Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 218: ĐẠI HOANG CHI LỮ, MA KIẾM ĐỘNG ...
      Hai người tịnh gì nhiều, dường như bao nhiêu lời lẽ đều chôn chặt trong lòng, họ cứ ngưng thị nhìn nhau mặc cho thời gian trôi qua, đại thính yên lặng dị thường. biết bao lâu sau từ ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Diệp La Bách Hoa hiểu rằng Diệp La Kiếm Mộ mang sơ đồ Đại hoang sơn đến, Liễu Dật phải .

      biết vì cớ gì, nàng hiểu chàng gặp nguy hiểm, lại chỉ có ba ngày, cũng phải quá lâu song lòng nàng sao bình tĩnh được. Thân ảnh đó vừa quen vừa lạ, lạ vì mới bước chân vào thế giới của nàng có mấy ngày, quen vì mấy ngày đó phảng phất như vạn năm, cùng qua mấy lần sinh tử, nếu mắt thấy thân ảnh của chàng, nàng cảm thấy an toàn.

      Liễu Dật cũng biết đó là tiếng bước chân của Diệp La Kiếm Mộ, lúc này chàng có ý niệm gì trong đầu, chỉ muốn nhanh chóng xuất phát, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm này, bèn hướng về Diệp La Bách Hoa cáo từ. Chàng nghĩ rằng mình lên đường hành động thuận tiện hơn, mang theo công chúa ngốc khác gì tự làm đầu óc vướng bận. Diệp La Kiếm Mộ tới, lấy ra bức sơ đồ bằng da, : “Bức sơ đồ này chỉ dần đường nước bước trong Đại hoang sơn.”

      Chàng tiếp lấy bức sơ đồ, tuy tàn tạ nhưng những đường nét đen nhánh và chữ nghĩa còn ràng, vì vậy chàng có thể hiểu được nội dung sơ đồ. Cuộn bức địa đồ lại, Diệp La Kiếm Mộ vỗ lên vai chàng: “Công tử, trong Đại hoang sơn, quái thú nhiều vô kể, công tử phải cẩn thận.”

      Chàng gật đầu: “Được, tại hạ biết rồi, quái thú ở đó chàng nhiều càng hay.” 

      Diệp La Kiếm Mộ : “Công tử yên tâm, Đại hoang sơn là tàn tích từ thời thượng cổ lưu lại, ở đó tụ tập các loại quái thú, vì là rừng nguyên thủy, có người cư trú nên có tên khác, Thú sơn.” 

      Liễu Dật vui mừng: “Thế càng hay, tình thể chậm trễ, tại hạ phải xuất phát ngay, Kiếm tiền bối đưa tại hạ đến chỗ Hạt Điểu.” 

      Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Được, công tử hãy theo tôi.” Rồi bước ra hành lang ngoài gian đại thính, chàng nối gót theo sau. Diệp La Bách Hoa nhìn theo thân ảnh hai người, định gì đó nhưng lời vừa đến khóe môi liền dừng lại, nghĩ ngợi hồi nàng nhận thấy mình quá ư lo lắng cho chàng, khái quát thiên ngôn vạn ngữ đơn giản.

      Diệp La Kiếm Mộ bước ra hàng lang rồi ra khỏi đại thính, rẽ phải, qua mấy gian thạch phòng, ông ta dừng lại ở dưới tường thành, Liễu Dật đưa mắt nhìn, quả nhiên trong gian lều cỏ có hơn mười con Hạt Điểu to lớn, chàng quan tâm lắm đến chuyện đó, có con Hạt Điểu được chuẩn bị sẵn sàng.

      Diệp La Kiếm Mộ cầm lấy sợi dây da cổ con Hạt Điểu trao cho chàng: “Công tử, cứ cầm sợi dây này là có thể điều khiển phương hướng.” 

      Liễu Dật gật đầu, cầm lấy sợi dây da, búng mình nhảy lên mình Hạt Điểu, với Diệp La Kiếm Mộ: “Kiếm tiền bối, Vô Lệ thành xin giao cho tiền bối, Bách Hoa công chúa tuổi còn trẻ, giờ chính là lúc cần đến các vị, hi vọng các vị có thể kiên trì đến lúc tại hạ quay lại.” 

      Diệp La Kiếm Mộ tất nhiên hiểu được ý của chàng, gật đầu cười : “Công tử yên tâm, chúng tôi nhất định phòng thủ đến cùng, chỉ cần hai lão già ta và Minh huynh đệ còn, công chúa tuyệt đối bị thương tổn dù là sợi tóc.” 

      Liễu Dật gật đầu: “Vâng, Liễu mỗ cáo từ, ba ngày nữa gặp lại.” 

      Diệp La Kiếm Mộ đưa hữu thủ ra: “Mời, công tử bảo trọng.”

      Liễu Dật gì nữa, hai chân thúc , Hạt Điểu đập cánh bay lên cách vụng về, chàng khẽ động hữu thủ, chiếu theo phương hướng sơ đồ bay về Đại hoang sơn.

      Tuy thời gian đến Minh giới chưa lâu nhưng chàng cảm giác như lâu lắm được bay lên vùng trời cao rộng, lúc ở Nhân gian, ngự kiếm mà , xuyên vân nhập vụ, tiêu diêu tự tại đến bực nào, đầu là trời xanh, quanh mình là mây trắng, ngược gió lướt nhanh, đạp kiếm bay giữa mênh mông vô hạn, còn ở vùng đất tên kì diệu này chàng có cách nào ngự kiếm được.

      hùng gặp khó, tuy thể đạp kiếm phi thiên, nhưng cưỡi lên Hạt Điểu cũng là chuyện thú vị, cần dùng chân nguyên để thôi động, hơn nữa lưng con chim này khá lớn, ngồi lên có cảm giác dễ chịu, quanh mình mây vùn vụt trôi lại phía sau, gió thổi ràn rạt, tất cả đều giống lúc ngự kiếm ở Nhân gian song người lại có cảm giác bất đồng.

      Thời gian theo mây trắng trôi qua, nhật lạc nguyệt xuất, ngàn sao lấp lánh, theo phương hướng bắc cực tinh chỉ dẫn, thấm thoát Liễu Dật bay được ngày, chân nguyên sung túc nên chàng thấy mệt mỏi, ngược lại Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp ngừng hấp thụ hỗ độn chi lực trong khí giúp chân nguyên của chàng đề thăng bội phần, ma công quả ăn đứt các loại tâm pháp thông thường, mang lại cho chàng sức mạnh đồng thời cũng trói chặt chàng vào sợi dây sinh tử. 

      Bất quá sau khi trải qua những việc trong mộng, chàng dường như hiểu ra nhiều điều, giờ tuy mối lo giờ vẫn là ma công, luân lạc nhập ma, song việc được chú định, có nghĩ lắm cũng vô dụng, chuyện chàng phải nghĩ là làm cho tốt những việc trước mắt, tìm cách dùng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp liên hệ với manh mối Niết nhân lưu lại trong gian ý thức ngõ hầu hỏi đối sách.

      Gạt nhưng ưu tư trong lòng, ở trong gió, tấm lòng nam nhân dần dần rộng mở, có lẽ chàng hiểu được chỗ khác nhau giữa mộng vào thực, hoặc có lẽ chàng sống tự do hơn dù còn rất nhiều việc phải làm.

      Vô tình, chàng dùng tay tả cầm cây bích ngọc địch lên, ở giữa cây trường địch bạch quang lưu chuyển, phảng phất như cả thân địch động đậy, nhìn cây địch lại nhớ đến Diệp La Bách Hoa, chàng bất giác buông tiếng cười khổ.

      T

      rong vùng sâu thẳm của kí ức, chàng từng nghe qua khúc địch , nhưng là chuyện quá lâu rồi, trong mông lung lên thân ảnh thân thuộc mà bi thương, chàng lẳng lặng đưa cây địch lên môi nhè thổi, khúc Lạc Phàm Trần vang lên trong mây.

      Tiếng địch dịu dàng, hư vô phiêu diêu, cơ hồ như người ở trong mây mù, ước giữa thanh dìu dịu là nỗi tuyệt vọng, mỗi nốt nhạc như kể lại câu chuyện, mỗi câu chuyện lại mang cả tang thương của thế nhân. Thời gian lướt trôi, ngàn năm như giấc mộng, từng bao lần si dại, từng qua mấy lần say, giữa sát na lòng nối lòng lại bị trở lực vô hạn chia cách, ái tình thể hoàn mĩ, chàng lạc xuống phàm trần, tiếp thụ trớ chú của Thần, sống giữa luân hồi, chịu mọi bi khổ Nhân gian.

      Khúc nhạc rào rạt tình quyến luyến như chưa từng hối hận, khổ nạn của người lại được hai người cùng chịu, bỏ sinh mệnh vĩnh hằng và quyền lợi tuyệt đối, đọa lạc Nhân gian giới, vì niềm độc của nàng mà xuống chốn phàm trần.

      Tiếng địch lớn nhưng vang rất xa, trong từng nốt nhạc bi thương dường như nghe ra được chân tình của Lạc Phàm Trần, giọng cất lên: “Thất Nguyệt, nghe xem, tiếng địch bi thương quá.”

      Dưới lục địa, khói bụi cuộn cuộn khắp bốn bề, tử y nữ tử cưỡi động vật kì quái đáp: “Bi thương quá, ở đây lại có người, ai tấu nhỉ?” Tử y nữ tử này chính là Thất Nguyệt, bên cạnh nàng là nữ tử vận trường quần màu lam: Vũ Trầm Tinh. hiểu vì nguyên nhân gì hai người cưỡi thú tịnh tiến, hướng ngược với hướng của Liễu Dật.

      Vũ Trầm Tinh đột nhiên bật cười, khuôn mặt mĩ lệ lộ ra nét gian trá: “Có khi chúng ta nghe lầm, có khi là…tinh linh thổi cũng nên, theo truyền thuyết ở những vùng đất hoang lương có tinh linh, mỗi lúc trời tối chúng đều xuất .” 

      Thất Nguyệt dường như hiểu ý, gật đầu: “Có lẽ thế, chúng ta tiếp tục lên đường.” 

      Vũ Trầm Tinh đồng tình, hai người nhanh chóng lướt , dưới trời đêm màu lam thẫm cuộn lên làn bụi đất vàng vọt rồi tan biến vào bóng tối. 

      Có những lúc chúng ta ngay cạnh nhau như vậy nhưng bạn về hướng tả, tôi hướng hữu, thành ra lỡ làng, gặp được nhau…

      Lại về Liễu Dật thổi lên khúc nhạc Lạc Phầm Trần trong kí ức, dường như tâm tình nhõm hơn, từng giọt bi thương được địch thổi tan vào trung cho trăng trong, mây trắng nghe, Hạt Điểu kêu lên tràng dài, chàng cảm giác Đại hoang sơn còn xa nữa, xem ra tốc độ của Hạt Điểu chậm tí nào.

      Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, chàng thu trường địch lại, khẽ thở dài: “Nhất khúc Lạc phàm trần, kỉ độ thiên nhai lộ, vọng tiền thế kim triêu, thu thủy bích liên thiên, thán thương hải tang điền, xuân thu thất thiên niên, sát na lưu quang, phù sinh mộng, thùy nhân cộng, bạch phát tương tri ...bạch phát tương tri. ( khúc Lạc phàm trần, mấy độ lướt qua đường chân trời, nhìn lại kiếp trước, thấy thu thủy xanh biếc nối liền trời xanh mà thương cho đời dâu bể, thấm thoát xuân thu bảy ngàn năm chỉ là sát na, đời người như mộng, ai người cùng gắn bó, người tương tri bạc trắng mái đầu… người tương tri bạc trắng mái đầu)”. Trăn trở suy tư, chàng đột nhiên bật cười, lắc đầu: “Có lẽ ta nhìn mọi việc quá phức tạp, tiếp thụ cứ đối diện, buồn bã vô liêu ích gì, hà hà.” Tiếng cười cay đắng của chàng vừa cất lên, Hạt Điểu bay đến đỉnh núi.

      Chàng đưa mắt quan sát, bên dưới núi liền núi, rộng lớn vô hạn, nhìn thấy điểm cùng tận, chàng nhìn được tình hình vì những khu rừng nguyên thủy rậm rạp che khuất, vừa lượn vòng chàng vừa tính toán, nếu muốn dẫn quái thú về Vô Lệ thành cần chọn vị trí trung gian, hơn nữa phải chừa cho mình lối thoát, nhược bằng đến lúc muốn chạy được dẫu bị quái thú ăn tươi cũng bị chúng giết chết.

      Chàng điều khiển Hạt Điểu lượn vòng tầng Đại hoang sơn, rất nhanh chàng đến được vị trí trung gian, tuy thể xác định nhưng ở vị trí đó chỉ cần cuồng bạo chi huyết xuất , tuyệt đối ít quái thú giẫm đạp lên nhau đổ xô tới. Liễu Dật khẽ búng mình hạ xuống đất vô thanh vô tức, làm dấy lên chút kình phong nào, thân hình to lớn của Hạt Điểu cũng chầm chậm hạ xuống, yên lặng đứng bên mình chàng. Chàng ngoái lại nhìn, tự nhiên hiểu được Hạt Điểu này được Diệp La Kiếm Mộ huấn luyện nghiêm cẩn.

      Song chàng có thời giờ để tán tụng Hạt Điểu, việc phải làm rất đơn giản nhưng nếu khéo khá phiền hà. Chàng quan sát tình hình bốn bề, cây cối quanh đó cơ hồ df sống qua ngàn năm, cành lá rậm rạp, cao vút đến tận trời xanh, dây leo chằng chịt quấn quanh thân, nhìn lên cao thấy những con mãng xà to lớn lẫn trong cành lá, trong rừng im ắng vô cùng, cành lá um tùm che hết ánh trăng, chàng hoàn toàn dựa vào chân nguyên và thị giác mẫn duệ mà quan sát.

      Nhìn những con động vật kì quái xíu bò qua bò lại dưới chân và quyền đầu, chàng lắc đầu: “Xem ra tìm đúng chỗ rồi, quanh mình có nhiều thứ kì dị thế này, nếu cuồng bạo chi huyết xuất chóng vánh dẫn dụ được ít quái vật.” Nghĩ đến đây chàng lại nhìn quanh, địa hình nơi đây khá ổn, dẫu toàn bộ quái vật xuất chàng cũng có lối thoát. Chàng gật đầu với mình: “Tình hình khá thuận lợi, ngày mai Diệp La Hùng nếm mùi đau khổ.”

      Chàng còn tính toán tiếng kêu vang động đất trời trỗi dậy, làm cho mọi loại chim thú trong khu rừng già nguyên thủy chạy loạn xạ, sát na sau, trung lên tầng mây màu xám đen, bị mây che phủ, khu rừng càng ảm đạm vô quang.

      Trong lòng chàng kinh ngạc: “Là rồng.” Đó là ý nghĩ duy nhất của chàng lúc này, tiếng kêu vừa nãy quá quen thuộc, dường như chàng từng nghe qua lại như lạ lẫm, mây xám trung tuyệt đối phải ngẫu nhiên tụ tập, nếu chàng đoán sai, dấu hiệu thế của hoang long là như vậy.

      Chàng biết Đại trí giả từng đem tám loại tinh linh gieo xuống đại địa ở Nhân gian, tám loại tinh linh đó sinh trưởng đến nay biến hóa thành bát hoang thần long, nhưng vấn đề là bát hoang thần long biến hóa như thế nào chúng vẫn thuộc về Nhân gian, giờ chàng đứng đất của Minh giới, vì sao lại cảm giác được tồn tại của hoang long? Chẳng lẽ…từ nhiều năm trước, hoang long vì nguyên nhân này mà biến mất?

      Nếu đúng thế, chàng cảm thấy phiền hà lần này khá lớn, hôm nay mà gặp được hoang long, ngày sau chắc kiếm tìm khắp Nhân gian, giờ lại gặp chứng tỏ hoang long phân tán, tuy có thể thu phục nó song ba con hoang long còn lại tìm kiếm bằng cách nào?

      Chàng nghĩ vẩn vơ tràng thanh chấn động trời đất lại vang lên, máy xám trung càng dày đặc, lần này càng chứng minh rằng đó chính là do hoang long phát ra, chàng nghĩ ngợi nhiều, nếu gặp rồi phải nắm lấy cơ hội, cũng phải thu phục được con rồng này, sức mạnh của năm con rồng phải hơn bốn con nhiều.

      Liễu Dật liền phong bế ý thức, khuếch tán chân lực, dùng cảm giác tối linh mẫn để tìm kiếm, thuận theo thanh và khí tức phát xuất lên trung, thần thức của chàng dần dần lan tỏa, chung quanh tràn ngập thanh, chàng cảm giác được cả từng động tác của thảo mộc, nhìn được cả cách bò của những động vật mắt thường nhìn được, trôi nổi được bao xa, chàng thình lình phát trước mặt có vùng bạch sắc quang mang thuần chất, chàng tiếp tục tiếp cận, nghĩ xem đây là đâu đôi mắt đỏ lòm sáng lóe lên, chàng mở bừng mắt, thu hồi thần thức.

      Chàng nhanh chóng đề khởi chân nguyên, truy theo phương hướng vừa tìm kiếm lúc trước, chàng biết đôi mắt đỏ lòm đó tuyệt đối là mắt rồng, chưa kịp suy nghĩ chàng lướt đến vùng đất phát ra bạch quang.

      Vùng đất đó được cây cối cao lớn, xù xì bao phủ, thân cây có những mảnh băng màu trắng bạc, chàng cảm thấy kì quái, tại nhiệt độ thấp, làm sao mà đông lại thành băng mảnh được nhỉ? Đột nhiên trong óc chàng lóe lên ánh sáng, tự nhủ: “Do sức mạnh của rồng?” Rất nhanh chóng, chàng hiểu ngay những mảnh băng đó phải do tự nhiên tạo thành, tám chín phần mười là liên quan đến ngoại vật, nếu chàng đoán lầm ngoại vật đó là con hoang long. 

      Chàng chậm rãi bước tới, đề cao chân nguyên, theo ý thức tả thủ nắm lấy Bi Mộng Kiếm, hữu thủ buông lỏng ra, hai mắt bỏ qua bất kì góc độ quan sát nào, chàng cảm giác được sức mạnh của con hoang long này đặc biệt mãnh liệt, cho dù phải là rồng luồng sức mạnh đó cũng vô cùng đáng sợ.

      Bước qua đám cây cối bao quanh, chàng phát vùng đất phát quang lại là chiếc hồ, vầng trăng phía đỉnh hồ bị mây xám che khuất, mặt hồ toàn là những phiến băng mỏng trắng tinh, chàng cảm thấy lạnh song những mảnh băng đó lại bị dung hóa, bạch quang chính do những miếng băng màu bạc này phát ra.

      Liễu Dật ngẩng đầu nhìn vầng trăng rồi lại nhìn những phiến băng trong hồ, cảm thấy hơi kì dị, vừa nãy chàng dùng thần thức tra xét, xác định được đôi mắt đó là của rồng, trong bát hoang thần long chàng thu phục được thủy long, ở trong hồ còn loại rồng nào nữa? Tuy chàng chưa hoàn toàn nắm chắc trong hồ có rồng song đôi mắt lúc này chính xuất ở đây.

      Nghi hoặc làm chàng bối rối trong thoáng chốc, phải hoang long loại quái vật nào lại có sức mạnh đến thế? Chàng cảm thấy sức mạnh của con quái vật vừa nãy tuyệt đối kém hơn hoang long, nếu thế Đại hoang sơn này quá đáng sợ, cuồng bạo chi huyết nhất xuất biết còn dẫn dụ loại quái vật đáng sợ nào nữa đây? Sợ rằng đến lúc đó chỉ Diệp La Hùng lãnh đủ mà ngay cả vùng phụ cận Vô Lệ thành cũng bị liên lụy.

      Nghĩ đến đây, Liễu Dật hơi bối rối nhưng lập tức lãnh tĩnh lại ngay, tự nhủ: “Nhất định có cách.” Lúc đó thanh kiếm bên hông rung động mãnh liệt, chàng đưa tay nắm chặt lấy kiếm, quái này khiến chàng kinh hãi, ngược lại khiến chàng cao hứng.

      Quả nhiên sai, con hoang long, bát hoang thần long có bốn con thần long quy nhập vào trong kiếm, tự nhiên có cảm giác với những con thần long khác, chỉ biết hoang long này thuộc tính là gì? Sao lại kì quái như vậy, chẳng lẽ nó ở dưới đáy hồ?

      nghĩ ngợi nữa, chàng muốn chứng minh đó là , là hoang long thu phục, phải giết , sau đó nghĩ cách dẫn dụ quái thú về Vô Lệ thành. Chàng đề thăng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp lên tầng thứ mười hai, tả thủ giữ lấy cây kiếm, trong sát na kiếm thân ngừng rung động nữa, hữu thủ liền động, hắc sắc trường kiếm xé toang bầu trời đêm, thân kiếm phát ra hồng sắc quang mang, chàng vừa chém xuống đạo tử hồng kiếm quang xạ thẳng xuống mặt hồ…

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 219: HÀN BĂNG CHI LỰC, ĐẠI TRƯỢNG PHU ...
      Lúc đó tại tầng mặt hồ, nguyệt quang tựa hồ càng sáng hơn, mây xám thể tiếp cận với ánh trăng, những mảnh băng mặt hồ phản xạ ra bạch quang khiến khung cảnh chung quanh phảng phất như tiên cảnh, song Liễu Dật nhìn thấy trong đó có con thần long mà chàng cần thu phục. “Choang”, thanh băng lãnh vang lên, trường kiếm đen nhánh được tra vào bao, cùng với động tác đó, kiếm quang đỏ rực mang theo tốc độ và sức mạnh xé toang gian, cuộn lên cột thủy hoa rồi biến mất vào trung tâm hồ nước.

      Mặt hồ bị xé toạc, ở đáy hồ xuất bãi cát, những chỉ nháy mắt sau mặt hồ khép lại. Hiển nhiên Liễu Dật dùng nhiều chân nguyên song trong khoảnh khắc đó chàng nhìn ra dưới hồ hề có vật gì: trừ vài mảnh băng trắng toát chìm xuống, có bất cứ vật thể nào tồn tại, giống hệt như gian trong nhược thủy ngày trước.

      Liễu Dật tỏ ra nghi vấn: “Chẳng lẽ… có gì?” Ngay lập tức những lời này bị ý nghĩ khác gạt , nơi đây nhất định phải có vật gì đó, vừa nãy thần thức của chàng nhìn , song chiếc hồ này rất quái dị, hoang long tồn tại trong đó chăng? Thế nó ở đâu? Chàng thể nào đoán sai được.

      Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trắng bạc, chàng nhủ thầm: “ được, thế này chỉ lãng phí thời gian, nó xuất ta phải tìm cách cứu viện cho Vô Lệ thành trước , sau này có cơ hội trở lại, nếu ba ngày sau cũng về kịp.” Nghĩ vậy, tâm tình chàng bĩnh tĩnh lại, nghĩ đến chuyện thu phục thần long nữa vì có việc quan trọng hơn đợi.

      Trong lúc quay , chàng cảm giác bạch quang phía sau lưng càng lúc càng sáng, dường như ngưng tụ thành điểm, cỗ hàn khí từ các lỗ chân lông mình xạ thẳng vào kinh mạch, thân thể tự chủ được khẽ run lên, dự cảm lành ập vào tim, theo ý thức, chàng khẽ động thân nhảy tránh qua bên.

      Cảm giác đó phải tự nhiên mà dâng lên, tu vi của chàng cực cao, ở đỉnh Thiên Sơn nơi Nhân gian giới chàng vẫn ngự kiếm bay lượn được, hàn khí ở Băng Tâm động, Vô Lệ thành cũng thể ảnh hưởng đến chàng mà bây giờ hàn khí lại xâm nhập được vào thân thể, cảm giác lạnh lẽo chưa từng thấy cơ hồ khiến chàng khống chế được thân thể, lại run lên. 

      Chàng quay phắt lại, cảnh tượng trước mắt khiến chàng kinh ngạc, mặt hồ vô số mảnh băng trắng bạc chầm chậm ngưng tụ giữa trung, hàn khí từ điểm trung tâm tỏa ra, thân thể chàng bắt đầu cứng đơ, huyết dịch lưu động chậm hẳn, lần đầu tiên chàng cảm thấy băng lãnh đáng sợ.

      Ánh trăng trắng bạc chiếu những mảnh băng, ở trung tâm tầng giữa hồ, vô số phiến băng ngưng tụ thành hình sinh vật dài mười trượng, giống như chiếc sừng kết từ băng, đôi mắt đỏ lòm, sợi râu trắng toát, cả thân thể cuộn lại lập lờ trung, những mảnh băng tạo thành vô số miếng vảy trắng tinh mình nó.

      Liễu Dật kinh ngạc, là băng long, con ngân sắc trường long do băng kết cấu thành, phản xạ ánh trăng lấp lánh, đôi mắt đỏ lòm như máu trông giống như hai khối thủy tinh to cỡ nắm tay ngưng thị nhìn chàng. Chàng cảm giác ràng hàn khí do thân thể băng long tỏa ra, cây cối quanh đó đều ngưng kết thành băng, chàng biết chắc thuộc tính của băng long hoàn toàn tương phản với hỏa long, đến giờ chàng chưa bị đông thành băng khối hoàn toàn vì có chân nguyên mãnh liệt chống chịu.

      Nhưng sức mạnh của băng long quá mãnh liệt, cho dù chàng vận chân nguyên bảo hộ kinh mạch toàn thân mà vẫn bị hàn khí xâm tập, bèn vận chân nguyên vào Bi Mộng Kiếm để triệu hoán long viêm, thân kiếm phát ra tử hồng quang, cỗ khí tức ấm áp lan khắp toàn thân, cảm giác lạnh lẽo lập tức tan biến.

      Đám cây cối kết thành băng quanh mình chàng kì quái, hề bị đốt cháy, thậm chí đến vết bị dung hóa nhoi cũng nốt, tuy chàng cảm giác được khí tức bỏng rãy do hỏa long phát ra nhưng chàng hiểu với hỏa khí mãnh liệt của nó, dù cho mặt đất cũng có thể bị khí tức đốt đến nứt nẻ, vì thế phải cẩn thận thẩm định băng long.

      Băng long ngửng mặt lên trời kêu vang, tiếng kêu chấn động thiên địa, khiến cho phi cầm tẩu thú trong khu rừng già nguyên thủy hoảng loạn, song mục đích của nó là con người bé kia, vừa dứt tiếng kêu, hữu trảo xuất ra mãnh liệt, ba đạo bạch sắc quang ảnh hóa thành ba phiến băng xạ vào chàng với tốc độ như điện hoa hỏa thạch.

      Liễu Dật hề coi thường lợi hại của băng long, thấy băng phiến xông tới, thân hình chuyển động, loáng lên, ba mảnh băng xạ trúng ngay khoảng đất bên cạnh, chàng nhủ thầm trong lòng: “Sức mạnh của con rồng này tệ, dị năng lợi hại vô bỉ, đáng tiếc là động tác quá chậm, cho dù nhanh gấp bội mình cũng dễ dàng tránh được, chỉ cần tìm được nhược điểm của nó thu phục cũng khó lắm.” 

      Đúng như chàng , tốc độ của băng long so với chàng chậm hơn nhiều, chân thân tránh , ba mảnh băng đến cả tàn ảnh của chàng cũng đánh trúng…Bất quá chàng nhanh chóng cảm thấy hối hận bởi ý nghĩ vừa rồi, chàng đánh giá mình quá cao mà coi thường năng lực đặc thù của băng long.

      Ba phiến băng rơi xuống đất liền biến mất chóng vánh, trong phạm vi trượng chớp mắt kết thành băng, phiền phức hơn là song cước của chàng cũng bị băng đông chặt, thể di động được, chàng kinh ngạc, kêu thầm trong lòng: “ ổn.” Rồi khu động chân nguyên mãnh liệt ngõ hầu búng mình lên, nhưng song cước bị cố định, có điểm tá lực, dù cho tu vi của chàng có cao nhất thời cũng thể thoát thân.

      Băng long lại kêu lên tràng dài, hữu trảo xạ ra ba phiến băng, tốc độ của băng dầu nhanh chàng cũng dễ dàng tránh được, nhưng bây giờ thân thể chàng bất động dưới đất, dù chàng có thể uốn mình tránh né, song thể khẳng định những mảnh khác kích trúng mình.

      Đúng lúc thể tránh né, hữu thủ Liễu Dật lật lại, chân nguyên lại được đề thăng, trực tiếp tiến nhập sát lục chi tâm, thanh trường kiếm đen nhánh rời vỏ, tử hồng quang lấp lánh, chàng dùng cả song thủ nắm lấy kiếm, “choang”, băng phiến và trường kiếm va nhau phát ra thanh kim thuộc, có thể thấy lực va chạm cực mạnh.

      Hai mảnh băng phía sau vừa tiếp cận với chàng thình lình biến mất, chàng ngẩng đầu nhìn băng long, ý thức được mình lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, vừa nãy trong lúc nguy cấp đề thăng tâm pháp đến sát lục chi tâm, đem vô thượng chân nguyên đồng thời xuất ra 2 kiếm phá tan hai mảnh băng đằng sau, còn mảnh băng trước mặt chàng đành dùng kiếm chặn lại, theo tu vi của chàng, trừ phi luân lạc ma đạo, tuyệt đối có khả năng xuất ra lúc ba kiếm.

      Tiếp xúc với mảnh băng, chàng liền phát hai chuyện, tốt xấu. Chuyện tốt là song cước được đại lực kích vào thoát khỏi trói buộc của băng đóng dưới đất, chuyện xấu là khi khối băng cuối cùng đập vào thân kiếm, hàn khí theo thân kiếm xâm nhập vào hai tay, lập tức hai tay chàng cứng đơ, có phản ứng gì.

      Liễu Dật kịp nghĩ gì, nhanh chóng thôi động chân nguyên, triệu hoán hỏa long ngõ hầu gạt hàn khí, nhưng chàng lập tức thất vọng, chân nguyên chạy qua cánh tay dường như gặp phải trở lực, thể tiến thêm phân nào, trong lòng chàng hiểu , hàn khí khiến tĩnh mạch chàng đông kết lại.

      Tư tưởng của chàng xoay chuyển nhanh chóng, tuy nắm được thực lực của băng long nhưng bằng vào tu vi giờ của chàng hoàn toàn có khả năng thu phục nó, ý nghĩ khiến chàng bật cười nảy ra trong óc: “Mình vẫn nhớ lúc còn trẻ, đánh lại bỏ chạy, xem ra hôm nay chạy được rồi.”

      Song cước được giải phóng song thủ lại sử dụng được, có lí gì chàng lại tiếp tục liều mạng, dùng chân nguyên thôi động Toàn Cửu Ảnh, thi triển chữ Tật lướt , mười năm trước công phu bỏ chạy của chàng lợi hại hết mực, cỡ như Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất đều sánh kịp, với tu vi như bây giờ chạy thoát thành vấn đề.

      Đôi mắt đỏ lòm như máu của băng long nháy động, dường như ngờ con người xíu kia phản ứng như vậy, tốc độ lại nhanh, chỉ xoay người cái thấy bụi đất mù trời, bóng dáng nào thấy đâu, trong khu rừng nguyên thủy trống rỗng chỉ còn lại bầu yên tĩnh, băng long kêu lên tràng dài rồi từ từ chìm xuống, biến mất vào mặt hồ phát quang, tất cả trở lại lặng lẽ, cây cối chung quanh thu lại, biến thành những phiến băng, khôi phục nguyên trạng, hình như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Về phần Liễu Dật, vì chuyện thu phục được băng long mà lấy làm buồn bã, ngược lại, trong lúc bỏ chạy tâm tình thư sướng vô bỉ, lâu lắm rồi chàng phải bỏ chạy thế này, từ khi tiếp nhận thân phận, dạng áp lực vô hình chèn ép chàng đến ngạt thở, bây giờ bỏ chạy lại như được phát tiết, hình như bỏ chạy càng nhanh, càng phát tiết lâm li thoải mái. Có lẽ càng trải nghiệm, cùng Diệp La Bách Hoa trải qua giấc mộng, chàng hiểu được con người phải đối diện với chính bản thân, còn sống vẫn là đáng quý nhất, cho dù phải chết cũng thể chết bởi sinh vật ngu xuẩn, có đầu óc.

      biết chàng chạy được bao lâu và bao xa, tàn ảnh phía sau dần dần biến mất trong làn bụi xám, chân thân của chàng dậy lên trận kình phong, lẫn mất vào trời đêm.

      Rốt cuộc chàng dừng lại ở vùng đất rộng, nơi đây bình yên, chung quanh chỉ có mấy cây cổ thụ cao ngất. Chàng quan sát tứ bề, xem ra khá sạch , khô ráo, hề có bất kì loại xà trùng nào, nhìn chung so với khu rừng già hơn nhiều, nhìn về phía sau chàng thầm nhủ: “Chắc nó đuổi theo.”

      Chàng nghĩ vẩn vơ nữa, giờ việc cần làm là từ từ dùng chân nguyên đánh thông kinh mạch, xua tan hàn khí trong nội thể, nếu còn kéo dài, kinh mạch bị tắc, hai cánh tay bị phế. Chàng từ từ ngồi xuống, song thủ miễn cưỡng chắp lại, vận chân nguyên xung kích, chuẩn bị xong xuôi, chàng đề thăng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp lên tầng mười hai vận khởi hộ thân cương khí đề phòng xà trùng đến gần, rồi phong bế lục thức, tiến nhập vong ngã chi cảnh. Chân nguyên từ từ xung kích lên hai cánh tay, ngừng bức hàn khí khỏi cơ thể.

      Ở vùng đất yên tĩnh đó có quá nhiều cổ thụ che lấp, ngàn sao trời vẫn lấp lánh, ánh trăng trong ngần chiếu rọi xuống khu rừng nguyên thủy quỷ dị, phía xa ngừng vang lên tiếng kêu của quái thú nhưng so với băng long những tiếng kêu đó dễ nghe hơn nhiều, bất quá lúc này Liễu Dật có thời gian lắng nghe, bước vào vong ngã chi cảnh, chàng sớm cách li với thế giới bên ngoài.

      Vì vậy, ở vùng đất yên lành này, sinh mệnh chàng lấp ló bên bờ tử vong, song chuyện đó trọng yếu, mọi chuyện xảy ra ở đây, chàng vốn nhìn hay nghe thấy, cũng biết gì.

      con rồng màu xám, , phải rồng, là con rắn, con cự xà dài hơn 10 trượng, thân hình thô tráng to gấp ba lần Liễu Dật, mình nó màu xám trắng, có sọc, quang hoa tỏa sáng như kim thuộc được đánh bóng. Càng kì dị hơn là nửa thân của nó có đôi cánh màu bạc xám, có lông, hoàn toàn do cơ thịt cấu thành, đôi cánh này mà giương ra phải rộng đến sáu trượng, gấp lại nhìn vô cùng hài hòa, giống hệt màu thân, nếu phải nó tự giương cánh ra, e là ai biết được nó lại có cánh.

      Dưới trời đêm, đôi mắt của con rắn khổng lồ màu xám có màu lục sẫm, trong chiếc mồm to như chậu máu là hàm răng sắc nhọn, có thể khẳng định hàm răng đó đủ sức nghiền nát cả sắt đá, do răng quá dài nên nó khép miệng lại được, từ hàm răng trắng ởn đó, cái lưỡi đỏ lòm ngừng thò thụt, tỏa ra mùi khăm khẳm. Gập cánh lại, thân thể con rắn khổng lồ màu xám uốn éo tiếp cận với Liễu Dật, đôi mắt màu lục sẫm càng lúc càng sáng rực, nó nhìn thấy con mồi.

      Lúc đó Liễu Dật hoàn toàn phong bế lục thức, tiến nhập vô ngã chi cảnh, dựa vào phản ứng tự nhiên của thân thể xung phá kinh mạch bị đông kết, tốc độ nhanh nhất cũng là an toàn nhất, nhưng chàng quên mất nguy hiểm chung quanh. Nếu chàng có thể mở mắt tất thấy con rắn màu xám này đẹp hơn băng long biết bao nhiêu lần. Nhưng giờ chàng chưa tỉnh lại nên ngay cả cơ hội phảng kháng cũng có.

      Cự xà từ từ tiếp cận, hàm răng trắng ởn nhe ra như muốn tuyên bố tử thần đến, thấy Liễu Dật ngồi yên lặng, từ mồm nó đột nhiên phụt ra chất dịch thể nhầy đặc sệt, nó dừng lại ngõ hầu xác định vị trí có thể công kích, ánh mắt màu lục lấp lánh bất định, cái lưỡi đỏ lòm thò ra thụt vào.

      tình xảy xa trước mắt rất đỗi giản đơn nhưng khiến người ta dám tin, người trải nghiệm nhiều, lẽ nào lại mất mạng trong miệng con súc sinh. Song cũng có lúc, chúng ta được chọn lựa. 

      Cự xà lao vút vào Liễu Dật, chiếc mồm đỏ lòm như máu phóng ra mùi tanh tưởi lợm giọng, chộp xuống thân thể chàng.

      Chỉ còn cách tấc gang, đột nhiên bóng đen loáng lên, xuất miệng con cự xà, nó kêu lên tràng thảm thiết, liều mạng lúc lắc đầu, thân thể quật qua quật lại, bóng đen bị quăng hơn mười trượng, bay vào trong khu rừng.

      ai nhìn bóng đen là gì, chỉ thấy nửa khuôn mặt cự xà trở nên u đáng sợ vì bị huyết dịch màu lục của chính nó nhuộm đẫm, nguyên lai bóng đen nhảy lên miệng cự xà, biết dùng vật gì mà đâm mù mắt của nó, cơn đau kịch liệt khiến nó lăn lộn mặt đất, cái đuôi xù xì quét rụng cành lá, thổi bay tứ tung.

      thoáng sau, cự xà khôi phục lại như thường, tuy mắt mù nhưng thú tính hung bạo khiến nó lập tức đứng thẳng dậy, giang cánh ra, nhìn về nơi bóng đen biến mất, dường như tìm kiếm gì đó… 

      **** 

      Thời gian từ từ trôi qua, ánh dương quang chiếu vào thân thể Liễu Dật, được chân nguyên thôi động, hai cánh tay chàng khôi phục tri giác, hơn nữa hàn khí trong nội thể tiêu tan hết, qua đêm nên chàng bình phục, từ từ mở mắt ra, đột nhiên mặt đất khẽ chấn động, chàng bất giác lắc đầu: “Con hoang long này đáng sợ, nhiên lại tạo ra được ảo giác.”

      Chàng tự với mình mặt đất lại chấn động, chàng liền cảm thấy đúng, đó phải là ảo giác, mặt đất quả có rung động, chàng đứng dậy, mặt đất rung càng mạnh hơn, chàng trụ vững thân hình, chim chóc phía trước mặt dường như gặp phải vật gì đó đáng sợ, tung bay tứ tán.

      Các loại thú trong rừng cũng cuống cuồng trốn chạy, kể cả những con quái thú hung ác, to lớn cũng vậy, chàng thấy kinh ngạc: “Chẳng lẽ là băng long xuất ? Nếu đúng thế có gì lạ.” 

      Chàng nghĩ lung tung, tiếng rống vang dội, chấn động cả khu rừng, chàng lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa nãy, tiếng rống này làm sao là tiếng rồng kêu được, cứ cho là trong đêm băng long lớn lên hoặc già cũng thể phát ra tiếng kêu khản đặc kiểu đó được. Liễu Dật chưa từng nghe thấy thanh này nên nhanh chóng nhận ra phải là tiếng hoang long.

      Từ bên ngoài lại vang lên tiếng kêu sắc nhọn, chàng nghĩ ngay ra: “Là hai con quái thú ta chưa gặp bao giờ, nếu ta đoán sai chúng đánh nhau.” Chàng phải là người vô tâm, từ lúc thấy chim thú bỏ chạy hoảng loạn phán đoán được hai con quái thú choảng nhau thập phần hung ác, ở Minh giới chúng phải là linh thú trở lên, hoặc là thần thú…Rốt lại chúng là gì? 

      Ai chẳng có lòng hiếu kì, nhưng chàng nhớ đến việc mình phải làm, hôm nay là ngày thứ hai, ngày mai nhất định phải quay về Vô Lệ thành, giờ phải lập tức tìm Hạt Điểu rồi tính cách dẫn quái thú về đối phó với Diệp La Hùng. Nghĩ vậy, chàng quyết định quay người về hướng tối qua . 

      Chàng vừa quay “vèo”, chiếc bóng to lớn màu xám trắng chặn trước mặt.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 220: NGÂN LÂN TUYẾN XÀ, NGUYÊN THỦY ĐÍCH ...
      Với tu vi của Liễu Dật sớm phán đoán được cự li giữa mình và quái thú, chẳng qua chàng có việc phải làm nên để ý, trận chiến giữa hai con quái thú liên quan đến chàng. Giờ chàng thể giải quyết chuyện riêng, con quái thú to lớn màu xám trắng chặn đường.

      Nó xuất đột nhiên nên chàng kịp chuẩn bị, theo ý thức lùi lại hai bước, dưới ánh dương quang chàng nhìn con quái thú, trong lòng thầm nhủ: “Là rắn.” Đó là con rắn màu xám trắng dài hơn mười trượng, thân thể thô tráng đến mức hình dung được, hàm răng trắng nhởn, chiếc lưỡi thò thụt phát ra mùi tanh tưởi, đôi mắt màu lục sẫm chằm chằm nhìn vào mình chàng, so với băng long con cự xà này còn lớn hơn, trong mắt nó, chàng chỉ là vật nhoi, đáng gì.

      Trong mắt Liễu Dật, quái vật tuy to nhưng đáng sợ như băng long, dù gì băng long cũng là vật do Đại trí giả tạo ra, kinh qua ngàn vạn năm biến hóa thành thần long, quái vật này dù hung ác, song vẫn là thú, quá khó đối phó.

      Đó là ý nghĩ riêng của chàng, nếu Diệp La Kiếm Mộ có mặt ở đây, ông ta tuyệt đối kêu chàng bỏ chạy, càng nhanh càng tốt. Tại Minh giới, thú được chia thành ba loại thú, linh thú, thần thú, đẳng cấp của thần thú là tối cao, cũng là hung ác nhất, có những con có cả năng lực đặc thù. Con cự xà màu trước mặt Liễu Dật thuộc đẳng cấp thần thú, gọi là Ngân Lân tuyến xà, toàn thân có sọc trắng xám, trời sinh đôi cánh thịt nên bay được, hung ác, tàn bạo vô cùng, sống dưới ba ngàn năm.

      Tuy Ngân Lân tuyến xà thuộc nhóm thần thú, nhưng tịnh có năng lực đặc thù gì, dù vậy năng lực cơ bản của nó cũng có người bình thường nào chống chọi được, tốc độ của nó nhanh kinh người, toàn thân rắn chắc như sắt thép, bảo kiếm sắc bén cỡ nào cũng đả thương được mảy may. Thứ đáng sợ nhất của Ngân Lân tuyến xà là sức mạnh, theo truyền thuyết nếu nó dụng lực quét đuôi cái có thể khiến cho sơn băng địa liệt, hơn nữa răng lại có độc, trúng phải tất chết, tuyệt có khả năng sinh tồn. Vì thế tuy Ngân Lân tuyến xà có năng lực đặc thù nhưng vẫn được người Minh giới liệt danh vào nhóm Tứ đại hung thần, từa xưa đến nay chưa có ai dám chiêu dụ, thu phục dạng thần thú như nó.

      Liễu Dật làm sao biết nhiều như thế được, trong mắt chàng, con cự xà này chẳng qua thuộc loại “tứ chi phát triển”, thú vẫn chỉ là thú, nên nghĩ ngợi gì, tả thủ nắm lấy trường kiếm, hôm qua thu phục được băng long, hôm nay con quái xà dám đến gây loạn, trong lòng muốn phát tiết.

      Trong lúc chàng chuẩn bị động thủ thanh xé toang khí từ sau lưng ập tới, dậy lên cuồng phong, đợi chàng quay người lại, “phịch”, hai tòa núi lớn đột nhiên xuất hai bên tả hữu cách chàng mười trượng. Chàng vừa giới bị con rắn khổng lồ màu xám vừa quan sát hai ngọn núi từ đáp xuống.

      Nhưng chàng lập tức phát có chỗ ổn, hai toàn núi đó hề có cây cỏ gì mà chỉ có lông đen, trong lòng lấy làm kì lạ, suy nghĩ mông lung. Đúng lúc đó tiếng rống cuồng nộ vang lên, nhập vào mây mờ, thanh lớn đến nỗi tai chàng chịu nổi, liên tục ong ong, chàng có thời gian hân thưởng hai ngọn núi kì quái mà thuận mắt nhìn lên phía .

      Vừa ngẩng lên chàng nhận ra mình lầm, hai ngọn núi dựng hai bên hóa ra lại là hai chân của của con quái vật, đứng dưới con quái vật to lớn này trông chàng càng nhoi, thậm chí còn hơn ngón chân nó. Chàng đứng ở trung gian hai chân quái vật, còn nó nhìn con cự xà với vẻ tức giận.

      Đó là quái vật hình người màu đen, cái đuôi thô tráng như cương tiên bằng đồng có móng vuốt, dưới chân cũng có vuốt đen nhánh, thân thể hùng vĩ như tòa núi, hai tay cũng có móng vuốt, xem ra sắc bén phi thường. Quái vật có mũi, khóe miệng rộng khiếp người, hàm răng sắc trắng toát, đôi mắt màu đỏ sậm, hai tai to lớn giống hệt như cánh dơi, hai bên đầu đều có sừng sắc nhọn, uy vũ vô bỉ. Nhìn sơ qua, con quái vật đầu chàng phải cao đến hai mươi trượng, bề ngang mười trượng.

      Vốn lúc trước nhìn thấy cự xà, Liễu Dật mới hiểu thế nào là to lớn, bây giờ nhìn thấy con quái vật, chàng đột nhiên phát cự xà biến thành tiểu xà, so với quái vật, con rắn cùng lắm chỉ bằng phần ba. Lúc này cự xà cũng giận dữ nhìn quái vật lông đen đứng sau lưng chàng, lại kêu lên tràng.

      Liễu Dật nhủ thầm: “Nguyên lai lúc nãy hai con quái vật này đánh nhau ở trong rừng, thảo nào mặt đất rung chuyển, nhất là con quái vật ở sau lưng, to lớn hệt như ngọn núi, nó chuyển động là mặt đất cũng rung theo, chấn động mới là lạ.”

      Con cự xà giang rộng đôi cánh thịt, nhãn thần màu lục sẫm chuyển từ quái vật lông đen sang thân mình Liễu Dật, thoáng chốc chàng liền cảm giác ổn, hình như động vật bò sát này tỏ ra cực kì hứng thú với mình, đôi mắt ngưng thị nhìn chàng trong khoảnh khắc, dường như cân nhắc, lẽ nào thú cũng có đầu óc.

      Chàng biết rằng con thần thú sau mấy ngàn năm tu luyện có được trí tuệ, dù bề ngoài bằng con người, những năng lực khác của chúng lại mạnh hơn biết bao nhiêu lần.

      Quả nhiên, ngay khi đôi mắt con cự xà màu trắng xám đình chỉ quan sát, thân hình nó đột nhiên hành động, đôi cánh to lớn dậy lên kình phong cường liệt, cả thân thể như mũi phi tiễn xạ thẳng vào chàng, đồng thời chiếc mồm đỏ lòm như chậu máu há rộng ra, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc.

      Tuy cự xà so với quái thú lớn nhưng so với chàng lại gấp nhiều lần, chàng hề do dự, chân nguyên trong nội thể gặp nguy hiểm liền tự động thăng khởi, trong chớp mắt đề thăng đến tầng mười hai, hữu cước đạp xuống đất tá lực, nhanh chóng tung mình lên nhảy lui lại, vừa chạm đất thấy cổ tay hữu vẫy , trường kiếm đen nhánh rời vỏ, đạo quang mang xuyên qua hư , lóe lên tại bộ vị trung tâm đầu con cự xà, thanh kim thuộc va chạm vang lên, chàng tra kiếm vào bao.

      Mũi nhọn của Bi Mộng Kiếm kích trúng giữa trán con cự xà màu xám trắng, nó thụ thương, ở trán chỉ có vết trầy màu trắng lưu lại. Liễu Dật kinh ngạc, cứng , chàng lại nhớ tới con cốt long thủ hộ của Ma môn ở Nhân gian giới, chỉ có điều con rắn này là nhục thân, thân thể tuy cứng rắn song vẫn bị mũi kiếm làm xước vệt trán. Với tu vi của chàng cùng với sắc bén của ma kiếm cũng chỉ rạch được vệt, đủ thấy con rắn này khó đối phó đến thế nào.

      Cự xà bị kích trúng, cũng cảm thấy đau đớn, vừa chộp hụt nó tịnh dừng lại, lại kêu lên chói lói, đôi cánh thịt to lớn quạt ra trận cuồng phong xộc vào Liễu Dật, tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn, chàng phập phồng thở hắt ra, nó lướt ra ngoài hơn trượng.

      Chàng kinh hoảng, chuẩn bị đề khởi chân nguyên tránh né đôi mắt màu lục sẫm của cự xà đột ngột trợn trừng, thân thể nhanh chóng dừng lại, bổ tới nữa, hình như có người cắt ngang hành động của nó. Chàng bất giác nhìn lại, sai, có người ngăn cản nó, nhưng phải người mà là quái vật lông đen to lớn như ngọn núi kia, móng vuốt tả thủ quái vật vung lên, sức mạnh khủng khiếp khiến móng vuốt găm sâu vào đuôi cự xà, giữ nó lại mặt đất, con rắn khổng lồ vốn có thể bay cực nhanh lúc này lại tiến lên được nửa phân.

      Liễu Dật nhìn con quái vật lông đen to lớn, trong lòng bất giác thấy cảm kích, nó trông có vẻ xấu xí, đáng sợ nhưng vẫn khả ái hơn nhiều so với con cự xà bị nó tập kích. Có lẽ vừa đau, vừa phẫn nộ, con cự xà phát ra tiếng kêu xé nát tâm phế, hắc sắc quái thú tịnh ngừng lại, hữu trảo to tướng vẫn giữ chặt đuôi cự xà, quay tròn mãnh liệt.

      Cự xà lúc này giống như món đồ chơi trong tay con quái vật, bị luồng sức mạnh khủng khiếp ép phải xoay vòng, hắc sắc quái thú rống lên, quăng con cự xà khỏi tay, đập thẳng vào đám cổ thụ phía xa xa, “ầm ầm”, hiểu do lực đạo của quái thú quá mạnh hay thân thể cự xà quá cứng rắn, những cây cổ thụ đều gãy đôi, đè lên thân thể bạch sắc cự xà.

      Quái vật màu đen thấy cự xà bị cây cối đè lên dường như rất cao hứng, hai chân ngừng nhảy nhót, luôn mồm phát ra tiếng kêu hưng phấn, mặt đất bị nó nhảy nhót đến nỗi chấn động, thậm chí nứt dần ra, hai tay nó ngừng vỗ vào nhau, phảng phất như sấm động trời xanh, tạo thành những tiếng vo vo trong tai.

      Nhìn hai con quái thú tương đấu, Liễu Dật thầm nhủ: “Nếu dùng cuồng bạo chi huyết dẫn dụ chúng về Vô Lệ thành, Diệp La Hùng dù bản lĩnh thông thiên cũng có mảy may cơ hội thắng, nhưng…hai con cự thú vừa đánh nhau thảm liệt như vậy, nếu quá đà, sợ rằng gây hại cho Vô Lệ thành.” Chàng tịnh sợ gì, dù hai con quái thú nguy hiểm đến mấy, chàng vẫn chạy được, với tu vi tại của chàng, người có thể đuổi kịp vô cùng ít ỏi, vì vậy chàng mới đứng lại quan sát, tìm biện pháp vẹn toàn dẫn quái thú về.

      Lúc đó, mặt đất ngừng rung, chàng nhìn qua phía con quái vật lông đen to lớn, nếu mặt đất thôi chấn động có thể khẳng định nó đình chỉ động tác. Đúng thế, con quái vật lừng lững như hòn núi tiến về phía cự xà, vừa nó vừa đảo đảo lại đôi mắt đỏ lựng, tựa hồ suy tính.

      Cự li dần dần thu hẹp, cự xà bị cây cối đè lên hoàn toàn động tĩnh gì, Liễu Dật cảm thấy có gì đó ổn nhưng chàng ra, hắc sắc quái thú đến phía sau cự xà, ngừng lại, toan cúi người rồi dùng hữu thủ nắm lấy đuôi cự xà, đột nhiên, thân thể cự xà động đậy, chiếc đuôi thô tráng giống như ngọn roi, quật mạnh vào mình quái vật.

      Lúc đó, Liễu Dật mới nghĩ ra được chỗ bất hợp lí, Bi Mộng Kiếm của chàng sắc bén như thế, chân nguyên mãnh liệt đến vậy mà thể gây thương tích cho cự xà làm gì có chuyện lại bị cổ thụ đè đến nỗi có động tĩnh? ràng là mưu, cự xà nhất định trá tử, chàng vội ngẩng đầu quát to: “Cẩn thận.”

      Thân thể chàng tuy nhưng trong lúc khẩn cấp, giọng được chân nguyên thôi động thành vang vọng phi thường, quái vật lông đen nghe thấy liền ngoái lại nhìn, đuôi cự xà quét tới, khi quái thú muốn chống đỡ muộn, “bịch”, chiếc đuôi rắn độc địa quét trúng mình quái thú.

      Đừng thấy con rắn màu xám bạc hơn quái thú nhiều lần mà coi , luồng lực quét ở đuôi nó lại mạnh kinh người, trong tình huống thể chống đỡ, quái vật lông đen bị đánh trúng hoàn toàn, thân thể như diều đứt dây đập vào thân cây cổ thụ sau lưng, nhưng đó chưa phải là kết thúc, luồng lực to lớn tiếp tục đẩy thân thể nó bay ngược ra đằng sau, va vào hết cây cổ thụ này đến cây cổ thụ khác, rốt cuộc, đến tận cây thứ bảy quái thú cũng dừng lại, “bịch”, mặt đất lại chấn động, thân thể to lớn của nó ngã xuống.

      Thấy quái vật lông đen ngã xuống đất ở ngoài xa, trong lòng Liễu Dật có chút lo lắng, nó muốn giúp chàng nên mới bị kích trúng nặng như vậy, nhất định thụ trọng thương. Con cự xà kia phải loại hiền lành gì, chắc chắn giết được quái thú cam tâm, nhưng chàng phải làm gì, bây giờ mà xuất thủ hẳn thu được thắng lợi, lại thêm lo lắng về thời gian quay về Vô Lệ thành, trong lúc khẩn cấp, chàng bất giác cảm thấy bực bội, mắng quái vật lông đen: “Sao ngươi ngốc vậy, bảo ngươi cẩn thận rồi mà, ngươi bảo ta làm gì đây?”

      Chàng vừa dứt lời tiếng gầm giận dữ vang lên, chàng nhìn về phía thanh phát ra, phải quái vật lông đen còn ai nữa, chàng cố gắng quan sát xem thương thế của nó nghiêm trọng hay , nhưng chàng săm soi thế nào cũng phát mình nó có mảy may thương tích, bất giác cảm thán: “Còn cứng hơn cả sắt đá.”

      Cự thú như phát cuồng, hữu thủ đấm mạnh xuống đất, “ầm”, mặt đất liền chấn động kịch liệt, phản lực mạnh mẽ khiến cây cối chung quanh bật khỏi mặt đất, văng tứ tung, vốn cây cối quanh đó khá rậm rạp, song chỉ đấm của quái vật lông đen khiến cho phía trở thành trơ trụi.

      Vừa đấm xuống, thân hình vụng về của quái vật lông đen nhảy bật lên, xạ thẳng đến chỗ cự xà. Thân hình nó trông to lớn, ngượng nghịu song cú nhảy lại linh hoạt dị thường, bước nhảy được mười trượng, thân thể hùng vĩ như ngọn núi che kín vầng thái dương, ép xuống con cự xà màu trắng xám.

      Ánh mắt Liễu Dật sáng lên, thầm nhủ: “Nguyên lai là như vậy, có lúc tốc độ và sức mạnh chia tách rất ràng, khi cự li giữa sức mạnh và tốc độ cách nhau quá xa cần dùng sức mạnh đấu với sức mạnh, giống như khi chàng xuất kiếm tấn công cự xà, cự li giữa công kích và phòng ngự lệch nhau quá nhiều nến tạo thành thương tổn gì cho nó, bây giờ con quái vật lông đen đầy sức mạnh này tịnh dựa vào tốc độ hay vũ khí sắc bén mà đem thân thể to lớn gia tăng thêm sức mạnh tạo thành vũ khí riêng.”

      trung, quái vật lông đen thay đổi tư thế, vốn phải tiếp đất bằng hai chân nó thu song cước lại, dùng cặp mông to lớn mà tiếp đất, điểm trung tâm chính là thân thể cự xà.

      Liễu Dật lại nhủ thầm: “Hay, nó biết dùng ưu thế mà xuất thủ.” Tuy là trận chiến giữa thú và thú song chàng lại nhìn ra trong đó những điều bình thường thể lí giải nổi, cặp mông cự dại có thể là ưu thế của quái vật lông đen, thân thể nó vốn to lớn, bây giờ lại đem sức mạnh tập trung lại, lợi dụng thế bổ xuống, tăng thêm diện tích bằng cặp mông, ép cho cự xà dẹp lép mới lạ.

      Cự xà dường như hiểu được sức ép lần này lợi hại, hình dung như ngọn núi đè xuống, nếu bị đè trúng, chắc chắn đầu thai kiếp khác, trong cơn hoảng loạn, nó giương cánh ra, quay mình toan chạy trốn, song chậm. Tốc độ ép xuống của thân hình to lớn kia tuy nhanh được như lưu tinh nhưng nằm ngoài khả năng tránh né của nó.

      “Bịch”, đại địa lại chấn động, thân thể Liễu Dật cũng lắc qua lắc lại, chàng đưa mắt nhìn thấy bụi đất bay đầy trời, cát đá văng khắp nơi, mặt đất xuất hố sâu hàng chục trượng, con quái thú cứng đầu ngồi ngay miệng hố, bị kẹp ở giữa mông nó và miệng hố là đuôi của cự xà.

      Cần biết rằng con cự xà này hoành hành vô lối ở Đại hoang sơn, chỉ vì gặp phải đối thủ cứng đầu thế này nó mới bị áp bức, cơn đau khiến nó quằn quại, thân thể dài hơn mười trượng giống như dây gai quấn quanh quái vật lông đen.

      Liễu Dật kinh hoàng, đó là bản tính của rắn, con rắn to lớn như thế mà quấn thít, đương nhiên lực phải cực mạnh, nếu cứ thế này chỉ trong thoáng chốc, cự thú có khả năng bị cự xà xiết chết.

      Bản tính của cự xà hung tàn, bao giờ có chuyện quấn thít được cự thú rồi lại nhả ra, sau khi cuốn quanh mình cự thú bèn há to chiếc mồm đỏ lòm như chậu máu, hàm răng trắng ởn cắn vào yết hầu, tính tới chuyện răng rắn có độc, chỉ cần mỗi nhát cắn này, cự thú tóe máu mới là lạ.

      Liễu Dật nghĩ ngợi gì, hữu thủ nhanh nhẹn lật lại, đặt ngay lên chuôi kiếm, quán thâu chân nguyên triệu hoán quang long, thân kiếm đen nhánh liền phát ra bạch quang, tràng long khiếu vang lên, đạo quang mang trực tiếp xuất phía sau gáy cự xà.

      Sức mạnh của quang long ghê gớm song tốc độ nhanh phi thường, Liễu Dật vừa bạt kiếm chém ngay nhát vào gáy cự xà, chân nguyên mãnh liệt triệu hoán quang long, tốc độ tuyệt đối của quang long mang lại sức mạnh cho nhát kiếm, tuy tạo thành công kích trí mệnh nhưng đầu cự xà đau đớn vì lãnh đòn buộc nó phải quay lại.

      Liễu Dật toan tiếp tục xuất kiếm nhưng đột nhiên chân nguyên tập kết mãnh liệt, công vào tâm tạng, trong lòng chàng kinh hoàng, là phản ứng của sát lục chi tâm, thể dùng chân nguyên được nữa, trong lúc khẩn yếu quan đầu, xuất thủ cự thú bị quái xà xiết chết, còn tiếp tục thôi động chân nguyên, nhiều khả năng bị sát lục chi tâm nuốt chửng.

      Trong lúc khẩn cấp, chàng gào to với cự thú: “Đánh nó , ngốc quá…”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 221: THIẾT THẠCH TRỢ TRẬN, ĐẠI HOANG SƠN ...
      Liễu Dật hiểu sao mình lại chuyện với con quái thú nhưng lời cũng thốt ra rồi, đành chờ xem biểu của nó, trong tình huống khẩn cấp, tiếng hô của chàng vang vang, hắc sắc quái thú ngây ra, hình như nghe được những gì chàng .

      Đúng lúc đó, cự xà lại rít lên chói tai, nhịn đau há to cái mồm đỏ lòm như chậu máu cắn vào yết hầu quái thú, lần này quái thú ngốc đến mức để bị cắn, chớp lấy cơ hội, hữu thủ to lớn đầy móng vuốt vung mạnh lên, thoát khỏi vòng quấn của cự xà, bàn tay cứng rắn như sắt đá biến thành quyền đầu, tống ngay quyền chuẩn xác vào giữa cái mồm há ra của xự xà.

      “Bịch”, tiếng va chạm vang lên, quyền đầu đấm trúng hàm răng cự xà, cái mồm đỏ lòm như chậu máu của nó bất động trung, so với phẫn nộ bình thường ánh mắt màu lục sẫm còn trợn to gấp bội, hệt như biểu tình của con người: dám tin vào việc xảy ra.

      Liễu Dật cũng thấy kì quái, thế nào mà cả hai con quái thú đều bất động, chàng loay hoay tìm đáp án trả lời, quái vật lông đen nhanh chóng rút quyền đầu khỏi chiếc mồm ghê tởm của cự xà rồi thổi phù phù, xem ra quyền đầu đánh phải chỗ cứng rắn phi thường nên nó phải há miệng thổi hơi lạnh làm dịu bớt cơn đau, biểu tình hết sức buồn cười.

      Nhìn qua cự xà, hình như rất thảm, cái mồm to như chậu máu ngậm chặt, hai mắt lục quang đại thịnh, rồi “lộp bộp”, hàm răng trắng ởn từ trong mồm rớt xuống đất, trong sát na, con cự xà biến thành con rắn móm, lục sắc huyết dịch ngừng từ hai khóe miệng liên tục chảy ra, cơn đau kịch liệt khiến nó kêu lên thê thảm.

      Cự xà đời nào chịu bỏ qua, bây giờ thụ thương nó càng xiết chặt hơn, xem ra nó quyết xiết chết quái vật lông đen, cự thú cũng ngừng thổi hữu thủ, móng vuốt tay tả sắc bén vô bỉ, trong lúc cần thiết liền dựng đứng lên, tuy thân thể cự xà kiên ngạnh dị thường, song móng vuốt có thể khắc chế, khiến cự xà bị thương.

      Quái vật lông đen nhân cơ hội, tả thủ vung lên, cự xà lúc đó nhịn đau, giang rộng đôi cánh, cuốn chặt lấy thân thể cự thú, lực xiết lại càng tăng, Liễu Dật trông thấy thầm nhủ: “ ổn, thế này chắc chắn con thú ngu xuẩn kia bị cự xà xiết chết…nhưng giờ mình tự lo còn chưa được, cứu nó tránh sao khỏi phiền phức?” Chàng hiểu sao mình lại định cứu cự thú, có lẽ lúc quái xà công kích chàng, nó giúp chàng lần.

      tình lại như chàng tưởng tượng, tuy nửa thân thể cự thú bị đôi cánh thịt bao phủ nên chàng nhìn thấy trường tranh đấu bên trong nhưng quái xà liên tục kêu lên thảm thiết, chàng bất giác tự nhủ: “Rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì?”

      Chàng tìm đáp án “phụt” dịch thể màu lục tung tóe đầy trời, quái vật lông đen từ trong đôi cánh thịt bước ra, chuyện khiến người ta càng kinh thán là tả trảo, hữu trảo, mỗi bên cầm nửa thân thể cự xà, lục sắc huyết dịch từ xác rắn chảy xuống, thượng thân cự xà hoàn toàn bất động, dường như chết.

      Quái vật lông đen thuận tay quăng hai đoạn quái xà xuống đất, Liễu Dật thầm nhủ: “Sức mạnh tuyệt hảo, lại giật đứt được cả thân rắn.” Tuy chàng nhìn thấy việc xảy ra nhưng dựa vào kết quả cũng đoán ra được tám chín phần, lúc quái xà dùng đôi cánh thịt bao phủ quái vật lông đen, thân thể xiết lại, trở nên hơn để xiết chặt hơn, sức mạnh của cự thú đến bực nào, song thủ dụng lực, mỗi tay cầm đầu thân rắn, liều mạng kéo mạnh về hai bên.

      Cự thú chỉ muốn nới lỏng để lấy hơi, dễ thở hơn chút, ngờ rằng dụng lực quá mạnh xé đứt cả thân rắn, đó là chuyện ngoài ý muốn nhưng nhờ thế mà cự thú nhặt lại được tính mạng, nhược bằng ngược lại, chỉ chốc nữa, nó bị quái xà xiết chết mới là lạ.

      Chứng kiến trận thú chiến kịch liệt, bản thân Liễu Dật học hỏi được ít, bất quá thấy quái xà chết chàng mới tỉnh ngộ, bản thân còn việc phải làm, nhìn vầng thái dương đầu, giữa trưa, nếu nhanh lên, ngày mai dứt khoát cách nào về Vô Lệ thành được, chàng còn phải tìm Hạt Điểu.

      Chàng toan quay người bỏ , lại nghe quái vật lông đen rống lớn, thanh chấn động thiên địa, chàng nén được quay lại nhìn sang phía cự thú: “Lẽ nào nó định hạ thủ với mình?” Chàng suy tính thân thể quái vật lông đen phát ra những tiếng lách cách, nghe kĩ, chàng cảm giác giống như tiếng khớp xương vận động, đồng thời quái xảy ra.

      Trước mắt làm gì có quái vật lông đen nào, chỗ nó đứng chỉ còn con vật màu đen xíu, nhìn giống như hầu tử, hai tai vểnh lên, đầu mọc lên hai cái sừng, bảo là hầu tử cũng phải, chàng tự nhiên thấy hứng thú với nó, con vật này vừa nãy có thể biến thành to lớn như ngọn núi mà giờ đây lại có thể trở nên cỡ năm sáu nắm tay, là thần kì.

      Con vật giống như tiểu hầu tử nhanh nhẹn chui vào trong nửa thân của quái xà, chàng hiểu nó định làm gì, chậm rãi bước tới đứng bên dưới thân thể quái xà, đợi xem chuyện gì xảy ra. Nháy mắt sau, tiểu hầu tử từ trong khệ nệ ra, hai tay ôm quả cầu màu vàng to bằng quả trứng gà.

      Liễu Dật quan sát động tác buồn cười của tiểu hầu tử, buột miệng: “Nguyên lai chỉ là tiểu hầu tử.”

      Chàng vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác vai hơi trĩu xuống, quay đầu lại nhìn thấy tiểu hầu tử nọ nhảy lên vai mình, hơn nữa còn bằng giọng được thuần thục lắm: “Ngươi mới là hầu tử.”

      Chàng quay nhìn tứ bề, cho rằng mình nghe lộn, lập tức phát quanh đó chẳng có ai, duy chỉ có tiểu hầu tử vai là có khả năng thốt ra câu vừa nãy, nhưng làm sao lại thế được, hầu tử biết thế nào được? Chàng nhìn tiểu hầu tử với vẻ thể tin được, hỏi: “Ngươi xem, có phải vừa với ta?”

      “Chỉ cần sinh mệnh tự thân tu luyện ngừng, ngay cả hồ li, mèo, chó đều thành được, gì đến chúng ta, ta ở đây hơn ngàn năm, chẳng qua chưa có ai chuyện với ta mà thôi.” Tiểu hầu tử vai chàng lại dùng giọng chưa thuần thục tự giới thiệu bản thân.

      Chàng lắc đầu, hỏi với vẻ dám tin: “Ngươi thực được?”

      Ánh mắt đỏ lựng của tiểu hầu tử chằm chằm nhìn chàng, rồi khóe môi xấu xí cất tiếng: “Biết sao, vừa nãy ta bị răng Ngân Lân tuyến xà cắn trúng bàn tay, trúng độc, chẳng còn sống được bao lâu nữa.”

      Giờ Liễu Dật mới chú ý thấy hữu trảo của tiểu hầu tử từ từ biến thành xanh đen, sưng phồng lên, hiển nhiên quyền lúc nãy đánh phải răng rắn nên bị trúng độc, chàng hỏi: “Ngân Lân tuyến xà là thứ gì vậy?”

      Tiểu hầu tử đáp: “Ngươi biết Ngân Lân tuyến xà rồi, là hung thần trong Đại hoang sơn, vẫn biết nó khó trêu vào, bình thường ta cũng muốn va chạm, tối hôm qua thấy nó định hạ thủ với ngươi nên mới giúp ngươi phen, làm sao có chuyện đánh rồi chạy được.”

      Liễu Dật nhớ lại, nguyên vì cứu chàng mà tiểu hầu tử này mới choảng nhau với Ngân Lân tuyến xà, bèn : “Tâm địa tiểu hầu tử ngươi quá thiện lương.”

      Tiểu hầu tử dường như bực mình, lại ré lên bằng giọng lấy gì làm thuần thục: “ rồi, ta phải là hầu tử.”

      Liễu Dật thấy biểu tình của nó rất buồn cười, cố nén lại, hỏi: “Thế ngươi là gì?”

      Tiểu hầu tử lập tức đáp: “Ta là gì cả. Ta là…là gì ta cũng biết, xuôi ngược gì cũng phải là hầu tử.”

      Liễu Dật gật đầu, nhìn nó rồi : “Vừa nãy ngươi va chạm làm gãy bao nhiêu cây cối mà bị thương tích gì, cứng rắn như thiết thạch, ta gọi ngươi là Thiết Thạch?”

      Tiểu hầu tử lẩm nhẩm cái tên Thiết Thạch: “Được, tên này cũng hay, về sau cứ gọi ta là Thiết Thạch. Tặng ngươi.” đoạn Thiết Thạch đưa khối quang thể màu vàng to bằng quả trứng gà cho chàng.

      Chàng nhìn vật nọ, hỏi: “Là gì vậy? Nội đan của Ngân Lân tuyến xà?”

      Thiết Thạch lắc đầu: “Nội đan là thứ tất phải có trong quá trình tu luyện, giờ nó chết rồi, nội đan cũng biến mất theo, nhưng sức mạnh của nó tan biến, tu luyện cả đời nó ngưng tụ thành chân nguyên đan, chính là vật này, con người các ngươi chỉ cần ăn nó vào, tuy luyện tăng nhiều lần, còn hơn ngươi tu luyện mười năm đó.”

      Liễu Dật nhìn viên chân nguyên đan màu vàng, lắc đầu, thầm nhủ: “Vật này ta ăn được, chân nguyên của ta lúc nào cũng có thể phản ngược, nếu mà ăn nó, chân nguyên mạnh lên, phải lập tức bị sát lục chi tâm nuốt chửng sao?” Nghĩ vậy, chàng lại đưa nó cho Thiết Thạch.

      Thiết Thạch nhìn chàng, hỏi: “Sao lại ăn?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Ta ăn vào chết ngay, trả lại cho ngươi.”

      Thiết Thạch nhìn viên chân nguyên đan, từ chối: “Ta cũng thể ăn vật này, chân nguyên đan của thần thú và linh thú chúng ta giống nhau, ta lấy nó cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi cứ giữ nó, biết đâu sau này có lúc dùng đến.”

      Liễu Dật nhìn Thiết Thạch, cảm giác con vật bé này năng hệt như người, hơn nữa rất có phong thái tung hoành lão luyện, lắc đầu, tiện tay nhét viên chân nguyên đan vào trong ngực, thình lình thốt: “ ổn, mải chuyện với ngươi, ta quên mất chính rồi.”

      Thiết Thạch hỏi: “Chuyện gì, ta sắp chết rồi, ngươi thể thêm mấy câu nữa à!”

      Liễu Dật ngắm Thiết Thạch, phát con vật bé giống như hầu tử, lại biết tiếng người này khả ái, tất nhiên nó vì bảo hộ chàng mà trúng độc, giờ sắp chết mà cầu chỉ là chàng thêm với nó mấy câu, biết hầu tử này đần hay ngốc nữa. Chàng nghĩ gì, tả thủ lật lại, dùng chân nguyên bức giọt hắc huyết chảy ra, thấm qua lớp găng tay đen, “bộp”, chảy ngay vào miệng Thiết Thạch rồi tan biến ngay.

      Thiết Thạch cảm thấy cổ họng ngọt lịm rồi thấy gì nữa, vội hỏi: “Ngươi cho ta uống gì vậy?”

      “Máu của ta.” Liễu Dật đáp.

      Thiết Thạch lại hỏi: “Ngươi cho ta biết máu ngươi là chất gì.”

      Liễu Dật trả lời: “Nghe cuồng bạo chi huyết có thể giải được mọi loại độc tố, biết có giải được chất độc ngươi trúng , ta muốn thử xem.”

      Thiết Thạch là thú mà thú đối với cuồng bạo chi huyết vừa thích vừa sợ, tự nhiên hiểu thuộc tính của cuồng bạo chi huyết, nghe Liễu Dật lập tức giơ cánh tay xíu đen bầm lên xem rồi nhảy lên vai chàng, vui sướng kêu lên: “ sao, sao rồi, hay quá, hay quá.” Tuy lời lẽ lung tung nhưng Liễu Dật hiểu hầu tử này .

      Đợi lắng xuống, chàng lên tiếng: “Ta còn có việc phải làm, chúng ta chia tay ở đây.”

      Thiết Thạch ngừng nhảy nhót, ngồi xuống vai chàng, hỏi: “Ngươi có việc gì, có gấp ? Cứ với ta xem ta có giúp được ngươi ?” Chỉ mới gặp nhau lúc, Thiết Thạch năng trơn tru hơn hẳn, mồm miệng cũng dẻo hơn.

      Liễu Dật ngẫm nghĩ, thầm nhủ: “Nó là thú, hơn nữa lại sống ở đây rất lâu rồi, chắc hiểu về Đại hoang sơn.” Nghĩ vậy, chàng đáp: “Bằng hữu của ta gặp nguy hiểm nên ta đến đây câu dẫn đàn thú về giúp sức?”

      Thiết Thạch gật gù, tuy hiểu lắm nhưng vẫn hỏi tiếp: “Ngươi định câu dẫn bằng cách nào?”

      Liễu Dật liếc nhìn Thiết Thạch: “Vừa nãy ngươi thấy rồi, ta có cuồng bạo chi huyết, ta tính dùng chính cuồng bạo chi huyết dẫn thú ở đây về đó.”

      Thiết Thạch lập tức đứng dậy, lắc đầu: “ được, thể dùng cuồng bạo chi huyết dẫn dụ tất cả được.”

      Chàng kinh ngạc trong lòng, nên dẫn dụ mọi loài là sao? Chẳng lẽ trong Đại hoang sơn còn có thứ gì rất đáng sợ ư? Nghĩ vậy, chàng hỏi Thiết

      Thạch: “ nên dẫn dụ vật gì?”

      Thiết Thạch lập tức đáp: “Rồng.”

      Liễu Dật có phản ứng ngay, đúng vậy, làm sao chàng lại quên mất việc này, còn có băng long, tuy sức mạnh của nó quá ghê gớm nhưng năng lực đặc thù lại hơn hẳn những con hoang long mà chàng gặp, nếu cuồng bạo chi huyết khuếch tán, khẳng định nó xuất , dẫn dụ nó ra chắc chắn gặp phải phiền hà, đến lúc đó chỉ Diệp La Hùng lãnh đủ mà sợ rằng cả Vô Lệ thành cũng bị đông kết.

      Chàng vừa tiến bước vừa tự : “Nhưng nếu dùng cuồng bạo chi huyết việc này thể hoàn thành, thời gian của ta nhiều, lộ trình lại xa, làm thế nào đây?”

      Thiết Thạch dường như cũng bối rối, ngồi vai chàng, hai bàn tay bé ve cằm: “Trừ phi dẫn dụ con rồng đó mới dùng cuồng bạo chi huyết được, nhưng mà sử dụng nhất định nó xuất , ài…nếu con rồng đó chết hay biết bao nhiêu.”

      Liễu Dật nghe vậy, mắt sáng lên, ngoái nhìn Thiết Thạch: “Chúng ta cứ làm như vậy, ngươi cùng ta thu phục băng long rồi dùng cuồng bạo chi huyết dẫn dụ quái thú.”

      Đôi mắt đỏ lựng của Thiết Thạch hấp háy, đứng vai chàng vỗ vỗ bàn tay bé đen sì vào đầu chàng: “Hay nhỉ, tình ngươi có đầu óc đấy, lại nghĩ ra được kế hay ho là thu phục băng long.” Tuy nó ở trong núi rất lâu, nhưng bây giờ tiếng người lại hàm hồ chút nào.

      Liễu Dật lắc đầu, tránh những cái vỗ của Thiết Thạch: “Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, chúng ta nhất định thành công.” Lúc này chàng mười phần tin tưởng, tuy tối qua phải cong đuôi bỏ chạy nhưng nếu có thêm Thiết Thạch giúp đỡ có thể có cơ hội thu phục băng long, hà huống sau khi biến thân, sức mạnh của Thiết Thạch rất kinh khủng, giờ mà cùng , căn bản gặp nguy hiểm gì.

      Thiết Thạch dường như tính toán gì đó nhưng lập tức quyết định, gật đầu: “Hảo.”

      Liễu Dật tiếp tục: “Được, giờ chúng ta luôn, thời gian còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh nhanh giải quyết, ta còn phải tìm Hạt Điểu nữa.” Chàng vừa tiến lên vừa tìm đường về cho mình, tuy biết Hạt Điểu có còn nhưng vẫn phải tìm, nhược bằng , mình chàng chạy bộ dưới đất, thể dẫn đám quái thú về Vô Lệ thành.

      Thiết Thạch ngồi vai chàng, nhàn tản vuốt chân vuốt tay, : “Ngươi tìm Hạt Điểu để làm gì? Đừng với ta là ngươi muốn cưỡi nó dẫn đám thần thú, linh thú ở đây về nhé, ta sợ ngươi chưa kịp đến nơi cả ngươi và nó đều xong đời.”

      Liễu Dật vừa vừa hỏi: “Sao ngươi lại vậy?”

      Thiết Thạch đáp: “Hạt Điểu là loại thú có đẳng cấp thấp nhất, tốc độ của nó so với linh thú, thần thú thế nào được, ta sợ ngươi chưa kịp bay lên bị ăn thịt rồi.”

      Liễu Dật nghe thế, thầm nhủ: “Đúng à, đám thú ở đây lợi hại như thế, dựa vào tốc độ của Hạt Điểu, làm thế nào mà dẫn về được? Vạn nhất gặp phải loại thú như Ngân Lân tuyến xà chắc chắn bị cắn chết, sau đó bị quần thú vây công, e là ngay cả lông chim cũng còn.”

      Liễu Dật hỏi: “Ngươi bảo phải làm thế nào?”

      Thiết Thạch lắc đầu: “Ngươi ngốc à, còn có ta, ta chạy bước chúng đuổi cả nửa ngày, ta nhảy cái, e là chúng tài nào nhìn thấy chúng ta nữa.”

      Vấn đề đè nặng trong lòng được giải quyết đơn giản như thế khiến Liễu Dật cao hứng tán tụng: “Hầu tử, ngươi quả là lợi hại.”

      Thiết Thạch liền dùng cả hai cánh tay bé xíu chộp lấy tai Liễu Dật gào to: “Ta rồi, ta phải là hầu tử, từ giờ phải gọi ta là Thiết Thạch.”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, dường như bất lực với con khỉ này, bất quá chàng gì mà tiếp tục cất bước, hiểu hôm qua chạy được bao xa, song le với tốc độ và cảm giác của mình, chàng có thể khẳng định chỗ băng long thân còn xa nữa, bèn đề khởi chân nguyên búng người lao về phía trước tìm kiếm.

      Cảm thấy lộ trình sắp đến, chàng bắt đầu giảm dần tốc độ, vừa quan sát những chỗ khác thường ở chung quanh vừa tìm xem chiếc hồ kết băng ở đâu, quả nhiên chỉ thoáng chốc, nhờ ánh dương quang phản xạ, chàng dễ dàng tìm được băng hồ.

      Cây cối um tùm xung quanh băng hồ vẫn kết thành băng, ánh nắng tuy chói chang nhưng thể xuyên thấu hàn khí ở đây, những mảnh băng trắng muốt mặt hồ vẫn thuần khiết như thủy tinh, phản xạ thái dương quang mang khiến cho quanh đó càng sáng sủa, chói lọi.

      Liễu Dật với Thiết Thạch ngồi vai: “Là đây rồi, năng lực đặc thù của băng long vô cùng lợi hại, ngươi phải cẩn thận.”

      Thiết Thạch nhảy khỏi vai chàng, gật gù: “Ngươi cũng phải cẩn thận.” Rồi nhanh chóng nhảy lên cây cổ thụ đông kết đầy băng, chờ đợi thời khắc.

      Thiết Thạch vừa rời khỏi vai chàng, mây xám trung cuồn cuộn bay về, giống hệt tình cảnh tối qua, mây chỉ xen ngang chứ tịnh che lấp ánh nắng, dương quang chiếu xạ xuống khiến những mảnh băng mặt hồ càng phát ra quang mang chói lọi, theo ý thức chàng nắm chặt cây kiếm, được lĩnh giáo lần, chàng biết đó là dấu hiệu băng long sắp xuất .

      Quả nhiên, ánh dương quang chiếu xạ xuống, quang mang mặt hồ càng sáng rực rồi lấp lóe, những phiến băng mặt hồ bắt đầu tụ tập vào trung tâm, từ điểm trung tâm phát ra hàn khí, ập về hướng Liễu Dật. có kinh nghiệm về lợi hại của khí tức này, chàng lí nào dám chậm trễ, chớp mắt ngưng tụ chân nguyên, trực tiếp quán thâu vào chuôi kiếm đen nhánh triệu hoán hỏa long thân kiếm, tử hồng quang xua tan hàn khí ở chung quanh khiến chàng cảm thấy chút ấm áp.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 222: LONG THÚ ÁC CHIẾN, NHÂN VÔ LỰC ...
      Cùng lúc, những mảnh băng trắng ngần ngưng tụ nhanh hơn, quang mang tứ tán, cây cối quanh đó bị đông kết ngay giữa trời nắng, đôi mắt đỏ bầm như máu thoạt thoạt , thấy băng long sắp sửa xuất , Liễu Dật cảm thấy trong lòng hồi hộp, vừa đề phòng sức mạnh của băng long vừa hi vọng thu phục được nó để sử dụng.

      Băng mảnh ngưng tụ lại, hàn khí càng lúc càng đậm, cách chàng ba xích có thể thấy ràng cảnh hàn khí lập lờ như khói trắng phân tranh với nhiệt khí đỏ rực như lửa, giống như bức tranh đầy màu sắc, chàng hiểu nếu để bạch sắc khí tức xâm tập qua, bản thân tuy đến nỗi bị đông thành băng khối, song động tác chậm nhiều nên nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, trực tiếp triệu hoán hỏa long tạo thành hộ thân cương khí.

      Bạch quang khuếch tán mãnh liệt, tràng long khiếu vang lên, mây xám cuồn cuộn trung, từ xa vọng lại tiếng rồng kêu vang khiến chim thú chạy tứ tán, làn sóng ánh sáng mặt hồ gợn lên, con băng long màu trắng uốn lượn tầng , uy vũ vô cùng, thân thể băng long cuốn tròn trôi nổi giữa trung, quanh mình có tầng khí thể trắng toát, những mảnh băng trắng toát liên tục đông lại rồi rơi xuống mặt hồ.

      Đôi mắt đỏ lòm như máu của băng long chăm chú nhìn con người bé tí kia, Liễu Dật cũng chuyên chú nhìn nó, đồng thời nắm chặt thanh kiếm, lãnh giáo lần, chàng hiểu được lợi hại của băng long nên chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ, bây giờ lại có Thiết Thạch trợ lực chắc đến nỗi cuống cuồng bỏ chạy như hôm qua.

      Dường như băng long rất ghét kẻ khác đến quấy nhiễu, giờ thấy Liễu Dật lại xuất còn nhịn thế nào được, ngoác chiếc mồm trắng toát ra, tầng bạch vụ giống như chất trực tiếp xạ vào Liễu Dật.

      Liễu Dật dám sơ hốt, lần trước bị thiệt thòi bởi băng long, lần này quay lại tự nhiên biết là lợi hại, vụ khí trắng xóa dường như hữu hình hữu chất song dù thế nào cũng chỉ là tầng vụ khí, nếu mới đến lần đầu, chàng nhất định bất chấp tất cả mà sử dụng mũi Bi Mộng Kiếm sắc nhọn cùng chân nguyên mãnh liệt chém nát vụ khí trắng xóa, bất quá ...giờ chàng bao giờ có ý nghĩ ấy nữa.

      Năng lực đặc thù của băng long khiến người ta khó mà tưởng tượng, nếu chàng chém vụ khí, dù có hiệu quả bản thân cũng bị hàn khí đông thành băng khối, giờ chàng hề có ý lấy ngạnh tiếp ngạnh, đem tầng thứ mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp thôi động Toàn Cửu Ảnh, sử dụng chữ Phù phối hợp với chữ Tật, thân hình khẽ động, nhảy vọt lên kéo theo chín đạo tàn ảnh, đạp vụ khí bay lên tàng cây cổ thụ cao chừng ba trượng.

      Chàng đành lòng bỏ qua bất kì cơ hội nào, thân hình quay ngoắt lại, hữu thủ xòe ra, “choang”, trường kiếm đen nhánh rời khỏi vỏ, cùng với năng lực đặc thù của hỏa long, kiếm mang màu tím sẫm mang theo sí nhiệt khí tức xạ vào đầu băng long.

      Tuy sức mạnh đặc thù của băng long mãnh liệt nhưng Liễu Dật chưa từng cho rằng tốc độ của nó là nhanh, có thể tránh né được, bây giờ thân hình lại được kiếm này trợ lực búng lên cao, mang theo hỏa long chi lực, sức mạnh đủ gây thương tích cho băng long song tốc độ làm sao tránh được, “soảng”, kiếm quang như thể chém vào đá, phát ra thanh trong trẻo, miếng băng từ đầu băng long rơi xuống mặt hồ.

      Liễu Dật hơi quỳ xuống, thân cây cổ thụ cao lớn chờ đợi biểu của băng long, kiếm đó tạo thành công kích đáng kể đối với băng long mà chỉ khiến nó tức giận dị thường, ngừng rít lên phẫn nộ, vang vọng trong khu rừng già nguyên thủy.

      Thân thể to lớn của băng long lại xoay chuyển, chiếc đuôi trắng toát hình lăng giác giống như tinh vân thạch từ trung rơi xuống, quét về mảnh đất Liễu Dật mình, nháy nhắt, những nơi long vĩ qua đều ngưng kết thành băng phiến và quật gãy vô số cây cổ thụ, cả cây mà Liễu Dật thân cũng bị gãy ngang, đổ rầm xuống. Chàng lại đề khởi chữ Phù trong Toàn Cửu Ảnh hạ xuống bên, thân hình xoay chuyển, lăng xuất kiếm, “choang”, trong sát na trường kiếm tra vào bao, kiếm mang màu tím sẫm lại kích trúng vị trí lúc trước đầu băng long. Hạ thân xuống mảnh băng, chàng hiểu rằng nên ngạnh tiếp với loại quái vật mạnh mẽ cỡ này, chỉ nên chớp cơ hội, tung ra kích trí mệnh.

      Lại bị công kích lần nữa, băng long dường như vô cùng phẫn nộ, hai ngọn băng trảo đồng thời vung lên, sáu đạo bạch sắc băng phiến xạ vào Liễu Dật theo góc độ, phương hướng khác nhau, lĩnh giáo qua lợi hại của băng phiến, chàng dám lơ đễnh, vận tầng mười hai tâm pháp, đề khởi chữ Tật và chữ Phù, tận lực tránh né, băng phiến vừa rơi xuống đất liền đông cứng mọi vật thể trong phạm vi trượng, vì thế càng lúc chàng càng nhảy ra xa.

      Tàn ảnh bay nhảy loạn xạ, tránh khỏi sáu đạo băng phiến, băng long tịnh ngừng lại, hai ngọn trảo liên tục vũ động, những mảnh băng trắng xóa từ trung rơi xuống như hoa tuyết, tuy đến nỗi dày đặc, Liễu Dật cũng lâm vào cảnh nguy hiểm trùng trùng, tạm thời có khả năng phản kích. Với Bi Tứ Thức chàng có thể liều phen, nhưng bây giờ chàng tài nào sử dụng được, đành tập trung tinh thần tránh né, đợi lúc nào băng long nghỉ lấy hơi tìm cách phản kích.

      Mộng tưởng và thực luôn trái ngược, bất kể chàng tính toán kiểu gì, băng long cũng hành động như chàng muốn, nó hề có ý định ngừng nghỉ, hai ngọn trảo liên tục vũ động, bạch sắc băng phiến như tuyết rơi, ngừng ập vào chàng.

      Chàng vừa tránh né vừa suy tính xem làm thế nào mới hợp lí, đột nhiên “bịch”, thân thể trượt , ngã ngửa xuống đất, nguyên lai lúc đó mặt đất hoàn toàn bị những phiến băng đông kết, lúc đầu chàng còn miễn cưỡng di chuyển trong vùng trung gian, nhưng băng phiến phóng ra càng lúc càng nhanh và nhiều, chàng thể lường được chuyện bất ổn dưới chân nên ngã nhào mặt băng.

      Băng long lí nào lại bỏ qua, kêu vang tràng, lại có sáu đạo băng phiến xạ tới, tốc độ nhanh được như thanh kiếm của chàng nhưng đối với người ngã ngửa mặt băng lại là trí mệnh. Chàng kịp nghĩ ngợi gì, hữu thủ tuốt trường kiếm ta, lật lại, cắm trường kiếm vào mặt băng rồi nhanh nhẹn đề khởi chân nguyên, mượn lực búng mạnh thân mình lên trung.

      Xoay chuyển , tránh khỏi sáu đạo băng phiến, rồi hạ xuống đất, chàng hơi gấp rút, chăm chăm nhìn băng long, tự lẩm nhẩm: “Thiết Thạch chạy đâu rồi, sao đến giờ còn chưa xuất ?”. Dứt lời bỗng bên tai vang lên tiếng nhóp nhép nho , chàng ngẩng đầu lên nhìn, cây đại thụ cạnh đó cao chừng ba trượng có hắc sắc hầu tử, hai tai vểnh lên, hai bên đầu có sừng nhô lên, nó cầm quả dại màu đỏ khá to, phồng mồm nhai tóp tép.

      Liễu Dật vội kêu lên: “Xuống giúp ta mau lên.”

      Nguyên lai, hầu tử nọ chính là Thiết Thạch, nó nhìn chàng rồi đáp: “Được, ta ăn no có khí lực.”

      Liễu Dật nghe vậy, thiếu điều ngã lăn ra vì tức: “Đợi ngươi ăn xong chắc ta cũng đứt.” Chàng dứt lời, tràng long khiếu vang lên, bạch sắc băng long li khai tầng mặt hồ, trực tiếp bổ vào chàng…Sát na đó, mặt hồ đông kết lại, nơi nào băng long qua đều biến thành mặt băng màu lam nhạt, được ánh dương quang phản xạ trở nên thuần khiết, mĩ lệ như thủy tinh.

      Liễu Dật làm gì có thời gian hân thưởng dải băng đẹp đẽ đó, chàng hiểu rằng nếu tránh được băng long tất mình biến thành khối băng tròn thuần khiết, mĩ lệ.

      Chàng đề khởi chân nguyên toan tránh tiếng rống vang lên, “ầm ầm”, cả khu rừng chấn động như sấm nổ giữa trời quang, hai ngọn núi từ trờ rơi xuống, ngăn đôi băng long và chàng, đó phải là núi mà là quái vật lông đen to lớn do Thiết Thạch biến thân.

      Thân thể băng long vốn to lớn phi thường, hơn cả Ngân Lân tuyến xà, song thể so với Thiết Thạch được, nhìn thấy cự thú đột nhiên xuất , nó lập tức dừng lại. Liễu Dật mặt ngưng tụ chân nguyên, mặt với Thiết Thạch: “Ngươi rốt cuộc cũng ăn xong, sẵn sàng vào việc .”

      Thanh Thành rống to, trả lời: “Còn chưa ăn đủ, bất quá ta mà ăn nữa ngươi xong rồi.”

      Chàng và Thiết Thạch mới trao đổi vài câu, băng long lại kêu lên vang dội, hiển nhiên nó rất ưa kẻ đột nhiên xuất kia, đôi mắt đỏ ngầu tối sầm, vụ khí trắng xóa quanh mình từ từ đặc lại như chất, trong đám khí thể, những mảnh băng trắng tinh liên tục ngưng kết rồi rơi xuống mặt đất.

      Thiết Thạch thèm để ý xem băng long có cao hứng vì nó xuất hay , ngọn trảo to lớn nắm lấy đuôi băng long quăng vào trong băng hồ, đại lực khiến băng long có cách nào khống chế thân hình, đập mạnh vào mặt băng mới dừng lại được. Dường như băng long ngờ cự thú kia lại phát động công kích với mình nên càng phẫn nộ, há mồm phun ra ngụm vụ khí trắng xóa xạ thẳng vào Thiết Thạch.

      Thiết Thạch phải e dè hàn khí, sau khi thân thể biến thành khổng lồ, năng lực đề kháng cũng cao lên nên khí thể của băng long thể gây thương tích cho nó, nhưng hàn khí do băng long phát ra trong lúc giận dữ phải là thứ nó chống chịu được. Thiết Thạch thuộc loại ngu xuẩn, thấy băng long chĩa mũi dùi vào mình, đời nào đứng đó đợi bị đánh, bàn chân to lớn dụng lực nhảy lên trung.

      Chẳng qua thân thể Thiết Thạch quá to lớn, tuy tốc độ nhảy lên cực nhanh, vẫn bị khí thể trắng toát nhiễm vào gót chân, chỉ phớt qua nhưng cũng đủ nguy hiểm. Khí thể trắng ngần từ chân lan rộng ra, chớp mắt khí thể vây kín toàn thân Thiết Thạch, bạch quang lóe lên, Thiết Thạch lập tức biến thành ngọn núi băng to lớn.

      Ác mộng còn chưa kết thúc, Thiết Thạch trung, giờ bị đông thành băng nên cả thân thể mất lực đạo ập xuống. Liễu Dật biết rằng nếu Thiết Thạch cứ thế mà rơi xuống khẳng định nát vụn thành vô số phiến băng.

      Liễu Dật dám do dự, ngưng tụ chân nguyên rồi quán thâu lên khắp các bộ vị, đôi găng tay đen vươn ra, lật lại rồi nắm lấy kiếm, “soảng”, trường kiếm mang theo tứ sắc quang mang rời vỏ, ngưng tụ sức mạnh, tốc độ của hoang long cùng năng lực của hỏa diễm và nhược thủy hóa thành đạo bán nguyệt quang mang cầu vồng, chém vào Thiết Thạch.

      “Soạt”, sát na thân thể Thiết Thạch còn cách mặt đất khoảng trượng, lớp băng khối bao phủ bên ngoài bị Liễu Dật xuất ra kiếm quang phá vụn, rồi “bịch” tiếng, thân thể to lớn của Thiết Thạch giáng xuống đất khiến những phiến băng bị chấn bay tứ phía. Liễu Dật thấy vậy, cất được khối đá đè nặng trong lòng, nếu vừa rồi chàng chỉ xuất kiếm chậm nửa phân, chắc chắn giờ này Thiết Thạch biến thành những khối băng vụn tứ tung rồi.

      Tuy bị đập xuống đất nhưng thân thể Thiết Thạch bị thương tổn gì, ngược lại nó phẫn nộ dị thường, nó biết vừa nãy Liễu Dật xuất kiếm phá lớp băng bao quanh mình, e là mình bị nát bét.

      Dã tính nguyên thủy của thú khiến Thiết Thạch trở nên cuồng bạo, hai mắt đỏ ngầu như máu, phảng phất như muốn xé xác con rồng kia, thân thể to lớn lại đứng dậy, mọi móng vuốt thân thể đều giương hết lên, dưới ánh dương quang tỏ ra sắc bén dị thường. Nó ngửng mặt lên trời rống lên cuồng bạo, song cước dụng lực nhảy tung lên, lao về phía mặt hồ đông kết thành băng.

      “Bốp”, mặt băng bị đại lực từ chân Thiết Thạch đào thành cái hố lớn, bạch sắc băng phiến tứ tán, thân thể băng long lắc lư, hữu quyền của Thiết Thạch tống ra, quyền đầu lớn như ngọn núi, lực đạo càng thể tưởng tượng được, “ầm ầm”, đầu rồng bị quyền của Thiết Thạch đánh trúng, cả thân thể như mũi tên rời khỏi dây cung, bắn vụt về phía sau.

      Thấy ràng tình huống, Liễu Dật đời nào bỏ qua cơ hội thế này, vận tầng thứ mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh dùng chữ Tật trong Toàn Cửu Ảnh, tả thủ nắm lấy vỏ kiếm hông, hữu thủ trực tiếp đặt vào chuôi kiếm, song cước di động thần tốc, dấy lên trận tàn ảnh đuổi theo băng long.

      Thiết Thạch cũng dừng lại, bản tính của thú khiến nó biến thành cuồng bạo, bất an, lại nhảy bật lên, thân thể to lớn rơi ngay xuống chỗ băng long, hữu quyền lại vung lên tống xuống, băng long cũng cam tâm chịu đòn, cái đuôi vĩ đại quét ra, nó bị đấm trúng nhưng Thiết Thạch cũng bị quét trúng, “bịch” tiếng, hầu tử Thiết Thạch bị quét bay ra sau mười trượng, ngã xoài mặt băng.

      Sức mạnh của băng long hề tầm thường, tuy quét đuôi trong lúc vội vàng nhưng Thiết Thạch cũng bị đả thương, thể đứng dậy lập tức được, băng long cũng dễ chịu chút nào, quyền đầu và sức mạnh của Thiết Thạch khủng khiếp thế nào thể tính được, quyền này so với sức mạnh của ngọn núi sập cũng kém hơn, băng long lãnh liền lưỡng quyền, thân thể ngã xoài mặt băng, thể ngóc dậy.

      Trong lúc Thiết Thạch và băng long đều thể đứng dậy, dưới ánh nắng, thân ảnh Liễu Dật kéo theo dải tàn ảnh nhanh chóng đạp băng lướt tới. Cách băng long chừng mười trượng, chàng đạp hữu cước xuống đất búng mình lên, quát lớn: “Kết thúc thôi.” Thân thể chàng xoay chuyển hai vòng trung, thân ảnh dựng lên rồi bổ xuống.

      Chàng đề khởi tàng thứ mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp triệu hoán bốn con thần long, đem sức mạnh của bốn con thần long ảnh hóa thanh hộ thân cương khí bảo vệ thân thể, lao thẳng xuống, “soảng”, thanh trường kiếm đen nhánh toát ra sát khí dưới ánh dương quang, dĩ nhiên rời khỏi vỏ.

      Nhờ tác dụng bảo hộ của hộ thân cương khí do bốn con thần long ảnh hóa thành, Liễu Dật dễ dàng tiến vào bạch sắc gian quanh thân thể băng long, đó là ngọn nguồn của hàn khí, song đó phải là mục tiêu của chàng, thanh trường kiếm màu đen nhắm vào đầu băng long, chính là nơi bị Bi Mộng Kiếm chém trúng hai lần, tại còn có vết xước.

      Chàng nắm ngay lấy cơ hội băng long thể hành động, mượn lực của bốn con thần long xuyên qua hàn khí, dùng mũi nhọn của Bi Mộng Kiếm thu phục băng long.

      Chàng cũng biết hộ thân cương khí do bốn con thần long hóa thành thể chống nổi hàn khí nhưng tại thể làm khác, thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, chỉ cần cố kiên trì thêm kiếm là có kết quả, tuy tâm lí chắc lắm, chàng cũng phải hành động, có lẽ…chỉ có những người dám liều mới đến gần được thành công.

      Quả nhiên, lực đạo của bốn con thần long xung phá được hàn khí của băng long, Bi Mộng Kiếm cộng thêm chân nguyên mãnh liệt găm sâu vào vết xước đầu rồng.

      Vào sát na thành công, chàng thình lình cảm giác có sợi khí tức lành lạnh theo thân kiếm chạy vào thân thể, hàn khí quanh đó cũng ùa vào, chàng thầm nhủ: “ ổn, băng long này quả bá đạo, hợp lực bốn con thần long lực thành hộ thân cương khí cũng chống chọi được lúc.”

      Thân thể chàng thể chống nổi hàn khí của băng long, cách duy nhất là rút Bi Mộng Kiếm ra rồi nhanh chóng tránh . Nhưng bất kể chàng dụng lực kiểu gì cũng thể rút ra được, chàng dám cân nhắc, thân hình xoay chuyển, đề khởi chân nguyên nhảy ra ngoài mười trượng.

      tình xảy ra quá quỷ dị: băng long bị Thiết Thạch đánh trúng hai quyền, hơn nữa lại bất động, Liễu Dật đem Bi Mộng Kiếm do Long hoàng hóa thành cắm vào đầu vậy mà thu phục được, ngay cả Bi Mộng Kiếm cũng thể thu hồi, chả lẽ lại tạo thành thương tích gì với nó? Liễu Dật tự hỏi còn có nguyên nhân nào nữa chăng?

      Băng long lại kêu lên vang động, uốn mình bay lên trung, lượn mấy vòng rồi quay lại trước mặt Liễu Dật, ngay giữa trán nó có găm thanh trường kiếm đen nhánh – Bi Mộng Kiếm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :