1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ma phi khuynh thế,độc sủng nàng- Dạ Ngữ Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 7

      : Bị giam trong thạch động “ còn sai biệt lắm.” Tay áo Tích Phong vung lên, dây leo quấn ở người nàng lập tức rụt trở về. Thân thể mất chống đỡ, lập tức nặng nề ngã xuống đất. Thế nhưng lại nhìn cũng nhìn nàng cái, rơi xuống bên người nàng, trở lại đường lúc tới. Diệp Tuyết lập tức đứng dậy từ dưới đất, tra xét hai bên, nhìn có phải hay có thể thừa cơ chạy , trong khí liền vang lên thanh lạnh như băng: “Nếu ngươi còn dám lén chạy trốn, ta nhất định đem ngươi biến thành phân bón cho Hấp Huyết thảo.” “. . . . . .” Diệp Tuyết nghe được, nhịn được nuốt ngụm nước bọt, nhìn lại bên chân mấy cái dây leo kia dường như lại bắt đầu rục rịch chộn rộn, hét lên tiếng, theo. “Này, ta , ngươi để cho ta làm nữ nhân của ngươi sao? Ta chính là muốn vóc người có vóc người, muốn gương mặt có gương mặt, hơn nữa da của ta cũng nhẵn nhụi, người còn có rất nhiều lông tơ, vừa thô vừa dài, so với nam nhân còn đáng sợ hơn, ngươi nhất định thích. Ta thấy, chúng ta bằng đổi lại điều kiện được ?” Cùng nhau tới, là dài đăng đẳng a, Diệp Tuyết cảm giác chân mình cũng mau đứt, lại còn tới, vì vậy cúi đầu với khối băng lớn trước mặt. Nhưng nghĩ tới đối phương sau khi nghe được lời của nàng, lập tức ngừng lại, nàng chỉ chú ý cúi đầu xong, chú ý trước mặt, mạnh mẽ đụng vào. “A, ngươi làm gì đấy. . . . . .” Vuốt cái mũi bị đụng đau của mình, Diệp Tuyết oán trách nhìn , cũng chạm phải sắc mặt trầm thấp như giông bão sắp tới của đối phương, lập tức uhm tiếng, giống như đứa bé làm sai chuyện, hoảng sợ nhìn . Chẳng lẽ mới vừa rồi lời mình lại kích động ? phải chứ, nàng là dùng giọng thương lượng để , hề cứng rắn bảo phải làm thế nào, nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể ngay cả chút khoan dung cũng có đây? Tích Phong chỉ là bình tĩnh nhìn nàng gần nửa phút, sau đó lộ ra gương mặt vẻ chán ghét: “Tại sao ngươi chính là bộ dáng hồ ly? Lập tức thu móng vuốt cùng đuôi của ngươi trở về cho Bổn vương.” “Cái này. . . . . . Co lại thế nào?” Diệp Tuyết vừa nghe, muốn mắng to hai tiếng “Khốn kiếp”, nhưng mà mặt lại là vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo. cho là nàng thích cái dáng vẻ giống người giống , dở dở ương ương thế này à? Nàng cũng muốn mang bộ dạng con người giống như , sau đó mặc quần áo đẹp đẽ, phong tình vạn chủng chụp ảnh post hình. Thế nhưng cái đuôi cùng móng vuốt này, xuất hay nàng cũng thể nắm trong tay, biến mất cũng phải là nàng chút mà có thể. “! ! !” Tích Phong bày ra biểu tình bị sét đánh, biết con hồ ly này làm thế nào sống được mấy trăm năm, thế nào gọi những kẻ đặc biệt bắt đến thu phục chứ? Hướng lên trời phất cái, lập tức, cách ba bước liền quỳ người: “ Vương có gì phân phó.” “Đem con hồ ly này đưa đến cho nữ quan hảo hảo dạy dỗ, buổi tối Bổn vương để cho nàng thị tẩm.” “Dạ!” Thị tẩm? phải như vậy chứ? Nàng còn chưa chuẩn bị xong đâu rồi, thậm chí còn biết tên gia hỏa tự xưng Bổn vương này là thứ gì, phải cùng lăn lên giường? Ô ô, nàng mới cần. Ngộ nhỡ là con sói, hoặc là sư tử, thậm chí là con rắn, còn ghê tởm chết nàng. Nhưng đợi nàng kháng nghị, thị vệ quỳ mặt đất đem nàng nhấc lên, sau hồi xốc xếch trong gió, nàng bị đẩy vào trong thạch động, cửa động ngay sau đó đóng lại, khoảng gian trong động đen kịt. “Ô ô, đây là nơi quỷ quái nào a. . . . . .” Diệp Tuyết sờ lên vách tường, thận trọng về hướng có ánh sáng. Đợi tới chỗ sâu, trước mắt ánh sáng rộng mở, nghĩ tới, thạch động nho lại còn cất dấu thế giới thần tiên như vậy.

      Chương 8: Nữ quan dạy dỗ ra ánh sáng bên trong thạch động, là từ đỉnh thác nước cao mấy trăm mét chiếu nghiêng xuống, rơi vào trong hồ phía dưới. Nhìn chiếc hồ cũng lớn, nhưng nước bên trong lại tràn ra ngoài, cũng biết phía dưới cấu tạo như thế nào. “Ngươi chính là hồ ly Vương nhặt từ bên ngoài về?” Diệp Tuyết tò mò dò đầu tra xét tình hình ở trong chỗ sâu thạch động, đạo thanh nghiêm nghị đột nhiên từ phía sau truyền đến, bị sợ đến nàng nhịn được nhảy bật lên. Cuống quít quay đầu lại, thấy là nữ tử xinh đẹp, bộ dáng gần ba mươi tuổi, phong hoa tuyệt đại. Nuốt ngụm nước miếng, gian nan mở miệng: “Xin hỏi ngài là. . . . . .” “Cũng tới đây, chẳng lẽ còn biết ta là ai?” Nữ nhân cũng đem Diệp Tuyết để ở trong mắt, nhìn thoáng qua nàng, cứ thế về phía thác nước, lúc sau, đột nhiên quay đầu lại, “Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? theo ta.” “Nha.” Diệp Tuyết nghe lời đáp tiếng, sau đó chạy chậm theo. Hai người vừa đứng lại bên cạnh hồ, nữ tử lại chán ghét lên tiếng: “Cởi y phục người xuống.” “Hả?” “Đừng để cho ta lại lần thứ hai.” “Nha.” Thấy được hung quang trong mắt đối phương, Diệp Tuyết chỉ đành phải ngoan ngoãn đem y phục làm từ da con gì đó người cởi xuống, cho đến khi còn dư lại cái yếm tận cùng bên trong: “Như vậy được rồi chứ?” “Cởi hết!” “. . . . . .” Diệp Tuyết lần này liền a cũng dám a, con cọp mẹ này, hung hăng là đáng sợ, ô ô. Cắn môi, đem cởi sạch đồ còn mảnh vải che thân. Móng vuốt màu trắng, đuôi màu trắng, cùng với thân thể tuyết trắng của nàng hấp dẫn lẫn nhau, càng nhìn về phía thêm óng ánh trong suốt, cũng làm cho Diệp Tuyết cảm thấy vô cùng nhục nhã. “ tại dạy ngươi bài học đầu tiên, làm thế nào khiến Vương vui vẻ. . . . . .” . . . . . . Cung điện nguy nga lộng lẫy, Diệp Tuyết mặc sa y mỏng như cánh ve nằm giường bạch ngọc, thân thể mê người như như . Nàng có thể tự do khống chế móng vuốt cùng đuôi của mình, về sau bao giờ bởi vì con chó mà khiến chính mình trở nên chật vật như vậy nữa. Được như vậy, nàng nên vui mừng, nên đốt pháo ăn mừng mới đúng. Nhưng nàng lại vui mừng nổi, mặc dù có linh hồn của thế kỷ 21, nhưng đối với chuyện sắp xảy ra kế tiếp, nàng biết cũng chỉ là từ tiểu thuyết mà thôi, có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào. Huống chi, nàng ngay cả rốt cuộc là cái giống gì còn ràng lắm. Nàng trước kia trừ sợ chó, vẫn còn rất sợ rắn. Ngộ nhỡ tên Vương này khi cùng mình làm cái kia đột nhiên nguyên hình, biến thành con rắn lơna, còn dọa nàng chết tươi? Hoặc là, Vương “này nọ í é í é” đến nửa đói bụng rồi, nguyên hình nuốt nàng hớp vào trong bụng. . . . . . “A a a. . . . . . Ta muốn, muốn bị Xà ăn hết. . . . . .” Nghĩ đến mình có thể phải gặp phải vận mệnh bi thảm, Diệp Tuyết nhịn được nước mắt rơi như mưa. Đầu tiên là nức nức nở nở giọng nức nở, sau lại định co đến góc giường, lớn tiếng than vãn. Vì vậy Tích Phong từ bên ngoài vào, thấy chính là con hồ ly vừa khóc lớn vừa đem nước mắt nước mũi lau lên màn. . . . . . “Đến tột cùng có chuyện gì, khiến ngươi phải đau lòng như vậy?” vung tay cái, thân thể liền đứng bên trong, lạnh lẽo mặt giờ phút này nhiều hơn tia đùa cợt, nhìn xuống nàng giống như nhìn con mồi. “A!” Diệp Tuyết bị người đột nhiên xuất này làm giật mình, trái tim thiếu chút nữa từ trong miệng nhảy ra. Bất quá giật nảy mình, cũng đem nước mắt nước mũi dọa trở về, thậm chí quên luôn khóc thút thít. “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết chỗ này?” “Chuyện cười, nơi này là tẩm cung của Bổn vương, ngươi Bổn vương tại sao lại ở đây? Tới đây, cởi áo cho Bổn vương.” Tích Phong xong, lui về phía sau liền ngã xuống, nằm ngửa giường bạch ngọc. Chỉ là chờ nửa ngày, cũng thấy nàng có bất kỳ động tĩnh gì, nghiêng người sang, mặt đeo đầy bất mãn: “Chẳng lẽ buổi chiều, nữ quan thể dạy dỗ tốt ngươi? Có ai . . . . . .”

      Chương 9: Vương trừng phạt “. . . . . . cần. . . . . .” Nghe được gọi người, Diệp Tuyết cơ hồ là nhào tới, tay bịt miệng Vương. Buổi chiều trong sơn động đó, nàng chịu đủ rồi. Cái gì tôn nghiêm, cái gì nhân cách, ở nơi đó tất cả đều là dùng để chà đạp. Nàng đời này cũng muốn trở lại chỗ đó. Tích Phong kéo tay của nàng ra, thanh lạnh lẽo lại đặc biệt có hứng thú: “ như vậy, ngươi là muốn đến chỗ của nữ quan?” “Ừ.” Tuyết ra sức gật đầu. “Ha ha. . . . . .” cười khẽ, đưa tay cợt nhả nâng cằm của nàng lên: “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh hay chặn miệng Bổn vương lại.” ” (⊙_⊙)?” “Người tới. . . . . .” “ cần.” Diệp Tuyết phải người hiểu biết chậm, cúi người, dùng môi của mình ngăn miệng đối phương. Áo mỏng người bởi vì động tác nhanh chóng mãnh liệt này mà từ vai trượt xuống. . . . . . Thấy thân thể mềm mại phơi bày trong khí, trong mắt Tích Phong đều là ý châm chọc. Quả nhiên là hồ ly, coi như chỉ có hơn 400 năm tu vi, cũng biết như thế nào khiến người khác phái hoan tâm. Mới vừa rồi bộ dạng điềm đạm đáng , là cố ý giả bộ cho nhìn sao? Muốn khiến cho thương hại, sau đó vĩnh viễn ở lại bên cạnh ? Hừ, quả si tâm vọng tưởng, có thể cùng vĩnh vĩnh viễn viễn xa cách ở bên nhau, chỉ có Vương Hậu. Dao Nhi a, ngươi ở thời khác có mạnh khỏe ? Yên tâm, Bổn vương nhất định mở ra Thời Chi Môn, đón ngươi hồi cung. Lật người đem Diệp Tuyết đè ở phía dưới, nhìn nàng sợ đến run rẩy, trong lòng chán ghét ra lời. thích nhất loại nữ nhân làm bộ, ràng có thể nghênh hợp khẩu vị của , lại liều mạng muốn giả bộ làm ra bộ ngọc nữ trinh tiết. Nhưng mà nếu nàng thích diễn trò, vậy liền làm chuyện tốt, theo nàng vui đùa chút là được. “Tiếp tục chuyện mới vừa rồi, giúp Bổn vương cởi quần áo.” Diệp Tuyết run rẩy giơ tay lên, vụng về giúp cởi nút áo khoác. . . . . . “Động tác có thể nhanh lên chút hay ? Chưa ăn no cơm sao?” “Ta. . . . . . mau. . . . . .” Nàng là muốn khóc a, y phục rách rưới này, có nhiều nút áo như vậy làm gì? Hơn nữa còn biết nút áo kiểu gì, mở cái nút áo đều phải dùng toàn bộ sức mạnh của nàng. Vương gì nữa, chỉ là chán ghét liếc nhìn nàng, sau đó nhắm mắt lại, mặc cho nàng dùng tay cật lực đấu tranh với đống nút áo. . . . . . Rốt cuộc cởi xong áo ngoài, Diệp Tuyết bị mệt đến đầu đầy mồ hôi, mà vị ngồi ở người nàng kia hình như cũng mất kiên nhẫn. Bàn tay lớn vồ cái, liền đem nàng lật người. Nơi mềm mại trước ngực đụng vào giường bạch ngọc, đau đến nàng hít khí lạnh. Thế nhưng lại cho nàng cơ hội kêu đau, kéo quần của mình, trực tiếp từ phía sau nàng tiến vào. . . . . . “A. . . . . . Đau. . . . . .” Biết đau, lại nghĩ rằng kịch liệt như thế, hơn nữa bởi vì mới vừa rồi hề chuẩn bị, Từ trong miệng Diệp Tuyết kêu ra thanh đặc biệt thê thảm. “Im miệng cho ta.” Tích Phong rất hài lòng với phản ứng của nàng, gắt gao giữ chặt eo thon của nàng, càng thêm hung mãnh tiến công. . . . . . Diệp Tuyết bị rống dám phát ra chút thanh nào nưaz, chỉ là đau đớn thêm nhục nhã khiến cho nàng liều mạng cắn môi của mình, máu tươi theo khóe miệng chậm rãi mà chảy xuống. . . . . . Tóc dài buông xõa, mắt to thủy linh giờ phút này ảm đạm ánh sáng. Vẻ mặt như thế, có loại vẻ đẹp thê thảm quỷ dị ra được. . . . . . Từng cỗ lực từ dưới dâng lên, sau đó tản ra đến xương cốt tứ chi, là đau. . . . . . khó chịu. . . . . . “Ta. . . . . . Có phải hay phải chết. . . . . .” Trong ý thức mơ hồ, Diệp Tuyết lẩm bẩm ra tiếng. Ngực hồi dời sông lấp biển, sau đó “Oa” tiếng, vật gì đó từ trong miệng nàng bay vụt ra ngoài. . . . . .

    2. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 10: Cấp bậc hồ đan

      Vốn tưởng rằng thổ huyết, sau khi nhìn thấy mới biết, ràng là hạt châu màu đỏ, lơ lửng trong trung, phát ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt. Diệp Tuyết còn chưa hiểu đây là vật gì, người nào đó ở người nàng “này nọ í é í é” rút người khỏi, duỗi tay ra, hạt châu màu đỏ ngoan ngoãn bay vào trong tay . Sau đó giống như vứt rác đem nàng từ giường ném xuống, trong mắt mang theo khinh bỉ: “Tu vi chỉ có hơn 400 năm, ngờ hồ đan là màu đỏ, hơn nữa còn là đỏ cam, linh tính quả nhiên sai.” Nội đan phân 9 cấp bậc, là đen, đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, bảy màu, màu đen là cấp bậc thấp nhất, sau đó chừng ngàn năm thăng cấp lên màu đỏ, qua ngàn năm nữa thăng cấp lên màu cam, theo thứ tự suy ra, thời điểm 7 ngàn năm tu vi, là đạt tới màu tím. Mà còn muốn thăng cấp đến bảy màu, phải vạn năm, hơn nữa còn phải lịch kiếp vạn năm, ngày lịch kiếp, tu vi vạn năm phút chốc biến mất, trở nên như người bình thường . Lúc này, kẻ thù trong vạn năm nay tùy thời trả thù. Cho nên, quái có thể bình yên vượt qua lịch kiếp vạn năm ít lại càng ít. Nghe , tự Bàn Cổ Khai Thiên Địa tới nay, quái thuận lợi vượt qua lịch kiếp vạn năm còn tròn mười đầu ngón tay. Theo lý giường cũng phải là cao, coi như trải qua trận giẫm đạp giày vò mới vừa rồi, nàng là hồ , ngã xuống cũng có gì đáng ngại, nhưng Diệp Tuyết nằm mặt đất liền giơ tay lên cũng cảm thấy khó khăn. “Ngươi làm gì ta?” Nàng cố hết sức mở miệng. Có chất vấn, càng nhiều hơn là sợ hãi. Người nên sợ chết, nhưng cũng thể quá coi sống. Bây giờ mặc dù là hồ ly, hơn nữa còn bị con gia hỏa quái biết là loại súc sinh gì làm nhục, nàng cũng còn chưa muốn chết. Nàng phải sống, hơn nữa phải sống cho tốt, sau đó tìm được đường trở về, đoàn tụ cùng Toa Toa. Nàng tin tưởng, Toa Toa ở thời khác, khẳng định cũng là vô cùng nhớ nhung mình. “Yên tâm, chỉ là lấy hồ đan của ngươi, ngươi tạm thời chết được.” Tích Phong lần nữa mặc y phục, vừa vuốt ve hạt châu trong tay, vừa từ giường xuống. tới bên người nàng liền ngồi xổm xuống, sửa lại mái tóc dài có chút xốc xếch của nàng: “Phải đợi 12 canh giờ sau, ngươi mới có thể chết.” “Tại sao phải đối xử với ta như vậy?” Diệp Tuyết hoảng sợ: “Nếu muốn giết ta, cần gì thời điểm ta rơi xuống vách đá cứu ta?” Là sợ nàng bị chết quá mức thoải mái, cho nên mới tới hành hạ nàng như thế này? “Ha ha, bởi vì ta rất muốn nếm thử chút mùi vị của ngươi.” Tích Phong đưa tay, từng chút lau vết máu nơi khóe miệng nàng, mặt từ đầu chí cuối treo nụ cười gằn: “Muốn ngươi nhào vào thân thể của ta, hảo hảo thương ngươi.” “. . . . . .” Diệp Tuyết quay đầu nhìn . láo. ràng đường tới đây, đối với nàng đều là vẻ mặt chán ghét, ngay cả thời điểm xâm chiếm thân thể nàng, mặt đều là mang theo chán ghét, căn bản cũng muốn nàng, ngay cả vui đùa nàng chút cũng khinh thường. Nhưng cuối cùng vẫn làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể . . . . . . có mưu đồ khác! Chẳng lẽ. . . . . . Cái muốn chính là hạt châu, hạt châu gọi là hồ đan? Bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn mở miệng hỏi cho ra nhẽ, lại phát trong nháy mắt nàng trầm tư, thấy bóng dáng. Tẩm cung to chỉ còn lại nàng linh linh nằm ở lạnh lẽo mặt đất. Vật vã mấy lần, muốn từ mặt đất đứng dậy, lại thể thành công. Thời gian chầm chậm trôi qua, khí lực trong thân thể càng ngày càng ít, cho đến lúc sau, nàng hoảng sợ phát , mình thậm chí cử động ngón tay cũng thể. Chẳng lẽ mình chết như thế này sao? Lấy bộ dạng khuất nhục này, mảnh vải che thân chết chết mặt đất cảm thạch này? muốn. . . . . . ! ! Diệp Tuyết trong đáy lòng tuyệt vọng gào thét ra tiếng, hai hàng nước mắt trong suốt, theo gương mặt chảy xuống, chậm rãi chảy vào hai bên tóc mây. . . . .

      . Chương 11: Linh chi ngàn năm biết nằm mặt đất bao lâu, dù sao Diệp Tuyết cảm giác được cái lạnh, thân thể sớm chết lặng. Mắt mở to , có tiêu điểm nhìn nóc nhà. Toa Toa, ta trở về được, chúng ta kiếp sau làm chị em tiếp ! . . . . . . Cửa “ken két” tiếng bị người đẩy ra, nữ tử mặc bạch y bước vào, tóc búi thanh hai búi tròn. Sau khi nhìn thấy nàng, cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, mà là nâng nàng chết lặng dậy, cái gì cũng , mang ra ngoài. Diệp Tuyết thế mới biết, ra là trời sáng rồi, hơn nữa nhìn vị trí mặt trời, cũng nhanh đến buổi trưa. Mình còn có thể sống bao lâu? Mấy tiếng nữa sao? đường nàng ngất lần, đợi thời điểm tỉnh lại, phát mình lại lần nữa trở lại sơn động kia. A ~! Nàng nhịn được tự giễu, lời của nam nhân quả nhiên thể tin, nghe lời thế nào, phải vẫn bị đưa đến nơi này! Nhưng nàng cũng phải chết, làm sao còn chịu buông tha nàng đây? Chẳng lẽ trước khi chết, còn muốn nàng tới nơi này nữa bị người nhục nhã lần nữa sao? Người nam nhân kia rốt cuộc là ai? Mình và thù oán, tại sao muốn hành hạ nàng như vậy! ! “Nếu tỉnh cũng đừng giả chết.” thanh quen thuộc mang theo khinh thường vang lên bên tai\, Diệp Tuyết cần nhìn cũng biết là người nào. Nhưng nàng tại khí lực động ngón tay cũng có, thế nào đứng lên đây? suy nghĩ, miệng bị người nắm được, ngay sau đó nữ quan đem chén thuốc biết là thuốc gì đổ vào trong miệng nàng. “Ưm. . . . . .” Tanh hôi nồng nặc trong nháy mắt tràn đầy mũi miệng nàng, sau đó lấy tốc độ như tia chớp tuôn vào trong dạ dày, ngay sau đó khuếch tán đến ngũ tạng lục phủ. Diệp Tuyết phản xạ có điều kiện kháng cự, tiếc rằng bên cạnh lập tức lên hai thị nữ, trái phải đè tay của nàng lại. Cho đến cả chén thuốc rót xuống, thị nữ mới buông nàng ra, đứng ở bên cạnh. “Khụ khụ. . . . . . Các ngươi cho ta uống cái gì. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Diệp Tuyết úp sấp bên giường bằng đá, muốn ói ra ngoài, nhưng thuốc vừa uống vào hình như tiêu hóa rất nhanh, trong dạ dày thứ gì cũng có, chỉ có thể phát ra từng tiếng nôn ọe. Nữ quan chán ghét lau vết thuốc cẩn thận rớt người nàng , hừ lạnh tiếng: “Đồ tốt.” Sau đó giống như lầm bầm lầu bầu nho thầm , “Linh chi ngàn năm quý báu như vậy, cư nhiên cho con hồ ly 400 năm ăn, là phí của trời.” Linh chi ngàn năm sao? Đó phải là loại thực vật thần kỳ trong truyền thuyết có thể kéo dài tuổi thọ sao? Diệp Tuyết lúc này mới phát ra, người mình khí lực sớm trở lại, thấy vậy Linh Chi đúng là đồ tốt. “Theo ta tới đây.” Nữ quan lạnh lùng mở miệng, sau đó về chỗ sâu trong thạch động. Trải qua dạy dỗ ngày hôm qua, Diệp Tuyết biết, trước mặt lão nữ thân này, tốt nhất an phận, bằng , nàng khiến ngươi sống bằng chết. Ngoan ngoãn theo phía sau lão nữ nhân, phía sau nàng, là hai thị nữ vừa rồi. vào phía sau thác nước, là cửa đá, chỉ thấy lão nữ nhân ở cửa đá sờ soạng, cánh cửa đá ngàn cân liền từ từ mở ra, từ bên trong truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết thê lương. “Các ngươi muốn dẫn ta đâu?” Nghe được tiếng kêu này, tóc gáy Diệp Tuyết toàn bộ dựng đứng. Theo bản năng lui về phía sau , lập tức bị hai thị nữ sau lưng vững vàng chống chọi. Lần này, nữ quan gì, chỉ là thêm chán ghét trừng mắt nhìn nàng, tiếp tục vào bên trong. Diệp Tuyết liều mạng giãy giụa, vừa vặn hai người bên người khí lực lớn quá cỡ, nàng căn bản phải là đối thủ. Vô luận nàng kháng cự như thế nào, cũng chút nào ảnh hưởng đến tốc đọ của hai thị nữ! Thần a, có thể hay cho nàng biết, bên trong có chuyện kinh hãi như thế nào chờ nàng a Toa Toa, ô ô, nơi này là khủng khiếp a. . . . . .

      Chương 12: Ta làm sao còn chưa chết Càng sâu vào trong, tiếng kêu thảm thiết bên trong càng ngày càng gần, trong mơ hồ. . . . . . Còn có thể nghe được thanh roi quất lên da thịt. Lờ mờ tới cuối con đường bằng đá, bên trong là thạch thất hình tròn, thạch bích trói lại 5 nữ nhân, quần áo người sớm bị roi quất nát tan tành, lộ ra vóc người mỹ lệ. Nếu phải bởi vì tại là dáng vẻ rách da rách thịt, chắc cũng là mấy mỹ nữ. Trước mặt từng nữ nhân đều đứng tráng hán hai tay cầm roi da, trái phải, rất có tiết tấu quất vào người họ. Bởi vì dùng sức, mồ hôi người tráng hán giống như nước chảy xuống dưới. Sắc mặt Diệp Tuyết từ từ biến trắng, trán toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ đây chính là kết cục trước khi chết của mình? Cho nên cho nàng uống linh chi ngàn năm kia, là vì muốn nàng trước khi chết có thể giữ vững thần chí tỉnh táo sao? kinh hãi ngàn vạn nghĩ tới, chỉ nghe “ọe” tiếng, từ trong miệng nữ nhân phun ra hạt châu màu đỏ. Nội đan? Thời điểm Diệp Tuyết suy nghĩ nội đan của mình bị lấy , bọn họ còn bắt mình tới nơi này làm gì, nữ quan nhận lấy nội đan từ tay tráng hán, liếc mắt nhìn hai thị nữ, Diệp Tiếp lần nữa bị họ giữ được. “Ngươi muốn làm gì?” “Ăn .” Nữ quan đem nội đan đưa đến bên miệng nàng. “ cần.” Diệp Tuyết quay đầu chỗ khác, nàng mới cần ăn thứ trong miệng người khác nhổ ra. Hơn nữa, trải qua buổi sáng như vậy, nàng biết, vật này đối với là cực kỳ quan trọng, nàng ăn nội đan của người khác, con kia nhất định phải chết. “Xem ra ngươi cho đến bây giờ học được thông minh.” Nữ quan khách khí phen khóa miệng nàng lại: “Chính ngươi ăn, hay là ta nhét vào, hả?” “Ta ăn, nàng kia làm thế nào?” Nàng nhìn nữ nhân kia hấp hôi. “Nàng tự có chỗ của nàng, cần ngươi quan tâm.” Từ trong tầm mắt lạnh lùng của nữ quan, Diệp Tuyết biết, chỗ của nàng ta, rất có thể chính là địa ngục: “Ta ăn, ta muốn dùng mệnh của người khác để đổi lấy mệnh của mình.” Mặc kệ là người cũng được, cũng được, đều là sinh mạng sống. Phật viết: chúng sinh bình đẳng. “Ngươi sai lầm rồi, họ cũng phải để dùng cho ngươi kéo dài tính mạng.” Nữ quan xong, bàn tay giữ cằm nàng hơi buộc chặt, “Họ chỉ là để cho ngươi dưới thời điểm thừa hoan với Vương, đến nỗi đột tử!” Mặc kệ Diệp Tuyết thế nào muốn, miệng vẫn bị nặn ra, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn hạt châu màu đỏ bay vào trong miệng của mình. Đồng dạng, nội đan của bốn nữ nhân khác cũng lần lượt bị bức ra từ trong thân thể, sau đó nhét vào trong miệng của nàng. Thân thể từ từ nóng lên, năm viên nội đan ở trong cơ thể nàng sôi trào, hành hạ đến nàng nghĩ muốn xé lồng ngực của mình, sau đó lấy vật bên trong ra, tiếc rằng đôi tay bị người ta tóm lấy, chỉ có thể khổ sở giãy dụa thân thể. Mồ hôi lạnh như mưa chảy xuống, năng lượng trong cơ thể đột nhiên bộc phát, Diệp Tuyết hô to tiếng, đem hai thị nữ trói buộc nàng hất ra xa, nặng nề đụng vào thạch bích. Mà chính nàng cũng là bị phản lực làm bắn ra xa sáu, bảy mét. . . . . . Thời khắc ngã xuống mặt đất, ngũ tạng lục phủ giống như bị lửa cắn nuốt. . . . . . Cũng nhịn được nữa, thần trí vừa mất, té xỉu ở đất. . . . . . *** Chờ tỉnh lại lần nữa, là vài canh giờ sau. Cảm giác đầu tiên chính là đau. là đau, toàn thân từ xuống dưới đều đau, giống như bị người phá hủy rồi gắn lại. “Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi hả?” thanh lạnh lùng, mang theo bất luận cảm tình gì, giống như trần thuật sực thực. Diệp Tuyết chợt mở mắt ra, đối diện chính là khuôn mặt hoàn mỹ đến người thần cùng phẫn, há miệng, nửa ngày khạc ra mấy chữ: “Ta làm sao còn chưa chết?”

    3. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 13:

      Mỗ nữ muốn chuồn “Ngươi rất muốn chết sao?” Tích Phong ngồi vào giường, hai tay chống đến hai bên nàng, khóe miệng nâng lên nụ cười mông lung. cười, Diệp Tuyết nhìn hiểu: “ có.” Nàng muốn chết, hơn nữa, chưa từng có ý nghĩ muốn chết. “Vậy tốt.” Mở lòng bàn tay, bên trong là hạt châu màu đỏ, biết có phải bởi vì kia vốn là vật người Diệp Tuyết hay , nàng cư nhiên lập tức liền nhận ra đó là hồ đan của nàng, nguyên do, chỉ là nhận ra. “Ăn .” nhàn nhạt phân phó, cũng là cái loại giọng điệu để cho bất luận kẻ nào xen vào. Diệp Tuyết cũng nghĩ gì, lấy tới liền nuốt xuống. qua, sau khi mất hồ đan chỉ có thể sống 12 canh giờ, mặc kệ bây giờ là bao lâu, ăn vào sai. “Ngươi rất nghe lời, cái này ta thích, hi vọng ngươi từ nay về sau vẫn luôn có thể nghe lời như vậy.” Tích Phong ý vị sâu xa nhìn nàng cái, sau đó đứng dậy ra ngoài, thời điểm đến cửa mới dừng chân lại: “Tối nay khi thị tẩm, hi vọng ngươi biết mình nên làm gì.” thanh lạnh lùng như cũ, Diệp Tuyết nghe mà nhịn được rụt thân thể gầy yếu cái. Cho đến khi mở cửa ra ngoài, biến mất ở trong phạm vi tầm mắt, nàng mới dần dần bình tĩnh lại. Lại muốn nàng thị tẩm? phải tự xưng Vương sao? có rất nhiều phi tử mới đúng, tại sao phải bắt được nàng thả đây? ràng chán ghét nàng như thế, như vậy nếu, luôn ngủ chung, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của mỗi người sao? được, nàng mới cần ngồi chờ chết như vậy, nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi tên gia hỏa biến thái này. Hạnh phúc là của mình, nàng muốn chính mình tự nắm bắt. Nghĩ tới đây, cả người Diệp Tuyết kích động giống như cắn thuốc lắc, từ giường nhảy xuống, nhanh chóng mang giày xong, sau đó rón rén chạy đến cửa, thò cái đầu ra ngoài – Rất tốt, bốn phía sạch ngay cả quỷ ảnh cũng thấy. Sau khi kết luận, trong lòng nàng có chút kích động a, xem ra tên kia cũng phải là Vương gì đó, hoặc là, dù là Vương, cũng là vị vương cuối cùng của vương triều suy tàn rồi, ngay cả thủ vệ cũng thấy được ai. Ha ha. . . . . . Trời cũng giúp ta! Diệp Tuyết nhịn được cười đến méo mặt, còn kém thêm ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng để diễn tả hưng phấn trong lòng mình! Xách váy lên, nàng liền nghênh ngang từ đường lớn ra ngoài. . . . . . Vốn biết cử động vừa ngu xuẩn vừa buồn cười của mình, sớm rơi vào mắt người nóc nhà sau lưng. Tích Phong phất phất tay, lập tức có thị vệ từ đâu xuất : “Vương, có gì phân phó.” “ cho tướng sĩ tuần tra dùng thuật thân giấu thân hình, mặc kệ nàng làm cái gì đều cho nhúng tay vào.” “Vâng” “Nữ nhân, Bổn vương muốn xem, ngươi có thể có thủ đoạn gì.” Vừa vặn, năm viên nội đan mới ăn ban ngày cần nàng vận động nhiều hơn, mới có thể hấp thu tốt. Mỗ nữ chạy chậm đường, nhịn được hướng lên trời hắt hơi cái. . . . . . . Sau phút đồng hồ, Diệp Tuyết nhịn được quay đầu lại nhìn quanh. Đáng chết, nếu phải cung điện sau lưng từ từ thu lại, nàng đại khái muốn hoài nghi mình có phải rơi vào mê hồn trận hay . Nhìn hai bên vẫn là đống cây cối quái dị biết tên cùng cửa cung điện giống nhau như đúc, nàng con mẹ nó muốn mắng người: có việc gì xây cụng điện lớn như vậy làm gì! Mệt chết lão nương ~! Nâng cổ tay lau lau mồ hôi rịn ra trán, tiếp tục cuộc hành trình chạy trốn của mình! Đường lớn về phía tây, trước khi trời tối, nàng cũng tin mình ra được!

      Chương 14: Đụng vào phượng giá Chỉ là chứng minh, suy nghĩ của Diệp Tuyết là cỡ nào ngây thơ. Mắt thấy mặt trời phải xuống núi, nàng lại liền bóng dáng nửa cửa chính cũng nhìn thấy, thậm chí ngay cả bóng người cũng nhìn thấy ai, hai bên trừ đám cây cối quái dị vẫn là quái dị. Ông trời ơi, nơi quỷ quái này đến cùng rộng lớn bao nhiêu a? Diệp Tuyết ở trong lòng khóc thút thít, có chút hoài nghi mình vừa rồi có phải nên chạy ra ngoài này hay . Nơi này cứt chim cũng có, ngộ nhỡ gặp phải hấp huyết thảo lần trước, chết thế nào cũng biết! ! ! Ô ô. . . . . . Có cần phải hãm hại như vậy a! “Ọc ọc ọc. . . . . .” Bụng cũng rất có tiền đồ kêu lên trận. Diệp Tuyết nhịn được xoay người, nhìn về phía đường lúc đến. . . . . . Chẳng lẽ, mình phải trở về sao? Như vậy cũng quá có cốt khí phải ? rối rắm, nơi xa truyền đến hồi tiếng động khác thường, Diệp Tuyết muốn xem ngọn ngành, đạo hồng quang thẳng tắp hướng nàng đánh tới. “A. . . . . .” Khi nàng ý thức được giờ phút này vô cùng nguy hiểm, thời điểm nên né người sang bên cạnh né tránh, eo thon căng thẳng, người bay lên trời. Dưới chân trận gió thổi qua, quần dài bị gió thổi tung. “Nữ nhân, quả ngốc đến cái gì cũng tệ!” Tích Phong trầm thấp giọng xong, hé miệng cắn cái vành tai nàng. “Ngươi. . . . . .” Diệp Tuyết ảo não giơ tay đánh, cũng ở giây kế tiếp thân thể mất chỗ dựa, thẳng tắp mà rơi xuống đất, bên cạnh, hai con linh miêu kích cỡ như con hổ lộ ra móng vuốt bén nhọn bất an nhìn nàng. Dây thừng người Linh Miêu, kéo theo chiếc xe hoa màu đỏ chót. Xe hoa hình bán cầu, có điểm giống nhà bạt [1], so với nhà bạt lại xa hoa tinh xảo hơn rất nhiều. Chừng hai thước, có bánh xe, trôi lơ lửng giữa trung. Phía tua cờ mềm mại như tơ lụa, chiết xạ ra ánh sáng giống như kim cương. [1]: nhà của dân tộc Mông Cổ Đạo hồng quang nàng mới vừa thấy, chính là bóng dáng cỗ xe hoa này di động. Xe hoa giật dây kéo lại, nữ tử đẹp đến độ muốn ra máu bước xuống: thân quần dài màu đỏ chót, hồng mâu, tóc tím. Ma ấn khóe mắt kéo dài đến huyệt Thái Dương, khiến cho đôi tròng mắt kia càng nhìn về phía càng thêm dị cùng mê hoặc lòng người. Diệp Tuyết suy nghĩ nữ nhân này là ai, hai thị nữ theo nữ nhân kia xuống xe đứng ở bên cạnh nàng, tay kéo nàng từ mặt đất dậy, vung tay chính là hai bạt tai: “ nữ lớn mật, lại dám đụng vào phượng giá của Hỏa Linh nương nương, là to gan lớn mật.” “Nhìn ta lột da của ngươi. . . . . .” “Đừng!” Diệp Tuyết trước kia chưa từng thấy qua ác nhân như vậy, cái gì đều , lên liền đánh, trong lúc nhất thời bị sợ đến chỉ biết tránh né. “Khoan.” Chỉ thấy nữ nhân áo đỏ nhàng phất phất tay, nhanh chậm mở miệng: “Bổn cung bình thường dạy dỗ các người thế nào? Phải khiêm tốn đối đãi với mọi người, mặc kệ địa vị tôn ti, đều phải đối xử như nhau, các ngươi đem lời của Bổn cung vào tai này ra tai kia phải hay ?” “Nô tỳ biết sai, xin nương nương thứ tội.” Hai người thị nữ lập tức buông Diệp Tuyết ra, quỳ rạp dưới đất. “Lần này niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, chuyện cũ bỏ qua, như nếu có lần sau nữa, nhất định chặt đứt bàn tay ức hiếp người của các ngươi, còn mau lui ra.” “Tạ nương nương ân điển.” Diệp Tuyết cảm kích ngẩng đầu lên, muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình chút, lại thấy Hỏa Linh nương nương đó ngay cả con mắt cũng liếc nhìn nàng cái, mặt cười yếu ớt, lấy lòng nhìn người trong trung. Tích Phong chậm rãi từ giữa trung hạ xuống, mặt mũi mỉm cười, chỉ là nụ cười, cũng đạt tới đáy mắt: “Ái phi hổ là công chuá Linh Miêu quốc, xử lý chuyện chính là hiền huệ thỏa đáng. Nhưng nữ này ngăn ở giữa đường, làm ái phi kinh sợ, tội này thể tha. Người tới, đem nữ biết điều này giải vào địa lao, chờ đợi xử trí.” “Vâng” Dứt lời, đường mới vừa còn mảnh trống trải, trong khoảnh khắc hiển hai đội binh lính tuần tra, hai lời, áp giải nàng . “Buông ta ra, buông ta ra. . . . . .” Diệp Tuyết liều mạng giãy giụa, nàng muốn bị giam lại, muốn địa lao. . . . . . phim truyền hình, trong địa lao sâu đáng sợ, trừ rắn, còn có vô số gián, ô ô. . . . . . Nghĩ chút cũng cảm thấy buồn nôn a a a. . . . . .

      Chương 15: Đại Vương chút “Tạ Đại Vương quan tâm.” Hỏa Linh thụ sủng nhược kinh cúi cúi người, còn chưa đứng lên, thân thể nghiêng cái, rơi vào trong ngực Vương. “Ái phi hiền huệ như thế, biết Bổn vương nên ban thưởng như thế nào mới phải?” Tích Phong xong, tay dùng sức ôm mỹ nhân, hung hăng ở ngang hông của nàng bấm cái. “A. . . . . . Đại Vương ngươi xấu lắm.” Hỏa Linh nũng nịu đẩy cái, ngay sau đó thân thể mềm nhũn dán vào, đưa tay vẽ vài vòng tròn bộ ngực nở nang của : “Có thể được Vương tán dương, là vinh hạnh lớn nhất của nô tì, cần phần thưởng. Ngược lại ca ca của nô tì biết Vương thích rượu hoa đào của Linh Miêu quốc chúng ta, mấy ngày trước đây đặc biệt cho người đưa tới, để ở Hỏa Vân Điện của nô tì, chi bằng vương theo nô tì trở về, coi như nô tì tẩy trần đón gió cho Đại Vương được ?” “Ha ha. . . . . . Ái phi như thế nào như thế đó.” Tích Phong mặt xuyên thấu qua tia tốt. Dứt lời, cổ tay căng thẳng, đem người trong ngực quăng vào trong xe hoa, ngay sau đó mình cũng bước lên xe. Hai con đại linh miêu biết điều xoay người, sau đó vung bốn vó, quay trở về. Bên trong Hỏa Vân Điện, giờ phút này sớm chuẩn bị sẵn sàng, sơn trân hải vị, ngọc lộ quỳnh tương, tản ra mùi thơm mê người. “Ái phi sớm đoán được Bổn vương tới phải ?” Tích Phong ngồi vào ghế đệm, cười xấu xa nhìn nữ nhân bên cạnh. Hỏa Linh giãy dụa eo thon đổ vào trong ngực , trong tay cầm bầu rượu hồng ngọc: “Vương ngươi là hư a, biết rất lần này người rời hơn nửa tháng, khiến nô tì nhớ nhung biết bao, còn cố ý cười nhạo nô tì, xấu lắm xấu lắm. . . . . .” “Ha ha ha. . . . . .” Ý cười xấu xa mặt Tích Phong càng sâu hơn: “Nếu ái phi nhớ nhung như thế, vậy biết an bài tiết mục gì cho Bổn vương đón gió đây?” Hỏa Linh gì, mà là giang rộng hai chân ra ngồi lên đùi Vương, sau đó ngửa đầu, đổ rượu vào trong miệng mình, kéo đầu của , đem môi mình dán lên, rượu trong miệng, từng chút rót vào trong miệng nam nhân. . . . . . Chờ ngụm rượu chuyển đưa xong, nàng cũng có ý tứ rời , mà là đem cái lưỡi thơm tho của mình to gan thăm dò trong miệng nam nhân, từng chút , từ từ đầu độc . Đôi tay cũng nhàn rỗi, thành thạo ở người của vuốt ve, từng tấc, từng tấc, từ trước ngực đến sau lưng, rồi đến. . . . . . Cảm thấy bụng dưới hồi nóng ran, Tích Phong duỗi tay ra, tay đè lại đầu của nàng, đổi bị động thành chủ động, tay thô lỗ xé áo ngoài của nàng, mảng lớn da thịt màu trắng, liền bạo lộ tại trong khí. Thị nữ hầu hệ bên cạnh, sớm lặng lẽ lui ra. “Ừ ~ Đại Vương. . . . . .” Nữ nhân thở dốc gay gắt, đưa tay muốn cởi thắt lưng của , lại bị tự tay ngăn lại, đột nhiên sau đó đứng lên, tay liền đem nàng chặn ngang xốc lên, tay khác vừa tung, yếm hồng của nữ nhân liền rơi xuống đất, hai bầu ngực nhảy lên nhảy vào trong mắt của nam nhân. Hỏa thiêu thân thể Vương càng thêm lợi hại, kịp chờ đợi khiêng nữ nhân vào nội thất, gần như thô lỗ vứt nàng đến giường, xé quần lót của nàng. . . . . . Tóc dài màu tím tản ra giường lớn màu đỏ, đặc biệt dị. có bất kỳ báo trước nào, Tích Phong tách bắp đùi của nàng ra, tìm đúng vị trí, trực tiếp tiến vào. . . . . . “Ừ. . . . . . Đại Vương chút. . . . . . A. . . . . . Nô tì chịu nổi. . . . . . Đại Vương. . . . . .” Đôi tay nữ nhân gắt gao giữ chặt lưng của , vừa vừa hận. Đại Vương quả nhiên là minh thần võ, càng ngày càng thần dũng rồi, chỉ là hôm nay, so với thường ngày càng thêm hung mãnh, chẳng lẽ là bởi vì sau khi Vương Hậu còn, toàn bộ tình của Đại Vương chuyển dời đến người mình. . . . . .

    4. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương16:

      Hỏa Linh si ngốc nghĩ tới, thân thể càng thêm ra sức, linh hoạt lấy lòng nam nhân người......

      Vương bị thân thể mềm mại như nước của nàng trêu chọc càng thêm kích động, ra sức rong ruổi ở thân nữ nhân, mồ hôi từng hạt theo gương mặt nguội lạnh của rơi xuống, hội tụ ở trước ngực, sau đó theo từng đụng chạm của rơi xuống da thịt trắng nõn như ngọc của nữ nhân......

      “Ừ...... A......” Nữ tử được làm cho vui sướng.

      Chỉ là quá tha thiết, Vương người lại đột nhiên rời khỏi, lật người xuống giường.

      “Đại Vương...... Người làm sao vậy? Nô tì làm gì sai sao?” Hỏa Linh khẽ đứng dậy, để ýtới thân thể lạnh lẽo của mình chút nào, sâu kín nhìn nam nhân mặc quần áo tử tế. Trong mắt, đều là bởi vì thân thể được thỏa mãn mà lên chút u oán.

      có, chỉ là ta trong lúc bất chợt nhớ tới còn có việc cần xử lý, ái phi sớm nghỉ ngơi chút.” Tích Phong xong, sải bước bước, mở cửa ra ngoài.

      “Đại Vương......
      Tích Phong ngự gió trung, hắc bào cùng bóng đêm hòa làm thể, mái tóc dài màu bạc nhảy múa trong gió, giương nanh múa vuốt như rắn độc mãnh thú, chỉ là cùng tâm tình giờ khắc này ngược lại tương đối phù hợp!

      Tại sao? Mới vừa rồi ở phía dưới thừa hoan ràng là Hỏa Linh, nhưng trong mắt xuất lại là nữ nhân chết tiệt kia, là Diệp Tuyết hận được phen bóp chết nàng! Cũng bởi vì xuất của nàng, Thời Chi Môn đột nhiên đóng cửa, Vương Hậu bị khóa ở gian dị thế, cách nào trở lại.

      Thời Chi Môn, chỉ cần hơi biết chút pháp thuật, liền có thể qua được, bất quá trước lúc xảy ra đại nạn, Thời Chi Môn tự động đóng lại. Nếu muốn lần nữa mở ra, chỉ có tìm được chìa khóa của thời .

      Mà khi đánh nát hồn phách của nàng, lúc tâm tính của tan thành mây khói tìm được nàng, lại ngờ phát , nàng cư nhiên chính là vật dẫn của chiếc chìa khóa thời .

      Cái gọi là chìa khóa, chính là hồ đan của nàng.

      Dĩ nhiên, tại, hồ đan của nàng tối đa cũng chỉ có thể coi là phôi thai của chìa khóa, chỉ có khi hồ đan biến thành màu tím, mới có năng lực mở ra Thời Chi Môn!

      Vì vậy, thiếu chút nữa cắn nát chiếc răng của mình, mới kìm nén kích động muốn đem nàng lăng trì xử tử, dẫn nàng trở lại cung điện của mình.

      Đôi tay Diệp Tuyết ôm lấy đầu gối, trong lòng run sợ núp trong góc phòng u, đất mặc dù trải cỏ khô, nhưng nàng vẫn cảm thấy có cỗ ẩm ướt từ mặt đất bốc lên, xông vào quần áo của mình.

      Cách nàng xa đất, nằm mấy thi thể con gián bị nàng đập chết......

      Nếu như có gì khiến cho nàng cảm thấy coi như may mắn, đó chính là phòng giam của thế giới này...... có chuột. Tại sao vậy chứ? Bởi vì ngoài cửa sắt lớn, hai ngục tốt uống rượu, phía sau cái mông cũng treo cái đuôi chuột dài, giống như vừa lòng lên xuống trái phải lắc lắc......

      Thời điểm nàng mới vừa phát , nổi da gà từng hồi , tại đại khái là sinh ra kháng thể miễn dịch rồi, chỉ là cảm thấy có chút ghê tởm mà thôi......

      Có lẽ là quá mệt, Diệp Tuyết tựa vào góc tường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Nhưng dù sao trong lòng tồn tại tràn đầy kinh hoảng, cũng ngủ được quá sâu. Cho nên khi cảm thấy thứ gì đó bắt được mắt cá chân của mình mắt chợt mở lớn, đồng thời thét chói tai ra tiếng: “A......”

      “Câm miệng cho ta, ầm ĩ muốn chết!” Tích Phong Nhất che miệng của nàng lại, đồng thời động tác vô cùng thô lỗ nắm lấy chân nàng, kéo lê nàng đất.

    5. Nguyen yen loc

      Nguyen yen loc Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      114
      Chương 17: Phải Ngoan Ngoan Nghe Lời

      "Ưmh ưmh. . . . . .” Miệng được, Diệp Tuyết chỉ có thể trừng lớn mắt hoảng sợ, phát ra thanh sợ hãi nghẹn ngào. Thời điểm cánh tay đập xuống mặt đất, vừa tê dại vừa đau, khiến cho mắt nàng hồi chua xót, nước mắt mông lung. . . . . .


      Thấy dáng vẻ nàng uất ức, trong lòng Tích Phong lại bốc lên tia đành lòng, giọng tự chủ liền mềm xuống: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta khiến ngươi ít chịu khổ, nghe chưa?”


      Muốn cho hồ đan từ màu đỏ thăng cấp đến màu tím, trừ an phận tu luyện 7000 năm, ra cũng có đường tắt có thể . Nhưng loại đường tắt này, thường thường đều là chuyện nghịch thiên, tổn hại giảm dương thọ, nặng có thể đột tử.


      Nhưng tuyệt đối có nhiều kiên nhẫn như vậy, chờ đợi 6000-7000 năm, mới đưa Vương Hậu trở lại. Cho nên, cơ hồ suy nghĩ nhiều, liền sử dụng con đường khác, cũng chính là bắt đầu từ tối qua, tính mạng của nàng lại bắt đầu giảm giá.


      Cho nàng chịu ít khổ chút, cũng coi là bồi thường cho nàng còn sống lâu nữa.


      “Ừ ừ.”


      Thấy nàng biết điều gật đầu cái, Tích Phong mới lấy tay của mình ra.


      Miệng rốt cuộc đạt được tự do, Diệp Tuyết thở mạnh, con ngươi sáng như sao lo lắng nhìn người quỳ người mình người: “Ngươi tìm. . . . . . Tìm ta có chuyện gì ?”


      Chẳng lẽ là tới thả nàng ra?


      Nếu quả như thế, vậy cũng quá làm phiền lão nhân gia ông ta. Nhưng Vương a, tùy tiện phân phó tiếng hoặc giống như Hoàng Đế cổ đại hạ đạo thánh chỉ gì đó, tự có người giúp làm việc!


      (Ngữ Phàm: làm ơn, con mắt nào của ngươi nhìn ra người ta muốn thả ngươi đây?


      Mỗ Tuyết: hai con mắt đều thấy được.)


      “Ngươi xem?” mặt Tích Phong nâng lên nụ cười đùa cợt, Diệp Tuyết thấy vậy trực tiếp sợ hãi. Chẳng qua ngay sau đó, lời ra, càng làm cho nàng trực tiếp kích động đến hôn mê: “Tối qua là ngươi giúp Bổn vương cởi áo, hôm nay, liền đổi lại Bổn vương phục vụ ngươi như thế nào?” xong, bàn tay sờ đến cổ áo của nàng.


      cần. . . . . .” Diệp Tuyết theo bản năng đưa tay ngăn lại móng vuốt của .


      Tối qua đủ chịu tội rồi, nàng cũng muốn lại trải qua lần nữa.


      “Hả?” Ánh mắt Vương trong lúc bất chợt trở nên sâu lường được, thanh cũng lạnh xuống mười mấy độ: “Mới vừa rồi phải đồng ý với Bổn vương ngoan ngoãn nghe lời sao? Thế nào, mau liền quên mất hay sao?”


      . . . . . . phải vậy. . . . . .” Nhìn thấy biến sắc mặt liền biến, trán Diệp Tuyết lập tức rỉ ra chằng chịt mồ hôi hột, lắp ba lắp bắp giải thích: “Chủ yếu là. . . . . . Là . . . . .”


      “Là cái gì, hả?”


      “Là . . . . . Nơi này dơ bẩn, ta sợ làm bẩn thân thể vô cùng tôn quý của Vương ngài.”


      sao, Bổn vương cảm thấy như vậy tương đối có tình thú.” Sắc mặt của thoáng chuyển biến tốt: “Buông tay ra.”


      “Nhưng. . . . . .”


      “Hả?”


      Diệp Tuyết còn muốn điều gì, lại bị tiếng hắng giọng bất mãn lập tức ngừng miệng, rất có cốt khí buông bàn tay che cổ áo của mình ra.


      “Như vậy mới đúng chứ!” Tích Phong nhếch miệng lên đường cong . Nam nhân rất thích chinh phục người khác, thấy nàng nghe lời nằm ở dưới người mình nhúc nhích, tâm tình của liền đặc biệt tốt.


      Ngón tay thon dài lần nữa dò vào cổ áo nàng, từng chút cởi cúc áo của nàng, mu bàn tay hữu ý vô ý chạm vào trước ngực bóng loáng của nàng. . . . . .


      Chỉ cảm thấy người chợt lạnh, y phục liền bị cởi ra, cảnh tượng lớn lộ ra trước mặt.


      Tích Phong chỉ cảm thấy hạ thân hồi nóng ran, trong thân thể dòng máu bắt đầu sôi trào, kêu gào muốn nàng. . . . . .


      Được, rất tốt!


      trong lòng thầm tự giễu, chỉ sợ mình đối với nàng có phản ứng gì, việc ban ngày có thể toàn bộ thành phí công.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :