Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 40: CHIÊU PHONG DẪN ĐIỆP, PHÙ HOA NHÂN ...

      chiến trường, lúc sinh tử quan đầu, kẻ sợ chết ngược lại càng chết nhanh chóng, giống như canh bạc, người ít tiền, sợ thua tiền lại càng thua nhiều.

      (Cổ Long – Ngữ)

      Yên tĩnh! Trong nội điện yên tĩnh đến mức tưởng như có thanh nào tồn tại, theo từng chuyển động nhịp nhàng như cao sơn lưu thủy của đôi tay Quỳnh Phong Lôi, cây đàn cũng phát ra thanh mỹ diệu vô bì.

      thanh như tiên khúc trời, lại như đoàn từng tinh linh kề sát tai người thầm, làm lòng người như bay bổng. Trong những giai điệu ưu mỹ, chúng nhân như lạc vào thế giới khác, từng làn hương hoa thơm ngát như ảo giác xuất trong đầu họ…

      Liễu Dật xếp quạt, chú tâm lắng nghe. Chàng đương nhiên nhận ra khúc nhạc Quỳnh Phong Lôi tấu chính là danh khúc ‘Ám Hương’, tên Quỳnh Phong Lôi này xem ra đúng là cao thủ luật, nắm bắt được cái tuyệt diệu của khúc nhạc này, chỉ đáng tiếc… quá nôn nóng, khúc nhạc lẽ ra được phát huy đến cực điểm, trong tình huống này lại bị tên Môn chủ lông gà bỏ sót vài điểm.

      Cùng với thời gian trôi , tay Quỳnh Phong Lôi lướt nhanh phím đàn, kết thúc khúc nhạc…

      Quỳnh Phong Lôi đứng dậy, hai tay chắp ra sau, nhìn Liễu Dật : “Liễu đại tài tử, ngài nhận thấy khúc nhạc của bổn tọa có qua cửa được ?”

      Lúc này, mọi người thức tỉnh từ trong khúc nhạc, trong nhãn thần mọi người đều xuất nét ngạc nhiên. Nếu khúc nhạc này quả do Quỳnh Phong Lôi tấu vậy biết Liễu Dật có bản lĩnh gì để so tài với thứ thanh ưu mỹ đó? Dù mọi người đều gì, nhưng khúc nhạc ấy đạt đến mức tuyệt đỉnh, muốn thắng khúc nhạc ấy biết phải đạt đến trình độ nào.

      Liễu Dật phe phẩy quạt, ôm quyền đáp: “Bội phục, bội phục, Liễu Dật từng nghe Thần Môn Môn chủ tuổi trẻ tài cao, đúng là bậc đại tài tử, giang hồ tam giới ai mà biết, ai mà hiểu?”

      Tựa hồ như lời này của Liễu Dật làm Quỳnh Phong Lôi cảm thấy hài lòng, cười : “Liễu công tử quá lời rồi, biết Liễu công tử…” Quỳnh Phong Lôi muốn hỏi Liễu Dật có còn muốn đấu tiếp , hiển nhiên đối với khúc nhạc của mình vừa ý phi thường.

      Mọi người đương nhiên hiểu ngầm ý trong lời của Quỳnh Phong Lôi, muốn Liễu Dật thấy khó mà lui, giữ chút thể diện, Liễu Dật nhìn Bạc Thương Khung, ông ta nhãn thần lo ngại, như tin rằng Liễu Dật căn bản phải đối thủ của Quỳnh Phong Lôi, lại nhìn qua Thủy Nhi, thấy nàng nhãn thần đầy thất vọng, cho rằng Liễu Dật có hi vọng thắng, nhìn qua hai tên hộ vệ, ánh mắt chúng có vẻ coi thường, cho rằng Liễu Dật là loại thùng rỗng kêu to, mưa sấm lớn.

      Liễu Dật cười ha hả, nhịp nhịp quạt: “Liễu Dật bội phục tài năng luật của Môn chủ …” Hốt nhiên, Liễu Dật vẻ mặt biến đổi, trở nên nghiêm túc, băng lãnh, chậm rãi : “Nhưng Môn chủ nên biết, trường giang sóng sau xô sóng trước, thế giới tại rất thực tế, nếu Môn chủ chỉ dừng lại ở những khúc nhạc của người khác, dù cố gắng đến mức nào cuối cùng vẫn là của người khác, cho nên hôm nay Môn chủ nhất định thua.”

      Quỳnh Phong Lôi tựa hồ bị những lời của Liễu Dật làm cho ngây ngốc, cả nửa ngày trời cũng được câu nào.

      Liễu Dật vén trường bào, nhàng ngồi xuống, tiếp: “Khúc nhạc mà Liễu Dật đàn là ‘Tiếu Thương Hải’, đây là khúc nhạc Liễu Dật tự sáng tác năm mười tám tuổi, khiến mọi người chê cười rồi.”

      xong, mười ngón tay gảy , tiếng đàn vút lên, dần dần len lỏi vào lòng người, hốt nhiên, tiếng đàn tăng tốc, phảng phất như thời khắc con người bước đến lúc cuối cuộc đời, đầu tóc bạc trắng, lúc trăm tuổi, mọi người đều ngỡ ngàng thể nhận ra đâu là thực, đâu là ảo…

      Lắng nghe, cầm lại trở nên hòa hoãn, như ngọn gió xuân ve vuốt, len vào lòng người, cuối cùng đến lúc cuối cuộc đời, trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, mọi người bị ngọn gió xuân ấy khơi gợi cảm xúc, hồi tưởng lại cuộc đời mình, đời bôn ba vì danh vì lợi, đến giây phút chết mới biết chẳng có ai để thương để nhớ, huống hồ gì đến người hoài niệm mình.

      Cầm biến đổi lúc nhanh lúc chậm, những trải nghiệm kinh lịch nửa đời người phảng phất như ra trước mắt, nhìn lại quá khứ thấy mình quả ấu trĩ, là vô tri, quên tình cảm người thân, tình bằng hữu chỉ để bôn ba, cái gì gọi là khoái lạc hạnh phúc chứ? Lúc ấy, lúc sắp rời khỏi thế giới này, còn có thể làm được gì, quả là “Phù hoa nhân sinh nhất mộng, ngưỡng thiên trường tiếu thương hải.”*

      Khúc nhạc kết thúc, mọi người như vẫn còn chìm trong ảo giác, trong mắt ngấn lệ, bi thương. Liễu Dật nhàng đứng dậy, cánh bướm vàng từ cửa lớn bay vào đậu vai chàng.

      Liễu Dật đến chỗ ngồi, nhàng ngồi xuống, tự rót trà, uống ngụm rồi gật đầu: “Trà ngon.”

      Lúc ấy, chúng nhân dường như tỉnh lại, Bạc Thương Khung lau mắt, giọng : “Lão phu đời tung hoành giang hồ, ngờ chỉ là hư , xem ra… phải thay đổi thôi.”

      Hai tên hộ vệ của Quỳnh Phong Lôi cũng giọng bàn tán: “Chắc phải xin Môn chủ rời khỏi đây, trở về nhà với vợ và mẹ.”

      Bây giờ Quỳnh Phong Lôi cũng tỉnh lại, tung người quay về bảo tọa. Hai hộ vệ cũng trở về đứng phía sau.

      Quỳnh Phong Lôi nhìn hai tên hộ vệ hai bên rồi lại nhìn xuống dưới, hiển nhiên , khúc nhạc của Liễu Dật ràng là tài khúc nhạc của mình, nhưng lại tiện ra. Cuối cùng, Quỳnh Phong Lôi cười : “Liễu công tử quả là cao nhân, nghe khúc nhạc của Liễu công tử như gặp người trì kỷ, còn gì đến thi đấu nữa, Bạc trưởng lão!”

      Bạc Thương Khung liền đứng ra: “Có !”

      Quỳnh Phong Lôi : “Hãy đưa cho Liễu công tử mượn Càn Khôn Kính, Liễu công tử cũng là làm việc tốt mà.”

      Bạc Thương Khung gật đầu: “Tuân mệnh.” xong, chuyển người, lật tay, từ trong bàn tay ảo hóa xuất chiếc kính, thân kính màu vàng, cán kính làm bằng đồng cổ. Bạc Thương Khung đưa kính cho Thủy Nhi.

      Chỉ nghe Bạc Thương Khung : “Tuy môn chủ đồng ý, nhưng dù sao cũng nên cẩn trọng, ta phái Thủy Nhi xuất đạo chuyến đến Phong Ma Trấn, ‘Càn Khôn Kính’ tạm thời do Thủy Nhi bảo quản, tiểu huynh đệ thấy sao?”

      Quỳnh Phong Lôi vội hỏi: “Sao, Thủy Nhi cũng phải theo à?”

      Bạc Thương Khung gật đầu: “Đúng vậy, việc này cũng vì tốt cho bổn môn, theo lý Thần Môn chúng ta phải phái người giúp đỡ Phong Ma Trấn.”

      Quỳnh Phong Lôi tự nguyện gật đầu : “Tốt thôi, việc như vậy các người lui .” muốn nhanh chóng kết thúc việc này, bởi vì trận so tài lúc nãy thua quá thê thảm.

      Bạc Thương Khung cùng Thủy Nhi, Liễu Dật đứng lên hành lễ, rồi chuyển người ra ngoài…

      sợ chết được, muội cứ nghĩ Liễu công tử thắng nổi Môn chủ.” Thủy Nhi vừa vuốt vuốt ngực vừa .

      Bạc Thương Khung phía sau hào sảnh cười: “Ha ha, ta đối với tiểu huynh đệ rất có lòng tin, dù sao cũng là ý trung nhân của Thủy Nhi mà, ha ha.”

      Liễu Dật đột nhiên đứng sững lại, : “Tiền bối, Liễu Dật có vị hôn thê, tôi tưởng… tiền bối lòng chứ?”

      Bạc Thương Khung lo sợ kéo Liễu Dật lại, dùng ‘truyền thuật’ : “Đừng mấy lời như vậy chứ, Thủy Nhi đau lòng đó, có gì đợi sau khi đưa Thủy Nhi xuống rồi tiếp.”

      xong, nhìn Thủy Nhi tươi cười bước phía trước, may là Thủy Nhi trước, nghe được những lời Liễu Dật , nhưng cũng phải nhờ Bạc Thương Khung nhanh chóng chặn lại.

      Sau đó, ba người nhanh chóng đến con đường dẫn đến ngôi thạch ốc, Bạc Thương Khung : “Thủy Nhi. Con trước , ta có việc cần với tiểu huynh đệ.”

      Thủy Nhi nghe vậy liền gật đầu: “Vâng.” Rồi quay người về phía thạch ốc.

      Bạc Thương Khung kéo Liễu Dật vào trong rừng cây bên bậc đá, hỏi: “Tiểu tử, ngươi còn trẻ vậy mà có thê thất, phải lừa lão phu chứ?”

      Liễu Dật phe phẩy quạt, trả lời: “Liễu Dật cần phải dối gạt tiền bối sao? , , sao lại phải dối gạt tiền bối?”

      Bạc Thương Khung vội hỏi: “Vậy Thủy Nhi sao? Ngươi thích nó à?”

      Liễu Dật phe phẩy quạt, mặt lộ vẻ khó khăn: “Thủy Nhi quả thực rất đẹp, lại rất hiểu biết, những người gặp Thủy Nhi mà có can đảm rằng thích nàng ấy, tôi nghĩ chẳng có mấy ai. Nhưng tiền bối nên biết, thích và giống nhau, nếu hai bên sao có thể tình nguyện bên nhau? Nếu như ra lãng phí tình cảm của Thủy Nhi.”

      Bạc Thương Khung vò đầu, hiên tại lão đâu còn giống vị lão tiền bối, có lẽ giống tiểu hài gặp vấn đề nan giải?

      “Nhưng.. nếu Thủy Nhi biết việc này nó nhất định rất buồn, nó là đồ đệ ngoan, ta muốn nó thương tâm.” Bạc Thương Khung vừa nghĩ vừa .

      Liễu Dật phản bác: “Nếu tôi mới chính là tổn thương ấy, sau này ấy lại càng tổn thương nhiều hơn.”

      Bạc Thương Khung lại vò đầu : “Được rồi, bàn nữa, đến chuyện tình cảm là ta lại thấy hồ đồ, ngươi muốn cũng được, nhưng… vạn lần thể làm Thủy Nhi bỏ chạy đấy.” xong, lão bèn quay người ra ngoài.

      Liễu Dật gật đầu, theo sau Bạc Thương Khung…

      Ngoài mười trượng, cành cây rung , đột nhiên xuất hai thiếu nữ, chính là Thủy Nhi và A Cửu, hai người trong tay cầm hai tấm ‘ Thân Phù’.

      A Cửu hỏi: “Thế nào, muội cũng nghe rồi đó, nhưng ta thấy muội hình như vẫn chưa từ bỏ.”

      Thủy Nhi biểu tình như có gì khó khăn, nhàng gật đầu: “Liễu công tử là người tốt, Thủy Nhi cầu gì cả! Thủy

      Nhi chỉ cần thấy Liễu công tử hạnh phúc, vui vẻ, đó cũng là hạnh phúc, vui vẻ của Thủy Nhi…”

      A Cửu vẻ mặt khó coi hỏi: “ đáng, muội muốn người muội cũng muội sao?”

      Thủy Nhi nhàng quay đầu lại đáp: “A Cửu tỷ tỷ! Tỷ nghĩ thế nào là đáng, thế nào là xứng đáng? Vậy tại sao tỷ vẫn theo bên cạnh Liễu công tử? Tỷ cho rằng khi hình bóng huynh ấy in sâu trong tim tỷ, tỷ còn có thể dung nạp ai khác sao?”

      A Cửu ngượng ngùng giải thích: “Ta.. ta.. ta chỉ.. chỉ muốn vì ham vui mới theo cạnh thôi.”

      Thủy Nhi nhàng mỉm cười, nụ cười đẹp mê người, đến cả A Cửu khi nhìn vào cũng cảm thấy thích, chỉ nghe Thủy Nhi giọng : “Như vậy xem ra Thủy Nhi thành công hơn A Cửu tỷ tỷ, ít nhất Thủy Nhi dám , dù trước mắt là vạn trượng huyền nhai, là vực sâu đáy, Thủy Nhi từ tận đáy lòng, còn gì phải hối tiếc.” xong, nhàng vén váy áo ra ngoài…

      A Cửu nhìn bóng Thủy Nhi xa dần, thầm nghĩ: “Có lẽ, ta thất bại rồi, ta dũng cảm như Cát Lợi Nhi, cũng chân thành như Thủy Nhi, giờ phải làm gì đây? Ta chỉ muốn truy cầu hạnh phúc cho mình, vậy là sai sao? Hừ! Cái tên ngốc tử đó, sao mà có nhiều nương thích vậy chứ, mới ra ngoài có mấy tháng mà như vậy, sau này còn tới mức nào nữa?” Nghĩ vậy rồi lại cười lên.

      Lại về Liễu Dật, “Cuối cùng lấy được Càn Khôn Kính”, nghĩ vậy liền thẳng về, đến bên bàn đá thấy chỉ thiếu A Cửu và Thủy Nhi, còn Đại Đao Vương và Thập Kiệt Nhất nằm bàn đá sưởi nắng.

      Liễu Dật ngồi xuống, vỗ vỗ bàn : “Tốt rồi, tốt rồi, hãy sẵn sàng, sau giờ ngọ chúng ta quay lại Phong Ma Trấn.” xong cầm chén trà, tự rót cho mình.

      Đại Đao Vương lắc lắc cái đầu thời thượng của : “Liễu lão đại, lấy được bảo vật chưa? Lấy ra cho chúng tôi đại khai nhãn giới .”

      Liễu Dật uống ngụm trà đáp: “Ừ, lấy được rồi, ở người Thủy Nhi nương. Thủy Nhi nương theo chúng ta đến Phong Ma Trấn trừ .”

      Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi : “He he, Thủy Nhi cũng . Tốt, tốt, tôi phải theo học Thân Phù, he he…” xong, cười càng dâm đãng hơn.

      “Thiên Lôi Chú” Thủy Nhi lớn giọng hô.

      Sấm từ trời giáng xuống, tiếng sét vang lên, ầm tiếng đại lôi giáng xuống nhằm ngay Đại Đao Vương, tiếp đó là luồng sáng. Đại Đao Vương xương cốt như cả lên, ngã vật ra đất, thân mình đen như than, miệng phun khói, hai mắt trợn lên : “Tại sao, người bị thương luôn là tôi?”

      Thập Kiệt Nhất vội đổi chỗ ngồi, giọng: “Sau này phải tránh xa ngươi ra, vạn nhất Thủy Nhi nưong giáng sét chuẩn, chẳng phải xui xẻo lắm sao?”

      Thủy Nhi phủi tay: “Chỉ tại cứ nghĩ xằng bậy, nghĩ lần tôi nướng lần.”

      Liễu Dật lắc đầu, uống ngụm trà, : “Thủy Nhi, muội nên biết, lấy bạo trừ bạo lại càng trừ càng bạo hơn, huynh nghĩ muội nên thử phương pháp khác.”

      A Cửu từ bên ngoài vào đứng cạnh Thủy Nhi, cũng góp ý kiến: “Biện pháp tốt nhất là muội mỗi ngày theo sát Đại Đao Vương, khi nào có ý nghĩ xằng bậy là nướng , xem có thể ngày càng bạo nữa .”

      Liễu Dật gật đầu: “Có đạo lý, đây đúng là phương pháp hay, dù… hơi tàn bạo.”

      Thủy Nhi liếc nhìn A Cửu: “Ý của A Cửu tỷ tỷ tuy rất hay, nhưng Thủy Nhi muốn ngày nào cũng theo sát .”

      A Cửu gượng cười: “Tốt, đùa nữa, mọi người nghỉ ngơi , trưa nay phải lên đường. Ta nôn nóng muốn biết bọn tà kia hình dáng ra sao.”

      Thủy Nhi gật đầu. Tất cả mọi người, trừ Đại Đao Vương nằm đất, đều ngồi quanh bàn uống trà, nghỉ ngơi.

      giấc mộng nhân sinh phù hoa, ngửa mặt nhìn trời cười thương hải

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 41: PHỤC MA ĐẠI TRẬN, PHỤC MA TÂM ...

      Muốn biết bí mật của người khác, cách duy nhất là phải thổ lộ bí mật của mình trước.

      (Cổ Long – Ngữ)

      hàng năm người, năm khoái mã cuốn theo bụi đường li khai Thần Môn, nhằm hướng Phong Ma Trấn phi nhanh. Lấy được pháp khí, Liễu Dật tự nhiên trong lòng nhõm hẳn , “Trước tiên đến Phong Ma Trấn chế trụ tà, sau đó hộ tống A Cửu hồi cung xong là có thể về đoàn tụ với Cát Lợi Nhi, có thể nghỉ ngơi…”

      Nhưng những người khác đều có suy nghĩ riêng, như Thập Kiệt Nhất, những ngày gần đây chỉ theo bên cạnh A Cửu, chỉ sợ sớm phải xa nàng nên muốn nhân lúc này ngắm A Cửu càng nhiều càng tốt, nhưng hay đâu thể do lựa chọn…

      Giai đoạn này mọi người rất vui vẻ, chỉ có A Cửu cùng Thủy Nhi vẫn thường hay tranh chấp, cuối cùng lại phải nhờ Đại Đao Vương hòa giải.

      Nhìn mọi người, Đại Đao Vương chợt : “Sau này chúng ta dựng căn nhà tranh cùng nhau sống cạnh đại ca, được ?”

      Liễu Dật gật đầu: “Hay đó, vậy rất náo nhiệt, lúc đó ta xin cha dẹp việc kinh doanh, chúng ta cùng đến nơi thế ngoại đào viên, cuộc sống nhất định rất vui vẻ.”

      Thủy Nhi cũng gật đầu: “Hay, Thủy Nhi lúc đó học tiên pháp, đạo thuật nữa, nhất định đến thế ngoại đào viên vui vẻ sống ở đó.” xong bật cười.

      A Cửu cười: “Tốt đó, ta đến đó xây vài tòa nhà bồi tiếp mọi người.”

      Thập Kiệt Nhất ngây ngô cười hắc hắc : “A Cửu bồi tiếp chúng ta, hay quá.”

      Liễu Dật cười cười: “Ta thấy trước hết phải đưa A Cửu đến nơi an toàn , sau đó hãy hoàn thành nhiệm vụ ở Phong Ma Trấn. Chúng ta đưa A Cửu trở về trước, sau đó có bỏ trốn cũng liên quan đến ta, chứ như tại đem A Cửu theo quá nguy hiểm!”

      “Hahaha” đoàn người phá lên cười, khoái mã gia tốc hướng Phong Ma Trấn phi nhanh tới…

      o0o

      Cuối cùng, qua bảy ngày hành trình đoàn người cũng tới được Phong Ma Trấn. Nhìn vầng thái dương thấy lúc này là giờ ngọ, Liễu Dật xuống ngựa : “Đại Đao Vương, trước tiên dắt ngựa đến khách sạn .”

      Đại Đao Vương gật đầu, kéo mấy con ngựa dẫn đến khách sạn.

      Liễu Dật đứng giữa Phong Ma Trấn, ngọn gió thổi qua, cỏ dại ven đường bay loạn trong trung, Phong Ma Trấn trong ngọn gió thổi qua phong cảnh thê lương.

      đường hoàn toàn vắng bóng người, Liễu Dật tự với mình: “Xem ra Phong Ma Trấn trở thành thị trấn chết, , chúng ta phải đến bái phỏng Tửu thúc thôi.” xong về phía góc đường.

      Chỉ thấy lão già y phục rách nát, bình rượu cầm trong tay ngừng đổ vào miệng. Tửu thúc nằm cái ghế gãy, nhìn thấy Liễu Dật liền ngồi dậy hỏi: “Ngươi về, cuối cùng về, thế nào? Có mang đến vật gì có thể cứu được Phong Ma Trấn ?”

      Liễu Dật nhìn Thủy Nhi phía sau, Thủy Nhi liền bước lên bước, Liễu Dật : “ mang về.”

      Tửu thúc nhãn tình nhu hòa nhìn Thủy Nhi hỏi: “Có phải ta uống quá nhiều , sao ngươi lại mang về nữ oa thế này?”

      Liễu Dật cười đáp: “Tửu thúc, ấy là người của Thần Môn, hơn nữa còn mang theo bảo vật có thể thu phục tà.”

      Tửu thúc vội : “ sao? Vậy tốt quá, mấy ngày này người trong trấn đều dám bước ra khỏi cửa, toàn bộ ở trong nhà hết, cũng đủ biết họ hoảng sợ đến mức nào.”

      Thủy Nhi bước lên phía trước, nhìn Tửu thúc chăm chú, đột nhiên hỏi: “Vậy tại sao Tửu thúc dám bước ra ngoài?”

      Tửu thúc cười trả lời: “Ta bây giờ chỉ là bộ xương già, lại giờ là ban ngày, sao lại phải sợ, nếu ra ngoài sưởi nắng lão đầu ta chết rục trong phòng mất.”

      Thủy Nhi nhàng cười: “Xem ra… dù người ở đây toàn bộ chết hết, Tửu thúc cũng sao đâu.”

      Tửu thúc vẫn tiếp tục uống rượu, : “Tiểu oa nhi sao lại như vậy, dù đúng nhưng Tửu thúc cũng giận đâu. Đến đây, ngồi xuống nghỉ ngơi , tối nay các người rất bận rộn đấy.”

      Thủy Nhi và mọi người tiến đến ngồi bên chiếc bàn gỗ, Liễu Dật lại hỏi: “Thế nào? Tối có việc gì?”

      Tửu thúc uống ngụm rượu, đôi mắt say rượu nhìn mọi người, : “Phong Ma Trấn tại xuất ba loại tà vật, là hủ thi, cương thi, khô lâu. Hủ thi sợ đao thương, cương thi sức lực vô bì, khô lâu nhanh nhẹn mẫn tiệp, tam loại tà vật này mỗi đêm, tụ tập năm dặm trong Phong Ma Trấn hại bách tính, làm cho người trong trấn sợ đến dám bước ra khỏi phòng.”

      Liễu Dật liền hỏi: “Vậy chúng vào trong trấn à?”

      Tửu thúc lắc đầu đáp: “ phải, biết là vị cao nhân nào bày trận pháp chung quanh trấn, cho nên tà vật căn bản thể vào trấn được. Tạm thời trấn được an toàn, bất quá… người trong trấn quá kinh hãi dám bước ra khỏi cửa.”

      Thủy Nhi gật đầu : “Muội lúc ngoài trấn phát ra trận pháp này, nó rất giống ‘Khu Ma Đại Trận’ mà sư phụ có qua, bất quá… trận pháp này người của tam giới căn bản thể bố trí được.”

      Liễu Dật cảm thấy có gì đó kì quái, nếu ai có thể bố trí trận, vậy trận này do ai tạo nên?

      Thủy Nhi tiếp: “Có khả năng, là người Thần Tộc tỉnh dậy, và đến Nhân Gian giới.”

      Tửu thúc dường như nghe, vẫn tiếp tục uống rượu…

      Nhưng Liễu Dật lại vội hỏi: “Thần Tộc? Tiên Tộc? phải cùng nguồn gốc sao? Các người phải là cùng chủng tộc sao?”

      Thủy Nhi lắc đầu đáp: “Thần tộc là do Bàn Cổ, Nữ Oa tạo thành, là chủng tộc tối cao. Theo truyền thuyết ngàn vạn năm về trước, Thần tộc sau khi tạo ra thế giới này lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, rồi dần biến mất. Căn cứ vào những điều Thủy Nhi biết, trận pháp này trong tam giới ai bố trí được, chỉ có người của Thần Tộc mới làm được thôi.”

      Liễu Dật có cảm giác kì quái, hỏi tiếp: “Nếu đúng như muội , người đó có khả năng tiêu diệt tà, sao lại ở ngoài trấn bố trí trận pháp làm gì?”

      Thủy Nhi mỉm cười nhìn Tửu thúc: “Việc này, chắc là phải nhờ Tửu thúc giải thích thôi.”

      Tửu thúc uống ngụm rượu rồi : “Tiểu nữ oa, sao lại cứ trút hết lên đầu lão thế, ta biết, ta chỉ mong các ngươi đến sớm chút, trừ khử lũ quái vật để ta yên tâm uống rượu, ta chỉ giải thích vậy thôi.”

      Thủy Nhi nhìn gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Tửu thúc, thầm: “Ông phạm sai lầm.”

      Liễu Dật gật đầu : “Mặc kệ, dù sao chúng ta cũng đến Phong Ma Trấn, nếu người đó diệt trừ tà vậy tối nay chúng ta thử.”

      A Cửu vỗ tay reo to: “Hay lắm, hay lắm, muốn xem lũ quái này hình dạng ra sao?”

      Đại Đao Vương từ ngoài thò đầu vào chọc ghẹo: “A a, sợ là đến lúc đó bị quái ăn thịt mà chưa biết đó.”

      A Cửu vỗ vai Thập Kiệt Nhất đững bên cạnh : “Có Thập Nhất bảo hộ ta quái nào mà dám đến gần, đúng , Thập Nhất?”

      Thập Kiệt Nhất vội gật đầu: “Đúng, nếu quái nào dám đến gần A Cửu, tôi cho nó luân hồi chuyển kiếp luôn, tu luyện lại,…”

      Tửu thúc uống ngụm rượu : “Kì thực, những thứ này chỉ là quái, chưa thể gọi là quái. quái là do sinh vật tu luyện ngàn năm ảo hóa thành người, đúng ra, có tâm, quái vô tình, vì vậy quái đáng sợ hơn .”

      Thủy Nhi nhìn Tửu thúc, cười ngọt ngào: “Tửu thúc, người… khẳng định phải là lão đầu bình thường.”

      Tửu thúc lắc đầu: “Con đúng, ta phải người thường, ta là Tửu quỷ lão đầu, haha”

      Mọi người nghe vậy đều bật cười.

      Tửu thúc uống ngụm rượu rồi tiếp: “Các con còn rất trẻ, còn chặng đường dài cần phải , thấy các con đều có tâm lương thiện, lão đầu ta rất cao hứng.”

      Liễu Dật cười: “Tửu thúc, tối nay chúng tôi diệt trừ tà ở Phong Ma Trấn, sau đó hộ tống A Cửu hồi cung, tiếp theo đến Miêu cương tìm Cát Lợi Nhi, chúng tôi thành thân rồi vui vẻ sống bên nhau, nhưng trước khi xử lý xong việc này, tất cả chỉ là mộng thôi.”

      Nghe những lời này của Liễu Dật, mỗi người lộ xuất biểu tình giống nhau, Thủy Nhi, A Cửu, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương mỗi người đều có tâm khác nhau.

      Tửu thúc vẫn tiếp tục uống rượu: “Hài tử, cái gì cần đến rồi đến, là số mệnh cũng được là nhân sinh cũng được, ngươi thể trốn tránh, cuộc sống của ngươi chỉ mới bắt đầu thôi.”

      Liễu Dật cảm thấy hụt hẫng, nhưng những người khác cảm thấy kì quái, Liễu Dật vội hỏi: “Tửu thúc gì vậy?”

      Liễu Thúc cười trả lời: “Lão đầu là tửu quỷ biết tiên đoán đấy, ta thấy con đường của ngươi chỉ mới bắt đầu thôi.”

      Liễu Dật hỏi tiếp: “Chỉ mới bắt đầu? Vậy sau đó? Sau đó sao?”

      Tửu thúc uống ngụm rượu, tiếp: “Sau này? Ta biết, ta chỉ biết con đường ngươi chỉ mới bắt đầu thôi.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 42: PHONG MA TRỪ QUÁI, KINH TẨU THIÊN ...

      Gió thổi ngoải cửa sổ, từng chiếc lá rơi song cửa; như bàn tay mệt mỏi gảy những nốt nhạc buồn, tuy có thanh, nhưng còn buồn hơn cả im lặng.

      (Cổ Long – Luận)

      Trời dần tối, ngôi sao sáng nhất cũng xuất trời cao, nó sáng nhất, nhưng cũng độc nhất, tịch mịch nhất.

      Liễu Dật vừa uống rượu của Tửu thúc, vừa : “Trời tối rồi, bọn quái vật chắc cũng sắp xuất .”

      Tửu thúc gật đầu : “Ừ, chắc cũng xuất rồi, có lẽ tạm thời chưa vào trấn mà quậy phá bên ngoài trận…”

      Liễu Dật uống ngụm trà, đứng dậy : “Chúng ta ra ngoài xem , nếu như hôm nay thành công, Phong Ma Trấn có lẽ khôi phục lại yên bình vốn có của nó.” xong, liền chuyển mình ra ngoài.

      Thủy Nhi, A Cửu, theo nhau theo phía sau.

      Tửu thúc hớp ngụm rượu : “Đây chỉ mới là bắt đầu của ngươi, sau này phải chỉ đối diện với những thứ đơn giản như thế này đâu…”

      Liễu Dật lẳng lặng dẫn mọi người ra ngoài Phong Ma Trấn, chưa ra đến cửa trấn, tai nghe thanh ghê rợn cùng mùi hôi thối khó chịu xộc vào mũi, Liễu Dật : “Xem ra ‘Khu Ma Đại Trận’ quả có tác dụng, hiểu tại sao người đó lại thu phục lũ quái vật này luôn cho rồi.”

      Thủy Nhi lắc đầu : “Điều này quả ai có thể hiểu nổi.”

      Mọi người vừa vừa , chỉ trong chốc lát ra đến cửa trấn, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người liền biến sắc … Những con quái vật này khiến người kinh sợ, toàn thân da thịt thối nát, thậm chí mặt còn có dồi bọ lúc nhúc, phát ra thứ mùi hôi thối chịu được, quay ra nhìn đám cương thi, hai mắt đỏ ngầu, răng nanh mọc dài, làm người cảm thấy sợ hãi đồng thời nghĩ ngay đến hai từ kinh khủng, nhìn tới đám khô lâu, lại có cảm giác buồn cười, chỉ thấy toàn thân xương cốt, ngừng nhảy.

      Năm người đứng tại cửa trấn, nhìn đám quái vật sao tiến vào được. Trong vòng chu vi năm mươi dặm, dù có cố gắng xông vào cũng bị lực đạo vô hình đẩy bắn ra.

      Thủy Nhi : “Nếu trận pháp này thiết lập xung quang bọn quái vật, chắc có tác dụng hơn, hiểu sao vị thần nhân này lại chỉ thiết lập quanh trấn.”

      A Cửu nhìn lũ quái vật, la lên: “ đáng sợ, nhìn nữa, nhìn nữa.” rồi liền quay đầu , úp mặt vào lòng Thập Kiệt Nhất.

      Liễu Dật nhìn Thủy Nhi hỏi: “Thủy Nhi, ‘ Càn Khôn Kính’ có thể thu phục lũ quái vật này ?”

      Thủy Nhi gật đầu : “Bọn quái vật này là hoàn toàn dựa vào năng lượng phi sinh mệnh, chính là oán khí khi chúng chết , tùy theo oán khí mạnh hay yếu, chúng trở nên hung dữ hay . ‘Càn Khôn Kính’ của sư phụ là dùng vật chí cương chí dương trong thiên địa để luyện thành, trong kính lại có càn khôn, nên gọi là ‘ Càn Khôn Kính’, có khả năng hấp thu oán khí giới.”

      Liễu Dật hỏi: “Chiếc kính này như vậy, muội xem… trước mắt hắc khí dày đặc, liệu có thể hấp thụ được ?”

      Thủy Nhi rút kính ra, đặt xuống đất, chính diện hướng về phía lũ quái vật. Sau đó lấy ra tám lá tiểu kì màu vàng : “Mọi người mau lui ra sau ba trượng.”

      Nhóm người Liễu Dật y lời liền lui ra sau.

      Thủy Nhi ngước lên nhìn vầng trăng lên, hai tay mở ra, xuất ra tám lá tiểu kì màu vàng, cách nhau khoảng nhất định, bao quang ‘Càn Khôn Kính’.

      Thủy Nhi hai ngón trỏ và ngón giữa kẹp hoàng sắc linh phù, miệng niệm chú, đột nhiên, linh kì màu vàng vang lên tiếng, liền bắt đầu bốc cháy, hoàng sắc hỏa quang bừng sáng bao quanh hai ngón tay Thủy Nhi, từ từ dung nạp vào tay. Liền đó hai ngón tay phải đâm tới, đạo ánh sáng vàng bay thẳng đến ngọn tiểu kì.

      Hoàng sắc tiểu kì, từng lá từng lá , đột nhiên phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ, cuối cùng cả tám lá tiểu kì đều phát ra ánh sáng màu vàng, ánh quang bao bọc dần dần thăng hoa, hướng lên trung, càng lúc càng cao, càng lúc càng xa, hốt nhiên… đạo ánh sáng bạc như ánh trăng xuất , dung nhập ánh sáng của tám là tiểu kì.

      Hào quang của tám lá tiều kì dần dần chiếu ngược xuống, chuẩn xác ngay giữa ‘Càn Khôn Kính’ màu vàng, chỉ thấy ‘ Càn Khôn Kính’ tỏa sáng mãnh liệt, chiếu ngay vào đám quái vật…

      Lúc này quái bắt đầu phát sinh, cùng lúc với đạo khí tức màu đen bị hấp thụ vào trong kính, bọn khô lâu, cương thi, hủ thi đều hóa thành cát bụi, tan biến giữa trung.

      Chỉ trong vòng tuần trà, bọn quái vật hoàn toàn hóa thành cát bụi, biến mất tại cửa trấn…

      Thủy Nhi phất tay cái, tám lá tiểu kì màu vàng theo hấp lực liền rời khỏi đất bay trở lại, Thủy Nhi cúi xuống lấy ‘Càn Khôn Kính’, chỉ thấy trong kính đầy rẫy oan hồn, bay tứ tán, vô cùng đáng sợ, lại phất tay cái, mặt kính liền trở lại như cũ…

      Đại Đao Vương lắc đầu, chạy đến : “Lợi hại, tưởng được Thủy Nhi nương có thân thủ siêu phàm như thế.”

      Thủy Nhi cười : “Đừng có khen ta, là do sư phụ ta dạy cả thôi.”

      Liễu Dật phe phấy quạt : “Thần Môn nay quyền lực cao nhất, võ công cao nhất là Bạc Thương Khung trưởng lão, muội là thủ tịch đệ tử của ông ấy đương nhiên phải lợi hại thôi, haha.”

      Thủy Nhi cất kính vào người, : “Được rồi, đừng tâng bốc sư phụ muôi nữa, thực ra người có quyền lực nhất, võ công cao nhất chính là tứ trưởng lão, Dương Vân Phong.”

      Liễu Dật lại hỏi: “À! Đúng rồi, mấy con quái vật này chết hết chưa?”

      Thủy Nhi lắc đầu : “Muội chỉ hủy nhục thể của bọn chúng thôi, oan hồn chúng vẫn còn tồn tại trong kính, thể tin được oán khí ở Phong Ma Trấn lại nặng đến như vậy, kéo dài ngàn vạn năm, ngay cả ‘Càn Khôn Kính’ cũng thể luyện hóa được.”

      Liễu Dật lo lắng hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?”

      Thủy Nhi lắc đầu : “Muội cũng biết, nếu dừng lại ở đây, muội nghĩ… ‘ Càn Khôn Kính’ cũng chỉ tạm thời áp trụ oan khí, sớm muộn gì oán khí cũng xuất trở lại.”

      Liễu Dật vô cùng lo lắng, cứ lại lại, : “Sao lại thế này, tại ‘Càn Khôn Kính’ của Thần Môn cũng tiêu diệt được, nếu như quả những oan hồn này thoát ra, nhất định còn đáng sợ hơn lũ quái vật đó nữa.”

      Thủy Nhi đột nhiên mỉm cười : “Có rồi, nếu muội đoán sai, Tửu thúc nhất định cho chúng ta biết, muội luôn có cảm giác Tửu thúc phải người bình thường.”

      Liễu Dật cũng cảm thấy kì quái. Tửu thúc phải là lão đầu thích uống rượu sao? Sao lại có chuyện với chúng ta? Bất quá nghe Thủy Nhi vậy, có lẽ Tửu thúc có điều muốn

      Thủy Nhi : “Chúng ta thôi, hỏi Tửu thúc.” xong, liền vào trong trấn, mấy người Liễu Dật lo lắng theo sau, hiểu trong hồ lô Thủy Nhi ra bán thứ thuốc gì.

      Đoàn người nhanh chóng về đến trước cửa nhà Tửu thúc, ghế vẫn cái ghế gẫy còn đó, sàn nhà vẫn đầy những bình rượu, nhưng, kì lạ là mọi người tìm khắp phòng Tửu thúc, thậm chí cả những căn nhà lân cận vẫn thấy người đâu.

      Thủy Nhi vội hỏi: “ Thế nào rồi, Tửu thúc đâu?”

      Liễu Dật trấn an: “Đừng lo lắng, nhất định tìm thấy mà.”

      Thủy Nhi lại : “Có thể lo lắng sao? Có thể những oan hồn này mang đến tai nạn lớn hơn, phải nhanh chóng trở về báo sư phụ tìm biện pháp tiêu diệt, bọn chúng quá đông.”

      Đột nhiên, Thập Kiết Nhất chạy ra, : “Lão đại, Thủy Nhi nương, xem này…” Liễu Dật đứng lên, quả nhiên, Kiệt Nhất từ giường của Tửu Thúc phát ra bức thư.

      Liễu Dật vội mở bức thư, đọc:

      “ Khi thấy bức thư này, Tửu thúc trước, nhưng các con còn phải tiếp con đường của mình, ta chỉ là người dẫn đường, con đường tiếp theo, các con phải tự quyết định lấy, sau này có lẽ còn dịp gặp lại. Thủy Nhi tiểu a đầu này, nhãn quang khá lắm, lại rất xinh đẹp. À… Ta tin con có thể tiêu diệt được lũ quái vật, nhưng oán khí của lũ quái vật lại sinh ra oan hồn, có lẽ con cách trừ được. Tửu thúc cho con đáp án cuối cùng, hãy về phía Bắc ngàn dặm, tại đất Thục, có ngọn Nga Mi, trong núi có núi, tên gọi Nhạc Sơn, là Nhân Gian Giới, thánh địa của Phật Môn, đến đó, hãy thỉnh cao tăng siêu độ những oan hồn. Tửu thúc mệt rồi, phải nghỉ ngơi thôi, hữu duyên gặp lại.”

      Liễu Dật đặt bức thư xuống, : “ Mọi người nghe cả rồi chứ?”

      Liễu Dật nhìn mọi người, sau đó dừng lại nhìn A Cửu : “Được rồi, A Cửu, giờ Thập Kiệt Nhất hộ tống hồi cung, ta cùng Đại Đao Vương, Thủy Nhi đến Phật Môn.”

      A Cửu lắc đầu : “ về, ta còn chơi chưa đủ, ta muốn đến Phật Môn.”

      Liễu Dật kiên quyết : “ được, nếu như có trách nhiệm, xin nghĩ tới toàn gia Liễu Dật, sao lại bướng đến vậy? có biết mình mang sinh mạng toàn gia hơn nghìn người của Liễu Dật ? có trái tim ?”

      A Cửu vội : “ phải, ta…”

      Liễu Dật cắt ngang lời A Cửu: “Như quả coi Liễu Dật là bằng hữu, Liễu Dật thay mặt toàn gia, thình hồi cung.”

      A Cửu tức giận, dậm chân, : “Hừ! Chết tiệt, ta theo có gì tốt?” xong quay người theo hướng bóng tối bỏ . Trong khoảng khắc xoay người đó, Thủy Nhi thấy A Cửu trong mắt loáng lệ.

      Liễu Dật thở dài : “Thập Nhất, hãy bảo vệ A Cửu cho tốt, nhất định phải đưa ấy hồi cung, sinh mệnh toàn gia của Liễu Dật là dựa vào đệ đó, được để ấy chạy loạn nữa.”

      Thập Kiệt Nhất gật đầu : “Đệ đây, lão đại, huynh phải bảo trọng, đệ sau khi đưa A Cửu về đến Phật Môn hội họp với đại ca.”

      Liễu Dật gật đầu.

      Thập Kiệt Nhất chuyển mình chạy theo A Cửu…

      Thủy Nhi nhìn hai người, trong lòng chợt xuất nghi vấn: “Đây cũng là tình ư? Sao lại vị kỷ đến như vậy … hoàn toàn chỉ nghĩ đến đối phương, cả gia đình cũng quan tâm.”

      Liễu Dật chuyển thân : “Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở nhà Tửu thúc, sáng mai khởi hành Thục.”

      Đại Đao Vương cầm bình rượu lên, uống ngụm rồi : “Tửu thúc ra lai lịch thế nào? Chắc cũng lợi hại như Thủy Nhi vậy.”

      Thủy Nhi cầm bình rượu : “Nếu muội đoán sai, ông ta nhất định là người Thần Tộc trốn xuống đây, giờ xong việc có lẽ quay về đánh giấc rồi.”

      Liễu Dật cầm bình rượu lớn : “Đó là việc của ông ấy, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được, nào, trước hết hãy uống cho thống khoái.” xong, dốc cả bình rượu vào miệng.

      Thủy Nhi cười : “Tửu thúc đây chỉ là bắt đầu của huynh, khẳng định sau này còn nhiều việc nữa, huynh đừng nên ôm hi vọng quá lớn “Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.”

      Ba người mỗi người câu về mỹ tửu, dưới ánh trăng sáng, vui vẻ đối ẩm, có lẽ mười năm sau, đó trở thành hồi ức khó quên của mỗi người …

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 43: MỘNG HUYỄN BÀO ẢNH, TỬ SẮC PHÁT ...

      người nếu thể cùng chỗ với người mình chân tâm thích, cho dù có mang cả vinh hiển và tài phú của cả thế giới cho , đến lúc đêm khuya mộng đến, lúc thể ngủ được, cũng chảy nước mắt như nhau. (Cổ Long, ngữ)

      Trải qua buổi cát bụi tung bay, bọn ba người Liễu Dật chậm tốc độ lại, thế này chỉ chính mình có thể nghỉ ngơi, mà cả ngựa cũng có thể nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục như thế này, ngựa ắt hẳn phải cực kì mệt mỏi.

      Liễu Dật ngồi mình ngựa, : “Thủy Nhi, ở chỗ Phật Môn quả có cao tăng có thể siêu độ được mấy oan hồn này à?”

      Thủy Nhi gật gật đầu : “Lẽ ra phải thế, chỉ là biết có tu đạo giả đạt đến tầng đó hay .”

      Liễu Dật gật gật đầu, đột nhiên cười : “Để Thủy Nhi nương cùng với Liễu Dật tới chỗ xa xôi ấy, yên tâm.”

      Thủy Nhi cười : “Có gì mà yên tâm, tôi ở Thần Môn hoài cũng buồn, muốn ra ngoài chơi đây.”

      Đại Đao Vương ở bên cạnh chen vào: “Tôi nghe người ở Phật Môn rất ít lại với thế giới bên ngoài, biết lần này chúng ta tới, liệu có bị nhốt ở ngoài cửa ?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, : “Chúng ta vì thiên hạ thương sinh, Phật lấy từ bi làm gốc, tin rằng bọn họ thể cự tuyệt thỉnh cầu của chúng ta.”

      Thủy Nhi nhìn Liễu Dật : “Tựa hồ Liễu công tử đối với Phật cũng rất có nghiên cứu…”

      Liễu Dật cười cười : “Chỉ là lúc đọc qua ít kinh thư của Phật môn, thể cho là nghiên cứu, hì hì, chúng ta gấp rút mau , qua ba ngày rồi, tôi nghĩ nên nhanh chóng tiếp cận Phật môn.”

      Thủy Nhi gật đầu : “Ừ.”

      “Gia!”

      Ba người tăng tốc hành trình, tiếp tục về hướng Phật môn.

      Nhưng từ đám cỏ bên đường bỗng nhảy ra ba người, hồng y, bịt mặt, tay cầm trường kiếm, người ở giữa với hai người phía sau: “Thư sinh này nhất định là Liễu Dật, nhiệm vụ của chúng ta chính là lấy đầu của .”

      Hai người phía sau ăn mặc giống nhau, gật gật đầu : “Đúng!”

      Ba người cử động, trường kiếm rời tay, trôi trung, ba người bịt mặt nhàng nhảy lên, lại ngự kiếm bay lên, bay lên rồi, nhắm thẳng hướng Liễu Dật mà đuổi theo.

      Lại Liễu Dật, Thủy Nhi, Đại Đao Vương ba người khoái mã thêm roi, đến dưới thác nước, Liễu Dật nhìn thác nước : “Xem lại bản đồ, thấy vượt qua thác nước này rồi, vượt qua ngọn núi này, chính là Phật môn chi địa rồi.”

      Đại Đao Vương thở ra hơi : “Cuối cùng phải đem mấy cái oan hồn này tiễn hết, để chúng người Thủy Nhi, tim tôi cứ nhảy lên bình bịch.”

      Ngay lúc Thủy Nhi muốn , bỗng “rào” tiếng, ba luồng sáng đỏ lượn vòng bay qua.

      Đại Đao Vương đưa tay chỉ : “Nhìn kìa, nhìn kìa, người bay a! Còn chưa tới Phật môn nhìn thấy thần tiên rồi, mau nhìn !”

      Thủy Nhi nhìn tốc độ, thân ảnh ba người bay lại, : “Đây phải là thần tiên, cũng phải người của Phật môn, người họ có sát khí, hiển nhiên là vì muốn giết ba người chúng ta nên mới tới.”

      Đại Đao Vương gân cổ kêu lên: “Cái gì, chúng ta với bọn họ vô oán vô cừu, vì cái gì lại giết chúng ta?”

      Thủy Nhi lắc đầu : “ thể tưởng ngươi lại ngây thơ như vậy, ở giang hồ này, giết ngươi cũng cần có lý do sao?” xong, ghìm cương, xuống ngựa.

      Liễu Dật và Đại Đao Vương cũng xoay người xuống ngựa, Thủy Nhi tiếp: “Tốc độ của chúng ta thể trốn được tốc độ ngự kiếm của họ, hai người có biện pháp gì ?”

      Liễu Dật lắc đầu : “Chạy thoát? Còn có biện pháp… đó là lý lẽ.”

      Ngay khi ba người đồng thời xuống ngựa, ba nhân ảnh màu hồng kia cũng dừng lại ở phía trước cách họ tám trượng, ba luồng nhãn thần băng lãnh bắn về hướng Thủy Nhi, Liễu Dật cùng Đại Đao Vương.

      Liễu Dật chắp tay : “Tam vị đại hiệp, vì sao lại chặn đường chúng tôi thế?”

      Hồng y nhân đứng đầu lạnh lùng : “Chỉ vì cái đầu cổ ngươi.”

      Liễu Dật nhất kinh, hỏi tiếp: “Tôi có thù với ba vị sao?”

      Hồng y nhân : “ có thù.”

      Liễu Dật lại hỏi: “Tôi với ba vị có oán sao?”

      Hồng y nhân vẫn lạnh lùng : “ có oán.”

      Liễu Dật nhịp cây quạt giấy, : “Chúng ta thù oán, ba vị này lại có lý do gì lấy cái đầu cổ Liễu Dật?”

      Trong khi Liễu Dật và hồng y nhân đối thoại, Thủy Nhi phát trước ngực ba người hồng y có tiêu chí màu xám, hình dạng đó vừa giống như con thạch sùng bị đâm, vừa như phải, Thủy Nhi từng nghe sư phụ qua, tiêu chí của Ám môn giống như vậy.

      Thủy Nhi : “Liễu công tử, đừng hỏi họ nữa, bọn họ là người của Ma tộc Ám môn, tổ chức sát thủ, chỉ cần lấy tiền, cần hỏi lý do.”

      Hồng y nhân đứng đầu nhìn Thủy Nhi cái, lạnh lùng : “ nương, hảo nhãn lực, nhiệm vụ lần này của bọn ta chính là lấy cái đầu của Liễu Dật, còn hai người các ngươi, nếu như tại ly khai, ta nghĩ bọn ta cần làm chuyện có tiền, bởi vì có ai cần tính mạng của các ngươi.”

      Đại Đao Vương cầm ngang cây đại đao, : “Các ngươi đánh rắm cái mẹ gì thế, coi Đại Đao Vương ta là hạng người đó sao?”

      Hồng y sát thủ nhìn Đại Đao Vương, đột nhiên phát ra đầu tóc của Đại Đao Vương dựng đứng cả lên, trong nhất thời quả nghĩ ra ở đâu lại có loại nhân vật như vậy.

      Hồng y sát thủ kiếm trong tay chuyển động vòng, đột nhiên dừng lại, : “Hai vị chịu ly khai, thế ta nghĩ bọn ta nhất thiết phải chuyện nữa, bọn ta tiện thể giải quyết hai người các ngươi luôn.”

      Ba người bọn họ rút trường kiếm trong tay ra, mỗi người cây, xông lại chỗ bọn Liễu Dật, tốc độ của ba người sát thủ rất nhanh, vượt xa cao thủ thông thường, thậm chí còn lợi hại hơn nhiều so với hai hộ pháp heo mập của Phong Đà động, chỉ thấy ba cây trường kiếm kéo ra ba đạo kiếm hoa bất đồng, bao vây ba người vào trong.

      Liễu Dật trong lúc hoang mang thi triển “ toàn cửu ảnh”, có thể tránh được công kích của hồng y sát thủ, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, căn bản có cơ hội hoàn thủ, thậm chí mỗi lần trốn tránh đều là vạn phần kinh hiểm, mà kiếm của hồng y sát thủ tựa hồ chỉ chậm hơn động tác của mình cái nháy mắt, chỉ qua vài chiêu, Liễu Dật mồ hôi lạnh thấm khắp toàn thân, bụng nghĩ: “Nếu có Thập Nhất tốt biết mấy.”

      Nhìn lại Thủy Nhi, nguyên lai vũ khí của Thủy Nhi là hai dải lụa dài trong tay áo, cho nên, Thủy Nhi trước tấn công khoái tốc của hồng y sát thủ, tựa hồ cũng mất tiên cơ, như tại, hoàn toàn lạc vào hạ phong, dần dần ứng phó nổi…

      Còn Đại Đao Vương, tựa hồ còn có chỗ tốt, từ sau khi lấy được “Thiên tật tâm pháp” và “Hỏa diệm đao pháp” ở Phong Đà động, chỉ cần có thời gian liền khổ luyện, nghĩ hai quyển sách này quả lợi hại, “Thiên tật tâm pháp” làm nội lực của Đại Đao Vương trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đột phi mãnh tiến, tiến vào cảnh giới khác, mà “Hỏa diệm đao pháp” thêm vào bảo đao trong tay, lại càng phát huy đến cùng cực, thân đao tán phát hồng sắc hỏa diệm, so với hồng y sát thủ bất phân thượng hạ.

      Ngay lúc này, bỗng nghe Thủy Nhi kêu “A…” tiếng, hai người lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thủy Nhi bị hồng y sát thủ chưởng đánh văng ra ngoài mười trượng, miệng ngừng tuôn ra tiên huyết từ trong bụng bị thương.

      Nhưng trong khi Đại Đao Vương phân thần, chợt cảm thấy vai bên trái của mình trận đau đớn, lại cảm thấy ngay eo mình trúng phải cước, tiếp đó là sức cực mạnh khiến Đại Đao Vương bay đến bên cạnh Thủy Nhi.

      Liễu Dật tuy dùng “ toàn cửu ảnh” chạy trốn, nhưng vì hai người bọn họ mà phân thần, cũng bất tri bất giác chậm lại chút, chỉ cảm thấy ở bụng truyền lại lực cực mạnh, sau đó đúng là đau, thân thể như con diều đứt dây, bay ra, rơi ở bên cạnh Thủy Nhi và Đại Đao Vương.

      Ba sát thủ vung kiếm lên, tên đứng đầu : “Đừng lấy làm lạ với bọn ta, nếu lấy làm lạ phải lấy làm lạ với người mà các ngươi đắc tội.” xong, bèn muốn động thủ.

      Thấy kiếm của sát thủ tiến lại gần từng chút , ba người cuối cùng cũng cảm thấy khủng bố của cái chết.

      “Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh. Như lộ diệc như điện, ưng tác như thị quán.”(1)

      Mấy người đột ngột nhìn về hướng phát ra thanh , thanh phát ra gần như vầy, mà mấy người bọn họ đều phát , có thể thấy người này võ công tệ.

      Đại Đao Vương tay bịt vết thương, cố chịu đau, ráng sức la lên: “Là thần tiên à, là thần tiên, thần tiên tới cứu bọn ta rồi.”

      Chỉ thấy ở ngoài sáu mươi trượng, đầm của thác nước, có người trẻ tuổi đứng mặt nước, chu vi hai xích bên ngoài người trẻ tuổi, mảnh bạch quang thực chất, làm nước của dòng thác vô pháp chạm đến thân. Người áo xám vừa đứng vừa cầm cây trường kiếm màu da cam, nhàng phiêu phù…

      Nhìn kĩ thiếu niên áo xám này, thân mặc trường bào, thắt lưng màu đen buộc chỉnh tề ở eo, mái tóc dài đen buộc ở sau đầu, trước mặt có sợi tóc màu tím tung bay theo gió, kiếm mi hổ mục cân đối, sống mũi cao vút, khuôn mặt ưa nhìn, thân thoát tục chi khí, khiến người ta có cảm giác như là người ở trời…

      (1): Bài kệ cuối kinh Kim Cang, dịch nghĩa: “Tất cả pháp hữu vi, đều nên quán chúng như giấc mơ, như huyễn giác, bọt nước, cái bóng, như sương, cũng như ánh chớp”. Đây là pháp quán vô thường của nhà Phật.

      Pháp hữu vi: pháp có tạo tác, tức pháp thông thường.

      Pháp: phải pháp thuật, mà là đối tượng của ý, tức là tất cả mọi thứ có thể nghĩ tới (bao gồm cả thứ như lông rùa, sừng thỏ).

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 44: NHÂN SINH KHỔ ĐOẢN, ỨC MỘNG SỐ ...

      “Vượt qua”cái nhanh phải là chuyện giản đơn, càng dễ dàng, vô luận ngươi vượt qua cái gì, đều phải trả giá. (Cổ Long, ngữ)

      Thấy thiếu niên áo xám ấy chậm chạp bay qua, mà cây kiếm màu da cam ấy phiêu động theo từng phiêu động của thiếu niên, Thủy Nhi nhịn đau kêu lên: “Đó cũng phải thần tiên, chỉ bất quá là kiếm giả tu luyện cao phi thường.”

      Lại ba sát thủ thấy có cao nhân đến cản trở, nhìn nhau hội ý, lập tức quyết định nhanh, ngay lúc thiếu niên chưa kịp tới, đem ba người giết . Thế là, ba người chuyển động, trường kiếm tốc độ thêm nhanh, chém thẳng vào yết hầu ba người…

      “Leng keng” tiếng, tuy đạo ánh sáng màu cam biến mất, nhưng ba cây kiếm toàn bộ đều rơi đất, mà cổ tay của ba sát thủ ấy đều bị đạo áng sáng đó đánh trúng, đau đớn làm bọn chúng đình chỉ động tác.

      “Vù!” tiếng, chính ngay lúc ba cây kiếm rơi xuống đất, trận gió lớn thổi tới, thiếu niên áo xám nhàng xuất ở trước mặt ba hồng y sát thủ, cách ba xích, mà thanh kiếm thần bí ấy lượn xung quanh y, ngừng chuyển động.

      “Ba vị đừng tạo sát nghiệt nữa, mời khỏi Phật môn chi địa.” thiếu niên áo xám nhàng với ba sát thủ.

      Ba sát thủ nhìn vết thương cổ tay mình, tên đứng đầu tức giận : “Ngươi là tên nào? Có dám lưu lại tính danh , Ám môn tha cho ngươi.”

      Thiếu niên áo xám ấy giơ tay trái ra, trường kiếm phi nhiễu đột nhiên rơi vào tay y, thiếu niên chắp tay : “Phật môn tục gia đệ tử, Lý Lăng.”

      Câu này ra, chỉ làm kinh hãi có ba sát thủ, mà còn có cả Liễu Dật, Thủy Nhi và Đại Đao Vương, Lý Lăng chính là đương thế dụng kiếm cao thủ, trong năm người đứng đầu, thành danh với “Đại từ bi kiếm” tự sáng tạo ba mươi năm trước, theo đó mà xét Lý Lăng phải là lão đầu, làm sao lại trông trẻ như thế này, tựa như thiếu niên mới ngoài hai mươi vậy? Chẳng lẽ y tham ngộ xong sinh tử?

      Ba sát thủ cùng nghĩ cách, người hôm nay giết được, có Lý Lăng ở đây, dù cho tứ đại hộ pháp của Ám Môn lại đây, cũng chưa chắc giết được Liễu Dật, nghĩ vậy rồi, ba người phát khởi ngự kiếm chân khí, đưa thân ảnh biến mất vào mây trời.

      Nhìn ba người biệt dạng, Lý Lăng quay đầu nhìn lại ba người, thập phần hiền lành : “Thương thế ba vị phải quá nặng, mời theo tôi vào Phật môn tu dưỡng.”, ngữ khí tuy hiền hòa, nhưng bên trong lại có sức mạnh khiến người ta khó chống lại.

      Đại Đao Vương nén đau bò dậy, : “Ngươi chính là cao thủ thứ ba của nhân gian giới, quá trẻ a, ta cứ cho rằng ngươi là lão đầu chứ.”

      Lý Lăng ôn hòa cười : “ ngày trong núi, mười năm ngoài núi, tôi so với lão đầu còn già hơn, bên dưới tướng mạo trẻ trung của tôi, lại có khối thương hải tang điền chi tâm.”

      Liễu Dật đỡ Thủy Nhi dậy, : “Tên Lý Lăng này so với sư phụ của phải già hơn, nhưng nhìn lại hiền lành thế này, phảng phất giống như… giống như dạng người thân.”

      Thủy Nhi vừa vừa : “Người trong tam giới, số hơn ngàn vạn, có thể liệt trong sáu người đứng đầu, tự nhiên phải có chỗ hơn người.”

      Đại Đao Vương quên hẳn cơn đau, bám sát Lý Lăng hỏi: “Lý lão tiền bối, ông nhìn xem, ông già như thế vì sao lại trông trẻ vậy, mau cho tôi biết, để tiểu bối còn học tập?” xong, lộ ra nhãn thần trông mong.

      Lý Lăng nhìn Đại Đao Vương : “Đừng gọi tôi là tiền bối, tôi kinh lịch ít đến đáng thương, từ khi tôi sinh ra đến nay, trong vòng trăm năm chỉ biết có kiếm đạo, đời người ngắn, khổ cũng ngắn, kẻ kinh lịch như tôi, sao có thể xứng làm tiền bối, nếu để ý, xin cứ gọi tôi là “Lăng” được rồi.”

      Đại Đao Vương nhìn kiếm giả được tam giới tôn như thần nhân, dám tin, người vì truy cầu kiếm đạo, vứt bỏ mọi thứ bên mình, con người giống như thần trước mắt đây, chỉ là kiếm giả có kí ức.

      Đại Đao Vương : “Tôi muốn hỏi ông là… là vì sao lại trông trẻ như thế này?”

      Lý Lăng cười : “Thuận theo tự nhiên, khi võ học của ngươi đạt tới đỉnh cao này, cũng bèn đột phá chỗ cuối cùng của sinh mệnh, cũng chính là trường sinh bất lão mà người ta truyền thuyết.”

      Đại Đao Vương mặt như người khóc tang, : “Đến đỉnh cao này? Đột phá chỗ cuối cùng của sinh mệnh? Với tôi mà , thực bằng ngủ mơ.”

      Chính tại lúc này, Lý Lăng đột nhiên dừng lại, rút từ trong lòng ra viên đan dược màu đỏ, chuyển thân đến chỗ Thủy Nhi và Liễu Dật, chỉ thấy Thủy Nhi sắc mặt trắng bệch, cho thấy thương thế vừa rồi của .

      Lý Lăng nhìn Thủy Nhi hơi mỉm cười : “ nương, thương thế của rất nặng, vừa rồi Lăng sơ hốt, đây là “Bách hoa lộ” tôi luyện chế nhiều năm, chỉ có thể trị liệu nhục thương, ngoại thương cầm máu, mà còn có thể tăng thêm công lực hai lần, mời nương thu lấy.”

      Thủy Nhi thấy nụ cười như ánh dương quang của Lý Lăng, sắc mặt có chút ửng đỏ, cuộc chiến vừa qua với sát thủ, cho thấy nội lực của mình đủ, những đạo pháp có sức sát thương hoàn toàn sử ra được, mới thua thảm như thế này, nếu như tại có thể tăng công lực lên hai lần, những đạo pháp chính mình trước kia sử dụng được, đều có thể sử dụng.

      Nhưng đối với vật quý mà Lý Lăng vô duyên cớ đưa cho như vậy, Thủy Nhi có chút do dự…

      Lý Lăng lại tiếp: “Tam thiên đại thiên thế giới đập nát thành vi trần, duyên là nguyên nhân thể diệt, nương đừng cho thuốc này quý giá hơn tên của nó.”

      Thủy Nhi biết thần môn có độc tâm chi thuật, có thể biết trong lòng đối phương nghĩ gì, lại nghĩ Lý Lăng vậy mà lại biết nghĩ gì, có thể thấy mức tu vi cao hơn người, đến cảnh giới vô pháp đánh giá. Nhìn Lý Lăng, Thủy Nhi tiếp lấy viên dược hoàn màu đỏ, thả vào trong miệng.

      cảm giác mát lạnh, xen lẫn hương hoa, hóa thành loại nước trong, chảy vào trong bụng, luồng khí mát lạnh trong chớp mắt chảy khắp tĩnh mạch, huyệt đạo toàn thân, trong thời gian uống cạn chén trà, Thủy Nhi cử động, phát toàn thân đều còn đau nữa, kiểm tra lại tu vi nội lực, quả thực nâng lên gấp đôi. Thủy nhi cao hứng : “Thuốc này là hiệu nghiệm.”

      Đại Đao Vương lật đật chạy lại : “Nè, người tốt, ông xem vết thương này của tôi cũng , còn thuốc đó , cho tôi viên với.”

      Lý Lăng tay trái cầm kiếm, tay phải đưa ra sau eo, : “ có, thuốc đó là tôi trong sáu năm, mỗi ngày vào buổi sáng sớm đều thu thập những hạt sương linh khí tối thịnh trong bách hoa mà luyện thành, sáu năm tôi luyện thành có viên.”

      Đại Đao Vương quả muốn ngửa mặt lên trời kêu lớn trận, thứ thuốc trân quý như vậy, vì sao mà cứ tới phiên mình thế nhỉ.

      Lý Lăng nhìn Đại Đao Vương, mỉm cười : “Duyên phận chưa đến, hà tất cưỡng cầu?” xong, tiếp tục tiến về phía trước.

      Liễu Dật rút tay đỡ Thủy Nhi lại, lại thấy Thủy Nhi ngơ ngẩn đứng đó nhìn theo bóng Lý Lăng, Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, nghĩ bụng: “Chẳng lẽ nha đầu này thích lão đầu đó rồi à?”

      Cái thứ gọi là cảm tình này, rất kì quái, thích người, có khi chỉ cần giây, có khi cần đến thời gian đời.

      Ba người theo sau Lý Lăng, đột nhiên trước mắt sáng lên, chỉ thấy hai tượng Phật ngang nhau cao vô tỉ xuất trước mặt, thân tượng cao 64 trượng, rộng 21 trượng, ngồi hoa sen, giữa hai tượng Phật cao *****ng mây đó là cánh cửa lớn, cao mười sáu trượng, rộng hai mươi trượng, nằm nối giữa hai tượng Phật.

      Liễu Dật há to miệng la: “Oa! Trông to quá, Phật tức thị sơn, sơn tức thị Phật, sai, sai.”

      Lý Lăng mỉm cười : “Liễu công tử xuất khẩu xiển ngữ, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.”

      Liễu Dật quay lại cười : “Quá khen, quá khen rồi!”

      Lý Lăng nhàng vung tay áo, đại môn chậm chạp mở ra, Lý Lăng dẫn Liễu Dật, Thủy Nhi, Đại Đao Vương về phía đại điện.

      “Phật môn tổng cộng có mười điện, mười tám sảnh, tọa hạ đệ tử ba ngàn, tục gia đệ tử tám mươi mốt người, tôi tại dẫn mọi người đến “Tu tâm điện”, trị lành toàn bộ thương thế thân mọi người.” Lý Lăng mặt trước dẫn đường, mặt giải thích.

      Vòng qua vài đại điện, dừng lại bên ngoài đại điện thứ bảy, Lý Lăng : “Nơi này chính là “tu tâm điện”, các ngươi tiến vào , ta ở bên ngoài đợi các ngươi” xong, xoay người lại, hai tay để sau lưng.

      Liễu Dật ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có viết ba chữ hoàng kim đại tự “tu tâm điện”, thế nhưng cứ tiến vào thế này, bị đá văng ra lại sao? quản thế nào, trước tiên hãy cứ vào xem thử cái .

      Ba người đẩy cửa mở ra, tiến vào bên trong, hai cánh cửa hai bên bỗng tự đóng lại…

      Lý Lăng có bất kì phản ứng nào, vẫn cứ chắp tay sau lưng như cũ, nhìn lên bầu trời màu lam, lẩm bẩm: “Ta đời này truy cầu cái gì? Chung quy muốn đạt đến kiếm đạo cực cảnh, Lý Lăng à Lý Lăng, mê kiếm trăm năm, chẳng lẽ phải truy cầu danh sao?” nhìn cây kiếm trong tay, Lý Lăng ngàn vạn lần cảm khái.

      Đại khái trong thời gian hai khắc, Liễu Dật và Đại Đao Vương, Thủy Nhi từ “tu tâm điện” ra. Ba người sắc mặt hồng hào, trông phục hồi tinh thần, Đại Đao Vương mặt sờ mái tóc dựng đứng đầu, mặt : “Thằng cha tốt, mấy người gỗ trong đó là lợi hại, cơ hồ khai thông những tĩnh mạch ách tắc thân ta rồi.”

      Lý Lăng quay đầu nhìn mấy người bọn họ môt cái, ánh mắt dừng lại mặt Thủy Nhi, mỉm cười : “Xem chừng mấy vị thiếu hiệp phục nguyên rồi, mời theo tôi đến “đại hùng bảo điện” gặp gỡ trụ trì và mấy vị điện môn trưởng lão.”

      Liễu Dật gật đầu : “Đa tạ Lý tiền bối tương cứu.”

      Lý Lăng cười cười, trước dẫn đường, : “Kêu tôi là Lăng được rồi, người kinh lịch, có kí ức, sao xứng là tiền bối của người? Nếu gọi là tiền bối, chi bằng gọi cái máy luyện kiếm.”

      Câu của Lý Lăng, nhanh chậm, nhưng mỗi từ nghe trong tai đều cho người ta phản bác, áp lực cảm thấy trong đó thể ra được.

      Quay lại đường cũ, dừng lại trước cửa đại điện thứ nhất, Lý Lăng nhàng cúi người, miệng động, thanh từ tứ diện bát phương truyền tới: “Tục gia đệ tử, Lý Lăng.”

      Tiếp đó, từ trong cửa đại điện đóng kín truyền ra thanh : “Lăng? Ngươi vì sao lại quay lại?”

      Trong trung thanh : “Nhân duyên.”

      Thanh trong đại điện : “A Di Đà Phật! Tưởng kiếm thuật của ngươi lại đạt đến cảnh giới mới.”

      Lý Lăng ngẩng đầu lên, nhìn tấm biển đại điện : “Kiếm đạo bờ bến, cảnh giới mới chỉ bất quá là bắt đầu của cảnh giới khác.”

      Thanh truyền từ trong đại điện ra : “Trong lời của ngươi, tựa hồ có chút mỏi mệt, chuyện gì vậy, vào đây .” Tiếng vừa dứt, cửa “Đại hùng bảo điện” đột nhiên mở ra hai bên.

      Lý Lăng quay đầu lại : “Các ngươi theo ta vào.”

      Mấy người tiến vào “đại hùng bảo điện”, nhìn vào cái, tuyệt hơn so với đại điện của Tiên tộc Thần môn, hai bên điện mỗi bên sáu cây cột cao lớn, chống cái trần điện cao tít, mỗi cột có khắc hình người, hình thái mỗi cái mỗi khác, nhưng đều thân khoác hoàng kim chiến giáp. Liễu Dật nhìn qua cái, chỉ thấy những người khắc mười hai cây trụ này phảng phất như nhìn thấy ở đâu rồi… thế nhưng, chẳng thể nghĩ ra được.

      Nhìn trong đại điện, thấy có mười người chia làm hai bên ngồi ở giữa, hai bên khác mỗi bên chín người, ngồi đối xứng nhau, tổng cộng hai mươi tám tăng nhân, nhìn niên kỷ đều trăm năm có lẻ, mười người ngồi ở giữa ngồi tử sắc liên hoa, mười tám người hai bên ngồi thanh sắc liên hoa, chẳng thể nhìn ra liên hoa đó làm từ thứ gì, chỉ là gió thổi tới, liên hoa lại theo gió mà động…

      Lý Lăng nhìn thấy hai mươi tám tăng nhân, nhàng quỳ xuống, tay cầm “Liệt Dương” : “Lăng ra mắt mấy vị sư bá, sư thúc.”

      lão tăng trong mười vị đứng đầu ngồi ở giữa : “Đứng lên , lại là hai mươi năm thấy ngươi, thời giờ trôi theo dòng nước a.”

      Lý Lăng chậm chạp đứng lên : “Con lần này xuất sơn là vì gặp ba người bọn họ, thấy bọn họ Lăng tựa hồ chẳng nhìn ra chính mình của quá khứ, cho nên quyết định bỏ tu luyện.”

      vị khác trong mười vị lão tăng : “Duyên, tức, nghiệt, cũng có lẽ, vứt bỏ cũng là cảnh giới khác của kiếm đạo.”

      Lý Lăng tiếp: “Con ở dưới núi của Phật môn, thấy ba người bọn họ bị người của Ám môn truy sát, với lại bọn họ tự xưng là muốn lên Phật môn tìm cao tăng siêu độ những oan hồn của Phong Ma trấn.”

      Lão tăng đầu tiên vừa rồi tiếp: “Có việc này, Ám môn là tổ chức sát thủ, thuộc Ma tộc, thông thường người có tiền thể thuê được Ám môn sát thủ.”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, : “Chúng tôi cũng biết đắc tội với thần tiên nào, nhưng việc này qua, Liễu Dật chỉ muốn hoàn thành chuyện người khác gởi gắm, hy vọng tại Phật môn kiếm được cao tăng có thể siêu độ mấy oan hồn này.” xong, tiếp lấy “Càn khôn kính” của Thủy Nhi.

      Lão tăng gật đầu : “Hảo tâm tính, Lăng, ngươi mang “Càn khôn kính” tới đây, để lão nạp xem qua cái.”

      Lý Lăng tiếp lấy “càn khôn kính”, bước lên phía trước, đưa cho lão tăng.

      Lão tăng nhìn cái, lắc lắc đầu, đưa cho lão tăng bên cạnh. Lão tăng đó nhìn cái, lại lắc lắc đầu, chuyển xuống phía dưới, truyền khắp cả hai mươi tám vị cao tăng trong đại điện, vẫn ai gì, cuối cùng lại truyền về tay lão tăng ngồi ở đầu.

      Lý Lăng hỏi: “Gì thế? Sư bá, chẳng lẽ các vị sư bá, sư thúc đều có biện pháp siêu độ oan hồn bên trong à?”

      Lão tăng nhìn oan hồn phi vũ trong kính, lắc đầu : “Oán khí của mấy oan hồn này quả thực nặng phi thường, với lại tích tụ ngàn vạn năm, chỉ có điều là bọn ta Phật pháp có hạn, bảo đảm hoàn toàn siêu độ.”

      Liễu Dật vội hỏi: “Như quả Phật môn cũng ai giúp được, như thế, mấy oan hồn này lúc ra khỏi kính, sợ rằng thế nhân phải gặp tai nạn.”

      Lão tăng nhìn Liễu Dật cái, : “Thí chủ đừng gấp, bọn ta siêu độ được, chứng tỏ là trong Phật môn có ai siêu độ được.”

      Lý Lăng nhàng tiếp: “Sư bá muốn đến sư phụ con?”

      Lão tăng gật đầu : “Đúng đó, Phật học của Giác Quy sư đệ như người trời, với lại trong hai mươi năm nay diện bích tham ngộ ba đạo thiên, địa, nhân, nghĩ cái “Càn khôn kính” này ắt chẳng thành vấn đề.”

      Lý Lăng gật gật đầu hỏi: “Thế, ngày sư phụ xuất quan là?”

      Lão tăng trả lời: “Nếu ta đoán sai, Giác Quy sư đệ xuất quan nội trong hai ngày tới.”

      Lý Lăng gật đầu : “Ừm, thế này tốt rồi.” xong, tiếp lấy “càn khôn kính” trong tay lão tăng.

      Lão tăng tiếp: “Lăng, ngươi mang ba người bọn họ xuống, chuẩn bị cho họ ba gian sương phòng, để khách phương xa nghỉ ngơi tốt .”

      Lý Lăng gật gật đầu, : “Vâng, sư bá.”

      xong, cầm “Càn khôn kính” xoay người giao cho Thủy Nhi, đồng thời mỉm cười : “Yên tâm , Phật pháp của sư phụ nhất định có thể hóa giải oán khí đó.”

      Nhìn nụ cười của Lý Lăng, Thủy Nhi cảm thấy mình có chút sai lầm biết ở đâu, có chút mất phương hướng, vội vàng tiếp lấy “càn khôn kính”, gật đầu : “Ừm, đúng…” xong hai chữ cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Lý Lăng, dám nhìn nụ cười của y.

      Lý Lăng tiếp với Liễu Dật: “Tiểu huynh đệ, trước tiên hãy nghỉ ngơi , xa như thế này, nghĩ chắc phải mệt lắm, theo tôi.” Trong giọng có cái khách khí ra, có cái nồng nàn ra, Liễu Dật cảm thấy tên Lý Lăng này càng lúc càng giống người nhà của mình.

      Ba người theo Lý Lăng ra khỏi “đại hùng bảo điện” về phía sương phòng phía dưới…

      đường, tim Thủy Nhi nhảy lên bình bịch, biết bản thân mình làm sao? biết đây là cảm giác gì? Có thể chăng? Có thể thích hai người chăng? Cảm giác đối với Liễu Dật tự nhiên, thân thiết như vậy, đối với nụ cười của Lý Lăng, cũng vô pháp kháng cự, chính mình rốt cuộc là thế nào? Vì cái gì mà trong lòng có thể có tới hai nam nhân?

      Đương nhiên, Thủy Nhi chưa hiểu biết nhiều, thế giới ngoại trừ si tình ra, còn có hai chữ đa tình nữa, mà đa tình phải là quyền lợi riêng của nam nhân… mà Thủy Nhi đa tình dù nghĩ nát cả óc, cũng biết nửa của mình ở trong hai người.

      Lại Đại Đao Vương, bám sát theo sau Lý Lăng : “Lăng, tôi muốn theo ông học ngự kiếm thuật, nhất định cái bản lĩnh khiến đồ vật bay loạn đó, cái đó thuộc võ công của Phật môn a.”

      Lý Lăng cười cười : “Đương nhiên phải, ta cũng có thể dạy ngươi, bất quá dùng nội lực tại của ngươi, phải luyện hai mươi năm trở lên, mới có đủ chân khí để bay lên, mà bay bao xa, ta lại biết .”

      Đại Đao Vương chống đại đao, lắc lắc đầu tóc dựng đứng : “Lăng, ông lại đùa rồi, nhìn xem bọn ta phần quen biết, ông cứ giúp tôi mà, tôi muốn uy phong mà bay lên trời.”

      Lý Lăng dừng bước, mọi người cũng đều dừng bước, Liễu Dật và Thủy Nhi biết Lý Lăng định làm gì, lẽ quả muốn dạy Đại Đao Vương ngự kiếm sao?

      Lý Lăng duỗi tay phải ra, nhàng xoay chuyển kéo theo tàn ảnh, đạo ánh sáng màu cam xuất trước mắt Đại Đao Vương, phiêu phù ở giữa Lý Lăng và Đại Đao Vương, đó là “Liệt Dương”.

      Lý Lăng mỉm cười : “Còn có biện pháp, có thể giúp ngươi tiết kiệm hai mươi năm thời gian, chính là cầm lấy “Liệt Dương”, “Liệt Dương” kiếm chính là thiên địa linh khí thai nghén mà sinh ra, kiếm có hồn sống, là cây kiếm có thông linh, nếu quả ngươi có thể nắm chắc nó, như thế, ngươi liền có thể tiết kiệm thời gian hai mươi năm tu luyện, mà uy lực của kiếm này rất mạnh, kiếm pháp phổ thông dùng kiếm này mà đánh, liền có thể biến thành kiếm pháp tối cao.”

      Liễu Dật nắn bóp bàn tay mình, xem coi có phải mình , Thủy Nhi lại ném về Lý Lăng ánh mắt dám tin, mà người thể tin được nhất là Đại Đao Vương, lắc lắc đầu, nhéo vào mặt mình hỏi: “Có phải là nằm mơ vậy?”

      Lý Lăng cười : “ phải nằm mơ, là đó.”

      Đại Đao Vương đột nhiên cười : “Lăng, lại đùa rồi, tôi chỉ muốn học ngự kiếm, cho dù muốn dạy nữa, cũng đừng lấy binh khí của mình ra dọa tôi chứ.”

      Lý Lăng cười cười, tuy cười nhưng mặt lại có vẻ nghiêm túc ra, tiếp: “Xem coi ta có phải đùa giỡn ? Nếu quả nó chọn ngươi, chuyện đó lên rằng ngươi có duyên phận này, mà ta cũng cần cây kiếm này, nó mang đời sống của ta, nó mang giấc mộng của ta, chỉ để lại có phương pháp giết người.”

      Đại Đao Vương vẫn còn lúng túng cười : “Xong rồi, mau lấy về , ta học còn lấy về sao? Đại Đao Vương ta tuy tham tâm, nhưng tham tâm cũng có nguyên tắc, đừng coi thường Đại Đao Vương ta.”

      Lý Lăng tiếp tục mỉm cười, nhưng trong mắt y hốt nhiên phát ra ánh sáng màu vàng kim, dần dần yếu , yếu . Từng trận gió mạnh thổi qua, y sam của chúng nhân múa theo gió. Mà Đại Đao Vương lúc này phát cổ sức mạnh to lớn cưỡng bức tay phải của mình nắm lấy “Liệt Dương” kiếm, cho dù tay trái dùng sức, cũng có cách nào ngăn cản tay phải hành động.

      Đại Đao Vương đột nhiên minh bạch là Lý Lăng gây ra, vội : “Lăng, ông làm gì vậy? Đại Đao Vương tham tài hiếu sắc cũng chiếm lấy cái mà ông thích, mau thả ta ra, thả ta ra.”

      Lý Lăng tiếp tục mỉm cười, cuối cùng, tay phải của Đại Đao Vương chạm đến chuôi kiếm “Liệt Dương” chậm chạp nắm chặt lấy “Liệt Dương”.

      Hốt nhiên, “Liệt Dương” mạnh mẽ bay thẳng lên trời, xoay vòng , sau đó mang Đại Đao Vương bay xuyên qua sương phòng, đại điện, khoái tốc phi hành.

      Lý Lăng ha ha cười lớn, : “Ngươi có kí ức, độc, Liệt Dương cũng thích ngươi, có nó rồi, ngươi sau này cũng cần phải học ngự kiếm nữa, muốn bay bao xa liền có thể bay tới được.”

      Đầu tóc của Đại Đao Vương ở càng đứng thẳng hơn, chỉ nghe Đại Đao Vương run rẩy la lên: “Má ơi, ba ơi, phù hộ cho con!” xong, la to: “Rất nhanh, rất sợ… tôi rất sợ, tôi rất…”

      Phần cuối câu còn chưa hết, “bịch” tiếng, “Liệt Dương” tiếp tục trôi nổi , bay vòng vòng, mà Đại Đao Vương đến cái bóng cũng chẳng nhìn thấy.

      Thủy Nhi vội hỏi: “Đại Đao Vương ơi? sao rồi?”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, : “Còn sao nữa? Lấy đít nghĩ đều biết, *****ng vô tường rồi.”

      Thủy Nhi kiều nộ : “Ngươi… ngươi, vô lại.”

      Lý Lăng cũng cười : “Tựa hồ bỏ xong, cũng thoải mái rồi, cảm giác sinh mệnh bây giớ mới chân chính bắt đầu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :