Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 258: ĐẾ QUÂN CHI NGÔN, DỤC VỌNG THÔN ...
      Chuyện gì phải đến cũng đến, chỉ còn có cách là đối mặt, khi Liễu Dật bước chân vào đại sảnh khoáng đạt, ánh hào quang vàng chóe huy hoàng còn trống nữa, mà còn có Minh Vương ngồi cao cao tại thượng bảo tọa, hai bên là sáu vị quân chủ. Tuy nhiên, khi Liễu Dật vào đại điện, trong đó chợt trầm mặc hẳn .

      Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Liễu Dật nhân ra Lam Ảnh ngồi ngay trước mặt. Khuôn mặt quen thuộc đến nổi còn gì quen thuộc hơn đó còn có Lam Nhận đứng im lìm cạnh bên. Nghĩ đến Thiên Kiêu chết trong tay ả, luồng nhiệt huyết bốc lên khắp người Liễu Dật. Rốt cuộc, cũng có ngày, ar phải trả cái giá đắt cho việc làm của mình. Ngồi cạnh Lam Nhận chính là Tô Thiếu, với đôi mắt chưa bao giờ rời xa thân ảnh của Lam Nhận. Đối với con người nhẫn nại này, Liễu Dật chỉ biết tiếc cho gã. Con đường của gã cũng gian nan giống như mình, cùng lúc với xuất của Cửu U ma thần, tương lai của gã cũng trở nên hắc ám.

      ghế ngồi thứ hai chính là Viêm Quân. Nhìn thấy Liễu Dật, y vô cùng ngạc nhiên. Ở trong ngọn thứ sáu của Luân chuyển phong, y từng giao thủ qua với con người thần bí này. Chân nguyên lực cực mạnh của đối phương khiến y suýt chút nữa thua về tay chàng, sau đó bị đám mây kỳ quái cuốn , ngờ ngày Minh Vương trở về, chàng cũng xuất trong Minh Vương điện.

      Ngồi đối diện chính là Lôi Quân hề lộ biểu tình gì nhìn mọi người. Y cũng đồng thời mỉm cười với Liểu Dật. Con người này Liễu Dật có vài phần lý giải. Trong sáu vị quân chủ, y là người duy nhất độc đoán độc hành, làm việc quan tâm đến lợi ích gì, quan hệ cũng ảnh hưởng đến chuyện chàng làm, có thể coi y là con người độc lập nhất trong sáu vị quân chủ.

      Thấy Liễu Dật vào giữ đại điện, Minh Vương đứng dậy bước tới, phía sau mặt nạ truyền tới tiếng cười trầm , sau đó : “Xem này, mọi người đều đến sớm, đông đủ cả trước khi vào yến hội, ngồi trước rồi .”

      Liễu Dật nhìn sang bên, sau đó đến cạnh Lôi Quân. Còn Vũ Trầm Tinh nhịn được níu tay áo của Lôi Quân, cười : “Lôi Quân ca ca, hôm nay phải uống rượu với muội mới được.” Dứt lời, mỉm cười ngây ngô. Nhìn nụ cười ấy, Lôi Quân lại quay sang nhìn nét mặt bình tĩnh của Liễu Dật, nhận ra được người đối diện có chút hấp dẫn nào, chí ít là đối với y.

      chốc sau, sau khi hàng chục chiến sĩ vào, mặt bàn đối diện được bày biện đầy đồ ăn thức uống. Minh Vương vì muốn hòa mình uống rượu cùng mọi người, liện nâng mặt nạ lên chút xíu, lộ môi miệng ra ngoài. Điều này khiến mọi người chú ý lắm, chỉ có ánh mắt của Liễu Dật là dừng lại nơi ấy vài khắc.

      Nhìn làn da lộ ra của Minh Vương, mịn màng trắng trẻo, nếu đoán về tuổi tác, vì vào khoảng ba mươi là cùng. Nhưng Minh Vương tu luyện vạn năm rồi, do đó có thể thấy, tu vi của lão cực kỳ cao.

      Người cất tiếng đầu tiên chính là Lam Ảnh. từ từ đứng dậy, nâng chung rượu : “Cung hỉ Minh Vương trở về. Chung rượu này Lam Ảnh xin kính về , xin vì Minh Vương mà tẩy trần.” Dứt lời, hơi uống cạn chung.

      Nhưng Minh Vương chỉ vừa cười cười vừa gật đầu, nâng chung rượu ở mặt bàn lên, đưa mắt nhìn Liễu Dật, tiếp lời: “Lần này bản vương có thể trở về Minh Vương điện, đa phần là do Ma chủ cứu giúp. Chung rượu đầu tiên này, ta xin tạ ma chủ.” Dứt lời, cũng lập thân đứng dậy. Liễu Dật thấy thế, cũng nâng cao chung rượu, cười : “Minh Vương khách khí rồi, ta có thể ra, cũng là do Minh Vương. Do đó lại, chính là do ta kính Minh Vương mới phải.” Dứt lời, hơi uống cạn.

      Minh Vương cười cười gật đầu, tiện tay nâng chén uống cạn. Sau đó, từ từ ngồi xuống. Vào lúc này, các vị quân chủ khác đều đưa mắt nhìn Liễu Dật, bao gồm cả Lam Ảnh, Lam Nhận, và Tô Thiếu. Điều khiến người ta thoải mái lắm chính là đôi mắt của Lam Nhận, tựa hồ như ả muốn giết chết ngay Liễu Dật tại đương trường.

      Liễu Dật dĩ nhiên cũng nhận ra bất mãn trong ánh mắt của Lam Nhận, nhưng chàng hề phát tác, chỉ mỉm cười. Lòng chàng thầm , lúc này phải là lúc động thủ. Nhưng nữ nhân đáng ghét này sớm muộn gì cũng chết vì tay chàng, bất quản là lý do của ả có tốt đẹp gì chăng nữa. Bất quản vì ca ca của mình, hay vì cái gì, ả nhất định được giết chết Thiên Kiêu. con người vốn còn vận mệnh, có thể đạt đến điều đó quả nhiều. Nhưng con người đáng ghét này dùng danh nghĩa tình thân mà giết chết nàng. Trong nụ cuời của Liễu Dật thầm kèm theo nét lạnh lùng ai phác giác được.

      Nhưng vào lúc này, người nhịn được phải là Liễu Dật, mà chính là Vũ Trầm Tinh. Thấy ánh mắt quét qua của Lam Nhận, Vũ Trầm Tinh giận dữ : “Nhìn nhìn cái gì, mắt ngươi to lắm mà? Có muốn ta móc ra thay vào cặp khác to hơn .” Lời lạnh lùng, chút cảm tình, phảng phất là phải để chơi, mà đều là .

      Minh Vương vừa đặt chung rượu xuống, ngờ con của mình lại đột nhiên ra những lời như thế. Sau đó, lão đưa mắt nhìn Lam Nhận, quả nhiên thấy ánh mắt của Lam Nhận nhìn chăm chăm vào Liễu Dật. Minh Vương đối với Lam Ảnh và Lam Nhận dĩ nhiên quá hiểu, tuy bị giam trong thế giới kính quá lâu như vậy, nhưng lão có thể đối thoại với Lam Ảnh thông qua cái kính đặc thù. Ngay cả đối với Lam Nhận, ý nghĩ diệt trừ Liễu Dật, bảo hộ sinh hoạt của ca ca của ả và Cát Lợi Nhi, cũng được Minh Vương hiểu .

      Minh Vương hề gì. Trong mắt lão, Vũ Trầm Tinh dù có làm chuyện gì, đều đúng cả. Tuy lão rất tán thưởng Lam Ảnh, nhưng Lam Ảnh phải là cá nhân đồng nhất với Lam Nhận. Sinh hoạt trong thị tộc này, Lam Ảnh tự nhiên biết tính tình của những người xung quanh, do đó vỗ lên người Lam Nhận, rồi với Vũ Trầm Tinh: “Tinh tiểu muội nóng tính quá nha. Muội muội của ta lâu gặp cố nhân, do đó có nhìn nhiều chút, thể vì chuyện đó mà móc cặp mắt của muội muội ta được đâu nha.” Lời hề tỏ ý sợ sệt, ngược lại gần như là câu hỏi.

      Lời của Lam Ảnh vừa dứt, trong ánh mắt Minh Vương chợt lóe lên tia kim sắc, rồi tiêu biến thấy nữa, do đó ai chú ý. Lam Ảnh khiến lão chú ý. Lúc này, như là đứa bé rất biết nghe lời. Cứ cho là muội muội của đúng , nhưng nếu mình phát sinh xung đột lợi ích với , nhất định nghĩ ra biện pháp đền lại. Có thể thấy, cá nhân biến đổi rồi. Tuy biểu còn rất cung kính, nhưng thông qua kiện này, có thể thấy dự cảm xấu ra lời.

      Vũ Trầm Tinh cũng phải là kẻ vừa, luận tu luyện, cả sáu vị quân chủ ở đây đều hơn nàng, nhưng ... nếu luận về khả năng giảo biện, miệng lưỡi của nàng có thể xem là thiên hạ vô địch thủ. Nhìn dáng vẻ bực mình của Lam Nhận, rồi quay sang liếc Lam Ảnh, Vũ Trầm Tinh đột nhiên cười cười : “Sao nhìn cố nhân mà ánh mắt lại có ý sát nhân vậy? Ta xem Lam Nhận tỷ tỷ nên đổi hai cặp mắt , nếu ngày nào đó cẩn thận gặp phải người xấu, có khả năng bị đối phương xiết cổ chết đó.”

      Lam Nhận đứng phắt dậy, tức giận : “Câm miệng, ta thay thay ánh mắt có quan hệ gì đến ngươi, ta chỉ thấy thuận mắt, được ?”

      Vũ Trầm Tinh cũng nổi nóng đứng dậy, đáp: “ thoải mái? thoải mái sao ngươi còn nhìn? Bộ ngươi nghĩ người khác nhìn ngươi thấy thuận mắt à? Ngươi coi lại ngươi kìa, cả đời chẳng có ma nào , lại còn ù ù cạc cạc dựa dẫm vào ca ca ngươi nữa.” Trong lời của Vũ Trầm Tinh tràn trề ý mỉa mai, khiến cho mặt Lam Nhận đỏ bừng.

      Nhưng những quân chủ ở bên cạnh tựa hồ hề có ý khuyên giải, ai nấy đều đưa mắt nhìn hai người biểu diễn. Minh Vương vô cùng kỳ quái, ngừng suy nghĩ, rồi lại gật đầu. nhiều năm gặp, nhiều người biến đổi mất rồi. Có thể lần này mình xuất , quấy nhiễu ít người. Đó phải là tỳ khí của mình giảm , mà tỳ khí của đối phương vượt xa trước nhiều.

      Trong khi Vũ Trầm Tinh còn chưa dứt, đạo quang mang màu xám lóe lên, đạo Tử linh từ trong thân người Lam Nhận bắn ra. Chỉ chớp mắt cái, bắn đến trước người Vũ Trầm Tinh. Tốc độ và sức mạnh của nó đều rất nhanh. Dù diễn ra trước mắt các vị quân chủ và Minh Vương, nhưng họ cũng được là nhanh như thế nào.

      Cùng lúc đó, cách thân Vũ Trầm Tinh ba xích, lốc xoáy màu đen hình thành chung quanh Tử linh. Tử linh kêu lên tiếng thảm thiết, bị hấp nhập vào trong tay phải của Liễu Dật. Lúc này, cánh tay phải của chàng biến thành màu đen, nhìn ra thực chất tí gì, mà chỉ phảng phất hình ảnh cánh tay màu đen. Con tử linh đó dù có tránh né như thế nào, đều thoát khỏi bàn tay của chàng.

      Mọi người ở đó đều bị chuyện phát sinh đột nhiên này làm cho sửng sờ. Họ dĩ nhiên biến người phát xuất tử linh chính là thiếu niên đứng cạnh Lam Nhận. Có điều, vật này chính là từ A Tu La giới, sao lại xuất tại nơi đây? biết thiếu niên đó có phải là người từ A Tu La giới ? Nhưng Tử linh chính phải do người ở cấp thủ lĩnh trở lên mới chế được, như vậy thân phận của vị thiếu niên này quả là thần bí.

      Điều làm mọi người kinh ngạc chính là cánh tay của Liễu Dật. Theo kinh nghiệm nhiều năm của các vị quân chủ, đều biết Tử linh là vô hình vô chất, chỉ có đạo pháp đặc thù mới có thể khắc chế nó. Nhưng Liễu Dật chỉ dùng cánh tay bắt được Tử linh. Động tác này phảng phất như dùng tay mà chộp lấy làn mây phiêu phù trong trung vậy. Có điều là, cánh tay màu đen đó chộp được tử linh cố sức giãy giụa.

      Tô Thiếu vì muốn làm cho Lam Nhận cao hứng, triệu hoán con tử linh định giáo huấn người trước mắt. Nghé con chẳng sợ cọp, gã biết thân phận của Vũ Trầm Tinh, muốn vì nụ cười của hồng nhan mà xuất thủ, ngờ Liễu Dật đột nhiên ra đòn vừa rồi. Chàng mỉm cười, bàn tay màu đen từ từ bóp chặt, đạo quang mang màu tím hồng chợt xuất , tiếng “bốp” vang lên, theo đó là luồng khói phiêu tán, con tử linh trong suốt trong tay chàng biến thành vô ảnh vô tung.

      Sau đó, Liễu Dật quay sang với Vũ Trầm Tinh đứng cạnh bên: “Ả thích nhìn cứ nhìn, ta cứ để cho ả nhìn kiểu nào cũng được, muội lo làm gì, ả có ăn mất ta đâu mà sợ.” Dứt lời, cười mủm mỉm, tiếp tục uống rượu.

      Vũ Trầm Tinh lúc này mới tỉnh ngộ. Tuy nàng biết chỗ này mình nhất định có chuyện gì, nhưng hề tưởng đối phương lại dám trực tiếp xuất thủ, hoàn toàn cố kỵ gì thân phận của mình. Nhưng Liễu Dật trong bộ dạng thần kỳ đó trực tiếp hút vật bắn ra từ đối phương vào trong tay, dung hóa, rồi an nhàn chuyện bên tai mình, bèn nhịn được nháy mắt làm mặt quỷ, từ từ ngồi xuống.

      Về phía Tô Thiếu, vô cùng kinh ngạc, con tử linh đó đáng lý ra thể bị bắt. So với ám khí hay kiếm khí thực chất, nó vô hình vô chất, có thể đả thương người, vô cùng lợi hại. Nhưng ngờ nó lại bị Liễu Dật dễ dàng hút vào trong tay, rồi dung hóa mất. Xem ra hai tháng gặp, tu vi của Liễu Dật cao hơn nhiều. Tuy nhiêu, mới chỉ có lần xuất thủ này, vẫn nhìn ra rốt cuộc tu vi của Liễu Dật cao thấp thế nào.

      Lúc này Lam Ảnh cũng xong, cũng đề cập đến chuyện Tô Thiếu đúng, lại với muội muội của mình: “Sao lại biết phải trái gì thế? Nhìn thuận oăst đương nhiên cần đổi, nhưng phải tìm được đôi mắt dễ coi mới đổi được, phải muội muôi.” Dứt lời, ánh mắt từ từ bắn về phía Vũ Trầm Tinh. Theo câu đó của y, lòng Vũ Trầm Tinh run lên cầm cập.

      Sau khi Lam Nhận ngồi xuống, Lôi Quân ngồi cạnh Vũ Trầm Tinh đặt chung rượu xuống, với Lam Ảnh: “Lời của đế quân sai, bất quá, đôi khi cũng cần chú ý đến thân phận của mình. Ngươi đối với Tinh tiểu muội như vậy, có thể coi là bất kính đó.”

      Lam Ảnh nghe lời uy hiếp của Lôi Quân, đột nhiên bật cười, sau đó xoay người nhìn Minh Vương, nâng cao chung rượu, : ‘Vương, tôi chỉ có muội muội thôi, nóng giận làm tôi mất , nếu có điều gì phải, xin rộng lượng bỏ qua. Chung rượu này là vì Lam Ảnh muội muội có hành động mất mặt vừa rồi.”

      Ánh mắt của Minh Vương hề có chút cảm tình, cười cười : “Đế quân khách khí rồi, bản vương cũng chỉ có đứa con . Tuy hiên giờ tính tình nó tốt, nhưng ta cũng muốn học theo đế quân, tiếp tục chiều theo cái tính khí đó của nó!” Dứt lời, dốc cạn chung rượu. Tuy Minh Vương hề , nhưng ý gì thể trong lời đó mọi người đều biết cả.

      Lam Ảnh cũng hề nhiều, nhếch miệng cười, rồi nâng chung rượu uống cạn. Sau đó, khi ngồi xuống, ánh mắt dừng lại người Liễu Dật, vừa rồi tuy Tô Thiếu xuất chiêu công kích rất phổ thông, nhưng thấy Liễu Dật hóa giải dễ dàng như vậy, xác so với lúc trước, con người này thể dùng lời cũ mà nhận xét. Hơn nữa, điều khiến con người ta lo sợ, chính là nụ cười mỉm khóe môi y. Đối mặt với mình, đối mặt với Lam Nhật, lòng nghĩ gì hề lộ ra nét mặt, chỉ duy nhất có nụ cười ấy làm người ta kinh hoảng mà thôi.

      Đại sảnh khôi phục bình tĩnh. Sau đó, lời của Minh Vương đề cập đến Tô Thiếu. Lão hỏi Lam Ảnh: “Y là người thế nào?”

      Lam Ảnh nhìn Tô Thiếu, cười đáp: “Là bằng hữu của muội muội ta.” Lời đáp đơn giản, giải thích gì nhiều.

      Minh Vương gật gật đầu, mục quang nhanh chóng li khai Tô Thiếu, hề truy vấn. Theo lão, hôm nay ở đây hầu hết là người xấu. Những vị quân chủ này, ngoại trừ Lôi Quân, ai vì Vũ Trầm Tinh mà cất lời. Ngay cả khi lời của Vũ Trầm Tinh có đạo lý gì, nhưng những người này nếu nể mặt mình, nhất định phải vài tiếng. Nhưng giờ ai , điều kỳ quái này lưu lại trong lòng Minh Vương nghi vấn.

      Minh Vương tiếp tục uống rượu, rồi quay sang Viêm Quân hỏi: “Lâu như vậy rồi, Minh giới có tình đặc thù gì phát sinh hay ?” Vốn Minh giới là do Đế quân Lam Ảnh quản lý. Nhưng mười năm trước, Lam Ảnh li khai Minh giới. Do đó, Minh giới tại mực dưới quản lý của Viêm Quân.

      Viêm Quân nghe hỏi, gật đầu đáp: “Vẫn tốt, từ khi Minh Vương li khai tới giờ, mọi việc ở Minh giới đều bình thường.”

      Nhưng vào lúc này, Lam Ảnh chợt lên tiếng: “Vương, tôi có vấn đề canh cánh bên lòng, cứ muốn sớm ra, bất quá sợ được ngài đồng ý. Hôm nay, ngài trở về Minh Vương điện, do đó, tôi có thể trực tiếp đem vấn đề này ra với ngài.”

      Minh Vương nghe Lam Ảnh chợt cất lời chen ngang, khỏi hiếu kỳ gật gù hỏi: “Vấn đề gì?”

      Lam Ảnh từ từ đứng dậy, bước ra giữa đại sảnh, toàn thân bố y màu lam sắc khiến người ta có cảm giác y là khẻ phi phàm, tuy nhiên trong ánh mắt lại toát ra vẻ dục vọng ai sánh được. bước, Lam Ảnh : “Vương, ngài biết, thế giới của chúng ta cần phải đổi mới và phát triển sao? Hãy nhìn xem, hình dạng tại của Minh giới như thế nào. Xem xét nhân gian giới, cảnh sắc nơi đó, sinh hoạt của con người nơi đó... chúng ta có thể dễ dàng hợp Nhân gian giới và Minh giới lại. Mười năm qua rồi, nhân gian giới còn sức mạnh nào có thể phản kháng được. Vấn đề của ta là, chúng ta có xuất binh nhân gian hay ?” Cuối cùng, cũng đem vấn đề trọng điểm ra.

      Thực lực của Minh Giới, Liễu Dật , nhưng tại đúng như Lam Ảnh , nếu Minh giới xuất binh nhân gian giới có sức mạnh nào căn bản có thể đề kháng được. Những người phổ thông nắm chính quyền trong tay vô luận như thế nào đều có cơ hội thắng lợi. Còn các đại môn đại phái, lần trước dưới kế hoạch của Cửu Ư Ma Thần, bị tiêu diệt hoàn toàn. Xem ra tại, nếu Minh giới xuất binh nhân gian, khả năng thành công là rất cao.

      Nghe lời của Lam Ảnh, Minh Vương do dự chút, rồi hồi: “ ra vấn đề đó? Vậy ngươi xem nên làm thế nào?” Minh Vương hề trả lời trực tiếp câu hỏi của Lam Ảnh, nhất mực bảo lưu cách nhìn của mình, lại còn muốn biết dự tính của Lam Ảnh.

      Cước bộ của Lam Ảnh vẫn di động nhàng, y cười : “Thế giới nhân gian phân làm tam giới lục đạo, nhưng trong đó, Thần giới tự nhiên vẫn nhất trực giữ góc độ ngoại nhân. Còn Minh giới của chúng ta? Nhiều năm rồi, xem chúng ta sinh hoạt ở đây, rồi xem sinh hoạt của nhân gian. Kế hoạch của ta rất giản đơn, xuất binh, hợp nhất nhân gian giới và Minh giới. Thế lực như thế thể tồn tại. Như thế, toàn bộ gian, chỉ có Minh giới chúng ta và Thần giới. Đến lúc đó, dù cho có là Bàn Cổ, cũng có quyền can thiệp vào quyền lợi của chúng ta.”

      Lam Ảnh nhàng ra kế hoạch của mình, và cũng biểu lộ dục vọng và dã tâm của ...

      Minh Vương nhìn Lam Ảnh, nhịn được hỏi: “Vậy ngươi nhận thấy chúng ta dễ dàng đánh hạ Nhân gian giới hả?”

      Lam Ảnh gật đầu, hồi đáp: “Vương, cái đó ngài có thể yên tâm. Chỉ cần ngài đáp ứng, , mọi chuyện hãy để cho ta làm làm được. Lực lượng ở nhân gian căn bản thể đề kháng với Minh giới chúng ta. chóng thôi. Ta làm cho gian đó biến thành trong sạch.”

      Minh Vương nghĩ nghĩ lại, rồi hồi đáp: ‘Vì sao phải hợp nhất Nhân gian và Minh giới? Điều ấy... làm chết rất nhiều người đúng ?” Vấn đề của Minh Vương đơn giản đến nổi cả hài tử cũng có thể hồi đáp. Chiến tranh tự nhiên là có máu chảy người chết rồi. Nhưng mà, bản thân Minh Vương biết , ông ta và Bàn Cổ ủng hộ cho Sáng thế chi lực. Nhưng mà, khi sức mạnh hình thành rồi, nhân gian giới và Minh giới đều có con đường riêng của mình, người sáng tạo có quyền can thiệp. Nếu quả theo lời Lam Ảnh , làm như vậy chính là phản lại quy tắc của đại trí giả. Kết quả như thế là đúng hay sai, ai có thể dự liệu trước. Nhưng nhất thiết mọi chuyện, theo cái nhìn của ngoại nhân, điểm nhìn ra được.

      Lam Ảnh nghe lời Minh Vương , đột nhiên cười lớn, tiếp: “Vương, dĩ nhiên là chết nhiều người. Chí ít là bọn chúng phản kháng, vậy ngài nhân thấy thế nào? Chẳng lẻ chúng ta cứ nhất mực rúc ở trong gian này? Chúng ta là kẻ mạnh, cũng nên có cuộc sống tốt đẹp, đúng ? Các thần đều làm như thế, chẳng lẽ chúng ta thể sao? Chẳng lẽ ngài cứ muốn thế này?” đến đây, trong lời Lam Ảnh tựa hồ như mang chút nghi ngờ.

      Minh Vương gật gật đầu, làm động tác gì khác, tiếp: “Vậy ngươi nghĩ Thần giới dự kiến chuyện này ư? Chí ít Bàn Cổ cũng để chúg ta làm như thế. Chúng thần thủ hạ của y dĩ nhiên khỏi rồi.”

      Lam Ảnh đột nhiên bật cười điên cuồng, thanh mang vẻ cuồng vọng, ngạo mạn. Sau đó, tiếng cười chợt dứt, y tiếp: “Kỳ , nhân gian vốn có năng lực phản kháng rồi. Chúng ta có thể dùng tốc độ cực nhanh để giải quyết nhân gian. Coi như làm chết nhiều người, nhưng đó là người có chí tiến thủ trong nhân gian giới, tự mình chuốc lấy ưu phiền. Ngay cả khi Bàn Cổ dẫn chúng thần phản đối, ta nghĩ, sức mạnh của Minh giới chúng ta có thể chống lại được. biết... Vương, nhiều năm rồi, Bàn Cổ cứ nhất mực cao cao tại thượng, ngài hề nghĩ đến việc thay thế vị trí của y sao...?”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 259: THỊ TỘC MƯU - CƯỚI HEO ...
      Câu của Lam Ảnh dường như được chuẩn bị từ sớm, ra cách thản nhiên, tuy đối mặt với Minh Vương nhưng chẳng hề tỏ vẻ tôn trọng, sau đó lại mỉm cười, ngẩng nhìn Minh Vương cao cao tại thượng: "Thế nào đây, Minh Vương, cơ hội trước mắt bọn ta, xem bọn ta có tranh thủ hay , thời đại của Bàn Cổ kết thúc rồi."

      Nghe lời của Lam Ảnh, chỉ có mình Liễu Dật là có chút phản ứng, Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân và những người khác dường như biết trước có chuyện này xảy ra nên hề ngạc nhiên. Liễu Dật thầm lắc đầu: "Giết chóc nơi tam giới quá nhiều rồi, vì sao còn tạo thêm nữa, chỉ vì dục vọng dã tâm của cá nhân thôi sao? Bàn Cổ có chấm dứt cũng phải chấm dứt trước mặt Lam Ảnh, Bàn Cổ là của y, y phải để cho Bàn Cổ biết chính mình cuối cùng đánh bại Bàn Cổ!"

      Trong mắt Minh Vương chẳng có chút tình cảm nào, những chuyện xảy tra trong yến hội đối với lão lẽ ra rất đột ngột nhưng lúc ấy lão có vẻ như coi mọi việc như , Minh Vương suy nghĩ hồi rồi : "Ta trước giờ chưa từng làm chuyện gì nắm chắc, ngươi thấy sức mạnh của bọn ta có thể chống lại thần linh hay ?"

      Nghe lời của Minh Vương, Lam Ảnh cười : "Vương à, điểm ta thích ở ngài nhất, cũng là điểm ta cần phải học tập, đó là sau lần này, ngài có thể hiểu được ta hơn, bọn ta sau khi có được Nhân gian giới, có thể mượn được sức mạnh của A Tu La giới, sáng tạo sức mạnh riêng của bọn ta ở Nhân gian giới, bọn ta hợp cả Nhân gian và A Tu La giới, lúc ấy, ngài thấy chúng thần linh của Bàn Cổ có năng lực kháng cự lại bọn ta hay ? Tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán của ta hết rồi." xong, bất giác liếc nhìn sang Tô Thiếu.

      Liễu Dật giờ hiểu mọi chuyện, Lam Ảnh phải là kẻ ngốc, mượn được sức mạnh giờ của Minh giới có thể nhanh chóng nắm được quyền thống trị ở Nhân gian, lúc ấy, với sức mạnh của A Tu La quỷ giới, có thể tạo ra lực phản kháng đặc thù, nhưng vốn liếng của đám người này, cũng như người của Nhân gian giới, dẫu có thống nhất lại, hoặc ngay cả chúng thần ở Thần giới, cũng khó mà chống nổi Minh giới. Vấn đề cốt lõi chính là Tô Thiếu, nếu gã chịu giúp, Lam Ảnh chẳng có chút sức mạnh nào có thể chống lại Thần giới. Thế nhưng Tô Thiếu chẳng những dung hợp với Cửu U Ma thần, mà còn có thân phận là người thống trị A Tu La giới, nếu chịu đứng về phía Lam Ảnh đúng là mọi việc đều nằm trong tính toán của rồi.

      Trong lúc chuyện với Lam Ảnh, trong mắt của Minh Vương phát ra đạo kim quang, lúc đạo kim quang này quét qua người Tô Thiếu, mắt lão liền ra chút kỳ lạ, sau đó gật đầu: " ra ngươi sớm có chuẩn bị, vì sao còn muốn nghe ý kiến của ta?" Giọng trầm sâu, xem ra Minh Vương cũng có chút cảm giác rồi.

      Lam Ảnh nghe vậy mỉm cười: "Ngài là Vương của ta, ta có ngày hôm nay toàn nhờ vào ngài, ta làm chuyện gì đương nhiên phải được ngài thông qua. Cũng như lần tranh đấu này, nếu ta dùng danh nghĩa của ngài khai chiến với Nhân gian giới, vậy kẻ bị Thần giới thảo phạt đương nhiên là ngài, bọn ta cũng dùng sức mạnh bản thân hủy diệt Thần giới, tất cả mọi chuyện đương nhiên là do ngài chỉ đạo. Nếu quả có Đại Trí Giả gì gì đó trách tội, vậy ... người xui xẻo phải là ta, khi Thần giới biến mất, Nhân Gian giới và A Tu La giới hợp làm , sau khi ngài bị Đại Trí Giả trừng phạt, ta nghĩ ra có ai ngoài ta có thể tiếp nhận quyền lực của ngài."

      Mấy câu này ra khiến Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh và Lôi Quân đồng thời chấn động, tuy Vũ Trầm Tinh trước giờ chỉ lo là Viêm Quân có hành động bất lợi với Minh Vương, nhưng chưa từng nghĩ qua người đầu tiên phát pháo tấn công lại là Đế Quân, người rời khỏi Minh giới đến nhân gian từ lâu. Những quân chủ khác trừ Lôi Quân ai nấy cũng chẳng hề ngạc nhiên, ràng Lam Ảnh trước khi làm chuyện này thuyết phục hết mấy người khác, do đó mới dám năng ngông cuồng như thế với Minh Vương

      Lôi Quân tính tình nóng nảy nhịn được đứng vụt dậy, hữu thủ vung lên, Cửu Xích Tinh đao xuất trong tay, lấp lánh điện quang màu tím, quát lớn: "Lam Ảnh, ngươi muốn làm phản hả? Ngươi đúng là đồ vô sỉ, hãy nếm đao của ta đây." dứt lời trường đao vung lên, tiếng keng dài mang theo luồng điện quang màu tím chém tới trước người Lam Ảnh.

      đao do Lôi Quân dùng toàn lực đánh ra, tốc độ, sức mạnh và kỹ năng đến mức cực hạn, nhằm dạy cho Lam Ảnh bài học. Từ y biết vị đế quân này hiểm xảo quyệt, nhưng ngờ lại có thể hạ thủ đối với Minh Vương là người nuôi lớn nên người. đao này phát ra trong lúc phẫn nộ, lực đạo càng mãnh liệt phi thường.

      Luồn điện quang màu tím vừa phóng ra quang nhận bạch sắc xuất trước mặt Lam Ảnh, bạch quang lóe lên, Lam Ảnh ngờ lại thèm tránh né, y phục màu lam trong chớp mắt bị đao quang vô tình xẻ làm đôi, đao quang lộ ra ở cả sau lưng Lam Ảnh, mọi người đều biết ngay là đao của Lôi Quân xuyên qua người của Lam Ảnh.

      Lôi Quân cũng có chút bất ngờ, tuy y giận dữ đánh ra đao này, nhưng bằng vào năng lực của Lam Ảnh lẽ nào đến cơ hội tránh né cũng có. việc sau đó làm Lôi Quân nhận ra khác biệt về thực lực giữa hai bên, Lam Ảnh phá lên cười điên cuồng. Thân thể của bị chẻ ở giữa đột nhiên phục hồi lại, y phục bị xé rách cũng đồng thời liền lại có vết rách nào.

      Lam Ảnh cười lạnh, thấy vẻ nghi ngờ của Lôi Quân liền khinh khỉnh: "Xem nào, tính khí ngươi dẫu nóng nảy nhưng lẽ nào đến giờ vẫn chưa nhìn ra sao? Ta dám đứng đây huênh hoang đương nhiên là có bản lĩnh, ngươi nghĩ ngươi có thể làm tổn thương ta sao?" xong hữu thủ nhàng giơ lên, giữa năm ngón tay nhanh chóng hình thành mấy quả cầu ánh sáng bạch sắc, trong lúc Lôi Quân kinh ngạc há hốc miệng năm quang cầu đó xâm nhập vào thân thể của y.

      Hữu thủ của Lam Ảnh co lại thành trảo vươn ra, lúc ấy thân thể Lôi Quân đột nhiên lại bốc thẳng lên, yết hầu dường như bị thứ gì đó bóp chặt. Y chẳng có cách nào hít thở, mặt đỏ ké, hữu thủ của Lam Ảnh nhấc lên chút thân thể của Lôi Quân lại bay cao thêm chút. Dường như có sức mạnh cực lớn khống chế thân thể của y, Lôi Quân bị nghẹt thở còn chút năng lực phản kháng nào.

      Thấy năm quả cầu bạch sắc xuất , Liễu Dật đột nhiên nhớ tới thứ gì đó, thầm kêu: "Thiên Chi Chương?" Nghĩ đến đây, Liễu Dật lại nhớ đến cuộc chiến của quần ma ở nhân gian để tranh đoạt Thiên Chi Chương do Bàn Cổ sáng tạo ra. Truyền thuyết rằng sức mạnh của Thiên Chi Chương này dùng để đối với với y, nhưng Bàn Cổ lại chẳng có cách nào khống chế được nên mới phong ấn nó lại bằng sức mạnh của chúng thần. Chẳng lẽ... chẳng lẽ trong lần tranh đoạt đó Thiên Chi Chương lọt vào tay Lam Ảnh hay sao, ngờ sức mạnh mãnh liệt như thế mà có thể chế trụ được. Y càng nghĩ càng thấy có lý, nếu bằng bản lĩnh của Lam Ảnh dám năng và hành động ngông cuồng như vậy trước mặt Minh Vương.

      Bộ dạng khó coi của Lôi Quân làm Vũ Trầm Tinh bên cạnh xúc động, vội đứng vụt dậy, đoản kiếm màu đen ở hữu thủ phóng ra, luồng kiếm quang đen kịt bắn tới Lam Ảnh. Luồng kiếm quang này tuy nhanh như điện chớp nhưng bằng vào tu vi của Lam Ảnh cũng đủ sức tránh khỏi. Ai ngờ chẳng thèm né tránh, đạo quang cầu màu trắng trước mặt lóe lên rồi xuất ngay trước luồng kiếm quang, luồng kiếm quang tiếng động bị hấp thu mất, tựa như sông suối chảy ra biển lớn vậy.

      Vũ Trầm Tinh gấp gáp hô lớn: "Ngươi muốn làm gì, hãy thả Lôi Quân ca ca ra."

      Lam Ảnh liếc sang Vũ trầm Tinh: "Tuân lệnh công chúa." Sau đó hữu thủ buông thõng, Lôi Quân kịp chuẩn bị gì rơi phịch xuống đất, há hốc miệng thở hồng hộc, chỉ biết dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn sang Lam Ảnh. Y hiểu được mười năm nay Lam Ảnh làm trò gì, chiêu thức khi nãy dẫu y có chuẩn bị trước cũng chẳng có cách nào chống nổi.

      Lam Ảnh thấy ánh mắt của Lôi Quân bèn phá lên cười, nụ cười khiến cho người ta phải lạnh cả sống lưng, : "Đừng nhìn ta như vậy, ta giết ngươi đâu, ngươi phải trở thành chiến sĩ chiến đấu cho ta nữa chứ." xong phá lên cười sằng sặc đầy vẻ cuồng vọng và ngạo mạn.

      Lúc ấy, Minh Vương ngồi tít cao cũng phải mở miệng, thanh trầm thấp chứa chút phẫn nộ khó nhận ra: "Xem ra mười năm nay Đế quân ở Nhân gian giới chẳng những tìm nữ nhân mà ngươi mến, mà tu vi cũng tiến bộ đến mức này. Lão già như ta coi bộ cũng phải rút lui rồi." Lời này của Minh Vương ai nghe qua cũng tưởng là khen ngợi Đế quân, nhưng chỉ có người nghĩ như vậy.

      Liễu Dật hơi mỉm cười, trong mắt ánh hồng quang lóe lên nhưng chẳng ai chú ý cả. Đúng vậy, Minh Vương đúng là kẻ mưu mô, lời vừa rồi của lão ràng là cố ý nhắc nhở y: chính Lam Ảnh là kẻ đoạt mất vợ của Liễu Dật. Nếu quả là hai tháng trước đây Liễu Dật nhất định rút kiếm liều mạng với đối phương, nhưng lúc này sau khi tiếp thụ Hắc ám chi tâm, tư tưởng bản thân đạt tới cảnh giới mới, đối với Thiên nữ, y có thể gì đây? Nàng chẳng làm sai điều gì, người nàng là Liễu Dật, chỉ có điều bởi vì tình sai lầm đó, nàng bị lừa gạt, tất cả mọi chuyện chỉ biết trách lời nguyền của Bàn Cổ. Thế như xem ra Lam Ảnh cũng chẳng chịu tha cho mình, người có sức mạnh luôn luôn ngấm ngầm đe dọa kẻ khác.

      Lam Ảnh nghe lời của Minh Vương bèn cười : "Mọi thứ đều là ngài dạy ta thôi, nhưng tu vi của ta tiến nhanh như vậy toàn do Chân ma ban cho, nếu phải vì y Bàn Cổ cũng cần tạo ra Thiên Chi Chương, thử hỏi ta làm sao lấy được báu vật này chứ. Ngài xem đến trời cũng giúp cho ta, ta còn lý do nào để cự tuyệt chứ?" xong nhịn được bèn phá lên cười sằng sặc.

      Minh Vương nhìn Lam Ảnh dường như biết được chuyện gì đó, : "Vậy ta muốn hỏi ý của các quân chủ khác, các người thấy chúng ta có nhất định phải làm vậy ?" xong lão liền đưa mắt nhìn sang Viêm Quân.

      Viêm Quân dường như chuẩn bị từ sớm, đứng dậy : "Vương, ông cũng thấy rồi, bọn ta sống ở thế giới này lâu rồi, cũng như Đế Quân , bọn ta là kẻ mạnh vậy bọn ta cũng xứng đáng đoạt được thứ hợp với mình."

      Minh Vương gật đầu: "Vậy sao? Nếu ngươi thích ta có thể tạo ra gian tương tự như thế giới loài người cho ngươi, để ngươi đến đó cho biết, ngươi thấy sao?"

      Viêm Quân nghe vậy hơi sững người nhưng nhanh chóng tỉnh lại, : "Ý của Vương ta rất hiểu, nhưng ngài có biết , dẫu chúng ta thống trị lâu nhưng cũng chỉ toàn là bọn ta, đến thần cũng lờ tồn tại của bọn ta. Bọn ta cũng giống như họ, đều là kẻ có sức mạnh, cái bọn ta muốn phải là thế giới do ngài sáng tạo ra mà là sức mạnh vĩnh cửu, đến chư thần cũng chẳng có cách nào chống lại, ngài hiểu chưa?" Ý của Viêm Quân mỗi lúc ràng hơn.

      Lam Ảnh tiếp: " ra, chúng ta xuất binh hay xuất binh ở nhân gian giới cũng chẳng có gì can hệ, nơi ấy vốn cũng chẳng có sức phản kháng gì. Ta nghĩ bọn ta nhiều như vậy ngài cũng hiểu ý bọn ta rồi. Bọn ta chính là Thần giới chân chính, bọn ta cũng có sức mạnh và huyết thống thị tộc cao quý. Cái bọn ta muốn phải là đất đai, phải quyền thống trì, bọn ta chỉ muốn duy ngã độc tôn." Lời của Lam Ảnh ai nấy đều hiểu , mưu đứng đầu tam giới lục đạo, khống chế quyền lợi, phải nhằm vào nhân gian mà chính là tiêu diệt Thần giới, nắm được sức mạnh vĩnh hằng.

      Minh Vương cuối cùng cũng gật đầu: "Ta hiểu rồi, Đế quân, xem ra mọi người đều rất thích thú với cách làm của ngươi."

      Lam Ảnh mỉm cười ung dung bước lên: "Thắng làm vua thua làm giặc, ỷ mạnh hiếp yếu, quy tắc đó rất hợp với Thần giới. Bọn họ thể áp chế được chủng tộc có sức mạnh mạnh mẽ nhất, bây giờ đến lúc họ phải rút lui rồi."

      Minh Vương gật đầu: "Dã tâm của ngươi lớn, ngươi muốn tất cả gian đều nằm dưới chân của ngươi."

      Lam Ảnh cười: "Vương, ngài là kẻ thông minh đương nhiên hiểu ý của ta. Ồ, đúng rồi, ta quên chuyện, ở nhân gian giới có chi nhánh của ma giới, chúng tuy chưa làm phiền gì đến bọn ta, nhưng xem ra cũng đáng gờm lắm. Do đó trước tiên hãy tiêu diệt cái gọi là ma giới đó ."

      Minh Vương gật đầu: "Đúng vậy, ngươi còn muốn thôn tính cả Thần giới cái gọi là Ma giới đó chẳng có giá trị tồn tại gì nữa."

      Lam Ảnh : "Vương, ta nghĩ ngài cũng biết cái gọi là ma giới đó chính là người tự xưng là Chân Ma trước mắt sáng tạo ra, nếu bọn ta giết chết y cái Ma giới đó cũng chẳng còn loe ngoe gì được nữa."

      Minh Vương khen: "Ngươi rất đúng, bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, nếu giết được Chân Ma Ma giới đó giải tán thôi."

      Nghe mấy lời của Lam Ảnh, Vũ Trầm Tinh phục, đứng dậy hậm hực: "Ngươi đúng là cái thứ vô sỉ, ngươi nghĩ mình lợi hại vậy sao? Phụ thân ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi đâu."

      Vũ Trầm Tinh vừa mở miệng thân hình của Lam Ảnh loáng cách xuất cách người nàng khoảng thước, Vũ Trầm Tinh kinh hãi Lam Ảnh mở miệng: "Công chúa của ta ơi, nàng dường như muốn giúp đỡ tên Chân ma đó sao? Chẳng lẽ nàng y rồi à? Ôi, được rồi, ta giải cứu nàng, qua đêm nay ta lấy nàng làm vợ, bọn ta chính thức trở thành người nhà rồi."

      Nghe mấy lời này ai nấy kể cả Liễu Dật đều giật mình. Y nghĩ ngay đến Cát Lợi Nhi, hóa thân của Thiên nữ, nàng trước giờ vẫn bị lừa gạt, giờ người nàng nhất lại muốn cưới nữ nhân khác làm vợ, vậy nàng nghĩ thế nào đây? Chỉ giận là chín loại nước mắt cho đến giờ vẫn chưa thu thập được đủ, nghĩ đến đây trong lòng Liễu Dật chợt động, nếu Lam Ảnh hủy diệt được Thiên giới, vậy Thiên nữ thế nào? Chẳng lẽ lời nguyền rủa đó vẫn tiếp tục cho đến ngày Thiên nữ khôi phục chân thân hay sao?

      Vũ Trầm Tinh mặt hoa hết đỏ lại trắng: "Ngươi đúng là đồ mặt dầy biết xấu hổ, ta dẫu có phải lấy heo cũng chẳng lấy ngươi."

      Ngay lúc đó, thân thể Vũ Trầm Tinh chợt bỗng, eo lưng nhói lên, cánh tay vươn ra ôm lấy nàng, luồng hào quang màu đen lóe lên, trong chớp mắt Liễu Dật xuất trước mặt nàng.

      Lam Ảnh nhịn được đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Liễu Dật, chỉ thấy thân hình của Liễu Dật từ từ biến mất, y đứng trước mặt dùng ánh mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn Lam Ảnh. Tốc độ quá nhanh dường như còn vượt xa dự liệu của , Lam Ảnh di chuyển nhanh như chớp là nhờ vào Thiên Chi Chương, còn Liễu Dật nhờ vào cái gì? Chẳng lẽ tâm pháp của y còn hơn cả Thiên Chi Chương ư? thể nào, chẳng phải Thiên Chi Chương chuyên dùng để khắc chế ma công của loại tâm pháp này sao?

      Liễu Dật ung dung mỉm cười, y đương nhiên hiểu Thiên Chi Chương tuy mạnh nhưng mà đó chỉ là do Bàn Cổ sáng tạo ra để đối phó với tầng thứ mười hai của Lan Nhĩ Phỉ Na Thanh mà thôi. Lúc này Lan Nhĩ Phỉ Na Thanh của y tiến vào tầng Diệt thế: Hắc ám chi tâm, sức mạnh vượt xa tầng thứ mười hai, đến Bàn Cổ thể nào ngờ nổi. Sức mạnh của Lan Nhĩ Phỉ Na Thanh làm sao có thể so sánh với thứ sức mạnh mượn về như thế chứ.

      Liễu Dật chẳng hề lộ ra vẻ tức giận, với Lam Ảnh: "Rất có thể xuất của ta làm ngươi thất vọng rồi. Nếu ngươi chê là Ma giới đó quá , hay là đợi lần sau ta quay về, ta sáng tạo ra thế giới khác cho ngươi coi, có được ?" Liễu Dật vốn chẳng có năng lực sáng tạo, nhưng lại đủ sức mạnh để diệt thế. Tuy vậy, chàng có thể làm tê liệt gian, đưa Ma giới phát triển đến mức độ hoàn toàn mới.

      Lam Ảnh giật mình rồi quay đầu nhìn Minh Vương ngồi tít cao: "Là ngươi giúp y à?" Giọng có lẫn chút đố kỵ và phẫn nộ.

      Minh Vương chậm rãi đáp: "Có thể tính là ta tiện tay giúp y chút thôi. Sao? Ngươi thích à? Ồ, vậy là tốt rồi, lúc ấy ta ngờ là ngươi nghĩ vậy, nhưng nếu con ta thích ta làm gì cũng vô dụng. Chỉ cần nó vui vẻ ta giúp y." Lời có vẻ thản nhiên nhưng lại khiến Lam Ảnh hết sức phẫn nộ.

      Lam Ảnh định trả miếng lại Liễu Dật quay sang Vũ Trầm Tinh: "Nàng sao lại nguyền rủa ta là heo đây? Dẫu nàng có muốn gả cho heo ta cũng muốn biến thành hình dạng đó đâu!"

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 260: CÔNG NHIÊN PHẢN BẠN - TIẾN HÀNH ...
      Mọi chuyện có vẻ xảy ra rất đột ngột nhưng có thể trong mắt của đối phương tất cả đều nằm sẵn trong dự định. Tuy vậy, Liễu Dật vừa xong Vũ Trầm Tinh giật mình, mắt lộ vẻ nghi hoặc, buột miệng: "Ngươi vừa cái gì thế?"

      Liễu Dật nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của nàng, thuận miệng đáp: "Nàng nghe à? Vậy coi như là ta ." Lời của y tuy nhưng Vũ Trầm Tinh đều nghe mồn . Chỉ có điều ý nghĩa của câu đó quả rất lớn, nàng sợ mình nghe lầm, hoặc nảy sinh ảo giác nên muốn nghe lại lần nữa.

      Lam Ảnh mỉm cười: "Công chúa của ta à, chẳng lẽ nàng nghe sao? Ý của y là muốn cưới nàng đó. vậy chẳng lẽ y muốn đoạt nàng từ tay ta hay sao?" Lời của Lam Ảnh đầy vẻ gay gắt, cứ như Vũ Trầm Tinh là món đồ chơi của riêng vậy.

      Vũ Trầm Tinh nhìn Lam Ảnh rồi lại liếc sang Liễu Dật, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc lên lời. Liễu Dật nhìn Lam Ảnh mỉm cười: "Đúng vậy, ta phải cưới Vũ Trầm Tinh, ngươi có ý kiến gì sao?" Lời chàng hết sức giản đơn nhưng lại mười phần khẳng định, ai dám nghi ngờ, ai nấy đều chờ xem Lam Ảnh đáp trả thế nào.

      Lam Ảnh lắc đầu, rồi như nghĩ ra chuyện gì đó, giả vờ vô cùng kinh ngạc: "Ồ, Liễu Dật, ngươi chẳng lẽ quên chuyện quan trọng rồi sao? Nếu quả ngươi cưới Vũ Trầm Tinh, Cát Lợi Nhi làm thế nào?" xong giương mắt hau háu chờ Liễu Dật trả lời.

      Liễu Dật lắc đầu, cộc lốc đáp: "Ta chẳng biết Cát Lợi Nhi là ai cả."

      Lam Ảnh đột nhiên phá lên cười sằng sặc: "Hay cho tên Liễu Dật si tình, ngờ đến vợ của mình mà cũng quên mất." liền quay sang bép xép với Vũ Trầm Tinh: "Công chúa của ta ơi, nàng ngàn vạn lần đừng để tên ác ma này lừa gạt, y có vợ rồi."

      Vũ Trầm Tinh nghe Lam Ảnh xong liền chậm rãi bước ra khỏi vòng tay của Liễu Dật, hỏi: "Y có vợ rồi à? Vậy vợ của y ở đâu?"

      Lam Ảnh dường như hề nghĩ là Vũ Trầm Tinh lại hỏi ngược lại như thế, xem ra có quyết định rồi, bèn quyết tâm : "Mười năm trước chết rồi."

      Vũ Trầm Tinh nghe xong rất vừa lòng, gật đầu mỉm cười: "Mười năm trước có phải là sau khi này chết rồi y mới bái đường với nàng ta?" Lời của Vũ Trầm Tinh làm mọi người đều kinh ngạc, chuyện mười năm trước nàng làm sao biết được chứ? Liễu Dật lại càng kinh ngạc, khiến y nhớ lại ngày đau khổ đó mười năm trước.

      Ngày ấy vĩnh viễn chàng thể nào quên được, cả gia đình của y tan nát, phụ thân dấu bị giết chết, Cát Lợi Nhi từng ước định chung thân với mình cũng mất . Tình trong lòng thể dứt bỏ nổi, khi Cát Lợi Nhi mất , chàng quỳ trước mặt phụ thân mất, xin trời đất làm chứng cưới Cát Lợi Nhi làm vợ.

      Vũ Trầm Tinh thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người trong lòng lại cảm thấy an ủi. Câu chuyện này được Thất Nguyệt kể lại hết cho nàng nhưng nàng ngờ nó lại xảy ra cho người ở bên cạnh mình. Đôi mắt trong sáng của nàng chăm chăm quan sát vẻ bi thương của Liễu Dật. Lam Ảnh đột nhiên phá lên cười lớn: "Công chúa, ra nàng biết nhiều chuyện như vậy, Lam Ảnh ta quá nhiều chuyện rồi."

      Vũ Trầm Tinh gật đầu: " dễ nghe là ngươi quá nhiều chuyện, còn khó nghe là ngươi là kẻ vô sỉ chưa từng có."

      Thân hình Lam Ảnh từ từ lùi lại rồi quay ngoắt sang Minh Vương: "Vương, tên Chân ma này phải bằng hữu tức là địch nhân, thể tiêu diệt y được." xong im lặng chờ đợi phản ứng của Minh Vương.

      Minh Vương chẳng lộ ra vẻ gì, nâng chén uống hớp rượu, ngừng chút rồi : "Bằng hữu chứ phải là địch." Câu đơn giản nhưng lập trường của lão đối với Liễu Dật. ra chuyện này chỉ biết trách Lam Ảnh quá nóng nảy, nếu chịu suy nghĩ kỹ biết được bên trong có chuyện kỳ quái.

      Minh Vương hết sức thương Vũ Trầm Tinh, chỉ cần nàng vui vẻ lão làm gì cũng được. giờ Vũ Trầm Tinh cố kỵ gì đem lòng Liễu Dật, nếu quả Lam Ảnh chịu khó suy nghĩ biết lập trường của Minh Vương ngay. Lão làm sao mà chịu nghe lời Lam Ảnh giết người của con mình chứ? Dẫu Lam Ảnh có là Đế quân đứng đầu trong Tinh cung cũng chẳng làm được gì.

      Lam Ảnh nghe câu trả lời của Minh Vương mặt xịu xuống, ngờ sau đó lại phá lên cười: "Vương, ý ngài thế nào?"

      Minh Vương lại uống thêm hớp rượu: "Ta quá già rồi, thời gian trôi vèo qua, tranh đoạt, chiến tranh, quyền lợi sớm chẳng còn ý nghĩa gì với ta nữa. Bàn Cổ cũng được, Chân Ma cũng được, chư thần đông đảo cũng chẳng có liên hệ gì với ta. Bàn thảo kế hoạch phức tạp gì cũng chẳng bằng ở nhàn rỗi." Ý của Minh Vương rất ràng, lão đồng ý Lam Ảnh mượn cớ phát động chiến tranh với Nhân gian giới để gây hấn với Thần giới.

      Lam Ảnh lắc đầu thở dài: "Vương, ta là lấy làm tiếc cho ngài, cơ hội tốt như vậy mà ngài biết trân quý. Chỉ có điều... sao cả, ngài già rồi vẫn còn ta đây. Ta có thể làm được chuyện mà ngài thể hoàn thành. Ngài có thể phản đối nhưng thể làm, bởi vì ta để ngài có lựa chọn nào khác."

      Ánh mắt của Minh Vương cuối cùng cũng lộ ra tia phẫn nộ, nhìn vẻ tự tin của Lam Ảnh, lão trầm giọng: "Ngươi muốn làm phản à?"

      Lam Ảnh lắc đầu: "Vương, ngài quá lời rồi, ta phải làm phản. Cũng như khi nãy ngài có , ngài quá già rồi. Chỉ là ngài thể dùng thân phận già lão của ngài để trì kéo bọn ta, bọn ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm." xong phá lên cười lạnh lẽo.

      Trong lúc chuyện, trong hữu thủ Lam Ảnh ra quang cầu màu trắng tỏa hào quang lấp lánh. Lam Ảnh lại cười với Minh Vương: "Vương, ngài xem đây là cái gì?"

      Minh Vương nhìn hào quang màu trắng đáp lời .

      Lam Ảnh hữu thủ vung mạnh ra, quả cầu màu trắng nhanh như chớp bắn về Minh Vương. Cuối cùng, trong tình huống thể lùi bước, Lam Ảnh là người đầu tiên ra tay với Minh Vương. Lam Ảnh từ khi lấy được Thiên Chi Chương sức mạnh vượt hơn xa lúc trước, Minh Vương thấy vậy dám khinh thường, hữu thủ nhanh chóng ngưng tụ lực tượng, luồng kim quang từ tay bắn vọt ra, xoáy tròn như cơn lốc đón lấy quang cầu màu trắng.

      Hai luồng sức mạnh va chạm nhau phát xuất ra thanh hay chấn động gì, quang cầu màu trắng trong chớp mắt sựng lại, thể tiếp tục tiến về phía trước nữa. Lam Ảnh thấy Minh Vương xuất thủ mỉm cười khinh thị: "Vương, ngài đúng là già rồi, phải nghỉ ngơi nhiều chút . Đây chính là Thiên Võng trong Thiên Chi Chương do Bàn Cổ sáng tạo ra, ngài nghĩ là có thể cản trở được sao?"

      Lam Ảnh vừa dứt lời Minh Vương phát ra có chỗ ổn. Chỉ thấy quang cầu màu trắng tách ra, quang cầu khác xuất , tốc độ còn nhanh hơn hẳn trước, vừa mới ra bay vụt tới trước mắt.

      Tu vi của Minh Vương tuy rất cao cường nhưng biến hóa trước mặt quá đột ngột, nhưng lão phải là có cách phản khác. Kim quang từ hai mắt bắn vụt ra, quang cầu màu trắng lập tức bị chặn lại. Lam Ảnh phá lên cười ha hả: "Chẳng lẽ Minh Vương hiểu thứ gọi là Thiên Võng này sao? Ngài càng phản kháng sức mạnh của nó càng thêm lợi hại." Quả nhiên, quang cầu tưởng chừng như bị chặn lại chớp mắt biến thành ba quang cầu, tỏa ra vô số tia sáng màu trắng bao phủ lấy thân thể của Minh Vương, thân thể của lão lập tức bị khống chế như bị trói chặt. Những tia sáng này lại tỏa ra bạch quang chầm chậm phủ lấy Minh Vương.

      Lam Ảnh thấy Minh Vương bị bao lại phá lên cười: "Vương, ngài quá già rồi. Thiên Võng này chỉ là sức mạnh rất yếu, chỉ có thể hạn chế vận động của ngài trong canh giờ. Dẫu ngài có mạnh tới đâu, chỉ cần bị Thiên Võng bao phủ chẳng có cách nào dùng sức nữa. Hiểu chưa? Ngài phải là thua dưới chiêu số yếu ớt này, chẳng qua là biết hóa giải nó thôi." xong lại cười khoái trá.

      Lam Ảnh dương dương tự đắc bốn trưởng lão phía sau Minh Vương lập tức nhảy ra đứng bốn góc bảo vệ cho lão. Lam Ảnh thấy vậy cũng chẳng e ngại gì, chỉ mỉm cười: "Bốn người các ngươi nhận thấy là giỏi hơn Minh Vương bao nhiêu? Nếu quả nắm chắc phần thắng hãy xuất thủ với ta !" Lam Ảnh quả cần mượn sức mạnh gì, chỉ với câu đó làm cho bốn lão già chẳng còn sức lực hoàn thủ nữa.

      Bốn lão già đưa mắt nhìn nhau rồi lại liếc sang Minh Vương, bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ nhưng cũng chẳng hề xuất thủ. Lam Ảnh vẫn cười khinh khỉnh quét mắt nhìn Minh Vương, Lôi Quân, Vũ Trầm Tinh, cuối cùng tập trung vào Liễu Dật.

      Lam Ảnh thấy vẻ trầm lặng của Liễu Dật lắc đầu, cách xấc xược: "Ngươi khiến ta ghen tỵ quá, ở chung với Cát Lợi Nhi lâu vậy mà nàng vẫn chưa chịu tiếp nhận ta."

      Liễu Dật chẳng hề cử động, chỉ cười lạnh lùng: " ra ngươi hiểu rất , lúc ngươi gạt Cát Lợi Nhi cũng là gạt chính ngươi. Ngươi vĩnh viễn thể khiến Cát Lợi Nhi ngươi, ngươi chỉ là thế thân mà thôi. Người nàng thực phải là ngươi. Thứ ngươi nhận được chỉ là thứ tạm bợ vay mượn chứ phải là chân ."

      Lam Ảnh nghe Liễu Dật vậy đùng đùng nổi giận: ", dù sao nữa, ta vẫn có thể nhìn nàng cười, thấy vẻ sung sướng của nàng, chẳng phải sao? Còn ngươi, người trước giờ chưa hề được Cát Lợi Nhi thừa nhận, các ngươi chẳng phải thương nhau lắm sao, cuối cùng thế nào? Nàng ngờ cũng nhận ra ngươi, đúng là chuyện tức cười đến chết được."

      Liễu Dật lắc đầu, nhàng đáp: "Ngươi sai rồi, bọn ta từng nhau, giờ cũng vậy. Tương lai ngươi cứ chống mắt mà xem, nàng vẫn chưa hề bỏ qua mối tình với tên thư sinh. Ta rồi, người nàng phải là ngươi, ngươi chỉ là vật thế thân thôi, có vài người vẫn còn chưa hiểu, tình cần thiết phải sáng tối gặp nhau đâu."

      Lam Ảnh nghe vậy phá lên cười: " đáng cười, chẳng phải sao? Dẫu Cát Lợi Nhi có ngươi sao? Tình của ngươi chẳng chịu nổi khảo nghiệm, ngươi quên lời ngươi vừa sao? Ngươi buông tay với Cát Lợi Nhi, người ngươi muốn cưới là Vũ Trầm Tinh. Ngươi chỉ là tên ngụy quân tử, còn thua cả loại ngụy quân tử như ta nữa."

      Liễu Dật vẫn trơ ra: "Ta chẳng hề quên, ta muốn cưới Vũ Trầm Tinh. Ta là ngụy quân tử hay cũng chẳng có quan hệ gì đến người. Cho dù ta có thừa nhận cũng chả sao cả. Có lúc nào ta để ý đến người khác nhìn ta thế nào, trong trời đất này ta chẳng sợ gì ai. Chỉ ta hiểu ta thế là đủ. Ngươi ngờ cũng ham hố bề ngoài quá, cứ gọi ta là ngụy quân tử cũng chả sao."

      Liễu Dật chẳng hề phản đối Lam Ảnh, cũng chẳng tự biện giải cho mình. Điều này lại làm cho vừa tức giận vừa ngạc nhiên. cố dằn cơn giận rồi cười gian trá với Vũ Trầm Tinh: "Công chúa của ta ơi, nàng nghe rồi đấy, y vừa là trong lòng y còn có người khác. Kẻ ngụy quân tử vậy có đáng cho nàng thích hay ?" tính tình gian trá chộp ngay câu hớ của Liễu Dật. Nhưng vẻ nhơn nhơn như thế đối với nữ nhân có nghĩa gì? Lam Ảnh quả biết được.

      Vũ Trầm Tinh thấy nụ cười của Lam Ảnh cũng phá lên cười: "Nghe rồi, y là y và nàng từng nhau, tại cũng vậy, tương lai cũng vậy, còn thừa nhận mình là ngụy quân tử, còn kém hơn cả loại ngụy quân tử như ngươi nữa."

      Lam Ảnh gật đầu đắc ý: "Công chúa nàng đúng là thông minh. Giờ nàng biết mọi chuyện rồi đó, ta có ép nàng bởi vì sợ nàng vui. giờ nàng biết rồi cũng nên trả lời dứt khoát với y , ta thấy tên tự xưng là Chân Ma này đừng hòng mà ra khỏi được thế giới của bọn ta."

      Vũ Trầm Tinh gật đầu rồi thoải mái cười lớn: "Đế Quân Lam Ảnh, trong thị tộc ngươi đúng ra là biểu ca của ta. Chỉ có điều ta xấu hổ giùm cho ngươi, ngươi phức tạp hóa vấn đề làm gì, cần có lý do gì chứ? Ta thích y việc gì phải giải thích? Có liên quan gì đến vợ của y chứ? Nếu quả như ngươi từng lòng may ra ngươi mới hiểu được đạo lý này. Tiếc là ngươi quá ấu trĩ đến buồn cười."

      "Y là ma cũng được, ngụy quân tử cũng được, có vợ cũng được, người y là kẻ khác cũng được. Ta chỉ biết ta có cách nhìn riêng của ta, ta thích y chẳng vì lý do gì cả, cũng chẳng cần lý do gì. Ngươi biết tình là khoái lạc, là hạnh phúc, ngươi chưa từng trải qua bi thương, đau đớn đến thắt lòng ngươi làm sao biết được thế nào là tình ? Thôi buông tay , nếu ngươi biết được ngươi làm sao có thể quay về Minh giới làm vị Đế quân chứ."

      "Hoặc giả ngươi cũng biết rất , chỉ là ngươi là kẻ trong cuộc nên chưa nhận ra được, tình đáng hay đáng đâu phải do ta quyết định chứ? Chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Bọn ta đều có cảm giác giống nhau, bọn ta đều tình nguyện trả giá mà!"

      Câu trả lời của Vũ Trầm Tinh từng câu từng chữ tựa như lưỡi dao cứa vào lòng của Lam Ảnh, nàng cuối cùng là nghĩ thế hay sao? Rất có thể cả đời cũng sao hiểu được tình vốn cần hồi báo, có loại tình chỉ là bên tình nguyện.

      "Câm miệng." Lam Ảnh nhịn được nữa gào lớn, sau đó nhanh chóng hồi phục sắc mặt, mỉm cười: "Công chúa của ta ơi, nàng còn trẻ, có nhiều chuyện thế giới này nàng chưa hiểu đâu. Có nhiều kẻ cứ tưởng mình giỏi giang lắm, giống như tên ngụy quân tử bên cạnh nàng vậy, nhưng nàng cần lo, từ nay về sau ta luôn ở cạnh nàng. Ta đặt toàn thể gian dưới tay nàng, nàng cũng có thể đứng cả thần sáng tạo. Ta chứng tỏ cho nàng thấy ta làm cho nàng hãnh diện vì ta."

      Vũ Trầm Tinh lắc đầu: "Ngươi tự hỏi mình xem ai mới là ngụy quân tử. Những lời ngươi ta chẳng thích chút nào."

      Nghe hai người chuyện, câu làm chấn động Liễu Dật: "Tình là đáng hay đáng vốn phải do ta quyết định." Câu này dường như có rất nhiều người qua, bản thân chàng cũng từng , đúng vậy, tình vốn thể định giá, đều do bản thân tình nguyện mà thôi.

      Liễu Dật dùng Chân ma thần thức tiến đến cạnh Minh Vương: "Bọn ta phải rời khỏi đây thôi, Lôi Quân thụ thương rồi, Vũ Trầm Tinh ở gần đây cũng rất nguy hiểm. Lam Ảnh kế hoạch chu toàn, chỉ e bọn ta có cơ hội đâu." Ý của Liễu Dật rất ràng, nhân thủ đối phương đông đảo, lại có thêm Tô Thiếu, phe mình còn thua kém, tốt nhất là mau thôi.

      Minh Vương dùng ý thức đáp lại: " được, ta muốn ngươi giúp ta giết chết Lam Ảnh."

      Liễu Dật thở dài: "Ta nắm chắc được. Thiên Chi Chương là do Bàn Cổ sáng tạo ra để khắc chế ta, dẫu ta có thắng được , ngươi thấy thiếu niên đứng cạnh Lam Ảnh sao? Người này chính là Ma thần mới của A Tu La giới, sức mạnh của Cửu U Ma Thần và ba thủ lĩnh Quỷ vương bị dung hợp. Nếu hai người bọn họ xuất thủ bọn ta gặp nhiều nguy hiểm. Ta mong ông nghĩ giùm cho Vũ Trầm Tinh, nàng còn trẻ tuổi, các người cũng mới gặp lại nhau đây, đừng làm chuyện chắc chắn."

      Lời của Liễu Dật làm cho Minh Vương giật mình. Đúng vậy, Lam Ảnh bày bố kế hoạch chu toàn, lại còn nắm được Thiên Chi Chương, được Ma Thần của A Tu La giới giúp đỡ, dẫu Liễu Dật thua nhưng những người khác sao? Kẻ đáng lo nhất chính là Vũ Trầm Tinh, nghĩ đến đây Minh Vương đành buông xuôi: "Vậy ngươi cứ ra tay , ta phối hợp với ngươi."

      Liễu Dật ngay: "Tốt lắm, nếu bọn ta có thể rời khỏi đây hẹn gặp ở Vô Lệ Thành của Diệp La Thị."

      Y bàn tính xong với Minh Vương nghe Lam Ảnh : "Công chúa của ta ơi, nàng đừng có làm quá. Nàng cứ mắng chửi ta, ta tức giận lắm rồi. Cứ như vậy ta chỉ còn cách giết chết tên tự xưng là Chân ma này thôi, bao lâu nàng biết là nàng lầm người rồi." xong hung hãn đưa mắt nhìn Liễu Dật.

      Tả thủ Liễu Dật nắm chặt lấy trường kiếm, chẳng để ý gì đến Lam Ảnh, quay người đặt tay lên vai Vũ Trầm Tinh: "Được rồi, nha đầu, đừng giằng co với tên ma nữa, ta nhịn được rồi. đến ngồi cạnh Lôi Quân , có người dám tranh đoạt công chúa với ta, ta phải tiếp thụ khiêu chiến của ."

      Liễu Dật tuy ngoài mặt vậy nhưng dùng thần thức tiến nhập vào người Vũ Trầm Tinh, đem kế hoạch bỏ chạy hết cho nàng. Do đó, y mới sắp xếp cho nàng đến bên cạnh Lôi Quân.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 261: BẠO LÔI CHI LỰC, QUYẾT ĐẤU TRONG ...
      Cuộc quyết chiến này dường như được định sẵn vào giây phút bi thương rơi lệ ở đáy Hoa hải, quyết định vận mệnh của hai người họ. Liễu Dật nhàng di động thân hình, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen kịt, mắt chăm chú quan sát Lam Ảnh, nhãn thần đỏ ngầu lấp lánh ngừng. Lam Ảnh hơi sựng lại, chẳng lẽ tu vi của đối thủ nâng cao rồi sao?

      Chỉ có điều suy đoán này chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Lam Ảnh nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười phá lên, thân hình chớp động lùi lại mấy trượng, mở rộng khoảng cách với Liễu Dật, cất giọng đầy vẻ cuồng ngạo: "Ngươi đúng là nằm ngoài dự liệu của ta, tiếp thụ khiêu chiến của ta có khác gì chết chứ? Ngươi hy vọng đánh bại được ta à?"

      Liễu Dật lắc đầu: "Ta hy vọng, cuồng vọng của ngươi làm ngươi phải trả giá rất đắt đó." xong tả thủ nắm chặt kiếm, chân nguyên lực theo tâm ý bao bọc lấy cơ thể, lực hắc ám ngưng tụ. Thân hình chàng đều bị vô số sợi hắc sắc che phủ.

      Lam Ảnh thấy biểu của chàng vô cùng kinh sợ, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười: "Vậy để ta xem thử kẻ gọi là Chân ma này có năng lực gì để tranh giành với Lam Ảnh ta."

      xong bầu khí trong đại sảnh Minh Vương điện trở nên vô cùng khẩn trương, im phăng phắc. Hai người gườm gườm nhìn nhau nhưng chẳng ai xuất thủ, khí tức vô hình di chuyển quanh thân thể của họ. Thân hình Lam Ảnh từ từ phát ra hào quang màu xám, theo mở rộng của luồng hào quang này, mười hai quang cầu màu trắng xuất . Kích thước mỗi quả cầu lớn bằng nắm đấm, xuất ở những vị trí khác nhau bên ngoài thân thể .

      Lam Ảnh lộ vẻ đắc ý, lúc này Liễu Dật vẫn lạnh lùng quan sát đối thủ, chàng hiểu cuộc chiến này sớm muộn cũng xảy ra, nhưng tình hình trước mắt, tính luôn cả các quân chủ của Minh giới, kẻ khó đối phó nhất chính là Tô Thiếu. Lần trước giao thủ ở đỉnh núi thứ sáu, chàng cảm thấy Tô Thiếu vốn dùng hết sức lực. Lần này nếu mọi người đều phải tham gia đánh đấm, tu vi của chàng tuy cao vẫn có cách nào bảo vệ cho người bên cạnh bị thụ thương. Nếu Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân đều xảy ra chuyện chẳng có gì đáng kể nữa. Do vậy, chàng sớm lập kế hoạch cho trận chiến này rồi.

      Nhưng vẻ cuồng ngạo của Lam Ảnh làm cho chàng khỏi tức giận, dẫu hôm nay thể thu thập được cũng phải làm cho mất mặt phen. Trong lòng nảy sinh ý như vậy, Liễu Dật bất tri bất giác thúc đẩy năng lượng của Hắc ám chi tâm. Vừa thúc đẩy năng lượng, tiếng rồng kêu vang động từng đợt, hào quang chung quanh Liễu Dật chớp động, sáu bóng rồng lờ mờ xuất bao bọc lấy Liễu Dật. Ánh hào quang đỏ sẫm rực lên trong nhãn thần lạnh giá của chàng.

      Liễu Dật lạnh lùng gọi lớn: "Ra tay !"

      Lam Ảnh nghe giọng của chàng trong lòng lạnh run, cảm giác khiếp sợ chưa từng có nổi lên. biết đó là gì, cũng chẳng ngờ là lại nảy sinh cảm giác như thế này. Lam Ảnh khỏi phải đánh giá lại Liễu Dật, nhưng nhận ra manh mối gì.

      Lam Ảnh biết có nghĩ nhiều cũng vô dụng, quyết định giết chết kẻ đối diện tuyệt thể nào do dự. Dẫu tu vi đối phương tiến triển đến đâu, cũng lấy được Thiên Chi Chương chuyên dùng để khắc chế Chân ma. Hơn nữa, có các quân chủ và Ma Thần của A Tu La giới chống lưng, vốn thể nào thất bại được.

      Lam Ảnh lạnh lùng trả miếng: "Vậy ngươi tiếp chiêu ." xong hữu thủ đưa vụt lên, gian xung quanh phát lên tiếng vù vù, thanh đao vừa dày vừa dầy rộng xuất trong tay Lam Ảnh, thân đao phát ra bạch quang lấp lánh. Cũng trong lúc đó, Lam Ảnh lập tức xuất thủ.

      Hữu thủ thuận thế vung lên chợt đánh mạnh xuống, trong chớp mắt thân đao dài ra dằng dặc, mũi đao mang theo vô số mảnh vụn tung tóe phối với với kình khí vù vù chém xuống đầu Liễu Dật. Hào quang lóe lên nhanh như điện chớp, hữu thủ của Liễu Dật đẩy vụt lên cao, luồng hắc quang xuất trong tay chàng, sau đó "choang" tiếng, trường đao của Lam Ảnh chém xuống hữu thủ của Liễu Dật. Cú va chạm khiến tay của Lam Ảnh chấn động mạnh trong khi Liễu Dật chẳng bị suy suyển gì.

      Tuy đây chỉ là thế đao đầu tiên, nhưng chẳng ai ngờ Liễu Dật lại dám dùng tay đón đỡ trường đao chứa đầy chân nguyên lực như vậy. Lạ nhất là tay của chàng vẫn cứ ung dung đỡ lấy thanh đao. Lam Ảnh trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn dừng tay. Tả thủ của dựng thẳng lên, cổ tay xoay vòng, mười hai quang cầu màu trắng quanh người lập tức biến mất.

      Hồng quang chợt lóe lên trong mắt Liễu Dật, sau đó hữu thủ đẩy mạnh, luồng sức lực truyền qua đao đánh thẳng vào Lam Ảnh. huỳnh huỵch lùi lại hai bước, trong thời gian đó, dưới chân Liễu Dật, ánh bạch quang chói lòa, mười hai quang cầu màu trắng bay vọt lên vây lấy Liễu Dật.

      Vũ Trầm Tinh đứng bên cạnh thấy vậy vội la lớn cảnh báo: "Cẩn thận!" hiểu vì sao quanh mình lại xuất mười hai quang cầu, nhất định là kỹ năng cấm chế gì đó, cũng giống như Minh Vương bị bao vây, chẳng thể nào cử động gì nữa. Liễu Dật nhớ lại động tác khi nãy của Lam Ảnh, lập tức hiểu ra vấn đề.

      Ngay sau lời đề tỉnh của Vũ Trầm Tinh, chàng chẳng thèm đáp lại, dải hào quang màu trắng xanh uốn cong quét qua gian, kéo theo luồng khí tức lạnh lẽo, khiến gian bị bẻ gãy. Choang tiếng, trường kiếm của Liễu Dật quay lại chui vào bao, đường cong ánh sáng từ từ nhòa dần mười hai quang cầu tạo thành mạng lưới bị kiếm quang và khí tức lạnh giá làm đông cứng lại, biến thành bức tường băng xung quanh Liễu Dật.

      Mọi người ngờ phản ứng của Liễu Dật lại nhanh như vậy. kiếm kinh người của y kỹ thuật cao siêu, khiến mạng lưới vô hình lập tức bị đông cứng lại, các quang trụ bị biến thành băng, muốn phá vỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.

      Liễu Dật quát lớn tiếng, hữu thủ nắm lại thành quyền, sau khi ngưng tụ lực hắc ám nguyên cả nắm đấm biến thành đen kịt. Đầu quyền tạo thành vùng xoáy, giống như hình trôn ốc, liên tục thu hút khí tức đen kịt từ bốn phía. Quyền đầu đánh ra, luồng kình khí màu đen tựa như thực chất va chạm mãnh liệt vào tường băng. Rầm tiếng mười hai quang trụ màu trắng quanh người bị biến thành băng vụn.

      Trong chốc lát, cả đại sảnh im phăng phắc. Hai lần tấn công của Lam Ảnh đều bị sức mạnh cường đại của Liễu Dật dễ dàng phá vỡ. Lam Ảnh tuy giật thót trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn trơ trơ, chỉ cười lạnh, dường như đợi bọn người phía sau phối hợp tất công. Thế nhưng chiêu của Liễu Dật làm mọi người khiếp hãi, đến Tô Thiếu cũng phải ngạc nhiên. kiếm này ngờ lại nhanh như chớp, đem theo chân nguyên, cách thức tấn công cũng rất đặc biệt, nhất là tất cả đều được hoàn thành trong thời gian ngắn ngủi hề có chút chuẩn bị trước nào.

      Lúc này, đám băng vụn vương vãi dưới đất chợt cuộn xoáy bốc lên, ngàn vạn mảnh băng vụng chia thành 12 góc độ bao vây lấy Liễu Dật. Trong vòng vây đó, mặt đất trong chớp mắt như tê liệt, mười hai vòng xoáy băng vụn nhanh chóng hình thành cây trụ tròn, mọi người ngẩn người ra, là nhanh quá!

      Sức phá hủy của trụ băng này thể nhất mặt đất. Các mảnh băng vỡ còn vượt xa những thanh chủy thủy sắc nhọn nhất, vừa xoay vừa rạch ngang chém dọc cào nát mặt đất. Trong giây phút đó, thân hình của Liễu Dật biến mất giữa khối băng, mười hai luồng sức mạnh tập trung lại chỗ, rầm tiếng, cả đại sảnh bị rung chuyển. Sương mù trắng xóa tung ra bốn phía, mười hai quang cầu nhanh chóng quay trở về bên cạnh Lam Ảnh.

      Trong làn sương mù từ từ tản bớt, tiếng cười của Lam Ảnh càng thêm vang dội: "Đó là loại sức mạnh của Thiên Chi Chương, khó chịu lắm phải ? Chắc là do ngươi quá khinh thường rồi, hay là do sức mạnh của Thiên Chi Chương quá mạnh đây?" Làn sương mù tan hết, chẳng thấy Liễu Dật đứng ở đâu cả, chỉ còn lưu lại cái hố sâu.

      Vũ Trầm Tinh nghe mấy lời huyênh hoang của Lam Ảnh nhịn được nữa, đứng phắt dậy, run run quát hỏi: "Ngươi làm gì chàng rồi?"

      Lam Ảnh nhìn Vũ Trầm Tinh giận dữ, ung dung cười đáp: "Chẳng thế nào cả, thắng làm vua thua làm giặc, nàng biết kết quả của y rồi, thể trách ta được, chỉ có nước trách y tài bằng người mà thôi. Công chúa của ta ơi, tên ngụy quân tử đó đáng cho nàng thương tâm đâu, y sớm muộn gì cũng chết, nàng nghĩ thoáng chút ."

      Nghe lời này của Lam Ảnh, Vũ Trầm Tinh toàn thân rúng động, chẳng lẽ... chẳng lẽ chàng chết rồi sao? thể nào, Vũ Trầm Tinh tin chằm chằm nhìn Lam Ảnh, đắc ý nhìn vào chỗ Liễu Dật vừa biến mất. Đúng vào lúc đó, tia chớp màu tím giáng xuống trung tâm đại sảnh, sau đó tiếng hú trong trẻo vang lên, tiếp theo bóng của con rồng ánh sáng màu trắng. Sảnh đường nhanh chóng gió thổi vùn vụt, bóng người đen kịt nhoáng lên, thân hình của Liễu Dật phiêu phưởng xuất cách Lam Ảnh mười trượng.

      Sáu đạo long ảnh ngừng xoay vòng xung quanh bộ áo choàng dài của Liễu Dật. Mái tóc trắng xóa bay tán loạn giữa cơn bão, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen kịt, giữa hữu thủ lơ lửng quang cầu màu đen ngưng tụ lực hắc ám trong gian. Mặt Liễu Dật lộ chút cảm tình nào, giọng lạnh như băng truyền tới: "Tự tin là tốt, nhưng quá tự tin trở thành cuồng vọng. Ta ngươi phải trả giá đắt, ngươi tin tưởng vào sức mạnh của Thiên Chi Chương, vậy ta cho ngươi thấy cái gì gọi là Ma công chân chính, cái gì gọi là ma cao trượng."

      Liễu Dật vừa xong hữu thủ đưa vọt lên cao, quả cầu màu đen chớp mắt tản rộng ra, vô số luồng khí tức màu đen bắt đầu ngưng tụ và xoay tròn, kết nối với nhau, giao thoa với nhau. Giọng của Liễu Dật vang mồn trong tai mọi người: "Ta ban hắc ám cho thế giới này, thần lực vô tận ngừng lưu chuyển, ta dùng sức mạnh của Chân ma kêu gọi gian vĩnh hằng, tinh linh hắc ám bay lượn xin hãy giúp ta trừng phạt kẻ phản bội." Mấy lời của Liễu Dật hiểu ý tứ thế nào, nhưng ngay theo đó Minh Vương điện lập tức bị luồng khí tức đen xì bao vây, có trời cũng có đất, chẳng có thứ gì tồn tại. Bên trong gian màu đen đó bóng của mọi người chỉ lờ mờ , riêng thân thể của Liễu Dật lại phát ra luồng hào quang chẳng khác nào như ngọn lửa đen kịt.

      Trong giây phút, ai nấy đều kinh hãi, đó là cái gì? Chỉ có mình Liễu Dật đứng ở trung tâm của vùng hắc ám là biết . Thực ra sức mạnh của Hắc ám chi tâm là cố định, chỉ có thể ngừng hấp thu lực hắc ám. Thế nhưng lực diệt thế của Liễu Dật có thể sáng tạo ra gian, nếu dùng chân nguyên tạo ra gian, ban đầu tuy tiêu tốn rất nhiều sức mạnh, nhưng khi tạo thành gian rồi chân nguyên tăng thêm bội phần. Sau ngàn vạn năm tìm kiếm, Liễu Dật cuối cùng cũng tìm ra chú ấn này trong ký ức.

      Liễu Dật lần này sử dụng thứ sức mạnh này phải là nhằm vào đối phó với Lam Ảnh, mục tiêu của chàng chính là Minh Vương và Vũ Trầm Tinh. Chỉ cần chàng ở trong gian hắc ám này có thể khống chế mọi thứ, nếu muốn kéo theo vài người biến mất Lam Ảnh tuyệt chẳng thể tìm ra, trừ phi gian này biến mất.

      Thân thể của Liễu Dật vẫn phiêu phưởng trong hắc ám, sáu bóng thần long cuộn tròn trước người chàng, thoắt thoắt , mái tóc trắng xóa tung bay trong hắc ám, nhãn thần đỏ ngầu chằm chằm nhìn vào Lam Ảnh. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, lúc này Liễu Dật trong mắt mọi người còn là người bình thường nữa, mà là ma đầu, ma đầu tràn đầy sức mạnh.

      Lam Ảnh thấy Liễu Dật phiêu phưởng , mặt đất xung quanh đột nhiên xuất lốc xoáy đen ngòm rồi tất cả đều chìm trong bóng đen, còn thấy mọi người xung quanh trong Minh Vương điện đâu cả. Lam Ảnh trong lòng kinh hãi nhưng vẫn cười lạnh: "Được lắm, ta muốn xem thử ở chốn này ngươi có bao nhiêu sức mạnh đây."

      đoạn, hai tay chập lại rồi lướt qua nhau, song chỉ phóng ra, quát lớn: "Để cho ngươi xem thế nào là Bạo lôi lực của Thiên Chi Chương!" Mười hai quang cầu màu trắng đứng sựng lại, tạo thành hình chữ nhất trước mặt Lam Ảnh, sau đó mười hai quang cầu tỏa ra bạch quang chói mắt, dưới khống chế của Lam Ảnh, quang cầu hết đỏ rồi tím, xong rồi lại phân tán ra bốn phía.

      Lầnnày quang cầu hề bay thẳng đến Liễu Dật, nhưng dưới mỗi bên sáu quang cầu vây lấy Liễu Dật, bảo trì khoảng cách nhất định với chàng. Xem ra Lam Ảnh khôn ra, dám tiến gần Liễu Dật nữa.

      Khi đám quang cầu bắt đầu xoay tít hai vòng sáng màu tím chợt bao vây lấy Liễu Dật, xung quanh bắn ra lôi điện xùy xùy. Liễu Dật đưa mắt nhìn kỹ, ra mười hai quang cầu này chính là nguồn cung cấp sức mạnh của Thiên Chi Chương, là vật vô hình thể tiêu diệt được. Khi nãy dùng sức mạnh của băng long, Liễu Dật nhìn ra được, bây giờ đối phương tiếp tục vận dụng Thiên Chi Chương chính là trúng ý của chàng rồi.

      Thân thể Liễu Dật chầm chậm hạ xuống, cuối cũng cũng đặt chân xuống mặt đất tối đen, nhưng hai vòng tròn này dường như có mắt, Liễu Dật hạ xuống chúng cũng hạ xuống theo. Lam Ảnh thấy động tác của Liễu Dật cười chế giễu: "Thế nào? Muốn thoát ra à? Lần này ngươi phải cẩn thận đó, lực Bạo lôi này có thể di động, tránh được giống như lần trước đâu. Dẫu ngươi có chạy nhanh đến đâu lực sấm sét của chúng vẫn bám sát theo ngươi."

      Lôi Quân, Vũ Trầm Tinh đứng gần đó khỏi toát mồ hôi giùm cho Liễu Dật. Chiêu này xem ra lợi hại hơn hẳn chiêu đầu tiên mà Lam Ảnh sử dụng. Xung quanh hai vòng tròn phát ra điện quang màu tím, điện quang giao thoa với nhau, chầm chậm lan tỏa vào Liễu Dật đứng ở giữa, nhìn nhanh chút nào, tựa như sợi dây dài từ từ vươn ra.

      Liễu Dật khẽ lắc mình, trong chớp mắt xuất vị trí khác. Nhưng cho dù tốc độ của Liễu Dật nhanh đến đâu, di chuyển xa cỡ nào hai vòng tròn vẫn bao chặt lấy chàng. Mạng lưới điện quang càng lúc càng thu hẹp lại. Liễu Dật thấy vậy lông mày nhăn tít, đúng như Lam Ảnh , 12 quang cầu này như có mắt, chàng đến đâu cũng đuổi theo đến đó.

      Liễu Dật lại lắc mình di chuyển lần nữa, hữu thủ nãy giờ vươn thẳng ra bèn buông thõng, tả thủ nắm chặt lấy Bi Mộng kiếm, cảm nhận luồng khí tức từ kiếm truyền lại. Sau đó, chàng từ từ nhắm mắt, bắt đầu ngưng tụ chân nguyên vào hữu thủ trong bóng tối. Chàng mở to mắt ra, hồng quang loáng lên, quát lớn: "Bi Tứ thức: Toái Tinh Khởi kiếm."

      Kiếm này chính là thức thứ hai trong Bi Tứ thức, kiếm pháp hỗn loạn chỉ duy trì trong khoảng thời gian cực ngắn, nhưng tốc độ xuất kiếm nhanh đến cực điểm, tưởng như hàng vạn ngôi sao lấp lánh trong bóng đen, vô cùng vô tận sao đếm nổi. Đúng lúc Liễu Dật rút kiếm ra, thân kiếm đen sì lay động trong gian hắc ám, lưu lại vô số vết tích, choang tiếng, kiếm lại chui vào bao.

      Đúng lúc kiếm chui vào bao, vô số đạo kiếm quang màu đen xuất xung quanh hai vòng tròn. Trong giây phút va chạm chẳng hề phát ra tiếng động nào, kiếm quang biến mất rồi mà hai vòng tròn màu tím chẳng hề bị thương hại chút nào, Liễu Dật khỏi nhíu mày lo lắng.

      Lam Ảnh phá lên cười ha hả: "Ta biết chiêu kiếm của ngươi rất lợi hại, vô hình hữu chất ngươi có thể phá được, nhưng ngươi chưa hiểu sao? Thiên Chi Chương chỉ là loại sức mạnh, loại hình thức, cái này ngươi phá nổi đâu. Trừ phi ngươi có thể thoát khỏi hai lực Bạo lôi giết chết ta, nếu ngươi sớm biết hậu quả thôi."

      Quả nhiên, Lam Ảnh vừa hai vòng tròn màu tím ra vô số ánh chớp lấp lánh, ngưng tụ về phía Liễu Dật. Tốc độ tuy chậm nhưng lại mang theo sức mạnh khổng lồ khiến người ta cảm thấy có cách nào tránh khỏi. Đến Liễu Dật bây giờ cũng bắt đầu nghi ngờ biết mình có thoát nổi . Trong bóng tối, điện quang màu tím ngừng lan rộng, tạo ra những đường nét cực kỳ khủng bố.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 262: BẠT KIẾM VÔ TÌNH, DƯỚI ÁNH TÀ ...
      Tựa hồ mọi việc đều nằm trong dự đoán của Lam Ảnh. Kiếm của Liễu Dật tuy sắc nhọn nhưng chẳng thể nào tổn hại tới chiêu pháp của Thiên Chi Chương. Liễu Dật vừa vung kiếm, dường như bị chú định phải thất bại rồi sao? Lúc này ánh điện quang chầm chậm vươn tới, thanh răng rắc đầy vẻ khủng bố.

      Tả thủ của Liễu Dật nắm chặt lấy chuôi kiếm màu đen, nhãn thần đỏ ngầu lạnh lùng quét qua mặt Lam Ảnh, chậm rãi dằn từng tiếng : "Ngươi cao hứng quá sớm rồi đó. Thiên Chi Chương mạnh yếu thế nào cũng là do Bàn Cổ sáng tạo ra để đối phó với Niết nhân bảy ngàn năm trước, nhưng mà ma thần chân chính đến Bàn Cổ cũng chưa từng thấy qua..."

      Lời của Liễu Dật tràn đầy ý, xong đến Lam Ảnh cũng giật mình. thể nào, Niết nhân chính là chân ma, lẽ nào có thể đến Bàn Cổ cũng chưa từng thấy chứ? Đương nhiên, người ngoài thể nào biết được Ma thần chân chính phải có Hắc ám chi tâm. Liễu Dật bây giờ là ma duy nhất có Hắc ám chi tâm, do đó, Bàn Cổ chưa từng nhìn thấy ma chân chính bởi Niết nhân là ma chứ phải là Chân ma. cho cùng đó chẳng qua là phân chia sức mạnh mà thôi.

      Liễu Dật dứt lời đạo điện quang màu tím chạm tới, chàng cũng chẳng thèm né tránh, bởi hiểu có tránh cũng chẳng có tác dụng gì. Dẫu thân thể biến hóa thế nào, lên trời xuống đất cái gọi là lực Lôi bạo này cũng bám theo chàng. Do đó, tránh né được hãy dùng lực công kích mạnh nhất để hóa giải.

      Sau đạo điện quang đầu tiên chạm tới, trong chớp mắt tất cả các luồng điện quang từ hai vòng tròn liên tục vươn ra. Điều kỳ quái là bất cứ dòng điện quang chạm vào người của Liễu Dật đều chẳng có phản ứng gì, thế nhưng long ảnh bao quanh người chàng càng lúc càng ràng hơn. Đôi mắt đỏ ngầu của chàng vẫn hề chớp, chằm chằm nhìn vào Lam Ảnh, khóe môi thoáng lộ nét cười nhạt.

      Thấy chàng chẳng bị thương tổn gì, Lam Ảnh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể như thế chứ? Lực Bảo lôi này chính là chiêu trung thượng trong Thiên Chi Chương, uy lực khó mà tưởng nổi, bất cứ ai bị lực Bạo lôi này bao bọc tuyệt còn cơ hội sống sót nào, bởi vì thể năng và chân nguyên bị tổn hao rất lớn. Dẫu cho bậc thần tiên cao cấp như Bàn Cổ nếu bị lực Bạo lôi vây phủ cũng thong thả ung dung đứng đó như vậy.

      Liễu Dật mỉm cười: "Thế nào, ngươi thất vọng rồi hả? Chắc là ngươi biết, thân thể của ta có đặc tính, đó chính là Lôi. Trò mèo của ngươi chẳng thể làm gì được ta đâu. Sao, có muốn thử xem ?" Liễu Dật chính là muốn đến Tử Long, loại rồng còn tồn tại ở đại địa. Đặc tính của Tử Long là lôi, so với loại thần thú từ thời viễn cổ đại địa, loại năng lực của Thiên Chi Chương làm sao mà bì được, huống gì Liễu Dật lúc này dung hợp Tử Long vào trong cơ thể chứ.

      Liễu Dật xong hữu cước nhấc lên rồi dùng lực đạp mạnh xuống, quát lớn tiếng. Mạng lưới điện quang màu tím xung quanh người Liễu Dật phát ra tiếng xèo xèo, tiếng rồng kêu vang động, từ người của Liễu Dật phóng ra con Tử Long. Thân thể Tử Long lớn, chỉ dài khoảng vài trượng, vươn dài ra đầu Liễu Dật, đồng thời giương mắt xanh rờn quan sát Lam Ảnh đứng đối diện.

      Thân hình Liễu Dật lúc này bị lực Bạo lôi bao vây, tiếng xùy xùy phát ra ngớt, trong bóng tối, điện quang màu tím tỏa ánh sáng rực rỡ xung quanh y. Hình dáng chàng càng lúc càng ràng hơn, nhãn thần đỏ ngầu đầy vẻ khủng bố, mái tóc trắng tung bay phần phật giữa những tia lửa tung tóe. Chàng lạnh lùng : "Sao rồi, ngươi có gì để sao? Nếu hãy chuẩn bị cho tốt, đợi ta hoàn thủ đây." Chàng rất chậm rãi, nhưng vừa xong thân hình lập tức di động.

      Chàng đứng nghiêm người, tả thủ nắm chặt vỏ kiếm, hữu thủ chầm chậm chạm vào chuôi kiếm đen tuyền, dưới ánh điện quang màu tím, hữu thủ kéo chuôi kiếm ra. Bên ngoài thân hình phát ra lớp khí tức màu đen đông đặc lại như sợi tơ, phất phơ trong ánh điện quang.

      Cũng trong lúc đó, toàn thanh kiếm cũng bị khí tức màu đen bao vây, Liễu Dật đưa mắt nhìn sang mọi người, tập trung mục quang vào điểm rồi lạnh lùng hô: "Trảm thiên bạt kiếm!" Khi tay của Liễu Dật chạm vào chuôi kiếm Lam Ảnh cũng bắt đầu phản ứng. Tuy chưa từng nhìn qua chiêu kiếm này nhưng xem ra Liễu Dật ràng tập trung toàn sức lực, đề thăng đến mức cao độ. Hai tay Lam Ảnh lập tức thủ thế, triệu hồi 12 quang cầu màu trắng quay về.

      Chỉ có điều quá chậm rồi. Vào giây phút lực Bạo lôi dừng lại biến thành 12 quang cầu quay trở về, hữu thủ của Liễu Dật lập tức di động, choang tiếng, lưỡi kiếm đen xì rút ra khỏi vỏ, sao đó như chẳng làm gì cả mà đút vào vỏ. Mọi động tác đều diễn ra trong vòng cái chớp mắt. Nghe tiếng choang vang động xem ra kiếm quang của Liễu Dật chạm phải thứ gì đó.

      Thân hình của Liễu Dật từ từ đứng thẳng dậy, chỉ thấy trước mặt Lam Ảnh xuất bức tường ánh sáng màu xanh lục, nhưng kiếm khi nãy của Liễu Dật hoàng toàn bị bức tường ánh sáng này ngăn trở, cũng chẳng hề va chạm với nó chút nào. Bức tường vừa loáng lên thân hình của Tô Thiếu xuất bên cạnh Lam Ảnh. Liễu Dật khỏi chau mày, chàng lường trước Tô Thiếu xuất thủ, nhưng ngờ lại nhanh đến thế! Chẳng lẽ nhận ra kiếm trí mệnh của y rồi hay sao?

      Liễu Dật hiểu ban đầu có lòng giết Lam Ảnh, chỉ muốn tạo gian hắc ám để cứu Vũ Trầm Tinh và mọi người. Chỉ có điều khi Hắc ám chi tâm mỗi lúc lớn mạnh, chàng đột nhiên muốn giết chết người đối diện, cũng chẳng cố kỵ gì mà ra chiêu sát thủ mạnh mẽ nhất, định chém Lam Ảnh ra làm hai mạnh.

      Nhưng Tô Thiếu đột nhiên xuất khiến cho chàng có chút lo ngại. Xem ra tu vi của đối phương còn cao hơn cả Lam Ảnh, bởi vì nhìn ra lợi hại của chiêu kiếm nên mới xuất thủ tương cứu. Xem tình huống trước mắt cần phải đưa bọn người Vũ Trầm Tinh thôi, nếu Tô Thiếu ra tay xuất thủ, rất có khả năng Lam Ảnh và các quân chủ khác cũng động thủ. Lúc ấy dẫu mình có giữ được mạng nhưng Lôi Quân, Minh Vương, Vũ Trầm Tinh khó mà ở yên. Bây giờ phải rời khỏi đây trước, ngày sau tìm kế phục thù, chàng thể nào chịu chết dưới cái bẫy được bố trí cẩn thận của đối phương được.

      Lam Ảnh vừa lấy được cái mạng từ cõi chết đột nhiên phá lên cười sằng sặc, đưa mắt nhìn Tô Thiếu rồi với Liễu Dật: "Xem ra sức mạnh của ngươi cũng mạnh đó, nhưng ngươi có nghĩ nếu mọi người ở đây đều muốn giết chết ngươi, ngươi có thoát được hay ?" xong lại phá lên cười cách cuồng ngạo.

      Lời của Lam Ảnh làm Vũ Trầm Tinh kinh hãi, khỏi lo lắng đưa mắt nhìn Liễu Dật. Lôi Quân dường như biết trước tình ổn, xem ra mọi việc đều nằm trong tính toán của Lam Ảnh, cho nên mới dám công nhiên tạo phản trong bữa yến hội hôm nay như vậy.

      Liễu Dật đương nhiên hiểu , chưa tính đến các quân chủ cùng tiến lên lượt, chỉ có Tô Thiếu và Lam Ảnh cũng khó đối phó lắm rồi, huống gì Lôi Quân thụ thương, Minh Vương bị kiềm chế. Thế nhưng Liễu Dật chẳng lộ gì ra mặt, chỉ lạnh lùng mỉm cười: "Đế quân, ngươi cười hơi sớm đó, ta muốn nhắc ngươi chuyện, ngươi có nghe câu 'người chết chuyện tầm xàm' bao giờ chưa?"

      Liễu Dật vừa ra câu này mọi người ai nấy đều biến sắc. Người chết chuyện tầm xàm, đó là cái quái gì? Liễu Dật câu đó hàm ý thế nào? Lam Ảnh nghe xong tự nhiên khép miệng lại, lạnh lùng hỏi: "Có ý gì?"

      Liễu Dật đưa mắt nhìn Vũ Trầm Tinh đứng bên cạnh, biết vô tình hay hữu ý quay người bước qua rồi đáp: "Người chết chuyện tầm xàm ngươi chưa từng nghe qua, vậy ta có thể biểu diễn cho ngươi thấy, hay là có thể giải thích cho ngươi . Có nhiều người chết rồi nhưng vẫn còn có suy nghĩ, vẫn còn có thể chuyện, nguyên nhân rất đơn giản: tên người chết đó căn bản biết bản thân mình chết rồi. Loại người đó cứ tiếp tục làm chuyện mà người sống hay làm, chẳng hạn như vài ba câu vậy." Liễu Dật hốt nhiên quay vụt người lại, nhãn thần rực lửa lóe hào quang chăm chằm nhìn lên trán của Lam Ảnh.

      Ánh mắt đó làm Lam Ảnh cảm thấy rất hồi hộp, buột miệng: "Ngươi ta tầm xàm à?"

      Liễu Dật cười lạnh: " phải, ngươi chưa chết mà."

      Lam Ảnh nghe vậy phá lên cười, nhưng đột nhiên cảm thấy ở giữa lông mày lành lạnh, sau đó có thứ gì đó chảy xuống, nghe giọng của Liễu Dật truyền lại: "Tuy ngươi chưa chết nhưng câu đó cũng có thể áp dụng cho ngươi. Ngươi quá tự tin và quá cuồng vọng rồi, đến chính mình bị thương mà còn biết, ngươi tưởng kiếm khi nãy của ta dễ dàng chống đỡ lắm hay sao? Sức mạnh của A Tu La ta biết thế nào, nhưng ta vẫn rất tin tưởng vào kiếm của mình. Chỉ là ngươi phải tạ ơn tên bên cạnh giúp ngươi, nếu có đạo quang thuẫn đó, ngươi sớm chết dưới kiếm của ta rồi."

      Lời của Liễu Dật cực kỳ băng lạnh, tựa như ác ma từ địa ngục muốn giết chết linh hồn người ta vậy. Trán của Lam Ảnh bị nhát kiếm vừa rồi làm bị thương nặng, nhưng cũng gây ra đả kích trong lòng . Nếu quả có Tô Thiếu giúp đỡ xem ra chết rồi. Kiếm pháp của đối phương đúng là đáng sợ, có cả Thiên Chi Chương và A Tu La Ma thần ở đó mà chàng còn làm vậy được, trong tương lai muốn lấy mạng đâu có khó gì? Cách hay nhất giờ là phải nhanh chóng tiêu diệt kẻ đại địch này.

      Lam Ảnh suy nghĩ kiếm của Liễu Dật tiếp tục di động, chàng lạnh lùng : "Lần này ta xem ngươi làm sao mà phòng tránh được." xong chàng ác độc rút thanh kiếm đen xì, đợi hắc quang ngưng tụ lại rồi quát lớn: "Vô thức quy kiếm!" Theo tiếng quát, ba đóa hoa kiếm đen tuyền hình thành trước mặt Liễu Dật, choang tiếng bảo kiếm chui trở lại vào vỏ.

      Lần này Tô Thiếu dám chậm trễ nữa, vách ngăn hồi nãy của vẫn chặn được hoàn toàn chiêu kiếm của Liễu Dật, giờ Liễu Dật cố ý chuẩn bị, dĩ nhiên chiêu này phải lợi hại hơn hẳn. Tô Thiếu di động thân hình, mặt đất đột nhiên phát ra hai đạo lục quang rồi nhanh chóng hình thành hai quang thuẫn. Lam Ảnh cũng có chuẩn bị, mười hai quang cầu cấp tốc ngưng kết thành quang thuẫn, kiếm vừa rút ra ba quang thuẫn tung ra che chắn trước mặt bọn họ.

      Choang tiếng, Lam Ảnh thầm than ổn. Quả nhiên y sơ sót, giờ chuẩn bị sẵn sàng Liễu Dật đương nhiên ngu ngốc bỏ dễ tìm khó. Lần này mục tiêu của Liễu Dật phải là mà là mạng lưới màu trắng vây lấy Minh Vương. Chiêu kiếm đánh ra xong mạng lưới màu trắng đó bị chém vụn rơi lả tả. bóng đen loáng lên đón lấy Lôi Quân và Vũ Trầm Tinh rồi biến mất trong hắc ám. Cuối cùng trong gian chỉ còn vang lại giọng băng lạnh: "Cuộc chiến hôm nay là bắt đầu cho cơn ác mộng của các ngươi. Chỉ cần Ma kiếm của Liễu Dật ta còn tồn tại khổ nạn của các ngươi còn chưa kết thúc đâu." Lời của chàng chẳng khác gì lời nguyền rủa, trở thành cơn ác mộng ghi đậm dấu ấn trong đầu Lam Ảnh. Tốc độ của đối phương nhanh đến kinh người, lại có thể chớp mắt biến trong gian hắc ám, ra là cái gì đây...

      Tình hình bắt đầu trở nên kỳ lạ, trong mắt của Lam Ảnh, mọi chuyện diễn tiến theo đúng kế hoạch trở nên vọt ra khỏi tầm tay. Chỉ có điều sai lầm vốn là ở , vốn nên quyết định thành bại của bản thân thông qua tưởng tượng suông. Lam Ảnh giờ chắc cũng nhận ra, bất cứ kế hoạch nào cũng có thể bị thất bại.

      Lại Liễu Dật di động thân hình biến thành đạo hắc quang. Dưới ánh chiều tà, hắc quang bao phủ con rồng dài đỏ rực, thân rồng là Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân cùng với Minh Vương và bốn trưởng lão. Bọn họ di chuyển nhanh như chớp, mây trắng vùn vụt lùi về phía sau. Những tia nắng ấm áp còn sót lại xiên xiên chiếu vào người Liễu Dật, lúc này y dõi mắt nhìn ra xa, mái tóc bạc tung bay phần phật che kín khuôn mặt chàng, dường như suy nghĩ về chuyện gì đó.

      Tốc độ Long hoàng cực nhanh, toàn thân biến thành hào quang, mọi người chẳng khác gì sao băng tối đen bay qua chân trời, thẳng tiến tới Vô Lệ thành. Minh Vương thân hình khôi vỹ, bộ khôi giáp vàng rực chói mắt trong ánh chiều tà. Từ sau mặt nạ, lão cất giọng lạnh lùng: "Những kẻ phản bội có kết quả tốt đâu." Câu của lão bị gió át mất nhưng Liễu Dật vẫn nghe thấy được.

      Khuôn mặt trơ như đá của Liễu Dật có chút biến đổi, chàng : "Ông đừng có hấp tấp quá, ông phải biết nghĩ cho chu toàn. Lam Ảnh dám phản bội lại ông nhất định có chuẩn bị kỹ càng. Nếu người như tuyệt làm chuyện ngu ngốc đâu." Lời của Liễu Dật hấp tấp, thanh lớn nhưng ai nấy đều nghe mồn .

      Mặt của Lôi Quân vẫn còn tái nhợt, bị Lam Ảnh dùng Thiên Chi Chương tấn công vẫn còn chưa bình phục lại. Lôi Quân hậm hực: " hấp tấp, ngươi dễ lắm, ngươi thấy cái mặt xấu xa của tên vong ân bội nghĩa đó chứ? Ngươi bảo ta sao mà bình tĩnh được, ta nhất định phải đích thân giết chết ."

      Liễu Dật lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi về phía trước, cất giọng đều đều: "Ngươi thấy ngươi đủ sức giết à? Hấp tấp chỉ làm hại ngươi thôi. Điều ngươi nên làm là bình tĩnh lại, đánh giá bản thân và đối thủ." Lời của Liễu Dật tựa như chuyện phiếm, nhưng lại giúp mọi người từ từ bình tĩnh lại.

      Minh Vương trầm tư hồi lâu: "Có thể đúng, bọn ta phải bình tĩnh, ta nghĩ ta hiểu tính cách của Lam Ảnh. Chuyện chắc ăn làm đâu. Hôm nay nếu có Chân ma giúp đỡ kế hoạch của Lam Ảnh thành công rồi."

      Liễu Dật tiếp: "Đúng vậy, la lối có tác dụng gì chứ? Ông hấp ta hấp tấp có giết được đối phương ? Ông cũng thấy đó, các quân chủ khác chẳng hề có ý định ra tay, hiển nhiên bị Lam Ảnh khống chế rồi. Nhưng điều ta lo lắng phải là bọn quân chủ đó."

      Minh Vương gật đầu, rồi dường như nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Ngươi muốn thiếu niên Ma thần đó..."

      Liễu Dật khẽ gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh tà dương, đáp: "Ma thần vốn hề có chân thân, nhưng thiếu niên đó hoàn toàn dung hợp Cửu U Ma Thần nên trở thành có chân thân, đó là nhược điểm của , nhưng cũng là lý do sức mạnh của . có thân thể sức mạnh của Cửu U Ma Thần có thể phát huy toàn diện, bị phong ấn cản trở nữa. Điều đáng sợ nhất là hấp thu được sức mạnh của các thủ lĩnh quỷ tộc khác. Nếu vậy sức mạnh của Ma thần còn đáng sợ hơn nhiều so với Lam Ảnh."

      Nghe hai người chuyện, Vũ Trầm Tinh bình thường lắm mưu nhiều kế cũng chẳng biết sao, buột miệng hỏi: "Vậy bọn ta phải làm sao đâu?" Thực ra đó phải là lỗi của nàng, từ nàng chẳng có ấn tượng gì với Minh Vương điện, nàng chỉ biết mình phụ thân mà thôi. Do đó, Lam Ảnh đoạt Minh Vương điện, phản bội Minh Vương nhưng nàng chẳng hề có chút thù hận nào. Nàng chỉ hơi lo lắng biết mình về sau phải làm thế nào thôi.

      Nghe câu hỏi của Vũ Trầm Tinh, Minh Vương có phản ứng gì, lúc này lão tràn đầy lửa giận, tuy cố gắng dằn lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh được. Những người khác cũng chẳng có ý kiến gì. Liễu Dật chau may, nhìn Vô Lệ thành ở phía trước: "Làm thế nào à? Ta nghĩ bọn ta chẳng nên làm gì cả. Lam Ảnh là kẻ thông minh, giờ tạo phản thành nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch mới. Bọn ta chỉ đành lẳng lặng chờ đợi, sau đó nghĩ ra cách tiêu diệt ."

      ra Liễu Dật có ý riêng. Lúc này tính sổ với Lam Ảnh còn quá sớm, chàng vẫn còn chuyện cần phải làm nên muốn phải hối hận về sau. Sức mạnh của Lam Ảnh và Ma thần khó mà ước lượng được, huống gì y muốn Lam Ảnh chết trong tay Minh Vương, ân oán giữa y và phải quyết định bằng cuộc quyết chiến sinh tử.

      Nghĩ đến đây, Liễu Dật lại đưa mắt dõi nhìn về phía Vô Lệ thành phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :