1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ma phi khó theo đuổi - Mặc Nhã (11/953)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 216: Quỷ Hồn Tiên Sinh

      "Hả! Minh Thần! Khí tức của Cự Long, hử?" Người kia hơi ngạc nhiên, đứng lên lượn lờ bay đến, " con rồng con à? Ồ! Minh Thần ôm hồn rồng con? Thế giới này thiếu chuyện lạ nhỉ!"

      "..." Lời này do hồn phách bị Minh Chủ triệu hoán ra sao nghe thế nào cũng thấy quái dị thế nhỉ?

      Tô Linh Phong dựa vào ánh sáng pháp trượng để nhìn thấy đây là hình dáng của người đàn ông, nhưng đó cũng chỉ là hình dáng thôi.

      Dù sao Tiểu Bạch cũng là linh hồn, ngoại trừ thân thể trong suốt ra còn thần thái và hình dạng mà Tô Linh Phong còn có thể nhìn thấy, còn ông ta lại là linh hồn đàn ông, thân người chỉ có thể như sương mù xám mà thôi, chỉ trừ đôi mắt kia ra...

      Đó là đôi mắt giống như đèn pha, tròng mắt mở to lúc sáng lúc tối, toát ra vẻ diêm dúa lẳng lơ, ánh nhìn quỷ dị vô cùng dọa người!

      Quỷ Hồn vốn nghiêng đầu nhìn Tô Linh Phong, bỗng nhiên quay đầu tò mò nhìn nghiêng về phía Tiểu Bạch.

      Tiểu Bạch gào ra tiếng lần nữa: "Cút , cút mau! NGAO NGAO

      , được đến gần long gia ta!"

      "..." Quỷ Hồn ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó nháy mắt lẩm bẩm: "Hả... Tính cách của con rồng này... đúng là... À..." Quỷ Hồn ngừng lại như để kiếm từ ngữ thích hợp để mô tả, cuối cùng cũng thốt ra hai từ: "Khác loại!" xong liền ôm bụng cười.

      "..." Khóe miệng Tô Linh Phong bỗng nhiên co giật, hồn kia cười nhạo Tiểu Bạch là con rồng nhát gan, là quá sức mất mặt!

      "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi cười cái gì?" Tiểu Bạch phun khí, muốn chứng tỏ bản thân mình nhát gan, sau khi phun ra mấy hơi khí thấy Quỷ Hồn kia trợn mắt, Tiểu Bạch liền sợ hãi, chưa được câu thanh minh bay vèo đến núp sau lưng Tô Linh Phong, thở ra mấy hơi thở của rồng muốn kiên trì thể ghét bỏ của mình với Quỷ Hồn.

      "Hử! Hả ha ha ha!" Thấy Tiểu Bạch co người lên chạy trốn, Quỷ Hồn kia lại cười càng sảng khoái hơn, sau đó lớn tiếng : " con rồng nhát gan!"

      Tiểu Bạch thò đầu ra, nhìn thấy Quỷ Hồn kia cười đến mức toàn thân run lẩy bẩy, nó cảm thấy mình vô dụng, tâm tình tốt nên uể oải, dúng hai chi trước che mặt kêu lên ai oán...

      Tô Linh Phong quay đầu lại, nhìn dáng vẻ chút tiền đồ của Tiểu Bạch nhíu mày, lên tiếng cắt ngang tiếng cười của Quỷ Hồn, "Tại sao các hạ lại cố ý hấp dẫn ta đến đây?"

      "Minh Thần và cùng tồn tại!" Quỷ Hồn ngừng cười, lắc đầu : "Tiểu thư đáng , vậy đúng, ràng là hấp dẫn ta đến mới đúng."

      "Ta?" Tô Linh Phong nghi hoặc lặp lại.

      "Đúng vậy, đúng là như thế, tiểu thư xinh đẹp, trước kia ta an nghỉ rồi..." Quỷ Hồn tới đây bỗng nhiên dừng lại, đưa ngón tay mình lên nhẩm tính "Bảy trăm... tám trăm... ngàn... Ấy, đúng, 2000... ?" Tính mất nửa ngày, Quỷ Hồn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhún vai, "À! Ta nhớ ta ngủ say bao nhiêu năm, có lẽ hơn nghìn năm, có lẽ hơn hai nghìn năm, có lẽ... lâu hơn!"

      "Vậy ông tỉnh lại có quan hệ gì với ta?" Tô Linh Phong ngoài miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng lại biết đáp án, chắc hẳn là vì người nàng có sức mạnh gọi là "Sức mạnh u minh".

      "Hả! Ta chỉ cảm thấy sâu trong linh hồn có cảm giác bị gọi dậy nên tỉnh lại." Quỷ Hồn xong liền đưa mắt dò xét Tô Linh Phong, dùng tai cẩn thận lắng nghe, sau đó nghi hoặc : " người khí tức rất thân thiết với ta, kỳ lạ hơn nữa là cũng phải Quỷ Hồn... Còn có sức mạnh vô cùng cường đại chăng? Chẳng lẽ là Thuật sĩ Vong linh sao?"

      Lúc mấy chữ "Thuật sĩ Vong linh" ra, cặp mắt của Quỷ Hồn bỗng nhiên mở to, sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong.

      Thuật sĩ Vong Linh? Tô Linh Phong nghe vậy giật mình, hình như trong trí nhớ nàng nghe đến cụm từ này nhưng bây giờ thể nào nhớ ra.

      Mặt Tô Linh Phong thay đổi, nàng đưa pháp trượng hỏa diễm ra bình tĩnh : "Ông nhìn nhầm rồi, ta là linh thuật sĩ hệ hỏa."

      Quỷ Hồn tiên sinh nghiêng đầu nhìn "bó đuốc" trong tay Tô Linh Phong, đôi mắt màu lục lóe lên, sờ lên cằm , "Ồ! tu luyện hệ hỏa à, hình như ta gặp nguyên tố trong người ở đâu đó rồi phải..."

      Quỷ Hồn suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ ra được là gặp loại nguyên tố hệ hỏa này ở nơi nào, nhưng loại nguyên tố hệ hỏa này ràng khiến ông có cảm giác quen thuộc mà nhỉ...

      Quen thuộc sao? Quỷ Hồn sửng sốt chút, linh hồn đều thích ánh sáng và lửa, tại sao ông lại có cảm giác vô cùng quen thuộc? Ồ! Sức mạnh Minh Thần, tại sao lại thế nhỉ?

      Quỷ Hồn tiên sinh lại đưa mũi ngửi Tô Linh Phong, sau đó ông ta bỗng nhiên cất tiếng khóc...

      Tô Linh Phong nhíu mày: "Ông khóc cái gì?"

      "Hu hu

      ~~ ta biết, khí tức người làm ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, lại đau lòng nữa, hu hu hu

      ~ ta muốn khóc..." Quỷ Hồn ngồi xổm xuống, che mặt khóc...

      Tiếng khóc của ông ta kéo theo trận cuồng phong, lá khô xung quanh bay mù mịt, tiếng khóc của ông ta hòa lẫn vào sương, theo gió bay nghe vô cùng thê lương...

      Tiểu Bạch nghe tiếng khóc của ông ta vội vàng hạ tay che mặt xuống mà cắn, trợn mắt nhìn Quỷ Hồn vừa khóc vừa trả lời kia.

      "À, thế ông cứ tiếp tục khóc , ta đây." Tô Linh Phong cảm thấy mình bị điên rồi, nửa đêm ngủ được lại chạy đến nơi hoang vu vắng ve này này nghe hồn gào khóc.

      "Ấy! Minh Thần! ! thể !" Quỷ Hồn ngừng kêu khóc, đưa tay muốn giữ lấy váy nàng, nhưng khi tay ông ta vừa chạm vào váy Tô Linh Phong lại xuyên qua...

      Tô Linh Phong dừng bước quay lại, hỏi: "Tại sao ta thể ?"

      "À! Minh Thần! Tiểu thư xinh đẹp, đương nhiên là có thể , nhưng mà, xin cho ta cùng nhé, ta muốn ở lại cái nơi kì lạ này nữa đâu..." Quỷ Hồn với Tô Linh Phong bằng giọng điệu đáng thương.

      Q.4 - Chương 217: Quỷ Hồn Tiên Sinh Muốn Gục Ngã

      "..." Quỷ Hồn muốn ở lại cái nơi quỷ quái này, vậy ông ta muốn đâu đây? Khóe miệng Tô Linh Phong thoáng co giật : "Việc ông muốn ở lại cái nơi quỷ quái này có liên quan gì tới ta? Nếu thích ở lại đây ông có thể , ta có lý do gì để mang theo ông cùng!"

      Quỷ Hồn nghe vậy vội vàng đứng lên, bay tới bay lui quanh người Tô Linh Phong, "Hả! Minh Thần, cho rằng lão đây muốn sao? Nếu như có thể lão rời từ lâu rồi, nghĩ lão thích ở nơi này yên nghỉ ngàn... ... hai ngàn... ... biết bao nhiêu năm... tên khốn kiếp kia nguyền rủa ta, phong ấn ta ở chỗ này, cho ta trở về Minh giới, cái tên chết tiệt!!!"

      "Nguyền rủa ư?"Tô Linh Phong chớp mi, sau đó lại cười nỗi đau kẻ khác mà tiếp: "Là kẻ thù của ông làm ra sao? Đúng là quá ác độc." thể trách nàng có lương tâm được, ai bảo tên kia dám cười nhạo Tiểu Bạch, nó là thú cưng của nàng, mà thú cưng của nàng chỉ có nàng mới có thể bắt nạt bọn chúng!

      Việc nguyền rủa người sau khi chết thể trở về Minh Giới, thể chuyển sinh, mấy ngàn năm bị buộc phải ở đây, linh hồn được nghỉ ngơi quả là rất độc ác, biết khi còn sống con này đắc tội với người nào...

      "Kẻ thù? Ừ! Là kẻ thù đó! Có lẽ cũng phải kẻ thù của ta, mà ! Nhất định nhất định là kẻ thù của ta..."

      Tô Linh Phong nghe lời đó thấy hơi kỳ lạ: "Ông biết là ai nguyền rủa ông sao?"

      "Hả! phải là biết, mà ta chỉ là... Chỉ là..." Quỷ Hồn buồn rầu gãi đầu, "Trước kia có thể là ta biết kẻ đó là ai đó, nhưng bây giờ ta nhớ ra kẻ đó... Ta thể nhớ ..."

      " nhớ à?" Kẻ thù mấy nghìn năm mà cũng có thể quên được ư? Tô Linh Phong suy nghĩ chút rồi thăm dò: "Vậy ông còn nhớ được cái gì?"

      "Nhớ được cái gì à?" Quỷ Hồn ngẩn người, có chút mơ hồ đáp: "Ta nhớ, ta còn chả nhớ gì về bản thân!"

      "..." Tên này diễn kịch sao? Tô Linh Phong vỗ trán, chỉ về phía mấy nấm mồ sau lưng Quỷ Hồn rồi hỏi: "Đó là mộ của ông sao?"

      "Hả! Minh Thần!" Quỷ Hồn quay đầu lại nhìn mấy cái nấm mồ cũ nát lắc đầu " ! Đó phải là mộ của ta..."

      " phải của ông ư? Vậy tại sao ông lại ở chỗ này? Trong đó là ai?"

      "Bọn họ à? Bọn họ là ai à? À! Có lẽ đó từng là huynh đệ của ta... Cũng có thể là người khác..." Quỷ Hồn tiếp tục bay qua bay lại, buồn rầu lẩm bẩm: "Thế nhưng tại sao ta lại ở đây nhỉ? Hừ! Tên khốn kia vì sao lại giam giữ ta ở chỗ này?..."

      Tô Linh Phong liếc mắt, hỏi thêm: "Vậy ông còn nhớ ông là ai ?"

      "Hả! Vấn đề này khó có thể trả lời, Minh thần vĩ đại! Ta là ai, ta tên là gì? Vì sao ta nhớ! Ta muốn chết quá ..."

      Tiểu Bạch khóc cũng ngừng lại, nó trợn mắt nhìn tên Quỷ Hồn kia, thấy hơi đồng tình với ông ta! đáng thương mà, đến mình là ai cũng biết...

      Tiểu Bạch đột nhiên cảm giác khí tức người Quỷ Hồn cũng đáng sợ như trong tưởng tượng nữa, ông ta cũng chỉ là kẻ mất trí nhớ đáng thương mà thôi.

      "Tiểu Bạch, chúng ta thôi." Tô Linh Phong quay người về phía Tiểu Bạch . Lúc đầu nàng còn muốn moi ra chút thông tin từ Quỷ Hồn này, bây giờ xem ra...

      Chắc là có hy vọng gì rồi, ngay đến mình là ai cũng biết, ông ta chẳng có ích gì với nàng.

      "Ấy! Minh Thần! Tiểu thư xinh đẹp ơi, van xin hãy mang ta cùng" Quỷ Hồn bay nhanh tới trước mặt Tô Linh Phong, muốn ngăn nàng lại.

      " phải là ông trúng lời nguyền nên thể rời khỏi đây sao? Ta lại biết giải lời nguyền đó, sao có thể mang ông được?" Tô Linh Phong dừng bước lần nữa, nhàn nhạt hỏi.

      Trong chớp mắt, trong đầu nàng bỗng nhiên nảy ra ý nghĩa: nếu như mang Quỷ Hồn này rời khỏi đây, nàng cũng ảnh hưởng gì, cũng phải là có lợi. Dù sao Tiểu Bạch sớm muộn gì cũng khôi phục được thân thể, nếu như có Quỷ Hồn này theo cùng, có thể nhờ thay Tiểu Bạch tìm được nguyên thạch tốt.

      "À! Rất đơn giản, rất đơn giản, chỉ cần..." Quỷ Hồn đến đây bỗng nhiên dừng lại, nhìn pháp trượng hỏa diễm trong tay Tô Linh Phong có hơi chắc chắn lắm mà tiếp: "Chỉ cần... là thuật sĩ Vong linh..."

      Ông có thể cảm giác được trong thân thể bé này có sức mạnh thần bí chưa thức tỉnh, ông tin tưởng rằng, nếu sức mạnh này thức tỉnh có thể giúp ông giải được lời nguyền, chỉ là... bây giờ ông xác định được có phải nàng là thuật sĩ Vong Linh hay ?
      Vì sao ông ta cảm nhận được người nàng có khí tức của Quỷ Hồn nhưng khi để ý kĩ lại thấy giống, nếu nàng là thuật sĩ Vong linh, vậy tại sao nàng lại sử dụng linh thuật hệ hỏa? Ông chưa từng nghe có thể song tu hai loại linh thuật này! Còn có... nàng ta ràng là linh thuật sĩ nhưng người lại khí lực vô cùng mạnh mẽ có thể luận võ?

      Chẳng lẽ nàng ta luyện song tu Linh Vũ? Nhưng nếu luyện song tu Linh Vũ lại có thể luyện linh thuật và võ kỹ đến mức mạnh mẽ như vậy sao?! đúng! Linh thuật đấu khí của nàng ta còn chưa có cấp bậc cao. Nhưng sao ông ta có cảm giác đấu khí người nàng lại vô cùng mạnh mẽ, có lẽ đó chỉ là tiềm năng...

      người ràng có tiềm năng nhưng phải Ma tộc, Thần Tộc hay Long tộc! thể tưởng tượng nổi!

      Quỷ Hồn vò đầu, suy nghĩ chuyện xảy ra với này nữa, nhưng nếu có tia hi vọng tự do ông ta cố gắng giữ lấy mà bỏ qua nó, phải thử mới được...

      Tô Linh Phong đưa "bó đuốc" trong tay ra : "Ông chắc chắn ta là thuật sĩ Vong Linh? Chắc chắn ta có khả năng giúp ông? Giúp ông ta có lợi gì?"

      "Chúng ta... ngại cứ thử xem... Về phần câu sau..."

      Giọng của Quỷ Hồn bỗng nhiên trở nên mị hoặc mang theo ma lực hấp dẫn xuyên qua tai Tô Linh Phong.

      Cặp mắt xanh bỗng nhiên lóe đỏ đầy vẻ quyến rũ!

      Đối mặt với đôi mắt đó, Tô Linh Phong cảm giác như mình rơi vào đầm lầy mà cách nào thoát ra thoát ra được.

      Lúc này, Tiểu Bạch cuối cùng cũng phát bình thường này, vội vàng kêu ra tiếng: " được! Chủ nhân, nên nhìn vào ánh mắt của ông ta!"

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 218: Linh Thuật Đột Phá, Thăng Liền Ba Cấp!

      Nhưng Tiểu Bạch nhắc chậm bước, khi ánh mắt của Tô Linh Phong giao nhau với ánh mắt của quỷ hồn thể rời .

      Tiểu Bạch lo lắng bay quanh, phun khí xung quanh Tô Linh Phong, hi vọng hơi thở yếu ớt của mình có thể thức tỉnh Tô Linh Phong, nhưng đáng tiếc dù nó cố gắng thế nào Tô Linh Phong vẫn có phản ứng gì.

      "Đồ quỷ hồn chết tiệt nhà ông, rốt cuộc là ông muốn làm gì hả?!" Lúc này Tiểu Bạch cũng chẳng quan tâm đến khí tức của quỷ hồn nữa mà vỗ cánh bay về phía hồn ma.

      Quỷ Hồn lại thèm liếc mắt để ý đến Tiểu Bạch, Tiểu Bạch giơ móng vuốt đến chỗ ông ta nhưng lại xuyên qua người ông ta...

      "Ngao ngao

      " Tiểu Bạch phục lại quay đầu xuyên qua bóng người kia lần nữa.

      Quỷ hồn khinh thường bĩu môi. Lúc vừa đến đây, ông ta để ý con rồng chỉ là linh hồn này, thằng nhóc này ràng là giả chết khiến hồn bay ra khỏi cơ thể, mà ông ta cũng giống như Tiểu Bạch.

      Nếu Tiểu Bạch phải là hồn có thể miễn cưỡng chạm được vào người ông ta, nhưng hồn Tiểu Bạch lìa khỏi xác nên điều này là thể. Vì thế, ông ta cũng sợ Tiểu Bạch quấy nhiễu chuyện tốt của mình.

      "Này! quý, hãy đọc "khế ước vong linh" theo ta... Minh thần! con là người trung thành nhất, xin người ban cho con "thần lực của khế ước"..."

      Quỷ Hồn lẩm bẩm đống chú ngữ khó hiểu, Tô Linh Phong lại đọc theo chú ngữ của Quỷ Hồn, dường như nàng còn bị mê hoặc của Quỷ Hồn làm ảnh hưởng...

      Quả lúc này, đầu óc củaTô Linh Phong cũng bị mê hoặc, chỉ có điều cơ thể nàng lại bị sức mạnh nào đó khống chế và nàng cũng muốn xem hồn ma này tính làm gì, bởi vậy liền cực kỳ phối hợp diễn trò cùng ông ta. Nàng cảm thấy sức mạnh thần bí đó phải của Quỷ Hồn mà là xuất phát từ trong chính thể của nàng, có lẽ đây phải chuyện xấu, nên cơ thể nàng cũng bài xích mà lại tiếp nhận...

      Khi Quỷ Hồn niệm xong đống chú ngữ, ông ta cảm thấy có liên kết mỏng manh được hình thành giữa linh hồn mình và Tô Linh Phong nhàng thở ra hơi, cong khóe môi. là tốt! Nàng ta quả nhiên là thuật sĩ Vong Linh!

      Nhưng ông ta vẫn tại sao thuật sĩ Vong Linh lại biết sử dụng linh thuật hệ hỏa, có điều đó cũng phải vấn đề quan trọng. Ông ta chỉ biết bản thân muốn được tự do!

      Chỉ cần đợi nàng ta kết ấn xong là hoàn thành khế ước vong linh ông ta thoát khỏi cái nơi quái quỷ này.

      Nhưng đúng lúc này, Tô Linh Phong bỗng nhiên giơ tay về phía Quỷ Hồn. Lúc ấy, chỉ thấy trong lòng bàn tay của nàng có kết ấn màu xanh lam ngày càng sáng lên, ấn ký đó như muốn bay lên khiến lòng bàn tay của Tô Linh Phong chấn động, ánh sáng màu xanh phát ra càng mạnh mẽ...

      "Hả! ! Tại sao lại như vậy?!" Khi Quỷ Hồn thấy ấn ký trong lòng bàn tay Tô Linh Phong đôi mắt trợn đến suýt rớt ra, kinh hãi thét to: "Chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao nàng ta lại đảo lộn được khế ước của ta? Minh Thần ơi! Rốt cục ta làm sai ở chỗ nào??"

      Ông ta dạy cho nàng chú ngữ của khế ước vong linh, chính xác hơn là khế ước chủ tớ mà trong đó, ông là chủ, nàng ta là người bị sai khiến, vậy tại sao bây giờ khế ước lại đảo ngược khiến ông ta làm nô bộc còn nàng ta lại làm chủ???!

      Ôi trời! Thứ ông ta muốn là tự do cơ mà~ ông ta muốn tự do khắp mọi nơi, phải là làm người giúp việc cho kẻ khác... Ông ta muốn chết quách cho rồi...

      Vì khế ước sắp hoàn thành nên Quỷ Hồn cách nào phản kháng lại được, ông ta rơi vào bi kịch rồi...

      Ấn ký sau hồi phát ra ánh sáng chói mắt hắt lên người Quỷ Hồn đứng phía đối diện lóe lên trong bầu trời đêm rồi biến mất!

      Tiểu Bạch bị tình huống xảy ra bên này làm hoảng sợ đến ngây người, cơ thể của nó trung cứ cứng đờ, ngây ra nhìn cảnh này từ đầu đến cuối.

      Quỷ Hồn cảm thấy ông ta thể kháng cự được khế ước xâm nhập vào linh hồn mình nữa, chỗ sâu thẳm nhất trong linh hồn ông ta sinh ra cảm giác lạ lẫm mà trước nay chưa từng cảm nhận được.

      Loại khế ước mới được lập ra này mang theo sức mạnh khiến ông ta thể nào thở nổi, cơ thể rã rời nằm rạp xuống đất, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó.

      Cùng lúc đó, Tô Linh Phong cũng cảm nhận được nguồn sức mạnh của Quỷ Hồn thông qua khế ước tiến vào cơ thể nàng, sức mạnh to lớn này khiến nàng thể khống chế được, nàng ngã xuống đất vì đau đớn...

      Tiểu Bạch hết nhìn về phía Quỷ Hồn đau khổ giãy giụa, ngồi co quắp mặt đất thở hổn hển, lại nhìn sang Tô Linh Phong hơi sửng sốt, nó "NGAO" tiếng rồi nhanh chóng chạy đến chỗ nàng kêu to: "Chủ nhân! Chủ nhân! Chủ nhân, sao chứ? bị sao vậy??"

      Tô Linh Phong nghe được tiếng hét của Tiểu Bạch hơi đau đầu, mệt mỏi nhìn Tiểu Bạch được mấy chữ: "Câm miệng ngay! được gào nữa!"

      Tiểu Bạch nghe Tô Linh Phong quát tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời mà ngậm miệng lại ngồi cạnh Tô Linh Phong.

      Tô Linh Phong nhìn tên nhóc Tiểu Bạch, trong lòng lại cảm thấy ấm áp nên nhàng an ủi nó: "Yên tâm , ta sao đâu."

      Bây giờ cơ thể nàng hấp thu năng lượng kia khiến cho toàn thân mất hết sức lực nên chỉ có thể ngồi đây, chờ cơ thể khôi phục lại.

      Hơn nữa, nàng còn kinh ngạc phát ra linh thuật của nàng đột phá, thăng cấp rồi, lại còn nhảy lên cấp năm, từ linh thuật sĩ trung cấp nhảy lên linh thuật sĩ cao cấp!

      Linh thuật mà có thể thăng cấp sao? Hơn nữa còn có thể thăng cấp nhanh như vậy! Quả thực là thần tốc mà...

      Ánh mắt Tô Linh Phong rơi vào dấu ấn của khế ước vong linh người. Ký khế ước vong linh có thể nhảy liền ba cấp! Xem sức mạnh của người này chắc hẳn khi còn sống có thể là nhân vật có tiếng tăm đây!

      Chỉ là, lúc nàng kí khế ước cùng Đoàn Tử, Tiểu Bạch cũng xảy xa tình huống thăng cấp, vậy vì sao lần ký khế ước này lại khác thường như vậy?

      Có thể là do khế ước vong linh cùng khế ước ma sủng có khác biệt hay ? Hay bởi vì sức mạnh U Minh trong người nàng chỉ có tác dụng với hồn ma? Vậy linh hồn Tiểu Bạch và Quỷ Hồn có điểm gì bất đồng?

      Tô Linh Phong nghĩ ra.

      "Hả! Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?? Đau đớn quá, ôi, Hu hu.... uuu..." Quỷ Hồn nằm lăn lộn mặt đất gào khóc, cùng lúc đó, cơ thể ông ta dần có thay đổi...

      Q.4 - Chương 219: Ngày Bi Kịch Của Vong Linh Kỵ Sĩ

      Pháp trượng tay Tô Linh Phong tắt vào lúc nàng ngã xuống, nhưng giờ phút này, bầu trời mây đen tản ra ánh trăng sáng, vài ngôi sao lấp lánh, khí ngưng trọng lúc trước hoàn toàn biến mất, nấm mồ hoang cũng còn đáng sợ nữa.

      Thị lực Tô Linh Phong rất tốt, ban đêm mắt nàng cũng nhìn thấy rất , nàng đưa mắt sang nhìn hồn ma bên kia, bóng đen u xung quanh dần tản . Thân thể được ánh trăng chiếu xuống: tóc vàng vô cùng đẹp, trang phục người là kỵ sĩ rồng...

      Kỵ sĩ rồng? Tô Linh Phong kinh ngạc nhíu mày, khi người này còn sống là Kỵ sĩ rồng!

      chỉ được hai chữ "Minh Thần" rồi biết gì nữa, lúc nãy niệm chú của khế ước vong linh vô cùng thuần thục, nàng còn tưởng là thuật sĩ vong linh...

      Lúc long tộc biến mất từ lúc mấy ngàn năm trước Kỵ sĩ rồng cũng biến mất theo. Về trang phục của kỵ sĩ rồng, nàng cũng chỉ nhìn thấy trong mấy cuốn sách cổ mà thôi.

      Người này rốt cuộc là ai? chết được bao nhiêu lâu?

      Tiểu Bạch thấy Tô Linh Phong nhìn chớp mắt về phía đối diện, khỏi tò mò quay sang, nó vừa nhìn sang liền chấn động cùng kinh ngạc!

      Ông trời...ơ...i! Có phải nó hoa mắt ?? Nó nhìn thấy hồn ma kỵ sĩ rồng NGAO...OOO

      khó trách nó sinh ra cảm giác sợ sệt, áp bức, ra lúc còn sống từng kí khế ước với cự long! con rồng vô cùng mạnh!

      Ôi trời... ít ra bây giờ người này chỉ là quỷ hồn, còn sót lại chút khí tức nên nó mới cảm nhận được...

      Tiểu Bạch nắm tay! Đợi nó khôi phục lại thân thể, nó cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ như vậy.

      lúc sau, Quỷ hồn mới dừng động tác lăn lộn mặt đất, chỉ nằm đất run run, tiếng kêu gào lúc nãy cũng chuyển sang rên rỉ.

      "Này! Ngươi vẫn còn sống chứ?" Tô Linh Phong hỏi.

      "..." Hồn ma kỵ sĩ Rồng im lặng trầm mặc lát, về sau tức giận : "Minh Thần! Ông đây chết từ mấy ngàn năm trước rồi!"

      "..." Cũng đúng, Tô Linh Phong gật đầu, người này vốn dĩ chỉ là hồn ma, có khả năng chết thêm lần nữa, trừ phi hồn phi phách tán.

      ngờ phương pháp giúp giải trừ bùa chú người lại là kí khế ước, nàng còn nghĩ nếu giúp rời khỏi đây nhờ giúp đỡ nàng tìm kiếm nguyên thạch tốt! Bây giờ xem ra cần phí nước miếng rồi.

      Người này cũng chẳng có ý tốt, muốn lừa gạt nàng, bắt nàng làm tôi tớ của ! Cũng may sức mạnh "Sức mạnh U Minh" trong người nàng lại đảo lộn khế ước.

      Ngược lại, bây giờ trở thành tôi tớ của nàng, nàng vô cùng thỏa mãn.

      "Ta đặt tên cho ngươi." Tô Linh Phong nhàn nhạt .

      Quỷ hồn nghe vậy liền dựng thẳng lỗ tai lên hỏi "Hả! Đặt tên? Tên là gì?"

      Tô Linh Phong nghĩ nghĩ, rồi : "Gọi ngươi là Tiểu Quỷ, thế nào?"

      "Hừ! Ngươi mới tiểu quỷ!" Quỷ hồn nổi cáu, dùng hết sức còn lại đứng bật dậy, nhảy đến trước mặt Tô Linh Phong, hừ mũi quát: "Cả nhà các ngươi mới là tiểu quỷ!"

      đùa cái gì vậy, có thể bằng tuổi tổ tông của nhà nàng, lại còn bị tiểu nhóc con này gọi là tiểu quỷ? thể chấp nhận nổi!

      Lúc nãy vì nằm rạp mạt đất nhìn mặt, chỉ thấy được y phục cùng cách ăn mặc và thấy trâm cài lên tóc vàng. Giờ phút này nhìn chính diện mới thấy khuôn mặt và tướng mạo của .

      tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh ràng theo kiểu phương tây, ngũ quan tinh tế, khắp người tỏa ra vẻ tiêu sái, là mỹ nam, đáng tiếc đôi mắt màu xanh lá, tản ra ánh sáng u khiến mang vẻ liều lĩnh bướng bỉnh thêm vài phần diêm dúa lẳng lơ mị hoặc...

      Tô Linh Phong để ý chút nào đến dáng vẻ nổi điên của người này, ra nàng đặt cho cái tên này cũng dễ nghe, nổi điên do phần lúc nãy ký khế ước bỗng nhiên trở thành đầy tớ của nàng, dù sao cũng vô cùng phiền muộn, muốn phát tiết.

      Bây giờ nàng tạm thời còn khí lực để dạy dỗ cái tên quỷ hồn này nên bình tĩnh : "Là do ngươi nhớ tên của mình, thế ngươi bảo về sau ta gọi ngươi như thế nào?"

      "Hừ! Hừ hừ hừ! Hừ hừ!" Tâm tình hồn ma cực kỳ tốt, hừ mũi liên tục: "Ta cũng đâu có xấu, lại là linh hồn mạnh mẽ nên đương nhiên muốn có cái tên dễ nghe chút, có khí thế chút!"

      Tiểu Bạch ngồi cạnh Tô Linh Phong ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt vẻ mặt khờ dại hỏi: "Ông bị nghẹt mũi sao?"
      "Hừ, chủ nào tớ nấy!" Quỷ Hồn dùng tròng mắt liếc Tiểu Bạch, "Lão tử thèm so đo chấp nhặt với tên rồng thối như ngươi!"

      "Thôi !" Tiểu Bạch bĩu môi, "Long gia đây mới so đo chấp nhặt với lão già biến thái như ngươi."

      "Ngươi ai là lão già biến thái!" Vong Linh nổi giận.

      "Ta noi ngươi là Lão già biến thái!" Tiểu Bạch lập tức tiếp lời.

      "Hả! Hả!! Ngươi... Ngươi là con rồng thối..." Quỷ Hồn chỉ tay vào mũi Tiểu Bạch, mắng lại vô cùng bực mình.

      "Tất cả im lặng cho ta!" Tô Linh Phong quát lớn, lại quay sang với Quỷ Hồn: "Về sau ta gọi ngươi là Quỷ Mị."

      So với tên "Tiểu quỷ" tên này dễ nghe hơn chút, nhưng vẫn đủ bá khí! Quỷ Hồn hài lòng, "Nghĩ kỹ , nghĩ kỹ , đổi tên khác, đổi tên khác!"

      "Ngươi nhiều lời quá, ta gọi tên này!" Tô Linh Phong đáp, còn lâu nàng mới lãng phí tế bào não.

      Ký khế ước chủ tớ xong có cách nào kháng cự lời chủ nhân, Quỷ Hồn có cảm giác mình rơi vào bi kịch, "Ôi! Trời đất ơi! Sao ta lại đáng thương vậy, ông trời hãy để ta chết thêm lần nữa ..."

      "..." Tô Linh Phong cũng rất phiền muộn, nàng ký loại khế ước này mới gọi là bình thường đây này...

      Tô Linh Phong muốn để ý đến tên khóc lóc thảm thiết kia nữa, nhắm mắt lại điều tức thân thể để còn quay lại trại nữa.

      Nàng được khoảng thời gian rồi, đoán chừng lúc nữa mà nàng chưa quay về Tá Dịch sốt ruột, chừng mọi người thức dậy chia nhau tìm rồi... Bỗng nhiên nàng cảm thấy phía trước có người đến, hơi thở quen thuộc, nàng liền mở mắt...

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 220: Cô Bé À, Cậu Ta Là Tình Lang Của Cô À?

      Mặc Vấn Trần đến đây bằng đường hầm gian. Vừa nhìn thấy Tô Linh Phong ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, liền vội vàng ngồi xuống kéo Tô Linh Phong dựa vào ngực, lo lắng hỏi: "Phong nhi, nàng làm sao vậy? thoải mái chỗ nào sao?"

      " phải." Tô Linh Phong nhàng lắc đầu, yên lòng dựa vào người Mặc Vấn Trần.

      "Có chuyện gì xảy ra vậy?" Mặc Vấn Trần nhíu mày hỏi, đưa mắt đánh giá xung quanh, cảnh giác liếc về phía Quỷ Hồn.

      Quỷ Hồn dùng phép thân giống như Tiểu Bạch nên Mặc Vấn Trần có thể nhìn thấy , vừa nhìn thấy hồn ma mang trang phục của kỵ sĩ rồng cổ, khỏi kinh ngạc khẽ động mi.

      Vong hồn của kỵ sĩ rồng? Tô Linh Phong cảm nhận được có điểm khác thường nên mới chạy đến đây sao? Tại sao nàng sắc mặt nàng tốt như vậy, lại mệt mỏi như vậy, phải vong hồn thể gây thương tổn đến nàng vì trong người nàng có sức mạnh U minh sao?

      đúng! Tuy cơ thể Tô Linh Phong nhìn có vẻ suy yếu nhưng có cảm giác được sức mạnh của nàng ngừng tăng, giống như là vừa tiếp nhận được sức mạnh to lớn nào đó, có vẻ như thân thể nàng hấp thu sức mạnh đó...

      Sức mạnh trong người Tô Linh Phong khiến vô cùng kinh ngạc, nàng vừa được bao lâu, rốt cục trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì? Liệu có quan hệ gì với hồn ma đứng kia ?

      " có gì, yên tâm , ta sao." Tô Linh Phong dựa người Mặc Vấn Trần muốn nhúc nhích người, miễn cưỡng trả lời.

      Mặc Vấn Trần đưa ánh mắt dò xét Quỷ Hồn, cùng lúc đó cái người vừa bị Tô Linh Phong đặt tên là "Quỷ Mị" cũng đưa ánh mắt đánh giá Mặc Vấn Trần.

      A! nam nhân còn trẻ tuổi còn đẹp hơn với !

      A! nam nhân biết sử dụng gian linh thuật!

      A! người có sức mạnh có thể hô phong hoán vũ!

      A! còn cảm nhận được người này có luồng khí tức của ma tộc, người lai ma tộc sao?

      A! còn ôm tiểu nha đầu kia nữa!!!

      "Này! Tiểu nha đầu, là người trong mộng của sao?" Hồn ma tên Quỷ Mị bày ra cái vẻ mặt buôn chuyện hào hứng hỏi. Chậc chậc~~ nhìn ra, tiểu nha đầu luôn cau có này tuổi còn thế có người trong mộng nhỉ! thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được...

      Mặc Vấn Trần nghe lời Quỷ Mị , hảo cảm dành cho ta lập tức tăng lên, rất muốn gật đầu thừa nhận là người trong mộng của nàng lại chỉ sợ Tô Linh Phong muốn đồng ý thôi...

      "Lắm miệng!" Tô Linh Phong mặt lạnh , quát Quỷ Mị.

      "A! nhàng với ta chút được sao? Hứ!" Quỷ Mị trợn mắt nhìn Tô Linh Phong, quay sang nhìn Mặc Vấn Trần bằng ánh mắt đồng tình hỏi, "Ôi! Trời đất ơi. Cậu tên là gì?"

      "Mặc Vấn Trần, biết huynh đệ xưng hô thế nào?" Mặc Vấn Trần lại hỏi.

      tìm được Tô Linh Phong, phát nàng có việc gì, hơn nữa còn như gặp được kì ngộ gì đó, tảng đá trong lòng Mặc Vấn Trần cũng được gỡ bỏ. Giờ phút này tâm tình của coi như tệ, nhìn bề ngoài hồn ma này cũng có ác ý, Mặc Vấn Trần nhìn ta cũng thuận mắt hơn chút.

      "Hả! Ta... Ta tên..." Quỷ Hồn khẽ bối rối nhưng cũng chỉ đành rũ mắt buồn rầu : "Ta tên là Quỷ Mị..."

      "Quỷ Mị?" Mặc Vấn Trần sửng sốt, khóe mắt lên ý cười : "Rất đặc biệt, cái tên rất hợp với huynh."

      " nhớ tên mình là gì, cái tên này là ta thuận miệng đặt cho ." Tô Linh Phong nhìn Mặc Vấn Trần giải thích.

      "A? Là do nàng đặt cho sao??" Mặc Vấn Trần nhíu mày "Tên rất hay!"

      "Ừ." Tô Linh Phong liếc nhìn Quỷ Mị, khóe miệng cố ý cong lên, khuôn mặt tỏ vẻ xấu xa : " bây giờ là tôi tớ của ta."

      Tô Linh Phong vừa xong, thỏa mãn đứng tại chỗ nhìn tên hồn ma kia ngồi xuống giật tóc, đấm ngực, đập đầu xuống đất khóc lóc: "Ôi! Trời đất quỷ thần ơi, vì sao ta lại trở thành tôi tớ, cuộc sống sau này của ta phải làm sao? Ta muốn sống nữa..."

      "Ngươi vốn dĩ chết rồi mà." Tô Linh Phong mặt biểu tình : " hồn ma lại còn muốn chuyện sống chết?"

      "Hả! Hu hu! Đêm nay là bi kịch của ta..." Quỷ Mị phát ra rằng chủ nhân mới của người có thù tất báo, thế còn nhớ lâu thù dai, cuộc sống sau này của ta chắn chắn thể vui vẻ nổi rồi...

      Tiểu Bạch cắn móng vuốt khôi phục lại tâm trạng, tập trung tinh thần dùng chủ sủng câu thông an ủi Quỷ Mị: "Bình tĩnh mà, lâu rồi quen thôi." Ừ, ngữ khí có vẻ như là đồng bệnh tương liên.

      Bây giờ Quỷ Mị ký khế ước với Tô Linh Phong nên tất nhiên có thể nghe được lời Tiểu Bạch . Quen rồi? Hừ! Con rồng đó cũng thường xuyên bị tiểu nha đầu này bắt nạt! muốn chết thêm lần nữa...
      Bình thường Mặc Vấn Trần được lĩnh giáo công phu của Tô Linh Phong ít lần, lần này nhìn thấy dáng vẻ sầu não đau lòng của Quỷ Hồn làm vô cùng thoải mái. Nhưng tên này là tôi tớ của Tô Linh Phong, nghĩ đến ta theo nàng rời, trong lòng lại thể vui nổi...

      Tâm tình của Mặc Vấn Trần lúc trước tệ lắm bây giờ lại ảo não...

      "Chúng ta rời khỏi đây ! Tá Dịch, Nguyệt Quang rất lo lắng cho nàng." Mặc Vấn Trần thở dài ôm Tô Linh Phong ngược lại hướng lúc Tô Linh Phong đến.

      muốn dùng gian linh thuật để trở về, chỉ muốn được ôm nàng chút thôi ...

      Tiểu Bạch cũng bay theo bên cạnh Tô Linh Phong, lại quay đầu nhìn Quỷ Hồn ôm khóc lóc thảm thiết kia, hét to, "Này! nhanh lên, ông còn muốn tiếp tục ở lại cái chỗ quái quỷ này hay sao?"

      "Hic! Ta muốn sống ở đây nữa..." Quỷ Mị lững lờ bay theo.

      "Linh thuật của ta đột phá lên cấp năm rồi, vừa ký khế ước xong liền đột phá." Tô Linh Phong dựa vào người Mặc Vấn Trần mà .

      Mặc Vấn Trần nghe xong lập tức giật mình, ngạc nhiên hồi lâ, mới lên tiếng: "Phong nhi, chúc mừng nàng!"

      Lúc nãy, mơ hồ có cảm giác Tô Linh Phong lại đột phá linh thuật, lại ngờ nàng nhảy liền ba cấp, điều này thực là vui mừng quá lớn rồi!

      Cẩn thận nghĩ lại, bỗng chốc rùng mình, toàn thân toát mồ hôi lạnh! Khó trách! Nàng tiếp nhận sức mạnh lớn như vậy quả rất nguy hiểm, nếu như trong lúc nàng hấp thụ sức mạnh đó mà đủ sức chịu đựng cùng nhẫn nại sức mạnh đó có thể phá hủy hết tất cả linh thuật và sức mạnh lúc trước của nàng.

      dám lại nghĩ tiếp, cánh tay ôm Tô Linh Phong chặt như muốn xác định nàng vẫn ở bên cạnh : "Về sau được tùy tiện ký khế ước Quỷ Hồn nữa!"

      Tô Linh Phong biết lo lắng cái gì, chính nàng cũng hiểu được tình cảnh vừa rồi rất nguy hiểm, gật đầu : "Ừ, ta biết rồi, về sau ta chú ý." Dừng lại chút, nàng lại sang chuyện khác: "Sao huynh biết ta ở chỗ đó?"

      "Vì chiếc nhẫn tay nàng..."

      Q.4 - Chương 221: Nhìn Ai Cũng Không Vừa Mắt!

      "Nhẫn à?" Tô Linh Phong nhướn mày nhìn chiếc nhẫn được làm từ bảo thạch mang phong cách cổ xưa huyền bí mà Mặc Vấn Trần đưa cho nàng vào buổi tối hôm sinh nhật 14 tuổi.

      "Ta có thể cảm nhận được khí tức của mẫu thân ta trong chiếc nhẫn này." Mặc Vấn Trần .

      " ra huynh cho ta chiếc nhẫn này chính là vì để người ta có khí tức giúp huynh xác định vị trí của ta?" Tô Linh Phong nhướn mày.

      "Khí tức giúp xác định vị trí?" Mặc Vấn Trần hơi sửng sốt rồi cười : "Cách gọi này có vẻ đáng cho lắm nhưng mà nàng đừng hiểu lầm, ta tặng cho nàng cũng phải vì muốn theo dõi nàng, mà là...."

      "Mà là cái gì?" Tô Linh Phong truy hỏi.

      Mặc Vấn Trần xấu hổ cười cười rồi tiếp: "Đây là lễ vật mà mẫu thân ta đưa cho con dâu tương lai."

      Mặt Tô Linh Phong hơi nóng lên, trừng mắt nhìn Mặc Vấn Trần, "Ai là con dâu tương lai chứ! biết xấu hổ!" Chẳng qua, nàng cũng mặt đỏ tía tai mà tháo chiếc nhẫn ra, bởi vì trước đây nàng từng thử làm vậy nhưng khi mang chiếc nhẫn này vào, nàng dường như cảm thấy nắm tay nàng, kéo mãi bỏ ra được.

      " chứng minh rằng nàng chính là con dâu mà mẫu thân ta nhìn trúng, nàng xem, chiếc nhẫn đeo tay nàng phải rất vừa sao?" Mặc Vấn Trần cười tủm tỉm .

      Mặt Tô Linh Phong trắng bệch còn chút máu liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần, trong lòng có hơi xác định: phải như thế chứ...

      Mặc Vấn Trần thấy khuôn mặt nhắn của Tô Linh Phong đỏ lên, vẻ mặt tựa như có chút ngây thơ, đáng cực kỳ, nhịn được hôn cái lên khuôn mặt nàng.

      Tô Linh Phong tức giận trừng mắt nhìn Mặc Vấn Trần. Hừ! Người này lại dám "đánh lén" lúc nàng để ý!

      "Ôi! Ôi ôi! Ta vừa nhìn thấy cái gì thế này!" Hồn ma nào đó lượn lờ ở trung lên tiếng rồi bỗng nhiên la lên: "Hôn ! Hôn ! Ôi! Đồng mông quạnh, ban đêm trăng thanh gió mát, quả nhiên là hoàn cảnh tốt để đương!"

      Sao nàng lại có kẻ phiền phức như thế này ở bên cạnh chứ! Tô Linh Phong vung tay ném Quỷ Mị vào trong gian ma sủng "Ông để cho ta yên tĩnh !"

      Ừ... Nàng hoàn toàn thừa nhận là mình thẹn quá hóa giận, chỉ đơn giản là nàng muốn lỗ tai được yên tĩnh lát...

      Quỷ Mị vào trong gian ma sủng nhưng náo loạn ầm ĩ đòi Tô Linh Phong thả ra mà lại tò mò đánh giá khung cảnh xung quanh, bởi vì những con người bình thường thể vào được ma sủng gian này.

      Khi ông ta trông thấy Đoàn Tử nằm ngủ nước miếng chảy ròng ròng liền kêu lên: "Ôi! Minh Thần, ta nhìn thấy cái gì thế này? con thú luân hồi? con thú luân hồi!? là thú vị mà..."

      Đoàn Tử bị tiếng kêu của Quỷ Mị đánh thức, dùng hai bàn tay béo mập dụi dụi mắt, nhìn Quỷ Mị mơ màng : "Ông là ai? Là ma sủng mới mà mẹ ta bắt sao?" lút sau khi thấy hình dạng của Quỷ Mị, Đoàn Tử mút ngón tay, "Ơ? Ông đâu phải ma sủng? Ông là hồn ma à?"

      "Ôi! Ta là người vĩ đại.... À...." Quỷ Mị gãi gãi đầu, cuối cùng ủ rũ : "Ta gọi là Quỷ Mị, làm quen chút nào, cậu nhóc..."

      "Ra là vậy, chào ông, ta là Đoàn Tử."

      "Chủ nhân! Ta muốn vào ma sủng gian, ta muốn vào gian ma sủng!" Ở bên ngoài, Tiểu Bạch nóng nảy vỗ cánh bay bên cạnh Tô Linh Phong, cái lão già chết tiệt kia lại dám làm quen với Đoàn Tử, cũng có thể Đoàn Tử quá ngu ngốc nên mới để cho kẻ giảo hoạt kia lợi dụng...

      Tô Linh Phong rất sảng khoái thỏa mãn tâm nguyện của Tiểu Bạch mà ném nó vào trong gian ma sủng, để cho ba tên kia tự do giao lưu, trao đổi tình cảm.

      Bây giờ Mặc Vấn Trần rất hưởng thụ khi ôm trọn nàng trong vòng tay này, hơn nữa bởi vì cơ thể của Tô Linh Phong còn chưa phục hồi khiến nàng có thêm vài phần suy nhược, giống vẻ cường thế lúc bình thường nhưng lại khiến cảm thấy mới mẻ nên cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, tốc độ bước có thể so với trâu già chầm chậm di chuyển.

      Tô Linh Phong lần thứ hai nhíu mày liễu liếc nhìn "Nhìn cái gì vậy, mau !"

      "À, được thôi." Mặc Vấn Trần miệng đồng ý nhưng vẫn chịu tăng tốc.

      Tô Linh Phong tựa vào lồng ngực của Mặc Vấn Trần nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng lười để ý phản ứng của .

      "Tiểu Phong Phong~ Tiểu Phong Phong

      Rốt cuộc cũng tìm được nàng rồi..." Chỉ cần nghe tiếng cần nhìn Tô Linh Phong cũng biết là Nguyệt Quang tới.

      Tô Linh Phong bất đắc dĩ mở mắt, chỉ thấy bóng người màu trắng của Nguyệt Quang tiến tới chỗ nàng, phía sau là Tá Dịch mang vẻ mặt lo lắng.

      Nguyệt Quang và Tá Dịch có thể tìm đến tận đây Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần cũng cảm thấy kì lạ, Tá Dịch hẳn có thể nắm được phương hướng của nàng, mà đầu nàng còn mang theo đóa hoa màu tím của Nguyệt Quang, vậy nên cho dù nàng có đến đâu Nguyệt Quang cũng nhận biết được vị trí của nàng.

      "Linh Phong, có chuyện gì xảy ra sao?" Tá Dịch vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.

      " có việc gì, chỉ đơn giản là bị lạc đường thôi." Tô Linh Phong dối mà mặt biến sắc.

      Lạc đường? Tá Dịch và Nguyệt Quang nhìn nhau, ý kiến này nghe qua biết là dối...

      Chỉ có điều nếu nàng muốn bọn họ cũng hỏi nhiều, dù sao tìm được nàng là tốt rồi.
      "Tiểu Phong Phong, cơ thể của nàng bị làm sao vậy? Có chỗ nào bị thương sao?" Nguyệt Quang thấy Tô Linh Phong được Mặc Vấn Trần ôm nên cũng hỏi.

      " có gì đâu, Phong Nhi chỉ hơi mệt thôi." Lần này người mở miệng là Mặc Vấn Trần.

      Tá Dịch và Nguyệt Quang lại nhìn nhau lần nữa, bọn họ nghe Mặc Vấn Trần vậy cũng biết cơ thể Tô Linh Phong có trở ngại gì lớn nên cũng yên lòng, thế nhưng đồng thời họ cũng nhận ra điều: Xem ra, Tô Linh Phong và Thương Ngô có việc gì đó gạt bọn họ.

      Trong lòng Tá Dịch và Nguyệt Quang đều có hơi khó chịu, dựa vào cái gì mà Thương Ngô lại có thể có chung bí mật với Tô Linh Phong chứ!

      Tá Dịch nhìn chằm chằm vào cánh tay ôm Tô Linh Phong của Mặc Vấn Trần, môi bạc khẽ mím, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại.

      Nguyệt Quang lại trực tiếp hỏi lại, " ? Tiểu Phong Phong mệt mỏi à? Vậy để ta ôm cho, cậu cũng bế nàng nửa ngày, cánh tay chắc cũng mỏi nhừ rồi." là làm, Nguyệt Quang đưa tay ra ôm lấy Tô Linh Phong từ chỗ Mặc Vấn Trần.

      Dáng người Mặc Vấn Trần liền lóe lên, thuận lợi né tránh động tác của Nguyệt Quang, "Thể trọng cơ thể của Phong Nhi khá , lại mệt, cho dù nàng có nặng hơn chút ta vẫn ôm được, cần gây phiền phức cho huynh."

      "Đưa Tiểu Phong Phong cho ta!"

      "Nằm mơ ."Mặc Vấn Trần trực tiếp niệm thần chú, lợi dụng đường hầm gian ôm Tô Linh Phong chạy mất.

      " ta ta ta...." Nguyệt Quang tức giận giẫm chân: "Tên khốn này, thực là đáng ghét mà!" Là tỉnh ngộ muộn ư? Sao cứ cảm thấy tên Thương Ngô và Tiểu Phong Phong đơn giản chỉ là thầy trò?

      Tá Dịch bình tĩnh nhìn Nguyệt Quang, lạnh lùng "hừ" tiếng.

      "Cậu còn hừ cái gì? Ta cướp được, cậu có bản lĩnh đoạt lại nàng ấy !" Nguyệt Quang đổ hết cơn thịnh nổ lên đầu Tá Dịch.

      Tá Dịch mặc kệ Nguyệt Quang, nhanh chóng bước về nơi nghỉ ngơi.

      Tá Dịch quả thực rất khó chịu đối với việc Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong mất, cũng rất thích việc Nguyệt Quang muốn cướp Tô Linh Phong về tay mình! chung là tâm trạng tại của rất tốt nên nhìn ai cũng không vừa mắt!

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 222: Làm Người Không Thể Quá Ngu Xuẩn

      Mặc Vấn Trần mang theo Tô Linh Phong từ trong đường hầm ra là phía sau cây cổ thụ cách chỗ cắm trại xa.

      Lúc này, tất cả mọi người đều đã thức dậy. Mấy thiếu niên nam nữ đều vây quanh lửa trại, tụ tập ở một chỗ. mặt đều là vẻ mặt lo lắng hoặc oán giận.

      Dịch Thủy Giác và Tiếu Minh Lãng đều cầm vũ khí trong tay, đề phòng chú ý động tĩnh xung quanh.

      Bọn họ vốn muốn tìm Tô Linh Phong, thế nhưng Mặc Vấn Trần đồng ý, sợ mọi người phân tán, chẳng may lại có người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn lại cam đoan với bọn họ rằng hắn có khả năng tìm được Tô Linh Phong, khiến cho hai người còn sốt ruột rồi mới trấn an những người còn lại.

      Tiếu Minh Lãng là một vũ sư, đấu khí đã đột phá lên cấp bảy, Dịch Thủy Giác cũng đã đột phá lên cấp sáu, là linh thuật sĩ cao cấp hệ mộc. Ngoại trừ ba người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang thì thực lực của hai người họ là cao nhất.

      Bởi vì biết xung quanh rốt cuộc là có nguy hiểm gì mai phục nên hai người có kiến thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú bị ở lại để bảo vệ an toàn cho mấy thiếu niên nam nữ kia.

      Lúc này, Tô Linh Phong đã khôi phục được một chút thể lực, nhỏ giọng nói với Mặc Vấn Trần: "Thả ta xuống đây , ta có thể tự mình ."

      "Được rồi." Mặc Vấn Trần biết rằng nếu cứ ôm Tô Linh Phong xuất hiện trước mặt mọi người thì được thỏa đáng lắm nên cũng miễn cưỡng, gật đầu buông Tô Linh Phong xuống.

      Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần tới từ phía sau cây lập tức đã bị Dịch Thủy Giác và Tiếu Minh Lãng phát hiện, cảnh giác nhìn về hướng của bọn họ. Thấy người mà họ vẫn lo lắng trở về, 2 người liền thở phào nhẹ nhõm.

      "Tiểu thư, đã trở về rồi?" Tiếu Minh Lãng hướng Tô Linh Phong nói.

      "Ừ." Tô Linh Phong bình tĩnh gật đầu.

      "Tiểu thư?" Hứa Nặc thấy Tô Linh Phong đã trở về vội vã chạy tới, nhìn nàng từ xuống dưới: "Tiểu thư đã đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Tiểu thư có sao ?"

      "Sư muội, muội chạy đâu vậy? Có đồ chơi tốt gì à? Tại sao lại gọi ta?" An Tri Hiểu cũng chạy tới, bất mãn nói.

      "Sư muội, muội sao chứ?"

      "Sư muội, rốt cuộc muội đã trở về"

      Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh đồng thời lên tiếng.

      " có việc gì, chỉ là cẩn thận nên lạc đường." Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.

      Dịch Thủy Giác nãy giờ vẫn lên tiếng, nghe vậy, nhìn Tô Linh Phong nghiền ngẫm cong khóe môi.

      "Sư muội, mọi người đợi muội cả đêm, ai cũng lo lắng cho muội. Bây giờ mọi người là một tập thể, tốt nhất là về sau muội đừng hành động một mình. Muốn đâu có thể kêu mọi người cùng." Bùi Ngọc Khiết dịu dàng nói

      Lời nàng ta nói giống như lo lắng nhưng nếu tinh ý nghe kỹ sẽ cảm thấy đúng. Rõ ràng là ám chỉ Tô Linh Phong có ý thức tập thể, có tổ chức, có kỷ luật, một mình tự ý hành động, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi và làm trễ nải thời gian của mọi người.

      "Còn tưởng rằng trở nên hiểu chuyện, thì ra vẫn còn hay tùy hứng làm bậy." Lâm An Chi trợn mắt liếc Tô Linh Phong, khinh thường bĩu môi.

      "Được rồi!" Mặc Hạo Thiên cau mày nói: "Người trở về an toàn là tốt rồi, sự việc đã qua, nói lại làm gì?"

      "Đúng vậy, tiểu thư Linh Phong trở về an toàn là ta an tâm rồi." Bùi Kim Cát nói.

      "Cũng thể nói như vậy được. Nếu nàng có lòng hối cải, lần sau lại nửa đêm mất tích thì sao? Lẽ nào mọi người lại một lần nữa xung quanh tìm nàng sao? Chúng ta lịch lãm, phải là chỗ để cho trẻ con chơi trốn tìm." Lâm An Chi bắt lỗi Tô Linh Phong, có vẻ như bắt lỗi thành nghiện nên lại để ý tới sắc mặt của mọi người.

      "Có vẻ cậu rất có thành kiến với Phong Nhi nhỉ?" Mặc Vẫn Trần híp mắt lại, trong lời nói che giấu lãnh ý chút nào.

      Lâm An Chi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Mặc Vấn Trần khỏi rùng mình một cái. Ánh mắt ta hơi chuyển, dám đối diện với Mặc Vấn Trần nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ta... Ta chỉ theo thôi, nhìn việc nhìn người."

      " theo ? Nhìn việc nhìn người?" Mặc Vấn Trần cười nhạt: "Cậu dám chắc là cậu nói một đằng nghĩ một nẻo, trong ngoài bất nhất chứ?"

      "..." Lâm An Chi bị khí thế của Mặc Vấn Trần chèn ép, thấy có vẻ thở được, trán xuất hiện mồ hôi lạnh.

      " lời vô nghĩa với cậu ta làm gì? Cậu ta muốn theo thì để cậu ta biến !" Nguyệt Quang và Tá Dịch vừa vội trở về, chợt nghe Lâm An Chi cứ nhằm vài Tô Linh Phong khiến cho Nguyệt Quang nổi giận, xông tới hung dữ nhìn Lâm An Chi chằm chằm.

      "Huynh..." Sắc mặt Lâm An Chi khó coi nhưng lại e ngại Nguyệt Quang, dám nói lời nào. Cậu ta còn nhớ rõ, ban đầu ở rừng rậm Lạc Nguyệt cậu ta bị cây ma quỷ của Nguyệt Quang quấn lên ̉ thì hít thở thông.

      "Huynh cái gì mà huynh? Cậu tự cút hay thích ta đá cậu cút? Nói cho cậu biết, ta quan tâm đặt chân chỗ nào, đồ biết phải trái!"

      Tá Dịch cũng lạnh lùng quét mắt qua nhìn Lâm An Chi, hắn lựa chọn nhìn hành động của Nguyệt Quang.

      "Thầy, thầy Thương Ngô, Nguyệt Quang huynh, An Chi chỉ là nhanh mồm nhanh miệng..." Mặc Hạo Thiên kiên trì muốn giải vây cho Lâm An Chi.

      "Cậu câm mồm!" Nguyệt Quang cắt đứt lời nói của Mặc Hạo Thiên: "Còn nói nhảm nữa cậu cũng cút cho ta!"

      "..." Mặc Hạo Thiên dám nói gì nữa, chỉ là mang vẻ mặt cầu xin nhìn Mặc Vấn Trần.

      Mặc Vấn Trần thở dài, mở miệng nói: "Lần này coi như xong Nguyệt Quang." Dừng một chút lại chuyển qua Mặc Hạo Thiên: "Nhưng ta hy vọng trong đội xuất hiện lời hài hòa, cho bạn của trò làm chút việc để khỏi phải nhiều chuyện." Lúc nói chuyện khỏi liếc mắt nhìn Bùi Ngọc Khiết.

      Bùi Ngọc Khiết vẫn luôn chú ý tới Mặc Vấn Trần nên khi thấy ánh mắt Mặc Vấn Trần mang theo chút độ ấm khỏi cắn môi, nắm chặt tay.

      "Em đã hiểu, thầy Thương Ngô, cậu ấy như vậy nữa." Mặc Hạo Thiên thầm than một tiếng, người bạn này của hắn thật sự có mắt nhìn. Tất cả những kẻ mạnh này đều vì Tô Linh Phong mà gia nhập đội ngũ, hắn lại khiêu khích nàng ngay trước mặt họ...

      "Chỉ cần các ngươi làm tốt, hứ!" Nguyệt Quang bĩu môi với Mặc Vấn Trần, cặp mắt hoa đào liếc nhìn Lâm An Chi có ý tốt.

      Mặc Vấn Trần thèm để ý ánh mắt của Nguyệt Quang, nói với mọi người: "Trời sắp sáng rồi, mọi người dọn dẹp một chút, ăn vài thứ rồi chuẩn bị xuất phát."

      Mọi người gật đầu, bắt đầu tự làm việc của mình.

      "Đáng đời!" An Trí Hiểu nhân lúc qua mặt Lâm An Chi liền huỵch toẹt ra hai chữ.

      Lâm An Chi cắn răng nắm chặt tay, tức giận nhìn An Trí Hiểu.






      Tô Linh Phong nhân lúc Lâm An Chi vừa qua, vỗ vai hắn, to cũng mà vừa vặn để mọi người nghe được: "Làm người hơi vụng về một chút thì có thể sống thoải mái kha khá, nhưng mà quá mức ngu xuẩn thì thật đáng thương, bởi loại người này thường biết mình chết như thế nào."

      "..." Sắc mặt Lâm An Chi khó coi vô cùng!

      Mọi người đều bận thu dọn lều trại, nấu cơm, còn Tô Linh Phong hỗ trợ. Nàng tới bên dòng suối chảy đầu rửa mặt một phen. Ngồi dựa vào tảng đá lớn nhất, nàng ́ gắng tiêu hóa năng lực trong thân thể của mình, tiện thể sắp xếp lại tin tức mới thu được. Mọi người đều để ý hành vi nhàn hạ của nàng.

      Tối hôm qua, vào lúc linh thuật đột phá, trong đầu nàng lại ra chút gì đó như lúc đột phá linh thuật cấp hai, nhưng lần này lượng tin tức nhiều hơn so với lần trước, có liên quan tới kỹ năng " Lửa Minh Trì", còn có phần về triệu hồi hồn ma cùng kỹ năng tác chiến.

      Tô Linh Phong thầm than, linh thuật tăng cấp còn mang theo kỹ năng truyền thừa sao? Thế được thôi, sách kỹ năng của nàng đều được giảm bớt, mà xem ra, quả nhiên là nàng phải theo con đường thuật sĩ vong linh.

      Nhưng, cái nghề thuật sĩ vong linh này đã biến mất mấy nghìn năm đại lục mà thực lực của nàng vẫn chưa đủ mạnh, đến lúc nghề nghiệp của nàng được công bố chỉ sợ lại mang đến phiền toái cho nàng. Vẫn nên lấy linh thuật sĩ hệ hỏa mà ngụy trang thôi.

      Tại một nơi khác, Lâm An Chi sa sầm mặt mày, tự mình thu thập đồ đạc.

      Mặc Hạo Thiên ở một bên khuyên nhủ: "An Chi, đã tới nơi này rồi, huynh thể lại giở tính trẻ con ra."

      "Ta giở tính trẻ con? Ta chẳng qua chỉ nói thật lòng vài câu, bọn họ liền nhằm vào ta, sao lại thành ta giở tính trẻ con rồi? Ta phải rời khỏi nơi này, ta cần ở lại chịu đựng tức giận của họ."

      Mặc Hạo Thiên cũng tức lên nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Lâm An Chi! Huynh luôn chỉ nhìn chằm chằm vào lỗi của người khác, sao huynh suy nghĩ về vấn đề của bản thân huynh?"

      "Vấn đề của ta à? Ta làm sao?"

      "Tại sao huynh suy nghĩ một chút xem, vì sao trong đội ngũ này có hơn mười người, phần lớn bọn đều có quan hệ tồi với tiểu thư Linh Phong mà chỉ có huynh là hợp với nàng? , phải là hợp hay , mà là tiểu thư Linh Phong người ta vốn là thèm tính toán với huynh. Huynh lại lúc nào cũng nhằm vào người ta! Huynh như thế là vì cái gì? Bởi vì nàng từng thích huynh, huynh thích nàng, cho nên luôn nhìn nàng thuận mắt? Thật buồn cười mà, bây giờ người ta cũng đã buông tay, vì sao huynh lại bỏ xuống được?"

      "Hạo Thiên, huynh nói bậy bạ gì đó hả? Ta vì sao lại buông xuống được?" Lâm An Chi bối rối giải thích: "Ta chẳng qua quen nhìn thấy nàng có tinh thần đồng đội, nửa đêm tự mình chạy loạn, làm hại mọi người..."

      "Được rồi!" Mặc Hạo Thiên cắt ngang lời nói của Lâm An Chi:" Huynh mình làm việc chỉ suy xét việc quan tâm đối tượng, vậy mà bây giờ ràng lại làm ngược lại hết, nhìn việc nhìn người, vậy mà lại chẳng hề nghĩ tới sắc mặt tiểu thư Linh Phong dường như tốt, cơ thể cũng rất yếu ớt. Kẻ ngu cũng nhìn ra được tối hôm qua nhất ̣nh đã xảy ra chuyện, chỉ là nàng và thầy Thương Ngô muốn mọi người lo lắng nên mới nói thật mà thôi. Vì sao huynh thấy rõ mọi việc như vậy lại làm như thấy? Hay là do lòng dạ hẹp hòi che mắt huynh rồi? Ta thực sự ngày càng thất vọng vì huynh!"

      "Ta..." Lâm An Chi mở miệng nhưng thể phản bác.

      "Từ giờ trở , huynh nên buông bỏ thành kiến đối với tiểu thư Linh Phong, bằng ... huynh đừng trách ta nhắc nhở huynh! Còn nữa, nếu huynh còn coi ta là bạn thì bây giờ theo ta ăn cơm, đừng nhắc lại việc bỏ nữa!" Mặc Hạo Thiên nói xong, vung tay dẫn đầu, tới chỗ của mọi người.

      Mặc Hạo Thiên rõ lắm tối qua đã xảy ra việc gì, có nguy hiểm hay nhưng Lâm An Chi là bạn nhiều năm của ta. ta yên tâm để cho một mình cậu ta trở về.

      Lâm An Chi nhìn Mặc Hạo Thiên, sắc mặt khẽ biến một lát, cuối cùng vẫn là một lời nói đuổi kịp bước chân Mặc Hạo Thiên.

      Q.4 - Chương 223: Vào Cốc Cổ Tạp!


      Sau khi dùng xong bữa sáng mọi người liền lập tức rời . Tới chạng vạng, đoàn người của Tô Linh Phong rốt cuộc cũng tới được khu vực trải nghiệm.

      Bọn họ ngừng lại ở cửa vào lối rẽ, Mặc Vấn Trần bảo mọi người dựng chỗ ở tạm, nghỉ lại đêm rồi chọn lại tuyến đường du ngoạn.

      Phía bên phải cửa vào là rừng rậm Huyễn Diệp. Bên trong phần lớn là vài ma thú cấp ba, điều này phù hợp với thực lực của các tiểu đội lịch lãm. Vào ngày nghỉ, có rất nhiều đệ tử của các học viện Linh Vũ lựa chọn vào trong đó trải nghiệm.

      Mà bên phải của lối kia thông với hướng còn lại là địa danh nổi tiếng nguy hiểm – Cốc Cổ Tạp! Ma thú bên trong khe sâu đều ở cấp ba đến cấp năm.

      Nếu tổ đội có thực lực tồi, phối hợp ăn ý việc đối phó ma thú trong đó quá khó khăn. Hơn nữa phân bố của ma thú dày đặc, theo lý thuyết đó là nơi thích hợp cho việc rèn luyện. Nhưng vào cốc đó lại có rất ít tiểu đội.

      Nguyên nhân phải chỉ bởi vì ma thú bên trong hung ác, dũng mãnh mà là bởi vì cốc đó quanh năm bao phủ bởi lớp sương độc. Bên trong cho dù chỉ là con muỗi nó cũng mang độc trong người.

      Hoàn cảnh như vậy, cho dù là cao thủ thực lực cường đại vào cũng chắc an toàn trở ra. Đương nhiên, đối với thể loại biến thái như Mặc Vấn Trần và Nguyệt Quang họ thèm để mắt đến cốc này.

      Hoa Nhược Hề và Mặc Hạo Thiên chờ mấy đệ tử của học viện Thanh Kiều. Lúc trước, trong tuyến đường lịch lãm cũng định vào nơi này, nhưng bây giờ có dược sư thiên tài Dịch Thủy Giác, bọn họ cũng liền hơi nóng lòng muốn thử.

      Vào giờ ăn cơm chiều, mọi người vây quanh lửa trại cùng nhau thảo luận.

      "Mấy tháng trước, chúng ta qua rừng rậm Huyễn Diệp, ma thú trong đó quá yếu, khiến thực lực của chúng ta tăng lên được nhiều, có tác dụng. Ta đề nghị, sáng mai chúng ta tiến vào cốc Cổ Tạc, thế nào?" An Tri Hiểu .

      Hoa Nhược Hề gật đầu phụ họa: "Ta đồng ý, ma thú ở rừng rậm Huyễn Diệp cấp bậc cao, phân bố cũng nhiều, bây giờ lại đúng vào ngày nghỉ, các tiểu đội vào lịch lãm khẳng định ít, chúng ta cần tranh giành nơi lịch lãm với những người đó."

      "Ta có ý kiến, vậy còn mọi người?" Mặc Hạo Thiên .

      Với đám người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang và Tiếu Minh Lãng mà , đây cũng chỉ là lịch lãm mà thôi nên phát biểu ý kiến.

      "Ta cũng đồng ý." Thủy Thanh Thanh giơ tay.

      "Ừ, mọi người cứ quyết định ." Tô Linh Phong .

      Mục đích của chuyến lần này của nàng là muốn tới quặng mỏ Hành Lang Thán Tức, đương nhiên, thông qua việc lịch lãm lần này để tăng thực lực cũng là trong những mục đích của nàng.

      Nhưng đêm hôm qua, linh thuật của nàng đột phá cấp năm, lần này lịch lãm khả năng đột phá lớn. Bây giờ, điều quan trọng nhất đối với nàng chính là có thể tận dụng khả năng của mình để hấp thụ nguyên tố trong cơ thể, củng cố thực lực.

      Về phần đấu khí, lần này có thể đột phá đột phá, nếu thể đột phá nữa nàng cũng cưỡng cầu.

      "Ta cũng ý kiến." Bùi Kim Cát nhìn mọi người .

      "Nhưng mà..." Bùi Ngọc Khiết do dự chút, mở miệng : "Nơi đó rất nguy hiểm... độc khí và độc vật đều rất khó đối phó, ta cảm thấy chúng ta nên bảo đảm được tình huống an toàn, tiến hành lịch lãm."

      " lịch lãm làm gì có chuyện an toàn tuyệt đối? lịch lãm phải xác định có nguy hiểm!" An Tri Hiểu rắn mềm mà đốp chát Bùi Ngọc Khiết câu, sau đó liền quay về phía Dịch Thủy Giác với vẻ mặt sùng bái: "Lại , có Dịch Thủy Giác ở đây, chúng ta việc gì phải sợ? Huynh ấy chính là dược sư thiên tài đó!"

      "Ta đương nhiên biết Dịch Thủy Giác các hạ là dược sư thiên tài, nhưng mà..." Bùi Ngọc Khiết nhìn Dịch Thủy Giác dịu dàng : "Ta nghe luyện chế Tị Độc dược hề dễ dàng, chúng ta nhiều người như vậy, có thể trở thành gánh nặng lớn cho huynh ấy..."

      " sao, ta còn tích trữ chút dược, cũng đủ sử dụng cho lịch lãm lần này, sáng mai đưa cho mọi người." Dịch Thủy Giác .

      "Vậy, là phiền các hạ rồi, cảm ơn các hạ hào phóng như vậy." Bùi Ngọc Khiết mỉm cười mang theo vẻ thẹn thùng mà cao quý, thể biết ơn với Dịch Thủy Giác.

      Dịch Thủy Giác lười biếng ngồi tại chỗ, tùy ý : " cần cảm tạ ta làm gì, vừa đúng lúc ta cũng muốn tới Cốc này thu thập chút dược liệu."

      Hứa Nặc phát biểu ý kiến giống Lâm An Chi, Tô Linh Phong đâu nàng theo đó, cũng cảm thấy bản thân mình cần phải phát biểu ý kiến.

      Mà Lâm An Chi lần trước bởi vì nhằm vào Tô Linh Phong, đắc tội với hầu hết mọi người, cũng có mặt mũi tham dự về đề tài mọi người , hoàn toàn biến bản thân thành người vô hình.

      Vậy là lịch trình lịch lãm được xác định xong.

      Sau khi hừng đông, mọi người ăn chút đồ ăn, chuẩn bị chút đồ liền tiến vào Cốc.

      Dịch Thủy Giác đưa cho mỗi người ít thuốc phòng độc, thuốc hồi sức, thuốc cầm máu và các loại thuốc khác.

      "Ha ha, có dược sư cùng lịch lãm, cảm giác là thích!" An Tri Hiểu tay cẩm bình thuốc mà chảy nước miếng .

      "Chính xác!" Bùi Kim Cát gật đầu đồng ý, mắt nhìn Dịch Thủy Giác vài lần. Đó chính là nhân tài! Nếu có thể sử dụng tài năng của ...

      Bùi Kim Cát quyết định phải quan hệ tốt với Dịch Thủy Giác .

      Bùi Ngọc Khiết nhìn thấy Tô Linh Phong cho Đoàn Tử ăn dược phòng độc khỏi mỉm cười : "Sủng vật của sư muội đúng là đáng . Sư muội rất thương nó."

      "Ừ." Tô Linh Phong lạnh nhạt nhìn Bùi Ngọc Khiết cái, gì thêm.

      "Ối chà! Nàng ta bảo biết nặng , mang theo con sủng vật vô dụng rèn luyện, lại còn lãng phí thuốc phòng độc này đó sao? Ô! Ha ha ha..." Hồn ma nào đó cười quái dị rồi đứng lên.

      Quỷ Mị được Tô Linh Phong trước rằng lúc ở bên ngoài, chỉ cho phép dùng trạng thái thân, hơn nữa chỉ có thể dùng chủ sủng câu thông để trao đổi.

      Cho nên những người khác thể nhìn thấy tiên sinh vong linh, cũng nghe được lời .

      "Hứ!" Tiểu Bạch mở to mắt màu xanh thẳm khinh thường : "Là do người phụ nữ đó có mắt tròng."

      "Đoàn Tử lợi hại nhất! Đoàn Tử có thể giúp mẹ! Đoàn Tử phải là ma thú sủng vật đâu!" Đoàn Tử nắm tay.

      Tô Linh Phong đếm xỉa tới ba đứa làm ầm ĩ, theo mọi người tiến vào cốc.

      Đám người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang và Tiếu Minh Lãng muốn cho đám thiếu nam thiếu nữ này tự mình độc lập, được ỷ lại bọn họ nên tự lập đội, theo bọn họ gần cũng chẳng xa.

      Mà Dịch Thủy Giác tiến vào hẻm vực là vì muốn hái thuốc. Từ lúc bắt đầu tiến vào hẻm vực, đào bới khắp trái phải vì để tạo ra đan dược cấp bốn cho Tô Linh Phong, cơ bản là hề để ý tới mọi người.

      Nhóm người phía trước sắp xếp rất chuyên nghiệp, đúng chuẩn đội hình tác chiến. Mặc Hạo Thiên, Lâm An Chi và An Tri Hiểu là ba võ giả có khả năng kháng phòng cao theo thứ tự đảm nhận vị trí ở phía trước, bên phải, bên trái.

      Mà Hoa Nhược Hề, Hứa Nặc và Bùi Kim Cát là kiếm sĩ công kích cao, nhanh nhẹn, chủ yếu là làm nhiệm vụ công kích, phân biệt mỗi người theo võ giả.

      Thủy Thanh Thanh là linh thuật sĩ hệ thủy, Bùi Ngọc Khiết là linh thuật sĩ hệ sinh mệnh, phòng thủ thấp, thể chất lại yếu, được bảo hộ ở giữa.

      Trong mắt mọi người Tô Linh Phong là võ giả, thế nhưng lại chạy đến trung tâm cùng hai linh thuật sĩ Thủy Thanh Thanh và Bùi Ngọc Khiết xem náo nhiệt!

      Mọi người có chút ngạc nhiên nhìn Tô Linh Phong.

      "Tiểu sư muội, sao muội lại đứng ở đó?" An Tri Hiểu còn tưởng Tô Linh Phong đứng sai vị trí, chỉ vào vị trí bên mình : "Muội lại đây với ta , yên tâm , ta chủ yếu chỉ chống quái, làm muội bị thương."

      "!" Tô Linh Phong lắc đầu: "Ta đứng ở chỗ này."

      "..."

      Khóe miệng mọi người run rẩy. Được rồi, nàng thích đứng ở đó để nàng đứng , dù sao trong đội ngũ, nàng cũng là tuổi nhất, mọi người nên nhường nàng.

      Đồ nhát gan! Lâm An Chi khinh thường bĩu môi, muốn mở miệng châm chọc, khiêu khích, nhưng nhớ tới những chuyện hôm trước xảy ra nên nhẫn nhịn.

      Đám người Mặc Vấn Trần biết Tô Linh Phong là song tu nên nhìn thấy luồng đấu khí người Tô Linh Phong thay đổi, mặt chút thay đổi đứng ở chỗ giữa hai linh thuật sĩ, đều cảm thấy buồn cười.

      Bùi Ngọc Khiết vừa quơ pháp trượng làm tăng các loại ánh sáng chúc phúc người đồng đội, vừa hơi nhếch môi trào phúng, : "Sư muội cần sợ hãi. Trong đội chúng ta, ngoại trừ thị nữ của muội, thực lực mọi người đều ngoài trung cấp, hơn nữa tham gia nhiều hoạt động lịch lãm. Hơn nữa, lần này lại có thuốc phòng độc của Dịch Thủy Giác các hạ, lần này vào Cốc thành vấn đề."

      Hứa Nặc rất chịu khó, trong thời gian mấy tháng này, nàng đột phá kiếm sĩ cấp hai, là kiếm sĩ sơ cấp. Tốc độ tu luyện có thể là nhanh chóng, nhưng suy cho cùng, nàng luyện kiếm quá muộn, thực lực thể so sánh với đệ tử học viện.

      Tô Linh Phong từ chối cho ý kiến: "À" tiếng, nàng cảm thấy mình đứng đâu vẫn nên đứng ở đó.

      Sương mù ở hẻm vực dày đặc, tầm nhìn nhóm thiếu niên nam nữ của học viện mà chỉ giới hạn trong khoảng năm thước. Đương nhiên những người có thực lực mạnh mẽ như Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang lại có thể nhìn xa hơn nhiều. Nhưng chưa đến lúc nguy hiểm, bọn họ nhắc nhở nhóm người như nghé con mới sinh kia.

      Linh thuật của Tô Linh Phong vừa đột phá cấp năm, ở giữa đội lịch lãm có thực lực cao nhất, hơn nữa từ lúc nàng trọng sinh tới nay, năm giác quan mẫn cảm hơn nhiều. Cho nên người khác còn chưa phát được điểm khác thường, nàng nghe được thanh "sàn sạt".

      "Ô! Phía trước có gì đó thú vị lắm, Ối chà chà..." Hồn ma kị sỹ rồng nào đó lại cười quái dị, tiếng lại nghe như cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

      Tô Linh Phong lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu, cũng nhắc nhở đám người Hứa Nặc, Hoa Nhược Hề: "Chú ý bên phải phía trước, có cái gì đó tiến lại đây."

      Hứa Nặc tất nhiên là tin tưởng tiểu thư nhà mình, lúc này cũng đề phòng hơn.

      An Tri Hiểu và Mặc Hạo Thiên sửng sốt lát, cũng lập tức tin ngay, chuẩn bị chiến đấu.

      " chắc chắn đấy? Sao ta lại chưa nghe thấy cái gì? Bây giờ cũng chỉ vừa mới vào hẻm vực, sao lại có thể gặp phải ma thú nhanh như vậy?" Lâm An Chi tỏ vẻ hoài nghi.

      Tô Linh Phong cũng thèm nhìn Lâm An Chi, mặt thay đổi : "Huynh có thể tin!"


    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Q.4 - Chương 224: Tô Tiểu Thư Đúng Là Khác Người

      Đối đáp được lúc thấy đám người phía trước ngày càng tiến đến gần hơn, ngay cả Mặc Hạo Thiên cũng nhận ra có thứ tiến đến gần, "Chuẩn bị chiến đấu!" Có cái gì ngừng tiến về phía này.

      Mặc Hạo Thiên tuy rằng chỉ là võ sĩ trung cấp nhưng đấu khí cũng đạt đến tầng thứ tư, chuẩn bị đột phá đấu khí tầng thứ năm trở thành võ sĩ cao cấp, giữa các đệ tử võ sĩ thực lực của là mạnh nhất, mọi người đương nhiên là tin tưởng lời của .

      Trong lòng mọi người khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tô Linh Phong, ánh mắt cũng thêm kỳ dị, nhìn đấu khí biến đổi ngừng người nàng, hẳn là sắp đột phá đấu khí tầng thứ ba, trở thành võ sĩ trung cấp ư? Thực lực của Mặc Hạo Thiên ràng là mạnh hơn nàng, vì sao nàng lại phát ra nguy hiểm trước cả Mặc Hạo Thiên?

      Có điều bây giờ lúc chiến đấu đến, trong lòng mọi người tuy rằng vô cùng nghi ngờ nhưng cũng có người nào lên tiếng hỏi thăm.

      Lâm An Chi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Linh Phong, bĩu môi gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.

      Trong lòng An Tri Hiểu tò mò vô cùng, lòng tò mò được thỏa mãn quả thực là thoải mái tí nào! Chờ đến khi chiến đấu xong, nàng nhất định phải xin được lĩnh giáo từ tiểu sư muội này, có phải có bí pháp gì hay , hay là có pháp bảo mang người?

      Phải biết rằng, trong thời khắc chiến đấu phải luôn sớm phát ra nguy hiểm tồn tại mới có thêm thời gian chuẩn bị, càng nhiều thêm phần an toàn chiến thắng càng trong tầm tay!

      Nhưng, cũng có khả năng là cấp độ của bản thân ngang bằng đối thủ hoặc có khả năng cao là bản thân có thể có năng lực cảm nhận được cấp độ của kẻ địch, điều này là chuyện hấp dẫn cỡ nào chứ!

      "Hả! Đó là cái gì vậy?" Bỗng nhiên, Mặc Hạo Thiên mở to hai mắt ra, kinh ngạc bật thốt lên.

      Mọi người nhìn theo tầm mắt của , sắc mắt liền thay đổi trong phút chốc!

      Chỉ đứng ở nơi này có thể nhìn thấy cách đó xa, có đám gì đó lúc nhúc bò về phía này, chúng có đường kính khoảng nửa thước, chiều dài hai thước, chúng nó có thân hình tròn tròn, toàn thân phủ lên màu xanh hơi vàng, lớp da màu xanh bao bọc cơ thể tròn lẳn, da ở bên ngoài nhìn qua rất mỏng, gần như có thể lờ mờ nhìn thấy các loại chất lỏng trong cơ thể của chúng.

      đầu chúng nó có cặp sừng rất , hai tròng mắt xanh biếc, cần động đậy cơ thể, nó cử động râu để quan sát bốn phía khác nhau.

      Mồm của chúng có hình tam giác, hàm răng sắc trọn bên trong khoang miệng khẽ lóe sáng, khoang miệng liên tục bài tiết loại chất lỏng trong suốt...

      Dưới bụng chúng có hai hàng chân vừa ngắn vừa , chi chít dày đặc, như thể có vô vàn cái chân vậy...

      "Đây là cái gì? Trùng... sâu à?" Bùi Kim Triết hỏi.

      "Được lắm, đám côn trùng này lớn..." Sắc mặt Thủy Thanh Thanh có phần trắng bệch.

      "Kinh quá! Ta chưa từng thấy qua loại côn trùng nào lớn như vậy, đám côn trùng này khiến người ta chán ghét mà!" An Tri Hiểu trừng mắt .

      "Đám côn trùng này hẳn là biến dị..." Hoa Nhược Hề . Nàng thực rất ghê tởm!

      Bùi Ngọc Khiết tay nắm chặt pháp trượng, tay còn lại đặt lên ngực, nàng ta cảm thấy bản thân sắp ngất rồi.

      Hứa Nặc mím môi, sắc mặt cũng hề tốt, tuy nàng là nữ nhân cứng cỏi nhưng đối với loại động vật buồn nôn này tâm lý đa phần đều sinh ra cảm giác chán ghét và sợ hãi.

      Đương nhiên, chỉ có Tô Linh Phong là khác người nhất, trước kia nàng còn từng ăn cả chuột nên sớm miễn dịch rồi với loài động vật buồn nôn này.

      Hơn nữa lúc còn được huấn luyện trong quân đội, chỉ đạo viên của bọn họ còn : "Quân nhân phân chia giới tính."

      Cho nên, nữ nhân mà nhìn thấy loài trùng kinh dị này mà nôn mửa hay ngất là chuyện quá bình thường, chỉ là loại cảm giác đó tuyệt đối xảy ra người nàng.

      "Mấy con độc nhuyễn trùng này bị biến dị ư?" Tiểu Bạch nhăn mặt, lè lưỡi: "Ở đây sao lại có loại động vật này? là ghê tởm..." Nó nghiêng đầu nhìn Đoàn Tử ngồi chồm hỗm đầu của Tô Linh Phong, liền : " Đoàn Tử ngu ngốc này, nhắm mắt lại, nên nhìn!"

      "Tại sao lại phải nhắm mắt?" Đoàn Tử khó hiểu.

      Đúng là ma sủng thế nào chủ nhân thế đó, cũng là kiểu khác người.

      Tiểu Bạch: "..."

      "Ồ! Ha ha ha..." Quỷ Mị nhìn sắc mặt trắng bệch của mấy khỏi vui vẻ cười đùa, mấy nghìn năm ngủ say, làm vong linh đơn lạnh lẽo quả thực rất buồn chán, nay trông thấy vẻ mặt đặc sắc của những người khác cảm thấy hứng thú vô cùng!

      Chẳng qua khi thấy nét mặt bình tĩnh gợn sóng của Tô Linh Phong liền ngưng cười, nghiêng đầu nghiên cứu Tô Linh Phong, "Ồ! Minh thần trời linh thiêng! Chủ nhân xinh đẹp của ta ơi, lẽ nào cảm thấy những thứ kia rất buồn nôn?"





      Tô Linh Phong gật đầu. Vẻ mặt vẫn chút thay đổi, : "Đúng là rất buồn nôn."

      "Hả... Ơ! Vậy tại sao mặt có vẻ buồn nôn?"

      Tô Linh Phong nhàm chán liếc mắt nhìn đám người ngây ra, "Thẫn thờ làm gì nữa? Sao còn chưa ra tay? Chẳng nhẽ còn cờ chúng phun độc rồi từ từ ăn tươi nuốt sống các người à?"

      "A.. Phải động thủ thế nào với... Đám tởm lợm này đây?" Bùi Ngọc Khiết bị cách miêu tả của Tô Linh Phong kích thích chịu nổi, cố gắng nén cảm giác buồn nôn.

      Tô Linh Phong quét mắt nhìn mọi người, cau mày : "Các người phải đều từng rèn luyện rồi sao? Giết ma thú, những hình ảnh đẫm máu như thế, lẽ nào thấy buồn nôn?"

      Lúc này, những con độc nhuyễn trùng bị biến dị bắt đầu tấn công, cả đám liên tục phun ra những chất dịch ghê tởm về phía đội bọn họ khiến mọi người nhanh chóng chạy trốn, đội hình nhất thời trở nên lộn xộn vô cùng.

      "Tiểu thư Linh Phong rất đúng, cứ coi chúng là ma thú bình thường tốt rồi." Mặc Hạo Thiên rất có khí thế của đội trưởng, nhanh chóng sắp xếp vị trí của mọi người: "Thủy Thanh Thanh, dùng linh thuật hệ thủy của muội biến mặt đất trở thành ao đầm để vây khốn chúng nó, đừng cho chúng nó tiến về phía này! Các võ giả lo phòng ngự, kiếm sĩ cẩn thận tấn công, chú ý đừng cho chúng nó phun nọc tới chúng ta hay vũ khí của chúng ta, cẩn thận bị ăn mòn. Công chúa Ngọc Khiết, chú ý gia tăng trị liệu cho mọi người!"

      Mọi người sau khi nghe Mặc Hạo Thiên bố trí nhanh chóng tìm được vị trí của mình, chịu đựng cảm giác buồn nôn mà bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.

      Tô Linh Phong tuy cũng là võ giả nhưng cũng nghe theo sắp xếp của Mặc Hạo Thiên mà lại phòng ngự, trực tiếp lấy từ trong nhẫn gian ra đống phi đao bạc sáng lấp lánh, mỏng như cánh ve, nàng phóng phi đao khiến đám sâu khổng lồ rụng như lá mùa thu.

      Tuyệt kĩ phi đao ở đại được nàng luyện đến thành thục, nhưng khi xuyên qua thế giới này lại chú tâm tập luyện kim thuật, thuận tiện chế cho bản thân đống phi đao, hôm nay chính là ngày đầu tiên sử dụng đến chúng.

      Tuy rằng nàng e ngại đám côn trùng to lớn khiến người ta ghê tởm này nhưng cũng nhớ cảm giác chiến đấu nên mượn mấy phi đao này thử xem mới được.

      Mọi người chú ý tới động tác phi đao của Tô Linh Phong, nhịn được kinh ngạc, đây là vũ khí gì? Lại có thể có khả năng công kích xa hơn cả cung tiễn như vậy?!

      Ngay cả nhóm người Mặc Vấn Trần và Tá Dịch đứng đằng sau xem náo nhiệt cũng nén nổi tò mò...

      Q.4 - Chương 225: Tiến Lên Chiến Đấu

      Tô Linh Phong phi đao bắn thẳng vào người con độc nhuyễn trùng, phát ra tiếng "vút vút", phi đao vào sâu trong cơ thể của độc nhuyễn trùng tạo thành vết thương rất lớn, loại chất lỏng màu xanh lục khiến người ta chán ghét vô cùng chảy ra từ người cổ độc nhuyễn trùng, trong đội có mấy vừa mới nôn trận xong, nhìn thấy cảnh này lại tiếp tục nôn tiếp.

      Độc nhuyễn trùng biến dị thuộc vào ma trùng cấp độ ba, hẳn là sức mạnh của độc nhuyễn trùng phải đạt đến cấp độ bốn rồi? Thế mà tiểu phi đao kia lại có thể phá được hàng phòng ngự? Mọi người đồng loạt kinh hãi!

      Tô Linh Phong có thể gọi là miễn cưỡng hài lòng với uy lực của thử nghiệm này.

      Độc nhuyễn trùng biến dị đau nhức vô cùng, nước màu xanh chảy ra từ thân hình mập mạp có chứa thành phần ăn mòn mọi vật và biến chúng thành thứ bùn đặc quánh ở đầm lầy, chỗ vết thương kia vẫn chảy ra dịch xanh lại hòa vào cùng với lớp bùn nhão kia khiến cho lũ nhuyễn trùng giống như những tên béo bị xì mỡ.

      Mồm chúng phun ra loại dịch thể màu trong suốt, sau đó lại biến thành màu nâu vàng và bốc lên mùi tanh tưởi khó ngửi.

      "Ọe..." Cuối cùng Bùi Ngọc Khiết cũng nhịn được mà khom người nôn mửa.

      "Ọe..." Tiểu Bạch cũng chịu được phải ói ra, "Loại côn trùng này khiến cho người ta phát ghét mà..."

      "Ố! Minh Thần của ta ơi, đáng thương, đến cả chút chuyện như thế cũng chịu nổi sao? biết kế tiếp nàng ta làm sao bây giờ nữa... Ô ha ha ha..."

      "Mẹ là mạnh nhất! Mẹ uy phong! Mẹ là vô địch thiên hạ!" Đoàn Tử mặc kệ những thứ khiến người ta chán ghét kia, nôn ọe mà chú tâm vào việc trợ uy cho mẹ mình.

      "Ngọc Khiết, muội lùi về phía sau chút rồi tăng thêm chúc phúc cho chúng ta, đừng nhìn những thứ buồn nôn này nữa!" Bùi Kim Cát đưa tay kéo Bùi Ngọc Khiết về phía sau lưng mình rồi đâm kiếm vào độc nhuyễn trùng biến dị theo hướng Tô Linh Phong phá phòng ngự.

      Ba võ sĩ Mặc Hạo Thiên, An Tri Hiểu và Lâm An Chi đứng che ở đằng trước, đảm nhiệm việc yểm trợ và phòng ngự cho mọi người.

      Khi Mặc Hạo Thiên tiến vào trạng thái chiến đấu khí tràng bỗng thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn, tâm trí cũng rất nhanh trở nên cứng cỏi, trong lòng cũng sinh ra miễn dịch với thứ côn trùng đáng buồn nôn kia, giữ vững trách nhiệm của bản thân để đối đầu với nọc độc của ma trùng và công kích chúng.

      An Tri Hiểu là nàng rất hào sảng, trời sinh nàng khác với các bình thường ở chỗ có tế bào hiếu chiến, thần kinh cũng có chút khác biệt với các bình thường, cho nên ban đầu khi đối mặt với độc nhuyễn trùng biến dị cũng chỉ thấy hơi buồn nôn, nhưng sau đó lại hưng phấn vô cùng, hơn nữa thấy những con độc nhuyễn trùng biến dị kia càng đau đớn nàng càng thấy phấn chấn!

      Trái ngược với Mặc Hạo Thiên và An Tri Hiểu – hai con người ở phương diện nào đó có chút bình thường Lâm An Chi thảm hại. Từ bé quen sống an nhàn sung sướng, được mọi người trong nhà nuông chiều hết mực nên sớm thể thay đổi được điệu bộ quý tộc và tâm lý cao hơn người bậc. Tuy rằng ta cũng theo Mặc Hạo Thiên tham gia các hoạt động rèn luyện vài lần, có điều ta vẫn luôn cho rằng bản thân tuy là lính đánh thuê, cũng là người mạo hiểm nhưng về bản chất lại khác nhau, những người đó là vì muốn sinh tồn nên phải mạo hiểm, còn mạo hiểm chỉ vì muốn nâng cao thực lực, cho nên chưa bao giờ cho rằng mình cần ủy khuất bản thân tiếp nhận những thứ mình muốn, như bây giờ tốt rồi, trong khí tỏa ra thứ mùi kinh khủng của loài sâu đáng buồn nôn này khiến cho bệnh quý tộc của ta phát tác...

      Trán ta đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tay chân cũng trở nên vô lực, lồng ngực cảm thấy ngột ngạt khó thở, rất khó chịu! Thế nhưng khi nhìn thấy biểu tình hề thay đổi của Tô Linh Phong khi phi đao vào ma trùng to béo kia ta lại bị kích thích, ta chỉ có thể cố gắng chịu đựng, tuyệt đối cho phép bản thân lùi bước! ta tuyệt đối cho phép bản thân thua kẻ phế vật mê trai kia!
      thực tế, ta thực bằng "Phế vật mê trai" trong mắt ta kia, hơn nữa chênh lệch còn rất lớn, chỉ có điều... ta vẫn luôn tự lừa mình dối người, tuyệt đối chấp nhận này...

      Hoa Nhược Hề cũng coi như đủ tư cách làm kiếm sĩ, mặc dù rất buồn nôn nhưng vẫn kiên trì làm chủ lực cùng Bùi Kim Cát, tuy rằng sắc mặt khá là khó coi thế nhưng động tác ra tay lại ngoan lệ vô cùng.

      Hứa Nặc là mạnh mẽ, hơn nữa lại là cường giả vô cùng mạnh, nàng rất muốn cảm ơn Tô Linh Phong vì dạy cho nàng học kiếm, cũng cảm kích Tô Linh Phong vì trong thời gian rèn luyện mang theo nàng cùng, ra trong lòng nàng rất ràng, loại hoạt động rèn luyện này cần gì phải có phải thị nữ theo bên người, Tô Linh Phong chẳng qua là muốn để nàng mau chóng nâng cao thực lực.

      Tự nhiên có cơ hội như vậy, có chủ nhân như vậy, nàng có lý do gì để mà chùn bước? Cho nên rất tàn nhẫn đâm về phía cơ thể to béo của độc nhuyễn trùng biến dị...

      Thủy Thanh Thanh ngừng phóng ra chất tạo bùn lầy, phóng Thủ Trừu Cân, linhlực sớm cạn kiệt, nàng nuốt viên thuốc phục hồi linh lực xong liền quay đầu lại nhìn Bùi Ngọc Khiết còn ra sức nôn mửa, "Công chúa Ngọc Khiết, làm cái quái gì thế? Gia tăng vòng sáng chúc phúc chứ! Gia tăng linh lực cho ta để ta còn công kích!" Bình thường Thủy Thanh Thanh là rất ôn hòa điềm đạm, tính tình lại tốt bụng, rất dễ chung sống, nhưng lúc này mỗi câu đều thể phẫn nộ, có thể thấy được nàng ấy rất nóng nảy.

      Bùi Ngọc Khiết nén giận, liếc mắt nhìn Thủy Thanh Thanh rồi cắn răng đứng lên, nàng ta tuyệt đối thể để loại dân thường thấp kém hèn mọn kia lên mặt với mình được, thầy Thương Ngô vẫn còn ở phía sau nhìn mà...

      Nàng ta quơ pháp trượng trong tay, bắt đầu ngâm câu thần chú, gia tăng vòng sáng chúc phúc cho các thành viên trong đội.

      Năng lực chiến đấu của đội ngũ cuối cùng cũng ổn định hơn.

      "Tiểu Phong Phong cố lên~~ Tiểu Phong Phong là lợi hại

      Tiểu Phong Phong, nàng là chất quá

      "






      Đoàn Tử dùng câu thông chủ sủng để hò hét cổ vũ cho Tô Linh Phong, Nguyệt Quang ở phía sau cũng hò hét cổ động khiến khóe miệng Tô Linh Phong khẽ giật, trán đen ngòm...

      Tiếu Minh Lãng bị hấp dẫn bởi phi đao trong tay của Tô Linh Phong, trong lòng thầm tán thưởng, tiểu tiểu thư quả luyện kim sư tài năng, còn chế ra loại tiểu đao có sức mạnh to lớn như thế, y quyết định chờ cuộc chiến kết thúc, y nhất định phải nghiên cứu mới được.

      Dịch Thủy Giác sâu vào trong vực, trông thấy đủ các loại cỏ độc liền trở nên khác hoàn toàn với dáng vẻ lười biếng thường ngày, ver mặt trở nên nghiêm túc lạ thường, tầm nhìn chuyên tâm, trong mắt ngoại trừ thảo dược ra còn cái gì khác, cho dù khí thế ngút trời ở phía trước cũng tuyệt nhiên coi như nhìn thấy.

      Mặc Vấn Trần và Tá Dịch nhìn chằm chằm vào cuộc chiến ở phía trước, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ.

      Cuối cùng, Tá Dịch liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần rồi mở miệng : "Thương Ngô, huynh có thấy chỗ này rất kỳ lạ ? Trong vực tự nhiên lại có nhuyễn trùng độc biến dị!"

      "Ừ." Mặc Vấn Trần nhìn chằm chằm vào mấy con độc nhuyễn trùng biến dị kia, cau mày : "Lại còn phải loại biến dị bình thường..."

      "Vậy... có nên để bọn họ ở chỗ này tiếp tục rèn luyện ?"

      Mặc Vấn Trần trầm ngâm lát, : "Cứ nhìn tiếp ."

      "Tá Dịch điện hạ, Thương Ngô các hạ, ở đây có phải có cái gì đó thích hợp ?" Tiếu Minh Lãng cũng đứng lên đề phòng.

      "Bây giờ còn rất khó để ."

      "Sợ cái gì! Có ta ở đây, bảo đảm Tiểu Phong Phong bình yên vô ." Nguyệt Quang .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :