Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 248: TRẦM TINH CHI LỆ, VÔ NGÔN CHI ...
      Mọi thứ đều có khả năng, kì tích chính là ở bên cạnh mình, trong lúc lựa chọn thực chất là được lựa chọn, con đường thành ma là kết thúc cuối cùng của chàng.

      Hắc ám chi tâm chính là sức mạnh tối hậu của Chân ma, cũng là con đường có lối về, quan tâm mọi người nhìn mình thế nào, chàng làm cho bản thân mình, tùy tâm sở dục, người mình . Nếu như thần vô tình, đành đưa ma kiếm chỉ trời xanh.

      Nghe người trong gương , Liễu Dật tựa hồ cuối cùng hiểu ra điều gì đó. Có lẽ, căn bản phải tâm pháp Lan Nhĩ Phi Na Thanh của mình có vấn đề, chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến tâm pháp này đủ thời gian để đột phá tầng Hắc ám chi tâm. Niết Nhân từng tu luyện Lan Nhĩ Phi Na Thanh chỉ vài trăm năm đột phá tầng mười hai, bỏ qua Sát lục chi tâm, tiến thẳng đến Hắc ám chi tâm, tất cả là nhờ vào chân lực.

      Nhưng, ám chi tâm là thứ mà Chân ma phải có. Như thế mà , bản thân có thân thể của ma, nhưng sức mạnh chân chính mới chỉ đạt được cái vỏ bên ngoài mà thôi. Hoặc có lẽ trong quá trình tu luyện có gì đó sai sót. biết bản thân cuối cùng hướng đến đến cái gì, Liễu Dật ngẩng đầu : “ lựa chọn này, căn bản được lựa chọn. Ta thể tiếp tục đợi được, cảm giác chờ đợi mòn mỏi. trăm năm, ngàn năm, vạn năm, ta sợ, nhưng khổ nạn của Thiên nữ có thể kết thúc chăng? Nếu như lời nguyền đó có cách nào phá trừ; thân thể của Thiên nữ biến mất khỏi nhân gian giới, vậy ý nghĩa của bảy nghìn năm đó còn có ý nghĩa gì?” Liễu Dật hiểu vì sao mình lại như vậy, nhưng mà, nếu tất cả đều chỉ là chờ đợi, chàng thể chấp nhận. Chàng muốn có kết quả, kết quả mà mình mong muốn.

      Người trong gương tiếp tục : “Như vậy, lựa chọn thứ hai chính là lựa chọn cuối cùng của ngươi. Nhưng ngươi cần biết, muốn đột phá sát lục chi tâm, cần tập trung sức mạnh cực lớn. Quá trình đó phải được diễn ra liên tục, chút gián đoạn. Nếu như chân lực của ngươi có cách nào đột phá được Sát lục chi tâm, ngươi vĩnh viến biến thành khôi lỗ.”

      Liễu Dật gật đầu : “Ta biết, đó chính là lựa chọn của ta.”

      Người trong gương tựa hồ thở dài rồi tiếp: “Cứ như vậy , ta chỉ là tia ý thức cuối cùng còn lưu lại được ở thế giới này. Nếu như ngươi muốn biết thêm gì, ta dùng khoảng thời gian còn lại này với ngươi về những điều ngươi chưa biết.”

      Liễu Dật gật đầu : “Được, thời gian về sau, ngươi có thể quên hết những gì xảy ra ở đây. Ta tiếp tục con đường của mình. Cũng cần người khác hỗ trợ, kể cả có thất bại nghìn vạn lần, chỉ cần ta còn hơi thở, ta tiếp tục bước .”

      Người trong gương nghe xong chỉ : “Ta vĩnh viễn là phần thân thể của ngươi, tại nơi thâm sâu nhất. Ngươi nên biết, Hắc ám chi tâm của Chân ma là sức mạnh tối hậu. Khi ngươi sử dụng đến nó, ngươi chân chính thành ma, vô tình vô ái, kiếm trảm thiên địa. Khát máu, tàn khốc chính là sinh mệnh của Chân ma. Chỉ hi vọng sau khi ngươi hồi tỉnh, vẫn chưa làm gì khiến ngươi hối hận cả đời.”

      Liễu Dật gật đầu. chàng hiểu, nhưng chàng phải là người vô tình vô ái. Ngược lại, chàng là người có tình cảm phong phú, ái tình, thân tình, tình bạn, oán hận, cừu hận, tất cả đều là tình cảm. Chàng có tình , thích nhìn người bay bổng. Khi nghe người trong gương , Liễu Dật cũng tự với mình: “Ma cũng có tình, chứng minh tất cả.”

      Người trong gương bèn chuyển đề tài: “Nếu như ngươi có thể có được Hắc ám chi tâm, ngươi vẫn phải cẩn thận với Bàn Cổ. Bởi vì những thứ ngươi có được quá nhanh, quá dồn dập. So với sức mạnh được tích lũy hàng triệu năm của Bàn Cổ mà , rất khó để chiến thắng . Hơn nữa chúng thần thủ hạ của cũng thua kém nhiều. Chỉ vì chút ngông cuồng của bảy nghìn năm trước, mà gặp phải nhân quả ngày hôm nay.”

      Liễu Dật buột miệng: “Vậy ta phải làm sao?”

      Người đó tiếp: “Rất nhiều việc của Thần giới người ngoài biết được. Nhưng có việc đến bọn họ cũng biết được. Đại trí giả dùng sức mạnh gieo xuống đại địa tám hạt giống. sau này những người biết gọi đó là hạt giống của đại địa, xuất dưới hình thức nguyên tố. Lớn lên dùng long hình thân…nhưng ai biết tại sao Đại trí giả lại muốn làm như vậy?

      Liễu Dật nghe lập tức hiểu rằng đó chính là điều chàng muốn biết. Từ lâu chàng chỉ biết tồn tại của hoang long và hoang long có thể giúp chàng gia tăng sức mạnh, nhưng lại biết nguồn gốc của hoang long. Nghe đến đây, Liễu Dật nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết?”

      Người trong gương tiếp tục : “Ý thức của ta từng phân ly giữa trần ai, chịu bất kỳ hạn chế gì, bên ngoài thế giới càng có nhiều thế giới khác, hàng triệu thế giới hình thành thể hỗn độn. Như thế giới của chúng ta ở, phảng phất chỉ như hạt cát trong sa mạc. Đại trí giả dùng sức mạnh sáng tạo ra tất cả, như Bàn Cổ cũng chỉ là hình ảnh của người mà thôi.”

      “Trong khoảng khắc huy hoàng, Đại trí giả nhận thấy rằng bất kể là nhân, thần, ma tam giới, lục đạo, đều có sai sót. Do đó, Bàn Cổ cũng mới ở tồn tại. Sau đó gieo hạt giống của đại địa. Nếu như ngày có sinh mệnh nào có thể thu phục được hạt giống của đại địa tương đương với vị thần, cùng có sức mạnh của thần như Bàn Cổ.”

      Liễu Dật đột nhiên cười lạnh, nhưng gì.

      Người trong gương có biểu tình gì, tiếp tục : “Đúng là đáng cười, thành ma của thần, đó là cái gì? Nhưng vì ngươi bắt đầu làm rồi, hãy cứ làm , chỉ là…ngươi bây giờ, căn bản chưa có được hắc ám chi tâm, cũng chưa thu đủ Bát Hoang thần long. Hơn nữa, quan trọng nhất là ngươi chưa biết làm sao để sử dụng được sức mạnh của Bát Hoang thần long.”

      “Nếu như có ngày, ngươi có được Hắc ám chi tâm, thu phục đủ Bát Hoang thần long, ngươi hiểu cái gì gọi là sức mạnh chân chính. Bây giờ ngươi chỉ được gọi là nửa người nửa ma. Lựa chọn của ngươi quyết định quá trính đó bắt đầu hay là kết thúc. Nếu như ngươi thất bại, vĩnh viễn có tương lai.”

      Liễu Dật hiểu ý. Với chân lực của chàng tại, căn bản có khả năng vượt qua sát lục chi tâm để đạt đến hắc ám chi tâm của Chân ma. Chỉ có thể từ từ tích lũy. Sau đó, trước khi chân lực phản ngược, khi đằng sau còn tia ý thức, nhanh chóng tấn thăng, như vậy còn có khả năng. Nếu cần dụ, Liễu Dật có thể tự với mình, lựa chọn này căn bản chút hi vọng, giống như cầu sống giữa cái chết, là điều thể.

      Người trong gương tiếp tục : “Xong rồi, để ta quay lại trong người ngươi, thành ý thức của ngươi. Từ giờ, có Niết Nhân, có Vị Linh Phong, cũng có Liễu Dật, duyên ngàn năm, lời nguyền đeo đuổi, khổ nạn luân hồi, tạo ra thế giới mới, vị chúa tể mới, bởi ngươi chính là Chân ma.” Sau đó, trong gương ánh lên tia hoàng quang từ từ tiến vào người Liễu Dật. Cuối cùng, mọi thứ trở lại bình thường.

      Liễu Dật hiểu rằng cuối cùng con đường chỉ còn lại mình chàng. Soi mình trong gương, đột nhiên phát mình cười. Đúng, đột nhiên lúc này, chàng còn mơ hồ, còn bị trói buộc, đầu về đâu, là phi thăng, là đọa lạc, thành thần, thành ma đối với chàng còn quan trọng nữa, chàng chính là chàng, bạch phát hắc y.

      Vũ Trầm Tinh, mực yên lặng lắng nghe bên cạnh Liễu Dật từ đầu đến lúc này biết phải nghĩ gì, hai mắt trừng trừng nhìn Liễu Dật trong gương. Chỉ là, có lẽ nàng biết, chàng sắp thoát li nhục thân, thành Chân ma, có lẽ chàng ngày xa nàng. Trước mắt, mọi thứ ràng, ánh mắt chàng, đôi mày, mỗi động tác đều rất ràng, chân thực. Nhưng mọi thứ đều trôi , chàng trở thành Chân ma chăng? Đó là con đường cuối cùng của chàng, nếu khống tất cả chỉ là sai lầm’.

      Nhưng sau đó, Vũ Trầm Tinh nhanh chóng khôi phục nụ cười, quay người nhìn Liễu Dật : “Ê, đồ ngốc, ngươi nghĩ gì vậy.”

      Liễu Dật nhìn nàng, hiểu vì so, khuôn mặt ngây thơ tươi cười bắt đầu làm chàng cảm thấy nhàng. Hoặc là lần này chàng cuối cùng cũng hiểu được con đường của mình, trước mặt đất trời tự dưng rộng mở, tâm tình cũng theo đó tốt hơn rất nhiều, nhàng cười : “ có gì, chỉ là ta có thể chết rất nhanh, hoặc là rất nhanh vĩnh viễn thành ma, lựa chọn này khiến ta thập phần hứng thú.”

      Vũ Trầm Tinh gật đầu : “Chúng ta ra đó ngồi chút .”

      Liễu Dật gật đầu, hai người quay trờ lại gốc cây cổ thụ vừa rồi. Dưới ánh trăng, những bông hoa màu tím từ từ rơi xuống, bay lượn trong gió, mang theo cả hương thơm. Dưới gốc cây, tựa lưng vào nhau, hai người lúc này tựa hồ đều có rất nhiều điều muốn , nhưng lại rất yên tĩnh. Có lẽ trong lòng hai người đều biết bắt đầu từ đâu. Cứ như thế, trong thế giới chỉ có hai người, chỉ có yên lặng làm bạn với hai người. Nhưng, đó là hai con người độc, vĩnh viễn độc.

      biết trải qua bao lâu, đêm rất khuya, lúc này Liễu Dật sớm phong bế ý thức, bắt đầu tính toán thu thập sức mạnh hỗn độn xung quanh chuyển hóa thành chân lực. Bời vì lâu nữa, chàng tiến hành kế hoạch đột phá sát lục chi tâm. Để tăng tốc độ hấp thu hỗn độn chi khí, Liễu Dật triệu hoán Quang Long, con rồng có tốc độ nhanh nhất, hoá thành long ảnh, uốn lượn trong phạm vi trăm trượng.

      Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh từ từ mở mắt, trong mắt long lanh giọt lệ. Nàng biết mình làm sao? Vào lúc ý thức trong gương biết mất, nàng cảm giác trong lòng vô cùng đau xót, thậm chí thở được, lẽ nào..đó là chính là tình ? mong chàng ra , chỉ hi vọng vĩnh viễn, nhưng mọi thứ đều là thể.

      Nhìn vầng trăng giữa trời, Vũ Trầm Tinh tự với mình: “Phụ vương ơi, hai mươi hai năm, lần chia tay này lâu, trong lòng con rất nhớ phụ vương, nhưng…con chưa bao giờ nhìn thấy mặt phụ vương, cũng chưa từng nghe giọng của phụ vương, phụ vương có biết ? Trầm Tinh người, nhưng Trầm Tinh biết, đây chỉ là ảo mộng, phải là , nhưng, trong phút ngẫu nhiên, con bị hạnh phúc cuốn , còn tự chủ được nữa.”

      “Lần đầu tiên nhìn vào mắt chàng, chàng độc. Lần đầu tiên nhìn chàng tức giận, chàng quật cường. Lần đầu tiên nhìn chàng cười, chàng cởi mở. nên, tất cả đều là nên chăng? nên gặp gỡ, nên xảy ra, nên , phụ vương có thấy được nỗi khổ của Trầm Tinh hay ? là đau xót, chàng thê tử của chàng, nghìn năm, vạn năm. Con đố kị. Để có thể thấy được nụ cười của chàng, con chỉ biết thầm cầu nguyện cho tình của chàng.”

      “Có lẽ…thực nên kết thúc. Quãng thời gian ngắn ngủi này trở thành kỷ niệm vĩnh hằng. Trầm Tinh thể ở bên cạnh chàng. Phải ngụy trang, phải lừa dối, phải mình muốn chuyện, phải làm những thứ mình muốn, chính là vì muốn chàng phát ra bản thân mình. Con cần phải , còn cần phải tìm phụ phương ở đây, bời vì Trầm Tinh còn quyến luyến chút gì ở thế giới này nữa.”

      Cuối cùng, khi trăng sắp tàn, Vũ Trầm Tinh từ từ đứng dậy. Giữa những cơn gió mang theo những bông hoa từ từ rơi xuống, thân hình bé của nàng dường như khe khẽ run lên. Nàng mỉm cười, ngắm khuôn mặt quen thuộc của Liễu Dật. bình yên! Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, tương ngộ, tương ái, vì sao phải là tương tri, có lẽ tương ái giống như tương tri. Nàng hiểu, nhưng làm được.

      Nàng nhàng quay người, nhìn lại, giọt lệ nhàng rơi xuống. Thân thể khẽ động, nàng biến mất giữa màn đêm. Giọt lệ rơi xuống đất, nhưng thấm vào đất. Cùng lúc, trước mặt Liễu Dật xuất phát hồng quang, quang mang lóa mắt làm kinh động đến Liễu Dật. Lời nguyền của Bỉ Ngạn Hoa từ từ xuất . chiếc lá màu xanh nõn từ từ lớn lên, có lẽ….Trầm Tinh phải là vì sao từ trời rơi xuống, nhưng giọt lệ chúc phúc của Trầm Tinh là của nữ tử thương tâm. Bỉ Ngạn Hoa đẹp, ba phiến lá xanh thẫm mọc bên cạnh, mấy ai biết rằng, Bỉ Ngạn Hoa cũng chính là thương tâm chi hoa.

      Mọi thứ đều diễn ra trong vô thức, Liễu Dật hoàn toàn đầu nhập vào tu luyện phát ra bất cứ điểm nào của thế giới vô thanh này. Khi Bỉ Ngạn Hoa hấp thu xong giọt lệ đó, quang mang nhu hòa từ từ biến mất,cuối cùng biến mất trong cơ thể Liễu Dật. Tựa hồ như chưa có gì phát sinh, mọi thứ trở lại bình thường. Gió hiu hiu, hoa tím rụng, ánh trăng tịch mịch, cùng với nam nhân dưới gốc cây già, tất cả hợp thành bức tranh hoàn chỉnh.

      Thời gian vô tình trôi , khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất, Liễu Dật từ từ mở mắt. Trời còn chưa sáng hẳn, vẫn còn những khoảng màu tối. Hít thở khí trong lành của buổi sớm mai, Liễu Dật khẽ mỉm cười, cũng có ý áp chế phản ngược của sát lục chi tâm, mà tập trung hấp thu hỗn độn chi lực, chuyển biến thành chân lực. Chỉ có thể từ từ tích lũy, ngưng tụ, chàng mới có thể vượt qua được Sát lục chi tâm.

      Liễu Dật từ từ đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy ở đây có gì đúng. Rất nhanh, chàng quay người tìm kiếm xung quanh, bởi chàng nghe thấy tiếng hô hấp của Vũ Trầm Tinh, nhưng cũng tìm thấy hình bóng của nàng. Liễu Dật trong lòng kinh sợ: Nàng đâu rồi? Chàng thu hồi Quang Long, chỉnh đốn y phục, rồi tìm kiếm bốn phía, nhưng tìm được chút dấu vết nào.

      Liễu Dật thầm nghĩ: “Lẽ nào Vũ Trầm Tinh bị con rồng đó bắt ?” Nhưng nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này. Nếu như con rồng đó thực đến, lẽ nào lại bỏ qua cho mình. Mục tiêu của nó là chàng, có khả năng đối phó Vũ Trầm Tinh. Vậy nàng đâu rồi? Liễu Dật có chút hoảng hốt, chỉ từ từ suy nghĩ. Nếu như có sinh mệnh lại gần, Quang Long lập tức trở về thân kiếm. Nhưng tại mà , có lẽ Vũ Trầm Tinh tự mình bỏ , chỉ có thể có khả năng này mà thôi.

      Nhưng mà, tại sao Vũ Trầm Tinh lại muốn bỏ . Lẽ nào nàng thấy nguy hiểm…có lẽ, rời khỏi mình nàng càng an toàn hơn. Nhưng, nàng đâu có làm như thế? Vậy cuối cùng nàng bỏ vì lý do gì?

      Liễu Dật tìm được nguyên nhân, cuối cùng nghĩ đến những lời Vũ Trầm Tinh cách đây hôm qua, tìm kiếm Minh Vương là thứ duy nhất nàng có thể làm bây giờ. Nhưng lại có điểm ổn, trừ khi Minh Vương cùng nàng có quan hệ gì đó, nhưng nhìn giống lắm.

      Chàng vốn muốn nghĩ nhiều, nhưng ở đây vô cùng rộng lớn, lại có chút manh mối gì, đành đứng chỗ suy đoán. Cuối cùng, chàng quyết định tìm. Ở thế giới này còn có con rồng nguy hiểm, nếu Vũ Trầm Tinh vô tình gặp phải, khẳng định con rồng đó vì nàng cùng chàng mà bỏ qua cho nàng.

      Nghĩ hồi, chàng đành đánh cược với vận khí. Tối qua Vũ Trầm Tinh còn tựa lưng vào mình, do vậy có khả năng về phía ngược lại với mình. Nghĩ đến đây, chàng bèn nhắm hướng đó tìm. Vì có chút manh mối nào, chàng từ từ vừa vừa tìm.

      Mặc dù chàng hơi tò mò, nhưng những gì trải qua ngày hôm qua làm chàng thay đổi rất nhiều. Có lẽ, nhân quả tuần hoàn, nhưng nhân này, quả này có đẹp tất cả đều do mình. Lúc này có vội cũng giúp được gì, chỉ có thể từ từ tìm kiếm. Nếu hi vọng, chỉ hi vọng nàng có chuyện gì là tốt rồi, còn lại chàng đều nghĩ tới.

      Liễu Dật tìm kiếm rất lâu nhưng thu được kết quả gì. Chân lực chịu khống chế, ngưng tụ ngày càng lớn. Lúc này tốc độ thôn tính của sát lục chi tâm đối với chàng tăng hơn hàng chục lần so với bình thường. Nhưng lúc này chàng được lựa chọn, chàng thể áp chế, mà cần ngưng kết càng nhiều chân lực càng tốt, vượt qua sát lục chi tâm, trở thành Chân ma.

      biết có phải vì ánh mặt trời hay là vì sát lục chi tâm phản ngược, trong lòng chàng có chút cảm giác phiền muộn mà trước đây chưa từng có. Chàng từ từ giảm tốc độ, bởi chàng phát mình đến nơi vô cùng thông thoáng. Ở đây cây to nào, chỉ có vô số những tấm gương bềnh bồng giữa trung.

      Đột nhiên Liễu Dật dừng lại, dự cảm tốt truyền đến, là cái gì? Sát khí…từ từ lan tới, chàng có thể cảm nhận ràng, xung quanh có sinh mệnh thể, ngay lập tức nghĩ đến Tử Long. Nhưng, sau hồi nhắm mắt phân tích, chàng lắc lắc đầu. phải, sát khí này bằng phần của Tử Long. Nhưng mặc dù chỉ bằng phần sát khí của Tử Long, đối với chàng mà rất khó để đối phó. Hơn nữa ở xung quanh, căn bản phát được sát khí này từ đâu ra.

      Chàng đem ý thức dồn xuống thanh kiếm nắm chặt trong tay, sau đó từ từ chuyển động quanh cơ thể, thị giác dừng lại ở góc độ nào, cảm giác thấy sát khí, chân lực lập tức nhanh chóng đề thăng, Liễu Dật càng cảm nhận mọi thứ xung quanh. Phía gian đối diện, phảng phất có vật gì đó chuyển động, chuyển động này khiến chàng liên tưởng đến lần tiếp xúc đầu tiên với Tử Long.

      Tay phải đeo găng đen sáo nhàng đặt lên chuôi kiếm. “Keng” tiếng, chớp mắt trường kiếm rời vỏ rồi quay lại. đạo hồng quang nhắm thẳng hướng dao động ràng phía trước. Chàng hét lớn “ra .”

      Cùng với tiếng “Leng keng”, đạo điện quang tím ngắt hạ xuống, con Tử Long dài vài trượng cất tiếng ngâm vang, uốn lượn bay lên, thanh từ vọng xuống: “Ta đợi ngươi lâu.”

      Liễu Dật nhìn con rồng trước mặt, có chút do dự. đúng, phải là con Tử Long đó, chàng có thể cảm nhận được sức mạnh của con rồng này thể so được với con Tử Long kia. Ánh mắt chàng lên thần sắc nghi hoặc.

      Tử Long tựa hồ nhìn thấu được tâm tư chàng, cất giọng : “Ngươi nghi ngờ à? Nếu như ngươi có được năng lực sáng tạo, ngươi hiểu được làm thế nào để để đem sức mạnh của bản thân chia làm nhiều phần, ta gọi đó là “thuật phân thân.”

      Liễu Dật cuối cùng cũng hiểu, ra là Tử Long đem sức mạnh của mình chia thành nhiều phân thân, cùng tìm kiếm bản thân mình. Như vậy, các phân thân khác lúc này cũng bay đến. Trước mắt việc duy nhất có thể làm là nhanh chóng giải quyết con rồng trước mắt rồi thoát . Nhưng con rồng trước mặt mặc dù chỉ là phần bộ phận, nhưng cũng dễ gì thắng được.

      Đột nhiên chàng thầm thốt: “ được, vừa rồi nó ở đây đợi rất lâu rồi…nếu Vũ Trầm Tinh về phía này, chắc xảy ra chuyện rồi.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 249: TRÍ MỆNH THÁC NGỘ, SÁT LỤC CHI ...
      Liễu Dật mặt quan sát động tĩnh của con rồng trước mặt, mặt quan sát xung quanh. Ở đây mặc dù rất thoáng đãng, nhưng xung quanh có rất nhiều cây cỏ. Nếu như Vũ Trầm Tinh chống cự tại đây, nhất định lưu lại dấu vết. Hơn nữa con rồng trước mặt lợi hại như con trước. Sau khi suy nghĩ hồi, Liễu Dật kết luận Vũ Trầm Tinh căn bản lối này.

      Tình huống trước mặt bản thân chàng khó giữ. Con rồng trước mặt mặc dù khó chơi, như với tu vi của chàng vẫn có thể đối phó. Vấn đề là con rồng này phát ra mình, các phân thân khác của Tử Long cũng nhanh chóng xuất . Đến lúc đó, Liễu Dật có mọc cánh cũng thoát. Từ từ nắm chặt trường kiếm, cùng với sát khí từ từ phát tán, chàng nghĩ nhiều nữa, giải quyết phiền phức trước mắt, rời khỏi đây rồi tiếp.

      Sau đó, tay trái chàng chuyển động, trường kiếm uyển chuyển xuất những tàn ảnh, cùng lúc tay phải vuốt ngang thân kiếm, hồng quang từ từ biến mất, phong ấn của ma kiếm bị giải trừ. “Keng” tiếng, trường kiếm xuất thủ, đạo hồng quang chớp mắt từ thân kiếm phát ra. Mặc dù chàng biết rằng thế này đối với Tử Long có tác dụng gì, nhưng đây là khởi kiếm thức.

      Phân thân của Tử Long chợt khựng lại, nghĩ đến Liễu Dật lại xuất thủ nhanh đến như vậy. Nhưng nó là phân thân của của hoang long, sức mạnh yếu. Khi kiếm quang của Liễu Dật lao đến, Tử Long gầm lên tiếng, cái miệng khổng lồ mở rộng, phun ra đạo tử sắc thiểm điện, giao tranh với kiếm quang của chàng.

      Kì quái là sau khi va chạm với kiếm quang của chàng, ánh chớp tím sẫm xuyên qua kiếm quang đỏ rực, sau đó nhanh chóng biến thành các tia tím ngần uốn lượn, với khí thế bao trùm trời đất lao tới Liễu Dật.

      Chàng lúc này dám lơ là, mặc dù con rồng trước mắt chỉ là phân thân, nhưng vẫn quá mạnh. Do đó, sau khi nó phun ra đạo tử sắc thiểm điện, Liễu Dật thấy có điều kì quái, liền dùng quyết chữ “Tật” trong Toàn Cửu Ảnh, tạo ra vô số tàn ảnh, cuốn theo cả những cánh hoa rơi, chớp mắt thân thể thoát ra xa vài trượng.

      Có thể thấy , đây tuyệt phải là đơn thuần người đấu người, kiếm đấu kiếm. Ở đây, sức mạnh, năng lực, tốc độ đại biểu cho tất cả. Nếu như vừa rồi chàng chỉ chậm chút, hậu quả thể tưởng tượng. Chàng vừa dừng lại, thanh đặc thù từ phía Tử Long vọng tới.

      Chàng ngẩng đầu quan sát. ra vừa rồi màn kiếm quang của chàng hoàn toàn bị đạo thiểm điện đánh tan. Nhưng như thế là chưa đủ, vì trước mặt Tử Long có quang tráo trong suốt hình tròn , tạo ra những tia chớp tím sẫm, phát ra những thanh “rì rì.”

      Liễu Dật đó là cái gì, nhưng chàng đoán nó cũng giống như là lúc chàng triệu hoán thần long dung nhập vào hộ thể cương khí của mình. Nhưng xem ra quang tráo của đối phương bị tổn hại chút nào. Kiếm quang của chàng va chạm với quang tráo, chỉ phát ra thanh rồi tiêu tán.

      Liễu Dật chợt cảm thấy phiền phức, cứ như thế này, cứ cho là có thể giải quyết được con rồng này, có lẽ các phân thân khác cũng kịp đến. Nhưng mà, làm cách nào bây giờ? còn thời gian để chơi đùa nữa. Các biện pháp nhanh chóng lướt qua trong óc chàng. chậm, những biện pháp phát sinh trong chớp mắt, chàng cố kị nữa, đem tâm pháp Lan Nhĩ Phi Na Thanh nhanh chóng đề thăng. Cùng với chân lực đại lượng ngưng tụ, sát lục chi tâm cũng nhanh chóng bao lấy chàng.

      trời, vô vàn những đám mây hồng cuồn cuộn kéo tới, bao phủ trời đất. Xung quanh chàng, gió điên cuồng thổi cuốn theo mây cuộn quanh người chàng. Ma khí sát lục chớp mắt bao phủ gian.

      Lúc này hai mắt chàngt biến thành huyết hồng, mái tóc dài màu trắng tung bay, trường bào đen phấp phới. Chân lực từ từ ngưng tụ, thân kiếm lập tức xuất những màu sắc khác nhau, quanh người cũng lập tức xuất những long ảnh màu sắc hình dáng khác nhau uốn lượn. Lúc này chàng còn quan tâm đến bất cứ điều gì. Nếu như nhanh chóng đánh bại con rồng trước mặt, ngay cả cơ hội trở thành khôi lỗi của chàng cũng còn.

      Cuối cùng, chàng hét lên tiếng, thân hình chuyển động, năm con thần long mang theo các sức mạnh khác nhau, nhắm thẳng Tử Long trước mặt lao tới. Xung quanh năm con thần long, cát bay đá chạy, lá rụng hoa rơi, cát bụi nhanh chóng bị dạt ra hai bên.

      Tử Long nhìn năm con thần long lao tới mình, có chút biểu , cũng thèm chớp mắt, tựa hồ coi chúng vào đâu. Liễu Dật nhàng mỉm cười, thực có lòng tin đối với năm con thần long. Ít nhất năm con thần long phối hợp cùng chân lực cường đại có khí thế rung trời chuyển đất, chẳng lẽ lại đối phó được con rồng trước mặt.

      loạt tiếng “ùng oàng” vang lên, năm con thần long chớp mắt hóa thành lực công kích va chạm mãnh liệt với quang tráo của Tử Long. Mặt đất xung quanh lập tức bị bao trùm bởi cát bụi, gian hỗn loạn mù mịt, hai đối thủ thể nhìn thấy nhau.

      biết bao lâu sau, chỉ thấy đạo chớp tím ngắt lóe lên, từng cơn gió từ từ thổi qua, cuốn theo cát bụi, hoa lá rơi xuống đất, thân hình Tử Long từ từ ra. Tất cả những gì vừa xảy ra thể được điều gì. Bởi Tử Long chút tổn thương, nhưng còn quang tráo bao phủ trước mặt.

      Trong mắt Liễu Dật hề có chút biểu kinh ngạc, toàn thân như pho tượng đứng đó, chỉ lạnh lùng nhìn Tử Long. quan tâm đến những sợi tóc trắng ngăn cản tầm nhìn, để ý đến những cơn gió thổi bay tà áo, chàng vẫn đứng tại đó, im lìm bất động.

      Tử Long long trảo giơ lên, như mang theo chút cảm giác ngạo mạn, thắng lợi: “Đó là sức mạnh của ngươi ư? Cùng lắm cũng chỉ phá được cái thuẫn của ta? Xem ra ta đánh giá cao ngươi quá rồi, xem chiêu thức đáng cười của ngươi kìa, ta còn gì để , là yếu.” Tử Long hiển nhiên thập phần hưng phấn, mặc dù chiếc thuẫn bị năm con thần long phá vỡ, nhưng sức mạnh cường đại như vậy lại làm nó bị thương chút nào.

      Liễu Dật vẫn im lặng lạnh lùng nhìn Tử Long. Dường như những lời chọc ngoáy của Tử Long có chút quan hệ gì với chàng. Chì có điều kỳ lạ là thanh ma kiếm quay trở lại vỏ.

      Tử Long quan sát biểu tình của Liễu Dật, chợt khựng lại, rồi nhanh chóng : “Ta thưởng thức màn biểu diễn của ngươi, bây giờ đến lượt ta. biết ngươi có chịu được …nhưng, sớm muộn gì ngươi cũng chết, yên nghĩ .”

      Tử Long vừa dứt lời, tiếng của Liễu Dật truyền đến: “Ngươi có cơ hội đâu?”

      biết Liễu Dật gì, nhưng vừa nghe xong, trong mắt Tử Long đột nhiên xuất nét khủng khiếp. đúng…sao lại như thế, giọng đó phải là do Liễu Dật trước mặt phát ra, mà phát ra từ phía sau nó, đó là cái gì?

      Giọng Liễu Dật lại tiếp tục từ phía sau Tử Long truyền đến: “Khoảng cách giữa ta và ngươi phải là sức mạnh, mà là cách sử dụng sức mạnh. Ta lùi, có nghĩa là ta thất bại. Ta thu kiếm, biểu ta bỏ cuộc, ta cười, phải là ta rộng lòng. Ta muốn dùng đúng lời của ngươi, người là ta quá thất vọng, ta đánh giá ngươi cao quá rồi, căn bản vì ngươi chỉ nhìn được vẻ bên ngoài của vật.”

      Nghe Liễu Dật , Tử Long dường như hồi tưởng. Đúng rồi, vào lúc năm con thần long va chạm với thuẫn của nó, Liễu Dật dừng lại, mà còn làm động tác khác. Động tác đó là nhanh, khiến tàn ảnh của chàng tiếp tục tồn tại tại chỗ mà biến mất. Còn chân thân của chàng gây ra vết thương cổ Tử Long, sau đó xuất phía sau nó.

      Dùng sát lục chi tâm khống chế “Vô Thức Quy Kiếm”, mặc dụ đó chỉ là kiếm kỹ của “Bi Tứ Thức”, nhưng Liễu Dật linh hoạt vận dụng ra. “Vô Thức Quy Kiếm” chú trọng nhất là nhanh chuẩn, cần cả tốc độ và sức mạnh. Mặc dù sát lục chi tâm sử dụng sức mạnh lớn, nhưng đối với con rồng có đầu óc này mà cũng đủ rồi.

      Trong mắt Tử Long xuất thần sắc hoảng sợ, cùng lúc phía dưới đầu rồng xuất đạo ánh sáng màu vàng. , phải ấn kí. Ấn kí đó ngày càng ràng, ngày càng phát sáng. Bụp tiếng, chiếc đầu rồng to lớn đột nhiên rơi xuống. ra kiếm đó của Liễu Dật giết chết Tử Long. Chỉ là kiếm đó quá nhanh, ngay cả Tử Long cũng cảm thấy có gì đặc biệt. Kì thực lúc nó chuyện với Liễu Dật, nó chết rồi, chỉ là tia ý thức khiến nó vẫn còn nốt được.”

      Hình ảnh Liễu Dật phía trước Tử Long từ từ bíen mất, chân thân của Liễu Dật xuất phía sau Tử Long. Nhìn con rồng nằm dưới đất, Liễu Dật lạnh lùng : “Đây chỉ là khởi đầu, rất nhanh thôi, ta bắt ngươi thần phục dưới kiếm của ta.” Phía dưới, cơ thể Tử Long từ từ biến thành vô số điểm quang hoa, dần dần biến mất.

      Liễu Dật nghĩ nhiều, nếu các phân thân khác của Tử Long đến, chàng thực còn năng lực chiến đấu. Liễu Dật tay trái cầm kiếm, dùng quyết chữ “Tật” trong Toàn Cửu Ảnh thoát . Chỉ thấy dưới ánh dương quang ấm áp, dải thân ảnh đen ngòm lóe lên rồi biến mất.

      Từ cánh hoa rơi, từng hạt bụi tứ tán, gió thổi, trăng sáng chiếu, thấy đường chân trời…

      Lúc này Liễu Dật chậm lại. Mặc dù ở đây rất thông thoáng, nhưng chàng còn cần tìm Vũ Trầm Tinh. biết bao lâu, chợt thất ánh trăng chiếu khắp gian. biết là mình đến đâu, nhưng chàng cảm thấy mệt mỏi, mặt tìm kiếm, mặt nhớ lại cuộc chiến với Tử Long buổi sáng.

      Thực ra, trận chiến này Liễu Dật phải chỉ nhờ vào sức mạnh của bản thân. Trong lúc chiến đấu, chàng cũng cảm giác được khủng khiếp của sát lục chi tâm. Nếu như chàng có thể có được hắc ám chi tâm, trở thành Chân ma, có thể có cách tìm ra phương pháp mới để sử dụng năng lực của “Bi Tứ Thức.”

      Mặc dù vẫn thừa nhận sức mạnh của hoang long kí thác tại thân kiếm mạnh hơn “Bi Tứ Thức”, nhưng nếu chỉ dựa vào sức mạnh đủ. Nếu như có đủ tốc độ, có thể ngăn cản sức mạnh bạo phát. Dù “Bi Tứ Thức” là tinh hoa của kiếm pháp, ngàn lần biến hóa trở thành nhanh tới mức thể hóa giải được. Chỉ là lúc này muốn dùng sát lục chi tâm mô phỏng lại cách sử dụng của Bi Tứ Thức, cũng đạt được hiệu quả chân chính.

      Giả sử có được hắc ám chi tâm, lĩnh ngộ lại “Bi Tứ Thức”, lại thu phục được Bát Hoang thần long. Lúc đó, bất kể Bàn Cổ biến thành hình dạng nào, bi tứ thức đều thập phần tự tin cùng chiến đấu. Nhưng xem ra cả ba dạng tu luyện đều vô cùng khó, Hắc ám chi tâm chàng có đủ chân lực để xông phá, còn “Bi Tứ Thức” lúc này có phương pháp sử dụng chân chính; trước mắt khó khăn nhất là Bát Hoang thần long, con rồng đó so với mình thực có thể xưng “thần.” Liễu Dật đột nhiên nghĩ đến con rồng thứ bảy và con rồng cuối cùng.

      Nếu như căn cứ theo sức mạnh mà sắp xếp, sức mạnh của con rồng thứ bảy so với Bàn Cổ hơn kém bao nhiêu, vì nguyên nhân gì? Mặc dù nghĩ nhiều, nhưng chàng cảm thấy phiền lòng, bởi việc đó tuy khó, nhưng chàng từng làm rồi. Làm rồi làm tiếp, nghĩ cách để làm cho xong, chứ ở đây suy nghĩ lung tung.

      Nghĩ đến đây, chàng tiện hít thở hơi, liên tục lâu nhưng chàng hề có cảm giác mệt mỏi. Tuy nhiên chàng muốn dừng lại, có lẽ vì phong cảnh dưới trăng quả thực quá mĩ lệ.

      Cứ như thế, ngày lại ngày trôi qua, ở trong thế giới rộng lớn vô biên và kỳ lạ, Liễu Dật tìm kiếm Vũ Trầm Tinh, Minh Vương, đồng thời cũng tránh truy sát của Tử Long. Ngoài ra bắt đầu tận dụng Lan Nhĩ Phi Na Thanh hấp thu hỗn độn chi lực. Lúc này chàng cũng quan tâm đến phản ngược của sát lục chi tâm. Mặc dù tự mình cũng cảm thấy tính tình ngày càng cuồng bạo, nhưng chàng vẫn tiếp tục kiên trì. Nếu thể đột phá sát lục chi tâm, trở thành nỗi hối hận lớn nhất đời chàng.

      Thấm thoát tháng trôi qua, nhưng chàng vẫn tìm được chút manh mối liên quan đến Vũ Trầm Tinh cùng Minh Vương. đường, chàng luôn duy trì cảnh giác cao độ. có kinh nghiệm hai lần giao thủ với Tử Long, nên chàng có thể tránh được rất nhiều phân thân của nó. Với tu vi của chàng, nếu tận lực né tránh, thực có gì phiền phức.

      Cùng với thời gian trôi qua, trừ vài lần phân thân của Tử Long vô tình xuất , thế giới đó căn bản có ai khác. Cổ thụ xung quanh, những chiếc gương bồng bềnh, cỏ xanh lan mặt đất, vài con chim, vài con quái thú. Cuối cùng, đến ngày, chàng dừng bước. Tìm kiếm thế này cũng vô vọng, nếu tìm thấy bọn họ rồi làm sao? Lẽ nào cùng họ thoát ? Ở đây đến Minh Vương cùng bốn vị lão nhân đều có cách nào thoát ra, liệu mình có cách nào ?

      Nghĩ đến phương pháp, chàng đột nhiên bừng tỉnh, nếu…thế giới trong gương này thực có sinh mệnh, chỉ là những lời dối trá của Tử Long, như vậy, chỉ cần giết chết con rồng đó, hoặc là thu phục nó, thế giới trong gương này trở lại bình thường. Đến lúc đó, sức mạnh của nó mất , thoát khỏi nơi này chẳng phải là đơn giản hay sao?

      Sau đó, chàng từ từ chùng xuống, biện pháp nhìn có vẻ đơn giản, nhưng làm sao để thu phục được con rồng đó. Hơn nữa, cứ cho là thu phục được nó, vậy lối ra của thế giới này ở đâu? Nếu muốn sức mạnh của con rồng biến mất, xem ra chàng chỉ còn cách thử vung kiếm trảm thiên.

      Đúng lúc Liễu Dật muốn ngồi xuống, đột nhiên chàng cảm thấy trong mình có gì ổn? Là cái gì? Sau đó chàng hiểu rằng đó là do chân lực quá nhiều. Làm thế nào bây giờ? Chân lực đó đối với sát lục chi tâm mà rất nhiều. Nếu như bạo phát, có thể thôn tính ý thức của chàng ngay lập tức. Nhưng đối với hắc ám chi tâm mà còn thiếu rất nhiều. Nếu như bây giờ bắt đầu đề thăng vượt qua sát lục chi tâm, đến chút hi vọng thành công cũng có. Nghĩ đến đây, Liễu Dật có chút do dự, nhưng cũng bắt đầu từ từ trấn áp chân lực trong người.

      Nhưng lần này Liễu Dật sai, chân lực bây giờ còn đơn giản như ngày xưa nữa. Mở rộng liên tục trong tháng mà hề có áp chế nào, lúc này chân lực có cách gì. Cứ như thế này, cứ cho là lần này áp chế được, sau này làm thế nào? Chân lực cường đại như thế lúc nào cũng có thể bạo phát.

      “Làm thế nào? Làm thế nào?” lúc này chàng thực hốt hoảng. Việc đến quá đột ngột, khí tức trong người còn khống chế được, bắt đầu chạy toán loạn. còn nghĩ được gì nữa, chàng nhanh chóng nhắm mắt định thần, bắt đầu dẫn dắt chân lực, từ từ ngưng kết, tập trung lại.

      Chỉ sau lúc, chân lực cường đại từ từ thu lại, hình thành trạng thái xoáy lốc trong cơ thể. Liễu Dật hiểu rằng thể áp chế được sức mạnh cường đại đó nữa, chỉ có thể dẫn nó vào trung tâm của sát lục chi tâm.

      Lúc này, chàng đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp đề thăng sát lục chi tâm. Dưới công phá mạnh mẽ của chân lực, cơ thể chàng từ từ phát ra hồng quang. Nhưng với xuất của sát lục chi tâm, phiến vân vụ đen nhánh tạo thành cơn lốc xoáy chân khí hoàn toàn bao phủ. Chàng nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục đem luồng khí xoáy điên cuồng xông phá ra ngoài.

      Nhưng sát lục chi tâm giống như hố sâu đáy, nhanh chóng hấp thu chân lực cường đại đó, từ từ chuyển hóa thành cỗ sức mạnh hướng về đại não. Liễu Dật mặt dù rất lo lắng, nhưng cũng chỉ đành cố bình tĩnh, ngừng áp chế chân lực, hướng sát lục chi tâm xung kích, chỉ hi vọng trước khi chân lực tiêu hao hết, có thể đột phá được sát lục chi tâm.

      Nhưng lúc này chân lực giống như dòng suối . Mặc dù trong mắt chàng, chân lực vô cùng cường đại, nhưng trong phạm vi bao phủ của sát lục chi tâm có tác dụng gì cả. Sát lục chi tâm giống như hố sâu đáy, ngừng hấp thu chân lực. Bất giác, trán chàng mồ hôi túa ra như tắm…

      Bây giờ trong lòng chàng cuối cùng cũng hiểu đáng sợ của hắc ám chi tâm. Mới đầu Niết Nhân vì sợ tầng mười ba của tâm pháp thể ngưng kết đủ chân lực biến thành khôi lỗ, nên mực dùng tâm pháp tầng mười hai từ từ tích tụ chân lực, hi vọng cùng với thời gian, ngày dùng chân lực cường đại vượt qua sát lục chi tâm, trực tiếp tiến nhập hắc ám chi tâm.

      Nhưng Liễu Dật ngược lại, tâm pháp trực tiếp đạt đến tầng mười ba. Tầng mười ba thể ngưng tụ quá nhiều chân lực, nếu bị phản ngược. Đây chính là sai lầm trí mạng của chàng, giờ đây chân lực căn bản thể xông phá sát lục chi tâm, cũng thể chỉ trong chốc lát thôi, chàng trở thành khôi lỗ của ma.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 250: MA ĐÍCH KHÔI LỖI, CHÂN TÂM ÁI ...
      Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhưng trong ý thức của Liễu Dật, mỗi thời khắc đều là khốn khổ của linh hồn. Ý thức từ từ mất , mọi thứ trước mắt bắt đầu từ từ thay đổi. Thế giới còn màu sắc nữa, chỉ còn màu máu từ từ bao phủ tất cả. Xung quanh lặng im, cảm được gió, nghe được tiếng chim hót. Tâm hồn chàng bị cảm giác sát lục thôn tính, thứ cảm giác cường liệt khiến chàng thể nào khống chế được bản thân, cuối cùng chỉ có thế nhìn thấy mọi sinh mệnh.

      Chàng vẫn còn tia ý thức cuối cùng, chàng hiểu , bản thân mình tại, bất luận thế nào cũng thể xông phá sát lục chi tâm, chỉ có thể chờ đợi hậu quả cho mình. Chỉ có kết quả, mất ý thức, trở thành khôi lỗi chỉ biết giết người. Kết quả này khiến chàng sao tiếp thụ nổi. Như tại mà , chàng làm theo cách xấu nhất.

      Chàng tận lực ngưng tụ chút chân lực cuối cùng, hướng sát lục chi tâm ngày càng cường đại công kích, nhưng chân lực như suối đổ về biển lớn, căn bản thể làm được gì. Liễu Dật hiểu tình trạng của mình, cuối cùng, ta từ bỏ việc ngưng tụ chân lực, bởi mọi thứ chứng minh, chàng thất bại. Cùng lúc, chàng từ từ rút Bi Mộng Kiếm ra.

      Thân kiếm đen tuyền dưới ánh mặt trời lấp lóe nhưng tia sáng, cảm giác băng lãnh từ thân kiếm truyền sang. Liễu Dật vốn tưởng thử dùng các loại sức mạnh của thần long để đề kháng sát lục chi tâm. Nhưng chàng cũng từ bỏ. tại làm gì cũng có tác dụng, chân lực bị hấp thu hoàn toàn, chuyển thành sát lục chi tâm, đến thần long cũng còn đủ sức để triệu ra.

      Nhìn thanh kiếm màu đen trong tay, Liễu Dật lắc lắc đầu, trong mắt xuất hồng quang, yếu ớt : “Ngươi giống như huynh đệ của ta, cùng ta vào sinh ra tử, đánh khắp thiên hạ, thách thức thần ma. Nhưng…tất cả đều qua, tại ta thât vô năng. Có lẽ, bây giờ chính là lúc chúng ta chia tay. Nếu như tam thế luân hồi kết thúc, ta chết , trở về cát bụi, có kiếp sau. Cuối cùng, ngươi tiễn ta đoạn nhé.”

      Liễu Dật hiểu vì sao còn đủ sức nhiều đến thế. Nhưng lúc này, chàng chỉ nghĩ đến việc, chính là dùng thanh kiếm trong tay mình, kết thúc sinh mệnh của mình. Như vậy, khôi lỗi của ma vĩnh viễn bao giờ xuất .

      Chàng vẫn nhìn vào thanh kiếm trong tay, từ từ : “Ta bỏ cuộc như thế này cuối cùng là đúng hay là sai. nàng, nhưng kết thúc sinh mệnh của mình nghĩa là li khai nàng, tại sao lại xuất lựa chọn kiểu này? Cứ cho là Thiên nữ là sai, cứ cho là tam thế luân hồi cũng sai, nhưng có lẽ cũng có quan hệ gì. Bởi khi ta trở về với cát bụi, tia ý thức cuối cùng trong lòng ta với ta – sống chết tiếc, vĩnh viễn hối hận.”

      Chàng từ từ nâng cao thanh kiếm, chàng muốn biết, và muốn nhìn cái kết quả của lời nguyền ngàn năm, của tình giữa thần và ma, chàng cũng muốn biết hình dạng bản thân mình sau khi chết. Mặc dù chàng muốn chết, nhưng thế giới cho phép, chàng cũng cho phép, vì những người dân lành, chàng phải chết.

      Mũi kiếm bén nhọn từ từ đặt tại yết hầu chàng, cảm giác băng lãnh khiến chàng chấn kinh lúc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Chàng vô cùng bình tĩnh, chàng nghĩ đến cái chết này từ lâu rồi, chỉ duy nhất tưởng được cái chết này lại đến sớm như vậy.

      Liễu Dật nghĩ đến đây, thân hình màu xanh nhanh chóng lao đến, trong lúc chàng còn chân lực, cũng có chuẩn bị, lập tức đoạt lấy thanh kiếm trong tay chàng, rồi nhanh chóng phóng ra ngoài mười trượng. Kinh biến đột ngột phát sinh khiến chàng vốn mất hết cảm giác phản ứng trở lại.

      Liễu Dật từ từ ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu lên hình ảnh Vũ Trầm Tinh. Nàng vẫn đẹp và đáng như xưa, mái tóc đen dài được điểm bằng những viên ngọc xanh, đôi khuyên tai màu xanh hình ngôi sao, da trắng như tuyết. Nhưng nhìn kỹ, khuôn mặt có chút tiều tụy so với trước.

      Liễu Dật tài dường như có chút đần độn, nhìn người con trước mặt, cuối cùng thốt lên: “Là nàng.”

      Vũ Trầm Tinh quan sát biểu tình và ngữ khí kì quái của chàng, bèn : “Người làm gì? Vì sao lại muốn chết? phải ngươi có thê tử sao? Lẽ nào ngươi quan tâm đến cảm giác của họ? Ngươi căn bản nàng! Ngươi chết , nàng làm như thế nào? Người như ngươi vì sao lại muốn tự tử như thế, lẽ nào ngươi nghĩ cho người khác sao?

      Liễu Dật nhìn biểu tình kích động của Vũ Trầm Tinh, nghe lời trách cứ của nàng, nghĩ lại quãng thời gian tìm kiếm nàng. tại mà , nàng vẫn khỏe, so với chàng còn tốt hơn nhiều. Như vậy, trong lòng còn gì phải lo lắng nữa. Liễu Dật lắc lắc đầu, từ từ trả lời: “Ngươi có biết thế là là tình ? Hai người ở bên nhau có phải là tình ? …làm sao có thể , ta nàng, rất rất nàng. Bất kể thời gian có trôi qua bao lâu, nàng vĩnh viễn là người ta . phải là thứ mà chúng ta vẫn , cũng phải thứ mà ngươi nhận định. loại cảm giác, rất nhiều việc, thể dùng bề ngoài mà giải thích được. Ví dụ như người ăn mày đói quá phải giết người mới có ăn. đâu có muốn giết người. Ngươi có hiểu ý tứ của ta ? Trả lại kiếm cho ta.” đến đây, giọng của Liễu Dật thấp xuống, chàng biết thời gian của mình còn nhiều nữa, nếu nhanh chóng kết thúc sinh mệnh của mình, những việc sau này chàng chắc thể tưởng tượng được.

      Vũ Trầm Tinh tựa hồ hiểu được ý chàng, vẻ mặt như muốn khóc, ấm ức : “Vậy ngươi có thể ra, ta có thể giúp ngươi, giúp ngươi tìm biện pháp. Mọi thứ đều có thể giải quyết, tại sao cứ phải chọn cái chết. Vũ Trầm Tinh tuyệt có ý định trả kiếm lại mà tiếp tục hỏi chàng.

      Liễu Dật lắc đầu : “Ngươi giúp được ta đâu. Đây là sai lầm ta gặp phải trong khi tu luyện. Trả lại kiếm cho ta, để ta nhanh chóng chấm dứt sinh mệnh của mình. Nếu , ta biến thành khôi lỗi chỉ biết giết người. Đến lúc đó, đến cả ngươi ta cũng có thể nhận ra. Nếu như ta thị nhốt trong thế giới này tốt. Còn nếu có ngày ta thoát ra, số lượng vong hồn dưới kiếm của ta chắc thể tưởng tượng được. Ngươi hiểu ? đến đây, giọng của Liễu Dật càng yếu . Thực , chàng còn rất nhiều việc chưa làm xong, người , cừu hận, và cả bản thân, tất cả mọi thứ, chàng chỉ có thể buông xuôi.

      Vũ Trầm Tinh ngoan cố lắc đầu, nước mắt ràn rụa. Nàng hiểu , nàng có thể cần gặp người đàn ông trước mặt, nhưng nàng thể để chàng chết trước mặt mình. Đối với nàng, có vết thương bao giờ lành...bởi, đó là thời khắc đau đớn nhất trong cuộc đời nàng.

      Liễu Dật thấy Vũ Trầm Tinh chỉ lắc đầu, lại nhìn thấy biểu tình của nàng, đột nhiên nghĩ đến vấn đề bèn tiếp: “Được rồi, ta biết ta còn kiên trì được bao lâu nữa. Đến lúc ta chịu được nữa, nàng hãy lập tức giết ta. Bây giờ, ta muốn trước khi chết hỏi nàng vấn đề.”

      Vũ Trầm Tinh gì, nhìn vẻ đau khổ của Liễu Dật, nàng chỉ cố gắng gật đầu. Nàng hi vọng chàng chết , chỉ cần thêm chút thời gian, nàng cũng vẫn cầu nguyện, cảm tạ ân huệ của trời cao, nhưng những giọt nước mắt càng rơi nhiều đôi má của nàng.

      Liễu Dật tiếp: “Tại sao buổi tối hôm đó nàng lại bỏ , nàng biết ở đây rất kì lạ, rất nguy hiểm hay sao?”

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, rồi đột nhiên lại lắc đầu, chỉ nhìn chàng mà gì. Thời gian từ từ trôi qua, gió thổi, hoa rơi rơi. Si tình cũng là vô tình, đối với Vũ Trầm Tinh mà , chàng vô tình. khoảng yên lặng kéo dài, cuối cùng, Vũ Trầm Tinh thốt lên: “Bởi ta chàng.”

      Chỉ đơn giản vài chữ, trong vài giây, nhưng đối với nàng, dường như là cả nghìn vạn năm. Cuối cùng, nàng bộc lộ bản thân, ngày mai ai biết có chuyện gì, chỉ chậm khắc thôi có thể mãi mãi có câu trả lời. Nếu như muốn , thẳng cho chàng, ít nhất, nàng cũng có dũng khí để .

      Ý thức mơ hồ của Liễu Dật chợt bừng tỉnh phần, lắc đầu đáp: “ thể nào.”

      Vũ Trầm Tinh là người cố chấp, nàng làm mọi thứ cũng vậy. Chỉ cần là nàng muốn, nàng nhất định làm đến cùng. Nghe Liễu Dật trả lời, Vũ Trầm Tinh kích động cao giọng hỏi: “Vì sao thể.”

      Liễu Dật chỉ lắc đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu những tia máu của người chưa hoàn toàn thành khôi lỗi xuất những nét sợ hãi, mang theo cả chút có lỗi, tự trách. Chàng biết, những người chàng đều có được hạnh phúc, có kết quả, giống như Thất Nguyệt.

      Vũ Trầm Tinh thấy Liễu Dật chỉ lắc đầu, tâm tình càng trở lên kích động hỏi: “Chàng có thể ngăn ta người ? Ta hiểu, chàng có hiểu ? Vậy chàng hãy xem ta nên làm như thế là? Nên ai? Là ai sai? được hay được, cuối cùng là cái gì? người là sai ư? Ta thực nên chọn ai để ?” Vũ Trầm Tinh lúc này vô cùng kích động, lệ rơi lã chã truy vấn Liễu Dật, giọng nàng dần dần , cuối cùng ngừng lại.

      Liễu Dật biết mình nên gì, nhưng chàng muốn làm tổn thương người con trước mặt mình. Nhưng cứ như thế này nàng càng đau lòng. Thà đau lần rồi thôi còn hơn, Liễu Dật cố gắng thều thào : “Nàng có biết, khi tiến vào thế giới này, lúc chúng ta nhìn thấy tấm gương đầu tiên, là cái gì ?” Liễu Dật nhớ lại những lời của Tử Long, mặc dù nó là kẻ địch, nhưng ở đây, nó chắc lừa chàng làm gì.

      Vũ Trầm Tinh chỉ thút thít khóc, chờ đợi Liễu Dật tiếp.

      Liễu Dật ngừng lại chút, nỗ lực kiềm chế cảm xúc hỗn loạn của mình rồi : “Tấm gương đó gọi là “Nhân duyên kính”, xem nhân quả kiếp trước, nhìn tình duyên kiếp này. Nàng có biết tại sao trong kính chỉ có mình nàng, có ta ? Nàng thông minh như vậy, chắc cần ta tiếp.”

      Vũ Trầm Tinh bịt tai hét lớn: “Ta tin, ta tin, cần nữa, cần phải nữa..” Hai người đột nhiên rơi vào im lặng.

      Rất nhanh, tựa hồ như bình tĩnh lại, Vũ Trầm Tinh lắc đầu : “Có phải là chàng ? Chàng tin vào an bài của trời hay sao? Ta cũng tin, ta chịu ai chi phối cả, nhân quả kiếp trước ta biết, cũng muốn biết. Ta chỉ xem duyên phận kiếp này. Nếu như vô duyên vô phận, hai người ở hai thế giới như chúng ta vì sao lại gặp nhau, cùng nhau, cùng tiến vào gian này. Ta quan tâm đến những lời dự ngôn, tin tưởng vào cái gì gọi là chú định. Ta chỉ biết, tình là tình , thần ma đều thể ngăn trở, sinh tử hổi.” Lúc này Vũ Trầm Tinh giống như bé chưa hiểu đời, bất kể Liễu Dật gì cũng thay đổi được. Càng làm Liễu Dật chấn kinh hơn là cố chấp của nàng, chàng bắt đầu hoài nghi cách nhìn của mình.

      Đột nhiên Liễu Dật cảm thấy trong lòng chấn động, cảm giác máu huyết sôi lên khiến mắt chàng phát ra những ánh hồng quang. Nhìn Vũ Trầm Tinh, thân thể vô lực của Liễu Dật quỵ xuống đánh huỵnh tiếng. Chống tay để khỏi ngã, chàng cúi đầu, khó nhọc cất tiếng: “Giết ta ! Bây giờ hãy giết ta, sau đó quên , quên hết tất cả cho ta.” Chàng hiểu rằng chàng còn thời gian nữa, chỉ có cái chết là lối thoát duy nhất.

      hiểu vì sao, hai người lại chìm vào im lặng. Có lẽ Vũ Trầm Tinh suy nghĩ quyết định, còn chàng có lẽ dùng chút ý thức cuối cùng khống chế bản thân. trời mây xám từ từ bao phủ, tựa như chuẩn bị có giông bão. Gió thổi qua thân hai người, như muốn ghi lại câu chuyện tình bi thương.

      Đột nhiên, tiếng nấc nghẹn ngào khiến đất trời chuyển sắc, niềm bi thương như tràn ngập trong gío, những cánh hoa rơi vô tình hay hữu ý chầm chầm chao lượn bên cạnh thanh đó: “Quên? Làm sao có thể quên? hay có thực đơn giản vậy ? Quên là có thể sao? Chàng ?”

      cho ta hay, ta làm sao có thể quên, quên hình ảnh chàng vẽ bức họa đó lôi thai? Quên hình ảnh chàng từng xuất trước mắt ta? Quên khoảng thời gian chúng ta từng trải qua ở tửu lâu đó? Quên chúng ta cùng bị cuốn vào thế giới kì lạ, quên lúc dạ dày từng kêu réo vì bị đói có người nướng thịt cho ta? Quên, làm sao có thể quên, quên cảm xúc của mình, quên hình ảnh của chàng, quên tình trong tim, quên chính bản thân mình, cuối cùng là cái gì, làm sao có thể, chàng ?” đến câu cuối cùng, giọng nàng gần như khóc, nghẹn ngào, tê tái.

      Ngừng lại chút, nàng tiếp tục thổn thức: “Chàng biết ? Chàng bảo ta quên , bảo ta đừng , nhưng chàng có biết điều đó tàn nhẫn thế nào ? Có thể ư? Vậy tại sao chàng lại xuất ? Vì sao chàng vẫn còn muốn ở bên cạnh ta? Vì sao dưới ánh trăng bên gốc cây già, ta lại chàng? Làm sao có thể quên, chàng , làm sao có thể quên?” Cuối cùng, Vũ Trầm Tinh sao chế được tình cảm bị tổn thương của mình, nàng òa khóc.

      Bỗng “vụt” tiếng, Bi Mộng kiếm trong tay Vũ Trầm Tinh đột nhiên bay thẳng về tay Liễu Dật. Chàng từ từ đứng dậy, toàn thân phát ra hồng quang, hai mắt hoàn toàn bị bao phủ bởi hồng quang, chút cảm tình. gian xung quanh dưới áp lực của sát khí biến đổi.

      Liễu Dật đột nhiên cất tiếng: “Nàng , nhanh lên. Ta còn làm chủ được bản thân nữa rồi, ta giết nàng mất.” Dứt lời, ma kiếm từ từ hướng vào người nàng.

      Vũ Trầm Tinh ngừng khóc. Nàng từ từ đứng dậy, nhìn thanh trường kiếm màu đen, nàng : “Vì cái này à? Ta chỉ hi vọng chàng hiểu rằng, bất kể chàng trở thành như thế nào, ta đều giết chàng, kể ta nếu chàng có giết ta. Nếu như cái chết có thể giải thoát khỏi mọi phiền não, vậy …chàng hãy giúp ta .” xong, nàng từ từ nhắm mắt, chờ đợi.

      giờ, trong lòng nàng hoàn toàn bị phiền muộn lấp đầy, được người mình chấp nhận, cả thế giới dường như tồn tại. Nàng biết giá trị sinh mệnh của mình ở đâu. Lúc này, nàng chỉ nghĩ đến cái chết. Nếu như có thể chết dưới kiếm của người mình , nàng càng cảm thấy nhõm.

      Hai mắt Liễu Dật vằn lên những tia máu, ma kiếm vẫn chỉ vào nàng, dùng chút ý thức cuối cùng : “Vì sao nàng lại ngốc như vậy? Nếu như ta chết, còn rất nhiều người phải chết. Nàng cần phải sống.”

      Vũ Trầm Tinh lắc đầu : “Ta quan tâm chuyện sống chết của bọn họ, có ai thương tiếc cho ta ? Ta chỉ biết, ta có dũng khí để giết chàng. Nếu như có thể, ta nguyện thành hồn dưới kiếm của chàng, vĩnh viễn theo cạnh chàng. Bất kể chàng như thế nào, ma cũng được, khôi lỗ cũng chẳng sao. Ta chỉ biết, ta có hi vọng quay đầu, cũng có khả năng lựa chọn.” xong, nàng thập phần an tường, khuôn mặt trở lên nhõm. Nếu như sinh mệnh kết thúc cũng là lúc người trút bỏ được tất cả các gánh nặng, nhu vậy chúng ta hạnh phúc, có phải ?

      lúc Vũ Trầm Tinh dứt lời, Liễu Dật thực biến đổi. Sát khí xung quanh biến thành hữu hình, cặp mặt đỏ ngầu bị hắc ám bao phủ, cũng còn nhìn thấy gì. Hắc kiếm trong tay vũ động, cùng với tàn ảnh của ba đóa kiếm hoa lưu lại trung, trường kiếm quay lại vỏ.

      Đó là nhát kiếm nhanh nhất của Liễu Dật, cùng lúc xuất ra hai kiếm. Nhưng do khôi lỗi sử dụng nên thành ba kiếm cùng xuất. Căn bản thể phát được tung tích của ba đạo kiếm quang. Chỉ là, vào lúc Liễu Dật thu kiếm, tình quái dị xuất .

      “Đinh ” ba tiếng va chạm vang lên, ba đạo kiếm quang giao tranh với đạo hộ thuẫn màu tím, rồi từ từ thụ lực biến mất. Còn hộ thuẫn màu tím chút ảnh hưởng, lấp lóe trước mặt Vũ Trầm Tinh.

      tình đột ngột khiến cả Vũ Trầm Tinh và khôi lỗi chấn kinh. Đó là cái gì, lẽ nào nó luôn luôn tồn tại xung quanh Vũ Trầm Tinh? Nhưng Vũ Trầm Tinh lập tức cảm giác đúng. Vào lúc Liễu Dật xuất kiếm đối với nàng, chớp mắt nàng liền cảm thấy có gì đó quái dị. Nhưng nhìn vật đó, ánh mắt nàng chợt bừng lên. Nàng thấy rất quen thuộc, mười phần quen thuộc. Đó chính là “tinh thuẫn”, nhìn màu sắc là tinh thuẫn cao cấp. Đó chính là vật mà cha nàng đặc biệt cấp cho nàng, nhưng mà, bản thân chưa bao giờ sử dụng? Lẽ nào…

      Nhưng tại lúc này, khôi lỗi hét lớn: “Ra đây.” Cùng với thanh lạnh lùng vô tình truyền , bốn đạo thân ảnh nhanh chóng thiểm động, từ bốn phía xuất xung quanh Vũ Trầm Tinh. Vũ Trầm Tinh nhìn bốn người, càng trở nên kích động. Đúng rồi, là bốn vị lão nhân, áo xám râu dài. Bọn chính chính là bốn vị lão nhân trong truyền thuyết cùng Minh Vương biến mất ở thế giới trong gương. Nếu nhu đúng, vậy là…Minh Vương cũng xuất .

      Bốn vị lão nhân xuất , nhưng khôi lỗi vẫn ngừng tìm kiếm. Bởi trong ý thức của khôi lỗi, vẫn còn cỗ khí tức còn mạnh hơn ở xung quanh. Chỉ là xung quanh bốn phương tám hướng, có chút tung tích nào của khí tức đó.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 251: HOÀNG KIM MINH VƯƠNG, THUẤN DI ĐÍCH ...
      Lúc này, bầu trời xám xịt càng trở lên u ám. Gió càng thổi mạnh, cuốn theo những cánh hoa màu tím bay mất. Những người tại trường tịnh có ý định động thủ, chỉ quan sát đối phương, bình tĩnh bảo trì nhãn thần.

      Chỉ có duy nhất Liễu Dật là có động tĩnh. , phải là khôi lỗi mới đúng. Lúc này chàng hoàn toàn mất ý thức, trong nhãn thần màu máu hề có chút tình cảm nào. Toàn thân chàng sát khí bạo phát, nhắm vào ai cả, nhưng thực chất là nhắm vào mọi người. Bởi chàng thành khôi lỗi của ma. Chàng đơn giản chỉ là muốn giết sạch những sinh mệnh sống xung quanh.

      Rất lâu sau, ai hồi đáp, dường như bốn lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh là những sinh mệnh duy nhất ở đây. Nhưng đây chỉ là bề ngoài. Bởi Liễu Dật thực cảm thấy, ít nhất là còn người nữa. Còn có người vẫn tàng, chỉ là…chàng thể xác định được người đó ở đâu? Do đó, chàng vẫn chưa xuất thủ.

      Nhưng bây giờ chàng thành khôi lỗi, cần phải cố kị nhiều. Chờ đợi lúc, sát khí ngừng tỏa ra, cuối cùng khôi lỗi cũng chịu được, liền động thủ với bọn người Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh lúc này trong lòng đặc biệt kích động, thốt lên lời. Bốn vị lão nhân bên cạnh đều mặc áo choàng màu trắng xám. Dưới tác động của khôi lỗi, các tấm áo choàng gió mà tung bay. Cùng với hắc kiếm xuất thủ, những tiếng va chạm vang lên ngớt, kiếm quang đỏ rực ngừng kích vào lớp thuẫn màu tím.

      Mặc dù Bi mộng kiếm vô cùng sắc bén, chân lực của khôi lỗi vô cùng cường đại, nhưng lớp thuẫn màu tím cũng kiên ngạnh vô cùng. Các đạo kiếm quang công kích cũng làm nó ảnh hưởng chút nào.

      Lúc này khôi lỗi hét lớn, long ảnh đỏ bầm xuất , bốn vị lão nhân lập tức xuất sắc mặt kinh ngạc

      Là Long Hoàng, sau vài lần tấn công thất bại, khôi lỗi triệu xuất Long Hoàng. Chỉ nghe tiếng long ngâm kinh thiên động địa, con rồng khổng lồ màu đỏ thẳng vào trong mây uốn lượn, rồi nhằm hướng Vũ Trầm Tinh công kích tới. Bốn vị lão nhân lại càng kinh hoàng, bọn họ sống trong thế giới này bao năm nên biết về Tử Long, nên cũng có nghiên cứu về các con rồng khác, bao gồm cả Long Hoàng từ thời thượng cổ này.

      Thực tế sức mạnh của Long Hoàng vượt xa so với Tử Long. Đó là lí do vì sao Bàn Cổ lại muốn giết Long Hoàng. Lúc này Long Hoàng hóa thành long ảnh trong kiếm Liễu Dật. Ở mức độ nào đó mà , sức mạnh của Long Hoàng hoàn toàn bị Bi Mộng kiếm khống chế, nhưng Liễu Dật có cách nào phát huy được hết sức mạnh của Long Hoàng.

      Nhưng bây giờ khác, khôi lỗi phải là Liễu Dật, mà gần thành ma, loại sinh mệnh có tư tưởng. Nó có truy cầu riêng về mặt sức mạnh. Lúc này Long Hoàng có sức mạnh vượt xa so với sức mạnh của năm con thần long khi Liễu Dật triệu xuất. Cơ thể đỏ sẫm cuộn lên từng trận gió giật, từ mây lao thẳng xuống, xung quanh cơ thể lấp lóe những ánh hồng.

      Cùng lúc Long Hoàng lao xuống, đạo thân ảnh vàng rực chớp động xuất , chặn trước mặt Vũ Trầm Tinh. Người xuất thân cao bảy thước, toàn thân bao phủ bởi hoàng kim khải giáp, áo choàng đỏ phấp phới trong gió. Mũ giáp hoàng kim hoàn toàn bao phủ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy mặt nạ hoàng kim, cùng với cặp mắt thâm thúy phia sau mặt nạ.

      Vừa xuất , hai tay người đó vung lên, đạo kim quang đột nhiên xuất trước mặt. Sau đó, những tiếng va chạm vang lên ngớt, lực đấu lực, kim quang cùng huyết quang bùng nổ. gian uốn khúc, cát bụi mù mịt, đạo ánh sáng lóe lên, chớp mắt bao phủ toàn bộ thế giới. trời, dưới đất màu hoàng kim, nhìn cái gì cả.

      biết bao lâu sau, cuối cùng, kim quang từ từ biến mất, cả thế giới trong gương trở lại bình yên. Dưới chân chiến sỹ mặc hoàng kim khải giáp xuất cái hố rộng hơn trượng. Còn Long Hoàng, sau khi giao chiến kịch liệt với hoàng kim thuẫn, biến mất vô ảnh vô tung.

      Bốn lão nhân phía sau hoàng kim chiến sĩ lúc này đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô: “Vương.”

      Chỉ chữ đơn giản nhưng tác động mạnh đến Vũ Trầm Tinh. Ánh mắt nàng mông lung nhìn bốn lão nhân quỳ dưới đất cùng với hoàng kim chiến sỹ trước mặt. Lúc này, người được gọi là Vương từ từ quay người. Dưới lớp mặt nạ vàng, cặp mắt thâm thúy chăm chú nhìn người con tiều tụy trước mặt.

      Vũ Trầm Tinh lúc này kích động lên lời. Nếu như người trước mắt đúng là Minh Vương, cuối cùng nàng tìm được phụ thân của mình. Nhìn ánh mắt thâm thúy đó, Vũ Trầm Tinh có những nỗi xúc động thành lời, nàng muốn chạy đến ôm chặt lấy cha mình để khóc, để phát tiết tất cả những ủy khuất, nhưng nỗi đau trong lòng mình.

      Cuối cùng, người đó : “Con ta, con cũng tiến vào thế giới trong gương này. Bao năm rồi, con sống có tốt ? Vì sao nhìn con lại thương tâm như vậy? Vì sao con lại muốn chết trong tay của khôi lỗi. còn là ma mà con nữa, con hãy quên .” Những lời của Minh Vương vọng ra từ phía sau mặt nạ, tràn ngập quan tâm, tựa như biết hết tất cả.

      Cuối cùng, kìm chế được những cảm xúc trong lòng, Vũ Trầm Tinh tiến về phía trước, ôm lấy thân thể cao lớn của Minh Vương. Cùng lúc, ma kiếm của khôi lỗi lại công kích về phía Minh Vương cùng Vũ Trầm Tinh. Nhưng đòn tấn công này đem lại hiệu quả gì, vì bốn vị lão nhân nhanh chóng lao lên ngăn cản màn kiếm quang của khôi lỗi, bắt đầu giao tranh.

      Vũ Trầm Tinh òa khóc. Lúc này nàng giống như đứa trẻ to xác phải chịu ủy khuất, ôm lấy cha mình nức nở. Mặc dù từ bé đến lớn chưa lần được gặp cha, nhưng cảm giác huyết mạch tương liên khiến nàng chút cảm giác xa lạ nào. Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng, qua lớp mặt nạ, tiếng thở dài của Minh Vương truyền ra: “Thực thể quên được sao? Con là đứa con duy nhất của ta, ta đáp ứng tất cả các nguyện vọng của con.” Vừa , Minh Vương vừa nhàng vuốt tóc nàng.

      Vũ Trầm Tinh nghe thấy, đột nhiên ngừng khóc, vội hỏi: “Có ?”

      Minh Vương gật đầu, tiếp tục vừa vuốt tóc nàng, vừa : “ hai chục năm rồi, có quá nhiều nhứ qua thể bù đắp. với tư cách làm cha, ta chỉ mong con của mình mãi mãi hạnh phúc. Bất kể con có nguyện vọng gì, chỉ cần cha có thể, cha làm cho con.” Dứt lời, từ từ buông Vũ Trầm Tinh ra, lùi lại phía sau.

      Vũ Trầm Tinh vội hỏi: “Phụ vương, phụ vương muốn làm gì?”

      Minh Vương dừng lại, nhìn nàng tiếp: “Con lớn rồi, là xinh đẹp. Cha ủng hộ lựa chọn của con.” xong quay người lại nhìn khôi lỗi.

      Cùng lúc Minh Vương quay người, bốn vị lão nhân lập tức dừng tay, quay trở về bên cạnh Vũ Trầm Tinh, đứng đúng vị trí của mình, như an bài trước. Nhãn thần Minh Vương sau diện cụ lúc này biến thành màu hoàng kim, quan sát khôi lỗi trước mặt. Minh Vương có chút động tịnh gì, tựa như chờ đợi, tựa hồ đợi cơ hội, có lẽ là để giết đối phương.

      Cặp mắt khôi lỗi lúc này biến thành màu máu, nó chỉ muốn giết tất cả những sinh mệnh xung quanh. Nhưng lúc này, kim quang từ đôi mắt chấn trụ nó. Khôi lỗi chuẩn bị tư thế tiến công nào, nhưng gió mạnh xung quanh cơ thể càng ngày càng gấp. Minh Vương biết , đó chính là vì ma ngưng kết chân lực. Nhưng Minh Vương hề để tâm. Bởi mặc dù làm gì, nhưng khi nhãn thần của Minh Vương biến sắc, trời đất cũng biến sắc, biến thành tinh .

      Đúng vậy. Vừa rồi mặt dù mây xám bao phủ, nhưng trời vẫn còn sáng. Nhưng lúc này, dưới khí tức của Minh Vương, bầu trời biến thành màu xanh thẫm. nền xanh đó có vô số ngôi sao lấp lóe. Chỉ sau lát, khí xung quanh trở nên quỷ dị, nhưng hai bên vẫn chưa giao thủ.

      Thời gian trôi qua, Vũ Trầm Tinh biết mình nên làm gì, nên nghĩ gì. bên là cha nàng, bên là người mà nàng . Mặc dù bây giờ chàng biến thành khôi lỗi, nhưng tình đó vẫn còn. Hai bên kiên trì như vậy, bất kể là ai bị thương, nàng đều khó chấp nhận. Tình thế khẩn cấp khiến nàng trở lên bối rối.

      Lúc này, giọng của Minh Vương vọng đến: “Con ta, cần lo lắng. Ta khiến nó hồi phục trở lại, sau đó giúp nó con đường chân chính của nó.” Giọng nhanh chậm, nhưng mỗi câu, mỗi từ đều làm người khác hoài nghi. Dường như, mỗi lời của Minh Vương đều là chân lý tuyệt đối.

      Nghe cha mình , Vũ Trầm Tinh tựa hồ yên tâm hơn nhiều. Nhưng cần đối phó với Liễu Dật thế nào. Sức mạnh của Minh Vương mọi người đều , nhưng cũng đều . ai biết ông ta mạnh đến đâu, nhưng tất cả mọi người đều ông ta tuyệt đối là số . Vũ Trầm Tinh chỉ biết thầm cầu nguyện cho Liễu Dật xảy ra chuyện gì, đồng thời, nàng cũng rất tin tưởng cha nàng.

      Trong lúc nàng suy đoán, cuộc chiến bắt đầu. Người phát động trước là khôi lỗi. Khôi lỗi tựa hồ như có cách nào chịu được yên tĩnh đó. Hỏa quang nhanh chóng xuất xung quanh ma kiếm, nhiệt khí nhanh chóng lan tỏa. Cùng với hỏa quang ngưng tụ, cùng với trường kiếm phát ra, đạo kiếm quang đỏ rực mang theo Hỏa Long, chớp mắt xuất trước mặt Minh Vương.

      Tốc độ nhanh, sức mạnh cường hãn, có kỹ năng đặc thù phụ trợ khiến bốn vị lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh kinh sợ. Kiếm vừa xuất, Hỏa Long xuất trước mặt Minh Vương. Hơn nữa, nhiệt khí khiến năm người cảm thấy lợi hại của kiếm chiêu. Lúc này Vũ Trầm Tinh lặng người? Vì sao phụ thân có động tĩnh gì? Nàng rất hiểu kiếm của Liễu Dật, nhanh, hiểm. Sức mạnh tuy lớn nhưng có kỹ năng đặc thù phụ trợ cùng với sức mạnh tăng cường của thần long. Lẽ nào cha mình thể đỡ được kiếm của chàng? Nhìn tình cảnh lúc này, thân tình cùng ái tình trong lòng nàng đầy mâu thuẫn, khiến nàng bấn loạn.

      Thời khắc sinh tử, do dự nhiều, cũng rườm rà động tác, cùng với tử hồng quang mang tiếp cận, chỉ nghe Minh Vương hét lên tiếng như tình thiên phích lịch từ chín tầng trời vang lên. Sau đó, toàn lực xuất thủ, kim quang phát xuất, bao trùm tất cả. Khi hồng quang cùng Hỏa Long lao tới, mọi thứ đều biến mất vô ảnh vô tung, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc này Minh Vương toàn thân xuất phát kim quang, càng ngày càng chói mắt, càng lúc càng rực rỡ, khí thế vô hình bao trùm cả gian.

      Vũ Trầm Tinh nhìn biểu của cha nàng, những phiền loạn trong lòng sớm biến mất. Đó là cái gì? Nàng biết, nhưng nàng có thể khẳng định, nó hoàn toàn thoát ra khỏi khống chế của nhục thể, nếu làm sao có thể bằng nhục thân mà đỡ được nhiệt khí của Hỏa Long? Hơn nữa kĩ năng sử dụng quá huyền diệu, tựa hồ vượt qua tất cả hạn chế của chiêu thức, giống như là cách sử dụng trực tiếp sức mạnh.

      Quả nhiên, lúc thân thể Minh Vương phát xuất quang mang chói lòa, tình kì quái hơn xảy ra: mặt đất bắt đầu chấn động. Nhưng rất nhanh, mọi người biết rằng đó phải là động đất. Chỉ thấy mây đên ngừng ngưng tụ, vô số những đám mây như những vòi rồng uốn lượn đầu khôi lỗi. Cùng lúc, đạo chớp sáng trắng to bằng ba người ôm giáng thẳng xuống đất, khiến mặt đất chấn động. Mười đạo điện quang đồng thời giáng xuống, so với động đất còn mạnh hơn.

      Các đạo điện quang kích trúng người khôi lỗi, khiến nó đờ đẫn, động tác từ từ chậm lại. mặc dù sát lục chi tâm còn phản kháng, nhưng dưới nguồn năng lượng cường đại đó, nó vẫn bị gặp phải hạn chế. Vào lúc Liễu Dật vung kiếm lên lần nữa, chàng đột nhiên khựng lại, huyết hồng nhãn tình biến mất, khôi phục lại nguyên dạng. Khôi lỗi cúi đầu nhìn xuống trước ngực, từ từ, cánh tay hoàng kim xuất trước mặt chàng. Cùng với cánh tay ngày càng , khôi lỗi đột nhiên phát , cánh tay đó từ từ rút ra từ ngực mình, mang theo vật màu hồng xám

      Từ từ ngẩng đầu lên, gian bắt đầu rung động, cùng với vài đạo điện quang ngưng kết, hoàng kim Minh Vương đột nhiên xuất trước mặt. Cánh tay Minh Vương thu về, vật màu đỏ sẫm đó biến mất. Toàn thân khôi lỗi đổ sầm xuống. Minh Vương dùng hoàng kim chi lực ở hay tay luyện hóa vật màu đỏ sẫm đó, cơ thể từ từ trở lại bình thường. Những lôi điện bầu trời bắt đầu biến mất, tất cả, từ từ khôi phục lại bình thường.

      Cuộc chiến diễn ra quá nhanh, khiến Vũ Trầm Tinh biết được thứ Minh Vương dùng là thứ gì? Đó là sức mạnh gì, chớp mắt xuất trước mặt Liễu Dật, cả cánh tay xuyên qua cơ thể chàng nữa. Chàng làm sao rồi? Vũ Trầm Tinh tiến lại gần quan sát Liễu Dật nằm đất. Chàng yên tĩnh, tựa như chìm vào giấc ngủ.

      Vũ Trầm Tinh vội hỏi: “Phụ thân, chàng làm sao rồi?”

      Minh Vương đáp: “ sao, ta chỉ khiến phần chân lực của sát lục chi tâm trong người nó giảm xuống, khiến nó tạm thời khôi phục thần trí.”

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, lại nhìn Liễu Dật nằm đất : “Chàng từng thể cứu được? quá khoa trương.”

      Minh Vương nhàng vỗ lên vai nàng : “Nó thể cứu được. Ta chỉ giúp nó tạm thời khôi phục thần trí. Nếu như nó gặp được ta, ta nghĩ…đến khả năng khôi phục thần trí nó cũng có. Chúng ta thể giải được luật định của ma giới. Nó hề khoa trương. Nếu như phải ta ở trong thế giới trong gương này vài chục năm, vừa rồi có lẽ nó giết được ta. dám tưởng tượng, nếu nó thoát ra được khỏi thế giới này, có bao nhiêu người chết.” Minh Vương tựa hồ có chút tâm .

      Vũ Trầm Tinh vội lắc đầu hỏi: “ đúng nhất định phải có cách.”

      Minh Vương gật đầu tiếp: “Chúng ta tìm nơi yên tĩnh từ từ nghĩ cách.” Dứt lời lại nhàng vỗ vai nàng. Chỉ động tác đơn giản nhưng đem lại cho Vũ Trầm Tinh cảm giác vô cùng an ủi. Nhìn người cha cao lớn của mình, nàng nhàng mỉm cười.

      Sau đó, bốn vị lão nhân mang theo Liễu Dật, cùng Minh Vương hóa thành đạo kim quang, như lưu tinh phá , chớp mắt biến mất. gian trở lại bình thường, đất, dấu tích đả đấu duy nhất còn sót lại là cái hố sâu. Nhưng chỉ ngày xa, cát bụi lại lấp đầy. Mọi thứ rồi bị lãng quên.

      Kim quang lóe sáng , rồi nhàng đáp xuống đất. Vũ Trầm Tinh đến địa phương khác. Đây là sơn động rộng lớn, xung quanh được trang trí bằng các hạt dạ minh châu và lam thủy tinh, vô cùng khô ráo, sạch . ở đây cũng có nhiều tấm gương, nhưng có chiếc nào giống như đồ trang sức, cũng có vẻ tự nhiên giống như những chiếc gương ở bên ngoài. Cái làm cho Vũ Trầm Tinh ấn tượng nhất là chiếc gương hai mặt có trang trí hai con rắn được điêu khắc sống động như . Nhưng lúc này nàng muốn hỏi nhiều.

      Minh Vương tiến vào trong, từ từ ngồi xuống tảng đá. Bốn vị lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh chiếu cố Liễu Dật. Sau đó, vì muốn xác định tình hình bây giờ của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh đến trước mặt Minh Vương, quỳ xuống gọi: “Phụ vương.”

      Minh Vương khẽ phất tay, đạo vô hình lực ỡ nàng đứng dậy, rồi : “Con ta, có vấn đề gì? Con có thể ngồi cạnh ta để hỏi?”

      Vũ Trầm Tinh lúc này có rất nhiều vấn đề, trong đó bao gồm cả việc sức mạnh của Minh Vương có thể đối phó với Tử Long, vì sao lại cứ ở trong thế giới trong gương này chịu ra. Lẽ nào ở đây còn có chuyện gì? Nhưng điều đó quan trọng, sau hồi suy nghĩ, nàng hỏi: “Con muốn biết, bây giờ chàng thế nào? Lúc nào chàng có thể tình…”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 252: LỰC LƯỢNG TẤN THĂNG, MINH VƯƠNG ĐÍCH ...
      Minh Vương nhìn Vũ Trầm Tinh từ từ ngồi xuống, lặng yên lúc rồi : “Nó sao, chỉ là vừa khôi phục ý thức, còn chưa đủ khả năng mở mắt, nó tỉnh nhanh thôi…nhưng, con đường sau này của tiểu tử này khó , biết nó lựa chọn thế nào?

      Vũ Trầm Tinh vội hỏi: “Như vậy có nghĩa là gì?”

      Minh Vương lắc đầu đáp: “ tình bên trong rất phức tạp, ta giải thích chưa chắc con hiểu được. Con xem nó , nó tỉnh lại nhanh thôi. Ta cần yên tĩnh chút, nghĩ xem làm thể nào để giúp tiểu từ này khôi phục trở lại.” Dứt lời, đôi mắt phía sau hoàng kim diện cụ liền khép lại.

      Mặc dù hiểu Minh Vương định làm gì, nhưng tại mà , nàng biết cha nàng muốn bị ai quấy rầy, tập trung suy nghĩ biện pháp giúp Liễu Dật hồi tỉnh. Vũ Trầm Tinh nghĩ ngợi nhiều, gật đầu rồi tiến về chỗ chàng nằm bất tỉnh đất.

      Liễu Dật lúc này vẫn hôn mê, cặp mắt nhắm nghiền. mặt chàng vừa khôi phục ý thức, mặt vì phần lớn chân lực tiêu thất, toàn thân hư nhược. Sau khi thành khôi lỗi, chàng sử dụng phần lớn chân lực, sau đó lại cùng Minh Vương giao tranh, bị Minh Vương thu mất phần lớn sát lục chi tâm. Do đó, sắc mặt chàng tại trắng bệch như xác chết.

      bàn tay run rẩy mát lạnh từ từ vuốt ve khuôn mặt Liễu Dật, nhìn mặt chàng, Vũ Trầm Tinh đột ngột dừng lại, rồi lầm bầm tự với mình: “Làm sao thế thể quên được?” Câu dường như là với chính bản thân, lại dường như hỏi Liễu Dật. Nhưng lúc này chàng hôn mê, căn bản nghe được nàng gì cả.

      Vũ Trầm Tinh nhìn khuôn mặt trắng bệch của chàng, nghĩ đến tâm của mình, nàng có tâm gì? có gì khác ngoài Liễu Dật bây giờ. Nên làm như thế nào đây? Nàng từng thử ra , nhưng, vẫn làm sao khống chế được tình cảm bản thân? Vốn muốn nhờ thời gian để có thể quên chàng, dùng khoảng cách để khống chế ý niệm của mình. Nhưng nàng hề tưởng được, thời gian và khoảng cách càng làm nỗi nhớ của nàng thêm mãnh liệt. Có người thời gian có thể làm quên hết mọi ưu sầu. Nhưng vì sao đối với nàng lại đúng? Vũ Trầm Tinh từng tự hỏi mình vô số lần, nhưng chưa bao giờ nàng tìm được đáp án.

      Lúc này, Liễu Dật nằm đất, mơ đến bóng hình quen thuộc, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nhìn hình dạng vô cùng ràng, chỉ cách thước, mà như vĩnh viễn thể lại gần. Trong bóng tối, thân ảnh màu trắng tiến đến trước mặt chàng. Đôi mắt sáng như sao nhìn Liễu Dật, sau đó, bàn tay nhắn mát lạnh vuốt khuôn mặt chàng.

      Chàng biết rằng đây chỉ là giấc mộng, bởi, giấc mộng đó bao giờ làm chàng hiểu nhầm. Thiên nữ chỉ có thể xuất trong những giấc mộng. Bây giờ, chàng vẫn chưa đủ sức đưa Thiên nữ trở lại thần giới. “Làm sao có thể quên được đây?” Câu tựa hồ như khắc vào tâm khảm của Liễu Dật, chàng hiểu sao giấc mộng này lại thực như vậy, có lẽ, đây chính là thực.

      Liễu Dật nắm lấy tay của Thiên nữ : “Muốn quên, làm sao có thể quên, tình của chúng ta khắc vào trong tim, đến thần cũng thể xóa mờ. Cho dù luân hồi, cho dù chuyển thế, cầu Nại Hà uống Mạnh Bà Thang, cũng có cách nào quên được đoạn kí ức đó, cùng đồng hành với chúng ta. chỉ có thống khổ, chỉ cần chúng ta tin tưởng lẫn nhau, đó là hạnh phúc.

      Ánh mắt Thiên nữ chăm chú quan sát chàng, cười : “ ? Vậy chúng ta luôn nghĩ về nhau, hạnh phúc bao giờ rời xa chúng ta. Vào thời khắc chúng ta nhớ về nhau, hạnh phúc quay trở lại. Hãy nhớ, ở nơi xa tít cao, trong giấc mơ vẫn có bóng hình nhớ nhung chàng, đó chính là thiếp. Bất kể nỗi khổ đau này còn kéo dài bao nhiêu lâu, thiếp đều chấp nhận. Thiếp tin rằng ngày chúng ta gặp lại nhau. Bất kể là ngàn năm, vạn năm, thiếp đợi người thiếp quay về.” thanh từ từ lãng đãng, bóng người khuất xa.

      Liễu Dật giơ tay ra nắm lại, nhưng nắm được. Chàng hét lớn: “ được, được .” Cùng với tiếng gọi, chàng choàng tỉnh. ra, chàng thực vừa nằm mộng. Nhưng trong bàn tay chàng vẫn có cảm giác mát lạnh.

      Liễu Dật kìm được cúi xuống nhìn, ra chàng nắm bàn tay của Vũ Trầm Tinh. Lúc này nàng gục đầu lên ngực chàng ngủ. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của nàng, chàng biết rằng nàng lâu rồi có được giấc ngủ ngon. Buổi tối hôm đó, có lẽ nàng rồi lại quay lại, tiếp tục theo bên cạnh mình. Chỉ là chàng có cảm giác đối với gian ở trong thế giới này, với lại trong tâm trạng vội vã tìm kiếm, nên chàng để ý phát nàng vẫn theo sát ở bên cạnh mình. Nếu , làm sao đúng lúc chàng gặp nạn nàng lại xuất .

      Đột nhiên, Liễu Dật nghĩ đến điều gì đó. Trong kí ức của chàng, sau khi nhập ma chàng chỉ muốn giết nàng. Nhưng những việc diễn ra sau đó chàng nhớ được. Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Đây là ở đâu? Mình làm ra chuyện gì rồi? phải là mình nhập ma, thành khôi lỗi rồi sao? Tại sao lại trở lại bình thường.

      Liễu Dật nhanh chóng đề khởi chân lực. Rất nhanh, chàng phát bản thân mình khác gì so với trước khi nhập ma. Chân lực rất mạnh mẽ, đôi lúc có tượng hỗn loạn. Đó chính là do sát lục chi tâm tác quái. Nhưng chân lực trở về như lúc trước, phải chăng có người trợ giúp mình? Nhưng sau khi mình biến thành khôi lỗi, ai cón có thể giúp được mình?

      Trong Liễu Dật chìm trong các luồng suy nghĩ, Vũ Trầm Tinh cũng tỉnh lại. Nhìn Liễu Dật tỉnh, Vũ Trầm Tinh vội hỏi: “Huynh tỉnh rồi! Thế nào? Huynh có thấy trong người có chỗ nào ổn ?”

      Liễu Dật lắc đầu, từ từ ngồi dậy : “Tạm thời ổn. Ở đây là đâu, làm sao ta lại đến được chỗ này?”

      Vũ Trầm Tinh tiếp: “Chúng ta vẫn ở trong thế giới trong gương. ở đây là trong sơn động. Huynh quên rồi à? Chính là cha ta giúp huynh, sau đó mang huynh đến đây. Ta cũng biết đây là đâu? Nhưng chúng ta có thể ở tại đây.

      Liễu Dật nhíu mày tiếp tục hỏi: “Cha ?”

      Vũ Trầm Tinh đáp: “Làm sao huynh lại ngốc vậy? Chính là Minh Vương. Ở trong thế giới trong gương này còn ai nữa đâu? Cứ cho là còn có người khác, ai có đủ khả năng trong lúc huynh đáng sợ như vậy có thể giúp huynh.

      Liễu Dật nghe xong, trong lòng kinh động: “Minh Vương…là cha .” Nghe cách nàng , lẽ nào sau lúc mình biến thành khôi lỗi động thủ với Minh Vương. Nhưng xem tình tại mà , chắc chắn Minh Vương thắng. Đến biến thành khôi lỗi cũng phải là đối thủ của ông ta, có thể tưởng được thu vi của ông ta cao đến thế nào.”

      Vũ Trầm Tinh thấy Liễu Dật nghĩ ngợi, liền tiếp: “Ta dẫn huynh gặp cha ta. Ta nghĩ, người nhất định có cách để giúp huynh.”

      Liễu Dật gật đầu, đứng dậy cùng Vũ Trầm Tinh vào trong. Sơn động rất rộng rãi, đường hơi gập ghềnh. lát sau chàng đến nơi Minh Vương nghỉ ngơi. Ánh mắt chàng lập tức dừng lại người Hoàng Kim Minh Vương.

      Đúng lúc này, Minh Vương cũng từ từ mở mắt. Từ phía sau diện cụ, ánh mắt trực tiếp quan sát Liễu Dật, như xuyên thấu cơ thể chàng. Tiếp theo giọng hiền từ vang lên: “Ngươi khôi phục nhanh hơn so với tưởng tượng.”

      Liễu Dật đưa mắt đánh giá người trước mặt, thân thể cao lớn, hoàng kim khôi giáp cùng mặt nạ thần bí, tất cả đem lại cho người khác cảm giác bí . Còn ánh mắt, phảng phất như từng quen tại thế giới xa xôi nào dó, ông ta chính là Minh Vương? Người từng kiến lập thế giới mới.

      Vũ Trầm Tinh nhìn Minh Vương, vội hỏi: “Cha, có cách nào có thể giúp huynh ấy ?”

      Minh Vương nhìn Vũ Trầm Tinh : “Bốn vị thúc thúc của con ở phía sau tu luyện! Con lại đó , ta có chuyện muốn riêng với Liễu Dật. Ta nghĩ…con nghe trộm đâu, đúng ?” Dứt lời, ánh mắt hiền từ nhìn nàng. Vũ Trầm Tinh biết cha mình muốn gì với Liễu Dật, nhưng biết là có những việc muốn cho mình biết. Nàng đáp: “Được, vậy con đây, hai người từ từ chuyện.” Sau đó quay người bước , phút chốc biến mất.

      Sau khi Vũ Trầm Tinh rời khỏi, Minh Vương vung tay phát ra đạo kim quang, đạo quang tráo lúc lúc bao phủ xung quanh hai người. Tiếp đó, giọng Minh Vương vang lên: “Được rồi, giờ chúng ta có thể chuyện thoải mái. có lời nào truyền ra được ngoài quang tráo này đâu.”

      Liễu Dật chấn động. Sức mạnh của Minh Vương cường đại. Mặc dù biết so với Tử Long thế nào, nhưng tuyệt đối mạnh hơn bản thân mình gấp nhiều lần. biết là ông ta muốn chuyện gì? Nhìn tình trạng của mình lúc này, lẽ nào ông ta muốn giúp mình? Liễu Dật từ từ ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Chúng ta chuyện gì bây giờ?”

      Minh Vương ngừng lại lúc rồi nhàng : “Sinh tồn, tử vong, tương lai của ngươi, chúng ta về tất cả những thứ đó. Tất cả đều cần xem xem người lựa chọn như thế nào.” Giọng rất nhàng, nhưng lại chỉ vài câu ngắn ngủi, lại làm cho tinh thần Liễu Dật phấn chấn trở lại. Bởi chàng biết rằng, ông ta như vậy, mình còn có cơ hội sống.

      Nhưng Liễu Dật nhanh chóng bị những nghi vấn của bản thân phá hỏng niềm tin đối với người trước mặt. Bất kể Minh Vương mạnh như thế nào, bây giờ mình bị sát lục chi tâm phản ngược, kể cả ông ta có thể giúp mình lúc này, nhưng thể giúp mãi mãi. Rồi ngày, sát lục chi thân lại thôn tính linh hồn của chàng, biến chàng thành khôi lỗi. Nghĩ đến đây, tinh thần chàng lại chùng xuống.

      Ánh mắt thâm thúy của Minh vưonưg từ từ quan sát Liễu Dật, nhìn thấy những biến hóa phức tạp mặt chàng, trong lòng tựa hồ đoán ra chàng nghĩ gì bèn : “Ngươi tin tưởng ta phải ? Nhưng ta muốn , nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi, giúp ngươi trực tiếp vượt quá bản thân ngươi bây giờ, bước vào con đường tấn thăng mới, những việc xảy ra khi mất ý thức lần nãy, vĩnh viễn bao giờ xảy ra nữa.”

      Liễu Dật vốn thất vọng, nhưng nghe Minh Vương , chàng cuối cùng cũng hiểu. Ý của Minh Vương phải là giúp mìn áp chế sát lục chi tâm, mà là giúp mình xông phát sát lục chi tâm, đạt đến hắc ám chi tâm. Nhưng, làm sao ông ta biết được? Cứ cho là ông ta biết, nhưng làm sao có thể làm được. Sức mạnh của Minh Vương cường đại, nhưng vẫn chưa mạnh đến mức có thể giúp mình xông phá sát lục chi tâm. Mặc dù chàng chưa về Minh Vương, nhưng đối với ma công lại hiểu rất . Cuối cùng, chàng hỏi: “Tiền bối bằng vào cái gì có thể giúp được ta, tiền bối vẫn chưa giải được vấn đề khó khăn của ta.”

      Minh Vương nghĩ lúc rồi : “Kì thực, ta biết ngươi gặp khó khăn trong việc tấn thăng tâm pháp. Chân lực của ngươi đủ, chỉ có thể tiếp tục tích lũy mới có thể tấn thăng. Nhưng, tích lũy đến trình độ nhất định, ngươi bị sức mạnh của chính bản thân khống chế. Do đó, ngươi muốn bằng vào việc tích lũy sức mạnh bản thân để đột phá đến mức mạnh mới là điều thể. Do đó, ta biết làm như thế nào để giúp được ngươi. Dùng sức mạnh của ta cũng được, nhưng ta có biện pháp khác có thể làm được.”

      Liễu Dật cuối cùng cũng có chút do dự, nếu đúng như Minh Vương , ông ta xem xét tất cả mới dám như vậy. Như vậy, việc tấn thăng hắc ám chi tâm của chàng có hi vọng. Có hắc ám chi tâm, sinh mệnh của chàng, thời gian của chàng còn chịu hạn chế nào. Bản thân mình muốn làm gì, bất kể nghìn năm, vạn năm, đều có thể hoàn thành. Nghĩ đến đây, chàng đột nhiên tò mò vì sao Minh Vương lại muốn giúp mình, bèn quay sang hỏi: “Vì sao tiền bối lại muốn giúp ta.”

      Minh Vương nhìn Liễu Dật, nhàng gật đầu : “ như vậy là ngươi tin vào năng lực của ta. Vậy là tốt. Ta giúp ngươi, tự nhiên là có lí do. Quan trọng hơn là ta có điều kiện. Ta phải là người làm từ thiện. Những việc có lợi ích gì, ta làm làm gì?”

      Liễu Dật vừa nghe Minh Vương, vừa xem xét xem điều kiện cùng lí do của ông ta là gì. Nhưng đối với Minh Vương xa lạ này chàng nghĩ ra được điều gì. Chàng chỉ đành nhìn Minh Vương, chờ đợi đáp án của ông ta.

      Minh Vương tiếp tục : “Ngươi là người thông minh. Ta lọt vào thế giới trong gương này nhiều năm, nhưng đến giờ vẫn chưa ra được. Nguyên nhân bên trong ta nghĩ ngươi cũng đoán được vài phần có phải ?”,

      Liễu Dật nghe xong, tựa hồ minh bạch phần. Đối với sức mạnh của Minh Vương mà , thực mạnh hơn mình rất nhiều lần, thêm vào bốn vị thị tòng, so với Tử Long là tương đương. Nếu như thắng cũng gặp thương tích gì quá nặng. Nhưng xem tình hình tại, dường như Minh Vương đối với Tử Long cũng bó tay có cách nào.”

      Minh Vương tiếp tục : “Đối với Tử Long, ta phải là đủ sức đánh bại nó. Nó khống chế đường ra của thế giới trong gương này. Chỉ cần nó chưa chết, chúng ta vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện thoát ra. Chỉ cần là phân thân của nó, đủ khiến ta đau đầu. Bất kể chúng ta giết chết bao nhiêu Tử Long, chỉ cần phân thân còn, nó vĩnh viễn chết. Do đó, đến tận bây giờ, chúng ta vẫn có cách nào giết được con rồng đó.”

      Nghe đến đây, đột nhiên Liễu Dật nghĩ đến việc. Đúng, nếu chàng có thể đối phó với Tử Long, hiệu quả khác. Minh Vương giết được Tử Long bởi các phân thân của nó. Nhưng Bi Mộng kiếm của chàng có thể hấp thu sức mạnh của Tử Long. Chỉ cần giết phân thân, Tử Long mất phần sức mạnh. Đến cuối cùng thu phục nó. Xem ra, việc này đối với mình đơn giản. Nhưng đối với Minh Vương thực khó khăn vô cùng.

      Minh Vương tiếp: “Ta nghĩ ngươi hiểu ý của ta. Sức mạnh của ngươi bây giờ chưa đủ để đấu với Tử Long. Đến phân thân của nó cũng có thể làm ngươi bị thụ thương. Đó là lí do ta giúp ngươi. Bởi ta cũng muốn rời khỏi thế giới này.”

      Liễu Dật tựa hồ hiểu ý của Minh Vương, gật đầu đáp: “Nếu như chỉ vì lí do đó là quá đơn giản. Tiền bối biết sau khi ta tấn thăng, sức mạnh của ta đạt đến như thế nào. Người nghĩ đến việc người giúp ta như vậy chính là tạo ra ma đầu khủng khiếp hay sao?

      Minh Vương lắc đầu : “Ta chưa từng nghĩ đến việc đó, bởi ngươi làm gì liên quan đến ta. Ta chỉ là ta. Ta hề có dã tâm đối với danh lợi, đối với tranh đấu, dục vọng của các ngươi. So với ta, ấn tượng của lão bằng hữu Bàn Cổ của ta với ngươi dường như xấu hơn.” Ngừng lại chút, Minh Vương tiếp tục: “Ta nghĩ..nếu ta ngồi đây uống trà, ngươi có lí do gì để giết ta. người nguy hiểm với ngươi, ngươi cũng có hứng thú, đúng ?” Dứt lời liền quay sang xem phản ứng của Liễu Dật.

      Chàng cũng nhìn Minh Vương, ông ta người người sáng tạo ra thế giới, cũng là lãnh tụ của chủng tộc. Lúc này những lời ông ta thực khiến người ta khó phân biệt giả. Nhưng ông ta như vậy quan hệ gì đến mình. Chàng chỉ cần sức mạnh, cần kéo dài sinh mệnh, hoàn thành những việc chàng muốn. Nếu , mọi thứ chẳng có ý nghĩ gì cả.

      Lúc này, Minh Vương tiếp: “Đương nhiên ta còn điều kiện nữa. Nếu như có điều kiện này, ta cũng giúp ngươi. Mặc dù có ngươi ta thoát ra được khỏi thế giới này. Nhưng ta có thể giết ngươi, đoạt kiếm của ngươi rồi từ từ nghĩ cách. Do đó, điều kiện này chính là nguyên nhân chính để ta giúp ngươi.”

      Liễu Dật suy nghĩ lúc, cuối cùng minh bạch. Lúc này Minh Vương thẳng vào vấn đề chính. Nếu như mình đáp ứng điều kiện đó, ông ta có thể giết mình đoạt kiếm rồi nghĩ biện pháp giết Tử Long để thoát ra. Liễu Dật đột nhiên hiếu kì hỏi: “Là điều kiện gì?”

      Minh Vương tiếp tục : “Ta có thể cho ngươi tất cả những thứ ngươi cần, giúp ngươi thành Chân ma có sức mạnh mạnh nhất, giúp ngươi cảm thấy bé của thế giới, cảm nhận được sức mạnh cường đại. Nhưng, tất cả đều phải xem lựa chọn của ngươi.”

      Liễu Dật nghe xong liền hỏi tiếp: “Tiền bối vẫn chưa ra điều kiện của mình.”

      Minh Vương gật đầu tiếp: “Điều kiện này đối với ngươi mà đơn giản. Ngươi có thể làm được. Nhưng, ta nghĩ trước khi ta ra điều kiện này, ngươi tốt nhất nên cần thận suy nghĩ lại về bản thân ngươi bay giờ, nếu ngươi có cách nào tấn thăng được sức mạnh kết quả như thế nào?” Dứt lời, ánh mắt từ từ dừng lại thân kiếm của Liễu Dật.

      Nhìn ánh mắt của Minh Vương, Liễu Dật hiểu rằng nếu mình đáp ứng, Minh Vương giết người đoạt kiếm. Kể cả nếu ông ta giết mình mà chỉ đoạt kiếm. có cách nào đạt được hắc ám chi tâm, bản thân chàng cũng biến thành khôi lỗi, quên hết mọi , trở thành huyết ma. Còn lời nguyền ngàn năm của chàng, ái tình của chàng, cũng cừu hận, tất cả còn tồn tại. Khôi lỗi gánh vai nỗi bi ai của nghìn vạn năm, vì chàng trả cái giá cao nhất có thể, có được tất cả những thống khổ mà chàng có thể có, nhưng có cách nào tiến hành báo thù đối với những thần ma ác độc đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :