Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 243: THẦN KÌ VÂN VỤ, MẠCH SANH ĐÍCH ...
      Khí thế hai người đối diện trở nên khẩn trương, ánh mắt của Viêm Quân chợt lóe lên chút do dự, chớp mắt biến mất. Lúc này, hai bên thể thực lực của mình, chuẩn bị cho cuộc chiến trước mắt. Đoạn đao của Viêm Quân nhìn có vẻ cũ kỹ, nhưng dưới thôi động của nhiệt khí, bắt đầu lấp lóe phát ra hoàng quang. Có thể thấy tuyệt đối phải là thanh đao bình thường, nếu dưới khí tức đó, nhanh chóng tan chảy ra.

      Liễu Dật đem thần long chi lực giản hóa. Sức mạnh của băng long sau khi được triệu hoán, lưu lại thân kiếm. Chàng biết rằng triệu hoán các con rồng khác ra chỉ mang thêm phiền phức, dùng băng long đối phó với Viêm Quân chính là cách tốt nhất, nên đem toàn bộ sức lực, tập trung lên thân kiếm.

      Chàng hiểu rằng, ba quân chủ đứng đằng sau Viêm Quân phải là những nhân vật dễ động vào. Thậm chí nếu Lôi Quân ra tay, ba người đối phương mà hợp lực cũng đem lại rất nhiều phiền phức. tại vì muốn đoạt bảo thạch, cách duy nhất là tiêu diệt Viêm Quân để lập uy.

      Viêm Quân thực do dự, sức hấp dẫn của bảo thạch làm lão ngay lập tức khôi phục thái độ cuồng ngạo. Đó có thể là vật trong truyền thuyết, mặc dù biết sử dụng cụ thể như thế nào, nhưng tuyệt đối là báu vật trong các báu vật, chỉ cần bây giờ đoạt được, sau này phát cách sử dụng phải là chuyện khó. Vịt luộc chín, làm sao có thể bay được nữa. Lão cười lạnh, gật đầu : “Ngươi rất hay, người vì tài mà chết, chim vì miếng ăn mà vong. Nếu như ngươi có lòng tranh đoạt, qua được đao của lão phu hãy ”.

      Dứt lời, lão chuyển động, cùng với khí thế trảm thiên của đoạn đao xuất ra, đạo nhiệt khí hòa cùng hoàng quang, nhắm Liễu Dật lao đến. Chàng sớm có tâm lí chuẩn bị. Nếu muốn tranh đoạt, khẳng định phải ra giá cao, muốn thành công đọat được hai khối đá đó, cần phải tiêu diệt kẻ trước mặt này.

      Trường kiếm của chàng xoay chuyển, kiếm ảnh hội tụ thành kiếm hoa, đạo quang mang lam nhạt như cự long xuất động, mang theo tiếng ngâm vang vang, theo góc độ hoàn mỹ kích lên khí tức màu vàng. Tiếng binh khí va chạm nhau “đinh ” vang lên ngớt. Sau hồi, hoàng quang biến mất, kiếm quang tiếp tục theo tiến thêm đoạn, rồi cũng tan biến.

      Mặc dù là lần giao thủ thứ nhất, biết Viêm Quân có dùng toàn lực hay ? Nhưng vì muốn lập uy, Liễu Dật dùng toàn lực xuất thủ cũng đem tâm pháp đề cao đến mười hai thành. Khi kiếm quang tan biến, đóa băng tinh trắng ngần xuất giữa trung, rồi từ từ hạ xuống đất. Hàn khí nhanh chóng khuếch tán. Mọi thứ trong chu vi ba trượng, đều nhanh chóng bị đóng băng. Cả khí cũng tựa hồ bị đông cứng. Hàn khí khiến mọi người thối lui liên tiếp để tránh bị đóng băng.

      Bản thân Liễu Dật cũng nghĩ đến điều này. Chỉ nghĩ là băng long đối với Viêm Quân có công năng tương sinh tương khắc, dùng để đối phó càng lợi hại. Nhưng chàng cũng ngờ là sức mạnh của băng long cường đại như vậy. Đến lúc này chàng cũng hiểu tại sao, sức mạnh của băng long so với tứ long còn lại có vẻ mạnh hơn nhiều. Nhưng đây phải lúc nghĩ nhiều, kiếm vừa rồi khiến chàng thập phần tự tin, dùng chân nguyên cường đại thúc đẩy năng lượng đặc thù của băng long bao phủ thân kiếm, muốn tăng tốc để trong vòng 10 kiếm, có thể đánh bại Viêm Quân.

      Vào lúc giao thủ, Viêm Quân chợt cảm giác được sức mạnh cường đại của băng long và chân nguyên lực của đối phương. Tiếp đó lại bị khí thế của Liễu Dật áp trụ, nhãn thần bắt đầu toán loạn. Nhiệt khí bao quanh thân, dưới tác động của băng tinh ngưng kết, giảm nhiều. Cao thủ giao chiến, thắng bại chỉ trong chớp mắt. kiếm vừa rồi, hoàn toàn đưa Viêm Quân rơi vào thế hạ phong, còn hi vọng thắng lợi.

      việc phát sinh quá thần kì, trong mắt của bọn họ, Liễu Dật dường như trở thành tuyệt thế cao thủ. Chỉ có chàng tự hiểu tu vi của mình chẳng đáng là bao. Do vậy, khi kiếm đầu tiên chiếm được thượng phong, chàng nhận ra thời cơ đến. Hai mắt hồng quang lóe lên, trường kiếm nhanh chóng chuyển động, với tốc độ nhanh nhất, xuất ra đạo lam quang.

      kiếm này hoàn toàn thể là theo góc độ nào, kiếm khí xoay chuyển dích dắc, sắc xanh sắc trắng đan xen. Nhìn từ bên ngoài vào, lam quang phảng phất như con rồng, vừa rời khỏi thân kiếm của Liễu Dật, chớp mắt lao tới trước mặt Viêm Quân.

      Viêm Quân căn bản tưởng có thể tránh khỏi kiếm này, nhưng lúc này phát muộn. Bởi vì cùng lúc với động tác vung kiếm của đối phương, kiếm quang đến trước mặt. thể tránh được, chỉ có thể dùng đao trong tay để chặn lại. Trường long xạ thẳng tới đoạn đao, tiếng binh khí va chạm “đinh ngớt. Viêm Quân hứng chịu sức mạnh cực đại, tự chủ trượt về sau ba trượng, khiến cát bụi tung lên mù mịt. Hình ảnh băng long cũng đồng thời biến mất.

      Đột nhiên, tình kỳ quái phát sinh. Đám cát bụi lắng xuống, nhanh chóng ngưng kết thành băng, rơi xuống đất. Mặc dù đạo kiếm quang của Liễu Dật biến mất, nhưng xem ra đặc thù kỹ năng vẫn còn. Nhìn từ phía Viêm Quân, khi binh khí giao nhau, chỉ sau hai hiệp, nhiệt khí của Viêm Quân bị khí tức của băng long bao phủ, thân thể dường như run lên.

      Liễu Dật nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm khái lên lời. Cuối cùng là tại sao lại như thế? Lẽ nào tốc độ và sức mạnh thực quyết định tất cả? Khi giao chiến cùng Tô Thiếu, căn bản thể phát xuất được sức mạnh băng long đó. Nhưng lúc này, phát huy đến mức lâm li cùng tận. Cuối cùng là có vấn đề gì?

      Lúc này, những người ở đó trước mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vài đám mây vừa rồi trở thành màn mây mù bao phủ toàn bộ. Màn mây mù này vô cùng thấp, phảng phất ngay đầu mọi người. Mặc dù giao chiến cùng Viêm Quân, nhưng Liễu Dật cũng tránh khỏi bị cảnh tượng kì quái đột ngột xuất này hấp dẫn. Màn vân vụ trời có gì đó kì quái, như vật trôi dạt của Đệ Lục Phong, ánh mặt trời thể chiếu xuyên qua.

      Rất nhanh, khi màn mây mù bắt đầu chớp động, bao trùm cả gian, Vũ Trầm Tinh quay sang Lôi Quân hỏi: “Lôi Quân ca ca, đó là cái gì vậy, mặc dù mây mù thường thấy, nhưng kì quái như thế này là lần đầu tiên, ngừng chớp động, tốc độ lại rất nhanh, chỉ chớp mắt gian bị che kín?”

      Lôi Quân mặt nhìn trời, mặt lắc đầu : “Huynh hhông biết, nhưng khẳng định có điều gì đó cổ quái”.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, ánh mắt chuyển sang phía Viêm Quân. Lúc này lão nhìn lên màn mây mù phía , mà vung đoạn đao, lao thẳng về phía Liễu Dật. Còn Liễu Dật lúc này bị màn mây mù hút hồn. Nhìn thấy đoạn đao xuất thủ, kịp la lên, Vũ Trầm Tinh chỉ còn biết thôi động thân pháp đến cực hạn, lao về phía chàng.

      Mọi người tại trường đều bị màn mây mù đầu hấp dẫn. Vào lúc đao cùng bóng người cùng lao về phía Liễu Dật, liền nhanh chóng bừng tỉnh. Tốc độ của Vũ Trầm Tinh căn bản thể so với tốc độ xuất thủ của đoạn đao. Nhưng lúc này, lao đến trước đoạn đao, quay lưng lại với Liễu Dật.

      Vũ Trầm Tinh đầu tiên phát hành động của Viêm Quân, sau đó tung người, nhưng khoảng cách từ nàng đến Liễu Dật xa hơn so với Viêm Quân.

      Khí tức viêm nhiệt phảng phất như ma quỷ địa ngục, từ tay Viêm Quân phát thẳng đến Vũ Trầm Tinh. Thân người nàng chặn trước mặt Liễu Dật, chàng muốn làm gì cũng muộn, vì đoạn đao chỉ còn cách ba thốn...

      việc còn quái dị hơn phát sinh. Chỉ thấy vân vụ trắng xoá từ mặt đất ngùn ngụt bốc lên, thoáng chốc bao phủ toàn bộ chu vi chung quanh Liễu Dật. Chàng chỉ thấy màn mây mù bao phủ, cả Vũ Trầm Tinh, cùng đoạn đao đều biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất như chớp mắt đên thế giới khác.

      Sau lúc hoang mang, chàng chợt cảm thấy phía trước trầm xuống, vòng tay vẫn giữ chặt lấy mình. Sau đó, thân thể cảm giác như bay lên, đầu óc choáng váng mơ hồ, phảng phất như cưỡi mây đạp gió. biết cảm giác mơ hồ đó kéo dài bao nhiêu lâu, sau đó màn mây mù nhanh chóng biến mất. Trước mắt chàng là màu đen, nhìn thấy bất cứ cái gì.

      Chàng cảm thấy kinh hãi, thầm nhủ: “Đây là nơi nào?”, ràng mình vừa di chuyển cực nhanh, sau đó lạc đến nơi này, nhưng xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên chàng có thể đoán được, đây phải là sơn cốc vừa rồi, toan cất bước, chợt phát thân thể vẫn bị ôm chặt.

      Liễu Dật kìm được nhìn xuống, từ từ làm quen với màn đen trước mặt, với trợ giúp của chân lực, cuối cùng cũng nhìn ra là Vũ Trầm Tinh. Chàng tựa hồ vừa nghĩ ra chuyện gì, gỡ đôi tay ôm chặt lấy mình ra, xoay lại nhìn phía lưng của nàng. Cuối cùng, hòn đá trong tim cũng được gỡ bỏ, Vũ Trầm Tinh ràng bị đoạn đao đâm trúng, xem ra hoàn toàn phải cảm ơn tình kì quái đột ngột vừa rồi.

      Từ từ, hơi thở đều đặn của Vũ Trầm Tinh truyền vào tai, chàng ngạc nhiêm lẩm bẩm “Cái gì? ngủ rồi à?” Quả nhiên, trước mắt chàng, Vũ Trầm Tinh ngủ ngon lành như đứa trẻ đất.

      Chàng lắc đầu, hồi tưởng lại những việc vừa xảy ra, rất muốn hiểu cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ trong chốc lát tới nơi tối tăm này. Tuy nhiên, suy nghĩ hồi lâu, vẫn tìm ra chút manh mối nào. Chỉ nhớ cảm giác cưỡi mây đạp gió, sau đó mọi việc đều trở nên mơ hồ. Nhìn cách Vũ Trầm Tinh nằm ngủ, dường như trải qua thời gian rất dài, chàng thu hồi tâm thần, ánh mắt nhìn thẳng vào màn tăm tối trước mắt. Trong này có chút gì cả, xung quanh chỉ là vùng hoang vu, trung toàn màu đen, căn bản nhìn thấy sao trời. Nghe tiếng gió thổi bên tai, chàng biết mình ở bên trong sơn động lớn. Từ trần đến nền của sơn động cách nhau khá xa, nên ràng chàng đứng ở ngoài

      Liễu Dật nỗ lực bình tĩnh trở lại, thầm suy nghĩ xem, những gì vừa xảy ra có phải là giấc mộng hay ? Như vậy, mình vừa bị đưa đến nơi kì lạ. Còn những người khác khẳng định cũng bị đem ? Nhưng tại ở đây căn bản bóng người nào khác? Lẽ nào…những người còn lại bị đem đến nơi khác?

      Nghĩ đến đây, chàng đột nhiên nhớ lại kiện. Lôi Quân từng qua, bên trong Luân Chuyển Phong có chiếc kính, chiếc kính có sinh mệnh, Minh Vương chính là bị khốn ở trong đó. Lẽ nào việc này có liên quan đến chiếc kính đó? Liễu Dật mặt quan sát bốn phía sơn động, mặt xem xét tình hình.

      Vũ Trầm Tinh trở mình, có lẽ đất có nhiều đá khiến nàng nằm ngủ thoải mái lắm. Vừa trở mình, nàng cũng tỉnh lại, vừa mở mắt liền “a” lên tiếng. Liễu Dật nghe thấy liền quát: “Ngươi kêu cái gì, dọa chết người ta à?”. Nghe tiếng Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh dần bình tĩnh lại: “Ở đây tối thui, ngươi ở trước mặt la hét, làm ta sợ chết khiếp”.

      Liễu Dật bất lực lắc đầu, ai nghĩ ra cả hai người đều bị đối phương dọa chết khiếp. Vũ Trầm Tinh nhanh chóng ngồi dậy hỏi “Đây là nơi nào? Tại sao lại tối thui thế này...kì quái, ta ràng định giúp ngươi đỡ đao đó, sao người ta chẳng thấy vết thương nào?”. Lúc này nàng trông như đứa trẻ, nghi hoặc kiểm tra bản thân.

      Trong lòng Liễu Dật đầy nghi hoặc hỏi: “Ta cũng biết, chỉ thấy mây mù đó xuất , chúng ta liền rời khỏi nơi đó. Khả năng là đao đó chưa đâm trúng chúng ta. Nhưng mà...đầu ngươi có vấn đề, ngươi có biết hay , nếu như màn mây mù đó đột nhiên xuất , giờ có lẽ ngươi chết rồi”. Dứt lời nhìn thẳng sang bên Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu : “Ta biết, nhưng lúc đó cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ hi vọng đao đó đâm trúng ta, phải tốt cho ngưoi sao. Ngươi đúng là người kì lạ, ta giúp ngươi, ngươi sao lại trách mắng ta thế”. xong, cần biết Liễu Dật có thể nhìn thấy hay , liền làm bộ đầy oan ức.

      Liễu Dật càng cảm thấy phiền, lạnh lùng : “Ta cần ngươi giúp, chuyện sống chết của ta liên quan gì đến ngươi. Ta cũng muốn nợ ai cái gì, sau này ngươi tốt nhất đừng làm những chuyện ngu ngốc đó.

      Vũ Trầm Tinh gật gật đầu, đột nhiên mỉm cười : “Đao đó ta đỡ hay là việc của ta, đâu đến lượt ngươi quản? Vừa , ta cũng chưa gì đến việc hồi báo, ngươi nợ ta cái gì? Tại sao ngươi lại ngốc nghếch thế nhỉ? Nếu như muốn đến chuyện nợ nần, ta thấy ngươi nợ Thất Nguyệt, nợ Diệp La Bách Hoa cũng ít. Nhưng tất cả đều là tự nguyện, đối với chuyện thiếu hay thiếu nợ quan hệ gì.” xong liền bật dậy, làm bụi đất tung lên.

      Trong lòng Liễu Dật chấn động. Đúng vậy, nàng sai, nếu như đến chuyện nợ nần, cả đời thể trả được chính là Thất Nguyệt, nhưng... Liễu Dật chợt nghĩ đến việc, hỏi Vũ Trầm Tinh: “Ngươi cái gì Diệp La Bách Hoa?”.

      Vũ Trầm Tinh lắc đầu vội : “ có chuyện gì, chỉ là người đau lòng đời nhiều quá, chỉ có Diệp La Bách Hoa, người đó với ngươi có liên quan gì, ngươi khẩn trương làm gì? Ngươi đúng là tên ngốc, đồ ngốc”. xong, lạnh lùng cười, khuôn mặt ngây thơ lúc này biến thành cực kì trầm.

      Liễu Dât tựa hồ cảm giác mình hỏi hơi nhiều, ngúc ngoắc đầu định , Vũ Trầm Tinh trước: “Đừng có quên lời ngươi từng , nếu như có ngày ta có thể thắng được thanh kiếm trong tay ngươi, ngươi phải cưới ta đó”.

      “Ta chỉ trong lúc nóng giận thôi, nếu ngươi có thắng ta, ta cũng cưới ngươi. Ta có thê tử, có người ta rồi”. Lúc này trong bóng tối, Liễu Dật càng trở lên bình tĩnh, xem xét mọi việc ràng hơn.

      Vũ Trầm Tinh lắc đầu : “Ta biết, đó là lời ngươi , lẽ nào tính? Nam nhân cần có trách nhiệm đối với những lời mình ra, nếu đừng tự coi mình là nam nhân. , nếu như có ngày ta thắng được ngươi, ngươi cưới ta, ta vẫn muốn cưới ngươi. Ta cần biết ngươi có vợ con hay chưa, ta thích ta làm”. xong, kìm được bật cười hi hi. Lúc này nàng như trở thành con người hoàn toàn khác.

      Liễu Dật đột nhiên phát , căn bản thể đạo lí với tiểu nha đầu này. Những câu vừa lại còn mang theo ý uy hiếp, đành bất lực lắc đầu, cười: “Ngươi còn , những lời vừa rồi khả năng chỉ là kích động nhất thời, đợi khi ngươi lớn lên ngươi hiểu. Tất cả đều sai. Ta phải là người mà ngưòi thích đâu, bỏ ý niệm đó .” xong, đưa mắt quan sát xung quanh.

      Vũ Trầm Tinh đột nhiên khôi phục lại nụ cười thiên thần : “Có lẽ thế! Có thể ta còn , có thể ta chưa hiểu, có thể đây chỉ là phút kích động, nhưng ít nhất là bây giờ ta vẫn còn kích động, do đó ta phải . Còn về việc bỏ ý niệm đó , đợi lúc nào hết kích động, ta xem xét cẩn thận. Nếu như cơn kích động này kéo dài hết, phải chăng ngươi bắt ta đợi như thanh kiếm kia?”. xong liền làm bộ dạng đầy hiểu biết.

      Liễu Dật lúc lắc đầu, quan sát địa hình xung quanh, tiện miệng : “ chuyện với ngươi là mệt. nữa, ngươi muốn như thế nào thế ấy , bây giờ ta chỉ muốn nghĩ xem làm sao thoát khỏi đây, hướng nào? Sau đó chúng ta có lại bị cuốn vào ngọn núi đó ?

      Vũ Trầm Tinh nghe xong, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, vội : “Đây phải là trong Luân Chuyển phong, còn ở đâu, ta cũng biết”.

      Liễu Dật vội hỏi: “làm sao ngươi biết đây phải là ở trong Luân Chuyển phong hả?

      Vũ Trầm Tinh đáp: “Ta có long thú mà. Long thú và ta luôn duy trì cự li cố định. Bất kì chúng ta ở nơi đâu, nó căn cứ vào mùi vị cơ thể ta để tìm ra. Bây giờ ta cảm giác được tồn tại của nó, do vậy mới khẳng định phải tại Luân Chyển Phong. Nếu long thú dã phải ở khu vực gần đây”. xong, gật đầu đầy thỏa mãn. Nhưng ngay lập tức lại than thở trở lại: “Trời ơi, ở Luân Chuyển Phong, vậy chúng ta ở đâu?”.

      Liễu Dật vội nhìn xuống vai, quả nhiên, Thiết Thạch còn vai. Nó đâu rồi? Khả năng là trong lúc mình cùng Viêm Quân giao chiến, nó tìm Thất Nguyệt hoặc Diệp La Bách Hoa. “ phải là Luân Chuyển Phong, vậy bây giờ ở đâu đây?” xong lại trầm mặc.

      Đột nhiên lúc này, bàn tay mềm mại nắm lấy tay chàng, kéo chàng về phía trước, chàng vội hỏi “ đâu?”.

      Vũ Trầm Tinh mặt nỗ lực kéo chàng , mặt : “Ngươi là phiền phức. Nghĩ cái gì mà nghĩ? ra khỏi chỗ này xem có phải là biết ngay ? nam nhân quyết đoán”. xong, tiếp tục nhanh chóng tiến về phía trước.

      Trong động tối, tiếng Liễu Dật vang vọng: “Ngươi buông tay ta ra, ta tự được....”

      giọng cười khác khúc khích vang lên: “ buông, ta lại cứ muốn giữ ngươi như thế này, mãi mãi buông, ha ha...”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 244: KÍNH TỬ THẾ GIỚI, PHẢN XẠ ...
      Bên trong sơn động cực kì rộng lớn, chiều ngang ít nhất cũng khoảng 10 trượng, còn chiều cao Liễu Dật thể nào đoán được, bởi vì chàng vẫn chưa nhìn thấy đỉnh sơn động ở chỗ nào. Trong bóng tối, chỉ có cảm giác duy nhất là gió thổi ào ào qua tai. Trong hơi gió có chút mùi vị gì, hoàn toàn khô ráo. Cứ như thế, biết là bao lâu, cũng biết là được bao xa, cuối cùng, Vũ Trầm Tinh bắt đầu than thở: “Ta đói quá, có cái gì ăn được ?”.

      Lúc này, Liễu Dật mới nghĩ đến, bản thân mình cần ăn, nhưng Vũ Trầm Tinh thực vẫn cần. Nhưng mà, lương khô do Thất Nghiệt và Diệp La Bách Hoa mang theo, tại lấy đồ ăn ở đâu bây giờ? Liễu Dật đành : “Đói cũng phải tiếp, ở đây có gì ăn đâu”. xong, quan tâm đến phản ứng của Vũ Trầm Tinh, mình tiếp tục .

      Bất quá trong lòng Liễu Dật có cảm giác kì lạ. Nếu căn cứ theo thời gian mà , cảm giác hai người ít nhất bộ ba giờ, tại sao mãi mà vẫn chưa thấy thay đổi gì? tượng duy nhất phát là sơn động càng càng cao, cảm giác như leo dốc.

      Phía sau tiếp tục truyền lại tiếng phàn nàn của Vũ Trầm Tinh: “Tên ngốc nhà ngươi làm sao vậy? Còn mau nghĩ cách? Sơn động này sâu quá, chúng ta mãi mà còn chưa thoát ra được, ta thấy đợi được đến lúc thoát ra ta chết đói ở đây rồi”.

      Liễu Dật vừa bước vừa đáp: “Đến ngươi cũng có cách, ta làm sao nghĩ ra được? Đói cũng phải bước, trong sơn động này đến cây cỏ cũng mọc được, làm sao có gì để ăn?.

      Vũ Trầm Tinh mặc dù vẫn còn than vãn, nhưng trước mắt chưa có cách gì, ai bảo bọn họ bị cuốn đến địa phương quái quỷ này, đến rễ cỏ cũng có, đừng đến cái gì có thể ăn được. Hai người tiếp tục tiến về phía trước, cũng biết được bao lâu, đột nhiên Liễu Dật dừng lại, làm cho Vũ Trâm Tinh mơ mơ hồ hồ sau đâm thẳng vào lưng chàng. “A, tên ngốc nhà ngươi, dừng lại làm gì, dọa người à?

      Liễu Dật lắc đầu : “Có tiếng động, ngươi nghe xem?”. Quả nhiên, sau khi được nhắc nhở, Vũ Trầm Tinh trở lên linh động, gì nữa mà chỉ vận khởi chân nguyên lực chú ý nghe ngóng xung quanh. Toàn bộ sơn động im lìm, nhưng lúc sau, có thanh “hô, hô” cực truyền lại, rất nhanh lại biến mất.

      Liễu Dật tiếp: “khoảng cách đến chúng ta chắc rất xa, bất quá biết là cái gì?

      Vũ Trầm Tinh tiếp lời: “ xem xem”. Dứt lời, để ý đến ngăn cản của Liễu Dật, tiến về hướng thanh đó truyền lại. Khi hai người vừa được vài bước, thanh đó lại tiếp tục truyền đến. Lần này Liễu Dật bảo: “ đúng, thanh đó bây giờ cách chúng ta gần”.

      Vũ Trầm Tinh tiếp lời: “Ta thấy... cần chúng ta tới xem , cũng đến gặp chúng ta, phát ra chúng ta rồi”. Nàng vừa dứt lời, hai vách sơn động đột nhiên bừng sáng. Hai người lập tức bị hai vách phát quang chú ý. Lúc này hai mặt vách, lần lượt lưu chuyển điện hoa tím ngắt hợp thành đường, hướng về phía trước.

      Tử quang chiếu sáng phần sơn động, Liễu Dật tranh thủ quan sát xung quanh, rồi bên , phát vẫn thể nào nhìn được đỉnh động. Vũ Trầm Tinh : “Điện quang này giống như ma vũ kĩ của Luy Quân ca ca.” Dứt lời, từ từ tiến về phía trước, vươn tay định chạm vào điện hoa.

      Liễu Dật vừa muốn , thấy Vũ Trầm Tinh đưa tay ra, thân hình nhanh chóng lao lên kéo nàng lại: “Ngươi muốn làm gì? Đó căn bản phải là Ma vũ kĩ của Lôi Quân, rất nguy hiểm”. Dứt lời, kìm được quay sang quan sát tử quang hai vách.

      Mặt Vũ Trầm Tinh đầy vẻ phục: “Có nguy hiểm gì? Tu vi của ta làm gì yếu đến mức có chút điện quang đó cũng chịu được?” xong chăm chú nhìn chàng.

      Liễu Dật tiếp tục nhìn điện quang truớc mặt, tiện miệng : “Ngươi hiểu cái gì? vật giống nhau chắc là tác dụng cũng giống nhau. Người có kẻ yếu kẻ mạnh, điện quang này mặc dù là cùng chủng loại, nhưng tuyệt đối mạnh hơn so với Ma vũ kĩ của Lôi Quân.

      Vũ Trầm Tinh hỏi: “Thế là thế nào? Ngươi làm sao biết được”.

      Liễu Dật đáp: “Ngươi có thấy Ma vũ kĩ của Lôi Quân có thể duy trì trong thời gian dài như thế ? Hơn nữa còn tiếp tục mở rộng”. Nhìn Vũ Trầm Tinh, đoạn tiếp: “Ta thấy, chúng ta nên tiếp tục theo chỉ dẫn của điện quang này, tiếp tực tiến lên tìm kiếm. Ta thấy chủ nhân của điện quang này muốn mời chúng ta”. xong, lí đến phản ứng củậnnngf, tiếp tục tiến về phía trước.

      Vũ Trầm Tinh chu mỏ : “Hèn nhát.” Dứt lời cùng Liễu Dật tiếp. Có tử quang soi đường chỉ lối, tới dễ dàng. Liễu Dật vừa vừa tranh thủ quang sát tình hình xung quanh. Đây xem ra đúng là sơn động thiên nhiên. Chỉ là làm sao lại có sơn động to lớn như thế này, đúng là kì quái.

      Dưới chỉ dẫn của điện quang, Liễu Dật biết bao xa, cũng biết được bao lâu. Cuối cùng trần sơn động hạ dần xuống, đến cuối cùng, chỉ thấy bức tường bạch ngọc lấp lóe sáng như tấm kính. Hóa ra là điện quang ở hai bên vách do hai mặt của tường ngọc này phát ra. Chàng bất giác kì quái: “Sao lại có đường? Lẽ nào người phát ra hai đạo điện quang lại ở phía sau tường này.”

      Vũ Trầm Tinh từ từ lại phía bức tường, vừa vừa với: “ là kì quái, phía trong tường này lại có gió thổi, ngươi có nghe thấy ?”. Dứt lời liền dừng lại ngaytrước bức tường .

      Liệu Dật tiến lại. Đúng như Vũ Trầm Tinh . Bức tường đó kì quái. Khi đến gần, có thể cảm thấy tiếng gió thổi từ bên trong phát ra, nhưng... điều này là thể, gió làm sao có thể thổi xuyên qua tường đá được sao? Chàng còn trong cảm giác kì quái Vũ Trầm Tinh tiếp: “Đồ ngốc, ngươi xem, bức tường này giống như tấm kình, bên trong có hình của ta nè”. xong còn thể các loại biểu tình.

      Liễu Dật quan sát bức tường, luôn có cảm giác có gì đúng. Nhưng khi Vũ Trầm Tinh vừa dứt lời, trong đầu chàng bỗng lóe lên ý nghĩ khủng khiếp. Đúng rồi, bức tường này có bề mặt như mặt kính, có thể phản chiếu Vũ Trầm Tinh. Chỉ là, vì sao trong mặt kính có hình của ? Chàng vội quay sang quan sát Vũ Trầm Tinh. Quả nhiên, trước mặt nàng có hình ảnh phản chiếu y hệt, nhưng trước mặt mình có chút gì cả.

      Đột nhiên, trong mắt chàng xuất động tác được phản chiếu. Vào lúc Vũ Trầm Tinh cười, hình ảnh trong gương hoàn toàn cười, trong mắt còn xuất sát cơ. Chàng thầm hô “Hỏng hồi”. Cũng kịp nghĩ nhiều, dùng ý thức vận chuyển chân lực, thân hình chuyển động, tay phải ôm lấy eo của nàng kéo về sau 10 trượng.

      Bóng người trong gương lao ra, tay phải cầm đoản kiếm cong màu đen vung lên, hướng về Vũ Trầm Tinh. Nhưng Liễu Dật kịp kéo nàng ra khỏi phạm vi công kích.

      Vũ Trầm Tinh vẫn còn kinh hồn, vội hỏi: “Đó là cái gì?” chỉ thấy, hình ảnh phản chiếu của nàng trong gương từ từ bước ra từ bên trong, mặt mang chút biểu tình gì, chỉ chăm chăm nhìn, hai tay cầm hai thanh đoản kiếm.

      Liễu Dật lắc đầu : “Ta biết, nhưng ta có cảm giác ổn, tường ngọc đó có quan hệ với chiếc kính kì quái mười năm trước. Cẩn thận đó”.

      Vũ Trầm Tình nào có quản nhiều, lúc này cánh môi cong lên, tức giận : “Đồ biết xấu hổ, dám ngang nhiên gây hấn với bổn tiểu thư, lại còn giả trang thành ta, ta phân thây nó được. Dứt lời, hai thanh đoản kiếm xuất trong tay, đồng thời công ra. Hắc bạch quang mang giao nhau, tạo thành hình chữ X công đến Vũ Trầm Tinh đối diện.

      Vũ Trầm Tinh đối diện chỉ nhìn giống nàng, mà cả phương thức xuất chiêu cũng đồng dạnh. Đinh , hai thanh binh khí tương giao giữa trung, tiếp đó, bốn đạo kiếm quang tương giao giữa trung, làm bụi tung mù mịt. Liễu Dật vốn muốn ngăn cản, nhưng lập tức phát người đối diện đột nhiên cùng Vũ Trầm Tinh xuất chiêu cùng lúc và chiêu thức giống hệt nhau.

      Liễu Dật cảm thấy nơi này có gì đó kỳ quái, nhưng thể giải thích tại sao. Nên bẵng lúc cũng ngăn cản. Chỉ sau khi hai bên cùng quá chiêu vài lần, hai người tiếp tục cùng lúc cùng xuất chiêu giống nhau, căn bản đem lại kết quả gì. Lúc này, Vũ Trầm Tinh phóng xuất đoản kiếm đồng thời hét to: “Tên ngốc nhà người, còn chưa chịu giúp ta?”.

      câu , lập tức đưa chàng trầm tư trở về với thực tại. Chỉ thấy hai thanh đoản kiếm cùng bay theo quỹ đạo, nhanh chóng đâm vào nhau. Chàng nghĩ nhiều, tay phải chuyển động, mang theo đạo kiếm quang đỏ rực đột nhiên xuất trước mặt đoản kiếm từ phía trước bay tới. Chỉ nghe tiếng “đinh ”, thanh đoản kiếm đó bị kiếm quang đánh rớt xuống đất. Thanh đoản kiếm của Vũ Trầm Tinh bị ngăn cản, chỉ nghe tiếng “soạt”, đâm trúng vai trái của người đối diện.

      Nhưng tình kỳ quái lại phát sinh, Vũ Trầm Tinh đứng bên cạnh chàng đột nhiên hét lên thất thanh, quay sang nhìn, chỉ thấy vai phải của nàng bị vật gì đó đâm trúng. Vết thương mặc dù sâu, nhưng máu rỉ ra. Kì quái, vừa rồi chàng hoàn toàn thấy đối phương xuất thủ.

      Vũ Trầm Tinh thu hồi thanh đoản kiếm, băng bó vết thương, chàng quan sát Vũ Trầm Tinh vô hồn trước mặt. Đột nhiên thanh truyền đến: “Thế giới trong gương, phản chiếu chính là bản thân mình, nếu như muốn giết người trong kính, ta cũng phải chết”. Chàng vội hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi ở đâu?”. Miệng vừa hỏi, vừa bắt đầu tập trung tinh thần truy tìm thanh đó khắp nơi, nhưng sau lúc cố gắng, chàng cũng thu được kết quả gì.

      Vũ Trầm Tinh nén chịu đau, quan sát bản thân mình ở phía đối diện, hỏi Liễu Dật: “Người chuyện với ai vậy?”.

      Chàng hỏi lại: “Vừa rồi người nghe thấy gì à? Có người với chúng ta rằng thế giới trong gương, phản chiếu chính là bản thân mình, nếu như muốn giết kẻ đó, ngươi cũng phải chết?”. Dứt lời, chàng lại quan sát Vũ Trầm Tinh vô hồn. Thực , tại sao người trong gương lại muốn giết bổn thân của chính mình?

      Đúng lúc này, thanh đó tiếp tục truyền đến: “Nếu như, người trong gương có thể sát tử bổn thân của mình ở ngoài.... khi đó, nó có thể sinh tồn ở thế giới thực bên ngoài. Còn bồn thân bên ngoài muốn giết người trong gương, ta phải chết”.

      Đồng thời, Vũ Trầm Tinh cũng hỏi: “Làm sao ta chẳng nghe thấy thanh nào nhỉ?”.

      Liễu Dật nào quản đến lời nàng, quan sát Vũ Trầm Tinh vô hồn, tiếp tục hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”.

      Lần này, thanh đó từ tám hướng truyền lại: “Tiến vào thế giới trong gương, ta phải chết, có lẽ, đây là việc được định trước”.

      Chàng nghĩ ngay đến chiếc gương mà Lôi Quân , vội hỏi: “Ngươi chính là chiếc gương đó”.

      thanh đó ngưng lại, tựa hồ thở dài tiếng, tiếp tục : “, đó phải là ta, ta là đồng bạn của ngươi, ta đợi ngươi đến, nghìn năm, hai nghìn năm, ta cũng quên mất là bao lâu rồi, sau đó lại tiến vào trong chiếc gương kì quái này, ta có cách nào thoát ra, do vậy, chỉ có thể ở trong gương đợi ngươi đến”.

      Liễu Dật tiếp tục truy vấn: “Ngươi là ai? Thực có biện pháp nào thoát ra ư?”. Lúc này trong lòng chàng tựa hồ có mâu thuẫn. Nếu như tiến vào mà , có cơ hội thoát ra. Nhưng nếu như tiến vào, căn bản gặp được Minh Vương, cả Vũ Trầm Tinh trước mặt cũng qua được trường sinh tử lúc trước.

      thanh đó tiếp tục vang lên: “Ta có biện pháp nào thoát ra, có phải vì ta vốn làm gì cả ? Đối với ta, ở đây cũng giống bên ngoài. Còn ngươi có nên vào hay , ta nghĩ trong lòng ngươi , nếu , niềm tin của ngươi là gì?”

      Trong lòng Liễu Dật tựa hồ có tính toán. Nhưng lúc này, Vũ Trầm Tinh đối diện phát động tấn công, trường kiếm mang theo kiếm quang, hướng Vũ Trầm Tinh lao tới. đợi nàng xuất thủ, trường kiếm của chàng chớp lên. Hai màn kiếm quang va chạm, chàng nhanh chóng đút kiếm vào bao, sau đó cắp lấy Vũ Trầm Tinh, cước bộ nhanh chóng di động, thân ảnh hai người phóng đến bức tường phẳng lì đó.

      Vũ Trầm Tinh định thần lại hỏi: “Chúng ta lao vào tường hả?”. sai, theo nàng quan sát, động tác của Liễu Dật chính là lao vào tường. Nhưng lập tức, nàng liền cảm giác có gì đó đúng. Trong chớp mắt cảm thấy trôi nổi bồng bềnh, từng trận gió mơn man thân thể.

      Liễu Dật đáp. Nếu nhầm, theo lời của thanh, đó chính là cửa vào của chiếc gương. Mọi thứ đều quá li kì. Màn mây mù đột nhiên xuất trước chắc chắn có quan hệ gì đó với chiếc gương này. Tất cả những vật này xuất hề ngẫu nhiên, ngược lại, giống như có người sớm sắp đặt kế hoạch.

      Quả nhiên, tại thời điểm thân thể hai người tiếp xúc với bức tường, cảm giác bồng bềnh truyền vào cơ thể. Trước mắt lóa lên, phảng phất như ở trong sóng nước, nhưng truớc mắt chỉ là màu vàng. Sau khi mắt quen với ánh sáng, chỉ thấy mênh mông vô tận phía trước từ từ thổi lại những cơn gió mát lành. Liễu Dật cảm thấy dưới chân mình là đất, trước mắt màu xanh, hai tay cắp lấy Vũ Trầm Tinh từ từ buông ra, cảnh sắc khiến chàng chấn kinh.

      Nơi đây có phải chính là thế giới trong gương trong truyền thuyết ? Hoàn toàn tương phản với hắc ám thành bên ngoài, thậm chí hề hoang lương như Minh giới. Tất cả mọi thứ ở đầy đều rất đẹp, phảng phất như thế ngoại đào nguyên. Ánh dương quang ấm áp bao trùm đại địa, bầu trời chút gợn mây, màu xanh bao la mang lại cho con người cảm giác thư thái. Bên tai vọng đến tiếng líu lô của những con chim sặc sỡ. Mặt đất màu xanh ngắt, những cây đại thụ thô tháp trải khắp thế giới này, ngọn nở đầy những bông hoa màu tím hồng. Trong làn gió , hoa bay đầy trời. Thế giới đầy màu sắc, tiếng côn trùng trong rừng rỉ rả. đất, những phiến đá phẳng phản chiếu lóa mắt, đẹp như thủy tinh, sáng như mặt gương.

      Càng kỳ quái hơn là mọi thứ đồ đạc ở đây đều là những thứ Liễu Dật chưa bao giờ thấy qua. Giữa trung các loại gương bồng bềnh trôi nổi. Có hình tròn, có hình vuông, có hình lập phưong, còn có những hình theo quy tắc, có hình dạng. Nhìn những chiếc gương này, to đều, hình trạng khác nhau, dưới ánh mặt trời, chàng phát giác những chiếc gương này gần như là thủy tinh.

      Vũ Trầm Tinh bị mọi thứ ở đây hấp dẫn, chợt buột miệng : “Có phải chúng ta trời ? Chúng ta thành tiên rồi ư? Ở đây là đẹp!”

      Liễu Dật thu hồi tâm thần, nhìn Vũ Trầm Tinh : “Nếu như ta ở đấy chính là thế giới trong gương mất tích, ngươi có tin ?”. Dứt lời, chàng lại đưa mắt nhìn xung quanh, khí trong lành, gió mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp. có đến nửa điểm hình ảnh tà ác trong gương, tựa hồ trong lòng quên hết những phiền não ở thế giới này.

      Vũ Trầm Tinh đột nhiên bừng tỉnh, vội hỏi: “Ngươi cái gì? Ngươi vừa …ở đây chính là thế giới trong gương hả? Làm sao ngươi biết được?”. Trong ánh mắt, lộ ra chút hiếu kì nào, tựa hồ nàng sớm biết đáp án thực .

      Liễu Dật lấy làm kì quái hỏi: “Ngươi cao hứng lắm nhỉ? Có khi chúng ta vĩnh viễn có cơ hội thoát ra?”.

      Vũ Trầm Tinh tiện tay đưa ra đón những đóa hoa tím bay trong gió, trả lơi: “Cũng hơi cao hứng, ở đây thực đẹp tuyệt vời. Nếu như muốn ta lựa chọn, ta nguyện sống ở đây đến chết, muốn quay về Minh giới hoang lương đó. Ngươi xem, đóa hoa này hấp dẫn ?”. Dứt lời, hồn nhiên đem đóa hoa màu tím cài lên mái tóc đen dài, lại còn nhìn Liễu Dật, chờ đợi câu trả lời của chàng.

      Liễu Dật căn bản muốn trả lời. Đối với thanh vừa rồi, muốn tìm ra đáp án, người tự xưng là bạn cuối cùng là ai? Tiện miệng : “Hấp dẫn”.

      Nhưng Vũ Trầm Tinh đối với đóa hoa đó rất quan tâm, vội tới chiếc gương tròn ở bên cạnh, tự soi mình, cao hứng : “Oa, hấp dẫn, ta chưa từng phát mình lại hấp dẫn thế. Hi hi, ở đây thực là tuyệt vời”. Tựa hồ nàng quên mất những điều đáng sợ vừa trải qua ở sơn động bên ngoài. Nếu như lần này người trong kính lại tấn công, khả năng trong lúc vui vẻ, căn bản có cơ hội hoàn thủ.

      Liễu Dật vô tình thấy nàng đột nhiên tiến lại chiếc gương bồng bềnh ở bên cạnh. Tuy nàng dễ bị kích động, nhưng chàng vẫn rất tỉnh táo. Lập tức nghĩ đến tao ngộ ở trong sơn động, vội tiến lên, nhanh chóng kéo nàng ra phía sau mình, còn : “Cần thận”.

      Mặc dù trướcc đây chàng rất khó chịu với nàng, nhưng cùng nhau trải qua bao việc, phát nha đầu này còn cứng đầu hơn cả Lam Nhận, lúc này ở bên cạnh mình, mặc dù thích nàng, cũng cần đảm bảo nàng bị thương tổn gì.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 245: MINH TÂM NHƯ KÍNH, ĐẠO LÍ ...
      Cùng với tiếng kêu “cẩn thận” của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh bị chàng kéo giật lại. Chàng tập trung quan sát chiếc gương trước mặt. Ở nơi này, ai biết phát sinh chuyện gì. Do có quá nhiều chuyện xảy ra, lúc này đề phòng mọi .

      Vũ Trầm Tinh lúc đầu kinh hoàng, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn chàng, vừa làm biểu tình kỳ quái mặt, vừa hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Cẩn thận cái gì? Ta chỉ muốn soi gương mà?”.

      Lần này có quái xảy ra. Vừa rồi xác thực Vũ Trầm Tinh có soi vào gương, nhưng trước mắt xảy ra truyện gì, cuối cùng là vì sao vậy? Lẽ nào những chiếc gương ở trong này cùng dạng với khối gương ngoài kia? Sau đó, quay lại với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi quên việc vừa xảy ra ngoài kia rồi à? Lẽ nào ngươi vẫn còn muốn xuất bản sao của ngươi nữa. Chỉ cần lần này bản sao của ngươi xuất trong gương, ngươi chỉ còn nước chết”. Nhằm làm cho Vũ Trầm Tinh trật tự chút, chàng cố ý làm ra vẻ nghiêm trọng.

      Vũ Trầm Tinh tựa hồ nghĩ đến những việc vừa xả ra, nhưng biểu tình lập tức khôi phục bình thường: “Ngươi có phải là quá thiển cận ? Bên ngoài là bên ngoài, bên trong là bên trong. Lẽ nào ở ngoài xảy ra chuyện gì, bên trong cũng xảy ra như thế sao? Ngươi vừa rồi ở ngoài cũng soi gương? Sợ cái gì?” xong, lại tiếp tục bước tới soi gương.

      Liễu Dật tựa hồ phát ở đây có gì ổn, nhưng cuối cùng là ở đâu? Trong lúc suy nghĩ, chàng ngăn cản Vũ Trầm Tinh tiếp tục soi gương. Đột nhiên buột miệng : “Đúng rồi, chính là ở đây đúng”. ra sau khi tập trung phân tích lời của Vũ Trầm Tinh, chàng phát mình hề thấy hình phản chiếu ở chiếc gương bên ngoài.

      Vì sao lại có chuyện như vậy? Vũ Trầm Tinh soi gương được, còn mình sao được? thanh đó từng qua, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng chính là bản thân mình. Như vậy, nếu như trong gương phản chiếu, lẽ nào mình phải là bản thân sao? Chàng như bị cửu thiên huyền lôi đánh trúng, nhất thời có phản ứng gì.

      Đương lúc bàng hoàng, tiếng Vũ Trầm Tinh truyền tới: “Đồ ngốc, ngươi mau qua đây nhìn, hình trong gương là đẹp? » Dứt lời, tiếp tục quay đầu soi mình trong gương.

      Chàng vốn suy tính, lại nghe Vũ Trầm Tinh hình trong gương rất đẹp, thực là nha đầu biết trời cao đất dày. Bèn nhàng bước đến phía sau, vừa nhìn thấy hình ảnh trong gương, liền sững người lại.

      Đó là ai? Là Vũ Trầm Tinh ư? Có thể khẳng định là thực, người trong gương chính là Vũ Trầm Tinh. Nhưng hiểu vì sao, người trong gương có vẻ đẹp thể diễn tả, làm người ta kinh ngạc, làm người ta hoài nghi. Làn gió mơn man vờn mái tóc đen mềm, làn da trắng như tuyết, cặp mắt sâu thẳm động lòng người, mỗi động tác, mỗi biểu tình đều mang vẻ đẹp khó diễn tả, khiến chàng đột nhiên trơ người.

      Những cánh hoa tím hồng dưới ánh dương quang, trong suốt như những đóa hoa ánh sáng. Trong gương, Vũ Trầm Tinh như được vị thần sắc đẹp tạo ra, xuất trước mắt chàng, thấy chàng đến bên cạnh liền hỏi: “Thế nào, có đẹp ?”.

      Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy, rất đẹp”.

      Vũ Trầm Tinh tiếp tục hỏi “ là kì quái, tại sao trong gương lại chỉ có mình ta? Vì sao lại nhìn thấy ngươi?”. xong còn thay đổi các góc nhìn để quan sát.

      Liễu Dật cuối cùng cũng bị những lời của Vũ Trầm Tinh thức tỉnh, nhìn vào gương. Quả nhiên, trong gương chỉ có hình nàng, còn bản thân hề thấy hình ảnh phản chiếu trong gương. Lẽ nào, bản thân mình phải là ?

      Đúng lúc này, thanh quen thuộc lại vang lên: “Ngươi hiểu nhầm rồi, người chính là . Nhưng trong thế giới gương này, có vô số các loại gương, mỗi chiếc gương lại có công dụng khác nhau. Chiếc gương trước mặt ngươi gọi là “Nhân duyên kính”. Nó có thể biểu mặt đẹp nhất của mỗi người. Nếu như trong gương chỉ có thể nhìn thấy ngươi, hoặc chỉ nhìn thấy ta, biểu hai người đời này có duyên. »

      Liễu Dật nghe xong, tiếp tục hỏi: “Ngươi cuối cùng là ai? Làm sao ngươi biết được ta nghĩ gì?”.

      Vũ Trầm Tinh nhìn thấy chàng đột nhiên trở lên kì quái. Cũng hẳn kì quái quá, vì vừa rồi ở bên ngoài chàng cũng có biểu như thế này rồi. Do đó, chàng cứ chuyện của mình, nàng cứ tiếp tục say mê nhìn ngắm mình trong gương. Nàng làm sao biết, hình ảnh phản chiếu trong gương, chính là biểu nàng và người bên cạnh kiếp này vô duyên. Chỉ là... là đúng là sai, ai biết được.

      Qua lúc, thanh đó lại vang lên trong đầu Liễu Dật: “Ta rồi, ta là đồng bạn của ngươi. Cho nên ngươi nghĩ gì, ta nghĩ đó. Đó là vì ta có thể cảm giác được tồn tại của người bạn trong kiếm của ngươi. Tư tưởng của ngươi tác động đến bọn họ. Còn ta, cũng thông qua bọn họ biết được ngươi nghĩ gì, cùng tiến hành giao lưu với ý thức của ngươi. »

      Cuối cùng, Liễu Dật dường như hiểu, trong lòng vui mừng. ra nãy giờ đem tin tức truyền đến cho mình phải là người, mà giống như thần long bị kiếm của mình thu phục. Đó cũng là thần long. Mặc dù có thể giao lưu, nhưng lúc này, trong chiếc gương kì quái, Liễu Dật tựa hồ còn cảm thấy chút kì quái nào, tiếp tục : “Ngươi là…hoang long”.

      thanh đó thở dài: “Đúng, ít nhất là trước đây”.

      Liễu Dật hỏi tiếp: “Vậy tại là gì? Các ngươi có lẽ là dòng dõi Đại trí giả đại địa. Thân phận vĩnh viễn thay đổi.”

      thanh đó tiếp tục : “Có lẽ vậy. Nhưng tiến vào chiếc gương này, ta nghĩ, tạm thời ta còn là hoang long. Bất quá ta biết, sau này ta khôi phục trở lại, bởi vì ngươi tới.”

      Liễu Dật trong lòng có bao nhiêu nghi vấn đem ra hỏi hết: “chiếc gương vừa rồi ở ngoài sơn động là cái gì? Vì sao ta soi thấy mình trong đó?”.

      Hoang long ngừng lại chút rồi : “Tấm gương ở ngoài là cửa vào thế giới trong gương. Cũng chỉ gần đây ta mới biết, chiếc gương đó được gọi là “Minh tâm kính”. Chỉ những người tâm hồn trong sáng như gương mới có thể nhìn thấy mình trong đó. Tấm sáng gương sáng, tâm đen gương đen. Ngươi thể nhìn thấy mình, vì trong lòng ngươi có điều ám.”

      Liễu Dật suy nghĩ về những ý tứ trong lời của hoang long, nhìn thấy mình trong gương vì trong lòng có điều u ám. Chàng hề hoài nghi điểm này, bởi vì bản thân mình bây giờ hoàn toàn do cừu hận cùng trớ chú tạo lên. Nếu như bản thân mình trong lòng sáng như gương, thực là làm người ta cười vỡ bụng, bèn gật đầu, tiếp tục hỏi: “Ngươi làm sao vào đây được?”.

      Hoang long lại thở dài : “Ta biết, chỉ là trận mây mù đem ta đến đây”.

      Quả nhiên vấn đề nằm ở đám mây mù đó. Lẽ nào đám mây mù kì quái đó chính là sinh mệnh của tấm gương đó? thể nào, nếu như sinh mệnh của tấm gương đó có kí sinh thể khác, thế giới này phải biến mất? Mặc dù còn nhiều nghi vấn, những Liễu Dật tạm thời bỏ qua. Trước mắt, cần thu phục hoang lòng này.

      Liễu Dật hỏi tiếp: “Ngươi ở đâu? Ta tới tìm ngươi”.

      Hoang long trầm ngâm lúc rồi : “Ở đây rất nguy hiểm…ta giúp được ngươi. Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, nếu như thể cứu được ta, gặp phải nguy hiểm gì hãy lập tức li khai. Với ngươi, thoát khỏi nguy hiểm là điều có thể.”

      Nghe hoang long , có thể lúc này nó bị vật gì đó cấm chế. Nếu như vậy, thứ có thể cầm tù hoang long, chắc chắn phải rất lợi hại. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ còn cách đáo thoát. Sau hồi suy nghĩ liền đáp: “Được, ta hiểu. Ngươi có thể chỉ dẫn ta đến chỗ ngươi chăng?”.

      Hoang long đáp, nhưng lúc này, điện quang đỏ tía chớp động trước mắt Liễu Dật, thành hình con chim to cỡ ngón tay cái, thân chim trong suốt, xung quanh thân phát tán điện quang, chớp chớp liên hồi, vô cùng đẹp đẽ. thanh của hoang long lại vang lên: “Ngươi cứ theo con chim này là có thể tìm thấy ta”.

      Liễu Dật quan sát chú chim mang theo điện quang, kìm được cảm thán. kiệt tác thần kì, hoang long có năng lực sáng tạo sinh mệnh, xem ra sức của nó còn mạnh hơn băng long mà mình thu phục. Bèn gật đầu, quay lại với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi ở đây đợi ta nhé, ta cần có việc quan trọng”. Dứt lời quay người muốn .

      Vũ Trầm Tinh vội chặn trước mặt chàng : “Ngươi muốn đâu, làm việc gì quan trọng đều phải đưa ta ”. Dứt lời, làm bộ dạng được cũng phải được.

      Liễu Dật đáp: “Nguy hiểm lắm, khả năng là chết đó?”.

      Vũ Trầm Tinh lạnh lùng cười: “Nguy hiểm cái gì? Ngươi để ta mình đơn ở đây, ở cái nơi xa lạ này, lẽ nào có nguy hiểm à?

      Liễu Dật nghĩ đến chiếc gương ở bên ngoài, nếu như gặp phải tấm gương kiểu như “Minh tâm kính” ở nơi này đúng là có cách nào thoát được. Do đó, Liễu Dật đật đầu: “Vậy chúng ta cùng , nhưng phải hết sức cẩn thận. Có con rồng bị nhốt trong này, bây giờ ta muốn giúp nó. Nếu được chúng ta phải nhanh chóng chạy, có thể giam giữ con rồng, tự nhiên đó phải là vật rất lợi hại”. Dứt lời, quay sang quan sát biểu tình của Vũ Trầm Tinh.

      Chớp mắt, vẻ mặt lạnh lùng lập tức biến thành vô cùng cao hứng. Xem ra câu muốn hiểu lòng dạ nữ nhân khác gì mò kim đáy để quả sai. Vũ Trầm Tinh đáp: “Tốt, ta nhất định làm phiền người, được chúng ta lập tức chạy.” Nhìn bộ dạng nàng, Liễu Dật càng thêm lo lắng. Nhưng mình đáp ứng, chỉ đành đến đâu tính đến đó. Chỉ là biết đó là cái gì mà có thể giam giữ hoang long. Nếu theo lời hoang long , rất nguy hiểm.

      Tại Đại hoang sơn gặp băng long, thu phục vô cùng vất vả. Lần này mặc dù chưa nhìn thấy hoang long, nhưng nhìn con chim này mà , con rồng này chắc chắn sở hữu năng lực sáng tạo, thực lực khẳng định còn mạnh hơn. vậy, có thể giam giữ con rồng với sực mạnh như vậy, cuối cùng là vật gì?

      Thấy Liễu Dật gì, Vũ Trầm Tinh tựa hồ cảm giác buồn chán. Nhưng rất nhanh, nàng phát chú chim bay lượn trước mặt: “ là kì quái, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy con chim kì lạ như vậy, lại còn biêt phóng điện nữa”. Dứt lời, muốn giơ tay bắt lấy.

      Liễu Dật nhìn thấy lập tức ngăn cản: “Đừng lộn xộn, con chim này là đưa chúng ta tìm thấy vật giam giữ con rồng đó. theo nó, chúng ta nhanh chóng đến nơi”.

      gần giữa trưa, ánh mắt trời chiếu xuống, đem lại cho con người cảm giác ấm áp. Gió thổi làm người thư thái, những cánh hoa tím hồng từ những cây cổ thụ xung quanh chậm chậm bay giữa trung, mọi thứ đều vô cùng hài hòa. Duy nhất có những tấm gương bồng bềnh xung quanh là kì lạ. Giọng Vũ Trầm Tinh tiếp tục vang lên: “Xem ra con rồng này lợi hại, ngờ có thể sáng tạo được sinh mệnh”. Dứt lời, mặt đứng cạnh Liễu Dật, mặt chăm chú quan sát chú chim chưa gặp bao giờ này.

      Chàng nghe xong chợt bàng hoàng. Có cảm giác trong lời vừa rồi của Vũ Trầm Tinh có gì đúng. Con rồng đó thât lợi hại, có thể sáng tạo sinh mệnh. Cuối cùng trong đó có vấn đề gì? Liễu Dật rất muốn biết trong đó có gì ổn, chỉ biết vừa vừa nghĩ. Nghĩ lúc chẳng đưa lại kết quả gì, cuối cùng đành bỏ qua.

      Địa hình trong này có khác biệt quá lớn, cũng con đường cụ thể nào. Có khác chăng chỉ là xung quanh có vô số cây đại thụ vươn lên trời cao, cây nở đầy những đóa hoa tím hồng. Phóng tầm mắt, có thể nhìn thấy ngọn núi. Ở đây có chút gì đó quái dị, đó là cảnh sắc trong này khiến người ta cảm thấy thư thái. Vũ Trầm Tinh hít hơi sâu rồi : “Cảnh sắc ở đây là đẹp”.

      Liễu Dật mặt theo con chim, mặt : “À, là đẹp, ngươi còn quên cả cơn đói nữa”.

      Chàngchỉ là thuận miệng , ngờ vừa dứt lời, Vũ Trầm Tinh la lên: “Trời, đồ đáng chết, ta vốn quên cơn đói, người lại còn nhắc lại. Ta đói rồi, ta muốn ăn!”. xong liền chịu bước tiếp.

      Liễu Dật dừng lại theo, chú chim cũng từ tự đậu xuống vai, nếu như cẩn thận quan sát, hoàn toàn thể phát ra. Chàng nhìn xung quanh : “Ngươi mở to mắt ra mà xem nơi này là nơi nào? Đói ngươi cũng cần phải kiên trì, còn ngươi mình ở lại đây, ta còn có chuyện, ta đây”. xong quay người bước .

      Nhưng vừa cất bước liền nghe thấy tiếng tức tưởi của Vũ Trầm Tinh, tựa hồ như muốn khóc: “Ngươi , nếu ta có chết cũng liên quan gì đến ngươi. Nếu Lôi Quân ca ca ở đây, bỏ rơi ta thế này. Ta có đói, ca ca tìm cho ta rất nhiều đồ ăn ngon. Hức, đồ ma quỷ nhà ngươi, ”. Dứt lời ngồi bệt xuống đất, hai mắt đẫm lệ, miệng phát ra những tiếng tức tưởi.

      Liễu Dật bèn dừng bước, quay lại nhìn Vũ Trầm Tinh ngồi đất. Quả nhiên là bộ dạng bị khi phụ, đầy ủy khuất. Mặc dù việc sống chết của ta với mình quan hệ gì, nhưng ta vì cứu mình mà lưu lạc đến đây, nếu bỏ mặc, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi. Ở đây mặc dù phong cảnh mĩ lệ, nhưng rất xa lạ, quỷ dị. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra với ta, làm sao có thể đối mặt với chính mình. Xem ra trước tiên cứ để con rồng đó đợi chút, giờ quan tâm chăm sóc cái dạ dày của Vũ Trầm Tinh .

      Chàng lắc đầu , tiến về phía trước. Vũ Trầm Tinh quay lại nhìn theo, rồi cũng quay người bước , nhặt hòn đá, hậm hực : “Tên ngốc đáng chết đó có gì tốt đâu? Làm sao lại có nhiều người thích như vậy? đáng thất vọng”. Dứt lời liền ném hòn đá , rồi tức giận tiếp: “Làm sao ta lại thất vọng thế này, khóc gì mà khóc”. xong liền đưa bàn tay nhắn lên quệt dòng lệ tuôn chảy.

      Tiếng của Liễu Dật vọng lại từ phía sau: “Thất vọng à, nha đầu ghê gớm kia, bị đói phát khóc, là nực cười”.

      Vũ Trầm Tinh thèm quay đầu lại, tức giận : “Ngươi quay lại làm gì, ngươi làm việc của ngươi, để ta ở đây tự sinh tự diệt được rồi. Có gì là ghê gớm đâu, ta khóc làm sao! Ta thích khóc, ngươi quản làm gì?” xong thút thít khóc tiếp.

      Liễu Dật cảm thấy buồn cười. Nữ nhân này giống trẻ con, lúc thông minh đến phát sợ, lúc hồn nhiên ngây thơ. “ biết đây là loại chim gì lại béo thế này. Nướng lên nhất định rất thơm. Vừa hay ta cũng cảm thấy đói, do đó mới quay lại làm để ăn”. Chàng xong, bắt đầu xử lý con chim vừa giết được.

      Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ lạnh lùng, trong mắt vẫn còn vương lệ, chu mỏ : “Ta thèm. Loại người như ta chẳng ai quan tâm, chẳng ai thương, chết đói ở đây cũng tốt”. xong quay , cũng buồn nhìn Liễu Dật chế biến con chim béo đó.

      Liễu Dật cũng quan tâm đến phản ứng của nàng, với nàng thực chỉ có hai chữ: bó tay. Lúc đạo lý tựa hồ rất thông minh, lúc tựa hồ rất ngu ngốc. Hành động lúc thông minh làm người khác phải lo lắng, còn lúc ngu ngốc thèm đạo lí. Chàng hiểu rằng cũng chẳng giải quyết được gì, đành nhanh chóng chế biến đồ ăn, để cho nàng tức giận mình.

      Chỉ sau lúc, chàng chế biến xong con chim, vất bỏ hết nội tạng bên trong, dùng kiếm chặt số cành khô, sau đó dùng hỏa long triệu xuất hỏa diễm đốt cháy, rồi cẩn thận chọn cành cây dài, xuyên qua con chim, bắt đầu từ từ nướng.

      Tất cả những việc này có gì xa lạ với chàng, mười năm trước, đỉnh núi đó, cùng Cát Lợi Nhi cũng trải qua nhưng việc như thế này. Nghĩ lại, ngày hôm qua phảng phất ràng trước mắt. Trong lúc vô ý, chàng đột nhiên mỉm cười. rất lâu rồi có cảm giác nhàng thế này. biết có phải là vì cảnh đẹp nơi đây, hay là vì nàng chịu đạo lý trước mặt, khiến chàng nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ.

      Từ từ quay đều con chim lửa, lúc này bắt đầu chuyển sang vàng ươm, mỡ xuống xèo xèo. Nghĩ lại mình mười năm trước, nhìn lại mình ngày hôm nay, ai có thể nghĩ ra, thư sinh biến thành Chân ma. Thế biến thiên, những dâu bể cuộc đời như phù vân trước mắt, biết tương lai về đâu? Chàng cũng muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn làm những việc của mình mà thôi.

      Đột nhiên, Liễu Dật bị mùi vị thịt nướng kéo về thực. Mặc dù chàng có nhu cầu ăn lắm, nhưng mùi vị thịt nướng quả là có cách nào cưỡng lại được, hít hà lúc, rồi chép miệng: “Thơm quá”.

      Vũ Trầm Tinh vốn rất đói, bây giờ lại bị mùi vị thịt nướng hành hạ, dạ dày ngừng réo ọc ọc. Cuối cùng, chịu nổi quay đầu lại nó: “Đây phải là ta muốn ăn, mà là món thịt nướng của ngươi dụ hoặc ta, ta muốn cự tuyệt”. Dứt lời nhảy đến chụp lấy miếng thịt nướng trong tay Liễu Dật.

      Liễu Dật muốn cười cũng cười được, bởi vì Vũ Trầm Tinh lúc này giống như con sói đói, liền giữ cả nàng và miếng thịt lại: “Ngươi đợi , ta dụ hoặc ngươi lúc nào. Miếng thịt này còn chưa chín kỹ, ôi, ngươi có nghe thấy , còn chưa chín kỹ…”.

      Sau đó, tiếng Vũ Trầm Tinh khoan khoái vang lên: “Chưa chín cái gì, ngươi ràng muốn cho ta ăn, bỏ tay ra, kêu ngươi bỏ tay ra, nếu ta cắn cả …”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 246: TỬ LONG THẾ, KÍNH TỬ THẾ ...
      Nhiều khi, chúng ta bỗng quên những việc phát sinh bên cạnh mình, thực biết, ngẫu nhiên chuyện xưa về, chính là hạnh phúc bình phàm. Tìm kiếm trong ký ức của chúng ta, cuối cùng hiểu rằng, hạnh phúc đó, chính là nụ cười, cử chỉ ngẫu nhiên.

      oOo

      Cuối cùng, sau khi Liễu Dật đành buông miếng thịt nướng ra, khôi phục tự do. Lúc này Vũ Trầm Tinh giống như đứa trẻ hư, ăn ngấu nghiến ở bên cạnh. Nhìn thấy bộ dạng đáng cười của nàng, chàng kìm được bật cười, nàng cuối cùng là loại người gì, tại thực chỉ là đứa trẻ.

      Vũ Trầm Tinh tựa hồ phát Liễu Dật nhìn mình, ngẩng đầu lên, chiếc miệng dính đầy mỡ cất tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn người ta ăn cũng nhìn, cười cái gì? Ai cho ngươi cười ta.” Phong thái lúc này của nàng thực vô cùng đáng , thấy Liễu Dật cười mình liền muốn hỏi đối phương cười cái gì, sau đó, lại tiếp tục cúi đầu thưởng thức món thịt nướng.

      Liễu Dật lắc đầu, bất lực : “Miếng thịt đó chưa chín, ngươi ăn cẩn thận đau bụng đó.”

      Vũ Trầm Tinh quan tâm đến lời chàng, xoay người , vừa ăn vừa : “Ta chỉ thấy tại rất đói, nếu ăn, ta cũng chết. Miếng thịt này rất thơm, chắc chắn là chín rồi.” xong, tiếp tục ăn ngấu nghiến.

      “Đói, phải chứ? Vậy ngươi ăn , chết đói đó. Đúng rồi…ngươi phải vừa ăn sao? Bây giờ ta thấy ngươi ăn rất nhanh, lẽ nào ta vừa nghe nhầm?” Liễu Dật xong, đưa mắt quan sát xung quanh, rồi nhìn sang con chim dường như ngủ ở vai.

      Vũ Trầm Tinh đáp: “Cái gì? Ta rồi, là ngươi dụ dỗ ta, ai ngươi nướng những thứ này trước mặt ta, chưa, làm ta đói, tất nhiên là cự tuyệt món thịt nướng của ngươi.” Dứt lời, ngừng lại chút, tiến lại gần Liễu Dật, xé miếng thịt lớn : “Nhanh, chớ ta phần ngươi, nếu ngươi đói, ăn ít chút cũng được.

      Liễu Dật đón miếng thịt nướng Vũ Trầm Tinh đưa cho, lại nhìn nàng, đột nhiên bật cười : “Ngươi nhìn ngươi , ăn kiểu gì vậy, dính cả lên mũi rồi.” Dứt lời đưa tay gỡ miếng thịt dính mũi của nàng xuống rồi từ từ ăn phần của mình.

      Nhưng động tác nhàng đó có lẽ làm Vũ Trầm Tinh lặng người , hai mắt mở to chớp, tựa hồ nghĩ đến điều gì. Liễu Dật vừa ăn, vừa nhìn biểu tình kỳ quái của nàng: “Ô, ngươi làm sao vậy, có phải là ăn nhiều quá, chịu được nữa.”

      Vũ Trầm Tinh nhanh chóng tỉnh lại, mặt đỏ bừng lên, lắc đầu : “, phải đầy bụng rồi, vừa rồi bị điện giật, tay của ngươi có điện.” Dứt lời cười hi hi, lại thèm cố kị ngấu nghiến ăn tiếp. Lúc này vẻ mặt Vũ Trầm Tinh còn chút giận dữ, tựa như ăn là việc rất thích thú. Liễu Dật thực biết đối phương nghĩ gì.

      Chàng lập tức phản ứng : “Cái gì cơ, làm sao tay ta lại có điện?” xong còn dùng tay trái của mình sờ lên mặt để kiểm tra xem có điện hay . Vũ Trầm Tinh lập tức đáp: “Đó có thể là ảo giác. Đúng là ảo giác. Ta bị đói lả rồi, nên cảm giác còn chính xác nữa.” xong cúi đầu cười cười, tiếp tục ăn. Kì thực có phải là ảo giác hay , người khác đứng ngoài nhìn vào thấy ngay. Chỉ có hai người trong cuộc mơ hồ mà thôi.

      lát sau, Vũ Trầm Tinh ăn hết phân nửa con chim béo ngậy đó. Nếu phải con chim này còn to hơn gà vịt, có lẽ nàng ăn hết cả con rồi. Cuối cùng, bật cười khoan khoái: “No rồi, là sảng khoái.”

      Liễu Dật nhìn bộ dạng của Vũ Trầm Tinh cười : “Người còn ăn được nữa mà! Giờ chúng ta thôi.” xong vứt lại gần nửa con chim, đeo găng tay rồi đứng dậy.

      Vũ Trầm Tinh cũng đứng dậy hỏi: “ đâu.”

      Liễu Dật nhìn xung quanh : “Trước hết tìm nơi nào có nước, ngươi ăn dính đầy mặt, nếu mà rửa thành mặt nhọ mất.” Dứt lời liền về phía trước.

      Vũ Trầm Tinh nhìn theo chàng, bĩu môi gì, rồi cũng theo.

      Sau đó, hai người rửa ráy tại lạch nước gần đó. Liễu Dật nhìn vầng thái dương lặn : “Thời gian còn sớm, cũng biết khoảng cách giữa chúng ta và con rồng đó còn bao xa?” xong quay lại nhìn con chim trước mặt mình.

      Vũ Trầm Tinh vục ngụm nước lớn rồi đứng dậy : “Sao ngươi nghĩ nhiều thế, con rồng đó còn cách đây bao xa làm sao ngươi nghĩ được. Nghĩ thế thà ngắm phong cảnh xung quanh còn hơn, là đẹp.”

      Liễu Dật nhìn nàng, lẽ nào nàng hiểu, có những chuyện thể dễ dãi giống như ăn uống được. Bất quá nha đầu này phải là người bình thường, cái gì cũng cần nghĩ. Sau đó cất giọng: “Được rồi tiếp tục nào.”

      Cứ như vậy, trong thế giới kỳ lạ này, bọn họ tiếp tục bước theo con chim. bị hạn chế thời gian, cũng biết cuối cùng được bao lâu, chỉ biết qua nhiều khu rừng, qua dòng suối, cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, bọn họ đến giữa vùng núi.

      Ánh tà dương phủ khắp thế giới, cả vùng thung lũng bằng phẳng như bên ngoài. Cây cối ở đây cũng nở đầy những đóa hoa màu tím đỏ. gian lập lờ vô số những chiếc gương to khác nhau, hình dáng cũng khác nhau. Dã thú vui vẻ đùa chơi trong ánh chiều còn sót lại. Lúc này, chú chim trước mặt Liễu Dật dừng lại.

      Vũ Trầm Tinh quan sát cảnh sắc xung quanh, nhắm mắt hít sâu hơi rồi : “Nếu như trong thế giới đẹp đẽ này chỉ có hai người chúng ta sống quả thực cũng tệ.”

      Liễu Dật lúc này còn tâm trạng nghe Vũ Trầm Tinh . Con chim dừng lại có nghĩa là hoang long cũng ở gần đây. Nhưng gian ở đây tạo thành hình bồn địa, xung quanh cây cối ít, chỉ có vài động vật . Nếu quan sát kỹ bốn phía cũng thấy chỗ nào có điểm khác thường, gì đến việc nơi này chứa đựng cả con rồng.

      Vũ Trầm Tinh mở mắt thấy Liễu Dật đứng ngây đó bèn : “Ê, đồ ngốc, ngươi có nghe thấy ta ? Ngươi tìm cái gì vậy?” xong cũng bắt chước Liễu Dật quan sát xung quanh. Nhưng ở đây vô cùng thông thoáng, ngoại trừ vài đóa hoa theo gió chao lượn, có cái gì đặc biệt khác.

      Liễu Dật mặt đề thăng chân lực, mở rộng tầm quan sát, mặt : “ tìm con rồng đó. Con chim dừng lại ở đây, chứng tỏ con rồng đó chỉ quanh đây thôi.” Dứt lời bước tiếp, quan tâm gì đến Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh vừa theo sau vừa : “Ở đây thoáng đãng thế này, đừng là rồng, đến con giun cũng chỉ cần nhìn là thấy ngay. Ta thấy ở đây căn bản có con rồng nào cả…Đúng, trừ khi là bị nhốt ở nơi nào đó, ví dụ như sơn động chẳng hạn.”

      Liễu Dật quay lại nhìn nàng, nửa đùa nửa giận : “Lẽ nào ngươi nhìn ra? Ở đây toàn là vách đá, có thấy sơn động nào đâu?”

      Vũ Trầm Tinh quan sát hồi rồi : “Ngươi đúng là đồ ngốc, ở đây có nhiều gương như thế, là kì quái. Ai biết được có phải là bị nhốt trong những chiếc gương đó . Ngươi tìm , ta mệt rồi, nghỉ chút, tìm thấy với ta tiếng.” Dứt lời liền ngồi xống.

      Liễu Dật nhìn nàng, thực có biện pháp gì. Nha đầu này thực phiền phức, giúp được việc gì lại còn mang thêm phiền hà, đói lại mệt. Nàng xong chàng thèm quan tâm gì đến nàng. Nhưng đột nhiên, tay trái chàngchợt động, chớp mắt nắm chặt chuôi kiếm.

      Tiếp đó, chàng kéo Vũ Trầm Tinh dậy, đợi nàng mở miệng liền : “Cẩn thận, có sát khí.” ra, sau khi chàng nhìn Vũ Trầm Tinh, dự cảm bất tường từ bốn phía đưa lại. Cảm giác đó từ từ biến thành , mang theo sát khí, càng lúc càng nặng.

      Thần sắc Vũ Trầm Tinh lúc này trở lên nghiêm trọng, cùng với Liễu Dật từ từ lùi lại phía sau, hỏi: “Ngươi phải là tìm con rồng sao? Vì sao rồng tìm thấy, ngược lại lại tìm thấy phiền phức vậy.”

      Liễu Dật mặt lùi ra ngoài phạm vi sát khí, mặt quan sát phía trước : “Con rồng bị thứ gì đó giam lại, nếu ta đoán sai, sát khí này chính là ngăn cản chúng ta cứu con rồng đó. Chỉ là…ta nhìn ra, ở đây thông thoáng như thế mà ta phát được sát khí từ đâu phát ra.”

      Cùng lúc Liễu Dật , thanh vang lên: “Ngươi đến rồi, ta đợi ngươi ở đây lâu lắm.”

      Liễu Dật nghe vậy, trong lòng hiểu sao có chút kinh hoảng. Vũ Trầm Tinh ở phía sau chợt hỏi: “Là ai vậy?” Dứt lời quay bốn phía tìm kiếm.

      Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh hỏi: “Ngươi có thể nghe thấy?

      Vũ Trầm Tinh gật đầu : “Đúng, nó đợi ngươi?

      Liễu Dật đột nhiên nghĩ, nếu con rồng đó ở gần đây, Vũ Trầm Tinh nghe thấy tiếng nó cũng đúng. Những vẫn hiểu vì sao, trong lòng vẫn có dự cảm hay. “Đó chính là con rồng đó, gặp nó ngươi phải cẩn thận.” xong tiếp tục quan sát xung quanh.

      hiểu vì sao, phạm vi của sát khí càng ngày càng rộng. Bất kể Liễu Dật lùi đến đâu cũng thoát được. Càng kỳ quái hơn là Liễu Dật cảm giác sát khí này đuổi theo mình, phảng phất là thực chất nhưng nhìn ra được. Nghi ngờ lúc, chàng hỏi: “Ngươi ở đâu? Làm sao ta thấy được ngươi.”

      Càng làm chàng kì quái hơn chính là, nếu con rồng đó ở quanh đây, vậy vật giám sát nó cũng phải ở gần đây. Do vậy sát khí cường liệt này là do vật đó phát ra. Nhưng, vì sao con rồng đó đề tỉnh mình? Lẽ nào ở đây còn có vấn đề gì nữa sao?

      Tiếp đó, thanh đó tiếp tục vang lên: “Vì sao ngươi lại lùi, ta ở trước mặt ngươi. Rất nhanh, ngươi nhìn thấy ta.” Trong giọng có chút gì quen thuộc của những lần trước, cũng mang chút tình cảm nào, phảng phất như lời giải thích, làm người khác có cách gì lý giải.

      Lúc này, Vũ Trầm Tinh dừnglại với Liễu Dật “Đồ ngốc, đừng lùi lại nữa. Ngươi còn chưa hiểu à? Chúng ta bị sát khí bao vây rồi. Lùi thế nào cũng thoát được. Chỉ là, ta hiểu…tại sao chỉ có thể nghe thấy giọng còn thấy động tĩnh gì của nó? Ta nghi ngờ là chúng ta bị lừa.” Lúc này Vũ Trầm Tinh có chút ngây thơ trẻ còn nào nữa, ngược lại so với Liễu Dật còn già dặn hơn, hiểu biết hơn.

      Liễu Dật cũng dừng lại hỏi: “Vì sao ngươi lại như thế?”

      Vũ Trầm Tinh mặt quan sát xung quanh, mặt : “Ngươi là kỳ quái? Từ lúc bắt đầu, chúng ta đều theo chỉ dẫn của vật đó đến đây. Bao quát cả ở phía sơn động bên ngoài, ngươi cũng là nghe thấy thanh đó tiến vào. Chỉ là, thanh đó chưa bao giờ thân. tại chúng ta đến đây, nhưng phát được nguy hiểm đối với nó. Sát khí trước mặt cùng với thanh cùng phát ra lúc, như vậy chúng ta có thể đoán…sát khí này, chính là của con rồng đó phát ra.”

      Liễu Dật nghe xong lắc đầu : “ thể nào, con rồng đó làm sao lại muốn giết ta.”

      Vũ Trầm Tinh quay sang nhìn Liễu Dật “Đồ ngốc, ngươi nghĩ kỹ lại , trước đây ngươi thu phục thần long, có con nào trực tiếp quy thuận ?

      Nghe Vũ Trầm Tinh , Liễu Dật trong lòng chợt lạnh. Đúng, năm con thần long trong kiếm đều là dùng tính mệnh chiến đấu thu phục được. Từ trước đến giờ chưa có con nào trực tiếp quy thuận. Nhưng…vì sao?”

      Vũ Trầm Tinh tiếp tục : “Ta có điều nghĩ mãi ra vì sao gương lại có sinh mệnh? Lẽ nào qua tu luyện nghìn vạn năm, hấp thu thiên địa linh khí? Điều này là thể. Từ khi Minh Vương tiến vào thế giới trong gương bất quá chỉ vài chục năm thời gian. Chiếc gương đó hấp thu thiên địa linh khí chưa lâu, thể có sinh mệnh. Nếu có suy nghĩ, tối đa cũng chỉ khác loại bình thường.”

      Liễu Dật thấy Vũ Trầm Tinh rất có lý, lại thấy Vũ Trầm Tinh tựa hồ còn muốn tiếp liền hỏi: “Cuối cùng ngươi muốn gì?”

      Vũ Trầm Tinh tiếp: “Ta nhớ là ngươi từng với ta, con rồng đó sức mạnh cường đại, có thể sáng tạo ra sinh mệnh, ví như con chim kia..lúc đó ta tuy là tùy miệng , nhưng trong lòng có cảm giác kì quái, lẽ nào con rồng đó cùng tấm gương có mối liên hệ gì? Chiếc gương, cùng con rồng có năng lực sáng tạo, cuối cùng là có liên hệ gì?” Lúc này biểu của Vũ Trầm Tinh hoàn toàn vương chút gì của tiểu nương ngây thơ, mỗi lời đều có đạo lý. Tâm tư, gan dạ của nàng khiến Liễu Dật có cách nhìn khác đối với nàng.

      Nhưng khiến chàng có cách nhìn khác đối với nàng, chính là câu cuối cùng: chiếc gương cùng con rồng có năng lực sáng tạo? Thêm vào con rồng đưa mình đến chỗ này, chiếc gương thể trong vài chục năm có thể có được sinh mệnh, nó vốn là vật chết. Nhưng, nếu có vật có năng lực sáng tạo cho nó sinh mệnh, có.

      Liễu Dật chợt bừng tỉnh, vội : “Ngươi muốn …thế giới trong gương có sinh mệnh, hoàn toàn là do con rồng đó sáng tạo ra. Như bây giờ sát khi phát tán xung quanh, cũng là vì con rồng đó muốn giết chúng ta.”

      Vũ Trầm Tinh gật đầu : “Ngươi nên biết là thể có lòng đề phòng người khác. Chúng ta tiến vào thế giới kì lạ này là kì quái, đến giờ mọi việc lại càng kỳ quái. Vốn chiếc gương có sinh mệnh, con rồng có lực lượng cường đại như vậy vì sao lại bị nhốt vào đây? Chỉ có cách giải thích, là nó tự tiến vào đây.”

      Mỗi lời của Vũ Trầm Tinh đều làm Liễu Dật thêm phần. Bản thân trải qua nhiều việc, nhưng vẫn có được tâm tư như của nha đầu này. Nếu như căn cứ theo phân tích, đây chính là mưu…lẽ nào…nó đợi mình. Nếu như giết chết mình, nó có thể cần dùng chui vào trong thân kiếm, mà có thể có tự do vĩnh viễn.

      Lúc này, thanh đó lại truyền đến, nhưng lần này phải với với Liễu Dật, mà là với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi, nếu ngươi có tu vi của Liễu Dật, ngươi có thể trở thành người còn đáng sợ hơn cả Ma. Chỉ là, các ngươi biết quá muộn, ta giết các ngươi tại đây.” Dứt lời, cùng với gian những trận thiểm động, những chiếc nhanh chóng xoay vòng, từ từ tiến về trung tâm. Khi gian nữu khúc, đạo chớp tím sẫm từ giáng xuống, nổ tung, con hoang long màu tím xuất trước mặt Liễu Dật.

      Tử Long uốn lượn , cao khoảng ba mươi trượng, thân thể thô tráng. Vuốt rồng hướng xuống, vẩy rồng màu tím dưới ánh chiều tà lóe lên quang mang lóa mắt. Xung quanh thân thể xuất phát những thanh điện quang “ti ti.” Điện quang tím ngắt hình thành sáu tuyến lan khắp thân mình. Nhãn thần màu lục sẫm quan sát Liễu Dật, khoảng cách giữa hai bên chỉ khoảng mười trượng. Xem ra Tử Long cúi đầu là có thể nuốt chửng Liễu Dật và Vũ Trầm Tinh.

      Liễu Dật tự chủ lùi lại bước, đó…nếu căn cứ theo thể tích to mà đánh giá, con rồng này so với Băng Long còn mạnh hơn, giống như Long Hoàng. Nhìn con rồng có năng lực sáng tạo trước mặt, chàng có cảm giác lực bất tòng tâm, thể chiến thắng đối thủ.

      Nhưng Vũ Trầm Tinh lúc này biểu vô cùng lãnh tĩnh, ngẩng đầu cười cười với Tử Long: “Cảm ơn khoa trương của ngươi, nhưng ngươi làm thế có ý tứ gì. Ngươi có bao nhiêu thứ, còn muốn giết hai người chúng ta, là xấu hổ.

      thanh của Tử Long lúc này biến thành trầm, long trảo bất động: “Các ngươi đánh giá mình thấp quá, chỉ là có những thứ các ngươi còn chưa phát ra. Nếu như ta giết được các ngươi, kẻ chết là ta. Mặc dù bây giờ ta sáng tạo thế giới mới làm sao, ngày còn có , ta thể nào bình tĩnh.”

      Vũ Trầm Tinh ngẩng đầu nhìn lên với Tử Long: “Ngươi thiếu tự tin, à…đúng rồi, chuyện thế này là mệt, ngươi phải là có khả năng sáng tạo sinh mệnh sao? Vì sao tạo cho mình thân thể nhân loại, người to thế này, lại cũng bất tiện mà.” Mặc dù Liễu Dật biết Vũ Trầm Tinh thế có ý gì, nhưng nàng làm gì giờ này, nhất định là có lý do.

      Tử Long nhìn Vũ Trầm Tinh trả lời: “Lại như thế nữa, thân thể đáng cười đó ta căn bản cần.”

      Vũ Trầm Tinh tiếp tục : “Ta phải tin, chỉ là muốn xem cuối cùng năng lực sáng tạo là thế nào, biết ngươi có hay ?

      Tử Long trở lên băng lãnh: “Ngươi nghi ngờ ta.”

      Vũ Trầm Tinh tiếp: “Có thể thế, chỉ tựa hồ có chút điểm tin…a, ngươi cần để ý đến lời của tiểu nha đầu này, ngươi to lớn thế nhìn cũng hay.

      thanh của Tử Long có chút giận dữ: “Được, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy cho ngươi thấy ta cuối cùng có năng lực sáng tạo hay . Bây giờ ta xuất bằng nhục thân.” Tử Long xong, gian xung quanh chấn động trở lại, điện chớp nhập nhằng giữa trung. Cùng lúc, thân thể Tử Long nhanh chóng thu lại.

      Ánh mắt Vũ Trầm Tinh chợt sáng lên, tựa như nàng chỉ đợi lúc này, quay sang với Liễu Dật: “Đồ ngốc, nghĩ cái gì, bây giờ chạy nhanh được bao nhiêu chạy, nếu muốn thành thịt nướng chạy nhanh cho ta.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 247: CHUNG CỰC LỰC LƯỢNG, VĨNH HẰNG ĐÍCH ...
      Nghe Vũ Trầm Tinh quát, Liễu Dật cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của nàng. chút do dự, cũng chẳng có suy nghĩ nhiều, Liễu Dật nắm tay nàng, đề khởi chân lực, dùng quyết chữ “Tật” trong “ Toàn Cửu Ảnh” phát huy tốc độ nhanh nhất của mình. Đây là lần thứ hai chàng chạy trốn, nên có kinh nghiệm. Mặc dù trong tình huống chuẩn bị, nhưng thân thể nhanh chóng hóa thành bóng mờ, chớp mắt biến khỏi tầm mắt của Tử Long.

      Vũ Trầm Tinh bị Liễu Dật kéo , thân bất do kỷ, cảm giác bồng bềnh truyền vào trong óc. Phong cảnh xung quanh dưới tốc độ phi hành biến thành các mảng màu hấp dẫn. Sau hồi phi hành, Vũ Trầm Tinh mặt đề khởi chân lực phối hợp với Liễu Dật, mặt : “Ta kêu ngươi chạy, ngươi kéo ta theo làm gì, ngươi chạy chậm lại chút xem nào?”

      Liễu Dật biết nàng đùa hay , bèn đáp: “Ta kéo ngươi theo, ngươi chắc chắn bị con rồng đó giết.” Miệng nhưng tốc độ chậm lại chút nào. Chàng hiểu rằng ở đây rất nguy hiểm, nên chàng chỉ có thể tăng tốc, ngừng chạy trốn mới mang lại cho chàng cảm giác an toàn.

      Vũ Trầm Tinh nghe Liễu Dật , nghĩ lúc rồi vừa cười tiếp: “Ta thấy…thế giới trong gương này căn bản có sinh mệnh. Mọi thứ đều do con rồng đó giở trò. Nếu như thế giới trong gương thực có sinh mệnh, chúng ta có chạy nhanh đến đâu cũng thoát được.

      Liễu Dật nghe xong đột ngột dừng lại hỏi: “Ý của ngươi là…thế giới này có sinh mệnh?”

      Vũ Trầm Tinh gật đầu tiếp: “Ngươi nghĩ . Nếu như chiếc gương đó thực có sinh mệnh, mọi hành động của chúng ta đều nằm trong tầm kiểm soát của sinh mệnh đó. Bất kể chúng ta chạy trốn thế nào, chạy đến đâu, chỉ cần chưa thoát ra khỏi thế giới này, chắc chắn vẫn bị phát . Ngươi quay lại nhìn xem, đến giờ con rồng đó vẫn chưa đuổi theo. Như thế, khẳng định là nó còn chưa có năng lực tạo cho thế giới này sinh mệnh.

      Liễu Dật gật đầu. Vũ Trầm Tinh sai. Nếu như thế giới này thực có sinh mệnh, bọn họ chạy trốn cũng tác dụng gì. Nhưng tại mà , bọn họ chạy trốn gặp trở ngại gì. Như vậy có thể thấy con rồng đó tuy có năng lực sáng tạo, nhưng chưa đủ năng lực để tạo ra sinh mệnh cho cả thế giới này.

      Trong lúc Liễu Dật suy nghĩ, thanh đó lại từ bốn phương tám hướng truyền lại, dường như mang theo chút phẫn nộ: “Các ngươi chạy thoát được đâu, các ngươi vĩnh viễn thoát ra được thế giới này. ngày ta bắt được các ngươi.” Cuối cùng, thanh vang vọng, rồi từ từ biến mất.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, càng tự tin : “ sai, nghe thấy chưa, nó muốn tìm chúng ta. như thế, thế giới này thực có sinh mệnh, nó phải dựa vào lực lượng của nó để truy tìm chúng ta.”

      Liễu Dật gật đầu, nhìn Vũ Trầm Tinh, đột nhiên nhớ lại lúc chuyện với Tử Long. Vừa rồi nếu phải Vũ Trầm Tinh nghĩ đến phương pháp đáng cười này, khả năng bây giờ cùng Tử Long giao thủ. Với lực lượng của Tử Long, chỉ chốc lát là mình rơi vào tay nó, xem ra lần này mình mắc nợ Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh phát Liễu Dật nhìn mình chằm chằm, kìm được hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn, mặt ta có hoa à?”

      Liễu Dật lắc đầu trả lời: “, có hoa, chỉ là cảm giác lúc này là thông minh, lần này cảm ơn !.”

      Vũ Trầm Tinh cười cười gật đầu : “Vậy ta nhận, bất quá…sau này cần cẩn thận, chúng ta vẫn chưa thoát ra được khỏi đây, con rồng đó khẳng định chưa chịu bỏ qua cho chúng ta. Thế giới trong gương này quái dị, à…đúng rồi, bắt đầu làm sao nó phát được ra ngươi.” Vũ Trầm Tinh tựa hồ nghĩ đến điều gì đó.

      Liễu Dật nghe xong, nghĩ lúc rồi : “Ngươi muốn ám chỉ điều gì?”

      Vũ Trầm Tinh đột nhiên giậm chân : “Chính là con chim đó, con chim kỳ quái đó, nó làm sao xuất ở bên cạnh ngươi được? Trừ phi con rồng đó biết ngươi ở đâu, nếu làm sao sáng tạo con chim chỉ đường ở bên cạnh ngươi được.”

      Liễu Dật nghe xong, tựa hồ nghĩ ra điều gì, đáp: “Nó cũng là hoang long, cùng hoang long bị thu phục trong kiếm của ta có liên hệ, ta nghĩ…..” đến đây, Liễu Dật ngừng lại

      Vũ Trầm Tinh nghe vậy vội : “ sai, chính là như thế. Nếu như nó còn có thể cảm ứng được hoang long trong kiếm của ngươi, đến lúc nào đó nó có thể tìm thấy chúng ta. Ngươi có biện pháp nào có thể cắt đứt được liên hệ giữa bọn chúng ?” Vũ Trầm Tinh thực thông minh, chút khả năng nguy hiểm nào cũng đều bỏ qua. Nếu như ở đây có nàng, có lẽ Liễu Dật gặp phải rất nhiều phiền phức.

      Liễu Dật gật đầu, vận chân lực lên thân kiếm, quầng hồng quang mờ mờ nhanh chóng bao phủ thân kiếm, sau đó từ từ biến mất. Liễu Dật : “Được rồi, ta tạm thời dùng chân lực phong ấn lực lượng thanh kiếm. Nó thể cảm ứng thấy nữa.” Dứt lời càng bội phục cẩn thận của Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu tiếp: “Vậy chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu sau thời gian, con rồng đó có khả năng sớm phát ra chúng ta ở đâu. Bây giờ thể dừng lại tại đây được.

      Liễu Dật gật đầu: “Được, chúng ta .” Lần này có chút gì khẩn trương như chạy trốn, nên Liễu Dật nắm tay kéo Vũ Trầm Tinh nữa. Hai người đề khởi chân lực, nhanh chóng rời khỏi khu vực rừng núi đó. Hai người mải miết , để ý đến thời gian và phương hướng. Chỉ đến khi bầu trời phủ đầy sao mới dừng lại, quay đầu nhìn lại, ngọn núi cao lúc này chỉ còn là bóng mờ xa xa.

      Cuối cùng, Vũ Trầm Tinh mệt mỏi thở dốc ngồi xuống dưới cây đại thụ, Liễu Dật cũng ngồi xuống bên cạnh. Mặc dù biết cách ngọn núi kia bao xa, nhưng khoảng cách đủ làm cho hai người còn cảm thấy nguy hiểm. Vũ Trầm Tinh quan sát những vì sao lấp lánh giăng kín bầu trời, biết nên làm gì trước.

      Còn Liễu Dật lúc này trong lòng tràn đầy buồn chán. Tính thế nào bây giờ? Mấy năm gần đây, bản thân tu luyện vì sao lại tiến bộ nhanh được. Vì sao những người, vật, việc gặp phải đều vượt quá tưởng tượng của chàng. Cứ như thế này, làm sao tương lai đối diện với Bàn Cổ. Chỉ việc trước mắt, khiến chàng lực bất tòng tâm. chỉ thời gian đủ, mà cường địch còn từng tên từng tên xuất . Nghĩ ngợi hồi, Liễu Dật kìm được thở dài tiếng.

      Vũ Trầm Tinh nằm đếm sao trời, tiện miệng hỏi: “Đồ ngốc, ngươi thở dài cái gì?”

      Liễu Dật lắc đầu, chẳng muốn nhiều, chỉ đáp: “Chẳng có gì, chỉ là có chút cảm khái.”

      Vũ Trầm Tinh quay sang nhìn Liễu Dật lúc rồi : “Ta thấy phải là cảm khái cái gì, mà dường như có gì mất mát, có phải là có niềm tin với chính bản thân mình hay ?” Với thông minh của mình, từ biểu và ánh mắt của Liễu Dật, nàng có thể phát đối phương nghĩ gì.

      Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh, biết rằng nhiều cũng chẳng giải quyết được gì. Vũ Trầm Tinh bèn tiếp tục: “ ra , biết đâu ta có thể giúp được ngươi?”

      Đa tạ hảo ý của ngươi. Bất quá, ngươi giúp được ta đâu. Ta biết phải gì, chỉ là đột nhiên phát rất nhiều việc càng ngày càng xa tầm tay của mình, hoặc là…lúc bắt đầu ta thực có chút cảm giác nào như thế này.” Liễu Dật cũng biết mình gì, nhưng Vũ Trầm Tinh dường như hiểu thêm được ít.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu : “Kì thực phải là xa, chỉ là thực. Bởi trước đây ngươi chưa bao giờ làm, nên nghĩ nó đơn giản. Nhưng bây giờ bắt tay vào, đương nhiên là như tưởng tưởng. ngươi nên nhớ là mộng tưởng và thực khoảng cách chỉ trong gang tấc. Ta nghĩ, ngươi nghĩ tới tương lai rất xa, rồi đột nhiên phát ra tu vi của mình thực phải cao như mình nghĩ, đúng ?”

      Liễu Dật nghe xong giật mình quay sang, buột miệng hỏi: “Làm sao ngươi biết được.”

      Vũ Trầm Tinh tiếp tục ngắm sao trời, tựa hồ tư lự: “Bởi tương lai của ta cùng với ngươi cùng ở rất xa.”

      Lời Vũ Trầm Tinh mặc dù rất ràng, nhưng Liễu Dật vẫn hiểu ý tứ của nàng là gì. Bởi chàng căn bản biết tương lai của Vũ Trầm Tinh là gì? Liễu Dật cũng từ từ ngẩng đầu ngắm sao trời : “Thế à? Ta chỉ biết bây giờ đối với ta mà , những việc ta làm so với tưởng tượng của ta khó hơn gấp trăm lần, ngàn lần. Mặc dù còn chút khinh cuồng của tuổi trẻ, làm việc gì ta đều xem xét cẩn thận, nhưng ta biết nên làm như thế nào, biết là đúng hay là sai, biết thành hay bại, cũng biết kết quả.

      Vũ Trầm Tinh trả lời Liễu Dật, cũng gì, chỉ yên lặng nhìn lên bầu trời thăm thẳm. biết nàng nghĩ gì. Liễu Dật cũng chẳng biết làm gì, vô tình, chàng rơi vào tình trạng rối như tơ vò, hơn nữa dưới áp lực của bao nhiêu việc, bắt đầu còn sức phản kháng, lẽ nào đó chính là bi ai.

      Đột nhiên Vũ Trầm Tinh cất tiếng: “Nếu như chúng ta bị con rồng đó cố ý dụ vào đây, vậy ngươi xem, liệu Lôi Quân ca ca, Thất Nguyệt tỉ tỉ bọn họ có phải cũng ở trong thế giới này ?”

      Liễu Dật gật đầu : “Có khả năng, nhưng nếu con rồng đó với ta là , ta nghĩ nó dẫn dụ nhiều người vào đâu.”

      Vũ Trầm Tinh nhìn trời, tiếp tục : “Ta vẫn có dự cảm lành, cảm giác đây tất cả đều là mưu, con rồng có sức mạnh sáng tạo, tại sao cần chiếm cứ thế giới trong gương này? Lẽ nào chỉ để cho vui? Làm mọi việc đều cần lí do, kể cả là làm theo hứng, cũng có lí do là do kích động. Hơn nữa đây lại là việc khiêu khích người khác, nhất định phải có nguyên nhân của nó.”

      Liễu Dật hiểu Vũ Trầm Tinh muốn gì, nhìn nàng còn , nhưng rất thông minh. Năng lực lí giải việc thậm chí còn tốt hơn mình, đặc biệt là khả năng quan sát. Chính như Tử Long , nếu nàng có tu vi của mình, còn nguy hiểm hơn mình, bởi đầu óc của nàng thực quá lợi hại

      Vũ Trầm Tinh tiếp: “Thực có đạo lý, vì sao nó muốn cầm giữ Minh Vương cùng những lão già đó? Lẽ nào sợ bọn họ phá hủy thế giới này? Hay là căn bản nó có các tính toán của nó?” Mặc dù Vũ Trầm Tinh rất nhàng, nhưng thực làm Liễu Dật chấn động. Con rồng đó giống như các con rồng khác, nó thậm chí có trí tuệ, có năng lực sáng tạo, so với Long Hoàng còn hơn. Do đó, làm như thế này khẳng định có lý do của nó. Vậy lí do đó là gì?

      Vũ Trầm Tinh ngừng chút rồi tiếp tục : “Bắt đầu từ sáng mai, chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Ta tin con rồng có năng lực sáng tạo lại chịu bó chân bó tay như vây,a…đúng rồi, chúng ta cần tìm Minh Vương.” Dứt lời, mặt lộ ra thần sắc vui mừng.

      Liễu Dật nghe xong cảm thấy có gì ổn, bèn gật đầu : “Được, vậy tìm Minh Vương. Chỉ là, nếu tìm được ông ta, làm sao có được nhãn lệ? Lẽ nào mọi thứ đành thuận theo tự nhiên chăng?

      Đột nhiên lúc này, chiếc gương thủy tinh hình thoi thu hút Liễu Dật, chiếc gương đó bồng bềnh giữa trung, cách Liễu Dật khoảng mười trượng. Dưới ánh trăng, chiếc gương phản chiếu ngân sắc quang hoa lên ngươi Liễu Dật. Trong vạn chiếc gương, nó nhìn qua bình thường, nhưng lại có vẻ chân thực, hấp dẫn Liễu Dật, khiễn Liễu Dật vô ý tiến lại gần.

      Đứng đối diện chiếc gương đó, người xuất trong gương, chính là bản thân Liễu Dật. Áo đen tóc trắng, tay rời Chân ma kiếm. Liễu Dật nhớ con rồng đó rằng mỗi chiếc gương ở đây đều có chức năng đặc thù. Chiếc gương này có thể phản chiếu chính bản thân mình, vậy là gương gì? biết là vì sao, hình mình trong gương có cảm giác thân thiết, nhưng lại có gì đó , phảng phất như phải chính mình. Liễu Dật kìm được đưa tay định chạm vào, nhưng vừa chạm vào mặt gương lập tức rụt lại. Bởi mặt gương đột nhiên xuất ba văn.

      Đương lúc Liễu Dật rụt tay về, hình chàng trong gương đột nhiên : “Ngươi rất bối rối phải ?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, đây là cái gì, hay là ảo giảc? Nhưng rất nhanh, chàng phủ định cách nghĩ này. Bởi Vũ Trầm Tinh đứng sau lưng chàng cũng in hình lên chiếc gương. Tác dụng đặc thù khác của chiếc gương có thể giải thích cho vấn đề này. Liễu Dật kìm được hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong gương?”

      Người trong gương có cử động gì khác, cũng có biểu tình gì khác, tất cả đều phản chiếu lại bản thân chàng, chỉ là lời khác: “Ta là bản thân ngươi, ngươi mông lung, ta có thể giải đáp cho ngươi, chiếc gương này là “Mê đồ chi kính.” Ta có thể nhìn được những suy nghĩ trong lòng ngươi, có thể biết được u tối của ngươi, tất cả các thứ khác của ngươi.”

      hiểu sao Liễu Dật lại có lòng tin đối với người trước mặt, chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc, nhưng thà tin còn hơn, nghi ngờ hỏi: “Vậy ta phải làm như thế nào.”

      Người trong kính tiếp: “Ngươi có thể tin tưởng ta. Trong sâu thẳm ý thức của ngươi, có tất cả những gì thuộc về Niết Nhân, bao gồm cả phần rất của ý thức trước mắt, chính là ta. Ta có thể giúp ngươi, nhưng cần phải có tin tưởng của ngươi.

      Liễu Dật cuối cùng cũng minh bạch, cái mà chiếc gương phản chiếu ra chính là những nghi vấn nằm tận sâu trong tiềm thức của mình. Có thể giải đáp các vấn đề này chỉ có thể là ý thức của Niết Nhân còn lưu ở trong gian. Nhưng đây là thế giới trong gương, con rồng đó khống chế hết mọi thứ, lẽ nào chiếc gương này cũng có mặt độc lập riêng của nó.

      Người trong kính tiếp: “Ta biết ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi cần phải biết thời gian của ngươi còn nhiều. Ở thế giới này cần giải thích nhiều, thất bại là thất bại. Nghĩ đến những địch nhân của ngươi: Tô Thiếu của A tu la giới, Lam Nhận, Lam Ảnh của Minh giới, Bàn Cổ của Thần giới cùng chúng thần; còn có ba con hoang long vừa xuất cùng chín loại nước mắt. Khoảng cách giữa mộng tưởng và thực ngươi hiểu hơn ai hết khiến cho ngươi lực bất tòng tâm. Do đó, ngươi cần đến ta.”

      Liễu Dật biết phải gì, bởi đó chính là . Mọi việc trước mắt, hoặc xảy ra, hoặc sắp xảy ra, đều khiến chàng bó tay. Thực lực bản thân xem ra có cách nào hoàn thành, niềm tin trở thành si nhân thuyết mộng, thể tạo ra kì tích gì trước thực tàn nhẫn này, trong lúc bối rối, chàng kìm được hỏi: “Ta lên làm gì?’.

      Người trong kính đáp: “Trọng sinh.” Chỉ có hai từ ngắn ngủi nhưng làm Liễu Dật chấn động.

      Liễu Dật vội hỏi tiếp: “Trọng sinh là gì? Cần làm như thế nào?”

      Người trong kính dừng lại chút rồi đáp: Tầng mười ba của Lan Nhĩ Phi Na Thanh - sát lục chi tâm phản ngược lại ngươi. Linh hồn của ngươi từ từ biến mất. Khi linh hồn hoàn toàn bị thôn tính, cũng là lúc ngươi luân lạc thành ma, có lẽ ngươi biết, mùi vị của luân lạc thành ma phải là ma thực , mà là khôi lỗi (con rối) của ma, công cụ sát nhân có suy nghĩ.”

      Liễu Dật cuối cùng cũng hiểu ra, ra mình bắt đầu vào ma đạo, phóng khí chủng tộc của mình, sau đó xuất tượng thành ma, cũng chính là thành khôi lỗ…như vậy…cuối cùng phải làm thế nào? Liễu Dật vội hỏi: “Vậy ma là cái gì, ta nên làm như thế nào?”

      Người trong kính tiếp tục : “Ma thực ra chỉ là cách gọi, có ý nghĩa thực gì. Ma cũng có tình cảm của con người, có sức mạnh của Thần, cũng như linh hồn của nó. Có thể tùy tâm sở dục, phiền đến ai. Ma chính là ma, chỉ là…cái vây khốn ngươi lại là sức mạnh của ma.”

      đợi Liễu Dật đáp lời, người trong kính tiếp tục : “Tâm pháp Lan Nhĩ Phi Na Thanh mặc dù rất mạnh, nhưng vì thời gian tu luyện của ngươi quá ngắn, so với bảy ngàn năm trước, chỉ là thoáng chớp mắt. Nếu như muốn đạt được sức mạnh cao cường, ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, tiếp tục tu luyện, cũng đồng thời là bỏ mọi thứ ở tại, tập trung luyện tầng thứ mười hai của Lan Nhĩ Phi Na Thanh. tiếp tục đột phá, nhưng theo thời gian, chân lực mạnh lên.”

      Liễu Dật căn bản cần suy nghĩ, lắc đầu đáp: “ được, cứ cho là thời gian đợi ta, nhưng địch nhân đợi ta, còn nữa…người ta thương, ta thể bỏ nàng, thể bắt nàng chờ đợi trong nỗi thống khổ vô cùng.”

      Người trong gương tiếp tục : “Đương nhiên, còn có cách thứ hai, nhưng…ngươi có chuẩn bị chút nào chưa? Chuẩn bị thành khôi lỗ của ma?

      Liễu Dật hiểu, vội hỏi: “Ý là gì.”

      Người đó đáp: “Cách này hiệu quả hơn cách đầu, nhưng cũng rất nguy hiểm. Đó chính là tiếp tục đột phá, đột phá tầng mười ba của Lan Nhĩ Phi Na Thanh – sát lục chi tâm, kế thừa sức mạnh cuối cùng của ma – hắc ám chi tâm. Như vậy, cần phải mất nhiều thời gian tu luyện. Sức mạnh tột đỉnh khiến sát lục chi tâm phát huy được, cũng là sức mạnh mà ma phải có. Lúc ngươi có được hắc ám chi tâm, cũng chính là lúc ngươi thành ma.”

      “Có nhớ ngươi gì trong cơn mơ ? Có được đôi cánh của ma vương, chính là bắt đầu của hi vọng vĩnh hằng. Mọi thứ đều trong lúc lựa chọn. Ngươi sau khi thành ma, biết làm sao để sử dụng sức mạnh chân chính, bởi đó là con đường của ngươi. Những mơ hồ, khốn hoặc biến mất vào lúc đó, ngươi nhìn thấy tương lai rất ràng, thấy được kết quả..”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :