1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ma phi khó theo đuổi - Mặc Nhã (11/953)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 236: Còn Có Một Cách...

      "Ôi chao! Minh thần của tôi ơi, có cái gì mà tò mò chứ!" Quỷ mị trừng mắt nhìn thân rắn của tiểu trùng, lẩm bẩm: " con người mang dòng máu của ma có được con ma sủng của Ma giới, có cái gì tò mò chứ, có cái gì tò mò......"

      Đáng tiếc Quỷ mị dám ra tiếng, cho nên Nguyệt Quang nghe thấy, nhìn thấy tiểu trùng tiếp tục khó hiểu......

      Tô Linh Phong nghe xong lời của Quỷ mị cũng hơi nhướn mày, lúc đầu nghĩ đến con rắn thối này chắc cũng là con biến dị ma sủng thôi, ngờ lại là ma thú của ma giới?

      Vốn thế giới này có bảy đại lục, trừ bỏ bốn đại lục bây giờ ra còn có đại lục Thần tộc, đại lục Ma tộc và Cự long sống ở ba đại lục, chỉ là ba đại lục này biến mất mấy ngàn năm.

      Mặc Vấn Trần từng , đại lục vẫn tồn tại người của Thần tộc nhân và Ma tộc, chỉ là người đời biết thôi, vậy ma thú Ma giới kia đến từ đâu? Chắc chắn đại lục Ma tộc thể giấu ma thú trong đám ma thú bình thường đâu nhỉ?

      Tô Linh Phong nghi ngờ trong lòng, nhưng lúc này nàng muốn nghĩ nhiều, ánh mắt nhìn chằm chằm trong vùng đất trũng, tiếp tục chú ý tình hình chiến đấu bên trong.

      Con ma sủng của Mặc Vấn Trần cũng biết là cấp bao nhiêu, rất biến thái, sau khi gia nhập cuộc chiến, chỉ thấy tiểu trùng vung cái ném địa tích á long biến dị xuống mặt đất mạnh, sau đó nó lập tức xông lên, mở miệng rộng cắn miếng lên cánh bên phải của địa tích á long biến dị, khiến cho nó hét thảm tiếng......

      Con địa tích á long cấp 8 là ma thú biến dị cao cấp, nhưng chống lại con rắn này, đừng là đánh trả lại, ngay cả chống đỡ cũng phải cố hết sức, nào còn hơi sức mà hưởng dụng con bích bích hồ hấp hối mặt đất.

      Đám người Tá Dịch, Tiếu Minh Lãng kinh ngạc vô cùng, rốt cuộc con rắn này là ma sủng cấp bậc bao nhiêu? Sức chiến đấu mạnh mẽ!

      Xem tình hình tiểu trùng giải quyết con địa tích á long biến dị kia là chuyện sớm muộn, có điều con bích bích hồ biến dị hiển nhiên là thoi thóp, trong lòng Tô Linh Phong căng thẳng, thể để "Nàng" chết!

      "Nguyệt Quang, xin huynh giúp ta kéo con bích bích hồ kia lên!" Tô Linh Phong khẩn cầu nhìn Nguyệt Quang.

      "Ớ......" Nguyệt Quang sửng sốt chút rồi : "Tiểu Phong Phong nàng...... Nàng cần khách khí với ta......" xong, triệu ma đằng ra, quất xuống vùng đất trũng......

      Nàng lại "xin" với ? Nàng vẫn luôn yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ, còn cho chút vẻ mặt hòa nhã nào. Sao hôm nay lại khách khí với như vậy?? Nguyệt Quang có vẻ hơi thích ứng......

      Ngay cả Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Tiếu Minh Lãng và Hứa Nặc cũng đều biểu tình nhất trí, kinh ngạc nhìn Tô Linh Phong, vì sao nàng ấy lại coi trọng con bích bích hồ biến dị kia như vậy.

      Con Bích Bích hồ khắp người toàn máu nhanh chóng được Nguyệt Quang kéo lên.

      Nguyệt Quang thấy Tô Linh Phong rất coi trọng con bích bích hồ này nên dám sơ suất, triệu đống lá cây ra làm thành cái đệm dày, cuốn bích bích hồ, nhàng đặt nó cái đệm lá cây.

      Tô Linh Phong ngồi xổm xuống giữ cái đệm lá cây, nhìn bích bích hồ cái đệm, giọng hỏi: "...... Còn có thể chuyện ?"

      Bích bích hồ cố gắng mở to mắt, ánh mắt vô thần, nhìn thấy Tô Linh Phong trước mặt, miệng đóng mở vài cái, đứt quãng hộc ra câu đến nỗi gần như nghe ra tiếng, "Loài, loài người...... cuối cùng... ta... cũng.... Gặp con... người......"

      xong, khóe mắt trào ra hai giọt nước mắt......

      Nàng sắp chết sao? Nàng vừa chết phải chết tiếp sao??

      Trước khi chết cuối cùng nàng cũng biết, ra thế giới này chỉ có quái vật, vẫn có con người tồn tại......

      Hy vọng sau khi nàng chuyển thế có thể đến thế giới kia......

      Cho dù......

      Nàng bao giờ... muốn làm con súc sinh như thế này nữa!!!

      "Ủa, ý của nó là gì vậy? Cuối cùng nó cũng gặp con người à??" Nguyệt Quang chớp mắt hoa đào hai cái, khó hiểu , "Ma thú phải e sợ tránh nhân loại kịp sao? Dường như nó rất hy vọng nhìn thấy con người ấy nhỉ?"

      Đám người Mặc Vấn Trần nhìn con bích bích hồ cổ quái này, trong lòng có cùng nghi vấn.

      Tô Linh Phong nhếch môi, lấy lọ dược cầm máu đỉnh cấp ra từ trong nhẫn trữ vật, đổ vào miệng bích bích hồ.

      Lúc này, bích bích hồ nuốt nổi cái gì nữa, thuốc đổ vào miệng trào ra theo máu làm ướt cả lá cây dưới thân nó......

      "Có cách nào cứu 'nàng ấy' ? Mọi người có cách nào cứu 'nàng ấy' ??" Tô Linh Phong ngẩng đầu nhìn mấy người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch đứng ở chung quanh, vẻ mặt lo lắng .

      Mọi người vô cùng kinh ngạc trước vẻ lo lắng xuất mặt nàng, nhưng lúc này hiển nhiên cũng phải lúc thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

      Mặc Vấn Trần ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của bích bích hồ, hơi chau mày, chần chờ chút nhưng vẫn ăn ngay : "Nó sắp xong rồi, ta bất lực."

      Tá Dịch xem miệng vết thương cổ bích bích hồ rồi cũng lắc đầu.

      Tô Linh Phong dừng ánh mắt ở người Nguyệt Quang, Tinh Linh Tộc là chủng tộc thân cận với tự nhiên nhất, cũng là chủng tộc được nữ thần Sinh Mệnh chiếu cố nhất, chắc là có cách cứu sống con ma thú sắp chết chứ?

      Nguyệt Quang phát sầu đối diện với ánh mắt mong đợi của Tô Linh Phong, đành lòng làm cho nàng thất vọng, nhưng mà...... cũng có cách!

      "Haiz...... Tiểu Phong Phong, nàng đừng nhìn ta như vậy, ta có quả sinh mệnh, nhưng nó cũng phải ăn vào mới được......" Nguyệt Quang nhếch miệng.

      "Ôi chao! Minh thần, quả sinh mệnh của Tinh Linh Tộc có tác dụng khởi tử hồi sinh, còn có thể tăng tu vi, chính là bảo vật khiến cho người ta điên cuồng đó, cho dù con bích bích hồ này có thể ăn nữa cũng rất lãng phí, tốt!" Mỗ kỵ sĩ vong linh lại nén được thầm.

      Tiểu Bạch cắn móng vuốt, hoài nghi nhìn mỗ vong linh, người này phải quên sạch rồi à? phải ngay cả mình là ai cũng biết sao? Sao còn có thể tào lao, chuyện gì cũng đều xen mồm vào vậy?

      "Mẹ ơi, nó đáng thương quá......" Đoàn Tử nhìn bích bích hồ mà nước mắt lưng tròng.

      "Vậy Dịch Thủy Giác sao? Dịch Thủy Giác có thể cứu 'nàng ấy' hay ? Còn có Bùi Ngọc Khiết nữa, nàng ta cũng thể được sao?" Tô Linh Phong lại nhìn Mặc Vấn Trần, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi.

      Dịch Thủy Giác là luyện dược sư, Bùi Ngọc Khiết là linh thuật sĩ hệ sinh mệnh, nếu bọn họ có thể cứu "Nàng ấy", Mặc Vấn Trần dùng linh thuật đưa "Nàng ấy" tìm bọn họ chắc kịp chứ?

      "Linh thuật sĩ hệ Sinh mệnh cũng phải y sư vạn năng, Dịch Thủy Giác...... Nếu là tông sư luyện dược sư có lẽ có thể......"

      Tô Linh Phong hơi nhụt chí, thào : "Chẳng lẽ cứu được 'nàng ấy' sao......"

      Mặc Vấn Trần trầm tư lát, bỗng nhiên : "Còn có cách!"

      Q.4 - Chương 237: Không Có Cái Gì Bình Thường!

      "Cách gì?" Lời của Mặc Vấn Trần khiến cho ánh mắt Tô Linh Phong nhất thời sáng lên.

      "Ký kết khế ước ma sủng với nó." Mặc Vấn Trần bình tĩnh .

      Tô Linh Phong sửng sốt, đúng vậy! Sao nàng nghĩ tới, trong sách : ký kết khế ước với ma thú, vào lúc thành lập khế ước trận, sức mạnh khế ước có thể thanh trừ hết thảy trạng thái tiêu cực của ma sủng, nháy mắt khiến cho sinh mệnh và tu vi của ma sủng hoàn toàn quay về, đạt tới trạng thái tốt nhất.

      Điều này cũng hơi mạo hiểm, bởi vì những người chiếm được trứng sủng vật thích hợp đôi khi để lựa chọn ký khế ước với ma thú trưởng thành, họ quần ẩu ma thú nửa chết nửa sống trước, cho đến khi ma thú yếu thế chịu thua sau đó ký kết khế ước.

      Đương nhiên, đại đa số ma thú đều rất khó phục tùng, rất nhiều ma thú thà chết chứ ký khế ước, bởi dùng cách này ma thú đạt được Thái Cực phẩm.

      Nhưng tình huống của con Bích Bích hồ này tuyệt đối là trường hợp đặc biệt ngoài ý muốn.

      Nguyệt Quang nhìn Tô Linh Phong suy nghĩ, nhịn được mở miệng nhắc nhở : "Tiểu Phong Phong~~ nàng phải suy nghĩ kĩ đó? Con bích bích hồ này chỉ là ma thú thất giai, cũng phải là cực phẩm......"

      người có thể ký kết nhiều hay ít ma sủng căn cứ vào tinh thần lực mạnh hay yếu, đại đa số chỉ có thể ký kết với con ma sủng, vài người tinh thần lực cường đại có thể ký kết hai ma sủng tương đối hiếm thấy, có thể ký kết ba con ma sủng có thể xưng là biến thái.

      Tô Linh Phong chính là loại người có tinh thần lực như biển, tuyệt đối là biến thái trong biến thái!

      Những người ở đây, trừ Mặc Vấn Trần hiểu biết đại khái trình độ tinh thần lực nghiệt của Tô Linh Phong ra những người khác chỉ biết nàng là luyện kim sư, tinh thần lực nhất định tồi, nhưng cũng ngờ nàng nghiệt đến thế.

      Hơn nữa nàng ký kết với Đoàn Tử, nếu như chỉ có thể ký kết với hai ma sủng đương nhiên phải thận trọng lựa chọn. Với lại Đoàn Tử là ma sủng có thể so với thần thú luân hồi đó! Con ma sủng thứ nhất mạnh như vậy, so với con bích bích hồ biến dị kia đương nhiên đủ nhìn.

      Bọn họ còn biết, ra Đoàn Tử cũng phải là ma sủng đầu tiên của Tô Linh Phong......

      Tá Dịch trầm ngâm chút, nhìn Tô Linh Phong rồi cũng mở miệng: "Nếu , hay là để ta ký khế ước với con bích bích hồ này ."

      Ma sủng tiểu trùng của Mặc Vấn Trần rất bá đạo, cho Mặc Vấn Trần ký khế ước vói ma thú khác; Nguyệt Quang là Tinh Linh Tộc, thể ký khế ước với ma thú mà chỉ có thể khế ước với ma thực; ma sủng của Hứa Nặc là con tử nhung điêu nhát gan, Tiếu Minh Lãng cũng có khế ước với con ma sủng thất giai, còn lại cũng chỉ có Tá Dịch có ma sủng.

      ra chức nghiệp kiếm sĩ này rất ít người ký khế ước với ma sủng, bởi vì kiếm sĩ dưới tứ giai rất khó khống chế ma sủng cấp cao, mà cấp bậc Kiếm Thánh giống Tá Dịch lại rất mạnh, rất ít ma sủng có thể kề vai chiến đấu với .

      "Ồ! Ha ha ha a...... Tên Kiếm Thánh ngốc này, con bích bích hồ này yếu hơn bao nhiêu......" Quỷ mị cười to: "Tiểu chủ nhân xinh đẹp của ta, tuy rằng làm đàn ông, ta thể lý giải tại sao tên ngốc tử này hy sinh chính mình vì nữ nhân, nhưng làm nữ nhân như ra có thể suy xét việc thu ......"

      " cảm động quá ......" Đoàn Tử mút đầu ngón tay nhìn Tá Dịch, "Ta cũng phải tìm được ai tốt như vậy......"

      Háo sắc! Mặt củaTiểu Bạch đen lại, "Muội chỉ có thể tìm nam thú!"

      "Dù sao cũng tìm con rồng thối như huynh!"

      "......" Tiểu Bạch buồn bực vô cùng!

      Lúc này Tô Linh Phong quan tâm tới phản ứng ầm ĩ của ba con ma thú, nàng lắc đầu với Tá Dịch, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí kiên quyết, "Ta muốn con bích bích hồ này!"

      Mọi người thấy dáng vẻ bắt buộc của Tô Linh Phong nhìn nhau vài lần, đều mở miệng.

      Tô Linh Phong cúi đầu nhìn con bích bích hồ nằm đệm lá cây, cả người da lông dính đầy máu tươi, hơi thở mong manh, ánh mắt tan rã, còn nghiêm túc , " hãy nghe cho kỹ, bây giờ ta có thể cứu , nhưng sau này trở thành ma sủng của ta, nếu muốn, ta cũng miễn cưỡng , cho chết sảng khoái! Chưa chắc chết là hết, chuyện đó cũng hẳn là tốt!"

      đến đây, Tô Linh Phong dừng chút, khẽ thở dài tiếng, lại tiếp tục : "Bây giờ nếu nguyện ý nháy hai mắt, nếu muốn nhắm mắt lại ."

      Tô Linh Phong chuyện với con Bích bích hồ khiến mọi người trố hết cả mắt, chưa hẳn chết là hết à? Có ý gì? Nhân loại, ma sủng nếu chết rồi phải đều đến chỗ Minh thần sao? Lời của nàng cũng quá kỳ lạ, bọn họ tài nào hiểu nổi...

      Con bích bích hồ biến dị kia nghe xong lời của Tô Linh đôi mắt vốn ảm đạm bỗng có thần hẳn, cố gắng chớp hai mắt với Tô Linh Phong.

      Tô Linh Phong thấy bích bích hồ lựa chọn lập tức cũng trì hoãn nữa, nàng cắt ngón tay mình, mở miệng bích bích hồ rồi vào hai giọt máu tươi, lúc sau trong miệng nàng bắt đầu thấp giọng niệm chú ngữ khế ước, sau đó người Tô Linh Phong và bích bích hồ nhanh chóng có ánh sáng của pháp trận khế ước......





      Đợi hai ký hiệu khế ước phân biệt in lên gáy của Tô Linh Phong và bích bích hồ, lúc ánh sáng biến mất, Tô Linh Phong cảm giác được tinh thần của mình có liên hệ với Bích Bích hồ.

      Tô Linh Phong thầm than, từ nay về sau nàng lại phải đèo thêm con ma thú khác hệ nữa!

      Ma sủng mà nàng thu phải là con ma sủng bình thường!

      Tô Linh Phong để ý rằng nơi miệng vết thương ở tay nàng có giọt máu chảy ra, giọt máu kia kì lạ vô cùng, chậm rãi ngấm vào bảo thạch màu đen nhẫn trữ vật mà Mặc Vấn Trần tặng nàng...

      Thân thể vốn to lớn của con bích bích hồ biến dị nhanh chóng thu lại biến thành tiểu hồ ly mê người lớn bằng đứa trẻ hai, ba tuổi, người mềm mại nằm úp sấp, da lông cũng trở nên sáng bóng hơn......

      "Ta...... Ta còn còn sống? chết?" Tiểu hồ ly mở to mắt, mắt to tròn chuyển động.

      "Đương nhiên là còn sống." Tô tiểu thư luôn mang vẻ mặt vô cảm cười cái với ma sủng mới của mình, nụ cười còn rất đỗi dịu dàng!

      Mọi người liền vô cùng kinh ngạc! Nhất trí hoài nghi mình hoa mắt, Tô Linh Phong sao có thể cười đến dịu dàng như vậy?! Bọn họ chắc chắn gặp ảo giác rồi......

      Tiểu Bạch ghen tị, " này lại cười với ma thú cấp thấp hơn mình bao nhiêu như thế... Đúng là... Đúng là..." Nó tìm thấy từ hình dung nào nữa.

      "Mẹ chưa cười với Đoàn Tử như thế bao giờ......" Đoàn Tử hơi tủi thân.

      Thời gian Quỷ mị tiếp xúc với Tô Linh Phong quá ngắn, bởi vậy có cảm giác gì.

      "Ai! Ai chuyện trong đầu ta!" Bích bích hồ bỗng nhiên ngồi bật dậy, vẻ mặt hoảng sợ hỏi.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 238: Thật Đặc Biệt, Quả Nhiên Là Huyền Huyễn!

      "Ta, là ta chuyện." Đoàn Tử từ vai Tô Linh Phong nhảy xuống, nhảy lên người Bích Bích hồ, chớp đôi mắt to, hữu hảo nhìn "Nàng".

      " con thú ...... Có thể chuyện ở trong đầu ta sao?" Bích Bích hồ dùng hai móng vuốt kéo Đoàn Tử ra, đưa đến trước mặt cẩn thận nghiên cứu.

      "Đúng là ngu ngốc, chúng ta chuyện ở trong tinh thần của !" Tiểu Bạch nhăn mặt giọng .

      "A! Minh thần của ta ơi, đầu con Bích Bích hồ này hình như có chút vấn đề......" Hồn ma kỵ sĩ rồng nào đó cũng dí sát mặt vào Bích Bích hồ, dùng tròng mắt xanh mượt nghiên cứu "Nàng".

      Bởi vì quan hệ khế ước, Bích Bích hồ có thể nhìn thấy Tiểu Bạch và Quỷ Mị.

      Bích Bích hồ cử động đầu cách máy móc, xem xét Tiểu Bạch, lại nhìn Quỷ Mị, sau đó "Grao" tiếng liền nhảy dựng lên, quăng Đoàn Tử ra ngoài, tiểu hồ ly nhào vào trong ngực Tô Linh Phong, "Quỷ kìa

      quỷ đó

      cứu tôi với!! Có quỷ nè!!!"

      Trong tiềm thức, "Nàng" cảm thấy ôm tiểu mỹ nữ cứu nàng là an toàn nhất......

      Mặc Vấn Trần: "......"

      Tá Dịch: "......"

      Nguyệt Quang: "......"

      Hứa Nặc: "......"

      Tiếu Minh Lãng: "......"

      là ngượng ngùng, bọn họ cảm thấy con Bích Bích hồ này cổ quái, sau khi khôi phục thân thể, phản ứng giống như bị sét đánh vậy.

      Còn có chính là......

      Ngoại trừ Mặc Vấn Trần biết bên người Tô Linh Phong có Quỷ Mị, những người khác đều cảm thấy lạ, con Bích Bích hồ này rốt cuộc nhìn thấy gì? Sao lại bị dọa đến như vậy?

      Đoàn Tử bị vứt, thân hình nho lăn vài cái mới dừng lại, sau đó khóc òa lên, ~~(>_<)~~ nó đáng như vậy, tại sao lại đối xử với nó như thế......

      Tiểu Bạch bay tới trước mặt Đoàn Tử, mặt tỏ vẻ đau lòng, "Ngã đau lắm ? Ta giúp muội thổi nhé......"

      "Quỷ sao chứ? Quỷ làm sao? Lão đây là con quỷ đẹp trai, cũng có thể dọa thành như vậy sao??? Hic! A A! Vì sao mà lại phản ứng như vậy? đau lòng mà......" Quỷ Mị thực buồn bực, cũng muốn trở nên đẹp trai chứ bộ, được kỳ thị hồn ma như vậy chứ......

      Tô Linh Phong là người bình tĩnh nhất, đưa tay vỗ lưng Bích Bích hồ, dùng kết nối chủ sủng an ủi : " cần sợ hãi, chúng nó là đồng bọn của ta, chúng nó cũng có ác ý với , chỉ là tiếp đón mà thôi."

      Người Bích Bích hồ trong ngực Tô Linh Phong hơi cứng lại, giọng run run hỏi: "...... cũng có thể chuyện ở trong óc ta như vậy sao??"

      Mọi người lại: "......"

      Sao ở đâu cũng thấy ma thú Thái Điểu vậy??

      Biểu Tô Linh Phong lại khác hoàn toàn từ trước đến nay khiến mọi người kinh ngạc muốn rớt tròng mắt, nhìn nàng vô cùng kiên nhẫn, dịu dàng : " cần kinh ngạc, cùng ta ký khế ước ma sủng, ta vừa mới dùng kết nối chủ sủng chuyện với ."

      "Khế ước?? Ma sủng?" Bích Bích hồ suy nghĩ, chớp mắt to xanh biếc nhìn Tô Linh Phong, vẻ chắc chắn: "Là huyền huyễn sao? Vẫn là thế giới huyền huyễn này à??"

      Đứa này trước khi ký kết khế ước với Tô Linh Phong đại khái chỉ nghe hiểu đoạn Tô Linh Phong ý là "Nàng ta có thể cứu mình", cơ bản là xem từ mấu chốt "Ma sủng" linh tinh......

      Tô Linh Phong cũng thấy hơi lạ, " tới nơi này bao lâu? Chẳng lẽ chưa phát ra nơi này...... À...... Động vật cũng giống thường sao?"

      "Là rất khác nhau! Ta còn nghĩ là bản thân bị đưa tới Công viên kỷ Jura thời kỷ tiền sử đấy......" Bích Bích hồ thào xong câu đó, bỗng nhiên phản ứng hình như có chỗ đúng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Linh Phong hỏi: "...... vừa mới cái gì? Sao lại hỏi tới nơi này bao lâu??"

      Tô Linh Phong nghĩ chút, dùng kết nối chủ sủng, chỉ có nàng và Bích Bích hồ có thể nghe được, với "Nàng": "Ta biết phải người của thế giới này, tới từ địa cầu, đúng ?"

      "! !! Sao biết?? lẽ cũng là......" Bích Bích hồ vô cùng kích động.

      "Đúng, ta và đến từ cùng thế giới, chẳng qua...... vận may của ta tốt hơn chút mà thôi." Tô Linh Phong nặn ra nụ cười, "Ít nhất, ta là con người......"

      Lời này ít nhiều kích thích "Hồ ly" kia!

      Tô Linh Phong tuyệt đối thừa nhận thâm tâm của nàng rất xấu xa.

      Chỉ là giờ phút này con hồ ly nào đó cũng bất chấp so đo với Tô Linh Phong, "Nàng" ôm cổ Tô Linh Phong bắt đầu gào khóc, "Ôi hu hu...... Người thân ơi! Hu hu hu...... Cuối cùng ta tìm được tổ chức...... Cuối cùng ta cũng gặp được đồng loại......"

      Bích Bích hồ vừa khóc vừa cọ hết nước mắt nước mũi và máu lên người Tô Linh Phong.

      Mọi người tiếp tục: "......"

      Ai có thể cho bọn họ rằng rốt cuộc tình huống này là gì ?? Ai? Ai là đồng loại với nó??







      "Nó khóc vì cái gì vậy?" Đoàn Tử bò đến, nhìn thấy con hồ ly nào đó chiếm lấy ngực Tô Linh Phong, biểu tình hơi rối rắm.

      "Ai biết con ngốc hồ ly này khóc cái gì!" Tiểu Bạch , này sao lại thu con thú yếu đuối cấp thấp này? thế còn dịu dàng với nó như vậy......

      Lần này hồn ma nào đó tham dự đề tài, còn vô cùng buồn bực vì việc khuôn mặt đẹp trai của chính mình dọa sợ con ma thú......

      "Nơi này...... Hu hu...... Rốt cuộc là chỗ nào?? Ức ức......" Con hồ ly nào đó khóc nhiều đến sốc hông, nấc cụt......

      Tô Linh Phong nghĩ lát rồi tiếp tục dùng kết nối chủ sủng trả lời: " thế giới cổ quái tôn sùng linh thuật và đấu khí."

      "Thật đặc biệt, quả nhiên là huyền huyễn! Thế mà lại là vùng đất dị giới! Muốn khóc mà...... Vì sao ta lại là con ma thú......"

      Đúng là xem tiểu thuyết huyền huyễn và xem tiểu thuyết huyền huyễn có khác nhau.

      Lúc mới đến thế giới này, Tô Linh Phong chỉ cảm thấy nơi này kỳ lạ, cái gì mà linh thuật, cái gì mà đấu khí, sắp vượt quá nhận thức của nàng.

      nương trước mắt này xuyên qua thành hồ ly mà chỉ có chút phản ứng như vậy, chính mình xuyên vào "Thế giới huyền huyễn".

      Khóe miệng mọi người run rẩy, con Bích Bích hồ cấp bảy này phải ma thú còn có thể là cái gì?

      "Ta là Tô Linh Phong, tên là gì?" Tô Linh Phong hỏi.

      "Hu hu...... Ức ức...... Ta là Vi Lương, Dạ Vi Lương, Ức.. Ức...." Con hồ ly nào đó bị thúc giục đến nấc cụt.

      Lần thứ N, mọi người: "......"

      con ma thú ư? Tên cũng tệ lắm! Thế mà còn có họ!

      Mọi người thấy con Bích Bích hồ biến dị mực những thứ mà bọn họ nghe hiểu, mà Tô Linh Phong vẫn hé răng, chỉ thấy nàng dùng kết nối chủ sủng đối thoại với nó.

      Nguyệt Quang tò mò nhất mở miệng, "Tiểu Phong Phong, rốt cuộc nàng và con...... con Bích Bích hồ lạ lùng này gì vậy? Còn giấu chúng ta, sợ chúng ta nghe được à?"

      " có gì." Tô Linh Phong vỗ lưng con hồ ly trong ngực, bình tĩnh mở miệng, "Nàng có hơi kinh hãi, ta chỉ trấn an nàng thôi." Lúc sau lại dùng kết nối chủ sủng với hồ ly: "Bây giờ phải lúc chuyện, tìm được cơ hội, chúng ta lại tán gẫu."

      Q.4 - Chương 239: Mặc Quần Áo, Hồ Ly Ăn Thức Ăn Nấu Chín
      Lúc này, tiểu Trùng ăn tươi á long địa tích biến dị trở về, từ con rắn to lớn biến thành con rắn dài thước, con rắn có vảy màu xanh khả ái.

      Tiểu Trùng cũng vội vã tranh công với Mặc Vấn Trần mà di chuyển thân rắn nhìn về hồ ly tên "Dạ Vi Lương", tò mò đánh giá con hồ ly biến dị này, muốn biết nó đặc biệt ở chỗ nào mà lại khiến cho chủ nhân bảo mình đến cứu nó.

      "A! A a.... rắn... rắn kìa... em ngươi. Tránh ra tranh ra, mau tránh ra! Bà đây ghét nhất loại bò sát thân thể mềm lạnh như băng này!" Hồ ly nào nó hét chói tai.

      Mọi người: "..."

      Tiểu trùng bị đả kích, vì sao lại ghét nó vậy? Vì sao vì sao? Nó vừa cứu nó mà? cảm ơn thôi, lại còn nó là loài bò sát thân mềm lạnh như băng, cho dù cũng cần trực tiếp như vậy được ...

      "Quản lý ma sủng của huynh , nó làm Vi Lương sợ rồi." Tô Linh Phong cau mày với Mặc Vấn Trần.

      Khóe miệng Mặc Vấn Trần giật giật chút, dở khóc dở cười vẫy tay với Tiểu Trùng: "Tiểu Trùng, về đây."

      Tự nhiên tất cả đều ghét nó. Tiểu Trùng trườn nhanh vào trong lòng Mặc Vấn Trần, tìm kiếm an ủi....

      Mặc Vấn Trần vỗ thân rắn của Tiểu trùng, như an ủi: "Con là thú đực, phải có phong độ, nên quá tính toán với đàn bà con ."

      "..." Nó so đo có được ? Nó chỉ hơi khó chịu mà thôi.

      Mặc Vấn Trần thu Tiểu trùng ủ rũ vào gian ma sủng, nhìn sắc trời chút, : " còn sớm nữa, chúng ta nên lên đường thôi."

      Mọi người gật đầu đồng ý.

      Bọn họ vốn nghĩ rằng trước khi mặt trời lặn có thể ra khỏi cốc Cổ Tạp bằng cửa khác, nhưng vì ao địa này nên chậm trễ ít thời gian, mãi cho đến khi sao đầy trời, bọn họ cuối cùng mới ra khỏi cốc Cổ Tạp.

      Đường ra này là khoảng đất bằng phẳng đầy cây cỏ, mọi người liền chọn nơi này để dựng liều trại.

      Tiểu Bạch, Đoàn Tử và Quỷ Mị vào gian ma sủng ngủ.

      Tô Linh Phong dắt Hứa Nặc và Dạ Vi Lương đến bên dòng suối cách đó xa.

      "Người dơ quá, nên tắm ." Tô Linh Phong với Dạ Vi Lương.

      Hồ ly Dạ Vi Lương đỏ mặt, ngượng ngùng : "Từ khi đến nơi này ta tắm đâu...."

      Khóe miệng Tô Linh Phong giật cái, "Vậy đến nơi này được bao lâu rồi?"

      Dạ Vi Lương nghiêng đầu, suy nghĩ chút rồi : "Chắc là hơn tháng... mà có lẽ là hơn hai tháng? Ta cũng nhớ ."
      Tô Linh Phong hít thở sâu chút, bắt đầu cởi y phục của mình, vừa cởi vừa với Hứa Nặc:

      "Giúp ta canh gác, ta cũng tắm chút."

      người nàng toàn là nước mũi, nước mắt và máu loãng của Dạ Vi Lương, đúng là bẩn chết.

      "À." Hứa Nặc gật đầu, "Vâng tiểu thư." Sau đó ngồi tảng đá bên dòng suối, nghiêm túc canh gác.

      Tiểu thư và con hồ ly này chuyện rất kỳ lạ, cái gì mà đến nơi này? Cái gì mà tháng hai tháng? Hứa Nặc nghe hiểu, cố gắng suy nghĩ, cố gắng nghe, bởi vì muốn nghe cũng nghe , muốn suy nghĩ cũng suy nghĩ ra.

      Dạ Vi Lương nhảy vào trong nước, vừa đạp nước vừa : " thần kỳ. Vết thương người ta tự nhiên mất hết nè."

      "Là khế ước chữa khỏi cho ." Tô Linh Phong giải thích.

      "Ta biết, trước đây ta cũng đọc ít tiểu thuyết huyền ảo, nhưng xảy ra với mình vẫn cảm thấy thần kỳ..." Mặc dù Dạ Vi Lương biến thành con hồ ly ở dị giới nhưng trong giọng lại che được vui vẻ khi sống lại.

      Đúng là nương rất lạc quan. Tô Linh Phong nhanh chóng tắm xong.

      Tắm được lúc, Dạ Vi Lương cảm thấy cả người sảng khoái thoải mái, cả người run lên lắc mình vẩy những giọt nước, ngượng ngùng với Tô Linh Phong: "Việc này... có thể cho ta mượn bộ quần áo được ? Cả người trần truồng như thế này cũng tiện...." nương này cuối cùng cũng nhớ ra.

      "..." con ma thú muốn mặc quần áo? Hứa Nặc 囧

      Nàng muốn nghe cuộc chuyện của tiểu thư và con hồ ly này, nhưng những lời này bị khống chế bay vào tai nàng, con hồ ly này rốt cuộc là từ động hồ ly nào ra ngoài thế? Sao lại... sao lại...

      Nàng tìm ra từ nào có thể hình dung về nó...

      Tô Linh Phong bình tĩnh lấy chiếc áo lót ra từ nhẫn trữ vật, đưa cho Dạ Vi Lương, "Có thể hơi to, có thể mặc thành váy."

      Dạ Vi Lương cúi đầu nhìn dáng người nho của mình, thở dài rồi duỗi móng nhận lấy y phục mà Tô Linh Phong đưa, mất cả buổi mới miễn cưỡng mặc lên người được, nó thở dài lần thứ hai, "Móng vuốt hồ ly dễ dùng bằng tay người."







      Lần thứ hai Hứa Nặc: "...." Nàng rất muốn hỏi con hồ ly biến dị này: Chẳng lẽ ngươi từng dùng tay người sao?

      Tô Linh Phong nhìn Dạ Vi Lương mặc quần áo, thân thể tiểu hồ ly rất đáng , mặc y phục của nàng, giống như đứa trẻ bướng bỉnh muốn mặc quần áo của người lớn...

      Tô Linh Phong mặc xong quần áo rồi nhìn Hứa Nặc, "Em có muốn tắm chút ? Chúng ta canh cho em."

      Tiểu thư lại xưng "Chúng ta"? Nghe kì lạ thế nào đó...

      Khóe miệng Hứa Nặc giật giật, cũng suy nghĩ về vấn đề này nữa, bởi vì hôm nay có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, nàng hơi miễn dịch rồi.

      Nhìn nước suối chút, nàng gật đầu đồng ý rồi cũng cởi quần áo xuống nước, cũng mấy ngày tắm, nào có nào mà thích sạch .

      Nhưng nước suối ban đêm quá lạnh, Hứa Nặc tắm sơ lúc rồi lên.

      Lúc sau, hai người và hồ về nơi dựng trại, đám người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch nướng thịt rừng, ngửi thấy mùi thịt trong khí, tất cả mọi người đều liên tục nuốt nước miếng.

      Bởi vì muốn sớm ra khỏi cốc Cổ Tạp, mọi người vẫn gấp rút lên đường nên bỏ lỡ giờ cơm tối, bây giờ trong bụng đều trống .

      Nhưng người đầu tiên nhịn được chính là con hồ ly này, chỉ thấy trong mắt nàng hồ ly lên tia sáng mạo hiểm, chảy nước miếng, ngao tiếng bổ nhào vào thịt quay trong tay Tá Dịch...

      "Thơm quá! Thơm quá ! Lâu lắm rồi ta chưa được ăn thức ăn nấu chín, cho ta ăn , cho ta ăn trước ." Cũng đợi Tá Dịch đồng ý, Dạ Vi Lương giơ móng vuốt hồ ly lấy thịt quay xuống, há mồm ăn: "Ôi... Nóng quá."

      Hồ ly thổi miếng thịt, lại tiếp tục cắn xé kịp chờ đợi, "Thơm quá! Còn là đồ ăn nấu chín, ngon quá..."

      Tá Dịch nhìn tay trống của mình mà sửng sốt, tôc độ cướp đồ ăn là nhanh!

      Mặc Vấn Trần, Nguyệt Quang chờ cũng buồn bực, cái gì gọi là " lâu chưa ăn thức ăn nấu chín?" con ma thú hoang dã từng ăn thức ăn nấu chín rồi sao?

      Tô Linh Phong nhìn Dạ Vi Lương cắn xé miếng thịt quay chỉ mới chín năm phần, hẵng còn tơ máu kia, trong lòng thầm than: Rốt cuộc là sau khi xuyên đứa trẻ này sống thế nào vậy?

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 240: Một Con Hồ Ly Hủ Nữ Cực Kỳ

      Dạ Vi Lương liên liếp gặm năm miếng thịt nướng lớn, ăn rất no, ăn vô nữa tiểu hồ ly mới ăn nữa, đến ngồi bên cạnh Tô Linh Phong, hài lòng ợ cái, " là thơm... Món ăn rất ngon, ăn quá ngon... Nấc..."

      Ăn ngon như vậy sao? Mọi người nghi ngờ đều tự cắn miếng thịt nướng trong tay rồi nhai cẩn thận, hình như... Mùi vị cũng bình thường, ăn cũng khác gì lần trước mà...

      Thịt ma thú nướng là thức ăn người rèn luyện, mạo hiểm hay ăn, bởi vì ma thú ở nơi rèn luyện có thể tùy ý săn bắt, có nguyên luyện nấu ăn, hơn nữa ăn thịt có thể chống chọi lâu hơn, người rèn luyện mạo hiểm thể lực tiêu hao rất nhanh, vậy nên ăn thịt là lựa chọn tốt nhất.

      Thế nhưng nếu ăn nhiều hoặc là ăn cùng với cơm cũng chỉ có thể ăn no bụng, có cảm giác gì đặc biệt.

      Mà Dạ Vi Lương này lâu chưa ăn đồ ăn nấu chín khác gì đứa , đương nhiên vị giác giống với bình thường.

      Nguyệt Quang rất ngạc nhiên quan sát Dạ Vi Lương bên người, vẻ mặt đồng tình với Tô Linh Phong: "Ối chà Tiểu Phong Phong, ma thú của nàng đều rất thích ăn hàng nhỉ? Đoàn Tử kia cũng ăn, con hồ ly này cũng có thể ăn như vậy. Chà chà, xem ra Tiểu Phong Phong nàng phải cố gắng kiếm tiền rồi, người bình thường nuôi nổi hai con ăn hàng đâu..."

      "Người ta chỉ là lâu được ăn ngon như vậy, nén được nên ăn hơi nhiều chút, ra bình thường ta ăn uống cũng nhiều..." Tiểu hồ ly Dạ Vi Lương hơi lúng túng, nỗ lực cứu vãn hình tượng của mình.

      Dừng chút, nó lại cầu : "Còn nữa, mấy người có thể đừng gọi ta là ma thú được ? Ta rồi, ta có tên, Dạ Vi Lương, ta là Dạ Vi Lương, có thể trực tiếp gọi Vi Lương, À... Nếu như nghĩ chúng ta quen biết, gọi thân mật được như vậy có thể gọi là Dạ tiểu thư, được rồi, mọi người là bạn của Linh Phong sao? Ta nên xưng hô với người như thế nào?"

      Khuôn mặt hồ ly của Dạ Vi Lương cố gắng ra vẻ rụt rè xinh đẹp khéo léo mỉm cười, thấy thế nào cũng 囧.

      con thú mặc quần áo, ăn đồ nấu chín, ngôn ngữ loài người, biểu cảm của loài người, còn muốn xin người khác đối xử bình đẳng giữa con người và ma thú? Đây là con ma thú sao?

      Mặc dù thần thú có thể thay đổi thành hình dạng con người nhưng cũng có con nào biến dị cấp 7 mà lại học cách của con người.

      "Ha ha..." Mặc Vấn Trần nén nổi nữa bèn cười ra tiếng, sau đó ho khan tiếng, cố gắng để cho vẻ mặt của mình nghiêm túc chút, giọng nghiêm túc chút, nhìn Dạ Vi Lương tự giới thiệu về mình: "Xin chào, Dạ Vi Lương tiểu thư, ta là Thương Ngô, thầy của Phong nhi."

      " đẹp trai." Dạ Vi Lương ăn no rồi, cuối cùng cũng có tinh thần chăm chú quan sát, thấy dung mạo xuất trần tuyệt thế của Mặc Vấn Trần liền thán phục: "Rất đẹp trai nha! Còn có thể là 'Công' cũng có thể là 'Thụ'."

      *Editor: Hủ nữ chắc hiểu công và thụ rồi nhỉ, nàng hồ ly này nhìn ai cũng ra đam mỹ hết.

      "Khụ." Tô Linh Phong nặng nề ho khan chút, nhắc nhở vị nương Dạ Vi Lương này cần bớt phóng túng chút.

      "A..." Dạ Vi Lương ý thức được bản thân mình thất lễ, thục nữ nên vội vã thêm: "Ý của ta là ... Ngài là nam sĩ hết sức mê người."

      "Đa tạ khen ngợi." Mặc Vấn Trần ôn nhã mỉm cười.

      Sắc mặt của Tá Dịch coi như bình tĩnh, chỉ là khóe miệng hơi co quắp vài cái, nhìn vào mắt hồ ly của Dạ Vi Lương rồi cũng tự giới thiệu mình. "Tá Dịch, từng là hộ vệ của Linh Phong, bây giờ... là bạn."

      "Rất tốt. Rất có khí chất của 'Công'." Sau khi thấy Tá Dịch, mắt lục sắc hồ ly của Vi Lương nương lập tức mở to vừa lớn vừa sáng.

      "Công cái gì?" Tá Dịch nhíu mày.

      Tô Linh Phong đen mặt, che trán.

      "A..." Dạ Vi Lương cười ngượng, " có gì, ý của ta là ... ngài cũng là nam tử rất có mị lực."

      Khóe miệng Tá Dịch lần thứ hai co quắp chút, : "Cảm ơn." Được con ma thú khen, cảm giác này rất kỳ diệu.

      Tiếu Minh Lãng cố gắng khiến vai mình ngừng run, gò má hơi cứng ngắc cười cười, cũng bắt đầu giới thiệu mình, "Xin chào, vị này... A... Dạ tiểu thư, ta là người của chủ nhân, là hộ vệ của Tiểu tiểu thư, ta là Tiếu Minh Lãng."

      "Mặc dù hơi lớn tuổi nhưng cũng là lão soái ca, cũng có thể làm 'Công'..." Dạ Vi Lương hơi nghiêng đầu quan sát Tiếu Minh Lãng, tự mình.

      "Công?" Tiếu Minh Lãng giải thích được, đó là gì vậy?

      "Khụ, khụ... khụ" Tô Linh Phong lại bắt đầu ho khan, nàng phải ráng nhịn ho, nếu ngày mai cổ họng nàng rất khó chịu....

      ", có gì, ta muốn ngài là đại thúc trưởng thành rất hấp dẫn." Dạ Vi Lương giơ móng vuốt, muốn tát vào mồm hồ ly của mình, cái miệng hay lung tung.

      Đến lượt Hứa Nặc, Hứa Nặc cẩn thận giới thiệu mình: "Tôi là Hứa Nặc, tỳ nữ của Linh Phong tiểu thư."

      Nàng rất sợ con hồ ly biến dị kỳ lạ này, cũng biết nó dùng từ ngữ gì để hình dung về nàng.
      Nhưng mà ràng lo lắng của Hứa Nặc là dư thừa, bởi vì nàng giới thiệu xong, hồ ly này cuối cùng cũng hơi bình thường lại chút, chỉ thấy nó ngừng tát vào mồm hồ ly, nhiệt tình chào hỏi Hứa Nặc, "Xin chào, rất vui được làm quen với , Hứa Nặc tiểu thư."

      "Ta... Ta phải tiểu thư..." Hứa Nặc vội vã xua tay.

      "Đừng lo lắng, 'tiểu thư' chỉ là kính xưng (xưng hô tôn kính), ta chỉ muốn biểu đạt tình ban với mà thôi."

      Hứa Nặc: "..."

      "A a a... a, Tiểu Phong Phong chúc mừng nàng, nuôi con dở hơi rất buồn cười nha... Ha ha ha..." Nguyệt Quang vui vẻ cười đến chảy cả nước mắt, cố gắng ngừng cười mới phát chỉ có là chưa giới thiệu về mình, bèn hứng thú : "Xin chào xin chào! Vi Lương tiểu thư, ta là Nguyệt Quang, 'Nguyệt' là ánh trăng, 'Quang' là ánh sáng, là..." Nguyệt Quang dừng lại, cặp mắt đào hoa phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Tô Linh Phong, nhăn nhó chút rồi tiếp tục : "Người theo đuổi Tiểu Phong Phong..."

      Cho tới lúc này, tiểu hồ ly Dạ Vi Lương mới chú ý tới đôi tai tinh linh của Nguyệt Quang, lập tức kích động, "Huynh, huynh là tinh linh?"

      Nguyệt Quang gật đầu, "Đúng rồi, ta đúng là tinh linh..." Tai tinh linh của Nguyệt Quang giật giật, quá ràng mà.

      Dạ Vi Lương bỗng nhiên tru lên tiếng "Ngao", thân thể tiểu hồ ly nhào vào trong lòng Nguyệt Quang, dùng móng vuốt xoa lỗ tai Nguyệt Quang, vô cùng kích động : " tinh linh. Ta lại có thể thấy tinh linh, tinh linh sống."

      "..." Nguyệt Quang biết phản ứng sao...

      Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Tiếu Minh Lãng, Hứa Nặc: "..."

      Thấy tinh tinh mà ma thú kích động đến như vậy sao?

      Dạ Vi Lương sờ lỗ tai Nguyệt Quang đủ rồi, đôi móng vuốt hồ ly nâng khuôn mặt của 'Nguyệt Quang, si mê : " xinh đẹp! Rất có khí chất của 'Tiểu thụ'..."

      Tô Linh Phong lần thứ hai đen mặt, che trán, nương này có cần hủ như thế ?

      Q.4 - Chương 241: Cần Để Ý Đến Con Hồ Ly Này

      "Đẹp quá! xinh đẹp! là 'Thụ'..." Dạ Vi Lương si mê, móng vuốt tiểu hồ ly ngừng chà xát gương mặt của Nguyệt Quang, " trơn bóng... mềm mại... cảm giác tốt..."

      Nguyệt Quang ngây ngốc mặc cho Dạ Vi Lương ăn đậu hũ nữa ngày mới phản ứng được, bị con ma thú đùa giỡn.

      "Ngươi mới là thú đó! Người ta là tinh linh! Tinh linh!" Nguyệt Quang đen mặt cười, tay vươn ra túm lấy móng vuốt dày lông lá tác oai tác quái mặt , gào thét hổn hển.

      "Phì..."

      "Ha ha..."

      "..."

      Mặc Vấn Trần và Tiếu Minh Lãng nhịn được cười to ra tiếng, Hứa Nặc che miệng cười, ngay cả Tá Dịch lạnh lùng cũng nhịn được run vai.

      "Là 'Thụ', phải 'Thú', huynh hiểu..." Dạ Vi Lương cam lòng giơ móng vuốt lên muốn sờ soạn gương mặt của Nguyệt Quang.

      Nguyệt Quang thể nhịn được nữa, trực tiếp quăng con hồ ly ở trong ngực ra ngoài...

      Nhưng Tô Linh Phong phản ứng rất nhanh, động tác nhanh chóng, nghiêng người bắt được cái đuôi hồ ly của Dạ Vi Lương suýt nữa bị Nguyệt Quang quăng vào trong đống lửa, biến thành hồ ly nướng rồi.

      "Ta no rồi, mọi người tiếp tục ." Tô Linh Phong buông Dạ Vi Lương ra, lộn ngược lại cầm lấy đuôi hồ ly của nàng, nàng và Hứa Nặc về phía lều.

      "A..." Nguyệt Quang sửng sốt, sau đó lắc gương mặt xinh đẹp, nhìn lưng Tô Linh Phong làm bộ dáng thương : "Tiểu Phong Phong... nàng tức giận chứ? Người ta phải cố ý quăng nó ... là... là..." là con hồ ly thối kia rất đáng ghét, lại dám dùng móng vuốt thối của nó vuốt lỗ tai và mặt của ! Vẻ mặt còn thô tục như vậy...

      Tô Linh Phong quay đầu lại nhìn Nguyệt Quang cười cười, " đâu, huynh đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi mà thôi." ra nàng chỉ muốn mình chuyện với con hồ ly này mà thôi.

      "Chóng mặt quá. Linh Phong, mau buông ta xuống, đừng dẫn ta theo như thế này có được hay ? Đầu của ta ứ máu rồi, rất chóng mặt..." Bốn móng vuốt hồ ly của Dạ Vi Lương đá loạn xạ, la hét nhìn Tô Linh Phong.

      " thả xuống." Nhưng phải bây giờ. Tô Linh Phong vẫn túm đuôi Dạ Vi Lương vào lều, quẳng Dạ Vi Lương lên đệm.

      "Ui da." Dạ Vi Lương duỗi móng vuốt xoa cái mông đau, ai oán : "Nhìn ra đấy nhé, vẻ ngoài của xinhd đẹp thế mà sao lại bạo lực như vậy."

      Tô Linh Phong khoanh tay liếc Dạ Vi Lương, nhàn nhạt : "Thấy trai đẹp rất hưng phấn à?"

      "Đúng vậy, đúng vậy." Nhắc tới trai đẹp, đôi mắt hồ ly của Dạ Vi Lương sáng lên, si mê : "Bên cạnh nhiều người đẹp trai. Tài nguyên phong phú." Hai chân trước khoanh trước ngực, tâm trạng hồ ly vui sướng, "Bọn họ ở chung với nhau rất có cảm giác ..."

      "..." Nhìn nét mặt rạo rực hồ ly của nàng, Tô Linh Phong chỉ biết nương này lại bắt đầu có những suy nghĩ yy bình thường rồi...

      Khóe miệng Tô Linh Phong giật giật, im lặng lúc, sau đó đưa tay che mắt hồ ly lại, : Nhanh hồi hồn, lau nước bọt ."

      "À..." Dạ Vi Lương vươn móng vuốt lau lau miệng, "Nào có?"

      Tô Linh Phong môi mỉm cười, dễ lừa, còn ngốc hơn cả Diệp Hải Lam nữa.

      "Chúng ta tâm ." Bỗng nhiên Tô Linh Phong sử dụng chủ sủng để chuyện.

      Dạ Vi Lương có vẻ thích ứng được với cách chuyện này, sửng sốt sợ hãi : " là thần kỳ." Sau đó gật đầu đồng ý: "Được được, chúng ta tâm ."

      Cuối cùng nương này cũng tạm thời dừng nghiệp suy nghĩ yy vĩ đại của mình lại.

      "Tốt nhất là nên dùng chú sủng để chuyện với ta, thính giác mấy người bên ngoài kia hết sức nhạy bén, ta cũng muốn bọn họ coi chúng ta là ngoại tộc." Mặc dù Dạ Vi Lương là hồ ly biến dị, ngoại tộc trong mắt mọi người nhưng...

      "Ưm..." Dạ Vi Lương dùng móng vuốt vò đầu, rầu rĩ : "Phải làm sao đây? Ta ..."

      "Thả lỏng, dùng tinh thần lực của từ từ cảm nhận, thử liên hệ với ta trong tinh thần lực ..."

      Tô Linh Phong kiên trì dạy Dạ Vi Lương làm sao để sử dụng chú sủng chuyện.

      "A, là thế này phải ?"

      "Bây giờ thế nào?"

      " có thể nghe được ta chuyện sao?"

      "..."







      "Có thể."

      Thí nghiệm lần thứ n, Dạ Vi Lương cuối cùng cũng học xong cách dùng chú sủng chuyện, vẻ mặt hưng phấn : " là rất thần kỳ. Quả còn trâu bò hơn lời ."

      "..." Tô Linh Phong rất buồn bực, rốt cuộc trước khi đứa trẻ này xuyên lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào vậy? Dễ dàng vui sướng, dễ thỏa mãn như vậy.

      Tô Linh Phong suy nghĩ chút, nén được bèn hỏi nghi vấn trong lòng: "Bây giờ con ma thú, phải là loài người, lẽ nào chút... chán nản nào sao?"

      "Có. Lúc mới đầu rất khó chịu." Dạ Vi Lương suy ngĩ chút, sau đó lập tức lại cười : "Nhưng mà bây giờ nghĩ lại cũng sao cả."

      " sao?" Tô Linh Phong nhíu mi, "Chẳng lẽ là bởi vì... Bây giờ quen với việc làm con hồ ly?"

      "Làm sao vậy được chứ." Dạ Vi Lương mắt trợn trắng, "Ta là người thế kỷ hai mươi mốt. Làm sao có thể quen với việc biến thành con hồ ly."

      "..." Tô Linh Phong hiểu.

      "Ở đây phải là dị giới sao? Ma thú dị giới phải có thể tu luyện sao? Chờ ta tu luyện thành hình người có thể thân thể hồ ly nữa nhỉ? Hơn nữa tu vi ma thú càng cao thường sống lâu hơn loài người, nghĩ lại ta ra vẫn có lời. Còn có..." Dạ Vi Lương cầm móng vuốt, cười ngây ngô ảo tưởng, "Trong tiểu thuyết hồ ly tu thành người trông rất xinh đẹp rất nghiệt. Xem ra tương lai ta trở thành đại mỹ nhân mê chết người đền mạng... Ha haa..."

      "..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật mấy cái, mất lúc gì, nương này bị tiểu thuyết internet tẩy não hoàn toàn rồi...

      Tục ngữ : "Ảo tưởng càng đẹp, thực tế càng tàn khốc." Mặc dù Tô Linh Phong đành lòng nhưng cuối cùng vẫn quyết định để nương này trở về với thực từ trong ảo tưởng: "Theo ta được biết, ma thú bình thường đến thế giới này thể khả năng tu thành hình người, mà ... chỉ là con hồ ly thất giai..."

      Cuối cùng Dạ Vi Lương cũng ngừng sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp lại, ngơ ngác nháy hai mắt hồ ly, hỏi chắc chắn: "Ý là... Ta... Ta thể phục lại hình người?"

      " lý thuyết mà ... Là như vậy."

      " mà. Tại sao ông trời lại muốn chơi ác ta như vậy. nương ta còn chưa đương mà..." Dạ Vi Lương nằm sấp đệm, thân thể tiểu hồ ly run rẩy, khóc lóc, " nương ta còn là con cái, ta thể xxoo với con hồ ly đực được..."

      Tô Linh Phong: "..."

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 242: Chương 242

      Dạ Vi Lương khóc thê thảm như vậy khiến người khác cũng phải đau lòng, ...

      Tô Linh Phong cũng hiếm khi tỏ ra rầu rĩ và sầu khổ như vậy, nhìn Dạ Vi Lương khóc đến thảm lúc mới đề nghị: "Nếu ... suy nghĩ xem có chuyển qua tộc ?".

      "Hu... Hu... ra ta ngại chuyển sang tộc cấm kỵ kia nhưng mà... Hu... Bây giờ ta ở trong cơ thể hồ ly, ngoại trừ ở cùng hồ ly, muốn ở cùng chủng tộc khác chuyện đó... phù hợp với cơ thể này ..."

      Tô Linh Phong 囧 nàng này nghĩ hay ...

      " cũng đừng quá khắt khe, biết đâu còn có hi vọng biến thành hình người cũng chừng..." Tô Linh Phong vỗ vai con hồ ly nào đó."

      " , ta còn có cách biến thành người?" Dạ Vi Lương thút tha thút thít ngẩng cái đầu hồ ly lên, rưng rưng nước mắt nhìn Tô Linh Phong.

      "À..." Tô Linh Phong giật khóe môi, "Mọi việc đều có tuyệt đối mà, loại chuyện xuyên qua này đều xảy ra người chúng ta, còn có chuyện gì có thể xảy ra chứ..."

      Trong mắt hồ ly Dạ Vi Lương lại có giọt nước mắt rơi xuống, "Ta biết là muốn ta thấy thoải mái, loại chuyện dị thường này xảy ra người lần cũng là trúng số độc đắc rồi, tuy rằng ta đây có giải thưởng là thể nào mà... Hu hu... Sao mà kì tích lại xảy ra người của ta...Hu hu..."

      "... cũng đừng quá đau buồn..." Tô Linh Phong biết an ủi nàng như thế nào.

      "Hu hu... Con người của ta luôn rất xui xẻo, cho dù có chuyện gì xảy ra người của ta cũng nhất định là việc xui xẻo... Hức..." nàng này vừa khóc vừa nấc đây mà...

      "..." Tô Linh Phong tiếp tục buồn phiền, tuy rằng nàng là con nhưng nàng cũng rất sợ nước mắt của con , huống chi là chuyện này, làm khó cho nàng mà.

      Dạ Vi Lương ngẹn ngào tiếp tục, đứt quãng : ", cũng biết... Ta có nhiều, nhiều xui xẻo... Hu hu... Ta sinh ra bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ ta sống... sống quá hai mươi tuổi... Được rồi, hai mươi tuổi , hai mươi tuổi sao... Ta chấp nhận, hưởng thụ hai mươi mấy năm tuổi trẻ, chết ở, ở tuổi đẹp nhất cũng, cũng sao... Hu hu... Nhưng, thế nhưng... Ta hoang phí hai mươi mốt năm tuổi trẻ, nguyện vọng sau cùng còn, còn chưa thực được... Tự nhiên... Tự nhiên... bị khối vụn thiên thạch đáp trúng khiến cho ta chuyển kiếp! Lại còn, còn xuyên vào người con hồ ly! Hu hu hu... Ngay cả đương đều, đều được..."

      Dạ Vi Lương ra để cho lòng còn chua xót...

      Tô Linh Phong hơi ngạc nhiên: " là bị khối thiên thạch đập vào mà xuyên ?"

      "Đúng... Đúng vậy... Hức..." Dạ Vi Lương nấc cục cái, tiếp tục thút tha thút thít, " Ta... thấy sao, sao băng... Muốn ước nguyện mà thôi... Ta, ta cầu nguyện... Trúng giải thưởng lớn trăm năm mươi vạn, ... du lịch vòng quanh trái đất, trở nên xinh đẹp nhất, có người đẹp trai, lãng mạn chút, cuộc sống của ta ngắn ngủi cũng gần viên mãn... Hu hu... Ai, ai biết nguyện vọng mới vừa nửa bầu trời rơt xuống khối thiên thạch! Hu hu hu... Đặc biệt là, khối thiên thạch rất lớn rất lớn! Còn có lửa! Ta, ta lúc đó sợ đến choáng váng, cũng, cũng ngồi tại chỗ tránh, nhìn thấy thiên thạch rơi xuống, hu hu... đập vào đầu ta, sau đó... Sau đó tỉnh lại... ta biến thành hồ ly rồi! Người khác xuyên qua đều, đều là Vương Phi, hoàng hậu thông minh, ăn, ăn uống hát ca mà sống qua ngày, tại, tại sao ta lại thành con ma thú..."

      Tô Linh Phong gật đầu: " là... rất xui xẻo."

      "Hu hu... Ta, ta xuyên qua đến nơi quỷ quái này, mấy con thú ghê tởm, tất cả đều bắt nạt ta... Muốn, muốn ăn thịt của ta, hu hu... Nhưng mà đến cuối cùng tất cả đều bị, bị ta ăn... Rất, rất là kinh khủng! Thế nhưng, thế nhưng ta bị đói mà... Ức... Chỉ có có con quái thú kia, dù ta cắn, cố gắng cắn nó, nhưng nếu như gặp phải các , ta bị, bị nó ăn... Hức..."

      Tô Linh Phong nghe thế, khỏi nghi ngờ hơi nhíu lông mày, ma thú đều rất nhạy cảm đối với chủng tộc mạnh hơn, bình thường chủ động trêu chọc đến ma thú mạnh mẽ hơn mình.

      Trong thung lũng Cổ Lạp, ma thú cơ bản đều là dưới cấp năm, mà Dạ Vi Lương bây giờ trong cơ thể hồ ly cấp bảy, chỉ cần đụng tới con rắn mối* kia Dạ Vi Lương tuyệt đối có thể xông pha ở thung lũng Cổ Lạp, mà nguyên nhân gì khiến mấy con ma thú thấp hơn lại có can đảm trêu chọc Dạ Vi Lương là ma thú cấp bảy?

      *Địa long: Rắn mối

      Còn nữa, Dạ Vi Lương này là hồ ly cấp bảy và con địa long kia là cấp tám, tại sao lại xuất ở trong khu ma thú dưới cấp năm rèn luyện.

      Tô Linh Phong suy nghĩ chút, hỏi: " sau khi chuyển kiếp vẫn ở thung lũng này sao?"

      "Hu hu... Hức..." Dạ Vi Lương lắc lắc đầu : " phải, mình ta ở đó, ta cũng biết là chỗ nào, trong rừng cây... Hu... Con quái thú kia đuổi ta, ta giải thích được tại sao lại chạy đến đây, hu hu, ta còn nghĩ, ta tránh thoát nó, , ngờ... Hu hu... Lại bị nó tìm thấy..."
      Tô Linh Phong lại hỏi, "Vậy lúc chuyển kiếp đến đây, được ngôn ngữ của con người à?"

      Tô Linh Phong nghĩ người Dạ Vi Lương nhất định có vấn đề gì đó, có lý do gì mà thành ma thú ăn thịt tươi, mặc kệ là ma thú cấp bậc gì đều muốn ăn nàng...

      " có... Hức..." Dạ Vi Lương lắc đầu, rất khó chịu : "Vừa mới bắt đầu chỉ biết 'Chít chít", hu hu..."

      "Vậy sao lại có thể ?" Ngay sau đó Tô Linh Phong hỏi.

      "Ta..." Dạ Vi Lương liếm môi cái, có chút ngượng ngùng : "Ta quá đói nên ăn luôn khối vụn thiên thạch ... bỗng nhiên có thể được..."

      " , mảnh của khối thiên thạch chuyển kiếp cùng với ?" Tô Linh Phong kinh ngạc hỏi.

      "Đúng vậy... Ta vừa tỉnh lại thấy tảng đá kia ở bên cạnh ta, lớn hơn quả đấm chút, màu đỏ, quá cứng, ngửi thấy rất thơm..." Dạ Vi Lương cuối cùng cũng ngừng khóc, nghĩ đến khối đá kia là đầu sỏ gây nên việc nàng xuyên qua liếm môi, tuy rằng nàng hận tảng đá thối kia, nhưng thể thừa nhận, hương vị thứ kia rất ngon...

      Tô Linh Phong: "..."

      Đầu Tô Linh Phong đầy vạch đen, nàng này có phương thức tư duy cũng quá khác, nếu là người khác, khi đói cũng thể nào nghĩ đến chuyện ăn viên thiên thạch đâu?

      Tô Linh Phong như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi: " ở đây ăn sống... Trước khi ăn tảng đá kia, còn dùng nó làm việc gì ?"

      Q.4 - Chương 243: Một Con Hồ Ly Giỏi Nói Dối...

      " dùng viên thiên thạch kia làm chuyện gì à?" Dạ Vi Lương nghe xong lời của Tô Linh Phong liền nghiêng đầu cố gắng nhớ lại suy nghĩ chút, "Cũng có gì, chỉ là trước lúc ăn nó, ta cảm thấy nó hơi bẩn nên mang ra đầm nước để rửa, mà trong đầm nước còn có quái thú lại muốn cướp tảng đá kia đến mức nó suýt chút nữa cắn đứt chân ta!" Cả người Dạ Vi Lương run lên: " là đáng sợ... Hức..."

      nàng hồ ly này bất kể là thút thít, sợ hãi hay ăn quá no đều nấc...

      Tô linh Phong: "..."

      Tô Linh Phong xoa trán, nàng cảm thấy nàng tìm được nguyên nhân các ma thú ở trong hẻm Cổ Tạp đều biến dị rồi, hóa ra đều là do nàng may xuyên thành ma thú trước mắt này, trong lúc vô tình mà hành động nho gây họa...

      Đây thực vở kịch đầy kịch tính: tập thể ma thú đại biến dị!

      Dạ Vi Lương trợn đôi mắt to xanh biếc, vui nhìn vẻ mặt 囧, vẻ mặt rút gân của Tô Linh Phong, "Biểu cảm của thế này là sao?" rồi bĩu môi, "Nếu là ta, ở trong hoàn cảnh này, đói bụng đến mức mắt phát ra ánh sánh xanh cũng ăn hết tất tần tật như ta thôi, hừ!"

      "Điều này... Cũng có khả năng..." Tô Linh Phong quyết định đả kích con hồ ly may này nữa, vẫn vuốt lông nàng.

      ra kiếp trước với tư cách là bộ đội đặc chủng, có hoàn cảnh ác liệt nào mà nàng chưa trải qua! Trong trường hợp nguồn lương thực cạn, gặm vỏ cây, ăn cỏ, ăn thịt chuột sống... đều là bữa tốt lành, nàng cũng có thể nhăn mày chớp mắt cho vào miệng, nhưng dù đói thế nào, có lẽ nàng cũng tuyệt đối tưởng được ăn viên thiên thạch đâu!

      Nhưng con hồ ly trước mắt này, chừng cũng nhờ nàng có khẩu vị đặc biệt này nên mới được kỳ ngộ nào đó...

      Những ma thú cấp thấp từ cấp năm trở xuống mà cũng dám chọc con Bích Bích hồ cấp bảy như vậy lên nhất định trong cơ thể nàng tồn tại vật chất nào đó khiến cho chúng điên cuồng, mà loại vật chất này nhất định là viên thiên thạch bị Dạ Vi Lương ăn hết kia...

      Tô Linh Phong cảm thấy, đợi sau khi Đoàn Tử tỉnh lại chỉ cần chờ nó tới gần Dạ Vi Lương có lẽ cần hỏi...

      "Aiz..." Dạ Vi Lương ngừng thút thít, ai thán tiếng, uể oải : "Trọng sinh đến Dị giới, có tuổi thọ kéo dài dài nhưng lại thể chuyện đương, chẳng lẽ ta chỉ có thể YY gian tình của trai đẹp với trai đẹp thôi sao, mình vượt qua quãng đời dài dằng dặc còn lại hay sao...

      " đừng quá khổ sở, có lẽ tình thực có xoay chuyển chừng." Tô Linh Phong nhàn nhạt.

      "Ai..."Dạ Vi Lương liếc nhìn Tô Linh Phog cái, lại lắc đầu thở dài tiếng, " vẫn là đừng an ủi ta nữa, vừa nãy , đến ma thú cấp mười là thể biến được thành người, mà ta chỉ có cấp bảy thôi, xem ra đời ta nhất định chỉ làm con ma thú rồi..."

      "Chính xác, ma thú mới tới cấp bảy bình thường đều thể biến hóa, nhưng bây giờ còn là ma thú bình thường rồi, đúng ?"

      Tâm tình của dạ Vi Lương cũng tốt lên vì những lời đó: "Đúng là vậy, ở trong cơ thể ma thú của ta chính là linh hồn nhân loại, nhưng vậy sao chứ? Thân thể của ta vẫn là cơ thể của ma thú..."

      Tô Linh Phong biết nàng này nghe hiểu ý của nàng, còn thêm: "Ma thú bình thường thể biến thành người, thế nhưng ma thú bình thường cũng thể mở miệng ngôn ngữ của nhân loại, kể cả có khai mở thần trí thánh của chúng cũng làm được, nhưng lại có thể, cũng , sau khi ăn hết viên thiên thạch kia mới có thể mở miệng chuyện. Sao lại nghĩ tới nhỉ, những con ma thú kia vì sao đều đuổi theo , muốn ăn thịt của ?" Tô Linh Phong dừng chút, lại : " quên cho biết, ma thú ở bên trong cốc Cổ Tạp này đều biến dị, ta đoán rằng... Có thể có quan hệ với cái đầm nước mà rửa viên thiên thạch..."

      "Á..." Dạ Vi Lương chớp đôi mắt "Ý của là... có thể vì ta ăn tảng đá kia nên trở thành ma thú biến dị??"

      "Tuy ta chỉ suy đoán thôi nhưng có lẽ cũng cách chân tướng quá xa, đầm nước có thể khiến phần đông ma thú biến dị, vậy là... ma thú ăn hết thiên thạch, có lẽ chỉ biến dị đơn giản như vậy, chừng... Còn có thể tiến hóa!"

      Dạ Vi Lương nghe Tô Linh Phong suy luận suy nghĩ chút, cũng hiểu được có lý, tâm tình phiền muộn lập tức rộng mở trở nên trong sáng, hai đôi mắt hồ ly sáng long lanh, tràn đầy hy vọng: " như vậy, ta có thể tiến hóa thành ma thú đẳng cấp cao, cuối cùng có hóa thành người sao??"

      "À..." Tô Linh Phong chần chờ chút, cuối cùng thấy ánh mắt đầy mong chờ của Dạ Vi Lương, bèn khẽ gật đầu: " lý luận là như vậy đấy."

      " tốt quá! như vậy, tình của ta vẫn có hy vọng!" Dạ Vi Lương nắm tay. "Ta nhất định cố gắng tiến hóa, cố gắng biến thành người!"

      "... cố gắng lên." Tô Linh Phong thầm than, dễ lừa! Tuy phỏng đoán của nàng có chút căn cứ vàt đạo lý, nhưng phỏng đoán cũng chắc phải là mà!

      Chỉ là nàng đành lòng, nhìn thấy vẻ mặt đứa trẻ may này mờ mịt, lạc lõng, uể oải, bèn lấy suy đoán để trấn an nàng mà thôi.








      ngờ lại dễ dàng khiến cho Dạ Vi Lương xốc lại tinh thần như vậy ...

      Trong lòng đứa trẻ này tràn ngập hy vọng, thái độ đối với cuộc sống cũng luôn linh hoạt tích cực, cho dù nàng này gây cho người ta cảm giác bản thân có hơi vô tâm, có hơi khác người nhưng Tô Linh Phong vẫn hâm mộ tính cách này của nàng ấy...

      Từ trong đáy lòng, Tô Linh Phong hy vọng suy đoán nhất thời vừa rồi của nàng là chính xác, hy vọng nàng đáng này có ngày thực có thể như biến được thành người...

      " , rốt cuộc ta phải làm thế nào mới có thể mau chóng lên cấp đây?" Dạ Vi Lương bỗng nhiên nhăn cái mặt hồ ly lại, phát sầu hỏi.

      "Điều này..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật cái, điều này làm sao nàng biết được? Nàng cũng phải ma thú! Nhưng nghĩ lát, nàng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Con người có thể thông qua việc rèn luyện để nâng cao thực lực của mình, có lẽ... cũng có thể thử xem..."

      "Được! Về sau khi rèn luyện, ta nhất định cùng kề vai chiến đấu!" Dạ Vi Lương giơ nắm tay!

      Tô Linh Phong mỉm cười, "...Được."

      "Thế nhưng làm sao có thể rèn luyện suốt nhỉ? rèn luyện ta làm sao bây giờ?" Khuôn mặt tiểu hồ ly của Dạ Vi Lương lại sầu khổ, nàng bây giờ là ma thú của Tô Linh Phong, thể rời khỏi người Tô Linh Phong.

      vấn đề lớn đấy nhé! Tô Linh Phong thầm than tiếng, cho tới bây giờ nàng chưa từng kiên nhẫn với ai như vậy...

      " ma thú hệ lôi, có lẽ có thể học... À... Minh tưởng? Còn có thể tu tập linh thuật hệ lôi?"

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :