Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 268: KHÔI LỖI CHI ẤN, TUYỂN TRẠCH TẬP ...
      Lúc đó giọng của Liễu Dật tuy lạnh lùng nhưng mang lại cho cả hai tia hi vọng, người đầu tiêp đáp lời là Lam Nhận, ngữ khí tỏ ra nghi ngờ: “Cả hai chúng ta đều được sống? Ngươi muốn thế nào?” Mọi thứ thể tự nhiên từ tời rơi xuống, nghe Liễu Dật , nàng tuy cao hứng nhưng biết tình hề đơn giản.

      Thân ảnh đen ngòm của Liễu Dật đột nhiên khẽ động, trong làn khí lưu, bóng đen giống như khí thể hư vô, chầm chậm di động, rồi giọng lại vang lên: “ giết Thiên Kiêu, vốn ta phải giết , bất quá… Thiên Kiêu có biết chắc cũng hi vọng ta dùng thủ đoạn tương tự trả đũa nên mới còn sống, ta cho hai người cơ hội sống sót mong hai người biết trân trọng.” Tô Thiếu lên tiếng: “Ngươi , chúng ta phải làm gì?” Thân ảnh Liễu Dật lại di động, chầm chậm đến trước mặt Lam Nhận, đó phải là chân thân mà chỉ là bóng hình do khí lưu tổ thành, đôi mắt đỏ lòm như máu chăm chú nhìn nàng, tiếp: “Rất đơn giản, từ giờ phút này trở hãy quên hết mọi việc trước kia mà làm việc cho ta.” Vốn chàng chỉ định thu phục Tô Thiếu nhưng Lam Nhận cũng chịu nên đành đánh liều phen.

      Tô Thiếu có phản ứng gì quá đáng, từ xưa gã có lập trường vững chãi, làm việc gì cũng theo ý thức, trong cuộc chiến này, gã đứng về phe nào cũng được. Liễu Dật dứt lời, ánh mắt gã liền nhìn sang Lam Nhận, đợi nàng trả lời.

      Lam Nhận nhìn vào mắt Tô Thiếu, tựa hồ hiểu được ý gã, nhưng nếu theo lời Liễu Dật, từ giờ chàng là chủ nhân của cả hai, sau này có thể phải quyết đấu sinh tử với ca ca, thể được. Còn nếu nghe lời, hai người nhiều khả năng chết tại đây…

      Thân ảnh hư vô của Liễu Dật lại di động, cánh tay đen ngòm giơ lên, ngón tay chỉ ra, hai đạo pháp ấn đan chéo nhau trước mặt, cất giọng: “ có quyền lựa chọn, hoặc sống hoặc chết, đừng vọng tưởng lừa dối ta, trong tay ta là Khôi Lỗi ấn, nếu các ngươi muốn sống, từ nay nhất định phải phục tùng tuyệt đối, đương nhiên….ta cho hai người thời gian quyết định.” Liễu Dật bây giờ khác trước, hắc ám chi tâm mang lại cho chàng sức mạnh tể tưởng tượng nổi, thân phận Chân ma khiến chàng xem mọi thứ. Lam Nhận đáp, nếu đồng ý, hai người sống nhưng gần như còn tự do.

      Nếu đồng ý, ai sống ai chết khó lòng biết trước. Nàng cân nhắc giọng lạnh lẽo của Liễu Dật lại cất lên: “ cho rằng giúp ca ca như vậy là thương sao? có biết mình vô tri lắm , trong mắt có khác gì công cụ, nhìn ra chưa? giờ sắp chết, nhưng….ca ca ruột của sao? làm gì? Chạy rồi!” Lời lẽ gấp mà đượm vẻ chế giễu.

      “Ta cho cơ hội cầu mong hai người giúp đỡ gì ta, giờ sức mạnh của Chân ma quay về bản thân, việc ta phải làm rất đơn giản: thu phục thần long, để người ta quay lại Thiên giới, rồi thanh toán với Bàn Cổ, còn các ngươi, ta chỉ muốn cho các ngươi cơ hội bắt đầu lại, mọi thứ qua hãy kết thúc, các ngươi chọn .” đến mấy câu sau, lời lẽ của chàng phảng phất bi ai, hình như nghĩ đến chuyện, đúng vậy…mọi thứ đều kết thúc, tình ái ba kiếp rốt cuộc cũng có kết quả. Chỉ là trước khi có kết quả, chàng muốn nhìn thấy những người hữu tình phải phân li.

      Thời gian ngừng lại, trong bóng đêm câm lặng, ánh mắt xinh đẹp của Lam Nhận chầm chậm hướng sang Tô Thiếu, hiểu trôi qua bao lâu, tựa hồ nàng chịu nổi áp lực của bóng đêm, lắc đầu dứt khoát, gào lớn: “ được, ta quyết thương tổn đến ca ca.” Lời vừa buông ra, Tô Thiếu tiếp ngay: “Được, quyết định rồi, vậy may rời , tôi nguyện ý chết ở đây.” Gã nhiều, y chỉ biết chờ đợi Lam Nhận đưa ra đáp án, nhưng ra câu sau chót, giọng gã trở nên run rẩy.

      Lam Nhận tịnh có ý khỏi, vẫn lắc đầu: “Cũng thể được, thể để ngươi chết ở đây.” hiểu sao nàng lại thế, nhưng vọng vào tai Tô Thiếu, gã cảm giác mình chết cũng có ý nghĩa.

      Liễu Dật gằn giọng: “ phải chọn, lựa chọn cho mình, thuong ca ca hay người bên cạnh.” Lam Nhận ngẩn ngơ, lúc lâu sau nàng cũng minh bạch, ca ca mang lại cho nàng chỗ để ỷ lại, để tín nhiệm nhưng giờ đây lại bỏ tênh, ở lại cạnh nàng là bóng hình vừa quen vừa lạ, phải làm thế nào đây? Ngừng lại lúc, ánh mắt nàng có phần mênh mang, thuận miệng hỏi: “Ta có thể tin được ngươi ?” Câu hỏi yếu ớt, bơ vơ, hướng vào Tô Thiếu.

      Tô Thiếu ngẩn người, nhìn thẳng vào đôi mắt mĩ lệ của nàng, biết nên thế nào, tựa hồ gã hiểu ý nàng muốn , đúng lúc đó, Liễu Dật đáp thay: “Sao lại hỏi câu ấu trĩ như vậy, để ta bày cho cách đơn giản nhất, nếu cây kiếm chém vào theo ca ca hay Tô Thiếu cứu?” Lam Nhận hình như nhớ đến chuyện gì đó, bất giác nhìn Tô Thiếu, Liễu Dật lại : “ vốn tin tưởng gã.” Giọng rất , như thể có thâm ý khác, cùng lúc giọng Tô Thiếu vang lên gấp gáp: “Cẩn thận.” đạo nhân ảnh nhanh chóng lướt đến trước mặt chàng. tình xảy ra quá đột nhiên, chỉ trong nháy mắt, Lam Nhận hoàn toàn có phản ứng, huyế dịch đỏm thắm men theo thanh trường kiếm đen ngòm chảy xuống, tay Liễu Dật vẫn nắm chặt chuôi kiếm.

      Nguyên khi chàng xong liền nhanh chóng đâm cây kiếm vào Lam Nhận, tốc độ quá nhanh nên nàng ta phát giác, với tu vi vủa Tô Thiếu làm gì có chuyện chú ý thấy, kịp nghĩ gì, gã lao tới với tốc độ nhanh nhất, chặn cây kiếm lại.

      Lam Nhận hoàn toàn ngây ra, Tô Thiếu đau đến nổi thành lời, giọng Liễu Dật lại vang lên: “Bên bờ tử vong, con người hiểu được rất nhiều việc, kì , chỉ là thói quen… quen có Tô Thiếu ở bên mình, thói quen đó chèn ép tình cảm trong lòng.” Hồi lâu sau Lam Nhận vẫn gì, giọng Liễu Dật lần nữa vang khắp gian: “Ta cho cố kết quả tốt nhất rồi, kẻ đứng trước mặt sẵn sàng chết vì , tự hỏi mình xem có tín nhiệm gã ?” Lời lẽ đơn giản, từng câu từng chữ như cửu thiên huyền lôi đánh vào lòng Lam Nhận.

      Rốt cuộc, thanh bi thương của Lam Nhận cũng vang lên: “.” Nàng nhanh nhẹn đến cạnh Liễu Dật, với vẻ gấp gáp: “Được, ta đồng ý, chỉ cần chết, chuyện gì ta cũng đồng ý.” Liễu Dật thong thả lỏng tay, rút cây kiếm cắm ngực Tô Thiếu, vung cả hai tay, khí lưu nhanh chóng kết thành hai đạo Khôi Lỗi ấn, đoạn hỏi ngược: “ nguyện ý quên hết mọi chuyện trước kia, vĩnh viễn là hình bóng của ma, phục tùng ma?” Khôi Lỗi ấn trong tay chàng nhanh chóng đan cài, trải rộng ra.

      Lam Nhận vừa đỡ Tô Thiếu dậy vừa nghe chàng , nàng hề suy nghĩ, đáp: “Tôi nguyện ý.” Dứt lời, hai đọa Khôi Lỗi ấn đen nhánh xạ thẳng vào mi tâm hai người, giao nhau rồi nhanh chóng di động, sau cùng kết ấn tay phải nàng và tay trái Tô Thiếu.

      Loáng sau, thân ảnh Liễu Dật lên tiếng: “Quên những chuyện trước kia, ấn kí này động chạm gì đến hai người, hi vọng hai người hiểu .”

      Chàng phất tay phải, nháy mắt sau, cả gian tối tăm bắt đầu biến hình, khí lưu chầm chậm phân tán rồi biến mất, than ảnh chàng cũng từ trong bóng đêm bước ra. Thinh lại ngập màu lam, dương quang chiếu rọi mặt đất, thanh trường kiếm cắm ngực Tô Thiếu cũng biến mất, vết thương cũng tan biến như chưa hề xuất . Màn đêm tan biến, Tô Thiếu và Lam Nhận đưa mắt nhìn nhau, hình như định lên tiếng.

      Liễu Dật nhanh chóng đến bên Minh Vương, nhìn Vũ Trầm Tinh nằm trong lòng ông ta, lo lắng hỏi: “Nàng sao rồi?” Lúc này chàng thấy ghét tiểu nha đầu này, trải qua bao nhiêu chuyện, nàng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng.

      Minh Vương ôm chặt nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng nhợt, tia sinh khí, cặp mắt xinh đẹp khép lại, chắc rằng đau đớn nhưng khóe môi cong cong lại lộ niềm hạnh phúc. Ông ta lắc đầu: “Con ta chết, ngươi quay lại , có ngày nó đến tìm ngươi.” Liễu Dật hiểu, hỏi: “Để ta giúp.” Minh Vương lắc đầu, ngừng lát rồi : “Ngươi giúp được đâu.” Đoạn chậm rãi đứng dậy, thêm câu nào, quay mình lướt về xa thẳm. Liễu Dật định ngăn cản nhưng Minh Vương là phụ thân Vũ Trầm Tinh nên nhanh chóng gạt , nhìn theo thân hình cao lớn của ông ta biến mất, chàng đành lắc lắc đầu.

      Nhìn về phương xa, chàng suy nghĩ rất lung, mọi việc xảy ra quá đột nhiên, tựa hồ thúc đẩy điều gì đó. Rốt cuộc chàng còn phải cố kị quá nhiều nữa, phải đến lúc kết thúc tất cả rồi, chàng phải lên Thần giới, tìm nước mắt của Bàn Cổ và thần long biến mất. Chàng quay lại với Tô Thiếu cùng Lam Nhận: “Các ngươi theo ta về Vô Lệ thành.” Lam Nhận gì nhưng Tô Thiếu lên tiếng: “Vâng, thưa chủ nhân.” Lúc này ảo giới bị phá, ánh sáng chan hòa, Liễu Dật triệu hoán thần long đoạn ba người cùng cưỡi rồng quay về Vô Lệ thành. Thoáng sau, chàng về đến đại sảnh trong thành, ngồi xuống ghế, Tô Thiếu và Lam Nhận đứng sau lưng, giải thích hồi mọi người mới hiểu vì sao hai người kia đến đây.

      Đại sảnh yên tĩnh cực độ, biết trôi qua bao lâu, Liễu Dật lên tiếng phá tan bầu khí tĩnh lặng: “Tại hạ phải Thần giới chuyến. Lâu quá rồi, cũng phải gặp lão bằng hữu thôi.” Tuy chàng rất đơn giản nhưng bọn Thất Nguyệt đều biết lão bằng hữu đó là ai.

      đợi mọi người lên tiếng, chàng lại hướng ánh mắt sang Thất Nguyệt, : “Chuyến Thần giới này, muội cần theo, ta hoàn thành mọi chuyện nhanh thôi rồi quay về Nhân gian.” Thất Nguyệt hiểu chàng tìm nước mắt nhưng hiểu rằng ở Nhân gian giới vẫn còn giọt nước mắt chàng cần, nếu ra câu hỏi khiến nàng canh cánh: “Tu vi tại của huynh Thần giới có nguy hiểm ? Thần long còn chưa thu phục xong mà.” Liễu Dật lắc đầu: “Có lẽ nguy hiểm, bất quá ta phải , phải gặp Bàn Cổ, bằng làm sao lấy được nước mắt của ông ta?” Trong lòng suy nghĩ phải như vậy, tự nhiên là chàng biết Thần giới gặp nguy hiểm, cũng định về Nhân gian giới trước, thu phục thần long rồi tìm nước mắt Thần giới an toàn hơn, nhưng phạm vi Nhân gian quá rộng, lên Thần giới tìm còn đơn giản hơn nhiều, đằng nào cũng phải lấy bằng được nước mắt của Bàn Cổ. Chàng tính toán sẵn rồi, cứu được Thiên nữ, quyết chiến với Bàn Cổ.

      Thất Nguyệt biết chàng quyết định tất thể thay đổi được, đinh ra điều gì đó nhưng thành lời, mặt lộ vẻ lo lắng, Liễu Dật nhìn người con thâm tình này, bất giác bật cười: “ cần lo lắng, cứu được Thiên nữ về Thần giới ta quyết đấu với Bàn Cổ, với tu vi của ta giờ, chạy thoát thành vấn đề.” Bầu khí trong đại sảnh giãn hẳn ra, Diệp La Bách Hoa cũng cười: “Đúng, đánh lại bỏ chạy, người Thần giới lẽ quay về Nhân gian.” Liễu Dật bất giác gật đầu cười: “Tại hạ nhất đinh phải quay lại Nhân gian giới, nếu Thất Nguyệt thích, cứ ở lại đây cũng tốt.” Thất Nguyệt dường như nhớ ra, cãi lại: “Muội ở lại đây được, muội phải về Vĩnh Hằng chi thành, lâu quá rồi, biết Lang đại ca có khỏe , lòng muội muốn gặp lại đại ca.” Tuy ngoài miệng nàng vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

      Diệp La Bách Hoa lấy làm kì quái: “Vĩnh Hằng chi thành ở Nhân gian sao? Có đẹp ?” Thất Nguyệt gật đầu: “Đó là nhà của chúng tôi, ở đỉnh Thiên Sơn, có rất nhiều người, mỗi ngày đều thấy hoa tuyết, rất đẹp, trong thành lạnh chút nào, còn có cả hoa nở.” Lưu lãng bên ngoài quá lâu khiến nàng coi ngôi thành là nhà, ít ra ở đó còn có người mà nàng thương.

      Diệp La Bách Hoa háo hức: “Vậy sao? Muội lòng hi vọng được đến đó.” Thất Nguyệt tá đồng: “Được rồi, nếu công chúa thích ở lại luôn, Minh giới thê lương quá.” Hai người xướng họa, trò chuyện tương đắc, Liễu Dật nhìn hai người, lấy ra khối đá ở Thiên Nhai Hải Giác, đưa cho Thất Nguyệt: “Khối đá này thông đến Minh giới, ta đưa cho muội, nếu nhớ Lang Vương quay về, thuận tiện…thỉ thay ta hỏi thăm tiếng.” đến Lang Vương, lòng chàng vô vàn cảm khái, tương ngộ từ thủa niên thiếu, mười năm sau gặp lại rồi xa cách cho đến hôm nay.

      Thất Nguyệt nhận lấy khối đá, đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu nhìn chàng: “ Thần giới huynh phải cẩn thận.” câu ngắn ngủi thôi, chỉ có mấy từ nhưng lộ tấm lòng nàng, Diệp La Bách Hoa cũng tỏ ra lo lắng.

      Đúng lúc đó, Tô Thiếu lên tiếng: “Tôi cùng chủ nhân Thần giới chắc nguy hiểm gì đâu.” Liễu Dật quay lại nhìn gã, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Nhận, bật cười: “Đông người càng phiền hà hơn, ngươi theo Lam Nhận , ta được rồi, các ngươi theo Thất Nguyệt về Vĩnh Hằng chi thành.” Chàng rất lòng, chàng muốn nhiều người xen vào ân oán giữa bản thân với Bàn Cổ, càng muốn Lam Nhận lo lắng cho Tô Thiếu, có lẽ càng trải nghiệm nhiều chàng càng hiểu được người khác.

      Lam Nhận gì nhưng ánh mắt lộ vẻ cảm kích, từ ngày hôm nay, nàng rốt cuộc cũng nắm chắc được tương lai, dù đó phải là người xưa nay vẫn ỷ lại. Trong đáy lòng, nàng có nhiều cảm xúc, cảm ơn Liễu Dật cho nàng cơ hội.

      Diệp La Bách Hoa liếc nhìn Thất Nguyệt đoạn với chàng: “Huynh phải cẩn thận, muội và Thất Nguyệt tỷ tỷ đợi tin tức tốt lành của huynh ở Vĩnh Hằng chi thành.” Chàng thong thả đứng dậy, đáp: “Hai người cần lo lắng, ta biết phải làm gì.” Đoạn chậm rãi ra ngoài đại sảnh, chàng muốn bàn luận tiếp nữa bởi nếu thế có lẽ càng tăng thêm thương cảm, sầu lo, cứ thế này kết thúc ngày cũng được rồi.

      Phù vân chầm chậm lướt qua chân trời, dương quang ngả về tây, ngày rồi cũng qua, tuy chưa tề tụ đủ Bát Hoang thần long nhưng có được hắc ám chi tâm, chàng có lên Thần giới, ít ra cũng phải lấy được nước mắt của Bàn Cổ cùng thu phục thần long trong truyền thuyết.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 269: KIÊN TRINH CHI LỆ, PHIÊU TUYẾT HOA ...
      Gió lạnh rền rĩ thinh , băng giá màu lam như muốn lột tả bi thương, cây ma kiếm bồi bạn chàng qua bao ngày đêm, trải qua muôn ngàn khổ nạn, chàng gần như đến tận cùng nên cần phải câu tái kiến, bóng dáng đơn giữa vùng đất hoang vu lại tôn thêm vẻ tịch mịch.

      Rời Vô Lệ thành được ngày, Liễu Dật vốn định lợi dụng khối đá Hồng Nương tặng để lên thẳng Thần giới, nhưng hiểu vì sao vừa vừa nghĩ suốt ngày ở Minh giới, lòng chàng vừa gấp gáp vừa tư lự, thời gian chờ đợi nhiều năm khiến chàng muốn lên thẳng Thần giới.

      Thi thoảng gió lại lùa qua con đường hoang vắng, bùn đất bốc lên mùi vị thê lương, thư sinh thời niên thiếu năm xưa, khí phách ma chủ hôm nay, vô số ý nghĩ rối bời khiến bước chân chàng chậm lại, lúc sắp rời Minh giới, chàng đến quyết định cuối cùng: hoàn toàn động đến Thần giới ngay, dẫu chàng có hắc ám chi tâm và hắc ám ma lực nhưng sau bảy ngàn năm, Thần giới rung chuyển, mưa gió bời bời, biết thực lực của Bàn Cổ thế nào, thống chế mới của Thần giới là ai?

      Nghĩ đến đây, trước mắt chàng lên nhân ảnh của Thiên nữ, tà áo dài trắng ngần tịch, ánh mắt sầu thương như lên tịch mịch ngàn năm, nhìn qua thân ảnh chàng như thấy Thiên Kiêu, người thay thế Thiên nữ được Bàn Cổ tạo ra, nàng nhìn thấy sinh mệnh tương lai, đến phút cuối lại bị người tin tưởng nhất ra tay hạ sát, lục đạo luân hồi, ràng tất cả được chú định, ngay cả Thần cũng tránh nổi.

      Đặt chân lên vùng đất hoang lương khiến bụi đất tung bay rồi bị gió cuốn , lúc thân ảnh Thiên Kiêu tan biến, chàng nhìn thấy gương mặt mĩ lệ của Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, làn môi mỏng manh mấp máy, hình như có tiếng vọng vào tai chàng: “Bọn muội ở Vĩnh Hằng chi thành đợi huynh quay về.” Đó là gì, cam tâm tình nguyện hay là lời hứa?

      Hai thân dần dần trôi xa, lại khuon mặt mĩ lệ quen thuộc xuất , là Lam Vũ Trầm Tinh, nữ hai hoạt bát hiếu kì này sao lại nhợt nhạt đến vậy, ánh mắt vô lực như thế? Giọng thân quen vang vọng: “Vô luận huynh ở đâu, trời hay dưới tu la địa ngục, tình của Trầm Tinh vĩnh viễn cầu nguyện cho huynh, hạnh phúc của huynh là niềm vui của muội…” Bất giác, nước mắt lăn dài mặt, chàng mỉm cười cởi găng tay, lau sạch rồi lẩm bẩm: “Ngàn năm bất công, đời người cơ khổ, Liễu Dật có tài đức gì mà gặp được hồng nhan tri kỷ, tình diệt, tàn, lòng thành tro, Thiên nữ quay về chốn cũ, sinh tử cũng có gì phải hối tiếc.” đến đây, chàng dừng bước, đối mặt với Thất Nguyệt, Vũ Trầm Tinh, Diệp La Bách Hoa, chàng nợ họ quá nhiều, càng rời xa có lẽ càng tốt đẹp hơn với họ.

      Chàng lấy khối dẫn lên Thần giới ra, nhưng hồi lâu sau vẫn sử dụng, bởi chàng nhớ đến Cát Lợi Nhi hồi mười năm trước, nhớ đến đoạn đối thoại trong Phiêu tuyết Hoa Hải, nỗi thống khổ ghi lòng đó đau đến nát tan con tim. Đột nhiên chàng nắm chặt trường kiếm, thốt lên: “Nên để nhớ nhung qua hẳn .” “Soạt” tiếng vang lên khe khẽ, trường kiếm kéo thành dài hào quang đen nhánh, vết nứt xuất trước mặt, chàng thu kiếm lại rồi trực tiếp tiến vào.

      Niềm quyến luyến trong lòng khiến chàng trở lại nhân gian, về vùng đất từng hạnh phúc mà bi thương – Phiêu tuyết Hoa Hải. Ở đó từng có tình , từng thề thốt, đương nhiên trong ái tình chứa cả thương đau, lúc chàng đặt chân lên mảnh đất quen thuộc đó, trước mắt là hoa trắng vô tận.

      Trong trí nhớ từng có ngày Hoa Hải vô tận khô héo, nhưng bây giờ vết thương liền da, biết qua bao lâu rồi, bây giờ Hoa Hải lại ngập trong hoa, còn…vết thương của chàng lành chưa? Chưa, vết thương dã là khắc cố ghi tâm thể lành được.

      Đứng giữa biển hoa vô tận, chàng như thấy được giọng của Cát Lợi Nhi, cũng nhớ lại cả đau thương, bất giác chàng buột miệng: “Muội có khỏe ?” câu bốn từ thôi, ngước mặt nhìn lên gian hư , chỉ có mình chàng biết câu đó dành cho ai.

      Cùng lúc, giọng quen thuộc vang lên khiến chàng như ngừng thở, thậm chí thể nghĩ ngợi gì nữa: “Muội khỏe.” Ba từ thôi, từ miệng nữ tử thốt ra, nhưng với tu vi của chàng giờ, mọi sinh mệnh trong chu vi trăm trượng thể thoát khỏi đôi tai.

      Nhưng nghe xong ba từ đó, chàng như bị cửu thiên huyền lôi kích trúng, toàn thân cứng đờ, tuy chỉ ba từ thôi nhưng giọng , tình cảm lại quen thuộc như vậy, trào dâng như vậy, biết bao đêm hồn vương trong mộng, biết bao nhiêu đau thương…

      Giọng sau lưng lại vang lên: “Còn nhớ thiếp ?” Chàng đáp mà chậm rãi quay lại, nhưng cử động cơ hồ vạn phần gian nan, thời gian phảng phất như trôi qua cả ngàn vạn năm, rốt cuộc chàng cũng hướng ánh mắt lên mình nữ tử nọ, ánh mắt lấp lóe, he khẽ lắc đầu đáp: “Làm sao…làm sao mà quên được, mối tình dành cho muội khắc trong tim ta.” Chàng đối diện với bạch y nữ tử thể coi là đẹp, thân thể mảnh mai, mái tóc đen dài phất phới trong gió, song thủ buông xuôi, trong mắt hình như cũng ầng ậng nước, nghe chàng , nàng khẽ lắc đầu, định gì đó nhưng lại thành lời.

      Liễu Dật tiến lên bước, nắm chặt vai nàng, kích động vạn phần: “Cát Lợi Nhi, muội nhớ ra ta rồi sao?” Nguyên lai đó phải ai khác, chính là người từng mai lại vô vàn cho chàng tại Hoa Hải khi xưa, cũng mang lại ít bi thương: Cát Lợi Nhi. tại nàng biểu lộ gì, chỉ nhìn chàng bằng cặp mắt sáng lấp lánh.

      Loáng sau, chàng khôi phục thần trí, chầm chậm hạ tay xuống, liếc nhìn Cát Lợi Nhi, lòng chàng lại dấy lên niềm đau, giờ chàng thể phân biệt nổi lởi nàng là giả hay , nàng từng dùng lời dối gian khiến chàng mù hai mắt, cảm giác xa cách bây giờ khiến chàng thể hết lòng.

      Thấy thay đổi của chàng, Cát Lợi Nhi chầm chậm lui lại, cách chừng ba trượng mới dừng lại, cất lên giọng trầm trầm, buồn thảm: “Huynh hận muội?” Chàng đáp, lặng lẽ quan sát nàng rồi : “Vì sao?” Cát Lợi Nhi đưa tay phải chầm chậm rút sợi dây chuông tím ngắt từ trong tay áo ra, khe khẽ giơ lên, gió thổi qua, dây chuông phát ra thanh trong trẻo. Nhìn sợi dây chuông, chàng như nhớ ra, đây phải Thiên Kiêu sao? Từng có lúc chàng cùng Thiên Kiêu nhìn thấy sợi dây chuông này, nghe rằng đó là Tình Nhân Linh, vì sao giờ lại ở trong tay nàng?

      Cát Lợi Nhi vừa nhìn chàng qua sợi dây chuông vừa : “Tình Nhân Linh…vô luận là ở chân trời góc biển, trời dưới đất, bất kể chia cắt bao xa, mỗi khi nhớ đến dây chuông, người trong lòng ra, câu chuyện ngụ ngôn này đẹp biết bao.” Chàng kinh ngạc buột miệng: “Sao muội lại biết?” Cát Lợi Nhi chậm rãi quay đầu sang bên, đáp: “Ông ấy cho muội biết.” Lúc đó chàng mới phát , hiểu từ bao giờ bên cạnh nàng xuất lão giả mặc khôi giáp trắng, lưng đeo thanh trường kiếm, tuy xa cách lâu nhưng chàng nhanh chóng nhận ra, ông ta phải người lạ mà chính là Chiến Thần, có thể , chàng được con đường hôm nay, ông ta có ít công lao.

      Chiến Thần liếc mắt nhìn chàng, nhàng thốt lên: “Lâu rồi gặp.” Chàng lí đến câu chào của ông ta, vừa kinh ngạc vừa vui mừng bước lên hỏi: “Muội nhận ra ta rồi sao? Cát Lợi Nhi.” Vừa vừa bước về phía nàng.

      Thình lình, Cát Lợi Nhi đưa tay lên: “Đứng lại, đừng qua đây.” Biến cố bất ngờ khiến chàng dừng bước, chàng hiểu, vì sao nàng lại nhớ được chàng mà vẫn như vậy? Lẽ nào…nàng còn chàng?

      Cát Lợi Nhi chầm chậm lắc đầu: “Xin lỗi, hãy quên muội …” Rồi thể tiếp thành lời nữa.

      Câu đột ngột khiến Liễu Dật ngẩn người, hồi lâu mới hỏi: “Vì sao? Muội còn ta nữa ư?” Cát Lợi Nhi lắc đầu, giọng run rẩy: “, sao lại chàng được, mười năm nay, tình thiếp dành cho chàng chưa từng giảm , nếu sinh mệnh có điểm khởi đầu cho đến lúc kết thúc, trọn đời trọn kiếp thiếp đều chàng, nhưng…thiếp biết chàng thế nào đây khi người sai là thiếp? Là Cát Lợi Nhi tốt, hết lần này đến lần khác làm chàng thương tổn, đều là Cát Lợi Nhi sai, hãy quên thiếp .” Liễu Dật vội lắc đầu: “, ta trách nàng, hận nàng, nàng là người ta thương, vĩnh viễn, vĩnh viễn…nàng nên như vậy, cả nghĩ như vậy cũng được.” Cát Lợi Nhi lại lắc đầu, giơ sợi dây chuông trong tay lên, trong cơn gió, sợi dây chuông tim rung lên thanh trong vắt, giọng sầu thảm của nàng lại vọng vào tai Liễu Dật: “Nhưng Cát Lợi Nhi thể, Cát Lợi Nhi hận chính mình làm tổn thương trái tim chàng, hại chàng mất đôi mắt, có lẽ Chiến Thần đúng, duyên phận trần gian của chúng ta hết từ mười năm trước, có hạnh phúc mà chỉ có bi thương…nếu có thể, mỗi ngày thư sinh nhớ đến lời Cát Lợi Nhi là thiếp hạnh phúc rồi.” Đoạn nàng vung tay ném sợi dây chuông tím về phía Liễu Dật.

      Sợi dây chuông vang lên thanh trong vắt giữa trung, ánh mắt Liễu Dật hút chặt vào sợi dây chuông, nghe thấy tiếng chuông, hình như cả thế giới đều ngừng lại, tiếng chuống phảng phất như mang nàng đến bên chàng, “leng keng”, chàng đưa tay phải chộp lấy dây chuông, nhưng đồng thời cũng nghe thấy nàng rên lên khe khẽ.

      Trong sát na, nguy cơ mãnh liệt xuất trong đầu chàng, hoảng hốt quay đầu lại, lưỡi chủy thủ xuyên qua tâm tạng nàng, vẻ mặt nàng lên thần sắc buồn thảm, bản năng khiến chàng gào lên: “.” Rồi lao tới như cơn gió.

      Ôm nàng vào lòng, chàng tựa hồ cảm giác được thân thể nàng rung động, ước tia băng lãnh, phảng phất như kí ức hồi mười năm trước lại lên trước mắt, chàng lắc đầu, gào lên: “Vì sao? Vì sao muội phải làm như vậy?” Bàn tay nhắn của Cát Lợi Nhi nắm lấy vai chàng, thống khổ mặt chuyển dần thành sầu thương, lắc đầu đáp: “Xin lỗi thư sin, chàng nên biết rằng, thiếp chàng, vĩnh viễn chàng, nhưng…khi thiếp biết được chân tướng tài nào đối diện với chàng, thể tha thứ cho mình, thiếp làm tổn thương…tổn thương người mình thương nhất, nếu có thể, thiếp hi vọng chàng hãy quên Cát Lợi Nhi .” Trong mắt nàng, ánh nước nhòe nhoẹt.

      Liễu Dật lắc đầu: “Vì sao muội lại ngốc như vậy? Muội biết , muội di thế này mới là tổn thương ta, ta bao giờ trách muội….” Giọng chàng lạc hẳn, chàng sợ, sợ Cát Lợi Nhi lại bỏ chàng mà .

      Cát Lợi Nhi rớt nước mắt, dịu dàng thốt lên: “Xin lỗi, Cát Lợi Nhi còn tư cách được chàng thương nữa….” Giọng trở nên bẫng, bẫng…

      Cùng lúc, quanh mình Liễu Dật tỏa qua hồng quang nhàn nhạt, dần dàn chói rạng, đóa hoa hư ảo lập lờ trước mắt, chiếc lá nữa trổ ra, chiếc lá thứ tám. Nhìn đóa Bỉ Ngạn Hoa phiêu diêu mà hư vô, ánh mắt chàng ướt đầm, chàng biết tên giọt nước mắt này nhưng chàng hiểu tình của Cát Lợi Nhi, nước mắt của nàng đại diện cho kiên trinh.

      Ánh mắt Cát Lợi Nhi dẫn trở nên trống rỗng, nhưng nước mắt sầu thương ngừng xuống, nhìn gương mặt như tạc của chàng, nàng mỉm cười: “Thư sinh, hoa đẹp quá.” Liễu Dật gật đầu, đột nhiên nhớ ra, đưa tay phải rút phắt lưỡi chủy thủ ngực nàng, hắc khí cuộn lên thành vùng xoáy ngăn vết thương lại, máu liền ngừng chảy, miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Nhưng gương mặt nàng vẫn nhợt nhạt vô cùng.

      Chàng biết trái tim nàng tan nát, chàng chỉ có thể giữ được thân thể nàng, chứ thể cứu nàng sống lại. Cát Lợi Nhi mỉm cười thống khổ: “Thư sinh, đừng đau thương…còn nhớ lời chúng ta từng mười năm trước ? Dẫu Cát Lợi Nhi chết , tình của thiếp vẫn bầu bạn với chàng.” Lời nàng như đưa chàng quay về Hoa Hải của mười năm trước, vô tri lại là hạnh phúc biết bao, khi chân tướng lên trước mắt cũng là lúc bi thương tràn tới, tựa hồ tất cả được chú định, lúc có được Bỉ Ngạn Hoa, tất Cát Lợi Nhi phải chết, bằng nước mắt lấy ở đâu ra?

      Lúc chàng cúi mặt xuống, Cát Lợi Nhi ngừng thở, mặt vẫn lên nụ cười, từa hồ có thống khổ. Chàng chỉ khẽ lắc đầu, cúi xuống vuốt ve khuôn mặt nàng, đồng thời ánh mắt đỏ lòm như máu nhìn sang Chiến Thần.

      Vừa chạm vào ánh mắt chàng, Chiến Thần bất giác lùi lại bước, nhưng vừa dừng bước, gió khẽ nổi lên, thanh kiếm đen ngòm xuất trước mặt, thân kiếm dậy lên kình phong, thổi tung mớ tóc bạc đầu ông. Mắt Liễu Dật đỏ như máu, lạnh lùng hỏi: “Ngươi gì với Cát Lợi Nhi?” Chiến Thần có vẻ gì sợ sệt, giọng đáp: “Chỉ giúp nàng ấy khôi phục kí ức.” Liễu Dật quát lớn: “Khôi phục kí ức…vì sao lúc trước xuất khôi phục kí ức?” Chiến Thần lắc đầu: “Ma quân chấn nhận nổi ư? Tất cả được định sẵn rồi, dẫu ngài trách Cát Lợi Nhi nàng ấy cũng bao giờ tha thứ cho mình, tiểu thần có xuất sớm cũng vô ích, chỉ khi sợi Tình Nhân Linh quay về bên nàng ấy, tiểu thần mới giúp được.” Nghe vậy, tâm tình dần bình tĩnh lại, sau cùng hạ thanh trường kiếm xuống, hỏi: “Vì sao ngươi lại làm thế?” Chiến Thần đáp: “ vì gì cả, chỉ là tiểu thần thích cách làm của Bàn Cổ.” Câu trả lời đơn giản, Liễu Dật tra kiếm vào bên sườn, hỏi: “Ngươi có thể giúp ta việc cuối cùng ?” Chiến Thần gật đầu: “Ma quân cứ .” Liễu Dật quay lại nhìn Cát Lợi Nhi nằm dưới đất, dặn: “Đem thân thể nàng về sơn động thủy tinh hồi mười năm trước, chiếu cố nàng cho tốt đợi đến khi nàng tỉnh lại.” Chiến Thần gật đầu: “Vâng.” Liễu Dật : “Ngươi .” Chàng dứt lời, Chiến Thần liền bước về phía Cát Lợi Nhi, nhấc thân thể nàng lên, hóa thành dạo bạch quang rồi lẫn mất vào Hoa Hải.

      Gió lại lùa qua Hoa Hải vô tận, thân ảnh độc, mái tóc bạc bay bay thuật lại câu chuyện ái tình bi thương….

      Nhìn Chiến Thần khỏi, Liễu Dật chầm chậm lắc đầu, lẩm bẩm: “Người ta ơi, khổ nạn ngàn vạn năm qua rồi, hãy ngủ yên nhé, lúc nàng tỉnh lại, nàng thoát được trớ chú.” Đoạn chàng vung tay, nhìn đó Bỉ Ngạn Hoa màu hồng trong tay mọc ra tám chiếc lá đại diện cho tám loại nước mắt, khẽ mỉm cười….

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 270: KIM LONG CHI NAN, HÓA LỤC ĐẠO ...
      Chàng như nhìn thấy được tương lai trong đóa Bỉ Ngạn Hoa, biết bao lâu mới chậm rãi thu lại đóa hoa hư ảo phải chịu trớ chú, lấy khối đá dẫn lên Thần giới ra, lảm nhẩm: “Đến lúc rồi, số mệnh xuống tám giọt lệ, chỉ cần lấy thêm giọt của Bàn Cổ là…trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa được giả trừ, bảy ngàn năm rồi, mọi khổ nạn đều kết thúc?” Trong bi thương vô hạn, trải nghiệm vô hạn, hình như chàng đâm ra nghi vấn, thời gian qua quá lâu rồi, có khổ nạn kết thúc như thế này chăng? cần biết tương lai thế nào, chỉ cần Thiên nữ sống lại là chàng mãn ý.

      Cuối cùng, chàng cả nghĩ nữa, quăng viên đá trong tay mở cánh cửa dẫn lên Thần giới, từ lúc đặt chân lên con đường của số mệnh, kiếm vẫn độc, người vẫn tịch mịch như thế, ngàn vạn năm nay, hạnh phúc trong sầu thương, nhớ nhung trong đau buồn, cho dù là Niết nhân, hay là Vị Linh Phong hoặc Liễu Dật…đều trọng yếu, chỉ có mối tình thủy chung là quan trọng, vô luận là trời hay dưới đất, ở nhân gian hay địa ngục, Thiên nữ là người duy nhất chàng .

      Bạch quang lướt qua, tỏa ra mùi vị quen thuộc, chàng thể mở mắt, chỉ cảm giác được mình trôi nổi trong gian hư vô, biết qua bao lâu, rốt cuộc dưới chân cũng có điểm tựa, hình như chàng dừng lại.

      Chàng chầm chậm mở mắt, cảnh vật chung quanh khiến chàng ngừng lại lát, dưới chân là mây trắng vô tận, phảng phất như đứng , vô số ngọn núi lập lờ quanh mình, có cung điện trắng ngần, vầng dương chiếu ánh nắng ấm áp, chim phượng hoàng mĩ lệ uốn lượn trong ánh nắng, thi thoảng có bạch hạc bay qua, kèm theo tiếng kêu réo rắt.

      Theo ý thức, chàng nắm chặt chuôi kiếm, cảnh tượng này quá quen, sai, đây là nơi chúng Thần cư trú, tất cả vẫn bình yên, đẹp đẽ như xưa nhưng chàng hiểu mọi vị Thần ở đây đều là địch nhân của mình.

      Quan sát lúc, tựa hồ ở đây quá bình tĩnh, trong lòng chàng thầm tính toán, chàng đến đây chủ để tìm Bàn Cổ để lấy nước mắt giúp Thiên nữ quay về Thần giới, thoát khỏi nỗi khổ luân hồi, nếu vận khí đến nỗi xấu, thuận tiện thu phục luôn hoang long thứ bảy.

      Nhưng đó chỉ là ý riêng của chàng, điều đầu tiên cần làm là tìm Bàn Cổ, theo kí ức chàng còn lưu lại, ông ta sống ở Thần Vương điện, nhưng tin tức mới nhất cho biết, người đứng đầu Thần giới đổi thay, còn là ông ta mà là sứ giả của Đại trí giả, nếu vậy… ông ta tất ở trong Thần Vương điện, ở đâu đây?

      Liễu Dật vừa suy tư vừa chầm chậm cất bước, chàng biết bất kể có nghĩ ngợi gì cũng đặt chân vào phạm vi cư trú của các Thần rồi, cánh cửa rộng rãi trước mặt chính là lối thông lên đại môn Thần điện. Đúng lúc chàng toan vào rồi từ từ kiếm Bàn Cổ chuyện kì dị xảy ra.

      Ánh nắng ấm áp thinh biến mất, mây đen cuồn cuộn, cuồng phong thét gào, lần trong gió là hoa tuyết trắng ngần, thời tiết đổi thay như vậy tuy kì quái nhưng đến nỗi kì dị, nếu có kì dị vì đây chính là Thần giới, nơi các Thần cư trú, quanh năm đều là mùa xuân, dương quang vĩnh viễn tắt, thể có mây đen được.

      Nhưng giờ nổi lên cuồng phong, đưa mây đen bay về, lại đổ hoa tuyết, cảm giác bất tường khiến Liễu Dật dừng bước, nắm chặt trường kiếm, lúc đó hoa tuyết trắng ngần càng lúc càng lớn, gió lạnh cơ hồ ngưng động khí chung quanh cộng thêm tầng mây như vụ khí khiến chàng thể nhìn ra ngoài phạm vi mười trượng.

      tiếng ngâm dài vang lên trong trung rồi tan biến, Liễu Dật thất kinh, thanh này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, là…là thần long? Đúng, thanh này thể do người phát ra, theo Dự Ngôn sư , ở Thần giới cũng có con thần long, chàng chỉ ngờ mới đặt chân lên gặp luôn.

      So với các gian khác, Thần giới tịnh lớn, từ tình hình giờ cho thấy Thần giới nhất định biết chàng tới nên mới thả thần long ra. Nghe tiếng thần long rít lên lảnh lót, chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nếu thu phục được, tất nhiên sức mạnh tăng thêm tầng.

      Nhưng vì sao? Hình như có khúc mắc khiến chàng vẫn phải nghĩ ngợi, nếu Thần giới thực biết chàng tới vì sao lại thả thần long ra? Lúc đầu chàng nghĩ, nếu bị người Thần giới phát , nhiều khả năng Bàn Cổ dãn chúng Thần vây ráp, song giờ có vẻ phức tạp hơn thế nhiều.

      Trong óc chàng nảy ra ý nghĩ, thứ nhất người Thần giới phát chàng mà thần long chịu quản chế của Thần giới, khả năng nó là người trông coi, thứ hai, sức mạnh của nó nhất định phi thường mạnh mẽ, thứ ba, có khả năng Thần giới xảy ra biến cố.

      Tiếng rít lanh lảnh lại vang lên, tuy chàng đoán là con thần long nhưng chưa nhìn tận mắt, lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, nếu là con rồng thứ bảy, nhất định sức mạnh của nó phải mạnh đến đáng sợ, ắt mình gặp ít phiền hà…

      Vụ khí quanh mình mỗi lúc dày, tiên cảnh lúc trước biến thành hôn ám vô quang, gió lạnh thổi hoa tuyết rơi tan tác, Liễu Dật nắm kiếm càng lúc càng chặt, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống xảy ra, đạo kim quang lóe lên cách chàng vài trượng.

      Liễu Dật khấp khởi, sai, tuy hoang quang chỉ lóe lên rồi tắt nhưng chàng nhìn đó là con rồng, khác gì những hoang long chàng thu phục, chỉ khác ở chỗ nó là con rồng vàng, quanh mình phát ra hào quang sáng rực, xen lẫn diện quang lam sẫm.

      tiếng kêu dài lại vang lên, vân vụ cách đó mấy trượng uốn lượn, bay lên rồi từ từ tan , trước mặt chàng ra con rồng vàng từ dưới đất uốn mình bay lên trung, rồi cúi đầu nhìn xuống.

      Quanh con rồng cuộn lên cuồng phong, lẫn cả điện quang lam sẫm, đôi mắt đỏ lòm như máu chăm chú nhìn chàng, khóe môi chàng khẽ động: “Quá tốt rồi, cuối cùng ngươi cũng xuất .”

      Kim long nhanh chóng há miệng phun ra băng cầu kì dị màu lam nhạt, quanh quả cầu có hỏa diễm đỏ tía nhấp nháy, quả cầu lại tỏa ra vụ khí trắng ngần, vừa ra khỏi miệng kim long liền xạ vào Liễu Dật.

      Đột biến xảy ra, chàng tịnh làm gì, “ầm” tiếng, quả cầu va với gian dưới chân tạo thành tiếng nổ, hỏa diễm loang ra, liên tục nổ tung, chàng nhanh chóng bắn lùi lại, tránh khỏi hỏa diễm.

      Nhưng băng cầu vừa va nhau lại nổ tung, bắn ra băng tiễn trắng toát, xạ vào chàng theo những phương hướng, góc độ ngoằn ngoèo khác nhau, khí ngập ngụa hàn khí, nơi nào băng tiễn qua cơ hồ đông kết lại.

      Liễu Dật cần nghĩ cũng biết sức mạnh của con rồng thứ bảy này đơn nhất, chỉ khống chế được phong lôi mà cả thủy hỏa, xem ra muốn thu phục tất phải phí ít công sức. Thân thể chàng vừa hạ xuống đất liền nhanh chóng đẩy Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp lên tầng cao nhất hắc ám chi tâm, sức mạnh tập trung toàn thân, tay phải lại lần đến chuôi kiếm.

      Tám đạo băng tiễn cơ hồ cảm giấc được động tác của chàng, phảng phất như có sinh mệnh, nhận thấy nguy cơ, liền nhanh chóng tăng tốc, nhanh như ánh sáng, “sạt’, kéo thành dải sáng hoàn mĩ xạ thẳng vào nội thể chàng.

      Trong sát na, đầu óc chàng máy động, sức mạnh của thần long vượt xa tưởng tượng của chàng, tập trung sức mạnh của cả sáu con hoang trước đó, chàng vừa mới suy nghĩ, mọi việc tựa hồ muộn, tám đạo băng tiễn xuyên thấy thân thể chàng.

      Băng tiễn tan biến, mình xuất tám vết thương, lan rộng ra, hàn khí bao quanh chàng cũng lan ra, thoáng sau, toàn thân chàng bị tầng tầng lớp lớp băng bao phủ, sau cùng cả người đông thành khối băng.

      tràng long khiếu vang rền, kim long dấy lên trận gió mạnh, cuốn theo vô số sấm sét tím sẫm uốn mình trung mênh mông. Cùng lúc, thân ảnh trắng xóa xuất , toàn thân chìm trong tà áo choàng trắng, ngay cả đầu cũng được màu trắng che lấp, thể nhìn được hình dạng.

      Y lên tiếng với Liễu Dật: “Lâu quá rồi, ma chủ của ta.” Tuy cả người chàng bị đóng trong băng nhưng ý thức vẫn vận chuyển, thân thể thể hành động nhưng có thể dùng thần thức trả lời: “Ngươi là ai?”

      Nhân ảnh lập lờ tiếp tục : “Câu hỏi hay lắm, ta là người thống chế mứi của Thần giới.” Chàng hỏi dồn: “Ngươi muốn làm gì?” Nhân ảnh ngừng lại thoáng chốc, hình như nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Ta chỉ là người thích gây chiến, là chủ nhần Ma giới, ngươi chắc biết được nỗi tịch mịch của cao thủ, lâu quá rồi ta vẫn đợi đối thủ, nhưng vì sao…vì sao ngươi lại khiến ta thất vọng như vậy.”

      Liễu Dật dường như hiểu: “Ngươi thất vọng liên quan gì đến ta….” đợi chàng hết lời, giọng của nhân ảnh lại vang lên, cắt ngang: “, , …ma chủ của ta, ngươi nhầm rồi, ngươi nên biết, chuyện ngươi định làm vĩnh viễn thể được.” Liễu Dật bừng tỉnh: “Ý ngươi là gì? Ta muốn gặp Bàn Cổ…”

      “Ma chủ của ta, ngươi nên biết tại ta là người thống trị Thần giới, vốn coi ngươi là hi vọng dẹp tịch mịch cho ta, nhưng ngươi làm ta thất vọng như vậy, ngay cả sức mạnh của kim long cũng thắng nổi, so với ta thế nào được?” Toàn thân Liễu Dật bị đông cứng, thể lộ ra biểu tình, chỉ đành dùng thần thức đáp: “Ta muốn so với ngươi bao giờ.” Giọng đáp: “Đúng, ngươi , nhưng…đó là vận mệnh, hai thanh kiếm nhất định phải đấu với nhau, với sức mạnh của ngươi giờ, xem ra ta nhầm rồi.”

      Liễu Dật hỏi: “Bàn Cổ đâu? Ta muốn gặp Bàn Cổ.” Giọng lại vang vang: “Bàn Cổ gặp ngươi.” Liễu Dật hỏi dấn: “Vì sao?” “Đơn giản lắm, ngươi có tư cách, chỉ cần ta gật đầu, ngươi vĩnh viễn gặp được Bàn Cổ.” Liễu Dật hình như hiểu được chiếc bóng muốn gì, trực tiếp thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới cho ta gặp Bàn Cổ.” “Cực kì đơn giản, ma chủ của ta ạ, chỉ cần ngươi khiến ta cảm thấy hứng thú là được, nếu ngươi thắng được kim long, ta gọi Bàn Cổ ra gặp ngươi.”

      Liễu Dật ngừng lại thoáng, suy tư rất nhiều, sau cùng đáp: “Được, ta thắng kim long như ngươi mong muốn, hi vọng lúc đó ngươi giữ lời hứa, gọi Bàn Cổ ra.”Chiếc bóng cơ hồ rất đồng ý, ha hả cười vang, tiếng cười tan biến, hoa tuyết rơi xuống vương lại tiếng : “Biểu của ngươi khiến ta cao hứng phi thường, nào, chỉ cần ngươi thắng được kim long, ta thực lời hứa, để Bàn Cổ ra gặp ngươi, ha ha, hi vọng ngươi khiến ta thất vọng.” Hết câu cuối cùng, bóng dáng cuãng tan biến.

      Mọi thức trở lại như cũ, tràng long khiếu chói lói lại vang lên chấn động gian, kim long uốn mình, thân thể cuốn lên cuồng phong cùng chớp giật tím sẫm, nó ngẩng đầu, tiếng rít loang ra, chớp lóe rạng chân trời, dải điện quang bổ xuống đầu Liễu Dật.

      Bìn thường chàng cần tránh né, lôi điện thể tạo thành thương tổn cho chàng, nhưng giờ khác, thân thể chàng bị đóng chặt trong băng, nếu bị sấm sét đánh trúng, chắc chắn bị chẻ thành từng mảnh.

      Tình hình diễn tiến với tốc độ nhanh đến mức thể dùng mắt thường quan sát, tiếng quát vang dậy, trong tiếng sấm ầm vang, vô số mảnh băng bắn tứ tung, đạo kiếm quang đen ngòm xuyên qua đất trời, rồi “choang”, chàng thu kiếm lại.

      Sấm chớp vừa xuất , chàng phá băng xông ra, kiếm quang xé nát hư , chặt đứt sấm sét rồi tra kiếm vào bao, ngần ấy động tác tả phiền phức nhưng chỉ xảy ra trong nháy mắt, như điện hoa hỏa thạch.

      Chàng chậm rãi đứng dậy, tay trái vẫn nắm chắc trường kiếm hông, như thể chưa từng bỏ tay khỏi vị trí đó bao giờ, liếc nhìn kim long uốn lượn , vẻ mặt chàng lên nét cười, lẩm nhẩm: “Bất kể sức mạnh của ngươi đến đâu, cũng ngăn được ta kết thúc khổ nạn cho Thiên nữ.” Đoạn ánh mắt tỏa ra huyết quang, sức mạnh cực đại của hắc ám chi tâm bố khắp toàn thân, mây đen chầm chậm tập trung quanh chàng, ngưng tụ lại, xuyên thấu qua thân thể chàng.

      Ánh mắt màu máu của chàng nhìn vào kim long, tiếp: “Nếu ngươi thích, ta đùa với ngươi.” ai biết câu đó chàng với ai, vì cả gian chỉ có thân ảnh đơn, liền đó mớ tóc trắng được cuồng phong cuốn tung lên.

      Chàng từ từ chống trường kiếm xuống đất, hóa quyền thành chưởng, đem sức mạnh của hắc ám chi tâm nhập vào trong cây kiếm, rồi quát vang: “Hóa.” khí đen ngòm thành từng sợi xoáy lại hội tụ quanh tay và kiếm của chàng.

      Vô số tiếng rồng kêu từ mặt đất vang lên, sáu con thần long màu sắc khác nhau từ thân thể Liễu Dật bay lên , uốn lượn mấy vòng rồi hóa thành sáu đạo quang mang hạ xuống, nhằm thẳng thân kiếm, sau cùng, sau đạo quang mang quán quanh thanh kiếm…

      Liễu Dật đưa tay phải nắm chặt kiếm, thân kiếm thể bi thương của chàng, vô số thống khổ cùng theo, sức mạnh của hắc ám chi tâm khiến sáu con thần long sống lại, đem hết cường lực phổ lên thân kiếm, ánh mắt đỏ ngầu như máu thể niềm kiên định của chàng, Thiên nữ bi thương, vì tình của chàng dành cho nàng vẫn như xưa.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 271: TÁI THU KIM LONG, HOA DỮ DIỆP ...
      Kim long liên tục rống lên trầm trầm, Liễu Dật cũng đề thăng chân lực lên cực điểm, ánh mắt đỏ lòm chăm chắm nhìn vào con rồng. sáu hoang long quấn quanh thân kiếm lấp lánh hào quang, chàng hiểu bất cứ giá nào cũng phải đánh bại kim long, bằng đừng mơ gặp được Bàn Cổ, càng đến chuyện lấy được nước mắt của ông ta.

      Nghĩ vậy, lòng chàng ngập trong sung sướng và hi vọng, tuy kim long mạnh như vậy nhưng nếu thắng nó ắt gặp được Bàn Cổ, lấy giọt nước mắt cuối cùng mà Bỉ Ngạn Hoa cần để giải trừ trớ chú, sau đó thế nào? Lòng chàng càng kích động.

      Chàng còn suy nghĩ, kim long hành động, thân thể liên tục uốn lượn , hoa tuyết trắng ngần rơi xuống nhanh hơn, gió thổi cuồng mãnh hơn, cả gian biến thành vùng trắng xóa, gió và tuyết khiến thị tuyến của chàng trở nên mơ hồ.

      Kim long lại phun ra băng cầu cùng hỏa diễm bắn tới, chàng cả nghĩ, lật tay phải lại, cây kiếm cuốn lên làn kiếm hoa đoạn quát lớn, kiếm quang mang theo sáu đạo quang mang khác nhau xạ ra.

      “Ầm”, kiếm quang va đập với băng cầu, giống như sấm sét chín tầng trời giáng xuống khiến thinh biến sắc, nhưng mọi việc chưa kết thúc, quang cầu vỡn vụn, hỏa quang tím ngắt cùng những tia sét lam nhạt bắn tới theo những góc độ khác nhau.

      Hồng quang trong mắt lóe sáng, song thủ nắm chắc chuôi kiếm, sáu đạo quang mang thân kiếm uốn lượn, thân thể bám sát mặt đất chuyển động, đồng thời cả sau đạo quang mang xẹt ra, hóa thành sáu long ảnh, gào lên vang dội, thôn tính toàn bộ hỏa diễm và lôi điện của kim long.

      Kim long rít lên, cả thân hình lao vút lên trời, lẫn vào mây khói, thoáng chốc hoa tuyết trắng ngần phủ khắp nơi, tay phải Liễu Dật chuyển động, “soảng” tiếng, tra trường kiếm vào bao, nhìn theo kim lonh lẫn vào mây, chàng lẩm nhẩm: “Muốn chạy sao?” Tay phải lại cong thành trảo, hắc khi trung ngưng tụ lại, phảng phất như những sợi tơ mỏng manh hút vào trong bàn tay chàng.

      Hoa tuyết nát vụn, bóng tối vô tận che phủ, hắc khí cuồn cuộn tràn ra, vẻ mặt chàng lên nét cười, gian tối tăm này là kĩ năng chàng có được sau khi sở hữu sức mạnh của bóng đêm.

      gian tối tăm của chàng chỉ có Chân ma mới sở hữu được sức mạnh , chỉ trong thời gian cực ngắn sáng tạo ra thế giới của riêng mình, trong đó chàng là ma vương chân chính, thao túng tất cả, và mang trong mình sức mạnh khủng khiếp, đương nhiên sau khi sáng tạo thế giới này, chàng cũng phải mất lượng tinh thần tương đương.

      Hắc khí vây lại, cả thế giới như trầm luân trong thủa hỗn độn sơ khai, tất cả trở nên đơn giản, trong bóng tối, cuồng phong trở nên ôn nhu, hoa tuyết biến mất tăm mất tích, nhìn ràng nhất lại là kim long và mái tóc trắng bay lất phất.

      Liễu Dật nắm chặt cây kiếm, lạnh lùng thốt: “Ngươi chạy đâu.” Tà áo choàng tung lên, mái tóc bạc rối bời, kim long ở cao còn khoa trương như lúc đầu mà tỏ vẻ sợ hãi, cảm giác tử vong lần đầu tiên ập vào tim nó, đối diện với chủ nhân Ma giới, nó chỉ có thể bỏ chạy hoặc phản kháng.

      Quả nhiên kim long hình như cam tâm bị vây trong thế giới tối tăm như vậy, há miệng, xạ vào tầng vô số đạo sấm sét, đó như thể là phản kháng sau cùng của nó ngõ hầu thoát khốn. Ở đây nó chỉ cảm thấy hoảng loạn, tử vong.

      Nhưng sấm sét như thể đánh xuống biển sâu, láp lóe hồi rồi cũng lẫn mất trong bóng đêm, nhìn kim long uốn lượn , Liễu Dật cười lạnh: “Ngươi được lựa chọn, nếu ngươi chịu phục tùng, mọi việc đơn giản, bằng …cây kiếm này thành phần mộ của ngươi.” Tuy từ đầu đến giờ chưa nghe kim long nhưng chàng biết thần long tu luyện cả ngàn năm, tuyệt đối hiểu được lời chàng.

      Chàng vừa dứt lời, thân thể kim long lập lờ, tựa hồ an tĩnh hẳn, nháy mắt sau, nó lại gầm lên chấn động đất trời, ánh mắt đỏ lòm nhìn thẳng vào chàng, phát ra quang mang lam nhạt.

      Cả gian nổi bật lên thân ảnh kim long nhưng thần bí và mạnh mẽ nhất lại mà bóng hình ma chủ Liễu Dật. Từ khi gian tối tăm hình thành, thân thể chàng phảng phất như hòa nhập vào, chỉ nhìn được những sợi phập phù như khí tức.

      Kim long lại phát uy, thân thể uốn lượn, quang mang lam nhạt phân tán ra hai bên, đồng thời loạt tia sét sáng trắng hiểu từ đâu giáng xuống, chiếu rọi cả thân thể kim long, hai tiếng phượng gáy lảnh lót vang lên, quang mang vỡ tung, hai con phượng hoàng màu vàng kim xuất trung.

      Phượng hoàng vũ động đôi cánh khổng lồ, phóng ra hỏa diễm nóng bỏng đốt cháy mọi vật trong gian tối tăm, rồi lấy kim long làm trung tâm, cả hai con phượng hoàng lượn vòng, tốc độ mỗi lúc nhanh, gian tối tăn bị ánh xạ thành sáng rực như ban ngày, khí chung quanh như bị nung nóng, tỏa ra mùi khen khét.

      Nhưng hỏa diễm đến cách Liễu Dật ba xích liền dừng lại như gặp chướng ngại, thể tiến lên được. Chàng ngước nhìn kim long bay lượn , thần sắc biến hóa chút nào, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đây là sức mạnh của ngươi sao? Của thần long bảo vệ thiên giới?” Dứt lời, hai con phượng hoàng xạ ra hai bóng chim phượng, mang theo hỏa diệm nóng bỏng dung hóa được mọi vật, lao vào chàng…

      Chàng khẽ động, “sạt”, trường kiếm lại rời vỏ, nắm chắc tay phải đưa xéo lên, kiếm quang đen ngòm tỏa ra, tiếng rồng kêu liên tục vang lên, sáu con thần long từ dưới đất xuất , chia thành nhưng góc độ khác nhau bảo vệ thân thể chủ nhân.

      Hai bóng chim phượng cũng lao tới, tạo thành thanh gì, hỏa diễm ào ạt như thể bốc hơi, biến mất vô ảnh vô tung, Liễu Dật lại quát vang: “Hóa.” Chàng lật tay phải lại, thân kiếm chuyển động, tỏa ra kiếm hoa đẹp đẽ trung, con rồng màu lam nhạt tiến vào thân kiến.

      Quanh thân kiếm liền xuất tầng vụ khí, hỏa diễm liền như gặp phải thiên địch, nhanh chóng bị dập tắt, Liễu Dật đứng vào vị trí trung gian, cười lạnh tanh: “Ta mới là chủ tể.” Cây kiếm lại xoay chuyển, kiếm hoa văng ra, hơn mười đại kiếm ảnh mang theo vụ khí lam nhạt dấy lên, dài đến hơn mười trượng, từ vụ khí bắn ra quang hoa quét vào hai con phượng hoàng.

      Dải băng lam nhạt chứa hàn khí xẹt tới, hai tiếng kêu buồn thảm vang lên, hỏa diễm lụi tắt, hai con phương hoàng hóa thành hai sợi khói mỏng, biến mất trong gian tăm tối, “soạt”, trường kiếm của Liễu Dật lại được tra vào bao.

      Cả gian dần dần trở nên sáng sủa, đôi mắt kim long bay lượn tỏa ra huyết quang, chăm chú nhìn thân ảnh Liễu Dật trong bóng tối. Lúc này thân thể chàng cũng ràng dần, mái tóc bạc lúc lúc , thân thể cong cong, tay phải vẫn nắm chặt chuôi kiếm, thủy chung bảo trì tư thế xuất kiếm.

      Từng sợi gió bi khổ như linh hồn trong bóng đêm, lùa qua tà áo choàng đen tọa thành những tiếng ngâm buồn thảm. Liễu Dật chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lựng ngập bi thương và sức mạnh nhìn lên kim long , giọng thủng thẳng vang vọng: “Kết thúc thôi, ngươi phải biến mất vì ta.” Dưới chân chàng dấy lên cuồng phong, vô số hắc khí ngưng tụ lại, thân thể lắc mạnh nhảy lên trung, đứng song song với kim long, hồng quang trong mắt lóe rạng, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, cất tiếng: “Nếu Bi Tứ Thức là bi thương của kiếm, nếu bi thương kéo dài bảy ngàn năm, cũng nên kết thúc rồi chứ nhỉ? Có lẽ tại ta biến bi thương thành sức mạnh, tạo thành kích trí mệnh với ngươi.” Thân ảnh đen tuyền xoay chuyển nữa, vừa đứng vào vị trí song song liền động thủ, “soạt” tiếng, trường kiếm tuốt ra, hắc quang tạo thành tia sáng thẳng tắp. chạm vào thân thể kim long, chàng hóa thành đạo tàn ảnh, cùng kiếm quang xuyên qua thân thể kim long.

      thức xuất ra liền tiếp diễn, trường kiếm liên tục xoay chuyển, năm đạo kiếm mang xuất phát từ tàn ảnh Liễu Dật đứng sau kim long liên tục lóe lên, nhanh đến siêu việt, mỗi lần lóe lên lại tỏa ra con thần long, năm chiếc bóng lần lượt xuyên qua thân thể kim long, “soảng”, tiếng kim loại va nhau, trường kiếm của chàng quay về bên hông, thân ảnh chàng ở phía sau kim long dần đứng thẳng dậy, thân ảnh khác ở phía trước từ từ tan biến.

      Mọi việc xảy ra đột nhiên nhưng đó là việc tất nhiên phải xảy ra. Liễu Dật từ từ xoay người lại, tay phải vẫn nắm chắc trường kiếm, đứng dậy, kim long kêu lên buồn bã, kim quang chói rực rồi thân thể tan biến, sau cùng hóa thành làn khí hoàng kim nhập vào trong trường kiếm của chàng.

      gian tối đen lại bình tĩnh, cả thế giới bao Lam Ảnh chỉ còn lại thân ảnh độc, cuồng phong dậy lên, mái tóc trắng tung bay, hắc khi quang chàng từ từ tan , loang rộng ra, hòa lẫn với khí. Nháy mắt, cả thế giới khôi phục như cũ, trời xanh biêng biếc, mây khói lờn vờn, đâu đâu cũng ngập trong khí lành, cơ hồ trận chiến kịch liệt vừa nãy hề xảy ra.

      Liễu Dật theo thói quen lại đặt tay lên chuôi kiếm, lẩm bẩm: “Chỉ còn lại hoang long cuối cùng….” Nhìn vầng dương vĩnh viễn lặn ngoài xa xôi, lòng chàng đầy cảm thán, số mệnh ngàn năm qua thời gian cũng đến lúc kết thúc.

      Chàng gào lớn: “Bàn Cổ, ra đây ngay…” Thanh lồng lộng giữa trời, hồi lâu vẫn tan, liên tục lặp lại.

      Từ xẹt xuống đạo sét tím sẫm, dẫn phát thiên hỏa lao vào Liễu Dật đứng dưới với tốc độ cực nhanh như điện hoa hỏa thạch. Chàng ngẩng phắt dậy, hồng quang trong mắt lóe sáng, cười lên lạnh lùng.

      “Soạt”, kiếm quang vô tình chạm vào thiên hỏa, cắt thành hai mảnh, phân biệt rớt xuống hai bên chàng.

      Tay trái vẫn nắm chặt chuôi kiếm, tay phải buông thõng rất tự nhiên, kiếm quang lóe lên, chàng xuất kiếm, thu kiếm, ngần ấy động tác chỉ hoàn thành trong nháy mắt, phát ra tiếng động. Chàng hơi nghiêng người, giọng lạnh lùng phiêu đãng giữa gian: “Bàn Cổ, ngươi ra đây, bao nhiêu năm rồi, ngươi còn trốn tránh sao?” Thanh truyền rất xa, hồi lồng lộng mây, lâu lắm vẫn chưa tan, vọng lại liên tục, cuồng phong lại chầm chậm dấy lên, gian chung quanh lại biến đổi, vòm trời xanh nhanh chóng bị mấy xám bao phủ, từ xa xa liên tục vang lên tiếng sấm…

      Tiếng sấm càng lúc càng gần, ánh chớp trắng xóa rạch nát thiên , người cao lớn xuất trước mắt chàng, ông ta mặc khôi giáp trắng, tay phải cầm Khai Thiên thần phủ, ánh mắt sâu thẳm nhìn chành chằm chằm, giọng trầm trầm, hòa hoãn: “Cuối cùng ngươi cũng tới.” Liễu Dật nhìn ông ta, cười lạnh: “Bàn Cổ, cần giả bộ nữa, phải ngươi vẫn đợi ta sao? Vẫn muốn giết ta sao? Muốn chứng minh ngươi là vị thần mạnh nhất toàn cõi đất trời này sao? Vì những điều đó ngươi bất chấp tất cả, những tình cảm tư tâm, tham lam của con người, có gì ngươi dám đâu?” hiểu sao, Bàn Cổ vừa xuất khiến chàng nhớ đến rất nhiều thứ, thể giải thích được tình cảm của mình, nghĩ được gì liền ra ngay.

      Nguyên lai người đứng trước mặt chàng phải ai xa lạ, là vị Thần khai thiên tích địa của thế giới này: Bàn Cổ, bảy ngàn năm nay là người thống trị Thần giới, chủ thần của các Thần, chẳng qua bây giờ còn uy phong chút nào nữa, ánh mắt tang thương ngập bi ai, ngay cả Khai Thiên thần phủ cũng mất hết vương giả chi khí.

      Trong gian xám xịt, thi thoảng cuồng phong lại cuộn lên, bụi trần rớt xuống, hơi thở trở nên ràng, phảng phất như thể những bất lực của thế gian. Trước câu hỏi của Chân ma, Bàn Cổ đáp: “Đều qua mất hết rồi, mọi nhân quả được định sẵn, phải ta cứ muốn là được.” Lời lẽ dài, nhưng ước ý nghĩ thâm ảo, khiến người khác thể lí giải.

      Ông ta tỏ vẻ gì, Liễu Dật càng giận, lớn tiếng hỏi: “Buồn cười ….đó là giải thích của ngươi sao? Nhân quả? Ngươi là Thần cơ mà! Ngươi tin vào điều đó sao? Ngươi phải là chủ tể vạn vật ư? Ngươi sợ ta uy hiếp địa vị của ngươi? phải muốn giết ta sao? Bảy ngàn năm rồi, ngươi còn với ta về nhân quả được sao? Ngươi thấy mình đáng thương ư? Còn Thiên nữ? Nữ thần của Thần giới, vận mệnh bi thảm của nàng o phải do tay ngươi tạo ra ai? Ba đời ba kiếp, ngàn năm luân hồi, rốt cuộc chỉ cần câu chót lưỡi của ngươi, thế mà là giải thích à?” Giọng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng trở thành tiếng gầm…Yên lặng, từ xa xa vọng lại tiếng chàng chất vấn, Bàn Cổ vẫn cúi đầu, gì, biết cứ như vậy bao lâu…

      Đột nhiên, tiếng “tách” vang lên khe khẽ, Liễu Dật cảm giác quanh mình phát ra hồng quang, đóa hoa hư ảo, hồng tươi lập lờ , cùng tiếng “tách’, đóa Bỉ Ngạn Hoa cuối cùng cũng trổ đủ chín chiếc lá xanh ngời.

      Kinh ngạc, chấn động, những tình cảm khác nhau ào ạt tràn lên não chàng, chín loại nước mắt hay chín loại khổ nạn cuối cùng cũng tề tụ đủ, trớ chú của đóa hoa trong khoảnh khắc hóa giải, hoa cùng lá cùng trổ tay chàng…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 272: ĐẠI THẦN THÔNG GIẢ, THẤT THIÊN NHÂN ...
      Gió mơn man, mưa bụi lắc rắc, tương tư mấy độ, tuyết trắng bay bay, núi xanh vạn thước, thiên hà trăm vạn trượng. Ma có tâm, thần cũng biết , bạch hạc về trời tây, trời xanh ngả xuống, đến cùng cực lại trở thành vô vọng xa xôi…

      Cũng đến ngày, tình duyên bị chú định gặp nhau.

      Bắt đầu mĩ lệ, kết cục bi thương.

      Bỉ Ngạn Hoa xuất đột nhiên khiến Liễu Dật ngơ ngẩn, giọt nước mắt cuối cùng là của Bàn Cổ, theo ấn tượng của chàng đây cũng là giọt nước mắt khó lấy được nhất, nhưng việc xảy ra rất dễ dàng. Chàng ngẩng đầu lên nhìn Bàn Cổ.

      Gương mặt cương nghị của ông ta co rút, tròng mắt ươn ướt, biến hóa quá đột ngột khiến chàng quát lớn: “Sao? Ngươi cũng hối hận cơ à.” Lúc ở Thiên Nhai Hải Giác, chàng biết nước mắt của Bàn Cổ phải là nước mắt hối hận, tình xảy ra có phần đột ngột, chàng nén được, bật lên tiếng quát.

      Bàn Cổ vẫn gì, Liễu Dật đứng cách xa nhịn được, lật tay phải lại, “soạt”, trường kiếm tuốt ra, đạo tàn ảnh lóe lên, loáng cái thân ảnh chàng đứng trước mặt Bàn Cổ, lưỡi kiếm dậy lên kình phong, cách mi tâm ông ta chừng thốn dừng lại.

      Lưỡi kiếm thổi tung mấy sợi tóc đen rầm của Bàn Cổ, Liễu Dật càng tỏ ra phẫn nộ: “Sao? Muốn chết ư?” Bàn Cổ chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt u sầu hơi mông lung, nhìn khuôn mặt kiên nghĩ của chàng rồi thở dài khe khẽ, hơi thở phảng phất như đến từ chân trời, thâm trầm mà xa xôi, trong thanh chứa niềm ân hận: “Ngươi giết ta .” Liễu Dật kinh ngạc, chàng bao giờ tưởng tượng được địch nhân được vận mệnh sắp đặt tuyệt thể ra câu như vậy. Mấy ngàn năm trước, Bàn Cổ luôn bá đạo, tự tư, vô tình, làm gì cũng quyết đoán, kể cả hạ lời trớ chú ác độc với Thiên nữ, bao giờ đến cảm tình, bây giờ ông ta ra lời lẽ như vậy, đương nhiên chàng phải kinh ngạc.

      Nhưng nháy mắt, chàng khôi phục như thường, ánh mắt trở nên hung hãn, lạnh lùng : “Được, ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi.” Tay phải hất lên, lưỡi kiếm đen nhánh hạ xuống, hề do dự.

      Sinh tử của cự thần Bàn Cổ lại trở nên mong manh như vậy, sống hay chết chỉ phụ thuộc vào ý niệm của Liễu Dật, bất quá vẻ mặt chàng lúc đó cho thấy quyết nương tay. Hình như ông ta đợi giây phút này, chàng vừa xong, liền nhắm tịt hai mắt.

      Cùng lúc đạo kim quang nhàn nhạt từ mi tâm ông ta tỏa ra,chạm vào thanh trường kiếm, chàng đột nhiên cảm thấy thân thể thư sướng thành lời, cỗ đai lực đẩy chàng văng ngược ra sau.

      Kim quang liên tục tăng lên, hai mắt chàng dần dần mơ hồ, mọi vật chung quanh hoàn toàn bị hoàng quang che phủ, thân thể chàng tự chủ được, bị đẩy cách xa khỏi Bàn Cổ.

      Biến hóa đột ngột khiến Liễu Dật kinh hoảng, đồng thời Bàn Cổ khôi phục lại bình thường, nhanh chóng mở bừng mắt, buột miệng: “Đại trí tuệ giả.” đạo bạch quang xuất giữa Liễu Dật và ông ta, liên tục trải rộng, sau cùng hóa thành bức tường ngăn cách hai người, từ trong vầng hào quang phát ra tiếng : “Chân ma, ngươi thể giết y.” Thanh tuy bình tĩnh nhưng trầm trầm hữu lực, thể phản kháng.

      Trong kí ức sâu thẳm của Liễu Dật tựa hồ có ấn tượng nhưng nhớ nghe ở đâu, chàng do dự, lạnh lùng hỏi: “Dựa vào đâu…ta đợi ngày hôm nay bảy ngàn năm rồi, bất kể thế nào ta cũng phải giết .” Bạch quang ngừng khuếch trương, rồi co lại, giọng lại từ trong vọng ra: “Ngươi quên rồi sao, tại ngươi do tâm ma của y mà sinh ra, nếu ngươi giết y tất ngươi cũng phải chết.” Liễu Dật chấn động, đúng vậy, giọng sai, đích xác chàng do tam ma của Bàn Cổ sinh ra, nếu ông ta chét, bản thân cũng tan biến, sao mình lại nghĩ ra? Hồng quang trong mắt chàng lấp lóe, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại biết chuyện này.” Bạch quang vẫn ngừng co rút, giọng bình tĩnh lại vang ra: “Ta chỉ là người lang thang đây đó, lâu lắm rồi được chúng Thần gọi là Đại trí tuệ giả.”

      “Chân ma, mọi việc thành mây khói, Bàn Cổ hối hận, vì sao ngươi còn cố ép bức?” Chàng đáp mà cần suy nghĩ: “Ta bức ép…những gì làm, chả lẽ đáng bị trừng phạt? Trớ chú Thiên nữ phải chịu, Thiên Kiêu trốn , lẽ nào cậy mình là Sáng thế thần có thể tự tư như vậy? Ta muốn là gì ư? Đơn giản lắm, còn ? Nếu ngài biết, ta thấy xứng đáng làm Thần nữa.” đến đây, vẻ mặt của chàng cực kì khó coi, trong gian vàng nhạt có máy tia hắc khí cuộn lại, quấn quít xung quanh.

      Bức tường bạch quang lại vang lên giọng hòa thiện: “Đúng vậy, ta biết mọi việc y làm, bất quá y phải chịu trừng phạt rồi.” Liễu Dật giận dữ: “Cái gì là trừng phạt?” “Hối hận vô tận chuyển thành khổ nạn luân hồi.” “Cái gì?” Chàng nén được kinh ngạc, buột miệng thành câu hỏi.

      “Đúng thế, ngươi vừa thấy giọt lệ hối hận của y, giờ y đầy ăn năn, đương nhiên cũng còn là chủ thần của Thiên giới, sứ giả mới thay thế, còn y…phải xuống phàm gian chịu hối hận luân hồi.” Thông qua màn bạch quang, chàng nhìn sang phía Bàn Cổ, quả trong mắt ông ta ngập đầy hối hận, tựa hồ đó là khởi đầu của câu chuyện khác…

      Cùng lúc, bức tường ánh sáng : “ nào, Bàn Cổ, ngươi phải tiếp tục tu hành thôi.” Dứt lời, dưới chân ông ta, hoàng quang nứt toác, thân thể to lớn hóa thành đạo lam quang, hạ xuống dưới rồi biến mất.

      việc xảy ra quá đột nhiên khiến Liễu Dật ngơ ngẩn, oán hận bảy ngàn năm thình lình tan biến, chàng lớn tiếng: “ đâu? Ngài đưa đâu?” Giọng quen thuộc từ trong tường bạch quang đáp: “Nhân gian…giống như ngươi, phải chịu nỗi khổ luân hồi.” Xác định hướng Bàn Cổ , Liễu Dật đột nhiên ngẩn người, kết thúc sao? Thình lình trường kiếm của chàng chỉ bào bức tường bạch quang, hắc khí chung quang ngưng tụ lại, quấn quanh thân kiếm, giọng chàng trở nên lạnh tanh: “Ngài dựa vào đâu và chủ tể mọi việc…” Bạch quang hề biến động, giọng vẫn bình hòa: “, ai chủ tể ai hết, tất cả đều theo tự nhiên…” Liễu Dật có cảm giác mơ hồ, liếc nhìn đóa Bỉ Ngạn Hoa lập lờ cạnh mình, chỉ vào rồi chết vấn Đại trí giả: “ ai chủ tể, vậy đây là gì? Lẽ nào phải được an bài sẵn sao?”

      Đại trí giả đáp: “Đó phải là vận mệnh, chỉ là khảo nghiệm, nếu ngươi thích, hoàn toàn cần phải làm.” Liễu Dật trở nên mê man, rốt cuộc là gì đây? Nhìn đóa hoa trôi nổi bên mình, chàng đột ngột nghĩ ra việc, quay lại hỏi Đại trí giả: “Còn nàng? Thiên nữ đó, nàng sao rồi?” Đại trí giả đáp, giọng vẫn bình đạm, bộc lộ chút tình cảm nào: “Nếu ngươi muốn, nỗi khổ luân hồi, kiếp nạn ngàn năm qua, nàng có thể quay lại Thần giới.”

      Chàng tỏ ra tin tưởng: “ sao?” Đại trí giả đáp ngay, ngừng lát rồi tiếp: “Đúng, bất quá trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa giải trừ, ngươi phải giữ lời thề lúc ban đầu.” Liễu Dật ngập ngừng chốc, trong lộ ra nét sầu thương, với Đại trí giả: “Ta có thể nhìn nàng lần ?” Bạch quang hoàn toàn yên lặng, chàng hỏi xong lóe sáng, thân ảnh ra, cần quan sất kĩ chàng cũng nhận ra dung nhan quen thuộc đó, là người chàng thương – Thiên nữ.

      Chung quanh là mây trắng trập trùng, hỏa phượng múa lượn, gió thổi hoa rơi, nước biếc rì rào bên tai, Thiên nữ mặc váy trắng, dải lụa trắng thuần khiết lất phất, nàng ngẩng nhìn trời sao xa xăm, đôi mắt trong veo như nghĩ ngợi. Liễu Dật nén được, bước tới đưa tay ra…

      Cảnh vật liền rung động rồi bị bạch quang che khuất, thân ảnh Thiên nữ tan biến, giọng Đại trí giả vang lên: “Thiên nữ về Thần giới, cũng quên ngươi.” Chàng đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, mỗi chữ giống như lưỡi dao nhọn xuyên qua tim, người từng thương lại nhớ được chàng. Bất ngờ chàng cảm giác mọi thứ đều còn trọng yếu, bất kể là khởi đầu hay kết thúc cũng ý nghĩa gì, mối tình cũng kết thúc.

      Giọng Đại trí giả lại từ trong bạch quang vang tới: “Chân ma, khổ nạn ba kiếp của ngươi kết thúc, lời thề với Bỉ Ngạn Hoa chính là trừng phạt với sát lục của ngươi, Thiên nữ quay về Thần giới, ngươi phải đọa lạc ở Ma giới.” Giọng ngừng lại chốc, rồi tiếp tục: “Trừ tứ giới, Ma giới trở thành giới thứ năm, xuất trong gian, ngươi là chủ nhân vĩnh viễn của Ma giới…ngươi còn muốn ?” Liễu Dật im lặng, lắc đầu, đột nhiên đầu có trống , tất cả đều còn thực, còn trọng yếu, luyến ái ngàn năm, khổ nạn luân hồi hình như mất ý nghĩa. Chàng nhớ đến Diệp La Bách Hoa, đến Vũ Trầm Tinh sống chết chưa biết thế nào, mình từ này bị phong ấn ở Ma giới, còn họ? Những người con từng chàng sâu đậm thế nào?

      Chàng chậm chạp thu thành trường kiếm lại, hỏi Đại trí giả: “Còn họ?” Đại trí giả đáp: “Thất Nguyệt, Bách Hoa lên Thần giới, ở lại bên ta…”

      Chàng gật đầu mãn ý, tất cả đều kết thúc, chuyện cả ngàn năm chớp mắt thành , quay sang với bức tường bạch quang: “Ta sao.” Đại trí giả dừng lại chút, bạch quang lấp lánh sáng, thân ảnh Thiên nữ lại ra trước mắt chàng: “Nhìn lại người thương lần nữa, nhớ lời nàng .” Thiên nữ vẫn nhìn trời sao xa xăm, chàng nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười, đoạn lắc đầu tuyệt vọng: “Nếu nàng còn nhớ ta ắt bi thương, xin đừng nhớ đến ta nữa…” Từ khóe mắt xuống giọt lệ bi thương.

      Hoàng quang chầm chậm tan biến, gian dưới chân chàng nứt toác, cả thân thể rơi xuống, gian quang chàng biến thành hư ảo, cảm giác phiêu diêu xâm chiếm ý thức của Chân ma, bất giác chàng nhắm mắt lại, cả thế giới lại trở nên yên tĩnh, giọng của Đại trí giả truyền tới: “Ngũ giới phân chia lại, câu chuyện của các ngươi mới bắt đầu…”

      *****

      Dưới màn đêm, trong Vĩnh Hằng chi thành đèn đuốc huy hoàng, bên ngoài đại sảnh, nữ hài tóc đỏ ngẩng nhìn trời, ngôi sao băng màu lam rơi xuống, nữ hài hỏi lão giả bên cạnh với vẻ ngây thơ: “Gia gia, gia gia…khi nào ma chủ quay về?” Lão giả lắc đầu: “Gia gia cũng biết, con hỏi Lang thúc, từ khi Thất Nguyệt, Bách Hoa rồi, nơi đây do Lang Vương quản lí…”

      *****

      Ma giới – Vĩnh Hằng chi thành, Tuyết Sơn băng phủ cách ngoài ngàn dặm, trong sơn động lãnh khí kinh người, thủy tinh màu lam ánh xạ khắp nơi, trung niên hắc y bạch phát nằm giường băng, hai mắt nhắm chặt, cây trường kiếm đen nhánh đặt cạnh, cả giường băng bị hoàng quang vây kín. Hắc y nhân phải ai khác mà là người bị Đại trí giả phong ấn ở Ma giới: Liễu Dật.

      thân ảnh kiều yên lặng ngồi bên, nhìn người nằm giường, mỉm cười : “Cứ yên tĩnh thế này, muội ở cùng huynh, bất kể ngày hay đêm, Trầm Tinh vĩnh viễn rời huynh, muội tin rằng có ngày huynh tỉnh lại.”

      *****

      Trời đêm lam sẫm, trời cao rơi xuống muôn vàn cánh hoa, khí lành liên tục loang ra, thân ảnh Thiên nữ hình như vĩnh viễn độc, nhìn ngôi sao băng màu lam, giọng vang lên bên tai nàng: “Nếu nàng còn nhớ ta ắt bi thương, xin đừng nhớ đến ta nữa…” Nàng ngây ra chút rồi hỏi thị nữ: “Thanh Hiên, ngươi có nghe thấy tiếng ai ?” Thị nữ lắc đầu: “Chủ nhân, tì nữ thấy gì.” Thiên nữ nghiêng đầu lắng nghe, đột nhiên trận gió mạnh lướt qua, dây chuông tím sẫm bên hông nàng rung lên trong trẻo.

      Câu chuyện đến đây là hết, Chân ma vĩnh viễn đọa lạc nơi Ma giới, ngủ mãi tỉnh, Thiên nữ quay về Thần giới, quên hết quá khứ, Bách Hoa, Thất Nguyệt cũng được lên Thần giới, theo hầu Đại trí giả, Lam Vũ Trầm Tinh bầu bạn cùng Liễu Dật.

      Nhưng trong mắt Đại trí giả, đó mới chỉ là bắt đầu, ngũ giới phân chia lại, Thần giới đổi người thống trị mới, Lam Ảnh của Minh giới vẫn chưa tắt dã tâm, Ma giới còn lắm ngặt nghèo khi đứng giữa ngũ giới.

      Bàn Cổ bị đày xuống Nhân gian giới thế nào, luân hồi của ông ta câu chuyện, Thất Nguyệt và Bách Hoa thế nào, Liễu Dật có tỉnh lại , tình của Vũ Trầm Tinh có kết cục ra sao, Thiên nữ cách xa ấy có nhớ lại người thương ? Cuốn sách hoàng kim bị mất ở hải ngoại mang lại gì cho hai nữ hài….

      HẾT

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :