Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 233: HƯ CHI KÍNH, THÚ NHĨ TỐ ...
      Lời Liễu Dật làm cho mọi người trở lại yên tĩnh, cả gian phòng chỉ có bàn khách mà khách nhân chỉ chăm chăm suy tư, ngoại lệ duy nhất là tiểu hầu tử lông đen Thiết Thạch, xem ra nó biết nhiều chuyện nhưng bao nhiêu tình này mảy may khiến nó quan tâm, có lẽ trong thế giới của nó việc ăn uống quan trọng hơn tranh luận giữa Lôi Quân và Liễu Dật nhiều.

      Lôi Quân bình tĩnh lại, nhấp ngụm rượu, đột nhiên bật cười: “Đúng, có lẽ có những chuyện xảy ra mình chúng ta tài nào biết được, bất quá giờ ngươi phải cẩn thận, Lam Nhận muốn giết ngươi, nên đề phòng hơn.”

      Thất Nguyệt thuận miệng xen vào: “Lam Nhận? Làm sao có khả năng, dầu ta muốn nhưng với tu vi đó, nếu được người khác cứu chắc bị thư sinh giết rồi.”

      Liễu Dật uống ngụm, giải thích: “Người Lôi Quân dặn huynh coi chừng là người cứu ta.”

      Thất Nguyệt vội : “Huynh bảo là Cửu U Ma Thần?”

      đợi chàng trả lời, Lôi Quân lắc đầu lên tiếng: “Ta thấy giống lắm, theo tính tình vô tình vô ái của Cửu U Ma Thần, sao có lòng cứu Lam Nhận được, người cứu ta nhất định là bản thân thiếu niên đó? Bất quá…kì quái , Cửu U Ma Thần sao lại đồng ý cho thiếu niên đó làm như vậy? Chuyện đó mảy may có ý nghĩa với y.”

      Liễu Dật hỏi: “Sao ngươi lại biết chuyện đó?”

      Lôi Quân từ tốn đáp: “Ta rồi, ta có dự đoán tương lai, tuy biết được những việc xảy ra trong tương lai, những việc trong quá khứ, bọn họ đều nhất nhất kể cho ta nghe, hơi mơ hồ nhưng dựa vào đầu óc mình ta cũng hiểu được ràng. Cửu U Ma Thần vì lời dự ngôn mà nhập vào thân thể thiếu niên đó, vĩnh viễn còn tự do.”

      Liễu Dật gật đầu: “ như vậy còn nghe được, chắc ngươi ngờ rằng, cuộc đời này kì quái vô cùng, nhất định là Cửu U Ma Thần mới có thể khống chế Tô Thiếu, nếu Tô Thiếu có đủ nghị lực, y cũng có khả năng chế ngự Cửu U Ma Thần, chuyện đó bình thường mà.”

      Lôi Quân nghe xong liền biến sắc, hỏi: “Ngươi là…Cửu U Ma Thần còn tồn tại, Cửu U Ma Thần chân chính là thiếu niên đó?”

      Liễu Dật đáp: “Đúng, ta thấy được tình cảm phức tạp trong nhãn thần y, những tình cảm mà chỉ con người mới có, ma thần thể có được, ngoài ra…nếu y có đủ sức mạnh hấp thu các thủ lĩnh Quỷ tộc, dung hợp vào nhất thân, khiến cho sức mạnh bản thân mãnh liệt hơn.”

      Lôi Quân hỏi: “Ý ngươi là gì?”

      Liễu Dật từ từ cầm chén rượu lên nhấp ngụm: “Đơn giản lắm, ta cảm thấy Cửu U Ma Thần giờ so với ma thần mang sức mạnh diệt thế còn lợi hại hơn.”

      Lôi Quân đột nhiên bật cười: “Diệt thế, ha ha, chẳng qua đối với nhân loại mà thôi, Nhân gian giới xưa này chưa từng cường thịnh, bị Cửu U Ma Thần diệt vong cũng có gì lạ đâu?”

      Liễu Dật buông chén rượu xuống, nhìn Lôi Quân rồi hỏi: “Chả lẽ ngươi chưa từng nghe đến Lãnh Kiếm của Nhân gian giới gần đạt đến mức Thần, ta thấy bằng vào cây kiếm của mình, y có khiêu chiến với Minh giới Lục tinh cung chắc vấn đề gì?”

      Lôi Quân ngừng lại chốc rồi tiếp tục: “Ngươi sai, chẳng qua…hình như ngươi quên mất Lãnh Kiếm cũng chỉ là cá nhân đơn bạc, kẻ quên hết phàm , trong mắt y chỉ có niềm si cuồng với kiếm, ngươi thấy y có thể trở thành địch nhân của Minh giới sao? Chưa biết chừng ngày nào đó y trở thành địch nhân của ngươi đấy nhỉ?”

      Nếu trước đây chắc chàng tin lời Lôi Quân, nhưng theo thời gian, kinh lịch nhiều dần, chàng hiểu chuyện gì cũng có thể biến đổi, gật đầu: “Có thể, có địch nhân vĩnh viễn hay bằng hữu vĩnh viễn, cho dù Lãnh Kiếm thế nào y cũng là đại biểu của Nhân gian, ngươi nên rằng Nhân gian chưa từng xương thịnh.”

      Lôi Quân : “Đúng, có thể với Lãnh Kiếm, Nhân gian đích xác có giai đoạn đạt đến đỉnh cao nhưng là quá khứ, ngươi có thấy ? Trong tứ giới Thần giới, Minh giới, A tu la giới, Nhân gian giới thực lực Nhân gian giới kém nhất, đương nhiên tính đến tình huống Ma giới mới quật khởi.”

      Liễu Dật thở dài: “Ta hiểu ý ngươi, quy tắc xưa nay là cá lớn nuốt cá bé, nếu ta muốn, Ma giới chịu khuất giá Thần giới đâu, có ngày ta thực điều đó, bất quá…giờ ta có việc khác phải làm.”

      Lôi Quân gật gù: “Có lẽ ta giúp ngươi được chăng?”

      Liễu Dật hiểu ý, liền hỏi: “Ngươi giúp ta thế nào?”

      Liễu Dật tiếp tục: “Ta hiểu sơ qua những vật ngươi tìm kiếm, ta thấy hai khối tinh thạch này…có chút quan hệ.”

      Liễu Dật hỏi tiếp: “Ý ngươi là muốn giúp ta tìm hai khối đá?”

      Lôi Quân lắc đầu: “Hai khối đá này ngoài giải trừ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa ra còn có tác dụng khác, ta tịnh muốn giúp ngươi tìm chúng vì ta cũng muốn lấy được…bất quá, ta có thể báo cho ngươi tin mà ngươi vô cùng muốn nghe mà được, chỉ có ta mới có thể cho ngươi biết.”

      Liễu Dật chăm chú nhìn Lôi Quân, thầm nhủ: “Người này muốn giúp mình tìm hai khối đá, ngược lại còn muốn giành lấy, còn có tin tức gì trọng yếu? Chả lẽ…tin tức của y có quan hệ với Bỉ Ngạn Hoa?” Nghĩ tới đây, chàng mở lời: “Là tin tức gì?”

      Lôi Quân đáp: “Ta biết ngươi cần chín loại nước mắt, nhưng muốn lấy được còn khó hơn lên trời, tuy hai khối đá đó có khả năng là hai loại nước mắt, song chỉ là khả năng tịnh phải là nhất định, tin tức ta muốn cho ngươi biết liên quan đến Minh Vương.”

      Lôi Quân vừa ra câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả hầu tử uống rượu bàn cũng ngừng lại. Thất Nguyệt tuy biết Minh Vương đại diện cho điều gì nhưng nước mắt của Minh Vương chính là thứ Bỉ Ngạn Hoa cần nên hơi kích động. Diệp La Bách Hoa cảm thấy rung động, trong thế giới của nàng, Minh Vương chỉ là truyền thuyết, bao nhiêu năm nay còn tồn tại, vị trí đế quân do Lam Ảnh nắm giữ.

      Người phản ứng kịch liệt nhất là Vũ Trầm Tinh, nàng đứng bật dậy, nắm lấy tay Lôi Quân: “Lôi Quân ca ca, huynh vừa gì? Minh Vương vẫn còn tại thế sao? phải ngài mất tích rồi sao? Ba mươi năm nay ngài đâu, giờ ở đâu? Chẳng lẽ ngài chưa chết ư?” Hình như nàng rất quan tâm đến chuyện này, liên tục đưa ra nhiều câu hỏi.

      Trong lúc Vũ Trầm Tinh hỏi han, mấy người Liễu Dật bắt đầu chú ý đến điều dị thường của nàng, chỉ biết vì sao, chẳng qua Liễu Dật cũng quan tâm đến điểm đó, người Lam thị vốn kì quái, ngay cả thân huynh đệ cũng hòa hợp. Lôi Quân trả lời nàng: “Minh Vương hề chết, ngài vẫn còn sống, bằng ta dám thế sao.”

      Đoạn y hướng ánh mắt sang Liễu Dật: “Ta nghĩ dù ta , Liễu công tử cũng tìm Minh Vương. Giờ ta ra chẳng qua là giúp công tử tìm thấy Minh Vương.”

      Liễu Dật uống ngụm rượu, hỏi: “Ngươi biết Minh Vương ở đâu?” Tuy chàng rất muốn biết nơi hạ lạc của Minh Vương nhưng từ lúc đến đây nghe rằng ông ta mất tích mấy chục năm, nếu muốn tìm kiếm tất phải mất nhiều thời gian, huống hồ có tin tức gì về việc ông ta sống hay chết, hơn nữa còn chưa phân địch hay bạn, vô luận thế nào chuyện này cũng là phiền phức , giờ nghe Lôi Quân muốn giúp mình giải quyết chuyện này, tất nhiên trong lòng tin.

      Lôi Quân quay lại với Vũ Trầm Tinh: “Tinh tiểu muội, cứ ngồi xuống , huynh từ từ kể lại.”

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, nâng chén lên miệng nhưng uống, những người còn lại đều lắng nghe Lôi Quân, dõi mục quang sang ta, kẻ duy nhất thèm nghe là hầu tử. Lôi Quân nhìn Liễu Dật rồi : “Kì , ngày đó Minh Vương hề mất tích, bản ý của ngài là tĩnh tâm tu luyện, hi vọng có ngày trở thành siêu việt như Bàn Cổ.”

      Liễu Dật hình như nghe ra ý tứ của Lôi Quân: “Bất quá, Minh Vương thất bại.”

      Lôi Quân uống rượu rồi đáp: “Đúng, Minh Vương thất bại, chuyện này chỉ có lục vị đế quân của Lam thị biết, sau đó vì muốn tin tức lộ ra dẫn đến khủng hoảng trong thị tộc, ngài giao quyền lại cho Lam Ảnh, truyền ra ngoài rằng ngài mất tích.”

      Liễu Dật gật gù, Vũ Trầm Tinh tỏ ra nóng ruột: “Ông ta tại ở đâu? Tình hình thế nào?”

      Lôi Quân kể tiếp: “Trong nội bộ Lam thị, thuộc hạ trực tiếp của Minh Vương có tứ vị lão nhân, trong mắt người ngoài, tứ vị lão nhân này có thể coi là nguyên lão của Lam thị, chỉ có chúng ta biết rằng họ phải là nguyên lão gì cả, tuy họ có tư cách nguyên lão nhưng Lam thị nguyên lão lại là người khác.”

      “Bốn người đó chẳng qua là bốn phụ tá được Minh Vương chọn lựa trong hàng trăm năm mới được, thứ họ thiện nghệ tịnh phải là võ đạo mà là ma vũ. Năm đó, sức mạnh Minh Vương truy cầu đạt đến cùng tận, có ngày ngài đột ngột nhận ra võ đạo đối với mình quá xa vời, tư chất của mỗi người giống nhau, những thứ có thể học được cũng bất đồng, vì thế, sau khi thương nghị, tứ vị lão nhân hướng hẳn sang loại tu luyện khác: ma vũ.”

      Ánh mắt Liễu Dật tỏ ra nghi hoặc: “Ma vũ là gì?”

      Lôi Quân đáp: “Ma vũ giống với những thứ chúng ta vẫn tu luyện bình thường, chúng ta lấy tự thân làm cơ sở, rồi dựa vào binh khí ngoại thân như kiếm đao, đại loại như thế phụ trợ, qua thời gian tu luyện lâu dài, đạt đến hiệu quả của chân lực tích lũy được, tạo thành sức mạnh mãnh liệt. Ma vũ khác, theo truyền thuyết người già kể lại, sức mạnh của Nhân, Thần đều hữu hạn, vì sao dựa vào sức mạnh quanh mình?”

      Liễu Dật vẫn chưa hiểu, lắc đầu: “ biết.”

      Lôi Quân giải thích: “Sức mạnh quanh mình là những thứ do Nhân, Thần tạo ra, kể cả những thứ do tự nhiên hình thành, chúng ta nhất định phải dựa vào bản thân làm cơ sở, như…ngươi chẳng hạn.” đoạn Lôi Quân nhìn thẳng vào Liễu Dật: “Cây kiếm và chân nguyên của ngươi đại diện cho võ đạo, nhưng khi ngươi triệu hoán được thần long, ngươi còn dám coi đó đơn thuần là võ đạo ?”

      Liễu Dật tịnh minh bạch ý tứ của Lôi Quân, hơn nữa cũng hiểu được bản thân mình có còn thuần là vũ đạo nữa.

      Lôi Quân tiếp: “Cũng vậy, tứ vị lão nhân muốn dựa vào mọi vật để nâng cao sức mạnh của ma vũ, thậm chí triệu hoán sức mạnh của ma vũ, vì thế theo cầu của Minh Vương, họ làm như vậy, hiệp lực của bốn người làm xuất ác mộng của Minh Vương – Hư kính. ”

      Liễu Dật uống ngụm rượu rồi hỏi: “Hư kính?”

      Lôi Quân kể: “Lúc đó, tứ vị lão nhân có rằng Hư kính là thế giới độc lập tồn tại, hoàn toàn do sức mạnh tự nhiên hình thành, trong thế giới của kính, Minh Vương bằng vào cảm giác cá nhân truy tìm ma vũ cho mình, cũng vì vậy mà nảy sinh ác mộng.”

      “Tứ vị lão nhân suy nghĩ rất chu toàn, lại tính đến phương pháp liên hệ từ trong kính với thế giới bên ngoài, đến khi tiến vào mới phát những việc dự tính giống với thực, đích xác là ở trong đó Minh Vương ngừng đề cao ma vũ, nhưng thể phá nổi kết giới của tấm kính và thể thoát ra được.”

      Vũ Trầm Tinh hình như rất kích động: “Tấm kính đó ở đâu? Muội muốn tiến vào.”

      Lôi Quân lắc đầu: “Muội yên nào, muội có tiến vào cũng vô dụng, lúc đó mấy vị quân chủ chúng tôi từng thương nghị rồi, kết hợp sức mạnh sáu người chúng tôi xông vào phá nát tấm kính cứu Minh Vương ra.”

      Vũ Trầm Tinh bộp chộp: “Sau đó sao?”

      Lôi Quân đáp: “Minh Vương ngăn cản, bởi thế giới đó rất lớn nhưng lí do chân chính vì thế giới đó có sinh mệnh, cũng vì tấm kính có tư tưởng nên thế giới đó có vị thần sinh mệnh, những người tiến vào căn bản cách nào thoát ra. Bốn vị lão nhân ngờ tình lại sa đà đến mức đó, đành đề ra biện pháp hay hơn cả là cho người tiến vào.”

      Vũ Trầm Tinh toan Diệp La Bách Hoa lên tiếng trước: “Ý của Lôi Quân giờ là muốn Liễu công tử tiến vào trong đó.” Mọi người đều đồng tình, đúng vậy, Lôi Quân biết Liễu Dật tìm Minh Vương nên mới kể chuyện đó ra, ý muốn chàng vào tìm Minh Vương.

      Thất Nguyệt lập tức lắc đầu: “ thể.” Tuy hiểu vì sao nhưng nghe kể truyền thuyết về tấm kính, trong lòng nàng có cảm giác bất an, nàng sợ rằng nếu chàng tiến vào cũng thể trở ra như Minh Vương.

      Liễu Dật nhìn Lôi Quân rồi gật gù với nàng: “Bất kể tấm kính đó có những chuyện quỷ quái gì, ta thấy…ta cần phải tiến vào, ta phải làm việc này, hà huống Hỗn Độn tiên cảnh mà chúng ta từng ở cũng là thế giới lối ra, giờ chúng ta chẳng phải thoát ra rồi đó ư?”

      Thất Nguyệt vội lắc đầu: “ phải, tấm kính đó có sinh mệnh, giống tiên cảnh chút nào, cần vội, chúng ta có thể nghĩ cách khác, đúng rồi, cứ tìm các loại nước mắt khác trước.” Tuy nàng tán đồng lời chàng nhưng cảm giác bất an trong lòng lại chấp nhận.

      Thất Nguyệt can ngăn nhưng chàng chỉ lắc đầu, gì.

      Lôi Quân tiếp tục: “Các vị có biết vì sao ta đột nhiên đề cập đến chuyện của Minh Vương ? Đương nhiên trong đó có nửa phần tư tâm, nửa phần hảo tâm, tư tâm là hi vọng liễu công tử thành công, có thể cứu Minh Vương ra ngoài, còn hảo tâm à! Hi vọng chuyện đó có thể giúp được Liễu công tử.”

      Diệp La Bách Hoa liếc nhìn Lôi Quân, uống ngụm: “Ta thấy ngươi nhờ Liễu công tử vào cứu Minh Vương chẳng phải có lòng tốt gì.”

      Lôi Quân uống rượu, lắc đầu nhìn Diệp La Bách Hoa: “Đương nhiên ta phải hoàn toàn trong trắng gì khi ra chuyện này, hai khối đá đó xuất đúng ở nơi năm xưa Minh Vương vào Hư kính, nên ta chỉ hi vọng Liễu công tử trong lúc tìm hai khối đá thuận tiện cứu Minh Vương ra.”

      Diệp La Bách Hoa phản bác: “Ngươi dễ nghe nhỉ, thuận tiện cứu Minh Vương ra? Lục vị quân chủ các ngươi làm được, Liễu công tử làm cách nào? Ta thấy… Trong chuyện này e rằng ngươi biết chuyện gì đó của Liễu công tử, cố ý an bài cho huynh ấy tiến vào Hư kính gì gì đó.”

      Lời này của Diệp La Bách Hoa thốt ra vô tình khiến mọi người lại yên lặng. Thất Nguyệt bất giác tỉnh lại, đúng thế, ngay cả sáu quân chủ còn có cách gì, tu vi Minh Vương cao hơn Liễu Dật biết bao nhiêu lần cũng bó tay, ràng chàng tiến vào làm gì còn đường trở ra?

      Lôi Quân vẫn chậm rãi: “Thế này, ở đây ta có đạo hỏa diễm, khối băng, ta muốn giảm thiếu lượng nước trong chén, các vị cho rằng ta nên dùng hỏa hay băng? Dùng lửa khẳng định nước trong chén bớt phần, nếu dùng băng, băng hóa rồi sao? Nước trong chén khẳng định đầy! Ý của ta rất ràng.”

      “Sáu người chúng tôi và tu vi của Minh Vương từ mạch mà ra, tấm kính lại căn cứ vào những gì Minh Vương cần mà thiết kế, tấm kính là nước, chúng tôi là băng, chúng tôi thể dùng băng làm giảm thiểu nước được, tăng lên có, tu vi của Liễu công tử nửa phần đến từ Ma giới, chính là lửa, như thế các vị hiểu ý ta chưa?”

      để những người khác kịp lên tiếng, Liễu Dật tiếp tục: “Ta hiểu ý ngươi, ngươi biết lối vào Hư kính?”

      Lôi Quân lắc đầu: “Quá lâu rồi, vốn Hư kính ở trong Luân chuyển phong, bất quá…ta vừa rồi, có chút phiền phức với tấm kính, giờ nó có sinh mệnh nên có lúc xuất , hoặc vĩnh viễn thể tìm được, nếu Liễu công tử may …”

      Liễu Dật gật gù, vẻ mặt Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa hơi nhăn nhó, tấm kính có sống nghe quá đỗi quỷ dị, ngay cả Minh Vương cũng có cách nào thoát được mà Liễu Dật tiến vào có tác dụng gì? Nhưng hai nàng đều biết chàng đời nào bỏ qua cơ hội như vậy, nên ai lên tiếng.

      Đột nhiên Vũ Trầm Tinh câm lặng đứng bật dậy: “Ta giúp Liễu Dật tìm Minh Vương, vì lão bà của cũng nên , ta cùng , để biểu thị tâm ý ta quyết định – sau này cưới Liễu Dật, biến thành tướng công tương lai của Vũ Trầm Tinh.”

      “Phụt”, ngụm rượu như mưa phun vào mình Lôi Quân, gây ra phải là người mà là tiểu hầu tử lông đen Thiết Thạch. Vốn nó uống rượu rất thoải mái, thình lình nghe Vũ Trầm Tinh thề thốt, làm sao chịu nổi nên cả ngụm rượu phun thẳng vào mặt Lôi Quân.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 234: BÁCH HOA CHI LỆ, ÁI DỤNG TRẦM ...
      Có lúc Tàn Nguyệt nghĩ xung động là loại tình cảm gì? Nỗi nhớ có thể biến mất chóng vánh trong mênh mang, lại có thể tiếp nối đến ngàn vạn năm sau, nỗi nhớ có thể đượm mùi cay đắng, cũng có thể mang lại những hồi ức hạnh phúc. Có lẽ, nhiều điều đúng và sai thể giải thích được, đắm mình trong loại tình cảm này, tính cố chấp của con người lại có thể vá hết những thương đau.

      ******

      Người đầu tiên có phản ứng là Lôi Quân, vốn khi nghe Vũ Trầm Tinh vậy, mồm y há ra lớn hơn bất cứ ai, bất quá vì thế mà uống phải ít rượu do Thiết Thạch phun ra, khiến y tỉnh lại, hữu thủ phất ra, chân nguyên nhanh chóng ngưng tụ lại thành quang cầu trắng toát, mang theo lửa điện tím sẫm xạ vào tiểu hầu tử.

      Thân phận của Lôi Quân thế nào, ngay cả các vị quân chủ Lam thị gặp y cũng nhường nhịn ba phần, giờ đây khơi khơi bị con khỉ hoạt kê kia phun rượu vào mồm, làm sao có thể ngăn được cơn giận, “bộp”, quang cầu trắng toát đập vào hũ rượu của tiểu hầu tử, mọi người đều thoát khỏi cơn kinh ngạc, tỉnh táo lại rất nhanh, thân hình Thiết Thạch di động, trốn xuống gầm bàn.

      Vốn Lôi Quân muốn động thủ, bất quá thấy mục quang mọi người đều đổ dồn vào mình, hầu tử chí chóe phía dưới, y cười lúng túng: “Con khỉ này ác quá, hà hà.” Cũng may mọi người đều chú ý đến dáng vẻ bối rối của y mà tiếp tục nhìn Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh đứng dậy, nhìn từng người: “Các người kì quái à nha, sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta vừa gì sai sao?” Lúc này Vũ Trầm Tinh có vẻ gì của nữ nhân tâm kế thâm trầm, sát nhân chớp mắt mà căn bản giống với tiểu nương hiểu chuyện.

      Thất Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “ nương vừa gì? Có thể lại lần nữa ? Hình như tôi chưa nghe .”

      Vũ Trầm Tinh gật đầu: “Tôi là muốn cùng Liễu Dật tìm Minh Vương, xem bộ dạng phản đối của mọi người kìa, muốn ngăn cản tôi, đúng ?”

      Diệp La Bách Hoa lên tiếng: “Còn câu nữa.”

      Vũ Trầm Tinh hình như nghĩ ra chuyện gì đó, bật cười: “Ồ, các người về việc đó à, tôi là muốn cưới Liễu Dật.”

      đợi người khác kịp gì, Liễu Dật đập tay xuống bàn: “ xằng.”

      Lôi Quân tỉnh táo lại, ngắm nghía khuôn mặt đầy hưng phấn của Vũ Trầm Tinh, lắc đầu: “Tinh tiểu muội, muội ấm đầu đấy chứ? Liễu Dật có thê tử, muộn còn đứng đó đùa cợt nữa sao, ngủ , mai còn phải tìm hai khối đá.”

      Vũ Trầm Tinh lắc đầu, vẻ mặt hết sức thành thực: “Muội đùa đâu, muội bất kể có thể tử hay , muội có cưới thê tử của , cưới là được rồi.”

      Vẻ mặt Lôi Quân biến thành khó coi, Vũ Trầm Tinh tuy thông minh linh lợi nhưng từ tới lớn đều ở trong Minh Vương cung, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, ngay cả cung điện của y, nàng cũng chẳng mấy khi quá bộ đến, dẫu tâm tư kín kẽ song vẫn chưa trưởng thành, nên mới ra những lời buồn cười như vậy. Y cảm thấy đầu óc căng ra, vừa bực vừa buồn cười: “Ai thèm cưới muội nhỉ?”

      Vũ Trầm Tinh ngẫm nghĩ, lắc đầu rồi đáp: “Ai cưới muội à? Muội thích những người muốn cưới muội, giờ tên Liễu Dật này tệ nên muội quyết định cưới , à đúng rồi…các người rằng có thê tử? Nhưng chuyện muội cưới và thê tử của có quan hệ gì? Muội chỉ cưới người muội thích, cứ việc cưới thê tử của , giống như tên ngốc tử này lúc nãy….cái gì mà, à, đúng rồi, những gì mình thương. Chính là thế đó.”

      Vũ Trầm Tinh vòng vo hồi lâu, tuy hồ đồ song nghĩ nghĩ lại cũng có liên quan với nhau, ý nàng muốn quản đến việc Liễu Dật có thê tử, chỉ cần bản thân nàng thích là được. Những lời này mọi người đều nghe , ánh mắt Thất Nguyệt mênh mang, hiểu nghĩ gì trong lòng, nhãn thần Diệp La Bách Hoa lại lộ vẻ hâm mộ, phảng phất như muôn cổ vũ cho Vũ Trầm Tinh.

      Liễu Dật ngẩng đầu nhìn dáng vẻ ngây thơ quá đỗi của Vũ Trầm Tinh, biết nên gì, hình như tất cả đều được an bài sẵn, căn bản cho chàng cơ hội phản bác. Ánh mắt xinh đẹp của Vũ Trầm Tinh hướng sang chàng, hỏi kiêng dè gì, như thể chuyện này được ấn định rồi: “Chàng có ý kiến gì ? Tướng công tương lai.”

      Liễu Dật vừa bực vừa buồn cười, đây là loại người gì? Mới gặp mặt có mấy lần, biết được tên nàng là gì, biết nàng là nữ tử, giờ lại khơi khơi là muốn cưới chàng, lại còn hỏi chàng có ý kiến gì , nàng điên chăng? Chuyện này khiến chàng cảm giác giống như trò đùa hoang đường, đứng dậy với mọi người: “Các vị nghỉ , ngày mai có khả năng phải tranh đoạt kịch liệt đó.” Rồi quay người bước lên lầu.

      Vừa đến cầu thang, giọng của Vũ Trầm Tinh lại vang lên sau lưng: “Ồ, chàng trả lời, cũng có ý kiến, vậy được, chuyện này định rồi nhé, đợi thiếp giúp chàng tìm thấy lão bà rồi thiếp cưới chàng.”

      Liễu Dật quay phắt lại, ánh lắt lóe lên tia sát ý, lạnh lùng đáp: “Đừng đùa với ta, ta ghét nhất là người Lam thị, ý kiến của ta là ngươi muốn làm gì thắng được cây kiếm trong tay ta .” Tu vi của Vũ Trầm Tinh thể nào thắng được cây kiếm của chàng, nếu nàng lí lắc này thực muốn thử, chàng giết luôn để tránh phiền phức, để cho câu ngớ ngẩn đó thành được.

      Vũ Trầm Tinh chăm chú nhìn thanh kiếm của Liễu Dật, trả lời: “Đó là ý kiến của ngươi à? Được, ngày mà ta thắng ngươi cũng là ngày ta cưới ngươi.” Thấy biểu tình kiên định của nàng, Liễu Dật tỏ ra nghi hoặc, trong lòng cảm thấy nữ tử điên khùng này thể đả thông tư tưởng được, bèn quay người bước lên lầu, lí gì đến nàng ta nữa.

      Vũ Trầm Tinh vẫn tiếp tục gào lớn: “Liễu Dật, ngươi nhớ đấy, Vũ Trầm Tinh ta muốn thứ gì tất bao giờ buông tay.” Nhìn theo bóng chàng bước lên cầu thang, mặt lộ ra thần sắc đắc ý, lại còn thầm : “Rồi có ngày ta thắng được cây kiếm trong tay ngươi.”

      Chỉ là câu xằng, giờ đây lại trở thành mục tiêu lập chí của nàng, tuy nhiên thanh kiếm, tâm pháp của Liễu Dật ở đẳng cấp khác, với tình hình tại của nàng có tu luyện bách niên cũng thể theo được, nhưng …nhìn thần tình tự tin của nàng, phảng phất như có kế hoạch.

      Vũ Trầm Tinh chuẩn bị ngồi xuống ghế mới phát ra bên dưới trống , “phịch”, nện mông thẳng cánh xuống đất. tiểu hầu tử lông đen ôm bụng cười lăn lộn mặt đất, hai cái sừng đầu trông càng buồn cười hơn, Vũ Trầm Tinh vung tay lên, thanh đoản kiếm cong queo màu đen xuất tay rồi bổ xuống, đạo kiếm quang đen ngòm xả vào Thiết Thạch.

      Thiết Thạch thông minh đến bậc nào, hình như sớm đoán được hành động của nàng nên kiếm quang vừa xuất ra, thân thể nó nhảy lên lầu hai, nhanh nhẹn biến mất trong gian phòng. “Soạt”, kiếm quang đen ngòm chém vào chiếc bàn cạnh đó, toàn bộ bàn ghế đều bị kiếp quang cắt ngọt, điếm hỏa kế trốn biết ở phía sau, có nhìn thấy chắc cũng bị dọa đến hai chân mềm nhũn.

      Vũ Trầm Tinh đứng dậy, tức giận phủi mông, ngồi xuống lẩm bẩm: “Con khỉ đáng chết, rồi có ngày ta làm thịt mày.” Nàng vừa uống rượu vừa tự lẩm bẩm, hoàn toàn thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người dồn vào mình. Thấy bộ dạng của Vũ Trầm Tinh bây giờ, Thất Nguyệt chỉ đành lắc đầu, nha đầu này vừa giống lại vừa giống nàng ngày xưa.

      Lôi Quân vừa uống rượu vừa dõi mục quang nhìn lên mặt Vũ Trầm Tinh, cuối cùng cũng khai khẩu: “Tinh tiểu muội, những gì muội vừa sao?” Tuy Lôi Quân hiểu Vũ Trầm Tinh nhưng những lời vừa này hoàn toàn ngoài ý liệu, thậm chí khiến người ta khó mà tin được, vì thế y muốn nàng xác nhận.

      Vũ Trầm Tinh lùa rau vào miệng, nhìn Lôi Quân chằm chằm, nhãn thần lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại: “Vừa nãy muội gì huynh hiểu sao?”

      Lôi Quân lập tức đáp lời: “ chứ, chứ, phi thường, bất quá…muội thấy như vậy bị thương tổn ư? Muội xác định là thích tên ngốc đó? Y là kẻ bất hạnh, những người bên cạnh y khẳng định có kết quả tốt lành gì.”

      Vũ Trầm Tinh uống thêm ngụm rượu, nhìn sang Lôi Quân ủ rũ, gật đầu đáp: “Vô cùng xác định, cưới muội phải làm gì? Muội để ý bất hạnh hay , ngược lại giờ muội thích thế là được, thôi với mấy người nữa, muội nghỉ đây, ngay mai huynh cứ tìm hai khối đá, muội và tướng công tương lai còn phải tìm Minh Vương.” đoạn thèm để ý đến những người còn lại phản ứng gì, quay người bước luôn lên lầu.

      Lôi Quân nhìn theo nàng, thở dài: “Lần này xem ra Liễu Dật phiền phức lớn, có thê tử đủ khiến y thương tổn, giờ hay rồi, xem y an bài thế nào, đừng để người khác cùng y chịu thương tổn.” Đoạn Lôi Quân uống ngụm rượu, hướng ánh mắt sang Thất Nguyệt cùng Diệp La Bách Hoa: “Còn hai người nữa, thử quên y , sau này Liễu Dật khẳng định con đường có lối về, các người phải hối hận.”

      Dường như lời Lôi Quân giải giải thực nhưng Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa lại thấy chân thực, hình như Lôi Quân rất hiểu tương lai của Liễu Dật, có lẽ người bàng quan thường tỉnh táo hơn, ma đối địch với Thần làm sao có kết quả tốt được?

      Diệp La Bách Hoa có vẻ được tự nhiên, hỏi: “Ngươi gì?”

      Lôi Quân lại rót rượu, uống sạch rồi : “Bách Hoa công chúa, ta biết những người hãm thân ở trong đều nhìn được tình, với người ngoài như ta lại vô cùng dễ dàng thấy được tâm tư các người, muộn lắm rồi, ta phải nghỉ đây, đối với ta hai khối đá đó rất trọng yếu, các người cứ nghĩ .” đoạn cũng quay người bước lên lầu.

      Cả tửu lâu lại chìm vào yên tĩnh, bên bàn chỉ còn lại Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, lời vừa nãy của Lôi Quân hình như chạm vào nỗi lòng hai nàng, ai cũng muốn lên tiếng, biết qua bao lâu thời gian, Thất Nguyệt đột nhiên cười nụ, mở lời: “Bách Hoa nương, chúng ta ra ngoài cho thoáng, cả tối này đều ở trong này rồi.” Rồi nàng bước ra ngoài tửu lâu.

      Diệp La Bách Hoa thấy hơi kì quái, làm thế nào mọi người đều biết nàng là Diệp La Bách Hoa nhỉ, bất quá nàng kịp nghĩ ngợi gì, vốn có hảo cảm với Thất Nguyệt, giờ gặp được muốn tâm tình cùng nàng ta. Có lẽ vì cùng là con , từng trải qua trong giấc mộng, Thất Nguyệt hư giả đó cảm động được nàng.

      Hai người ra khởi tửu lâu, cả tiểu trấn yên ả, ánh trăng rải khắp nơi nơi, chiếu sáng gian, những vì sao lấp lánh thinh , tất cả cảnh vật giống như bức họa yên bình. Diệp La Bách Hoa nén được hiếu kì, hỏi: “Thất Nguyệt nương, vì sao lại biết tôi là Diệp La Bách Hoa?”

      Thất Nguyệt cười nụ: “Lần kén chồng đó, thư sinh gục ngã lôi đài, tôi nghĩ…người cứu huynh ấy nhất định là Bách Hoa công chúa.” đoạn nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt Diệp La Bách Hoa: “Lại người đẹp đến thế này, trừ Diệp La Bách Hoa trong truyền thuyết ra còn ai có được dung mạo đó nữa.”

      Diệp La Bách Hoa bật cười: “Thất Nguyệt nương quá khen rồi, tôi rất thích tính cách của nương.”

      Thất Nguyệt gật đầu, nhàng ngồi xuống nền đá, ngẩng đầu nhỉn vòm trời lam sẫm: “Công chúa từng nghĩ đến chưa, có ngày công chúa người mình nhưng lúc nhận ra thể nào thay đổi được, mối tình đó như vũng cát lầy, càng sa vào càng lún sâu, có cách nào rút chân ra được.”

      Diệp La Bách Hoa tất nhiên hiểu những gì Thất Nguyệt , chỉ mỉm cười ngồi xuống cạnh nàng rồi : “Chưa từng nghĩ qua.”

      Thất Nguyệt nhìn sau vào trong đôi mắt xinh đẹp của Bách Hoa công chúa: “ sao?”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Đúng đó, tôi chưa từng nghĩ tới, từ tôi sống trong cung điện, căn bản biết ái tình mà các vị thường đến là gì, cũng nghĩ đến nó, bất quá…những thứ tôi nghĩ tới nhất định xảy ra, loại cảm giác đó cũng giống như nương vừa : thể rút chân ra.”

      Nghe Diệp La Bách Hoa , Thất Nguyệt có cảm giác thập phần thân thiết, họ có cảm thụ tương đồng, cùng thương người nên . Nàng mỉm cười: “ nương xem thư sinh có gì tốt? Vì sao chúng ta ngốc như vậy? ràng biết là có kết quả mà vẫn mê luyến đến thế?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn sang, nhàng nắm tay Thất Nguyệt: “Bởi vì thân thể nương còn ấm nóng, chúng ta còn sống đời phải thế, 'thiên nhược hữu tình thiên diệc lão', hà huống là những kẻ bình phàm như chúng ta? Tôi cần biết chàng tốt ở điểm nào, tôi chỉ biết có loại cảm giác: khi thấy chàng tôi vui sướng, gặp chàng hoảng hốt, đơn giản thế thôi.”

      Thất Nguyệt lắc đầu nhìn Diệp La Bách Hoa, cảm giác đó nàng từng trải qua, nàng chỉ biết vì sao công chúa xinh đẹp này lại ra ràng như vậy, trong khoảng thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì?

      Diệp La Bách Hoa hình như nhìn thấu tâm tình Thất Nguyệt, mỉm cười: “ nương hoài nghi? Kì , trong thời gian ngắn ngủi đó, chúng tôi kinh qua mấy bận sinh tử, sâu thẳm trong thâm tâm cũng được gột rửa, khi mọi chuyện kết thúc tôi mới phát muốn xa chàng dễ, tôi rất hâm mộ nương.”

      Thất Nguyệt hình như cảm thấy rất buồn cười, ngẩng đầu nhìn sao trời: “Hâm mộ tôi chỗ nào? Có lẽ chúng ta cùng đáng thương như nhau.”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu, giọng ngọt ngào cất lên: “, so với tôi nương hạnh phúc hơn. Từng có lúc, giấc mộng có thể phản ánh thế giới chân thực của con người, ở đó, tôi thấy trong lòng chàng có nương, khi giấc mộng tan , tôi biết lòng chàng rất đau đớn, giấc mộng đó là chân thực, giấc mộng hư giả song tư tưởng lại , vì thế tôi biết nương hạnh phúc hơn tôi.”

      Thất Nguyệt hiểu lắm nhưng tựa hồ đó là những gì Diệp La Bách Hoa từng kinh qua, nghe xong nàng cảm thấy hạnh phúc, ngược lại thấy thương tiếc cho Diệp La Bách Hoa. Nàng quay người lại hỏi: “Công chúa nghĩ gì vậy?”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Tôi biết, hoặc phải biết nhưng tôi sớm quyết định rồi, tôi biết chàng còn nhiều chuyện phải làm nên muốn chàng biết rằng còn có người tên là Diệp La Bách Hoa chàng, vì nếu biết chàng càng thống khổ hơn mà thôi, tôi chỉ muốn lặng lẽ dõi theo chàng mọi bước đường, làm tất cả những gì có thể để giúp chàng, lặng lẽ giúp chàng…” ra những lời này, hình như Diệp La Bách Hoa hạ quyết tâm.

      Nghe Diệp La Bách Hoa , Thất Nguyệt đột nhiên cảm thấy bao nhiêu năm nay nàng chưa từng mang lại vui sướng cho chàng, Diệp La Bách Hoa chỉ gặp chàng trong thời gian ngắn ngủi lại ra được chuyện nàng vĩnh viễn thể. Nghe thấy mấy từ “ thầm chúc phúc” nàng xung động đến mức muốn bật khóc, đúng thế, đau khổ, cũng mỏi mệt nhưng thể buông bỏ. Diệp La Bách Hoa nhìn nàng, rụt rè: “Thất Nguyệt, tôi làm thế chắc gây tổn thương cho nương…”

      Thất Nguyệt lập tức lắc đầu: “Làm sao lại thế được? Xưa nay Thất Nguyệt quá tự tư, bất quá lâu quá rồi, hình như có rất nhiều việc phải dụng tâm xem xét, tôi luôn hi vọng thư sinh vui vẻ, hi vọng chàng mở lòng mình ra, bất kể công chúa làm gì cũng đều muốn tốt cho chàng, lẽ nào tôi lại đa tạ công chúa? người là muốn người đó hạnh phúc, nếu chàng vui vẻ vì sao tôi lại ?”

      Diệp La Bách Hoa nắm lấy tay Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt, nương kể với chàng chuyện hôm nay, đúng ? Tôi chỉ muốn thầm gìn giữ, muốn chàng cảm thấy thiếu nợ gì tôi, tất cả đều là tôi nguyện ý.”

      Thất Nguyệt gật đầu, cười : “Đương nhiên, đây là bí mật của chúng ta, cứ để chúng ta thầm gìn giữ, mặc cho thương hải tang điền, biển sâu cạn đáy cũng giữ chặt trong lòng… thầm chúc phúc cho chàng.”

      Diệp La Bách Hoa cũng gật đầu cười dịu dàng, giọt lệ cam chịu rơi xuống, dưới ánh trăng giọt lệ lấp lánh như thủy tinh, rơi xuống mặt đất liền biến mất trong nháy mắt. Từ căn phòng trong tửu lâu sáng rực quang mang màu hồng, giữa bóng đêm màu hồng khiến người ta mê luyến.

      Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa lập tức đứng dậy, Thất Nguyệt hình như nghĩ ra chuyện, nhìn sang Bách Hoa công chúa rồi buột miệng: “Nước mắt chúc phúc của bách hoa? Chả lẽ là công chúa?” Nguyên lai nước mắt chúc phúc mà Bỉ Ngạn Hoa cần phải là hoa lệ, mà là của nữ tử tên Bách Hoa.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 235: DO DUYÊN NHI KHỞI, LAI ĐẢO LOẠN ...
      Lại Liễu Dật vốn trở về gian phòng, lúc này trầm tư suy nghĩ, căn cứ theo lời của Lôi Quân, Minh Vương rất lâu xuất , nguyên nhân có thể chính là bị phong bế trong kính tử, xem ra, muốn có được nước mắt của Minh Vương, thể tiến vào trong thế giới đó, nhưng Liễu Dật phải đồ ngốc, tự nhiên biết hậu quả khi làm như vậy.

      Minh Vương là loại nhân vật ra sao, chưa cần đến ông ta, cứ xem lục vị quân chủ thủ hạ của ông ta, ai nấy tu vi đều rất cao cường là . Tuy minh bạch lời của Lôi Quân, đường tu đạo của bản thân và Minh Vương quyết giống nhau, nhưng cho cùng, ngay cả nhân vật ghê gớm như Minh Vương mà vẫn bị nhốt ở bên trong kính tử làm sao khiến người khác lo lắng cho được?.

      Liễu Dật tuy là có lo lắng về điều này, nhưng điều khiến chàng lo lắng hơn cả chính là làm sao lấy được nước mắt của Minh Vương, nếu như chàng đưa được ông ta ra khỏi thế giới kính tử, phải làm thế nào mới có được nước mắt của ông ta đây?. Việc này thể có được bằng kim tiền hay quyền lợi, cũng phải bằng võ công, dường như vấn đề nan giải nhất chính là ở chỗ này.

      Ngoài ra Liễu Dật còn suy nghĩ về hai khối thạch đầu đó, chiếu theo lẽ thường mà , muốn có nước mắt cần phải có cảm động trong lòng, thế nhưng nước mặt của hai khối thạch đầu đó có thể giải trừ Bỉ Ngạn Hoa sao?. Tuy thấy rất phù hợp thực tế, nhưng vẫn có cơ hội thử nghiệm, vấn đề của Minh Vương còn khó giải quyết hơn nhiều.

      Thời gian của bản thân cũng còn nhiều, Ma Công tâm pháp lại ngừng thúc động công lực chân nguyên tăng thêm, nếu cứ như vậy, có lẽ bao lâu nữa, suy nghĩ của bản thân có thể bị tâm pháp này chiếm đoạt, nếu như thường vận động chân lực, thời gian đó lại rút ngắn hơn nữa, dường như chỉ trong thời gian ngắn, bao nhiêu phiền muộn đều xuất , Liễu Dật ngừng lắc lắc đầu, giọng : “Niết Nhân, rốt cuộc là ở đâu? có cách nào cho ta thêm thời gian sao?. Ta chỉ muốn làm việc mà ta phải làm, chẳng lẽ lại khó khăn đến thế sao?”.

      Trong phòng có ngọn nến nào được thắp lên, mặt trăng cao hất ánh sáng qua song cửa vào phòng, làm cho nơi này càng thêm lạnh lẽo, gương mặt khổ não của Liễu Dật thoáng nét cười có vẻ đành chịu, chàng biết bản thân còn có thể làm gì nữa, có lẽ, ở trong cảnh tịch mịch này, việc duy nhất mà chàng muốn làm chính là nhớ đến Thiên Nữ.

      Ngắm trăng sáng ngoài song cửa, Liễu Dật lẩm bẩm mình: “Người trong lòng ta, nàng có dõi theo ta ? Thời gian dường như cho ta hy vọng, ta biết ta còn có thể làm gì nữa, chỉ nghĩ…. được ngừng lại, hy vọng sinh mệnh ta vẫn có thể tiếp tục để thấy được gương mặt tươi vui hạnh phúc của nàng”. Nghĩ đến nơi đó, Liễu Dật bất giác cảm thấy thống khổ trong lòng, nỗi khổ sao ra được.

      Có lẽ thực quá tàn nhẫn, thế giới này vốn có công bằng, mong muốn của chàng bất quá chỉ là ảo tưởng mà thôi. Ma, Thần, bản thân bọn họ có lựa chọn, tại chàng trùng sinh với thân phận Ma, như vậy, ở thời khắc đó, cũng chỉ có con đường duy nhất, con đường nghịch thiên cải mệnh mà thôi, kết cục đó có lẽ trong lòng Liễu Dật hiểu .

      Đứng trước ánh trăng mờ ảo, Liễu Dật khe khẽ cười, gương mặt lộ ra thống khổ. Lúc này, xung quanh thân thể của Liễu Dật bỗng nhiên phát ra quang mang hồng sắc, quang mang phân tán khắp nơi, che phủ cả quang mang của mặt trăng, trong lòng Liễu Dật thất kinh, khẽ kêu: “Là Bỉ Ngạn Hoa”. Liền đó, tay phải giơ ngang, trớ chú chi hoa lòng bàn tay, liền đó đạo quang hoa bạch sắc loáng qua, dưới bề mặt cánh hoa đó, lại sinh ra phiến lục sắc.

      Liễu Dật trông thấy, vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, từng nghe hữu tình nhân ở Thiên Nhai Hải Giác qua, chỉ có đủ chín loại nước mắt mới có thể khiến Bỉ Ngạn Hoa lá hoa cùng , phá trừ trớ chú, còn giờ Bỉ Ngạn Hoa lại có phản ứng, rốt cuộc đây là việc gì chứ?. Liễu Dật nghĩ đến đó trong đầu liền động: “Bỉ Ngạn Hoa thu được giọt lệ, như vậy, có người hoặc vật có liên quan ở gần đây”.

      Liễu Dật nghĩ nhiều nữa, thu lại trớ chú chi hoa, thân hình chớp động rời khỏi tửu lâu, thế nhưng ngoài gian hắc ám chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, tuyệt thấy bóng nhân ảnh, chút manh mối cũng có, Liễu Dật ngẩng nhìn Trăng sáng, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai?, phải có người rơi nước mắt liên quan đến Bỉ Ngạn Hoa mới làm cho nó có phản ứng như thế, nhưng sao tại lại thấy động tĩnh gì”.

      biết đứng đó bao lâu, nghĩ được bao nhiêu việc, giọt lệ này đột nhiên xuất , khiến trong lòng Liễu Dật vừa hoan hỉ vừa ưu phiền, việc phá giải trớ chú chi hoa tiến thêm bước nhưng lại biết là ai rơi lệ, người mà nước mắt được trớ chú chi hoa hấp thu nhất định là thương tâm nhân. Liễu Dật nhếch môi cười khổ, lát sau lại bước về phòng.

      Xa xa nơi đó, nóc căn phòng, có hai nữ tử ngồi yên tĩnh ngắm trăng sáng, hai gương mặt mỹ lệ đều đầy nét ưu sầu, hai nữ tử này chính là Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, Thất Nguyệt khẽ thở dài : “Vì sao phải tránh né như vậy?”.

      Diệp La Bách Hoa khẽ cười nhìn Thương Nguyệt : “Ta phải mới vừa sao?. Ta muốn ta biết, ta chỉ muốn lặng lẽ chúc phúc cho ta, Tỷ nhất định phải giữ bí mật này cho ta”.

      Thất Nguyệt nhìn người con xinh đẹp trước mặt, dường như hiểu được gì đó, gật gật đầu : “Ân tình của ta xin nhận”.

      ******

      Thời gian chầm chậm cùng với những phiền não trôi qua, mãi đến khi ngoài trời mờ mờ Liễu Dật mới phong bế được ý thức bản thân.Từ tối đến giờ giọt lệ kì quái làm trớ chú Bỉ Ngạn Hoa phản ứng khiến Liễu Dật suy tư mãi nhưng vẫn tìm được manh mối nào, biết là ai rơi giọt lệ này, cuối cùng chàng cũng đành phải buông bỏ suy nghĩ này .

      tại chàng có lẽ thử tìm lại ý thức của Niết Nhân còn lưu lại trong tâm, chàng phải tìm kiếm đáp án, chẳng lẽ Lan Nhĩ Phỉ Na Thanh chỉ có đến tầng thứ mười ba, sát lục chi tâm sao?. Trong lòng Liễu Dật luôn luôn kiên định nhưng thời gian của chàng còn nhiều mà theo tình hình tại, hy vọng giải trừ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa vẫn còn rất mờ mịt.

      có chút dấu vết nào, tất cả vẫn là gian mông lung. Thời gian cứ dần trôi qua, cuối cùng khi tia sáng đầu tiên chiếu vào căn phòng cũng chính là lúc Liễu Dật thức tỉnh, quay người bước đến trước Thiết Thạch còn say ngủ, tự mình với mình: “ có biện pháp nào sao?, vì sao lại như thế, chú định phải tiếp nhận khổ nạn, nhưng vì sao cho ta thời gian?”.

      Liễu Dật có thể cảm nhận được biến hóa của bản thân, có lúc chàng thậm chí còn khống chế được mình, thực như vậy quả là rất đáng sợ, có nhiều lúc muốn buông bỏ, bởi vì cho dù chàng có cố gắng đến đâu thời gian vẫn cho chàng có cơ hội, dường như Minh Vương, Bàn Cổ ở quanh đây nhìn chàng mà cười nhạo.

      Nhưng mà chàng từng thề, lời thề đó như vết sẹo hằn trong tim chàng, nó khiến chàng đau đớn, chàng biết, cho dù thời gian nhiều chàng cũng phải nỗ lực, cố gắng hết sức mà làm, làm để cho bản thân bao giờ phải hối hận.

      Liễu Dật đặt tay lên trường kiếm đeo bên hông, nhìn ra khoảng chói sáng bên ngoài, khe khẽ cười lẩm bẩm: “ biết ngươi còn có thể theo ta bao lâu, con đường chúng ta trải qua là cam go khúc khuỷu, có lẽ có ngày, biến mất của ta chính là khởi đầu mới cho ngươi”. Lời này của Liễu Dật là dành cho thanh Bi Mộng của chàng.

      Liền đó, Liễu Dật vỗ vỗ lên đầu Thiết Thạch, : “ thôi”. Cũng nhìn xem Thiết Thạch có tỉnh hay , Liễu Dật quay người rời khỏi phòng, mình bước xuống lầu, bởi vì chàng biết tên tiểu hầu tử linh lợi này rất nhanh đuổi theo thôi. Vừa bước xuống lầu, Liễu Dật nhìn thấy Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa ngồi ăn sáng cùng nhau.

      Liễu Dật nhìn hai nữ tử xinh xắn trước mặt, khẽ khẽ lắc đầu, cười cười tự : “Ma và người vẫn có chỗ khác biệt, nếu như phải cùng bọn họ sinh sống, có lẽ còn nhớ đến việc ăn uống nữa”. tại nhờ ma công ngừng tăng tiến, Liễu Dật mới biết bản thân có biến hóa, thực phẩm của nhân loại còn cần thiết với chàng, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu hỗn độn chi khí để tu bổ cho tất cả nhu cầu của bản thân.

      Diệp La Bách Hoa thấy Liễu Dật bước xuống vừa định lên tiếng nghe thanh vang lên: “Ồ, đây phải là tướng công sau này của ta sao? Làm sao lại dậy sớm như thế? Xem ra hai khối thạch đầu này nhất định là chúng ta rồi?”. cần phải nghĩ nhiều, có thể xưng hô với Liễu Dật như thế chỉ có người, đó chính là Vũ Trầm Tinh.

      Liễu Dật quay người, lạnh lùng : “Câm mồm, nếu ngươi còn xàm, coi chừng ta cắt lưỡi ngươi “. Thanh lạnh lẽo, có chút bỡn cợt nào, bất kỳ ai cũng nhận ra chàng hề hăm dọa, bản thân Liễu Dật cũng thấy tàn nhẫn, nhưng chàng hề hối hận, cái tên nha đầu trước mặt này là phiền toái, có lẽ nếu còn lưỡi yên tĩnh hơn.

      Thất Nguyệt quan sát biểu tình và ngữ khí của Liễu Dật, quay qua Diệp La Bách Hoa : “Xem ra tâm pháp của chàng làm cho chàng biến đổi, tuy có vẻ hung dữ nhưng dường như lại quyết đoán hơn, nếu ta học được vài phần, khẳng định ta có thể biến thành nữ nhân hung hãn”. xong, húp muỗng cháo trong chén.

      Diệp La Bách Hoa gật gật đầu, theo: “Vũ Trầm Tinh ở trong hoàng tộc Lam thị địa vị phải rất cao, hôm trước thấy biểu của Lôi Quân, muội nghĩ, địa vị ta dưới lục vị quân chủ, với lại lần trước xem ta đối xử với con của Viêm Quân, dám khẳng định là nhân vật hô phong hoán vũ trong Lam thị, hiểu vì sao chưa từng nghe qua?. Vũ Trầm Tinh vốn quỷ kế đa đoan, lại hiểm hung độc, muội thấy lần này Liễu Dật nhất định gặp phiền phức rồi”.

      Bọn hai người Thất Nguyệt vừa ăn vừa chú ý biểu của Vũ Trầm Tinh, quả nhiên ngoài dự đoán của hai người, nghe Vũ Trầm Tinh cười phá lên rồi đối diện Liễu Dật : “Được rồi, được rồi, ! Ngươi là hung dữ cộc cằn mà”. Miệng , người làm ra vẻ nhường nhịn, so với Vũ Trầm Tinh trước kia quả khác xa trời vực.

      Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh nữa, xoay qua bàn của Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, đột nhiên Liễu Dật nghĩ đến điều gì đó, lên tiếng với Diệp La Bách Hoa: “ tại tìm được Thất Nguyệt rồi, ta nghĩ mấy ngày nay Kiếm tiền bối nhất định rất lo lắng cho , hơn nữa Vô Lệ Thành thể thiếu , được, phải mau trở về thôi”. Ý tứ Liễu Dật rất ràng, chàng muốn Diệp La Bách Hoa ở lại địa phương nguy hiểm này.

      Diệp La Bách Hoa nghe Liễu Dật , nhất thời biết trả lời thế nào đúng lúc này, Vũ Trầm Tinh nhanh đến bên cạnh : “Bách Hoa công chúa, là công chúa của Vô Lệ Thành, ở ngoài nếu có bất trắc gì Vô Lệ Thành phải làm sao đây? Bây giờ tìm được Thất Nguyệt rồi, mau quay về ”.

      Diệp La Bách Hoa nghe mấy lời đó, trong lòng dường như có chút thất lạc, nàng phải rời sao? còn cách nào khác ư?. Trong lúc Diệp La Bách Hoa trầm tư, Thất Nguyệt đột nhiên cất tiếng: “Thư sinh, chiều hôm qua ta và Bách Hoa chuyện phiếm với nhau rất là hợp ý, sau đó bọn ta kết thành tỷ muội, ấy với ta tạm thời muốn quay về Vô Lệ Thành, vì vậy, an toàn của ấy do ta đảm trách, cứ quyết định vậy ”. xong, nhìn Vũ Trầm Tinh với vẻ gây hấn.

      Liễu Dật cảm thấy rất kì quái, dường như tất cả mọi người đều biết nàng chính là Diệp La Bách Hoa, bất quá nếu như kết bái tỷ muội với Thất Nguyệt, như vậy thân phận của Diệp La Bách Hoa cần phải che dấu nữa, nghĩ đến đây, Liễu Dật đành cười trừ, nhìn Diệp La Bách Hoa tiếp: “Đem an toàn của giao cho Thất Nguyệt ta xin tuyên bố là rất nguy hiểm, Thất Nguyệt bảo vệ , ta xem giữa và Thất Nguyệt, rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây”.

      Tâm tình của Diệp La Bách Hoa vốn rất chán nản, tuy muốn ly khai, nhưng cũng muốn mang đến rắc rối cho Liễu Dật, tại được Thất Nguyệt lên tiếng giải vây mà Liễu Dật dường như cũng phản đối, trong lòng liền thấy cao hứng : “Có Thất Nguyệt bảo vệ ta rất yên tâm, bởi vì có huynh bảo vệ cho ấy mà”. Diệp La Bách Hoa cũng nghĩ là mình có thể ra câu này.

      Liễu Dật cười cười ngồi xuống, cầm lấy chén cháo, Vũ Trầm Tinh lúc này đột nhiên la lớn: “Là chuyện gì đây? Ngươi đến để tìm thạch đầu và Minh Vương, mang theo hai người bọn họ, phải tự chuốc phiền phức sao?”.

      Liễu Dật trả lời Vũ Trầm Tinh, húp miếng cháo rồi mới lên tiếng: “Ngươi làm gì ở đây, Lôi Quân đâu?”.

      Vũ Trầm Tinh bước đến ngồi xuống ghế, hậm hực đáp: “ rồi”.

      Liễu Dật gật gù : “Ngươi cũng mau , người của Lam thị là đáng ghét, coi chừng ta kìm chế được ra tay giết ngươi đó”. Liễu Dật hiểu sao thấy Vũ Trầm Tinh vô cùng phiền phức, có lẽ do ban đầu có hảo cảm với Lam thị, cũng có thể do nàng ta ở lôi đài quá tàn nhẫn, tùy tiện, nên bây giờ muốn thấy con người phiền phức đó nữa.

      Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật chằm chằm: “, đâu?, muốn giết cứ giết, tại ta bao giờ khỏi nơi này, ta còn phải cùng ngươi tìm Minh Vương”. xong liền làm ra vẻ thà chết rời.

      Liễu Dật lên tiếng, Vũ Trầm Tinh tiếp: “Cho dù có ta địa phương này cũng có quá nhiều phiền toái rồi, ta muốn theo ngươi nên mới lưu lại đây, vạn nhất ta có cố gì, khi đó ngươi nhất định áy náy, tất cả đều do ngươi mà ra”. Quả nhiên, Vũ Trầm Tinh bề ngoài làm ra dáng vẻ ngây thơ nhưng trong lòng vô cùng thâm thúy, ít nhiều biết tính cách của Liễu Dật, chiêu này nắm trúng nhược điểm của chàng, mang lại cơ hội cho bản thân.

      Liễu Dật nghe xong bất đồ nhíu mày, Thất Nguyệt bên cạnh lên tiếng: “ phải thư sinh kêu ngươi ở lại, là do ngươi tự mình lưu lại, sống chết của ngươi, liên quan gì tới ta chứ?”.

      Vũ Trầm Tinh đợi Thất Nguyệt há miệng húp cháo mới theo: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, tỷ vậy là hiểu chàng ngốc này rồi, cho dù muốn lưu ta lại, nhưng tại ta ở đây, nếu có cố gì xảy ra với ta, ta khẳng định nhất định tương cứu”. Lời này phát ra căn bản có chút do dự nào, dường như dành cho chính Liễu Dật.

      Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh, chậm rãi : “Ngươi có thể theo, nhưng được gây phiền phức. Nếu ta có giết ngươi cũng thấy áy náy đâu”.

      Vũ Trầm Tinh nghe vậy, bất đồ thè lưỡi ra, húp lấy miếng cháo rồi : “Ngốc tử này sao lại biến thành thông minh vậy”. Cũng biết là nàng ngốc nghếch, hay là ngây thơ mà lại như vậy. Có thể vì tâm tư của nàng quá tinh minh, sớm tìm được phương pháp trói buộc Liễu Dật.

      Lúc này Thất Nguyệt chợt đứng dậy, cầm lấy Vũ Nguyệt Kiếm ở sát bên, với Liễu Dật: ‘ Ta ăn no rồi”. Diệp La Bách Hoa đứng lên theo, khẽ gật đầu biểu thị mình cũng ăn xong.

      Liễu Dật thấy vậy liền khởi thân : “Chúng ta xuất phát thôi, nghe Luân Chuyển Phong giống như mê cung, đó lại có nhiều quái thú, vị trí cụ thể của hai khối thạch đầu chúng ta cũng chưa biết, các người chú ý coi chừng lạc nhau”.

      Thất Nguyệt quay sang Diệp La Bách Hoa, gật đầu biểu thị , nhưng mà lúc này Vũ Trầm Tinh lại đứng lên theo: “Làm sao biết vị trí của hai khối thạch đầu đây?, kích thước thạch đầu vốn , nơi đó lại lớn, nếu cứ tìm như vậy, ta thấy cả đời cũng tìm ra, có người phát được thạch đầu rồi, khẳng định biết vị trí đại khái”.

      Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh, hỏi gấp: “Ngươi vừa gì?”.

      Vũ Trầm Tinh cười “ha ha” rồi đáp: “Ta vô cùng dễ hiểu, ta biết vị trí của hai khối thạch đầu, ngươi cứ nghĩ xem, Luân Chuyển Phong lớn như vậy, nếu cứ tìm đại mất rất nhiều thời gian, tại ta vị trí cho ngươi, phải giúp ngươi tiết kiệm được thời gian sao?”.

      Liễu Dật tự nhiên biết có manh mối vẫn hơn, nhưng tình trước mắt đơn giản, xem ra chắc chắn có điều kiện kèm theo, nghĩ tới đó liền hỏi: “Phải làm sao ngươi mới đây?”.

      Vũ Trầm Tinh lại ngồi xuống, cầm lấy đũa gấp miếng dưa cải cho vào miệng, từ tốn : “Ta đói quá, từ chiều qua đến giờ chỉ uống rượu, chưa có gì vào bụng, đợi ta ăn no mới có khí lực cho ngươi biết vị trí hai khối thạch đầu, chỉ biết là ngươi có chịu đợi ta ăn xong đây?”. Lời của Vũ Trầm Tinh vô cùng đắc ý.

      Liễu Dật tự biết , Luân Chuyển Phong lớn như vậy, tìm kiếm hai khối thạch đầu quá mù mịt, nếu biết được vị trí, chắc chắc tiết kiệm được nhiều thời gian, Liễu Dật vốn đứng lên, bây giờ lại chầm chầm ngồi xuống chỗ cũ, đưa tay rót lấy cốc trà.

      Thất Nguyệt đứng đó hồi, tính khí nóng nảy lúc trước dường như muốn bộc phát, nhìn đến Vũ Trầm Tinh gằn giọng: “Cuối cùng là ngươi có , nếu dù thư sinh giết ngươi ta cũng giết ngươi, lưu lại kẻ như ngươi, đối với bọn ta có lợi gì”.

      Vũ Trầm Tinh vừa ăn vừa với Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, tỷ phải đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy chứ, nếu ta là tỷ chỉ cần suy nghĩ chút là vấn đề, việc này là tương lai của ta, ta lại tự mình gây phiền phức cho mình sao?”. xong cười cười ra vẻ châm chọc Thất Nguyệt.

      Liễu Dật nghe xong câu lợi hại của Vũ Trầm Tinh, bất đồ than thở trong lòng: “ biết ta là loại người gì đây?”.

      Ngẫu nhiên tương ngộ, ai có thể được chứ? Thất Nguyệt, Diệp La Bách Hoa, Vũ Trầm Tinh, ba người sống ở hai thế giới khác nhau, lúc này lại vì người mà cùng chung con đường, việc này phải giải thích sao đây, có lẽ, tất cả là do duyên mà thành…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 236: LUÂN CHUYỂN CHI SAN, ĐỆ LỤC PHONG ...
      Thất Nguyệt bực bội nhưng nữa, miệng lưỡi của Vũ Trầm Tinh quá lợi hại, cho dù là mười Thất Nguyệt hợp lại cũng bằng mình ta, Diệp La Bách Hoa ngồi kế bên cũng gì, đưa gương mặt mỹ lệ tươi tắn quan sát bộ dạng bực tức của Thất Nguyệt, đồng thời cũng quan sát dáng vẻ điêu ngoa của Vũ Trầm Tinh, nhận thấy ta quả rất thủ đoạn, cố tình chọc giận Thất Nguyệt, kỳ trong lòng ta sớm có tính toán về hai khối thạch đầu rồi.

      Vũ Trầm Tinh vừa ăn vừa giương đôi mắt tròn xoe như trẻ con lên nhìn Diệp La Bách Hoa, sau đó làm ra vẻ kì quái, hỏi: “Úy, ngươi cười cái gì, ngươi nghĩ ngươi cười đẹp lắm sao?. Đừng có khiến ta đố kỵ, nếu là ngươi thảm đó”. Vũ Trầm Tinh xong khẽ cười, chút tâm kế, dường như là tự nhiên ra.

      Diệp La Bách Hoa đáp lời Vũ Trầm Tinh mà lại : “Ăn nhanh , chúng ta chuẩn bị lương khô rất phong phú, đến nơi rồi ngươi tha hồ mà dùng”. Diệp La Bách Hoa lúc này xem mình là công chúa, tự coi mình là bằng hữu của mọi người, góp sức với mọi người mà cần biết có được báo đáp hay .

      Vũ Trầm Tinh vẫn chăm chú gì đến việc ăn, lại tiếp: “ biết Bách Hoa công chúa làm sao mà trở thành người như thế?, người hảo tâm như chỉ mau chết thôi”. Cũng biết là cố ý hay vô ý, bất quá lời này khiến người nghe cảm thấy chút thoải mái.

      Liễu Dật dằn cốc trà xuống, gằn giọng: “Bọn người Lam thị là đáng ghét mà ngươi chính là trong những kẻ đáng ghét nhất, tuổi còn hành độc ác như vậy, thêm thời gian nữa ngươi thua kém Lam Nhận đâu”.

      Diệp La Bách Hoa nghe Liễu Dật vậy lại khẽ cười lên tiếng: “Có lúc những gì chúng ta thấy nhất định là đúng, huynh thấy ta vài ngày trước chính là ví dụ rất tốt”. xong ngừng lại chút rồi quay sang Vũ Trầm Tinh tiếp: “Có lúc, người ta có thể sợ tổn hại, vì bảo vệ bản thân, chỉ còn cách làm hại người khác, kỳ là tốt là xấu, trong lòng bọn họ rất , phải sao?”.

      Liễu Dật tuy hiểu lời của Diệp La Bách Hoa là có ý gì, nhưng suy luận của nàng lại rất ràng, bất đồ đưa mắt nhìn kỹ Vũ Trầm Tinh, gương mặt xinh đẹp, da trắng như tuyết, điều gì giấu trong đôi mắt đen láy đó?. Ngay giữa dải khăn buộc đầu có đính lam sắc bảo thạch, tuổi tác xem ra chừng mười tám mười chín, làm sao có thể có tâm kế thâm trầm chứ? Trừ phi… ta che giấu bản thân.

      Vũ Trầm Tinh bị Liễu Dật nhìn hồi, cảm thấy có phần hơi hoảng hốt, bất đồ buông đũa trong tay xuống, nhanh: “Nhìn cái gì, nhìn cái gì!, ta chính là loại người vậy đó, ta là kẻ giết người chớp mắt, ta xem mạng người đơn giản chỉ như con kiến có sao ? Ta muốn làm vậy đó, có giỏi kêu bọn họ giết ta ? Còn nhìn à…. thôi”. xong tràng liền đứng dậy ra ngoài.

      chỉ Liễu Dật cảm thấy kì quái mà cả Thất Nguyệt cũng thể lý giải, còn cho rằng nha đầu ngang ngược này thừa cơ hội mà làm ủng làm eo, tưởng được những ăn nữa mà còn khởi thân lên đường. Diệp La Bách Hoa chỉ cười cười, gì cả.

      Rời khỏi tửu lâu, bốn người khỉ về phía sau núi, bởi vì đường núi gập ghềnh nên bốn người cũng mang theo vật cưỡi.

      Luân Chuyển Phong ngày trước còn gọi là Chu Sơn, trong núi thú điểu vô số, quanh năm bị vân vụ bao phủ bên ngoài, thấy được hình dáng núi. Núi gồm mười ngọn, rộng lớn vô cùng, rất nhiều thợ săn vào núi nhưng dám vào sâu, nguyên nhân là do núi này như mê cung, vào sâu bên trong mười ngọn núi luân chuyển ngừng, người tiến vào sâu có ai trở ra được, vì vậy sau này có người đổi tên Chu Sơn thành Luân Chuyển Phong.

      Diệp La Bách Hoa vừa vừa hỏi: “ như vậy khi chúng ta trở ra phải làm cách nào đây?”.

      Vũ Trầm Tinh suy nghĩ rồi : “Ta có Tứ Dực Long Thú, nó là thượng cổ thần thú, ta triệu hoán nó đến, nó nhất định có thể mang chúng ta ra ngoài”. xong, Vũ Trầm Tinh cười cười đầy đắc ý.

      Nhưng đúng lúc này, con khỉ vai Liễu Dật bỗng nhiên làm mặt xấu, leo: “Cần gì phải dùng đến loài vật đó, ta đây tinh linh hơn nó nhiều, đến khi đó ta dẫn các người ra”. Con khỉ đột nhiên lên tiếng, lại hạ uy phong của Vũ Trầm Tinh, còn Thất Nguyệt bên cạnh dường như có cảm giác thích thú, nhịn được nhìn con khỉ chăm chăm.

      Liễu Dật vừa vừa : “Điều ta lo lắng phải là vấn đề trở ra, người vào đây dường như rất nhiều, tuy Luân Chuyển Phong rất là rộng lớn, nhưng người nhiều như vậy, sợ rằng bao lâu bị người phát , khi đó, nếu thạch đầu bị người khác đoạt mất, chúng ta cứ tiếp tục tìm, có thể tốn rất nhiều thời gian vô ích”.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, bức thảo đồ từ trong tay xòe ra, lên tiếng: “Bản đồ này là ta nhờ Dự Ngôn Sư vẽ ra, chỉ có vị trí đại khái, nhưng vẫn giúp ích cho chúng ta rất nhiều khi vào mê cung trong núi, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian”. rồi đưa thảo đồ cho Liễu Dật.

      Diệp La Bách Hoa bất giác thấy có vẻ kì quái liền hỏi: “Dự ngôn sư? Nếu là vậy, Lôi Quân cũng biết đại khái vị trí của hai khối thạch đầu, Lôi Quân khởi hành sớm, nhất định có thể lấy được hai khối thạch đầu trước chúng ta”. Lời của Diệp La Bách Hoa vừa dứt, Liễu Dật và Thất Nguyệt chấn động trong lòng, sai, Dự ngôn sư có thể tính được đại khái vị trí của hai khối thạch đầu, Lôi Quân có dự đoán tương lai, khẳng định có thể biết vị trí của hai khối thạch đầu.

      Vũ Trầm Tinh nghe thế lắc đầu nhè , : “ thể được, thể được, tính toán cho ta là đại dự đoán tương lai, bản đồ này rất tinh vi, cho dù Lôi Quân ca ca cũng dùng dự đoán tương lai, nhưng thể nào tinh vi bằng bản đồ này được, chúng ta chỉ mất canh giờ tìm kiếm huynh ấy phải mất đến ba, bốn canh giờ, huynh ấy thể nào nhanh bằng chúng ta được”.

      Diệp La Bách Hoa nghe xong, gật đầu cười cười, khẽ: “Đại dự đoán tương lai?, à… đến điều này, quyền lợi của Vũ Trầm Tinh so ra còn lớn hơn lục vị quân chủ, ngay cả Quân chủ cũng sử dụng được đại dự đoán tương lai, Vũ Trầm Tinh có thể dễ dàng ra lệnh, thân phận của ta là thế nào đây?, sao ta chưa từng nghe đến?”. Lời của Diệp La Bách Hoa giống như là tự với mình nhưng thực cho Liễu Dật và Thất Nguyệt nghe.

      Thất Nguyệt bất giác suy ngẫm lời này, Diệp La Bách Hoa sai, căn cứ vào việc này có thể thấy được, Lôi Quân thể ra lệnh với đại dự đoán tương lai, Vũ Trầm Tinh lại có thể dễ dàng từ chỗ đại dự đoán tương lai lấy được bản đồ này, như thế xem ra, địa vị của ta phải cao hơn Lôi Quân?.

      đợi người khác chất vấn, Vũ Trầm Tinh dường như biết bản thân hớ, liền tiếp: “Được rồi, các người đừng có đoán lung tung nữa, tại ta thể với các người, đợi đến lúc cần tự nhiên ta ra, còn như các người vẫn suy nghĩ lộn xộn, ta tùy tiện bậy bạ vậy----ta cũng là công chúa, được chưa?”.

      Thất Nguyệt tức cười lạnh, gì, Liễu Dật cũng chỉ nhìn qua Vũ Trầm Tinh rồi tiếp tục xem bản đồ, còn Diệp La Bách Hoa lại nghĩ việc này có điểm khác lạ, có thể lời bậy bạ này là , đầu tiên, ta có tứ dực long thú, Lôi Quân đối với ta cực kì khách khí, hơn nữa ta còn có thể sử dụng đại dự đoán tương lai, nhưng điểm khả nghi nhất đó là chiều hôm qua, khi Lôi Quân đề cập đến Minh Vương, biểu của ta chắc chắn xuất phát từ trong tâm. Nghĩ đến đây, đối với thân phận của Vũ Trầm Tinh, Diệp La Bách Hoa tựa hồ có thể xác định, nhưng thấy Vũ Trầm Tinh giống như muốn thừa nhận, vì thế cũng gì.

      Liễu Dật xem xong bản đồ, thuận tay đưa qua cho Thất Nguyệt rồi : “Hai người cũng xem , vạn nhất chúng ta có thất lạc, điểm tụ họp là ngọn núi thứ sáu, nơi đó có dấu vết của hai khối thạch đầu”. xong, ngẩng đầu ngắm Luân Chuyển Phong lẩn khuất trong mây ở trước mặt. Thất Nguyệt đưa bản đồ cùng xem với Diệp La Bách Hoa, tuy bản đồ có mấy chỗ vẽ qua quýt, nhưng toàn cục rất ràng, nhất là kí hiệu đặc biệt tại ngọn núi thứ sáu, Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa xem xong, đưa trả lại cho Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh cất bản đồ, nhìn Thất Nguyệt : “Thấy thế nào, lừa tỷ chứ”.

      Thất Nguyệt nhìn Vũ Trầm Tinh ở trước mặt, hốt nhiên phát nha đầu này cũng có vài chỗ khả ái, gật đầu : “Đợi tìm được thạch đầu hãy , đến lúc đó mới quyết định có giết ngươi hay ”.

      Vũ Trầm Tinh khẽ nghiêng đầu, giọng châm biếm: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, tỷ là biết đùa, ta rất sợ bị người hăm dọa, với lại hai thanh kiếm của ta sử dụng cũng lâu, nghĩ đến bị tỷ truy sát, ta là sợ quá ”. xong là ra vẻ sợ hãi vô cùng.

      Diệp La Bách Hoa cười nhìn Vũ Trầm Tinh, theo: “Tinh tiểu muội cái gì cũng tốt, điểm duy nhất tốt chính là quá phóng túng, ai cũng phục”. Lời của Diệp La Bách Hoa biết là khen hay là châm biếm, nhưng thanh êm ái khiến người ta thể nghĩ theo hướng xấu được.

      Vũ Trầm Tinh bước nhanh tới hai bước, đuổi theo Liễu Dật, gấp: “Bách Hoa tỷ tỷ đúng toàn bộ, Tinh tiểu muội ta tự biết bản tính phóng túng nhưng phải khâm phục ai, tự ta biết thế giới vẫn có loại ngốc tử, ta chịu phục , ai có thể ngốc hơn được”. xong, cười cười làm mặt ngốc.

      Liễu Dật quay đầu nhìn qua ba nữ nhân, chỉ biết lắc đầu cam chịu, ở Nhân gian có câu thế này, ba nữ nhân họp lại thành cái chợ, xem ra là chính xác, tại ba nữ nhân này tuy có vẻ bất hòa, nhưng công phu bằng miệng tuyệt thua ai, con đường này, nghe được gì khác ngoài thanh liên miên của ba người bọn họ.

      Thỉnh thoảng có người khác qua, đều bị đội hình kì quái gồm nam ba nữ, và con khỉ thu hút, nam nhân cổ quái, nữ nhân xinh đẹp, ai thấy cũng phải chăm chú, dường như bốn người khỉ này tạo thành khung cảnh hấp dẫn trong lần đoạt bảo này.

      Cây cối trong Luân Chuyển Phong khác hẳn so với Đại Hoang Sơn, Đại Hoang Sơn tồn tại rất lâu còn nơi này dường như là mới xuất , tuy cây cối chằn chịt, nhưng to lớn xù xì như trong Đại Hoang Sơn, mà lại mọc thẳng đứng kì quái, giống như sinh ra là như vậy, Liễu Dật vừa sâu vào trong núi, vừa : “Chú ý, ta cảm giác nơi này rất quái dị”.

      Ba nữ nhân lúc này cũng ngừng , dường như cũng cảm giác được có gì bất thường, chỉ gật đầu nhè , nhanh chóng bám sát Liễu Dật, núi tuy lớn nhưng người lại ít, lúc này di chuyển vào sâu trong rừng, đường thỉnh thoảng vẫn gặp người. Liễu Dật rất nhanh, thời gian của chàng còn nhiều, áp lực vô hình đè nặng lên tâm tư khiến chàng thể nôn nóng.

      Cứ vậy mà biết được bao xa, cũng biết mất bao nhiêu thời gian, chỉ khi bầu trời dần dần chuyển sang u ám, ngẩng đầu nhìn lên mới phát phải do mặt trời xuống núi mà là vụ khí bạch sắc dày đặc trung, lúc này che phủ hết ánh mặt trời, làm cho nơi này trở nên ám.

      hề phí phạm bất kì động tác nào, tập trung thẳng về ngọn núi thứ sáu, bởi vì có hướng cụ thể, với lại tốc độ của bọn họ rất nhanh, vì vậy đường còn gặp người nào khác, có lẽ những người khác bắt đầu công cuộc tìm kiếm ở ngọn núi thứ nhất.

      Liễu Dật chợt dừng lại, lúc này, bọn họ dừng lại vùng đất trống trải, hai bên trái phải đều là cây cối thẳng đứng, phía sau là những đỉnh núi sừng sững, đằng trước là ngọn núi cao xuyên mây, đó chỉnh là ngọn núi thứ sáu trong Luân Chuyển Thập Phong mà bọn họ muốn tìm, Liễu Dật quan sát ngọn núi, lẩm bẩm: “Hai khối thạch đầu phải chăng ở trong ngọn núi này?”.

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, theo: “ sai, chính là núi này, nhưng mà ngọn núi này hề , chúng ta cứ tìm từng chỗ như thế, e rằng có mất nửa tuần trăng cũng khó mà lục lọi hết mọi chỗ được”. Vũ Trầm Tinh sai, ngọn núi thứ sáu này tuy đứng giữa trong mười ngọn, nhưng lại quanh co khúc khuỷu, đỉnh núi xuyên mây nhìn thấy được, còn diện tích vô cùng rộng lớn.

      Liễu Dật bất giác nghĩ, nếu có bức thảo đồ kia, muốn tìm hai khối thạch đầu trong Luân Chuyển Phong này, cứ tìm từng ngọn từng ngọn, ước phải mất vài năm mới mong nắm được đại khái, với lại hai khối thạch đầu tuy đặc biệt, nhưng chưa thấy hình dáng, đối với việc tìm kiếm mà , gian nan càng chồng gian nan. Tuy bây giờ chưa có biện pháp nào nhưng đến đây, mà hai khối thạch đầu này lại là vật mà Bỉ Ngạn Hoa cần, dù khó khăn thế nào cũng phải thử thôi.

      Liễu Dật nghĩ xong liền : “Chúng ta cứ tiến lên, chỉ có thể trông vào vận khí, bản đồ thu gọn nên thể biết được, đến đây mới thấy ngọn núi này quá lớn, phải nhanh chóng tìm kiếm, xem ra việc này rất khó khăn”.

      Ba nữ nhân đều gật đầu, theo Liễu Dật tiến lên, liền đó vào trong khu rừng rằn rịt u, xung quanh vốn phủ sắc xám, lúc này ở trong rừng cây cối rậm rạp, khiến cho gian quanh mình biến thành tối đen, bên khu rừng vụ khí trắng xóa bất thường nhanh chóng xoay chuyển, giống như là có sinh mạng vậy.

      Liễu Dật gì, cảm giác được kì quái, theo quán tính tay nắm lấy kiếm, Vũ Trầm Tinh đằng sau lại vừa vừa : “Úy, các người thấy nơi này cổ quái sao, giống như có gì đó bình thường”. xong ngó quanh khu rừng.

      Diệp La Bách Hoa sau Vũ Trầm Tinh, tiếp: “Có vẻ kì quái, thấy nơi này rất yên tĩnh, cho dù là sâu trong núi, cũng phải có điểu thú gì chứ, làm sao lại thanh gì cả, cảm nhận được sức sống ở đây”.

      đến đây Vũ Trầm Tinh lại chen vào: “Đúng, đúng, nơi này bình thường, vô cùng quỷ dị, tại chúng ta vào rất sâu nhưng thấy bóng dáng động vật nào, chẳng lẽ nơi này… là khu rừng chết sao?”. Vũ Trầm Tinh vừa , vừa nghiêng tai lắng nghe xung quanh, nhưng ngoại trừ tiếng bước chân của bọn họ, còn tiếng động nào khác.

      Liễu Dật vừa vừa : “Đây có gì là kì quái, nếu như vân vụ bên có sinh mạng dã thú, động vật trong khu rừng này có khả năng bị nó giết, các người thấy vân vụ này rất kì quái sao? Vân vụ bình thường dưới ánh mặt trời lập tức tiêu tan, còn vân vụ này lại giống thực chất, phập phù bên chúng ta, biến hóa lúc chậm lúc nhanh, giống như giám thị chúng ta vậy”.

      Vũ Trầm Tinh nghe vậy liền : “Ngươi phải hù bọn ta chứ, cái thứ quỷ này có sống sao?”. xong, đưa ngón tay nhắn chỉ vào lớp vân vụ bạch sắc như ở bên .

      Hốt nhiên, Liễu Dật dừng lại, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen nhánh, : “Có vật tiếp cận”. xong, chân nguyên từ từ đề thăng, cảm giác bản thân phát huy đến trạng thái linh mẫn nhất. Tuy Liễu Dật biết tiếp tục sử dụng chân lực như vậy, có thể khiến sát lục chi tâm phản lại, nhưng suy tính lại cũng còn cách nào.

      Vũ Trầm Tinh nghe thế, ngẩng phắt lên quan sát đám vân vụ trung, nhưng phát có gì kì quái, vân vụ vẫn biến hóa lúc nhanh lúc chậm, hề tiêu tan, bất đồ thốt lên: “Vẫn thấy gì khác”. Ngay khi Vũ Trầm Tinh thốt lên, đạo ảnh tử thoáng qua trong mắt nàng, Vũ Trầm Tinh lập tức hét to: “Là kẻ nào?”.

      Thanh vừa dứt, hữu thủ dũng mãnh vung ra, tiếng “ Xoẹt” vang lên, hắc sắc quang mang xuất , chính là đoản kiếm trong hữu thủ của Vũ Trầm Tinh, đoản kiếm vừa xuất bay vọt ra xa biến mất, cuối cùng khi quay trở lại trong tay Vũ Trầm Tinh, ngoại trừ vài nhánh cây xúi quẩy bị chặt đứt có bất kỳ động tĩnh gì.

      Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa dường như cũng phát ra ảnh tử đó, bất đồ khẩn trương nắm chặt vũ khí, con khỉ vai Liễu Dật hướng về khoảng u ám, nhe răng gầm gừ, biểu tình cực kỳ hung hãn, Liễu Dật nắm chặt kiếm trong tay : “Tên này lợi hại phi thường, chút nữa nếu có tình gì phát sinh, ba người các ngươi nhất định được phân khai, chưa?”. Liễu Dật tuy thế, nhưng bản thân cũng thể xác định ảnh tử đó rốt cuộc có phải là người mà có thể đạt đến tu vi khó tin như vậy.

      Ba nữ nhân gật đầu biểu thị hiểu, lúc này ánh mắt Liễu Dật chăm chú đến từng xó xỉnh của khu rừng u này, vì chàng biết ảnh tử đó nấp quanh đây thôi, chàng có cảm giác rất tồn tại của nó. Ngay lúc này, bóng đen động, tiếng gió vừa phát ra đồng thời Liễu Dật cũng dũng mãnh bạt kiếm, “ Coong…”, thanh do binh khí va chạm ngân vang.

      Hắc sắc ảnh tử thoáng qua trước mắt Liễu Dật rồi lập tức biến mất, Liễu Dật vừa quan sát xung quanh, vừa thầm: “Nhanh quá”. Tiếng gió vừa khua lá cây kiếm đồng thời chém đến mình, Liễu Dật liên tục suy nghĩ, lục tung cả bộ óc, là ai có thể xuất kiếm nhanh như thế chứ?.

      Đột nhiên, Liễu Dật nhớ lại khi thu kiếm về, thân kiếm màu đen có vương chút lục sắc yên khí, sau đó mới dần dần tiêu thất, ánh sáng lóe lên trong đầu, Liễu Dật quát lớn: “Cửu U Ma Thần, ngươi ra đây, ngươi phải xưng là Diệt Thế Ma Thần sao? Vì cớ gì cứ trốn trốn né né? Ngươi sợ à?”. Kỳ trong lòng Liễu Dật cũng dám khẳng định, nhưng ngoài ra, Liễu Dật nghĩ còn ai khác, bởi vì vũ khí đối phương sử dụng là kiếm, hơn nữa tu vi rất cao tuyệt thấp hơn mình.

      Vũ Trầm Tinh nghe thế, hai tay xuất ra hai thanh đoản kiếm đen trắng kì dị, tán phát hắc bạch quang mang bất đồng, lên tiếng hỏi: “Ngươi phải đến Cửu U Ma Thần ở Nhân gian giới chứ?, làm sao lớn gan như vậy?”. Tuy thanh Vũ Trầm Tinh lớn nhưng lại cố ý dụng chân nguyên phát ra, trong gian trống rỗng, tự nhiên có thể truyền rất xa, Liễu Dật hiểu , Vũ Trầm Tinh phối hợp với mình để kích nộ bóng đen, nếu đúng là Cửu U Ma Thần, có thể thân….

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 237: CÁC TRIỂN KỲ NĂNG, TAM THIẾU NỮ ...
      Cả khu rừng hôn ám vô biên, có bất kỳ tiếng điểu thú nào, chỉ có gió thi thoảng thổi qua làm rớt vài chiếc lá, bạch sắc vân vụ kì quái trung phiêu động lúc nhanh lúc chậm, bốn người tại hoàn toàn tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng hô hấp của họ, ánh mắt Liễu Dật ngó ra xa xa, trong chu vi mười trượng chỉ toàn màu đen mờ mịt.

      Lời của Vũ Trầm Tinh vừa dứt, khu rừng lập tức khôi phục lại yên tĩnh, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng Liễu Dật biết, lúc này mới chính là bắt đầu, quả nhiên, ngoài dự liệu của Liễu Dật, sau lúc yên tĩnh, kẻ toàn thân y phục bạch sắc di chuyển rất nhanh trong vân vụ hắc ám, chớp mắt xuất trước mặt Liễu Dật ba trượng, là thiếu niên tay cầm trường kiếm.

      Liễu Dật đánh giá cẩn thận thiếu niên trước mặt, cuối cùng thốt lên: “Là ngươi”. Trước mặt Liễu Dậy phải ai khác, chính là Tô Thiếu bị Cửu U Ma Thần chiếm cứ thân thể, nhưng lúc này Liễu Dật có thể khẳng định, người trước mặt tuyệt đối phải Cửu U Ma Thần, với thủ đoạn và cách hành xử của Cửu U Ma Thần, tuyệt đối thể dễ dàng thân.

      Tay trái Tô Thiếu nắm chặt thanh cổ kiếm, nhìn Liễu Dật gật đầu cười ” Chúng ta lại gặp nhau, ngươi nhận ra ta sao?”. Tô Thiếu vừa vừa rời mắt khỏi người Liễu Dật, dường như đánh giá những người trước mặt.

      Tay trái Liễu Dật theo ý thức nắm lấy trường kiếm, vì chàng cảm nhận được sát khí đại thịnh toát ra từ kẻ ở trước mặt, sau đó theo: “Ta vốn nghĩ ngươi là Cửu U Ma Thần, nhưng tại xem ra, ngươi phải…Cửu U Ma Thần hành nếu nắm chắc xuất , còn ngươi, hoàn toàn có phong cách giống ta, hơn nữa, ngươi tại đến để giết ta, nếu ta đoán sai, ngươi vì Lam Nhận mà đến giết ta, Cửu U Ma Thần bao giờ làm việc gì vì người khác, vì thế ngươi phải là Cửu U Ma Thần!”.

      Tô Thiếu nghe xong, cười “ Ha ha…”, tiếp tục nghịch thanh kiếm trong tay nhưng mắt vẫn rời Liễu Dật, tiếp: “ là cao thủ à, biết ta đến để giết ngươi, sai, ta phải là Cửu U Ma Thần, ta muốn luôn nghe lời , vì thế nhất định phải nghe ta”.

      xong, Tô Thiếu ngừng lại lát, nhìn bạch sắc vân vụ trung, tiếp: “Ngươi biết ta đến để giết ngươi, như thế, lý do giết ngươi ta nghĩ ngươi cũng hiểu , rất đơn giản, nếu ngươi còn sống có người thấy vui vẻ, mà người đó vui vẻ ta cũng vui vẻ, cho nên ngươi nhất định phải chết”. Lời của Tô Thiếu lúc này nhanh chậm, hành hoàn toàn theo chương pháp, Liễu Dật có thể khẳng định, Cửu U Ma Thần vốn bị người bình thường này khống chế.

      Vũ Trầm Tinh nghe thế, cười lạnh lùng, nhìn tên Tô Thiếu : “Ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì mà giết người này, người nọ, ngươi có khả năng sao?. Ngươi có bản lĩnh gì cứ múa may hồi cho bản nương xem xem”.

      Kiếm trong tả thủ của Tô Thiếu đột nhiên bất động, đưa mắt nhìn Vũ Trầm Tinh, rồi nhìn lại Liễu Dật, khẩu khí rất tùy tiện tiếp: “Ngươi cho rằng ta giết được các ngươi?, tất cả các người phải đều đứng yên đó sao?”. xong, tay phải vung ra mãnh liệt ,“ Xoẹt”, trường kiếm ra khỏi vỏ mang theo quang hoa, phá động vùng hắc sắc vụ khí, trong vụ khí quang mang lấp lánh, cây cối trong khoảng cách giữa hai người bị kiếm này chấn nát.

      Tô Thiếu tra trường kiếm vào vỏ, hữu thủ hoành ngang, hắc sắc quang mang tụ tập, hình thành khối cầu dạng quyền đầu trong tay ta, khối cầu dần dần to ra, hóa thành ba, liền đó hữu thủ Tô Thiếu tung ra, ba khối cầu hắc sắc đột nhiên bay xuống đất, mặt đất nhanh chóng xuất ba vòng xoáy hắc sắc, khi ba vòng xoáy này hình thành, ba quái vật hình dáng khác nhau từ ba vòng xoáy dần dần xuất .

      Ba con quái vật này chính là Quỷ Tộc thủ lĩnh, Tử Thần, Thủ Hộ Giả, Tu La Quỷ Vương, chỉ thấy Tử Thần sau khi hình thành, cả thân thể biến thành thực chất, sau đó, dưới hắc sắc phi phong phát ra đạo hồng sắc quang mang, cây liêm đao thẳng đứng ra. Bạch sắc là Thủ Hộ Giả, hai tay cầm đao, đồng dạng, bạch sắc phi phong che giấu tất cả, chỉ có phần thân dưới phiêu miễu vô trạng.

      Đằng sau là Tu La Quỷ Vương to lớn vô cùng, sau khi thân thể hình thành, há cái miệng khổng lồ hớp khí, chớp mắt, thân thể vốn to lớn tiếp tục bành trướng thêm gấp bội, trong tay cầm cây Chiến Phủ đỏ như máu, trong gian hắc ám lấp lánh kim thuộc quang mang, lúc này Tu La Quỷ Vương như hòn núi , sừng sững trước mặt Liễu Dật.

      Ngay lúc ngừng biến đổi thân thể, Liễu Dật chầm chậm lui về sau, lại lần nữa với ba nữ nhân phía sau: “Các người nhất định phải tụ lại, đối phương rất lợi hại, ngàn vạn lần được phân tán”. Quỷ Tộc tam Quỷ Vương trước mặt, Liễu Dật tuy chưa biết qua, nhưng với cảm giác của kiếm giả, chàng biết ba tên Quỷ Vương này tuyệt đối lợi hại.

      Vũ Trầm Tinh lúc này di chuyển đến gần Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt, : “Ngươi cần lo lắng như thế, bọn ta khẳng định có thể chiếu cố tốt bản thân, ngươi cũng phải cẩn thận”.

      Lúc này, Tô Thiếu nhìn bọn người Liễu Dật, lạnh lùng cười : “Cẩn thận?, các ngươi cho rằng hôm nay các ngươi có thể sống sót sao?. Để ta sai ba tên đó tiễn các ngươi lên đường”. Tô Thiếu chỉ thị ba tên Quỷ Vương truy sát ba nữ nhân, Liễu Dật vốn nghĩ ba tên Quỷ Vương hạ thủ với mình, ngờ chúng lại hạ thủ với ba thiếu nữ, Liễu Dật liền quay đầu với Thiết Thạch ngồi vai: “Ngươi đến hỗ trợ bọn họ, tên to lớn đó giao cho ngươi”.

      Thiết Thạch gật đầu, cười khẹt khẹt mấy tiếng, xem bộ dạng rất là hưng phấn, từ sau khi ly khai Đại Hoang Sơn, luôn phải xuất với thân phận tiểu hầu tử, lâu quá được vận động, dường như rất khó chịu, tại trong khu rừng này được đánh nhau với tên Quỷ to lớn kia làm sao khỏi hưng phấn, vừa nghe Liễu Dật xong phốc ngay xuống, thoáng cái tiếp đất khiến mặt đất rung động mãnh liệt.

      Ba Quỷ Vương tiếp nhận mệnh lệnh, lúc này nhắm đến ba nữ nhân đằng sau Liễu Dật, nhưng khi chuẩn bị động thủ tiếng “ Oành” long trời, tòa núi xuất trước mặt ba Quỷ Vương, nhưng , phải núi mà là con cự thú mà đen khổng lồ, trừng trừng cặp mắt huyết hồng nhìn vào Tu La Quỷ Vương.

      Nhất thời, trong khu rừng vốn yên tĩnh biến thành trường sát khí, khí vô cùng khẩn trương, bên là bọn người Liễu Dật, bên đối diện là lực lượng tà ác của Tô Thiếu. Liễu Dật rất , Tô Thiếu cho dù khống chế Cửu U Ma Thần, cũng thể muốn làm gì làm, lúc này lại lên tiếng muốn giết mình, tất nhiên là có căn cứ, hơn nữa phương pháp tu luyện của bọn Quỷ Tộc vốn tàn nhẫn ngoan độc, rất khó tưởng tượng Tô Thiếu tại thành thứ gì.

      Tô Thiếu huơ huơ trường kiếm trong tay, cười lạnh lùng, : “Ta phải cắt đầu ngươi xuống đem về tặng cho Lam Nhận”. xong cười lớn tràng, tiếng cười biết là cao hứng hay là thống khổ, đúng lúc tiếng cười ngưng lại, cùng kiếm động.

      Liễu Dật sớm phòng bị, lúc thân thể Tô Thiếu động, chàng cũng động, lúc này Liễu Dật dám lơ là, thôi động mười hai tầng chân nguyên mãnh liệt dụng chữ “ Tật” trong “ Toàn Cửu Ảnh”, gia tăng tốc độ bản thân lên mức cao nhất để bản thân rơi vào thế hạ phong, đồng thời khi thân thể hai người chuyển động, trường kiếm Liễu Dật xuất vỏ, trong chớp mắt, hai đạo nhân ảnh hắc bạch giao nhau mười mấy lần, liên tiếp phát ra từng trận kiếm thanh.

      Trong khi hai người Liễu Dật bắt đầu giao chiến, ba Quỷ Vương cũng tiến đến ba người Thất Nguyệt, tốc độ và phương hướng di động của Tử Thần và Thủ Hộ Giả lợi hại dị thường, vì thế chỉ chớp mắt đến trước mặt ba nữ nhân, Xích trượng liêm đao của Tử Thần quét đến Thất Nguyệt, còn hai tay của Thủ Hộ Giả xoay chuyển, hai đạo bạch sắc quang ảnh chém thẳng đến Diệp La Bách Hoa.

      Còn Tu La Quỷ Vương thân thể to lớn, tuy cũng là thủ lĩnh Quỷ Tộc, nhưng với thân hình to lớn như vậy, dường như kỹ năng sở trường của Quỷ Tộc đối với có tác dụng, cho dù có tác dụng tại cũng có đất sử dụng, bởi vì trước mắt là tiểu hầu tử lúc này biến thành to lớn như ngọn núi, Tu La Quỷ Vương nhận lệnh giết ba nữ nhân, tuy nhiên lúc này bị cự thú cản trở thể tấn công, muốn tránh để đến truy sát ba nữ nhân nhưng Thiết Thạch lại quá thông minh, cự quyền vô tình to như hòn núi đánh trúng thân thể Tu La Quỷ Vương.

      Nhưng Thiết Thạch chịu dừng lại, khi thân thể Tu La Quỷ Vương bị lực mãnh liệt đánh bay ra sau đồng thời hai chân Thiết Thạch thần tốc bước vọt đến, truy theo Tu La Quỷ Vương, ngay lúc Tu La Quỷ Vương chưa kịp rớt xuống đất, hữu thủ Thiết Thạch mãnh liệt bung ra, tiếng “ Oành” vang trời, thân thể to lớn của Tu La Quỷ Vương bị dính hai quyền của Thiết Thạch rơi thẳng xuống đất, nhất thời xung quanh hai thân thể to lớn này đất đá tung bay mù mịt.

      Liễu Dật và Tô Thiếu tranh tài, hoàn toàn là bằng vũ khí sắc bén cùng với chân nguyên mãnh liệt, ngoài ra còn bằng vào tốc độ, tuy dụng lực nhưng vẫn là lấy tốc độ làm chủ, còn Thiết Thạch và Tu La Quỷ Vương đánh nhau, tuyệt đối là dùng sức lực bản thân, Tu La Quỷ Vương tuy là Quỷ Tộc thủ lĩnh nhưng tại xem ra, lại bằng Thiết Thạch thông minh, dường như bị kiềm chế.

      Ba nữ nhân so tài với Tử Thần cùng Thủ Hộ Giả, ngoài tốc độ và sức lực, lúc này song phương còn chú trọng công thủ bình thường, có thể tập trung nhiều người hơn trường đấu của Liễu Dật và Thiết Thạch nhưng lại thể phát huy cực hạn, Diệp La Bách Hoa nhờ vào thần khí trong tay cùng với chân nguyên đan mà Liễu Dật tặng đấu với Thủ Hộ Giả bất phân thắng bại, còn Thất Nguyệt hoàn toàn dựa vào chín tầng tâm pháp ma công cùng Vũ Nguyệt kiếm tạo thành vòng phòng ngự, dưới phấn hồng sắc quang hoa tán lạc, đao phong của Tử Thần có khả năng phá giải, nhất thời, tất cả mọi người đều vì sanh tử mà ra sức chiến đấu.

      Còn người bên cạnh phải động thủ chính là Vũ Trầm Tinh, hết nhìn Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt chiến đấu, lại nhìn Thiết Thạch ở phía xa, giậm chân la to: “Cái con khỉ chết bầm này, làm sao lại giành phần của ta chứ”. rồi lại nhìn đến Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt, tuy hai nữ nhân này lúc bình thường xinh đẹp, tính tình ôn hòa nhưng lúc này xem ra xuất thủ cũng vô cùng tàn độc, Vũ Trầm Tinh la lớn: “ phải rồi sao?, ba người chúng ta phải hành động cùng nhau, các người người đánh người, chừa tên nào cho ta là sao?”.

      Cũng biết là Vũ Trầm Tinh cố ý làm rối loạn hay vô ý la ó, Tử Thần và Thủ Hộ Giả đưa mắt ra hiệu, thân hình thần tốc thoát khỏi vòng chiến, sau đó, đạo bóng đen và đạo bóng trắng nhanh chóng vọt đến Vũ Trầm tinh, Vũ Trầm Tinh cũng phải kẻ ngốc, khi hai tên Quỷ Vương nhìn nhau Vũ Trầm Tinh đoán được ý đồ, hai đạo ảnh tử vọt đến, Vũ Trầm Tinh nghĩ nhiều, song kiếm dũng mãnh xuất thủ chống lại, “ Coong” tiếng, hai tay tung ra ngăn cản được tiến công của hai tên Quỷ Vương.

      Vũ Trầm Tinh đến lúc này dám nhiều, hai thanh đoản kiếm thu về trong tay, mặt đối địch mặt tìm biện pháp, nhưng hai tên Quỷ Vương là loại nhân vật thế nào, chỉ nháy mắt Vũ Trầm Tinh duy trì nổi, kêu ầm lên: “Hai người các ngươi cùng tấn công ta, ỷ lớn ăn hiếp , Thất Nguyệt tỷ tỷ, Bách Hoa tỷ tỷ mau đến hỗ trợ, Tinh tiểu muội sắp chết rồi nè”.

      Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa thấy hai tên Quỷ Vương tiến đánh Vũ Trầm Tinh, trong lòng vô cùng lo lắng, Thất Nguyệt dùng ma công thôi động Vũ Nguyệt kiếm, chân nguyên mãnh liệt mang theo hồng sắc quang mang hướng đến Vũ Trầm Tinh, ngay khi Vũ Trầm Tinh la lớn, phấn hồng sắc quang mang từ trời giáng xuống, Vũ Nguyệt kiếm dựng đứng sát bên cạnh Vũ Trầm Tinh, trong sát na, cổ lực lượng nhu hòa khiến Tử Thần và Thủ Hộ Giả hẹn mà cùng bị đẩy thối lui ba thước.

      Còn Diệp La Bách Hoa lúc này cũng do dự, thân hình nhảy vọt lên, lộn hai vòng rồi dừng lại , liền đó đạo bạch quang xuất xung quanh thân thể, Phù Nhược kiếm phiêu phiêu trước người nhập vào đất, lúc này Diệp La Bách Hoa đối với chiêu kiếm này nghiên cứu rất kỹ, tuy chưa đạt đến mức tinh kỳ nhưng cũng phải tầm thường.

      Kiếm kĩ này vốn phải dùng chân nguyên mãnh liệt ngưng tụ, mất bao lâu, bạch quang tụ tập, Diệp La Bách Hoa hét lên: “Khởi”. Ngay khi Tử Thần và Thủ Hộ Giả tiếp tục tấn công, hai đạo bạch quang từ dưới đất uốn lượn vọt lên, quang mang này ngừng kéo dài, lấy thân thể của bọn chúng làm trung tâm, thần tốc phân ra thành mấy chục đạo bạch quang giống nhau, sau khi đan chéo ngoằn ngoèo, thân thể Tử Thần và Thủ Hộ Giả bị bạch sắc quang võng này bao vây.

      Tử Thần và Thủ Hộ Giả nhìn nhau, tuy trong phi phong nhìn thấy được ánh mắt, nhưng có thể đoán được trong lòng hai Quỷ Vương vạn phần nghi ngờ, ngay lúc này, thân hình Diệp La Bách Hoa đột nhiên chuyển động, Phù Nhược kiếm trong tay vươn dài nhập đất liền khẽ phát động, bạch quang tạo nên làn bụi mờ mặt đất, trong bạch quang, Diệp La Bách Hoa giống như tiên nữ hạ phạm, nhàng trầm tĩnh.

      Ngay khi Diệp La Bách Hoa hạ xuống, bạch sắc quang võng bao quanh thân thể Tử Thần và Thủ Hộ Giả đột nhiên thu lại, bạch sắc quang võng đâu phải là thường mà do Phù Nhược kiếm phân thân tổ hợp thành kiếm võng, kiếm quang thu lại rất nhanh, thân thể của Tử Thần và Thủ Hộ Giả chớp mắt bị chém nát mấy chục đoạn, sau đó, hóa khói bay lên tiêu thất trong khí, còn chút dấu vết nào.

      Tất cả bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh, hữu thủ Thất Nguyệt thu hồi lại Vũ Nguyệt kiếm, còn Diệp La Bách Hoa cũng thu hồi Phù Ngược kiếm, nhìn Vũ Trầm Tinh vẫn còn kinh sợ, nhưng Vũ Trầm Tinh trấn tĩnh rất nhanh, nhìn Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa cười : “Hai vị tỷ tỷ lợi hại, nhưng mà hình như có vẻ quá đơn giản”.

      Thất Nguyệt có vẻ khó hiểu nhưng Diệp La Bách Hoa lên tiếng: “Đúng vậy, dường như quá đơn giản, Cửu U Ma Thần là kẻ thống trị tối cao của Quỷ Tộc, đám quỷ mang đến đây thể dễ dàng bị giết như thế”.

      Vũ Trầm Tinh vừa nghiêng đầu vừa : “Quỷ có thể chết sao?”.

      Thất Nguyệt tựa hồ nghĩ đến việc gì, lên tiếng: “Quỷ có thể chết, nhưng tuyệt đối thể bị kiếm chém chết, trừ phi kiếm của muội khắc chế được chúng”.

      Diệp La Bách Hoa nghe vậy, lắc lắc đầu : “Kiếm của muội tuy là thần khí, nhưng hề khắc chế được quỷ”. đến đây, bất giác dừng lại, nếu phải kiếm khắc chế quỷ, như vậy vừa rồi hai tên Quỷ Vương biến mất là do đâu?”.

      Vũ Trầm Tinh bất đồ bước chầm chầm mấy bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì, tiếp: “Bọn chúng chết, vừa rồi biến mất chỉ là giả chết mà thôi”. Ngay khi Vũ Trầm Tinh dứt câu, thình lình phát có bất thường, vốn dĩ xung quanh thân thể Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa có tầng hắc sắc yên vụ mờ mờ, nếu như vẫn đứng sát hai người thể nào nhìn ra.

      Vũ Trầm Tinh bất đồ nhủ thầm “ ổn”, dự cảm bất tường đột nhiên xuất trong đầu nàng, hắc sắc yên vụ mờ mờ đó phảng phất hữu hình, giống như thanh liêm đao, mà liêm đao lúc này chầm chầm di chuyển đến yết hầu hai người, thân hãm trong làn yên vụ đó căn bản cách nào thoát, hữu thủ Vũ Trầm Tinh đưa lên miệng, tiếng huýt gió vang dội, sau đó, hai tay giơ lên, hét vang: “Tinh hóa”, chỉ thấy trung chớp mắt đổi màu, tiếng gầm vang lên, trung xanh thẫm xuất đạo lam sắc quang ảnh nhoáng qua nhập vào thân thể Vũ Trầm Tinh, quang ảnh to lớn, hình như là con quái thú, sau khi quái thú tiến nhập thân thể, đạo lam sắc quang mang thoáng động, thời gian như dừng lại, tất cả mọi người chỉ cảm giác lam quang lướt qua mắt mình, sau đó, thân thể Vũ Trầm Tinh dũng mãnh chuyển động, trong sát na, lam sắc khải giáp dần xuất người nàng, lam sắc bảo thạch ở giữa đôi mày lấp lánh, hai cánh màu đen mở ra, nhanh chóng bao bọc lấy Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa vào trong…

      Tiếp đến, chỉ nghe tiếng “ Coong” ngân vang, sau đó, hai cánh đen triển khai, Vũ Trầm Tinh : “Tử Thần và Thủ Hộ Giả chết, vừa rồi ta thấy liêm đao của Tử Thần hạ thủ với hai tỷ, phải dùng chiêu này để chống đỡ”. Lúc này, người Vũ Trầm Tinh, Lam sắc khải giáp xuất hoàn toàn, mái tóc đen dài xõa ra, lam sắc bảo thạch khăn cột đầu càng tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng, tại còn chút gì giống như hài tử tinh nghịch nữa.

      Ba người đâu lưng lại với nhau, toàn lực chú thị xung quanh, hắc sắc yên vụ lúc này dần thành hình, nhưng lại chưa hẳn là thực chất, vẫn còn nữa trạng thái khí, Diệp La Bách Hoa vừa chuẩn bị tư thế sẵn sàng bạt kiếm, vừa : “Đa tạ Tinh tiểu muội”.

      Vũ Trầm Tinh nghe vậy, cười cười, theo: “Đa tạ cái gì, tại chúng ta cùng ngồi thuyền, các tỷ chết ta cũng xong, chỉ có chúng ta cùng xuất thủ, mới có cơ hội chiến thắng mấy tên Quỷ này, ngốc tử và hầu tử tạm thời thể phân thân hỗ trợ chúng ta, tại phải nhờ vào chính chúng ta thôi”.

      Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa gật đầu, tuy nhìn nhưng ba người đều cảm giác được, vật thể dạng khí đen trắng trước mặt, như yên vụ xoay chuyển xung quanh, dường như muốn tìm cơ hội hạ thủ ba người…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :