Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 30: THIÊN CHI DỰNG DỤC, TẠI VONG PHÀM ...

      Cát Lợi Nhi hình như ngửi thấy mùi hương thơm ngát phát ra từ cái nấm lạ, liền quay đầu lại hỏi: “Mùi gì vậy?” Liễu Dật nỗ lực đào bới, lắc đầu đáp: “Huynh cũng biết, do vật này phát ra, huynh nghĩ nó rất ngon, đào rễ nó đây.” Chỉ thấy Liễu Dật càng đào càng sâu, chẳng mấy chốc sâu hơn mười tấc, nhưng ngờ rễ của cái nấm đó giống như hình ngưới, phân ra ràng hai tay hai chân. Cuối cùng, sau khi Liễu Dật mồ hôi nhễ nhại đào đào bới bới, cái nấm lạ màu đỏ rực cũng được bứng lên. Hương thơm tiết ra thanh ngọt lạ thường, khiến Liễu Dật muốn cắn nó miếng cho thèm. Nhưng khi nhìn lại toàn bộ hình dạng của cái nấm, Liễu Dật khỏi ngây người kinh ngạc. Vật này trông giống như đứa bé nhưng dài khoảng tấc. Cái nấm đầu nhìn giống như cái nón. Dưới ánh mặt trời, loại thực vật dưới đất này bỗng nhiên phát ra hào quang màu đỏ, hấp dẫn vô cùng. Cát Lợi Nhi sau khi đào được củ Liên Tâm Thảo cuối cùng, bỏ vào tay nải, chạy đến hỏi: “Vật này là cái gì, để muội xem kỹ chút coi.” Liễu Dật tiện tay đưa cây nấm lớn đỏ rực cho Cát Lợi Nhi, : “Vật này nhìn có vẻ ăn được đó.” Cát Lợi Nhi cười hỏi lại: “Sao huynh biết?” xong chăm chú quan sát vật trong tay. Nàng vừa nhìn vừa : “Trước đây muội có nghe cha trong Nguyệt Thương Sơn này có tinh linh, rất có thể sống trong các loại cây cỏ, loại cây cỏ này từ từ biến thành hình dạng của tinh linh đó, rồi hấp thu thiên địa linh khí. Ôi trời, nhìn cái nấm to này trông cứ như là người vậy, bên trong biết có cư trú tinh linh nào .” Liễu Dật cảm thấy kỳ quái, lên tiếng hỏi: “Tinh linh là cái gì?” Cát Lợi Nhi ngắm nghía cái nấm lớn phát sáng trong tay, trả lời: “Truyền thuyết kể rằng, kể từ Bàn Cổ khai thiên, tam giới rất hỗn độn. Tuy nhiên, hỗn độn đó cũng tạo ra loại sinh mệnh mới, đó là tinh linh. Chúng ở khắp nơi, có khi là lửa, là nước, là gió hoặc là đất nữa. Bàn Cổ rất thích dùng tinh linh làm vật thực, nhân vì chúng hấp thụ được thiên địa linh khí, nên có thể bổ sung cho sức mạnh của Bàn Cổ. Vì thế, Tinh Linh Môn là nguồn gốc xuất phát sức mạnh lớn nhất của Bàn Cổ. Chỉ là, sau khi Bàn Cổ tạo ra thần thú đầu tiên, Thiên Long, các tinh linh còn lại bị tiêu thất hết. Tiếp theo đó, khi Bàn Cổ cùng Nữ Oa tạo ra sinh mệnh, những loại tinh linh thế này rút vào sống tạm trong những loại cây cỏ thần kỳ. Khi các loại khí hỗn độn của thiên địa từ từ giảm sút, tinh linh có cách gì sinh sôi, do đó số lượng của chúng còn lại thế gian này vô cùng ít.” Liễu Dật lắc lắc đầu : “Nghe có vẻ thần kỳ quá, các loại tinh linh này có vẻ còn xuất sớm hơn cả tộc nữa.” Cát Lợi Nhi lắc đầu đáp: “Muội cũng , đó chỉ là truyền thuyết thôi mà, ai biết được vật này thực ra là cái gì... ” “Xì” cái, đột nhiên trong cái nấm đỏ bắn ra vật thể màu trắng, giống như nước, nhưng có hình trạng hẳn hoi, chớp mắt bắn trúng mặt của Cát Lợi Nhi rồi nhanh chóng thấm vào trong. Mọi vật trong chớp mắt trở lại bình thường, Liễu Dật cả kinh hỏi: “Lúc nãy là cái gì thế?” Cát Lợi Nhi cũng kinh ngạc nhìn cái nấm phát sáng trong tay mình, lúc lắc đầu đáp: “Muội cũng biết...” Hốt nhiên, ở trong đầu nàng lại vang lên mấy lời : “Ăn cây Địa Linh trong tay ngươi, nó làm cho ngươi sống mãi già.” Cát Lợi Nhi lớn tiếng hỏi lại: “Ngươi là ai, ngươi ở đâu?” Liễu Dật nhìn biểu của Cát Lợi Nhi, vội hỏi: “Muội bị sao thế? chuyện với ai vậy?”

      Trong đầu của Cát Lợi Nhi lại truyền tới thanh : “Ta giờ thành bộ phận trong thân người ngươi, chúng ta có thể chuyện với nhau thông qua tư tưởng.” Cát Lợi Nhi liền nhanh chóng trả lời Liễu Dật: “ có gì.” Nàng tiếp tục dùng trí não chuyện: “Ngươi là ai?” Từ bên trong não nàng quả nhiên truyền đến thanh trả lời: “Như ngươi lúc nãy, Bàn Cổ ăn tinh linh này.... cũng là tinh linh cuối cùng.” Cát Lợi Nhi tiếp tục nghĩ: “Ô, ha ha, vậy là ngươi muốn ta ăn cái Địa Linh này để ngươi có thể vĩnh viễn ở lại trong cơ thể ta hả?” Bên trong não truyền lại tiếng cười của nữ tử, đáp: “Tiểu nha đầu, ngươi thông minh!” Cát Lợi Nhi tỏ vẻ phẫn nộ, lập tức đáp lại: “ được, mau ra khỏi cơ thể ta, được ở trong đó.” Nhìn biểu của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật thầm: “Chắc ả bị trúng phép tà gì đây? Sao lại như thế được chứ.” Chỉ nghe tinh linh hồi đáp: “Ta chỉ chiếm chỗ xíu trong não của ngươi, mà chỗ đó cũng có ích gì cho ngươi. Làm gì mà hung hãn dữ thế? Ngươi muốn ta ta , còn kêu ta rời khỏi đây hả? Đừng hòng!” Cát Lợi Nhi dậm chân, hiển nhiên gặp phải tay vừa gì. Nhưng so với ả tinh linh đó, nàng còn ương ngạnh hơn, bèn phẫn nộ phản pháo: “Ta nhất định ăn, đợi đến khi ta già chết, ngươi cũng chết theo ta.” Tinh linh ở trong não chẳng hoảng hốt chút nào, đáp lại: “Để cứu tính mệnh của ngươi, ngươi nhất định phải ăn, đó là số mệnh an bày, như quả hôm nay ngươi ăn nấm Địa Linh này, ngươi vĩnh viễn thể sống chung chỗ với Liễu Dật.” Cát Lợi Nhi nghe vậy, bao nhiêu phẫn nộ đều mất hết, gấp gáp hỏi: “Ngươi cái gì?” Liễu Dật đứng cạnh Cát Lợi Nhi, thấy nàng lúc dậm chân, lúc nổi nóng, tại tự nhiên mặt lại ửng hồng, vò đầu hiểu tại sao? Tinh linh trả lời: “Đừng có coi thường ta, ta đây có thể là sinh mệnh xuất sớm nhất trong thế gian này, hấp thu biết bao nhiêu thiên địa linh khí. Mặc dù phải ngủ hàng nghìn năm trong lòng đất, nhưng mỗi nguyên tố trong khí đều kể cho ta tất cả mọi tình diễn ra từng giây từng phút thế gian này!”

      Cát Lợi Nhi vội hỏi lại: “Đó là những điều gì?” Tinh linh liền đáp: “Thiên cơ thể tiết lộ, nếu ta liên lụy đến ngươi, bị trời khiển trách. Chỉ là, ta cảnh cáo người, ngươi sau này gặp nhiều kiếp nạn thể tưởng tượng được. Nếu như ngươi quả muốn cùng Liễu Dật sống bên nhau, người hãy ăn nó .” Cát Lợi Nhi vừa mắc cỡ, vừa lo lắng, tiếp tục truy vấn: “Làm sao ngươi biết ta... ta.... ta muốn được cùng ở với huynh ấy chứ? Ngươi được lừa dối ta.” Tinh linh trả lời thẳng, chỉ thở dài : “Làm sao biết à? Đó là vận mệnh định trước, tình duyên ba đời giữa ngươi và thể trốn đâu được. Tương lai là do tự ngươi nắm lấy, ta chỉ có thể đề tỉnh ngươi thôi. Ngươi ăn, khi ngươi chết ta tự tìm sinh mệnh khác để sống tạm, nghĩ kỹ !” Cát Lợi Nhi phát ra tiếng cười hì hì muốn giành tiên cơ, : “Ta ăn nó cũng phải tốt. Ngươi già quá rồi, cần phải trả giá này nọ với tiểu nha đầu non nớt này đâu.” Trú trong não của Cát Lợi Nhi ràng là nữ tinh linh. Những loài giống cái đều có chung chứng bệnh. Đó là cho phép người khác họ già, dù cho đó là chăng nữa, cũng được. Chỉ nghe tinh linh đó hét lên tiếng : “Ta quá già ư? Trời ơi? Già ư?” Cát Lợi Nhi cảm giác trong đầu dường như mồ hôi đầm đìa, hình như là mình lỡ lời rồi. Liễu Dật cũng chăm chú quan sát Cát Lợi Nhi, biết làm sao mà nàng có vẻ hơi bất thường. Ngay lúc ấy, Cát Lợi Nhi cắn miếng nấm to, sau đó quay sang Liễu Dật hỏi: “Huynh nhìn gì đó? Muội có gì ổn sao?” Liễu Dật lắc đầu xua tay : “ có gì, muội đâu có chỗ nào bất thường, chỉ là trông muội khỏe thế thôi.” Cát Lợi Nhi đột nhiên nghĩ ra chuyện, vội hỏi tinh linh trong não: “Đồ ăn à, ngươi còn đó ?” Nữ tinh linh đó với giọng vui: “Ta phải là đồ ăn đồ iếc gì cả, ta là Na Lan, ta có tên họ đàng hoàng.” Cát Lợi Nhi nhân đó hỏi tiếp: “Na Lan tỷ tỷ, ta hỏi tỷ, ta có thể đưa huynh ấy ăn cùng ta, để huynh ấy sống mãi cùng ta nhé?”

      Hai từ “tỷ tỷ” ngọt lịm đó tựa hồ rất hữu dụng, Na Lan liền đáp: “ có con đường riêng của , muội cho ăn là giết đấy. Địa Linh này theo tỷ hấp thu thiên địa linh khí hàng trăm vạn năm rồi, ở trong chứa lực lượng tự nhiên thể tưởng tượng. Nếu có tỷ trợ giúp, ai ăn vào vỡ kinh mạch mà chết.” Cát Lợi Nhi: “Vâng, muội biết rồi.” Lúc đó Địa Linh trong tay của Cát Lợi Nhi biến thành hơn lòng bàn tay, nàng há miệng ra bỏ hết vào miệng, mùi hương thơm lừng, ngon ngọt thể tả. Liễu Dật há hốc miệng, hỏi: “Muội... muội ăn gì nhanh thế, chừa huynh miếng nào à?” Cát Lợi Nhi lấy tay xoa bụng, đáp: “Huynh thấy đó, muội chỉ cắn có hai cái là hết hà!” Liễu Dật lúc đó chỉ thiếu điều hỏi ông trời, có lời mà thốt được tiếng nào.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 31: THẤT CHỦNG HOA HƯƠNG, THỦY TINH LƯU ...
      Sao những chuyện nên quên lại luôn thể nào quên được? Những chuyện cần nhớ, lại thể nhớ được?

      (Cổ Long - Luận)

      Cát Lợi Nhi cười hì hì: “Thôi được rồi, đừng có bủn xỉn như vậy nữa, chẳng phải đó chỉ là cây nấm sao? Hãy mau tìm thảo dược , tìm đủ rồi về nhà muội nấu canh nấm cho huynh ăn.” Liễu Dật còn thêm được gì nữa đành lắc đầu: “Còn phải tìm vị thuốc nào nữa?” Cát Lợi Nhi : “Tìm thêm cây Lưu Ly Thảo để làm thuốc dẫn, các thứ khác ở nhà đều có, cần tìm thêm.” Liễu Dật lại hỏi tiếp: “Chỉ cần cây Lưu Ly Thảo thôi sao?” Cát Lợi Nhi vừa về phía trước, vừa trả lời: “Đương nhiên rồi, Lưu Ly Thảo là thứ thuốc vô cùng quý hiếm, còn khó tìm hơn cả Liên Tâm Thảo cơ đấy, gia gia bảo loại cỏ này thường mọc ở những vách đá cheo leo núi đá, hơn nữa mười năm lại mới mọc được cây. Rất khó tìm, phải tùy vào vận may của mình thôi.” Liễu Dật gật gù: “Muội muốn là phải dựa vào vận may? Nếu như chúng ta tìm được sao?” Cát Lợi Nhi cười : “Sao lại được cơ chứ? Nguyệt Thương Sơn lớn như vậy, mà người đến đây cũng ít, tuy là phải mười năm mới mọc được cây Lưu Ly Thảo nhưng hàng trăm năm nay có rất ít người đến hái, chỉ cần chúng ta chuyên tâm tìm nhất định được.” Liễu Dật vừa theo Cát Lợi Nhi vừa cười : “ ngờ muội còn ít tuổi mà lại hiểu được nhiều như vậy.”

      Cát Lợi Nhi vừa vừa cười: “Đó gọi là mỗi người đều có tài riêng, huynh ngạc nhiên thấy muội biết nhiều, còn muội lại ngạc nhiên vì huynh học nhiều hiểu rộng.” Liễu Dật quả là thể nào đối đáp được với tiểu nha đầu mồm mép lanh lợi này, nếu tiếp e là đương kim Trạng nguyên cũng phải là đối thủ của nàng ta. Cát Lợi Nhi bỗng nhiên dừng lại vươn tay chống nạnh. Liễu Dật ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nữa?” Cát Lợi Nhi cười: “Liễu đại ca, huynh cũng là ngốc, nhìn kìa đó chẳng phải là vách đá mặt đông Nguyệt Thương Sơn đó sao, cứ tiếp rơi xuống dưới đó.” Lúc ấy Liễu Dật mới hiểu tại sao nha đầu này tiếp nữa, hóa ra tận đường rồi, chỉ trách bản thân chỉ chăm chăm bám theo theo nha đầu này mà để ý đường trước mặt. Liễu Dật phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới vách núi, mây trắng lởn vởn trông như biển cả trào sóng, là hùng vĩ: “Thiên thượng kim tiêu, nhân giản thử địa, ngã thị phong tiền khách. Ha ha...”(1) Cát Lợi Nhi lên tiếng: “Thư sinh các phải chăng đều mắc chứng bệnh này, hễ cứ nhìn thấy cái gì hay hay là y rằng phải ngâm lên vài câu.” Liễu Dật nghe vậy bèn cười chống chế: “Quen rồi, ha ha!” Cười đoạn Liễu Dật bỗng lặng im, hiểu là vì sao, chàng đứng ở đó lại có cảm giác rất đỗi thân thuộc hệt như là mình vừa mới đến hôm qua, và điều càng làm cho chàng cảm thấy kinh ngạc là bức tranh lên trong đầu: “ trung niên, tay trái ôm lấy nữ tử chết, tay phải cầm trường kiếm, đứng ngay tại vị trí của mình, đối mặt với đám đông hàng vạn người...” Liễu Dật lắc mạnh đầu, chợt phát thấy phía bên phải có ánh sáng lấp lánh phát ra trong bụng nghĩ thầm: “ phải là lại *****ng phải điều gì kỳ lạ gì nữa chứ?” Rồi ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra ánh sáng, nhưng cái vật phát ra ánh sáng ấy lại khuất sau tảng đá, ít nhất cũng phải cao đến mười mấy trượng, ánh sáng phản chiếu lại gay gắt nên nhìn . Liễu Dật vội gọi lớn: “Này, Cát Lợi Nhi... Cát Lợi Nhi...” Chàng gọi liền hai tiếng, Cát Lợi Nhi có phản ứng gì, nghĩ cái gì đó rất đăm chiêu, Liễu Dật nhàng kéo áo của Cát Lợi Nhi: “Này, tỉnh lại .”

      (1) trời chỉ có đêm nay, nhân gian chỉ có đất này, ta là người đứng trước gió.

      Cát Lợi Nhi vội dứt mình ra khỏi hình ảnh kỳ quái chợt xuất trong đầu, hỏi: “Gì vậy?” Liễu Dật chỉ về phía núi đá cao mười mấy trượng ở sau lưng: “Muội nhìn kìa, đó là cái gì vậy?” Cát Lợi Nhi quan sát chăm chú hồi rồi : “Tuy nhìn được lắm nhưng đó có thể chính là Lưu Ly Thảo. Mặc dù muội chưa từng trông thấy nhưng nghe cha qua, sau khi loại cỏ này trưởng thành, toàn thân giống thủy tinh, lấp lánh trong suốt, có thể phản xạ ánh nắng mặt trời, hơn thế nữa thân nó còn mang bảy mùi hương, chỉ vì nó ra hoa nên người ta gọi là Lưu Ly Thảo.” Liễu Dật gật gù: “ ngờ muội lại hiểu biết về nó nhiều như vậy, để huynh leo lên hái nó xuống.” Cát Lợi Nhi vội giữ chặt lấy Liễu Dật: “Để muội lên, huynh biết cách rất dễ làm Lưu Ly Thảo bị héo đấy.” Liễu Dật tỏ vẻ hiểu: “Thứ cỏ này yếu ớt đến vậy chứ?” Cát Lợi Nhi vừa bỏ những đồ người mình xuống vừa : “Huynh biết chứ, loại cỏ này thông thường gió táp mưa vùi cũng sao nhưng sau khi ngắt nó ra khỏi núi đá, nó lập tức bị khô héo ngay. Vì thế phải có cách đặc biệt, dụng cụ đặc biệt mới có thể bảo quản nó được.” Cát Lợi Nhi lấy ra cái bình tròn màu đen giống như được làm bằng sắt và cái xẻng : “Muội leo lên đây.” Liễu Dật dắt cái quạt gấp lên sau cổ và : “Lên , huynh ở dưới này trông chừng, nếu như muội rơi xuống huynh đỡ lấy muội.” Cát Lợi Nhi cười: “Đúng là thư sinh chết tiệt, biết những lời hay ho chút.” đoạn đến phía dưới phiến đá núi và bắt đầu trèo lên. Hiển nhiên qua nhiều năm bị tự nhiên bào mòn, bề ngoài của phiến đá núi khổng lồ này còn chắc chắn lắm, sau hồi vật lộn cuối cùng Cát Lợi Nhi cũng đến gần được với cây Lưu Ly Thảo. Chỉ nghe tiếng Cát Lợi Nhi vọng xuống cho Liễu Dật: “Đúng là Lưu Ly Thảo rồi, muội có thể ngửi thấy mùi hương của nó.” đoạn, vui mừng quay đầu , tiếp tục trèo. Liễu Dật nhìn bộ dạng vui mừng của Cát Lợi Nhi, trong lòng bỗng rung động, đây là tinh linh của núi non, nàng tiên vướng bận thế tục, thế giới của nàng luôn là niềm vui, có nỗi ưu tư đau khổ chốn hồng trần, có lẽ...đây là cảm giác được thành lời của Liễu Dật vào lần đầu gặp gỡ Cát Lợi Nhi.

      “"Rầm!”, mảnh đá núi vỡ ra rơi xuống, Liễu Dật vội phóng vọt qua bên, cấp tốc ngẩng đầu lên nhìn, lo lắng hỏi: “Sao vậy?” Chỉ thấy Cát Lợi Nhi ở cao lắc lắc đầu: “ có gì, cánh tay bị xước môt chút.” rồi bắt đầu ra tay đào cây Lưu Ly Thảo. Cách đào này rất lạ, phải dùng cái bình tròn màu đen ấy chụp kín lên cây cỏ, sau đó dùng cái xẻng đào từng chút từng chút ở gốc cây, đào được chút nào lại phải nhích cái bình ấy lên chút để đảm bảo phần được đào lộ ra tuyệt đối được hở ra ngoài. Ánh sáng phản chiếu của Lưu Ly Thảo bị chụp lại, Liễu Dật có thể nhìn thấy Cát Lợi Nhi xoay trở rất khó khăm. Cuối cùng Cát Lợi Nhi cũng lau lau mồ hôi đầu, đậy nắp bình và gài vào lưng, ngoảnh đầu lại: “Xong rồi!”, sau đó, từ từ trèo xuống…. Đúng vào lúc Cát Lợi Nhi trèo xuống được nửa đường, cánh tay bị trượt nắm được vào vách đá: “A!” tiếng rồi rơi thẳng xuống dưới. Liễu Dật có chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng từ trước, vừa thấy Cát Lợi Nhi bị trượt xuống vận mạnh chân khí, thi triển Toàn Cửu Ảnh, nhảy vọt lên, cả người hóa thành ba cái bóng mờ, nhàng đỡ lấy thân hình nhắn của Cát Lợi Nhi, rồi từ từ hạ xuống. Chỉ trong nháy mắt, cảm giác thời gian như ngừng lại, mây vởn vơ xung quanh, gió thổi qua nhè bên tai, tựa hồ như thế giới khác. Yên ổn đáp xuống đất, ánh mắt của hai người dán chặt vào nhau, biết họ nhìn thấy những gì. Liễu Dật cảm thấy tay của mình có gì đó dính dính, vội cúi đầu xem thử thấy đó là máu ở tay phải của Cát Lợi Nhi ngừng tuôn ra. Liễu Dật vén tay áo của Cát Lợi Nhi lên thấy vết thương dài ở cánh tay, vội hỏi: “Sao lại cẩn thận như thế, vết thương lớn quá? Có đau ?” Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu, cười: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, sao đâu.” Liễu Dật cần biết, tay trái dùng lực xé bỏ nửa tay áo phải, : “Nào, hãy băng vết thương lại .” rồi, vừa xắn tay áo của Cát Lợi Nhi lên vừa nhàng băng bó vết thương. Cát Lợi Nhi nhìn bộ dạng tỉ mỉ của Liễu Dật, trong lòng nghĩ: “Đây là hạnh phúc sao? Ở trước mặt chàng, đau đớn cũng là hạnh phúc.” Bỗng nhiên, trong đầu Cát Lợi Nhi vẳng đến trận cười: “Ha ha, nha đầu ngốc, hạnh phúc của ngươi còn ở phía sau cơ.”

      Cát Lợi Nhi hấp tấp : “Na Lan tỷ tỷ, sao tỷ lại nghe trộm việc muội suy nghĩ chứ!” Tinh linh Na Lan cười đáp lại: “Được rồi, được rồi, tỷ cũng cố ý, tỷ ngủ đây.” Liễu Dật kéo tay áo của Cát Lợi Nhi xuống, : “Xong rồi, huynh băng xong rồi.” Cát Lợi Nhi cười vui vẻ: “Hôm nay chúng ta có thể xuống núi rồi. Ban đầu muội cho rằng lần lên núi này phải rất lâu mới có thể tìm đủ hai thứ thuốc, ngờ chúng ta lại gặp may như vậy.” Liễu Dật cười cười: “Đó là bởi có bổn công tử nên vận may mới tốt như thế.” Cát Lợi Nhi lườm Liễu Dật: “Hừ, huynh như vậy ràng là muốn được thưởng chứ gì?“ Liễu Dật lấy cái quạt gài sau gáy xuống, phe phẩy: “Hây a, Cát Lợi Nhi quả là thông minh tuyệt đỉnh, nghe có người định nấu canh nấm cho huynh ăn, hình như lại có chút đói bụng rồi?” Cát Lợi Nhi cười vui vẻ, cầm tay nải lên: “Huynh đeo lấy này.” Liễu Dật đỡ lấy tay nải, khoác lên lưng, hỏi tiếp: “Cát Lợi Nhi phải là hạng quý nhân hay quên, đừng có quên việc nấu canh nấm đấy nhé.” Cát Lợi Nhi thu nhặt đồ đạc, vung vẩy đôi tay trong tay áo rộng: “ thôi, về nhà muội nấu canh nấm cho huynh ăn, haha.” rồi, lên trước mở đường, có thể nhận thấy đó là nha đầu rất có chủ kiến. Liễu Dật trông theo nha đầu tinh quái phía trước, bỗng nhiên lại có cảm giác mới đối với Cát Lợi Nhi? Đó là gì? đúng với câu: “Người khác cười ta điên, ta cười người nhận thấy.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 32: LAN SAN Y NHÂN, THANH HƯƠNG MA ...

      Bởi vì những điều mà con người thực sợ hãi, thường đều phải là bản thân của vật mà chẳng qua chỉ là tưởng tượng về vật ấy mà thôi.

      (Cổ Long - Luận)

      Lúc xuống núi là buổi chiều, tuy tiết trời có đôi chút oi bức, song xuống núi quả nhõm hơn rất nhiều. Cát Lợi Nhi ở phía trước, vừa ngâm nga khúc hát quê hương vừa như bay xuống núi. Liễu Dật ngay phía sau, thấy Cát Lợi Nhi nhanh như vậy rất sợ nàng bị trượt chân lại trở thành chiếc vòng bánh xe lăn xuống dưới nên bảo mấy lần nhưng Cát Lợi Nhi đều nghe, mà càng càng nhanh. Hai người lúc leo lên núi mất đến gần bốn canh giờ, xuống núi chỉ dùng đến hai canh giờ. Xuống đến chân núi, có thể trông thấy ba gian nhà cỏ, Cát Lợi Nhi vui mừng tót đến bên Liễu Dật: “Ha ha, chúng ta nhanh quá, chỉ mất có hai ngày, thông thường muội hái những thứ thuốc này, mình lên núi phải ở mất nửa tháng.” đoạn, cũng chờ Liễu Dật trả lời chạy về phía ngôi nhà cỏ. Liễu Dật chỉ còn biết lắc đầu, theo về phía ngôi nhà cỏ. Vừa vào đến sân thấy Đại Đao Vương đánh cờ với Mạc , vừa đánh cờ vừa uống trà, trông rất tự tại. Điều này khiến Liễu Dật cảm thấy hơi bực, mình vừa mới đến đây lão Mạc bắt hái thuốc, còn Đại Đao Vương đến lại nhàn hạ ngồi đánh cờ, rồi lại còn uống trà nữa. Liễu Dật bước đến bên hai người, chào Mạc , vừa định mở miệng Lão Mạc lên tiếng: “Ngồi !” Liễu Dật ngồi xuống, nghĩ thầm: “Cũng biết là do tính nết của lão ông này kì quái hay là do mồm mép của Đại Đao Vương này lợi hại, xem ra cả hai người đều có vấn đề.”

      Đúng lúc ấy, Đại Đao Vương vừa chuyên tâm quan sát thế cờ vừa : “Liễu lão đại, việc huynh nhờ ta làm ta làm xong rồi, nếu như A Cửu nương có ý kiến, ít nhất có thể ở đây ba tháng.” Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương cách kinh ngạc, sao lại sớm phát nhân tài như thế này nhỉ? Liễu Dật vội hỏi: “Sao ngươi lại về nhanh thế, chỉ muộn hơn chúng ta có hai ngày.” Đại Đao Vương vừa tiếp tục nhìn nước cờ vừa : “ phải là ta nhanh mà là các huynh chậm chạp, ta cả ngày lẫn đêm, thay mười hai con ngựa Hãn Huyết, ngày hàng nghìn dặm, đêm tám trăm dặm, huynh xem nhanh sao được?” Liễu Dật càng kinh ngạc hơn, cười : “Tốt, tốt, rất có trách nhiệm, sau này có việc gì ta nhất định thuê ngươi với giá cao.” Đại Đao Vương vừa nghe đến giá cao, lập tức rời mắt khỏi bàn cờ, quay đầu lại: “Bao nhiêu?” Liễu Dật toát mồ hôi, trả lời: “Điều này... phải xem tầm quan trọng của công việc như thế nào, nhưng lần này thực là ngươi rất nhanh nhẹn, ta rất vui.” Khi ấy, Mạc im lặng suốt từ nãy giờ mới lên tiếng: “ bạn trẻ, ngươi cũng rất nhanh đấy, mới có hai ngày mà cùng với Lan San hái đủ thuốc, khá lắm, ta cũng rất mừng, hà hà.” đoạn lại làm ngụm trà. Liễu Dật xoa xoa tay khiêm tốn đáp: “Mạc thần y quá khen, chẳng qua là chúng ta gặp vận may đó thôi.” Đại Đao Vương cũng làm ngụm trà, vừa đánh cờ vừa : “Liễu lão đại này, Mạc đại ca khen huynh, huynh nhận là được rồi, khiêm tốn làm gì? Khiêm tốn quá mức thành giả tạo đấy.” Mạc cũng cười mà rằng: “Đại Đao huynh đệ rất phải, lão ghét nhất là những người giả dối.” Liễu Dật có chút bối rối, hiểu ra làm sao, sao hai người lại xưng huynh đệ với nhau, hoàn toàn xem mình ra gì? Liễu Dật đành phải đứng dậy : “Ta thăm Thập Kiệt Nhất và A Cửu đây, hai người cứ chuyện nhé.” Mạc gật gật đầu, vừa nước cờ vừa : “Lần này thuốc hái đủ, nếu như có gì, A Cửu nằm thêm bảy ngày nữa là sao, cần đến ba tháng.” Liễu Dật cười giả lả: “Dạ, dạ, đa tạ Mạc tiền bối.”

      Nhưng Mạc lại gì, ràng là Mạc lão đầu có ấn tượng tốt về Liễu Dật, còn Liễu Dật cũng để ý, quay người về gian nhà cỏ ở giữa. Thời gian hai ngày bảo dài cũng dài, bảo ngắn cũng phải ngắn, nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất từ đến lớn chưa hề rời nhau, phải hai ngày này thực là rất nhớ tay tiểu tử ngốc Thập Kiệt Nhất này. Khẽ vén bức rèm cửa bước vào, căn phòng rất gọn gàng, Thập Kiệt Nhất ngủ gục cái bàn bên cạnh giường A Cửu, Liễu Dật nghĩ thầm: “Tay ngốc này, xem ra hai ngày này thấm mệt rồi.” Liễu Dật nhàng chuyển bước ra ngoài, chợt thấy Thập Kiệt Nhất quay ngoắt đầu lại: “Ai?” ngờ mới hai ngày gặp, võ công của lại tiến bộ nhanh thế, biết sư phụ dạy bằng cách nào, luyện công mà cũng tiến bộ vượt bậc như thế. Liễu Dật cười: “Là ta đây, đến mức ngay cả đại ca ngươi ngươi cũng quên rồi à?” Thập Kiệt Nhất dụi mắt: “Đại ca, huynh về rồi, thế nào, có hái được đủ thuốc ?” Liễu Dật ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình cốc trà: “Hây, hái đủ rồi. Mạc tiền bối A Cửu chỉ nằm thêm ba ngày nữa là có thể khỏi rồi”. Uống thêm ngụm trà, Liễu Dật lại tiếp: “Nàng ta sao rồi? Sao lại cứ nhắm mắt mãi thế?” Thập Kiệt Nhất đáp: “Mạc tiền bối phải phong kín phần lớn kinh mạch, huyệt đạo người nàng ấy, khiến nàng nằm yên như chết, như vậy Xích Long Trùng trong máu của nàng dần dần chết có được chất dinh dưỡng và khí cần thiết.” Liễu Dật thiếu chút nữa phun cả nước trà ra ngoài, vội hỏi: “Như vậy nàng ta chẳng phải cũng chết sao?” Thập Kiệt Nhất đáp: “Mạc thần y nếu như muốn A Cửu chết phải xem các người có hái được Lưu Ly Thảo gì đó .” Khi ấy Liễu Dật mới hiểu ra vì sao Cát Lợi Nhi lại bảo Lưu Ly Thảo quý đến như vậy, hóa ra có thể quyết định sống chết của A Cửu là hoàn toàn dựa vào cây Lưu Ly Thảo ấy. Liễu Dật hỏi tiếp: “Vậy đệ nằm ở đây hai ngày rồi? mệt sao?” Thập Kiệt Nhất cười hì hì: “Mệt chứ, sao lại . Nhưng nhìn thấy người quý của mình ở trước mặt, dù có vất vả nữa cũng hạnh phúc. Hì hì...”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, uống ngụm trà: “Đệ là...” “Hai huynh gì mà vui thế?” Cát Lợi Nhi bưng khay có đặt cái bát lớn bốc hơi nghi ngút đến. Liễu Dật nhắm mắt, vừa hít hà vừa khen: “Thơm quá, đó là món ngon gì vậy?” Cát Lợi Nhi bưng ra bát đầy, : “Canh nấm, đồ ngốc nhà huynh chẳng phải nằng nặc đòi ăn canh nấm do bản nương nấu sao? Đừng có là muội nấu cho huynh đấy nhé.” Thập Kiệt Nhất đứng phắt dậy, định giành ngay lấy bát canh trong tay Cát Lợi Nhi: “ đúng lúc, ta đói chết rồi đây, ha ha.” Cát Lợi Nhi thấy Thập Kiệt Nhất có ý giành bát canh, hoảng hốt ngay: “Bát canh này phải cho huynh, là mang cho Liễu đại ca, muốn ăn tự mà lấy.” rồi đưa bát canh đến trước mặt Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất gườm gườm : “ lấy lấy, có gì là ghê gớm chứ, ta còn sợ trong bát canh của có độc cơ đấy.” xong bèn thẳng qua căn phòng bên cạnh. Cát Lợi Nhi vừa nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, thúc: “Liễu đại ca, ăn cho nóng, đừng nghe gã hộ pháp ấy bừa.” Liễu Dật nhìn vẻ mặt khác lạ của Cát Lợi Nhi, cho rằng Thập Kiệt Nhất chọc tức nàng, liền an ủi: “Đừng để ý đến Thập Kiệt Nhất, tính thẳng ruột ngựa, nhưng nghĩ gì đâu.” Cát Lợi Nhi tươi tắn cười: “Đâu có, muội đâu có bực với Thập Kiệt Nhất đại ca, muội chỉ thấy huynh bảo là muốn ăn canh nấm, giờ muội nấu rồi, huynh lại ăn.” Liễu Dật vội đáp: “Ăn chứ, ăn chứ, bây giờ huynh ăn hết, món canh thơm ngon như vậy làm sao lại ăn được chứ, hơn nữa lại là do đại tiểu thư Cát Lợi Nhi nấu.” rồi, cũng chẳng sợ bỏng, làm mạch hết bát canh. Nhìn Liễu Dật ăn hết canh trong bát, mặt Cát Lợi Nhi lộ ra vẻ thỏa mãn... dường như trong vẻ thỏa mãn ấy có chút gì đó giảo hoạt. Là cái gì đây? Chẳng lẽ trong canh thực có độc hay sao?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 33: THIÊN NIÊN CHI CHIẾN, TRẢM THIÊN BẠT ...

      Nếu người có thể cùng người mình chân tâm thích ở chung chỗ, dù chỉ là phòng , còn hơn nhà lớn vạn gian . (Cổ Long, ngữ)

      Thập Kiệt Nhất lấy cái bát to rồi đổ các thứ bên trong ra, nhìn giống như là cả hai ngày chưa ăn gì. Liễu Dật nhìn thấy to:

      - Hê, có phải ngươi cầm cái bồn đó ?

      Thập Kiệt Nhất ha hả cười lớn :

      - , đây chỉ là cái bát lớn nhất, mỗi ngày chỉ toàn uống nước lã chắc ta chết sớm quá.

      xong thèm để ý tới Liễu Dật và Cát Lợi Nhi nữa, gã lúi húi làm xong việc của mình.

      Liễu Dật uống hết bát xong bỏ xuống hỏi:

      - Đại Đao Vương và Mạc tiền bối uống chưa?

      Cát Lợi Nhi vừa cười vừa :

      - Cái này cần ngươi lo. Sau khi đưa cho bọn ngươi ta đưa qua cho họ.

      Liễu Dật vừa cười vừa :

      - Ngươi đúng là nha đầu quỷ, canh này là ngon, sau này ai lấy được ngươi quả là có phúc phận .

      Cát Lợi Nhi mặt thu giọn các thứ, mặt :

      - Vậy ngươi lấy ta nha? Sau này ngày ngày ta làm món ngon cho ngươi, hi hi…

      đợi cho Liễu Dật trả lời, Thập Kiệt Nhất kế bên đưa bát lên gõ gõ vào đầu tiếp lời:

      - Tốt đó, lão đại. Ngươi lấy nàng sau nay ta cũng có món ngon.

      Sau câu lại vùi đầu vào cái bát lớn giống như cái “bồn”.

      Liễu Dật hết cách chỉ biết lắc đầu, biết gì cho phải.

      Cát Lợi Nhi ngắm nhìn Liễu Dật mặt có chút biểu tình tiếp:

      - Thế nào, mệt chưa? Hai ngày nay liên tục nên chưa có chút thời gian nào để nghỉ ngơi. Để ta dẫn ngươi kiếm lấy phòng ngủ giấc cho .

      Liễu Dật gật đầu đáp :

      - Tốt, nghe ngươi ta rất mệt mỏi, cảm giác như toàn thân có khí lực.

      Cát Lợi Nhi nhìn Thập Kiệt Nhất hỏi:

      - Còn Thập Nhất đại ca, phòng có nhiều, và ngươi ngủ chung nhé?

      Thập Kiệt Nhất lắc đầu đáp:

      - , ta vẫn tốt. Ta ngồi ở đây cũng có thể ngủ được hề hề..

      Cát Lợi Nhi kỳ quái nhìn Thập Kiệt Nhất hỏi:

      - Ngươi giống như mệt vậy? Còn kiếm giường mà nằm nghỉ.

      Thập kiệt Nhất bỏ cái bát lớn xuống bàn, lấy tay áo chùi mép rồi trả lời:

      - mệt, mệt! Như vậy là tốt nhất hơn nữa còn có thể chiếu cố đến A Cửu.

      Liễu Dật vẫy quạt về hướng Cát Lợi Nhi :

      - Tốt rồi, đừng có ép Thập Nhất. Còn mau kiếm chỗ ngủ cho ta .

      Cát Lợi Nhi hai mắt đảo vòng, cười hì hì :

      - Hiểu rồi! , theo ta. xong tư thế như theo ta (chỗ này hỏng hỉu).

      Liễu Dật theo phía sau tới tòa nhà xa nhất, thấy bên trong rất chỉnh tề, sạch . Liễu Dật chẳng đợi Cát Lợi Nhi nhào ngay lên giường, duỗi thân mình ra luôn:

      - Hay quá, ta ngủ đây.

      xong mắt nhắm lại.

      Cát Lợi Nhi thấy Liễu Dật nằm thẳng cẳng giường giận dỗi :

      - Đồ thư sinh chết yểu. Được, ngươi ngủ rồi tới giờ ăn chiều ta gọi ngươi .

      xong nàng hướng về ngoài cửa bước ra .

      Lại về Liễu Dật cảm thấy quả là rất mệt mỏi, chỉ thấy mệt mỏi mà biết tại sao. Hai mắt nhắm lại còn sức cử động, toàn thân nhũn ra rồi từ từ mất tri giác.

      Nếu như có người bước vào phòng lúc đó thấy thân thể của Liễu Dật phát tán ra ánh sáng đỏ sậm, theo cường độ của ánh sáng, nhìn kỹ ánh sáng phát ra chính là miếng hồng ngọc khoảng bốn phân cổ của Liễu Dật. Đó chính là miếng hồng ngọc thần bí của Phong ma trấn Tửu thúc tặng ............

      Đây là đâu? Tại sao lại hoàn toàn sắc đen, có ánh dương quang, có vầng nguyệt, có vì tinh tú nào. Xung quanh có gì, thậm chí dưới chân cũng hề có gì, thấy chút vật thể nào, hoàn toàn lơ lửng.

      Từ từ phía bên của Liễu Dật xuất bức họa, là hai người. , ít nhất phải là người bình thường, người bên phải trông cường tráng, tay cầm thứ giống như Cự phủ trông rất kỳ quái, đứng lơ lửng . Liễu Dật nỗ lực mở to mắt mình nhưng nhìn rỏ được nhân dạng của người đó.

      Sau lưng người cầm Cự phủ đột nhiên xuất mười hai người cưỡi chiến mã màu đen, mỗi người đều có mặc hoàng kim khôi giáp, thân mang trường kiếm, ở phía sau người này như sôi sục manh động, phảng phất giống như tinh thủ hộ thần trời.

      Nhìn về phía người đối diện có thân ảnh màu đen, thấy nhưng biết vật liệu của khôi giáp là gì, trông giống như là y phục bằng da, nhưng khi cử động phát ra thanh của kim loại chạm nhau. tay mang găng đen, chân mang đôi giầy cao cổ, phía sau là tấm áo choàng đen tung bay, tay trái thả chuôi thanh trường kiếm cũng màu đen bên hông, song nhãn lúc đỏ sậm lúc lại khôi phục lại bình thường .

      Người cầm phủ mở miệng :

      - Hãy thức giấc, cho tới bây giờ ngươi làm sai hai chuyện. Thứ nhất, là sáng tạo ra loại thần thú, đúng ra nên với thần lực giống như chính mình. Thứ hai, sáng tạo ra Ma tộc nhưng rồi lại sao nhãng với tồn tại của Ma tộc, vì vậy gây nên sai phạm bây giờ.

      Hắc y nhân đối diện cười phảng phất như rất quen thuộc, nhưng Liêu Dật thể thấy hình dáng chỉ có thể nghe:

      - Ngươi rất tự cao tự đại, trong vũ trụ hỗn độn càn khôn, dương lưỡng nghi. Đây là định lý thể nghịch chuyễn, cả thần cũng có thể, chân Ma tộc phải do ngươi sáng tạo mà nó cùng ngươi sống lại.

      Liễu Dật cảm giác được kinh ngạc của người cầm phủ, chỉ nghe được lời :

      - Ta minh bạch lời ngươi , nhưng ta có thể báo với ngươi, ngươi làm ảnh hưởng tới quân bình của tam giới, vì vậy ngươi phải biến mất khỏi thế giới. Tam giới lục đạo thuộc về ngươi.

      - Ha ha… muợn cớ, căn bản tất cả chỉ là mượn cớ. Ngươi thể để ai khác có được lực lượng giống như thần xuất của ngươi. Vì vậy, để bảo vệ địa vị đó ngươi phải giết ta, căn bản có cái gì là quân bình hay quân bình.

      Người cầm phủ bình tĩnh :

      - Bất luận ngươi lý giải thế nào, hôm nay ngươi chỉ có thể làm việc là hồn phi nhân diệt.

      xong tay trái ngoắc cái, chỉ thấy phía sau lưng mười hai hoàng kim kỵ sĩ cưỡi thân chiến mã, tiếng ngựa hý dài hướng phía hắc y nhân xông tới ….

      biết tại sao Liễu Dật cảm giác máu mình sôi lên, mười hai người cùng hướng xông tới. Nhưng cảm giác xấu nhất là hắc y nhân trông rất quen thụôc phảng phất giống như là bản thân mình.

      Nhìn thấy mười hai chiến mã như thiên thần xông tới, hắc y nhân di động thân ảng nghiêng người quỳ xuống nửa người, tay phải đeo găng đen từ từ tiếp cận chuôi của thanh hắc sắc trường kiếm. Phảng phất cứ mỗi thốn tiếp cận công lực thân thể lại lên, phảng phất mỗi cử động đều có khả năng tùy thời xuất kiếm. Hơn nữa xung quanh thân thể phát ra lục sắc quang mang, áo choàng đen mãnh liệt rung động cuồng liệt, càng lúc càng dữ dội.

      Lúc này người cầm phủ hét lớn :

      - Ngừng lại, trở lại ngay .

      Hiển nhiên hướng về phía mười hai kỵ sĩ hét.

      Nhưng do tốc độ quá nhanh hơn nữa chỉ có sáu người kềm được dây cương ngựa, tiếng ngựa hý dài miễn cưỡng đình hạ lại, còn sáu nhân mã kia vút bay lên phóng qua ngươi hắc y nhân cao hơn ba trượng, hiển nhiên họ thể dừng lại. do dự, chớp cái tuốt trường kiếm ra chuẩn bị chiến đấu.

      Chỉ nghe hắc y nhân hét lớn tiếng “Bi tứ thức - Trảm thiên bạt kiếm” đạo ánh sáng lục quang chớp tới trước sáu đôi nhân mã.

      Sau đó Liễu Dật nhìn lại hắc y nhân, tay phải còn để ở chuôi kiếm phảng phất lúc vừa rồi như chưa từng cử động, nhưng sáu thanh trường kiếm nọ có ý hạ xuống mà vẫn hướng về quét tới.

      Liễu Dật hét lên:

      - Đừng, đừng …..

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 34: SONG DIỆN Y NHÂN, ĐÀM HOA VI ...

      Liễu Dật khẽ mở mắt rồi cố hết sức ngồi bật dậy, toàn thân mồ hôi vã ra đầm đìa, miệng thở hồng hộc…

      “Lão đại, huynh tỉnh rồi à, làm đệ sợ chết khiếp được.” Thập Kiệt Nhất nhìn đầy vẻ quan tâm.

      Liễu Dật đưa tay lau mồ hôi, bây giờ mới phát xung quanh giường mình đứng đầy người, Mạc , Cát Lợi Nhi, A Cửu, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương tất cả đều có mặt. Liễu Dật nhìn A Cửu : “Ồ… A Cửu khỏi bệnh rồi à, nhanh .”

      Cát Lợi Nhi ngồi cạnh giường Liễu Dật lên tiếng: “Nhanh gì mà nhanh, huynh ngủ bốn ngày rồi, làm chúng tôi sợ chết được. A cửu khỏe

      rồi, ngược lại huynh lại có vấn đề đấy.”

      Mạc hùa thêm vào: “Nếu Liễu công tử tự tỉnh lại ta cũng

      vô phương cứu chữa. tại, mọi việc bình thường nên chẳng có gì bất

      thường nữa, ta cũng có nơi để trổ tài.”

      Thấy mọi người bàn tán, Liễu Dật ngơ ngác nhìn Cát Lợi Nhi hỏi: “Muội

      là huynh ngủ bốn ngày có phải ?”

      Cát Lợi Nhi gật đầu đáp: “Đúng vậy, huynh ngủ suốt bốn ngày,

      trong thời gian đó A Cửu hồi phục từ lâu rồi.”

      A Cửu đến bên giường và ngồi xuống hỏi thăm: “Ngốc tử, có phải

      mệt quá , chúng tôi gọi như vậy huynh phải tỉnh lại chứ. Chúng tôi cũng

      hiểu tại sao lay mãi mà huynh tỉnh lại, cho nên làm chúng tôi lo

      chết được.” rồi nàng lấy khăn tay ra nhàng lau mồ hôi cho Liễu

      Dật…

      Liễu Dật vội giành lấy chiếc khăn từ tay A Cửu : “Ta tự lau được.” rồi

      nhanh chóng cầm lấy khăn lau mồ hôi.

      A Cửu vẫn tiếp: “Hình như huynh gặp ác mộng, nên miệng liên

      tục ngừng kêu thét. Huynh mơ thấy gì mà khủng khiếp như vậy?”

      Nghe A Cửu hỏi như vậy khiến Liễu Dật lần hồi tưởng lại giấc mộng mà

      vừa trải qua, con người đó trong tâm trí của trông rất quen thuộc, hay

      chết rồi sao?

      Cát Lợi Nhi nghe A Cửu hỏi những câu như vậy lại thấy mặt Liễu Dật

      ngẩn ra tò te ra, liền : “Thư sinh, thư sinh ngốc! Tôi đừng nghĩ nữa, ăn chút

      .”

      Liễu Dật vừa nghe đến hai từ “ăn, uống” trong bụng liền cảm thấy

      đói vô cùng, mấy ngày chẳng ăn, uống gì nhưng sao lại có cảm

      giác đói?

      Trong phòng mọi người cũng dần dần ra, Đại Đao Vương cùng

      Mạc ra rủ nhau ngoài chơi cờ, trong phòng chỉ còn Liễu Dật, Cát Lợi

      Nhi, A Cửu và Thập Kiệt Nhất.

      Liễu Dật bước xuống giường, lắc đầu, vươn vai và ngồi vào chiếc bàn ở

      ngay gần đó nhìn vào những thứ mặt bàn hỏi: “Cát Lợi Nhi nấu món ăn

      tuyệt vời nào cho huynh đây?”

      Cát Lợi Nhi mang những món ăn chuẩn bị sẵn bày ra, trả lời: “Mấy

      món này muội nấu từ sáng, bây giờ nguội hết rồi.”

      Liễu Dật cười : “ sao, huynh đói lắm rồi. Có nguội mấy cũng ăn

      được.”

      Thập Kiệt Nhất : “Lão đại, huynh biết đấy thôi, mấy hôm vừa

      rồi ngày nào Cát Lợi Nhi cũng nấu mấy món ngon cho huynh, nhưng mà

      huynh nằm im giường tỉnh lại để mà ăn, còn đệ rất muốn ăn

      ấy cho. Cuối cùng lại đem đổ bỏ hết, nên mấy ngày nay đệ chỉ

      có húp cháo thôi, huynh nhìn này có phải đệ ốm nhiều ?”

      Cát Lợi Nhi cười : “Thập Nhất đại ca, huynh phải là tố

      cáo muội đấy chứ?”

      Thập Kiệt Nhất nghe hỏi mặt liền đỏ bừng, miệng lắp bắp: “Huynh,

      huynh đâu có. Huynh chỉ là cảm thấy bất… bất công thôi. Hắc hắc…”

      A Cửu tự nhiên ngồi xuống gần cạnh bàn cất giọng kiêu ngạo: “Chỉ là

      mấy món tầm thường này thôi sao? Ngày mai ta trổ tài cho xem.”

      Thập Kiệt Nhất nhìn A Cửu, với giọng rất kích động: “A Cửu nấu

      nhất định rất ngon, hắc hắc…”

      A Cửu đưa mắt nhìn Thập Kiệt Nhất vừa vừa ỏn ẻn thốt: “Ta nấu

      cho tên ngốc tử này ăn, thử xem giữa ta và Cát Lợi Nhi muội ai nấu ngon hơn”

      xong liền quay mặt sang chỗ khác.

      Liễu Dật đút thức ăn vào miệng tay cũng dừng lại nghĩ : “Tại sao lại

      có mùi thuốc súng nồng nặc thế này? Hay là A Cửu lại nổi điên gì nữa đây?”

      Cát Lợi Nhi ngồi cạnh Liễu Dật, khuôn mặt của nàng giống cười mà

      như cười cũng đồng tình: “Hay đó, tiểu muội cũng muốn thưởng thức

      tài nghệ nấu nướng của A Cửu tỷ. Thư sinh luôn phải ăn những món muội nấu

      chắc cũng ngán rồi, cũng nên thay đổi khẩu vị chứ.”

      A Cửu đáp trả khinh thị: “Ồ, Cát Lợi Nhi muội muội, đến lúc ấy ngốc tử

      này chỉ muốn ăn những món tỷ nấu muội đừng có hối hận đấy!”

      Liễu Dật nghe những lời đối đáp, tự nghĩ hai người này cái gì

      thế? Mình là con thú cưng chăng? Chắc mình chỉ biết có ăn? Bọn họ lại còn

      tranh cãi xem mình chỉ ăn món ăn do ai nấu?

      Liễu Dật vừa ăn xong miếng cuối cùng, buông đũa xuống : “Ngon

      , huynh no rồi.”

      Cát Lợi Nhi vui vẻ hỏi: “Ngon ?’

      Liễu Dật gật gật đầu đáp: “Cát Lợi Nhi nấu sao có thể ngon

      được?”

      A Cửu nhìn hai người chuyện mà thèm để ý đến mình

      liền bước tới bên Liễu Dật : “Ngốc tử đại ca, A Cửu đa tạ ơn cứu mạng của

      huynh, sau này nhất định trọng lễ hậu tạ.”

      Liễu Dật vội lắc đầu : “Ta chỉ là người dẫn đường thôi. nên đa tạ

      Thập Kiệt Nhất kìa, đệ ấy mới là đại công thần đó. Nếu có Thập Kiệt

      Nhất, đừng là cứu , cả ta và Đại Đao Vương cũng chết mấy lần rồi.”

      Thập Kiệt Nhất vội cười giả lả: “ cần, cần, A Cửu sao

      là tốt rồi.”

      rồi Liễu Dật quay đầu cảm tạ Cát Lợi Nhi chiếu cố đến mình mấy

      ngày qua…

      A Cửu nhìn tên ngốc hiểu gì về chuyện tình cảm, tức tối dậm chân

      phành phạch : “Hừ! ngốc tử. Bây giờ ta hồi phục, ngày mai chúng ta rời

      khỏi đây chứ?”

      Liễu Dật nghe nàng xong nghĩ: “Đúng rồi, A Cửu là tiểu công chúa

      được Hoàng thượng sủng ái nhất mà, nếu như đưa ta về sau này lỡ có

      chuyện gì phát sinh rất phiền, phải đưa ta về trước .”

      Liễu Dật gật đầu trả lời: “Ừ, tốt. Nhưng trước hết phải bái tạ Mạc lão tiền

      bối, sáng mai chúng ta lên đường trở về Trung Nguyên.”

      Cát Lợi Nhi thần sắc biến đổi vội hỏi: “Thư sinh, huynh thể ở lại

      thêm vài ngày được sao? Cần phải gấp vậy à?”

      Liễu Dật quay đầu lại thừa nhận: “Đúng, tình nay rất cấp bách

      nên thể trì hoãn được nữa. Hảo ý của Các Lợi Nhi, Liễu Dật xin tâm

      lĩnh.”

      Cát Lợi Nhi nhìn qua Liễu Dật, thấy A Cửu cười đắc ý…

      Cát Lợi Nhi thầm nghĩ: “Cái ả A Cửu này ràng muốn tranh giành

      thư sinh với mình đây?”

      Cát Lợi Nhi nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong não chợt vang lên tiếng Na

      Lan : “Sao, gặp tình địch rồi à?”

      Cát Lợi Nhi đáp: “ thừa, tỷ biết đâu, cái con nha đầu này, thiên

      hạ có biết bao nhiêu thư sinh, lại cứ giành với Cát Lợi Nhi. Ta nhất định

      chịu thua đâu”

      Lại có thanh Na Lan cười : “Chân ái là cảm giác khắc cốt ghi tâm,

      phải như mấy người đâu. Ta ngủ đây, các người cứ từ từ tranh giành

      .”

      Liễu Dật nhìn thấy Cát Lợi Nhi khuôn mặt có những biểu kỳ

      quái liền hỏi: “Muội sao vậy?”

      Cát Lợi Nhi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, cười : “À,

      có gì, tại vì mọi người khẩn cấp như vậy, Cát Lợi Nhi cũng tiện lưu mọi

      người lại. Tối nay chúng ta phải uống say, hơn nữa thuận tiện thưởng thức

      tài nghệ nấu nướng của A Cửu nương.”

      A Cửu ngước nhìn sắc trời bên ngoài với vẻ mặt trầm ngâm: “Hừm!

      còn sớm nữa, tôi phải chuẩn bị rồi. Tối nay cho mọi người thưởng

      thức tài nghệ nấu nướng của tôi. Thập Nhất, thôi.”

      Thập Kiệt Nhất liền theo chân A Cửu rời khỏi phòng.

      Cát Lợi Nhi nhìn theo với Liễu Dật: “A Cửu định bắt cá hai tay đây

      mà.”

      Liễu Dật đứng kế bên phe phẩy cái quạt trả lời: “Đấy là A Cửu công chúa

      được Hoàng thượng thương nhất, sao Hoàng thượng lại thương ấy vậy

      chứ? Bởi vì chỉ ấy làm cho hoàng thượng vui, mà cầm kỳ thi họa môn

      nào cũng đều tình thông. Nghe ấy giỏi nhất là nấu nướng, Hoàng

      thượng thích ăn các món do A Cửu nấu nhất.”

      Cát Lợi Nhi cười: “Xem ra xuất thân của A Cửu phải là .

      Nhanh lên, chúng ta thôi” rồi kéo tay Liễu Dật chạy ra ngoài.

      Liễu Dật vội hỏi: “? đâu chứ?”

      Cát Lợi Nhi vẫn nắm tay Liễu Dật, vừa chạy vừa : “Thư sinh ngốc,

      phải chuẩn bị thức ăn và rượu chứ. Tối nay muội phải so tài với A Cửu xem

      ai nấu ngon hơn, haha… huynh là người phán xét đó.”

      Liễu Dật chạy theo nàng ở phía sau đột nhiên trước mắt sáng bừng lên,

      trước mặt như xuất khu đất trải đầy hoa vàng, những cánh hoa

      như rập rờn lay động, cánh đồng hoa mênh mông trải dài tưởng chừng

      như vô cùng vô tận. Trong rừng hoa thất Cát Lợi Nhi kéo tay mình, vừa

      chạy, vừa cười…

      Liễu Dật lắc mạnh đầu, cảnh tượng đó đột nhiên lại biến mất, mọi vật

      xung quanh trở lại bình thường với thực là bên ngoài căn nhà ba gian ra

      còn có vườn hoa nào cả. Liễu Dật cảm thấy rất kỳ quái, từ khi đến đây

      gặp Cát Lợi Nhi bắt đầu cảm thấy bình thường, mơ những giấc mơ

      thể nào giải thích được…

      oOo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :