1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ma tôn cùng Thần tôn vợ chồng diễn kịch hằng ngày - Hạnh Dao Vị Vãn (Chương 66 ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209

      CHƯƠNG 22

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      P/s 2 chương sau:th_76:: Chương sau nàng tìm chàng:th_83:, chương sau nữa chàng lại tìm nàng:th_61:. Nam nữ 9 gặp lại nhao nhanh hôi.:th_124:

      Lời editors: mọi lần 1 tuần 3c, tuần này nhỉnh hơn làm liền 4 chương. :th_16:
      Phong nguyet, HoanHoan, Viclu52024 others thích bài này.

    2. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209
      @Thanhvan110191: nàng tiên đoán như thần, toàn nhắm đúng trọng điểm. Thi gia đúng là có liên quan đến giới. sao nàng đoán được hay thế :th_103:
      quynhnhimaiDiệp Nhược Giai thích bài này.

    3. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Càng nhiều chương càng tốt nàng nhé!
      Diệp Nhược Giaiangela2kiss thích bài này.

    4. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209

      CHƯƠNG 23
      Editor: La Thùy Dương
      Gã nam tử kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần, vẻ mặt Lăng Yên sa sầm lạnh lẽo, nàng giương đao, ngay lập tức mũi đao bén nhọn ở ngay trước mặt gã, cất tiếng rét lạnh: “Đường Lam ở đâu?”

      Chân mày nam tử giãn ra, cất lời: “Đường Lam?”

      Tìm chung quanh đều thấy tung tích của Đường Lam, Lăng Yên sớm cho rằng nơi khả thi nhất chỉ có thể là tại trạch viện này, và bây giờ phán đoán mơ hồ hiển nhiên biến thành khẳng định. Nét mặt này của Lăng Yên được tên nam tử kia thu hết vào mắt, nhất thời cảm giác được khác thường nhưng rất nhanh ngẫm lại, gã nở nụ cười, thanh lạnh lùng : “Ta biết kẻ mà ngươi vừa nhắc đến là ai, có điều loại người thích lo chuyện bao đồng tìm đến đây cũng ít nhưng, chưa ai còn sống mà đặt chân ra được bên ngoài đâu.”

      Gã chỉ tay ra phía sau mình, cười : “Nếu ngươi muốn tìm, chi bằng tìm trong đống tro cốt ở đó thử xem.”

      Lăng Yên lo lắng cho Đường Lam, giờ nghe tên nam tử kia bỡn cợt như vậy càng cách nào nén được cơn phẫn nộ, trầm giọng rít lên: “Quả nhiên ngươi … ngươi …”

      Nam tử kia chỉ mỉm cười lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại như thừa nhận ý Lăng Yên .

      Nàng cắn môi, sau khi nhìn gã lom lom suốt lúc, đột nhiên Lăng Yên cất vang tiếng cười rét lạnh thấu xương.

      Hàn ý trong tiếng cười của Lăng Yên đậm vẻ ngông cuồng lẫm liệt, đao phong trong tay phát ra vầng sáng đỏ rực, khí tức tỏa quanh chợt cuồn cuộn biến chuyển khiến toàn bộ đám sương xung quanh bị quấy nhiễu, rung chuyển lay động. Chứng kiến vùng trung tâm của trận pháp sắp bị phá vỡ, lúc này tên nam tử kia mới ý thức được nguy hiểm, sắc mặt đại biến, lập tức triệu hồi vũ khí trong tay nhắm thẳng vào Lăng Yên, cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

      Lăng Yên vốn dưới lốt Hạ Dung Tinh, nhưng khí thế cuồn cuộn ban nãy há có thể xuất người của kẻ tầm thường. Lăng Yên mặt biến sắc nhìn gã, có ý định tiết lộ thân phận, chỉ lạnh giọng buông lời: “Vốn dĩ đám giới các ngươi có tác oai tác quái thế nào, ta cũng có ý can thiệp.”

      “Có điều, Đường Lam cùng lắm chỉ là thư sinh trói gà chặt, cớ gì ngươi vẫn buông tha.”

      Nam tử kia nhíu chặt mày, làm thế nào khi đối mặt với loại khí thế này của Lăng Yên lại khiến gã nảy sinh cảm giác bị áp bức có đường lui thế này.

      Thực chất đây là ai, rốt cuộc là kẻ nào mới nguồn năng lực cường đại đến như vậy?

      Vô số ý niệm thoáng chốc nảy sinh trong đầu gã, nhưng rồi chợt dừng lại khi nghĩ ra cái tên của người thể ngờ đến.

      Bất thình lình, tên nam tử kia trừng mắt đầy địch ý nhìn Lăng Yên. Đôi bên đều xuất vũ khí chuẩn bị giao chiến.

      “Ma tôn … Lăng Yên?” Rốt cuộc nam tử kia cũng cất thành lời.

      Lăng Yên hừ lạnh tiếng, nhiều lời liền vung trường đao rạch thủng đám sương mù, trong tích tắc liền xuất thủ.

      .
      Tại nơi khác, Bộ Duyên Khê ở trong căn phòng tối tăm u ám cùng với tiểu hồ ly trắng như tuyết, trợn trừng bốn mắt nhìn nhau.

      ràng mới vừa rồi và A Tinh chỉ ở ngoài phòng trò chuyện thôi, chẳng hiểu tại sao mà đùng cái lại xuất ở trong căn phòng này. Chưa kể ở đây còn thêm kẻ cũng cùng tình trạng với , chính là tiểu hồ ly trước mặt.

      “A Tinh đâu?” Bốn bề vắng lặng, Bộ Duyên Khê có chút yên lòng lượn qua lượn lại, hướng mắt khắp quanh muốn tìm nơi ra bên ngoài. Ngặt nỗi gian phòng này cực kỳ tối, bất kể mở cửa sổ nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy mảnh đen ngòm, chút cũng nhìn ra nơi đây rốt cuộc là đâu. Nhận thấy dù ngồi yên chờ hay dấn thân bước ra ngoài đều phải cách tốt, cuối cùng Bộ Duyên Khê mới thở hơi dài, bèn mở miệng chuyện với tiểu hồ ly, “Này, ngươi xem có phải A Tinh bị quái bắt rồi ?”

      Tiểu hồ ly nằm rạp mặt đất, chỉ uể oải ngẩng đầu nhìn cái, ngoài ra có phản ứng nào khác.

      Bộ Duyên Khê cười khổ trong lòng, nó ràng là tiểu hồ ly mà, làm sao hiểu được lời .

      bất đắc dĩ thở dài, nghĩ nghĩ hồi vẫn là hạ quyết tâm, tiến về phía tiểu hồ ly rồi bế lên tay, vậy còn nghiêm túc : “Đừng lo, ta mang ngươi tìm chủ nhân của ngươi nhé.”

      Tiểu hồ ly: “…” Ban nãy tên tiểu tử này còn thèm phản ứng, bây giờ vội vàng đạp chân chạy trối chết.

      Bộ Duyên Khê ôm tiểu hồ ly, vội trấn an: “Đừng sợ! Ta là người tu đạo mà, chút mánh lới này sao có thể làm khó được ta.”

      Dứt lời liền xoay người muốn bước ra cửa, nhưng ngờ vào lúc Bộ Duyên Khê vừa mở cánh cửa, bóng người chợt xuất ngay trước mặt .

      Bộ Duyên Khê kìm được hét lên, chừng lát mới nhìn bóng người trước mặt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lại còn thều thào hỏi câu: “Muội … là A Tinh hả?”

      Mới vừa rồi nàng còn biến mất thấy bóng dáng thế mà giờ đây lại đột nhiên xuất , chưa kể hơi thở quanh nàng lại trầm đáng sợ, thậm chí sắc mặt cũng có chút tái nhợt khó coi nữa. Trong khoảnh khắc Bộ Duyên Khê nghĩ, người trước mặt lúc này có lẽ phải là Hạ Dung Tinh bằng xương bằng thịt mà từng biết.

      Đương lúc Bộ Duyên Khê còn chần chừ chắc, rốt cuộc Lăng Yên cũng lên tiếng: “Là ta.” Giọng nàng có chút khàn, thần sắc cũng lộ vẻ mỏi mệt khiến Bộ Duyên Khê sửng sốt, lập tức phát giác được điều gì đó, vội hỏi: “Muội làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?”

      Lăng Yên nhìn thẳng vào Bộ Duyên Khê, im lặng rất lâu, Bộ Duyên Khê nhịn được lại suy đoán: “Có phải … Đường Lam xảy ra chuyện?” Tuy rằng và Lăng Yên biết nhau lâu nhưng cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt này đại biểu cho chuyện gì. Nếu có chuyện xảy ra cũng chỉ có thể là chuyện của Đường Lam.

      Nghe những lời này của Bộ Duyên Khê, đáy mắt chút gợn sóng của Lăng Yên bất giác giật giật, liền trả lời: “Chàng bị gì hết!”

      Quả nhiên là có chuyện rồi.

      Bộ Duyên Khê cười khổ tiếng, vội vàng an ủi: “ có chuyện gì, có chuyện gì, cát nhân thiên tướng, nhất định gặp chuyện gì đâu.”

      Lăng Yên hơi mím môi, lát sau tầm mắt liền rơi vào tiểu hồ ly nằm trong lòng Bộ Duyên Khê.

      Nhận ra cái nhìn của Lăng Yên, tiểu hồ ly vốn giãy giụa tay Bộ Duyên Khê bất giác ngừng động tác, cặp mắt xanh biếc lẳng lặng nghênh đón ánh mắt của Lăng Yên ở đối diện.

      Lăng Yên thấp giọng: “Ngươi biết Đường Lam ở đâu có đúng ?”

      Vừa rồi lúc dùng thuật giao chiến cùng nam tử lạ mặt nọ, Lăng Yên đánh trọng thương nhưng có điều ta lợi dụng am hiểu về địa hình nơi này, chỉ khắc trốn thoát. Lăng Yên cũng phải là kẻ hiếu chiến, sau khi phá vỡ trận pháp liền tìm được Bộ Duyên Khê và tiểu tử hồ ly ở đây. Từ đầu tới cuối nàng tin Đường Lam xảy ra chuyện, cứ cho là xảy ra chuyện trước tiên cũng phải tìm được người, nàng tận mắt nhìn thấy mới hết hy vọng. Hai mắt nàng gắt gao dán chặt tiểu hồ ly, tên tiểu tử kia cũng tiếng động trừng mắt nhìn. Đôi bên nhìn nhau lúc lâu, rốt cuộc tiểu hồ ly giương móng vuốt, hung hăng cào phát lên cánh tay Bộ Duyên Khê.

      Bộ Duyên Khê ré lên tiếng vì đau, cuống quít buông lỏng tay ra. Tiểu hồ ly khôn ngoan nhảy xuống đất, chỉ bước vài bước tênh ra đến cửa chính rồi.

      Lăng Yên nhìn cử chỉ của nó liền cước bộ theo. Sau khi Bộ Duyên Khê bị đau đến hồ đồ cũng buột miệng hỏi: “Nó đâu vậy?”

      “Có lẽ …” Lăng Yên thấp giọng đáp, “Nó muốn dẫn chúng ta đến nơi nào đó.”

      Tiểu hồ ly sau khi nghe những lời này liền quay đầu lại, mang theo hàm ý khó dò liếc nàng cái, lại quay đầu hướng ra cửa. Động tác của nó hết sức nhanh nhẹn, Lăng Yên bèn phải với Bộ Duyên Khê: “Chúng ta cũng thôi!”

      Bộ Duyên Khê vội vàng đáp ứng, cùng Lăng Yên đuổi theo bước chân thoăn thoắt của tiểu hồ ly. từ lúc nào mà cảnh vật bên ngoài khôi phục lại như cũ, mọi thứ đều bình thường hệt như chưa từng xuất mảnh đen ngòm ban nãy, Bộ Duyên Khê cảm thấy kỳ quái lẩm bẩm, biết rằng những chuyện này đều nhờ công lao của Lăng Yên. Nhờ có nàng đánh tên giới kia chạy trối chết, trận pháp cũng bị phá vỡ mới có thể khôi phục nguyên trạng.

      Hai người theo sau tiểu hồ ly quẹo qua vài hành lang dài, cuối cùng mới dừng lại ở nơi có đất trống rộng lớn.

      Mảnh đất trống này có tường cao bọc quanh bốn phía, ở chính giữa là cái giếng, những tấm phù cũ kỹ được dán lung tung quanh miệng giếng, số phai màu, số khác lại có vẻ mới, cứ như vậy miệng giếng gần như bị che lấp bởi đống phù vàng xung quanh.

      Phần miệng giếng được đậy nắp gỗ, còn bị tảng đá nặng đè lên, tảng đá cũng chất đầy phù chú.

      Chẳng biết có phải do ảo giác hay , Bộ Duyên Khê nhận thấy rằng nơi này còn u ma quái hơn vẻ bên ngoài của nó nữa.

      “Nơi này … chính là …” nên lời, Bộ Duyên Khê bèn nhìn sang Lăng Yên.

      Lăng Yên cũng xem xét giếng cạn, khẽ “ừ” tiếng, gật đầu : “Nơi này chắc là giếng cạn Lưu thúc .” Hơn trăm năm trước, mấy trăm nhân khẩu của Thi gia đều chết ở ngay giếng cạn này, cách chết lạ thường, huyết nhục đều bị hút khô giống hệt nhau.

      Bộ Duyên Khê nghĩ vậy, nhịn được nhăn nhó mặt mày, lùi về sau nửa bước.

      Lăng Yên chỉ mực quan sát giếng cạn, hoàn toàn chú ý đến động tác của Bộ Duyên Khê. Đêm qua, nàng tra xét toàn bộ trạch viện của Thi gia thế mà vẫn tìm ra được nơi này, có thể nơi đây quá mức hẻo lánh, hoặc cũng có khi vốn dĩ trong trạch viện có bài trí trận pháp để ngụy trang, vậy nên nàng mới thể phát được.

      Bộ Duyên Khê nhìn miệng giếng bị dán đầy vô số phù chú, sấn tới ngăn cản Lăng Yên, lắc đầu khuyên nhủ: “Chớ … chớ đến gần, thứ này nhất định có vấn đề, muội đừng tiếp cận nó.”

      Lúc này tiểu hồ ly lặng lẽ đứng cạnh miệng giếng, quay đầu, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người.

      Lăng Yên liếc nhìn tiểu hồ ly rồi quay sang lắc đầu với Bộ Duyên Khê: “Muội phải đến gần xem xét chút.”

      Bộ Duyên Khê do dự trong phút chốc, thần sắc biến hóa liên tục, rốt cuộc mới kéo Lăng Yên ra sau lưng, hít hơi, hùng hồn : “Được, ta… ta !”

      Dứt lời, liền bước đến miệng giếng.

      Lăng Yên ngăn cản , lặng lẽ bám sát phía sau.

      Nhìn thấy hai người họ bước về phía mình, tiểu hồ ly phe phẩy cái đuôi, phốc cái nhảy lên nắp gỗ, hai chi trước khẽ đẩy tảng đá lớn giếng.

      Tảng đá xê dịch phân, chỉ có tấm phù dán tảng đá bị động tác của tiểu hồ ly mà khẽ phất phới.

      Sắc mặt Bộ Duyên Khê cứng lại, thấp giọng hỏi: “Nó muốn chúng ta … đẩy tảng đá kia ra sao?”

      “Xem ra đúng rồi.” Lăng Yên gật đầu.

      “Bên dưới tảng đá đó, rốt cuộc là thứ gì?” Bộ Duyên Khê thều thào hỏi.

      Lăng Yên đáp, nàng cũng muốn biết.

      Nàng sải chân bước tới, tiểu hồ ly lĩnh hội được ý nàng, liền phốc cái nhảy xuống đất, ngoan ngoãn ngồi bên nhìn Lăng Yên hành động. Bộ Duyên Khê há hốc mồm, mở to mắt bật thốt: “Muội muốn làm gì?”

      Lăng Yên buột miệng: “Tất nhiên là dọn tảng đá rồi.”

      Bộ Duyên Khê trừng mắt nhìn nàng với vẻ tin nổi: “Muội?” Lăng Yên chỉ là nữ tử lanh lợi xinh xắn, dáng vẻ này nhìn kiểu nào cũng giống người đủ sức mạnh để di dời tảng đá bằng tay . Thậm chí còn nghi ngờ nàng đẩy đứt hơi nó cũng còn chưa nhúc nhích, huống chi là nhấc lên rồi dịch chuyển sang chỗ khác.

      Nhưng sức lực của Lăng Yên hiển nhiên vượt ngoài tầm suy đoán của . Ngay lúc còn bày ra vẻ mặt thể nào tin nổi, Lăng Yên lại giống như phủi bụi vô cùng nhàng, nhấc tảng đá lên dễ như trở bàn tay.

      Bộ Duyên Khê: “...” (-___-)

      Lăng Yên hướng tầm mắt về phía miệng giếng, lần nữa tiếp tục muốn đẩy nắp giếng ra.

      Bộ Duyên Khê vội vàng sấn tới đè tay nàng xuống: “ được!”

      Lăng Yên còn chưa kịp mở nắp lúc này, sắc trời đột nhiên tối sầm, luồng khí lạnh lẽo từ đâu xuất , cuồn cuộn đảo quanh hai người Lăng Yên, cùng lúc đó, tiếng khóc thất thanh cùng tràng cười ghê rợn văng vẳng vang lên bên tai, lập tức vây nhốt hai người và tiểu hồ ly ở chính giữa.

      Và bất thình lình, bóng đen dưới mặt đất hệt như hóa thành vật thể sống, giương nanh múa vuốt, lao thẳng về phía hai người đứng cạnh cái giếng hệt như muốn nuốt chửng đối phương.

      Last edited: 21/7/17
      Phong nguyet, HoanHoan, Viclu52021 others thích bài này.

    5. angela2kiss

      angela2kiss Well-Known Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      1,209
      CHƯƠNG 24
      Editor: La Thùy Dương
      Tại quán rượu ở đầu đường nơi đám A Tinh dò la tin tức từ Lưu thúc, sau khi Trầm Ngọc nghe ngóng được hướng nàng đến là trạch viện của Thi gia lập tức xoay người đuổi theo.

      Trước đó vì trấn áp tà khí, Trầm Ngọc bước vào đó lần. Tuy chỉ lưu lại trong thời gian ngắn nhưng nhìn là biết nơi đó đơn giản là căn nhà bình thường. Ngay cả còn giải thích được rốt cuộc có thứ gì đó tồn tại ở bên trong, cho nên khi biết nơi đám A Tinh tiến đến, càng thêm đứng ngồi yên, lòng thầm nhủ nhất định phải tìm được nương tử để nàng biết được mình vẫn ổn, sau đó đưa nương tử của mình ra khỏi trạch viện.

      Lúc Trầm Ngọc chạy đến Thi gia, bao phủ trạch viện là bầu khí cực kỳ yên tĩnh, im ắng tiếng động. đứng ở cửa chính, chỉ nhìn thoáng qua liền bước thẳng vào bên trong.

      Toàn bộ trạch viện trống rỗng tiêu điều, bốn phía phủ đầy bụi, vốn Trầm Ngọc theo quán tính, cứ đường bước thẳng vào trong nhưng chỉ duy trì được lúc phát giác được ở góc xó của căn nhà, thế mà lại có tấm phù vàng nho nằm dưới đất. Trầm Ngọc nhặt thứ đó lên, nhìn lướt chút liền nhận ra đây là vật dụng của Bộ Duyên Khê, bởi vì văn tự viết tấm phù chính là những gì từng nhìn thấy trong sách của Bộ Duyên Khê.

      Có nghĩa cần phải bàn cãi, họ đúng là ở đây.

      Trong lòng xác nhận được điều này, Trầm Ngọc liền tiến vào sâu bên trong trạch viện. Nhưng được lúc, cảnh vật xung quanh lại bỗng nhiên biến đổi ngoài dự tính.

      Trước mắt đột nhiên bị lu mờ bởi tầng sương trắng nguồn gốc, khiến bốn phương tám hướng như rơi vào sương mù mờ ảo. Trầm Ngọc dừng bước, thấu được vấn đề xảy ra.

      lập tức xoay người nhìn lại.

      trong đám sương mù trước mặt Trầm Ngọc là nam tử vận lục bào, toàn thân bọc kín bởi chiếc áo choàng bên ngoài, diện mạo như như trong đám sương, mặt, chỉ lờ mờ nhìn ra được đối phương là nam tử có tướng mạo trung niên.

      Đây là người của giới. vừa mới liếc mắt cái nhận ra khí người đối phương.

      “A Tinh ở đây có đúng ?” chờ đối phương mở miệng, Trầm Ngọc lên tiếng trước tiên.

      Trong đám sương mù, vị nam tử nọ miệng há hốc, nhịn được nhăn nhó mặt mày. biết hôm nay là cái ngày gì mà hết đụng phải Ma tôn Lăng Yên tìm gã đòi người, lúc này kẻ khác xuất cũng tìm gã đòi người. ràng từ lâu có ai dám bén mảng đến đây nữa, vậy biết đào đâu ra nhiều người cho bọn tìm như vậy?

      Nghĩ đến đây gã liền cảm thấy tức giận, cất giọng lạnh như băng: “Ngươi là kẻ nào? Đến đây làm gì?”

      Bởi vì mới trải qua cuộc giao đấu với Ma tôn Lăng Yên nên lần này nam tử kia càng thêm cẩn thận, trước tiên phải biết danh tự của đối phương rồi mới tính tiếp.

      Tuy Trầm Ngọc biết người trước mắt có xuất thân từ giới, nhưng thân phận đối phương là ai còn chưa , nên đành phải che giấu bản thân: “Ta xưng là Đường Lam.”

      đến đây, chợt lại hỏi: “A Tinh ở đâu? Nàng đến đây rồi có phải ?” ngừng lời, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm gì nàng?”

      Khác với Trầm Ngọc, nam tử kia nghe được lời của đối phương khỏi sửng sốt, ánh mắt hoài nghi nhìn chòng chọc đối phương, giọng nghi hoặc: “Ngươi … ngươi tên Đường Lam?”

      Nhìn vẻ mặt của đối phương vẻ như từng nghe qua danh xưng này rồi, Trầm Ngọc suy đoán đối phương có thể nghe được tên của từ A Tinh, sắc mặt vì thế mà đóng băng, gật đầu: “Là ta!”

      Nam tử nghe vậy, chợt phát ra trận cười vang.

      Tiếng cười của gã thâm trầm nghiêm nghị, rất dễ bắt tai, Trầm Ngọc mặt cảm xúc nhìn , vì sao đột nhiên đối phương lại phát ra tiếng cười lớn như vậy.

      Nam tử kia sau tràng cười hả hê ánh mắt nhìn Trầm Ngọc liền lóe lên tia nham hiểm, gằn từng tiếng : “Ngươi chính là Đường Lam?”

      Trầm Ngọc bình tĩnh gật đầu.

      “Vậy quá tốt.” Dứt lời, từ lòng bàn tay nam tử kia bỗng nhô ra lưỡi hái, rồi thong thả sải bước chân về phía Trầm Ngọc.

      Kẻ này chính là Đường Lam, là Đường Lam mà Ma tôn Lăng Yên tìm kiếm.

      Trong lòng nam tử nọ vô cùng ràng, chỉ bằng vẻ mặt vừa rồi của Ma tôn Lăng Yên là biết tầm quan trọng của nam tử này đối với nàng ta là vô cùng lớn. Nếu bắt được điểm yếu của Ma tôn vậy gã có thể đòi lại hết thảy cả vốn lẫn lời những nhục nhã mình gánh chịu ban nãy. Nghĩ đến đây gã liền cười khẩy, ngờ Ma tôn Lăng Yên cả đời lạm quyền ngang ngược thế mà lại để người khác nắm được nhược điểm.

      Ý niệm vừa dứt, bóng gã nam tử lục bào tức khắc liền chợt lóe, cả người phóng tới Trầm Ngọc ở phía trước. Lưỡi hái trong tay vút trong khí tạo ra tiếng gió rợn người, đầu lưỡi nhọn chỉ thoáng nữa bổ ngay vào người Trầm Ngọc.

      Cảm nhận được thắng lợi ở trước mắt khiến gã ta nén được cười gằn ở trong bụng, còn vạch đường nước bước để đối phó với Lăng Yên như thế nào nữa. Nhưng nét đắc ý còn chưa kịp lan tới đáy mắt bất chợt, Trầm Ngọc ở trước mắt gã khẽ dịch chuyển, cả người tỏa ra luồng thần lực cường hãn ép chế toàn thân gã, trong nháy mắt khiến toàn thân gã cứng đờ thể nhúc nhích.

      Nụ cười mặt gã nam tử cứng lại, trừng mắt nhìn Trầm Ngọc với vẻ dám tin.

      Trầm Ngọc còn chưa nắm được tình hình lúc này. hiểu tại sao người này nhân lúc đàm luận lại chợt xuất thủ đánh nhau, tại sao khi nghe nhắc đến tên giả của mình, gã lại có biểu kỳ lạ như vậy? Trầm Ngọc ra vẻ điềm tĩnh nhìn gã nam tử lục bào trước mắt, đẩy văng lưỡi hái gã đâm thẳng về phía mình sang bên, trầm giọng hỏi: “A Tinh ở đâu?”

      Gã nam tử cắn răng lên tiếng, chỉ ngừng trợn trừng hai mắt nhìn Trầm Ngọc.

      Lòng bàn tay Trầm Ngọc lóe sáng thứ thần lực vàng kim, lực lượng cường hãn của làm thanh lưỡi đao của gã nam tử bị chấn động rung lắc ngừng. Đương lúc tình hình vẫn tiếp diễn, áo choàng người nam tử bỗng dưng bị cuồng phong quét qua, làn da xanh xanh tím tím vô tình lộ ra dưới cặp mắt tinh tường của Trầm Ngọc.

      Gã nam tử biến sắc, thần sắc trông vô cùng nhục nhã.

      Tránh được vị tổ tông của Ma giới lại đụng phải tên cực kỳ lợi hại của Thần giới, bên nào cũng đều dí theo gã để tìm người, đây phải chơi còn là gì nữa.

      Trầm Ngọc quan sát gã lúc, cuối cùng cũng cách nào làm ngơ những vết thương mặt đối phương được, bèn truy hỏi: “Là kẻ nào đả thương ngươi?”

      Nam tử nghiến răng cười lạnh, nhìn Trầm Ngọc từ xuống dưới lượt, chẳng biết có đoán được thân phận đối phương hay chưa mà chỉ thấy gã trả lời bằng thanh khàn khàn: “Ngươi biết sao?”

      Trầm Ngọc hiểu hàm ý trong lời gã , toan mở miệng hỏi lại bất thình lình ở cách đó xa chợt truyền đến trận thanh cổ quái, hệt như tiếng gào thét của vô số người khóc than đầy kinh hãi, cũng lại giống như tiếng đám đông xì xào bàn tán lại trầm thấp cười khẩy, những tạp hỗn độn trộn lẫn vào nhau, hòa quyện thành thể khiến người nghe nhất thời run rẩy cả người.

      Sắc mặt gã nam tử đại biến tột độ, cắn răng quát: “Chết tiệt! Tiểu hồ ly kia lại làm chuyện tốt nữa rồi!”

      “Làm sao vậy?” Trầm Ngọc thều thào cất tiếng, nhưng mà khi nghe được mấy chữ tiểu hồ ly từ trong miệng gã, ngay lập tức liền hiểu ra.

      Nếu tiểu hồ ly ở bên đó cũng có nghĩa A Tinh cũng ở đó. Nghĩ như vậy, Trầm Ngọc liền mặc kệ tên nam tử trước mắt, xoay người chạy về hướng thanh văng vẳng truyền đến.

      ***
      Tại giếng cạn.

      Nhiều năm Bộ Duyên Khê sống đời vốn chưa từng trải qua tình cảnh cực kỳ khủng khiếp như lúc này. Hệt như cái bóng trước mặt muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, ngừng tập kích đâm thẳng về phía . Bộ Duyên Khê đành rút kiếm gỗ ở bên hông ra, vung chiêu loạn xạ đối phó, nhất thời có đủ khả năng để bảo hộ Lăng Yên.

      Nhưng mà chỉ bằng mánh lới bé này làm sao đáng để Lăng Yên phải nhọc công lo lắng. Sở dĩ nàng bất vi sở động là vì những thứ này mặc dù đáng gờm , nhưng căn bản dám đến gần nàng, hết, nơi thu hút ánh mắt của nàng nằm ở chỗ khác, phải ở đây.

      Thời điểm vang vọng những tiếng khóc than của bầy oan hồn, đồng thời những cái bóng đen từ dưới đất cũng xuất cùng lúc. Giữa miệng giếng cạn bỗng dưng bốc lên luồng hắc khí dày đặc, chiếc nắp gỗ rách nát vốn dĩ được đậy miệng giếng rốt cuộc chịu nổi lực lượng của đám hắc khí, ầm tiếng nổ lớn, vỡ tung bắn ra ngoài.

      Trong khắc thứ bên dưới miệng giếng được giải phóng phun trào ra ngoài, đối mặt với khí ngất trời, trong lòng Lăng Yên chợt dâng lên loại cảm giác vô cùng quen thuộc.

      Luồng ma khí quen thuộc này là khí của vương Hoành Tố của đời trước – kẻ tà ma làm dấy lên đại chiến Tam giới ở Hải Thiên của ba vạn năm về trước.

      Nhưng gã chết cách đây rất lâu rồi kia mà, tuyệt đối thể nào tồn tại ở đây mới đúng.

      Vào lúc Lăng Yên còn dùng ánh mắt phức tạp quan sát giếng cạn, đồng thời ở bên này, bóng đen bất thình lình thoát khỏi tầm khống chế của Bộ Duyên Khê, phát ra tiếng rít chói tai rồi tấn công thẳng về hướng của Lăng Yên.

      Lăng Yên còn chưa kịp ra tay nghe được giọng quen thuộc từ phía khác truyền đến, hốt hoảng kêu lên: “A Tinh! Cẩn thận!” Trong chớp mắt, bóng trắng vụt tới trước mặt, khí tức quen thuộc chỉ khắc vây quanh người Lăng Yên, toàn thân vững chắc siết chặt nàng vào trong ngực.

      P.s 1: Up liền 2 chương nhé.:th_78: Tân lang tân nương xa cách lâu cuối cùng trùng phùng. Tiếp những chương sau, thân phận của tiểu hồ ly sắp sửa khơi màn. :th_70:

      P.s 2: Từ đây đến cuối tuần, nhìn tình hình comt ta mới xem xét coi có nên up liền 3 chap hay :th_76::th_76:
      Last edited: 21/7/17
      Phong nguyet, HoanHoan, Viclu52031 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :