Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 238: TỶ MUỘI ĐỒNG TÂM, QUANG MANG NHIÊN ...
      Bầu khí yên tĩnh trong khu rừng lúc này bị phá vỡ hoàn toàn, chân nguyên mãnh liệt, kĩ năng đặc thù, cùng với lực lượng hủy diệt, trình diễn tại đây, ai mạnh ai yếu, ai thắng ai bại, có lẽ chỉ trong chớp mắt nhưng cuối cùng chỉ còn bên, hoặc là ngươi chết hoặc là ta vong. Thiên ám, có ánh sáng rực rỡ, chỉ có sát lục vô biên.

      Lúc này ba người Thất Nguyệt đâu lưng lại với nhau còn bọn Quỷ Tộc có ưa điểm thân thể căn bản thực chất. Phù Nhược kiếm của Diệp La Bách Hoa mặc dù là thần khí thần kì nhưng thể tổn hại đến Tử Thần và Thủ Hộ Giả, tại, thân ảnh của Tử Thần và Thủ Hộ Giả quẩn quanh bên ba người.

      Ba người Thất Nguyệt rất , tại điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là chú thị gian xung quanh, cho hai tên Quỷ Vương có bất kỳ cơ hội nào, bằng với tốc độ, lực lượng của hai tên Quỷ Vương, nếu như hợp kích bất kỳ người trong ba người đều rất nguy hiểm, vì thế, bọn họ thể chủ động tấn công, làm vậy khiến lực lượng phân tán, hơn nữa trong lòng bọn họ còn minh bạch, thân thể Quỷ Tộc nếu bằng kiếm kĩ phổ thông thể giết được.

      Vấn đề lo lắng nhất cuối cùng Vũ Trầm Tinh cũng ra: “Chúng ta phải làm sao đây? Cứ như vầy cũng phải biện pháp, cho dù đứng yên nhưng chúng ta bị vây khốn như vậy, cũng có thể bị vây đến chết, nhưng mà… giết được bọn chúng, phải làm sao đánh đây?”. Lời của Vũ Trầm Tinh ra bọn họ đều sớm hiểu, lúc này ra chẳng qua là muốn nhắc nhở mọi người tìm biện pháp.

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu, : “Ta cũng biết, ta và người của Quỷ Tộc chưa từng tiếp xúc, làm cách nào giết được bọn chúng ta cũng ”. Diệp La Bách Hoa vừa giám thị xung quanh, vừa hồi đáp lời Vũ Trầm Tinh.

      Thất Nguyệt nghe vậy, vừa chú thị vừa : “Ở Nhân gian giới, đạo thuật của Tiên Tộc có thể khắc chế được Quỷ Vương, nhưng mà người của Tiên Tộc bị Lam Ảnh giết hết rồi”.

      Vũ Trầm Tinh nhíu mày, khẽ: “Tỷ thế có khác gì đâu, Tiên Tộc còn tồn tại, cho dù là còn tồn tại, chẳng lẽ bây giờ tỷ quay lại Nhân gian học đạo thuật của họ sao?”.

      Diệp La Bách Hoa suy nghĩ rồi tiếp: “Đạo thuật của minh giới và Nhân gian giới hoàn toàn bất đồng, đạo thuật ở đây đa phần là mượn ngoại lực hỗ trợ để tiến hành phòng ngự. như vậy, nơi đây giết được bọn chúng, nếu bọn chúng xuất ở Nhân gian, phải cũng có cách nào giết chúng sao?”. Diệp La Bách Hoa nêu giả thiết nhưng vẫn chú thị động tĩnh của Quỷ Vương.

      Thất Nguyệt tiếp: “Cũng phải, ở Nhân gian ta từng thấy thư sinh giết quỷ, nhưng mà lúc đó chỉ là tiểu quỷ, với lại kiếm thức thư sinh sử dụng lúc đó cũng khác bây giờ, nhưng có thể khẳng định, bất kể là dạng quỷ gì, chỉ cần kiếm thức đạt đến trình độ nhất định có khả năng phá vỡ thân thể của chúng”.

      Vũ Trầm Tinh vừa quan sát di chuyển của Quỷ Vương, vừa tiếp: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cũng như , bản thân thư sinh tại còn gặp khó, với lại kiếm thức ngày trước là kiếm thức gì, bọn quỷ nơi này cũng phải là tiểu quỷ, đừng kiếm chúng ta nhanh, cho dù là ngốc tử đến, ta thấy cũng chắc giết được hai tên quỷ này à”.

      Ngay khi Vũ Trầm Tinh vừa xong, chỉ thấy Thủ Hộ Giả xoay chuyển trung, hữu thủ xoay chuyển, đao hình bán nguyệt tà dị chém thẳng tới yết hầu Vũ Trầm Tinh, Vũ Trầm Tinh tuy chuyện nhưng vẫn luôn giám thị bọn chúng, vừa thấy Thủ Hộ Giả xuất thủ, dám chậm trễ, hữu thủ vung lên, thanh đoản kiếm màu đen chớp mắt xuất ra, phát động đạo kiếm mang, “ Choang”, hai đạo quang mang tiếp xúc phát ra thanh do kim thuộc va chạm.

      Còn Thủ Hộ Giả vì xuất đao mà đình chỉ động tác, thân thể bạch sắc vẫn tiếp tục phiêu diêu trung cùng Tử Thần, tìm cơ hội xuất thủ, Vũ Trầm Tinh thấy tình trạng vậy, giận dữ: “Chết tiệt, cứ như vậy phải là cách tốt, bọn chúng hình, ta phải bắt bọn chúng hình, chẳng lẽ bọn chúng sợ gì hết hay sao?. Nếu quả như vậy, phải lợi hại như thần à”. Miệng nhưng vẫn tập trung chú ý đến hai Quỷ Vương di chuyển.

      Thất Nguyệt nghe thế, tựa hồ nhớ đến điều gì đó, gấp: “Có, Quỷ thể xuất vào ban ngày, Cửu U Ma Thần sau khi có nhục thân mới dám xuất giữa ban ngày”.

      Vũ Trầm Tinh vừa nghe, nhanh: “Thất Nguyệt, tỷ phải bị choáng đấy chứ, quỷ xuất ban ngày, tại chúng ta thấy gì đây, chẳng lẽ phải là chúng ta thấy quỷ giữa ban ngày sao?”. Vũ Trầm Tinh dường như có vẻ nôn nóng nhưng ánh mắt vẫn rất chăm chú đến bọn quỷ trước mắt.

      Thất Nguyệt tiếp: “Ý ta thế này, Quỷ xuất ban ngày là vì bọn chúng có nhục thân, dưới dương quang bọn chúng rất nhanh bị tiêu diệt, giống như chúng ta thấy vân vụ bình thường vậy, bất quá tại có khác, tuy là ban ngày nhưng quanh chúng ta hề có dương quang, bạch sắc vân vụ bên che phủ, vì thế bọn chúng mới có thể ngang nhiên như thế.

      Vũ Trầm Tinh nghe xong, tiếp: “Tỷ là quỷ sợ dương quang?”. xong, theo ý thức ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đúng như Thất Nguyệt , tại tuy là ban ngày nhưng bạch sắc vân vụ đầu rất cổ quái, luôn phiêu đãng tan, dương quang hoàn toàn bị nó ngăn trở, căn bản thể xuyên thấu.

      Trong sát na Vũ Trầm Tinh ngẩng đầu nhìn lên, hai Quỷ Vương xoay chuyển dường như nhận thấy cơ hội, đồng thời dừng lại, Thất Nguyệt cùng lúc quay đầu nhìn thấy Vũ Trầm Tinh nhìn lên , cũng đồng thời phát hai Quỷ Vương dừng lại, Thất Nguyệt la gấp: “Cẩn thận”.

      Diệp La Bách Hoa vừa nghe cũng liền quay đầu qua, đồng thời với Thất Nguyệt hét vang, hai người kịp nghĩ ngợi, vũ khí trong tay xuất thủ với tốc độ nhanh nhất hướng đến đòn đánh của hai Quỷ Vương, “ Choang…choang…”, tiếng binh khí giao tranh vang lên, Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa phân ra đón đỡ cho Vũ Trầm Tinh, Vũ Trầm Tinh giật mình, trấn tĩnh thần hồn : “Đa tạ”.

      chuyện mà đình chỉ động tác, trong sát na hai Quỷ Vương bị chấn khai, Vũ Trầm Tinh dùng kĩ năng đặc thù của Tứ dực long thú tập trung hai quả hỏa cầu nơi quyền đầu, phân ra đánh thẳng vào hai Quỷ Vương.

      Tuy hai hỏa cầu này là kĩ năng đặc thù của Tứ dực long thú, nhưng tu vi của Vu Trầm Tinh chưa đủ, chân nguyên đủ mạnh để phát huy được tác dụng cao nhất cũng như tốc độ của hai quả hỏa cầu, dù vậy hai quả hỏa cầu cũng rất lợi hại nhưng tốc độ lại đủ nhanh, vừa đến trước người hai Quỷ Vương bị chúng dùng vũ khí đánh văng .

      Chỉ nghe hai tiếng “ Ầm”, hai quả hỏa cầu bị đánh văng, quả rơi vào đám cây cối, xuyên qua mấy chục cây cổ thụ rồi biến thành khói, còn quả bị đánh văng lên , “ Vù”, hỏa cầu gặp bạch sắc vân vụ, bay thẳng vào trong nó, vân vụ quanh hỏa cầu khoách tán rất nhanh, giống như là nhường đường cho hỏa cầu, liền đó tia dương quang chiếu vào nhưng bạch sắc vân vụ nhanh chóng phủ lên chỗ đó.

      Lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa cùng Tử Thần và Thủ Hộ Giả giao chiến, bốn đạo nhân ảnh giữa rừng thần tốc di động, cuốn đất đá cuộn lên, thanh do binh khí va chạm ngừng truyền đến tai Vũ Trầm Tinh, tuy nhiên Thất Nguyệt và Vũ Trầm Tinh đều biết, cứ đánh như vậy, chân nguyên bản thân dần tiêu hao, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng bị hai Quỷ Vương giết chết, bất quá trước mắt còn chọn lựa nào khác, bọn họ nếu như phản kháng lập tức chết dưới tay hai Quỷ Vương.

      Vũ Trầm Tinh nhìn trận chiến trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Làm cách nào?, rốt cuộc phải làm sao đây?, cứ đánh như thế công bằng, hai tên Quỷ Vương bị chém bao nhiêu đao cũng chết, còn hai người Thất Nguyệt, càng đánh càng yếu, cho dù bị Quỷ Vương giết cũng cạn sức mà chết, nhất định phải có cách, phải có cách, Tinh tiểu muội, thông minh của ngươi chạy đâu mất rồi”.

      Vũ Trầm Tinh ở bên cạnh biết bản thân có xông vào cũng có tác dụng gì, bằng nhân lúc Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa còn có thể duy trì, bản thân ở ngoài tập trung suy nghĩ, nhưng mà, bình thường vô vàn ý tưởng, đến lúc cần biến đâu hết, tự nhận là người thông minh, đột nhiên đầu óc lại trống rỗng, Vũ Trầm Tinh giậm chân tức giận.

      Cuối cùng, Vũ Trầm Tinh dần bình tĩnh lại, tự với mình: “Tinh tiểu muội, cần khẩn trương, ngàn lần cần khẩn trương, càng khẩn trương càng tìm ra biện pháp, từ tốn nghĩ, từ tốn nghĩ, quỷ xuất ban ngày, bởi vì bọn chúng sợ dương quang, tại là ban ngày, bọn chúng vì sao có thể xuất chứ?, vì có dương quang ư?, nhưng vì sao có dương quang?, là vì dương quang bị bạch sắc vân vụ kì quái ngăn cản…”. Thình lình, ánh sáng lóe lên trong đầu Vũ Trầm Tinh.

      Ngẩng đầu nhìn lên thiên , đột nhiên nhớ lại lúc hỏa cầu xuyên qua vân vụ, liền hoan hỉ : “Có rồi, bọn chúng sợ dương quang, ta chỉ cần khiến cho dương quang xuất , bọn chúng phải chết à”. Vũ Trầm Tinh nghĩ ra, bất đồ chầm chầm lui lại, tiền trước mặt tốt, chỉ có Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa kiên trì chống đỡ, nếu như kinh động hai Quỷ Vương, e rằng bản thân chưa kịp tập trung hỏa diễm bị hạ thủ.

      Cùng với bốn đạo thân ảnh chuyển động loang loáng, Vũ Trầm Tinh dần dần lui về sau, tự nghĩ cự ly xa, tạm thời thu hút chú ý của Quỷ Vương, cuối cùng, Vũ Trầm Tinh hành động, song thủ chầm chầm đưa ngang lên, đôi cánh màu đen vươn ra, trong lúc vũ động hai cánh, thân thể Vũ Trầm Tinh từ từ bay lên trung.

      Cuối cùng, Vũ Trầm Tinh dừng lại bên dưới vân vụ, phải nàng muốn dừng lại mà là vân vụ phảng phất như có thực chất, khiến nàng cách nào bay lên nữa, bất quá ban đầu cho vân vụ này cổ quái, lúc này cũng có thời gian suy xét, nếu là vân vụ bình thường sớm bị dương quang làm tan biến, xem ra có thể ngưng tụ đại hỏa cầu được rồi.

      Song chưởng của Vũ Trầm Tinh hợp lại, đưa thẳng lên khỏi đầu, chân nguyên từ từ hóa thành long diễm, ngưng đọng trong song chưởng, hỏa diễm trong song chưởng dần dần to lên, tay của Vũ Trầm Tinh chầm chậm phân khai, hỏa cầu chầm chậm biến đổi, chân nguyên tiếp tục ngưng tụ, hỏa cầu tiếp tục bành trướng, thân thể Vũ Trầm Tinh lui dần ngã về phía sau để cho hỏa cầu có thêm gian ngưng tụ, lúc này thân thể Vũ Trầm Tinh ngửa ra sau nửa, hai tay vẫn giữ ngang, hỏa cầu cực đại lớn hơn thân thể Vũ Trầm Tinh.

      Hỏa cầu ngưng tụ càng lúc càng lớn, vân vụ xung quanh dần lui, dường như rất kỵ hỏa cầu này, vân vụ giữ khoảng cách bên với hỏa cầu nhưng tình hề đơn giản như Vũ Trầm Tinh tưởng tượng, vân vụ giãn ra tạo khoảng cách rồi ngưng lại khoách tán nữa, Vũ Trầm Tinh nhìn xuống trận đấu bên dưới, lúc này tốc độ của Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa chậm lại, chân nguyên hao tổn, thể lực bản thân giảm sút rút ngắn thời gian cầm cự của bọn họ.

      Vũ Trầm Tinh nhanh: “Phải làm sao đây?, hỏa cầu thể làm cho vân vụ bên khoách tán, nếu quả cầu này có thể bắn thẳng lên mây…đột nhiên, Vũ Trầm Tinh nghĩ đến phương pháp, nếu quả hỏa cầu bị đẩy lên trời giúp ánh dương quang chiếu xuống, đồng thời dưới ánh dương quang, phải có thể giết chết hai tên Quỷ Vương sao?”. Chủ ý định, lập tức vận khí.

      Chân nguyên của Vũ Trầm Tinh dường như ngưng tụ đến cực hạn, hỏa cầu khiến cho vân vụ xung quanh khoách tán, lúc này quan sát tình huống bên dưới, đợi lúc hai Quỷ Vương tiếp cận, đem hỏa cầu phát ra, nhưng lập tức có vấn đề phát sinh, Vũ Trầm Tinh phát chân lực bản thân đủ để phát động hỏa cầu, hơn nữa, cho dù phát ra cũng biết có đúng thời điểm dương quang chiếu đến ?, nếu lần này thất bại, còn cơ hội để ngưng tụ hỏa diễm lần nữa.

      Nghĩ hồi, Vũ Trầm Tinh chỉ có cách duy nhất, hy vọng có thể dẫn dụ được hai tên Quỷ Vương. Hướng xuống dưới, Vũ Trầm Tinh la lớn: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, Bách Hoa tỷ tỷ, giúp ta tí, hỏa cầu này ta phát động được, ta phải giết hai lão quỷ này”. xong, nháy mắt với hai người, dường như có ý tứ gì đó.

      Nhưng lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa tập trung chiến đấu, thấy được , Thất Nguyệt bất đồ vừa đánh vừa hỏi Diệp La Bách Hoa: “Nha đầu này phải bị gì chứ, biết quỷ giết được, vừa rồi cũng dùng hỏa cầu, chẳng lẽ hỏa cầu lớn có thể giết được quỷ sao?”.

      Diệp La Bách Hoa vừa ra chiêu, vừa tranh thủ thời gian nhìn lên Vũ Trầm Tinh phất phơ trung, chỉ thấy dưới hỏa cầu to lớn, gương mặt nhắn của Vũ Trầm Tinh phản xả ánh hồng, chân nguyên hao tổn khiến cho mồ hôi chảy thành dòng nhưng ánh mắt lại biểu lộ thần sắc kiên định.

      Diệp La Bách Hoa vừa chống đỡ, vừa với Thất Nguyệt: “Nàng ta phải là kẻ ngốc, làm vậy chắc là có lý do, chúng ta cứ đánh như vầy cũng chỉ có đường chết, bằng chúng ta đến giúp nàng tay, xem thử hỏa cầu có tác dụng ”.

      Thất Nguyệt vừa đánh với Tử Thần vừa di chuyển đến gần Diệp La Bách Hoa, nghe nàng vậy, tiếp: “Nhưng hỏa đối với bọn chúng căn bản có tác dụng, chúng ta đem chân lực giúp nàng ta, chỉ có mau chết dưới tay hai lão quỷ thôi”.

      Diệp La Bách Hoa vừa đánh vừa : “ tại chúng ta quản được nhiều, trước sau gì kết quả cũng như nhau, vì sao tin nàng ta lần này chứ?, chúng ta nghĩ gì, khẳng định nàng ta cũng nghĩ được, lại , nếu như định chúng ta phải chết ở đây, chúng ta cũng cách nào tránh né, bất quá, Thất Nguyệt tỷ, Bách Hoa cũng có gì hối hận, cuộc đời này, có tri kỷ là đủ rồi”. Tuy thời gian tương xử lâu nhưng có cảm giác đồng bệnh tương lân khiến cho Diệp La Bách Hoa có cảm giác gặp được tri kỷ.

      Thất Nguyệt đột nhiên cười : “Có lẽ muội đúng, rốt cuộcTinh tiểu muội còn giận chúng ta, đem chúng ta vào đường chết đâu, có thể Bách Hoa muội muội đúng, nếu chú định duyên phận tận, chúng ta cũng thể cưỡng cầu”. xong, Thất Nguyệt làm động tác dứt khoát, : “Chúng ta ”.

      Diệp La Bách Hoa nghe Thất Nguyệt , nhàng gật đầu, thân hình hai người nhanh chóng thối lui, cùng nhau thoát ly vòng chiến, đồng thời di chuyển đến phía dưới Vũ Trầm Tinh, Thất Nguyệt nhìn Diệp La Bách Hoa gật đầu, biểu thị làm theo lời Vũ Trầm Tinh, thân thể hai người vọt lên chỗ Vũ Trầm Tinh, trong lúc nhảy lên, hữu thủ nhanh chóng ngưng kết chân nguyên.

      Nhưng Tử Thần và Thủ Hộ Giả đâu chịu bỏ qua hai người, trong làn phi phong bao bọc chặt chẽ, hai Quỷ Vương nhìn nhau gật đầu, thân hình thoáng động thần tốc vọt lên, truy theo Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa trung, lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa đem chân nguyên ngưng tụ hoàn toàn hữu thủ, hơn nữa người ở trong trung, hai Quỷ Vương đuổi gấp phía sau, Thất Nguyệt thấy vậy : “Xem ra, nếu hỏa cầu của Tinh tiểu muội có tác dụng với hai lão quỷ, chúng ta chắc chết về tay bọn chúng”.

      Diệp La Bách Hoa lên tiếng, chỉ quan sát cự ly nhanh chóng rút ngắn lại, vào lúc này, thanh Vũ Trầm Tinh từ truyền xuống: “Hai người nhiều quá, những lời hai người ở dưới ta đều nghe cả, hãy xem cách ta thu thập hai lão quỷ này, các người tin ta, xem ta như tỷ muội, những gì hai người các người nghe chịu nỗi”.

      Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa hồi đáp Vũ Trầm Tinh, hai tiếng “ Phịch” vang lên, song thủ của Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa tiếp xúc với hai chân Vũ Trầm Tinh, chân nguyên truyền vào thân thể nàng, ngay khi hai người tiếp cận Vũ Trầm Tinh binh khí của hai Quỷ Vương chỉ còn cách hai người trượng, trong lòng Thất Nguyệt và Vũ Trầm Tinh đều rất , cho dù Vũ Trầm Tinh lúc này đem hỏa cầu đánh ra, hai người bọn họ vẫn có thể bị chết bởi vì cự ly quá gần, muốn đánh trúng hai Quỷ Vương, hỏa cầu tất đánh qua thân thể hai người bọn họ.

      Bất quá lúc này Vũ Trầm Tinh dường như làm như Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa nghĩ, trong sát na hỏa cầu bước vào vân vụ, thân thể Vũ Trầm Tinh thần tốc xoay chuyển trong trung, chụp lấy hai người ở hai chân, hai tay Vũ Trầm Tinh ôm lấy hai người cùng xoay chuyển, hai cánh liên tục vũ động, hai cánh bao bọc lấy ba người vào trong, khi Tử Thần và Thủ Hộ Giả còn cách ba thước, trong chớp mắt thiên bị phá toạt, bạch sắc dương quang chiếu thẳng xuống.

      Vũ Trầm Tinh nhìn Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa ở hai bên, khẽ: “Tỷ muội các người xem , các người tin ta, ta thông minh như thế, có thể dùng hỏa cầu giết các người sao?, ta dùng hỏa cầu là để phá vỡ vân vụ, khiến dương quang chiếu xuống dưới, phải rồi sao, chúng ta cùng nhau sát cánh, nếu như cả hai người mà ta cũng cứu được, tướng công sau này của ta trách mắng ta bằng cùng chết với các người”. xong nhìn xuống bên dưới.

      Tuy Vũ Trầm Tinh lung tung nhưng lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa đều nhận thấy nương Lam thị này có thay đổi, tuy bên ngoài lãnh khốc tàn nhẫn, nhưng đối với Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, nàng ta dùng tận lực hỗ trợ, tuy bên ngoài có vẻ giống Lam Nhận nhưng bản chất giống nhau, nhưng… là vì cái gì mà nàng ta thay đổi như vậy?.

      Ngay khi hai người suy nghĩ, hai Quỷ Vương ngừng lại, vốn chỉ còn ba thước, có thể đem ba nữ nhân này ra chém, nhưng ba thước đó là đoạn cuối của bọn chúng, vĩnh viễn bao giờ vượt qua được ba thước đó, bạch sắc dương quang như thanh thần kiếm sắc bén, xuyên qua thân thể phiêu miễu của bọn chúng, giống như hỏa diễm thiêu đốt linh hồn bọn chúng. Trong quang mang, bọn chúng phát ra tiếng gào thảm, đồng thời, thân thể bị phá toạt, phân thành từng khối, từng khối, cuối cùng, tan biến vào trung.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 239: BẤT THẮNG TẤT VONG, MA THẦN CHI ...
      cố xảy ra rất đột ngột, kết quả nằm trong dự liệu, Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa ở trong trung nhìn hai thân thể Quỷ Vương nhanh chóng bị dung hóa, lần này vốn cửu tử nhất sanh, ngờ Vũ rầm Tinh lại có biện pháp hay như thế, hai người những sao, ngược lại Tử Thần và Thủ Hộ Giả gặp khắc tinh.

      Dương quang như hàng vạn mũi tên sắc bén bắn vào thân thể hai tên Quỷ Vương, xé nát thân thể bọn chúng, trong tiếng gào thê thảm, thân thể bọn chúng dần dung hóa vào khí, biến thành làn khói xanh, nhàng bay lên rồi tan loãng . Lúc này, Vũ Trầm Tinh cũng chầm chậm hạ xuống, khi hai chân tiếp xúc với mặt đất, Vũ Trầm Tinh buông Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa ra, : “Hai tỷ nặng à, ta ôm hai tỷ thiếu điều muốn rơi xuống luôn”.

      xong nhìn lên trung, vân vụ vừa bị hỏa diễm bức phải khoách tán giờ nhanh chóng hợp lại, Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa nhìn theo Vũ Trầm Tinh, sau đó nhìn nhau cười. Ngay lúc này, mặt đất phát sinh chấn động, cách đó xa, thân thể to lớn như hai ngọn núi của Thiết Thạch và Tu La Quỷ Vương xuất , bọn chúng cho đến giờ vẫn đánh nhau quyết liệt.

      Thiết Thạch ngăn trở Tu La Quỷ Vương tấn công ba nữ nhân, hai lần đánh ngã Tu La Quỷ Vương nhưng tại xem ra vẫn gây tổn hại gì cho Tu La Quỷ Vương, vẫn tìm cách tiến đến chỗ ba nữ nhân, sau mấy lần bị Thiết Thạch cản trở, có lẽ hiểu, đánh đổ được Thiết Thạch thể tiến lên dù chỉ nửa phân.

      Hữu thủ Tu La Quỷ Vương vung ra, cây Khai Sơn phủ to lớn lấp lánh hồng sắc huyết nhận quang mang xuất trong tay , còn Thiết Thạch lúc này cũng rất lợi hại, đôi thiết trảo to lớn huơ lên, móng vuốt đen nhánh sắc bén như đao xuất đôi tay Thiết Thạch.

      Song thủ Tu La Quỷ Vương mãnh liệt múa lên, Cự Phủ mang theo lực lượng mãnh liệt chém đến thân thể Thiết Thạch, tốc độ tuy quá nhanh nhưng lực chém cực kỳ ác liệt, Thiết Thạch thấy đối phương tung chiêu, song thủ vươn ra đón, “ Coong”, lực chém mãnh liệt từ Cự Phủ sắc bén tác động vào song thủ Thiết Thạch.

      Thân thể Thiết Thạch trầm xuống, song cước bị áp lực đè lún xuống đất, nhất thời, bụi đất bay mù trời, Thiết Thạch trụ vững lại, gầm lên tiếng, song thủ tấn tốc đánh văng Cự Phủ, liền đó, hữu quyền dũng mãnh đánh thẳng vào thân thể Tu La Quỷ Vương, “ Phịch”, dưới cú đấm đầy uy lực đó, Tu La Quỷ Vương lần nữa lại bị đánh văng.

      Thiết Thạch cũng cảm thấy kì quái, Tu La Quỷ Vương dường như sợ bị đánh trúng, tại Đại Hoang Sơn, cho dù là Băng Long bị đánh hai quyền như vậy cũng chịu nỗi, tại tên này trúng ba quyền lại có chút hề hấn nào. Quả nhiên, Thiết Thạch còn suy nghĩ thân thể to lớn của Tu La Quỷ Vương đứng vững trở lại.

      Song cước của Tu La Quỷ Vương vừa trụ vững nhảy đến Thiết Thạch. Thiết Thạch tuy thông minh nhưng phản ứng phải lúc nào cũng nhanh lẹ, huống hồ Quỷ Vương dùng toàn lực vọt đến, “ Bịch…” tiếng, thân thể to lớn của Thiết Thạch bị Quỷ Vương đánh văng ra.

      Tiếp đó tiếng “ Ầm” vang trời, Thiết Thạch rơi xuống đất, cây cối xung quanh gãy rạp dưới thân thể to lớn đó, miệng ngớt gầm rống kịch liệt, bản tính nguyên thủy của dã thú khiến Thiết Thạch điên cuồng đứng dậy, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm đối phương, ngừng gầm lên giận dữ, lúc này Thiết Thạch phẫn nộ đến cực điểm, nhưng nó biết vì sao đòn đánh của mình có tác dụng gì đến Quỷ Vương, còn đòn của Quỷ Vương lại gây tổn hại cho nó.

      Thân hình Tu La Quỷ Vương chớp động, chân dậm mạnh lao đến Thiết Thạch, thu ngắn cự ly giữa hai bên, Cự Phủ chém từ phải qua, tốc độ quá nhanh, Thiết Thạch hoàn toàn có thời gian phản ứng, cánh tay phải Thiết Thạch vung lên đỡ, sau đó, tả thủ chụp lấy tay Quỷ Vương, lựa thế ném mạnh ra.

      tiếng “ Ầm” vang lên, thân thể của Tu La Quỷ Vương bị Thiết Thạch ném đập mạnh xuống đất, nhưng Thiết Thạch vẫn dừng lại, khi thân thể Tu La Quỷ Vương sắp rơi xuống đất, đầu gối Thiết Thạch thần tốc chấn mạnh lên người Tu La Quỷ Vương, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, hai tay cứng như thép chụp lấy tay Quỷ Vương, dụng lực kéo lên, sau đó ném cả thân thể .

      Liên tiếp chịu đựng ba đòn, thân thể to lớn của Tu La Quỷ Vương chịu lực tác động mạnh, bay như con diều rách, sau khi va vào đám cổ thụ lại tiếp tục đứng dậy, giống như chưa từng xảy ra việc gì, Thiết Thạch tựa hồ phẫn nộ đến cực điểm, nó sao hiểu được, con quái vật trước mặt vì sao sau khi chịu công kích mãnh liệt của nó lại có thể hề hấn gì.

      Hai mắt Tu La Quỷ Vương đỏ ngầu nhìn Thiết Thạch ở trước, tuy bị thương tổn nhưng lúc này dường như rất phẫn nộ, khi hai cặp mắt điên cuồng của hai đối thủ giao nhau Tu La Quỷ Vương xuất thủ, Cự Phủ từ hữu thủ ném thẳng đến thân thể Thiết Thạch.

      Tốc độ Cự Phủ rất nhanh, nhưng lực ném Thiết Thạch có thể đón đỡ. Thiết Thạch vốn nghĩ Tu La Quỷ Vương có thể ném vũ khí trong tay ra, nhưng tại thể nghĩ nhiều, hữu thủ dũng mãnh vung lên, “ Coong”, Cự phủ bay đến bị Thiết Thạch hất văng, còn Thiết Thạch cũng chịu lực tác động mạnh phải thối lui mấy bước.

      Lợi dụng lúc Thiết Thạch loạng choạng thối lui, Tu La Quỷ Vương sấn sát đến, hai tay bung ra ôm chặt thân thể Thiết Thạch, càng lúc càng siết chặt, sau đó, dụng khí lực toàn thân ngừng lao tới, thân thể Thiết Thạch bị khóa bởi lực lượng mãnh liệt, thống khổ nhưng cách hoàn thủ.

      Hai thân thể to lớn đồng thời di động dãy núi, tiếng động ầm ầm vang lên ngớt, mặt đất ngừng chấn động, cổ thụ xung quanh vì bị tác lực khủng khiếp đó mà cành gãy thân đổ, chỉ trong chớp mắt cả vùng rừng biến thành bình địa.

      Thiết Thạch lúc này phải chịu lực cực lớn, cảm giác như xương cốt toàn thân vỡ vụn, thậm chí hô hấp cực kì khó khăn, mặc dù thân thể cứng rắn như thép nhưng cũng vô cùng đau đớn, bản năng dã thú bộc phát, hai mắt đỏ ngầu gầm vang, móng vuốt sắc bén vươn ra bấu vào lưng Tu La Quỷ Vương.

      ôm Thiết Thạch lao tới, Tu La Quỷ Vương đột ngột dừng lại, hơn nữa lực song thủ cũng giảm , Thiết Thạch liền thấy thoải mái, nhưng song thủ của nó vì việc dừng lại của Tu La Quỷ Vương mà ngừng hành động, chỉ thấy hai tay nó vận lực lôi Tu La Quỷ Vương ra, đồng thời phát ra tiếng gầm giận dữ.

      Thiết Thạch biết làm vậy đối với Tu La Quỷ Vương cũng có tác dụng gì, các lần trước chứng minh, Tu La Quỷ Vương căn bản bị thụ thương, nhưng lúc này, bổn tính dã thú khiến Thiết Thạch trở nên hung tàn, hai tay dụng lực kéo thân thể Tu La Quỷ Vương ra hai hướng ngược nhau, trong tiếng gầm vang, thân thể Tu La Quỷ Vương chịu nỗi lực mãnh liệt của Thiết Thạch, chớp mắt bị xé thành hai đoạn.

      Tiếp đó, Thiết Thạch ném mạnh hai đoạn thân thể của Tu La Quỷ Vương , vài tiếng ầm ầm vang lên, hai đoạn thân thể đó đè gãy vô số cổ thụ, đồng thời Thiết Thạch cũng há miệng thở hổn hển, thân thể Tu La Quỷ Vương rất to lớn, phải dùng lực rất lớn mới có thể xé đôi được.

      Dụng lực quá mạnh khiến hô hấp của Thiết Thạch trở nên gấp rút, đồng thời thân thể chầm chầm thu lại, từ trước đến giờ Thiết Thạch chưa bao giờ tiêu hao sức lực như vậy, thể khống chế được biến đổi. Lúc này, Thất Nguyệt cũng bước đến, hỏi gấp: “Hầu tử, tên Quỷ Vương kia đâu?”. Sau lưng Thất Nguyệt là Diệp La Bách Hoa và Vũ Trầm Tinh, ba người vốn định đến giúp Liễu Dật, nhưng vừa khi kết thúc trận chiến với hai tên Quỷ Vương phát giác trận chiến của Thiết Thạch gần đó, nhưng thấy tên Quỷ Vương bị xé nát.

      Chưa biết tình huống bên Liễu Dật đánh với Tô Thiếu thế nào nhưng bọn họ vẫn đến chỗ Thiết Thạch, địch nhân nơi này nếu tiêu diệt rất phiền phức, vì thế trước tiên giúp Thiết Thạch cũng là cách tốt, hà huống trận chiến giữa cao thủ với nhau, ba người bọn họ đến đó, có thể những giúp được Liễu Dật mà còn có thể mang lại phiền phức nữa.

      Thân thể Thiết Thạch trở lại như ban đầu, nó nhảy lên vai Thất Nguyệt, giống như rất mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ, : “Ta mệt quá, bụng trống rỗng, ta phải ăn cái gì đó, tên Quỷ Vương bị ta xé xác rồi, ném ra ngoài kia”. xong chỉ hướng vừa ném khi nãy, nhưng mà…Thiết Thạch lập tức tỉnh táo, vì nó phát , thân thể của Tu La Quỷ Vương còn thấy đâu.

      Thất Nguyệt thấy vậy liền : “Vừa nãy chúng ta cũng gặp tình huống như vậy, sau mới phát là Quỷ thể giết được, bọn chúng chỉ sợ dương quang thôi”. xong, quay đầu nhìn Vũ Trầm Tinh.

      Sắc mặt trắng xanh, Vũ Trầm Tinh lên tiếng: “ làm được, giống như khi nãy, ta làm được, vừa nãy nếu có các người giúp ta ta thể phóng được hỏa cầu”.

      Diệp La Bách Hoa cũng nhìn quanh rồi tiếp: “ tại đối với chúng ta thập phần bất lợi, tên Quỷ Vương đó đột nhiên biến mất, với lại chúng ta tiêu hao rất nhiều chân nguyên, tối, ta sáng, chúng ta phải có biện pháp gì mới được”.

      Thiết Thạch vai Thất Nguyệt theo: “ làm, ta làm gì nổi nữa, ta rất đói, còn điểm khí lực, cho dù ta có xé tên đó nhưng chết làm cách nào đây?”.

      Ngay lúc này, trận gió nổi lên xung quanh ba người Thất Nguyệt, Thất Nguyệt cảnh giác nhìn quanh, : “ tại có biện pháp, binh đến tướng ngăn, chúng ta chỉ có thể bước nào tính bước đó thôi”. xong, tay nắm chặt kiếm, mọi người đều rất , Tu La Quỷ Vương lúc này bỏ chân thân, chuyển thành vô hình, có khả năng ở quanh đây. Đáng giận là dù ba người biết cách đối phó với Quỷ Vương nhưng tại lại còn khí lực, gì đến chống đỡ, dù cho Quỷ Vương xuất , ba người cũng có thể kiệt sức mà ngất xỉu.

      Chợt Vũ Trầm Tinh hét lớn: “Chú ý”, liền đó ôm lấy Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, trong khí xuất bàn tay to lớn vô hình, “Phịch”, giáng trúng người Vũ Trầm Tinh. Đồng thời khi thân thể Vũ Trầm Tinh văng về sau, bọn Thất Nguyệt, Diệp La Bách Hoa, Thiết Thạch cũng theo đó văng ra ngoài.

      Tác lực cực đại khiến ba người khỉ văng ra rất xa mới rơi xuống, “ Ùm” tiếng, Vũ Trầm Tinh vì tiêu hao rất nhiều chân nguyên, vừa rồi lại bảo hộ cho Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa nên trụ được rơi thẳng xuống đất, dường như còn khống chế được thân thể.

      Diệp La Bách Hoa vội đỡ Vũ Trầm Tinh dậy, cho nàng ta dựa vào cây cổ thụ bị gãy, sắc mặt Vũ Trầm Tinh trắng bệch, miệng thở hổn hển, đột nhiên thổ ra bụm máu, Diệp La Bách Hoa liền : “Ngươi sao ngốc thế, ngươi phải rất thông minh sao?. Ngươi chống đỡ, bọn ta cũng cản được mà, ngươi bị trọng thương như vậy”. xong lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Vũ Trầm Tinh.

      Thất Nguyệt lúc này cũng bình ổn, liền bước gấp đến, nhìn thần sắc Vũ Trầm Tinh, muốn gì đó nhưng lại , Lam Nhận ở trong kí ức của nàng hoàn toàn đại biểu cho Lam thị, còn có Lam Ảnh, hai người đó hành bất chấp thủ đoạn, lãnh khốc vô tình, từ lúc gặp Vũ Trầm Tinh, Thất Nguyệt cũng nghĩ nàng ta là loại người đó. Nhưng sau hôm nay, nàng biết nha đầu này giống bọn họ.

      Vũ Trầm Tinh chùi máu dính khóe môi, miễn cưỡng ngồi dậy, dấu vẻ thụ thương, cười : “ sao, ta sao, ta làm vậy là vì vui vẻ của ngốc tử, xem ra rất quan tâm hai người, ta giúp hai người như thế, nhất định vui vẻ”. xong, ho khúc khắc, ngừng nữa.

      Thất Nguyệt vừa nghĩ vừa quan sát thiếu nữ trước mặt, vốn cho rằng Vũ Trầm Tinh rất điêu trá, nghĩ hôm nay lại nghiêm túc như vậy, rốt cuộc nàng ta là người điêu trá hay chân đây?. Với người tâm kế như nàng ta, lại tiếc sinh mạng hỗ trợ cho mình và Diệp La Bách Hoa, chẳng lẽ là vì thư sinh mà thay đổi sao?. Chẳng lẽ nàng ta lại biết, thư sinh đối với ai cũng rất tốt, người thông minh như vậy, vì sao có thể biến thành ngốc nghếch, thể hiểu nổi?. Hay là…nàng ta muốn thư sinh vui vẻ?

      Trận chiến vẫn tiếp diễn, nhưng lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bạch Hoa dường như gặp phải rắc rối, còn Vũ Trầm Tinh bị trọng thương càng khốn đốn hơn, ba người đâu lưng vào nhau, ai biết nơi này có phải là nơi bỏ mạng của mình .

      Lại bên phía Liễu Dật, tuy trong lòng luôn lo lắng cho an nguy của Thất Nguyệt, bất quá hy vọng bọn họ cùng Thiết Thạch có thể ứng phó với ba tên Quỷ Vương thời gian, chỉ cần mình nhanh chóng kết thúc Tô Thiếu có thể hỗ trợ cho bọn họ.

      Nhưng khi bắt đầu đối kiếm, Liễu Dật đột nhiên phát bản thân tính sai, sai rất lớn, Tô Thiếu trước mắt phải là Cửu U Ma Thần mà chàng từng gặp ở Nhân gian giới, vô luận là sức lực hay tốc độ, dường như đều cao hơn Cửu U Ma Thần, qua vài kiếm, Liễu Dật càng thêm chấn kinh, Tô Thiếu làm thế nào mà lúc này kiếm của xuất ra những nhanh mà còn nhanh hơn cả chàng.

      Chỉ thấy trong rừng kiếm quang loang loáng, tiếng “ Coong…Coong…” liên tục vang lên, hai đối thủ tách ra rất nhanh, Tô Thiếu nhìn Liễu Dật, cười lạnh, lắc đầu : “Ngươi khiến ta thất vọng quá, thời gian dài như thế mà ngươi chỉ có chút tiến bộ, xem ra hôm nay ngươi phải chết rồi”.

      Liễu Dật tự nhiên rất minh bạch lời này, trong lần giao thủ chớp nhoáng vừa rồi, chàng phát người này, cả tốc độ lẫn chân lực đều quá cao so với chàng, nhưng nếu thời gian vừa rồi chàng phải kiềm chế chân nguyên phát triển giờ chàng hề thua sút người này, nhưng nếu khống chế chân nguyên gia tăng bản thân rất có thể sớm luân lạc nhập ma, nhìn Tô Thiếu, Liễu Dật lạnh giọng: “Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta, vậy thử ”. xong, thần tốc đề thăng chân nguyên, trường kiếm đen nhánh phát ra vô số quang mang.

      Tô Thiếu vừa quan sát phản ứng của Liễu Dật, vừa lắc lắc đầu, : “Quá chậm”. xong, hữu thủ vung ra, kiếm quang giao nhau phát ra thanh kim thuộc va chạm, đồng thời khi phát kiếm chống đỡ, thân hình Tô Thiếu dũng mãnh tiến lên, đạo kiếm quang hình bán nguyệt xuất , chỉ cách Liễu Dật ba thước.

      Liễu Dật biết tốc độ của Tô Thiếu, tự nhiên dám chậm trễ, trường kiếm vung lên, chỉ nghe “Coong” tiếng, Liễu Dật sau khi đỡ kiếm đó, cả thân thể thần tốc thối lui, đồng thời thầm: “Bất kể hôm nay ra sao, nếu như dụng mười ba tầng chân nguyên chắc chắn chết, cho dù thành ma còn hơn chết trong tay đối phương”. Tuy Liễu Dật chắc chắn nhưng trong lúc thối lui nhanh chóng đề thăng chân nguyên lên tầng thứ mười ba.

      Chân nguyên đề thăng, Liễu Dật chống trường kiếm xuống đất, ổn định thân thể, hữu thủ phát động, dùng chân nguyên lực triệu hoán hỏa long xuất kiếm, liền đó chém tới, tiếng gào vang vang cả khu rừng, con hỏa long như luồng chớp ào đến Tô Thiếu.

      Ngay khi hỏa long xuất , cổ thụ xung quanh bị thiêu rụi, mặt đất nức nẻ, nhiệt khí tỏa ra khiến gian như bị gãy khúc, Tô Thiếu thấy vậy, tả thủ vận chân lực, tiếp đó tung người lên , trong lòng Tô Thiếu hiểu , hỏa long này phải chỉ là lực lượng mãnh liệt, cho dù bản thân có nhảy qua tránh nhiệt khí có thể làm chết ngạt. Vì vậy, đồng thời khi nhảy lên tạo quang trụ lục sắc bên dưới, cách ly với nhiệt khí, vô số tử linh phiêu động dưới chân .

      Tô Thiếu nhảy lên tránh hỏa long, liên tục xoay chuyển trung, hai tay nắm chặt kiếm, tiếng quỷ gào như từ địa ngục u phát ra, thân kiếm phát ra ngân bạch quang, đồng thời đạo kiếm quang bán nguyệt, mang theo uy thế khai thiên phá địa trảm xuống Liễu Dật, cây cối tiếp xúc kiếm quang nhanh chóng bị chém đứt, xung quanh kiếm quang bụi đất bay tán loạn tạo thành màn bụi mù phân cách hai đối thủ.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 240: TỐI HẬU QUYẾT CHIẾN, KIẾM TẠI SINH ...
      Liễu Dật càng đánh càng kinh sợ, ngay cả Cửu U Ma Thần ở Nhân gian giới cũng thể sánh được với Tô Thiếu. Sau đòn giao kích chớp nhoáng, chân nguyên của chàng bắt đầu tán loạn, tự thân thể khống chế được tầng thứ 13 tâm pháp nữa. Trong lòng chàng biết , nếu cứ tiếp tục giao đấu, dù bị thua cũng nhanh chóng bị ma công khống chế.

      Đạo kiếm quang bán nguyệt chém tới, chàng chút do dự, tay phải lật lại, trường kiếm trong tay đâm xéo ra. đạo hồng quang kêu rổn rảng rồi bay vút lên nghênh tiếp nhưng vẫn thể ngăn cản được đạo bạch quang. Chàng kịp nghĩ nhiều, hoành ngang trường kiếm. Tức vang lên tiếng binh khí va chạm, thân hình chàng bị bắn về phía sau.

      Tô Thiếu sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, trường kiếm trong tay nhanh chóng lật lại chỉ xuống đất, thôi động chân nguyên, toàn thân kiếm lập tức ngập tràn ánh sáng xanh. Kiếm quang trải ra, thân thể mượn thế lật lại lùi về phía sau, trường kiếm hất lên, từ dưới đất cuốn lên lớp tử linh mang theo độc chướng màu lục ngưng tụ thân kiếm.

      Tiếp đó, gã lại vung trường kiếm, bảy đạo tử linh mang theo độc chướng xoay tít nhằm hướng Liễu Dật bắn tới. Những nơi độc chướng bay qua, cây cỏ trong thoáng chốc khô héo rồi biến thành bụi phấn. Liễu Dật vừa lùi vừa quan sát bảy đạo tử linh. Thực ra những tử linh vốn thể uy hiếp bởi chàng vốn sợ độc chướng. Nhưng lần này, bảy đạo tử linh lại do chân lực thân kiếm bắn ra, tuyệt đối giống như lúc bình thường. Nếu để chạm vào người hậu quả khó tưởng tượng.

      Liễu Dật biết thể né tránh, chỉ còn cách phản công, lập tức vận chân nguyên khiến cho thân kiếm bắn ra hào quang trắng xanh, vừa sáng chói vừa lạnh lẽo. Lúc này thân kiếm màu đen trở thành hư hư ảo ảo, chàng hét lên tiếng rồi vung kiếm vạch ra đường vòng cung là là mặt đất.

      Thân kiếm tựa như băng long, tỏa sáng chói mắt, phát ra đạo hào quang mang theo lãnh khí nhằm thẳng bảy đạo tử linh bắn tới. Hào quang lóe lên trung rồi tan mất, tử linh tiếp tục bay thêm được ba trượng bị đông kết thành băng. Tiếng răng rắc vang lên, bảy đạo tử linh rơi nhanh xuống đất, vỡ tan, biến mất hoàn toàn.

      Liễu Dật ngừng lại, nhân cơ hội thở dốc hồi, cảm giác ràng chân nguyên trong nội thể hơi nhiễu loạn, tựa như tự động ngưng kết, hơn nữa càng lúc càng hùng hậu, hoàn toàn thể khống chế. Chàng thở hổn hển, vừa nhìn Tô Thiếu vừa thầm tính toán kết cuộc: “ là bị giết chết. Hai là bị ma công khống chế mất hết tri giác.”

      Tô Thiếu dường như cũng nhận ra chàng có gì đó ổn. Mặc dù gã tin chắc có thể thắng được chàng, nhưng dự tính được lại nhanh như thế. Qua biểu của chàng, gã hiểu có chuyện xảy ra. Tung tung thanh kiếm trong tay, gã thốt: “Xem ra vận khí của ngươi mấy tốt?”

      Liễu Dật từ từ đứng thẳng người lên, cười lạnh đáp: “Có lẽ vận khí của ngươi tốt chăng? Nếu như ta sống, Lam Nhận phải chết, trừ khi ngươi biến thành con rối của ả.” hiểu sao chàng giận gã nhiều lắm, hơn nữa còn có cảm giác thương hại. Cuộc sống của gã trở thành bi kịch kể từ sau xuất của Cửu U Ma Thần. Mà dường như mệnh vận vẫn chịu buông tha cho kẻ tội nghiệp này, lại khiến gãn Lam Nhận.

      Tô Thiếu đáp: “Ít ra tại ta vẫn còn sống, còn ngươi … sắp sửa phải chết, đúng ?” Mặc dù ngoài miệng gã thế nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tịch mịch. Dường như lời phản vấn vừa rồi chạm trúng nỗi đau của gã.

      Liễu Dật mặt tìm cách ổn định chân nguyên rối loạn trong cơ thể, mặt cười lạnh đáp: “Dù ta có chết cũng vẫn khá hơn ngươi nhiều. Cuộc đời ta cũng còn gì phải hối tiếc, những gì có thể làm ta đều tận lực. Còn ngươi… ngươi có gì? Ngươi thử nhìn lại bản thân nay chưa? Ngoài việc giúp kẻ khác sát nhân, ngươi còn có thể làm gì? Ngươi căn bản là kẻ nên tồn tại, hoàn toàn là kẻ thất bại.”

      Tô Thiếu tức giận quát: “Câm miệng.” Trường kiếm nhanh chóng bắn ra đạo kiếm quang. Liễu Dật nhanh chóng vung kiếm chặn lại. “Coong” tiếng, chấn lực sau cú va chạm làm thân hình chàng bắn lùi lại ba bước. Tô Thiếu lắc mạnh đầu thốt: “Ta sai, ta sai! Nếu như là sai lầm, vì sao ta lại gặp nàng?” Gã dường như kìm chế được cảm xúc dâng trào, còn biết mình gì.

      Gã đột nhiên ngồi xuống, trường kiếm đặt đất, gật đầu nhìn Liễu Dật : “Ngươi nên chết, nhưng bây giờ thể chết. Bởi vì ta muốn nàng được vui, giết ngươi xong, nàng rất vui.” Giọng tự nhiên trở lên bình tĩnh, có thể gã tin rằng lúc này Liễu Dật căn bản thể kháng cự.

      Liễu Dật tiếp tục điều tức chân nguyên, đáp: “Ngươi rất đáng thương. ai, phải là lỗi của ngươi. Nhưng sai ở chỗ ngươi người nên , tình đối với ngươi là bi kịch.”

      Tô Thiếu lắc đầu: “Có thể là thế. Ta chỉ là người bình thường, chưa bao giờ nghĩ đến bị cuốn vào cục diện tranh đấu của các ngươi. Nhưng điều đó bây giờ xảy ra, ta cũng biết mình biến thành gì. Ta chưa từng trầm luân như vậy, vì thế mà tính khí cũng bị thay đổi theo. Ta hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng, chỉ cần nàng được vui vẻ, việc gì ta cũng có thể làm. Ta thực ra cần giúp đỡ của Cửu U Ma Thần, ta muốn tự mình làm.” Những lời cuối cùng được thốt lên với vẻ kích động.

      Liễu Dật đột nhiên tỉnh ngộ. Thực ra việc gì xảy ra với Cửu U Ma Thần? Còn Tô Thiếu vì sao tu vi lúc này lại cao như thế? Chàng lộ vẻ nghi hoặc. Việc đó lọt qua khỏi ánh mắt của Tô Thiếu, gã tiếp tục : “Rất kỳ quái phải ? Cửu U Ma Thần vì sao lại biến mất, ta cũng lấy làm lạ. Bây giờ ta cũng giống ngươi, cũng sở hữu toàn bộ bản lĩnh của Cửu U Ma Thần, bao gồm tất cả hiểu biết cũng như kí ức của . Có thể dung hòa với ta thành thể… ”.

      Liễu Dật dám tin vào tai mình, Cửu U Ma Thần sao lại dung hợp với Tô Thiếu? Như thế rốt cuộc Tô Thiếu giờ là ai? Thủ pháp giờ của gã đúng là có phần giống nhưng gã hành động khác với Ma Thần. Chàng hỏi lại: “Ngươi sao vậy?”

      Tô Thiếu đáp: “Ta chỉ sở hữu toàn bộ bản lĩnh của Cửu U Ma Thần, mà còn khống chế nguyên hồn của ba Quỷ Vương. Vì vậy tu vi của ta giờ mới làm ngươi kinh ngạc. Ta giải phóng ba tên Quỷ Vương này, nhưng đó chỉ là hình bóng của bọn chúng. Ba Quỷ Vương chân chính còn ở trong cơ thể ta, cũng giống như Cửu U Ma Thần, sức mạnh của bọn chúng đều hội tụ mình ta.” xong, gã bất ngờ cười phá lên.

      Liễu Dật lắc đầu dám tin, gã thiếu niên trước mặt giờ đây biến thành ma thần chân chính. Điều gì làm gã biến đổi đến thế? Là Lam Nhận chăng? Hay là ái tình, vì tình mà bất chấp tất cả? Chàng lắc đầu : “Ngươi làm việc hết sức là ngu xuẩn, nàng ta căn bản để ý tới ngươi, cũng mang lại cho ngươi điều gì.”

      Tô Thiếu từ từ đứng dậy, tay phải khẽ phất, dùng hấp lực hút cổ kiếm bay vào trong tay. Tiếp đó gã lắc lắc đầu : “ người căn bản chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Ta tự kìm chế được, bất kể kết quả ra sao, đó cũng là chuyện của ta. Ta nàng, hoàn toàn đòi hỏi nàng phải lại ta. Chỉ cần nàng vui vẻ, ta cũng vui vẻ.” xong, khí tức màu lục bắt đầu dần dần ngưng tụ xung quanh thân hình.

      Liễu Dật biết rằng đây chính là đòn công kích tối hậu, đến lúc này gã mới dùng đến thực lực. Có thể mệnh vận gã rất bi ai, nhưng giờ lại có thể làm việc mà gã thích. Có thể… gã hạnh phúc hơn chàng, bởi có thể gặp lại người gã , còn bản thân chàng lâu lắm rồi chưa được gặp lại người ấy.

      Chân nguyên của Liễu Dật lúc này dường như ổn định lại nhiều, nhưng cục thế trước mắt cho phép đắn đo thêm nữa. Bất kể ma công có thể khiến bản thân nhập vào ma đạo, chàng vẫn phải làm. Chàng lập tức đề tụ tầng 13 Lan Nhĩ Phi Na Thanh, chân nguyên ngừng ngưng tụ, ma khí từ trung cuồn cuộn dồn về, mây trắng hoàn toàn bị mây hồng che phủ. Hồng quang chầm chậm tỏa rộng, gian xung quanh tiết ra cỗ sát khí hữu hình, cuồng phong nổi lên ào ào.

      Mớ tóc dài trắng xóa bị gió thổi rối tung, mắt chàng trở lên đỏ như máu. thân kiếm màu đen xuất năm đạo long ảnh ngừng , khí tức màu đỏ từ từ ngưng tụ , hình thành cơn lốc xoáy vần vũ. Tô Thiếu từ từ giơ cao tay trái. Gió lạnh bốn bề nổi lên, mặt đất đột nhiên bắn ra từng đạo lục quang từ các hướng khác nhau, vô số tử linh nhờ nhờ mang theo độc chướng bay lên từ những nơi phát ra lục quang. Chỉ trong nháy mắt, thân hình gã bị che kín bởi hơn mười đạo hào quang chứa vô số tử linh.

      Ánh mắt Tô Thiếu lúc biến thành màu lục, lúc trở lại bình thường. Gã cười lạnh nhìn Liễu Dật. Sau khi khống chế được Cửu U Ma Thần, lại hấp thu được sức mạnh của ba Quỷ Vương, trong mắt gã lúc này, Liễu Dật đáng để tâm, mười phần nắm chắc giết được chàng.

      Trong khí, sát khí vô hình càng lúc càng đậm đặc, dường như biến thành hữu thể. Song phương bất động nhìn nhau, ai muốn xuất thủ trước. Liễu Dật có phần nhẫn nại được nữa, nếu cứ như thế này, dù giao chiến ma công liên tục ngưng tụ rất có thể tự động khống chế chàng.

      Cuối cùng, chàng thể dùng dằng được nữa, trường kiếm dưới điều khiển của chân nguyên nhanh chóng bắn ra mười đạo kiếm quang, đồng thời triệu hoán ngũ sắc thần long. Chỉ nghe tiếng rồng gầm rung trời chuyển đất, năm thần long với năm màu sắc khác nhau ra, bay vút lên , múa lượn đầu chàng.

      Tô Thiếu chỉ cười lạnh. Trường kiếm trong tay phải gã dần dần sáng lên, mau chóng lật lại, dùng chân nguyên bắn ra hàng loạt đạo kiếm quang. Kiếm quang của hai bên xung đột , phát ra vô số tiếng kim khí va chạm nhau. Lực phản chấn mãnh liệt khiến cho mặt đất xung quanh bị cày xới, cát bay đá chạy, cành cây nát thành bụi phấn.

      Nhưng đó mới chỉ là màn mở đầu, hai bên hề ngừng lại. Tô Thiếu chĩa trường kiếm lên trời, lục quang ngưng tụ thành cơn lốc, vô số tử linh bay vút lên , xoáy tít tạo thành bức tường ma quái đáng sợ. Gã chỉ trường kiếm vào Liễu Dật, tử linh che kín đất trời đổ dồn về phía chàng như sóng trào.

      Liễu Dật dám lơ là, mang toàn bộ chân nguyên đề tụ thân kiếm, khống chế năm con thần long. Sau vài tiếng rồng gầm, thần long biến thành hào quang ngũ sắc, trực diện nghênh đón vô số tử linh lao đến. Trong nháy mắt, bụi bay đầy trời, vô số tử linh bị hóa thành khói xanh khi va chạm với ngũ sắc thần long. Tuy nhiên do số lượng tử linh quá lớn nên vẫn còn lượng lớn lao về phía chàng.

      Thần long và tử linh va chạm, cả hai bên đều dừng lại. Ngũ sắc thần long xuyên qua đám tử linh bay thẳng đến phía Tô Thiếu. Còn tử linh sau khi bị tổn thất mất số, ngần ngại nhằm thẳng thân hình Liễu Dật bắn tới.

      Tô Thiếu có vẻ sớm biết mục đích của ngũ sắc thần long chính là gã, thế nên trong khoảnh khắc thần long xạ đến, gã phóng vút trường kiếm ra. Lục quang từ mặt đất phía trước bùng lên triệu hoán tử linh nhiều vô tận, vây kín ngũ sắc thần long. Liễu Dật chút do dự, vận chân nguyên cực hạn của bản thân làm tăng tốc độ xử kiếm lên mức cao nhất. Lúc này chàng còn cách nào triệu hồi thần long để lợi dụng sức mạnh đặc thù, chỉ còn cách dựa vào lưỡi kiếm để sinh tồn.

      Dưới hỗ trợ của tầng mười ba “Lan Nhĩ Phi Na Thanh”, chân nguyên của Liễu Dật liên tục được truyền vào thân kiếm. Thân ảnh chàng tạo thành vô số tàn ảnh, tức kiếm quang trắng xóa bắn ra, thế như vũ bão chém vào đám tử linh. Huyết dịch lưu chuyển trong cơ thể chàng hề sợ độc chướng vì thế, dùng trường kiếm sắc bén để chém rơi tử linh nguy hiểm.

      Nhưng tử linh lại phảng phất như càng lúc càng xông ra nhiều hơn từ mặt đất, chân nguyên của Liễu Dật lúc này hình như hoàn toàn tiến nhập vào cảnh giới mới, cảnh giới mà chàng cũng biết là gì, hoàn toàn tuân theo tâm ý điều động. Chàng thầm kêu hỏng bét, dùng sát lục chi tâm của tầng mười ba ‘Lan Nhĩ Phi Na Thanh’ trong thời gian dài như vậy, tâm mạch sớm bị rối loạn, ý thức dần dần trở lên mơ hồ.

      Màu máu trong mắt chàng dần dần sẫm lại, thi thoảng tỉnh lại, chàng mau chóng tìm ra nguyên nhân. sử dụng sát lục chi tâm quá lâu, nếu cứ như thế chẳng bao lâu nữa, dù bị Tô Thiếu giết chết, chàng cũng bị khống chế ý thức. Chàng nhanh nhẹn xuất ra mấy đạo kiếm quang trắng ngần chém rơi vài tử linh trước mặt, rồi mượn thế mau chóng lùi lại vài bước.

      Mắt chàng đỏ như máu, nhưng sắc mặt lại có phần xanh tái, miệng thở hồng hộc dường như kiệt sức, mớ tóc dài trắng xóa bị rối tung do lùi lại quá nhanh. Chàng chống kiếm mặt đất, xem xét số tử linh trước mắt càng giết càng nhiều, còn cả số tử linh liên tục từ mặt đất bay lên.

      Lục quang quanh Tô Thiếu phảng phất giống như phòng giam dưới địa ngục, vây kín lấy ngũ sắc thần long. Tử linh ngừng xuất xung quanh thần long, kìm chế hành động. Gã nhìn Liễu Dật bị vây khốn bởi tử linh, cười lạnh : “Ngươi còn lựa chọn khác, hôm nay ngươi phải chết.”

      Liễu Dật miễn cưỡng trụ vững thân hình, ý thức trở lên mơ hồ. Nhưng chàng biết rằng đó phải do tình trạng tiêu hao chân lực. Vào thời khắc này, chàng phải vất vả kháng cự lại chân nguyên của chính bản thân, chỉ muốn áp chế xung động, mồ hôi bất giác tuôn đầy mặt.

      Tô Thiếu từ từ tiến lại, nhìn biểu thống khổ của Liễu Dật, gã khẽ lắc đầu thốt: “Nếu như ngươi mang toàn bộ chân nguyên xuất hết ra, còn có thể tiếp tục cùng ta đánh trận. Nhưng giờ ngươi cứ phải áp chế như thế kia, thống khổ như thế, để ta cho ngươi được thống khoái hơn.” xong, tay trái phất ra, chân nguyên ngưng tụ thành trái cầu đánh tới.

      Mặc dù thân thể Liễu Dật lúc này có phần bất ổn, ý thức lại có phần mơ hồ, nhưng nhìn thấy đối phương xuất thủ, theo bản năng chàng vung kiếm kháng cự. “Keng” tiếng, trái cầu màu lục đánh chuẩn xác trúng thân kiếm. luồng sức mạnh mãnh liệt truyền tới, khiến chàng văng ra sau như diều đứt dây.

      “Bịch” tiếng, thân hình chàng nặng nề rơi xuống đất. thanh truyền đến từ phía sau: “Huynh sao chứ?” cần quay đầu lại chàng cũng biết là Thất Nguyệt. tay nàng đưa ra đỡ lấy chàng, dìu đến bên cạnh thân cây. Ánh mắt màu máu ngừng chớp động nhìn nàng, lại nhìn Diệp La Bách Hoa, sau cùng nhìn Vũ Trầm Tinh cũng thụ thương.

      Trong thoáng chốc, tim chàng phảng phất như bị đánh trúng. Đúng, chàng có lòng tin có thể giúp đỡ Thiên Nữ thoát khỏi kiếp luân hồi, quay trở lại thiên giới. Nhưng có những chuyện thể chỉ dựa vào lòng tin là làm được, giống như bây giờ, thực lực của chàng vì sao lại kém như thế? Lòng tin thể bảo vệ được người khác, cũng thể bảo vệ được chính chàng. Hay là… chàng sai rồi?!

      Đúng lúc này, mây đen dần ngưng tụ lại, thân hình Tu La Quỷ Vương cũng từ từ ra. Liễu Dật nhíu chặt mày, từ từ đứng dậy. Chân khí trong cơ thể chịu kiểm soát, vẫn tiếp tục ngưng tụ, như muốn xung phá ý thức tối hậu. Chàng ngước nhìn Tu La Quỷ Vương với ánh mặt bất định, hồng quang lấp lóe.

      Sau khi thân hình Tu La Quỷ Vương , chàng vẫn có động tĩnh gì. Tô Thiếu đứng sau lưng cầm kiếm từ từ tiến lại, nhìn Liễu Dật từ từ đứng dậy, gã lắc đầu : “Nếu ngươi muốn bảo vệ bọn họ, nếu ngươi muốn chết, chỉ có cách là phải thắng địch nhân. Nhưng, đáng tiếc, ngươi căn bản thể chiến, thế nên… ngươi phải chết.” xong, gã cầm thanh cổ kiếm từ từ đâm chéo ra.

      Liễu Dật lắc đầu, nhìn Tô Thiếu đáp lại: “Người ngươi muốn giết là ta? Nếu ngươi giết được ta, hãy tha bọn họ …”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 241: KIẾP HẬU DƯ SANH, SÁT LỤC CHI ...
      Trường kiếm của Tô Thiếu dừng lại nửa chừng , lắc đầu đáp: “Giết nhiều hơn người hay giết ít hơn người, đối với ta hoàn toàn vô nghĩa. Đúng ra ta với ngươi có ân oán nào. Đáng lẽ ngươi nên xuất trong cuộc sống của ta. Những người khác ta có thể tha, nhưng ngươi nhất định phải chết.”

      Nghe qua câu của Liễu Dật, đầu óc Thất Nguyệt trở lên lùng bùng. Vì sao luôn luôn có nhiều sinh tử ly biệt như thế? Vì sao luôn luôn có nhiều oán hận như thế? Vì sao chàng vẫn phải trải nghiệm những điều đó? Nàng đứng cạnh chàng, lắc đầu : “Nếu như sinh mệnh còn ý nghĩa, muội nguyện ý chết trước.” xong, nàng đứng chắn trước mặt chàng.

      Tô Thiếu nhìn Thất Nguyệt, rồi lại nhìn Liễu Dật, định gì đó nhưng lại thôi. Việc đời kỳ quái, Thất Nguyệt và Liễu Dật, gã và Lam Nhận, luôn có nhiều điểm giống nhau. Nhưng gã mơ hồ cảm thấy ái mộ hai kẻ trước mặt hơn, cười : “Tốt, vậy để ta thành toàn cho các ngươi.”

      Dứt lời, bóng xanh chớp lên, ra trước mặt gã. Ngay khi đao quang còn cách yết hầu thốn, gã phản ứng cực nhanh, mau chóng bắn lùi lại mười trượng, nhíu chặt mày quát lên: “Thân thủ nhanh!”

      Hóa ra, lúc bóng xanh chớp lên, Tô Thiếu hoàn toàn cảm giác được nguy hiểm. Bởi vì khi bóng xanh đó chưa xuất cảm thấy lành lạnh ở yết hầu, bèn theo phản ứng lùi lại. Cùng lúc đó, đao quang kề gần yết hầu chớp lên rồi biến mất. Sau đó mới nhìn thấy thanh nhiên áo xanh xuất .

      Tô Thiếu quan sát thanh niên trước mặt. Gã chưa từng gặp người này, nhưng biết tốc độ vừa rồi tuyệt đối chậm hơn mình. biết các mặt khác thế nào, nhưng thế gian sao lại có người có thể vượt quá mình chứ? Dù vừa rồi kẻ này ra tay cực nhanh, nhưng chắc chỉ là nhanh về tốc độ mà thôi, bất giác gã vừa suy nghĩ, vừa quan sát người thanh niên.

      Liễu Dật ở sau lưng thiếu niên, mặc dù nhìn thấy mặt, nhưng qua thân thủ và bóng lưng quen thuộc, trong đầu chàng lên cái tên: Minh Nguyệt Vô Tâm, người thần bí giết chết Lam Lạc Quân ở Biên Cảnh Tửu Lâu. Chàng hiểu vì sao y lại xuất tại chỗ này, nhưng có thể chắc chắn rằng y tuyệt đối phải là đối thủ của Cửu U Ma Thần. Dù mới rồi y tập kích với tốc độ cực nhanh, nhưng nếu như chân chính đối đầu có lẽ còn chi trì được lâu bằng mình.

      Nhưng chàng nhanh chóng nhận ra mình lầm. Hóa ra Minh Nguyệt Vô Tâm tuyệt có ý định giao đấu cùng Tô Thiếu. Sau khi trụ vững thân hình, trong tay y lập tức xuất vật màu bạc hình bán nguyệt khoảng nửa lòng bàn tay, bộ pháp cũng liền mau chóng di động. Tiếp đó, y khẽ động ngón tay cái, vật màu bạc trong tay lập tức phân thành tám mảnh, rồi như tiên nữ tán hoa bắn lên trung, rải xuống tám phương hướng khác nhau.

      Nhìn có vẻ phức tạp, nhưng tốc độ của Minh Nguyệt Vô Tâm cực nhanh, bán nguyệt loan đao trong tay đâm xéo ra, đồng thời trong trung còn phảng phất vang lên mấy câu chú: “Hư ảo thanh phong, ảo hóa thành ảnh, phong chi bồi hồi.” Sau ba câu chú đó, bán nguyệt loan đao dệt thành màn sáng bạc phía trước mặt, cuồng phong trong chớp mắt nổi lên. Gió càng lúc càng mạnh, phảng phất như thực chất, hình thành bức tường gió càng lúc càng dầy cuộn tới phía Tô Thiếu. Gió mạnh bốc đến tận đỉnh trời, cuốn hết tất cả tử linh xung quanh vào trong.

      Minh Nguyệt Vô Tâm thấy thế, nhanh chóng chộp lấy tay Liễu Dật, tiếp đó với nhóm Thất Nguyệt, Vũ Trầm Tinh, và Diệp La Bách Hoa: “Các vị phải nắm chặt tay nhau, ngàn vạn lần được bỏ ra.”

      Mặc dù biết vì sao Minh Nguyệt Vô Tâm muốn bọn họ làm như thế, nhưng tình lúc này khẩn yếu, họ đành thử liều lần. Mỗi người nắm chặt tay người khác xong, Minh Nguyệt Vô Tâm từ từ nhắm mắt, miệng niệm: “Thiên địa tung hoành, vô biên vô hạn, tùy ngã tâm dục.” Đoạn cắm tám vật hình bán nguyệt phát sáng bàng bạc xuống mặt đất. Hào quang bừng lên, trùm kín nhóm người vào giữa rối tiếp tục ngưng tụ, Minh Nguyệt Vô Tâm lại niệm: “!”

      Bạch quang lóe lên, thân thể bọn Liễu Dật bắt từ từ mờ dần. Cuối cùng, trong ánh bạch quang lay động, trước mắt tất cả bọn tối đen, rồi tất cả hoàn toàn biến mất. Cùng lúc đó, đạo lục quang sau hồi công phá mãnh liệt cuối cùng cũng phá được phong bế của bức tường gió. Thế nhưng, thấy trước mắt trống , Tô Thiếu giận dữ quát vang: “”Người đâu rồi?” ra trước mắt gã lúc đó chỉ còn tám vật hình bán nguyệt lưu lại mặt đất.

      Gã từ từ tiến lại gần, cầm lên vật hình bán nguyệt sáng bạc, cẩn thận quan sát, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy vật này. Mắt gã lên tia sát khí, nham hiểm : “Ta tin, lần này ngươi trốn thoát, nhưng trốn được lần sau đâu.” xong, thân hình khẽ động, hóa thành đạo lục quang thoáng cái biến mất trong trung.

      Lại lúc này bọn Thất Nguyệt mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt màn hôn ám. Sau lúc định thần nhận ra ở trong sơn động. Liễu Dật nhân lúc yên tĩnh mau chóng áp chế chân nguyên dâng lên trào. Còn Vũ Trầm Tinh cũng bắt đầu tự trị thương, Thiết Thạch nằm ngủ ngon lành vai Liễu Dật.

      Ánh mắt Thất Nguyệt dừng lại mình thanh niên áo xanh, lộ vẻ nghi hoặc, như muốn có đáp án. Diệp La Bách Hoa bước đến, nàng biết rằng thanh niên này chính là Minh Nguyệt Vô Tâm, bởi họ từng gặp nhau hai lần, trong đó có lần y giết Lam Lạc Quân. Nàng nhìn Thất Nguyệt, rồi quay qua với Minh Nguyệt Vô Tâm: “Đa tạ công tử cứu bọn ta.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm tra bán nguyệt loan đao vào vỏ đeo phía sau lưng, đáp với giọng chút cảm tình: “ cần phải cảm ơn, ta chỉ có thể giúp các ngươi thoát khỏi nơi đó. Kẻ đó quá lợi hại, nếu như chân chính cùng giao đấu, ta nghĩ tất cả chúng ta ai thoát chết.” Đoạn y quay qua nhìn Thất Nguyệt, dường như muốn từ nàng biết thêm về kẻ đó.

      Thất Nguyệt ngầm hiểu, tiếp lời: “Kẻ này còn hoàn toàn là chính bản thân , mà hợp thể với ma thần. Với sức mạnh của , giờ khó có đối thủ…” xong, nàng nhìn Minh Nguyệt Vô Tâm tiếp: “Tu vi của ngươi cũng tệ, ngang nhiên có thể từ trong tay cứu thoát bọn ta.” Vì hiếu kỳ nên nàng cũng muốn hiểu tu vi của người thanh niên trước mặt mình.

      Minh Nguyệt Vô Tâm lắc đầu đáp: “Nếu đến tu vi, giao thủ chính diện với tên ma thần đó, chỉ quá nửa khắc là ta bị giết. Cứu thoát các ngươi là hoàn toàn nhờ vào triệu hoán thuật và di động thuật độc môn của gia tộc bọn ta. Nếu , ta đến cứu cũng chỉ như thêm mạng mà thôi.” rồi quay người ra ngoài sơn động xem xét.

      Diệp La Bách Hoa xen lời: “Tu luyện của Minh Nguyệt thị quả là kì diệu, mặc dù quá chú trọng đến tấn công hay phòng ngự, nhưng về tổng thể lại rất hay. Lần này hoàn toàn nhờ ngươi … Ngoài cảm ơn ra, bọn ta còn biết gì? ”

      Minh Nguyệt Vô Tâm đáp vọng lại: “Chút sức mọn mà thôi. Chúng ta lại ta chung đường, coi như ta miễn phí đưa các ngươi đoạn. Bây giờ chúng ta ở trong Đệ Lục Phong, ta chỉ biết vị trí đại khái, còn như cụ thể như thế nào, ta cũng . Dù thế nào cũng cách rất xa tên Ma Thần đó, tin rằng trong thời gian ngắn thể tìm đến đây.”

      Liễu Dật từ từ tỉnh lại. Lúc này chàng hoàn toàn trấn áp được chân nguyên hỗn loạn. Mặc dù biết lúc nào lại phát tác, nhưng chàng hiểu sau này thể thường xuyên động dụng chân nguyên, nếu được may mắn như hôm nay, có thể áp chế lại được.

      Lúc nhìn Minh Nguyệt Vô Tâm, chàng : “Đa tạ Vô Tâm công tử tương cứu, ngày hôm này nếu có công tử xuất thủ, cái tên Liễu Dật này ắt còn tồn tại. Ngày sau có cơ hội nhất định báo đáp.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm quay nhìn chàng, ngồi xuống bên cạnh : “Kì Vô Tâm cũng vừa mới qua, đó chỉ là chút sức mọn thôi, may nhờ tên ma thần đó mảy may phòng bị, hôm nay mà hiểu Minh Nguyệt thị, chúng ta tất thể đào thoát... Hy vọng phải gặp lại nữa.” Minh Nguyệt Vô Tâm tựa hồ lo lắng.

      Liễu Dật gật đầu đáp: “ tình hôm nay, nhất định mang lại cho công tử ít phiền não.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm lắc đầu đáp: “Công tử hiểu lầm rồi, nếu Vô Tâm sợ những lời đó, tự nhiên xuất thủ. Điều Vô Tâm lo lắng chính là tu vi của Ma Thần cao như thế, biết mang những phiền hà gì đến cho Minh Giới. Lúc đó phải mình Vô Tâm, mà là ccả Minh Giới gặp phiền phức.”

      Liễu Dật hiểu ra, đột nhiên cười : “Tu vi của Ma Thần tuy cao, nhưng lần này chắc gây phiền cho Minh Giới. Mục tiêu của là ta. Bất quá… nếu như Lam Nhận định reo rắc phiền não lên toàn bộ Minh Giới, rất khó .” xong, chàng cũng bắt đầu lo lắng. Với bản lĩnh của Tô Thiếu, nếu như phối hợp với giảo trá, tàn nhẫn của Lam Nhận, khó tưởng tượng ra bọn họ sau này trở thành “Ma Thần” chân chính.

      Thất Nguyệt nhìn thấy chàng khôi phục lại, hỏi: “Huynh sao rồi? Còn có rất nhiều việc phải làm. Nếu Tô Thiếu ngừng tìm đến quấy nhiễu, với tu vi tại của huynh phải là đối thủ của , chừng rất nguy hiểm.” mặt lộ vẻ lo âu.

      Liễu Dật gật đầu đáp: “Có thể lắm. Mới đầu huynh nghĩ rằng chỉ cần có lòng tin, bất cứ điều gì cũng thể ngăn cản được. Bây giờ mới biết, có lòng tin vẫn vô ích. Nếu như… tâm pháp có vấn đề, có thể hoàn toàn phát huy, còn có thể phân cao thấp với Tô Thiếu, bất quá bây giờ tâm pháp quả có chút vấn đề, dù Tô Thiếu đến khiêu khích, huynh cũng còn nhiều thời gian nữa.” tại chàng lo lắng sát lục chi tâm đột nhiên lại nổi lên. Lúc giao đấu vừa rồi, chàng có cảm giác đó, thời gian thôi động chân nguyên ngắn hơn nhiều trước kia, chỉ cần chân nguyên ngưng tụ đến điểm nào đó là tình huống nghịch chuyển chân khí xuất .

      Diệp La Bách Hoa dường như cũng lo lắng, hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Hay là tâm pháp của huynh chỉ có thể đạt đến giai đoạn này rồi ngưng? Theo như lẽ thường, thời gian luyện tâm pháp càng lâu, chân nguyên càng hùng hậu. Nhưng huynh cho đến giờ dường như thể luyện thêm được nữa. Hay là đạt đến đỉnh điểm rồi? Như thế sau này gặp phải địch nhân còn đáng sợ hơn tên Ma Thần nọ phải làm sao?”

      Lời Diệp La Bách Hoa thoáng chốc cảnh tỉnh cách nghĩ lúc đầu của Liễu Dật. Chàng vốn suy nghĩ cứ nỗ lực làm được, nhưng tại mới phát ra nguy hiểm trùng trùng. Phân tích của Diệp La Bách Hoa khởi lên nghi vấn trong lòng chàng. Những tâm pháp phổ thông đều là càng luyện cao thâm chân nguyên càng mạnh. Nhưng tâm pháp “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” thuộc loại tâm pháp cao cấp của Chân ma, thể kém hơn tâm pháp phổ thông mới đúng? Tâm pháp phổ thông có thể luyện thẳng mạch để nâng cao tu vi, mặc dù tốc độ luyện của “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” nhanh hơn, nhưng đến tại chững lại, có lẽ thị ý rằng nó giống những loại tầm thường? Chẳng trách lúc đầu phát nghịch chuyển của sát lục chi tâm.

      Trong đầu Liễu Dật xuất vài điểm nghi vấn, hay là vẫn còn có phát triển kế tiếp, sát lục chi tâm lúc này vẫn chưa phải điểm tối hậu, vì tâm pháp có thể phát triển đến mức như nay, nên người sáng tạo ra “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” lúc ban đầu chắc chắn biết thái quá của tầng mười ba này. Nếu có cách để cải biến, “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” hóa ra cũng giống như tâm pháp phổ thông hay sao?

      Liễu Dật dường như tìm thấy tia sáng, đáp lại: “Huynh nghĩ nhất định có biện pháp, có điều bây giờ còn chưa biết đó là gì.” Trong lòng chàng nghĩ từ bảy nghìn năm trước, Niết Nhân có thể giao chiến cùng Bàn Cổ tâm pháp này tuyệt đối có thể sánh với Thần. Mặc dù thời gian tu luyện của bản thân có khả năng chưa bằng phần nghìn của Niết Nhân, nhưng bây giờ mau chóng tiến lên tầng thứ mười ba, chàng còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách tìm lối thoát ở tâm pháp này mà thôi.

      Vũ Trầm Tinh cũng từ từ tỉnh dậy. Sau khi biến trở lại chân thân, Long Thú vì nàng mà chia sẻ ít tổn thương, nếu với tu vi của nàng giờ thể khôi phục nhanh như thế. Phản ứng đầu tiên của nàng là hỏi: “Kẻ kì lạ này là ai?” Người nàng muốn ám chỉ là Minh Nguyệt Vô Tâm.

      Minh Nguyệt Vô Tâm câu nào, chỉ cười cười. ngờ Vũ Trầm Tinh lại đột nhiên buông câu: “Ngươi cười cái gì? Ngươi nghĩ rằng nụ cười của ngươi dễ coi lắm sao?” Dường như lúc này Vũ Trầm Tinh mang bao bực tức do vừa mới bị thương trút hết lên người Minh Nguyệt Vô Tâm.

      Lúc này cách nhìn của Thất Nguyệt đối với Vũ Trầm Tinh thay đổi rất nhiều. Trong cuộc chiến sinh tử vừa qua, nếu như có Vũ Trầm Tinh trợ giúp, nàng và Diệp La Bách Hoa còn cơ hội đứng ở đây. Giờ đây nhìn thấy Vũ Trầm Tinh khôi phục lại, nàng cũng biết là nên cao hứng hay phiền não, chỉ đành cười : “Được rồi, Tinh tiểu muội, đừng ương bướng nữa, y cứu tính mạng của bọn ta đấy.”

      Vũ Trầm Tinh bĩu môi, nhìn Minh Nguyệt Vô Tâm : “Có gì ghê gớm chứ, lần sau ta cứu lại ngươi lần, thế là ai nợ ai.” Cũng biết là nàng đùa, hay đúng là nghĩ như thế . Có thể nàng nghĩ ra nếu như lần này người ta cứu nàng, nàng làm gì có cơ hội sống sót, gì đến việc cứu lại người ta lần sau.

      Vũ Trầm Tinh muốn dừng, tiếp tục hỏi: “Ơ, đây là đâu? Sao lại tối thui như thế?” xong bắt đầu ngó nghiêng xung quanh.

      Minh Nguyệt Vô Tâm tiếp tục câu dở dang vừa rồi: “Ta chỉ biết đây là gian trong Đệ Lục Phong, còn như cụ thể là ở đâu, ta cũng biết. Vừa rồi trong lúc khẩn trương, do tu vi của tên Ma Thần đó quá cao, ta tùy tiện chọn ra phương hướng, thế là chạy đến đây.” xong quan sát xung quanh. Sơn động này quá lớn, ba người dàn hàng sao, nhưng nếu nhiều hơn ắt chật chội. Chiều cao cỡ trượng, xem ra có vẻ là sơn động thiên nhiên.

      Thất Nguyệt gật đầu đáp: “ cần biết đây là đâu, dù sao cũng ly khai được tên Tô Thiếu đó, ít ra bây giờ cũng được an toàn.”

      Trong lòng Liễu Dật nổi lên chút bi ai, cuối cùng là mình truy cầu điều gì đây? Tâm pháp “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” hoàn toàn thể đột phá, lại còn có thể bị nghịch chuyển. Mũi kiếm “Bi Mộng” sau khi bị tiến hóa bởi Thần Long hoàn toàn biến chất, do đó “Bi Tứ Thức” cũng thể sử dụng. Bát Hoang Thần Long được tìm kiếm, nhưng lâu như thế mà cũng chỉ tìm được ngũ long, dường như tất cả đều khó khăn. Chàng bắt đầu hoài nghi gốc của võ đạo, cuối cùng là lấy tiến làm lùi hay là lấy lùi làm tiến. Nếu liên tục tiến lên vì sao “Bi Tứ Thức” lại biến mất, bi thương thân kiếm lại bị rồng che ?

      Diệp La Bách Hoa là người trầm tĩnh nhất trong cả bọn, cũng là người ít nhất, có điều đôi mắt đẹp của nàng chưa lúc nào rời khỏi thân hình Liễu Dật. Lúc này nhìn thấy chàng dường như suy tư bèn hỏi: “Liễu công tử nghĩ gì vậy?”

      Liễu Dật đột nhiên thức tỉnh, cười đáp: “ gì hết, chỉ nghĩ vẩn vơ thôi.”

      Diệp La Bách Hoa lại hỏi tiếp: “ ? Có những chuyện dù có muốn tìm hiểu cũng có kết quả, nhưng lại có số chuyện chúng ta nhất định phải tìm ra. Giống như “Phù Nhược” kiếm trong tay muội, nếu như phải huynh cho biết, cả đời muội cũng nghĩ ra trong thân kiếm lại có chứa kiếm kĩ, quả huyền diệu. Muội cũng từng nghe về loại võ công thần kỳ, có điều chưa có ai tu luyện….”

      Liễu Dật hiểu ý nàng, chẳng qua chàng muốn buông rơi, biết đâu hy vọng cận kề sao? Nhưng chàng lập tức bị câu “võ công thần kỳ” hấp dẫn, vội hỏi lại: “Võ công nào, nếu như thần kì vì sao có ai tu luyện?”

      Diệp La Bách Hoa ngừng lại, suy nghĩ chốc rồi tiếp tục: “ ra, truyền thuyết này quá lâu rồi, cũng biết có phải được lưu truyền sau khi Minh giới mới hình thành nữa. Võ công đó rất đáng sợ, lúc ban đầu, người luyện ngày bằng người bình thường luyện mười ngày, luyện đến tầng giữa, nếu tiếp tục tu luyện ngày thậm chí có thể lợi hại bằng người khác tu luyện cả tháng. Nhưng sau đó, biết vì sao càng luyện càng tụt lùi, sau cùng, người luyện võ công đó ngờ lại quay lại lúc khởi đầu. Huynh võ công đó có kì quái hay ?”

      Liễu Dật gật đầu đáp: “Đúng, võ công đó đúng là rất kỳ quái.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu : “Về sau võ công đó biến mất, thế nhưng… muội tin rằng trong đó chắc chắn có bí mật mà chưa ai khám phá ra. Võ công đó chỉ có sơ kì, trung kì rồi quay lại sơ kì, thế … giai đoạn cao cấp nhất là gì? Muội nghĩ ai sáng tạo loại võ công khiến cho bản thân thể tiến bộ. Bởi vì nó xuất , nên nhất định phải có lý do của nó, chỉ là chưa ai phát ra.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm gật đầu : “Ta nghe trưởng bối đề cập tới loại võ công đó, bất quá về sau thất truyền, trở thành cố , ài…”

      Liễu Dật hình như nghĩ ra điều gì đó. Đúng thế, vật tồn tại tất nhiên có lí do của nó, ai sáng tạo cái gì để tự làm thương tổn mình, trừ khi…” Nghĩ đến đây, Liễu Dật đột nhiên nghĩ đến “Lan Nhĩ Phi Na Thanh”, chừng tầng mười ba, sát lục chi tâm chỉ là ở mức trung kì của tâm pháp còn giai đoạn cao nhất bản thân vẫn chưa phát ra?

      Đúng lúc đó, trận gió làm chàng bừng tỉnh lại từ trong suy tưởng. Cơn gió thông thường thể thu hút chú ý của chàng, nhưng cơn gió này lại khiến chàng cảm thấy kỳ quái. Mặc dù rất , nhưng có thể khẳng định chính là phát ra từ trong sơn động, chàng bèn sâu vào trong xem xét.

      Thất Nguyệt dường như cũng phát có gì đó bất thường, vì nàng ở sâu phía trong động. Vũ Trầm Tinh đột nhiên cảm giác có gì đó đúng, hỏi: “Gì thế?”

      Liễu Dật từ từ dừng lại, đáp: “Có gió?”

      Vũ Trầm Tinh đứng lên, phủi phủi quần, nghiêng đầu hỏi: “ phải gió ư? Có gì kỳ lạ đâu!”

      Liễu Dật tiếp: “Gió từ trong động truyền lại, nếu ta đoán sai, đằng sau sơn động nhất định có khoảng khác.” Mặc dù đối với Đệ Lục Phong quen thuộc lắm, nhưng phát việc kỳ quái trong sơn động khiến tất cả tò mò.

      Diệp La Bách Hoa đứng lại, gật đầu : “Ở nơi núi hoang, sơn động này có thể thông đến đâu? Đằng nào hai khối đá kia cũng được giấu ở Đệ Lục Phong này, hay là chúng ta vào trong xem xét …”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 242: BẢO THẠCH CHI MÊ, TINH CUNG QUÂN ...
      Liễu Dật gật gật đầu. Đúng vậy, đỉnh Đệ Lục Phong này luôn có chút gì đó kỳ quái. Chẳng hạn như trong rừng rậm u lại thấy có chim chóc, còn vân vụ ở đầu lại kỳ kỳ quái quái mãi tan, ánh mặt trời cũng thể lọt tới. Bây giờ nhờ Di Động Thuật của Minh Nguyệt Vô Tâm mà mọi người lại lọt đến sơn động u ám này. Mà phía sâu trong sơn động lại có gió, chứng tỏ phải có lối ra. Dù sao cũng phải tiếp tục tìm kiếm, chỉ là qua trận giao đấu với Tô Thiếu, trong lòng Liễu Dật hiểu rằng bản thân chàng bây giờ gặp quá nhiều phiền não, nếu cẩn thận rất có khả năng có cách nào hoàn thành lời trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa.

      Chàng tiến bước, những người khác cũng theo chân vào sâu trong động. Ở đó hơi tối hơn nhưng mọi người có chân nguyên hỗ trợ nên vẫn có thể nhìn ra lờ mờ. Càng vào sâu sơn động càng rộng ra. biết được bao xa, cũng biết được bao lâu, dần dần có tiếng nước giọt vọng tới. khí ẩm ướt phả vào mặt khiến tất cả bất giác bước chậm lại.

      thêm được đoạn, từ phía sâu trong động thấy truyền đến tiếng nước chảy ầm ầm. Nghe ngóng cẩn thận, Minh Nguyệt Vô Tâm vừa vừa : “Nghe thanh giống như tiếng thác đổ. Phía trước xa có lẽ có thác nước.”

      Liễu Dật gật đầu đồng ý, vừa vừa lắng nghe, càng lại gần thanh càng . Khi tất cả đến cuối động, trước mặt quả nhiên có thác nước đổ thẳng xuống từ cao, bên ngoài dường như có ánh dương quang le lói chiếu vào, khiến cho thác nước càng thêm mỹ lệ.

      Đúng lúc đó, bên ngoài thác nước vọng lại giọng , có phần khản đặc nhưng lại rất hữu lực, nếu với tu vi của Liễu Dật cũng khó có thể nghe trong khi đứng gần thác nước như thế này. Chỉ nghe kẻ đó : “ ngờ ở đây lại có thể gặp được Lôi Quân, cũng biết là may hay rủi. Xem ra Lôi Quân rất có hứng thú đối với hai khối đá này.” xong cười lên ha hả, trong tiếng cười chứa đầy cuồng vọng.

      Ngay sau đó vang lên giọng cười sang sảng quen thuộc của Lôi Quân: “Xem ra Lôi mỗ vẫn còn chậm bước, bốn vị bây giờ định xử lý hai khối đá này như thế nào?” Giọng rất thong thả như thể tâm tình với bạn hữu vậy.

      Mấy người đằng sau thác nước tuy thể nhìn được tình hình phía trước, nhưng qua mẩu đối thoại cũng đoán được hình như bọn người kia tìm được hai khối đá. Vũ Trầm Tinh hoảng hốt kêu: “Chúng ta…”. Có thể đoán được tiếp theo nàng muốn “…mau ra”, nhưng những lời cuối thốt ra được vì miệng bị bàn tay Liễu Dật bịt lại. Chàng hạ thấp giọng: “Ngươi có đầu óc ? Lôi Quân mực xuất thủ, chứng tỏ tu vi của những kẻ kia cực cao. Ngươi muốn chết hay sao?” Sau trận chiến với Tô Thiếu, chàng hiểu tu vi bản thân. Hơn nữa với khả năng Sát Lục Chi Tâm có thể nghịch chuyển bất cứ lúc nào, chàng muốn chuốc thêm phiền hà.

      Vũ Trầm Tinh dùng bàn tay nhắn hất tay Liễu Dật ra, hạ giọng đáp: “Sợ gì nào, chúng ta đông hơn mà.” ràng trí thông minh của nàng Vũ Trầm Tinh đúng là lúc có lúc , có lúc ai ngây ngô hơn.

      Phía ngoài thác nước truyền lại giọng khàn khàn nọ, đáp lại Lôi Quân sau tràng cười: “Thực ra… vì Lôi Quân đến đây, tất nhiên hai khối đá này phải do chúng ta chia nhau bảo quản. Bất quá ngoài năm người bọn ta có thể còn có những kẻ khác muốn chia phần nữa đó.” xong thanh đó tiến lại gần.

      Minh Nguyệt Vô Tâm là người đầu tiên có phản ứng: “Chúng ta bị phát rồi.”

      Liễu Dật gật đầu: “Tu vi của bốn kẻ này tuyệt đối kém Lôi Quân, muốn phát ra bọn ta quả khó.” đạo bạch quang lóe lên, tiếp đó nhiều đạo điện quang tím sẫm nổ bùng bên ngoài thác nước khiến dòng thác đổ xuống liên miên bất tuyệt trong thoáng chốc ngừng lại, giống như bị mấy đạo tử quang đó ngăn trở.

      Tiếng Lôi Quân truyền đến: “Kẻ nào? Mau ra đây!”

      Liễu Dật biết có cách nào nấp được nữa bèn tiến ra bên ngoài. Dưới ánh mặt trời ấm áp, chàng nhận ra rằng chỗ này giống trong sơn động. Nơi đây bị khoảng mười ngọn núi cao thấp khác nhau vây quanh, bên lãng đãng trôi vài áng mây, nhưng tuyệt đối phải loại bạch vụ nọ, thỉnh thoảng lại có tiếng chim kêu. Xem ra nơi đây có vẻ bình thường hơn trong lòng núi.

      Lôi Quân bất ngờ a lên tiếng hỏi: “Hóa ra là các vị? Nhanh thế sao?”

      Đối diện Lôi Quân là lão già vận khôi giáp màu vàng, tay cầm thanh đao to cỡ ba xích nhưng hình như bị gãy. Lão già mặt mũi phương phi, niên kỷ khoảng ngoài sáu mươi, nhưng theo tu vi của lão mà luận thể dựa vào diện mạo để ước tính tuổi tác. Ánh mắt lão lướt qua thân hình mấy người rồi dừng lại thanh kiếm của Liễu Dật, quay đầu hỏi Lôi Quân: “Ngươi quen bọn chúng?”

      Vũ Trầm Tinh chạy đến bên cạnh Lôi Quân, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Lão già này là ai? Lôi Quân ca ca quen lão?”

      đợi Lôi Quân trả lời, lão già quát lên tiếng mắng: “Hỗn láo.” Tiếp đó đoản đao xuất ra, đạo hỏa quang bắn vút về phía Vũ Trầm Tinh. Cùng lúc đó Cửu Xích tinh đao của Lôi Quân nhàng vung lên, phát ra luồng tử quang. Hai đạo hào quang va nhau rồi từ từ tan mất trước thân hình Vũ Trầm Tinh.

      Lão già vì nghe câu của Vũ Trầm Tinh mà cực kỳ giận dữ, xuất ra sát chiêu. Nhưng khi thấy Lôi Quân xuất thủ ngăn cản, ánh mắt khẽ đảo cười lạnh : “Nhiều năm gặp, trường đao của Lôi Quân vẫn còn lợi hại như vậy, dường như hơn cả lão phu. Có điều… mong Lôi Quân hay cho lão phu lý do vì sao ngăn cản ta giết ả? Bằng , đừng trách ta đao hạ vô tình.”

      Ý của lão già là nếu như Lôi Quân đưa ra giải thích hợp lý, lão chỉ giết Vũ Trầm Tinh, mà cả lão cũng buông tha y. Câu đó lọt vào tai Lôi Quân lại khiến y cười hà hà, lắc đầu : “Viêm Quân, từng đó năm gặp, ngươi vẫn còn tính xấu như vậy, sao lại thế? Quý nhân thường dễ quên, đến Tinh tiểu muội ngươi cũng quên rồi sao?” Hiển nhiên y để lời đe dọa của Viêm Quân vào mắt, chỉ hỏi ngược lại.

      Nguyên lai lão già chính là Viêm Quân, trong sáu vị quân chủ Lục Tinh Cung. Sau khi Lam Ảnh lên Nhân Gian giới, trừ Lôi Quân ra, Viêm Quân được coi là đứng đầu. thời gian dài độc hành độc đoán tạo cho lão tính cách cao ngạo, tự phụ. Giờ đây nghe lời lẽ nhục mạ của Vũ Trầm Tinh khiến lão thể tiếp thụ nổi. Nhưng sau khi nghe lời giải thích của Lôi Quân, thần sắc phẫn nộ của lão từ từ hòa hoãn, hỏi lại: “Tinh tiểu muội?”

      Vũ Trầm Tinh nhìn Viêm Quân, biểu tình vẻ kỳ quái. Mặc dù nghe được lời xưng hô của lão nhưng lại có vẻ như chút khẩn trương, chỉ từ từ : “Lão chính là Viêm Quân? Nếu như ta nhầm, phía sau chính là Thiên Quân, Minh Quân và Văn Quân?” xong nàng quan sát ba người phía sau Viêm Quân. Trong đó có Thiên Quân và Minh Quân đều mặc giáp trắng, vũ khí cùng là đao nhưng khác nhau. Niên kỉ họ trạc Viêm Quân, chỉ là trong nhãn thần có vẻ bá khí như vậy. Văn Quân mặc áo vải màu xám, theo diên mạo mà đoán tối đa chỉ chừng ba mươi, nhưng thực tế là bao nhiêu ai được.

      Ba người lời nào, dường như bọn họ biết có người lên tiếng. Quả nhiên sau câu hỏi của Vũ Trầm Tinh, Viêm Quân gật đầu : “Tinh tiểu muội lớn rồi, nếu phải Lôi Quân lão phu còn nhận ra nữa.”

      Liễu Dật có chút nghi hoặc. Xem bọn họ như thế ràng chỉ quen biết mà trong đó còn có mối quan hệ nào đó, thế tại sao bây giờ lại có vẻ lạ lẫm với nhau như thế? Mà còn xuất thủ vô tình với đối phương.

      Minh Nguyệt Vô Tâm ở bên cạnh dường như nhận ra nghi vấn của Liễu Dật, dùng thuật truyền : “ ra bọn họ cơ bản quen biết. Sinh hoạt bên trong và bên ngoài của Lam thị hoàn toàn giống nhau. Mỗi cá nhân đều phải sinh tồn độc lập từ rất bé. Bất kể thân phận của ngươi cao như thế nào, nếu như thể tự sinh tồn chỉ có chết. Ta nghĩ vị Tinh tiểu muội này mặc dù có quan hệ với bọn họ, nhưng khẳng định biết họ.”

      Liễu Dật có vẻ hiểu ra, nếu như vậy nội bộ Lam thị tàn sát lẫn nhau đáng sợ. Mặc dù bọn họ có thể có quan hệ huyết thống, nhưng nếu như cách li nhau từ , mỗi cá nhân đều nỗ lực vì sinh tồn của mình, tại gặp nhau, mặc dù có thể là huynh đệ, nhưng vẫn tàn sát nhau như thường.

      Lôi Quân cười : “Ta cũng chỉ mới gặp lại Tinh tiểu muội thôi.” Mặc dù ngoài mặt cười đùa, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào phía sau mấy người bọn Viêm Quân, rồi mau chóng chuyển thần sắc. Đó chỉ là động tác nhặt, nhưng lại lọt khỏi mắt Liễu Dật. Đằng sau bọn người Viêm Quân, dưới gốc cây cổ thụ, hai khối đá trắng đen nằm đó. Trong lòng chàng chấn động, thầm nghĩ: “Phải chăng đó chính là hai khối đá trong truyền thuyết?” Khối đá khá to, mỗi khối phải bằng nửa thân người. Ngoài màu sắc có chút kỳ quái, chàng nhận ra có gì đặc biệt.

      Viêm Quân từ từ rời ánh mắt khỏi Lôi Quân và Vũ Trầm Tinh, cuối cùng dừng lại người Liễu Dật, hỏi: “Bọn chúng là ai? Hình như ngươi biết chúng?” Dường như muốn nếu như phải ngươi nhận ra Vũ Trầm Tinh nàng bị ta giết rồi, bây giờ đám người này chừng ngươi cũng quen biết họ.

      Vũ Trầm Tinh chạy nhanh đến bên Liễu Dật, nắm lấy tay thốt: “Đây là tướng công của ta, còn bọn họ là bằng hữu của ta, sao cơ? Ngươi còn muốn giết ai nữa?” xong mặt lộ vẻ đắc ý.

      Liễu Dật chỉ muốn tìm miếng đá bịt miệng nàng nhưng trễ rồi, nha đầu quỷ quái này ngang nhiên những lời như thế trước mặt mọi người. Chàng định lên tiếng phản bác bị Viêm Quân chặn họng: “Nếu là phu quân của Tinh tiểu muội, lão phu cũng tiện hỏi thêm. Chỉ muốn rằng nơi đây chính là chốn thị phi, nếu như đúng là ngao du sơn thủy hãy mau ly khai. Bằng nếu có ai bị giết đừng trách lão phu cảnh cáo.”

      Lúc này Liễu Dật biết nên cười hay nên khóc, lão già này đúng là hồ đồ, ngờ tin vào chỉ câu , lại còn khuyên mình ly khai, xem ra vị Tinh tiểu muội này có thân phận , có thể cứu tính mạng mình. Bất quá Viêm Quân này có vẻ quá tự phụ, bọn họ đến được hoang sơn này chắc chắn phải là người du sơn, tất nhiên có thể đoán được mục đích. Vậy mà lão còn như thế quá cuồng vọng.

      Chàng định hồi đáp lại bị Lôi Quân tranh tiên: “Viêm Quân, ngươi phải người mới ra giang hồ. Có mặt là có phần. Ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, thử hỏi có ai đến du ngoạn chứ? Người ngay lời quanh co, họ đến đây để làm gì, bọn ta trong lòng đều hiểu . Dùng thân phận chủ nhân như thế, hình như hơi có phần quá rồi đó.”

      Viêm Quân cười lạnh đáp: “Đương nhiên, ta người độc chiếm, Lôi Quân tự nhiên có phần. Còn như những người này, nếu như biết tự lượng đừng trách lão phu. Bất kể các ngươi là như thế nào với Tinh tiểu muội, cứ theo như lời ta vừa , nếu như còn nghe lời coi như tự chuốc lấy.” xong hừ lạnh mấy tiếng.

      Sau câu này, còn ai cản trở Liễu Dật lên tiếng. Nhìn hai khối đá, chàng thoáng ngập ngừng, mặc dù chân lực của bản thân có thể nghịch chuyển nhưng nếu hai khối đá này có liên quan đến cái mình tìm … Bây giờ nghĩ nhiều được nữa, trước mắt có Viêm Quân thua kém Lôi Quân, lại thêm ba vị quân chủ, nhưng vẫn phải thử phen, vì đây đúng là cơ hội.

      Chàng thu hồi ánh mắt, quay sang Viêm Quân : “Mục đích của ta rất ràng, hai khối đá kia ta chắc chắn phải lấy, trừ phi ngươi dùng đao giết chết ta, bằng hai khối đá kia là của ta.” xong dứt khoát nâng trường kiếm trong tay lên, trong thoáng chốc đề tụ chân nguyên, sát khí dần dần phát tán xung quanh thân thể.

      Trong sát na đó, Viêm Quân thầm nhủ xem ra mình đánh giá thấp đối thủ. Lúc phát ra sát khí dường như thua kém gì mình. Nhưng lão biết rằng sát khí đó phần lớn vẫn là niềm tin của Liễu Dật đoạt được hai khối đá kia. Còn sát lục chi tâm chân chính chàng dám sử dụng trong lúc này, bằng hậu quả thế nào có thể tưởng tượng được.

      Viêm Quân cười ha hả : “Hóa ra là cao thủ, lão phu nhìn lầm rồi, xem ra hôm nay cần phải thư gân giãn cốt.” Trong khi khí tức vô hình dần dần ngưng tụ, xung quanh thân hình lão phát ra hào quang đỏ rực, tiết ra khí tức nóng bỏng, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt. Cùng lúc đó ba vị quân chủ bên cạnh lão lùi lại.

      Liễu Dật cảm giác được khí tức nóng bức đó, nhìn ra tu luyện của Viêm Quân có thể so với khí tức ở mức yếu của Hỏa Long. Thế nhưng cơ thể con người là nhục thể, có thể tu luyện đến mức này cũng khiến người thể tưởng tượng được rồi. Cùng với khí tức nóng như lửa tỏa ra từ thân hình lão, khí tựa hồ cũng bị nung nóng đến biến dạng, mặt đất dần nứt toác.

      Chàng biết rằng dựa vào chân nguyên để đối phó với loại tu vi có tính chất đặc thù này ắt cực kỳ khó khăn, tốt nhất là lấy đặc thù đối chọi lại, như thế những có thể tiết kiệm chân nguyên mà hữu hiệu hơn. Song chàng bác bỏ ngay lựa chọn này, dù Hỏa Long mạnh hơn Viêm Quân, nhưng đối phương lại có sinh mệnh, hoàn toàn có thể hấp thụ khí tức của Hỏa Long, càng trở lên lợi hại. Cân nhắc lúc chàng nghĩ đến Băng Long, hoang long mà chàng cùng liên thủ với Hỏa Long cũng thể thu phục được.

      Chàng đề tụ chân nguyên, chân nhàng đạp theo bộ pháp, khói bụi bốc lên, tay trái tuốt trường kiếm ngang hông, quay nhanh ba vòng. Sau khi khẳng định chân nguyên quán thâu, bèn chĩa kiếm lên trời, đạo hào quang trắng xanh xẹt lên, vô số chùm sáng trắng xanh như hoa tuyết từ thiên chầm chậm rơi xuống. Luồng sáng tắt lịm, tiếng rồng gầm vang lên rung chuyển trời đất, từ giữa vòng sáng xoáy tròn Băng Long ra, thu dần, uốn lượn đầu Liễu Dật.

      Chàng đột nhiên cảm thấy sảng khoái, cảm giác trước nay chưa từng có. lần Diệp La Bách Hoa tìm về Băng Tâm Thảo để chấn áp chân nguyên cho chàng, còn tại Băng Long này cũng có thể khiến bản thân sảng khoái hơn, chân nguyên an toàn hơn. Bản thân chàng lại lạnh lẽo chút nào, chỉ cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

      Băng Long bay lộn đầu lúc, khí bị khí tức lạnh lẽo ngưng kết thành phiến băng, từ từ rơi xuống. Những người phía sau thể chống lại khí lạnh nên dần dần tiến đến trung gian. Ở đó ít nhất họ cũng có cảm giác quá lạnh hay quá nóng.

      Viêm Quân nhìn Liễu Dật triệu hoán Băng Long, trong mắt vẻ nghi hoặc. Với tu vi lâu năm của lão tượng này phải là triệu hoán thuật của Minh Nguyệt thị. Thế nhưng sức mạnh mà Băng Long phát ra hoàn toàn thể giải thích. Triệu hoán thuật của Minh Nguyệt thị chỉ có thể triệu hoán vật tương ứng với sức mạnh bản thân mình, còn sức mạnh của Băng Long khiến người ta có cảm giác vô cùng vô tận. Đột nhiên Viêm Quân run lên buột miệng hỏi: “Ngươi thực ra là ai?”

      Liễu Dật nhìn lão, hữu thủ mau chóng chụp lấy chuôi kiếm. Tay vừa chạm kiếm, thân kiếm chỉ thẳng lên trờ,. Băng Long gầm lên vang dội, hóa thành đạo hào quang trắng xanh nhập vào thân kiếm. Sau đó, hàn khí quanh người chàng dần dần tiêu tan, tập trung hết thân kiếm. Hào quang trắng xanh chớp động bên cạnh thân kiếm đen ngòm khiến người khác có cảm giác vừa hoa lệ lại vừa phiêu diêu.

      Liễu Dật lần này triệu hoán Thần Long, sau đó lại mang sức mạnh có tính năng đặc thù tập trung thân kiếm, mỗi chiêu đều có đặc thù của Thần Long. Mặc dù kiếm thức này để đối phó Tô Thiếu có tu vi như Ma Thần vô dụng, nhưng để đối phó với tu luyện đặc thù của Viêm Quân chắc chắn có tác dụng gấp bội.

      Trường kiếm của chàng từ từ chĩa xuống đất, xung quanh toả hào quang trắng xanh, khí ngưng tụ dày đặc, mặt đất trong thoáng chốc bị đông kết. Nhìn Viêm Quân có phần kinh sợ, chàng đáp: “Ta ta chỉ muốn có được hai khối đá đó. Nếu như muốn cản trở, phải xem đao của ngươi nhanh hay kiếm của ta nhanh…” Khí thế trở lên trầm ổn lấn áp Viêm Quân, biết là do sức mạnh của Thần Long hay là do quyết tâm đoạt bảo thạch của chàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :