Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 208: VỌNG QUÂN HỒI THỦ, VẬT DĨ MA ...
      Liễu Dật lúc này hoàn toàn biến thành người khác, trong mắt chàng còn tình cảm gì, huyết quang che lấp tất cả, sát khí quanh mình ngưng tụ cùng ma khí, phảng phất như thực chất, kể cả đám quỷ

      Lảnh bất tử bất diệt cùng phải dừng hết mọi động tác, sát ý phủ trùm cả gian, lan rộng ra khắp thế giới.

      Chàng chậm rãi đưa hữu thủ lần xuống chuôi kiếm, thanh trường kiếm đen nhánh rời vỏ, thân Bi Mộng Kiếm lên rất ràng hình ảnh bốn đạo long ảnh quấn quít, chân nguyên mãnh liệt ngưng tụ, thanh kiếm phát ra quang mang màu đen óng ánh, màu đen còn hơn cả màn đêm, quang mang quỷ dị thần bí ánh xạ vào trong màu huyết hồng.

      Khí tùy tâm, tâm tùy ý, ý tùy kiếm, hoàn toàn theo ý thức, Liễu Dật dùng cả song thủ giữ kiếm, thân thể chuyển động theo phương từ dưới bốc lên rồi bổ xuống, quát to tiếng: “Vô Thức.” Kiếm vốn là vô thức, chân nguyên mãnh liệt phối hợp với sức mạnh của tứ hoang thần long trong Bi Mộng Kiếm tạo thành kích động thiên địa.

      Hắc sắc quang mang tạo thành hình bán nguyệt lóe lên, tràng long khiếu chấn động đất trời, bốn con thần long thoát ra, dung nhập vào trong quang mang, thần long biến mất quang mang màu đen hình bán nguyệt lại xuất nhưng trải khắp thiên địa, sức mạnh mãnh liệt cuốn về phía trước, bốn con thần long thoát thoắt .

      Trong sát na, thiên địa đều lay động, chung quanh vùng hắc sắc bán nguyệt quang mang, vô số hồng sắc quỷ ảnh đều tro tàn khói lụi, hóa thành bụi cát, bán nguyệt quang mang lại lóe lên rồi tắt ngấm.

      “Choang”, trường kiếm chui vào vỏ, chân nguyên dần dần tan , hồng quang trong mắt Liễu Dật cũng từ từ nhạt nhòa, nhưng trong lòng chàng phảng phất như cuộn trào lên, cảm giác sát lục truyền lên não, tả thủ bất giác nắm chặt lấy chuôi kiếm.

      Cũng lúc đó, đạo bạch sắc quang mang từ trời lao xuống xạ vào thế giới này, nhìn quang mang lan rộng, trong lòng chàng máy động nhìn về nơi phát quang, đạo hào quang tạo thành hình vòng cung trải dài khắp thiên địa, bức tường trước mặt bị chẻ đôi, ý nghĩa lóe lên trong óc chàng: “Thành công rồi.”

      Ít nhất thế giới này cũng bị chặt đứt, Diệp La Bách Hoa có thể rời khỏi nơi đây, tuy nắm được tình huống của khán thủ giả nhưng ít nhất giờ này y cũng còn phát ra thanh gì nữa, kì dị hơn là lúc kiếm quang trảm thiên đám quỷ ảnh đỏ lòm đều nát thành bột, biến mất cách vô ảnh vô tung, dường như chưa từng xuất .

      Diệp La Bách Hoa nhìn đám quỷ ánh biến mất rồi hỏi: “Chúng ta rời khỏi đây chứ?” Liễu Dật đáp vì lúc này chàng nghe thấy nàng gì, sau khi phá bỏ

      băng phong, sát lục chi tâm của tầng thứ mười ba ma công tâm pháp làm cho ý thức của chàng trở nên mơ hồ, thôi động chân nguyên quá độ cùng vô tình sử dụng đến sát lục chi tâm khiến trái tim và linh hồn chàng đều bị chôn vùi.

      Ánh mắt chàng lúc bấy giờ có biểu tình gì, hoàn toàn là màu máu, phảng phất như người bằng đá đứng ngây ngẩn tại đó phản ứng gì.

      Diệp La Bách Hoa ngừng hỏi, nàng phát Liễu Dật có chỗ ổn, tuy ngàn vạn hồng sắc quỷ ảnh khiến nàng khiếp hãi, cơn ác mộng này khiến nàng tan gan vỡ mật nhưng giờ đây những thứ đó còn tồn tại nữa, nỗi ưu tư bao trùm lòng nàng, thấy chàng đứng bất động, nàng có dự cảm lành.

      Liễu Dật cố tình phá bỏ băng phong chân nguyên, thôi động ma công đến cảnh giới tối cao, bây giờ có khả năng mất lí trí, nghĩ đến đây Diệp La Bách Hoa nén nổi lạnh buốt trong lòng, nàng dám nghĩ tiếp, nếu đúng như vậy còn đáng sợ hơn cả cơn ác mộng này, thấy biểu của Liễu Dật, nàng kinh hoảng đến cùng cực.

      Lo lắng cho chàng, nàng kiên nhẫn được tiến mấy bước về phía trước hỏi ngay:

      “Công tử sao vậy?”

      Giọng dịu dàng vọng vào tai Liễu Dật, chàng chầm chậm quay người lại, nhìn nàng bằng ánh mắt đỏ lựng chứa đựng sát ý, sắc mặt băng lãnh lộ ra tình cảm, thân thể vừa quay lại, tả thủ theo ý thức nắm lấy cây kiếm.

      Trong lòng Diệp La Bách Hoa kinh hoảng, tựa hồ cảm giác đến chuyện rất đáng sợ, lúc này chàng là người còn tình cảm, hơn nữa nàng hiểu hành động nắm lấy kiếm của chàng, nên càng khẳng định chàng cố tình thôi động chân nguyên cao cấp nên bị ma công che mất tâm trí, mất ý thức.

      cố kị gì nữa, nàng giơ cả hai tay đặt lên vai chàng, : “Liễu Dật, huynh nhận ra tôi ư? Tôi là Diệp La Bách Hoa, chúng ta cùng vào trong mộng cảnh tìm nhà tiên tri giúp huynh khôi phục song mục mà.” Giọng gấp gáp, vì quá đỗi lo lắng nên nàng chỉ được mấy câu đơn giản đó.

      Nhưng nàng có nóng lòng đến đâu Liễu Dật cũng dường như nghe thấy nàng gì, ngược lại lời nàng khiến chàng thực động tác, tả thủ nắm lấy vỏ kiếm, hữu thủ chầm chậm phát ra hồng sắc quang mang, từng tấc từng tấc lần xuống chuôi kiếm đen nhánh.

      Trong lòng Diệp La Bách Hoa hơi hoảng, tuy ở cùng chàng chưa lâu nhưng động tác đó nàng quá quen, hữu thủ di động có nghĩa là chàng sắp xuất kiếm, cũng có nghĩa chàng sắp sát nhân, giờ chàng còn ý thức, tấm lòng thiện lương bị ma công che lấp, thứ chàng còn lại chỉ là hủy diệt, sát lục, muốn giết hết mọi sinh mệnh, chàng muốn thấy máu tươi ngừng tuôn chảy, đem xương trắng chất thành đường .

      Hai tay nàng ngừng lắc lắc vai chàng: “Liễu Dật, huynh tỉnh lại , huynh sao vậy...”

      Mặc cho nàng liên tục lắc lắc thân thể Liễu Dật, ngớt gọi tên chàng, ra tên mình nhưng tất cả đều công cốc, hữu thủ của chàng vẫn từ từ chạm vào chuôi kiếm đen nhánh, chàng còn tình cảm, chỉ muốn giết chóc, giết người đứng trước mặt mình. Nước mắt ưu tư của Diệp La Bách Hoa chảy dài, nàng vẫn ngớt lắc lắc thân thể

      Liễu Dật: “Huynh tỉnh lại , huynh định cứ thế này mà vĩnh viễn mất lí trí, vĩnh viễn luân lạc ma đạo, vạn kiếp bất phục sao, huynh thể là sát nhân ma vương, huynh còn bao nhiêu việc phải làm.”

      Những lời đó chẳng có tác dụng gì, dường như Liễu Dật căn bản nghe thấy, cũng như nàng chưa từng gì, hữu thủ của chàng vẫn chầm chậm lần xuống chuôi kiếm đen nhánh, nhàng đặt lên . Thấy động tác đó, Diệp La Bách Hoa gần như tuyệt vọng, nàng biết chàng sắp xuất kiếm giết chết mình, nhưng nàng muốn chạy, cũng thể bỏ , nàng muốn dùng sinh mệnh của mình ra đánh cược, vì muốn con người đứng trước mặt mình biến thành sát nhân ma vương.

      Nhưng tất cả đều vô pháp vãn hồi, hữu thủ của chàng đặt lên chuôi kiếm, trong chớp mắt nữa kết thúc sinh mệnh, Diệp La Bách Hoa tuyệt vọng trong lòng, khi thể giúp chàng khỏi luân lạc thà làm người đầu tiên chết dưới kiếm của chàng, nếu sinh mạng nàng mà đổi lại được điểm ý thức cho chàng cũng đáng giá. Nàng hiểu vì sao mình lại nghĩ vậy, có lẽ lời giải thích là nàng điên rồi.

      Đúng vào lúc đó, Diệp La Bách Hoa đột nhiên nhớ đến việc, là bức họa, bức họa mà Liễu Dật vẽ khi cùng thi thố với Vũ Trầm Tinh lôi đài; trong lúc sinh tử này nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện, bức họa này thực mang lại cho nàng hi vọng, người trong bức họa trắng đen đó ràng là thê tử của chàng, nếu nàng dụng tâm hi vọng rằng đoạn kí ức đó có thể tìm lại linh hồn cho chàng, tuy nắm chắc song nàng phải thử xem.

      Thấy hữu thủ của chàng đặt lên chuôi kiếm, sinh mệnh sắp kết thúc, Diệp La Bách Hoa ngược lại trở lên bình tĩnh, nhìn chàng bằng đôi mắt sáng long lanh như ánh sao pha lẫn tình cảm phức tạp: “Huynh còn nhớ ? Huynh có thê tử, chẳng lại cứ thế này mà trầm luân, quên nàng ấy ư?” Giọng hết sức bình tĩnh, dịu dàng, trong lúc tuyệt vọng dường như nàng cũng dám mơ tưởng quá hão huyền, chầm chậm ra những lời đó.

      Nghe Diệp La Bách Hoa , Liễu Dật có vẻ có được chút ý thức, hồng quang trong mắt khẽ lóe lên, thê tử của chàng... Thiên nữ sao? Người xa xôi nơi chân trời giờ có khỏe ? Giọng vang lên, lòng chàng dâng lên nỗi bi thương khiến chàng lại có cảm giác, sát lục và nỗi khát máu trong lòng khoảnh khắc bị bi thương che phủ. Nhưng tất cả chỉ là tạm thời, chàng thoáng dừng rồi hữu thủ lại nắm chặt lấy chuôi kiếm màu đen, ánh mắt lại biến thành màu máu, sát ý hoàn toàn bộc lộ, sát khí quanh mình phảng phất như chất xuất .

      Lúc này, trái tim Diệp La Bách Hoa lại tĩnh lặng như nước, hề gợn sóng, nhìn biểu của Liễu Dật, nàng mơ tưởng gì nữa, nàng thể khơi gợi lại ý thức cho chàng, mắt nhìn chàng luân lạc ma đạo, nàng có cảm giác muốn buông lơi sinh mệnh, cảm giác đó vừa ập vào tim, nàng lại nhớ đến câu còn nhớ được lúc xem thi vẽ, câu đó quấn quít lấy nàng, bất tri bất giác thành lời: “Trong cuộc chiến coi rẻ ái tình chân này, chàng là niềm quyến luyến của thiếp, thiếp nguyện ý, dù sinh dù diệt...” đoạn nhè nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.

      Diệp La Bách Hoa vốn là vô ý mà thốt ra câu đó, trong lúc sinh tử, nàng còn gì lưu luyến, lòng lại bi thương, tình cảm tuyệt vọng vừa hay dung nhập vào câu của Thiên nữ, lời lẽ dịu dàng, từng câu khiến lòng đau nhói, từng tiếng vang vọng vào tai khiến lòng rung lên, xin chàng quay đầu trở lại nhân gian, đừng dùng sát lục của ma kiếm hỏi khắp thiên hạ, những gì ở trong lòng Diệp La Bách Hoa muốn đều thể rất ràng qua lời của Thiên nữ.

      Bi thương, tuyệt vọng trôi qua, đầu óc Liễu Dật như bị cửu thiên huyền lôi kích trúng, khoảnh khắc trở lại tỉnh táo, hồng quang trong mắt tan , ánh mắt trở lại như bình thường, hữu thủ bất giác từ từ buông lỏng chuôi kiếm, tất cả đều biến thành chân , sát lục trong lòng bị bi thương vùi lấp, biến mất vô ảnh vô tung, chàng quay nhìn Diệp La Bách Hoa giọng thốt: “Công chúa mau rời khỏi, tại hạ chẻ chỗ này lấy lối ra.”

      Diệp La Bách Hoa vốn tuyệt vọng, đợi chờ tử vong nhưng nghe Liễu Dật vậy, dường như quên sạch mọi thứ, mở bừng mắt nhìn chàng: “Công tử tỉnh rồi, có chuyện gì nữa, chúng ta cùng .” Nhìn vào ánh mắt hữu thần của chàng, nàng cao hứng đến độ có cách nào khống chế cảm tình, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

      Tay trái Liễu Dật nhàng buông bỏng cay kiếm, lắc đầu : “, tại hạ thể được.” Chàng vừa xong “huỵch”, thân nhể tựa hồ mất chỗ dựa, quỵ xuống cách vô lực rồi ngã sấp xuống.

      Trong lòng chàng hiểu rất , trong cơn ác mộng này chàng sử dụng chân nguyên cực lớn, liên tiếp xuất ra kiếm thuật cao cấp, hơn nữa còn phá bỏ băng phong chi lực, luân lạc thành ma, đồng thời với lúc cố gắng chẻ nát thiên địa trong giấc mộng chân nguyên khô kiệt, thứ giúp chàng chống chọi được đến giờ hoàn toàn là sát lục chi tâm của ma vương, lúc này sát lục chi tâm mất , bản thân chàng còn khí lực chống đỡ, tất nhiên phải ngã xuống.

      Diệp La Bách Hoa thấy chàng gục xuống, cũng quỳ theo, vội vàng hỏi: “Công tử sao rồi?” Chàng ngã xuống, có lẽ vì quá lo lắng nên nước mắt nàng lại tuôn rơi.

      Liễu Dật từ từ ngẩng đầu lên nhìn Diệp La Bách Hoa, hình như chàng còn quá nhiều việc cần làm, nhưng số mệnh biến thiên tạo cho chàng bao nỗi tuyệt vọng, chàng giờ còn khí lực để làm bất cứ chuyện gì, Diệp La Bách Hoa vốn là công chúa của Vô Lệ thành, vậy mà trong giấc mộng này nàng có còn vô lệ? Tất cả là do trời cao an bài? Chẳng phải là mỉa mai sao?

      Nếu như trong đời mình, nàng gặp phải chàng, chắc nàng phải bi thương, càng phải rơi lệ, Vô Lệ thành đem lại hạnh phúc cho nàng, nghĩ đến đây trong lòng chàng dâng lên thương cảm, tất cả đều do chàng gây ra, có quá nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn khiến, nhưng chuyện này khiến con người ta lưu lại dấu vết thể phai mờ.

      Nỗi hổ thẹn vô hạn, bi thương vô hạn cùng ập tới Liễu Dật, “ầm”, mặt đất bắt đầu rung lên, thanh dần tan biến, những bức tường vây kín ba mặt quanh chàng và Diệp La Bách Hoa từ từ biến mất, gian gấp khúc ngớt đu đưa rồi cả ba bức tường mất hẳn.

      Nhưng quái liên tiếp xảy ra, mặt đất ngớt rung chuyển, từ cuối mặt đất bằng phẳng xuất đường sợi dài màu đen, Diệp La Bách Hoa quay đầu lại nhìn, lên tiếng hỏi: “Là gì vậy?”

      Liễu Dật lắc đầu vô lực: “Tại hạ biết.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn dáng vẻ hư nhược của càng, biết phải gì mới đúng, trong lòng chàng thầm tính toán, chàng biết với tình hình này của mình mà để khôi phục cần thời gian khá dài, khán thủ giả có nhiều khả năng lại xuất , biện pháp duy nhất là Diệp La Bách Hoa phải rời khỏi đây, tiến vào mộng cảnh khác rồi tìm cách tỉnh lại.

      Chàng nhìn nàng, dùng chút khí lực cuối cùng lên tiếng: “Công chúa mau , có nhìn thấy chỗ hở phát quang ở đằng trước ? Công chúa vào đó, bước sang thế giới khác rồi tìm cách tỉnh lại.”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “, muốn chúng ta cùng .” Giọng rất quả quyết.

      Quái lại xuất ... mặt đất nứt toác ra, thái dương quang mang bị mây đen che phủ, gió lạnh thổi những bông hoa tuyết rớt xuống, dải đất bằng từ phía xa lên ràng dần, màu đen chính là vực thẳm do mặt đất biến mất tạo thành, tất cả nhanh chóng đổ về chỗ hai người đứng.

      Diệp La Bách Hoa dường như tìm được đáp áp: “Công tử giết được khán thủ giả, thế giới này phải bị hủy diệt, công tử xem, mặt biến mất, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhược bằng sa vào vực sâu đáy.”

      Liễu Dật đáp lời nàng, chàng có suy nghĩ riêng trong lòng, vốn chàng cho rằng khán thủ giả chưa chết, tuy rất nguy hiểm nhưng tự thân chàng còn có thể tìm cách li khai, song giờ khán thủ giả xong đời, thế giới bắt đầu nứt nẻ, cự li cứ ngày càng gần,muốn thoát cũng cần chút thời gian mà thời gian lại nhiều, nếu Diệp La Bách Hoa mang chàng theo dù thi triển toàn lực cũng thể thoát , hà huống thân thể chàng lại mang thương thế, trong lòng chàng hiểu hơn ai hết, người còn có thể thoát nhưng hai người bị vực thẳm nuốt chửng.

      Diệp La Bách Hoa lại nhìn chàng, hỏi với vẻ gấp gáp: “Sao thế?”

      Liễu Dật vẫn trả lời, ánh mắt chàng nhìn tứ phía, chàng vô cùng hư nhược, chút khí lực, bi thương trong lòng khi ý nghĩ tê dại, thậm chí là tuyệt vọng, gió thổi bay mớ tóc trắng, nhìn gió lùa tung những bông hoa tuyết, chàng dùng nốt chút khí lực tối hậu ngõ hầu tìm ra đáp án trong lòng: “Hạnh phúc là gì? Hoa tuyết bay múa nhàng khi rơi xuống đất nương tựa vào đâu?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn ánh mắt mê man của chàng, biến nên gì, trong lòng nàng chỉ có ý nghĩ, nếu thể mang chàng cùng cứ để cả hai rơi xuống vực thẳm đáy, nàng nghĩ ngợi nữa, bờ vai mảnh mai dìu lấy cánh tay chàng, đứng dậy cất bước về khe hở giữa bức tường cao vút.

      Cử động của nàng gợn lên trong lòng Liễu Dật cơn sóng, chàng biết cứ thế này vĩnh viễn có hi vọng thoát, cả hai nhất định bị vực thẳm nuốt chửng.

      Song quyết định của nàng cứng rắn như sắt đá, chàng có thế nào cũng thay đổi được, cứ từng bước từng bước tiến về phía trước; vết thương chân nàng tuy được băng bó, phong bế hết các kinh mạch chảy máu nhưng cứ lê từng bước như vậy vết thương lại vỡ ra, máu tươi theo đôi giày bố trắng rỏ xuống, mỗi bước mặt tuyết trắng đều lưu lại điểm đỏ rực.

      Vết thương rất sâu, nhất là khi vỡ lại, nỗi đau đớn của nàng Liễu Dật cũng có thể cảm nhận được, khuôn mặt gần như hoàn mĩ từng giọt mồ hôi óng ánh chầm chậm xuống, chàng biết đó phải vì nóng mà vì đau đớn.

      Mặt đất càng rung động mạnh hơn, Liễu Dật bất giác quay đầu lại, đất bằng biến mất chóng vánh, vực thẳm hắc ám đáy kề ngay sau lưng hai người, nhìn về đằng trước, chỗ thoát ra khỏi mộng cảnh vẫn còn đoạn nữa, bi thương trong lòng chàng càng đậm đặc, Diệp La Bách Hoa thể chết cùng chàng, nàng phải có thế giới của mình.

      Trong sát na, chàng đưa hữu thủ nhanh nhẹn nắm lấy tay nàng, biết lấy từ đâu ra sức mạnh nhưng trong lòng chàng chỉ có ý nghĩ, nàng phải còn sống, thấy chàng nắm tay mình, nàng kinh ngạc hỏi: “Công tử làm gì đó?”

      Liễu Dật nhìn vào đôi mắt mĩ lệ, cười : “Mọi trách nhiệm, mọi điều đúng đều do tại hạ gây ra, nếu có người nào đáng trách phải là tại hạ.”

      Diệp La Bách Hoa dường như hiểu thấu lòng chàng nghĩ gì, nước mắt mông lung, lắc đầu gạt : “ phải, tiến vào mộng cảnh là do Bách Hoa nguyện ý, công tử có trách nhiệm, có điều gì đúng, cũng đáng trách...”

      PS: Mặt đất nứt vỡ ngay bên cạnh, vực thẳm hắc ám hình như nối liền với địa ngục, tất cả đều phải diễn ra, vòng quay của bánh xe vận mệnh lại nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, khảo nghiệm nhân sinh, cũng như khi đời người được tẩy lễ, trong câu chuyện từng có bi thương, từng có cảm động nhưng làm sao đối diện được với vận mệnh trong đó? Có lẽ... con người bé.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 209: BỈ NGẠN HOA KHAI, LỆ KÌ NHẤT ...
      Túc mệnh chỉ có loại nhưng kết quả lại trăm lần biến đổi, Liễu Dật nghĩ rằng mình giết được khán thủ giả, lúc này thế giới nứt vỡ, biến thành vực sâu đáy, sinh mệnh hai người như chỉ mành treo

      chuông, sinh hay tử thể chọn lựa được vì mặt đất dần biến mất, chàng biết mình lấy đâu ra sức mạnh, chân nguyên lại bốc lên ngùn ngụt, trong ý thức chàng chỉ tâm niệm điều, Diệp La Bách Hoa phải được sống, sống tốt, nàng là công chúa nên phải kiêu ngạo mà sống.

      Chàng nhìn nàng, trong lòng ngập tràn hổ hẹn lẫn bi thương, lắc đầu: “, chuyện này chỉ có kết quả, nên tại hạ là người phải chịu trách nhiệm, công chúa phải rời khỏi đây, sống cho tốt, tìm cách thoát khỏi mộng cảnh, quay về với thực.” Chàng nhiều lời nữa, tập trung tất cả chân nguyên còn lại vào tay hữu, đẩy thân thể Diệp La Bách Hoa bắn về phía trước, luồng lực cự đại khiến nàng vốn trong cơn hoảng loạn nên thể chống cự, thủ pháp của chàng lại vô cùng đặc biệt, hoàn toàn tá lực mà phát xuất, khoảnh khắc Diệp La Bách Hoa thể khống chế thân thể bị đẩy văng về khoảng gian bị chặt đứt.

      Diệp La Bách Hoa lao nhanh về nơi nứt vỡ, giọng mĩ lệ biến thành tuyệt vọng, bi thương, gào lớn: “.”

      Lúc bấy giờ, Liễu Dật còn khí lực, ném Diệp La Bách Hoa rồi, thân thể chàng như tan rã, thể khống chế nổi ngã ra sau, mà phía sau lại là vực sâu đáy.

      Trong mắt chàng tất cả đều trở nên chậm rãi, cả thế giới biến thành mĩ lệ như mộng ảo, dương quang sưởi ấm vạn vật, hoa tuyết trắng ngần thánh khiết dìu dịu rơi xuống, đậu mặt khiến cảm giác lành lạnh ập tới cách chân thực, gió lạnh thổi tung mớ tóc trắng, nhiễu loạn tầm mắt của chàng, mọi động tác trong thế giới này đều trở nên chậm chạp, chàng có thể cảm nhận ràng nỗi bi thương của Diệp La Bách Hoa, nhìn dung nhan mĩ lệ, chàng chỉ thấy hổ thẹn, tự trách, tình cảm đó càng khiến chàng bi thương.

      Liễu Dật vừa ngã xuống, chàng thấy rất là mình liên lụy Diệp La Bách Hoa, giờ tuy nàng rời khỏi thế giới sắp biến mất này nhưng ai biết được mộng cảnh có bao nhiêu nguy hiểm, giấc mộng vô tận luôn luôn biến đổi, muốn thoát chỉ biết dựa vào vận khí mà thôi.

      Nhìn theo thân ảnh dần biến mất, chàng vận nốt chút khí lực còn lại dặn với theo:

      “Hãy nhớ lời tại hạ , công chúa phải sống tốt.” thanh dần tan , Diệp La Bách

      Hoa biến mất giữa vết nứt, chàng ngã xuống vực sâu thăm thẳm.

      Bên tai có tiếng gió lùa, cũng có cảm giác rơi xuống, chung quanh toàn là bóng tối vô tận ập tới khiến thần trí chàng mê man, phảng phất như trôi nổi, lại phảng phất như rơi xuống, trong cơn mông lung, chàng phân biệt nổi bóng tối là mình hay mình là bóng tối, dường như là dung hợp cả hai.

      Trong lòng chàng chỉ còn lại bi thương, nỗi bi thương khởi nguồn từ Diệp La Bách Hoa, trong cơn mê man, chàng cảm thấy mắt buốt lạnh, cảm giác sao mà quen thuộc nhưng chàng thể ra là gì, tất thảy đều trở nên chân , câu chuyện trong mộng ảo lại xuất trước mắt: tình ngàn năm với Thiên nữ bị thần trớ chú, thể đền đáp lại tấm chân tình của Thất Nguyệt, thậm chí thể bảo hộ cho người vừa mới tương phùng tương thức là Diệp La Bách Hoa, nỗi bi thương khiến lòng chàng như dao cắt.

      Cảm giác lạnh buốt khiến chàng có được chút ý thức, quang mang mông lung xuất , chàng phân được là ảo mộng hay thực, quang mang màu phấn xạ ta tứ phía, hồng sắc quang hoa bao trùm mọi nơi, chàng cố đảo mắt, là gì đây màen thuộc như vậy? Loại hoa màu hồng phần có lá sao mà độc, tịch mịch, chàng nhàng chuyển động, cảm giác lành lạnh nhàng rơi xuống, là giọt nước mắt – trong sát na giọt bi ma chi lệ lóng lánh đậu xuống đóa hoa màu hồng phấn, quang mang che lấp tất thảy bóng tối, quang hoa rực rỡ chiếu sáng lòa mọi nơi, bên dưới những cánh hoa Bỉ Ngạn đột ngột xuất màu lục, màu lục vừa rỡ ràng lại vừa hơi nhạt nhòa, phảng phất như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

      Tất cả xảy ra xong xuôi, quang mang của Bỉ Ngạn Hoa tứ tán rồi chầm chậm tan biến, Liễu Dật lại rơi xuống, trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa dung nhập vào trong nội thể chàng, cả gian trở lại hắc ám như cũ, dường như chưa xảy ra chuyện gì, bình lặng, hài hòa, độc vô tận.

      Tuy biết là chân thực hay ảo mộng nhưng Liễu Dật thấy được giọt lệ đầu tiên mà Bỉ Ngạn Hoa cần, màu lục khiến chàng hi vọng nhưng hi vọng này cũng làm chàng cao hứng, ngược lại còn bi thương hơn, mỉa mai thay đây phải chuyện ngoài ý muốn mà chẳng qua là an bài của vận mệnh, việc Diệp La Bách Hoa bước vào thế giới của chàng cũng được an bài, lúc ở Thiên nhai hải giác Dạ Lang và Hồng Nương rằng nàng xuất trong đời chàng, vì vậy trong số chín loại nước mắt loại vì Diệp La Bách Hoa mà rơi xuống - ma chi bi thương, chả lẽ vận mệnh đó thể phản kháng?

      Chàng thấy đươc hi vọng rồi lại tuyệt vọng, trong lòng càng phẫn nộ, phẫn nộ với vận mệnh, vì sao lại an bài tất cả trải nghiệm cho ma nhân suốt bảy ngàn năm, chẳng lẽ đó là định nghĩa của Thần, là quy luật, phải theo con đường do kẻ khác sắp đặt, làm những chuyện cũng do kẻ khác an bài, thể tùy tâm sở dục...

      Tâm tư cuộn trào, chàng cảm thấy mình càng lúc càng hư nhược, hơn nữa từ từ mất ý thức, cả người phảng phất như trôi nổi trong mây mù, trong óc chỉ đọng lại tuyệt vọng, dù chàng giờ nghĩ đến rất nhiều việc nhưng có cơ hội để làm vì còn khí lực... dần dần, tất cả đều còn tồn tại, hắc ám phủ khắp thế giới, chàng còn tri giác nữa.

      Thời gian biết qua lâu, ánh dương quang chiếu rọi khiến chàng mở bừng mắt, đột ngột ngồi dậy, chàng cảm thấy hoang mang, biết xảy ra chuyện gì, cố dụng lực nhớ lại chỉ ước nhớ ra lúc trước ràng mình ngã xuống vực thẳm, còn khí lực, rốt cuộc ý thức cũng dần tan mất, sau đó hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, giờ đây chàng ngồi dưới ánh dương quang chói lòa, chẳng lẽ chàng còn chưa chết? Hoặc giả đó chỉ là cơn ác mộng.

      Nhưng Liễu Dật phủ định ngay ý nghĩ đó, vì chàng trống thấy Diệp La Bách Hoa, thấy khuôn mặt hoàn mĩ quen thuộc, đôi mắt long lanh nhìn chàng, giọng ngọt ngào cất lên: “Huynh tỉnh rồi.”

      Thấy nàng ngồi ngay bên mình, ánh mắt Liễu Dật đầy hoang mang, trong lòng có vô số câu muốn hỏi nàng nhưng rất chóng vánh, ánh mắt chàng nhìn thấy ngay vật khiến chàng chứng minh được ý nghĩ của mình. chân hữu Diệp La Bách Hoa vẫn buộc tấm đoạn màu đen, trong cơn ác mộng đó chính chàng là người tự tay buộc cho nàng, nếu mà như vậy mọi chuyện đều xảy ra, chàng ngã xuống vực, vì sao bây giờ lại hoàn toàn lành lặn xuất ở đây?

      Chàng hỏi với vẻ kinh ngạc: “Chuyện này là thế nào, tại hạ chẳng phải đưa công chúa sang mộng cảnh khác rồi sao? Tại ha ngã vào vực thẳm, vì sao chúng ta lại cùng xuất ở đây? Chẳng lẽ... chúng ta đều chết?” ý nghĩ hư vô xuất trong óc chàng, chàng thậm chí cảm thấy đáng sợ.

      Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, ánh mắt dường như có chuyện thể giải thích: “Tôi biết nhưng tôi nghĩ chúng ta chết, hơn nữa chúng ta còn chưa rời khỏi Chân mộng cảnh, tôi tiến vào mộng cảnh đó rồi ngất , sau đó xảy ra chuyện gì đều nhớ được, lúc tôi tỉnh lại ở bên cạnh huynh, tôi thấy huynh chưa tỉnh nên gọi.”

      Trong lòng nàng có đáp án mơ hồ nhưng thể xác định nên ra, nàng cho rằng trong thực hai người buộc tay vào với nhau nên trong mộng cảnh này mộng liền mộng, ý liền ý, bất quản là sinh tử li biệt hay thiên băng địa liệt, chỉ cần hai người buông tay trong ảo mộng nhất định quay lại nơi, song đó là nhận định thầm kín của người con , nàng thể ra miệng được.

      Liễu Dật bất giác đưa mắt nhìn bốn bề, tất cả đều quỷ dị như mộng cảnh đầu tiên, có cách nào giải thích được, là nơi đâu, phóng mắt đến đâu cũng thấy sa mạc, hạt cát vàng vốn bé đáng thương nhưng khi trải ra bất tận lại tạo thành biển cát, thế giới này dường như thuộc về cát, rộng lớn mênh mông nhìn thấy đâu là bến bờ, nhưng kì lạ là trong sa mạc vô biên này lại có những giống thực vật màu lục cao lớn sinh trưởng, màu vàng hòa lẫn với màu lục, so với ác mộng tuyết băng lúc trước thế giới này có cảm giác chân thực hơn, có nhiều sinh mệnh hơn.

      Liễu Dật chầm chậm đứng dậy, nhìn lên trung, thái dương nóng bỏng mà ngược lại có cảm giác ấm áp, tuy xem ra khá quỷ dị nơi song đây hoàn toàn lạnh lẽo như mộng cảnh đầu tiên, cảm giác thư sướng phi thường, trong lòng chàng thầm nhủ: “Đây là mộng cảnh của ai?” Đáp án chỉ có , nếu phải của nàng của chàng.

      Diệp La Bách Hoa thấy chàng đứng dậy, lên tiếng hỏi: “Huynh khôi phục rồi? Vừa nãy làm tôi sợ chết khiếp?”

      Nghe Diệp La Bách Hoa đề tỉnh, chàng lại nhớ đến thân mình, lập tức vận đạo chân nguyên thăm dò, tuy chân nguyên chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng được bảy thành, tiến độ của tầng thứ mười ba ma công nhanh song cũng mang lại cho chàng phiền phức, tại băng phong bị giải trừ, nếu thôi động chân nguyên của tầng thứ mười ba rất có khả năng luân lạc thành ma, vạn kiếp bất phục, nghĩ đến đây trong lòng chàng cảm thấy thoải mái.

      Vết thương của Diệp La Bách Hoa dường như cũng khá lên nhiều, nàng đứng dậy:

      “Huynh ổn rồi chứ.”

      Liễu Dật gật đầu: “Ổn rồi, chân nguyên khôi phục được bảy thành.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, có vẻ kinh ngạc: “Khôi phục nhanh , biết chúng ta ngủ ở đây bao lâu, vết thương của tôi lành sơ sơ rồi, cảm thấy đau nữa.”

      Liễu Dật nhìn quanh lượt rồi : “Hình như thời gian ở đây có vận động...”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác đó, nhưng lại theo quy luật gì cả, dường như lúc nhanh lúc chậm, cũng như mấy cây cỏ kì quái bên cạnh chúng ta có lúc đột nhiên trổ lá lúc lại bất động, có phải vì thời gian có quy luật nên thực vật cũng đặc thù theo.”

      Liễu Dật lắc đầu, nơi đây hết sức quỷ dị, đột nhiên chàng nhớ đến chuyện, hữu thủ giơ lên ngang người, tâm niệm buông lỏng, phấn hồng quang hoa từ chưởng tâm xạ ra, đóa hoa đẹp đẽ bập bềnh tay chàng, chính là loại hoa trớ chú lên chàng – Bỉ Ngạn Hoa, nhớ lại chuyện xảy ra trong vực thẳm, chàng chỉ muốn chứng minh xem Bỉ Ngạn Hoa có trổ lá hay .

      Những gì nhìn thấy quả nhiên đúng thế, màu lục mà chàng hi vọng thấp thoáng in hằn đóa Bỉ Ngạn Hoa, nhìn màu lục, chàng biết mình có cảm giác gì nhưng lòng chàng hiểu rất chín loại nước mắt được an bài, là chín loại nước mắt ra là chín loại khổ nạn, do Dạ Lang và Hồng Nương an bài để khảo nghiệm chàng, cũng là an bài của vận mệnh... Để Thiên nữ thoát khỏi nỗi khổ luân hồi, cho dù trước mặt là vực sâu chàng cũng hối hận, chàng chịu khuất phục vận mệnh nhưng cũng thể cần đến nó, nghĩ tới đây, chàng bất giác thở dài, con đường tương lai thế nào, nghĩ ngược nghĩ xuôi, đóa Bỉ Ngạn Hoa trong tay chàng từ từ biến mất, để lại chùm quang hoa.

      Thấy đóa Bỉ Ngạn Hoa biến mất, Diệp La Bách Hoa tuy biết vì cớ gì đóa hoa manh nha xuất mà lục nhưng chắc chắc có quan hệ tới Liễu Dật, nàng muốn cố công tìm câu trả lời vì nàng quan tâm, nhìn quanh lượt, nàng khai khẩu nêu ra chuyện cần quan tâm: “Chúng ta làm gì bây giờ?”

      Liễu Dật nhìn bốn bề, cát vàng là thứ nhìn thấy ràng nhất ở đây, có những đụn cát và cả những vũng cát cao thấp đủ cả, thế giới dường như là thế giới của sa mạc, hai người đứng trong đó như ở trong biển lớn, so với sa mạc mênh mông này họ quá đơn bạc, theo ý thức chàng nắm chặt cây kiếm, cất tiếng: “Rộng quá, chúng ta cứ từ từ mà , biết tới đây gặp chuyện gì.” có kinh nghiệm trải qua mộng cảnh nên bây giờ chàng càng cẩn thận.

      Hai người đàm thoại, từ trung rớt xuống hạt cát, đậu vai

      Liễu Dật, dù rất song chàng vẫn cảm giác được, tuy vậy chàng để ý.

      Diệp La Bách Hoa thấy chàng ngừng lời bèn tiến lên trước, vừa vừa : “ biết mộng cảnh này là của ai, nếu của tôi có gặp được bọn Kiếm thúc thúc nhỉ?”

      Nghe Diệp La Bách Hoa , trong lòng Liễu Dật sáng lóe lên, nếu mộng cảnh là của chàng có gặp được Thập Kiệt Nhất, A Cửu, Thủy Nhi, Đại Đao Vương ? Hoặc là Lang Vương, biết ông ta ở Nhân gian giới có gặp chuyện gì ? Nhớ lại chuyện cũ, lòng chàng đau nhói, có lẽ... ở đây lại gặp được Thiên nữ... mỗi bước chân đặt xuống trung lại có hạt cát rớt xuống nhưng hai người trong mộng cảnh đều để ý. Tất cả đều xuất phát từ hiếu kì, từ ham hiểu biết, kể cả mộng cảnh này của ai cũng hai

      người biết, họ cứ chậm rãi cất bước giữ cát vàng mênh mang, vô biên vô tận, tìm nhà tiên tri tồn tại ở chốn phiêu diêu xa xăm.

      Bao nhiêu lần kinh lịch là tâm thái Liễu Dật lại được thay đổi bấy nhiêu lần, từ thư sinh vô dụng biến thành người hoàn toàn thành thục, cẩn trọng, lãnh tĩnh, mặt trái là tâm thái cũng trở nên hung ngoan, tàn nhẫn, độc đoán độc hành, giữa cát vàng mênh mông, cảm giác quỷ dị ngừng ập đến nhưng lòng chàng vẫn phẳng lặng, ma có định luật, cứ tùy tâm sở dục, dù là vận mệnh chàng cũng cúi đầu.

      Thời gian trôi qua biết bao lâu, nhật thăng nguyệt lạc, phù vân hối hả, cho dù thời gian ở đây có quy luật nhưng trong lòng hai người tự hiểu nhiều ngày trôi qua, trước mắt vẫn chỉ toàn cát cùng những cây cỏ màu lục kì quái.

      Hai người căn bản cảm thấy mệt, liên tục nghỉ, dường như khắp cả thế giới này, Diệp La Bách Hoa lên tiếng: “Nơi đây kì quái, chúng ta bao ngày mà chung quanh vẫn biến hóa gì, vẫn là sa mạc vô biên vô tận.”

      Liễu Dật đáp: “Đúng vậy, kì quái, bất kể ngày đêm đều ấm áp, căn bản phải là khí hậu sa mạc, còn đám cây cỏ này hề có mưa làm sao lại sống được trong sa mạc?”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Ở đây còn kì quái hơn mộng cảnh đầu tiên, huynh có phát , trung ngừng rơi xuống cát vàng, lạ lùng, cát lại từ trời rơi xuống.”

      Liễu Dật nghi hoặc: “Có cảm giác biết sao, nhưng... nếu có nguy hiểm vì sao bao ngày rồi mà chúng ta còn chưa gặp? Hay con đường chúng ta còn chưa đến nơi?” Mối nghi ngờ trong lòng chàng lớn hơn lời nhiều nhưng chàng chỉ ra có vậy.

      Diệp La Bách Hoa vẫn vừa vừa : “Đúng, biết ở đây chúng ta có gặp được nhà tiên tri , cảm giác lại kì quái như vậy.”

      Thình lình, Liễu Dật dừng chân, chỉ về trước mặt : “Công chúa xem, kia là gì?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn theo hướng tay chàng chỉ, buột miệng thốt lên: “Kì quái, vừa nãy sao tôi nhìn thấy phía trước có nhà cửa nhỉ?” Nguyên lai, nơi nàng vừa nhìn đến mọc lên tòa nhà bằng gỗ, lúc trước nàng mải nên phát , giờ đây căn nhà như thể đột nhiên xuất .

      Liễu Dật theo ý thức nắm lấy thanh kiếm: “Đúng, lúc nãy trước mặt có gì, giờ lại đột ngột xuất hồ nước, cây cối và nhà cửa.” Tâm tình chàng khá phức tạp nhưng cảm thấy dấu hiệu nguy hiểm, chung quanh ngôi nhà trồng toàn những cây cối cao lớn, trước mặt là hồ nước trong vắt, trong sa mạc đó là tiên cảnh mĩ lệ, vừa hài hòa vừa yên ả.

      Diệp La Bách Hoa nhìn về trước mặt rồi nhìn chàng dặn: “Mọi thứ xuất ở đây đều kì quái, chúng ta phải cẩn thận.”

      Liễu Dật gật đầu, biểu thị đồng ý, hai người thẳng đến căn nhà gỗ, trông xa nhưng có mấy bước đến gần, nhìn cảnh sắc trước mắt Diệp La Bách Hoa bất giác kinh thán, quả là hòn ngọc mĩ lệ nơi sa mạc, càng kinh ngạc hơn là thời gian ở đây vô cùng quái dị, cự li ràng rất xa cần thời gian tương đối lâu mới đến được nhưng vài bước đột nhiên đến gần.

      Liễu Dật cũng cảm thấy kì quái, dù thấy nguy hiểm chàng vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm, nơi này quá quỷ dị, nhất định phải cẩn thận, hai người lên cây cầu, băng qua hồ nước đến trước căn nhà gỗ cánh cửa cũng “cọt kẹt” mở toang ra.

      trung rớt xuống mấy hạt cát, tử y nữ tử xuất trước mắt hai người, trang phục khá bắt mắt ôm sát lấy thân thể hoàn mĩ của nàng, mái tóc đen dài buông xuôi xuống vai, trán thắt sợi dây màu tím chia đôi mái tóc dài xuống hai bên mắt, cánh tay ngăm ngăm đeo vòng tay bảo hộ bằng đoạn màu lam tím, nàng mặc quần ngắn màu tím, giày cao cổ màu trắng, phảng phất như tinh linh nơi Nhân gian phát ra khí tức lanh lợi.

      Liễu Dật buột miệng thốt lên: “Thất Nguyệt.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 210: CHỈ XÍCH THIÊN NHAI, THẤT NGUYỆT TƯ ...
      Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trong cơn mộng này, người duy nhất chàng nghĩ tới là Thất Nguyệt, nhưng tại ốc đảo quỷ dị này bên

      ngoài căn nhà gỗ thân ảnh của người xưa lại ra trước mắt, trong sát na, mọi suy nghĩ đầu óc chàng như thể hoàn toàn tê liệt,

      chàng hiểu vì sao lòng dâng lên cảm giác chua xót, nhìn nàng mà thốt được lên lời.

      Ánh mắt xinh đẹp của Diệp La Bách Hoa bất giác dừng lại mình Thất Nguyệt, nàng có đủ lòng tin để khẳng định rằng mình đẹp hơn nàng ta nhiều, nhưng luồng linh lợi chi khí và cảm giác cuồng dã của Thất Nguyệt phối hợp với tà áo tím khiến người khác có cảm tình thể ra thành lời, cho dù xinh đẹp như Diệp La Bách Hoa khi nhìn thấy cũng phải thừa nhận có những điểm thể bằng.

      Nữ tử xinh đẹp khi gặp nhau tất nhiên phải so sánh với nhau, tu vi của Liễu Dật tuy cao nhưng về phương diện này chàng hoàn toàn mù tịt, tịnh để ý đến cách quan sát của Diệp La Bách Hoa mà chỉ chăm chú nhìn Thất Nguyệt.

      Ánh mắt Thất Nguyệt có phần bi thương, chín phần hoang mang, vừa đẩy cửa ra phát có hai người đứng trước mặt bèn hỏi: “Các vị từ đâu đến?”

      câu hỏi đơn giản những lại có cách nào hồi đáp, Liễu Dật thầm nhủ: “Nàng vì sao lại hỏi như thế? Chả lẽ lại bảo nàng là bọn mình từ thế giới bên ngoài đến, trong mắt nàng như vậy há chẳng phải lố bịch lắm sao?” Nhất thời, câu hỏi này khiến chàng nhức óc, nhìn qua phía Diệp La Bách Hoa xem nàng có trả lời được thấy nàng cũng nhìn mình, ánh mắt hoang mang, hiển nhiên cả hai đều trả lời được câu hỏi của Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt tịnh truy vấn, ngược lại còn hỏi: “Các vì từ phương xa đến?”

      Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa, nhất là Liễu Dật, càng lấy làm lạ, Thất Nguyệt thể nào nhận ra chàng, nhưng Thất Nguyệt đứng trước mặt này vì sao lại tỏ ra lạ lẫm như vậy? Hơn nữa còn hỏi những chuyện quá kì diệu, thình lình Liễu Dật nghĩ đến việc, đúng rồi, Thất Nguyệt ở đây có khả năng phải là chân thực, đây là mộng cảnh, Thất Nguyệt chân chính bị Vũ Trầm Tinh bắt , cũng lạ Thất Nguyệt này năng kì quái, trong mộng cảnh quỷ dị này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

      Nghĩ thông suốt, chàng hỏi: “Đúng, chúng tôi từ nơi rất xa đến, còn ? có nhận ra chúng tôi?”

      Lời lẽ của chàng tuy hơi kì dị nhưng Diệp La Bách Hoa hiểu ngay ý tứ, đây là mộng cảnh, mọi thứ đều chân thực, Liễu Dật bất quá chỉ thăm dò xem Thất Nguyệt trong ảo mộng này biết được bao nhiêu về chàng.

      Thất Nguyệt trả lời, nàng bước đến chỗ bãi cát bên bờ hồ rồi nhàng ngồi xuống, nàng ngồi đó hài hòa, yên lặng, ánh dương quang ấm áp chiếu vào nàng, cây cối quanh hồ tỏ ra vui mừng, đồng thời bung nở những đóa hoa tím ngắt, nàng lắc đầu: “Các vị từ phương xa đến, tôi làm sao mà biết được.”

      câu này khiến Diệp La Bách Hoa cùng Liễu Dật kinh ngạc, nhưng họ khôi phục lại rất nhanh, tất nhiên đây là trong mộng, phải chân thực, Liễu Dật với Diệp La Bách Hoa: “Chúng ta nghỉ chút , nhiều ngày như vậy cũng mệt rồi.” Tuy thân thể có cảm giác mệt nhọc song tinh thần quả thực rất mỏi mệt, nhiều ngày rồi, mỗi ngày đều họ chỉ làm có mỗi việc là trong sa mạc vô tận, đương nhiên phải cảm thấy mệt.

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, cùng Liễu Dật ngồi xuống mặt cát êm ái, bộ lâu, quả họ cũng hơi mệt, lúc này được ngồi mặt đất có cảm giác thư sướng thành lời, những hưởng thụ bình phàm hóa ra lại là niềm vui lớn nhất của đời người.

      Diệp La Bách Hoa vừa nhàng bóp chân, tuy cảm thấy mỏi mệt nhưng làm vậy rũ bỏ được mệt nhọc trong ý thức, vừa : “Ngày nào cũng bộ, biết đến bao giờ tìm được nhà tiên tri, sa mạc này căn bản nhìn thấy bờ bến, hiểu thế giới này như thế nào nữa.” Vừa thả lỏng, nàng ra những điều bất mãn trong lòng, tuy nàng biết thế giới này phải là chân thực nhưng ra quả thực cảm giác tốt lên nhiều, trong lòng còn phiền muộn nữa.

      Nàng vừa dứt lời Thất Nguyệt nhàng lên tiếng: “Trong mộng cảnh này, cứ cho là mỗi ngày các vị đều bộ cũng thể cảm thấy mệt được? Chẳng qua là quá trình, đến lúc tất có kết quả, hà tất phải gấp?” Giọng rất , hoàn toàn có ở Thất Nguyệt trong thiện thực.

      Diệp La Bách Hoa nhìn dáng vẻ của Thất Nguyệt, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác biết nữ tử trước mặt thuộc về Nhân gian hay tiên giới? Nếu thuộc về Nhân gian, nàng ta nhất định là tinh linh trong rừng sâu, nếu thuộc về tiên giới, nhất định là Dao Trì tiên nữ, vô hình trung, nàng thấy có hảo cảm với Thất Nguyệt trong mộng này.

      Liễu Dật tịnh nghĩ ngợi gì, chàng chú ý cử động của Thất Nguyệt mà chú ý đến lời của nàng, nàng rằng đây là mộng cảnh nhất định phải biết hai người từ đâu đến? Nàng vậy có ý gì? Mỗi ngày là quá trình, đến lúc tất kết quả tới? Câu đó cứ luẩn quẩn trong đầu chàng, tuy cảm thấy nguy hiểm nhưng những việc quỷ dị trong mộng cảnh khiến chàng nắm chặt chuôi kiếm.

      Song khi chàng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nhuốm màu bi thương của Thất Nguyệt, cánh tay chàng mềm lại, ... phải là lòng chàng cũng nhũn ra, nàng làm sao mà gây bất lợi cho chàng được? Ngay cả trời cao cũng biết chuyện đó tức cười, cho dù là trong mộng, Thất Nguyệt cũng bao giờ gây thương tổn cho chàng.

      Thân thể Thất Nguyệt ngửa ra, tả thủ chống xuống đất, hữu thủ nhè giơ lên, vầng thái dương biến mất, cả gian trở nên tối om, liền đó ánh trăng tàn chiếu sáng chung quanh, sao Mai đầy trời, cả vòm trời biến thành màu lam thẫm, hai người Liễu Dật kinh ngạc rồi trở lại bình thường, họ tự nhiên là biết rằng đó phải là Thất Nguyệt giở trò, họ quen với thời gian ở đây, theo quy luật nào, thái dương có thể lập tức biến mất, ánh trăng đột ngột xuất , cây cối đột nhiên nở hoa hoặc điêu tàn.

      Hữu thủ Thất Nguyệt nhàng giơ lên, đạo hoàng sắc quang mang từ trung chầm chậm rơi xuống, rất nhàng nhưng trong trời đêm lam thẫm lại rất ràng.

      ánh sao băng trắng toát lướt qua vòm đầu ba người, đạo hoang quang rơi vào trong tay Thất Nguyệt, nàng quay đầu với Liễu Dật: “Huynh có biết đây là gì ?”

      Chàng nhìn vật phát quang nhè trong tay nàng, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Đó phải là cát sao?” Chàng nhìn lầm, vật phát ra hào quang màu vàng trong tay nàng chính là hạt cát.

      Thất Nguyệt dịu dàng gật đầu, nàng quay người lại, chăm chú nhìn hạt cát, hình như thập phần trân quý, Diệp La Bách Hoa cũng vươn tay ra vì nàng phát trong trung màu lam thẫm, dưới ánh trăng lạnh lẽo, vô số hoàng sắc quang điểm chầm chậm rơi xuống, xem ra còn dịu dàng hơn cả hoa tuyết... trong sát na, cả thế giới biến thành tươi đẹp, mộng cảnh cũng trở thành đồng thoại.

      Liễu Dật cũng hiếu kì đưa tay ra tiếp lấy hạt cát vàng, được lớp găng tay đen nhánh bổ trợ, hạt cát vàng lấp lóe hào quang dìu dịu, càng sáng rực lên.

      Thất Nguyệt nhìn hạt cát trong tay, nhàng gật đầu: “Các vị có biết ? Thế giới này vốn có sa mạc.”

      Liễu Dật nhìn nàng, rồi nhìn cát vàng nhàng rơi quanh mình: “Sao lại có sa mạc? nương xem, giờ trung trút cát xuống, như vậy thế giới này bắt đầu trở thành thế giới của sa mạc.”

      Thất Nguyệt quay đầu nhìn chàng, ánh mắt phức tạp, chàng có cảm giác thể thành lời, vì sao nàng lại nhận ra chàng mà ánh nhìn lại đặc biệt đến thế? Nàng quay đầu lại, chuyên chú nhìn hạt cát trong tay, bình tĩnh đáp: “Là đúng đó, thế giới này vốn có sa mạc, nỗi nhớ đến từ phương xa làm cho thiên đổ cát xuống, mỗi lần nhung nhớ là hạt cát lại rơi, rồi thời gian che lấp cả gian, nỗi nhớ thành chất chồng, trong nhung nhớ vô tận, biển xanh biến thành nương dâu, nương dâu lại bị sa mạc chôn vùi, thế giới này trở thành biển lớn toàn sa mạc...”

      Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa vốn chỉ vô tình nhìn ngắm những hạt cát vàng, lúc này được nghe Thất Nguyệt kể lại câu chuyện đó, trong lòng hai người đồng thời kinh ngạc nhưng mức độ lại khác nhau, Diệp La Bách Hoa dường như rất quan tâm, vội hỏi: “ nương sao? hạt cát là đại diện cho nỗi nhớ, vậy ư?” Nàng xòe bàn tay trắng ngần như tuyết ra hỏi Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt tịnh gì, cũng quay người lại, chỉ ngây ngẩn nhìn hạt cát trong tay, dường như đó là lời kí thác, lại phảng phất như suối nguồn bi thương, hai mắt nàng mông lung, rồi rất nhàng rơi xuống giọt lệ, khi giọt lệ rơi xuống đất xuất , giọt lệ hề tan vào trong hạt cát mà nhàng quyện lấy nó, cuối cùng rơi xuống hồ nước trong trẻo trước mặt ba người.

      Diệp La Bách Hoa nhìn thấy giọt lệ, toan hỏi nhưng biết phải hỏi thế nào.

      Thất Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng đáp: “ nương muốn hỏi tôi vì sao nước mắt của tôi lại tan vào hạt cát chứ gì?”

      Diệp La Bách Hoa chỉ gật đầu.

      Thất Nguyệt hướng ánh mắt sang khuôn mặt Liễu Dật, dường như nàng muốn với chính chàng: “Đem nỗi nhớ hóa thành cát, đem bi thương hóa thành lệ, chúng làm sao mà dung hợp? Nỗi nhớ chính là hạnh phúc, lệ lại là bi thương, chúng phải chia tách mới đúng...” Liễu Dật nhìn nàng, chàng có cảm giác thể thành lời, nàng chính miệng

      rằng nhận ra chàng, bản thân chàng cũng biết rằng trong mộng cảnh này phải là Thất Nguyệt nhưng câu chuyện đó lại chân thực, lời nàng thể biện giải, ánh mắt chàng hơi mông lung, ... phải lòng chàng hoang mang, bấy giờ chàng phân biệt được Thất Nguyệt này là mộng ảo hay thực.

      Diệp La Bách Hoa nhìn hạt cát trong tay, : “Câu chuyện này đẹp, nhưng... người trong chuyện vì sao lại bi khổ đến thế? Nếu cát trong thế giới này đều là nhung nhớ, phải là vô biên vô tận sao, nếu nước trong hồ này đều là bi thương, phải nước mắt chứa chan sao.”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật đứng bên rồi lại nhìn Diệp La Bách Hoa: “Thế giới này cũng... tàn nhẫn như thế giới bên ngoài, chẳng hạn như Bỉ Ngạn Hoa, có hoa có lá, có lá hoa tàn lụi, hoa lá chia cắt, đời đời cùng trổ, nhưng niềm quyến luyến trong lòng lại là niềm tin vĩnh hằng, chúng ta phải tin vào, đúng ?”

      Diệp La Bách Hoa lạ lẫm gì chuyện Bỉ Ngạn Hoa mà Thất Nguyệt vừa kể, nên để tâm mà hỏi tiếp: “ nương cứ nhớ thương người như thế, cảm thấy đáng sao? có hi vọng, có tương lai, vì sao nương lại buông bỏ?”

      Thất Nguyệt chậm rãi đứng dậy, nhìn hai người cũng đứng lên theo mình rồi nhìn quanh, từng hạt cát vàng vẫn từ từ rơi rớt, thế giới màu lam thẫm biến thành mĩ lệ, gió nhè thổi tung cụm tóc của nàng, dưới ánh trăng lạnh, ánh mắt nàng nhuốm màu bi thương, dịu dàng lắc đầu thốt: “Thư sinh từng với tôi câu rằng... khi trong lòng ghi khắc người làm sao còn thương được người khác? khi thể thương, làm sao mà buông bỏ? Trong chuyện này chỉ là tôi nguyện ý, có cái gọi là đáng hay đáng.”

      Diệp La Bách Hoa nghe Thất Nguyệt , trong lòng càng cảm động, phần khác càng khâm phục nàng, mỗi chuyện Thất Nguyệt từng trải qua hay câu chuyện của nàng thể biện bác, bi thương đến độ khiến người khác cảm thấy đẹp đẽ.

      Liễu Dật lại vậy, Thất Nguyệt trước mắt này ràng là người giả trong mộng mà chàng hiểu sao mỗi câu, lời nàng đều như đau đớn như dao khắc trong lòng, nhìn nàng, chàng muốn cả vạn ngữ thiên ngôn nhưng lại biết phải gì.

      Thất Nguyệt lại nhìn chàng rồi : “Các vị nghỉ ngơi có thể rời khỏi đây.”

      Thấy Thất Nguyệt vậy, chàng toan mở miệng nhưng thình lình cả gian méo mó, thân thể Thất Nguyệt dần dần biến mất, thế giới chung quanh bắt đầu mơ hồ, cát vàng từ vòm trời gấp khúc rơi xuống, Liễu Dật định xuất trảo chộp lấy Thất Nguyệt, bất kể là mộng ảo hay thực, tình ái của nàng nên bi thương.

      Nhưng tất cả lại thay đổi đột ngột, quanh mình trở thành trắng tinh, hai mắt nhìn thấy gì, thân thể biết là đứng thẳng dậy hay vẫn nằm ngang nữa, dần dần Liễu Dật bắt đầu mông lung, hình như lập lờ trong mây mù, biết cứ như vậy được bao lâu, giống như trong nháy mắt, lại cũng như trôi qua thế kỉ, lúc chàng mở mắt thấy mình ở trong Hoa Hải.

      Thấy Liễu Dật tỉnh lại, Diệp La Bách Hoa cũng chầm chậm mở mắt ra, nơi đây tất cả đều mĩ lệ khiến người ta lưu luyến, cảnh sắc hoàn toàn khiến nàng mê đắm, quanh mình là biển hoa trắng muốt, gió mang theo mùi hương thơm ngát, ánh nắng ấm áp bao trùm khắp nơi, trung véo von tiếng chim hót, nàng bất giác cảm thán: “Đây là đâu? Đẹp quá.”

      Liễu Dật sớm định thần lại, niềm quyến luyến của Thất Nguyệt lúc này bị kí ức che phủ, đúng, đây là Nhân gian giới, Phiêu tuyết Hoa Hải ở Liên Hoa Trấn, nơi đây chàng có biết bao hồi ức, những hồi ức đó khiến chàng trầm tư.

      Chàng thuận miệng trả lời: “Đây là Nhân gian.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn quanh, hình như rất cao hứng: “Mộng cảnh này là thần kì, tự nhiên lại đưa chúng ta đến Nhân gian, tôi chưa từng rời khỏi Minh giới, ở đây đẹp hơn chỗ chúng tôi cả ngàn lần...” Lúc này nàng nào chú ý đến Liễu Dật, đôi mắt xinh đẹp ngắm nghía tứ phía.

      Từng nỗi bi thương dồn dập về trong kí ức Liễu Dật: bao niềm hạnh phúc lúc niên thiếu, những ngọt ngào từng trải qua ở Hoa Hải đến hôm nay như sương sớm đọng hoa đàm, chia cách tận chân trời, thể cùng với người , câu trớ trú bi thương cứ liên tục nổi sóng đè nén chàng, song chàng biết mình phải chấp nhận.

      Cùng lúc, giọng từ bốn phương tám hướng vọng đến chỗ hai người, thanh dễ nghe, là giọng của Thiên nữ lúc còn trẻ, nghe những lời đó, Liễu Dật cảm thấy trong tim đau đớn như bị kim châm vào: “Thư sinh, nếu có ngày Cát Lợi Nhi chết , xin chàng đừng bi thương... Hãy nhìn ánh dương quang ấm áp, bầu trời cao rộng, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương hoa trong gió. Thế giới vẫn tươi đẹp biết bao, vì Cát Lợi Nhi có ra cũng mang theo cả thế giới của chàng, xin hãy chôn sâu Cát Lợi Nhi trong kí ức của chàng, có được ?”

      Giọng ràng, từ bốn phía vọng tới, Diệp La Bách Hoa lấy làm lạ: “Ai vậy?”

      “Thê tử của tại hạ” Liễu Dật đáp.

      Nhưng chàng vừa dứt lời, tả thủ nắm lấy chuôi kiếm vì chàng cảm giác được nguy hiểm, biết nguy hiểm từ đâu đến nhưng rất ràng. Chàng vội lên tiếng: “Cẩn thận, có nguy hiểm.”

      Diệp La Bách Hoa lướt đến bên cạnh chàng, quả nhiên chàng dứt miệng thân ảnh mơ hồ lên trước mặt hai người, dần dần trở nên ràng, sau cùng lam y thư sinh xuất .

      Diệp La Bách Hoa bất giác đưa mắt nhìn thư sinh nọ, cảm giác sao mà quen thuộc, hình như gặp ở đâu đó, có điều cảm giác quen thuộc này ràng nên nàng nhớ được là ai? Trong đời mình, nàng giao thiệp qua lại với ít người, nhưng vì sao lại nhớ được?

      Liễu Dật nhìn lam y thư sinh thốt lên: “Lam Ảnh.”

      câu này của chàng khiến Diệp La Bách Hoa nhớ đến chuyện, đúng vậy, người trước mắt này chính là đế quân của Minh giới, nhưng nàng chưa được trông thấy hình dạng lúc trưởng thành của y, đột nhiên mục quang của nàng lướt qua mặt Liễu Dật, lòng liền kinh ngạc, vì sao vẻ mặt chàng và Lam Ảnh lại có mấy phần giống nhau?

      Lam Ảnh khe khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Ma chủ còn nhớ Lam mỗ, trí nhớ tuyệt.” đoạn vẻ mặt y lộ ra nét cười tà dị.

      Liễu Dật theo ý thức nắm lấy Bi Mộng Kiếm: “Ngươi đến ngăn cản ta sao?”

      Lam Ảnh liền cười theo kiểu nghênh khách đáp: “Ma chủ đánh giá Lam mỗ quá cao rồi, Lam mỗ vì sao lại ngăn cản ma chủ, còn có người khác muốn giết ngài, mong ma chủ cẩn thận, ha ha.” Tiếng cười vang xa, vọng khắp bốn phía rồi dần dần biến mất, khuôn mặt tà dị của Lam Ảnh cũng từ từ biến mất...

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 211: TRÍCH HUYẾT THÀNH MA, KỈ PHÂN SINH ...
      Cuộc đời có vô vàn đạo lí mà đời người có thể coi là ví dụ, có người rằng đời người như trò chơi, có lẽ trong cuộc chơi đó chúng ta cần có kịch bản tốt cũng như phải dụng tâm diễn xuất, ngược lại có bao nhiều điều cần phải khắc cốt ghi tâm chúng ta vĩnh viễn biết được.

      Tất cả xảy ra đột nhiên, quỷ dị như vậy, trong giấc mộng, chàng bất tri bất giác quay lại Nhân gian, hơn nữa quay lại chính nơi hạnh phúc mà bi thương hồi mười năm trước, những ngọt ngào của hồi xức xa xưa che lấp nổi nỗi đau trong lòng, trong cơn ác mộng, Liễu Dật nhìn thấy khuôn mặt tươi cười cách tà dị của Lam Ảnh.

      Chàng càng kinh ngạc hơn vì Lam Ảnh này tịnh giao thủ cùng chàng, lời y có ý tứ gì? Người khác muốn giết chàng là ai, chàng nhanh chóng lục lọi trong kí ức xem ai có khả năng trở thành địch nhân trong mộng của mình, nhưng tất cả đều ràng, dù chàng cố gắng nhưng nghĩ ra ai muốn lấy tính mệnh chàng có tu vi so được với Lam Ảnh.

      Diệp La Bách Hoa dường như hơi bất an, nàng đương nhiên biết Minh giới đế quân lợi hại, người này tu vi cực cao, hơn nữa văn vũ toàn tài, thứ đáng sợ nhất của y phải là võ công mà là mưu quỷ kế, giờ này xuất ở đây tuy trực tiếp xung đột với Liễu Dật nhưng trong tiếng cười cuồng vọng của y, ai cũng cảm giác được đằng sau đó là cường địch chân chính.

      Tay trái Liễu Dật nắm chặt vỏ kiếm, hữu thủ buông lỏng, chuẩn bị xuất kiếm theo tư thế nhanh nhất, góc độ hoàn hảo nhất…Chung quanh yên tĩnh khiến trong lòng hai người ước chút phiền muộn, thời gian chừng cạn chén trà trôi qua, vẫn xảy ra chuyện gì, bầu trời vẫn xanh biếc như màu biển sâu, dương quang vẫn ấm áp, chim chóc bay bốn phương, vạn hoa tỏa hương thơm vào trong gió , tất cả có gì biến đổi nhưng cảm giác quỷ dị, bất thường ngừng gia tăng.

      Tâm tình Diệp La Bách Hoa nhõm hẳn: “Hình như có biến hóa gì, chúng ta tiếp tục thôi, Lam Ảnh chắc chỉ muốn dọa huynh chút thôi mà.”

      Liễu Dật nhìn Diệp La Bách Hoa bất giác cảm thấy buồn cười, công chúa thống trị thị tộc như nàng lại thốt ra những lời ngây thơ như vậy, làm sao có chuyện Lam Ảnh xuất chỉ để dọa chàng, với lòng tự tư của mình, y hận thể lập tức giết chàng, khiến cho linh hồn ma nhân vĩnh viễn tiêu diệt, tuy đây là trong mộng nhưng tuyệt đối có khả năng y chỉ muốn dọa nạt chàng.

      Chàng còn tính xem phải làm gì tới đây, quái lại xảy ra, bầu trời màu lam thoáng chốc bị mây đen che lấp, gió lạnh vi vút, trong sát na, tất cả biến thành quỷ dị, đáng sợ: còn ánh dương quang, đâu đâu cũng là đêm đen, trời xanh nữa, chỉ có mây đen, muôn vạn cánh hoa bay tứ tán đầy trời, vô số chim chóc từ những khu rừng xa xôi bay vút lên.

      Theo ý thức, Liễu Dật nắm lấy cây kiếm, cảm giác đáng sợ chưa từng thấy ập vào tim chàng, người này là ai? Vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi? Chàng lập tức dừng bước, quay lại với Diệp La Bách Hoa: “Lần này vô cùng nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì, công chúa phải tự chiếu cố cho mình.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, nàng vốn thả lỏng tâm tình nhưng cả thế giới đột nhiên biến hóa khiến nàng lại trở nên khẩn trương, nàng vừa hiếu kì vừa sợ hãi, hiếu kì xem ai là địch nhân của Liễu Dật? Hoảng sợ vì kẻ này xem ra rất đáng sợ, ít nhất chưa nhìn thấy thân ảnh của y mà cảm giác được khí tức khủng khiếp.

      Cùng lúc, trung, mây đen cuồn cuộn tụ lại, phảng phất như ép cả thế giới xuống thấp, gian chung quanh trở nên xám xịt, trong gió lạnh tia chớp sáng trắng xé toang đường chân trời, chiếu sáng lòa thế gian trong tích tắc, đồng thời dòng màu tươi hồng từ đổ xuống Hoa Hải, cách Liễu Dật chừng mười trượng.

      sát na sau, máu tươi mặt đất tụ hợp lại thành vòng tròn, chung quanh vòng tròn tách ra vô số thông đạo như sợi tóc, hồng sắc huyết dịch theo các thông đạo chảy tứ tán vào trong Hoa Hải, bị huyết dịch đỏ lòm chảy ngược vào Hoa Hải mất ánh dương quang, gió lạnh và mây đen che lấp thiên , chim chóc rớt xuống đất, cây cối bắt đầu héo khô, mọi sinh mệnh trong Hoa Hải đều lúc tàn lụi.

      Trong chớp mắt, quá trình kết thúc, kết quả xuất , ý nghĩa của sinh mệnh còn trọng yếu, kẻ mạnh được chú định sinh tồn, Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa nhìn nhau, có cách nào hiểu được tình huống trước mắt, vòng tròn kết bằng máu tươi là vật gì, thấy mọi sinh mệnh quanh mình đều kết thúc, trong lòng chàng đột nhiên nghĩ đến việc, lạnh lùng thốt: “Lùi lại .”

      Quả nhiên, chàng vừa dứt lời, máu tươi đột ngột dựng đứng lên từ từ ngưng tụ lại, càng lúc càng cao và nhiều hơn, hình người do huyết dịch tổ thành xuất trước mặt hai người, Liễu Dật dùng tả thủ nắm lấy cây kiếm, chàng chưa từng cảm giác thấy áp lực mãnh liệt như thế này, vô hình khí tức cho chàng biết tu vi của đối phương thấp hơn mình, rốt lại đó là kẻ nào? huyết nhân?

      rong lúc Liễu Dật còn nghi vấn huyết nhân lại biến hóa, cả thân thể gấp khúc theo gian thành mơ hồ, thân thể y biến thành màu đen, , phải màu đen mà là tà áo da đen phủ lên thân thể y, chuyện xảy ra tiếp đó khiến Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật cùng nín thở.

      Khuôn mặt huyết nhân dần dần trở nên rệt, mày kiếm mắt sao, sống mũi nhô cao, nét mặt như được điêu khắc, mái tóc dài trắng xóa tung bay trong gió lạnh, song thủ có đeo đôi găng tay đen, bên hông có đeo thành hắc sắc trường kiếm quái dị dài bốn xích…tất cả đều quen thuộc.

      Diệp La Bách Hoa nhìn Liễu Dật rồi nhìn người đó, đoạn lại nhìn Liễu Dật, nén được cất tiếng hỏi: “Người đó là ai? Huynh đệ của huynh? Sao lại giống huynh quá vậy, cả trang phục, vũ khí, thân hình đều giống hệt.”

      Liễu Dật tuy nhìn người đó nhưng từ lúc nghe tiếng cười tà ác của Lam Ảnh, giờ lại xuất quái , chàng đoán ra tám chín phần mười, nhấn mạnh từ câu từng chữ: “Đó phải là huynh đệ của tại hạ, là chính tại hạ.”

      Diệp La Bách Hoa còn nghi hoặc trong lòng, làm sao lại như thế được, giọng của Lam Ảnh lại vang lên: “Lam mỗ hết lòng bội phục trí tuệ của ma chủ, đương nhiên ma chủ đoán sai, người đó hẳn là bản thân ma chủ, là tâm ma của ngài, là cừu hận, oán niệm trong lòng cùng cảm tình chất chồng phát tiết được tạo thành con ma, con ma đọa lạc có tình cảm, con ma có năng lực suy nghĩ, chỉ biết dùng kiếm mà thôi, mục tiêu của nó là giết chết ma chủ, ha ha…” Giọng xa dần, cuối cùng tan biến vô ảnh vô tung.

      Hữu thủ Liễu Dật khẽ động, chàng hiểu vì sao Lam Ảnh lại xuất , chàng biết con ma này có khả năng giết được chàng, tâm pháp của bản thân bây giờ thể sử dụng được tầng thứ 13, nếu cố tình sử dụng có thể trở thành giống như người đứng trước mắt, từ đây còn tình cảm, vạn kiếp bất phục, hà huống đối phương lại là chính bản thể tồn tại của mình, trong lòng vô tình vô ái, ràng buộc, cố kị gì, cứ cho là tùy tiện sử dụng được tầng thứ 13 tâm pháp cũng có lòng tin thắng được.

      Chàng với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa mau lui ra xa.”

      Diệp La Bách Hoa nghe lời lùi lại, tả thủ của chàng càng nắm chặt cây kiếm, tuy chàng biết mình và giả thân có chênh lệch lớn nhưng chàng cũng biết mình là độc nhất vô nhị, dù có thất bại cũng chỉ nên trách vận mệnh vô thường an bài.

      Lúc đó huyết ma Liễu Dật cũng hành động, hồng quang lóe lên trong mắt, hữu thủ nhè di động kéo theo dải tàn ảnh lần tìm đến chuôi kiếm đen tuyền, Liễu Dật tự nhiên quan sát được động tĩnh của đối phương, nhất cử nhất động đều quá đỗi quen thuộc.

      Thấy găng tay đen nhánh nắm lấy chuôi kiếm, chàng sớm nhận ra động tác của người đối diện, dám nghĩ nhiều, hữu thủ cũng tùy ý di động, hữu thủ hai người đồng thời chạm vào chuôi kiếm, “choang”, nháy mắt đạo hồng quang xuất ngay trước yết hầu chàng, Diệp La Bách Hoa cũng nhận thấy thanh hắc sắc trường kiếm chặn lấy hồng sắc quang mang.

      Diệp La Bách Hoa hoảng sợ vô hạn, chuyện xảy ra căn bản cho người ta cơ hội chuẩn bị, kiếm lại nhanh đến mức kịp phân biệt, Liễu Dật vừa đỡ xong đạo kiếm quang cả thân thể tiếp thụ luồng đại lực, ngừng thoái lui vào trong Hoa Hải úa tàn; trong lòng chàng càng kinh ngạc hơn, đột nhiên cảm thấy bản thân kém hơn hẳn đối thủ, đạo kiếm ảnh lại tùy tiện chân nguyên phát ra hai lần, chàng hiểu rằng mình làm được điều đó.

      Khi dụng lực chống đỡ, bị đẩy văng ra xa, dự cảm lành dâng lên trong lòng chàng, đối phương mạnh hơn chàng bao nhiêu lần, chỉ kiếm này chàng xuất được, trong mộng cảnh nên huyết ma Liễu Dật cho chàng cơ hội lấy hơi, chàng mới kịp ổn định thân hình trường kiếm của đối phương xoay chuyển theo thân thể chém thẳng xuống, hồng sắc quang mang lấp lánh xả vào giữa thân thể chàng.

      Diệp La Bách Hoa vừa ghi nhận cảnh tượng vào mắt “choang choang”, trường kiếm của Liễu Dật giơ ngang trước mặt, bị lún sâu xuống đất, tuy chàng bị đẩy lui nhưng khi thanh kết thúc hai vai chàng hai vết kiếm khá sâu.

      Huyết dịch đen ngòm chầm chậm rơi xuống mặt đất, trong lòng chàng kinh hoảng, đó chỉ là kiếm thức bình thường chàng hay sử dụng, bề ngoài chỉ là xuất ra kiếm nhưng vì chân nguyên mãnh liệt bổ trợ cho kiếm mang thành ra xuất liền hai kiếm, song le chàng ngờ được là huyết ma Liễu Dật này chỉ trong nháy mắt lại xuất liền ba kiếm, hai kiếm sau đó tốc độ nhanh ngang ngửa với nhát đầu tiên, đều thể chống đỡ nổi.

      Diệp La Bách Hoa nhìn thấy toan gì đó song thành lời, từ khóe mắt xuống hai giọt lệ, nàng biết chàng thể thắng nổi Liễu Dật thành ma, cứ đấu tiếp kết quả chỉ là tìm chết, nhưng nếu dùng kiếm đối chọi lại kiếm chàng phải làm gì? Song phương đều lấy phong mang của kiếm làm chủ đạo, chân nguyên mãnh liệt chỉ là phụ, làm sao mà giúp chàng được đây?

      Lúc này Liễu Dật cũng cảm giác được đối phương lợi hại, chàng cũng biết cứ thế này mình chỉ còn khả năng tử vong mà thôi, nhưng còn Diệp La Bách Hoa, nàng hoàn toàn độc, khi chàng chết , đối phương có chịu bỏ qua cho nàng ? Chàng hề do dự, chân nguyên mãnh liệt theo ý thức đề khởi, trường kiếm giơ lên đỉnh đầu.

      Thanh kiếm đen nhánh phát ra quang mang như màu huyết diễm, trung hồng vân nhanh chóng đổ dồn về, hai mắt chàng biến thành huyết hồng, mái tóc bạc tung bay, hắc sắc trường sam lất phất trong gió, trong lòng chàng chỉ có niềm tin phải bảo hộ cho nàng, chàng thể chết tại đây, dù phải trả giá đến thế nào chàng cũng phải giết chết đối phương.

      Chớp mắt, trường kiếm của chàng xuất bốn đạo long ảnh, được chân nguyên mãnh liệt thôi động, tứ sắc long ảnh quấn quanh hắc sắc kiếm nhận, từng tia chớp sáng trắng lóe lên ở vùng tối tăm sau lăng chàng, hồng vân đầu sà xuống thấp, cả kiếm và thân thể chàng đồng thời phát ra hồng sắc quang mang, sát lục chi tâm của tầng thứ 13 ma công lại bị thôi động.

      Nhưng lần này, chàng cảm nhận rằng mình chưa từng trải qua, sát lục chi khí chỉ ngưng tụ vào thân kiếm, tịnh xâm chiếm linh hồn chàng, ý thức của chàng sáng suốt, chàng chỉ biết rằng mình phải giết chết đối thủ ma quỷ, bảo hộ cho nàng. Bất kể có bao nhiêu nguy hiểm trước mặt, chàng thể buông lơi nhiệm vụ với Diệp La Bách Hoa.

      Chàng quát lớn: “Trảm.”

      Bốn đạo long ảnh cùng xuất ra, kiếm và tâm ý tương thông, bốn con thần long do chân nguyên triệu hoán càng hung hãn, mang theo khí tức thể tưởng tượng được, trong nháy mắt tản về tứ phía, bắn về phía huyết ma Liễu Dật, tuy tứ long ảnh nhanh như kiếm thức thông thường nhưng lại có đại lực hủy diệt, bất kể kiếm thức nào tiếp xúc đều tức khắc bị dung hóa.

      Tứ long ảnh chóng vánh xạ vào đối phương việc khiến lòng chàng lạnh buốt xảy ra, huyết ma Liễu Dật tịnh thực động tác gì, trường kiếm giơ cao, trong chớp mắt cũng ngưng tụ thành bốn con thần long ảnh, lúc nhát kiếm của chàng tiếp xúc với thân thể với đối phương trường kiếm của huyết ma Liễu Dật cũng hạ xuống, tràng long khiếu chấn động thiên địa vang lên, cũng có bốn con thần long tản ra bốn phương lao thẳng vào bốn con thần long của Liễu Dật.

      Sức mạnh mãnh liệt khiến mặt đất quanh đó nứt toác, cây khô bay loạn xạ, hoa tàn tung bay tứ tán, cùng lúc bốn con thần long ảnh tiếp xúc, tràng long khiếu vang lên, bốn con thần long ảnh của đối phương hóa thành con hồng long, mọi cố gắng của Liễu Dật lập tức thành công cốc, bốn con thần long của chàng chạm vào hồng long liền hóa thành hư vô, phiêu diêu, cuối cùng biến mất.

      Nhưng hồng sắc trường long tịnh đình chỉ, tiếp tục xạ vào Liễu Dật với tốc độ chóng vánh, chàng biết kiếm ý được triệu hoán này tuyệt đối tránh được, có tránh nó cũng truy kích, do đó chàng có chọn lựa nào khác mà phải đón đỡ, ý tùy tâm khởi, chân nguyên nhanh chóng ngưng kết song thủ, chàng dựng trường kiếm trước ngực, nghênh đón thẳng vào con hồng long.

      Thân thể chàng từ từ trượt về phía sau, chân hữu bất giác chống xuống ngõ hầu nhanh chóng ổn định lại thân thể, song le sức mạnh của hồng long quá mãnh liệt, chàng thể dừng được. Chàng dùng toàn lực chống lại, đột nhiên cảm thấy tâm tạng trống rỗng, toàn thân còn khí lực, cơn đau đớn lan tỏa, lực đạo tan sạch, hồng sắc cự long xuyên thấu thân thể chàng.

      Chàng có cách nào phong bế vết thương, đau đớn từ tâm tạng lan ra, “choang” cây trường kiếm rớt xuống đất, song thủ buông xuôi xuống, trước mắt chàng lên khuôn mặt quen thuộc, huyết ma Liễu Dật dùng cả song thủ nắm kiếm, thọc mạnh vào tâm tạng chàng.

      Trước mắt chàng lên vẻ mê muội, chàng biết thể vãn hồi quá khứ, thất bại tất tử vong, chàng muốn bảo hộ Diệp La Bách Hoa khỏi cơn ác mộng này nhưng giờ chàng lại cảm thấy ác mộng tưởng này hão huyền, vào phút cuối chàng chết dưới chính lưỡi kiếm của mình.

      Tiếng cười tà ác của Liễu Dật lại vọng đến: “Thế nào, ma chủ đại nhân, đời này vẫn có những chuyện đơn giản như ma chủ tưởng tượng đâu, ngài nghĩ là mình có ma công vô địch chăng? Ngài nhầm rồi, cõi đời này vô cùng thực, người người đều tiến bộ, dưới áp lực sinh tồn, mỗi người đều nỗ lực để mạnh hơn, nhưng có mấy kẻ trong đám người này biết được rằng địch nhân lớn nhất của họ phải người ngoài mà là…chính họ.” Lời lẽ nhanh chậm nhưng trong đó ngập đầy mỉa mai.

      Toàn thân Liễu Dật đau đến nỗi còn chút khí lực, lúc này nghe Lam Ảnh chàng dường như nghĩ ra chuyện, đúng vậy…đúng như y , đời làm gì có địch nhân vĩnh viễn? Cho dù có đó cũng phải là địch nhân vĩnh hằng, đối thủ chân chính lại là…lòng ham muốn tục thế của mình.

      Liễu Dật dõi mắt nhìn huyết ma nhân trước mắt, chàng biết nếu mình chết tại đây, tương lai có khả năng trở thành giống như huyết ma, có tình cảm chỉ biết dùng kiếm, sát nhân, nếu vậy giờ đây chết dưới kiếm của mình phải là hảo nhưng tránh cho thế giới trường sát lục.

      Trong lúc chàng dùng chút khí lực cuối cùng để suy tư, cây kiếm của huyết ma rút mạnh khỏi thân thể chàng, cơn đau kịch liệt làm cho chàng hôn mê, “bịch” còn chỗ dựa, chàng ngã gục xuống.

      Chàng ngã xuống, Diệp La Bách Hoa thấy lòng mình trống , nàng hoàn toàn giải thích được cảm giác này, dường như mất hi vọng, kể gì đến mọi nguy hiểm quanh mình, nhanh nhẹn bổ tới, ôm lấy thân thể chàng, thoáng chốc huyết dịch đen ngòm thấm đẫm tà áo trắng muốt như tuyết của nàng, khuôn mặt nhợt nhạt vẫn quen thuộc như trước, mái tóc trắng còn phấp phới, hai mắt nhắm nghiền phảng phất như muốn tuyên bố vận mệnh của chàng, hô hấp cứ mỏng dần, thân thể cũng từ từ băng lãnh, băng lãnh ...

      Diệp La Bách Hoa lo lắng tột độ, quản đến lưỡi kiếm của huyết ma nhắm đến mình, ngừng vỗ lên mặt Liễu Dật: “Huynh tỉnh lại , muội biết là huynh sao, huynh nhất định khỏe lại, huynh tỉnh lại , tỉnh lại .”

      hiểu vì sao trong đầu nàng lúc này chỉ có ý nghĩ rất đơn giản, bất kể là hai người có chết dưới kiếm của huyết ma hay , nàng chỉ hi vọng chàng mở mắt, mở mắt ra mà thôi.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, huyết ma vẫn đứng im ở đó, tịnh hạ thủ với Diệp La Bách Hoa, giọng ngọt ngào của nàng biến thành rè rè, nàng biết phải gì, chỉ có ý nghĩ: “Liễu Dật tỉnh lại.” Trong cơn mê man, nàng dường như hãm nhập vào trong kí ức, nhìn gương mặt nhợt nhạt của chàng thốt lên: “Muội biết là huynh sao, huynh xem, chúng ta trải qua bao nhiêu việc, từng sống chết cùng nhau, muội tin rằng…cuộc đời này có kì tích, huynh nhất định tỉnh lại.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 212: MINH TỊCH HÀ TỊCH, THẤT NGUYỆT HỒNG ...
      lần sai lầm, vĩnh viễn có cách nào vãn hồi, trừ phi thế gian có hai chữ kì tích, nhưng đời này có kì tích sao? Nếu có, kì tích cũng chỉ tồn tại trong câu chuyện…

      Thân thể Liễu Dật lạnh dần, sắc mặt xám xịt như tro tàn, song nhãn nhắm chặt, hơi thở đứt đoạn, Diệp La Bách Hoa mình khóc bao lâu nhưng chàng dường như vĩnh viễn nghe được tiếng khóc, nàng dám tin, cũng thể tin rằng chàng lại chết như vậy, nàng… thể chấp nhận chuyện đó.

      Nước mắt lạnh băng xuống, nàng cứ ôm lấy Liễu Dật, hai mắt nhắm chặt lại, nàng hiểu mình nghĩ gì, có lẽ nàng vốn biết có phải đau lòng hay . giờ nàng bình tĩnh lại, lẳng lặng cầu nguyện cho chàng mở mắt ra nhìn nàng, tuy có kết quả nhưng nàng từ bỏ.

      trung, mây đen càng lúc càng dày đặc, chớp lóe sáng trắng cả gian xám xịt chiếu sáng bừng cả thế giới quỷ dị, huyết ma chầm chậm giơ kiếm lên, hắc sắc phong mang hướng chuẩn xác đến yết hầu Diệp La Bách Hoa, nhãn thần đỏ bầm như máu như lời tuyên bố tử vong với hai người.

      Diệp La Bách Hoa dường như cảm nhận được lưỡi kiếm ngắm vào nàng, sinh mệnh cận kề hắc ám, bao nhiêu bi thương, tình cảm của nàng đều dồn cả lên người nàng ôm trong tay, tất cả đều yên ả, dù thi thoảng vẫn lấp lóe ánh chớp như dấu hiệu của sát lục trong bầu khí bình tĩnh.

      Vẻ mặt huyết ma biến thành trầm, hắc ám, đôi mắt đỏ lòm lộ ra tình cảm, rốt cuộc y cũng vung kiếm lên, chém xuống đầu Diệp La Bách Hoa, y tuân theo phương pháp sát nhân nào cả, cứ dùng chân nguyên mãnh liệt giải quyết là xong, vì vậy, tốc độ của nhát kiếm này nhanh lắm.

      Đúng lúc đó, “xoẹt”, đạo bạch sắc thiểm điện đánh xuống cách huyết ma độ xích, sức mạnh mãnh liệt của tự nhiên đẩy y cùng Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật hôn mê văng sang hai phía. Huyết ma dừng lại cách đó mười trượng, Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật hề phòng bị nên bị luồng đại lực đẩy văng mấy chục trượng, Diệp La Bách Hoa kinh hoảng vận khởi chân nguyên mới giúp hai người ổn định được thân hình.

      Tuy nàng dừng lại được nhưng những dao động cực mạnh trong lúc thoái lùi làm cho Liễu Dật thổ ra ngụm máu đen, thân thể băng lãnh của chàng vốn còn hơi thở nhưng lúc đó hai mắt lại mở ra như trong kì tích, Diệp La Bách Hoa ngồi mặt đất vội đỡ chàng dậy, vừa kinh vừa hỉ thốt lên: “Huynh tỉnh lại rồi.”

      Ánh mắt chàng vô lực, trống rỗng, phảng phất như sắp sửa nhắm tịt lại, chàng nhìn đôi mắt đỏ mọng vì khóc nhiều của Diệp La Bách Hoa, buông tiếng cười khổ: “Vết thương của tại hạ rất nặng nhưng đến nỗi chết, vừa nãy thân thể giả chết chỉ vì tâm pháp giảm tiêu hao chân nguyên ngõ hầu khôi phục nội, ngoại thương.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, biết phải gì, chỉ được mấy chữ: “Muội chỉ biết là huynh tỉnh lại.”

      Liễu Dật thở dài: “Tỉnh lại sao, chúng ta cũng đỡ được kiếm của y.”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “, chỉ cần huynh tỉnh lại là được, chúng ta cần nghĩ ngợi nhiều đến chuyện lúc nào bị y giết.”

      Liễu Dật hiểu lắm lời lẽ của nàng, ừ đều là chết, vì sao còn phải tỉnh lại, chàng hỏi: “Công chúa thấy được huyết ma đó biến thành tại hạ?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn huyết ma đứng bất động cách đó ngoài 20 trượng, lưỡi kiếm chúc xuống, trả lời: “Nhìn ra, sao cơ?”

      Liễu Dật tiếp tục: “Có lẽ đều là an bài của vận mệnh, tại hạ lòng muốn phá bỏ vòng cương tỏa đó nhưng đến cuối cùng mới biết được mỗi bước đều trùng khít với an bài của vận mệnh, nếu như có ngày, tại hạ vô pháp khống chế tâm pháp, linh hồn bị thôn tính chắc trở thành huyết ma nơi Nhân gian, lúc đó…mọi sát lục đều do tại hạ gây nên, giả dụ giấc mộng này là lời dự ngôn chết ở đây có khi lại là lí do tốt nhất.”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “ được, vận mệnh của chúng ta đều do chúng ta nắm trong tay, do chúng ta khống chế, mọi dự ngôn đều chân thực, huynh cứ thế này mà chết thê tử của huynh tính sao đây, còn bao nhiêu người tại Nhân gian chờ huynh, chẳng lẽ huynh định buông xuôi?”

      Diệp La Bách Hoa cũng hiểu vì sao mình lại ra những lời như vậy, nhưng nếu trong lòng Liễu Dật còn chút quyến luyến đây là những lời phù hợp nhất, khơi dậy khát vọng cầu sinh trong chàng.

      Liễu Dật nhìn nàng, lắc đầu: “Đúng vậy, tại hạ bước chân vào thế giới này để giúp thê tử giải trừ trớ chú của Bàn Cổ, quay lại Thần giới, thoát li khổ nạn nơi Nhân gian, nhưng…tại hạ có thể tiếp tục được ? Giữa mộng tưởng và thực luôn có xung đột, công chúa thấy mình có thể làm được gì?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn vào đôi mắt tuyệt của chàng, trong lòng nàng nghĩ đến việc nhưng biết phải thế nào, đành đáp: “Bất kể mộng tưởng giống như thực, bất kể giữ mộng và thực có mâu thuẫn gì, chúng ta chỉ cần làm những gì nên làm, con đường của mình chọn, dù được đến đích nhưng chúng ta nỗ lực hết mình, dù có chết chúng ta cũng có thể mỉm cười.”

      Nghe Diệp La Bách Hoa , lòng Liễu Dật dâng lên muôn nỗi suy tư, đúng vậy, chàng làm sao thế này? Chỉ là cơn ác mộng, vì sao lại nghĩ đến tương lai rồi muốn buông xuôi? Chàng sao vậy? Đến cả chút nỗ lực cũng có, nỗi hổ thẹn khiến lòng chàng vốn đau đớn lại càng đau hơn, nhìn biểu tình chân thành của Diệp La Bách Hoa, chàng cảm tạ: “Đa tạ công chúa.”

      Cùng lúc, gió lạnh thổi tới cuồng bạo, chớp lóe liên hồi trung dậy lên những tiếng ầm ầm xé nát màng tai, huyết ma Liễu Dật lại động, trường kiếm bên hữu thủ quét tới, cây kiếm đen nhánh phát ra bán nguyệt quang mang màu trắng bạc, quang mang chạm xuống đất, luồng lực mãnh liệt khiến cho bùn đất bắn tứ tung.

      Thấy kiếm quang thần tốc xạ tới, Liễu Dật vốn cũng muốn hoàn thủ nhưng cơn đau trong thân thể làm chàng còn nửa điểm khí lực, áp lực của bạch sắc kiếm quang chút nào, tu vi của Diệp La Bách Hoa căn bản đỡ nổi, chàng từng nghĩ rằng chết ở đây, những lời Diệp La Bách Hoa khơi dậy lòng cầu sinh cho chàng nhưng giờ hi vọng đó quá mong manh.

      Quái lại xảy ra, bạch sắc kiếm quang xé đất chui ra, lao vào Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa với tốc độ nhanh vô bỉ trung bắn tới đạo tử sắc quang mang giống như lưu tinh, đạo tử sắc quang mang vừa sà xuống lập tức “choang”, tiếng binh khí tương giao phát ra.

      Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật thập phần kì quái, là ai mà trong mộng cảnh này lại xuất thủ tương trợ? Hai người đưa mắt nhìn nhau, bất giác cùng nhìn về nơi hai loại quang mang va chạm, ở đó có đóa thủy tinh hoa màu tím găm mặt đất, cả cành, lá, cánh hoa đều do thủy tinh tạo thành, quan sát kĩ mới thấy đóa thủy tinh hoa đó phải vật điêu khắc, dường như là thiên sinh.

      Liễu Dật kinh ngạc trong lòng: “Là Thất Nguyệt.” Chàng tự nhiên là biết rất về đóa hoa đó, lúc ở trong Hỗn Độn tiên cảnh, Thất Nguyệt lấy những loại đá đẹp để trồng trong trúc viên, còn với chàng rằng: “Cứ đợi ở đó cho đến già, đến khi còn nổi nữa, đợi xem đá nở hoa.” Nhưng tất cả đều thể biết trước được, nếu đời này có kì tích tồn tại mình Thất Nguyệt, đến ngày mưa cũng đắng đót, mọi sinh mệnh nếm trải đủ mùi vị khổ ải, đại địa cũng có sinh mệnh, đá hóa thành thủy tinh nở ra thất sắc hoa. Chàng còn nhớ lúc rời khỏi tiên cảnh, Thất Nguyệt lựa lấy đóa thủy tinh hoa màu tím, chính là đóa hoa trước mắt này.

      Diệp La Bách Hoa tuy thấy đóa hoa rất đẹp nhưng biết câu chuyện chứa trong đó, cất tiếng hỏi: “Sao huynh lại biết?”

      Liễu Dật lắc đầu, tịnh đáp lời, những chuyện xa xưa có quá nhiều đau thương với người hữu tâm, chàng chỉ muốn chôn sâu trong kí ức.

      Đúng vào lúc đó, đóa tử sắc thủy tinh hoa đột nhiên nổ tung hóa thanh vô số mảnh thủy tinh vụn, hiểu vì nguyên nhân gì nhưng phiến thủy tinh đó phản xạ ra quang hoa, chầm chậm trôi nổi trung, khoảng gian giữa song phương bị những phiến thủy tinh vỡ tím ngắt lấp đầy.

      Thế giới từ từ khôi phục lại vẻ quang đãng, mây đen vô tình bị quang mang do thủy tinh vỡ phản xạ ra xuyên thấu, lúc sau ánh dương quang lại chiếu xuống, tử sắc quang mang bao vây lấy gian chung quanh rồi ngưng kết lại, tuy nhiên thứ kết thành lại phải là đóa thủy tinh hoa màu tím.

      Quang mang cường liệt tan , thân ảnh Thất Nguyệt xuất trước mắt Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật, trong mắt Liễu Dật lên cảm tình thành lời, quả vậy, đây dẫu là trong mộng Thất Nguyệt cũng vĩnh viễn bảo vệ chàng, nhưng nàng cứ làm thế chàng càng thiếu nợ nàng nhiều hơn. Lúc này chàng phân biệt ràng là mộng ảo hay thực song ở nơi này, sinh mệnh của chàng nhờ vào niềm thương nhớ của Thất Nguyệt mà tiếp tục.

      Diệp La Bách Hoa nhìn thấy Thất Nguyệt, hảo cảm với Thất Nguyệt khiến nàng cao hứng thốt lên: “Là nương.”

      Sắc mặt Thất Nguyệt biểu lộ điều gì, nhưng trong đôi mắt lồ lộ niềm nhung nhớ, nàng mỉm cười nhìn Diệp La Bách Hoa rồi quay qua hỏi Liễu Dật: “Huynh thừa nhận giờ muội là Thất Nguyệt?”

      Câu hỏi đơn giản nhưng cách nào trả lời được, nhìn người đứng trước mặt, Liễu Dật hiểu đó phải là Thất Nguyệt, bất quả chỉ là bóng hình trong giấc mộng nhưng vì sao nhỉ? Vì sao hành động của nàng, ánh mắt của nàng lại chân thực đến vậy, chàng nhìn nàng, biết trả lời thế nào…chẳng lẽ đó là bi ai của đời người? Đối với người mình, chàng cũng thể trả lời câu hỏi đơn giản như thế, thậm chí dám thừa nhận.

      Ánh mắt Thất Nguyệt ngập đầy thất vọng…nàng chầm chậm quay người lại, có lẽ nàng muốn cho chàng thấy giây phút yếu lòng, vừa quay lưng lại thân thể nàng từ từ trong suốt biến thành quang hoa chiếu rọi bốn bề, Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa đều kinh ngạc, là gì vậy, vì sao Thất Nguyệt lại biến thành thủy tinh màu tím trong ngần.

      Thủy tinh chầm chậm ngưng kết, từng lời của Thất Nguyệt dịu dàng vang bên tai hai người: “Có lẽ huynh quên, cũng có lẽ khi ra khỏi mộng cảnh huynh nhớ, nhớ đến những hạt cát do nhung nhớ hoá thành, nước mắt do bi thương hóa thành, nhớ đến thất sắc hoa xòe nở, lúc chúng trở thành bóng hình trong kí ức của huynh huynh có còn nhớ đến người trong giấc mộng ?”

      Mấy lời ngắn ngủi, ràng và dễ hiểu, bi thương vô hạn, vang vọng trong lòng Liễu Dật, cuốn trôi mọi đau đớn do vết thương gây ra. Thấy thân thể Thất Nguyệt từ từ hóa thành thủy tinh, cảm giác trong lòng Diệp La Bách Hoa hết sức mâu thuẫn.

      Tử sắc thủy cảnh phát ra quang mang cường liệt, hóa thành vô số phiến thủy tinh thần tốc xạ thẳng vào huyết ma, bao vây chặt chẽ rồi lại tỏa ra quang mang chói lọi, ánh sáng lại được mỗi phiến thủy tinh phản xạ ra…

      Quang mang càng lúc càng rực rỡ, Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa phát rằng huyết ma nhân dần dần tan biến, hóa thành hồng sắc khí rồi bốc hơi, những mảnh thủy tinh vỡ tím ngắt cũng tan mất hào quang, chầm chậm rơi xuống, vừa chạm đất liền tan biến ngay, sau cùng còn tung tích.

      Trái tim Liễu Dật như bị kiếm đâm xuyên, hiểu chàng lấy đâu ra khí lực, đứng thẳng dậy gào lên: “, Thất Nguyệt.”

      Giọng vang khắp gian, bạch sắc quang mang bao trùm mọi nơi, cả thế giới biến mất vô tung vô tích, bạch quang từ từ tắt lụi, hoàng sắc sa mạc lại xuất trước mắt chàng và Diệp La Bách Hoa, họ lại quay về thế giới cũ: dưới vòm trời đêm màu lam thẫm vô số cát vàng rơi xuống, hồ nước trong veo do nước mắt nữ nhân đọng lại, thầm kể lại nỗi bi thương trong lòng.

      Liễu Dật nhắm mắt lại, trong tim chàng ngớt dâng lên niềm hối hận, điều Thất Nguyệt trong giấc mộng cần rất đơn giản, chỉ là tiếng xưng hô, lời thừa nhận, nhưng chàng lại có cả dũng khí để thực . Để cứu chàng, Thất Nguyệt kết thúc sinh mệnh trong mộng ảo, cùng chết với huyết ma tại thế giới khác, chàng thể khống chế niềm hối hận, điên cuồng trong lòng, hướng về thế giới đó gào lên: “Thất Nguyệt.”

      Diệp La Bách Hoa dường như hiểu được trong lòng chàng nghĩ gì, nhìn sâu vào ánh mắt hối hận của chàng, nàng biết phải sao.

      Từ trung, cát vàng chầm chậm đổ xuống, mang lại cho thế giới vẻ mĩ lệ mà độc, cát hóa thành nỗi nhớ, lưu lại trong thế giới ai biết, từ bầu trời xa lắc lấp lánh ánh sao truyền lại giọng quen thuộc: “Năm tháng trôi qua, nhung nhớ mười năm, nước chảy vô tình, tương phùng tương tri, gần gụi gang tấc mà xa cách chân trời, mộng như bọt nước, sớm nay nỗi nhớ hóa thành hạt cát, khắc cốt ghi tâm, lại giống như sương sớm hoa đàm.”

      Nghe những lời này, trong lòng Liễu Dật hoàn toàn quên mất bản thân, tất cả những điều đó chàng đều biết, cuộc đời Thất Nguyệt hiển lộ chân thực qua những lời đó, đây là mộng hay thực, vì sao nỗi khổ của Thất Nguyệt còn kéo dài đến tận nơi đây, chẳng lẽ là chú định? Chú định rằng nàng đặt lầm tình vào người và người đó thể thương nàng? Vì sao, vì sao nàng còn cố kiên trì, vô oán vô hối, vì sao…Liễu Dật thể khống chế tâm tình, gào lớn: “Vì sao?”

      Thấy chàng gần như phát cuồng, Diệp La Bách Hoa bình tĩnh : “Trong lòng huynh tự có đáp án, huynh có nhớ những lời Thất Nguyệt từng ? Trong lòng nàng ấy thương người làm sao còn thương người khác được nữa, khi thể thương sao lại buông bỏ, cố chấp tuy đau khổ nhưng muội thấy đó đều do nàng ấy nguyện ý, cũng như huynh đối với thê tử của mình, đáp án là như thế.”

      Diệp La Bách Hoa vậy, trong lòng Liễu Dật dường như tìm được đáp án, nhìn cát vàng từ trung rớt xuống, chàng lẩm nhẩm câu vẳng lại: “…tương phùng tương tri, gần gụi tấc gang mà xa cách chân trời…” Chàng đem tấm lòng của Thất Nguyệt dung nhập vào trong thân thể, hoàn toàn cảm giác được ý tứ của câu ‘gần gụi tấc gang mà xa cách chân trời’, nhưng như thế phỏng có ích gì, tất cả đều là lầm lỗi, lầm lỗi nên xảy ra, bi thương trong lòng khiến chàng cứ nghĩ ngợi miên man, hối hận trong tâm, chàng đành tự nhủ: “Nếu còn có kiếp sau, chỉ hi vọng Thất Nguyệt gặp phải ta, càng nên thương ta làm gì.”

      Thời gian chầm chậm trôi qua, vầng thái dương mọc lên, bầu trời đêm lam thẫm phảng phất như tịch mịch vĩnh hằng, vì sao sớm long lanh độc, dải sao băng kéo qua chân trời, cát vàng như vô vàn nỗi nhớ nhung phủ đầy cả thế giới, thân thể hai người dần dần lành lặn lại, vết thương của Liễu Dật nhờ tác dụng của cuồng bạo chi huyết mà gần như lành hẳn, nhưng trong tim chàng có vết thương vĩnh viễn lành, là nỗi hổ thẹn với Thất Nguyệt trong giấc mộng.

      Thân thể hai người từ từ khá dần, hôm đó Liễu Dật ngồi bên bờ hồ trong vắt, ngắm nhìn cát vàng trút xuống, hưởng thụ nỗi độc, bi thương của thế giới, Diệp La Bách Hoa từ sau lưng bước tới, cất tiếng: “Thế giới này thuộc về giấc mộng của Thất Nguyệt, giờ Thất Nguyệt chết nhưng nỗi nhớ nhung vẫn còn, có lẽ…những nỗi nhớ này là lời khóc thương của thế giới dành cho Thất Nguyệt.”

      Liễu Dật gật đầu, chàng biết phải gì, hồi lâu mới lên tiếng: “Thất Nguyệt quay lại.”

      Diệp La Bách Hoa cười : “Đương nhiên, Thất Nguyệt chắc chắn quay lại, xem bộ dạng của huynh, sao lại bảo trong lòng có nàng ấy?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Đối với Thất Nguyệt, tại hạ chỉ thấy hổ thẹn, trách nhiệm cũng như cảm động mà thôi, nhưng…nàng phải là người tại hạ cần, người tại hạ là thê tử của mình, công chúa có hiểu ? Thế giới này luôn rất ràng, thích giống với .”

      Diệp La Bách Hoa vẫn cười nụ: “Huynh giải thích những chuyện đó làm gì? Huynh dựa vào đâu mà ra mấy lời giả dối đó, đứng ở góc độ của nữ tử mà xem xét vấn đề, trong lòng huynh có Thất Nguyệt, huynh còn thừa nhận sao? Thích nhiều cũng giống như mới chớm ! Có đúng ? Có những lúc tình ở ngay cạnh huynh lại biết, nhưng lúc mất huynh lại hiểu , giống như cái chết của Thất Nguyệt…”

      Nhớ đến lúc ở trong cơn ác mộng, Thất Nguyệt kết thúc sinh mệnh, lưu lại ân hận trong lòng chàng, nay nghĩ đến Thất Nguyệt trong thực, có là chàng chỉ thương hại nàng? Nhưng chưa phải lúc nghĩ đến những chuyện đó, chàng còn chưa thoát khỏi mộng cảnh, mắt còn chưa chữa được, giờ mà lại ôm đồm có khác gì si nhân mơ ngủ.

      Chàng nhìn lại y phục mình, hiểu vì sao khi quay lại thế giới này mọi tổn hại y phục, thân thể đều khôi phục, nội thể dù có thương tích nhưng sau nhiều ngày tu dưỡng khá lên rệt, chàng với Diệp La Bách Hoa: “Chúng ta phải lên đường thôi, biết cơn ác mộng này là gì, theo tình hình giờ muốn gặp được nhà tiên tri chắc phải trả giá ít đâu,”

      Diệp La Bách Hoa thản nhiên, dường như hai cơn ác mộng vừa qua chả có quan hệ gì với nàng, chỉ cười nhõm: “Bất kể ác mộng như thế nào giờ muội cũng sợ nữa, nhưng gì trải qua ở đây còn phong phú hơn cả đời muội từng trải, khiến muội ngộ ra nhiều điều, chí ít…cũng minh bạch, đúng…được rồi, nữa, chúng ta tiếp tục nào.”

      Liễu Dật tưởng được nàng lại thông suốt như vậy, hơn nữa còn có vẻ cao hứng, nhưng lời lại lấp lửng, chàng cảm thấy thắc mắc, suy đoán hồi lâu vẫn biết nàng muốn gì trong nửa câu sau, chàng nghĩ tiếp, chẳng phải bản thân chàng liên quan sao? Ở đây, chàng học được nhiều điều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :