Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 213: BÀN CỔ CHI ĐỊA, KHÁN HOA LẠC ...
      Xa xa vẫn là sa mạc vô tận, chân bước lên nỗi nhớ nhung của Thất Nguyệt, dưới vòm trời đêm lam thẫm, ánh trăng sáng lạnh lùng, hai thân ảnh đen trắng chậm rãi cất bước trong thế giới rộng lớn, hai người đó chính là Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa. Những kinh lịch trong mộng nối tiếp nhau, sinh mệnh hai người từ bên bờ sinh tử quay lại, đau thương khiến họ học được nhiều điều.

      Những độc, tịch mịch của thế giới ảnh hưởng đến Liễu Dật, chàng càng thấy cảm động, ấm áp hơn; vẻ rộng lớn, yên lặng của thế giới cũng khiến Diệp La Bách Hoa hoảng sợ, vì có thân ảnh khác bầu bạn cùng nàng.

      Phóng tầm mắt ra sa mạc tít tắp, Liễu Dật vừa cất bước vừa : “Nơi đây đáng sợ, biết ác mộng tiếp theo là gì? Nhà tiên tri ở đâu?” Nghĩ nghĩ lại chàng cảm thấy phiêu diêu vô tận, nhà tiên tri hình như tồn tại.

      Diệp La Bách Hoa với chàng: “Quả là đáng sợ nhưng kì thực suy nghĩ lại biết cơn ác mộng này có gì khác với những tao ngộ của chúng ta trong thực? Ngoài trực tiếp đối diện, chúng ta có thể làm gì? đến rồi, chúng ta cứ tiếp tục tìm nhà tiên tri, bất kể phía trước còn bao nhiêu khó khăn, con đường xa xôi thế nào, muội thấy chúng ta nhất định thành công.”

      Liễu Dật ngoái lại nhìn nàng: “Có thể chúng ta có lựa chọn nào ngoài tiếp tục lên đường, chỉ là…ở đây quá nguy hiểm, nếu chỉ mình Liễu Dật sinh tử có đáng gì nhưng công chúa nên gặp phải nguy hiểm, tại hạ chỉ hi vọng công chúa có thể bình an rời khỏi chốn này.”

      Diệp La Bách Hoa tất nhiên hiểu chàng nghĩ gì, tuy đó là trách nhiệm báo đáp nhưng nàng vẫn thấy ấm áp trong lòng: “ khi chúng ta tiến vào đây, có nghĩ lắm cũng ích gì, cứ tiếp tục như thế này, chỉ cần tìm được nhà tiên tri chúng ta ra khỏi đây, phải thế sao? Huynh phải biết…ở đây sinh mệnh hai người chúng ta gắn liền, nếu huynh chết muội cũng sống được, vậy vì sao chúng ta cùng nỗ lực?”

      Liễu Dật nghe nàng , dường như hiểu mình có cả nghĩ cũng vô dụng, khi đến chỗ này nghĩ ngợi có ý nghĩa gì, giờ phải nỗ lực tối đa ngõ hầu phá tan giấc mộng, gặp được nhà tiên tri, cho dù chữa được đôi mắt cũng đưa được Diệp La Bách Hoa thoát khỏi.

      Nghĩ đến đây, chàng gì nữa, chàng rất tán đồng lời Diệp La Bách Hoa, mọi chuyện tiếp theo phải dựa vào bản thân.

      Hai người cứ như thế, tính gì đến thời gian, lộ trình, cũng biết phải đâu, lúc hai người ngẩng đầu lên liền phát ngọn núi cát cao ngất ở trước mặt, Liễu Dật dừng bước, với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa xem, cuối cùng cũng có vật xuất , lâu như vậy mới phát có núi, tại hạ thấy núi nhất định có khắc văn chương.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn về phía trước, ngọn núi cát quá cao nhưng rất rộng, nhìn thấy đâu là điểm kết thúc, nàng dịu dàng gật đầu: “Đúng, xem ra… chúng ta lại gặp khảo nghiệm mới rồi.”

      Hiển nhiên hai người đều hiểu tình hình, tuy hiểu lắm về Chân mộng cảnh nhưng nhờ kinh nghiệm tích lũy được trong thời gian dài hai người cũng biết được ít nhiều, nhất là những thứ đột nhiên xuất thường dự báo tiếp theo xảy ra việc tốt là việc xấu, bây giờ nhìn thấy ngọn núi cát, hai người còn nghĩ gì khác?

      Vòm trời đêm vẫn màu lam thẫm, vầng trăng lạnh lùng vẫn sáng soi giữa muôn vì tinh tú, cát vàng vẫn trút xuống, gió dìu dịu thổi qua bức tranh mĩ lệ đó, có thêm hòn núi cát tô điểm, phong cảnh càng nổi bật.

      Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa nhanh chóng bước về phía ngọn núi cát, bất kể phía trước là phúc hay họa họ đều sẵn sàng đối mặt, thay vì cứ đợi nó từ từ xảy đến chi bằng tự mình vạch ra chân tướng.

      Tốc độ của hai người rất nhanh, ngọn núi cát cũng có điều gì cổ quái, rất nhanh chóng hai người đến sát ngọn núi, núi cao nhưng dưới chân núi có sơn động, bên trong tối om nên nhìn thấy gì, Liễu Dật với Diệp La Bách Hoa: “Ở đây chỉ có chỗ này là cổ quái nhất, cũng con đường nào khác để , nếu muốn vượt qua ngọn núi này, trừ phi vòng chúng ta phải xuyên qua sơn động.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Huynh định thế nào?” Hiển nhiên nàng muốn hỏi chàng định vòng hay xuyên qua.

      Liễu Dật ngẩng đầu nhìn rồi đáp: “Ngọn núi này thấp như vậy, chỉ mấy bước là vượt qua, tại hạ chỉ hiếu kì với sơn động, hiểu ngọn núi cát thấp thế bên trong sơn động có gì?”

      Diệp La Bách Hoa hiểu ý chàng, đáp lời: “Chúng ta vào trong xem thử.”

      Liễu Dật gật đầu, vào sơn động xem xét, vừa tiến vào bước cả sơn động tối om bỗng nhiên sáng bừng, thạch bích chung quanh lộ ra màu trắng như bạch ngọc, chiếu sáng nhè lên thân ảnh hai người, toàn bộ quang mang đều do phiến bạch ngọc ở phía sau phát ra, cả sơn động được chiếu rọi như ban ngày, nhưng khi nhìn kĩ đây giống với sơn động mà tương tự như hành lang hoa lệ trong những gia đình giàu có.

      Diệp La Bách Hoa nhìn quanh, cả dưới chân và đầu đều do bạch ngọc đẹp đẽ cấu thành, điều khiến nàng kì quái là bên ngoài rặt những cát song le trong sơn động có hạt nào, hoàn toàn là ngọc thạch, nhìn kĩ nàng buột miệng: “Nơi này kì quái , phải do thiên nhiên tạo ra.”

      Liễu Dật gật gù, theo ý thức tả thủ nắm lấy cây kiếm: “Ừ, quả rất kì quái, nơi này ràng do nhân công kiến tạo, cứ nhìn những viên đá hoa lệ cùng hào quang tỏa ra nhất định tốn nhiều tâm tư lắm…theo tại hạ, nơi này có lẽ là là hành lang dài, do thời gian mà bị sa mạc chôn vùi.”

      Diệp La Bách Hoa tỏ ý đồng tình với phân tích của chàng: “Đúng vậy, chúng ta cứ tiếp thử xem nó dẫn đến đâu.”

      “Được.” Liễu Dật tán đồng.

      Hai người tiến vào phía trong, kì quái thay, từ phía ngoài nhìn vào ràng hành lang này chạy thẳng nhưng khi vào mới thấy nó lại dẫn xuống phía dưới, hoàn toàn chạy sâu xuống lòng đất, hồi lâu, quãng đường khá xa, ngoại trừ cảm giác xuống rất sâu hai người phát gì thêm, phảng phất như hành lang này dài vô tận.

      Liễu Dật vừa vừa lên tiếng: “Nơi này dài , hơn nữa còn thông xuống đất, biết chúng ta còn phải bao lâu nữa.”

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Chúng ta cứ thôi, sau lưng làm gì còn đường nữa.”

      Thấy Diệp La Bách Hoa thế, Liễu Dật mới chú ý đến ý, bất giác quay đầu lại nhìn trong lòng liền kinh ngạc. Sau lưng hoàn toàn tối om, mỗi lần hai người bước thêm bước lại có khối bạch ngọc biến mất và vực sâu đáy xuất , nếu hai người dừng lại khối ngọc thạch lập tức ngừng tan biến, quả sau lưng còn đường lùi nữa.

      Liễu Dật đành gật đầu, cười gượng: “Xem ra mọi chuyện trong mộng đều thực quỷ dị, biến là biến, được… khi còn đường lùi, chúng ta cứ tiếp, tại hạ phải xem ai là người dẫn chúng ta con đường này, con đường chúng ta nhất định phải tiếp.”

      Diệp La Bách Hoa gì, tuy tình quỷ dị xuất kì nhưng nàng tỏ vẻ gì hoảng sợ, chỉ cần bạn dũng cảm tất có dũng khí để đối mặt với mọi chuyện.

      Hai người giờ còn đường lui nữa bèn gia tăng tốc độ, họ muốn xem phía trước rốt cuộc có chuyện gì? Liễu Dật liên tục suy đoán, con đường này ràng do nhân công kiến tạo, dù phải nhân tạo cũng khẳng định phải do tự nhiên tạo thành, chiếu theo tình hình, họ đặt chân lên cái bẫy có lối thoát, giả sử cả hai đầu đồng thời biến mất …sinh mệnh có nguy hiểm ? Lúc này mới chỉ có đầu tan biến, suy tính cặn kẽ thấy ràng có người khác cố ý mượn con đường này để điều khiển hành trình của hai người.

      Rốt cuộc là ai? Trong giấc mộng này còn có ai chàng chưa gặp? Con đường nay ràng là cố ý chỉ dẫn phương hướng cho hai người, đưa hai người đến địa điểm được chỉ định, đối phương hề có ý giết chàng mà hiển nhiên muốn chàng cứ theo con đường đến nơi đến chốn, song chàng nghĩ ngợi cả nửa ngày trời cũng biết ai lại dùng biện pháp lòng vòng như vậy.

      Chàng nhanh chóng dẹp bỏ mọi suy đoán vì hai người đến cuối sơn động, trước mặt phát ra bạch sắc quang mang chói mắt, làn quang mang bao trùm hết mọi nơi, đứng trong đó chàng và Diệp La Bách Hoa nhìn được cảnh sắc phía ngoài, trong mắt họ chỉ có vùng trắng xóa mênh mang.

      Liễu Dật thầm: “Giờ phải nghĩ gì nữa, cứ đến cuối xem là ai.”

      Diệp La Bách Hoa cũng cảm thấy hiếu kì, tuy nàng biết đây là chuyện gì nhưng con đường này dường như có ai đó đặc ý chỉ dẫn họ, giờ xuất trước mắt, mọi thắc mắc được giải đáp, tuy có khả năng phải là việc tốt đẹp gì song xét đến cùng càng làm cho lòng hiếu kì của con người thêm mãnh liệt.

      Liễu Dật nhìn nàng, nắm chặt thanh kiếm: “Có thể có nguy hiểm, công chúa phải cẩn thận.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, kì thực nàng hiểu rất trong lòng bất kể xảy ra việc gì chàng cũng bảo vệ cho nàng, hiểu cảm giác đó từ đâu đến nhưng càng lúc càng mạnh mẽ, dầu có chuyện gì nàng cũng sợ hãi.

      Liễu Dật cất bước, cùng Diệp La Bách Hoa ra khỏi sơn động, dưới ánh quang mang rực rỡ, trong chốc hai người nhìn ràng quanh mình có gì, qua lúc, mắt hai người dường như dần thích ứng với bạch sắc quang mang cường liệt, mọi thứ xung quanh từ mơ hồ trở nên ràng, hai người bắt đầu nhìn thấy cảnh vật.

      Đột nhiên Diệp La Bách Hoa “a” lên tiếng, Liễu Dật kịp nghĩ ngợi gì, đưa hữu thủ nắm lấy tay nàng, cự li giữa hai người xa, hơn nữa tốc dộ của Liễu Dật cực nhanh, tiếng kêu vừa vang lên chàng chộp lấy tay nàng, khi chàng quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt nàng tuy có phần khó coi song tịnh có gì nguy hiểm, bất giác lấy làm kì quái: “Công chúa làm sao vậy?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, ánh mắt chầm chậm di động rồi đưa hữu thủ chỉ xuống, qua dáng vẻ hình như có chuyện gì đó rất đáng sợ xảy ra đến nỗi nàng dám thở mạnh.

      Liễu Dật bất giác đưa mắt nhìn về phía Diệp La Bách Hoa chỉ xuống, lòng bỗng cảm thấy sợ hãi, đó là gì vậy? Nguyên lai, dưới chân hai người phải là sa mạc, cũng phải là đất bằng mà là khoảng , hai người đứng tầng khí thể màu trắng, chàng nhìn xuống tầng khí thể trắng xóa hỏi: “Là mây ư?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn mây trôi qua dưới bàn chân, rồi nhìn Liễu Dật : “Chúng ta ở đâu? Làm sao lại đứng vững trung được?”

      Liễu Dật bất giác nhìn quanh, phía chân trời xa tắp thấp thoáng cánh chim phượng hoàng, từng đàn tiên hạc lượn vòng đầu hai người, ánh dương quang trắng ngần chiếu rọi nơi nơi, ở đâu cũng sáng sủa hơn Nhân gian nhiều lần, những thân cây quanh năm xanh tươi trổ ra những trái quả quyến rũ, bốn phía trôi nổi vô số hòn núi, núi có những gian nhà hoa lệ xây bằng bạch ngọc, dưới ánh dương quang lại càng sáng chói.

      Chàng bước tới mấy bước, tả thủ nắm chặt cây kiếm, dường như có phần cảm thán: “Bảy ngàn năm rồi, ta quên cảnh sắc nơi đây, vì sao trong giấc mộng hôm nay lại quay lại?”

      Diệp La Bách Hoa nghe lời chàng , nhìn mây phiêu diêu qua dưới chân, rón rén tiến tới bước: “Đây là nơi nào? Trước đây huynh từng ghé qua?”

      Liễu Dật quay đầu lại, thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng bèn trả lời: “Trước đây tại hạ từng đến đây, đây là mảnh đất của Bàn Cổ, Thần giới.”

      Diệp La Bách Hoa nghe xong thoái lùi liền hai bước, Thần giới là nơi chúng thần quy vị, những người bình thường thể tự ý xuất nhập, mọi người phàm khi tu luyện đều ôm mộng thành Thần, nhưng ngàn vạn năm nay có mấy kẻ chân chính trở thành Thần? Nàng bất giác nhìn quanh, vô số thần thụ màu lục trôi nổi trong những đám mây dày đặc, ánh nắng trắng ngần chiếu sáng mọi nơi, những cung điện hoa lệ phập phù sáng bừng lên, trung từng đàn tiên hạc lướt qua, ở phía xa, phượng hoàng múa lượn dưới ánh thái dương…

      Liễu Dật hỏi nàng: “Tại hạ nghĩ…mình biết giấc mộng này là của ai?”

      Diệp La Bách Hoa hiếu kì: “Huynh là giấc mộng này của thần tiên chứ?”

      Chàng đáp: “Công chúa có biết tại hạ là ai ? Tại hạ là ma nhân có trong mình dòng máu của Chân ma, nếu ma cũng có mộng trong mộng phải tương ngộ với Thần, khi có ma, tất Thần xuất .”

      Diệp La Bách Hoa nhìn chàng rồi hỏi: “ thể như vậy, Thần và ma có nhất định phải đối chọi?”

      Liễu Dật lắc đầu, đáp với vẻ bất lực: “Nếu Thần vô tư có thần ma chi chiến, nếu trong lòng Thần vẫn có ý riêng tư thế giới vĩnh viễn thể công bình.”

      Diệp La Bách Hoa lấy làm kì quái, tất nhiên nàng thể lí giải được những điều chàng , nàng hiểu được ý nghĩa của thần, ma chi chiến, bèn hỏi tiếp: “Vậy vị thần nào xuất trong giấc mộng này? Có phải Thần giới có rất nhiều người lợi hại?”

      Liễu Dật nhớ lại những năm tháng qua, thở dài đáp: “Bàn Cổ.”

      Diệp La Bách Hoa kinh hoàng, nàng biết rằng các vị Thần đều rất khó chơi, tuy tu vi của Liễu Dật nhược nhưng nàng ngàn vạn lần ngờ rằng đối thủ của chàng lại là Thần giới chủ nhân, sáng thế chi thần: Bàn Cổ.

      Diệp La Bách Hoa gì, đến giờ nàng nhận ra rằng giấc mộng này mới đáng sợ, chiến thắng được bản thân còn phải chiến thắng cả Thần, nếu sai sót chút thôi, họ lâm vào cảnh tro tàn khói diệt, vĩnh viễn mất tích trong mộng.

      Đúng lúc đó, trung rớt xuống cánh hoa trắng muốt như phấn, cánh hoa dịu dàng mà mĩ lệ, tỏa ra mùi thơm say người, Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa đều cảm thấy quen thuộc, quen đến nỗi khẳng định được là mùi hương hoa ở Hoa Hải phiêu tuyết, vô số cánh hoa chầm chậm rơi xuống, chạm vào mặt đất liền biến mất ngay.

      Giữa muôn vàn cánh hoa rơi, thân ảnh bạch y nữ tử xuất trước mắt hai người, nữ tử mặc quần màu trắng, áo ngoài bằng sa mỏng, phía sau hai cánh tay cũng có hai dải bạch sa lất phất theo gió, mái tóc bay bay, gương mặt thanh tú, đôi mắt đen thẳm sáng lấp lánh, phảng phất như hai viên bảo thạch màu đen, sống mũi nhô cao, làn môi đỏ mọng, cánh tay như ngọc đặt lên vùng tiểu , nàng đứng trời cao, trong làn gió , tịnh đượm chút gì mùi vị tục thế Nhân gian, đẹp đến mức nổi thành lời.

      Diệp La Bách Hoa chỉ cảm thấy nữ tử này rất quen nhưng nghĩ ra là ai, nàng ta có lẽ đẹp bằng Thất Nguyệt nhưng nhìn vào chỉ cảm thấy thanh lệ như người thiên giới, tạo thành vẻ đẹp lên lời, trong mắt Diệp La Bách Hoa nàng ta là thân hoàn mĩ của sáng thế thần.

      Liễu Dật thấy gương mặt quen thuộc đó, chàng đột nhiên nổi thành lời, thân ảnh của người trong mộng, niềm quyến luyến suốt bảy ngàn năm giờ đây lên ràng trước mắt, chàng nhìn vào đôi mắt Thiên nữ, quên hẳn mình ở trong mộng ảo hay thực, chàng muốn nghĩ gì, chỉ muốn phút giây này là vĩnh hằng, dù cho phải trầm luân chàng cũng cam tâm tình nguyện.

      Ánh mắt Thiên nữ lấp loáng ánh nước, nàng nhìn vào đôi mắt tang thương của Liễu Dật, dịu dàng hỏi: “Huynh ở thế giới đó có vui vẻ ?”

      Nghe Thiên nữ hỏi, chàng hoài nghi, do dự gì, chầm chậm cởi đôi găng tay, dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, chàng quên mất câu hỏi của nàng, quên mất ý định trong mộng, quên cả mọi nguy hiểm ở đây cũng như tồn tại của Bàn Cổ, chàng còn muốn nghĩ ngợi gì, chỉ hi vọng khoảnh khắc này ghi sâu trong lòng, khóe môi chàng khẽ động: “Đây có phải là ?”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 214: HỮU ÁI HỮU HẬN, BÀN CỔ LƯU ...
      Giây này phút này, mọi thứ đều còn trọng yếu, Liễu Dật hiểu vì sao chàng lại ra những lời như thế, có lẽ chàng chỉ muốn chứng thực, muốn thời gian kéo dài, nhìn thấy dung nhan ràng của Thiên nữ, chàng quên sạch.

      Thiên nữ đưa tay ra, nàng cũng cảm thấy Liễu Dật vô cùng chân , trong mộng cảnh hư ảo này, hai người chỉ muốn cảm giác, ngắm nhìn đối phương, trong lòng họ đều hiểu rằng đây chẳng qua là cơn mộng, cơn mộng ngọt ngào khi nhớ lại khiến người ta đau thương, chỉ có điều họ đều ra.

      trung trút xuống vô vàn cánh hoa mĩ lệ, gió mát đưa lại từng làn hương thơm, hai người cứ ngưng thị nhìn nhau như thế biết bao lâu, họ cảm giác như gợi lên nỗi đau đằm sâu trong lòng nhau. Thiên nữ từ từ buông tay ra, ngắm nghía khuôn mặt chàng, trong mắt lộ ra nỗi thống khổ vô hạn, lắc đầu: “Đây bất quá chỉ là giấc mộng.”

      Nghe Thiên nữ , Liễu Dật càng cảm thấy đau đớn trong lòng, chàng sao lại biết đây chỉ là giấc mộng? Chỉ là…chàng nguyện ý toạc ra, cũng muốn thừa nhận, dẫu là trong mộng, nếu có thể vĩnh viễn ở cùng người mình thương chàng cũng vui lòng, nhưng câu của Thiên nữ khiến chàng thể tiếp tục lừa dối mình, đúng vậy, đây là cơn mộng, biết lúc nào biến đổi, lúc nào chàng rời .

      Bất tri bất giác, tay chàng buông lỏng dần.

      Thiên nữ nhìn chàng, tiếp: “Chúng ta phân li lâu quá rồi.” Thanh tịnh lớn nhưng tràn đầy cảm thán.

      bảy ngàn năm rồi.” Chàng đáp.

      Thiên nữ gật đầu: “Có lẽ huynh nên quên muội , như thế huynh còn thống khổ nữa.”

      Nghe Thiên nữ , chàng hiểu vì sao nàng lại ra những lời đau lòng đó? Thanh chàng có phần run rẩy: “Vì sao nàng lại thế?”

      Thiên nữ nhìn chàng, đáp: “Chúng ta nhau có lẽ là sai, nhưng…chúng ta làm sao đối địch với Thần? Vì chuyện đó, chúng ta phải trả giá bằng thời gian bảy ngàn năm, chịu tam thế khổ nạn, thiếp nghĩ nếu ban đầu chúng ta nhau có lẽ mọi thương vận vào chúng ta.”

      Liễu Dật nhìn nàng, hiểu vì sao trong lòng ngập đầy thất vọng, chầm chậm lùi lại, rốt cuộc chàng cũng dừng lại, nén nổi buột miệng hỏi: “Nàng hối hận ư?”

      Thiên nữ nhìn những cánh hoa từ trung rớt xuống, lắc đầu: “ chàng, dù sinh dù diệt thiếp đều nguyện ý, chưa từng hối hận, nếu…chúng ta có cơ hội bắt đầu, thiếp cũng cố kị gì, nhưng chúng ta còn có cơ hội ? Bàn Cổ, Nữ Oa, Hậu Nghệ, Viêm Đế, Thiên Ngô, Phá Quân, Tương Thần…bọn họ có bỏ qua cho chúng ta ? Vì thiếp, chàng mất quá nhiều, chịu đựng quá nhiều rồi, thiếp muốn chàng tiếp tục con đường có điểm kết thúc, thiếp chỉ muốn chàng hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc, nên thiếp nghĩ nếu chúng ta nhau chắc chàng hạnh phúc hơn nhiều.”

      Nghe nàng , Liễu Dật liền minh bạch, người phải nghĩ cho người đó, nhưng Thiên nữ suy nghĩ nhầm lẫn, chàng lắc đầu: “Điều đó trọng yếu, chúng ta nhau nên nghĩ ngợi gì nhiều, nàng cũng biết rằng những ngăn trở của Thần giới chỉ là cái cớ, Bàn Cổ vin vào cái cớ này tiêu diệt ta, nàng trở thành nạn nhân vô tội chịu nhiều bi thương hơn cả. Nếu có sai, là ta sai, nếu có trách nên trách ta.”

      Lắng nghe lời chàng, mắt Thiên nữ lại lấp loáng ánh nước: “Người trong lòng muội ơi, hạnh phúc nên chỉ mình muội hưởng, nước mắt nên chỉ mình chàng đổ, nhau phải là cùng chia sẻ, cùng hưởng hạnh phúc, cùng san sẻ bi thương, phải là chàng sai, trong cuộc chiến coi rẻ ái tình chân chính này, chàng là niềm quyến luyến của thiếp, cho dù là khổ nạn thiên thu vạn thiếp cũng sẵn lòng chấp nhận, vì – thiếp chàng.”

      Những lời của Thiên nữ khiến Liễu Dật thấy trong lòng ấm áp hơn bao giờ, nước mắt hạnh phúc xuống, có lẽ mọi việc chàng làm đều đúng, hiểu do đâu chàng lại lắc đầu: “Có thể chúng ta được chọn lựa, khi đến được ngày hôm nay đừng nghĩ đến thủa ban đầu nữa, chúng ta cần nỗ lực hết quá trình đằng đẵng này để đạt được kết quả, tin ta , người trong tim ta, dù phải mất thiên thu vạn thế ta cũng phải buộc vận mệnh kết quả cho chúng ta.” hiểu vì cớ gì chàng dường như thấy được hi vọng, có được dũng khí để thốt lên những lời kiên quyết đến thế.

      Thiên nữ nhìn chàng, chầm chậm đến bên cạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt tang thương của chàng mà biết sao, chỉ giơ tay vuốt ve dịu dàng, lúc này giữa hai người im lặng lại hơn nhiều ngôn ngữ, thời gian cứ thế trôi qua.

      Diệp La Bách Hoa mực im lặng đứng ngoài, chăm chú chứng kiến đôi tình nhân tương kiến ngắn ngủi trong giấc mộng, nàng hiểu cảm giác của mình là gì, có mấy phần chua xót, mấy phần ngọt ngào, mấy phần đau đớn, nàng cũng biết vì sao lại cảm giác như vậy, đối với người bình phàm, mối tình qua bảy ngàn năm như thế nào? đoạn ái tình có thể kéo dài đến thiên thu vạn thế ? Hai người đó vì tình mà sẵn sàng chịu nhiều khổ nạn như thế sao? Có lẽ người đó lưu lại bóng hình trong tim nàng.

      Thiên nữ nhìn Liễu Dật, thình lình thân thể nàng dần trở nên mờ nhạt rồi trong suốt, chàng lao nhanh về phía Thiên nữ nhưng xuyên qua thân thể nàng, chàng dám tin mà cũng muốn tin, đây phải là chân , chỉ là giấc mộng, rốt cuộc chứng minh đó chẳng qua là mộng ảo, chàng từ từ quay người lại.

      Ánh mắt thâm tình của Thiên nữ ngưng thị nhìn chàng, nàng dịu dàng cất tiếng: “Người trong lòng thiếp ơi, đây bất quá chỉ là mộng cảnh, hi vọng tại chỗ của muội chàng được nghỉ ngơi đầy đủ, cây kiếm của chàng thuộc về giang hồ, còn chàng thuộc về chân trời xa xôi, thiếp chỉ hi vọng chàng cởi lòng, thiếp phải đây, chàng hãy bảo trọng.”

      Liễu Dật ngắn nghía dung nhan mỉm cười dịu dàng của Thiên nữ, đột nhiên hiểu rằng có lẽ tại thế giới của Thiên nữ, giấc mộng này là chốn neo đậu của tâm linh, ở đây bất kể bên ngoài sóng to gió lớn bao nhiêu, chàng cũng tìm được bình yên, có được dũng khí chiến thắng tự nhiên. Chàng cười dịu dàng với Thiên nữ: “Phân li tạm thời là bắt đầu của vĩnh hằng, chốn giang hồ của ta vì nàng mà động, nàng chính là chân trời trong lòng ta, người trong tim ta, hãy tin ta, bất kể là thiên thu vạn thế tình ái của chúng ta vĩnh viễn tiếp tục, vì nàng…ta nguyện ý hóa thành chiếc bóng nơi Nhân gian, đọa lạc thành ma, khi ta có được đôi cánh của ma vương cũng là lúc hi vọng vĩnh hằng bắt đầu, cho đến lúc địa lão thiên hoang có kẻ nào chia cắt được chúng ta, trăng vì chúng ta mà tròn, bốn mùa vì chúng ta mà biến đổi.”

      Bóng hình Thiên nữ dần mơ hồ, trôi về phía sau rồi mờ nhưng trước lúc bay , ở trung nàng lộ ra nụ cười, nụ cười chân tâm, biểu đạt nàng lưu luyến Thần giới. Đó là truyền kì ở Nhân gian, câu chuyện của Thần giới, vì tình tìm nữ thần của mình.

      Diệp La Bách Hoa trông theo Thiên nữ tan biến, lại thấy niềm hi vọng ngập đầy đôi mắt Liễu Dật, từ từ tới : “Nàng rồi.”

      Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy, đây là mộng cảnh, thuộc về nàng, có thể gặp nàng tại hạ thấy cũng đủ rồi.”

      Thấy biểu tình của chàng, Diệp La Bách Hoa lại hỏi: “Đôi cánh của ma vương mà huynh đến là gì vậy?”

      Liễu Dật quay phắt lại: “Cánh của ma vương? Tại hạ từng thế ư?”

      So với chàng, Diệp La Bách Hoa còn kinh ngạc hơn, chẳng lẽ nàng nghe lầm, có khả năng đó được, ở đây có ba người, tuy là mộng cảnh nhưng ràng vừa nãy nàng nghe Liễu Dật rằng khi chàng có được đôi cánh của ma vương cũng là lúc hi vọng vĩnh hằng bắt đầu, giờ sao chàng thừa nhận mà hỏi ngược?

      Đúng lúc đó, mộng cảnh lại biến đổi, thái dương lặn mất, tầng đầu chuyển thành màu lam sẫm, vô số vì sao lấp lánh khắp trời, ánh trăng lạnh lùng soi sáng gian, những gian nhà bạch ngọc được tầng bạch sắc khí hư vô phiêu diêu thay thế. Tứ phía biến thành khoảng vô tận, chỉ có điều đổi là hai người vẫn đứng vững trung, mây trắng vẫn lập lờ dưới bàn chân.

      giọng hữu lực vọng tới: “Ngươi đương nhiên biết mình từng vậy vì ngươi phân biệt ràng được bản thân là Niết nhân hay Liễu Dật, trước khi đọa lạc hồi bảy ngàn năm trước, Niết nhân câu đó, hôm nay ngươi lại bước dần vào con đường của y.”

      Liễu Dật đột nhiên minh bạch, đúng vậy, trong kí ức của chàng quả có câu đó, chẳng lẽ người vừa với Thiên nữ phải là chàng mà là Niết nhân? Song chàng lại nghĩ chuyện đó quan hệ gì, kiếp trước là Niết nhân, kiếp này là Liễu Dật, mọi kí ức của Niết nhân là chuyện qua, cứ cho là chàng nhớ được cũng có sao đâu, bất giác chàng càng thấy hứng thú với giọng nọ: “Ngươi là ai? Niết nhân cũng được, Liễu Dật cũng tốt, kiếp trước hay kiếp này đều thế, ta vẫn là ta, làm những việc mà ta thích.”

      Giọng thô kệch lại vang lên: “Lão bằng hữu, lâu rồi gặp nhau rồi, xem ra ngươi tiến bộ nhiều về mặt tình cảm, nhưng…bảy ngàn năm nay, tu vi của ngươi vẫn quan quẩn ở mức, nghịch thiên cải mệnh bằng cách nào, chẳng lẽ ngươi thấy mình ấu trĩ đến nực cười sao?”

      Liễu Dật đột nhiên cảm thấy giọng này rất quen thuộc: “Ta biết, ta nghĩ ra, ngươi là Bàn Cổ.”

      Giọng đó tiếp tục: “Đúng thế, nếu ta là Bàn Cổ ngươi là Niết nhân.” đoạn, quang mang như sợi chỉ bảy màu từ dưới mặt đất bay lên quấn quít quanh mình Liễu Dật, mái tóc bạc của chàng trong nháy mắt chuyển thành đen nhánh, tà áo choàng quen thuộc phủ hờ ngoài hắc sắc trường sam.

      Nhìn bộ trang phục quá đỗi quen thuộc chàng chàng liền nhớ ra, ra vậy, bảy ngàn năm trước Niết nhân thường ăn vận kiểu đó, bây giờ Bàn Cổ thừa nhận thân phận của ông ta nên mới cải biến chàng thành Niết nhân, trong lòng chàng phát nộ, song thủ nắm chặt thành quyền, quát: “Ta là ta, Niết nhân, Vị Linh Phong, Liễu Dật bất quá chỉ là cái tên, ai có thể thay đổi được ta.” Luồng lực cự đại phát tiết, chung quanh thân thể chàng như bị nổ tung, liền đó chàng khôi phục lại dáng vẻ cũ.

      Giọng của Bàn Cổ từ vùng thăm thẳm truyền lại: “ sai, đúng là có tiến bộ.”

      Tay trái Liễu Dật nắm chặt thanh trường kiếm: “Bàn Cổ, nếu ngươi còn tự coi mình là Thần bước ra đấu cùng ta, cần trốn tránh nữa.”

      Giọng của Bàn Cổ lại truyền đến, lần này là nụ cười lạnh lẽo: “Người trẻ tuổi, ngươi quá ấu trĩ, bảy ngàn năm rồi, chúng ta làm gì ngươi hiểu sao? Tuy ta ngủ say nhưng cũng đồng nghĩa với nghỉ ngơi mà tạo ra mộng cảnh, ngừng nâng cao tu vi gấp bội, còn ngươi? Ngươi làm gì? Bảy ngàn năm nay ngươi luôn luôn phải chịu trớ chú, luân hồi, tu vi chỉ dừng lại ở mức của Niết nhân, cho dù siêu việt cũng còn là đối thủ của ta.”

      Liễu Dật càng phẫn nộ nhưng chàng phải là loại người xung động đến mức mất lí trí, Bàn Cổ rất đúng, bảy ngàn năm phải là quãng thời gian thoáng chốc, chưa kể nếu vị Thần dùng thời gian đó nâng cao tu vi …Chàng chỉ có được tu vi của Niết nhân, dù được nâng cao nhưng giờ đây thể so sánh với tu vi bảy ngàn năm của Bàn Cổ.

      Giọng của Bàn Cổ lại vang vọng: “Có lẽ bảy ngàn năm trước ta địch nổi Niết nhân, chẳng qua phải trách y tham luyến tình cảm Nhân gian, giờ ngươi có tư cách đấu với ta.”

      Liễu Dật gào lớn: “, Niết nhân sai, ngươi là Thần sao, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ tự tư, tham lam, đầy dục vọng, ngươi có hiểu gì về tình cảm tươi đẹp của con người, dù thể thắng được ngươi ta cũng phải đấu.”

      Đúng vào lúc đó, muôn vàn vì sao treo đầu chàng đột nhiên chuyển động, chung quanh xuất khí thể màu đỏ xám giống như mây, nhưng ra phải là mây, khí thể quấn lấy những ngôi sao di động, cuộn thành vũng xoáy, hồng sắc quang mang mỗi lúc bành trướng, dường như những ngôi sao đó tổ hợp theo quy luật.

      Theo ý thức chàng nắm chặt cây kiếm, đạo hỏa hồng lôi quang từ trong vùng sao xạ xuống, chàng sớm chuẩn bị, hữu thủ xuất kiếm nhưng thể phản kích được, hồng sắc lôi quang quá nhanh, chàng chỉ kịp giơ kiếm lên đỡ, tia lửa điện lóe lên, hồng sắc lôi quang phát lực đẩy chàng lùi lại mà vừa tiếp xúc với thân kiếm đen tuyền liển tỏa rộng, hỏa hồng điện hoa giống như điện võng vây quanh chàng, trong nháy mắt thân thể chàng đau đớn như bị vạn kiếm xuyên thân, còn khí lực, cứng đờ như tượng gỗ.

      Hồng sắc điện quang chụp xuống mình Liễu Dật rồi tịnh tan biến mà liên tục lóe sáng, mỗi lần như thế nỗi thống khổ của chàng lại tăng thêm phần, đạo hồng lôi này lợi hại hơn Ma vũ kĩ của Lôi Quân nhiều.

      Giọng của Bàn Cổ lại từ trung truyền lại: “Thế nào? Ngươi thử nhìn lại bộ dạng bây giờ của ngươi xem, khiêu chiến với ta bằng cách nào? Muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.”

      Lúc này chàng cảm giác được chỗ đáng sợ của Bàn Cổ, nhưng tôn nghiêm của bản thân khiến chàng khẽ gào lên: “Hảo, ngươi giết ta ”.

      Bàn Cổ đột nhiên im phăng phắc, biết ông ta nghĩ gì hay tính cách hạ thủ giết chết chàng.

      Diệp La Bách Hoa toan tiến lên hiệp trợ song Liễu Dật ngăn lại, nếu nàng đến chắc chắn bị hồng sắc điện võng đánh trúng. Chàng quyết buông xuôi, dù tu vi bảy ngàn năm của Bàn Cổ cao đến đáng sợ sao, chả lẽ tu vi của chàng đáng gì?

      Chàng dám nghĩ vẩn vơ nữa, đối diện với Bàn Cổ, chàng phải đề cao tâm pháp đến tầng thứ 13, sát lục chi tâm, hai mắt chàng liền đỏ lựng như máu, quanh mình tỏa ra cuồng phong, trung bị huyết hồng ma khí bao phủ, mái tóc trắng thoáng chốc dựng đứng lên, trong lòng chàng nghĩ ra cách phá giải điện võng.

      Nếu là Niết nhân hồi bảy ngàn năm trước có lẽ phá nổi, nhưng cây kiếm trong tay chàng giờ khác, thu phục được bốn con thần long, hơn nữa cả bốn con thần long đều có linh tính, tùy thời mà biến hóa sử dụng, giờ chàng triệu hoán long ảnh của bốn con thần long từ trong thân kiếm vào nội thể, dùng chân nguyên mãnh liệt hóa bốn con thần long ảnh thành hộ thân cương khí rồi phá vỡ hồng sắc điện hoa.

      Ma khí mãnh liệt được thôi động, đôi mắt đỏ bầm như máu của chàng càng lúc càng sáng, chàng quát lớn: “Phá.” Tứ thần long ảnh nháy mắt xuất quanh mình chàng, với sức mạnh khủng khiếp của bốn con thần long, hồng sắc điện quang bị chấn nát vô tung vô tích.

      Điện quang biến mất, bốn con thần long ảnh cũng từ từ tan , Liễu Dật tra kiếm vào bao, quay đầu lại nhìn Diệp La Bách Hoa đứng bên lo lắng, thấy chàng vô nàng cũng lòng nhiều.

      Đúng lúc đó, giọng của Bàn Cổ lại vang lên, thấp thoáng có ý kinh ngạc: “Hoang long?”

      Liễu Dật đáp: “Bất kể ngươi tính toán gì, đến rồi ta nhất định phụng bồi.”

      Bàn Cổ nghe chàng vậy, dường như hơi phẫn nộ: “Ngươi vốn là phải chết, chẳng qua…” Bàn Cổ tiếp, dường như ông ta có hạn chế nào đó nên thể giết chết chàng, nhưng vị thần tầm cỡ như ông ta còn có hạn chế gì? Thiên địa vạn vật đều do ông ta tạo ra, với hiệp trợ của Nữ Oa, còn có ai đủ khả năng kiềm chế ông ta?

      Giọng của Bàn Cổ xa dần: “Chúng ta nhất định còn gặp mặt, cách chân chân , ha ha…” Thanh lan tỏa nhưng tan dần, còn động tĩnh gì nữa.

      Cả thế giới trở lại yên tĩnh, trong lòng Liễu Dật dầy nghi hoặc, nhìn vô số vì sao sáng trời, chàng nhủ thầm: “Vì sao lại như thế, Bàn Cổ phải luôn muốn tiêu diệt Chân ma sao? Trong giấc mộng này khi có cơ hội tốt đến thế vì sao ông ta lại hạ thủ? Với tu vi tại của Bàn Cổ, muốn tiêu diệt mình cũng đơn giản như trở bàn tay, nhưng vì sao lại bỏ như vậy?”

      Diệp La Bách Hoa bước tới, dường như cũng thắc mắc tương tự: “Ông ta vì sao lại mất?”

      Liễu Dật nhìn theo Bàn Cổ biến mất, trả lời nàng mà tiếp tục suy tư, mọi chuyện trong mộng đều do ý thức của hai người sinh ra, vì sao giấc mộng này lại chân quá đỗi, từ đầu đến cuối, mọi người chàng gặp dường như đều có tư tưởng, sinh mệnh như người , có phải…trong giấc mộng này còn có người khác khống chế?

      Như thế còn giải thích được việc Bàn Cổ bỏ , có khả năng người tạo ra ảnh tử của Bàn Cổ tịnh muốn chàng nên phải tìm lấy lí do để rút lui, nếu là Bàn Cổ , đời nào ông ta bỏ qua cho chàng, rốt cuộc…người đứng sau đó là ai?

      lúc sao trong đầu chàng nảy ra ý nghĩ kì quái, trong giấc mộng này chỉ có chàng và Diệp La Bách Hoa là chân , còn có người khác nữa là chân , khống chế mọi kinh lịch của hai người, nếu giấc mộng này là thế giới cũng có nghĩa là vận mệnh của người đứng sau nó, vậy

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 215: CHUNG CỰC MỘNG CẢNH, TIÊN TRI ĐÍCH ...
      Nhớ lại thủa hoa niên, chúng ta hiểu rằng dù thế nào cũng thể tìm lại được những điều đẹp đẽ từng trải qua, vì những chuyện cũ theo thời gian trôi , ngàn vạn năm nay chúng ta ngừng lật lại tình cảm của nhân loại, lần giở những chuyện lưu lại dấu ấn trong đời sống.

      Việc tôi có thể làm là kể lại những tình cảm trong câu chuyện này, còn bạn – những người lướt qua, cứ đọc những chuyện xảy ra, nếu đó là ngẫu nhiên chúng ta cũng hoàn thành câu chuyện ngẫu nhiên xuất này.

      *****

      Trong sát na, thế giới mộng ảo yên tĩnh lại, tất cả lại khôi phục như cũ: chung quanh là vùng thoáng đãng, những vì sao sáng lấp lánh , ánh trăng lạnh lùng ánh xạ thân ảnh hai người, những chuyện vừa nãy phảng phất như chưa hề xảy ra, xuất của Bàn Cổ, của Thiên nữ khác gì cơn mơ trong giấc mộng.

      Liễu Dật lại nghĩ đến chuyện chàng dám tin là , từ lúc bước vào giấc mộng đầu tiên đến giờ, dường như đều do người khác an bài, dù mộng cảnh có chân cũng chỉ là giấc mộng, làm sao người trong đó lại có tư tưởng, tình cảm? Mọi thứ lẽ ra phải hư vô lại thành chân , nhất là vào lúc cuối cùng, Bàn Cổ lẳng lặng rút lui.

      Chàng hiểu rằng với ân oán giữa chàng và ông ta, Bàn Cổ tuyệt đối thể li khai mà phải giết chết chàng, vì lí do ông ta lại rút lui? Có hai khả năng, thứ nhất là ông ta bị người khác khống chế, người này cho phép ông ta giết chàng, song khả năng này gần như thể, Bàn Cổ là thần của các thần, ai khống chế được ông ta?

      khả năng khác, đây là phải là Bàn Cổ , nhưng khả năng này cũng ổn, trong cơn ác mộng này, dù phải người , chỉ là người hư ảo cũng có thể phát khởi công kích nhắm vào chàng, dẫu cho Bàn Cổ trong mộng phải là Bàn Cổ , ông ta cũng có đủ lí do để giết chàng, vì cớ gì lại rút lui như thế?

      Suy nghĩ những chuyện đó khiến Liễu Dật rối lên, ý niệm đột ngột xuất vừa nãy làm tâm thần chàng bất an. Thấy dáng vẻ của chàng, Diệp La Bách Hoa tỏ ra lo lắng, hỏi: “Huynh sao thế? Nghĩ ngợi gì ư?”

      Liễu Dật nhìn nàng, ánh mắt trong sáng khiến chàng bĩnh tĩnh hẳn: “Bàn Cổ vì sao lại li khai? Ông ta ràng có năng lực giết tại hạ.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn dáng vẻ của chàng, vội đáp: “Huynh hồ đồ rồi ư? Ông ta giết huynh phải càng tốt sao, chúng ta có thể lập tức rời khỏi đây, ông ta là thần trung chi thần, nếu mà muốn giết huynh, chúng ta chống lại thế nào được.”

      Liễu Dật lắc đầu, bước lên mấy bước: “Chuyện đó tại hạ nghĩ tới rồi, ân oán giữa chúng tôi thâm sâu hơn với bất cứ ai, ông ta thể nào rút lui như thế được, vậy mà giờ ông ta lại li khai tênh, tại hạ thấy…đằng sau ông ta nhất định có người khống chế.”

      Diệp La Bách Hoa cảng tỏ ra nghi hoặc, ánh mắt lên hai chữ tin: “Làm sao thế được, sức mạnh của Bàn Cổ đứng đầu trong trời đất, ai có năng lực khống chế ông ta?”

      Liễu Dật quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng: “ sai, Bàn Cổ là thần trung chi thần, trong trời đất, ông ta có sức mạnh tối đại, ai có thể khống chế ông ta…nhưng giờ chúng ta ở trong thế giới chân , mà ở trong mộng, Bàn Cổ có lẽ còn là người mạnh nhất.”

      Diệp La Bách Hoa dường như hiểu: “Huynh thế cũng có đạo lí, Bàn Cổ là thần của thế giới thực, nhưng ở trong thế giới hư vô này, ông ta có còn là vị thần mạnh nhất ?”

      Mấy lời của Diệp La Bách Hoa dường như gợi cho Liễu Dật nghĩ tới chuyện gì đó, chàng quay phắt lại, nhìn về vùng trời xa xôi vô tận đầy sao sáng, tả thủ nắm chặt thanh kiếm, gọi: “Tiên tri, ông ra . Ông còn muốn đùa cợt đến lúc nào nữa?” Thanh cực lớn, như tiếng sấm vang động bầu trời, truyền rất xa.

      Diệp La Bách Hoa nghe chàng , liền nhủ thầm: “ sai, trong giấc mộng này người mạnh nhất phải là Bàn Cổ mà là người chế tạo ra nó, nhà tiên tri. Nếu vậy, những chuyện chân thực trong mấy giấc mộng trước đều khó giải thích, tất cả đều do người ta khống chế.” Nhưng câu hỏi lại lóe lên trong óc nàng, vì sao thế? Nhà tiên tri vốn là người bảo vệ cho mộng cảnh của Diệp La thị, giờ nàng tiến vào để cầu ông ta chữa mắt cho Liễu Dật, vì cớ gì lại bày ra đủ trò khổ nạn khiến hai người cơ hồ cửu tử nhất sinh mới vào đến mộng cảnh thứ ba.

      Liễu Dật dứt lời nhưng qua lúc lâu nhưng vẫn có phản ứng gì, chàng lại cảm thấy hoài nghi, chàng suy đoán sai lầm chăng? thể, trong giấc mộng này nhất định chỉ có nhà tiên tri đủ khả năng tạo ra thế giới giống với thực, hơn nữa còn có thể khống chế Bàn Cổ. Nghĩ vậy, chàng càng xác định, gọi to: “Tiên tri, ông ra .” Thanh càng vang vọng, truyền xa hơn.

      Thanh của chàng vừa tan biến, rốt cuộc thế giới cũng còn tĩnh tại, “phụt”, thiên biến thành lửa đỏ, như thể lửa nóng đốt cháy cả gian, dưới chân hai người bắt đầu chấn động, ngọn núi cao chừng trăm thước lên trước mắt hai người.

      Hai người chăm chú quan sát mọi việc xảy ra, ngọn núi cao lắm nhưng dốc đứng, hề có cây cối sinh trưởng, càng quái dị là ngọn núi do những khối đá đen tích lũy mà thành, hai người nhìn kĩ bất giác kinh ngạc, mỗi phiến đá núi đều có góc cạnh phân minh, hướng xéo ra phía ngoài, hai mặt của khối đá sắc bén như lưỡi dao, dưới ánh lửa từ chiếu sáng trông càng đặc biệt quỷ dị.

      Ngọn lửa trung bốc lên từ phía sau ngọn núi, tuy nhìn tình cảnh đằng sau núi nhưng Liễu Dật cảm giác được nhất định là biển lửa rừng rực, nhược bằng , trung đến nỗi bị ánh xạ thành màu lửa. Diệp La Bách Hoa hỏi: “Đây là núi gì, chúng ta làm sao mà vượt qua!”

      Liễu Dật nhíu mày, nàng sai, ngọn núi này vốn có đường lên, dựng đứng ngất trời lại còn do những phiến đá đen sắc lẹm chất thành, có vận chân nguyên nhảy qua cũng sợ rằng bị thương. Nếu có thể ngự kiếm hay quá.

      Đúng lúc đó, ngọn lửa trung từ từ phát ra bạch sắc quang mang, thân ảnh lão giả râu tóc trắng xóa xuất , chàng nhìn Diệp La Bách Hoa dò hỏi, nàng lắc đầu chẳng tỏ quen biết ông ta, nhìn dáng vẻ của lão giả, chàng buột miệng: “Ngài là nhà tiên tri?”

      Diệp La Bách Hoa bất giác nhìn sang lão giả, chỉ thấy ông ta cười hòa ái, ngồi xuống lơ lửng ngay trung, đáp: “Hoanh nghênh các vị đến Chân mộng cảnh, lâu lắm rồi mới được gặp người của Diệp La thị.”

      Liễu Dật biết phải gì, bạch y lão giả lại tiếp tục: “Công tử sai, ta chính là nhà tiên tri.”

      Nghe vậy, Diệp La Bách Hoa lập tức tỏ ra cao hứng: “Ngài là nhà tiên tri? chứ? Đây… là bằng hữu của tôi.” Nàng chỉ vào Liễu Dật rồi tiếp: “Mắt huynh ấy nhìn được nên chúng tôi vào đây mong ngài giúp huynh ấy chữa trị.”

      Thân ảnh nhà tiên tri lập lờ, dùng ánh mắt hiền lành quan sát Liễu Dật đoạn đáp: “Tuy ta phải là người Diệp La thị nhưng nếu Bách Hoa công chúa nguyện ý, ta có thể hoàn thành nguyện vọng của công chúa, giúp ta khôi phục…”

      Nghe nhà tiên tri vậy, Liễu Dật tựa hồ nghĩ đến việc nhưng lại quá mơ hồ, chàng cách nào nghĩ ra được, đành chăm chú lắng nghe hai người đối thoại.

      Diệp La Bách Hoa ngược lại, tỏ ra cao hứng: “Đa tạ ngài, tôi nguyện ý dùng nguyện vọng của mình để giúp huynh ấy nhìn lại được.”

      Nhà tiên tri mỉm cười, gật đầu: “Công chúa nguyện ý tất nhiên là mắt ta có thể nhìn trở lại, chẳng qua… biết ta có còn mạng để ta giúp công chúa hoàn thành nguyện vọng đây!”

      Diệp La Bách Hoa láng máng hiểu được ý của nhà tiên tri, nàng hơi khẩn cấp, vội hỏi: “Sao cơ? Còn cầu khác nữa sao?”

      Nhà tiên tri cười: “Bao nhiêu năm nay, là bao lâu nữa, ta chỉ hoàn thành nguyện vọng cho người trong nội tộc Diệp La thị, tuy lần này công chúa nguyện ý đem nguyện vọng của mình trao cho ta, nhưng xét đến cùng, ta là căn nguyên của mọi chuyện nên phải vượt qua Hắc thạch đao sơn và Huyền Thiên hỏa hải, nếu qua được các vị gặp ta, ta giúp ta chữa trị đôi mắt.”

      Diệp La Bách Hoa ngay: “Tiên tri, như thế được.”

      Nhà tiên tri lại : “Còn nữa, trong khoảng thời gian này các vị mất chân nguyên, chỉ còn dựa vào chính bản thân, nếu các vị làm được, ta giúp các vị hoàn thành nguyện vọng, nếu các vị làm được …các vị vĩnh viễn phải lưu lại trong giấc mộng này, vĩnh viễn.”

      Liễu Dật nghe xong, tiến nhanh lên phía trước, có chân nguyên mà muốn vượt qua đao sơn, hỏa hải tất phải có kì tích mới qua được, người vượt qua có khi chỉ còn hơi thở mong manh. Cho dù khôi phục được song nhãn chắc cũng mất mạng ở đây, hai người bình thường tuyệt đối thể qua được.

      Chàng nhìn nhà tiên tri phiêu diêu trung, thốt lên: “Ông tạo ra khổ nạn này? Chúng tôi có qua được chắc cũng phải chết ở đây.”

      Nhà tiên tri mỉm cười, lắc đầu: “Người trẻ tuổi, ngươi định thử phen hay sao? Bên ngoài còn bao nhiêu chuyện đợi ngươi làm, còn đôi mắt, chẳng nhìn thấy gì tu vi của ngươi dù cao sao, nếu gặp phải Bàn Cổ, ngươi có mảy may hi vọng thắng, dẫu chết ở đây, giờ ngươi có thể ra, nhưng chẳng qua chỉ là thứ phế vật.”

      Chàng nắm chặt cây kiếm nhưng thình lình cảm thấy lực đạo toàn thân tan biến, có cách nào ngưng tụ được dù chỉ là điểm chân nguyên. Thân ảnh trung dần dần tan biến, chỉ còn lưu lại câu sau chót: “Bên tả có lối ra thế giới bên ngoài, nếu các vị bỏ cuộc có thể ra.” đoạn, thanh tắt hẳn, tầng phía xa lại ánh lên màu lửa đỏ.

      Chàng quay người lại, quả nhiên ở bên tả cách đó mười trượng xuất từ phương thể màu trắng phát quang, theo nhà tiên tri đó là cánh cửa dẫn ra thế giới thực, chàng nghĩ lúc rồi nắm lấy tay Diệp La Bách Hoa bước về phía khung cửa, nàng dụng lực giật ra rồi : “Huynh định làm gì?”

      Liễu Dật ngoái lại, nhìn vào ánh mắt sáng long lanh của nàng: “Chúng ta rời khỏi đây, muốn vượt qua đao sơn hỏa hải, chúng ta gần như có khả năng sống sót, chúng ta nên lãng phí sinh mệnh để rồi mất mạng ở đây, cho dù nhìn thấy gì cũng được, tôi còn phải tìm Thất Nguyệt nữa.”

      Ánh mắt lấp lánh của Diệp La Bách Hoa đóng đinh lên mặt chàng, nàng lắc đầu: “Huynh sợ rồi…”

      Chàng dám nhìn thẳng vào mắt nàng, quay mặt : “ phải là sợ, chuyện này vốn thể làm được, tại hạ muốn liên lụy công chúa, thay vì chết ở đây chi bằng dùng thời gian còn lại làm những việc còn chưa hoàn thành.”

      Diệp La Bách Hoa phản bác: “Huynh sao lại bảo là thể, huynh làm sao mà biết được chúng ta chết, huynh dám thử mà lại cho rằng vận mệnh của mình thể xoay chuyển được, muội muốn huynh hiểu rằng từ sát na cùng huynh tiến vào mộng cảnh này, muội chưa từng nghĩ rằng sống mà trở ra, có lẽ huynh cảm thấy có trách nhiệm, nhưng huynh có biết cam tâm tình nguyện là gì ?”

      Liễu Dật thở dài: “ đáng đâu.”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Huynh quá sai lầm rồi, trong tim nữ nhân chưa từng coi trọng chuyện đáng hay đáng, chưa từng mong được báo đáp, huynh còn nhớ lời Thất Nguyệt ? Tất cả đều là muội nguyện ý.”

      Nghe nàng , Liễu Dật hiểu trong lòng mình có mùi vị gì mà bản thân chàng thể ràng, chỉ là cảm giác nhưng chàng khẳng định mình lại phiền phức.

      Diệp La Bách Hoa tiếp: “Đối mặt với mộng cảnh này, đôi mắt của huynh tất khôi phục, chúng ta có lựa chọn nào khác. Bây giờ dù huynh ra, có thể cứu được Thất Nguyệt song nhìn được hi vọng chiến thắng Bàn Cổ càng ít, huynh mà ra thống khổ sau này còn gấp vạn lần đao sơn, hỏa hải, thê tử, bằng hữu, địch nhân của huynh, bọn họ làm sao đối đãi với huynh đây, chả lẽ huynh nghĩ đến tương lai?”

      Những lời của Diệp La Bách Hoa khiến chàng càng hổ thẹn, đúng thế, nếu cứ thế này mà ra làm sao chiến thắng được Lam Ảnh, Bàn Cổ và cả Cửu U Ma Thần mất tích, nỗi đau ngắn dầu sao cũng hơn nỗi đau lâu dài, dù có chết ở đây, chàng cũng nỗ lực, phải ân hận gì.

      Chàng nghĩ ngợi chốc, ấp úng: “Chỉ là…”

      Diệp La Bách Hoa dường như hiểu chàng định gì, khuôn mặt mĩ lệ tươi cười: “Huynh đừng lo cho muội, ở trong này, muội mấy lần trải qua cái chết rồi, còn sợ nữa sao? khi chúng ta phải đối diện tất chúng ta phải dũng cảm thôi.”

      Liễu Dật nhìn nàng, lắng nghe nàng , trong lòng càng đau đớn, chàng thương hại nàng? Trong lòng chàng, nàng cơ hồ là bóng dáng của Thất Nguyệt, cũng cố chấp, dũng cảm như vậy, nhưng vì sao chàng nhìn thấu nỗi đau sâu trong lòng nàng?

      Lúc đó, bạch sắc quang mang tắt lịm, cánh cửa bên tả cũng thình lình biến mất, chàng nhìn Diệp La Bách Hoa: “Công chúa có hối hận ?”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Nếu hối hận Diệp La Bách Hoa trước mắt huynh phải là chân thực mất rồi.” Ý tứ vừa mơ hồ vừa rệt, chàng lắc đầu nhè : “Chúng ta bắt đầu thôi.”

      Hai người nghĩ ngợi gì, tiến đến ngọn núi đá đen và rất nhanh chóng đến dưới chân núi dựng đứng, ngọn núi đá đen này còn sắc hơn cả dao, phát ra lãnh diễm quang mang lấp lánh, Liễu Dật ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi: “Tại hạ thấy, thậm chí khả năng chúng ta thấy được hỏa hải phía sau cũng nhiều.”

      Diệp La Bách Hoa cười nụ với vẻ tự tin: “Khi chúng ta đặt bước chân đầu tiên lên đao sơn có gì phải ân hận, vì chúng ta trả giá cho cố chấp của chính mình, niềm tin chỉ dẫn, kiên cường mang lại kết quả cho nỗ lực của chúng ta, đó mới là đáng giá.”

      Liễu Dật lại lắc đầu nhàng: “Công chúa thay đổi rồi…biến thành bản thân chân chính của mình.”

      Diệp La Bách Hoa cười: “Đây là do muội dũng cảm nên được trả công, kiếp này còn gì ân hận nữa.”

      Liễu Dật ngưng thị chốc, rốt cuộc chàng cũng đặt bước chân đầu tiên lên hắc thạch đao sơn, bàn chân hạ xuống, cơn đau nhập thẳng vào tim, Diệp La Bách Hoa cũng hề do dự bước luôn lên, và cũng giống như vậy, cơn đau cũng tràn vào tim khiến nàng nhăn mặt, song muốn làm cho Liễu Dật lo lắng, nàng miễn cưỡng mỉm cười, cất lên giọng ngọt ngào: “Bất kể dưới chân là núi đao, phía trước là biển lửa, Bách Hoa cũng cùng huynh sánh bước, vĩnh viễn, vĩnh viễn lùi bước.”

      Trong lòng Liễu Dật dâng lên niềm cảm động, nhưng niềm cảm động đó làm cho chàng còn đau hơn dao cắt, chàng thể hồi đáp, cũng thể thừa nhận, chỉ đành tiếp tục cất bước, trong cơn đau, hai người bước tiếp bước thứ hai, nhân vì muốn đối phương lo lắng, họ đều quay mặt , lúc này rất nhiều máu thân họ chảy xuống.

      Cước bộ lại từng bước tiến lên, những phiến đá sắc lẹm quanh mình rạch nát y phục hai người rồi cắt vào thân thể họ, cơn đau vô bỉ khiến toàn thân hai người cứng đờ như tượng gỗ, sau lưng họ lưu lại những dấu chân đầy máu, hòa lẫn với màu đen thẫm thành màu hỗn tạp.

      Hai người lại quay mặt , họ có chung ý nghĩ: muốn đối phương nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của mình để rồi phân tâm, nhưng mới được gần nửa đường, Diệp La Bách Hoa cảm giác đầu óc quay cuồng, thân thể mềm nhũn do máu chảy nhiều, lại thêm đau đớn vì cố kiên trì, muốn ngã gục xuống, nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Phải nhiều để phân tán chú ý, may ra kiên trì được lâu hơn.”

      Diệp La Bách Hoa chậm lại, bám sát sau lưng chàng, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đau lắm hả?”

      Thân thể Liễu Dật lúc đó cứng đờ, máu chảy nhiều khiến chàng hơi lảo đảo, chàng còn tiếp được hoàn toàn nhờ vào niềm tin kiên trì trong lòng, nghe Diệp La Bách Hoa hỏi bèn đáp: “ đau.”

      Diệp La Bách Hoa nhè gật đầu, toan hỏi tiếp nhận ra biết phải hỏi gì, kì nàng hiểu rất còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi chàng như chuyện liên quan đến Thiên nữ, đến Thất Nguyệt và kể cả chuyện liên quan đến nàng nữa, nhưng nàng tự nhắc mình nên làm chàng phiền não thêm, do đó mọi câu hỏi nàng đều chôn sâu vĩnh viễn trong lòng.

      Liễu Dật vừa cất bước cách khó khăn vừa với giọng run run: “Có lẽ, có tại hạ, công chúa phải chịu khổ.” Thanh đượm vẻ cảm kích, thậm chí có thể rằng chàng tự trách.

      Diệp La Bách Hoa chậm rãi bám theo chàng, máu hồng nhuộm đỏ y phục của nàng, đau đớn từ dưới chân buốt tận tim, nghe chàng , nàng đáp với vẻ hạnh phúc: “Huynh tự trách mình sao? Nhưng huynh nên biết là nếu huynh xuất cũng có Diệp La Bách Hoa tại.” Lời pha chút run rẩy.

      Cứ như vậy, từng cơn đau phủ chụp lấy họ, thời gian khảo nghiệm hai người, gian nan vôn vàn, máu tươi tưới đẫm con đường đá đen, họ vừa qua đá đen ở phía sau liền biến mất, hóa thành sa thạch bằng phẳng, lúc Liễu Dật ngẩng đẩu nhìn lên bằng đôi mắt mơ hồ, chàng nhận ra rằng hai người lên đến đỉnh núi…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 216: MỘNG TỈNH THẬP PHÂN, NHƯ QUẢ NHĨ ...
      Mọi việc đều xảy ra tự nhiên, vào lúc khẩn yếu mà dũng cảm đối diện, tuyệt buông xuôi … tuyệt vọng lại biến thành hi vọng.

      Sắc mặt Liễu Dật trắng nhợt như giấy, đôi mắt bắt đầu mê man nhưng trong giây phút ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, chàng dường như thấy được hi vọng mới, họ vượt qua ngọn núi đao thể vượt qua, đưa mắt nhìn xuống thấy bên dưới là vùng lửa đỏ, đại địa nứt nẻ, từ vết nứt hồng sắc hỏa nhãn phun trào rồi biến mất chóng vánh, vô số lần như vậy khiến gian chung quanh biến thành viêm nhiệt, thậm chí gian nóng bức khiến cho dòng khí tức cũng dàn méo mó.

      Nhìn hỏa diễm phía dưới, chàng lắc đầu, chàng biết hai người có khả năng xuyên qua hỏa hải. Máu mất quá nhiều khiến chàng mê mệt, hơn nữa còn bị núi đao gây cho nhiều vết thương, cơn đau đớn khiến toàn thân chàng còn khí lực, nhưng chàng biết được đến đây tất lùi bước, dẫu có chết cũng phải tiếp tục tiến lên, vì…chàng muốn phải ân hận gì trong giấc mộng chân này.

      Liễu Dật chậm rãi quay mình lại, chàng muốn với Diệp La Bách Hoa là họ qua được bước khảo nghiệm thứ nhất, qua ngọn núi đao thể qua, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt chút huyết sắc của nàng, hiểu sao chàng lại thốt nổi lên lời. Khuôn mặt nàng lúc đó trắng bợt như tờ giấy, làn môi tái nhợt còn huyết sắc, mắt nhắm hờ, hữu thủ của nàng nắm chặt lấy khối hắc thạch sắc lẹm, từ cánh tay huyết dịch tươi hồng theo những ngón tay trắng ngần như tuyết xuống đất.

      Liễu Dật biết nàng quá hư nhược rồi, vì mất quá nhiều máu nên ý thức của nàng dần mơ hồ song khóe môi nàng lộ ra nụ cười dịu dàng thập phần hạnh phúc. Ánh mắt Diệp La Bách Hoa lơ mơ, thấy Liễu Dật lên được đỉnh núi, nàng cảm thấy nhõm vô cùng, giờ nàng còn đủ khí lực để bước thêm bước nào nữa, nàng muốn chàng lo lắng cho mình nên lẳng lặng đứng lại phía sau.

      Liễu Dật nghĩ ngợi gì, lùi lại hai bước, đưa hữu thủ chộp lấy tay nàng, quay người cõng nàng lên lưng, hỏi: “Công chúa đau lắm ?”

      Thần trí Diệp La Bách Hoa vốn còn tỉnh táo, lúc đó nhờ động tác của Liễu Dật mà đột nhiên tỉnh lại, lắc đầu cười dịu dàng: “ đau.” Giọng của nàng còn dễ nghe như mấy ngày trước mà trở thành mỏng manh, vô lực, nhân vì nàng quá đỗi hư nhược.

      Liễu Dật từ đỉnh núi chầm chậm bước xuống, chàng nàng: “Công chúa xem, chúng ta qua được đao sơn, giờ chỉ cần qua nốt hỏa hải là có thể gặp được nhà tiên tri.”

      Diệp La Bách Hoa vẫn cười nụ, hai người tiếp xúc thân cận như vậy, Liễu Dật tự nhiên cảm giác được thân thể hư nhược của nàng run rẩy, chàng biết nàng gượng cười vì muốn chàng lo lắng.

      Sắc mặt chàng cũng trắng nhợt, mỗi bước đều thập phần gian nan nhưng biết lực khí từ đâu ra mà chàng vẫn cố gắng cõng Diệp La Bách Hoa xuống hắc thạch đao sơn. Vừa được độ sát na, viêm nhiệt khí tức liền tràn tới hai người, cảm giác nghẹt thở truyền lên não.

      Diệp La Bách Hoa mở đôi mắt mông lung ra nhìn tứ phía, chung quanh là biển lửa, hỏa hồng liệt diễm như con trường long uốn lượn, trung cũng có hỏa diễm bay qua, vô số vết nứt mặt đất ngừng phun lửa, ngọn lửa vừa tắt gian quanh vùng viêm nhiệt hỏa diễm bị đốt thành cong queo, hai người đặt chân lên đó lập tức cảm giác được nhiệt độ, phảng phất như ở trong lò lửa.

      Liễu Dật lạ gì cảm giác viêm nhiệt này, thậm chí có thể là chàng khá quen, bình thường chàng có thể triệu hoán long viêm ngõ hầu hấp thu nhiệt lượng, nhưng bây giờ chàng chỉ là người bình thường, thể đề khởi chân nguyên, căn bản có cách nào gọi được long viêm, cũng như thể khu động hộ thân cương khí. Mới chỉ ở ngoài rìa hỏa hải mà viêm nhiệt khí tức làm cho chàng đổ mồ hôi như mưa, chàng há miệng hớp lấy hơi khí mong thân thể dễ chịu hơn.

      Diệp La Bách Hoa tuy nằm lưng chàng, tiếp xúc với nhiệt khí dưới mặt đất nhưng viêm nhiệt khí tức làm cho nàng rất khó khăn mới cảm giác được, thậm chỉ ngay cả hô hấp cũng vất vả.

      Liễu Dật nhìn quanh, vô số hỏa diễm liên tục phun trào, trung có những vật thể như hỏa long bay qua bay lại, khắp nơi toàn là màu đỏ và viêm nhiệt khí tức, chàng gắng gượng bước lên bước, dùng cách chuyện để gạt nỗi thống khổ tinh thần: “Thế nào, ở đây ấm quá.”

      Diệp La Bách Hoa trả lời Liễu Dật mà dùng giọng nhu nhược, vô lực nài nỉ: “Bỏ muội xuống, tự huynh có thể thoát khỏi hỏa hải.”

      Liễu Dật vẫn tiếp tục tiến lên, có điều mỗi bước chàng lại dừng lại nghỉ lúc, quay lại nhìn nàng, chàng đáp: “Có thể sao?”

      Diệp La Bách Hoa giục: “Buông tay ra , nếu huynh cõng muội, hai người chúng ta vĩnh viễn thể ra được, bỏ muội xuống, mình huynh có thể ra được đó.”

      Liễu Dật cười khổ, lắc đầu: “Công chúa có biết chăng? Nếu tại hạ buông tay lúc này, công chúa chết ngay.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “ người chết còn hơn là cùng chết.”

      Liễu Dật vẫn gắng gượng bước từng bước, nhè lắc đầu: “Có lẽ thể được.”

      Diệp La Bách Hoa nghe chàng vậy, tuy lí giải nổi nhưng nàng hiểu rất ý chàng, chàng buông tay, dẫu hai người cùng chết ở đây chàng cũng bao giờ buông.

      Hỏa diễm như tử thần nơi địa ngục liên tục tiếp cận thân thể hai người, khí nóng bỏng vây phủ, mồ hôi bay mất tăm mất tích, dưới nhiệt độ cao như vậy, nước trong cơ thể cũng sớm khô kiệt, làn da khô ráp, nứt nẻ, đặc biệt là máu từ vết thương của hai người ngưng kết thành khối, vết thương bị khí tức viêm nhiệt xé toác, từng cơn đau tiếp tục dội vào trong thân thể.

      Cơ thể Diệp La Bách Hoa vốn hư nhược, giờ lại chịu vò xé của hỏa diễm nóng đến thế, ý thức trở thành mơ hồ. Liễu Dật khác, trong lòng chàng chàng lúc này chỉ có niềm tin, chàng biết rằng mình phải kiên trì, chỉ cần chàng còn đứng ở đây, còn có thể bước được bước nào nhất định buông xuôi, chàng cũng biết…tuyệt vọng biến thành hi vọng. Cơn đau vô tận gợi cho chàng thân ảnh giấc mộng, chàng biết nàng đợi chàng, đợi chờ suốt bảy ngàn năm, từng cùng nàng luyến ái nên chàng tự nhủ…mình được ngã xuống, chàng nắm trong tay vận mệnh của người nằm sau lưng chàng, nếu chàng đến được đích đồng nghĩa rằng nàng cũng thể đến đích.

      Thân thể chàng run rẩy nhưng chàng vẫn khó nhọc bước về phía trước, mỗi bước là vết thương thân thể lại vỡ ra thêm, cơn đau lại nhiều thêm, còn mồ hôi, làn da chàng bắt đầu nứt nẻ, trong thống khổ chàng vẫn kiên trì, hỏa diễm như ác ma địa ngục, ngưng nghỉ tấn công hai người. biết thời gian trôi qua bao lâu và được bao xa, hai mắt chàng còn nhìn thấy ánh sáng, sắc mặt nhợt nhạt cùng cực, thân thể vô lực, chàng còn kiên trì được đến giờ hoàn toàn nhờ vào niềm tin trong lòng.

      “Bịch”, Liễu Dật thắc mắc, đó là thanh gì nhỉ, đến lúc đảo mắt nhìn quanh chàng mới phát đó chính là thanh khi chàng ngã xuống phát ra, biết quãng đường được có dài nhưng chàng còn khí lực cất bước nữa rồi, bất tri bất giác ngã gục xuống, ngước nhìn hỏa diễm bốc lên cuồng nhiệt quanh mình, phía xa hỏa long múa lượn , chàng buông tràng cười tuyệt vọng, giọng với chính mình: “Đây là vận mệnh ư?”

      Thần trí Diệp La Bách Hoa vốn mơ màng, do bị tác động mạnh nên ý thức sáng lên, nhìn Liễu Dật ngã xuống bên cạnh, trong mắt nàng lấp lánh ánh nước, nàng hiểu vì sao trong hỏa hải bỏng rãy này mà còn rơi nước mắt được, nàng biết chàng thà cũng chết với mình trong hỏa hải chứ nguyện ý mình thoát , đến phút cuối chàng vẫn buông bỏ nàng, nhưng như thế, kết quả chỉ là…

      Liễu Dật cố lết tiếp nhưng thân thể mới ngóc lên lưng chừng lại ngồi xuống, những vết thương thân thể khiến chàng còn lấy nửa điểm khí lực, đồng thời lượng máu mất quá nhiều, nhiệt độ cao khủng khiếp gợi cho chàng cảm giác đáng sợ: chàng sắp chết.

      Diệp La Bách Hoa chầm chậm đứng dậy, ai biết, ngay cả nàng cũng biết mình lấy đâu ra khí lực mà có thể đứng dậy được, nàng nhìn thấy điểm cuối của hỏa hải, còn gang tấc thôi, độ ba bước nữa, vừa nhìn thấy nàng liền đứng dậy, có lẽ đó là hi vọng trong tuyệt vọng. 

      Nàng nhàng đỡ Liễu Dật dậy, giọng nhu nhược, vô lực: “Chúng ta thành công, huynh có thấy ? Nhìn đằng trước kìa, điểm cuối của hỏa hải đó.” 

      Chàng hé đôi mắt vô lực nhìn về trước mặt, quả nhiên bên ngoài vùng hỏa diễm bắn văng tứ tung có vùng đất khô ráo, sạch , tầng xa xa màu lam biếc, ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi mặt đất, bầu trời sao chi chít vẫn lấp lánh, chàng lắc đầu cười : “Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, đúng là vô duyên.”

      Diệp La Bách Hoa đỡ chàng dậy: “Huynh dậy , nhất định phải thoát ra.”

      Liễu Dật lắc đầu: “, đến cả khí lực để đứng dậy tại hạ cũng còn, công chúa buông tay ra ! Nếu công chúa có thể mau rời khỏi đây.”

      Khí tức nóng bỏng do hỏa diễm tỏa ra ngừng xâm tập thân thể hai người, những vết thương mình tiếp tục vỡ nứt, Diệp La Bách Hoa cười dịu dàng: “Nếu như trong hai chúng ta chỉ có người được sống, huynh đoán xem là ai?” Giọng , nhưng câu hỏi lại mù mờ khiến chàng sao trả lời được. 

      Liễu Dật nhìn thẳng vào mắt nàng, trong sát na đó, đôi mắt biến thành trong veo, sáng rực, phảng phất như mang theo hi vọng, hoặc là – tuyệt vọng, chàng lắc đầu, đáp: “Tại hạ hiểu.”  

      Song thủ Diệp La Bách Hoa nắm lấy vai chàng, cười : “Là huynh, huynh phải rời , quên hết mọi chuyện xảy ra ở đây, làm những chuyện huynh phải làm, nếu huynh còn nhớ muội, xin đừng quay đầu lại nhìn muội làm gì.” đoạn nàng dùng nốt chút khí lực còn lại, nắm lấy lưng chàng đẩy mạnh, tuy khi lực lớn nhưng cũng có tác đẩy thân thể vô lực của chàng văng về phía trước.

      Sát na đó, tất cả đều ngưng kết lại thành hồi ức, động tác tuyệt vọng ngừng lặp lại, thân thể vô lực của Liễu Dật kịp phản ứng gì, chỉ là…ngay khi với văng khỏi hỏa hải, giọng nhu nhược vô lực lại vang vọng trong óc chàng: “Nếu huynh còn nhớ muội, xin đừng quay đầu lại nhìn muội làm gì.” Vì sao, vì sao cần quay đầu lại, chẳng lẽ đó là lời tuyệt biệt? Là kết quả sao?

      Hỏa diễm còn cuồng liệt, thiên còn màu lam biếc, những vì sao trời sáng nữa, ánh trăng bị mây trăng che khuất, Nhân gian lại xảy ra bi kịch tình cảm nên nguyệt thần cũng muốn chứng kiến. “Bịch” thân thể chàng ngã xuống vùng đất đen, gió mát dìu dịu lùa qua thân thể khiến ý thức của chàng tỉnh lại, vừa nãy xảy ra chuyện gì? Nàng đâu rồi? Diệp La Bách Hoa đâu? Thình lình, chàng nhớ lại lúc hai người ở trong hỏa hải, căn bản có hi vọng sinh tồn, Diệp La Bách Hoa dùng khí lực còn lại của nàng ném chàng ra ngoài, chỉ lưu lại câu thể lí giải, thể hiểu được: “Nếu huynh còn nhớ muội, xin đừng quay đầu lại nhìn muội làm gì.”

      Mọi việc xảy ra quá đột ngột, vì sao nên quay đầu lại, hiểu khí lực từ đâu đỡ thân thể hư nhược của chàng đứng dậy, quay phắt lại, chàng nhìn thấy tình hình trong làn hỏa diễm ngập trời, nhìn thấu quá gian méo mó màu đỏ rực, chỉ có thân ảnh, thân ảnh mảnh mai chầm chậm ngã xuống, liền đó cả thế giới trở lại yên tĩnh, chàng biết thân ảnh đó là Diệp La Bách Hoa.

      Mùi hương bách hợp quen thuộc và giọng nhu mì từ trung truyền lại: “Nếu huynh còn nhớ muội, xin đừng quay đầu lại nhìn muội làm gì.” Thế giới yên tĩnh, gió dìu dịu, đạo bạch sắc quang mang chiếu sáng bừng cả tầng phía hỏa hải, bạch y tiên tri xuất trước mặt chàng: “Ngươi thành công rồi, ra khỏi được hỏa hải, ta có thể hoàn thành nguyện vọng của Bách Hoa công chúa, khôi phục song nhãn cho ngươi.”

      Liễu Dật ngẩng đầu lên, trong mắt lên nét mê muội, hỏi với vẻ tin: “Ông có thể với ta đó là vì sao ?”

      Nhà tiên tri cười : “Quá nhiều đáp án chỉ tổ làm cho ngươi có nhiều khổ nạn mà thôi, vì sao ngươi lại cố chấp như thế, ngươi qua được hỏa hải rồi, còn phải làm bao nhiêu là việc, ta giúp ngươi khôi phục song nhãn, ra khỏi mộng cảnh, phải tốt sao!” 

      !” Thanh vang vang, vọng khắp tứ phía dưới bầu trời đêm, chàng thể bình tĩnh được, hai mắt chàng sáng lóa, thậm chí có thể thấy rằng chàng phát cuồng, hiểu sao lời của nhà tiên tri khiến chàng cao hứng, ngược lại khiến chàng đau đớn hơn, hơn nhiều lần những vết thương thân thể, là nỗi đau trong tim, chàng ngẩng nhìn nhà tiên tri đầu, gào to: “Ông vừa lòng chưa? Khảo nghiệm , nếu ông muốn gây khó ta cho ông biết…ông làm được rồi đó.” đoạn, chàng thốt lên câu nào, bất chấp tất cả lao vào trong hỏa hải.

      Dù phải nghe chàng mắng, lại thấy chàng hành động như vậy, bạch y tiên tri trung chỉ nhè gật đầu, rồi khuôn mặt tươi cười từ từ biến mất.

      Vừa vào trong hỏa hải, khí tức bỏng rãy xâm tập toàn thân chàng, nhưng lúc này chàng cảm thấy những vết thương có gì đau đớn, cảm thấy vô lực, cảm giác trong tim che lấp tất cả, mới bước được vài bước liền nhìn thấy Diệp La Bách Hoa nằm gục mặt đất, chàng nhàng cúi xuống đỡ nàng dậy, thấy nàng mất hết tri giác, chàng lắc đầu, thở dài: “Vì sao kết quả lại là thế này, công chúa tưởng ta muốn thoát ra ư?”

      Chàng quay người lại, đặt nàng lên lưng rồi cất bước, hỏa diễm quanh đó liên tục phun trào, khí tức bỏng rát xâm tập khắp chốn nhưng cũng ngăn được trái tim sôi sục.

      Động tác của chàng khiến Diệp La Bách Hoa tỉnh lại, nhưng mất nhiều máu cộng thêm lúc trước thoát lực vì đẩy chàng ra khỏi hỏa hải nên vẫn mơ màng, thấy mình dần dần di động, lại nằm tấm lưng thân thuộc, nàng lắc đầu, cất lên giọng yết ớt, vô lực: “Vì sao huynh còn quay lại?”

      Liễu Dật vẫn bước tiếp, tuy chật vật nhưng mỗi bước kiên định dị thường như đá núi, trả lời: “Đối với tại hạ, trách nhiệm còn quan trọng hơn sinh mệnh, nhưng công chúa…khiến cho tại hạ có cảm giác thể buông bỏ được.”

      Gió mát lại lùa tới, minh nguyệt chiếu sáng nơi nơi, những vì sao cất lên tiếng hoan hô hai người, tất cả đều biến thành chân , hoa hải đao sơn trong nháy mắt biến mất, còn lưu lại dấu tích, bạch quang từ rọi xuống, hai người còn cảm thấy mệ mỏi về thể xác, chàng buông Diệp La Bách Hoa xuống, được quang hoa gột rửa, mọi vết thương mình hai người lập tức phục nguyên, cả y phục cũng biến thành mới tinh, còn rách nát nữa.

      Đồng thời, bạch quang ngưng tụ, bạch phát lão nhân xuất trước mắt hai người, hai người đương nhiên biết đó là ai, họ phải trải qua thiên tâm vạn khổ, suýt chết mấy lần chỉ để gặp được lão nhân này, ông ta chính là nhà tiên tri trong Chân mộng cảnh.

      đợi hai người lên tiếng, ông ta khai khẩu: “Nếu bảo đó là gây khó các vị dùng dũng khí của mình gây khó cho ta, nếu đó là khảo nhiệm các vị dùng niềm tin chứng mình rằng khảo nghiệm chẳng là gì cả, vừa rồi ta trả lại cho các vị tất cả những gì các vị mất trong mộng cảnh, kể cả sợi tóc.” 

      Diệp La Bách Hoa lúc này và lúc trước dường như là hai người: “ giờ chúng tôi ra khỏi rồi, ngài có thể giúp huynh ấy chữa mắt?”

      Nhà tiên tri gật đầu: “Đương nhiên, bất quá…mắt ta tịnh bị mù, có lẽ bản thân ta quên mất việc, cuồng bạo chi huyết của Chân ma bao giờ bị bất cứ loại độc tố nào uy hiếp, kể cả chất độc của Cửu U Ma Thần cũng thể làm ta mất đôi mắt, chẳng qua bản thân ta quá cố chấp, dám tiếp thụ câu chuyện đó, ta thấy trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ta thể hi vọng mắt mình nhìn được? Chí ít ta còn cần đôi mắt để hoàn thành những chuyện dang dở.” 

      Liễu Dật dường như hiểu, chàng nhìn nhà tiên tri chằm chằm, nhưng lộ ra ý nghĩ mà chỉ gật đầu nhè .

      Diệp La Bách Hoa cảm thấy hồ đồ, nếu mắt chàng bị mù vì sao lại nhìn thấy gì? 

      Đúng lúc đó, thân ảnh nhà tiên tri dần tan biến: “Quay về , cõi đời còn rất nhiều chuyện đợi ngươi làm…Bất kể thế gian xấu xa thế nào, ngươi cũng phải đối diện, có lẽ vẫn còn nhiều người quan tâm đến ngươi, đừng sai lầm tiếp nữa, hãy làm những chuyện mà ngươi muốn.” Cả thế giới bắt đầu mênh mang như mây như khói…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 217: TRỌNG PHẢN CHÂN , ĐẠI HOANG SƠN ...
      Có những lúc chúng ta phân biệt ràng giữa chân thực và mộng cảnh, có thể trong hư ảo chúng ta tìm thấy hi vọng, nhưng trong thế giới chân thực lại toàn là tuyệt vọng, có chân có giả, đôi lúc chúng ta quá cố chấp, vì sao lại tùy tâm sở dục? Mọi việc cứ tuân theo tự nhiên là được…

      Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, bản thân Liễu Dật cũng thể giải thích việc phát sinh ra trong mộng, kể cả những lời của nhà tiên tri, họ mất biết bao nhiêu thời gian tìm ông ta, đến tận sát na kết thúc mới hiểu rằng quá trình dài nhưng kết quả lại ngắn như tích tắc.

      Bỗng nhiên, đầu óc chàng trầm xuống như rơi vào mây mù, cảm giác ràng mình vùng khoáng đạt, lúc chàng ngồi xuống mới phát mắt mình nhìn được, nơi đây quen thuộc, chung quanh là băng màu lam nhạt, lam sắc quang hoa trôi nổi trong gian, băng lãnh khí tức làm cho người ta tỉnh táo, minh mẫn hơn.

      Liễu Dật đột nhiên nhớ lại, sai, đây là nơi Diệp La Bách Hoa đưa chàng bước vào Chân mộng cảnh, vậy…họ quay trở lại thế giới thực rồi? kì diệu, mắt chàng nhìn được mọi vật, càng chứng tỏ rằng đó phải là trong mộng, theo ý thức chàng đưa hữu thủ lên, toan giơ ngang trước mắt, chứng minh chắc chắn mình còn là người mù. 

      Hữu thủ vừa động khẽ, chàng đột nhiên cảm thấy có vật gì đó mềm mại, ấm buộc tay, rất tự nhiên, chàng quay đầu lại, ánh mắt vừa ngưng thị lập tức động tác cũng ngừng luôn, nguyên lai hữu thủ của chàng và tả thủ của Diệp La Bách Hoa buộc vào nhau, nàng cũng tỉnh lại, lẳng lặng ngồi dậy.

      Tuy trong mộng chàng thấy gương mặt xinh đẹp, thân hình mảnh mai của nàng nhưng bây giờ nhìn thấy nàng bằng xương bằng thịt, bản tính thích cái đẹp trỗi dậy, ánh mắt chàng si dại. Diệp La Bách Hoa vội cởi bỏ tấm đoạn buộc tay hai người, nàng hơi bối rối, thuận miệng hỏi: “Chúng ta ra khỏi mộng cảnh?”

      Liễu Dật thu tay lại, đứng dậy nhìn quanh vòng, thình lình mỉm cười: “Công chúa nhìn xem, biết đây có phải là Vô Lệ thành !” 

      Diệp La Bách Hoa cũng đứng dậy, nhìn tứ phía rồi mỉm cười, giọng ngọt ngào cất lên: “Đúng vậy, muội thấy chúng ta thoát khỏi mộng cảnh rồi, ừ…mắt huynh phải nhìn được rồi sao?” 

      Liễu Dật giơ hữu thủ lên khua khoắng trước mắt, đáp: “Đúng, xem ra nhà tiên tri quả thực lợi hại.”

      Ánh mắt Diệp La Bách Hoa vừa tiếp xúc với chàng, nàng liền nhanh chóng quay đầu sang bên: “Vâng, chẳng qua…ông ấy hình như có mắt huynh căn bản bị mù, ý là gì vậy, sao muội nghe lại hiểu gì?” 

      Liễu Dật nhớ lúc tỉnh dậy, nhà tiên tri có vậy, bây giờ hồi tưởng lại dường như ông ta có ý gì khác nhưng ràng, chàng muốn Diệp La Bách Hoa cũng biết chuyện đó bèn lập tức chuyển chủ đề: “Đúng rồi, thời gian chúng ta ở trong mộng cảnh bao lâu nhỉ, tại hạ nhớ là Vô Lệ thành bị Diệp La Hùng bao vây, biết tình hình bên ngoài thế nào?”

      Chàng vừa dứt lời, Diệp La Bách Hoa lập tức xoay chuyển tư tưởng, lúc này nàng mới nhớ ra mình là công chúa của Vô Lệ thành, nguy nan của Diệp La thị chất chồng, quân địch đến chân thành, lúc nào cũng có thể thành phá nhân vong, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, nàng trở nên dũng cảm, kiên cường hơn, nghĩ đến đây nàng bảo: “Chúng ta cùng ra nào.”

      Liễu Dật nhè gật đầu, Diệp La Bách Hoa bây giờ khác hẳn trước khi vào trong giấc mộng, chàng đọc được trong ánh mắt nàng nỗi lo và trách nhiệm của công chúa đối với thần dân của mình. Có lẽ sau vô số lần kinh qua sinh tử, họ hiểu được rằng: còn sống đẹp hơn bất cứ điều gì.

      Cước bộ Diệp La Bách Hoa cực , nhưng từng đạo thạch môn mở ra rất chóng vánh, họ ngừng tiến bước trong mê cung băng động, biết qua mấy gian đại thính, thạch lộ, trước mắt bỗng bừng lên ánh quang mang, cảm giác ấm áp tràn vào trong tâm, cảm giác này thân thuộc mà xa xôi, đó là ánh nắng.

      Ra khỏi động khẩu, thấy ngay hai hàng hộ vệ cầm trường kiếm đứng nghiêm trang thạch lộ hai bên băng động. Diệp La Bách Hoa dường như có cảm giác đối với thế giới mới mẻ này mà quan tâm đến con dân của mình nhiều hơn, bất giác gia tăng tốc độ. Liễu Dật theo sau, thoáng sau hai người ra đến hành lang quen thuộc, lần trước chàng nhìn thấy, lần này cảm thấy những mảnh vàng và ngọc bích được bố trí ở hành lang này huy hoàng, mười hai thạch trụ cao ba trượng xếp thành hàng sừng sững, hổ là ngôi thành của công chúa.

      Hai người nhanh chóng hết hành lang, đến đại thính dùng để nghị hội, ngước lên nhìn thấy đại thính rộng rãi, cao vút, hai bên tả hữu có đặt sáu chiếc ghế màu lục, ở chỗ cao nhất có đặt chiếc nhuyễn ỷ, Liễu Dật đương nhiên có thể tưởng tượng ra vì chàng từng đến đây. Lúc này trong đại thính có vị lão nhân khắc khổ chau mày, dường như suy tư vấn đề nan giải.

      Chàng chưa gặp qua người này nên biết đó là ai, đúng lúc đó Diệp La Bách Hoa lên tiếng: “Kiếm thúc thúc, sao thúc lại đến đây?”

      Diệp La Bách Hoa xưng hô như vậy, Liễu Dật liền hiểu ngay lão nhân đầy phong sương đó là nguyên lão đứng đầu của Diệp La thị: Diệp La Kiếm Mộ. Thấy Diệp La Bách Hoa đột nhiên xuất , ông ta đứng bật dậy, bước đến bên nàng, thần tình thập phần kích động: “Công chúa, sao các vị quay lại nhanh thế?”

      Diệp La Bách Hoa tỏ ra kì quái: “Chúng tôi lâu lắm rồi mà.” 

      Diệp La Kiếm Mộ hề suy nghĩ, lập tức ngay: “ đến khắc đâu.” 

      Liễu Dật nghe qua, trong lòng hết sức kì quái nhưng chàng biểu gì, trong giấc mộng chàng trải qua những mười năm, khẽ cảm thán: “ giấc mộng như trải qua đời, quay lại nhìn chỉ là sát na.”

      Diệp La Kiếm Mộ tất nhiên biết người đứng trước mặt là Liễu Dật, vội hỏi: “Mắt Liễu công tử chữa xong rồi chứ?” 

      Liễu Dật gật đầu, Diệp La Kiếm Mộ nhìn sang Diệp La Bách Hoa, tuy thấy nàng vẫn là Diệp La Bách Hoa song so với khắc trước dường như là hai người khắc hẳn, chẳng qua biết cảm giác đó từ đâu ra. Đột nhiên ông nhìn thấy tấm đoạn mà đen buộc chân nàng, bèn hỏi: “Đây là…”

      Diệp La Bách Hoa nhìn ông ta, thoáng nghĩ rồi đáp: “Truyền thuyết về mộng cảnh là , dường như chúng tôi ở trong đó nhiều năm, mà bên ngoài chỉ là khắc thời gian, vì cẩn thận nên thụ thương thôi mà.” 

      Diệp La Kiếm Mộ hiểu nàng muốn tiết lộ tình, hoặc là hai người trải qua rất nhiều chuyện trong mộng?

      Diệp La Bách Hoa lại hỏi: “Kiếm thúc thúc, Minh thúc thúc đâu rồi?” 

      Diệp La Kiếm Mộ đáp: “Diệp La Hùng đến sát chân thành, vừa mới cảnh cáo chúng ta lần chót, y cho chúng ta ba ngày cân nhắc, nếu đầu hàng y giết sạch toàn thành, Minh huynh đệ sợ Diệp La Hùng có mưu nên giám thị ở ngoài tường thành.”

      Diệp La Bách Hoa luôn: “ được, Diệp La Hùng bản tính tàn bạo, lãnh huyết vô tình, nếu giao Diệp La thị cho y chỉ tổ sinh linh đồ thán, người dân còn ngày nào yên lành, cơ cực trăm bề. Cho dù tất cả mọi người trong thành bị giết hết chúng ta cũng thể đầu hàng.” Giọng vẫn ngọt ngào nhưng kiên định, khiến người khác thể hoài nghi.

      Diệp La Kiếm Mộ thấy nàng quả quyết như vậy, gật đầu cười : “Công chúa cuối cùng cũng trưởng thành rồi, nếu giờ dân chúng nghe được lời này nhất định cao hứng lắm, vì công chúa nghĩ cho họ.”

      Diệp La Bách Hoa nhè lắc đầu, quay người bước liền hai bước, ngữ khí có phần tuyệt vọng: “Thế ích gì, ta hữu tâm mà vô lực, mắt thấy loạn quân đến sát chân thành, ta có thể làm gì? Có lẽ tất cả đều tại ta, tại ta lúc trước hiểu chuyện, tại ta có năng lực bảo vệ các vị…” Giọng của nàng yếu ớt, công chúa vô tình vô cảm lúc này trở thành đa sầu đa cảm, trong lúc khẩn yếu nàng lại thể giúp đỡ cho con dân của mình.

      Diệp La Kiếm Mộ cảm giác hơi kì quái song lại càng thấy an ủi, nắm lấy vai nàng lắc : “Công chúa có tấm lòng như thế là quá đủ rồi, trời chiều lòng người hà tất tự trách, chỉ cần chúng ta cố gắng bằng tất cả năng lực những năm tháng sống đời còn gì phải ân hận nữa.” đến đây, ông cũng thấy chán nản, nhìn thấy hi vọng, ông chỉ biết an nủi nàng như vậy. 

      Trong đại thính lại bầu tịch mịch, tất cả đều an tĩnh, an tĩnh đợi tử vong giáng xuống, mọi người đều hiểu binh lực hai bên quá chênh lệch, chiến đấu cũng chỉ hữu bại vô thắng.

      biết cứ yên lặng như vậy bao lâu, Liễu Dật là người đầu tiên đứng dậy, phá vỡ bầu khí trầm mặc, chàng nhìn Diệp La Kiếm Mộ rồi Diệp La Bách Hoa: “Chỉ cần chúng ta buông xuôi, tuyệt vọng biến thành hi vọng.”

      Diệp La Bách Hoa nghe chàng câu này, nhưng bây giờ nghe lại trong lòng nàng thấy có ý nghĩa gì, mọi việc được chú định, tuyệt vọng còn biến thành hi vọng được sao, nhìn vào mắt chàng, nàng cảm giác mơ hồ. Diệp La Kiếm Mộ lại thấy được ý tứ trong câu đó, hình như chàng muốn là có cách.

      Ông lập tức bước tới hỏi: “Liễu công tử, công tử có biện pháp gì khả dĩ hóa giải trường hạo kiếp này chăng, nếu được Diệp La thị vô vàn cảm kích.” 

      Liễu Dật cười , lắc đầu: “Kiếm tiền bối thế khiến Liễu mỗ hổ thẹn trong lòng, nếu đến cảm kích phải là tại hạ cảm kích Bách Hoa công chúa mới đúng, ít ra công chúa dạy cho tại hạ nhiều điều. Chúng ta phải là trời làm sao lại kêu trời chiều lòng? Tất cả đều dựa vào bản thân chúng ta, tại hạ tin vào tuyệt đối, khi xảy ra chúng ta phải đối mặt, giải quyết chứ nên đứng đây ngửa cổ chờ sung.” 

      Diệp La Kiếm Mộ tất nhiên biết Diệp La Bách Hoa dạy chàng những gì, nhưng nghe chàng giảng giải ông còn nghĩ tới thất bại nữa, trong lòng ông chỉ có ý nghĩ là làm sao tận dụng hết sức mạnh bản thân để giải quyết, có những việc nhất định phải đối mặt, đó chính là trách nhiệm. 

      Liễu Dật tiếp tục: “Các vị quên mất vấn đề.” 

      Diệp La Kiếm Mộ hỏi ngay: “Vấn đề gì?” 

      “Binh lực ta và địch rất chênh lệch, vì thế chúng ta cần phải tìm viện binh.” Chàng đáp. 

      Diệp La Kiếm Mộ cần suy nghĩ, phản bác ngay: “Chả lẽ công tử quên là Diệp La thị với Lam thị có ân mà chỉ có oán? Mặt khác Minh Nguyệt thị muốn tham gia bất kì chuyện gì, tôi thấy…tìm viện bình còn khó hơn lên trời.”

      Liễu Dật tịnh ngạc nhiên với lời phản bác của ông, chàng cười : “Đó chính là vấn đề các vị bỏ qua, có lẽ…Minh giới chỉ có những người đó mới giúp được các vị.” 

      Diệp La Bách Hoa dường như hiểu được ý chàng muốn , liền hỏi: “Ý huynh là gì?”

      Liễu Dật nhìn nàng đoạn : “Vừa nãy khi tại hạ qua hành lang dẫn vào nghị hội thính mới phát nghi vấn nho , hành lang đó rất có khí thế, mười hai cây cột có điêu khắc những con dã thú khác nhau, vô cùng đáng sợ, tại hạ muốn biết những con dã thú đó có tồn tại ?” 

      Diệp La Kiếm Mộ vẫn chưa hiểu giữa dã thú với viện binh có liên quan gì, đành gật đầu: “Ngày trước, các bậc tiền nhân của Diệp La thị gặp qua những loại quái thú ở trong Đại hoang sơn, có cả thú, linh thú và thần thú, các vị nguyên lão trong thị tộc thấy quái thú rất có khí thế mới đem điêu khắc thành đồ trang sức ở hành lang.”

      Liễu Dật hỏi: “ như vậy, Minh giới chỉ có người mà còn có cả thú?” 

      Diệp La Bách Hoa hình như hiểu được ý chàng: “Ý huynh muốn là…huynh mang đám thú đó về, cùng Diệp La Hùng quyết chiến.” 

      Diệp La Kiếm Mộ cao hứng đến độ giậm mạnh chân: “Đúng rồi, so với người, số lượng của thú nhiều hơn hẳn.” Nhưng ngay lập tức ông xẹp xuống: “ ổn, bình thường muốn thuần phục con quái thú rất vất vả rồi, đừng đến chuyện mang về nhiều con.” 

      Diệp La Bách Hoa gật đầu tán đồng: “Đúng đó.” 

      Liễu Dật tỏ ra vô cùng tự tin, lắc đầu: “Các vị nhầm rồi, tại hạ định thuần phục chúng, tại hạ chỉ muốn kích nộ chúng, kích nộ được càng nhiều càng tốt.” 

      Nghe thế, Diệp La Kiếm Mộ sáng bừng mắt: “Đúng à, sao tôi nghĩ ra nhỉ, thuần phục chúng cần nhiều thời gian, nhưng kích nộ chúng rất dễ.” 

      Liễu Dật phụ họa: “Kiếm tiền bối rất đúng, hà huống nội thể tại hạ có cuồng bạo chi huyết, bất kì quái thú nào cũng chống lại được, chỉ cần tại hạ dẫn chúng về đây chuyện đạp bằng Diệp La Hùng có đáng kể gì.” 

      Diệp La Bách Hoa dường như nghĩ ra chuyện gì đó, vội : “ được, đám quái thú đó đều có dị năng, nguy hiểm hơn người cả ngàn lần, hà huống muốn câu dẫn hàng đàn, quá ư nguy hiểm.”

      Liễu Dật nhìn nàng, trong lòng chàng làm sao hiểu công chúa ngốc nghếch này lo lắng gì cho mình? Chẳng qua chàng có chọn lựa nào, dừng lại thoáng rồi trấn an nàng: “Công chúa phải tin tại hạ, tại hạ quay lại an toàn.”

      Diệp La Bách Hoa vẫn lắc đầu, nài nỉ: “ được, được… được đâu, muội phải cùng huynh mới được.” 

      Liễu Dật khuyên giải: “Vạn vạn lần được, bây giờ chính là lúc Vô Lệ thành cần công chúa, nếu công chúa mà , Vô Lệ thành tất bất công tự phá, công chúa nhất định phải ở lại đây đợi tin tức của tại hạ.”

      Diệp La Bách Hoa dường như vẫn muốn nài nỉ, Diệp La Kiếm Mộ liền bước tới can: “Công chúa, Liễu công tử rất đúng, binh thể có tướng, thành thể vô chủ, nếu công chúa mà , Vô Lệ thành nguy hiểm, xin công chúa hãy nghĩ cho ngàn vạn con dân.”

      Liễu Dật cười nhõm: “ phải tại hạ dọa công chúa mà đó là , công chúa cứ ở lại mà đợi tin tức, trong lúc tại hạ , công chúa và Kiếm tiền bối còn có việc vô cùng trọng yếu, mỗi ngày phải quan sát động tĩnh của Diệp La Hùng, nếu sau ba ngày mà tại hạ quay lại, các vị hãy cố kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, nên nhớ sinh tử tồn vong của Vô Lệ thành đều kí thác mình các vị, những chuyện khác đều trọng yếu.”

      Chàng giảng giải nặng mọi nhẽ, Diệp La Bách Hoa dường như vẫn lo lắng, nhưng suy nghĩ hồi, rốt cuộc nàng cũng gật đầu: “Cũng được, huynh nhớ phải quay về an toàn.”

      Liễu Dật gật gù, chàng biết mình có thực được ước định này , cho dù tình hình thực chống đối chàng nhưng còn ma công sao? muốn nhiều, chàng chỉ nhè gật đầu.

      Diệp La Bách Hoa xòe tay ra, hiểu sao trong tay xuất cây bích ngọc địch, thân địch dài hai xích bốn thốn, trong màu ngọc bích ước bạch sắc lưu quang khí tức, chàng vẫn nhớ trong thân địch tàng cây tuyệt thế thần kiếm mà chàng nhìn thấy lúc chém chết Diệp La Cừu. Nàng đưa cây địch cho chàng: “Huynh cầm lấy .”

      Liễu Dật thấy biểu tình thành của nàng bèn đáp: “Vì sao? Kiếm của tại hạ kém hơn của công chúa đâu.”

      Nghe chàng hỏi, Diệp La Bách Hoa ngây ra, biết phải gì? Ngẫm nghĩ hồi lâu, nàng mới lên tiếng: “Tất nhiên muội theo huynh được, thanh kiếm này huynh phải mang theo, từ theo muội, huynh mang theo muội mới yên tâm.”

      tình bất tri bất giác xảy ra, Liễu Dật tự nhiên phải là kẻ ngốc, bằng hữu quan tâm đến nhau làm sao mà nồng ấm như vậy được. Đúng lúc đó, Diệp La Kiếm Mộ bước tới: “Liễu công tử, Phù Nhược Kiếm là thần khí đứng đầu của Diệp La thị, tuy sánh được với cây kiếm của công tử nhưng cũng là bảo vật, công chúa có lòng, công tử cứ cầm theo. Biết đâu lại giúp được gì đó.”

      Liễu Dật nhìn ông rồi lại nhìn Diệp La Bách Hoa, cự tuyệt nữa, cầm lấy cây bích ngọc trường địch, gật đầu: “Nếu thế, Liễu mỗ tạm thời giữ vậy, ba ngày nữa nhất định phụng hoàn.”

      “Kiếm tiền bối, xin hãy chuẩn bị cho tại hạ bức bản đồ Đại hoang sơn và con Hạt Điểu, tại muốn đến Đại hoang sơn nhanh.” 

      Diệp La Kiếm Mộ ứng thanh: “Hảo, công tử đợi chút.” đoạn ông ta quay người ra khỏi đại thính.

      Trong đại thính chỉ còn lại Diệp La Bách Hoa và chàng, thấy nàng lo lắng, chàng toan lên tiếng nhưng lại thể, chàng biết giờ gì cũng đều bị coi là thừa nhận, khiến nàng càng thống khổ nhưng chàng có thể làm gì khác? Có những lúc, đại cừu đại oán dường như lại dễ giải quyết hơn. 

      Rốt cuộc, Diệp La Bách Hoa cũng khai khẩu: “Huynh nhớ giữ lời, nhất định phải quay về an toàn.” 

      Liễu Dật buông tiếng cười khổ, gật đầu: “Công chúa cũng phải nhớ, phải giữ được Vô Lệ thành, nhất định chờ tại hạ quay lại.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :