Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 35: HOA VI THÙY KHAI, HỰU VI THÙY ...

      Liễu Dật được Cát Lợi Nhi dẫn tới hậu viện của mao ốc, hỏi: “Nha

      đầu, muội dẫn ta tới đây làm gì vậy?”

      Cát Lợi Nhi cười cười trả lời mà cầm lấy cây cuốc bên

      cạnh rồi bắt đầu đào, nàng hì hục được lúc dưới đất xuất mấy vò

      mỹ tửu theo động tác của Cát Lợi Nhi dần dần lộ ra.

      Cát Lợi Nhi đưa tay phủi phủi bên ngoài vò rượu : “Huynh hãy giúp

      muội đưa vò rượu này vào phòng trước, sau đó muội làm đồ ăn. Huynh có

      thể nghỉ cho đỡ mệt.”

      Liễu Dật trong lòng vừa muốn giúp Cát Lợi Nhi, mặt vừa hỏi: “Hai

      người muội cùng nhau làm đồ ăn à? Vò rượu này cùng các dụng cụ đó được

      chuẩn bị đầy đủ ở đây để làm gì vậy?”

      Cát Lợi Nhi hồi đáp: “ Huynh hỏi lạ , đương nhiên muội và phụ thân

      mỗi người đều có những đồ nhắm khác nhau, nên chắc chắn phải chuẩn bị hẳn

      hai cái bếp rồi.”

      Liễu Dật vừa cười hì hì vừa : “Ta nhìn ra, ba gian phòng

      đâu có lớn mà cái gì cũng đủ như vậy.”

      Cát Lợi Nhi vừa ôm vò rượu lớn vừa cười trả lời: “Tất nhiên là thế rồi,

      huynh để ý xem có ai ở đây sao?” rồi nàng bước về phía trước

      hướng về gian phòng khác tới.

      “Vừa đúng mười hai vò, đủ để chúng ta uống chiều nay.” Cát Lợi Nhi

      đến bên cạnh đếm rồi lẩm bẩm.

      Liễu Dật phe phẩy cái quạt thủng thẳng : “Muội đùa à,

      rượu lớn như vậy, đừng mấy người bọn ta cho dù cho bảy con ngựa cũng

      uống đủ .”

      Cát Lợi Nhi nhìn thấy khuôn mặt dài thuỗn của Liễu Dật nhịn

      được bật cười : “Sao thư sinh toàn chuyện những chuyện tào lao thế?

      Ngựa làm sao uống được rượu.”

      Liễu Dật vẫn phe phẩy cái quạt trả lời nàng: “Ta chỉ so sánh vậy thôi,

      muội thử hình dung xem mười hai vò rượu này có dùng hết .”

      Cát Lợi Nhi gật đầu, vỗ tay : “Được rồi, được rồi. Huynh ra ngoài

      , muội phải làm đồ ăn đây.”

      Liểu Dật hỏi: “Thế nào? Muội làm đồ ăn cần ta giúp à?”

      Cát Lợi Nhi lắc đầu đáp: “Muội sợ huynh càng giúp càng rối việc hơn,

      huynh cứ chuyện kế bên muội là muội chẵng làm được gì. Đợi lúc nữa

      sau khi hai người ăn xong huynh hãy ở lại .”

      Liễu Dật gật đầu : : như vậy ta có khả năng là gánh nặng hơn là

      giúp đỡ, sau này có ai ở với muội nữa ta giúp muội, ha ha...”

      Cát Lợi Nhi im lặng gì, chỉ khẽ gật đầu …..

      xong Liễu Dật chuyển thân rời khỏi phòng.

      Mặt trời dần lặn về phía đông, ánh ráng hồng chiếu lên đầy trời, ở đó có

      cây tiểu kiều bắc ngang qua dòng suối , tiếng suối róc rách chảy

      cùng với ráng chiều tạo nên bức họa tuyệt mỹ. Nơi đó Mạc và Đại

      Đao Vương đánh cờ, còn Thập Kiệt Nhất và A Cửu khẩu chiến với

      nhau, Cát Lợi Nhi động dao động thớt mọi việc như tương hòa với

      nhau. Liễu Dật trong lòng thấy đầy cảm khái thốt: “Nhân sinh nếu như hoàn

      thiện và hoàn mỹ như vậy, ta nguyện ở lại tại tiểu kiều và dòng suối này

      sống hết nửa kiếp đời còn lại.”

      Liễu Dật thong thả bước bộ xuôi theo dòng suối tới bên cái hồ

      nhàng ngồi xuống, nhìn ánh tịch dương chìm về hướng tây, toàn bầu trời tỏa

      ánh hồng dịu, đúng là nhân gian mỹ cảnh …

      ngắm cảnh, vô ý cúi đầu nhìn vào mặt nước bỗng phát

      trong nước bức họa nổi lên, hoa vàng trải dài như vô tận, nụ hoa ngập đầy

      trời. Lúc này trong bức họa đó thể nhìn đến tận cùng biển hoa, nơi đó có

      hai người ngồi, nam nữ nhìn hình dáng chỉ có thể cảm

      giác được họ trong lòng tràn đầy bi thương và vui mừng. Bức họa này sao mà

      giống như lúc nãy khi Cát Lợi Nhi kéo tay , lúc đó thấy được bức

      họa này, điều này là gì vậy?

      Liễu Dật tiếp tục dí mặt xuống gần mặt nước muốn nhìn thêm chút

      nữa, bỗng “bõm” tiếng mặt bắn lên trụ nước, Liễu Dật quay đầu

      lại nhìn chỉ thấy Cát Lợi Nhi cầm viên đá tay cười nghiêng

      ngửa.

      Nhãn thần Liễu Dật ngừng lại người Cát Lợi Nhi, phát ra

      Cát Lợi Nhi như thể rất là thân quen. cuối cùng như nhận tới nơi

      này, xuất trước mắt bức họa, có vầng trăng cao vợi núi, dưới góc

      núi Cát Lợi Nhi kéo chạy, như là hai người trong bức họa mới xuất

      trong hồ...

      Cát Lơi Nhi cười nắc nẻ, rồi bước qua hỏi : “Ê, thư sinh, sao mà ngây dại

      ra như vậy, huynh nghĩ tới chuyện gì hả?”

      Sau khi tới bên cạnh người Liễu Dật, phát ra hai con mắt Liễu Dật

      vẫn lỳ lợm chòng chọc nhìn mặt mình. Hốt hoảng, hai tay nàng túm lấy lay

      động Liễu Dật gấp: “Ê, thư sinh. Đừng làm muội sợ, huynh sao lại ngẩn ra

      như vậy.”

      Liễu Dật trấn tĩnh lại và từ từ lắc đầu đáp: “Ờ, ta sao.” rồi

      đưa tay phải ra nhàng vuốt ve khuôn mặt Cát Lợi Nhi và mân mê, cảm

      thấy đúng, chính là cảm giác này, cảm giác của người nữ tử của bức họa trong

      hồ đem đến cho Liễu Dật…. cảm giác đó rất quen thuộc và rất đầm ấm .”

      chút bần thần thoáng qua, Cát Lơi Nhi biết có lầm lẫn liền

      ngập ngừng: “Thư, thư sinh? Huynh, huynh có, có phát khùng ?” Dù Cát

      Lợi Nhi tuy rất cởi mở câu nệ, đối với đụng chạm của Liễu Dật phần

      nào được tự nhiên.

      Liễu Dật mi mắt hơi ươn ướt, ai có thể nhìn nhãn thần, ai

      có thể biết được trong nhãn thần có bao nhiêu bi ai. Cuối cùng Liễu Dật bỏ tay

      xuống : “Mọi chuyện là quá khứ.”

      Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, gấp gáp hỏi: “Quá khứ gì?”

      Liễu Dật chậm rãi lắc đầu, thanh tịnh lại đáp: “Quá khứ! quá khứ là gì ta

      cũng biết. Chính miệng ta , ta lại nghĩ tới.”

      Cát Lợi Nhi nhìn tâm trạng của Liễu Dật, khẽ lắc đầu : “Huynh là thư

      sinh u mê, đúng là quái dị. thôi, làm sao mà người có thể ngồi ở đây lâu

      như vậy, trời tối về ăn cơm thôi .”

      Liễu Dật lúc này mới phát đầu trời đầy sao, cũng

      biết sao lại ngồi đây thời gian dài như vậy, chuyện này khiến phải suy nghĩ

      liền tự hỏi tự “Sao mà mấy ngày nay ta cảm thấy ta thay đổi, điều đó rất lạ,

      giống như là tại ta phải là ta của tại? Việc này thế nào

      đây?”

      Liễu Dật trả lời Cát Lợi Nhiʺ: “Muội ăn cơm à? bụng ta thấy đói rồi.”

      Cát Lợi Nhi kéo tay dẫn Liễu Dật , vừa phía trước vừa :”Huynh

      là thư sinh, người khác ăn cơm huynh biết đói, người khác

      ăn cơm cái huynh liền đói bụng, nếu có ai bên cạnh huynh chết

      đói là cái chắc.”

      Liễu Dật bật cười : “Vậy phải nên làm thế nào? Sau này ai đề

      tỉnh cho ta chắc ta chết chắc phải ? Nếu như vậy, sau này Cát Lợi Nhi

      mỗi ngày cứ ở bên ta rồi đề tỉnh ta ăn cơm, ha ha ...”

      Cát Lợi Nhi vừa vừa : “Được, sau này cứ kêu cho huynh ăn tới mập

      trắng ra.”

      Liễu Dật ngửa đầu lên, lại xuất bức họa đầu

      : “ con heo vừa trắng vừa mập ngủ mặt đất, nước rãi

      trong miệng chảy dài ra hơn ba xích .”

      Hai người đường cười hướng về mao ốc mà tiến tới . Chỉ thấy

      mọi người ở ngoài mao ốc bày ra bàn to, kế bên còn nhóm đống

      lửa lớn, họ bận rộn với những công việc như rót rượu, bày đồ ăn.. rất là

      náo nhiệt.

      A Cửu rót rượu cho Mạc phát thấy Cát Lợi Nhi vừa

      vừa cười kéo tay Liễu Dật tới, trong lòng nàng sôi lên giậm chân

      cái vất vò rượu lên mặt bàn “bùm” phát: “Hừ, cần ngươi.” rồi

      hậm hực chuyển thân tự mình ngồi xuống .

      Đại Đao Vương tiến gần tới Mạc :”Mạc đại ca, sao mà đệ thấy

      như có mùi giấm chua.”

      Mạc ho tiếng, ngượng nghịu đáp: “Người trẻ tuổi, tất cả đều là

      người trẻ tuổi, là chuyện của người trẻ chúng ta đừng nhúng tay vào.”

      xong tự mình với tay lấy vò rượu lên rót.

      Đại Đao Vương đem tới cái bát, tự mình rót lấy …

      tới Cát Lợi Nhi vừa kéo Liễu Dật tới trước mặt, Thập Kiệt Nhất hỏi

      ngay: “Lão đại, huynh đâu? Sao mấy ngày hôm nay trông huynh

      được bình thường. Lại đây ngồi gần đệ, đừng mất nữa .”

      Liễu Dật cười cười cùng ngồi xuống chung với Cát Lợi Nhi, cũng tại lúc

      này A Cửu hỏi: “Thập Nhất, chúng ta đổi chỗ được ?”

      Thập Kiệt Nhất vừa nhìn tới A Cửu, lại nhìn Liễu Dật gật đầu lia lịa:

      “Được, được, được.”

      A Cửu quả nhiên cùng với Thập Kiệt Nhất thay đổi vị trí, sau khi thay đổi

      chỗ ngồi trật tự thấy phức tạp, Cát Lợi Nhi ngồi kế bên cạnh Liễu Dật,

      Liễu Dật ngồi kế bên A Cửu, A Cửu ngồi kế bên Thập Kiệt Nhất.

      Đại Đao Vương nhìn thấy tình trạng này, cũng thay đổi vị trí hướng về

      Mạc : “Đệ ngồi kế bên Mạc đại ca, các người trẻ tuổi nổi lòng háo

      thắng, chốc nữa bắt đầu đánh nhau đừng có văng máu ra đầy người …”

      Mạc cười cười đáp: “Huynh đối với Cát Lợi Nhi có lòng tin,

      quản tới họ nữa, chúng ta hãy uống rượu .”

      A Cửu đưa tay ra giành lấy vò rượu rót tay Thập Kiệt Nhất

      chuyển qua rót rượu cho Liễu Dật : “Liễu đại ca, A Cửu này

      cũng phải tạ ân cứu mạng. Đây, A Cửu kính huynh chung .” rồi, tự rót

      cho mình bát.

      Thập Kiệt Nhất mở to mắt ra nhìn, lắc đầu : “Thập Nhất có ý với A

      Cửu, A Cửu lại vô tâm với Thập Nhất. Khổ thân quá, khổ thân quá, ôi...”

      rồi gã giật lấy vò rượu tay của Đại Đao Vương, mở miệng lớn bắt đầu

      uống.

      Thập Kiệt Nhất tuy là người thô thiển, nhưng theo Liễu Dật thời gian

      dài, ngày ngày nghe được ít từ, chỉ bất quá trọn vẹn vì vậy

      biến hóa thành nửa chừng như vậy.

      Liễu Dật đưa bát lên : “Muội hãy là muốn cảm tạ Thập Nhất .”

      A Cửu cười: “Thập Nhất đại ca, muội nhất định cảm tạ. Nhưng chúng ta

      phải uống chung này, vì tại muội cảm tạ huynh mà.”

      Liễu Dật gật đầu luôn: “Được.” rồi ngửa đầu uống hết toàn bộ rượu trong

      bát.

      Chỉ cảm giác trong miệng cay cay, thơm thơm, rượu này hiển nhiên để

      giành lâu năm, mạnh hơn gấp trăm lần rượu của Trung Nguyên. Huống gì

      Liễu Dật bình thương rất ít khi thống khoái uống rượu, đối với loại rượu này

      chỉ có thể hai chữ: “Hảo tửu.”

      Cát Lợi Nhi từ đĩa kế bên gắp bỏ vào trong bát của Liễu Dật miếng

      rau xanh : “Đây, thư sinh, ăn thử miếng rau xem tài mọn của Cát Lợi Nhi.”

      A Cửu có lẽ thích hợp với rượu này chỉ uống ngụm , sau

      đó gắp tiếp miếng cá bỏ vào trong bát của Liễu Dật cùng lúc nhìn Cát Lợi

      Nhi, vừa cười vừa : “Ngốc tử ăn rau xanh thành ra càng ngốc. Đây, thử

      miếng cá của A Cửu nấu.”

      Cát Lợi Nhi đưa đũa ra, gắp miếng thịt gà đấu lại: “Thư sinh. Đây,

      thử miếng thịt gà hầm của Cát Lợi Nhi …”

      A Cửu :”………..”

      Rồi hai người mỗi người đôi đũa bắt đầu cuộc tỷ thí, trong bát của

      Liễu Dật càng lúc càng đầy lên, vì để cho những gì trong bát rớt ra ngoài

      Liễu Dật phải cố ăn nhanh .

      Đại Đao Vương nhìn ba người làm trò hề, hướng về Mạc

      : “ có cảm giác thấy được sát khí rồi, tình hình này tốt lắm .”

      Mạc cười : “Ta cá nghìn lạng cho Cát Lợi Nhi thắng.”

      Đại Đao Vương nhìn Mạc : “So sánh A Cửu cảm thấy có thực

      lực hơn, đệ cá với huynh cho A Cửu nghìn lạng thắng .”

      Hai người bắt đầu dựa vào tình hình trước mặt dở trò cá cược cho người

      của phe mình. Nhìn về Thập Kiệt Nhất thấy gã vẫn ôm lấy vò rượu, đầu cắm

      chặt xuống bàn.

      Liễu Dật sau cuộc tỷ thí của hai nữ nhân hình như là còn chịu nổi

      nữa, bèn đưa tay ra : “Ngừng, ha ha… cần gắp nữa, ta no quá rồi.”

      A Cửu liền hỏi nhanh: “Ngốc tử mau, có phải đồ ăn của muội nấu

      ngon ?”

      Liễu Dật gật đầu đáp: “Rất ngon, rất ngon .”

      Cát Lợi Nhi chịu thua cũng truy vấn ngay :”Còn của muội thế nào

      ?”

      Liểu Dật cũng gật đầu: “Tốt, tốt .”

      A Cửu nổi giận hỏi: “Vậy ai mới chính là ngon ?”

      Cát Lợi Nhi tự rót cho mình mình đầy bát rượu, đoạn giơ lên : “Cát

      Lợi Nhi tự nghĩ là đồ mình nấu ai bì được, tưởng được là A Cửu

      tỷ tỷ cũng dở. Tốt, Cát Lợi Nhi kính A Cửu chung.” rồi, nàng

      ngửa cổ uống lần cạn chén.

      A Cửu vốn tức giận, tại thấy Cát Lợi Nhi bỗng công khai khiêu

      chiến với mình, nàng đâu chịu phục liền túm lấy vò rượu tự rót đầy bát,

      đáp trả: “Cát Lợi Nhi muội muội hào sảng. A Cửu kính lại chung .”

      rồi chịu thua kém cũng hết bay bát rượu.

      Cát Lợi Nhi lại rót đầy tiếp bát nữa : “A Cửu tỷ tỷ đúng là chân nhân

      bất lộ tướng, có khả năng uống được. Cát Lợi Nhi hôm này bồi tiếp A Cửu

      tỷ tỷ thống khoái.” rồi cạn tiếp bát thứ hai .

      A Cửu cũng chịu thua thiệt, nghênh tiếp khiêu chiến của Cát Lợi

      Nhi. Bắt đầu hai người chính thức khiêu chiến bằng cách nấu ăn, gắp thức ăn

      rồi chuyển qua… đấu rượu.

      Đại Đao Vương lắc đầu quầy quậy: “Theo tình hình này, đệ thua

      nghìn lạng là cái chắc rồi, A Cửu chỉ chốc lát khỏi ngã lăn ra, ngã rồi

      còn gì hy vọng nữa?”

      Sau khi nghĩ vậy, Đại Đao Vương : “Mạc đại ca, có thể ghi lại ?”

      Mạc lắc đầu đáp: “Đệ cần ghi lại, ai thua hết. Còn

      xem trò vui, nhìn kìa …”

      Quả nhiên ngoài sở liệu của Đại Đao Vương, tới nửa canh

      giờ A Cửu say ngất ngư, đầu cắm xuống bàn giống ý như Thập Kiệt Nhất .

      Nhìn lại Cát Lợi Nhi, hiển nhiên uống rượu ít, khuôn mặt

      nhắn đỏ lên như là trái táo bắt đầu chỉ đông tây, hét lớn lên: “A Cửu tỷ

      tỷ, có muốn uống nữa ? tỷ bỏ đâu rồi, muội sao trông thấy tỷ ở

      đâu vậy cà?”

      Liểu Dật nắm Cát Lợi Nhi lại : “Được rồi, nha đầu ngươi điên rồi,

      uống nữa.”

      Cát Lợi Nhi bị Liễu Dật kéo lại ngưng xuống, nhìn Liễu Dật đột nhiên

      : “Tới đây, cùng muội tới chỗ này.” xong, quản là chân mình có

      nghe lời hay , liền chân nam đá chân xiêu kéo Liễu Dật chạy loạn xạ cả

      lên .

      Liễu Dật biết là Cát Lợi Nhi uống quá nhiều, kéo mình chạy ra

      phía sau mao ốc tới bên khe nước dưới góc núi, khe nước này bề

      ngang khoảng hai trượng, gọi là con sông cũng phải là quá

      đáng .

      Cát Lợi Nhi thả tay Liễu Dật ra, vươn vai duỗi eo ra : “Hãy nhìn xem,

      địa phương này là của muội. Khe nước này, viên đá, cọng cỏ, cây đều

      là của Cát Lợi Nhi .”

      Liễu Dật cảm thấy tức cười: “Những thứ này rất bình thường, hơn nữa

      đều tự nhiên, rất bình thường mà.”

      Cát Lợi nhi di chuyển nhìn lên vầng trăng bầu trời đột nhiên hỏi:

      “Thư sinh, huynh xem thế giới này có ngày tận cùng của thế giới ?”

      Liễu Dật gần bên khe nước nghe câu hỏi như vậy của Cát Lợi Nhi, đương

      nhiên ngày tận cùng của thế giới biết có tồn tại . Nhưng

      sau khi gặp được hồ, nàng từng qua là chắc chắn có.

      Liễu Dật hồi đáp: “có .”

      Cát Lợi Nhi tiếp tục hỏi nhưng liên quan đến vấn đề: “vậy khi

      huynh ly khai, còn có trở lại kiếm Cát Lợi Nhi ?”

      Liễu Dật gật đầu: “Đương nhiên, muội phải uống quá nhiều

      chứ? Sao lại hỏi tới vấn đề này?”

      thấy được thần tình của nàng, chỉ nghe Cát Lợi Nhi tiếp tục hỏi:

      “Thư sinh, huynh có thích Cát Lợi Nhi ?”

      câu tựa hồ như đạo thiểm điện đột nhiên giáng xuống từ

      trời bổ xuống khiến cho Liễu Dật còn tư tưởng, trong miệng chỉ lẩm

      bẩm: “Cái đó…” nhưnh biết nên thế nào, Liễu Dật chỉ biết mình

      thích tiểu nha đầu này. Nhưng là gì nữa cũng là câu có trách nhiệm,

      cần có dũng khí, vì vậy Liễu Dật im lặng .

      Cát Lợi Nhi tiếp tục : “Thư sinh huynh có thích A Cửu tỷ tỷ ?”

      Liễu Dật nhìn giòng nước chảy lòng bình tĩnh, chớp cái bị hai câu

      của Cát Lợi Nhi làm cho loạn hết cả óc…

      Cát Lợi Nhi ngẩng đầu lên im lặng lúc, tiếp: “Cát Lợi Nhi rất

      thích thư sinh, rất muốn cùng thư sinh vĩnh viễn cùng nhau, cùng nhau ngắm

      bình minh và hoàng hôn. Cùng nhau ngắm nước chảy sông, cùng nhau

      thưởng nguyệt ngắm sao, cùng nhau tới cùng trời cuối đát, cùng nhau tại

      đứng tại biển hoa đón gió…đúng vậy!”

      để ý tới Liễu Dật, Cát Lợi Nhi tiếp tục : “Cát Lợi Nhi

      biết đó là cảm giác gì, Cát Lợi Nhi chỉ biết ở chung với thư sinh rất vui vẻ, rất

      vui vẻ. Nhìn thấy thư sinh cười, Cát Lợi Nhi cảm thấy hạnh phúc, nghe thấy

      thư sinh , Cát Lợi Nhi có cảm giác thống khoái .”

      biết từ lúc nào bắt đầu có cảm giác này, nếu quả là ái tình muội

      hy vọng nó là hoàn mỹ cho hai người. Nếu hỏi muội hy vọng ái tình là gì

      muội nghĩ, đó là khắc cốt ghi tâm .”

      huynh như là có chút lý do, huynh như là khả

      năng buông rời, phảng phất như là lọt vào lưu sa. Hết cách và vô lực,

      huynh như là biết lỗi lầm, vạn phần biết sợ hãi.”

      “Nhất cử nhất động của huynh, đều lay động tới tâm linh của muội làm

      muội cảm thấy thế giới tươi sáng. Nhưng ngày mai huynh , nên Cát Lợi

      Nhi còn nhiều chuyện muốn với huynh .”

      Liễu Dật hít hơi :”Cát Lợi Nhi là nha đầu tốt ….”

      Cát Lợi Nhi quay đầu mạnh lại, hét lớn lên: “! Cát Lợi Nhi

      phải là nha đầu tốt, Cát Lợi Nhi chỉ vì tư lợi của bản thân mình huynh có biết

      ? Chúng ta sau lúc xuống núi, muội nấu canh nấm cho huynh. Nhưng

      muội trong canh nấm muội hạ độc! Đều là Cát Lợi Nhi tốt, là lỗi của

      Cát Lợi Nhi, Cát Lợi Nhi xấu.” Nước mắt nàng ngừng chảy xuống, dưới

      nguyệt quang phảng phất như như ánh thủy tinh màu trắng lung linh.

      Liễu Dật cất mình đứng dậy nhìn Cát Lợi Nhi cười: “Cát Lợi Nhi là nha

      đầu tốt, hãy cho thư sinh hay Cát Lợi Nhi hạ loại độc gì, tại sao lại muốn

      độc chết gã thư sinh u mê như huynh?”

      Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, nàng muốn cười nhưng nàng cười

      nổi, nàng biết có lẽ đây là lần sau cùng hai người chuyện, sau này có thể

      còn cơ hội ….nghe nàng lần này, Liễu Dật có thể sẻ trở lại.

      “Cát Lợi Nhi chỉ là nha đầu bình thường chỉ nghĩ tới hưởng thụ

      quyền lợi mà sinh mệnh cho, mở rộng tim để , để khổ, để bi, để đau

      thương, để cảm động và để hưởng thụ ái tình. Cát Lợi Nhi là nha đầu chỉ vì tư

      lợi chính mình, sợ ái tình bản thân mất , muội có thể vì ái tình hạ độc dược

      …”

      người chúng ta phải phải là độc mà là cổ trùng, Tình cổ đặc

      biệt của Miêu tộc chỉ các nữ tử của Miêu tộc mới có, họ dùng tâm huyết cùng cổ

      trùng luyện thành. Mỗi ngày phải nuôi dưỡng bằng tâm huyết, mười năm

      được Tình cổ, loại Tình cổ này có thể hạ trong thức ăn cũng có thể hạ

      phục sức, nữ tử Miêu tộc đều hạ Tình cổ này lên người tình lang của mình .

      Liễu Dật gì chỉ phe phẫy quạt tiếp tục lắng nghe …

      Nhưng Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, tiếp tục : “Tình cổ là tâm huyết

      của muội luyện thành, tại nằm trong tim huynh. Mỗi tháng Tình cổ

      phát tác lần, khi phát tác cảm giác như tim bị xé ra. Muội từng nghe tộc

      nhân qua trong người có Tình cổ nếu có giải dược sau khi Tình cổ

      phát tác, đại đa số người chịu được đau khổ tự sát.”

      Cát Lợi Nhi tiếp: “Đương nhiên, nếu qua năm có Tình cổ trong

      người mà uống giải dược, Tình cổ trong tim tình lang sẻ khô và chết

      , nhưng khi Tình Cổ mất chủ nhân của nó cũng sẻ tiêu thất trong thế

      giới này. Vì cái chết này đau đớn, người nếu có thể kiên trì năm

      sáng tỏ vấn đề... chàng nàng, thà chịu thống khổ mà

      nguyện nàng .”

      “Đương nhiên loại Tình cổ này rất là lợi hại nhưng giải dược lại rất đơn

      giản, chỉ cần máu của tình nhân tháng giọt là có thể giải trừ thống khổ,

      hoặc là… huynh giết chết muội Tình cổ tự nhiên biến mất...” hết hơi,

      Cát Lợi Nhi mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn vầng nguyệt trời, nàng còn cách nào hơn?

      Tình ái vốn là tư lợi vốn công bình, như vậy giúp gì cho nàng, sao nàng lại làm vậy ?

      oOo

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 36: TIÊN TỬ PHÀM TRẦN, A CỬU NGỘ ...

      Liễu Dật đứng dậy buông tiếng thở dài, phe phẩy quạt cười : “Cát

      Lợi Nhi ngốc thế? Muội chết rồi, ai nấu những món ngon cho ta ăn

      đây?”. xong, ngẩng đôi mắt ngấn lệ nhìn Cát Lợi Nhi đầy vẻ thâm tình.

      Dũng khí của Liễu Dật là do Cát Lợi Nhi mang đến, tim Liễu Dật bị

      Cát Lợi Nhi ràng buộc, Cát Lợi Nhi quyến rũ bằng A Cửu, mỹ lệ

      bằng Thủy Nhi, thậm chí cũng đẹp bằng nha hoàn Thủy Nhi, Thanh

      Nhi, nhưng Cát Lợi Nhi lai sở hữu trái tim chân tâm thương Liễu Dật.

      Việc thả Tình cổ thể tình của nàng, nhìn từ góc độ khác nàng

      phải rất đáng sao? Người đáng chẳng phải người hấp dẫn nhất

      sao?

      Cát Lợi Nhi ngạc nhiên lau khô nước mắt, chu miệng : “Thư sinh an ủi

      Cát Lợi Nhi đấy à?”

      Liễu Dật lắc đầu, cười :” Nếu cả người tri tâm như nha đầu Cát Lợi

      Nhi mà biết trân trọng, Liễu Dật ta chẳng phải sống uổng kiếp người

      sao?”

      Hiển nhiên sau khi chứng kiến mối tình của đôi tinh kia, Liễu Dật

      càng biết trân trọng từng sợi tơ cảm xúc, muốn trải nghiệm những

      đắng cay kia nữa.

      Liễu Dật bước đến nhàng ôm lấy Cát Lợi Nhi : “Ta là người đọc

      sách thánh hiền, nhưng từ mơ ước cái gọi là ái tình. Ta cũng từng nghe

      hai người muốn ở cạnh nhau rất dễ chỉ là vấn đề trong khoảnh khắc,

      nhưng muốn sống bên nhau trọn đời rất khó, có khi phải mất cả đời người.”

      Cát Lợi Nhi xúc động ngẩng khuôn mặt đẫm lệ : “Huynh sợ à? Sợ

      rằng sau này chúng ta thể sống bên nhau?”

      Liễu Dật cười thốt : “Có lẽ vậy. đời làm sao như ý muốn con người

      được? Biết đâu sau này lại phát sinh ra việc gì đó mà chúng ta thể đoán

      trước.”

      Cát Lợi Nhi lau nước mắt, khẳng định: “ sợ, Cát Lợi Nhi sợ,

      chỉ cần có thể cùng thư sinh ở cùng chỗ Cát Lợi Nhi sợ điều gì

      cả.”

      Liễu Dật gật đầu: “Vậy phiền muội sau này gọi ta dậy, ăn cơm và

      ngủ.”

      Cát Lợi Nhi cười sung sướng: “Tốt, tốt lắm. Nếu thư sinh nghe lời

      muội đánh đòn.”

      giơ tay giúp Cát Lợi Nhi lau nước mắt và an ủi: “Ngốc , ta phải

      đưa A Cửu về kinh. À, ta hứa với Tửu thúc ở Phong Ma trấn đến Thần môn

      chuyến để giúp dân Phong Ma trấn trừ hại.”

      Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, giọng như khóc : “Khi nào thư sinh mới

      về? Cát Lợi Nhi phải đợi bao lâu? Lỡ thư sinh vào cung trở thành phò mã

      muội phải làm sao?”

      Liễu Dật cười đáp: “Sao lại thế được? Sau khi đưa A Cửu về cung ta

      trở lại mang kiệu hoa tới rước Cát Lợi Nhi làm thê tử kiếp này của ta.”

      Cát Lợi Nhi cười: “Nhưng mà A Cửu rất thích huynh mà? Huynh

      có cám giác gì sao? Lấy thêm người nữa cũng đâu phải được.”

      Liễu Dật trả lời: “Muội đừng đùa, ta đối với A Cửu chút cảm giác

      cũng có, nha đầu ấy ngang ngược vô lý chết được. Hơn nữa Thập Kiệt

      Nhất rất thích A Cửu, đừng nhắc tới nha đầu ấy ở đây nữa cứ như hai nàng có

      thù oán gì vậy.”

      Cát Lợi Nhi nhón và vươn người lên hôn Liễu Dật rủ rỉ: “ ?

      như vậy là huynh có cảm tình với Cát Lợi Nhi, có cảm tình với A

      Cửu. Ha ha…”

      Liễu Dật cười : “Đương nhiên, nếu ta vẫn bị làm sao khi

      muội thả Tình cổ lên người ta?”

      Cái Lợi Nhi khẽ cúi đầu: “Muội sợ thư sinh rồi trở về nữa, nên

      mới thả Tình cổ lên người huynh.”

      Liễu Dật cười : “Được rồi, ta cũng trách muội, ra ta cũng

      chưa từng biết tới cái cảm giác đau lòng, thử lần cũng tốt.”

      Cát Lợi Nhi lấy ra chiếc bình sứ trắng thỏ thẻ: “Nhưng muội

      muốn huynh đau lòng. Huynh đau, tim Cát Lợi Nhi cũng rất đau.”

      Liễu Dật nhận lấy chiếc bình hỏi: “ ?”

      Cát Lợi Nhi đáp: “Đương nhiên rồi, Tình cổ là nhờ vào tâm huyết của

      muội mà sống. Giờ ở trong tim huynh, nếu huynh uống máu của

      muội cả hai chúng ta đều đau.”

      Liễu Dật chỉ chiếc bình cười hỏi: “Đây là gì?”

      Cát Lợi Nhi : “Máu tươi của người , mỗi tháng giọt. Đây là

      chiếc bình đặc biệt, đảm bảo huynh trong mười năm bị đau, bất quá

      muội quên chưa với huynh, Tình cổ này có điểm lưu ý là đêm thứ bảy

      nếu muội ở bên huynh, phát tát đêm dù có máu của người

      cũng vậy.”

      Liễu Dật cười : “Xem ra vật này cũng rất chủ nó.”

      Liễu Dật mở chiếc bình ngửi mùi hương hoa hồng tỏa ra, thấy kỳ lạ

      bèn hỏi: “Đây phải là máu của muội sao? Sao lại có mùi hương hoa?”

      Cát Lợi Nhi cười :” Muội muốn cho thư sinh uống thứ máu

      tươi đó đâu, khó uống chết được. Đây là thứ do muội đặc biệt chế luyện, trong

      đó có cánh hoa, phấn tằm và máu. Mỗi lần giọt thôi, đừng có tưởng là thức

      uống mà uống hết đấy nhé.”

      Liễu Dật khẽ cười đậy bình lại cất vào trong người : “Biết rồi, máu của

      người phải giữ kỹ chứ.”

      và Cát Lợi Nhi bước đến bên bờ suối, hai ngươi ngồi xuống Cát Lợi

      Nhi : “Huynh nhìn kìa, đêm nay là yên tĩnh.”

      Liễu Dật đáp: “Đúng vậy, sáng mai lại bắt đầu cuộc hành trình rồi, ta

      mong chuyến mau kết thúc. Bây giờ ta cảm thấy rất mệt mỏi.”

      Cái Lợi Nhi nhìn Liễu Dật: “Thư sinh sau lại sợ mệt nhọc, Cát Lợi Nhi

      luôn ủng hộ huynh mà, mệt về nhà Cát Lợi Nhi đấm lưng cho huynh.”

      Liễu Dật gật đầu đồng tình: “Được rồi, tốt quá. Có nha đầu đấm lưng

      cho rồi”

      Cát Lợi Nhi dựa vào vai Liễu Dật : “Thư sinh, huynh xem thế giới

      này có chân trời góc bể ?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Ta biết, chắc là có.”

      Cát Lợi Nhi tiếp: “Người trong tộc , chỉ có những người chân tâm

      thương đối phương mới có thể đến được chân trời góc biển, ở nơi đó rất

      hạnh phúc.”

      Liễu Dật nhàng vuốt mái tóc dài của Cát Lợi Nhi: “Khi làm xong mọi

      việc, thư sinh này nhất định đưa Cát Lợi Nhi tìm chân trời góc biển.”

      Cát Lợi Nhi cười: “Muội còn muốn ngắm biển hoa, nơi mà bốn bề chỉ

      toàn là hoa thôi, muội cũng thích thưởng nguyệt, muốn nghe gió thổi. Haha…

      Cát Lợi Nhi đều thích, đều muốn…”

      Tựa hồ như thời gian lúc này trôi qua nhanh nhất, đêm tối như thế

      này chỉ còn lại niềm hạnh phúc của riêng hai người.

      Liễu Dật ngồi bên bờ suối ngủ quên lúc nào chẳng hay, khi mở mắt mặt

      trời lên tới đỉnh đầu nhưng Cát Lợi Nhi vẫn còn tựa vào vai ngủ, nhìn

      Cát Lợi Nhi ngủ say Liễu Dật dang tay ôm lấy nàng…

      Đây là tình cảm gì? Thích chăng? Nhưng vẫn chưa phải là . Liễu Dật

      biết rằng tình cảm dành cho Cát Lợi Nhi mới chỉ đơn thuần là thích, chưa

      thực . Trong tình cảm thích đó có thể cảm nhận được hạnh

      phúc, có lẽ nàng nhưng điều đó cần có thời gian…

      Cát Lợi Nhi tỉnh dậy nhìn Liễu Dật ôm và nhìn mình, nàng mỉm

      cười nụ cười ngọt ngào, đó chính là hạnh phúc của Cát Lợi Nhi.

      Hai người đứng dậy lặng lẽ về hướng căn nhà cỏ…

      A Cửu nhìn thấy hai ngươi chậm rãi trở về, nhìn Thập Kiệt Nhất :

      “Này, họ, họ, cả đêm về!”

      Thập Kiệt Nhất vò đầu :” Hình như vậy.”

      A Cửu dẫm mạnh lên chân Thập Kiệt Nhất “Hừ!” tiếng.

      Rồi đến cạnh Mạc giọng đầy vẻ tức giận: “Mạc thúc, họ cả

      đêm về!”

      Mạc ngừng cuộc thảo luận với Đại Đao Vương, quay lại : “

      sao? Cát Lợi Nhi vẫn thường thế mà, nó cũng lớn rồi cũng nên có cuộc sống

      riêng, lão già này sao có thể lo lắng cho nó suốt đời được?” rồi quay đầu lại

      chẳng biết gì với Đại Đao Vương.

      A Cửu dậm châm ”hừ!” tiếng tiếp.

      Liễu Dật thấy mọi người trò chuyện, liền bước lại chào…

      A Cửu bước tới với nét mặt sa sầm: “Ngốc tử đâu thế, mọi người

      chờ huynh đấy, chuẩn bị lên đường thôi.”

      Liễu Dật gật đầu : “Vậy chúng ta lên đường thôi.”

      Thập Kiệt Nhất dẫn mấy con ngựa được chuẩn bị sẵn đến : “Lão

      đại, lương khô, nước uống đệ chuẩn bị xong cả rồi.”

      Liễu Dật quay đầu nhìn Cát Lợi Nhi cười: “Nha đầu, chờ ta trở về cưới

      muội nhé!”

      Cát Lợi Nhi tủm tỉm cười: ”Được, được!”

      A Cửu nghe hai người vậy là chẳng xem nàng ta ra gì cả!

      muốn phát tác, chợi nghe Đại Đao Vương : “A Cửu công chúa, mời lên ngựa

      chuẩn bị thôi.”

      A Cửu tức giận quay mình lên ngựa, trong thoáng chốc bốn người chuẩn

      bị ly khai khỏi nơi này.

      Cát Lợi Nhi muốn khóc nhưng lại cố kềm chế, dịu dàng : “Thư sinh,

      đừng quên trở về với Cát Lợi Nhi.”

      Liễu Dật gật đầu: “T quên đâu!” rồi quay người, hai chân khép

      vào bụng ngựa phi nhanh về phía đông để lại phía sau đám bụi đường, Liễu

      Dật muốn tiếp tục chần chừ. sợ, sợ nhìn thấy đôi mắt Cát Lợi Nhi,

      sợ nhìn thấy Cát Lợi Nhi đau lòng.

      Ngựa phi thẳng mạch làm cho bụi bay mù mịt, gần giờ ngọ Liễu Dật

      dừng lại : “Bây giờ chúng ta chia làm hai nhóm, Đại Đao Vương đưa A Cửu

      về kinh thành, ta cùng Thập Kiệt Nhất đến núi Côn Lôn.”

      đợi Đại Đao Vương trả lời, A Cửu lên tiếng: “Ta muốn

      về kinh thành, ta muốn du ngọan Côn Lôn.”

      Liễu Dật :” Chúng tôi phải du ngoạn, mà là mượn bảo vật

      giúp Phong Ma Trấn trừ hại.”

      A Cửu :” Vậy ta càng phải , ta chơi chưa đủ trở về kinh

      thành đâu.”

      Liễu Dật nghe nàng cảm thấy có gì đó tự nhiên, tiểu A Cửu

      này chịu về cả gia đình mình có khả năng bị mất đầu. Nhưng tại

      nàng ta lại muốn về, còn cách nào khác đâu? Nếu giữa đường xảy ra

      chuyện gì tội của mình lại càng nặng.

      Lúc ấy Đại Đao Vương mới lên tiếng: “Hoàng thượng là A Cửu có thể

      ba tháng sau mới về Hoàng cung. Hai bên mỗi người nhường bước , sau

      ba tháng chúng ta đưa A Cửu về cung là được.”

      A Cửu gật đầu vui vẻ: “Được! hay đấy, vậy 3 tháng sau hồi cung.”

      Liễu Dật nghe vậy cảm thấy đau đầu, bực mình : “Nếu ba tháng sau

      vẫn chưa muốn về sao?”

      A Cửu cười, lý : “Đừng lo, A Cửu ba tháng sau về nhất định về,

      bất quá lại trốn tiếp lúc ấy chẳng liên quan đến huynh nữa?”

      Liễu Dật hết cách đành gật đầu : “Vậy như vậy, nhưng

      được đem rắc rối đến cho chúng tôi.”

      A Cửu vui mừng: “Tất nhiên, tất nhiên rồi. Ta chưa từng thấy qua

      quái, haha… lần này chắc được xem thỏa thích rồi.”

      Liễu Dật nhìn A Cửu cảm thấy kỳ lạ, nàng ta là người ngoài hành tinh à?

      Sao nhìn thấy quái lại hạnh phúc như vậy? Liễu Dật vung tay : “Chúng

      ta Côn Lôn.”

      Cả nhóm thay đổi phương hướng nhắm hướng tây bắc mà

      Núi Côn Lôn, còn được gọi là Côn Lôn hư, Côn Lôn khâu hay là Ngọc

      Sơn. Về phương diện địa lý, núi Côn lôn bắt đầu từ phía đông cao nguyên Mạt

      Mễ Nhĩ, qua vùng giao giữa Tân Cương và Tây Tạng, kéo dài đến Thanh Hải,

      toàn dãy núi chiều dài ước chứng hai nghìn năm trăm đặm.

      Côn Lôn mang đậm chất thần bí, truyền kỳ là nơi Tiên tộc từng sống đến

      hàng trăm vạn năm, theo truyền thuyết Tiên tộc chính là Thần tộc, các

      thần đứng từ Côn Lôn nhìn xuống, người trong Tiên tộc có khả năng trở

      thành thành tiên trong Thần tộc.

      Núi Côn Lôn trùng trùng điệp điệp, trong rặng núi vĩ đại ấy có vô số kỳ

      trân, châu ngọc, tuyền thụ, cây bất tử ở phía tây, Sa Đường Lang Vương bạt

      ngàn ở phía đông, giáng thụ ở phía nam, bích thụ, dao thụ ở phía bắc.

      Bên cạnh đó còn có bốn trăm bốn mươi cửa, khoảng giữa cửa rộng bốn

      dặm, ở giữa cửu thuần, thuần trượng năm xích. Lại có chín giếng, ngọc hoành

      chỉ có ở ven bìa tây bắc. Bắc môn mở ra đón gió bất chu, khuynh cung, toàn

      thất, huyền phố, lương phong, phàn đồng, tất cả nằm ở giữa Côn Lôn. Cái ao

      nằm giữa mảnh vườn thưa thớt, chứa đầy thứ nước màu vàng được xem như là

      đan thủy, uống vào có thể bất tử.

      Những thứ Tiên tộc cần đều có thề tìm thấy ở đây, gồm cây bất tử, thuốc

      bất tử, nước bất tử và nhiều thứ khác. Trang sức dùng ngọc là nguyên liệu

      chính.

      Những điều này cũng chưa phải là quan trọng, theo truyền thuyết người

      trong Tiên tộc chỉ cần tìm thấy cánh cửa thông đến Thần tộc thhì năng lực

      tăng nhiều lần trở thành cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng cánh cửa ấy do Lục Ngô

      Thần Cửu Vĩ Hổ và Thổ lân bốn sừng trông giống như con dê canh giữ.

      Hàng triệu năm nay chưa có ai trong Thần Môn lên được Thần giới, nên

      người ta bắt đầu nghi ngờ tồn tại của cánh cửa này…

      “ Lão đại, nơi này xa quá, chúng ta mười ngày rồi. Huynh

      xem nếu chúng ta có thể bay như Lang Vương tốt biết bao.” Thập Kiệt Nhất

      ngựa bất ngờ lên tiếng ca thán.

      Liễu Dật cười : “Được rồi, đây là lần cuối. Sau khi làm xong việc này

      chúng ta đưa A Cửu trở về, chuyến của chúng ta kết thúc đệ còn cầu

      cao vậy làm gì, hay muốn biết bay?”

      A Cửu chu miệng, bất mãn : “Huynh có vẻ thích đưa ta về quá vậy!”

      Liễu Dật cười : “Nếu đưa được về toàn gia của tôi xảy

      ra chuyện cả đó!”

      Đại Đao Vương cười : “Có bên cạnh, cũng bằng mang theo tính

      mệnh tòan gia a.”

      Bốn người vừa cười vừa , cuối cùng đến chân núi Côn Lôn, Liễu

      Dật hỏi: “Đại Đao Vương, đây… núi Côn Lôn to lớn thế này sao, Thần Môn ở

      đây à?”

      Đại Đao Vương : “Kia chẳng phải là có bậc thang sao? Cứ theo bậc

      thang là thấy nơi chúng ta muốn thấy, đại môn phái lớn thế này phải là

      nơi những nhân vật bé như chúng ta đến. Thần Môn có lẽ nằm ở ngoài

      núi.”

      Lúc mọi người ngồi ngựa suy đoán loạn xị trước mắt hoa

      lên, từ rừng cây bay ra, tay áo trắng phiêu phiêu, tóc đen bay trong

      gió, làm những cánh hoa rụng mặt đất…

      Thiếu nữ xinh đẹp xuất trước mắt mọi người, nàng có gương mặt

      tròn, đôi mắt to, sống mũi cao là tuyệt đẹp như tiên nữ giáng trần khiến

      người phải nín thở nhìn….

      Thập Kiệt Nhật nhìn người thiếu nữ, gãi đầu : “Lão đại, đệ hình như

      già rồi. Những người này sao có thể bay được, thiếu nữ này cũng bay được,

      thế giới thay đổi mau quá.”

      Liễu Dật vừa phe phẩy quạt vừa cười vừa : “Đệ gấp gì chứ, sớm muộn

      gì đệ cũng bay được thôi mà.”

      Bạch y thiếu nữ nhàng đáp xuống vui vẻ cười : “Liễu công tử, sao

      lại là huynh, lâu gặp huynh nhận ra Thủy Nhi sao?”

      Liễu Dật vừa cười vừa ôm quyền : “Thủy Nhi tiên tử, Liễu Dật sao có

      thể quên được. Chỉ là tiên tử ngày càng mỹ lệ khiến ta có chút nhận ra.”

      Thủy Nhi cười : “Ngốc tử, ai là tiên tử, gọi muội Thủy Nhi là được

      rồi.”

      Liễu Dật cười, xuống ngựa…

      Nhìn lại A Cửu thấy nhãn thần sát khí dày đặc, nàng xuống ngựa cười

      : “A… vừa mới đuổi xong Cát Lợi Nhi, giờ lại có Thủy Nhi, sao giới

      thiệu .”

      Thủy Nhi nhìn bộ dạng như muốn giết người của A Cửu, hỏi: “Đây

      là…?”

      Liễu Dật : “Là bạn của ta tên là A Cửu. Đừng đế ý ấy làm gì, hai

      ngày nay chẳng biết ăn gì mà có mùi thuốc súng rất nặng.” Đột nhiên Liễu Dật

      cảm thấy eo mình bị đánh cái khiến đau điếng.

      Thủy Nhi nhìn A Cửu, : “A Cửu tỷ tỷ càn phải biết tự bảo trọng lấy

      mình, nên ăn các món linh tinh.”

      A Cửu cứng họng :” … “

      Thủy Nhi xong quay đầu nhìn Liễu Dật : “Liễu công tử, sao lại đến

      Côn Lôn vậy?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu :” Chuyện này ra rất dài dòng!”

      Thủy Nhi : “Mọi người đường chắc mệt lắm rồi, đến chỗ Thủy Nhi

      uống chút trà xanh rồi từ từ kể lại mọi chuyện cho Thủy Nhi nghe.” xong

      nàng khẽ mỉm cười, nụ cười thiên kiều bách mị khiến người khác chẳng

      thể từ chối.

      Liễu Dật gật đầu : “Cũng tốt.” xong đưa ngựa cho Đại Đao Vương

      dắt qua bên và cùng mọi người theo Thủy Nhi lên núi.

      A Cửu phía sau vừa vừa phàn nàn :” Thư sinh chết tiệt, thư sinh thối,

      sao lại đào hoa đến vậy. Vừa mới đuổi xong Cát Lợi Nhi lại xuất thêm

      Thủy Nhi, có phải muốn A Cửu này biến mất mới được? Ta tranh giành,

      tin là những gì A Cửu này muốn lại có được. Hừ!”

      oOo

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 37: BÁI PHỎNG THẦN MÔN, PHÀM NHÂN PHIỀN ...

      “Hương trà thơm quá, trà ngon, trà ngon”. Liễu Dật vừa thưởng thức vừa khen ngợi trà của Thủy Nhi.

      A Cửu nâng chén trà, uống ngụm to, : ”Hừ! Sao ta chẳng thấy thơm gì cả, đây là trà gì, đáng thất vọng, kém xa trà trong hoàng cung.”

      Thủy Nhi nhìn A Cửu cố tình đào bới khuyết điểm, cười : ”A Cửu tỷ tỷ, đây chỉ là loại trà thường thôi, tỷ chắc là uống quen, nhưng giữa núi rừng sơn dã này, muội chỉ có loại trà đó thôi, mong A Cửu tỷ tỷ lượng thứ.”

      Liễu Dật nhìn A Cửu, hiểu nổi là người gì nữa, là thích gây chiến mà, bên cạnh có Thập Kiệt Nhất là đủ rồi, giờ lại thêm nàng A Cửu này. Nàng ta cứ như là có thù với tất cả nữ nhân trong thiên hạ vậy. Nghĩ lại, sau này chắc là còn nhiều phiền phức đây.

      Liễu Dật chuyển đổi chủ đề : ”Đừng về trà nữa, mỗi người có khẩu vị khác nhau mà, hãy về mục đích chuyến Côn Lôn bái phỏng Thần Môn lần này của chúng ta.”

      Thủy Nhi mang trà đến cho mọi người, rồi đến bên Liễu Dật, hỏi: ”Đúng rồi, Liễu công tử còn chưa lần này đến đây có việc gì?”

      A Cửu liếc Liễu Dật, giọng : ”Còn phải tên ngốc này thích đa sao.”

      Tất cả mọi người đều nghe, nhưng lại lờ , như nghe, để tránh phiền phức.

      Liễu Dật trong lòng thấy rất bất bình, cái nàng A Cửu này chính là oan gia, nếu vì nàng ta đâu sinh lắm rắc rối vậy, mà giờ còn được vậy mới là tài. Nhưng nghĩ lại, nên đắc tội với công chúa ngang ngược này.

      Liễu Dật : ”Lúc chúng tôi qua Phong Ma Trấn, gặp vị lão nhân, gọi là Tửu thúc, Tửu thúc cho biết là ấn phong của Phong Ma Trấn phát sinh số vấn đề.”

      Thủy Nhi đặt chén trà xuống, : ”A, về Phong Ma Trấn, muội có nghe sư phụ nhắc qua, nghe nơi đó luôn yên ổn, trăm năm về trước, sư phụ có qua đó và trấn trụ được số quái.”

      Liễu Dật vừa nghe, lập tức đặt chén trà xuống, : ” ra người đó là sư phụ cũa muội, Tửu thúc có , người trấn trụ quái sợ trăm năm sau chúng khai trừ cấm chế, nên để lại câu, trăm năm sau cần có người đến núi Côn Lôn, Thần Môn, mượn Trấn Pháp Bảo.”

      Thủy Nhi lắc đầu : “Về chuyện này muội chưa nghe sư phụ đề cập đến.”

      Liễu Dật lại hỏi: ”Vậy, mười hai năm trước, có ai đến Thần Môn xin mượn bảo vật ?”

      Thủy Nhi lắc đầu, : ”Chưa từng nghe qua, lúc đó muội còn quá , hầu như ngày nào sư phụ cũng bắt muội ở trong phòng, dù có nữa muội cũng biết.”

      Liễu Dật hỏi nữa, trầm tư suy nghĩ: ” vậy… mười hai năm trước người được phái đến được Thần Môn? Hay là giữa đường xảy ra chuyện gì?”

      Thủy Nhi uống trà, nhìn thần tình ngơ ngẩn của Liễu Dật, : ”Liễu công tử, lần này huynh đến Thần Môn có phải là mượn bảo vật?”

      Liễu Dật gật đầu : ”Thủy Nhi tiên tử sai, Liễu Dật được nhờ cậy của Tửu thúc, đến Thần Môn mượn bảo vật có khả năng trấn trụ tà, nếu khi ấn phong bị phá vỡ, chỉ Phong Ma Trấn, mà mở rộng, di hại cho cả thiên hạ bách tính.”

      Thủy Nhi đôi mắt đẹp nhìn Liễu Dật, nhàng : ”Liễu công tử lo lắng cho cả thiên hạ bách tính, Thủy Nhi bội phục.”

      A Cửu nhìn nhãn tình Thủy Nhi, cảm thấy thoải mái, vội : ”Ta muốn , Thủy Nhi muội muội, khi nào có thể giúp chúng tôi diện kiến Thần Môn Môn chủ, để A Cửu chiêm ngưỡng phong thái của bậc trưởng lão thiên giới chứ.”

      Thủy Nhi đặt chén trà xuống : ”Môn chủ biết việc này, gặp ngừoi chuyện chỉ thêm phiền phức thôi. Hay là tôi đưa mọi người gặp sư phụ, lão nhân gia có thể trấn trụ tà, nếu gặp người, tin rằng có cách.”

      A Cửu lại : ”Nguyên lai sư phụ của Thủy Nhi muội muội phải là Thần Môn Môn chủ, thế mà ta cứ tưởng…”

      Thủy Nhi tiếp lời: ”A Cửu tỷ tỷ nhầm rồi, sư phụ của Thủy Nhi là trong Thần Môn tứ đại trưởng lão, coi giữ ‘Xích Sắc Hoa’, nguyên danh sư phụ là Bạc Thương Khung, lâu lại trong tam giới, biết mọi người có biết người ?”

      Thủy Nhi vừa xong, Đại Đao Vương lên tiếng: ”Tôi biết, tôi biết, từ khi mới ra đời nghe , gậy ‘Li Tâm Thương’ , Bạc Thương Khung khắp giang hồ, tấm ‘Thiên Tâm Phù’ sấm dội năm châu, danh tiếng vẫn còn truyền mãi, bất quá… duờng như sư phụ của Thủy Nhi nương tại nổi danh hơn cả Môn chủ Thần Môn.”

      Thủy Nhi cười : ”Đó là vì Môn chủ mới tiếp nhân cương vị thôi, từ từ sau này, Môn chủ thế nào danh tiếng cũng vượt qua sư phụ.”

      Đại Đao Vương nhấp ngụm trà, khẽ than: ” là đáng tiếc, hai mươi năm trước, biết tại sao tiền Môn chủ lại vô cớ quy , Thần Môn lớn vậy, chỉ còn lại lớp hậu sinh vãn bối, làm cho danh tiếng Thần Môn thua sút cả Ma Môn, lại càng thể sánh với Lãnh Kiếm của Nhân Gian Giới.”

      Thủy Nhi lắc đầu than: ”Việc này chúng ta quản được, sư phụ thường dạy Thủy Nhi, rằng chỉ cần làm tốt phận của mình, thẹn với trời đất, vậy là tốt nhất rồi.” Đại Đao Vương gật gật đầu…

      Thủy Nhi đứng dậy : ”Liễu công tử, Thủy Nhi đưa huynh gặp sư phụ, trước tiên phải lo công việc trước, sau này đàm đạo sau, được chăng?”

      Liễu Dật cười : ”Đương nhiên, Thủy Nhi tiên tử chỉ xinh đẹp, mà còn rất hiểu đại thể, Liễu Dật bội phục.”

      Thủy Nhi cười : ”Liễu công tử quá lời, Thủy Nhi dám nhận.” xong, bước lên dẫn đường, hướng cửa ra ngoài.

      A Cửu phía sau, lẩm bẩm:” Hừ, nha đầu, ta thấy ngươi tìm thấy đường rồi đó.”

      Thập Kiệt Nhất nhìn ánh mắt muốn giết người của A Cửu, thắc mắc : ”Thế nào rồi, A Cửu, dường như có ấn tượng tốt với Thủy Nhi.”

      A Cửu liếc Thập Kiệt Nhất cái, : ”Tốt thế nào được? nhanh nào.”

      Đoàn người theo bậc thang lên, ngẩng đầu lên thấy Đại Điện Thần Mơn, cao ba mươi ba trượng, rộng mười sáu trượng, cao nhất là nóc đại điện trong mây.

      Thủy Nhi : ”Đây là đại điện, nếu có việc người thường được vào, giờ rẽ trái .” xong, rẽ sang bậc thang bên trái ở giữa đường.

      Thủy Nhi vừa vừa : ”Người ở Thần Môn bố trí chỗ ở tùy theo chức vị, chức vị càng cao, nơi ở càng cao, sư phụ tôi giờ ở ngay dưới đại điện.”

      Liễu Dật cười : ”Bạc lão tiền bối là trưởng lão Thần Môn, tất phải ở ngay dưới đại điện thôi.”

      Bỗng nhiên, Thủy Nhi dừng lại trước bức tường đá trơn nhẵn, :” Sư phụ thường thích người khác làm phiền, tôi vào mọi chuyện với sư phụ, mọi người chờ ngoài đây nhé!”

      xong, từ thắt lưng lấy ra tấm linh phù màu vàng, ép trong lòng hai bàn tay, mười ngón tay kẹp lại, đạo ánh sáng màu trắng phát xuất theo kinh mạch hai tay, hòa nhập với tấm linh phù màu vàng, Thủy Nhi chỉ trong nháy mắt, hữu thủ nhất động, thân người dần hòa nhập với linh phù, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

      Đại Đao Vương tròn mắt, : ” là thần kỳ… a, là ‘ Thân Phù’ mà tôi vẫn ao ước, nếu học được, có thể lén nhìn người đẹp tắm.”

      ’Thiên Lôi Chú’ tiếng vang lên, từ trời tia sét giáng xuống, luồng sáng trắng lóe chớp, giáng thẳng xuống đầu Đại Đao Vương…

      Liễu Dật và mấy người khác kinh hãi nhìn Đại Đao Vương, Thủy Nhi vọng đến: ”Đây là bài học cho đừng bậy bạ nữa, đừng lo, Thiên Lôi chú của tôi chưa luyện được tới thành, nguy hại lắm đâu. Tôi đây, mọi người đợi ở đây nhé.”

      Chưa tới thành? Tuy là như vậy, nhưng Đại Đao Vương toàn thân cháy đen, tóc dựng thẳng, toàn thân bốc mùi khét, mặt trừ đôi mắt ra, toàn thân đều đen thui. Miệng còn bốc ra khói, thều thào :” Cái quái quỉ gì thế này? cũng có tội sao?” rồi “rầm” tiếng té nhào xuống, ra được tiếng nào nữa…

      A Cửu nhìn Đại Đao Vương té vật ra đất, nghĩ thầm: ”Tiểu nha đầu này ràng là thị uy với mình đây mà? tốt, mình phải cẩn thân, nếu tiểu nha đầu giáng cho sét toi.”

      Liễu Dật cùng Thập Kiệt Nhất đến bên Đại Đao Vương, ngồi xuống, lắc lắc đầu, Thập Kiệt Nhất : ”Huynh đệ, vận khí của ngươi phải thường đâu, sấm sét giữa trời quang, trong suốt hai mươi năm lần đầu tiên tôi thấy, lại giáng ngay ngươi, may , may .”

      Liễu Dật nghe vậy, nhìn bộ dạng Đại Đao Vương, muốn cười to lên nhưng lại nỡ, cố nhịn tới mặt đỏ cả lên.

      Đại Đao Vương thờ thẫn nhìn trời, : ”Ta biết các người muốn cười, muốn cười cười cười , ta trách đâu.” Lời vừa ra, cả Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất cười đến nỗi ngã lăn ra đất.

      Mọi người giúp đỡ đứng lên, nhưng y phục còn có thể thay được, riêng tóc thể, mỗi lần chạm vào lại có khói phun ra, Liễu Dật lắc lắc đầu, cười :” Lần đầu mới thấy, kiểu tóc này, , nhìn cũng khá.”

      Đúng lúc ấy, hai người xuyên qua bức tường đá nhẵn bóng xuất , người là Thủy Nhi, người kia thân vận giáp màu bạc, tóc đen búi lên, còn giắt hai cọng lông phượng hoàng, mặt trông đầy chính khí, tuổi độ bốn mươi! Trung niên nhân này là sư phụ Thủy Nhi, trong Thần Môn tứ đại trưởng lão, Bạc Thương Khung?”

      Liễu Dật nhìn người nay sao cứ như bọn diễn kịch ca xướng? Chỉ nhìn cách trang phục sức cũng đủ thu hút rất nhiều người hâm mộ a.

      Trung niên nhân lên tiếng : ”Lão phu là Bạc Thương Khung, nghe Thủy Nhi Phong Ma Trấn phái người đến đây mượn bảo vật trấn áp tà ma? biết ai là người có thể chuyện.”

      Liễu Dật bước ra, cung kính hành lễ, :” Bạc tiền bối, vãn bối là Liễu Dật, người Giang Nam, nhận lời nhờ cậy của lão nhân ở Phong Ma Trấn là Tửu thúc, đến đây mượn bảo vật trấn áp tà.”

      Bạc Thương Khung nhìn Liễu Dật đáng giá, rồi : ”Ngươi là môn hạ của Lãnh Kiếm trong Nhân Gian giới?”

      Liễu Dật biết Bạc Thương Khung vậy có ý gì, : ”Tiền bối, tại hạ chỉ là bách tính bình thường, chỉ là thư sinh, phải là người trong giang hồ tam giới, chỉ vì nhận nhờ cậy của Tửu thúc, lo rằng bọn tà ma ở Phong Ma Trấn gây hại nhân gian.”

      Bạc Thương Khung nghe , hiển nhiên, đắn đo suy nghĩ những gì Liễu Dật , nghĩ xem có phải là kẻ lừa đảo đến đây gạt bảo vật của Thân Môn.

      Liễu Dật lại hỏi: ” biết tiền bối có gì khó ?”

      Bạc Thương Khung mỉm cười hòa ái, làm người có cảm giác tín phục, : ”Tiểu huynh đệ, quả là có bảo vật trấn tà, nhưng ‘ Càn Khôn Kính’ là trong Thần Môn nhị thập bí bảo, cũng là bảo vật mà mười năm trở lại đây lão phu mới luyện thành được. Chỉ dựa vào người e rằng khó giữ được bảo vật này của Thần Môn.”

      Bên cạnh Thủy Nhi vội vàng : ”Sư phụ, Liễu công tử là người tốt, người giúp huynh ấy .”

      Bạc Thương Khung cười cười, nhìn Thủy Nhi :” Tiểu nha đầu, sư phụ biết là người tốt, chẳng lẽ bao năm sống uống phí hay sao? Nhưng tính dục của con người tăng trưởng rất nhanh, trước và sau thể so sánh được.”

      Liễu Dật vui, : ”Nếu như tiền bối tin lời Liễu Dật, Liễu Dật có hai cách để giải quyết chuyện này.”

      Bạc Thương Khung ngạc nhiên: ”Ồ? Là cách gì, ta nghe thử xem.”

      Liễu Dật phe phẩy quạt, : ”Thứ nhất, tiền bối có thể tự mình đến Phong Ma Trấn, tiêu diệt tà, vừa nhanh lại vừa tiện lợi, Liễu Dật cũng bớt được phiền phức. Cách thứ hai, như nếu tiền bối thể đến được Phong Ma Trấn, Liễu Dật làm, hạn định trong vòng tháng, nhất định mang trả bảo vật, ngược lại Thần Mồn có thể đến Giang Nam tìm Liễu Dật, Liễu Dật tuy chỉ là thư sinh, nhưng ở Giang Nam cũng có chút danh tiếng, khi ấy Thần Môn chỉ cần treo thưởng vạn kim là có thể dễ dàng bắt được Liễu Dật.”

      Bạc Thương Khung ngẩng lên nhìn trời, cười : ”Haha, thư sinh quả nhiên lợi hại, miệng lưỡi lợi hại, hay, hay, nhất thân chánh khí, ta rất thích, nghe thư sinh đều rất chính khí , lão phu tin, hôm nay hổ thẹn phen rồi.”

      Liễu Dật biết ông ta có ý gì, trong lòng có chút nghi ngờ….

      Bạc Thương Khung cười : ”Tiểu huynh đệ hữu lý, nhưng lão phu cũng có điều khó , nếu lão phu Phong Ma Trấn chuyến rồi, cách thứ hai tiểu huynh đệ cũng tốt, bất quá… Liễu công tử có phải ám thị với lão phu, Thần môn tam giới sao lại keo kiệt bủn xỉn vậy có phải ?”

      Liễu Dật cười : ”Tiểu bối dám, chỉ vì tình thế cấp bách.”

      Bạc Thương Khung cười : ”Có thể thấy được tính cách của công tử, như vậy… lão phu xem xét, nhưng cần phải bẩm báo lại với Môn chủ, nội trong ba ngày có câu trả lời với tiểu huynh đệ.”

      Liễu Dật cúi mình, cung kính : ”Đa tạ tiền bối , vì bách tính thiên hạ, mong tiền bối đưa ra quyết định tốt lành.”

      Bạc Thương Khung cười : ”Tốt, tốt, nhãn quang của Thủy Nhi tồi.”

      Câu đầy ý, nhưng A Cửu và Thủy Nhi đều hiểu , cả hai là nữ nhân, sao lại có thế hiểu? Thủy Nhi mặt đỏ hồng, kéo áo Bạc Thương Khung: ”Sư phụ…”

      Bạc Thương Khung cười cách thoải mái : ”Được, Thủy Nhi, giờ con hãy thay vi sư đưa các vị đây xuống núi nghỉ ngơi, sư phụ cần phải xem xét lại, rồi lên đại điện Thần Môn.” xong, chuyển người, và biến mất bức tường đá.

      Đại Đao Vương hai mắt mở to, há hốc mồm : ” là thần kỳ, nếu ta có thể xuyên tường, sau này cần qua cửa nữa, có thể vào các khuê phòng…” chưa xong, “khách sát” tiếng vang lên cùng tia sét giáng thẳng xuống đầu tóc vẫn còn dựng ngược của Đại Đao Vương.

      Gió thổi , trong gió, mọi người nghe có mùi khét, nhìn lại, Đại Đao Vương toàn thân bốc khói, tóc càng dựng thẳng hơn, giọng run run : ”Mẹ kiếp… sao lại chuẩn xác thế này?”

      Thủy Nhi giải thích: ”Lần này, lần này phải tôi, hình như là sư phụ đó.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 38: KHINH PHONG U U, LUẬN TAM ...

      Bất luận ai làm sai chuyện gì, đều phải trả giá. Làm sai phải chịu trừng phạt, dù là ai cũng vậy.

      (Cổ Long – Ngữ)

      Chỉ thấy Đại Đao Vương chổng vó lên trời, ngừng co giật và bốc khói. Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất lắc đầu, còn A Cửu : “Tự gây nghiệt, đáng sống nữa.”

      Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương : “Lần này hình như chín luôn rồi, Thập Nhất, cõng .” rồi quay người theo sau Thủy Nhi.

      Thủy Nhi trước dẫn mọi người xuống núi, vừa vừa : “Cái Đại Đao Vương này lanh miệng quá mà, tôi cảnh cáo trước rồi mà nghe, để sư phụ ra tay, lần này nghiêm trọng rồi.”

      Liễu Dật cười : “Trước đây huynh chỉ nghe kiếm của Nhân Gian Giới uy mãnh vô cùng, lợi hại phi thường, ngờ rằng bùa chú của Thần Môn uy lực đến thế!”

      Thủy Nhi cười: “Đó là huynh chưa thấy sư phụ muội sử dụng ‘Li Tâm Thương’, đến lúc thấy rồi huynh có cảm nhận khác nữa.”

      Liễu Dật gật đầu: “Ồ, nếu vậy sau này có cơ hội nhất định phải lãnh giáo ‘Li Tâm Thương’ của Bạc lão tiền bối.” Câu này cứ như định mệnh an bài, mười năm sau, ‘Trảm Thiên Bạt Kiếm’ của Liễu Dật đánh bại ‘Li Tâm Thương Hồn’, chấn động tam giới tứ đại môn phái. Nhưng đây là chuyện tương lai, tạm thời đến nữa.

      Mọi người chừng nửa thời thần, Thủy Nhi dừng lại, đến căn nhà đá, : “Bốn gian nhà đá là này là chuẩn bị cho bốn vị. Thủy Nhi ở tầng , nơi chúng ta dùng trà lúc nãy, nếu mọi người có vấn đề gì cứ đến tìm Thủy Nhi.” xong liền mở cửa từng gian phòng.

      A Cửu vừa xem phòng vừa : ”Thủy Nhi muội muội rất cẩn thận, e rằng chúng tôi chẳng cần tìm làm gì, Thủy Nhi muội muội chắc ở đây suốt.”

      Thủy Nhi nhìn A Cửu, cười : “Thủy Nhi đa tạ A Cửu tỷ tỷ khen thưởng. Nghe A Cửu tỷ tỷ vậy, Thủy Nhi chợt nghĩ là Thủy Nhi nên ở đây bồi tiếp các vị, nếu sư phụ trách tội, Thủy Nhi gánh vác nổi đâu.”

      A Cửu ngẩn ra nhìn Thủy Nhi, hốt nhiên phát tiểu a đầu này còn thông minh hơn Cát Lợi Nhi, cứ như những gì mình ra đều giúp cho nàng ta vậy. A Cửu vội : ” cần đâu, muội còn có việc mà, sư phụ muội cũng trách đâu, chúng tôi cần người bối tiếp.”

      Thủy Nhi lại cười : “Xảo hợp là mấy ngày nay Thủy Nhi chẳng bận gì cả, chỉ có việc là chăm sóc những vị khách phương xa này.”

      Đại Đao Vương được Thập Kiệt Nhất cõng, lúc này vừa mở miệng bốc ra khói, lên tiếng: “Vậy phiền trước hết chiếu cố đến tôi, giúp tôi điều trị.”

      Thủy Nhi nhìn Đại Đao Vương, cố gắng nhịn cười: “Thập Kiệt Nhất đại ca, hai người theo muội.” xong, quay người thẳng vào phòng.

      o0o

      Liễu Dật có việc gì làm, ngồi tại cái bàn đá giữa bốn căn phòng, rót chén trà, từ từ thưởng thức.

      A Cửu ngồi kế bên, vừa uống trà vừa : “Ngốc tử, khi nào chúng ta rời khỏi đây? Muội thấy chán rồi.”

      Liễu Dật nhìn A Cửu, cười :” đúng la nha đầu điên, tôi cũng muốn sớm rời khỏi đây. Ở đây thêm ngày là Phong Ma Trấn thêm phần nguy hiểm, nhưng giờ chưa mượn được Thần Môn Pháp Khí, chúng ta làm sao được?”

      A Cửu vội hỏi: “ à? Ngốc tử cũng muốn sớm rời khỏi đây à?”

      Liễu Dật cười : “Tôi cần phải gạt sao?”

      A Cửu nhấp ngụm trà hỏi: “Thế huynh đành xa Thủy Nhi à?”

      Liễu Dật nhìn A Cửu cách kỳ quái, rồi sờ đầu nàng ta : “ có bị sốt đấy? Thủy Nhi và tôi có quan hệ gì chứ?”

      A Cửu nhìn Liễu Dật, tức mình : “Huynh đúng là ngốc tử mà, vậy mà cũng nhận ra …”

      Liễu Dật ngớ ra chẳng hiểu gì cả…

      o0o

      Khi Thủy Nhi bước từ trong phòng ra, Đại Đao Vương theo sau như hồi phục hình dáng ban đầu, quần đen rộng thùng thình, thân mặc gì , vai mang thanh đại đao, nhưng, nhưng,… dường như có chút gì đúng? A… là đầu tóc, mái tóc Đại Đao Vương giờ đây dài hai xích, dựng đứng, như mỗi sợi tóc đều như cố gắng vươn lên xem sợi nào cao hơn vậy.

      Đại Đao Vương bước tới phía trước Liễu Dật, làm ra vẻ đắc ý, lắc lắc cái đuôi “cương châm” của … Liễu Dật nhìn thấy, ngụm trà uống trong miệng phun ra như núi lửa, chuẩn xác nhắm đúng và người Đại Đao Vương.

      Liễu Dật ôm bụng cười nghiêng ngã….

      Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật, vừa lau trà người vừa : “Có gì đáng cười lắm sao? Thủy Nhi nương bảo đây là phong cách mới, các tiểu nương rất thích đấy.” xong quay đầu nhìn Thủy Nhi.

      Thủy Nhi bỏ tay che miệng xuống, vội gật đầu : “Đúng, đúng vậy.”

      Thập Kiệt Nhất bước tới ngồi cạnh Liễu Dật, vừa rót trà vừa : “Đệ thà là các tiểu nương thích còn hơn là để đầu tóc mình dựng đứng lên thế kìa, nhìn là khó chịu.”

      Liễu Dật cuối cùng cũng có thể ngưng cười, : “Được rồi, được rồi! Ngồi xuống , dù gì cũng chờ tin, hay chúng ta kiếm chuyện gì để .”

      Thủy Nhi nhìn A Cửu : “Liễu công tử, muội nghĩ muội nên quay về, muội sợ … ở đây có người hoan nghênh muội.”

      Đại Đao Vương : “ được, là người nên nhất. Ở đây trừ tôi, là người biết nhiều về tam giới nhất. Hơn nữa còn là đệ tử Thần Môn, Đại Đao Vương tôi rất thích nghe các chuyện truyền kì về các cao thủ này. Hay chúng ta giao lưu , dù sao cũng chẳng có việc gì làm mà.”

      Thập Kiệt Nhất nghe cũng thấy hứng thú, : “Đúng đó, Thủy Nhi, tôi cũng thích ngh chuyện về các cao thủ này, chúng tôi nghe , biết đâu mai này có gặp họ, cũng có chuẩn bị, haha, haha, … đúng ? Ai da” Tiếng kêu cuối cùng đó, hiển nhiên là bị ai đó tấn công! Còn cần phải nghĩ sao? Nhắc các bạn nhớ, ngồi cạnh Thập Kiệt Nhất là A Cửu.

      Thủy Nhi nhìn A Cửu mỉm cười : “Mọi người có gì để làm, vậy chúng ta vừa thưởng trà, vừa sưởi nắng, thuận tiện đàm luận chuyện võ lâm thiên hạ, giang hồ tam giới ngày nay… “ xong, nhàng ngồi xuống giữa Liễu Dật và Đại Đao Vương.

      Thủy Nhi uống ngụm ra, tiếp: “Kì thực, tất cả những gì Thủy Nhi biết toàn do sư phụ kể lại, Thủy Nhi muốn về những kiếm sĩ lừng danh thiên hạ, biết mọi người có muốn nghe ?”

      Đại Đao Vương vội reo lên :”Hay đó, hay đó.”

      Thủy Nhi lại tiếp: “Thiên hạ tại phân làm ba, trong tam giới có sáu cao thủ thiện dụng kiếm, hơn nữa những thanh kiếm trong tay họ toàn là bảo vật cả.”

      “Xếp thứ nhất phải nhắc đến Lãnh Kiếm của Kiếm Môn, Nhân Gian giới. Ba mươi năm trước Lãnh Kiếm từng nhiều lần kịch chiến với Ma tộc Vị Linh Phong, bất phân thắng bại. Hai mươi năm trở lại đây, chưa từng tuốt kiếm ra, trong tam giới cũng ít khi xuất . Giữ trong tay thanh kiếm ‘Lưu Vân’, thân kiếm dài ba xích thốn, rộng bốn phân, chuôi kiếm dài bốn thốn, nặng mười sáu cân, là thanh kiếm mỏng, kiếm pháp sở trường là ‘Chân Vũ Kiếm Ý’.”

      Đại Đao Vương uống ngụm trà, lắc lắc bộ đầu tóc dựng đứng, : “Lãnh Kiếm là thần tượng của tôi. Cả cuộc đời chỉ duy nhất thanh kiếm, đúng là kiếm si a.”

      Thủy Nhi lại tiếp: “Kiếm si phải là Lãnh Kiếm, mà là người đứng thứ hai, đồ đệ của Lãnh Kiếm – Thiết Tiêu, là đệ tử đầu tiên của Kiếm Môn, đồng thời cũng là Môn Chủ nay của Kiếm Môn. Thiết Tiêu là kiếm sĩ trẻ tuổi nhất, năm nay hai mươi lăm tuổi, năm bốn tuổi theo Lãnh Kiếm, mười hai tuổi được ‘Huyền Quang’ bảo kiếm, mười bảy tuổi thành danh trong tam giới, từ đó phiêu bạt giang hồ, hai mươi ba tuổi trở lại Kiếm Môn tiếp nhận ngôi vị Môn chủ, được gọi là Kiếm Si. Thanh ‘ Huyền Quang’ kiếm dài ba xích ba thốn, thân kiếm rộng thốn phân, nặng mười tám cân, là thanh bảo kiếm hấp thụ được thiên địa linh khí.”

      “Đứng thứ ba là Ma tộc Ma Môn Ngạo Thiên Ma Quân. Hai mươi năm trước tiếp nhận cương vị Môn chủ Ma Môn, từ đó bế quan luyện công, ai biết kiếm của ông ta lợi hại đến mức nào, nghe đồn là còn hơn tiền nhiện Môn chủ Vị Linh Phong. Thanh kiếm trong tay là ‘La Sát’ kiếm, thanh tà kiếm lưu truyền trăm năm, thân kiếm dài ba xích bốn thốn, rộng chín phân, chuôi kiếm dài bốn thốn, nặng mười chín cân, kiếm pháp sớ trưởng là ‘Cửu Linh Kiếm Quyết’.”

      “Đứng thứ tư là Ma tộc Đệ Tam Môn, Huyết Môn Môn chủ. Người này biết ra sao, chỉ biết trăm năm trước tiếp nhận Huyết Môn, từ đó chưa hề lộ diện. Trong tay là thanh kiếm ‘Thị Huyết’, thân dài ba xích hai thốn, rộng thốn ba phân, chuôi kiếm dài bốn thốn, nặng ba mươi hai cân, là thanh ma kiếm được lưu truyền từ thượng cổ, thập phần lợi hại, có điều mấy chục năm nay thấy ông ta xuất , nên trở thành truyền thuyết rồi.”

      “Đứng thứ năm lại là người của Nhân Gian giới, Phật Môn tục gia đệ từ Lí Lăng. Ba mươi năm trước trở thành Phật Môn tục gia đệ tử, xem kiếm là thầy, tự sáng tạo ra ‘Đại Từ Bi Kiếm’, vào giang hồ mười năm chưa từng gặp địch thủ. Trong tay là thanh kiếm ‘Liệt Dương’, thân dài ba xích thốn, rộng thốn hai phân, chuôi kiếm dài bốn thốn, nặng mười cân. Thanh kiếm này cương mãnh dị thường, và cũng có rất nhiều điểm thần bí, nhưng mấy năm gần đây thấy xuất , cũng giống như Lãnh Kiếm vô ảnh vô tung.”

      Đại Đao Vương cười : “Cao nhân đều như vậy, lên xuống đất có gì là làm được, phi thường.”

      A Cửu cười : “Hà, Đại Đao Vương mà học được những thứ này các nương gặp nạn cả rồi.”

      Thủy Nhi nhìn Đại Đao Vương, giọng tiếp: “Xếp hàng thứ sáu là trưởng lão của Thần Môn, Dương Vân Phong, mới ba mươi tuổi trờ thành trưởng lão Thần Môn, hoàn toàn dựa vào kiếm pháp của mình. Hai mươi năm nay chưa từng rời khỏi Thần Môn, người này tính cách cũng lạnh lùng như thanh ‘Ngưng Tuyết’ kiếm của ông ta. Thanh kiếm này dài ba xích ba thốn, rộng thốn phân, nặng mười cân, người bị trúng kiếm nếu công lực cao có thể bị đóng thành băng, thanh kiếm này cũng rất thần bí. Còn về ông ta sở trường kiếm pháp nào tôi cũng biết.”

      Thập Kiệt Nhất vội hỏi: “Thần Môn của hình như hay rồi. Sao lại đứng tuốt vị trí thứ sáu?”

      Thủy Nhi cười : “Đó chỉ là về kiếm, còn nếu thêm vào đạo pháp và khí pháp của Thần Môn, huynh nghĩ xếp thứ mấy?”

      Thập Kiệt Nhất quay nhìn Đại Đao Vương, gật đầu : “Lợi hại, nếu sử dụng thêm đạo pháp, khí pháp, chừng còn lợi hại hơn Ma Môn.”

      Thủy Nhi nhìn biểu tình của Thập Kiệt Nhất : “Kì là có đến bảy thanh kiếm…”

      A Cửu vội hỏi: “A, có đến bảy thanh kiếm sao lúc nãy muội là sáu?”

      Thủy Nhi đáp: “Thanh kiếm thứ bảy này là thanh kiếm được lưu lại tứ lúc thiên địa còn sơ khai.”

      Đại Đao Vương vội : “ Thời gian lâu quá! Thanh kiếm này nhất định có linh tính, khẳng định là thanh kiếm tốt nhất rồi.”

      Thủy Nhi lắc đầu : “Vậy đúng! Thanh kiếm này rất thần bí, gọi là ‘Bi Mộng’, thân kiếm dài ba xích chín thốn, có ba lưỡi, giống kiếm thường, chuôi kiếm dài chính thốn, hình tròn. Kiếm như được điêu khắc thân rồng, từ miệng rồng thò ra ba lưỡi kiếm, như thể miệng rồng là kiếm cách.”

      Đại Đao Vương : “Vậy chẳng phải cây gậy sao? Quá dài, đến năm xích, làm sao mà dùng?”

      Thủy Nhi gật đầu : “Đây là trong những nguyên nhân, hiểu sao thanh kiếm này lại dài vậy? Nên biết lúc rút kiếm, kiếm dài bất lợi, mà thanh kiếm này lại quá dài, khi rút kiếm có nhiều chiêu thể sử dụng. Ngoài ra, chung quanh thân kiếm có lớp hắc khí bao quang, nếu như người dùng kiếm phải là cao thủ, miễn cưỡng sử dụng, chủ kiếm bị đảo ngược, ngược lại bị kiếm điều khiển.”

      Thập Kiệt Nhất vừa uống trà vừa hỏi: “Thanh kiếm như vậy sao lại được gọi là bảo kiếm?”

      Thủy Nhi uống ngụm trà, nhìn Liễu Dật : “Đó là vì chủ nhân của ‘Bi Mộng’ kiếm từng là Vị Linh Phong.”

      Đại Đai Vương tiếp: “ , Vị Linh Phong từng sử dụng thanh kiếm này?”

      Thủy Nhi gật đầu : “Tôi nghĩ, cũng chỉ có Vị Linh Phong mới có khả năng làm cho ‘Bi Mộng’ có được cảm giác của kiếm. Sau này cũng với cái chết của Vị Linh Phong, ‘Bi Mộng’ cũng biến mất khỏi thế giới này.”

      Đại Đao Vương nước miếng như muốn chảy ra, : “ nhiều bảo kiếm quá, nếu chỉ cho tôi thanh là phát tài rồi.”

      Thủy Nhi : “Trừ khi huynh có năng lực thắng sáu đại cao thủ đó, bằng dù có được kiếm cũng bị truy sát thôi.”

      Đại Đao Vương quay đầu lại la lên: “ đùa sao? tôi thắng sáu đại cao thủ này thôi kêu tôi nghiên cứu làm sao tu luyện thành thần tiên còn hay hơn.”

      A Cửu hai tay chống càm, : “Ai… biết sáu đại cao thủ này còn gì muốn truy cầu nữa ?”

      Thủy Nhi gật đầu : “Có lẽ, sáu đại cao thủ này chẳng còn cần truy cầu gì nữa.”

      xong, Thủy Nhi nhìn quanh lượt, giọng : “ cho mọi người nghe bí mật, việc này là tôi nghe lén được khi sư phụ bói quẻ đó.”

      Mọi người như dán mặt vào bàn : “Bí mật?”

      Thủy Nhi : “Sáu cao thủ này chỉ là tạm thời mà thôi. Mười năm sau, tam giới đại loạn. Lúc đó, tất cả các truyền thuyết giờ bị vùi lấp, cao thủ thực xuất như vị thần, hơn nữa có cả năm môn phái cùng tồn tại.”

      Đại Đao Vương kinh ngạc hỏi: “ muốn , có người thắng được cả sáu đại cao thủ này sao?”

      Thủy Nhi : “ phải có người, mà là có nhiều người. Mười năm sau là kiếm thuật đạt đến cảnh giới khác rồi, tôi nghĩ Lãnh Kiếm biến mất, chắc vì tính đều chuyện này nên bế môn tu luyện.”

      Đại Đạo Vương tiếp: “Hay về Lãnh Kiếm …..”

      Thủy Nhi : “Được …”

      “……”

      Trời dần tối, nhưng mọi người vẫn còn chìm đắm trong những câu chuyện giang hồ tam giới đầy thú vị.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 39: ĐẦU SÁP KÊ MAO, DỮ THANH THIÊN ...

      Người tại giang hồ, giống như là hoa nở cành, khi nở khi rụng, khi tụ khi tán, thường thường đều là thân bất do kỹ ( tự chủ được ).

      (Cổ Long, Ngữ)

      Vươn thân mình, dụi hai mắt, Liễu Dật nhảy từ giường xuống, tối hôm trước cùng các người chuyện tới trể, Thập Kiệt Nhất kiên quyết chịu tự mình ngũ, phải cùng Liễu Dật chổ, hết cách, Liễu Dật phải dùng tâm pháp mà Lang Vương dạy rồi ôm cho Thập Kiệt Nhất ngũ . Vì vậy, ra khỏi phòng lần, Thủy Nhi vẫn chưa trở lại .

      Liểu Dật mở cửa phòng, hương thơm nhàng tỏa lên mặt, dương quang đem đến ấm áp trực tiếp thân thể Liễu Dật, Liễu Dật phe phẩy quạt, :”Hôm nay khí trời tồi, chổ này khí tốt .”

      đương nhiên, Côn Luân là đất nối tới cửa lớn của Thần giới, chổ này khí tốt, ở đâu tốt đây ?” Người vừa chính là tiên tử xinh đẹp, Thủy Nhi.

      Liểu Dật vừa cười vừa :”Thủy Nhi thức sớm quá .”

      Thủy Nhi vừa nở nụ cười, thế giới như ngừng ngay lại, tiếp :” ngũ được, phải giúp các người chuẩn bị điểm tâm .”

      Tới giờ, Liễu Dật mới phát bàn đá chuẩn bị bửa điểm tâm thịnh xoạn, đầy cả bàn ….lại còn có mâm lớn trái cây, Liễu Dật lắc đầu :”chỉ nghĩ là Thủy Nhi tiên tử xinh đẹp, nghĩ ra là tim cũng rất mềm, nhìn ra là Liễu Dật quã có mắt tròng .”

      Thủ Nhi đáp lại :”Được rồi, đừng có ở đó mà khen Thủy Nhi nửa, mau rửa mặt, rồi trở lại ăn, muội kêu họ .” xong, chuyễn thân về hướng tới phòng khác bỏ .

      Liễu Dật kế bên thạch phòng tìm thấy miệng giếng, nghĩ thầm :”Thần Môn này giống, phương thức sinh họat đều bất đồng với Giang Nam .”

      Sau khi Liểu Dật quay lại, chỉ thấy Thập Kiệt Nhất như là ông lảo, mặt cứ la làng chưa tĩnh ngũ, mặt tiến về hướng bàn ăn, còn Đại Đao Vương tỏ vẻ rất là đặc biệt, tóc đầu cứ đứng thẳng lên, lắc tới lắc lui, tiến về chổ Liễu Dật . Nhìn tới A Cửu, mặt cứ than vãn là có nha hoàn ở đây, mặt tìm kiếm miệng giếng .”

      Ba người cứ như ba tên hề liên tục xuất , Liểu Dật khỏi lắc đầu, tiến tới bên bên thạch bàn, mặt cùng Thủy Nhi đàm luận, mặt bắt đầu ăn uống ….

      Cuối cùng, ăn được ba thứ, các người khác cũng vừa thay phiên nhau ăn xong, Liễu Dật vổ bụng :”No rồi .”

      “Tiểu huynh đệ cảm thấy thức ăn có hợp khẩu vị ?” thanh thô kệch truyền lại .

      Liễu Dật đứng lên, chỉ thấy từ chổ quẹo vào thạch ốc, Bạc Thương Khung tiến lại chổ này, Liễu Dật gật đầu đáp :”Tiền bối, bửa ăn của Thủy Nhi rất hợp với khẩu vị của Liễu Dật, hơn nửa trái cây của Thần Môn khỏi .” Liễu Dật biết sao Bạc Thương Khung lại tới đây, lảo muốn ba ngày thời gian nghĩ qua, lẻ lảo thay đổi ý định ?

      Bạc Thương Khung hào sãng cười rồi :”hợp khẩu vị tốt, có biết lảo phu hôm nay vì sao tới đây ?”

      Liễu Dật lắc đầu đáp :”tha cho vãn sinh ngu muội, biết tiền bối ….”

      Bạc Thương Khung :”Trưa hôm qua, ta tại Thần Môn đại điện gặp qua môn chủ, cùng môn chủ thương lượng lần, lão phu có nghi vấn, nhưng ….môn chủ người nghĩ đến muốn gặp tiểu huynh đệ .

      Liễu Dật nghĩ trong lòng :”Lão đầu này muốn bán thuốc gián gì đây, Thần Môn môn chủ đâu phải là cương vị tiếp tiểu tử chưa ráo máu đầu ? Sao lại gặp mình ?”

      Liễu Dật vẫn lắc đầu :”…… minh bạch .”

      Bạc Thương Khung cười :”Lão phu còn nghĩ tới lấy bảo vật cho ngươi muợn, cầu qua phê chuẫn của môn chủ, vì vậy ….hiên tại ngươi minh bạch rồi chứ ?”

      Liễu Dật gật gật đầu đáp :”Theo tiền bối , chỉ cần môn chủ người đồng ý, ta có thể được đem cái kính đó tới Phong Ma Trấn à ?”

      Bạc Thương Khung cười đáp :”Ngươi phải là ngu đến có thuốc chửa, ha ha ….ăn no chưa ?”

      Liễu Dật tật đầu :”Đa tạ tiền bối khen thưởng, sớm ăn rôì, Liễu Dật giờ chỉ còn chờ môn chủ triệu kiến .”

      Bạc Thương Khung gật đầu, mắt nhìn Thủy Nhi :”Môn chủ gọi ngươi hãy cũng Liễu công tử cùng tới .”

      Thủy Ni lấy tay che miệng :”Sao lại kêu ta tới, ta muốn gặp tên dâm tặc đó .”

      Tuy với thanh cực , nhưng rất gần đó Liễu Dật và Bạc Thương Khung đều nghe được trong tai, Bạc Thương Khung đè nén cổ họng lại :”nghe đây, Thủy Nhi, là môn chủ, lời của , chúng ta phải nghe theo .”

      Mồm của Thủy Nhi nhanh chóng xệ xuống tới cằm, gật đầu đáp :”Được rồi .”

      Lúc này A Cửu, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất bước tới, :”Bọn chúng ta cũng muốn tới đại điện .”

      Bạc Thương Khung mặt biến sắc, nghiêm túc đáp :”Thần môn đại điện để tùy tiện tiến vào à ? Các ngươi đợi ở đây, nếu như chạy loạn lên, hậu quã tự mình gánh lấy .” xong, quay mình hướng về phía ngoài bỏ .

      Liễu Dật quay đầu lại :”Các người ở đây đợi ta, ta sẻ trở lại rất mau .” xong, bỏ theo.

      Thủy Nhi cũng khuyên :”Các người đùng có chạy loạn lên, Thần Môn có rất nhiều trận pháp, rất nguy hiểm, ở đây đợi chúng ta .” rồi, cũng bỏ theo luôn .

      A Cửu dậm chân, :”Hừ, đều là đồ chết bầm, khi dể chúng ta!”

      Thập Kiệt Nhất vội dổ ngọt A Cửu :”Tốt mà, tốt mà, A Cửu đừng có giận, chúng ta ăn trái cây , nghe trái cây của Thần Môn có tác dụng làm tăng thọ, còn có thể làm da dẻ mịn màng thêm .”

      Các thứ này toàn là Thập Kiệt Nhất học được từ Liễu Dật, nữ nhân thích đẹp, đó là thiên tính . Nghe được có thể dưởng nhan, lại còn bất lảo còn mau …..nhưng nghe từ miệng của Thập Kiệt Nhất ra cứ lọan cả lên .

      Hên là A Cửu là người thông minh, nghe được điều này, phiền nảo gì cũng tiêu ra ngoài hết, hướng về mâm trái cây phóng tới …..

      Lại về Liễu Dật, theo Bạc Thương Khung, Thủy Nhi 2 người, hướng tới mặt trước của Thần Môn đại điện tiến tới, Bạc Thương Khung kế bên :”Tiểu huynh đệ, có học qua vỏ công .”

      Liểu Dật gật đầu :” biết tính hay tính là vỏ công, tùy tiện học được thôi .”

      Bạc Thương Khung cười :”Thần Môn đại điện này người thường phải ít nhất thời thần, tiểu huynh đệ có thể theo lảo phu thời gian lâu như vậy, nhưng mặt lại đỏ, khó thở, nhìn ra là chỉ tùy tiện học được, ha ha .”

      Liễu Dật biết qua cái loại đề tỉnh này của lảo, lúc này mới cảm thấy thời gian dài, vận tâm pháp, nội lực gì mà điểm cũng mệt, có thể nào mấy ngày nay có tiến bộ mới ?

      Liễu Dật gật đầu :”Có bằng hửu dạy cho vãn bối vài loại vỏ công, nếu trong cái thế giới hổn loạn này, tốt nếu ta bị sơn tặc chém chết .”

      Bạc Thương Khung kế bên :”Theo lão phu thấy, tại có sơn tặc bình thường nào có thể chém chết được tiểu huynh đệ .”

      Liễu Dật cười đáp :”Ít nhất ta tai vẫn còn sống, có thể sáng tỏ vấn đề đó .”

      Bạc Thương Khung chỉ hỏi Liễu Dật vài chuyện khẫn yếu, nhưng trong lúc về mấy chuyện này, ba người tới trước Thần Môn đại điện .

      Cao tới tận mây, căn bãn cách nào nhìn thấu vì bị tầng tầng mây bao phủ lấy đại điện, đại môn cao 12 trượng, rất có khí phái .......

      Bạc Thương Khung nhàng đưa tay phải lên, chỉ thấy hai cánh cửa của đại môn cách xa chín trượng như có người lay động, từ từ mở ra, bên trong cửa, bắn ra quang mang màu vàng, chói mắt, nhất thời làm người cách mở mắt ra được .

      Bạc Thương Khung đưa tay ra mời :”Liễu công tử, xin mới vào .”

      Liễu Dật miễn cưởng mở mắt ra, sau khi quen với quang mang màu vàng, phát ra bên trong đại điện rộng bì được, tả hửu hai mặt lục căn thể nhìn thấy hết tất cả các thạch trụ ở hai bên, nội điện vắng lặng có ai, nhìn về phía trước, chỉ thấy ngoài trăm trượng, có người ngồi bảo tọa cao

      Liễu Dật thầm nghĩ :”đây có phải là Thần Môn môn chủ .” vừa nghĩ vừa tiến vào phía trong .

      Tới phía dưới bảo tọa, Bạc Thương Khung ôm quyền :”bẩm môn chủ, Liễu công tử cùng tiểu đồ được dẫn tới .” rồi, đứng đó bất động .

      Liễu Dật lén nhìn lên, chỉ thấy người bảo tọa, thấy chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặt như viết lên chử “gian trá”, thân bạch ngân chiến giáp, đầu đội thất tinh quan, hình như có cắm hai cái “phượng hoàng linh” có thể vì người này tự nghĩ mình tuấn tiêu sái phong lưu. Nhưng Liễu Dật minh bạch là tại sao trong Thần Môn mọi người đầu đều phải cắm hai cái lông gà ? Có phải họ cảm thấy như vậy là rất đẹp .

      Liễu Dật cùng Thủy Nhi tiến tới phía trước, Liễu Dật trước :”Giang Nam thư sinh, Liễu Dật, bái kiến Thần Môn môn chủ .” rồi, cúi người chào .

      Thủy Nhi theo :”Thủy Nhi bái kiến môn chủ .”

      Môn chủ đầu cắm lông gà, nhìn Liễu Dật, rồi lại nhìn Thủy Nhi :”Tới đây, Thủy Nhi, tới chổ của Quỳnh ca ca ....sao mà từ lúc trở về Thần Môn chưa lại gặp ca ca.”

      Thủy Nhi quay đầu lại nhìn Bạc Thương Khung cái, Bạc Thương Khung dùng mắt ra dấu, nàng qua .

      Thủy Nhi chỉ còn cách cúi đầu từ từ bước lên.

      Môn chủ đầu cắm lông gà vừa nhìn, vội thốt lên :”Ồ ..... ......xin thứ cho Quỳnh Phong Lôi đón tiếp chu toàn, hai vị ngồi trước, trước .”

      Bạc Thương Khung theo Liễu Dật ngồi xuống ghế đá kế bên, Liễu Dật nghĩ thầm :”nhìn tướng ngươi, còn là Quỳnh Phong Lôi. Ta nhìn giống “cùng phong lặc “(điên vì nghèo), Như vậy mà cũng là nhất môn chi chủ .”

      Đột nhìn, Liễu Dật nghe trong đầu đúng là thanh của Bạc Thương Khung truyền lại :”Tiểu huynh đệ, dù trong lòng nghĩ gì, nhưng thể ra .”

      Liễu Dật ngơ ngẫn nhìn Bạc Thương Khung, tuy môn chủ ra gì, nhưng trưởng lảo bên cạnh thâm trầm đo lường được .....

      đâu hiểu ra, lúc nãy Bạc Thương Khung đối với dùng Độc Tâm Thuật và Truyền Thuật của Thần Môn .

      Thủy Nhi cuối cùng tới bên đầu cắm lông gà, “cùng phong lặc” môn chủ . Chỉ thấy dâm nhãn của tiểu tử này đảo vòng, bổng nắm lấy tay Thủy Nhi, cười dâm đãng :”Thủy Nhi, tại sao nhiều ngày rồi mà lại gặp Quỳnh ca ca, có khi nào nghĩ ca ca chết rồi .”

      Liễu Dật thân thấy lạnh rung lên, tự nghĩ :” ma gì đây, kiểu này làm ta muốn phun nhổ ra quá .”

      Bạc Thương Khung truyền khuyên nhủ :”Tiểu huynh đệ, phải kiên trì, đừng có học theo lão phu, nhổ bậy nhổ bạ, nhổ nhiều năm thành tập quán rồi .”

      Liễu Dật lắc đầu .

      Tiếp theo nghe tên môn chủ đầu cắm lông gà :”Thủy Nhi, huynh thấy, chúng ta thành thân .”

      Thủy Nhi liền thối lui bước, len lén nhìn về hướng Bạc Thương Khung, trong mắt đầy ý cầu cứu .....

      Bạc Thương Khung đứng mạnh lên, ôm quyền :”Môn chủ, xin nghĩ lại, Thủy Nhi có ý trung nhân .”

      Quỳnh Phong Lôi quay đầu mạnh lại hỏi :”Thủy Nhi có ý trung nhân ? Là ai ?”

      Bạc Thương Khung đột nhiên quay lại, đưa tay lên chỉ Liễu Dật: “là .”

      Liệu Dật bắn người đúng lên, vốn muốn mình chính là vị hôn thê, nhưng khi nhìn thấy Bạc Thương Khung chớp mắt với vận tốc 360 lần giây, Liễu Dật ra .

      Liễu Dật đương nhiên biết được ý tứ của Bạc Thương Khung, như vậy, Thủy Nhi có thể thóat được cảnh bị tên đầu cắm lông gà môn chủ này làm khó, mình gián tiếp làm được hảo , sao mà cảm thấy hảo này phiền quá .

      Môn chủ lông gà cuối cùng khôi phục lai như thường, ho khan 2 tiếng, :”nếu vậy, Thủy Nhi, nàng trước hết xuống dưới ngồi .”

      Thủy Nhi nghe xong, như là được đặc xá, nếu so với lúc lên nhanh gấp ba lần tốc độ, chạy nhanh xuống, ngồi xuống kế bên Liễu Dật ....

      Môn Chủ lông gà quét mắt, lạnh lùng nhìn Liễu Dật hỏi :”Ngươi có phải là thư sinh từ Phong Ma Trấn tới? Muốn mượn pháp khí phải ?”

      Liễu Dật tiến lên bước đáp :”Chính thị tiểu sinh .”

      Môn chủ lông gà trong tuần trà mắt chuyển động 720 lần, gật gật đầu :”Liễu công tử quả là hiệp nghĩa chí sỉ, chỉ là ... ......pháp khí của Thần Môn nếu để Liễu công tử đem như thế này, sau này chuyện truyền ra người thiên hạ nghe được, Thần Môn của ta còn có quyền uy à .”

      Liễu Dật kéo quạt ra, tự nghĩ :”Tên lông gà này sáng tỏ tai họa đây .”

      Liễu Dật tiếp lời :”Môn chủ, vậy ý ngài là ...........”

      Quỳnh Phong Lôi cười cười, tay mân mê chơi với hai viên dạ minh châu, đáp :”bổn tọa nghe Giang Nam tài tử Liễu Dật, cầm kỳ thi họa, biết, từ nhân gian tới hoàng đế, đều thập phần thưởng thức tài năng của công tử .”

      Liễu Dật lắc đầu đáp :”Tiểu sinh minh bạch ý tứ môn chủ .”

      Quỳnh Phong Lôi ngừng ngay nét cười mặt, lạnh lùng :” vậy , bổn tọa có cảm giác thoải mái thập phần, ta phải thấy được tài nghệ của Liễu đại tài tữ .”

      Vừa ngừng , tiếp :” như thế, ta muốn tỷ thí cổ cầm với công tử lần, bổn tọa nghĩ phương diện luật hoàn toàn vượt trội, nếu như bất hạnh, bổn tọa thắng, nếu vậy, mời Liễu công tử hãy trở về, quên chuyện của Phong Ma Trấn .

      Liễu Dật phe phẩy quạt, nghĩ thầm :”Tên này sáng tỏ ra ý xấu của bản thân . Thần Môn là địa bàn của , ở đây đều là người của , nếu như muốn thắng, thể so sánh, nóigì tới giúp Phong Ma trấn, Thuỷ Nhi kế bên mình đây còn thể giúp .”

      Liễu Dật hỏi tiếp :”Nếu như tiểu sinh thắng được sao ?”

      Môn chủ lông gà nhìn trời cười to :”Tốt, nếu nhu ngươi có thể thắng, ngươi đưa ra cầu gì, bổn tọa đều đáp ứng .”

      Liễu Dật nhìn môn chủ lông gà, vừa cười vừa :”Tốt, thấy môn chủ đối với phương diện luật có tự tin thập phần, vậy, Liễu Dật bất tài, can đảm tiếp thụ khiêu chiến của môn chủ .” xong, lại ngồi trở lại .

      Quỳnh Phong Lôi phất tay áo lên, bên cạnh tức khắc xuật hai người mặc khôi giáp màu trắng, tựa hồ như là hộ vệ của . Quỳnh Phong Lôi tiếp :”Các ngươi chuẫn bị cổ cầm .”

      Hai người nghe xong liền lui xuống .

      Quỳnh Phong Lôi tiếp tục :”tại trường tỷ thí này, xin mời hai hộ vệ, Bạc trưởng lảo, Thủy Nhi , bốn người làm trọng tài .”

      Liễu Dật gật đầu :”Ta có vấn đề .” mặt vậy, mặt nghĩ thầm :”Tên “cùng phong liễu” này thấy có vẻ có thực lực , nếu chỉ mời bốn người làm trọng tài, có phải muốn dùng luật bại ta nữa .”

      Xác , Quỳnh Phong Lôi giỏi nhất chính là luật, Liễu Dật tới Thần Môn, đương nhiên biết chuyện này . Quỳnh Phong Lôi quyết dùng luật đả bại Liễu Dật, làm xâú mặt Giang Nam tài tữ này trước mặt Thủy Nhi, thể hoàn thành phó thác của Phong Ma Trấn Tửu Thúc, làm cho phải thân bại danh liệt, từ nay trừ khử cái danh tài tử từ nay .

      Hai hộ vể bày cổ cầm trong giửa đại sảnh .

      Liễu Dật phẩy quạt cái, :”Môn chủ mời .”

      Quỳnh Phong Lôi từ chối, có lẻ, muốn mau làm bẻ mặt Liễu Dật, vì vậy muốn bắt đầu sớm . Tung thân nhảy lên, bổng từ cao tại chổ ngồi bay thẳng xuống, ổn định ngồi cạnh cây đàn .

      Liễu Dật phe phẩy quạt, mặt tiến tới bên cạnh Thủy Nhi, mặt từ từ :”Nhân ngoại hửu nhân, thiên ngoại hửu thiên, núi cao còn có núi cao hơn .” nhàng ngồi xuống, chuẫn bị bắt đầu, khỏi khen thưởng cây đàn của tên môn chủ lông gà này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :