Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 25: VẤN TẦM Y NHÂN, HỎA LAN ...

      Vô luận việc gì rồi cũng có kết thúc. Việc càng dài dòng phức tạp, kết thúc càng đột ngột, bất ngờ.

      (Cổ Long - Luận)

      Lại Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất sau khi rời khỏi Phong Ma Trấn, khoái mã phi như bay đường, hướng thẳng đến nơi ở của Mạc tại Miêu Cương, chỉ trong khoảng thời gian ba thời thần, đến được vị trí Lang Vương chỉ sơ lược. Liễu Dật nhìn quanh bốn phía, xung quanh chỉ thấy núi liền núi, phảng phất đỉnh núi như nhập hẳn trong mây thành khối, dòng sông trong vắt dưới chân núi dồn nước tạo thành thủy đầm nho , chung quanh mọc đầy hoa dại, thêm vào bãi cỏ xanh ngát dưới đồi, bát ngát trải rộng cả phương trời, cảnh tựa như tranh vẽ. Ở giữa bức tranh thủy mặc ấy là ba mái lều tranh liên tiếp nhau... Liễu dật phe phẩy quạt : “Hà, cuối cùng cũng đến nơi. biết A Cửu thế nào rồi? Kỳ hạn ba tháng thời gian của hoàng thượng cũng qua, biết tình hình phía Đại Đao Vương ra sao rồi?” Thập Kiệt Nhất liền : “Chúng ta hãy đến xem tình hình của A Cửu trước ." Liễu Dật gật đầu, hai chân thúc ngựa, hai con tuấn mã hí tràng dài rồi phi nhanh đến mấy căn nhà tranh. Ngay lúc ấy, đống cỏ bỗng chuyển động dữ dội, bóng người màu lục chợt xuất ngay trước đầu ngựa của Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất. Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất hốt hoảng ghìm mạnh cương ngựa, tuấn mã hí vang, hai vó trước hất tung lên , đứng chựng lại. May mắn là Liễu Dật học qua Toàn Cửu Ảnh, ngay lúc con ngựa thất kinh liền lập tức sử bí quyết chữ “Triền” bám chắc vào thân ngựa. Thập Kiệt Nhất được may mắn như vậy, mặc dù hai chân kềm chặt mình ngựa, nhưng tuấn mã đột ngột dừng lại ở tư thế hầu như đứng thẳng, lại với tốc độ nhanh, chỉ nghe “ọach” tiếng, Thập Kiệt Nhất văng ra khỏi lưng ngựa. Chỉ nghe tràng cười trong trẻo vang lên: “Ha ha, ha ha, là tức cười quá, sao mà ngươi lại ngốc nghếch như thế?” Thập Kiệt Nhất vừa nghiêng mình xoa mông vừa lớn tiếng thóa mạ: “Con bà nó, ngươi muốn dọa chết người hay sao...” Mới mắng được nửa câu, Thập Kiệt Nhất đột nhiên dừng lại. Mặc dù Thập Kiệt Nhất coi việc chửi rủa người khác thường cơm bữa, thế nhưng tuyệt *****ng chạm đến nữ nhân (đương nhiên loài tinh kể), khi thấy người đứng phía trước là nữ tử, liền ngậm ngay mồm lại. Liễu Dật ngồi lưng ngựa liền đưa mắt quan sát kỹ càng nữ tử này. Nàng độ hai mươi tuổi, tuy thuộc loại thiên kiều bá mị, nhưng toàn thân toát ra vẻ thanh nhã thoát tục, có lẽ là do sống lâu ở chốn thanh sơn nên cũng nhuốm linh khí của núi non. Toàn thân nàng chỉ vận màu xanh nhạt. Chiếc váy ngắn bên ngoài quấn theo kiểu trường khố. Ngang eo chỉ có dải lụa trắng đơn giản quấn quanh. đầu mang đồ trang sức bằng bạc, từng chuỗi từng chuỗi, là khả ái phi thường. Đôi mắt lớn cũng linh hoạt như biết chuyện, khi nhìn Liễu Dật, lúc lại nhìn Thập Kiệt Nhất. tay cầm cây đoản đao dài độ hai thước, lăm lăm giơ ra phía trước; khuôn mặt nhắn cố giữ vẻ trang nghiêm, nhưng nhịn được lại phá lên cười khanh khách... Liễu Dật liền nhớ đến câu rất đúng đắn: “Nữ nhân chẳng phải nhờ xinh đẹp nên mới đáng , nhưng chỉ cần đáng xinh đẹp rồi.” Thế nhưng nữ tử trước mắt dáng vẻ chẳng những khả ái mà còn xinh đẹp, làm cho Liễu Dật phải trố mắt ra nhìn. Lục y nữ tử mở miệng tràng, thế nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất hồi lâu vẫn hiểu nàng gì, theo kinh nghiệm của Liễu Dật, nha đầu này có lẽ dùng tiếng bổn địa... Liễu Dật liền ôm quyền : “ nương, nương ... có phải là tiếng người ?” Lục y nữ tử vung vẩy đoản đao, gắt: “ nhảm, ta tiếng người cái gì đây.”

      Cuối cùng, lắng nghe Liễu Dật , nàng cũng có thể đáp lại bằng tiếng phổ thông, chỉ là có vẻ được thành thục cho lắm. Liễu Dật gật gù thầm nhủ: “Có thể hiểu được tốt, rủi mà tiểu nha đầu này hiểu ta gì, chém ngay cho hai đao, chỉ biết tự trách mình xấu số thôi.” Thập Kiệt Nhất chỉ thẳng vào mặt nàng, cất tiếng hỏi: “Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi giả quỷ hù người à?” Lục y thiếu nữ mỉm cười bối rối đáp: “Kỳ ... ta có ý nhát các ngươi, nhưng đây là nơi tư gia, sao hai ngươi lại tự tiện xông vào?” Liễu Dật vội trả lời: “Tại hạ là Giang Nam Thư Sinh Liễu Dật, ta có hai vị bằng hữu đến đây thỉnh thần y Mạc tiền bối trị thương, chứ chúng ta tuyệt có ý tùy tiện xâm nhập gia tư người khác.” Lục y thiếu nữ nghe xong, liền tra đoản đao vào bao, cất ở sau lưng rồi : “Ồ, ra ngươi chính là kẻ mà Lang đại thúc gọi là Vô Lại Thư Sinh Liễu Dật à? Ta đúng ?” Liễu Dật nghe xong, sầm mặt mắng thầm: “Làm thế nào mà cái tên Lang Vương khoe khoang khoác lác ấy lại trở thành đại thúc được chứ.” chỉ còn biết gật gật đầu trả lời: “Chính là tiểu sinh.” Thập Kiệt Nhất lấy làm lạ hỏi lại: “Vậy là người nào vậy?” Lục y thiếu nữ le lưỡi cười hì hì: “Ta quên chưa tự giới thiệu, ở đây ai cũng gọi ta là Cát Lợi Nhi, nào, ta dẫn hai ngươi gặp cha ta.” Liễu Dật cảm thấy kỳ quái nhảy phốc xuống ngựa: “ nương, tại hạ tìm Mạc , Mạc tiền bối.” Cát Lợi Nhi cười hì hì: “ sai, đó chính là gia gia của ta, tên hán tự của ta là Mạc Lan San, nhưng dân quanh vùng họ đều gọi ta là Cát Lợi Nhi.” Liễu Dật giờ mới minh bạch mọi , liền dẫn ngựa và Thập Kiệt Nhất lẽo đẽo theo sau Cát Lợi Nhi. Liễu Dật rảo bước tiến lên cất tiếng hỏi: “Mạc nương, xin hỏi giờ Lang Vương có ở đây ?” Cát Lợi Nhân đáp: “Lang đại thúc à? Ông ta có việc phải làm, sau khi đặt A Cửu tỷ tỷ ở đây liền bỏ rồi, còn sau mấy ngày nữa có người đến chiếu cố nàng. Lang đại thúc đúng !”

      Thập Kiệt Nhất bực tức : “Thế sao được? Tên đấy đưa người đến rồi chạy mất, chẳng bao giờ làm chuyện gì tốt lành cả.” Cát Lợi Nhi bèn giải thích: “Cũng thể trách Lang đại thúc đâu, gia gia giúp A Cửu tỷ tỷ trị bệnh, thúc thúc cũng chẳng làm được gì, nhờ ông ấy hái thuốc cũng xong, gia gia liền nổi giận đuổi ông ấy .” Liễu Dật phe phẩy quạt: “Lão già ấy là như thế đó, cũng may lúc trước ta có bái làm sư phụ. Ta nghĩ trong mấy ngày nay vất vả nhất chính là Mạc nương đây, có ai hái thuốc, vậy nương nhất định phải cực khổ rồi.” Cát Lợi Nhi vừa vừa vung vẩy bàn tay , tay áo rộng cũng đong đưa theo trông là đáng , khiêm tốn : “Thư sinh ca ca quá khen rồi, việc hái thuốc vốn là việc của Cát Lợi Nhi, nếu A Cửu tỷ tỷ biết xoay xở thế nào.” Mải ngắm nghía cử động của Mạc Lan San, Liễu Dật chợt cảm thấy thứ cảm giác thể miêu tả được bằng lời, ngay cả khi đối diện với A Cửu quyến rũ, điêu ngoa, Thủy Nhi lanh lợi, mỹ lệ, cũng có cảm giác này... Trong lúc Liễu Dật còn thả hồn đâu đâu, chỉ thoáng nghe tiếng Mạc Lan San: “Hai vị ca ca hãy dừng ở đây, để muội báo với gia gia.”, xong liền vào trong nhà. Độ chừng uống cạn tuần trà, ông lão toàn thân vận hán phục bằng vải bố sẫm màu bước ra, râu trắng, tóc bạc, mặc dù trông có vẻ già lão, nhưng lại tạo cho người khác có cảm giác tiên phong đạo cốt. Lão nhân tiến đến hỏi: “Hai vị chính là bằng hữu của A Cửu nương à?” Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất liền gật đầu. Liễu Dật tiếp: “Chính phải, nhân vì tình khẩn cấp, chúng vãn bối chỉ có thể nhờ Lang Vương đưa người trước, sau đó mới đuổi theo đến đây.” Lão nhân gật đầu bảo: “Các ngươi hai người đến đúng lúc, tại có hai việc cần các ngươi làm, là chiếu cố đến A Cửu, hai là hái thuốc. Ài, ta cũng nên nghỉ ngơi mới phải, mấy ngày nay mệt tưởng chết mất.”, đoạn liền vươn vai duỗi lưng. Liễu Dật gật đầu, quay sang Thập Kiệt Nhất: “Ngươi hãy chiếu cố A Cửu, ta hái thuốc.” Thập Kiệt Nhất có vẻ lo ngại: “Lão đại, để đệ hái lá thuốc, đệ sợ mệt đâu.” Liễu Dật cốc đầu Thập Kiệt Nhất mắng: “Cho ngươi cơ hội ngươi lại biết trân quý. Như ta lại sợ mệt hay sao? Nếu để ngươi hái, ta chỉ sợ ngươi lại hái phải độc dược chừng.”

      Thập Kiệt Nhất suy suy nghĩ nghĩ về câu của Liễu Dật, hiểu rồi cười hì hì : “Đa tạ lão đại.”, xong liền lẻn ngay vào trong nhà. Mạc nhìn nhìn Liễu Dật bảo: “Ngươi hái thuốc với Cát Lợi Nhi, đỡ cho ta khỏi phải quan tâm đến nó, nó có thể cho ngươi biết các loại thuốc cần hái. Ta phải vào để giải thích cho tên tiểu tử ngốc nghếch đó cách chăm sóc A Cửu.” rồi chuyển thân vào bên trong. Cát Lợi Nhi cười khúc khích : “Lát nữa huynh nên theo sát muội, nơi chúng ta đến hái thuốc rất là tịch mịch...”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 26: TIỀN TRẦN VÃNG , NHẤT SANH ĐÍCH ...

      người bên ngoài càng tỏ ra vui vẻ thoải mái, bên trong lại thường rất độc.

      (Cổ Long - Luận)

      Chưa kịp gặp mặt xem A Cửu sống chết ra sao, Liễu Dật bị Mạc sai hái lá thuốc, còn Thập Kiệt Nhất cho trở về làm công việc hộ hoa sứ giả như ý muốn của . “Này, cầm lấy cái xẻng này , có số dược thảo rất quý hiếm cần phải chịu khó đào lên.”, Cát Lợi Nhi lên giọng kẻ cả bảo Liễu Dật. Liễu Dật lúc đó chợt cảm giác như là “Hổ xuống đồng bằng”, mới hiểu được vì sao lão hổ lại phải cất tiếng than thở như vậy. Cát Lợi Nhi thảy cho Liễu Dật cái gói vải: “Bên trong là lương khô, nếu chúng ta gặp chuyện gì thể về kịp, thế nào cũng phải qua đêm ở bên ngoài.” Liễu Dật nghe xong liền hỏi: “Trước đây muội cũng vẫn làm như thế à?” Cát Lợi Nhi gật đầu: “Muội chẳng là tịch mịch lắm ư?” Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi thầm nhủ: “Nha đầu này đúng là làm khó người khác.” Cát Lợi Nhi vỗ tay: “Tốt lắm, tất cả chuẩn bị xong, chúng ta lên núi nhé. A Cửu tỷ tỷ cần dùng rất nhiều thảo dược nhằm tiêu diệt hết trùng độc bên trong huyết dịch, chúng ta phải nhanh lên mới được, số thảo dược còn dư chẳng còn được bao nhiêu nữa.” rồi, liền phủi mông trước dẫn đường Liễu Dật xách theo lương khô, nhìn Cát Lợi Nhi lắc đầu nhủ thầm: “Làm thế nào mà nha đầu này trông lúc nào cũng vui vẻ như thế?” Mang theo nghi vấn đó, hai người dần về phía ngọn núi ở phía sau lều tranh.

      Đường lên núi rất dốc, có mấy dấu chân người, Cát Lợi Nhi vừa vừa huyên thuyên: “Ngọn núi này cũng có tên đấy nhé.” Liễu Dật thông thuộc đường núi nên mỗi bước đều khó khăn: “Tên gọi là gì?” “Nguyệt Thương Sơn” Nghe qua ba chữ đó, Liễu Dật trong lòng chợt chấn động, tiềm thức báo cho Liễu Dật rằng ba chữ này dường như rất đỗi quen thuộc, chỉ là y thể nhớ ra lai lịch của nó mà thôi. Cát Lợi Nhi mặt vẫn chăm chỉ leo núi, mặt tiếp tục huyên thuyên: “Ngọn núi này có truyền thuyết ái tình rất cảm động, người trong tộc chúng tôi ai ai cũng rất thích câu chuyện này.” Liễu Dật chỉ sợ trụ được nữa, nhìn xuống bên dưới, được lắm, vận khởi chân khí, dùng yếu quyết chữ “Trầm” của Toàn Cửu Ảnh, tiếp tục leo núi, cần phải cũng biết là cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, tựa như bước đất bằng vậy. Đột nhiên Cát Lợi Nhi quay ngoắt đầu lại hỏi: “Này, huynh có nghe muội ?” Liễu Dật vội vã gật đầu: “Có nghe, chẳng phải truyền thuyết gì đó hay sao? Huynh chỉ nghe muội đến đó mà thôi.” Cát Lợi Nhi tìm cái cây rồi ngồi dựa vào đấy: “Hãy nghỉ lát, mỗi lần leo núi thế này, muội đều phải dừng lại ba bốn lần, khá cao đấy.” mặt mặt phủi bụi bàn tay rồi vuốt mồ hôi mặt. Bên cạnh chẳng có chỗ nào khả dĩ ngồi được, Liễu Dật đành ngồi xuống đối diện với Cát Lợi Nhi, dốc núi này chỉ có gốc cây đại thụ đó là chỗ tốt nhất mà thôi. Liễu Dật phe phẩy quạt hồi cho mát rồi : “Nhân tiện chúng ta cũng nghỉ chân, muội hãy kể luôn câu chuyện lúc nãy cho xong .” Cát Lợi Nhi bèn kể: “Truyền thuyết này muội cũng biết có từ bao giờ, lúc đó muội cũng chưa được sinh ra, chỉ sau này nghe gia gia và người trong tộc kể lại mới biết từng có câu chuyện như thế.” Liễu Dật cười giễu: “Mấy câu chuyện kinh điển kiểu này, lưu truyền từ rất lâu, chắc phải lại có nam nữ cùng tự sát ở đây chứ?” Cát Lợi Nhi liền quay đầu hỏi lại: “Huynh nghe rồi à? Làm sao mà huynh biết họ chết ở đây?”

      Liễu Dật cười hì hì: “Huynh chỉ đoán thế thôi, những chuyện đó đều chỉ có dạng như vậy thôi, chạy trốn bất thành, còn lối thoát, đành phải tự sát.” Cát Lợi Nhi tiếp: “Kết cục đúng là như vậy, nhưng diễn tiến như huynh , nam nhân đó tên là Vị Linh Phong, nữ nhân chính là Quỳnh Diệp Ty.” Vốn Liễu Dật định tiếp tục giễu cợt câu chuyện, nhưng nghe đến đây, trong đầu chợt xuất những hình ảnh kỳ quái, mơ hồ, thấy ràng, Liễu Dật rất thắc mắc muốn biết đó là chuyện gì liền vội hỏi: “Muội kể tiếp xem.” “Quỳnh Diệp Ty thuộc Tiên tộc tại Côn Lôn, là ái nữ của môn chủ Thần Môn, Vị Linh Phong là tộc trưởng của Ma tộc, cũng là đệ nhất cao thủ trong Ma Môn. Hai người người ở chân trời, người ở góc bể, căn bản vốn có cơ hội để gặp gỡ... Thế nhưng, ai mà biết được bánh xe vận mệnh đưa đẩy về đâu? Cho nên chuyện người đời thể tưởng được nảy sinh, cái gọi là ái tình đem hai người ở xa chân trời về ngay trước mắt, và họ đem lòng nhau.” đến đây, Cát Lợi Nhi mơ màng mỉm cười: “Huynh có biết , có lúc chỉ cần hai người gặp nhau thoáng chốc, đủ để phát sinh tia sáng rực rỡ lóa mắt, đó chính là ái tình, thể nào diễn tả được.” Liễu Dật quay đầu lại, chạm ngay khuôn mặt hàm tiếu man mác buồn của Cát Lợi Nhi, nhãn thần bi thương ấy... có lẽ đó chính là tia sáng rực rỡ lóa mắt ấy hay chăng? Cát Lợi Nhi vội vã quay đầu sang hướng khác, kể tiếp: “Vì vài nguyên nhân, Thần Môn và Ma Môn trước giờ luôn có xung đột vì quyền lợi, Thần Môn môn chủ thấy ái nữ của mình thương Vị Linh Phong của Ma Môn, liền dùng mọi cách để ngăn cản... Cuối cùng, dưới khiêu khích của môn chủ Thần Môn Quỳnh Bá, những kẻ quyền cao chức trọng của cả ba giới đều chĩa mũi dùi về phía Vị Linh Phong, chẳng lý gì đến chuyện Vị Linh Phong trước đó phạm phải tội gì, cứ đổ cho ông ta hàng đống tội trạng có thực, và như thế, chuyện đáng sợ xảy ra... Người trong tộc , đêm ấy trời có trăng, ánh trăng như sợ nhìn thấy ái tình chân chính chố thế gian hư ảo này tiêu tán mất, kéo mây để che mắt mình... Thế nhưng cho dù có nhìn thấy chuyện vẫn cứ xảy ra, mọi người lòng đầy dục vọng ích kỷ, xông đến Nguyệt Thương Sơn, trong trận hỗn chiến, Quỳnh Diệp Ty vì cứu Vị Linh Phong, đỡ lấy thương của phụ thân. Vị Linh Phong mất người dấu nhất đời, chàng thấu hiểu nỗi bất lực chốn trần thế, liền tự vẫn đỉnh Nguyệt Thương Sơn...”

      Trong đầu Liễu Dật bỗng nhiên dâng lên nỗi cảm thông sâu sắc, biết vì lẽ gì, như là quen thuộc lắm vậy, khẽ thở dài cất tiếng ngâm:

      “Long khiếu mã tê kiếm như sương,

      Tung hoành giang hồ thùy nhân kháng,

      Huyết lệ than thở nhân vô trợ,

      Cùng quân cộng ẩm Mạnh Bà Thang” (1)

      “Đây đúng là câu chuyện hay. Có lẽ ái tình trong tim của họ, ai có thể chia lìa được. Có lẽ kiếp sau đoàn tụ cùng nhau, bọn họ có thể hạnh phúc hơn.” xong, Liễu Dật quay đầu nhìn về hướng Cát Lợi Nhi. Đằng sau, Cát Lợi Nhi mắt rưng rưng lệ, dáng vẻ bi thương. Liễu Dật quay đầu , hỏi tiếp: “Muội nhất định là rất thích câu chuyện này?” Cát Lợi Nhi gật đầu: “Phải, mỗi lần muội nghe câu chuyện này phảng phất cảm thấy như là chuyện của chính mình trải qua, rất sống động, tưởng chừng vừa mới xảy ra hôm qua; cảm giác Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ty lẽ ra phải được sống hạnh phúc mới phải, vì cớ gì mà lại được như ý?” Liễu Dật hiểu tại sao bỗng nhiên cùng với Cát Lợi Nhi cũng có chung cảm giác tương tự như thế, phảng phất cảm thấy như đó là chuyện xảy ra với mình. Lắc đầu trấn tĩnh lại, Liễu Dật : “Dĩ nhiên là truyền thuyết được lưu truyền lâu như vậy, câu chuyện này cũng phải có ngụ ý nhất định.”, Liễu Dật thận trọng vào đề, mặt cố suy nghĩ lung tung, mặt muốn làm cho Cát Lợi Nhi buồn thêm. Cát Lợi Nhi khẽ khàng dụi dụi mắt, giọng liền chuyển thành nhàng ôn nhu: “Đương nhiên, người trong tộc , đôi tình nhân nào có thể đến được đỉnh núi cao nhất ở đây, nhất định được hồn thiêng của Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ty phù hộ, được hạnh phúc suốt đời. ” Liễu Dật phe phẩy quạt, mỉm cười bảo: “Tốt, vậy chúng ta chỉ cần cùng nhau đến nơi cao nhất ấy, là được hạnh phúc mãi mãi.”

      (1) Rồng ngâm ngựa hí kiếm như sương,

      Tung hoành giang hồ ai dám chống.

      Huyết lệ khóc than ai để ý,

      Cùng người chung uống Mạnh Bà Thang.

      Nguyên lai câu này vốn ban đầu chỉ có ý đùa cợt chút, thế nhưng cởi mở hồn nhiên của nữ tử ngoại tộc này lại làm Liễu Dật chẳng biết thế nào. Cát Lợi nở nụ cười, nhàng tựa vào người Liễu Dật rồi bảo: “Hay quá, vậy chúng ta hãy trải nghiệm cái cảm giác hạnh phúc đó, muội chưa từng thử qua bao giờ.”

      rồi, quả quyết đứng dậy hướng về phía trước tiếp tục hành trình.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 27: GIAI NHÂN TƯƠNG BẠN, TIỀN THẾ TỰ ...

      Bóng trăng lung linh đáy nước, hẳn bạn có thể nhìn thấy ràng, chỉ là, đợi đến khi bạn muốn bắt lấy nó, bạn chỉ chắc chắn rơi mình vào khoảng , hơn nữa có thể rơi xuống nước nữa

      (Cổ Long - Luận)

      Chỉ có kẻ chuyên leo núi mới có thể bám theo nàng được thôi. còn cách nào khác, Liễu Dật vận khởi Toàn Cửu Ảnh, tiếp tục cố gắng bám sát theo Cát Lợi Nhi. Cứ hướng thẳng phía trước mà mãi, mãi, cũng chẳng biết chạy được bao lâu rồi, nhìn bộ dạng nha đầu ấy cứ như muốn bò hơi lên tận đỉnh núi vậy. Liễu Dật cũng uể oải theo sau, dầu gì tại chàng cũng cảm thấy rất thoải mái, từ khi có được nội đan ngàn năm, cũng như được Lang vương truyền thụ tâm pháp, chân khí trong người gia tăng đáng kể, chàng sử xuất Toàn Cửu Ảnh nên đường núi như lại đất bằng vậy. Nhìn thấy sắc trời dần dần chuyển tối, Cát Lợi Nhi lấy ra chiếc khăn tay giắt ở lưng đưa cho Liễu Dật: “Thư sinh, lau mồ hôi nào! được cả chặng đường xa, chắc huynh cũng mệt rồi.” Liễu Dật tiện tay cầm lấy chiếc khăn mới chợt nhận ra mình chẳng đổ giọt mồ hôi nào, thế nhưng nhận rồi cũng khó mà trả về, sắc trời sẫm tối, chẳng thấy được mặt người nữa, thế rồi cũng làm bộ như lau mồ hôi, quệt vài cái rồi trả lại cho Cát Lợi Cát Lợi Nhi dùng ống tay áo lau khuôn mặt đỏ hồng lên như táo chín, mỉm cười : “Thư sinh có phải đều là bọn ngốc hay , huynh lau rồi còn trả lại cho muội làm gì? Hãy bỏ ! Chúng ta phải lên đỉnh núi trước khi trời tối, bằng nếu qua đêm ở giữa lưng chừng núi, nửa đêm may trở mình ngã chết sao ?”

      Liễu Dật ngửi ngửi chiếc khăn tay, thoang thoảng mùi hương nhè , chắc là u hương từ người Cát Lợi mà ra. chiếc khăn có thêu đôi uyên ương, trông có vẻ rất tinh tế, Liễu Dật nghĩ thầm: “ vật đẹp đẽ như vậy, nếu bỏ phí.”, thế rồi tiện tay thu vào ống tay áo. Cát Lợi vừa vừa hỏi: “Thư sinh, nghe huynh là tài tử tại Giang Nam, tranh của huynh rất nhiều người muốn và cả tập thơ của huynh cũng được rất nhiều người sưu tầm.” Liễu Dật cười đáp: “ đâu, đều là những lời phóng đại, chẳng phải Lang Vương , ta chỉ là tên thư sinh vô lại, làm tài tử thế nào được.” Cát Lợi Nhi liền dừng lại cười bảo: “Huynh còn lừa muội nữa, đại giang nam bắc có câu truyền khẩu, huynh chưa nghe sao ‘Thiên hạ tài tử chẳng đáng đồng tiền, chỉ có Liễu Dật là đáng giá, nửa điên nửa rồ xông pha Phong Đà Động, Vô Lại Thư Sinh bôn tẩu giang hồ’, haha, là thú vị.“ Liễu Dật kinh ngạc hỏi: “Chuyện này có tự bao giờ? Ta đến Phong Đà Động cách đây có vài ngày, làm sao chuyện này lại lan truyền nhanh thế?” Cát Lợi Nhi cười phá lên : “Huynh biết sao ? Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn xa vạn dặm, huynh tại kể như cũng làm chuyện xấu, ha ha, người trong giang hồ, có ai lại còn biết huynh chính là Vô Lại Thư Sinh.” Liễu Dật nghĩ thầm “Vậy là thê thảm, Ma Môn nhất định dễ bỏ qua cho mình đâu.” Cát Lợi Nhi tiếp tục lên phía trước, vọng lại: “Sao thế? Huynh nghĩ gì... A...” Chỉ nghe Cát Lợi kêu lên tiếng, trượt chân cái, rồi ngã người về phía sau. Liễu Dật ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức gia tăng yếu quyết chữ “Trầm” trong Toàn Cửu Ảnh tay phải vươn ra, ôm lấy Cát Lợi Nhi vào lòng, khẽ vẫy chiếc quạt, làn u hương thiếu nữ thoảng thoảng làm cho Liễu Dật cảm thấy thẫn thờ... biết tại làm sao, Cát Lợi Nhi vốn phải là đẹp, so với mấy nàng gặp gỡ từ trước Thủy Nhi, A Cửu còn kém hơn nhiều, thậm chí ngay cả mấy ả nha hoàn hầu cận của mình là Băng Nhi, Thanh Nhi cũng sánh bằng, thế nhưng lại có khả năng hấp dẫn Liễu Dật.

      Cát Lợi Nhi bị mất thăng bằng, nhất thời thể tự mình đứng dậy, ngẩng đầu đối diện với Liễu Dật: “Đúng là vô lại, ôm vậy đủ rồi. Nếu mà mệt muội cứ dựa vào đây nghỉ lúc.” Liễu Dật đỏ ửng mặt, vội vã giúp Cát Lợi đứng dậy: “Nhất thời sơ ý! Nhất thời sơ ý, xin nương thứ lỗi.” Cát Lợi Nhi khúc khích cười bảo: “ thể tưởng được là thư sinh huynh lại vô dụng như thế, dựa vào người huynh thế mà huynh lại biết tránh qua bên, haha, buồn cười.” Liễu Dật nhìn vẻ mặt ngây thơ của Cát Lợi Nhi đáp lại: “Nhìn kia, mặt trăng nhô lên, chúng ta hãy mau tiếp.” Cát Lợi Nhi cười : “Chúng ta đến được đỉnh núi rồi, vừa nãy là hoảng hồn, bỗng nhiên trượt chân.”, rồi quay người tới trước. Liễu Dật cũng gia tăng cước bộ, theo phía sau, chỉ thấy trước mắt khoảng đất rộng, ngọn núi này ngờ lại khá bằng phẳng, bốn bên có nhiều đá núi, cây cối, nếu như ở bên có thêm cái lọng che, có thể tạo thành căn nhà thiên nhiên to lớn, ngọn núi Nguyệt Thương Sơn này đúng là tệ... Cát Lợi Nhi chạy vội đến phía sau tảng đá lớn, : “Ở đây này, hôm nay hãy nghỉ ngơi tại đây, ngày mai chúng ta theo đỉnh núi về hướng đông tìm Liên tâm thảo.” Liễu Dật nhìn bốn phía rồi : “Khí trời có vẻ lạnh, muội hãy ở lại đây, để ta tìm củi để nhóm lửa.” Cát Lợi Nhi gật đầu, bắt đầu dọn dẹp phía dưới bệ tảng đá rồi bắt đầu đào cái hố , chuẩn bị nhóm lửa. Liễu Dật về phía bên kia của đỉnh núi, so ra nơi đây khá bằng phẳng, cây cối rậm rạp. Liễu Dật vừa định thu thập ít củi, bỗng nhiên phát ở xa trong bóng tối có đôi mắt màu xanh thẫm, chằm chằm nhìn về phía mình. Liễu Dật liền tập trung quan sát, chính là chó sói, nguyên lai Lang vương cũng có đôi mắt như thế, hèn chi mà lại thấy rất quen. Hai mắt Liễu Dật chuyển động, cười thầm tiếng: “Haha, hôm nay có thịt để ăn rồi.” xong liền vận khởi chân khí, ngón tay út bật ra, Bích Ngọc Hoa Chỉ , đạo lam sắc sáng ngời, hòa quyện cùng hương thanh dịu của hoa lan, bắn vào khoảng giữa của đôi mắt xanh kia phát ra tiếng động nào, con sói bị trúng chỉ bể nát đầu.

      Liễu Dật nhìn ngón tay út của mình nghĩ thầm: “Nếu như Lang Vương biết được ta lại dùng võ công của là Bích ngọc hoa chỉ để sát thương đồng bào của , haha, biết phản ứng tế nào.” Liễu Dật lên phía trước, kéo chân con sói, thu thập ít củi rồi quay trở về bình đài đỉnh núi. Cát Lợi Nhi ngồi đó ăn phần lương khô, trông thấy Liễu Dật tay ôm tay kéo đến, lại gần xem cho , ra là kéo con sói. Cát Lợi Nhi cao hứng : “Ha ha, hôm nay có thịt để ăn, phải dùng thứ lương khô này”, rồi xòe bàn tay nhắn ra sức ném phần lương khô còn dư . Liễu Dật phân phối công việc: “Đưa cho huynh con dao, muội thổi lửa, huynh lột da.” Cát Lợi Nhi rút con dao ở lưng đưa cho Liễu Dật, sau đó lấy ra hỏa thạch, chuẩn bị nhóm lửa. Hai chân phì nộn của con sói được chặt ra, lột da, lại chặt hai đoạn cây dài, rồi đặt hai chân sói vào đó, kê ngọn lửa, bắt đầu nướng thịt. Liễu Dật ngừng xoay trở hai chân sói, sợ chúng bị cháy. Cát Lợi Nhi liền lấy từ trong người ống sáo dắt ở lưng ra đề nghị: “Cát Lợi Nhi thổi khúc nhạc cho huynh nghe xem có được nhé?” Liễu Dật bị khói hun vào mặt mở được cả mắt, nước mắt ràn rụa: “Được đó, lúc ta chán muốn chết đây.” Cát Lợi Nhi đưa ống sáo đến gần miệng, bắt đầu thổi. Liễu Dật lắng nghe, ngờ nàng lại tấu danh khúc “Hóa Điệp”; tuy là bắt chước giống lắm, nhưng trong điệu, Liễu Dật có thể cảm thấy bi thương trong lòng nàng, nhưng trong thương tâm lại bàng bạc tia hạnh phúc, hiểu nguyên nhân là vì sao? làn gió lạnh lướt qua thổi dạt cột khói, Liễu Dật làm công việc nướng thịt cũng tiến bộ, có thể vừa lơ là xoay trở vừa yên lặng lắng nghe điệu Hóa Điệp của Cát Lợi Nhi. Liễu Dật nhịn được hồi tưởng lại cảnh tượng lúc cùng với Thập Kiệt Nhất trốn học luật ra ngoài du ngoạn, lúc bấy giờ biết Liễu Dật bị cha đánh biết bao nhiêu trận, bây giờ nhớ lại cha già nghiêm khắc, biết mấy tháng trời nay sức khỏe thế nào. Tiếng sáo vừa dứt, Cát Lợi Nhi ngồi xuống bên cạnh Liễu Dật, ngả đầu tựa lên bờ vai chàng, những mệt mỏi vừa mới rồi dường như biến đâu mất. Thân hình bé quyến rũ tựa vào người y cách hết sức tự nhiên, lên tiếng hỏi: “Này, nghe thế nào vậy, muội thổi có hay ?” Liễu Dật bị Cát Lợi Nhi tựa vào người đâm ra mất tự nhiên, trả lời: “Đương... đương nhiên, hay lắm. Tuy giống lắm, nhưng có thể đặt tâm tư mình vào bản nhạc như vậy là tốt rồi.” Cát Lợi đổi vị trí chỗ tựa đầu để thoải mái nằm xuống rồi : “Thư sinh đúng là thư sinh, tài tử của Giang Nam, ra câu nào cũng có đạo lý, chỉ là... muội hiểu nổi, Cát Lợi Nhi quả rất đói bụng mà thịt vẫn chưa chín.” Liễu Dật bị Cát Lợi Nhi tựa vào người làm cho đầu óc phân tán, vội vàng coi đến hai cái chân sói, cái chín tới tươm cả mỡ, còn cái bắt đầu cháy xém, vội vàng lấy xuống, đưa cho Cát Lợi Nhi: “Của muội đây.” Bản thân mình lấy phần có mùi khen khét, nhưng vẫn còn ngon lành, liền quệt mũi bảo: “Đói rồi, ăn thôi.” Cát Lợi Nhi quay đầu lại nhìn, phá lên cười, chẳng là ở chỗ Liễu Dật quyệt vào khi nãy, vô tình để lại vệt đen, giống như mặt của con mèo. Liễu Dật xé miếng thịt sói thơm phức, đưa lên miệng, ngơ ngác nhìn nàng hỏi lại: “Thế nào, sao lại cười như thế, mặt của ta nở hoa hay sao?”, rồi há miệng cắn miếng lớn. Cát Lợi Nhi gập người cười như nắc nẻ: “Thư sinh ngốc nghếch, mặt của huynh trông còn dễ thương hơn cả hoa đấy chứ. Đừng động đậy, để muội giúp huynh.”, rồi vén tay áo lên, xóa vệt đen dưới mũi của Liễu Dật. Hai người mặt đối mặt, xuyên qua tay áo, Liễu Dật chẳng những có thể thấy ràng gò má xinh của Cát Lợi Nhi, mà còn thấy cả đôi mắt như biết ấy, có nhiều lúc, đôi mắt tựa hồ dấn theo mình, biết tại sao đôi mắt quen thuộc, mường tượng như nó là bộ phận của con tim, khiến Liễu Dật nhìn đến ngơ ngẩn. Đồng thời khi Cát Lợi Nhi nhìn vào mắt Liễu Dật, đôi tay nàng bỗng dừng lại. Vì sao ? Vì sao đôi mắt này có vẻ rất quen thuộc ? Như gặp nhau từ trăm ngàn năm trước? Tựa hồ như cách đây lâu lắm, lâu lắm rồi, hình ảnh cặp mắt này ghi đậm trong tim nàng, dấu ấn đó mãi mãi thể xóa mờ được, đó là...

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 28: NGỘ NHẬP LANG KHẨU, KHÚC CHUNG HÓA ...

      Ánh sao tuy mờ nhưng vĩnh hằng, ánh lửa tuy ngắn nhưng mãnh liệt. Ái tình có điều kiện, cũng thể giải thích, si mê, cuồng nhiệt.

      (Cổ Long - Luận)

      Liễu Dật định thần lắc mạnh đầu, bối rối hỏi: “Này, bộ mặt huynh có gì à?” Cát Lợi Nhi cũng lúc lắc đầu, cười : “, có gì.” muốn bối rối thêm nữa, Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật hét lớn: “Duỗi chân ra!” Liễu Dật giật mình duỗi thẳng chân ra, biết trong hồ lô của con dã nha đầu này chứa thứ thuốc gì. Cát Lợi Nhi ngồi xuống cười khúc khích, : “Muội mệt rồi, mượn cái chân của huynh chút.” xong, thản nhiên nằm gối đầu lên chân Liễu Dật, cầm cái đùi sói, rồi há miệng cắn cái. Liễu Dật chỉ biết cười khổ nghĩ thầm “Tiểu a đầu này ngây thơ... nhưng đôi mắt ấy, ta gặp ở đâu rồi nhỉ? Ta gặp qua nhiều mỹ nữ, nhưng ai có đôi mắt như vậy cả.” Liễu Dật nghĩ mãi ra, cũng thèm nghĩ ngợi gì nữa, bắt đầu khai chiến với cái đùi sói thơm tho tay. ra quả là quá đói, nên chăm chú ăn mà nghĩ ngợi vẩn vơ nữa. Cát Lợi Nhi cũng nhấm nháp miếng thịt tay, lúc này gương mặt của nàng quay tránh sang bên, đầu hơi cúi xuống làm mấy lọn tóc đen xỏa xuống mơ man đùi Liễu Dật. Bề ngoài giả vờ bình tĩnh, nhưng nội tâm Cát Lợi Nhi lại luôn xao động. Những gì mắt thấy lúc nãy, làm nàng cảm thấy bất an, có hơi kinh hoảng nữa. Tuy nhiên khi được ở cùng chỗ với nam nhân này, Cát Lợi Nhi cảm giác có chút hạnh phúc, bất giác buột miệng hỏi: “Nguyệt Thương Sơn này có thể nào cho ta được hạnh phúc trọn đời hay chăng?” Liễu Dật phảng phất nghe Cát Lợi Nhi thầm gì đó, vừa ăn vừa cất tiếng hỏi: “Gì vậy? Muội gì thế?” Cát Lợi Nhi trả lời: “, gì.” Thời gian sao qua nhanh quá? Hạnh phúc sao qua nhanh quá. Nàng vỗ cái bụng, ngồi dậy, khoe ra vòng eo thon, : “Ngon quá, ăn no căng bụng thích ghê.” Liễu Dật lúc này cũng giải quyết hơn nửa cái đùi sói, thể ăn thêm được nữa, liền vươn tay lấy giấy dầu gói lại, vừa gói vừa : “Ngon tuyệt. Ăn thịt quả ngon hơn lương khô nhiều.” Đột nhiên Cát Lợi Nhi chạy vọt đến sau lưng Liễu Dật, ôm chặt chàng, cúi đầu sát vào tai Liễu Dật : “Ăn no dĩ nhiên rất thoải mái, bất quá... muội nghĩ chúng ta gặp rắc rối rồi.” Đồng thời với động tác của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật cũng cảm thấy có điều gì đó ổn. mùi rất khó chịu như vây chặt lấy Liễu Dật, nhìn xung quanh thấy xuất hàng ngàn vạn cặp mắt màu xanh lục. Cái gì đây? Đó là bầy sói, ngước mắt nhìn, nhìn mãi thấy nơi tận cùng của chúng. Trong tầm nhìn, bầy sói vây chặt hai người vào giữa thành vòng tròn dày đặc. Nhiều, quá nhiều sói. Chúng có tới hàng ngàn vạn con. Trong trường hợp này, dù là cao nhân có khinh công tuyệt cao, cũng khó mà thoát khỏi vòng bao vây, bởi vì vòng vây này quả quá lớn. Đương nhiên, với cảnh giới tối cao của thuật ngự khí phi hành có thể vượt qua, nhưng Liễu Dật có khả năng đó. Vì thế, nếu muốn thoát khỏi, có lẽ có cơ hội nào. Liễu Dật suy tính: “ biết có thể sử dụng Bích Ngọc Hoa Chỉ sát thương bọn chúng được ? Đoán chừng được rồi, cho dù ngón tay bé này có điểm đến mỏi nhừ, cũng giết hết được bọn chúng.” Vòng vây của bầy sói từ từ khép lại dần, dần. Liễu Dật cả kinh nhìn thấy hình dạng con lang đầu đàn, răng trắng nhởn nhe ra, bọt mép chảy ròng ròng, con mắt ánh màu xanh lục tựa hồ như nhìn thấy mồi ngon. Thân hình của Cát Lợi Nhi dường như có phần run run, : “Chúng ta ăn thịt thủ lĩnh của chúng, bây giờ chúng đến báo phục đấy!”

      Liễu Dật vuốt mái tóc của Cát Lợi Nhi, muốn giảm bớt nỗi sợ trong lòng nàng, : “Ăn ăn rồi, còn nghĩ ngợi gì nữa, bây giờ hãy nghĩ làm sao để bảo vệ tính mệnh thôi.” Cát Lợi Nhi tựa hồ càng lúc càng sợ hãi, gấp rút : “Cát Lợi Nhi chưa từng gặp tình lang, Cát Lợi Nhi muốn bị sói ăn thịt như thế này đâu.” Liễu Dật nhìn vòng vây của lũ sài lang từ từ tiến tới dần, vừa cố tìm ra biện pháp, vừa an ủi Cát Lợi Nhi: “Sao, tiểu nha đầu, nghĩ đến tình lang hả?” Cát Lợi Nhi tựa vai Liễu Dật, sợi tóc phất phơ cọ vào mặt chàng, làm chàng có chút nhột nhạt, nhưng cũng rất là dễ chịu. Cát Lợi Nhi hấp tấp : “ muội cũng tìm đây. Để cho muội gặp tình lang rồi chết cũng cam lòng, chết như thế này quá vô ích. Muội còn rất nhiều chuyện chưa từng làm qua, muội cam tâm, cam tâm!” Hai người ở sát cạnh nhau, Liễu Dật có thể cảm giác được Cát Lợi Nhi run rẩy ngừng, vừa sợ hãi, vừa khủng khiếp; đối mặt với đám sài lang tàn bạo, đứng trước biên giới của sống và cái chết, ai lại sợ chứ? Cái chết đáng sợ, chỉ sợ quá trình đưa đến cái chết đó. Bầy sói càng lúc càng tiến đến gần, vòng vây càng lúc càng thu , quá trình này làm cho Cát Lợi Nhi sợ càng sợ thêm, nỗi sợ đến mức tột đỉnh. Cự ly giữa con sói ở trước mặt và Liễu Dật với Cát Lợi Nhi giờ chỉ còn chưa tới trượng. Hiển nhiên, chỉ cần mấy bước nữa, chúng nhào tới, điên cuồng xé tan Liễu Dật và Cát Lợi Nhi. Cát Lợi Nhi quá khẩn trương giữ chặt lấy Liễu Dật, hỏi: “Chúng ta... chúng ta phải chết ở đây sao?” Liễu Dật trả lời, như quả bình thường nếu gặp hàng chục con sói tốt quá rồi. Nhưng giờ bọn lang sói này nhiều đếm nổi, dù cho chúng đứng đó bất động thèm tấn công chăng nữa, hai người cũng chết vì kiệt lực.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 29: LINH TÂM CHI THẢO, CƠ QUÁI ĐÍCH ...

      Mỗi cá nhân khi cùng ở với người thân thiết nhất của mình, thường cảm thấy thứ tịch mịch thê lương nào đó. Nhưng thứ thê lương, tịch mịch này, phải là tịch mịch chân chánh, thê lương chân chánh

      (Cổ Long - Luận)

      tĩnh mịch cuối cùng cũng kết thúc. Mọi thứ đều kết thúc, sau khi thanh theo gió tiêu biến . Cùng lúc đó, bầy lang từ từ mở mắt, từ từ đứng dậy. Tuy nhiên, chúng lại có ý công kích Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, quay đầu chuyển thân, từ từ bỏ mất. Bầy sói hàng ngàn hàng vạn con trong chốc lát lẩn bốn phía, trả lại gian tuyệt mỹ cho riêng hai người. Cát Lợi Nhi cũng từ từ tỉnh lại, rời tay Liễu Dật, ngồi xuống cạnh chàng, lau những giọt lệ khóe mắt, vẫn chưa tin vào mắt mình, hỏi lại: “Ôi, là hay quá, đó là loại võ công gì vậy?” Liễu Dật ung dung trả trường địch trong tay chàng cho Cát Lợi Nhi, cười : “Cái này đâu phải võ công gì, chính là luật. Nếu con người và động vật có khả năng giao lưu, ta nghĩ, đều sai cả! Chí ít giữa họ cũng có thứ để giao lưu, đó là luật.” Cát Lợi Nhi kỳ quái nhìn Liễu Dật, hỏi: “Vậy lúc nãy huynh thổi khúc gì vậy? Làm sao mà giao lưu với bầy lang sói đó được?” Liễu Dật phe phẫy cái quạt trong tay, : “Đó là khúc nhạc do ta sáng tác, gọi là Xuân Phong. Còn giao lưu làm sao à? Ta giao lưu chút nào, ta tự trong tâm nghĩ đến khát vọng sinh mệnh, thông qua luật mà biểu đạt ra thôi.” Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, ánh mắt như muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Liễu Dật : “Lo sợ cả nửa ngày trời, giờ mệt rồi, ngủ thôi. Ngày mai còn kiếm thuốc nữa.” Cát Lợi Nhi gật đầu, hai người lẳng lẳng ngồi xuống, dựa vào tảng đá lớn ở bên cạnh đống lửa.

      Liễu Dật ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, : “Thế vô thường, có khả năng chỉ bước là tới Quỷ Môn Quan, thế giới rộng lớn này huy hoàng, nhưng cũng dễ sợ .” lúc Liễu Dật tràn đầy cảm khái, hốt nhiên phát vai phải nằng nặng, cần nhìn cũng biết là tiểu nương gối đầu lên vai chàng, làn gió thổi tới, vài lọn tóc đen mơn man mặt chàng, êm ái, nhột nhạt... “Đêm lặng, trăng chênh, gió , lọn tóc mềm sầu mấy độ....” Ôm trong tay “báu vật” của Nguyệt Thương Sơn, Liễu Dật từ từ vào giấc ngủ. oOo Sau khi tỉnh dậy, Liễu Dật cảm thấy thân mình nóng như lửa đốt, chính là do vầng thái dương lên khá cao chiếu lên người. Hít thở khí trong lành buổi sáng, cảm giác sung sướng gì tả được. Nhưng cảm giác khác cũng chợt đến với Liễu Dật. Sao vai hữu của chàng lại đau thế này? Giống như là... Liễu Dật quay đầu nhìn xuống, liền nhớ đến tối hôm trước Cát Lợi Nhi gối đầu lên vai mình ngủ. Con người bằng thịt chứ đầu phải bằng sắt, máu huyết lưu thông được đau mới là chuyện lạ. Cử động của Liễu Dật làm Cát Lợi Nhi tỉnh giấc, mở to cặp mắt biết nhìn chàng. Bộ dạng giống như đứa bé, nàng vươn vai uốn éo thân mình cái rồi đứng dậy hỏi: “Ngủ ngon ?” Liễu Dật vừa nhăn nhó xoa vai vừa : “Muội thoải mái rồi, có cái vai của ta là đau muốn rụng xuống luôn đây nè!” Cát Lợi Nhi vừa dọn dẹp vừa : “Hừ, phải ai cũng được bản nương dựa vai đâu nhé!” Liễu Dật lắc đầu cười khổ: “Ta là vinh hạnh, cũng nên vài lời cảm ơn muội mới phải.” Cát Lợi Nhi cười hì hì : “Tốt lắm, bỏ qua chuyện đó . Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là thu thập mười nhánh Liên Tâm Thảo, nếu như vận khí tốt chút, cũng có thể hái được cây Lưu Ly Thảo.” Liễu Dật vừa lấy lương khô và cái chân sói còn lại ra, vừa : “Có thực mới vực được đạo, ăn trước cái !” Cát Lợi Nhi nhìn cái đùi sói, hơi sợ sệt : “Muội ăn lương khô thôi, sau khi gặp bầy sói quần tụ đó, dám ăn thịt nó nữa rồi.”, dứt lời, cầm lấy lương khô, bắt đầu ăn. Hai người tích cực ăn no bụng, xong nhắm hướng đỉnh núi phía đông tiếp tục .

      Cát Lợi Nhi trước dẫn đường, vừa vừa : “ thẳng từ đây đến vách đá cao ở phía trước, đoạn đường rất dễ tìm Liên Tâm Thảo. Loại cỏ này thường mọc dưới những cây lớn, nhìn gần giống như hoa lan, có màu hồng phấn... ” Liễu Dật quay đầu tùy tiện nhìn quanh, ngắt lời liến thoắng của Cát Lợi Nhi, hỏi: “Muội coi Liên Tâm Thảo có phải hình dạng thế này ?”, vừa vừa chỉ vào cây đại thụ xù xì bên đường. Cát Lợi Nhi quay đầu nhìn, liền khen: “Thư sinh, mắt của huynh lợi hại quá, chính là nó.... hì hì... ừ mà gọi bằng thư sinh khó nghe quá nhỉ, sau này muội gọi huynh là Liễu đại ca nhé?” Liễu Dật vừa về phía cổ đại thụ, đáp lại cách hóm hỉnh: “Liễu đại ca à? Bỏ chữ ‘đại’ nghe có vẻ hay hơn!” Cát Lợi Nhi suy gẫm lầm thầm: “Liễu ca? Lời này sao giống dùng để gọi.... Này, huynh chờ , thể dùng tay mà hái được đâu.” Vừa , vừa chạy gấp theo chàng. Liễu Dật nghe thế, liền dừng tay hỏi: “Thế làm sao bây giờ? Có nhiều có như thế, sao lại thể hái được?” Cát Lợi Nhi nhìn quanh, lấy làm lạ hỏi: “Sao ở đây tự nhiên có nhiều Liên Tâm Thảo thế nhỉ? Có hơn cả trăm cây.” Đến cạnh Liễu Dật, nàng lấy ra con dao : “Liên Tâm Thảo cành lá phía ngoài có nhiều diệu dụng, chủ yếu là ở rễ của nó. Nó có rễ rất dài, dược liệu tập trung phần lớn ở đây.” Dứt lời, vừa dùng cái xẻng đào xuống đất, vừa chỉ cho Liễu Dật cách làm thế nào. Liễu Dật chung quy cũng minh bạch tại sao nàng muốn chàng mang cái xẻng theo, nguyên lai cái quý của loại cỏ này nằm ở rễ của nó. Vừa nghĩ, vừa rút cái xẻng ra, học theo cách của Cát Lợi Nhi, cẩn thận đào bới. Liễu Dật vừa đào vừa hỏi: “Ở đây loại cỏ này có hàng trăm, sao trước đây muội rằng rất khó kiếm?” Cát Lợi Nhi đào xong Liên Tâm Thảo, vừa bỏ vào hộp được đặc chế riêng để đựng thuốc, vừa lấy làm lạ đáp: “Ừ sao lạ quá, thường muốn kiếm cây phải mất đến mấy canh giờ, ngờ hôm nay ở đây lại có hàng trăm bụi?” Liễu Dật vừa cẩn thận đào, vừa cười : “Xem ra hôm nay vận khí chúng ta tệ rồi.” Đào được nửa ngày trời, Liễu Dật vẫn chưa thấy rễ. Chàng hơi sốt ruột tăng tốc độ, cuối cùng cũng lần tới gốc, nhưng cái rễ này dường như nối với thứ gì đó... Cát Lợi Nhi hớn hở: “ sai, kiểu này A Cửu tỷ tỷ có thể xài thoải mái hai ngày.”

      Liễu Dật trả lời Cát Lợi Nhi, tiếp tục đào, càng đào càng thấy lớn, to cỡ nắm tay. Cái chàng đào chung quy cũng lộ xuất hình dạng của nó, màu hồng, giống hình cái nấm. Liễu Dật thầm: “Ta nghĩ ngươi cũng khá lớn đấy, để coi ta có đào được ngươi lên nào.” Vừa nghĩ vừa gia tăng tốc độ đào của cái xẻng trong tay, mở ra lỗ hổng lớn... “Ấy, huynh làm gì thế, xem huynh kìa, đào quá nhiều, lãng phí, loại thảo dược này rất khó tìm!”, Cát Lợi Nhi lớn tiếng . Liễu Dật : “Muội xem, đây là cái gì?” Cát Lợi Nhi cúi đầu nhìn xuống , dưới cái lỗ lớn đó có cái nấm đỏ như lửa, biết làm sao lại có thứ nấm to lớn như vậy? Linh chi? thể nào! Linh chi sao lại ở dưới đất chứ? Cát Lợi Nhi lắc đầu: “Cái này muội biết là gì? Huynh đào cứ đào tiếp xem sao, muội trước hết đào Liên tâm thảo xong rồi hẵng .” Dứt lời liền tiếp tục đào Liên Tâm Thảo. Cái xẻng của Liễu Dật tiếp tục công tác, chung quy cũng làm cho toàn bộ cái nấm lạ lộ xuất phần phía , đường kính dài khoảng xích. Cái nấm màu hồng này tỏa ra mùi hương rất hấp dẫn, mang theo mùi vị đặc biệt, làm cho người ta có cảm giác thèm chảy nước bọt, muốn ngốn ngấu ăn ngay. Liễu Dật lúc nãy có nghe Cát Lợi Nhi Liên Tâm Thảo hữu dụng phi thường, giờ nghĩ lại, vậy còn cái nấm lớn vừa đào lên này thế nào...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :