1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyệt Lạc Vân Yên

      Nguyệt Lạc Vân Yên Active Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      184
      Chương 7:

      Ngày hôm sau, Lăng Yên và Trầm Ngọc mua rất nhiều thứ ở trong trấn để chuẩn bị cho việc hôn .

      Hai người đều chưa từng trải qua loại chuyện này, cũng biết cần chuẩn bị những gì, vì thế đồ đạc gì đó chỉ cần thấy cần thiết liền mua, phen dày vò đến loạn thất bát tao, vậy mà bọn họ cũng chuẩn bị sai biệt lắm rồi.

      Chuyện cuối cùng phải làm, đó là mở tiệc chiêu đãi tân khách.

      “Tiệc cưới ngày đó trừ ngươi và huynh trưởng bọn họ, những người khác ở trấn của ngươi cũng đến sao?” Lăng Yên chỉnh sửa chậu hoa trước mặt, muốn làm cho chúng nó trở nên xinh đẹp nhất: “Hàng xóm linh tinh?”

      .” Trầm Ngọc lắc đầu, trừ bỏ Xích Diễn, chuyện thành thân cũng cho người nào, tất nhiên cũng có người đến: “Còn ngươi?”

      Lăng Yên sắp xếp bình hoa sai biệt lắm, liền lùi lại hai bước hơi suy nghĩ, chút để ý :“Ta cũng có, yên tĩnh chút cũng tốt.” Nàng cười cười, chỉ vào bồn hoa kia hỏi Trầm Ngọc: “Nhìn đẹp ?”

      Trầm Ngọc gật đầu, muốn mở miệng, đột nhiên ngoài phòng lại truyền đến tràng tiếng đập cửa, Trầm Ngọc cùng Lăng Yên nhìn thoáng qua nhau, rồi đồng thời nhìn ra ngoài cửa.

      “Bằng hữu của ngươi?” Lăng Yên hỏi.

      Tất nhiên Trầm Ngọc thể có bằng hữu nào đến đây, khó hiểu đứng dậy ra mở cửa.

      nam tử trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa, người mặc chiếc đạo bào cũ nát, vừa nhìn thấy hơi quen mắt.

      “Ồ? Là ngươi à? ra ngươi ở đây?” Nam tử kia nhìn thấy Trầm Ngọc lập tức liền nhận ra, tỏ ra vô cùng quen thuộc tiến vào, tay khoác lên vai . vừa vào, lập tức liền nhìn thấy Lăng Yên ngồi trước cửa sổ ở trong phòng, khỏi sửng sốt : “Hai người các ngươi? phải các ngươi các ngươi có quan hệ gì sao, sao bây giờ lại......”

      Người tới đúng là người trẻ tuổihôm trước xông vào doanh trại quái cứu bọn họ.

      Lúc ấy nam tử kia hiểu lầm Lăng Yên và Trầm Ngọc là đôi tình nhân, sau đó bị Lăng Yên phủ nhận, giờ gặp lại, Lăng Yên lại lập tức cười đáp:“Bây giờ chúng tôi là vợ chồng.”

      Nam tử kia trợn mắt nhìn hai người, Trầm Ngọc nhìn thần sắc của , liền lên tiếng giải thích:“Hai ngày sau chúng tôi thành thân.”

      Nam tử ngạc nhiên:“...... Các ngươi tiến triển có chút nhanh nha.”

      Trầm Ngọc để ý kinh ngạc của đối phương, trực tiếp hỏi:“Có việc?”

      Lúc này nam tử kia mới nhớ tới mục đích mình đến đây, vội vàng ngọn nguồn. ra nam tử này tên là Bộ Duyên Khê, là đại đệ tử của Ngôn tông nhất mạch thuộc phân đàn ở Thiên Cương môn, lần này nghe ma tàn sát bừa bãi ở An Nhạc trấn, nên đến đây điều tra, mà lúc trước Trầm Ngọc và Lăng Yên là được trùng hợp cứu như vậy.

      Tuy rằng trong lòng Lăng Yên và Trầm Ngọc đều nhất trí cho rằng chính mình cần người này cứu giúp, nhưng ai cũng thêm cái gì, chỉ để cho người này tiếp tục .

      Ngày ấy, sau khi Bộ Duyên Khê cứu những người ở trong doanh trại ra, lại hỏi ra sắp tới bầy tinh này có thể còn vào An Nhạc trấn lần nữa. Bộ Duyên Khê cứu người là phải cứu tới cùng, vì thế dứt khoát liền tìm chỗ nghỉ ngơi ở An Nhạc trấn, chờ đám tinh kia đến chui đầu vô lưới

      Mà chỗ ở tìm được, trùng hợp lại ở cách vách hai người.

      Giải thích hết nửa ngày, rốt cuộc Bộ Duyên Khê mới cười đáp:“Cho nên ta đến để mượn vài thứ, ta vừa mới vào ở bên kia, cái gì cũng có, tính qua chỗ các ngươi hỏi xem có thể mượn vài thứ hay , ......” đến đây, gãi đầu cái : “Cho ta ăn ké bữa cơm?”

      Bộ Duyên Khê tới vô cùng đúng lúc, giống như là cố ý căn thời gian để đến, vừa vặn Lăng Yên và Trầm Ngọc cũng chưa ăn gì, liền mặt dày mày dạn ngồi đợi ở trong nhà.

      Sau khi cơm nước no nê, Bộ Duyên Khê mới nhớ tới chuyện hai người thành thân, lại vội vàng , nếu có thể giúp đỡ được gì, nhất định hết sức giúp đỡ, lúc này mới xách vò rượu còn lại bàn về nhà, trước khi , còn nhịn được quay đầu lại nhìn hai người cười.

      Hai người vốn thương lượng chuyện thành hôn, bị Bộ Duyên Khê quấy nhiễu, giờ cũng biết đến đâu rồi nữa, Lăng Yên bất đắc dĩ lắc đầu, cũng tính nhớ lại, dù sao đối với nàng mà , chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, làm gì cũng quan trọng. Nàng quay sang Trầm Ngọc :“Ngày mai chúng ta đến trấn Thu Ngô gặp người nhà của ngươi?”

      Vốn tưởng rằng Lăng Yên quên việc này, lại nghĩ rằng ngay tại lúc này, nàng lại nhắc tới.

      Trầm Ngọc lặng lẽ đặt đồ sắp xếp trong tay xuống, trong lòng tuy muốn, nhưng chỉ có thể gật đầu :“Được.”

      Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể hi vọnghiệu suất làm việc của Xích Diễn vẫn cao như trước.

      Vào ban đêm, Trầm Ngọc nhận được thư Xích Diễn gửi tới, trong thư là tấm bản đồ, bản đồ đặc biệt đánh dấu vị trí của trấn An Nhạc, mà ở chính giữa bản đồ, bên cạnh trấn An Nhạc, có con đường bị Xích Diễn dùng bút màu đỏ vẽ ra, theo con đường màu đỏ xa, là vị trí của trấn Thu Ngô.

      Trầm Ngọc biết rốt cuộc Xích Diễn dùng cách nào để từ có gì mà tạo cái trấn Thu Ngô, nhưng vì để cho Lăng Yên nghi ngờ, suốt đêm Trầm Ngọc ngồi nhớ hết những vị trí bản đồ, sáng sớm hôm sau, hai người thu thập thỏa đáng, liền theo bản đồ đến trấn Thu Ngô.

      Mãi cho đến khi lên đến trấn Thu Ngô, Trầm Ngọc vẫn là thần sắc cổ quái hiểu.

      Trấn này thoạt nhìn là rất chân , từ người đường đến những tiểu quán ven đường, nhìn ra có chỗ nào khác thường. Nhưng mà càng bình thường như vậy, lại càng làm cho người ta cảm thấy khả nghi. Lăng Yên để ý chút nào, dọc đường nhìn chỗ này chút, nhìn chỗ kia chút, có vẻ vô cùng tự tại. Trầm Ngọc nhìn chằm chằm người đường, biết những thứ này từ đâu ra.

      Hai người đường lúc lâu, rốt cuộc tới tiểu viện nhìn vô cùng cũ nát.

      Bởi vì cực khó phân biệt đường, đêm qua Trầm Ngọc ghi tạc toàn bộ bản đồ vào trong đầu, lần này tuyệt đối có chuyện nhận sai đường, cho nên khi nhìn thấy nơi này, Trầm Ngọc khó có được giật mình.

      Lăng Yên nhìn cũng khá giật mình, bởi vì chỗ này quá cũ nát, người ngoài liếc mắt cái là có thể nhìn ra người sống ở đây rất khó khăn.

      “Đây chính là nhà ngươi?” Lăng Yên nghi ngờ hỏi.

      Trầm Ngọc: “Phải......” ?

      thực tế, đột nhiên hoài nghi chính mình nhớ lầm địa chỉ.

      Ngay tại lúc Trầm Ngọc còn trầm tư suy nghĩ, Lăng Yên tiến lên gõ cửa viện.

      Cửa gỗ cũ nát phát ra tiếng két đầy nguy hiểm, Lăng Yên gõ xong tiếng liền sợ mình cẩn thận làm hỏng cửa rồi, vội vàng giảm bớt lực, nhàng gõ vài tiếng.

      Hai người đợi ở ngoài cửa lát, đằng sau cánh cửa rốt cuộc cũng có động tĩnh, người đàn ông cao to cường tráng mở cửa ra, ló đầu ra ngoài nhìn Lăng Yên và Trầm Ngọc đứng ở trước cửa.

      Tướng mạo của người này đương nhiên Trầm Ngọc rất quen thuộc, đây là người lúc trước cứu ở trấn - Chu Đại Tráng, nhưng trong lòng Trầm Ngọc vô cùng khẳng định, người này phải là Chu Đại Tráng , mà là Xích Diễn cải trang.

      Suy đoán của Trầm Ngọc cũng sai.

      Người ở trong nhà đúng là Xích Diễn thượng thần, người tham gia trận đại chiến thần giới trong truyền thuyết lúc trước, có thể lấy người mà địch lại tứ đại ma tướng của Ma giới, phong thái vô song, diện mạo bất phàm, được vô số tiên nữ ái mộ.

      Vì hoàn thành nhiệm vụ của tiểu Thần tôn nhà mình, suốt đêm Xích Diễn thượng thần chạy tới trấn ở phía tây trấn An Nhạc, nghĩ đủ mọi biện pháp đổi tên trấn này thành trấn Thu Ngô. Ngay sau đó, lại vội vàng bố trí cái tiểu viện như vậy, cải trang thành bộ dáng của Chu Đại Tráng, nghênh đón hai người đến.

      Xích Diễn cảm thấy lúc trước mình đại chiến với ma tướng ba ngày ba đêm cũng có chật vật giống như bây giờ.

      Mà nhìn những thứ mình bố trí lần này, Xích Diễn cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

      Ngũ phương chiến thần bọn họ từ đều coi tiểu Thần tôn là bảo bối mà cung phụng, ai biết hôm nay lại đột nhiên chui ra nữ tử nhân loại vô cùng bình thường, lại có thể bắt Thần tôn bọn họ vất vả nuôi lớn như thế, tuy Xích Diễn đến mức hoài nghi ánh mắt Thần tôn nhà mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng, vì thế đặc biệt thiết kế ra địa phương khó coi như vậy.

      Người ta hay nương ở trần gian đều thuộc loại ngại bần phú.

      ra muốn biết, nếu nhìn thấy gia cảnh Thần tôn nhà mình nghèo khó đến mức này, nương này có phản ứng như thế nào!

      --------- Hết chương 7 ---------
      Last edited: 9/6/17

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Tiếc là nương này k giống bình thường nên k cần mấy thứ da lông vỏ tỏi đó, khổ cho Xích Diễm tận tâm :)))

    3. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      Sao hai chị còn xưng hô xa lạ ta ngươi quá :)) má ơi cặp này cưới nhanh như điện

    4. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      thử nhầm người rồi, :yoyo14: thanks nàng

    5. Nguyệt Lạc Vân Yên

      Nguyệt Lạc Vân Yên Active Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      184
      Chương mới ra lò đây, có ai ngồi hóng ^^
      Từ chương này chuyển thành xưng hô chàng - nàng nhá, tại dẫn về gặp gia trưởng rồi mà :)))

      Chương 8:

      Sau khi Trầm Ngọc giới thiệu hai người Lăng Yên và Xích Diễn với nhau, ba người liền vào trong nhà.

      Nhìn bên ngoài ngôi nhà này vô cùng cũ nát, ai ngờ bên trong còn xập xệ hơn gấp mấy lần. Xích Diễn dẫn hai người đến chỗ miễn cưỡng có thể gọi là phòng khách, mời Lăng Yên và Trầm Ngọc ngồi xuống hai cái ghế gỗ .Lúc này, Lăng Yên mới hỏi tới trưởng bối của Trầm Ngọc. Tất nhiên Xích Diễn cách nào tìmđược vài trưởng bối , nhưng chuẩn bị sẵn lý do để lấp liếm, chỉ là bọn họcũng ở chung với nhau. Lăng Yên cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ đa số người phàmđềusống cùng nhau, thành đại gia đình, vì sao đến lượt Trầm Ngọc lại là tình hình như thế này, vì thế liền mở miệng hỏi.

      Thắc mắc của Lăng Yên tất nhiên nằmtrong dự liệu của Xích Diễn.

      Ngay sau đó, Xích Diễn kể cho Lăng Yên và Trầm Ngọc nghe câu chuyện xưa ân oán tình cừu đầy bi thảm lẫy lừng của đại gia tộc mà mình biên soạn cả đêm, biến Trầm Ngọc trở thành đứa béđáng thương từ cha mẹ, gia gia thương, nãi nãi ,ngày ngày sầu não uất ức.

      “......” Trầm Ngọc nghe xong sợ ngây người.

      Mà bởi vì Trầm Ngọc sợ ngây người cũng lên mặt, cho nên Lăng Yên hiểu lầm sựyên lặng của là ảm đạm, nàng nhàng nắm lấy tay , lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay Trầm Ngọc. Trầm Ngọc ngước mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy sức nóng tay nàng như truyền vào tận đáy lòng, ấm áp giống như ánh sáng mặt trời.

      Xích Diễn kể xong câu chuyện xưa kia liền lẳng lặng nhìn phản ứng của hai người, thấy màn này, đáy mắt toát lên chút khen ngợi, nhưng trong lòng vẫn nhịn được thở dài hơi.

      Xem ra hôn này thể ngăn cản được .

      Sau khi mọi người bàn bạc xong, Lăng Yên suy nghĩ chút rồi đề nghị bằng sau khi thành thân bọn họ cùng chuyển đến ở tại trấn An Nhạc, tuy chỗ kia cũng được coi là tốt lắm, nhưng vẫn hơn nơi này rất nhiều. Lăng Yên vô cùng quan tâm, mình Xích Diễn ở đây cũng tốt, bằng dứt khoát dọn qua ở cùng bọn họ.

      Xích Diễn tuyệt đối muốn tiếp tục sử dụng khuôn mặt của Chu Đại Tráng thêm chút nào, vội vàng lắc đầu cự tuyệt, sống chết chịu qua ở, Lăng Yên khuyên bảo được chỉ đành phải từ bỏ.

      Mọi người lại thêm chút, Trầm Ngọc muốn ở lâu vì sợ Lăng Yên nhìn ra sơ hở, liền muốn ra về.

      Ai ngờ Xích Diễn lại chợt gọi Trầm Ngọc lại, bảo có chuyện muốn riêng với Trầm Ngọc.

      Xích Diễn do dự nhìn về phía Lăng Yên, Lăng Yên vô cùng thức thời, đứng dậy cười : “Ta ra ngoài dạo, hai người cứ trò chuyện .”

      Ánh mắt của Trầm Ngọc vẫn dính ở người Lăng Yên: “Chúng ta chuyện nhanh thôi, nàng đừng quá xa.”

      Lăng Yên đáp ứng, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.

      Đợi đến khi Lăng Yên rời khỏi, Xích Diễn mới bước tới trước mặt tiểu Thần tôn, thấp giọng : “Thần tôn, có việc, biết có nên hay .”

      Trầm Ngọc biết Xích Diễn cố tình đuổi Lăng Yên , nguyên nhân nhất định là đơn giản, quả nhiên, đợi Trầm Ngọc đáp lại, Xích Diễn liền thẳng ra: “Đám quái ở ngoài trấn An Nhạc hôm trước chỉ sợ là đơn giản. Thần tôn, bọn ta tra ra được trận pháp ngài nhìn thấy trong doanh trại quái ngày ấy.”

      Hôm đó, Trầm Ngọc và Lăng Yên nhìn thấy gã ma tướng sử dụng trận pháp ở trong doanh trại kia, lúc ấy Trầm Ngọc cũng biết là cái gì, vì thế kêu Xích Diễn thăm dò, ngờ đến bây giờ mới có kết quả.

      Xích Diễn tiếp: “Trận pháp kia vô cùng cổ quái, chúng ta phải phái người tra xét các điển tịch lưu lại từ thời thượng cổ mới biết được, có lẽ trận pháp kia là bí pháp của giới,Thiên Hoàn trận.” Hơi ngừng chút, Xích Diễn suy tư lát mới ngưng trọng : “Trận pháp này cực kì tàn khốc, dựa vào việc hấp thụ lực lượng của ba giới , ma , nhân để luyện hóa thành bảo châu. Tên của nó là Huyền Cốt châu, mỗi lần trận pháp mở ra liền có thể hấp thụ lượng sức mạnh, đợi đến khi đủ nghìn lần, hấp thụ lực lượng của mấy ngàn sinh linh, Ma châu hoàn toàn được luyện hóa. Ai có thể lấy lực lượng bên trong bảo châu này để cho chính mình dùng, liền có được sức mạnh tối cao.”

      Trầm Ngọc chưa bao giờ nghe qua những điều này, cho rằng tu hành chẳng qua là ngồi thiền định, chưa bao giờ nghĩ tới mạng người cũng có thể biến thành lực lượng cho người.

      Xích Diễn biết hiểu, liền khẽ thở dài tiếng giải thích:“Có lẽ Thần tôn biết, hơn ba vạn năm trước, tam giới từng xảy ra trận đại chiến, mà đầu sỏ gây nên trận đại chiến kia chính là vua của giới, mình đánh bại rất nhiều thiên thần, thậm chí ngay cả Thần tôn tiền nhiệm cũng phải là đối thủ của , đó là bởi vì dùng phương pháp này luyện chế ra viên Huyền Cốt châu, rồi hấp thu sức mạnh trong đó.”

      như vậy, tình liền trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

      Trầm Ngọc tuy chưa ràng nhưng cũng hiểu, nếu tiếp tục mặc kệ chuyện này, để giới luyện ra thêm viên Huyền Cốt châu nữa, e là xuất thêm tên vương cường đại.

      Trầm Ngọc trầm ngâm lát, hỏi: “Hạt châu kia ở đâu? giới có động tĩnh gì khác ?”

      “Có.” Xích Diễn chờ chính là những lời này, vội vàng đáp: “ giờ Huyền Cốt châu hoàn thành nửa, quái giấu hạt châu rồi, chúng ta cũng có cách nào tìm được tung tích của nó, chỉ có điều, có tin tức là tối nay vương tự mình đến thu hồi hạt châu.”

      Nghe được chuyện này, Trầm Ngọc gì, Xích Diễn cẩn thận nhìn sắc mặt Trầm Ngọc, cũng dám mở miệng.

      Ngày mai là ngày thành thân của Trầm Ngọc và Lăng Yên.

      Việc này Xích Diễn cũng bất đắc dĩ, suy nghĩ rất lâu mà vẫn biết có nên cho Thần tôn hay , nhưng nếu , để vương mang Huyền Cốt châu , chỉ sợ sau này muốn ngăn cản, lại càng thêm khó khăn.

      Trầm Ngọc chẳng qua chỉ suy nghĩ lát, liền mở miệng : “Ta biết rồi.”

      Xích Diễn hiểu được câu trả lời này là có ý gì, khỏi ngẩn ra : “Thần tôn?”

      “Đêm nay ta ngăn cản hành động của vương.” Trầm Ngọc xong, quay đầu nhìn bộ dạng lo lắng của Xích Diễn, nhân tiện : “Ngày mai mới là ngày ta thành thân, cũng phải đêm nay, ta cố gắng trở về trước hừng đông.”

      Xích Diễn tất nhiên là liên tục gật đầu, Thần tôn tuy còn tuổi, nhưng tu vi thực lực lại ai sánh bằng, nếu muốn trở về trước khi trời sáng tất nhiên là có vấn đề. Nhưng đối với Xích Diễn mà , điều lo lắng là chuyện khác. thấp giọng : “Thần tôn, chỉ sợ giới hành động lần này, Ma giới cũng sớm có chuẩn bị.”

      Trầm Ngọc hiểu ý Xích Diễn: “Ngươi là Ma giới cũng muốn đoạt Huyền Cốt châu?”

      “Nếu bọn họ muốn lấy được Huyền Cốt châu, cũng chỉ có đêm nay là cơ hội tốt nhất.” Xích Diễn giải thích.

      Cứ như vậy, đối thủ của bọn họ phải chỉ có mỗi giới, mà còn có Ma giới.

      Nhớ tới Ma tôn thực lực cao cường lại vô cùng phân phải trái, Xích Diễn khỏi lau mồ hôi phen, trong lòng lo lắng thôi: “Thần tôn, tối nay nếu đụng độ Ma tôn Lăng Yên, trăm ngàn lần phải cẩn thận. Huyền Cốt châu kia thể để cho vương cầm , cũng tuyệt đối thể để Ma giới cướp .”

      lần nữa nghe đến tên Ma tôn Lăng Yên, tâm Trầm Ngọc trầm xuống. Gặp mặt Ma tôn, đối với Trầm Ngọc mà chuyện hề vui vẻ, tuy rằng bây giờ chứng minh được chuyện ở Đông Thiên các liên quan gì đến Ma giới, nhưng Trầm Ngọc vẫn thể có thiện cảm với cái người ăn lỗ mãng kia.

      Nếu gặp phải Ma tôn, cũng tuyệt đối nương tay.

      Tin tức của Xích Diễn rất chính xác, suy đoán của cũng sai.

      Lăng Yên vừa rời khỏi căn nhà, liền thấy con bướm đen nhàng lướt qua người. Nhìn thấy con bướm đen kia, Lăng Yên thu lại ý cười mặt, tìm góc tường hẻo lánh ở con phố đối diện, thi triển trận pháp chuyện với ma tướng Thanh Minh của Ma giới.

      Sau khi hai người chuyện với nhau, Lăng Yên cũng đoán được bảy tám phần kế hoạch của giới, nàng chống má, bất đắc dĩ nhíu mày, lẩm bẩm : “Đêm nay à......”

      Lăng Yên là người hiếu chiến, cũng là người sợ phiền toái, nếu là bình thường, nghe được loại chuyện này, tất nhiên hận thể lập tức xông ra đánh trận ba ngày ba đêm với vương, nhưng bây giờ nghe được tin này, mặt Lăng Yên lại ra chút chần chờ, điều này làm cho Thanh Minh khỏi sửng sốt.

      “Ma tôn đại nhân, đêm nay có vấn đề gì sao?” Trong lòng Thanh Minh thoáng sợ hãi, dù sao tính tình của Lăng Yên là sợ trời sợ đất, ngay cả Lăng Yên mà cũng nhíu mày, như vậy nhất định là có chuyện gì vô cùng phiền phức. Thanh Minh vội vàng suy đoán hỏi: “Chẳng lẽ đêm nay xảy ra đại gì?”

      Ma tôn thành thân cũng được cho là đại , nhưng Lăng Yên cũng định cho những người khác, nàng lắc lắc đầu, lại : “Đêm nay ta xem.”

      Thanh Minh vội vàng muốn dẫn người đến hỗ trợ, Lăng Yên lại ngăn cản : “ mình ta là đủ rồi.” Nàng xong, chợt nhớ tới tên thể nào làm cho người ta thích, hỏi tiếp: “Lần trước ngươi Phượng Hoàng của Thần giới cũng đến đây, xem ra chuyện Huyền Cốt châu lần này, cũng tính chen chân?”

      Thanh Minh đau khổ gật đầu: “Việc này Thần giới tất nhiên có hành động, rất có thể Thần tôn tự mình ra tay.”

      Lăng Yên hoàn toàn hề lo lắng: “Có mỗi con Phượng Hoàng to cỡ đó mà ngươi sợ cái gì?”

      Dứt lời, nàng định tiếp, chợt nghe giọng truyền tới cách đó xa: “A Tinh!”

      Đây là giọng của Trầm Ngọc, Lăng Yên cất cao giọng trả lời câu, vội vã muốn chặt đứt trận pháp này, Thanh Minh mờ mịt nhìn Lăng Yên, vội vàng hỏi: “Ma tôn đại nhân? Đó là...... ai?”

      Tất nhiên Lăng Yên để người Ma giới phát ra chuyện của nàng cùng Trầm Ngọc, vội vàng thu trận pháp, ra khỏi góc tường. Trầm Ngọc đứng ở trước nhà cách đó xa, xuyên qua tia sáng mặt trời ấm áp nhìn nàng.

      tại Lăng Yên đối với từ “Ngày mai” này cực kỳ mong chờ, nàng cười với Trầm Ngọc: “Hai người chuyện xong rồi à?”

      “Ừ.” Trầm Ngọc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta về nhà .”

      “Được.” Lăng Yên mỉm cười lên tiếng, bước nhanh đến trước mặt Trầm Ngọc, tay nắm tay , hai người đường trở về, vừa vừa cùng nhau bàn bạc chuyện hôn ngày mai.

      cười lúc, đột nhiên Lăng Yên ngừng bước chân.

      “Đường Lam.” Lăng Yên .

      Trầm Ngọc còn chưa quen với tên này, sững lại lát mới nhớ ra, nghiêng đầu nhìn Lăng Yên.

      Lăng Yên ngẩng đầu nhìn đối phương, thấp giọng : “Hôm nay nghe đại ca chàng kể những chuyện trước đây của chàng......”

      Trầm Ngọc: “......” rất muốn quên đoạn chuyện xưa kia.

      Lăng Yên hiển nhiên quên, ánh mắt nàng lóe lên, sáng ngời mà trong suốt: “Những chuyện xảy ra, ta thay đổi được, nhưng mà tương lai của chúng ta nhất định trôi qua vui vẻ, chàng có tin ta ?”

      “Ta tin.” Trầm Ngọc kiên định chút hoài nghi.

      Lăng Yên nở nụ cười, lại nắm tay đối phương, hai người đường quay về nhà.

      Mặt trời từ từ lặn về phía tây, hai người rất chậm, lại đều cảm thấy thời gian quá ngắn.

      .

      Ban đêm, đợi đến khi bốn phía đều yên tĩnh lại, Lăng Yên lặng lẽ ra khỏi phòng.

      Vừa rời khỏi trấn An Nhạc, Lăng Yên liền bỏ lớp ngụy trang, khôi phục diện mạo Ma tôn, nàng liếc mắt nhìn về phía nhà mình trong trấn, nghĩ đến người kia có lẽ vẫn ngủ yên, bờ môi khỏi nở nụ cười yếu ớt.

      Ngay sau đó, đỉnh núi cách trấn An Nhạc xa, đột nhiên truyền đến tiếng nổ rung trời! rung chuyển kịch liệt từ sâu trong lòng đất truyền đến, như là muốn đánh thức toàn bộ trấn !

      Lăng Yên chợt thu lại ý cười, thân hình hóa thành luồng ánh sáng, hướng tới chỗ phát ra động tĩnh!

      ------- Hết chương 8 ---------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :