1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ma phi khuynh thế,độc sủng nàng- Dạ Ngữ Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 18: Nội Đan Của Vương

      Diệp Tuyết bị buộc thừa nhận sủng hạnh của , đôi tay nắm cỏ khô phía dưới, muốn khóc, lại dám khóc. Nàng sợ, sợ cẩn thận đắc tội tên cầm thú này. . . . . . đúng, bản thân chính là cầm thú, phải tên cầm thú này bằng gia hỏa.


      “Ngươi chịu đựng, khó chịu sao?” Thấy nàng quật cường cắn môi dưới, Tích Phong cúi người, dùng đôi mắt đưa tình đắm đuối nhìn nàng, lời dịu dàng dụ dỗ: “Kêu , kêu khó chịu như vậy nữa.”


      “. . . . . .” Nàng tiếp tục cắn chặt hàm răng, chính là chịu phát ra chữ.


      Người người đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt lộ ra tia hung quang, đột nhiên co rút thân thể, tăng nhanh động tác của mình.


      Diệp Tuyết thân thể yếu, nơi nào chịu được hành hạ như thế, mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống, đau đến nàng chỉ muốn hôn mê. Chỉ tiếc trời chiều ý người, đầu óc rất tỉnh táo, so với bất kỳ lúc nào đều nhạy cảm.


      Trong miệng tự chủ kêu ra riếng, nàng cũng chịu nổi nữa, đưa tay liều mạng đẩy : “ cần. . . . . . Cầu xin ngươi. . . . . . Dừng lại. . . . . . là đau. . . . . .”


      “Đau ? Là ngươi tự chuốc phiền, trách được ta!” Tích Phong từng câu từng chữ xong, động tác phía dưới chẳng những giảm bớt, ngược lại càng thêm dùng sức.


      vốn định hảo hảo vuốt ve nàng, đợi sau khi thân thể nàng thích ứng, làm động tác kế tiếp. Nhưng nữ nhân chết tiệt này cố tình theo ý của , tự trọng đối nghịch với , vậy xin lỗi, cũng còn tính khí tốt như vậy để cho nàng từ từ tiêu tan.


      “Ô ô. . . . . . Cái tên cầm thú này. . . . . . Súc sinh. . . . . . Ngươi buông ta ra. . . . . .” Diệp Tuyết cảm giác thân thể mình sắp nát tan rồi, máu huyết trong thân thể lần nữa từ dưới bốc lên, cảm giác kia. . . . . . Cùng tối qua giống nhau như đúc. Chẳng lẽ lại là vì hồ đan của mình sao? rốt cuộc muốn làm gì


      Tích Phong thấy nàng phản ứng, biết thời cơ sai biệt lắm, cúi đầu, trực tiếp ngậm môi của nàng, sau đó đầu lưỡi linh xảo bá đạo cạy hàm răng của nàng ra, phát công đem nội đan của mình bức ra, chậm rãi chuyển vào trong miệng nàng. . . . . .


      Diệp Tuyết chỉ cảm thấy cổ họng hồi bế tắc, sau đó liền có thứ gì trượt vào, mỗi nơi trải qua, đều là đau nhói như thiêu như đốt. . . . . .


      Ngũ tạng lục phủ giống như bị xé mở, sau đó từng chút từng chút bị thứ gì đó cắn nuốt sạch. . . . . .


      “Ưmh. . . . . .” Nàng phát điên giãy giụa, nhưng bị gắt gao ấn xuống, miệng đối miệng, kẽ hở cũng có.


      Sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, ngón tay bấm tay từ từ mất khí lực, rốt cuộc ngất . . . . . .


      Tích Phong trong lòng kêu to ổn, nữ nhân đáng chết này, thể chất cũng quá yếu , ăn linh chi ngàn năm, ràng nhanh như vậy hôn mê. Tay phải vận khí, đoàn bạch quang từ từ ở lòng bàn tay hội tụ, sau đó từng tia đưa vào trong cơ thể nàng.


      Diệp Tuyết nhíu mày cái, lập tức có thứ gì ngưng kết.


      vội vàng hấp khí, đem nội đan từ trong cơ thể nàng dẫn ra, nhân tiện lấy theo cả nội đan của nàng.


      “Uhm. . . . . .” Diệp Tuyết cảm thấy người chợt , đau đớn mới vừa rồi trong lúc bất chợt liền biến mất thấy, thân thể cũng nhàng hơn. Khẽ mở mắt ra, phát trong tay Vương, hai hạt châu bay lên xoay tròn, viên là bảy màu, viên kháclà màu cam!


      Bên cạnh hạt châu màu sắc rực rỡ, hạt châu màu cam có vẻ đặc biệt tầm thường.


      Chỉ là dần dần, màu cam ở hạt châu từ từ phai , từ từ chuyển hóa thành màu vàng.


      Mà hạt châu màu sắc rực rỡ có thay đổi gì, chỉ là tản mát ra ánh sáng yếu hơn chút. . . . . .

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 19: Vô Ý Gặp Xà Vương

      Nữ nhân đáng chết, làm hại mình công mất ngàn năm công lực.


      Tích Phong trong lòng mắng thầm, miệng hơi mở, nội đan bảy màu nghe lời bay vào trong miệng của , trong tay chỉ còn lại viên nội đan màu vàng: “Há miệng ra.”


      Giọng điệu của tốt, tuy ngàn năm công lực đối với coi vào đâu, lấy tu vi của bây giờ, rất nhanh có thể tu bổ lại, nhưng vẫn là tức giận! Tức giận nữ nhân này nhìn qua khúm núm, thế nhưng trong xương so với ai khác đều kiêu ngạo!


      Thấy mặt của thúi như viên đá trong nhà xí, Diệp Tuyết nghe lời chậm rãi mở miệng, tránh voi chẳng xấu mặt nào!


      Vừa mới đem hồ đan nuốt vào, người bên cạnh sớm chẳng biết đâu.


      là tốt nhất, tránh khỏi còn muốn nghĩ ra cách gì tới hành hạ nàng!


      Trong con ngươi trống rỗng, Diệp Tuyết ngơ ngác nhìn nóc phòng, lâu sau mới phát người có chút lạnh, lấy tay vừa sờ, giật mình cư nhiên mình quên mặc áo vào. Cuống quít đứng dậy, đem y phục xốc xếch của mình kéo lên, cũng cùng thời khắc đó, liếc thấy lối vào địa lao, đạo bạch quang chợt lóe lên.


      Mặc dù rất nhanh, nàng lại là thấy ràng.


      Từ nhất thời tò mò, hơn nữa nàng phát , cửa phòng giam cư nhiên đóng, liền vội vã cầm quần áo mặc vào, sau đó đẩy cửa ra, cẩn thận về phía bạch quang lóe lên.


      Ánh sáng này hình như là cố ý hướng dẫn nàng tới nơi nào đó, thời điểm mỗi khi nàng muốn dừng lại, đột nhiên ở trước mặt nàng nhảy lên hai cái, sau đó vọt đến đường khác.


      Cứ như vậy từng bước , Diệp Tuyết theo ánh sáng kỳ quái này biết quẹo bao nhiêu khúc quanh, rốt cuộc dừng lại trước bức tường đá. Bạch quang cũng bất động trong trung, từ từ biến ảo thành con tiểu tinh linh có cánh, huơ tay múa chân y y nha nha kêu với nàng, chỉ là nàng căn bản nghe hiểu đối phương rốt cuộc loại ngôn ngữ gì.


      Cuối cùng Tiểu Tinh Linh hình như hiểu giữa hai bên có vấn đề về giao tiếp, trung vòng hai vòng, làm ra động tác đẩy tường.


      Diệp Tuyết cũng thấy rồi, trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng theo ý nó làm.


      Tay đẩy tại tường, đầu tiên là thô sáp, bức tường thay đổi bao nhiêu, chỉ là sau khi dùng sức, vách tường trong lúc bất chợt trở nên mềm , bên trong truyền ra đạo lực lượng, lập tức hút lấy nàng.


      Sau khi thấy hoàn cảnh của mình, Diệp Tuyết thiếu chút nữa hai chân như nhũn ra ngã xuống đất.


      hố to sâu mười mấy thước rộng vài chục thước, chi chít bò đầy rắn, con nào con ấy đều lè lưỡi, liều mạng hướng về cây cột chữ thập đứng sững trong hố, cột buộc nam tử, đầu buông xuống, tóc dài xốc xếch khoác lên người.


      Diệp Tuyết nuốt ngụm nước miếng, theo bản năng lui về phía sau, cho đến khi thân thể dán lên vách tường lạnh lẽo.


      Người cột tựa hồ nghe được động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt nửa bên đeo mặt nạ . . . . . .


      Mặc dù chỉ có thể nhìn nửa bên mặt, nhưng Diệp Tuyết như cũ nhịn được hít vào hơi, trong lòng thầm cảm thán: nam tử rất đẹp trai! Khuôn mặt kia, giống như được điêu khắc, đặc biệt ràng.


      “Ngươi chính là nữ nhân Tích Phong mới tìm nữ nhân?” Nam tử đột nhiên mở miệng, thanh lại già nua như lão nhân trăm tuổi.


      Diệp Tuyết bị sợ đến giật mình cái, nửa ngày sau mới lần nữa nhìn về phía : “Ngươi là ai?”


      “Ta là Xà Vương.”


      “Xà. . . . . . Xà Vương?” Nàng nhìn đấy hố kia toàn là rắn, lại nhìn chút, mặt ràng là vẻ mặt tin: “Xà Vương bị vây ở trong đám rắn? Ngươi dọa đứa trẻ ba tuổi sao?”


      “Ngươi tin?”


      “Quỷ mới tin !” Nàng xong, lại thấp giọng bổ sung câu: “Tám phần chính là người điên.”


      Thử nghĩ xem, nếu mình bị vây trong nhiều rắn như vậy, nghĩ đến những con rắn kia nhân lúc mặt trời lặn bò lên ăn mình, mình cũng điên mất đấy! ! !

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 20: Xà Vương Nổi Giận

      “Nữ nhân, ngươi dám đem lời mới rồi lặp lại lần nữa sao?” Nam tử cột đột nhiên lạnh mặt, khàn khàn thanh giống như dẫn theo nọc độc, làm cho người nghe toàn thân thoải mái. Khóe miệng Diệp Tuyết giật giật, người này, cư nhiên so với Vương kia còn biến sắc mặt nhanh hơn. Thôi, ta chọc nổi còn trốn thoát sao?


      xin lỗi, ta có thời gian rỗi rãi để chơi với ngươi, trước bước, ngươi ngươi là Xà Vương, vậy từ từ chuyện phiếm với thần dân của ngươi thôi.”


      Chỉ là đáng tiếc gương mặt đó, cả ngày hướng về phía những động vật máu lạnh kia, lãng phí a! ! !


      “Đứng lại!” Nam nhân khẽ quát tiếng: “Tới muốn , cũng dễ dàng như vậy.”


      “Hừ. . . . . .” Diệp Tuyết để ý tới , nàng cũng tin, tên gia hỏa hai tay hai chân bị cột vào cột, còn có thể làm gì nàng!


      Chẳng qua khắc sau, nàng lập tức liền hối hận, vẫn có thể làm gì nàng!


      Hai chân như bị dính ở mặt đất, nàng dùng toàn bộ sức mạnh, cũng thể di động bước.


      “Các con dân của ta, có con hồ ly cư nhiên tin lời vương của các ngươi, các ngươi nên làm gì đây?”


      thanh nam tử vừa rơi xuống, Diệp Tuyết liền nghe được sau lưng thanh huyên náo trong nháy mắt trở nên to hơn, cứng ngắc chậm rãi xoay người. . . . . .


      là sợ hãi, những con rắn lúc trước nhiệt tình bò lên cây cột, bây giờ thay đổi phương hướng, nhanh chóng bò lại bên hố to, động tác nhanh chóng, sắp bò đến dưới chân của nàng.


      cần. . . . . .” Nàng sợ, khóc, nghiêm mặt hướng đến nam tử cột nhờ giúp đỡ: “ xin lỗi, là ta sai lầm rồi, ta nên hoài nghi thân phận của ngươi, lại càng nên vu oan ngươi… ngươi đại nhân đại lượng, nên chấp nhặt với ta được ?”


      muộn!” Nam tử chút nào có ý tứ muốn thay đổi chủ ý, đột nhiên đón đầu cười to.


      Cười đến trái tim bé của Diệp Tuyết rút gân!


      Tiếng cười đột nhiên dừng lại, nam tử mang theo thanh tiêu sát vang lên: “Thay Bổn vương ăn nữ nhân biết sống chết này.”


      Tích Phong đáng chết, đem Bổn vương nhốt ở nơi thấy mặt trời ba ngàn năm rồi, Bổn vương ăn nữ nhân của ngươi, cũng tính là quá đáng ! ! !


      ngày nào đó, Bổn vương thoát khỏi địa ngục này, tìm ngươi báo mối huyết hải thâm thù ba ngàn năm trước!


      “A. . . . . . Cứu mạng. . . . . .” Lúc này, biết hô cứu mạng có tác dụng, nhưng nàng vẫn nhịn được hô lên. Khi thấy rắn độc dưới chân rối rít ngấc đầu lên, hướng nàng lộ ra răng nhọn chứa đầy độc tố, nàng trong lúc bất chợt hiểu câu : số mạng phụ trách xào bài, lấy bài ra do chính chúng ta, nhưng chúng ta ai cũng thể bảo đảm, số mạng khi xào bài có thể chơi bẩn hay !


      Thời điểm mình bị sét đánh trúng, nên chết .


      Nhưng mình lại trở thành con hồ ly, sống lâu thêm hai ngày. Hai ngày nay, coi như là ông trời ban ơn sao?


      Nếu như vậy, nàng muốn chỉ vào ông trời cho biết: TMD ngươi làm Thượng Đế rất giỏi a, nghĩ làm sao chỉnh người liền làm sao chỉnh người, coi chừng ta bay lên, phá hủy hang ổ của ngươi! !


      Vì vậy nơi nào đó ngoài chín tầng mây, Nữ Oa nằm ghế dưỡng thần, trong lúc bất chợt lỗ mũi chợt ngứa, che miệng hắt hơi hai cái.


      Bất quá thương tiếc xong, đùi cũng truyền đến đau đớn theo dự đoán, cúi đầu xem xét, những con rắn kia toàn bộ bị đóng băng lại, thân rắn, là tầng sương trắng lòa. giây kế tiếp, con rắn đóng băng phát ra tiếng “tạch tạch tạch”, ngay sau đó, biến thành mảnh bột , tiêu tan mặt đất.


      “Ma Quân Lạc Băng! ! !”


      Diệp Tuyết còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đống rắn gớm ghiếc kia làm sao lại biến thành bột, Xà Vương cũng thất sắc cả kinh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía nàng. . . . . .

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 21: Ma Quân Là Quỷ Sao?
      Diệp Tuyết theo tầm mắt Xà Vương nhìn về hướng đỉnh đầu của mình . . . . . . ( ⊙ o ⊙ ) a!


      có ai a!


      Chẳng lẽ Ma Quân là quỷ, mình nhìn thấy? ?


      A a, cần a, gặp phải Xà Vương biến thái cũng đủ xui xẻo rồi, lại thêm con quỷ. . . . . . Nàng tình nguyện bị lũ rắn vừa rồi cắn chết!


      Bên cạnh trong lúc bất chợt lạnh, nàng theo bản năng nhìn về hướng bên cạnh. . . . . .


      “A. . . . . . Quỷ a. . . . . .”


      Chỉ thấy cách bên cạnh bước, biết lúc nào xuất dáng người như như . Mặc dù thấy được ngũ quan, mình lại có thể ràng cảm nhận được tầm mắt đưa tới.


      “. . . . . .” Lạc Băng im lặng nhìn nữ nhân trước mắt.


      Nếu như nàng phải là nàng năm đó luân hồi chuyển thế, mình sớm đem nàng biến thành vụn băng, biến mất đời này, làm sao cho phép nữ nhân ở trước mặt mình vô lễ như thế! ! !


      Năm đó nàng cao cao tại thượng như vậy, pháp lực vô biên, trong ngũ giới, người có thể thắng được nàng chỉ có thể đếm được đầu ngón tay. Nhưng cuối cùng khốn khổ vì tình, cách nào lựa chọn giữa mình và người nam nhân kia, xong khi cư nhiên lựa chọn mình, tiến vào đường luân hồi.


      Sau khi biết được cái chết của nàng, mình cùng người nam nhân kia vung tay, trong lúc nhất thời long trời lở đất, nhật nguyệt điên đảo, mà sau bảy bảy bốn chín ngày đánh nhau, hai người rơi xuống từ trung, người nam nhân kia bị mất mạng, đầu thai chuyển thế. Mà mình cũng bởi vì thương thế quá nặng, pháp lực mất hết, thể biến trở về nguyên hình, lần nữa tu luyện.


      Có lẽ bị thương quá nặng, chờ thời điểm lần nữa tỉnh lại, ngờ là ba vạn năm sau.


      phá băng ra, nóng nảy tìm luân hồi của nàng, lại ngoài ý muốn phát , ba vạn năm trôi qua, nàng cũng chuyển thế đầu thai, hơn nữa trong ngũ giới, sớm có khí tức của nàng, hồn phách của nàng tựa như biến mất đời này.


      Cho đến. . . . . . Hai ngày trước, mới đột nhiên cảm ứng được tồn tại của nàng, liền bất chấp tất cả bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc ở chỗ này tìm được nàng chuyển thế.


      Diệp Tuyết kinh ngạc nhìn người bên cạnh từ từ ràng, đầy đặn hình dáng: giống Vương hoàn mỹ, cũng giống Xà Vương thô cuồng, mà là loại khí phách hiển lộ ra ngoài. Khóe mắt phải có ấn ký ma hóa, như như phía dưới mái tóc dài.


      “Ngươi phải là quỷ?” Nàng ngơ ngác hỏi.


      Quỷ hẳn là thể đẹp trai như vậy!


      Thế nhưng lại tự động xem thường lời của nàng, xoay người sang chỗ khác nhìn người cột.


      “. . . . . .” Diệp Tuyết thất bại.


      Được rồi, câu hỏi của nàng quả rất nhàm chán, người ta vừa nhìn chính là loại đại quý nhân chuyên bận rộn, nơi nào có thời gian để ý đến câu hỏi nhàm chán của nàng. Người nào đó ngồi chồm hổm đất, u oán bắt đầu vẽ vòng vòng!


      Cho đến khi bên tai vang lên thanh khủng hoảng khàn khàn của Xà Vương: “Lạc Băng. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?”


      “Muốn ngươi chết.”


      “Tại sao?” Xà Vương ràng ngờ như vậy. Giới cùng Ma giới, cho tới nay đều là nước giếng phạm nước sông, coi như mình bây giờ là tù nhân của Vương, nhưng Vương giết mình, nhất định là có nguyên nhân: “Chẳng lẽ Ma Quân sợ lại khơi lên phân tranh giữa hai giới?”


      “Sợ? Cũng tới nơi này.” Dám đả thương nàng, mặc kệ là ai, đều để cho có kết cục tốt.


      Vừa rồi nếu mình xuất chậm khắc, nàng có phải hay lại biến mất cõi đời này?


      “Ngươi. . . . . .” Xà Vương trơ mắt nhìn cột đá dưới chân mình từng tấc từng tấc đóng băng, băng lăng ra ánh lạnh, như bọn chiến sĩ Xà Tộc dũng mãnh nhất mở rộng miệng, muốn hớp đem nuốt trọn.


      thời điểm cho rằng mình lần này hẳn phải chết thể nghi ngờ, bên thạch thất u ám đột nhiên ánh sáng đại chấn, Vương Tích Phong giống như thần xuất , ánh sáng chiếu lên băng lăng. Băng lăng vừa rồi còn giống như là có sinh mệnh, đột nhiên chấp nhận mất sức sống, im lìm bất động: “Ma Quân hăng hái, sáng sớm liền đến địa lao của Bổn vương đe dọa tù nhân của Bổn vương, rất là thỏa mãn?”

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 22: Kẻ Địch Hai Đời
      “Phải!”


      . . . . . .


      Hai bên vì vậy cứng đờ, bên cao bên ở dưới, cách khí sử dụng ánh mắt răng rắc đánh nhau. Sau đó tầm mắt hai người hẹn mà cùng rơi vào người Diệp Tuyết.


      Mỗ hồ ly bị tầm mắt hai người này nhìn giải thích được, nhưng có chút vô cùng ràng, tuyệt đối phải là chuyện gì tốt!


      hết sức lo sợ, thân thể rơi vào lồng ngực lạnh như băng, sau đó bên tai vang lên trận trận tiếng gió, gào thét khiến nàng nhịn được đưa tay lên che lỗ tai của mình.


      “Sợ?” Mang theo thanh mê hoặc từ bên tai vang lên.


      Diệp Tuyết ngẩng đầu lên, đối diện chính là đôi mắt dịu dàng như nước của Ma Quân . . . . . .


      Trong khoảnh khắc, thế giới bất động, nàng lâm vào trong dịu dàng của , cách nào tự kềm chế, vô ý thức trả lời: “ sợ.”


      “Ngoan.”


      xong, siết chặt vòng tay ôm eo nàng, thân thể của hai người dán vào chặt hơn.


      Thân thể của vẫn lạnh như hàn băng, nhưng trong lòng Diệp Tuyết cũng là từ sau khi rơi vào dị thế này, lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp. tự chủ đưa tay, nắm lấy y phục của , giống như bắt được an toàn của mình.


      . . . . . .


      “Lạc Băng, để nữ nhân kia xuống cho ta.” Tích Phong cưỡi Hỏa Phượng, mang theo binh sĩ Giới ngăn chận đường của hai người.


      Giới cùng Ma giới từ trước đến nay phân biệt ràng, chưa bao giờ vi phạm. Hôm nay Ma Quân đột nhiên xuất , đúng là khiến cho mình bất ngờ. Chỉ là giành nữ nhân này để làm gì? Chẳng lẽ cũng là vì mở ra Thời Chi Môn?


      được.” Lạc Băng ôm Diệp Tuyết trong ngực trôi lơ lửng giữa trung, mắt lạnh nhìn hơn vạn yên binh trước mặt, thở khẽ ra hai chữ.


      Mình cùng đấu mấy ngàn năm, ngại cùng trở thành kẻ địch đời. Bất quá lần này, mình tuyệt khiến cho Tuyết Nhi khó xử nữa, bởi vì chính mình nhất định giải quyết xong tình cảm của nàng và !


      “Lạc Băng, vì nữ nhân hề có quan hệ với ngươi, ngươi làm như vậy, đáng giá?” Tích Phong hiểu. Băng Hồn biến ảo Lạc Băng, cho tới bây giờ đều là Vô Tình Vô Dục, tại sao. . . . . . Cư nhiên mình thấy được trong mắt đối với nữ nhân kia tràn đầy trìu mến.


      “Đáng giá!” Ma Quân vẫn như cũ trả lời kiên định.


      Nếu như đối phương có thể khôi phục trí nhớ của kiếp trước, liền ràng mình bây giờ tại sao phải làm như vậy rồi. Nhưng là. . . . . . Rất tiếc, mình tuyệt giúp nhớ được chuyện tình đời trước, nhớ được ân oán tình cừu đời trước giữa ba người bọn họ.


      Ngoài miệng yên lặng niệm động chú ngữ, bầu trời vừa mới còn tảng sáng nhanh chóng tụ đầy mây đen đông nghẹt, thế giới lần nữa mờ mờ xuống. Màu đen kình phong cuốn theo bông tuyết trắng noãn từ tầng mây gào thét mà xuống, thẳng về hướng Hỏa Phượng đứng giữa trung. . . . . .


      Khóe miệng Tích Phong khẽ nâng lên, trốn tránh, chỉ là thúc giục ngọn lửa người Hỏa Phượng.


      Trong nháy mắt, bông tuyết giương nanh múa vuốt cư nhiên bị thiêu đốt, trung xẹt qua đạo độ cong thê mỹ, sau đó trước khi rơi xuống đất hóa thành mảnh tro bụi. . . . . .


      Chỉ là phần tuyết bị cháy hết, lập tức có nhiều bông tuyết sinh ra hơn, sau đó dày đặc hơn, càng thêm mau bổ nhào tới . . . . . .


      . . . . . .


      Trời đất mù mịt, cho đến phía sau, bông tuyết đầy trời còn là từng mảnh từng mảnh, mà là thành đoàn đoàn tuyết cầu, bay thẳng đến phía .


      Lửa Hỏa Phượng lớn hơn nữa, cũng cách nào lập tức thiêu đốt được hết tuyết, Tích Phong thể thúc giục chân khí, tạo nên lá chắn trong trung. Nhưng vẫn có ít bông tuyết xuyên thấu qua lá chắn, hạ xuống đất. . . . . .


      Trong lúc nhất thời, binh đất bắt đầu xôn xao, những binh lính bị tuyết kia bám vào, toàn bộ nhào lộn mặt đất, gào khóc thảm thiết, hơn nữa lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, từ chỗ bông tuyết bắt đầu bám vào bắt đầu rữa nát. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :