Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 263: VÔ TÌNH HỮU TÌNH, NƯỚC MẮT BẢO ...
      Mọi người đến trước cửa Vô Lệ thành thủ vệ lập tức vào trong thông báo cho Diệp La Bách Hoa. Diệp La Bách Hoa nhanh chóng cùng đám Thất Nguyệt, Minh Nguyệt Vô Tâm ra tận cửa đón tiếp. Thấy mấy người cùng với Liễu Dật, Diệp La Kiếm Mộ giật bắn mình, đưa mắt chằm chằm đánh giá Minh Vương. Lão dường như từng gặp qua người này cách đây lâu lắm rồi, nay cố gắng nhớ lại nhưng vẫn nhớ ra đó là ai.

      Liễu Dật thấy Diệp La Bách Hoa, Thất Nguyệt và Minh Nguyệt Vô Tâm khuôn mặt trơ như gỗ cũng mỉm cười: "Bách Hoa công chúa, lần này làm phiền rồi."

      Diệp La Bách Hoa vui sướng : "Sao lại thế, huynh là ân nhân của Vô Lệ thành mà. Mấy người này là bằng hữu của huynh sao?"

      Diệp La Bách Hoa gặp qua Vũ Trầm Tinh và Lôi Quân, chỉ có Minh Vương và bốn lão già theo sau là lạ mặt, chưa từng nghe qua thấy qua nên cố ý hỏi khéo Liễu Dật.

      Liễu Dật chỉ gật đầu: "Ta nghĩ bọn ta phải ở đây thời gian rồi." Liễu Dật có tính toán riêng của mình, nhưng y cũng muốn chần chờ quá lâu. Chàng muốn nhờ Vũ Trầm Tinh dẫn mình gặp Dự ngôn sư, còn chuyện của Minh Vương chàng chẳng muốn lo đến làm gì, chỉ có điều ân oán với Lam Ảnh chàng phải suy nghĩ tính toán kỹ càng.

      Gương mặt mỹ lệ của Diệp La Bách Hoa thoáng nét cười: "Vô Lệ thành lúc nào cũng hoan nghênh huynh, Kiếm thúc thúc hãy đưa mọi người đến chỗ nghỉ ngơi ." Nàng xong lại đưa mắt quan sát Lôi Quân, và đám người Minh Vương bên cạnh Liễu Dật. Nhưng dẫu nàng có nghĩ đến vỡ đầu cũng biết được đó chính là Minh Vương, người sáng tạo ra thế giới này.

      Thời gian trôi qua nhanh, sắc trời dần dần tối lại, trong đại sảnh ở Vô Lệ thành, để biểu thị tôn trọng với bằng hữu của Liễu Dật, Diệp La Bách Hoa cho tổ chức buổi tiệc rượu thịnh soạn, thế mà Liễu Dật chẳng để ý gì đến. Liễu Dật giờ đây biết vì sao tính tình trở nên đạm bạc, bắt đầu chỉ tin tưởng vào bản thân mình. Liễu Dật tự hỏi biết tâm Hắc ám làm bản thân biến đổi thế nào, chẳng những sức mạnh tăng vọt mà tính cách cũng cải biến rất nhiều.

      Liễu Dật chẳng có tâm tình nào tham dự tiệc rượu bèn mình ra khỏi đại sảnh, lên tường thành cao ngất. Ở xa xa, vầng trăng khuyết treo giữa trung chất chứa bao nhiêu nỗi thê lương. Gió lạnh căm căm tựa như lay động cả trời sao lấp lánh. Chàng bây giờ sức mạnh gia tăng, Bát Hoang thần long nhanh chóng tề tựu đầy đủ, chín loại nước mắt cũng dần xuất . Nhưng tất cả mọi thứ đều làm chàng cảm thấy khoảng trống mất mát chưa từng có. Chàng trở thành Chân ma, trong người chứa đầy huyết khí cuồng bạo nóng nảy cùng trái tim hắc ám lạnh lùng, bất tri bất giác lại có cái nhìn hoàn toàn mới đối với thế giới.

      Liễu Dật ngẫm nghĩ về bản thân giọng quen thuộc vang lên sau lưng: "Có tâm gì phải ?" Giọng này từng vang lên đến ngàn lần bên tai Liễu Dật, cần đưa mắt nhìn chàng cũng biết đó là Thất Nguyệt, trong lúc chàng phiền não nàng đến sau lưng lúc nào biết.

      Liễu Dật chậm rãi quay đầu lại, gương mặt chàng dưới ánh trăng bàng bạc vương vấn chút ưu sầu, nhưng vì sao lại ưu sầu sao ra được. Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Thất Nguyệt, hiểu vì sao lòng chàng lại cảm thấy thoải mái hơn mấy phần, thuận miệng hỏi: "Sao muội biết ta có tâm ?"

      Thất Nguyệt chầm chậm đưa tay vịn lên tường thành, dõi nhìn về đám mây trăng và vầng trăng ở đằng xa, đáp: "Tâm của huynh đều cả mặt, lâu vậy rồi còn gì mà muội hiểu nữa chứ? Vẻ ưu sầu mặt huynh có từ lâu lắm, muội biết huynh nghĩ gì nhưng có thể cảm thấy phiền muộn trong lòng của huynh."

      Liễu Dật lắc đầu: "Muội biết đâu, con đường của ta được chọn sẵn, ở thế giới trong gương, ta bỏ thân thể, trở thành ma chân chính. Con đường ta rất ràng, ta chẳng còn gì là phiền muộn nữa, trong thời gian giới hạn, ta phải cố hoàn thành mọi việc cần làm."

      Nghe câu trả lời của Liễu Dật, Thất Nguyệt lộ vẻ thương cảm, đôi mắt trong sáng âu yếm nhìn y, mỉm cười khổ sở, dưới ánh trăng nàng đẹp đến lạ thường, dịu giọng: "Huynh có thể tự gạt mình nhưng gạt được muội đâu. Dẫu con đường huynh ràng đến đâu, tương lai của huynh có được định trước hay , tình cảm thời của huynh Thất Nguyệt cảm giác được mà."

      Liễu Dật nghe câu dịu dàng của Thất Nguyệt, lại nhìn gương mặt hơi gầy yếu xanh xao của nàng, chàng đột nhiên mỉm cười: "Muội chẳng thay đổi chút nào, cứ như vậy mãi đau khổ hay sao?" Lời của Liễu Dật hết sức nhàng và đơn giản nhưng lại bao hàm ngàn vạn tầng ý nghĩa, Thất Nguyệt hai mắt chợt ươn ướt.

      Đúng vậy, mười năm rồi, phải người là loại hay thay đổi nhất hay sao? Vì sao bản thân mình thay đổi được vậy? hiểu đau đớn muôn vàn nhưng vẫn liên tục tìm kiếm. Nghe lời của Liễu Dật, Thất Nguyệt đột nhiên mỉm cười, quay mặt sang nơi khác, dịu dàng : "Có việc thay đổi được, nhưng cũng có vật vĩnh viễn thể thay đổi được. Huynh biết rất , muội cũng biết rất , bọn ta vốn sai lầm, có trách chăng là trách những gì bọn ta bỏ qua thôi." Lời của Thất Nguyệt cũng chứa ngàn vạn ý tứ, Liễu Dật chợt cảm thấy cảm giác đau đớn nhói tim, khắc cốt ghi tâm giống hệt như bản thân mình.

      Liễu Dật dõi mắt nhìn ra xa, mảnh trăng treo ngoài kia vẫn lạnh lùng băng giá như trước, chàng mỉm cười: "Ta còn được gì đây? Giữa hay , ta vốn có lựa chọn." Lời của Liễu Dật có chút tự trào, có đôi chút khiến người ta sao hiểu nổi, hoặc có thể tình chân chính người ta thể nào khống chế được, cảm giác đó chúng ta thể nào giải thích được.

      Thất Nguyệt quay đầu lại, mỉm cười vui sướng, nhìn gương mặt ưu sầu của Liễu Dật, : "Xem nào, muội huynh có tâm mà, thế nào, còn sợ ra trước mặt muội sao? Trải qua bao nhiêu chuyện, muội nghĩ huynh và Thiên nữ nhất định kết cuộc hạnh phúc." Nụ cười đó chẳng có chút nào giả tạo, đó chính là lời chúc phúc chân thành nhất, bởi vì nàng hiểu hạnh phúc của chàng cũng chính là hạnh phúc của nàng.

      Liễu Dật mỉm cười gật đầu: " có lúc ta từng tin như vậy." Câu ngắn gọn này lại làm Thất Nguyệt bên cạnh sao hiểu nổi, " có lúc" nghĩa là gì đây?

      Liễu Dật nhìn sang Thất Nguyệt: "Ngạc nhiên lắm phải ?"

      Thất Nguyệt ngẩn người gật đầu, rồi lại lắc đầu, rồi lại gật đầu, cuối cùng nàng cũng chẳng hiểu mình làm gì, chỉ biết hỏi lại: "' có lúc' nghĩa là thế nào?"

      Liễu Dật đưa mắt nhìn vầng trăng đằng xa, gió lạnh thổi tung mái tóc bạc trắng, chàng dùng giọng đều đều tình cảm đáp lời nàng: " có lúc nghĩa là từ giây phút này trở , tất cả đều là quá khứ rồi." Câu giải thích của Liễu Dật rất ràng, chỉ là giọng có chút thê lương, chẳng lẽ nghĩa là tình trong quá khứ sao? Hoặc giả chỉ mình Liễu Dật hiểu , đó chính là tình vĩnh cửu trong quá khứ mà thôi.

      Giọng của Thất Nguyệt có chút rời rạc, tưởng chừng như thể tiếp nhận được lời giải thích này: "Huynh bỏ cuộc rồi sao?"

      Liễu Dật mỉm cười, nhìn vào ánh mắt trong sáng chứa chút bi thương của nàng, đáp: "Người thay đổi rồi, cũng như ta, ra ta phải là kẻ giống như muội tưởng tượng đâu, rất có thể ta biến đổi rồi."

      Thất Nguyệt hấp tấp hỏi: "Thay đổi cái gì? Đó là ý gì đây?"

      Liễu Dật lãnh đạm: "Sau khi làm xong mọi việc, ta cưới Vũ Trầm Tinh làm vợ, có thể đó là cái mà muội gọi là bỏ cuộc." xong Liễu Dật khẽ lắc mình biến mất trong bóng đêm.

      Nơi đó chỉ còn mình Thất Nguyệt đứng ngẩn ra, lúc ấy chẳng hiểu vì sao trong lòng nàng lại rất đau đớn, chàng buông tay đối với Thiên nữ rồi sao? Quả cưới Vũ Trầm Tinh hay sao? Mọi chuyện quá đột ngột, từng cơn gió se lạnh quất vào khuôn mặt bi thương của Thất Nguyệt, đột nhiên nàng phát ra điểm đúng. Nếu chàng quyết buông tay với Thiên nữ còn chịu khổ sở giải cứu nàng làm gì? Như vậy phải là quá mâu thuẫn hay sao? Nhưng mà Liễu Dật phải là dối, vậy bên trong có gút mắc gì đây?

      Ngàn vạn năm nay, chữ tình làm hại bao nhiêu hùng, chữ viết nên bao nhiêu truyền kỳ. Các nhân vật trong truyện lúc nào cũng diễn đúng vai trò của mình, giữa đều thể nào giải thích được. Liễu Dật bỏ cuộc với Thiên nữ quyết lấy Vũ Trầm Tinh, Thất Nguyệt sao hiểu nổi, có lẽ nàng còn phải học hỏi nhiều hơn về tình .

      Trời càng lúc càng khuya, vầng trăng ngoài cửa sổ ngả về tây, thỉnh thoảng lại bị mấy đám mây che khuất, bầu trời trở nên cao vút, Liễu Dật vẫn đứng bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn trời. Chàng biết mình nghĩ gì, lúc này chàng chỉ biết trong lòng mình trống rỗng, tựa như bầu trời thăm thẳm chẳng còn chút lưu luyến nào, thỉnh thoảng có chút đau đớn nhưng chẳng biết đó là vì cái gì, chàng biết, cũng ai biết được.

      Thiết Thạch say ngủ bên cạnh chợt tỉnh lại nhảy lên vai của Liễu Dật, cũng bắt chước chàng ngẩng đầu nhìn trời, ung dung : "Huynh nghĩ gì vậy? Cả đêm qua mặt huynh cứ trơ ra, chẳng lẽ trong lòng đau khổ lắm sao?"

      Tuy tên nhóc này bề ngoài giống như con khỉ con, nhưng trải qua ngàn năm trong rừng rậm thời viễn cổ, hết sức thông minh. Sau khi tiếp xúc với Liễu Dật lâu ngày, có thể cảm giác ràng tình cảm trong nội tâm của Liễu Dật, bây giờ thấy Liễu Dật vẫn chưa chịu nghỉ ngơi bèn tìm cách gợi chuyện.

      Liễu Dật lắc đầu: " biết."

      Khuôn mặt của Thiết Thạch vốn rất kỳ quái, nghe lời đáp của Liễu Dật lại càng khó coi thêm, người đến trong lòng mình có cảm giác gì mà cũng biết, có khác gì với người chết chứ? Tuy hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy tò mò: "Sao lại thế? Huynh nghỉ ngơi sao?"

      Liễu Dật giơ tay ra, kêu Thiết Thạch nhảy lên cánh tay của mình, tả thủ nhàng vuốt ve tên nhóc xíu này, dõi mắt nhìn ra ca: "Đúng vậy, ta chẳng biết nghỉ ngơi có ý nghĩa gì đối với ta nữa. Bọn ta quen nhau tuy chưa lâu nhưng đệ từng cứu ta, giúp ta thu phục thần long, lại còn giúp ta giải thoát Vô Lệ thành khỏi nguy nan, có lẽ ta nên cảm tạ đệ rất nhiều, nhưng ta biết phải cảm tạ bao nhiêu mới đủ."

      Thiết Thạch nghe Liễu Dật vậy liền giơ bàn tay xíu đen thui lên gãi gãi đầu: "Ta sống rất buồn chán, mỗi ngày hết ăn rồi ngủ chẳng biết làm cái gì, có thể giúp huynh là ta vui lắm rồi. Ta lại nghe Thất Nguyệt huynh chuẩn bị cứu vợ huynh, ta đợi xem cuộc sống của các người sau này thế nào."

      Liễu Dật đưa mắt nhìn Thiết Thạch nhưng lại nhớ đến nha đầu ngốc Thất Nguyệt, chắc có lẽ nàng đơn lắm. Liễu Dật chợt : "Đệ hiểu cảm tình của bọn ta, nhìn hay nhìn có gì khác biệt chứ? Vì sao lại chuốc phiền nhiễu vào người? Về sau ta phải làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, rất có thể đệ chịu nổi, ta mong đệ hãy rời khỏi đây, sống cuộc sống riêng biệt của đệ trong rừng thẳm ."

      Thiết Thạch đảo mắt, lắc đầu, chồm lên: " , vì sao mà ta hiểu chứ, chẳng phải cảm tình chỉ con người mới có sao? Vậy sao mà ma và thần đều có? Các huynh đều có đệ cũng có tình cảm. Đệ nhất định xem thử coi có phiền phức gì dám tìm đến đệ ."

      Lời của Thiết Thạch chẳng khác gì đứa trẻ, nhưng tên ngốc này vốn chẳng tiếp thu được chút gì tư tưởng của loài người, Liễu Dật lắc đầu, lại nhàng vuốt ve : "Ngươi nhìn thử xem, đúng sai, thành bại cuối cùng cũng là có gì. Đệ hiểu được gì chứ? Loại đau khổ đó đệ muốn nếm thử hay sao? , ta chỉ muốn tốt cho đệ thôi, những ngày về sau ta biết ta lăn ra chết vào lúc nào. Kẻ ta phải đối đầu phải là người bình thường đâu. Ta chỉ mong đệ sống vui vẻ trong rừng rậm của đệ thôi." Lời của Liễu Dật rất bình tĩnh nhưng cũng có chút chua xót, chàng biết mình cuối cùng là thế nào, bất lực giữ được những gì mình từng muốn giữ. Y biết mình về đâu, tình thuở trước trở nên xa tít tắp, nghĩ tới tương lai, y muốn bỏ cuộc...

      Thiết Thạch vẫn lắc đầu, há miệng nhe răng cười phá lên: "Huynh nghĩ rằng đệ là kẻ muốn thoát ly thế giới hay sao?" Liễu Dật đáp vì y biết Thiết Thạch còn định thêm nữa.

      Con khỉ kỳ lạ này nhảy lên bíu lấy khung cửa sổ trong ánh trăng, lại dùng giọng điệu đầy vẻ từng trải: "Rời khỏi núi cao rừng sâu, ta hiểu được rất nhiều việc về huynh và những người khác. Ta sống cách ngu ngơ hơn ngàn năm, cuộc sống bình phàm khiến ta chẳng hiểu ta sống để làm gì. Sau khi rồi, ta mới nghĩ sống ngu ngơ vạn năm cũng chẳng bằng giây phút rực sáng. Lúc giúp đỡ được huynh ta cảm thấy rất vui sướng, ta rất muốn giúp huynh, chăm sóc huynh. Chính huynh giúp ta hiểu được sống phải chỉ là chờ đợi thời gian trôi qua, mà còn có rất nhiều những chuyện khác: bằng hữu, người , cừu hận, ân oán, vui sướng, hạnh phúc, phẫn nộ, các tình cảm đó ta phải cố gắng mà tìm kiếm. Qua ngàn năm, cuối cùng ta cũng cảm thụ được tình cảm của nhân loại rồi." Lời này của Thiết Thạch chẳng giống như lời của con khỉ, Liễu Dật nghe vậy dường như lờ mờ hiểu ra được điều gì đó.

      Thế nhưng chàng vẫn từ bỏ quyết định của mình, bởi vì đường phía trước vô cùng nguy hiểm, Thiết Thạch cùng chàng e rằng sống nổi. Liễu Dật lắc đầu lạnh lùng : "Bất luận lý do của đệ là gì đệ cũng phải rời khỏi đây, ta ràng rồi, đệ còn chưa hiểu sao?"

      Ánh mắt Thiết Thạch chuyển động, quả hiểu vì sao người trước mắt lại trở nên vô tình như vậy, nhưng vẫn kiên quyết đáp trả: "Ta biết huynh nghĩ gì, nhưng nếu huynh coi ta là bằng hữu bên cạnh huynh huynh phải nghĩ giùm cho ta. Đời này kiếp sau nếu có duyên phận sao có thể gặp gỡ chứ? Dẫu có dùng sinh mệnh của ta để bảo hộ cho huynh sao? Huynh thấy ta sợ chết hay sao?"

      Liễu Dật cười lạnh quát: "Ngươi thấy ngươi có thể bảo hộ và giúp đỡ ta sao? Ta phải đối mặt với thần, với ma, với Minh giới, sức lực của ngươi chẳng có chút giá trị nào trước mặt chúng đâu."

      Thiết Thạch quay phắt lại, kêu lớn: "Thế sao, lấy thứ gì mà so sánh chứ? Sống chết sao, thành bại sao, ta muốn làm ta cứ làm, có gì sai đâu? Vì sao huynh lại trở nên lạnh lùng như thế, sao huynh học cách chia sẻ khó khăn cho người khác mà cứ ôm lấy mình? Huynh cho rằng làm vậy là tốt cho bằng hữu hay sao?"

      Liễu Dật quay mặt , gầm gừ: "Đủ rồi, ngươi được rồi, ta cần ngươi nữa."

      Nghe mấy lời vô tình của Liễu Dật, Thiết Thạch cảm thấy mình có gì cũng vô dụng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu rất ấm ức, vì sao mình muốn giúp y mà y nhận chứ? Con người sao lại kỳ quái như vậy? Nhưng Liễu Dật có vị trí rất lớn trong lòng Thiết Thạch, từ núi rừng hoang dã đến thế giới chân này, học hỏi được rất nhiều. Trong mắt của Thiết Thạch, Liễu Dật chính là bằng hữu quan trọng nhất.

      Tâm tình của Thiết Thạch trở nên chán nản, đầu cúi gằm khẽ : "Ta hiểu rồi, ta , ta chỉ còn cách dùng trái tim ta bảo hộ cho huynh, chứ thể giúp huynh được nữa. Ta ở lại Vĩnh hằng thành trì ở nhân gian chờ huynh, có ngày huynh đến đó tìm bọn ta." Thiết Thạch xong thèm quay đầu lại, nhảy ra khỏi phòng rồi biến mất trong bóng đêm.

      Liễu Dật nghe tiếng Thiết Thạch rời khỏi mới quay đầu lại. còn ánh mắt băng lạnh, còn vẻ mặt kiên định, lúc này chàng đầy vẻ thương cảm nhìn theo bóng của Thiết Thạch, tự vấn bản thân: "Ta sai rồi sao?" Chàng biết mình làm cái gì, nhưng chẳng biết cách nào mới có thể bảo hộ những người bên cạnh mình, cơn bão táp sắp tới, cuộc quyết chiến định mệnh sắp xảy ra, chàng chỉ đành ép bọn họ rời mà thôi.

      Nhìn Thiết Thạch ra , Liễu Dật cảm thấy rất đau xót. Ngay lúc đó, chàng chợt phát quanh mình lóe lên ánh hào quang màu hồng nhạt, đó là Bỉ Ngạn hoa. Liễu Dật hữu thủ đưa ra, ngưng tụ đóa hoa tinh thần lực từ lời nguyền. Ánh hồng càng lúc càng sáng tay, trước kinh ngạc của Liễu Dật, Bỉ Ngạn hoa nở ra thêm chiếc lá thứ sáu màu xanh lục. Liễu Dật hốt nhiên hiểu , nước mắt của Thiết Thạch phải là sắt, cũng là đá, chính là chuyện được định sẵn từ trước, giọt nước mắt bảo hộ của bằng hữu.

      Nghĩ đến đây, Liễu Dật chợt cảm thấy nóng nảy, vậy Bách Hoa, Trầm Tinh phải là hoa và sao trời sao? Hai chiếc lá biết tên là gì đó có phải là bọn họ ? Đây phải là vấn đề khó lý giải, cũng phải nhiệm vụ gì, mà chỉ là những kinh nghiệm phải trải qua thôi, tất cả đều được định sẵn từ trước. Ngẩng đầu nhìn vầng trăng giữa trời, mắt Liễu Dật lóe lên hào quang đỏ ngầu, Bỉ Ngạn hoa hóa thành bụi sáng tan biến trong gian, y cất giọng phẫn nộ, lạnh lùng: "Mệnh vận!"

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 264: ĐẠI DỰ NGÔN SƯ, CON MẮT VÀNG ...
      Thời gian luôn trôi qua nhanh, nhìn thấy tia nắng đầu tiên ra ở phương đông, Liễu Dật biết ngày mới lại bắt đầu, chỉ có điều thời gian luân chuyển chẳng có ý nghĩa gì với chàng, từ đêm tới sáng, mối lo lắng được giải quyết, nhưng lại kéo theo nhiều băn khoăn khác.

      Lời nguyền của Bỉ Ngạn hoa tuy bẳng biết là gì, nhưng muốn phá giải lời nguyền đó cho Thiên nữ cần phải thu thập đủ 9 loại nước mắt, 9 loại nước mắt đó đều phải là nước mắt của những người thương tâm. Liễu Dật nhớ đến lúc ở Thiên nhai hải giác, ra mọi việc đều được định trước, mọi chuyện xảy ra ở đây người ở Thiên nhai hải giác đều biết hết từ sớm.

      Đó chính là vận mệnh sao cải biến được. Liễu Dật biết mình chỉ là con cờ của vận mệnh để giải trừ lời nguyền cho Thiên nữ. Nhìn mặt trời dần dần lên cao, trong lòng Liễu Dật chợt trống rỗng, lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa khiến dòng suy nghĩ của chàng bị đứt đoạn, xoay người ra mở cửa.

      Người đứng ngoài cửa là Vũ Trầm Tinh, thấy Liễu Dật mở cửa, nàng mỉm cười: "Tối qua chẳng thấy huynh đâu cả, vẫn còn chưa cảm ơn huynh..."

      Liễu Dật thấy Vũ Trầm Tinh hôm nay ăn mặc có phần đặc biệt. Nàng thay y phục màu lam thường mặc bằng chiếc váy hồng nhạt ôm lấy thân hình thon thả, thắt lưng trắng, mái tóc đen dài rẽ ngôi để xõa, trán đeo viên bảo thạch màu lam, đúng là vị tiểu công chúa cao quý.

      Liễu Dật mỉm cười: "Ta cũng có chuyện muốn tìm nàng, bọn ta vừa vừa ." xong chàng thẳng ra ngoài, Vũ Trầm Tinh nhìn theo bóng Liễu Dật có chút kỳ lạ, chàng có chuyện gì mà tìm mình chứ? Trong lòng có vô số nghi vấn sao giải đáp được, Vũ Trầm Tinh vội bám theo Liễu Dật ra bên ngoài.

      khí buổi sớm mát lạnh trong lành khiến người ta cảm thấy thoải mái tràn đầy sinh lực, từ xa từng cơn gió mát lạnh mơn man thổi tới. Liễu Dật đứng lại: "Ta muốn cùng nàng tìm Đại dự ngôn sư, ta có mấy câu hỏi rất quan trọng cần phải biết đáp án."

      Vũ Trầm Tinh đến cạnh bên Liễu Dật, hiểu ra ngay ý chàng liền đáp: "Nơi ta ở rất gần với chỗ của Lôi Quân ca ca, chỉ có điều Lam Ảnh chiếm lấy nơi đó, chúng ta như vậy có quá nguy hiểm ?"

      Liễu Dật lắc đầu cười : "Khu cung điện đó tuy xa nhưng cũng gần Minh Vương điện đâu, bọn ta đến chỗ nàng ở chắc có chuyện gì, đương nhiên cũng phải cẩn thận chút, chúng ta sớm về sớm là được."

      Vũ Trầm Tinh gật đầu đáp ứng, Liễu Dật hữu thủ lay động ngưng tụ sức mạnh hắc ám rồi đẩy mạnh tay, luồng sáng đen bay vọt lên cao, tiếng rồng kêu vang động, con rồng màu đen uốn lượn . Liễu Dật nắm tay Vũ Trầm Tinh rồi lắc mình cái, 2 người đứng mình rồng bay thẳng về phía Vũ Trầm Tinh chỉ.

      Vài đám mây bay vọt qua họ rồi biến mất, nhìn Liễu Dật ở bên, tay chân của Vũ Trầm Tinh lúng ta lúng túng, định gì đó nhưng lại ngậm miệng lại thốt nên lời, Vũ Trầm Tinh bực tức vặn vẹo đôi tay.

      Liễu Dật dường như cảm thấy gì đó, mắt vẫn nhìn ra xa, hỏi: "Nàng có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"

      Vũ Trầm Tinh vội lắc đầu: " có..." Dừng lại chút, nàng lại tiếp: " ra phải là có, có chuyện, có chuyện muốn hỏi huynh."

      Liễu Dật gật đầu: " ."

      Vũ Trầm Tinh vẫn gì. khí buổi sớm trong lành, lại đứng lưng rồng bay vùn vụt thế mà gương mặt Vũ Trầm Tinh lại đỏ hồng dường như là rất nóng, nàng chần chừ hồi lâu rồi : "Là... là... huynh còn nhớ lời huynh trong Minh Vương điện hay ?" xong gương mặt nàng lại đỏ rực lên.

      Liễu Dật quay đầu nhìn xuống Vũ Trầm Tinh, thấy vẻ e thẹn của nàng liền hiểu ra, y đưa mắt nhìn ra xa rồi hỏi lại: "Ta gì?"

      Vũ Trầm Tinh nghe đáp vội kêu lên: "Huynh quên rồi sao? phải huynh cưới ta sao?"

      Liễu Dật quay người nhìn nàng rồi chợt lắc đầu, vẻ mặt kỳ quái: "Chuyện đó à... chưa quên đâu, sao vậy, nàng gấp rút à? Sợ là mình lấy chồng được sao?"

      Bị Liễu Dật trêu chọc như vậy Vũ Trầm Tinh mới thấy mình thất thố, nhưng nàng là ai chứ, biết chuyện nên , nhưng đối với nàng chuyện gì cũng là có thể cả. Nàng lập tức bỏ vẻ bối rối run rẩy lúc đầu, chu mỏ: "Hừ, đúng là sợ lấy chồng được nên mới gấp gáp đó, huynh quên là tốt rồi."

      Liễu Dật thấy vẻ điêu ngoa của nàng mỉm cười: "Nàng có gấp cũng chẳng làm gì được, ta còn phải làm mấy việc, cũng trách ta được, nàng nếu sợ đợi lâu quá lấy chồng được mau kiếm người khác từ bây giờ . chừng việc ta làm kéo dài quá lâu, nàng biến thành bà lão mất." Liễu Dật tuy chỉ là đùa nhưng ra chàng nắm chắc bao lâu mới hoàn thành xong mọi việc, do đó lời này cũng có mấy phần chân .

      Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật rồi đáp: "Vậy ta lo nữa, thành lão bà cũng được chứ sao. Thử nghĩ bộ dạng của huynh lúc phải cưới lão bà ta xem, coi như cũng đáng công ta chờ đợi huynh đó."

      Liễu Dật khỏi mỉm cười lắc đầy, chàng còn được gì nữa đây? Chàng quyết định vậy cứ như vậy thôi. Gió thổi làm tung bay mái tóc trắng xóa của Liễu Dật, mọi phiền não dường như cũng bay mất, nhưng cũng dường như chui sâu vào tận ký ức sâu thẳm của. Đợi chàng phía trước là cái gì? Dưới ánh dương quang mỹ lệ, nụ cười của Vũ Trầm Tinh cứ quấn quýt bên cạnh.

      Cảnh tuyệt đẹp khiến người ta quên mất thời gian, bất tri bất giác nửa canh giờ trôi qua. Lúc này Vũ Trầm Tinh bảo Liễu Dật hạ xuống ngọn núi cách Lôi Nhật Tinh cung trăm dặm, chàng đưa mắt quan sát xung quanh, đây phải là ngọn núi quá dốc, bốn bề vây phủ, hoa dại rực rỡ, hương thơm ngào ngạt tung bay trong gió.

      Vũ Trầm Tinh chỉ ra phía trước: "Đó là nơi ta ở."

      Liễu Dật dõi mắt nhìn theo, nơi này cũng hết sức hào hoa như Minh Vương điện, có hơn phân nửa trong lòng núi, nhìn từ xa, kiến trúc này hề uy nghiêm hùng vĩ mà lại hết sức rộng rãi, toàn bộ bao phủ màu xám nhạt khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.

      Liễu Dật hỏi: "Có người nào khác ?"

      Vũ Trầm Tinh đáp: "Có bọn ** bộc, ngoài ra còn có Đại dự ngôn sư mà huynh muốn tìm nữa."

      Liễu Dật gật đầu mỉm cười: "Vậy nàng dẫn đường ."

      Vũ Trầm Tinh thực ra cũng có tính toán riêng cho mình, dẫu Liễu Dật nàng cũng đưa chàng gặp dự ngôn sư. Đứng ở góc độ của nàng mà , giúp Liễu Dật hoàn thành xong mọi việc càng sớm sau đó chuyện gì cũng đơn giản hơn nhiều. Trong lòng nàng đương nhiên luôn ghi khắc những lời Liễu Dật trong Minh Vương điện.

      Vũ Trầm Tinh đưa Liễu Dật về khu kiến trúc đó, bọn hộ vệ thấy nàng liền tôn kính hành lễ. Bọn họ theo hành lang thẳng vào bên trong. Đúng như Vũ Trầm Tinh , bên trong nhà chỉ có mấy người hầu và hộ vệ, so với mấy cung điện của các quân chủ khác lại quá đơn sơ. Hai mươi năm nay, thế là cũng đủ cho nha đầu này rồi.

      Liễu Dật theo Vũ Trầm Tinh tiến vào đại sảnh sau đó ra phía sau, trước mắt chợt xuất hành lang dài. Liễu Dật đưa mắt nhìn quanh, hai bên hành lang rất sạch , có kẽ hở hay cửa đá nào, phía trước chính là ngõ cụt. Xem ra Vũ Trầm Tinh cấp cho các Đại dự ngôn sư của mình chỗ nghỉ ngơi hết sức bí , nha đầu này cũng rất thông minh đây.

      Đúng như Liễu Dật dự đoán, Vũ Trầm Tinh đến tận cùng bèn dùng tả thủ đặt lên khối đá, hữu thủ lại nắm lấy khối đá khác nhấn xuống, thạch môn phía trước mở ra, căn phòng sáng sủa ra trước mắt Liễu Dật.

      Vũ Trầm Tinh bước lên trước ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, Liễu Dật tiến vào thấy căn phòng đá này rất bình thường, xung quanh có gì đặc biệt, tường đá láng mịn y như bên ngoài chỉ có mấy hạt châu chiếu sáng rực. mặt đất có bày ba tấm nệm, đó có ba lão nhân ngồi. Ba lão già này nhìn rất mệt mỏi, da mặt nhăn nheo chứng tỏ tuổi tác của họ rất cao. Ánh mắt lờ đờ nhìn thẳng về phía trước. Ba lão đều mặc y phục màu xám, thực ra phía quần áo phủ đầy bụi, biết màu sắc thực là gì.

      Nhìn ba lão già này, Liễu Dật trong lòng chấn động, hiểu vì sao mình lại có cảm giác này. Chàng từ có chút nào hoài nghi giờ lại bắt đầu tự hỏi mình làm gì, ý nghĩa của sinh mệnh cuối cùng là gì? Tình huống của ba lão nhân này so với người chết chẳng có gì khác biệt. Bọn họ phải giúp cho Vũ Trầm Tinh đoán chuyện tương lai, hỏi chuyện lịch sử của quá khức, chỉ có điều ý chí bọn họ đều bị khuất phục, còn linh hồn bọn họ sao? Bọn họ sống vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ để phục vụ cho kẻ mạnh thôi sao?

      Trước khi nắm được Hắc ám chi tâm và sức mạnh cường đại, tư tưởng của Liễu Dật vốn chẳng còn hoài nghi gì, cũng hề muốn dính dáng đến bất cứ việc mơ hồ nào. Trở thành ma, Liễu Dật thay đổi hẳn, sinh mệnh quả rất thần kỳ, tinh thần và vật chất cấu tạo nên sinh mệnh lại có rất nhiều bí , chàng có cách nhìn và cảm thụ khác hẳn đối với con người. Những chuyện nhặt đáng kể lúc trước trở thành cảm xúc sâu thẳm của y. Nhìn Vũ Trầm Tinh mỉm cười, y cũng cười theo.

      Liễu Dật vẫy tay, con lốc cực mạnh cuộn lên, trong chớp mắt quét tới ba Đại dự ngôn sư, bụi bặm bay tá lả, ba lão nhân đồng thời mở mắt, thấy Liễu Dật và Vũ Trầm Tinh cúi đầu cung kính: "Trầm Tinh công chúa."

      Trầm Tinh công chú - bốn từ này tựa như nhát dao đâm vào lòng Liễu Dật. Hai chữ Trầm Tinh dường như là muốn chỉ những kẻ bi thương dưới lời nguyền của Bi Ngạn hoa. Bất tri bất giác chàng làm thương hại rất nhiều người, chính bản thân cũng khô kiệt nước mắt từ lâu.

      Vũ Trầm Tinh mỉm cười gật đầu, thấy ba lão nhân tỉnh lại bèn lên tiếng: "Các vị Đại dự ngôn sư của ta, ta biết các vị rất mệt rồi nhưng ta lại rất cần các vị. Bây giờ người này hỏi mỗi vị vấn đề, xin các vị vận dụng sức mạnh mạnh nhất để cho chàng đáp án tốt nhất, có được ?" Lúc này Vũ Trầm Tinh chẳng có chút hung hãn nào, nàng dẫu là công chúa nhưng vẫn rất tôn trọng ba vị lão nhân này.

      Ba lão nhân đều đồng thanh đáp lại: "Vâng, tất cả đều theo ý của công chúa."

      Vũ Trầm Tinh mỉm cười, thấy Liễu Dật ngẩn người vội chạy lại, nắm lấy cánh tay chàng: "Này, huynh nghĩ gì vậy?"

      Bị Vũ Trầm Tinh lôi kéo, tư tưởng của Liễu Dật quay về tại, lắc đầu: "Ta cũng chẳng biết ta nghĩ gì nữa, bây giờ bọn ta bắt đầu được chưa?" Liễu Dật ý muốn hỏi mấy vị Dự ngôn sư.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu: "Được rồi, chỉ có điều bọn họ chỉ có thể trả lời 3 vấn đề của huynh, mỗi người 1 vấn đề, sau đó họ phải cần thời gian rất lâu để nghỉ ngơi."

      Nghe vậy, Liễu Dật nghĩ thầm: "Ba vấn đề cũng đủ rồi, tại còn 2 thần long chưa thu phục và ba giọt nước mắt nữa. Nếu trừ nước mắt của Bàn cổ và Minh Vương ra chỉ cần giọt nước mắt đại địa thần bí nữa thôi. Tính ra mình cũng chỉ cần hỏi 3 câu." Nghĩ đến đây Liễu Dật chợt mỉm cười: "Ba cũng đủ rồi, giải quyết xong 3 vấn đề này rồi, ta nghĩ tồn tại của chân ma thế giới này cũng kết thúc."

      Tuy hiểu Liễu Dật gì, nhưng nghe 3 vấn đề giải quyết xong là kết thúc, Vũ Trầm Tinh hết sức vui sướng mỉm cười với Liễu Dật. Thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, Liễu Dật nhận ra nữ nhân mỹ lệ này chính là Vũ Trầm Tinh điêu ngoa tàn nhẫn lúc trước. ra, chàng hiểu rất , tình cảm có thể cải biến toàn diện con người.

      Liễu Dật nhìn sang lão nhân đầu tiên: "Vậy bọn ta bắt đầu thôi." Nghe vậy lão nhân gì, chỉ khẽ gật đầu.

      Liễu Dật hỏi: " đại địa vốn có Bát Hoang thần long, thế giới này vẫn còn mấy con, ta muốn biết vị trí đại khái của chúng." Câu hỏi thứ nhất của Liễu Dật hết sức trực tiếp, y biết còn có hai con rồng hoang, nhưng biết tên của chúng là gì, chỉ đành dùng cách này để hỏi.

      Trong mắt lão nhân thoáng lộ tia kim quang cũng giống như nhãn thần của Minh Vương. Lão gật đầu rồi đưa tay lên, đôi tay phát ra hào quang màu tím xanh y như ngọn lửa bập bùng, ánh tử quang dần dần ngưng tụ lại. Hai tay chắp lại rồi luồng ánh sáng tím xanh phập phù giữa trung, hình dáng ràng, những đóa hoa lửa tím xanh lập lòe như có sinh mệnh. Sau đó, hai mắt của lão nhân mở to ra, hai luồng kim quang bắn vào vật thể đó.

      Khi ba màu sắc hòa lại làm , ánh tím xanh liền chập chờn bất định. Liễu Dật chăm chú theo dõi lão nhân chỉ thấy lão há miệng thở hồng hộc, mặt mày từ vàng khè biến thành trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt , Vũ Trầm Tinh vội hỏi: "Thế nào? Có thấy gì ?"

      Lão nhân gật đầu ra vẻ rất yếu ớt, đáp ngay mà phải nghỉ ngơi lúc: "Có hai con hoang long còn lưu lại ở đại địa, con nằm ở gần Thiên sơn ở Nhân gian giới." xong lão nhân nín bặt, mắt nhắm lại điều tức. Tuy chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt nhưng lão nhân lúc này toàn thân yếu ớt, xem ra thuật Đại dự ngôn làm hư tổn rất lớn cho tinh thần.

      Liễu Dật chẳng để ý gì đến thân thể hư nhược của lão nhân, chỉ nghĩ đến vị trí của con rồng hoang này. Thiên sơn ở nhân gian giới phải là nơi đặt thành Vĩnh Hằng của Ma giới hay sao? Chỉ có điều Thiên sơn rất rộng lớn, hơn nữa lão nhân lại là chỉ ở gần đó, vậy tìm hay tìm cũng chẳng có gì khác biệt. Con rồng hoang này đúng là cần rất nhiều thời gian để tìm kiếm đây. Tuy vậy, biết được vị trí đại khái cũng là quá tốt rồi, nếu phải tìm khắp thiên địa nhân tam giới mấy chục năm chắc cũng đủ.

      Liễu Dật nhìn vị lão nhân nhắm mắt điều tức, dường như muốn hỏi thêm lão điều gì đó, tìm con rồng này ở Thiên Sơn rộng lớn chẳng khác nào như mò kim đái bể. Chỉ có điều lão nhân này yếu mệt quá rồi, đến chuyện cũng nổi nữa. Vũ Trầm Tinh vội giải thích: "Ông ấy thể trả lời huynh nữa đâu, sau khi tinh thần lực tiêu hao hết cả, sinh mệnh của bọn họ chỉ còn có tia linh khí để duy trì thôi. Huynh hỏi vấn đề thứ hai ."

      Vũ Trầm Tinh là người thông minh, thấy hành động của Liễu Dật là hiểu ngay y muốn gì. Liễu Dật chỉ đành quay sang lão nhân thứ hai, suy nghĩ hồi rồi hỏi: "Ta muốn biết con rồng hoang cuối cùng ở chỗ nào?"

      Lão nhân thứ hai nghe xong cũng gật đầu đáp, thi hành động tác như lão nhân kia, dùng đôi mắt hoàng kim nhìn tới tương lai, trong chớp mắt lão cũng trở nên yếu ớt ngả nghiêng. Liễu Dật vội hỏi: "Có thấy ?" Chàng là chân ma, nhìn thấy vẻ hư nhược của lão nhân trước mặt lại sợ lão chống nổi mà lăn ra chết.

      Lão nhân gật đầu nhưng trả lời ngay, nghỉ ngơi hồi lâu rồi đáp: "Con hoang long cuối cùng là ở Thần giới." Câu trả lời đơn giản làm Liễu Dật cảm thấy nhức đầu, Thần giới hơn Nhân gian giới và Minh giới nhiều, nhưng muốn tìm con rồng trong đó đúng là ngàn vạn khó khăn, còn khó hơn cả lời tiên đoán đầu tiên nữa.

      Nhìn vẻ mặt của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh khuyên: "Dự ngôn sư của ta toàn là Đại dự ngôn sư cả, kẻ bình thường vốn thể trả lời câu hỏi của huynh đâu. Tuy câu trả lời vẫn còn mơ hồ nhưng vẫn còn đỡ hơn là có, có công mài sắt có ngày nên kim mà, bọn ta cũng tiết kiệm được khá nhiều thời gian đó."

      Liễu Dật nghe Vũ Trầm Tinh , lại nhớ đến Thiên Sơn và Thần giới liền mỉm cười: "Nàng đúng là tiểu nha đầu gian trá, học cách an ủi người khác từ khi nào thế?"

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 265: LẠI GIAO PHONG, GIỌT LỆ BI THƯƠNG ...
      Bây giờ, đương nhiên Liễu Dật hiểu mọi chuyện trước mắt. Thiên Sơn và Thần giới tuy lớn, nhưng nhờ vào giúp đỡ của Đại Dự ngôn sư, coi như cũng thu hẹp được diện tích tìm kiếm khá lớn. Từ nay về sau cứ từ từ tìm kiếm ở hai nơi này có kết quả, dễ dàng hơn nhiều so với việc lòng vòng khắp tam giới.

      Nghĩ đến đây Liễu Dật thêm gì nữa, chỉ đến trước mặt lão già thứ ba, quay lại nhìn Vũ Trầm Tinh rồi hỏi: "Bỉ Ngạn Hoa cần phải có chín loại nước mắt mới có thể giải trừ lời nguyền, trong đó có loại ở đại địa, xin hỏi giọt nước mắt đó ở đâu?" Liễu Dật tuy biết giọt nước mắt ở đại địa này biến thành hình dạng gì, nhưng căn cứ vào Nguyệt lệ và Vân lệ, có thể đoán đây nhất định là bảo vật.

      Lão già này cũng giống như hai người trước, gì mà nhắm mắt lại, đem tinh thần lực tập trung vào hai tay, khi hào quang tím xanh ngưng tụ lại, vật hỗn độn phiêu phưởng giữa trung. Khi hai luồng kim quang từ mắt lão nhân bắn vào trong đó, ánh hào quang tím xanh và hào quang trong mắt lão nhân biến mất ngay. Thân thể lão nhân mềm nhũn, sắc mặt khó coi, lão nghỉ ngơi hồi lâu rồi mới đáp: "Ở nhân gian giới, người của nữ nhân."

      Đây chính là câu trả lời làm cho Liễu Dật kinh ngạc nhất, giọt nước mắt đại địa là vật hết sức kỳ ảo, làm sao lại người nữ nhân được chứ? Liễu Dật gấp rút hỏi: "Ông khi nãy thấy gì? Bộ dạng nữ nhân đó thế nào? ta mặc y phục thế nào?" Liễu Dật hấp tấp như vậy cũng phải, nhân gian giới lớn đến mức nào, chỉ mỗi Thiên Sơn mà Liễu Dật cũng tìm kiếm cả mấy tháng ròng, giờ phải tìm nữ nhân mang giọt nước mắt đại địa, đúng là chuyện thể nào.

      Vũ Trầm Tinh thấy vậy vội ngăn lại: "Chàng ngốc à, đợi chút, ông ấy giờ mệt lắm rồi, để ông ấy nghỉ chút , huynh có gấp cũng chẳng làm được gì. Dự đoán về tương lai vốn ngược với thiên đạo, tạo nên áp chế cực lớn với tinh thần lực và sinh mệnh của con người." Vũ Trầm Tinh tuy nôn nóng nhưng vẫn có chút nỡ lòng, tinh thần lực của Dự ngôn sư hữu hạn, biết được vị trí đại khái cũng tốt lắm rồi.

      Lúc này lão già thứ ba nghỉ ngơi xong, thoải mái hơn chút, chầm chậm mở mắt với Liễu Dật: "Ta nhìn thấy bộ dạng của đó, chỉ có điều ấy có vẻ rất buồn, thân vận váy trắng, đúng rồi, tay ấy cầm dây chuông màu tím." đến đây, Dự ngôn sư hoàn toàn kiệt sức, lập tức vận khí điều tức.

      Liễu Dật nghe đến dây chuông màu tím, thấy rất quen thuộc, dường như nhìn thấy ở đâu rồi, biết có phải đúng cái mà Dự ngôn sư . Thế nhưng dây chuông đó vốn là của Thiên Kiêu, giờ Thiên Kiêu chết rồi, nữ nhân áo trăng đó nhất định phải là Thiên Kiêu, vậy là ai đây? Lúc này Liễu Dật cũng an tâm được chút, câu trả lời tuy mơ hồ nhưng cũng có chút kết quả. nữ nhân vui, mặc áo trắng ở Nhân gian giới, tay cầm dây chuông màu tím, nàng ta có giữ giọt lệ đại địa.

      Chỉ có điều biển người mênh mông, muốn tìm người như vậy quả dễ. Thế nhưng Liễu Dật cũng biết thế dễ dàng hơn trước nhiều, y quay sang Vũ Trầm Tinh: "Được rồi, mọi chuyện hỏi xong, ta nghĩ bọn ta rời khỏi đây được rồi."

      Vũ Trầm Tinh gật đầu đồng ý, đây là nơi nàng ở trước kia nhưng nàng chẳng có chút lưu luyến nào. giờ nàng tìm được phụ thân, tìm được cái mà mình cho là hành phúc, đối với cung điện mênh mông này vốn chẳng có chút thích thú gì nữa. đường quay về, Liễu Dật gì, chỉ thầm tính toán nên bắt đầu từ đâu.

      Thần giới còn có con thần long, Nhân gian giới ở Thiên sơn cũng có thần long. Nếu muốn giúp Thiên nữ khôi phục chân thân quay lại Thần giới, phải có sức mạnh mạnh mẽ, đánh bại mọi địch nhân. Với lực hắc ám của chàng giờ chẳng có ai là đối thủ. Chỉ sợ là chư thần nổi giận liên thủ tấn công, thêm vào Lam Ảnh hợp tác với ma thần, như vậy bản thân chàng nắm chắc được. Liễu Dật quyết định phải thu phục thần long trước, sau khi có đủ tám thần long mới giải trừ lời nguyền của Bỉ Ngạn hoa.

      Vô Lệ thành phía trước mỗi lúc ràng, Liễu Dật chợt cảm thán thốt: "Chúng ta sống thế này cả đời có buồn chán quá ?" Liễu Dật cụt ngủn mơ hồ, dường như hướng tới đối tượng cụ thể nào, nhưng chỉ có hai người họ đứng cự long, Vũ Trầm Tinh đương nhiên nghe câu này.

      Vũ Trầm Tinh đáp ngay, nghĩ ngợi hồi lâu mới lên tiếng: "Đợi huynh cưới muội rồi mới biết được."

      Thời gian qua nhanh, về đến Vô Lệ thành Vũ Trầm Tinh lập tức tìm Minh Vương, nhìn bộ dạng cao hứng của nàng xem ra có rất nhiều điều muốn . Liễu Dật chỉ mình quay về phòng, bắt đầu tính toán lúc nào nên khởi hành đến Thần giới, đúng vậy, Minh giới có gì đáng để lưu lại nữa, con thần long thứ bảy đến Thần giới rồi.

      Nhìn sơ qua rất đơn giản, nhưng bên trong còn có rất nhiều nỗi phức tạp, Liễu Dật cũng chẳng cần tìm gì nhiều ở Thần giới: con rồng hoang, giọt nước mắt, nhưng mâu thuẫn giữa thần và ma làm mọi việc rắc rối thêm. Do đó, Liễu Dật chau mày lo lắng, chàng biết sớm muộn gì cũng phải đến Thần giới, nhưng biết bây giờ ngay có phải là quá sớm hay ?

      Liễu Dật trầm tư suy nghĩ biết bao lâu, sau đó nỗi ưu phiền cũng từ từ biến mất, ba Đại dự ngôn sư của Vũ Trầm Tinh cũng đem lại cho y rất nhiều tin tức hữu dụng. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp rút.

      Liễu Dật đứng dậy mở cửa, người đứng ngoài chính là Thất Nguyệt, trong mắt có chút hốt hoảng, Liễu Dật lấy làm lạ hỏi: "Sao rồi? Có chuyện gì vậy?"

      Thất Nguyệt gật đầu vội đáp: "Lam Ảnh đến rồi."

      Liễu Dật nghe vậy giật mình, chàng hiểu Lam Ảnh lắm, nhưng chẳng lẽ ngu ngốc đến mức đâm đầu đến đây! Chẳng lẽ lại tự tin đến mức như vậy sao? Nghĩ đến đó chàng lại cảm thấy có chỗ đúng, nếu Lam Ảnh đến làm sao Thất Nguyệt còn đứng trước mắt mình chứ? Chàng vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì, hãy kể ràng ."

      Thất Nguyệt lấy ra phong thư: "Khi nãy muội ngang qua phòng của Tinh tiểu muội thấy Tinh tiểu muội hấp tấp chạy ra, muội hỏi là có chuyện gì muội ấy đáp, vật này từ người muội ấy rơi ra..." xong nàng đưa phong thư sang cho Liễu Dật. Liễu Dật đọc lướt qua, trong thơ chỉ viết mấy chữ đơn giản: "Vương, sao hôm qua lại vội thế? Ta và ngài gặp nhau cả mấy chục năm, Lam Ảnh lúc nào cũng mong nhớ, hôm nay gửi thư hẹn gặp ở phía nam cách Vô Lệ thành ba mươi dặm." Liễu Dật đọc xong liền hiểu ra, chẳng lẽ Lam Ảnh nắm động tĩnh của mình, lá thư này ràng là sau khi chàng rời khỏi Vô Lệ thành mới đưa cho Minh Vương, mục đích của đương nhiên là tiêu diệt Minh Vương, nhưng muốn mình chung với Minh Vương nên mới nhân cơ hội mình rời khỏi mà gửi thư. Xem ra tên Lam Ảnh này cũng phải là loại ngu ngốc.

      Đột nhiên, dự cảm hay chợt nảy sinh trong lòng Liễu Dật, chàng buột miệng: " xong."

      Thất Nguyệt thấy vậy vội hỏi: "Sao rồi?"

      Liễu Dật đáp: "Tên Lam Ảnh này nhất định biết việc ta có ở trong thành mới hạ chiến thư với Minh Vương, với tính cách của Minh Vương nhất định đến đó, nhưng Lam Ảnh là kẻ xảo quyệt, nhất định có kế hoạch chu toàn để trừ khử Minh Vương rồi."

      Thất Nguyệt nghe vậy vội : " đúng, khắc trước khi các người quay về Minh Vương vẫn còn ở trong Vô Lệ thành mà."

      Liễu Dật nghe xong cũng lấy làm lạ, chẳng lẽ phải Lam Ảnh muốn tận dụng cơ hội mà chỉ là xảo hợp thôi sao? Đột nhiên y nhớ ra khi nãy Thất Nguyệt có Vũ Trầm Tinh vội vã ra ngoài, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ đáng sợ. Nếu quả mục đích của Lam Ảnh là vậy, người này đúng là đáng gờm.

      Liễu Dật bất giác xiết chặt lấy thanh kiếm, với Thất Nguyệt: "Ta phải xem thử, có thể là rất nguy hiểm, muội tốt hơn hãy ở lại đây." xong thân hình loáng lên, hóa thành luồng hắc quang bay thẳng ra ngoài Vô Lệ thành 30 dặm. Trong tính toán của Liễu Dật, Lam Ảnh bỏ qua việc giết chết Minh Vương, trừ khử bản thân. Tuy nhiên, chàng ngờ Lam Ảnh lại bắt đầu gây hấn với Minh Vương nhanh như vậy, cũng vì quá nhanh nên Liễu Dật chẳng kịp có thời gian đề phòng.

      Tốc độ tuy nhanh nhưng suy nghĩ trong đầu Liễu Dật còn nhanh hơn, Lam Ảnh làm bất cứ chuyện gì cũng có lý do. Trước tiên là Minh Vương rời khỏi Vô Lệ thành, Vũ Trầm Tinh nhìn thấy lá thơ đuổi theo, mọi việc hết sức hợp lý, nhưng Liễu Dật lại có dự cảm lành.

      Tốc độ phi hành cực nhanh, hơn khắc Liễu Dật đến nơi ước hẹn trong thơ. Chàng mặt tìm kiếm chung quanh, mặt thầm tính toán, Thất Nguyệt tịnh lúc nào phát Vũ Trầm Tinh rời khỏi, nếu thời gian quá lâu Liễu Dật nhất định đuổi kịp nàng, nhưng suốt dọc đường chẳng thấy bóng dáng Vũ Trầm Tinh đâu cả. Bây giờ Liễu Dật chỉ còn hy vọng Vũ Trầm Tinh may mắn tìm được Minh Vương trước mình.

      biết vì sau Liễu Dật cảm thấy đó là cái bẫy do Lam Ảnh cố ý dựng nên, chỉ là biết lão cáo già như Minh Vương vì sao lại rơi vào cái bẫy này.

      Nơi đây là khu rừng trống rỗng, thỉnh thoảng có gió thổi tới, khí trong lành thoáng đãng. Nhưng Liễu Dật lúc này chẳng có tâm gì mà thưởng thức, biết vì sao, dự cảm lành này làm cho chàng trở nên khẩn trương, nhìn xung quanh rất bình thường, cây rừng cao ngất, hoa dại cỏ xanh, dây leo buông thõng, các loại thú tung tăng chạy nhảy.

      Liễu Dật đưa sức mạnh của Hắc ám chi tâm lên tới đỉnh cao, rồi dùng khí tức hắc ám dò xét xung quanh, vào đúng lúc này tình kỳ quái đột nhiên phát sinh. Thân thể Liễu Dật chợt phát ra luồng hào quang màu hồng, chàng vội đứng lại dò xét, đúng rồi, đó chính là Bỉ Ngạn Hoa của lời nguyền.

      Liễu Dật chầm chậm giơ bàn tay quấn găng đen ra, chỉ thấy lờ mờ xuất Bỉ Ngạn hoa xoay tròn, hào quang màu hồng tỏa sáng, dưới cánh hoa đột nhiên lại nảy ra chiếc lá xanh nõn, nhìn chiếc lá này, trái tim của Liễu Dật tưởng chừng như đứng lại: giọt lệ thứ bảy?

      Bỉ Ngạn hoa sáng rực lên, cánh hoa màu hồng thêm vào lá xanh nõn, chiếc lá trước đây chưa có bây giờ ra rất ràng, chỉ cần 2 giọt lệ nữa Thiên nữ có thể khôi phục lại chân thân, phải chịu nỗi khổ luân hồi, quay trở về Thần giới. Đột nhiên Liễu Dật định thần lại, dự cảm lành lại trở lại, giọt lệ thứ bảy? Là Minh Vương? Bàn Cổ? Hay là giọt lệ thần bí nơi đại địa?

      Là Minh Vương, Liễu Dật loại bỏ các khả năng khác, nhưng giọt lệ bi thương của Minh Vương vì ai mà rơi xuống đây? Dự cảm lành của chàng càng lúc càng dâng cao, vì ai mà bi thương, vì ai mà đau đớn? trời đất này, còn có ai khiến Minh Vương lệ đây? Liễu Dật cần nghĩ nhiều, vội thu lại đóa Bỉ Ngạn Hoa có giọt nước mắt thứ bảy, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận ở xung quanh.

      Bỉ Ngạn Hoa có thể cảm giác được giọt lệ này khoảng cách cũng quá xa, nhưng vì sao mà ta lại tìm được chứ? Lúc này chàng đưa sức mạnh của Hắc ám chi tâm dò xét, trong vòng trăm thước mọi vật mồn trong ý thức, vậy còn có vấn đề gì nữa đây?

      Liễu Dật lại quan sát xung quanh kỹ càng, đúng vậy, chàng ở đây hồi lâu nhưng cảnh vật chung quanh vẫn y nguyên, có gì thay đổi. Vào lúc này, giọng truyền lại khiến Liễu Dật gần như phát cuồng...

      "Ma chủ của ta, ngài nghĩ là ngài có thể thoát khỏi ảo giới do chủ của Minh giới bố trí à?" Giọng này Liễu Dật nhận ra là giọng của Lam Ảnh, nghe như ở sát bên cạnh, Liễu Dật nghĩ nhiều, thân hình loáng lên biến thành luồng ánh sáng đen bắn thẳng đến chỗ phát ra thanh , có mmột dấu hiệu báo trước nào, tốc độ nhanh đến mức con người tưởng tượng ra được.

      Chỉ có điều ngay lúc đó, giọng của Lam Ảnh lại vẳng tới: "Ma chủ tôn kính của ta, sức mạnh của ngài làm ta hết sức sợ hãi, nhưng ngài vẫn chưa hiểu sao? Nếu ta quả nắm chắc kêu ngài tiến vào ảo giới đâu. Ngài phải biết, căn cứ vào thiên địa ngũ hành và tài xây dựng mới có thể bố trí nên ảo giới. Dẫu tốc độ của ngài có nhanh, sức lực có mạnh nhưng ngài cũng thể chạy khỏi nơi này. Tốc độ sinh trưởng của bọn chúng nhanh hơn tốc độ phá hủy của ngài, còn cao cường hơn tốc độ ảo hóa của ngài nữa."

      Nghe vậy, Liễu Dật đứng lại, rơi xuống mặt đấy quen thuộc. Lam Ảnh sai, chàng giờ có cách nào chạy ra khỏi ảo giới đáng chết này. Liễu Dật muốn tìm lối thoát nhưng phải chịu thất vọng, cảnh vật nhìn rất bình thường nhưng vẫn hạn chế được phạm vi di chuyển của chàng.

      Giọng của Lam Ảnh lại vọng đến: " ra ta trước giờ rất muốn biết ngài là người thế nào? Ồ, đúng, phải là loại ma thế nào mới phải. Ta hiểu vì sao ngài lại vì nữ nhân mà phải luân hồi bảy ngàn năm, ta cũng hiểu, sắp được ở gần người mình , ngài đột nhiên lại chọn nữ nhân khác? Ta nghĩ, về mặt tình cảm, bọn ta đều thất bại giống nhau."

      Liễu Dật nghe cảm thất rất tức giận, ngàn năm luân hồi, vì sao số mệnh lại cho Thiên nữ gặp được Lam Ảnh, vì sao người mình lại thể gặp được, vì sao gặp rồi vẫn thể nhận nhau? mọi việc đều chỉ đành trách móc vận mệnh, nhưng Lam Ảnh chẳng qua cũng chỉ là con rối, bị vận mệnh điều khiển gia nhập vào cuộc đấu tranh suốt bảy ngàn năm mà thôi.

      Hai mắt Liễu Dật phát ra tia nhìn đỏ ngầu, giận dữ quát lớn: "Đừng dùng mấy lời ti tiện để so sánh ta và ngươi, ta và ngươi là hai người hoàn toàn khác biệt, ta khuất phục nhưng phục tùng vận mệnh, nhưng ngươi, ngươi còn chẳng hiểu được bản thân mình."

      Lam Ảnh chợt nín bặt hồi lâu, dường như là ngẫm nghĩ lời của Liễu Dật.

      Liễu Dật trong lòng cũng thầm tính toán, nghe lời của Lam Ảnh và dựa vào xuất của Bỉ Ngạn hoa, rất có khả năng Minh Vương và Vũ Trầm Tinh xảy ra chuyện rồi. Liễu Dật chẳng có mấy cảm tình với Minh Vương, nhưng mà nét cười trong sáng của Vũ Trầm Tinh ngừng ra trước mắt chàng, ra là thế nào, chàng hiểu , chỉ biết là đó là quan tâm lo lắng... Chàng chỉ hy vọng tại Vũ Trầm Tinh có chuyện gì, đợi chàng nghĩ ra biện pháp thoát khỏi nơi này.

      Cuối cùng giọng của Lam Ảnh lại vang lên: "Ma chủ của ta, ta cảm thấy kiêu ngạo thay cho ngài, ngài khuất phục nhưng phục tùng vận mệnh, hoặc giả vận mệnh quả thể nghịch chuyển được, nhưng ngài chẳng phải cứ làm hay sao? Ta lại nghĩ đến chuyện khác. Nếu quả mệnh vận an bài cho ngài cùng sống chung với Thiên nữ, như vậy nếu ngài phục tùng, ngài quả cưới Vũ Trầm Tinh hay sao?" Lúc này lời của Lam Ảnh chẳng có chút tình cảm nào, thanh cực kỳ bình tĩnh.

      Đột nhiên, Liễu Dật cũng hiểu ra, nếu Lam Ảnh trước tiên làm bị thương Vũ Trầm Tinh, Minh Vương y ước mà đến, vì con mà bất chấp tất cả, chân tay rối loại. Vậy ... người thứ nhất đến nơi là Vũ Trầm Tinh, vậy lá thư gửi cho Minh Vương là giả hay sao? Mọi việc bắt đầu ràng, ra tất cả đều do Lam Ảnh bố trí.

      Sau đó giọng đầy vẻ cuồng ngạo của Lam Ảnh lại vẳng tới: "Ngài trả lời là thể hay là dám, ngài sợ rồi sao? Ngài né tránh phải , ngài vốn Vũ Trầm Tinh."

      Liễu Dật giận dữ quát: "Câm miệng."

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 266: HẮC SẮC GIAN, SIÊU VIỆT TƯỞNG ...
      Lời vừa thốt ra, trong lòng Liễu Dật liền thất kinh, quả giờ chàng muốn biết những người đó ra sao. Lam Ảnh vừa xong, trung xuất quả cầu ánh sáng màu trắng, chàng biết quả cầu do họ Lam dùng sức mạnh của Thiên Chi Chương tạo thành. Cùng lúc, quả cầu nhanh chóng mở rộng, lại xuất tiểu gian hữu hình, điều khiến chàng ngơ ngẩn chính là trong đó có hình ảnh Vũ Trầm Tinh nằm trong lòng Minh Vương.

      Sắc mặt nương lí lắc nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, quỳ sụp trước Hoàng Kim Minh Vương, quanh đó có bốn vị quân chủ Tinh cung do Viêm quân đứng đầu, Lam Ảnh đứng trước, sau lưng là muội muội Lam Nhận, cùng Tô Thiếu. Minh Vương hình như bị trói, thể động đậy.

      Ánh mắt Lam Ảnh từ bức vẽ quét tới, ngừng lại chốc rồi cười lạnh: “Đây là Minh Vương của ta, ngươi xem , lão già biết bao, ngu xuẩn biết bao, lại coi con là tất cả, nhược điểm của lão là thế. Ta chạm đến lão mà là Vũ Trầm Tinh, ta có làm gì đâu mà lão phát nộ, muốn giết ta, đáng tiếc, đáng tiếc… đó phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên.”

      Liễu Dật thấy Minh Vương nhắm tịt mắt, tuy nhìn vẻ mặt nhưng tình cảm bi thương thẩm thấu qua gian kính lọt vào mắt chàng. Ông ta thương con , nàng ta cũng vậy, dùng bản thân bảo vệ cha, sát na cảm động này khiến chàng nhớ lại bản thân hời mười năm trước ở Nhân gian giới. cái búng tay này, chuyện cũ như mây qua, thể trở lại nữa.

      Lam Ảnh chầm chậm quay lại, đến trước mặt Vũ Trầm Tinh : “Công chúa của ta, vốn nàng có thể trở thành thê tử của ta, cao cao tại thượng, được người khác tôn kính, nhưng nàng bỏ tất cả, chọn lựa tử vong, ta vạn vạn lần ngờ nàng lại vì lão già suy sụp này mà hi sinh cả bản thân, bi ai quá nhỉ?”

      Sắc mặt Vũ Trầm Tinh trắng nhợt như tờ giấy, hô hấp mỏng tanh, hai hốc mắt ảm đạm vô quang, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Liễu Dật đoạn quay đầu nhìn phụ thân, giọng đáp: “Đúng là bi ai…bất quá vô sỉ của ngươi khiến ta bi ai, dòng máu của phụ thân chảy trong mình ta nên ta thương, bảo vệ cha mình, ta lấy làm tự hào vì bản thân.” Giọng yết ớt nhưng liền mạch, dứt lời hơi thở của nàng trở nên gấp rút.

      Nghe những lời đó, Liễu Dật cơ hồ nhớ lại những việc xảy ra, Minh Vương bảo vệ cho ái nữ nên động thủ với Lam Ảnh, nhưng trúng phải mưu kế của , lúc y hạ sát thủ Vũ Trầm Tinh bước ra chặn trước mặt Minh Vương…

      Lam Ảnh liếc nhìn khuôn mặt trắng nhợt của nàng, thình lình bật cười: “Nàng đúng là khiến ta cảm động, bất quá ngu xuẩn hết mức, vừa nãy ta nghĩ đến vấn đề đâu vào đâu, rốt cuộc nàng phụ thân hay tên Ma nhân đó, nàng vì phụ thân vứt bỏ sinh mệnh, cùng đồng nghĩa bỏ luôn cả ái tình, có lẽ…nàng , ha ha…thế giới này vẫn còn nhiều giả dối quá nhỉ.”

      Lam Ảnh hề khiến Vũ Trầm Tinh dao động, có khi nàng còn khí lực để giận dữ mà cũng buồn giận dữ nữa, chầm chậm ngoái lại, nhìn Liễu Dật với ánh mắt trong vắt, xuyên qua gian kính, giọng yếu nhược lại vang lên: “ lòng sao lại bi thương đến vậy, thống khổ đến vậy; nếu vì sao luôn lòng tình nguyện, thể rút ra được, nếu là giả dối, cớ gì trong lòng lại có quyến luyến, hạnh phúc…”

      Dừng lại chốc, nàng tiếp: “Ta thương họ như nhau, vì sao phải so sánh, vô luận ai gặp nguy hiểm ta cũng đều hi vọng được lo lắng cho người đó, tuy nhiên ta có điều ân hận là thể cùng sống với ngốc tử đó…nên muốn lời tạ lỗi. Nhưng ta muốn huynh ấy hiểu rằng, có khi kết thúc thế này lại khiến huynh ấy lòng hơn.”

      Giọng của nàng trở nên cực kì yếu ớt, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra biểu tình gì, nhưng đối mắt trong suốt vẫn nhìn thân ảnh Liễu Dật, hé nở nụ cười hạnh phúc, nàng dõi theo nam nhân bạch phát hắc y, chỉ là hồng nhan mà phải tri kỉ.

      Nàng ngừng lời nhưng mọi người đều yên lặng, bi thương thẳm sâu thấm vào lòng mỗi người, ở trong ảo giới, mắt Liễu Dật cũng ươn ướt, phải trơ mắt nhìn người con bé bỏng ôm chặt phụ thân, lửa giận trong lòng chàng triệt để bùng phát, tình cảnh quen thuộc đốt ngọn lửa phục cừu cháy lên, cừu hận luân hồi khiến huyết dịch chàng trở nên cuồng bạo.

      Sức mạnh của hắc ám chi tâm liên tục đề thăng, ngưng tụ, hắc khí quanh mình hình thành vũng xoáy, chầm chậm ngưng kết, đồng thời mái tóc trắng dựng đứng, hồng quang trong mắt lấp lóe, thân thể Liễu Dật từ từ bay lên, cánh tay trái nắm chặt trường kiếm.

      Lam Ảnh tựa hồ kinh ngạc trước biểu của Liễu Dật, hơn nữa rất có lòng tin với ảo giới của mình, là thuật thổ mộc phải ngưng kết trí tuệ của Minh tộc qua ngàn vạn năm nay mới sáng tạo ra, kể cả Thần cũng tài nào phá giải được.

      quay mình nhìn thân ảnh lập lờ của Liễu Dật, cười lạnh: “Ta tiếc cho ngươi, có ngần ấy nữ nhân mình mà ngươi lại bóng hình hư vô phiêu diêu, vì sao buông bỏ? tốt cho cả ta và ngươi, si tình có khi lại là vô tình.”

      Lúc đó, giọng yếu ớt của Vũ Trầm Tinh lại vọng vào tai mỗi người, chạm vào tận trái tim, với Liễu Dật: “ phải muội buông huynh, mà trời cao cho muội cơ hội, muội biết huynh nàng ấy nên hi vọng huynh được hạnh phúc, khoái lạc, vô luận hồn phách của Trầm Tinh phiêu đãng nơi đâu cũng gửi đến huynh lời chúc phúc chân thành nhất, muội chỉ muốn tình nguyện ra câu – muội huynh.”

      Giọng mỏng manh nhưng đủ để vọng vào tai những người có tu vi cao, đừng là Chân ma gần tiếp cận với Thần. Giọng điệu trào phúng của Lam Ảnh lại vang bên tai Liễu Dật: “Cảm động , đúng là thâm tình! Tim ngươi bằng sắt sao? Ngươi phải là ma? phải rất lợi hại hại à? Bước ra đây, cho ta xem sức mạnh của ngươi? Sao…giờ phải giống như con chó điên bị trói sao?”

      Vũ Trầm Tinh hình như định gì đó nhưng vô lực, đành dùng ánh mắt trong vắt nhìn thân ảnh Liễu Dật.

      Ánh mắt chàng chạm vào đôi mắt hạnh phúc liền ngây ra, có lẽ tại nàng vui sướng, được ra toàn bộ những điều ấp ủ trong lòng, lại được chết trong vòng tay phụ thân, nhưng cũng sát na đó, phẫn nộ tràn lấp lí trí chàng.

      Mớ tóc trắng tung bay trong gió, khí lực như thực chất hình thành vùng xoáy quấn quanh chàng, giọng lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm cất lên: “Ma tịnh đáng sợ, người có tim còn đáng sợ hơn Ma và Thần nhiều, có lẽ túc mệnh an bài trừng phạt này, khi ngươi gặp ta chính là gặp ác mộng.”

      Khí thế của chàng vượt xa Lam Ảnh, phảng phất như mỗi câu đều trở thành chân lí, thể tuân theo. Thân thể Lam Ảnh bất giác lay động, nhưng khôi phục lại rất nhanh, khẩu khí vẫn sặc mùi trào lộng: “Ngươi định nới với ta là ngươi có năng lực phản kháng sao?” Lời lẽ ngập đầy cuồng vọng, thể niềm tin của vào ảo giới cổ xưa này.

      khí quanh mình Liễu Dật như thể thu rút lại, từng sợi tơ khí tức chầm chậm ngưng tụ thành thực chất, nghe Lam Ảnh chàng hề phản ứng, ánh mắt đỏ rực như máu nhìn Vũ Trầm Tinh liền biến thành đáng sợ, chàng quát vang: “ gian tối tăm.”

      Tay phải chàng giơ ngang lên, lốc xoáy đen ngòm ngưng tụ lại, nháy mắt cả thế giới đều biến đổi, mọi màu sắc tan biến hết, còn ánh dương quang, mọi vật đều bị bóng tối nuốt trọn. Quanh mình chàng lúc này gian trở nên tối om, còn trời đất, chỉ còn màu đen.

      Đồng thời, thân thể chàng chậm rãi biến mất, giống như hòa tan vào bóng tối vô tận, ở đó còn khái niệm gian, chỉ có màu đen. Lam Ảnh, Lam Nhận, Tô Thiếu cùng bốn vị quân chủ tinh cung đều bị cuốn vào thế giới tối tăm đó, ngay cả ảo giới khiến Lam Ảnh kiêu ngạo cũng tan biến vô ảnh vô tung.

      Chỉ trong sát na, tình huống thay đổi, giọng của Liễu Dật vang khắp bốn phương tám hướng trong bóng đêm vây quanh Lam Ảnh, lạnh lùng nhấn mạnh: “Tự tin chính là nhược điểm lớn nhất của ngươi, gian tối tăm có thể bao phủ mọi thứ, kể cả ảo giới của ngươi, tại ngươi nên lo lắng phải là ta, mà là các ngươi…nếu ta thu hồi thế giới này lại, các ngươi vĩnh viễn phải ở trong bóng đêm.”

      Vẻ mặt mọi người rốt cuộc đều lên thần sắc kinh ngạc, vốn nắm chắc phần thắng trong tay, ngờ Liễu Dật đột nhiên tung ra luồng sức mạnh tối tăm này, vây chặt tất cả trong bóng đêm.

      Lam Ảnh là người đầu tiên có phản ứng, hành động và lời lẽ của Liễu Dật khiến tin rằng sức mạnh của ma nhân này đến nỗi đáng sợ, giờ đây nên kinh hãi mà phải lãnh tĩnh để nghĩ cách ra khỏi gian tối tăm rồi tính kế lâu dài.

      lao về Minh Vương và Vũ Trầm Tinh ở cạnh đó với tốc độ nhanh nhất, tâm kế trâm trầm cỡ nào, tính ngay rằng Liễu Dật tuy là ma nhưng còn có nhân tâm, mục đích của chàng chỉ định giết mà còn cứu Vũ Trầm Tinh, nếu bắt được nàng tất phải lo lắng đến chuyện ra khỏi gian tối tăm…

      Tốc độ của nhanh nhưng còn có thứ nhanh hơn, cùng lúc thân ảnh y lay động, đạo hắc quang lóe lên, lướt qua trước mặt Vũ Trầm Tinh và Minh Vương. Thân hình Lam Ảnh ngừng lại, đâu còn bóng dáng Minh Vương và Vũ Trầm Tinh.

      gian tối tăm vẫn mênh mang, trải ra vô hạn lượng, khí yên lặng khiến Lam Ảnh cảm giác bị chèn ép vạn phần, chỉ nghĩ đến điều duy nhất sức mạnh của gian này lớn đến đâu, lúc tự tin của biến thành cuồng vọng cũng là lúc bị chú định thất bại. Giọng của Liễu Dật từ gian tối tăm vọng đến, quẩn quanh mình : “Ngươi còn tư cách bàn điều kiện với ta mà buộc phải đấu cùng ta, trong hai người chúng ta, chỉ có người được sống.” Chàng phải loại người dễ xung động, nhưng Lam Ảnh hết lần này đến lần khác khiến chịu đựng của chàng đến giới hạn. Có những chuyện buộc phải làm, giờ lời chàng chính là việc chàng phải làm.

      Trong bóng đêm, thân ảnh chàng cao cao tại thượng, chỉ cách Lam Ảnh gang tấc khiến đối phương thể nhìn ra phái sau lưng chàng, Vũ Trầm Tinh hoàn toàn còn khí lực, Minh Vương sợ nàng xảy ra chuyện gì, ôm chặt lấy thân thể mềm mại.

      Lam Ảnh bật cười ha hả: “Ngươi coi mình là ai? Ngươi được sống nhất định là ta! Nếu ngươi có gan, bước ra cho ta.”

      Liễu Dật vừa bước ra khỏi gian tối tăm, hắc ám chi tâm tăng lên đỉnh điểm, mớ tóc trắng dựng ngược cuộn lên từng sợi hắc khí, ánh mắt đỏ rực lập lòe, tay trái nắm chặt thanh trường kiếm đen ngòm, tay phải đeo găng đen xuôi xuống, từng câu từng chữ buông ra: “Để xem ai trong chúng ta được sống.”

      Lúc này Liễu Dật đem toàn bộ phẫn nộ, cừu hận với Lam Ảnh chuyển thành sức mạnh thân kiếm, từ trong bi thương cảm giác được kiếm ý của Bi Tứ Thức, việc chàng muốn làm rất đơn giản: giết chết kẻ làm chàng phẫn nộ, cho nếm mùi trừng phạt.

      Chàng toan động thủ giọng mỏng mảnh từ sau lưng vang lên: “Cẩn thận!” Chàng cần quay lại cũng biết là Vũ Trầm Tinh, đầu óc liền tỉnh táo lại, chàng biết gì với nha đầu ngốc này? Bản thân suy nhược đến thế rồi còn lo cho người khác. Chàng quay đầu, chỉ mỉm cười, thân hình loáng lên rồi biến mất trong bóng tối.

      Mọi thay đổi thể theo lẽ thường mà suy đoán, vốn tất cả đều nằm trong kế hoạch của Lam Ảnh, điều duy nhất ngờ là sức mạnh của Liễu Dật lại vượt xa tưởng tượng của , nỗi sợ dần dần ép xuống tim, thân ảnh cả nhóm người trong gian tối tăm giống như dê non chờ mổ thịt, mỗi người đều bồi hồi, khắc khoải trong lòng…

      “Soạt”, bạch quang lóe lên trong bóng tối, Lam Ảnh liền cảm thấy vai đau nhói, bạch quang xé toạc thân thể , giọng băng lãnh của Liễu Dật vọng lại: “Trong bóng tối ngươi chỉ có thể chờ đợi cái chết.” Giọng ngập đầy phẫn nộ, ước oán hận nhiều năm, có lẽ trong lòng chàng nghĩ, nếu Lam Ảnh xuất , cuộc đời của chàng và Cát Lợi Nhi đơn giản hơn.

      Rốt cuộc, Lam Ảnh cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của tử vong, lùi lại phía sau. hoảng sợ, tuy sức mạnh của Thiên Chi Chương có thể khiến vết thương lành lại nhanh chóng song tốc độ xuất của thương thế nhanh gấp bội tốc độ lành lại. vừa lùi vừa quát: “Ra .”

      Hai đạo bạch quang lóe lên sau lưng , cơn đau dội lên óc, phảng phất mang theo giọng của Liễu Dật: “Ngươi chết nhanh chóng được đâu, sức mạnh ngươi có chính là thống khổ lớn nhất.” Chàng nhiều nhưng rất ràng, vết thương liên tục lành lại khiến Lam Ảnh thể chết ngay được, buộc phải liên tục chờ đợi trong đau đớn.

      Bóng đêm phảng phất như địa ngục tối tăm, thân thể mọi người từ từ tụ lại, đau lưng vào nhau, trong lòng họ Liễu Dật như tử thần xa xôi, nắm trong tay sinh tử mỗi người. Tuy giờ chàng đối phó Lam Ảnh nhưng vẻ mặt bốn vị quân chủ vẫn lên lo lắng, cứ thế này, Thiên Chi Chương của Lam Ảnh dù lợi hại cũng thể chống nổi, tình sau đó họ cần nghĩ cũng biết kết quả.

      Chết đáng sợ, chẳng qua quá trình chờ đợi khiến mỗi người dâng lên sợ hãi, bảy người vốn đứng đỉnh cảo, giờ lại như dê đợi người ta mổ thịt. Lam Nhận đứng bên Lam Ảnh trở nên khẩn trương, nhìn quanh, muốn tìm tia sáng trong bóng tối, chỉ cần tia sáng là có cơ hội thoát , nhưng có tia sáng đó…

      Nàng vừa nhìn tứ xứ vừa với Lam Ảnh: “Ca ca, cứ thế này chúng ta đều chết, phải nghĩ cách mới được.”

      Lam Ảnh khẽ ừ, hiển nhiên Lam Nhận đúng điều nghĩ, nhưng trong gian chỉ có bóng đêm này làm gì có lối thoát, có thinh , có mặt đất, nếu xông bừa cả nhóm phân tán, chàng thể thoát .

      Bốn vị quân chủ cũng bắt đầu thấy bất an: “Đế quân, chúng ta phải mau nghĩ cách thoát .”

      Lam Ảnh tức giận quát: “Các ngươi nghĩ còn ta chắc? Ta cũng muốn thoát khỏi đây, các ngươi chỉ cho ta xem, lối thoát ở đâu.” Hiển nhiên đem nộ hỏa đè nén trong lòng trút lên bốn vị quân chủ.

      Lúc đó, từ trong bóng tối vọng lại tiếng của Liễu Dật, lạnh lùng như từ địa ngục vọng tới, đông kết như hàn băng vạn niên: “Ở đây chỉ có lối , là tử lộ…”

      đoạn, kiếm quang trắng toát như mưa từ trời trút xuống, trở thành ánh sáng duy nhất mọi người nhìn thấy trong bóng đêm, hiển nhiên lúc đó chàng xuất kiếm với tốc độ nhanh nhất, quyết định hạ thủ với mấy con dê đợi mổ thịt. hiểu sao, với tác dụng của hắc ám chi tâm, cảm giác thống khổ của đối phương lại biến thành khoái cảm của chàng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 267: SINH TỬ CHI TRẠCH,MỆNH VẬN TRUNG TUYỂN ...
      Tối tăm, tất cả đều tăm tối. Trong gian đen tối thể nhìn được gì, có đất trời hay phương hướng, hắc khí vô tận cấu thành gian này, bọn Lam Ảnh đành đứng trong bóng tối cảm giác nỗi sợ bị tập kích, sợ cây kiếm của Liễu Dật.

      Thời gian giọt, sợ hãi nặng dần trong tim mỗi người, càng lúc càng đáng sợ, cây kiếm của Liễu Dật như tử thần trong đêm đen, từng bước đến gần họ, lưu lại đau đớn thân thể họ.

      Lam Nhận đứng cạnh Lam Ảnh cũng trở nên bất an, vừa phòng bị xung quanh vừa hỏi: “Ca ca, chúng ta cứ thế này mà chết sao? Lẽ nào có cách rời ?” Lam Ảnh lí nào muốn thoát ra nhưng vô lực, quả chưa bao giờ tính đến việc mình lâm vào tuyệt cảnh thế này. Lòng bất an, gần như thể nín nhịn được nữa, qua lúc lâu vẫn trả lời muội muội.

      Tô Thiếu đột nhiên xen lời: “ gian tối tăm này hoàn toàn là tiểu thế giới, sức mạnh của nó phủ khắp mọi vật nên sức mạnh của ảo giới vô dụng, nếu muốn toát , tôi thấy…vẫn còn cách.” Lời lẽ của gã mang lại sinh cơ cho tất cả, Lam Nhận vội hỏi: “Ngươi có cách gì?” Tô Thiếu tựa hồ nghĩ ngợi lúc rồi tiếp: “Có lẽ sức mạnh của Thiên Chi Chương thể phá giải, bất quá sức mạnh của ta và Thiên Chi Chương giống nhau, ta có thể dùng sức mạnh của tử linh phá lối ra để chúng ta thoát , phải nhanh, nhưng ta phá lối ở bất cứ chỗ nào cũng bị Liễu Dật phát ngay lập tức, có thoát được hay phụ thuộc vào tốc độ của chúng ta.” Lời Tô Thiếu rất ràng, trong lòng mỗi người lại suy nghĩ khác nhau, theo đó người cuối cùng nhiều khả năng thể thoát được. Gã vừa dứt lời, bốn vị quân chủ liền hướng về nơi gã đứng, họ đều hiểu nếu cách quá xa, rất có thể thoát được.

      Lam Nhận giục: “Tốt, tốt quá rồi, ngươi bắt đầu .” Tô Thiếu gật đầu, dừng lại chốc như nghĩ ngợi gì đó, giọng lạnh lùng của Liễu Dật vọng lại: “Rất hay, đúng là rất hay, Tô Thiếu, ngươi thấy có đáng ? Nếu ngươi mở lối ra trong gian tối đen, người cuối cùng thể thoát được nhất định là ngươi, như vậy có đáng ?” Lời của chàng lạnh lùng cực độ, nhưng lại ngập ý châm biếm, ai cũng hiểu muốn phá lối ra Tô Thiếu tất phải dốc hết sức, khi mọi người thoát , còn ai tiếp sức cho gã để tử linh mở gian, gã tất nhiên vĩnh viễn phải lưu lại trong bóng tối hoặc bị Liễu Dật giết chết.

      Sắc mặt Tô Thiếu tịnh biến đổi nhiều, hiển nhiên gã nghĩ đến trường hợp này, nếu Liễu Dật ra chắc gã cũng cho người khác biết. Lam Nhận hình như động dung, tỏ ra nghi vấn: “ ngươi phải lưu lại đây ư?” Tô Thiếu gật đầu, đột nhiên mỉm cười, nụ cười mất hẳn vẻ hào phóng, sảng khoái, tràn trề bi thương, đáp: “ sao đâu, ta mình ở lại đây cũng được, thoát ra là được rồi, ca ca sao nên rời khỏi đây, đừng quay lại làm gì, chúng ta phải là đối thủ của y.” ràng Tô Thiếu giờ so với lúc xưa trải đời hơn rất nhiều, tình cảm đơn phương khiến gã học được rất nhiều điều.

      Lam Nhận đột ngột lắc đầu: “ được.” hiểu sao, chưa hề nghĩ ngợi gì mà nàng thốt ra hai chữ đó.

      Cùng lúc, gian tối tăm ngưng tụ khí lưu, hình thành vũng xoáy phía trước bọn Lam Nhận, liên tục chuyển động qua lại. thân ảnh màu đen chầm chậm xuất , chỉ là chiếc bóng nhưng ai cũng hiểu đó là tử thần trong bóng đêm.

      Bóng đen, trường kiếm cũng đen, mái tóc dài tung bay, ánh mắt đỏ ngầu, tạo thành cảm giâc đáng sợ trong bóng tối. Thân hình Liễu Dật vừa dừng lại, Lam Ảnh quát to: “Xuất.” Lập tức mười hai quang cầu hình thành quanh người chàng, tấn công theo các vị trí, góc độ khác nhau.

      Tiếng “bộp, bộp” vang lên, mười hai quang cầu trắng toát xạ vào bóng đen, đó là Thiên Chi Chương của Lam Ảnh, nhưng cũng như bóng đêm thần bí, kết quả lại khiến thể chấp nhận. Mười hai quang cầu sắc lẹm xạ vào bóng đen liền tự va vào nhau, y như bóng đen có thực thể.

      Lam Ảnh thu hồi Thiên Chi Chương, giọng lạnh toát ngập vẻ trào lộng của Liễu Dật lại vọng đến: “Ta ngờ ngươi lại ấu trĩ như vậy, gian này lúc nào cũng có thể sáng tạo thân thể mới, ngươi tưởng đả thương được ta sao?” Lam Ảnh cơ hồ suy sụp, quát vang với Tô Thiếu: “Dùng sức mạnh của ngươi mở lối ra , ta muốn rời khỏi.” Thanh cực lớn, ai cũng nghe , cùng lúc Lam Nhận nhìn ca ca với ánh mắt dám tin vào tai mình.

      Tuy nàng rất thương ca ca, nguyện ý làm mọi chuyện vì nhưng giờ cảm thấy lay động, nếu ca ca và nàng rời , Tô Thiếu chắc chết ở đây, Liễu Dật đời nào bỏ qua địch nhân thế này. Nàng Tô Thiếu nhưng gần nhau lâu, nàng quen với tồn tại của gã, nếu giờ gã đột nhiên biến mất, nàng có phần hụt hẫng.

      Cùng lúc, giọng Liễu Dật lại từ trong bóng tối truyền lại: “Được, Lam Ảnh, đế quân của ta, để ta cho ngươi cơ hội chọn lựa, ngươi có thể li khai hoặc ở lại.” Hiển nhiên Liễu Dật hoàng toàn dựa vào sức mạnh của mình khống chế cục diện giờ, chàng muốn thả cho Lam Ảnh nhưng ý nghĩ khác phá tan kế hoạch ban đầu của chàng. Bằng vào sức mạnh thời, chàng tịnh sợ Lam Ảnh nhưng người khác khiến chàng thể phòng bị, là Tô Thiếu. đơn giản, chẳng qua Lam Ảnh hiểu về gian tối tăm, sáng tạo thế giới kiểu này cần rất nhiều sức mạnh, lượng tiêu hao khó lòng tưởng tượng, nên nếu Lam Ảnh dụng tâm suy nghĩ cần hi sinh Tô Thiếu cũng nhanh chóng tìm được lối ra, song lúc này loạn, còn nghĩ ngợi được gì nữa.

      Lam Nhận van nài: “Ca ca, được, chúng ta thể để Tô Thiếu lưu lại đây.” hiểu vì cớ gì, vốn trong lòng nàng có nam tử khác nhưng giờ nàng nhớ đến người đó, lựa chọn trước mắt khiến nàng cố kị gì nữa.

      Lam Ảnh lắc đầu: “Muội còn hiểu ư? Nếu mở lối ra, chúng ta chỉ còn nước chết ở đây, muội muốn nhìn thấy ca ca mất mạng sao? Mau kêu mở lối .” Lam Ảnh còn cố kị gì nữa, giờ y chỉ muốn rời , hà huống Liễu Dật chỉ cần Tô Thiếu có thể mở lối, bọn họ được phép rời .

      Như chiếc bóng trong màn đêm, giọng của Liễu Dật lại vang vọng: “Lam Ảnh, ngươi còn nghĩ gì nữa, ngươi nên nhớ, ở đây ta lúc nào cũng giết được ngươi, mặc cho ngươi có Thiên Chi Chương bảo vệ cũng chống nổi ma kiếm sắc bén, đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi.” Lam Ảnh quát: “Được, ma quân, nhớ lấy lời ngươi , chỉ cần ta có thể thoát, quyết bỏ qua cho ngươi.” Bóng đen lại vang lên tiếng : “Vốn ngươi phải chết tại đây nhưng ta thình lình muốn giết ngươi, nên những gì ngươi cũng là ta muốn , hôm nay ngươi cứ , vô luận người tránh né ở đâu, trời hay ở Nhân gian, Liễu Dật cũng đợi ngươi tới, ngươi chuẩn bị thưởng thức Bi Mộng Kiếm sắc bén .” Những gì chàng thể tâm tình, rốt cuộc chàng kế thừa sức mạnh của Chân ma, có được hắc ám chi tâm, cần phải tránh né nữa, con đường của chàng do chính chàng quyết định.

      Lời lẽ của chàng lạnh tanh, có dấu hiệu tình cảm, câu nào cũng như kiếm sắc xuyên vào lòng Lam Ảnh, ánh mắt nhanh nhẹn chuyển động, tay phải lật lại, xoay xoay cực nhanh, cây trường đao to lớn xuất , lưỡi dao kề lên cổ Tô Thiếu.

      Mọ việc xảy ra quá ư đột nhiên, quá nhanh, cho người ta cơ hội chuẩn bị, ngay cả kẻ có tu vi cỡ Tô Thiếu cũng ngờ Lam Ảnh đột ngột hạ thủ với mình. Lam Nhận kinh hãi, song thủ nhanh chóng giữ tay ca ca: “Ca ca, huynh định làm gì?” Kì nàng là người thông minh, trường đao của Lam Ảnh xuất ra, làm gì có chuyện nàng hiểu ý, chỉ là chưa kịp phản ứng. Lam Ảnh lạnh lẽo đáp: “Muội muội, ta thể làm khác, nếu mở lối ra, ai trong chúng ta thoát được.” đoạn liếc mắt nhìn Tô Thiếu.

      Ánh mắt Tô Thiếu lướt qua tia tình cảm rất khó nhận ra, có lẽ là cảm tình chân giữa mỗi người với nhau, rốt cuộc gã hướng ánh mắt lên mình Lam Nhận: “Ca ca đúng, nếu tôi mở lối, tất cả chết ở đây.” Lam Nhận lắc mạnh đầu, hỏi với vẻ gấp rút: “Còn ngươi?” Ánh mắt gã liền trở nên trống , đúng thế, còn gã sao? Nghĩ đến đây, trường kiếm tay phải gã nhanh chóng chuyển động, “choang”, gạt ngay trường đao của Lam Ảnh, chầm chậm rời ánh mắt , thấp giọng: “Tôi vốn nân tồn tại, lâu nay rồi biết mình rốt lại là gì, mỏi mệt rồi, nếu giúp thoát thân dẫu tôi có chết cũng sao.” Lam Nhận đột nhiên kích động, hiểu sao lời Tô Thiếu khiến nàng rất khó chịu, đúng thế, xưa nay gã vẫn ở bên nàng nhưng nàng bỏ qua, hôm nay gã muốn ra nàng mới nhận ra bóng hình gã, nhất thời nàng có bao điều muốn nhưng thể thành lời, điều duy nhất muốn làm là để y ra .

      Song Tô Thiếu cơ hồ hạ quyết tâm, nhìn thân ảnh đen ngòm của Liễu Dật ở xa xa, cười lạnh lẽo, bước lên mấy bước, rồi thanh trường kiếm nhanh chóng chuyển động, rời khỏi tay, “soạt” tiếng, cắm xuống đất, đòng thời gã lẩm nhẩm niệm mấy câu.

      Quanh cây trường kiếm nhanh chóng xuất bốn vòng tròn màu lục xạ ra lục quang, tử linh từ dưới dất trồi lên, kéo theo tiếng kêu ai oán, sau cùng nhập vào cao.

      Song thủ Tô Thiếu liên tục phát ra chân nguyên mãnh liệt, dùng lục khí thôi động bốn vòng tròn, lất trường kiếm làm trung tâm nhanh chóng chuyển động, quang mang ngưng tụ lại, lục quang rải xuống, giữa gian tối tăm liền ra khung cửa lớn.

      Tô Thiếu vừa duy trì vòng sáng vừa quát lớn: “Các ngươi mau rời .” Lam Ảnh và bốn vị quân chủ phản ứng đầu tiên, ai lãng phí thời gian, thân ảnh Lam Ảnh khẽ động tiến thẳng vào khung cửa, biết trong thế giới tối tăm này đó là lối thoát duy nhất. Trong sát na rời , giọng của lập lờ giữa bóng đem: “Ma quân, có ta có ngươi, tranh đấu giữa chúng ta bao giờ ngừng.” Thân ảnh Liễu Dật lắc đầu, tựa hồ than thở, Lam Ảnh sai, chàng và là đối đầu trời sinh, chỉ người có thể sống sót, sau đận này, chàng dùng thân phận chủ nhân Ma giới truy sát .

      Sau Lam Ảnh, bốn vị quân chủ cũng rời , gian tối tăm khiến họ kinh hoảng, giờ Tô Thiếu mở lối, họ nghĩ ngợi gì, họ phải theo Lam Ảnh rời khỏi nơi đáng sợ này. Nháy mắt sau chỉ còn lại Lam Nhận cùng Tô Thiếu cố duy trì khung cửa. Phía xa là ánh mắt đỏ lòm như máu trong bóng tối của Liễu Dật.

      lát sau, Lam Nhận vẫn có động tĩnh, cơ hồ ngây ngẩn, Tô Thiếu nén được, giục: “ mau , tôi thể duy trì quá lâu.” Lam Nhận vẫn có phản ứng.

      biết thời gian qua bao lâu, nhưng trong gian tối tăm lại dài dằng dặc, rốt cuộc, Lam Nhận cũng tỉnh lại, lắc đầu : “Ta rồi, ngươi thoát được sao?” Tô Thiếu lắc đầu, ngừng lát rồi đáp: “Khung cửa này bắt buộc phải có người duy trì, thế nào cũng phải có người ở lại, mau .” Bất kể tình phức tạp hay đơn giản, gã cũng muốn Lam Nhận rời , từ ngày gặp nha đầu này, gã tiếp nhận biết bao nhiêu kiểu tình cảm, phần cảm giác đó khiến gã biến thành như ngày nay, chiến thắng được Cửu U ma thần, trở thành ma thần mới.

      Nhưng giờ hiểu vì sao, Lam Nhận vẫn đứng ngơ ngẩn, tựa hồ quê đáng sợ của gian tối tăm, giọng của Liễu Dật từ bóng đêm truyền lại: “Lam Nhận, giết Thiên Kiêu, vốn ta thể tha được nhưng tọ chịu hi sinh, vậy ta để trong hai người được sống, chọn .” Tuy chàng vậy nhưng trong lòng chàng nghĩ khác, muốn thả Lam Ảnh, giữ Tô Thiếu lại.

      Giọng lạnh lẽo khiến thần trí Lam Nhận tỉnh lại, vội chạy đến bên Tô Thiếu : “Ngươi , ta giúp ngươi duy trì khung cửa.” Lời lẽ gấp gáp nhưng thập phần kiên định, chưa dứt lời nàng đấy chân nguyên mạnh mẽ vào trong làn lục quang.

      Tô Thiếu lắc đầu: “Ta đâu, , nếu ở lại đây hoặc chết , trong thời loạn li này ta sống còn ý nghĩa gì nữa, hiểu ? Ta sợ ca ca , y uy hiếp được ta, nếu ta muốn mở lối, ai uy hiếp nổi đâu.” Lam Nhận vừa nghe vừa điểm đầu, cảm động khiến trong mắt nàng ươn ướt, trong lúc sinh tử quan đầu, ca ca bỏ rơi nàng, người ở lại chính là gã thiếu gia vừa quen vừa lạ. Đột nhiên ánh mắt nàng mờ , lâu như vậy, rốt cuộc là vì điều gì? Vì ca ca làm mọi chuyện, giết người, tiếc bất cứ điều gì, nhưng chuyện hôm nay khiến lòng nàng ngừng lay động, lẽ nào mọi việc trong quá khứ đều là sai lầm?

      Giọng của Tô Thiếu lại vang lên: “ tìm ca ca nhanh lên, tôi chỉ là người khách qua đường lạ lẫm, sau này quân tôi.”

      Lam Nhận lắc đầu, định gì đó nhưng thành lời, sau cùng sắc mặt nàng trở lại bình thường, tựa hồ hạ quyết tâm, quay qua nới với Tô Thiếu: “Ngươi làm sai, nên mất mạng, ca ca ta làm sai phải do muội muội chịu, để ta ở lại.” Tô Thiếu lắc đầu, nhìn nàng rồi giọng: “Lẽ nào còn hiểu? Tôi biến thành như ngày nay là còn lối thoát, ở bên lâu như vậy, có thể ngày ngày được thấy , tôi còn gì ân hận nữa, có chết cũng sợ, nhưng…nếu tôi rời khỏi đây đến thế giới , phải thế là quá đơn sao? Tôi có thể sống nhưng bằng chết .” Cùng lúc, thân ảnh đen ngòm của Liễu Dật lại phát ra giọng lạnh tanh: “Ta có thể khiến cả hai ngươi đều sống sót.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :