận pháp.

      Lăng Yên nghe đến đây, khỏi bị thu hút, khẩn trương hỏi tới cùng: “Ngươi nghĩ ra cách giải trận rồi sao?”

      Trầm Ngọc lắc đầu: “Nghĩ ra.”

      Lăng Yên: “…”

      Trầm Ngọc dừng chốc lát, hiểu sao lại giải thích tiếp: “Tỏa Thần trận là trận pháp được lưu truyền từ thời thượng cổ, vốn được thiết kế để nhằm vào người có thần lực cực mạnh, nếu người bình thường có thể phá bỏ còn có tác dụng được sao?

      Tỏa Thần trận vốn được truyền từ thần giới dùng để trừng phạt vị thần nào vi phạm thiên luật. Lăng Yên nghe Trầm Ngọc bắt đầu khoe khoang trận pháp của thần giới khỏi ngắt lời: “Giới thần tiên các ngươi bày ra trò này để nhốt thần tôn các ngươi lại, ngươi nghĩ như vậy là vui?”

      Trầm Ngọc trầm mặc , sắc mặt tinh tế khẽ biến.

      Lăng Yên phát giác ra khác thường của , liền tiếp: “Nay chúng ta bị nhốt tại chỗ này, đừng là giành được Huyền Cốt Châu, mà ngay cả …”

      Mà ngay cả ta cũng thành thân được.

      Nghĩ đến đây, trước mắt liền lên gương mặt của Đường Lam, lại nghĩ đến nếu thấy mình biết liệu chàng có lo lắng thái quá hay . Lúc này nàng liền hận thể chém nát trận pháp trước mặt để trở về An Nhạc trấn ngay lập tức.

      Trầm Ngọc nhìn thấy Lăng Yên nôn nóng, liền cau mày : “Ngươi cho là chỉ có mình ngươi nóng lòng muốn thoát khỏi đây thôi sao?”

      Lăng Yên liếc cái: “Nhìn ngươi cũng giống người sốt ruột cho lắm.”

      “Ta còn nóng lòng nhiều hơn ngươi tưởng.”

      Cuối cùng Trầm Ngọc cũng xóa những trận pháp ban nãy mình vẽ, chần chừ đứng lên: “Nhưng sốt ruột kiểu như ngươi cũng vô ích.”

      xong lời này, lại nghĩ đến suy nghĩ mới vừa rồi của mình, liền lên tiếng hỏi tiếp: “Trận này có tên là Tỏa Thần trận, chỉ có tác dụng với thần giới, sao ngươi bị nhốt trong đây được?”

      Nghe thấy câu hỏi đó, đôi mắt củaLăng Yên vốn hơi trầm xuống, chợt nở nụ cười: “Hóa ra ngươi còn chưa biết?”

      Mắt Trầm Ngọc liền lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng Lăng Yên cũng muốn tự mình giải thích. Nếu Trầm Ngọc có biện pháp phá giải, nàng chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách.Nàng quay sang hướng trận pháp bên kia, nhìn quầng sáng tỏa ra từ bốn phía, chủ yếu là muốn tìm ra thêm manh mối khác. Trầm Ngọc ở bên cạnh vốn có hứng thú với quá khứ của Lăng Yên, bèn đưa lưng về phía nàng, nhìn quầng sáng từ bốn phía, chợt : “Có điều Đông Cẩm từng với ta, thế gian có trận nào là phá được, nếu có cách phá giải từ bên trong, vậy chỉ có thể từ bên ngoài.”

      Lăng Yên hiểu được ý Trầm Ngọc: “Ý ngươi là phải có người từ bên ngoài phá trận giúp chúng ta?”

      Trầm Ngọc nghiêm túc gật đầu.

      Nhưng mà giờ đề cập tới biện pháp này, đối với bọn cũng vô tác dụng.

      Nguyên nhân vì Xích Diễn mới vừa đuổi theo vương Phi Ảnh, trong bóng đêm ngoài khoảng trống rỗng cũng chỉ có hai người bọn họ. Thậm chí bọn tiểu quái dựng trại ở đây lúc trước cũng sớm bỏ chạy hết, tuyệt nhiên có người nào nửa đêm hôm vào đỉnh núi hoang vắng này, chứ huống chi là giúp bọn phá trận.

      khéo, Lăng Yên nhìn bốn phía thế nhưng lại thấy cách đó xa, có bóng người vội vàng chạy đến.

      “Có người!” Lăng Yên nhìn Trầm Ngọc kêu lên, Trầm Ngọc cũng bước đến bên cạnh nàng, cùng nhìn về phía bóng người mới xuất . Bóng người đó rất nhanh đến trước mặt hai người, đồng thời cũng ra diện mạo vô cùng quen thuộc.

      Lăng Yên híp mắt, chợt bật thốt: “ ra là ngươi.”

      Người đến là nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào cũ nát, tay cầm phất trần, thoạt nhìn giống hệt vị pháp sư đến mười phần. Đây đúng là người ban đầu ở doanh trại của quái cứu bọn người Lăng Yên ra ngoài, sau đó lại chuyển đến cách vách nhà Lăng Yên cư ngụ ở An Nhạc trấn. Nếu nàng nhớ lầm, người này tên Bộ Duyên Khê, là đại đệ tử Ngôn tông nhất mạch ở Thiên Cương Môn.

      “Bộ Duyên Khê?” Cùng lúc, Trầm Ngọc cũng thốt ra cái tên của người kia.

      Nhất thời, ở đây cả ba người đều cảm thấy có gì đó đúng.

      Bộ Duyên Khê vừa đến chỗ này bị hai kẻ xa lạ ra thân phận, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt: “Các ngươi biết ta à?”

      Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đều ăn ý trả lời vấn đề này, nàng chợt quay sang nhìn Trầm Ngọc: “ phải ngươi có cách phá trận từ bên ngoài sao? Mau cho cách phá ralàm sao !”

      “Các ngươi gì vậy?”Nãy giờ Bộ Duyên Khê vốn còn chưa ràng tình huống trước mắt là gì, nên đành phải mờ mịt nhìn bọn họ: “Các ngươi là ai? Ở trong này làm gì? Bọn quái đâu rồi? Ta vốn đuổi theo bọn chúng đến đây, chẳng lẽ hai ngươi cũng là quái …”

      quái?” Lăng Yên hừ tiếng, “Ta là ma, phải .”

      Bộ Duyên Khê bị câu này chấn động, khỏi sửng sốt lập tức bày ra tư thế phòng bị, nhưng ngay sau đó Trầm Ngọc lại : “Ta là thần, phải .”

      “…” Bỗng nhiên Bộ Duyên Khê cảm thấy đóng băng, chắc vì trước đó ngủ ngon nên mới xảy ra tình trạng đầu óc minh mẫn dù thức dậy lâu rồi.

      Thấy các ngôi sao xung quanh dần trở nên ảm đạm, bầu trời ra những tia sáng , Lăng Yên trở nên gấp gáp muốn trở về trấn, cũng để Bộ Duyên Khê có thời gian phản ứng, vội vàng đem chuyện trước mắt giải thích để đối phương thông suốt. Sau đó mới ôm cánh tay, : “Cho nên tại rất cần ngươi giúp chúng ta phá giải trận pháp này.”

      Có điều lúc Lăng Yên kể ra vẫn còn lấp liếm, chưa ra thân phận của hai người. Giờ này mặc dù Bộ Duyên Khê biết trước mắt thần ma, cũng hề biết hai người trước mặt là hai chí tôn cường đại bằng xương bằng thịt của giới Thần Ma. sửng sốt lúc lâu mới đem những tiếng của mình trở về, mờ mịt hỏi: “Ngay cả hai ngươi còn có biện pháp làm sao ta có thể phá giải được?”

      Lăng Yên: “…” Đừng đến Bộ Duyên Khê, ngay cả chính nàng cũng thấy ngay từ đầu nên đặt kỳ vọng vào cái tên chỉ biết làm hư chuyện này rồi, rất đáng tin.

      Nàng im lặng nhìn sang Trầm Ngọc, thấy kiên nhẫn : “Có thể, bọn ta xem xét trận pháp này rất kỹ càng, ngươi cứ dựa theo ta mà làm, nhất định phá giải được trận pháp.”

      Bộ Duyên Khê mờ mịt “Ờ” tiếng, chẳng biết là có đồng ý hay mà chỉ thấy làm theo chỉ thị của Trầm Ngọc, tìm hiểu xung quanh. Mỗi lần Trầm Ngọc chỉ vào nơi, liền ở trong đó tìm ra phù chú. Xung quanh trận pháp, tính tổng cộng có ba mươi sáu tấm phù chú, rốt cuộc đều bị Bộ Duyên Khê tìm được cách vô cùng chính xác.

      Ngay cả Lăng Yên gặp tình huống này cũng nhịn được nhìn Trầm Ngọc cái, tiểu phượng hoàng này thoạt nhìn tuổi lớn nhưng quả thực có thể gánh được chức danh thần tôn, xem ra từ trước đến giờ nàng quá coi thường .

      Rất nhanh làm theo chỉ dẫn của Trầm Ngọc, Bộ Duyên Khê khơi dậy hỏa chú, đồng thời khiến ba mươi sáu nơi có phù chú bốc cháy cùng lúc.

      Chớp mắt, ba mươi sáu cột sáng màu vàng có phù chú bị cháy cùng phóng lên trời, phút chốc như pháo bông thắp sáng cả vùng núi, mang luồng sáng vàng rực nhuộm thấu cả vòm trời. Cũng trong lúc này, những luồng sáng màu tím vốn luôn tồn tại quanh Lăng Yên và Trầm Ngọc cuối cùng dưới ánh vàng rực bị phá vỡ.

      Bộ Duyên Khê thấy vậy khỏi kinh ngạc: “Ta phá được trận này thiệt hả?”

      Nét mặt cực vui vẻ, háo hức hướng về phía Trầm Ngọc: “Thần tiên đại nhân, ta phá trận được thiệt rồi, ngươi mau nhìn …” Nhưng câu kia của còn chưa hết người ban nãy còn mang bộ mặt trầm tĩnh kia thoắt cái đem cả người lóe sáng, trong chớp mắt liền mất hút trong màn đêm.

      Bộ Duyên Khê trợn trừng hai mắt, có chút khó tin hỏi Lăng Yên: “Vị thần tiên kia … vội lắm phải?”

      Lăng Yên đáp lại , chỉ vội lời cảm ơn rồi ba chân bốn cẳng lao nhanh về hướng An Nhạc trấn.

      Nàng cũng vội lắm đây.

      Bình minh ló dần ở phía xa dãy núi, trời sắp sáng rồi.

      Last edited: 14/6/17

    3. Nguyệt Lạc Vân Yên

      Nguyệt Lạc Vân Yên Active Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      184
      Nhanh quá :yoyo69::yoyo69::yoyo69::yoyo60::yoyo60: chị up hai chương luôn hả :3:3

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Ta hóng đêm động phòng của 2 ng quá :037::037::037:

    5. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      2 chương luôn, thanks nàng nhiều, hóng 2 vợ chồng lộ mặt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :