Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 253: CHUNG CỰC TẤN THĂNG, VĨNH HẰNG HẮC ...
      Liễu Dật suy nghĩ kỹ càng, rồi gật đầu : “Tiền bối cho ta lựa chọn thể chối từ, giờ ngươi hãy điều kiện .”

      Minh Vương chớp mắt, thấp giọng đáp: “Được, nếu ngươi nhận thấy còn lựa chọn nào khác, coi như ngươi đáp ứng rồi.”

      Liễu Dật tiếp lời: “Ta phải tiếp tục sống, ta còn nhiều chuyện phải làm, nếu tiếp thụ điều kiện của ngươi sao có thể hoàn thành được? Cứ .” Chàng cuối cùng hạ quyết tâm, dù là lên núi đao, xuống biển lửa cũng phải làm, nếu , con đường phía trước coi như đứt đoạn, còn có gì để nữa.

      Minh Vương đắn đo, dừng lại chút, cuối cùng cũng : “Suốt cuộc đời ta chỉ có đứa con , mẹ nó chết khi mới vừa sinh nó ra, còn ta lại ở cạnh nó. Tên nó là Lam Vũ Trầm Tinh. Nhiều năm rồi, nó rốt cuộc lớn, biết mình còn có phụ thân, biết ta còn tồn tại, bèn đến thế giới trong gương này tìm ta. Nó chưa từng hưởng sung sướng hạnh phúc, mẹ, lại được cha quan tâm thương. Từ giờ trở , ta muốn bù đắp.”

      Liễu Dật tựa hồ cảm nhận được, Minh Vương phải muốn ra điều kiện gì sao? Vì cớ gì lại tự nhiên về chuyện con của lão, giữa Lam Vũ Trầm Tinh và điều kiện ấy có quan hệ gì? Chàng kềm được hiếu kỳ buột miệng hỏi: “Ta hiểu, điều kiện của tiền bối có liên quan gì đến chuyện của Lam Vũ Trầm Tinh?” Dứt lời, đưa mắt nghi hoặc nhìn Minh Vương, chờ lão hồi đáp.

      Minh Vương tiếp: “Ta qua rồi, ta hi vọng từ giờ trở bù đắp cho nó, hi vọng nó yên lòng, vui vẻ nên mới đưa ra điều kiện đó. Tuy nhiên ý là ở ta, nhưng làm được hay phải dựa vào nỗ lực sau này của ngươi. Khi ngươi hoàn thành chuyện của mình rồi, ngươi phải cưới Lam Vũ Trầm Tinh làm thê tử, vĩnh viễn bồi bạn bên cạnh nó, vĩnh viễn, hiểu ý tứ của ta ?”

      Liễu Dật cảm thấy như bị sét đánh, đầu óc lùng bùng. Điều kiện gì thế nhỉ? Đầu óc của chàng bắt đầu hỗn loạn. Cưới Lam Vũ Trầm Tinh ư? Sao thế được! Điều kiện này dù sao cũng thể chấp nhận được. Chàng vội lắc đầu đáp: “, thể nào, ta có người ta , có thê tử rồi. giờ những chuyện ta làm là đều vì nàng, nếu bắt ta cưới con của ngươi những chuyện ta làm đây còn ý nghĩa gì nữa?” Chàng vừa vừa nhìn Minh Vương, có điều, dù ngữ điệu như thế nào, chàng vĩnh viễn nhìn ra được biểu tình gương mặt ông ta.

      Sơn động bắt đầu yên tĩnh trở lại, thanh nào, thậm chí khí chung quanh cũng bình hòa hẳn , hề muốn lưu động chút nào. Cuối cùng, sau khi ngừng lại khá lâu, giọng của Minh Vương lại cất lên, phá vỡ trầm lắng: “Ta nghĩ ta cần phải tự giới thiệu lại mình chút. Ta là người sáng tạo ra Minh giới, mọi thần dân đều tôn xưng ta là vua. Dù ta là người lãnh đạo chủng tộc của ta, từ nghìn vạn năm rồi, ta vẫn ngừng bước, cũng giống như Bàn Cổ vậy, củng cố sức mạnh của thần vương. Do đó, quá khứ của ngươi ta biết, tại ta cũng biết. Còn tương lai của ngươi, giờ ta tạo cho ngươi cơ hội để lựa chọn. Ta hy vọng ngươi cũng nên cho mình cơ hội. Nếu như ngươi bỏ qua, chuyện đó ta quả thực thể gì, cứ nghĩ đến chuyện quá khứ của ngươi, con người mệt mỏi...”

      Từng lời từng chữ của Minh Vương như đánh vào tận ngóc ngách trong đầu Liễu Dật, đặc biệt là hai chữ tối hậu “quá khứ.”... Quá khứ là cái gì? Từ bao lâu? Mình làm những gì? Đạt được những gì? Sở hữu cái gì? Ký ức chỉ chứa toàn đau thuơng, đối với điều kiện của Minh Vương, Liễu Dật gần như là tê liệt, biết nên định thế nào? đáp ứng điều kiện của ông ta chính là cắt đứt đường thoát cuối cùng của mình. Nhưng nếu đáp ứng ông ta tất cả những việc mình làm còn có ý nghĩa gì nữa? Vợ của mình là Lam Vũ Trầm Tinh, chứ phải nữ nhân mà mình quý. Sao lại có thể thế được?

      Lúc này Minh Vương lại tiếp: “Ta cho ngươi cơ hội, chính là cấp cho ngươi con đường giải thoát cuối cùng, có thể hoàn thành mọi chuyện mà nối tiếc gì. Nhưng, nếu ngươi tiếp thụ cơ hội này, ngươi vĩnh viễn chìm sâu trong u tối, trở thành con ma sầu khổ bi ai. Cân nhắc nặng xong ngươi biết điều kiện này tốt như thế nào. Đó chính là cách tốt nhất để giúp ngươi.

      Liễu Dật gật đầu. Đúng, Minh Vương rất đúng. Nếu như đáp ứng ông ta, ngay cả con đường trước mắt của mình vẫn vượt qua được, chi đến những chuyện sau này. Nếu như bây giờ chàng nhận lời ông ta, mọi chuyện đều biến thành vô cùng đơn giản. Nhưng mà.... chọn Thiên nữ có thực là chọn mạt lộ hay ?

      Đột nhiên, chàng hồi tưởng lại câu hỏi tận Thiên Nhai Hải Giác: “Nếu như ngươi có cơ hội làm lại từ đầu, ngươi có Thiên nữ hay ?” biết vì sao, câu hỏi đó cữ mãi vang vọng trong tai chàng, biết nữa .... Vâng ... chàng từng kiên định trả lời như vậy. Chàng biết rằng, Thiên nữ cũng có nghĩa là đừng đem những khổ nạn đau thương đến cho nàng. Nếu muốn nàng hạnh phúc, cách duy nhất là đừng nàng.

      Nhớ đến câu đó, chàng khỏi thở dài cảm khái. Đó có phải là số phận hay ? Nếu như vậy, có thể thời khắc gặp được Minh Vương lúc này chính là lúc kết thúc trường thương tâm ái. Cách chàng nên làm giờ là thầm chịu đựng, thầm nàng, kết thúc mọi khổ nạn cho nàng, để nàng trở về thần giới. Theo như câu hỏi kia, cơ hội để làm lại từ đầu cho chàng chính là cái kết quả này. Liễu Dật như hiểu ra được điều gì, có lẽ là chàng nên giải thoát cho Thiên nữ, càng nàng, càng thể làm thương hại đến nàng, rời xa là cách tốt nhất, dù cho nổi thống khổ có dày vò như thế nào chăng nữa.

      Tới đây, Minh Vương chợt tiếp tục cất tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng: “Ta nghĩ... ngươi trải qua quá nhiều chuyện, đối với thế giới ma thần cũng hiểu nhiều. Ta biết ngươi có ý trung nhân rồi, nhưng ngươi có bao giờ tự hỏi mình nên vứt bỏ , thứ tình cảm đương ấy có mang đến kết quả gì hay ? Hay là lại tiếp tục diễn ra bi kịch bảy nghìn năm nữa?

      Liễu Dật cuối cùng cũng dao động. Đúng rồi, có cần phải tiếp tục mối lương duyên đó ? Có cần phải lặp lại vòng luân hồi bảy nghìn năm nữa ? , nhưng phải kềm chế, giữ chặt trong tim, chôn chặt vào lòng, chỉ khắc cốt ghi tâm người ấy thôi. Cuối cùng, Liễu Dật ngẩng đầu, đáp lời: “Ta có thể đáp ứng điều kiện của ông. Nhưng ông cũng nên biết rằng, ta căn bản hề thương Lam Vũ Trầm Tinh. Ông bảo ta bồi bạn bên nàng, chính là làm hại nàng đấy. Nếu ông nhận thấy đó là chuyện đáng bàn, ta đồng ý vậy.” Ngữ điệu của Liễu Dật rất kiên quyết.

      Giấu sau mặt nạ, Minh Vương đột nhiên bật cười. Sau đó, ông ta dừng nào: “Cái đó có quan hệ gì, chỉ cần nó vui vẻ là được. Hơn nữa, ta tin rằng Lam Vũ Trầm Tinh cũng làm cho người vui thích. Nếu như.... có thể được, chuyện người thích nó phải là có khả năng. Tuy đây là điều kiện giao dịch, ngươi chắc là biết hơn ta.”

      Lời Minh Vương tựa hồ còn chứa điều gì, nhưng Liễu Dật thể nào đoán ra được, bèn tiếp: “Được, vậy ta đáp ứng điều kiện của ông. Sau khi ta thành công trong chuyện tấn thăng sức mạnh và hoàn thành các chuyện khác, ta nhất định cưới Lam Vũ Trầm Tinh làm vợ.”

      Minh Vương gật gật đầu, tiếp: “Ngươi còn có thể nghĩ vậy à? Tốt lắm, tuy ta nhìn được ý nghĩ thực của ngươi, nhưng ta nghĩ ngươi chắc biết con đường của chính mình. Nếu như ngươi rút lời chẳng có lợi cho ai cả. Ta ép ngươi định ra khế ước, ta chỉ cần lấy ánh mắt mà nhìn, lấy tai mà nghe hành động của ngươi, ta cũng biết được ngươi nhất định những lời như vậy.”

      Liễu Dật đáp: “Ông có thể tin ta, những gì ta quyết, nhất định phải làm, ông còn điều kiện nào nữa ?” Liễu Dật tiếp tục hỏi điều kiện của Minh Vương, theo chàng chuyện tấn thăng sức mạnh đạt được Hắc Ám chi tâm là vô cùng khó khăn. Nhưng Minh Vương có thể cũng lấy tiêu chuẩn làm chuyện này để ra thêm điều kiện khác.

      Nhưng thực tế ngược lại, Minh Vương lắc đầu tiếp lời: “Ta còn điều kiện gì nữa, chỉ cần ngươi nhớ lời hứa, Lam Vũ Trầm Tinh là thê tử của ngươi sau này, ngươi phải bảo hộ nó cho tốt, chăm sóc nó, vĩnh viễn.”

      Lời của Minh Vương giống như phù chú vậy, khắc sâu vào trong não của Liễu Dật, khiến từ đây chàng phải vĩnh viễn bảo hộ cho nàng, bầu bạn với nàng, vĩnh viễn! Nhưng khi nghe đến những từ đó, đầu óc chàng vẫn phập phù xuất hình ảnh của Thiên nữ, biết vì sao khi tiếp nhận điều kiện của Minh Vương, tim chàng như co thắt lại, như ứa máu. Những khổ ải mà chàng phải chịu trước đây xem ra chẳng thấm gì so với tại. Nhưng chàng biết rằng, chàng chẳng có cơ hội lựa chọn nào khác. Cũng có thể đó là lựa chọn bắt buộc, nếu , tất cả mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa. Khi chàng tiêu tán , Thiên nữ kết thúc ba kiếp rồi cũng thành cát bụi, bảy nghìn năm lầm lạc trong luân hồi.

      Trong lúc lòng chàng đau như muối xát, Minh Vương lại tiếp tục : “Được rồi, điều kiện của ta xong, chỉ còn chờ khi nào ngươi hoàn thành xong báo lại cho ta.” Dứt lời, tay phải nhanh chóng xuất ra đạo kim quang trước mặt, theo xuất của luồng quang đó, quái lập tức phát sinh.

      Cùng lúc đó, thân thể của Liễu Dật đồng thời xuất phát hồng quang. Từ trong ám đạo của Liễu Dật, giống như ngạn hoa, theo hữu thủ nhanh chóng bắn ra, quang mang màu phấn nhanh chóng ngưng tụ tay, trong lúc bất tri bất giác, đóa hoa màu hồng trong tay chàng xoay tròn. Đó chính là Bỉ Ngạn Hoa bị trớ chú, bất kì khia nào có loại nước mắt, nó liền xuất .

      Bỉ Ngạn Hoa vừa xuất kiến Liễu Dật kinh hoàng. cành hoa đó có ba chiếc lá màu xanh lục, sao lại thế được.... từ nước mắt của mình, Liễu Dật hầu như biết hai phiến lá đó chứa bao nhiêu nước mắt. Khi chàng lặng lẽ nghĩ suy, Bỉ Ngạn Hoa động nhiên kết xuất thêm hai chiếc lá màu thúy lục nữa.

      Ba phiến lá làm Liễu Dật ngạc nhiên rồi, giờ mọc thêm hai phiến nữa, khỏi khiến Liễu Dật xoay người nhìn quanh, nhưng thứ có thể lọt vào tầm mắt chỉ duy nhất có hào quang kim sắc người Minh Vương. Nhìn hai phiến lá xanh nhanh chóng mọc ra, chàng buột miệng hỏi: “Cái này là gì thế?”

      Minh Vương nhìn đóa hoa phía trước Liễu Dật, cũng buột miệng hỏi: “Bỉ Ngạn Hoa à?” rồi sau đó cũng đáp lại, quay sang Liễu Dật : “Cái này có thể giúp chúng ta tấn thăng sức mạnh đây, có thể giúp cho người chân chính hoàn thành Ma Tất Tu Phẩm.” Theo lời của Minh Vương, hào quang từ hai phía từ từ chớp lóe, bên là bạch quang, nhu hòa và phiêu dật. bên là thủy lam quang, xanh thẳm và xin đẹp. Theo ánh hào quang kim sắc từ từ biến mất, hào quang trăm màu và thủy lam sắc từ từ ngưng tụ. Chung cuộc, Liễu Dật cũng nhận ra rằng, thứ lập lờ ở trung ấy là hai khối đá, hình giọt lệ.

      Minh Vương tiếp: “Viên đá màu lam này có sức mạnh đặc thù, nếu ngươi có trợ giúp của nó có thể đề thăng gấp ba lần chân lực bản thân. Có điều ngươi phải thu phục được nó, ví dụ như nó phải tiếp thụ được cảm ứng của ngươi, khi đó mới thành. Nó có cái tên rất dễ nghe – Nguyệt chi lệ, theo truyền thuyết chính là nước mắt của ánh trăng.”

      Cuối cùng Liễu Dật cũng hiểu được vì sao Bỉ Ngạn Hoa lại nở ở chỗ này. Nguyên Nguyệt chi lệ chân chính phải tồn tại trong Luân chuyển phong, mà ở người Minh Vương. Nhưng ... tại sao có quá nhiều người đồng thời biết được tin tức này? biết...? Nghĩ đến điều này, Liễu Dật buột miệng hỏi: “Tất cả mọi chuyện này là do ngươi an bày à? Bao gồm cả hai khối đá trong Luân chuyển phong?”

      Minh Vương tựa hồ rất ngạc nhiên, : “Đúng vậy, ta ở đây quá lâu rồi, ta cũng muốn ra khỏi đây, có điều, ta cần có biện pháp mang ngươi vào đây.”

      Minh Vương dừng lại chút rồi tiếp: “Viên đá màu trắng này cũng có sức mạnh phù trợ đặc thù, chỉ cần ngươi có được nó chân nguyên của ngươi tăng trưởng gấp hai lần, đó là sức hấp dẫn rất lớn, nên cũng có danh tự tuyệt đẹp: Vân chi lệ. Truyền thuyết chính là lệ từ mây trắng hạ xuống, tuy nhiên ta vì sao nó lại rơi xuống nơi này. Đó cũng phải là chuyện khó khăn gì, ta biết hai khối đá này có thể chịu được cầu của ta . Nhưng ta chuẩn bị đem nó lên dùng người của ngươi.”

      Liễu Dật từ từ thu lại Bỉ Ngạn Hoa. Lúc này đóa hoa xuất năm chiếc lá. Những giọt lệ đọng lại ngoài cái mà Liễu Dật biết là của mình, hai cái còn lại chàng hoàn toàn . Hai giọt cuối cùng, chính là ngoài ý muốn, trong lúc bất tri bất giác. Liễu Dật đột nhiên phát , Bỉ Ngạn Hoa dưới cần bốn giọt lệ, nhanh, tại chàng thể dừng chân. Chàng nhìn Minh Vương hỏi: “Ông có chắc ?”

      Minh Vương gật đầu, đáp: “Ta vốn rất tin nhà ngươi, mang hạnh phúc của con ta đặt vào tay ngươi. Ngươi cũng phải tin ta như thế. Ta vì thương con cái ta, vì nó, ta nhất định gây chút tổn thương nào cho ngươi. Sanh mệnh của ngươi tiếp tục nghìn vạn năm nữa, linh hồn của ngươi vĩnh viễn tịnh hóa, sức mạnh tấn thăng trở thành ma nhân mạnh nhất.”

      Liễu Dật nhìn thấy lúc này đôi mắt của Minh Vương phát xuất luồng kim quang, gật đầu : 'Đúng vậy, ta phải nên tin ông, giao dịch của chúng ta phải tiếp tục.”

      Minh Vương gật đầu tiếp: “Tốt lắm, chúng ta bắt đầu thôi. Ta rất hy vọng thấy được lực vĩnh hằng của Chân ma. biết trong tương lai, Bàn Cổ khi nhìn thấy người biểu lộ gì.”

      Liễu Dật gật gật đầu, từ từ đứng dậy, đến giữa gian đại thính, : “Ta đem chân lực của ta xông phá sát lục chi tâm, ông muốn giúp ta nên ngừng cung cấp cho ta chân lực, giúp ta đủ sức mạnh xông phá sát lục chi tâm, đạt đến mức tối cao hắc ám chi tâm.”

      Minh Vương gật đầu tiếp: “Ta làm thế, bất quá ta cần phải nhắc nhở ngươi, dù sức mạnh của chúng ta có thể giúp ngươi đạt đến tầng Hắc Ám Chi tâm. Nhưng ngươi chắc chắn cảm nhận được thống khổ vạn phần, bởi vì Chân ma cân thân thể, khi ngươi nhân được sức mạnh đó, cũng là lúc ngươi phải bỏ nhục thân.”

      Liễu Dật đáp: “ thống khổ của ta trải qua hàng bảy nghìn năm rồi, cái cơ thể này vốn mang nhiều vết thương thể đếm được. Nếu như giờ thực khổi đầu mới, hãy để cho mọi khổ đau của thân thể này tiêu thất cho hết luôn.” Dứt lời, nghĩ ngợi gì nữa, bắt đầu vận chân lực, chuẩn bị tăng công lực lên tầng cuối cùng.

      Theo quá trình vận tụ chân lực chầm chậm của Liễu Dật, sát lục chi tâm bắt đầu chống lại, cùng lúc với ma khí ngưng tụ gian chung quanh cũng bắt đầu biến sắc từ từ. Theo hắc khí bị Liễu Dật hấp thu vào cơ thể, xung quanh bắt đầu biến thành bóng đêm, chỉ có thể biến được tồn tại của Liễu Dật và Minh Vương thông qua quang mang thân thể họ.

      Minh Vương lúc này cũng động, tay phải hoành ngang, Nguyệt chi lệ và Vân chi lệ đồng thời nhanh chóng phóng về phía Liễu Dật. Cho đến khi đến đầu vai chàng chúng cùng dừng lại, trong lúc hắc khí tiến nhập nội thể của Liễu Dật, hai khối đá cũng nhanh chóng xoay tròn, phát ra thủy lam sắc và bạch quang.

      Theo thời gian, chân lực của Liễu Dật nhanh chóng ngưng tụ, cùng lúc đó, phần chân nguyên chớp mắt phát triển thành sức mạnh của ba phần chân nguyên, biến thành cực lớn, như sóng cuồng nhắm Sát lục chi tâm trùng trùng lấn tới...

      Ý thức của Liễu Dật từ từ thoát mất, cùng lúc với việc Sát lục chi tâm hấp thu chân nguyên, chân nguyên mới đánh phá các đại tĩnh mạch của Liễu Dật, rồi sau đó chảy về tâm mạch. Dưới bang trợ của hai khối thần thạch, chân lực của Liễu Dật biến thành vô cùng vô tận, ngừng bắt phá sát lục chi tâm.

      Tuy nhiên, lúc này chàng đồng thời cảm thấy Sát lục chi tâm từng bước gặm nhắm chính mình, nhưng trong luồng lực vô hạn ngừng chảy về Sát lục chi tâm, thời gian từ từ trôi, ý thức chàng bắt đầu biến mất, hai mắt đầy huyết hồng, Minh Vương ngồi trước cũng từ từ đứng dậy, nhãn thần xuất chút khó nghĩ.

      Trong hắc ám, hai khối thần thạch quay cuồng quanh chu thân của Liễu Dật . Mọi sức mạnh ngưng kết trong hắc ám đều lấu Liễu Dật làm trung tâm, và nhanh chóng bị hấp dẫn vào. Có điều, bất quản sức mạnh tại trung tâm như thế nào, tựa hồ như vẫn còn thiếu thứ gì đó, thủy chung vô pháp xông phá sát lục chi tâm, tình trạng này trải qua rất lâu.

      Minh Vương vừa nhìn vừa lắc đầu : “Với tình hình này, vĩnh viễn thể xông phá tầng này. Xem ra, phải nhờ ta giúp ngươi mới được.” Dứt lời, hai tay giao nhau trước ngực, nhanh chóng thủ thế. Sau đó, hét: “Bằng sức mạnh của Minh Vương, triệu hoán Hình ý môn.” Theo tay kết hoàn, cánh cửa ánh sáng đen ngòm ra trước mặt Minh Vương.

      Minh Vương chồm người đến, bước vào trong cửa đó. Khi tiếp xúc ngay môn thân thể của Minh Vương dừng lại, phần trong thân thể lại phân hóa thành hoàng kim Minh Vương, núp dưới vầng hào quang kim sắc, bắn thẳng vào trong nội thể của Liễu Dật...

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 254: DIỆT THẾ CHI LỰC, CHÂN MA TÙY ...
      Trong sơn động khí tức bắt đầu biến thành hữu hình hữu chất, gian màu đen vừa phủ đầy hình vẽ, vừa gấp khúc. Thân thể Liễu Dật phát tán vầng hào quang kim sắc, đồng thời, ánh mắt đầy màu máu ngừng chớp lóe, theo tiến nhập thần thức của Minh Vương, chân lực lập tức đột biến thành cường đại. Ý thức của chàng lúc này rất mông lung, nhưng trong lòng thủy chung thứ thanh hướng dẫn cho chàng, tố cáo cho chàng, được dừng lại, chàng có lựa chọn nào, phải thẳng tiến con đường đó, mới có thể khiến chàng chuyển sinh.

      Sức mạnh bền ngoài cơ thể ngừng ngưng kết, càng lúc càng nhanh, trong khi đó chân lực trong nội thể tựa hồ ngừng hẳn chuyện đánh phá sau khi có thần thức của Minh Vương tiến nhập vào. Nhưng trong khi mọi thứ đều ngưng tụ, ngưng tụ, chân nguyên càng lúc càng mạnh, ngừng bành trướng trong nội thể, giống như Sát lục chi tâm nuốt gọn chàng vậy. Liễu Dật đột nhiên minh bạch ý tứ của Minh Vương, muốn đem toàn bộ chân lực ngưng kết lại chỗ, sau đó xông phá lượt.

      Cuối cùng ý thức tối hậu của chàng cũng bắt đầu áp bức chân nguyên, ngừng đề thăng dưới phò trợ của sức mạnh từ hai khối đá. gian màu đen ngừng méo mó, thân thể chàng tựa hồ như vô hình, theo chân lực ngừng bành trướng, áp bức nhưng ngưng tụ. Thân thể chàng hơi run, đau khổ do bành trướng khiến gương mặt chàng xuất mồ hôi.

      Thời gian dần trôi, toàn sơn động chỉ lên khuôn mặt thống khổ của Liễu Dật và Minh Vương đình chỉ mọi hoạt động. Cuối cùng chàng thể áp bức nổi chân lực cường đại, hét lên tiếng, hai mắt đỏ ngầu, mang sức lực toàn thân thôi động chân lực, dưới dẫn đạo từ thần thức của Minh Vương, bắt đầu xông phá tại điểm. Cảm giác “Oành” tiếng, giữa não Liễu Dật vang động...

      Ý thức của Liễu Dật trở lại vẻ sáng suốt như trước. Chàng nhận thấy dưới phù trợ của Minh Vương và thần thạch, cuối cùng cũng xông phá được Sát lục chi tâm. Như vậy, vậy có thể tại chàng tiến nhập vào tầng thứ mười ba Lan Nhĩ Phi Na Thanh, hắc ám chi tâm?! Lòng Liễu Dật vô cùng hoan hỉ, nhân vì chàng cảm giác thấy sát lục có phiền toái gì, chỉ thấy mơ hồ bỗng mọi thứ đều sáng sủa, rất tự nhiên. Lúc này hai mắt tựa hồ có thể nhìn thấy mọi vật, tư tưởng cũng minh mẫn lạ thường.

      Nhưng vào lúc này, thanh từ trong não Luễu dật truyền đến: “Đừng có cao hứng quá sớm, vẫn chưa xong đâu. Nhục thân của ngươi căn bản chịu nổi sức mạnh của Hắc ám chi lực, sau đây là thời khắc tối quan trọng, ngươi cần chịu đựng mọi thống khổ, tiến hành tấn thăng thân thể.” Đó chính là thanh của Minh Vương. Liễu Dật cũng cảm giác ràng ông ta diện trong nội thể mình. Đúng rồi, lời nhắc nhở của Minh Vương kéo chàng từ trong kinh hỷ trở về thực.

      Quả nhiên, sau khi xông phá Sát lục chi tâm, hình thức hung mãnh của chân lực lúc nãy xuất , các tĩnh mạch trong thân thể ngay lập tức bắt đầu bành trướng, chân lực cường đại dưới trợ giúp của Hắc ám chi tâm dĩ kinh thâm nhập vào tận từng tế bào của chàng, cho đến lúc này, luồng lực đó ngừng tăng trưởng bội bội lần, khiến chàng đột nhiên cảm giác được đau đớn so với lúc trước là thứ rất khó hình dung, mỗi sợi lông toàn thân đều tựa hồ tê liệt, như muốn xuất huyết, đau giống như ngàn vạn côn trùng gặm nhấm thân thể.

      Liễu Dật cố vươn hai tay, cố hết sức lực muốn phát tiết ra, nhưng cùng lúc đó, toàn thân chàng căn bản thể động đậy, mọi huyết dịch trong thân thể tựa hồ như trong cơn cuồng loạn, bùng cháy. Mỗi lỗ chân lông người tựa như nở lớn ra, vừa như tê liệt, vừa như đau đớn, khiến cho Liễu Dật thể chịu được nữa. Thân thế đau đớn chút sức lực, đột nhiên chàng cảm thấy thứ chuyển động, chuyển động để kết thúc sinh mệnh của mình. Thứ đau đớn đó khiến chàng tuyệt vọng, khiến chàng thể tiếp thụ được nữa.

      Nhưng vào lúc này, thanh trong cơ thể tiếp tục phát ra: “Ta vốn giúp ngươi mở đường, ngươi cần phải kiên trì, được nửa đường bỏ dở. Hãy nghĩ đến quá khứ của ngươi, rồi nghĩ đến tại của ngươi, tương lai còn nhiều chuyện chờ ngươi, được buông tay như vậy được.” Minh Vương tựa hồ biết lúc này Liễu Dật gthể vượt qua được. Tại tình huống sống bằng chết như thế, dù cho người đó có ý chí kiên cường như thế nào, cũng mong được chết để kết thúc hết mọi thống khổ.

      Liễu Dật còn biết thân thể này có còn phải là của mình hay , nó những bất động, mà mỗi đường gân thớ thịt đều đau buốt, tĩnh mạch ngừng bành trướng, chân lực càng lúc càng mạnh, chỉ trong chớp mắt, ngừng tăng lên gấp bội. Nếu cứ như thế này, bản thân mình phải chết mất. Chàng nghe Minh Vương , nghĩ đến những việc trước đây, nghĩ đến Thiên nữ vào bảy nghìn năm trước, lúc ấy, hai người oán hối đọa lạc xuống nhân gian, thoát li thế giới của thần và ma, thành những con người bình phàm.

      Nghĩ đến cái chết, đột nhiên thân ảnh của Thất Nguyệt xuất giữa não chàng... Là Thất Nguyệt, là nữ tử si tình đó, mười năm bi thương vẫn thể quên chàng, lại còn ngày càng chấp mê, rốt cuộc bản thân chàng phải tính sao? Chàng tìm được đáp án, nhìn ra lối thoát. Trong Hắc ám, Bàn Cổ cười đắc thắng, nhìn thấy mặt mày hung ác xấu xa của lam ảnh đó, chàng tựa hồ quên hết đớn đau.

      Có điều, ký ức đó chỉ tạm thời che lắp thống khổ. Rất nhanh sau đó, nỗi đau đớn tột cùng khiến chàng còn suy nghĩ gì được, chân lực toàn thân tựa hồ nhanh chóng bành trướng. Chàng biết sau đó phát sinh chuyện gì, chỉ biết nếu cứ như thế bản thân mình thế nào cũng nổ tung. Đột nhiên, đạo hắc quang bắn ra từ trong thân thể. Sau đó, da thịt cơ thể bắt đầu từ từ tróc ra, trong cơn tách xé đó, vô số hắc quang bắn ra ngoài, luồng hắc quang còn đen hơn cả gian hắc ám xung quanh. Sát na đó, hàng vạn tia hắc sắc từ tất cả bộ vị người chàng, từ mọi giác độ đếu bắn ra, cũng vào lúc đó, chàng cảm thấy sảng khoái vô cùng.

      Sau đó, luồng hắc quang từ từ phát tán ra xung quanh, mở rộng, mỗi lần mở rộng thân thể chàng tiêu biến mất phần. Nhưng sát na thân thể chàng tiêu thất, kim quang lóe lên, bắn ra khỏi thân thể chàng, tiến nhập thân thể Minh Vương ở phía đối diện. Sau đó, Minh Vương động đậy, khôi phục tri giác, bắt đầu dò xét chàng.

      Cuối cùng, sau khi tia quang mang cuối cùng phát tán hết, toàn thân chàng tiêu thất trong hắc ám. Đột nhiên xảy ra chuyện lạ như thế, khiến chàng vô cùng khẩn trương, thể thấy bản thân mình, nhưng vẫn cảm giác được mình tồn tại. Như vậy là như thế nào? Nỗi thống khổ lúc nãy giờ mất hoàn toàn, nhưng thân thể tại chỉ giống sức mạnh nằm trong khí, hoặc cũng có thể chính là khí, bởi vì chàng căn bản thấy được bản thân mình.

      Thanh chàng từ trong hắc ám truyền ra hỏi: “Sao lại như thế này? Tại sao ta nhìn thấy bản thân mình?”

      Nhãn tình Minh Vương động đậy, cất tiếng: “Làm sao? Thân thể của ngươi tiêu biến thành mây khói rồi, nhục thân căn bản thể chịu được lực hắc ám cực mạnh đó, tại vốn bị dung hóa rồi. giờ ngươi tấn thăng thành công rồi.”

      Liễu Dật liền hỏi: “Sao lại thế được, biết ta phải như thế này sao? Vô hình vô chất phiêu tán trong gian sao?” Chàng thuạn miệng hỏi vài nghi vấn, nhưng mà, lúc này chàng vốn cảm giác bản thân so với trước hoàn toàn bất đồng. Chân lực trong nội thể tựa hồ bị nén ép lại chỗ, mạnh gấp trăm nghìn lần lúc trước. Nhưng chân lực đó như dạng xoáy ốc, ngừng hoán động chân lực trong nội thể, hấp thu sức mạnh hắc ám.

      Minh Vương tiếp: “ tại ngươi biến thành ma chân chánh, bất tất phải nhớ tới nhục thân chỉ nữa. Ngươi có sức mạnh để hoàn toàn sáng tạo ra thân thể mới, ngươi nhanh chóng quen với sức mạnh của Chân ma, và nhanh chóng nhận ra rằng, cái gọi là tu luyện bất quá cũng phải trải qua quá trình này thôi.” Dứt lời, Minh Vương quan tâm đến chỗ Liễu Dật vừa biến mất, từ từ ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

      Nghe lời Minh Vương , cảm giác sức mạnh và hình chất lưu động trong thân thể, Liễu Dật tựa hồ như minh bạch điều gì đó. Nhưng cùng lúc đó, chàng nhớ đến Bi Mộng kiếm lạc mặt đất, nếu có thể, tạo sao có thể đem Thần long lực còn dư thừa phổ lên thân kiến, chuyện này ảnh hưởng chiêu thức của bản thân kiếm thân, nhưng có thể hoàn thành nỗi bi thương của Long Hoàng lưu thân kiếm.

      Bằng sức mạnh giờ chàng, hoàn toàn có thể tạo ra thân thể mới cho minh, nhưng đối với thần long. Nhưng đối với thần long này, tựa hồ nếu có chút dư lực còn lại thân kiếm, bao quát Long Hoàng, hoặc có thể, sức mạnh của chúng lại tập trung thân thể mình. Rốt cuộc, trong vô hình, chàng bắt đầu ngưng kết hắc ám chi lực, theo gian méo mó, từng đạo khí tức màu đen bắt đầu tập trung lại. Tùy theo luồng khí tức màu đen tập trung đó, thân thể chàng từ từ xuất , cuối cùng biến thành ràng, bay lập lờ trong trung.

      Tiếp đó, tay phải chàng biến thành dạng trảo, hét tiếng to : “Mau xuất ra.” Theo tiếng thét chàng, năm con thần long phân biến thành năm đạo màu sắc đồng nhất, tiếp đó là những tiếng “bá ..... bá.....” vang lên, năm đạo quang mang nhanh chóng tiến nhập thân thể chàng. Liễu Dật đem lực của Năm con thần long biến thành năm đạo khí tức bất đồng, phân ra tàng khắp chu vi chân lực của bản thân. Cùng lúc đó, xung quanh thân thể chàng có năm long ảnh ngừng chớp lóe, .

      Thân thể chàng nhàng rơi xuống đất, từ từ thu hồi chân nguyên sở hữu. Năm bóng năm con thần long xoay chuyển xung quanh người chàng từ từ tiêu thất. Sau đó, Liễu Dật từ từ lượm Bi Mộng kiếm rớt mặt đất. Sát na chạm phải kiếm, cảm giác bi thương quay về trong đầu chàng. Lâu lắm rồi, cuối cùng , sau khi Liễu Dật tấn thăng xong Hắc Ám chi tâm, hấp thu được lực của năm con thần long, đoạn bi thương trớ chú của Long Hoàng lưu lại trong Bi Mộng kiếm trở về với cơ thể chàng, mang theo sức mạnh vô hạn. Hắc ám chi tâm ngừng hấp thu hắc ám sức mạnh với tốc độ thể tính toán được, dần dần lực đó mạnh hơn gấp nhiều lần hỗn độn chi lực.

      Liễu Dật nhìn thân thể mới của mình, dù có , nhưng lại sung mãn lực lượng, mọi vật xung quanh dưới mắt chàng nhìn đều biến thành bé, Ngay cả như Minh Vương, kẻ ban đầu dò được nông sâu, lúc này dưới mắt Liễu Dật lại biến ra thành dạng rất bình thường. Chàng được phù trợ của sức mạnh mới, lại dung hợp được năm con thần long, giờ có thể sử dụng “Bi Tứ Thức.” Đây là con đường mới, con đường thể quay lại. tại chàng có thể cố kỵ bất kỳ cản trở nào, hoàn thành những chuyện mà mình vốn muốn làm.

      Mái tóc dài bạc trắng có chút rối tung, Liễu Dật đột nhiên phát ở dưới đất ở kề bên có khối thạch đầu màu xanh nước biển. Đó chính là khối thần thạch tên “Nguyệt Chi Lệ.” Ngoài ra, cạnh nó còn có khối thạch đầu màu trắng. Bất quá, khi chàng nhấc khối đá đầu lên, nó nhanh chóng biến thành bụi phấn. Lúc này, thanh của Minh Vương truyền tới : “Hai khối đá đó tiêu hao hết mọi sức mạnh sở hữu. Vân chi lệ biến hóa hết, Nguyệt chi lệ tuy vẫn còn lực lượng đặc thù chuyên phù trợ như lúc trước, tuy nhiên, nó đối với ta có ích gì, nếu ngươi thích cứ lấy.” Dứt lời, Minh Vương từ từ nhắm mắt lại.

      Liễu Dật nhìn khối đá màu lam xinh xắn đó, nhưng khối đá này đối với chàng lúc này căn bản còn ý nghĩa gì nữa. Chân lực của chàng vốn lên đến cực hạn, bất luận là đề thăng như thế nào đều thể cải biến được nữa, cách duy nhất chỉ là thông qua việc hấp thu hắc ám chi lực, từ từ tích lũy, ổn định. Bất quá khối đá này mới nhìn qua rất đẹp, nếu Minh Vương cần, cứ mang theo bên mình vậy

      Liễu Dật nhìn Minh Vương nhắm mắt, tùy miệng : “Ông hao phí quá nhiều sức mạnh, bây giờ cần nghỉ ngơi, ta tìm giết Tử Long.”

      Minh Vương hề mở mắt, chỉ : “Ầy, ngươi cứ . Hãy nhớ cuộc giao dịch của chúng ta. Ta hy vọng Trầm Tinh vui vẻ, chỉ cần giết chết Tử Long, phong ấn của nó còn hiệu quả gì, cái kính giữa sơn đồng này chính là cái mà chúng ta có thể li khai.” Thanh của Minh Vương rất ràng, tựa hồ nhận ra Liễu Dật lúc này mặc nhiên chấp nhận vậy.

      Chàng gật gật đầu, khe khẽ cười, lời nào ra ngoài. Chàng hấp thu được sức mạnh mới, cuối cùng cũng sức mạnh là như thế nào. Nếu như trước đây nó bản thân tuy luyện được cái hồ to đáy, giờ sức mạnh vô tận như biển lớn bờ. Nếu như dùng bản lĩnh tu luyện trước đây đánh nhau với Bàn Cổ, Lam Ảnh, Tổ Thiếu chỉ sợ chàng chết sớm mà thôi.

      Vừa ra khỏi động, chàng thấy bốn vị lão nhân cùng với Vũ Trầm Tinh tựa hồ giảng giải điều gì. Vũ Trầm Tinh vừa thấy chàng ra ngoài, vội chạy tới, thấy thần sắc chàng tốt lên, bèn hỏi: “Sao rồi, ngốc tử? Còn chỗ nào khó chịu ?”

      Liễu Dật khe khẽ cười, lắc đầu đáp: “Chỗ nào cũng dễ chịu cả, sao rồi? Nàng quan tâm đến ta như thế ư?”

      Vũ Trầm Tinh nào có nghĩ rằng Liễu Dật hỏi những câu như vậy, nhíu nhíu hàng chân mày tiếp: “Đúng, đúng là rất quan tâm, sao? được à? Nếu ngươi có ý kiến, người ta thèm quản chuyện của ngươi nữa.”

      Liễu Dật lắc đầu, đáp: “ hề, ta muốn tìm con Tử Long đó. Thế giới bên trong kính này có gì đáng để chúng ta lưu luyến, đến lúc cần rời khỏi đây.”

      Vũ Trầm Tinh vuốt vuốt đầu chàng bảo: “Ngốc tử, ngươi phải nằm mộng hay là phát điên đó chứ. Ngươi nhìn hình dạng của ngươi kìa, lại còn kiếm Tử Long. Con Tử Long đó chỉ cần hơi là thổi bay ngươi rồi, già đầu mà còn ngu, sao mau kêu phụ vương của ra nghĩ ra biện pháp.” Dứt lời, nàng nhìn Liễu Dật với vẻ mặt hề tin.

      Liễu Dật khẽ cười lắc đầu đáp: “Liễu Dật bây giờ phải là Liễu Dật ngày trước nữa. Con Tử Long đó nhất định chết trong tay ta. Ta có lòng tin thu thập được nó.” Dứt lời, từ từ bước xuống núi. Nguyên Liễu Dật có thể hóa thân trong khí mà truy tìm, ngờ chàng lại tự cuốc bộ đường, biết có phải là bắt đầu thích thú phong cảnh đường , lần này sắp li khai, còn có dịp thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp như thế này nữa chăng? Trong lòng tràn đầy tâm khiến cho chàng chậm bước hẳn lại.

      Vũ Trầm Tinh vội đuổi gấp theo sau, : “ được, nguy hiểm lắm. Để ta cùng ngươi, chứng kiến ta an tâm.”

      Liễu Dật dừng chân, quay đầu nhìn biểu tình rất tức cười của Vũ Trầm Tinh. Cho nàng theo có lẽ rất phiền phức, nhưng bằng sức mạnh của chàng tại, chàng có thể bảo hộ nàng dễ dàng. đến bảo hộ, chàng nhớ đến lời thề trước mặt Minh Vương lúc trước. Đúng rồi, cần phải bảo hộ nàng, ở cạnh nàng, vĩnh viễn. Chàng cười cười: “Nàng sợ cứ theo sau ta là được.” rồi liền tiếp tục bước về phía trước.

      Vũ Trầm Tinh đối với ngốc tử này tựa hồ thập phần ngờ nghệch, mình muốn theo nhất định tìm được cả mười vạn lý do để cự tuyệt, ngờ hôm nay trời mọc hướng tây. Nàng lời gì, vừa cảm thấy rất hiếu kỳ, vừa theo sát Liễu Dật xuống núi.

      Bất giác, khi vầng thái dương treo đỉnh đầu, hai người ra đến ngoài núi. Hoa bay bay những cây cổ thụ xung quanh tạo nên khung cảnh rất đẹp, gió mang theo hương hoa, Liễu Dật vừa vừa : “Lần này li khai, biết đến chừng nào mới có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ như thế này.” Trong thanh có chút gì đó thương cảm, bởi chàng nghĩ đến chuyện rời khỏi thế giới này, đối diện với đấu tranh. Lần tấn thăng này tựa hồ khiến chàng biết được rất nhiều nơi, Hắc ám chi tâm chính là đôi cánh của ma vương, và cũng là điểm kết thúc của số phận.

      Vũ Trầm Tinh nghe Liễu Dật bèn hỏi: “Sao rồi, muốn rời khỏi chỗ này nữa hả? Bất quá... chỗ này yên tĩnh. Ầy, ta ngốc tử, nếu, là ta nếu, nếu ngươi cứu được thê tử của người, là ta nếu nghe, nếu cứu được, chúng ta quay về thế giới này, cùng nhau sinh hoạt xem thế nào? Cái này chính là thế giới của chúng ta, thế giới tươi đẹp.”

      Nghe Vũ Trầm Tinh , chàng biết đáp như thế nào, rất muốn cười, đột nhiên dừng lại nhìn Vũ Trầm Tinh : “Nha đầu, ngươi nhìn ta xem, ngươi thích ta ở điểm nào? Ngươi biết cùng ta sinh sống tại chỗ chết vì buồn chán hay sao? Ngươi sợ mệt mỏi hay sao? Ngươi nên nhìn kỹ xem trong tam giới Thần – nhân, thiếu gì người cho ngươi chọn, sao cứ lấy ta làm mục tiêu của người vậy.”

      Vũ Trầm Tinh hề giận, đổi lại còn cười : “ đâu mà, sao lại buồn bả chứ? Ngươi , ta nhìn cao hứng rồi, sao lại còn buồn chứ. Mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi hạnh phúc, ta là yên tâm lắm, chuyện gì cũng màng đến.” Dứt lời, lại còn cười rạng rỡ, xem bộ dạng vô cùng hạnh phúc.

      Liễu Dật lại lắc đầu, thê tử của chàng nhất định phải cứu ra. Có điều, tới đó rồi duyên số của họ đành dứt. Sau khi rời sơn động, chàng nghĩ suy rất nhiều. Rời khỏi nàng, chính là lựa chọn tốt nhất. Rút lui chính là tình cảm luyến ái thâm sâu nhất. Chàng thể thương hại đến Thiên nữ. Nhìn Vũ Trầm Tinh ở trước mặt, chàng khỏi cảm khái : “Đó là do ngươi nghĩ lung tung đó thôi, chờ cho ngươi từ từ lớn lên, đến lúc nào đó nghĩ thông thôi.”

      Vũ Trầm Tinh gật gù : “ giờ ta nghĩ thông rồi, khi ngươi biến thành dạng tử như thế này, ta cam tâm tình nguyện chết dưới kiếm của ngươi. Ngươi chính là người duy nhất ta nguyện cam tâm bỏ qua sinh mệnh, sở dĩ... vô luận là thời gian trồi qua như thế nào, cảm giác đó vĩnh viễn ở trong lòng ta. Ngươi cùng cần cố lên. Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Ngươi nhất định phải đoàn tụ cùng thê tử.” Tuy biểu tình gương mặt vô cùng cao hứng, nhưng chàng có thể nhìn thấy trong lòng nàng có điểm cam tâm.

      Liễu Dật chỉ cười cười, lòng chàng nghĩ gì ai mà biết được? Cùng đoàn tụ với thê tử, cũng có thể, hoặc là... chính là thứ bi thương. Đoạn tiếp: “Chuyện tương lai ai nào biết trước được? Cứ để cho chúng ta từ từ tìm kiếm thôi.”

      Dứt lời, tay phải chàng xoay vòng, xuất ra chưởng ở giữa thân người, đạo hồ quang đen nhánh nhanh chóng hình thành trước mặt. Sau đó, dưới ánh dương quan chiếu xuống, trong hồ quang đen nhánh có chớp nháy vô số điểm bạch sắc. Các quang điểm từ từ lớn lên, đột nhiên có hàng trăm con tiểu Quang Long màu trắng được hình thành. Liễu Dật bảo: “Mau tìm Tử Long, sau đó báo cáo cho ta.” Liễu Dật vừa xong, hàng trăm con Quang Long bay ra tứ phương, nhanh chóng biến mất.

      Vũ Trầm Tinh vừa nhìn thấy buột miệng : “Sáng thế chi lực?” Nhìn động tác của chàng, Vũ Trầm Tinh nhớ đến có lần nhìn thấy sức mạnh phân khai như thế này vào lúc .

      Liễu Dật lắc đầu đáp: “Ta là ma, sức mạnh này là Hắc ám chi tâm, mang lực diệt thế.” Dứt lời, vẫn cứ tủm tỉm cười.

      Vũ Trầm Tinh nghe thế bèn chề miệng đáp: “Ngươi... ngươi, ngươi quả là, cái đó biến rồi.” Ở lời tối hậu, Vũ Trầm Tinh quả nhiên biến cải lời vốn muốn , sau đó đột nhiên cười lớn tiếp: “Ầy, biến thành thứ quá lợi hại. Hơn nữa so trước rất ôn hòa, khiến cho người ta mừng muốn chết.” Dứt lời, vành môi cười rộng tới mang tai.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 255: THU PHỤC THẦN LONG, CHÂN MA ĐÍCH ...
      Ôn hòa là thứ biểu , hay có thể nó cũng là thứ biến hóa. Nhưng đối với Liễu Dật, ôn hòa là từ có nhiều hàm nghĩa, bởi vì tại chàng có hắc ám chi tâm trong người. Minh Vương tái tạo ra chàng, ngầm theo đó là giao dịch gắn với Vũ Trầm Tinh. cần biết ả đáng ghét như thế nào, khó ưa như thế nào, nhưng rốt cuộc Liễu Dật hồi sinh, có được sức mạnh, cũng liên quan gián tiếp với Vũ Trầm Tinh.

      Liễu Dật , phải vì chàng mệt mỏi, mà vì, tiếp tục chăng nữa cũng có ý nghĩa gì. Chàng vốn đem sức mạnh của Quang long phân hóa và phóng xuất hết rồi, lại đem thần thức của mình phát tán, khi đó hàng trăm phi long có được tinh tức của Tử Long, chàng lập tức từ biệt ngay. ra nó thể rời khỏi sơn động, nên nếu Liễu Dật có thể tìm được chỗ nào đó an tĩnh, nó nhất định ra.

      Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật ngồi xuống, kềm được nổi tò mò, cất giọng hỏi: 'Ê, ngươi làm sao vậy? Sao nữa, phải là muốn thu phục con rồng ư?"

      Liễu Dật ngẩng đầu nhắm mặt lại, hưởng thụ ánh dương quang ấm áp thấm nhuần khắp người, hưởng thụ từng làn hương theo gió, mơ màng tiếp: "Ta biết nơi hạ lạc của con rồng đó nhanh thôi. giờ, hãy để ta nghỉ ngơi chút cho thoải mái." hiểu vì sao, chàng muốn hưởng thụ an tĩnh tại nơi này. Có thể sau khi có được sức mạnh chân chính, chàng bắt đầu biết con đường mình có cách gì quay lại, những ngày sau này biết có còn thời gian để hưởng thụ thứ dương quang ấm áp thế này ? Chàng biết. Do đó, giờ chàng rất dễ trở nên lười nhác.

      Vũ Trầm Tinh cũng nằm lên cây cổ thụ cạnh Liễu Dật, hỏi: "Ê, ngốc tử, ngươi nghĩ gì vậy, lần đầu mới thấy ngươi uể oải như vậy đó nghe. Có chuyện gì vui à?"

      Liễu Dật nghe xong, giọng trả lời: "Có lý nào như vậy chứ? Ta muốn mọi chuyện càng kết thúc sớm càng tốt. Bây giờ chỉ muốn ở chỗ này hưởng thụ ánh thái dương chút. lâu rồi ta được thoải mái như thế này, để nghĩ về tại, nghĩ cho tương lai... Có lẽ, những ngày như thế này bao giờ có nữa." biết vì sao mà chàng thốt lên những lời này, nhưng khi Liễu Dật có sức mạnh đó rồi, trong chốc lát liền có dự cảm hay. Chàng phải con đường chống thiên hạ, do đó cả thiên hạ coi chàng là địch nhân ma quỷ.

      Vũ Trầm Tinh cũng thoải mái dựa vào thân cây, : "Đúng rồi, có thể sưởi nắng như thế này cũng là thứ hưởng thụ xa xỉ. biết sau này còn có cơ hội như thế này nữa ? Được rồi... chờ khi ngươi cứu được thê tử, ngươi định làm chuyện gì nữa?"

      Liễu Dật rất an nhàn, nghe Vũ Trầm Tinh như vậy, nhịn được nhíu mày hỏi: "Cái gì, ngươi cũng quan tâm đến chuyện này à?"

      Vũ Trầm Tinh trầm ngâm lúc rất lâu rồi mới tiếp: "Có thể ta thích thê tử của ngươi, vì nàng ấy mang tâm hồn của ngươi hết, nhưng ta thực mong ngươi có thể cứu được nàng về, như thế ngươi yên tâm, đúng ? Chỉ cần ngươi vui vẻ, dù ta có cao hứng cũng cố chịu. Ngươi cùng nàng ấy tìm địa phương yên tĩnh mà sống chứ?"

      Liễu Dật nghe được những lời này, lòng chợt quặn đau. Hai người có thể tiếp tục tình ái bảy nghìn năm, luân hồi ba kiếp mà quên. Nhưng khi sắp đạt được kết quả rồi, ái tình kia lại biến mất, huống chi là hy vọng cùng nàng sống yên vui trọn đời. Thời khắc này, cuối cùng chàng cũng biết giữa thực và mộng tưởng khác biệt rất xa, khi rơi vào ái tình, chính là lúc vướng vào vòng khổ lụy.

      Vũ Trầm Tinh nghĩ rằng chàng là mặc nhận, liền mỉm cười: "Sao, còn lời gì phải ? Đến lúc đó, ta nhất định quay về gặp hai người, ngươi được cản ta đó." Dứt lời, đột nhiên im bặt, biết vì sao khi nghĩ đến điều đó, Vũ Trầm Tinh tự nhiên thấy mình ngu xuẩn đến tội nghiệp, rốt cuộc là mình nghĩ gì vậy.

      Đột nhiên, Liễu Dật đáp: "Hỏi chuyện này nhé? có nghĩ là khi Thiên Nữ quay về Thần giới rồi, chúng ta còn ở chung với nhau sao?" Trong lòng chàng vốn sớm có đáp án, nhưng biết vì sao lại muốn biết ý nghĩ của người khác.

      Vũ Trầm Tinh biết Liễu Dật thế là có ý gì, nhưng khi nghĩ kỹ lại, nàng hỏi ngược lại: "Vì sao mà thể ở chung chỗ."

      Liễu Dật tiếp: "Tại sao có thể nhẫn nhịn để ta và Thiên nữ cùng sống chung?" Lời này xem ra có mối quan hệ gì đến vấn đề , nhưng chàng vẫn cứ ra.

      Vũ Trầm Tinh càng hiểu ý, đột nhiên bật cười đáp: "Hắc, ngươi chuyện đó làm gì, chuyện của ngươi và Thiên nữ đâu có dính dáng gì đến ta. Người ta thích là ngươi, đâu có quan hệ gì tới nàng ấy. Chỉ cần ngươi vui, ta dựa vào cái gì mà phá các ngươi chứ?" ra được những lời này, nhưng trong lòng Vũ Trầm Tinh có cảm giác chua xót.

      Liễu Dật gật đầu, đáp: "Đúng rồi, cái gì nàng cũng cả. Còn ta, hàng nghìn năm gột rửa giờ mới hiểu, buông bỏ ái tình, cũng chính là tình. Ngươi người, đương nhiên hi vọng người đó vui vẻ, đúng ? Nhưng nếu thứ ái tình đó biến thành thống khổ, làm thế nào? Tình của ngươi chỉ tổ khiến người ta đau lòng, chi bằng buông bỏ là hơn? Đừng ta chung thủy, đó là vì từ mà ta học cách buông bỏ tình ." Thanh của Liễu Dật vô cùg bình tĩnh, từng chữ từng lời ra tựa hồ thông tỏ.

      Vũ Trầm Tinh đâu phải người kém thông minh mà hiểu ý tứ của Liễu Dật. Nghe chàng ra những lời đó, nàng vội chuyển thân, nắm chặt vai chàng, lớn tiếng hỏi: "Ngươi gì? Muốn bỏ hết à.... Sao lại thế được, hai ngươi trải qua nhiêu chuyện, chịu khổ hàng ngàn vạn năm, luân hồi chuyển thế biết bao nhiêu lần, thể buông bỏ như thế này được. Ngươi quên mất ngươi từng gì rồi à? người mình , vì cái gì mà ngươi từ bỏ nó." Vũ Trầm Tinh vừa , sắc mặt vừa rất khó coi nhìn chàng chằm chằm.

      Liễu Dật khẽ lắc đầu, nhưng hề mở mắt, đáp: "Những chuyện liên quan đến cố kết thúc rồi, khắc cốt ghi tâm gì cũng có hết rồi, nếu là đau khổ, cần phải giải thoát cho tình đó. Ta cuối cùng rồi cũng bước con đường trở thành địch nhân của thiên hạ, chúng thần có tha thứ cho ta . Ta là ma, có hiểu ? Ta chỉ hi vọng Thiên nữ vui sướng, nếu chúng ta tiếp tục mối lương duyên, sau khi ta cứu nàng ấy ra như thế nào? biết có còn tiếp tục chịu nổi thống khổ như vậy nữa ?"

      Vũ Trầm Tinh vùng đứng dậy, hét to: ", ta hiểu, mưa mưa gió gió hàng vạn năm mà các người còn vượt qua được, trong tim các người còn lẫn nhau, sao lại bỏ qua là bỏ qua cho được? Nàng ấy vì sao mà thống khổ, chính là vì có thần ngăn cản, chúng nhân ếm chú. Ngươi là nam nhân, ngươi có trách nhiệm. Nếu , mãi mãi được hối hận."

      "Nếu ta là ngươi, ta buông bỏ. Ta người đó, chính là niềm hạnh phúc của đời ta. Nếu ai dám cản trở hạnh phúc của ta, ta kết thúc , kết thúc mọi thứ cản trở sinh mệnh của ta. người ta , ta có gì sai. Sai chính là những con người vô tri, vì cái gì mà phân thành các chủng tộc, thành những thân phận khác nhau."

      "Chỉ vì vậy mà ngươi buông bỏ, ngươi có nghĩ cho thê tử của ngươi ? Nàng sợ ngươi liên lụy đến nàng. Nếu nàng sợ, nàng quyết định luân hồi. phải có hai ngươi. Đau cũng là giữa hai ngươi. Ngươi thể tự mình nghĩ cho mình, mà phải nghĩ đến chuyện khi ngươi buông bỏ nàng vui sướng ? Ngươi hiểu ? Ngươi đối với nàng ấy như vậy, còn tàn nhẫn hơn chịu khổ nạn gấp trăm, gấp nghìn lần!"

      hiểu sao Vũ Trầm Tinh lại nhiều như thế chỉ bằng hơi. Liễu Dật tuy nghe nhưng lại đau ở trong lòng. Đúng rồi! Nàng đúng! Nếu , còn có thể? Nhưng mà, chàng còn có lựa chọn nào nữa ? Nếu chọn ái tình, Minh Vương cứu chàng, giờ chàng có thể trở thành người chết hoặc kẻ xấu ra rồi. Nếu chọn , chàng có thể chân chính hoàn thành mọi chuyện của mình. Điều đó rất khổ, rất đau, nhưng ái tình có thể dìm sâu trong tâm tưởng, nó sống, nó vĩnh viễn chết. Tương lai chàng phải cưới Vũ Trầm Tinh làm vợ, chỉ cần cho mình lý do, có thể mình rồi.

      Liễu Dật từ từ mở mắt, khẽ mỉm cười: " đúng lắm, nhưng ta tự có cách của mình." Dứt lời, vươn người đứng dậy.

      Vũ Trầm Tinh biết vì sao mà Liễu Dật lại biến đổi nhanh đến vậy, biết vì chàng sợ muốn vì mà tiếp tục liên lụy đến Thiên nữ chăng? Bất quản nàng đoán như thế nào, cũng ngờ là người mà Liễu Dật muốn cưới sau này lại chính là nàng.

      Trong lúc Vũ Trầm Tinh và Liễu Dật chuyện với nhau, con tiểu quang long màu trắng nhanh chóng bay đến cạnh Liễu Dật. Liễu Dật đưa tay đón lấy con quang long đó, nó nhanh chóng dung hợp vào trong thân thể chàng, biến mất hình ảnh. Liễu Dật đột nhiên mỉm cười: "Chúng ta thôi, phát ra vị trí của Tử Long rồi." Dứt lời, chàng quyết tâm nắm chặt kiếm trong tay.

      Vũ Trầm Tinh đột nhiên đem bao nhiêu tâm tư vừa rồi quên sạch hết, tiếp: "Ê, ngốc tử, coi, ngươi có thể đối phó con rồng đó ? Nhìn nó có vẻ rất lợi hại đấy." Nàng vừa dứt, đưa mắt nhìn vào nhãn tình của Liễu Dật, muốn từ đó tìm được đáp án.

      Liễu Dật mỉm cười, đưa tay ra : "Nắm tay ta, nếu tin lời ta, cứ ở lại đây, gặp bất cứ nguy hiểm nào đâu." Dứt lời, cỡi găng tay trái.

      Vũ Trầm Tinh nhìn gương mặt tươi cười của Liễu Dật, môi dẫu ra, : "Nếu ngươi có nụ cười mê nhân đó, biết ai sợ ai à?" Dứt lời, liền nắm chặt tay trái chàng. Liễu Dật hề do dự, thân thể chợt tà tà bay lên, lực hắc ám nhanh chóng dung hợp toàn thân, tiếp đó bắn ra đạo hắc sắc quang mang, hai người lập lờ trong tầng mây , dùng tốc độ cực nhanh ngược gió phi hành, nhắm hướng mặt trời mà . Vũ Trầm Tinh cảm thấy thân thể bẫng, rời khỏi mặt đất. Sau đó, gió tốc vào hai tai nàng, hai người xuyên qua giữa những tầng mây, gian chợt mênh mông khoáng đạt, nào là mây trắng, trời cao, hề có cảm giác sợ sệt khi phi hành gì cả, mà ngược lại lại cảm thấy tâm tình tràn đầy sung sướng.

      Cảm giác phiêu phất nhàng này biết duy trì được bao lâu, cũng biết hai người được bao xa, chỉ biết, Liễu Dật chợt động thân, hóa thành đạo hắc sắc quang mang, nhanh chóng phóng xuống đất. Khi hai người đặt chân xuống đất, phát ra chỗ này có gì khác lạ, chỉ có cổ thụ là ngừng hướng lên trời những cánh hoa màu tím, hình dạng rất kỳ quái, chu vi rộng rãi.

      Vũ Trầm Tinh do dự tiếp cận Liễu Dật, lần trước hai người gặp Tử Long, nó có sức mạnh rất cường đại. Tuy lần này Liễu Dật cố ý tìm kiếm nó, nhưng Vũ Trầm Tinh lúc này vẫn còn sợ, hỏi: 'Chỗ này có gì, con Tử Long đó có ở đây ?"

      Liễu Dật gật gật đầu, cười : "Ta giao thủ với nó phải mới lần đầu, nó thiện nghề tàng, còn ta giờ có thể cảm giác khí tức của nó. Nó giờ giấu mình ở gần đây, có thể... biết chúng ta đến rồi, chỉ còn chưa thân thôi."

      Vũ Trầm Tinh vừa quan sát xung quanh, vừa hỏi: "Vậy làm sao? trong tối, còn chúng ta ngoài sáng, rất dễ bị tập kích."

      Liễu Dật khỏi cười lạnh tiếng, đáp: "Nếu nó dám rời khỏi chỗ nắp, ta khiến nó có cách gì thân." Dứt lời, tay phải hạ xuống, biến thành trảo, ngay sau đó, chu vi gian xung quanh liền có từng luồng hắc khí xoáy thành những vòng trôn óc, ngưng tụ ở giữa bàn tay chàng.

      Tiếp theo đó, chàng hét lớn, lạnh lùng : "Bằng Hắc ám chi tâm, chân ma chi lực, điều dụng hắc ám vô tận, biến trời cao thành lao lý, đem tất cả sinh mạng trong thế giới giam lại chỗ." Tiếp đó, tay phải chàng nâng lên, những vòng xoáy hắc khí nhanh chóng bắn lên trung, tiếp đó là tiếng nổ , đạo bạch sắc nhanh chóng rơi xuống, toàn bộ gian lấy đầu Liễu Dật làm trung tâm, bắt đầu biến thành hắc ám, nhìn chút vân vụ nào, do chu vi chung quanh trong chốc lát bị hắc ám khí tức kéo về dầy đặc.

      Chỉ trong chớp mắt, chu vi xung quanh biến thành hắc ám, nhìn được thứ gì. Vũ Trầm Tinh buộc miệng hỏi: "Cái này là gì, chúng ta ở đâu?" Nàng đột nhiên cảm giác mình đến thế giới nào khác, xung quanh có gì, quơ tay ra chỉ toàn hắc ám vô tận.

      Liễu Dật cười đáp: "Chúng ta vẫn còn ở thế giới cũ, bất quá giờ mọi thứ đều bị sức mạnh của ta bao vậy hết. Ta có thể biết vị trí của con Tử Long đó, nàng cũng có thể nhìn thấy." Quả nhiên, khi Liễu Dật dứt lời, cách ba mươi trượng ở bên cạnh có con cự long vùng vụt phóng lên, toàn thân phủ lớp vảy lân màu tím, mang đầy điện quang màu tử sắc. Lúc này, nó tức giận nhìn Liễu Dật.

      Chàng từ từ bước lên trước bước, : " ngờ thế lại biến đổi nhanh như thế. Vừa chia tay trước đây, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Xem ra trời bắt chúng ta ở chung cùng chỗ vậy." dứt, mục quang lạnh lùng dò xét con Tử Long ở trước mặt.

      biết vì sao lúc này Tử Long có cách gì phát tán sát khí lăng lệ vốn có của nó. Ngược lại, trong mắt nó chứa cái nhìn sợ sệt, khỏi khiến Vũ Trầm Tinh kinh ngạc, tự hỏi biết con vật to lớn này có sợ Liễu Dật hay . Lần gặp này so với lần gặp trước quả là khác biệt trời vực.

      Thanh trầm trầm lạnh lùng của Tử Long truyền tới, bảo: " thể giết ngươi, đó coi như thất bại của ta. ngờ bây giờ ta muốn trốn cũng trốn được. Ta sớm biết ngươi thành ma, chỉ mong đem chút sức lực cản trở ngươi. Nếu sớm biết như vậy, lúc đầu thả Minh Vương rồi, nếu thế có ngươi như ngày hôm nay đâu." Trong lời chứa chút hối hận. Còn Vũ Trầm Tinh khi nghe đến chuyện thành ma, trong lòng liền thất kinh, tự hỏi biết Liễu Dật có phải thành ma hay ?

      Liễu Dật lạnh lùng cười hỏi: "Ngươi phải tự coi mình là thần sao? Ngươi có thể dự kiến tương lai à? Nếu có thể, cái thế giới này còn tồn tại để làm gì? Ngươi vĩnh viễn có cách nào dự kiến được tương lại. Nếu chắc biết mình có ngày này rồi. Do đó, ngươi cần hối hận, bỏ qua tất cả những thứ hỗ trợ cho ngươi, biến chúng ta thành bằng hữu, ta nhường cho ngươi kiêu ngạo trong ma giới."

      Tử sắc điện quang quanh thân thể của Tử Long ngừng gia tăng, cùng lúc đó, thứ sát khí thực chất bắt đầu lấn ra từ từ. Nó hét to: 'Ta muốn có thế giới của mình, đối với ma giới của ngươi, ta hề hứng thú."

      Liễu Dật ngừng lắc lắc đầu. Sau đó, hồng quang lóe lên trong mắt, lạnh lùng : "Xem ra nhiều năm rồi, ngươi quên sứ mệnh chân chính của mình rồi. Quả nhiên ngươi có dục vọng, dã tâm, còn nữa, ngươi còn bị tịnh hóa, ngươi biết mà.... Để ta động thủ, hay là để ngươi tự giải quyết mình?" Lời xem ra rất nhàng, lúc này chàng tựa hồ thèm để Tử Long vào mắt, nhưng sát khí của Tử Long lúc này thể động đến chàng chút xíu nào.

      Ánh mắt của Tử Long lúc này bị phẫn nộ che khuất. Vũ Trầm Tinh vội lùi về sau bộ, vô hình sát khí tựa hồ áp được quá khí tức của nàng, Liễu Dật tựa hồ cảm thấy Vũ Trầm Tinh có gì ổn, bèn ôn hòa cười : " cần sợ, có ta ở đây bảo hộ cho , con rồng vừa già vừa mập này sớm bị ta thịt cho coi."

      Lúc này Tử Long tức giận đến điện cuồng, nghe lời của Liễu Dật như vậy, nó nổi giận đùng đùng đáp: "Có là ngươi sớm thu thập ta ?" ớgt lời, long thủ mãnh liệt xòe ra, ngay lập tức, mười hai đạo bạch sắc hình cầu mang theo điện quang bắn thẳng đến Liễu Dật. Cùng lúc đó, chúng phân ra thành nhiều hướng khác nhau, rồi dùng góc độ, phương hướng, lực đạo khác nhau cùng tập kích.

      Vũ Trầm Tinh vừa nhìn thấy, sợ Liễu Dật nhận ra được, bèn vội kêu lên: "Cẩn thận, phía sau ngươi." Liễu Dật hề quay đầu, dùng ý thức gia tăng lực tay phải nắm chặt trường kiếm, vụt chuyển thân mình, tay phải nhanh chóng đánh ra kiếm ảnh màu đen, tiếp theo đó là hắc sắc quang mang lập lòe. Trường kiếm trong tay Liễu Dật tung bay và xuất ra ba đóa hoa kiếm, lại giữ tàn ảnh trong trung, theo tiếng thét "Vô Thức Quy Kiếm", "choang", hắc sắc trường kiếm nhanh chóng tra vào bao.

      Cùng lúc đó, mười hai đạo kiếm quang màu đen nhanh chóng xuất tại mười hai khối bạch sắc quang cầu, vừa chớp mắt tan biến, 13 quang cầu đột nhiên giảm tốc độ, nhưng tan biến. Thanh của Tử Long đột nhiều cười lớn lại: "Mười hai lànđiện quang cầu này vô hình vô chất, ngươi vì cái gì mà có thể ngăn trở chúng được?" Dứt lời, liền bật cười hăng hắc.

      Trong lúc nó cười ha hả như thế, thanh lạnh lùng của Liễu Dật chợt như ma quỷ từ địa ngục mới về: "Có thể, nếu ta cho ngươi biết rằng, tốc độ ra kiếm của ta còn nhanh hơn tốc độ điện quang của ngươi thế nào? cần biết nó hữu hình hay vô hình, hữu chất hay vô chất, ta cũng phải đánh nát cho bằng được." "Soạt" tiếng, Liệu Dật vừa hết lời mười hai quang cầu ở trong trung đồng thời bị nổ tung. Lam bạch sắc trong gian u ám đó sau khi lóe lên những ánh sáng tạm thời, cũng nhanh chóng tiêu tan.

      Lời của Liễu Dật tựa hồ khiến cho Tử Long vô cùng sợ hại. Nó biết chân ma lợi hại như thế nào, nhưng lại ngờ kiếm của chân ma lại nhanh và nhường chút dư địa nào như vậy. Trong lúc kinh động, thân người của nó chợt động mạnh, ngẩng mặt lên trời hú dài, hai đạo lam sắc và bạch sắc quang điện từ trong mắt bắn ra, mục tiêu phải Liễu Dật, mà nhắm lên trời.

      Khi Tử Long bắt đầu động tác đó Liễu Dật bế kính mắt, thần thức cùng lúc khuếch tán, liền đột nhiên phát hai đạo điện quang lúc này hạ lạc rất gần chỗ Vũ Trầm Tinh. Chàng mở mắt ra, lắc người đến bên cạnh Vũ Trầm Tinh. Đồng thời, tay phải biến thành trảo, nhanh chóng ngưng tụ hắc ám chi lực tạo thành thuẫn bài trong suốt bảo vệ Vũ Trầm Tinh.

      "Keng..." tiếng, Vũ Trầm Tinh biết Tử Long động thân rồi, Liễu Dật cũng động theo. Sau đó bầu trời đầu phát ra tiếng nổ lớn, lại chớp nháy quang mang màu lam và trắng hết sức đẹp mắt. Trong lúc kinh hoảng và sợ sệt, Vũ Trầm Tinh từ tiềm thức nhớ được động tác, bèn nhanh chóng ôm chặt thân thể của Liễu Dật. Chàng cúi đầu nhìn nàng, lại nhìn Tử Long, cười lạnh : "Nếu ngươi sớm biết điều, hôm nay ta buộc phải thu thập ngươi."

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 256: VƯƠNG GIẢ QUY LAI, THU THẦN LONG ...
      Lời của Liễu Dật vô cùng lạnh lùng, mang chút tình cảm nào, trong ngữ khí tựa như bảo rằng người nghe được hoài nghi. Cùng lúc đó, Tử Long động, thân thể to lớn bay vụt lên, mang theo trận cuồng phong, long thủ mãnh liệt vung ra, tạo thành đạo thiểm điện thô kệch màu trắng toát phóng đến Liễu Dật. Đạo thiểm điện màu trắng này chớp lóe điện quang màu xanh lam, lại phát ra những tiến "tu tu..." chói tai.

      Liễu Dật từng nhìn thấy thứ thiểm điện này, nhưng lần này mạnh hơn lần trước nhiều, chỉ trong chớp mắt đến trước mặt Liễu Dật, kèm theo đó là tiếng nổ đánh "Oành", rồi kèm theo đó là những tiếng "vù vù" liên tiếp. Vụ nổ lớn kéo theo trận mưa đất đá mù mịt, trong tình huống bị áp lực cực mạnh đó, thân thể của Vũ Trầm Tinh bị chấn bay cả trượng.

      Khi Vũ Trầm Tinh caori người dậy, chợt nhận thấy vừa rồi Liễu Dật hề tránh né gì. Đôi mắt tinh minh của nàng nhìn là luồng thiểm điện màu trắng bao phủ ánh hào quang lam sắc đó đánh thẳng vào người Liễu Dật, rồi nguồn đại lực cường đại đó kéo theo vụ nổ cực lớn, đất bụi bay mù trời, Vũ Trầm Tinh đột nhiên cảm thấy sợ, thức sợ sệt mơ hồ, biết ... chàng có tránh nổi luồng thiểm điện vừa rồi hay ?

      Gió phấp phới, đất bụi vàng vọt từ từ tiêu tán. Tử Long hình, phập phù , lớn tiếng thét gào, tựa hồ tự chúc mừng cho mình vừa đánh trúng được Liễu Dật. Nhưng rất nhanh sau đó, khi đất bụi vàng vọt tan hẳn, luồng hắc quang đột nhiên bắn thẳng lên trời, từ mặt đất bắn ra đào quang ảnh ngũ sắc, bao phủ luồng quang mang hắc sắc đó. Theo luồng hào quang dần dần biến mất, thân thể của Liễu Dật đồng thời xuất phập phù trước mặt Tử Long.

      Liễu Dật lạnh lùng nhìn thân thể của Tử Long. Thân ảnh của ngũ sắc thần long xoay chuyển chung quanh thân thể của chàng, hình thành luồng ngũ sắc, lúc lúc . Tay phải của chàng nắm chặt trường kiếm màu đen, thân thể lững lờ ở , mắt xạ hồng quang, cất giọng hét lớn: "Kết thúc thôi."

      Tử Long thoáng vẻ kinh sợ, nhưng vẫn cố cất tiếng trả lời: "Nếu muốn kết thúc, ta thấy người cần kết thúc chính là ngươi." Dứt lời, thân thể xoay tròn, phóng ra tám đạo quang cầu màu vàng với tốc độ cực nhanh. Cùng với xuất của quang cầu, luồng điện quang màu tím liên tiếp bùng lên, sau hồi chớp nháy, thân thể của Tử Long đột nhiên hóa thành chín cái. Đúng, chín con rồng cực dài quây quần ở , bày ra trước mắt Liễu Dật, mắt chúng đầy rẫy sát khí.

      Khóe miệng của Liễu Dật khẽ nhếch lên cười bảo: "Ngươi làm vậy là chứng tỏ mình có chút bản lãnh à? Vậy ta cũng thử học theo ngươi xem sao." Dứt lời, tay phải phổ hắc ám chi lực khởi động "Bi Mộng kiếm", kiếm thân theo luồng hắc sắc thoát khỏi vỏ kiếm, bay phiêu phù , nhanh chóng xoay tròn. Liễu Dật hét to: "Hóa". Liền ngay khi đó, trường kiếm màu đen xoay tròn chợt phân giải ra, đồng thời biến thành chín đạo hắc kiếm.

      Liễu Dật phất và kéo tay phải, trường kiếm đối mặt với chàng ở trung nhanh chóng quay về nằm lên tay chàng, cùng lúc đó, tám thanh trườg kiếm cùng đồng tư thế đó bay trở về bên chàng.

      Hắc kiếm trong tay Liễu Dật xoay ngang, tám kiếm xung quanh cũng xoay ngang, phảng phất như mình chàng có thể cùng lúc khống chế cả tám kiếm, nhưng hề thấy tám kiếm đó bị thao tác như thế nào. Bi thương từ kiếm ngừng lưu nhập vào nội thể chàng, ánh mắt càng lúc càng chớp nháy màu đỏ quạch, hơn nữa các long ảnh bao vây quanh thân thể cũng lấp lóe.

      Rất thong thả, Liễu Dật nắm chặt trường kiếm hắc sắc trong tay, từ từ đưa lên, tám thanh trường kiếm chung quanh tuy có ai khống chế cũng xuất theo tư thế như vậy. Luồng chân lực vô hình từ từ ngưng tụ thân kiếm, kiếm bắt đầu phát tán thức sát khí thực chất trong hình vân vụ, cùng lúc đó, Liễu Dật hét lên: "Bi Tứ Thức – Phá Nguyệt – Lạc Kiếm".

      Thân thể của chàng nối với kiếm thân, từ từ xoay tròn như cơn lốc, bắn lên trung. Tám thanh kiếm xung quanh cũng xoay vần như con trốt, hợp với chàng tạo thành luồng hắc quang bắn thẳng lên trời.

      Hốt nhiên, Liễu Dật chợt dừng lại, cao độ vượt hơn Tử Long trăm trượng. Cùng lúc đó, Tử Long đột nhiên rớt xuống, "canh" tiếng, kiếm tra vào vỏ, bát kiếm tan biến, Liễu Dật trở về mặt đất.

      Khi Liễu Dật đáp xuống đất, chín con Tử Long phía đối diện đều xuất vòng Loan nguyệt ở đầu. Nhìn từ xa, nó phản phất giống như có vầng trăng khuyết mọc ở đầu. Khi vầng trăng đó mọc, chín đạo quang sắc màu đen cũng lập lòe chớp tắt. Vầng loan nguyệt nổ tung, đạo hắc sắc quang mang như dấu ấn đóng thẳng vào giữa đầu rồng.

      Cùng lúc hắc sắc quang mang đó xuất , tám con Tử Long đồng thời biến thành mây khói, biến mất tung ảnh. Duy nhất con Tử Long ở giữa đầu dính phải ấn màu đen, giương đôi mắt kinh sợ nhìn Liễu Dật, cất tiếng khào khào vô lực : "Ngươi thắng rồi."

      Đúng rồi, Liễu Dật cần nghĩ cũng biết, hắc ám chi lực cộng với bi thương của ma kiếm, cùng kết hợp nhau xuất ra dưới "Bi Tứ Thức" vốn là kiếm thức tối hoàn mỹ, vô luận về tốc độ hay sức mạnh, đều vượt xa mọi thứ đời. cần biết Tử Long có sức mạnh đến cỡ nào, cũng thể nào hóa giải hay tránh né kiếm ấy. Nếu kiếm đó được gia tăng sức mạnh thêm trăm lần nữa, có thể chặt đứt luôn đầu rồng.

      Quả nhiên, hắc sắc lạc ấn từ từ khuyếch trương, đầu rồng từ từ vỡ toác, nửa đầu kêu rắc tiếng, rớt xuống mặt đất. Liễu Dật chỉ cười lạnh, tay phải xuất ra, theo lực hắc ám ngưng kết, thân thể Tử Long nằm mặt đất bị luồng hắc quang tiêu hóa, biến thành longểanh, kèm theo tiếng rồng gầm, trực tiếp tiến nhập vào thân thể chàng.

      Từ từ mở mắt, chàng gật gật đầu, tự mình: “Xong rồi, chỉ còn thu phục hai con thần long nữa thôi, sau đó thu thập nhãn lệ, khiến Thiên nữ trở về Thần giới. Đến lúc đó coi như đạt được kết quả rồi." Liễu Dật hít sâu hơi trong trung hắc ám, sau đó, hữu thủ phất ra, hắc sắc chớp mắt tiêu biến, dường như chưa từng xuất , thay bằng thế giới đầu ánh dương quang, gió mát, cây cối, hoa thơm...

      Vào lúc này, Vũ Trầm Tinh đến bên cạnh Liễu Dật, hỏi: "Ngươi vừa rồi bị Tử Long đánh trúng, bị gì chứ?"

      Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh mỉm cười đáp: " có gì, bây giò nghĩ lại, nếu lúc đầu ta muốn thu phục con rồng này, chỉ dựa vào sức mạnh thể nào. May là mang ta , nếu chúng ta chết trong tay nó rồi." Dứt lời, đưa tay sửa lại trường kiếm đeo ở eo lưng.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, ngắm nhìn Liễu Dật, đột nhiên cao hứng : "Ngươi biến đổi thành lợi hại quá, sao này ta làm thế nào mà có được ngươi đây." ngờ Vũ Trầm Tinh nghĩ đến chuyện gì là tùy tiện ra chuyện đó. Nàng vốn nghĩ chỉ cần đánh bại Liễu Dật, chàng phải cưới nàng. Có điều, nàng hề biết rằng, chàng ước định chuyện cưới xin này với Minh Vương rồi.

      Liễu Dật cười cười lắc đầu đáp: "Được rồi, chuyện đó làm gì? Ai biết sau này ra sao? Chúng ta nên về thôi, nên li khai thế giới kính này rồi, ta còn rất nhiều chuyện cần làm." Liễu Dật khi lên điều này, là trong lòng ưu phiền về chuyện thu phục hai con thần long còn lại. Thế giới to lớn như vậy, biết đâu mà tìm đây? Lúc này tuy có sức mạnh cường đại, nhưng nếu thể tiêu diệt Bát Hoang thần long, chàng thủy chung cũng thiết sót gì đó, nhất định phải trở thành mạnh nhất. Nghĩ đến điều này, chàng khỏi nghĩ đến Vũ Trầm Tinh.

      Liễu Dật vội hỏi: "Được rồi, nàng phải là có dự ngôn rồi sao? Bây giờ ta có chuyện muốn hỏi đây." Chàng hi vọng có thể nhờ dự ngôn sư mà tìm ra vị trí đại khái của hai con hoang long còn lại.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu : "Đúng, ta đúng là có, nhưng bất quá... cái kiểu dự ngôn đó lãng phí rất nhiều tinh thần lực của chúng, cần phải nghỉ ngơi cả tháng mới có thể tiến hành lần, nhưng mà đại khái thôi, sao, ngươi muốn tìm cái gì?"

      Liễu Dật gật đầu đáp: " tháng tháng, ta cũng cần đem sức mạnh của ta tăng đến mức hoàn mỹ, muốn tìm được hai con hoang long trong thế giới cực đại này mà chỉ dựa vào vận khí quả khó." Dứt lời, lại liếc nàng.

      Vũ Trầm Tinh hồi đáp: "Ừ, được, chờ chúng ta trở về Minh giới, ta giúp ngươi."

      Liễu Dật gật gật đầu : "Vậy cũng tốt, chúng ta thôi, Minh Vương ở lì ở đó cũng lâu rồi, ta muốn.... ông ta cũng muốn thoát ra thôi." Kỳ , đối với vấn đề này, Liễu Dật tịnh có cách nào. Minh Vương ở đây rất lâu mà nghĩ được cách, và cũng thèm quản tới, nhưng Minh Vương biết lối ra khỏi nơi này, giờ Tử Long được thu phục, cần phải thỉnh ông ta ra khỏi nơi này thôi.

      Vũ Trầm Tinh gật gật đầu, Liễu Dật xuất hữu thủ phóng ra đạo khí tức đen xì bắn lên trời cao, theo luồng hắc sắc quang mang vụt tắt, con hồng sắc trường long xuất thiên . Liễu Dật nắm tay Vũ Trầm Tinh, thân thể khẽ động, thoắt cái cưỡi người hồng long, rồi : "Ngồi cho vững, chúng ta cần phải bay về." Sau đó, hồng sắc trường long gầm lên tiếng, mang hai người bay về phía sơn động của Minh Vương.

      Mọi chuyện đều dần được tiến hành, con đường vận mệnh, chúng ta bị thời gian vô tình thôi động, chúng ta có khả năng chứng kiến lúc tình phát sinh, nhưng nó là hay là giả, mộng ảo hay thực, ai có thể biết được?

      Liễu Dật quay về đến sơn động, lúc này Minh Vương ngồi phệt thạch y, phía sau có bốn vị lão nhân đứng hầu. Liễu Dật từ từ bước đến trước mặt Minh Vương, cùng Vũ Trầm Tinh từ từ dừng lại. Ngay khi ngừng bước, ánh mặt phía sau mặt nạ của Minh Vương sáng lên, thanh trầm trầm pha chút hưng phân, bảo: "Vậy là con Tử Long đó chết rồi."

      Liễu Dật gật đầu, đáp: "Chết rồi."

      Minh Vương nghe hai từ giản đơn đó, ánh mắt trong chốc lát phát xuất hào quang màu hoàng kim, thanh giấu sau mặt nạ có vẻ kích động lẫn cảm khái: "Nhiều năm rồi, thế giới kính này cứ giam cầm ta mãi, cuối cùng hôm nay ta cũng có thể lai khai nơi này." Mấy lời tuy đơn giản như vậy, nhưng đối với Minh Vương là việc khó vô cùng, có thể, đó chỉ là lấy việc luận việc mà thôi.

      Tiếp đó, thân thể ông ta từ từ cất lên, : "Các trưởng lão của ta, các người có thể đánh vỡ cửa kính rồi, còn sức mạnh phong ấn của Tử Long, chúng ta có thể dễ dàng li khai." Minh Vương dứt lời, bốn vị lão nhân liền bước ra phía trước. Sau đó, họ đứng ở giữa sơn động, phân theo bốn hướng, miệng thầm niệm chú ngữ gì đó tuy nghe nhưng có thể đoán nó dùng để khởi động pháp bảo.

      Quả nhiên, thanh của bốn bị lẫo nhân biến thành hồn hậu, rồi từ từ tan biến, từ người họ lập tức phát xuất hào quang kim sắc, giống như đồng nhất từ cá nhân. Tay họ đồng thời hợp nhất, rồi phóng ra song chỉ, dùng hào quang từ nội thể dẫn xuất vào giữa trung gian.

      Bốn đạo hào quang kim sắc ngưng tụ ở giữa, rồi từ từ khai đạo môn màu hoàng kim. Sau đó, bốn lão nhân cùng đứng dậy lui về sau lưng Minh Vương.

      Minh Vương nhìn đại môn màu kim sắc, đột nhiên bật cười lớn : "Cuối cùng cũng đến ngày chúng ta trở về." Liễu Dật có thể lí giải vì sao những người có sức mạnh như thế này lại kích động vạn phần sau khi có thể thoát khỏi thế giới vô sinh mênh giam cầm mình, trở về thế giới của chính mình. Minh Vương cũng ngoại lệ.

      lão giả đứng sau cất tiếng: "Vương, hoàng kim môn này thông đến Minh Vương điện."

      Minh Vương gật đầu, đưa mục quang quét khắp người Liễu Dật, sau cùng dừng lại ở Vũ Trầm Tinh, bật cười lớn : "Cuối cùng cũng có thể về nhà. Tối hôm nay ta muốn thết tiệt cực kỳ thịnh soạn Minh Vương điện." Nhìn những người ở trước mặt, Liệu Dật khỏi lắc đầu, ngay cả những người siêu việt có thể tiếp cận thần như Minh Vương cũng thế thoát khỏi thói tục.

      Minh Vương là người đầu tiên tiến vào hoàng kim đại môn. Kế tiếp là Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh, bốn vị trưởng lão hộ tống. Liễu Dật chợt hoa mắt, rồi dưới chân bỗng sững lại, bèn mở mắt nhìn, thấy mọi người đều ở trong đại sảnh hết sức huy hoàng. Ở mặt trước có điêu khắc hai đầu quái thú rất đẹp phục cho bảo tọa. Minh Vương nhìn quanh vòng, rồi bật cười lớn.

      Liễu Dật nhìn thấy ánh mắt đó, đột nhiên : "Ta phải rồi." Trong lònẩichngf vốn muốn tìm Lôi Quân, thuận tiện biết tin Thất Nguyệt, Diệp La và Bách Hoa xem có an toàn .

      Minh Vương nghe thế, đột nhiên dừng lại nét cười, tiếp lời: "Rời khỏi đây? Tối nay hãy ở lại đây hưởng thụ hội yến của ta cái ." Dứt lời bèn chuyển người với vị trưởng lão phía sau: "Ngươi triệu tập các quân chủ đến Minh Vương điện"

      Lão giả phía sau gật đầu vâng dạ, sau đó hóa thành luồng gió xám, bay khỏi Minh Vương điện. Liễu Dật nghe lời Minh Vương , đồng thời nghĩ đến đại dự ngôn sư của Vũ Trầm Tinh, xem ra có quan hệ đến việc truy tầm hai con hoang long còn lại. Xem ra, nhất thiết mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi. Trong lòng chàng có chút bất an, rốt cuộc Bỉ Ngạn Hoa trú ếm lên mình thứ gì thế?

      Bèn đáp: "Ta chút, khi hội yến quay về." Dứt lời, từ từ bước ra khỏi điện. Vũ Trầm Tinh nhìn thân hình chàng dần dần khuất hề phản ánh gì. Nàng nhận thấy rằng mình có ra cũng có kết quả gì.

      Nhưng trong lúc Vũ Trầm Tinh còn nghĩ này nghĩ nọ, Minh Vương đưa tay từ từ gỡ làn tóc đen che lên mặt nạ của mình, bảo: "Công chúa của ta nghĩ gì? Nếu thấy vui, cứ đuổi theo. Do dự như thế của con có thể mang lại hối tiếc đấy." Dứt lời, đưa tay vuốt ve làn tóc đen dài của Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh nhíu mày, sắc mặt xuất thần sắc khó coi, đáp: "Nhưng mà, phụ thân, chàng thích con."

      Minh Vương lắc đầu, đột nhiên bật cười bảo: "Đó chỉ là thứ cảm tình, đâu có gì đảm bảo là nó tồn tại mãi mãi? Hãy tin phụ thân con , nếu con thích, cứ nắm bắt. Đừng ép bản thân mình, khó chịu lắm. Cần gì phải nghĩ đến cảm giác của người khác, bộ con biết mình nghĩ gì sao?" Những lời này xem ra có phần tự tư, nhưng cũng góp phần thúc đẩy người khác.

      Vũ Trầm Tinh ngẩng đầu nhìn Minh Vương, ủy khuất hỏi: "Có là đựơc ?"

      Minh Vương gật đầu: "Được hay được, phải là nằm ở trong lòng con sao? nhiều năm rồi, có phụ thân con rất ngoan cường, con trở nên độc lập rồi. Những lời ta chỉ mong làm chút tham khảo cho con, còn con muốn như thế nào như thế ấy, cái này do con quyết định."

      Vũ Trầm Tinh nghe Minh Vương thế, tựa như hiểu ra được điều gì, bèn cao hứng gật đầu đáp: "Vâng, con hiểu rồi, đa tạ phụ thân." Dứt lời, chuyển người đuổi theo Liễu Dật.

      Nhìn theo bóng Vũ Trầm Tinh dần khuất , Minh Vương gật gật đầu tự : "Nhiều nằm rồi phụ thân thiếu nợ con nhiều quá, con có biết là ta rất mong con hạnh phúc hay ? Những trách nhiệm trong quá khứ giờ thể vãn hồi. Những gì ta có thể làm là bù đắp cho con, hy vọng khi ở cùng với nó, con có thể hạnh phúc, có thể yên lòng...."

      Lại , sau khi ra khỏi Minh Vương điện, Liễu Dật mới biết tòa cung điện này nằm trong tòa núi, toàn bộ cung điện có được ra, nhìn rất u, chút sinh khí. Có thể hàng chục năm rồi, cung điện có người thống trị này bị bỏ quên mất. Ra đến ngoài cung điện, khí tươi mát, ánh nắng ấm áp, các tiểu động vật đầy rẫy trong rừng khiến cho Liễu Dật cảm nhận được cảm giác rất nhàng, thoải mái.

      khi suy nghĩ mông lung, thanh cất lên: "Ê, ngốc tử, nghĩ gì vậy? Có muốn mỹ nhân đến hầu ngươi vài ngày , ở mình buồn lắm." cần quay đầu, chàng cũng biết người là ai. ngờ tiểu nha đầu Vũ Trầm Tinh này cả trăm năm cũng từ vẻ ngây thơ của mình.

      Liễu Dật tùy tiện ngồi xuống cây cỏ bên đường, bảo: "Được ha, cũng buồn đây, có mĩ nhân ở cạnh ta vài ngày cũng đỡ buồn."

      Vũ Trầm Tinh vốn nghĩ chàng phản đối, ngờ chàng lại đáp ứng dễ dàng như vậy, bèn cao hứng đến ngồi cạnh chàng. Tuy nhiên, lúc này Liễu Dật hỏi tiếp: "Cái cung điện của Minh Vương này kỳ quái, sao có thủ vệ gì hết vậy? Nhiều năm như vậy rồi, coi như Minh Vương tan biến, nơi này phải nên có thủ vệ chứ."

      Vũ Trầm Tinh lắc đầu đáp: "Nơi này có thủ vệ. À có đấy, nhưng ngươi thấy được đâu. Những minh chiến sĩ ở đây đều thể thấy được, khi họ chiến đấu, coi như ai có thể cảm giác được tồn tại của họ. Ngay trước khi Minh Vương trở về, các Minh chiến sĩ đều trải qua kỳ nghỉ dài, do đó, ngươi thể nhìn thấy những người này rồi."

      "Nghe Minh Vương điện ở phía sau của Lục Tinh Cung. Chỗ này ....

      Liễu Dật tựa hồ nghĩ đến điều gì, hỏi tiếp: "Nghe Lam Ảnh đến chứ?"

      Vũ Trầm Tinh gật đầu đáp: "Đúng, đế quân vốn đến nhân gian lâu rồi. Lần này Minh Vương quay về, nhất định muốn... chút. Nhì năm rồi, các vị quân chủ đều hợp. Ta sợ ... sợ xảy ra chuyện gì." Vũ Trầm Tinh tuyệt đối có đầu óc thông minh. Quyền lợi của Minh Vương người nào sánh kịp. Lam Ảnh, Lôi Quân, Viêm Quân, Lục Tinh cung phân thành ba thế lực bất động. Cái cần lo nhất là "Viêm Quân."

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 257: MINH VƯƠNG YẾN HỘI, PHONG VÂN KHỞI ...
      Liễu Dật bao giờ ngờ rằng Vũ Trầm Tinh lại có thể chuyện hài hước như vậy. Dù trong lòng nàng biết mọi chuyện, nhưng trông bộ dạng của nàng như là đứa bé. Tuy nhiên, tâm lý và đầu óc tưởng tượng của nàng kém bất cứ người nào, thậm chí tâm kế của nàng khó có ai mà tưởng tượng ra được. Nếu tự nhiên nàng ra chuyện đáng lo lắng, có thể khẳng định phải có lý do. Chỉ có điều giờ chàng còn coi các việc khác còn có ý nghĩa gì nữa. Trước mắt, việc chàng muốn làm là chờ đợi cho đến khi đại dự ngôn sư hồi phục. Chàng chỉ cần biết hai con thần long còn lại giờ ở đâu. Đến lúc đó, cần biết nó là thần, là ma, là Lam Ảnh hai Tô Thiếu, chàng cũng coi ra gì.

      Vũ Trầm Tinh thấy Liễu Dật gì, nhịn được hỏi: "Ngươi nghĩ gì thế? Xem ra so với trước, ngươi nhõm hơn rất nhiều?"

      Liễu Dật buột miệng hỏi ngược lại: " ?"

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, đáp: "Đúng rồi, từ khi từ thế giới kính đó trở về, ngươi như biến thành người khác vậy."

      Liễu Dật gật gù ra vẻ đồng tình, : "Có thể lắm, mọi vật trong thế giới này vốn biến hóa vô thường, ta dù có thay đổi chăng nữa chẳng có gì kỳ quái cả. Chỉ có điều... tất cả mọi cảm giác đều kết thúc hết rồi, tâm tình nhõm rất nhiều." tới nhõm, Liễu Dật hiểu rằng, cái nhõm ấy chỉ là do bản thân chàng ngụy trang ra mà thôi. Cũng có thể, chàng buộc phải cưỡng bách mình ngụy trang nó – quên hết.

      Vũ Trầm Tinh có chút kỳ quái. Tuy nàng hiểu kết thúc của Liễu Dật đó là gì, nhưng thông qua hình dáng như thất lạc của chàng, nàng cảm thấy nó phảng phất như dáng vẻ của người sau khi làm xong chuyện mà mình muốn làm rồi, còn muốn gì nữa cả. Nàng mỉm cười, rằng, dựa lưng vào cây cổ thụ, suy nghĩ cho tâm của riêng mình.

      Thời gian chầm chậm trôi, hai người bĩnh tĩnh ngồi yên nơi ấy. Chợt, Liễu Dật bảo: "Có người đến." Lời tuy ra, nhưng thân thể của chàng hề động đậy. Người đến tốc độ tuy nhanh, nhưng tuyệt phải là đối thủ của chàng. Ở nơi này, có bằng hữu nào, do đó ý nghĩ đầu tiên của Liễu Dật là phân tích xem tu vi của người đó so với mình như thế nào, nếu có phát sinh chiến đấu, mình có thể đánh bại đối phương hay .

      Nhưng trong lòng chàng biết , với sức mạnh tại của mình, toàn bộ Tam giới lục đạo tìm đâu ra đấu thủ. giờ chuyện chàng cần làm phải là tìm người tỉ thí. Đến khi chuyện bản thân chàng muốn làm hoàn thành, Thần giới nhất định đến.

      Vũ Trầm Tinh nghe xong, lát sau chẳng nhận được thanh nào, bèn nghi vấn hỏi: "Ở đây à?"

      Liểu Dật khẽ lắc đầu, đáp: "Còn xa lắm, nhưng nàng cũng sắp nghe được rồi." Khi Liễu Dật chưa dứt lời, Vũ Trầm Tinh quả nhiên là nghe thấy thanh của người đáng đến. lâu sau, họ nhìn thấy người trẻ tuổi mặc khải giáp sáng choang khoác người áo choàng màu đen, ngồi con thú rất to và kỳ dị: mình sư tử, đầu thân thể kiện tráng, cao trượng, bề ngang ba xích, có thể con vật to lớn. Người trẻ tuổi đến cách Liễu Dật mười trượng dừng lại.

      Vũ Trầm Tinh vừa nhìn thấy vội đứng dậy : "Lôi Quân ca ca, huynh đến nhanh." Nguyên người vừa đến chính là Lôi Quân, quân chủ của Lôi Nhật tinh cung.

      Lôi Quân khẽ lắc người đáp xuống đất, : "Chuyện vui thế này sao ta nhanh cho được. ngời Minh Vương lại có thể trở về. Thế nào rồi, các người khỏe , gặp nguy hiểm gì chứ?" Lôi Quân hết nhìn Vũ Trầm Tinh, lại quay sang Liễu Dật ngồi dựa vào gốc cây ở bên cạnh.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu lia lịa, đáp: "Khỏe... sao huynh lại đến có mình vật, những người khác đâu?" Người Vũ Trầm Tinh đến chính là Thất Nguyệt và bọn Diệp La Bách Hoa. Nàng vốn cùng Liễu Dật bị hút vào thế giới kính, hay biết chuyện gì cả, giờ Lôi Quân đến đây rồi bọn Thất Nguyệt nhất định là có chuyện gì.

      Lôi Quân tiếp lời: "Nguyên ta và bọn Thất Nguyệt cùng ở chỗ, sau đó nhận được tin tức của Liễu trưởng lão liền lập tức tới đây. Bọn Thất Nguyệt vẫn còn tìm các ngươi trong Luân Chuyển phong!" Dứt lời, nhìn chằm chằm Liễu Dật.

      Liễu Dật nghe được những lời này, trong lòng liền chấn động. Chàng ở trong thế giới kính hết hai tháng, hiểu bọn Thất Nguyệt cũng ở trong núi tìm chàng hết hai tháng sau? Họ sao khờ thế, biết lại nghĩ mình gặp chuyện gì rồi? Nhưng chàng có biết ý nghĩ trong lòng người khác hay ? Chàng sống hay chết, bọn họ có thể làm được gì?

      Liễu Dật từ từ đứng dậy, nhìn Lôi Quân, rồi quay sang Vũ Trầm Tinh : "Để ta đến đó chút." Dứt lời, động thân hóa thành đạo hào quang màu đen biến mất trong chớp mắt.

      Lôi Quân nhìn Liễu Dật tiêu biến , khẽ nhíu mày. Động tác vừa rồi vốn hoàn toàn thoát li nhục thân, bằng ảo hóa hình thức mà di động, tan biến . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ trong vòng hai tháng, Liễu Dật có thể đạt được đến điểm này. biết Minh Vương có nghĩ đến ? Lôi Quân nhìn và với Vũ Trầm Tinh: " thôi, chúng ta gặp Minh Vương, nhiều năm rồi được gặp người." Dứt lời, cùng Vũ Trầm Tinh vào bên trong.

      ---o0o---

      Lại sau khi Liễu Dật ảo hóa thành hào quang hắc sắc bay trong trung với tốc độ rất nhanh. Chàng cũng phóng xuất thần thức, bằng lực khuếch trương vô hạn sưu tầm khắp vòm trời Luân Chuyển phong. Thời gian trôi lâu, ước độ khắc, chàng phát được bọn Thất Nguyệt ở góc đỉnh thứ sáu. Sau đó, thân hình chàng chợt động, chớp mắt đến được sau lưng mọi người.

      Vào lúc này Thất Nguyệt thở dài than: " trải qua thời gian khá lâu rồi, nhận được tin tức gì. là khiến người ta lo quá ." Dứt lời, nàng với tay di động nhánh củi khô bếp lửa.

      Còn Minh Nguyệt Vô Tâm ở kế bên cũng hề rời bước, dựa người vào gốc cây, mắt khép hờ, hô hấp nhàng. Liễu Dật biết y dưỡng thần, nên cố ý quấy nhiễu. Tuy nhiên, dù có phát xuất thanh gì đặc dì, y cũng hề tỉnh. Chỉ có Thiết Thạch đáng thương là ngủ vai Thất Nguyệt, bộ dạng dường như rất mệt.

      Quay sang nhìn Diệp La Bách Hoa ở cạnh bên, hai tháng trời sinh hoạt trong rừng khiến nàng có chút tiều tụy. Nghe lời Thất Nguyệt , Diệp La Bách Hoa đáp: "Thất Nguyệt tỷ tỷ được nghĩ bậy, có chuyện gì đâu, chúng ta tiếp tục tìm là được."

      Liễu Dật nghe đến đây, cuối cùng cũng cất tiếng : "Nếu ta chết rồi, các người cứ tìm như thế này đâu có ý nghĩa gì?" Dứt lời, từ từ bước đến gần mọi người. Nghe tiếng, Minh Nguyệt Vô Tâm liền giật mình mở mắt.

      Thất Nguyệt là người đầu tiên quay đầu lại. Nàng nhìn gương mặt ràng của Liễu Dật, đột nhiên nghẹn ngào chẳng thốt nên lời, tựa hồ như quên hết mọi động tác của mình. Tuy nhiên, Diệp La Bách Hoa cạnh nàng mỉm cười, tự biết trước sau gì Liễu Dật cũng xuất . Con khỉ Thiết Thạch là kẻ kích động cuối cùng. Nó dụi dụi mắt, vừa chớp vừa nhảy, phóng thẳng lên vai chàng.

      Liễu Dật khẽ ngồi xuống cạnh hai người, thấy họ có chút tiều tụy, mỉm cười khẽ : "Hai người quả là khờ, nếu ta quả có chuyện gì, lẽ cứ ở lại đây tìm cả đời sao?"

      Diệp La Bách Hoa khe khẽ cười trừ, nhìn Liễu Dật đáp: "Muội tin huynh xảy ra chuyện gì. Nếu theo lời huynh , nếu huynh xảy ra chuyện gì, huynh cũng biết Thất Nguyệt tỷ tỷ là người như thế nào. cần biết tìm hết kiếp này, nếu có kiếp sau, ta thấy Thất Nguyệt tỷ tỷ cũng tiếp tục tìm cho ra." Nàng dứt lời liền đưa mắt nhìn Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt vẫn biết phải như thế nào, nhưng Liễu Dật khi nghe Diệp La Bách Hoa , liền biết mình sai. Đúng rồi, Thất Nguyệt là người gì chàng còn biết hay sao? Chỉ có điều, chuyện như vầy đối với nàng công bình tí nào. Bản thân mình là kẻ thành ma, liệu có đành cho nàng làm thế ? Nghĩ đến điều này, chàng vẫn cười mỉm y như cũ, nhìn Thất Nguyệt, lắc đầu : " nhiều năm rồi, muội vẫn giữ bộ dạng như vậy." Liễu Dật tựa hồ có chút cảm thán. Nhiều năm rồi, Thất Nguyệt hề thay đổi. Còn chàng, bản thân chàng bất tri bất giác biến đổi mất rồi.

      Nhưng vào lúc này, Minh Nguyệt Vô Tâm chợt xen lời cắt ngang: "Cuối cùng ngươi cũng xuất , ngươi mà ra, chỉ sợ bọn ta uổng phí cả đời ở Luân Chuyển phong này. Nguyên ta muốn rồi, nhưng bỏ hai con nha đầu này ở lại đây quả là nguy hiểm. Ngươi coi, ngay cả con khỉ người ngươi cũng mệt mỏi đến như vậy, mấy con thú khác ở đây đâu dễ gì." Dứt lời, liền ngồi ở bên khơi cho lửa đỏ thêm.

      Nhưng chính vào lúc này, Thiết Thạch người Liễu Dật kêu toáng lên: "Ta nhiều lần rồi, ta phải là con khỉ khô gì cả."

      Liễu Dật khe khẽ lắc đầu, nhìn Minh Nguyệt Vô Tâm, tuy chỉ có cái duyên gặp mặt lần, nhưng gã sát thủ thiếu niên này giúp mình làm ít chuyện. Ở cái mức vượt hẳn thế nhân, tiếp cận thần thánh này, Minh Nguyệt Vô Tâm có thể được coi là người Tùy Tâm Sở Dục rồi. Liễu Dật buộc miệng : "Cảm ơn ngươi giúp ta bảo hộ bọn họ."

      Minh Nguyệt Vô Tâm tiếp lời: "Ngươi cần phải tạ ơn ta. Con người của ta du đãng tứ xứ, có chuyện gì làm, theo bọn họ luyện công cũng tốt, lại tăng trưởng thêm kinh nghiệm."

      Ngoài nhãn lệ của Bỉ Ngạn Hoa, còn có bốn thứ nữa sắp đến. Ta nghĩ, mọi chuyện sớm kết thúc. Ta nhanh chóng có được kết quả.” Liễu Dật những lời này, tuy là rất nhàng, nhưng ánh mắt lại rất bi thương. Đúng rồi... kết quả ấy là gì? Là nguyền rủa đọa lạc của chính mình, hay vĩnh viễn phân khai Thiên nữ? Cũng có thể mọi thứ rồi mang tới cái kết quả mà chàng hề ngờ tới.

      Sau khi Thất Nguyệt nghe chàng dứt, lòng liền có dự cảm tốt, nhưng biết như thế nào. Nhưng nàng nhìn thấy trong nhãn tình thất lạc của Liễu Dật, tựa như khi giúp Thiên nữ quay về được Thần giới rồi, cũng chính là lúc chân ma đến tận cùng. Đúng rồi, nghĩ kỹ lại, chàng còn có thể làm được gì khác? Thiên nữ trở về Thần giới, còn chàng vĩnh viễn đọa lạc tại ma giới.

      Lời của Liễu Dật khiến mọi người bình tĩnh lại. Có thể là họ biết gì, hoặc có thể họ chẳng muốn gì, chỉ biết khi Diệp La Bách Hoa nghe được những lời này, trong ánh mắt cùng xuất vẻ thất lạc và vui sướng. Có thể, nguyện vọng của người ta khi sắp thành thực ngay trước mắt, còn có gì là trọng yếu đối với vui sướng và mãn nguyện trong lòng?

      Sau khi dừng lại chút, Liễu Dật tiếp: “Được rồi, bây giờ thấy ta hề gì, các ngươi cần phải nghĩ ngơi cho khỏe mới được. Ta muốn đến Minh Vương điện, Minh Vương về rồi.”

      Khi Liễu Dật ,Minh Nguyệt Vô Tâm và Diệp La Bách Hoa đồng thanh thốt: “Minh Vương về rồi.”

      Liễu Dật nhìn phản ứng của hai người, tự nhiên là biết cớ trong đó. Trong ba chủng tộc của Minh giới, Lam tộc là hùng mạnh nhất. Tuy có đế quân, nhưng Minh Vương được xem như quân chủ của mọi người khác, ai có thể địch lại. giờ Minh Vương trở về, các quân chủ khác nhất định tập hợp lại. Có khả năng Minh Vương hồi phục lại quyền thống trị của Minh giới. Hai người tự nhiên là lo cho chủng tộc của mình.

      Sau đó Liễu Dật quay sang nhìn Bách Hoa, bảo: “Ngươi có thể mang Thất Nguyệt đến Vô Lệ thành trước . Hôm nay Minh Vương mở hội yến mời các quân chủ khác. Ta nghĩ.... nhất định xảy ra cố gì đó. Do đó, các người cần phải an toàn trở về Vô Lệ thành, cần phải theo ta nữa.”

      Thất Nguyệt vừa định gì đó, liền bị Diệp La Bách Hoa ngăn lại, : “Ây da, vậy chúng ta về Vô Lệ thành trước. Huynh cần cẩn thận đó.”

      Liễu Dật gật đầu, rồi quay sang nhìn Minh Nguyệt Vô Tâm : “Vậy ngươi sao? Còn muốn lang bạt nữa ? Theo ta thấy, nếu ngươi tại có gì làm, giúp ta bảo hộ bọn họ , vừa vừa luyện công.” Dứt lời, nhếch miệng cười.

      Minh Nguyệt Vô Tâm thấy Liễu Dật cười, cũng bật cười theo, : “Được thôi, rất may ta có chuyện gì làm. Thực ra ta cứ muốn cùng ngươi đến ma giới tham quan coi thế nào, vậy ta ở đó chờ ngươi.” Nghe lời đáp của y, chàng gật đầu. Đúng rồi, đây là thời điểm chỉnh lý và xây mới lại ma giới rồi. Chờ cho lần quay về ma giới tới, Vĩnh Hằng chi thành xuất thế giới trong đó, thành ma giới chân chính.

      Liễu Dật nhỏm dậy nhìn Thất Nguyệt, chợt nghĩ ra điều gì đó, cất tiếng bảo: “Thất Nguyệt, đưa kiếm của nàng cho ta.”

      Thất Nguyệt gật đầu đáp ứng, tùy tiện đưa thanh Vũ Nguyệt kiếm cực đẹp cho Liễu Dật. Chàng nhìn nàng, tiếp: “Vốn là muốn đem tâm pháp đó tiếp tục truyền cho nàng. Nhưng khi luyện tâm pháp đó luyện càng cao, hại cho bản thân càng nhiều. Do đó, ta nghĩ biện pháp giúp nàng phát huy hết kỹ năng của Vũ Nguyệt kiếm.” Dứt lời, chàng từ từ rút ra viên bảo thạch màu xanh nước biển trong túi áo – Đó là Nguyệt chi lệ.

      Luồng hào quang màu trắng lam nhu hòa liền chiếu ra, Liễu Dật tiếp: “Đây chính là thứ chúng ta nhất mực tìm kiếm, đó là Nguyệt chi lệ. Ngoài ra còn có khối đá, trong khi ta nâng cao sức mạnh nó bị tan thành phấn rời. giờ ta giữ vật này làm gì nữa, nên phóng nó lên kiếm của nàng vậy.” Dứt lời, Liễu Dật dùng hắc ám chi lực khảm viên bảo thạch màu xanh nước biển đó vào trong Vũ Nguyệt kiếm.

      Vốn có hai viên bảo thạch màu hồng đính thân, giờ có thêm viên bỏ thạch này nữa, khiến cho Vũ Nguyệt kiếm càng thêm xinh đẹp. Liễu Dật đưa kiếm cho Thất Nguyệt, bảo: “Viên Nguyệt chi lệ này có thể thúc đẩy nguyên lực phổ thông của nàng lên gấp ba lần. Do đó, với kỹ năng của Vũ Nguyệt kiếm này, và dưới trợ giúp của bảo thạch, nàng có thể phát huy khả năng rồi.”

      Thất Nguyệt tiếp lấy thanh Vũ Nguyệt kiếm, nắm chặt cán kiếm, đề khởi chân nguyên lực. Quả nhiên, khi viên bảo thạch màu xanh nuớc biển đó tỏa ra hào quang, sức mạnh thân kiếm cũng nhanh chóng nâng cao gấp ba lần. Thất Nguyệt nhàng cười : ‘Viên đá đẹp quá.” ra, cái làm Thất Nguyệt cười chính là khối đá đó....

      Liễu Nhật nhìn nàng, gật đầu : “Sau này, khối đá này là của muội. Được rồi, muội hãy về Vô Lệ thành cùng Bách Hoa trước , đợi khi cái Minh Vương yến hội này kết thúc rồi, ta quay về tìm các người.”

      Thất Nguyệt gật đầu đáp: “Huynh cẩn thận, Minh Vương yến hội hề giản đơn vậy đâu.”

      Diệp La Bách Hoa gật gật đầu, : “Đúng rồi, Thất Nguyệt tỷ tỷ đúng lắm. Minh Vương xa nhiều năm, lần này quay lại, yến hội này ràng để cũng cố quyền lợi của mình. Các vị quân chủ khác cũng hề nghe lời đơn giản như vậy. Huynh cẩn thận.”

      Liễu Dật gật đầu cười đáp: “Ta biết rồi. Chuyện đó chẳng có quan hệ gì với ta. Ta chỉ đến xem thôi, hoàn toàn là vì chuyện khác.” Điều Liễu Dật nghĩ chính là Đại dự ngôn sư của Vũ Trầm Tinh, nghĩ đến đáp án của của y, ở trong thế giới kính lâu như vậy, y nhất định có thể tiếp tục dự ngôn được rồi, Vũ Trầm Tinh có khả năng quên mất thời gian rồi. Do đó, lần này đến yến hội, là vì tìm kiếm tung tích của hai con thần long còn lại.

      Liễu Dật tiếp: “Được rồi, ta phải thôi, các ngươi cần phải cẩn thận đó.” Dứt lời, mang theo Thiết Thạch, biến động thân hình, hóa thành đạo hắc sắc ảnh tử, bay thẳng lên trung. Nhìn chàng tan biến, mọi người đều cảm thán trong lòng, trong đầu cũng gợn lên nhiều ý nghĩ khác nhau.

      Khi trở về Minh Vương điện, Liễu Dật đột nhiên cảm giác tâm tình mình rất phức tạp, dự cảm khiến chàng ưu phiền. Nhưng lúc này, Vũ Trầm Tinh lại đứng trước cửa cung điện. Nơi ấy, ngoài nàng, còn có bốn vị chiến sĩ thủ vệ toàn thân vận khải giáp mang trường đao. Chỉ trong thời gian ngắn, Minh Vương điện biến đổi, hồi phục dáng vẻ xưa kia.

      Nhìn thấy Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh cao hứng nhảy vội đến, hỏi: “Sao rồi, có tìm thấy Thất Nguyệt tỷ tỷ ?”

      Liễu Dật nhìn gương mặt cười rạng rỡ như em bé của Vũ Trầm Tinh, gật đầu đáp: “Tìm ra rồi.”

      Vũ Trầm Tinh nghe được, gật đầu lia lịa, tựa hồ như rất cao hứng. Bất quá, nàng nhanh chóng lấy lại thần sắc, bảo: “Vừa rồi muội gặp được đế quân, y từ nhân gian giới trở về rồi, hơn nữa bên người còn mang theo Lam Nhận, ngoài ra còn có Tô Thốêu. Huynh cần phải cẩn thận nghe, đao của đế quân lợi hại lắm.” Dứt lời, trong ánh mắt của nàng lại xuất thần sắc rất lo lắng.

      Cuối cùng, Liễu Dật cũng cái dự cảm hay ấy của mình là gì, ra đó chính là Lam Ảnh. Còn đối với Tô Thiếu, tuy y tại chỉ là ma thần của A Tu La giới, nhưng căn bản vẫn chưa chân chính sử dụng được sức mạnh của ma thần. Dù có dùng được, y vẫn còn mang nhục thân, vẫn còn có thứ bị hạn chế, tuyệt đối phải là đối thủ của mình. Bất quá, dự cảm bất tường đó chính là chỉ Lam Ảnh, biết.... biết Lam Ảnh lợi hại như vậy sao?

      Đột nhiên Liễu Dật bật cười, vỗ vỗ lên đầu Vũ Trầm Tinh, : “Được rồi, nha đầu, cần phải lo lắng quá nhiều. Ngươi làm như vậy, làm cho ta phân biệt được quan hệ của chúng ta là gì nữa. giúp người ngoài như vậy, Lam Ảnh làm sao là người trong thị tộc được. Coi chừng Minh Vương vui.” Tuy Liễu Dật vậy, nhưng sát khí trong ánh mắt tự tố cáo chính mình: nhất định ngày nào đó, Lam Ảnh phải chết trong tay chàng.

      Vũ Trầm Tinh cười cười, đáp: “Ai vậy, ta có thể thích đế quân, cũng còn có kẻ thế vào là Lam Nhận. Huynh có thể là tướng công tương lai của ta, ta nhất định phải giúp huynh rồi.” rồi, bật cười khanh khách.

      Liễu Dật nhíu mày, nhớ đến lời hứa khi trước với Minh Vương, sau khi hoàn thành mọi chuyện, chàng nhất định phải cưới Vũ Trầm Tinh làm vợ. Nghĩ đến điều này, lại nhìn ả nha đầu ngây thơ trước mặt, chàng bật cười, : “Sống cùng ta ở chỗ, ngươi nhất định chỉ có chờ khóc mà thôi.” Dứt lời, vào bên trong.

      Vũ Trầm Tinh lúc lắc đầu, nghĩ rằng mình vừa nghe lầm, vừa định phản bác lại, Liễu Dật vào trong đại điện. Vũ Trầm Tinh vừa chạy theo, vừa kêu: “Ngốc tử, ngươi vừa gì? Có thể lại lần nữa ....”

      Liễu Dật vừa , vừa lắc đầu đáp: “Nghe được coi như ta chưa gì, chỉ lần thôi.”

      Vũ Trầm Tinh từ sau vượt lên trước mấy bước, chộp lấy cổ của Liễu Dật, lớn: “ mau, mau, vừa rồi ta nghe ...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :