Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 228: BÁI PHỎNG LÔI QUÂN, LỘ NGỘ TINH ...
      Diệp La Kiếm Mộ hỏi tiếp: “Công tử định lúc nào lên đường?”

      Liễu Dật nhìn ba người đáp: “Ngay bây giờ, càng nhanh càng hay.”

      Diệp La Kiếm Mộ nhìn Diệp La Bách Hoa đoạt gật đầu: “Vậy…cũng tốt.” rồi quay sang với Diệp La Minh: “Minh huynh đệ, phiền đệ chuẩn bị hai thớt Trục Phong Câu để Liễu công tử cùng công chúa cưỡi.” Diệp La Minh quay người bước ra phía ngoài.

      Diệp La Bách Hoa bước lên bước, : “Đa tạ Trục Phong Câu của Kiếm thúc thúc.”

      Liễu Dật tất nhiên nghe ra Trục Phong Câu này phải phàm vật, bằng với thân phận, tình cảm giữa nàng với Diệp La Kiếm Mộ cần gì phải đa tạ, xem ra đó là trân phẩm của Diệp La Kiếm Mộ.

      Diệp La Kiếm Mộ cười với nàng: “Công chúa, thế giới này nguy ác, công chúa phải cẩn thận, Kiếm thúc thúc có gì tặng, hai thớt Trục Phong Câu này coi như lễ vật chia tay.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, giờ nàng mới cảm giác được nỗi thống khổ phân li, ánh mắt dường như mông lung: “Kiếm thúc thúc, chúng ta phải còn gặp nhau nữa, ta chỉ ra ngoài để tăng thêm lịch duyệt, thúc chắc muốn ta cả đời ở lì trong cung điện.”

      Diệp La Kiếm Mộ gật đầu hòa ái: “Đúng vậy, công chúa lớn rồi, cũng phải ra ngoài học thêm kiến thức.” rồi ông quay sang với Liễu Dật: “Liễu công tử, Bách Hoa công chúa từ đến lớn chỉ ở trong Vô Lệ thành, chưa từng công khai ra ngoài, đường phải phiền công tử chiếu cố cho công chúa.”

      Tuy Diệp La Kiếm Mộ chỉ câu rất ngắn ngủi nhưng Liễu Dật thấy được nỗi thống khổ phân li của họ, từng có lúc chàng cũng trải qua nỗi thống khổ đó, bất quá đó là phân li giữa hai thế giới, thân nhân, người , tất cả chỉ trong giây lát quyết biệt, cảnh tượng trước mắt gợi cho chàng nhớ lại quá khứ.

      Chàng mỉm cười : “Kiếm tiền bối yên tâm, chúng tôi chỉ tìm người, lâu nữa, công chúa lại quay về thôi.”

      Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Công tử thế, lão phu phải thêm gì nữa, thời gian khẩn bách, công tử lên đường thôi.”

      Liễu Dật toan lên tiếng, bóng đen từ sau lưng Diệp La Kiếm Mộ loáng lên, nhảy vọt lên đầu vai chàng, phải hầu tử Thiết Thạch còn ai nữa, bụng nó tròn căng như trái dưa, tựa lên vai chàng rồi làu nhàu: “Sao gấp thế, ta ăn còn chưa .”

      Chàng đưa tả thủ vỗ lên cái bụng căng phồng của nó: “Ngươi còn ăn nữa chắc bụng vỡ tung mất thôi.”

      Diệp La Bách Hoa thấy bộ dạng hoạt kê của Thiết Thạch liền bật cười, Liễu Dật với Diệp La Kiếm Mộ: “Được rồi, Kiếm tiền bối, đến lúc phải tái kiến rồi, tiền bối nên quá buồn, phân li tạm thời là bước đệm cho tương lai, lần này công chúa vượt ra khỏi vòng cương tỏa, tiền bối nên cao hứng mới phải.”

      Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Đúng, lão phu nên cao hứng mới đúng, à…đúng rồi, Lôi Nhật tinh cung lần này công tử phải cẩn thận, tu vi của Lôi Quân thấp đâu.”

      Liễu Dật biết lão đầu nhiều chuyện này lo lắng cho Diệp La Bách Hoa, ông ta có vẻ chưa yên tâm lắm, băn khoăn về chuyện ăn ngủ của nàng đường, ông ta vừa dứt lời, chàng lên tiếng: “Kiếm tiền bối yên tâm, Liễu Dật xin đảm bảo, trừ phi tại hạ chết , bằng ai có thể thương hại công chúa li nào.” Chàng chỉ muốn trấn an Diệp La Kiếm Mộ, nhưng cũng biết cùng câu đó mỗi người hiểu cách khác nhau, có thể vì thế mà nhiều chuyện hiểu lầm xảy ra.

      Diệp La Kiếm Mộ cuối cùng cũng cười tươi tắn: “Liễu công tử thế, lão phu phải gì thêm, để lão phu tiễn hai người.”

      Liễu Dật từ chối: “Kiếm tiền bối khách khí rồi.” Rồi quay người cất bước, Diệp La Bách Hoa biết là vui hay buồn, tuy chỉ li biệt tạm thời nhưng ở Vô Lệ thành với Diệp La Minh, Diệp La Kiếm Mộ hơn hai mươi năm, bây giờ rời xa lòng nỡ.

      Ba người ra khỏi đại thính, qua hành lang và mấy gian phòng, rẽ sang hai lối bên phải, dừng lại trước căn phòng cực lớn, Diệp La Kiếm Mộ quay lại với Liễu Dật: “Đây là nơi lão phu nghỉ ngơi, lúc còn trẻ bắt được đôi Trục Phong Câu non, từ ngày nuôi chúng đến giờ vẫn chưa có cơ hội sử dụng, hôm nay chính là lúc.”

      Liễu Dật gật gù, tuy biết Trục Phong Câu là thú gì song chắc là cước lực thượng hảo, Diệp La Kiếm Mộ chú trọng làm gì. Tiến vào liền thấy hai thớt tuấn mã cao lớn trong đại viện, trắng đen đẹp đẽ vô cùng.

      Diệp La Minh đến gần hai người, lên tiếng: “Trục Phong Câu chuẩn bị đầy đủ rồi, trong này còn có mấy thứ, công tử nhận cho.” đoạn đưa ra chiếc túi khá to, Liễu Dật nhớ lại từ lúc đến Minh giới lần sử dụng qua tiền tệ ở đây, bị cuốn vào nhiều chuyện thành ra biết từ lúc nào túi tiền còn tung tích, tất nhiên chàng có thể dựa vào hỗn độn chi lực để duy trì thể lực, Diệp La Bách Hoa , vì vậy nàng hề từ chối, nhận ngay túi tiền.

      Liễu Dật nhìn sang Trục Phong Câu, cũng giống như ngựa ở Nhân gian, chỉ là hai thớt Trục Phong Câu cao lớn, tráng kiện, thân thể to lớn gấp đôi ngựa, tứ chi càng thon dài, cứng cáp, dưới ánh nắng màu lông trắng và đen phát ra ánh sáng, tuy giống với ngựa nhưng chàng biết Trục Phong Câu mạnh mẽ gấp trăm lần.

      Chàng gật đầu: “Được rồi, đưa nhau ngàn dặm cũng phải từ biệt thôi, chúng ta chia tay ở đây.” Chàng đến bên con Trục Phong Câu màu đen, điểm chân xuống đất, búng mình nhảy lên lưng, hầu tử Thiết Thạch cũng nhảy lên đầu Trục Phong Câu.

      Diệp La Bách Hoa từ biệt hai người Diệp La Kiếm Mộ: “Hai vị thúc thúc bảo trọng.” Rồi nhảy lên lưng ngựa.

      Diệp La Kiếm Mộ nhìn theo thân ảnh hai người, dặn với theo: “ đường cẩn thận.” Tuy là mấy lời thừa thãi nhưng ông thể khống chế được mình.

      Liễu Dật gượng cười, hai chân thúc , Trục Phong Câu khinh khinh ổn ổn tiến bước, tuy chỉ là nhưng rất nhanh. Ra khỏi cổng viện sang con đường đá, Trục Phong Câu bắt đầu gia tăng tốc độ, chạy nước kiệu khỏi cổng thành.

      Diệp La Bách Hoa ngoái lại nhìn hai người Diệp La Kiếm Mộ rồi nhanh chóng rời , có lẽ nàng biết nếu quay đầu lần nữa, nỗi thống khổ phân li càng sâu đậm.

      Hai người rời khỏi Vô Lệ thành, Trục Phong Câu bắt đầu sải bước, tốc độ nhanh như bay, gió ma sát ràn rạt lên mặt hai ngươi, kì quái hơn là ngồi lưng Trục Phong Câu hề cảm giác xóc nẩy chút nào, Liễu Dật khỏi khen thầm.

      Diệp La Bách Hoa song song với chàng, lên tiếng: “Lôi Nhật tinh cung ở phương nam, theo tốc độ giờ chỉ hai ngày là đến nơi.”

      Liễu Dật gật đầu: “Càng nhanh biết được tin tức của Thất Nguyệt.”

      Diệp La Bách Hoa thấy đôi mày nhíu chặt của chàng giãn ra, cười: “Xem huynh như mở cờ kìa, còn phải tìm Vũ Trầm Tinh nữa mà.”

      Liễu Dật nhìn nàng, hỏi: “Tại hạ như mở cờ?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn về phía trước, cười đáp: “Có khi huynh biết, hoặc là nhận ra.”

      Liễu Dật định giảo biện nhưng ngẫm nghĩ hồi, thầm nhủ: “Có khi là mình nhận ra.”

      đường , Diệp La Bách Hoa và chàng đàm luận rất nhiều về Lam thị, Diệp La thị, chậm chí còn bàn cả những vấn đề liên quan đến Minh Nguyệt thị thần bí. Thời gian thấm thoát trôi qua, vầng thái dương lặn xuống, hai người đặt chân vào địa giới của Lam thị, sắc trời muộn, tuy chàng muốn tiếp nhưng hiểu là Diệp La Bách Hoa cần phải nghỉ ngơi, ăn uống. Nàng dầu gì cũng là người, người bình phàm.

      Chàng nhìn sắc trời, rảo mắt vòng quanh vùng đất hoang lạnh chung quanh, lên tiếng: “Công chúa, muộn rồi, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ lại.”

      Diệp La Bách Hoa đáp lời chàng, ngược lại hỏi sang chuyện khác: “Từ rày đừng gọi muội là công chúa, muội muốn người ta biết mình là công chúa của Diệp La thị, hay là…huynh nghĩ giúp muội cái tên thay thế cho tiện.”

      Liễu Dật ngẫm nghĩ, đúng vậy, nếu tiếp tục gọi nàng là công chúa, phiền phức tất , nếu giúp nàng đổi tên tiện hơn nhiều. Nghĩ chốc chàng : “Tại hạ nghĩ ra.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn vẻ mặt nhăn nhó của chàng: “Huynh cứ tùy tiện nghĩ ra cái tên, tên của nam nhân là được.”

      Liễu Dật quan sát địa hình tứ phía, tìm chỗ nghỉ ngơi, đáp: “Tên của nam nhân là được? Gọi là Diệp La Nam được chăng?”

      Diệp La Bách Hoa lẩm bẩm: “Diệp La Nam? Diệp La Nam? Diệp La Nam? Hảo, gọi tên này cũng được nhỉ?”

      Liễu Dật nghe thấy, lập tức nhìn quanh nữa, hỏi: “Tên công chúa là Diệp La Nam?”

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Là nam, chữ nam trong cây nam (chò), phải là nam trong nam nhân, sau này huynh đừng xưng hô cả họ, gọi là A Nam được rồi.”

      Liễu Dật vội : “Làm sao thế được?”

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Sao lại được? Lẽ nào huynh định gọi tên lẫn họ muội? Phiền phức lắm, gọi A Nam là xong.”

      Liễu Dật toan phản bác, Diệp La Bách Hoa cắt ngang: “Đúng rồi, huynh vừa gì nhỉ? Tìm chỗ nghỉ phải ?”

      Giờ chàng mới phát Diệp La Bách Hoa ngốc tí nào, đành thuận miệng đáp: “Trời sắp tối rồi, đường nhiên phải nghỉ thôi.”

      Diệp La Bách Hoa : “Cách đằng trước xa thế nào cũng có chỗ nghỉ, tại những nơi giao nhau có ít người mở tửu lâu, khách sạn.”

      Liễu Dật gật đầu: “Được, chúng ta .” Hai người gì, tuy chàng có cảm giác mệt mỏi nhưng cần phải chiếu cố cho Diệp La Bách Hoa, phàm nhân như nàng làm sao có thể liên tục mãi được?

      Quả nhiên, Trục Phong Câu xa lắm, chàng nhận ra đằng trước mặt có bốn tòa lầu hai tầng san sát nhau, trông khá quy mô, bên cạnh lầu có mấy loại cây cối, giữa vùng hoang lương cũng tạo thành phong cảnh. Bấy giờ trời xẩm tối, bên ngoài lầu có thắp thông minh đăng khiến xung quanh sáng rực như ban ngày.

      Chàng sóng vai Diệp La Bách Hoa tiến vào: “Tối nay nghỉ lại, ăn uống ở đây, thế nào? đói ư?”

      Vốn Diệp La Bách Hoa lúc rời khỏi Vô Lệ thành hơi cảm thấy mất mát nhưng tốc độ đường quá nhanh, phiền muộn được gió xua tan, chỉ để tâm vào trò chuyện với Liễu Dật, trả lời những vấn đề chàng hỏi nên thấy mệt mỏi, giờ nghe chàng hỏi, buột miệng: “Đói chứ, làm sao huynh lại bảo muội đói được nhỉ, ngay cả điểm khí lực muội cũng còn.”

      Liễu Dật gật đầu: “Vậy ăn chút gì , tại hạ đáp ứng Kiếm tiền bối chiếu cố cho công chúa, nếu làm sao công chúa chỉ đường cho tại hạ.”

      Hỏa kế của tửu lâu trông thấy hai người tiến vào, lại thấy họ cưỡi Trục Phong Câu, đừng đến hỏa kế ở vùng biên giới có kiến thức đa quảng mà đại đa số người ở Minh giới đều biết loại linh thú này, biết khách sộp tới, y lập tức chạy ra đón hai thớt Trục Phong Câu, lên tiếng chào: “Hai vị khách nhân đường chắc mệt rồi.”

      Liễu Dật nhàng nhảy xuống, Diệp La Bách Hoa cũng bước xuống con Trục Phong Câu màu trắng, Liễu Dật tiện tay lấy ra đồng ngân tệ: “Chăm sóc ngựa của chúng ta cho tốt.”

      Điếm hỏa kế vừa thấy, ánh mắt rời khỏi đồng tiền, gật đầu vâng lời.

      Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa bước vào trong điếm, thình lình nàng thốt lên: “Hỏng rồi, muội quên mang theo mạng che mặt.”

      Liễu Dật ngoái lại nhìn gương mặt nàng, đúng lúc này ánh mắt nàng cũng hướng sang chàng, vừa tiến xúc với ánh mắt chàng, sắc mặt nàng chợt ửng hồng, Liễu Dật bảo: “Công chúa hề xấu xí vì cớ gì phải đeo mạng, lẽ nào định cả đời gặp người ta?”

      Diệp La Bách Hoa ngập ngừng: “ phải là xấu, chỉ là …muội lẽ nào cả đời gặp người khác? Huynh phải là người?”

      Nàng vậy, Liễu Dật biết cảm giác của mình thế nào, ý nghĩa của câu quá mông lung khiến người nghe kì quái, chàng gạt : “Được rồi, đừng tạo thêm phiền phức nữa, vào ăn chút gì .” Chàng tất nhiên hiểu Diệp La Bách Hoa sợ rằng dung mạo nàng mang lại phiền phức, nàng xấu xí ngược lại đẹp đến hoàn mĩ, đeo mạng che bớt được phiền hà.

      Vào trong điếm cảm giác yên tĩnh, hai mươi chiếc bàn được bày biện chỉnh tề, khách nhân đông, kể cả người uống rượu trong góc cũng chỉ đầy ba bàn, Liễu Dật tìm vị trí gần cửa sổ: “Ngồi đây .”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, ngồi xuống, điếm tiểu nhị vội chạy tới: “Nhị vị muốn ăn gì?”

      Liễu Dật xem thời gian, muộn lắm mà dáng vẻ của Diệp La Bách Hoa xem chừng rất mệt, thuận miệng đáp: “Đem lên mấy món ngon ngon chút lên đây, cho ta cân rượu, à, đúng rồi…chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng.”

      Điếm tiểu nhị vâng lời xuống.

      Nhìn ra ngoài song cửa, minh nguyệt treo cao, trong lòng chàng bất giác nhớ đến Thất Nguyệt, nàng giờ ở đâu? Ngày mai có thể gặp Lôi Quân rồi biết nơi hạ lạc của nàng, chàng thấy thời gian trôi qua quá chậm, nếu vì liên quan đến Diệp La Bách Hoa, có lẽ tối này chàng tới được Lôi Nhật tinh cung.

      Thoáng chốc, điếm tiểu nhị mang lên mấy đĩa đồ ăn trang trí rất đẹp và hồ rượu, miếng thịt nướng , Liễu Dật chú ý, mãi đến lúc Diệp La Bách Hoa kéo chàng từ trong suy tư về thực tại mới nhớ ra mình ngây ngẩn lúc lâu, Diệp La Bách Hoa vừa ăn vừa : “Huynh nghĩ đến Thất Nguyệt?”

      Liễu Dật tiện tay rót chén rượu, uống cạn rồi đặt xuống: “Đúng, ngày mai gặp được Lôi Quân, biết tại Thất Nguyệt thế nào.”

      Liễu Dật vừa từ trong góc thanh y nhân nhìn về chỗ chàng, nhưng vì cự li xa, góc đó lại tối tăm, chàng tâm trùng trùng nên chú ý đến mục quang của người đó.

      Diệp La Bách Hoa toan mở miệng ngoài song cửa hầu tử nhảy vào, là Thiết Thạch, nó cầm hồ rượu lên uống ngụm lớn, vừa uống vừa : “Ngươi nghĩ lắm cũng vô dụng, phải mất thời gian mới có được kết quả, phiền não giải quyết tình thế nào được.” đoạn lại làm ngụm nữa.

      May là mọi người đều cách đó khá xa, bằng thấy con khỉ ngồi bàn được chết khiếp cũng phải kinh ngạc vô cùng, những tất cả đều lọt vào mắt người, là thanh y thiếu niên trong bóng tối, ánh mắt hữu thần nén được nhìn qua Liễu Dật.

      Diệp La Bách Hoa vừa ăn vừa gắp cho chàng gắp rau: “Ăn , hầu tử đúng, phiền não cũng ích gì.”

      Thiết Thạch uống rượu, nghe thấy liên lẳng hồ rượu xuống, phồng mang trợn má: “Ta rồi, ta phải hầu tử.”

      Thấy bộ dạng đáng cười của Thiết Thạch, chàng phải cố nén, hình như Thiết Thạch có oán cừu với hầu tử, mỗi lần nghe ai mình là hầu tử nó đều phản ứng thái quá như vậy, có trách nên trách dáng vẻ giống như hầu tử của nó.

      Liễu Dật cầm đũa lên, chầm chậm ăn, lúc đó cảnh cửa mở ra, bạch y thiếu niên và hai tên hầu mặc áo xám tiến vào. 

      Liễu Dật thấy kẻ này khá quen, nhìn thêm lần, thình lình trong óc lóe lên quang mang, tự nhủ: “Là .” Nguyên lai kẻ này phải ai khác, chính là kẻ thượng lôi đài trong kì kén chồng của Diệp La Bách Hoa: Lam Lạc Quân. hiểu sao y lại xuất ở đây, xem bộ dạng ngông nghênh của y, chàng với Diệp La Bách Hoa: “Xem kìa, người truy cầu công chúa đến rồi.”

      Diệp La Bách Hoa bèn ngoái lại nhìn, lập tức quay lại với chàng: “Làm sao là y nhỉ?” Tất nhiên nàng nhớ ra Lam Lạc Quân, phiền phức rồi, y chẳng qua là kẻ vô dụng nhưng người đứng sau bao cỏ này lại lợi hại vô cùng. Liệt Diễm tinh cung Viêm quân còn khó chơi hơn Lôi Quân, vì tiểu nhân bao giờ cũng khó đối phó hơn quân tử.

      Lam Lạc Quân tiến vào liền nhìn quanh vòng, cuối cùng mục quang dừng lại mình Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa, tên tớ trai từ sau lưng y bước lên quát: “Mọi người nghe đây, tử lâu này được công tử chúng ta bao trọn, mau cuốn xéo.”

      Lam Lạc Quân lập tức lên tiếng: “Câm ngay, đây là đất công, ngươi đuổi họ ăn ở đâu, ngủ ở đâu?” Y vừa vừa hướng mục quang vào lưng Diệp La Bách Hoa, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, y biết bạch y nữ tử này tuyệt đối là mĩ nhân, kẻ hạ lưu như y làm sao đành hạ thủ?

      Y tìm đến vị trí sau lưng Liễu Dật, chầm chậm ngồi xuống, vừa rót trà vừa nhìn sang Diệp La Bách Hoa, tất nhiên là nàng cảm giác được, chỉ vì muốn tránh phiền hà đành cúi đầu giả đò ăn cơm, bất quá Lam Lạc Quân nhìn thấy ánh mắt nàng liền ngây ra, nước trà đổ khắp người cũng biết.

      Tuy y tham gia kì kén chồng của Diệp La Bách Hoa nhưng chưa từng nhìn thấy chân diện mục của nàng, sau đó thụ trọng thương, giờ làm sao ngờ được nữ tử này là Bách Hoa công chúa của Diệp La thị? Vô tình, toàn bộ ấm trà đều chảy tràn xuống áo.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 229: NHÂN KHỨ LÂU , MINH NGUYỆT THỊ ...
      tên hầu đứng bên lên tiếng đề tỉnh, Lam Lạc Quân cuối cùng cũng thoát khỏi ảo mộng, bất quá lúc đó áo bị nước trà làm ướt sũng, y buồn để ý, chậm rãi đứng dậy, bước đến bàn của Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa, tự kéo ra chiếc ghế ngồi xuống.

      Ánh mắt gian giảo của Lam Lạc Quân liên tục ngắm nghía Diệp La Bách Hoa, y coi tồn tại của Liễu Dật dường như là khí, kì nên trách y, trong ngày kén chồng y chưa từng gặp qua hai người, tất nhiên để vào trong mắt, hơn nữa háo sắc thành ác tính, gặp được Bách Hoa công chúa hôm nay, đời nào chịu bỏ qua.

      Diệp La Bách Hoa dường như bị ánh nhìn của Lam Lạc Quân khích nộ, ngẩng đầu tức giận: “Ai cho ngươi ngồi ở đây?”

      Lam Lạc Quân toan bịa ra mấy lời có cánh, vừa thấy khuôn mặt mĩ lệ của nàng liền há hốc mồm ngậm lại nổi, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, môi hồng răng trắng, làn da như tuyết, mái tóc buông dài óng ả, gương mặt xinh đẹp đến đến cực điểm xuất trước mắt y, nhất là giọng ngọt ngào khiến người ta thể nổi giận.

      Lam Lạc Quân lập tức cảm thấy quen thuộc, giọng này ngọt ngào nhưng hình như từng nghe qua, chỉ nhớ ra mà thôi, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của mĩ nhân liền quên béng ngay cảm giác quen thuộc.

      Liễu Dật toan lên tiếng cản Lam Lạc Quân lại, chàng muốn chuốc lấy phiền hà, còn nhiều chuyện khác phải làm, đúng vào lúc chàng định ra mặt tiếng “soạt” vang lên ràng bên tai, bèn đưa mắt nhìn, miếng thịt nướng vừa đập vào mặt Lam Lạc Quân, lúc đó từ từ rớt xuống, quay lại thấy Thiết Thạch lăn lộn cười bò mặt bàn.

      Lam Lạc Quân để hết tinh thần tập trung vào Diệp La Bách Hoa, tất nhiên chú ý đến xung quanh, giờ bị miếng thịt nướng đập trúng, hốt hoảng tỉnh lại, quát to: “Kẻ nào ném?” Y định hỏi hai tên hầu đứng sau lưng, bất quá tinh thần của hai tên hầu còn tập trung hơn cả y, nước dãi ròng ròng, song nhãn vô quang, mọi chú ý dồn cả lên mình Diệp La Bách Hoa.

      Lam Lạc Quân nhìn con khỉ cười vang mặt bàn, lại hướng mục quang sang Liễu Dật: “Ngươi ném thịt vào ta?”

      Liễu Dật vốn có hảo cảm với Lam Lạc Quân, giờ lại thấy y hỏi mình bằng khẩu khí như vậy, bèn đáp bằng giọng lạnh tanh: “ phải ta ném ngươi, chẳng qua ở đây hoan nghênh ngươi, mau .”

      Lam Lạc Quân đập mạnh tay xuống bàn, nhìn thẳng vào chàng hỏi: “Láo xược, ngươi biết thân phận của bổn công tử là ai ?”

      Liễu Dật thèm nhìn đến y, lạnh lùng đáp: “Ta bất kể ngươi là ai? Nếu bước đừng trách ta kiếm hạ vô tình.” Trải qua nhiều chuyện, chàng hoàn toàn thay đổi, biết do tâm pháp phản ngược hay là nội tâm chân thực, trong mắt chàng sinh mệnh chỉ quan hệ đến sinh tử, muốn sống muốn chết đều do xuất kiếm, tuyệt lưu lại tính mệnh.

      Lam Lạc Quân chậm rãi đứng dậy, thình lình cười lớn: “Hảo, hảo, lần đầu tiên có kẻ dám thế với bổn công tử, hôm nay ta phải xem ngươi có bao nhiêu cân lạng, giải quyết ngươi xong ôm mĩ nhân về.”

      Lam Lạc Quân vậy, nỗi phiền não thể lí giải được tràn vào tim chàng, nắm lấy thanh kiếm trong tay, ý muốn sát nhân khiến ánh mắt chàng lạnh băng nhìn vào Lam Lạc Quân, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đó, y bất giác lùi lại bước.

      Gã hoa hoa công tử tất nhiên phải là lão hổ, dầu gì cũng là tam thiếu chủ của Liệt Diễm tinh cung, dựa vào thân thế cùng mấy ngón học được từ Viêm quân mà hoành hành bá đạo, tự tung tự tác, dẫu biểu của Liễu Dật như vậy nhưng khí thế khoa trương của y giảm phân nào, mắng mỏ: “Con mẹ ngươi dám dọa lão…tử.” đến chữ cuối cùng thanh quá đỗi hư nhược, hình như nổi thành lời.

      Liễu Dật kêu thầm trong lòng: “ ổn.” Chàng vừa phản ứng bóng người áo xanh lóe lên trước mặt Lam Lạc Quân, đạo hàn quang tráng bạc loáng qua, yết hầu Lam Lạc Quân bị cắt vệt đo đỏ ràng lắm, nhưng là lời tuyên phán tử vong với y.

      Hai mắt Lam Lạc Quân trợn trừng, ngập vẻ kinh hoàng, hai tên hầu phía sau lập tức nhảy bổ lên đỡ lây thân thể chực đổ gục, hô hoán: “Công tử, công tử ...” Bóng người áo xanh còn ở đó, Liễu Dật vội quay đầu tìm kiếm, phóng mắt nhìn quanh thấy đạo ảnh tử màu xanh xuất ở cửa, chỉ chớp mắt tan biến, nhìn ra ngoài song cửa thấy bóng xanh mỗi lần nhấp nhô là lướt được mười trượng, thân hình lúc lúc , hòa dần vào bóng đêm rồi biến mất hẳn.

      Diệp La Bách Hoa nhìn thấy tình cảnh, buột miệng: “Là người của Minh Nguyệt thị sao? Động tác vừa rồi là ảo thuật đích truyền trong thị tộc bọn họ.” Nàng vừa giải thích vừa quan sát biểu tình phức tạp của Liễu Dật.

      Liễu Dật từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn Lam Lạc Quân đoạn khí và đạo dấu máu nơi yết hầu y, thầm nhủ: “Thân thủ nhanh , cắt đứt được yết hầu mà làm chảy máu.”

      Hai tên hầu nghe thấy câu buột miệng Diệp La Bách Hoa, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, quay người khiêng Lam Lạc Quân chạy ra ngoài cửa rồi nhanh chóng biến mất vào bóng đêm. Do vừa rồi thanh y nhân xuất thủ cực nhanh, làm phát ra nửa điểm thanh, mọi người quanh đó đều biết trong tích tắc ở đó người chết, hai tên hầu chạy ra ngoài, họ vẫn ăn cơm uống rượu như thường.

      Liễu Dật hỏi: “Công chúa làm sao biết đó là người của Minh Nguyệt thị?” 

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Mỗi Minh Nguyệt thị là biết ảo thuật, lại chỉ truyền cho những người có huyết thống hoàng tộc, truyền ra ngoài, hơn nữa muội thấy kẻ đó dùng lưỡi Nguyệt nhận, loại binh khí này người Minh Nguyệt thị thường dùng, đao hình trăng khuyết, điểm trung tâm cũng chính là cán đao, khó sử dụng phi thường, nên chỉ người của Minh Nguyệt thị mới dùng được.”

      Liễu Dật lại hỏi: “ phải công chúa là Minh Nguyệt thị từ xưa đến nay tham gia thị tộc chinh chiến sao?”

      Diệp La Bách Hoa giải thích: “Muội chỉ bảo là thị tộc chinh chiến chứ phải ân oán riêng tư. Người của Minh Nguyệt thị chưa từng có chỗ định cư cố định, họ có thể lẫn trong thế lực của Lam thị hay Diệp La thị, hành động của cá nhân bị hạn chế, giống như, giống như…du hiệp, muốn đến đâu đến.”

      Liễu Dật hình như hiểu ra nhiều, gật gù: “Nhưng…vì sao họ muốn giết Lam Lạc Quân?”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Muội biết, ân oán riêng tư theo lẽ thường, Lam Lạc Quân vốn là kẻ tiểu nhân, đến đâu cũng gây thị phi, rất nhiều người muốn trừ , nếu có Viêm quân chống lưng y sớm bị chết mấy lần rồi, lần này gặp phải người Minh Nguyệt thị là y gặp xui rồi, hành tung của Minh Nguyệt thị bất định, kiêng dè thế lực của Lam thị.”

      Liễu Dật gật đầu: “Có lẽ vậy, theo công chúa , người của Minh Nguyệt thị đều phân tán, hề dễ tìm kiếm, trong thế giới rộng lớn này muốn tìm người khó như đáy bể mò kim, hơn nữa họ còn du tẩu, Lam thị chắc có cách gì tìm họ.”

      Diệp La Bách Hoa buông đũa, hỏi: “Vừa này nếu phải người đó xuất thủ, huynh có giết Lam Lạc Quân ?”

      Liễu Dật lắc đầu cười: “Làm sao thế được, tại hạ muốn mua phiền, Lam Lạc Quân tuy ác nhưng đến nỗi mấy câu mà giết chết y, nếu như vậy đời nay làm gì còn người tốt nữa.”

      Trong mắt Diệp La Bách Hoa lóe lên tia kì quang: “Huynh muốn giết y?”

      Liễu Dật lắc đầu: “ có, tại hạ chỉ muốn dọa y, nếu phải xuất thủ cũng chỉ giáo huấn phen thôi.”

      Diệp La Bách Hoa vốn định nữa nhưng lập tức ngưng ngay, đối chiếu những gì Liễu Dật hình như còn thiếu gì đó, vừa nãy trong mắt chàng ràng lên sát cơ, có người kia xuất thủ, nàng cảm thấy chắc chắn chàng giết Lam Lạc Quân, nhưng…vì sao chàng phải dối? Nếu chàng dối …điều đó biểu gì? Những câu hỏi liên tiếp xuất trong đầu nàng.

      Liễu Dật quan sát dáng vẻ trầm ngâm của nàng, đoạn : “Sao vậy? Mệt ? Lên lầu nghỉ , ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường.”

      Diệp La Bách Hoa tịnh gì, trong lòng nàng có dự cảm lành nhưng ra, chỉ gật đầu: “Vâng.” Rồi theo chỉ dẫn của điếm hỏa kế, hai người về phòng.

      Vừa vào đến phòng, Thiết Thạch hỏi: “Vừa nãy sao ngươi lại dối, ta thấy ràng ngươi định giết Lam Lạc Quân.”

      Liễu Dật chậm rãi bước đến gần chiếc bàn ở giữa phòng, hỏi ngược lại: “Vừa nãy ta muốn giết Lam Lạc Quân sao?”

      Thiết Thạch gật đầu: “Ta cảm giác được sát lục trong lòng ngươi, nếu phải người kia hạ thủ trước, chắc người giết Lam Lạc Quân là ngươi.”

      Liễu Dật lắc đầu, dường như nhớ đến chuyện, vừa nãy Diệp La Bách Hoa cũng thế, sao chàng lại biết nhỉ? Trong trí nhớ thiếu mất đoạn chăng? Vì sao bản thân muốn sát nhân mà lại cảm giác được? Chẳng lẽ…là sát lục chi tâm? Chàng khỏi liên tưởng những việc vừa phát sinh với tâm pháp, dạo này toàn sử dụng tầng thứ 13, có khả năng bị sát lục chi tâm xâm chiếm, nhưng giờ dẫu sử dụng sát lục chi tâm ma công cũng từ từ chiếm lấy mình, bình thường thể nào cảm giác được, xem ra…thời gian còn nhiều.

      Chàng với Thiết Thạch: “Có lẽ, ta thực biết, thời gian của ta còn mấy nữa, ta phải tìm cách liên hệ với ý thức Niết nhân để lại xem có tìm được gian đó , muốn hỏi cũng phải tranh thủ thời gian thôi. ”

      Thiết Thạch lắng nghe chàng , nhận thấy hiểu được câu nào, “bịch”, nó nằm ngay xuống bàn ngủ ngon lành. Chàng ngắm nhìn con vật đáng này, ngồi xuống giường, cởi Bi Mộng Kiếm xuống đặt lên hai chân, rồi phong bế lục thức, tuần hoàn chân nguyên khắp các kinh mạch ở song thủ, liền đó vuốt ve thân kiếm.

      Trong thế giới hắc ám, có đường biên, có ánh nắng, sinh mệnh, cả mảnh đất mênh mông chỉ có mỗi mình chàng, đây là thế giới chàng phong bế, chàng muốn thử tìm kiếm Niết nhân rồi hỏi bí mật của tâm pháp xem có phá được sát lục chi tâm ngõ hầu kéo dài thời gian của chàng, chàng còn rất nhiều việc phải làm, thể biến thành ma nhân có tri giác.

      Cả gian phòng an tĩnh dị thường, Thiết Thạch ngủ ngon bàn, Liễu Dật ngồi giường tìm kiếm ý thức. Ngoài song cửa sao sáng khắp trời, thi thoảng có lưu tinh ngẫu nhiên lướt qua, thấm thoắt, những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, đêm qua, sớm mai lại đến.

      Liễu Dật chầm chậm mở mắt, hồi tưởng lại kết quả tìm kiếm trong gian vô hạn đó, có gì, cả gian chỉ có mình, lẽ nào…ý thức của Niết nhân tan biến? Vì sao lại tìm được? Chàng rất muốn biết câu trả lời nhưng có thời gian suy nghĩ, thái dương nhô lên, đeo Bi Mộng Kiếm vào hông, : “Đến lúc gặp Lôi Quân rồi, lâu nay biết Thất Nguyệt thế nào?” Đoạn lay gọi Thiết Thạch dậy, ra ngoài cửa.

      Ở dưới tửu lâu, Diệp La Bách Hoa ngôi đợi sẵn bên bàn, bữa sáng còn bốc hơi nghi ngút, nàng ngắm nhìn cảnh sắc hoang lương bên ngoài cửa sổ, tựa hồ suy nghĩ đến xuất thần.

      Liễu Dật xuống lầu, ngồi cạnh nàng, : “Ăn chút gì , đừng nghĩ ngợi nữa, còn phải lên đường mà?”

      Ánh mắt Diệp La Bách Hoa đóng đinh mặt chàng, dường như tìm đáp án nào đó, chàng tất nhiên hiểu nàng nghĩ gì, có lẽ nàng lo chàng có thể biến thành sát nhân ma vương có nhận thức bất cứ lúc nào, bèn uống ngụm trà thơm, lên tiếng: “Công chúa nhìn đủ chưa? Có biến hóa gì sao?”

      Diệp La Bách Hoa lúc đó mới nhận ra mình thất thố, mặt đỏ bừng, vội lấp liếm: “À……đủ rồi…đúng…ăn .” Lời lẽ loạn xạ, song chàng biết nàng muốn biểu đạt gì, cười gượng gạo.

      Thanh toán xong, hai người lại cưỡi lên Trục Phong Câu về hướng nam, gió sớm mát mẻ vô cùng, thêm vào tốc độ của Trục Phong Câu, tâm tình hai người rộng mở hẳn ra, Diệp La Bách Hoa đột ngột bật cười: “Hôm nay biết tin tức của Thất Nguyệt, huynh vui chứ?”

      Liễu Dật nhìn nàng, hiểu nàng vậy là có ý gì? Song chàng lại muốn biết tin tức của Thất Nguyệt, bản thân chỉ nghĩ đến việc cứu nàng, còn về niềm vui …hình như từ này đối với chàng quá đỗi xa xăm, chàng chỉ cười được là cùng.

      Hai người vừa vừa chuyện, thời gian trôi qua nhanh, đến giờ ngọ, biết được bao xa, với tốc độ của Trục Phong Câu chắc chắn rất xa, Diệp La Bách Hoa lấy ra bức sơ đồ, so sánh vị trí tại rồi : “Chúng ta sắp đến Lôi Nhật tinh cung rồi, theo tốc độ tại, nửa thời thần nữa là đến nơi.”

      Liễu Dật gật đầu: “Được, tiếp nào.” Chàng chỉ muốn tranh thủ từng chút thời gian, chàng thể liên hệ với ý thức của Niết nhân, e rằng đến lúc liên hệ được với Niết nhân còn đủ sức duy trì thời gian nữa, giờ phải tận lực để giảm thiểu tối đa sai sót, khi còn chưa hoàn toàn luân lạc phải làm được càng nhiều việc càng tốt.

      đoạn đường cuối cùng này, hai người về Lôi Quân mà về thanh y nhân thần bí xuất tại tửu lâu và truyền thuyết về Minh Nguyệt thị, Liễu Dật hình như rất hứng thú, Diệp La Bách Hoa lại sẵn lòng kể, cứ vậy theo câu chuyện, hai người vô tình biết Trục Phong Câu đến được Lôi Nhật tinh cung.

      Suốt lộ trình vốn hoang lương, bằng phẳng, bây giờ trước mắt hai người xuất vách núi dựng đứng, vách núi có cổ lâu hoa lệ dị thường do mười hai tòa lầu cao thấp bất đồng tổ thành, bên ngoài màu đen, trông tráng quan phi thường, lá hắc kì phấp phới nơi cao nhất của cổ lâu, lá cờ có viết chữ “Lôi” cực lớn.

      Diệp La Bách Hoa quan sát tòa cổ lâu vách núi, lên tiếng: “Đó là cung điện của Lôi Quân, rất nhiều người tính khí y nóng nảy, khinh cuồng ngạo mạn, thậm chí hòa hợp với các vị cung chủ khác, do đó cung điện mới tọa lạc bên ngoài quần thể.”

      Tòa cổ lâu tráng quan gợi cho chàng nhớ đến Thiên Cực Tinh Cung nơi Nhân gian, tuy Lôi Nhật tinh cung hoa lệ như cung điện của Lam Ảnh nhưng vẻ ngoài có cảm giác thần bí, chàng nhảy xuống ngựa, : “Chúng ta vào bái phỏng.”

      Diệp La Bách Hoa cũng nhảy xuống: “Hảo.” Ở cửa Lôi Nhật tinh cung có bốn hộ vệ mặc trường sam màu lam đứng riêng biệt, thấy hai người xuống ngựa bước tới, trung niên nam tử, tựa hồ là thủ vệ đầu lĩnh bước lên bước: “Nhị vị, có chuyện gì ?”

      Liễu Dật nhìn y, lời lẽ tuy lễ mạo lắm nhưng giọng hòa ái vô cùng, bất giác thấy hảo cảm, bèn đáp: “Đúng, hai người chúng tôi từ xa đến bái phỏng Lôi Quân.”

      Trung niên thủ vệ nhìn hai người, đột nhiên mỉm cười: “Hai người là bằng hữu của quân chủ? Bất quá, may là hôm qua quân chủ đột nhiên có việc phải khỏi, sớm rồi, ở trong cung điện.”

      Nghe y , Liễu Dật cảm giác lời lẽ của y phải ngữ khí của thủ vệ thông thường, song lại khiến người ta rất dễ tin tưởng, buột miệng hỏi: “Các hạ có biết Lôi Quân đâu ?”

      Trung niên thủ vệ tựa hồ nhớ ra gì đó, đáp: “Quân chủ xưa này làm việc gì bao giờ bàn bạc với thuộc hạ, chẳng qua quân chủ quá gấp, giống như có chuyện phải ngay, tôi chỉ biết phương hướng của quân chủ, còn những việc khác .”

      Liễu Dật hỏi: “Lôi Quân đâu?”

      Trung niên thủ vệ đáp: “Quân chủ về hướng bắc.”

      Chàng nhìn trung niên thủ vệ rồi đáp: “Tại hạ xin cáo từ, nếu Lôi Quân quay về xin phiền thông báo tiếng là Liễu Dật quay lại gặp.”

      Trung niên thủ vệ lễ độ: “Xin cứ yên tâm, tôi nhất định chuyển cáo.”

      Liễu Dật quay lại với Diệp La Bách Hoa: “Chúng ta .”

      Diệp La Bách Hoa im lặng theo chàng, đoạn lên tiếng: “Có phải Lôi Quân tránh mặt muốn gặp chúng ta?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Nếu người cao ngạo cả với mình và đồng bạn nghĩ như thế, tại hạ cầu kiến lẽ nào y lại gặp, kẻ như y tuyệt đối sợ chuyện gì gây hấn cả, tại hạ thấy…người thủ vệ đó sai, Lôi Quân nhất định có việc ra ngoài.”

      Diệp La Bách Hoa nghi vấn: “ đúng, Lôi Quân muốn làm nhất là hỏi đến việc bình thường, vì sao lại vô duyên vô cớ ra ngoài?”

      Liễu Dật ngồi lên ngựa đáp: “Phải xem y muốn làm gì, khi Lôi Quân ở trong cung, chúng ta đành li khai vậy, lên phía bắc thử vận khí xem sao.”

      Diệp La Bách Hoa nhảy lên Trục Phong Câu: “Đúng, đành phải vậy, biết có việc gì kinh động được đến Lôi Quân.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 230: NGUYỆT THẦN CHI LỆ, ĐƯƠNG NGẪU NHIÊN ...
      biết hai người về phía bắc được bao xa, sắc trời muộn, tịch dương tây hạ, theo tốc độ của Trục Phong Câu chắc phải cách Lôi Nhật tinh cung ngoài ngàn dặm. Liễu Dật vốn đến Lôi Nhật tinh cung để tìm Lôi Quân, dẫu hai người xung đột ở lôi đài nhưng muốn dò hỏi hạ lạc của Thất Nguyệt chắc đến nỗi quá khó.

      Nhưng đến nơi mới biết Lôi Quân ở trong cung điện, lần này rời khỏi, chàng có phần ưu lự, Lôi Quân giờ là người duy nhất có thể tìm được hạ lạc của Vũ Trầm Tinh, nhưng gặp được, xem ra muốn tìm Thất Nguyệt còn phải phiền phức nhiều, nghĩ nghĩ lại, chàng vô tình thở dài hơi.

      Diệp La Bách Hoa hỏi: “Sao vậy? Huynh lo cho Thất Nguyệt ư?”

      Chàng lắc đầu, kì bản thân chàng cũng biết tâm lí mình thế nào, chỉ có điểm ràng, tìm được Lôi Quân muốn biết tin tức của Vũ Trầm Tinh cùng Thất Nguyệt càng gian nan hơn, thời gian của chàng còn nhiều, nếu cứ dùng dằng có thể làm được gì bị luân lạc nhập ma.

      Diệp La Bách Hoa nhìn sắc trời, rồi nhìn vùng đất hoang lương xung quanh, lấy ra bức bản đồ: “Muộn rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ, theo tiêu kí trong bản đồ, trước mặt có tòa trấn.”

      Liễu Dật gật đầu, gì.

      Diệp La Bách Hoa thu bản đồ lại, : “Nghĩ lắm cũng vô dụng, qua tối nay mà vẫn tin tức gì, chúng ta lại tới những cung điện khác của Lam thị hỏi, chắc các vị điện chủ thể nào đều vắng mặt, nếu Vũ Trầm Tinh là người trong nội bộ hoàng gia bọn họ, muội thấy trừ Lôi Quân ra các quân chủ khác nhất định biết hạ lạc.”

      Liễu Dật nghe vậy, gật đầu nhìn nàng: “Như vậy cũng tốt, tối nay nghỉ ngơi , ngày mai tính tiếp.”

      Với tốc độ của Trục Phong Câu, quả nhiên chừng khắc sau, hai người nhanh chóng phát tiểu trấn phồn hoa, tuy trời tối song trong trấn có đông người lai vãng, rất náo nhiệt, những quán hàng hai bên đường thắp hai hàng đèn lồng cùng mùi thơm từ trong tửu lâu bay ra, tất cả lên rằng mọi người ở đây vui vẻ, khoái lạc.

      Hai người Liễu Dật nhảy xuống khỏi Trục Phong Câu, dắt ngựa vào, lâu thấy cảnh náo nhiệt như thế này, Diệp La Bách Hoa vừa vừa : “Ở đây thực náo nhiệt, còn hơn cả tòa thành.”

      Liễu Dật gật gù: “Quá náo nhiệt, đến mức tương xứng với tiểu trấn, công chúa xem…người ở đây đông phi thường, đa số đều phải người trong trấn.”

      Diệp La Bách Hoa nghe chàng mới bắt đầu chú ý đến đám người xung quanh, chàng sai, chỉ bộ phận người ở đây tìm sinh ý, có lẽ là người trong trấn, những người còn lại đều ăn mặc cổ quái, hơn nữa người còn đeo binh khí, xem ra là người có tu vi, nhưng đông người như vậy đến đây làm gì?

      Nàng hỏi: “Kì quái , hình như có chuyện gì đó.”

      Liễu Dật gật đầu: “Mấy tửu lâu trước mặt náo nhiệt quá, hôm nay chúng ta nghỉ ở đây…Tại hạ thấy chúng ta nên biết tình hình, nghe ngóng chút, chừng Lôi Quân xuất môn lần này có quan hệ đến chuyện ở đây.”

      Diệp La Bách Hoa cười: “Ở đây có chuyện gì hay ho nhỉ?”

      Hai người vừa chuyện vừa đến tòa đại tửu lâu, chung quanh tửu lâu có nhiều quán hàng, lấp lánh dưới mái hiên là hàng chục đèn lồng vàng rực rất đẹp đẽ. Điếm hỏa kế thấy hai người Liễu Dật, vội gật đầu chạy tới chào: “Khách quan, để tiểu nhân giúp các vị xuống ngựa.” đoạn tiếp lấy dây cương.

      Liễu Dật gì, thẳng vào trong tửu lâu, cả tòa lầu ngập trong bầu khí ồn ã, còn bàn nào trống, chàng nhíu mày, xem trang phục của những người này ràng phải người bình thường, làm sao lại có nhiều người đến tiểu trấn bình phàm này như vậy? Chàng suy nghĩ điếm hỏa kế bước tới: “Khách quan, tầng đầy khách rồi, mời lên tầng .”

      Liễu Dật gật đầu, bước theo điếm hỏa kế, hỏi: “Tửu lâu này sinh ý khá ổn nhỉ? Nhiều khách quá.”

      Điếm hỏa kế vội đáp: “Khách quan chắc là ngoại nhân nên biết đó thôi, kì sinh ý của tửu lâu tệ nhưng phải ngày nào cũng được như hôm nay, mấy ngày gần đây biết vì nguyên nhân gì, ít ngoại nhân đổ đến trấn, toàn là những nhân vật lợi hại.”

      Liễu Dật : “Ta chính là người nơi khác, hôm nay ghé qua đây.”

      Điếm hỏa kế mỉm cười dẫn hai người lên tầng hai, tầng hai cũng giống tầng , hơn mười bàn đều đầy khách, có điều chưa chật ních mà thôi. Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa chọn vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, chàng bảo điếm hỏa kế mang lên mấy món ăn, sửa soạn hai gian phòng.

      Chàng rót trà cho mình và Diệp La Bách Hoa, rồi quan sát chung quanh, theo chàng nhìn nhận, những người ở đây đều là người tu luyện, tuyệt đối phải người thường, vừa uống trà vừa : “Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?”

      Diệp La Bách Hoa định lên tiếng bèn quay qua với chàng: “Những người ở đây kì quái quá.”

      Liễu Dật tiếp: “ biết xảy ra chuyện gì mà lôi kéo được nhiều người như thế…tuy náo nhiệt như lần công chúa kén chồng nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.”

      Diệp La Bách Hoa uống được ngụm, vội hỏi: “Huynh gì?”

      Liễu Dật bật cười: “À à, có gì, đùa chút thôi, bất quá…chúng ta có thể thu thập tin tức ở đây, ở tửu lâu hạng người nào cũng có, nhiều người như thế chỉ cần chúng ta chú ý, khó tìm được nguyên nhân.” Chàng vừa xong hầu tử từ phía dưới lồm cồm bò lên, chính là Thiết Thạch.

      Thiết Thạch nhìn đám người chung quanh, với Liễu Dật: “Những kiện kiểu này ta thấy nhiều rồi, ngần ấy người cùng tụ tập chỗ thể là hảo được, phải bảo tàng là bí tịch gì gì đó, chỉ có những thứ đó mới khiến bọn họ hứng thú.”

      Liễu Dật đồng tình: “Cứ cho là bảo tàng, nhưng…là bảo tàng gì nhỉ? Ta quan tâm đến hạ lạc của Lôi Quân hơn.”

      Vừa xong điếm hỏa kế mang rượu và thức nhắm lên, chàng vừa uống vừa lắng nghe mọi người xung quanh chuyện, hi vọng tìm được đáp án. Quả nhiên rượu vào lời ra, hà huống khá nhiều người uống rượu trong tửu lâu, mấy người ngồi ở bàn thứ thứ ba bên tả thảo luận sôi nổi.

      Chàng đề khởi chân nguyên, cố gắng lắng nghe, người : “Nghe lần này các cung chủ của Lam thị đều đến, xem ra hi vọng của chúng ta rất ít.”

      giọng chói tai tham gia: “Thế sao, bọn họ dẫu lợi hại mà tìm được, lấy được lợi hại cũng để làm gì?”

      thanh lúc trước xem ngang: “Huynh đệ, thể như vậy, về tu vi bọn họ đúng là cao nhân, khẳng định có hi vọng lấy được hơn chúng ta, nghe lần này cả người của Minh Nguyệt thị cũng đến tranh đoạt, ài, kì quái , làm sao hai vật đó lại cùng xuất nơi.”

      Liễu Dật tuy nghe ra vật bọn họ đến là gì, bất quá chàng hiểu, đúng như hầu tử vừa , phải là bảo tàng là bảo vật gì đó, nhược bằng những người này đồng lòng đến thế, nhưng là vật gì mà khiến cho các quân chủ Lam thị đều xuất môn? Hơn nữa…cả Minh Nguyệt thị xưa nay vẫn tàng cũng nảy sinh hứng thú.

      Chàng tiếp tục uống rượu rồi lắng nghe họ trò chuyện, giọng vừa nãy lại cất lên: “Hai vật đó có tác dụng gì nhỉ?”

      giọng khác hơi ngập ngừng: “Chỉ nghe hai vật đó là bảo vật nhưng tác dụng ai biết, chẳng qua lần này hai vật cùng xuất tại nơi, ta thấy Luân chuyển phong có náo nhiệt nên đến xem.”

      Chàng uống cạn chén, Diệp La Bách Hoa vừa ăn vừa : “ có tin tức của Lôi Quân, huynh cũng cần phải lo lắng, nếu muội đoán sai, vận khí tốt có thể gặp được Thất Nguyệt, chẳng có chuyện gì nữa cả.”

      Liễu Dật nhìn nàng, hình như hơi nghi vấn: “Gặp được Thất Nguyệt? Sao công chúa vậy?”

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Huynh nghĩ mà xem, theo biểu của Vũ Trầm Tinh trong lần kén chồng, ta phải là người chịu ngồi yên chỗ, giờ lại có bảo vật gì đó xuất , các quân chủ Lam thị đều xuất môn, ta lại trơ mắt sao? Muội thấy, với tính cách của ta khẳng định đến Luân chuyển phong, chúng ta thế nào cũng có 50% cơ hội gặp được Thất Nguyệt.”

      Liễu Dật gật đầu rồi hỏi: “Từ lúc nào công chúa biến thành thông minh vậy?”

      Diệp La Bách Hoa vội hỏi: “Người ta ngốc lúc nào?”

      Liễu Dật nhấp ngụm rượu: “Đúng, công chúa ngốc, bất quá so với mồm miệng của Vũ Trầm Tinh còn kém xa…”

      Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian trôi nhanh, đấu chuyển tinh di, nguyệt lạc nhật xuất, đánh răng miệng xong, hai người rời khỏi tửu lâu ra ngoài tiểu trấn. Rời khỏi trấn, Liễu Dật để Thiết Thạch ngồi đằng trước Trục Phong Câu, quay sang với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa có biết Luân chuyển phong ở đâu ?”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Có, bản đồ có ghi vị trí, xa lắm, ở đó cũng có tiểu trấn, chúng ta cứ vào trong trấn xem xét tình huống, thuận tiện lưu ý động tĩnh của Lam thị.”

      Liễu Dật đồng ý: “Được, chúng ta .”

      Mấy ngày nay hành trình đằng đẵng theo bản đồ, dù có nghỉ ngơi nhưng Diệp La Bách Hoa chỉ là phàm nhân, cũng có vẻ hơi mệt mỏi, tuy vậy mỗi lần thấy trong mắt chàng xuất lo lắng cho Thất Nguyệt, nàng lại quên hết mỏi mệt, hình như còn gấp gáp tìm Thất Nguyệt hơn chàng, hiểu vì sao trong lòng nàng chỉ có cảm giác muốn giúp chàng giải quyết mọi chuyện, kể cả tìm Thất Nguyệt.

      Tốc độ của Trục Phong Câu cực nhanh, lộ trình bản đồ xa lắm, kì thực phải hơn trăm dặm, vậy mà chỉ chưa đầy thời thần hai người đến tòa trấn dưới Luân chuyển phong.

      Tòa trấn này lớn hơn tòa trấn trước đó, nhà cửa theo quy luật sắp xếp nào, nhai đạo người chật ních, trong tửu lâu hỏa kế lớn tiếng mời mọc, xem ra vô cùng náo nhiệt. Hai người Liễu Dật qua tòa trấn nên biết nguyên nhân vì sao ở đây đông người, hình như mọi người đều đổ xô đến vì hai vật biết tên đó. Đúng lúc đó, thân ảnh quen thuộc loáng qua trước mắt Liễu Dật, nhìn thanh y nhân, chàng có cảm giác vừa quen vừa lạ, luồng xung động khiến chàng nhảy xuống ngưa, gọi: “Vị huynh đài đằng trước, xin đợi chút.”

      Thanh y nhân liền dừng bước rồi từ từ quay lại, là thiếu niên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa, kiếm mi hổ mục, thân thể chắc nịch, mái tóc đen dài được búi cẩn thận, song thủ cầm binh khí, nghe chàng gọi, khuôn mặt tuấn lộ vẻ nghi hoặc.

      Liễu Dật tuy thấy người này ăn mặc theo kiểu phổ thông, song thủ cầm binh khí song thần thái sung túc, tuyệt đối là cao thủ từng trải qua tu luyện, hơn nữa…hình như chàng từng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc này, chỉ là ở đâu, bấy giờ thấy đối phương tỏ ra nghi hoặc, nhất thời chàng cũng biết phải mở mồm như thế nào, quên béng vì sao mình lên tiếng gọi y đứng lại.

      lúc bối rối Diệp La Bách Hoa xuống ngựa bước đến bên chàng, nhìn thiếu niên tuấn, giọng ngọt ngào cất lên: “Là thiếu hiệp.”

      Liễu Dật liền hỏi: “Công chúa biết ta?”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “ biết, huynh quên rồi sao? Hai ngày trước tại tửu lâu vùng biên, người Minh Nguyệt thị giết chết Lam Lạc Quân, nếu muội đoán sai, ta là người đó.”

      Thiếu niên đối diện nhìn chàng rồi nhìn Diệp La Bách Hoa, đột nhiên mỉm cười: “Trí nhớ của Bách Hoa công chúa tốt lắm, chỉ thoáng qua lần lại nhớ như vậy, tại hạ thấy nếu công chúa ra vị bằng hữu này chắc phải nghĩ thêm lúc nữa.”

      Liễu Dật quan sát thiếu niên, kinh ngạc lắm khi y ra thân phận của Diệp La Bách Hoa, hơn nữa cảm thấy rất có ý nghĩa, nhìn mọi người lai vãng chung quanh mới nhận ra đây phải chỗ chuyện. Người của Minh Nguyệt thị vốn kì quái, người tuổi trẻ này giết con trai Viêm quân, đứng ở đây e là gặp phiền phức, chàng liền bước lên bước, : “Vị bằng hữu này, chúng ta tìm chỗ uống mấy chén.”

      Ánh mắt thanh y thiếu niên lộ ra tình cảm, chỉ liếc nhìn hai người rồi đáp: “Được.”

      Ba người vào tửu lâu bên đường, trong quán chật ních người, ngồi xuống góc, Liễu Dật cảm thấy kì quái vì thiếu niên đáp ứng lời mời thống khoái như vậy, càng kì quái hơn là y giết chết Lam Lạc Quân, lại nghênh nghênh ngang ngang xuất ở chốn đông người, lẽ nào sợ Viêm quân báo phục?

      Gọi vài món nhắm, Liễu Dật rót ngụm rượu, định hỏi nhưng biết phải hỏi từ đâu, đúng lúc đó thiếu niên nhấp ngụm đoạn : “Công tử mời ta đến đây phải chỉ để uống rượu chứ?”

      Liễu Dật hỏi: “Vì sao thể đến đây để uống rượu?”

      Thanh y thiếu niên gật gù nhìn chàng rồi nhìn tứ phía: “Công tử xem… những người này đều đến đây để uống rượu ư? Tại hạ thấy bọn họ muốn giành được hai khối tinh thạch trong Luân chuyển phong phải? Nếu tại hạ đoán sai, công tử chắc phải vì vô công rồi nghề mới đến chỗ hoang vu này.”

      Liễu Dật nghe qua biết rằng người này hiểu biết khá về bảo vật ở Luân chuyển phong, chẳng qua chàng muốn vật đó, song y thế, chàng lại nảy sinh hiếu kì, muốn y giải thích về hai vật đó là gì mà có thể kinh động nhiều người như vậy? Đến cả các vị quân chủ Lam thị cũng xuất môn mà đến.

      Liền đó, Liễu Dật mỉm cười: “Tại hạ Liễu Dật.”

      Thanh y thiếu niên nhìn chàng: “Ta thấy ta cần phải , các vị đều biết ta là người của Minh Nguyệt thị, cứ gọi ta là Vô Tâm.”

      Diệp La Bách Hoa lẩm bẩm: “Minh Nguyệt, Vô Tâm. Minh Nguyệt Vô Tâm, tên hay lắm.”

      Liễu Dật tịnh chú ý, tiếp: “Vô Tâm thiếu hiệp nhầm rồi, tại hạ đến đây tịnh vì tinh thạch gì đó, kì tại hạ biết nó là gì, chỉ là Liễu mỗ có vị bằng hữu mất tích nên tìm manh mối mới đến đây, bất quá…Vô Tâm thiếu hiệp nếu ngại ra tại hạ sẵn lòng nghe.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm buột miệng: “Ồ, vì bằng hữu mà đến, hình như tại hạ đoán sai rồi. Nếu Liễu công tử muốn biết câu chuyện này, cớ gì Vô Tâm kể lại, những người có tuổi đều biết cả.”

      Liễu Dật gật đầu: “Xin cảm phiền.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm nghĩ chốc rồi kể: “Hai khối tinh thạch này, đúng ra phải là truyền thuyết mới đúng, còn có tồn tại , ai chứng thực được, tinh thạch có tác dụng gì cũng ai biết, song chắc chắn là loại bảo vật dễ có được. Hình dạng của tinh thạch khác gì bảo thạch bình thường, chỉ lớn hơn chút, màu sắc của chúng khác nhau, phân biệt thành màu lam sẫm và đen.”

      Liễu Dật gật gù, cười gượng: “Thế gian còn có chuyện đáng cười đến thế sao, biết hai khối đá dùng để làm gì cũng lao đầu vào liều mạng tranh giành.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm : “Đá này phải là vô dụng, chỉ cần tìm đúng người tất nhiên biết được tác dụng chân chính, hai khối đá có tên khác nhau, câu chuyện liên quan cho đến truyền thuyết cũng khác nhau.”

      Diệp La Bách Hoa vội hỏi: “Còn có tên và chuyện liên quan nữa ư?”

      Minh Nguyệt Vô Tâm gật đầu: “Đúng thế, là câu chuyện tình ái bi thương, truyền thuyết nên xuất .”

      Nghe Minh Nguyệt Vô Tâm , trong lòng Liễu Dật đau đớn, chàng hiểu vì sao niềm đau đột nhiên xuất nhưng cảm giác báo cho chàng biết câu chuyện Minh Nguyệt Vô Tâm sắp kể nhiều khả năng liên quan đến chàng, liên quan đến hai khối đá này.

      Minh Nguyệt Vô Tâm uống ngụm rượu, tiếp: “Khối đá màu lam sẫm có cái tên rất dễ nghe, ‘Nguyệt chi lệ’, còn nó có sức mạnh, kĩ năng gì ai biết, cũng chưa ai từng thử, chỉ là trong truyền thuyết có người thấy qua. Theo truyền thuyết, khối đá này xuất vì Nguyệt thần xuống giọt lệ, từ đó người Minh giới mới nảy sinh hứng thú với nó.”

      Diệp La Bách Hoa hình như cũng cảm thấy hứng thú vô cùng: “Nguyệt thần là gì? Lệ rơi xuống sao lại biến thành bảo thạch?”

      Minh Nguyệt Vô Tâm : “Nguyệt thần chỉ là truyền thuyết, còn thần có tồn tại ai biết, có lẽ là danh xưng của vị thần cung cấp ánh trăng, lại có người khối đá này là nước mắt của ánh trăng, sáu mươi năm trước, tại Nguyệt Thương Sơn ở Nhân gian…”

      Diệp La Bách Hoa liền truy vấn: “Ánh trăng sao lại có nước mắt?”

      Đầu óc Liễu Dật lúc này vận chuyển cực nhanh, hồi tưởng lại lời của Minh Nguyệt Vô Tâm, lúc ở Thiên Nhai Hải Giác chàng được biết phải ngưng tụ đủ chín loại nước mắt mới khiến Bỉ Ngạn Hoa nở, trong đó có nước mắt của ánh trăng, lẽ nào… nước mắt của ánh trăng là khối đá này? Hơn nữa nước mắt này lại đến từ Nhân gian, sáu mươi năm trước tại Nguyệt Thương Sơn, câu chuyện này là chuyện của chàng sao?

      Thình lình cảm giác thể thành lời khiến chàng nghèn nghẹn, tất cả…đều được chú định xuất ư? Kết quả là quá trình từ sáu mươi năm trước sao? Chàng có cảm giác bị người ta đùa cợt, phảng phất như bị vật vô hình xoay chuyển…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 231: TUYỆT ĐỐI ĐẠI BIỂU, MA GIỚI DỮ ...
      Hai người tịnh phát giác ra thay đổi của Liễu Dật, Minh Nguyệt Vô Tâm vẫn thao thao bất tuyệt: “Theo truyền thuyết, hồi 60 năm trước đỉnh Nguyệt Thương Sơn có đôi tình nhân, buồn thay, họ được người thiên hạ chúc phúc mà ngược lại phải chịu nỗi thống khổ vô tận, nam tử là người trong Ma tộc còn người con là đạo gia tiên nhân, họ bị người thiên hạ chia rẽ, truy sát, bức bách phải chạy lên núi Nguyệt Thương.”

      Dừng chút, Minh Nguyệt Vô Tâm tiếp tục: “Câu chuyện đột ngột có ngã rẽ, ngày đó vào khoảnh khắc họ ra , Nguyệt thần xuống giọt lệ bi thương. Vì sợ tình chân biến mất, khi họ ngã xuống, đại địa chi tâm xuất , người ta truyền lại rằng đó là nước mắt của đại địa thành tâm chúc phúc cho họ.”

      Diệp La Bách Hoa hình như nghe thấu, hỏi Minh Nguyệt Vô Tâm: “Túc hạ bảo hai khối đá đó là Nguyệt chi lệ cùng đại địa chi tâm?”

      Minh Nguyệt Vô Tâm gật gù: “Chính thế, vốn hai khối đá này thuộc về Nhân gian, hiểu sau đó vì nguyên nhân gì mà biến mất, theo tin tức chuẩn xác gần đây có người nhìn thấy hai khối đá xuất ở Luân chuyển phong, vì thế mới nảy ra chuyện vô số người đổ xô về tranh đoạt.”

      Liễu Dật vẫn im lặng, Diệp La Bách Hoa lại hỏi: “Nhưng…hai khối đá đó có tác dụng gì, chỉ là vật trong truyền thuyết mà nhiều người đến tranh đoạt như vậy.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm lắc đầu: “Công chúa chưa biết rồi, những thứ do tự nhiên sinh thành, chỉ cần lọt vào tay mình tất nắm được tác dụng chân chính của nó, bất kể truyền thuyết có hay nhưng đích xác là hai khối đá có tồn tại.”

      Liễu Dật xen lời: “Tại hạ thấy truyền thuyết đó là .”

      Đoạn chàng lại hỏi Minh Nguyệt Vô Tâm: “Vì sao túc hạ lại giết Lam Lạc Quân?”

      Minh Nguyệt Vô Tâm uống ngụm rượu rồi đáp: “Loại người đến đâu cũng gây ác như , tại hạ giết cũng có người khác ra tay.”

      Y đặt chén rượu xuống bàn rồi tiếp: “Nếu nhị vị muốn tìm hai khối đá đó, Vô Tâm xin đề tỉnh trước, Luân chuyển phong là sơn phong từ thời thượng cổ, khác hẳn với sơn phong thông thường, từng bụi cây ngọn cỏ trong đó đều sinh trưởng tại những vị trí đặc thù, cả toà sơn phong giống như mê cung khổng lồ, hai vị có muốn vào nên tìm trước cho mình đường ra bằng thoát được đâu.”

      đợi cho Liễu Dật kịp lên tiếng, Diệp La Bách Hoa chen vào: “Chúng ta có thể tìm kiếm từ trung.”

      Minh Nguyệt Vô Tâm giải thích: “ khi công chúa nghĩ ra biện pháp này tất người ta cũng nghĩ tới, Luân chuyển phong quái dị cùng cực, nhìn từ phía dưới lên có gì khác biệt, nhưng…nhìn từ trung xuống, cả sơn phong bị vân vụ che khuất, căn bản nhìn được gì ở trong, chỉ có cách vào trong núi mới thấy được cảnh vật.”

      Liễu Dật gật đầu: “Vậy ngày mai chúng ta vào trong núi.”

      Diệp La Bách Hoa vội hỏi: “Còn Thất Nguyệt? Thất Nguyệt sao?”

      Liễu Dật thoáng ngừng lại rồi tiếp tục: “Nếu truyền thuyết về hai khối đá là , đồng thời Thất Nguyệt gặp nguy hiểm gì tất đến Luân chuyển phong.” Trong lòng chàng tơ tưởng đến hai khối đá là nước mắt của ánh trăng và đại địa kia, thời gian của chàng còn lại nhiều, chàng chỉ muốn giải trừ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa, giúp Thiên nữ thoát khỏi khổ ải luân hồi, quay lại với Thần giới.

      Minh Nguyệt Vô Tâm cảm thấy nên tiêu phí thời gian ở đây nữa, uống ngụm rượu rồi lên tiếng: “Mọi chuyện hai vị muốn biết, Vô Tâm cả rồi, chuyện Vô Tâm sát nhân liên can gì đến hai vị, nếu còn chuyện gì nữa, Vô Tâm xin cáo từ.” Đoạn đứng dậy ngay.

      Liễu Dật gật đầu đáp lễ: “Mời, chúng ta hậu hội hữu kì.” Chàng cũng hiểu sao mình lại như vậy, nhưng chàng cảm thấy hai người nhất định còn gặp lại, lúc đó là bằng hữu là địch nhân, tuyệt đối có chuyện ung dung ngồi uống rượu như bây giờ.

      Minh Nguyệt Vô Tâm trả lễ rồi quay người ra, Liễu Dật lại chậm rãi ngồi xuống, hình như suy tư, Diệp La Bách Hoa hỏi: “Thế nào, huynh lại nghĩ ngợi gì sao?”

      Liễu Dật nhìn thẳng vào mắt nàng: “Công chúa biết ? Tại hạ biết người từng trải qua những chuyện phát sinh trong truyền thuyết, còn về Nguyệt thần chi lệ và đại địa chi tâm tuy chưa được nghe qua song tại hạ tin rằng tồn tại, hay là muốn phá giải trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa cần phải có hai thứ đó.”

      Diệp La Bách Hoa ngẫm nghĩ chốc rồi : “Ồ, muội hiểu rồi, Thất Nguyệt biết huynh cần hai vật đó nên nhất định đến Luân chuyển phong…nhưng thị trấn này thế sao chúng ta lại gặp nàng ấy nhỉ?” mặt nàng lộ biểu tình phức tạp.

      Tâm tình Liễu Dật vốn quá phức tạp rồi, thấy biểu tình của Diệp La Bách Hoa hết sức phong phú, bất giác bật cười: “Công chúa suy nghĩ quá đơn giản, thị trấn tuy nhưng Thất Nguyệt có thể đến trước rồi, hoặc còn chưa đến cũng nên, hơn nữa dẫu đến cũng nhất định phải ở lại trong trấn. Còn nữa, chúng ta thấy các vị cung chủ của Lam thị, theo hành trình của họ, nhất định vào trong Luân chuyển phong rồi.”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Quân chủ của Lam thị quan hệ gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần tìm được Thất Nguyệt và hai khối đá là giải quyết xong xuôi mọi việc.”

      Thấy nàng ngây thơ như vậy, Liễu Dật mỉm cười, chàng biết có tìm được Thất Nguyệt, lấy được hai khối đá tình vẫn chưa giải quyết hoàn toàn, chàng còn phải làm nhiều chuyện. Nhìn sắc trời ngoài song cửa, chàng bảo Diệp La Bách Hoa: “Muộn rồi, công chúa nghỉ , ngày mai chúng ta còn vào trong núi.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Vâng, chúng ta tân khổ thế này, trời cao nhất định bảo hộ chúng ta tìm thấy Thất Nguyệt và hai khối đá.”

      Liễu Dật cười nụ đoạn lên lầu .

      Căn phòng tối om, có cả ánh nến, trong bóng tối chỉ nghe được tiếng hô hấp đều đều của chàng, còn có cả tiếng ngáy của Thiết Thạch ngủ bàn. Thời gian chầm chậm giọt, chàng lại phong bế ý thức, chìm vào gian tìm kiếm tư tưởng do Niết nhân để lại, chàng muốn tìm biện pháp kéo dài thời gian của ma công tâm pháp, theo tình hình tại, nếu chàng tìm nhanh, e là còn kịp nữa.

      Đúng lúc đó, đạo ngân quang lóe sáng, chàng mở bừng mắt: “Ai?” Tay trái nắm chặt trường kiếm, đề khởi chân nguyên, bàn chân khẽ động đuổi theo thanh. sai, trong phạm vi cảm nhận của chàng, ràng có người, nếu vì buông lỏng ý thức tìm kiếm tư tưởng của Niết nhân kẻ đó thể nào đến gần được.

      Dưới trời đêm, thân ảnh đen tuyền ư chiếc lông vũ, lại nhanh như điện quang, xoay chuyển mấy lần vượt khỏi tửu lâu mà Liễu Dật nghỉ rồi nhanh chóng lướt ra bên ngoài. Đúng lúc đó, thân ảnh màu đen dừng phắt lại, trước mắt y đột ngột xuất người, dưới ánh trăng có thể nhìn là Liễu Dật.

      Ty trái chàng nắm chặt thanh kiếm, thân thủ hắc y nhân tuy tầm thường, tốc độ nhanh kinh người, nhưng chàng biết nếu chàng định xuất thủ y căn bản có cơ hội hoàn thủ. Chàng liếc mắt lạnh lẽo quan sát người đó, dáng vẻ giống như nữ tử, toàn thân hắc y, mặt có đeo khăn che nên nhìn được khuôn mặt, tuy nhiên đôi mắt màu lam này hình như chàng nhìn thấy ở đâu đó.

      Chàng cất lên giọng băng lãnh: “Ngươi là ai?”

      thân ảnh trắng toát nhàng đáp xuống sau lưng chàng, cần quay lại chàng cũng biết là Diệp La Bách Hoa, chàng cảm giác được tốc độ và uyển chuyển của nàng, hình như vừa nãy nàng nghe thấy chàng chuyện, lại thấy người nên mới đuổi theo.

      Hắc y nhân tịnh có vẻ gì sợ hãi, ánh mắt màu lam nhìn chàng: “Nếu ta muốn cho ngươi biết mình là ai dùng khăn che làm gì?”

      Hồng quang trong mắt chàng lóe sáng, hữu thủ khẽ động, “choang”, trong tích tắc trường kiếm vừa tuốt ra tra ngay vào bao. Lam quang sáng lên, làn hơi lạnh lướt qua mặt, khăn che mặt của hắc y nhân bị cắt đôi cách vô cùng chuẩn xác, bị gió lạnh cuốn .

      Nhìn thấy khuôn mặt hắc y nhân, chàng kinh ngạc: “Là .” phải ai khác, chính là muội muội của Lam Ảnh đến quân: Lam Nhận.

      Hàn khí thấm vào khiến Lam Nhận run , nàng ta tựa hồ kinh hoảng vì kiếm quang chuẩn xác bá đạo, song lập tức khôi phục bình tĩnh: “Xem ra ngươi lại có tiến bộ rồi.”

      Chàng liếc nhìn Lam Nhận, thầm nhủ: “ ta xuất ở Minh giới, còn …Lam Ảnh? Nếu Nhân gian bình ổn rồi Lam Ảnh quay về Minh giới? Vì sao nhỉ?” Nghĩ tới đây, chàng buột miệng hỏi: “ , đến đây làm gì?”

      Lam Nhận dõi đôi mắt lam xinh đẹp nhìn chàng: “Ta đến đây là gì, ngươi nhận ra à? Nếu vừa nãy phải bị phát giờ này ta cắt được đầu ngươi rồi.”

      Liễu Dật cau mày: “ đến giết ta?”

      Lam Nhận gật đầu: “Ngươi cũng nghĩ ra rồi sao!”

      Nghe giọng sặc mùi khiêu khích của nàng mắt lam, giọng của Liễu Dật bất giác trở nên lạnh tanh: “Bằng vào ? Nếu ta muốn, mười người như cũng thoát khỏi kiếm của ta được, đến giết ta vì ca ca mình?”

      Lam Nhận cũng đốp lại bằng giọng có chút tình cảm nào: “Dựa vào ta sao, khi đến giết ngươi ta cũng tính chuyện trở về, là…ta vì ca ca, dẫu thế nào cõi đời này có gì đáng cho ta quyến luyến, điều duy nhất ta làm được là giúp ca ca, ngươi muốn thu thập nước mắt, chia rẽ ca ca và Cát Lợi Nhi, ta phải đến ngăn cản, giết ngươi chính là cách tốt nhất.”

      Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe sáng, lắc đầu: “Loại người vô tri như , chết cũng đáng.”

      Lam Nhận lạnh lùng đáp: “Ta là loại người đó sao? Ít ra ta cũng biết ai tốt với mình, ai tốt với mình, như ngươi, Thiên Kiêu lòng muốn khôi phục kí ức cho Thiên nữ giúp nàng trở về bên ngươi, nhưng đến cuối cùng sao? Ngay cả chuyện ta chết ngươi cũng biết, ngươi cũng là loại đáng chết như ta.”

      Liễu Dật chấn kinh trong lòng, tức giận quát: “ vừa gì? Thiên Kiêu chết rồi? Ai giết?” Nghe Lam Nhận đề cập đến Thiên Kiêu, chàng lại nhớ đến nữ tử thơ ngây đó, người con mang dung mạo của Thiên nữ, cả vận mệnh cũng bi khổ như vậy.

      Thình lình Lam Nhận ha hả cười vang: “Ta giết đó, nếu Thiên Kiêu vì ngươi, vì muốn giúp Thiên nữ khôi phục kí ức chắc chết, tuy ta giết ta nhưng hung thủ chân chính là ngươi.”

      Nghe xong, Liễu Dật tự chủ được, lùi lại bước, giọng liên tiếp vang vọng bên tai “là ngươi…là ngươi…”. Chàng hất mạnh đầu, hồng quang trong mắt sáng lóa, tức giận: “Ta thấy ngươi đến tìm chết rồi.” Trong cơn tức giận, chàng tuốt trường kiếm khỏi vỏ, triệu hoán bất kì con hoang long nào, chỉ thuần túy dựa vào chân nguyên lực xuất ra bạch sắc kiếm quang, chém thẳng vào thân thể Lam Nhận.

      “Soảng”, tiếng binh khí va chạm vang lên, hữu thủ Liễu Dật chúc kiếm xuống đất, đạo bạch quang sắp sửa chặt đôi Lam Nhận thành hai mảnh vô cùng chuẩn xác bị thanh kiếm đen nhánh cản lại. Chàng liếc nhìn người mới đến, hồng quang liên tục lóe lên trong mắt, giận dữ: “Cửu U Ma Thần.”

      Thanh vang vọng, rất nhanh chóng sau đó, những người có tu vi cao phát giác có 4 người đứng nóc phòng, hai nữ hai nam, phía nữ tử mặc hắc y, nam tử mặc áo màu xám bạc, phía bên kia nam tử mặc áo đen, nữ tử áo trắng, hai phe tạo thành thế đối lập. Vốn dạ thâm nhân tĩnh nhưng lúc đó mấy người hiếu thò ra xem màn kịch hay. Trong đó có nam tử tóc đen dài mặc giáp trắng, áo choàng trắng tinh, trong tay cầm vũ khí, sau lưng có hai lão nhân theo, nhìn lên nóc phòng rồi thốt lên: “Là ta.”

      Người mặc giáp trắng chính là Lôi Quân, lam y thiếu nữ đứng bên cạnh y cao hứng: “Lần này có kịch hay xem rồi, nha đầu Lam Nhận này cam tịch mịch, sao lại từ Nhân gian quay về, mị lực của tên Liễu Dật này nha.”

      Lôi Quân gật đầu: “Lam Nhận về rồi, ta thấy đế quân nhất định nhanh chóng về thôi, xem chừng Minh giới lại loạn đến nơi rồi.”

      Lam y thiếu nữ chính là Vũ Trầm Tinh, nàng mặc trường quần màu lam thẫm, mái tóc dài đen nhánh được tết cẩn thận, giữa hai hàng lông mày đính viên lam sắc bảo thạch trông càng ra dáng thiếu nữ, làn da trắng ngần đối lập hoàn toàn với thiếu nữ bên cạnh, Vũ Trầm Tinh với nữ tử đó: “Ồ, Thất Nguyệt, nương bảo ai thắng?”

      Nguyên lai, nữ tử đó là Thất Nguyệt, nhưng lúc này Thất Nguyệt làm sao còn tâm tình nghe Vũ Trầm Tinh hỏi? Nàng nhận ra người đối mặt với Liễu Dật là Cửu U Ma Thần, từng vài phen qua lại với Cửu U Ma Thần tất nhiên là hiểu được ma thần lợi hại thế nào, tâm tình lo lắng cho Liễu Dật khiến nàng để ý đến câu hỏi của Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh thấy ánh mắt Thất Nguyệt lo lắng, lắc đầu: “ nương kì quái, ràng bên cạnh tên Liễu Dật kia có nữ tử xinh đẹp, mà sao vẫn lo lắng cho .”

      Thất Nguyệt choàng tỉnh khỏi lo lắng, hỏi Vũ Trầm Tinh: “ nương vừa gì?”

      Vũ Trầm Tinh liếc nhìn nữ tử đứng sau lưng Liễu Dật rồi : “Tuy trời tối, trông hình dáng, bất quá…lần trước Liễu Dật được Bách Hoa công chúa cứu , chả phải nghĩ ngợi gì cũng biết người đứng sau lưng là ai.”

      Thất Nguyệt dường như quan tâm lắm đến chuyện nữ tử sau lưng Liễu Dật là ai, có lẽ nàng hiểu chàng, nữ tử đó là ai có liên quan gì đến nàng, liếc nhìn Vũ Trầm Tinh rồi dặn: “ nương nên nghĩ đến mình, để thư sinh nhìn thấy, nương bị chặt làm đôi mới là lạ.”

      Vũ Trầm Tinh vội vàng: “Vì cớ gì đòi chém tôi, tôi giúp nương trị thương là sai sao, bất quá…vừa nãy tên Liễu Dật ấy hung hăng phết, nếu phải có người cứu, ha ha, Lam Nhận đến tám phần bị chặt làm đôi rồi.”

      Thất Nguyệt nhìn Vũ Trầm Tinh chằm chằm: “Người Lam thị đều máu lạnh như vậy sao? Nàng ta dù gì cũng là người trong thị tộc nương, ta hoài nghi sao tâm trường các người lại ngoan độc đến thế.”

      Vũ Trầm Tinh hình như hề nổi giận, vừa nhìn lên nóc phòng vừa đáp: “Còn chưa ngoan độc bằng Lam Nhận đâu.” Nếu phải nhìn tận mắt, nghe tận tai ai mà tin được thiếu nữ xinh đẹp lại thốt ra những lời ngoan độc như thế?

      Lúc đó, Tô Thiếu cười lạnh: “ phải Cửu U Ma Thần, là Tô Thiếu, Cửu U Ma Thần cùng các thủ lĩnh Quỷ tộc đều bị ta tiêu hóa rồi, ha ha, bọn họ quá đỗi ngây thơ.”

      Liễu Dật cảm giác có gì đó ổn? Làm sao có chuyện Cửu U Ma Thần bị tiêu hóa được? Hoặc là…Cửu U Ma Thần hoàn toàn khống chế được thân thể kia rồi, nhưng lập tức ý nghĩ khác phủ định ngay, với thực lực của Cửu U Ma Thần, hoàn toàn có lí do trốn tránh, bây giờ Tô Thiếu như vậy chỉ có khả năng: Cửu U Ma Thần thể phản kháng y được.

      Chàng dõi ánh mắt lạnh tanh nhìn Tô Thiếu, chàng tịnh sợ gì Cửu U Ma Thần, ít ra từ lúc rời khỏi Nhân gian giới, chàng tuyệt đối tự tin có thể đấu trận, hà huống bây giờ lúc giận, nghe Lam Nhận xong chỉ muốn giết người ngay. Mục quang chàng biến thành lạnh lẽo, quanh thân thể từ từ phát ra hồng sắc quang mang, đồng thời cuồng phong lồng lộng.

      Tô Thiếu cũng chầm chậm tiến lên bước, bước chân đặt xuống lục sắc quang mang như ngục quỷ hỏa từ thân thể phát ra, chớp mắt từ dưới mặt đất nổi lên vô số tử linh, quang mang đại tăng, phong ràn rạt bao trùm mọi nơi, tử linh như thể được địa ngục thả ra, vây quanh thân thể y.

      Vô hình sát ý dần dần hình thành giữa hai người, cuồng phong thổi tan mọi vật, trung hồng vân cuồn cuộn đổ vể, ma khí lấy Liễu Dật làm trung tâm hình thành vùng xoáy. Cùng lúc, khí khiến khói đen tụ tập đỉnh đầu Tô Thiếu, ma khí ngưng tụ, sát lục chi tâm đạt đến cực điểm, chân nguyên vô hạn lan rộng, Liễu Dật gầm lên giận dữ, tiếng gầm chưa ai từng được nghe như từ viễn cổ vọng về. Thân thể chàng ngửng lên, kiếm quang liền lạc với thân thể, năm loại khí tức màu sắc khác nhau ngưng tụ thành chất, năm tràng long khiếu vang vọng, năm con thần long đằng bay lên, uốn lượn đầu chàng.

      Tay trái Tô Thiếu cũng giơ lên trung, tràng tiếng than của u linh từ địa ngục trỗi dậy, che khuất tất cả, vô vàn tử linh từ dưới chân y lập lờ nổi lên, lây thân thể y làm trung tâm rồi xoáy tròn, lục sắc quang mang phảng phất hình thành quang trụ, chung quanh quang trụ là những tử linh đáng sợ mang theo độc chướng màu lục.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 232: TIỂU TRẤN TƯƠNG NGỘ, DẠ THÂM BÔI ...
      Diệp La Bách Hoa, Lam Nhận đứng sau lưng Liễu Dật và Tô Thiếu đều buộc phải lùi lại, giữ khoảng cách với hai người, cuồng phong mãnh liệt khiến họ tài nào mở mắt nổi, chân nguyên mãnh liệt hóa thành khí tức thực chất ép họ thể tiến lại gần, đáng sợ hơn là năng lực triệu hoán những vật vây quanh mình họ, buộc họ phải thoái lui.

      Liễu Dật nhìn lên hai người đứng nóc nhà nhận xét: “Hai kẻ này đều phải là người, họ là đại biểu của thế giới khác, chẳng qua…với tu vi của họ giờ muốn gây chuyện ở Minh giới, Thần giới dễ đâu.”

      Mắt Vũ Trầm Tinh trợn trừng, hỏi: “Lôi Quân ca ca, huynh là tu vi của họ cao sao? Họ đại biểu cho hai thế giới, là thế giới nào?”

      Lôi Quân đáp: “Liễu Dật vốn thuộc về Nhân gian, mười năm trước đột nhiên gian đọa lạc ma đạo, luân lạc thành ma chân chính song vẫn đại biểu cho Ma giới, tu vi của y tuy cao hơn các vị quân chủ nhưng so với Minh Vương, Bàn Cổ thể nào.”

      “Nếu huynh đoán sai người còn lại là Cửu U Ma Thần của Quỷ tộc, được Đại trí giả gọi là A tu la giới. A tu la giới được phân chia ràng, tồn tại được công nhận, đứng Ma giới, bất quá…chuyện hôm nay kì quái, xưa nay Cửu U Ma Thần vẫn vô tình vô ái, làm sao lại cứu Lam Nhận?”

      Thất Nguyệt liếc nhìn Lôi Quân đoạn : “Người đó phải là Cửu U Ma Thần, vừa nãy y mình là ai, làm thế nào ngươi lại gán ghép y có quan hệ với Cửu U Ma Thần, còn các ngươi? Các ngươi là kì quái, Lam Nhận là người trong thị tộc của các ngươi, cứu ta thôi còn đứng đây nhăng cuội, ta thấy các ngươi còn vô tình vô ái hơn cả Cửu U Ma Thần.”

      Vũ Trầm Tinh vội xen vào: “ thể vậy được, tuy ta là người trong thị tộc nhưng ta là ta, ta là ta, ta muốn giúp ta là phạm tội sao? Còn nữa nha…ta mà muốn giúp Lam Nhận, địch nhân lại là tên ngốc Liễu Dật kia, hiểu có người nghĩ thế nào đây?”

      Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, đáp: “Đó là hai chuyện khác nhau.”

      Vũ Trầm Tinh đưa mắt nhìn nàng, rồi gì mà nhìn lên.

      Hồng quang lấp lánh trong mắt Liễu Dật, đầu ngũ sắc thần long ngừng uốn lượn, thi thoảng phát ra tràng long khiếu, Tô Thiếu ở phía đối diện lộ vẻ hung ác, ánh mắt màu lục phảng phật như địa ngục sâu thẳm, vô số tử linh quấn quít quanh thân thể, độc chướng màu lục bị tử linh thôn tính rồi phóng ra.

      Trường kiếm của Liễu Dật chúc xuống, lạnh lẽo nhìn Tô Thiếu rồi lên tiếng: “Người này hôm nay phải chết, bất kể ngươi là người hay ma, nếu cản ta đừng trách ta kiếm hạ vô tình.” đoạn, hữu thủ chuyển động xuống thân kiếm.

      Tô Thiếu lắc đầu: “Ta cũng phải với ngươi, bất kể tu vi của ngươi thế nào, dù thắng hay bại, chỉ cần Tô Thiếu ta ở đây, ngươi đừng hòng thương tổn nàng li lai nào.”

      Giọng tắt lịm, đại chiến sắp sửa bắt đầu, những người xem kịch bên dưới nín thở, sợ rằng hô hấp của mình kinh động đến hai người bên , chờ đợi việc ngoài ý muốn đột ngột xảy ra: sắc mặt Lam Nhận trắng nhợt, song thủ ôm lấy vai, thân thể nhu nhược ngừng run rẩy.

      hiểu chuyện gì xảy ra nhưng mọi người đều biết nữ tử đó bị ai tấn công cả, vì ai đến gần được hai nam tử phía , sao lại thế nhỉ? “Bịch”, Lam Nhận chịu nổi nữa, ngã gục xuống.

      Tô Thiếu thấy vậy lập tức bổ tới đỡ lấy Lam Nhận, mọi tượng xung quanh y đều biến mất. Thấy Lam Nhận run lên, y nghĩ ngợi gì sất, uốn mình hai ba cái rồi lẫn mất vào trời đêm, hình như mọi việc vừa rồi hề xảy ra, giọng từ xa xa vọng lại: “Chúng ta còn gặp lại nhau.”

      Liễu Dật chầm chậm thu kiếm, giải tán chân nguyên, ngũ sắc thần long cùng na ma khí nhanh chóng tan , chàng biết vì sao Lam Nhận ngã gục, nhát kiếm đầu tiên đó chàng triệu hoán băng long cắt đứt khăn che mặt, nội thể ta đồng thời bị hàn khí xâm nhập. Chẳng qua lúc này, điều khiến chàng kinh ngạc hơn là tốc độ của Tô Thiếu.

      Những gì tên thiếu gia lưu manh kia vừa làm hiển nhiên phải thủ đoạn của Cửu U Ma Thần, thế ma thần biến đâu? Hơn nữa lúc Tô Thiếu lướt , chàng cảm thấy tốc độ của y chậm hơn mình bao nhiêu, trong lòng thầm nhủ: “Lẽ nào…Tô Thiếu biến thành Cửu U Ma Thần?”

      Chàng khôi phục lại vẻ bình thường, Diệp La Bách Hoa vội bước tới hỏi: “Huynh sao chứ?” Mắt nàng lộ ra niềm quan tâm thành lời, nàng biết chân nguyên của chàng lúc nào cũng có thể khiến chàng luân lạc nhập ma, nhất là vừa nãy nàng thấy sát khí cường hãn nên càng lo lắng cho chàng hơn.

      Liễu Dật mỉm cười, lắc đầu: “ sao.”

      Diệp La Bách Hoa nối lời: “Huynh thời gian của huynh còn mấy nữa, từ rày huynh ít bạt kiếm , nên dùng chân lực cách loạn xạ, thời gian tất kéo dài.”

      Lời của Diệp La Bách Hoa khiến chàng nhớ đến nguyên nhân bạt kiếm. Lam Nhận đến giết chàng vì ca ca ta, chàng trách nhưng sát nghe được tin Thiên Kiêu chết trong tay ta liệt đột ngột nổi điên, thể khống chết được ý muốn giết chết đối phương. Giờ hồi tưởng lại, trong lòng chàng càng bi thương, lắc đầu tuyệt vọng: “Có những chuyện công chúa biết đâu.”

      Có lẽ ngay cả Liễu Dật cũng rạch ròi vì sao vừa nãy chàng muốn giết Lam Nhận, có lúc cơn phẫn nộ che khuất lí trí, nhưng cũng có lúc phải mọi chuyện đều giải quyết cách yên bình được. nghĩ ngợi nữa, chàng bảo Diệp La Bách Hoa: “Được rồi, chúng ta xuống dưới thôi, nghỉ ngơi chút, mai còn phải vào Luân chuyển phong.” Đoạn thân hình nhàng chuyển động, thân thể tựa như chiếc lông vũ đen tuyền múa lượn giữa bầu trời đêm.

      Diệp La Bách Hoa thêm câu nào, thân hình khinh động, chầm chậm hạ xuống. Lúc này Liễu Dật ngập trong phiền não, Thiên Kiêu chết trong tay Lam Nhận, chàng hoài nghi rốt cuộc con người là động vật gì? Tự tư, tham lam, họ có còn chút thiện lương nào ? Vì ca ca mà loại bỏ chân tướng, giết người từng xưng tỷ tỷ muội muội với mình ma quỷ đáng sợ hay con người đáng sợ hơn? con đường yên tĩnh chỉ có thân ảnh độc của chàng, mọi người đều sợ gây thị phi, nhanh chóng trở về chỗ của mình, như thể đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Chàng phiền muộn trong lòng ba thân ảnh chắn ngang tầm nhìn, ngẩng đầu lên chàng phát dưới ánh trăng trắng bạc lạnh lẽo là dáng hình của Thất Nguyệt, nhất thời chàng quên sạch, buột miệng gọi: “Thất Nguyệt?”

      Ba người đó là Thất Nguyệt, Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân, dưới ánh trăng lạnh, dung mạo ba người lên ràng dị thường, Thất Nguyệt vừa thấy chàng chạy ngay đến: “Huynh sao chứ?”

      Liễu Dật lắc đầu: “ sao, cuối cùng cũng tìm được muội, lâu quá có tin tức gì, giờ gặp được muội, tâm lí dễ chịu vô cùng.”

      Nghe chàng vậy, Thất Nguyệt mỉm cười. Vũ Trầm Tinh lại thở dài thốt: “Chà, mắt người này có vấn đề, ta và Lôi Quân ca ca cũng ở đây mà chỉ nhìn được mỗi Thất Nguyệt là sao? có lễ mạo gì cả, ta cứu Thất Nguyệt, biết ngươi đa tạ ta thế nào đây?”

      Liễu Dật thu hồi ánh mắt hòa hoãn, nhãn thần biến thành băng lãnh, ngữ khí còn băng lãnh hơn, liếc nhìn Vũ Trầm Tinh, chàng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ta chưa từng có hảo cảm với người của Lam thị, dù ngươi cứu Thất Nguyệt tất có người khác cứu, ngươi mở mồm ta có thể nhìn đến ngươi, mặc cho ngươi li khai, nhưng nếu ngươi còn lắm chuyện, đừng trách ta kiếm hạ vô tình.”

      Lôi Quân tịnh phản ứng gì, như thể lời lẽ Liễu Dật chả quan hệ gì đến y, nhưng cái mồm lợi hại của Vũ Trầm Tinh , lập tức oang oang: “Ngươi là loại người gì vậy, đúng là chó cắn càn…Dù gì ta cũng hảo tâm cứu Thất Nguyệt, ngươi lại có thái độ như vậy, ngươi thị phi bất phân à?”

      Liễu Dật gì, chỉ lẳng lặng quan sát điệu bộ buồn cười của Vũ Trầm Tinh, giống như đứa bé cố giảo biện. Thất Nguyệt xen vào: “Thư sinh, họ tuy là người Lam thị nhưng giống như mấy người chúng ta gặp, mấy ngày nay muội may mắn được họ chiếu cố, chi bằng chúng ta kiếm chút gì ăn, thuận tiện bàn luận về hai khối đá.”

      Liễu Dật liếc nhìn Thất Nguyệt, nàng vậy tất nhiên hai người kia hiểu về hai khối tinh thạch, tuy chàng thích người khác giúp đỡ song làm sao định đoạt được tình huống tại? Thời gian của chàng nhiều, đương nhiên càng nhanh càng tốt, dẫu thích cũng có cách nào, phải tranh thủ thời gian mới có khả năng giải trừ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa.

      Chàng gật đầu, giới thiệu Diệp La Bách Hoa với Thất Nguyệt: “Vị này là ân nhân cứu mạng của huynh, gọi là…A Nam .”

      Vũ Trầm Tinh đứng sau lưng Thất Nguyệt hình như tự với mình: “A Nam, A Nam, tên đẹp lắm, thân cận quá nhỉ…”

      Liễu Dật nhìn nha đầu chuyên gây loạn, gì mà giục: “Nếu nhị vị có thời gian, chúng ta cùng kiếm chút gì ăn.” Chàng biết vì sao lại ra những lời khách khí như thế.

      Vũ Trầm Tinh vội lắc đầu: “Cùng ăn, đáng sợ …vừa nãy có người còn muốn đuổi chúng ta , giờ lại muốn cùng ăn, giơ kiếm ra với chúng ta nữa rồi.”

      Ngay từ lúc tham gia kì kén chồng của Diệp La Bách Hoa, Liễu Dật sớm biết Vũ Trầm Tinh khó chịu phi thường, giờ thấy điệu bộ khiêu khích của nàng, đành chọc vào, quay người vào trong tửu lâu.

      Năm người quay vào trong, chọn chiếc bàn lớn, bên góc bàn là hầu tử đáng , tuy muộn rồi nhưng điếm hỏa kế được hơi tiền chiếu rọi nên chiếu cố chu đáo vô cùng, thoáng chốc mặt bàn bày biện đầy đủ rượu thịt, hơn nữa còn đặc biệt chăm sóc cho hầu tử bằng ít nước quả, bất quá hầu tử này thèm nước quả mà thèm rượu nên nốc vào ít.

      Cả tửu lâu yên tĩnh dị thường, năm người tuy ngồi cùng bàn nhưng ai lên tiếng, Liễu Dật cứ lặng lẽ nhìn mọi người, tự rót chén rồi uống cạn, chàng biết nếu mình lên tiếng trước cả đêm ai câu nào.

      Liễu Dật đặt chén rượu xuống, hỏi thẳng: “Các vị đến đây tìm hai khối đá?”

      Vũ Trầm Tinh lên tiếng: “ thừa, là vật thiên hạ khó lòng đạt được, ai lại muốn còn hỏi chúng ta làm gì, ngươi phải cũng đến tìm hai khối đá sao?”

      đợi Liễu Dật hồi đáp, Diệp La Bách Hoa nối lời: “Chúng tôi đến đây tìm Thất Nguyệt, Liễu công tử luôn lo cho an nguy của Thất Nguyệt, chúng tôi từng đến Lôi Nhật tinh cung tìm Lôi Quân để hỏi tin tức của ấy, mới biết là Lôi Quân ở trong cung đành theo phương hướng được chỉ dẫn lên đường tìm kiếm.”

      Thất Nguyệt gì, nâng chén nhấp ngụm, mồm mép Vũ Trầm Tinh khác, quan sát kĩ lưỡng Diệp La Bách Hoa rồi chậm rãi : “Quả là người đẹp, ài…Liễu công tử, các người xưng hô sao thân mật thế? Còn tìm Thất Nguyệt? Các người lại biết Thất Nguyệt ở đây, ràng là vì hai khối tinh thạch.”

      Lôi Quân vẫn im lặng đột ngột khai khẩu, lắc đầu: “Tinh tiểu muội sao lại ngốc vậy, hai khối đá đó người trong thiên hạ đều muốn lấy, chúng ta cũng là người thiên hạ, chỉ cần họ đến tất tìm được Thất Nguyệt?”

      Vũ Trầm Tinh lắng nghe, ngập ngừng uống cạn chén rượu, ngẫm nghĩ chốc, đột nhiên tự với mình: “Ta sao lại nghĩ đến điều đó.”

      Liễu Dật buông chén xuống, tiếp: “Ta đến tìm Thất Nguyệt, chẳng qua ta cũng muốn lấy hai khối đá, vốn ta biết ở đây có hai vật đó, gặp vị thần bí nhân mới biết được, ban đầu ta định lấy nhưng giờ nhất định phải giành được.”

      Vũ Trầm Tinh nhìn chàng rồi nhìn những người trong bàn: “Xem này, xem này, rồi nhé, con người sao lại tham lam? Ai lại muốn lấy được bảo bối, bất quá…khẩu khí của ngươi nha, nhất định phải lấy được, coi chúng ta là khí à.”

      Thất Nguyệt đặt chén xuống, lắc đầu: “Các vị biết rồi, thư sinh cần hai khối đá vì mục đích gì mà có chuyện phải dùng, tự nhiên phải tham đồ bảo bối.” Nàng từng cùng Liễu Dật qua Thiên Nhai Hải Giác, tất nhiên biết đến chín loại nước mắt, lúc nghe thấy chuyện về hai khối đá đó cũng hưng phấn dị thường.

      Vũ Trầm Tinh châm chích: “Hay nhỉ, Thất Nguyệt, vẫn biết là nương quân tâm đến nhưng khuyết điểm là khuyết điểm, người ta tham lam mới là lạ, ai lại đành bỏ qua bảo bối như vậy, để xem lần tới nương tìm ra lí do gì hay ho giải thích cho .”

      Liễu Dật dằn chén xuống bàn, dõi ánh mắt vào khuôn mặt Vũ Trầm Tinh: “Chúng ta còn con nít sao? Vì cớ gì phải giải thích nhiều thế với ngươi, dẫu ta muốn lấy được hai khối đá sao, ta tham lam cũng cần phải có lí do sao?”

      Lôi Quân xem vào câu chuyện: “Kì có nhiều chuyện cần phải giải thích, chỉ cần mình tự biết là được, muốn làm cứ cất tay mà làm, thị phi hắc bạch tự ở nhân tâm, câu chuyện của ngươi lúc ta được đọc ở trong cung điện của đế quân, sau này hiểu vì sao cuốn hoàng kim thư còn nữa, bất quá… Lục tinh cung do Minh Vương tạo ra nhưng có hoàng kim thư, chúng ta còn có dự đoán tương lai.”

      Liễu Dật biết cuốn hoàng kim thư mà Lôi Quân đến chính là ‘bị thiên thần trớ chú đích ái’, ngay cả chàng cũng biết nó thất lạc ở đâu, chẳng qua bây giờ thấy hiếu kì, nhấp ngụm đoạn : “Ngươi muốn gì?”

      Lôi Quân nghịch chén rượu trong tay, mỉm cười: “Kì , cần đến dự đoán tương lai, cứ dựa vào đoán định, truyền thuyết cũng biết được mấy phần. Ngươi vốn là Chân ma, con ma bị Bàn Cổ bài xích, câu chuyện của ngươi và Thiên nữ chỉ có thể trở thành nỗi bi ai, ta biết người từng qua Thiên Nhai Hải Giác, biết ngươi muốn Thiên nữ thoát khỏi những đau đớn của luân hồi khổ ải, nhưng…ta muốn hỏi là ngươi tự hỏi mình như thế có đáng ?”

      Liễu Dật dằn mạnh chén rượu xuống bàn: “Câm mồm, chuyện của ta và Thiên nữ cần kẻ nào chõ mồm vào, ngươi có biết là nếu ở kiếp thứ ba này ta giải khai được trớ chú đó Thiên nữ vĩnh viễn phải chịu luân hồi khổ nạn.”

      Liễu Dật nhìn chàng, tham gia câu nào nữa, cả tửu lâu lại yên ắng, ngay cả người điêu ngoa nhất là Vũ Trầm Tinh cũng im lặng, nhưng rất nhanh sau đó, Lôi Quân phá tan khí trầm mặc: “Hảo, ta bình phẩm việc ngươi làm nữa, ngươi nguyện ý, ta đành đứng ngoài cuộc, tội gì phải chõ mũi vào, chỉ là chín loại nước mắt đó ngươi chắc ngờ được người khác đặc ý an bài, có lẽ giờ ngươi bị người khác điều khiển?”

      Liễu Dật tất nhiên hiểu ý Lôi Quân muốn , nhưng từ lúc gặp Diệp La Bách Hoa chàng hiểu rồi, nhưng có dừng lại được ? Hướng ánh mắt sang Lôi Quân, chàng lắc đầu: “Ta có thể biết hoặc biết, dù rằng ta phải trải qua khảo nghiệm thế nào, bị người ta đùa cợt, ta cũng được lựa chọn, ngươi lí giải được đâu.”

      Lôi Quân lắc đầu: “, ta hiểu, chắc ít lời bình luận về ta ở Minh giới lọt vào tai các ngươi? Lãnh huyết vô tình, si võ thành tính, còn nhiều lắm, hơn nữa mười năm nay ta chưa rời khỏi Lôi Nhật tinh cung, ta nghĩ ta mà ra nguyên nhân chắc các ngươi đều kinh ngạc vô cùng.”

      Vũ Trầm Tinh truy vấn: “A! Lôi Quân ca ca, mười năm nay huynh luyện đao làm gì?”

      Lôi Quân lắc đầu nhìn Vũ Trầm Tinh: “Mười năm luyện đao? Nếu huynh dùng thời gian mười năm nay luyện đao, e là vị trí đế quân do huynh ngồi lên rồi, mười năm này, việc huynh quan tâm hơn cả là dự đoán tương lai, những cái tên xuất nhiều nhất là Liễu Dật, Lang Vương, Thất Nguyệt…tất cả mọi chuyện hình như đều phát sinh mình ngươi, đương nhiên ta cũng học được nhiều điều trong đó.”

      Vũ Trầm Tinh nghe xong, mắt chàng mở to hơn, ánh mắt những người khác cũng lên vẻ kinh ngạc, ngay cả Liễu Dật cũng thấy hiếu kì, Lôi Quân tiếp tục: “Ta là kẻ thất bại, đời ta giống như tờ giấy trắng có gì viết lên, những đắng ngọt của đời người quan hệ đến ta, vì thế được thấy những kinh lịch của ngươi lại là hạnh vận lớn nhất của ta. Đương nhiên, ta rất muốn cùng ngươi đứng lôi đài phân cao hạ, đó là nguyên nhân vì sao ta xuất trong lần kén chồng đó.”

      Liễu Dật uống ngụm, tùy tiện hỏi: “Chuyện đó có quan hệ gì?”

      Lôi Quân trở lại vấn đề lúc đầu: “Nhưng ta lại hiểu, ngươi bị người ta coi như con cờ, vì sao phản kháng?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Ta rồi, ngươi hiểu đâu, đời này công bình đâu ra mà lắm thế, chỉ có những chuyện tuyệt vọng, bi thương. Vận mệnh có thể cải biến nhưng ta được chọn lựa khi quá trình được chú định, biết là chết ta cũng phải lao vào, nhân vì ta biết… những gì ta thương.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :