1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ma phi khuynh thế,độc sủng nàng- Dạ Ngữ Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 23: Nữ Nhân Của Bổn Vương
      Lời đồn đại Ma Quân lấy tuyết làm vũ khí, hôm nay gặp mặt quả nhiên sai chút nào. Cứ tiếp như thế, vì nữ nhân hao binh tổn tướng, phải là chuyện tốt. Chủ yếu nhất chính là, vào giờ phút này, chư quốc Giới còn chưa hoàn toàn dẹp yên, nếu giờ phút này trở mặt cùng Ma giới, thua thiệt chính là mình.


      Tích Phong trong lòng thầm nghĩ ngợi.


      Xem ra phải nghĩ cách mới được!


      “Lạc Băng, dừng tay!”


      Ma Quân vung tay lên, Mạn Thiên Phi Tuyết cứng rắn dừng ở trung, như thời bất động: “Chuyện gì?”


      “Ngươi tại sao muốn nữ nhân này, cho ta lý do.”


      “Ta thích nàng.”


      “Nhưng nàng cũng chỉ là con hồ lytu luyện mới hơn 400 năm.”


      “Này chuyện liên quan đến ngươi.” Thích chính là thích, về phần nguyên nhân thích, mình tuyệt đối cho biết!


      Ngón trỏ Lạc Băng cong thành hình móc câu, ngậm tại trong miệng nhàng vừa thổi, tiếng huýt phá thiên liền xông lên trời.


      Tích Phong biết đây là cho gọi tọa kỵ, tính toán rời . Tầm mắt rơi vào trong ngực đối phương, nữ nhân chết tiệt kia cư nhiên ôm chặt như vậy, trong lòng khỏi dâng lên cỗ tàn nhẫn. Thái độ mặt chuyển biến lớn, mặt mũi mỉm cười: “Được, nếu Ma Quân có hứng thú như thế với nữ nhân hư hỏng bản vương dùng qua, bản vương liền làm chuyện tốt, tặng nàng cho ngươi là được. phải Bổn vương khoe khoang, nữ nhân được dạy dỗ dưới thân Bổn vương, cũng phải là nữ thân bình thường có thể so sánh. Ma Quân, ngươi trở về hảo hảo hưởng thụ , nếu như đủ, Bổn vương có thể suy tính cho ngươi thêm mấy người!”


      Dứt lời, bầu trời vang lên tiếng hổ gầm, sau đó con dực hổ [1] màu trắng xuất ở trong tầm mắt mọi người, bay hai vòng quanh Ma Quân, cuối cùng dừng lại sau lưng , chờ đợi Ma Quân sai bảo.


      [1]: hổ có cánh


      Lạc Băng cũng nhìn nó, chỉ mực dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người trong ngực.


      Tích Phong biết lời của mình có tác dụng.


      Là nam nhân, cũng tự nhiên có kiêu ngạo của bản thân.


      Có lẽ có thể tiếp nhận nữ nhân thuần khiết, nhưng tuyệt tiếp nhận nam nhân khác dùng phương thức ban ơn đem nữ nhân dùng qua đưa cho .


      Thừa dịp khắc đối phương kịch liệt đấu tranh tư tưởng, Tích Phong đột nhiên từ lưng Phượng bay lên, trong chớp mắt liền đến bên cạnh đối phương. . . . . .


      Chờ Lạc Băng phát có gì đó đúng, Diệp Tuyết rơi vào trong ngực đối phương. (Phong: ta mệt với 2 tên này quá ~,~)


      “Tích Phong, ngươi buông nàng ra.” Lạc Băng giận dữ, vung ống tay áo, những bông tuyết tĩnh lặng lại bắt đầu vũ động, biến thành bàn tay to, ngăn cản đường của bọn họ.


      Vương niệm động chú ngữ, dựng lên kết giới quanh thân, mặt mang theo nụ cười tùy ý: “Ma Quân đừng hiểu lầm, sở dĩ Bổn vương làm như vậy, là muốn ngươi sau khi trở về bị khó xử.” xong, đột nhiên phen lột y phục người Diệp Tuyết xuống, lộ ra hơn nửa bờ vai ngọc của nàng . . . . . .


      phải là trơn bóng tỳ vết, cũng phải là làn da trắng nõn nà, mà là đầy dấu vết mập mờ lớn , hình dáng đồng nhất.


      Diệp Tuyết vừa thẹn vừa cáu, liều mạng nghĩ tránh khỏi trói buộc của , cũng hoàn toàn ngược lại đem cảnh xuân lộ hết ra ngoài.


      “Ái phi, ngươi cứ như vậy kịp chờ đợi muốn cởi áo nới dây lưng rồi hả? Đừng nóng vội, chờ Bổn vương tiễn khách, chắc chắn hảo hảo thỏa mãn ngươi.”


      phải vậy, phải như thế. . . . . .


      Diệp Tuyết muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng há miệng, lại phát cổ họng giống như bị thứ gì khóa lại, cũng phát ra được.


      Chỉ có thể quay đầu, muốn dùng ánh mắt hướng Lạc Băng nhờ giúp đỡ.


      Nhưng Tích Phong làm sao cho nàng cơ hội, duỗi tay ra, vùi đầu nàng vào trong ngực của mình: “Ái phi, biết ngươi thể chờ đợi, nhưng cũng thể quá thất lễ trước mặt khách nhân.” xong, vẫn quên cắn ngụm lên vai thơm của nàng. . . . . .


      Khí lạnh người Lạc Băng càng ngày càng nặng, bông tuyết biến ảo thành bàn tay trung giật giật, đột nhiên sau đó nổ tung, tản mát về bốn phía. Bên trong tiếng nổ tung, xen lẫn tiếng hổ gầm xông lên trời. . . . . .

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 24: Thành Công Chọc Tới Ta
      Lạc Băng rời như làm việc nghĩa được chùn bước, liền đầu cũng quay lại. , bị chọc tức. Tức giận che giấu tất cả, bao gồm lý trí cùng trí khôn!


      Nghĩ tới nữ nhân mình sâu đậm như vậy thừa hoan phía dưới nam nhân khác khiến khó có thể chịu được, đáng chết bọn họ lại còn mập mờ ngay trước mặt , liền. . . . . .


      Bạch hổ phía dưới trong mây nhanh như điện chớp, nhưng vẫn cảm thấy đủ, trong mắt vẫn như cũ là những dấu vết sau trận mây mưa người nàng.


      Trong tay chẳng biết lúc nào cầm chiếc roi dài, “Ba ba. . . . . .” mây trắng rút ra quanh người.


      Bạch Hổ cảm nhận được chủ nhân tức giận, hai cánh khổng lồ vỗ vỗ càng nhanh, gầm xông về phía trước. . . . . .


      ***


      “Nữ nhân, nhanh như vậy liền muốn di tình biệt luyến rồi, quá tốt.” Tích Phong tiện tay khẽ vung, chán ghét ném nàng lên lưng Hỏa Phượng, ngay sau đó cũng đứng ở bên cạnh.


      Hỏa Phượng quanh quẩn trung hai vòng, bay về hướng cung điện.


      Diệp Tuyết hai tay chống ở phía sau, tức giận nhìn chằm chằm tên gia hỏa bộ cao cao tại thượng nhìn xuống nàng: “Ngươi cần quá tự kỷ, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thích ngươi, ở đâu ra di tình biệt luyến.”


      như vậy, ngươi thích tên Lạc Băng đó?”


      “Đó là chuyện của ta, cần báo cáo cho ngươi.” Diệp Tuyết xong, quay đầu nhìn tới .


      Thích chưa tới, nhưng cảm kích vẫn phải có. Mặc dù cuối cùng vẫn là bỏ lại mình bực tức rời , nhưng mới vừa rồi ở trước mặt Xà Vương, nếu phải , mình trở thành cơm trưa của những con rắn độc kia rồi.


      Nhưng lời của nàng, Tích Phong nghe tới chính là ý tứ thừa nhận. Tức giận ngồi xổm xuống, phen nắm cằm của nàng, ép buộc nàng hướng mặt về phía mình: “ cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân của Bổn vương, bây giờ như vậy, tương lai cũng thế. Về sau coi như Bổn vương chơi chán rồi, cần ngươi nữa, ngươi cũng thể trêu chọc bất kỳ nam nhân nào khác, có nghe hay ? !”


      Hơi sức của lớn như vậy, cằm bị nắm tới trận trận đau nhức, đau đến Diệp Tuyết nhịn được rơi nước mắt, nhưng nàng chính là quật cường chịu yếu thế: “Tại sao ngươi có thể tam thê tứ thiếp, ta liền phải chỉ vì mình ngươi vứt bỏ hạnh phúc cả đời? cho ngươi biết, tuyệt đối có khả năng. ngày nào đó, ta chạy khỏi nơi này, chạy trốn tới nơi ngươi tìm được! !”


      chuỗi lời xong, miệng thư thái, trong lòng lại bắt đầu hối hận.


      Nhìn đến mặt đen như mây đen trong cơn mưa rào có sấm chớp sau giờ ngọ vào ngày hè, Diệp Tuyết theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, thậm chí cho là khẩn trương quá độ, đau đớn cằm cũng đều quên!


      Chỉ là đối phương liền giống bị định thân, lâu sau mới đột nhiên thu hồi tay của mình, ngồi dậy cao nhìn xuống nhìn nàng, trong mắt ý lạnh, so mới thân thể Ma Quân vừa rồi còn muốn kinh người hơn.


      “Rất tốt, nữ nhân, ngươi thành công chọc tới ta! ! !”


      Từng chữ từng câu, như ma chú.


      Diệp Tuyết bị sợ đến ngừng lui về phía sau, nhưng nghĩ tới mình cánh Hỏa Phượng, nơi đó nhấp nhô tương đối lớn, sơ ý chút, liền từ trời rơi xuống. . . . . .


      “A. . . . . .” Nàng nhịn được thét chói tai.


      Mặc dù biết mình là hồ , ngã xuống chết , nhưng vẫn rất đau! ! !


      Đôi tay tùy tiện vung loạn trong trung, nhưng đều là phí công.


      Chỉ nghe “Rầm rầm” tiếng, con hồ ly nào đó hoa lệ rơi vào trong hồ nước lớn.


      “A. . . . . . Cứu mạng a. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Cứu. . . . . .”


      Từ lớn lên trong nhi viện, mặc dù trước cửa có con sông, nhưng đó là nơi tuyệt đối được phép đến gần, bởi vì viện trưởng từng , nếu ai dám xuống sông bơi lội, về sau cũng đừng bước vào cửa nhi viện. Cho nên từ trước đến giờ nàng là đứa bé ngoan, ngay cả khi bộ cũng đều tận lực cách bờ sông xa xa, sợ mình cẩn thận rơi xuống sông, sau đó bị hiểu lầm đuổi khỏi Nhi Viện.


      Cho tới sau khi trưởng thành, đối với việc bơi lội cũng sinh ra kháng cự, khi học đại học có khóa học bơi lội, nàng lại chưa bao giờ tham gia!

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 25: Ban Thưởng Ở Ỷ Phượng Các
      Hai chân đạp lung tung, đôi tay ở trong nước quào loạn, thân thể giữ được trầm xuống.


      Bởi vì sợ, nàng há mồm kêu cứu, đổi lấy chỉ là nước tràn vào trong miệng.


      “Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . .”


      Dục vọng cầu sinh, chống đỡ cho Diệp Tuyết đến hơi khí lực cuối cùng, dùng chút hơi sức cuối cùng hơi người, vươn tay về hướng Vương trong trung, hi vọng có thể mở lòng từ bi, cứu mình lần.


      Cứu người, đối với , chỉ là thời gian cái phất tay.


      Nhưng có. . . . . .


      Tích Phong chỉ là đứng lưng Phượng, mắt lạnh nhìn nàng từng chút chìm xuống. . . . . .


      Nữ nhân, cho nàng chút dạy dỗ, cũng biết trời cao đất rộng. Uống mấy ngụm nước cũng tốt, chẳng qua là chút trừng phạt đối với nàng.


      Cho đến khi Diệp Tuyết chỉ còn lại hai cái tay mặt nước, mới nhanh chậm động thân, tay kéo nàng từ trong nước lên.


      “Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Diệp Tuyết vô lực nằm ở bên chân của , nhếch nhác ho, đôi môi bởi vì thiếu dưỡng khí mà biến thành màu tím.


      “Dễ chịu ?” Tích Phong lạnh như băng hỏi, trong giọng tràn đầy mỉa mai.


      “. . . . . .” Diệp Tuyết trả lời, chỉ là nằm thở mạnh.


      “Ta bảo ngươi trả lời câu hỏi của ta? Dễ chịu ?” đột nhiên kẹp cổ nàng, tay nâng nàng lên, để cho nàng hai chân chạm đất.


      Diệp Tuyết hai chân vô lực đung đưa, đôi tay bắt lại bàn tay , ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, muốn lắc đầu, cũng là thể động đậy, chỉ có thể cật lực ép buộc mình nặn ra ba chữ: “ dễ chịu. . . . . .”


      Tích Phong lúc này mới buông nàng ra, dường như đối với phản ứng của nàng tương đối hài lòng, thái độ hòa hoãn ít: “Vậy sau này còn dám lại trêu chọc nam nhân khác hay ?”


      dám.” Diệp Tuyết che cái cổ bị bóp đau của mình, đầu lắc như đánh trống chầu.


      Ngươi cường đại, ngươi lợi hại, con tốt chịu thiệt trước mắt! Dù sao lời hứa cũng tựa như rắm thúi, chờ ngày kia mình tìm được đường trở về, nhất định ban cho phong hưu thư, hơn nữa còn phải cho biết, nàng chẳng những muốn tìm nam nhân, hơn nữa còn muốn tìm rất nhiều rất nhiều, Hừ!


      “Lúc này mới nghe lời.” Tích Phong mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười. nhàng kéo tay của nàng, vuốt vài sợi tóc ướt còn dính mặt nàng ra sau tai: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, Bổn vương tuyệt bạc đãi ngươi, nghe chưa?” Sau này thời gian chung đụng dài cũng dài lắm, nhưng ngắn cũng quá ngắn. Cho dù đường tắt, đem hồ đan của nàng tăng lên tới màu tím, cũng cần vài chục năm đến trăm năm. Hai người nếu như quá cứng ngắc, ai cũng dễ chịu!


      “Uhm uhm.” Lúc này, nàng chỉ có gật đầu.


      Hỏa Phượng ré dài tiếng, đến cung điện , lao xuống.


      Lần này, ngược lại tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt đẩy nàng xuống, mà là ôm chặt hông của nàng, chờ thời điểm chuẩn bị đến mặt đất, lại cánh tay căng thẳng, mang theo nàng nhàng linh hoạt rơi xuống.


      Dọc theo đường , nàng tựa như người đầu gỗ, mặc cho lôi kéo về phía trước.


      Cho đến khi lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, phát đến trước cung điện xa lạ, cửa chính cung điện treo bảng hoàng kim, phía ghi ba chữ “Ỷ Phượng Các”.


      Diệp Tuyết trong lòng mặc dù tò mò mang mình tới nơi này làm gì, nhưng căn cứ theo nguyên tắc bớt ít gây chuyện, cái gì cũng chưa , ngoan ngoãn vào theo.


      Cung nữ thị vệ bên trong nhìn thấy bọn họ vào, rối rít quỳ đến bên cạnh thỉnh an.


      Tích Phong tùy ý phất phất tay, ra hiệu với mọi người, sau đó lôi kéo nàng đứng ở chỗ cao: “Từ hôm nay trở , Bổn vương sắc phong Diệp Tuyết là Tuyết phi, ban thưởng ở Ỷ Phượng Các. Các ngươi phải hảo hảo phục vụ Tuyết phi, nghe chưa?”


      “Bọn ta nhất định tận tâm tận lực phục vụ tốt Tuyết phi nương nương.”


      . . . . . .

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 26: Hỏa Linh Tức Giận
      Trong Hỏa Vân Điện, Hỏa Linh phiền não tát vào mặt thị nữ mới vừa dâng trà: “Nóng như vậy, ngươi muốn bỏng chết Bổn cung hay sao?” “ xin lỗi nương nương, xin lỗi, nô tỳ phải cố ý.”


      “Nương nương. . . . . .”


      Hỏa Linh làm sao chịu tha cho, chỉ là vừa muốn mở miệng, thị nữ thiếp thân phái dò xét tình hình vội vã trở lại, nàng liền đem thi nữ dâng trà kia tạm thời vứt qua bên, vội vàng hỏi: “ mau, thăm dò được như thế nào?” Có thủ hạ báo lại tối qua nửa đêm, Vương cư nhiên đến địa lao nhìn nữ nhân kia, hơn nữa lâu mới rời khỏi, điều này làm cho trong lòng của nàng vô cùng khó chịu.


      Chẳng lẽ lúc ấy Vương vội vã từ nơi của mình rời , chính là vì cưng chiều nữ nhân kia sao?


      Vương Hậu vất vả biến mất, mình rốt cuộc có thể trở thành người đứng đầu hậu cung, nàng tuyệt cho phép nửa đường nhảy ra nữ nhân tới giành vị trí của mình.


      “Nương nương, tối qua, Vương quả đến địa lao, nhưng đến cùng có phải cưng chiều nữ nhân kia hay , ai biết. Chỉ là sáng nay, Vương lại vì nữ nhân kia mà ra tay với Ma Quân.”


      “Ma Quân? Giới cùng Ma giới cho tới bây giờ nước giếng phạm nước sông, làm sao đột nhiên tới cửa gây chuyện?” Hỏa Linh cau chặt đôi mày thanh tú, như thế nào cũng nghĩ thông.


      “Nô tỳ cũng nghĩ như vậy, vì vậy hỏi tướng sĩ cùng Vương xuất chiến chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, cũng là ai dám . Nô tỳ vất vả hết vòng, mới rốt cuộc hỏi thăm được, ra Ma Quân đến địa lao để đoạt nữ nhân kia, Vương mới chặn đường đánh Ma Quân. . . . . .”


      xong, nương nương, việc lớn tốt rồi. . . . . .” , lại người thị nữ vội vội vàng vàng chạy vào.


      “Làm gì mà vội vàng như vậy, trời sập hay sao?” Hỏa Linh giận dữ mắng mỏ. Nha đầu Lưu Vân này, trước kia cũng phải là có quy củ như vậy.


      “Đúng. . . . . . xin lỗi nương nương, nô tỳ cũng là nhất thời gấp gáp, Vương . . . . . . . . . . . .”


      “Có lời gì từ từ .”


      “Vâng!” Lưu Vân vội vàng hít sâu hai cái, trì hoãn hô hấp của mình: “ Vương phong nữ nhân ngày hôm qua làm Tuyết phi, hơn nữa ban thưởng ở Ỷ Phượng Các.”


      “Cái gì!” Tin tức này, đối với Hỏa Linh mà , khác nào sấm sét giữa trời quang.


      Ỷ Phượng Các cùng Tê Phượng Các chia ra tọa lạc ở hai bên tẩm cung của Vương, trái phải, nhất định là chỉ có nữ nhân may mắn được vương sủng nhất mới có thể vào ở. Qua nhiều năm như vậy, Vương Hậu ở Tê Phượng Các, mà Ỷ Phượng Các vẫn luôn trống . Mình từng nhiều lần ở trước mặt Vương nhắc tới, hy vọng có thể ở đến ở trng Ỷ Phượng Các, nhưng đều bị trực tiếp cự tuyệt.


      Truyền thuyết Vương Hậu là sư muội của Vương, hai người từ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt vô cùng, vương muốn nữ nhân khác ngồi ngang hàng với Vương Hậu, cũng là có thể hiểu.


      Cho nên, sau mấy lần bị cự tuyệt, nàng cũng liền hy vọng xa vời có thể ở Ỷ Phượng Các nữa, chỉ cần trừ Vương Hậu, người vương thích nhất là nàng là đủ rồi.


      Nhưng tại sao, nữ nhân kia mới vào cung ba ngày, liền dược ban thưởng ở Ỷ Phượng Các, tại sao?


      Thời điểm hôm qua ở đường, vương đối với nữ nhân kia ràng vẫn là cực kỳ chán ghét, trong đêm, lại có thể xảy ra chuyển biến lớn như vậy? Trong này. . . . . . Nhất định là có vấn đề.


      Ác độc nhìn chằm chằm thị nữ quỳ mặt đất kia: “Kéo nha đầu này xuống, loạn côn đánh chết.”


      “Nương nương cần, nương nương tha mạng a. . . . . .” Thị nữ rất nhanh bị hai thị vệ kéo xuống, chỉ còn lại loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết.


      Trong lòng Hỏa Linh lúc này mới dễ chịu hơn chút: “Có biết Vương bây giờ ở nơi nào ?”


      “Nghe thị vệ báo lại, hôm nay Ưng Vương Bách Điểu quốc có việc gấp tới tấu, Vương cùng thương nghị đại .”


      “Được, rất tốt.” ánh mắt Hỏa Linh lộ ra tia ác độc: “Lưu Vân, Lạc Hà, các ngươi chuẩn bị chút lễ vật, Bổn cung muốn đích thân xem Tuyết phi chút.”


      “Dạ, nương nương.”

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 27: Nơi Gọi Là Thế Kỷ 21
      vất vả thấy được Vương rời , Diệp Tuyết cuối cùng có thể tỉnh táo lại. Nàng vẫn tương đối thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu còn cách nào khác, trước khi rời cứ theo sắp xếp của .


      Nếu Vương cho mình danh hiệu đường hoàng, mình hảo hảo lợi dụng, chẳng phải là đáng tiếc?


      Ít nhất vấn đề no ấm cũng cần lo!


      “Có ai .” Nàng hướng cửa hô.


      Hai thị nữ lập tức chạy chậm vào, cung kính đứng thẳng bên cạnh nàng: “Nương nương có gì phân phó?”


      “Nơi này có đồ ăn sao? Ta đói a.” Nàng sờ sờ bụng của mình, là đói. Tối qua đến bây giờ, cũng hơn ngày đêm rồi, nàng lại giọt nước cũng chưa uống. Cái gì mà phá thời , là so với mình lúc trước ở nhi viện còn muốn bi thống hơn, khi đó ngày ba bữa là hy vọng xa vời, ngày hai bữa vẫn có thể bảo đảm đấy!


      Hai người thị nữ nghe được, phù phù tiếng quỳ đất: “Nương nương thứ tội, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”


      “Các ngươi làm gì vậy?” Diệp Tuyết bị hành động đột ngột của hai người làm sợ, lập tức lên dìu các nàng: “Mau dậy , có lời gì hảo hảo .”


      “Nương nương là thân thể vạn thánh, tụi nô tỳ phục vụ chu đáo, khiến nương nương nhịn đói, xin nương nương trách phạt.”


      “Phốc. . . . . .” Diệp Tuyết rất hiền hậu cười ra tiếng, cái này gọi là tội danh chó má gì a, hai nha đầu này có phải quá ‘thấy gió có mưa’ hay , nàng mới vừa rồi hình như cũng là mỉm cười chứ?


      “. . . . . .” Hai người thị nữ bị nàng cười đến càng thêm biết làm sao.


      “Được rồi được rồi, bụng của ta rất đói, các ngươi đáng chết đáng chết nữa, ta liền phải chết đói đó. Liền phạt các ngươi bằng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị đồ ăn cho ta.”


      “Vâng.” Thấy nàng rất dễ chuyện, hai người lá gan mới hơi lớn chút: “ biết nương nương muốn ăn những gì?”


      “Có cái gì liền lên cái đó.” Dù sao mình cũng kén ăn.


      “Nô tỳ chuẩn bị ngay.”


      Hai người thị nữ cung kính lui ra, chưa tới mười phút, bàn liền lên hơn mười món ăn, đều là thịt, Diệp Tuyết nhìn thấy liền hồi hoa cả mắt. Cho ra kết luận duy nhất chính là — nơi này nghề chăn nuôi đặc biệt phát đạt.


      Biết, hay biết, quản nó dùng cái gì nấu thành, Diệp Tuyết cũng ăn ngấu ăn nghiến, thể , đầu bếp nơi này tiêu chuẩn là khá.


      bữa cơm, chỉ có cho ăn no bụng, cũng làm cho nàng đối với hoàn cảnh của mình có nhận biết nhất định, giống như Vương thống lĩnh Giới, hậu cung giai lệ vài ngàn, đều là các tộc Giới chọn lựa hiến tặng cho Vương, nhưng có thể được cưng chiều cũng là ít lại càng ít, chớ chi là phong làm phi, cơ hồ dùng mười ngón tay đếm được.


      Trừ Vương hậu đột nhiên mất tích, Hỏa Vân Điện Hỏa Linh nương nương tương đối được sủng ái, Bách Hoa Các Hoa Cơ nương nương, Lôi Đình điện Ngu Cát nương nương, cùng với Ngọc Tiêu cung Yên Yên nương nương. Nghe sau lưng những vị nương nương này, đều có chỗ dựa lớn người bình thường cách nào so sánh được.


      Lừa bịp a lừa bịp, ngờ chỉ ở thế kỷ 21, ngay cả nơi xa xưa biết là thời nào, cư nhiên cũng lưu hình kiểu này.


      Cho nên khi hai nha đầu bên cạnh mặt tò mò dò thăm thân thế bối cảnh của nàng, nàng chỉ có thể 囧囧 có hồn cho các nàng biết, mình đến từ nơi gọi là thế kỷ 21, nơi đó có 60 tỷ người địa cầu.


      Hai nha đầu ràng biết thế kỷ 21 ở nơi nào, càng biết người địa cầu là vật gì, nhưng có chút nghe hiểu, chính là 60 tỷ, gia tộc cỡ nào cỡ nào khổng lồ a. . . . . .


      Cho nên đợi sau khi nàng xong, trong mắt của các nàng nhiều hơn tia nghi hoặc: Tuyết phi này, đầu óc có phải bị kích thích gì hay .


      Cả Giới, cũng có nhiều con dân như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :